1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãy về bên anh - Tỉnh Tô (Hoàn - 77C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 75

      Diệp Nghi đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay của Quý Thừa. Tay lạnh như băng, trong giọng trầm thấp chứa ôn tồn đáng sợ: “Ông gì?”

      vậy, quan hệ của chúng ta so với tại càng thân thiết hơn.” Thượng An Quốc ngước lên, mỉm cười: “ biết à, tôi là cha của em cậu, cậu gọi tôi tiếng ‘bác’, đúng là gọi suông.”

      Máu huyết của Diệp Nghi trong giây như bị rút cạn hết. Con của Thượng An Quốc… Thượng An Quốc chỉ có con duy nhất. , điều đó có khả năng.

      đâu. Sau khi mẹ của Quý Thừa bị Thượng An Quốc bắt cóc, chưa từng xuất lần nào. Cho dù bà sinh đứa con , nhất đính bị Thượng An Quốc giấu , họ cũng thể gặp qua. thể quá đáng sợ như vậy được.

      Thượng An Quốc tinh tế thưởng thức vẻ mặt của họ: “Sao vậy, tin tôi?”

      Mặt Quý Thừa trắng bệch đến gần như trong suốt. nhìn chằm chằm Thượng An Quốc, giọng bình tĩnh, nhưng mỗi lời ra đều lạnh lùng nghiêm nghị: “ cho ràng.”

      “Đương nhiên rồi, hôm nay gặp mặt, phải là để ôn lại chuyện cũ sao.” Thượng An Quốc an nhàn ngoắc tay, “Chuyện cũ dài lắm, ngồi xuống , chúng ta từ từ chuyện.”

      Bàn tay Quý Thừa siết chặt, khớp xương xanh trắng. Ở chỗ kia, cây súng đen phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

      Để ý tới tầm mắt , Thượng An Quốc lại mỉm cười: “Đây chính là chuẩn bị cho cậu. Đừng nóng vội, có lúc cậu dùng nó thôi. Còn bây giờ, hãy ngồi xuống nghe tôi .”

      Quý Thừa chỉ lẳng lặng đứng đó, giống như nghe thấy ông ta gì. Lúc này, điện thoại Diệp Nghi lại báo rung ngừng. đưa tay đặt lên lưng của Quý Thừa.

      “Mìn được gỡ bỏ. Tầm nhìn bị ngăn cản, thể sắp xếp súng bắn tỉa. thông qua thiết bị nghe lén gắn trong điện thoại. Chú ý an toàn.”

      Ánh mắt Quý Thừa chợt dịu lại, lập tức nắm tay Diệp Nghi, kéo cùng ngồi xuống.

      “Vậy mới đúng.” Thượng An Quốc khoanh tay lại, cười cười đứng lên, bước .

      Ông ta thẳng về trước, cho đến khi đến trước cây cột chạm theo kiểu La Mã ở cúi phòng khách, ông mới dừng lại. Ngẩng đầu nhìn lên, ông ta nhàng vuốt cây cột nọ, như chạm vào hồi ức: “Quý Thừa, lúc tôi mới quen biết mẹ cậu, bà ấy dựa vào cây cột này rồi cười với tôi.”

      Thời gian mấy mươi năm phảng phất như cái chớp mắt. Người phụ nữ xinh đẹp xuyên qua thời gian cùng đám đông mờ mịt, dịu dàng mỉm cười: “Xin chào, em là Hàn Y.”

      “Lúc ấy, cha tôi làm bữa tiệc ở nhà, toàn bộ nhân vật nổi tiếng ở Macao đều đến đây. Mẹ cậu chỉ là khách mời, mà còn là…” Thượng An Quốc cố ý ngừng lại, quay đầu nhìn Quý Thừa: “Đối tượng kết thân của tôi.”

      Bàn tay siết chạt của Quý Thừa dần thả lỏng: “Hiển nhiên, mẹ tôi thèm để mắt đến ông.”

      “Ai bà ấy để mắt đến tôi?” Tiếng Thượng An Quốc bỗng nhiên trầm xuống, “Bà ấy rất có hảo cảm với tôi, tôi có thể nhìn ra điều đó trong mắt bà ấy!”

      Ông ta cáu kỉnh tới, rồi dừng lại, lớn giọng : “Sao bà ấy lại có hảo cảm với tôi được? Tôi là người đàn ông ưu tú nhất ở đó, cũng là người đàn ông ưu tú nhất Macao! Khi đó, nửa Macao này đều là của nhà họ Thượng tôi, sao bà ấy có thể ghét tôi được?”

      “Ha ha.” Quý Thừa cười lạnh, “Tôi hiểu vì sao mẹ tôi ghét ông rồi.”

      “Chúng tôi rất xứng đôi! Thích cùng tác giả, cùng thích xem triển lãm tranh, bà ấy cười với tôi, cũng rất ngưỡng mộ thành tựu của tôi thương trường! Đây đều là do bà ấy chính miệng ra, cậu biết cái gì!”

      Ông ta bước thêm vài bước men theo vách tường, rồi đứng lên ngước nhìn lên. vách, là bức tranh phong cảnh điền viên. Thượng An Quốc giơ tay, vuốt ve khung ảnh nạm vàng tinh tế.

      “Bức tranh này tôi mua vì bà ấy. Bà ấy thích cuộc sống điền viên an nhàn, luôn có suy nghĩ ngày nào đó ra ngước ngoài, tìm trang viên, sống yên ổn ở đó. Mỗi ngày có thể nghe chim hót ếch kêu, đọc sách vẽ tranh. Tôi nhìn thấy bức tranh này ở buổi đấu giá, biết bà ấy nhất định rất thích, vì thế ra giá mười triệu để mua về tặng bà ấy.”

      Quý Thừa quan sát ông, lắc đầu: “Tặng mẹ tôi? Vậy sau đó tại sao nó lại được treo tường nhà ông vậy?”

      “Bà ấy nhận! Nếu phải vì Quý Phong, sao bà ấy lại trả nó cho tôi chứ!” Thượng An Quốc đột nhiên la lớn: “Quý Phong là cái thá gì, thằng gia thế cỏn con ngoại đạo, nếu được bạn bè dẫn cùng, hoàn toàn có tư cách tham gia bữa tiệc đó. có điểm nào so được với tôi, dựa vào cái gì mà cướp người đàn bà của tôi!”

      Thực tế là, Quý Phong vừa xuất , trong mắt Hàn Y liền có Thượng An Quốc. Khi đó, tuy rằng nhà họ Quý sánh bằng nhà họ Thượng, nhưng cũng vô cùng giàu có. Quý Phong luôn du học ở châu Âu, đáng lẽ tháng sau mới về nước, ai ngờ cha của Quý Phong mắc bệnh nặng, nên vội vàng trở về sớm hơn dự định. Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa chuyện gia đình, hôm đó liền bị bạn bè lôi dự tiệc xã giao.

      Ai mà ngờ được, lần này ngẫu nhiên tham gia bữa tiệc, lại thay đổi quỹ đạo cuộc đời của bao nhiêu người.

      “Cho đến nay cũng nghĩ ra được, có gì tốt chứ? Khi đó, nhà họ Quý chỉ có vài sòng bài mà thôi, nhưng mà tôi…” Thượng An Quốc dang hai tay ra, nhìn trần nhà cao cao, xoay vòng bốn phía, “Thứ này, còn có thứ này, đều là của tôi! Chỉ mình tôi có!”

      “Mẹ tôi cần.”

      “Nhưng bà ấy cần!”

      Giọng trầm thấp của Quý Thừa đồng thanh phát ra cùng với tiếng rống giận của Thượng An Quốc, trong phòng khách trống trải, vừa hài hòa vừa quỷ dị.

      “Đúng vậy, bà ấy cần.” Thượng An Quốc an tĩnh lại, trong mắt tang thương lóe lên thứ ánh sáng điên cuồng, khóe môi cũng lên nụ cười bình thản, “Bà ấy có tiền hơn tôi, đương nhiên cần. Tôi phải lấy hết mọi thứ của bà ấy, xem bà ấy còn dám cần hay .”

      Thời gian quá dài rửa sạch ký ức, rất nhiều hình ảnh sắp nhìn nữa. Nhưng mà, liên quan đến nụ cười của Hàn Y, hình như đều khắc sâu vào mỗi nếp nhăn não bộ của Thượng An Quốc, có muốn quên cũng thể quên được.

      Chẳng hạn như, có ngày kia bà cầm theo bức tranh đến nhà, ánh nắng dịu mắt, trong mắt bà toát ra thứ ánh sáng vàng ruộm, bà cúi đầu, hai má ứng đỏ, lắp bắp: “An Quốc, thứ này rất quý trọng, em thể nhận.”

      : “Em còn có chuyện muốn với . Tuy rằng cha mẹ hai bên đều hy vọng chúng ta có thể kết hôn với nhau, nhưng lần trước cũng , vẫn nên làm bạn trước tốt hơn. À, đừng hiểu lầm, được làm bạn của em rất vui, nhưng gần đây, em thích người, cho nên…”

      Ông thu hết tất cả kiềm chế, lễ phép hỏi: “Cho nên em muốn tuyệt giao với ?”

      .” Tay chân bà luống cuồng, “An Quốc, sao lại nghĩ như vậy! Chúng ta rất hợp nhau, mãi mãi là bạn bè. Chỉ là, em nên nhận món quà quý trọng như vậy.”

      “Đối với người khác có lẽ là quý trọng, nhưng đối với đáng là gì. Em thích hãy nhận .”

      “Em biết, nhưng mà…” Mặt bà càng đỏ hơn, “Em sợ Quý Phong hiểu lầm.”

      Đó là lần đầu tiên trong đời Thượng An Quốc biết, cái gì là điên cuồng đố kỵ.

      người cái gì cũng bằng mình, mà mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cướp thứ bản thân thích nhất.” Thượng An Quốc nhắm mắt lại, giọng hỏi, “Quý Thừa, nếu là cậu, cậu làm gì?”

      Đó là lần đầu tiên trong đời Thượng An Quốc biết, cái gì là điên cuồng đố kỵ.

      người cái gì cũng bằng mình, mà mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cướp thứ bản thân thích nhất.” Thượng An Quốc nhắm mắt lại, giọng hỏi, “Quý Thừa, nếu là cậu, cậu làm gì?”

      Quý Thừa liếc mắt với Diệp Nghi, đáp: “Có lẽ ép ấy ở lại, có lẽ thả ấy , nhưng bất luận thế nào, tôi cũng hủy hoại ấy.”

      “Cậu cảm thấy tôi hủy hoại bà ấy à?” Thượng An Quốc bỗng trợn mắt, “, là Quý Phong hủy hoại bà ấy, còn có Phương Huệ Lan, hai người họ cùng nhau hủy hoại Hàn Y!”

      ***

      xuất của Phương Huệ Lan khiến Thượng An Quốc có được đồng minh. Trong buổi tiệc rượu, Phương Huệ Lan để ý đến Quý Phong. Nhà họ Phương và nhà họ Quý môn đăng hộ đối, người lớn hai bên luôn mong cuộc nhân duyên này được tác thành.

      Nhưng Quý Phong lại mực từ chối: “ Phương, xin lỗi, tôi có người muốn kết hôn rồi.”

      Phương Huệ Lan từ bé đến lớn chưa từng nếm qua mùi vị của cầu mà được. Mà khi bà ấy biết tình địch là Hàn Y, cảm giác bất lực lại càng sâu, xúc cảm mang tên ganh ghét cứ thế mọc rễ nẩy mần, xâm nhập vào từng tế bào. Chính là có người còn vượt trội mọi mặt hơn cả bà. Xinh đẹp hơn bà, giàu có hơn bà, được nhiều nhiều mến hơn bà.

      Nhưng chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, tin tức gia đình Hàn Y gặp chuyện may gây chấn động cả Macao. Ngoại trừ Hàn Y, mọi người trong nhà họ Hàn đều chết hết trong vụ tai nạn giao thông.

      Thời điểm người ta còn khóc lóc, Phương Huệ Lan lại nhìn ra có điểm kỳ lạ. Trong bữa tiệc từ thiện lâu sau đó, Thượng An Quốc với bà câu đầu đuôi: “Nếu người thân của Hàn Y còn, còn nắm được Quý Phong, vậy quá vô dụng.”

      Lúc đó, bà phái người tìm hiểu xung quanh, nhanh chóng tìm được Thượng An Quốc trong quán bar: “Chuyện của gia đình Hàn Y là do làm?”

      Thượng An Quốc đáp, chỉ lắc lắc ly rượu vang, khóe môi nhếch lên: “Người nhà Hàn Y bạc phúc, giữ được tiền tài. Phương trông rất giống với người có phúc.”

      Phương Huệ Lan bị ông ta nhìn đến lạnh gáy, nhưng cũng chịu yếu thế, kiên trì đáp: “Đó là đương nhiên. vậy là có ý gì?”

      “Tôi là suy nghĩ giúp Phương.” Thượng An Quốc ngửa ly rượu, uống ngụm, “Người nhà Hàn Y gặp chuyện may, Quý Phong đối với ấy bước rời, cứ tiếp tục như vậy, hai người họ tách ra. Phương nếu còn muốn có cơ hội, phải tự mình tranh thủ.”

      Phương Huệ Lan nhìn ông ta hồi lâu, hỏi: “Vậy còn ?”

      “Đương nhiên là hợp tác với rồi, theo nhu cầu của .” Thượng An Quốc vẫy tay, người phục vụ bưng đến ly rượu khác.

      Thượng An Quốc nhét nó vào tay của Phương Huệ Lan, chạm ly cùng bà: “Dốc sức sử dụng ưu thế của người phụ nữ . Người mất tất cả hay được tất cả, đều dựa vào ý niệm của .”

      Vì thế, Phương Huệ Lan liền thành bạn thân của Hàn Y. Vào buổi chiều nọ, hai người hẹn nhau ở biệt thự ngoại thành của nhà họ Phương, Hàn Y đến nơi đó, lại chỉ thấy có mỗi mình Thượng An Quốc.

      Sau đó, còn người nào biết được tung tích của bà.

      ***

      Mọi thanh đều im lặng. Trong phòng khách rộng lớn, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy.

      Quý Thừa nhìn chằm chằm cây súng màu đen bàn trà: “Còn hai câu hỏi nữa, là chúng ta có thể kết thúc.” nhấn mạnh từng chữ, “Câu hỏi đầu tiên, mẹ tôi, ông giết mẹ tôi khi nào?”

      “Ai tôi giết bà ấy? Tôi là muốn sống hạnh phúc bên bà ấy!” Thượng An Quốc đứng đó, hai tay vỗ mạnh cửa tủ: “Nhưng ai biết bà ấy mang thai rồi! Tôi sớm muốn lật đổ cậu! Đều là do Phương Huệ Lan ngu xuẩn kia, phát mình chiếm được trái tim của Quý Phong, liền mất lý trí, đáng lẽ nên gọi cậu về báo thù lại chúng! Nếu có bà ta, tôi ra nông nỗi như hôm nay!”

      Phương Huệ Lan muốn Hàn Y phải chính mắt thấy tất cả. Ảnh cưới trong hôn lễ của bà ấy và Quý Phong, cảnh tượng con trai bị người ta bắt , chi tiết cuộc sống gia đình họ, tất cả đều được chụp lại thành tập ảnh, đưa đến tay Hàn Y.

      Thượng An Quốc chỉ thờ ơ nhìn qua. Ông ta tin Hàn Y có thể kiên trì được nữa. Quý Phong phản bội lại bà, sớm muộn gì cũng có ngày bà nghĩ thông suốt, sớm muộn gì cũng có ngày bà hiểu được, Thượng An Quốc ông mới là người xứng đôi với bà.

      Tinh thần của Hàn Y chính là bắt đầu từ lúc đó mà thất thường. Đầu tiên bà dần mất khả năng biểu cảm, sau đó giữa đêm khuya tĩnh mịch đột nhiên khóc la quậy phá.

      Mới đầu Thượng An Quốc nghĩ, bà chỉ vì mất con mà chịu đả kích. Như vậy, để bà sinh thêm đứa con nữa, là con của hai người họ. Cũng chính vì chuyện này, hoàn toàn đẩy Hàn Y đến bên bờ sụp đổ.

      Bà oán hận Thượng An Quốc, càng thêm oán hận con của hai người. Bà bắt đầu lên chỗ cao nhất có thể, sau đó liều mạng nhảy xuống; hoặc là cả ngày ăn uống, cố ý đập đầu vào cạnh bàn. Đến cuối cùng, Thượng An Quốc thể sai người cột bà vào giường, cho đến khi đứa bé chào đời.

      “Sau khi em cậu ra đời, bà ấy dường như cành lúc càng hồi phục bình thường, tôi cũng lơ là cảnh giác.” Thượng An Quốc hãy còn cười cười, “Cho đến ngày nọ, bà ấy cầm lấy khẩu súng bàn kia, dùng nó chỉa vào tôi.”

      Quý Thừa ngồi yên như phỗng, dường như nhìn cây súng đen ngòm trước mặt kia, chậm rãi : “Vậy sao ông lại chết?”

      “Bà ấy bắn tôi ba phát, tiếc là trúng chỗ hiểm. Trước kia có người đến, bà ấy chỉa súng vào chính mình, bắn trúng chỗ hiểm.” Thượng An Quốc thản nhiên , “Câu hỏi đầu tiên tôi giải đáp xong rồi, giờ trả lời cậu câu hỏi thứ hai. Thực ra cậu , tôi cũng biết cậu muốn hỏi gì.”

      Quý Thừa tiếp lời, chỉ chậm rãi vươn tay, cầm lấy cây súng đó, cạch, đạn lên nòng.

      “Quý Thừa…” Diệp Nghi ngồi chết trân tại chỗ, ngay cả tay cũng động đậy được.

      Thượng An Quốc lại làm như biết, bình tĩnh tiếp: “Thực cậu đoán ra được rồi, phải ? Niệm tình hai đứa là em, từ đến lớn, tôi đều cho nó ở bên cạnh cậu. Mỗi ngày cậu nhìn nó lấy lòng cậu, tiếp cận cậu, trong lòng cậu lại giờ giờ phút phút tính kế làm thế nào khiến nó lầm lạc, lợi dụng nó, cuối cùng đẩy nó vào vực sâu. Quý Thừa, cảm giác này thế nào?”

      Diệp Nghi hoắc mắt đứng bật dậy. Bởi vì dùng sức quá mạnh, các đốt ngón tay đều kêu lên răng rắc: “Thượng An Quốc… hai người họ là em, ông lại có thể… rốt cuộc ông có phải là con người hay ?”

      “Con bé đáng thương, nhưng chuyện này phải trách tôi à? Ngay cả mẹ ruột của nó còn thương nó, còn bởi vì tồn tại của nó mà muốn giết tôi, tôi để nó ở bên cạnh trai nó, phải vô cùng thấu tình đạt lý hay sao?”

      Thượng An Quốc nghiêng người dựa vào cánh cửa tủ bên cạnh, vô thức kéo ngăn kéo: “Nghe lúc nó chết, các người đều ở bên cạnh trơ mắt nhìn nó chết, ai cứu nó hết. Nếu là độc ác, các người với tôi có gì khác nhau? Bản tình con người vốn ác mà, tôi ác, mẹ cậu cũng ác, con Vi cũng ác, hai cậu cũng ác thôi. được, chỉ có thể lấy hận mà báo. Cậu xem, mẹ cậu nhìn thấy kết cục hôm nay của cậu, bà có hài lòng ?”

      “Thượng An Quốc.” Quý Thừa cúi đầu, cẩn thận luồn ngón trỏ vào phần cò súng, “Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, nên xưa giờ ông làm nhiều chuyện ác, tôi cũng chỉ muốn dùng pháp luật để trừng trị ông. Tôi muốn vì ông, mà bản thân cũng bị kéo vào. Nhưng tại, tôi đổi ý rồi. Chuyện mẹ tôi chưa làm xong, tôi phải hoàn thành thay bà.”

      chậm rãi đứng lên, giương mắt, đáy mắt tối đen lạnh băng: “Thượng An Quốc, hôm nay, tôi phải đích thân giết ông.”

      Kịt, tiếng động cực , Quý Thừa giật chốt bảo hiểm.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 76

      Thân súng màu đen sáng bóng, dưới ánh đèn vụn vặt, phát ra thứ ánh sáng sắc lạnh hoa mắt.

      “Quý Thừa…” Diệp Nghi đứng ở sau lưng , muốn giơ tay kéo lại, nhưng thế nào cũng làm được.

      “Diệp Nghi, em ra ngoài .” Quý Thừa nhìn , tầm mắt vẫn đóng đinh người Thượng An Quốc.

      Thượng An Quốc dựa vào cái tủ thấp sát tường. ngăn kéo được kéo ra, tay ông sờ soạng bên trong, mỉm cười bí hiểm, : “ ra ngoài? Nhà họ Thượng tôi là nơi nào, mà các người muốn tới tới, muốn ?”

      xong, tay ông túm cái, thứ màu đen lộ ra dưới ngón trỏ: “Nếu dám đến, phải chuẩn bị tâm lý là ra được, quá khinh thường tôi rồi.”

      “Chúng tôi nào dám khinh thường ông chứ.” Diệp Nghi bước lên trước hai bước, cười lạnh, “ trăm ký thuốc nổ dưới đất nhà ông Thượng, quan tâm đến chúng tôi mà.”

      gì?” Thượng An Quốc vốn nhàn nhã tựa vào tủ, nghe vậy liền đứng thẳng lên, trong mắt đen tối gần như bắn ra vẻ độc ác, “Sao lại biết?”

      “Với phẩm chất của ông Thượng, đặc biệt mời chúng tôi đến, nhất định tặng quà lớn. Bằng hiểu biết của chúng tôi với ông đây, việc này cũng khó đoán. giờ gỡ hết toàn bộ rồi, nếu ông Thượng tin, cứ nhấn cái thử xem, để nhìn thử chúng ta có cùng thăng thiên hay ?”

      “… Các người!”

      Thượng An Quốc trợn mắt trừng từng, ngón cái hơi run rẩy, đặt lên cái nút của thứ màu đen kia. Ông nheo mắt, gắt gao nhìn biểu của Quý Thừa và Diệp Nghi, giống như phỏng đoán lời đó là hay giả.

      Diệp Nghi quan tâm đến ông, tiếp tục : “Tôi chỉ có chút nghi vấn. Hôm nay ông Thượng đây kể chuyện xưa, đặt bom, đưa súng cho Quý Thừa, rốt cuộc là muốn có kết quả như thế nào?’

      “Câu hỏi này rất hay.” Thượng An Quốc dường như bị thuyết phục, giơ tay vứt cái điều khiển bom từ xa .

      Cốp tiếng, chiếc điều khiển đập mạnh vào đáy ngăn kéo, nhất thời, phòng khách to như vậy bị thanh này lấp đầy.

      Sau hồi lâu, Thượng An Quốc thở dài:“Chuyện đến nước này, cũng chẳng còn gì giấu giếm. Quý Thừa, tôi với cậu nhiều như vậy, chẳng qua là muốn để cho cậu nếm thử mùi vị cầu mà được là như thế nào.”

      Quý Thừa có biểu gì, họng súng chỉa thẳng vào trái tim của Thượng An Quốc, lại với Diệp Nghi: “Diệp Nghi, em ra ngoài trước .”

      “Chậc chậc, nghĩa nặng tình thâm .” Thượng An Quốc tặc lưỡi, “Quý Thừa, là tôi thẳng tay. Nếu lúc đó, tôi kiên quyết hơn chút, tên nghiệt chủng cậu hoàn toàn có cơ hội chào đời. Tôi là mềm lòng, nhịn được muốn nhìn xem cảnh tượng cậu gọi Phương Huệ Lan là mẹ, kết quả ngờ là, lại cho cậu nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, là khiến “người ta cam lòng.”

      nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc?” Diệp Nghi hỏi lại, “Thượng An Quốc, ông suy nghĩ hay nhỉ? Gia tài của ông và bà Phương Huệ Lan nửa đều là cướp trong tay của mẹ Quý Thừa, Quý Thừa muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, lại còn bị các người tính kế, cái này gọi là nghiệp thành công? Ông hại chết mẹ và em của ấy, còn cảm thấy ấy có gia đình hạnh phúc?”

      “Người chết sao, tiền mất thế nào?” Thượng An Quốc đột nhiên gầm lên giận dữ, “Nó là hai bàn tay trắng! Quý Phong cướp Hàn Y của tôi, bà ấy lại tình nguyện sinh con cho ông ta! Người phụ nữ của tôi lại cam tâm tình nguyện sinh con cho người khác, sinh cho ta đứa con lại làm như muốn mạng của mình, dựa vào cái gì?! Nghiệt chủng của Quý Phong dựa vào cái gì còn sống, dựa vào cái gì lại càng sống càng tốt!”

      Diệp Nghi bị ông làm cho sợ, lâu sau mới : “Cho nên ông liền giấu giếm quan hệ của Quý Thừa và Thượng Vi, thậm chí thầm tác thành cho họ? Họ là em! Sao ông có thể biến thái đến mức này?”

      Diệp Nghi đột nhiên cảm thấy quá hoang đương. Quá khứ tám năm qua, trong thoáng lại biến thành trò cười.

      Vốn là ân oán của hai nhà Quý- Thượng, mà còn kéo cả Diệp Nghi và nhà họ Diệp vào. Đấu đấu lại, Diệp Nghi nghĩ người Quý Thừa là Thượng Vi, nếm trải hết đau khổ, cao chạy xa bay, lại bị bắt trở về, thậm chí còn làm phiền đến Diệp Tông.

      Cuối cùng, Thượng Vi chết, còn hai người họ lấy được đáp án quá vớ vẩn: Quý Thừa và Thượng Vi có quan hệ quyết thống.

      Bởi vì cầu dục vọng được của mấy chục năm trước, mà bao nhiêu tính mạng kết thúc như vậy. Hàn Y, Quý Phong, Phương Huệ Lan, thậm chí là Diệp Thánh Ân đến nay chưa tỉnh. Ân ân oán oán đan xen vào nhau, khiến ai nấy đều vạn kiếp bất phục.

      “Tôi biến thái?” Thượng An Quốc im lặng hồi lâu, rồi ngửa đầu lên cười to như phát điên, “ chỉ có tôi biến thái à? Trong cái vòng lẩn quẩn này, có ai chưa từng mơ ước chiếm được thứ gì đó? Người bị dục vọng khống chế, có mấy ai biến thái? , còn có cậu, các người đều giống vậy thôi!”

      “Diệp Nghi, ra ngoài!” Quý Thừa la lớn, “Ngay lập tức, ra ngoài!”

      “Tại sao lại kêu ta ra ngoài?” Thượng An Quốc cười ngừng, nguy hiểm nhìn chằm chằm Quý Thừa, “ muốn ta nhìn thấy dáng vẻ nổ súng giết người của cậu à? ra, ấy thấy hay có gì khác biệt? Chỉ cần nổ súng, cậu chính là tội phạm giết người, giống như tôi!”

      Diệp Nghi bỗng nhiên hiểu được Thượng An Quốc muốn làm gì. Vừa rồi ông ta , muốn để Quý Thừa nếm thử mùi vị cầu mà được.

      Quý Thừa muốn Thượng An Quốc phải chết, nhưng nếu để luật pháp xét xử ông ta, ông ta chết.

      Chuyện Thượng An Quốc làm với Hàn Y tuy rằng rất ác, nhưng sớm qua thời hạn truy tố, nên thể truy cứu trách nhiệm. Tất cả chuyện sau đó, phần lớn ông ta đều đứng sau lưng sai phái Thượng Vi, chỉ có lần duy nhất trực tiếp ra tay thuê sát thủ nhưng cũng giết chết được Diệp Nghi, chỉ làm bị thương Nghiêm Hàn. Tội danh này, nhiều nhất chỉ có thể khiến ông ta ở tù mấy năm. Cái giá này, quá rẻ.

      Quý Thừa biết Diệp Nghi muốn giết mình. Ông ta cũng , từ nay về sau, cho dù còn sống, nửa đời sau này của ông ta cũng còn gì vui thú. Cho nên, ông ta dứt khoát cho Quý Thừa cơ hội, để bản thân bị giết chết.

      Nếu Quý Thừa nổ súng, liền giống như Thượng An Quốc, biến thành tội phạm giết người. vậy, cho dù có giết chết Thượng An Quốc, cũng tự hủy hoại chính mình. Mà nếu nổ súng… Nghe xong mọi chuyện Thượng An Quốc làm với bà Hàn Y, nếu Quý Thừa nổ súng, cả đời cảm thấy ray rứt.

      Luật pháp cũng có lúc có cách nào. Nó thể nghiêm trị người có tội hết mức, ai muốn thay thế nó, ngược lại có thể bị nó chế tài.

      Diệp Nghi chạy vội tới trước người Quý Thừa, bắt lấy cổ tay : “Quý Thừa, đừng! Ông ta khích tướng để nổ súng! Ông ta biết thanh danh bị hủy rồi, cho nên muốn kéo xuống nước cùng, đừng để ông ta đạt được mục đích!”

      “Ha ha ha!” Thượng An Quốc ngẩng cao đầu lên, lại cười , “ Diệp đúng là thông minh! Đúng vậy, tôi chính là muốn biến cậu ta thành tội phạm giết người! Các người hủy Thượng thị, hủy hoại tôi, tôi biết chứ! Nhưng Thượng An Quốc tôi ngã xuống, thể có ai cùng!”

      xong, ông quay qua Quý Thừa: “Quý Thừa, cậu xem, cậu là loại người bị tình cảm chi phối mà. Biết nổ súng là phạm pháp, nhưng cậu vẫn làm vậy đúng ? Còn nữa, cậu cảm thấy tôi hại chết mẹ cậu à? Nếu bà ấy ngoan ngoãn kết hôn với tôi, làm sao chết được? Bà ấy là bởi vì sinh lòng tham lam dục vọng với Quý Phong, cho nên tự hại chết mình! Bà ấy cũng bị tình cảm chi phối, bà ấy chết là đáng!”

      “Thượng An Quốc!”

      Ngón tay của Quý Thừa ràng để ở đó, chỉ cần dùng sức chút, viên đạn xé gió bay ra. Trong đầu Diệp Nghi ầm tiếng. kịp suy nghĩ, nhảy đến, chắn trước họng súng của Quý Thừa: “Quý Thừa, đừng!”

      “Diệp Nghi!” Mặt Quý Thừa trắng bệch, quát lên, “Em làm gì đó! Tránh ra!”

      “Đừng!” Diệp Nghi nắm lấy cổ tay của Quý Thừa, , “Quý Thừa, bên ngoài có cảnh sát! Bây giờ mà nổ súng, kéo bản thân vào đó! Nghĩ đến con , mong chúng có người cha là tội phạm giết người ư?”

      Nhắc đến con, mắt Quý Thừa chợt sáng lên, vẻ mặt đông cứng hơi thả lỏng.

      Thượng An Quốc thấy thế, mỉm cười khiêu khích: “Ha ha, hóa ra đứa con Hàn Y sinh cho Quý Phong là đồ vô dụng? Tôi đúng là hời to. Chỉ tiếc con Vi quá ngu, chết sớm, nếu , ngừng tôi còn có thể nhìn thấy hai đứa ngủ cùng giường, chẳng phải còn thích hơn…”

      Mấy lời này còn khó nghe lọt tai hơn những câu trước. Quý Thừa đột nhiên rùng mình, cặp mắt u ám của phút chốc phát ra ánh sáng quyết tuyệt: “Diệp Nghi, tránh ra!”

      Trong tiếng cười của Thượng An Quốc và tiếng rống giận của Quý Thừa, Diệp Nghi nhanh chóng , “Đợi , em cho giết ông ta cách danh chính ngôn thuận!”

      Tiếng của lớn , Thượng An Quốc cách khá xa nghe thấy, nhưng Quý Thừa lại nghe được ràng. sửng sốt chút, giống như cân nhắc có phải mình nghe nhầm hay . Diệp Nghi nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn vào mắt của Quý Thừa, chậm rãi thả tay ra, xoay người.

      Thượng An Quốc mỉm cười khinh miệt: “Diệp Nghi, cho rằng ngăn cản Quý Thừa, cậu ta cám ơn ?! Sai! khiến cậu ta bỏ qua cơ hội duy nhất để giết tôi, cậu ta hận cả đời! Tôi chết, cậu ta khó chịu; tôi chết, cậu ta phải ngồi tù, vẫn là khó chịu. Ha ha ha, cỡ nào cũng là tình thế khó khăn hoàn mỹ nhỉ!”

      Diệp Nghi làm như nghe thấy, từng bước về phía Thượng An Quốc: “Ông Thượng, ông đừng nghĩ nhiều quá, tôi muốn ngăn Quý Thừa nổ súng đâu. Chỉ là, trước khi ấy nổ súng, có chuyện tôi phải chính miệng hỏi ông!”

      Thượng An Quốc ngẩn người, nhíu mày: “Chuyện gì?”

      Diệp Nghi khoanh tay trước ngực, tiếp tục bước về phía trước: “Tôi giống Quý Thừa. Cha tôi cướp người phụ nữ của ông, tôi và ông thù oán, chỉ là, vì cắt đứt mối liên hệ của Quý Thừa với nhà họ Diệp, mà ông muốn giết tôi. Tuy rằng cuối cùng cũng giết được, nhưng ông làm hại bạn tôi bị nghiện, món nợ này, phải tính như thế nào?”

      Tay Thượng An Quốc khoát lên ngăn kéo tủ cứng đờ: “ có ý gì?”

      Diệp Nghi đứng ở chỗ cách ông ta vài bước: “Ông Thượng, tôi là người có thù tất báo. Trước khi ông đền mạng cho bà Hàn Y, có phải nên nếm chút mùi vị thống khổ của Nghiêm Hàn nhỉ?”

      xong, tay khoanh trước ngực từ từ rút ra: “Sau khi bị ông tiêm ma túy, Nghiêm Hàn ngày ngày chịu tra tấn của nó, sống bằng chết. Mùi vị này, còn chưa nếm thử mà để ông chết, tôi cam lòng.”

      Thượng An Quốc nghiêng người, thò tay vào ngăn kéo: “ cầm thứ gì? Bỏ xuống mau!’

      “Đương nhiên là thứ ông từng chuẩn bị cho tôi, bây giờ tôi chuẩn bị lại cho ông.”

      Diệp Nghi tiến từng bước, mỉm cười: “Nghe ông Thượng quý nhất là sỉ diện, cũng sợ nhất là thứ này, mới thà rằng để Quý Thừa giết chết, cũng chịu bị bắt, bị thẩm tra, bị bỏ tù đúng ?”

      dịu dàng : “Sợ mất thể diện có đúng ? cho ông biết, những ngày về sau của ông, càng thêm mất mặt hơn nữa. Ông bị nghiện ma túy như Nghiêm Hàn, còn dáng vẻ tôn nghiêm nữa, mà run rẩy quằn quại trước mặt mọi người.”

      thở dài: “Quý Thừa rất lương thiện, mới muốn phát súng kết liễu ông. Tôi tốt bụng như vậy, cho ông chết dễ dàng đâu. Hơn nữa, tôi còn là phụ nữ mang thai, mặc dù có làm gì với ông, cũng bị xử lý . Cho nên, hoàn toàn cần Quý Thừa phải động tay. Để tôi làm, mới là vui vẻ tất cả!”

      Kịt.

      Đột nhiên, Thượng An Quốc từ trong ngăn khéo lấy ra khẩu súng, quát với Diệp Nghi ở đối diện: “ được lấy ra! được nhúc nhích!”

      “Diệp Nghi, đừng nhúc nhích!”

      Diệp Nghi dừng bước, nhìn vào khẩu súng màu đen ở đối diện. sớm phát ra, Thượng An Quốc vẫn luôn mở ngăn kéo bên người, trong đó chắc chắn có thứ gì đó.

      Quả nhiên, trong ngăn kéo này cất khẩu súng khác. Trước mắt, khẩu súng kia chỉa vào , cộng với ánh nhìn độc ác của Thượng An Quốc, có vẻ đặc biệt u ám.

      Diệp Nghi vẫy duy trì tư thế rút ra, hơi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Quý Thừa. Ánh mắt đen đến dọa người: “Diệp Nghi, đừng cử động!”

      Diệp Nghi gật đầu, còn trong mắt Quý Thừa đầy vẻ hoảng hốt. Xem ra, hiểu ám chỉ của .

      Vừa rồi , cho cơ hội giết Thượng An Quốc cách danh chính ngôn thuận. Có như vậy, Thượng An Quốc nổ súng trước, Quý Thừa có nổ súng cũng là phòng vệ chính đáng, cần chịu trách nhiệm gì trước phát luật.

      Diệp Nghi quay lại nhìn Thượng An Quốc, mỉm cười, rút tay ra.

      Đoàng!

      Đoàng!

      Cùng thời khắc đó, hai tiếng súng đồng loạt vang lên.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 77

      Cảnh sát là sau khi tiếng súng vang lên mới phá cửa xông vào.

      Diệp Nghi tựa vào lòng Quý Thừa, nhìn dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuôi mặt đất. Mùi máu mằn mặn chảy tràn sàn nhà màu nâu, dưới ánh đèn phát ra thứ ánh sáng bảy màu, có loại xinh đẹp kỳ dị. Cảm giác buồn nôn theo thực quản nảy lên, dưới chân Diệp Nghi mềm nhũn, nghiêng đầu khụy xuống đất, bắt đầu nôn mửa.

      “Diệp Nghi!” Tiếng gọi của Quý Thừa gần ngay trước mặt, lại như có chút xa xôi, “Diệp Nghi, em sao rồi?”

      “Em sao.” ngừng nôn, lắc lắc đầu, theo bản năng ôm chặt cánh tay. Từ khe hở ngón tay trắng nõn, dòng đỏ sẫm chảy ra.

      Quý Thừa đẩy tay ra, rút khăn tay, cột miệng vết thương lại: “ sao, chỉ trầy da thôi, em đừng cử động…”

      Tiếng bước chân hỗn loạn, có cảnh sát đến, xem xét tình hình của Diệp Nghi: “ sao, chỉ là vết thương ngoài da. Trước tiên cầm máu , xử lý thêm chút nữa là ổn cả thôi. Quý, có muốn đưa chị nhà ra ngoài chờ , chúng tôi còn phải kiểm tra trường.”

      “Thượng An Quốc đâu?” Diệp Nghi bắt lấy tay áo của viên cảnh sát nọ, “Ông ta còn…”

      “Còn chút hơi thở.” Viên cảnh sát nhìn rồi liếc sang Quý Thừa, “Nếu còn có lời muốn , nên tranh thủ .”

      Diệp Nghi bắt lấy vạt áo của Quý Thừa: “… muốn từ giã ?”

      Quý Thừa nhìn chằm chằm vũng máu càng lúc càng loang rộng ở cách đó xa: “ cần. Kết quả này, tiếc hận.”

      “Vậy là tốt rồi.” Diệp Nghi cười cười, gục đầu, ngất .

      ***

      Thời điểm tỉnh lại, phát mình ở nhà, là nhà của và Quý Thừa.

      Sắc trời u ám, ánh sáng đèn bàn nhàn nhạt tỏa ra. Diệp Nghi vùng mình ngồi dậy, nhìn đồng hồ phía đầu giường. Bất giác, lại có thể ngủ suốt ngày.

      Nhận thấy tiếng động, A Phỉ gà gật bên giật bắn mình chạy đến, nước mắt lưng tròng: “, tỉnh rồi! Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết…”

      Quý Thừa ngồi bên giường, cơ thể dường như lung lay chút. Cặp mắt tối đen của trong bóng đêm, thấy thần sắc.

      Cảnh tượng này như từng quen thuộc. ngày vào ba năm trước, cũng tỉnh lại thế này, nghe được tin mình mang thai. A Phỉ hào hứng nhào đến, Quý Thừa lại chỉ thản nhiên ngồi đó. Bánh xe thời gian quay vòng rồi lại vòng, đưa hết thảy trở về khởi điểm của nó.

      Diệp Nghi từ từ ngồi vững: “ sao sao, chỉ rách chút da, đừng hoảng hốt quá.”

      Gân cốt Quý Thừa khẽ nhích, giống như cố gắng nhẫn nại. Sau hồi lâu : “A Phỉ, chị ra ngoài trước .” Ngay cả lời cũng dữ dội hệt như năm đó.

      A Phỉ thấy sắc mặt tốt, vội vàng chuồn ra ngoài. Diệp Nghi nắm lấy cổ tay Quý Thừa: “Giận à?”

      “Em cảm thấy thế nào?” Quý Thừa thản nhiên hỏi lại, “Vì tạo ra điều kiện phòng vệ chính đáng, dối cái gì mà mang theo ma túy, dụ Thượng An Quốc nổ súng. Diệp Nghi, chỉ xảy ra chút sai lầm thôi, em còn mạng để mở mắt.”

      Diệp Nghi gục đầu: “Em biết.”

      “Biết mà còn làm vậy?” Quý Thừa rất bình thản, tay lại run , “Diệp Nghi, Diệp Nghi em chết sao? phải làm sao?’

      “Nếu em làm vậy, nhất định cũng nổ súng, đúng ?”

      Quý Thừa chăm chú nhìn rồi đáp: “Đúng.”

      cũng biết, bất luận Thượng An Quốc làm ra chuyện gì, nổ súng chính là cố ý giết người, phải ?”

      “Phải.”

      “Cho nên, vì giết Thượng An Quốc, chỉ có hai lựa chọn, phải chết chính là em chết.” Diệp Nghi tóm lại , “Ai cũng đều muốn chính mình chết, cho nên ai cũng có quyền trách ai, đúng ? Vả lại, giờ chúng ta đều sống sót, điều này chứng tỏ, quyết định của em là vô cùng chính xác.”

      “Trách em? Sao lại có thể trách em, tất cả đều là lỗi của .” Quý Thừa thầm, tì trán mình lên vai của Diệp Nghi: “Đến cuối cùng, vẫn đặt báo thù lên hàng đầu, biết bản thân phải trả giá lớn thế nào, tạo thành bao nhiêu thương tổn cho em, lại vẫn quay đầu, cuối cùng còn suýt chút nữa làm em vì … Diệp Nghi, em hận ?”

      hận.” Diệp Nghi giơ tay lên, nhàng vỗ lưng , “Quý Thừa, trước kia em cầu đặt em lên hàng đầu, giờ nghĩ lại, em quá ích kỷ. Bất luận là hay em, mỗi người đều có việc cần làm, nếu , nên giúp đối phương hoàn thành tâm nguyện, mà phải cầu người đó đặt mình lên cả tâm nguyện.”

      “Diệp Nghi…” Quý Thừa choàng tay ôm lấy .

      “Chẳng phải cũng làm như vậy hay sao? Thượng An Quốc là rắc rối của nhà họ Diệp, mà vì bảo vệ em, gần như liều cả mạng sống. Lúc này đây, chẳng lẽ em nên làm gì cho sao? Quý Thừa, em là cam tâm tình nguyện.”

      Diệp Nghi dính sát vào vòng ôm của , nhàng : “Chúng ta hồ đồ nhiều năm. Tính kế, bức ép, trốn chạy… Bởi vì Thượng An Quốc, chúng ta phí hoài mười năm. Xa nhau mười năm còn có thể quay về, dễ dàng gì. Cho dù vì đối phương bỏ ra tất cả, cũng rất đáng giá, chẳng phải sao?”

      Cảm giác ẩm ướt ở bên gáy Diệp Nghi lan ra, tràn ngập cả bờ vai. Quý Thừa lạc cả giọng, run khẽ, : “Ừ, cả đời, bỏ ra tất cả.”

      ***

      Sáng hôm sau, Quý Thừa mở mắt ra, lại phát Diệp Nghi ở bên người. vô thức bực bội, nhanh chóng bật dậy. Vừa ra khỏi phòng, liền giữ lấy A Phỉ hỏi: “ ấy đâu?”

      chủ?” A Phỉ nháy mắt mấy cái, à tiếng, “Sáng sớm có chuyện muốn làm, nên ra ngoài. , cậu thức dậy, có lẽ quay về, chắc là nhanh lắm.”

      Quý Thừa mất kiên nhẫn: “ được, tôi phải gọi điện thoại.”

      Điện thoại vừa chuyển, bên kia có chút giật mình: “Quý Thừa? Sớm vậy dậy rồi? Bên này cần thêm chút thời gian nữa, xong rồi mau chóng quay về.”

      cần.” Quý Thừa vội ngăn cản, “Em ở đâu, tìm em.”

      Diệp Nghi lại có thể ở nghĩa trang. Quý Thừa vội chạy đến, chỉ thấy mặc chiếc đầm đen, trong tay ôm cái hộp gỗ: “Quý Thừa, đây là… mẹ .”

      Quý Thừa nhìn chằm chằm tấm ảnh nho nắp hộp, muốn đưa tay chạm vào, nhưng thế nào cũng động đậy được.

      “Đây là cảnh sát khám xét nhà của Thượng An Quốc tìm ra được.” Diệp Nghi trấn an nắm tay , “Em nghĩ, mẹ chắc là rất hy vọng được an táng cùng chỗ với cha. Lúc còn sống họ thể bên nhau, sang thế giới bên kia rồi, còn gì trở ngại nữa.”

      Hàn Y tấm ảnh vẫn dáng vẻ của hơn đôi mươi. Bà cười vui vẻ, khóe mắt đuôi mày như có ánh nắng tỏa ra.

      Diệp Nghi tiếp: “Cho nên, em nghĩ nên đến chỗ nghĩa trang của cha hỏi chút, xem có thể thêm vị trí bên cạnh . Vốn muốn dàn xếp ổn thỏa gọi đến, ngờ đến trước rồi.”

      Quý Thừa ôm vào lòng: “Cám ơn em. Diệp Nghi, cám ơn em.”

      An táng xong Hàn Y là sau giờ trưa, Diệp Nghi kéo Quý Thừa đến mảnh đất trống xa hơn chút: “Chỗ này em muốn mua, sau đó… để cho Thượng Vi, được ?”

      “Diệp Nghi…” Quý Thừa gian nan thốt lên, mười ngón tay đan vào nhau, càng nắm càng chặt: “ biết còn có thể gì. Chuyện của Thượng Vi, … cám ơn em.”

      “Cám ơn cái gì chứ.” Diệp Nghi lắc đầu, “Quý Thừa, chuyện đến giờ, có cảm giác tội lỗi hay ?”

      Quý Thừa gì, chỉ kéo qua, chậm rãi bước về trước. Phần mộ này nằm đồi giáp biển, rồi , cứ thế đến bên cạnh vách núi. Trước mắt họ, là biển rộng khôn cùng, tầm nhìn vô hạn, mà phía sau, lại là nơi an nghỉ cuối cùng của sinh mệnh.

      Gió biển vù vù, thổi tóc rối, mắt khô. Diệp Nghi sắp chảy nước mắt: “Quý Thừa, em cảm thấy nghiệp chướng bản thân quá nặng nề.”

      chạm rãi tiếp: “ giờ nghĩ lại, trong chuyện này, Thượng Vi mới chính là người bị hại nhiều nhất. Cha mẹ mặc dù thể bên nhau, nhưng ít ra cũng từng thương nhau. Chúng ta phân ly rồi tái hợp, cuối cùng cũng để lỡ nhau. Nhưng còn Thượng Vi? Bị mẹ ruột oán hận, bị cha ruột ghét bỏ, thậm chí còn bị lợi dụng. ấy quả lòng dạ độc ác, thế như chẳng phải là do vận mệnh vô tình sao? Cuối cùng, chúng ta còn trơ mắt nhìn ấy chết. xem, chúng ta có tính là tội nhân ?”

      Quý Thừa hơi nheo mắt: “ đời này, nơi nào có loài người nơi đó có tội ác. Nơi nơi đều là dục vọng, mà mỗi người trong đó, có lẽ đều là tội nhân.”

      Họ đều im lặng lâu. Lát sau, Diệp Nghi hít sâu hơi, cố gắng nở nụ cười: “ sao rồi, đều kết thúc.”

      Tiếng rào rào truyền đến, Quý Thừa mở mắt, nhìn thấy trong tay Diệp Nghi nắm xấp văn kiện.

      Diệp Nghi theo dõi ánh mắt , vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng: “Quý Thừa, tại danh nghĩa và em còn liên quan gì đến tài sản sòng bạc rồi. Nếu đồng ý, chúng ta rời khỏi nơi này, làm chuyện muốn làm, bắt đầu lại lần nữa.”

      xong, kéo tay qua, đặt xấp văn kiện vào tay . Quý Thừa vỗ bìa ngoài văn kiện, lại mở ra: “Đây là gì?”

      “Hợp đồng.” Diệp Nghi cười cười, “Tám năm trước, chúng ta ký kết hợp đồng kia, em mới lấy nó ra từ két sắt bảo hiểm trong ngân hàng.”

      Quý Thừa giương mắt: “Em… đem nó trả cho ?”

      Họ biết ý nghĩa của phần hợp đồng này. Có nó ở đây, bất luận họ kết hôn hay , là quan hệ gì, bên nào cũng có thể ra bất cứ lúc nào. Bởi vì hợp đồng này, họ lãng phí mất mười năm. Trong khoảng thời gian trôi đó, lại có mấy cái mười năm để lãng phí.

      Diệp Nghi vươn tay, vỗ vỗ xấp hợp đồng: “Tùy xử lý.”

      Quý Thừa bình tĩnh nhìn , trong đáy mắt như ngừng tụ lốc xoáy. Sau hồi lâu, bật cười, sờ soạng túi quần, lại có gì. lơ đãng, lại đổi tay, sờ soạng tìm thứ.

      Diệp Nghi từ đâu lấy ra chiếc bật lửa: “ muốn tìm thứ này?”

      Thời điểm ngọn lửa bùng lên, Diệp Nghi lại nghĩ đến quá khứ. Ba năm trước, vì cầu xin Diệp Thánh Ân giúp đỡ, viết kế hoạch đào thoát ở mặt trái tấm ảnh của mẹ, lặng lẽ đưa ông xem. Vì để giếu Quý Thừa, sau đó lại đốt tấm ảnh , hủy thi diệt tích.

      Ngọn lửa kia là bắt đầu của trốn chạy, mà lần này lại là kết cục. Từ rày về sau, và Quý Thừa trọn đời chia lìa.

      Quý Thừa bình tĩnh nhìn , trong đáy mắt như ngừng tụ lốc xoáy. Sau hồi lâu, bật cười, sờ soạng túi quần, lại có gì. lơ đãng, lại đổi tay, sờ soạng tìm thứ.

      Diệp Nghi từ đâu lấy ra chiếc bật lửa: “ muốn tìm thứ này?”

      Thời điểm ngọn lửa bùng lên, Diệp Nghi lại nghĩ đến quá khứ. Ba năm trước, vì cầu xin Diệp Thánh Ân giúp đỡ, viết kế hoạch đào thoát ở mặt trái tấm ảnh của mẹ, lặng lẽ đưa ông xem. Vì để giếu Quý Thừa, sau đó lại đốt tấm ảnh , hủy thi diệt tích.

      Ngọn lửa kia là bắt đầu của trốn chạy, mà lần này lại là kết cục. Từ rày về sau, và Quý Thừa trọn đời chia lìa.

      ***

      đường về nhà, tài xế đột nhiên chuyển hướng. Diệp Nghi thấy lạ bèn hỏi: “ đâu vậy? Quý Thừa, có sắp xếp khác à?”

      dạo.” nhàng đáp: “Lâu rồi chúng ta dạo mà.”

      Chỉ chốc lát sau, xe đỗ ở quãng trường trước tòa nhà thị chính. Diệp Nghi nhíu mày nhìn ra bên ngoài, do dự : “ xác định phải ở chỗ này dạo chút à? Hai đứa mình tốt xấu gì cũng chiếm đầu đề mấy tháng trời, giờ ở đây rêu rao, có hơi phô trương ?”

      “Phô trương cũng hết cách.” Quý Thừa mở cửa xe, kéo ra ngoài, “Cả đời dù sao cũng phải có lần.”

      Sau trưa nắng dịu, đàm bồ câu bay ngang, cắt mặt trời thành nhiều khối ấm áp vụn. Người tốp năm tốp ba nhàn nhã, họ vào, nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

      Người qua đường đều dừng chân, bắt đầu xì xầm bàn tán: “Ê, đó phải…”

      “Là Quý Thừa, ông chủ của Quý thị! Gần đây ấy hình như xảy ra chuyện lớn, sản nghiệp mất, mẹ nhảy lầu, hồng nhan tri kỷ cũng chết, bạn thân của mẹ ta còn muốn giết ta nữa, kết quả lại bị giết chết…”

      “Nhà giàu cũng rối ren, em nhìn người phụ nữ bên cạnh ấy xem, chẳng phải là vợ trước Diệp Nghi từng giả chết sao? Đúng rồi, nghe mấy sòng bạc của Quý thị là trai của ta mua đó! Nhà họ Diệp giờ cũng được, gần như độc chiếm tất cả sòng bài ở Macao, tình hình sau này thay đổi rồi…”

      Mấy lời bàn tán sôi nổi càng lúc càng lớn, Quý Thừa lại làm như nghe thấy, chỉ kéo Diệp Nghi thẳng về trước. Diệp Nghi ở phía sau liều mạng túm lại: “Này, làm như vậy để làm gì, chúng ta đều thành khỉ, bị mọi người nhìn chằm chằm rồi!”

      Lời còn chưa dứt, Quý Thừa đột nhiên dừng bước xoay người. Diệp Nghi thắng kịp, đụng mạnh vào lồng ngực . ngẩng đầu, vừa định oán trách, lại bỗng dừng ngạt thở.

      Mặt trời hơi lệch, ánh nắng chiếu vào sau lưng Quý Thừa, có vẻ hết sức dịu . Giờ phút này, mặt trắng trẻo, màu mắt đen láy, đôi môi ôn nhuận như được dát lớp màu vàng, toát ra vẻ ấm áp điềm đạm.

      cúi mắt nhìn chăm chú, nụ cười như đám mây nơi chân trời, mềm mại nở rộ, tràn ra hương thơm ngọt ngào dễ chịu; “Diệp Nghi, em còn nhớ , có lần cầu hôn em, gì?”

      Diệp Nghi như bị trúng lời nguyền đứng tại chỗ. muốn trả lời, nhưng cổ họng như bị nghẹn, phát ra tiếng. Quý Thừa nhìn chớp mắt: “ , Diệp Nghi, hợp tác vui vẻ.”

      cúi đầu cười rộ lên: “Lời khốn nạn như vậy, bây giờ mà đổi lại, đời đời kiếp kiếp lương tâm rất bất an.”

      xong, kéo tay qua, từng chút khụy gối xuống, quỳ gối đất. Xung quanh truyền đến tiếng kinh ngạc reo hò, dường như thành công làm hơn trăm người có mặt ở đó đồng thời hít luồng hơi lạnh.

      Nhưng Quý Thừa lại như nghe thấy gì. Giờ khắc này, trong hoàn cảnh này, trong mắt hay bên tai chỉ có người duy nhất: “Diệp Nghi, lần này thành hỏi, em phải trả lời thành với . em, muốn ở bên em đến thiên trường địa cửu. Em đồng ý lấy ?”

      ***

      Đây là màn vây xem long trọng nhất xưa nay ở Macao. Ngoại trừ ba vòng người trong ba vòng người ngoài đứng xem, cánh truyền thông cũng nhanh chóng chạy đến đây.

      Máy quay micro nhanh chóng giơ lên, các phóng viên bên rướn cổ xem náo nhiệt, bên truyền hình trực tiếp, nước bọt văng tứ tung: “Chúng ta có thể nhìn thấy, Diệp nên lời. giờ ấy bụm miệng, chắc là vẫn chưa có câu trả lời. Mấy năm gần đây, những chuyện mà hai người này trải qua có thể truyền kỳ thiên lôi cẩu huyết, giờ Quý Thừa lại cầu hôn, có thể nào bị từ chối hay ?”

      “A, mau nhìn xem! Diệp gật đầu rồi! Nhưng Quý vẫn còn quỳ, dường như chưa cảm nhận được chuyện này… Vâng, tại ấy đứng lên, ấy ôm lấy Diệp rồi!”

      “Bên kia, các vị hãy nhìn, mau nhìn sang bên đó! chạy về hướng họ.”

      “Mẹ ơi!”

      Diệp Nghi và Quý Thừa đồng thời xoay người lại, nhìn thấy Mạch Miêu vui vẻ chạy đến, trong tay còn nắm chiếc bong bóng hình trái tim cực lớn. Cách đó xa, A Phỉ còn bưng mặt, nhìn say mê.

      Diệp Nghi khom người, bế Mạch Miêu lên: “Cưng à, sao con lại đến đây?”

      “Dì A Phỉ , sau này chúng ta sống ở nhà chú đẹp trai luôn.” Mạch Miêu cười ha ha, “Ngoại trừ đồng ý của mẹ, con cũng có lời muốn với chú đẹp trai!”

      Vẻ mặt Quý Thừa đột nhiên có hơi căng thẳng. Diệp Nghi khó hiểu: “Mạch Miêu muốn gì?”

      Mạch Miêu để ý đến , chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm Quý Thừa. Đột nhiên, bé nghiêng người, chồm về phía Quý Thừa: “Ba ơi!”

      Quý Thừa sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn có phản ứng.

      Mạch Miêu chu môi: “Lúc trước chú đẹp trai có , khi nào con cảm thấy chú là người thương con nhất, là có thể gọi bằng ba. Gần đây mẹ có kể cho con rất nhiều chuyện xưa, con phát lâu lâu trước kia, chú đẹp trai rất con rồi. Chẳng lẽ bởi vì có em rồi, chú đẹp trai lại thương con nữa, muốn làm ba của con nữa à?”

      “Sao vậy được.” Tiếng Quý Thừa rất , rất thấp, rơi rung rung: Cưng à, ba vẫn rất rất thương con.”

      “Vậy tốt quá! Ba ơi!”

      “… Ừ.”

      “Ba ba!”

      “Ừ, cưng à.”

      ***

      màn hình tivi, nhà ba người ôm lấy nhau, chừa khe hở nào. Sau lưng họ, tòa thị chính to lớn như được dát ánh vàng, tấu lên khúc nhạc chúc phúc mãi mãi vĩnh hằng.

      Quý Thừa nhìn hình ảnh tốt đẹp kia, cho đến khi tin tức kế tiếp cắt ngang, mới giơ điều khiển lên tắt ti vi.

      Bên cạnh bàn làm việc, trợ lý Triệu Dương khẽ thở dài: “Họ cuối cùng cũng về với nhau, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”

      Tầm mắt Diệp Tông dừng màn hình tivi đen thui. Sau hồi lâu, cười nhạt: “Đúng vậy.”

      Diệp Nghi có chỗ về, còn chút vướng bận nào. đời này, giống như còn thứ gì liên quan đến nữa.

      Triệu Dương im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn ra miệng: “, sau khi chúng ta thu mua lại hết sòng bạc của Quý thị, tất cả sòng bài ở Macao này đều nằm trong tay . Người ngoài nhìn vào, đối với cũng yên lòng. Cây to đón gió, địa bàn càng lớn, kẻ thù càng nhiều. Em biết, chí lớn của vốn ở đây. đến hôm nay đều là vì Diệp Nghi. giờ Diệp Nghi và Quý Thừa quay về bên nhau, , có phải cũng nên suy nghĩ cho chính mình ?”

      “Tôi như thế nào cũng sao cả.”

      Diệp Tông xoay ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời chiều ngả về tây, mắt nhìn nơi đâu, cũng là Macao ánh vàng rực rỡ. ngược sáng, bóng dáng thon dài tối đen và sâu nặng, đơn hoàn đơn.

      “Em và Quý Thừa cách phạm vi sòng bạc càng xa, tôi lại càng thể buông tay. Dù sao họ cũng lăn lộn ở trong đây nhiều năm, đắc tội bao nhiêu người, bị moi móc bao nhiêu nhược điểm. Ngộ nhỡ có người quay về tìm họ tính sổ sao? Tôi hy vọng họ có thể thoải mái, sống cuộc sống giản dị, cho nên càng phải ở lại, giúp họ dọn sạch chướng ngại.”

      Diệp có người trai như , rất may mắn.”

      , là tôi phải cám ơn nó. Tôi sớm lưu luyến gì cõi đời này, có thể làm gì cho nó, tôi còn cảm thấy bản thân mình sống có chút ý nghĩa hơn.”

      Vừa xong, ai gì nữa. Đồng hồ quay vòng, Diệp Tông phất tay: “ còn sớm nữa, cậu tan ca , cần phải ở đây với tôi.”

      “Dạ, .” Triệu Dương dừng chút, , “ cũng nghỉ ngơi sớm chút, chăm sóc bản thân nhiều hơn.”

      xong, ta xoay người chuẩn bị ra ngoài. Vừa định mở cửa, điện thoại đột nhiên reo vang. Triệu Dương nhìn thoáng qua, vội vàng quay trở lại: “, xảy ra chuyện!”

      Diệp Tông nhận máy, nhìn thấy chữ màn hình, nhất thời giật mình: đầu tư nước ngoài bị tập kích, phía chính phủ tham gia vào, tập đoàn Diệp thị có thể gặp khủng hoảng? Sòng bạc của Maccao biến động?

      !” Triệu Dương lắp bắp , “Chuyện này nhất định là nhắm vào Diệp thị chúng ta! Xem ra, Diệp thị làm ăn quá lớn, có người nhìn nổi nữa rồi!”

      “Đúng vậy.” Diệp Tông cười đáp lời, quay đầu nhìn ra ánh tà dương bên ngoài cửa sổ.

      Phong ba mưa máu của Quý Thừa và Diệp Nghi qua , còn của , chỉ vừa mới bắt đầu


      - HẾT -

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :