1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hòa quyện - Sylvia Day (23 Chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14




      Tim đập thình thịch, tôi vội vàng tắt chuông cái điện thoại của Gideon rồi cất hẳn vào ngăn có dây kéo trong túi xách. Tôi nhìn quanh xem còn có thứ gì bất thường phải giấu nữa . Và tôi nghĩ tới bó hoa và tấm thiệp trong phòng ngủ.

      Nhưng nếu có lệnh khám nhà họ thể tự tiện vô tới đó được.

      Tôi chạy vào đóng cả cửa phòng tôi lẫn phòng Cary lại. Lúc chuông cửa reo, tôi vẫn còn thở hổn hển, nên cố bước chậm lại, hít hơi rất sâu rồi mới mở cửa.

      “Xin chào thanh tra.”

      Thanh tra Graves, người phụ nữ rất cao, ốm, có gương mặt khắc khổ và đôi mắt xanh lanh lợi dẫn đầu. Theo sau là người đồng nghiệp Michna, lớn tuổi hơn, ít , đầu hói, bụng phệ. Giữa họ dường như có phân công rất ràng: Graves tấn công dồn dập với hàng tá câu hỏi khiến đối tượng bận rộn và mất cảnh giác, trong khi Michna để ý quan sát mọi thứ còn lại. Với cách đó hẳn họ làm việc khá hiệu quả.

      “Chúng tôi vào nhà được , Tramell?” Câu hỏi của Graves nghe gần như lời cầu. Bà ta buộc mái tóc nâu xoăn lên cao, mặc cái áo khoác che khẩu súng ngắn đeo bên mình, tay cầm cặp táp.

      “Dĩ nhiên rồi.” Tôi mở rộng cửa ra. “Hai vị dùng nước hay cà phê ?”

      “Cho tôi xin nước nhé.” Michna lên tiếng.

      Hai người bước vào nhà, đứng chờ ở bàn ăn trong khi tôi qua tủ lạnh lấy nước. Graves nhìn tôi rời mắt, trong khi Michna đảo mắt khắp xung quanh.

      vừa làm về hả?” Ông ta hỏi.

      Tôi thừa biết là họ có câu trả lời, nhưng vẫn đáp. “Vừa về được vài phút thôi. Các vị muốn vô phòng khách ?”

      “Ở đây được rồi.” Graves ngắn gọn, đặt cái cặp táp lên bàn. “Nếu phiền, bọn này chỉ muốn hỏi vài câu và đưa xem mấy tấm hình thôi.”

      Tôi chết điếng. Chẳng lẽ lại là hình Nathan chụp tôi? Hay biết đâu có thể là hình trường lúc chết, hay thậm chí cả hình giải phẫu tử thi? Chắc phải rồi.

      “Về việc gì vậy?”

      “Vừa có thêm số manh mối có thể liên quan tới cái chết của Barker.” Michna đáp. “Chúng tôi tiến hành điều tra, biết đâu giúp được gì đó.”

      Tôi hít hơi dài, run run. “Sẵn lòng thôi, nhưng tôi biết liệu mình có ích .”

      có biết ai tên Andrei Yedemsky ?” Graves hỏi.

      Tôi nhíu mày. “. Ai vậy?”

      Bà ta lấy từ cặp táp ra xấp hình để trước mặt tôi. “Là người này đây. gặp ta lần nào chưa?”

      Tôi run rẩy cầm lấy tấm hình đầu tiên kéo lại gần. Trong hình là người đàn ông mặc áo măng tô, gì đó với người khác khi chuẩn bị bước lên xe. ta khá đẹp trai, mái tóc vàng óng, da rám nắng. “Tôi biết người này. ta cũng chẳng phải thuộc dạng người gặp xong rồi dễ quên.” Tôi ngước nhìn Graves. “Mà tôi có nên biết ta ?”

      “Ở nhà có rất nhiều hình của , toàn hình chụp lén những lúc ngoài đường. Barker cũng có mấy tấm hình giống vậy.”

      “Tôi hiểu, ta có được bằng cách nào?”

      “Có thể là từ Barker.” Michna đáp.

      “Yedemsky khai như vậy hả? Mà tại sao Nathan lại đưa hình của tôi cho ?”

      “Yedemsky khai gì cả. chết rồi. Bị mưu sát.” Graves trả lời.

      Đầu tôi nhức như búa bổ. “Tôi hiểu gì cả. Tôi hề quen biết người này, và cũng biết lý do tại sao lại biết tôi.”

      “Andrei Yedemsky là thành viên của nhóm tội phạm Nga.” Michna giải thích. “Ngoài buôn lậu rượu và vũ khí ra bọn chúng còn bị nghi ngờ buôn bán phụ nữ nữa. Rất có thể Barker thương lượng để bán cho chúng.”

      Tôi giật mình lùi lại bước, lắc đầu, chưa kịp hiểu ông ta vừa gì. Chuyện Nathan theo dõi tôi tôi hiểu được, vì lúc nào cũng căm ghét tôi, căm ghét chuyện cha lấy vợ lần nữa chứ ngồi khóc thương mẹ suốt đời. căm thù tôi vì khiến bị đưa giam lỏng để điều trị, và vì lấy mất năm triệu đô tiền bồi thường mà lẽ ra là tài sản thừa kế của . Nhưng tội phạm Nga? Rồi đường dây buôn người? Chuyện đó vô cùng khó hiểu.

      Graves lật xấp hình lựa ra tấm chụp cái vòng đeo tay bằng bạch kim nạm ngọc bích. Trong hình, cái vòng được đặt cạnh cây thước hình góc vuông, cho thấy là do cảnh sát chụp.

      có nhận ra vật này ?”

      “Có. Cái vòng đó của mẹ Nathan. cho sửa lại để đeo vừa tay mình, và lúc nào cũng đeo hết.”

      “Lúc chết Yedemsky đeo cái vòng này tay.” Graves nhấn nhá. “Chắc là chiến lợi phẩm.”

      “Từ cái gì?”

      “Từ việc giết Barker.”

      Tôi nhìn Graves chằm chằm. Bà ta biết mà. “Ý bà là Yedemsky có thể là thủ phạm giết Nathan hả? Vậy ai giết Yedemsky?”

      Bà ta nhìn thẳng vào mắt tôi, hiểu tôi nghĩ gì. “ bị đồng bọn sát hại.”

      “Các vị chắc chứ?” Tôi muốn khẳng định là Gideon có liên quan tới chuyện này. Đúng là giết người vì tôi, nhưng bao giờ giết người để trốn tội.

      Michna hơi nhăn mặt khi tôi hỏi câu đó. Graves trả lời. “Khẳng định là như vậy. Chúng tôi có chụp được hình làm bằng chứng hẳn hoi. đồng bọn của Yedemsky trả thù khi biết Yedemsky có quan hệ với con vị thành niên của gã này.”

      Hy vọng lóe lên, nhưng theo sau đó là nỗi sợ hãi rụng rời. “Vậy bây giờ tính sao?”

      có biết ai có liên quan tới đường dây tội phạm Nga ?”

      “Chúa ơi, có.” Tôi ngay. “Tôi biết gì về thế giới đó cả, mà tôi cũng hình dung được tại sao Nathan lại có quan hệ với bọn họ. Nhưng… đúng là biết bao nhiêu năm rồi tôi có liên lạc với Nathan, nên cũng khó …”

      Tôi đưa tay xoa chỗ đau nhói ngực. “Tôi muốn quên hết tất cả mọi chuyện này . Tôi muốn cuộc sống của mình bị Nathan phá hoại nữa. Chuyện đó có bao giờ xảy ra ? Liệu ta, dù chết rồi, có còn tiếp tục ám ảnh tôi nữa hay ?”

      Graves nhanh tay cất xấp hình vào cặp, mặt vẫn lạnh như tiền. “Chúng tôi làm hết những gì có thể. Từ giờ trở là tùy thuộc vào bản thân .”

      Tôi có mặt ở CrossTrainer lúc sáu giờ mười lăm, vì lỡ hẹn với Megumi và áy náy vì vụ hủy kế hoạch ngày hôm trước. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy trong người rất bồn chồn, khó chịu, nếu vận động chắc phát điên mất. Ngay khi hai vị thanh tra khỏi tôi có nhắn tin cho Gideon là tối nay muốn gặp , nhưng cho tới khi tôi bỏ túi xách vô tủ giữ đồ vẫn chưa thấy trả lời.

      Cũng như tất cả những thứ Gideon sở hữu, phòng tập rất hoành tráng, cả về kích thước lẫn tiện nghi. Khu phức hợp ba tầng này, trong hàng trăm phòng tập cùng hệ thống cả nước, có đủ hết tất cả mọi thứ người tập thể dục cần, cộng thêm dịch vụ thư giãn và quầy sinh tố.

      Megumi hơi bị choáng ngợp và biết sử dụng số thiết bị, nên nàng tham gia lớp hướng dẫn dành cho khách mới đến lần đầu. Còn tôi bước lên máy, bộ nhanh lúc để khởi động rồi bắt đầu chạy. Khi vào nhịp, tôi để đầu óc mình trôi theo từng sải chân.

      Liệu tôi và Gideon được tự do để xây dựng cuộc sống mới hay chưa? Vì sao? Làm cách nào đây? Tôi cứ mải đếm từng câu hỏi mà mình hỏi Gideon, và hy vọng cũng biết gì như tôi. thể nào có liên quan tới cái chết của Yemensky được. Tôi tin làm chuyện đó.

      Tôi cứ thế chạy tới khi hai chân mỏi nhừ, mồ hôi chảy thành dòng người và buồng phổi đau buốt.

      Cuối cùng tôi ngừng lại khi Megumi đứng ngay sát bên, vẫy vẫy tay trước mặt tôi. “Mình hoàn toàn bị ấn tượng rồi. Bồ khỏe như cái máy vậy.”

      Tôi chạy chậm lại, rồi chuyển sang bộ trước khi ngừng hẳn. Xong tôi cầm cái khăn với chai nước lên, bước xuống sàn, thấm thía dần hiệu quả của cú vận động lâu và nặng đó.

      “Mình ghét chạy bộ ghê.” Tôi thú nhận. “Còn bồ tập thế nào?”

      Ngay cả khi mặc đồ tập thể dục Megumi cũng rất sành điệu. nàng mặc áo ba lỗ màu vàng nhạt có đường viền xanh da trời rất tiệp với cái quần thun ôm sát người. Cả bộ đồ hợp thời trang và tươi sáng, đúng phong cách mùa hè.

      Megumi huých vai tôi. “Bồ làm mình xấu hổ quá. Nãy giờ mình chỉ vòng vòng ngắm nghía mấy chàng đẹp trai thôi. Người hướng dẫn cho mình rất khá, nhưng phải chi được chàng kia chăm sóc tốt hơn.”

      Tôi nhìn theo hướng tay . “Đó là Daniel. Muốn giới thiệu với cậu ấy ?”

      “Muốn!”

      Tôi với Megumi qua chỗ tấm thảm khu vực giữa phòng, vẫy tay khi Daniel cũng vừa ngước lên nhìn thấy hai đứa. Megumi vội tháo dây buộc tóc ra, dù tôi nghĩ có buộc lên nhìn cũng đẹp. nàng có làn da rất đẹp và cái miệng xinh xắn đáng ganh tị.

      “Chào Eva, rất vui gặp lại .” Daniel bắt tay tôi. “ đưa ai cùng vậy?”

      “Đây là bạn tôi, Megumi. ấy mới đến lần đầu tiên.”

      “Hồi nãy tôi thấy tập với Tara.” Daniel nở nụ cười hết cỡ với Megumi. “Tôi là Daniel, nếu cần giúp gì cứ gọi tôi nhé.”

      “Tôi nhớ câu đó.” Megumi khi bắt tay Daniel.

      “Rất sẵn lòng. có đề ra mục tiêu cụ thể nào cho việc tập thể dục ?”

      Khi hai người bắt đầu trò chuyện, tôi đưa mắt nhìn quanh tìm xem có gì đơn giản để tập đỡ trong lúc chờ đợi . Nhưng thay vào đó ánh mắt tôi gặp phải thứ khác quen quen.

      Tôi vắt khăn lên vai, nhìn nàng phóng viên mình vốn ưa gì. Hít hơi dài, tôi bước tới chỗ đẩy tạ. Mái tóc nâu tết thành bím, cặp chân dài phô ra dưới cái quần ngắn, bụng phẳng lì, chắc nịch. nàng nhìn rất ổn. “Chào Deanna.”

      “Đáng lẽ tôi định hỏi là có tập ở đây thường .” Deanna gác tạ lên rồi đứng dậy. “Nhưng câu đó nghe kịch quá. khỏe , Eva?”

      “Tôi khỏe. Còn ?”

      Nụ cười của Deanna luôn có cái gì đó làm tôi cảnh giác. “ thấy tức khi Gideon Cross cứ dùng tiền che đậy hết mọi tội lỗi hả?”

      Vậy là Gideon đúng về việc Ian Hager nhận tiền xong là biến mất luôn. “Nếu tôi tưởng là theo đuổi tôi đồng ý với rồi.”

      “Tất cả đều là hết, Eva à. Tôi chuyện với Corinne Giroux.”

      “Vậy hả? Chồng ấy khỏe ?”

      Deanna cười lớn. “Gideon nên thuê quản lý hình ảnh cho ta mới phải.”

      Câu móc gần đúng đó làm tôi cực kỳ khó chịu. “Sao tới thẳng công ty chửi vào mặt ấy. Cho cái tát hay tạt ly nước chẳng hạn?”

      “Có làm vậy ta cũng chả quan tâm đâu. thay đổi được gì hết.”

      Tôi lau mồ hôi, nghĩ bụng Deanna đúng. Tôi thừa biết Gideon hoàn toàn có thể lạnh lùng tàn nhẫn tới mức độ nào. “ biết đâu chừng làm thấy dễ chịu hơn sao.”

      Deanna với lấy cái khăn. “Tôi biết cái gì làm mình dễ chịu hơn. Tập vui vẻ nhé, Eva. Chắc mình gặp lại nhau sớm thôi.”

      nàng thong thả bước . Tôi biết chắc chắn là mưu gì đó, nhưng bực bội vì thể nghĩ ra.

      “Mình xong rồi nè.” Megumi tới. “Ai vậy?”

      quan trọng lắm.” Ngay lúc đó bụng tôi sôi lên, báo hiệu món bò hầm trưa nay bị buổi tập tiêu hóa hết.

      “Tập xong lúc nào mình cũng đói hết. Bồ muốn ăn ?”

      “Được thôi.”

      Hai đứa băng qua phòng tập động đúc để vô khu vực buồng tắm. “Để mình gọi Cary hỏi xem ấy có muốn chung nhé.”

      “Ồ phải rồi.” Megumi liếm môi. “Mình với bồ là mình thấy ta ngon lành lắm chưa?”

      “Rồi, tới mấy lần.” Tôi vẫy tay chào Daniel.

      Vô tới phòng thay đồ, sau khi Megumi thảy cái khăn vô thùng khăn dơ, tôi ngừng lại chút, sờ lên cái logo thêu chữ CrossTrainer trước khi bỏ khăn của mình xuống. Tôi nghĩ tới hai cái khăn treo trong phòng tắm ở nhà Gideon.

      Biết đâu lần sau, tôi gọi cho , rủ ăn tối chung với bạn bè tôi.

      Biết đâu những gì tồi tệ nhất qua hết rồi.

      Hai đứa vô nhà hàng Ý gần đó, rồi Cary với Trey tới, tay trong tay. Bàn của chúng tôi ngay sát cửa kính, nên vừa ăn còn vừa được ngắm thành phố hối hả bên ngoài nữa.

      Cả bọn ngồi đệm lót dưới sàn, uống khá nhiều rượu vang, nghe Cary bình luận về người qua đường. Tôi có thể nhìn thấy tình lấp lánh trong ánh mắt Trey mỗi lần nhìn Cary, và mừng thầm khi Cary cũng công khai âu yếm lại. Thường khi Cary có tình cảm với ai, ấy rất ngại chạm đụng vào người đó ngoài phòng ngủ. Nhưng khi thấy hai người thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, tôi tự thuyết phục mình đó là dấu hiệu của thân mật chứ phải là Cary mất cảm giác.

      ăn Michael lại gọi cho Megumi, nhưng nàng nghe máy. Cary hỏi nàng có phải làm giá , nên Megumi kể đầu đuôi câu chuyện.

      “Nếu ta gọi nữa đưa nghe cho.” Cary .

      “Trời ơi, thôi.” Tôi rú lên.

      sao?” Cary chớp mắt vẻ ngây thơ. “ ấy bận nghe máy được, còn Trey cứ giả bộ ‘đòi hỏi’ lớn tiếng ở bên này.”

      “Đồ quỷ!” Megumi xoa xoa tay. “Michael phải loại người dễ mắc lừa mấy trò đó đâu. Nhưng mà hứa rồi, thế nào sau này cũng có lúc em phải nhờ giúp thôi. Em vốn khá là may mắn với đàn ông mà.”

      Tôi lắc đầu, kín đáo thò tay vô giỏ kiểm tra điện thoại, hơi khó hiểu khi vẫn thấy Gideon trả lời.

      Cary giả giọng quý tộc. “Quý chờ điện thoại của người tình phải ?”

      “Cái gì?” Megumi há hốc miệng. “Bồ hẹn hò với ai mà kể mình nghe hả?”

      Tôi nheo mắt nhìn Cary. “Chuyện phức tạp lắm.”

      “Hoàn toàn có chút gì phức tạp mới đúng.” Cary dài giọng. “Chỉ thuần túy là tình dục thôi mà.”

      “Thế còn Cross sao?” Megumi hỏi.

      “Ai?” Cary giật mình.

      Megumi khăng khăng. “ ta muốn quay lại.”

      Tới phiên Cary trợn mắt nhìn tôi. “Em liên lạc với hồi nào vậy?”

      Tôi lắc đầu. “ ấy gọi cho mẹ. Mà ấy cũng đâu có là muốn quay lại đâu.”

      Cary cười tinh quái. “Vậy em có muốn bỏ người tình bí để quay lại với chàng chạy marathon đó ?”

      Megumi đá chân tôi. “Gideon Cross chạy marathon giường hả? Mà thân hình của ta như vậy đó… Ôi Chúa ơi!” nàng đưa tay phẩy phẩy, làm bộ quạt cho đỡ nóng.

      “Làm ơn đừng có bàn tán chuyện quan hệ trai của em nữa có được ?” Tôi càu nhàu, nhìn qua Trey cầu cứu.

      Trey chen vô. “Mình nghe ngày mai hai người dự buổi ra mắt video ca nhạc hả? Mình tưởng bây giờ mấy vụ đó hết trào lưu rồi chứ.”

      Tôi níu ngay cái phao. “ đó, mình cũng thấy ngạc nhiên nữa.”

      “Và lại còn thêm Brett nữa chứ.” Cary vừa vừa chồm qua phía Megumi, làm ra vẻ bí mật. “Mình gọi ta là chàng đứng sân khấu, hay chàng ngồi ghế sau nhé.”

      Tôi vẩy nước lên người Cary.

      “Trời ơi, Eva, sao vậy? Em làm ướt rồi nè!”

      nữa .” Tôi dọa. “ nữa là chèm nhẹp luôn đó.”

      Khi về tới nhà, lúc mười giờ mười lăm, Gideon vẫn chưa trả lời tin nhắn. Megumi tàu điện ngầm về, còn lại ba đứa tôi tắc xi. Hai chàng trai thẳng vô phòng Cary, còn tôi vẫn đứng trong bếp, phân vân biết có nên chạy qua nhà Gideon tìm .

      Tôi vừa tính lấy chìa khóa Cary bước ra, ở trần, chân đất.

      mở tủ lạnh lấy chai kem tươi, xong quay lại nhìn tôi trước khi vô phòng. “Em ổn ?”

      “Em sao.”

      chuyện với mẹ chưa?”

      “Chưa, nhưng em cũng định vậy.”

      Cary đứng lại, tựa lên bàn. “Có chuyện gì muốn nghe ?”

      Tôi gạt ra. “ về phòng , em sao mà. Có gì mai rồi .”

      “À, mai mấy giờ phải ?”

      “Brett muốn đón mình khoảng năm giờ, qua Crossfire gặp em được ?”

      “Được chứ”. chồm tới hôn lên trán tôi. “Ngủ ngon nha cưng.”

      Tôi chờ nghe tiếng Cary đóng cửa phòng xong mới lấy chìa khóa qua nhà bên cạnh. Ngay khi bước vào gian phòng tối tăm lạnh lẽo, tôi biết có ở đây. Nhưng tôi vẫn xem qua tất cả các phòng, vì muốn cảm thấy… thất vọng.

      Tôi quyết định gọi cho Angus, nên về nhà lấy điện thoại rồi vô phòng ngủ.

      Và bắt gặp Gideon vật vã trong cơn ác mộng.

      Tôi giật mình đóng sầm cửa, khóa chốt lại. nằm giãy giụa giường, lưng cong lên, thở rít qua kẽ răng. người vẫn mặc quần jean với áo thun, nằm đè lên tấm trải, giống như chờ tôi về ngủ quên mất. Cái máy tính bị hất xuống đất, giấy tờ rơi tung tóe xung quanh.

      Tôi lao tới bên , tìm cách đánh thức bị tấn công, vì tôi biết rất ân hận nếu có lỡ làm tôi đau.

      Gideon gầm lên, giọng cực kỳ hung dữ. “ bao giờ. Mày bao giờ đụng vào ấy nữa.”

      Tôi chết điếng.

      Cả người co giật dữ dội rồi cuộn lại, run cầm cập.

      Những thanh đau đớn đó làm tôi tan nát. Tôi trèo lên giường, ôm lấy vai . Ngay lập tức, tôi bị đè ngửa ra, Gideon chồm lên người, ánh mắt vô hồn. Cơn sợ hãi làm tôi tê liệt.

      “Mày biết cảm giác đó như thế nào.” thầm cách cay độc, xoay hông chà xát vào tôi, như lúc hai đứa làm tình.

      Tôi quay qua cắn lên bắp tay , có vẻ như cái cơ bắp cứng cáp đó hề bị suy chuyển gì.

      “Chết tiệt!” Gideon giật tay lại, lúc đó tôi đánh bật ra theo đúng động tác học được từ Parker, rồi vùng thoát thân.

      “Eva!”

      Tôi quay người lại, sẵn sàng thủ thế.

      tuột xuống giường, suýt nữa té nhào vì chưa tỉnh hẳn. “ xin lỗi, ngủ quên mất. Khỉ xin lỗi.”

      “Em sao.” Tôi ráng tỏ ra bình tĩnh. “ bình tĩnh .”

      Gideon đưa tay ôm đầu, thở hổn hển. Mặt bết bát mồ hôi, hai mắt đỏ hoe. “Trời ơi!”

      Tôi bước tới gần, cố xua tan nỗi sợ. Đây là phần trong cuộc sống của hai đứa tôi, và chúng tôi phải đối diện với nó. “ có nhớ nằm mơ thấy gì ?”

      Gideon lắc đầu.

      “Em tin.”

      “Khỉ , em phải…”

      nằm mơ thấy Nathan. có thường mơ như vậy ?” Tôi cầm lấy tay .

      biết.”

      “Đừng có dối em.”

      dối.” nổi giận. “ rất ít khi nhớ lại được giấc mơ lắm.”

      Tôi kéo vô phòng tắm, cố ý bắt di chuyển và suy nghĩ liên tục. “Hôm nay cảnh sát tới tìm em.”

      biết.”

      Giọng khàn khàn làm tôi lo lắng. nằm đây như vậy bao lâu rồi? Nghĩ tới chuyện mình chịu đựng đau đớn trong cơn ác mộng, lòng tôi tan nát. “Họ cũng tới tìm hả?”

      có, nhưng họ có dò hỏi nhiều chuyện.”

      tắm cưng. Xong mình chuyện.”

      ôm lấy mặt tôi, vuốt ve má. “Em làm gì ồn ào vậy, chậm lại thôi.”

      “Em muốn là người ngoài cuộc mỗi lần gặp ác mộng.”

      “Cho mình chút thời gian .” cúi người xuống, áp trán lên trán tôi. “ vừa làm em sợ, cả cũng sợ nữa. Cho hai đứa mình chút thời gian để bình tĩnh lại .”

      Tôi dịu người lại, đặt tay lên ngực trái của .

      Gideon dí mũi vào tóc tôi. “Cho ngửi mùi của em, cảm thấy em bên cạnh, và chấp nhận lời xin lỗi của nhé.”

      “Em sao mà.”

      “Em có sao!” cãi, nhưng giọng vẫn , dỗ dành. “Đáng lẽ nên chờ em ở bên nhà của hai đứa mình.”

      Tôi áp mặt lên ngực , hạnh phúc khi nghe mấy chữ “nhà của hai đứa mình.”

      “Cả đêm nay em chờ tin nhắn của .”

      làm việc trễ.” Gideon đưa tay vô áo, vuốt ve lưng tôi. “Xong qua đây, định làm em ngạc nhiên, rồi làm tình với em…”

      “Em nghĩ có thể là mình được tự do rồi.” Tôi , tay níu chặt áo . “Cảnh sát … Em nghĩ mình sao nữa đâu.”

      “Em tiếp .”

      “Nathan lúc nào cũng đeo cái vòng ở tay.”

      “Cái vòng ngọc bích, rất nữ tính.”

      Tôi ngước nhìn . “Đúng rồi.”

      “Rồi sao nữa?”

      “Cảnh sát tìm thấy cái vòng đó tay của tên tội phạm vừa bị giết chết. Là băng nhóm tội phạm Nga. Họ nghi ngờ nguyên nhân do thanh toán lẫn nhau.”

      Gideon đứng yên, mắt nheo lại. “Vậy nữa hả.”

      “Ừ, kỳ lạ . Họ có tìm thấy ở chỗ tên kia số hình ảnh của em, rồi nào là đường dây buôn bán phụ nữ, nghe khớp với…”

      Gideon đưa tay lên môi tôi. “ thấy lạ là vì Nathan vẫn còn đeo cái vòng đó lúc bỏ .”




      Trong khi tắm, tôi đứng đánh răng, nhìn làm từng động tác cách nhanh nhẹn, thờ ơ và hiệu quả. giống như lúc tôi tắm cho với hai bàn tay vuốt ve đầy thương trìu mến. Chỉ vài phút sau xong, bước ra lấy khăn lau khô cái cơ thể đầy tuyệt vời của mình.

      Rồi bước tới sau lưng, hôn lên gáy tôi. “ có liên hệ gì với thế giới tội phạm cả.”

      Tôi súc miệng xong, nhìn qua tấm gương. “ có thấy bực khi phải giải thích với em ?”

      “Chẳng thà tự còn hơn để em hỏi.”

      “Vậy là có người làm rất nhiều chuyện để bảo vệ đó.” Tôi quay lại đối diện . “Có khi nào là Angus ?”

      đâu. nghe coi tên đó chết như thế nào.”

      Tôi vuốt ve bụng , thích thú nhìn từng cơ bắp cử động dưới mấy ngón tay mình. “ bị đồng bọn trả thù. Cảnh sát vốn theo dõi nên có bằng chứng đầy đủ.”

      “Vậy là do người trong cuộc rồi, có thể là người quen biết với bọn tội phạm, hay quen biết với cảnh sát, hoặc có khi cả hai. Dù là ai nữa, họ chọn đối tượng có động cơ và đằng nào cũng chết để chịu tội thay.”

      “Em quan tâm đó là ai, chỉ cần an toàn là được rồi.”

      Gideon hôn lên trán tôi. “Phải quan tâm chứ, vì để bảo vệ , trước tiên người đó phải biết làm gì.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15




      Khoảng hơn năm giờ sáng, tôi giật mình tỉnh dậy, tâm trí bàng hoàng vì cơn ác mộng. Trong mơ tôi lại thấy tôi và Gideon chia tay nhau. Dù tỉnh dậy rồi nhưng nỗi đơn, khổ sở rất vẫn còn trĩu nặng khiến tôi cứ nằm thao thức. Ước gì có Gideon bên cạnh, tôi lăn qua ôm chặt lấy .

      Đêm hôm qua hai đứa chỉ nằm ôm ấp, âu yếm nhau chứ làm gì cả. phần là vì tôi tới tháng. Tôi nằm cạnh xem tivi đến khi mệt lả rồi ngủ thiếp mất.

      Tôi rất thích những lúc như vậy, hai đứa ở bên nhau, khi ham muốn thể xác chỉ vừa ỉ trong lòng. Tôi thích được cảm nhận hơi ấm của da thịt mình, cảm giác được những nơi lồi lõm cơ thể hai đứa chạm vào nhau vừa khít, giống như được “thiết kế” sẵn để dành cho nhau.

      Rồi tôi thở dài, nhận ra nguyên nhân của cảm giác bất an này. Hôm nay là thứ Năm, khả năng là Brett ở New York.

      Gideon và tôi chỉ vừa có bước tiến triển mới, nên lúc này mà Brett xuất quả là thời điểm xấu nhất. Tôi lo có gì hay xảy ra, vì chỉ cần cử chỉ hay ánh mắt đúng lúc cũng có thể gây hiểu lầm và dẫn đến nhiều rắc rối.

      Đây còn là lần đầu tiên tôi và Gideon cùng xuất trước công chúng sau khi “chia tay”. Tôi biết mình bị tra tấn như thế nào khi phải đứng cạnh Brett mà trái tim chỉ hướng về Gideon.

      Tôi tuột xuống giường, vô nhà tắm làm vệ sinh, xong mặc áo thun với quần short. Tôi muốn qua với Gideon. Hai đứa cần phải ở bên nhau thêm chút nữa, trước khi ngày mới bắt đầu với hàng tá thử thách.

      Tôi nhàng ra khỏi nhà, có cảm giác hư hỏng khi nhón từng bước qua cánh cửa nhà , hay cũng là nhà của hai đứa.

      Vô tới nhà, tôi bỏ chìa khóa lên bàn rồi vô phòng ngủ phụ. Gideon có ở đó. Nén cảm giác thất vọng, tôi lại tiếp tục tìm, vì tôi cảm nhận được , biết ở rất gần.

      Tôi tìm thấy nằm nghiêng giường trong phòng ngủ lớn, ôm cái gối của tôi. Tấm phủ chỉ đắp tới ngang hông, để lộ đôi tay rắn rỏi như bức tượng, tấm lưng mạnh mẽ và bên dưới là đường cong đẹp tuyệt vời.

      như thiên thần gợi cảm trong giấc mơ biến thành . Và là của tôi.

      Tôi kinh khủng.

      Và tôi muốn ít nhất lần này khi thức dậy nhìn thấy tôi, được có cảm giác sung sướng hạnh phúc thay vì phải sợ hãi, ân hận như lần trước.

      Trong ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh, tôi nhàng cởi quần áo, leo lên giường, nghĩ cách làm sao cho người đàn ông tôi được sung sướng. Tôi muốn vuốt ve, hôn hít khắp người , làm ấm áp và run rẩy dưới bàn tay tôi. Tôi muốn dâng hiến cho , muốn chứng minh gắn kết giữa hai đứa trước khi bị thực tại khắc nghiệt xen vào.

      Gideon trở mình khi tôi làm tấm nệm lún xuống. Tôi trườn tới, đặt môi lên lưng, rồi chậm chạp rê nụ hôn người .

      “Ừm, Eva.” hơi duỗi ra.

      nên hy vọng đúng là em đó.” Tôi cắn vai Gideon. “Chứ là người khác phiền to.”

      Rồi tôi hạ người xuống áp hẳn lên , tận hưởng cái hơi ấm tuyệt diệu đó.

      “Em dậy sớm quá vậy.” , vẻ thư giãn, khoan khoái.

      “Ừ, rất sớm.” Tôi tán thành. “Mà ôm gối của em kìa.”

      “Mùi của em giúp dễ ngủ hơn.”

      Tôi vuốt tóc ra bên để hôn lên cổ . “Nghe đáng quá. Ước gì em có thể nằm đây với cả ngày.”

      “Em có nhớ là cuối tuần này muốn đưa em chơi ?”

      “Nhớ chứ.” Tôi vuốt ve hai bắp tay rắn chắc. “Em mong lắm.”

      “Mình ngay khi em làm về chiều thứ Sáu, rồi quay lại vừa kịp giờ làm sáng thứ Hai. Em chỉ cần mang theo hộ chiếu thôi.”

      “Và nữa.” Tôi vội vàng tiếp. “Lúc sang đây em rất muốn , nhưng có thể hơi… phức tạp, ý em là… em cũng gần tới cuối kỳ rồi, nhưng nếu thoải mái với chuyện đó cũng sao đâu, em cũng chưa bao giờ thích…”

      muốn em, cưng à, bằng bất cứ cách nào cũng được.”

      Khi chuẩn bị xoay người qua, tôi nhích ra chút để ngắm nghía.

      ngồi dậy , dựa đầu giường đó.” Cứ mỗi lần khi nhìn thấy , lại thấy gợi cảm hơn cả trong trí tưởng tượng của tôi.

      Gideon làm theo lời tôi, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, nhưng gương mặt quyến rũ với cái cằm râu ria lởm chởm. Tôi leo lên người , tận hưởng cái cảm giác khêu gợi, có phần nguy hiểm mà luôn mang lại. Bởi vốn là con thú săn mồi bao giờ bị thuần hóa, với móng vuốt vẫn sắc bén dù có được che giấu qua bao nhiêu lớp vỏ bọc.

      Đó cũng là điều làm tôi hạnh phúc. Dù rất đỗi dịu dàng với tôi, cố gắng thay đổi vì tôi, nhưng vẫn luôn là , là chính con người gai góc, hung dữ mà lần đầu tiên nhìn thấy tôi . là tất cả mọi thứ mà tôi cần ở người đàn ông, ở con người hoàn hảo.

      Tôi vuốt mái tóc dài ra khỏi mặt Gideon, rồi đặt lên môi nụ hôn nhàng, từ tốn. Bàn tay to lớn, mạnh mẽ giữ hông tôi.

      “Em .” Tôi thầm.

      “Eva.” nghiêng đầu, đáp trả bằng nụ hôn sâu, mãnh liệt. Môi tham lam chiếm lấy tôi, làm gai ốc lan khắp người. Bên dưới, cứng dần lên, nóng hổi áp vào bụng tôi.

      Tay giữ sau gáy kéo tôi sát lại, nụ hôn càng sâu và say đắm, ngấu nghiến đôi môi làm tôi rên lên, tay giữ chặt tóc .

      “Chúa ơi, em làm chịu nổi.” rồi Gideon hơi co chân lên, khiến cả người hơi vòng lại, như cái nôi giữ tôi ở giữa. Nâng ngực tôi tay, mân mê đầu nhũ hoa căng cứng. “Em đẹp quá.”

      Hơi ấm lan tỏa khắp người. “Gideon…”

      “Có những lúc em rất lạnh lùng, dửng dưng.” tay lần xuống giữa hai chân tôi, nhàng đưa đẩy. “Rồi bỗng nhiên em lại như bây giờ, muốn đến thế này.”

      “Là tại đó. làm em trở nên như vầy từ lần đầu tiên em gặp .”

      muốn em.”

      em trần trụi trước mặt đây.”

      nở nụ cười gợi cảm. “Làm sao mà thấy được.”

      “Ý chuyện khác kìa, nhưng mà cũng muốn làm chuyện này nữa.”

      muốn làm tình với em phải ?”

      “Chỉ với em thôi. Luôn luôn là như vậy.”

      Tôi rên lên, cầm lấy trong tay, vuốt mạnh.

      “Cưng ơi, mỗi lần nhìn em, chỉ muốn được ở với em, được trò chuyện, nghe tiếng em cười, hay ôm em khi em khóc. muốn ngồi cạnh em, cùng hít thở bầu khí, chia sẻ cuộc sống với em. muốn ngày nào cũng được thức dậy cùng với em giống như bây giờ. Mãi Mãi. muốn có em.”

      “Gideon ơi.” Tôi chồm tới hôn lên môi . “Em cũng muốn có .”

      Tay ngừng cử động làm tôi bật kêu lên thành tiếng. Trước cái thân thể thèm khát cháy bỏng của tôi, lại càng cứng hơn.

      Căn phòng sáng dần khi mặt trời lên cao, nhưng hai đứa tôi cách ly hẳn với thế giới bên ngoài. Những giây phút riêng tư, gần gũi này là niềm hạnh phúc ngọt ngào làm tan chảy tim tôi.

      Tôi nâng niu bằng dịu dàng, gần như tôn kính. Tôi muốn sung sướng, muốn chứng tỏ là tôi . cũng chạm vào tôi như vậy. Nhìn vào mắt , tôi thấy tâm hồn hứng chịu nhiều thương tổn và rất cần tôi, cũng như tôi cần .

      hạnh phúc quá, Eva, em làm rất hạnh phúc.”

      “Em làm cho hạnh phúc suốt đời.” Tôi hứa. “Em chỉ muốn vậy thôi.”

      Gideon chồm tới, hôn lên ngực tôi. “Em có biết là rất thích chỗ này ?”

      “À ra là vậy.” Tôi giễu cợt.

      “Trêu là bị đánh đòn đó.”

      Hơi ấm của bao bọc lấy người tôi, cả trong lẫn ngoài. tay tôi, càng lúc càng cứng hơn.

      em .” Tôi nài nỉ.

      Gideon nhìn sâu vào mắt tôi. “Em biết là có mà.”

      “Thử nghĩ coi, nếu cũng chưa bao giờ được nghe em câu đó sao?”

      Ngực giãn ra theo hơi thở mạnh. “Crossfire.”

      Tay tôi ngừng lại.

      Gideon nuốt nước bọt. “Em dùng chữ đó khi mọi thứ quá sức chịu đựng. cũng vậy, bởi vì em cho cảm giác đó. Lúc nào em cũng làm cảm thấy như vậy.”

      “Gideon, em…” Tôi nên lời.

      “Khi em chữ đó có nghĩa là dừng lại.” đưa tay lên má tôi. “Còn khi , có nghĩa là đừng bao giờ dừng. muốn em cứ tiếp tục cái em làm.”

      Tôi nhấc người lên.

      “Chậm thôi.” ra lệnh, nheo nheo mắt khi đưa ngón tay lên miệng nhấm nháp. Nhìn hư hỏng, còn thèm che giấu nữa chứ.

      Tôi run lên bần bật khi chạm vào chỗ sâu kín nhạy cảm nhất, bấu lấy tay , co thắt dữ dội.

      Tôi bị giọng trầm đục đó làm cho mê hoặc. “Nhanh lên .”

      “Em phải để tiến vào mới được chứ.” Mắt hơi hài hước, rồi đẩy tôi ngả người ra sau.

      Tôi trôi tuột xuống, bao bọc trọn lấy cách nhàng. “Ôi!”

      “Trời ơi!” Gideon cũng ngả đầu ra, thở hổn hển. “Em tuyệt vời quá…”

      “Cưng ơi…” Tôi giấu được khoái cảm trong giọng .

      Gideon trao cho tôi cái nhìn thiêu đốt. “Em muốn như vậy mà. có gì ngăn cách hai đứa mình hết.”

      có gì ngăn cách được.” Tôi trả lời trong hơi thở gấp.

      Đột nhiên bao nhiều cảm xúc bị dồn ép đến vỡ òa. giọt nước mắt chảy dài má.

      “Lại đây.” kéo tôi sát vô người, liếm giọt nước mắt rồi ngọt ngào cọ mũi lên mặt tôi. Tôi choàng tay ra, dán chặt vào người , run lên vì cơn chấn động vừa mới qua.

      “Em đẹp lắm cưng à. Thiên thần ngọt ngào, êm ái của , hôn .”

      Tôi ngửa cổ đón nhận nụ hôn cháy bỏng, ướt át. nụ hôn pha trộn giữa tình tràn trề, choáng ngợp của tôi với dục vọng chưa được thỏa mãn của .

      Hai đứa ghì lấy nhau, chìm đắm trong nụ hôn, lời nào. Lưỡi Gideon chiếm đoạt miệng tôi, trong khi bên dưới vẫn giữ yên.

      Tôi cảm nhận được căng thẳng của , và biết cũng lo lắng về kiện tối nay. Tôi càng nép sát vào hơn, ước gì hai đứa phải tách rời. Gideon cắn môi làm tôi rên lên khe khẽ.

      “Ngồi yên nhé.” hơi khản giọng, tay giữ lấy gáy tôi. Tay ngừng ve vuốt lưng tôi, nụ hôn thấm đẫm tình lẫn ham muốn. Tôi nhận ra trong cử chỉ đó cần thiết và lòng biết ơn, bởi chính tôi cũng cảm thấy những điều đó.

      phép màu giúp tôi tìm được , cho tôi sâu sắc, chân thành và đầy nhục dục, sau những gì xảy ra trong quá khứ. Và hơn nữa, tôi trở thành nơi trú cho , cũng như là nơi trú của tôi.

      Tôi áp mặt lên ngực , lắng nghe tiếng tim đập, để mồ hôi của hai đứa chảy quyện vào nhau.

      “Eva à.” thở hắt ra. “Những gì em muốn với em đó… muốn em đặt câu hỏi cho .”

      Tôi ôm thêm lúc lâu, chờ cho hai đứa bình tĩnh trở lại. vẫn còn ở trong tôi, hai cơ thể vẫn quyện vào nhau. Nhưng với như vậy vẫn là chưa đủ. tiếp tục đòi hỏi cho đến khi sở hữu từng tế bào người tôi và thâm nhập vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn tôi.

      Tôi ngước nhìn . “Em bỏ đâu hết, Gideon à. Nếu chưa sẵn sàng cần phải tự ép mình đâu.”

      sẵn sàng rồi.” nhìn tôi, ánh mắt đầy quyết tâm và sức mạnh. “ muốn em phải sẵn sàng. Vì bao lâu nữa hỏi em câu, và cần em cho câu trả lời đúng.”

      “Còn quá sớm cho chuyện đó.” Tôi , cổ họng nghẹn lại, rồi nhích người ra chút. Nhưng kéo tôi lại, giữ chặt tại chỗ.

      “Em biết em có làm được nữa.”

      “Nhưng em là em bỏ đâu hết mà.” nhắc, nét mặt đanh lại. “ cũng vậy. tại sao phải trì hoãn chuyện đương nhiên?”

      phải xem xét từ góc độ khác. Hai đứa mình có quá nhiều vấn đề, nếu cẩn thận, mình đều có thể phản ứng và đóng mình lại trước người kia…”

      “Hỏi , Eva.”

      “Gideon…”

      “Ngay bây giờ.”

      Bực bội vì ngoan cố của , tôi trầm ngâm chút, nhưng rồi quyết định là đằng nào cũng muốn biết những chuyện đó. “Chuyện của bác sĩ Lucas. Tại sao ông ta lại dối mẹ ?”

      nghiến răng, ánh mắt trở nên lạnh lùng. “ ta bao che cho vợ của .”

      “Cái gì?” Tôi ngẩng người, đầu óc quay cuồng. “ trai của Anne, người mà quan hệ đó hả?”

      “Ừ, khốn kiếp vậy đó.” cay độc. “Gia đình Anne ai cũng làm trong ngành hết. Cả cái bọn ra gì đó. Anne cũng là bác sĩ tâm lý mà, em tra Google thấy sao?”

      Tôi gật đầu, nhưng mải chú ý tới cái cách thốt lên mấy chữ bác sĩ tâm lý, nghe dữ dội. Có phải đó là lý do trước đây bao giờ điều trị ? Phải tôi nhiều đến mức nào mới vượt qua nỗi căm ghét đó để đồng ý gặp bác sĩ Petersen?

      “Lúc đầu cũng biết tại sao ta lại dối đâu. cứ nghĩ là bác sĩ nhi khoa, nên, vì Chúa, nhiệm vụ của là chăm sóc cho trẻ con chứ.”

      “Cần gì phải vậy, chỉ cần là con người thôi cũng đủ có trách nhiệm ra rồi.” Nỗi căm phẫn bừng bừng trong người, tôi chỉ muốn tìm Lucas và cho trận. “ tin được còn dám nhìn thẳng vào mắt em và những lời đó.”

      dám đổ hết mọi thứ cho Gideon… dám tìm cách chia rẽ hai chúng tôi…

      “Cho đến khi gặp em mới bắt đầu nghĩ tới khả năng đó.” Tay giữ tôi chặt hơn. “ ta Anne có khi cũng nhiều như em. Phải như vậy mới có thể tha thứ cho phản bội của ta, và thậm chí che giấu tội của ông vợ, để ta khỏi buồn, hay đỡ phải xấu hổ.”

      phải bị cấm hành nghề bác sĩ mới đúng.”

      phản đối.”

      “Vậy tại sao ông ta lại đặt văn phòng trong tòa nhà của ?”

      mua lại tòa nhà khi biết văn phòng của ông ta nằm ở đó. muốn theo dõi xem ông ta làm ăn thế nào.”

      Cách câu đó làm tôi tự hỏi, biết liệu Gideon có liên quan tới chuyện doanh thu của Lucas sa sút hay . Tôi còn nhớ lúc Cary nhập viện, thu xếp được biết bao nhiêu là ưu tiên cho Cary và tôi, bởi vì luôn là mạnh thường quân hào phóng. Liệu sức ảnh hưởng của lớn đến mức nào?

      Nếu có cách để gây thiệt hại cho Lucas tôi đoán chắc là Gideon biết hết.

      “Vậy còn tên rể sao? Chuyện gì xảy ra với ?”

      nổi máu chính nghĩa, tới gặp và tuyên bố là nếu còn dám hành nghề hay đụng vào bất cứ đứa trẻ nào nữa cho lập cái quỹ có giới hạn để kiện , cả dân lẫn hình , thay cho tất cả nạn nhân. lâu sau đó tự tử.”

      Câu cuối cùng thốt ra cách bình thản làm tôi dựng tóc gáy, và rùng mình vì nỗi sợ hãi bất ngờ xâm chiếm.

      xoa xoa hai cánh tay cho tôi đỡ lạnh, nhưng lần này kéo tôi vào người nữa. “Hugh có gia đình, và có đứa con trai cách đây vài năm.”

      “Gideon.” Tôi ôm chầm lấy , biết nghĩ gì. Chính cũng mất cha từ vụ tự tử. “Chuyện Hugh làm phải lỗi của . có trách nhiệm với quyết định của .”

      phải sao?” Giọng lạnh như băng.

      , phải.” Tôi ôm chặt, như muốn truyền tình vào cơ thể căng như dây đàn đó. “Còn đứa bé, biết đâu cái chết của người cha giúp nó phải trải qua những gì mà trải qua. có nghĩ tới chuyện đó chưa?”

      thở nặng nhọc. “ có nghĩ tới chuyện đó. Nhưng thằng bé vốn đâu có biết cha mình là người như thế nào. Nó chỉ biết ông ta lựa chọn bỏ nó lại, và nó tin rằng ông ta thương nó đủ nhiều thôi.”

      .” Tôi kéo đầu lên vai mình, biết phải gì nữa. Tôi thể nào biện minh cho quyết định của cha , và tôi biết Gideon nghĩ tới chuyện đó. “ có làm gì sai cả.”

      muốn sống suốt đời với em, Eva.” Cuối cùng cũng choàng tay qua người tôi. “Mà em cứ né tránh làm phát điên lên được.”

      Tôi khẽ đu đưa trong lòng . “Em phải cân nhắc kỹ, bởi vì rất quan trọng với em.”

      biết là công bằng khi bắt em quyết định trong lúc mình còn chưa thể ngủ chung giường hàng đêm với nhau. Nhưng em nhiều hơn bất cứ ai đời này, và mang lại hạnh phúc cho em. biết là làm được.”

      làm được mà.” Tôi vuốt tóc trán , suýt bật khóc khi nhìn thấy mong mỏi, khát khao gương mặt đó. “Em muốn tin là em luôn ở bên cạnh .”

      “Nhưng em lại sợ.”

      “Em sợ .” Tôi cố gắng lựa lời sao nghe cho hợp lý nhất. “Em chỉ… em chỉ thể nào làm cái bóng của được.”

      “Eva à.” Nét mặt giãn ra. “ thể thay đổi con người , và cũng muốn thay đổi em. chỉ muốn và em đều được là chính mình, nhưng… cùng với nhau.”

      Tôi hôn , biết phải gì. Tôi cũng muốn hai đứa sống với nhau, làm tất cả mọi thứ cùng nhau. Nhưng tôi tin là cả hai đều chưa sẵn sàng.

      “Gideon à.” Tôi lại hôn lần nữa, rồi giữ môi sát môi . “ và em, hai chúng ta chưa đủ mạnh mẽ đâu. Mình tiến bộ dần dần, nhưng vẫn còn chưa đủ. phải chỉ có mấy cơn ác mộng đó thôi đâu.”

      “Vậy nghe coi còn gì nữa.”

      “Tất cả mọi thứ… Em biết nữa. Bây giờ khi Nathan chết rồi chuyện dượng Stanton trả tiền nhà cho em có vẻ còn hợp lý lắm, nhất là bây giờ bố mẹ em lại quan hệ với nhau nữa.”

      nhướn mày. “ đó hả?”

      “Ừ.” Tôi xác nhận. “Cực kỳ rối rắm.”

      “Vậy dọn qua nhà .” vuốt lưng tôi an ủi.

      “Vậy … Em bao giờ tự lập được hết. Chẳng lẽ lúc nào em cũng sống nhờ vào người khác sao?”

      “Trời đất ơi!” bực bội. “Vậy chứ em có thấy thoải mái hơn nếu chia tiền nhà với ?”

      “Trời, làm như em đủ khả năng thuê cái căn hộ khổng lồ tầng thượng của vậy. Ngay cả phần ba em cũng trả nổi, và chắc chắn Cary cũng vậy.”

      “Vậy mình ở đây, còn ở nhà em ở và tự trả tiền nhà thôi. Ở đâu cũng được, quan tâm.”

      Tôi nhìn , rất muốn đồng ý, nhưng sợ mình bỏ sót điều gì quan trọng.

      lý lẽ. “Vừa ngủ dậy là em qua đây tìm rồi, chứng tỏ em cũng đâu có muốn xa đâu. Vậy tại sao phải tự hành hạ mình như vậy? Chuyện dọn về ở chung chắc chắn phải là trong các thành vấn đề của mình được.”

      “Em muốn làm hỏng chuyện này.” Tôi vuốt ve bộ ngực vạm vỡ. “Đối với em mọi chuyện phải tốt đẹp mới được.”

      giữ tay tôi lại, đặt lên tim mình. “ cũng muốn mọi chuyện tốt đẹp, cưng à. Và trong lúc chờ đợi muốn mỗi buổi sáng đều giống sáng hôm nay, và mỗi buổi tối giống tối hôm qua.”

      “Giờ còn ai biết là mình quay lại với nhau nữa, làm sao mà thay đổi mạch từ chia tay thành dọn về ở chung đây?”

      “Mình bắt đầu ngay hôm nay. Em cứ dự buổi ra mắt với Cary , cùng Ireland, rồi tới chào hỏi bắt chuyện…”

      bé gọi điện cho em đó.” Tôi xen vào. “Kêu em tới chuyện với . Ireland muốn mình quay lại với nhau.”

      “Con bé khá thông minh.” mỉm cười, khiến tôi bỗng vui khi nghĩ biết đâu thân thiết với bé hơn. “Vậy là trong hai đứa mình bắt chuyện với người kia, rồi chào Cary. Em với đâu cần phải làm bộ mới thể tình cảm với nhau được. Ngày mai đưa em ăn trưa, nhà hàng Bryant Park Grill là lý tưởng nhất. Mình diễn màn đẹp mắt.”

      Nghe có vẻ dễ dàng và tuyệt vời, nhưng… “Làm vậy có an toàn ?”

      “Việc tìm thấy cái vòng của Nathan xác tên tội phạm dẫn đến những giả thuyết khác hợp lý hơn. Mình chỉ cần có vậy thôi.”

      và tôi nhìn nhau, tràn trề hy vọng, phấn khởi và chờ đợi tương lai mà mới ngày hôm qua nghe vẫn còn rất mơ hồ.

      vuốt má tôi. “Tối nay em có đặt bàn ở Tableau One hả.”

      Tôi gật đầu. “Em phải lấy tên mới đặt được chỗ đó. Brett mời ăn tối, nên em muốn tìm chỗ nào có liên quan tới .”

      với Ireland cũng có đặt bàn giờ đó. Tụi qua ăn chung với em.”

      Tôi cảm thấy hơi lo lắng nên cựa quậy chút. Gideon bắt đầu cứng dần lên. “Ừ…”

      “Em đừng lo.” , ràng bắt đầu nghĩ tới thứ khác nóng bỏng hơn. “ vui mà.”

      “Ừ, phải rồi.”

      giữ hông và vai tôi, đỡ tôi nằm xuống. “Tin .”

      Tôi vừa định trả lời miệng bị nụ hôn lấp mất.




      Tôi tắm rửa, thay đồ bên nhà Gideon rồi vội vàng về nhà lấy túi xách, cố tỏ ra lén lút. khó khăn gì khi phải sửa soạn ở nhà , bởi chuẩn bị đầy đủ tất cả đồ dùng, mỹ phẩm, cũng như tủ quần áo để tôi cần phải lấy bất cứ thứ gì ở nhà qua hết.

      Đúng là có phần hơi quá, nhưng tính của Gideon là vậy.

      Tôi tráng cái ly cà phê Trey bước vào bếp.

      chàng cười bẽn lẽn, nhìn thoải mái như ở nhà mình với cái quần thun của Cary người, và áo sơ mi mặc tối hôm qua. “Chào buổi sáng.”

      “Chào cậu.” Tôi bỏ ly vô máy rửa rồi quay qua. “Mình rất vui hôm qua cậu ăn cùng cả bọn.”

      “Mình cũng vậy, vui lắm.”

      “Cà phê ?” Tôi hỏi.

      “Cho mình ly với. Phải chuẩn bị làm mà uể oải quá.”

      “Mình cũng hay bị vậy.”

      Tôi pha cho Trey ly cà phê rồi đẩy qua.

      Trey cầm lấy, giơ lên cảm ơn. “Mình hỏi cậu cái này được ?”

      “Cứ .”

      “Cậu có thân với Tatiana ? Có thấy kỳ cục khi mình và ấy cùng hay lui tới đây ?”

      Tôi nhún vai. “ lòng là mình hầu như chẳng quen biết gì Tatiana cả. ta chơi chung với bọn mình giống như cậu.”

      “Ồ.”

      Tôi bước ra khỏi nhà, khẽ siết vai Trey khi ngang. “Chúc ngày tốt lành.”

      “Cậu cũng vậy nhé.”

      Ngồi tắc xi, tôi lấy điện thoại ra xem. Tôi suýt hối hận là bộ, bởi vì tài xế tắc xi mở cửa kính phía trước xuống, nên bao nhiêu mùi hôi đường bay vô xe hết. Nhưng ít ra cũng nhanh hơn bộ.

      tin nhắn của Brett lúc sáu giờ sáng. Vừa đáp máy bay. Rất mong gặp em tối nay.

      Tôi gửi lại cho cái mặt cười.

      Sáng nay Megumi nhìn rất tươi tắn, khiến tôi cũng vui hơn, nhưng ngược lại Will có vẻ rầu rĩ. Lúc tôi cất đồ vào tủ chàng mò tới, chống tay lên vách ngăn.

      “Có chuyện gì vậy?” Tôi ngước nhìn.

      “Cứu tôi với, tôi cần tinh bột.”

      Tôi lắc đầu, cười. “Mình nghĩ chuyện cậu chịu khổ ăn kiêng cùng với người như vầy là đáng .”

      “Lẽ ra mình nên than phiền. ấy xuống hai ký rưỡi, dù mình nghĩ là cần thiết, nhưng ấy đẹp hẳn ra và tràn trề năng lượng. Nhưng Chúa ơi… còn mình cứ lờ đờ. Cơ thể mình chịu nổi vụ này.”

      “Vậy là định rủ mình ăn trưa hả?”

      “Làm ơn nha.” Will chắp tay như van xin. “Cậu là trong số ít có tâm hồn ăn uống mà mình biết đó.”

      “Có gì đâu mà tự hào.” Tôi rầu rĩ. “Nhưng thôi được.”

      “Cậu là nhất, Eva!” chàng bước thụt lùi và va vào người Mark.

      “Ôi, xin lỗi!”

      Mark cười. “ sao!”

      Will về chỗ ngồi, Mark giữ nguyên nụ cười đó quay qua tôi.

      “Chín giờ rưỡi mình có hẹn với bên Drysdel qua đây nhé.” Tôi nhắc .

      “Ừ, ý tưởng muốn bàn qua với bên chiến lược trước khi họ tới.”

      Tôi cầm máy tính đứng dậy, thầm nghĩ khá là cập rập tới phút cuối. “Sếp thích sống trong nguy hiểm quá.”

      đó là cách duy nhất để sống mà. thôi.”

      Cả ngày trôi qua như chong chóng, mà tôi hề thấy mệt, dù phải dậy sớm và buổi trưa ăn cả đĩa bánh xếp.

      Đúng năm giờ chiều tôi vào toilet sửa soạn nhanh, thay áo sơ mi với váy công sở bằng cái đầm thun đơn giản màu xanh da trời, mang xăng đan đế to, đổi đôi hoa tai kim cương bằng đôi bằng bạc. Tôi tháo đuôi tóc ra, bới thành búi lòa xòa. Xong tôi xuống sảnh.

      Khi ra gần tới cửa, tôi nhìn thấy Cary đứng bên ngoài chuyện với Brett. Tôi đứng lại chút, chuẩn bị tinh thần trước khi gặp lại cái người từng khiến tôi mê mệt.

      Mái tóc cắt ngắn màu vàng đậm được Brett nhuộn bạch kim ở phần đỉnh, rất hợp với làn da rám nắng và đôi mắt màu xanh lá cây nhạt của . thường ở trần sân khấu, nhưng còn hôm nay mặc quần túi hộp màu đen với áo thun đỏ đậm, hai cánh tay chi chít hình xăm, uốn lượn đầy cơ bắp.

      Đúng lúc đó Brett quay nhìn vô sảnh nên tôi vội bước tiếp, hơi bối rối khi bị nhìn thấy. Gương mặt đẹp trai rất đàn ông giãn ra với nụ cười phô cái lúm đồng tiền chết người.

      Chúa ơi, vẫn hấp dẫn kinh khủng.

      Tôi cảm thấy hơi ngượng nên lấy cặp kính râm ra đeo lên. Tôi hít hơi rồi bước qua cửa, ánh mắt bắt gặp chiếc Bentley đậu ngay phía sau xe limo của Brett.

      Brett huýt sáo. “Trời ơi, Eva, sao lần nào gặp em cũng đẹp hơn hết vậy?”

      Tôi mỉm cười ngượng nghịu với Cary, tim đập thình thịch. “Chào .”

      “Em đẹp lắm, cưng.” rồi chìa tay ra cho tôi.

      Tôi liếc qua vai thấy Angus bước ra khỏi xe. Ngay lúc phân tâm đó, tôi biết Brett cũng đưa tay về phía mình. Chưa đầy nửa giây sau khi tôi vừa cảm thấy bàn tay lưng Brett cúi xuống hôn làm tôi né kịp. Môi chạm lên khóe miệng, cảm giác ấm áp quen thuộc trở về. Tôi thụt lùi, dẫm phải Cary, lúc này đỡ lấy vai tôi.

      Tôi đỏ mặt vì xấu hổ, quay chỗ khác dám nhìn Brett.

      Và chạm ngay vào ánh mắt xanh thẳm lạnh như nước đá của Gideon.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16




      Gideon đứng như trời trồng ngay trước cửa tòa nhà, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt khiến tôi run sợ.

      Em xin lỗi. Tôi mấp máy môi, cảm giác cực kỳ tệ hại, vì biết mình cảm thấy thế nào nếu hôm trước ở trong sảnh Corinne chạm được vào môi .

      “Chào em.” Brett lên tiếng. mải lo nhìn tôi mà để ý tới bóng người trong bộ đồ đen đứng nghiến răng, tay nắm thành hai quả đấm cách đó chỉ vài mét.

      “Chào .” Tôi cảm giác được ánh mắt của Gideon, khổ sở khi thể đến bên .

      sẵn sàng chưa?”

      thèm chờ hai chàng trai, tôi tự mở cửa rồi leo ngay lên xe, vừa ngồi xuống lấy điện thoại ra nhắn cho Gideon. Em .

      Brett ngồi vào cạnh tôi, rồi tới phiên Cary lên xe.

      “Dạo này tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của ở khắp nơi!” Brett với Cary.

      “À.” Cary nhìn tôi cười tinh quái. rất bảnh bao trong bộ trang phục thoải mái, quần jean, áo thun, tay đeo vòng bằng da đồng bộ với đôi bốt.

      “Ban nhạc có bay sang cùng với ?” Tôi hỏi.

      “Có, họ ở đây.” Brett lại phô cái lúm đồng tiền. “Vừa về tới khách sạn Darrin lăn ra ngủ.”

      “Em tưởng tượng được sao ấy có thể đánh trống hàng giờ liền được. Chỉ coi thôi em cũng thấy mệt.”

      “Khi đứng sân khấu, trước cơn phấn khích của đám đông, năng lượng chỉ là chuyện .”

      “Erik sao rồi?” Cary hỏi, tỏ ra quan tâm, khiến tôi lại thắc mắc lần nữa biết và tay chơi bass có từng cặp kè với nhau hay . Theo tôi biết Erik phải đồng tính, nhưng có những dấu hiệu cho thấy có thể chàng từng có vài “thử nghiệm” với bạn thân của tôi.

      “Erik phải giải quyết vài vấn đề phát sinh trong chuyến .” Brett trả lời. “Còn Lance cặp kè với nàng vừa quen trong chuyến lưu diễn lần trước ở New York. Lát nữa mọi người gặp nhau ngay thôi.”

      “Cuộc sống của ngôi sao nhạc rock là vậy mà.” Tôi đùa.

      Brett nhún vai, mỉm cười.

      Tôi quay mặt , hối hận vì rủ Cary theo. Có ở đây, tôi thể với Brett điều tôi cần , là tôi người khác, và tôi với có hy vọng gì.

      Quen với Brett hoàn toàn khác quen với Gideon.Tôi có rất nhiều thời gian trong khi diễn. Tôi có thể làm tất cả những gì mình muốn, được sống tự lập, giao thiệp với bạn bè và dành nhiều thời gian cho bản thân mình. Giống được hết cả hai vậy: vừa có bạn trai, vừa có thời gian riêng.

      Và mặc dù rất sợ bị ép phải cam kết quá sớm, tôi cũng hiểu Gideon là người tôi muốn có. Chúng tôi chỉ hơi ăn khớp nhau về quan điểm thôi: tôi nghĩ có lý do gì phải vội, trong khi lại cho là có lý do gì mà phải chờ.

      “Đến nơi rồi.” Brett nhìn ra đám đông bên ngoài cửa sổ.

      Mặc cho thời tiết oi bức, quảng trường Thời Đại vẫn đông đúc như mọi ngày. Mấy bậc thang bằng kính màu đỏ chỗ tượng đài Duffy đông cứng người đứng chụp ảnh, trong khi khách qua đường chen chúc lối . Ở góc nào cũng có cảnh sát đứng gác, chăm chú quan sát đám đông. Mấy nhóm nghệ sĩ đường phố cố át tiếng nhau, và mùi thức ăn bốc lên từ những chiếc xe đẩy xen lẫn với mùi đường phố mấy thơm tho.

      Bảng điện quảng cáo khổng lồ chiếm hết mấy mặt của những tòa nhà cao tầng quanh đó, thi nhau lôi kéo mọi ánh mắt. Trong đó có tấm bảng hình Cary chụp chung với nàng người mẫu ôm lấy từ phía sau. Nhân viên quay phim và cầm micro vòng quanh cái màn hình di động có bệ đỡ, đặt trước dãy ghế ngồi như ở sân vận động.

      Brett bước xuống xe trước, lập tức bị vây bởi tiếng la hét phấn khích của đám đông người hâm mộ cuồng nhiệt, mà chủ yếu là phụ nữ. nở nụ cười sát thủ, vẫy chào rồi đưa tay đỡ tôi ra. Đám đông có vẻ gì hào hứng với tôi, nhất là khi thấy Brett đặt tay lên eo tôi. Tuy nhiên, khi Cary bước ra, tiếng xì xầm rộ lên. Lúc đeo cặp kiếng đen sành điệu vào, đám đông lại la hét phấn khích, giọng con rú lên từng hồi.

      Tôi bị choáng ngợp, nhưng cũng kịp nhìn thấy Christopher Vidal Con đứng chuyện với người chủ trì chương trình giải trí tivi. Cậu em trai của Gideon mặc áo sơ mi, quần tây xanh đậm, thắt cà vạt. Ngay cả trong bóng râm từ mấy tòa nhà xung quanh, mái tóc nâu vàng đậm của ta cũng rất nổi bật. Nhìn thấy tôi, chàng vẫy tay chào, làm người kia cũng nhìn theo. Tôi vẫy chào lại.

      Cả băng Six-Ninths đứng trước dãy ghế ngồi để ký tặng người hâm mộ, và ràng tận hưởng nổi tiếng. Tôi nhìn Brett. “ làm chuyện của .”

      “Được ?” nhìn tôi, thăm dò xem tôi có khó chịu nếu bỏ .

      “Được mà.” Tôi phẩy tay. “ là nhân vật chính mà, tận hưởng chứ. Em chờ ở đây.”

      “Được thôi.” cười. “Đừng có đâu nhé.”

      Brett mất. Tôi và Cary bước tới căn lều bạt có logo của Vidal Records. Giữa điên cuồng của quảng trường Thời Đại, căn lều giống như ốc đảo được tách biệt khỏi đám đông bởi dàn bảo vệ riêng.

      “Coi bộ chàng nằm gọn trong tay em rồi đó cưng. Mà quên mất hồi xưa hai đứa ra sao rồi.”

      “Vấn đề là hồi xưa thôi.” Tôi chỉ ra.

      ta khác xưa đó.” Cary tiếp tục. “Có vẻ… ổn định hơn.”

      “Vậy tốt cho ấy thôi, nhất là với những thứ xảy ra giờ nè.”

      Cary thăm dò. “Bộ em có chút xíu nào tò mò muốn biết ta có còn làm tình cách điên loạn như hồi xưa nữa hả?”

      Tôi quắc mắt nhìn . “Cảm giác đâu có thể nào ép được. Mà em cũng chắc là ấy có nhiều cơ hội để trau dồi tài năng vốn điêu luyện của mình.”

      Trau dồi! Ha ha, nghe vui đó.” Rồi nhướn mày. “Em có vẻ kiên định hả?”

      “À, vậy cũng có phần hơi hoang tưởng.”

      “A, coi ai tới kìa.” lẩm bẩm, và tôi để ý thấy Gideon bước tới, với Ireland bên cạnh. “Còn thẳng qua đây nữa chứ. Nếu có màn gì hay ho ngồi làm khán giả nha.”

      Tôi đẩy cái. “Cảm ơn nhiều.”

      ngạc nhiên khi thấy Gideon vẫn tỉnh bơ trong bộ vét dù trời rất nóng. Còn Ireland tuyệt vời với chiếc váy xòe lưng thấp và áo thun ngắn hở bụng bó sát người.

      “Eva!” bé reo lên, bỏ trai lại chạy ào tới tôi. Ireland ôm chầm lấy tôi, xong lùi ra nhìn rồi . “Chị đẹp quá! ấy chắc hối hận lắm đây.”

      Tôi đưa mắt nhìn Gideon, cố tìm xem có dấu hiệu nào chứng tỏ tức giận vì chuyện của Brett hồi nãy . Ireland quay qua ôm cả Cary, làm ngạc nhiên vô cùng. Trong khi đó, Gideon thẳng tới trước mặt tôi, khẽ nắm lấy cánh tay rồi hôn lên cả hai bên má tôi. Đúng kiểu Pháp.

      “Xin chào, Eva.” Giọng hơi trầm làm tay chân tôi lại đông cứng. “ vui khi được gặp em.”

      Tôi chớp mắt, cần đóng kịch vẫn cực kỳ kinh ngạc. “À, chào, Gideon.”

      “Chị ấy nhìn ngon lành quá hả?” Ireland , chẳng thèm tỏ ra tế nhị gì.

      Gideon rời mắt khỏi tôi. “Lúc nào mà chẳng vậy. cần gặp riêng em phút, Eva à.”

      “Được thôi.” Tôi trao cho Cary cái nhìn khó hiểu, rồi theo Gideon bước ra góc. được vài bước tôi . “ có giận ? Đừng giận mà!”

      “Đương nhiên là giận rồi.” trả lời bình thản. “Nhưng giận em hay Brett.”

      “Ừ.” Dù tôi hiểu câu đó nghĩa là gì.

      đứng lại, quay qua nhìn tôi, đưa tay lên vuốt mái tóc đẹp tuyệt vời.

      “Hoàn cảnh này quá sức chịu đựng. có thể ráng chấp nhận khi còn lựa chọn nào khác. Nhưng còn bây giờ…” Ánh mắt nhìn tôi mãnh liệt. “Em là của . muốn cả thế giới biết điều đó.”

      “Em với Brett là em , cả Cary, bố em và Megumi nữa. Em chưa bao giờ dối về tình cảm của em dành cho .”

      “Eva!” Đúng lúc đó Christopher bước tới, kéo tôi vào người rồi hôn lên má. “Tôi rất vui vì Brett mời đến đây. Tôi hề biết hai người từng là cặp.”

      Tôi cố mỉm cười, biết rất Gideon nhìn mình. “Chuyện đó lâu lắm rồi.”

      “Cũng đâu có lâu lắm.” chàng cười toe toét. “Bằng chứng là ở đây đó thôi.”

      “Christopher.” Gideon thay lời chào.

      “Gideon.” Nụ cười của Christopher cho thấy ta vẫn hề nao núng, nhưng ràng là có hơi chững lại. “ cần phải đến đây. Tôi lo được.”

      Dù là em cùng mẹ nhưng hai người có nét nào giống nhau cả. Gideon cao lớn hơn, tối tăm hơn, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Christopher tuy rất đẹp trai với nụ cười gợi cảm, nhưng cuốn hút mãnh liệt như người trai.

      “Tôi tới đây là để gặp Eva, chứ phải vì buổi lễ.” Gideon trả lời rành rọt.

      “Vậy sao?” Christopher quay nhìn tôi. “Tôi tưởng với Brett nối lại tình xưa chứ?”

      “Tôi với Brett chỉ là bạn thôi.”

      “Chuyện tình cảm của Eva liên quan tới cậu.” Gideon lên tiếng.

      “Cũng đâu có liên quan tới .” Christopher nhìn bằng cặp mắt hung hãn, đến độ tôi bắt đầu lo ngại. “Golden kể về câu chuyện có , và Brett với Eva ở đây cùng nhau, đó là công cụ tiếp thị tuyệt vời cho Vidal và ban nhạc.”

      “Câu chuyện có đó kết thúc khi bài hát ra đời rồi.”

      Christopher bỗng nhíu mày, thò tay vô túi lấy cái điện thoại ra, nhìn qua màn hình rồi cau có. “ làm ơn gọi cho Corinne . ta bấn loạn lên tìm khắp nơi kìa.”

      “Tôi vừa chuyện với ấy cách đây tiếng.” Gideon trả lời.

      “Đừng có lúc này lúc kia nữa.” Christopher lên giọng. “Nếu muốn gặp ấy sao tối qua lại mò qua nhà người ta làm gì.”

      Mặt tôi nóng lên, tim đập loạn nhịp. Quay nhìn Gideon, lúc này nghiến răng, tôi nhớ lại hôm qua mình mòn mỏi chờ trả lời tin nhắn cả buổi tối. chờ sẵn khi tôi về đến nhà, nhưng cũng giải thích lý do tại sao trả lời tin nhắn cho tôi. Và cũng đả động gì tới chuyện qua nhà Corinne hết.

      Mà chẳng phải chính nghe điện thoại của ta sao?

      Tôi bước lui ra, bao tử quặn lên. Cả ngày nay tôi luôn có cảm giác bất an này, và bây giờ phải chứng kiến mâu thuẫn giữa hai em họ chỉ càng làm tôi thêm khó chịu. “Tôi xin phép.”

      “Eva!” Giọng Gideon dứt khoát.

      “Rất vui được gặp cả hai người.” Tôi cho đủ phải phép rồi tiến về phía Cary.

      Gideon lập tức theo, nắm tay tôi kéo lại, thầm sát lỗ tai. “ ấy cứ gọi điện cho cả ngày, nên phải chuyện với ấy.”

      nên em biết.”

      “Mình có nhiều chuyện khác quan trọng hơn để mà.”

      Brett quay lại nhìn. Ở khoảng cách này tôi thấy được nét mặt , nhưng nhìn là biết hơi căng thẳng. Xung quanh là bao nhiêu người chen lấn xô đẩy để được tới gần , vậy mà chỉ chú ý tới tôi.

      Khỉ . Nhìn thấy tôi và Gideon ở cạnh nhau hẳn làm hỏng cả buổi tối của Brett. Đúng như tôi lo sợ, toàn bộ chuyện này bắt đầu rối tung lên.

      “Gideon.” Christopher rít lên sau lưng. “Tôi chưa chuyện xong với .”

      Gideon ngoái lại. “Lát nữa tôi chuyện với cậu.”

      “Phải ngay bây giờ mới được.”

      chỗ khác , Christopher.” Gideon lạnh lùng nhìn cậu em trai, làm tôi cũng rùng mình dù người nóng bừng bừng. “Nếu vụ làm mọi người chú ý hơn cả Six-Ninths nữa đó.”

      Christopher nhặng xị thêm lúc, rồi hình như cũng nhận ra là ông trai đùa. chàng lầm bầm chửi rủa rồi quay , vừa đúng lúc gặp phải Ireland.

      “Để cho họ yên .” bé chống hai tay hông. “Em muốn họ quay lại với nhau.”

      “Em đừng có xía vô chuyện này.”

      “Sao cũng được.” Ireland nhăn mũi. “Đưa em tham quan .”

      Christopher đứng lại, nheo nheo mắt nhìn Ireland, rồi thở dài, nắm tay bé dắt . Hai em có vẻ rất thân. Nhìn cảnh đó tôi bỗng thấy buồn vì Gideon có được tình cảm em như vậy.

      Gideon lấy lại chú ý của tôi bằng mấy ngón tay má, cử chỉ đầy tình thương lẫn thông điệp sở hữu mà bất cứ ai nhìn vào cũng hiểu ngay. “ nghe là em biết giữa và Corinne có chuyện gì hết .”

      Tôi thở dài. “Em biết giữa và Corinne có chuyện gì hết.”

      “Tốt. ấy còn là mình nữa. chưa bao giờ nhìn thấy ấy… khỉ , biết dùng từ gì nữa, ấy đòi hỏi và rất vô lý.”

      “Tàn tạ?”

      “Ừ, có lẽ vậy.” Mặt giãn ra. “Hồi xưa lúc bỏ ấy đâu có như vậy.”

      Tôi thấy ái ngại cho cả hai người. Chia tay kiểu như vậy lúc nào cũng khổ sở.

      tại hồi đó là do ta tự bỏ . Còn bây giờ người đó là . Người bị bỏ rơi lúc nào cũng thấy khó chấp nhận hơn hết.”

      cố gắng giúp ấy bình tĩnh lại. Nhưng cần em hứa là để chuyện này xen vào giữa hai đứa mình.”

      “Em để ta làm được điều đó đâu. Mà cũng được lo lắng về Brett nữa.”

      Phải mất vài giây, rồi cuối cùng cũng . “ vẫn lo, nhưng có cách giải quyết.”

      Có thể thấy chuyện nhượng bộ này đối với phải dễ dàng.

      Gideon mím môi. “ phải giải quyết Christopher đây. Mình ổn rồi phải ?”

      Tôi gật đầu. “Em ổn. Còn ?”

      “Miễn là tên Kline hôn em nữa.” lời cảnh cáo rất ràng.

      “Đối với cũng vậy.”

      mà hôn tới số rồi.”

      Tôi bật cười. “ biết em gì mà!”

      nắm lấy tay tôi, xoa xoa lên chiếc nhẫn. “Crossfire.”

      Tim tôi nhói lên vì hạnh phúc. “Em cũng , cưng ơi.”

      Brett thoát ra khỏi đám đông người hâm mộ, quay trở vô lều, mặt đằng đằng sát khí.

      “Vui ?” Tôi hỏi, hy vọng làm tươi tỉnh trở lại.

      muốn quay lại với em.” Brett huỵch toẹt.

      Tôi cũng nao núng. “Đúng vậy.”

      “Nếu em cho cơ hội nữa, cũng phải có thêm cơ hội.”

      “Brett…”

      biết chuyện lưu diễn thường xuyên là khó khăn.”

      “Và cả chuyện ở San Diego nữa.”

      “… Nhưng có thể thường xuyên qua đây, và lúc nào em cũng có thể cùng với tới những chỗ mới lạ mà. Vả lại tháng Mười là chuyến lưu diễn kết thúc rồi. có thể sang đây ở suốt kỳ nghỉ lễ luôn.” nhìn tôi bằng đôi mắt xanh, sức hút ngấm ngầm lớn dần giữa hai đứa. “Vả lại bố em vẫn còn ở nam California mà, giờ em có thêm lý do nữa để thường xuyên sang đó.”

      “Chỉ thôi cũng đủ trở thành lý do rồi. Nhưng mà, Brett nè… Em biết phải sao. Em ấy.”

      khoanh tay trước ngực, nguyên hình là chàng trai gợi tình, hư hỏng, xấu xa ngày xưa. “ quan tâm. Em và có kết quả đâu. Còn vẫn chờ thôi.”

      Tôi trố mắt nhìn Brett, hiểu rằng bây giờ chỉ có thời gian mới thuyết phục được .

      Brett bước tới gần, vuốt ve cánh tay tôi. Thân hình cao lớn của đổ bóng xuống người tôi. Tôi vẫn còn nhớ ngày xưa, hai đứa cũng hay đứng như thế này, ngay trước khi ép tôi vô tường và chiếm đoạt tôi cách dữ dội.

      “Chỉ cần lần thôi.” thầm vào tai tôi, giọng quen thuộc đầy tội lỗi. “Chỉ cần lần nữa thôi, là em nhớ lại cảm giác của hai đứa mình.”

      Tôi nuốt nước bọt nặng nhọc. “ có chuyện đó đâu, Brett.”

      chậm rãi nở nụ cười, cái lúm đồng tiền quỷ quái đó lại ra.

      “Để coi sao .”




      ngờ ở ngoài họ còn hấp dẫn hơn tivi nhiều nữa.” Ireland nhìn qua chỗ ban nhạc trả lời phỏng vấn với người dẫn chương trình. “ cũng vậy đó Cary.”

      cười nhe hàm răng trắng lóa. “Cảm ơn, cục cưng!” Rồi bé quay nhìn tôi bằng cặp mắt xanh thẳm của Gideon. “Vậy là… chị từng quen với Brett Kline hả?”

      “Cũng hẳn. ra bọn chị chỉ cặp kè thời gian thôi.”

      “Lúc đó chị có ấy ?”

      Tôi suy nghĩ lúc trước khi trả lời. “Chị nghĩ khi xưa cũng hơi gần gần như vậy. Nếu trong hoàn cảnh khác có thể chị ấy. ấy là người tốt.”

      Ireland mím môi.

      “Còn em sao? Em có hẹn hò với ai ?”

      “Có.” bé trả lời buồn bã. “Em rất thích ấy, nhưng… kỳ lắm, vì ấy dám cho gia đình biết là quen em.”

      “Tại sao vậy?”

      “Vì ông bà ấy mất gần hết tài sản vào vụ lừa đảo của bố Gideon.”

      Tôi liếc nhìn Cary nhướn mày hết cỡ.

      “Đó đâu phải lỗi của em.” Tôi thấy phẫn nộ thay cho bé.

      “Rick là bố mẹ ấy bảo đâu phải ngẫu nhiên mà bây giờ Gideon giàu có dữ vậy.” Ireland lẩm bẩm.

      phải ngẫu nhiên hả? Họ vậy đó hả?”

      “Cưng à.”

      Tôi quay lại khi nghe tiếng gọi, nãy giờ để ý Gideon đứng sau lưng.

      “Cái gì?”

      nhìn tôi chằm chằm. Tôi quá bực tức nên phải mất cả phút sau mới để ý thấy mỉm cười.

      “Đừng.” Tôi nheo mắt cảnh cáo, rồi quay lại Ireland. “Em Rick kêu bố mẹ cậu ấy lên mạng tìm thông tin về Crossroads Foundation thử xem nhé.”

      “Nếu em hết phẫn nộ giùm rồi.” đứng lại gần đến nỗi chạm sát vào người tôi. “ muốn báo là năm phút nữa bắt đầu buổi chiếu ra mắt đó.”

      Tôi đưa mắt tìm Brett, thấy vẫy vẫy.

      Rồi tôi nhìn Cary.

      “Em .” Cary hất cằm. “ đứng đây với Ireland và Cross.”

      Tôi tiến về phía ban nhạc, tươi cười khi thấy ai cũng rất phấn khởi và hồi hộp. “Thời khắc quan trọng đây, các chàng trai.” Tôi .

      “À.” Darrin cười toe toét. “ kiện này tổ chức chỉ để cho bọn này được xuất tivi và internet thôi. Đó là cách duy nhất Vidal có thể làm. Hy vọng là thành công, trời ạ, vì ở đây nóng như quỷ.”

      Người dẫn chương trình công bố mở màn kiện xong là màn hình chuyển sang đoạn phim ca nhạc. Khúc dạo đầu vang lên.

      Màn hình sáng lên, chiếu cảnh Brett ngồi cái ghế cao trước micro, dưới ánh đèn y như hôm diễn sân khấu. cất giọng hát, trầm, khàn và cực kỳ gợi cảm. Giọng hát đó lập tức có tác động mạnh mẽ lên tôi, như mọi khi.

      Máy quay lùi dần ra xa, chiếu phần sân khấu trước mặt Brett. Có nhóm múa minh họa quay hình trắng đen, trong khi mỗi tóc vàng là có hình màu rực rỡ.

      Tôi chết điếng người. Máy quay chỉ quay từ phía sau và bên mặt, nhưng ràng nhân vật đó là tôi. nàng diễn viên có vóc dáng và kiểu tóc giống y hệt tôi, ý là trước khi tôi cắt tóc gần đây. Cả những đường cong người, và nét mặt nhìn nghiêng cũng khiến mọi người nhận ra ngay là đóng vai tôi.

      Ba phút sau đó trôi qua trong bàng hoàng kinh khủng. Golden bài hát đầy nhục dục, và nàng diễn viên diễn đúng những gì Brett hát: quỳ gối trước chàng đóng vai Brett, âu yếm nhau trong nhà vệ sinh ở quán rượu, ngồi đùi băng sau chiếc Mustang 67 quen thuộc của Brett. Tất cả những hình ảnh ký ức đó xuất xen lẫn với cảnh Brett và ban nhạc trình diễn sân khấu.

      Tất cả chỉ là diễn xuất, nên tôi cũng thấy đỡ hơn phần nào, nhưng khi nhìn qua gương mặt lạnh như tiền của Gideon, tôi biết nghĩ vậy. Cái thấy trước mắt là những giây phút hoang đàng nhất trong cuộc đời tôi, được làm sống lại rất sân khấu.

      Đoạn phim kết thúc với cảnh Brett trầm ngâm đau khổ, giọt nước mắt lăn dài má.

      Tôi quay qua nhìn .

      Nụ cười của Brett dần dần tắt ngấm khi nhận ra thái độ của tôi.

      “Ôi chao, Brett à!” Người MC đứng lẫn vào ban nhạc. “ đúng là moi hết ruột gan ra cho bài hát này rồi. Liệu nó có đưa và Eva quay lại với nhau ?”

      “Tôi đường vòng đó mà.”

      “Mà Eva này, có phải đóng vai chính mình trong đoạn phim nhỉ?”

      Tôi chớp mắt, hiểu ra ta muốn gì. “, đó phải là tôi.”

      thấy bài Golden thế nào?”

      Tôi liếm môi. “Đó là bài hát hay, của ban nhạc tài năng.”

      “Kể về chuyện tình đẹp nữa.” Rồi ta quay qua máy quay tiếp tràng gì đó. Tôi thèm nghe nữa, lo đảo mắt tìm Gideon. thấy đâu hết.

      Lúc MC tiếp tục trò chuyện với ban nhạc, tôi bỏ tìm . Cary bước tới, theo sau là Ireland.

      Tôi nhìn Cary đau khổ, rồi hỏi Ireland. “Em biết trai em đâu rồi ?”

      “Christopher tán gẫu, còn Gideon bỏ về rồi.” bé nhăn mặt ái ngại. “ ấy nhờ Christopher đưa em về sau.”

      “Khỉ !” Tôi lục túi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Em . Tối nay gặp em nhé.

      Chờ mấy phút sau thấy trả lời, tôi cứ khư khư cầm điện thoại trong tay, hy vọng nó rung.

      Brett nhàng tới cạnh tôi. “Mình xong rồi, em muốn chưa?”

      “Được thôi.” Tôi quay qua Ireland. “Trong nửa tháng tới, cuối tuần chị phải xa. Mình sắp xếp gặp nhau sau đó nhé.”

      “Ừ, em chờ chị.” bé ôm tôi chặt.

      Tôi nắm tay Cary, siết mạnh. “Cảm ơn tới đây tối nay.”

      “Em đùa hả, lâu rồi chưa được vui như vầy đó.”

      Rồi và Brett bắt tay kiểu gì đó rất phức tạp. “Giỏi lắm, bạn. Tôi rất vui cho cậu.”

      “Cảm ơn tới nhé. Bọn này gặp lại sau.”

      Brett đặt tay lên eo tôi rồi chúng tôi cùng .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17




      thấy Gideon tới Tableau One.

      lòng tôi cũng mừng thầm, vì tôi muốn Brett nghĩ là tôi cố tình sắp xếp cho xuất của Gideon ở đây. Gạt qua bên chuyện muốn quay lại với tôi, dù sao Brett cũng từng là người rất quan trọng của tôi, và tôi muốn hai đứa tiếp tục làm bạn với nhau.

      Nhưng lúc này, tôi còn mải nghĩ tới cảm giác của Gideon.

      Lo lắng làm tôi chẳng còn muốn ăn uống gì. Đĩa thức ăn ngon lành vẫn còn nguyên làm tôi đâm ngại lúc Arnoldo Ricci ghé lại, bảnh bao trong bộ quần áo đầu bếp trắng tinh.

      Gideon vốn là bạn của chàng đầu bếp nổi tiếng này, và cũng có cổ phần trong Tableau One nữa. Đó là lý do tôi quyết định ăn tối ở đây, để phòng khi có nghi ngờ gì có thể hỏi lại người quen.

      Dĩ nhiên là tôi hy vọng tin tưởng tôi và cần kiểm tra với người khác. Nhưng biết sao được, ghen tuông và sở hữu vốn là trong những vấn đề của hai đứa tôi mà.

      “Rất vui được gặp lại em, Eva.” Arnoldo cất giọng Ý đặc sệt rất dễ thương, hôn lên má tôi rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

      chìa tay cho Brett. “Chào mừng tới Tableau One.”

      “Arnoldo hâm mộ Six-Ninths lắm đó.” Tôi giải thích. “Hôm trước ấy có xem buổi diễn chung với em và Gideon nữa.”

      Brett mỉm cười buồn bã. “Rất hân hạnh. coi được cả hai màn luôn chứ hả?”

      Ý Brett nhắc tới cả vụ của với Gideon. Arnoldo hiểu ý ngay. “Có. Eva là người rất quan trọng đối với Gideon.”

      “Đối với tôi ấy cũng quan trọng.” Brett cầm ly bia Nastro Azzurro lên.

      “Nếu vậy ,” Arnoldo mỉm cười. “Che vinca il migliore. Người giỏi hơn chiến thắng.”

      “Ừm.” Tôi ngả lưng ra ghế. “Em đâu có phải giải thưởng. Hay đúng hơn có được em phải là được thưởng đâu.”

      Arnoldo nhìn tôi, chắc cũng phần nào đồng ý. trách được, bởi tận mắt chứng kiến tôi hôn Brett và thấy tác động của chuyện đó lên Gideon.

      “Thức ăn của em có vấn đề gì Eva?” Arnoldo hỏi. “Nếu hợp khẩu vị chắc chắn là em ăn hết rồi.”

      cho dọn khẩu phần lớn quá đó.” Brett giải thích.

      “Eva ăn được nhiều mà.”

      Brett nhìn tôi. “Vậy hả?”

      Tôi nhún vai. Liệu Brett bắt đầu nhận ra là tôi và biết quá ít về nhau chưa nhỉ?

      “Ừ, em có nhiều tật xấu mà.”

      thấy chuyện đó đâu có gì xấu.” Arnoldo . “Buổi ra mắt thế nào?”

      “Tôi nghĩ là thành công.” Brett nhìn tôi dò xét.

      Tôi gật đầu, vì muốn làm và ban nhạc mất vui. Chuyện cũng lỡ rồi. Tôi thể trách Brett được, chỉ có điều vì thực cái ý tưởng đó của mình vụng về quá thôi. “Các chàng trai của chúng ta thẳng tiến lên hàng ngôi sao rồi.”

      “Còn tôi có thể tự hào là tôi mua bài hát đó itunes từ khi chỉ mới có bài duy nhất đó thôi.” Arnoldo quay qua cười với Brett.

      “Rất trân trọng ủng hộ nhiệt tình đó.” Brett . “Nếu có người hâm mộ như bọn này có ngày hôm nay đâu.”

      có ngày hôm nay là nhờ tài năng mà.” Arnoldo quay sang tôi. “Em dùng tráng miệng và uống thêm rượu nhé?”

      Lúc này tôi mới nhận ra là Arnoldo cố tình nấn ná lại đây. Liếc qua Brett, thấy nhăn nhó tôi biết cũng hiểu vấn đề.

      Lái xe của Brett đưa hai đứa về tới trước cửa nhà tôi lúc hơn mười giờ. Tôi ở vào thế khó xử, buộc phải mời lên cho đúng phép lịch . Brett ngắm nghía tòa nhà, rồi ngạc nhiên khi nhìn thấy quầy lễ tân và cả bảo vệ trực đêm.

      “Vậy là công việc của em có vẻ tốt lắm ha.” nhận xét đường vô thang máy.

      Có tiếng giày cao gót gõ cồm cộp sau lưng. “Eva!”

      Tôi rùng mình khi nghe giọng Deanna, với Brett trước khi quay lại. “Phóng viên đó!”

      sao?” hỏi lại.

      “Chào Deanna.” Tôi mỉm cười chiếu lệ.

      “Xin chào.” nàng nhìn Brett từ đầu tới chân, rồi chìa tay ra cho . “Brett Kline phải ? Tôi là Deanna Johnson.”

      “Rất hân hạnh, Deanna.” lịch .

      “Tôi giúp gì được cho ?” Tôi hỏi.

      “Xin lỗi vì làm phiền buổi hẹn hò của hai người. Tới lúc nãy khi thấy kiện của hãng Vidal hôm nay tôi mới biết là hai người nối lại tình xưa.” nàng quay qua cười với Brett. “Vậy chắc là vụ xung đột với Gideon Cross để lại hậu quả gì cho hả?”

      Brett nhướn mày. “Tôi hiểu gì.”

      “Tôi nghe hôm nọ và Gideon có to tiếng cãi vã với nhau.”

      “Nhiều người có trí tưởng tượng phong phú ghê.”

      Chẳng lẽ Gideon kịp chuyện với rồi sao? Hay tự Brett cũng học được cách đối phó với giới truyền thông?

      Tôi bực tức khi nghĩ tới chuyện Deanna cứ quanh quẩn rình mò mình, hay chính xác hơn là rình mò Gideon. ấy mới là người ả muốn tiếp cận, còn tôi chỉ là mục tiêu thuận tiện hơn mà thôi.

      nàng nở nụ cười nhìn phát cáu. “Vậy chắc là nguồn tin của tôi ổn rồi.”

      “Chuyện thường thấy mà.” Brett tỏ ra dễ dãi.

      Deanna lại chuyển qua tôi. “Hôm nay tôi có thấy cùng với Gideon, thợ chụp ảnh còn chụp được mấy tấm nữa, nên tôi định sang đây hỏi xem bình luận như thế nào. Nhưng giờ sẵn gặp hai người, có thể thêm về mối quan hệ giữa và Brett ?”

      Brett chen vào, cười tươi khoe lúm đồng tiền quyến rũ. “Tôi nghĩ bài Golden hết rồi đó. Hai chúng tôi có nhiều kỷ niệm, và bây giờ là tình bạn đẹp.”

      “Bình luận hay lắm. Cảm ơn .” Deanna nhìn tôi, tôi cũng trừng mắt nhìn lại ả. “ làm mất thời gian của hai vị nữa. Chúc buổi tối tốt lành.”

      Tôi nắm tay Brett. “Tạm biệt.”

      Lôi Brett vô thang máy, tôi thở phào nhõm khi cửa đóng lại.

      thắc mắc là tại sao lại có phóng viên quan tâm tới chuyện tình cảm của em dữ vậy.”

      Tôi quay nhìn Brett. đứng dựa tường, tay để hai bên hông nắm lên thanh vịn, đẹp trai và quyến rũ. Nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ tới Gideon, nên ở cạnh Brett tôi thấy thoải mái chút nào.

      “Trước đây ta từng có quan hệ với Gideon, từ thành hận đó mà.”

      “Vậy mà em cũng thấy là phải cảnh giác hả?”

      Tôi lắc đầu. “Chuyện giống như nghĩ đâu.”

      Thang dừng lại, tôi bước ra hành lang, ngang nhà của Gideon trước khi tới cửa nhà mình. Trước đây mỗi lần với Corinne, có cảm giác tội lỗi và lo lắng giống tôi bây giờ ?

      Mở cửa ra, tôi thất vọng tràn trề khi thấy Cary trong phòng khách. Có vẻ như có ở nhà, vì nếu ở nhà lúc nào Cary cũng để đèn sáng hết.

      Bật công tắc đèn xong, tôi quay sang nhìn phản ứng của Brett. Ai tới đây cũng có ấn tượng là tôi rất giàu có, điều luôn làm tôi cảm thấy ngại.

      nhíu mày nhìn tôi. “Chắc phải đổi nghề quá.”

      “Lương của em đâu có trả nổi tiền nhà ở đây. giờ bố dượng em trả đó chứ.” Tôi vô bếp bỏ túi xách lên bàn.

      “Em và Cross chắc thường hay tiệc tùng chung hả?”

      “Thỉnh thoảng thôi.”

      cùng đẳng cấp với em phải ?”

      Câu đó làm tôi thấy khó chịu, dù ở khía cạnh nào đó nó hoàn toàn đúng. “Em đánh giá con người qua tiền bạc. muốn uống gì ?”

      cần đâu.”

      Hai đứa ra sô pha ngồi.

      Brett ngả người, gác tay lên lưng ghế. “Vậy là em thích cái video ca nhạc đó.”

      “Em đâu có vậy.”

      “Cần gì . Nhìn mặt em là biết rồi.”

      “Nó hơi… riêng tư quá.”

      Cái nhìn của làm tôi đỏ mặt. “Nó chứng minh là hề quên bất cứ thứ gì về em hết.”

      tại vì cũng đâu có quá nhiều thứ để nhớ đâu.” Tôi cãi.

      “Em nghĩ là hiểu em, nhưng dám chắc là nhìn thấy nhiều thứ ở em mà Cross chưa và bao giờ thấy được.”

      ra ngược lại mới đúng.”

      “Cũng có thể.” Brett nhượng bộ, nhịp nhịp tay ghế. “Đáng lẽ sáng sớm mai , nhưng đổi chuyến bay trễ hơn, em với . Bọn diễn ở Seatle với San Francisco, xong tối Chủ nhật em bay về kịp mà.”

      được, em có việc khác rồi.”

      “Cuối tuần sau ở San Diego, hay em qua .” nắm tay tôi. “ y như ngày xưa, chỉ khác là có thêm hai mươi ngàn người nữa thôi!”

      Tôi chớp mắt, sao tự nhiên hai đứa lại tình cờ về San Diego cùng lúc nhỉ? “Em với Cary cũng định về đúng thời gian đó luôn.”

      “Vậy cuối tuần sau mình chơi nhé.”

      “Mình gặp nhau.” Tôi đính chính, đứng dậy theo . “ về hả?”

      bước lại gần. “Em muốn ở lại ?”

      “Brett à…”

      “Được rồi.” nở nụ cười buồn, làm tim tôi đập nhanh hơn chút. “Cuối tuần sau gặp em.”

      Rồi hai đứa bước ra cửa.

      “Cảm ơn mời em tối nay nhé.” Tôi , tự nhiên thấy hơi tiếc vì về sớm.

      xin lỗi vụ đoạn phim minh họa.”

      “Em thích mà.” Tôi nắm tay . “ đó. làm hay lắm. Chỉ có điều… nhìn thấy lại chính mình như vậy hơi kỳ thôi.”

      “Ừ, hiểu rồi.” Brett vuốt má, rồi cúi xuống định hôn tôi.

      Tôi quay mặt né, nên mũi dụi lên má tôi. Mùi nước hoa thoang thoảng, quyện với mùi hương da thịt của làm kỷ niệm nóng bỏng ngày xưa ùa về. Thân thể áp sát vào tôi, gợi lên cảm giác quen thuộc đến nhức nhối.

      Ngày xưa tôi say mê điên cuồng, và chỉ mong được đáp lại. Giờ đây khi mong ước đó thành , tôi lại có cảm giác vừa ngọt ngào vừa cay đắng.

      Brett nắm tay tôi, khe khẽ. “ rất nhớ cơ thể em.” Giọng trầm đục. “Cảm giác khi ở bên trong. khao khát có lại được cảm giác đó.”

      Tôi qua hơi thở gấp. “Cảm ơn mời em ăn tối…”

      Brett hôn lên má tôi. “Gọi cho nhé. gọi em, nhưng nếu thỉnh thoảng được em gọi lại vui lắm, biết ?”

      Tôi gật đầu, nuốt nước bọt rồi trả lời. “Em biết rồi.”

      vừa khỏi là tôi chạy ùa vào lục cái điện thoại của Gideon ra xem. có tin nhắn hay cuộc gọi nào hết.

      Tôi lấy chìa khóa qua nhà tìm , nhưng căn hộ của chìm trong bóng tối. cần nhìn qua cái tô thủy tinh màu mà bỏ đồ trong túi ra mỗi lần về tới nhà, tôi cũng biết là có ở đây.

      Cảm thấy vô cùng trống vắng, tôi quay về nhà, thẳng về phòng rồi vô nhà tắm.

      Dù bao nhiêu mồ hôi và bụi bẩn trôi sạch theo dòng nước, cảm giác khó chịu vẫn còn nguyên. Tôi vừa gội đầu vừa nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày, cơn giận càng lúc càng lớn dần lên. Giờ này Gideon còn ở đâu, làm gì mà chưa về đây với tôi nữa?

      Đúng lúc đó tôi cảm thấy có mặt của .

      Tôi rửa sạch xà bông mặt, quay ra thấy Gideon bước vô phòng, tháo cà vạt. Nhìn rất mệt mỏi, khiến tôi lo lắng quên cả cơn giận vừa tức .

      “Chào .”

      Vừa nhìn tôi, Gideon vừa cởi hết đồ ra rồi bước thẳng vô buồng tắm, ôm chầm lấy tôi.

      “Chào . Có chuyện gì vậy? bực vụ cái đoạn phim đó hả?”

      ghét cái đó quá. Đáng lẽ phải duyệt trước mới đúng.”

      “Em xin lỗi.”

      Gideon ngẩng ra nhìn tôi. Hơi nước nóng làm tóc ươn ướt. quyến rũ hơn nhiều so với Brett, và tình cảm giữa tôi với cũng sâu đậm hơn rất nhiều. “Ngay trước khi đoạn phim kết thúc Corinne gọi cho . ấy giống như phát điên lên vậy, mất hết kiểm soát. lo quá nên phải qua nhà xem thế nào.”

      Tôi hít hơi dài, cố xua cơn ghen trong lồng ngực. Tôi có quyền ghen, sau khi vừa mới với Brett cả buổi tối. “Rồi sao nữa?”

      nhàng đẩy đầu tôi ngửa ra. “Em nhắm mắt lại .”

      em nghe , Gideon.”

      “Được rồi mà.” Gideon vừa xả tóc cho tôi vừa kể. “ nghĩ biết lý do tại sao Corinne bị như vậy rồi. Thời gian gần đây ấy hay uống thuốc an thần, mà lại uống đúng thuốc.”

      “Ôi, chà.”

      “Đáng lẽ ấy phải báo với bác sĩ về tác dụng phụ của thuốc, nhưng đằng này chính Corinne cũng nhận ra là mình bị như vậy nữa. phải mất mấy tiếng đồng hồ mới giải thích cho ấy hiểu là dạo này ấy cư xử bình thường.”

      Tôi đứng thẳng dậy, quệt nước mặt, cố nén cảm giác bực tức khi nghe chuyện người mình quan tâm chăm sóc cho người phụ nữ khác. thể loại trừ khả năng ả ta chỉ bịa chuyện để được gặp Gideon mà thôi.

      Gideon đổi chỗ với tôi, bước ra dưới vòi sen. Nước chảy long lanh cơ thể tuyệt vời của .

      “Rồi bây giờ tính sao?” Tôi hỏi.

      nhún vai. “Ngày mai ấy hẹn với bác sĩ để đổi thuốc khác.”

      “Bộ có trách nhiệm phải lo cho ta hả?” Tôi khó chịu.

      , đó phải là trách nhiệm của .” Cái nhìn cho thấy hiểu tôi nghĩ gì. Gideon lúc nào cũng đọc được suy nghĩ của tôi cả. “ chỉ chuyện với ấy vậy thôi, rồi gọi điện cho Giroux, bảo ta tới chăm sóc cho vợ mình.”

      Gideon với lấy chai dầu gội đầu cái giá riêng để đồ dùng cá nhân của . Gần như ngay khi tôi đồng ý hẹn hò là Gideon mang hết đồ dùng sang đây để, mặt khác cũng mua đầy đủ đồ cho tôi.

      “Nhưng hôm nay ấy bị chọc tức, Eva à. Hồi chiều Deanna mò qua đưa Corinne xem hình chụp được em với ở buổi ra mắt.”

      “Thảo nào.” Tôi làu bàu. “Lúc em về tới đây thấy Deanna chờ sẵn.”

      ta cả gan vậy hả?” Giọng Gideon nghe rất dữ dằn, làm tự nhiên tôi thấy hơi tội nghiệp cho Deanna. ràng là tự đào huyệt cho mình.

      “Có thể nàng chụp được hình ở chỗ Corinne nên đem tới khiêu khích em đó mà.” Tôi khoanh tay. “ ta rình mò đó.”

      Gideon cúi đầu dưới vòi nước để gội sạch xà bông. Cơ bắp hoàn hảo người rung rinh theo từng cử động.

      quá đẹp, nam tính và gợi cảm.

      Tôi liếm môi, bị kích thích dù vẫn bực vì mấy ả kia. Tôi tiến lại sát bên, đổ sữa tắm ra tay rồi xoa lên ngực .

      Gideon nhìn tôi, khẽ rên lên. “ thích được em vuốt ve như vậy lắm.”

      “Vậy tốt, vì lúc nào em cũng muốn vuốt ve .”

      vuốt má, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, có lẽ cố đoán xem tôi có gợi ý gì . . Đúng là lúc nào tôi cũng muốn , nhưng tôi vẫn thích tận hưởng cảm giác chỉ ở bên cạnh thôi. Nếu làm gì nhiều hơn nữa, đầu óc tôi lại mụ mị , còn thấy được cảm giác đó.

      rất cần cảm giác này, cảm giác được ở bên cạnh em.”

      “Có vẻ như mọi thứ cứ dồn dập đổ xuống đầu hai đứa mình, hết chuyện này tới chuyện khác, kịp nghỉ.” Tôi lần tay xuống bụng , vuốt ve. Cả tôi và đều rạo rực, nhưng cũng trân trọng, tận hưởng cái cảm giác được ở cạnh người mình quý và cần thiết. “Nhưng mình vượt qua được hết, phải ?”

      Gideon đặt lên trán tôi nụ hôn. “ nghĩ mình khá ổn. Nhưng chỉ mong tới ngày mai để được đưa em chơi, ra khỏi đây, tránh xa hết thảy mọi thứ trong vài ngày, giữ em cho riêng thôi.”

      Tôi mỉm cười, hạnh phúc khi nghĩ tới chuyện đó. “Em cũng mong lắm.”




      Tôi giật mình tỉnh dậy khi Gideon bước xuống giường.

      Tôi chớp chớp mắt, thấy tivi vẫn còn mở, nhưng tắt tiếng. Tôi ngủ thiếp mất khi nằm giường, cuộn mình trong hơi ấm của sau cả ngày dài được gần nhau.

      đâu vậy?”

      ngủ.” vuốt má tôi. “ buồn ngủ quá.”

      “Đừng mà.”

      “Em đừng giữ lại.”

      Tôi thở dài, hiểu lý do tại sao. “Em .”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Gideon cúi xuống hôn lên môi tôi. “Sáng mai làm đừng quên bỏ hộ chiếu vô túi xách nhé.”

      “Em quên đâu. Mà chắc là em cần mang thêm gì nữa hả?”

      .” lại trao cho tôi nụ hôn nữa, nấn ná lúc lâu, quyến luyến.

      Rồi mất.

      Sáng thứ Sáu tôi mặc cái đầm thun tay dài làm, để thuận tiện khi phải thẳng ra sân bay. biết Gideon đưa tôi xa cỡ nào, nhưng mặc như vậy đằng nào tôi cũng thoải mái.

      Lúc tới công ty Megumi nghe điện thoại, nên tôi chỉ vẫy chào rồi thẳng về bàn. Vừa ngồi xuống ghế bà Field tới.

      Vị chủ tịch công ty Waters Field & Leaman nhìn rất oai vệ và tự tin trong bộ vét xám.

      “Chào Eva.” Bà . “Khi nào Mark tới nhắn ta vào gặp tôi nhé.”

      Tôi gật đầu, thầm ngưỡng mộ chuỗi ngọc trai đen cổ bà. “Vâng.”

      Năm phút sau, khi nghe lời nhắn đó, Mark lắc đầu. “ cá với em là mình rớt thầu vụ Adrianna Vineyards rồi.”

      nghĩ vậy hả?”

      ghét mấy cái kiểu mời thầu hút máu đó lắm. Họ chả quan tâm tới chất lượng hay kinh nghiệm quái gì cả, mà chỉ cần ép giá thôi.”

      Vì cái thầu này mà bọn tôi phải bỏ hết tất cả những việc khác để hoàn thành hồ sơ cho đúng hạn nộp. Mark bị giao vụ này là tại vì làm dự án Kingsman vodka quá xuất sắc.

      “Vậy đó là thiệt hại của họ thôi.” Tôi .

      “Biết là vậy, nhưng… vẫn muốn thắng. Em ráng cầu nguyện là đoán sai nhé.”

      Tôi giơ ngón cái lên trước khi quay lưng . Xong, tôi vừa định đứng lên lấy cà phê điện thoại reo.

      “Văn phòng của Mark Garrity, Eva Tramell nghe đây.”

      “Eva, con .”

      Tôi thở dài khi nghe giọng ướt át của mẹ. “Chào mẹ. Mẹ khỏe ?”

      “Con gặp mẹ được ? Hay ăn trưa nha?”

      “Được. Hôm nay hả?”

      “Nếu con rảnh.” Mẹ thở hắt ra nghe như khóc. “Mẹ rất cần phải gặp con.”

      “Được thôi.” Bụng tôi thắt lại vì lo lắng. Cứ mỗi lần mẹ buồn là tôi lại thấy bứt rứt. “Mẹ muốn gặp nhau ở đâu?”

      “Mẹ với Clancy tới đón con. Mười hai giờ phải ?”

      “Vậy con xuống chờ sẵn.”

      “Ừ.” Im lặng chút. “Mẹ thương con lắm.”

      “Con biết mà. Con cũng thương mẹ.”

      Cúp máy xong, tôi nhìn chằm chằm xuống ống nghe.

      Liệu chuyện gia đình tôi rồi ra sao đây?

      Tôi nhắn tin cho Gideon ăn trưa với được. Tôi phải giải quyết mọi chuyện với mẹ cho xong .

      Xong tôi đứng dậy lấy cà phê. Đó chính là thứ tôi rất cần để vượt qua ngày hôm nay.

      Mười hai giờ đúng, tôi đẩy ghế đứng lên lúc, rồi xuống sảnh. Mỗi giờ phút trôi qua, tôi lại càng mong tới chuyến với Gideon, mong được thoát khỏi những Corinne, Deanna hay Brett.

      Vừa ra khỏi cửa an ninh tôi nhìn thấy ta.

      Jean-Francois Giroux mang dáng vẻ đậm chất Châu Âu và rất quyến rũ. Mái tóc đen xoăn hơi dài hơn trong hình, da dẻ cũng sáng hơn, khuôn miệng có phần sắc sảo hơn, và vẫn là hàm ria mép đó. Đôi mắt xanh nhạt rất tinh tường, dù có hơi đỏ vì mệt mỏi. Nhìn cái va-li dưới chân, tôi đoán ta thẳng từ sân bay tới đây luôn.

      Mon dieu. Thang máy ở đây chậm tới mức nào vậy?” Giroux với người bảo vệ bằng giọng Pháp đặc sệt. “ thể nào mất tới hai mươi phút để từ đó xuống đây được.”

      “Ông Cross đường xuống.” chàng bảo vệ, vẫn ngồi yên ghế, chắc nịch.

      Làm như cũng cảm giác được ánh mắt của tôi, Giroux quay lại, nheo mắt nhìn. Rồi ta bước nhanh tới. Bộ com-plê người Giroux được cắt may ôm sát hơn kiểu của Gideon, ống tay áo và ống quần hơi ôm. Tôi có ấn tượng đây là người rất thẳng thắn, khắt khe và thích áp đặt.

      “Eva Tramell?” Câu hỏi làm tôi giật mình.

      “Ông Giroux.” Tôi chìa tay phải ra.

      ta bắt tay tôi, xong bất ngờ nghiêng người tới hôn lên cả hai bên má. Dù chỉ là nụ hôn phớt, tôi vẫn ngạc nhiên vì đây chỉ mới là lần gặp đầu tiên.

      Tôi nhướn mày.

      có thời gian chuyện với tôi chút ?” Giroux vẫn cầm tay tôi.

      “Tôi e rằng hôm nay được.” Tôi từ chối nhàng. Đúng là khi đứng giữa gian sảnh rộng lớn với bao nhiêu người qua lại như vầy khó có ai nhận ra ai, nhưng Deanna vẫn rình mò đâu đó, nên tôi phải cẩn thận chuyện mình tiếp xúc với những ai ở nơi công cộng.

      “Giờ tôi có hẹn ăn trưa, và ngay sau giờ làm là tôi có việc phải luôn.”

      “Vậy hay là ngày mai?”

      “Cuối tuần này tôi xa. Nên sớm nhất cũng phải đến thứ Hai.”

      xa với Cross hả?”

      Tôi nghiêng đầu, chăm chú, cố đoán ta nghĩ gì.

      “Phải, nhưng chuyện đó hoàn toàn liên quan tới .”

      Tôi quyết định trả lời để Giroux biết là Gideon tôi chứ phải vợ ta.

      cảm thấy có gì ổn sao,” Giroux đổi giọng nhàng. “Khi Gideon lấy vợ tôi ra để làm cho ghen và quay lại với ?”

      “Gideon với Corinne là bạn. Mà bạn bè gặp nhau là chuyện bình thường.”

      “Dù cho tóc màu vàng cũng thể nào ngây thơ tới mức tin chuyện đó chứ.”

      “Dù mệt mỏi nhưng cũng thể nào biết là thằng tồi chứ.” Tôi trả miếng.

      Rồi tôi biết ngay là Gideon tới, ngay cả trước khi nắm tay tôi.

      phải xin lỗi Eva.” Gideon xen vào bằng giọng nhàng nhưng hết sức nguy hiểm. “Và xin lỗi chân thành.”

      Giroux phóng tia nhìn đầy giận dữ và căm ghét, đến nỗi tôi bồn chồn yên. “Để tôi chờ nãy giờ là rất bất lịch đó, Cross, cho dù có là nữa.”

      “Nếu tôi mà cố ý bất lịch với biết ngay.” Gideon mím môi. “Tôi chờ lời xin lỗi, Giroux. Trước giờ tôi luôn lịch và tôn trọng Corinne. cũng phải như vậy với Eva.”

      Người ngoài nhìn vô thấy bình thản, thoải mái, nhưng tôi cảm giác được cơn giận của . căng thẳng tăng dần giữa hai người đàn ông, nóng như lửa, còn lạnh như băng. gian xung quanh bỗng như thu hẹp lại, dù gian sảnh tòa nhà vô cùng rộng lớn với trần nhà khá cao.

      muốn có cảnh to tiếng với ở chỗ đông người này, tôi nắm tay Gideon, khẽ siết lại.

      Giroux nhìn xuống tay hai đứa, rồi ngước lên nhìn tôi. “Pardonnez-moi. ta khẽ nghiêng đầu. “Tôi nên đối xử phải với .”

      “Đừng để chuyện này làm em trễ hẹn.” Gideon , vuốt tay tôi.

      Nhưng tôi vẫn nấn ná muốn bỏ . “ nên ở cạnh vợ , Giroux ạ.”

      ấy nên ở cạnh tôi.” ta chỉnh.

      Lúc đó tôi mới nhớ là khi Corinne bỏ , Giroux hề tìm. ràng ta chỉ mải lo đổ lỗi cho Gideon mà tự tìm cách cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.

      “Eva!” Có tiếng mẹ gọi. Bà bước tới, thanh mảnh trong chiếc đầm hở vai mềm mại màu kem và đôi giày Louboutins cùng tông, như điểm sáng nền đá lát màu tối của gian sảnh.

      “Em , cưng.” Gideon . “Cho tôi phút nhé, Giroux.”

      Tôi ngập ngừng trước khi bước . “Tạm biệt, Giroux.”

      “Chào Tramell.” Giroux lúc này mới rời mắt khỏi Gideon. “Hẹn gặp lại.”

      còn cách nào khác, tôi buộc phải bỏ , nhưng trong lòng yên. Gideon cùng tôi tới chỗ mẹ đứng, đường tôi nhìn chằm chằm, ngầm thể là tôi lo lắng.

      Ánh mắt khiến tôi an tâm hơn. Ở Gideon toát lên sức mạnh ngấm ngầm và khả năng kiểm soát tình thế, giống y như những gì tôi nhìn thấy trong lần đầu gặp . Tôi biết Gideon có thể giải quyết với Giroux. Mà thực tế là có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.

      “Chúc ngon miệng.” Gideon hôn phớt lên má mẹ tôi, rồi quay lại trao cho tôi cái hôn dài.

      Tôi nhìn quay lại chỗ Giroux, khó chịu vì ánh mắt mà Giroux dành cho .

      Mẹ quàng lấy tay tôi, làm tôi sực tỉnh.

      “Chào mẹ.” Tôi cố xua cơn bực tức , chờ mẹ hỏi Gideon và Giroux có ăn cùng , vì tôi biết mẹ rất thích gặp gỡ mấy người đẹp trai giàu có. Nhưng bà gì.

      Thay vào đó là câu hỏi khác. “Con với Gideon làm lành với nhau hả?”

      “Đúng vậy.”

      Tôi liếc nhìn mẹ khi bước ra cửa. Hôm nay bà thậm chí còn mảnh mai yếu đuối hơn mọi ngày, da dẻ xanh xao, đôi mắt có phần đờ đẫn. Từ gian sảnh mát rượi của tòa nhà bước ra, tôi phải mất mấy giây mới thích nghi được với khí nóng bức và ồn ào, nhộn nhịp bên ngoài.

      Tôi mỉm cười chào Clancy khi mở cửa xe. “Chào .”

      Chờ cho mẹ điệu đàng ngồi lên ghế xong, Clancy quay lại, hơi cong môi, tôi đoán là nụ cười.

      khỏe ?”

      gật đầu ngắn gọn, rồi hỏi lại. “Còn ?”

      cố gắng thôi.”

      ổn mà.” khi tôi bước lên xe ngồi cạnh mẹ. Nghe ra còn tự tin hơn cả chính bản thân tôi.

      Mấy phút đầu của bữa ăn trôi qua trong im lặng. Quán New American, do mẹ chọn tràn ngập ánh nắng, càng khiến ngượng ngập giữa hai mẹ con mồn .

      Vì mẹ là người đề nghị cuộc gặp này, nên tôi chờ bà mở miệng trước. Dĩ nhiên là tôi có rất nhiều thứ cần , nhưng để chờ xem ưu tiên của bà là chuyện nào , chuyện phản bội lòng tin của tôi bằng cái đồng hồ Rolex, hay chuyện bà phản bội dượng Stanton với bố tôi.

      “Đồng hồ đẹp quá.” Mẹ nhìn cổ tay tôi.

      “Cảm ơn mẹ.” Bất giác tôi đưa tay che lại, như bảo vệ thứ quý giá và riêng tư. “Của Gideon mua cho con.”

      Mẹ hốt hoảng. “Con kể nó nghe vụ cái thiết bị định vị chứ hả?”

      “Con kể hết. Tụi con giấu nhau chuyện gì.”

      “Có thể là con giấu nó, nhưng còn nó sao.”

      “Tụi con tin nhau.” Tôi quả quyết.

      “Ồ.” Mẹ gật đầu, mấy lọn tóc xoăn đu đưa. “Vậy … tốt quá, Eva. Nó chăm sóc được cho con.”

      ấy chăm sóc cho con theo đúng cách mà con muốn rồi. cần tới tài sản ấy vẫn làm được chuyện đó.”

      Mẹ hơi mím môi trước giọng điệu chế giễu của tôi. Bà hầu như bao giờ nhíu mày, vì muốn bảo vệ làn da hoàn hảo của mình. “Đừng có vội coi thường đồng tiền như vậy, Eva. Con biết được khi nào cần tới nó đâu.”

      Tôi bắt đầu khó chịu. Cả đời tôi toàn thấy mẹ đặt đồng tiền lên hết, mà cần biết làm cho người khác bị tổn thương, kể cả khi người đó là bố tôi.

      “Con có coi thường, con chỉ để cho nó điều khiển cuộc sống của con thôi.” Tôi cãi. “Và mẹ khoan hãy mấy câu đại loại như là dễ lắm, khi đụng chuyện mới biết này nọ, con đảm bảo là dù Gideon còn xu dính túi con vẫn ấy.”

      “Cậu ta rất thông minh, có chuyện đó xảy ra đâu.” Bà quả quyết. “Và với chút may mắn con bao giờ phải trải qua cơn khủng hoảng về tài chính đâu.”

      Tôi thở dài chán nản. “Mẹ và con bao giờ có cùng quan điểm trong chuyện này.”

      Năm đầu ngón tay được chăm chút kỹ lưỡng đẹp đẽ mân mê cái nĩa cầm. “Tại vì con giận mẹ thôi.”

      “Mẹ thấy bố rất mẹ sao? Nhiều đến nỗi bố thể nào tiếp tục cuộc sống mới được. Con nghĩ ông bao giờ lập gia đình nữa, đồng nghĩa với chuyện bao giờ có người phụ nữ nào chăm sóc cho bố nữa.”

      giọt nước mắt chảy xuống mặt mẹ.

      “Mẹ đừng có mà khóc lóc nữa.” Tôi chồm người tới. “Mẹ đâu có phải nạn nhân đâu!”

      “Mẹ được quyền đau khổ hả?” Bà đáp bằng giọng gay gắt mà trước giờ tôi chưa từng nghe. “Mẹ được quyền khóc vì chuyện tình buồn hả? Mẹ cũng bố con vậy. Mẹ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để ông ấy được hạnh phúc.”

      “Mẹ bố đủ nhiều.”

      “Tất cả mọi thứ mẹ làm đều là vì tình hết đó. Tất cả mọi thứ.” Bà cười cay đắng. “Chúa ơi… Mẹ hiểu sao con có thể ở gần mẹ khi con vẫn nghĩ mẹ là người tệ như vậy.”

      “Tại vì mẹ là mẹ của con, lúc nào mẹ cũng ở bên cạnh con. Mẹ luôn cố gắng bảo vệ cho con, dù cái cách mẹ làm là đúng. Con thương cả bố lẫn mẹ. Bố là người tốt, bố xứng đáng được hạnh phúc.”

      Mẹ run run cầm ly nước lên nhấp ngụm. “Nếu có con, mẹ ước gì mẹ và bố chưa bao giờ gặp nhau. Như vậy cả hai hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng bây giờ đâu làm gì khác được nữa.”

      “Được chứ, mẹ có thể lấy bố, làm cho bố hạnh phúc mà. Mẹ là người duy nhất làm được chuyện đó.”

      thể được.” Mẹ .

      “Tại sao? Tại bố nghèo hả?”

      “Ừ.” Bà đưa tay lên cổ. “Tại ông ấy nghèo.”

      phũ phàng làm tôi chùng xuống, tim trĩu nặng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt mẹ buồn bã như lúc này. Vì lý do gì mà tiền quan trọng với bà đến mức đó? Liệu có bao giờ tôi hiểu được điều đó ? “Nhưng mẹ giàu mà, vậy cũng đủ hả?”

      Sau ba lần li dị, gia tài của bà lên tới nhiều triệu đô la.

      .”

      Tôi nhìn sững mẹ, tin vào tai mình.

      Bà quay mặt , ánh nắng chiếu vào chiếc bông tai kim cương ba ca-ra làm ánh lên bảy sắc cầu vồng. “Con hiểu đâu.”

      “Vậy mẹ làm ơn giải thích cho con nghe .”

      Mẹ quay lại nhìn tôi. “Có thể ngày nào đó, khi con quá giận mẹ giải thích.”

      Tôi dựa ra ghế, đầu nhức như búa bổ. “Con giận là vì con hiểu, mà mẹ giải thích được vì con giận. Vậy ra là mình chẳng tới đâu hết.”

      “Mẹ xin lỗi, con .” Bà xuống giọng năn nỉ. “Chuyện xảy ra giữa mẹ và bố con…”

      “Victor. Mẹ thậm chí còn muốn gọi tên ông ấy hay sao?”

      Bà ngập ngừng. “Con định đối xử với mẹ như vậy tới bao giờ?”

      “Con chỉ hiểu thôi.”

      điên rồ khi hai mẹ con tôi ngồi đây, giữa nơi đông đúc, tràn ngập ánh sáng, mà lại mấy chuyện quá riêng tư này. Phải chi mẹ hẹn gặp tôi ở bên nhà của bà với Stanton có phải tốt hơn . Nhưng có thể mẹ cố tình làm vậy, hẹn ở nơi đông người để tôi kiềm chế nổi điên lên.

      “Mẹ nghe nè.” Tôi mệt mỏi. “Con và Cary tìm chỗ khác để dọn .”

      Mẹ bật ngồi thẳng dậy. “Cái gì? Tại sao? Đừng có thiếu suy nghĩ vậy, Eva! Con đâu cần phải…”

      “Cần chứ. Nathan chết rồi, hơn nữa con với Gideon muốn ở với nhau nhiều hơn…”

      “Vậy cũng đâu cần phải dọn ?” Bà bắt đầu nước mắt giàn giụa. “Mẹ xin lỗi, Eva. Con còn muốn mẹ sao nữa hả?”

      “Lý do phải tại mẹ.” Tôi vén tóc ra hai bên, bồn chồn yên mỗi lần nhìn mẹ khóc. “Ừ, lòng mà , con cảm thấy kỳ cục khi ở trong ngôi nhà do dượng trả tiền sau những gì xảy ra giữa mẹ và bố. Nhưng quan trọng hơn là con với Gideon muốn ở với nhau. Tụi con muốn làm lại từ đầu.”

      “Ở với nhau hả?” Mẹ ngưng khóc ngay lập tức. “Sống chung trước khi kết hôn hả? Eva à, đó là sai lầm khủng khiếp. Vậy còn Cary sao? Nó qua New York là vì theo con mà.”

      ấy vẫn ở chung với con thôi.” Tôi muốn ra mình chưa bàn với Cary, nhưng tôi tin là đồng ý. Ở chung vậy tôi gặp thường xuyên hơn, vả lại tiền thuê nhà chia ba cũng đỡ hơn nhiều. “Ba đứa tụi con ở chung nhà.”

      “Con thể sống chung với người như Gideon Cross mà chưa kết hôn được”. Bà chồm người tới. “Chuyện này con phải nghe lời mẹ. Chờ có cái nhẫn .”

      “Con muốn kết hôn sớm.” Mặc dù tay tôi chạm vào chiếc nhẫn.

      “Trời ơi!” Mẹ lắc đầu. “Con cái gì vậy? Con nó mà.”

      “Nhưng còn sớm quá. Con vẫn còn trẻ mà.”

      “Con hai mươi bốn tuổi rồi, tuổi này là thích hợp nhất.” quyết tâm đột ngột làm mẹ bật dậy, trở lại lanh lợi như bình thường. Lần này tôi thấy bực mình với thái độ đó, vì dù sao nhờ vậy mà bà hết ủ ê như hồi nãy. “Mẹ ngồi yên để cho con làm hỏng chuyện đâu, Eva.”

      “Mẹ...”

      .” Mặt bà tính toán. “Nghe lời mẹ, từ từ thôi. Để mẹ lo cho.”

      Chết tiệt . Câu đó làm tôi yên tâm hơn chút nào, bởi vì trong chuyện này ràng mẹ đứng về phía Gideon chứ phải tôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :