Hòe Viên - Tổng Công Đại Nhân (Trinh thám - full)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15



      Cổ Lưu Thâm dẫn Tưởng Phẩm Nhất chơi trò tàu lượn siêu tốc. Khi xuống tàu lượn, Tưởng Phẩm Nhất suýt nữa nôn ra, vịn tường, hai chân bủn rủn, lạnh lùng liếc Cổ Lưu Thâm ra vẻ ân cần bên cạnh cái, mơ hồ cảm thấy là ta cố ý.


      Đến khi Tưởng Phẩm Nhất hồi phục lại chút thể lực, Cổ Lưu Thâm lại lôi kéo chơi ngôi nhà ma, ta : "Thử trò này , cả ngày ở trong Hòe Viên cũng biết là ngôi nhà ma dọa người hay nơi đó dọa người nữa."


      Tưởng Phẩm Nhất vùng vẫy muốn giật cánh tay bị ta nắm ra, cau mày : "Tôi muốn chơi, tôi muốn chuyện với , tôi phải đến đây để chơi."


      Cổ Lưu Thâm mỉm cười nhìn : "Phẩm Nhất à, trong ngôi nhà ma tối đen như mực, em muốn gì cũng được mà."


      "Đúng vậy, trong đó tối đen như mực, cậu muốn làm gì cũng được cả."


      giọng đàn ông xa lạ bất chợt vang lên, khiến hai người đồng loạt nhìn sang.


      Khương Giảo dẫn cậu nhóc bảy tám tuổi đến trước mặt Tưởng Phẩm Nhất và Cổ Lưu Thâm, nhìn bọn họ với hàm ý sâu xa : " cảnh vô cùng đặc sắc nhé, tôi muốn cho Phó Dục Thư biết tôi nhìn thấy gì đây, xem cậu ta nghĩ như thế nào?”


      Tưởng Phẩm Nhất cau mày, hơi băn khoăn liếc nhìn Cổ Lưu Thâm cái. Cổ Lưu Thâm nhìn , chỉ liếc nhìn Khương Giảo : " là ai? Chuyện tôi và Phẩm Nhất làm gì hình như liên quan đến Phó tiên sinh. cho ta biết sao?"


      Dường như Khương Giảo hết sức kinh ngạc nhướng chân mày, ôm cậu nhóc bên cạnh, với cậu nhóc: "Con cưng, con xem chị này đứng đắn gì cả, trốn bạn trai mình ra ngoài hẹn hò còn chưa tính, vậy mà còn gạt người ta để người ta biết mình chỉ là đồ dự phòng. ta chẳng hiền lành gì, con lớn lên nhất thiết được như vậy nhé."


      Cậu nhóc gật đầu ngoan ngoãn : "Biết rồi ba."


      Tưởng Phẩm Nhất nhịn được nữa quay người liền bỏ , cũng quan tâm Cổ Lưu Thâm nghĩ thế nào. Dù sao như vậy, cho dù có quan tâm hay cũng cần thiết.


      Cổ Lưu Thâm nhìn bóng lưng Tưởng Phẩm Nhất đùng đùng nổi giận cái, lườm Khương Giảo : "Vị tiên sinh này, tuy tôi biết là ai, nhưng tôi phải khuyên . Tốt nhất nên bớt can thiệp vào chuyện của người khác . Dù lời hay , những chuyện này cũng đến phiên hỏi đến. càng có tư cách chửi chó mắng mèo, hành động như vậy của tốt nhất đừng nên để trẻ con học theo. Nếu trở thành loại tiểu nhân hèn hạ." Dứt lời, ta cũng quay đầu lại đuổi theo Tưởng Phẩm Nhất, chỉ để lại cho Khương Giảo bóng lưng.


      Khương Giảo ôm đứa con, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của bọn họ, khinh thường: "Tính tình như thế đáng đời ày làm dự bị." Dứt lời, ta buông cậu con trai ra, : "Con tự mình chơi , ba gửi tin nhắn cái ."


      Cậu nhóc con ngửa đầu nhìn cha mình lấy điện thoại ra nheo mắt bấm vài cái, sau đó khóe miệng nở nụ cười nắm tay cậu nhóc, vui vẻ : "Muốn chơi trò gì? Hôm nay chìu con hết."


      Cậu nhóc con chỉ vào ngôi nhà ma : "Con muốn chơi trò này."


      " thành vấn đề." Khương Giảo nắm tay con trai mua vé, có thể là chơi vui hết sức. Nhưng Phó Dục Thư ở nhà bận bịu viết bản thảo lại được hạnh phúc như vậy.


      Bông tuyết li ti vừa mới rơi xuống, Phó Dục Thư ngồi viết bản thảo tại chiếc bàn trước cửa sổ phòng sách, bệ cửa sổ ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, mái nhà thỉnh thoảng xuống vài giọt nước tuyết tan. Nếu như nhắc đến câu chuyện cũ của căn nhà này và Hòe Viên hoàn cảnh nơi này vẫn được xem là rất nên thơ.


      Phó Dục Thư tạm dừng gõ bàn phím, tựa vào ghế, tay cầm tách trà lên nhấp miếng, tay cầm điện thoại di động xem tin nhắn.


      Tin nhắn là do Khương Giảo gửi đến, nội dung đơn giản là báo cho Phó Dục Thư biết "vừa" bị cắm sừng. tại "bạn " hẹn hò với người đàn ông trông cũng tuấn lịch tại khu vui chơi thành phố Bình Giang, chơi hết trò này đến trò khác, rất là ngọt ngào.


      Phó Dục Thư yên lặng thờ ơ nhìn màn ảnh, rất lâu cũng cử động, biết suy nghĩ gì. ngồi trơ ra hồi, nhưng thay vì là ngây người, chẳng thà là suy tư. suy nghĩ đến từ lúc mới quen Tưởng Phẩm Nhất cho đến lần gặp mặt gần đây nhất. Trong quá trình này có gì đặc biệt và khác với mọi người. Nhưng lại luôn khiến cảm thấy cuộc gặp gỡ của bọn họ vô cùng đặc biệt.


      Đặt điện thoại di động xuống, tìm chút nhạc trong máy vi tính bật lên nghe. Phó Dục Thư chỉnh lớn lượng, cầm tách trà đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt bất giác rơi vào căn nhà đối diện kia. nhìn chằm chằm vào con đường thông đến đó, như là sợ bỏ qua việc gì.


      Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi khu vui chơi liền về nhà mình, ngồi xe suy nghĩ chốc lát, rồi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Cổ Lưu Thâm. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ là đổi những lời muốn với ta tại khu với chơi thành cách nhắn tin cho ta biết.


      với ta: Sau này tôi thực cuộc hẹn hò bảy ngảy buồn cười thế nữa. Về phía cha tôi, tôi tự mình gánh trách nhiệm. là bạn bè lớn lên từ với tôi, tuy quan hệ của chúng ta tính là thân mật, nhưng hi vọng có thể tôn trọng quyết định của tôi.


      Xe Cổ Lưu Thâm ra ở phía sau xe taxi Tưởng Phẩm Nhất. ta nhận được tin nhắn liền mở ra xem. Sau khi xem xong bỏ điện thoại di động lên ghế lái phụ, siết chặt tay lái, khóe miệng ra nụ cười châm chọc.


      Trở lại Hòe Viên, Tưởng Phẩm Nhất buồn bực về phía nhà, suốt quảng đường nhìn bất cứ ai, là tác phong trước sau như của người Hòe Viên.


      Có điều là, quen với việc trước khi vào cửa quay đầu nhìn nhà Phó Dục Thư cái. vừa nhìn sang dễ dàng phát ra đứng tại cửa sổ lầu.


      Phó Dục Thư là người rất thích sạch . Sau khi dọn đến, cửa kiếng cả căn nhà đều được được lau rất sạch. Bây giờ sắc trời còn sớm, vẫn còn sáng , lại đứng phía sau cửa thủy tinh trong suốt, Tưởng Phẩm Nhất có lòng tìm kiếm cho nên dễ dàng phát ra ngay.


      Trong lòng kích động, giống như đóa hoa hồng nhiều gai, vừa khiến người ta say mê đồng thời vừa bị đâm đau nhói. Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy tình trạng như vậy chỉ có mình đấu tranh chẳng công bằng gì. Cho nên cũng về nhà, trực tiếp quay người về phía đối diện.


      Phó Dục Thư đứng lầu nhìn thấy đến, tuy khó hiểu nhưng cũng chần chờ, bước nhanh xuống lầu mở cửa.


      Lúc đến cửa nhà , cũng vừa mở cửa nhà.


      Tưởng Phẩm Nhất mặc kệ Phó Dục Thư muốn gì, bằng mọi giá kiễng mũi chân ôm lấy , ngửa đầu hôn lên môi . Trong nháy mắt đó cảm giác mình quá kích động, hoàn toàn băn khoăn đến hậu quả làm ra chuyện như vậy. Nhưng sau khi làm xong cũng chẳng hề hối hận.


      Phó Dục Thư trợn to mắt ngạc nhiên nhìn nhào vào lòng , kéo áo sơ mi của . Mùi hương thoang thoảng người , đôi môi mềm mại ngọt ngào, hành động vụng về và ngây ngô cọ tới cọ lui môi , giống như là phát tiết điều gì lại vừa giống như muốn gì đó.


      Phó Dục Thư cảm thấy hơi choáng váng, sau khi kịp phản ứng liền lập tức lui về sau bước, kéo ra khoảng cách của hai người. đưa tay sờ sờ môi, nhìn về phía Tưởng Phẩm Nhất, muốn rồi lại thôi. Tưởng Phẩm Nhất nhìn , thẳng vào nhà , đóng cửa bấm khóa lại, bắt đầu cởi áo khoác.


      Phó Dục Thư vội : " được!"


      Tưởng Phẩm Nhất liếc cái, giọng điệu phức tạp: "Nhà lúc nào cũng lạnh lẽo, nhưng hôm nay lại rất ấm áp. Tôi nóng nên cởi áo khoác cũng được sao?"


      Phó Dục Thư nhớ đến hình như đúng là mình mở điều hòa cả ngày, trong nhà rất ấm áp, cho nên lời vừa định thốt ra khỏi miệng lại đột ngột nén xuống, vô cùng khó xử: "Được..."


      Tưởng Phẩm Nhất khẽ híp mắt, mái tóc đen dài được cột hết lên , lộ ra vầng trán xinh đẹp. Đôi tròng mắt sẫm màu khiến ánh mắt sâu lắng lại lạnh lẽo. Lúc híp mắt nhìn , cảm giác mình có chỗ nào để náu cả.


      "Hay là cho rằng tôi sà vào lòng ?" Tưởng Phẩm Nhất khẽ xong, vừa định đến gần , mặt đất lại bất chợt rung lên giống như động đất. Nhất thời mặt liền biến sắc, chạy vội đến bắt lấy cánh tay .


      "Chuyện gì xảy ra?" cất cao giọng hỏi.


      Phó Dục Thư xác định đây phải là động đất, bởi vì trước đây nó từng xảy ra vài lần rồi. Nó rung lên giống như động đất, cả tòa nhà dao động như chuyện ma quái, kéo dài chừng năm phút mới dần dần khôi phục lại yên tĩnh. Sau khi yên tĩnh vẫn khiến người ta cảm thấy mặt đất tầng trệt vẫn còn rung lên.


      Phó Dục Thư ôm Tưởng Phẩm Nhất : " phải sợ, việc gì đâu." Miệng trấn an , nhưng trong đầu cũng nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ đến điều tra của mình về việc này.


      để cho Tưởng Phẩm Nhất hoang mang, sang chuyện khác ngay: "Tôi tìm hiểu được ý nghĩa chữ tờ hôn thú lần trước cho tôi xem rồi."


      Tưởng Phẩm Nhất lập tức có tinh thần, nhìn : "Nó đại biểu cho cái gì?"


      "Đây chỉ là suy đoán của tôi, cũng có thể là chính xác. Tôi cảm thấy Tưởng đại biểu là 12, Cổ đại biểu là 5, Vương đại biểu là 4, Lưu đại biểu là 6. Theo thứ tự này là bốn họ trong Hòe Viên, mà chữ Chết cuối cùng tạm thời còn chưa biết."


      Phó Dục Thư vừa giải thích vừa lên lầu. Tưởng Phẩm Nhất theo sát phía sau. Hai người cùng đến phòng sách của . Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy mặt phòng sách hướng phía Nam, có tấm bảng đen dựng bên cạnh vị trí tủ sách, bản đen dán hình số người, dùng phấn xâu chuỗi lại quan hệ của mấy người họ, cùng với thời gian bắt đầu sống tại đây, nghề nghiệp tổ tiên và nghề nghiệp tại. Trong đó bao gồm cả cha và chú Cổ.


      nhìn thấy dưới tấm ảnh chú Cổ viết " nghề nghiệp, trông chừng cây hòe". Còn dưới tấm ảnh cha viết là " biết."


      "Tôi điều tra được đơn vị cụ thể cha làm việc, có điều tôi tra được những thứ này". cầm lấy ít báo chí cũ và tài liệu được in ra. Tưởng Phẩm Nhất liếc nhìn cái, nhìn thấy tin tức mấy năm trước mẹ gặp chuyện may nhập viện, cùng với mấy tấm hình cha đến viện điều dưỡng nhìn lén từ bên ngoài.


      Ông cũng nhắc đến mẹ , cũng dám tự mình xuất trước mặt bà, nhưng ông lại lén lút đến đó. Cuối cùng là những tấm hình này làm sao mà có được?


      Nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất nghi ngờ, Phó Dục Thư : "Những tấm hình này là do người bạn làm thám tử của tôi chụp được, tôi xin lỗi vì lén chụp ảnh cha . Nhưng tôi nghĩ cũng muốn biết tất cả, sau đó để cha mẹ khôi phục lại bình thường, như vậy mới có thể tự do hơn." đến đây dừng lại, cũng hề tiếp nữa, chỉ nhìn vào ánh mắt khó biết được vui giận của .


      Tưởng Phẩm Nhất cau mày suy tư hồi, rồi xuống lầu tiếng nào, cũng im lặng như thế về nhà.


      Phó Dục Thư thở dài cái, lần nữa đến bên cửa sổ nhìn về phía nhà họ Tưởng, vẻ mặt nghiêm túc.


      Tưởng Phẩm Nhất về đến nhà, bao lâu cha cũng về. Biểu của cha khác gì với lúc trước, có tức giận gì cả. Chắc là ông cũng biết làm hỏng cuộc hẹn hôm nay, còn ngả bài với Cổ Lưu Thâm nữa.


      Có lẽ, Cổ Lưu Thâm cho cha biết làm gì, nếu sao cha lại bỏ qua cho được?


      Ôm may mắn tránh được trận xui xẻo, lại bị nhắc đến chuyện của mẹ, Tưởng Phẩm Nhất nhịn được lại đến bệnh viện thăm mẹ . Lần này đến tuân theo quy luật bình thường, cho nên đụng phải Nhậm Hi trực ban.


      Vốn là lần tiếp theo thăm mẹ phải là nửa tháng sau, khi đó bác sị trực ban là người khác. Thái độ khác thường trong biểu của khiến và Nhậm Hi phải lần nữa phải đối mặt với nhau.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16



      Lúc Tưởng Phẩm Nhất đến Nhậm Hi vừa định rời . ta mặc áo khoác trắng, nhìn Tưởng Phẩm Nhất phong trần mệt mỏi với ánh mắt phức tạp, giống như là muốn gì đó. Nhưng cho đến khi Tưởng Phẩm Nhất vòng qua ta vào phòng, ta cũng thể mở lời.


      Nhậm Hi thấy Tưởng Phẩm Nhất ngồi chiếc ghế bên cạnh giường bệnh trông chừng mẹ như ngày thường. ta biết tâm trạng mình giờ phút này là như thế nào. Ngày thường ta có thể rất khách quan, rất thiện ý đánh giá này, nhưng bây giờ tìm mãi trong đầu cũng ra bất cứ lời lẽ tốt đẹp gì. Đơn giản là vì này có quan hệ với chồng trước của mình.


      Nhậm Hi và Phó Dục Thư là bạn học với nhau, lúc tốt nghiệp trung học thi lên đại học mới còn học cùng trường nữa. Trước nay ta vẫn thích . Vì muốn thường xuyên nhìn thấy , nên chọn thi vào trường đại học gần trường với .


      Khi đó ta là con nhóc chẳng hiểu đời, vốn dĩ là tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ tấm bé. Mọi chuyện đều là do Phó Dục Thư chăm sóc cho ta. Trong trường học lại có rất nhiều người theo đuổi, nên tránh khỏi có chút kiêu kỳ. Hồi tưởng lại quá khứ, ngay cả chính ta cũng kinh ngạc. Phó Dục Thư là người chững chạc như thế vậy mà cuối cùng lại kết hôn với ta.


      Có lẽ đồng ý sống chung với ta là do ta mà đoạn tuyệt với gia đình, làm ra hành động bỏ nhà ra rất dứt khoát.


      "Tưởng tiểu thư." Nhậm Hi nhịn được cất tiếng kêu Tưởng Phẩm Nhất tiếng, đến khi Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn lại, ta khẽ , "Có thể chuyện chút ?"


      Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn mẹ ngủ say, tuy có chần chờ nhưng vẫn đồng ý.


      Hai người đến vườn hoa phía sau viện điều dưỡng thành phố Bình Giang. Bây giờ thời gian còn sớm, bệnh nhân ra ngoài tập thể dục nhiều. Tưởng Phẩm Nhất và Nhậm Hi ngồi trong đình, xung quanh lặng ngắt như tờ, rất thích hợp để chuyện.


      Nhậm Hi quan sát Tưởng Phẩm Nhất giây lát, thấy sắc mặt bình thản sóng mắt tĩnh táo, vẻ mặt nhàng bâng quơ hơi có phần giống với Phó Dục Thư.


      "Tưởng tiểu thư hẳn nghe Dục Thư , bây giờ tôi và Khương Giảo quen nhau, cho nên tôi cũng biết chuyện các người gặp nhau hôm qua." Nhậm Hi lời dạo đầu như vậy, nhất định cuộc chuyện hôm nay kết thúc trong cảnh chẳng vui vẻ gì.


      Ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất sáng quắc nhìn ta: " cũng muốn chỉ trích tôi giống như tên bạn trai mất tư cách của à?"


      Nhậm Hi vội : "Tôi có ý đó, tôi chỉ hi vọng Dục Thư bị tổn thương nữa thôi."


      Tưởng Phẩm Nhất nhịn cười được, đầy hàm ý: "Thương tổn gây ra cho ấy còn chưa đủ lớn sao? Còn đến lượt tôi tổn thương ấy ư?" thích , cho dù làm gì, ở bên cạnh ai, làm sao buồn để ý đến chứ? ra nửa câu sau là bởi vì tự ái.


      Nhậm Hi thở phào cái vén tóc ra sau tai, khẽ : "Là tôi có lỗi trước, tôi xin người khác tha thứ. Nhưng điều này vẫn thể ngăn cản trong lòng tôi muốn bù đắp cho ấy."


      "Bù đắp? Tôi thấy ghê tởm đúng hơn." Tưởng Phẩm Nhất thẳng thắn, "Người phụ nữ cắm sừng mình còn luôn cặp kè với tên nhân tình xuất trước mặt mình, đúng là rất ghê tởm."


      Sắc mặt Nhậm Hi hơi khó coi, mặt ta trắng bệch: "Tưởng tiểu thư, tôi chuyện đàng hoàng với , hi vọng đừng có châm biếm như vậy. Lẽ nào muốn hiểu Phó Dục Thư là dạng người gì sao? Nếu ngay cả lý do vì sao tôi và ấy ly hôn ấy cũng cho biết, vậy quan hệ của ấy cũng tầm thường rồi. chắc là rất tò mò với chuyện này đúng ?"


      Nhậm Hi sai rồi, Phó Dục Thư gì với cả, là tự Tưởng Phẩm Nhất phân tích ra. Điều đó quan hệ của bọn họ đúng là rất tầm thường. Nhưng phủ nhận lời của Nhậm Hi. Bởi vì rất muốn biết về Phó Dục Thư.


      " có gì cứ thẳng." Tưởng Phẩm Nhất chậm rãi.


      Nhậm Hi thở dài thườn thượt hai tay loay hoay, : "Tôi và Dục Thư là bạn từ thời tiểu học, đến lúc học đại học cũng chung thành phố. Khi đó tôi chủ động theo đuổi ấy. Trường học của ấy cách trường tôi xa lắm, tôi thường xuyên đến trường tìm Dục Thư."


      "Tôi có hứng thú nghe tình sử đương của các người, điểm chính ." Tưởng Phẩm Nhất cau mày .


      Nhậm Hi bất đắc dĩ nhếch khóe môi, : "Trọng điểm chính là tôi giấu những lời này trong lòng rất lâu rồi, cần tìm người ra chút, nên phải tìm thôi." ta hề gián đoạn, "Tuy là tôi chủ động theo đuổi ấy, nhưng cuối cùng ấy vẫn bị tôi làm cảm động, chấp nhận kết hôn với tôi. Sau khi cưới nhau, tôi cho rằng quan hệ của chúng tôi thân mật hơn chút. Nhưng dù rất thân mật cũng có hạn. ấy luôn bận bịu với nghiên cứu của mình, cả ngày đều ở phòng thí nghiệm. Tiền lương của công việc này đủ để ấy sống dư dả, nhưng ấy còn phải nuôi luôn cả cha mẹ mình nữa. Mà tôi quen thói tiểu thư, cái gì cũng mơ tưởng tốt đẹp nhất, cho nên..."


      "Cho nên chê ấy nghèo bỏ theo Khương Giảo?" Tưởng Phẩm Nhất hỏi chẳng hề kiêng dè.


      Sắc mặt Nhậm Hi khó coi, khẽ : " phải là tôi chê ấy nghèo, chẳng qua là ấy cả ngày lo nghiên cứu mặc kệ việc trong nhà. Đôi lúc thậm chí ấy cũng thèm về nhà. xem người phụ nữ như tôi nghĩ thế nào? Chúng tôi mới kết hôn chưa đầy năm ly hôn rồi. Trong khoảng thời gian đó ngoại trừ thời điểm trăng mật, mỗi tháng chúng tôi rất ít có thời gian ở bên nhau. Cha mẹ của ấy, nghiên cứu của ấy đều là chướng ngại giữa chúng tôi."


      Tưởng Phẩm Nhất đồng ý: "Ý nghĩ của có vấn đề. ấy là con trai độc nhất đương nhiên phải nuôi cha mẹ rồi. Điều này có gì đáng trách. là vợ ấy phải xem điều này là nghĩa vụ. Phụng dưỡng cha mẹ chẳng phải là chướng ngại gì cả."


      "Nhưng tôi..."


      " hãy nghe tôi hết ." Tưởng Phẩm Nhất để Nhậm Hi có cơ hội cướp lời, tiếp: "Về phần nghiên cứu của ấy. Tôi nghĩ cũng biết các người ly hôn bao lâu ấy đạt được giải thưởng lớn. Theo tôi được biết, giá tiền giải thưởng kia là ba triệu đô. Tôi cảm thấy ấy cố gắng như vậy chỉ vì thành tựu cá nhân, mà là ấy muốn dành cho cuộc sống tốt nhất."


      Nhậm Hi hơi ngỡ ngàng, để lộ ra chấn động trong lòng ta. Tưởng Phẩm Nhất rất công bằng: "Nhưng mà hành động của theo tình lý là có thể tha thứ. ấy bận bịu nghiên cứu xuất phát từ mục đích tốt. Nhưng tóm lại ấy lại xử lý tốt trong mối quan hệ vợ chồng giữa hai người, vì vậy các người sinh lòng hiềm khích lạnh nhạt lẫn nhau cũng là lẽ đương nhiên."


      Nhậm Hi kinh ngạc nhìn : "Tôi nghĩ Tưởng tiểu thư thông hiểu những việc này như vậy."


      Tưởng Phẩm Nhất thản nhiên: "Tôi hiểu những việc này, chỉ là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê mà thôi. Nếu như tôi là người trong cuộc, có thể tôi làm tốt bằng ." là người mang tính cách cực đoan, có lẽ hành hạ Phó Dục Thư đến điên luôn.


      Nhậm Hi cười khổ cái, vẻ mặt xa xăm giống như chìm vào ký ức: "Dục Thư người đàn ông tốt, lúc ấy còn rất trẻ giống với mấy bạn khi đó. Mười mấy tuổi rất biết giao tiếp và quan sát sắc mặt người khác trong lúc chuyện. Thầy và bạn học trong lớp ai ai cũng thích ấy. Sau khi trưởng thành ấy lại càng chín chắn hơn. Tôi nhớ tại bữa tiệc cám ơn thầy sau khi thi tốt nghiệp, mấy bạn khác đều sơ ý lơ là chỉ có ấy có thể đứng lên bài cảm ơn và khéo léo nâng cốc chúc mừng, khiến tất cả thầy ở đó đều vui vẻ."


      Tưởng Phẩm Nhất ngờ đến chuyện như vậy. Con người Phó Dục Thư nhìn cái gì cũng rất lạnh nhạt, ngờ trong xã giao lại khéo léo như thế.


      Trông thấy Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy bất ngờ, Nhậm Hi tiếp: "Tính cách của tôi và ấy lại trái ngược hẳn với nhau. Tôi là kẻ tính tình nóng vội, nhìn trúng thứ gì rồi là đạt mục đích thề bỏ qua. Nếu ai hợp ý tôi, tôi tuyệt đối nhún nhường đối phương. Vì thế tôi chọc rất nhiều người ghét, đều là ấy giảng hòa giúp tôi." ta nghiêm chỉnh, " ấy giống tôi. ấy chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn với bất cứ ai. ấy đứng trong đám bọn tôi giống như bậc phụ huynh oai nghiêm. ấy có thể bao dung mọi người, gần như chưa từng nổi giận bao giờ. Chỉ có lần duy nhất là do tôi đòi ly hôn."


      Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc trợn to mắt: " đòi ly hôn nên ấy nổi giận?"


      Nhậm Hi cau mày : " phải là ấy giận tôi, là ấy giận chính mình. Bầu khí lúc đó tuy ấy gì cả nhưng vẫn hút thuốc suốt, trong gạt tàn đầy những mẩu thuốc lá. Tôi biết là ấy tức giận."


      Tưởng Phẩm Nhất rũ mí mắt, tâm trạng hơi phức tạp. Đột nhiên cảm giác được bởi vì Nhậm Hi mà mình và Phó Dục Thư lại xa hơn chút.


      Dường như Nhậm Hi cũng phát tâm trạng của thay đổi, ta tiếp: "Phó Dục Thư là dạng người thích ứng vô cùng tốt với xã hội, cũng phải là lòng dạ thâm sâu, chỉ là am hiểu sâu sắc các kiểu khôn khéo trong cuộc sống mà thôi. Tôi và ấy lớn lên cùng nhau, ràng là chung hoàn cảnh nhưng tôi là người như vậy còn ấy lại là người như thế. Tôi nghĩ mãi cũng ra sao ấy có thể trở thành như thế được."


      Tưởng Phẩm Nhất đứng lên : "Bởi vì gia đình và gia đình ấy giống nhau."


      Nhậm Hi đứng lên theo , nghe thấy hỏi tiếp: "Lúc ấy ly hôn có phải ấy chẳng hề bằng lòng hay ?"


      Vẻ mặt Nhậm Hi hơi lúng túng, hồi lâu mới : " ấy cảm thấy tôi vì ấy mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Nếu như ly hôn như vậy trong nhà tôi cảm thấy lựa chọn bạn đầu của tôi quả nhiên là sai lầm, rồi xem thường tôi hơn. Cho nên ấy muốn mắt nhắm mắt mở, chờ mối quan hệ giữa tôi và gia đình hòa hoãn lại rồi hãy chuyện ly hôn..."


      Tưởng Phẩm Nhất cười chế nhạo tiếng: " nghĩ đến ấy còn là thánh phụ (1)".


      (1) Thánh phụ, thánh mẫu là cách châm biếm trong ngôn tình, ám chỉ những chàng trai ngốc nghếch. Bị người ta lừa, bị người ta hại cũng tức giận trái lại còn thông cảm, lo lắng cho người khác.


      Nhậm Hi cường điệu: " ấy phải thánh phụ, ấy chỉ là người rất có trách nhiệm thôi."


      "Vậy còn ? ấy có trách nhiệm với tình cảm của các người, còn sao?"


      Tưởng Phẩm Nhất hỏi khiến Nhậm Hi á khẩu rất lâu. Tưởng Phẩm Nhất cũng đợi ta trả lời lập tức cất bước bỏ . đường trở về ghé qua thăm mẹ, sau đó đến trường dạy múa.


      Sau mấy ngày, Tưởng Phẩm Nhất vẫn làm rồi về nhà như thường lệ hề chú ý đến cái người ở căn nhà đối diện kia nữa. Giống như là hoàn toàn chưa từng dọn đến đây vậy.


      Có người vui, cũng có người buồn với thái độ khác thường của . Vui chính là Tưởng Thặng, cuối cùng con ông trở lại bình thường. Điều này khiến ông có cảm giác rất an toàn. Nhưng Phó Dục Thư sau khi bị trêu chọc lại bị buồn đếm xỉa đến thể bình tĩnh được như vậy.


      Im lặng gần tuần, Phó Dục Thư tra ra được vì sao nhà mình luôn bất chợt rung lên giống như động đất. Cho nên rốt cuộc có lý do chủ động liên lạc với Tưởng Phẩm Nhất.


      Khi Tưởng Phẩm Nhất nhận được điện thoại của , có thể vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì với người đàn ông như , cảm thấy mình có sức hấp dẫn gì khiến cho quên được . nào biết cũng có loại hấp dẫn phải cần khi bản thân mình biết mới có thể phát ra triệt để.


      Chiều hôm đó Tưởng Phẩm Nhất dạy xong lớp cuối cùng. mở điều hòa, đóng kín cửa mặc bộ đồ múa mỏng đứng khiêu vũ trong lớp học. Cửa sổ mang theo hơi lạnh ngừng lên bóng dáng xinh đẹp quyến rũ của . Mọi người từ trong đoàn kịch ra ít kẻ thả chậm bước chân tại nơi đây.


      Phó Dục Thư từ từ đến ngoài cửa sổ phòng học, nhìn Tưởng Phẩm Nhất bên trong qua màn sương trắng lạnh giá. Bóng dáng chập chờn nhàng, bước nhảy tao nhã cổ điển, giống như đóa hoa xinh đẹp lộng lẫy nở rộ dòng sông xanh biếc mênh mông.


      Bỗng nhiên có cách nào gõ được cửa phòng học, cho nên quay người rời khỏi đoàn kịch trở lại đứng bên cửa xe, bấm số điện thoại của .


      Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy tiếng của vang lên ở đầu bên kia vừa chần chờ vừa kinh ngạc hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì ?"


      Bên kia điện thoại Phó Dục Thư ngập ngừng đôi chút mới chậm rãi : "Tôi biết có tò mò về việc lần trước nhà tôi bỗng nhiên chấn động hay ? Tôi tìm ra được nguyên nhân rồi."


      Tưởng Phẩm Nhất lập tức hỏi ngay: "Là vì sao? tìm được là tốt rồi, đừng nên vì vậy mà bị thương." Đến cùng vẫn kiềm lòng được quan tâm đến . Điều này khiến cảm thấy rất bất lực.


      lâu sau Phó Dục Thư mới hỏi: " muốn biết tại sao ?"


      Tưởng Phẩm Nhất hề do dự: "Muốn."


      "Tôi ở xe phía ngoài đoàn kịch chờ . ra đây , tôi cho biết." xong liền cúp điện thoại giống như sợ từ chối.


      Tưởng Phẩm Nhất đứng thẫn thờ tại chỗ cầm điện thoại di động, có ý gì đây?


      Lúc trước với , tìm người theo dõi cha là vì muốn mau chóng giải đáp được bí mật của Hòe Viên như vậy mới có thể tự do hơn. Nhưng cái tự do này đến tột cùng là tự do mặt chữ hay là tự do mặt tình cảm chứ?


      muốn biết nghề nghiệp của cha nhưng lại chịu chính miệng hỏi , cũng muốn nghe . Đây là vì sao? Là bởi vì lo lắng cuối cùng kết quả tốt khiến cho ra tin tức kia càng áy náy khổ sở hay sao?


      Đến tột cùng là có ý định gì? nghĩ đến mỏi mệt, có lẽ gặp lần để trực tiếp hỏi cũng là lựa chọn tồi.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17



      Phó Dục Thư yên lặng ngồi trong xe nhìn Tưởng Phẩm Nhất ra khỏi đoàn kịch . đeo chiếc ba lô ưa thích, ngón tay mảnh mai trắng nõn nắm lấy dây đeo ba lô. Hai chân về phía vừa dài vừa thẳng, sóng lưng thẳng tắp giống với những từng gặp.


      Phó Dục Thư gẩy gẩy điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, tàn thuốc bay xuống mặt đất. rút tay gác lên cửa xe lại, dụi điếu thuốc ném vào trong hộp vứt rác trong xe bước xuống xe mở cửa bên ghế phụ cho .


      Tưởng Phẩm Nhất vẫn yên lặng nhìn Phó Dục Thư. mặc chiếc áo sơ mi trắng mềm mại bên trong, bên ngoài mặc áo dệt kim màu xanh đậm, bên dưới là chiếc quần dài vải bông màu đen và đôi giày da màu nâu sậm. Nhìn từ góc độ của có thể thấy được đường nét chiếc cằm hoàn mỹ của .


      Tuy bị Tưởng Phẩm Nhất đánh giá hề che giấu, vẻ mặt Phó Dục Thư trước sau vẫn bình lặng như nước. Quần áo mỏng manh lại đứng trong gió lạnh mùa đông nhưng vẫn thúc giục nhanh lên xe. Vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn nhìn ra vui hay buồn.


      Nghe Nhậm Hi qua chuyện lúc còn trẻ, Tưởng Phẩm Nhất phát giống với những gì tin tức miêu tả mà biết. Có vẻ như đối với ai cũng rất tốt, tựa như người vô cùng hiền hòa tốt đẹp. Điều này cũng là chỗ khéo léo của .


      Cư xử đến mức ai cũng thích cũng chẳng phải là chuyện đơn giản.


      "Có phải nếu tôi muốn đứng đây suốt cũng vẫn đợi phải ?" Tưởng Phẩm Nhất cất tiếng hỏi , giọng điệu rất .


      Phó Dục Thư thở ra hơi, làn khói trắng bao phủ, chứng tỏ người lạnh buốt, nhanh chậm: "Tôi như vậy nhưng làm thế."


      Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất khó chịu, nhịn được liếc cái khom lưng bước vào xe.


      Đóng cửa chiếc xe Mercedes màu đen lại. Phó Dục Thư vòng qua bên ghế lái, sau khi đóng kín cửa xe lại nhìn về phía Tưởng Phẩm Nhất hỏi: " có đói bụng ? xe có chút đồ ăn vặt."


      Tưởng Phẩm Nhất bất ngờ nhìn : " cũng mua đồ ăn vặt à?"


      Phó Dục Thư trả lời, kéo chiếc túi từ phía sau xe. Trong túi chứa rất nhiều trái cây khô và nước trái cây. đưa cho Tưởng Phẩm Nhất, đợi nhận lấy rồi : "Tôi biết những thứ này có được xem là đồ ăn vặt mà mấy như thích . Nhưng cái này tốt cho thân thể hơn mấy loại snack nhiều."


      Tưởng Phẩm Nhất mở túi nhãn khô ra ăn trái. Quả rất ngọt, thịt quả khá dày khiến tâm trạng người ta cũng tốt lên rất nhiều.


      Phó Dục Thư đưa cho cái túi ý bảo bỏ rác vào đó. Tưởng Phẩm Nhất ném võ nhãn vào rồi hỏi : "Bây giờ có thể biết tại sao hôm đó nhà lại bất chợt "động đất" chưa?"


      Phó Dục Thư trực tiếp trả lời câu hỏi của , mà lại hỏi trước: "Trong xe có mùi thuốc lá ?"


      Tưởng Phẩm Nhất thoáng sửng sốt, : " có."


      Phó Dục Thư gật gật đầu: "Tốt." xong, cũng dừng lại vài giây mới , "Tình trạng lúc trước xảy ra cũng phải là lần đầu tiên. Tôi tính toán thử, mỗi lần xảy ra động đất cũng vào thời gian đặc biệt giống như là chuyện ma quái. Theo tôi điều tra, vùng gần Hòe Viên có nhà máy nước nóng, xảy ra tình trạng như thế chắc là do nhà máy này."


      Sắc mặt Tưởng Phẩm Nhất trở nên hơi khó hiểu, hồi lâu mới hỏi: "Cái đó và nhà máy nước nóng có liên quan gì chứ?"


      Phó Dục Thư dời ánh mắt chỗ khác, nhìn về phía trước. Sắc trời dần tối đường phố lên đèn, vầng sáng màu mật ong chiếu xuyên qua cửa sổ xe khiến biểu cảm của có vẻ dịu dàng ít. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Bởi vì dưới sàn nhà tôi có cái hang động, sau khi kết nối với nhà máy nước nóng xảy ra loại tình trạng này vào khoảng thời gian dự tính."


      "Có cái hang động?" Tưởng Phẩm Nhất khó tin hỏi ngược lại, "Tôi chỉ nghe căn nhà kia có tầng hầm kỳ lạ, nhưng chưa từng nghe dưới sàn nhà còn có cái hang động."


      Phó Dục Thư khởi động xe : "Trở về nhìn thử biết. Khi còn bé cha cho vào tầng hầm căn nhà đó chơi rất có thể cũng vì vậy."


      Tưởng Phẩm Nhất thấy muốn đưa về nhà bỗng hơi mất tự nhiên, đỏ mặt chần chờ hồi lâu rồi khẽ : "Cứ đến nhà suốt cũng tiện nếu tôi hỏi là tin tưởng , cần đưa tôi đến đó."


      Phó Dục Thư im lặng hồi, đến khi xe chạy được năm sáu phút mới : "Là chuyện có tiến triển phải báo cho trước, bây giờ lại cần đưa đến. Tôi biết phải làm theo cách nào của nữa, đừng thay đổi xoành xoạch như vậy."


      Chẳng biết tại sao Tưởng Phẩm Nhất hiểu từ "thay đổi xoanh xoạch" của căn bản phải là chỉ chuyện này, mà là chỉ vào mờ ám giữa bọn họ.


      Ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất phức tạp nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư liếc mắt nhìn cái, trong mắt như đầm nước xanh. Tuy tâm trạng rối loạn nhưng vẫn bĩnh tĩnh như trước.


      Tưởng Phẩm Nhất mang theo tức giận kỳ lạ trong lòng hề để ý đến nữa. bình tĩnh càng phải biểu lạnh nhạt hơn cả . Đến khi đỗ xe lại trước cửa nhà , lập tức xuống xe bước về nhà mình. Điều này khiến Phó Dục Thư nhíu mày lại, bước nhanh đến giữ tay lại dẫn vào nhà còn tiện tay khóa cửa lại.


      "Tôi tôi muốn xem, sao còn nhất định bắt tôi xem làm gì?" Tưởng Phẩm Nhất cau mày .


      Phó Dục Thư : "Là bởi vì cha làm việc tại nhà máy nước nóng đó sao?"


      Tưởng Phẩm Nhất ngỡ ngàng, phủ nhận: "Dĩ nhiên phải."


      "Vậy vì sao?" Thái độ Phó Dục Thư giống như hôm nay ràng với bỏ qua.


      Tưởng Phẩm Nhất trầm ngâm chốc lát : "Trước đó lúc tôi thăm mẹ tôI, gặp phải vợ cũ của . ấy tìm tôi chuyện."


      Rốt cuộc sắc mặt Phó Dục Thư có biến hóa, cau mày hỏi: " ấy gì với ?"


      Tưởng Phẩm Nhất thản nhiên: "Cũng có gì, chỉ kể hai người bọn quen nhau thế nào, nhau ra sao và làm sao kết hôn."


      Phó Dục Thư quay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Tưởng Phẩm Nhất, lâu cũng quay lại. Tuy Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy mặt , nhưng cũng cảm giác được tâm trạng tốt lắm. bỗng có chút băn khoăn, sang chuyện khác: " phải muốn dẫn tôi xem cái hang động dưới đất kia sao? Còn nữa ?"


      Phó Dục Thư chuyện, trực tiếp cất bước xuống tầng hầm. Tưởng Phẩm Nhất vội vàng đuổi theo.


      Phó Dục Thư bước xuống cầu thang được tu sửa trước. Tưởng Phẩm Nhất theo sát phía sau. Bởi vì trong lòng mang tâm lý lần trước bị ngã nên Tưởng Phẩm Nhất rất dè dặt, luôn sợ bậc thang gãy té xuống.


      Sau khi Phó Dục Thư bước xuống mặt đất giơ tay lên vịn chiếc eo mảnh khảnh của , bảo vệ dẫn bước xuống. Sau khi xuống tầng hầm tối đen như mực cũng buông tay ra.


      Tưởng Phẩm Nhất bị ôm từ phía sau trong bóng tối dày đặc, thế nhưng lại cảm giác mảy may sợ hãi. khiến người ta kinh ngạc.


      " có thể buông tôi ra rồi." Tưởng Phẩm Nhất cất tiếng rất , trong lời mang theo giọng điệu khiến lòng người xốn xang.


      Phó Dục Thư làm theo cầu của , càng mở đèn cứ ôm phía sau như thế. Khoảng cách dần dần thu hẹp đến mức dán sát vào nhau, tinh thần Tưởng Phẩm Nhất hoảng hốt, nghe thấy tiếng thở dài.


      Tưởng Phẩm Nhất lại cảm thấy lỗ tai nóng lên, đầu óc ngu ngơ bật thốt ra lời: " đừng đối với tôi như vậy, tôi khống chế được mình đâu."


      Dĩ nhiên Phó Dục Thư biết muốn cái gì. Tay nắm eo chặt cảm nhận được cơ thể trong lòng mình lạnh băng, sưởi ấm từng chút bằng nhiệt độ của mình.


      " phải do tôi làm như vậy trước." Tiếng của Phó Dục Thư thản nhiên thốt lên, giơ tay khẽ vuốt tóc cái, rồi buông ra.


      Thân thể Tưởng Phẩm Nhất được buông ra, nguồn ấm áp rời khỏi mình, cảm thấy vui vẻ gì ngược lại có chút mất mát.


      Phó Dục Thư mở đèn tầng hầm lên, đưa lưng về phía nhìn về hướng Bắc chỉ vào cái tủ cao phủ vải trắng: "Vách tường phía sau tủ bị rỗng, tôi còn chưa kịp đập ra xem nó thông về phía nào."


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo hướng , chiếc tủ này phủ vải trắng che lại đồ phía sau, vẻ cũ kỹ khiến người ta cảm thấy áp bức. nhìn vài lần rồi nhìn nữa, dời mắt : " muốn biết phía sau tường thông đến nơi nào sao?"


      Phó Dục Thư quay đầu nhìn , đôi mắt đen nhánh trong veo, đôi lông mày như vầng trăng non tôn lên khuôn mặt như ngọc của . như lẽ đương nhiên: "Đúng vậy, mấy ngày nữa tôi đập nó ra xem bên trong thông đến đâu. Hi vọng đừng để lộ chuyện này ra ngoài."


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn , trong lòng dâng lên dự cảm bất thường. biết là nhằm vào hay là nhằm vào Hòe Viên.


      Phó Dục Thư là người được làm được, Tưởng Phẩm Nhất cũng vậy. nhanh chóng bí mật tìm công nhân đến đập bức tường. Tưởng Phẩm Nhất cũng tiết lộ chuyện mình biết cho bất cứ ai, tất cả đều tiến triển vô cùng thuận lợi.


      , Tưởng Phẩm Nhất cũng rất tò mò căn phòng bí mật dưới nhà kia thông đến đâu. Nếu như dựa theo lời Phó Dục Thư , nơi đó thông đến nhà máy nước nóng. Như vậy hẳn là cha sớm biết chuyện này, lúc ông cảnh cáo được đến đó chơi ràng là biết được tất cả. Liên hệ thân phận, mục đích của ông và những vụ án tự sát kỳ quái khiến Tưởng Phẩm Nhất cảm giác được nguy hiểm.


      Tối hôm đó, trăng vừa sáng vừa to, lúc mười hai giờ đêm Tống Vân vẫn ở trong nhà Phó Dục Thư chưa rời khỏi. ta đến từ sáng sớm, ta rất bội phục Phó Dục Thư có thể ở nơi u ám như vậy.


      "Cậu ở đây cả ngày với tôi rồi, còn chưa định về nhà à." Phó Dục Thư liếc nhìn tài liệu trong tay, thỉnh thoảng so sánh chút với văn bản word mở máy vi tính.


      Tống Vân ngồi ghế salon uống trà, ta mặc đồng phục cảnh sát ánh mắt lạnh lùng sắc bén, tuổi xấp xỉ với Phó Dục Thư. Đồng phục cảnh sát quốc gia càng tôn lên khuôn mặt tuấn của ta, đủ để bất cứ người phụ nữ nào cũng phải si mê.


      "Cậu đến Bình Giang cũng được khoảng thời gian rồi, tôi muốn nhìn xem cậu có thu hoạch gì với nơi này." ta đặt tách trà xuống, đứng lên đến bên bàn đọc sách định xem bản thảo của Phó Dục Thư. Nhưng Phó Dục Thư liền tắt màn ảnh máy vi tính, từ chối để ta xem.


      Tống Vân hơi ngẩn ra, bật cười: "Còn giữ bí mật với tôi nữa hả?"


      Phó Dục Thư : " phải, tôi chỉ quen để người khác xem cái tôi viết."


      "Cậu viết ra đem xuất bản còn phải để người ta mua đọc à?" Tống Vân cũng mấy tin vào lý do này.


      Phó Dục Thư đứng lên rót thêm nước trà ình, vừa vừa : "Sách phải qua nhà xuất bản biên tập cho phù hợp với tiêu chuẩn quốc gia. Có rất nhiều thứ được biên tập lại, đương nhiên sợ bị xem."


      Hai tay Tống Vân khoanh trước ngực : "Vậy cậu viết có nhiều điều đứng đắn à, cậu sợ tôi bắt cậu sao?"


      Phó Dục Thư nhìn ta cái rồi : "Nếu như cậu biết, cậu cũng để tôi đến đây."


      Nhắc đến điều này Tống Vân cau mày lại, thản nhiên: "Tôi bảo cậu đến ra cũng ôm quá nhiều hi vọng phá được vụ án tại Hòe Viên. Tôi chỉ hi vọng cậu có cách tìm về quá khứ của mình, chắc là cậu hiểu ý tôi."


      Biểu ràng đến vậy còn hiểu ư? Quê Nhậm Hi ở Bình Giang, sau khi ly hôn với trở về đây làm bác sĩ viện điều dưỡng. Tống Vân gọi đến đây dùng vụ án giải quyết được bắt trói , ý nghĩ vô cùng ràng. ta hi vọng Phó Dục Thư và Nhậm Hi tái hợp. Đây cũng là lý do tại sao Khương Giảo hợp với ta. ai thích người muốn chia rẻ mình và bạn mình, tuy người bạn này giành được bằng cách chẳng tốt đẹp gì.


      "Tôi ý cậu, Tống phó cục trưởng đừng nên ôm ý nghĩ kia nữa. trễ thế này Khưu Tuyết chắc sốt ruột rồi, về nhà ." Phó Dục Thư đưa tay ra "xin mời", tỏ muốn tiễn khách.


      Tống Vân cũng chẳng biết làm sao, đành phải quay người rời khỏi. Lúc hai người ngang qua phòng khách tầng trệt, ta bỗng nhiên nhạy cảm hỏi: "Dục Thư, gần đầy có phải cậu làm việc gì cho tôi biết hay ?" ta ám chỉ liếc mắt về phía cánh cửa xuống tầng hầm.


      Phó Dục Thư tỉnh bơ: "Sao hả, cậu cảm thấy có à?"


      Tống Vân ngoái đầu nhìn hơi nhoẻn miệng cười tiếng, vẻ mặt phức tạp. ta gì, hai tay chắp ra sau rời khỏi căn nhà lầu nho này, lái xe về nhà.


      Hơn mười hai giờ đêm, nhà Phó Dục Thư vẫn sáng đèn. Tưởng Phẩm Nhất vẫn chưa ngủ rất khó phát được cảnh này.


      Nhìn xe cảnh sát rời khỏi, trái tim Tưởng Phẩm Nhất thấp thỏm càng bình tĩnh được, đừng nhắc đến ngủ dù nhắm mắt cũng nhắm được.


      Vì để mình có thể an tâm, Tưởng Phẩm Nhất len lén ra khỏi nhà lặng lẽ chạy về phía nhà Phó Dục Thư.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18



      Trước lúc Phó Dục Thư đóng cửa nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất chạy đến. mặc chiếc váy trắng vô cùng nổi bật trong đêm tối. Khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp khiến người ta nảy sinh cảm giác lạnh lẽo.


      Tưởng Phẩm Nhất chạy đến cửa nhà Phó Dục Thư, thẳng vào nhà . quay đầu lại thấy vẫn còn đứng đó đóng cửa chỉ tập trung nhìn , nhịn được hỏi: "Gặp ma à? Sao đóng cửa ?"


      Phó Dục Thư gì, đóng cửa lại đến bên cạnh . Tưởng Phẩm Nhất thấy trầm mặc, bước thêm vài bước lên trước để rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hành động này khiến Phó Dục Thư lui về sau hai bước, vẻ mặt khó hiểu khoảng chừng năm giây sau đó lại bước trở về.


      " cách tôi lúc xa lúc gần là muốn sao?" Khóe môi Tưởng Phẩm Nhất bất giác nhếch lên.


      Phó Dục Thư cũng hơi nhếch lên theo, hỏi : "Trễ như vậy đến tìm tôi có chuyện gì sao?"


      Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến việc chính lập tức thu lại nụ cười: "Hình như tôi vừa nhìn thấy người cảnh sát ra khỏi nhà ."


      Phó Dục Thư hơi nhíu mày trả lời ăn nhập vào đâu: " trễ thế này còn chưa ngủ tốt cho sức khỏe đâu."


      Tưởng Phẩm Nhất để ý những thứ kia, cố chấp hỏi: " khoan quan tâm tôi , cho tôi biết người đó có phải là cảnh sát hay ?"


      Phó Dục Thư thấy gấp rút cũng úp mở nữa thẳng ra: "Đúng, ta chính là người bảo tôi đến đây tra vụ án này."


      "Quả nhiên là người của Cục Công an." Tưởng Phẩm Nhất mím môi thầm.


      "Ừ, là Phó cục trưởng Cục Công an thành phố Bình Giang, tên là Tống Vân."


      Tưởng Phẩm Nhất cau mày: "Còn là Phó cục trưởng nữa, chức vụ tí nào."


      Phó Dục Thư giơ tay lên: "Xem ra ở đây lâu rồi, ngồi xuống chuyện ."


      Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, nghi ngờ nhìn về phía cửa căn hầm dưới đất hỏi: " hết những việc kia cho ta biết rồi phải ? ta cũng biết hết rồi hả? Chỗ đó là thông với xưởng nước nóng nơi ba tôi làm sao... Ba tôi, ông ấy thế nào?"


      Phó Dục Thư trầm mặc hồi, nhìn tiếng nào. Dáng vẻ bất động đối lập rệt với vẻ thấp thỏm của Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất vốn là thích cười, vào tình huống này lại càng cười nổi khiến gương mặt thêm ba phần oán khí.


      " đừng vội." Phó Dục Thư nhướng mày khẽ cười, vẻ mặt phức tạp đến nổi nhìn hiểu, "Ngồi xuống tôi từ từ cho nghe."


      Tưởng Phẩm Nhất chán nản ngồi xuống ghế salon, hai tay chống đầu, : "Tôi làm gì có lòng từ từ nữa. như vậy phải là muốn cho tôi biết chuyện rất nghiêm trọng chứ, ba tôi có phải ngồi tù ? Ông ấy có bị tử hình hay ?" ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn ngân ngấn nước.


      Phó Dục Thư ngồi đối diện thông thả rót tách trà cho , ngón trỏ kề vào vách tách thử độ nóng rồi mới đưa cho , thản nhiên: "Tôi với Tống Vân bất cứ chuyện gì, có thể an tâm."


      Tưởng Phẩm Nhất cho rằng trả lời là "Đúng", cũng chuẩn bị tinh thần xong hết cả rồi. Nhưng lại cho biết hề gì với người cảnh sát kia.


      hơi khó tin lẩm bẩm: "Làm sao có thể..."


      Phó Dục Thư bưng tách trà của mình nhấp miếng, hơi nóng lượn lờ trước mặt khiến nhìn .


      " có việc gì là thể, cuộc sống thế giới này là luôn phải chuẩn bị tốt việc chấp nhận bất cứ chuyện gì." Phó Dục Thư rất hờ hững, đôi mắt khẽ chớp liếc nhìn , "Tôi cho Tống Vân chuyện căn hầm dưới dất nhưng tôi đập tường rồi, cũng biết được phía sau nó là gì."


      chỉ mình làm gì, biết được gì, mà vì sao làm như vậy. Điều muốn ra nhất lại là điều Tưởng Phẩm Nhất muốn biết nhất.


      "Tại sao cho ta biết? Theo lý thuyết là ta mời đến điều tra vụ án, có tin tức phải cho ta biết trước chứ." Tưởng Phẩm Nhất vẫn cất lời hỏi han.


      Phó Dục Thư nhanh chóng trả lời lại, mà là nhắc đến chuyện qua trước: " tìm được người trộm tài liệu mà lúc trước Tống Vân đưa cho tôi. Phán đoán căn cứ theo bóng dáng màn hình máy giám sát, chắc là Cổ Thừa Ca bạn của cha ."


      "Là ông ta?"


      " ra bắt được tang vật nên cũng hoàn toàn có thể xác định là ông ta. Bởi vì buổi tối ánh sáng được tốt, đoạn phim ghi lại khá mờ thể hoàn toàn làm chứng cớ được." Phó Dục Thư giải thích, "Nếu như muốn xác định có phải là ông ta hay phải tìm được những tài liệu mất trong nhà ông ta."


      Chân mày Tưởng Phẩm Nhất càng cau lại, vẻ mặt như vô cùng uất ức. Phó Dục Thư nhìn hồi đưa tay qua bàn trà phủ lên trán , giúp kéo giãn mi tâm ra, giọng dịu dàng: " muốn xem trong căn hầm có gì à?"


      Tưởng Phẩm Nhất rũ mắt dám nhìn ta, buồn bực : "Muốn."


      Phó Dục Thư : " với tôi vào phòng sách nào, trong máy vi tính có chứa hình. Căn hầm tôi sửa lại lần nữa rồi, để tránh việc bứt dây động rừng."


      Tưởng Phẩm Nhất cắn môi đứng lên, theo ta cùng vào phòng sách. Trong lòng nghĩ đến cùng vẫn cho biết vì sao lại chuyện này với Tống Vân.


      mang tâm nặng nề vào phòng sách của Phó Dục Thư, nơi này thay đổi gì so với trí nhớ của . Kính hiển vi, ông nghiệm, cốc chịu nhiệt đều được sắp hàng chỉnh tề bàn. Sau bàn có tấm bảng đen, phía sau tấm bảng đen là tủ sách. Trước mấy vật này là cái bàn, bàn đặt máy vi tính. Nút bật màn ảnh vi tính chớp tắt, màn ảnh màu đen, ràng là lâu ai động đến.


      Phó Dục Thư lắc con chuột hai cái, màn hình máy vi tính sáng lần nữa. chỉ cho Tưởng Phẩm Nhất file tài liệu : "Tôi vào phòng rửa tay chút. tự mình từ từ xem tất cả hình ảnh đều trong file này, mật mã là 1234."


      "Mật mã đơn giản vậy sao?" Tưởng Phẩm Nhất hỏi ngược lại với vẻ mặt tán thành.


      Phó Dục Thư : "Đa số mọi người đều nghĩ giống như , cảm thấy mật mã này rất đơn giản cho nên thử nó. Đạo lý này tương tự với câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất." Dứt lời quay người ra khỏi phòng sách đến phòng rửa tay.


      Tưởng Phẩm Nhất ngồi vào ghế loay hoay với máy vi tính, muốn mở file tài liệu ra. Lúc nhập mật mã vào máy tính bỗng bất động, cách nào mở ra được. Con chuột cũng hoạt động, ngoại trừ ra màn hình xanh chẳng có tín hiệu gì cả.


      Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất nôn nóng, rất muốn nhìn thấy những tấm hình kia ngay lập tức. Nhưng máy tính lại cứ vào lúc này hoạt động, ngồi đó dõi mắt mong Phó Dục Thư quay lại. Phó Dục Thư hơn mười phút đồng hồ mới khoan thai xuất tại cửa phòng sách. Tưởng Phẩm Nhất phát ra liền đứng lên ngay: "Máy ví tính hư rồi, mở ra."


      Phó Dục Thư nghiêm mặt, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng giống như hoài nghi gì đó. Trong nháy mắt Tưởng Phẩm Nhất hiểu ra. Đây là cho rằng cố ý phá hư máy tính, sau đó tiêu hủy chứng cớ tránh việc cha gặp phải chuyện may sao?


      Tưởng Phẩm Nhất hiểu ý nghĩ của khiến trong lòng nảy sinh cơn tức giận, vừa uất ức vừa lúng túng. cũng còn nôn nóng muốn xem mấy tấm hình kia nữa, nắm chặt hai tay lướt qua Phó Dục Thư muốn rời khỏi đây nhưng lại bị Phó Dục Thư đưa tay ngăn cản.


      "Đừng hẹp hòi như vậy con người đều có phản ứng theo bản năng, trong phút chốc cách nào khống chế được. Nhưng tôi tin tưởng ." Phó Dục Thư vừa khẽ , vừa kéo tay trở về máy vi tính, đặt ngồi lại ghế.


      "Tôi muốn xem nữa." Tưởng Phẩm Nhất giận dỗi.


      Phó Dục Thư coi như nghe thấy, cúi người xuống tay vịn lưng ghế tay nắm chuột sửa chữa máy tính. Khoảng cách mặt và mặt chưa đến gang tay, lúc nghiêng mặt hơi thở phả lên cổ . nhìn thấy gương mặt trắng nõn và yết hầu gợi cảm của , ánh mắt cách nào dời khỏi người được nữa.


      Bởi vì Phó Dục Thư ngừng bị hơi thở của làm bấn loạn tinh thần, nên cách nào chuyên tâm sửa máy vi tính. Nhưng vẫn kiên trì chú ý đến . vẫn giữ vững tư thế xê dịch nhìn , kéo dài chừng năm phút, khiến còn cách nào nhịn tiếp được nữa.


      "Đừng có dựa gần tôi như vậy." rũ mắt xuống nhìn , đôi mắt luôn luôn trong suốt cuộn trào sóng triều khiến người ta xem hiểu. Tưởng Phẩm Nhất giật mình, vội vàng "à" tiếng dịch ra khoảng cách với .


      Phó Dục Thư lại nhìn hồi mới thu hồi ánh mắt tiếp tục sửa máy vi tính. Máy vi tính nhanh chóng khởi động lại lần nữa, thành công mở ra file tài liệu.


      "Được rồi." Giọng điệu Phó Dục Thư khôi phục lại bình thường, buông con chuột ra cho sử dụng, " xem ."


      Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, nắm lấy con chuột còn lưu lại nhiệt độ bàn tay lật xem hình bên trong. Những tấm hình này thấy khá nhiều trong phim kinh dị và phim võ hiệp bình thường. Lối bí mật tối đen như mực, xác chuột chết bị dòi bọ ăn, nước bốc hơi kỳ lạ trong ngày đông, lối nhìn thấy cuối


      "Những hơi nước bốc lên kia là nước nóng đến từ xưởng kia. cẩn thận quan sát tấm hình thứ bảy xem, những thứ đó cũng là đường ống của xưởng nước nóng." Phó Dục Thư giảng giải cho hiểu.


      Tay Tưởng Phẩm Nhất nắm con chuột lạnh toát. nhìn mấy tấm ảnh này mà chỉ cảm thấy sau lưng rét run, nhìn hồi liền nhịn được quay người lại ôm lấy .


      Trong đầu ngừng lên nhưng hình ảnh tối đen nhìn thấy điểm cuối kia. Chuột chết và dòi bọ như ở trước mắt . cũng biết sao mình lại nhát gan đến thế.


      Phó Dục Thư bị ôm chần chờ trong chốc lát rồi vẫn đưa tay ôm lại , đùa nửa nửa giả: "Xem ra cha cho đến căn hầm trong nhà này là đúng rồi. Chỉ xem hình thôi mà bị dọa đến vậy rồi, nếu quả cho xuống chắc là ổn rồi."


      Tưởng Phẩm Nhất vùi mặt vào lồng ngực , ngửi mùi hương dễ chịu người , lặp lại vấn đề vẫn thắc mắc lúc nãy: "Sao những truyện này cho Tống phó cục trưởng kia?"


      Phó Dục Thư cúi đầu nhìn chăm chăm vào xoáy tóc đỉnh đầu cảm nhận được hơi thở phả lên ngực mình, vô cùng chắc chắn rằng mình lựa chọn sai lầm.


      " muốn biết như vậy ư?" hỏi, giọng nhuốm màu mê hoặc.


      Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu lên chỉ gật đầu trong lồng ngực , chớp mũi để lồng ngực ấm áp lạ thường.


      "Tôi lo lắng cho gặp chuyện may." Phó Dục Thư hề lòng vòng nữa, thẳng ra dụng ý của mình, "Chuyện này dính líu đến cha rồi, tôi thể cứ qua loa như thế mà nó cho người của Cục Công an biết. Tôi phải bảo đảm được an toàn của trước, cũng phải được cho phép nữa." Giọng thành khẩn, "Bởi vì giúp tôi rất nhiều."


      Tiếng Tưởng Phẩm Nhất hơi nghẹn ngào đáng ngờ: "Nhưng chuyện tôi giúp liên quan nhiều lắm đến chuyện này..."


      Phó Dục Thư vỗ vỗ lưng , sang chuyện khác: " muốn biết lối kia thông đến hướng nào sao?"


      Rốt cuộc Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu lên, mắt đỏ ửng hỏi : "Thông đến hướng nào?"


      Phó Dục Thư : "Chia ra hai hướng, có hai cánh cửa bị khóa. Phán đoán theo căn cứ phương vị, trong đó có cánh cửa thông đến bên dưới cây hòe."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19



      biết cánh cửa kia thông đến hướng nào chứng tỏ từng xuống. Chỗ nguy hiểm như thế mà dám xuống mình có thể thấy được lá gan còn lớn hơn so với phán đoán ban đầu của .


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn chăm chăm lời nào, Phó Dục Thư cũng thúc giục . chỉ đẩy chén trà của ý bảo uống nước . Tưởng Phẩm Nhất nâng tách trà lên nhìn về phía đồng hồ treo tường. Chiếc đồng hồ treo tường kiểu cổ chỉ mười hai giờ rưỡi, bên ngoài tối đen như mực, trong nhà bật đèn có vẻ vô cùng chói mắt. Nhất là căn nhà này còn là người từ bên ngoài dọn vào ở, rất khó khiến người khác chú ý.


      "Tắt đèn." Tưởng Phẩm Nhất ra cầu tự cho rằng hợp lý.


      Phó Dục Thư chau mày : "Tại sao?"


      " biết à?" Tưởng Phẩm Nhất nhíu mày hỏi ngược lại.


      Phó Dục Thư và nhìn nhau trong giây lát, rồi trầm mặc đứng dậy tắt đèn.


      Căn phòng chìm vào bóng tối, có vật gì mang đến ánh sáng. Tưởng Phẩm Nhất chỉ có thể nhìn thấy chiếc bóng mờ nhạt của Phó Dục Thư ngồi đối diện mình, liên tưởng đến chuyện mờ ám dưới căn hầm ngôi nhà này trong lòng hơi sợ hãi. Do dự hồi lâu, đến ngồi xuống bên cạnh .


      " biết những chuyện này mà còn ở đây, sợ à?" Tưởng Phẩm Nhất khẽ hỏi , " lo lắng có ngày mình cũng chết cách khó hiểu giống như những người từ bên ngoài dọn đến kia sao?"


      Câu hỏi này rất sắc bén, Phó Dục Thư cần phải trả lời, nhưng gần như do dự: "Có."


      Xem ra có ai là sợ gì cả, dù là Phó Dục Thư bề ngoài rất gan dạ cũng sợ chết. Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất cũng nghĩ như vậy, cho nên bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời của .


      " sợ sao lại còn muốn điều tra? có thể trở về quê sáng tác. biết những chuyện này cũng có linh cảm sáng tác rồi, cần thiết phải dấn thân vào nguy hiểm." Tưởng Phẩm Nhất đề nghị thành khẩn, "Chuyện đến nước này tôi can thiệp vào lựa chọn của . muốn những bí mật kia cho vị Phó tổng cục trưởng cứ , đó là quyền tự do của . Về phần dính líu đến ai đều do vận mệnh quyết định." thở hắt hơi giống như là thông suốt rồi.


      Phó Dục Thư tựa vào lưng ghế nhìn nửa bên mặt . Bóng tối khiến nhận ra được ánh mắt của . im lặng khiến lòng Tưởng Phẩm Nhất như bị cào xé, hận thể đè lấy bờ vai hỏi có nghe hay . Nhưng đời này có lẽ cũng có cơ hội làm như vậy.


      " luôn phó mặc cho số phận sao?" Phó Dục Thư cất lời, Tưởng Phẩm Nhất đáp được câu hỏi của : " có từng chống lại số mệnh chưa? Luôn nhẫn nhục chịu đựng khó chịu sao?"


      Phó Dục Thư là người nhân từ và hiền lành, từ trước đến nay cũng bao giờ cố ý chuyện xúc phạm đến người khác. Nhưng tại với giọng điệu rất sắc bén. Tưởng Phẩm Nhất mơ hồ cảm thấy đây mới là khuôn mặt chân giấu kín dưới vẻ bề ngoài lạnh nhạt của mình. rất may mắn mới có thể nhìn thấy được biến hóa như thế, nhưng sợ rằng có năng lực chống đỡ được với biến hóa này của .


      Có lẽ cũng dự đoán được câu hỏi thất thố của mình khiến Tưởng Phẩm Nhất có lời nào để , Phó Dục Thư dừng lâu lại tiếp: " quyết định thế nào là do tôi, tôi quyết định tạm thời những việc này cho bất cứ ai. Ngày mai tôi muốn về quê xử lý số chuyện, có thể khoảng thời gian nữa mới quay lại. Nếu như trong khoảng thời gian này có ý nghĩ gì mới có thể gọi điện thoại cho tôi." dứt lời liền đứng lên, vóc dáng cao cao tạo nên hình ảnh sừng sững trong đêm tối gần như hoàn toàn bao phủ Tưởng Phẩm Nhất.


      Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy : "Nếu như muốn về nhà có thể nghỉ ngơi ở đây. Phòng khách ở lầu tôi quét dọn sạch , nhưng tôi nghĩ về nhà mình." xong, cất bước lên lầu hai.


      Tưởng Phẩm Nhất mình ngồi trong bóng tối hồi rồi mở cửa ra về. Trước khi còn gửi tin nhắn cho dặn: Nhớ khóa cửa.


      Phó Dục Thư nhận được tin nhắn xuống lầu khóa cửa lại. Nơi này còn tồn tại của , nhưng trong khí dường như vẫn còn tràn ngập mùi hương của .


      từ từ đến bên cửa, khóa cửa xong lại đến bên cửa sổ chưa kéo rèm nhìn về phía căn nhà đối diện. Cửa sổ phòng đóng kín, đèn cũng bật, nhận được bất cứ dấu hiệu phản hồi nào.


      Nắm chặt điện thoại di động trong tay Phó Dục Thư quay đầu lên lầu thu dọn đồ đạc. Ngày mai phải trở về nhà cha mẹ chuyến, mẹ gọi là cha ngã bệnh mong về chăm sóc. cầu như thế có cách nào chối từ, tuy trở về nơi đó có vô số cuộc xem mắt chờ , tuy còn đống chuyện chưa giải quyết xong.


      Tưởng Phẩm Nhất cũng biết Phó Dục Thư về nhà làm gì, nhưng trực giác của phụ nữ khiến loáng thoáng nhận ra nguy hiểm đến gần.


      Ngày hôm sau Phó Dục Thư rồi, suốt mấy ngày Tưởng Phẩm Nhất được nhìn thấy cũng có bất cứ tin tức gì của . chưa từng gọi điện cũng hề gửi tin nhắn cho . nghĩ, nếu như có tình cảm với mình như mình đối với thong dong bình tĩnh kiềm chế liên lạc với . có chút bối rối, có chút luống cuống nhưng thể với ai.


      người bạn đàng hoàng nào để tâm , càng tên bạn trai thân thiết nào. Trước khi gặp được Phó Dục Thư, tất cả mọi chuyện từ đến lớn đều tự mình gánh vác, với bất cứ ai. Cho đến khi gặp Phó Dục Thư, bí mật và khó khăn trong lòng mới có thể giảm bớt. Có lẽ đây cũng là lý do tại sao lại mở rộng lòng mình với người đàn ông như vậy.


      Người bị bó buộc quá lâu khi được giải phóng rất dễ dàng nảy sinh tình cảm với người giải cứu mình. Điều này là hợp tình hợp lý.


      Cho mình đầy đủ lý do, Tưởng Phẩm Nhất ra quyết định kinh người. buổi tối sau khi tan lớp, với tất cả phụ huynh học sinh là trong thời gian ngắn lên lớp. có chút việc riêng phải xử lý, thời gian nhập học báo sau.


      Sau khi về nhà, Tưởng Phẩm Nhất lấy máy tính tra tìm tư liệu của Phó Dục Thư. Sau khi kiếm được nơi sinh ra cụ thể ở đâu tìm cha mình.


      Buổi tối, Tưởng Thặng mệt mỏi về đến nhà thấy Tưởng Phẩm Nhất ngồi ở ghế salon chờ ông, ông với vẻ mặt kỳ quái: "Có chuyện gì sao? Thời gian này phải con ngủ rồi à?"


      Tưởng Phẩm Nhất gật đầu, đứng lên : "Ba, con muốn ra ngoài chơi."


      "Cái gì?" Tưởng Thặng hoài nghi mình nghe lầm.


      "Gần đây tâm trạng tốt lắm, con muốn tìm chỗ giải khuây. phải ba cũng hay bảo con nên cởi mở tâm trạng hay sao? Con ở trong Hòe Viên ba phải lo lắng chuyện gì xảy ra nữa, đây phải là chuyện tốt à?" Tưởng Phẩm Nhất khẽ hỏi.


      Tượng Thặng nhăn mặt cau mày, dù ông đến độ tuổi trung niên nhưng gương mặt nghiêm túc vẫn tuấn như xưa. Ông buông vali xuống, trầm mặc hồi rồi hỏi: "Con xác định là giải khuây chứ phải là làm chuyện gì có lỗi với cái nhà này chứ?"


      có lỗi với cái nhà này ư? Tưởng Phẩm Nhất tin tưởng chuyện này đến mức như lời cha . theo ý nào đó, hành vi của có lẽ cứu vãn cái nhà này mới đúng.


      " phải." Tưởng Phẩm Nhất mảy may do dự, " phải."


      Tưởng Thặng im lặng rất lâu, lúc sau mới mang hàm ý sâu xa: "Dạo này ba cũng thấy cái tên biết tốt xấu ở đối diện kia, nhưng ai đến dọn hành lý của cậu ta . Trong lúc mấu chốt này con lại muốn ra ngoài giải khuây, con cảm thấy ba có thể đồng ý hay ?"


      Tưởng Phẩm Nhất cường điệu: "Ba, con trưởng thành, con còn là trẻ con nữa. phải là con muốn rời khỏi Hòe Viên, con chỉ muốn ra ngoài giải khuây thôi. Ba có thể cho con , nhưng ba có thể đừng như vậy được ?" giả vờ như vô cùng hụt hẫng quay người định , Tưởng Thặng lại gọi .


      "Đợi ." Dường như ông trải qua trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hồi lâu mới . " , đừng quá xa. Mỗi ngày phải gọi cuộc điện thoại về nhà, trong năm ngày phải trở lại."


      Tưởng Phẩm Nhất hớn hở ra mặt: "Biết rồi ạ, cám ơn ba!" Dứt lời liền lập tức chạy lên lầu thu dọn hành lý.


      Tưởng Thặng nhấc vali lên lần nữa ngoái đầu nhìn lại căn nhà đối diện kia cái, nghĩ thầm chỉ mong mình lựa chọn sai.


      Tất cả mọi người đều lựa chọn cho riêng mình. Tưởng Phẩm Nhất lựa chọn, Tưởng Thặng cũng lựa chọn, mà Phó Dục Thư cũng lựa chọn giống như vậy.


      Về đến nhà mới phát ra cha mình ngã bệnh, chẳng qua là mẹ sốt ruột muốn con trai về nhà xem mắt nên mới ra hạ sách này.


      Đối mặt với thúc giục đe dọa vừa đấm vừa xoa của cha mẹ, Phó Dục Thư bất đắc dĩ đồng ý nghe theo bọn họ xem mắt đối tượng họ sắp xếp. đối diện vẫn ngừng trộm nhìn , cầm điện thoại di động trong tay giống như muốn chụp trộm vậy.


      Đương lúc ta muốn nhấn nút chụp ảnh, điện thoại Phó Dục Thư cũng vang lên. lấy điện thoại ra, xin lỗi với đối phương. tình là chưa hề nhìn qua đối phương lấy cái cầm di động rời khỏi chỗ nhận điện thoại. Nhưng tuy vậy cũng khiến đối diện cảm thấy bất lịch .


      ta thấy Phó Dục Thư , giơ điện thoại di động lên nhanh chóng chụp lại bóng lưng của rồi đăng lên blog, kèm theo dòng chữ: Đối tượng xem mắt hôm nay rất đẹp trai nha a a a a a a! ngờ đẹp trai như vậy cũng đến xem mắt! Tuy số tuổi hơi lớn chút nhưng cũng đáng kể gì!


      Phó Dục Thư cũng biết mình bị người ta chụp ảnh, bất ngờ là vì sao Tưởng Phẩm Nhất lại gọi điện thoại cho .


      " sao?" khó tin vào điều Tưởng Phẩm Nhất , bất giác hỏi ngược lại câu.


      Tưởng Phẩm Nhất cau mày nhìn dòng người ngoài sân bay: "Tôi ở sân bay, sân bay của quê . đến đón tôi ."


      Phó Dục Thư lập tức hỏi ngay: "Sao lại đến đây? Ba thả cho à?"


      Tưởng Phẩm Nhất : "Bây giờ khoan hỏi , gặp mặt rồi tôi tất cả cho biết. đến đón tôi trước được ? Để tôi ở chỗ người đến người đông đúc như vậy yên tâm sao?"


      Câu hỏi này có vẻ hài hước nhưng ngược lại khiến tâm trạng Phó Dục Thư càng phức tạp hơn. vội cho biết phải ở đâu chờ rồi liền trở lại nhà hàng nhanh chóng tạm biệt với đối tượng xem mắt. " xin lỗi. Tôi bỗng có chút việc gấp phải khỏi, có cơ hội chúng ta lại trò chuyện. Tôi tính hóa đơn, cứ từ từ ăn nhé." dứt lời cũng đợi đối phương đáp lại lập tức rời khỏi nhà hàng, lái xe về phía sân bay.


      Qua lớp cửa kính nhìn chiếc Mercedes màu đen rời khỏi có chút hụt hẫng nghĩ rằng đối phương nhất định thích ta rồi. Trước đây đều là ta cự tuyệt người khác, đây là lần đầu tiên có người cự tuyệt ta.


      ta lấy điện thoại ra gọi ẹ mình, sau khi bắt máy ngay: "Mẹ, con dùng cơm xong rồi."


      Mẹ hoài nghi: "Sao lại nhanh như vậy? Lần này cũng thích à?"


      với vẻ mặt như đưa đám: "Lần này phải là con ưng người ta, mà là người ta ưng con."


      "Cái gì? con đối tượng lần này mọi mặt đều vô cùng xuất sắc. Nhưng con bảo đó là người từng ly hôn rồi. Ánh mắt đặt cao quá vậy, ngay cả Tiểu Y nhà chúng ta cũng ưng ý à?"


      Dương Trần cầm túi ra ra khỏi cửa nhà hàng, ỉu xìu: "Nếu mẹ nhờ người ta hỏi ấy xem sao. Mới vừa rồi ấy có việc gấp phải trước. Con cảm thấy đây chính là lời từ chối nhã nhặn thôi. Nếu mẹ từ bỏ ý định xác nhận thử ."


      "Nếu con thích mẹ hỏi cho con."


      Dương Trần hơi chần chờ, tính cách nàng e thẹn nhưng khó lắm mới có đối tượng tốt như vậy lý do gì vì sĩ diện mà bỏ qua. Cho nên ta chấp nhận lời của mẹ mình.


      Giờ khắc này Tưởng Phẩm Nhất ngồi chờ bậc thềm ven đường ở sân bay, khí trời rét mướt khiến mặt và chóp mũi đều lạnh cóng đến đỏ bừng. vốn nghĩ rằng mình ăn mặc đủ ấm, nhưng đến nơi này rồi mới phát đánh giá quá cao năng lực chịu rét của mình.


      Lúc Phó Dục Thư đến chỉ thấy đôi chân vừa thon dài vừa mịn màng chụm lại bên nhau, hai tay ôm đầu gối ngồi ven đường chờ đợi cách tội nghiệp. Chiếc vali đặt bên cạnh, gương mặt đỏ bừng, vẻ mặt tủi thân giống như là chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ. bỗng mềm lòng khó tả.


      người luôn luôn thể mạnh mẽ kiên cường đột nhiên yếu đuối khiến cho người ta đau lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :