Hòe Viên - Tổng Công Đại Nhân (Trinh thám - full)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41



      Phó Dục Thư hoàn toàn dám ẹ Tưởng biết có thể Tưởng Phẩm Nhất đã bị Cổ Lưu Thâm bắt . Tuy dường như mẹ Tưởng ý thức được Tưởng Phẩm Nhất là con bà nhưng cảm giác chuyện phải như vậy. Có lẽ mẹ Tưởng biết hết mọi chuyện, nhưng thời gian này bà vẫn dám dám để cho người ta biết ra bà khỏi bệnh hoặc căn bản là có bệnh.


      Phó Dục thư về nhà bao lâu Tống Vân đến. ta mặc đồng phục và dẫn theo mấy đồng nghiệp ở Cục Công an, vừa vào cửa hỏi: "Cụ thể xảy ra chuyện gì, mau cho tôi nghe xem."


      Phó Dục Thư mời bọn họ ngồi xuống, khẽ : "Bác ngủ lầu, chúng ta giọng chút tránh đánh thức bác ấy." Sau khi được mọi người thông cảm, trầm giọng : "Tôi rời khỏi nhà cậu là về nhà ngay, khi về đến cửa nhận được tin nhắn gửi đến từ điện thoại ấy, nội dung tin nhắn tôi với cậu rồi đó. Sau đó tôi hỏi bác được cho biết ấy ra ngoài mua thuốc. Tôi lập tức đến tiệm thuốc gần đây hỏi thăm, họ cho tôi biết ấy có đến. Tôi đoán có lẽ khi ấy ra khỏi tiệm thuốc bị người ta bắt cóc."


      Phó Dục Thư kể lại ngọn ngành ràng. Tống Vân vừa nghe vừa gật đầu, chờ xong liền đề nghị: "Đến chỗ bảo vệ xem, chắc chắn là họ có camera giám sát, điều tra thử xem sao." Dứt lời ta liền dẫn theo người định rời .


      Phó Dục Thư theo sau: "Tôi chung với các cậu."


      Tống Vân ngoái đầu lại nhìn : "Nếu như cậu cũng để bà Tưởng ở nhà mình có an toàn ?"


      Phó Dục Thư hơi chần chừ khó xử, đau đầu xoa xoa thái dương.


      Tống Vân thấy như thế thở dài ra lệnh cho người bên cạnh: "Tiểu Lý, cậu ở đây trông nhà . Dục Thư theo tôi."


      Chân mày Phó Dục Thư giãn ra, nở nụ cười mâu thuẫn: "Cám ơn."


      "Cám ơn cái gì, đâu phải là người ngoài." Tống Vân cười cười dẫn theo người trước.


      Phó Dục Thư lấy điện thoại và áo khoác, với Tiểu Lý ở lại trông nhà: "Làm phiền cậu rồi."


      Tiểu Lý cười: " phiền, phiền. Chuyện này cần mà, theo , em cam đoan trong nhà xảy ra việc gì đâu."


      Phó Dục Thư cám ơn đối phương, bước nhanh ra cửa lên xe cảnh sát với Tống Vân xem camera giám sát để xác định xem người bắt cóc Tưởng Phẩm Nhất có đúng là Cổ Lưu Thâm . Đó là đoạn phim quá ngắn, thời gian giằng co cũng tương đối dài.


      Trong lúc đó Tưởng Phẩm Nhất vẫn chìm trong trạng thái hôn mê. Trong lúc mơ mơ màng màng vẫn còn ý thức được mình bị bắt đến chỗ nào, bên dưới cứng đến đáng sợ. nằm úp, chỗ xương sườn bị cấn rất đau, hô hấp cũng khó khăn. muốn hoạt động chút nhưng vừa nhúc nhích bị người ta dùng cây chùy gõ cái sau lưng. Trong nháy mắt xương sườn bị vật cứng đập mạnh, đau đến mức khiến hét lên tỉnh lại.


      Từ từ mở mắt ra, xung quanh là màu tối đen, trước mắt lờ mờ có bóng người. Người đó mặc áo đen đứng trong trời đông giá rét giống như quái bóng đêm, cảm giác mình sắp bị ta giết chết.


      "..." - Tưởng Phẩm Nhất đau đớn kêu lên - "Thả tôi ra."


      bị trói cái giá, cố gắng vùng tay ra khỏi dây trói. muốn thoát ra nhưng quên mất vết thương cổ tay, nơi bị tróc da đều chảy máu, đau càng thêm đau.


      co rút khung sắt cảm giác rét buốt đến sợ hãi, đau đớn gần như làm cho thần kinh tê dại. Tưởng Phẩm Nhất cảm giác thân thể như chẳng còn là của mình nữa rồi.


      "Biết đau rồi sao?" - Cổ Lưu Thâm lạnh lùng - "Ai bảo rượu mời uống muốn uống rượu phạt chứ. Tên Phó Dục Thư kia có gì tốt? Từ chúng ta cùng nhau lớn lên, thời gian nhiều năm như vậy vẫn bằng chỉ vài tháng với ta hay sao?”


      ta bỗng kề sát đến Tưởng Phẩm Nhất, u ám : " đã lên giường với ta hay chưa?"


      Tưởng Phẩm Nhất cố gắng lui người về sau, muốn bò dậy nhưng tay bị trói chặt vào khung sắt lạnh. cảm thấy sức lực cả người mình đều bị rút , đừng là chạy trốn, đứng lên thôi là cả vấn đề rồi.


      Cổ Lưu Thâm lấy ra ống kim đưa qua đưa lại trước mặt . Tay kia cầm chiếc bình trống ra vẻ nhân từ: "Biết tại sao nhúc nhích được ? Bởi vì" - ta quan sát vẻ mặt Tưởng Phẩm Nhất, thấy hoảng sợ trong bóng tối càng thích thú cười - "Đừng sợ, chẳng phải thứ tồi tệ gì đâu, chỉ là thuốc tê thôi. Vì muốn chạy lung tung, tôi chuẩn bị rất nhiều đấy."


      Cổ Lưu Thâm là bác sĩ thú y nên có thứ thuốc này cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Tưởng Phẩm Nhất ngờ rằng ta lại chuẩn bị đầy đủ đến vậy. Rất hiển nhiên là có ý định này từ lâu rồi. cảm thấy kinh khủng, người từng cùng lớn lên với mình lại biến thành như vậy. Tuy đến giờ phút này rồi nhưng vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.


      " dám trả lời câu hỏi của tôi là bởi vì sợ mình dối bị tôi phát ." - Cổ Lưu Thâm từ từ đứng thẳng dậy, ném đồ trong tay lên mặt đất, với giọng khó tưởng tượng nổi - "Tôi đối với tốt hay sao? Tình cảm nhiều năm qua tôi trao cho vẫn đủ ư? Tại sao Phó Dục Thư chỉ vừa xuất vài tháng mà ta nóng lòng dồn tôi, ba tôi và tất cả mọi người trong Hòe Viên vào chỗ chết? Chỗ này nuôi nấng nhiều năm như vậy mà chỉ biết hận nó thôi sao? đáng chết."


      xong ta giơ tay tát lên mặt Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất bị ta đánh đầu va vào khung sắt. Tiếng thét và tiếng va chạm vào khung sắt đồng thanh vang lên. Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy mình sắp sửa chống đỡ nổi nữa, cảm giác mình sắp sụp đổ.


      "Đây chính là cái giá của phóng đãng." - Cổ Lưu Thâm hừ lạnh tiếng - " yên tâm, tôi đụng đến . Tôi chẳng cần thứ đàn bà từng bị người khác dùng qua, dù đó có là chăng nữa."


      ta quay người bỏ , chỉ để lại câu từ đằng xa: "Ngoan ngoãn ở đây , tốt nhất đừng cố gắng kêu cứu. Cho dù có muốn kêu chỉ sợ là cũng chẳng có sức đâu."


      Dứt lời ta lên xe bỏ . ta lái chiếc xe Santana cũ nát, tuyệt đối phải chiếc xe có gian lớn bắt trói đến đây. Nhưng ràng thấy ta đổi xe, lẽ nào là lúc hôn mê ta đổi?


      Như vậy Phó Dục Thư và bạn bè của có thể lần theo manh mối từ chiếc xe để tìm ra ? Nơi này hình như rất hoang vắng, cũng biết là có camera giám sát hay .


      Tưởng Phẩm Nhất hơi tuyệt vọng. Bây giờ trời còn tối, có lẽ là cách thời gian bị bắt cóc chưa lâu. vẫn chưa cảm thấy đói bụng, nhưng cơn rét buốt đánh gục . Mới vừa rồi bị đau đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, tại những cơn gió rét thổi qua càng có cảm giác như cả người bị đông cứng. run rẩy gục khung sắt, ngay cả sức để khóc cũng có.


      Vì sao lại thành ra thế này? ràng chỉ ra ngoài mua thuốc chút thôi mà xảy ra chuyện rồi. Tại sao Cổ Lưu Thâm lại biến thành người như thế? Tuy tuổi thơ trải qua có thể được bình thường, nhưng đâu đến mức điên loạn. tại xảy ra chuyện như vậy chỉ có thể ôm lấy ảo tưởng quá tốt về người ta thôi.


      Tưởng Phẩm Nhất mong mỏi Phó Dục Thư đến cứu . Còn Phó Dục Thư lúc này cũng hết sức nỗ lực nghĩ cách tìm . Bọn họ nhìn thấy bị trói trong đoạn băng ghi hình, người trói đội nón sùm sụp, hành động mau lẹ kéo vào trong chiếc xe việt dã, phải loại xe rộng rãi Cổ Lưu Thâm hay lái. Nhưng Phó Dục Thư có thể chắc chắn người đàn ông cao gầy kia chính là Cổ Lưu Thâm.


      "Khẳng định là ?" Tống Vân hỏi.


      "Cổ Lưu Thâm thuận tay trái, cậu quan sát kỹ động tác của xem. Ngoài ra chiều cao và hình thể của cũng rất giống."


      "Nhưng camera quay được chính diện của , xe cũng phải xe , chúng ta có chứng cớ." - Tống Vân đau đầu - "Trước tiên hãy xem hết tất cả camera giám sát đặt những con đường gần đây , thuận tiện điều tra luôn lai lịch của chiếc xe kia."


      ta ra lệnh cho thuộc cấp: "Phải cẩn thận được bỏ qua điểm nghi vấn nào, nhân mạng quan trọng."


      Mấy nhân viên cấp dưới nghiêm túc chấp hành dẫn người vội vàng ra ngoài. Phó Dục Thư ngồi dựa vào ghế, trong đầu cứ vang lên mãi bốn chữ cuối cùng Tống Vân - "Nhân mạng quan trọng."


      ra Phó Dục Thư từng hỏi mình tại sao lại nảy sinh tình cảm sâu nặng và cố chấp như thế với Tưởng Phẩm Nhất. tại có lẽ chợt hiểu ra rồi. Bởi ở bên nhau chẳng dễ dàng gì, khó khăn vừa là trở ngại vừa là lực hút. Hoặc có thể cùng nhau vượt qua rất nhiều hiểm nguy và chông gai, nếu tình cảm như vậy còn chưa đủ để người ta cố chấp và khó quên thử hỏi còn tình cảm nào đáng tin hơn nữa đây.


      Lúc rạng sáng, trời vừa tờ mờ Phó Dục Thư và đám người Tống Vân còn xem camera giám sát, chiếc xe kia được điều tra ra lai lịch. Đó là chiếc xe bị mất trộm, dựa theo đoạn phim ghi hình cuối cùng camera giám sát chiếc xe này dừng tại thôn xóm rất vắng vẻ.


      Tống Vân dẫn Phó Dục Thư và thuộc hạ lên xe đến chỗ camera ghi hình lại. Lúc đến nơi trời sáng, chiếc xe kia chẳng những biến mất mà ngược lại còn ngang nhiên đậu ở đó. Xe được lau chùi vô cùng sạch , chẳng dính lấy hạt bụi. Có lẽ bọn tội phạm sợ bị tình nghi nên xử lý hết chứng cớ lưu lại. Trong đầu Phó Dục Thư có thể tưởng tượng ra bộ dạng Cổ Lưu Thâm mang bao tay và khẩu trang lau chùi xe, hình ảnh đó càng khiến cau mày lại.


      "Đây là ngã tư đường, nơi này quá thuận lợi, phía trước có camera giám sát nữa. Cách tệ nhất chính là phái người đuổi theo mỗi ngả đường." - Tống Vân hít hơi đầy khí lạnh rồi - "Có điều tôi lo rằng thời gian còn kịp nữa."


      Thời gian còn kịp nữa chỉ dẫn đến khả năng: Tưởng Phẩm Nhất bị Cổ Lưu Thâm giết chết. Như vậy dù bọn họ có tìm được cũng chỉ là thi thể mà thôi.


      Đối mặt với lo lắng này, Phó Dục Thư thà tin rằng điều đó thành sự thật: ", Cổ Lưu Thâm hận chúng tôi, thẳng là hận tôi, chắc chắn muốn bắt được tôi mới phải. Tôi tin tưởng tạm thời làm hại Phẩm Nhất. Chắc chắn muốn thông qua hành hạ Phẩm Nhất để hành hạ tôi thôi."


      thực tế Phó Dục Thư đoán sai, giờ tuy Tưởng Phẩm Nhất rất đau đớn nhưng đến nỗi mất mạng. Tạm thời Cổ Lưu Thâm để chết, thậm chí ta còn mua bữa sáng cho .


      Buổi sáng lúc Cổ Lưu Thâm trở về lại đổi chiếc xe khác, là chiếc xe Audi A4 lâu năm. Tưởng Phẩm Nhất suy nhược gục khung sắt, đôi môi nứt nẻ nhìn ta đến gần mình. Cơ thể muốn né tránh ta theo bản năng nhưng hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào.


      Cổ Lưu Thâm mở bình nước suối ra, tưới vào mặt . Tưởng Phẩm Nhất đưa miệng ra hứng theo phản ứng tự nhiên, để môi thấm nước được chút.


      "Muốn uống nước à?" - Cổ Lưu Thâm thích thú - "Cầu xin tôi , tôi cho uống."


      Tưởng Phẩm Nhất khẽ khép mắt lại, há miệng nhưng được tiếng nào. Cổ Lưu Thâm chỉ muốn hành hạ chút, trong lòng cũng chẳng ngờ rằng còn sức để nữa. Thấy như thế cũng còn hứng thú xem có muốn cầu xin ta hay , lập tức cho uống nước.


      Uống đủ nước rồi, Tưởng Phẩm Nhất liền hắt hơi cái. Bởi vì trời quá lạnh nên nước chảy theo cổ vào trong áo khiến run lẩy bẩy.


      Cổ Lưu Thâm xé bánh bao đút vào miệng , đút từng chút từng chút cách vội vàng. Tưởng Phẩm Nhất từ chối, bởi vì biết nếu như muốn sống đợi Phó Dục Thư đến cứu phải nhẫn nhịn.


      thể chết được, nhất định phải chịu đựng.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42



      Cổ Lưu Thâm là người rất cẩn thận, vào lúc nguy hiểm tuyệt đối nơi nào quá tám giờ. Sau khi đút Tưởng Phẩm Nhất ăn bánh bao lâu, ta lại mang rời khỏi chỗ đó.


      Tưởng Phẩm Nhất bị ta đẩy vào trong xe, bản thân ta ở bên ngoài cẩn thận quét dọn, hết sức tỉ mỉ để lại dấu vết nào. Dáng vẻ ta nghiêm túc giống như trị thương cho những con thú cưng tại bệnh viện thú y. Biểu như vậy khiến Tưởng Phẩm Nhất hơi tuyệt vọng.


      ta cẩn thận như vậy Phó Dục Thư có thể nhanh chóng tìm được ? Tuy nghi ngờ việc nhất định tìm được mình, bởi vì có Tống Vân hỗ trợ, nhưng lo lắng là trước khi tìm được , có thể kiên trì nổi nữa.


      Quét dọn chỗ này xong, Cổ Lưu Thâm lên xe mang theo Tưởng Phẩm Nhất rời . Trước khi ta lái xe bịt mắt Tưởng Phẩm Nhất lại, lần nữa rơi vào bóng tối khiến Tưởng Phẩm Nhất thể nhận biết được cảnh vật xung quanh. chỉ cảm thấy xe cứ hồi ột hồi thấp, vô cùng xóc nảy.


      người có thương tích, xe lại chạy yên, cứ tròng trành khiến rất khó chịu. vốn hay bị say xe nhưng cũng muốn nôn mửa.


      mà cũng chẳng trông đợi gì: "Tôi bị say xe rồi."


      Cổ Lưu Thâm tính trước thuốc mê trong người vẫn chưa tan, chắc chắn thể kêu cứu cho nên bịt miệng lại. Bây giờ nghe vậy, ta vô cùng lạnh nhạt phán câu: "Vậy ói ở phía sau , dù sao chiếc xe này cũng còn dùng lâu nữa."


      Tưởng Phẩm Nhất yếu ớt thắc mắc: " sợ những thứ tôi để lại khiến người ta phát ra dùng chiếc xe này à."


      "Biết biết, chả sao cả. Cho dù bọn họ có tìm được chiếc xe này cũng phải có bản lĩnh mới tìm được tôi." Cổ Lưu Thâm cười khẩy .


      Tưởng Phẩm Nhất buồn bã nằm gục ở chỗ ngồi phía sau, dạ dày quay cuồng khiến rất khó chịu. cảm giác nước mắt mình rơi xuống, đành im lặng khóc thầm.


      Cổ Lưu Thâm nhìn qua kính chiếu hậu, đôi mắt sau cặp kính híp lại, suy nghĩ lúc lâu rồi dừng xe bên vệ đường.


      "Nếu dám gạt tôi tôi lập tức giết chết ngay." Cổ Lưu Thâm vừa hăm dọa vừa dìu Tưởng Phẩm Nhất xuống xe.


      Tưởng Phẩm Nhất lên tiếng bởi vì sợ nếu mở miệng là nôn ngay. Cổ Lưu Thâm dìu đến nơi khá xa. ta vừa mới "nôn " lập tức nôn ra hết.


      Dạ dày co bóp, Tưởng Phẩm Nhất quỳ mọp bên thân cây, nhếch nhát nôn mửa. Cổ Lưu Thâm nhìn xuống , tay cầm chai nước suối, tay kia cầm khăn giấy. Tưởng Phẩm Nhất quỳ bên chân ta vô cùng thê thảm, cổ tay trầy trụa, mặt cũng có vết bầm, khóe miệng có vệt máu khô. Tất cả những thứ này đều do ta gây ra.


      ra Cổ Lưu Thâm cũng ít nhiều có tình cảm với Tưởng Phẩm Nhất. Có điều biết điều, chẳng những phản bội Hòe Viên, phản bội ta, hại cha ta bị bắt, còn trao lần đầu tiên cho tên đàn ông ngu xuẩn kia. Điều này khiến Cổ Lưu Thâm thể chấp nhận được.


      ta muốn đánh trận nên thân để trừng phạt, nhưng lại sợ mình ra tay nặng quá giết chết . Chỉ mới có vài hành động thế thôi mà thoi thóp đến vậy rồi, biết ta mà ra tay độc ác có chịu được nữa.


      Tưởng Phẩm Nhất nôn xong liền bủn rủn ngồi bệt xuống đất, sát bên chân Cổ Lưu Thâm. Quần áo ta sạch hơn rất nhiều, quần áo dính đầy bụi đất, lấm lem vô cùng. Còn chiếc quần dài của ta chẳng dính lấy hạt bụi.


      Cổ Lưu Thâm tựa như ngại chuyện này, khom lưng xuống kéo dậy, lấy khăn giấy lau miệng cho rồi đưa bình nước: "Súc miệng."


      Tưởng Phẩm Nhất vốn chưa ăn gì cả, nôn ra toàn là bánh bao và nước khi nãy, mùi trong miệng chẳng có gì thơm tho. thử đưa tay nhận bình nước, nhưng tay nhấc lên nổi, cuối cùng chỉ đành để Cổ Lưu Thâm đút nước cho .


      Cổ Lưu Thâm đút nước cho súc miệng, sau đó lau miệng giúp , lại cho uống thêm vài ngụm nước rồi ta mới vứt bỏ chai nước dìu lên xe.


      Tưởng Phẩm Nhất ngồi sau xe, trong lòng bỗng nghĩ đến gì đó, lúc Cổ Lưu Thâm xuống xe lần nữa, hỏi: "Chúng ta phải sao?"


      Cổ Lưu Thâm nhìn về phía : "Sao hả, muốn ở đây à? Chỉ có tình huống mới có thể mãi mãi ở lại đây, đó chính là chết."


      Tưởng Phẩm Nhất : " phải. Nếu muốn thôi." co ro ngồi phía sau xe, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.


      Cổ Lưu Thâm hừ tiếng, mở cửa xe ra ngồi vào, lái xe rời khỏi chỗ đó.


      Tưởng Phẩm Nhất thở phào hơi, thầm nghĩ: Cuối cùng thành công đánh lạc hướng ta. Nếu có lẽ ta xuống xe thu dọn đống ói mửa của cùng với khăn giấy và bình nước suối. Khi nãy đường xóc nảy như thế chắc hẳn nơi này rất vắng vẻ, nhiều khả năng là đoạn đường này có camera. Nếu muốn để lại đầu mối cho Phó Dục Thư cũng chỉ có thể dựa vào những dấu hiệu này thôi.


      May mà Cổ Lưu Thâm chú ý đến động cơ của , quên mất lưu lại những đầu mối nguy hiểm kia, ta lái xe mang rời khỏi thành phố càng lúc càng xa.


      Cục Công an phong tỏa các con đường lớn nhưng vẫn tìm được manh mối gì có giá trị. Ngược lại đội khác phát ra công xưởng khả nghi bị bỏ hoang.


      Có người dân nhìn thấy mấy ngày trước có người đàn ông xa lạ ra vào công xưởng này, biết là khảo sát nhà xưởng hay là sắp đặt gì nữa. Phó Dục Thư và Tống Vân vô cùng quan tâm tin tức này, lập tức lái xe đến đó.


      Bọn họ tìm nhầm chỗ, nơi này đúng là nơi từng nhốt Tưởng Phẩm Nhất. Khung sắt kia vẫn ở nguyên vị trí cũ, đó đặt lá thư bên cạnh có vết máu còn mới, là do Cổ Lưu Thâm cố ý để lại.


      Thư được viết bằng tay trái, chữ viết thể nhận dạng nhưng có thể đọc được nội dung. Là thư khiêu chiến Cổ Lưu Thâm viết cho Phó Dục Thư.


      Cổ Lưu Thâm rất thông minh để lại chứng cớ gì chứng minh là ta viết lá thư này. Nhưng lại khiến Phó Dục Thư đọc lá thư vẫn cảm giác được đây là ta viết cho .


      Tống Vân xem xong cũng phải khen ngợi nhạy bén của Cổ Lưu Thâm.


      "Nếu ta làm người xấu mà làm cảnh sát cũng có thể là nhân vật xuất sắc." Tống Vân thở dài.


      Phó Dục Thư cau mày: "Bây giờ tôi chẳng thích thú gì với câu đùa này của cậu."


      Tống Vân vội : "Xin lỗi, tôi chỉ muốn làm dịu bầu khí chút thôi. Mấy ngày qua cậu cũng mệt mỏi quá rồi, hoàn toàn chưa chợp mắt. Nhìn mắt cậu đầy tơ máu kìa, cứ tiếp tục như thế cũng ổn đâu. Chúng ta có nhiều người như vậy có thể luân phiên nhau điều tra. Cậu đâu cần phải đích thân tham gia toàn bộ cuộc điều tra."


      Tống Vân nghỉ ngơi hơn nửa ngày, nhưng Phó Dục Thư chẳng hề nghỉ ngơi lấy buổi. theo dõi tất cả quá trình điều tra chẳng thiết ăn ngủ, trong mắt đầy tơ máu.


      Tống Vân biết áy náy vì bản thân bảo vệ Tưởng Phẩm Nhất cho tốt, nhưng cũng thể vì vậy mà dày vò chính mình. Cứ theo đà này xem ra còn chưa tìm được Tưởng Phẩm Nhất chính bản thân gục ngã trước rồi.


      Sao Phó Dục Thư biết đạo lý này chứ. Nhưng cách nào thuyết phục được mình nghỉ ngơi. Điều có thể làm chỉ là ngồi dựa vào ghế xe hơi chợp mắt trong lúc xe chạy đường công vụ mà thôi. Nhưng thời gian ít ỏi này hoàn toàn đủ để giảm bớt mệt mỏi của .


      "Nếu cậu có ý định là người đầu tiên nhìn thấy Tưởng tiểu thư tôi khuyên cậu hãy nghỉ ngơi tốt ." - Tống Vân nghiêm túc - "Nếu cậu còn như vậy tôi cho phép cậu tham gia cùng với chúng tôi nữa. Chuyện này vốn vi phạm quy định rồi, tôi cũng muốn mang thêm tội danh vì có thêm người thương vong."


      Phó Dục Thư lắc đầu: "Tôi có thể ngủ xe mà, bây giờ dù cậu bảo tôi nằm giường nghỉ ngơi tôi cũng ngủ được."


      Tống Vân há hốc mồm nhưng lại phản đối thêm được câu nào. ra biết nếu đổi ngược lại là , Khưu Tuyết xảy ra chuyện như vậy, cũng ăn ngủ giống như Phó Dục Thư. Thậm chí có thể còn điên cuồng hơn cả cậu ta, bởi vì có được lý trí như Phó Dục Thư.


      tại Phó Dục Thư có thể tỉnh táo theo bọn họ điều tra cũng dễ dàng gì rồi.


      Cứ cực nhọc ngày đêm liên tục điều tra như thế, rốt cuộc Cổ An Hòa bị thẩm tra trong Cục Công an cũng có tiến triển.


      Thông qua lời khai của Tưởng Thặng, cảnh sát tìm được những món đồ cổ rất có giá trị trong mấy chậu hoa cảnh tại cửa nhà Cổ gia. Những món đồ cổ này được giữ gìn rất kỹ, chôn sâu dưới đất vô cùng bí mật, có cái phía còn trồng hoa che lấp. Dù ai cũng thể ngờ món đồ vô giá như vậy lại được ngang nhiên đặt ở ngoài cửa.


      Căn cứ vào lời khai của Tưởng Thặng, trước đây rất lâu Hòe Viên là hang ổ của nhóm trộm mộ chuyên nghiệp. Bọn họ làm giàu nhờ trộm mộ, luôn thờ cúng vị thần mà họ tín ngưỡng nhất. Bởi vì họ tin tưởng rằng vị thần này có thể phù hộ họ luôn an toàn cho dù dưới lòng đất hay mặt đất.


      Những chuyện thể tưởng tượng nổi như thế khiến cảnh sát vô cùng chấn động, sau đó sắp xếp lại tài liệu chuẩn bị giao cho Tống Vân. Nhưng tại Tống phó cục trưởng truy tìm Tưởng Phẩm Nhất bị bắt cóc, có thời gian để xem những thứ này.


      Tưởng Phẩm Nhất mất tích gần năm ngày, trong khoảng thời gian này Phó Dục Thư cũng chẳng thiết nghỉ ngơi ăn uống gì hết. Mấy ngày qua gần như gầy xọp xuống, sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn và quầng thâm dưới mắt khiến có vẻ vô cùng mệt mỏi.


      May mà những điều này cũng uống phí, tuy Cổ Lưu Thâm có khả năng trinh sát vô cùng tài ba nhưng hành động khiêu khích ngông cuồng của ta để lại dấu vết cho công an lần theo.


      Phía công an thông qua kiểm tra lượng xe ra vào các nơi xác định được vài tuyến đường Cổ Lưu Thâm có thể , còn cử lực lượng chia nhau đuổi bắt. Trong đó Tống Vân đích thân dẫn thuộc hạ và Phó Dục Thư đuổi theo con đường mà họ đánh giá là có khả năng nhất.


      đường đuổi theo, Phó Dục Thư luôn cẩn thận quan sát hai bên đường. Tuy mắt rất cay và mệt mỏi nhưng cũng bỏ qua điểm đáng nghi nào có thể dẫn đến chỗ của Tưởng Phẩm Nhất.


      Trời phụ người có lòng, mấy thứ khăn giấy và bình nước Tưởng Phẩm Nhất để lại tuy bị gió thổi bay tán loạn nhưng vẫn còn nguyên đó. Nếu là bình thường những thứ đồ này gây chú ý. Nhưng ở đây chỉ có cỏ dại và đá cuội, duy chỉ có bụi cỏ ven đường là lộn xộn đầy khăn giấy và bình nước. Phó Dục Thư kêu dừng xe lại.


      Tống Vân hỏi: "Tại sao?"


      "Tôi có cảm giác có gì đó đúng, cậu theo tôi xuống xem thử." Phó Dục Thư mở cửa xe xuống.


      Tống Vân theo Phó Dục Thư bước xuống xe, con đường quốc lộ gồ ghề. Họ thấy được khăn giấy và bình nước uống trong bụi cỏ ven đường giống hệt với loại phát ở công xưởng.


      "Chính là con đường này." - Phó Dục Thư - "Đây là dấu vết họ để lại nhưng xem ra chúng ta đến chậm rồi. Tôi chắc Cổ Lưu Thâm có thay đổi hướng khác , cứ đuổi theo xem sao trước ."


      Dứt lời nhanh chóng chạy ra xe. Tống Vân cũng rầy rà, sau khi xác nhận dấu vết liền nhanh chóng lên xe. ta bảo tài xế tăng tốc chạy về phía trước. Trong lòng mỗi người đều có lòng tin lâu nữa giải cứu được Tưởng Phẩm Nhất.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43



      Công xưởng khả nghi được phát tại thôn Trữ Gia. Từ thôn Trữ Gia theo hướng Tây cách bờ biển ngày càng xa có ngọn núi rất , bên kia sườn núi có ai ở cây cối rậm rạp. Bây giờ là mùa đông cây cỏ đều khô héo, nhìn từ đằng xa chỉ thấy màu xám xịt.


      Phó Dục Thư mặc áo khoác đứng phía trước nhìn sườn núi, bàn tay đeo bao tay da màu đen từ từ siết lại. Đôi mắt sau cặp kính lộ vẻ sắc lạnh khiến Tống Vân chỉ vô tình liếc nhìn đã có dự cảm bất ổn.


      "Cậu bình tĩnh chút, tôi nghĩ họ ở gần đây thôi, đừng gấp." Tống Vân đến bên cạnh trấn an.


      Phó Dục Thư liếc ta cái, đôi mắt đen nhánh thâm trầm tâm trạng thế nào. chỉ gật đầu, vẻ mặt có gì thay đổi.


      Tống Vân thở dài hơi, quay sang hạ lệnh cho nhân viên phía sau: " qua đó xem sao, nhớ mang theo súng."


      Tất cả mọi người đều đáp lời, chuẩn bị đồ đạc cùng nhau lên núi. tại thời tiết rất lạnh, cảnh sát mặc áo khoác đồng phục rất dày. Duy chỉ có mình Phó Dục Thư là mặc chiếc áo vest màu đen khác hẳn với mọi người. Bình thường vóc dáng cao hơn người khác, bây giờ dẫn đầu phía trước càng tôn lên vẻ tuấn bất phàm.


      "Mấy người các cậu phía bên kia, những cậu này qua bên đó, còn lại theo tôi phía bên này, có gì báo cáo với tôi." - Tống Vân chia nhóm ra ba phía, đương nhiên Phó Dục Thư theo ta. Nhóm họ gồm bốn người, như vậy cũng đủ đối phó với mình Cổ Lưu Thâm rồi.


      ra Tống Vân quá hy vọng tìm được người ở ngọn núi này. Trong nhận thức của ta, Cổ Lưu Thâm là người vô cùng cẩn thận. Nếu như ta thực đến đây, chắc hẳn bây giờ cũng rời rồi. Bởi vì nơi này giao thông bất tiện, điện thoại có tín hiệu, mua thức ăn cũng khó, cây cối rậm rạp dễ bị lạc hướng mà tại lại là mùa đông. Làm nơi náu tạm thời còn được chứ lâu dài ổn.


      Tuy nhiên có lẽ Tống Vân chưa hiểu hết tính cách của Cổ Lưu Thâm. Cuối cùng bọn họ tìm được chỗ giấu Tưởng Phẩm Nhất ở đây.


      "Phó cục trưởng, bên kia có hang núi, chúng tôi vẫn chưa tiếp cận. Đề phòng trường hợp bên trong có người bứt dây động rừng. Phải làm sao đây, sếp?" thuộc cấp chạy đến báo cáo.


      Phó Dục Thư ngay lập tức: " qua đó xem sao."


      chàng kia thoáng sửng sốt nhìn về phía Tống Vân hỏi ý kiến. Tống Vân gật đầu: " thôi, xem thử nào."


      Do đó nhóm họ thay đổi phương hướng về phía bên kia, chưa được bao lâu nhìn thấy chỗ mấy đồng nghiệp đứng. Thấy họ đến, tất cả mọi người đều nhích ra để họ nhìn được cảnh tượng phía sau.


      Thấp thoáng có thể nhìn thấy sau đống cây cối trơ trụi là sườn núi . sườn núi có cái hang, cửa hang lớn nhưng đủ để người ta ra vào. Bên cạnh cửa hang còn có túi nylon đựng rác màu đen vứt ở đó.


      bây giờ tâm trạng kích động là giả. Tưởng Phẩm Nhất mất tích nhiều ngày như vậy, tuy Phó Dục Thư vẫn kiên trì cho rằng sao, nhưng thực tế vẫn trong tình cảnh sống chết chưa . Hôm nay rốt cuộc có thể tìm được chỗ giấu , tim đập mạnh đến mức còn nghe thấy bất cứ thanh gì khác nữa.


      "Đợi ." - Tống Vân kéo Phó Dục Thư định thẳng vào trong lại - "Tôi trước, cậu có vũ khí phía sau "


      Phó Dục Thư hề do dự phía sau ta, hối thúc: " được chưa?"


      Tống Vân đáp cách khô khốc: " thôi."


      Tất cả cảnh sát được huấn luyện nghiêm túc lặng lẽ đến gần cửa hang, cẩn thận để phát ra bất kỳ tiếng động nào. Họ lo lắng có thể khiến người ở trong hang chú ý. Bọn họ từ dưới lên sườn núi tốn ít thời gian. Tuy trong lòng Phó Dục Thư lo lắng nhưng biết lúc này gấp được. Vì an toàn của Tưởng Phẩm Nhất, bọn họ phải vô cùng cẩn thận.


      từng bước vào trong hang núi tối đen, thể bật đèn cũng thể tạo ra tiếng động gì. Những người cảnh sát cầm súng hướng về phía trước. Phó Dục Thư theo phía sau ngừng nhìn vào bên trong, nhanh chóng nghe thấy Tống Vân : "Dục Thư, cậu đến đây ."


      Trong nháy mắt Phó Dục Thư xông đến cuối hang núi. Tưởng Phẩm Nhất hôn mê nằm đám cỏ dại. mặc bộ quần áo vô cùng dơ dáy, đầu tóc và thân thể đều rất bẩn, hơi thở yếu ớt hết sức tiều tụy.


      Phó Dục Thư lập tức chạy đến ngồi cạnh , cởi áo khoác của mình ra đắp lên người , rồi ôm lên ra ngoài ngay lập tức. Lúc ngang qua Tống Vân, nhanh: "Lập tức cho người đưa tôi ra ngoài tìm bệnh viện gần nhất, tình trạng ấy ổn."


      Tống Vân gật gật đầu, cho người lái xe đưa Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất vào thành phố tìm bệnh viện. Còn ta và những người khác tiếp tục điều tra, xem thử có tìm được manh mối giá trị gì .


      Tưởng Phẩm Nhất ở đây mình chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là Cổ Lưu Thâm ra ngoài còn chưa về. Khả năng thứ hai chính là Cổ Lưu Thâm hoàn toàn bỏ , cố ý để Tưởng Phẩm Nhất ở lại đây chờ bọn họ.


      Trong hai khả năng này, căn cứ vào giải thích lúc trước của Phó Dục Thư, Tống Vân có khuynh hướng nghiêng về khả năng thứ hai. tại Cổ Lưu Thâm có suy nghĩ kỳ quặc, ta muốn thông qua việc hành hạ Tưởng Phẩm Nhất để hành hạ Phó Dục Thư, thuận tiện khiêu khích cảnh sát luôn. Như vậy có thể trừng phạt người phản bội ta, cũng có thể trừng phạt người dụ dỗ Tưởng Phẩm Nhất phản bội ta, công đôi việc. Bây giờ ta để Tưởng Phẩm Nhất ở lại đây là kết thúc trừng phạt, cho Phó Dục Thư thu dọn tàn cuộc.


      Tin rằng tại Phó Dục Thư nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất chắc chắn áy náy và đau khổ muốn chết, như vậy Cổ Lưu Thâm đạt được mục đích của mình.


      Cổ Lưu Thâm là tên tội phạm vô cùng gian xảo. Chắc chắn nếu như ta chủ động kết thúc chuyện bắt cóc Tưởng Phẩm Nhất bọn họ cũng thể tìm được nhanh như vậy. ta dám làm như thế xem ra ở chỗ Tưởng Phẩm Nhất cũng lưu lại chứng cớ gì chứng minh ta là thủ phạm.


      Giờ khắc này, Phó Dục Thư theo nhân viên tổ chuyên án của Cục Công an đưa Tưởng Phẩm Nhất đến bệnh viện gần nhất để kịp thời cứu chữa. Họ phải lái xe khoảng hai mươi phút mới có thể đến được bệnh viện gần nhất, nhưng hơi thở của Tưởng Phẩm Nhất nằm trong lòng Phó Dục Thư vô cùng yếu ớt.


      Phó Dục Thư hơi sốt ruột thúc giục: " có thể lái nhanh hơn chút được ?"


      Người cảnh sát : " nhanh lắm rồi, nhanh hơn nữa là vượt quá tốc độ cho phép."


      Phó Dục Thư cũng thể buộc cảnh sát biết luật phạm luật được. Nhưng bây giờ chuyện liên quan đến mạng người, đành phải lên tiếng: "Tôi thấy ấy sắp được rồi, nhanh hơn chúng ta có đến được bệnh viện cũng vô ích."


      Đương nhiên người cảnh sát này cũng rất lo lắng Tưởng Phẩm Nhất gặp chuyện may, tuy là khó nhưng vẫn tăng tốc lao . Quãng đường hai mươi phút rút ngắn còn mười mấy phút đến được bệnh viện.


      Bệnh viện ở nông thôn điều kiện có hạn, thiết bị và môi trường được tốt lắm. Nhưng cơ bản là có thể chữa trị được cho Tưởng Phẩm Nhất.


      Sau khi đến bệnh viện, Tưởng Phẩm Nhất được đẩy vào phòng cấp cứu. Phó Dục Thư chờ ở bên ngoài, nghe thấy cảnh sát kia liên hệ với xe cứu thương của thành phố, nếu tình hình ổn chuyển viện bất cứ lúc nào. Sắp xếp chu đáo như vậy khiến vô cùng cảm kích.


      Ngồi băng ghế dài, Phó Dục Thư thở hắt ra hơi. cảm thấy vô cùng tồi tệ, tuy dự liệu được chuyện có thể xảy ra như vậy nhưng bây giờ vẫn thấy khó chấp nhận được.


      ngửa đầu dựa vào vách tường lạnh lẽo, tháo mắt kiếng ra nhắm nghiền hai mắt lại. Suy nghĩ xem cuối cùng mình phải làm thế nào mới có thể khiến cơn tức giận trong lòng giảm bớt.


      Thời gian cấp cứu Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần trôi qua trong lúc trầm tư.


      Khi Tưởng Phẩm Nhất được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Phó Dục Thư đột nhiên cảm giác hơi hoảng hốt. chậm chạp đứng lên nhìn y tá đẩy đến phòng bệnh. Bác sĩ chủ động tìm chuyện: " là thân nhân của bệnh nhân à. Tình trạng bệnh nhân bây giờ cơ bản ổn định, nhưng cơ thể vô cùng suy yếu. Hơn nữa bị tiêm quá nhiều thuốc mê nên trí nhớ bị rối loạn trong thời gian. Điều kiện của bệnh viện chúng tôi có hạn. Tôi đề nghị đợi ấy khá hơn chút hãy chuyển đến bệnh viện trong thành phố trị liệu."


      Phó Dục Thư hơi an tâm chút, ít ra tính mạng bị nguy hiểm, đó chính là ơn huệ lớn nhất mà ông trời ban.


      "Cám ơn bác sĩ."


      Bác sĩ tiếp tục dặn dò: "Đừng khách sáo, đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Đó là vợ sao? tại tình trạng ấy tốt lắm, tuy bảo vệ được tính mạng nhưng người có rất nhiều vết thương. Chúng tôi cũng xử lý vết thương cho ấy, thuốc mê bị tiêm vào người ấy vẫn còn chưa hết, tạm thời thấy đau. Có điều theo thời gian càng lúc càng khó chịu. Hãy chăm sóc ấy cho tốt, xinh đẹp như vậy nên để gương mặt bị hủy."


      Nữ bác sĩ khá tiếc nuối cho Tưởng Phẩm Nhất, câu sau cùng của ta khiến Phó Dục Thư khẽ nhíu mày: "Chị sao? Mặt ấy bị sao?"


      Bác sĩ giải thích: "Bị rạch vài vết, phải chăm sóc cho tốt, nếu để lại sẹo.”


      Phó Dục Thư thở phào nhõm rồi cám ơn bác sĩ lần nữa. Sau khi đưa bác sĩ khó khăn lắm mới đến được phòng bệnh của Tưởng Phẩm Nhất.


      Phòng bệnh của Tưởng Phẩm Nhất rất yên tĩnh, vẫn còn ngủ say, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi hơi thở vẫn yếu ớt như cũ. Nhưng người được xử lý sạch , được thay bộ quần áo mới của bệnh nhân. Màu da tái nhợt gần như cùng màu với bộ đồ bệnh nhân màu trắng. Trong phòng bệnh có điều hòa, được đắp chiếc chăn, ấm áp như thế nên đôi mày vẫn nhíu chặt của từ từ giãn ra, bàn tay yếu ớt dưới chăn hơi nhúc nhích nhưng cuối cùng cũng bất động trở lại.


      Phó Dục Thư ngồi bên cạnh giường bệnh, hơi vén chăn lên cầm tay . Nhưng khi nhìn thấy vết thương rất nặng nơi cổ tay , trái tim như bị người ta lấy dao khoét sâu lỗ. cảm giác khó chịu thể tả bằng lời cứ quấn lấy , dời mắt hít sâu vào hơi. chuyển mắt đến gương mặt , khuôn mặt từng xinh đẹp đến mức khiến ngẩn ngơ.


      Theo lời bác sĩ Tưởng Phẩm Nhất bị người ta lấy dao rạch bên mặt, vết thương tuy sâu nhưng được băng bó cẩn thận. Dù vậy gương mặt vẫn hết sức xinh đẹp. Nhìn nằm giường bệnh, đôi mắt như tỏa sáng, từ từ cúi đầu xuống đặt nụ hôn lên trán . Trong phút trầm ngâm bỗng nghe thấy thầm: "Dục Thư..."


      Phó Dục Thư hơi giật mình, lui người về phía sau nhìn chằm chằm. cứ tưởng tỉnh lại, nhưng sau đó mới phát chỉ thầm trong vô thức.


      Dường như mơ thấy gì đó, chân mày vừa giãn ra nhíu lại vẻ mặt hết sức đau khổ. như vậy khiến Phó Dục Thư vô cùng đau lòng. nhàng vuốt ve phía bên mặt bị thương của , nhìn thấy gương mặt tái mét ánh mắt thoáng cay cay chua xót.


      Lúc cất lời tiếng khản , bất giác mang theo chút run rẩy: " đây, sao rồi, ở cạnh em."


      Trong hôn mê, Tưởng Phẩm Nhất như nghe hiểu được lời . Vẻ mặt vốn đau khổ từ từ dịu xuống, tay dưới chăn cử động hai cái như muốn cầm tay . Phó Dục Thư vội nắm lấy tay , lúc này mới an lòng còn bị ác mộng quấy nhiễu nữa.


      Phó Dục Thư nhìn nhắm mắt ngủ say hồi, lâu sau đột nhiên cất lời: " nhất định để em bị thương uổng phí."


      Lời vô cùng đanh thép và quả quyết.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44

      Tưởng Phẩm Nhất vẫn tỉnh lại, nằm ở bệnh viện nông thôn vài ngày sau đó chuyện viện đến bệnh viện thành phố. Mỗi ngày Phó Dục Thư đều ở lại chăm sóc , hoàn toàn quên mất sắp đến tết. Cha mẹ gọi vài lần hỏi sao vẫn chưa về nhà, chỉ thoái thác có việc thể quay về, cũng cặn kẽ là có chuyện gì. Vì tránh để cha mẹ lo lắng, hứa nếu như đêm ba mươi mọi chuyện xong xuôi cố gắng chạy về nhà chuyến, có thể đưa Tưởng Phẩm Nhất về chung.
      Như vậy cũng xem như có thể xoa dịu cha mẹ tạm thời cằn nhằn . Con của mình tuy trưởng thành nhưng ở trong mắt cha mẹ vẫn mãi luôn là đứa bé. Điều cha mẹ mong đợi phải là con cái đạt được thành tựu hiển hách khiến mình hãnh diện. Điều họ mong muốn chính là con cái khỏe mạnh và gia đình hạnh phúc vui vẻ mà thôi.
      Bệnh viện được xem là nơi đông đúc phức tạp, Tưởng Phẩm Nhất ở bệnh viện thành phố ngày thứ hai từ từ tỉnh lại. Lúc đó Phó Dục Thư lấy nước, lúc về vừa mở cửa phòng bệnh thấy Tưởng Phẩm Nhất trong bộ quần áo bệnh nhân màu trắng bỡ ngỡ hơi nhỏm dậy.
      Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu lên người , tô điểm cho vầng sáng màu vàng. Nhìn từ góc độ của Phó Dục Thư, rực rỡ đến mức khiến người khác phải nheo mắt lại.
      Dường như tiếng Phó Dục Thư mở cửa làm ồn đến . Tưởng Phẩm Nhất từ từ nghiêng đầu, nhìn với vẻ ngỡ ngàng. mặt vì bị thương nên dán băng gạc, cằm nhọn mắt to, đôi mắt giống như làn thu thủy, vô cùng lấp lánh.
      Trong thoáng chốc, Phó Dục Thư nghi ngờ có phải Tưởng Phẩm Nhất bị mất trí nhớ hay . Bởi vì căn cứ theo vẻ mặt giờ của , hoàn toàn lạ lẫm với tất cả mọi thứ tại, tràn ngập nghi vấn.
      Đặt ấm nước xuống, Phó Dục Thư đóng cửa phòng lại từ từ đến bên cạnh giường bệnh. Vì tránh làm sợ bước chân và tiếng ngồi xuống đều rất khẽ. Sau khi ngồi xuống cũng lập tức chuyện với , lát sau mới dịu dàng : "Em tỉnh rồi."
      Tưởng Phẩm Nhất vẫn nhìn chằm chằm, trong ánh mắt có chút sợ hãi, dường như tính toán làm gì đó nhưng lại hơi kiêng dè.
      Phó Dục Thư có chút khó chịu, nhưng vẫn buộc phải hỏi thành lời điều hoài nghi: "Em còn nhớ là ai ?"
      Tưởng Phẩm Nhất thoáng ngơ ngác, khóe môi dường như hơi giật giật tiếng rất : " cho rằng em mất trí nhớ à?"
      Phó Dục Thư thoáng sửng sốt ngay sau đó liền hiểu ra bị mất trí nhớ, khỏi tự giễu cười: "Em ngủ lâu như thế lại thêm mất tích rất nhiều ngày, khó để suy nghĩ lung tung. Bác sĩ em bị tiêm thuốc mê quá liều, thần trí phải chịu ảnh hưởng rất lớn. vô cùng lo lắng."
      Tưởng Phẩm Nhất lúng túng: "Em bị tiêm thuốc mê à? Xảy ra chuyện gì?" - Vẻ mặt mù mờ - "Mới vừa rồi em định hỏi sao em lại ở bệnh viện? Em nhớ là em ở nhà , sao vừa tỉnh lại ở đây rồi..."
      Phó Dục Thư hơi nhíu mày, xem ra quả thần trí Tưởng Phẩm Nhất có vấn đề rồi. Nhưng vẫn may là mê, điều này khiến cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, nhưng chỉ là chút mà thôi.
      "Em tạm thời đừng nghĩ gì hết, dù sao bây giờ em sao nữa rồi, đây mới là chuyện quan trọng nhất." - Phó Dục Thư đặt hai tay lên đầu gối, trịnh trọng cam đoan - "Sau này để em xảy ra chuyện nữa. Kể từ bây giờ cho đến khi nguy hiểm chấm dứt, ở bên cạnh em hai mươi bốn giờ."
      "Hai mươi bốn giờ?" - Tưởng Phẩm Nhất khẽ lặp lại lần. Trong đầu nghĩ đến nếu như ở bên cạnh mình hai mươi bốn giờ chẳng phải là ngủ cũng ngủ chung rồi sao...
      Quả nhiên là phụ nữ và đàn ông để ý giống nhau. Điều Phó Dục Thư để ý là nguy hiểm, mà điều Tưởng Phẩm Nhất chú ý lại là thời gian.
      Phó Dục Thư có chút bất đắc dĩ: " cần lo lắng. Bây giờ tình trạng sức khỏe em rất kém, dù muốn làm gì với em cũng thể được."
      Tưởng Phẩm Nhất ho tiếng nhưng cảm thấy cổ họng rất đau. Mới vừa rồi chuyện khe khẽ có cảm giác gì, nhưng vừa ho lên cảm thấy cổ họng thoải mái.
      giơ tay lên muốn xoa cổ họng nhưng vừa đưa tay lên phát cổ tay bị băng bó. Bởi vì giơ tay lên quá mạnh nên tại cổ tay rất đau.
      "Ối..."
      Tưởng Phẩm Nhất kêu đau tiếng, cúi đầu kiểm tra người mình. Do cau mày và vẻ mặt đau đớn nên động đến vết thương mặt. Điều này khiến cả người cứng đờ.
      "Mặt em sao vậy?" - kinh ngạc hỏi Phó Dục Thư.
      Phó Dục Thư chần chờ chút rồi giải thích:
      "Bị xước thôi. Nhưng sao đâu, được xử lý rồi. Bác sĩ để lại sẹo đâu."
      Kỹ thuật của bệnh viện thành phố tương đối tiên tiến. Vết thương mặt Tưởng Phẩm Nhất được chữa trị kịp thời, hơn nữa vết thương cũng sâu, tỷ lệ để lại sẹo sau khi lành rất . Phó Dục Thư cũng muốn cho biết chuyện ít có khả năng xảy ra này.
      Tưởng Phẩm Nhất nghe xong thở phào nhõm. nào để ý đến gương mặt mình, Tưởng Phẩm Nhất cũng ngoại lệ. Tuy chưa từng kiêu căng cao ngạo vì vẻ đẹp của mình, nhưng cũng hi vọng mình biến thành kẻ quái dị.
      Thấy Tưởng Phẩm Nhất yên tâm, Phó Dục Thư đứng dật rót cốc nước đưa cho : "Uống chút ."
      Qua vài giây Tưởng Phẩm Nhất mới "à" tiếng rồi nhận lấy cốc nước. Nhưng sau khi nhận lấy cũng uống, ngược lại đem đặt bàn ngồi đó ngơ ngác nhìn .
      Phó Dục Thư thắc mắc: "Sao uống?"
      Tưởng Phẩm Nhất nhíu nhíu mày hỏi: "Gì hả?"
      Phó Dục Thư : "Em muốn uống nước à?"
      lại cầm cốc nước lên. Tưởng Phẩm Nhất nhìn cốc nước, hồi lâu mới như hiểu ra, nhận lấy cốc nước buồn bã uống.
      Phản ứng của rất chậm chạp, chậm hơn người bình thường rất nhiều, giống như là nghe cái gì cũng chẳng hiểu. Phó Dục Thư sợ nhiều quá khiến lầm tưởng tinh thần có vấn đề, cho nên dứt khoát gì hết để tránh kích thích . Tất cả đều biểu thị bằng hành động.
      Tưởng Phẩm Nhất uống nước xong rồi đặt cốc nước lại bàn. đặt xuống rất cẩn thận như lo lắng cốc nước bị rớt xuống vậy.
      Phó Dục Thư đứng lên ra ngoài định rửa tay. Nhưng Tưởng Phẩm Nhất dùng cánh cánh tay bị thương nắm lấy tay .
      Tay rất ấm áp, da thịt láng mịn trắng nõn, ngón tay thon dài vững chắc cho cảm giác rất an toàn.
      " đừng ."
      Tưởng Phẩm Nhất ra sức kéo lại. Phó Dục Thư vội lui về theo sức kéo của , mãi cho đến khi bị kéo đến suýt ngã xuống giường.
      "Em cẩn thận chút coi chừng đè em bây giờ. Người em còn bị thương." - Phó Dục Thư hơi ngã xuống giường bất đắc dĩ .
      Tưởng Phẩm Nhất : "Em sợ đau."
      "Bây giờ tình trạng cơ thể em đặc biệt, có đau cũng còn chịu nổi. Chờ thêm khoảng thời gian nữa chỉ sợ là dễ chịu đâu." - Phó Dục Thư đưa tay vuốt mặt hỏi - "Kéo lại làm gì?"
      Tưởng Phẩm Nhất ôm eo khẽ thủ thỉ: "Em nhớ lắm."
      ngủ lâu như vậy, lại bị bắt cóc nhiều ngày, lâu lắm rồi cũng nhìn thấy . Trí nhớ trống rỗng, trong mơ hồ đều là bóng dáng kỳ lạ. Tuy trong trí nhớ giống như mới vừa gặp xong, nhưng cảm giác phải vậy.
      Phó Dục Thư nghiêng người nằm dài giường, cẩn thận ôm chặt eo , khẽ : "Ừ, vậy ôm ."
      Tưởng Phẩm Nhất cọ cọ trán vào ngực , mùi hương cơ thể rất dễ chịu, cũng phải là mùi nước hoa, mà là mùi quần áo thơm mát sau khi giặt sạch. rũ mắt nhìn chằm chằm chiếc áo màu đen bao quanh lồng ngực , dịu dàng : "Em thích mặc chiếc áo sơ mi này."
      Phó Dục Thư : "Sau này ngày nào cũng mặc."
      "Đừng, mặc mãi phải hôi sao?" - Tưởng Phẩm Nhất nhíu nhíu mày.
      Phó Dục Thư cam đoan: "Mỗi này đều giặt."
      "... Thôi , ý em là mặc cái gì cũng đẹp hết."
      Phó Dục Thư tiếng nào, vỗ nhè bên eo , nhìn chằm chằm bức tường màu trắng phía sau biết suy nghĩ điều gì.
      Tưởng Phẩm Nhất nằm trong lòng lâu ngủ mất. Lúc ngủ cũng quên ôm chặt cho có cơ hội len lén chạy mất. Điều này khiến Phó Dục Thư cảm thấy khá bối rối, bởi vì chút nữa Tống Vân đến còn phải tiếp đón người ta. Tình hình bây giờ chắc chắn là thể tiếp đón ai được rồi.
      Thử kéo tay Tưởng Phẩm Nhất ra, nhưng bởi vì dám dùng sức sợ đụng trúng vết thương của nên thể kéo ra được. Còn vì thế mà đổ mồ hôi cả người, vô cùng khó chịu.
      Lúc Tống Vân đến, gõ cửa hồi lâu cũng ai lên tiếng. Bởi vì người bên trong còn chưa xuống giường được, lại muốn lớn tiếng đánh thức Tưởng Phẩm Nhất. Cuối cùng Tống Vân dứt khoát đẩy cửa thẳng vào.
      Vừa vào cửa khiến Tống Vân giật nảy mình, lúng túng đứng ở đó : "Xem ra tôi đến đúng lúc lắm."
      Phó Dục Thư hít sâu hơi quyết tâm kéo tay Tưởng Phẩm Nhất ra. Sau khi quan sát rất lâu xác định bị đánh thức, mới bước đến kéo Tống Vân ra khỏi phòng bệnh.
      "Cậu nghĩ đâu vậy. Mới vừa rồi ấy tỉnh lại cứ ôm lấy tôi, lúc nãy mới thiếp đấy." - Phó Dục Thư cùng Tống Vân đứng ở cửa phòng bệnh, vừa cởi nút cổ áo vừa .
      Tống Vân kín đáo nhìn trêu: "Gì đây, ngại ngùng gì chứ hả? Tôi cũng đâu phải người ngoài, nếu cậu làm gì hết người đâu có đổ nhiều mồ hôi như vậy."
      Phó Dục Thư lau mồ hôi trán, liếc ta cái: " đùa với cậu, Phẩm Nhất vừa mới tính lại, tôi thấy thần trí ấy tỉnh táo lắm, có rất nhiều chuyện nhớ . Hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì với chuyện bị bắt cóc cả."
      Tống Vân lập tức sầm mặt, biết phải làm sao: "Hay , có chứng cớ làm sao bọn tôi bắt người đây. Cũng chẳng tìm được dấu vân tay trong đống rác kia, tên đó quá cẩn thận."
      Phó Dục Thư liếc mắt nhìn thân nhân người bệnh ngang qua, có hứng thú: "Dù có cẩn thận thế nào nữa cũng chỉ là con người. Luôn có sơ hở, từ từ tìm cần phải gấp gáp."
      "Mình còn tưởng cậu vội vàng muốn đưa ra công lý chứ. Như vậy cậu cũng cần lo lắng vợ cậu lại xảy ra chuyện nữa." - Tống Vân chế nhạo .
      Phó Dục Thư thản nhiên: "Đợi ấy khỏe hơn chút tôi đưa ấy về nhà. Phía bác vẫn phải phiền cậu chăm sóc. Tôi thuê người chăm lo cho bác ấy ăn uống và sinh hoạt thường ngày."
      "Sao vậy, dẫn vợ mà bỏ mẹ vợ lại à, cẩn thận mẹ vợ vui đó nhé." - Tống Vân cười .
      Phó Dục Thư có tâm trạng đùa với ta, chỉ : "Cậu chịu trách nhiệm an toàn của bác ấy. Còn tôi chịu trách nhiện sinh hoạt hằng ngày của bác ấy. Dù sao tôi và Phẩm Nhất còn chưa kết hôn, đón mẹ ấy đến nhà tôi ở thuận tiện lắm."
      "Cũng đúng, mẹ cậu tuy là dễ chịu nhưng cũng rất trọng sĩ diện mà."
      "Biết là tốt rồi. Tôi vào trước, hôm nay cậu đừng hỏi Phẩm Nhất gì cả, để ấy ngủ ." - Phó Dục Thư ra vẻ phải trở về phòng bệnh.
      Tống Vân kéo lại : "Tôi phải đến đây đâu. Tôi cũng bận lắm, cậu để tôi hỏi mấy câu ."
      Phó Dục Thư lập tức tránh khỏi tay ta vào phòng, dứt khoát đóng cửa lại cho ta mình đứng trơ đó khiến Tống Vân mất hết hăng hái.
      Sờ sờ lỗ mũi, Tống Vân quyết định thông cảm cho , quay người định rời khỏi. Nhưng nào biết vừa quay người lại thấy Nhậm Hi nhìn chằm chằm vào ta và cửa phòng bệnh như có điều suy nghĩ. Nhậm Hi mặc áo khoác, đeo mắt kính, biết đến làm gì.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45



      "Nhậm Hi, chạy đến đây làm gì?" - Tống Vân nheo mắt nhìn vị khách mời mà đến này.


      Nhậm Hi sửng sốt, chuyển ánh mắt nhìn ta: "Tôi được đến bệnh viện hả? Bệnh viện này là nhà cậu mở sao?"


      Tống Vân á khẩu trả lời được, hồi lâu mới : " bị bệnh à?"


      " phiền ngài quan tâm." - Nhậm Hi lạnh lùng liếc ta cái - "Tôi sợ giảm thọ." - xong quay người nhanh chóng bỏ .


      ta cũng nhìn thấy Phó Dục Thư nhưng đến bắt chuyện chào hỏi bỏ , Tống Vân nhịn được sờ sờ cằm cảm thấy kỳ quặc.


      thực tế Nhậm Hi cũng muốn bỏ . Nhưng hôm nay phải thời cơ thích hợp, ta còn có chuyện khác quan trọng hơn tạm thời thể đến chào hỏi Phó Dục Thư được.


      Tống Vân vô cùng nghi ngờ ta nhưng chủ yếu là lo lắng cho Phó Dục Thư. Tên đó mới vừa tìm được tình , hai người trải qua nhiều sóng gió như vậy, vất vả lắm mới tìm được được chút yên bình. Nếu như Nhậm Hi đến phá rối vậy hoàn toàn hỏng bét.


      Giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Tống Vân quyết định lặng lẽ theo dõi tìm hiểu đến cùng xem rốt cuộc Nhậm Hi tới làm gì.


      theo Nhậm Hi đến khoa phụ sản, thấy ta ngồi dãy ghế bên ngoài chờ đợi, vẻ mặt vô cùng ấm ức và trầm mặc. Dáng vẻ đó khiến người ta buộc phải nghĩ đến khả năng khác. Lẽ nào Nhậm Hi mang thai sao?


      Nhớ lúc Phó Dục Thư và Nhậm Hi còn chưa ly hôn, Khương Giảo và bọn họ vẫn là em tốt. Khi đó Khương Giảo có con, vợ trước của ta vì sinh khó nên qua đời. Sau khi vợ ta qua đời tất cả mọi người đều mai mối cho ta, sắp xếp ít cho ta gặp gỡ. Nhưng ta vẫn làm ra vẻ nghĩ đến chuyện tái giá, cho dù tái giá cũng muốn có con nữa.


      ta những lời này chỉ lần, thái độ còn vô cùng kiên quyết. Mấy em tính ra cũng hiểu nhau, biết được Khương Giảo phải đùa. Như vậy nếu Nhậm Hi đến khám xem có thai , sợ rằng sau này được vui vẻ.


      Tâm trạng Tống Vân hơi kỳ lạ. ta đứng ở khúc cua hồi, tận mắt nhìn thấy Nhậm Hi vào phòng khám, nỗi hoài nghi trong lòng cũng tan biến mất. ta hơi buồn, rốt cuộc bọn họ từng là bạn bè thân thiết, mà ta với Phó Dục Thư còn từng là vợ chồng. Hôm nay thấy ấy xảy ra chuyện như vậy, ngồi yên để ý đến có tình nghĩa. Nhưng ta có thể làm được gì đây? Chuyện xảy ra đến nước này sao ta có thể can thiệp được chứ? Điều duy nhất ta có thể làm chính là hi vọng nếu như vì vậy mà Nhậm Hi và Khương Giảo chia tay, nhất thiết đừng đến tìm Phó Dục Thư.


      Trước đây Tống Vân còn có thể hi vọng Phó Dục Thư và Nhậm Hi tái hợp. Dù gì tình cảm nhiều năm như vậy, Phó Dục Thư lại là người chủ động theo đuổi con , muốn tìm người mới rất khó, người cũ biết ngọn ngành vẫn tốt hơn. Tuy là lần phạm sai lầm nhưng biết sửa sai cũng có gì xấu, thể vì lần sai lầm mà phủ định hết mọi thứ được. Nhưng tình thế hôm nay giống với lúc trước, Phó Dục Thư có Tưởng Phẩm Nhất. này dù gì nhìn cũng thích hợp với hơn so với Nhậm Hi, hai người cũng vô cùng ân ái. Mỗi người đều có số mệnh riêng, Phó Dục Thư và Nhậm Hi ly hôn, duyên phận chấm hết, vui vẻ chia tay là hơn.


      Sau khi Tưởng Phẩm Nhất tỉnh lại, bệnh tình cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Vết thương cũng dần dần lành lại. Hai vết dao rạch mặt tuy sâu nhưng rất dài, phải chăm sóc cẩn thận mới để lại sẹo. Lúc Phó Dục Thư đưa xuất viện vẫn còn chưa tháo băng gạc.


      "Chúng ta đâu." - Tưởng Phẩm Nhất sờ sờ mặt mình buồn bã - "Em chẳng muốn đâu với dáng vẻ này hết."


      Phó Dục Thư mở cửa xe cho ngồi vào, đợi ngồi xong mới lên xe, vừa cài dây an toàn vừa : " sợ em sợ cái gì."


      " có gì đáng sợ đâu. Vết thương đâu phải mặt ." - Tưởng Phẩm Nhất dẩu môi, dường như chỉ đơn giản phiền muộn vì chuyện này. Mấy chuyện lo âu phức tạp của ngày cũ như bị quên mất. Như vậy ra cũng tốt, ít nhất Phó Dục Thư cảm thấy xấu.


      "Dĩ nhiên là sợ rồi. Bây giờ em ra ngoài với , người biết còn tưởng rằng bạo hành gia đình đó." - Phó Dục Thư nửa nửa đùa.


      Tưởng Phẩm Nhất nhớ lại ánh mắt người đường nhìn bọn họ lúc xuất viện, thoáng sửng sốt: "Hình như là vậy ."


      Khóe môi Phó Dục Thư khẽ cong lên, quay xe lái về nhà. Tống Vân là người em chu đáo, vì để tiện cho đưa Tưởng Phẩm Nhất về nhà ăn tết nên đón mẹ Tưởng về nhà ta ở. Tuy ngoài miệng là Phó Dục Thư phải trả tiền thuê nhà và tiền cơm nhưng ta lại chẳng chịu nhận đồng nào.


      Làm cảnh sát thể thiếu tinh thần trượng nghĩa. Đối với người trong cuộc có thể bị thương tổn bởi vụ án, Tống Vân cảm thấy mình có trách nhiệm bảo vệ đối phương, thể để mình Phó Dục Thư gánh chịu mình. Do vậy đem chuyện này bàn bạc với Khưu Tuyết, đón mẹ Tưởng về nhà họ.


      Dẫn theo Tưởng Phẩm Nhất trở về nhà mình, Phó Dục Thư vừa mở cửa vừa : "Chúng ta ở đây vài ngày, sắp đến tết rồi. Đến khi nào em có thể tháo băng mặt, dẫn em về nhà ba mẹ ăn tết."


      Tưởng Phẩm Nhất theo vào nhà, có bất cứ ý nghĩ nào muốn tìm mẹ Tưởng. ngồi ghế salon : "Nhưng em cảm thấy mặt em thể nhanh chóng lành lại được, để mẹ thấy tốt đâu..."


      " việc gì." - Phó Dục Thư để ý, định ra việc sắp xếp ẹ Tưởng, nhưng ngay sau đó Tưởng Phẩm Nhất chuyển đề tài.


      " còn chưa cho em biết vì sao mặt em lại bị thương nữa. Đầu óc em lộn xộn quá, chẳng nhớ được gì cả." - Tưởng Phẩm Nhất cau mày.


      Phó Dục Thư dừng lại chút rồi : "Nhớ ra đừng nhớ, cũng phải việc lớn gì. cảm thấy tại em như vầy cũng rất tốt."


      "Sao lại phải việc lớn chứ? Em bị thương đến vậy, còn bị người ta tiêm thuốc mê, làm sao lại là chuyện được?" - Tưởng Phẩm Nhất tự mình suy đoán - "Lẽ nào em bị người ta đánh à? Có phải em chọc đến ai ?"


      "..." - phải là em chọc đến ai mà là thôi. Phó Dục Thư cách nào trả lời câu hỏi của , đành giữ im lặng.


      Tưởng Phẩm Nhất muốn truy vấn tiếp lại thấy Phó Dục Thư vào bếp pha cà phê, giống như muốn nhiều về chuyện này. Tuy thần trí tỉnh táo nhưng trong tiềm thức cũng muốn làm khó bản thân mình, cho nên cũng hỏi tới nữa.


      "Buổi tối muốn ăn gì?" - Phó Dục Thư pha cà phê xong quay lại hỏi .


      Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy tách cà phê : "Tùy thôi, gì cũng được, thèm gì hết."


      Phó Dục Thư cười: "Chờ khi về nhà , bảo mẹ làm vằn thắn cho em ăn. Bà gói vằn thắn vỏ mỏng nhiều thịt, ngon tuyệt."


      Tưởng Phẩm Nhất hơi suy tư rồi hỏi: "Em phải sao? Em còn muốn đến viện điều dưỡng ăn tết với mẹ." – chậm dần - " lâu rồi em về nhà, biết ba ra sao. thử xem sao ba lại đến bắt em về?"


      Trí nhớ của dường như chỉ gián đoạn ở chỗ đó, nhưng bác sĩ chuyện này có nghĩa sau này nhớ lại được. chừng biết lúc nào hồi phục lại. Phó Dục Thư cũng lo lắng nhớ ra, vẫn còn nhớ được , nhớ được số chuyện cần thiết hơn nữa lại đau khổ là đủ rồi. Những ký ức đau đớn kia nhớ lại là hơn.


      "Chuyện này em đừng lo." - Phó Dục Thư lảng tránh - "Tóm lại thuyết phục được cha em, tin có thể bảo ông gọi điện thoại cho em để làm chứng." - Nếu bảo Tống Vân chuyện với Tưởng Thặng kêu ông giả bộ hẳn thành vấn đề.


      Tưởng Phẩm Nhất đâu cần tìm chứng cớ, dịu dàng : " cần, sao em lại tin chứ. là người em tin tưởng nhất."


      Ánh mắt Phó Dục Thư khựng lại, thầm nghĩ: Chính là người em tin tưởng nhất nhiều lời gạt em, hi vọng khi em nhớ lại đừng trách nhé.


      Ở nhà Phó Dục Thư được năm sáu ngày, Tưởng Phẩm Phất đến bệnh viện tháo băng, vết thương tạm lành lặn, nhưng vẫn còn để lại sẹo mờ mờ. Bác sĩ phải thoa thuốc mới có thể hoàn toàn lặn mất, nhưng Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy bất kể là thoa bao lâu vẫn để lại sẹo.


      "Làm sao đây?" - Tưởng Phẩm Nhất nhìn vào gương tự hỏi mình. Hai vết sẹo vừa kéo da non xấu xí nằm mặt chi bằng dán băng lại cho rồi, để lộ ra như vậy còn khó nhìn hơn.


      Phó Dục Thư từ từ xuất phía sau . nhìn hình ảnh trong gương, nghe thấy : "Đâu có thấy, đeo mắt kính nhìn gần như vậy cũng thấy. ai để ý đâu, lúc em trang điểm bôi nhiều phấn lót chút là được." - hơi lúng túng hỏi - "Gọi là phấn lót đúng ?"


      Tưởng Phẩm Nhất nhịn được nở nụ cười, ngoái đầu nhìn : " còn biết phấn lót nữa à?"


      Phó Dục Thư tiết lộ cho biết tra nhiều cách che vết sẹo mạng, bởi vì lo muốn dùng kem che khuyết điểm nên mới như vậy. chỉ gật đầu: "Vốn dĩ vết sẹo chỉ mờ thôi, nếu như đánh cái đó lên hẳn là thành vấn đề."


      Tưởng Phẩm Nhất khẽ gật đầu: "Em thấy cũng được." - sờ sờ lên vết sẹo mặt, khẽ tự - " biết cuối cùng là vì sao, cũng chịu cho em biết làm em tò mò quá."


      Phó Dục Thư đưa tay vuốt tóc , ôn hòa : "Đừng nên nghĩ nữa, sớm muộn gì em biết thôi, gấp gì chứ? Ngày mai là ba mươi tết rồi, chiều nay chúng ta lên đường về nhà , thu dọn hành lý cho em xong rồi."


      Chuyện Tưởng Phẩm Nhất phải theo Phó Dục Thư về nhà ăn tết là có gì phải bàn cãi.


      Đây là lần đầu tiên Tưởng Phẩm Nhất có cái tết kể từ ngày mẹ vào viện điều dưỡng. Trước đây trong nhà đều chỉ có và cha, chẳng bao giờ có khí tết. Trong Hòe Viên lại u ám, cho dù tết cũng qua lại nhà nhau. Hằng năm cũng chỉ có mình ở trong nhà chúc mình năm mới vui vẻ. Năm nay có thể đón tết với Phó Dục Thư và ba mẹ , vô cùng vui mừng và mong đợi.


      Năm mới diện quần áo mới, bất kể là ở đâu tin rằng phong tục này vẫn còn. Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất một mạch về nhà. Xe thể nhanh như máy bay, phải lái tận năm sáu tiếng mới đến nơi. Dọc đường còn dừng lại nghỉ ngơi, Tưởng Phẩm Nhất còn được ngủ chứ Phó Dục Thư ngay cả thời gian vệ sinh cũng có. là vô cùng cực khổ.


      Dù cực khổ như vậy nhưng khi Phó Dục Thư vào đến thành phố cũng vội vã về nhà nghỉ ngơi. Ngược lại lái xe đến cửa hiệu nổi tiếng, đánh thức Tưởng Phẩm Nhất ngủ xe, mình xuống xe tự lấy đồ.


      Chừng mười phút sau Phó Dục Thư xách theo vài túi giấy ra. mở cửa sau ra, ném mấy túi đồ vào đó, lúc trở lại ghế lái liền phát Tưởng Phẩm Nhất tỉnh.


      "Đó là gì vậy?" - Tưởng Phẩm Nhất vẫn còn ngái ngủ.


      Phó Dục Thư hạ giọng, vừa lái xe vừa : "Quà tết đặt trước cho em và ba mẹ ."


      Tưởng Phẩm Nhất nhoẻn môi, liếc nhìn bảng hiệu cửa tiệm kia, cười : "Lời quá rồi, em cũng mua quà gì cho hết."


      Phó Dục Thư có chút mệt mỏi đấm đấm lưng: "Kiếm tiền phải để xài sao? Mua đồ quan trọng phải là giá tiền mắc hay rẻ mà là có đáng giá hay ."


      Đầu óc Tưởng Phẩm Nhất hơi mù mờ, luôn cảm giác lý lẽ này của có gì đó đúng, nhưng dường như lại hợp tình hợp lý khiến phản bác được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :