Chương 51 Như trận gió quét vào phòng bếp, Phó Dục Thư mặc nguyên bộ vest chỉnh tề nghiêm túc bảo Tưởng Phẩm Nhất: " thay quần áo ngay." Tưởng Phẩm Nhất từ từ di chuyển bình trà, lười biếng hỏi lại: "Tại sao vậy?" Phó Dục Thư khóa trái cửa, đến bên cạnh hỏi : " khiến em vui chỗ nào?" Tưởng Phẩm Nhất nhìn , vô tội nhướng chân mày: " cảm thấy có chọc giận em hay sao?" Phó Dục Thư biết phải làm sao, phụ nữ mà cố tình gây rất phiền hà. Nhưng này chưa bao giờ cố tình gây với mình. Rối rắm hồi lâu, phiền muộn : "Người đến đều là học sinh, em làm mà mặc như thế còn ra thể thống gì." Tưởng Phẩm Nhất từ từ đặt bình trà xuống, tựa vào kệ bếp nhìn dáng vẻ tao nhã cao quý của giáo sư Phó từ xuống dưới. Vóc dáng vốn đẹp, eo thon, chân dài, vai rộng. Áo sơ mi màu đen kết hợp với áo vest xám, mang thắt lưng vô cùng gợi cảm. Tay Tưởng Phẩm Nhất vô thức đặt lên eo , mơn trớn đôi cái khiến điếng người né tránh. "Ở bên ngoài có người, để người ta thấy tốt." - vô cùng căng thẳng. Tưởng Phẩm Nhất : " em ăn mặc ra thể thống gì, nhưng trước khi em biết vẫn mặc như vậy, sau khi biết thời gian rất lâu cũng mặc như vậy. Khi đó sao ? muốn em ăn mặc hở hang cũng được, vậy tại sao học sinh của cả ngày cứ mặc váy ngắn mặc kệ chứ?" Phó Dục Thư khẽ cau mày: "Ai?" "Đoàn Linh Bát đó." - Tưởng Phẩm Nhất lừ mắt với . Phó Dục Thư lộ vẻ suy tư, lát sau bất đắc dĩ : " hoàn toàn chú ý đến sao biết được. Vả lại, cho dù biết cũng cách gì . Người ta chỉ là học sinh của thôi đâu phải con , mặc cái gì đâu đến lượt lo." "Vậy chỉ là bạn trai em chứ đâu phải chồng em, em mặc cái gì cũng đừng xen vào." - Tưởng Phẩm Nhất xong hừm tiếng liền bưng cốc trà ra cửa, mục tiêu là phòng thí nghiệm của giáo sư Phó. Phó Dục Thư theo, kéo cánh tay lại. trừng mắt nhìn , cũng trừng mắt lại nhìn , trong mắt đầy sự bất mãn và phẫn nộ. Phó Dục Thư khẽ cong môi tiến đến hôn sâu, tiện tay bịt kín mắt lại. Cuộc hành hạ này cũng phải vài chục phút đồng hồ, đến lúc Phó Dục Thư thỏa mãn ra khỏi phòng bếp đám học sinh bận bịu giờ rồi. là bận, ra có người yên lòng, đó chính là Đoàn Linh Bát người vừa bị Tưởng Phẩm Nhất nêu tên phê phán. Phó Dục Thư dạy Đoàn Linh Bát nhiều năm, ta vẫn theo từ lúc kết hôn đến ly hôn ta đều chứng kiến, cho nên lúc này cảm thấy Tưởng Phẩm Nhất có bao nhiêu sức cạnh tranh. Dù sao thời gian ta quen biết còn dài hơn Tưởng Phẩm Nhất. Nhưng ai biết lần này gặp phải nhân vật lợi hại, còn khó đối phó hơn bà vợ hợp pháp lúc trước. Trước đây ta chưa từng cảm thấy nản chí, nhưng bây giờ khác. Bởi vì Tưởng Phẩm Nhất rất đẹp. những xinh đẹp mà nhìn có vẻ vô cùng sành sỏi. Bảo ta có thể hành hạ Phó Dục Thư khổ sở cũng ngoa tí nào. Lúc Phó Dục Thư vào Đoàn Linh Bát vẫn suy tư chuyện này, nhất thời kịp nhận ra đến. Lúc thấy được , đến bên cạnh ta. " suy nghĩ gì vậy." - Phó Dục Thư cất lời hỏi thăm, giọng vẫn ôn hòa như lúc bậc trưởng bối chuyện với tiểu bối. Đoàn Linh Bát hơi mất tự nhiên, khẽ : " có gì." Phó Dục Thư nhìn vào mắt ta : "Thầy nhớ em sắp nhập học rồi, từ mai trở lo mà chuẩn bị về trường học, cần đến đây nữa." Đoàn Linh Bát kinh ngạc nhìn : "Tại sao ạ?" Phó Dục Thư nhìn lại ta kiểm tra tiến độ học sinh khác, vừa kiểm tra vừa : "Bởi vì sợ em lạnh đó." Đoàn Linh Bát hơi giật mình cúi đầu nhìn trang phục của mình, trong thoáng chốc hiểu được nguyên do. Tiếp tục ở đây chỉ thêm nhục nhã, Đoàn Linh Bát dứt khoát lập tức cầm túi rời . Những học sinh khác nhìn theo bóng lưng ta, vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng Phó Dục Thư chỉ thản nhiên : "Làm tiếp , các em bảo trưa nay mời mọi người ăn lẩu, cứ tự nhiên." Đám học sinh nghe thấy vậy lập tức hớn hở nhao nhao nhất định phải ăn nhiều chút, như vậy mới lỗ. Phó Dục Thư khẽ nhoẻn môi, bất kể người khác gì cũng chỉ giữ thái độ im lặng lắng nghe. Thời gian trôi qua nhanh như dòng nước, thực tế Cục công an có năng lực hơn trong phim ảnh nhiều. Dù Cổ Lưu Thâm có nhiều mưu kế hơn nữa cũng thể đấu lại Cục công an nhân lực hùng hậu. Bình an vô trôi qua hơn tháng, bên phía Hàn Cẩn Du có tin tức bắt được Cổ Lưu Thâm, nghe Tống Vân cao hứng đến mức hoa tay múa chân hận thể bắn pháo hoa ăn mừng. khi mang Cổ Lưu Thâm về quy án, vụ án Hòe Viên có thể đưa ra công tố rồi. Những kẻ từng hại người, từng phạm pháp đều phải bị pháp luật nghiêm trị. Đương nhiên Tưởng Phẩm Nhất rất vui mừng với tin tức tốt này, có điều có tiền bạc gì nhiều cũng thể cứ tiêu xài của Phó Dục Thư, cho nên nghĩ ra phải ăn mừng thế nào. Tất cả tiền của đều để lo ẹ và mướn phòng dạy múa. Đến khi thời tiết ấm lên chút dự định nhận học sinh lần nữa, chỉ có điều khi đó cũng biết học sinh có đông như trước hay . Hôm đó Phó Dục Thư đến Cục Công an gặp Tống Vân tìm hiểu tình hình, Tưởng Phẩm Nhất ở nhà sửa sang lại đồ dùng và đồng phục cho lớp múa. lúc bận rộn mẹ đưa điện thoại của đến. "Điện thoại, mau nghe điện thoại." - Bà nhét điện thoại di động cho , ánh mắt khẩn trương. Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy điện thoại, trấn an : "Con nghe liền đây, mẹ đừng vội." Bà nhìn phủ nhận cũng gật đầu đáp ứng, chỉ nhìn chằm chằm chớp mắt giống như nhìn mãi cũng đủ. Gọi điện đến là người có trong danh bạ, Tưởng Phẩm Nhất biết số điện thoại của ta, nhưng có thể ngờ ngợ nhận ra được giọng . "Là tôi, Hàn Cẩn Du." - Người đó giới thiệu ngay. Tưởng Phẩm Nhất lúng túng: "Tôi biết là ." "Ồ, biết à?" "Tôi nhận ra giọng của ." "Vậy à, hóa ra giọng của tôi để lại ấn tượng với nhiều như vậy." Tưởng Phẩm Nhất biết sao, nghĩ thầm: Đâu chỉ có tiếng của , ngay cả tướng mạo và cử chỉ của cũng vô cùng ấn tượng. Bởi vì cuộc thẩm vấn kia quả khiến cả đời khó quên. Hàn Cẩn Du cũng lan man, ngay vào mục đích của cuộc điện thoại này: "Là như vậy, Tưởng tiểu thư, mấy hôm trước Cổ Lưu Thâm bị bắt, bây giờ chúng tôi cần hợp tác nhận dạng nghi phạm. Đến lúc lên tòa án, chắc là có vấn đề chứ?" Tưởng Phẩm Nhất hề do dự: " thành vấn đề, chỉ cần có thể đưa tội phạm ra trước công lý cần tôi phối hợp thế nào cũng được.” "Đó là đương nhiên." - Hàn Cẩn Du xong lời này lại lơ đãng hỏi - "Kẻ ác đều bị bắt hết, lần này có thể an tâm rồi phải ?" Tưởng Phẩm Nhất nghĩ nhiều, thành : "Rất an tâm, trước nay chưa từng an tâm như bây giờ. Cám ơn các ." Hàn Cẩn Du dường như thoáng cười, tiếng khẽ khàng: "Cám ơn à, vậy muốn cám ơn thế nào?" "..." - Tưởng Phẩm Nhất nhất thời kịp hiểu ra, hồi lâu mới - "Mời ăn bữa cơm được ?" "Được chứ." - Vậy mà Hàn Cẩn Du lại đồng ý. Tưởng Phẩm Nhất hơi chậm lụt, vốn tưởng rằng chỉ đùa khách sáo nào ngờ đối phương lại nhanh miệng nhận lời. "Ăn bữa cơm cũng tốt. chắc cũng thích đến Cục công an, đúng lúc tôi còn chút vấn đề cần phối hợp, vậy gặp nhau bên ngoài rồi luôn nhé. Coi như là tôi mở cửa sau cho ." - Hàn Cẩn Du giải thích cho hành động của mình như thế. ta vậy, Tưởng Phẩm Nhất cũng nghi ngờ gì được. ta sai, cả đời này cũng muốn đến Cục công an nữa, ngoại trừ việc thăm cha. Sau này muốn thăm cha cũng cần đến Cục Công an nữa, thẳng đến trại giam là được, cho cùng chắc là gặp để tạm biệt nhau thôi. Để cảm ơn Hàn Cẩn Du đã thông cảm và giúp đỡ, mời bữa ăn cơm cũng phải chuyện gì to tát. Tưởng Phẩm Nhất đồng ý, hẹn thời gian và địa điểm dùng cơm xong liền cúp điện thoại bắt đầu chuẩn bị. Lúc này Phó Dục Thư vẫn ở chỗ Tống Vân và con trai Tống Gia Huân của ta. Tống Gia Huân giống với cha cậu, sở thích hoàn toàn khác biệt nhau, khá là cực đoan. Ví dụ khi còn bé Tống Vân thích súng và xe hơi, nhưng Tống Gia Huân thích piano và múa. tại bọn họ muốn mua piano cho Tống Gia Huân, đường thuận tiện chuyện Cổ Lưu Thâm. "Đứa bé này là con trai lại muốn học múa. Cậu xem có kỳ lạ hay ?" - Tống Vân bất đắc dĩ than. Phó Dục Thư quay tay lái, thản nhiên : "Nó muốn học múa gì? Bé trai học múa cũng kỳ lạ, rất nhiều nghệ sĩ múa đều là phái nam mà, là do cậu có thành kiến với việc này thôi." Tống Vân cau mày : "Tôi chỉ cảm thấy con trai tôi nên thích những thứnhư thế này." " phải Khưu Tuyết rất thích những thứ này ư? Phần lớn thời gian đều là ấy chăm lo cho con cậu. Cậu luôn bôn ba bên ngoài, số lần gặp con trai chỉ đếm đầu ngón tay, xứng làm người cha. Gia Huân có sở thích giống mẹ cũng đúng thôi." - Phó Dục Thư lý giải. Tống Vân ngơ ngác nhìn Phó Dục Thư, rất có lý ta phản bác được. Cho nên khá lâu sau Tống Vân mới thốt ra câu: "Nó muốn học múa cổ điển. Khưu Tuyết chọn cho nó, nó hoàn toàn nghe theo mẹ, cậu cảm thấy thế nào?" Phó Dục Thư nhìn ta cái: "Hóa ra cậu rào trước đón sau với tôi." "Tôi rào trước đón sau với cậu khi nào." - Tống Vân lườm cái. "Cậu biết Phẩm Nhất dạy múa, còn trùng hợp là múa cổ điển." - Phó Dục Thư chẳng buồn để ý. Tống Vân ho tiếng: " phải là tôi rất quan tâm đến việc làm ăn của vợ cậu à?" "Cậu đúng là em tốt của tôi." "Đó là đương nhiên." Hai em cứ vui vẻ quyết định như thế, tuyển nam học sinh đầu tiên cho lớp mới của Tưởng Phẩm Nhất. Trong lúc đó Tưởng Phẩm Nhất dùng cơm với Cục trưởng Hàn, khí vô cùng nghiêm túc, nhưng có phần nhàng hơn buổi ở phòng thẩm vấn rất nhiều. Hàn Cẩn Du khỏi : "Tưởng tiểu thư cần căng thẳng như thế. Chúng ta xem như là bạn bè, đây ở bên ngoài, căng thẳng như vậy ngược lại khiến tôi cũng lúng túng." Tưởng Phẩm Nhất : "Tôi đâu có căng thẳng." lúc chuyện, tay cầm đũa của Tưởng Phẩm Nhất hơi run run. Khóe môi Hàn Cẩn Du hơi cong lên, cầm cốc nước từ từ uống hớp che nét cười nhịn được. Bên kia Phó Dục Thư đưa cha con Tống Vân xem piano xong, ba người quyết định đánh chén thỏa thuê. Sẵn tiện bên cạnh có tiệm ăn tệ, ba người họ chọn vị trí ngồi gần cửa sổ, mới vừa ngồi xuống nghe Tống Gia Huân cất lời. "Ba ơi, đó phải là bác Hàn à." Vai lứa của Hàn Cẩn Du cũng lên chức bác rồi. Hình như người ta chưa đến bốn mươi tuổi, là có chút dễ nghe. Phó Dục Thư và Tống Vân nhìn theo ngón tay Tống Gia Huân thấy bóng lưng mảnh khảnh cùng ăn cơm với Hàn Cẩn Du. Tống Vân còn bối rối: "Đó là ai vậy, hiếm khi thấy Cục trưởng ăn cơm với phụ nữ, thoạt nhìn tâm trạng tệ nhỉ." Tống Vân giơ đồng hồ lên nhìn, nghi ngờ: " đúng, bây giờ giờ làm việc. Bình thường Cục trưởng chưa bao giờ trốn việc, kỳ lạ, lẽ nào là bạn ?" Phó Dục Thư sầm mặt lại: "Cậu ràng chút cho tôi, đó là bạn tôi phải là của ta." Tống Vân sững sờ, cẩn thận xem lại bóng lưng của kia, hóa ra đúng là Tưởng Phẩm Nhất. Cho nên Tống Vân bất chợt hiểu ra, giọng điệu của Phó Dục Thư chắc là muốn cãi nhau rồi. Cái miệng của mình đúng là hại người hại bạn mà.
Chương 52 "Gia Huân." - Phó Dục Thư khom người xuống với con trai của Tống Vân - "Tới chào hỏi bác Hàn con." Đứa trẻ ngây thơ gật đầu: "Được ạ chú Phó." Phó Dục Thư ngồi thẳng dậy, khóe miệng cong lên liếc nhìn Tống Vân, bằng ánh mắt: Nhìn , người bác, người chú phân chia già trẻ ràng nhé. Tống Vân nhịn được lắc đầu. Lần đầu tiên ta thấy Phó Dục Thư trở nên ấu trĩ như thế. Lẽ nào ai cũng vậy hết sao? Tống Gia Huân vô cùng nghe lời Phó Dục Thư, bởi vì chú Phó hồi tết đã lì xì cho cậu rất nhiều tiền, còn hay mua quà cho cậu nữa. Chịu ơn huệ của người ta, quả cậu thể chối từ. Chạy mạch đến bên cạnh Hàn Cẩn Du, trong ánh mắt kinh ngạc của ta Tống Gia Huân ngọt ngào : "Bác Hàn, bác cũng đến nơi này ăn cơm à? Gia Huân nhớ bác lắm." là đứa trẻ biết ăn , Khưu Tuyết dạy dỗ cậu rất tốt. Phó Dục Thư hài lòng hé môi cười, với Tống Vân đến bên bàn của Hàn Cẩn Du và Tưởng Phẩm Nhất, cúi đầu nhìn . Tưởng Phẩm Nhất vốn ngồi chung với Hàn Cẩn Du được thoải mái, vừa nhìn thấy Phó Dục Thư đến quả như nhìn thấy cứu tinh. kích động kéo kéo ống tay áo : "Sao lại đến đây, mau ngồi xuống ăn chung ." Bàn bốn người, vừa đủ cho hai người lớn ngồi thêm, cậu bé ngồi đùi Tống Vân, quả như được bố trí cho riêng bọn họ. Hàn Cẩn Du đứng lên đầy vẻ thâm ý nhìn Phó Dục Thư, cũng trực tiếp chuyện với mà cúi người ôm Tống Gia Huân hỏi cậu: "Sao Gia Huân cũng đến đây?" Tống Gia Huân là trẻ con, chuyện suy nghĩ nên thành kể: "Cháu, ba và chú Phó đến ăn cơm. Mới vừa rồi chúng cháu xem piano. Bác Hàn cũng đến đây ăn cơm à?" Bác Hàn nghe vậy khẽ nhíu mày, Phó Dục Thư lặng lẽ nắm tay Tưởng Phẩm Nhất khóe môi cười hơi tự cao. Tưởng Phẩm Nhất tò mò nhìn rồi lại nhìn Hàn Cẩn Du, luôn cảm giác giữa bọn họ có gì đó ổn. Nhưng ra được là ổn chỗ nào. "Được rồi, chút nữa thức ăn được mang lên, nếu đến cùng nhau ăn thôi." - lát sau, Hàn Cẩn Du ngồi xuống chủ động bắt chuyện. Tất cả mọi người đều an vị, ta còn gọi nhân viên phục vụ cho thêm vài món, sau đó bắt đầu lý do vì sao mình và Tưởng Phẩm Nhất đến đây dùng cơm - "Lẽ ra định mời Tưởng tiểu thư đến Cục cung cấp thêm thông tin về vụ án, nhưng nghĩ Tưởng tiểu thư có nhiều kiêng kỵ với nơi đó cho nên mới đổi địa điểm thành chỗ này." Điều này coi như là giải thích, Phó Dục Thư nửa tin nửa ngờ, nhưng mặt vẫn hòa nhã, bưng ly rượu đỏ lên : "Cám ơn Cục trưởng thông cảm cho ấy, bữa cơm này để tôi mời . Lần sau tôi còn phải mời riêng ăn cơm nữa, nếu đủ biểu đạt lòng biết ơn của tôi." Hàn Cẩn Du coi như là chính khách phải giữ sĩ diện nhiều hơn Phó Dục Thư, ta gật đầu : "Nếu tôi từ chối bất kính rồi." xong thức ăn cũng được mang lên. Tống Vân ôm con trai nhìn Cục trưởng rồi lại nhìn bạn thân, bịt miệng Gia Huân lại để cho cậu lên tiếng. Bởi vì ta nhìn thấy ràng lúc Gia Huân gọi Hàn Cẩn Du là bác, Hàn Cẩn Du đã hơi nhíu mày. Tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng vẫn bị ta nhìn thấy. "Nhà hàng này đồ ăn khá ngon, mọi người nhanh ăn ." - Tống Vân hòa giải. Phó Dục Thư gật đầu, với Tưởng Phẩm Nhất: "Em thích ăn cay, món này cho em." Dứt lời, gắp món cay cho . Tâm trạng Tưởng Phẩm Nhất khá giống Tống Vân, có điều biết khí căng thẳng của Phó Dục Thư và Hàn Cẩn Du đến từ đâu, nhìn thấy Phó Dục Thư gắp thức ăn ình rất vui, mỉm cười hạnh phúc : "Cám ơn ." "Đừng khách sáo, hai chúng ta đâu cần xa lạ." "Dạ." Khóe miệng Tống Vân co giật nhìn Phó Dục Thư cố ý thể tình . Cái tên này sợ thiên hạ loạn, chọc trúng Hàn Cẩn Du cũng chẳng có gì tốt cho cậu ta cả. Vì thể để Cục trưởng của mình quá mất mặt, Tống Vân đá chân Phó Dục Thư dưới gầm bàn cái, thuận tay gắp thức ăn cho Hàn Cẩn Du, cười : "Cục trưởng, ăn ." Hàn Cẩn Du ngước mắt liếc ta, thong thả : "Tôi ăn mà, chân cậu có thể rút lại được rồi." Tống Vân trố mắt kinh ngạc, sững sờ tại chỗ, lời này của Cục trưởng ý là đá lầm người rồi sao? Tống Vân lập tức cúi đầu nhìn dưới gầm bàn. Quả nhiên nhìn thấy chân của Phó Dục Thư an toàn dưới gầm bàn, mà chân của ta chạy đến phía Hàn Cẩn Du. là... " xin lỗi, Cục trưởng." - Tống Vân cảm thấy vô cùng xấu hổ vì mình nhầm hướng. Chuyện này đều phải trách Phó Dục Thư, nếu phải cậu ta làm mình khẩn trương như vậy mình đá lầm người. Bữa cơm này quá tốn hao tâm sức, vất vả lắm mới ăn xong để được giải thoát Tống Vân lại bị Hàn Cẩn Du tóm cổ: "Tống Vân, cậu và tôi về Cục chuyến. Chắc cậu còn làm gì nữa đúng , vậy kết thúc ngày phép hôm nay của cậu , trong Cục cần người." Tống Vân nhìn Cục trưởng với vẻ mặt vô tội, khẽ : "Tôi đâu có chọc giận , đừng đem tôi ra chém mà." Hàn Cẩn Du thản nhiên cười vỗ vỗ vai ta, câu khiến người bạn Tống Gia Huân hoàn toàn nghe hiểu: " có, cậu hiểu lầm rồi. Tôi muốn chọn cậu, cậu làm việc tôi tin tưởng hơn." Dứt lời ta rời khỏi nhà hàng trước, lái xe trở về Cục. Tống Vân mặt như đưa đám đuổi theo Phó Dục Thư, đẩy con mình cho : "Giúp tôi đưa Gia Huân về nhà, tôi về lại bên Cục." Phó Dục Thư ôm lấy Gia Huân, cảm giác đứa bé này khá nặng, tốn hao chút sức lực của : "Sao vậy?" - biết còn cố hỏi. Phó Dục Thư ôm Tống Gia Huân cùng Tưởng Phẩm Nhất trở lại xe. Cậu nhóc ngồi ở phía sau, Tưởng Phẩm Nhất ngồi bên ghế lái phụ. Phó Dục Thư lái xe về nhà Tống Vân, lúc quẹo cua nghe thấy Tưởng Phẩm Nhất hỏi : "Vậy mới vừa rồi là sao? và Cục trưởng Hàn xảy ra chuyện gì?: Phó Dục Thư liếc cái, thản nhiên : " có." "Vậy tại sao giữa hai người như có thâm thù đại hận gì vậy?" - Tưởng Phẩm Nhất cau mày. Phó Dục Thư định thẳng, nhưng lời vừa ra đến miệng lại cảm thấy hợp với thân phận của mình cho nên gắng nhịn lại, cố ý sang chuyện khác: "Mấy ngày nữa về nhà ở thời gian." "... Tại sao?" - Tưởng Phẩm Nhất do dự hỏi. "Mẹ nhớ em, cũng nhớ con trai. Mặt khác định chuyển hạng mục nghiên cứu về trường, nghỉ phép nữa." Ý của là để những học sinh kia đến nhà làm nghiên cứu nữa hả? Tưởng Phẩm Nhất mặt mày hớn hở: " à?" "Vẫn phải nghiên cứu." - Phó Dục Thư cường điệu - "Chỉ là làm ở nhà nữa thôi." Tưởng Phẩm Nhất thèm để ý: " sao, dù sao em tin tưởng làm chuyện gì có lỗi với em. Chỉ cần em nhìn thấy người khác quyến rũ là được." "Em nghĩ thoáng quá nhỉ." - Lúc trước cũng biết ai để ý đến Đoàn Linh Bát ăn mặc như vậy nữa. "Dĩ nhiên là em nghĩ thoáng rồi." Tưởng Phẩm Nhất hoàn toàn biết suy nghĩ trong lòng ông chồng tương lai của mình. Trong lòng tràn ngập niềm vui sướng cho rằng làm vậy là vì mình, ra làm như vậy có nửa cũng là vì bản thân . Bởi vì chỉ có rời khỏi thành phố Bình Giang, mới có thể khiến cảm thấy an toàn. Hàn Cẩn Du là uy hiếp, cũng hy vọng tái diễn lại chuyện Nhậm Hi lần nữa. sắp xếp chuyện về nhà rất nhanh, lúc trước vội vã như vậy Tưởng Phẩm Nhất cứ áy náy với mẹ Phó mãi. Cho nên hoàn toàn theo sắp đặt của Phó Dục Thư, thưa với mẹ tiếng, thông báo khi nào mình trở lại, dặn dò mẹ nhiều lần rồi mới lên đường. Lần này mẹ Phó và ba Phó đứng chờ ngay tại cửa, thấy xe bọn họ từ từ chạy đến, cả hai đều ra khỏi vườn đón bọn họ. Nhà ba mẹ Phó Dục Thư là căn biệt thự tầng nho , phía trước và phía sau có vườn hoa, chính giữa là nhà ở. Hai người dừng xe xong, Tưởng Phẩm Nhất chuẩn bị tâm lý rất lâu mới dám xuống đối mặt với cha mẹ Phó Dục Thư. Mẹ Phó vô cùng lo lắng cho con trai, lúc trước bỏ như vậy cho dù bà cũng biết là chuyện đơn giản. Bà ép hỏi Tống Vân, năng kịch liệt đến mức Tống Vân buộc phải khai , cho nên ấn tượng bây giờ của bà đối với Tưởng Phẩm Nhất được tốt lắm. ra phải là được tốt lắm, mà là vô cùng tốt. Tưởng Phẩm Nhất xuống xe chào hỏi bà, bà cũng để ý, lôi thẳng Phó Dục Thư vào nhà xem như tồn tại. Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác đứng tại chỗ biết phải làm sao, ba Phó thở dài đành lòng bảo: "Vào ." Tưởng Phẩm Nhất vội theo, đứng ở lối vào lúng túng nhìn bên trong, tìm kiếm bóng dáng Phó Dục Thư. Phó Dục Thư thoát khỏi mẹ , vài câu khuyên mẹ đừng trách Tưởng Phẩm Nhất nữa, lúc này cũng ra ngoài tìm . Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy đến liền thở phào nhõm, cảm giác như mình được cứu. "Sao còn đứng ngoài cửa, mau vào ." - Phó Dục Thư nắm tay kéo vào nhà. Tưởng Phẩm Nhất níu lại, khẽ hỏi : "Hình như mẹ vui cho lắm." Phó Dục Thư cũng giấu , thành : "Lúc trước chúng ta gấp như vậy, mẹ ép Tống Vân phải kể xảy ra chuyện gì. Tống Vân bất đắc dĩ phải hết nên bây giờ bà có chút vui." Đúng vậy, chuyện xảy ra với con mình như vậy dù là ai cũng vui. người phụ nữ bất kể xinh đẹp cỡ nào, hiền hậu ra sao mà có gia thế trong sạch cũng vô ích. Huống chi dù cho Tưởng Phẩm Nhất bị bắt giam lâu nhưng cũng vào Cục công an, ra rất khó nghe. Phó Dục Thư có thể hiểu cho suy nghĩ của mẹ, nhưng Tưởng Phẩm Nhất hơi ủ rũ, buồn bã : "Em nên vào đó, chỉ khiến mẹ chán ghét thêm thôi. Em tìm khách sạn ở, chúng ta từ từ..." Phó Dục Thư lôi thẳng vào phòng khách, dặn dò: "Tất cả có , đừng lo lắng, mẹ gì em đâu." - xong cất cao giọng - "Mẹ, con đói bụng, mẹ nấu đồ ăn chưa, còn sủi cảo ?" Sắc mặt mẹ Phó vui nhưng vẫn vào phòng bếp, vừa vừa : "Đúng là đồ bất hiếu, hiểu cho tâm trạng mẹ mình chút nào. lần thì thôi, lần này còn tệ hơn lần trước, kiếp trước tôi gây ra nghiệp gì mà con tôi lại phải gánh chịu thế này." Tưởng Phẩm Nhất loáng thoáng nghe thấy mẹ Phó , sắc mặt nhất thời tái nhợt cúi đầu nắm chặt hai tay, cảm thấy ấm ức nhưng giải thích được. Phó Dục Thư thở dài: "Mới đầu che giấu cho cha mẹ biết là đúng. Nhưng họ cần thời gian để chấp nhận, tránh được nhất thời tránh được cả đời. Trừ phi và em chia tay. Em đừng lo lắng, bảo đảm em sao đâu. Tin ." Tưởng Phẩm Nhất mím môi, ngẩng đầu nhìn : "Em tin ." - Cho dù bất kể con đường tương lai có khó cỡ nào cũng theo , bao giờ quay đầu lại.
Chương 53: Chương Cuối Thân gửi các bạn theo dõi Hòe Viên: Như vậy chúng ta cùng nhau qua 52 chương của Hòe Viên, chỉ còn 6 chương nữa là truyện kết thúc. Tin rằng các bạn được trải qua những cảm giác hồi hộp, vui buồn, thương cảm, căm hận và chắc hẳn là có cả những tiếc nuối khi theo dõi truyện. mình dịch truyện này khi truyện chưa hoàn và vì cảm thấy thích khí trinh thám ở phần đầu truyện. Tuy nhiên càng về cuối truyện càng để lại nhiều tiếc nuối và hụt hẫng vì tình tiết vụ án chính trong truyện gần như bị bỏ lửng, điều này chắc hẳn các bạn đều nhận ra. Để tránh phải drop truyện mình dịch các diễn biến chính của 6 chương còn lại để các bạn vẫn nắm được cốt truyện. Cảm ơn các bạn luôn theo dõi và ủng hộ mình, cùng mình qua hết Hòe Viên nhiều vui buồn này. Hy vọng rằng còn gặp lại các bạn ở những truyện sau nhé. * Lưu ý: truyện được làm ebook. Chương kết: Từ xưa đến nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là vấn đề khó khăn. Lần đầu tiên gặp mặt Tương Phẩm Nhất thấy mẹ Phó là người phụ nữ chẳng những vô cùng ôn hòa mà còn tao nhã, đồng thời cũng thấy được sắc sảo gương mặt bà. Tuy nhiên ba Phó dễ dàng lấy lòng hơn, dù sao đàn ông xét nét như phụ nữ. vài lời dễ nghe chắc chắn làm ông vui. Chiều đó Tưởng Phẩm Nhất dự định giúp mẹ Phó nấu cơm, nhưng khi giúp bà rửa thức ăn bỗng cơn buồn nôn trào lên, lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn ra. Mẹ Phó cau mày cầm dao xắt thịt chạy theo hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Tưởng Phẩm Nhất nôn khan cả buổi mới : " có gì, có thể do ăn nhầm gì đó thôi." "Buổi sáng còn ăn chung với chúng tôi, thể nào ăn nhầm đồ thiu được." - Rốt cuộc mẹ Phó là người từng trải lập tức liên hệ với việc nào đó, nhất thời vừa buồn vừa vui. Phó Dục Thư về đến nhà liền phát mẹ và vợ mình đều ở trong nhà vệ sinh. Mẹ ở bên ngoài cầm dao, vợ ở bên trong quỳ sàn biết làm cái gì. Cảnh tượng này khiến liên tưởng đến chuyện vô cùng tốt, gần như suy nghĩ chạy đến kéo mẹ lại. Mẹ Phó vốn suy nghĩ bị kéo như vậy suýt ngã, nhưng kịp thời đỡ bà. "Mẹ, mẹ sao chứ?" - Phó Dục Thư khẩn trương hỏi. Mẹ Phó cằn nhằn: "Con lớn thế này mà còn lỗ mãng như vậy." Phó Dục Thư có tâm tư phản bác lập tức hỏi: "Phẩm Nhất sao vậy?" Mẹ Phó kể chi tiết: " nấu cơm bỗng buồn nôn, là ăn nhầm gì đó. Nhưng chúng ta đều ăn giống nhau, mẹ và ba con cũng có gì sao ta lại xảy ra chuyện?" - Bà nhướng cao chân mày - " ẹ biết, có phải hai đứa có rồi ? Có phải ta mang thai ?" Suy đoán này khiến Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất đều sững sờ tại chỗ, khuôn mặt cũng ngỡ ngàng. Là... là mang thai sao? Chuyện mang thai khi hoài nghi cách nào buông xuống được. Kết quả là mẹ Phó lập tức giục Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất kiểm tra. Lúc chờ kết quả, Phó Dục Thư ngồi sóng vai với , chần chờ hồi lâu sau đó hỏi ra nỗi thắc mắc trong lòng: "Nếu quả mang thai em làm sao?" Tưởng Phẩm Nhất nhìn về phía : "Lẽ nào đây phải là vấn đề nên nghĩ sao? Em còn có thể làm gì? Đương nhiên là em sao cũng được rồi." - Vẻ mặt dường như dửng dưng nhưng trong giọng vẫn có vẻ thấp thỏm căng thẳng - "Nếu như muốn vậy bỏ . Nếu như muốn ... chúng ta kết hôn, sinh con." câu cuối cùng xong cúi đầu, giống như là chuẩn bị sẵn tinh thần là Phó Dục Thư muốn, cứ thế mà đa sầu đa cảm. Phó Dục Thư thở dài ôm chặt bả vai : "Dĩ nhiên muốn rồi, em xem Tống Vân , và cậu ta bằng tuổi nhau nhưng con của cậu ta lớn đến vậy rồi. Còn vẫn đơn chiếc bóng, quả cũng rất muốn đó." Tưởng Phẩm Nhất ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm hỏi: " hả?" Phó Dục Thư chân thành đáp: "." Tưởng Phẩm Nhất thở phào nhõm, nhưng ngay sau đó lại sầu thảm : "Nhưng nếu em mang thai, có thể nào mẹ cảm thấy em là rất tùy tiện, còn chưa kết hôn cùng người đàn ông khác..." Phó Dục Thư vỗ vỗ trấn an: "Chuyện này có gì phải sợ, em quên mất người đàn ông kia là con trai của bà sao? Cho dù bà có ý nghĩ này, nhưng chắc chắn vui mừng nhiều hơn là vui." Đối với câu này, Tưởng Phẩm Nhất cũng hi vọng vì đứa bé cha mẹ Phó chấp nhận hôn của bọn họ. Nhưng hi vọng càng lớn thất vọng càng cao, nếu nhận được đáp án ngược lại, Tưởng Phẩm Nhất sợ là mình chịu nỗi mất. Cho nên dám ôm hi vọng gì hết. Lúc bác sĩ cho Tưởng Phẩm Nhất biết mang thai, có chút muốn khóc. Phó Dục Thư vội : "Bác sĩ bảo em phải giữ tâm trạng vui vẻ đó. Tối nay tự mình xuống bếp, chúc mừng cho công thần của chúng ta." Tưởng Phẩm Nhất cười khổ: " chuyện với ba mẹ trước rồi tính sao." Phó Dục Thư véo mũi : "Đừng lo, có con rồi tất cả mọi việc đều dễ giải quyết." Lúc về đến nhà, mẹ Phó làm bàn thức ăn ngon khiến Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư hết sức ngạc nhiên. Mẹ Phó hơi lúng túng ho tiếng, bà : "Ăn , chút nữa đồ ăn nguội hết bây giờ." Tưởng Phẩm Nhất hơi sợ sệt cầm lấy đũa, ăn miếng lại nhìn Phó Dục Thư cái. Phó Dục Thư bị nhìn như vậy cũng hơi bối rối, kiên trì gắp thức ăn cho rồi khẽ : "Ăn ." Tưởng Phẩm Nhất hiểu ánh mắt của , đây có ý là có gì về phòng rồi hãy . Nhưng người lớn tuổi bao giờ cũng chu đáo hơn bọn họ, nhân lúc họ chưa chuồn ba Phó bắt đầu thông báo. "Cha mẹ Phẩm Nhất nay chúng ta tiện gặp mặt, vậy chờ có cơ hội rồi hãy tính. Nhưng chuyện kết hôn phải gấp rút, ngày mai cha mẹ chuẩn bị, chọn ngày xong cho hai đứa biết." - Ba Phó thản nhiên . Phó Dục Thư quay chiếc đũa cái, suy tư chút rồi : "Ba của Phẩm Nhất tại tiện gặp mặt, nhưng ba mẹ có thể gặp mặt mẹ ấy." " phải mẹ Phẩm Nhất... bị bệnh sao?" - Ba Phó . Nguyên nhân bị bệnh của mẹ khiến lòng Tưởng Phẩm Nhất hơi chua xót. yên lặng cúi đầu, nhưng câu trả lời của Phó Dục Thư lại khiến giật mình hoảng hốt. " có, bác chỉ vì số nguyên nhân bất đắc dĩ mà cố ý giả bệnh thôi. Bây giờ có chuyện gì nữa rồi. tại phơi bày, người xấu bị đưa ra công lý, tất cả mọi người đền an toàn bác cũng phải mệt mỏi như vậy nữa." Phó Dục Thư rất thản nhiên, giống như người ra tin tức chấn động kia phải là vậy. Tưởng Phẩm Nhất ở bên cạnh kinh ngạc : " gì? Mẹ em bị gì chỉ là giả bộ nhiều năm thôi ư?" Vài câu của Phó Dục Thư cũng nguyên nhân, tuy thể tiết lộ vụ án với cha mẹ được, nhưng mọi người đều hiểu "nguyên nhân bất đắc dĩ" kia là gì. Thử nghĩ vì muốn Tưởng Phẩm Nhất sinh tồn mà bà giả ngây giả dại nhiều năm, cũng phải là chuyện dễ dàng gì. Mẹ Phó cũng hơi mềm lòng, ánh mắt nhìn Tưởng Phẩm Nhất cũng hòa nhã hơn nhiều. Quả nhiên từ xưa mẹ quý nhờ con, ngày nay câu ngạn ngữ này vẫn đúng với phần lớn gia đình. Đứa bé này đến quá đúng lúc khiến thế giới của Tưởng Phẩm Nhất từ trắng đen thoáng cái biến thành màu sắc rực rỡ. Chẳng những có thể thuận lợi kết hôn với Phó Dục Thư, còn biết được ra mẹ chẳng có bệnh gì. Điều này tuy khiến cảm thấy hơi mất mát vì bị che giấu nhiều năm, nhưng vẫn vô cùng vui sướng. Đứa con này mang đến tương lai rộng mở cho . nhất định tận tâm tận lực làm người mẹ tốt để cho con mình lớn lên trong hạnh phúc, trải qua cuộc sống bình thường có tuổi thơ vui vẻ. Đừng giống như mình có thời thơ ấu đáng sợ như lao ngục, lớn lên cùng tên biến thái, chẳng những hại người còn hại mình. Cuối cùng hôn lễ quyết định tổ chức ở nhà Phó Dục Thư, bởi vì khách mời của Phó gia đều ở đó nếu phải di chuyển đến Bình Giang rất bất tiện. Nhà Tưởng Phẩm Nhất có ai, chỉ có mình mẹ tham dự hôn lễ. Cho nên an bài này là vô cùng hợp lý. Chỉ hi vọng cha có thể tạm thời ra tù tham dự đám cưới của . Đối với cầu này, Tống Vân từ chối. Tuy ta và Phó Dục Thư rất thân thiết nhưng thân thiết cũng thể làm trái pháp luật. ta chỉ có thể giúp họ đưa phim đám cưới cho Tưởng Thặng xem mà thôi. Xem được phim đám cưới còn hơn là được xem, Tưởng Phẩm Nhất rất hiểu chuyện vô vàn cảm ơn Tống Vân. Hôn lễ được cử hành đúng hạn, khi đó Tưởng Phẩm Nhất bị nghén hơi nặng, nghe thấy mùi vị chiên xào muốn nôn. Phó Dục Thư cũng hơi lo lắng nôn mửa ngay tại buổi lễ. liên tưởng đến khi hôn lễ được cử hành dâu bỗng che miệng chạy ói, chú rễ cũng chạy theo. Khách khứa tại buổi lễ cùng với người dẫn chương trình ngơ ngác nhìn nhau. Cảnh tượng quả đẹp mắt, cũng dám nghĩ tiếp. Phó Dục Thư có chút khẩn trương. Lúc trước nước ngoài lãnh thưởng cũng cảm thấy khẩn trương như bây giờ. Quả nhiên là mình quá bận tâm đến thứ gì tâm trạng bị xáo trộn. ra trong lòng Tưởng Phẩm Nhất cũng lo lắng. phải là cảm thấy buổi lễ kết hôn tốt, mà là biết Phó Dục Thư đám cưới lần thứ hai. muốn chịu đựng những ánh mắt dò xét của khách khứa nhìn . Bởi vì trong những ánh mắt đó chắc chắn so sánh và Nhậm Hi. muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng mình. Thời gian cử hành hôn lễ nhanh chóng đến, khi Phó Dục Thư nắm tay Tưởng Phẩm Nhất bước trong tiếng nhạc vui rộn rã, đối mặt với tất cả quan khách tham dự đám cưới đầu tiên của . Trong khoảnh khắc đó, lại phát mình khó chịu nữa, tại trong đầu chỉ nghĩ đến trở thành vợ người đàn ông này. Từ nay về sau cho dù nghèo khó hay phú quý, cho dù bệnh tật hay sống chết, bọn họ cũng xa rời vĩnh kết đồng tâm. Đứa bé này mở ra cuộc sống mới buồn lo cho bọn họ. Lúc trước Tưởng Phẩm Nhất thường hay suy nghĩ xuân hạ thu đông mỗi mùa biến hóa, mỗi năm mùa xuân đúng hạn đến với nhân gian nhưng mùa xuân của biết năm nào tháng nào mới đến. tại tay trong tay với Phó Dục Thư, có thể tự với mình chỉ cần có , mỗi ngày trôi qua với đều là mùa xuân.