Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh Mặc (82c + 5nt)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 40



      Câu chuyện của Hoắc Tiểu Lộ bắt đầu từ năm mười tuổi.

      Lần đầu tiên gặp Tô Bắc vào lúc đó, Hoắc Tiểu Lộ thích cậu thiếu niên điển trai này. Tô Bắc cũng có bố mẹ là công nhân của nhà máy dệt may. Nhưng cậu ta hoàn toàn khác Hoắc Tiểu Lộ. Bố mẹ cậu ta làm thuê ở bên ngoài, mặc dù vậy cậu ta vẫn sống rất vui vẻ. Đâu giống Hoắc Tiểu Lộ, nó chẳng có gì cả. Nhà chỉ có hai phòng ngủ, nó chưa bao giờ muốn về nhà. Vì chỉ cần đặt chân vào phòng bước, bên tai nó vang lên thanh của đêm qua. Tiếng giường cót két, tiếng đàn ông thở dốc, tiếng phụ nữ rên rỉ, tiếng xác thịt va chạm… Mỗi lần là người đàn ông khác nhau.


      Năm 2003, sau khi thất nghiệp, bố Hoắc Tiểu Lộ bỏ Đông Hoản làm thuê cùng người đàn bà. Như vậy cũng tốt, Hoắc Tiểu Lộ chịu đủ cảnh bố mẹ cãi lộn, đánh nhau hằng ngày, chịu hết nổi cảnh ông bố thường dẫn những người phụ nữ khác nhau về nhà, bắt nó gọi là “dì”. Bố nó bỏ , đôi tai nó cuối cùng cũng được thanh tịnh.

      Nhưng cuộc sống bình lặng của hai mẹ con Hoắc Tiểu Lộ chỉ duy trì trong hai năm. Người phụ nữ ba lăm, ba sáu tuổi, ngoài công việc là nhân viên quản lý kho, có bất cứ tay nghề gì, cũng có học vấn. Công nhân viên của xí nghiệp quốc doanh phá sản bị tách khỏi phát triển và đổi mới từng ngày của thành phố B. Mẹ Hoắc Tiểu Lộ còn có thể làm gì khác ngoài việc tận dụng thân hình vẫn khá thon thả, nuột nà.

      Trong nhà máy có ít phụ nữ giống mẹ Hoắc Tiểu Lộ. Bọn họ xưng hô là “chị em”, làm điếm rẻ mạt nhất ở ngoài rìa thành phố B.

      Tuy nhiên, mẹ Hoắc Tiểu Lộ chưa đến nỗi chạm tới giới hạn chịu đựng cuối cùng của nó. Ít nhất mẹ nó bắt khách ở gần nhà hay trường học. Các bạn học đều tưởng mẹ nó cũng ra ngoài làm thuê. Chỉ có điều, mỗi lần nhận những đồng tiền bẩn thỉu từ tay mẹ để nộp học phí và các chi phí linh tinh khác cho nhà trường, nó đều cảm thấy buồn nôn.

      Hoắc Tiểu Lộ hận nữ sinh lạnh lùng, kiêu ngạo Nguyễn Minh Hoài từ khi Nguyễn Minh Hoài chạm đến giới hạn của nó.

      Nguyễn Minh Hoài dám lan truyền tin đồn nhảm Tô Bắc là gay.

      Tô Bắc là giới hạn khác của Hoắc Tiểu Lộ. Nó quyết định trở thành bạn thân của Nguyễn Minh Hoài, sau đó tìm nhược điểm của bé. ra, buổi tối hôm qua, Hoắc Tiểu Lộ vốn có ý định giết Nguyễn Minh Hoài. Bất thình lình nhận được điện thoại của Tô Bắc, Nguyễn Minh Hoài đuổi Hoắc Tiểu Lộ về trước. Bắt gặp nụ cười mừng rỡ và ngạo mạn gương mặt bạn, Hoắc Tiểu Lộ đau đớn nghĩ thầm, con bé này chiếm được Tô Bắc, ngờ Tô Bắc chịu cúi đầu, bị nó thu hút.

      Hoắc Tiểu Lộ khuyên Nguyễn Minh Hoài nên đến điểm hẹn: “Lần trước cậu cậu thích Tô Bắc còn gì? Tại sao bây giờ lại gặp cậu ta?”

      Lúc đó, vẻ mặt của Nguyễn Minh Hoài như thế nào? Hiểu ra vấn đề và còn biểu lộ khinh thường.

      “Tiểu Lộ, cậu đừng tưởng tôi nhìn ra bộ mặt của cậu!” Nguyễn Minh Hoài . “Con “đào chân tường của bạn[1]” là loại vô liêm sỉ nhất.”

      [1] Có nghĩa là có ý với người của bạn.

      Sau đó, Hoắc Tiểu Lộ theo Nguyễn Minh Hoài lên núi Kỳ Sơn. Tô Bắc vẫn chưa đến, nó xin lỗi Nguyễn Minh Hoài, hứa rằng từ nay về sau tơ tưởng đến Tô Bắc nữa.

      Chứng kiến cảnh cổ họng Nguyễn Minh Hoài phun trào máu tươi, nhìn bạn co giật mặt đất, Hoắc Tiểu Lộ đột nhiên cảm thấy… rất sảng khoái.

      Nó gặp Tô Bắc ngọn tháp quan sát ở khu nhà xưởng bỏ hoang. Nhiều năm nay, mỗi lần gặp chuyện vui, cậu ta đều mình ngồi ngọn tháp, phóng tầm mắt ra xa. Hoắc Tiểu Lộ đứng dưới chân tháp, ngước nhìn Tô Bắc bằng ánh mắt đầy tình ý, nhưng biết lên tiếng thế nào. Lúc bấy giờ, có lẽ vẫn còn cảm thấy niềm hưng phấn khó diễn tả thành lời, Hoắc Tiểu Lộ lên tiếng: “Tô Bắc, cậu sao thế? Cậu vui à?”

      Sắc mặt Tô Bắc tái nhợt, tựa hồ rất sợ hãi. “ có gì…” Cậu ta gượng cười. “Tiểu Lộ, có khả năng tối nay tớ rời khỏi thành phố B, vĩnh viễn quay về. Cậu hãy bảo trọng.”

      Câu này như sét đánh giữa trời quang nhưng Hoắc Tiểu Lộ chỉ im lặng vài giây, sau đó lên tiếng: “Cậu có mang đủ tiền ? Nhà mình còn ít tiền mặt, mình có thể cho cậu mượn.”

      Tô Bắc thể ngờ nữ sinh có ngoại hình hiền lành, lương thiện những lời này chỉ nhằm lừa cậu ta về nhà.

      Ban đầu, Tô Bắc hẹn gặp Nguyễn Minh Hoài đỉnh núi là muốn cướp khoản tiền bốn mươi ngàn tệ. Sau đó, cậu ta rời thành phố B, miền nam tìm bố mẹ. Dù sao cậu ta cũng có khả năng thi đỗ đại học, bỏ nơi khác là quyết định tồi. Tô Bắc nghĩ, Nguyễn Minh Hoài là con nhà giàu, lại thích cậu ta mấy năm nay, biết chừng tự bỏ tiền túi bù vào khoản cậu ta lấy , thế là xong chuyện. Ai ngờ khi lên đỉnh núi, Tô Bắc liền nhìn thấy thi thể của Nguyễn Minh Hoài. Trong lúc hoảng loạn, phát ba lô đựng tiền vẫn còn ở đó, cậu ta liền vơ chiếc ba lô, chạy mất. Xuống lưng chừng núi, Tô Bắc mới định thần, nhận ra mình trở thành kẻ tình nghi giết người. Trong lúc luống cuống, Tô Bắc tạm thời giấu chiếc ba lô đựng tiền vào trong hầm rồi tính sau.

      Hoắc Tiểu Lộ khống chế Tô Bắc bằng cách thức rất đơn giản. Mẹ nó bị mất ngủ nên trong nhà thường có sẵn thuốc ngủ. Hơn nữa, mười ngày, nửa tháng mẹ nó về nhà. Chính vì vậy, Hoắc Tiểu Lộ sợ mẹ phát ra Tô Bắc. Mà dù bị mẹ phát , nó cũng có cách giải quyết.

      Từ xa vẳng đến tiếng còi hụ của xe cảnh sát.

      cảnh sát ở phòng khách trông chừng hai tên tội phạm vừa đến tuổi thành niên, Bạc Cận Ngôn và người cảnh sát còn lại đeo găng tay, tìm kiếm chứng cứ trong nhà.

      Giản Dao đứng ở cửa, lặng lẽ quan sát dáng vẻ trầm mặc của Hoắc Tiểu Lộ.

      Ngoài cầu thang vang lên tiếng bước chân nhàng. phụ nữ trung niên mặc bộ váy đen và quần tất chân mỏng từ cầu thang lên nhà.

      “Chuyện gì xảy ra vậy? là ai?” Người phụ nữ trang điểm rất nhạt, cất giọng ngạc nhiên. “Tiểu Lộ đâu rồi? Tiểu Lộ!” Giày cao gót của ta nện cồm cộp.

      Giản Dao nhường lối, đồng thời lên tiếng: “Chúng tôi là người của cảnh sát.”

      Mặt người phụ nữ lập tức biến sắc. ta đứng ở cửa, nhìn con bị còng tay, ngồi ở sofa.

      “Tiểu Lộ, con… Tại sao các người lại bắt con tôi?”

      “Con giết người.” Hoắc Tiểu Lộ cắt ngang lời ta, vẻ mặt nó bình tĩnh cách kỳ lạ.

      Bạc Cận Ngôn và cảnh sát vừa vặn từ trong phòng ra. Người cảnh sát cầm túi nylon đựng vật chứng. Bên trong là con dao găm dính đầy máu. Mẹ Hoắc Tiểu Lộ trợn mắt, há hốc miệng.

      “Chúng ta về Cục Cảnh sát trước…” Giản Dao nhàng đỡ cánh tay ta.

      Nhưng ngoài định liệu của mọi người, phản ứng đầu tiên của người phụ nữ phải lao đến bảo vệ con mình, mà ta quay người chạy mất. Có lẽ ta quá bất ngờ và hoảng sợ.

      “Cẩn thận!” Giản Dao nhanh tay tinh mắt, thấy giày cao gót của người phụ nữ bị trật gót, vội túm lấy cánh tay của ta. Nhưng người phụ nữ cao lớn hơn Giản Dao nên kéo cả về phía trước. Người phụ nữ lảo đảo mất vài giây mới đứng vững. Giản Dao thở phào nhõm, nhưng ta đột nhiên gầm lên: “Tránh ra!” rồi đẩy mạnh Giản Dao.

      Giản Dao đứng ở mép bậc cầu thang. mất thăng bằng, chân lùi lại, người lảo đảo. Giản Dao giật mình, chưa kịp phản ứng, người ngã nhào.

      “Giản Dao!”

      Bạc Cận Ngôn lập tức xông ra cửa, nhìn về phía Giản Dao. Ánh mắt hai người chạm nhau, sắc mặt Bạc Cận Ngôn biến đổi ngay tức .

      Lúc này, Giản Dao ngã xuống cầu thang. Miệng “hôn” mặt đất, người lăn lốc. Trong lúc trời đất quay cuồng, nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo mình. Sau đó, đầu Giản Dao đập vào bờ tường, người tiếp đất. Toàn thân đau nhức, đầu óc quay cuồng. Giản Dao chống tay, định đứng dậy hai cánh tay mạnh mẽ bất ngờ ôm vai và thắt lưng . Giản Dao ở trong vòng tay ấm áp quen thuộc.

      Bạc Cận Ngôn lao tới. Mặt như tỏa ra khí lạnh, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm ở cự ly gần.

      “Em sao rồi?”

      “Em sao.” Giản Dao vịn vào cánh tay , đứng dậy, nào ngờ chân đau buốt, người mềm nhũn, lại trượt xuống đất.

      Bạc Cận Ngôn phản ứng rất nhanh. kéo vào lồng ngực của mình. Giản Dao áp mặt vào áo sơ mi của , trái tim rung lên nhịp. Sắc mặt Bạc Cận Ngôn trở nên khó coi hơn. cúi đầu im lặng, nhìn chăm chú.

      Lúc này, hai cảnh sát chạy ra khỏi nhà, đứng ở đầu cầu thang, hỏi: “ sao đấy chứ?”

      Bạc Cận Ngôn vẫn ôm Giản Dao. ngẩng đầu, liếc nhìn mẹ Hoắc Tiểu Lộ vẫn đứng ngây ngốc chỗ rồi với người cảnh sát: “ sao, các cứ tiếp tục công việc .”

      Giản Dao túm cánh tay Bạc Cận Ngôn: “Em có vài lời muốn với chị ta.”

      Bạc Cận Ngôn đỡ Giản Dao hướng về mẹ Hoắc Tiểu Lộ ở đầu cầu thang.

      “Con bé là con chị, chị hãy nghĩ xem mình cần đối xử với nó như thế nào.” Giản Dao cất giọng nhàng: “Dù nó giết người chăng nữa, chị cũng nên từ bỏ con mình.”

      Mẹ Hoắc Tiểu Lộ tựa vào bờ tường, vẻ mặt ủ rũ và tuyệt vọng.

      “Em xong chưa?” Giọng lạnh lẽo của Bạc Cận Ngôn chợt vang lên bên tai Giản Dao.

      Thái độ của khiến Giản Dao hơi ngẩn người: “Xong rồi…”

      còn chưa dứt lời, cơ thể đột nhiên bẫng. Bạc Cận Ngôn bế ngang người , sải bước dài về phía xe ô tô đỗ cách đó xa.

      Đêm về khuya. Phía trước xuất vô số luồng đèn pha ô tô, tiếng còi xe cảnh sát và tiếng bước chân hỗn loạn. Đội cảnh sát hình nghe tin, vội tới nơi. Ở đằng sau, hai người cảnh sát áp giải hai phạm nhân xuống dưới, mẹ Hoắc Tiểu Lộ, nước mắt giàn giụa theo bọn họ.

      Giản Dao nằm trong lòng Bạc Cận Ngôn, đầu áp vào ngực . ngước nhìn gương mặt lạnh lùng của . vui, rất vui. Đôi mắt lạnh lẽo như kết băng, bờ môi hơi mím lại. cũng bực tức với ai. Trong lòng Giản Dao dấy lên chút cảm giác ngọt ngào. chỉ muốn ở trong lòng như bây giờ, mãi mãi rời xa.

      Tuy nhiên…

      bỏ em xuống .” Giản Dao : “Mọi người đến rồi kìa.”

      Bạc Cận Ngôn cúi đầu, liếc ở trong lòng mình, cất giọng lãnh đạm: “Hai chuyện này có liên quan đến nhau à?”

      Giản Dao: “…”

      Lúc này, đội trưởng đội cảnh sát hình và mấy điều tra viên tới. Mọi người đều giật mình, hỏi: “Tiểu Giản có sao ?”

      Giản Dao quay đầu, vừa định lên tiếng Bạc Cận Ngôn lạnh lùng trả lời thay : “ sao, ấy chưa chết được.”

      Giản Dao im lặng.

      Đội trưởng đội cảnh sát hình để ý đến Giản Dao, hỏi tiếp: “Phó giáo sư Bạc, tình hình thế nào rồi?”

      Bạc Cận Ngôn đảo mắt về phía mọi người, điều chỉnh hai cánh tay, ôm Giản Dao chặt hơn. Sau đó, mới lên tiếng: “Hung thủ là Hoắc Tiểu Lộ, chúng tôi tìm thấy vật chứng…”

      Mặc dù sắc mặt tương đối tệ nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn phân tích gãy gọn và ràng như thường lệ. tình hình và đưa ra suy đoán của mình. Đám cảnh sát đều bị thu hút, tập trung tinh thần lắng nghe.

      Giản Dao nằm trong vòng tay Bạc Cận Ngôn, ngắm đường nét gương mặt , hai má ửng hồng. Vào thời khắc này, ở nơi này… đổi sắc mặt, tiến hành báo cáo giản lược trong khi bế người phụ nữ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người…

      Bạc Cận Ngôn nhanh chóng kết thúc báo cáo. Đám cảnh sát hình lập tức tản , tiếp tục bận rộn công việc của mình.

      Bạc Cận Ngôn gật đầu với đội trưởng đội cảnh sát hình . “Chúng tôi trước đây.”

      Người đội trưởng hơi bất ngờ khi thấy Bạc Cận Ngôn chưa gì từ biệt. Suy luận vừa rồi của Bạc Cận Ngôn đúng là khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Đối với cảnh sát hình , đây là phương thức phá án hữu hiệu và mới mẻ. Bọn họ như tìm thấy kho báu mới, đời nào nỡ buông tay?

      “Phó giáo sư Bạc, hy vọng ở lại tiếp tục chỉ đạo công việc. Tôi có thể cử người đưa Tiểu Giản tới bệnh viện. Này… Tiểu Trần, Tiểu Châu, hai cậu…” Đội trưởng .

      Nghe đến cái tên “Tiểu Trần”, tim Giản Dao đập nhanh nhịp.

      Bạc Cận Ngôn quả nhiên gườm gườm nhìn Tiểu Trần chạy về phía bọn họ, ánh mắt sắc bén bức người. Tiểu Trần hơi lúng túng, biết nên thế nào.

      chọn người hay đấy.” Bạc Cận Ngôn cất giọng lãnh đạm.

      Đội trưởng ngây ra hiểu. Giản Dao vội kéo vạt áo sơ mi ngực Bạc Cận Ngôn. cúi xuống nhìn rồi lại ngẩng đầu với người đội trưởng: “Công việc của tôi hoàn thành, những việc còn lại giao cho các . Vài hôm nữa tôi tiến hành phân tích tâm lý tội phạm. Chào các .”

      xong, Bạc Cận Ngôn liền bế Giản Dao, sải bước dài về phía xe ô tô của mình. đặt xuống ghế lái phụ. Giản Dao tưởng lái xe ngay, ai ngờ giơ tay bật đèn trong xe. “Quay ra đây cho tôi xem nào.”

      Giản Dao hơi nghiêng người, quay mặt về phía Bạc Cận Ngôn. “Em sao, chỉ bị xước da thôi.”

      Dưới ánh đèn, gương mặt Bạc Cận Ngôn được phủ lớp ánh sáng dịu dàng. đặt tay lên vô lăng, bàn tay còn lại đưa về phía mặt Giản Dao, ánh mắt lạnh lùng và chăm chú.

      vẫn còn tức giận…

      Ngón tay mát lạnh chạm vào trán Giản Dao, có cảm giác đau buốt. Giản Dao cũng sờ lên trán mình, quả nhiên sưng cục.

      “Tuyệt quá!” Bạc Cận Ngôn cất giọng lạnh lùng. “Em suýt nữa bị vỡ đầu.”

      Giản Dao : “… Đây chỉ là cố bất ngờ.”

      Bạc Cận Ngôn thu tay về. “Còn đau ?”

      ra, chút đau đớn này chẳng là gì với Giản Dao nhưng vẫn hạ giọng, : “Rất đau.” Sau đó, nhướng đôi mắt trong veo nhìn Bạc Cận Ngôn.

      Bạc Cận Ngôn trả lời dứt khoát: “Em cố chịu đựng.”

      Giản Dao im lặng, nghe tiếp: “Về đến nhà tôi chườm đá cho em.”

      “…Vâng.”

      Bạc Cận Ngôn cúi đầu, quan sát chân . “Cởi giày để tôi xem nào.”

      Giản Dao vừa nhấc chân trái liền bị nắm chặt gót chân. Bàn tay to lớn của người đàn ông ôm gọn bàn chân , có cảm giác hơi mát và ngưa ngứa. Khi ngón tay dài của lướt qua mắt cá chân, mặt Giản Dao nóng ran.

      Bạc Cận Ngôn nhận ra thẹn thùng của Giản Dao. vẫn cúi đầu quan sát, lông mày đen chau lại.

      “Hơi sưng nhưng đến nỗi nghiêm trọng.” Bạc Cận Ngôn buông chân , kết luận câu: “ hoành tráng như cái sừng trán em.”

      Giản Dao liếc nhìn cái, vô thức sờ cục u trán.

      Hôm nay đúng là tai bay vạ gió, thở dài: “Đầu óc em liệu có bị đần ?”

      Bạc Cận Ngôn khởi động xe. dõi mắt về phía trước, trả lời bằng giọng lãnh đạm: “ sao cả. Nếu đần, vẫn còn có tôi.”

      Giản Dao ngẩn người, trong lòng dâng lên cảm giác rất ngọt ngào.

      Nhưng Bạc Cận Ngôn tiếp câu mặn, nhạt: “Dù sao IQ của tôi là 180, em nhiều hơn hay bớt chút cũng có gì khác biệt!”

      Giản Dao hỏi: “Có người nào an ủi như ?”

      Lúc này, khóe miệng Bạc Cận Ngôn mới nhếch lên. đánh tay lái, điều khiển ô tô rẽ ra đường cái.

      Bây giờ là nửa đêm, chiếc xe chạy bon bon con đường vắng lặng. Giản Dao tựa người vào ghế, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bạc Cận Ngôn tập trung lái xe. Đến chỗ có đèn đỏ, giảm tốc độ rồi dừng lại. tựa vào ghế, ngón tay gõ lên vô lăng, yên lặng chờ đợi. đột nhiên quay đầu, ngắm nhìn gương mặt an lành của Giản Dao trong giấc ngủ. lúc sau, mới rời mắt, tiếp tục nhìn về phía trước.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 41


      Giản Dao mở mắt, liền nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng đỉnh toà nhà cao tầng, giữa bầu trời tối đen. vẫn ngồi trong xe, cảnh vật xung quanh rất quen thuộc. Đây là bên dưới toà nhà và Bạc Cận Ngôn sinh sống. Trong xe bật đèn, chỉ có ngọn đèn đường của khu chung cư chiếu vào. Bạc Cận Ngôn ngồi bên cạnh Giản Dao, hai tay đặt vô lăng. dõi mắt ra ngoài cửa sổ, thần sắc lạnh lẽo.

      nghĩ gì thế?” Giản Dao tựa người vào ghế, ngoảnh đầu hỏi .

      Bạc Cận Ngôn gõ ngón tay lên vô lăng, từ tốn trả lời: “ xuất .”


      Giản Dao im lặng. biết lần này Bạc Cận Ngôn bố trí ai theo dõi trường. muốn cho cơ hội để lại lời nhắn nếu vẫn còn sống. Tối nay, đỉnh Kỳ Sơn, người đông, hỗn loạn. Nếu định xuất , quả thực dễ như trở bàn tay.

      Bây giờ Bạc Cận Ngôn xuất , chứng tỏ lộ diện, bởi vì bọn họ rời khỏi trường gây án lúc lâu.

      chết rồi sao?” Giản Dao hỏi .

      “Có lẽ vậy.”

      Bạc Cận Ngôn đột nhiên ngoảnh đầu về phía Giản Dao. Ánh sáng trong xe ô tô mờ mờ. Do mặc áo sơ mi trắng nên trông càng cao lớn, nổi bật. gương mặt lạnh lùng của , hai mắt sáng rực bức người.

      Giản Dao bị nhìn chằm chằm đến mức trong lòng khẽ run rẩy. hỏi : “Sao thế?”

      “E.T.[1].” Bạc Cận Ngôn lên tiếng, giọng trầm thấp như dòng nước trong đêm đen. “Tôi cho rằng chúng ta nên đặt ra nguyên tắc mới. Sau này, mỗi khi phá án, em phải ở bên cạnh tôi hai mươi tư tiếng đồng hồ, được rời bước.”

      [1] E.T. the Extra-Terrestrial: bộ phim kinh điển của Mỹ về người ngoài hành tinh.

      Giản Dao ngẩn người. “Ở bên cạnh , thành vấn đề. Em nghe câu trước đó của . E.T.?”

      “Ờ.” Bạc Cận Ngôn mỉm cười, đẩy cửa, bước xuống xe.

      Giản Dao lớn: “… mới là E.T. ấy.”

      Bạc Cận Ngôn vòng sang cửa bên này, bế Giản Dao ra khỏi ghế ngồi, ung dung trả lời: “ đầu tôi mọc sừng.”

      Hai người lên đến nhà giờ sáng.

      Bạc Cận Ngôn đặt Giản Dao xuống sofa rồi vào phòng bếp. lúc sau, cầm hai túi đá, ra ngoài. ngồi xuống cạnh Giản Dao, lấy túi đá chườm lên trán . Đá lạnh buốt khiến Giản Dao bất giác hít hơi sâu. Bạc Cận Ngôn nhếch miệng, để lộ ý cười nhàn nhạt: “Em tự chườm .”

      Giản Dao im lặng cầm túi đá.

      Người đàn ông này… rất dịu dàng và lo lắng cho . Nhưng chẳng bao lâu sau, chọc là E.T, mọc sừng rồi cười cười, che giấu thái độ vui vẻ khi “thưởng thức” bộ dạng quẫn bách của .

      Đúng là ấu trĩ.

      Lúc này, gót chân Giản Dao đột nhiên bị nắm chặt. Bạc Cận Ngôn hơi cúi người cởi giày cho Giản Dao, động tác hết sức tự nhiên. Tiếp theo, nhàng đặt chân lên đùi . Giản Dao thẹn thùng, im lặng nhìn động tác của .

      Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn vẫn tỉnh bơ như . Tay trái đặt túi đá lên mắt cá chân , tay phải cầm cái điều khiển ở bên cạnh bật ti vi, xem phóng “Nửa đêm truy bắt tội phạm”.

      Lúc túi đá chạm vào da, Giản Dao khẽ xuýt xoa. Bạc Cận Ngôn vẫn dán mắt vào màn hình ti vi nhưng khoé miệng nhếch lên. Được rồi… vừa dịu dàng vừa ấu trĩ.

      Giản Dao vốn có hứng thú với mấy phóng về pháp chế hay phá án. nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Bạc Cận Ngôn thất thần lúc, đột nhiên nhớ ra chuyện.

      “Này!” Giản Dao động đậy ngón chân, chạm vào lòng bàn tay . “ lời khai của Hoắc Tiểu Lộ đầy sơ hở. hãy giải thích .”

      Bạc Cận Ngôn túm chặt bàn chân , để thể nhúc nhích. lên tiếng, trong khi mắt vẫn rời màn hình tivi: “Em còn nhớ bức di thư của Vương Uyển Vi ?”

      Giản Dao hồi tưởng. Lúc đó, Bạc Cận Ngôn khẳng định bức di thư là , bởi vì nó trôi chảy, có nhiều sơ hở và mang văn phong cá nhân. Nếu là bức thư giả, nó ngắn gọn, chặt chẽ và ràng.

      Từ góc độ này, lời khai của Hoắc Tiểu Lộ đúng là giống vế sau hơn. Nhưng chỉ vì lời khai trôi chảy mà nhận định nó là giả có vẻ thuyết phục lắm.

      Dường như nhận ra nghi hoặc của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn thong thả lên tiếng: “Lần trước là viết ra, lần này là trần thuật bằng miệng, phương pháp phân tích đương nhiên khác nhau.”

      “Vâng.”

      Bạc Cận Ngôn liếc nhìn . “Phương pháp phân tích càng đơn giản hơn bởi vì lúc biểu đạt bằng lời , con người có nhiều điểm chung.”

      Giản Dao mỉm cười. “Xin hãy chỉ bảo.”

      Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “E.T, em đến Trái Đất nên chịu khó đọc sách. Đây là phương pháp phân tích cơ bản nhất.”

      “Em đọc, mau .”

      “Thứ nhất, thứ dẫn dắt ký ức con người là tình cảm chứ phải trật tự thời gian.” Bạc Cận Ngôn đột ngột thốt ra câu.

      Giản Dao mù mờ. Tuy nhiên, những lúc như thế này, giống Bạc Cận Ngôn từng “chưa bao giờ ỷ vào ưu thế chuyên môn miệt thị người khác”, hề tỏ ra khinh thường hay chế nhạo mà từ tốn lên tiếng: “Tôi lấy ví dụ đơn giản, nếu bây giờ bảo em kể chuyện tối nay em bị ngã cho bạn em nghe. Em thế nào?”

      Giản Dao ngẫm nghĩ rồi : “Hôm nay mình bị ngã trong lúc điều tra vụ án. Khi tìm ra hung thủ ở trường, mình cẩn thận bị mẹ của hung thủ đẩy xuống cầu thang, ngã rất đau. Lúc đó là hơn chín giờ tối…”

      “Dừng.” Bạc Cận Ngôn cắt ngang lời . “Em thấy chưa? Khi em hồi tưởng việc bị ngã, đầu tiên em nghĩ tới bộ phận sâu nhất chạm đến tình cảm của em trong toàn bộ kiện. Đó là em bị mẹ của hung thủ đẩy xuống cầu thang và ngã đau, chứ phải trật tự thời gian. Vì vậy em kể cách nhạt nhẽo và cứng nhắc: “Chín giờ rưỡi tối nay, tôi túm tay mẹ Tiểu Lộ. Lúc đó, tôi và chị ta đứng bên mép cầu thang, chẳng may bị chị ta đẩy ngã. Do khả năng giữ thăng bằng của tôi khiến Bạc Cận Ngôn hết sức thất vọng nên tôi mới ngã xuống dưới. Sau khi rơi xuống cầu thang, tôi cảm thấy rất đau…”“

      Giản Dao ngẫm nghĩ. Đúng thế, bình thường nhớ lại việc nào đó, mọi người kể như Bạc Cận Ngôn, câu của rất tự nhiên.

      Nghĩ đến đây, Giản Dao lập tức rút quyển sổ ghi chép, tìm đến lời khai của Hoắc Tiểu Lộ và các bạn học.

      Bọn họ mở đầu như thế nào?

      Hoắc Tiểu Lộ: “Khoảng tám giờ tối, Hoài Hoài thu xong tiền ăn của các bạn…”

      Thích Tiếu Nhiễm: “Nếu biết Hoài Hoài xảy ra chuyện, cháu nhất định ở bên cạnh bạn ấy…”

      Trắng đen ràng trong giây lát.

      Giọng trầm trầm của Bạc Cận Ngôn lại vang lên: “Đối với đám nữ sinh này, chuyện người bạn thân bị giết chết khiến chúng bị sốc nặng. Bất cứ người nào khi nhớ lại việc cũng có cảm xúc mãnh liệt, do dù trước mặt cảnh sát. Nhưng Hoắc Tiểu Lộ thể điều đó, lời khai của nó dựa theo trình tự thời gian. Chứng tỏ nó chuẩn bị từ trước, nó trần thuật chứ phải hồi tưởng.”

      Giản Dao gật đầu.

      Đúng như phân tích của Bạc Cận Ngôn, quả thực rất đơn giản. Phần lớn con người khi hồi tưởng, kể lại việc nào đó dựa theo cảm xúc của bản thân. Nhưng nếu Bạc Cận Ngôn chỉ , người bình thường chắc chú ý đến điểm này.

      Bạc Cận Ngôn tiếp: “Thứ hai, trong lời khai của Hoắc Tiểu Lộ đầy rẫy những chi tiết liên quan đến việc và chủ thể. Bởi người dối thường cho rằng, chi tiết mới thể tính chân thực, mới mang lại cảm giác an toàn. Nhưng thực tế, tình cảm mới là yếu tố dẫn dắt hồi ức. Đối diện với kiện bị đả kích nặng nề về mặt tình cảm như vậy, liệu em có nhớ mà khai với cảnh sát chuyện pha cốc nước đường đỏ ?”

      Giản Dao xem lại lời khai. Quả nhiên là vậy: “Khối lớp mười hai được nghỉ học, các khối khác trong giờ tự học buổi tối”, “pha cốc nước đường đỏ” …

      “Thứ ba.” Bạc Cận Ngôn tiếp. “Nếu gặp chuyện gây sốc sau khi kể xong, con người thường có thói quen thêm câu mang cảm xúc cá nhân. Đây là nhu cầu tình cảm của con người, cảm xúc càng sâu sắc, câu cuối cùng càng tình cảm. Nhưng kẻ dối có câu cuối cùng, bởi vì ta hoặc ta cho rằng kể xong là hết chuyện.”

      Giản Dao chăm chú lắng nghe. Bạc Cận Ngôn tiếp: “Em hãy giở ghi chép của em ra, xem câu cuối cùng của Hoắc Tiểu Lộ và Thích Tiếu Nhiễm như thế nào. Đây chính là ví dụ sống động.”

      Giản Dao mở ra xem.

      Hoắc Tiểu Lộ: “Sau đó, cháu pha cốc nước đường đỏ, nằm giường đọc sách rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào hay.” Nó chỉ đến đấy là hết, cho đến khi điều tra viên chủ động hỏi nó vấn đề quan hệ nam nữ của người chết.

      Sau khi kể xong mọi chuyện, Thích Tiếu Nhiễm cất giọng nghẹn ngào: “Hôm nay, cháu bị shock khi nghe tin này. Sao lại có người giết bạn ấy… Sang năm thi đại học, vậy mà bạn ấy…”

      Đêm tối tĩnh mịch, nhìn bên ngoài cửa sổ, trong khu chung cư gần như còn nhà nào sáng đèn.

      Bạc Cận Ngôn xem xong hai tập của phóng “Nửa đêm truy bắt tội phạm”. chườm đá cho Giản Dao gần tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, nhìn vẫn tỉnh táo, hề có vẻ buồn ngủ.

      Mí mắt Giản Dao nhíu lại, đá vào người . “Em về nhà ngủ đây. Cám ơn .”

      Bạc Cận Ngôn quay đầu lại, : “Đêm nay em ngủ lại đây .”

      Giản Dao hỏi: “Tại sao?”

      Bạc Cận Ngôn đáp: “Em cho rằng em cần người chăm sóc? Nếu có chuyện gì, tôi phải chạy lên tầng ? Em ngủ ở phòng ngủ chính, tôi ngủ ở thư phòng. Khi nào cần, em gõ tường là được.”

      Đêm nay, đương nhiên Giản Dao cần gõ tường. chầm chậm lê chân vào nhà tắm của phòng ngủ chính tắm rửa rồi mơ mơ màng màng trèo lên chiếc giường đen cực lớn của Bạc Cận Ngôn, ngủ say như chết.

      Bạc Cận Ngôn nằm chiếc giường có kích cỡ bình thường trong thư phòng. Có lẽ do quen, ngủ ngay mà ngắm sao trời bên ngoài cửa sổ. Trong đầu lại lần nữa lên cảnh tượng Giản Dao bị ngã cầu thang. cầu thang tối mờ mờ, thân hình mảnh mai của nhìn . Lúc xông ra cửa, nhìn thấy lăn xuống dưới. Lúc lao xuống cầu thang ôm , mái tóc lòa xòa, mặt trắng bệch, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay . Trong lòng đột nhiên dâng tràn cảm giác bứt rứt. Bạc Cận Ngôn kéo chụp mắt ngủ, tầm nhìn trở nên tối đen trong giây lát.

      Lúc Giản Dao tỉnh giấc, bên ngoài nắng chói chang. nhìn đồng hồ, là buổi chiều.

      Giản Dao sờ mắt cá chân, có vẻ nó còn sưng như tối qua, nhưng cục u trán vẫn còn. Giản Dao mỉm cười, ngồi dậy, xuống giường. ra ngoài phòng khách. Bạc Cận Ngôn ngồi ở sofa đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân, hỏi mà ngẩng đầu: “Em có cần bế ?”

      Giản Dao ấp úng: “… cần.”

      Giản Dao chầm chậm đến chỗ sofa ngồi xuống. bàn trà có đồ ăn sáng, khách sáo liền cầm lên ăn, tuy rằng lúc này ăn sáng có chút khoa trương.

      Hai người yên lặng lúc, Giản Dao hỏi: “Hôm nay chúng ta làm gì?”

      Bạc Cận Ngôn rời mắt khỏi tờ báo, liếc trán rồi lại quan sát chân . “Tùy em.”

      Giản Dao hết nổi. đúng là có bản lĩnh chỉ câu mà khiến người khác nghẹn giọng. Đương nhiên là tùy , bởi vì chân bị đau nên chẳng thể làm gì khác.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 42


      Bây giờ là cuối hè, bầu trời bên ngoài cửa sổ xanh biếc, mang khí của mùa thu. Ánh nắng chiếu vào phòng khách rất dễ chịu.

      Giản Dao ngồi dưới ánh nắng, chẳng có việc gì để làm. Bạc Cận Ngôn ngồi đối diện . lặng lẽ cầm cuốn sách, đọc lúc lâu. Giản Dao hề nghi ngờ chuyện có thể mình đọc suốt ngày suốt tháng. Trừ lúc phá án cần ra ngoài, thời gian còn lại hoàn toàn là “trạch nam” siêu cấp.


      Giản Dao buồn chán cầm túi xách, định lấy quyển sổ ghi chép ra ôn lại “bài giảng” của Bạc Cận Ngôn. Vừa rút quyển sổ, liền nhìn thấy góc giấy màu hồng kẹp trong đó.

      Là tấm vé xem phim Giản Dao bỏ vào túi xách ngày hôm qua.

      Giản Dao thở dài. Trước đó, ngờ Bạc Cận Ngôn có thể phá án trong bốn tiếng đồng hồ. Nếu chân bị thương, hai người vẫn kịp xem phim. Giản Dao để tâm. nhét tấm vé vào túi xách, tập trung xem ghi chép liên quan đến vụ án. Vừa đọc vài trang, Giản Dao đột nhiên có cảm giác bị ai đó chiếu tướng. ngẩng đầu, phát Bạc Cận Ngôn ngồi vắt chân sofa, nhìn bằng ánh mắt mang hàm ý nào đó.

      “Sao thế?” Giản Dao hỏi.

      đột nhiên mỉm cười, điềm nhiên buông cuốn sách, đứng dậy, vào phòng ngủ, khép cửa lại. Giản Dao hoàn toàn mờ mịt trước động thái của . Vừa rồi, để lộ nụ cười kiểu “Bạc Cận Ngôn” điển hình. Đó là nụ cười ngạo mạn, thanh cao và lãnh đạm. Khoé miệng mỏng của hơi nhếch lên, dường như muốn : “Mọi chuyện quả nhiên đúng như tôi định liệu”, nhưng cũng như muốn : “ , tôi nắm em như trong lòng bàn tay.”

      Rốt cuộc cười cái gì? Hay là tự dưng lại có kết luận mới nhưng rất ấu trĩ?

      Giản Dao chìm trong suy tư, cửa phòng ngủ lại mở toang. Bạc Cận Ngôn thong thả ra.

      Giản Dao ngẩn người.

      thay bộ com lê, còn thắt cà vạt, bên trong mặc áo sơ mi trắng tinh, giày da bóng loáng, đầu tóc cũng chải gọn gàng, trông rất tuấn tú và lịch .

      Giản Dao hỏi: “ phải ra ngoài à?”

      Bạc Cận Ngôn đáp: “No, tôi thay bộ đồ này để ngủ.”

      Giản Dao ngậm miệng. Cách chuyện của lúc nào cũng khiến người khác lộn ruột. cúi đầu, tiếp tục đọc tài liệu, để ý đến Bạc Cận Ngôn. thích đâu , dù sao cũng chỉ có thể ở nhà. Ai ngờ Bạc Cận Ngôn đến bên cạnh Giản Dao, giọng trầm thấp của vang lên đầu : “Em định bắt tôi đợi em bao lâu, tiểu thư Giản Dao?”

      Giản Dao ngẩng đầu, liền bắt gặp bàn tay đưa về phía . tay áo vest đen, chiếc cúc màu hổ phách lấp lánh.

      “Sắp đến giờ chiếu phim rồi.” Bạc Cận Ngôn .

      Rạp chiếu phim dịp cuối tuần, người đông như trảy hội, rất ồn ào, náo nhiệt.

      Bạc Cận Ngôn đương nhiên hài lòng. Vừa đặt chân vào cửa rạp, lông mày chau lại. Quay sang Giản Dao ở bên cạnh, bắt gặp nụ cười vui vẻ gương mặt , lông mày của mới dãn ra. khi thích, cũng có thể chịu đựng. qua quầy bán đồ ăn vặt, Bạc Cận Ngôn đảo mắt lượt. Nơi đó là lối chật hẹp, người xếp hàng chờ mua đồ phần lớn là thanh niên. Bọn họ mua bắp rang bơ, nước uống có ga, ô mai… Đều là những thứ vớ vẩn mà phụ nữ ưa thích.

      Đúng là vô vị.

      Bạc Cận Ngôn vừa định đỡ Giản Dao vào cửa soát vé, đột nhiên đẩy người . “ mua bắp rang bơ cho em.”

      Khoé miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên, phụ nữ quả nhiên chẳng chệch đâu được. Vừa định lên tiếng từ chối, đồng thời phê bình phẩm vị dở tệ của Bạc Cận Ngôn vô tình cúi xuống, chạm phải đôi mắt trong veo, đen láy như hai viên đá quý gương mặt trắng ngần của .

      mà!” Giản Dao lắc cánh tay , cất giọng nũng nịu.

      Bạc Cận Ngôn trầm mặc trong giây lát. Cuối cùng, rút ví tiền, hỏi : “Em cần mỗi bắp rang bơ?”

      “Vâng… Vậy mua thêm hai chai nước nữa, em uống trà xanh.”

      Phòng tình nhân là gian phòng có sức chứa năm, sáu mươi người, bên trong đặt hơn ba chục chiếc sofa đôi màu đỏ. Chỗ ngồi của Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ở chính giữa. Đứng ở cửa phòng chiếu phim, sắc mặt Bạc Cận Ngôn tương đối khó coi. Do chưa bao giờ tới rạp chiếu phim, tưởng vé tình nhân là gian phòng dành riêng cho hai người, chỉ có và Giản Dao, biết đâu xung quanh còn nhiều người tạp nham như vậy.

      Nhưng Giản Dao rất vui mừng. quay đầu, : “ mua chỗ rất tuyệt.”

      Bạc Cận Ngôn liếc nhìn , nơi khoé miệng ý cười. “Đó là lẽ đương nhiên.”

      Hai người vừa vào chỗ ngồi, màn ảnh rộng bắt đầu chiếu phim. Đèn tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng lấp loáng màn hình. Giản Dao dõi mắt về phía trước, chỉ nhìn thấy màn ảnh, còn thấy các đôi tình nhân ôm nhau hoặc dựa vào nhau.

      Sofa rộng, vừa đủ hai người ngồi, chẳng còn gian thừa. Bạc Cận Ngôn yên lặng ngồi cạnh Giản Dao. Bọn họ đương nhiên thân mật như những người khác. Bạc Cận Ngôn chỉ đặt cánh tay lên thành ghế sau lưng Giản Dao. Nhưng Giản Dao cảm thấy rất thoả mãn rồi bởi có ở bên cạnh trong gian yên tĩnh, dịu dàng như vậy.

      “Cảm ơn !” Giản Dao thầm, mắt vẫn dõi về phía trước. cảm ơn chịu xem phim cùng , cảm ơn chăm sóc chu đáo của tối qua, cũng có thể, muốn cảm ơn , con người cao ngạo nhưng nhẫn nại từng bước dẫn dắt sánh vai cùng cùng con đường.

      “Gì cơ?” Giọng trầm ấm của Bạc Cận Ngôn vang lên trong đêm tối.

      Giản Dao mỉm cười, đáp lời. Tuy nhiên, vì đối phương là Bạc Cận Ngôn nên khí lãng mạn, ấm áp chẳng duy trì được bao lâu. Bộ phim chiếu được tầm mười phút, vẫn chưa vào nội dung chính mà dừng lại ở cảnh nhân vật nam nữ chính quấn quýt nhau. Cuối cùng, Bạc Cận Ngôn mất hết kiên nhẫn. rút điện thoại di động, tựa người vào ghế. “Khi nào người ngoài hành tinh xuất gọi tôi.”

      Giản Dao đành đáp: “… Vâng.”

      Bạc Cận Ngôn xem tin tức lúc, lại kiểm tra email. định vào google tìm kiếm tư liệu, đột nhiên nghe thấy khán giả xung quanh cười rần rần. nhướng mắt. Có lẽ nam chính trong bộ phim vừa câu hài hước gì đó khiến nữ chính và khán giả bật cười. quay sang Giản Dao, ngồi ngay bên cạnh , tay cầm hộp bắp rang bơ, mắt dán vào màn hình chiếu, cười tủm tỉm. rất vui vẻ.

      Bạc Cận Ngôn mỉm cười, cúi xuống, tiếp tục tra tài liệu máy di động. Sau khi ấn vào ô xác nhận tìm kiếm, nhìn dãy kết quả lên màn hình điện thoại, Bạc Cận Ngôn hoàn toàn sửng sốt. lại đưa mắt về phía Giản Dao. Hoá ra, định tìm kiếm tài liệu hình nhưng vừa rồi mải nhìn , ngón tay bấm thành “Giản Dao”. ngờ bị mất tập trung. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong đời.

      Giản Dao xem phim lúc. Đến đoạn từng chiếc lô cốt vũ trụ xuất màn ảnh, giơ tay đẩy người Bạc Cận Ngôn. “ có thể xem rồi đấy.”

      “Ờ.” Bạc Cận Ngôn đáp lời nhưng vẫn ngẩng đầu mà dán mắt vào điện thoại, nơi khoé miệng để lộ ý cười vui vẻ. Tuy nhìn hình ảnh đó nhưng trông có vẻ quen quen.

      xem gì thế?”

      Bạc Cận Ngôn né tránh, để mặc Giản Dao ngó sang cùng xem.

      “Đây là…” Giản Dao hơi ngạc nhiên.

      Ý cười khoé miệng Bạc Cận Ngôn càng .

      màn hình điện thoại xuất tấm ảnh chụp Giản Dao lúc tìm thấy mạng. Lúc bấy giờ, tham gia cuộc thi múa hát được đăng tin báo nên ảnh mới được lưu mạng, bên cạnh còn có họ tên của .

      trong ảnh mặc bộ váy thiên nga màu trắng, giơ chân giơ tay, trông rất non nớt và đáng . Chỉ có điều, gương mặt bé xíu trang điểm đậm, mắt đánh đen sì, hai bên má bôi phấn hồng, nhìn .

      Giản Dao giật lấy chiếc điện thoại, cười, : “Lúc đó em mới lên tiểu học, giáo trang điểm cho đấy.”

      Bạc Cận Ngôn nhận xét: “Ờ, diêm dúa, loè loẹt quá!”

      Giản Dao phì cười. “Gì chứ?”

      Trong lúc hai người chuyện, Giản Dao nghiêng người xem ảnh nên gần như lọt thỏm trong lòng Bạc Cận Ngôn. cúi xuống xem ảnh, sợi tóc đen mềm mại rơi xuống vòm ngực của . Còn chỉ cần cúi đầu là chạm vào tóc . Trong ánh sáng mờ mờ, mùi hương dìu dịu vương vấn ở đầu mũi Bạc Cận Ngôn. Đó là mùi hương toả ra từ cơ thể Giản Dao. Bạc Cận Ngôn trầm mặc trong giây lát. Sau đó, cúi đầu, nhàng ngửi tóc .

      Giản Dao xem ảnh cách vô tư. Đột nhiên ý thức về chuyện diễn ra, trong đầu bật ra ý nghĩ: Bạc Cận Ngôn tìm kiếm tư liệu liên quan đến ?

      Tất nhiên, có lẽ cảm thấy buồn chán nên mới làm vậy. Giản Dao quay đầu, hỏi : “Tại sao lại tìm kiếm thông tin về em?”

      Giây phút ngẩng đầu, Bạc Cận Ngôn cúi xuống ngửi tóc . Cơ thể hai người vốn ở rất gần nhau nên khi cùng cử động, khuôn mặt họ gần như chạm vào nhau, mắt đối mắt. Hơi thở của người đàn ông rất gần. Khí chất thanh lạnh của dường như bao phủ khắp người Giản Dao trong giây lát, đôi mắt đen ở ngay mặt , chỉ cách vài xentimét.

      Giản Dao đột nhiên nhớ tới “nụ hôn đầu” vô tình lướt qua lần trước. Tim đập thình thịch, người cứng đờ. thể nhúc nhích, biết nên tiến hay nên lùi.

      Bạc Cận Ngôn cũng hoá đá như Giản Dao. Cảnh tượng trước mắt là Giản Dao ở trong lòng , ngẩng mặt nhìn . Hai người ở rất gần nhau, hơi thở như hoà quyện.

      Ánh sáng hắt ra từ màn ảnh rộng chiếu lên gương mặt , khiến có thể lờ mờ nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước, sống mũi gọn gàng, đáng , bờ môi đỏ mọng của . Hơi thở từ hai cánh môi xinh xinh phả vào mặt , mang mùi hương dịu dàng khiến lòng ngứa ngáy.

      Bạc Cận Ngôn cảm thấy từ nơi sâu thẳm trong cơ thể mình như có dòng khí nóng lặng lẽ dâng trào. Trong đầu như xuất luồng sáng trắng, chiếu rọi tất cả trong giây lát.

      Bạc Cận Ngôn nhớ tới cảnh ngón tay Giản Dao chạm vào làn da , mặc dù rất nhưng mang lại cảm giác kích thích lạ thường. nhớ mỗi lần xuất trong tầm nhìn của , trong trái tim lại dâng niềm vui khó tả. nhớ đến hôm mặc bộ váy màu vàng nhạt, ngắm làn da trần của , hoóc môn cũng chạy tán loạn trong cơ thể như bây giờ.

      cũng nhớ đến giây phút ngã xuống cầu thang tối hôm qua. Lúc đó, trái tim trong lồng ngực co rút mãnh liệt.

      Nghĩ đến đây, tư duy của Bạc Cận Ngôn đột nhiên bừng sáng. cúi nhìn người phụ nữ ở trong lòng mình. Sau đó, mím môi, ghé sát mặt Giản Dao…

      “Bíp… bíp… bíp…” Chấn rung của điện thoại đột nhiên từ người truyền tới.

      Bạc Cận Ngôn lập tức dừng động tác. Giản Dao ngồi dậy, giơ tay mò tìm di động trong túi áo.

      yên lặng bị phá vỡ, bầu khí mờ ám nóng bỏng biến mất hoàn toàn trong giây lát. Bạc Cận Ngôn ngồi bất động, nhìn Giản Dao chằm chằm. Trống ngực Giản Dao đập thình thịch. Khoảng khắc vừa rồi vô cùng ngắn ngủi nhưng đối với nó dài như thế kỷ. hồ nghi bầu khí mờ ám vừa rồi chỉ là ảo giác của , còn Bạc Cận Ngôn vẫn hề có cảm giác? Hay là cũng cảm nhận được xúc cảm dâng trào trong hai người?

      Vì vậy, khi có điện thoại, Giản Dao lập tức ngồi dậy. thở phào nhưng cũng thấy hơi hụt hẫng. Trong khi đó, nhịp tim và hơi thở của vẫn hỗn loạn. cố gắng trấn tĩnh, nghe điện thoại: “A lô!”

      Ở đầu bên kia vang lên giọng quen thuộc của Lý Huân Nhiên: “ đến thành phố B rồi.”

      Giản Dao ngẩn người, lập tức mỉm cười. “ đợi lát.” quay sang Bạc Cận Ngôn, : “Em ra ngoài nghe điện thoại.” Màn hình chiếu phim đột nhiên tối lại, gương mặt Bạc Cận Ngôn chìm trong bóng tối nên nhìn biểu cảm của .

      “Ờ.” đáp.

      Chân Giản Dao vẫn chưa lành hẳn. chầm chậm ra ngoài phòng chiếu phim. Đứng ở hành lang bóng người, bỗng thở phào nhõm.

      Lý Huân Nhiên ở đầu kia điện thoại nhạy cảm phát ra điều bất thường: “Sao thế?”

      sao.” Giản Dao cười, trả lời. “ đến thành phố B ư?”

      Lý Huân Nhiên cười khẽ. “Ừ, vừa xuống máy bay.”

      Lần trước Giản Dao gọi mà Lý Huân Nhiên bắt máy, tính ra thời gian dài liên lạc với . Sau đó, Giản Dao hỏi mẹ, mới biết gần đây Lý Huân Nhiên bận phá vụ án lớn nên cắt đứt liên lạc với bên ngoài. ngờ hôm nay đột nhiên tới thành phố B.

      ở đây mấy ngày, tham gia khoá huấn luyện của Bộ công an.” Lý Huân Nhiên . “Mai là Chủ nhật, rảnh rỗi cả ngày, em dành thời gian cho !”

      Giản Dao cười. “ bá đạo đấy.”

      “Bây giờ em mới biết sao?” Lý Huân Nhiên . “ mượn xe của bạn, sáng mai đến đón em.”

      “Vâng.”

      Hai người lại trò chuyện lúc. Nghe Giản Dao kể chuyện chính thức tham gia điều tra vụ án, Lý Huân Nhiên khen ngợi: “ hổ danh là em .”

      Nửa tiếng sau Giản Dao mới ngắt máy.

      Giản Dao cười tủm tỉm, vừa quay đầu, liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc đứng hành lang cách chỗ xa. biết Bạc Cận Ngôn ra ngoài từ lúc nào. khoanh tay, ngắm trời đêm bên ngoài cửa sổ, thần sắc rất lãnh đạm.

      Giản Dao tiến lại gần. “Em xin lỗi. Là điện thoại của Lý Huân Nhiên, lâu lắm rồi chúng em liên lạc nên mới chuyện hơi lâu.”

      Bạc Cận Ngôn cùng xem phim, vậy mà chạy ra ngoài “nấu cháo” điện thoại, hành động này đúng là có phần bất lịch .

      liếc mắt về phía . “ sao. Tôi mới bị bỏ rơi nửa tiếng đồng hồ thôi.”

      Giản Dao cảm thấy buồn cười. “Em xin lỗi, chúng ta vào trong .”

      Bạc Cận Ngôn nhếch mép, giơ tay đỡ . “ xem nữa, chúng ta về thôi.”

      Giản Dao nghi hoặc: “Tại sao xem hết? Chẳng phải đến đoạn Trái đất bị thất thủ rồi hay sao?” chiếu đến tình tiết chiến tranh mà thích.

      Bạc Cận Ngôn từ tốn trả lời: “Bởi vì tôi nghĩ đến chuyện rất quan trọng.”

      Giản Dao ngớ người. Vẻ mặt lúc này vô cùng thâm trầm và nghiêm túc, ánh mắt đầy suy tư. Hay là liên quan đến ?

      hỏi : “Chuyện gì thế? Có cần em làm gì ?”

      Bạc Cận Ngôn đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn . Ánh mắt sáng quắc, toàn thân toả ra khí chất bức người.

      “Tôi nhanh chóng cho em biết.” .

      Về đến khu chung cư, Giản Dao về nhà mình. Bởi sáng sớm ngày mai Lý Huân Nhiên đến đón . ở nhà Bạc Cận Ngôn hay lắm. Chân Giản Dao đỡ sưng, Bạc Cận Ngôn cũng bắt ép.

      Giản Dao hỏi ngày mai có muốn cùng Lý Huân Nhiên dạo quanh thành phố B ? Bạc Cận Ngôn tựa hồ nghĩ tới “chuyện vô cùng quan trọng” của . trả lời bằng giọng mất kiên nhẫn: “Tại sao tôi phải cùng ta?”

      Giản Dao sớm đoán trả lời như vậy nên nhắc đến vấn đề đó nữa.

      Sau khi tắm rửa, Giản Dao lên giường nằm. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm nay, tim lại loạn nhịp. thầm thở dài. Giản Dao đoán, chắc Bạc Cận Ngôn hề có cảm giác gì. Khoảnh khắc sững sờ, có lẽ do nghi hoặc, bởi biết định làm gì. Lần trước, hai người chạm môi, vậy mà còn điềm nhiên tuyên bố: “Tôi với bạn trai tương lai của em.” Bây giờ còn trông chờ có cảm giác gì chứ? Thôi, nghĩ nữa, duy trì tình trạng như bây giờ đủ khiến vui mừng rồi.

      Giản Dao rút ra tấm ảnh của Bạc Cận Ngôn nằm vũng máu trong ngăn khéo. Ngắm gương mặt nhìn nghiêng trầm tĩnh của , lòng mềm .

      Bạc Cận Ngôn, lúc nào em mới có thể bước vào trái tim ?

      Buổi tối hôm đó, tuy có chút tâm nhưng đó là tâm khiến Bạc Cận Ngôn hết sức vui vẻ. Vì vậy, nằm xuống giường chưa được bao lâu, liền chìm vào giấc ngủ. Sau đó, nằm mơ, loạt giấc mơ nối tiếp nhau.

      Đầu tiên, mơ đến lúc , mẹ ôm ngồi bên bờ sông câu cá. còn nhớ khuôn mặt của mẹ, chỉ có ấn tượng về đường nét mềm mại và giọng dịu dàng của bà.

      Sau đó, Bạc Cận Ngôn mơ đến cảnh lần đầu tiên gặp Giản Dao. cầm chiếc cần câu, ngồi bên bờ sông, dáng vẻ nhàn hạ, gương mặt thanh tú, ôn hoà. thích ăn cá nhưng chẳng có lòng kiên nhẫn để câu. Vì vậy, mỗi lần mẹ câu, lại chạy khắp sườn núi chơi. Đến khi quay về, mẹ câu được đầy xô cá.

      Tiếp theo, Bạc Cận Ngôn mơ đến chuyện xảy ra tối nay. và Giản Dao quay về phòng chiếu phim. Nhưng trong giấc mơ, màn ảnh chỉ có cảnh các lô cốt ngoài vũ trụ đánh nhau, chứ có đoạn tình cảm vô vị.

      Giản Dao dựa vào người , ngước mặt nhìn . mỉm cười, rút di động ra khỏi túi áo , ném ra xa. Sau đó, cúi xuống hôn . Bờ môi mềm mại hơn tưởng tượng, hơi thở thơm mát vương vấn trong miệng . Hai tay nâng mặt , hôn ngừng nghỉ…

      Giấc mơ hỗn độn biến mất trong giây lát. Bạc Cận Ngôn tỉnh giấc, từ từ mở mắt. bật đèn ở đầu giường, ngồi dậy. Đập vào mắt đầu tiên là hình ảnh người đàn ông trong gương, khóe miệng vẫn vương nét cười từ giấc mộng. Bạc Cận Ngôn xuống giường, rót cốc nước, nụ cười môi càng . Giấc mơ vừa rồi vô cùng chân thực, chỉ trừ nụ hôn cuối cùng là bị cuộc điện thoại cắt ngang.

      Sigmund Freud[1] từng , đối với giấc mơ, bộ não của con người có chức năng gia công trừu tượng. Vì vậy, giấc mơ thường khác thực, thậm chí cách thực rất xa. Nhưng nếu giấc mơ gần với cuộc sống thực, vậy chỉ có hai khả năng.

      [1] Sigmund Freud (1856-1939): bác sĩ thần kinh và tâm lý người Áo gốc Do Thái. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu phân tâm học. Cho đến nay, mặc dù lý thuyết về phân tâm học của ông còn gây nhiều tranh cãi và người ta vẫn so sánh hiệu quả của các phương pháp phân tâm học của ông với phương pháp điều trị khác nhưng cũng phải thừa nhận rằng ông là nhà tư tưởng có ảnh hưởng lớn trong thế kỷ XX.

      Thứ nhất, do gần đây tinh thần và thể xác mệt mỏi quá độ, khiến chức năng gia công của đại não đối với giấc mơ bị thái hoá.

      Bạc Cận Ngôn mỉm cười. Điều này thể xảy ra, vụ án gần đây quá đơn giản, vốn chẳng cần động não, sức lực của vô cùng dồi dào.

      Vậy chỉ có khả năng thứ hai. dục vọng mãnh liệt nào đó bị đè nén lâu ở nơi sâu thẳm trong nội tâm của hoàn toàn được giải phóng.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 43


      Sáng Chủ nhật, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi.

      Đêm qua, Bạc tiên sinh mới được khai sáng, do tâm trạng quá vui vẻ, sức lực quá dồi dào nên hề cảm thấy buồn ngủ. mở chai rượu vang, bật đĩa nhạc, ngồi dưới ánh trăng, hồi tưởng từng giây, từng phút ở bên Giản Dao trong hơn nửa năm qua. Nếu có người nhìn thấy vẻ mặt của lúc bấy giờ, nhất định cảm thấy người đàn ông này có khí chất mạnh mẽ, ung dung và thần bí. Bởi vì khóe miệng ý cười thâm sâu khó dò. Nhưng thực tế, suy nghĩ của Bạc Cận Ngôn rất đơn giản. Hồi tưởng chuyện quá khứ, vô cùng hài lòng với biểu của mình. Trước đó, dù ý thức được là mình thích Giản Dao, nhưng trước đón đầu, thu hút Giản Dao về bên cạnh .

      Hờ hờ…


      Phó Tử Ngộ thường cười nhạo có kinh nghiệm. Bây giờ mới thấy có kinh nghiệm sao chứ? Về phương diện đương, đúng là có khả năng thiên phú hơn người, nhạy bén ai sánh bằng.

      Bây giờ việc cần làm là khiến lòng dạ .

      , cùng chiếm hữu và tận hưởng dục vọng tuyệt vời nhất của con người mà cả hai chưa từng nếm trải. ở bên , ôm , hôn mỗi ngày. có thể dẫn du ngoạn khắp thế giới, từ Paris, biển Caribbean, Zurich, Istanbul đến Nam Cực… Tưởng tượng cảnh Giản Dao đứng tại nhiều địa danh khác nhau, mỉm cười với , cảm giác này nhất định tồi. Bạc Cận Ngôn càng nghĩ càng thấy hưng phấn. chỉ muốn lên tầng đánh thức , ôm vào lòng ngay bây giờ.

      tao nhã giơ ly rượu lên cao.

      Ngày mai gặp, người phụ nữ của tôi.

      Về phần Giản Dao, có thích hay ?

      Xin lỗi, vấn đề này có thể khiến người bình thường thấp thỏm, băn khoăn hay mong chờ, còn Bạc Cận Ngôn tiên sinh chưa từng nghĩ tới. chỉ biết thích , có được , thế là đủ.

      Sau đó, người đàn ông mới biết lần đầu lại lên giường ngủ. Cho tới khi mở mắt là hơn mười giờ sáng. hơi chau mày khi nhìn đồng hồ. vốn lên kế hoạch mua đồ ăn sáng mà Giản Dao thích nhất, sau đó gõ cửa, đánh thức dậy. Kế hoạch này hiển nhiên thể thực thi, vậy đổi thành bữa trưa.

      Bạc Cận Ngôn lập tức gọi điện thoại đến nhà hàng ở gần khu chung cư, đặt phòng ăn trang nhã. Sau đó, tắm, thay áo sơ mi màu trắng và quần âu mới. Lúc chọn cà vạt, ngẫm nghĩ vài giây, chọn màu tươi sáng để phù hợp với khí ngày hôm nay. Bạc Cận Ngôn lần đầu tiên sử dụng kem dưỡng da dành cho nam giới mà Giản Dao mua cho . Nếu muốn ngửi mùi hương của , vô cùng sẵn lòng.

      Đúng mười giờ, Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa nhà Giản Dao, bình thản bấm chuông gọi cửa.

      Ding dong, ding dong…

      có ai trả lời.

      Bạc Cận Ngôn đột nhiên nhớ ra, Giản Dao hôm nay cùng Lý Huân Nhiên dạo quanh thành phố B. Trong bộ não của Bạc Cận Ngôn, “dạo quanh” có nghĩa là khoảng thời gian ngắn ngủi, lát rồi quay về ngay. Nhưng bây giờ… Bạc Cận Ngôn nhìn cánh cửa khép chặt, hình như Giản Dao định trở về cùng ăn trưa.

      Bạc Cận Ngôn lần đầu tiên theo đuổi con , kết quả xôi hỏng bỏng .

      Trong lúc đó, Giản Dao và Lý Huân Nhiên cùng vài đồng nghiệp của gọi món trong quán vịt quay. Lý Huân Nhiên đến thành phố B mấy lần, còn những cảnh sát hình khác lần đầu tiên đến đây. Giản Dao nhất quyết làm chủ, nhiệt tình tiếp đãi khách. mở quyển thực đơn, đám cảnh sát hút thuốc trò chuyện. Lý Huân Nhiên gác cánh tay lên thành ghế sau lưng Giản Dao, chọn mấy món ăn thích.

      người phụ nữ trao gửi tình cảm cho đối tượng, tâm tình ít nhiều cũng có lưu luyến, nhớ nhung. Gọi món xong, Giản Dao trò chuyện với Lý Huân Nhiên hai câu rồi rút điện thoại, gửi tin nhắn: “ nhớ ăn cơm trưa.”

      Lý Huân Nhiên cầm điếu thuốc, hút hơi, ngắm gương mặt dịu dàng của Giản Dao dưới ánh mặt trời. Khi bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu, cười tủm tỉm. “Em nhắn tin cho ai thế? chơi với mà còn nhung nhớ nhớ nhung. Bạn trai à?”

      Giản Dao cười. “Đâu có!”

      vừa dứt lời, máy di động đổ chuông, màn hình nhấp nháy ba chữ “Bạc Cận Ngôn”.

      gọi điện cho .

      Lúc này, Bạc Cận Ngôn mình ngồi trong phòng khách nhà mình, xem phim tài liệu pháp luật “Lưới trời lồng lộng”. Sau khi xem hết tập, tắt ti vi, ánh mắt dừng lại ở bàn uống trà. đó có mấy hộp cơm và thức ăn. Bạc Cận Ngôn chau mày, hề có hứng thú ăn uống. Sau đó, lại nhìn máy di động ở bên cạnh. cầm điện thoại, đến bên cửa sổ. Vừa định gọi điện cho Giản Dao, liền nhìn thấy tin nhắn mới.

      Ờ… Khoé miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên, quả nhiên vẫn nhớ đến .

      liền bấm số, gọi cho .

      “Lát nữa tôi ăn.” Bạc Cận Ngôn chống tay lên bệ cửa sổ, ngước nhìn bầu trời, đồng thời cất giọng trầm thấp hơn mức bình thường. “Lúc nào em mới về?”

      Giản Dao ở trong nhà hàng ồn ào nên nhận ra khác thường qua giọng của Bạc Cận Ngôn. Nhưng chỉ nghe giọng của , trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào. cười, trả lời: “Em và mọi người ăn vịt quay. Hôm nay chắc em về muộn, có chuyện gì sao?”

      Người cao ngạo như Bạc Cận Ngôn tuyệt đối có chuyện tỏ tình qua điện thoại, hơn nữa bên cạnh còn đống người tạp nham.

      Yên lặng vài giây, mỉm cười đáp: “Chúc em dùng bữa vui vẻ!”

      Giản Dao : “Ừm… cũng thế.”

      Cúp điện thoại, Giản Dao phát Lý Huân Nhiên nhìn , cười cười.

      Gò má Giản Dao ửng hồng, giơ tay đẩy . “ cười gì chứ?”

      Bởi vì kế hoạch tỏ tình chuyển sang buổi tối, Bạc Cận Ngôn trở nên nhàn rỗi. liên hệ với cục cảnh sát thành phố, giải quyết nốt vụ án Hoắc Tiểu Lộ tại nhà. Khi ánh hoàng hôn buông xuống, gọi điện cho Phó Tử Ngộ: “Ra ngoài ăn cơm !”

      Buổi tối, thời tiết ở thành phố B rất mát mẻ, ánh đèn rực rỡ, người và xe cộ lại tấp nập. Phó Tử Ngộ đến nhà hàng, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn mình ngồi trong phòng ăn được trang trí nhã nhặn. Tâm trạng của Bạc Cận Ngôn tồi, nơi khoé mắt đầy ý cười nhàn nhạt.

      “Giản Dao đâu rồi?” Phó Tử Ngộ hỏi. “Sao cùng cậu?”

      Bạc Cận Ngôn đáp: “ việc gì phải vội.” Câu này hơi kỳ quặc nhưng Phó Tử Ngộ để tâm.

      Phó Tử Ngộ ngồi xuống, tự rót cho mình cốc nước chanh. uống ngụm rồi lên tiếng: “Gần đây có chuyện gì ?”

      Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn bạn. “Tôi Giản Dao mất rồi.”

      xong câu này, tỉnh bơ nhìn bạn bị sặc nước đến đỏ mặt tía tai.

      Khó khăn lắm mới trở lại được trạng thái bình thường, Phó Tử Ngộ hỏi: “Cuối cùng cậu cũng phát ra điều đó?”

      Bạc Cận Ngôn liếc nhìn bạn, gõ ngón tay đầu gối. “Sớm hay muộn có khác biệt sao?”

      Dù thế nào Giản Dao cũng là của .

      Phó Tử Ngộ đương nhiên hiểu ý bạn. Có điều… chàng này chậm hiểu lại còn chịu thừa nhận. Tuy nhiên, vẫn mừng cho hai người. Là người tung hoành trong chốn tình trường, Phó Tử Ngộ làm chuyện tầm thường như ông mai bà mối, “bóng đèn” gì đó. Hai người phát triển tự nhiên là tốt nhất.

      Phó Tử Ngộ nâng cốc. “Chúc mừng cậu!”

      Bạc Cận Ngôn cụng ly với bạn. “Cám ơn.”

      Phó Tử Ngộ hỏi tiếp: “Cậu định theo đuổi ấy thế nào?”

      Bạc Cận Ngôn: “Tôi có kế hoạch rồi.”

      Buổi tối, thời tiết mát lạnh như tiết trời mùa thu. Bạc Cận Ngôn về đến khu chung cư hơn tám giờ. đỗ xe, ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ nhà Giản Dao, nơi đó vẫn tối om. Bạc Cận Ngôn tựa vào xe, gọi điện cho .

      Lúc này, Giản Dao ngồi xe ô tô của Lý Huân Nhiên. Những người khác quay về trung tâm huấn luyện. Lý Huân Nhiên lái xe chở về nhà.

      “Có chuyện gì sao?” Giản Dao mỉm cười, hỏi. Lý Huân Nhiên bận lái xe cũng cười cười.

      “Bao giờ em mới về nhà?” Bạc Cận Ngôn khẽ. “Tôi có lời muốn với em.”

      Giản Dao ngẩng đầu quan sát biển báo đường. “Chắc khoảng tiếng nữa.”

      Có thể , ở bên cạnh người đàn ông chậm hiểu, EQ thấp lâu ngày, người phụ nữ cũng trở nên chậm hiểu. Vừa rồi, Bạc Cận Ngôn thốt ra câu dịu dàng vô hạn: “Tôi có lời muốn với em”. Nhưng khi lọt vào tai Giản Dao, tự động lý giải thành: “Tôi có phát mới về vụ án, nên muốn với em”, hay “Hôm nay tôi ở nhà mình nên rất buồn chán, tôi có chuyện muốn với em”.

      “Được.” Bạc Cận Ngôn mỉm cười. “Lát nữa tôi lên nhà tìm em. Tạm biệt.”

      “Nhưng…” Lý Huân Nhiên cũng đến nhà . Giản Dao chưa kịp hết câu, Bạc Cận Ngôn cúp máy.

      Sau khi tắt điện thoại, Bạc Cận Ngôn đảo mắt qua dãy cửa hàng trong khu chung cư. Trong đó, có tiệm bán hoa tươi vẫn sáng đèn. bộ qua bên đó. nhân viên bán hàng sắp đóng cửa, nở nụ cười rạng rỡ khi đột nhiên xuất vị khách đẹp trai: “Chào , cần mua hoa gì? Bây giờ mua được giảm giá năm mươi phần trăm.”

      “Tôi cần giảm giá.” Bạc Cận Ngôn thản nhiên đáp. đứng ở giữa cửa hàng, đảo mắt lượt qua tất cả các loài hoa.

      Ừm… chẳng biết gì về hoa hoét.

      Bạc Cận Ngôn ngoảnh đầu, với nhân viên bán hàng: “Hãy cho tôi biết ý nghĩa của tất cả các loài hoa có ở đây.”

      nhân viên ngẩn người. Nhưng ta phản ứng rất nhanh, chọn ra mười mấy loài đẹp nhất, đương nhiên cũng đắt tiền nhất, sau đó giảng giải lượt. Khi nhân viên đến ý nghĩa của hoa lan hồ điệp, Bạc Cận Ngôn lạnh lùng cắt ngang lời ta: “Tôi lấy hoa này.”

      nhân viên cười tươi. “ biết chọn đấy!”

      Bạc Cận Ngôn nhận bó hoa được gói giấy bóng từ tay nhân viên, nơi khóe miệng thoáng qua nụ cười rất nhạt.

      Mấy bông hoa có hình dạng chẳng ra sao nhưng ý nghĩa rất tuyệt: em, hạnh phúc bay đến với em.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Phụ lục

      1.
      Giải mã những con số bí

      7 dãy số thu được trường, khi tập trung lại cho ta 4 cột số. Mỗi cột tuân theo công thức toán học như sau:


      Cột 1: Tổng hai bình phương, tức a2 + b2

      Cột 2: Hiệu hai bình phương, tức a2 – b2

      Cột 3: Bình phương của tổng, tức (a + b)2

      Cột 4: Bình phương của hiệu, tức (a – b)2

      Loạt con số cần tìm phải thoả mãn cả bốn điều kiện nêu . Từ đó ta có:

      [​IMG]

      Tổng hợp kết quả từ bảng giải thích ở giúp ta thu được 7 con số thoả mãn điều kiện mà kẻ giết người muốn ám chỉ:

      8, 9, 9, 13, 14, 15, 19


      2.
      Sơ đồ các ngôi nhà trong khu biệt thự

      [​IMG]
      Hết tập 1

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.