Hòe Viên - Tổng Công Đại Nhân (Trinh thám - full)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25



      Hai người nhau đều có rất nhiều chuyện để làm, thời gian năm ngày đối với bọn họ chẳng hề dài chút nào. thăm thú nơi này nơi kia chút chẳng còn dư lại bao nhiêu ngày. Tưởng Phẩm Nhất còn phải giành thời gian để bay về thành phố Bình Giang, cho nên thời gian bọn họ chơi rất ngắn.


      dạo khu vui chơi xong, Phó Dục Thư lại bận bịu đưa Tưởng Phẩm Nhất tham quan những thắng cảnh rất nổi tiếng. Hơn nữa còn giúp đặt vé máy bay trước, còn đưa mua quà về cho cha.


      Lúc dạo siêu thị, Tưởng Phẩm Nhất nhịn được : "Khỏi phải mua quà cho ông, ông cần đâu."


      Phó Dục Thư nhìn hàng đặc sản kệ nghiêm túc lựa chọn, cũng quay đầu lại : "Có cần hay là chuyện của người lớn, tặng hay là chuyện của chúng ta."


      Tưởng Phẩm Nhất á khẩu trả lời được đành phải nghe theo . Lúc tính tiền lại nhanh tay lẹ mắt đưa tiền trước, nhưng lại đưa thẻ ra trước bước.


      " có thẻ mua sắm của siêu thị này. Sau này xem ra ở nhà lâu tiền bên trong cũng lấy lại được, rất lãng phí." Phó Dục Thư nghiêm túc, thanh toán xong rồi xách túi ra ngoài, còn quay đầu lại hỏi : "Điện thoại di động có ở đây , đừng để rơi mất."


      Tưởng Phẩm Nhất mím môi: "Điện thoại vẫn ở trong ba-lô có lấy ra."


      Phó Dục Thư khẽ gật đầu ra khỏi siêu thị trước, xách đồ về phía bãi đậu xe.


      Tưởng Phẩm Nhất bước trong gió lạnh kiềm được run lên. bước nhanh đuổi theo Phó Dục Thư, đội mũ của áo khoác ngoài lên, tay bỏ trong túi quần, mũi và gương mặt đều đỏ bừng.


      Phó Dục Thư quay đầu lại nhìn cái, thở dài: "Lần sau em ở xe , xem ra em chịu lạnh được rồi."


      "Nơi này lạnh quá , còn lạnh hơn cả thành phố Bình Giang nữa." Tưởng Phẩm Nhất muốn phải là mình sợ lạnh, mà là do hoàn cảnh.


      Phó Dục Thư khẽ cười chẳng gì cả bỏ đồ lên ghế sau, tiện tay mở cửa xe cho . Đợi sau khi ngồi vào vòng qua bên ghế lái, lái xe chở về khách sạn thu dọn đồ đạc.


      " trở về sao?" Tưởng Phẩm Nhất hỏi , " phải là xem mắt nữa sao, còn phải ở đây bao lâu nữa?"


      Phó Dục Thư bất ngờ liếc nhìn cái, : "Trước kia phải là em ước gì trở về sao?"


      Tưởng Phẩm Nhất há hốc mồm hồi lâu mới : " trở về có thể ở Hòe Viên mà. có thể tìm căn nhà tại trung tâm thành phố..."


      Phó Dục Thư lắc đầu : "Nếu như về nhất định ở đó. Em biết học ngành vật lý, cũng tin mấy thứ ma quỷ quái. Thực tế cũng chứng mình là những việc kia là có người cố ý gây ra. muốn tìm ra người này, giải khai bí mật Hòe Viên."


      Tưởng Phẩm Nhất vội la lên: "Vậy nếu xảy ra chuyện gì sao?"


      Phó Dục Thư vỗ vỗ tay trấn an: "Em yên tâm , sao đâu. cũng lớn tuổi thế này rồi, mấy chuyện nhặt như chăm lo cho bản thân này làm rất tốt."


      Tưởng Phẩm Nhất chẳng buồn để ý: "Trước kia phải là có người ngoài dọn đến ở, bọn họ cũng nghĩ giống như . Thậm chí có người còn gan dạ hơn cả nữa. Nhưng kết quả cuối cùng sao?"


      Phó Dục Thư khẽ cười tiếng, bằng giọng trêu đùa: "Em cũng biết rồi đó, lớn tuổi hơn cũng thông mình bằng , thông minh hơn cũng lớn tuổi bằng . mọi phương diện đều chiếm chút ưu thế, cho nên sao đâu."


      Tưởng Phẩm Nhất lại chỉ đành thôi. tay chống đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nửa trong lòng là nghĩ đến an nguy của , nửa khác là nghĩ sau khi trở về lâu lắm mới gặp được .


      còn chưa xa bắt đầu nhớ rồi. Đây chẳng phải là dấu hiệu tốt gì cả.


      ra làm những điều này cũng phải chỉ vì mình." - Phó Dục Thư bỗng cất lời, tiếng trầm ấm khàn khàn vô cùng dễ nghe. - "Nếu đưa em về nhà phải có trách nhiệm với em. Tình trạng em bây giờ khiến cách nào thực được trách nhiệm của mình, nên chỉ có thể dẹp bỏ chướng ngại mà thôi."


      xong, Phó Dục Thư bỗng nheo mắt lại nhìn về phía trước. Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo . Cách phía trước mấy trăm mét có đám người vây quanh, cản đường bọn họ. Nếu như bọn họ giải tán hoàn toàn cách nào chạy qua được.


      "Hình như xảy ra tai nạn xe cộ rồi." - Tưởng Phẩm Nhất .


      Phó Dục Thư ừ tiếng, dừng xe cách đám người đó xa, : " xuống xem thử, em ở xe chờ ."


      Tưởng Phẩm Nhất gật đầu, đưa mắt nhìn Phó Dục Thư xuống xe về phía đám đông chen chúc. Trong lòng hơi lo lắng, nhưng lại cảm giác mình là người ngoại tỉnh, dù có xuống cũng giúp được gì, tốt hơn là đừng gây thêm phiền phức.


      Phó Dục Thư đến đám người vây xem cách đó xa, chỉ nghe thấy bên trong vang lên giọng nữ la hét ồn ào, lời của người nọ rất bất mãn vì xe bị trầy trụa. Chẳng ai thích xe mới mua bao lâu bị quẹt trầy cả, nhưng thái độ gây của bà ta khiến mọi người phản cảm.


      Vóc dáng Phó Dục Thư cao ráo, đứng bên ngoài đám người cũng có thể thấy tình hình căn bản bên trong. hơi nhón lên là có thể nhìn mồn tình hình bên trong.


      Vừa nhón lên Phó Dục Thư nhìn thấy người cãi vã với người đàn bà kia, cũng là nữ mà còn rất quen mặt.


      Cẩn thận suy nghĩ lúc, Phó Dục Thư nhớ ra đây là Dương Trần Y hôm đó xem mắt với mình. Vẻ mặt Dương Trần Y rất uất ức nhìn người đàn bà ngớt miệng, lâu sau mới có cơ hội chen vào: "Tiểu thư à, ràng là vi phạm luật lệ giao thông. Xảy ra tai nạn cũng có phần trách nhiệm của , sao lại còn đổ lỗi cho tôi vậy chứ?"


      Người đàn bà kia vừa nghe lời của ta lại càng tức tối: "Cái gì mà tiểu thư hả, kêu ai là tiểu thư hả, mới là tiểu thư đó!" (1)


      (1) Tiểu thư cũng là cách gọi điếm.


      Dương Trần Y trợn to mắt khó tin: "Sao lại như vậy!"


      Người đàn bà kia cười nhạo tiếng: " phải là trước đó sao? Tự chửi người ta trước còn đổ thừa tôi à?"


      "Tôi có ý như đâu!" Dương Trần Y cảm thấy trăm miệng cũng cách nào bào chữa, bất đắc dĩ che trán quay đầu chỗ khác. ta thầm nghĩ sao giờ này bạn mình còn chưa đến, ta giỏi năng bạn ta đến là có thể khiến người đàn bà này im miệng. Hôm nay ta bị người đàn bà này làm cho quá thảm hại rồi.


      Nhưng Dương Trần Y nghĩ đến rằng, thời khắc khiến còn thấy thảm hại hơn chính là lúc quay đầu lại thấy Phó Dục Thư đứng ngoài đám đông.


      Dương Trần Y trợn mắt chết lặng nhìn Phó Dục Thư ngoài đám đông. Phó Dục Thư cau mày do dự có nên giúp đỡ hay , chần chờ hồi lâu vẫn cảm thấy đừng nên nhiều chuyện định quay người bỏ . Nhưng người đàn bà ăn khó ưa kia lại theo ánh mắt Dương Trần Y phát ra , cho rằng là người đến giúp đỡ Dương Trần Y nên lo lắng mình bị thiệt thòi, nên lập tức hét lên trước đám đông: " còn bảo đàn ông của đến giúp phải ! Đừng cho rằng như vậy là tôi sợ ! Mọi người đến phán xét công bằng , tôi là người phụ nữ yếu đuối, hai người bọn họ bắt nạt mình tôi thử hỏi đời này có thiên lý nữa hay chứ?"


      Dương Trần Y bất đắc dĩ quát lên: " đủ rồi! Im ! Tôi báo cảnh sát, có việc gì chờ đội cảnh sát giao thông đến rồi hẳn !"


      Người đàn bà kia nghe thấy mấy chữ "đội cảnh sát giao thông" sắc mặt càng tốt. ta nghĩ thầm đến lúc đó mình những chẳng được lợi gì, tại càng thể để ả được lợi, nếu mình tổn thất mặt tiền bạc vậy để ả bị mất danh dự !


      " bé, tôi thấy tuổi cũng lớn, tối đa chừng hai bốn hai lăm tuổi thôi. Người đàn ông kia là gì của ? phải là bao nuôi chứ hả? là kẻ thứ ba sao? xem người ta cũng muốn đến đây giúp , còn đứng đó chê cười nữa kìa!" Giọng của ta khiêu khích cay nghiệt.


      Phó Dục Thư nghe nổi nữa gạt đám người ra đến trước mặt Dương Trần Y, với người đàn bà kia với bộ mặt vô cảm: "Thưa , phiền ăn chú ý chút. Tôi và Dương tiểu thư chỉ là bạn bè bình thường. Tôi lái xe trùng hợp ngang qua đây, các người cãi vã xe phía sau đều bị kẹt làm trễ nãi rất nhiều người."


      Người đàn bà kia cười khẩy tiếng: "Làm trễ nãi chuyện người khác hay là chuyện của ? Hôm nay tôi dời xe đâu cả, nếu lỡ như tôi chuyển xe hồi ta cắn ngược tôi cái sao?"


      Phó Dục Thư liếc mắt nhìn nơi xe ta bị trầy, giọng lạnh nhạt: "Xem tình trạng trước mắt chắc là xe của cẩn thận va quẹt với xe Dương tiểu thư. Nhưng xe của chất lượng kém nên dấu vết khá ."


      Đây là thầm chế giễu ta có tiền cố ý gây ở đây để vòi tiền thôi. Người đàn bà kia vừa nghe mặt mũi trắng bệch, chỉ vào Phó Dục Thư cả buổi nên lời.


      Phó Dục Thư : "Thưa , tôi còn phải đưa người ra sân bay, nếu chịu dời xe để tôi làm thay vậy." Vừa vừa muốn giật lấy chìa khóa xe người đàn bà kia cầm trong lòng bàn tay.


      Dương Trần Y thấy vậy bất giác bước lên cầm tay lại, ta : "Đừng! Thôi để tôi dời xe , tôi thường tiền cho ta là được rồi. Mọi người cũng mau giải tán , đừng cản trở người phía sau được nữa."


      Phó Dục Thư nhìn Dương Trần Y nắm tay mình cái, lập tức muốn giật ra. Nhưng tiếc rằng lúc này Tưởng Phẩm Nhất đợi lâu mà thấy quay lại nên xuống xe tìm đến đây, chen chúc trong đám người đúng lúc nhìn thấy bọn họ "nắm tay nhau chống lại kẻ thù".


      Phó Dục Thư cảm giác trong đầu mình như xuất tia sáng chói mắt, thoáng chốc liền hất tay Dương Trần Y ra. Dương Trần Y vì sức lực của mà suýt ngã xuống, cau mày nghi ngờ nhìn đúng lúc lại nhìn thấy khẩn trương đón Tưởng Phẩm Nhất.


      "Sao em xuống đây. Trời lạnh lắm, vào xe ngồi sắp được rồi." Phó Dục Thư sờ sờ gương mặt lạnh buốt.


      Tưởng Phẩm Nhất tỏ vẻ mặt : "Nếu em xuống chắc theo người khác rồi."


      Người đàn bà độc miệng vẫn luôn quan sát tình hình nhìn ra được quan hệ của Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất, hận thể làm chuyện rối lên, lập tức châm dầu thêm lửa: " là vợ ta à? Chao ôi, tôi nghe, chồng là sứ giả hộ hoa (2) đó, lại còn là hùng cứu mỹ nhân nữa. Nhưng có biết quan hệ của ta và bông hoa dại này ? Còn là bạn bè bình thường, tôi thấy chính là tiện nam và kẻ thứ ba mới đúng!"


      (2) Sứ giả hộ hoa: người bảo vệ phụ nữ.


      Tưởng Phẩm Nhất lạnh lùng nhìn người đàn bà kia, nghiến răng nghiến lợi : "Làm phụ nữ cỡ như là quá thất bại rồi, đàn bà chanh chua."


      Người đàn bà kia có lẽ ngờ đến phản ứng của Tưởng Phẩm Nhất lại như vậy, ta hơi thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền xù lông lên: " cái gì? dám mắng tôi à?"


      Tưởng Phẩm Nhất lên trước bước, tránh khỏi Phó Dục Thư cản trở, nhìn chằm chằm người đàn bà kia: " là đàn bà chanh chua là cho rồi. Ban ngày ban mặt cãi nhau phố còn ra thể thống gì. Cha mẹ dạy phải cư xử lịch với người khác à? Người như ai đụng phải là người đó xui xẻo, nếu như có ai mà xui xẻo cưới nhầm thay tôi với ta tiếng là vất vả cho ta rồi!" - Dứt lời, quay đầu nhìn Phó Dục Thư - " thôi, chúng ta đường vòng."


      Khóe môi Phó Dục Thư muốn nhếch lên nhưng nhếch chỉ gật đầu, nắm tay rời khỏi đó. Nhưng người đàn bà này giống như bị Tưởng Phẩm Nhất đâm trúng chỗ đau lại gào khóc lên, ngồi bệt xuống đất hét to: "Hôm nay các người đừng hòng ai được."


      Cho nên hôm nay Tưởng Phẩm Nhất đến trễ giờ bay, bởi vì người đàn bà phiền phức mà bọn họ còn bị đưa đến Cục Công an.


      Ở Cục Công an Tưởng Phẩm Nhất gọi điện thoại cho cha báo cáo phải về trễ ngày. Nào ngờ cha hoàn toàn chẳng nghe giải thích, hai lời: "Ba biết con ở đâu. Ở đó chờ ba tối nay ba đến đó, con cần quay về."


      Tưởng Phẩm Nhất cúp điện thoại mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phó Dục Thư, lúc lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra câu: "Ba em muốn đến đây."


      Phó Dục Thư nghe thế vẻ mặt hơi nghiêm trọng, có lẽ cùng nghĩ đến nơi giống như Tưởng Phẩm Nhất. Đó chính là tầng hầm dưới nhà .


      Lẽ nào cha biết Phó Dục Thư từng mở ra đường hầm dưới đất rồi sao? Lần này ông đến đơn giản là tìm hay là gián tiếp giải quyết Phó Dục Thư? Ông ông biết ở đâu, điều này khó để người ta hoài nghi mục đích ông đến đây.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26



      Vấn đề nan giải bày ra trước mắt, nhưng khó giải thích nhất chính là tại sao Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư lại ở chung với nhau.


      Tưởng Phẩm Nhất dường như giận Phó Dục Thư. Từ Cục Công an ra ngoài sau khi chuyện với cha xong vẫn rầu rĩ vui. chủ động chuyện, chuyện với cũng để ý đến, vẻ mặt tuy buồn vui nhưng khí thay đổi ràng.


      Phó Dục Thư nhìn ra giận dỗi , thầm suy nghĩ chút đoán chừng cũng biết là vì sao giận. lái xe đưa trở về khách sạn, vừa bước xuống xe cũng nối gót theo sau.


      Tưởng Phẩm Nhất ngoái đầu nhìn cái, : "Tại sao về nhà?"


      Phó Dục Thư cài nút cổ áo khoác : " và em cùng lên."


      Tưởng Phẩm Nhất khó chịu: " cần trở về trấn an người bạn kia của à?"


      Phó Dục Thư nhịn cười được, biết là giận chuyện này, ghen. Điều này khiến cảm thấy hơi có chút bất đắc dĩ lại có chút vui mừng, lâu lắm rồi chưa có tâm trạng thế này.


      Tưởng Phẩm Nhất thấy cười, trong lòng lại càng khó chịu, quay đầu liền bỏ với tốc độ rất nhanh. Phó Dục Thư chân dài như thế cũng phải bước nhanh lắm mới đuổi kịp , đến cuối cùng gần như là chạy .


      Từ bãi đậu xe vào khách sạn, hai người thang máy lên đến khu phòng khách, rồi cùng nhau trở lại phòng Tưởng Phẩm Nhất. là xế chiều, cách mấy giờ nữa là Tưởng Thặng đến rồi.


      Tưởng Phẩm Nhất hơi rầu rĩ ngồi bên giường, tuy để ý đến Phó Dục Thư nhưng mình vẫn lo liệu được chuyện của cha. lo lắng hỏi:


      "Ba em phải làm sao?"


      Phó Dục Thư ngồi bên cạnh ôm chặt vai , thản nhiên:


      " cũng đoán ra được mục đích của ba em, nhưng cùng em đối mặt. Dù có chuyện gì xảy ra cũng che chắn cho em."


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn :


      " như vậy em cũng chẳng có cách nào giận ."


      Phó Dục Thư vuốt lại mái tóc đen rối loạn của , hơi nhoẻn khóe môi:


      "Chúng ta là người phải kẻ thù, em vốn chẳng cần tức giận với . Chỉ là em ghen với và Dương tiểu thư thôi. Là tốt, nên để ta nắm lấy tay ."


      Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt quay đầu , cảm thấy chột dạ vì hai chữ "người " thốt ra từ miệng cùng với tâm bị hoàn toàn đoán trúng.


      Phó Dục Thư miễn cưỡng , chỉ ngồi bên cạnh ôn hòa vuốt lại mái tóc dài cho , tiếng dịu dàng:


      "Dương tiểu thư kia chính là đối tượng xem mắt hôm đó của . Chỉ có duyên gặp mặt lần ngay cả số điện thoại cũng có, em đừng lo lắng."


      Tưởng Phẩm Nhất lập tức quay đầu :


      "Hóa ra ta chính là đối tượng xem mắt kia của ư? Nếu em đến tìm , có phải là quen với ta rồi hay ?"


      Phó Dục Thư hơi trố mắt, nhìn hồi lâu mới :


      " ra có dự cảm là em tìm có điều là ngờ em lại đích thân đến, nghĩ cao lắm là em chỉ gọi điện thoại thôi."


      " đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng em quá đó." - Tưởng Phẩm Nhất hứ tiếng.


      Phó Dục Thư bật cười :


      "Em cũng đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng nữa."


      Lời của khiến Tưởng Phẩm Nhất chăm chú nhìn bằng ánh mắt phức tạp. thong thả tiếp:


      " phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, cũng có suy nghĩ gì. Có thể thích em, em cũng nhìn thấy thái độ bình thường đối với em rồi đó."


      Tưởng Phẩm Nhất suy tư chút, phát là vậy. Nếu như kể vài cử chỉ thân mật biểu của Phó Dục Thư có thể là đối xử với bình đẳng như với mọi người. nhớ đến điều này khỏi cảm thấy có chút may mắn, may mắn là mình đến tìm .


      Thấy Tưởng Phẩm Nhất giận nữa, Phó Dục Thư đứng lên cởi áo khoác ra:


      "Chiều nay có việc gì, ở lại đây với em thôi."


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn bóng lưng chỉ mặc áo sơ mi, hỏi:


      "Vậy chiều nay chúng ta làm gì?"


      Phó Dục Thư lên trước vài bước rót nước, quay đầu lại :


      "Trong phòng khách sạn trai đơn chiếc, em xem là làm cái gì."


      Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác, đầu óc mất khống chế nghĩ đến khía cạnh tốt, mà việc còn bị người trong cuộc chẳng chút e dè tiếp:


      "Đương nhiên là ngủ rồi."


      Tưởng Phẩm Nhất chớp mắt cứ "em, em" cả buổi mà ra được câu hoàn chỉnh. Hai tay đan chặt lấy nhau, mắt cũng dám nhìn Phó Dục Thư, bối rối đến mức tai cũng đỏ bừng lên.


      Ngược lại Phó Dục Thư uống nước xong, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt xinh xắn của Tưởng Phẩm Nhất đỏ bừng, nhất thời cười sảng lảng:


      "Em cho rằng ngủ là gì?"


      Tưởng Phẩm Nhất mở to mắt ngỡ ngàng nhìn , đôi mắt to có thể là long lanh khiến người ta nhìn mà lòng xốn xang.


      Phó Dục Thư đặt cốc nước xuống đến trước mặt , nhìn xuống từ cao, kề đến gần thong thả :


      " ngủ chỉ là ngủ, làm gì hết, em nghĩ gì vậy hả?"


      Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt lui về sau bước, muốn rời khỏi hơi thở ấm áp của nhưng quên mất phía sau là chiếc giường. Vừa lui lại ngã xuống chiếc giường mềm mại phía sau, mái tóc dài trải ra chiếc chăn trắng muốt, thân thể nảy lên hai cái giường, mang theo vẻ vô cùng mâu thuẫn giữa ngây thơ và gợi tình.


      Phó Dục Thư nới lỏng cổ áo, nằm sát bên cạnh hỏi:


      "Ngã đau ?"


      Tưởng Phẩm Nhất lắp bắp:


      " có, có."


      Phó Dục Thư ừ tiếng, rũ mi giơ tay lên cởi nút cài cổ áo của , nghiêm túc:


      "Trong phòng rất ấm cần cài kín như vậy, tốt cho hô hấp."


      Tưởng Phẩm Nhất à tiếng, để mặc cho cởi ba chiếc nút cài cổ áo của mình. Tay đột ngột dừng lại tại vùng đất nguy hiểm, có bất kỳ hành động nào vượt rào. nhìn chăm chú tay rời khỏi người kéo tấm chăn lên, trong lòng nhỏm hay là mất mát.


      Phó Dục Thư kéo chăn lên, ý bảo Tưởng Phẩm Nhất cởi giầy mà vào, nhắc nhở:


      "Nếu em muốn thay bộ đồ thoải mái chút thay , ngủ chút đến buổi tối mới có sức ứng phó với ba em."


      Tưởng Phẩm Nhất biết buổi tối còn trận chiến ác liệt phải đánh, cũng cảm thấy rất đúng cho nên đứng lên :


      "Em thay quần áo.


      đến bên hành lý cầm chiếc quần dài rộng rãi và áo thun đến nhà tắm thay. Sau khi thay xong ra ngoài phát Phó Dục Thư vẫn mặc bộ đồ tây nằm nghiêng giường. nhàm chán tay chống đầu, ánh mắt mơ màng nhìn vào , vẻ mặt càn rỡ lại phong độ nhàng, có cảm giác rất mâu thuẫn.


      Tưởng Phẩm Nhất từ từ đến trước mặt hỏi:


      " cần thay quần áo sao?"


      Phó Dục Thư cười tiếng, nụ cười rất tuấn


      "Chỗ này có quần áo của ." - .


      Thoáng chốc Tưởng Phẩm Nhất hoàn hồn lại, lúng túng:


      "Đúng rồi, em quên mất..."


      Phó Dục Thư lại cười tiếng, ý bảo sao. nhích người ra để nằm xuống, tuy có do dự nhưng vẫn khao khát vòng ôm của . Cho nên chần chờ gì cả, cởi giầy nằm lên giường, tự động tự giác nép vào lồng ngực .


      "Bây giờ ngủ hả?" - Phó Dục Thư khẽ hỏi trong ngực.


      Tưởng Phẩm Nhất ngửa đầu nhìn từ xuống dưới:


      "Nghe lời , ngủ chúng ta làm gì bây giờ?"


      Phó Dục Thư dùng hành động thực tế cho biết. cúi đầu hôn lên môi , trở mình đè bên dưới, kéo chăn trùm lên hai người. Thoáng chốc trước mắt Tưởng Phẩm Nhất tối sầm lại.


      "Ơ..."


      muốn thử kêu tên của , nhưng phát mình vừa mở miệng lưỡi của len vào. hoàn toàn có sức chống cự, cả người như đều chìm đắm trong biển sâu. là dưỡng khí duy nhất của , nếu như nương theo cũng bị nước biển nuốt chửng.


      "Ưm..."


      Tưởng Phẩm Nhất bất giác khẽ kêu lên. Tiếng động khiến cảm thấy thẹn thùng nhưng lại tuyệt đẹp vô cùng khiến khí giữa hai người càng trở nên quyến rũ. Tay Phó Dục Thư ôm vòng ra sau lưng, ngón tay thon dài thường gõ bàn phím và viết chữ khẽ vuốt qua móc cài nội y của , trong thoáng chốc lơ đãng móc áo lót bị cởi ra.


      Tưởng Phẩm Nhất nắm chặt lấy áo trước ngực Phó Dục Thư. mở mắt ra nhìn , phát từ đầu đến cuối chẳng hề nhắm mắt. Đôi mắt đen nhánh say mê nhìn thẳng vào , mang theo ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ chẳng mảy may che giấu. Điều này khiến nảy sinh khoái cảm khó hiểu và sợ hãi mâu thuẫn.


      Môi Phó Dục Thư từ môi Tưởng Phẩm Nhất đến cổ , nhàng hôn lên chiếc cổ thiên nga trắng ngần, dịu dàng chẳng hề để lại bất cứ dấu vết gì. Điều này khiến tiếng chuông báo động mới vừa gõ vang trong đầu lại lần nữa chìm nghỉm xuống, dần dần mất lý trí.


      nào có thể chống cự người tuấn. Được chính người đàn ông mình mơn trớn dịu dàng, Tưởng Phẩm Nhất cũng ngoại lệ. So sánh với những khác, càng cách nào kháng cự lại những điều này. Phó Dục Thư từng bước lấn tới khiến mất cảm giác an toàn đồng thời cũng chìm đắm sâu hơn. muốn tránh ra nhưng lại vươn tay bắt lấy nhánh cây gần trong gang tấc, cam nguyện trầm luân.


      Bàn tay Phó Dục Thư ấm áp từ từ vuốt ve bộ ngực mềm mại của cách lớp vải và cảm nhận được độ cong và nhạy cảm nơi . Tưởng Phẩm Nhất kiềm lòng được khẽ rên lên, khí nóng bỏng vô cùng căng thẳng giữa hai người. Phó Dục Thư kịp thời dừng lại.


      Cuối cùng hôn lên mi tâm . nhắm hai mắt, vẻ mặt vừa quyến rũ vừa thuần khiết ngoan ngoãn rút vào ngực , giống như con mèo con vô hại.


      Phó Dục Thư thở dài cái, giọng khàn khàn:


      "Có trách làm vậy ?"


      Tưởng Phẩm Nhất mơ mơ màng màng nghe như thế, biết làm gì với , làm sao vì chút chuyện này mà trách chứ? Cho dù xảy ra chuyện gì, đó cũng là do bản thân đủ kiên định. Bởi vì rất tin, nếu như muốn, tuyệt đối miễn cưỡng .


      " trách ."


      do dự xong, vươn cánh tay ôm chặt lấy , gương mặt nóng bỏng dán chặt vào lồng ngực của , chân thon dài gác lên đùi , nơi nào đó phía dưới của hai người kề sát vào nhau sít sao.


      Phó Dục Thư lúng túng lui người về sau chút, khẽ ho tiếng:


      "Ngủ ."


      Tưởng Phẩm Nhất nhận ra được những điều này, vùi mặt vào lồng ngực :


      "Được."


      Buổi chiều này, Tưởng Phẩm Nhất ngủ rất an tâm nhưng Phó Dục Thư chịu giày vò. ra ngủ được bao lâu, cứ nghĩ đến tối nay xử lý chuyện Tưởng Thặng thế nào. đoán vô số khả năng nguy hiểm và cục diện bế tắc, nhưng khi bọn họ đối mặt mới phát mọi tiên đoán của đều khác với thực tế chứng kiến.


      Tưởng Thặng đến đây mình, mang theo hành lý, quần áo kín mít, phong trần và mệt mỏi.


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn sắc mặt cha mình tái nhợt đứng cách mình xa, có chút tự trách kêu lên tiếng:


      "Cha."


      Tưởng Thặng gật gật đầu, nhìn lướt qua những người khác ở sân bay rồi với Phó Dục Thư:


      "Tìm chỗ chuyện chút , nơi này tiện chuyện."


      Phó Dục Thư khẽ gật đầu, lái xe đưa Tưởng Thặng và Tưởng Phẩm Nhất đến nhà hàng đặc sắc, bao căn phòng để bàn chuyện.


      Tưởng Thẳng đến đây có mục đích nhất định nên cũng đợi ăn cơm thẳng vào vấn đề chính:


      "Tôi đến đây cho cậu biết nếu cậu muốn ở bên Phẩm Nhất phải là được. Nhưng cậu phải đồng ý với tôi vài điều kiện."


      Phó Dục Thư bất ngờ nhìn Tưởng Thặng, lễ phép:


      "Xin bác cứ ."


      Tưởng Thặng nhìn lướt qua sắc mặt Tưởng Phẩm Nhất ngạc nhiên kinh động, ông thản nhiên:


      "Đưa theo nó cao bay xa chạy, vĩnh viễn đừng trở về Hòe Viên nữa, cũng đừng đến thăm tôi và mẹ nó, đừng xen vào chuyện Hòe Viên. Đoạn tuyệt lui tới với nhà chúng tôi, coi như tôi chưa từng có đứa con này."


      Tưởng Phẩm Nhất nghe đến đây lập tức nôn nóng, đứng lên :


      "Ba, ba nghe con ..."


      Tưởng Thặng ngắt lời Tưởng Phẩm Nhất:


      "Con đừng , bây giờ ba và cậu ta chuyện, con có gì chút rồi hãy ."


      Tưởng Phẩm Nhất đỏ mắt nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư đứng lên kéo Tưởng Phẩm Nhất ngồi xuống ghế lại, trấn an vỗ vỗ vai , :


      " có gì đâu, đừng vội."


      Đối mặt với vẻ khổ sở của Tưởng Phẩm Nhất, Tưởng Thặng giống như là tảng đá lạnh lùng vô tình vẫn kiên trì:


      "Chủ ý của tôi thay đổi, hoặc là đồng ý điều kiện của tôi, hoặc là rời khỏi nó."


      Phó Dục Thư bất giác nắm tay lại thành nấm đấm, chân mày cau chặt thành chữ Xuyên (1), giống như pho tượng lạnh lùng được điêu khắc hoàn mỹ.


      (1) Chữ xuyên: 川

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27



      Có lẽ những vấn đề này hơi phức tạp, Phó Dục Thư lấy hộp thuốc từ túi ra đặt bàn, rút điếu bật lửa, trước khi châm lịch hỏi hai người: "Để ý ?"


      Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, Tưởng Thặng cũng tỏ vẻ ngại. Lúc này Phó Dục Thư mới châm thuốc, dáng vẻ rất đàn ông.


      yên lặng hút thuốc lá. Bình thường người khác rất hiếm khi thấy hút thuốc, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ hút thuốc lại cảm thấy nhất định kẻ hút thuốc thâm niên.


      Ba người ngồi yên lặng lúc lâu. Hai cha con Tưởng gia đều chờ Phó Dục Thư suy nghĩ xong. Vẻ mặt Phó Dục Thư thay đổi liên tục, lại châm thêm điếu thuốc, gạt đầy tàn thuốc. Điều này khiến Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến Nhậm Hi từng . ta buổi tối khi ta đòi ly hôn với , cũng như vậy. Khi đó ta giận, vậy bây giờ sao?


      Tưởng Phẩm Nhất hơi áy náy. ra Phó Dục Thư vốn cần hao tổn tinh thần vì những chuyện này. Nếu như phải vì , thậm chí có thể giải được bí mật của Hòe Viên, bắt hết tất cả nhân vật khả nghi.


      che giấu điều phát , chẳng cho Tống Vân biết gì hết. tại lại giằng co với cha , xem ra là tội nhân thiên cổ mà.


      Phó Dục Thư chậm rãi cúi đầu, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn. Lúc ngẩng đầu phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên.


      đứng lên giúp đặt thức ăn lên bàn, giới thiệu nho nhã lịch : "Nhưng món này đều là đặc sản địa phương, nhà hàng này làm cũng tệ, bác Tưởng nếm thử ."


      Tưởng Thặng nghiêm túc cầm lấy chiếc đũa gắp miếng, thong thả nhai nuốt coi như là nếm xong.


      " việc chính ." Tưởng Thặng thản nhiên, "Cậu nghĩ cũng lâu rồi, còn chưa nghĩ ra sao?" Ánh mắt của ông vô cùng phức tạp. Phó Dục Thư nhìn vào mắt ông cảm thấy con đường tương lai tối tăm.


      "Tôi thích nghe lời dối trá. Nếu như cậu muốn gì đó lừa gạt tôi, vậy chi bằng cậu đừng gì cả. Tôi trực tiếp dẫn nó về nhà." Tưởng Thặng tiếp.


      Phó Dục Thư thở dài, tựa vào ghế day day thái dương, : "Chuyện này rất phiền phức. Cháu và bác đều biết là Phẩm Nhất đồng ý với lời của bác. Nhưng bắt ấy rời khỏi cháu, cháu cũng đồng ý."


      Lòng Tưởng Phẩm Nhất vô cùng chua chát vì lời của Phó Dục Thư. rằng đồng ý để rời khỏi , chứ phải đồng ý. Ý nghĩa của những lời này rất khác biệt. Vốn là chủ động tìm , nhưng bây giờ biến thành thích nhiều hơn, như vậy ở bên cạnh cha cũng ổn định hơn. là lúc nào cũng rất thỏa đáng, thỏa đáng đến mức khiến người ta luyến tiếc.


      "Phó tiên sinh, cậu là người thông minh, cậu nên biết lựa chọn thế nào là tốt nhất cho nó. Chuyện này gần đây tôi mới nghĩ thông suốt, nếu tôi cũng thả nó đến tìm cậu." - Tưởng Thặng thở dài cái, - "Nó là con duy nhất của tôi, tôi cũng muốn nó rời khỏi mình nhưng tôi có cách nào, tôi có lựa chọn nào khác."


      Phó Dục Thư ngay sau đó: "Cháu muốn chuyện riêng với bác chút, bác xem có được ?" Lúc hỏi cũng nhìn đến biểu của Tưởng Phẩm Nhất chỉ nhìn Tưởng Thặng, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.


      Tưởng Thặng nhìn trong giây lát rồi với Tưởng Phẩm Nhất: "Phẩm Nhất, con ra ngoài hóng gió chút ."


      Tưởng Phẩm Nhất mím môi : "Con thể nghe hai người chuyện sao? Con biết hết tất cả mọi chuyện mà, hai người cần gì phải tránh con chứ?"


      Tưởng Thẳng gạt qua bên: "Cái này con phải hỏi cậu ta."


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư khẽ cau mày : "Ngoan nào, em muốn biết sau này cho em biết."


      gạt , đành phải ra ngoài. Tuy rất muốn biết nội dung câu chuyện của họ nhưng tại cũng phải là lúc bốc đồng.


      Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi phòng để lại gian riêng tư cho Phó Dục Thư và Tưởng Thặng. Tưởng Thặng cất lời trước: " tại cậu có thể rồi."


      Phó Dục Thư khẽ gật đầu: "Bác Tưởng, cháu cũng vòng vo nữa. Chắc bác biết cháu điều tra được những gì, nếu bác thể nào thỏa hiệp dễ dàng như vậy." - thẳng thắn - "Bác lo lắng việc bại lộ liên lụy đến Phẩm Nhất cho nên hi vọng bây giờ ấy theo cháu, giải trừ quan hệ với gia đình bác."


      Tưởng Thặng phủ nhận mà thừa nhận thẳng thắn: "Đúng là như vậy, sau đó sao?"


      Phó Dục Thư khẽ cười, tiếp: "Nhưng bác cũng hiểu Phẩm Nhất, với tính cách ấy tuyệt đối thể nào vì cháu mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Cháu tự nhận sức quyến rũ của mình còn chưa đủ lớn đến mức khiến mang tính cách như ấy làm chuyện như vậy vì cháu. Cho nên chúng ta chỉ có thể đổi lại phương pháp thôi."


      Vẻ mặt Tưởng Thặng hơi tuyệt vọng: "Cậu cảm thấy còn có cách khác sao?"


      Phó Dục Thư đứng lên hai tay chống lên bàn, từ từ kéo gần khoảng cách với Tưởng Thặng. Gương mặt tuấn cơ trí lại bình thản ung dung, thản nhiên : "Trước tiên bác dẫn Phẩm Nhất về thành phố Bình Giang, sau khi trở về vờ như đàm phán với cháu thất bại, làm yên lòng những người mà bác thể tiết lộ ra đây. Cháu cho Phẩm Nhất nghe phải làm sao, trong thời gian ngắn cháu liên lạc với ấy cho đến khi cháu làm tất cả chuyện này."


      Tưởng Thặng cười tự giễu: "Sau khi làm ràng sao? Phẩm Nhất phải vẫn bị liên lụy sao? Lẽ nào cậu muốn bao che cho nó? Đây chính là phạm pháp."


      Phó Dục Thư thẳng người, chắp tay ra sau vòng trong phòng, : " ra bác cần phải lo lắng cho Phẩm Nhất. Cho đến bây giờ ấy còn chưa giúp các người làm bất cứ chuyện gì, cũng biết nội tình của các người, có trách nhiệm gì pháp luật cả. Quan trọng là sau khi bác đưa ấy về phải bảo vệ tốt cho ấy, đừng để những người kia ép ấy giống như bác ngày trước." - khéo - "Bác chịu tiết lộ cho cháu biết những người đó là ai cháu chỉ có thể giao gánh nặng này cho bác thôi. Nếu ấy muốn rời khỏi bác trước mắt đây chính là cách xử lý tốt nhất."


      Tưởng Thặng ngẩng đầu lên suy nghĩ tính khả thi. Tuy biết con rời khỏi mình mới là an toàn nhất, nhưng ông cũng hiểu với tính cách con tuyệt đối bỏ mình mà .


      Tuy thái độ nhiều năm nay của ông đối với tốt, nhưng trong tận đáy lòng ông rất . Ông làm tất cả mọi chuyện cũng vì chỉ là ông giỏi biểu đạt, luôn làm mặt khó chịu. Con của ông đương nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của cha, cho nên càng chịu rời khỏi cha trong lúc mấu chốt này.


      Chuyện này khó giải quyết vô cùng, mỗi người đều cần suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào. Là người trong cuộc Tưởng Phẩm Nhất cũng nên suy nghĩ kỹ.


      Sau khi rời khỏi phòng đến ngồi ở khu nghỉ ngơi ở đại sảnh. tại thời gian còn sớm nơi này chỉ có mình , rất an tĩnh thích hợp để mình suy nghĩ. Nhưng khiến người ta bất ngờ chính là ngồi xuống bao lâu nơi này lại có thêm người. Người này xuất tại đây khiến Tưởng Phẩm Nhất vô cùng kinh ngạc.


      Cổ Lưu Thâm chầm chậm ngồi xuống đối diện Tưởng Phẩm Nhất, thoạt nhìn cũng phong trần mệt mỏi như Tưởng Thặng. mặc áo khoác ngoài màu đen dài đến bắp đùi, cổ áo dựng thẳng, trong cổ áo còn quấn chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm. Màu đậm càng tôn lên gương mặt tái nhợt của ta. Màu trắng này khác với vẻ trắng nõn của Phó Dục Thư, nó có chút bệnh hoạn, khỏe mạnh.


      " phải em ăn cơm ở trong đó với bọn họ sao?" Cổ Lưu Thâm mở lời trước, giọng nhuốm màu ngấm ngầm và mơ hồ quen thuộc của riêng ta.


      Tưởng Phẩm Nhất lạnh nhạt hỏi : "Sao lại ở đây? Ba tôi cho biết hành tung của ông, nhất định là lén đến."


      Cổ Lưu Thâm bị câu của khiến phì cười, ta chậm rãi: "Sao lại lời khó nghe như vậy. chỉ nghe chú Tưởng đặt vé máy bay đến đây, chợt nhớ ra mình cũng chưa từng rời khỏi thành phố Bình Giang, nên muốn cùng để mở rộng tầm mắt thôi. Vậy mà bị em giống như là làm chuyện hèn hạ vậy."


      Mặt Tưởng Phẩm Nhất vẫn lạnh lùng xa cách với ta như cũ: "Tại sao biết tin ba tôi đến đây? giám thị ông à?"


      Cổ Lưu Thâm sâu xa: "Phẩm Nhất, sao em lại ngây thơ như vậy? nào có lá gan giám thị chú Tưởng chứ. ra chú Tưởng vừa hành động có rất nhiều người biết. Mà lại trùng hợp có mối quan hệ thân mật với những người này nên biết được thôi."


      Tưởng Phẩm Nhất mơ hồ cảm thấy nơi này cất giấu bí mật rất lớn. muốn bản thân biết đáp án, cho nên im lặng thêm gì nữa.


      Nhưng Cổ Lưu Thâm cho trốn tránh, thẳng ra: "Phẩm Nhất mấy nhà trong Hòe Viên của chúng ta chẳng ai trốn thoát đâu. Bất cứ người nào trong chúng ta có hành động những người khác đều biết cả. Cha em chắc chắn biết , kết quả hôm nay ông chuyện với Phó Dục Thư ảnh hưởng lớn đến vận mệnh sau này của em."


      ta đứng lên rồi ngồi xuống cạnh Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất lập tức ngồi xích ra né tránh ta. ta cũng để ý, ngồi tại chỗ : "Phẩm Nhất, kết quả cuối cùng em nhất định phải theo cha em về thôi, tự em cũng hiểu . Phó Dục Thư thể vì em mà bỏ qua thành tựu có thể đạt được của mình. Em theo ta người trong Hòe Viên cũng bỏ qua cho em. Em cần gì phải chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ? Để em tốt sao? Từ chúng ta lớn lên cùng nhau, lẽ nào tình cảm còn bằng với người em mới chỉ vừa biết có vài tháng?"


      Tưởng Phẩm Nhất bình tĩnh: " đừng nên so sánh với ấy. Việc này thể so sánh được. Tình cảm kỳ lạ ở điểm này, có người quen biết cả đời cũng chỉ cảm thấy có thể làm bạn, thậm chí cả bạn cũng làm được. Nhưng có người chỉ cần nhìn cái cũng biết cả đời này chính là người ấy."


      Cổ Lưu Thâm nghe xong lại cười, vẻ mặt ta giễu cợt hơi nhích đến ngồi gần , thành khẩn: "Phẩm Nhất, đến cùng là bao giờ em mới chịu lớn đây. Em sống hai mươi lăm năm trong Hòe Viên, lẽ nào em vẫn sao? Thân là người Hòe Viên em có thể có tình cảm nhưng tuyệt đối thể xử theo cảm tính."


      Tưởng Phẩm Nhất phút chốc đứng lên: "Cổ Lưu Thâm điên à. Lẽ nào có tình cảm ư. Đến tột cùng là sao cứ muốn quấy rầy tôi. thể tìm người khác sao? Cho dù có tình cảm cũng đừng ép buộc người khác phải giống như vậy."


      Cổ Lưu Thâm đứng lên phật ý nheo mắt lại, ngón trỏ đặt lên môi: "Suỵt, thôi, cẩn thận bị người ta nghe thấy."


      giơ tay vỗ vỗ bả vai Tưởng Phẩm Nhất, cảm giác cứng người lại dưới tay , thờ ơ : "Phẩm Nhất, em đúng. ra cũng có cảm tình, nhưng chỉ tin người khác thôi." Ánh mắt ta thẳng thắn sắc bén khiến Tưởng Phẩm Nhất thể trốn vào đâu, giống như chính là người mà ta tin vậy.


      "Chuyện này liên quan đến tôi." Tưởng Phẩm Nhất lui ra sau bước nới dài khoảng cách giữa hai người.


      Cổ Lưu Thâm thản nhiên: "Đúng vậy, chuyện liên quan đến em, tất cả đều do hoàn cảnh sai lầm. Nếu như có thể lựa chọn, tình nguyện đầu thai, cũng muốn sinh ra ở Hòe Viên." - xong, ta nhìn lướt qua cửa ra vào ở hành lang phía trước - "Chắc là bọn họ sắp ra đây rồi, hôm nay đến đây thôi, chờ em ở Hòe Viên." - Dứt lời, ta nở nụ cười thành khẩn vẫy tay tạm biệt rồi nhanh chóng rời .


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo phương hướng Cổ Lưu Thâm biến mất, lâu sau lại nghe thấy tiếng Phó Dục Thư gọi ở phía sau cách đó xa: "Phẩm Nhất."


      Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại nhìn , trong lòng nghĩ nhất định có biện pháp xử lý vẹn toàn. Mình có thể cần rời khỏi cha, cũng cần rời khỏi . rất tin tưởng có thể làm tốt mọi chuyện, nhưng khi đến gần lại buông câu ngay trước mặt cha : "Em về với bác Tưởng trước ."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28



      Tưởng Phẩm Nhất muốn nổi giận, nhưng phát mình cách nào lên tiếng. Cơn tức tối nghẹn ở ngực biết phải bùng phát thế nào, đứng đó rất lâu cũng để ý đến người khác. Tưởng Thặng và Phó Dục Thư thấy vậy đều vô cùng lo lắng.


      Trước khi Tưởng Thặng cất tiếng hỏi, Phó Dục Thư đứng gần hơn ông lên tiếng hỏi trước:


      "Sao vậy?"


      Tưởng Thặng cau mày nhìn con mình được Phó Dục Thư ôm vào lòng cúi đầu hỏi han, ông có cảm giác như bị giành mất con. Nhưng ông cũng hiểu ông thể nào ở bên con cả đời, cuối cùng có ngày ông phải giao con ột người đàn ông khác, ngày đó nhanh đến thôi.


      Tưởng Phẩm Nhất nắm chặt tay tránh khỏi vòng tay của Phó Dục Thư, ngửa đầu hỏi :


      "Đây chính là kết quả cuộc chuyện của hai người sao? Bảo em trở về ư?"


      Phó Dục Thư trấn an:


      "Em đừng giận, hãy nghe hết." - nhanh chóng giải thích - "Tạm thời em về với bác Tưởng trước giả vờ như là đàm phán được với , chờ sau khi chuyện được giải quyết hết toàn bộ, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."


      Mũi Tưởng Phẩm Nhất hơi chua xót:


      "Nhưng có nghĩ đến những chuyện này phiền phức như vậy, chờ đến khi giải quyết được biết phải mất bao nhiêu lâu? Trong khoảng thời gian này chúng ta làm sao?"


      Vẻ mặt Phó Dục Thư phức tạp quay chỗ khác, dường như có cách nào đối mặt với . ra sao cảm thấy khổ sở chứ? Nhưng là đàn ông, thể tỏ ra giống như Tưởng Phẩm Nhất. cách khách quan, phải chịu đựng tất cả phiền muộn trong lòng như thế càng khổ hơn.


      Tưởng Thặng chen giữa hai người thản nhiên cất lời:


      "Nếu như hai người xong rồi mau chóng lên đường thôi. Vẫn còn kịp chuyến bay đêm, tôi dự định ở lại đây."


      Tưởng Phẩm Nhất mím chặt môi đứng tại chỗ, cố chấp nhìn Phó Dục Thư. Trong lòng biết mình thể tùy hứng, nhưng vẫn cách nào ngoan ngoãn làm theo lời của .


      Phó Dục Thư quay lại gật đầu:


      "Trở về , cháu đưa hai người đến sân bay."


      ra khỏi nhà hàng trước. Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo bóng lưng , đôi mắt vốn ửng đỏ thoáng chốc rơi lệ.


      Tưởng Thặng đành lòng nhìn con đau lòng, ông đành khẽ :


      "Sau khi trở về con có thể gọi điện thoại cho cậu ta. Chẳng qua là hai người thể gặp mặt nhau thôi, như vậy khó lắm sao?"


      Tưởng Phẩm Nhất hít mũi cái hỏi lại cha:


      "Ba, mỗi lần ba đến viện điều dưỡng đều chỉ đứng ở cửa ngóng vào bên trong. ràng nhìn thấy mẹ nhưng vẫn nhịn được đứng đó. Sao ba lại như vậy? vào hoặc dứt khoát bỏ khó lắm hay sao?"


      Tưởng Thặng bị hỏi đến á khẩu trả lời được. Lúc này ông mới phát con mình trưởng thành rồi.


      Hai cha con im lặng ra khỏi nhà hàng, Phó Dục Thư dừng xe trước cửa. Tưởng Thặng lên ngồi ghế sau, Tưởng Phẩm Nhất chần chờ chút rồi cũng vào ngồi bên cạnh cha, ghế lái phụ chiếc xe màu đen bị bỏ trống .


      Phó Dục Thư chờ hai cha con họ ngồi xong liền khởi động xe, tai đeo tai nghe bluetooth trò chuyện. Bên kia điện thoại quả là người bạn làm ở công ty hàng . Nội dung câu chuyện là đặt vé máy bay giúp cho Tưởng Phẩm Nhất và Tưởng Thặng.


      trò chuyện được nửa, Phó Dục Thư nhìn kính chiếu hậu :


      "Phẩm Nhất, cho biết số giấy chứng minh của em và bác Tưởng ."


      Tưởng Phẩm Nhất do dự lấy giấy bút trong ba lô ra, viết số chứng minh của và cha rồi đưa cho Phó Dục Thư. Phó Dục Thư đọc cho đối phương xong cúp máy, với hai người phía sau:


      "Vé máy bay đặt xong rồi, bác Tưởng đưa Phẩm Nhất lấy là được."


      Tưởng Thặng tuy là người thô lỗ, nhưng có nghĩa là ông bất lịch . Ông cảm ơn Phó Dục Thư thu xếp:


      "Cám ơn, làm phiền cậu rồi."


      Phó Dục Thư khẽ lắc đâu, chỉ đáp lại "nên mà" rồi gì nữa. Gương mặt của ngừng trong ánh đèn đường tối tối sáng sáng, vẻ mặt cũng khó chịu.


      Thời gian còn sớm, xe đường còn nhiều, Phó Dục Thư lái xe mạch đến khách sạn Tưởng Phẩm Nhất ở lúc trước, dừng xe xong mới :


      "Đưa thẻ phòng cho , lấy vali giúp em."


      Tưởng Phẩm Nhất "em với " xong rồi xuống xe, để có cơ hội từ chối.


      Phó Dục Thư gật đầu với Tưởng Thặng, mở cửa xuống xe đuổi theo Tưởng Phẩm Nhất. thấy thẳng về phía trước cũng nhìn mình lấy cái, trong lòng mâu thuẫn vô cùng.


      Sau khi vào thang máy, chỉ còn hai người bọn họ, cuối cùng Phó Dục Thư cách nào im lặng nữa ép Tưởng Phẩm Nhất quay mặt lại nhìn mình:


      "Em đừng như vậy, biết em vui nhưng cũng có cách nào."


      Tưởng Phẩm Nhất thừa nhận.


      "Em vui, em cũng biết có cách nào. Nhưng tâm trạng này ngay cả bản thân em cũng khống chế được. Có lẽ sau khi trở về quá lâu gặp cũng có thể quên ."


      Phó Dục Thư : "Em muốn quên cái gì?"


      Tưởng Phẩm Nhất : " xem em quên cái gì?"


      Phó Dục Thư muốn cửa thang máy mở ra, ngoài cửa nam nữ ngơ ngác nhìn bọn họ. lúng túng kéo tay Tưởng Phẩm Nhất ra khỏi thang máy, về phía phòng của .


      Tưởng Phẩm Nhất theo phía sau cùng nhau trở về phòng, yên lặng thu dọn hành lý, sau khi thu dọn xong tất cả gọi : " thôi."


      Phó Dục Thư xoa xoa thái dương: "Đừng tức giận được em?"


      Tưởng Phẩm Nhất : "Em biết rồi, cần để ý đến em, là tự em suy nghĩ thông."


      Phó Dục Thư thở dài : "Sau khi trở về cũng đâu phải là hoàn toàn liên lạc. biết chuyện của Hòe Viên rất phức tạp, muốn giải quyết phải trong sớm chiều. Chúng ta có thể gọi điện thoại, video call, bao gồm cả gặp mặt cũng phải là hoàn toàn được. Chỉ cần thu xếp tốt để người ta phát là được mà."


      Tưởng Phẩm Nhất nhếch khóe môi: "Vụng trộm sao?"


      Phó Dục Thư nở nụ cười bất đắc dĩ, vẻ mặt nhìn Tưởng Phẩm Nhất vô cùng xấu hổ. Tưởng Phẩm Nhất đành lòng làm khó , bắt buộc mình nở nụ cười xem như hòa giải cuộc cãi vã của bọn họ.


      Đường ra sân bay có nhiều xe cộ, họ nhanh chóng đến nơi. Phó Dục Thư đưa Tưởng Thặng và Tưởng Phẩm Nhất đến lấy vé máy bay và làm thủ tục đăng ký xong rồi đưa bọn họ đến cửa an ninh. Trước khi qua cửa an ninh, Phó Dục Thư lời tạm biệt với họ.


      "Nghỉ ngơi cho tốt máy bay, sau khi về đến nơi gọi cho ." Lời này là với Tưởng Phẩm Nhất.


      Tưởng Phẩm Nhất gật đầu : "Khi nào trở lại?"


      Tưởng Thặng chen lời vào: "Có trở lại hay sao, con quên phải làm thế nào rồi hả? Phẩm Nhất, ba hi vọng con hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này, biết nhẫn nhịn, nếu rất phiền phức."


      Phó Dục Thư biết Tưởng Thặng lo lắng Tưởng Phẩm Nhất bị những nhân vật nguy hiểm náu trong Hòe Viên phát , rồi rơi vào tình cảnh thể tự vệ. Cho nên phản bác lời ông , ngược lại gật đầu đồng ý.


      Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại được là khó chịu ở đâu. Đầy lời muốn nhưng cũng ra được, chỉ vội vàng thốt ra câu " thôi" rồi bước qua cửa an ninh trước.


      Phó Dục Thư nhìn theo bóng lưng của với Tưởng Thặng: "Bác Tưởng, hi vọng bác cũng có thể thực được lời hứa trông nom ấy chu đáo."


      Ánh mắt Tưởng Thặng phức tạp nhìn : "Cậu đừng quên nó là con của ai. Nhiều năm qua nó cũng được tôi trông nom an toàn, nếu như phải cậu xuất có lẽ còn tốt hơn nữa." Dứt lời ông cũng bỏ .


      Phó Dục Thư đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn trần nhà, đột nhiên cảm giác vô cùng mệt mỏi. Dường như có bất cứ ai giúp đỡ , cũng có bất cứ ai cổ vũ . Nhưng chuyện này là do chính ôm vào, ai ép , trách được ai cả. hi vọng nhận được chút hồi đáp để có thể đối phó với những chuyện khó giải quyết kia, sau khi vượt qua mọi chông gai mới có thể đến ngày mai tươi sáng.


      Hơn mười hai giờ đêm Tưởng Phẩm Nhất trở lại thành phố Bình Giang, bắt taxi về Hòe Viên với cha. Trước khi trở về nơi mình sinh sống hai mươi lăm năm qua hề có cảm giác thay đổi gì. Nhưng khi đặt chân vào Hòe Viên lại cách nào bình tĩnh được nữa. Vốn là đêm khuya yên tĩnh nhưng từng căn hộ trong Hòe Viên đều sáng đèn rực rỡ. ban công lầu mỗi căn nhà đều có người đứng, giống như chờ họ trở về.


      Tưởng Thặng ôm chặt bả vai Tưởng Phẩm Nhất cho nhìn lung tung, bảo vệ về phía nhà mình. Lúc đến cửa buông ra để mở cửa, Tưởng Phẩm Nhất kiềm được nhìn lướt qua nhà Phó Dục Thư, phát vậy mà nơi đó cũng sáng đèn.


      Tưởng Phẩm Nhất chợt nhớ đến Phó Dục Thư phải giả vờ như tan vỡ với rồi, cho nên lập tức chuyển mắt lại nhìn nữa. xác định được lầu kia phải chăng có người hay .


      Đến khi cha mở cửa lôi vào nhà nhanh chóng chạy về phòng mình, kéo rèm cửa sổ lại dè dặt nhìn qua khe hở, vất vã hồi lâu mới thăm dò được tình trạng phía đối diện.


      Tuy sáng đèn nhưng trong nhà dường như có ai, điều này khiến lòng yên tâm hơn rất nhiều. lần nữa kéo kín cửa sổ đến bên giường gọi điện thoại cho Phó Dục Thư.


      Phó Dục Thư nhanh chóng nghe điện thoại, tiếng tỉnh táo ràng cho thấy vẫn luôn chờ : "Là , về đến nhà rồi à?"


      Tưởng Phẩm Nhất : "Em về đến nhà rồi. Em phát việc kỳ quái. Lúc em và cha vừa vào Hòe Viên mọi nhà đều bật đèn lên, tầng đều có người nhìn bọn em. Ngay cả nhà cũng sáng đèn."


      Phó Dục Thư hít vào hơi, trầm ngâm trong chốc lát rồi : "Bây giờ sao?"


      Tưởng Phẩm Nhất đến bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài lần nữa, cẩn thận quan sát chút rồi : "Bây giờ đèn tắt hết rồi..."


      Phó Dục Thư bên kia điện thoại như đứng lên khỏi ghế, qua lại trong phòng: "Em ngủ trước , những chuyện này để giải quyết, em nhớ kỹ lời dặn em nhé."


      Tưởng Phẩm Nhất lưu luyến: "Vậy cũng nghỉ ngơi sớm chút, đừng làm việc trễ quá."


      Phó Dục Thư ừ tiếng, đương định thúc giục ngủ lại nghe : "Hôm nay em tùy hứng quá, mệt mỏi vì em như vậy mà em còn giận dỗi . Là em hiểu chuyện, đừng giận em nhé."


      Phó Dục Thư thoáng sửng sốt đột nhiên cảm thấy mình có khổ có mệt hơn nữa cũng đáng giá.


      "Làm sao lại giận em chứ." - Tiếng Phó Dục Thư dịu dàng - "Em hiểu là tốt rồi."


      Tưởng Phẩm Nhất mím môi khẽ : "Vậy nhớ ngủ sớm chút."


      " biết rồi em ngủ trước , đừng quan tâm mấy chuyện này, xem như chưa từng xảy ra gì hết." - Phó Dục Thư .


      "Được, em cúp máy đây."


      "Ngủ ngon."


      Cúp điện thoại, Tưởng Phẩm Nhất vội tắm rửa ngủ dưới hối thúc của cha. Tuy quá trình vào giấc ngủ khá khó khăn, nhưng bởi vì ngồi máy bay và ngồi xe quá lâu nên cũng mệt mỏi, cũng tạm có thể ngủ được.


      Người ngủ được chính là Phó Dục Thư. Khi nghe thấy tin tức Tưởng Phẩm Nhất , biết chuyện phức tạp hơn tưởng tượng nhiều. thể chuyện này cho Tống Vân biết. Nếu sắp tới Tống Vân xuất ở Hòe Viên vậy chứng minh Tưởng Phẩm Nhất và chưa cắt đứt quan hệ. Người khác ở Hòe Viên nhưng lại biết chuyện xảy ra nơi đó, chẳng khác gì đánh mà khai mình có "cơ sở ngầm".


      Đối thủ lần này gặp phải lợi hại hơn tất cả đối thủ trong đời nhiều. nhận thấy chuyện của Hòe Viên có lẽ còn đặc sắc hơn cả những gì viết trong sách nữa.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30



      Trong lời của Nhậm Hi mang theo ý chỉ trích nhưng Phó Dục Thư có phản ứng gì đặc biệt. cầm lấy chiếc túi màu đen trong tay, đẩy cặp kính gọng sóng mũi: "Có vấn đề gì ? Nếu như sợ giờ này dễ kêu xe để gọi điện thoại cho Khương Giảo, bảo cậu ta đến đây đón em."


      Lời này, vẻ mặt này giống hệt với biểu lúc ban đầu khi Nhậm Hi muốn ly hôn với . Khi đó cũng được Khương Giảo đón như vậy. Có điều lúc đó người muốn chính là , còn bây giờ là bị đuổi .


      Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy tiếng giày da giẫm lên lá rụng. nhìn về phía Phó Dục Thư, phát bước đến trước mặt và Cổ Lưu Thâm.


      Ánh mắt rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn nhìn bàn tay Tưởng Phẩm Nhất bị buộc tay trong tay với Cổ Lưu Thâm hồi. Tuy biết bây giờ phải là lúc xử theo cảm tính nhưng vẫn đưa tay kéo cánh tay Tưởng Phẩm Nhất lại, lôi rời khỏi Cổ Lưu Thâm về bên .


      "Tôi có chút chuyện muốn với ấy, xin lỗi." - xin lỗi Cổ Lưu Thâm nhưng chẳng có thành ý gì rồi liền kéo Tưởng Phẩm Nhất vào nhà mình. Từ đầu đến cuối cũng nhìn lấy Nhậm Hi cái. Điều này rốt cuộc khiến Nhậm Hi hoàn toàn hiểu ra giữa bọn họ còn gì nữa cả.


      Hai tay Cổ Lưu Thâm chắp ra phía sau đứng trước cửa Tưởng gia. Ở trong nhà Tưởng Thặng sớm nhìn thấy tất cả. Màn đêm buông xuống, ông nhìn cảnh phức tạp bên ngoài từ cửa sổ tầng trệt. Tuy ông cảm thấy bất mãn với kích động của Phó Dục Thư, nhưng ông lại cảm thấy Phó Dục Thư làm như vậy mới xem như có tình cảm với con mình.


      Tưởng Phẩm Nhất bị Phó Dục Thư kéo vào nhà . Sau khi khóa cửa kéo rèm cửa sổ lại, cả căn nhà bị bao phủ trong màn đen.


      "Hôm nay thăm mẹ em." - Phó Dục Thư cởi khăn quàng cổ và bao tay ném lên ghế salon, lỏng cravat bằng giọng khàn khàn.


      Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc: " đến viện điều dưỡng ư?"


      "Phải." - quay người lại nhìn - "Tống Vân điều tra được chút dấu vết, mang tài liệu chung với đến hỏi bà. Thần trí bà tỉnh táo lắm, nhưng vẫn nhớ được số chuyện trước đây rất lâu. Có điều là bà muốn ."


      Tưởng Phẩm Nhất nhịn được : "Chuyện bà biết em đều biết, bọn có thể đừng quấy rầy bà ? Có gì muốn hỏi cứ hỏi em."


      Phó Dục Thư ngồi xuống salon, vẫy tay gọi trong bóng tối: "Được, em đến đây, hỏi em."


      Tưởng Phẩm Nhất ngần ngại đến, ngồi ghế salon đối mặt với . Trong bóng tối chỉ có thể thấy mắt kính của , nhìn ra ánh mắt dưới tròng kính kia là như thế nào.


      " muốn hỏi cái gì?" ngượng ngùng hỏi, cảm giác khí quá mức mờ ám.


      Phó Dục Thư cởi măng sét xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc trắng nõn. Bàn tay từ từ choàng qua vai Tưởng Phẩm Nhất, kéo vào lòng mình.


      Tưởng Phẩm Nhất tựa vào lòng , cằm đặt lên bờ vai . Trong hơi thở của tràn ngập hương vị thanh nhã tươi mát người . Tay từ vai trượt xuống bên hông , đặt vùng eo mang theo chút trêu đùa.


      "Mới vừa rồi Nhậm Hi với , Cổ Lưu Thâm em là vị hôn thê của ta." - Phó Dục Thư từ tốn cất lời, trong giọng điệu nghe ra vui hay giận.


      Tưởng Phẩm Nhất bực bội: "Là ta đơn phương, chú Cổ muốn em và ta qua sang năm kết hôn. Điều này sao được, sao em lại lấy ta chứ?"


      "Vậy em muốn lấy sao?" - Phó Dục Thư nhận ra ý chính, hỏi rất thẳng thắn.


      Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác, trợn mắt trong bóng tối: "Em... em muốn lấy , nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể lấy được."


      Phó Dục Thư ừ tiếng, có chút bùi ngùi: "Con người , mục tiêu mỗi giai đoạn đều đặt ra vì người khác. Lúc tuổi còn trẻ là vì cha mẹ, sau khi cưới là vì gia đình, giành giải thưởng cũng phải là vì hư danh uyên bác cá nhân gì. Tuy cuối cùng kết quả cuộc hôn nhân của thất bại nhưng phản đối việc bắt đầu cuộc hôn nhân thứ hai. sửa chữa những khuyết điểm của mình ở cuộc hôn nhân thứ nhất, để chúng ta vào vết xe đổ." - nắm tay , dịu dàng - "Cho nên chờ giải quyết xong chuyện phiền phức ở Hòe Viên em lấy nhé."


      Tưởng Phẩm Nhất vùi mặt vào lòng , ngừng gật đầu. Nước mắt bất giác tràn mi, thấm ướt áo sơ mi trước ngực . từ từ nhích ra xa, nén giọng rất khẽ: "Em làm ướt áo rồi, tính sao hả?"


      Tưởng Phẩm Nhất thoáng ngơ ngác, : "Em giặt sạch lại cho ."


      Phó Dục Thư gật gật đầu : "Vậy cởi ra đưa em nhé?"


      Tưởng Phẩm Nhất vội gật đầu: "Được" - khờ khạo .


      Phó Dục Thư khẽ nhoẻn môi, nâng mắt kiếng trong bóng tối, bắt đầu cởi từng chiếc nút áo. Nụ cười như như trong hành động ung dung cùng với ánh trăng dần dần sáng ngời khiến trong lòng Tưởng Phẩm Nhất dâng lên tia bất thường.


      "... Em, có cần em tìm áo cho thay ?" - Tưởng Phẩm Nhất hơi muốn trốn.


      Phó Dục Thư cởi hai ba nút, kéo áo vứt sang bên, đưa tay kéo vào lòng, cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng ngần của , trầm giọng: "Làm em sợ à?"


      " có, có." - Tưởng Phẩm Nhất mạnh miệng, hoảng hốt nhìn lướt qua cổ tay mình bị nắm, khắp trong đầu đều là hình ảnh thân người để trần của .


      ràng bình thường thấy tập thể thao nhưng đường nét cơ bắp cánh tay lại hoàn mỹ khiến người ta cách nào bỏ qua.


      "Em biết bây giờ muốn làm gì ? ra có chút hơi lỗ mãng, cũng hơi có trách nhiệm. Nhưng khi nhìn thấy Cổ Lưu Thâm nắm lấy tay em liền muốn làm như vậy." - Phó Dục Thư hôn từ cổ mạch đến cằm, cuối cùng đến trán , rồi lại vừa hôn tha thiết vừa ôm chặt lấy , hoàn toàn ngần ngại lạnh lẽo bên ngoài áo . Chân dài hơi nghiêng so với mặt đất, tư thế gợi cảm khôn tả.


      Tưởng Phẩm Nhất khẩn trương bắt lấy cánh tay : "Em biết muốn làm gì."


      Phó Dục Thư thoáng cười, hỏi : "Em xem muốn làm gì?"


      Tưởng Phẩm Nhất ngước mắt nhìn chút, do dự hồi lâu bỗng tháo mắt kiếng ra, hôn lên mắt .


      Phó Dục Thư sửng sốt, thân thể hơi cứng ngắc. Dường như nghĩ đến Tưởng Phẩm Nhất đáp lại bằng cách này. nghĩ rằng né tránh thậm chí thẳng, cũng ngờ lại đổi ý nghĩ trong đầu thành hành động.


      "Em..." Lần này đến phiên biết nên gì.


      Tưởng Phẩm Nhất đặt mắt kiếng của lên bàn, đưa lưng về phía cởi áo khoác ra. Chiếc váy liền màu đen ôm sát tôn lên trọn vẹn vóc dáng yểu điệu của . Cho dù là trong bóng tối cũng khiến người khác nhìn say mê.


      Phó Dục Thư muốn ngăn tiếp tục cởi quần áo, nhưng kịp lên tiếng. Tưởng Phẩm Nhất kéo khóa váy, cởi chiếc váy xuống chỉ còn mặc áo lót bên trong. Sau đó từ từ khom lưng cởi xuống chiếc quần tất, chỉ mặc đồ lót chậm rãi quay về phía .


      đứng dưới ánh trăng, thầm cách can đảm: "Chuyện muốn làm em cũng muốn."


      Đôi mắt đen của Phó Dục Thư nhìn chăm chú. đến bên , sà vào lòng , da thịt trần kề sát vào nhau, gần như cảm thấy lạnh.


      "Ở chỗ này sao?" cẩn thận hỏi.


      Người đẹp trong lòng, còn là người đẹp mà mình ao ước, dù là Liễu Hạ Huệ cũng thể ngồi yên rối loạn được, huống chi là Phó Dục Thư.


      Phó Dục Thư gắng gượng để tinh thần và cơ thể mình đều tỉnh táo lại, nén nhịn hỏi Tưởng Phẩm Nhất: "Em biết em làm gì ?"


      Tưởng Phẩm Nhất chẳng mảy may do dự: "Dĩ nhiên em biết, bây giờ em rất tỉnh táo. Em chỉ lo tỉnh táo thôi."


      Phó Dục Thư nghe vậy bế Tưởng Phẩm Nhất thẳng lên lầu, bước chân nhanh chóng đến trước cửa phòng ngủ, đá cửa ra bước vào phòng.


      Tiểu Hùng vốn ngủ giường nghe thấy tiếng động liền nhảy xuống, ngừng kêu lên meo meo.


      Phó Dục Thư đặt Tưởng Phẩm Nhất lên giường, vén chăn đắp lên hai người. Đôi chân trói chặt lấy đôi chân thon dài mềm mại của , hơi thở dồn dập chút, : "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."


      Tưởng Phẩm Nhất nhịn được bật cười. Tuy rất xúc động nhưng vẫn nhịn được phá hư bầu khí, nén cười : "Có phải lúc hôn em cũng còn muốn hỏi ý kiến 'có thể cho hôn em cái' hay hả?"


      Phó Dục Thư nghiêm túc: "Đúng, sau đó còn hỏi em, có thể tiến vào ?"


      Tưởng Phẩm Nhất bị câu hỏi thẳng thắn này làm đỏ mặt, ngón tay cào lên lưng hai cái, vì dùng sức hơi mạnh nên để lại mấy vết đỏ. Nhưng có vẻ đau lòng, kiên nhẫn : "Có thể."


      Cho nên buổi tối hôm đó xảy ra chuyện mà trong mắt rất nhiều người nó nên xảy ra. Thậm chí bản thân họ cũng ngờ đến ngày hôm nay trong phút nóng vội khiến họ trao hết cho nhau. Họ đều từng có tưởng tượng rất đẹp, có lẽ trong tương lai gần sau khi cưới, bọn họ đêm đầu tiên tuyệt vời. Nhưng ham muốn chiếm hữu và xúc động nhất thời lại khiến họ cách nào khống chế, bất chợt làm xong tất cả.


      Sau khi Phó Dục Thư kéo Tưởng Phẩm Nhất , Tưởng Thặng định cản Cổ Lưu Thâm lại chuyện, giảng hòa cho Phó Dục Thư. Tránh để Cổ Lưu Thâm cho người khác biết, khiến người ta hoài nghi.


      Dường như Cổ Lưu Thâm lại hoài nghi gì cả, chỉ cảm thấy Phó Dục Thư cam lòng vẫn muốn dây dưa với Phẩm Nhất mà thôi. ta cũng cảm thấy Tưởng gia có vấn đề gì. Có lẽ Phó Dục Thư cũng nghĩ như vậy cho nên mới dám làm thế.


      Tưởng Thặng ngồi trong nhà đợi con mình lâu, sáu bảy giờ sáng vẫn còn chưa ngủ. Ông vẫn kiên nhẫn ngồi ghế salon đợi ở phòng khách. Đợi đến khi mặt trời dần dần lên cao chiếu sáng cả căn nhà, con ông vẫn chưa về. Tìm ông lại là Phó Dục Thư, người ngày hôm qua mang con ông .


      Hơn bảy giờ Phó Dục Thư đến gõ cửa nhà Tưởng gia. Tưởng Thặng ra mở cửa, cũng nhìn cái nào quay vào nhà. Phó Dục Thư vào theo đóng cửa lại, cất lời xin lỗi: "Cháu xin lỗi bác Tưởng."


      Lời này vừa thốt ra, Tưởng Thặng cũng thể gạt mình xem như chưa xảy ra chuyện gì. Tay ông hơi run rẩy cầm tách trà lên uống hớp, sắc mặt khó coi: "Cậu quên cậu nhận lời với tôi cái gì rồi sao?"


      Phó Dục Thư ngồi xuống đối diện ông, thành khẩn : "Cháu nhớ, nhưng cháu vi phạm lời hứa của mình."


      Tâm trạng Tưởng Thặng kích động ném tách trà xuống đất, tiếng vỡ vụn vang dội cả tầng trệt. Phó Dục Thư im lặng ngồi trước mặt ông. Tưởng Thặng nhìn chằm chằm vào hồi lâu, thở hắt ra hơi, cam chịu : "Thôi , thôi ."


      Phó Dục Thư đứng lên đến bên cạnh ông, vịn ông để ông ngồi xuống lần nữa, lễ phép : "Phẩm Nhất còn ngủ, đợi ấy thức dậy chúng ta có thể ăn sáng cùng nhau."


      Tưởng Thặng xua xua tay: " cần, bây giờ tôi ăn vô, các người ăn . Cậu nghĩ cho tốt phải xử lý chuyện tiếp theo thế nào là được, tôi còn phải làm."


      Phó Dục Thư nhìn dáng lưng buồn bã của ông : "Bác tính khi nào thôi việc? Nếu cháu đưa bác và Phẩm Nhất trước, rồi quay lại giải quyết chuyện Hòe Viên."


      Tưởng Thặng đưa lưng về phía : " phải Phẩm Nhất đưa giấy hôn thú cho cậu xem rồi sao? giấy hôn thú kia có thông tin lối của mấy gia đình nối liền dưới lòng đất. Cửa sống, cửa chết, cậu chọn cái nào?"


      Phó Dục Thư hề ngập ngừng: "Cửa chết."


      Tưởng Thặng cười cười, ông : "Tìm đường sống trong cõi chết, xem như cậu thông minh."


      Ông mở cửa nhà, trước khi lại : "Nếu như trước khi cậu xuống nghĩ rằng có thể đụng phải vấn đề gì khó khăn ở dưới cứ đến hỏi tôi."


      Phó Dục Thư hơi kinh ngạc: "Bác biết cháu dự định xuống xem thử hả?"


      Tưởng Thặng quay đầu nhìn cái, tiếng nào, thu hồi ánh mắt rời khỏi nhà làm.


      Phó Dục Thư rời khỏi Tưởng gia, về nhà mình nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất ở lầu dưới, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn cha.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :