Chương 5 Ở phía trước Tưởng Phẩm Nhất thấy Phó Dục Thư dừng bước, cảnh giác quay lại bên cạnh , nhìn theo tầm mắt về phía cây hòe già trăm năm giữa khu. Lá cây hòe rơi xuống đất, có người đứng con đường phủ kín lá rơi. Tướng mạo người đó bình thản, cử chỉ thận trọng nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất quay lại quay người . Tưởng Phẩm Nhất chỉ thoáng thấy bên mặt của ông ta. "Là chú Cổ ở phía tây." Tưởng Phẩm Nhất hạ giọng , "Ông ấy biết , lỗ tai cũng nghe thấy bình thường rất ít ra ngoài, mới vừa rồi chú ấy nhìn sao?" Phó Dục Thư nhìn về phía : "Nếu như mới vừa rồi chú ấy nhìn tôi tôi có gặp xui xẻo hay ?" hỏi giống như trêu đùa, cũng ra là xoa dịu khí nhưng Tưởng Phẩm Nhất lại cẩn thận suy nghĩ chút, trả lời: "Có lẽ người xui xẻo chính là tôi." Phó Dục Thư hơi nhíu mày giống như suy nghĩ gì đó, Tưởng Phẩm Nhất bổ sung: "Nếu như vào tỷ lệ xui xẻ tôi gặp phải càng lớn hơn." Phó Dục Thư nhoẻn môi cười tiếng, lên trước mở cửa đón Tưởng Phẩm Nhất vào. Trước khi vào quan sát bốn phía theo thường lệ, xác nhận có gì dị thường mới bước vào. Nhà bếp của Phó Dục Thư ở lầu hai đối diện xéo là phòng sách, kế bên phòng sách là phòng ngủ, kế bên phòng ngủ là nhà vệ sinh. Lần trước lúc Tưởng Phẩm Nhất đến đây, nơi này bị người khác đập phá thay đổi hoàn toàn nhưng bây giờ toàn bộ được khôi phục hình dáng cũ. Đồ gia dụng cổ xưa mang theo hơi thở độc đáo của thời đại, Phó Dục Thư sửa sang lại tất cả rất sạch đèn cũng sửa tốt. Đêm mùa thu đến rất sớm, Phó Dục Thư tiện tay mở đèn lên trong phòng sáng ngời khiến người ta tràn ngập cảm giác an toàn. " nghỉ ngơi ở phòng khách chút, tôi nấu cơm." Phó Dục Thư thuận miệng xong đến phòng bếp đặt rau cải và gạo xuống, rót cốc nước nóng cho Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất ngồi ở trong căn phòng khách lớn lắm ở lầu hai. Dưới ghế hơi lạnh, Phó Dục Thư cầm chăn lông và đệm đến cho . cũng khách sáo nhận lấy kê vào mới ngồi xuống, đắp chăn lên hai chân cầm cốc nước nóng sưởi ấm. "Tôi thấy có thiết bị sưởi ấm, ở đây lạnh sao?" tò mò hỏi. Phó Dục Thư lắc đầu, gọi con mèo nuôi bằng giọng vô cùng trầm ấm dễ nghe. Con mèo đen ra khỏi phòng sách, lười biếng đến chậu ăn bên tường ngồi xuống, ngửa đầu nhìn chờ ngồi xuống đổ thức ăn mới cho nó. Tưởng Phẩm Nhất nhìn Phó Dục Thư èo ăn. tháo mũ ra, áo khoác còn chưa kịp cởi ngược lại sau khi èo ăn còn lấy nước cho nó, lúc này mới cầm chiếc khăn tay ca rô màu xanh đậm lau tay : "Xin lỗi, để đợi lâu. Lúc tôi về quê thức ăn chuẩn bị cho nó ăn hết rồi, vừa rồi mới ra ngoài mua về, sớm cho nó ăn chốc nữa nó quấy rầy chúng ta ăn cơm." Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến khi nãy Phó Dục Thư xách cái túi rất lớn, bên trong ngoại trừ gạo và thức ăn còn có đồ gì đó thấy , hóa ra là thức ăn èo. gật đầu chú ý, để cốc xuống đến bên tường khom lưng nhìn con mèo hỏi: "Nó tên là Tiểu Hùng sao?" Phó Dục Thư ừ tiếng, như lơ đãng: "Tùy ý đến nhà người đàn ông quen thân làm khách là rất nguy hiểm, nhất là xinh đẹp. Sau này Tưởng tiểu thư nên chú ý nhiều hơn." Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu lên, cũng đưa tay chạm vào con mèo dùng cơm bởi vì muốn quấy rầy nó. rất bình tĩnh trả lời vấn đề của : "Tôi cũng đến nhà người khác, bất kể người đó là nam hay nữ." Phó Dục Thư nhìn bóng lưng của , ra mặc nhiều lắm cho nên mới cầm tấm chăn đến cho . giơ tay nhấc chân, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được vai có vật gì đó, căn cứ theo phán đoán của có lẽ là cánh bướm. "Vậy sao Tưởng tiểu thư nhận lời đến nhà tôi dùng cơm?" Trong lòng nghĩ đến chuyện, nhưng ngoài miệng lại hỏi chuyện khác. Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại nhìn : " hẳn rất tôi đến là vì tin tưởng đạo đức của , đây cũng là nguyên do tôi bằng lòng những điều này với ." Phó Dục Thư cũng phủ nhận, gật gật đầu : "Được, nếu Tưởng tiểu thư bằng lòng cho tôi chuyện tôi muốn biết tôi cũng cho Tưởng tiểu thư chuyện muốn biết. Nhưng trước khi chúng ta những chuyện này, ăn cơm trước ." Dứt lời, quay người vào bếp nấu cơm. Tưởng Phẩm Nhất đứng tại chỗ nhìn vào nhà bếp, trong lòng hơi thở phào nhỏm nghĩ thầm rốt cuộc có tiến triển, ít nhất hề vòng vo với nữa. Lúc Phó Dục Thư nấu cơm, Tưởng Phẩm Nhất tham quan lầu hai chút. Phó Dục Thư vẫn sử dụng phòng ngủ cũ của hai vợ chồng già kia, có điều là thay đổi giường và chút vật gia dụng. Trong phòng bày biện số dụng cụ thí nghiệm, cốc bê-se, kinh hiển vi vân vân... Bên cạnh bàn đặt những món đồ này, còn có tấm bảng đen và bảng vẽ. Bên bảng vẽ còn có bộ cọ màu và chồng giấy vẽ, tờ giấy vẽ cùng vẽ biểu tượng Hòe Viên - Cây hòe già sống gần trăm năm tại đây. kiềm được đến cầm tờ giấy vẽ lên quan sát, cây hòe trong bức vẽ này rất sống động, ràng là bản lĩnh vẽ tranh thâm hậu. Nếu như đây là Phó Dục Thư vẽ, vậy tài vẽ tranh của xuất sắc. lúc suy tư Phó Dục Thư đến gọi : "Tưởng tiểu thư, cơm làm xong rồi, đợi lâu." Tưởng Phẩm Nhất lập tức quay đầu, ngại ngùng đặt bức vẽ xuống : "Xin lỗi, chưa được cho phép vào phòng ngủ của ." Phó Dục Thư nhoẻn môi sao cả: " cần, tôi là đàn ông, trong phòng có gì thể cho phụ nữ nhìn, đến dùng cơm ." Tưởng Phẩm Nhất thở phào nhõm, cùng rời khỏi phòng ngủ với đến phòng ăn. ra phòng ăn cũng lớn, tối đa chỉ chứa được bốn năm người. Tưởng Phẩm Nhất ngồi đối diện , nhìn bàn ba món mặn món canh, hơi có chút ngạc nhiên. "Thời gian hơi gấp, chỉ có thể làm những thứ này, xin bỏ qua." bưng chén cơm lên, mời cầm đũa. Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đôi đũa : " ra mới chưa đến nửa tiếng, cơm cũng phải nấu hơn hai mươi phút, làm được nhiều món như vậy quá tuyệt rồi." Phó Dục Thư tỉnh bơ đùa: " người đàn ông được khen ngợi tài nấu nướng có gì đáng kiêu ngạo." Dứt lời, thúc giục, "Ăn , thời gian nhiều lắm." Tưởng Phẩm Nhất hơi tò mò, tại sao luôn đến vấn đề thời gian. Nhưng tò mò tò mò, tính cách cũng phải là loại truy hỏi đến cùng. Thấy vẫn thúc giục, theo ý bắt đầu ăn cơm. Theo thường lệ lúc ăn cơm chuyện với nhau, cho đến khi Phó Dục Thư xác định ăn no, mới mời ra phòng khách việc chính. Sau khi ngồi xuống, Phó Dục Thư ngay vào điểm chính: "Bình thường có việc gì ở lại nơi quá nửa tiếng, như vậy chắc gặp nguy hiểm. Lúc trước Tưởng tiểu thư rất cẩn thận cho nên tôi luôn tiết kiệm được thời gian, nhưng vẫn vượt quá quy định." Tưởng Phẩm Nhất cũng bất ngờ, cố ý che giấu lo lắng của mình. có thể nhận ra là do thông minh tài trí, chỉ gật đầu cảm ơn: " sao, bữa ăn tối rất ngon, chúng ta có thể vào việc chính rồi." Phó Dục Thư gật đầu, trước lá bài tẩy của mình: "Tôi đến đây là vì người bạn, ta là Phó cục trưởng Cục Công An thành phố Bình Giang, tên là Tống Vân. Mấy năm gần đầy rất nhiều án mạng xảy ra trong Hòe Viên, nguyên nhân cái chết đều là tự sát. Gần đây tôi sáng tác bộ tiểu thuyết, cho nên cảm thấy khá hứng thú với những điều này cho nên nghe ta chút." đưa tài liệu sớm chuẩn bị xong cho Tưởng Phẩm Nhất, đôi mắt đen phát sáng, "Những án mạng này cũng có điểm đáng nghi. Phía công an phát những hộ gia đình này cũng là sau khi dọn đến ở Hòe Viên, hộ cư ngụ dài nhất là năm, nguyên nhân cái chết là chứng trầm cảm." Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy tài liệu, lúc cúi đầu xem lại nghe tiếp: "Bởi vì trường xảy ra án mạng được xử lý thể khám xét lại, cho nên phía công an cũng chỉ giấu nghi ngờ trong lòng. Nhưng chuyện này xảy ra quá nhiều nên khiến người ta phải chú ý." Tưởng Phẩm Nhất cũng biết được phần lớn tài liệu trong tay, trả chúng lại cho , : " sai, lúc trước người chết cũng là người ngoại lai, cho nên tôi mới hi vọng dọn ." Phó Dục Thư nhận lấy tài liệu cúi đầu bỏ lại bàn, hỏi như thờ ơ: "Trước đây đều nhiệt tình như vậy với từng người ngoại lai sao?" Tưởng Phẩm Nhất khó hiểu nhìn cái, tuy chần chờ nhưng vẫn thành : " phải." "Tại sao?" Phó Dục Thư ngước mắt nhìn , ánh mắt thẳng thắn sắc bén. Tưởng Phẩm Nhất quay đầu : " cũng , có số việc xảy ra quá nhiều khiến người ta phải chú ý. Cho nên chắc hiểu được nguyên nhân của tôi là sao. Tôi và người nhà của tôi sống ở đây cả đời, tôi làm sao cũng là vì tự bản thân chúng tôi, có nguyên nhân khác." "Tưởng tiểu thư, đáng tiếc phải với bây giờ mới làm vậy trễ rồi." Phó Dục Thư nhìn ra bên ngoài chút, đứng lên , "Thời gian vượt quá nhiều rồi, về nhà lần sau lại tiếp." Tưởng Phẩm Nhất hơi bất đắc dĩ đứng lên : "Mấy câu nữa là có thể xong, tôi hết rồi ." Phó Dục Thư đưa tay chìa ra phía bên ngoài, dáng vẻ tiễn khách cho cự tuyệt: "Lần sau . về trước , nếu về còn kịp nữa." "Tại sao?" Tưởng Phẩm Nhất hơi có dự cảm xấu. "Nếu như tôi đoán sai, ba của chắc là trở về. Ông rất vội. Có thể có người cho ông biết ở chỗ tôi." Phó Dục Thư lấy ra thứ tương tự điện thoại di động, màn ảnh chừng bốn tấc chia làm sáu ô, trong mỗi ô đều có hình ảnh giám sát nơi này từ những phương vị khác nhau. Hóa ra cũng phải là hề có đề phòng nơi này, trách sao mà to gan vậy. Tưởng Phẩm Nhất cau mày bước nhanh xuống lầu, Phó Dục Thư theo sau . Trong trí nhớ của , cha mãi mãi là người bao giờ lộ ra tâm tình chân , cho nên nhịn được hỏi Phó Dục Thư: "Sao biết ba tôi rất vội?" Phó Dục Thư vừa đưa ra ngoài vừa : "Bên ngoài lại mưa lất phất. Ba mặc áo jacket màu sáng, phía trước áo jacket ẩm ướt rất , nhưng phía sau có. Điều này ông chạy băng trong mưa suốt, chỉ khi đến gần đây mới chậm lại." Ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất phức tạp ngoái nhìn cái, vô cùng nhanh chóng vươn tay về phía : "Đưa điện thoại di động cho tôi." Phó Dục Thư do dự, nhưng phải là đưa điện thoại di động cho , mà là lấy ra tờ danh thiếp trong túi áo cầm hai tay lịch đưa cho . Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy danh thiếp, bỏ cũng quay đầu lại. Bởi vì hành động gấp rút, mái tóc dài bay lên theo người quay . Phó Dục Thư cách rất gần, mái tóc mang theo mùi hương của quất vào hai gò má , hơi đau chút nhưng càng nhiều cảm khái hơn. rất đẹp. Người cao, dáng cũng đẹp, mặc trang phục gì cũng hết sức phù hợp. Cho dù bỏ lớp trang điểm, bên dưới lớp tơ vải bao phủ vẫn là thân thể duyên dáng nhanh nhẹn. Tuy mặt mũi xinh đẹp nhưng lại có vẻ lõi đời, thần thái thông minh như vậy cũng khiến người khác chùn bước, nhưng giao tiếp lại lương thiện thẳng thắn. Loại tương phản này khiến ấn tượng của người ta đối với thay đổi rất lớn. ấy nhìn bạn, cái kiểu sợ sệt chuyện gì đó nhưng bộ dạng lại vô cùng kiên cường khiến lòng bạn rung động. Có điều là, người xưa có "Người đẹp từ xưa như tướng giỏi, chẳng để nhân gian thấy bạc đầu". Đồ tốt thường chẳng tồn tại được lâu. Trong lúc suy tư, bên nhà đối diện vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn. Phó Dục Thư ở gần đó có liên tưởng tốt, gần như do dự chạy đến gõ cửa nhà. Trong thoáng chốc nhớ đến câu đùa của người bạn đối với , rằng phụ nữ có liên quan đến kết quả chẳng ra sao. Trước kia cảm thấy vậy nhưng khi nhìn qua cửa sổ nhà Tưởng Phẩm Nhất, thấy ngã ở cầu thang khóe miệng rỉ máu hơi tin. có ai mở cửa, Phó Dục Thư gõ cửa vài cái cũng ai đáp lại. Bởi vì lo lắng an nguy của Tưởng Phẩm Nhất, Phó Dục Thư đành phải đưa tay nhanh chóng mở cửa sổ nhảy vào. Trong nhà có người đàn ông trung niên nổi giận, nhìn thấy nhảy vào muốn vung tay lên đánh . Tưởng Phẩm Nhất bị cha mình tát cái choáng váng đầu óc, tai ù cũng biết xảy ra chuyện gì được người khác ôm vào lòng. " sao chứ?" Phó Dục Thư cúi đầu hỏi , tiếng lúc gần lúc xa. Cả đầu óc Tưởng Phẩm Nhất đều rất mơ hồ nhìn : "Tôi nằm mơ sao?" Phó Dục Thư buồn để ý: "Là mộng đẹp tốt." "Mộng đẹp đoán chừng khi tôi chết mới có." rất bi quan. Phó Dục Thư bất đắc dĩ nhếch khóe môi, trịnh trọng cải chính: " chưa chết."
Chương 6 Trong lúc Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất chuyện, Tưởng Thặng - cha của Tưởng Phẩm Nhất đứng lên. Mới vừa rồi Phó Dục Thư nhảy cửa sổ vào, lo lắng ông lại ra tay đánh Tưởng Phẩm Nhất, dưới tình thế cấp bách chế ngự ông mặt đất sau đó mới đỡ Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Thặng thấy con mình bị người đàn ông xa lạ ôm vào ngực, quan tâm đến thân thể khó chịu, giận dữ: "Buông Phẩm Nhất ra." Tưởng Phẩm Nhất tỉnh hồn lại, lập tức đẩy Phó Dục Thư ra nhìn về phía cha mình: "Cha, cha sao chứ?" Tưởng Thặng lắc đầu, vịn tường : "Con đến đây, cách xa người đàn ông này chút." Phó Dục Thư nhìn lướt qua hai cha con này, tuy cảm thấy vô ích nhưng vẫn giải thích: "Tưởng tiên sinh, cháu có ác ý, chỉ là hy vọng bác ra tay đánh con ruột của bác như vậy." Tưởng Thặng liếc mắt nhìn : "Tôi đóng cửa dạy con mình, liên quan đến cậu." Phó Dục Thư : "Đúng, bác đúng. Đây là việc nhà bác, liên quan đến cháu, nhưng nếu như bác vẫn tiếp tục hành động thỏa đáng như vậy dù cháu có quyền can thiệp cũng báo cảnh sát thay Tưởng tiểu thư." Vẻ mặt Tưởng Thặng hơi nhăn nhó, hung tợn lặp lại ba chữ: "Báo cảnh sát?" Tưởng Phẩm Nhất vội vàng kéo ống tay áo Phó Dục Thư : " mau , đừng xen vào những việc này." Phó Dục Thư ngoái đầu lại nhìn , ánh mắt lo lắng, tâm trạng khẩn trương. Khóe miệng còn vương vết máu chưa kịp lau, chắc là do bị cha tát cái té xuống thang lầu gây ra. Phó Dục Thư cũng lên tiếng, chỉ lấy khăn tay trong túi lau vết máu nơi khóe miệng cho . Tưởng Phẩm Nhất thoáng sững sờ, sau khi kịp nhận ra tâm trạng phức tạp : "Cám ơn." Tưởng Thặng nhìn Phó Dục Thư "săn sóc" con mình như thế, miễn cưỡng thu lại lửa giận gần như muốn bộc phát của mình, nén nhịn : "Ba lần cuối cùng, Phẩm Nhất, qua sau người ba, sau này nên lui tới với người đàn ông này nữa. Ba xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra." Tưởng Phẩm Nhất nghe vậy muốn qua, Phó Dục Thư kéo lại: "Lỡ như ông đánh nữa sao?" Tưởng Phẩm Nhất giải thích: "Ba cố ý đánh tôi, ông chỉ lo tôi phạm sai lầm, ông..." "Đủ rồi! Đừng nhiều với người ngoài!" Tưởng Thặng vui ngắt lời Tưởng Phẩm Nhất, lặp lại: "Con còn muốn ba mấy lần! Đến sau người ba!" Phó Dục Thư cau mày nhìn Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất nhìn hàm ý sau này rồi , ngoan ngoãn đứng sau Tưởng Thặng. Tưởng Thặng nhìn Tưởng Phẩm Nhất cúi đầu , chần chờ hồi lâu vẫn hỏi: "Con có sao ?" Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu khẽ: "Con sao." Tưởng Thặng ừ tiếng, sau đó nhìn về phía Phó Dục Thư, trong đôi mắt sắc bén mang theo cảnh cáo: "Cậu trai trẻ, nơi này phải nơi cậu có thể ở, tôi khuyên cậu mau mau dọn thôi. Con tôi là vì muốn tốt cho cậu, trong lòng cậu chắc hiểu , đừng vì chút chuyện cũ liên lụy người vô tội. Nếu muốn rước họa vào thân mình cậu được rồi, xin cậu đừng dây vào con của tôi!" Nghe thế Phó Dục Thư cũng hiểu, Tưởng Thặng lo lắng Tưởng Phẩm Nhất quá thân cận với mình bị liên lụy. Cuối cùng là điều gì khiến ông lo lắng như vậy? Nếu như kiên trì tiếp tục, đến cuối cùng xảy ra chuyện gì với ? Trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng bây giờ phải lúc làm . Phó Dục Thư gật đầu với Tưởng Thặng, đến mở cửa nhanh chóng rời quay đầu lại lần. Qua cửa sổ Tưởng Phẩm Nhất nhìn bóng lưng người đàn ông mới vừa cứu mình. Thân hình cao gầy, bả vai rất rộng khiến người ta muốn dựa dẫm. Lúc mới vừa nhảy vào cửa sổ cứu , khiến ngẩn ngơ cho rằng mình nằm mơ. từng vô số lần chờ đợi và mong ước có người đến cứu trong lúc mình bất lực và gặp nạn như thế. vốn nghĩ rằng gặp được, nghĩ đến có cơ hội như vậy. "Con phải nhìn nữa, con và cậu ta thể nào thành đôi." Tưởng Thặng bỗng lên tiếng, làm Tưởng Phẩm Nhất kịp chuẩn bị. Tưởng Phẩm Nhất cuống cuồng giải thích: "Con có ý đó." Tưởng Thặng : "Con có là tốt, có sớm bỏ ý nghĩ đó đời này của con chỉ có thể gả cho người trong Hòe Viên. Nếu như con thích con trai của chú Cổ, ba có thể giới thiệu người khác cho con." Tưởng Phẩm Nhất bất đắc dĩ : "Con thích con trai chú Cổ, hơn nữa bây giờ cũng muốn có bạn trai. Ba đừng có giới thiệu lung tung cho con." Tưởng Thặng gật đầu: "Tùy con, ba mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Con nhớ kỹ đừng để cho ba biết con và người đàn ông kia lại gặp mặt, nếu con biết kết quả rồi đó." Dứt lời, ông trừng mắt nhìn cảnh cáo cái, vịn thắt lưng trở về phòng. Lúc cửa đóng lại, có tiếng khóa cửa vang lên như thường lệ. Tưởng Phẩm Nhất ôm bụng dựa vào tường, mắt vẫn lưu luyến căn nhà đối diện. Cửa sổ nhà mở rất lớn, có thể nhìn hết cả căn nhà hai lầu. Cửa sổ căn nhà kia vẫn đóng, sau khi Phó Dục Thư vào cũng thấy ra nữa. Lầu hai sáng đèn, nhưng bóng dáng chưa từng xuất bên cửa sổ. là người tốt, hôm nay nhìn thấy nhà xảy ra chuyện như vậy dám đứng ra cứu , lại biểu biết phân biệt như vậy, thái độ của cha lại càng ác liệt với . Chắc là giận rồi, sau này chắc cũng qua lại với nữa. Tưởng Phẩm Nhất thở hắt hơi, lên vài bước định đóng cửa sổ nghỉ. Lúc đóng cửa sổ, cánh cửa sổ lầu hai đối diện lại mở ra. Phó Dục Thư đứng bên cửa sổ, từ lầu hai nhìn sang phía . Hai người nhìn nhau hồi, Tưởng Phẩm Nhất cúi đầu lấy điện thoại di động và danh thiếp của ra, soạn ba chữ " xin lỗi" rồi gửi cho . Mặc kệ có tha thứ cho và cha hay , cũng muốn câu xin lỗi. Phó Dục Thư nhanh chóng trả lời tin nhắn của , đơn giản chỉ là hai chữ " sao". có dấu câu, có chỉ trích, trả lời xong ôm chậu hoa bày ở bệ cửa sổ vào rồi đóng cửa sổ, kéo rèm lại lần nữa. Trong lòng của Tưởng Phẩm Nhất có nỗi phiền muộn bộc phát được, nén lại được ra sức xoa thái dương nhảy thình thịch, đóng cửa sổ lên lầu. Hôm sau là chủ nhật Tưởng Phẩm Nhất cần làm, nhưng tối qua ầm ĩ như vậy, chẳng hề có chút buồn ngủ. Ban đêm tỉnh lại nhiều lần, buổi sáng chưa đến bảy giờ thức dậy, ở trong nhà áp lực nên ra ngoài. Tại trạm chờ xe buýt ngoài Hòe Viên, trong lòng Tưởng Phẩm Nhất như có thứ gì đó cào xé vẫn cách nào an ổn. Buổi sớm mùa thu tiêu điều lại lạnh lẽo thê lương, ngồi băng ghế tại trạm xe buýt. Cả con đường vắng lặng yên tĩnh, ngoại trừ ra thấy bất cứ ai. Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu, hơi thẩn thờ quan sát xung quanh, tình cờ nhìn thấy chiếc xe màu đen chạy đến từ xa. Ghế lái đối diện với phía , kiếng xe quay xuống mặt Phó Dục Thư như như bên trong. đeo kính gọng, mắt nhìn phía trước dường như cũng phát ra , sắp sửa lướt qua . Tưởng Phẩm Nhất nhìn xe từ từ lướt qua mình, trong lòng sớm dự liệu như vậy. Tối qua xảy ra chuyện đó, người bình thường cũng muốn dính dáng gì đến loại người thoạt nhìn đầu óc có vấn đề như bọn họ. ai thích tự tìm phiền phức. Phó Dục Thư lựa chọn như vậy có gì đáng trách, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy hơi khó chịu. Có lẽ là từ lúc lớn lên đến nay, lần đầu tiên giao du bạn bè lâu vậy nhưng cuối cùng vẫn duyên cớ mà đoạn tuyệt. Lúc Tưởng Phẩm Nhất suy tư mắt vẫn nhìn chỗ, cũng phát giác xe Phó Dục Thư dừng lại phía trước xa. Thời điểm suy xét, Phó Dục Thư ngồi yên trong xe nhìn sau lớp kiếng. Lúc sáng sớm trời còn hơi mơ màng, ngồi mình băng ghế dài vẻ mặt trống vắng thẩn thờ. Cơ thể mảnh khảnh có vẻ như yếu ớt chịu nổi, nhưng có thể chịu đựng áp lực cực lớn. Thân là con , mới ra đời sống tại nơi Hòe Viên kỳ quái này, vậy tuổi thơ lại tử tế cũng có bạn bè đáng tin. Có thể suy ra cuộc sống của cũng dễ dàng gì. Hơi chớp mắt, Phó Dục Thư khởi động xe lui về phía sau. Chậm rãi dừng trước mặt Tưởng Phẩm Nhất, khiến Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc nhìn lại. Nhìn vào đôi mắt đen nhánh của , ngữ điệu Phó Dục Thư bình thản : " đợi xe à? Muốn đâu, thuận đường tôi đưa ." Tưởng Phẩm Nhất hơi sửng sốt, nhớ đến lời của cha mình, tuy có chần chờ nhưng vẫn lắc đầu: " cần đâu, tôi... cũng chẳng đâu, ngồi ở đây lát thôi." Nếu như thẳng thắn từ chối ý tốt của vậy khiến trong lòng càng băn khoăn, chi bằng mình đâu như vậy cũng giữ sĩ diện cho . Thấy Tưởng Phẩm Nhất kiên trì Phó Dục Thư cũng tiện cầu quá đáng, đành phải : "Vậy tôi trước." Dứt lời, quay kiếng xe lên mau chóng chạy lưu luyến nữa. Tưởng Phẩm Nhất nhìn xe biến mất nơi cuối phố, ven đường dấy lên gió lạnh thổi lá rơi đất bay lả tả, giống như trái tim tro tàn của . Phó Dục Thư lái xe đến Cục Công An thành phố Bình Giang, cầm lấy tài liệu Tống Vân chuẩn bị cho . đường về mua chút thức ăn sáng và cá hộp, sau đó lái xe quay về nhà. Lúc trở lại, bất giác nhìn lướt qua trạm xe buýt kia vậy mà lại nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất vẫn còn ngồi chỗ đó, cầm lấy điện thoại di động biết làm gì. Phó Dục Thư do dự hồi lâu, vẫn quyết định xuống xe xem thử. Nhưng đương lúc dừng xe dự định xuống, bóng dáng Tưởng Thặng lại xuất nơi đầu phố. Ông vội vã, chạy thẳng về phía Tưởng Phẩm Nhất. Cho nên Phó Dục Thư đành phải rút tay mở cửa xe lại, để tránh hai cha con lại tranh cãi vì . Tưởng Thặng đến trạm xe buýt tìm Tưởng Phẩm Nhất, thấy ăn mặc phong phanh ngồi thẩn thờ ở đó, lập tức cởi áo khoác của mình phủ lên cho quở trách: "Sáng sớm ở nhà ăn sáng chạy đến đây làm gì? Tiết trời rất lạnh, con muốn chết rét à? về nhà với ba." Tưởng Phẩm Nhất cự tuyệt, khoác áo của cha về nhà lúc nghiêng mắt nhìn thấy xe Phó Dục Thư dừng ven đường. Xe mở máy, rất hiển nhiên người ở xe, cũng biết dừng ở đó bao lâu. Thôi , cho dù biết cũng vô ích. Ba ở đây, lại làm được gì chỉ biết càng nghĩ càng phiền lòng. Từ sau lớp kính nhìn Tưởng Phẩm Nhất bị Tưởng Thặng dẫn , Phó Dục Thư nhìn về phía phần ăn sáng ghế lái phụ muộn màng nhận ra vậy mà lại mua hai phần, cũng biết là vì sao. Lúc lái xe về nhà Phó Dục Thư khui cá hộp cho Tiểu Hùng, cho nó ăn xong rồi vào phòng sách xem tài liệu. Trong tài liệu có cuộn băng ghi hình rất cũ, cần phải có đầu máy mới xem được. cầm lấy tờ giấy dán băng ghi hình, đó là lời nhắn của Tống Vân. ta viết mấy chữ "Tài liệu quan trọng, cần giữ kỹ." Phó Dục Thư đặt tờ giấy qua bên, lật cuộn băng ghi hình ra xem thử, đến kéo rèm cửa sổ đóng cửa lại. Sau khi lắp đặt thiếu bị xong bỏ băng vào. Trở lại ngồi xuống ghế, Phó Dục Thư tựa lưng vào ghế vừa ăn bánh quẩy vừa xem băng ghi hình. Xem hơn phút, cũng chẳng ăn vô nữa. Cũng phải là trong băng có nhiều gớm ghiếc hay là đáng sợ, chỉ là nội dung trong băng khiến người ta vô cùng áp lực. Hình ảnh trong đó rất dao động, vô cùng chuyên nghiệp khiến người xem cũng hơi choáng váng đầu óc. Nội dung phim trắng đen, còn có tiếng khóc của người phụ nữ nghe vô cùng réo rắt thảm thiết và kinh người. Những người trong phim đều mặc quần áo sạch , mặt mày vô thần. Trong những người này có nam có nữ, thậm chí còn có trẻ con, tất cả đều nhắm hai mắt ngoại lệ, hoặc nằm hoặc đứng. Căn cứ vào tiếng khóc người phụ nữ kia cùng với thần sắc người trong hình, Phó Dục Thư phán đoán những hình ảnh kia là người chết. Người phụ nữ hẳn là vừa quay vừa xem hình ảnh, nhìn những người qua đời trong ảnh khóc thương tâm. Những người này là ai? Người phụ nữ quay phim là ai? Mang theo những vấn đề này Phó Dục Thư cầm lấy tài liệu Tống Vân đưa cho lần nữa, trong đó có túi giấy dai đựng hồ sơ số người. nhìn thấy số khuôn mặt thấy trong đoạn phim vừa rồi. Đây là gia đình ở trong Hòe Viên vài thập niên trước, biết là theo tập tục nơi nào, khi đó thói quen người trong Hòe Viên chụp lại di ảnh cho người thân sau khi qua đời. Những di ảnh này cũng giống loại di ảnh người trước khi chết mỉm cười như chúng ta thường gặp. Mà là sau khi chết nhắm hai mắt lại, mặc quần áo bình thưởng chụp hình giống như là ngủ vậy. Phó Dục Thư cầm lấy tài liệu nhíu mày nhìn, trong đầu suy nghĩ đến số chuyện. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gào thê lương của Tiểu Hùng. Phó Dục Thư chợt đứng lên, bỏ tài liệu lên bàn mở cửa chạy nhanh ra ngoài. Trong phòng khách lầu hai chỉ có Tiểu Hùng bị thương nằm sàn nhà, cũng nhìn thấy người hoặc động vật khác. Phó Dục Thư đến ngồi xuống kiểm tra thương tích của Tiểu Hùng. Sau khi xác định chỉ là bị thương ngoài da có gì đáng ngại, lại ngẩng đầu kiểm tra phòng lần nữa phát cách đó xa cửa sổ mở ra, khung cửa sổ vẫn còn lắc lư.
Chương 7 Phó Dục Thư hề nghi ngờ có người vào nhà. khóa cửa lầu dưới, người đó phải vào từ nơi cửa sổ này. Ôm lấy Tiểu Hùng trấn an, Phó Dục Thư đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn xuống, bên ngoài thấy bóng dáng nào chắc là sớm chạy mất. dùng tay để lấy máy giám sát ra, chỉnh đến đoạn ghi hình bên nhà. Phó Dục Thư tua lại đoạn ghi hình mới vừa rồi, có camera quay được cảnh tượng mơ hồ. Loáng thoáng có bóng đen bò lên bò xuống từ lầu, cầm trong tay thứ gì đó, nhìn lắm đoán ra. Thu lại máy giám sát bỏ vào trong túi, Phó Dục Thư thở dài hơi chuẩn bị đưa Tiểu Hùng khám bác sĩ, sau đó gửi riêng đoạn phim cho Tống Vân. Tuy nơi này hề an toàn nhưng Phó Dục Thư cũng dự định dọn , bản thảo viết được nửa, ý truyện càng ngày càng nhiều. Ở đây đối với mà là tràn ngập sức hấp dẫn. Dĩ nhiên cũng thấy được những người đó có thể làm gì . Có điều là khác với trước đây càng thêm cẩn thận, thiết bị an ninh cũng càng thêm bí . mua vài ống khóa mới, từ ngày đó trở bất cứ khi nào ở đâu, bất cứ người có nhà hay tất cả cửa sổ và cửa chính đều khóa kín. Nhìn từ đằng xa căn nhà lầu bé hơi có vẻ tiêu điều xa cách. Cũng bởi như thế, cơ hội Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy Phó Dục Thư càng ít . vốn nghĩ rằng hai người vẫn sống liên hệ với nhau như vậy. Cho đến khi gặp chuyện may hoặc dọn . Nhưng nghĩ đến rất nhanh có cơ hội để liên lạc với . ngày tháng mười, Tưởng Phẩm Nhất ngồi xe buýt về nhà theo thường lệ. Lúc ngang qua cây hòe trong Hòe Viên, bỗng nghe thấy ở bên kia có ai khẽ chuyện với nhau. Tiếng là giọng nam mà hoàn toàn nhận ra, nó thuộc về bất cứ ai trong Hòe Viên mà từng nghe. ta nén giọng gì đó với người khác. dựa vào mặt bên kia của thân cây lén nghe trộm, lờ mờ nghe thấy mấy chữ "Giết", "Phó", "Ngu xuẩn". Liên tưởng mấy chữ này lại cùng nhau khiến Tưởng Phẩm Nhất hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh cả người. Tưởng Phẩm Nhất nhìn sắc trời sắp tối, bất an trong lòng càng thêm nặng nề. Mọi người đều đêm sát nhân trăng mờ gió lớn, bóng đêm buông xuống khiến Tưởng Phẩm Nhất vô cùng thấp thỏm. Tuy cũng liên lạc với Phó Dục Thư nữa, cũng tìm , nhưng cuối cùng đây cũng là mạng người. cũng từng giúp , muốn nhìn gặp chuyện may như vậy cách nào yên tâm. Lặng lẽ lui bước chân về phía sau rời khỏi cây hòe, Tưởng Phẩm Nhất trốn dưới bóng phía sau căn nhà lấy điện thoại di động ra, dự định soạn tin nhắn cho Phó Dục Thư. Mặc kệ mới vừa rồi người xa lạ kia chuyện với ai, đến cùng ta có phải muốn làm hại Phó Dục Thư hay . cũng dám mạo hiểm tiếp tục thờ ơ, nếu là Phó Dục Thư chắc cũng hành động như thế. Ngón tay bấm bấm màn ảnh, soạn ra nội dung lại xóa. Tưởng Phẩm Nhất viết viết lại nhiều lần, cũng biết chọn từ ra sao. Bất đắc dĩ dứt khoát bấm số điện thoại của . Bây giờ trời tối, gia đình ăn cơm sớm sợ rằng cũng ăn tối xong rồi. Chắc là sắp trở về, nếu nắm chắc kịp nữa. Điện thoại vang lên lâu, tiếng tút tút tút đối lập rệt với tiếng tim đập nhanh chóng của Tưởng Phẩm Nhất. Nó nhanh chậm giống như người bên kia điện thoại, lâu cũng ai bắt máy. Gọi lần thông, Tưởng Phẩm Nhất đành phải gọi tiếp. Cho đến khi gọi lần thứ ba, Phó Dục Thư mới bắt điện thoại. "Alo?" Giọng nam trầm ấm vang lên trong cảnh huyên náo. Tưởng Phẩm Nhất hơi giật mình loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc bên kia, nghĩ đến vẫn chưa về nhà, vậy là tạm thời an toàn rồi. Hơi yên tâm, Tưởng Phẩm Nhất lên tiếng giải thích nguyên do mình gọi điện thoại: "Phó tiên sinh, tối nay tốt nhất đừng về nhà." Tạm ngừng, rồi ngược lại, ", trong khoảng thời gian gần đây cũng đừng về nhà, xin mau dọn ." Phó Dục Thư ở trong KTV, trong phòng vang lên tiếng ca êm tai của các diễn viên trong đoạn kịch . Tiếng ca này rất hay, vào lúc bình thường còn có thể thưởng thức nhưng lúc nghe điện thoại lại rất phiền. Phó Dục Thư ra ngoài, vừa che lỗ tai vừa lớn hơn: "Tưởng tiểu thư, gì? Tôi nghe , bên này rất ồn." Tưởng Phẩm Nhất nghe cũng rất vất vả, muốn lặp lại lời mình lần nữa nghe Phó Dục Thư : "Tưởng tiểu thư, bây giờ tôi và người trong đoàn kịch ở KTV xung quanh rất ồn ào. Có chuyện gì chờ tôi về sau, cúp máy trước nhé." Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác nghe báo bận đầu bên kia điện thoại, trong lòng xuất trăm nghìn câu trách móc Phó Dục Thư. Nhưng cuối cùng cũng thể mặc kệ chết sống, chạy ra khỏi Hòe Viên bắt xe taxi chạy đến đoàn kịch . Bình thường xe buýt chạy đến đoàn kịch cũng lâu. Ngồi xe taxi hơi đắt nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều, phải ngừng suốt. Tưởng Phẩm Nhất lại bảo tài xế lái nhanh hơn cho nên bao lâu đến đoàn kịch . Bảo tài xế chờ ở cửa, Tưởng Phẩm Nhất chạy vào trong đoàn kịch tìm ông bác trực ban dò hỏi: "Bác ơi, bác có biết người ở đoàn kịch đâu dùng cơm ạ?" Ông bác biết Tưởng Phẩm Nhất cho nên giấu diếm trả lời: "Hôm nay Thôi Miên diễn thành công, đoàn trưởng Phương hẹn tác giả quyển sách kia ăn mừng rồi." Tưởng Phẩm Nhất vội hỏi: "Là KTV nào ạ?" Ông bác : "Tôi cũng lắm, chỉ nghe thấy cái gì mà Tiền cái gì Quỹ đó." Tiền Quỹ. Tưởng Phẩm Nhất cám ơn ông bác, trở ra cửa lên xe taxi bảo tài xế lái đến cửa KTV Tiền Quỹ thành phố Bình Giang. ra đây là lần đầu tiên Tưởng Phẩm Nhất đến KTV, tuy biết những thứ này nhưng vẫn chưa vào lần nào. là gia giáo cho phép, là bản thân cũng thích thú gì với mấy nơi này. Hơi do dự đứng bên ngoài, Tưởng Phẩm Nhất suy nghĩ chờ ở cửa hay là vào tìm. là người tính tình nóng vội, chuyện gì cũng chờ được. Đứng ở cửa lo để lỡ Phó Dục Thư ra ngoài, xác định được Phó Dục Thư có ở trong KTV này . Vì để phòng ngừa lỡ như, cũng vì mau sớm an tâm nên Tưởng Phẩm Nhất vào KTV. Nhân viên phục vụ KTV nhìn thấy tuyệt đẹp đến, nhiệt tình chào đón: "Người đẹp, đến hát à? Có cần người hát chung hay ? Miễn phí đó." Nhìn vẻ mặt ngả ngớn của nhân viên phục vụ, mặt Tưởng Phẩm Nhất lạnh xuống kiềm chế tính tình : "Tôi đến tìm người, đoàn kịch thành phố Bình Giang ở phòng nào?" Nhân viên phục vụ nhướng lông mày hỏi: " chung với bọn họ à?" Tưởng Phẩm Nhất phủ nhận, thản nhiên: " giống sao?" Xinh đẹp, cao ngạo chính là nghệ thuật gia. Giống, làm sao mà giống. Nhân viên phục vụ cũng gì, cho Tưởng Phẩm Nhất biết số phòng, dẫn lên lầu rồi thở dài xuống. " xinh đẹp mới vừa rồi làm gì?" Đồng nghiệp hỏi thăm nhân viên phục vụ kia. Nhân viên phục vụ : "Đoàn kịch , dáng vẻ xinh đẹp như vậy nhất định là vai chính rồi." "Xinh đẹp xinh đẹp, nhưng mà nhìn sành đời quá." Tưởng Phẩm Nhất lại bị người ta nhìn như phụ nữ tâm cơ, lên lầu tìm được số phòng Phó Dục Thư. Người trong phòng ca hát, tuy phòng cách nhưng tiếng ca vẫn có thể truyền ra. đứng ở cửa do dự chút, lấy điện thoại di động ra bấm số Phó Dục Thư lần nữa. Theo thường lệ đợi lâu đối phương mới bắt máy, đợi chuyện thẳng: "Tôi ở cửa phòng của các người, ra ngoài chút ." Phó Dục Thư ngồi trong phòng hơi sững sờ, ngay cả đoàn trưởng Phương ngồi bên cạnh bảo hát bài cũng nghe thấy. Đoàn trưởng Phương thấy nhìn chằm chằm điện thoại di động ngây người, tò mò hỏi: "Sao vậy giáo sư Phó?" Phó Dục Thư nhìn ta cái, lắc đầu tỏ vẻ có gì đứng lên : "Có người bạn đến, tôi ra ngoài gặp người ta cái ." Đoàn trưởng Phương đứng lên theo: "Bạn của giáo sư Phó chính là bạn của chúng tôi mà. Tới rất đúng lúc, chúng ta cùng chơi chung, nào mau đón vào ." ta thu xếp mấy em xinh đẹp trong đoàn kịch chiêu đãi. Bởi vì ta cho rằng người bạn Phó Dục Thư là phái nam. Nào ngờ đến khi ta nhiệt tình theo Phó Dục Thư ra mở cửa, lại nhìn thấy là Tưởng Phẩm Nhất - giáo lớp học múa trong đoàn kịch. Bình thường Tưởng Phẩm Nhất rất lạnh nhạt giao tiếp với ai, theo kiểu phổ biến mạng đó là hơi cao quý lạnh lùng. Người như lại xuất tại nơi "bùn dơ" này lại còn tìm đàn ông, khiến người trong đoàn kịch hơi bất ngờ. " giáo Tưởng?" Phương Dập Đồng kinh ngạc nhìn Tưởng Phẩm Nhất, sau đó nhìn về Phó Dục Thư, "Giáo sư Phó, vị này chính là bạn mà sao?" Phó Dục Thư mới nãy cản trở rất lâu cũng cách nào khiến Phương Dập Đồng bỏ qua việc cùng ra mở cửa với , bây giờ trong lòng cũng khá phiền não, lên tiếng trả lời câu hỏi của ta chỉ tùy ý gật đầu. Tưởng Phẩm Nhất kiên trì nhìn về phía Phó Dục Thư : "Tôi có chuyện cần với , ra ngoài chút." Dứt lời, quay người muốn . Phương Dập Đồng tay mắt lanh lẹ kéo tay Tưởng Phẩm Nhất : "Hiếm khi thấy giáo Tưởng cũng đến nơi khói lửa nhân gian, người cũng đến rồi còn làm gì, nào cùng chơi chung ." ra Phương Dập Đồng cũng có ý tốt, ngày thường ra vào gặp nhau trong đoàn kịch ai muốn tạo quan hệ tốt chứ? Tưởng Phẩm Nhất lúng túng bị ta nắm chặt cổ tay, cố gắng giật lại cũng giật ra. Đối phương lại quá mức nhiệt tình, màng đến ý nguyện của kéo vào phòng. Phó Dục Thư thấy vậy bước lên vài bước ngăn tay Phương Dập Đồng lại, kéo Tưởng Phẩm Nhất ra phía sau : "Tôi ra ngoài vài lời với ấy xong rồi trở lại. ấy ở đây chơi với chúng ta đâu." Phương Dập Đồng sững sờ nhìn Phó Dục Thư. Giao tiếp với Phó Dục Thư mấy tháng nay, ta luôn cho rằng là người rất lạnh nhạt với bất cứ thứ gì, chẳng ngờ cũng có phương diện táo bạo như thế. Tưởng Phẩm Nhất nhìn ánh mắt người trong đoàn kịch đều nhìn bọn họ rất kỳ quái, trong lòng biết nên khiến người khác chú ý. đến làm người ta mất hứng, nếu như còn lôi nhân vật chính là Phó Dục Thư người ta hận chết mới lạ. Bất đắc dĩ Tưởng Phẩm Nhất đành phải : "Thôi, ở đây ở đây." Phó Dục Thư ngoái đầu nhìn : " thích ở đây chúng ta có thể ra ngoài ." Tưởng Phẩm Nhất cau mày: "Đừng nên làm mọi người mất hứng, làm như vậy mọi người còn chơi thế nào được." Phó Dục Thư hơi chăm chú cũng lời nào, chỉ nhìn như vậy. Cũng là Phương Dập Đồng phản ứng trước, thu xếp đám người trở về ghế salon tiếp tục ca hát. Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất ngồi chung chỗ. Ngồi phía bên kia Tưởng Phẩm Nhất là nam diễn viên trong đoàn kịch. , tuy Tưởng Phẩm Nhất rất ít khi giao tiếp với bọn họ, nhưng phụ nữ càng xa cách càng dễ khiến đàn ông nổi máu chinh phục. Vất vả lắm mới có cơ hội gần gũi nữ thần, sao bọn họ lại chịu bỏ qua? " giáo Tưởng, khó có cơ hội ngồi chung với , uống ly ?" Nam diễn viên mặt mũi tuấn tú cười cầm ly rượu đến. Tưởng Phẩm Nhất lạnh nhạt: "Xin lỗi, tôi biết uống rượu." Nam diễn viên hơi giật mình, dáng vẻ của ta rất ít phụ nữ nỡ từ chối. Lần này vai nam chính trong Thôi Miên là do ta diễn, ta hoàn toàn ngờ đến cầu của mình lại bị từ chối lạnh lùng như thế. Phó Dục Thư liếc nhìn chàng này cái, cầm ly rượu lên: "Tôi uống thay ấy." Dứt lời cũng đợi đối phương trả lời, ngửa đầu uống hơi cạn sạch. Nam diễn viên là người thích mềm thích cứng, cũng có tâm trạng gì nữa đặt ly rượu xuống chuyện với người khác. Tưởng Phẩm Nhất bắt được cơ hội lập tức với Phó Dục Thư: "Gần đây đừng về Hòe Viên ở, có người muốn hại ." Phó Dục Thư cau mày nhìn , đôi mắt đen nhánh tỏa sáng lấp lánh trong cảnh ồn ào náo nhiệt: "Ai?" hỏi có phần rất kín đáo. Tưởng Phẩm Nhất lo lắng: "Tôi cũng biết là ai, tôi chưa từng nghe tiếng của ta. Dù sao gần đây đừng về, chờ thêm khoảng thời gian nữa bọn họ nghĩ rằng dọn rồi, hẳn trở về lấy đồ của rồi hoàn toàn rời ." Phó Dục Thư cũng hiếu kỳ biết được gì, chỉ hỏi: "Vậy rất hi vọng tôi dọn à?" Tưởng Phẩm Nhất nghĩ nhiều, trả lời ngay: "Dĩ nhiên, càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt." Phó Dục Thư rũ mắt cười tiếng, độ cong bên mặt nhìn rất đẹp. Toàn thân mang vẻ trong lành hoàn toàn khác với vẻ vẩn đục người của đám diễn viên đoàn kịch . ngồi bên cạnh , chỉ cảm thấy tuấn, thông minh lại thâm sâu. Khiến cho dù là phụ nữ nhưng cũng xúc động, tim đập mạnh như cảnh đàn ông gặp người đẹp. "Tôi dọn , nhưng tuyệt đối phải tại." Phó Dục Thư nhìn cúi đầu , " cần lo cho tôi, trong lòng tôi biết ." Dứt lời ngước nhìn , ánh mắt khiến cảm thấy uống cũng say. "Tôi việc gì, đừng vì tôi mà rước họa vào thân là tốt rồi. Đó mới là hi vọng của tôi." Tưởng Phẩm Nhất hiếm khi được người hề liên quan quan tâm như vậy, hơi thất thần trong thoáng chốc. Ánh đèn mờ ảo trong KTV lúc sáng lúc tối gương mặt tuấn của Phó Dục Thư, khoảng cách giữa và rất gần, gần đến mức khiến người ta cho rằng giây tiếp theo bọn họ hôn nhau. Phương Dập Đồng nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi kích động, chưa kịp suy nghĩ thế nào cắt ngang bọn họ nhìn nhau, : " giáo Tưởng! Nào, mọi người ngồi chung sao lại chịu hát bài. Muốn hát bài gì, tôi chọn giúp !" ta nhét quyển danh sách bài hát vào tay Tưởng Phẩm Nhất, thành công khiến chú ý của hai người đều chuyển sang ta. Tưởng Phẩm Nhất áy náy: "Tôi biết ca." Phương Dập Đồng tin : "Sao vậy được, ca múa phân biệt. giáo Tưởng múa đẹp như vậy, làm sao mà biết ca?" ta cho phân trần kéo Tưởng Phẩm Nhất, đẩy lên sân khấu bắt ca bài. Đương nhiên người trong đoàn kịch cũng nhao nhao theo đoàn trưởng của mình. Người duy nhất Tưởng Phẩm Nhất có thể cầu cứu là Phó Dục Thư. Nhưng Phó Dục Thư ngồi phía sau cùng, người trong đoàn kịch che kín bóng dáng của . chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Cảm giác bất lực và đè nén lại trở lại trong lòng lần nữa. Đương lúc Tưởng Phẩm Nhất chần chờ, Phó Dục Thư đứng lên phía sau mọi người : “Tôi hát thay ấy.” Phó Dục Thư là nhân vật chính trong buổi ăn mừng hôm nay. Nhân vật chính cầu có ai mà chối từ. Cho nên người hát đổi thành Phó Dục Thư, đứng trước bục chọn bài hát, màn ảnh KTV từ từ chuyển đến MV bài hát chọn. Khúc nhạc dạo bài hát rất hay. Tưởng Phẩm Nhất ngẩn ngơ lắng nghe. Sau khi cất lời, nhạy cảm nghe thấy lời ca của “Tôi có chút động lòng với em, nhưng lại sợ nhìn vào mắt em….” Bài hát “Có chút động lòng” của ca sĩ Trương Tín Thiết
Chương 8 Phó Dục Thư vừa hát xong phát tất cả mọi người đều nhìn mình. để micro xuống quay lại nhìn ai chỉ nhìn màn ảnh kết thúc ca khúc : "Có phải tôi hát khó nghe quá nên dọa mọi người rồi ?" Phương Dập Đồng vội : "Nào có, là Phó giáo sư hát quá hay mới đúng." Phó Dục Thư hơi hất cằm lên nhoẻn khóe môi nhìn ta: "Mấy bài hát tôi nghe lúc còn học trong mắt các người giờ là nhạc xưa rồi, bài này là bài tôi hát tốt nhất, nếu phải hát quốc ca thôi." Phương Dập Đồng cười cởi mở tỏ vẻ hiểu chuyện, chu đáo cầm lấy đĩa trái cây cho Phó Dục Thư. Phó Dục Thư lấy miếng dưa hấu đưa cho Tưởng Phẩm Nhất. Trong đầu Tưởng Phẩm Nhất nghĩ lời bài hát mới vừa rồi của là có dụng ý. nhìn nhận miếng dưa hấu cũng chuyện, ánh mắt sâu sắc khiến người ta có phần dám đối diện. Phó Dục Thư vẫn bình tĩnh nhìn , cho đến khi nhận lấy miếng dưa hấu. rũ mắt xuống hề nhìn nữa. Xem ra nguyên nhân chính là lời giải thích vừa rồi của , là có dụng ý gì khác chỉ là do tự mình đa tình mà thôi. Tuy biết hát nhằm vào bất cứ ai, nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn cách nào nghĩ lung tung. Trong lòng giống như có ngọn lửa bùng cháy. Trái tim bị tổn thương, cả người cũng kêu gào né tránh nhưng biết phải né tránh thế nào. Ý niệm bất ngờ kịp phòng ngự trong đầu như hoa bồ công bị cơn gió lửa thổi đến rải đầy mọi ngóc ngách. Lời thề chắc chắn từng với cha vang vọng bên tai. Tưởng Phẩm Nhất hít sâu hơi đè nén rung động này lại, bưng cốc rượu bàn của Phó Dục Thư uống hơi cạn sạch. Thừa dịp những người khác chơi xúc xắc chú ý đến , Tưởng Phẩm Nhất dùng cốc của Phó Dục Thư uống vài cốc rượu. Phó Dục Thư thể từ chối thịnh tình đành ngồi đó cùng mọi người chơi đổ xúc xắc. Khác với nhiệt tình cao trào của người khác, vô cùng an tĩnh ngồi trước bàn đá cẩm thạch. Gương mặt chín chắn khiến Tưởng Phẩm Nhất tự chủ được bị cuốn hút. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cúi đầu đổ xúc xắc. nhìn , uống hết cốc rượu này đến cốc rượu khác. Cảnh nhìn thấy trước mắt phải là bị những người khác vây quanh. Mà là mùa đông trong ngôi biệt thự xinh đẹp, bên bếp lò ấm áp tấm thảm mềm mại con mèo đen lười biếng ngủ say. ngồi ghế salon bên cạnh lò sưởi, hai chân bắt chéo tay là quyển sách dày. mũi đeo đôi kính gọng vàng giống như đối với cái gì cũng tràn đầy kiên nhẫn, có thể ngồi ngay ngắn xem sách cả ngày. Đó mới là cuộc sống nên có trong suy nghĩ của . Trong lòng buồn bực khó hiểu, Tưởng Phẩm Nhất đặt cốc rượu xuống đứng lên muốn yên lặng rời . Nhưng biết rằng tửu lượng của mình lại kém như vậy uống mấy cốc rượu choáng đầu hoa mắt, lúc đứng lên suýt nữa đã ngã nhào. Vóc dáng rất cao, lúc đứng lên thu hút chú ý của mọi người. tại dáng vẻ vịn ghế salon ra sức xoa thái dương khiến người chơi xúc xắc cũng cách nào chơi tiếp nữa. Phó Dục Thư tiến lên vài bước đến bên cạnh , hơi thở của phả vào mặt là mùi rượu nồng nặc. Có thể đoán được mới vừa rồi uống rất nhiều. Phó Dục Thư cau mày lại sắc mặt khó coi đỡ lấy , quay đầu lại tạm biệt với mọi người rồi đưa trước để lại người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau. Phương Dập Đồng nhìn cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực như hơi hiểu ra. Những người khác trong đoàn kịch hỏi ta: "Đoàn trưởng, giáo Tưởng và Phó giáo sư là quan hệ gì vậy? ta phải là vợ của Phó giáo sư chứ?" Dáng ngoài Phó Dục Thư thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng cũng là người hơn ba mươi. Bọn họ lại diễn kịch bản của , khẳng định là biết số tuổi của , cho nên họ cũng suy đoán là "bạn " mà là "vợ". Phương Dập Đồng liếc người chuyện cái: "Tôi cũng biết. Lúc trước nghe Phó giáo sư ly dị, vợ trước là người giàu có xinh đẹp trong nhà rất có tiền còn là bác sĩ, phù hợp với điều kiện của Tưởng Phẩm Nhất." Nam diễn viên chính khi nãy hai câu với Tưởng Phẩm Nhất bị từ chối thản nhiên: "Chuyện người ta quan tâm đến làm gì, cho dù bọn họ phải vợ chồng cũng đâu đến phiên các người. Có uống nữa , uống về nhà ngủ thôi." "Uống, sao lại uống?" Phương Dập Đồng lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ với nam diễn viên chính, "Người đó rồi phải chúng ta vẫn còn có nhiều công thần hay sao, còn cám ơn chưa xong nữa mà. Nào, tiếp tục." Bên này coi như xử lý xong, bên Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất rời cũng dễ dàng gì. Tưởng Phẩm Nhất uống những cốc rượu kia, men say đồng loạt bốc lên gần như là toàn thân đều tựa vào người Phó Dục Thư. nhắm chặt mắt lại nắm cổ áo sơ mi của Phó Dục Thư, thở ra khói trắng trong thời tiết giá rét. Thân thể tập múa vốn có tính dẻo dai lại càng trở nên mềm mại, giống như con mèo trắng muốt. Tuy tư thế mờ ám quá mức có thể bị tình nghi là thừa dịp người khác say để lợi dụng, nhưng Phó Dục Thư lại thể bỏ mặc lo. Vì phòng ngừa ngã nhào đường phố lạnh cóng còn ôm lấy rất chặt. Người uống rượu say thần trí ràng cũng rất tùy hứng, tuy Phó Dục Thư ôm chặt Tưởng Phẩm Nhất nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn vùng vẫy khó chịu. Trong lúc bước xiêu vẹo điện thoại di động rơi ra khỏi túi, lạch cạch rớt mặt đất. Phó Dục Thư ôm lấy miễn cưỡng hơi ngồi xuống nhặt điện thoại lên. Chỉ thấy màn hình điện thoại bị nứt, máy tự tắt. Tưởng Phẩm Nhất cũng phải dùng điện thoại sang trọng gì, cao lắm cũng chỉ có thể nghe gọi, chụp hình, nhắn tin. Loại điện thoại này chỉ cần ném từ cao xuống là hư ngay. Điện thoại của hư, người lại uống say hoàn toàn thể trả lời được câu hỏi của . Phó Dục Thư nhớ được thể trở về Hòe Viên , cho nên bây giờ phải đưa đâu đây? mình đâu cũng được, nhưng mang theo vô cùng bất tiện. Huống chi còn người cha rất khó tính, nếu như cả đêm về biết đối phương làm ra chuyện gì. Phó Dục Thư hơi do dự đưa Tưởng Phẩm Nhất lên xe, để ngồi an ổn tại ghế lái phụ. quay kiếng xe xuống châm điếu thuốc, vừa hút vừa suy nghĩ xem cuối cùng phải đưa đâu. Tưởng Phẩm Nhất dặn dặn lại bảo được trở về Hòe Viên, nhất định là xảy ra chuyện nghiêm trọng. Nếu như mang theo trở về những bản thân có thể gặp nguy hiểm, đối với nơi bé có tính bài ngoại kia, ngay cả Tưởng Phẩm Nhất thông báo tin tức cho cũng có thể gặp chuyện may. Bỏ điếu thuốc , Phó Dục Thư xua khói trong xe, quay kiếng xe lên tăng điều hòa, lái đến khách sạn. Bây giờ là mười giờ đêm, cửa hiệu đóng ít nhưng khách sạn vẫn còn mở cửa. Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất tìm được khách sạn, dìu vào định thuê căn phòng để cho ngủ trước. Còn mình qua nhà bạn ở nhờ vài ngày, thuận tiện điều tra thêm cuối cùng là Hòe Viên xảy ra chuyện gì. Nào ngờ tiếp tân khách sạn lại chịu làm thủ tục cho bọn họ nhận phòng. "Tiên sinh, xin lỗi. Thủ tục cần phải có giấy chứng minh nhân dân, xin đưa giấy chứng minh của vị tiểu thư này." tiếp tân lịch ra quy định của bọn họ, ánh mắt nhìn Phó Dục Thư tốt lắm. Thời gian này đưa theo xinh đẹp say bí tỉ thuê phòng, cho dù đối phương là đàn ông tướng mạo đường đường cũng khiến ít người có liên tưởng tốt. Phó Dục Thư cau mày lấy lại giấy chứng minh của mình, nhìn thoáng qua Tưởng Phẩm Nhất say khướt. Bộ dạng này của chắc cũng mang theo giấy chứng minh rồi, cho dù có mang cũng thể ra tay lục soát thân thể được. Điều có thể làm là dẫn rời khỏi nơi này. Ở khách sạn được, Phó Dục Thư cũng chần chờ nữa lấy điện thoại di động ra gọi, đơn giản vài câu rồi lái xe đến tòa nhà thương mại vô cùng xa hoa sang trọng. Cách đó xa, chiếc xe Maybach màu đen đỗ bên cạnh cửa khu thương mại. người đàn ông mặc đồ tây màu bạc tựa vào bên cạnh xe nhìn chiếc xe Mercedes chậm rãi lái đến. Cho đến khi Phó Dục Thư xuống xe về phía ta, ta mới đứng thẳng người lên. "Trễ như vậy còn quấy rầy cậu, ngại quá." Phó Dục Thư đưa cho đối phương điếu thuốc, đối phương nhận. "Cai rồi, hút đâu." Người đó mỉm cười, khóe miệng nhoẻn lên độ cong đẹp mắt, "Quan hệ của hai chúng ta là gì, cậu càng quấy rầy tôi, tôi càng an tâm. Dù sao trước đây là tôi làm chuyện có lỗi với cậu." mặt Phó Dục Thư ra nụ cười khó hiểu, tiếng nào. Người đó cũng hiểu ý của , lấy ra chiếc chìa khóa trong túi đưa cho : "Lô B Khu C số 301. Đây là chìa khóa, cậu muốn ở bao lâu cũng được." Phó Dục Thư nhận lấy chìa khóa cám ơn với ta, sau đó lấy thẻ ngân hàng trong túi đưa cho ta: "Chỉ ở ba ngày thôi, mật mã viết phía sau, cần bao nhiêu cậu tự rút." Người đó giơ thẻ cười : "Cậu sợ tôi lấy hết hay sao?" Phó Dục Thư ngoái đầu về cạnh xe, hiển nhiên muốn mấy lời vô nghĩa. Người đó theo , nhìn qua cửa tay lái phụ, thấy được Tưởng Phẩm Nhất ngủ mê man. Khuôn mặt xinh đẹp kia khiến ta thoáng nheo mắt lại. "Bạn mới à?" Người đó hỏi Phó Dục Thư với hàm ý sâu xa. Phó Dục Thư quay đầu lại, mở cửa xe ngồi vào qua cửa ghế lái phụ: "Khương Giảo, nếu phải quá muộn tôi cũng phiền cậu. Nhà Tống Vân có con , ban đêm quấy rầy họ nên. Người ở đây tôi quen biết nhiều, chỉ có mấy người bọn cậu. Hôm nay chuyện cậu nhìn thấy, nếu như có thể mong cậu đừng nên ra." Hiển nhiên Khương Giảo có liên tưởng tốt, rất kín kẽ: "Được, tôi . Cậu yên tâm, đây là tôi nợ cậu." Phó Dục Thư khởi động xe, trước khi rời , cuối cùng với ta câu: "Cậu nợ tôi gì cả." Khương Giảo đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe Mercedes màu đen xa, im lặng lấy từ trong túi ra hộp thuốc lá rút điếu. Hộp thuốc kia đắt tiền hơn loại Phó Dục Thư mời ta nhiều. ta thong thả rút ra, biểu cảm mặt biết là tự giễu hay là giễu cợt người khác. Kết quả rất kỳ diệu, Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất đến căn biệt thự xa lạ mà hai người đều chưa từng đến. ôm Tưởng Phẩm Nhất đưa lên phòng ngủ lầu , thả thân thể mềm mại như có xương lên giường. Lúc dự định rời , chỉ thấy quần áo vì mới vừa rồi giằng co mà hơi xốc xếch, lộ ra bả vai trắng muốt như ngọc. Bả vai có con bươm bướm lớn, cánh bướm xinh đẹp dang rộng, trông rất sống động. Phó Dục Thư cẩn thận quan sát hình dáng con bươm bướm kia, tâm trạng hơi phức tạp. dừng lại chút, trở lại bên giường hơi cuối người xuống bên tai : "Tôi đây." Người say nào nghe được cuối cùng là gì? Tưởng Phẩm Nhất trả lời gần như theo bản năng: "Tôi tiễn ..." Phó Dục Thư hơi nhoẻn môi, khẽ : " cần, ngủ tôi nghĩ cách báo cho cha ." "Cần mà." Tưởng Phẩm Nhất nhắm hai mắt ngồi dậy, kéo ống tay áo của buông tay. Ngoài miệng muốn tiễn , nhưng sau khi bắt được lại tiếp tục ngã xuống giường, mặc cho kéo thế nào cũng kéo ra được ống tay áo.
Chương 9 Tưởng Phẩm Nhất đã uống rất nhiều, Phó Dục Thư sớm ý thức được điều này cho nên cũng ngại "dây dưa". kiên nhẫn hơi khom người muốn tách ngón tay ra. Tay láng mịn trắng nõn, nhắn thon dài. Lóng ngón tay mũm mĩm mượt mà, sờ vào giống như là ngọc tốt, mang theo chút lạnh lẽo khiến người ta thanh tỉnh ít. Tưởng Phẩm Nhất phát có người giở trò tay , mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặc kệ là Phó Dục Thư kéo tay thế nào đều cố chấp nắm lấy tay áo chịu buông. Ánh mắt lười biếng nhìn dáng điệu chậm rãi tách ngón tay ra lặp lặp lại hồi, đột nhiên hỏi: " rất thích mèo phải ?" Phó Dục Thư ngước mắt nhìn . cũng liếc nhìn tóc đen xõa tung ở bên dưới, cổ áo chảy xuống tận bả vai da thịt mịn màng dưới ánh đèn chiếu rọi như bao phủ màn sương sữa tươi, sáng bóng lấp lánh quyến rũ. "Ừ". Tùy ý đáp tiếng, Phó Dục Thư ra sức kéo ống tay áo lại ánh mắt nhanh chóng tránh nhìn nữa. Tưởng Phẩm Nhất lại chịu bỏ qua. giơ tay lên đặt mặt , để nhìn , nhoẻn khóe môi cất tiếng vô cùng nũng nịu: "Meo meo." Phó Dục Thư nhìn tiếng nào, vẻ mặt vẫn thuần túy như ngày trước nhưng ánh mắt lại hơi lóe lên. Trong khoảng thời gian im lặng bất động, Tưởng Phẩm Nhất tiếp: "Bây giờ thích tôi ?" Nghe như vậy, cho dù là lời say Phó Dục Thư cũng vẫn trả lời có phần biết làm sao: " muốn tôi thích nên mới làm mèo kêu à?" "Meo meo." trực tiếp dùng hành động trả lời . Phó Dục Thư tránh ánh mắt , lúc thử rút tay lại phát buông ra. Cho nên rút tay lại đứng lên mắt nhìn xuống : "Cho dù học theo mèo kêu nhưng cuối cùng vẫn là người. Hơn nữa còn là con từ thích này thể lung tung." giơ tay lên xem đồng hồ, với giọng điệu hết sức công thức: "Muộn rồi, ngủ . Tôi phải báo cho cha biết nữa." Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy lời của rề rà ngồi dậy lớn tiếng : "Đừng ." Phó Dục Thư hơi nhíu mày: "Tại sao?" Tưởng Phẩm Nhất chuyển từ giữa giường ra bên mép, bất chợt ôm lấy eo Phó Dục Thư, sườn mặt dán vào bụng , : "Nếu cho ông biết tôi ở đây, ông nhất định lập tức chạy đến. tại bộ dạng tôi thế này, ông nhìn thấy nhất định đánh tôi trận nhớ đời." Cho dù là say rượu, tiềm thức Tưởng Phẩm Nhất vẫn có thể phân tích ràng tâm lý của cha mình. Có thể thấy được trong lòng , cha là người đáng kính và đáng sợ đến cỡ nào. Phó Dục Thư hơi lúng túng, tư thế này động tác này khiến bộ ngực mềm mại của Tưởng Phẩm Nhất dán sát đúng vào bắp đùi . thử kéo ra, nhưng có lẽ quá khẩn trương việc với cha , nên cố ra sức ôm lấy khiến làm thế nào cũng kéo ra được. " buông tôi ra trước ." Phó Dục Thư cúi người xuống đè bả vai lại, "Tôi với ba là được." Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu lên, mắt say mơ màng nhìn nghiêng đầu : " ư?" Phó Dục Thư hơi bất ngờ. Tuy trong mắt , Tưởng Phẩm Nhất này là mỹ nhân lạnh lùng, nhưng cũng quen biết khá lâu gần như chưa từng thấy cười. Hôm nay vẻ mặt biểu ra sau khi uống lại khác hẳn với trong ngày thường, quả là có tính đột phá. nghĩ đến Tưởng Phẩm Nhất có vẻ xa cách lạnh lùng, độc lập tự chủ như vậy mà khi làm nũng cũng có thể đáng và yếu mềm đến nhường này. "Đừng ôm tôi nữa." Phó Dục Thư hạ giọng, nới lỏng cravat, " bỏ tôi ra trước ." Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, khẽ : " được, buông ra đổi ý rồi sao. Các người đều giống nhau cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ với tôi, cho đến bây giờ đều giữ lời luôn ép tôi làm chuyện mình thích." Lúc chuyện, hơi thở Tưởng Phẩm Nhất mang theo mùi rượu bay quanh quẩn người Phó Dục Thư. cảm thấy mùi rượu đưa đến cũng sắp khiến say rồi. Nhưng cuối cùng là cái gì khiến người ta say ai có thể được. "Phó Dục Thư, dọn ." Tưởng Phẩm Nhất vẫn ngừng chuyện như cũ, giống như chuyện mới có thể khiến có cảm giác an toàn. Mà lời ra cũng khiến Phó Dục Thư kinh ngạc, nghĩ đến ngay cả say rượu mà cũng muốn bảo dọn . "Tôi hi vọng sống tốt, dù là tôi được gặp nữa. Nhưng có thể viết sách, có thể khóc, có thể cười... vậy là đủ rồi." chậm rãi buông ra, trở lại giường mệt mỏi nằm ngửa ra. lọn tóc dài hất lên che ánh mắt . lẩm bẩm: " là người tốt, tôi hi vọng sống bình an." Phó Dục Thư đứng thẳng người nhìn Tưởng Phẩm Nhất rốt cuộc an phận lại, đột nhiên cảm giác thấy ánh đèn hơi chói mắt. đến bên cửa tắt đèn , lúc nhìn lại về phía giường chỉ có thể loáng thoáng thấy được hình bóng duyên dáng, dáng vóc và vẻ mặt. Điều này khiến cảm thấy khá hơn. Đóng cửa lại xuống lầu, Phó Dục Thư cầm lấy chìa khóa xe ra cửa. chạy vòng hơn phân nửa thành phố Bình Giang mới tìm được tiệm thuốc có cỏ linh chi còn mở lúc nửa đêm. Mua cỏ linh chi xong, lại đến cửa hàng tiện lợi mua mật ong sau đó mới về biệt thự. Phó Dục Thư cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây bận rộn trong bếp. cắt cỏ linh chi ra thành từng miếng để nấu. Sau đó pha nước đó với mật ong thành chén rồi bưng lên lầu. Tưởng Phẩm Nhất biết uống rượu, sau khi tỉnh lại rất khó chịu. Dùng cỏ linh chi để giải rượu là phương pháp tương đối an toàn. Ôm ý niệm vô cùng đứng đắn mở cửa ra, cảnh đập vào mắt lại khiến Phó Dục Thư đóng ngay cửa lại. Tuy chỉ vừa nhìn thoáng đóng cửa cũng rất nhanh, nhưng vẫn thể tránh khỏi nhìn thấy cảnh nên nhìn. Lúc gần , bởi vì sợ Tưởng Phẩm Nhất lạnh, Phó Dục Thư mở điều hòa cho . Có lẽ điều hòa chỉnh nhiệt độ hơi cao, cũng có thể là lúc Tưởng Phẩm Nhất trở mình đè lên điều khiển máy điều hòa nên nhiệt độ trong phóng tăng lên rất cao. tại trong phòng rất nóng. lại say rượu mơ mơ màng màng, bởi vì nóng quá nên cởi sạch áo khoác vào áo sơ mi. Giờ phút này chỉ còn mặc áo lót và quần dài nằm nghiêng, mái tóc đen dày óng mượt phủ lên tấm lưng trắng nõn đẹp như tranh vẽ. Phó Dục Thư đứng chần chừ hồi lâu, vẫn quyết định vào. say đến mức đó, uống thứ chuẩn bị ngày mai nhất định rất khó chịu. Nhắm mắt lại mở cửa ra, Phó Dục Thư đến bên giường theo trí nhớ, lần mò đặt chén lên đầu giường tìm được áo khoác của ở mép giường, trải ra trùm lên người . Lúc này mới từ từ mở hé mắt. Xác định chiếc áo khoác che kín lại, Phó Dục mới mở mắt ra hoàn toàn thở phào cái. cầm lấy chén bàn đút cho uống nước cỏ linh chi giải rượu. Lúc uống Tưởng Phẩm Nhất cũng đàng hoàng, làm thế nào cũng ra vẻ muốn uống cau mày kháng cự đẩy tay ra. Nếu phải phản ứng nhanh nhạy, sức lực cũng mạnh hơn cái chén này ngã đổ đất rồi. Tóm lại, tối nay Phó Dục Thư bị hành hạ quá mức. tình nghe theo khuyến cáo của trở về Hòe Viên, cũng vì tiếp nhận ý tốt của mà bỏ ra chút trả giá. Ngày hôm sau, Tưởng Phẩm Nhất hoảng hốt tỉnh lại, nhớ lại hết toàn bộ ngày hôm qua. Lúc chạy xuống lầu nhìn thấy mắt quầng thâm, ngồi ghế salon ngửa đầu chợp mắt. Tách trà và báo chí đặt bàn trước người trong gạt tàn thuốc còn rất nhiều đầu lọc thuốc lá. "Cả đêm ngủ à?" Phát hiện căn bản ngủ, chỉ vì nhức đầu nên nhắm mắt lại Tưởng Phẩm Nhất đến ngồi xuống cạnh , đối mặt quan sát . Phó Dục Thư mở mắt ra, thấy ngồi phía bên cạnh mình khí sắc có vẻ tệ, lại nhắm hai mắt lần nữa cũng trả lời câu hỏi của . Tưởng Phẩm Nhất nhìn thoáng qua đồ bàn, mới vừa rồi tờ báo kia nhìn hết sức cũ kỹ giống như năm nay. hơi do dự chút vẫn cầm lên xem thử, quả nhiên là từ vài thập niên trước. " còn điều tra chuyện Hòe Viên?" Tưởng Phẩm Nhất nhìn tờ báo đưa tin án mạng xảy ra tại Hòe Viên, tâm trạng phức tạp khẽ hỏi. Phó Dục Thư lười biếng "ừ" tiếng, nâng tách trà lên hớp chút rồi lại ngửa ra ghế salon, hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt bình thản. Tưởng Phẩm Nhất đọc xong tin tức báo, trong lòng cũng cân nhắc. báo viết về nhà người già ở Hòe Viên. Bọn họ giống như hộ gia đình lúc trước ở trong căn nhà của Phó Dục Thư, hai người cùng tự sát giường gây ra chấn động ít với niên đại bảo thủ đó. Mà thời gian tử vong của đôi vợ chồng già nọ được đăng lên báo, đúng là lúc sau khi Tưởng Phẩm Nhất được sinh ra đời bao lâu. " rất muốn biết truyện báo đúng ?" ngước mắt hỏi , giọng ảm đạm . Phó Dục Thư mở mắt ra nhìn về phía , hơi do dự nhưng vẫn gật đầu. Tưởng Phẩm Nhất : "Tôi cho biết." Dứt lời, đứng lên ra ngoài, " ở đây chờ tôi. Tự tôi về nhà chuyến mang ít đồ cho xem." Phó Dục Thư muốn ngăn lại, bởi vì lo lắng trở về như vậy bị cha đánh mắng, nhưng lại đưa lưng về phía giơ tay xua : " cần lo lắng cho tôi, giờ này ba tôi làm rồi. Cho dù xảy ra chuyện lớn cỡ nào ông cũng làm trễ công việc của mình. Bây giờ tôi về rất an toàn, tôi thuận tiện xem giúp nhà có an toàn hay ." Phó Dục Thư đến cửa nhìn bóng lưng biến mất ở đầu phố, nắm chặt chìa khóa xe trong tay. Vốn dự định đưa , nhưng lại hề ý thức được nơi này có cách xử lý tiết kiệm thời gian. Xem ra là luôn tự dựa vào chính mình quá nhiều năm, có ý thức phải dựa dẫm vào người khác, cũng suy nghĩ theo cách đó. Tưởng Phẩm Nhất gần hai tiếng, lâu đến mức Phó Dục Thư cũng hoài nghi có phải là xảy ra chuyện gì hay . Lúc muốn lái xe tìm, kịp thời trở lại. Nhìn bề ngoài xem ra có vẻ gì dị thường, có điều là tâm trạng dường như hơi sa sút, vai đeo túi và thay bộ quần áo khác. "Tôi có thể vào ?" Bị Phó Dục Thư nhìn chằm chằm, Tưởng Phẩm Nhất hỏi có chút mất tự nhiên. Phó Dục Thư lập tức nghiêng người tránh đường cho , để qua. Tưởng Phẩm Nhất đến bên bàn trà, sau đó ngồi xuống thẳng vào vấn đề. Lấy ra cuộn giấy cũ kỹ, mở ra bày lên bàn trà cho Phó Dục Thư xem. Phó Dục Thư lịch cảm ơn trước, lúc này mới ngồi xuống đối diện xem chữ cuộn giấy kia. Phong cách cuộn giấy vô cùng cổ điển, có in hoa và chim chóc, đó có viết tiêu đề "Giấy kết hôn". Khi Phó Dục Thư nhìn thấy tên dưới giấy chứng nhận kết hôn, bất giác nhìn Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất nhìn , đọc lên tên đăng ký: "Người kết hôn Tưởng Thanh Nguyên và Tư Gia Hứa là ông nội và bà nội tôi." Dứt lời, rũ mắt xuống nhìn vào giấy chứng nhận kết hôn thời dân quốc kia, cười tiếng giọng mâu thuẫn "Bọn họ chính là nhân vật chính trong vụ án tự sát trong tờ báo cũ mà xem kia, khi đó tôi mới ra đời được vài ngày." Phó Dục Thư đặt tấm giấy kết hôn xuống, chống trán trầm tư chân mày cau lại, đường nét sóng mũi và sườn mặt vô cùng tuấn. " xin lỗi." xin lỗi, tuy rất tò mò chuyện của Tưởng gia nhưng thử mấy lần cũng cách nào mở lời hỏi được.