Hòe Viên - Tổng Công Đại Nhân (Trinh thám - full)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46



      Vốn dĩ năm mới tết đến là chuyện vui vẻ, ít nhất là ký ức tốt đẹp trước khi bão táp kéo đến. Nhưng tất cả những chuyện này đều bị phá vỡ trong đêm ba mươi.


      Đầu tiên Phó Dục Thư cầm quà dẫn Tưởng Phẩm Nhất về nhà, lúc ấy hơn bảy giờ tối, ba mẹ đều ở nhà chờ họ về. Còn chuẩn bị sẵn thức ăn, hâm hâm lại nhiều lần, rất lâu sau mới thấy được họ trở về.


      Tinh thần Tưởng Phẩm Nhất tốt lắm nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ chào hỏi với ba mẹ , theo hai ông bà vào nhà nghỉ ngơi.


      Phó Dục Thư đưa quà ẹ, hỏi: "Ba mẹ chuẩn bị cơm tối rồi à?"


      Mẹ Phó nhận lấy áo khoác và quà của : "Đúng vậy, bọn con vội vã trở về như vậy chắc chắn là chưa ăn cơm. Mau ăn , vẫn còn nóng. Đây là gì? Mua quà à?"


      Phó Dục Thư gật gật đầu, chỉ vào túi giấy : "Túi màu đen là của Phẩm Nhất, còn lại là của ba mẹ."


      Mẹ Phó đồng ý: "Về về còn mua quà cho ba mẹ làm gì, mua cho Phẩm Nhất là được rồi."


      Phó Dục Thư cười cười bình luận, vừa đấm lưng vừa vào phòng ăn. nghiêng người dựa vào cửa với Tưởng Phẩm Nhất: "Em ăn trước , chưa muốn ăn, đứng đây chút."


      Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đôi đũa quay đầu lại nhìn về phía , ân cần hỏi: " thoải mái sao?"


      Phó Dục Thư cũng giấu giếm: "Lái xe lâu quá nên đau lưng."


      "Vậy đứng lát ." - Tưởng Phẩm Nhất buông đũa xuống đến bên cạnh , xoa bóp thắt lưng : "Chỗ này đau ?"


      Phó Dục Thư lắc đầu : "Qua bên trái chút. Cũng phải là đau, là mỏi, ngồi rất khó chịu."


      Tưởng Phẩm Nhất khẽ gật đầu, tiếp tục xoa bóp cho . Đúng lúc mẹ Phó đến thấy được cảnh này, bà nở nụ cười mãn nguyện với con dâu.


      "Thân thể thoải mái à?" - Mẹ Phó hỏi Phó Dục Thư.


      Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy tiếng mẹ Phó lập tức đứng thẳng người, quay đầu lại : "Xin lỗi ạ, là cháu thất lễ rồi."


      Mẹ Phó xua xua tay : "Đừng khách sáo, là người nhà cả mà."


      Tưởng Phẩm Nhất bị lời bà làm cho đỏ mặt, lại bàn tiếp tục ăn cơm.


      Phó Dục Thư nhìn mẹ và người , trong lòng có ấm áp khôn tả. Ấm áp như vậy nếu có những chuyện u tối kia tốt biết bao.


      Tối hôm sau chính là đêm ba mươi. Tối nay họ đều ngủ rất sớm, Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư ngủ riêng, phòng hai người sát nhau, cách xa phòng của ba mẹ .


      Tưởng Phẩm Nhất ngủ đến nửa đêm bỗng tỉnh giấc, nhớ đến số hình ảnh đáng sợ trong đầu. Trong ký ức đó có người đàn ông làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn với . bị nỗi đau đớn đó bao trùm, cảm thấy tất cả chuyện này đều phải là mơ.


      Có chút thấp thỏm và bất an, Tưởng Phẩm Nhất mặc quần áo chạy ra khỏi phòng, dè dặt đến cửa phòng Phó Dục Thư. thử vặn cửa, phát ra cửa phòng khóa.


      Tưởng Phẩm Nhất lặng lẽ đẩy cửa vào, gõ cửa chút vốn định cho Phó Dục Thư biết mình đến. Tuy nhiên phát nằm nhưng ngủ mà mở đèn xem laptop. sóng mũi cao ngất đeo cặp kính gọng vàng, dưới ánh đèn êm dịu khiến có vẻ tao nhã như thầy đồ thời cổ.


      "Sao em lại đến đây?"


      Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phó Dục Thư đưa mắt nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất. đặt máy tính xuống vén chăn lên muốn ra đón , nhưng Tưởng Phẩm Nhất lập tức đóng cửa lại chạy nhanh đến bên giường, đẩy trở lại giường.


      " nằm ." - khẽ cất giọng, bản thân cũng nằm xuống kéo chăn đắp cho cả hai - "Em mơ thấy ác mộng, dám ngủ mình nên đến ngủ chung với ." - dứt lời liền nép vào lòng thỏ thẻ rất đáng thương - " đuổi em chứ?"


      Đuổi ư? Làm sao được. Cho dù Phó Dục Thư có ngốc cũng làm như vậy. Người đẹp nằm trong lòng, cũng cách nào xem bản thảo nữa. Tiện tay tắt đèn nằm xuống, kéo lại vỗ nhè lên lưng.


      "Mơ thấy ác mộng gì?" - dịu dàng hỏi.


      Tưởng Phẩm Nhất khẽ : "Em mơ thấy có người đàn ông đánh em, còn trói em lại. Nhưng em thấy được mặt của , nghĩ ra là ai, có điều cảm thấy rất quen."


      Phó Dục Thư vỗ vỗ lưng giúp thoáng khựng lại, hồi lâu sau mới có vẻ mất tự nhiên: "Ồ, có lẽ là đấy."


      Lời đùa này khiến Tưởng Phẩm Nhất vui lắm, dẩu môi: " thể nào là . Người đó mang đến cho em cảm giác nguy hiểm, từ trước đến nay chưa từng khiến em có cảm giác như vậy."


      Phó Dục Thư hết biết sao, bởi vì biết nên trả lời thế nào. ra sức ôm lấy , nhàng hôn lên trán thầm nghĩ: Việc nên đến rốt cuộc cũng đến.


      Đúng vậy, nên đến đến, nên đến cũng đến. Sáng ba mươi tết, Tưởng Phẩm Nhất ở trong phòng bếp làm vằn thắn với mẹ Phó, Phó Dục Thư nhận được điện thoại của Tống Vân. ta rất gấp, cầu lập tức tìm chỗ thuận tiện chuyện, có chuyện quan trọng cần với .


      Phó Dục Thư khẽ liếc mắt nhìn hai người phụ nữ trong bếp, quay người ra khỏi nhà, đến ven đường nghe điện thoại: "Được rồi, cậu ."


      Giọng Tống Vân rất nghiêm trọng: "Vụ án Hòe Viên tôi được thụ lý nữa."


      "Tại sao?" - Phó Dục Thư cao giọng hỏi.


      "Vụ án này giao cho Cục trưởng giải quyết. Từ lúc xin phê chuẩn phúc thẩm đến sau này ta cũng tham dự. Nhưng mấy ngày trước bỗng nhiên muốn đích thân làm, tôi hỏi thăm được tin tức rất bất lợi cho Tưởng tiểu thư" - Tống Vân thở dài.


      Phó Dục Thư nhìn xung quanh, bởi vì là ngày ba mươi tết nên có nhiều người ra đường, chuyện cũng cần lo lắng bị nghe thấy. cố nén lo lắng hỏi thăm: "Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại liên quan đến ấy? ấy là người bị hại mà."


      "Đúng, là người bị hại." - Tống Vân đồng ý điều này, nhưng lại tiếp - "Nhưng có người tố cáo ấy, bảo rằng vì ấy muốn giảm tội cho cha nên có liên lạc với phía cảnh sát, cả bản thân tôi cũng biết, nghi ngờ là... ngụy tạo tình tiết vụ án và đút lót."


      Lúc ta đến hai chữ đút lót hơi dừng lại chút. Phó Dục thư bổ sung hoàn chỉnh cả câu giúp ta: "Đưa hối lộ?"


      "Đúng." - Tống Vân thừa nhận - "Tôi cũng biết tại sao lại có tin tức này, nghe người đó còn có bằng chứng ràng. tại Cục trưởng muốn giữ bí mật thân phận cho người báo án, tôi vì có liên quan nên thể biết được tình hình cụ thể. Cũng biết phải làm sao."


      " có chứng cớ gì chứ. Số lần cậu và Phẩm Nhất gặp mặt chỉ đếm đầu ngón tay, nếu như cậu có gì sai chỉ có là để cho tôi, kẻ phải cảnh sát biết tình hình cụ thể thôi." - Phó Dục Thư rất nhanh, giọng nghe như đè nén cơn phẫn nộ.


      Tống Vân thở dài ở đầu bên kia điện thoại: " tại chứng cớ vừa được giao qua cho Cục trưởng, tôi cách nào biết được. Dù muốn kiểm tra hay giả cũng cần phải có thời gian. Trong khoảng thời gian này tôi thể tham gia vào vụ án Hòe Viên. khi Cục trưởng chịu trách nhiệm xử lý vụ án này cậu muốn nhúng tay vào cũng rất khó."


      "Vậy nếu những chứng cứ kia cuối cùng chứng minh được là giả sao?" - Phó Dục Thư hỏi.


      "Như vậy vụ án đó được thành lập, ngụy tạo chứng cớ vu khống nhân viên công vụ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhưng chuyện này đều cần thời gian, cho dù kết quả chứng minh tôi trong sạch, đến lúc đó tôi muốn nhận lại vụ án trong tay của Cục trưởng cũng rất khó."


      "Bởi vì giao cho cấp cho nên rất khó nhận lại à." - Phó Dục Thư khẽ


      "Phải." - Giọng Tống Vân rất mệt mỏi - "Vốn dĩ Cục trưởng định liên lạc thẳng với phía cảnh sát ở quê cầu bắt Tưởng tiểu thư về phối hợp điều tra. Nhưng tôi và ta làm việc chung nhiều năm, cũng coi như là có chút tình đồng nghiệp nên tôi xin xỏ, gần như là thề thốt, ta mới nể mặt tôi để tôi bảo cậu đưa Tưởng tiểu thư về."


      Chuyện chính là như vậy, Cục trưởng Cục Công an thành phố Bình Giang nể mặt Phó Dục Thư, giở trò trước mặt cha mẹ bắt Tưởng Phẩm Nhất về Bình Giang thẩm tra. Xét ở phương diện nào đó ta cũng tận tình tận nghĩa với rồi.


      Theo luật pháp, nếu có người đứng ra tố cáo công an phải xử lý.Phó Dục Thư suy đoán có thể đem ra đặt điều Tống Vân và Tưởng Phẩm Nhất cấu kết với nhau chỉ có thể là chuyện của mẹ Tưởng.


      tại mẹ Tưởng ở nhà Tống Vân - người cảnh sát có liên quan đến vụ án - chồng bà bị bắt, còn bản thân bà lại ở trong nhà người lãnh đạo phụ trách phá án. Tuy có thể giải thích vì bảo vệ người trong cuộc, nhưng cũng có thể đặt nghi vấn là Tống Vân bao che tội phạm.


      Mọi việc đều có tính tương đối. Tình cảnh trước mắt của bọn họ khá khó giải quyết. Người tố cáo này chỉ sợ là người trong Hòe Viên, cũng có gì bất ngờ nếu đó chính là Cổ Lưu Thâm. Có điều tin tức được giữ bí mật, tại thể nào biết được.


      Đưa Tưởng Phẩm Nhất trở về thành phố Bình Giang là chuyện vô cùng cấp bách. Nếu như về trễ sợ rằng Cục trưởng công an thành phố Bình Giang tự mình đến đây bắt người. Phó Dục Thư ở ngoài hút điếu thuốc, sau khi ra quyết định trở về nhà gọi Tưởng Phẩm Nhất vào phòng mình.


      hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Tưởng Phẩm Nhất biết. Bao gồm chuyện bị bắt cóc thế nào, làm sao cứu được, vì sao trí nhớ lại mơ hồ, vân vân... Tưởng Phẩm Nhất phản ứng rất bình thản với chuyện này giống như sớm dự liệu được, lại giống như còn sức lực kích động nữa.


      Sau khi nghe xong tất cả chỉ bình tĩnh : "Vậy đưa em về thôi, đừng khiến Tống phó cục trưởng phải khó xử." - xong bắt đầu thu dọn hành lý.


      Phó Dục Thư nhìn dáng vẻ cam chịu của , lần đầu tiên cảm giác được bất lực của mình.


      Cục trưởng công an thành phố Bình Giang năm nay chưa đến bốn mươi tuổi, coi như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Cá tính của ta ngược lại với Tống Vân, cũng giống Phó Dục Thư. ta vô cùng cẩn thận, nhiều nhưng mỗi lần đều đánh trúng điểm yếu của người khác.


      Có thể lên làm Cục trưởng công an cần phải bàn đến năng lực điều tra rồi. Mọi người có thể tết cận kề mà ở nhà ăn tết với vợ con còn chạy phá án, cũng coi như là chuyên nghiệp. Nhưng ra vị Cục trưởng này đến giờ vẫn còn độc thân.


      Đến thành phố Bình Giang, Phó Dục Thư cũng thể chần chờ được, chỉ có thể lập tức đưa Tưởng Phẩm Nhất đến Cục công an. May là tuy Tống Vân được tham gia vụ án này nữa nhưng đến cùng vẫn là Phó cục trưởng. Đãi ngộ và an toàn của Tưởng Phẩm Nhất trong đó cũng được bảo đảm. Điều cần lo lắng chỉ là luật sư và vấn đề chứng cớ.


      Tưởng Phẩm Nhất đến Cục Công an nhanh chóng gặp được Cục trưởng công an thành phố Bình Giang, người chịu trách nhiệm vụ án. Người đó ăn mặc đồng phục thẳng thớm, mũ, cravat đều vô cùng chỉnh tề. Khuôn mặt thản nhiên vô cùng tuấn, là kiểu lạnh lùng hoàn toàn khác với Phó Dục Thư. ta chỉ đứng nơi đó thôi, cần lên tiếng cũng đủ khiến người khác kinh sợ. Đại khái theo mọi người chính là giận mà oai.


      "Tưởng tiểu thư đúng ." - ta chào hỏi theo phép lịch cơ bản nhất , cười vô cùng lạnh nhạt - "Hàn Cẩn Du, làm quen chút nhé." - ta chìa tay với .


      Tưởng Phẩm Nhất chần chờ chút, cuối cùng vẫn bắt tay ta. Sau khi Hàn Cẩn Du rút tay lại giống như người vừa chào hỏi kia phải là ta, dùng giọng điệu giải quyết công việc sai bảo thuộc cấp: "Giữ lại mấy món đồ người Tưởng tiểu thư rồi đưa ấy ."


      Người nhân viên nghe được liền bước đến tịch thu điện thoại và trang sức của Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất bất lực nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư : "Cục trưởng Hàn..."


      Lời của còn chưa hết Hàn Cẩn Du lên tiếng: "Giáo sư Phó, tôi nể là giới trí thức, chúng ta cũng xem là người xa lạ cho nên vẫn cho phép theo ấy vào đây. Nhưng chuyện tiếp theo cũng đừng xen vào, dừng ở đây thôi. Chứng cớ bên tôi đều rất bất lợi cho ấy, trước khi chứng minh được ấy vô tội chúng tôi phải tạm giam ấy trước. Về phần đồ đạc của ấy, sau khi xác nhận có liên quan đến vụ án có thể mang ." - Tuy ngoài miệng ta nể mặt Phó Dục Thư như bạn bè, nhưng biểu lại hề cho chút sĩ diện - " có thể yên tâm, nhiều lắm ba mươi bảy ngày, ngắn nhất hai mươi bốn tiếng, ấy xảy ra bất cứ chuyện gì. Trước mắt ấy là đối tượng tình nghi, thể được hưởng quyền lợi như người bình thường, chúng tôi chỉ làm việc theo đúng trình tự luật pháp mà thôi." - Dứt lời, ta quay đầu nhìn bất cứ ai.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47



      Trong phòng thẩm vấn chỉ có mình Tưởng Phẩm Nhất và Hàn Cẩn Du. Hàn Cẩn Du cứ cúi đầu xem tài liệu, hỏi gì cả. Camera bên mép bàn mở, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tưởng Phẩm Nhất ngồi đối diện ta lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nhưng dám chủ động chuyện, lo mình gì sai gây phiền phức cần thiết cho cha và Phó Dục Thư.


      Bây giờ vấn đề của rất có thể còn dính líu đến cả Tống Vân. có quá nhiều vấn đề phải cẩn thận, nhưng đầu óc lại được tỉnh táo. Vì tránh phạm sai lầm, dứt khoát im lặng.


      Chừng hai mươi phút sau, Hàn Cẩn Du mới ngẩng đầu khỏi tài liệu, khuôn mặt ta rất tuấn dưới vành nón cảnh sát. nụ cười mỉm ngắn ngủi xuất , ta nhìn Tưởng Phẩm Nhất lo lắng trước mặt, khẽ : "Ở nơi thành phố Bình Giang bé này có thể gặp được xinh đẹp như Tưởng tiểu thư là hiếm có."


      Bởi vì khi nãy Hàn Cẩn Du là kẻ tình nghi cho nên tại Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy lời khen ngợi của đối phương thành ra lời châm chọc.


      cất lời, tiếng hơi khàn khàn: "Cục trưởng Hàn, tôi tin người công chính. Tôi có làm những chuyện đó hay tự bản thân tôi biết, những thứ gọi là chứng cớ kia nhanh chóng được chứng minh là giả. Xin đừng nhìn người khác thành kiến như vậy."


      Hàn Cẩn Du khẽ nhướng mày, dường như rất kinh ngạc: "Tại sao lại cảm thấy là tôi khinh thường ?" - nhấc tay lên diễn tả với - "Tôi lòng khen , ít nhất mấy năm nay tôi được điều đến thành phố Bình Giang công tác chưa từng gặp nào đẹp như ."


      Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn ta. Lông mày cau lại rất chặt, vẻ mặt vô cùng xa cách, biểu như vậy càng khiến thêm vẻ cao quý lạnh lùng, khẩn trương mà lại kiêu ngạo. Đây là cảm giác đầu tiên của Hàn Cẩn Du về .


      Mà Hàn Cẩn Du cho cảm giác gì? Những câu hỏi kế tiếp lão luyện sắc bén khiến Tưởng Phẩm Nhất gần như suy sụp tinh thần, trong nháy mắt khai báo hết tất cả chuyện mình biết gần như hề giấu diếm bất cứ điều gì.


      Kết thúc thẩm vấn, Hàn Cẩn Du đứng lên đến bên cạnh camera, lúc trở lại lần nữa khóe môi cong lên nụ cười chuyên nghiệp.


      Thần thánh cũng khó đến gần, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Tưởng Phẩm Nhất về Hàn Cẩn Du. ta vô cùng nghiêm nghị, rất ít cười, cho dù có cười người ta cũng cảm thấy ôn hòa. chuyện và làm việc đều nhanh chóng và quả quyết, đôi mắt màu đen như có thể nhìn thấu người khác. Có lẽ ta là kiểu người vì muốn phá án mà có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào. ràng Tưởng Phẩm Nhất phạm tội nhưng đối mặt với ta vẫn chột dạ khó hiểu.


      " cần khẩn trương như thế." Hàn Cẩn Du dường như muốn làm dịu bầu khí, ta khẽ - "Tống Vân coi như là tay tôi nâng đỡ, tôi hiểu cậu ta. Cậu ta và Khưu Tuyết tình cảm rất tốt, phải là người phạm sai lầm."


      Cuối cùng Tưởng Phẩm Nhất chuyển mắt nhìn lại ta, ánh mắt mong đợi và dè dặt.


      Hàn Cẩn Du nhìn : "Có điều lần đầu tiên khi nhìn thấy , trong thoáng chốc tôi cảm thấy nếu cậu ta có phạm sai lầm cũng có thể hiểu được."


      Tưởng Phẩm Nhất hơi chậm hiểu, cau mày nhìn ta hồi lâu mới vỡ lẽ, nhất thời đỏ mặt.


      Hàn Cẩn Du đứng lên mở cửa ra ngoài, lâu sau có người bước vào dẫn Tưởng Phẩm Nhất , chẳng biết phải bị tạm giam cho đến lúc nào. Hàn Cẩn Du nhìn được người khác dẫn , lúc sắp biến mất tại ngã rẽ bỗng quay đầu lại nhìn cái như nhìn chiếc phao cứu mạng.


      Hàn Cẩn Du hơi chăm chú, nghe những gì cấp dưới báo cáo, lát sau mới : "Cậu vừa cái gì, lại xem."


      lính cấp dưới hơi giật mình nhưng dám chậm trễ, nhanh chóng báo cáo lại lần nữa.


      "Cho nên mấy tấm ảnh kia đều là hình ghép, nhìn thoáng qua nhận ra." - Hàn Cẩn Du sờ cằm - "Xem ra có người muốn hại Tống Vân. Có lẽ là liên quan đến vụ án tại Hòe Viên. Như vậy , cậu tìm người tố cáo, chuẩn bị vài tài liệu, chờ sau khi tôi xác nhận chuyện khác rồi đưa người đó về đây."


      "Vâng, cục trưởng."


      Đây coi như là tin tức tốt, Tống Vân chắc chắn vô tội, như vậy xinh đẹp kia cũng vô tội. Hàn Cẩn Du lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn chưa đọc màn hình, người gửi là Phó Dục Thư.


      Bỏ di động vào trong túi, Hàn Cẩn Du rời khỏi Cục Công an đến địa chỉ Phó Dục Thư nhắn. Tống Vân và Phó Dục Thư ở đó chờ ta.


      Đây là quán trà đạo, diện tích lớn, vị trí cũng rất vắng vẻ dễ tìm lắm, có điều Hàn Cẩn Du loáng cái tìm ra. ta dừng xe tại bãi đỗ, sau khi xuống xe quan sát xung quanh chút theo thói quen. Thấy có gì khác thường mới tháo mắt kính vào quán trà.


      Phó Dục Thư cúi đầu xem đồng hồ, đại khái đến lần thứ ba Hàn Cẩn Du gõ cửa. Tống Vân ngồi ở vị trí gần cửa đứng dậy mở cửa đón Hàn Cẩn Du vào. Ba người họ thường gặp gỡ giao du với nhau, cũng có thể coi là thân mật.


      Ngồi vào vị trí còn trống, Hàn Cẩn Du : "Đợi lâu chưa, tôi mới vừa giải quyết xong chuyện."


      Tống Vân đáp: " sao, cũng đợi lâu lắm, uống gì nào?"


      "Phổ Nhị, cảm ơn." - ta khách sáo.


      Phó Dục Thư im lặng nhìn hai người họ trò chuyện, đề tài đều xoay quanh cuộc gặp mặt hôm nay. Đến khi phục vụ bưng nước trà lên xong, mấy người họ mới chuyển vào chủ đề chính.


      Hàn Cẩn Du là người khách sáo với bất cứ ai. ta phải người ở đây, là được điều đến từ nơi khác. Quê ở phương Nam, là nơi non xanh nước biếc nên nuôi dưỡng ra ta cũng khá tuấn phi phàm, rất có phong thái văn sĩ.


      "Tôi thể tiết lộ về vụ án quá nhiều. Nhưng trước mắt các người có thể yên tâm, căn cứ vào chứng cớ tôi nắm giữ, cậu và Tưởng tiểu thư có chuyện gì." - ta giơ tay vỗ vỗ bả vai Tống Vân.


      Tống Vân thèm để ý: "Tôi biết sớm là như vậy, chưa hề lo lắng gì cả."


      "Ồ, vậy sao, vậy Dục Thư cũng phải lo nữa." - Hàn Cẩn Du thuận miệng .


      Phó Dục Thư vuốt vuốt đồng hồ cổ tay, chiếc áo sơ mi đen khiến vóc dáng hơi gầy. Nhưng nó lại khiến khí chất của càng thêm phần nho nhã. là người có trình độ học vấn cao nhất và cũng thông minh nhất ở đây. Từng hành động cử chỉ đều có nét phong thái đặc biệt của giới trí thức, giống như "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".


      "Cục trưởng Hàn có lòng rồi." - cũng rất khách khí. "Tôi chỉ thắc mắc là bao lâu nữa Phẩm Nhất mới được thả ra."


      ràng là hai người đều liên quan đến vụ án, nhưng Tống Vân bị bắt giam, còn Tưởng Phẩm Nhất bị giam giữ. Ai ở trong tình huống này cũng vui thôi. Kể từ khi Tưởng Phẩm Nhất bị giam, mấy ngày liền Phó Dục Thư cũng chuyện. vẫn suy tư rốt cuộc phải giải quyết chuyện này thế nào. Đến cùng dường như cũng chỉ có cách liên lạc với Hàn Cẩn Du thôi.


      Đối với câu hỏi của Phó Dục Thư, Hàn Cẩn Du sớm dự liệu, chẳng hề bất ngờ, ta khá ôn hòa: " lâu đâu. Hôm nay tôi đến cũng có vài việc hỏi các người. Tại sao mẹ của Tưởng tiểu thư lại ở trong nhà Tống Vân?"


      Tống Vân vội vàng muốn giải thích, nhưng Phó Dục Thư lên tiếng trước hết tất cả ràng. Hàn Cẩn Du vừa nghe vừa gật đầu, nghe xong cười : "E rằng các người phải với tôi đến Cục Công an chuyến, bởi vì ở đây có ai ghi lại lời khai."


      Như Hàn Cẩn Du , Tưởng Phẩm Nhất có việc gì. Hôm đó sau khi trò chuyện với nhau trong quán trà xong, Phó Dục Thư và Tống Vân theo Hàn Cẩn Du về cục cho lời khai. Sau đó lâu lời khai của họ được chứng minh là , cho nên Tưởng Phẩm Nhất nhanh chóng được thả ra.


      Hôm Tưởng Phẩm Nhất được thả ra, Phó Dục Thư đến đón , Hàn Cẩn Du và Tống Vân đều ở đó. Hàn Cẩn Du thấy Tưởng Phẩm Nhất nhanh chóng nhào vào lòng Phó Dục Thư, chần chờ lúc mới nghiêng đầu hỏi Tống Vân: "Tưởng tiểu thư là bạn Phó Dục Thư à?"


      Tống Vân gật đầu: "Đúng vậy, sớm biết rồi mà."


      Hàn Cẩn Du cười cười : "Biết, nhưng có điều thể nào nghĩ ra người như Phó Dục Thư tái hôn."


      "..."


      ra cục trưởng cũng đúng. Phó Dục Thư nổi danh thanh tâm quả dục, thích giao tế, dạy chỉ ở nhà viết văn. Phương diện kinh tế rất ổn định, thu nhập thấp, nhưng chỉ là ra ngoài. vấn đề gian giải. Nếu phải vì vậy ban đầu Tống Vân cũng nghĩ cách thúc đẩy và Nhậm Hi tái hợp.


      Nhớ tới Nhậm Hi, Tống Vân bất giác nhớ đến cảnh tượng hôm đó gặp ta ở bệnh viện. nhạy cảm qua nhiều năm làm cảnh sát khiến ta bỗng nảy sinh nỗi hoài nghi đáng sợ, ta nhịn được hỏi Hàn Cẩn Du: "Cuối cùng người tố cáo rốt cuộc là ai? tại có thể cho tôi biết ?"


      Hàn Cẩn Du liếc nhìn ta cái rồi : "Cho dù tôi cậu cũng nhanh chóng biết được thôi. Vu khống nhân viên công vụ quốc gia phải là chuyện ."


      " phải là người tôi đoán chứ." - Tống Vân cục cằn.


      Hàn Cẩn Du chắp hai tay ra phía sau, nhếch môi hỏi: "Cậu nghĩ là ai?"


      "Nhậm... Hi." - Tống Vân khó khăn thốt ra hai chữ.


      Hàn Cẩn Du kinh ngạc: "Sao cậu biết là ta?"


      "... Đoán."


      "Trực giác đàn ông à?"


      " chết ."


      đùa vẫn là đùa, Hàn Cẩn Du cũng giấu diếm ta nữa: "Chính xác là ta tố cáo. Những tấm ảnh ta cung cấp là ảnh ghép, kỹ thuật tương đối khá. ta muốn chứng minh tất cả bằng chứng của các người đều là hợp lý. Về phần mẹ của Tưởng tiểu thư, giải thích của các người ràng đáng tin hơn ta. Tôi cho người bắt ta về cục thẩm tra. Có điều cá nhân tôi cho rằng bản thân ta làm được chuyện như vậy. ta giống với loại phụ nữ nham hiểm, hình như là bị người ta sai khiến, xúi giục phạm tội."


      "Tôi tình nghi người dụ ta phạm tội. Nhưng người này sao lại có giao thiệp với ta chứ? Số lần bọn họ gặp mặt đều có hạn, tôi nhớ chỉ có lần..." - Ở Hòe Viên, lúc Tống Vân dẫn Nhậm Hi tìm Phó Dục Thư, đúng lúc đụng phải Tưởng Phẩm Nhất và Cổ Lưu Thâm chơi về. Chính ngày hôm đó là lần đầu tiên mấy người họ gặp nhau.


      "Mục đích của ta rất khó ." - Hàn Cẩn Du cũng biết Tống Vân muốn đề cập là Cổ Lưu Thâm, ta đưa ra ý kiến của bản thân. Mà lúc này Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất . ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng của hai người họ càng lúc càng xa.


      "Nếu là Cổ Lưu Thâm xúi giục Nhậm Hi làm như vậy mục đích của ta đúng là dễ đoán. Biết sớm muộn gì cũng điều tra ra được chứng cớ là giả, lợi dụng người phụ nữ có đầu óc làm ra chuyện ngu ngốc, hại ta cũng vào cục công an. Đến cùng là ta có mưu đồ gì?" - Tống Vân vô cùng hoang mang.


      Hàn Cẩn Du suy tư chút mới từ từ : "Cậu xem cha của ta biết. Những người như bọn họ đa phần là trực tiếp bức tử ai, bọn họ thích nhìn người ta sống bằng chết hơn."


      "Tưởng Phẩm Nhất chỉ bị giam giữ mấy ngày, nhiều lắm là chỉ bị tâm lý khó chịu thôi, được ăn tết. Nhưng Nhậm hi vì thế mà trả giá cao hơn. Tại sao Cổ Lưu Thâm lại muốn hại Nhậm Hi? Bọn họ cũng đâu liên quan gì nhau, dù có muốn nhìn người ta sống bằng chết cũng đâu cần là Nhậm Hi."


      "Rất đơn giản, ta cảnh cáo chúng ta và Phó Dục Thư. Đại khái là nhằm vào Phó Dục Thư nhiều hơn." - Hàn Cẩn Du - "Trước là có chuyện xảy ra với người tại. Sau là với vợ trước của cậu ta. Cổ Lưu Thâm muốn cho Phó Dục Thư biết, phụ nữ có liên quan đến cậu ta đều có kết quả tốt. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi chỗ Nhậm Hi có chứng cớ Cổ Lưu Thâm xúi giục ta."


      Tống Vân nghe thấy những lời này khỏi đứng ngây tại chỗ. ta hoảng hốt nhớ lại lúc tất cả mọi người đều trêu chọc Phó Dục Thư. là phụ nữ dính líu đến cậu ta đều có kết quả tốt. Mà bản thân Phó Dục Thư cũng nghĩ như thế. Lúc mới quen Tưởng Phẩm Nhất cũng từng nghĩ đến những lời này. Bây giờ toàn bộ đều trở thành .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48



      Má ấp môi kề nóng bỏng, người giường ôm siết lấy nhau, chiếc chăn trắng tinh che hai cơ thể, tiết tấu khẽ nhấp nhô lên xuống khiến người ta đỏ mặt thẹn thùng.


      Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối, sau khi đưa Tưởng Phẩm Nhất đón gió tẩy trần xong, hai người cùng vào phòng nghỉ ngơi. Đúng vậy, là nghỉ ngơi. Tuy vận động thể lực, nhưng tại chuyện này đối với họ mà thả lỏng và trút bỏ lớn, quả có thể gọi là nghỉ ngơi.


      Quấn quấn quýt quýt chịu rời xa, triền miên đến hơn chín giờ, Phó Dục Thư bị tiếng chuông điện thoại làm phiền phải vén chăn lên nghe điện thoại. Điện thoại vang ba lần, hai lần trước từ chối tiếp, lần này nếu như tiếp nữa sợ là bỏ lỡ chuyện quan trọng.


      Người đàn ông dáng cao dong dỏng vén chăn xuống giường cầm lấy điện thoại, thân thể lõa lồ uống nước, vừa cầm cốc nước vừa với người bên kia điện thoại: "Khương Giảo? trễ thế này có chuyện gì ?"


      Tưởng Phẩm Nhất mệt mỏi nằm nhoài giường nhìn bóng lưng Phó Dục Thư, ánh mắt lưu luyến tại bờ vai, eo và hai chân cách nào rời . Từ xuống dưới người đàn ông này chỗ nào cũng tinh tế, khiến cảm thấy đàn ông lõa thể còn đẹp hơn cả phụ nữ.


      Khương Giảo cũng biết đầu bên kia điện thoại là cảnh xuân vô hạn, ta chỉ rất lạnh nhạt: "Nhậm Hi bị bắt rồi cậu biết chưa?"


      Phó Dục Thư đặt cốc nước xuống, thản nhiên : "Biết sao, biết sao?"


      "Cậu rất đúng, vấn đề này tôi hỏi thừa thãi. Quan hệ của cậu và Tống Vân tốt như vậy chắc chắn là biết hết." - Khương Giảo im lặng hồi rồi - "Quan hệ của tôi và Tống Vân tốt lắm, tôi suy nghĩ cách cứu Nhậm Hi ra ngoài, cậu giúp tôi được ."


      Phó Dục Thư liếc nhìn thoáng qua Tưởng Phẩm Nhất, khách sáo thẳng: " phương diện tình cảm dường như tôi nên giúp đỡ ta, ngày cũng nghĩa vợ chồng. Nhưng lần này chuyện ta gây ra đâu phải cậu , ta vu khống Tống Vân và bạn tôi cấu kết, cậu cảm thấy tôi có thể giúp cậu sao?"


      Đáp án . chỉ có Khương Giảo, ngay cả Tưởng Phẩm Nhất đều hiểu thái độ của . Từ trong lời của , Tưởng Phẩm Nhất có thể biết được chuyện với ai và cái gì. hề do dự tẹo nào với chuyện này, kiên định đặt Tưởng Phẩm Nhất vào vị trí quan trọng nhất. Chuyện này nhìn từ phía Nhậm Hi có lẽ là hết sức bạc tình, nhưng nhìn từ góc độ của quá tốt.


      "Phó Dục Thư, trước đây tôi nhìn lầm cậu." - Khương Giảo có vẻ rất tức giận - "Cho đến bây giờ Nhậm Hi vẫn cậu, nhưng cậu lại vì người phụ nữ quen biết chưa bao lâu vứt bỏ ấy, buồn ngó ngàng đến. Cậu tốt , tốt đó." - Dứt lời, ta lập tức cúp điện thoại.


      Phó Dục Thư từ từ đặt điện thoại lên bàn, cúi đầu nhìn điện thoại hồi, quay lưng về phía Tưởng Phẩm Nhất hỏi : "Có phải em thấy quá lạnh lùng vô tình. Có phải cảm thấy bây giờ đối xử với Nhậm Hi như vậy, tương lai cũng đối với em như vậy ?"


      Tưởng Phẩm Nhất dường như cạn kiệt sức lực rất lười chuyện, kéo chăn che lại cảnh xuân ngực, lười biếng : " có, bởi vì em phản bội giống như ta."


      Mỗi người đều có ranh giới của mình, có người là tiền, có người là tình cảm. Mà có người ranh giới của họ là chấp nhận phản bội, vừa vặn Phó Dục Thư chính là loại người này.


      theo đạo lý, dù sao Nhậm Hi và cũng quen nhau nhiều năm, tuy chia tay rồi còn tình cũng còn tình bạn. Nhưng chuyện đến mức độ này, tất cả hành động của Nhậm Hi làm tiêu tan luôn chút tình bạn còn sót lại của . và Tưởng Phẩm Nhất đến ngày hôm nay, phải trải qua rất nhiều chuyện mà tình nhân bình thường phải chịu. Vì sơ suất mà bị người ta bắt cóc ngược đãi, làm sao có thể chấp nhận để người khác lại làm hại nữa chứ?


      Song, người làm hại là Nhậm Hi, thể nhẫn tâm đối phó ta, nhưng tuyệt đối bao giờ giúp đỡ. Cú điện thoại này của Khương Giảo biết mình biết ta rồi.


      ra Khương Giảo cũng do quá sốt ruột thôi. Dù sao Nhậm Hi theo ta lâu như vậy, dù bọn họ mới vừa vì chuyện có con mà gây lộn ầm ĩ trận, nhưng Nhậm Hi xảy ra chuyện như vậy ta cách nào ngồi yên quân tâm đến được.


      ta giống Phó Dục Thư. Tuy trong lòng Nhậm Hi còn Phó Dục Thư, trong lòng ta cũng hiểu dù sao người ta cũng từng là vợ chồng, là do ta chia rẽ bọn họ. ta có trách nhiệm với Nhậm Hi, dù nhớ đến Phó Dục Thư khiến lòng ta vui, nhưng ta cũng thể để mặc bị nhốt trong tù lo. Ngoài miệng ta là người ăn càn rỡ, nhưng cá tính cũng khá tốt, đến nỗi thấy chết mà cứu.


      Lần này việc Nhậm Hi làm rất ngốc, ngu ngốc đến mức khiến Khương Giảo hoài nghi đến cùng ta có phải là người phụ nữ xinh đẹp mình quen biết lúc ban đầu hay . ta vô cùng thất vọng về Nhậm Hi, nhưng vẫn nghĩ cách cứu ra.


      Khương Giảo giàu có hơn Phó Dục Thư, có thể xem như là nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố Bình Giang, quen biết rất nhiều người. ta xem con trai mình chút rồi xuống lầu gọi điện thoại cho luật sư.


      Sau khi điện thoại thông, Khương Giảo cần quanh co thẳng: "Cứu người ra giúp tôi."


      Đầu bên kia điện thoại : "Cứu người? Đây phải là thế mạnh của Khương tổng hay sao."


      Khương Giảo khẽ : "Bảo , nhiều lời như vậy làm gì. Đây đúng là thế mạnh của tôi, nhưng phải trước giúp tôi xem tình hình nông sâu thế nào tôi mới có thể quyết định làm sao cứu ấy được."


      "Vậy Khương tổng muốn cứu ai?" - Luật sư hỏi.


      Khương Giảo im lặng hồi: "Bạn tôi."


      "Cái gì? Nhậm tiểu thư? giỡn à?"


      Khương Giảo giỡn với ta, từ trước đến nay cũng bao giờ giỡn. Luật sư nghe thấy cũng biết chuyện này đơn giản. Cả đêm ngủ, sửa sang lại tất cả tài liệu, vừa rạng sáng hôm sau chạy đến Cục Công an.


      Người bị bắt giam trong thời gian lập hồ sơ điều tra được gặp bất cứ ai. Phải đợi sau khi kết thúc điều tra, luật sư mới có thể trở thành người được ủy thác chính thức, lúc đó mới có thể xin vào gặp người bị tình nghi.


      Luật sư của Khương Giảo họ Lục, tên là Lục Bá Ngôn, là cố vấn pháp lý cho công ty Khương Giảo. ta cũng khá nổi tiếng trong giới, vô cùng quen thân với người của Cục Công an, thường hay giao thiệp với nhau. Bây giờ điều ta có thể làm chỉ là tìm hiểu việc từ chỗ công an, xem thử thái độ của đối phương.


      Lúc Hàn Cẩn Du làm, vừa khéo đụng phải Lục Bá Ngôn đến cục. ta bước xuống xe liếc nhìn Lục Bá Ngôn từ đằng xa cái rồi thẳng vào cục.


      "Cục trưởng Hàn."


      Lục Bá Ngôn nhìn thấy bóng dáng Hàn Cẩn Du liền nhiệt tình đến chào hỏi. Tuy trong lòng ta chẳng có tình cảm chân thành gì, nhưng ngoài mặt vẫn luôn tỏ vẻ thân thiện với mấy vị công an này.


      Bước chân như gió của Hàn Cẩn Du hơi khựng lại, nhưng chỉ là chút thôi, chỉ hai giây sau ta liền tiếp về phía trước, nhanh chóng bước qua cửa chính, nhập mật mã thẳng lên lầu.


      Lục Bá Ngôn cũng để ý đến lạnh lùng của Hàn Cẩn Du, tiếp tục theo hướng ngược lại để lo chuyện của mình. Sau khi rời khỏi Cục Công an, trực giác cho thấy vụ án này vô cùng khó giải quyết. Trở về phòng làm việc của Khương Giảo, Lục Bá Ngôn báo cáo : "Khương tổng, biết hiểu Nhậm tiểu thư làm gì ?"


      ra Khương Giảo cũng biết được ít nhiều. Mấy trò vặt vãnh này của Nhậm Hi thể gạt được ta. ta chỉ ngờ này lại làm ra chuyện lớn đến vậy, còn ngụy tạo chứng cớ giả.


      Sau khi hết tất cả những gì mình biết cho Lục Bá Ngôn, Khương Giảo nghe Lục Bá Ngôn : "Khương tổng, chuyện lần này dễ đâu. Bên phía công an có vẻ rất căng. Tôi và đều biết mọi đều rất bất lợi cho Nhậm tiểu thư. Có thể là bằng chứng như núi, vẫn muốn cố gắng sao?"


      Khương Giảo sầm mặt: "Đừng nhảm với tôi."


      Lục Bá Ngôn thở dài: "Vậy cũng chỉ có thể chờ kết thúc điều tra mới gặp được Nhậm tiểu thư khuyên ta hợp tác, tranh thủ hoãn thi hành hình án hoặc giảm án thôi."


      Đây quả là tin xấu cho Khương Giảo lẫn Nhậm Hi. Từ lúc công an bắt giam cho đến lúc định tội chưa tới tháng, hoàn toàn thú nhận hết tội lỗi của mình, nhưng lại khai được bất cứ đầu mối có giá trị nào cho phía công an.


      Lúc gặp được Nhậm Hi, Lục Bá Ngôn cũng bị tình cảnh như vậy khiến bản thân sứt đầu mẻ trán.


      "Nhậm tiểu thư." - ta ngồi đối diện Nhậm Hi, khách sáo chào ta.


      Tinh thần Nhậm Hi tốt lắm, người vô cùng tiều tụy, mặt mũi trắng bệch : "Sao lại đến đây?"


      "Đương nhiên là Khương tổng bảo tôi đến." - Lục Bá Ngôn ôn hòa.


      Nhậm Hi cười khẩy tiếng: "Ép tôi phá thai là ta, bây giờ giả bộ làm người tốt cũng là ta. ta cho rằng tôi phân biệt được ai lòng ai giả dối với tôi sao?"


      Lục Bá Ngôn đồng ý: "Nhậm tiểu thư như vậy đúng rồi. Sau khi Khương tổng biết tin bị bắt, hoàn toàn chẳng màng đến nguyên nhân, ra lệnh cho tôi phải cứu được ra. Điều này lẽ nào còn phải vì sao?"


      Nhậm Hi nhếch môi, vẻ mặt khổ sở: "Nếu tôi ép tôi bỏ con. Đây là đứa con đầu tiên của tôi, tôi và Dục Thư còn chưa từng có con..." - ta xong liền bật khóc, nước mắt như hai chuỗi hạt châu rơi liên miên dứt, khiến người ta vô cùng thương xót.


      Lục Bá Ngôn để ta khóc hồi mới lên tiếng: "Nhậm tiểu thư, tôi và việc chính trước, đến khi chúng ta xong rồi muốn khóc thế nào cũng được." - ta lấy xấp văn kiện ra, cách máy móc - "Kể hết tất cả mọi chuyện biết cho tôi, được bỏ sót bất cứ chi tiết nào."


      Nhậm Hi cũng biết chuyện này liên quan đến tự do của mình, cho nên kể đầu đuôi ngọn ngành ra. Nhưng ta cũng giống như . Nhậm Hi chẳng cung cấp được manh mối nào hết. ta hoàn toàn biết gì về người chỉ cho vu khống Tống Vân và Tưởng Phẩm Nhất. ta chỉ liên lạc với đối phương qua điện thoại, ngay cả những thứ gọi là chứng cớ đều là do đối phương đặt sẵn ở nơi nào đó để ta đến lấy.


      Những nơi đó có khi là thùng rác, có khi là nhà vệ sinh công cộng, đều là nơi người khác ít chú ý và camera quay đến.


      Nhậm Hi biết đối phương tên gì, sau khi nhìn thấy hình ảnh ta liền tin là . Lòng tràn đầy niềm tin có thể trả thù Tưởng Phẩm Nhất, để Phó Dục Thư thấy bộ mặt bắt cá hai tay của Tưởng Phẩm Nhất, sau đó giành lại . Nào ngờ vì vậy khiến cho bản thân lún sâu vào vũng bùn.


      Lục Bá Ngôn cũng tìm hiểu được từ phía công an, manh mối duy nhất Nhậm Hi cung cấp được cho công an chính là số điện thoại mà người thần bí kia dùng để liên lạc với nhưng cũng sớm điều tra được đó chỉ là thẻ điện thoại công cộng gọi từ buồng điện thoại, hoàn toàn truy ra được ngọn nguồn.


      Lục Bá Ngôn nhức đầu che trán, sau khi từ biệt với Nhậm Hi liền về. Lúc xuống lầu gặp Hàn Cẩn Du lần nữa, lần này đối phương lại chủ động bắt chuyện với ta.


      "Luật sư Lục, có thu hoạch gì ?" - Hàn Cẩn Du vui vẻ hỏi.


      Lục Bá Ngôn với vẻ mặt đau khổ: "Cục trưởng Hàn đích thân điều tra còn có thu hoạch tôi làm sao có thu hoạch gì được chứ?"


      Hàn Cẩn Du vỗ vỗ vai Lục Bá Ngôn, cười nhưng gì, cất bước rời . Lục Bá Ngôn cũng khó mở lời, vội vã rời khỏi Cục Công an. Khi ta lái xe , người mặc chiếc áo liền nón xuất phía sau gốc cây, vừa châm điếu thuốc vừa nhìn chằm chằm theo xe ta. Khóe môi khẽ nhếch tạo nên nụ cười u ám.


      Người này ai khác, chính là tên đầu sỏ khó giải quyết nhất: Cổ Lưu Thâm.


      Chẳng ai có thể ngờ Cổ Lưu Thâm bạo gan chạy đến bên cạnh họ hả hê ngắm nhìn. tại Tưởng Phẩm Nhất tịnh dưỡng vết thương càng thể biết được, trong khoảnh khắc nào đó ngang qua đối phương.


      Từ lúc Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi Cục Công an, cuộc sống cũng xem như yên bình. đón mẹ từ nhà Tống Vân về. Để bù đắp phiền phức gây ra cho Tống Vân mời vợ chồng họ bữa cơm.


      Phó Dục Thư vẫn tiếp tục công việc riêng của mình, phải viết bản thảo, nếu vi phạm thời hạn hợp đồng. Đông xuân đến, sau khi năm mới qua cũng là lúc mùa xuân thực về. Trong vườn hoa cỏ trơ trụi rất lâu rốt cuộc đợi được đến lúc này để nghênh đón sắc xuân, liền trở nên xanh biếc. biết tương lai của bọn họ khi nào mới có thể giống như những loài hoa cỏ này, nghênh đón mùa xuân của mình.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49



      Năm mới qua, người phố dần dần đông hơn, tất cả những người nghỉ tết đều quay trở về làm. Lớp học múa của Tưởng Phẩm Nhất ngừng quá lâu, rất nhiều phụ huynh chuyển lớp khác cho con mình, học sinh còn lại của cũng chẳng được mấy.


      Hôm nay thời tiết tốt, Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư lái xe đến đoàn kịch để lấy vài món đồ trong phòng dạy múa. tại Phó Dục Thư tuyệt đối cho phép Tưởng Phẩm Nhất ra khỏi nhà mình. quá sợ hãi vì việc bị bắt cóc lần đó.


      Đoàn kịch cách Hòe Viên xa, đến nơi này giống như đến gần Hòe Viên khiến lòng Tưởng Phẩm Nhất thoải mái.


      " cùng vào với em." - Phó Dục Thư tắt máy xe.


      Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu : "Cả ngày cứ theo em suốt, bận chuyện của à?"


      Phó Dục Thư quan sát bên ngoài có gì khác thường , điềm tĩnh : " tại chuyện phải bận tâm chính là em."


      Tưởng Phẩm Nhất hơi đỏ mặt, mở cửa xuống xe chung với Phó Dục Thư vào đoàn kịch.


      Gần đây đoàn kịch thành phố Bình Giang luyện tập cho buổi biểu diễn đầu năm, tất cả mọi người đều ở đây, đương nhiên Phương Dập Đồng làm đoàn trưởng cũng có mặt. Tình cờ ta ra ngoài hóng mát chút thấy Phó Dục Thư nắm tay Tưởng Phẩm Nhất cùng đến. Hiển nhiên ta cũng nhìn ra được gì đó từ cử chỉ thân mật của hai người.


      "Giáo sư Phó?" - Phương Dập Đồng lịch bước lên chào hỏi.


      Phó Dục Thư nhìn ta, gật đầu với vẻ bình thản xa cách: "Đoàn trưởng Phương, khéo."


      "Đúng vậy, khéo quá. cùng với giáo Tưởng đến chơi à."


      Tưởng Phẩm Nhất khẽ : "Tôi đến lấy ít đồ, ấy theo tôi."


      Nghe vậy Phương Dập Đồng cũng hiểu, ta xấu hổ cười cười rồi nhanh chóng chào bọn họ trở về phòng diễn.


      Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo bóng lưng của ta, nhịn được : "Xem ra được rất nhiều người thích."


      "Vậy sao?" - Phó Dục Thư hỏi ngược lại.


      Tưởng Phẩm Nhất cùng vào lớp dạy múa của mình, vừa thu dọn đồ đạc vừa : "Đương nhiên là có sao rồi. Nhiều khi nhìn ra nhưng em là phụ nữ. Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Ánh mắt kia của đoàn trưởng Phương ràng là thiếu nữ hoài xuân."


      Phó Dục Thư chắp tay sau lưng đứng đợi , nghe vậy chỉ trả lời câu: " ta đâu phải thiếu nữ."


      Nếu Phương Dập Đồng nghe thấy lời này chắc đau lòng chết mất? Tưởng Phẩm Nhất ngoái đầu lại liếc cái, hỏi: " thấy đoàn trưởng Phương xinh đẹp ?"


      Đại khái phụ nữ quan tâm nhất mãi mãi đều là những vấn đề này. Phó Dục Thư thành : "Kém xa em."


      "Kém chỗ nào?" - Tưởng Phẩm Nhất hỏi tới.


      Phó Dục Thư khoanh hai tay trước ngực, mím môi suy nghĩ chút rồi nghiêm túc : " ra thể so sánh. Hai người là hai kiểu khác nhau. ta cũng xấu, chỉ là xinh đẹp theo kiểu đoan trang, khiến người ta hứng thú nổi."


      Tưởng Phẩm Nhất cất hết đồ vào ba lô ra ngoài, lúc ngang qua câu quái gở: " hứng thú nổi?"


      Phó Dục Thư chỉ nhìn vẻ mặt Tưởng Phẩm Nhất thôi cũng biết "hứng thú" mà phải là "hứng thú" (1) mà rồi. lập tức sầm mặt, kéo cánh tay ra ngoài, vui : "Cả ngày đầu óc em nghĩ đâu vậy hả? Đâu thấy em ra cửa bao giờ, chẳng biết là học được từ đâu."


      (1) Trong câu này Tưởng Phẩm Nhất là "tính thú" (ham muốn), còn Phó Dục Thư là "hứng thú". Hai chữ này có cách đọc giống nhau, đều là "xing qu"


      Tưởng Phẩm Nhất chẳng buồn để ý: "Xem tiểu thuyết thôi, trong đó hay như vậy."


      Phó Dục Thư : "Trong tiểu thuyết của cũng viết mấy thứ này."


      " là đại thần, viết quá cao siêu em đọc hiểu. Hơn nữa còn quá kinh dị, em chỉ thích xem tiểu thuyết ngôn tình thôi."


      Tối nay về nhà nhất định tịch thu hết mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình của , bây giờ còn có chuyện khác phải làm.


      Phó Dục Thư dẫn Tưởng Phẩm Nhất trở lại xe, hỏi : "Còn có gì phải chuẩn bị nữa ?"


      Tưởng Phẩm Nhất muốn nhanh chóng gặp được cha nên lắc đầu : " có, thôi. Vất vã lắm mới được gặp ba, em chờ nổi nữa rồi đây."


      Phó Dục Thư gật đầu đồng ý, nổ máy xe. định phát xe có vấn đề.


      Phó Dục Thư ngồi ghế lái chăm chú suy nghĩ chút, sau đó mở cửa xuống xe kiểm tra. Lúc này chỉ có Tưởng Phẩm Nhất ngồi bên ghế lái phụ, nhìn về phía ghế lái, chợt nghe cửa sổ xe phía sau có tiếng gõ. vốn tưởng là Phó Dục Thư nhưng khi quay đầu lại kết quả chỉ nhìn thấy gương mặt Cổ Lưu Thâm.


      Tưởng Phẩm Nhất sợ đến mức hét lên tiếng. Cổ Lưu Thâm nở nụ cười kỳ quái với rồi lập tức chạy về phía sau, chỉ trong chốc lát biến mất sau tòa nhà và cây cối um tùm.


      Phó Dục Thư chạy lên hỏi thăm Tưởng Phẩm Nhất xảy ra chuyện gì. Tưởng Phẩm Nhất sợ hãi chỉ vào cửa sổ xe, ngón tay ngừng run rẩy.


      "Rốt cuộc là sao? Em nhìn thấy ai?" - Phó Dục Thư cau mày - "Lẽ nào là Cổ Lưu Thâm?" - Nhìn sợ đến mức đó chỉ có thể là .


      Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, hít vào hơi rồi : "Em xin lỗi, em mất bình tĩnh quá."


      Phó Dục Thư lên xe đóng cửa lại, giọng trấn an : " có, là thái độ của có vấn đề, mới vừa rồi em nhìn thấy à?"


      Tưởng Phẩm Nhất : "Mới vừa rồi em nghe thấy có người gõ cửa sổ xe phía sau, tưởng là , quay đầu lại nhìn, nào ngờ là ..."


      Phó Dục Thư nghe xong, trong lòng cũng có quyết định. Đôi lông mày cau chặt lại, đôi mắt dưới cặp kính cũng có vẻ thù địch khiến người ta sợ hãi. Tưởng Phẩm Nhất chưa từng thấy như thế, hơi lo lắng.


      " sao chứ? Xe bị sao vậy?" - Tưởng Phẩm Nhất lo lắng hỏi .


      Phó Dục Thư nhìn về phía trước : "Lốp xe bị thủng, có gì lớn, xuống xe thay là được, chắc là do Cổ Lưu Thâm làm."


      "... sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ?" - Tưởng Phẩm Nhất biết nên sao. gì có thể biểu đạt được tâm trạng của lúc này.


      Lần này Phó Dục Thư xuống xe quên khóa cửa lại, tránh để Tưởng Phẩm Nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. nhanh chóng thay vỏ xe, cố gắng tranh thủ làm nhanh nhất có thể vì an lòng để mình Tưởng Phẩm Nhất trong xe.


      Sau khi thu dọn xong, hai người lại lần nữa lên đường thăm Tưởng Thặng.


      Đối với hành động trêu đùa khi nãy của Cổ Lưu Thâm, chắc chắn camera giám sát gần đây có quay lại. Nhưng điều này cũng đủ làm được gì Cổ Lưu Thâm cả. Cho dù quay được cũng chẳng có ích gì. nay điều cần nhất là phải nắm được chứng cớ phạm tội, đưa ra để pháp luật trừng trị.


      ra trong khoảng thời gian này vụ án Hòe Viên có tiến triển rất lớn. Thông qua tin tức điều tra từ chỗ Tưởng Thặng, cảnh sát cơ bản biết được đầu dây mối nhợ của những người trong Hòe Viên, hơn nữa bắt giam toàn bộ để tránh xảy ra tình trạng có người bỏ trốn.


      Hòe Viên mới được xây dựng khoảng mấy mươi năm trước. Khi đó người mấy nhà xây dựng chỗ này đều là dân trộm mộ. Cổ Gia là kẻ cầm đầu, những người khác chỉ là phụ, thu hoạch được rất nhiều đồ cổ quý phi pháp. Những người này mai danh tích ở Hòe Viên, sống cuộc đời tách biệt với bên ngoài, dự định từ từ cẩn thận bán những món đồ cổ kia để hưởng thụ cuộc sống ăn sung mặc sướng.


      Tuy nhiên khi liên quan đến tiền bạc, chuyện gì cũng phức tạp lên. Mấy nhà bọn họ cũng ngoại lệ. Chia chác đồng đều dẫn đến mọi người dần dần chia rẽ. Có mấy nhà nhớ tình cảm cũ dự định ngậm bồ hòn cho qua, lập tức dọn qua lại với Cổ gia nữa. Nhưng người Cổ gia lo lắng sau khi bọn họ rời khỏi Hòe Viên mật báo nên cho phép họ dọn , còn nhốt bọn họ ở nơi cất giấu bảo tàng dưới cây hòe, tra tấn họ để cảnh tỉnh sai lầm của mình, tự kiểm điểm với vị thần bị bọn họ phản bội.


      Mấy nhà trộm mộ này thờ riêng vị thần của mình, mỗi lần trước khi xuống lòng đất đều cầu khấn thần linh phù hộ, nhiều năm qua vẫn chưa từng thay đổi. Bọn họ có hàng nghìn hình phạt kỳ lạ để tra tấn người phản bội, những người bị giam ở đây có thể là chịu đủ mọi hành hạ.


      Bởi vì chuyện này nên những người còn lại dám nhắc đến việc dọn khỏi Hòe Viên. Mà con cái của những người bị giam giữ hành hạ kia đều hi vọng có thể cứu được cha mẹ họ ra. Bọn họ tìm Cổ gia thương nghị chỉ lần, nhưng dù bọn họ hứa bỏ qua hết tất cả, Cổ gia vẫn khăng khăng chịu thả người. Cho đến khi những người này bị hành hạ đến chết mới được trả về cho người thân của họ để răn đe.


      Lúc những người này nhận được thi thể của cha mẹ mình, những thi thể kia cũng bị tra tấn đến mức độ chẳng ai đành lòng nhìn. Bọn họ chỉ còn cách sửa soạn sạch cho cha mẹ, trang điểm lại cho người chết, thay quần áo mới, chụp lại những di ảnh, quay lại phim. Đây chính là lai lịch của những cuộn băng cổ xưa mà Phó Dục Thư xem lúc trước.


      Bởi vì người thân bị chết oan, thân phận của bản thân lại khiến họ thể cầu cứu cảnh sát, nhiều năm bị áp bức khiến cho họ dám phản kháng lại Cổ gia. Dần dà tích tụ thành căm hận, những người này liền tự sát xem như là giải thoát.


      Chờ con cái đều trưởng thành cần mình chăm sóc nữa, bọn họ liền cùng nhau tự sát trong nhà, thanh thản bình yên giống như được hồi sinh. Ông bà của Tưởng Phẩm Nhất cũng là trong những người đó.


      Bản thân Tưởng Thặng vẫn muốn thoát khỏi Hòe Viên, báo thù cho người thân. Nhưng ông lại lo lắng sau khi mình thất bại liên lụy đến Tưởng Phẩm Nhất. Trong lòng ông có ý nghĩ giống như cha mẹ, luôn cảm giác rằng trước mắt chỉ có thể bảo vệ cho con an toàn, sau khi lớn lên tự giải thoát bằng cách tự sát.


      Nhưng khác với quá khứ chính là người thừa kế Cổ gia lại thích con của ông. Cổ An Hòa thậm chí còn tỏ vẻ bằng lòng tính toán hiềm khích lúc trước, chia sẻ của cải với bọn họ. Chỉ cần Tưởng Thặng trung thành với ông ta, gả con mình cho con trai ông ta là được.


      Khi đó Tưởng Tặng cũng nghĩ đến thù hận bao đời có nên liên lụy tiếp đến thế hệ này nữa hay ? Nếu như con ông có được cuộc sống tốt, ông có nên tiếp tục ôm mối hận thù mãi thôi?


      Vợ ông kiên quyết chịu gả con cho Cổ gia gây gỗ trận ầm ĩ với ông, khiến cho Cổ gia cũng biết được. Trong đêm vợ ông gần như bị điên, thần trí , thấy ai cũng nhận ra. Ông đành phải đưa vào viện điều dưỡng tâm thần, cũng vì vậy tránh được kiếp số.


      Sau đó Tưởng Thặng thỏa hiệp, bởi vì ông thấy Cổ Lưu Thâm đối xử với con mình tệ. Dường như con ông cũng ác cảm với đối phương. Nếu như bọn họ có thể vui vẻ, có lẽ con đường tương lai của Tưởng Phẩm Nhất dễ chịu hơn ông nhiều. Dù sao đó là người thừa kế của Cổ gia, nếu như có thể sinh con cho Cổ Lưu Thâm, cuộc sống tốt hơn hẳn.


      Có điều là bọn họ chẳng ai nghĩ đến Phó Dục Thư dọn vào Hòe Viên.


      Tưởng Thặng vì con đồng thời cũng vì thế khó của bản thân nên phải biến thành đồng lõa với Cổ gia ra tay độc ác với Phó Dục Thư và cả những người bên ngoài dọn đến Hòe Viên. Ông phải tự nguyện mà là bị ép buộc, hơn nữa thái độ rất hợp tác, nếu sau này biểu tốt có kết quả tệ như sống ở Hòe Viên.


      thực tế, ngay cả Tưởng Phẩm Nhất cũng thấy lao tù là nơi tốt. Nhìn theo hướng nào đó, cha vào tù chính là khôi phục lại tự do.


      Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất đến thăm Tưởng Thặng, bất ngờ gặp Hàn Cẩn Du cũng ở đây.


      Dường như ta đến thẩm vấn những hộ gia đình khác trong Hòe Viên, ngoại trừ Cổ Lưu Thâm bị điều tra và được thả ra, những hộ gia đình khác bị nhốt ở đây đều hợp tác. tại toàn bộ Hòe Viên bị phong tỏa, chỉ còn lại khu trống .


      Nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư đến, Hàn Cẩn Du cong môi cười tỏ vẻ thân thiết với họ. Nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng hơi là lạ.


      Ngẩng đầu nhìn Phó Dục Thư, Tưởng Phẩm Nhất ngầm hỏi ý kiến , biết nên chuyện với Hàn Cẩn Du thế nào. Mà có số chuyện ra chẳng cần quan tâm, bởi vì Phó Dục Thư phản ứng trước rồi.


      Đàn ông với đàn ông, độ mẫn cảm phát tình địch cũng thua gì phụ nữ với phụ nữ. Chỉ dấu hiệu cũng có thể cảm nhận được, huống chi là Phó Dục Thư có EQ rất cao.


      Bắt gặp Hàn Cẩn Du nhìn Tưởng Phẩm Nhất thêm vài lần, Phó Dục Thư liền chắn trước mặt bắt tay với Hàn Cẩn Du. khẽ ngước mắt nhìn chằm chằm người đối diện. Tuy cách cặp kính, cũng có thể cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn nơi đáy mắt .


      "Cục trưởng Hàn, lại gặp nhau rồi." - Phó Dục Thư nhạt nhẽo cất lời, tuy trong ánh mắt có nhiều giễu cợt nhưng vẻ mặt lại hết sức thản nhiên.


      Hàn Cẩn Du nắm tay khẽ lắc lắc, lòng hiếu thắng gần như lộ ra trong mắt: "Giáo sư Phó, mấy ngày gặp phong thái càng hơn hẳn."


      Tưởng Phẩm Nhất ở bên cạnh nhìn bọn họ chào hỏi nhau, cảm giác được trong ánh mắt họ có tia lửa bắn ra tung tóe, vô cùng kịch liệt.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50



      Chào hỏi Hàn Cẩn Du xong, Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất vào gặp Tưởng Thặng. Tưởng Thặng được cảnh sát dẫn ra gặp họ sắc mặt tốt hơn lúc ở Hòe Viên nhiều, khí chất cũng còn u ám như lúc trước, cả người như thay hình đổi dạng thậm chí khóe môi còn mang theo nét cười khẽ.


      Nhìn thấy cha thay đổi như vậy, trong lòng Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy rất vui. Điều này dường như hơi khác người, bởi vì ràng là cha phải ở tù khá lâu nhưng hai cha con bọn họ lại giống như gặp được chuyện tốt. Nếu như bị người hiểu việc nhìn thấy chắc là họ bình thường.


      "Ba."


      Tưởng Phẩm Nhất ngồi vào ghế cầm lấy điện thoại chuyện với cha, tay vô thức đặt lên tấm kiếng. Tuy thể chạm vào cha nhưng cảm giác gần gũi hơn rất nhiều.


      Tưởng Thặng ôn hòa nhìn Tưởng Phẩm Nhất, dịu dàng hỏi thăm: "Phẩm Nhất, gần đây con sống thế nào?"


      Phó Dục Thư khẽ chớp mắt, có lẽ Tưởng Thặng còn chưa biết chuyện Tưởng Phẩm Nhất từng bị Cổ Lưu Thâm bắt cóc. Gần đây Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần nhớ lại chuyện trước kia, ngày Cổ Lưu Thâm bị bắt còn xa nữa. Tin rằng sau này họ có thể sống yên ổn rồi.


      "Con rất khỏe." - Tưởng Phẩm Nhất nghẹn ngào cố nén nước mắt lại - "Còn ba?"


      Tưởng Thặng thở hắt hơi: "Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ba chưa từng nhõm như bây giờ, con cần lo lắng cho ba." - Ông hơi ngừng lại, hỏi - "Mẹ con thế nào rồi?"


      Tưởng Phẩm Nhất : "Con đón mẹ về nhà ở với con rồi."


      Tưởng Thặng nhìn Phó Dục Thư cái rồi : "Bây giờ con sống chung với Phó Dục Thư à?"


      "... Dạ." - Tuy có do dự nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn thừa nhận.


      Tưởng Thặng cũng gì, gật đầu: "Cũng tốt." - Dứt lời, ông tiếp với - "Ba muốn vài lời với Dục Thư."


      Tưởng Phẩm Nhất nhường chỗ cho Phó Dục Thư, đứng phía sau lưu luyến nhìn cha. Phó Dục Thư cầm điện thoại, chào hỏi Tưởng Thặng, sau đó trò chuyện với ông. Tưởng Phẩm Nhất đứng phía sau nghe cụ thể họ chuyện gì qua điện thoại, nhưng nhìn sắc mặt của Phó Dục Thư nghiêm túc còn cha ngừng, hẳn là chuyện quan trọng.


      ra cũng chẳng xem là chuyện quan trọng gì, chỉ là chút cảm khái cá nhân của Tưởng Thặng về những người bạn già nhiều năm vẫn sống chung với nhau và chuyện Cổ An Hòa trói buộc mọi người ở Hòe Viên. Ông vô cùng cảm khái.


      " nhiều năm như vậy ai có can đảm chống lại Cổ gia, hà hiếp từ năm này qua năm khác khiến người người ở Hòe Viên mất dũng cảm. Tôi nghĩ những người chết kia chắc cũng từng muốn chống lại nhưng chẳng qua là người thân nằm trong tay Cổ gia nên họ bị bó buộc, cách nào làm trái lệnh Cổ gia. Dần dà hình thành thói quen nô lệ, ngay cả tôi theo thời gian cũng dần dần biến thành như vậy. May là có cậu xuất " - Tưởng Thặng thở dài - "Ban đầu lúc Phẩm Nhất gạt tôi giải sầu tôi biết nó muốn tìm cậu. Nó còn trẻ, vẫn còn sức lực và can đảm để đấu tranh. Nhưng tôi già, còn năng lực kia nữa. Sau đó tôi luôn nghĩ quyết định của tôi là đúng hay sai. Cho đến hôm nay tôi mới khẳng định chắc chắn là tôi làm đúng."


      Phó Dục Thư khẽ rũ mắt, lông mi dài tạo nên bóng râm dưới mắt . mặc bộ đồ tây màu đen đơn giản nhất, tư thái tao nhã cao quý ngồi ghế, cặp mắt kính gọng sống mũi tăng thêm khí chất nho nhã của . là học giả, có học thức uyên bác. Trình độ và từng trải của khiến có đượ tư thái điềm đạm và nổi bật mà rất nhiều người có. Có con rể như vậy còn gì để phàn nàn.


      "Cậu có bận lòng việc Phẩm Nhất có người cha tù tội như tôi ? Có để tâm đến việc nó từng có gia đình như vậy ?"


      Tưởng Thặng ra nỗi lo lắng của mình, rốt cuộc xã hội này rất thực tế, khó tránh khỏi việc sau khi Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất kết hôn xuất vấn đề như vậy. Đến lúc đó mình Tưởng Phẩm Nhất ở ngoài có chỗ nương tựa, tất nhiên chịu thiệt thòi.


      Ngoài ra còn cha mẹ Phó Dục Thư, hỏi câu này chẳng phải là hỏi đến cha mẹ sao?


      Phó Dục Thư cũng hiểu được nỗi lo lắng của Tưởng Thặng. phải là ông lo vô lý, cá tính quyết liệt của Tưởng Phẩm Nhất đúng là rất hòa hợp, nhưng cho rằng mình và xảy ra mâu thuẫn kịch liệt gì.


      " có ạ."


      Từ đầu đến cuối ngoại trừ chào hỏi, Phó Dục Thư chỉ ba chữ này, tất cả đều là Tưởng Thặng .


      Sau khi những hộ bị bắt giam ở Hòe Viên tiếp nhận điều tra, đầu mối vụ án càng lúc càng ràng. Những cái chết ly kỳ của người bên ngoài dọn đến cùng với những vụ án vô duyên vô cớ tự sát của người trong Hòe Viên đều được làm sang tỏ. Cổ Lưu Thâm bị những người khác ở Hòe Viên tố cáo nên bị truy nã. Trí nhớ của Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần hồi phục, rốt cuộc là ai bắt cóc và làm chuyện gì với , đều từ từ nhớ lại.


      Hàn Cẩn Du nghe Tưởng Phẩm Nhất tự thuật cảm thấy vô cùng tò mò với gặp phải chuyện đáng sợ như vậy nhưng lại bình tĩnh đến thế này. ta cũng gì thêm, căn dặn nhân viên sửa sang lại lời khai của Tưởng Phẩm Nhất, cho ký tên và lăn dấu tay rồi điều tra vụ án.


      Việc khẩn cấp trước mắt là mau chóng bắt được Cổ Lưu Thâm. Đó là nhân vật rất nguy hiểm, có năng lực phản trinh sát rất cao. Sau khi Hòe Viên bị niêm phong vẫn chưa từng trở về. Căn cứ vào đầu mối Phó Dục Thư cung cấp từng thấy xuất ở đoàn kịch thành phố Bình Giang, bọn họ lấy hết đoạn phim ghi hình ở đó, tiến hành điều tra xét hỏi trong phạm vi lớn.


      Chuyện đến đây rất an toàn, phần lớn vấn đề đều được giải quyết, chỉ thiếu là chưa bắt được tội phạm chủ chốt đưa ra công lý để pháp luật trị tội.


      ra thoạt nhìn những chuyện này cũng khó giải quyết như vậy. Sao quá khứ ai nghĩ đến việc báo cảnh sát chứ? Là do bị tiền của phi pháp cám dỗ hay là bởi vì có can đảm đối mặt với cảnh sát? Hay là lo tóm gọn mẻ người của Cổ gia, ngược lại tiền mất tật mang?


      Tóm lại nghìn người có nghìn lý do, mỗi người đều có bí mật của mình, chúng ta thể nào biết được. Trong hoàn cảnh này, mỗi người chỉ cần biết trong lòng mình nghĩ thế nào là được.


      Cuộc sống gần như trở lại bình thường, Tưởng Phẩm Nhất dự định khai giảng lớp học múa. Nhưng muốn dạy ở đoàn kịch nữa muốn tìm nơi gần nhà, như vậy có thể để mẹ theo mình xem dạy học, chừng có thể giúp đỡ cho bệnh tình của mẹ.


      Gần đây bệnh của mẹ dường như khá hơn nhiều, có lúc thậm chí chủ động nấu cơm, cũng hỏi là ai nữa. Điều này khiến Tưởng Phẩm Nhất vô cùng vui mừng, còn có chút hơi đắc ý. Buổi tối cũng ngủ chung phòng với Phó Dục Thư mà ngủ luôn trong phòng mẹ, muốn để mẹ nhanh chóng hồi phục hoàn toàn. Như vậy có thể kể hết toàn bộ câu chuyện ẹ, để mẹ thăm ba.


      Sau khi biết nội tình Hòe Viên, Tưởng Phẩm Nhất vô cùng chìu ý mẹ. Bà vì bảo vệ , để gã cho Cổ Lưu Thâm nên mới phát bệnh đến độ phải vào viện điều dưỡng. Ở nơi đó nhiều năm như vậy có người thân làm bạn, chắc hẳn rất quạnh.


      Phó Dục Thư có thể hiểu cho tấm lòng hiếu thảo của Tưởng Phẩm Nhất, nhưng bị lạnh nhạt như vậy cũng có chút thoải mái. Có điều thể mở miệng ra là mình ghen tị với mẹ vợ, cho nên đành phải tìm việc khác để làm, để tâm quá nhiều vào chuyện này.


      là công việc ra cũng chỉ ở nhà, bởi vì thể cách quá xa Tưởng Phẩm Nhất. ngày Cổ Lưu Thâm còn chưa bị bắt ngày vẫn thể thả lỏng.


      Phó Dục Thư lúc còn dạy cũng từng có vài học sinh ở thành phố Bình Giang. Nhân dịp nhàn rỗi nên sắp xếp lại nhà mình thành phòng thí nghiệm, kêu vài học sinh nghỉ đông đến cùng nhau nghiên cứu.


      Đám học sinh đều vô cùng tích cực, mỗi ngày đều đúng giờ đến nhà giáo sư Phó làm nghiên cứu. Trong khoảng thời gian ngắn nhà giáo sư Phó có thể là đông như trẩy hội.


      Có điều là nhà bỗng náo nhiệt như vậy khiến Tưởng Phẩm Nhất thích ứng kịp. bắt đầu nghĩ lại xem có phải mình đối với Phó Dục Thư chu đáo, nên mới rảnh rỗi làm nghiên cứu tiếp.


      Nhớ lại nguyên nhân lớn nhất dẫn đến vụ ly hôn của và Nhậm Hi, Tưởng Phẩm Nhất hơi lo lắng chìm đắm trong nghiên cứu nữa. Cho nên tuy phản đối, nhưng vẫn vô cùng chú ý đến từng hành động của .


      Trong đám học sinh của Phó Dục Thư có nữ tiến sĩ tên là Đoàn Linh Bát, Tưởng Phẩm Nhất thích này nhất.


      Đầu tiên tuy năm mới qua, thời tiết ấm lên từng ngày, nhưng ràng vẫn còn rất lạnh. Vậy mà mỗi lần ta đến đều ăn mặc phong phanh, trang điểm xinh đẹp, hoàn toàn giống đến làm nghiên cứu, cũng biết là cho ai xem.


      Tiếp theo là mỗi khi Tưởng Phẩm Nhất vào đưa trái cây và thức uống lúc bọn họ làm thí nghiệm, ta luôn ra vẻ " biết đừng đụng lung tung", hoàn toàn xem là "sư mẫu".


      Tưởng Phẩm Nhất biết Phó Dục Thư có biết chuyện này hay . Dù sao cũng thích Đoàn Linh Bát, lúc này lúc hỏi han đều kề sát Phó Dục Thư. Phó Dục Thư nghiêng người né tránh ta lại cố tình kề sát tiếp, biết xấu hổ.


      Đúng, là biết xấu hổ. như vậy có thể hơi khó nghe nhưng ta dám làm chắc cũng chẳng ngại người khác khó nghe đâu. Khoảng vài ngày sau, buổi tối Tưởng Phẩm Nhất cũng thèm quan tâm Phó Dục Thư, lúc vào phòng giả vờ ngủ, lúc đòi hỏi giả chết. làm chiến tranh lạnh, hi vọng có thể phát giác ra có chỗ ổn.


      Nhưng suy nghĩ của đàn ông hoàn toàn ngược lại với phụ nữ. ra Phó Dục Thư cũng mệt mỏi, làm nghiên cứu rất hao tổn trí não, chỉ nghỉ ngơi thể lực là có thể khôi phục. cũng rất phiền lòng, sau đó lại bị Tưởng Phẩm Nhất cự tuyệt đủ kiểu, cho rằng vì chuyện của mẹ nên có tâm trạng với . Cho nên đè nén tất cả ra.


      Như vậy Phó Dục Thư còn tưởng là mình nhân nhượng , hề biết rằng Tưởng Phẩm Nhất sắp bị làm cho tức chết rồi.


      Hôm đó, mấy học sinh đến "làm" như thường lệ, Tưởng Phẩm Nhất nảy sinh ý nghĩ làm khó Đoàn Linh Bát, ăn mặc mộc mạc ra vẻ vợ hiền nữa. lôi chiếc váy lâu mặc, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm kỹ càng lông mày, mắt, môi bỏ sót chỗ nào. Trang điểm tỉ mỉ khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của càng thêm lộng lẫy hơn người. Dáng vẻ đàn chị sắc sảo thể khinh thường càng khí khái mạnh mẽ. mặc chiếc váy có cổ, chân mang giày cao gót màu đen, trang bị đầy đủ từ đầu đến cuối.


      Lúc xuống lầu, chính là lúc Phó Dục Thư mở cửa cho đám học sinh, tư thái tao nhã tay đặt thanh vịn cầu thang, mặt lanh tanh xuống. Bước chân từ tốn, eo thon duyên dáng, giày cao gót vang vang nhịp nhàng. Đến khi Phó Dục Thư và đám học sinh ngang qua thang lầu, trùng hợp nhìn thấy bước xuống khúc quanh.


      Mái tóc đen quyến rũ xõa bên vai, khuôn mặt tuyệt đẹp và vóc dáng thướt tha khiến người ta dời mắt được. Hơn nữa ánh mắt thờ ơ lười nhác từ từ lướt qua đám người, sau đó liền hờ hững cất bước vào phòng bếp hoàn toàn nhìn bọn họ. Dáng vẻ khác xa khi xưa khiến tất cả mọi người đều sững sờ.


      Kinh ngạc nhất phải kể đến Phó Dục Thư, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn theo mãi bóng dáng Tưởng Phẩm Nhất biến mất, miệng há ra như định gì đó với nhưng ngờ lướt qua mình, để ý đến bất cứ ai. Trong lòng rất hụt hẫng.


      Đoàn Linh Bát bị dáng vẻ xinh đẹp lớn lối của Tưởng Phẩm Nhất làm cho hơi nhục chí, nhưng vẫn đến bên cạnh Phó Dục Thư: "Thầy ơi, chúng ta thôi."


      Phó Dục Thư nhìn ta, vẫn đứng yên nhìn theo mãi bóng dáng biến mất của Tưởng Phẩm Nhất. Giây lát sau mới nhíu mày : "Các em làm trước , chút thầy đến."


      Dứt lời, bỏ lại bọn họ đến phòng bếp. Đoàn Linh Bát và những học sinh khác trợn tròn mắt đứng chôn chân tại chỗ. Nhìn lại chiếc váy ngắn màu đen xinh đẹp ta mặc, nhất thời cảm thấy mình bại dưới tay Tưởng Phẩm Nhất rồi.


      Đôi chân Tưởng Phẩm Nhất vừa dài vừa thẳng vừa mịn, muốn khiêm tốn cũng khiêm tốn được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :