Hồng rực đỏ - James Patterson (Bestseller, trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57

      BA TRỢ LÝ GIÁM ĐỐC tất bật trả lời điện thoại, thu thập thư và fax cho ba mươi sáu giám đốc của MetroHartford làm việc trong căn phòng Trung Hoa danh tiếng tại khách sạn Mayflower. Các trợ lý muốn được thoát khỏi văn phòng, đặc biệt vì các đại bản doanh nằm ở Hartford, Connecticut.

      Sara Wilson, trợ lý trẻ nhất, là người đ thấy bản fax của những kẻ bắt cóc gửi đến. nhanh chóng đọc nó, rồi chuyển qua cho hai trợ lý cao cấp hơn. Mặt đỏ lựng và tay run bần bật.

      “Đây là kiểu đùa bệnh hoạn nào chăng? Betsy Becton hỏi khi bà nhìn thấy bản fax. “ điên khùng. Cái gì thế này?”

      Nancy Hall là trợ lý cho John Dooner - CEO của tập đoàn. nhào vào cuộc họp của hội đồng mà gõ cửa và vang khắp phòng. Chính xác ra, cần lên giọng. Phòng Trung Hoa tại Mayflower có vấn đề về học. Trần là mái vòm cuốn. Thậm chí tiếng thầm ở góc của căn phòng rộng này cũng có thể nghe thấy ở góc kia.

      “Ngài Dooner, tôi phải gặp ngài ngay bây giờ,” . Sếp của chưa từng thấy hồi hộp và bối rối như vậy bao giờ.

      Việc CEO ra ngoài khiến bầu khí trong phòng trở nên vui vẻ hẳn, nhưng câu chuyện phiếm và những nụ cười kéo dài lâu. Chưa đầy năm phút sau Dooner quay lại. Mặt ông tái nhợt và ông vội vã bước tới bục.

      “Tình hình rất cấp bách,” giọng Dooner run rẩy khiến các thành viên khác của hội đồng bị sốc. “Xin các ngài hãy lắng nghe chăm chú. Chiếc xe buýt du lịch được thuê chở vợ tôi và vợ của các ngài bị cướp. Những kẻ chịu trách nhiệm tự nhận cùng là lũ bệnh hoạn cướp các nhà băng và bắt cóc con tin ở Maryland và Virginia trong vài tuần qua. Chúng các vụ cướp của giết người được thực là “bài học cảnh cáo” dành cho những người có mặt trong căn phòng này. Chúng muốn ta biết chúng cực kỳ nghiêm túc về việc đáp ứng các sách của chúng - và đáp ứng đúng thời hạn. Đến từng giây.”

      Viên CEO tiếp tục, mặt ông được chiếu sáng đầy ấn tượng bởi chiếc đèn bục. “ sách của chúng đơn giản và ràng. Chúng muốn ba mươi triệu đôla phải được chuyển cho chúng trong chính xác năm tiếng đồng hồ nữa, bằng tất cả con tin bị sát hại. Chúng ta biết chiếc xe buýt du lịch bị chiếm giữ như thế nào. Steve Bolding từ Nhóm kiểm soát khủng hoảng của chúng ta đường tới đây. Ông ấy quyết định x cần đến cơ quan cảnh sát nào. Chắc là FBI.”

      Dooner dừng lại để thở. Vẻ hồng hào mặt ông từ từ trở lại. “Như các ngài biết, chúng ta có khế ước bảo hiểm bắt cóc đủ trang trải tới năm mươi triệu đôla tiền chuộc. Tôi ngờ rằng những kẻ bắt cóc biết điều này. Chúng có vẻ hoàn hảo và có tổ chức. Chúng còn hết sức tỉnh táo, điều đó đem lại cho chúng lợi thế. Tôi nghĩ chúng biết rằng chúng ta có khế ước bảo hiểm cho chính chúng ta. Vì thế chúng ta có thể nhận tiền và có thể nhận nhanh chóng.

      “Vậy , thưa các quý ông quý bà, làm ơn , chúng ta phải bàn đến những khả năng lựa chọn của chúng ta. Nếu ở đây có bất kỳ lựa chọn nào. Những kẻ bắt cóc làm điều - trong việc này thể có sai lầm, bằng mọi người chết.”





      Chương 58

      TÔI CÓ MẶT TẠI VĂN PHÒNG FBI ĐỊA PHƯƠNG Phố Bốn khi chúng tôi nhận được điện thoại khẩn cấp.

      chiếc xe buýt của Hãng Du lịch Lữ hành Washington cùng mười tám hành khách và tài xế bị cướp ngay sau khi rời khỏi khách sạn Renaissance Mayflower. Ít phút sau, khoản tiền chuộc lên tới ba mươi triệu đôla được cầu từ Hãng Bảo hiểm MetroHartford.

      Chỉ thị từ những kẻ bắt cóc nêu các cơ quan cảnh sát được can thiệp, nhưng đời nào chúng tôi có thể chịu thua và tin chúng. Chúng tôi bố trí tại khách sạn Capitol Hilton nằm Phố Mười sáu và K, gần Mayflower. Việc này rất nguy hiểm, nhưng Betsey có cảm giác chúng tôi cần theo dõi chủ yếu tại khách sạn. Toàn bộ Văn phòng Địa phương khu vực thủ đô của FBI được đặt trong tình trạng báo

      Những chiếc trực thăng công nghệ cao Apache quần đảo tìm kiếm chiếc xe buýt của Hãng Lữ hành Washington. Máy bay Apache có các máy dò nhiệt dành cho mục đích tìm kiếm nếu và khi những kẻ bắt cóc mưu toan giấu chiếc xe buýt và hành khách đó. Chiếc đồng hồ alpha mui xe buýt được thông báo cho trực thăng cảnh sát, quân đội, thành phố, tiểu bang, và thậm chí cả máy bay dân dụng. nhóm nào được biết vì sao họ lại tìm kiếm chiếc xe buýt.

      Capitol Hilton đủ gần để nếu cần chúng tôi có thể đến được khách sạn Mayflower trong khoảng chín mươi giây. Chúng tôi cũng hy vọng nó đủ xa để băng cướp biết chúng tôi ở đây. Từ giờ cho đến khi tiền được trả, chúng tôi còn đúng hai tiếng đồng hồ. Lịch trình khít khao cách khó tin. Cả với chúng và chúng tôi.

      Thế rồi công việc trở nên nặng nề hơn.

      Jill Abramson từ ủy ban an ninh nội bộ của hãng bảo hiểm và Steve Bolding từ hãng an ninh đó đến khách sạn Hilton. Abramson là phụ nữ chắc nịch mặc bộ đồng phục màu vàng có sọc . Bà ở độ tuổi cuối tứ tuần. Bolding là người tầm thước và khỏe mạnh, chắc mới ngoại ngũ tuần. Ông ta mặc chiếc áo khoác xanh có phù hiệu, sơ mi trắng, và quần jeans. Họ phải đến Hilton để trao đổi với chúng tôi cách thức giải quyết vụ việc.

      Betsey mở miệng định , nhưng Bolding đột ngột phẩy tay. Ông ta có điều gì đó phải trước. ràng là ông ta muốn điều khiển cuộc họp.

      “Đây là cách tiến hành. Tôi cho các bạn tham gia vụ này, nhưng đồng thời tôi cũng có thể lại gạt bỏ các bạn. Tôi là cựu SAC của Cục vì thế tôi biết tất cả các phương án đúng đắn - và tất cả những phương án sai lầm. Chúng ta giờ để vào các chi tiết ở đây. Đặc vụ Cavalierre, có manh mối nhận dạng những đối tượng tình nghi ? Bây giờ là mười giờ bốn mươi sáu phút. Thời điểm hành động của chúng ta là giờ bốn mươi lăm. Chính xác như vậy.

      Betsey hít hơi ngắn trước khi trả lời câu hỏi của Bolding. giữ được bình tĩnh tốt hơn tôi với vị chuyên gia an ninh tư này.

      “Đối tượng tình nghi, có đấy, nhưng có gì chúng ta có thể sử dụng để giúp các con tin. người hàng xóm chứng kiến vụ bắt cóc chiếc xe buýt. Có hai tên tham gia. Chúng đeo mặt nạ kiểu trượt tuyết. Chiếc xe buýt được phát Phố DeSales, nhưng chúng tôi biết lúc đó là trước hay sau khi các con tin bị bắt giữ. Bây giờ là mười giờ bốn mươi bảy, thưa ngài Bolding.”

      Ms. Abramson điều khiến tất cả chúng tôi ngạc nhiên. “Chúng ta có tiền chuyển đến Mayflower ngay lúc này. Tiền chuộc được trả.”

      “Theo kế hoạch,” Bolding . “Chúng tôi đợi thêm chỉ dẫn từ những kẻ bắt cóc. Người ta có tin tức gì kể từ sau lần liên lạc đầu tiên của chúng. Người của chúng tôi giao tiền, và chúng tôi làm việc đó mình.”

      Cuối cùng Betsey Cavalierre cũng cự lại Bolding. “Tôi nghe ngài, bây giờ đến lượt ngài nghe tôi, thưa ngài. Ngài làSAC, tôi là SAC. Nếu mà ngài còn ở Cục tôi là cấp của ngài, và bây giờ tôi là cấp của ngài. Người của chúng tôi giao tiền. Tôi đến đó - ngài . Đó là cách thức được tiến hành!”

      Cả Abramson và Bolding bắt đầu tranh cãi với , nhưng Betsey ngay lập tức ngắt lời họ.

      “Đủ những điều nhảm nhí từ cả hai vị rồi đấy. Mọi thứ được bàn bạc với nhận thức đầy đủ về những kẻ bắt cóc khó đoán trước hết sức nguy hiểm này. Nếu ngài thích điều kiện của tôi hãy xéo . Tôi bắt giữ ngài ngay tại đây, Bolding ạ. Kể cả cũng vậy, thưa Abramson. Chúng tôi có nhiều việc phải làm - trong vòng chính xác tiếng năm mươi tư phút





      Chương 59

      LẠI GIỮA MỌI NGƯỜI trong cái tiền sảnh đông đúc và những hành lang rộng thênh thang chẳng dẫn tới đâubên trong khách sạn Capitol Hilton. ai trong số họ biết chuyện gì xảy ra, đó đúng là điều thích. Chỉ có mới có câu trả lời cũng như câu hỏi.

      nhận ra các đặc vụ FBI và nhà thám tử đô thành Cross khi họ đến. Họ thấy , đương nhiên, nhưng ngay cả khi họ nhận ra cũng thể bị chặn lại và bị bắt. Chuyện đó đơn giản thể xảy ra.

      Đây là kết hợp tương xứng đến khó tin - trí tuệ và kinh nghiệm của tương phản với của họ. Đôi khi nó thậm chí có vẻ gì là thử thách đối với . Trở ngại, vấn đề duy nhất có thể thấy là: Nếu trở nên quá ngán ngẩm và khinh suất có lẽ họ có cơ hội tóm .

      để ý đến đội hộ tống , diện mạo lo lắng và căng thẳng, qua tiền sảnh và hướng về phía các phòng họp. Đấy là nơi FBI hạ trại. MetroHartford vi phạm lời cảnh cáo của , nhưng biết họ làm như thế. Điều đó thực ra quan trọng. muốn FBI và Cross tham gia vụ này.

      Cuối cùng, quyết định rời khách sạn Hilton. tới Renaissance Mayflower - trường của tội ác khủng khiếp. Đó là nơi kiện chính diễn ra.



      Và đấy cũng là nơi tên Trùm muốn có mặt. muốn chứng kiến, muốn có mặt ngay tại đó.">




      Chương 60

      NHỮNG KẺ BẮT CÓC cuối cùng cũng gọi cho ban giám đốc MetroHartford vào lúc giờ mười phút. Chỉ còn ba mươi lăm phút nữa là đến thời hạn chót.

      Chúng tôi biết chuyện gì xảy ra nếu chúng tôi lỡ mất thời hạn chót. Hoặc nếu những kẻ bắt cóc lỡ, cho dù chúng làm điều đó có chủ đích.

      Betsey và tôi vội vã tới khách sạn Mayflower. Chúng tôi có hai cơ may nho , nhưng căn cứ vào đường hướng phát triển của việc cho đến lúc đó chúng tạo cảm giác lớn hơn nhiều. Cơ may thứ nhất là cửa phục vụ của gian bếp dẫn tới cầu tàu chất hàng và con hẻm. Khi Clinton đọc diễn văn nhậm chức, Cơ quan Tình báo đóng ở đó. Chúng tôi sử dụng con hẻm để đột nhập vào bên trong mà bị phát . Cơ may thứ hai là các đặc vụ FBI trong khách sạn biết rằng căn phòng nơi hội đồng MetroHartford nhóm họp, phòng Trung Hoa, có thứ duy nhất có thể hữu ích đối với chúng tôi. Ở phía sau căn phòng đó có cầu thang hẹp bằng kim loại. Cầu thang này dẫn tới lối hẹp phía hành lang. Ở đó có những lỗ quan sát vì thế chúng tôi có thể theo dõi và nghe ngóng mà bị phát .

      Betsey và tôi vội vã lên lối hẹp và nép mình tít bên phòng họp. Lẽ ra chúng tôi cần phải lo lắng.

      Những kẻ bắt cóc vẫn giữ liên lạc.

      “Chúng tôi cho rằng FBI và có thể cả cảnh sát Washington lúc này can thiệp,” giọng của kẻ bắt cóc vang lên qua chiếc micro trong phòng Trung Hoa. “Chúng tôi phản đối. Chúng tôi hoàn toàn tôn trọng điều đó. thực tế, chúng tôi chào mừng Cục. Chúng tôi đưa cáco kế hoạch.”

      Betsey và tôi chia sẻ với nhau cái nhìn bực bội. Tên Trùm làm chúng tôi trông tệ hại. Tại sao chứ? Chúng tôi vội vã xuống lầu và nhập cùng những người khác trong phòng Trung Hoa. Đầu tôi quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Tên Trùm rất giỏi trong việc làm chúng tôi lúng túng. Quá giỏi là đằng khác.

      “Trước hết, tôi nhắc lại cầu của chúng tôi về tiền,” giọng biến dạng qua micro. “Việc này rất quan trọng. Làm ơn hãy làm theo chỉ dẫn. Như các người biết, năm trong số ba mươi triệu cần phải ở dạng kim cương thô. Kim cương phải được bỏ vào túi có dây rút. được có quá tám túi. Tiền mặt phải là những tờ 20 và 50 đôla. có tờ 100 đôla. bó tiền nào được đánh dấu. được gắn bất kỳ loại thiết bị theo dõi nào. Thế nào, tôi với ai đây?”

      Betsey tiến lại gần chiếc micro. Tôi cũng làm như vậy. “Đây là đặc vụ đặc biệt Elizabeth Cavalierre. Tôi là đặc vụ phụ trách của FBI.”

      “Tôi là Alex Cross, cảnh sát Washington và hợp tác với Cục.”

      “Tốt cho các người. Tôi quen với tên tuổi, danh tiếng của cả hai người. Tiền của chúng tôi sẵn sàng như được cầu chưa?”

      “Rồi, sẵn sàng. Tiền và kim cương ở đây, tại khách sạn Mayflower này,” Betsey đáp.

      “Tuyệt! Chúng tôi liên lạc.”

      Chúng tôi nghe thấy tiếng lách cách khi gã cúp máy.

      CEO của MetroHartford nổi cáu. “Chúng biết các vị ở đây! Ôi Chúa ơi, chúng con là thế này! Chúng giết các con tin mất thôi!”

      Tôi đặt mạnh tay lên vai ông ta. “Bình tình nào. Làm ơn . Tiền chuộc có được thu xếp đúng như chúng cầu ?” tôi hỏi.

      Ông ta gật đầu. “Dĩ nhiên. Kim cương đến đây bất kỳ lúc nào. Tiền tới rồi. Chúng tôi làm phần của mình, tất cả những gì chúng tôi có thể. Người của các vị làm gì hả?”

      Tôi tiếp tục bằng giọng ôn tồn. “Và ai tại MetroHartford nghe được lời nào về việc tiền và kim cương được giao ở đâu chứ? Đây là câu hỏi quan trọng đấy.”

      Giám đốc hãng bảo hiểm tá hỏa, và có lý do chính đáng. “ nghe gã đàn ông qua điện thoại rồi đấy. Gã chúng liên lạc. , chúng tôi nghe được tí gì về nơi giao tiền và kim cương cả.”

      “Đó là tin tốt, ngài Dooner ạ. Chúng hành động cách chuyên nghiệp. Chúng tôi cũng vậy. Tôi tin chúng làm hại người nào. Chúng ta đợi cú điện thoại tiếp theo. Việc trao đổi là phần khó khăn nhất đối với chúng.”

      “Vợ tôi chiếc xe buýt,” giám đốc điều hành . “Cả con tôi cũng vậy.”

      “Tôi biết,” tôi trấn an ông ta. “Tôi biết mà.”

      Và tôi còn biết rằng tên Trùm có vẻ thích làm thương tổn các gia đình.





      Chương 6

      CÓ VẺ NHƯ chúng tôi làm tất cả những gì có thể, nhưng cho đến lúc này chúng tôi vẫn ở dưới kiểm soát của chúng, mà thời gian của chúng tôi cạn dần. Kim đồng hồ quay. Quay rất nhanh.

      chiếc máy bay nào phát ra chiếc xe buýt du lịch, và điều đó nghĩa là chiếc xe buýt nhanh chóng rời khỏi con đường, hay có thể chúng thay thiết bị hiển thị bằng chữ số mui xe. Những chiếc máy bay lên thẳng dò nhiệt của quân đội cũng tìm thấy gì. Vào lúc giờ hai mươi phút, cú điện thoại nữa gọi đến phòng Trung Hoa tại khách sạn Mayflower. Vẫn là giọng đáng lo ngại được máy làm biến dạng.

      đến giờ hành động rồi. Có kiện hàng ở bàn trước gửi cho ngài Dooner. Bên trong các người thấy những chiếc bộ đàm. Hãy mang theo tất cả.”

      “Chúng tôi đâu?” Betsey hỏi.

      “Chúng ta giàu to. Các người chất tiền và kim cương lên chiếc xe tải và về phía Bắc đại lộ Connecticut. Nếu các người trệch lộ trình tôi vạch ra con tin bị bắn.”

      Đường dây lần nữa câm lặng.

      Chúng tôi có chiếc xe tải đỗ trong con hẻm bên ngoài nhà bếp của khách sạn. Những kẻ bắt cóc biết chúng tôi có. Tuy nhiên, bằng cách nào? Điều đó với chúng tôi những gì? Betsey Cavalierre và tôi cùng hai đặc vụ khác lao ra ngoài đến chiếc xe tải, rồi hướng về đại lộ Connecticut.

      Khi bộ đàm tắt chúng tôi vẫn đại lộ Connecticut. Các đặc vụ FBI gọi điện đài cầm tay là “bộ đàm.” Những kẻ bắt cóc cũng gọi như vậy qua điện thoại. Đầu mối này lên điều gì? Đó có phải là đầu mối hay ? Phải chăng kẻ gọi điện đơn giản rằng gã biết tất cả về chúng tôi?

      “Thám tử Cross phải ?”

      “Tôi đây. Chúng tôi đại lộ Connecticut. Gì nữa đây?”

      “Tôi biết ngài có mặt ở đó. Nghe cho kỹ đây. Nếu chúng tôi thấy bất kỳ chiếc máy bay thám thính hay trực thăng nào bay lộ trình được xác định của các người con tin bị bắn. chưa?”

      lắm rồi,” tôi đáp. Tôi nhìn qua Betsey. Ngay lập tức chặn máy bay thám thính lại. Bọn bắt cóc dường như biết tất cả những gì chúng tôi làm.

      “Tiếp tục càng nhanh càng tốt về phía Ga Hàng Baltimore - Washington. Ngài và các đặc vụ FBI phải lên chuyến tàu Northeast Corridor khởi hành lúc năm giờ mười phút chiều từ Baltimore Boston. Mang những túi đựng tiền theo. Mang theo kim cương. Chuyến tàu năm giờ mười Boston! Chúng tôi biết rằng tất cả các đặc vụ FBI tàu Northeast sẵn sàng phục tùng ngài. Hãy chuẩn bị sử dụng họ. Điều đó thành vấn đề đối với chúng tôi. Chúng tôi thách ngài ngăn chặn khoản tiền chuộc. Việc đó làm được đâu!”

      “Có phải tôi với Ông Trùm ?”

      Chiêc bộ đàm câm lặng.





      Chương 62

      ĐẶC VỤ FBI VÀ CẢNH SÁT ĐỊA PHƯƠNG được phái đến tất cả các ga xe lửa dọc theo lộ trình của chuyến tàu Northeast Corridor, nhưng có mặt toàn bộ lộ trình tiếp theo là thể. Những kẻ bắt cóc biết điều đó. Lúc này chúng khiến cho tất cả mọi thứ ủng hộ chúng.

      Các đặc vụ Cavalierre, Walsh, Doud và tôi lên tàu rời Baltimore. Chúng tôi mình ở phía trước toa thứ hai.

      Con tàu chạy rầm rầm là nơi rất ồn ào, chúng tôi thể suy nghĩ cách thông suốt, hay thậm chí trao đổi với nhau dễ dàng. Chúng tôi chờ lần liên lạc tiếp theo từ những kẻ bắt cóc. Mỗi phút trôi qua dường như lâu hơn thực tế.

      “Lát nữa chúng bảo chúng ta hất những túi tiền ra khỏi đoàn tàu chạy,” tôi . “Các bạn thấy thế nào? Có ý kiến khác ?”

      Betsey gật đầu. “Tôi nghĩ chúng liều đón con tàu này tại trong số các ga. Tại sao chúng lại phải liều cơ chứ? Chúng biết ta thể có mặt tại tất cả khu vực từ đây đến Boston. Việc chúng cấm máy bay bay bất kỳ đâu gần đoàn tàu này là lý lẽ tiên quyết đấy.”

      “Chúng dường như giải quyết được vấn đề tế nhị về việc giao tiền, trao đổi. Gã là thằng chó đẻ,” đặc vụ Walsh .

      Betsey tiếp lời, “Gã, cũng có thể đó là ả.”

      Tôi nhắc . “Tony Brophy y gặp người đàn ông, nếu chúng ta có thể tin y.”

      “Và nếu kẻ y gặp chính là tên Trùm,” chống chế.

      Đặc vụ Doud , “Cái tên này làm tôi bực mình. Làm nghe như là kẻ dị hợm. thứ đồ bỏ. Ông Trùm.”

      “Brophy nhiều lắm. Y người đàn ông y hầu chuyện là thằng cà chớn. Nhưng y vẫn muốn làm ăn,” Betsey .

      “Phải rồi, công xá cũng hậu hĩnh mà,” Doud xen vào.

      Betsey nhún vai. “Có lẽ là kẻ dị hợm, có lẽ là dạng thiên tài máy tính nào đó. Tôi chẳng mảy may ngạc nhiên. Bây giờ những kẻ dị hợm điều hành thế giới, đúng nào? Tiếp tục trả thù cho những gì xảy ra với chúng ghế nhà trường. Tôi lạ gì.”

      “Hồi còn học tôi tương đối trầm tĩnh,” tôi và nháy mắt.

      Chiếc bộ đàm lại kêu khọt khẹt.

      “Xin chào các ngôi sao thực thi pháp luật. Cuộc vui thực sắp bắt đầu rồi. Hãy nhớ, nếu chúng tôi nhìn thấy bất kỳ chiếc máy bay nào gần đoàn tàu con tin bị bắn,” giọng đàn ông quen thuộc ra lệnh. Liệu đó có phải là tên Trùm hay ?

      “Làm sao chúng tôi biết các con tin vẫn còn sống hả?” Betsey hỏi. “Vì sao chúng tôi phải tin các ? Trước đây các sát hại những người vô tội rồi đấy thôi.”

      “Các người biết thế quái nào được. Các người cần phải tin. Chúng tôi giết người. Tuy nhiên, các con tin xe buýt vẫn còn sống. Được rồi - mở cửa tàu ra ngay! Chuẩn bị chờ tín hiệu tiếp theo của tôi. Đưa những chiếc túi ra cửa! Ngay bây giờ, làm ngay, làm ngay ! Lẹ lên! Đừng để chúng tôi phải g đó.”





      Chương 63

      BỐN CHÚNG TÔI vội chuyển những túi tiền nặng trịch đến ô cửa gần nhất của đoàn tàu. Tôi bắt đầu vã mồ hôi. Có cảm giác mặt và da đầu tôi đỏ bừng.

      “Chuẩn bị! Chuẩn bị!” giọng chiếc bộ đàm điên cuồng ra lệnh. “Việc này sắp diễn ra rồi”

      Betsey dùng chiếc máy phát hai chiều khác báo cho người của mình. Miền quê lướt qua trong màu xanh sáng ngời và màu nâu xám xịt. Chúng tôi ở đâu đó gần Aberdeen, Maryland, qua ga cuối cùng được chừng bảy phút.

      “Chuẩn bị! Các người sẵn sàng chưa? Chớ làm tôi thất vọng!” giọng la lối.

      Cho đến giờ, mánh lới duy nhất chúng tôi tìm ra là cố mở rộng khu vực những túi tiền rơi xuống. Thậm chí chúng tôi còn cân nhắc giữ lại bao khoang, nó có thể buộc chúng phải tìm kiếm lúc. Nhưng chúng tôi đồng ý việc đó quá nguy hiểm đối với các con tin.

      Chiếc bộ đàm lại câm lặng.

      “Mẹ kiếp!” Doud la lên.

      “Chúng ta ném các túi tiền ra chứ?” Walsh hét át tiếng ầm ầm của đoàn tàu và tiếng gió rít bên t

      ! Chờ !” tôi hét lên với ta và Doud lúc này tựa bấp bênh cạnh tàu. “Hãy chờ hướng dẫn của chúng! Gã bảo chúng ta ném tiền ra. ném túi!”

      “Đồ chó đẻ!” Betsey vừa quát lên vừa vung tay thành hình cánh cung cứng nhắc. “Chúng giỡn chúng ta. Lúc này chúng cười vào mũi chúng ta.”

      “Phải, chúng chắc chắn làm thế,” tôi . “Nào, hãy giữ bình tĩnh. Chúng ta phải cùng nhau bình tĩnh.”

      FBI điên cuồng truy tìm kênh những kẻ bắt cóc sử dụng đối với máy thu phát hai chiều. Việc đó có kết quả. Đó là những máy thu phát hai chiều tối tân nhất, loại bên quân đội sử dụng. Những con chip trộn trong chúng được mã hóa để thay đổi tần số mỗi lần chúng được sử dụng. Thậm chí có khả năng những kẻ bắt cóc có vài chiếc máy thu phát hai chiều và vứt bỏ chúng sau mỗi lần gọi .

      Betsey vẫn còn giận dữ. Đôi mắt huyền của long sòng sọc. “Gã suy tính mọi thứ, kể cả cho chúng ta biết thời gian dự kiến. Thằng khốn này là ai vậy?”

      Chiếc bộ đàm lại khọt khẹt.

      “Mở cửa! Chuẩn bị ném những chiếc túi ra,” giọng lần nữa bất ngờ ra lệnh.

      Tôi chộp lấy hai chiếc túi đựng đầy những tờ 20 và 50 đôla. Tôi hết sức lo lắng khi lần thứ hai lao ra phía cánh cửa mở toang. Bên ngoài gió gào rú dữ dội.

      Lúc này đoàn tàu lao ầm ầm qua rừng sâu, những cây du và thông, những bụi cây rậm rạp. Tôi nhìn thấy nhà cửa - hay người trong rừng. Đâà nơi lý tưởng để thả tiền chuộc.

      Chiếc bộ đàm câm lặng lần nữa!

      “Đồ khốn!” đặc vụ Doud hét to đến lạc giọng. Những người còn lại trong chúng tôi rên rỉ và gục xuống sàn tàu.

      Giọng nhắc lại thủ tục mười lần trong vòng giờ mười lăm phút tiếp theo. Ba lần chúng tôi bị buộc phải di chuyển toàn bộ số tiền đến những toa khác nhau đoàn tàu.

      Chúng tôi bị đẩy hoàn toàn tới toa cuối - rồi ngay lập tức lại bị cầu trở lại phía trước.

      “Các người giỏi lắm. Rất biết vâng lời,” giọng vang lên.

      Rồi chiếc máy phát hai chiều lần nữa câm lặng.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64

      “TÔI THỂ CHỊU ĐƯỢC TRÒ NÀY!” Betsey kêu lên. “Đồ trời đánh, thánh vật! Tôi muốn giết thằng khốn đó.” Những chiếc túi đựng tiền quá cỡ và nặng trịch; chúng tôi kiệt sức vì phải lôi chúng suốt cả đoàn tàu. Chúng tôi phủ đầy mồ hôi, bụi và bồ hóng. Bồn chồn và bực tức. Tiếng xình xịch ngừng của con tàu ồn hơn bất cứ khi nào.

      Đoàn tàu Amtrak lại lao nhanh qua rừng sâu. Tiếng còi tàu vang xa. Đặc vụ Walsh vẫn theo dõi những nhà ga chúng tôi qu

      Sau đó chiếc bộ đàm léo nhéo trở lại. “Chuẩn bị sẵn sàng các bao tiền và kim cương. Mở cửa ra! Và khi các người ném chúng - hãy ném chúng gần nhau. Nếu , con tin bị bắn! Chúng tôi theo dõi nhất cử nhất động của các người. khá lắm, đặc vụ Cavalierre ạ.”

      “Phải, còn mi là kẻ quái gở,” Betsey lẩm bẩm mình. Chiếc áo phông màu xanh nhạt của thẫm vì mồ hôi. Mái tóc đen của dính sát vào da đầu. Nếu trước đó ao xơ[1] chất béo người, mất nó khi đáp chuyến tàu khó chịu này.

      [1] Ounce: đơn vị đo trọng lượng, bằng 28,35g.

      “Báo động giả,” giọng từ máy phát vọng ra với niềm hân hoan che đậy. “Thư giãn . thời chỉ có thế.”

      Chiếc bộ đàm lại câm lặng.

      “Chết tiệt!”

      Tất cả đổ sụp lên những những chiếc tay nải và nằm thở hổn hển. Tôi vẫn cố giữ cho đầu óc mình hoạt động cách sáng suốt, nhưng sau mỗi lần báo động giả điều đó trở nên khó khăn hơn. Tôi thực chắc liệu mình còn có thể chạy lần nữa tới đầu bên kia của đoàn tàu hay

      “Có lẽ chúng ta nên xuống tàu cùng những túi tiền này,” từ chỗ của mình những túi tiền Walsh lên tiếng. “Ít ra cũng làm hỏng thời gian biểu của chúng. Hãy làm cái gì đó mà chúng trông đợi.”

      “Đó là ý kiến, nhưng quá nguy hiểm cho các con tin,” Betsey bảo ta.

      Walsh và Doud chửi thề ầm ĩ khi chiếc máy thu phát hai chiều lại tiếp tục hoạt động. Chúng tôi hầu như hết chịu nổi. Giới hạn của chúng tôi là gì chứ?

      “Có tật giật mình,” giọng vang lên. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng nổ của lon nước ngọt hay lon bia được mở. Sau đó là dấu hiệu của đồ ăn. Hay có lẽ nên thế này, có tật cũng giật mình?”

      Giọng thét lên với chúng tôi. “Ném các bao tiền ra! Làm ! Chúng tôi theo dõi đoàn tàu. Chúng tôi thấy các người! Ném các bao tiền ra chúng tôi giết tất cả con tin!”

      Chúng tôi có lựa chọn, có phương án lựa chọn nào còn để ngỏ đối với chúng tôi. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là cố ném những bao tiền ra ngoài gần với nhau. Chúng tôi quá mệt di chuyển nhanh nhẹn được như lẽ ra có thể. Tôi có cảm giác như trong mơ vậy. Quần áo tôi ướt sũng, tay chân tôi nhức nhối.

      “Ném các bao tiền ra nhanh hơn !” giọng ra lệnh. Hãy xem đám vai u thịt bắp kia nào, đặc vụ Cavalierre.”

      Gã có thể nhìn thấy chúng tôi sao? Chắc thế rồi. Nghe có vẻ như vậy. nghi ngờ gì nữa, gã ở trong rừng với chiếc máy phát hai chiều của gã. Bọn chúng có bao nhiêu

      Đoàn tàu lao nhanh qua khúc cua gấp đường khi chiếc túi thứ chín được ném ra. Chúng tôi nhìn thấy những gì diễn ra phía sau mình năm mươi bộ. Chúng tôi ngã xuống sàn, chửi thề và rên rỉ.

      Betsey thở hổn hển. “Lũ khốn. Chúng làm được vụ này. Chúng chuồn cùng với nó. Ôi, quỷ tha ma bắt chúng .”

      Chiếc bộ đàm lại hoạt động. Thằng khốn này vẫn chưa buông tha chúng tôi. “Cảm ơn giúp đỡ của các người. Các người là những tay cừ nhất. Các người luôn luôn có thể kiếm chân đóng gói tạp phẩm tại cửa hàng A&P địa phương đấy. Chúc cho đó phải là lựa chọn nghề nghiệp dở sau vụ này.”

      “Mi là Trùm phải ?” tôi hỏi.

      Đường dây câm lặng.

      Giọng qua máy bộ đàm biến mất, cả tiền và kim cương cũng vậy, và chúng vẫn còn giữ mười chín con tin.





      Chương 65

      BẢY DẶM SAU ĐÓ, các đặc vụ Cavalierre, Doud, Walsh và tôi xuống tàu tại ga tiếp theo.

      Hai chiếc Suburban đen bóng chờ chúng tôi. Vài nhân viên FBI mang súng đứng quanh những chiếc xe. đám đông tụ tập tại sân ga. Họ chỉ trỏ vào những khẩu súng và các nhân viên FBI như th phát ra đội bóng Washington Redskins vừa mới trở về từ chuyến săn.

      Chúng tôi được cung cấp tin tức nóng. “Có vẻ chúng chuồn khỏi khu rừng,” đặc vụ với chúng tôi. “Kyle Craig đường tới đây. Chúng tôi dựng rào chắn, nhưng chúng chỉ là hú họa thôi. Dẫu vậy cũng có vài tin tốt. Chúng ta có lẽ gặp may chiếc xe buýt du lịch.”

      Lát sau chúng tôi được nối liên lạc với phụ nữ từ Tinden, thành phố ở Virginia. Được tin là người phụ nữ này có thông tin về nơi có thể tìm thấy chiếc xe buýt. Bà ta cho biết bà ta chỉ với “cảnh sát,” và rằng bà ta quan tâm nhiều đến FBI cũng như các biện pháp của họ.

      Chỉ sau khi tôi giới thiệu nhân thân của mình, người phụ nữ đứng tuổi này mới bằng lòng chuyện với tôi. Giọng bà nghe có vẻ căng thẳng.

      Tên bà là Isabelle Morris và bà nhìn thấy chiếc xe buýt du lịch trong khu nông trại bên ngoài quận Warren. Bà bắt đầu nghi ngờ bởi bà sở hữu hãng xe buýt địa phương và chiếc xe đó phải là xe của hãng bà.

      “Chiếc xe đó màu xanh có những sọc vàng phải ?” Betsey hỏi mà giới thiệu mình là nhân viên FBI.

      “Xanh và vàng. phải xe của tôi. Vì thế tôi biết chiếc xe du lịch đó làm gì ở đây,” bà Morris . “ có lý do gì để chiếc xe buýt như vậy ra khỏi lộ trình vào nơi này. Đây là lãnh thổ của dân quê. Tinden nằm lộ trình của bất kỳ cuộc du lịch nào mà tôi biết.”

      “Bà có nhớ biển số xe, hay ít ra là phần của nó ?”

      Bà có vẻ bực mình với câu hỏi này. “Tôi chẳng có chút lý do nào để kiểm tra biển số xe. Tại sao tôi phải làm th chứ?”

      “Thưa bà Morris, vậy tại sao bà báo cảnh sát địa phương về chiếc xe buýt đó?”

      “Tôi với rồi, nếu trước đó lắng nghe. có lý do gì để chiếc xe buýt du lịch đến đây. Ngoài ra, bạn trai tôi ở trong đội tuần tra dân phòng quanh đây. Tôi là quả phụ, biết đấy. Thực ra ấy là người gọi điện cho cảnh sát. Liệu tôi có thể hỏi tại sao lại quan tâm đến thế ?”

      “Thưa bà Morris, khi bà nhìn thấy chiếc xe buýt du lịch xe có hành khách ?”

      Betsey và tôi đưa mắt nhìn nhau trong khi chờ đợi bà trả lời.

      , chỉ có người lái xe thôi. ta là người vạm vỡ. Tôi nhìn thấy ai khác. Thế cảnh sát sao? Và cánh FBI quỷ quái nữa? Tại sao lại quan tâm nhiều thế?”

      phút nữa tôi đến đó. Bà có nhận ra dấu hiệu nhận dạng nào chiếc xe đó ? Dấu hiệu nơi đến? Biểu trưng? Bất kỳ cái gì bà có thể thấy giúp chúng tôi. Mạng sống của nhiều người bị nguy hiểm đấy.”

      “Ôi, lạy Chúa,” bà thốt lên. “Có, bên sườn xe có dán nhãn: Chuyến thăm Williamsburg. Tôi nhớ nhìn thấy nó. biết gì nữa ? Tôi nghĩ tấm panô bên sườn xe có lẽ viết dòng chữ Du lịch Lữ hành Washington. Phải rồi, tôi gần như chắc chắn điều đó. Du lịch Lữ hành Washington. Điều đó có giúp gì cho ?”





      Chương 66

      BETSEY TRAO ĐỔI với Kyle Craig đường dây khác. Họ lập kế hoạch đưa chúng tôi tới ngay Tinden, Virginia. Bà Morris tiếp tục miết với tôi. Những chi tiết rời rạc trở lại trong trí nhớ của bà. Bà với tôi rằng bà thấy chiếc xe buýt du lịch rẽ vào con đường của quận xa nơi bà sống.

      đường chỉ có ba nông trại thôi, và tôi biết về chúng. Hai trong số đó giáp với căn cứ quân bỏ xây dựng từ những năm 80. Tôi phải tự mình kiểm tra việc làm bất chính này mới được,” bà .

      Ngay lập tức tôi ngắt lời bà. “, . Cứ ở yên đó, thưa bà Morris. Đừng nhúc nhích. Chúng tôi đường tới chỗ bà.”

      “Tôi biết vùng này. Tôi có thể giúp các ,” bà phản đối.

      “Chúng tôi tới chỗ bà. Xin bà cứ ở yên đó.”

      trong những chiếc trực thăng của FBI rà soát khu rừng gần đó được điều tới nhà ga. Ngay khi nó đến Kyle cũng có mặt. Chưa bao giờ tôi mừng đến thế khi gặp .

      Betsey cho Kyle biết chính xác những gì hy vọng làm ở Virginia. “Chúng ta đáp trực thăng tới càng gần càng tốt mà bị phát . Cách thị trấn Tinden bốn hoặc năm dặm. Tôi muốn có quá đông lực lượng bộ tham dự. Độ chục người có năng lực, có thể ít hơn.”

      Kyle đồng ý với kế hoạch, bởi đó là kế hoạch tốt, và chúng tôi lên trực thăng của FBI. biết các đặc vụ mà muốn điều động ở Quantico và phái họ đến Tin

      Khi lên khoang trực thăng chúng tôi ôn lại tất cả những gì nghiên cứu trong các vụ cướp nhà băng trước đó. Chúng tôi còn bắt đầu nhận thông tin về khu vực bà Morris thấy chiếc xe buýt. Căn cứ quân mà bà đề cập đến từng là căn cứ hạt nhân từ những năm 80. “Các tên lửa đạn đạo xuyên lục địa được cất giữ dưới lòng đất tại vài căn căn cứ hạt nhân bên ngoài Washington,” Kyle . “Nếu chiếc xe buýt du lịch ở căn cứ này căn hầm bê tông có thể che giấu nó bị các máy bay trực thăng tìm nhiệt phát .”

      Chiếc trực thăng của chúng tôi bắt đầu đáp xuống khu đất trống gần trường trung học địa phương. Tôi nhìn đồng hồ. Mới hơn sáu giờ. Liệu mười chín con tin vẫn còn sống? Tên Trùm chơi trò chơi tàn bạo nào đây?

      Những sân thể thao xanh tươi trải dài phía sau ngôi trường gạch đỏ hai tầng dáng vẻ bình dị. Toàn bộ khu vực này hoang vắng, ngoại trừ hai chiếc xe mui kín và chiếc xe tải màu đen đợi chúng tôi. Chúng tôi cách quốc lộ, nơi bà Morris nhìn thấy chiếc xe buýt của Hãng Du lịch Lữ hành Washington, chừng bốn hoặc năm dặm.

      Isabelle Morris ngồi chiếc xe mui kín thứ nhất. Bà khoảng cuối tuổi thất tuần, phụ nữ đẫy đà có nụ cười hớn hở phù hợp phô ra hàm răng giả. người bà dễ chịu của ai đó.

      “Ta đến nông trại nào trước đây?” tôi hỏi bà. “Ở đâu có thể có người lẩn trốn?”

      Cặp mắt màu xanh xám của người phụ nữ có tuổi nheo lại thành khe hở khi bà nghĩ ngợi. “Nông trại của Donald Browne,” cuối cùng bà . Những ngày này có ai sống ở đó. Browne mất mùa xuân vừa rồi, tội nghiệp ông ấy. Người ta có thể dễ dàng lẩn trốn ở đó.”





      Chương 67

      CỨ TIẾP TỤC . TỚI LUÔN,” tôi với người lái xe khi chúng tôi đến gần nông trại Browne quốc lộ 24. ta làm theo cầu của tôi. Chúng tôi vòng qua khúc cua đường kéo dài khoảng trăm bộ. Sau đó chiếc xe từ từ dừng lại.

      “Tôi thấy có người bãi đất. Y tựa vào gốc cây. Gần ngôi nhà. Y quan sát con lộ, Kyle à. quan sát chúng ta đến gần. Họ vẫn còn ở đây.”

      Lên xa hơn, tôi có thể thấy tàn tích của căn cứ tên lửa cũ có thời diện nơi đây. Tôi nghĩ chúng tôi có thể tìm thấy chiếc xe buýt du lịch được giấu trong hầm chứa tên lửa, tránh được những chiếc trực thăng tìm kiếm Apache. Tôi lạc quan như vậy về mười chín con tin từ MetroHartford. Tên Trùm căm thù các hãng bảo hiểm, chẳng phải thế sao? Đây có phải là trả thù ?

      Trong tôi vụt lên hình ảnh khủng khiếp của các con tin bị giết trong những vụ cướp nhà băng; tôi lo sợ thấy trường vụ thảm sát tại nông trại này. Chúng tôi được cảnh báo. sai sót, sai lầm. Luật lệ được tuân thủ trong các vụ cướp nhà băng. Có gì thay đổi chăng?

      Kyle , “Nào, vào rừng thôi. Chúng ta giờ kén cá chọn canh đâu.”

      liên lạc với các đơn vị khác. Sau đó , Betsey và tôi chạy thẳng hướng Bắc qua khu rừng rậm rạp. Chúng tôi vẫn chưa thể nhìn thấy gia trang, nhưng chúng tôi cũng thể bị phát .

      Khu rừng lan đến ngôi nhà chính, đó quả là điều may mắn đối với chúng tôi. Các bụi cây hầu hết đều nhô cao, che kín gần trọn con đường lái xe vào nhà. Đèn trong nhà tắt. thể nhìn thấy chuyển động nào. tiếng động.

      Mặc dù vậy tôi có thể nhìn thấy tên gác cho bọn bắt cóc. Y cách chúng tôi xa và quay lưng lại phía chúng tôi. Còn những tên khác đâu? Các con tin đâu? Tại sao trong nhà lại có đèn?

      “Nó làm cái quái gì thế kia?” Kyle lẩm bẩm, cũng bối rối hệt như tôi.

      thằng gác tồi,” Betsey thầm. “Tôi thích tí nào.”

      “Tôi cũng vậy,” tôi . Điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Tại sao lại chỉ để tên gác? Và tại sao bọn bắt cóc vẫn còn ở đây?

      “Chúng ta hạ thằng này trước. Sau đó ta tiến vào nhà,” Kyle thầm.





      Chương 68

      TÔI RA HIỆU CHO KYLE VÀ BETSEY tỏ ý tôi bám theo tên gác. Hạn chế đến mức tối đa tiếng động, tôi nhanh chóng tiến đến chỗ y. Tôi giáng mạnh báng khẩu súng lục. tiếng rắc đầy thỏa mãn vang lên và kẻ bắt cóc lăn ra đất. Y phát ra thanh nào. quá dễ. Chuyện quái gì diễn ra đây?

      Betsey cúi thấp và tiến nhanh đến bên tôi. thầm, “Loại lính gác quái quỷ nào thế hả? Trước đây chúng luôn luôn cẩn trọng cơ mà.”

      ửa tá đặc vụ ra từ cánh rừng phía sau chúng tôi. Betsey ra hiệu cho họ dừng lại. Trong gia trang vẫn có ánh đèn hay chuyển động nào. Cảnh tượng kỳ quái và hư ảo.

      Sau đó Kyle ra lệnh tiến lên, tiến vào ngôi nhà. Chúng tôi im lặng chạy về phía trước. Dường như có thêm canh gác hay bảo vệ. Chả lẽ đây lại là loại cạm bẫy nào đó? Chúng đợi chúng tôi đột nhập vào trong ư? Còn bà Morris sao? Bà ta có thể là phần của vụ này ?

      Tôi tiếp cận gia trang cùng đợt đặc vụ đầu tiên và cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Tôi nâng khẩu Glock của mình lên và đá bật cánh cửa trước. Tôi thể tin vào mắt mình. Tôi phải ghìm mình để hét to lên.

      Nhóm con tin ở trong phòng khách của gia trang. Họ chằm chằm nhìn tôi, ràng họ hoảng sợ, nhưng ai bị thương. Tôi đếm nhanh: mười sáu phụ nữ, hai trẻ em, và người lái xe. Tất cả đều còn sống. ai bị trừng phạt vì chúng tôi phá vỡ luật lệ.

      “Những kẻ bắt cóc?” tôi hỏi . “Có tên nào trong số chúng còn ở đây ?”

      phụ nữ tóc đen bước lên phía trước và . “Chúng để lại người gác quanh nhà. Có tên ở gần cây du đằng trước đấy.”

      “Hết rồi. Chúng tôi thấy tên nào khác nữa,” Betsey với nhóm con tin. “Mọi người ở yên tại chỗ trong khi chúng tôi xem xét xung quanh.”

      Các đặc vụ FBI tiến vào và tỏa ra khắp ngôi nhà. số con tin bắt đầu khóc khi nhận ra rằng họ chết, rằng cuối cùng họ được giải cứu.

      “Chúng chúng tôi bị giết nếu chúng tôi cố rời khỏi ngôi nhà trước sáng ngày mai. Chúng kể cho chúng tôi về gia đình Buccieri và Casselman,” phụ nữ dáng cao, tóc đen giữa những tiếng nấc. Tên ta là Mary Jordan và ta là người phụ trách nhóm du lịch.

      Chúng tôi rà soát tỉ mỉ ngôi nhà - còn ai ở đó. có bất kỳ chứng cứ ràng nào, nhưng các chuyên gia kỹ thuật sắp đến đây. Chiếc xe buýt du lịch được tìm thấy trong nhà kho tại căn cứ quân cũ.

      Khoảng nửa tiếng sau, bà Morris lạch bạch tới qua cửa trước. Hai đặc vụ cố ngăn bà lại nhưng vô vọng. Vẻ ngoài của người phụ nữ địa phương này gần như là dấu chấm hết hài hước vào căng thẳng trong vài tiếng đồng hồ qua. “Tại sao các lại đánh lão Bud O’Mara hả? Lão là người tử tế làm việc tại bến xe tải. Bud lão được trả trăm đôla để đứng quanh quất và chờ đợi. Nhận cả thảy trăm đô để bị đánh quá mạnh vào đầu. Lão làm hại ai, Bud là người vô hại.”

      điều kỳ quặc và hồ hởi diễn ra khi vài chiếc xe giải cứu đến. Các con tin bắt đầu vỗ tay và reo hò. Chúng tôi đến đây vì họ; chúng tôi để họ chết.

      Nhưng ngược lại tôi thừa biết: Vì lý do nào đó, tên Trùm muốn họ phải chết.





      Phần Bốn: CHỚP NHOÁNG

      Chương 69

      ĐƯƠNG NHIÊN, vụ án tiếp tục là kiện truyền thông nóng sốt kéo dài hơn mức cần thiết. Báo giới biết về tồn tại của “Ông Trùm,” và nó tạo ra những dòng tít giật gân. Bức ảnh cậu bé Buccieri, trong những nạn nhân đầu tiên, là đặc trưng nghệ thuật trong hết bài báo này đến bài báo khác. Tôi bắt đầu thấy khuôn mặt của cậu bé trong những giấc mơ của mình.

      Tôi làm việc từ mười hai đến mười sáu tiếng ngày. Tên cướp nhà băng Washington tên là Mitchell Brand vẫn nằm ở vị trí đầu tiên bản danh sách những kẻ tình nghi của FBI. Y có mặt bảng những phần tử tình nghi hơn tuần. Chúng tôi vẫn chưa thể xác định nơi cứ trú của Brand, nhưng y khớp với phân tích của chúng tôi. Trong khi đó, các nhân viên điều tra tội phạm kiểm soát khu vực thả tiền và tìm chứng cứ. Các nhân viên kỹ thuật của FBI rà soát từng phân vung trong gia trang Browne. Dấu vết của đồ hóa trang sân khấu được tìm thấy trong bồn rửa của gia trang. Tôi hỏi han vài con tin, và họ ủng hộ ý kiến cho rằng những kẻ bắt cóc có thể đeo mặt nạ, tóc giả, và chắc là cả lót giày nữa.

      Hai ngày đầu tôi và Sampson làm việc tại Washington. Hãng MetroHartford trao giải triệu đôla cho những thông tin giúp bắt được những kẻ liên quan đến tội ác này. Giải thưởng nhằm vào toàn thể công chúng, nhưng cũng dành cho bất kỳ ai liên quan đến vụ cướp có số tiền được chia chác ít hơn giải thưởng này.

      Việc truy tìm tên cướp nhà băng Mitchell Brand còn được tập trung ở Washington. Brand là người da đen, ba mươi tuổi, bị tình nghi dính vào nửa tá vụ cướp nhưng y chưa bao giờ bị chính thức buộc tội và bất ngờ trốn biệt. Ngày xưa y là trung sĩ quân đội trong chiến dịch Bão táp Sa mạc. Brand được biết là kẻ hung bạo. Căn cứ vào hồ sơ của y bên quân đội, chỉ số thông minh của y 150.

      núi chứng cứ được thu thập, nhưng tai tiếng của vụ này cũng chống lại chúng tôi. Những cú điện thoại và fax đưa ra những lời khuyên ngừng đổ về văn phòng địa phương của FBI. Bỗng nhiên ở đây có hàng trăm đầu mối để điều tra. Tôi tự hỏi liệu tên Trùm có hoạt động chống lại chúng tôi hay .

      Đêm thứ hai sau vụ bắt cóc nhằm vào hãng MetroHartford, vào khoảng mười giờ Sampson xuất tại văn phòng. Tôi cũng vừa đến đó. Tôi chộp lấy hai lon bia lạnh và chúng tôi trò chuyện trong căn phòng kính ít nhiều giống như những người văn mi

      “Tôi hy vọng gặp hoàng tử bé đêm nay,” Sampson khi chúng tôi ngồi xuống.

      “Cháu đến ở với chúng tôi.” Tôi báo cho John tin tức mới nhất. Ít nhất cũng là phần trong số đó.

      ngoác miệng cười, răng trắng và to như những phím đàn piano. “Đó là tin tuyệt hay, bồ ạ. Tôi đoán Christine đến như phần của kiện hàng.”

      Tôi lắc đầu. “, ấy đến, John ạ. ấy vượt qua được những gì xảy ra với Geoffrey Shafer. ấy vẫn còn lo sợ cho cuộc sống của mình, cho cuộc sống của tất cả chúng tôi. ấy muốn gặp tôi nữa. Giữa chúng tôi tất cả chấm dứt rồi.”

      Sampson chỉ trừng trừng nhìn tôi. “Hai người đẹp đôi. Tôi biết nữa, bồ à.”

      “Tôi cũng . Tôi biết nhiều tháng nay rồi. Tôi đề nghị được rời khỏi lực lượng cảnh sát và tôi nghĩ tôi được từ nhiệm. Christine bảo tôi điều đó quan trọng.”

      Tôi nhìn đăm đăm vào mắt bạn tôi. “John, tôi mất nàng. Tôi cố làm lại cuộc đời. Chuyện này làm tôi tan lòng, nát dạ.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 70

      MÁY NHẮN TIN CỦA TÔI đổ chuông vào khuya hôm sau tại nhà. Đó là Sampson. “Náo loạn cả lên rồi,” . “ đùa đâu, Alex ạ

      “Cậu ở đâu thế?” tôi hỏi.

      “Ngay lúc này tôi cùng Rakeem Powell. Chúng tôi khu nhà East Capitol. trong số chỉ điểm của ấy cung cấp cho chúng tôi thông tin có giá trị. Có lẽ chúng tôi lần ra Mitchell Brand.”

      “Rồi có chuyện gì nữa hả?” tôi hỏi.

      “Rakeem gọi viên trung úy của ấy. Viên trung úy này lại gọi cho sếp. Lúc này sếp Pittman cùng nửa lực lượng cảnh sát D.C. đường tới đây.”

      Tôi nghĩ thực tế lúc đó tôi giận điên người. “Đây vẫn là vụ chó chết của tôi. Vậy mà Pittman hề liên lạc với tôi.”

      “Đó chính là lý do tôi gọi cho , bồ ạ. Tốt hơn cả là phóng ra đây.”

      Tôi gặp Sampson tại khu nhà East Capitol. Theo người chỉ điểm, Brand lẩn trốn ở đây. Khu nhà East Capitol là cái tôi được nghe gọi là “nơi tạm trú bao cấp của con người.” Thực vậy, công trình này trông giống như nhà tù bị lãng quên. Những bức tường bê tông trắng lạnh lẽo bao quanh các tòa nhà giống hệt boong ke. Đó là những ngôi nhà hết sức ảm đạm và điển hình ở hầu hết vùng Southeast. Những người nghèo sống tại đây làm tất cả những gì có thể trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

      “Nơi này nằm ngoài vòng kiểm soát, Alex à,” Sampson phàn nàn khi chúng tôi cùng nhau vào trong những khoảng sân bẩn thỉu ngăn cách các tòa nhà. “Xem chừng ở đây có quá nhiều hỏa lực. Lắm thầy thối ma. Sếp hình lại gây ấn tượng đây.

      Tôi nhìn quanh, lắc đầu và rủa thầm. Đây đúng là sở thú khốn kiếp. Tôi nhìn thấy lực lượng đặc nhiệm và vài cảnh sát hình . Thêm vào đó là những người hàng xóm hiếu kỳ như thường thấy. Mitchell Brand. Lạy Chúa. Liệu có phải y là tên Trùm ?

      Tôi nhanh chóng khoác lên người chiếc áo giáp chống đạn hiệu Kevlar và kiểm tra khẩu Glock của mình. Sau đó tôi quay và trao đổi với sếp hình . Tôi nhắc nhở Pittman rằng đây là vụ của tôi, và ông ta thể tranh cãi về điều đó. Tuy thế tôi có thể ông ta ngạc nhiên vì tôi có mặt tại trường.

      “Từ bây giờ tôi phụ trách,” tôi .

      “Chúng ta lừa Brand vào chỗ kẹt. Đừng có làm hỏng chuyện,” cuối cùng Pittman nổi quạu, sau đó ông ta rời khỏi chỗ tôi đứng.





      Chương 71

      ĐẶC VỤ CẤP CAO JAMES WALSH đến trường sau tôi. Tuy nhiên có Betsey Cavalierre. Tôi lên chỗ Walsh. ta và tôi trở nên thân thiết trong hơn hai tuần qua, nhưng đêm nay ta có vẻ xa cách. ta cũng thích những gì diễn ra tại đây. ta cũng được thông báo muộn.

      “Đặc vụ cao cấp Cavalierre đâu rồi?” tôi hỏi.

      ấy được nghỉ hai tuần. Tôi nghĩ ấy thăm người bạn ở Maryland. biết thằng Mitchell Brand nà

      “Tôi biết đủ về y. Chắc chắn y được trang bị tốt nếu qu thực có ở đó. Có vẻ y có bồ mới tên là Theresa Lopez. ta sống ở khu nhà này. Lopez có ba con. Tôi biết nhưng thân ta.”

      “Tuyệt lắm,” Walsh và lắc đầu, trợn mắt. “Ba nhóc, mẹ chúng và đối tượng tình nghi cướp nhà băng có vũ trang.”

      hiểu rồi đấy. Chào mừng đến với D.C., đặc vụ Walsh. Dù sao nữa Brand cũng có thể tham gia vào nhóm tấn công MetroHartford. Y có thể là tên Trùm. Chúng ta phải tóm y thôi.”

      Tôi gặp đội đột kích tại trạm quan sát trong tòa nhà bên cạnh. Trạm quan sát này là phòng thu được các thám tử phòng chống ma túy thủ đô bố trí trong khu nhà East Capitol sử dụng. Trước đây tôi đến căn phòng này vài lần. Đây là khu vực láng giềng của tôi.

      đội gồm tám người chúng tôi vào căn hộ tầng bảy để điệu Mitchell Brand xuống. Tám người là nhiều hơn cần thiết. Chỉ có điều trong chừng mực nào đó đông người tự tin hơn.

      Trong lúc cả đội kiểm tra vũ khí và mặc áo chống đạn tôi nhìn ra đường. Những ngọn đèn đường màu vàng hắt xuống bên dưới thứ ánh sáng vàng vọt. Cảnh tượng tệ hại. Ngay cả khi có diện của từng ấy cảnh sát trong khu vực cuộc chơi ma túy vẫn tiếp tục. gì có thể ngăn được nó. Tôi quan sát nhóm cảnh giới và lái xe trơ tráo bán ma túy ở góc xa, phía sau khu nhà. con nghiện đến, bước chân thoăn thoắt, đầu cắm xuống. thằng ngốc ở địa phương, cảnh này tôi thường thấy. Tôi rời mắt khỏi vụ buôn bán ma túy như thể nó hề xảy ra.

      Tôi bắt đầu với cả đội. “Mitchell Brand bị truy nã vì những nghi ngờ cướp nhà băng First Union ở Falls Church. Dứt khoát y có khả năng là mắt xích của chúng ta dẫn đến bất kỳ kẻ nào đứng đằng sau các vụ cướp. Đây là tình nghi nặng ký nhất mà chúng ta lần ra cho đến bây giờ. Y có thể là tên Trùm đấy.

      “Chúng ta có thể Brand có mặt căn hộ của nhân tình. ta là người tình mới của y. Thám tử Sampson phát cho mọi người sơ đồ chuẩn phòng ngủ trong tòa nhà. Các bạn phải biết rằng trong căn phòng ngủ chúng ta có thể thấy Brand, người tình của y và ba đứa con của ta, tuổi từ hai đến sáu.”

      Tôi quay sang đặc vụ Walsh. Hai đặc vụ của ta là thành phần của đội xung kích. Walsh bổ sung thêm điều gì, nhưng ta với người của mình, “Cảnh sát Washington là lực lượng chính hành động tại căn hộ. Chúng ta yểm trợ trong hành lang và tiến vào căn hộ của ả nhân tình. Chỉ có vậy thôi,” ta .

      “Được rồi, nào hành động thôi,” tôi . “Tất cả phải hết sức cẩn thận. Tất cả những gì chúng ta biết về Brand đều cho thấy y là kẻ nguy hiểm và được vũ trang đến tận răng.”

      “Y từng phục vụ trong Lực lượng Đặc biệt bên quân đội đấy,” John Sampson bổ sung. “Điều đó có tác dụng ra sao với món cứt phết kem hả?”





      Chương 72

      CÓ VŨ TRANG VÀ NGUY HIỂM - đủ là sáo ngữ dung tục, nhưng lại có ý nghĩa thực đối với các nhân viên cảnh sát.

      Chúng tôi tiến vào tòa nhà. Ba hàng băng qua tầng trệt dơ dáy, tối tăm, sau đó chúng tôi vội vã lao lên vài đợt cầu thang về phía tầng sáu. Cầu thang bẩn thỉu và ố màu răng sâu. Có lẽ ở đây từng xảy ra vụ hỏa hoạn nghiêm trọng. Mồ hóng bám dày tường, sàn nhà, và cảcầu thang bằng kim loại. Tên Trùm có thể nấp đó ? là người da đen? Với FBI điều đó có vẻ là tưởng. Vì sao vậy?

      Bất thình lình chúng tôi bắt gặp hai con nghiện nhếch nhác, gầy trơ xương châm thuốc cầu thang tầng bốn. Chúng tôi rút súng ra, và chúng lồi mắt nhìn chúng tôi trừng trừng, tiến thoái đều lưỡng nan.

      “Chúng tôi làm gì các ,” cuối cùng người trong hai tên nghiện gằn giọng . Trông phải ngoại tứ tuần, nhưng chắc chắn mới chỉ ngoài hai mươi tuổi.

      “Cứ tự nhiên,” tôi khẽ . Tôi lạnh lùng chĩa ngón tay vào chúng. “ được mở miệng đấy.”

      Hai thằng xì ke mắc bệnh hoang tưởng hẳn phải nghĩ rằng chúng tôi đến bắt chúng. Cả hai thể tin nổi chúng tôi vội vã vượt qua chúng. Tôi nghe thấy Sampson , “Biến ngay. Đây là ngày may mắn cuối cùng của chúng mày đấy.”

      Tôi có thể nghe thấy tiếng trẻ khóc và lũ nhóc la hét, tiếng lảm nhảm của vài chiếc tivi, tiếng nhạc jazz, hip-hop và salsa lọt qua những bức tường mỏng. Bụng tôi thắt lại. Vào tóm Brand trong tòa nhà đông đúc là ý kiến rất dở, nhưng lúc này tất cả mọi người đều mong muốn kết quả. Brand là đối tượng tình nghi nặng ký.

      Sampson khẽ chạm vào vai tôi. “Tôi vào cùng Rakeem,” . “ theo sau, bồ ạ. Đừng có mà tranh cãi với tôi.”

      Tôi cau mặt nhưng đành gật đầu. Sampson và Rakeem Powell là những xạ thủ giỏi nhất chúng tôi có. Họ thận trọng, thông minh và có kinh nghiệm, nhưng đây là cuộc bố ráp khó khăn và đáng sợ. Có vũ khí và nguy hiểm. Lúc này bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

      Tôi quay về phía thám tửđang cầm chiếc búa kim loại nặng trịch bằng cả hai tay. Trông nó giống như quả tên lửa . “Phá cái cửa chết tiệt này ra, bạn. Tôi cầu gõ cửa trước đâu.”

      Tôi quay lại nhìn đồng đội căng thẳng và lo âu phía sau mình. Tôi giơ nắm tay lên. “Chúng ta vào khi tôi đếm đến bốn,” tôi .

      Tôi ra hiệu bằng ngón tay - - hai - ba!

      Chiếc búa đập vào cánh cửa bằng toàn bộ sức mạnh kinh hoàng của hậu vệ NFL[1]. Các chốt cửa văng ra tức . Chúng tôi lao vào bên trong. Sampson và Powell cách tôi bước về phía trước. Vẫn chưa có phát súng nào được bắn ra.

      [1] NFL (National Football Leagua): Liên đoàn Bóng đá Quốc gia.

      “Mẹ...mẹ.. ơi!” đứa bé thét lên hoảng hốt. Cảm giác hãi hùng về những gia đình bị tên Trùm làm hại bất giác ập đến trong tôi. Chúng tôi cần đổ máu ở nơi này.

      Có vũ trang và nguy hiểm.

      Hai đứa bé xem phim South Park tivi. Michell Brand đâu rồi? Và mẹ của lũ trẻ, Theresa Lopez, chạy đâu? Họ thậm chí có thể có nhà. Trong các căn hộ thỉnh thoảng bọn trẻ vẫn bị bỏ mặc mình

      Cánh cửa phòng ngủ trước mặt chúng tôi im ỉm đóng. Tiếng nhạc vang lên ở nơi nào đó trong căn hộ. Nếu đêm nay Mitchell Brand có mặt tại đây y quá cảnh giác. Nó giống với suy nghĩ của tôi cho lắm. Cho đến giờ tôi hề thích bất kỳ điều gì về vụ này.

      Tôi kéo bật cánh cửa phòng ngủ và nhìn săm soi vào bên trong. Trống ngực tôi đập thình thình. Tôi khom người trong tư thế sẵn sàng nhả đạn. Đứa trẻ thứ ba chơi với con gấu bông sàn nhà. “Gấu xanh nè,” cháu với tôi.

      “Gấu xanh,” tôi thầm.

      Tôi lui nhanh vào hành lang. Tôi nhìn thấy Sampson đá tung cánh của khác. Sơ đồ căn hộ chúng tôi được cung cấp có sai sót! Đây là căn hộ hai phòng ngủ.

      Bất thình lình Mitchell Brand bước ra hành lang. Y kéo theo Theresa Lopez. Khẩu súng ngắn nòng cỡ 45 của y kê vào trán ta. Lopez là phụ nữ khả ái có nước da nâu nhạt. ta run bần bật. Cả Brand và Lopez đều trần như nhộng, ngoại trừ những sợi dây chuyền vàng quấn quanh chiếc cổ bự, cổ tay và cổ chân trái của y.

      “Bỏ súng xuống, Brand,” tôi quát lên át tiếng ầm ĩ trong căn hộ. đâu được. thể ra khỏi đây. đủ thông minh để biết điều đó. Bỏ súng xuống.”

      “Xéo ra khỏi đường tao!” y gầm lên. “Tao đủ thông minh để khoan lỗ mặt mày trước đấy.”

      Tôi giữ vững lập trường trước Brand. Sampson và Rakeem Powell bước lên phía bên kia. “Vụ cướp nhà băng First Union ở Falls Church. Nếu liên quan, gặp rắc rối gì,” tôi hạ giọng đôi chút. “Bỏ súng xuống.

      Brand lại hét lên. “Tao cướp nhà băng First Union! Tao ở New York suốt cả tuần lễ đó! Tao dự đám cưới, đám cưới em Theresa. Ai đó chơi tao. Ai đó đổ thừa vụ đó cho tao!”

      Theresa Lopez bắt đầu nức nở thể nào ngăn được. Bọn trẻ cũng khóc và gọi mẹ chúng váng lên. Các thám tử và đặc vụ FBI ngăn chúng lại, bảo đảm an toàn cho chúng..

      ấy dự đám cưới của em tôi!” Theresa Lopez gào lên với tôi. Mắt ta cầu khẩn. “ ấy dự cưới!”

      “Mẹ ơi! Mẹ!” bọn trẻ la lên.

      “Hạ súng xuống , Brand. Mặc quần áo vào. Chúng tôi cần chuyện với . Tôi tin có mặt tại đám cưới. Tôi tin và Theresa. Bỏ súng xuống!”

      Tôi biết rằng áo tôi ướt sũng. trong số đám trẻ vẫn núp sau Brand và Lopez. Trong hướng bắn. Ôi, lạy Chúa, đừng để con phải bắn người đàn ông này.

      Sau đó, Michell Brand từ từ hạ khẩu súng xuống khỏi trán Theresa Lopez. Y hôn vào thái dương ta. “ xin lỗi, em ,” y thầm.

      Tôi nghĩ chúng tôi phạm sai lầm. Tôi cảm nhận điều đó từ đáy lòng mình. Tôi biết điều đó khi y hạ súng. Có lẽ kẻ nào đó chơi Brand vố. Chúng tôi lãng phí nhiều thời gian và nguồn lực để bắt y. Chúng tôi bị làm rối trí suốt nhiều ngày.

      Tôi cảm thấy hơi thở lạnh giá của tên Trùm gáy tôi.





      Chương 73

      TỪ KHU NHÀ EAST CAPITOL tôi trở về rất muộn. Tôi cảm thấy quá bồn chồn về nhiều thứ: nào là làm việc quá nhiều, nào là Christine và vụ bắt giữ Brand đêm hôm đó.

      Tôi cần nghỉ ngơi, vì thế tôi chơi nhạc của Gershwin và Cole Porter cây đàn piano cho đến khi thể nào mở mắt được nữa. Sau đó tôi leo lên lầu. Ngay khi đầu vừa chạm gối, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Tôi ngủ mạch đến sáng. Cuối cùng vào khoảng bảy giờ rưỡi tôi cùng Nana và Damon dùng bữa sáng. Đấy là ngày trọng đại đối với gia đình Cross. Tôi lại còn phải làm. Tôi có những việc thú vị hơn để làm rồi.

      Chúng tôi rời khỏi nhà vào khoảng tám giờ rưỡi. Chúng tôi đến bệnh viện St. Anthony. Jannie xuất viện.

      đợi chúng tôi. Jannie thu dọn đồ đạc xong, nó mặc quần jeans xanh và chiếc áo phông “Hãy quan tâm đến trái đất” khi chúng tôi đến phòng nó. Hôm trước Nana mang quần áo đến cho Jannie, nhưng đương nhiên nó bảo Nana phải mang chính xác những gì.

      nào, nào. Con thể chờ về nhà lâu hơn nữa,” Jannie cười khúc khích và luôn miệng ngay khi chúng tôi ra đến cửa. “Đây là va li của em, làm gì mà vội thế?” Jannie đưa chiếc túi có bánh xe hiệu American Tourister màu hồng cho Damon và cu cậu tròn xoe mắt, nhưng dù sao Damon cũng vẫn nhận chiếc túi từ tay em .

      “Đợt điều trị đặc biệt này phải kéo dài bao lâu nữa?” Damon

      “Đến hết đời.” Jannie cho Damon biết . “Thậm chí còn lâu hơn thế.”

      Bất thình lình cơn hoảng sợ thoáng qua mặt Jannie. “Con thể về nhà được, phải ba?” nó hỏi tôi.

      Tôi gật đầu và mỉm cười. “Chắc là con có thể. Nhưng những gì con thể làm là mình rời khỏi đây. Quy định của bệnh viện mà, y tá .”

      Jannie có vẻ tiu nghỉu. “ phải là xe đẩy. Con ra là phải hoành tráng.”

      Tôi cúi xuống đón nó. “Phải đấy, xe đẩy,” tôi . “Nhưng lúc này con ăn mặc chỉnh tề. Trông con rất tuyệt cho chuyến của mình đấy, nàng công chúa ạ.”

      Chúng tôi dừng lại nơi phòng trực, Jannie chào tạm biệt và nhận những cái ôm thắm thiết. Sau đó chúng tôi rời bệnh viện St. Anthony.

      Giờ nó khỏe. Khối u được cắt bỏ là u lành. Giấy khám sức khỏe ghi còn bệnh, và tôi chưa bao giờ có cảm giác nhõm như thế trong đời. Nếu tôi từng quên là nó quý giá chừng nào với tôi, tôi ngờ rằng tôi có lúc quên, điều đó bao giờ xảy ra nữa. Jannie, Damon, và tiểu Alex là những báu vật của tôi.

      Chưa đầy mười phút phút chúng tôi về đến nhà, và Jannie tinh nghịch như cún con xe. Nó ló mặt ra khỏi cửa sổ xe để mở và tròn mắt nhìn chằm chằm vào mọi thứ và hít thở bầu khí có vị khói của thành phố, cái mà nó tuyên bố là kỳ lạ, là tuyệt đối khác thường.

      Khi chúng tôi đến nhà và tôi đỗ xe, Jannie từ từ xuống xe, gần như là cính. Nó nhìn lên ngôi nhà cũ của chúng tôi như thể nó là Nhà thờ Đức Bà vậy. Nó quay ngoắt 360 độ, rà soát lại khu vực lân cận của chúng tôi Phố Năm và gật đầu tán thưởng.

      có nơi nào giống nhà mình,” cuối cùng nó thầm. “Hệt như trong truyện Phù thủy xứ Oz vậy.” Nó quay sang tôi. “Thậm chí ba còn lấy từ cây xuống cả con diều Người Dơi và Robin nữa. Lạy Chúa.”

      Tôi bật cười và cảm nhận cảm giác tuyệt vời tỏa khắp người. Tôi biết đó là cái gì. Tôi còn chết điếng vì mất Jannie nữa. “Thực ra, chính Nana mới là người trèo lên đó lấy con diều xuống,” tôi .

      “Thôi nào, dừng lại.” Nana phá lên cười và phẩy tay về phía tôi.

      Chúng tôi theo Jannie vào nhà và ngay lập tức nó bế con mèo Rosie lên. Nó đưa Rosie lên mặt và bị chiếc lưỡi nhám như giấy ráp liếm láp. Sau đó nó chậm rãi nhảy cùng con mèo của gia đình trong vài khoảnh khắc đầy lôi cuốn hệt như nó làm vào cái đêm đặt tên thánh cho tiểu Alex.

      Jannie khe khẽ hát, “Hoa hồng màu đỏ, violet màu xanh. Con rất vui con về nhà. Con cả nhà ta.”

      Tôi rất dễ chịu và thoải mái ngắm nhìn rồi nhập vai - đúng thế, Jannie Cross, con đúng, có nơi nào như ở nhà. Có lẽ đó là lý do ba làm việc hết công suất để bảo vệ nó.

      Nhưng rồi lần nữa, có lẽ ba chỉ cố gắng hợp lý hóa cá tính của ba, và chắc chắn luôn luôn là như vậy.





      Chương

      TÔI ĐẾN VĂN PHÒNG FBI ĐỊA PHƯƠNG sáng sớm hôm sau. Trong phòng xôn xao các bản fax, điện thoại, máy tính cá nhân, và hoạt động - tốt có, xấu có. khá là Mitchell Brand phải là kẻ chúng tôi cần, và có lẽ thậm chí y bị lừa vào thế kẹt.

      Betsey Cavalierre trở về từ kỳ nghỉ cuối tuần. Da rám nắng và nụ cười tươi rói, và trông có vẻ nghỉ ngơi thoải mái. Tôi thoáng băn khoăn đâu, nhưng rồi lần nữa tôi lại bị cuốn vào guồng quay dữ dội của công tác điều tra.

      Phòng tác chiến công nghệ cao của FBI vẫn ở yên ổn tại chỗ của nó, nhưng bây giờ ba trong số bốn bức tường được phủ kín bởi những manh mối có thể. Quan điểm của FBI là mỗi đường phố đều phải được rà soát tỉ mỉ. Giám đốc chính thức thể quan điểm của mình khi rằng đây là cuộc săn lùng tội phạm có quy mô lớn nhất trong lịch sử FBI. Nghiệp đoàn Mỹ gây áp lực lớn. việc tương tự từng xảy ra sau khi Sát thủ bom thư giết nhà kinh doanh New Jersey hồi đầu thập kỷ 90.

      Tôi dành hầu hết thời gian trong ngày xem những hình ảnh bất tận cùng vài đặc vụ và thám tử đô thành khác trong căn phòng họp cửa sổ, dường như thiếu cả khí. Những đối tượng tình nghi liên tục được chiếu màn ảnh rộng, sau đó là thảo luận và xếp chúng vào ba loại: Loại bỏ, Có vấn đề, Cực kỳ có vấn đề.

      Vào sáu giờ tối hôm đó, đặc vụ cao cấp Walsh triệu tập cuộc họp xem xét khả năng băng cướp đó lại gây án. Betsey Cavalierre đến muộn để triển khai phương án tác chiến. ngồi ở phía sau và quan sát.

      Hai chuyên gia tâm lý hành vi của FBI mô tả tỉ mỉ bản danh sách những mục tiêu tiềm tàng trong tương lai đối với tên Trùm. Những mục tiêu này bao gồm các nhà băng đa quốc gia, những hãng bảo hiểm hàng đầu khác, các hãng tín dụng, các đại công ty viễn thông, và các hãng của phốl.

      trong hai chuyên gia tâm lý hành vi, bác sĩ Joanna Rodman, rằng những vụ cướp thể căm ghét - loại như vậy chưa từng thấy trước đây. thủ phạm khoái đánh lừa nhà chức trách và có thể khát khao danh tiếng và tai tiếng.

      Sau đó bác sĩ Rodman đưa ra tuyên bố có tính thách đố nhất của . tin rằng tên Trùm lại gây án. “Tôi sẵn lòng đặt cược cho điều đó,” , “và tôi phải là loại người hay cá cược đâu nhé.”

      Tôi giữ im lặng suốt hầu hết cuộc họp. Tôi thích ngồi cuối lớp và lắng nghe hơn. Đó là phương pháp tôi áp dụng khi còn là sinh viên đại học Georgetown và sau này là đại học Johns Hopkins.

      Đặc vụ Cavalierre tin điều đó. “Tiến sĩ Cross này, nghĩ gì về khả năng tên Trùm của chúng ta lại gây án hả?” hỏi ngay sau khi bác sĩ Rodman dứt lời. “Có muốn cá ?”

      Tôi xoa mặt và nhớ rằng mình có cái tật này từ hồi còn học. Tôi ngồi thẳng dậy.

      “Tôi cũng phải là dân cá cược. Tôi nghĩ bản danh sách những mục tiêu tiềm tàng khá thấu đáo. Tôi đồng ý với hầu hết những vấn đề được nêu ra. tên điều hành vụ này. Các băng nhóm khác nhau được tuyển mộ cho những nhiệm vụ rất riêng biệt mà thôi.”

      Tôi thoáng cau mày với Betsey, đoạn tôi tiếp. “Tôi nghĩ những vụ cướp của giết người đầu tiên có nhiệm vụ làm mọi người khiếp sợ. Chúng làm được. Nhưng trong vụ MetroHartford băng cướp được cầu làm nhanh và hiệu quả, đổ máu. Tôi thấy bằng chứng về căm ghét hay thù hận trong vụ bắt cóc MetroHartford. hề có từ những gì các nạn nhân với chúng ta. Điều đó mâu thuẫn với những vụ cướp nhà băng trước đó. Thực tế ai bị giết khiến tôi tin... rằng vụ này kết thúc. Kết thúc rồi.

      “Mất toi ba mươi triệu đô la ư?” Betsey Cavalierre hỏi. “Phải thế ?”

      Tôi gật đầu. “Tôi nghĩ trò chơi của tên Trùm lúc này là - cứ tóm ta, nếu các người có thể. Và tiện đây cũng luôn rằng - các người thể.”





      Chương 75

      BETSEY CAVALIERRE bước tới bên tôi sau khi việc triển khai phương án tác chiến kết thúc. “ hoàn toàn là lấy lòng , nhưng tôi đồng ý với ,” . “Tôi nghĩ có thể giỡn chúng ta. có thể lừa Mitchell Brand.”

      “Tôi cho rằng điều này hoàn toàn có thể,” tôi . “Bề ngoài có vẻ kỳ quái và điên khùng. có cái tôi lớn, có tính ganh đua, và đó là lợi thế tốt nhất đối với chúng ta ngay lúc này. Đấy chỉ là lợi thế cạnh tranh rất mà chúng ta có.”

      “Chúng ta nghỉ đêm, xuống lầu uống với tôi , Alex. Tôi muốn trao đổi với . Tôi hứa lảm nhảm về tên Trùm.”

      Tôi nhăn mặt. “Betsey, đêm nay tôi phải về. Hôm qua con tôi ra viện,” tôi với . “Tôi xin lỗi. Tôi thể tin rằng việc này lại xảy ra tới hai lần. Tôi cố tránh mặt đâu.”

      cười đôn hậu. “Tôi hiểu, và chuyện đó có gì lớn đâu. Chỉ có điều tôi có giác quan thứ sáu rằng cần có người tâm thôi. Về . Tôi còn khá nhiều việc phải làm ở đây. Còn việc nữa. đội của chúng tôi tHartford vào ngày mai. Chúng tôi thẩm vấn nhân viên và cựu nhân viên tại MetroHartford. nên tham gia nhóm này. Điều đó quan trọng đấy, Alex ạ. Khoảng tám giờ chúng ta rời phi trường Bolling.”

      “Tôi đến Bolling. Bằng cách này hay cách khác chúng ta cũng tóm được tên Trùm. Nếu lừa Mitchell Brand, đó là sai lầm đầu tiên của . Nghĩa là làm liều trong khi đáng ra nên làm vậy.”

      Tôi về nhà và ăn bữa tối cực kỳ vui vẻ với Nana và các con, bữa tối tuyệt nhất ở Washington đêm đó. Nana nấu món gà tây, món bà vẫn làm hai tháng lần. Bà bảo thịt gà tây được nấu đúng kiểu thế này quá cầu kỳ nên chỉ có hai lần trong năm thôi, vào Giáng sinh và lễ Tạ ơn.

      xem cái này rồi chứ, Alex?” bà hỏi và đưa cho tôi bài báo bà cắt ra từ tờ Washington Post. Đó là bản danh sách được biên soạn bởi Hội đồng Quyền Trẻ em về những nơi tốt nhất và xấu nhất trong việc nuôi dạy trẻ. Washington D.C. đứng chót.

      “Cháu đọc rồi,” tôi đáp lời bà. Tôi thể cưỡng được chút châm chọc. “Bây giờ bà hiểu vì sao cháu lại làm việc trễ nhiều đêm như thế. Cháu cố dọn sạch cái nhớp nhúa ghê gớm này tại thủ đô của chúng ta.”

      Nana nhìn vào mắt tôi. “ thua đấy, bạn ạ,” bà .

      Điều trớ trêu nhất là, đây là đêm chúng tôi luôn dành cho buổi tập quyền hàng tuần. Jannie năn nỉ tôi xuống lầu với Damon và nó được phép xem. Damon có sẵn phản ứng cho trường hợp này. “Em chỉ muốn xem cũng bị đưa vào bệnh viện thôi.”

      Jannie bẻ lại. “Tầm bậy. Vả lại, bác sĩ Petito những buổi học quyền và ‘cú đấm hão’ của chẳng liên quan gì đến khối u của em cả. Đừng tự phỉnh mình nhé, Damon, đâu phải là Mohammad Ali.

      Thế là chúng tôi xuống tầng hầm và tập trung chú ý vào động tác chân - khái niệm cơ bản. Thậm chí tôi còn cho chúng thấy bằng cách nào Ali làm hoa mắt Sonny Liston trong hai trận đấu đầu tiên ở Miami và Lewiston, Maine, và rồi làm điều tương tự với Floyd Patterson sau khi Patterson nhạo báng thời gian dài trước trận đấu.

      “Đó là bài học quyền hay là lịch sử cổ đại hả ba?” cuối cùng Damon hỏi, giọng hơi bất mãn.

      “Hai bài học lận, thay vì !” Jannie khoái chí la lên. “ thể hay hơn được. Quyền và lịch sử. Phải rồi.” Nó trở lại thời kỳ sung sức nhất.

      Sau khi bọn trẻ lên lầu ngủ, tôi gọi cho Christine và lại nhận được lời nhắn của nàng. Nàng nhấc máy. Tôi có cảm giác như có lưỡi dao lướt qua giữa các lóng xương tôi. Tôi biết tôi phải tiến lên cùng cuộc sống của mình, nhưng vẫn còn hy vọng tôi có thể làm Christine đổi ý. thể nếu nàng với tôi. Hay thậm chí để tôi chuyện với tiểu Alex. Tôi nhớ nó cồn cào.

      Tôi lại tới chơi piano, và tôi được nhắc nhở rằng thạch là loại đồ ăn thường được phết lên bánh mì trắng, lên mặt con trẻ và lên các phím đàn piano.

      Tôi cẩn thận lau sạch cây đàn piano, sau đó tôi chơi nhạc của Bach và Mozart để làm dịu lòng mình nhưng vô ích.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 76

      SÁNG HÔM SAU tôi tới căn cứ quân Bolling ở Anacostia vào lúc tám giờ kém mười. Đúng tám giờ, SAC Cavalierre và ba đặc vụ khác, trong đó có James Walsh, có mặt. Chuyên gia tâm lý hành vi từ Quantico, bác sĩ Joanna Rodman, xuất trễ ít phút. Chúng tôi cất cánh chiếc trực thăng Bell đen bóng có dáng vẻ vừa trịnh trọng vừa quan trọng. Chúng tôi săn tên Trùm. Tôi hy vọng làm điều tương tự với chúng tôi.

      Tôi đến tổng hành dinh của MetroHartford ở trung tâm thương mại vào chín giờ rưỡi. Khi bước vào tòa cao ốc văn phòng, tôi có cảm giác mạnh là nơi này được hãng bảo hiểm thiết kế cách có ý thức nhằm tạo ra cảm giác tin cậy, thậm chí là kính sợ. Tiền sảnh có trần rất cao, những tấm kính lấp lánh khắp nơi, sàn nhà đen bóng láng, và những tác phẩm nghệ thuật đương đại to quá khổ gào thét từ những bức tường. Tương phản với gian công cộng uy nghi, các văn phòng bên trong trông cứ như thể chúng được thiết kế bởi hoặc các kiến trúc sư hạng xoàng của hãng hoặc người làm thuê địa phương. Mạng lưới những khoang có tường lửng lấp đầy những căn phòng rộng, thiếu khí tất cả các tầng. Có rất nhiều “chuồng cu” ở ngoài những khối vuông, khá nhiều cặp hồ sơ dành cho tác phẩm trào phúng “Dilbert”[1]. Trước hôm nay FBI cử đặc vụ đến đây, nhưng bây giờ là lúc những người có uy quyền làm.

      [1] Tên mục truyện tranh trào phúng của tác giả Scott Adams.

      Ngày hôm ấy tôi nhìn thấy hai mươi tám người và tôi nhanh chóng nhận ra rằng ít nhân viên của MetroHartford có óc hài hước. Ở đây có gì mà cười? có vẻ là phương châm của hãng. Tôi còn hiểu ra rằng trong số những người tôi gặp ở đây có rất ít kẻ chấp nhận mạo hiểm. Vài người trong số họ thậm chí còn , “Bạn thể quá cẩn trọng.”

      Cuộc thẩm vấn cuối cùng của tôi hóa ra lại hấp dẫn nhất. Đó là cuộc thẩm vấn phụ nữ tên là Hildie Rader. Tôi buồn và quẫn trí, nhưng suy nghĩ cởi mở của ta lập tức làm tôi phấn chấn.

      “Tôi nghĩ tôi gặp trong số những kẻ bắt cóc. ở ngay trong trung tâm Hartford này thôi. Tôi ở gần cũng như tôi gần ngay lúc này,” ta .





      Chương 77

      TÔI CỐ thể quá nhiều ngạc nhiên. “Sao trước đây với ai hả?” tôi hỏi.

      “Tôi gọi vào đường dây nóng MetroHartford thiết lập. Tôi với hai kẻ đãng trí. Đó là người đầu tiên gọi lại cho tôi.

      làm tôi quan tâm đấy, Hildie,” tôi bảo ta.

      Hildie là phụ nữ đồ sộ có cái cười xinh xắn và chất phác. ta bốn mươi hai tuổi và từng là thư ký giám đốc. ta còn làm cho MetroHartford nữa, đó có thể là lý do trước đó ai thẩm vấn ta. ta bị hãng bảo hiểm sa thải hai lần. Lần đầu ta bị gạt ra rìa là vào trong những đợt thắt lưng buộc bụng theo chu kỳ và khá đều đặn của hãng. Hai năm sau ta được thuê lại, nhưng ba tháng trước lại phải ra vì lý do mà ta mô tả là “mối tương tác tệ hại” với ông chủ của , ngài Louis Fincher - CFO của MetroHartford. Vợ Fincher là trong số những con tin chuyến xe buýt du lịch.

      “Hãy cho tôi biết về người đàn ông gặp ở Hartford, người mà tin là dính dáng đến vụ bắt cóc,” tôi nêu câu hỏi sau khi để ta nó

      “Ở đây có tiền cho tôi đấy?” ta hỏi, ném vào tôi cái nhìn ngờ vực. “ biết đấy, tôi thất nghiệp.”

      “Hãng treo thưởng cho những thông tin giúp phá án.”

      ta lắc đầu và phá lên cười. “Chà! Vụ đó nghe có vẻ hơi lâu, lâu lắc ra đấy. Hơn nữa, tôi có nên tin vào lời của Metro ?”

      Tôi thể phủ nhận điều ta . Tôi chờ ta tập trung tư tưởng. Tôi có cảm giác rằng ta nghĩ xem ta muốn với tôi ngần nào.

      “Tôi gặp tại Tom Quinn’s. Đó là quán rượu địa phương Phố Asylum gần rạp hát và phòng họp cũ của Nghị viện. Chúng tôi chuyện, và tôi thấy mến . Tuy khá quyến rũ, nhưng điều đó khiến tôi cảnh giác. Vẻ quyến rũ thường liền với rắc rối. Người có gia đình? kẻ lập dị?

      “Dù sao chúng tôi cũng trò chuyện lát, và dường như vui, nhưng cũng chẳng đến đâu, nếu hiểu tôi định gì. thực tế, rời Quinn’s trước. Hai đêm sau tôi lại gặp tại Quinn’s. Chỉ đến lúc đó mọi thứ mới thay đổi. biết , nhân viên phục vụ quầy rượu là người bạn thân của tôi. ấy cho tôi biết hỏi ấy về tôi trước cái đêm tôi gặp . biết tên tôi. biết tôi từng làm việc cho Metro. Hoàn toàn vì tò mò mà tôi chuyện với lần thứ hai.”

      sợ người đàn ông đó à?” tôi hỏi.

      , khi tôi ở Tom Quinn’s. Tất cả mọi người đều biết tôi, vì thế tôi được giúp ngay nếu tôi cần. Tôi muốn biết thằng cha này muốn cái quái gì. Rồi điều đó trở nên tương đối ràng đối với tôi. muốn về MetroHartford hơn là. giỏi về khoản ấy, nhưng dứt khoát là muốn về ban giám đốc. Ai khắt khe nhất? Ai là chỉ huy. Thậm chí còn chõ mũi vào gia đình họ nữa. Đặc biệt hỏi về ngài Fincher. Và ngài Dooner. Sau đó, giống hệt như lần trước, ra về trước tôi.”

      Tôi vừa gật gù vừa hoàn tất vài dòng ghi chép. “ gặp lại , nghe gì về nữa sao?”

      Hildie Rader lắc đầu và mắt ta nheo lại. Tuy vậy tôi có nghe về . Tôi có quan hệ tốt với Betsy Becton. ấy là trong những trợ lý cho ngài chủ tịch Dooner. Dooner là sếp của các sếp tại MetroHartfort.

      “Điều này thú vị,” ta với tôi. “Betsy gặp người đàn ông giống hệt thằng cha tôi gặp tại Quinn’s. Bởi vẫn chính là . ngồi bên ấy ở quán cà phê tại Borders Phố Main. tán gẫu với Betsy khi cả hai nhấm nháp loại cà phê đắt tiền, mocha, latte, hay đại loại thế. muốn biết về, có đoán là gì ? Ban giám đốc điều hành tại MetroHartford. trong số những kẻ bắt cóc, đúng ?”





      Chương 78

      TRONG SUỐT NGÀY DÀI tôi biết được rằng gần 70.000 người ở khu vực Hartford được thuê làm việc trong ngành công nghiệp bảo hiểm. Ngoài MetroHartford, các hãng Aetna, Travelers, MassMutual, Phoenix Home Life, và United Health Care đều đóng trụ sở ở đây. Vì lý do đó, chúng tôi có nhiều trợ giúp hơn cần thiết, và nhiều đối tượng tình nghi hơn. Tên Trùm có thể giao thiệp với bất kỳ hãng bảo hiểm nào vào thời gian nào đó trong quá khứ.

      Sau khi kết thúc ngày làm việc tại hãng bảo hiểm, tôi tụ tập với những người khác tại khách sạn Marriott gần đó để trao đổi các ghi chép. Bước đột phá trong ngày đầu là câu chuyện của Hildie Rader rằng viên của băng cướp có khả năng ở Hartford tuần trước khi xảy ra vụ bắt cóc con tin.

      “Sáng mai chúng ta thấm vấn cả hai người phụ nữ, Rader và Becton. Hãy dựng cho được phác thảo hỗn hợp từ những mô tả của họ. Ngay sau khi chúng ta có bức phác thảo, chúng ta trưng bày nó xung quanh đại bản doanh của các công ty. Ngoài ra, cầu gửi tới đây mớ kết quả tìm kiếm của chúng ta ở D.C. Xem có gì giống ,” Betsey . Sau đó mỉm cười. “Tình hình nóng lên. Rốt cuộc có lẽ chúng cũng thông minh cho lắm.”

      Khoảng tám giờ rưỡi, tôi rời căn hộ để gọi cho Jannie và Damon trước khi chúng ngủ. Nana trả lời điện thoại. Bà biết là tôi gọi trước khi tôi kịp mở miệng.

      “Ở nhà mọi việc đều ổn, Alex ạ. ngọn lửa gia đình vẫn cháy đượm. lỡ mất bữa tối có thịt bò rôti rồi. Ngay khi biết xa, tôi làm món ăn thích đấy.”

      Mắt tôi trợn tròn. Tôi thể tin được điều đó. “Bà làm món thịt bò rôti à?” tôi hỏi Nana.

      Bà cười khúc khích lát. “Đương nhiên là . Tuy nhiên chúng ta có món sườn bê hảo hạng.” Nana thậm chí còn cười to hơn. Sườn bê hảo hạng hẳn là món khoái khẩu thứ nhì của tôi - và tôi vẫn đói sau khi dùng món của khách sạn, thịt bò hun khói tẩm nhiều gia vị và pho mát chế biến phết lên thứ bánh mì đen khô khốc.

      Nana lại cười phá lên. “Chúng ta có bánh sandwich kẹp thịt gà tây. Nhưng chúng ta chưa ăn xong món bánh hấp hồ đào nóng hổi nhà làm. Đúng kiểu nhé. Jannie và Damon ở ngay đây. Mấy bà cháu chơi trò sắp chữ, và ta ăn hết cả tiền tiết kiệm của chúng.”

      “Nana thắng có mười hai điểm và bà lượt của bà rồi,” Jannie khi nó cầm ống nghe. “Ba ổn chứ, ba?” con bé hỏi, giọng trở nên trìu m

      “Sao ba lại ổn hả?” tôi hỏi. Thực tế tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Nana làm tôi vui. “Con sao rồi?”

      Jannie cười khúc khích. “Con khỏe hết sức. Damon chu đáo đến kinh ngạc. ấy mang bài tập từ trường về cho con và tất cả được làm rồi. Tuyệt cú mèo! Con sắp chiếm ngôi đầu rồi, vĩnh viễn, trong trò chơi sắp chữ. Tuy thế, cả nhà đều nhớ ba. Đừng để bị thương nghe ba. Ba dám chịu đau chứ?”

      Tôi cảm thấy khá mệt, nhưng tôi lê bước trở lại hoàn thành buổi làm việc với các đặc vụ FBI. Đừng để bị thương, tôi ngẫm ngợi khi dọc dãy hành lang dài dặc của khách sạn. Jannie bắt đầu lên giọng giống hệt Christine rồi. Đừng để bị thương. dám chịu đau đâu.





      Chương 79

      TÂM TRÍ TÔI CÒN Ở NƠI NÀO ĐÓ khi tôi gõ cửa và Betsey Cavalierre mở cánh cửa phòng . Có vẻ như các đặc vụ khác về hết. mặc chiếc áo phông màu trắng và quần jeans, và giày.

      “Xin lỗi. Tôi phải gọi điện về nhà,” tôi tạ lỗi.

      “Chúng tôi giải quyết mọi việc khi .” cười toe toét.

      “Tuyệt quá,” tôi . “Chúa phù hộ cho FBI. Các bạn là những người tuyệt nhất. Trung thành, Dũng cảm, Liêm chính.”

      biết khẩu hiệu con dấu của chúng tôi rồi đấy. thực tế, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Chúng ta có thể uống chút gì đó, nếu muốn. Hẳn còn lý do nào nữa. Quán bar sân thượng mà tôi đọc thấy trong thang máy sao? Hay là ta đến thăm Bảo tàng Thể thao Connecticut? Bảo tàng Cảnh sát Hartfort?”

      “Quán bar sân thượng nghe có vẻ hợp với tôi,” tôi . “ có thể cho tôi xem cả thành phố từ đó.”

      Thực thế, quán bar trông ra phong cảnh tuyệt vời của Hartford và vùng thôn dã bao quanh. Từ nơi chúng tôi ngồi tôi có thể trông thấy biểu trưng được chiếu sáng của hãng Aetna và Travelers cũng như con lộ 84 uốn khúc theo hướng Đông Bắc về phía đường cao tốc Massachusetts. Betsey gọi ly vang cabernet. Tôi gọi bia.

      “Mọi việc ở nhà ra sao?” hỏi ngay khi nhân viên phục vụ quầy quay với cầu của chúng tôi.

      Tôi bật cười. “ tôi có hai đứa con ở nhà, và cả hai đều rất tuyệt, nhưng ở đó có số trạng thái ổn định và thay đổi nào đó đối với cuộc sống của chúng tôi.”

      “Tôi là trong sáu người con ,” . “Lớn nhất và cũng là hư nhất. Tôi biết tất cả trạng thái ổn định và thay đổi đối với các gia đình.”

      mỉm cười, và tôi thích thấy thư giãn. Tôi cũng thích thấy bản thân mình thư giãn.

      có cục cưng chứ?” hỏi. “Tất nhiên là có, nhưng với tôi thôi. Tôi biết dù thế nào nữa cũng . Tôi là cục cưng của cha mẹ tôi. Rắc rối có tính định kỳ trong câu chuyện đời khép kín tệ hại của tôi là

      Tôi tiếp tục mỉm cười. “Rắc rối gì chứ? Tôi chẳng thấy có chút rắc rối nào. Tôi nghĩ hoàn hảo.”

      Betsey nhấm nháp quả hạch muối từ tay mình. nhìn vào mắt tôi. “Hội chứng đòi hỏi cao. có gì tôi làm đủ đạt cầu cả - đối với tôi thôi. Mọi thứ phải hoàn hảo. được sai sót, lầm lẫn,” Betsey và cười nhạo chính bản thân mình. Tôi thích ở chỗ đó: màu mè, và thực tế quan điểm của về việc có vẻ khá lành mạnh.

      vẫn sống theo những tư tưởng cao cả của chính mình chứ?” tôi hỏi.

      đưa tay vén mái tóc đen nhánh của mình ra khỏi mắt. “Tôi vẫn và . Tôi hầu như được ở nơi mà tôi muốn tuyến đầu. Tôi rất thoải mái với Cục. Cái đó thế nào nhỉ? ‘Hay ăn phải lăn vào bếp.’ Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận rằng tôi thiếu thăng bằng nào đó trong cuộc đời mình. Đây là hình ảnh đẹp dành cho cuộc sống thăng bằng,” . “ tung hứng bốn trái bóng mà đặt tên là công việc, gia đình, bạn hữu, tinh thần. Vậy công việc là quả bóng cao su. Nếu làm rơi nó nảy trở lại. Còn những quả bóng khác - chúng được làm bằng thủy tinh.”

      “Tôi làm rơi ít trong số những quả bóng thủy tinh ấy trong đời. Chúng sứt mẻ, đôi khi chúng vỡ tan thành mảnh vụn.”

      “Chính xác.”

      Đồ uống của chúng tôi được mang tới và chúng tôi nhấp từng hớp rụt rè, e ngại. Khá buồn cười. Cả hai chúng tôi đều biết điều gì diễn ra ở đây, dẫu biết nó tới đâu hoặc đây là ý kiến hay hay dở. Betsey nồng nàn hơn và chu đáo hơn tôi vẫn tưởng. còn là người biết lắng nghe

      “Tôi dám cá thực tế khá giỏi giữ cân bằng công việc, gia đình, bè bạn. Tinh thần của dường như cũng tốt,” .

      “Thời gian gần đây tôi điều hòa tốt công việc. Chính có tinh thần rất tốt. là người nhiệt tình, lạc quan. Mọi người quý mến . Nhưng nghe tất cả chuyện này trước đây rồi.”

      nhiều đến mức tôi muốn nghe lần nữa.” nâng ly vang của mình lên. “Chúc mừng tinh thần lạc quan, vàtâm trạng. Và chúc mừng án tù chung thân dành cho bạn của chúng ta - ông Trùm.”

      “Chúc cho tên Trùm phải tù mọt gông,” tôi và nâng ly bia của tôi.

      “Vì vậy mà chúng ta đến Hartford rộng lớn hơn,” , mắt đăm đăm nhìn bức màn ánh sáng lung linh mờ ảo của thành phố. Tôi quan sát thoáng, và tôi khá chắc rằng muốn tôi ngắm nhìn .

      “Gì vậy?” tôi hỏi.

      lại cười phá lên và đó là cái cười nhanh chóng ảnh hưởng đến người khác. có cái cười tuyệt đẹp, nó làm nổi bật đôi mắt huyền long lanh của . “Gì vậy nghĩa là sao?”

      “Là sao ư? Chỉ đơn giản là gì vậy thôi,” tôi chọc. “ biết chính xác là tôi về cái gì mà.”

      vẫn cười. “Tôi phải hỏi câu hỏi ấy, Alex ạ. Tôi có lựa chọn trong chủ đề này. Tôi có được ý chí tự do. Nó đến đây rồi. Có thể làm bối rối, nhưng tôi quan tâm. Nào, có muốn quay về phòng tôi ? Tôi muốn về đó. có điều kiện ràng buộc nào cả. Côi. Tôi đeo cứng vào đâu.”

      Tôi biết gì với Betsey, nhưng tôi từ chối.



      Chương 80

      CẢ HAI CHÚNG TÔI ĐỀU LẶNG LẼ khi rời khỏi quán bar của khách sạn. Tôi cảm thấy được thoải mái cho lắm, có thể là rất thoải mái.

      “Tôi có phần thích ràng buộc,” cuối cùng tôi với . “Thỉnh thoảng tôi thậm chí còn thích chút đeo bám nữa cơ đấy.”

      “Tôi biết thích thế. Cứ xuôi theo dòng đời lần này . Nó tốt cho cả hai chúng ta. tốt mà. Nó hình thành vàtiến triển rất tốt.”

      Tiến triển rất tốt.

      Khi chúng tôi vào trong thang máy, Betsey và tôi hôn nhau lần đầu tiên, đó là nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào và thể nào quên, hệt như những nụ hôn đầu. Betsey phải kiễng chân để chạm tới miệng tôi. Tôi biết mình bao giờ quên điều đó.

      bắt đầu phá lên cười ngay khi chúng tôi rời nhau ra - vẫn là cái hài hước như thường lệ của . “Tôi đến mức đó. Tôi cao hơn 5.3 bộ, gần 5.4 bộ lận. Có tuyệt hả? Nụ hôn của chúng ta ấy mà?

      “Tôi thích hôn ,” tôi với Betsey. “Nhưng mà lắm.”

      Miệng có mùi thơm bạc hà và nó còn phảng phất trong tôi. Tôi tự hỏi nhét bạc hà vào miệng từ khi nào. nhanh tay. Da nhẵn nhụi và mịn màng khi chạm tới. Mái tóc đen của óng ánh buông xõa bờ vai. Tôi thể phủ nhận rằng tôi bị hút hồn.

      Phải làm gì đây. Tôi có cảm giác rằng điều này là quá nhiều, quá nhanh đối với tôi. Quả là chóng vánh.

      Cửa thang máy xịch mở tầng của . Tôi cảm thấy gấp gáp, và có lẽ cả cơn sợ hãi. Tôi hiểu điều đó là gì, nhưng tôi biết tôi thích Betsey Cavalierre. Tôi muốn giữ chặt lấy , muốn biết là ai, muốn ở bên loại người nào, nghĩ gì, mơ ước điều gì, có thể gì tiếp theo.

      Betsey , “Walsh kìa.”

      Chúng tôi nhanh chóng lui vào thang máy. Tôi thót cả tim. Phải gió.

      quay lại nhìn tôi và phì cười. “Nhát thế. Ở đây làm gì có ai. Đừng căng thẳng quá! Tuy thế tôi có đấy.”

      Đến lúc này cả hai chúng tôi đều phá lên cười. Dứt khoát Betsey có khiếu hài hước. Có lẽ lúc này như thế là đủ. Tôi thích được ở bên , cười vui như cách chúng tôi cười.

      Ngay sau khi vào phòng chúng tôi liền ôm cứng lấy nhau. Người ấm áp. Tôi để ngón tay mình nhàng rà xuống lưng khẽ bật ra tiếng thở dài. Tôi di chuyển ngón tay cái thành những vòng tròn lưng . Tôi dịu dàng xoa bóp làn da và có thể cảm thấy thở gấp. Trống ngực tôi cũng đập dồn.

      “Betsey,” tôi thm. “Tôi thể làm việc này. Tôi chưa thể.”

      “Tôi biết,” thầm đáp lại lời tôi. “Nhưng cứ ôm tôi. Ôm nhau dễ chịu. Kể cho tôi biết về ấy , Alex. có thể tâm với tôi.”

      Tôi nghĩ chắc là đúng. Tôi có thể tâm với , và thậm chí tôi còn muốn thế. “Như tôi rồi, tôi thích ràng buộc. Tôi coi trọng mối quan hệ mật thiết, nhưng tôi có cảm giác phải giành lấy nó. Tôi phải lòng người phụ nữ tên là Christine Johnson. Điều đó có vẻ đúng đắn đối với cả hai chúng tôi. khi nào tôi muốn ở bên ấy.”

      Tôi suy sụp. Tôi hề muốn thế, nhưng tiếng nức nở đến từ đâu . Rồi tôi khóc rất nhiều, thể nào bắt mình dừng lại được. Người tôi rung lên, nhưng tôi có thể cảm thấy Betsey giữ chặt lấy tôi, giữ chặt rời.

      “Tôi rất tiếc,” cuối cùng tôi cũng ấp úng được mấy từ.

      “Đừng thế,” . “Tôi nghĩ cả hai đứa mình đều cần những vòng tay. Những cái ôm mới tốt nhường nào.”

      Betsey và tôi ôm nhau lúc lâu và rồi tôi quay về phòng mình đơn độc.





      Chương 81

      TÊN TRÙM cảm thấy tự tin và kích động đến nỗi thể nào chịu nổi. Đêm đó có mặt tại Hartford. hề sợ hãi. ai làm sợ. Kể cả FBI và tất cả những người tham g

      Làm sao ngăn chặn chính mình? Làm sao sửa đổi chính bản thân ? Đó là mối quan tâm duy nhất của . Làm sao để càng ngày càng khá hơn?

      có kế hoạch cho đêm nay - loại kế hoạch khác. Thủ đoạn này quá khôn ngoan, quá phi lý. chưa từng nghe đến cái gì tương tự kế hoạch này. Đó quả là “tác phẩm” thú vị và nguyên bản.

      Phần bình thường nhất là đột nhập vào căn hộ kiểu nhà vườn ở ngoại ô Hartford. cắt tấm kính cửa ra vào hành lang, thò tay vào và vặn quả đấm cửa, và thế là xong - vào được bên trong.

      lắng nghe hơi thở của ngôi nhà trong khoảnh khắc đầy thi vị. thanh duy nhất nghe được là tiếng gió thầm qua rặng cây tỏa bóng xuống mặt nước ao màu đen bất động.

      hơi lo sợ khi vào trong nhà, nhưng nỗi sợ đó là tự nhiên và đầy kích động. Cái sợ làm cho khoảnh khắc này trở nên trọng đại đối với . vội đeo chiếc mặt nạ Tổng thống Bill Clinton - cùng loại với những chiếc được dùng trong vụ cướp nhà băng đầu tiên.

      lặng lẽ về phía phòng ngủ chính ở phía sau căn hộ. Việc này tiến triển rất tốt. hầu như cảm thấy rằng giờ đây thuộc về nơi này. Kẻ kiểm soát là kẻ nắm đằng chuôi. Có phải đó là tục ngữ ?

      Thời điểm quyết định!

      nhè mở cánh cửa phòng ngủ. Căn phòng sực nức mùi gỗ đàn hương và hoa nhài. dừng lại bên ngưỡng cửa cho đến khi mắt quen dần với ánh sáng mờ. đảo mắt khi nhìn vào căn phòng, xem xét cá cẩn thận, xác định vị trí của mình. thấy nàng!

      Ngay lập tức! Bắt đầu! Đừng mất giờ.

      di chuyển rất nhanh. Dường như bay qua căn phòng đến bên chiếc giường khổ lớn. đè lên cái thân hình còn ngủ với cả sức nặng của mình.

      tiếng ò ò phát ra, sau đó là tiếng la. dằn mạnh cuộn băng keo cách điện vào miệng người phụ nữ, đoạn còng cả hai cổ tay thon thả của vào thành giường.

      Lách cách. Cực nhanh, cực kỳ hiệu quả.

      Con tin của cố hét lên, cố vặn, cố xoay và giải thoát. mặc bồ đồ ngủ lụa màu vàng hiệu Teddy. khoái cảm giác đặc biệt khi chạm vào nó, thế là kéo nó ra khỏi người . vuốt ve bộ đồ lụa, trùm lên mặt rồi kéo kéo lại qua hai hàm răng .

      “Công cốc thôi. em thể thoát được. Đừng cố! Nó làm ta bực mình đấy. Làm ơn thư giãn . em bị đau đâu,” . “Việc em bị hại rất quan trọng đối với ta.”

      cho vài giây để thấm, để hiểu những gì .

      cúi xuống gần cho đến khi mặt chỉ cách mặt vài phân. “Ta giải thích vì sao ta tới đây, ta có kế hoạch làm gì. Ta rất, rất ràng và chính xác. Ta tin rằng em hó hé với bất kỳ ai về việc này, nhưng nếu thảng hoặc em hé răng, ta quay lại dễ dàng như ta làm đêm nay. Ta giết em, nhưng trước tiên ta làm những điều còn khủng khiếp hơn cái chết nhiều.”

      Con m. Rốt cuộc cũng thông minh đấy. Tra tấn là từ đầy ma thuật. Có lẽ nó phải được sử dụng nhiều hơn trong nhà trường.

      “Ta ngắm nghía và xem xét em lúc rồi. Ta nghĩ em đúng là hoàn hảo đối với ta. Ta đoan chắc, và ta thường đúng về những vấn đề này. Ta đúng với xác suất hơn chín mươi chín phần trăm đấy.”

      lần nữa con tin lại suy sụp. có thể nhìn thấy điều đó trong mắt . Đèn vẫn sáng, nhưng có ai ở nhà.

      “Ý đồ, ý niệm chung là thế này. Ta cố gắng cho em đứa con trong đêm nay. Phải, em nghe đúng rồi đấy. Ta muốn em có con,” cuối cùng tên Trùm giải thích. “Ta nghiên cứu chu kỳ sinh nở, chương trình ngừa thai của em. Đừng hỏi bằng cách nào, nhưng ta làm. Cứ tin ta. Ta rất nghiêm túc về điều đó.

      “Nếu em có con ta quay lại tìm em, Justine ạ. Nếu em nạo cái bào thai đó ta bắt em chịu nhục hình khủng khiếp rồi giết em. Nhưng đừng lo, đứa bé này rất đặc biệt,” tên Trùm . “Đứa bé này kiệt tác. Làm tình với ta nào, Justine.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 82

      TRƯA HÔM SAU, vụ việc dường như có bước ngoặt khủng khiếp và bất ngờ. Tôi tiến hành thẩm vấn tại MetroHartford Betsey ào vào. cầu tôi ra ngoài hành lang. Mặt tái mét.

      “Ôi, , có chuyện gì vậy?” tôi gượng

      “Alex, chuyện này rùng rợn đến nỗi tôi vẫn còn run đây. Hãy nghe cho kỹ những gì vừa mới xảy ra. Đêm qua phụ nữ hai mươi lăm tuổi bị cưỡng hiếp trong căn hộ của mình tại vùng ngoại ô bên ngoài Hartford. Kẻ hiếp dâm với ấy rằng muốn ấy sinh con cho . Sau khi chuồn, ấy tới bệnh viện và cảnh sát được gọi đến. Trong báo cáo của họ ghi kẻ hiếp dâm đeo chiếc mặt nạ Bill Clinton - giống như cái được dùng trong vụ cướp nhà băng đầu tiên, Alex ạ - và ngoài ra còn nhận mình là ông trùm.”

      “Người phụ nữ đó còn ở bệnh viện ? Có cảnh sát ở bên ấy ?” tôi hỏi. Đầu óc tôi quay cuồng, lèn đầy các khả năng, loại bỏ quan điểm có trùng hợp ngay lập tức. tên trùm đeo mặt nạ Bill Clinton, ngay bên ngoài Hardfort ư? Quá gần.

      ấy rời bệnh viện và về nhà, Alex à. Người ta vừa phát ra ấy chết. cảnh cáo ấy được hé răng với bất kỳ ai, và được phá thai. ấy nghe lời . ấy phạm sai lầm. Alex, đầu độc ấy. Thằng chó chết.”

      Betsey Cavalierre và tôi đến căn hộ của người phụ nữ quá cố, và trường còn vượt quá cả khủng khiếp. Thiếu phụ nằm sàn gian bếp của mình trong tư thế quái dị và co quắp. Tôi nhớ tới thi thể của Brianne và Errol Parker. Người phụ nữ đáng thương này bị trừng phạt. Các nhân viên kỹ thuật của FBI có mặt khắp nơi trong căn hộ . Tôi và Betsey làm được gì ở đó. Thằng khốn này có mặt ngay tại Hartford - có lẽ vẫn còn ở đây. chế nhạo chúng tôi.

      Vụ này cũng căng thẳng như tất cả các vụ mà tôi từng tham dự. Bất kể kẻ nào đứng đằng sau các vụ cướp và giết người ghê rợn đều thể phát , thể đoán ra theo phương pháp logic.

      Tên Trùm là kẻ quái quỷ nào chứ? thực có mặt tại đây, tại Hartford, đêm qua và sáng hôm nay? Tại sao lại liều như thế

      Tôi làm việc tại các văn phòng của công ty MetroHartford đến khoảng bảy giờ. Tôi cố gắng để lộ, nhưng tôi gần như kiệt sức. Tôi thẩm vấn thêm vài nhân viên nữa, và rồi tôi đến phòng nhân và đọc thư rác gửi đến MetroHartford. Ở đó có cả đống thư loại này. chung, thư từ xúc phạm đến từ những thành viên gia đình đau lòng và giận dữ, những người bị từ chối tiền bồi thường hay cảm thấy quá trình này là quá dài - thường vẫn vậy. Tôi trao đổi khoảng tiếng đồng hồ với người phụ trách công tác an ninh của tòa nhà, Terry Mayer. ta khác với Steve Bolding - cố vấn bên ngoài. Terry đưa cho tôi những thủ tục giám sát thư từ, hiểm họa bom, hiểm họa thư điện tử, và cả bản sơ đồ to tướng về cách cảnh giác khả năng có bom thư. “Chúng tôi sẵn sàng ứng phó với nhiều thảm họa tiềm tàng,” Mayer với tôi. “Chỉ sẵn sàng với thảm họa xảy ra mà thôi.”

      Tôi chỉ làm việc chiếu lệ suốt cả ngày. Tôi tiếp tục hình dung ra người phụ nữ bị đầu độc. Tên Trùm muốn sinh con cho . Như vậy chắc chắn là có con. muốn có người thừa tự, phần bé của trường tồn.





      Chương 83

      TÔI QUAY VỀ WASHINGTON chuyến bay cuối cùng đêm hôm đó. Khi tôi về đến nhà qua mười giờ ít phút. Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng cửa sổ gian bếp. lầu tối thui. Hẳn là bọn trẻ ngủ.

      “Cháu về,” tôi thông báo khi khẽ mở cánh cửa bếp rệu rạo. Tôi nhận thấy nó cần được tra dầu. Tôi lại kịp sữa chữa ngôi nhà của mình.

      bắt hết bọn xấu rồi chứ?” từ chỗ ngồi thoải mái của mình bên bàn Nana hỏi. cuốn sách bìa mềm có tên Màu nước được dựng mặt bà.

      “Bọn cháu đúng hướng. Cuối cùng kẻ xấu này cũng phạm đôi ba sai lầm. liều lĩnh quá nhiều. Cháu hy vọng nhiều hơn trước. Bà có thích cuốn sách này ?” tôi hỏi. Tôi muốn đổi đề tài. Tôi về nhà.

      Nana bĩu môi, ném vào tôi cái cười nửa miệng. “Tôi hy vọng là có. Dĩ nhiên người ta có thể lăng xê om sòm. Dẫu vậy, đừng có đánh trống lảng. Ngồi xuống và chuyện với tôi, Alex.”

      “Cháu có thể vừa đứng vừa , và có lẽ nạp chút đỉnh bữa tối vào bụng nữa chứ?”

      Nana cau mày, bà lắc đầu nghi hoặc. “Người ta cho ăn gì máy bay sao?”

      “Bữa tối chuyến bay là lạc rang tẩm mật ong và cốc nhựa Coca. Vừa vặn cho phần còn lại của ngày. Món gà và bích quy này có ngon hả bà?”

      Nana nghiêng đầu về bên. Từ góc nghiêng này bà nhăn mặt với tôi. “, nó bị thiu rồi. Tôi để dành đồ ăn thiu mà. nghĩ gì thế hả Alex? Tất nhiên là ngon rồi. Đó là tác phẩm ẩm thực dân dã đấy.”

      Tôi thôi săm soi vào tủ lạnh và ngước nhìn bà. “Xin lỗi bà. Chúng ta cãi vã chăng?”

      hề. Nếu chúng ta cãi nhau biết ngay thôi. Tôi thấy trong người dễ chịu. lại làm việc quần quật rồi. Nhưng có vẻ háo hức về điều đó. Vẫn là Hiệp sĩ giết rồng phải ? Kiếm sống bằng thanh gươm và tất cả những thứ đó sao?”

      Tôi lấy món thịt gà ra khỏi tủ lạnh. Tôi đói lả. Chắc hẳn tôi có thể xơi tái món gà lạnh. “C điên khùng này sớm kết thúc thôi.”

      “Rồi có hết vụ này đến vụ khác nữa. Mới đây tôi có thấy câu châm ngôn khá hay - lúc nào cũng có khả năng sửa đổi - cho đến chết. nghĩ gì về nó hả?”

      Tôi gật đầu và buông tiếng thở dài. “Bà cũng mệt mỏi vì phải ở bên thám tử hình chứ? Cháu thể rằng cháu trách bà sao?”

      Nana nhăn mặt. “, hề, vậy. Tôi thích điều đó. Nhưng tôi hiểu vì sao nó có thể làm tất cả mọi người hài lòng.”

      “Cháu cũng vậy, nhất là trong những ngày như hôm nay. Cháu thích những gì xảy ra giữa cháu và Christine. Thậm chí cháu căm thù chúng. Chúng khiến cháu buồn. Làm cháu đau lòng. Nhưng cháu hiểu ấy sợ cái gì. Chúng cũng làm cháu sợ.”

      Đầu Nana từ từ lắc . “Dù thể là Christine cũng vẫn cần người nào đó. Cả Jannie và Damon cũng vậy. hiểu việc gì phải làm ngay chứ?”

      “Cháu dành nhiều thời gian cho bọn trẻ. Nhưng cháu lo vụ này,” vừa tôi vừa thả thịt gà lạnh và đồ trang trí món ăn vào chảo.

      “Làm sao có thể hả Alex? lúc nào mà chẳng chúi mũi vào các vụ án giết người. Đấy có vẻ là ưu tiên của trong những ngày này.”

      Lời của Nana đau lòng. Đó có phải là ? “Những ngày này dường như có nhiều vụ giết người tệ hại. Cháu tìm ai đó. Ngoài kia phải có người nghĩ rằng cháu đáng bận tâm chút ít.”

      Nana khúc khích cười. “Chắc đấy là k người hàng loạt nào đó. Loại người đó có vẻ hấp dẫn .”

      Cuối cùng vào khoảng giờ tôi lê bước về giường. Khi tôi lên đến đỉnh cầu thang điện thoại bắt đầu đổ chuông. “Mẹ kiếp!” tôi nguyền rủa và vội vã vào phòng mình. Tôi nhấc ống nghe trước khi nó làm cả nhà thức giấc.

      “Tôi nghe đây.”

      “Xin lỗi.” Tôi nghe thấy tiếng thầm. “Tôi xin lỗi , Alex.”

      Đó là Betsey.

      Dù sao tôi cũng mừng vì nghe giọng . “ sao. Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

      “Alex à, chúng ta có hy vọng trong vụ này. Đó là tin tốt. Có chuyện gì đó vừa xảy ra. bé mười lăm tuổi ở Brooklyn đòi phần thưởng của hãng bảo hiểm! Việc này được kiểm tra cách nghiêm túc ở New York. cha mình là trong số những kẻ tham gia vụ MetroHartford. bé cũng biết những kẻ liên quan khác. Alex, chúng là cảnh sát New York. Tên Trùm là cảnh sát.”





      Chương 84

      TÊN TRÙM LÀ CẢNH SÁT. Nếu đó là vỡ ra nhiều điều. Nó phần nào giải thích bằng cách nào biết quá nhiều về an ninh của nhà băng, và về chúng tôi.

      Vào năm giờ mười lăm phút sáng, tôi gặp Betsey Cavalierre và bốn đặc vụ khác của FBI tại phi trường Bolling. chiếc trực thăng chờ chúng tôi. Chúng tôi cất cánh bay vào đám mây dày, xám xịt, đám mây khiến cho mặt đất biến mất trong giây lát sau khi chúng tôi lên trung.

      Chúng tôi bị lắc lên lắc xuống và hết sức tò mò. Betsey ngồi ở hàng đầu cùng trong số những đặc vụ cao cấp của , Michael Doud. mặc bộ đồ màu xám nhạt với áo cánh trắng, và trông lại nghiêm trang và trịnh trọng. Đặc vụ Doud phân phát tài liệu về những thám tử New York bị tình nghi.

      Tôi đọc thông tin cần thiết khi chúng tôi bay đều đều về phía New York. Những thám tử bị tình nghi đến từ Brooklyn. Họ làm việc bên ngoài phân khu 61, gần đảo Coney và vịnh Sheepshead. Những ghi chép phân khu này là pha trộn của đủ loại tội phạm, bao gồm cả Mafia, bọn du thủ du thực Nga, các băng đảng gốc Á, dân Hispanic[1], da đen. Năm thám tử bị tình nghi làm việc cùng nhau cả chục năm và theo tường trình là những người bạn thân thiết.

      [1] Hispanic: người gốc Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha.

      Lẽ ra họ phải là “cớm tốt,” hồ sơ viết. Dẫu vậy, ở đây có những tín hiệu cảnh báo. Họ sử dụng vũ khí nhiều hơn bình thường, ngay cả đối với các thám tử bài trừ ma túy. Ba trong số năm người nhiều lần bị kỷ luật. Họ gọi đùa nhau là “cánh hẩu.” Thủ lĩnh của đội này là thám tử Brian Macdougall.

      Ở đây còn khoảng chục trang về nhân chứng mười lăm tuổi: con thám tử Brian Macdougall. bé là sinh viên danh dự của trường Trung học Ursuline. Có vẻ ở đó bé là người đơn và có nhiều bạn bè. Theo các thám tử NYPD[2], những người thẩm vấn bé, có vẻ có trách nhiệm, vững vàng và có thể tin cậy. Lý do khiến bé khai ra cha mình cũng đáng tin cậy - gã say xỉn và khi về nhà gã thường thượng cng chân hạ cẳng tay với mẹ . “Và ông phạm tội bắt cóc người của MetroHartford. Ông và đám bạn thám tử của ông làm vụ này,” .

      [2] NYPD (New York City Police Department): sở cảnh sát New York.

      thực tế, tôi cảm thấy rất mừng vì chuyện này. Đó là tình trạng thường xảy ra trong nghề cảnh sát. Bạn bủa rất nhiều lưới, bạn kiểm tra chúng, và thực tế đôi khi có cái gì đó ở trong số những chiếc lưới. Thường nó đến từ thân nhân hay bạn bè của thủ phạm. Chẳng hạn như con tức giận muốn trả thù cha mình.

      Vào lúc bảy giờ rưỡi, chúng tôi vào phòng họp của đồn cảnh sát số và tình cờ gặp vài thành viên NYPD, trong đó có cả thanh tra cảnh sát. Tôi là đại diện của cảnh sát Washington, và tôi biết Kyle Craig giúp đưa tôi đến cuộc họp này. muốn tôi nghe trực tiếp câu chuyện của bé .

      Kyle muốn biết liệu tôi có tin bé hay .





      Chương 85

      VERONICA MACDOUGALL có mặt trong gian phòng họp rộng lớn. bé mặc chiếc quần jeans xanh có nếp nhăn và chiếc áo lạnh ngắn tay màu lông chuột. Mái tóc đỏ xoăn tít của rối bù. Những quầng quầng thâm sưng húp dưới cả hai mắt cho tôi biết mất ngủ thời gian.

      Veronica bình thản nhìn chúng tôi khi chúng tôi tự giới thiệu vòng quanh chiếc bàn họp lớn mặt kính làm bằng gỗ dái ngựa bên trong cái mà NYPD gọi là “Tòa nhà lớn.” Sau đó thanh tra trưởng Andrew Gross giới thiệu bé. “Veronica là trẻ rất dũng cảm,” ông . “ tự kể câu chuyện của mình.”

      bé hít nhanh hơi dài. Mắt là hai hạt trân châu màu xanh bé và chúng chứa đầy nỗi khiếp sợ. “Đêm qua cháu viết ra chút gì đó. Tự cháu viết. Cháu trình bày, và sau đó nếu muốn các chú có thể đặt câu hỏi.”

      Thanh tra cảnh sát Gross lịch xen vào. Ông là người vạm vỡ có bộ ria rậm màu xám và tóc mai dài. Thái độ của ông hơi uể oải. “ ổn thôi, Veronica. Dù thế nào chăng nữa cháu cũng muốn làm việc này. Tuy nhiên điều tình cờ xảy ra rất quý đối với chúng tôi. Cứ thong thả cháu ạ.”

      Veronica lắc đầu và trông có vẻ rất, rất do dự. “Cháu ổn mà. Cháu cần làm việc này,” . Sau đó bắt đầu câu chuyện của mình.

      “Ba cháu là người mà các chú gọi là bậc trượng phu. Ba cháu cũng tự hào về điều đó lắm. Ông trung thành với bạn ông, nhất là với những cảnh sát khác. Ông là “người vĩ đại” như thế, đúng ? Vậy , ở đây còn khía cạnh khác về ông. Mẹ cháu từng rất đẹp. Mười năm nay mẹ cháu tăng tới ba mươi pao. Mẹ cháu cần đồ đẹp. Ý cháu là, về mặt vật chất mẹ cháu cần những thứ như quần áo và giày dép. Người đẹp vì lụa mà.

      “Mẹ cháu phải là người thông minh nhất đời, nhưng ba cháu nghĩ ông là người như vậy và đó là lý do ông đối xử tàn nhẫn với mẹ cháu. Vài năm trước ông bắt đầu uống nhiều. Và rồi ông bắt đầu trở nên tiều tụy, ông bắt đầu đánh mẹ cháu. Ông gọi mẹ cháu là ‘thùng tô nô,’ và ‘bao cát’. Như vậy ông có tử tế hay ?”

      Veronica dừng lại và nhìn quanh phòng; kiểm tra phản ứng của chúng tôi trước những gì . Phòng họp im lặng cách kỳ lạ. ai trong chúng tôi có thể quay khỏi bé và giận dữ toát lên trong đôi mắt xanh kia.

      “Đó là lý do hôm nay cháu đến đây. Điều đó lý giải làm sao cháu có thể làm điều khủng khiếp này - tố giác cha đẻ của mình, để phá vỡ Luật im lặng thiêng liêng của cảnh sát.”

      bé dừng lại và lần nữa bướng bỉnh nhìn chúng tôi. Tôi thể rời mắt khỏi . ai trong phòng có thể. Việc này có quá nhiều ý nghĩa: tuyệt giao đến từ thành viên gia đình.

      “Ba cháu hề nhận ra rằng cháu thực thông minh hơn ông nhiều, và cháu còn tinh mắt. Có lẽ cháu học được điều đó từ ông. Cháu nhớ khi cháu chừng mười tuổi gì đó, cháu chỉ biết cháu cũng làm cảnh sát. Khá mỉa mai hả? Các chú nghĩ là vớ vẩn chứ?

      “Khi cháu lớn hơn, cháu nhận ra - quan sát thấy - rằng ba cháu có nhiều tiền hơn lẽ ra ông có thể. Thỉnh thoảng ông cho mẹ con cháu làm ‘cuộc hành trình tội lỗi’ tới Ailen, có thể là vùng Caribê. Và ông luôn luôn có tiền cho bản thân mình. Áo quần bảnh, những bộ đồ khác thường mua từ hiệu Barneys và Saks. Cứ cách năm lại chiếc xe mới. chiếc thuyền buồm màu trắng tuyệt đẹp bỏ neo trong vịnh Sheepshead.

      “Mùa hè năm ngoái vào đêm thứ Sáu ba cháu say mềm. Cháu nhớ là ngày thứ Bảy ông rời khỏi nhà để đến trường đua Aqueduct cùng đám tay chân thám tử của ông. Ông cuốc bộ đến nhà bà cháu cách nhà cháu vài dãy phố. Cháu theo ông đêm đó. Ông quá say xỉn nên thậm chí thể phát ra.

      “Ba cháu đến nhà kho cũ nằm ở phía sau nhà của bà cháu. Khi vào bên trong, ông dọn chiếc bàn làm việc và vài tấm ván gỗ mỏng. Cháu thể chính xác ông làm gì, vì thế ngày hôm sau cháu quay trở lại và nhìn vào phía sau những tấm ván. Trong đó có tiền - nhiều lắm. Cháu biết số tiền ấy từ đâu ra, đến giờ vẫn . Nhưng cháu biết đó phải là lương thám tử của ông. Cháu đếm được ngót ngét hai mươi ngàn. Cháu lấy vài trăm đô và ông cũng hề phát ra.

      “Sau vụ đó cháu bắt đầu hay quan sát hơn. Mới đây, lần nữa, vào khoảng tháng trước, ba cháu và bạn ông toan tính chuyện gì đó. Đám lâu la của ông ấy mà. Điều đó quá ràng. Họ luôn đàn đúm với nhau sau giờ làm việc. đêm cháu nghe thấy ông gì đó về Washington D.C. với bạn ông, Jimmy Crews. Sau đó họ biệt tới bốn ngày.

      “Ông về nhà vào chiều ngày thứ tư. Đó là ngày sau vụ bắt cóc người của hãng MetroHartford. Ông bắt đầu ‘ăn mừng’ vào khoảng ba giờ và ông vui vẻ đến bảy giờ. Đêm hôm đó ông đánh vỡ xương gò má mẹ cháu. Ông rạch mắt mẹ cháu và ông có thể móc nó ra. Ba cháu đeo chiếc nhẫn có dấu ấn ngớ ngẩn của Đại học St. John’s. Đội bóng Redmen - giờ là Red Storm, chú biết đấy. Đêm đó cháu đến nhà kho của bà và thấy có nhiều tiền hơn. Cháu thể nào tin được điều đó. Ở đó có rất nhiều tiền, toàn là tiền mặt.”

      Veronica Macdougall thò tay xuống dưới gầm bàn và nhấc lên chiếc ba lô màu xanh lợt, loại lũ trẻ vẫn đeo tới trường. bé mở ba lô. lôi ra vài tập giấy bạc và cho chúng tôi thấy tiền. Mặt bé đượm đầy tủi hổ, đau buồn.

      “Đây là mười ngàn bốn trăm đôla. Chúng ở ngay trong nhà kho của bà cháu. Ba cháu để chúng ở đó. Ba cháu tham gia vào vụ bắt cóc ở Washington. Ông nghĩ ông tài cán lắm.”

      Cuối cùng, chỉ sau khi kể hết cho chúng tôi những gì ba làm, Veronica Macdougall mới mất bình tĩnh và òa khóc. “Cháu rất tiếc,” bé tiếp tục . “Cháu rất, rất tiếc.” Tôi nghĩ tạ lỗi vì những tội ác của cha mình.





      Chương 86

      TÔI TIN BÉ, và vẫn còn choáng váng vì nghe lời thú tội lạnh lùng của Veronica Macdougall về người cha cảnh sát của . câu hỏi hấp dẫn là liệu nhóm thám tử Brooklyn có “vạch kế hoạch” những vụ cướp nhà băng trước đó hay . Chúng có giết vài người cách lạnh lùng trước khi mưu vụ bắt cóc MetroHartford? trong số những thám tử này là tên Trùm?

      Tôi có khá nhiều thời gian để nghĩ về vấn đề này trong ngày dài lê thê đấu tranh chính trị và đấu tranh nội bộ liên quan đến FBI, ngài thị trưởng, và lãnh đạo cảnh sát New York. Trong lúc đó, năm thám tử Brooklyn bị giám sát nhưng chúng tôi vẫn chưa được phép bắt chúng. Điều đó khó chịu, bực mình, giống như bị kẹt xe cả ngày đường cao tốc Long Island hay tuyến tàu điện ngầm New York. Thời gian biểu của các thám tử này vào những ngày xảy ra các vụ cướp lần nữa được kiểm tra lại. Phiếu tín dụng và chi tiêu của từng tên trong bọn chúng được rà soát. Các thám tử khác, kể cả chỉ điểm, bị lặng lẽ thẩm vấn. Số tiền tìm thấy tại nhà mẹ đẻ của Brian Macdougall được đưa về và dứt khoát đó là phần của số tiền chuộc.

      Cho đến sáu giờ vẫn chưa có quyết định nào được đưa ra. ai trong chúng tôi có thể tin được chậm trễ này. Betsey xuất trở lại trong thời gian ngắn và báo rằng cho đến giờ vẫn chưa đạt được tiến bộ nào. Vào khoảng bảy giờ, tôi đặt phòng khách sạn để nghỉ qua đêm.

      Mỗi lúc tôi trở nên bực bội hơn. Tôi tắm nước nóng và sau đó đọc lướt qua cuốn sách hướng dẫn Zagat để tìm chỗ tươm tất để ăn tối trong trung tâm thành phố. Cuối cùng, khoảng chín giờ, tôi gọi dịch vụ phòng. Tôi vẫn nghĩ hoài về Christine và con trai chúng tôi. Tôi muốn ra ngoài. Có lẽ, nếu như Betsey rảnh rỗi, nhưng bận bù đầu, điên tiết với bộ máy ở đồn cảnh sát.

      Tôi ngả mình giường và cố đọc cuốn Lễ cầu mưa của Dennis Lehane. Thời gian gần đây tôi thích đọc loạt sách: Vợ phi công, Kẻ lường gạt, Harry Potter, Hòn đá phù thủy, sách của Lehane.

      Tôii nào tập trung được. Tôi muốn hạ năm thám tử New York này. Tôi muốn về nhà với các con, và tôi muốn tiểu Alex trở thành phần trong gia đình tôi. Đó là điều duy nhất giữ tôi sung sức thời gian qua.

      Cuối cùng, tôi bắt đầu nghĩ về Betsey Cavalierre. Tôi cố làm thế, nhưng lúc này tôi lại nhớ đến cuộc “hẹn hò” của hai chúng tôi tại Hartford. Tôi thích - đơn giản vậy thôi. Tôi muốn gặp lại và hy vọng cũng muốn gặp tôi.

      Khoảng mười giờ, điện thoại trong phòng tôi đổ chuông. Đó là Betsey. Giọng có vẻ mệt mỏi, chán chường và ràng hăng hái.

      “Tôi gần xong việc tại đồn cảnh sát. Tôi hy vọng thế. Tin hay tùy, bọn tôi chuẩn bị bắt chúng vào ngày mai. chắc chắn tin những điều nhảm nhí xảy ra ngày hôm nay đâu. Thảo luận quá nhiều về quyền công dân của các thám tử. Thêm vào đó là tác động đến tinh thần trong nội bộ NYPD. Tiến hành bắt giữ ‘đúng cách.’ ai muốn đây là năm diễn viên tồi. Chúng chắc chắn là những kẻ giết người. Hãy bắt những kẻ xấu xa này.”

      “Chúng là năm kép cực tồi. Bắt những con lừa ngu xuẩn đó ,” tôi bảo .

      Tôi nghe thấy cười và tôi có thể hình dung ra nụ cười của . “Đó là những gì chúng tôi làm, Alex ạ. Mai dậy sớm nhé. Chúng ta hạ chúng. Có thể chúng ta cũng tóm được tên Trùm đấy. Tôi còn phải ở đây ít nhất là giờ nữa. Tôi gặp vào ngày mai. Dậy sớm nhé.”





      Chương 87

      BỐN GIỜ ĐẾN RẤT SỚM vào buổi sáng. Đó là thời khắc chúng tôi lên kế hoạch đến nhà năm thám tử. Mọi thứ đ được hoạch định. Công tác vận động được thực , ít ra tôi cũng hy vọng nó chấm dứt.

      Ba giờ rưỡi còn đến sớm hơn, và đó là lúc chúng tôi gặp nhau ở nơi nào đó tại quận Nassau bên ngoài Long Island. Tôi biết nhiều về khu vực này, nhưng đây là khu vực thượng lưu và xinh đẹp, cách xa Phố Năm và Southeast. Ai đó trong đội vùng này khác thường bởi có nhiều cớm và cả Mafia cùng chung sống trong hòa hợp ràng.

      Đây là vụ của liên bang, và Betsey Cavalliere chính thức phụ trách việc bắt giữ. Nó làm sáng tỏ vấn đề bị giữ lại Washington, nếu phải là ở New York.

      “Tôi rất vui khi thấy rằng tất cả mọi người đều tỉnh táo và hăm hở hành động sáng nay. Hay là đêm nay? Thôi bất kể chúng ta ở múi giờ nào.” đùa và nhận được vài nụ cười từ đồng đội. Chúng tôi có khoảng bốn mươi người, thành phần hỗn hợp của cảnh sát và FBI, nhưng dĩ nhiên FBI phụ trách các cuộc bố ráp sáng nay. Betsey chia chúng tôi thành năm đội tám người, và tôi ở đội của .

      Mọi người sẵn sàng và hào hứng đến ngờ. Chúng tôi đánh xe tới ngôi nhà có các phòng ở độ chênh lệch khác nhau Phố High ở Massapequa. Dường như chưa có ai thức giấc ở khu ngoại ô này. con chó cất tiếng sủa trong sân nhà gần đó. Những hạt sương lấp lánh từng thảm cỏ được xén tỉa. Cuộc sống ở đây, nơi thám tử Brian Macdougall sống cùng người vợ héo mòn và con giận dữ cách cay đắng của gã, có vẻ vô cùng dễ chịu.

      Betsey vào máy bộ đàm của . Có vẻ cực kỳ bình thản trước cuộc tấn công. “Kiểm tra điện đài.” Sau đó là, “Đội A, vào qua cửa trước. Đội B, gian bếp, đội C, phòng kính. Đội C dự bị... Nào, tiến lên! Hạ !”

      Các đặc vụ và thám tử di chuyển về phía ngôi nhà theo hiệu lệnh của .

      Đội A vào nhà nhanh gọn.

      Rồi đội B cũng thế. Từ nơi đỗ xe, chúng tôi nhìn được đội C. Họ di chuyển ở phía sau.

      Trong nhà vang lên tiếng quát. Sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng nổ lớn. thanh khô khốc, dứt khoát là tiếng súng.

      “Ôi, chết tiệt.” Betsey ngước nhìn tôi. “Macdougall đợi chúng ta. Làm sao chuyện quái này lại xảy ra nhỉ?”

      Có thêm vài tiếng súng nữa. Ai đó la lên. người phụ nữ bắt đầu la thét và nguyền rủa. Có phải đó là mẹ của Veronica Macdougall ?

      Betsey và tôi nhảy ra khỏi xe và tiến nhanh về phía ngôi nhà của Macdougall. Chúng tôi vẫn chưa vào nhà. Tôi nghĩ rằng bốn ngôi nhà khác ngay lúc này cũng bị tấn công. Tôi hy vọng có thêm rắc rối như thế này.

      “Hãy cho tôi biết,” Betsey vào điện đài của . “Có chuyện gì xảy ra thế? Mike? Có chuyện quái gì ổn hả?”

      “Rice bị rồi. Tôi ở bên ngoài phòng ngủ tầng hai. Vợ chồng Macdougall ở trong này.”

      “Rice ra sao?” lo lắng hỏi.

      “Bị thương ở ngực. ấy tỉnh. Tuy nhiên vết thương rất nặng. Cử xe cứu thương đến đây ngay! Macdougall bắn ấy.”

      Bất thình lình cửa sổ tầng hai bật mở. Tôi nhìn thấy bóng người lao ra ngoài cửa sổ và lom khom chạy qua mái nhà để xe liền kề.

      Betsey và tôi lao về phía người đó. Tôi nhớ rằng tuyển thủ la crốt[1] giỏi ở Georgetown. vẫn có thể di chuyển.

      [1] Lacrosse trong nguyên bản: môn thể thao dùng vợt để bắt và ném bóng, tương tự môn hockey.

      “Gã ra khỏi nhà! Macdougall mái nhà để xe,” thông báo cho những người khác.

      “Tôi thấy gã rồi,” tôi bảo . Gã di chuyển về nơi mái nhà để xe tiếp giáp với hàng cây lá kim trông giống linh sam. Tôi thể nhìn thấy cái gì ở phía sau hàng cây, nhưng tôi nghĩ đó phải là khoảng sân khác, ngôi nhà khác.

      “Macdougall!” tôi hét to hết cỡ. “Đứng lại! Cảnh sát đây! Đứng lại tôi bắn!”

      ngoái đầu nhìn lại, dừng bước và hề do dự. Macdougall nhảy xuống lùm cây.



      Chương 88

      TÔI CẮM ĐẦU CHẠY qua hàng rào những bụi cây rậm rạp. Chúng cào và cứa vào cánh tay tôi đến tóe máu. Brian Macdougall còn xa lắm trong khoảng sân bên cạnh.

      Tôi chạy sau gã chục bước, và rồi tôi túm được gã. Tôi giáng vai phải của tôi vào khuỷu chân gã. Tôi muốn làm Macdougall đau nếu tôi có thể.

      Gã ngã vật xuống, nhưng gã nạp đầy chất adrenaline hệt như tôi. Gã lăn tròn và thoát khỏi tay tôi. Gã nhanh chóng bật dậy, cả tôi cũng thế. “Lẽ ra bạn phải nằm im,” tôi bảo gã. “Đáng lẽ bạn được phạm sai lầm. Đứng lên là sai lầm đấy.”

      Tôi đánh Macdougall bằng cú tay phải thẳng từ xuống. Có cảm giác rất tốt. Đầu gã ngật ra sau chừng sáu inch.

      Tôi khẽ lắc lư. Macdougall tung ra cú đấm dữ dội, nhưng hoàn toàn trượt khỏi tôi. Tôi lại đánh gã. Gối gã khuỵu xuống, nhưng ngã. Gã quả là cảnh sát đường phố dẻo dai.

      “Xin bái phục,” tôi giễu gã. “Dù sao lẽ ra vẫn nên nằm đó.”

      “Alex,” tôi nghe Betsey gọi to khi bước vào sân.

      Macdougall tung ra cú đấm khá tốt, nhưng hành động được kín lắm. Cú đấm sượt qua trán tôi. Nếu trúng tôi lĩnh đủ. “Tốt hơn rồi đấy,” tôi bảo gã. “Chuyển thế nào, Brian.

      “Alex!”Betsey lại gọi. “Hạ tên khốn đó ! Nhanh lên!”

      Tôi muốn hạ Macdougall, thanh toán trận đấu chỉ trong vòng phút nữa võ đài. Tôi có cảm giác mình làm được điều đó, và gã xứng đáng với tất cả những gì được ban phát tại đây. Gã tung ra cú đấm vòng, nhưng tôi né được. Gã thấm mệt.

      “Giờ đánh đập nhừ tử vợ con được nữa,” tôi . “ đối phó với người cùng phía với . Tôi đánh lại này, Macdougall.”

      “Mẹ mày,” gã gầm gừ, nhưng gã thở hổn hển. Mặt và cổ gã đầm đìa mồ hôi.

      có phải thằng đó ? có phải là Trùm hả Brian? giết tất cả những người ấy phải ?”

      trả lời tôi, vì thế tôi đánh mạnh vào bụng gã. Gã gập người lại, mặt gã nhăn nhó vì đau đớn.

      Đến lúc này Betsey đến chỗ hai chúng tôi. Hai đặc vụ nữa cũng đến. Họ chỉ đứng nhìn, họ hiểu. Họ cũng muốn điều này xảy ra.

      “Dồn trọng lượng về phía trước ,” tôi mách nước cho Macdougall. “ đánh trả mà trọng tâm vẫn dồn về phía sau đấy.”

      Gã lầm bầm điều gì đó. Tôi hiểu được. Tôi bận tâm nhiều đến những gì gã phải . Tôi nện vào bụng gã lần nữa. “Thấy chưa hả? Hãy đánh vào vùng bụng,” tôi bảo gã. “Tôi cũng dạy các con tôi điều tương tự.

      Tôi tung cú móc nữa vào bụng gã. Gã mềm yếu, và cú đấm có cảm giác tuyệt, giống như đánh vào chiếc bao nặng vậy. Sau đó là cú móc mạnh vào chóp cằm của Macdougall. Gã ngã vật ra thảm cỏ. Gã nằm yên đó. Gã bất tỉnh.

      Tôi đứng mình gã, thở hổn hển và toát mồ hôi đôi chút. “Brian Macdougall. Tôi hỏi câu. Có phải là Trùm hay ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :