Hòe Viên - Tổng Công Đại Nhân (Trinh thám - full)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10



      Nhận được lời xin lỗi của Phó Dục Thư là nằm trong dự liệu, Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu : " cần xin lỗi, lúc tôi mới ra đời họ qua đời rồi. Tôi chưa từng gặp mặt ông bà nội tôi, chỉ nghe mẹ họ là người rất tốt. Trong lòng tôi rất tôn kính họ, nhưng lòng tôi cũng có tình cảm gì với họ cả."


      Người chưa từng gặp mặt có được bao nhiêu tình cảm chứ? , hơn nữa cũng vô cùng hợp lý.


      Phó Dục Thư gật đầu đồng ý, trầm ngâm trong chốc lát, ngước đôi mắt đen nhánh như ngọc nhìn : " biết vì sao bọn họ muốn tự sát ? Chủ nhân trước đây của căn nhà tôi ở cũng tự sát hề có lý do."


      Cái gọi hề có lý do chỉ đơn giản chính là bọn họ có lý do gì để tự sát cả. Bọn họ sống cuộc đời an nhàn giàu có, ngoại trừ có con ra hoàn toàn có động cơ gì để tự tìm cái chết.


      Tưởng Phẩm Nhất nghiêng đầu, nhìn : "Tôi biết sớm cho biết rồi, cảm thấy tôi có điều gì giấu giếm sao?"


      Phó Dục Thư chớp mắt cái, nhìn tiếng nào. cũng nhìn , ánh mắt thẳng thắn, vẻ ngưỡng mộ và thành khẩn hề che giấu trong mắt. Phó Dục Thư thu hồi ánh mắt, cúi đầu, vân vê mép giấy kết hôn tiếng nào.


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn hồi, dáng vẻ rũ mắt suy tư an tĩnh lại ung dung. Tấm lưng rộng rãi như biển bao la, chịu tải thuyền bỏ neo đợi chờ.


      "Cũng được." Phó Dục Thư bỗng mở miệng, vẫn nhìn như cũ, giống như là trốn tránh gì đó. : "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng những truyện này tự tôi điều tra, làm phiền nữa." đứng lên, vẫn nhìn , mà nhìn về phía khác : "Về nhà hay đến đoàn kịch , cần tôi tiễn ."


      Tất cả đều ổn thôi.


      Đây là ý tiễn khách.


      Tưởng Phẩm Nhất hiểu ngầm ý của , im lặng ngồi ghế salon hồi, rồi : "Là câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhưng nếu như lên con thuyền mãi mãi đến được đầu cầu sao?"


      Phó Dục Thư khẽ nhíu mày, mắt nheo lại chút. Tưởng Phẩm Nhất bất giác thở dài, sang chuyện khác: "Tối hôm qua tôi uống say, có phải làm chuyện gì quá đáng với hay ?"


      Phó Dục Thư lập tức nhìn về phía : " có." cường điệu, " rất an phận, làm gì cả."


      Tưởng Phẩm Nhất đứng lên, nhìn cách bàn trà, trắng ra: "Nếu như tôi rất an phận, sao buổi sáng thức dậy lại thấy mình mặc áo."


      Sắc mặt Phó Dục Thư vẫn như thường, : "Tối hôm qua tôi ra ngoài chút, sợ mình trong phòng bị lạnh, cho nên mở điều hòa lên, trở lại nhìn thấy ..."


      "Tôi có ý muốn trách ." Tưởng Phẩm Nhất ngắt lời , "Tôi tin tưởng ." nhìn , ánh mắt vô cùng chân thành.


      Tim Phó Dục Thư hơi đập loạn nhịp, tay biết để nơi nào. từng tuổi này, vậy mà lại bị lời của bé chặn họng, tay chân luống cuống, điều này khiến cảm thấy rất xấu hổ.


      Bỏ hai tay vào túi quần, Phó Dục Thư hỏi : "Tưởng tiểu thư, năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?"


      Tưởng Phẩm Nhất thoáng sửng sốt, lập tức : "Hai mươi lăm tuổi."


      "Tôi ba mươi hai." Phó Dục Thư giơ tay lên đếm ra bảy ngón, "Tôi lớn hơn bảy tuổi, nếu như tôi có con chạy nhốn nháo kêu là chị rồi."


      Tưởng Phẩm Nhất nhăn mày lại, mím môi nhìn . Ý của rất ràng, là lo lắng nảy sinh ý nghĩ mập mờ nào đó với . Mà thực tế, như phát triển đến mức cần phải mở lời uyển chuyển từ chối , chuyện đó rất khó giải quyết.


      Khẽ mỉm cười, vẻ mặt Tưởng Phẩm Nhất lạnh lùng có vẻ hơi u oán: "Tôi ý này của Phó tiên sinh là gì." ra vẻ hiểu, quay đầu , "Được rồi, chuyện tối hôm qua tôi xin lỗi , làm khó , tôi có thể tự mình rời khỏi, cứ bận việc của ." nhìn lướt qua giấy kết hôn bàn trà, , "Cái này tôi để ở chỗ trước, có thể từ từ nghiên cứu. Tuy tôi biết vì sao năm đó ông bà nội tôi cùng nhau tự sát, nhưng cũng nhắc có thể bắt nguồn từ cây hòe kia, dù sao nó mới là thứ sống lâu nhất ở chỗ này."


      Phó Dục Thư liếc nhìn , tại chắc chắn tâm trạng tốt lắm. Nếu là ra vẻ mặt nặng nề ngập tràn nơi đáy mắt thế này.


      "Tôi nghe mẹ , năm đó ông nội là người trông coi cây hòe, chăm sóc nó sinh trưởng khỏe mạnh, cũng trông coi cho ai đến gần nó." Tưởng Phẩm Nhất hờ hững xong, đeo túi lên quay người muốn . Lúc này Phó Dục Thư cũng ngăn lại.


      "Đợi , tôi có chút đồ muốn cho xem." tiến lên vài bước, tiếng trầm ấm.


      Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại liếc nhìn : "Sao vậy, lo lắng đứa con bảy tuổi chạy quanh quẩn kêu tôi là chị nữa à?"


      Phó Dục Thư ho khan hơi lúng túng, : "Nó cũng tồn tại, tôi chỉ ví dụ thôi."


      Tưởng Phẩm Nhất cười nhạo tiếng, hỏi: "Xem cái gì?"


      Phó Dục Thư : "Đồ để trong nhà, khi nãy về, nơi đó có an toàn ?"


      Tưởng Phẩm Nhất nhớ lại dáng vẻ mình lén la lén lút kiểm tra trước cửa nhà giống như ăn trộm, hắng giọng cái, : "Chắc là an toàn, tôi thấy khóa nhà đều nguyên vẹn, bị đụng đến, chắc là có ai."


      Phó Dục Thư khẽ gật đầu, cũng gì. Tưởng Phẩm Nhất sợ hiểu lầm, giải thích: "Có thể là tối hôm qua bọn họ đợi thấy , hôm nay lại có chuyện khác phải làm, cho nên rời khỏi trước, tối hôm qua tôi có lừa ."


      Phó Dục Thư ngước mắt nhìn : "Tôi có nghi ngờ , yên tâm ."


      Tưởng Phẩm Nhất cười ha ha, thầm nghĩ, nghĩ thế nào làm sao tôi biết được, tự tôi nghĩ mới là đáng tin nhất.


      Phó Dục Thư cũng để ý đến có tin hay , nhìn đồng hồ đeo tay chút: "Tôi thay quần áo và thu dọn chút đồ đạc trước , rồi chúng ta trở về."


      Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, dứt khoát ngồi ghế salon chờ , khoảng chừng qua năm phút, xách cặp công văn, mặc xong áo khoác ngoài xuống.


      mặc chiếc áo khoác màu đen dài đến gối, khuôn mặt và áo sơ mi gần như là màu trắng muốt như nhau. Có thể thấy được làn da láng mịn thế nào.


      bước vội vã, tay áo sơ mi dưới tay áo khoác còn chưa kịp gài măng sét. Tưởng Phẩm Nhất muốn nhắc nhở , nhưng lại trước bước: " thôi." xong, bước nhanh ra cửa.


      Tưởng Phẩm Nhất mệt mỏi theo phía sau, thấy vội vàng dọn dẹp xe mercedes màu đen, lúc lâu mới bảo đến. vừa ngồi lên, nghe thấy mùi rượu thoang thoảng, mặt lập tức đỏ bừng.


      "Phiền Tưởng tiểu thư đến bệnh viện thú cưng với tôi trước. Lúc trước Tiểu Hùng bị người ta làm bị thương, tôi lại bận, cho nên gởi nó lại ở đó." vừa chuyển tay lái vừa . "Bệnh viện đó rất gần với Hòe Viên, mở ở phía ngoài Hòe Viên, chúng ta cũng thuận đường."


      Tưởng Phẩm Nhất nghe vậy lập tức ra: "Là ở phía Tây của Hòe Viên sao?"


      Phó Dục Thư : "Đúng, có vấn đề gì?"


      Tưởng Phẩm Nhất hơi ủ dột, nhưng vẫn lắc đầu : " thành vấn đề."


      Làm sao có thể thành vấn đề? Cửa Hòe Viên chỉ có bệnh viện thú cưng, mà người mở bệnh viện đó là con trai của chú Cổ bạn thân của cha, cũng chính là người mà cha hi vọng gả cho người đó.


      Xe nhanh chóng dừng tại cửa bệnh viện. Mặt tiền bệnh viện lớn, có hai lầu, lầu hai là nơi nằm viện. Phó Dục Thư dừng xe xong bước xuống, Tưởng Phẩm Nhất lại chần chờ có muốn theo .


      Phó Dục Thư ở ngoài xe đợi hồi, thấy dường như có ý định xuống, cũng đến kêu, trực tiếp quay người muốn .


      Tưởng Phẩm Nhất thấy vậy, lại mở cửa theo. Hai tay giấu vào trong tay áo, dè dặt nhìn người trong bệnh viện.


      "Phó tiên sinh." Nhân viên bệnh viện thấy Phó Dục Thư gọi tiếng, hỏi: "Đến đón Tiểu Hùng sao?"


      Phó Dục Thư gật đầu : “Đúng". Nhân viên ra hiệu "mời": "Tôi đưa ngài đón nó, bác sĩ Cổ kiểm tra lần cuối cho nó, ngài đến đúng lúc."


      Phó Dục Thư nở nụ cười lịch , theo nhân viên bệnh viện về phía phòng riêng. Tưởng Phẩm Nhất chần chờ chậm rãi đuổi theo, đứng ở cửa phòng vào trong. Nhưng chỉ là đứng ở cửa, người bên trong cũng có thể nhìn thấy , mà cũng có thể nhìn thấy người bên trong.


      "Chào ." Cổ Lưu Thâm bắt tay Phó Dục Thư, vuốt ve Tiểu Hùng nằm kệ, giọng ôn hòa: "Bây giờ nó rất khỏe, có thể đón nó về, sau này nhất định phải chăm sóc nó cho tốt. Tuy mèo phải là người, nhưng cũng là sinh mệnh, đừng để nó bị thương nữa."


      Phó Dục Thư cũng ngại bị hiểu lầm là mình hại Tiểu Hùng bị thương. Cám ơn Cổ Lưu Thâm xong cầm cái lồng muốn đưa Tiểu Hùng .


      Tiểu Hùng thích bị gò bó, vùng vẫy muốn vào. Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy tay Phó Dục Thư bị nó cào vài cái, nhất thời nhịn được vào, ân cần: "Cẩn thận tay ."


      Phó Dục Thư quay đầu lại, lại nhét Tiểu Hùng vào trong lồng, : " việc gì, quen rồi."


      Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy, khó hiểu : "Hóa ra thích mèo như vậy."


      Dường như Phó Dục Thư nghĩ đến điều gì đó, thân thể cứng ngắc, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.


      đóng cửa lồng lại, nhìn về phía Cổ Lưu Thâm : " làm phiền bác sĩ Cổ, chúng tôi trước."


      Cổ Lưu Thâm nhìn Tưởng Phẩm Nhất, ánh mắt như có điều suy nghĩ, nghe thấy Phó Dục Thư chuyện trả lời: "Phó tiên sinh biết Phẩm Nhất à?"


      ta trực tiếp chào hỏi với Tưởng Phẩm Nhất, ngược lại hỏi Phó Dục Thư. Điều này hơi hợp lý, nhưng ta vẫn làm như thế.


      Phó Dục Thư cũng trả lời ta, chỉ hỏi ngược lại: "Bác sĩ Cổ có chuyện gì sao?"


      Cổ Lưu Thâm thấy có ý định trả lời, mới nhìn về phía Tưởng Phẩm Nhất : "Sao em làm, ba em biết em làm gì ?"


      Tưởng Phẩm Nhất cũng biết ta hỏi như vậy, sớm nghĩ kỹ câu trả lời, lập tức : "Tôi chỉ lo lắng cho con mèo này thôi, cho nên mới đến đây thăm, liên quan đến người khác."


      Người khác ở đây là bao gồm Cổ Lưu Thâm và Phó Dục Thư. Hai người đàn ông này đều , tâm trạng vô cùng trầm tĩnh, nhất là Phó Dục Thư.


      cầm chiếc lồng lên lần nữa, tạm biệt với Cổ Lưu Thâm, làm ra tư thế quấy rầy người quen chuyện, xách Tiểu Hùng trước.


      Tưởng Phẩm Nhất mím môi, vì để cho Cổ Lưu Thâm nhìn ra mình và Phó Dục Thư có gì, ra vẻ lạnh nhạt câu: "Người đối xử với mấy con thú tốt như vậy mà cũng để cho ta đón về, cũng biết là có hại con mèo kia hay ."


      Cổ Lưu Thâm cẩn thận quan sát hồi, mới trả lời: " đâu, ta cũng rất khẩn trương về thương tích của con mèo, có lẽ cẩn thận thôi."


      Tưởng Phẩm Nhất lại : "Tôi vẫn yên lòng, tôi xem thử." Dứt lời, cũng đợi Cổ Lưu Thâm cất tiếng bỏ .


      Cổ Lưu Thâm bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn Tưởng Phẩm Nhất lên xe Phó Dục Thư lái . Tuy bọn họ lái vào Hòe Viên, nhưng cũng khiến ta yên lòng lắm.


      "Bác sĩ Cổ, có vấn đề gì ?" Nhân viên bệnh viện đến bên cạnh , nhìn vị bác sĩ hào hoa phong nhã này.


      Cổ Lưu Thâm nở nụ cười, : " có gì, làm việc ."


      Bên kia, Tưởng Phẩm Nhất thoát khỏi vướng mắc ngồi xe rất có cảm giác sống sót sau tai nạn. hồi lâu cũng chuyện, chờ đến khi xe dừng lại trước cửa nhà Phó Dục Thư, mới hỏi : " muốn cho tôi xem cái gì?"


      Phó Dục Thư nghe tiếng Tiểu Hùng kêu meo meo, nghĩ thầm phải nhanh chóng thả nó ra, : "Hôm Tiểu Hùng bị thương, tôi ở trong phòng sách xem cuộn băng rất cũ, nội dung hơi kỳ quái. Người là trong Hòe Viên, tôi muốn giúp tôi phân tích thử xem."


      theo Phó Dục Thư xuống xe, trong tai Tưởng Phẩm Nhất tràn ngập tiếng giẫm lên cầu thang gỗ: "Trong băng quay lại những gì? Là lúc nào?"


      Phó Dục Thư mở lồng thả Tiểu Hùng ra, lấy chìa khóa mở cửa phòng sách, rồi mới : "Có lẽ là thời kỳ dân quốc, quay lại" Bỗng dừng lại.


      "Sao vậy?" Tưởng Phẩm Nhất hỏi.


      Phó Dục Thư cau mày nhăn mặt, giơ tay phải lên cởi nút cổ áo, biết nên khóc hay cười: "Mấy tài liệu kia thấy nữa."


      "Cái gì?"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11



      So với vẻ kinh ngạc của Tưởng Phẩm Nhất, Phó Dục Thư có vẻ tương đối bình tĩnh. cũng sợ, chỉ câu " xuống " rồi dẫn đầu xuống lầu trước.


      Tưởng Phẩm Nhất chần chờ chút, rồi vẫn theo xuống lầu.


      Lúc xuống thang lầu, Phó Dục Thư lấy ra máy giám sát chỉnh lại đoạn tối qua, vừa vừa nhìn, đến tầng trệt rồi thẳng ra ngoài, chạy đến cửa xe đỗ.


      Tưởng Phẩm Nhất đứng ở cửa nhìn mở cửa sau chiếc xe màu đen, lấy ra cái hộp màu trắng tinh xảo từ trong xe, đóng cửa khóa lại về phía . Lúc đến trước mặt lại đưa cho .


      "Hôm qua uống say, lúc tôi dìu cẩn thận làm điện thoại rớt bể, cái này xem như bồi thường." Phó Dục Thư yên lòng, "Điện thoại di động này dùng sim , tôi cắt giúp rồi. Về nhà tự mình lắp vào là được, nếu như biết tôi có thể giúp ."


      Tưởng Phẩm Nhất thấy vào, đóng cửa lại, sau khi khóa mới quay đầu nhìn về phía . Lúc này ngồi ghế salon, tháo điện thoại ra lắp sim vào giúp .


      "Hiệu điện thoại di động này tôi từng nghe qua, rẻ, tôi cần điện thoại tốt như vậy." Tưởng Phẩm Nhất đến ghế salon bên kia, "Tôi rất ít dùng điện thoại."


      Phó Dục Thư cũng ngẩng đầu lên: "Tôi mua rồi, dùng dùng, dùng cũng để thôi. Nếu chê đắt tôi mua cái rẻ hơn đền cho ."


      Tưởng Phẩm Nhất bất đắc dĩ : "Hôm qua là tôi uống say, điện thoại di động rớt hư khẳng định là tại tôi, hoàn toàn phải đền cho tôi gì cả."


      Phó Dục Thư ngước mắt nhìn , đôi mắt màu đen thẳng thắn vô tư, vẻ mặt ôn hòa, : "Tưởng tiểu thư, chúng ta coi như là bạn đúng chứ. Có mấy lời tôi ra có thể thích hợp, nhưng có đôi khi cũng phải biết cho đàn ông chút sĩ diện."


      Tưởng Phẩm Nhất sững sờ, ngơ ngác nhìn . Hiển nhiên câu của là có ý gì.


      Phó Dục Thư nhoẻn khóe môi, lần nữa cúi đầu giúp cài đặt điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh : "Nếu như cảm thấy đền cho đúng xem như là tôi tặng quà cho ." Bấm hai ba cái xong, Phó Dục Thư đứng lên, tay đưa di động cho , chiều cao chênh lệch khiến lúc chuyện mắt phải nhìn xuống, "Cài đặt xong rồi, số điện thoại của tôi cũng lưu trong đó, nếu như tải được phần mềm cứ tìm tôi bất cứ lúc nào." Dứt lời, vài bước cởi áo khoác ra, tiện tay vứt , nằm vật xuống ghế salon cởi nút cổ áo. Hai tay vươn ra, duỗi thẳng lưng, tay áo sơ mi rộng được kéo lên , lộ ra cánh tay trắng noãn.


      "Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chút." nằm ghế salon, hai chân gác lên phần tay vịn cuối ghế, ngửa đầu nheo mắt nhìn Tưởng Phẩm Nhất, "Tưởng tiểu thư muốn ở đây chút cũng được, muốn về nhà cứ tự nhiên." xong, hai mắt nhắm nghiền.


      Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy điện thoại di động, cũng dở ở xong, do dự hồi lâu vẫn đến bàn trà bỏ di động vào trong hộp, ôm vào lòng : "Vô công bất thụ lộc , tặng đồ cho tôi tôi cũng cho biết chút bí mật."


      có công hưởng lợi lộc.


      Thoáng chốc Phó Dục Thư mở mắt ra nhìn : "Bí mật?"


      Tưởng Phẩm Nhất ngồi đối diện , hạ giọng : "Tôi vốn muốn để lại tấm đăng ký kết hôn kia cho nghiên cứu, nhưng nên nghĩ đến có người động tay chân vào nó, cho nên kết quả điều tra xem ra là khá lao lực."


      "Ý của động tay chân nghĩa là gì?" Phó Dục Thư cũng nằm nữa, trở mình ngồi dậy, vẻ mặt suy tư chăm chú nhìn .


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn , loay hoay ngón tay của mình : " lấy tấm hôn thú hơ lên lửa , chắc chắn có chữ lên. Tôi chưa từng thử nghiệm qua, đây là mẹ tôi cho tôi biết. Tấm hôn thú đó là do mẹ tôi bảo quản, nhưng sau đó biết tại sao bà bỗng lên cơn động kinh. Bây giờ bà ở trong viện điều dưỡng tâm thần, cho nên nó lọt vào tay tôi." ngẩng đầu, nhìn , "Bất kể thấy được gì, có liên quan đến chuyện nghĩ hay , phiền đừng để lộ ra."


      Thời điểm Phó Dục Thư nghe thấy năm chữ "viện điều dưỡng tâm thần", đuôi mày bất giác nhướng lên chút, khác lạ đó trôi qua rồi biến mất, gần như có thể tính.


      Đối với vẻ yên lòng của Tưởng Phẩm Nhất, tỉnh táo: " yên tâm, cho dù tôi cũng giữ bí mật."


      "Còn nữa, nhất thiết đừng đánh mất tấm hôn thú này." Tưởng Phẩm Nhất cường điệu, "Tôi phát người có lòng trách nhiệm, những băng ghi hình kia mất cũng vội, còn biết là ai đưa tài liệu cho nữa. Nếu người ta biết bị mất, lo lắng rất nhiều đó."


      Lần đầu tiên Phó Dục Thư bị Tưởng Phẩm Nhất trách móc, nhất thời kịp phản ứng, hồi lâu cũng lên tiếng, chỉ nghe Tưởng Phẩm Nhất tiếp: " tuyệt đối thể đánh mất đồ của tôi. Đồ của tôi và băng ghi hình giống nhau, nếu như đánh mất tấm hôn thú, tôi bắt trả giá nhiều." mở to mắt, gương mặt bất khuất rất có sức quyến rũ vẻ đàn chị.


      Phó Dục Thư há hốc mồm, sau giây lát "à" lên tiếng, giọng điệu : "Mới vừa rồi lúc tôi xem đoạn phim giám sát thuận tay gửi đến người cho tôi tài liệu rồi. Nếu như đoạn phim có quay lại người trộm đồ, chắc chắn bị tra xét."


      Tưởng Phẩm Nhất chớp mắt vài cái, hơi cứng họng, nhưng vẫn kiên trì : "Cho dù đền bù nhưng vẫn làm mất. Điều này thể che giấu được sai lầm của , tôi cho tấm hôn thú là tin tưởng , sau khi làm bí mật hôn thú phải cho tôi biết trước, tuyệt đối thể đánh mất!"


      "Được" cũng đúng, Phó Dục Thư ngoan ngoãn cam đoan.


      "Tôi phải về đây." Tưởng Phẩm Nhất ôm hộp điện thoại di động đứng lên, đưa lưng về phía đến cửa, vừa vừa , "Tiền điện thoại di động hôm nào tôi gửi cho ." Dứt lời, đẩy cửa bước .


      Phó Dục Thư đứng tại chỗ, hai tay bỏ vào túi nhìn bóng lưng duyên dáng của qua khe cửa, thầm nghĩ: phải là mang tin tức ra trao đổi hay sao, sao lúc này lại trả tiền nữa?


      Cầm lấy tấm hôn thú được bảo quản nguyên vẹn, Phó Dục Thư khóa cửa tầng trệt lên phòng sách lầu. Bởi vì cửa sổ đều đóng kín, ánh sáng trong phòng sách cũng tốt, bên ngoài lại có rất nhiều cây cối che ánh nắng, cho nên lúc vào trong phòng rất tối.


      Phó Dục Thư mở đèn lên, kéo rèm cửa sổ ra, khóa kỹ cửa phòng sách. Sau khi bảo đảm hề sơ hở, tìm cây nến, lấy bật lửa đốt lên, mang tấm hôn thú hơ lửa. Quả nhiên có chữ ra.


      Dùng sáp nến viết chữ lên giấy, bị hơ lửa lập tức ra, có người muốn giấu giếm bí mật gì trong hôn thú ư?


      Phó Dục Thư tập trung nhìn chằm chằm chữ hôn thú, nghiêng người ngồi ghế, tay cầm cây bút, tay vân vê theo nét chữ, chân mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt nghiêm túc được ánh nến ánh lên tường đường nét tuấn.


      Tưởng Phẩm Nhất về đến nhà bao lâu điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn. lấy ra nhìn xem, loay hoay vài cái mới vào được chương trình nhắn tin, người gửi tin là Phó Dục Thư.


      Phó Dục Thư gửi đến tấm hình, ánh sáng chụp tốt lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nội dung.


      hôn thú vô cùng cũ xưa có mấy nét chữ lắm. Tưởng Phẩm Nhất phóng lớn hình ảnh quan sát cẩn thận cũng thấy được là viết cái gì. May mà Phó Dục Thư khá chu đáo, nhanh chóng gửi đến nội dung giấu trong hôn thú.


      "Mười hai, năm, bốn, sáu, chết." hôn thú viết mấy chữ như vậy.


      Tưởng Phẩm Nhất cau mày suy tư, vẫn nghĩ ra ý nghĩa của nó, cho nên gửi tin nhắn hỏi : “Đây là ý gì?”


      Tốc độ Phó Dục Thư trả lời rất nhanh, hiển nhiên cũng suy nghĩ, : “Đổi lại là tôi xin chỉ bảo mới đúng”.


      Đúng vậy đó, Tưởng Phẩm Nhất là người trong Hòe Viên, chắc chắn biết những thứ này hơn . Nhưng cũng biết được những chữ này có ý nghĩa gì.


      Tưởng Phẩm Nhất thành : “Tôi biết.”


      Bên kia Phó Dục Thư lát sau mới hồi , : “Vậy cùng nhau nghĩ xem.”


      "... Kỳ lạ." Tưởng Phẩm Nhất thầm câu, vừa định tiếp tục trả lời tin nhắn cửa phòng bị người bên ngoài gõ mạnh ra vài cái.


      Tưởng Phẩm Nhất sợ đến mức lập tức đứng lên, vội vàng bỏ điện thoại di động và hộp điện thoại vào trong ngăn kéo, mặt trắng bệch đến bên cửa hỏi: "Ai?"


      "Con xem là ai?" Phía sau vang lên tiếng quát lớn của người đàn ông trung niên, "Còn mở cửa!"


      Tưởng Phẩm Nhất dự liệu là cha, tại đến buổi trưa, cha về nhà ăn cơm, vì vậy mới khóa cửa, tránh bị cha bắt tại chỗ.


      Ôm tâm trạng bị đánh ra mở cửa, Tưởng Phẩm Nhất cúi đầu khép hờ mắt : "Ba, con xin lỗi, tối hôm qua con về nhà."


      Tưởng Thặng đứng ở cửa sầm mặt trừng Tưởng Phẩm Nhất: "Con còn biết xin lỗi? Ba nghĩ rằng trong mắt con còn người cha này nữa rồi. Vậy mà con còn biết đêm về nhà ngủ, ngay cả điện thoại cũng gọi, con giỏi đấy."


      Tưởng Phẩm Nhất bật thốt lên lời dối: "Tối hôm qua con ở chỗ mẹ, điện thoại di động bị mẹ cẩn thận làm rớt bể. Tối hôm qua tâm trạng mẹ ổn định, con vội vàng trấn an mẹ, cho nên mới gọi điện thoại cho ba..."


      Ánh mắt Tưởng Thặng lóe lên cái, tâm trạng hơi hòa hoãn, nhưng vẫn lạnh giọng hỏi: "Nếu như con , con lo ẹ con xong lẽ nào thể mượn điện thoại y tá gọi cho ba?"


      Tưởng Phẩm Nhất dám ngẩng đầu lên, trôi chảy: "Lúc đó trễ, con sợ quấy rầy ba nghỉ ngơi."


      Tưởng Thặng nửa tin nửa ngờ nhìn , nhìn hồi lâu, đột ngột : "Tưởng Phẩm Nhất, con là càng ngày càng khiến ba thay đổi cách nhìn. Kể từ khi tên đàn ông kia dọn đến, chẳng những con biết làm trái lời ba, còn biết láo nữa."


      Thoáng chốc Tưởng Phẩm Nhất ngước mắt nhìn về phía cha, khuôn mặt dám tin, giống như tin rằng cha nhìn thấu mình.


      Tưởng Thặng nhìn con mình, cười khẩy : "Xem , người chột dạ luôn rất dễ dàng sợ bị tiết lộ tâm trạng , vẻ mặt của con bây giờ bán đứng con. Kể từ ngày hôm nay, con được đâu hết, ở yên trong nhà cho ba, bên phía trường học ba xin phép nghỉ giúp con. Lúc nào tên đàn ông đối diện dọn , con được hủy bỏ lệnh cấm." Dứt lời, ông kéo tay cầm đóng cửa phòng Tưởng Phẩm Nhất lại, lấy khóa bóp lại cửa phòng từ bên ngoài, mặc cho Tưởng Phẩm Nhất gõ thế nào cũng mở, chỉ thốt ra câu lạnh băng "Ở yên " rồi bỏ .


      Tưởng Phẩm Nhất dở khóc dở cười đứng nhìn cánh cửa, tay chân cũng biết đặt ở đâu, chỉ cảm thấy tất cả cũng là do mình tự làm tự chịu, trách được bất cứ ai.


      Lúc cùng đường, điện thoại bị đặt trong ngăn kéo rung lên chút. vội vàng chạy đến lấy điện thoại ra xem, là Phó Dục Thư gửi đến tin nhắn.


      “Tối mai tôi muốn ra chỗ cây hòe nhìn xem, có hứng thú muốn cùng ?”


      Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy điện thoại, hơi tức tối trả lời: “Tôi bị ba tôi cấm túc rồi, đừng xem cây hòe, ngay cả làm cũng được nữa!”


      Dấu chấm cảm này lộ tâm trạng bình tĩnh. Phó Dục Thư cầm lấy điện thoại nhìn tin nhắn trả lời, chớp mắt vài cái, thầm: "Giận à?"


      Suy nghĩ chút, Phó Dục Thư gọi điện thoại sang cho . Tưởng Phẩm Nhất lập tức bắt máy lên, đợi cất lời ngay: " muốn làm gì tự mình làm, làm xong mà còn sống mau dọn , tôi muốn bị nhốt trong nhà cả đời."


      Phó Dục Thư biết dỗi, cũng tức giận, chỉ : "Tối mai muốn chung với tôi ?"


      Tưởng Phẩm Nhất cau mày : "Cuối cùng là có nghe tôi hay . Tôi tôi bị cấm túc." vốn muốn cất cao lượng, nhưng lại sợ bị cha nghe thấy, kết quả ngược lại đè thấp tiếng , cho nên cường độ trong lời cũng bị giảm xuống rất nhiều. Chẳng những được cương quyết cứng rắn mà ngược lại còn có vẻ như làm nũng.


      Phó Dục Thư dằn lại tính tình : "Nếu như muốn tôi nghĩ cách."


      Tưởng Phẩm Nhất khỏi hơi ngạc nhiên: " có cách gì?"


      "Mấy giờ ba của nghỉ ngơi?"


      Cho nên mười giờ đêm ngày hôm sau, Phó Dục Thư xuất dưới lầu nhà Tưởng Phẩm Nhất, đối diện với cửa sổ phòng Tưởng Phẩm Nhất, phía sau là cây đại thụ.


      Tưởng Phẩm Nhất mở cửa sổ ra nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy mặc chiếc áo gió màu đen. Tóc đen, áo đen, gần như hòa mình vào trong bóng tối. Vóc dáng cực cao và hai chân thon dài, cùng với khuôn mặt tuấn phương Đông cổ điển khiến khí chất càng tỏa ra cơ trí và thần bí.


      đứng tại chỗ bất động nhìn xem xét qua lại, Tưởng Phẩm Nhất chắc chắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho : “ định làm thế nào?”


      Bởi vì sợ đánh thức cha, bọn họ thể gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng phải chỉnh tắt chuông.


      Phó Dục Thư bận bịu tranh thủ thời gian trả lời: “Tôi cố gắng, đừng buông xuôi.”


      Cầm lấy điện thoại di động, Tưởng Phẩm Nhất xem tin nhắn này, trong lòng rung động khó hiểu.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12



      Phó Dục Thư nghiên cứu dưới lầu cả buổi, lúc lâu cũng có động tĩnh gì. Tưởng Phẩm Nhất nhìn nhìn bên ngoài, thấy sắp mười giờ rồi, khỏi hơi sốt ruột.


      Cúi đầu từ ban công nhìn xuống dáng vẻ qua lại bốn phía, Tưởng Phẩm Nhất bỗng nổi lên ý trêu đùa. vịn bệ cửa sổ ló người ra, cầm hòn đá ném xuống mặt đất cái.


      Phó Dục Thư nghe thấy tiếng vang ngẩng đầu nhìn về phía , lông mày tuấn tú nhíu lại, mặt mang vẻ hoài nghi.


      Tưởng Phẩm Nhất chỉ chỉ cây to khô héo phía trước mặt cách đó xa, dùng tay chân ra hiệu cho biết: “Leo cây lên đây .”


      cần hoài nghi khả năng phản ứng của Phó Dục Thư, lúc này hiểu ngay ý của , cũng lập tức từ chối.


      lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấn vài cái, điện thoại của rung lên.


      lấy ra nhìn xem, Phó Dục Thư : “Tôi lên đó cũng vô dụng.”


      Đúng vậy đó, chủ yếu là xuống.


      Tưởng Phẩm Nhất cúi đầu trả lời tin nhắn: “ thông minh như vậy, sau khi lên đây đồ trong phòng tôi ắt có chỗ dùng, vậy tôi có cách xuống thôi.”


      Phó Dục Thư nhận được tin nhắn của khỏi ngẩng đầu nhìn lần nữa. đứng dưới ánh trăng trong đêm, ngẩng đầu nhìn Tưởng Phẩm Nhất tựa vào bên cửa sổ. Mái tóc đen mềm mại của choàng qua sau vai, sóng mắt dịu dàng hiếm có, mỉm cười thông minh khiến người ta lạc mất hồn.


      Phó Dục Thư nắm chặt lấy điện thoại di động, cuối cùng vẫn trả lời : “Giày của tôi thích hợp... leo cây.”


      Ba chấm và nửa câu trước chữ "leo cây", điều này hơi phản đối với khoản vận động này. Tưởng Phẩm Nhất vốn muốn cho leo cây, thấy như vậy cũng làm khó nữa. yên tĩnh đứng bên cửa sổ nhìn .


      ra Phó Dục Thư nghĩ rằng bảo cột chăn và thảm trong phòng lại thả xuống cho leo, tầng lầu cũng cao, chắc là có vấn đề gì lớn.


      Nhưng mà làm như vậy phải là hoàn toàn xảy ra xác suất gặp chuyện may. Nếu như té xuống, cho dù người té sao, nhưng động tĩnh cũng khiến cho Tưởng Thặng ở tại tầng trệt chú ý. Vì đảm bảo an toàn của Tưởng Phẩm Nhất, cũng vì tránh bị Tưởng Thặng phát , Phó Dục Thư chỉ có thể nghĩ cách khác. Nhưng nếu như có cách khác, từ ngày hôm qua đến bây giờ hẳn nghĩ ra rồi.


      Dưới tình huống hết sức bất đắc dĩ, Phó Dục Thư cởi bỏ áo gió quăng lên tảng đá bên cạnh, hà hơi lên tay, hơi thở bởi vì lạnh mà phả ra khói trắng. mặc áo len ngoài áo sơ mi chống lạnh, mang giày da thử bò lên cây.


      Tưởng Phẩm Nhất trố mắt líu lưỡi nhìn giáo sư Phó ngày thường phong độ, nhanh nhẹn leo lên cây, cảm giác thế giới quan của mình cũng bị phá hủy.


      sốt ruột hoảng sợ nghĩ muốn cản , nhưng lúc này hoàn toàn thể xem điện thoại di động. Cho nên chỉ có thể nhìn tư thế chẳng hề đẹp trai chật vật bò lên cây.


      ra giày da rất khó leo cây, may là cây này cành nhiều, hơn nữa cao. cũng cần nhiều thời gian là có thể leo lên đến nơi. Tuy quá trình tương đối khó khăn, nhưng kết quả vẫn tốt đẹp.


      Vịn nhánh cây đứng đối diện vị trí cửa sổ phòng Tưởng Phẩm Nhất, Phó Dục Thư nhìn dưới tàng cây nhíu nhíu mày. Lúc ngước mắt lên nhìn về phía Tưởng Phẩm Nhất, phát ra ánh mắt nhìn mang theo chút ngưỡng mộ khó miêu tả.


      Ngưỡng mộ là cảm giác tán thưởng, sùng bái và mến. Từ này dùng để hình dung ánh mắt của quả là sai.


      Phó Dục Thư vừa nhìn thấy , thấy được thứ mà mới vừa rồi thị giác cách nào thấy . Đó chính là quần áo của .


      mặc chiếc váy ngủ tay dài màu trắng, dài chấm đến mắt cá chân, ống tay áo rộng rãi còn viền ren xinh đẹp, cổ áo thiết kế trang nhã xinh xắn. Dáng vẻ xõa tóc mặc chiếc váy này cực kỳ giống với công chúa trong tranh.


      Tối nay trăng vừa to vừa sáng, nhưng trong mắt Tưởng Phẩm Nhất, Phó Dục Thư còn sáng hơn cả trăng. hi vọng có thể đọc được tâm tình và ánh mắt của , cũng cho chút đáp lại, đừng nên mãi né tránh.


      Lần này dời mắt nhìn vào như ngày thường, nhưng trong thoáng chốc mắt hai người giao nhau, Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến thân phận của mình, nhớ đến câu "Nhất định phải gả cho người trong Hòe Viên" kia của cha mình, hốc mắt bất giác cay cay.


      vẫn còn quá ngây thơ, tham lam điều mình thể có được, kết quả cuối cùng chỉ là hại người hại mình mà thôi.


      Thu hồi lại ánh mắt dừng người đối phương, Tưởng Phẩm Nhất hơi đơn quay người vào phòng. Bóng lưng bị chiếc váy công chúa màu trắng bao bọc, trong mắt Phó Dục Thư lại có nét đẹp mông lung.


      Suy nghĩ chút, Phó Dục Thư vẫn vịn cành cây khô nhảy vào phòng Tưởng Phẩm Nhất. ra khoảng cách cũng gần, trèo lên cũng dễ lắm. Nhưng chẳng những dáng vóc Phó Dục Thư cao, chân lại rất dài, ví dụ tương đối khoa trương đó là dưới cần cổ đều là chân cả. Cho nên cũng có thể làm được việc này.


      Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy phía sau có tiếng người chạm đất, thoáng giật mình quay người qua, sắc mặt nhìn Phó Dục Thư hơi khó hiểu.


      "Chúng ta cần phải có dây để leo xuống đúng ?" Tưởng Phẩm Nhất cất tiếng hỏi .


      Phó Dục Thư hơi chăm chú: "Phòng có dây à?"


      Tưởng Phẩm Nhất yên lặng đến bên giường, kéo ván giường lên, lấy ra sợi dây dài trong tủ giường. Sợi dây hơi cũ, phía bám ít bụi bặm.


      "Khi tôi còn bé ba cho tôi ra cửa tôi dùng nó để chuồn ra ngoài." Tưởng Phẩm Nhất chỉ chỉ sợi dây mặt đất.


      Phó Dục Thư giơ tay lên che miệng trầm tư chút, thả tay xuống, gật đầu : "Xem ra là tôi làm điều thừa rồi. Tưởng tiểu thư sớm nghĩ ra cách xuống."


      Tưởng Phẩm Nhất : " phải, là tôi nên trêu đùa ." ngồi xuống sửa sang sợi dây, lau sạch , lấy vải sạch quấn lại để đến nỗi lúc xuống làm tay bị thương, cất lời tiếp, "Còn nữa, gọi tên tôi là được rồi, thời gian chúng ta quen biết nhau cũng ngắn, đến bây giờ còn kêu tiên sinh tiểu thư gì cũng quá xa lạ."


      Phó Dục Thư há há miệng, giống như thử gọi tên , nhưng thử nhiều lần cũng thể gọi ra được.


      Tự nhiên nhất cũng là Tưởng Phẩm Nhất, sửa sang sợi dây xong đứng lên gọi : "Dục Thư, giúp tôi buộc lại ." chỉ vào cái móc bên góc cửa sổ, chiếc móc cắm mặt đất, đó đầy rỉ sét.


      Phó Dục Thư lên tiếng, trầm mặc lấy sợi dây mặt đất đến bên cửa sổ ngồi xuống buộc lại, sau khi kéo thử hai cái cho chắc, mới nhìn về phía : "Có thể rồi."


      Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, bước lên cầm sợi dậy ném xuống dưới lầu. Tư thế nhanh nhẹn nhàng kéo sợi dây nhảy ra khỏi cửa sổ, điều chỉnh tư thế men theo cửa sổ, nhanh nhẹn xuống lầu.


      Cơ thể đã học múa nên ngay cả tư thế du dây cũng xinh đẹp vô cùng, giống như là khiêu vũ vậy.


      Phó Dục Thư theo Tưởng Phẩm Nhất cùng nhau xuống lầu, hai người giấu đầu dây sau tảng đá dưới lầu, phòng ngừa bị gió thổi bay khắp nơi, khiến người ta chú ý. Tuy trễ, bên ngoài còn ai xuất , nhưng trong chỗ như Hòe Viên này, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra.


      Cầm lấy áo gió đặt bên dưới, Phó Dục Thư vỗ vỗ tiện tay mặc vào cho Tưởng Phẩm Nhất, cũng nhìn , trước về phía cây hòe.


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn nhìn chiếc váy ngủ mình chưa kịp thay, tuy bên trong có mặc giữ ấm, nhưng đêm mùa đông vẫn lạnh vô cùng. luôn luôn chu đáo.


      Tưởng Phẩm Nhất theo Phó Dục Thư, cũng đường nối thẳng đến cây hòe vào ban ngày, mà là rẽ vào từng con đường tránh các hộ gia đình.


      Trong đó con đường phải qua bờ biển. Vào đông, tuy biển đóng băng, nhưng gió biển lạnh buốt có thể xuyên thấu quần áo người ta. Tuy Tưởng Phẩm Nhất mặc chiếc áo gió dài của Phó Dục Thư nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, ngừng run rẩy.


      Phó Dục Thư nhận thấy được những điều này, bước chân từ từ dừng lại chút. nhanh chóng đến vị trí sóng vai với , liền quay đầu hỏi : "Sao nữa?"


      Phó Dục Thư trầm ngâm trong chốc lát, : "Ra ngoài vội quá, nên tìm cho vài chiếc áo dày."


      Tưởng Phẩm Nhất lắc lắc đầu : "Là tôi leo xuống quá vội nên quên mất thay quần áo, đưa áo khoác cho tôi, chắc chắn còn lạnh hơn tôi nữa."


      Phó Dục Thư bình tĩnh : "Tôi là đàn ông, có thể chịu lạnh giỏi hơn ."


      Trong đầu nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ gì đó, Tưởng Phẩm Nhất khẽ với : "Hay là ôm tôi ."


      Phó Dục Thư hơi nheo mắt, liếc nhìn ý, nhưng vẻ mặt của phong phú khó mà diễn tả, hơi nhăn nhó, hơi do dự, nhưng có ý bậy bạ gì.


      "Chuyện gấp phải tùy theo tình thế, tôi trách ." Tưởng Phẩm Nhất đến gần , khuôn mặt gần như kề vào lồng ngực , "Chỉ cần lòng có tạp niệm, cho dù ôm tôi cũng giống như ôm khúc gỗ thôi, sợ gì chứ?"


      Bốn chữ "lòng tạp niệm” này dễ, nhưng trong thiên hạ có mấy ai làm được? Có thể làm được sợ rằng chỉ có thánh nhân.


      Phó Dục Thư nhìn lướt qua sóng biển cuồn cuộn, nếu tiếp tục đứng ở đây nữa ngày mai hai người sẽ đều bị cảm. cũng rầy rà, đưa tay choàng qua vai , ôm vai bờ cát.


      Tưởng Phẩm Nhất nghiêng đầu nhìn sườn mặt Phó Dục Thư. Làn da vẫn trắng noãn như trước, tuy nhiệt độ xuống thấp, gió rét căm căm, nhưng người vẫn ấm áp dễ chịu như cũ. Dường như người đàn ông này bất cứ lúc nào cũng có tâm trạng ổn định, giống như bây giờ trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh hờ hững như cũ. Giống như khúc gỗ vậy.


      Suốt dọc đường gì, đến bên cạnh cây hòe lịch sử lâu đời, Phó Dục Thư hề do dự buông Tưởng Phẩm Nhất ra. bước lên vài bước kiểm tra gì đó, giơ tay lên cản lại Tưởng Phẩm Nhất bước theo.


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn đến phía bên kia cây hòe, bóng dáng biến mất chừng năm phút, độc trong bóng đêm khiến cũng hoài nghi bỏ mình lại, thế nhưng phụ lòng chờ đợi của dành cho , trở lại.


      "Căn cứ vào tính toán trước đây của tôi, cứ mỗi hai, tư, sáu nơi này có người trông chừng. Hôm nay là thứ bảy, chắc chắn có ai." dứt lời nắm tay , kéo qua phía bên kia cây, "Mới vừa rồi ta xác nhận, tại nơi này có ai. Tôi đến đây là vì xác minh chuyện, chuyện này tôi chưa với , lúc trước bạn tôi điều tra vụ án tự sát ở Hòe Viên, từng phát việc kỳ quái ở chỗ này."


      "Việc kỳ quái gì?" Tưởng Phẩm Nhất nhìn nắm tay , trong lòng an ổn.


      Phó Dục Thư nắm tay dừng ở góc đông bắc cây hòe. Cây này rất to, xung quanh có hàng rào, hàng rào còn có dây xích, khoảng đất trong hàng rào cách cây hòe đều đậy kín ván gỗ. ván gỗ gọn gàng sạch , do có người thường xuyên quét dọn, ai biết dưới ván gỗ là cái gì.


      Phó Dục Thư kéo Tưởng Phẩm Nhất đến bên hàng rào, bản thân tung mình nhảy vào trong hàng rào, giẫm lên ván gỗ tìm kiếm phương hướng.


      Sau khi qua lại chút, Phó Dục Thư dừng tại nơi cách nửa mét, kêu : " đến xem."


      Tưởng Phẩm Nhất bước nhanh đến, kéo chiếc áo gió của Phó Dục Thư sát vào người, khẩn trương hỏi: "Xem cái gì?"


      Phó Dục Thư ngồi xuống, lấy ra túi dụng cụ hình chữ nhật sau lưng, lấy dụng cụ trong túi ra, gõ gõ ván gỗ, cuối cùng bắt đầu nạy mép lên.


      Quá trình hơi phí sức, Phó Dục Thư hứng gió lạnh cố gắng nạy rất lâu, tay và chóp mũi cũng giá buốt đến đỏ lên, mới nạy ra được góc tấm ván kia. cúi người cầm điện thoại chiếu xuống dưới nhìn xem, bỗng nhiên đứng bật dậy.


      "Sao vậy? Bên dưới có gì?" Hai tay Tưởng Phẩm Nhất bắt lấy cánh tay , giống như là lo lắng bị kéo xuống bên dưới vậy.


      Phó Dục Thư thở ra hơi, : " có, điện thoại di động chiếu sáng đến đáy được, bên dưới rất sâu. Mới vừa rồi lúc tôi nhìn, bên dưới giống như có ánh sáng gì đó giống với màu sắc ánh sáng điện thoại. Có lẽ là do ảo giác của tôi."


      Tưởng Phẩm Nhất mím môi hỏi: "Vậy bây giờ làm sao?"


      " về trước ." Phó Dục Thư ngồi xuống, thu dọn lại trường, động tác ràng hơn trước rất nhiều, "Giả vờ như biết gì cả là được rồi."


      Tưởng Phẩm Nhất gật đầu, nhìn ngồi nơi đó sửa sang lại tất cả, khôi phục nguyên trạng, chần chờ chốc lát, vẫn cất lời : "Trông chừng nơi này là chú Cổ, từng gặp chú ấy rồi."


      Động tác Phó Dục Thư hơi ngừng lại, tuy sớm biết điều này, nhưng Tưởng Phẩm Nhất chịu ra hết tất cả chuyện biết cho nghe, loại tín nhiệm này khiến cảm thấy rất hiếm.


      "tôi biết" gì đó để phụ lòng tốt của người ta, mà là : "Ừ, cảm ơn."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13



      Làm xong tất cả Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất trở về. Tuy thân là đàn ông, dù mạnh hơn phái nữ thế nào nữa, nhưng ở lâu trong gió lạnh vùng gần biển thế này người cũng lạnh buốt. Tưởng Phẩm Nhất bên cạnh , chỉ cảm thấy khí lạnh rét mướt.


      Tay nắm lấy áo khoác người, vài lần Tưởng Phẩm Nhất muốn trả lại áo cho . Nhưng cũng đoán được từ chối, hai người phải đứng lặng im trong gió lạnh thêm hồi. Cho nên cuối cùng cũng bỏ qua.


      Đến khi trở về dưới lầu nhà mình, Tưởng Phẩm Nhất lập tức cởi áo khoác ra, quay lại đối diện với , ra hiệu quay lưng để mặc áo vào giúp . Hành động này đương nhiên bị Phó Dục Thư từ chối: "Để tự tôi được rồi." vờ nhận lấy áo.


      Tưởng Phẩm Nhất lui về phía sau bước, hạ giọng : "Tôi muốn nhiều ở đây với , lãng phí thời gian, nhanh lên ."


      Bọn họ đứng dưới lầu Tưởng gia, càng nhiều nguy hiểm càng lớn. cầu của Tưởng Phẩm Nhất có gì đáng trách, nhưng


      Phó Dục Thư rũ mi mắt hơi suy tư, lát sau xoay người sang chỗ khác đưa cánh tay về phía sau, để Tưởng Phẩm Nhất mặc áo khoác vào giúp .


      Chiếc áo mang theo độ ấm trở lại người, giống như trong nháy mắt xua tan tất cả khí lạnh. Phó Dục Thư quay người lại định lời tạm biệt với . lại vô cùng tự nhiên sửa cổ áo khoác giúp , hành động kia rất thành thạo, giống như bọn họ là đôi tình nhân thân mật vậy.


      " ra hôm nay có thể đưa tôi cùng. Chẳng qua chỉ chứng thực suy đoán, người an toàn lại thuận tiện hơn, nhưng vẫn gọi tôi theo." Tưởng Phẩm Nhất nhích đến gần , gần như là nhào vào lòng , hạ giọng . " là người rất có trách nhiệm."


      Việc to gì Phó Dục Thư cũng báo cho biết, hơn nữa còn để tham dự. Hiển nhiên là vì từng hứa, khi có tin tức lập tức cho biết.


      mình có thể hoàn thành tất cả, chẳng những giảm bớt nguy hiểm, cũng tiết giảm bớt rất nhiều phiền phức. Nhưng cuối cùng vẫn đưa theo, ngại phiền phức giải thích cho , để có thể biết hết tất cả, khiến cảm giác mình tin lầm người.


      Tưởng Phẩm Nhất hết chuyện mình biết và giao cho đồ mình bí mật cất giấu, đó là trao cho niềm tin rất lớn. là người trong Hòe Viên, còn điều tra Hòe Viên, lại có liên lạc với cảnh sát. Như thế nếu Hòe Viên có vấn đề và xảy ra chuyện gì, chính Tưởng Phẩm Nhất cũng thoát thân được. Điều này đồng nghĩa với việc giao an nguy của mình cho , cũng khiến thất vọng, cho cảm giác an toàn vô cùng.


      biết chuyện tiến triển, biết tất cả quá trình có thể tùy thời cơ mà ứng đối với các loại tình huống, biết bước kế tiếp phải thế nào. Phó Dục Thư là người trung thực chín chắn, khiến Tưởng Phẩm Nhất vô cùng ngưỡng mộ.


      Nhận được lời khen, Phó Dục Thư có vẻ rất bình tĩnh, kiêu ngạo, vội vàng, lui về phía sau bước, khẽ : "Đêm khuya rồi, có chuyện gì ngày mai sau. Đây phải là nơi tán gẫu."


      Lý do mới vừa dùng khiến thỏa hiệp, tại trả ngược lại cho . khỏi hơi chớp mắt, nhìn đầy sâu xa. nhìn , câu "tạm biệt" rồi quay người về nhà.


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn căn nhà lầu cổ kính thuộc về Phó Dục Thư, lại cảm thấy giống như nó còn khiến người ta sợ hãi như xưa nữa.


      Đêm tối có thể che giấu rất nhiều thứ, ví như hành động, vẻ mặt cùng với tâm trạng của con người. Phó Dục Thư về đến nhà, khóa tất cả cửa sổ, lên phòng ngủ lầu, vuốt ve Tiểu Hùng nằm ngủ giường, nằm ngửa ra giường nhìn trần nhà trầm tư.


      nghĩ đến tình tiết vụ án gì, cũng nghĩ đến bí mật gì cả, cái nghĩ đến chính là Tưởng Phẩm Nhất vừa mới tạm biệt với kia.


      Biểu của Tưởng Phẩm Nhất ngày hôm nay rất dễ nhìn ra là có ý gì. có thiện cảm với , nhưng cũng biết hai người thể ở bên nhau, cho nên trong lời vừa có nhiệt tình vừa chùn bước, mâu thuẫn vô cùng.


      có thể thấy được tâm trạng của , nhưng chính sao?


      Phó Dục Thư là người vô cùng kín đáo, có đôi khi chính bản thân cũng hiểu được mình, huống chi là Tưởng Phẩm Nhất.


      Tưởng Phẩm Nhất vừa về đến nhà nghĩ đến , nghĩ có nhận ra gì hay , nghĩ làm sao.


      Nghĩ đến cuối cùng, phát ra biết đến tột cùng là mình ôm ấp mong đợi gì với .


      Cả đêm hai người cũng ngủ được nhiều, ngày hôm sau Tưởng Phẩm Nhất được Tưởng Thặng thả ra, bởi vì ngày hôm nay là ngày đến viện điều dưỡng thăm mẹ.


      Tưởng Thặng đưa gà-mên cháo gà cho , còn mang theo rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng, sau khi tất cả sắp xếp thỏa đáng, ông gằn giọng : "Thăm mẹ con xong về nhà sớm, đừng nên chọc ba tức giận nữa."


      Tưởng Phẩm Nhất cũng nhìn ông lấy cái, cầm đồ ra ngoài, giọng thản nhiên: "Biết rồi ạ."


      Tưởng Thặng nhìn đứa con mình vô cùng coi thường, khuôn mặt kinh ngạc và xa lạ. nhiều năm qua, tuy mình quá đáng, nhưng con vẫn rất thân thiết với mình. Con bé là người cần tình thân để bù đắp cho cuộc sống đơn, sao lại bỗng nhiên thay đổi.


      Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đồ cha đưa ẹ ngồi chờ ở trạm xe buýt, lúc ngồi vào ghế suy nghĩ, biểu chống đối của mình với cha cuối cùng là có đúng hay ?


      trải qua nhiều năm, vẫn sợ mất tình thân duy nhất, khiến thế giới chỉ còn lại mình. Cho nên luôn cố nhẫn nhịn và chịu đựng tất cả mọi chuyện. Hôm nay có tình cảm khác xâm nhập vào đáy lòng, dường như cũng trở nên gan dạ hơn, cũng biết là tốt hay xấu.


      suy tư thì xe buýt đến, Tưởng Phẩm Nhất xách túi đồ lớn lên xe. Sau khi xe chạy , tình cờ thấy được xe Phó Dục Thư chạy ngang qua cạnh xe buýt. Chiếc xe màu đen cho cảm giác giống như bản thân , tao nhã, khiêm tốn và khác với người ta.


      Vừa mới sáng sớm lại đâu?


      Tưởng Phẩm Nhất nghi ngờ chút, nhưng xe buýt sao có thể sánh với xe sang trọng. Người ta xẹt qua thoáng cái mất tăm hơi, muốn tìm hiểu nguyên do cũng có cơ hội.


      Xe vòng quanh vài vòng mới đến viện điều dưỡng tâm thần thành phố Bình Giang. Tưởng Phẩm Nhất thẳng mạch đến phòng mẹ. Lúc đẩy cửa ra phát mẹ còn nằm nghỉ giường.


      Phòng bệnh của viện điều dưỡng dọn dẹp rất sạch , chiếc chăn và ra giường trắng muốt càng tôn lên làn da nõn nà của mẹ . Bà cũng rất khỏe mạnh, chỉ là vẫn nhận ra là ai như cũ.


      "Con... đến rồi à." Nghe thấy tiếng vang, mẹ quay đầu lại cười gượng gạo chuyện với , siết chặt chăn trông giống hơi sợ hãi.


      Tưởng Phẩm Nhất bước đến vài bước đặt đồ xuống, dịu dàng: "Vâng, con đến thăm mẹ, mẹ đừng ngồi dậy, nằm chút . Con có mang cháo gà ẹ, là ba nấu."


      Người đàn bà tinh thần hỗn loạn khẽ cau mày, vẻ mặt hơi lúng túng và áy náy. Hiển nhiên bà hiểu được ý .


      Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất chua xót, nhưng ngoài mặt lại biểu ra. lấy cháo gà nấu xong, đút ẹ từng chút, dè dặt quan sát bà.


      Đút cháo gà xong, người của viện điều dưỡng đưa bữa sáng cũng đến. Tưởng Phẩm Nhất lại chăm sóc ẹ ăn chút cháo loãng và thức ăn, lúc này mới trấn an bà nằm xuống ngủ.


      Ngồi bên giường bệnh, Tưởng Phẩm Nhất hỏi bác sĩ trực ban Nhậm Hi đến thăm bệnh: "Bác sĩ Nhậm, gần đây tình trạng mẹ tôi thế nào?"


      Nhậm Hi nhìn bệnh nhân ngủ hạ giọng khẽ: "Vẫn như cũ, rất khỏe mạnh, nhưng chỉ nhớ mọi chuyện."


      Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, lẩm bẩm: "Tôi cũng thấy vậy."


      Nhậm Hi quan sát Tưởng Phẩm Nhất chút, phát hiện này khác với trước đây. Dường như ta còn kháng cự việc tiếp xúc với người ngoài. Lúc chuyện với người khác cũng còn cẩn trọng và gấp rút nữa, thay đổi như thế khiến mừng thay ta.


      "Tôi còn phải thăm bệnh nhân khác nữa, trước nhé." Nhậm Hi mỉm cười tạm biệt với Tưởng Phẩm Nhất, nghe đối phương trả lời sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.


      Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn bóng lưng Nhậm Hi. ta rất đẹp, cũng rất tự do. Điều kiện gia đình cũng tốt, nghe sau khi ly hôn còn tìm được người bạn trai rất khá. So sánh với ta, Tưởng Phẩm Nhất khỏi hơi tự ti. Nhà giàu có, cũng rất có thể gả được cho người mình thích. So với Nhậm Hi, ưu thế duy nhất của có được chính là trẻ tuổi, có lẽ còn xinh đẹp hơn chút.


      Tâm trạng hơi sa sút, Tưởng Phẩm Nhất nhịn được lấy điện thoại di động ra tìm lý do gửi tin nhắn cho Phó Dục Thư, hi vọng có thể vài lời với .


      soạn tin nhắn gửi cho , : “Tôi muốn trả lại tiền điện thoại cho , có thời gian rảnh ?”


      Tin nhắn gửi , tâm trạng Tưởng Phẩm Nhất trở nên vô cùng thấp thỏm, vừa mong đợi trả lời, vừa sợ thấy trả lời, bởi vì lo lắng bị từ chối.


      ngồi ghế sốt ruột chờ đợi, qua gần nửa giờ sau, Phó Dục Thư mới trả lời tin nhắn cho .


      vội vội vàng vàng nhấn nút đọc tin nhắn, thấy : “Tôi ở bên ngoài, tạm thời thể quay về.”


      Tưởng Phẩm Nhất lập tức trả lời: “Tôi cũng ở bên ngoài, hôm nay phải đến viện điều dưỡng thăm mẹ, cho nên cha tôi thả tôi ra.”


      Lần này Phó Dục Thư trả lời tin nhắn rất nhanh, còn áy náy vì chuyện hại bị cấm túc, nên ngay mở đầu là ba chữ " xin lỗi" rồi sau đó mới là vấn đề chính: “Nếu như muốn gặp mặt, tôi cũng sắp về rồi, có thể đón .”


      Dĩ nhiên là muốn gặp mặt, cũng hi vọng đến đón , nếm thử cảm giác được người ta săn sóc và chờ đợi. Tuy biết có lẽ mình có cách nào chịu trách nhiệm với tình cảm nảy sinh, nhưng vẫn kìm lòng được muốn gần thêm chút nữa, rồi lại thêm chút nữa, cho nên trả lời : “Được.”


      Thành phố Bình Giang chỉ có viện điều dưỡng tâm thần này, đương nhiên Phó Dục Thư thể nào đến nơi khác được, cho nên cần phải báo địa chỉ.


      Tưởng Phẩm Nhất ở viện điều dưỡng chờ , ra khỏi Cục Công an lái xe đến. đường đến từng nghĩ có lẽ gặp ai đó, nhưng lại cảm thấy tỷ lệ cũng cao. Nhưng ông trời luôn luôn thích trêu chọc làm người ta lúng túng, lại khiến cho gặp lại ta.


      Phó Dục Thư vừa bước xuống xe, cúi đầu dự định gọi điện thoại báo cho Tưởng Phẩm Nhất biết mình đến, lại nghe thấy giọng nam quen thuộc gọi : "Phó Dục Thư?"


      Phó Dục Thư ngước mắt lên, nhìn thấy Khương Giảo đứng bên cạnh chiếc Maybach của ta chờ người. Mà người ta chờ là ai cần phải .


      Khẽ nhíu mày, Phó Dục Thư hơi xa cách gật đầu với ta, từ gọi điện thoại đổi thành nhắn tin, báo cho Tưởng Phẩm Nhất biết mình đến.


      Trong viện điều dưỡng Tưởng Phẩm Nhất nhận được tin nhắn của nhanh chóng thu dọn đồ rời khỏi. Giống với còn có Nhậm Hi chuẩn bị hết ca trực phải về nhà.


      Tại cửa viện điều dưỡng, Khương Giảo từng bước đến trước mặt Phó Dục Thư. Bởi vì nguyên nhân chiều cao, ta phải hơi ngước lên chuyện với Phó Dục Thư, khiến cho ta chuyện thua kém chút khí thế: "Cậu đến tìm Nhậm Hi à? Các người ly hôn rồi, tại sao cậu còn dây dưa với ấy?"


      Phó Dục Thư thản nhiên nhìn ta phủ nhận: "Tôi phải đến tìm ấy."


      Khương Giảo khinh thường : "Đừng chối, thành phố Bình Giang lớn như vậy, cậu đến đây là Tống Vân mời, rốt cuộc là sao tự trong lòng cậu còn ư? Nhậm Hi theo cậu năm, những ngày tháng khổ cực còn chưa đủ sao? Cuối cùng là cậu muốn hại ấy bao lâu? Cho đến bây giờ cha mẹ ấy còn chưa chịu nhận lại ấy, tất cả còn phải là do cậu sao?"


      Phó Dục Thư cũng chẳng hề vui vì lời của ta, bình thản lặp lại lần: "Tôi phải đếm tìm ấy."


      "Đủ rồi." Khương Giảo hơi tức giận gào lên câu, vừa định gì đó bị giọng nữ phía xa ngắt ngang.


      "Khương Giảo!" Nhậm Hi bước nhanh đến, kinh ngạc nhìn Phó Dục Thư, "Sao lại ở đây?"


      Phó Dục Thư liếc mắt nhìn Nhậm Hi cái, ta vẫn thon thả xinh đẹp như trước đây, khiến người ta chỉ nhìn cái vô cùng thoải mái, nhưng ta còn là vợ của nữa.


      "Đến đón người." Phó Dục Thư trả lời ngắn gọn súc tích.


      Lông mày Khương Giảo cau lại, cười khẩy : "Đừng nghe lời cậu ta nhảm, cậu ta đến đây còn có nguyên nhân khác sao? Cậu ta biết là ai ở đây mà, còn phải là đến chờ em sao? Nếu phải hôm nay trùng hợp đến đón em, chừng cậu ta được như ý rồi."


      "Khương Giảo đừng nữa." Nhậm Hi cau mày, , " quá đáng rồi đó."


      Khương Giảo nhìn về phía Nhậm Hi, ánh mắt lạnh lùng: "Sao hả, đau lòng à? Bây giờ bạn trai em là , cậu ta còn là chồng của em nữa. Cho dù từng làm chuyện có lỗi với cậu ta, cướp lấy em lúc cậu ta vẫn còn là chồng em, nhưng bây giờ chuyện còn như vậy nữa."


      Nhậm Hi bất đắc dĩ cất cao giọng: "Khương Giảo đừng nổi điên ở đây. có thể đừng đa nghi vậy hay . ấy chỉ đến đón người thôi, là chúng ta có lỗi với ấy, muốn gì cũng đến lượt chúng ta!"


      Khương Giảo bị Nhậm Hi thế lại nổi nóng, ta vừa muốn bộc phát nhìn thấy hình bóng xinh đẹp quen thuộc chạy nhanh đến.


      Bởi vì chạy quá nhanh, Tưởng Phẩm Nhất dừng lại thở dốc chút, sau khi bình phục lại hơi thở mới đến bên cạnh Phó Dục Thư, khoác lên cánh tay : " xin lỗi em ra trễ, thu dọn đồ đạc hơi mất thời gian, biết hai người này à?"


      Khương Giảo nhìn nhìn Tưởng Phẩm Nhất trẻ trung xinh đẹp, lại nhìn Nhậm Hi mang vẻ mặt kinh ngạc, bỗng nở nụ cười thú vị.


      javascript:;


      Phó Dục Thư cúi đầu nhìn nhìn Tưởng Phẩm Nhất vô cùng tự nhiên kéo lấy cánh tay , chần chờ trong chốc lát, vẫn làm trò tránh né khiến khó xử trước mặt người khác.


      chừng mực: "Hai người bạn cũ, nếu xong chuyện chúng ta về thôi."


      Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu : "Xong rồi, về nhà thôi."


      Phó Dục Thư gật đầu cái, tạm biệt với Khương Giảo và Nhậm Hi, rồi dẫn Tưởng Phẩm Nhất lên xe, mau chóng chạy .


      Khương Giảo nhìn theo bóng xe , giọng khó hiểu: "Hai người vừa ly hôn cậu ta đoạt được giải thưởng lớn, có tiền bạc, mua xe sang cũng , còn tìm được bạn xinh đẹp như vậy, là đúng dịp đến thể đúng dịp hơn." ta ngoái đầu nhìn về phía Nhậm Hi, đầy hàm ý: "Em xem là cậu ta khắc em, hay là em khắc cậu ta? Hoặc là cậu ta sớm có kế hoạch, vẫn che giấu này và cố ý chuyện đoạt được giải thưởng?"


      Sắc mặt Nhậm Hi hơi đơn, vô cùng khó chịu liếc nhìn Khương Giảo cái, bước nhanh rời khỏi cũng quay đầu lại.


      Khương Giảo nhìn bóng lưng ta, tuy có do dự nhưng vẫn đuổi theo.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14



      Lên xe Phó Dục Thư xong, ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất nhìn hơi tế nhị, giống như muốn hỏi gì đó, nhưng trước sau cũng cất lời.


      Phó Dục Thư yên lặng lái xe, mảy may vì tỏ ra hoài nghi mà thay đổi, chỉ vờ như nhìn thấy gì cả, cũng biết là muốn lừa ai đây.


      Bởi vì khí trong xe đè nén, Tưởng Phẩm Nhất hắng giọng cất tiếng : "Dục Thư, mới vừa rồi lúc tôi ra nhìn thấy hình như người đàn ông kia gây lộn với . là người xử cẩn thận như vậy, nhìn giống với kẻ chủ động đụng chạm đến người khác.


      Tay Phó Dục Thư nắm tay lái siết chặt, lát sau gật gật đầu, "Ừ" tiếng.


      Tưởng Phẩm Nhất cau chân mày, lại : "Từ đằng xa tôi nghe thấy người đàn ông kia mấy câu, đại loại là "ly hôn" gì đó, ta à?"


      Phó Dục Thư "À" tiếng, coi như là đáp lời.


      Tưởng Phẩm Nhất tiếp " ly dị rồi hả?" nghĩ đến hiểu biết của mình về Nhậm Hi, ra suy đoán, "Bác sĩ Nhậm là vợ trước của à?"


      Phó Dục Thư nghiêng đầu liếc cái, vẫn giữ cách thức trả lời chữ như cũ, : "Phải."


      Điều này cũng biết, bởi vì thường xuyên đến viện điều dưỡng, nơi đó lại có rất nhiều phụ nữ lớn tuổi rất thích nhiều chuyện, muốn biết về chuyện của Nhậm Hi cũng khó.


      Xem ra người chồng trước có tiền mà Nhậm Hi ly dị chính là Phó Dục Thư. Nhưng dường như cuộc sống Phó Dục Thư đâu có túng quẫn, còn lái xe mắc tiền như vậy, dù thế nào cũng chẳng giống kẻ nghèo khổ.


      Lẽ nào vì lúc Phó Dục Thư kết hôn với ta luôn luôn bận việc nghiên cứu nên lạnh nhạt với vợ, rồi sau đó ta lại lạc lối với người đàn ông xa lạ, làm ra chuyện có lỗi với Phó Dục Thư, cho nên mới ly hôn sao?


      Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến lúc trước mình tra tư liệu của Phó Dục Thư tra ra đoạt được giải thưởng vật lý Yuri Milner. Hình như tiền thưởng rất cao, như vậy có thể giải thích được cuộc sống dư dả tại của .


      là chuyện đời khó đoán, lúc cần tiền có, nhưng bỗng chốc tiền lại tìm đến cửa.


      Tưởng Phẩm Nhất giữ yên lặng, tự mình cảm khái. nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lại nữa.


      như vậy ngược lại làm Phó Dục Thư mất tự nhiên. Lúc đợi đèn đỏ liếc mắt nhìn cái, chần chờ hồi lâu mới cất tiếng : " ra cũng có gì, chỉ là tình cờ gặp phải bọn họ, việc gì đâu..."


      Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại, với vẻ mặt thấu đáo: "Tôi muốn biết, cũng đừng , cần phải giải thích với tôi đâu." hỏi là muốn nhớ lại những chuyện rất mất thể diện đối với đàn ông, tránh cho buồn phiền. Đây là giúp đỡ tốt nhất có thể cho .


      Có điều là, chỉ sợ Phó Dục Thư là đàn ông nhìn ra ý nghĩ chân của phụ nữ, lầm tưởng là ghen tuông.


      Phó Dục Thư cười cười với vẻ mặt phức tạp, mở cửa sổ rồi lấy điếu thuốc, cầm bật lửa hỏi : "Để ý ?"


      Tưởng Phẩm Nhất giơ tay lên: "Tùy ."


      Phó Dục Thư châm thuốc, khởi động xe chạy tiếp. Tưởng Phẩm Nhất nhìn bộ dạng yên lặng bình tĩnh hút thuốc lá qua cửa kính xe. cảm giác vẻ mặt vô cùng uy nghiêm, giống như là ông cụ luôn nghiêm túc.


      Sau khi hút xong điếu thuốc, xe cũng lái vào đường về Hòe Viên, thấy sắp về đến nhà, Tưởng Phẩm Nhất vội : "Chờ chút , đỗ xe bên đường , tôi có đồ cho ."


      Phó Dục Thư ngoan ngoãn đỗ xe bên đường, hỏi: "Có gì cho tôi?"


      nhấn mạnh hai chữ "cho tôi", có vẻ vô cùng nghi ngờ.


      Tưởng Phẩm Nhất lấy ra phong bì có tiền đưa cho , với vẻ mặt nghiêm túc: "Trả lại này."


      Phó Dục Thư rũ mắt nhìn bì thư màu nâu kia, bì thư dày, khẳng định bên trong ít tiền. Có lẽ là tra ra được giá tiền rồi, nên mới trả lại cho thiếu xu, thậm chí còn có thể nhiều hơn chút.


      Phó Dục Thư hơi buồn cười, nhưng lại cười nổi. Cho nên chỉ nhếch nhếch khóe miệng tượng trưng, khẽ : " cần trả tiền cho tôi, đó là tôi tặng ."


      Tưởng Phẩm Nhất : "Là tự tôi làm rớt hư điện thoại di động, có lý gì lấy đồ của cả."


      "Cứ cho là tôi cảm ơn cho tôi biết nhiều chuyện cũng được mà." Vẻ mặt Phó Dục Thư dao động.


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn hồi, hạ giọng : "Nếu như muốn tôi nhận cũng được, có điều là tôi nhận quà của , sau này quan hệ của chúng ta có thể bị" hạ thấp tiếng , trầm ngâm hồi tiếp nữa. Tuy nhiên cần cũng biết được điều muốn rồi.


      Phó Dục Thư ngước mắt nhìn , hẳn là rất khẩn trương, tay đặt đùi đan nhau, ngón tay ngừng siết chặt, làm lộ ra bất an của .


      Phó Dục Thư từng tuổi này, kinh nghiệm gì nên có cũng trải qua rất nhiều, biết tâm tư của mấy trẻ.


      chơi được trò mờ ám, lúc này nên kiên trì giải thích , hơn nữa nhận lấy phong bì kia. Nhưng chỉ nhếch khóe miệng, chẳng gì hết, lần nữa khởi động lái về phía Hòe Viên.


      ra dự định đương nữa, nhưng bài xích chuyện tái hôn. Dù sao là con trai độc nhất trong nhà, kết hôn và sinh con đều là chuyện rất quan trọng đối với và cha mẹ.


      cự tuyệt Tưởng Phẩm Nhất ràng, cũng tỏ vẻ trong lòng có thiện cảm với . Có điều là biết , cho dù cự tuyệt, cuối cùng bọn họ cũng thể đến với nhau.


      Bỏ qua cha bên đến, đến khi toàn bộ bí mật của Hòe Viên bị phơi bày, người và việc tại cũng xảy ra thay đổi rất lớn.


      có dự cảm, nơi đó cất giấu bí mật thể cho ai biết, nó khiến mấy nhà kia xảy ra việc rất lớn.


      Lớp học múa ngưng lâu rốt cuộc lại khôi phục bình thường lại lần nữa. Mấy phụ huynh học sinh tuy hơi có chút bất mãn với lần này, nhưng nghĩ đến nguyên nhân nghỉ học lại tỏ vẻ có thể thông cảm.


      Tưởng Thặng với các phụ huynh là con mình phải đưa mẹ ra nước ngoài chữa bệnh, tạm thời phải nghỉ dạy vài ngày, đây chính là lý do của ông.


      Tưởng Phẩm Nhất đặt chân lên thanh ngang, chậm rãi cúi người đè lên chân, tư thế tuyệt đẹp, dáng điệu uyển chuyển, có điều vẻ mặt hơi lạnh nhạt.


      Mấy bạn học cũng đè lên chân theo giáo. Vẻ mặt của giáo khiến mấy bé cũng dám gì, học theo giáo làm mặt căng thẳng nhìn về phía trước, dáng vẻ bé bỏng nghiêm trang rất đáng .


      Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại kiểm tra động tác của học sinh, nhìn thấy mấy bé mang dáng vẻ bà cụ non lại nhịn được phì cười.


      Đám học sinh thấy giáo cười lên, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, tuy hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn cùng nhau cười theo giáo.


      Lúc Cổ Lưu Thâm đến tìm Tưởng Phẩm Nhất, nhìn thấy trong phòng học vui vẻ hòa thuận lại cảm thấy rất xa lạ.


      " giáo, có người tìm kìa." học sinh chỉ vào Cổ Lưu Thâm đứng .


      Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cổ Lưu Thâm giơ mấy hộp bánh trứng đứng ở cửa. Cho nên liền vỗ tay tập hợp học sinh: "Được rồi, các em nghỉ ngơi chút, giáo mời các em ăn bánh trứng."


      Trẻ con thích nhất là ăn vặt, con lại càng thích ăn đồ ngọt, nhất là mấy cái bánh trứng mềm mại. Nghe giáo như vậy, bọn trẻ đều vô cùng phấn khởi vây lại với nhau, thẳng lưng chờ đợi.


      ̉ Lưu Thâm xách bánh trứng đến, ngồi xuống mở hộp bánh trứng chia ỗi bạn , sau khi chia hết toàn bộ còn dư lại hộp.


      ta cầm hộp này đưa cho Tưởng Phẩm Nhất : "Cho em này."


      Tưởng Phẩm Nhất cười cười : " cần đâu, cầm về nhà cho bác ăn , gần đây em thích ăn ngọt."


      Cổ Lưu Thâm hơi chăm chú, gương mặt thanh tú nho nhã: "Giảm cân à?"


      Tưởng Phẩm Nhất liếc mắt nhìn mình trong kiếng, thản nhiên hỏi: "Vóc dáng em còn cần phải giảm cân sao?"


      Cổ Lưu Thâm khẽ cười tiếng, : " cần, rất đẹp."


      Tưởng Phẩm Nhất thu hồi ánh mắt, nhích ra chút khoảng cách với , hỏi: " đến tìm em có việc gì ?"


      Hai người dần dần rời xa đám trẻ con ồn ào, chuyện trong góc.


      Cổ Lưu Thâm trả lời : " việc gì, chỉ đến thăm em chút thôi."


      Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu: "Thực quy định bảy ngày hẹn hò lần của cha chúng ta đặt ra à?"


      Cổ Lưu Thâm phủ nhận, chuyển đề tài khác, hỏi: "Còn chưa kịp hỏi em, lần trước tại sao em lại với cái tên ngoại lai kia?"


      Tưởng Phẩm Nhất chút do dự: " phải với là lo lắng cho con mèo kia rồi à."


      Hiển nhiên Cổ Lưu Thâm tin, nhưng nhìn dáng vẻ có ý định ra, nên dứt khoát hỏi nữa. ta giơ tay lên nhìn đồng hồ : "Bao lâu nữa em tan việc?"


      Tưởng Phẩm Nhất cau chân mày: " có việc gì ?"


      " phải là em biết rồi sao?" Cổ Lưu Thâm nghiêm túc, "Thực cuộc hẹn bảy ngày."


      Khóe miệng Tưởng Phẩm Nhất hơi co giật, rất muốn đạp cú, liền cất lời từ chối: "Hôm nay em được khỏe, hết giờ học phải về nhà nghỉ ngơi, đâu. Trước đây đâu phải lúc nào cũng thực đúng hạn, lần này cũng có thể cần."


      Cổ Lưu Thâm nhăn mày: "Nhưng mà bác Tưởng với , lần này phải dẫn em . Bác quan hệ thân thiết của chúng ta vô cùng cấp bách."


      "Em ông làm gì?" Tưởng Phẩm Nhất lớn tiếng hỏi ngược lại.


      Phản ứng quá khích của khiến Cổ Lưu Thâm hơi bất ngờ, mặt mang theo vẻ suy tư. Tưởng Phẩm Nhất hít sâu vào hơi che giấu cơn tức giận hiểu vì sao, khẽ : " ra ngoài cũng được. Chúng ta cũng nên tìm chỗ nào đó chuyện đàng hoàng xem. Tiếp tục như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả." Dứt lời, rời khỏi góc phòng đến chính giữa bọn trẻ, nhìn phụ huynh đứng bên ngoài đợi bọn trẻ tan lớp, cất cao giọng : "Được rồi, tan học thôi, ngày mai gặp lại các em, theo ba mẹ mình, đừng lung tung."


      Cổ Lưu Thâm nhìn chăm chú vào Tưởng Phẩm Nhất vào phòng thay đồ. Bóng lưng mảnh mai, mái tóc đen vừa thẳng vừa dài. Chỉ nhìn bóng lưng thôi khiến lòng người ta xốn xang, người đẹp vượt tiêu chuẩn.


      như hẳn có đàn ông nào thích, nên cái tên Phó Dục Thư cứng đầu cứng cổ kia thích cũng hợp tình hợp lý.


      Nhưng mà như thích tuýp đàn ông ra sao biết được.


      Tưởng Phẩm Nhất thay quần áo xong ra ngoài, thấy Cổ Lưu Thâm nghiêng người dựa vào cánh cửa cúi đầu chờ đợi. Chân mày ưa nhìn của ta nhíu lại, trong tay vuốt vuốt điện thoại di động. Màn hình điện thoại lúc sáng lúc tối, giống như cảm giác nhiều năm qua ta cho , cũng là lúc tỏ lúc mờ.


      Có đôi lúc Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy so với những người trong Hòe Viên, ta là người tốt chẳng phải loại quái gở.


      Nhưng có lúc lại cách nào nghĩ như vậy được, ví như lần trước với Phó Dục Thư gặp ta tại bệnh viện thú cưng. Dáng vẻ biểu ra khác gì với những người trong Hòe Viên.


      đến trước mặt Cổ Lưu Thâm, Tưởng Phẩm Nhất : "Chúng ta tìm nơi có thể chuyện đàng hoàng , cuộc sống cứ theo sắp xếp của người lớn thế này chẳng có ý nghĩa gì cả, nên có chút chủ kiến và tự ái của riêng mình chứ."


      Cổ Lưu Thâm chấp nhận đồng ý: "Được, dẫn em đến nơi."


      Cho nên Cổ Lưu Thâm đưa Tưởng Phẩm Nhất đến khu vui chơi.


      Đúng lúc cuối tuần, trong khu vui chơi đều là người lớn đưa trẻ con đến chơi, còn có tình nhân trẻ hẹn hò ngọt ngào. Hai người bọn họ đứng chính giữa, người tay cầm thanh kẹo, người vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, là bọn họ chẳng hợp gì cả.


      "Đây chính là nơi có thể chuyện đàng hoàng mà muốn đến hả?" Tưởng Phẩm Nhất thờ ơ hỏi.


      Cổ Lưu Thâm cười tiếng, mắt cong như trăng non: "Chỗ này nhiều người ồn ào, chúng ta gì cũng bị chú ý. Lẽ nào lại phải là nơi có thể chuyện tốt hay sao?" ăn viên kẹo, cười vô cùng vui vẻ, giống như là đứa trẻ chưa lớn, "Hơn nữa còn có đồ ăn, chỗ này tốt sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :