Chương 36 Tuy vụ án ở Hòe Viên quan trọng nhưng đến nỗi chiếm hết hai mươi bốn giờ của Phó Dục Thư. Có chuyện gấp được, thân phận của phải là cảnh sát, chuyện muốn làm cũng chỉ có thể dựa vào Tống Vân. Thời gian còn lại vẫn phải làm việc của bản thân mình. Sau khi chia tay với Tưởng Phẩm Nhất, Phó Dục Thư nhanh chóng xuất viện, hơn nữa còn dọn ra khỏi Hòe Viên thực lời hứa của mình. Căn nhà đối diện Tưởng gia lại có chủ lần nữa, biết tiếp theo là ai dọn đến. Trở về quê, Phó Dục Thư đến trường học chuyến xử lý vài việc liên quan. Sau đó giao nửa phần đầu bản thảo xem xét, bổ sung và chỉnh sửa cho nhà xuất bản, nhân tiện thương lượng vấn đề nhuận bút luôn. Trải qua thời gian bận rộn, chớp mắt đến năm mới. Phó Dục Thư ở nhà tránh khỏi bị cha mẹ nhắc nhở việc Tưởng Phẩm Nhất có đến thăm bọn họ vào dịp năm mới hay . muốn cho cha mẹ nghe. Nhưng thứ nhất là muốn xem mắt nữa; Thứ hai là cảm giác chuyện tình cảm với Phẩm Nhất dễ kết thúc như vậy, nếu sau này bọn họ quay lại với nhau, bây giờ lại cho cha mẹ nghe chuyện họ chia tay rất phiền phức. Cha mẹ Phó Dục Thư tuy rất thấu tình đạt lý nhưng bản thân hơn ba mươi tuổi. Nếu còn trẻ, xinh đẹp lại đối xử với con họ khi nóng khi lạnh như thế họ ủng hộ và Tưởng Phẩm Nhất qua lại nữa. Ở tuổi này, bất kể là bản thân Phó Dục Thư hay là ba mẹ cũng còn kiên nhẫn được nữa. Tết sắp đến rất nhiều nơi bắt đầu nghỉ lễ, Tưởng Phẩm Nhất cũng ngoại lệ. Học sinh cần đến lớp, cũng rất rảnh rỗi nhưng rảnh rỗi này khiến cuộc sống của càng thêm cam go. Ngay cả lý do duy nhất có thể dùng để trì hoãn cũng còn, Tưởng Phẩm Nhất có cách nào cự tuyệt Cổ Lưu Thâm nữa. mang máng biết được vụ án tại Hòe Viên được xử phúc thẩm, có lẽ qua năm có kết quả. Đến lúc đó hẳn là có thể sống dễ chịu hơn. Những người kia bận bịu đối phó với công an, có thời gian thúc ép . Mang theo nỗi chờ đợi tuyệt vọng, Tưởng Phẩm Nhất cùng Cổ Lưu Thâm mua đồ tết. là buồn cười mà, người bất bình thường như vậy lại còn muốn trải qua cuộc sống bình thường, quả khiến vui buồn lẫn lộn. Ngồi xe Cổ Lưu Thâm, Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy áp lực chịu được cho nên mở cửa sổ xe ra để mặc cho gió lạnh thổi vào. Cổ Lưu Thâm liếc nhìn cái: "Em hóng gió như vậy bị cảm." Tưởng Phẩm Nhất : "Tôi nóng." "Vậy tắt điều hòa." ta vừa vừa tắt máy điều hòa. Tưởng Phẩm Nhất vẫn kiên quyết: " tắt tôi cũng đóng cửa sổ lại." Cổ Lưu Thâm thở hắt cái, cau mày lại nhìn đường phía trước thôi có ý kiến gì với hành động của nữa. Hai người đường đến siêu thị ngang qua đoàn kịch thành phố Bình Giang. Tưởng Phẩm Nhất theo thói quen nhìn về phía đó khi xe chạy qua, vừa nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc. Xe tắt máy yên tĩnh dừng ở đó, chủ nhân có xe, chắc vào trong. Là xe của Phó Dục Thư, về rồi sao? Tưởng Phẩm Nhất khẩn trương đan chặt hai tay, dè dặt nhìn hình ảnh chiếc xe kia qua kính chiếu hậu, lại vội vội vàng vàng muốn bị Cổ Lưu Thâm phát , tâm trạng rối rắm vô cùng. "Em xem cái gì?" Cuối cùng Cổ Lưu Thâm vẫn phát . nhìn qua kính chiếu hậu nhưng thấy gì nên tiếp: "Có người theo chúng ta sao?" Tưởng Phẩm Nhất vội : " có gì, mới vừa rồi ngang đoàn kịch nên nhìn vài lần thôi." Lời của phải hoàn toàn là dối, cho dù là Cổ Lưu Thâm cũng thể nhận ra sơ hở, chỉ nhìn thêm vài lần rồi thôi. Hai người đến siêu thị, trước sau xuống xe lạnh lùng kề nhau. Trong lúc đó bất kể Cổ Lưu Thâm gì Tưởng Phẩm Nhất đều trả lời lại rất nhạt nhẽo. Đối phương cũng chẳng để ý, vẫn cứ hỏi những câu mà ta quan tâm và mua đồ ta cần mua. Lúc ngang qua khu quà tết, Cổ Lưu Thâm với Tưởng Phẩm Nhất: "Hằng năm đều tặng ba em mấy món này, chắc là ba em ăn đến chán rồi, năm nay chúng ta tặng món khác nhé?" Tưởng Phẩm Nhất muốn sửa lưng , "chúng ta" trong câu của phải là "" và "", bọn họ vĩnh viễn thể nào trở thành "chúng ta" được. Nhưng khi lời vừa đến miệng lại cách nào ra được. Cho dù phải trả lời, cũng chỉ có thể là hai chữ "tùy " thôi. Cổ Lưu Thâm nhoẻn môi cười, dựng đứng cổ áo khoác màu đen tôn lên làn da tái nhợt của ta. Lúc ta cười với người khác giống như pho tượng sáp giả dối khiến người ta chán ghét. Nhưng mà dù chán ghét thế nào cũng đành chịu, Tưởng Phẩm Nhất có lựa chọn khác. Bây giờ là cá thớt, người ta muốn làm gì làm. Có thể trong tương lai xa, kết thúc được hết tất cả những thứ này. tại vẫn phải diễn kịch với bọn họ, trong đám người đông nghịt xung quanh, ai hiểu được rốt cuộc lòng nghĩ gì. tài nào vứt bỏ bản thân mình, cũng kiên trì để trái tim mình bị vứt . ra khỏi siêu thị, hai người xách lỉnh kỉnh túi lớn túi , Tưởng Phẩm Nhất lịch xách vài túi giúp Cổ Lưu Thâm. Cổ Lưu Thâm cảm ơn rồi quay người đến bãi đậu xe. Tưởng Phẩm Nhất đứng tại chỗ chờ , có được cơ hội thoát khỏi , nhìn ngó hết tất cả xung quanh chẳng có mục đích gì. Trời mùa đông khí trầm lặng khiến người ta cảm thấy áp lực. Tất cả đều là màu xám xịt được có chút màu xanh của sống. Giống như cuộc đời , tương lai là màu đen tối có chút hi vọng nào. Bỗng nhiên phát bóng dáng quen thuộc ngược lại từ bãi đậu xe. Thân hình cao gầy trong đám người đông đúc, bộ đồ tây mỏng manh khiến thoạt nhìn hao gầy rất nhiều. mặt có nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt lanh lợi giấu sau cặp kính gọng. Khuôn mặt tuấn khiến người đường khỏi liếc mắt nhìn cái. Nhưng dù như thế cũng chẳng màng để ý chỉ nhìn về phía trước, bước nhanh vào siêu thị. mua đồ à? đứng bên cửa hông, nhưng mắt nhìn thẳng phát ra , thậm chí là chưa hề nhìn lấy cái. Thái độ đối với giống hệt như người xa lạ, điều này khiến Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy cách nào chấp nhận được, trong lòng khó chịu vô cùng. đưa mắt nhìn về phía chỗ Cổ Lưu Thâm dừng xe, đúng lúc nhìn thấy ta lái xe đến cho nên đặt hết đồ trong tay xuống đất, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho ta. mình làm rơi đồ ở trong siêu thị, giờ quay vào trong tìm, bảo đợi ở cửa. ra nếu là trước kia tất nhiên Cổ Lưu Thâm hoài nghi có vấn đề. Nhưng bây giờ Phó Dục Thư dọn , còn ở thành phố Bình Giang nữa. Lần đó suýt nữa mất mạng, Cổ Lưu Thâm cảm thấy rằng cũng nhận được dạy dỗ rồi. ta cho rằng dù Phó Dục Thư còn muốn xen vào vụ án này nhưng Tưởng Phẩm Nhất cũng mang an nguy của ra đùa giỡn. Cho nên ta hoài nghi lời của Tưởng Phẩm Nhất, sau khi mang đồ cất vào xe tìm nơi đỗ đợi . Vừa vào siêu thị, Tưởng Phẩm Nhất nhanh chóng khắp xung quanh, suy đoán xem Phó Dục Thư có thể nơi nào. Cuối cùng quyết định đến quầy quà tết xem thử, trở lại thành phố Bình Giang vào thời gian này ngoại trừ chúc tết bạn bè ra có lý do gì khác. quả nhiên là ngoài dự đoán của , Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy bóng dáng Phó Dục Thư ở quầy quà tết. Vóc dáng cao, dáng vẻ lựa chọn mua quà vừa nghiêm túc vừa hấp dẫn. Bước chân trì trệ dám tiến lên kinh động , chỉ dám núp trong góc người lén lút nhìn , hi vọng như vậy có thể giảm bớt nỗi nhớ nhung của mình. Có lẽ ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất quá nóng bỏng, Phó Dục Thư lắng nghe người hướng dẫn ân cần giảng giải bỗng quay người nhìn về phía . Trong nháy mắt Tưởng Phẩm Nhất nhanh chân trốn ra sau quầy, hoảng hốt mong là nhìn thấy ! trốn nhanh như vậy cho dù có thấy cũng cho rằng đó là . Cảm thấy may mắn, Tưởng Phẩm Nhất định chạy trốn qua phía bên kia. Nhưng còn chưa kịp quay người Phó Dục Thư xuất tại nơi vừa đứng, cau mày nhìn từ đằng xa. Bộ đồ tây màu đen khiến càng thêm chững chạc, khí chất thâm trầm và tầm thường khiến cách nào dời mắt. cảm thấy trái tim mình sắp bay ra khỏi lồng ngực, giống như trở về đêm hôm ấy khi bọn họ thuộc về nhau. Phó Dục Thư đứng nguyên tại chỗ lúc, dường như hơi chần chờ nhưng vẫn tiến về phía , dừng lại tại nơi cách chừng nửa mét. " lâu gặp." có vẻ xa lạ. Tưởng Phẩm Nhất dám mở miệng, sợ mình cất lời nghẹn ngào làm lộ khao khát sâu thẳm trong tim. Nhưng rất nhớ , nhớ lúc nghiêm túc, nhớ lúc dịu dàng, nhớ lúc dỗ dành , nhớ dáng vẻ mặc chiếc áo khoác dài xuất trước mặt ... Cho đến nay, trong những ngày rời xa , nhớ hơn bất cứ lúc nào. giấu bí mật này sâu tận trong lòng mình thể với ai, giấu đến độ sắp sụp đổ. rất muốn nở nụ cười rạng rỡ trước mặt , nhưng nghĩ vẻ mặt bây giờ nhất định rất khó coi. Nếu Phó Dục Thư bước đến ôm lấy . "Khóc cái gì." thở dài, giơ tay lên lau giọt nước mắt vô thức của , nhìn ngẩn ngơ : " đến chúc tết Tống Vân, tối nay quay về nhà, nếu em muốn nhìn thấy chắc chắn nhanh chóng được như ý." Tưởng Phẩm Nhất cách nào khống chế mình ôm lấy , để ý đến ánh mắt của những người khác trong siêu thị. vòng tay ra sau lưng , siết chặt lấy eo , cởi dây thắt lưng áo khoác của ra cách lộ liễu khiến những người khác được mở rộng tầm mắt. "Phẩm Nhất." Phó Dục Thư gọi tiếng, dường như muốn nhắc nhở nơi này là chỗ công cộng, thích hợp làm chuyện thân mật như vậy. Nhưng lọt vào tai Tưởng Phẩm Nhất lại thành ý nghĩa khác, cho rằng thích , cự tuyệt . Nhớ đến sau khi Nhậm Hi ly hôn với bị đối xử vô tình, Tưởng Phẩm Nhất nảy sinh cảm giác đau lòng kỳ lạ, lập tức buông ra: "Xin lỗi, nhất thời kích động. Em trước cứ làm việc của ." Dứt lời nhanh chóng bước , tránh để người ta đuổi mất hết sĩ diện. như vậy làm sao Phó Dục Thư còn có thể mua quà tết bỏ mặc lo được. nhanh chóng đuổi theo Tưởng Phẩm Nhất, nắm tay dắt ra khỏi siêu thị. mặc kệ vẻ khẩn trương của Tưởng Phẩm Nhất, dẫn đến xe mình lập tức đẩy vào ghế lái phụ. Tưởng Phẩm Nhất cẩn thận nhìn xung quanh, dọc đường sợ bị Cổ Lưu Thâm nhìn thấy. Nhưng may là Cổ Lưu Thâm dừng xe ở bãi đậu xe bên ngoài của siêu thị, còn xe Phó Dục Thư lại đậu ở bãi đậu xe bên phía khác. Bọn họ chạm mặt nhau. Lên xe Phó Dục Thư lập tức lái , Tưởng Phẩm Nhất vội : "Đừng, còn có người đợi em." Phó Dục Thư cũng nhìn lấy cái: "Để ta chờ ." Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác nhìn vẻ ương ngạnh hiếm có của Phó Dục Thư, trong lòng vừa vui mừng vừa rối rắm. Chuyện này thể trách , mọi chuyện phải trách chính . Người chia tay chính là , mà người nhìn thấy người ta rồi đuổi theo cũng là . Chuyện gì cũng là quyết định, suy nghĩ của Phó Dục Thư có ai quan tâm đâu? Áy náy tràn ngập nội tâm, thể cự tuyệt được đành lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Cổ Lưu Thâm. với bỗng có việc gấp nên mình trước. quan tâm Cổ Lưu Thâm nghĩ thế nào. tại trong lòng chỉ có mỗi Phó Dục Thư, muốn thay đổi tình trạng này, chỉ tự nhủ: lần thôi có sao đâu, lần này nữa thôi... hãy để bốc đồng lần này nữa thôi. Lúc dừng xe chờ đèn đỏ Phó Dục Thư nghiêng đầu liếc cái, thấy chậm chạp bấm điện thoại, rất muốn giật lấy điện thoại của . cho làm gì hết chỉ chuyên tâm ở bên , nhưng cũng biết bây giờ phải lúc. Có tin xấu là còn phải đợi. Nhưng có tin tốt là phải đợi quá lâu.
Chương 37 Theo lý thuyết mà nói thì Phó Dục Thư chẳng có nơi nào để ở thành phố Bình Giang này cả. thể trở về Hòe Viên mà cũng có nhà nào khác đây. Dẫn theo Tưởng Phẩm Nhất lại thể đến nhà Tống Vân, cho nên Tưởng Phẩm Nhất đoán rằng cùng lắm chỉ dừng xe ở nơi yên tĩnh nào đó rồi đôi câu thôi. Nhưng tuyệt đối ngờ rằng lại lái xe chở đến thẳng khu cư xá, quen đường quen nẻo dừng tại căn nhà hai tầng. "Xuống xe ." Phó Dục Thư cởi dây an toàn ra, với . Tưởng Phẩm Nhất lúng túng : "Đây là đâu vậy?" Phó Dục Thư bước xuống mở cửa xe cho , nhìn xung quanh cái rồi : "Nhà , xuống em." Tưởng Phẩm Nhất cởi dây an toàn ra, xuống xe, ngơ ngác nhìn : " mua nhà ở đây à?" Phó Dục Thư hơi nhoẻn môi, lên bậc thang mở cửa rồi đứng ở đó vẫy vẫy tay với : "Đến đây." Tưởng Phẩm Nhất chậm chạp lên, dè dặt bước vào nhà. Ngay từ bước đầu tiên đặt chân vào nhà cảm thấy dường như có gì đó khang khác. Phó Dục Thư đợi vào rồi đóng cửa lại. vừa cởi áo khoác vừa : "Bên khu cư xá này có hệ thống sưởi tập thể, đóng tiền xong dù ở nhưng nơi này vẫn ấm áp. Em thấy thế nào?" Tưởng Phẩm Nhất hà hơi vào tay cho ấm gật đầu : "Đúng vậy, rất ấm áp." Phó Dục Thư tiện tay treo chiếc áo khoác lên giá, lấy hộp thuốc trong túi áo ra châm điếu, rồi chuyển điếu thuốc từ tay trái sang tay phải. nheo mắt liếc nhìn , cười ý: "Em giữ kẽ như vậy làm gì, cho dù làm người cũng vẫn là bạn bè mà. Lẽ nào em định cả đời qua lại với nhau sao?" Tưởng Phẩm Nhất từ từ đến bên cạnh , nhìn lướt qua ghế salon: "Ngồi xuống chuyện ." Phó Dục Thư ra dấu tay "mời": "Em ngồi , đứng là được rồi." Tưởng Phẩm Nhất khẽ cau mày. Vóc dáng rất cao, đứng còn phải ngước nhìn, ngồi như vậy phải là rất mỏi cổ hay sao? Cho nên hai người mặt đối mặt đứng chuyện với nhau. Phó Dục Thư có vẻ như gầy chút, eo của rất , chân lại dài, mặc áo đen khiến vóc người hơi có vẻ gầy , may mà vai rất rộng. Tỷ lệ vai rộng eo ngược lại khiến càng phong độ và nổi bật hơn. Tưởng Phẩm Nhất rũ mắt xuống nhìn nữa, sợ mình cầm lòng được lại ôm lấy , chỉ : " chút nữa em tự trở về được rồi. phải còn định đến nhà Tống phó cục trưởng sao? Khôngcòn sớm nữa, mau ." Phó Dục Thư khom lưng gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn bàn, từ đấu đến cuối mắt vẫn luôn nhìn . Dường như suy nghĩ về đề nghị của , cuối cùng lại đồng ý. "Được, vậy chúng ta thôi." dụi điếu thuốc vào gạt tàn, quay người đến giá áo lấy áo khoác, làm bộ ra ngoài. Lúc đến cửa mới quay đầu lại nhìn Tưởng Phẩm Nhất vẫn chưa cất bước, thắc mắc: "Sao chưa ?" Tưởng Phẩm Nhất đỏ mắt đến trước mặt . trước ra ngoài lấy xe, Tưởng Phẩm Nhất thể khống chế nắm lấy cánh tay , lôi trở lại, uất ức : " trở vào ." Bước chân Phó Dục Thư dừng lại, thân thể cứng đờ bị kéo vào trong nhà, sau đó nhìn thấy đóng cửa lại. " vậy ư? Sao hiểu lòng của phụ nữ gì hết vậy? Bảo ngay vậy sao? Phải bắt em ra mới được hả? biết là em thể như vậy mà." Tưởng Phẩm Nhất rơi lệ nhào vào lòng , nước mắt thấm đẫm áo sơ mi . Trong nháy mắt, cảm thấy chỉ cần có thể ở trong lòng dù có chết cũng xứng đáng. Phó Dục Thư bị ôm cũng có chút cảm giác như trải qua mấy đời. ôm chặt lại , thở dài : " biết câu nào là câu nào là giả. lo lắng nếu như em muốn mà lại cưỡng cầu em ở lại em vui." Tưởng Phẩm Nhất nghe vậy càng ôm chặt lấy hơn. Trong cơn nông nổi bỗng rút ngắn khoảng cách hôn lên môi , biểu đạt nỗi nhớ nhung và tình của dành cho bằng cơ thể nóng bỏng. Trong khoảng thời gian ngắn Phó Dục Thư kịp phản ứng. Tâm ý luôn chuyển biến vững vàng của Tưởng Phẩm Nhất khiến hơi hoảng hốt. bị động nhận nụ hôn của . đến phút sau liền vô thức hôn đáp lại . Hai người cùng nhau lui về sau, ngã ghế salon. "Em sao chứ?" Phó Dục Thư lo lắng nhìn Tưởng Phẩm Nhất bị mình đè bên dưới, vén mái tóc dài lộn xộn của ra để nhìn gương mặt xinh đẹp của , khẽ hỏi vô cùng lúng túng. Tưởng Phẩm Nhất bị đè ép hơi khó thở, bất giác rên lên tiếng. liền nhấc người lên để dễ thở hơn, nhưng bị hỏi thẳng như vậy khiến hơi đỏ mặt: " mập quá rồi." Phó Dục Thư cúi đầu nhìn thân hình của mình, cau chặt chân mày hỏi ngược lại: " mập?" “... Được rồi, phải là mập, mà là hơi gầy.” Tưởng Phẩm Nhất để có cơ hội chuyện, ôm chặt lấy cổ , cắn môi , lẩm bẩm: "Đừng lãng phí thời gian." ra Phó Dục Thư vốn định làm gì, nhưng khi Tưởng Phẩm Nhất xong câu đó đầu óc của lại bắt đầu suy nghĩ lung tung bờ bến. Mọi người đều đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mà đến cùng Phó Dục Thư cũng là người đàn ông bình thường mà thôi. Tuy là có tự chủ rất tốt với người mình thích, nhưng gặp phải người mình chuyện này hơi khó làm. "Em vội trở về sao?" Phó Dục Thư hổn hển hỏi giữa khoảng cách hai đôi môi. Tưởng Phẩm Nhất kéo cổ áo , chẳng mảy may quan tâm mình có làm đứt nút áo , cắn lên cổ : "Em đói bụng, hút được chút máu rồi mới về." Phó Dục Thư bật cười: "Em là quỷ hút máu sao? Cắn bị thương rồi đây này." Tưởng Phẩm Nhất liếc cái, thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh có gì thay đổi, hành động cũng phải nhiệt tình lắm, nhịn được đưa tay sờ soạng dưới người . Phó Dục Thư nhận ra định làm gì liền vội cản lại. Nhưng Tưởng Phẩm Nhất đưa tay khác chặn lại tay , thành công chạm vào nơi mình muốn. Xúc cảm dưới tay khiến tâm trạng Tưởng Phẩm Nhất dịu , thong thả : " có biết trong tiểu thuyết ngôn tình có lời thoại rất gây sốc ? Câu này vô cùng thích hợp với ." " muốn biết." Phó Dục Thư trầm giọng . Tưởng Phẩm Nhất : "Nhưng em muốn ." Phó Dục Thư: "..." "Câu đó là 'miệng đừng nhưng thân thể lại rất thành ', áp dụng với rất đúng." càng ra sức nắm lấy nơi đó, kéo dài giọng : "Nhìn , còn nhảy lên nữa đây." Phó Dục Thư nhìn sâu, sau đó cũng cho cơ hội nữa, liền hành quyết ngay tại chỗ. Khi bọn họ tắm rửa sửa soạn xong là ban đêm. Trong lúc đó điện thoại của Tưởng Phẩm Nhất vang lên rất nhiều lần, nhưng mỗi khi Phó Dục Thư cầm đến đưa nghe đều bị ngăn cản rồi lại thêm phen mây mưa nữa. Dù màn đêm buông xuống nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn nằm lỳ ghế salon chịu , lười biếng hỏi Phó Dục Thư: "Sao lại mua nhà ở đây? muốn định cư ở đây sao? nơi bé như vậy giống với sở thích của ." Phó Dục Thư ngồi thắt cravat ghế đối diện , rũ mắt : " nghĩ lâu dài gì cả, cảm thấy cần thiết mua thôi." " cần cái gì, phải hôm nay rời khỏi Bình Giang sao?" Tưởng Phẩm Nhất hơi hoài nghi có phải là tái hợp với Nhậm Hi rồi . Phó Dục Thư lập tức trả lời gạt bỏ ý nghĩ của : " chắc chắn là em có lòng muốn chia tay với hay , cũng dám chắc là cuối cùng chúng ta còn ở bên nhau . Nhưng cảm thấy dù thế nào nữa cũng cần có căn nhà để thường xuyên đến ghé thăm chút." thêm chữ "em" vào câu "thường xuyên đến ghé thăm chút" nhưng Tưởng Phẩm Nhất lại biết là đến thăm . Chột dạ và áy náy chất đầy trong lòng, Tưởng Phẩm Nhất hít mũi cái rồi sang chuyện khác: "Em muốn xem điện thoại của có được ?" Phó Dục Thư ngước mắt liếc nhìn hỏi: "Muốn xem cái gì?" Tuy miệng hỏi nhưng tay đưa điện thoại cho . Tưởng Phẩm Nhất mở điện thoại di động ra bắt đầu kiểm tra từng chương trình nhắn tin. xài Weixin cũng dùng QQ, chỉ sử dụng tin nhắn và mail thôi. Tưởng Phẩm Nhất vừa xem vừa : "Em xem coi em có tình địch hay ?" Phó Dục Thư đến ngồi bên cạnh ghế salon nằm, kề đầu cùng xem với : "Có." . Tưởng Phẩm Nhất lập tức tỉnh táo tinh thần: "Là ai?" Phó Dục Thư thẳng thắn : "Là người rất đẹp." Tưởng Phẩm Nhất phục, vừa mở mail vừa : "Em tin, người rất đẹp mà thích à? Nổ quá ." Phó Dục Thư nghiêm túc đánh giá chút, : " nổ đâu." "..." Hóa ra người đẹp kia chính là . Tưởng Phẩm Nhất thấy bất cứ tin tức mờ ám nào trong điện thoại . Nhưng vì những lời này của mà cảm thấy trong lòng vừa ấm áp vừa xấu hổ, còn có chút luyến tiếc và buồn bã. Chỉ cần nghĩ đến hôm nay chia tay với rồi sau này rất khó gặp mặt muốn khóc. Phó Dục Thư nhìn ra điều này, vội : "Sáng hôm nay có phải em uống rất nhiều nước hay ?" Dứt lời, lấy khăn tay trong túi ra đưa cho . Tưởng Phẩm Nhất hít mũi cái: "Em có, em chỉ nỡ xa thôi." "Vậy mà em còn muốn chia tay với ." Phó Dục Thư véo mũi . Tưởng Phẩm Nhất ngồi dậy nhào vào lòng , tủi thân : "Em sợ gặp chuyện may mà. Lần trước gặp nguy hiểm như thế khiến em cho rằng mình còn gặp lại nữa. Đều tại cả, sao lại để em gặp , nếu em cũng kiên định như vậy." Phó Dục Thư vỗ vỗ lưng trấn an, : "Được rồi, là đúng, nên đến, em đừng khóc nữa." Tưởng Phẩm Nhất ngừng khóc, ngồi lại ghế hỏi : "Mấy giờ lên máy bay?" Phó Dục Thư nhìn đồng hồ đeo tay: " lái xe đến, quan trọng thời gian." Tưởng Phẩm Nhất trợn to mắt: "Xa như vậy mà lái xe đến ư? Phải lái bao lâu?" "Mấy tiếng thôi, sao đâu." Phó Dục Thư đứng lên , "Em có đói bụng , dẫn em ăn gì đó." Tưởng Phẩm Nhất đứng lên, chần chờ trong chốc lát rồi : " cần đâu, em cũng phải về rồi. Nếu về xảy ra chuyện." Phó Dục Thư rất muốn giữ lại nhưng có lập trường. Hơn nữa dù giữ lại cũng đồng ý. " đừng lái xe ban đêm, ngày mai hãy trở về." Tưởng Phẩm Nhất lưu luyến thôi. Phó Dục Thư gật đầu. "Em đây." rầu rĩ . Phó Dục Thư tiếp tục gật đầu. " đưa em đến cửa cũng sao đâu." vài bước, thấy bất động nhịn được . Phó Dục Thư theo , sau khi ra khỏi cửa lại nghe lời đứng đó tiếp. Tưởng Phẩm Nhất xuống bậc thang, cứ được ba bước lại quay đầu nhìn lần. Đoạn đường chỉ vài mét, đến năm phút nhưng cuối cùng cũng kiềm lòng được chạy trở lại ôm : "Chúng ta cùng ăn , ăn xong em sẽ về. Em muốn ăn lẩu, chúng ta mua thức ăn về nhà nấu nhé." Phó Dục Thư: "... Được."
Chương 38 Tuy là dự định ăn ở nhà nhưng nhà Phó Dục Thư mới mua bao lâu, vật dụng và đồ làm bếp cũng chưa sắm đầy đủ nên chỉ có thể ra ngoài ăn thôi. ra những thứ này cũng phải đích thân mua, đều là nhờ vợ chồng Tống Vân mua hộ cả. Có thể đạt được tình trạng giờ hay lắm rồi, cũng có hi vọng gì xa xôi. Lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất đến nhà hàng lẩu lớn gần đó, hai người chọn căn phòng tình nhân lầu , tránh đụng phải "người quen" gì đó ở đây. Tuy khả năng xảy ra chuyện này rất nhưng lo trước vẫn tốt hơn. Đây là cơ hội cùng nhau ăn tối hiếm có, dù là Phó Dục Thư hay Tưởng Phẩm Nhất đều hi vọng xảy ra sai lầm. "Em chọn ." Phó Dục Thư đưa thẳng thực đơn cho Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất xem rồi : "Em cũng có gì rất thích ăn, chọn món thích là được rồi." Phó Dục Thư hơi chăm chú: "Là em muốn ăn lẩu, trong lòng em hẳn có thứ muốn ăn mới đúng." Tưởng Phẩm Nhất lại , đành kiên trì gọi ít thịt và rau, sau đó hỏi : " còn cần gì ?" "Nhiêu đây đủ em ăn ?" xác định hỏi. Tưởng Phẩm Nhất hơi sầm mặt: "Em thấy nhiêu đó đủ lắm rồi." Phó Dục Thư rất muốn rằng mỗi lần nấu cơm đều ăn rất nhiều, nhưng nhìn sắc mặt tốt lắm nên đành im lặng, chỉ : "Vậy em có ăn cay ?" "Ăn, còn ?" " ăn." " phải cuộc sống của người ăn cay rất đơn điệu sao?" Tưởng Phẩm Nhất hiếu kỳ hỏi. Phó Dục Thư chìu cười tiếng, giơ tay lên khẽ vuốt tóc , với nhân viên phục vụ: "Nhiêu đây thôi, cám ơn." phục vụ thu lại ánh mắt hâm mộ nhìn hai người, quyến luyến thôi cầm thực đơn . Trong lòng ta nghĩ ngợi: Ông trời công bằng, có người xinh đẹp và tuấn như vậy tồn tại cũng thôi , vậy mà còn hít thở chung bầu khí, sống dưới vòm trời với ta nữa. là đả kích người ta mà. Nhân viên phục vụ rồi, trong căn phòng đơn lớn chỉ còn lại hai người Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất. Bởi vì là phòng dành cho tình nhân nên trang trí rất lãng mạn, ánh sáng cũng khá mờ. Tưởng Phẩm Nhất nhìn Phó Dục Thư ngồi bên ghế đối diện, dịu dàng hỏi : " có biết Weibo ?" Phó Dục Thư vốn xem điện thoại di động chuyển mắt nhìn , đầy hàm ý: " thường sử dụng mấy ứng dụng xã hội, nhưng phải là biết." "... Được thôi." - Tưởng Phẩm Nhất chậm chạp - "Em chỉ muốn cách đây vài ngày em xuất phát từ lòng tò mò nên lên đó tìm tên của , thấy có rất nhiều si mê hình , còn là 'giáo sư khoa học tự nhiên đẹp trai nhất' gì đó." - nhấn mạnh năm chữ "xuất phát từ lòng tò mò". Phó Dục Thư khẽ nhoẻn môi, vẻ mặt kia ràng là từ chối mấy từ này bất kính. Tưởng Phẩm Nhất bĩu môi: " ra em vẫn hiểu vấn đề, có thể trả lời em ?" "Vấn đề gì?" ra hiệu "mời ". Tưởng Phẩm Nhất : " ràng là dạy khoa vật lý, sao lại chạy viết tiểu thuyết vậy? Cũng tạm chấp nhận nhưng lại còn viết hay, rất nổi tiếng. theo lý thuyết phải dạy khoa văn mới đúng, đúng ?" Phó Dục Thư dựa vào ghế salon, vô tư : "Có lẽ là văn võ song toàn." Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc nhìn , hồi lâu mới thốt ra được câu: "Trước kia đâu thấy " "Tự đại à?" Phó Dục Thư cười hỏi. Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu: " phải." Tự đại là từ để hình dung kẻ có thực tài, còn phải. Trò chuyện vài câu món ăn được bưng lên, Tưởng Phẩm Nhất đói bụng vừa thấy thức ăn bụng lập tức sôi lên. Bụng đói cồn cào cũng bất chấp hình tượng, nhanh chóng bỏ thức ăn vào nồi lẩu. Lúc ăn còn thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Phó Dục Thư như sợ ăn mà bỏ chạy mất vậy. "Sao lại nhìn chằm chằm suốt vậy?" Phó Dục Thư cũng nhận ra khác thường, cứ bị nhìn hết lần này đến lần khác nhịn được cất tiếng hỏi. Tưởng Phẩm Nhất : " có gì." "À." Câu trả lời này của ràng vạch trần , cảm giác mình nên giải thích chút. "Em chỉ cảm thấy nhìn ngon hơn ăn cơm, đừng nghĩ quá nhiều." - Tưởng Phẩm Nhất - " chưa nghe sắc đẹp có thể thay cơm sao?" Phó Dục Thư nhướng nhướng mày: "Vậy em cũng là sắc đẹp có thể thay cơm rồi." Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt, lẩm bẩm câu "miệng lưỡi trơn tru" rồi lại ăn tiếp. Bữa cơm này ăn đến chín giờ tối, đến khi ăn nổi nữa mới dừng lại. Trước khi ăn thông minh tắt điện thoại, nếu ăn yên rồi. Bước xuống lầu nhà hàng, Tưởng Phẩm Nhất vừa vừa mở điện thoại di động, lúc đến cửa điện thoại mở xong, tiếp theo là tiếng báo tin nhắn kéo đến như thủy triều. nghĩ nên chờ khi rời khỏi Phó Dục Thư rồi hãy xem, nào ngờ lúc hai người đến xe thấy Cổ Lưu Thâm chờ nơi đó. Cổ Lưu Thâm sớm nhìn thấy họ, ta vài bước đến trước mặt hai người, vẻ mặt chẳng nhìn ra tâm trạng thế nào, nhưng vẫn nở nụ cười với họ, u ám : "Tưởng Phẩm Nhất, em có bản lĩnh đấy." Tưởng Phẩm Nhất cau mày : "Sao lại ở đây?" " nên ở đây sao? Suốt buổi chiều cho đến tối đáng lẽ là phải hỏi em câu 'sao em lại ở đây' mới đúng chứ?" Cổ Lưu Thâm cười khẩy hỏi ngược lại. " có tư cách đó." Tưởng Phẩm Nhất lạnh nhạt . " có tư cách? có tư cách lẽ nào người đàn ông này có?" - Cổ Lưu Thâm chỉ Phó Dục Thư, giận quá hóa cười - "Nếu phải cài hệ thống định vị trong điện thoại di động của em xem chừng còn biết bây giờ em ở đâu nữa kìa." Tưởng Phẩm Nhất trợn to mắt: "Cái gì?" nắm chặt quả đấm , " động tay động chân điện thoại di động của tôi?" Phó Dục Thư thản nhiên liếc nhìn Cổ Lưu Thâm cái, cất tiếng : " chỉ có em, còn có nữa. Lúc trước em nhận được số điện thoại gọi đến là như vậy. Cổ tiên sinh tuy là bác sĩ thú y nhưng kỹ thuật hacker cũng rất siêu đẳng." Tưởng Phẩm Nhất nhìn Cổ Lưu Thâm bằng ánh mắt phức tạp, giống như tin được người bạn từ lớn lên bên mình cuối cùng lại biến thành bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ này, khiến muốn tuyệt giao, cả đời này gặp lại ta nữa. Cổ Lưu Thâm hít vào hơi, ta : "Phó Dục Thư, rất thông minh, từ sớm tìm ra được cách làm của tôi, nhưng điều này có nghĩa tôi có cách đụng đến những thứ bí mật của và Tống phó cục trưởng." ta ăn mạnh mẽ, "Tôi phá được hết thôi." Phó Dục Thư nắm tay Tưởng Phẩm Nhất, nhấc tay lên xem đồng hồ, thờ ơ : "Tôi chờ xem, hi vọng trước khi đó bị bắt vào tù." Dứt lời, nắm tay Tưởng Phẩm Nhất định rời khỏi bị Cổ Lưu Thâm quát lên bảo ngừng lại. " còn muốn mang ấy à? cho rằng đây là nhà sao? Nơi này là thành phố Bình Giang." Cổ Lưu Thâm phẫn nộ . Phó Dục Thư ngoái đầu nhìn ta cái, thản nhiên với ta: "Ồ, nếu ở đây tôi thể tôi đưa ấy về nhà tôi là được rồi." Dứt lời, để Tưởng Phẩm Nhất ngồi vào ghế lái phụ, tự mình vòng qua mở cửa bên ghế lái. Lúc ngồi vào xe với Cổ Lưu Thâm, "Cổ tiên sinh, nhắc nhở câu. Sắp đến tết rồi, mọi nhà đều muốn ăn tết đoàn viên, tin tưởng là cũng vậy. Nhưng tại sợ rằng cha còn ở nhà nữa rồi." Cổ Lưu Thâm cau mày lại : " có ý gì?" Phó Dục Thư đạp chân ga, vừa lái xe vừa cho kiếng xuống, nhìn Cổ Lưu Thâm qua kính chiếu hậu : "Lúc đến đây tìm chúng tôi tôi biết ra khỏi nhà rồi. Mà sau khi khỏi cha của bị Tống Vân bắt ." xong, hề liếc mắt, cho cửa xe chạy lên, nghênh ngang bỏ . Cổ Lưu Thâm muốn lái xe đuổi theo theo bản năng, nhưng lý trí cho ta biết vấn đề trong nhà ta quan trọng hơn. Đến bây giờ cha ta vẫn có tin tức, có lẽ xảy ra chuyện rồi. Vì phòng ngừa chuyện bất trắc, Cổ Lưu Thâm vẫn lái xe về nhà, bỏ qua việc đuổi theo họ. Mà Tưởng Phẩm Nhất thoát được kiếp cũng ôm mối hoài nghi với Phó Dục Thư như Cổ Lưu Thâm. "Mới vừa rồi với Cổ Lưu Thâm là Cổ An Hòa bị bắt à?" - Tưởng Phẩm Nhất dám tin - "Nhanh vậy sao? Sao biết được?" Phó Dục Thư nhìn thẳng phía trước tập trung lái xe, bình tĩnh trả lời câu hỏi của : "Lúc ra ngoài ăn lẩu với em nhận được tin nhắn của Tống Vân. Bởi vì định đến nhà cậu ta chúc tết, nhưng hôm nay cậu ta phải làm nhiệm vụ bảo ngày mai hãy đến." - Hơi dừng lại, từ tốn - "Nhiệm vụ cậu ta phải làm chính là bắt Cổ An Hòa." nhoẻn môi cười : "Coi như là niềm vui bất ngờ , mọi việc đều hoàn thành trước thời hạn. Có lẽ chúng ta được đón năm mới cùng nhau rồi." Có thể đón tết với Phó Dục Thư là tin rất vui, nhưng đây cũng hẳn là tin tốt. Vì khi Cổ An Hòa bị bắt cũng có nghĩa là sớm muộn gì cha của Tưởng Phẩm Nhất cũng bị bắt. Đến lúc đó e là chỉ có mỗi mình Phó Dục Thư đón tết với thôi. Tưởng Phẩm Nhất bất an khó hiểu, nhịn được : "Nếu chở em về Hòe Viên xem thử , ba em..." Phó Dục Thư cũng biết lo lắng điều này, hiểu được nỗi băn khoăn của , ân cần an ủi: " cần thiết phải về xem, bởi vì ba em hẳn là bị bắt chung với Cổ An Hòa rồi. Nhưng em có thể an tâm, tình huống của ba em đặc thù, chỉ cần ông tiếp tục phối hợp điều tra nhất định có thể được xử ." Tưởng Phẩm Nhất vẫn yên lòng: "Vậy dẫn em đến Cục Công an . Em phải gặp được ba mới an tâm." Phó Dục Thư : "Bây giờ phải lúc, ngoại trừ người trong cục ra ai có thể gặp họ được. Chúng ta phải đợi tin tức của Tống Vân." "Vậy em phải làm sao bây giờ? Cái nào cũng được hết!" Tưởng Phẩm Nhất hơi muốn khóc, vốn cho rằng ăn xong bữa cơm này về nhà tiếp tục cuộc sống trước kia. Nào biết xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, bữa cơm này là quá đắt đỏ rồi. Phó Dục Thư là người suy nghĩ tỉ mỉ, vào lúc mọi chuyện xảy ra yên lặng tính toán hết tất cả cho . Giờ phút này rất khó đối mặt với thực tế, nên ra những sắp xếp của mình: "Đón mẹ em đến nhà ở thời gian ngắn , chờ thời cơ chín muồi sắp xếp cho em và mẹ gặp mặt ba em." Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc nhìn về phía : "Mẹ của em?" " phải em vẫn muốn làm như vậy sao? Hiện tại tự thân mấy người đó khó bảo toàn, có thời gian để làm hại hai người. ở lại đây bên cạnh hai người, khi có tin tức gì cho em biết trước." Phó Dục Thư cam đoan . Tưởng Phẩm Nhất đỏ mắt: "Sao lại đối xử tối với em như vậy. làm nhiều chuyện như vậy vì em đáng đâu." Phó Dục Thư thản nhiên : " thích em, làm cho em là cam tâm tình nguyện, có gì đáng hay ."
Chương 39 Muốn đón mẹ của Tưởng Phẩm Nhất chắc chắn phải đến viện điều dưỡng. Mà đến đó tránh khỏi việc đụng mặt với Nhậm Hi. Trước khi Tưởng Phẩm Nhất từng nghĩ: Có lẽ hôm nay ta làm, gặp phải đâu. Nhưng ngờ lại trùng hợp vô cùng. và Phó Dục Thư sóng vai nhau đến phòng bệnh của mẹ. Tầng lầu này trước nay luôn luôn yên ắng, nhưng vừa bước vào nhìn thấy Nhậm Hi và người chuyện ở cuối hành lang. Nhậm Hi vô tình ngẩng đầu cũng đúng lúc nhìn thấy hai người họ. Gió luồn qua cửa sổ, thổi lay áo blouse trắng của ta. Gương mặt ta tiều tụy, tái nhợt, mang theo vẻ ưu sầu. Tưởng Phẩm Nhất vừa vừa hỏi Phó Dục Thư: "Vợ cũ của ở đây, có qua chào hỏi ?" Phó Dục Thư lườm cái rồi : "Lịch là phải như vậy, nhưng em thích thôi." Tưởng Phẩm Nhất nhịn được nhoẻn môi, hừ tiếng: " ngờ sợ vợ như vậy." "Điều kiện là em phải làm vợ của mới sợ được chứ." - Phó Dục Thư thản nhiên đáp lời, khiến Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt xấu hổ vì từ "vợ" mà mình buột miệng ra kia. Lúc đến cửa phòng bệnh đối mặt với Nhậm Hi, Tưởng Phẩm Nhất vẫn còn trong trạng thái thẹn thùng. Nhìn thần sắc rất tốt, dáng vẻ của phụ nữ đều khiến người ta hâm mộ chứ đừng là người đàn ông đứng bên cạnh còn đầy sức hấp dẫn nữa. "Là Tiểu Tưởng à." - Nữ bác sĩ trò chuyện với Nhậm Hi chủ động chào hỏi Tưởng Phẩm Nhất - "Lại đến đây thăm mẹ hả? Tháng này đến sớm nhỉ. Vị này là ai?" Bà ta vừa hỏi Phó Dục Thư là ai vừa nhìn chằm chằm , chú ý đến Nhậm Hi bên cạnh. Nếu như bà ta nhìn thấy phát Nhậm Hi đỏ mắt, hai tay giấu trong áo khoác nắm lại chặt. "Bạn trai cháu ạ." Tưởng Phẩm Nhất trả lời câu lịch rồi vào phòng bệnh của mẹ trước. Phó Dục Thư theo lịch phải ở lại trò chuyện với vị bác sĩ kia đôi câu. Chuyện này cũng khiến Nhậm Hi có cơ hội chuyện với . "Dục Thư, tại sao?" Nhậm Hi nghẹn ngào hỏi , có vẻ như rất yếu ớt. Nữ bác sĩ đứng chung với Nhậm Hi hiếu kỳ : "Tiểu Nhậm, biết bạn trai Tiểu Tưởng à?" Nhậm Hi rất muốn lớn tiếng cho đối phương biết: Đây phải là bạn trai Tiểu Tưởng gì cả. Đây là chồng tôi. Nhưng cũng biết có tư cách những lời này nữa rồi. Gần đây chuyện xảy ra với bản thân khiến hiểu được mình từng lựa chọn ngu ngốc biết bao nhiêu. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, nhất định chịu được đơn, chẳng bốc đồng tùy hứng và tính tình tiểu thư nữa. Có điều lẽ nào trong cuộc hôn nhân thất bại này có sai sao? Tại sao bây giờ lại có thể sống vui vẻ đến thế? Có trẻ trung làm bạn , còn chẳng mảy may lưu luyến , giống như chưa từng vậy. Trong lòng rất bất mãn và đầy ngập chất vấn, nhịn được lại hỏi câu: "Tại sao?" "Tại sao?" - Đôi mắt Phó Dục Thư nhìn vẫn sâu thẳm như đầm nước, - "Tại sao gì chứ?" chuyện với Nhậm Hi trước sau luôn mang theo vẻ xa cách, giống như bọn họ chỉ là hai người xa lạ. xong ngay vào phòng bệnh. Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy vào liền tiến lên vài bước vỗ vỗ hạt bụi tồn tại đầu vai áo vest của , rồi qua đóng cửa phòng bệnh lại. Trong khoảnh khắc cửa khép lại, chân Nhậm Hi khẽ nhúc nhích gần như muốn xông qua cản lại. Đúng lúc người đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở . cứ tiếp tục ngu ngốc như vậy nữa chỉ nhận được thương hại của mọi người, mà lại càng khiến Phó Dục Thư chán ghét hơn, hoàn toàn phá hủy hết tất cả ký ức tốt đẹp mà ngày xưa họ từng có. "Tiểu Nhậm, giờ này chắc là bạn trai đến đón rồi đó. Chúng ta mau thôi." Người đồng nghiệp với như vậy. Nhậm Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ này chỉ thấy được vườn sau viện điều dưỡng mà phải là phía mặt tiền, nhìn thấy được Khương Giảo có đến đón hay . Nhưng người muốn thấy phải là ta, người muốn thấy là người ở cách cánh cửa kia. Thế nhưng chỉ có thể nhìn về phía ngược lại để tránh người bên cạnh thấy rơi nước mắt. ra Tưởng Phẩm Nhất cũng phải loại người quá nhẫn tâm. Nếu như là người lý lẽ cho Phó Dục Thư với Nhậm Hi mấy câu ngắn ngủi vừa rồi. biết chắc chắn Phó Dục Thư cự tuyệt cầu của , nhưng cuối cùng làm vậy. Có số tình cảm định trước có kết quả tốt. Sau khi sống chung rồi chia tay hai người tổn thương nhau quá sâu sắc, dù họ có quay lại bên nhau vẫn trốn thoát vận mệnh phải chia tay lần nữa. Thay vì hành hạ lẫn nhau chi bằng vui vẻ kết thúc, mà kết thúc này của bọn họ cũng chính là lần kết thúc cuối cùng, sau này còn liên quan gì nhau nữa hết. Mẹ Tưởng nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất và người đàn ông quen thuộc thân mật như vậy xuất trước mặt mình, vẻ mặt bà hoảng hốt hơn trước đây. Lúc Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư đến gần bà, họ vẫn còn thầm với nhau. "Em thấy vị bác sĩ nữ chung với Nhậm Hi hình như thích em lắm." Tưởng Phẩm Nhất . Phó Dục Thư nhớ đến ánh mắt vị bác sĩ nữ kia liếc nhìn Tưởng Phẩm Nhất, dịu dàng : "Có lẽ phụ nữ đều như vậy, gặp người xinh đẹp cảm thấy bé dễ thương bên cạnh đáng hơn nhiều." Tưởng Phẩm Nhất mỉm cười giơ tay lên véo lỗ tai . Nhìn thấy còn trẻ mà làm hành động này với người đàn ông chững chạc khiến mẹ Tưởng cau mày, khẽ ho tiếng. Tưởng Phẩm Nhất liền thả tay xuống nhìn về phía mẹ : "Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ." Mẹ Tưởng tựa như vẫn biết Tưởng Phẩm Nhất, mới vừa rồi bà ho khan chỉ có thể vì cảm thấy hai người nên nhố nhăng trước mặt người khác thôi. Bây giờ nghe kêu bà là mẹ bà từ từ ngồi dậy giường : "Tôi phải mẹ , con tôi còn lắm." Bà giơ tay lên so độ cao, lẩm bẩm : "Chỉ mới cao như vậy, vừa học cấp ba, cấp ba thôi." Tưởng Phẩm Nhất nhìn Phó Dục Thư với vẻ mặt phức tạp. Phó Dục Thư vỗ vỗ vai của trấn an, khẽ khom lưng ngồi đối diện giường bệnh với mẹ Tưởng: "Mẹ Tưởng, cháu họ Phó, cháu đến đây với Phẩm Nhất đón bác xuất viện." "Xuất viện?" Mẹ Tưởng kinh ngạc hỏi lại. "Đúng, chúng con đón mẹ về nhà." - Tưởng Phẩm Nhất hơi kích động - "Người xấu bị bắt hết rồi, chúng ta có thể về nhà rồi." Mẹ Tưởng như hơi hiểu kịp, vẻ mặt biến đổi liên tục im lặng ngồi nơi đó. Cho đến khi Tưởng Phẩm Nhất thu dọn đồ đạc của bà xong, chuẩn bị đưa bà , bà mới cất tiếng khẽ: "Người xấu bị bắt hết rồi ư?" Tưởng Phẩm Nhất : "Dạ, toàn bộ bọn họ bị bắt hết rồi. Chúng ta đến nhà Dục Thư ở vài ngày, chờ khi mọi chuyện giải quyết xong cùng thăm ba." "Ba..." - Mẹ Tưởng lẩm bẩm - "Ba ở đâu?" Tưởng Phẩm Nhất bị bà hỏi trả lời được, lo lắng kích thích mẹ khiến bệnh mẹ càng nghiêm trọng hơn, chỉ đành im lặng trả lời. Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất và mẹ Tưởng rời khỏi viện điều dưỡng. Trong quá trình hề gặp lại Nhậm Hi, có lẽ là ta về với Khương Giảo rồi. Tuy Khương Giảo đánh ta nhưng ta vẫn chia tay với Khương Giảo. Có lẽ cũng phải là ta còn Khương Giảo bao nhiêu, mà chỉ là nếu như ta mất cả cả Khương Giảo từng khiến ta có đầy tự tin để vứt bỏ Phó Dục Thư ta hoàn toàn sụp đổ mất. Phó Dục Thư mua nhà ở thành phố Bình Giang tuy là ở trong trung tâm thành phố nhưng chẳng hề ồn ào, hoàn cảnh yên tĩnh rất thích hợp cho người bệnh nghỉ ngơi. Còn điều nữa là giao thông nơi đây thuận tiện, thông khắp nơi. Bệnh viện, ngân hàng, trường học, siêu thị cái gì cũng có, lại thêm khí yên tĩnh của vùng đồng quê. Quả so sánh với Hòe Viên nơi này chính là thiên đường. Tưởng Phẩm Nhất chưa từng nghĩ đến mình qua đêm ở nơi phải là Hòe Viên. Lần trước say rượu và đến quê nhà của Phó Dục Thư là ngoài ý muốn. Ngoại trừ lần đó ra đây là lần đầu tiên ngủ lại tại nơi phải là Hòe Viên. Sắp xếp căn phòng kế bên phòng ngủ chính ẹ Tưởng, Tưởng Phẩm Nhất bắt đầu thu dọn đồ đạc cho bà. Bà ngồi ghế nhìn loay hoay, ánh mắt luôn dõi theo , vẻ mặt ngập ngừng nhưng chưa cất lời. Tưởng Phẩm Nhất thu dọn rất lâu mới xong hết tất cả mọi chuyện. Thay tấm chăn mới, treo hết quần áo của mẹ vào tủ, chia thuốc theo giờ ẹ, thuận tiện cất đồ vật riêng tư của bà, dặn dò bà từng món để đâu xong xuôi, lúc này mới ngưng tay. Qua hồi bận rộn tuy có hơi mệt nhưng lòng Tưởng Phẩm Nhất vẫn thấy rất vui. Bởi vì cách xa nhau lâu, cuối cùng và mẹ có thể lại sống chung với nhau lần nữa. Tiếc là trong thời gian ngắn chắc cha thể nào ở chung với hai người họ được rồi. "Mẹ, mẹ đã nhớ hết chưa?" Sau khi Tưởng Phẩm Nhất làm xong hết mới hỏi mẹ. Mẹ Tưởng gật gật đầu, sợ hãi : "Tôi phải ở chỗ này sao?" Tưởng Phẩm Nhất thở dài, ngồi bên cạnh bà : "Ở đây tốt sao? Mẹ thích ở nơi này à?" Dường như mẹ Tưởng muốn khóc, buồn bã : "Nhưng đây phải nhà tôi." "..." Tưởng Phẩm Nhất sững sờ. ra mẹ sai, đối với mẹ nơi nào có cha nơi đó mới là nhà. Còn đối với nơi nào có Phó Dục Thư và cha mẹ nơi đó mới chính là nhà. Nhưng nhà trong lòng bọn họ đều phải là Hòe Viên kia. "Chờ khi ba vô cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi." - Tưởng Phẩm Nhất vuốt tóc mẹ, dịu dàng - "Bây giờ có con, mẹ ở đây vẫn tốt hơn viện điều dưỡng. Con có thể tự mình chăm sóc mẹ, mỗi ngày mẹ đều có thể nhìn thấy con. Mỗi ngày con đều ẹ biết con là ai và mẹ là ai của con. Như vậy mẹ quên mất con khi lần sau gặp lại con nữa." xong câu cuối cùng, trong lòng Tưởng Phẩm Nhất chua xót, nhịn được rơi nước mắt. đành để mẹ buồn theo nên vội đứng dậy ra khỏi phòng. thấy được khi quay người , ánh mắt của mẹ cũng đau lòng và lưu luyến. Phó Dục Thư sắp xếp dụng cụ làm bếp mới sắm tại tầng trệt, thấy Tưởng Phẩm Nhất chạy nhanh xuống lầu liền ngẩng đầu hỏi : "Sắp xếp xong rồi hả?" Tưởng Phẩm Nhất hít mũi cái xuống thang lầu, chạy thẳng đến phòng bếp ôm lấy eo : "Ừ, làm gì?" Phó Dục Thư nhận ra giọng nghèn nghẹn nhưng vờ như biết, cười : " mua dụng cụ làm bếp, như vậy sau này có thể nấu cơm ở nhà rồi." Tưởng Phẩm Nhất nhìn dụng cụ làm bếp mới tinh, tất cả ở đây đều mới mẻ giống với cuộc sống tương lai của . "Ban đầu chuyển vào là em chủ động làm quen với . Có lẽ đó là chuyện em làm đúng đắn nhất trong cuộc đời này, vì nó gần như thay đổi cuộc đời của em." Tưởng Phẩm Nhất buông ra, vô cùng cảm khái. Phó Dục Thư cảm thấy cũng đúng, cho nên gật đầu. "Vậy cảm thấy biết em là chuyện tốt hay xấu? cảm thấy em có tốt hơn Nhậm Hi ?" - Tưởng Phẩm Nhất nghiêng đầu hỏi. Phó Dục Thư hơi buồn cười. Có lẽ tất cả phụ nữ đều thích so sánh mình với bạn trước của đối phương, Tưởng Phẩm Nhất cũng ngoại lệ. Biết dễ trêu ghẹo, Phó Dục Thư cũng cẩn thận suy nghĩ vấn đề này rồi mới cho ra đáp án. "Đương nhiên em tốt hơn ấy, nếu cũng quen em. chưa từng làm cho Nhậm Hi những việc mà làm cho em. Đó là sơ suất của nhưng hối hận. Bởi vì nếu cuộc hôn nhân của thất bại gặp được em." Câu trả lời của rất thành khẩn, thẳng thắn từng câu, Tưởng Phẩm Nhất nhịn được cười thoải mái. Lúc này niềm đau buồn vì cha bị bỏ tù cũng vơi rất nhiều. Bởi vì biết, dù cha vào tù cuộc sống cũng thoải mái hơn là ở ngoài đời. Tin tưởng chỉ cần có thể giải quyết hết mọi chuyện của Hòe Viên, dù cha có ở trong tù cũng vì mẹ con chờ bên ngoài mà sống tốt hơn. Nhìn nụ cười mặt Tưởng Phẩm Nhất xuất phát từ nội tâm, Phó Dục Thư cảm thấy cả người đều tỏa sáng, thứ ánh sáng ôn hòa khiến người ta thấy thoải mái. Giống như cả người phủ lên lớp sương màu trắng, xinh đẹp đến mức tưởng tượng nổi. Bắt gặp cười như vậy mới chợt phát ra tại sao dù có nhiều cực khổ và khó khăn hơn nữa cũng cách nào cản trở được quyết tâm của . Hóa ra bởi vì sau cơn mưa có cảnh đẹp như thế chờ .
Chương 40 Vốn chỉ định đến nhà chúc tết Tống Vân, kết quả cuối cùng là nhà người ta vẫn chưa đến, tết cũng chưa chúc lại đón cả vợ và mẹ vợ về nhà mới của mình. Sau khi Tống Vân biết được tin tức này quả là được mở rộng tầm mắt. Lúc đó Phó Dục Thư mang quà đến biếu nhà Tống Vân, gõ cửa nhà Tống phó cục trưởng, người ra mở cửa là Khưu Tuyết. Khưu Tuyết nhìn thấy bèn nghiêng người nhường đường : "Dục Thư đến rồi, mau vào nhà ngồi ." Phó Dục Thư cảm ơn Khưu Tuyết, đưa quà cho ta. Khưu Tuyết cười : "Đến chơi là được rồi còn quà cáp làm gì, khách sáo quá." Phó Dục Thư vừa vào vừa : "Nên mà, xảy ra chuyện lần trước là lỗi của tôi, coi như là chuộc tội . Trong đó có cà phê mà thích nhất." Mắt Khưu Tuyết tỏa sáng: "Vậy à, cám ơn ! Mau vào !" Tống Vân sớm biết là Phó Dục Thư đến, cũng khách sáo với , xắn cao tay áo ra : "Mình nấu cơm, cậu ngồi đó chút , chút nữa xong ngay." "Tống phó cục trưởng tự mình xuống bếp, tôi có lộc ăn rồi." Phó Dục Thư ngồi ghế salon cười . Tống Vân liếc nhìn về phía cửa khẽ : "Khưu Tuyết đâu?" "Tôi mang cà phê cho ấy, chắc là pha cà phê rồi." "Tôi biết ngay mà!" - Tống Vân chậc tiếng, thở dài - "Gần đây bận đến tối tăm mặt mũi, cậu đến cũng kịp tiếp đãi, khi nào cậu về?" Vì vậy Phó Dục Thư hết mọi chuyện cho ta biết. Sau khi Tống Vân nghe xong cũng trợn tròn mắt. "Cậu cậu huề với vị đại tiểu thư Tưởng gia kia rồi hả? Còn đón mẹ ấy vào nhà ở?" Tống Vân kinh ngạc hỏi ngược lại. "Có vấn đề gì ?" Phó Dục Thư bình thản hỏi lại. Tống Vân lẩm bẩm : "Cũng có gì, chỉ cảm thấy hơi khó tin, thay đổi nhanh quá." "Nhanh à, mình về nhà hơn nửa tháng, bên này cậu xử lý xong vụ án rồi." "Ôi." - Tống Vân thở dài - "Xử lý xong gì chứ, người bắt nhưng chứng cớ lục soát được chỉ có thể chứng minh bọn họ sử dụng khí độc tập kích cảnh sát và đả thương người khác thôi. Về những thứ có liên quan đến địa đạo kia tạm thời còn chưa có đầu mối." Phó Dục Thư cau mày: "Cổ An Hòa bị bắt rồi mà, ông ta khai thế nào?" "Chẳng khai gì cả, rất kín miệng. Tên đàn ông kia lúc trước chúng tôi cũng bắt nhưng hai người họ đều rất thông minh, chẳng có sơ hở gì, tội danh có thể định cũng giam được bọn họ lâu. Hôm nay có luật sư đến nộp tiền bảo lãnh cho Cổ An Hòa và con trai ông ta ra ngoài rồi." Tống Vân . Phó Dục Thư : "Vậy ông Tưởng sao?" "Tưởng Thặng rất phối hợp, khai hết những thứ ông ấy biết. Chúng tôi cũng điều tra theo lời ông ấy, hi vọng có thu hoạch." - Tống Vân thuận miệng vài câu liền vội vã - "Tôi nấu cơm trước , lại bị khét nữa, cơm nước xong lại bàn chuyện tiếp." Phó Dục Thư gật đầu, đưa mắt nhìn Tống Vân bỏ . Chỉ chốc lát sau con trai Tống Vân ôm con rô-bốt Optimus xuống lầu, nhìn thấy Phó Dục Thư liền vui mừng chạy đến kêu: "Chú Phó, chú đến rồi." Phó Dục Thư ôn hòa : "Ừ, gần đây Gia Huân có ngoan ?" "Con ngoan lắm đó." - Tống Gia Huân ngồi bên cạnh Phó Dục Thư, ngửa đầu hỏi - "Chú Phó có mang quà đến cho con ?" Phó Dục Thư khẽ cau mày, làm ra dáng hết sức khó coi: "Ôi, chú quên mua quà cho con rồi." Tống Gia Huân lập tức nhăn mặt, vẻ mặt trẻ con rất đáng , đôi mắt to ươn ướt như sắp khóc. Phó Dục Thư cười : "Được rồi đừng khóc, tuy chú có mang quà đến cho con nhưng có mang vật khác đây." "Vật gì ạ?" Gia Huân nghiêng đầu hỏi. Phó Dục Thư lấy bao lì xì trong túi áo đưa cho cậu nhóc : "Tiền mừng tuổi." Gia Huân lập tức thay đổi nét mặt cười hì hì nhận lấy bao tiền lì xì bỏ vào túi áo: "Cháu biết chú Phó quên cháu đâu mà!" Phó Dục Thư vuốt vuốt tóc cậu nhóc : "Trong đó có nhiều tiền, đừng phung phí, nếu chú biết được sau này cho nhiều vậy nữa." Gia Huân cam đoan: "Chú Phó yên tâm , cháu nhất định xài bậy bạ đâu ạ!" - Dứt lời cậu liền tuột xuống ghế salon - "Chú Phó con chơi đây!" - Cậu nhóc lém lỉnh nháy mắt với cái rồi chạy biến . Trong lòng Phó Dục Thư biết cậu nhóc cất tiền lì xì rồi, tránh để bị Khưu Tuyết tịch thu với danh nghĩa là "giữ hộ cho cậu". cũng vạch trần tâm tư của cậu nhóc, bắt chéo hai chân tao nhã ngồi ghế salon nghịch điện thoại. Khưu Tuyết pha cà phê xong quay lại thấy mình ngồi đó, ta nghi ngờ hỏi: "Gia Huân đâu? Mới vừa rồi em gọi điện thoại bảo nó xuống chơi với mà." Phó Dục Thư : "Nó xuống rồi, lại vừa mới lên rồi." " cho nó tiền à?" Khưu Tuyết cười khổ hỏi. Phó Dục Thư nhoẻn môi, chỉ cười . Khưu Tuyết đưa tách cà phê cho Phó Dục Thư, tách còn lại ình, vừa uống vừa hỏi: "Có phải muốn có con rồi ? thích Gia Huân như vậy chắc cũng rất muốn có con của riêng mình rồi." Động tác Phó Dục Thư uống cà phê hơi sững lại, lát sau mới : "Chuyện như vậy đâu gấp được, từ từ đến." "Còn từ từ đến nữa hả? xem lại mình lớn tuổi vậy rồi, Gia Huân cũng lớn đến vậy. và Tống Vân bằng tuổi đó." Khưu Tuyết chẳng cho chút mặt mũi nào. Phó Dục Thư ho tiếng, quay đầu nhìn ta, hiển nhiên là muốn tiếp đề tài này. muốn , Khưu Tuyết cũng ép được. Tuy họ rất thân nhưng thân có nghĩa là có thể bất lịch . ta lại với Phó Dục Thư vài câu rồi xuống nhà bếp phụ Tống Vân. Phó Dục Thư ở lại phòng khách lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tưởng Phẩm Nhất hỏi đã ăn tối chưa, nhưng hồi lâu cũng thấy hồi . vốn định gọi qua hỏi xem có phải xảy ra vấn đề gì hay , nhưngđúng lúc đó Tống Vân lại gọi ăn cơm. nghĩ ở trong nhà ra khỏi cửa xảy ra việc gì chứ, vì vậy cũng thôi. ngờ rằng chuyện này khiến hối hận cả đời. Vốn Tưởng Phẩm Nhất ở nhà ăn cơm với mẹ, nhưng mẹ đột nhiên cảm thấy đau ngực, lúc tìm thuốc phát có. Có lẽ là lúc rời khỏi viện điều dưỡng quá gấp rút nên để quên, khi thu dọn đồ thấy cũng nhớ đến, quả là quá sơ suất. lo lắng bệnh mẹ nặng thêm nên để mẹ nằm trong phòng, sau khi mở cửa sổ thông gió ra ẹ liền vội vàng chạy ra khỏi nhà mua thuốc. Cho đến lúc này ra tất cả đều bình thường. Lúc trước nhà Phó Dục Thư giao thông thuận tiện, vừa xa có tiệm thuốc mở hai mươi bốn giờ. Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất lo lắng ẹ nên lúc vào tiệm thuốc cũng để ý đến xung quanh. hoàn toàn nghĩ rằng nơi này xuất người kỳ lạ. Cho đến khi mua thuốc xong bước ra ngoài thì bị người ta trùm đầu đẩy vào trong xe. Tưởng Phẩm Nhất lập tức nhận ra nguy hiểm, ra sức vùng vẫy, muốn hét lên nhưng người bắt rất mạnh. Sức lực nam nữ cách xa nhau khiến hoàn toàn thể tránh thoát. Tiếng la hét trong miệng biến thành ú ớ dưới tay của đối phương. nghe thấy tiếng cửa xe đóng chặt, tiếp theo là bị người ta trói lại, miệng cũng bị dán băng keo. Xe nhanh chóng khởi động, vì xe chạy như bay nên bị ngã ngửa về phía sau theo quán tính. cố vùng cánh tay bị trói chặt ra, cổ tay gần như bị tróc lớp da vô cùng đau đớn. "Ư ư ư." Tưởng Phẩm Nhất muốn hỏi là ai, tại sao bắt cóc ? Nhưng trong lòng cũng có đáp án. Người này tất nhiên là người Hòe Viên. Nếu đâu có thù oán gì với ai, sao người ta phải bắt cóc làm gì? Người bắt cóc cũng phải ai xa lạ, chính là người mà quen thuộc nhất. Xe chạy đến công xưởng im ắng, người đàn ông lập tức lái xe vào, sau đó tắt đèn và bước xuống xe trong bóng tối. bước lên vài bước khóa lại cửa sắt cũ kỹ của công xưởng. Nơi này rất hoang vắng, xung quanh toàn là ruộng đồng, nhà máy bỏ hoang từ rất lâu, khắp nơi đều là bụi bặm và sắt cũ. Tưởng Phẩm Nhất bị kéo ra khỏi xe, lảo đảo suýt ngã đập đầu xuống đất, may là người đó đỡ lấy . "Muốn biết tôi là ai à?" Người đó cười khẩy câu, rồi thô lỗ xé toạc băng keo dán miệng lại. Tưởng Phẩm Nhất đau đến chảy nước mắt, da thịt xung quanh miệng như còn của mình nữa. " tại biết tôi là ai rồi chứ?" Người đó tháo chiếc túi vải đen trùm đầu cho Tưởng Phẩm Nhất, lấy hộp quẹt ra bật lửa lên để Tưởng Phẩm Nhất có thể thấy mặt . Tưởng Phẩm Nhất khẽ nheo mắt lại để thích ứng với ánh sáng đột ngột xuất , yếu ớt quan sát người đàn ông đối diện. Khi thấy khuôn mặt người đó, chán nản nghĩ, quả nhiên là ta. ra khi nghe thấy ta cất lời biết rồi, nhưng chưa thấy được mặt ta nên vẫn dám chắc chắn. Bởi vì biết được mình có thể chịu nổi kết quả này hay . Người trói đến đây là Cổ Lưu Thâm. Sắc mặt Cổ Lưu Thâm tốt lắm, quầng thâm dưới mắt rất nặng, khóe miệng hơi có vết máu, biết là bị gì. Toàn thân ta tràn ngập vẻ thù địch như quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào. " kinh ngạc là tôi à?" Cổ Lưu Thẩm nhìn thấy gương mặt Tưởng Phẩm Nhất chỉ có sợ hãi, hề có vẻ kinh ngạc, ta khỏi cất tiếng hỏi. Tưởng Phẩm Nhất lên tiếng, lo mình ra gì đó chọc giận ta, chỉ lui về sau bước, nuốt nước miếng. Cổ Lưu Thâm thấy lời nào ngược lại nổi nóng. ta giận quá hóa cười, giơ tay lên lập tức đánh ngất xỉu tại chỗ, chẳng mảy may thương hại nhìn chật vật ngã xuống. ta bình tĩnh ngồi xổm xuống lấy điện thoại ra. ta rời khỏi nhà máy, chạy ra đường quốc lộ, vừa vừa lấy điện thoại Tưởng Phẩm Nhất gửi tin nhắn cho Phó Dục Thư. Nội dung tin nhắn là "Bye bye". Sau khi gửi xong lập tức đập điện thoại vỡ tan tành rồi vứt hết mảnh vỡ vào bụi cỏ ven đường. Lúc Phó Dục Thư nhận được tin nhắn đến cửa nhà, định vào. thấy trong nhà vẫn sáng đèn nên cho rằng Tưởng Phẩm Nhất ở nhà chờ . Thấy tin nhắn gửi từ Tưởng Phẩm Nhất hơi kinh ngạc, xem nội dung xong tự nhiên nảy sinh dự cảm bất an. Phó Dục Thư cực nhanh chạy vào trong nhà tìm kiếm bóng dáng Tưởng Phẩm Nhất khắp nơi. Tìm vòng thấy đâu chỉ thấy mẹ Tưởng nằm trong phòng ngủ xoa ngực bị đau. "Cậu về rồi." Mẹ Tưởng thấy con về, lại thấy khuôn mặt lo lắng của Phó Dục Thư, bà nhịn được hỏi: "Nó đâu?" Phó Dục Thư mím môi : "Bác đừng lo, tại cháu tìm ấy ngay. Bác biết từ khi nào thấy ấy nữa ?" Mẹ Tưởng : "Mới vừa rồi ngực bác đau nhói, nó bảo mua thuốc cho bác." "Được, cháu biết rồi." - Phó Dục Thư hỏi - "Ngực bác còn đau ?" "Khá hơn rồi." - Mẹ Tưởng - "Cậu mau tìm nó , nó ra ngoài được lúc rồi, trễ thế này con ra ngoài mình an toàn." Phó Dục Thư gật đầu tạm biệt mẹ Tưởng xong liền chạy như bay ra cửa đến tiệm thuốc. vào hỏi thăm Tưởng Phẩm Nhất có đến đây , họ bảo có nhưng họ cũng Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi đây lâu rồi. Trong lòng có hàng trăm suy đoán nhưng chỉ có cái là có khả năng xảy ra nhất. Phó Dục Thư suy sụp mua thuốc mẹ Tưởng mang về, cho bà uống thuốc xong liền gọi điện thoại cho Tống Vân. Tống Vân sắp ngủ, bị đánh thức nhưng lại chẳng hề bất mãn, ta chỉ : "Cậu sao vậy, trễ thế này còn gọi đến." Phó Dục Thư hít sâu hơi, né tránh ánh mắt dò xét của mẹ Tưởng, ra khỏi cửa : "Phẩm Nhất xảy ra chuyện rồi, tôi đoán là Cổ Lưu Thâm bắt ấy . Tôi nhận được tin nhắn gửi đến từ điện thoại ấy, nội dung là Bye bye." Tống Vân ngồi bật dậy khỏi giường, lập tức bắt đầu mặc quần áo: "Cậu đợi tôi, tôi lập tức dẫn người đến ngay." Phó Dục Thư đồng ý, sau đó cúp điện thoại, dựa vào tường nghĩ biết phải làm sao. Bây giờ đợi Tống Vân đến cũng đâu có cách gì nữa chứ. Trước kia những tình tiết này chỉ xuất trong tiểu thuyết, bây giờ mới phát mình cũng bất lực hệt như nhân vật chính dưới ngòi bút của . Thậm chí còn thông minh nhạy bén như nhân vật đó, bởi vì quan tâm quá nên bị loạn. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, tuyệt đối để và mẹ Tưởng ở nhà mình, nhưng bây giờ những thứ này cũng muộn rồi.