1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh Mặc - 82 chương + 5 phiên ngoại

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Ngoại truyện 4: Thành viên trong gia đình

      Vài năm sau khi kết hôn, Giản Dao sinh con đầu lòng.

      Đối với sinh vật gọi là “con cái”, Bạc Cận Ngôn hoàn toàn có hứng thú. Trong bộ não của , trẻ con có nghĩa là phiền phức, ồn ào, bò bò lại, khó giao tiếp…

      Ngược lại, Giản Dao rất thích trẻ con. cũng biết ông xã thiếu tính kiên nhẫn nên phần lớn thời gian đều do , mẹ hoặc người giúp việc trông em bé. Còn Bạc Cận Ngôn chỉ cần bỏ chút thời gian ở bên cạnh bọn họ, để tránh tình trạng “trẻ em trong quá trình trưởng thành thiếu tình cảm của người cha dẫn đến trí tuệ phát triển bình thường”.


      Nhưng cũng có lúc, Phó giáo sư Bạc phải tự mình trông con. Ví dụ như hôm nay, người giúp việc xin nghỉ, sức khỏe của mẹ Giản Dao có vấn đề nên đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra. Thế là trách nhiệm trông con tương đối nặng nề đổ lên vai Bạc Cận Ngôn.

      Trước khi rời khỏi nhà, Giản Dao chuẩn bị đâu vào đấy. Em bé được tắm rửa sạch , thay bỉm đàng hoàng, cũng được bế dạo vòng. Bạc Cận Ngôn chỉ cần trông con năm tiếng, trong khoảng thời gian đó cho con uống sữa lần là được.

      Buổi trưa mùa hè mát mẻ, Bạc Cận Ngôn lười nhác ngồi ở sofa xem tivi. Bình thường rất ít khi xem truyền hình. Nhưng vẫn theo dõi định kỳ những chương trình phá án chân thực như “Lưới trời”, “Đôi mắt pháp luật”… bởi có thể tìm hiểu tình hình xã hội Trung Quốc thông qua những chương trình này, còn về vụ án, đơn giản đến mức cần động não.

      Lúc Bạc Cận Ngôn xem tivi, con mười tháng tuổi bò bò lại tấm thảm trải sàn, chơi đồ chơi bày đầy dưới đất, cười khanh khách vui vẻ. Bạc Cận Ngôn thỉnh thoảng liếc nhìn con , thầm nghĩ, con bé tồi, tính cách khá độc lập, hề đáng ghét.

      Ai ngờ, trong lúc mải mê xem ti vi, Bạc Cận Ngôn đột nhiên cảm thấy dưới chân ấm. cúi đầu, phát con biết bò đến chân mình từ lúc nào. Bé ôm chân bố, cười ngoác miệng.

      Bạc Cận Ngôn nhíu mày. “Con muốn làm gì?”

      “Bế… bế…”

      Bạc Cận Ngôn ngắn gọn: “Bố muốn bế.”

      “Hư… hư…”

      Nhớ đến lời dặn dò của Giản Dao trước khi ra khỏi nhà: “ nhất định phải dịu dàng với con ”, Bạc Cận Ngôn quyết định thỏa hiệp. Tuy nhiên, chỉ thỏa hiệp trong phạm vi nhất định.

      Bạc Cận Ngôn bế con , đặt xuống sofa, để bé ngồi bên cạnh mình. “Đừng có động đậy, ngồi nghiêm chỉnh xem tivi.”

      Có lẽ đây là lần đầu tiên được ngồi sofa xem tivi như người lớn, quả nhiên em bé ngồi yên bất động, nơi khóe miệng còn nở nụ cười ngọt ngào.

      Thế là hai bố con, lớn ngồi bên nhau, chăm chú xem chương trình “Truy bắt tội phạm”…

      lúc sau, em bé bắt đầu an phận, hình ảnh tối mờ mờ tivi vô vị. Bé trèo lên đùi Bạc Cận Ngôn, ngẩng đầu nhìn bố bằng ánh mắt đáng thương. “Sứa sứa…”

      Bạc Cận Ngôn hiểu câu “sứa sứa” này tức là sữa.

      “Ngồi yên, đợi bố lát.” Bạc Cận Ngôn đứng dậy, pha sữa.

      nhanh chóng pha xong, em bé lại cười khanh khách, giơ tay đòi bình sữa. Bạc Cận Ngôn lại ra dấu lúc mới cúi người, nhét núm vú của bình sữa vào miệng con .

      Nhìn cái miệng xinh xinh của con mút chùn chụt, gương mặt nét thanh tú của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn cảm thấy trông bé con vừa mắt hơn lúc mới sinh rất nhiều. Hơn nữa, bé con như cục thịt mềm mại, bàn tay xíu nắm chặt ngón tay của , rất giống động vật .

      Em bé tuy còn nhưng hình như có thể nhạy bén cảm nhận được thay đổi cảm xúc của người lớn. Sau khi uống hết bình sữa, bé bò vào lòng bố, chịu ngồi ghế nữa. Bạc Cận Ngôn véo má con , rồi lại véo cánh tay tròn trịa của bé. Được thôi, bố cho con ngồi lúc.

      Thế là em bé ngồi vào trong lòng bố như ý nguyện. Hai bố con tiếp tục theo dõi chương trình “Truy bắt tội phạm”.

      Lúc Giản Dao về nhà là buổi chiều. vào phòng khách, thấy hai bố con đâu, tivi cũng tắt. Giản Dao vào phòng ngủ, bất giác mỉm cười.

      Hai bố con, lớn nằm ngủ say giường. Chỉ là hôm nay giống mọi ngày. Bình thường con có tư thế ngủ rất lộn xộn, lúc cuộn người, lúc nằm sấp… Nhưng hôm nay, bé nằm thẳng người, rất nghiêm chỉnh. Chắc chắn bé bị ông bố nằm ngay ngắn ở bên cạnh chỉnh lại tư thế ngủ.

      Giản Dao cảm thấy vô cùng ấm áp và vui vẻ. tắm, thay bộ đồ ngủ rồi nằm xuống cạnh Bạc Cận Ngôn.

      lập tức tỉnh giấc, khóe miệng nhếch lên, nhanh chóng lật người đè xuống.

      Phó giáo sư Bạc Cận Ngôn lúc nào cũng đề cao tư thế ngủ mạnh khỏe, nhưng kể từ đêm đầu tiên, tư thế của Phó giáo sư còn nghiêm chỉnh. Bởi vì phần lớn thời gian, nằm sấp người vợ , hoặc nằm nghiêng ôm vào lòng. Thói quen tốt duy trì hai mươi mấy năm biết bị ném vào xó xỉnh nào.

      Hơn tuổi, em bé ngày càng nhiều. Đặc biệt, mỗi khi nghe người lớn chuyện hay xem ti vi, thế nào cũng có từ mới lọt vào đầu óc bé. Lúc bấy giờ, bé vẫn chưa có phản ứng, nhưng vài ngày sau, từ ngữ đó đột nhiên bật ra khỏi miệng.

      Hai ngày nay, bé học được từ mới là “cứu mạng”. Đương nhiên, bé hiểu hết ý nghĩa nhưng vẫn biết vận dụng ở nhiều trường hợp.

      Ví dụ, lúc đói bụng, bé : “Mẹ cứu mạng! Ăn cơm cơm!”

      Ví dụ, lúc muốn chơi, bé : “Bà ngoại cứu mạng! !”

      Ví dụ như bây giờ…

      Giản Dao tắm cho bé trong phòng tắm. Bé hề thích cảm giác dòng nước giội xuống đỉnh đầu chút nào nên ra sức giãy giụa. Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn ngang qua cửa phòng tắm.

      Em bé lập tức từ bồn tắm đứng dậy. “Bố cứu mạng!”

      Giản Dao phì cười, Bạc Cận Ngôn cũng mỉm cười. “ hổ danh là con bố, biết bố làm nghề gì!”

      sải bước dài, thong thả vào phòng tắm. Em bé thấy vậy, cười ngoác miệng. “Bố cứu mạng! Bố bế!” Bé chẳng thích tắm chút nào.

      Bạc Cận Ngôn nhìn con , khóe miệng nhếch lên, giọng lạnh nhạt: “Xin lỗi, bố thể cứu con!” xong, liền quay người ra ngoài, chút nể tình.

      Em bé ngây ra giây, miệng mếu máo, òa khóc. Giản Dao khóc dở mếu dở, hét lên với Bạc Cận Ngôn: “Sau này đừng có làm như vậy nữa! tạo thành bóng đen trong tâm lý cho con đấy!”

      Giọng trầm trầm của Bạc Cận Ngôn vọng vào: “Con của phải có trái tim kiên cường.”

      Giản Dao: “…”

      Em bé: “Hu… hu… hu…”

      Kể từ lúc có con , thời gian riêng tư của hai vợ chồng giảm nhiều.

      Buổi tối hôm nay, khó khăn lắm Giản Dao mới dỗ được con ngủ, liền nghe tiếng Bạc Cận Ngôn từ phía sau truyền tới: “Bà xã, cứu mạng!”

      Giản Dao mỉm cười nhìn . “ muốn cứu mạng gì chứ?”

      Bạc Cận Ngôn ôm vào lòng, đè xuống. “Em thử xem!”

      Đến lúc trời sáng, Giản Dao vẫn chìm trong giấc ngủ, Bạc Cận Ngôn huých huých vào người : “Bà xã, sáng nay muốn ăn cháo cá.”

      Giản Dao lầm bầm: “Tối qua em “cứu” mấy lần liền… tự nấu . Hôm nay đến lượt phục vụ em.”

      Nhớ đến cảnh “cứu mạng” đêm qua, Bạc Cận Ngôn liền nở nụ cười rạng rỡ. “Được, em cứ nghỉ ngơi .”

      vừa định xuống giường, đột nhiên nhìn thấy con chiếc giường bên cạnh biết ngồi dậy từ bao giờ, mở to mắt nhìn bố mẹ.

      “Cứu mạng! Cứu mạng!” Em bé hét lên.

      Bạc Cận Ngôn vẫn điềm nhiên như có chuyện gì xảy ra, còn Giản Dao đỏ mặt xấu hổ. Lẽ nào con nghe thấy những lời chòng ghẹo của bố mẹ? Tuy chắc con bé hiểu nhưng dù sao cũng hay cho lắm…

      Có điều, Giản Dao lo lắng vô ích, bởi em bé tự leo xuống giường, chạy vội vào nhà vệ sinh. “Cứu mạng, cứu mạng! tè, cứu mạng!”

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Ngoại truyện 5: Câu chuyện của Phó Tử Ngộ (1)

      Kể từ lúc còn , tôi ước mơ. Tôi mơ ước được sống cùng em đến đầu bạc răng long, vĩnh viễn xa cách.

      Tháng Tám ở Đại học Maryland, bầu trời xanh biếc, nắng vàng rực rỡ. Vào buổi trưa nóng nực, thư viện mát mẻ là nơi trú chân tốt nhất của những con mọt sách.

      Phó Tử Ngộ chưa bao giờ thừa nhận mình là mọt sách nhưng là sinh viên xuất xắc của Học viện Y, vẫn thích đến thư viện. Chiều nay, định tới thư viện mượn tác phẩm mới nhất của người đoạt giải Nobel Y học năm nay. Đây là quyển sách vừa được xuất bản được nhiều người tìm đọc. Vừa đến bên giá sách theo chỉ dẫn, Phó Tử Ngộ liền nhìn thấy mấy sinh viên của Học viện Y cũng tìm kiếm. thầm than trong lòng, ngoài mặt tươi cười tới, chào hỏi: “Hi, các bạn tìm thấy cuốn sách đó chưa?”

      Mới là sinh viên năm thứ hai nhưng Phó Tử Ngộ khá có tiếng trong Học viện Y bởi tập trung mọi ưu điểm của phái mạnh: cao to, đẹp trai, học giỏi, gia cảnh tốt, tính cách thân thiện, hòa nhã. Mọi người đều quý Phó Tử Ngộ. Ai cũng biết, cùng là sinh viên người Hoa xuất sắc của Đại học Maryland nhưng Phó Tử Ngộ là chàng hoàng tử tao nhã, còn Bạc Cận Ngôn của khoa Tâm lý tội phạm lại vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn quái thai, nên đụng vào.

      Vì vậy, Phó Tử Ngộ vừa mở miệng, mấy sinh viên có màu da khác nhau đều quay đầu. Nhưng ngoài định liệu của , bọn họ để lộ vẻ mặt thất vọng. “ có, người khác mượn rồi.”

      Phó Tử Ngộ vẫn mỉm cười. “Ai mượn vậy?”

      Mọi người chỉ tay về phía trong cùng của giá sách. Nơi đó đèn sáng trưng, thanh niên trẻ tuổi ngồi bên bàn, cúi đầu đọc sách.

      “Còn ai vào đây nữa!” sinh viên châu Á thấp bé đeo kính lên tiếng. “Bá chủ của thư viện: Simon.”

      Các mối quan hệ xã giao, dù ít hay nhiều cũng chịu tác động của địa vị xã hội. Bạc Cận Ngôn là bá chủ trong phạm vi những con mọt sách bởi có IQ cao, thành tích xuất sắc và tính cách vô cùng ngạo mạn. Hơn nữa, mới lên đại học, giúp FBI phá án. Vì vậy rất “oách”. Ngay cả số sinh viên xuất thân từ gia tộc xã hội đen trong trường cũng có ý gây chuyện với .

      Lúc này, Bạc Cận Ngôn phát huy đặc quyền bá chủ của mình đến cực điểm. chiếc bàn ngồi có ít nhất hai mươi cuốn sách. Cuốn kiệt tác trong lòng sinh viên Học viện Y bị vứt sang bên.

      Phó Tử Ngộ được các bạn chọn làm “đại diện” chuyện với Bạc Cận Ngôn. Lý do là người Trung Quốc với nhau dễ dàng giao tiếp hơn. Với địa vị của mình ở trong trường, Phó Tử Ngộ thể từ chối cầu chính nghĩa này. Tuy nhiên, trong lúc những người ở đằng sau căng thẳng chờ đợi, lại cảm thấy buồn cười khi nhìn người đàn ông ngồi cách đó mấy mét.

      Tuy đây là lần đầu tiên gặp Bạc Cận Ngôn, nhân vật trong truyền thuyết nhưng hoàn toàn nhìn thấu ấu trĩ của ta. Chẳng ai có thể đọc hết hai mươi cuốn sách trong buổi chiều. chàng này gom hết sách mới xuất bản và quý giá về cho mình. Đây khác nào hành động trẻ con độc chiếm đồ chơi ở trường mẫu giáo? hổ danh là người mười chín tuổi học tiến sĩ. Tuy IQ siêu hạng nhưng EQ biết ném đâu mất.

      Phó Tử Ngộ thoải mái ngồi xuống đối diện Bạc Cận Ngôn, mỉm cười nhìn ta. “Hi, tôi là Phó Tử Ngộ.”

      Phó Tử Ngộ tiếng Trung. Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn đối phương. Ánh mắt của ta hết sức bình thản như nhìn vào khí. Sau đó, ta lại cúi đầu, tiếp tục đọc sách.

      Trong khi người ở đằng sau bực bội vì ngạo mạn của Bạc Cận Ngôn, Phó Tử Ngộ lại hề tỏ ra tức giận, cất giọng ôn hòa: “Nếu cậu tạm thời vẫn chưa đọc đến quyển sách này, tôi có thể mượn trước ?”

      Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt trả lời: “ đọc tôi mượn làm gì? Để lãng phí thời gian của tôi và thu hút chú ý vô vị của các cậu hay sao?”

      Phó Tử Ngộ ngẩn người.

      Bỏ qua tin đồn người đàn ông trước mặt này ăn cay nghiệt. Phó Tử Ngộ chú ý thấy Bạc Cận Ngôn giở sách rất nhanh. lật từng trang, từng trang, ngón tay như con chuột máy tính nhàng lướt qua mặt giấy, trong khi ánh mắt cũng di chuyển cực nhanh theo ngón tay. Trong lúc Phó Tử Ngộ vẫn chưa kịp định thần, Bạc Cận Ngôn giở qua năm, sáu trang. Với tốc độ như vậy, quả người đàn ông này có thể đọc hết hai mươi cuốn sách trong buổi chiều.

      Phó Tử Ngộ lập tức đứng dậy. “Xin lỗi làm phiền.”

      Bạc Cận Ngôn để ý đến .

      Thấy tay quay về, đám mọt sách có chút thất vọng. Phó Tử Ngộ cất giọng bình thản: “Thực tế, cậu ta vi phạm quy định của thư viện nên thể gọi là “độc chiếm”. Tôi nghĩ cậu ta có thể đọc hết số sách đó trong thời gian ngắn.” nhún vai, khóe miệng nhếch lên vẻ tự giễu. “Tuy rằng điều này sỉ nhục IQ của chúng ta nhưng chúng ta cũng thể vì lý do đó mà chỉ trích cậu ta.”

      Lúc câu này, Phó Tử Ngộ đứng quay lưng về phía Bạc Cận Ngôn. Vì vậy nhìn thấy Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, liếc nhìn .

      Lời của Phó Tử Ngộ rất có lý nên mọi người cũng hết cách, đành đợi Bạc Cận Ngôn “ngự lãm” xong mới đến đăng ký mượn. Thấy Bạc Cận Ngôn để cuốn sách đó ở dưới cùng, Phó Tử Ngộ đoán cũng đến lượt mình, thế là đành bỏ ra về. Khi ra đến cửa thư viện, vô thức quay đầu, quan sát người đàn ông kiêu căng và độc đó. nghĩ, quả nhiên là quái thai thích làm gì làm, nhưng dường như khiến người đối diện cảm thấy đáng ghét.

      ***

      Tầm chạng vạng, thành phố Maryland chìm trong ánh chiều tà lấp lánh, vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ.

      Hàn Vũ Mông diện bộ váy dạ hội hở vai màu xanh da trời nhạt đứng ở ban công tầng hai. Ngọn gió đêm thổi qua bờ vai trần của , mang lại cảm giác mát lạnh, cũng chẳng bận tâm.

      Đứng tầm mười phút, dù chưa đến giờ hẹn, vẫn nhìn thấy chiếc Lexus quen thuộc con đường từ xa tiến lại gần.

      “Kris!” Hàn Vũ Mông giơ tay vẫy vẫy. Sau đó, nhấc váy, quay người chạy xuống dưới. Gặp trai ở dưới nhà, chau mày, giả bộ hài lòng: “Dáng vẻ thục nữ đâu rồi? Bây giờ trong mắt em chỉ có mỗi Kris thôi!”

      Hàn Vũ Mông trả lời trai, mỉm cười, chạy mất. thầm nghĩ, đâu chỉ bây giờ mới vậy, trong mắt em chỉ có ấy từ rất lâu rồi.

      Ông bà Hàn ngồi ở phòng khách uống trà. Khi chạy xuống dưới, Hàn Vũ Mông nhìn thấy người giúp việc mở cửa cho Kris. Hôm nay, mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, càng tôn lên dáng người cao ráo nổi bật. Kris là người ôn hòa nhất trong số những người đàn ông từng gặp.

      “Kris, đến rồi à? Cám ơn hôm nay đến đón em dự vũ hội.” Trước mặt bố mẹ, Hàn Vũ Mông ra dáng thục nữ . Năm nay mười bảy tuổi, trang nhã nhưng cũng phóng khoáng thua kém bất cứ nữ sinh đại học nào.

      Kris lịch gật đầu chào hỏi ông bà Hàn. Dáng vẻ thư sinh của khiến bố mẹ Hàn Vũ Mông cảm thấy đôi trai trước mặt họ rất xứng đôi vừa lứa.

      “Nhớ về sớm, chú ý an toàn.” Bọn họ lại lần nữa yên tâm giao con cho chàng thanh niên trẻ tuổi.

      Vừa ngồi vào xe, cửa kính kéo lên, Hàn Vũ Mông liền ném túi xách sang bên, giơ tay ôm cổ Kris, đặt nụ hôn lên môi . Kris cũng rất nhớ , đỗ xe bên đường, ôm vào lòng, hôn ngấu nghiến.

      Nhiều lúc, thân mật giữa bọn họ là do Hàn Vũ Mông khiêu khích trước, nhưng cuối cùng đều kết thúc bằng thất bại của . Người ngoài hay biết, trông Kris rất dịu dàng nhưng khi thân mật, vừa cuồng nhiệt vừa bá đạo.

      Lần này cũng vậy, bận rộn hơn nhiều nên hai người cả tuần gặp. Chỉ qua nụ hôn nồng nàn, Hàn Vũ Mông cảm nhận được dục vọng nóng bỏng bị đè nén của .

      Bên ngoài trời tối đen, ánh sao lấp lánh. Hàn Vũ Mông bị đè xuống ghế ô tô. Trong nụ hôn như vũ bão, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của .

      “Tử Ngộ… Tử Ngộ…” Mỗi lần thở hổn hển trong vòng tay , Hàn Vũ Mông đều thích gọi tên tiếng Trung của . Những lúc như vậy, ý cười nơi khóe mắt càng sâu.

      “Đến nhà ?” Phó Tử Ngộ hỏi với ý tứ ràng.

      Sau khi lên đại học, Phó Tử Ngộ dọn ra ngoài sống mình. Hàn Vũ Mông đỏ mặt, chọc tay vào má . “Chúng ta còn phải tới party nữa.”

      “Muộn hai tiếng cũng sao.” .

      Thực tế, cả buổi tối càng tốt.

      Hai người hôn từ ngoài bãi xe đến khi vào trong thang máy. Lúc đến cửa nhà, toàn thân Hàn Vũ Mông treo người Phó Tử Ngộ. Hai người ôm hôn ngấu nghiến. Vừa vào trong nhà, Phó Tử Ngộ liền đè Hàn Vũ Mông vào bờ tường. kéo váy của , vừa dịu dàng hôn vừa kiên định tiến vào.

      Mặt Hàn Vũ Mông đỏ như quả cà chua chín. Mới tuần gặp, ngờ Kris lại trở nên điên cuồng như vậy. Nhưng điều này cũng bình thường. Mùa hè vừa rồi bọn họ mới có lần đầu tiên, sau đó lại xa nhau tuần. Kris là người đàn ông trưởng thành, dục vọng đương nhiên mãnh liệt.

      Đầu tóc Hàn Vũ Mông lòa xòa, váy dạ hội xộc xệch. Đôi chân nuột nà của quắp chặt thắt lưng , người dựa hoàn toàn vào đôi cánh tay của đỡ .

      Trong mắt Phó Tử Ngộ, hình ảnh của bây giờ có vẻ đẹp khó diễn tả thành lời. Thiếu nữ tuổi mười bảy, thuộc về , mối tình đầu của , người phụ nữ duy nhất của . như cánh hoa mềm mại nở rộ trong lòng . Tình cảm thương dâng tràn khiến chỉ muốn mãi mãi ở trong cơ thể , để cảm nhận được tồn tại của . rất muốn ở bên . Đối với , chuyện gì cũng quan trọng, muốn bận tâm, chỉ muốn ở bên cạnh người con này.

      chỉ hai tiếng đồng hồ, nhưng đối với đôi tình nhân trẻ tuổi, cả buổi tối cũng thỏa mãn. Sắp đến giờ giới nghiêm của nhà họ Hàn, Phó Tử Ngộ mới lưu luyến rời khỏi cơ thể của Hàn Vũ Mông, nhưng vẫn ôm , hôn lên từng tấc da thịt của . Đây là hành động Hàn Vũ Mông thích nhất. Bởi qua nụ hôn triền miên của Kris, có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của .

      “Em tiết lộ cho biết chuyện.” cắn vành tai . “Em quyết định rồi. Năm sau em cũng thi vào Học viện Y của Đại học Maryland.”

      Phó Tử Ngộ hơi ngẩn người. ngẩng đầu nhìn , trong đôi mắt sáng ngời ý cười nồng đậm.

      muốn cầu hôn em ngay lúc này.” .

      Hàn Vũ Mông vùi mặt vào ngực , nở nụ cười ngọt ngào.

      Kris, Kris, Tử Ngộ của em. Em rất thích , chỉ muốn ở bên hằng ngày, hằng tháng, hằng năm.

      ***

      Lần thứ hai Phó Tử Ngộ gặp Bạc Cận Ngôn là ở bệnh viện của trường đại học. là sinh viên xuất sắc, có mối quan hệ rộng, lại hoạt bát nên sớm được chọn thực tập ở bệnh viện của trường.

      Buổi trưa, Phó Tử Ngộ nghỉ ngơi trong phòng làm việc, y tá gõ cửa, : “Kris, bác sĩ Jim ăn cơm vẫn chưa về. Có bệnh nhân vừa vào viện, cậu có thể xử lý ?”

      “Vấn đề gì?”

      “Cậu ta bị hóc xương cá.

      “Ok, cho bệnh nhân vào .” Phó Tử Ngộ mở tủ, lấy dụng cụ cần thiết. Vừa quay đầu, nhìn thấy quyển sổ y bạ y tá vừa đặt xuống. Bên cạnh tên tiếng : Simon còn ký tiếng Trung “Bạc Cận Ngôn” rất hống hách và nổi bật. Phó Tử Ngộ đột nhiên cảm thấy buồn cười. Bệnh nhân bị hóc xương cá mà gặp trước đó là cậu bé bảy tuổi.

      Hôm nay, Bạc Cận Ngôn rất bực dọc, vì đề xuất muốn gặp tên tội phạm giết người hàng loạt độc ác nhưng bị phía nhà tù từ chối. Do thất thần trong lúc xem tài liệu, bị hóc xương cá. uống bát giấm nhưng ăn thua. Vừa vào phòng làm việc của bác sĩ, liền nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi sau bàn làm việc. ta có mái tóc đen như , đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt ôn hòa sáng ngời.

      Bạc Cận Ngôn liếc qua người đàn ông. Phó Tử Ngộ lặng lẽ ngồi xuống phía đối diện.

      Quá trình chẩn đoán và trị liệu diễn ra rất chóng vánh. Đối với đôi bàn tay chuyên cầm dao phẫu thuật của Phó Tử Ngộ, việc dùng cái nhíp gắp xương cá khỏi cổ họng Bạc Cận Ngôn là việc làm quá dễ dàng. Nhưng khi thấy người đàn ông trẻ tuổi xoa bóp cổ họng, khóe miệng để lộ ý cười hiếm có, Phó Tử Ngộ bỗng có cảm giác rất vinh dự.

      “Cảm ơn cậu.” Bạc Cận Ngôn đứng dậy, liếc nhìn đối phương. “Tuy nhiên sinh viên Học viện Y khám bệnh, nếu sau này có ảnh hưởng tốt hoặc phát bệnh, liệu bệnh viện có chịu trách nhiệm ?”

      Phó Tử Ngộ ngẩn người. Nếu trước đó có cảm tình trước ấu trĩ và thông minh của Bạc Cận Ngôn vào thời khắc này, cảm thấy phẩm hạnh nghề nghiệp của mình bị sỉ nhục nặng nề.

      Ok, sinh viên Học viện Y khám bệnh là hành vi đúng quy định, bệnh nhân lo lắng cũng là lẽ thường tình. Nhưng trời ạ, ta chỉ bị hóc cái xương như sợi tóc, hơn nữa, xương được gắp ra ngoài, còn phát bệnh gì chứ?

      Phó Tử Ngộ im lặng vài giây. Sau đó, nở nụ cười hết sức lễ độ và khiêm tốn. “Tất nhiên, nếu có bất cứ vấn đề gì, tôi chịu trách nhiệm. Tôi ký tên vào quyển sổ y bạ của cậu.”

      Lúc này, Bạc Cận Ngôn mới hài lòng gật đầu. ta vừa định quay người ra ngoài, Phó Tử Ngộ tiếp: “Đúng rồi, xuất phát từ việc cậu lo lắng phát bệnh, tôi đề nghị tốt nhất cậu ăn cá trong vòng tháng để tránh lại lần nữa bị hóc xương, khiến vết thương bé bằng mắt muỗi của cậu có khả năng bị nhiễm trùng.”

      Đến lúc này, Bạc Cận Ngôn mới nhìn thẳng vào Phó Tử Ngộ. Ánh mắt của ta lộ vẻ nghi ngờ và vui. “ tháng?”

      Phó Tử Ngộ thành khẩn gật đầu. “ tháng.”

      Duyên phận giữa con người nhiều lúc cũng hết sức kỳ lạ. Ví dụ tháng trước, Phó Tử Ngộ chỉ nghe đến tên Bạc Cận Ngôn chứ chưa từng gặp lần ở trong trường bây giờ, ăn cơm cũng có thể gặp đối phương.

      Trong nhà ăn ồn ào, náo nhiệt, chỉ có Bạc Cận Ngôn, quần áo chỉnh tề, ngồi mình, cũng có ai ngồi cùng bàn với ta, trong khi bên cạnh Phó Tử Ngộ là đống bạn bè cả nam lẫn nữ, tiếng cười ngớt.

      Sau khi lấy cơm, Phó Tử Ngộ cố ý vòng. Lúc qua chỗ Bạc Cận Ngôn, nhịn được cười bởi thiên tài tâm lý tội phạm nổi tiếng, mới gần hai mươi tuổi giúp FBI phá mấy vụ án lớn, tay cầm dao, tay cầm dĩa, bên cạnh còn đặt đôi đũa. ta chuyên tâm gỡ xương cá. Con cá bị ta gỡ hết thịt, chỉ còn lại bộ xương. Trong cái đĩa ở bên cạnh chất đầy thịt cá. ta còn chăm chú nhặt xương dăm. Để “an toàn” khi ăn cá, Bạc Cận Ngôn bỏ ra nhiều tinh lực như vậy?

      Lần đầu tiên trong đời, Phó Tử Ngộ cảm thấy áy náy về lời đùa của mình. Dưới con mắt kinh ngạc của vô số người xung quanh, ngồi xuống phía đối diện Bạc Cận Ngôn, mỉm cười với đối phương. “Hi, tôi có thể ngồi ở đây ?”

      “Lúc ăn cơm, tôi thích có người ở bên cạnh.”

      “Ờ.” Phó Tử Ngộ trả lời nhưng chỗ khác mà cúi đầu ăn cơm.

      ***

      Hàn Vũ Mông quen Phó Tử Ngộ năm lên năm tuổi, lúc đó mới bảy tuổi. Trong mười mấy năm sau đó, trai, là hàng xóm, là người bạn, là thanh mai trúc mã thể thay thế. Chỉ duy nhất phải là bạn trai của . Nhưng từ lâu. Kể từ lúc bắt đầu hiểu ý nghĩa của từ “tình ”, biết người đó chính là . người con trai tốt đẹp như vậy, chỉ thầm cũng khiến cảm nhận bao điều ngọt ngào.

      Sau đó, khi học cấp ba vào đại học. Lúc bấy giờ, quan hệ giữa bọn họ dùng từ “mờ ám” để hình dung là chuẩn xác nhất. Mỗi lần tham gia vũ hội, bạn nhảy của đều là . như xa như gần ôm eo . ngắm nụ cười ngọt ngào của dưới ánh đèn, khóe miệng từ đầu đến cuối nở nụ cười dịu dàng nhàn nhạt.

      Bọn họ đều biết sở thích và thói quen của đối phương. thậm chí còn biết chỗ nhột nhất người là sau gáy. Mỗi lần giả bộ cáu giận cù vào chỗ đó, đều bị ôm eo bế lên. Sau đó, nửa cười nửa nhìn chăm chú. Chỉ thiếu chút là có thể cúi đầu hôn .

      Mỗi lúc ở trong lòng , đều bị hơi thở nóng hổi của thiêu đốt. Nhưng giống như có thỏa thuận ngầm nào đó, cả ai mở miệng. Trong hai năm trời, bọn họ ở giữa ranh giới người và bạn bè. có người thứ ba phá đám, bọn họ thân mật hơn bất cứ ai nhưng vẫn giậm chân tại chỗ. Hàn Vũ Mông nghĩ, có lẽ biết lo lắng điều gì bởi điều đắn đo cũng chính là điều sợ hãi.

      Bọn họ phải sợ hiểu quá đối phương nên thiếu cuốn hút lẫn nhau, cũng phải vì bọn họ mới biết nên thẹn thùng khó mở lời mà là bọn họ sợ đánh mất nhau. Cuộc đời vốn vô thường. Dù mới mười sáu tuổi nhưng Hàn Vũ Mông cũng chứng kiến ít cảnh chia ly. Nếu chỉ là hai người bạn tốt, có thể giữ mối quan hệ cho đến già. Nhưng nếu trở thành người , ngộ nhỡ sau này chia tay, hai người vĩnh viễn đánh mất đối phương. muốn mất , do đó thà đứng yên tại chỗ.

      Mối quan hệ lơ lửng của Hàn Vũ Mông và Phó Tử Ngộ bị phá vỡ vào tiệc sinh nhật năm mười sáu tuổi. Trong mắt đám bạn học sinh cấp ba, chàng sinh viên hoàn hảo Phó Tử Ngộ chẳng khác nào vị thần. Hơn nữa, hôm đó còn dẫn theo tóc vàng xinh đẹp, hai người trở thành tiêu điểm của buổi tiệc.

      Sau đó, Hàn Vũ Mông uống hơi nhiều, uống cả champagne, cocktail, vodka… cùng lúc. Rượu chưa say người, người tự say. Lúc chưa say mềm, đột nhiên muốn buông thả bản thân, muốn tiếp tục kìm nén tình cảm của mình nữa. Trong lúc mơ màng, mình ra ngoài bể bơi. Mặt nước lấp lánh ánh sao, khí yên tĩnh, hoàn toàn khác phòng tiệc cách đó mấy mét.

      Hàn Vũ Mông ngồi xuống chiếc ghế dài hóng gió. lúc sau, có người đến bên . Là cậu nam sinh cùng lớp. Cậu ta tóc vàng, mắt xanh, thân hình cao lớn, là hoàng tử trong lòng đám con .

      “Hi, Joe.” Gương mặt nhìn nghiêng của cậu bạn đẹp như tượng điêu khắc. “Làm bạn của mình được ?”

      Hàn Vũ Mông ngẩn người nhìn cậu ta, trả lời.

      Cậu nam sinh chống tay xuống thành ghế sau lưng , cúi người định hôn . Hàn Vũ Mông nhắm mắt, đón nhận nụ hôn xa lạ… Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Hàn Vũ Mông lập tức mở mắt, thấy cậu nam sinh đó bị lôi ra xa.

      Kris.

      Gương mặt tuấn tú của đỏ bừng, u ám. Đôi mắt từ trước đến nay luôn dịu dàng bây giờ nhìn đầy vẻ tức giận.

      làm gì vậy?” Cậu nam sinh phẫn nộ túm cổ áo .

      “Mày làm gì có!” Sắc mặt Phó Tử Ngộ còn khó coi hơn cậu ta.

      Hàn Vũ Mông trợn mắt nhìn bọn họ đánh nhau.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Ngoại truyện 5 (2)

      Cuộc ẩu đả nhanh chóng kết thúc. Tuy Phó Tử Ngộ lớn hơn đối phương mấy tuổi nhưng chỉ là chàng sinh viên ngàng y thư sinh, còn cậu nam sinh kia là đội trưởng đội bóng rổ của trường trung học, thân hình rất cường tráng. Hai người đều bị thương ở mặt nhưng Phó Tử Ngộ nhìn có vẻ thảm hại hơn.

      Sau khi hai người dừng tay, Hàn Vũ Mông chỉ nhìn Phó Tử Ngộ. tức giận kéo tay , : “ theo em!” Sau đó, để ý đến bất cứ người nào, kéo thẳng lên tầng .

      Vừa vào cửa, có cảm giác eo bị siết chặt. ép người vào bờ tường. Hơi thở nóng hổi của chàng thanh niên trẻ tuổi bao phủ lấy , mắt sáng rực.

      Hàn Vũ Mông ngẩng đầu nhìn . Vào thời khắc chạm mắt nhau, hai người đồng thời giơ tay ôm chặt đối phương, môi kề môi. Tình cảm bị đè nén bấy lâu như ngọn lửa cháy hừng hực, khi bùng phát, gì có thể ngăn cản, cũng thể dừng lại.

      Sau khi kết thúc nụ hôn dài mãnh liệt, Phó Tử Ngộ ôm , ngồi ở ban công. Bên ngoài ban công là cây ngô đồng cành lá sum sê, che khuất tầm nhìn của mọi người. trai sốt ruột gõ cửa. “Kris! Cậu và Joe ở trong đó làm gì? Nếu cậu dám động đến em tôi, tôi giết cậu!”

      Bọn họ để ý đến cơn giận dữ của trai, cứ ở trong phòng ôm hôn nhau. Cho đến khi khách khứa ra về, đúng mười hai giờ đêm, Phó Tử Ngộ cúi đầu, nhìn , : “Chúc mừng sinh nhật, công chúa của !”

      Hàn Vũ Mông vừa vui mừng vừa thấp thỏm. giơ tay ôm cổ . “ chắc chắn?”

      chắc chắn chúng ta có thể bắt đầu mối quan hệ?

      chắc chắn.” thân thuộc đến mức tựa hồ trở thành . hoàn toàn biết nghĩ gì. thầm bên tai : “Đừng tức giận, đó là con đồng nghiệp của mẹ . Mẹ bắt hôm nay phải dẫn ta chơi. còn nhớ tên ta. Thực tế, định đợi đến sinh nhật mười sáu tuổi của em, chính thức tỏ tình với em.”

      Bắt em đợi lâu rồi, công chúa của . biết em lo lắng điều gì, biết em sợ hãi điều gì.

      đời này có vô số người lời hứa trọn đời trọn kiếp năm mười mấy tuổi nhưng thể thực . Tuy nhiên, có lòng tin vào bản thân. Bởi vì thích em từ lâu. bé của , người con tuyệt vời nhất. hứa với em, để tình của chúng ta thất bại. Tình của chúng ta kéo dài đến đầu bạc răng long.

      ***

      Khi Bạc Cận Ngôn và Phó Tử Ngộ trở thành bạn bè, tất cả mọi người ở Đại học Maryland đều “rớt con mắt”. Tình bạn của họ cũng khác người. cách đơn giản, Phó Tử Ngộ về cơ bản trở thành ô sin của Bạc Cận Ngôn.

      Phó Tử Ngộ trở thành bác sĩ riêng của bạn. Hai người cùng ăn, cùng tới thư viện đọc sách. Ngoài ra, Phó Tử Ngộ còn giúp Bạc Cận Ngôn tuyển chọn trợ lý điều tra vụ án, giúp xử lý mối quan hệ xã giao phức tạp với FBI… Thậm chí, quần áo của Bạc Cận Ngôn cũng là do Phó Tử Ngộ mua sắm. Bất kể là chuyện vụn vặt, vô vị đến mức nào cũng làm giúp mà lời than vãn. Trong khi đó, Bạc Cận Ngôn thản nhiên đón nhận mọi việc giống như đây là lẽ đương nhiên. Kiểu quan hệ này được duy trì nhiều năm sau đó.

      Hai người đều là học viên người Hoa tuấn tú, xuất sắc. Việc họ gắn với nhau như hình với bóng ở mọi nơi trong trường thu hút chú ý của mọi người. Tất cả đều cho rằng bọn họ là gay. Trước tin đồn này, Phó Tử Ngộ chỉ mỉm cười, giải thích: “Tất nhiên phải, chúng tôi là em.” Về phần Bạc Cận Ngôn, hề bận tâm người khác gì. lần, đàn em trong khoa Tâm lý tội phạm cũng được coi là đối tượng gần gũi với , hỏi có phải là gay ? Bạc Cận Ngôn ngẫm nghĩ, trả lời nghiêm túc: “Quan hệ của tôi và Kris bây giờ quả thực khác gay là mấy, ngoại trừ việc chúng tôi có quan hệ tình dục.”

      Lúc truyền đến tai Phó Tử Ngộ, câu này trở thành:

      “Simon than vãn với người khác Kris chịu lên giường với ta.”

      “Bọn họ đương nhiên là gay.”

      Phó Tử Ngộ dở khóc dở cười.

      Nhưng tin đồn này nhanh chóng tan biến bởi Phó Tử Ngộ có bạn .

      Bạn là sinh viên năm thứ nhất, cũng là người châu Á, thuần khiết đáng . Mọi người đều khen Phó Tử Ngộ may mắn vì được như vậy, ai mà chẳng ngưỡng mộ?

      Phó Tử Ngộ cũng cảm thấy ta tồi nên đối xử rất tận tình, chu đáo. Tuy nhiên, Bạc Cận Ngôn thích này nên đưa bạn vào trong mối quan hệ của mình và Bạc Cận Ngôn.

      Phó Tử Ngộ và đó chia tay sau hai năm hẹn hò. Lúc ta đề nghị chia tay, Phó Tử Ngộ khá bất ngờ. “Là đủ tốt hay em có người khác?”

      Chia tay là chuyện bình thường, nhưng thích nguyên nhân ràng.

      khẽ: “Kris, đối xử với em rất tốt, vô cùng tốt. Từ trước đến nay chưa có người nào tốt với em như . Thế nhưng, hai chúng ta đều biết, trong lòng khoảng trống, ai có thể bù đắp. Vì vậy em chỉ còn cách rời xa .”

      Phó Tử Ngộ trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu.

      ra chỉ các bạn học, ngay cả giáo sư của học viện cũng tỏ ra hứng thú về tình bạn kỳ lạ giữa Phó Tử Ngộ và Bạc Cận Ngôn. lần, viện trưởng Học viện Y tình cờ gặp chủ nhiệm khoa Tâm lý tội phạm, ông hỏi: “Tôi nghe từ lâu, Simon ở khoa các người hết sức lập dị. Tại sao Kris lại trở thành người bạn duy nhất của cậu ta? Là bởi vì Kris tốt tính?

      Chủ nhiệm khoa Tâm lý tội phạm lắc đầu. “ còn nhớ kiện xảy ra hồi Kris học đại học ? Tôi thấy ngược lại đúng hơn. phải Simon cần Kris mà là Kris cần Simon. Tôi nghĩ, Simon cũng biết điều này nên mới để Kris trở thành bạn cậu ta.”

      ***

      Dưới ánh nắng như thiêu như đốt, mặt đất khô cứng, nứt nẻ. Trời nóng còn ngọn gió, khiến cổ họng con người khô rát.

      Hàn Vũ Mông đeo ba lô đựng mấy chai nước và kẹo về phía chiếc lều bạt màu trắng. Từ xa, nhìn thấy Phó Tử Ngộ ngồi bên cái bàn , đo huyết áp cho người da đen. Bên cạnh có mấy đứa trẻ da đen gầy như que củi nhưng ánh mắt rất sáng.

      “Kris!” Hàn Vũ Mông đến phía sau . Đám trẻ phát ra trước, lập tức ùa về phía .

      “Joe! Chị Joe đến rồi!”

      Tình cảm của bọn trẻ khiến Hàn Vũ Mông nở nụ cười rạng rỡ. ngồi xuống đất, mở ba lô, lấy nước và kẹo phân phát cho chúng. Bọn trẻ nhảy nhót hoan hô. Hàn Vũ Mông vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt dịu dàng đầy ý cười của bạn trai. Đây là ngày thứ bốn mươi ba trong chuyến tình nguyện ở châu Phi của hai người. Trước khi theo Phó Tử Ngộ đến nơi này, Hàn Vũ Mông biết, hóa ra thế giới còn có mảnh đất nghèo khổ và tuyệt vọng như vậy. Phó Tử Ngộ đến nơi này lần đầu năm mười sáu tuổi, bây giờ là lần thứ năm.

      Người ta , khi bạn người, người đó làm thay đổi cuộc đời bạn. Vậy nếu bạn người đàn ông chính trực và vĩ đại sao? Hàn Vũ Mông cảm thấy khiến cuộc sống của càng trở nên tươi đẹp.

      Tầm chạng vạng, hai người đến chỗ cái cây lớn bên hẻm núi. Phía trước là vách núi cheo leo, hiểm trở, đằng sau là vô số đỉnh lều bạt màu trắng tượng trưng cho niềm hy vọng và cứu trợ của Doctors Without Borders[1]. Mặt trời lúc chiều tà đỏ rực như màu máu treo ở nơi tận cùng sa mạc. Những lúc như vậy, Hàn Vũ Mông đều cảm nhận cách ràng, trước thiên nhiên hùng vĩ, đời người vô cùng bé và ngắn ngủi. Nhưng bởi vì có ở bên cạnh nên nó mới mang ý nghĩa vĩnh hằng.

      [1] Tổ chức Bác sĩ biên giới (tiếng Pháp: Médecins Sans Frontières – MSF): tổ chức phi chính phủ quốc tế do số bác sĩ người Pháp thành lập năm 1971 vì mục đích nhân đạo với những hoạt động cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh…

      Đối với mười tám tuổi Hàn Vũ Mông, tình này thêm trọn vẹn vượt qua tuổi tác. thích trọn vẹn này, thích tất cả những chuyện liên quan đến .

      “Em nghĩ gì vậy?” Phó Tử Ngộ ngắm nhìn gương mặt nhắn của bạn . cúi đầu, hôn lên mắt . Hàn Vũ Mông nở nụ cười ngọt ngào, kiễng chân, ôm cổ . Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh hoàng hôn chiếu xuống đôi nam nữ hôn nhau, tạo thành hình bóng dài mặt đất đỏ au.

      ấy thích hôn mắt mình nhất, Hàn Vũ Mông nghĩ, loài hoa ấy thích nhất là hoa cẩm chướng, ấy ghét nhất mùi ẩm mốc khi giở những quyển sách cũ, ấy khinh thường nhất là những bác sĩ vì lợi ích riêng mà từ bỏ đạo đức nghề nghiệp. Địa điểm ân ái mà ưa thích tương đối truyền thống, đó chính là giường. Nhưng họ từng quấn lấy nhau ở ban công của ngôi biệt thự, trong lều bạt sa mạc, thậm chí trong cả chiếc xe Lexus của ... cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc bởi biết mọi sở thích của , gắn bó làm . chắc chắn nhau mãi mãi. thầm nghĩ còn điều gì có thể khiến bọn họ thay đổi?

      Lúc ôm người con mình thương trong lòng, trước trời đất bao la, Phó Tử Ngộ nghĩ gì?

      nghĩ, hóa ra tuyệt vời hơn tưởng. tưởng tiểu thư lớn lên ở nước Mỹ, dù rất chính trực, lương thiện nhưng cũng chịu nổi cực nhọc ở châu Phi. Vậy mà theo từng bước, hơn nữa còn làm rất tốt. nghĩ, đợi lớn hơn chút, khi tốt nghiệp đại học, cầu hôn… phải chờ bốn năm nữa, quá lâu, đính hôn trước là chủ ý tồi?

      của khiến thể nhẫn nhịn lâu hơn.

      từ thuở niên thiếu, như linh hồn của mình. chỉ muốn cưới về nhà, cất giấu như báu vật cả đời.

      ***

      Sau khi giải quyết hết vụ án này đến vụ án khác, Bạc Cận Ngôn cũng coi như có chút danh tiếng ở FBI. thường xuyên giúp bọn họ phá án.

      Lần đầu tiên bị thương là khi viên đạn từ khẩu súng của tên tội phạm sượt qua cánh tay , Bạc Cận Ngôn để bác sĩ của cảnh sát băng bó mà đến tìm Phó Tử Ngộ.

      Nhìn cánh tay chảy đầy máu của bạn, Phó Tử Ngộ chau mày. “Chẳng phải cậu cậu chỉ phụ trách phân tích tâm lý tội phạm, trực tiếp phá án, tại sao lại còn bị thương?”

      Bạc Cận Ngôn bình thản liếc xéo bạn. “Lẽ nào chứng kiến tên tội phạm bỏ trốn ngay trước mặt, tôi lại bỏ qua cho ?”

      Phó Tử Ngộ hết nổi. chàng này lúc nào cũng lý lẽ hùng hồn. nghe người bạn ở FBI tiết lộ, ràng Bạc Cận Ngôn phản ứng chậm chạp nên mới bị ngộ thương.

      Sau khi được băng bó vết thương, Bạc Cận Ngôn xuống giường, cúi đầu ngắm nghía tấm vải băng cánh tay mình. chau mày. “Xấu quá!” Phó Tử Ngộ bận tâm đến lời của Bạc Cận Ngôn. Đúng lúc này, bạn gọi điện thoại, hẹn cùng ăn tối.

      Phó Tử Ngộ cúp máy, quay sang hỏi Bạc Cận Ngôn: “Cậu có cùng tôi ? Ăn tối với Linda?”

      Bạc Cận Ngôn từ chối: “Tôi có hứng thú.”

      Bấy giờ, tính cách “bà mẹ” của Phó Tử Ngộ hình thành, hỏi bạn cách rất tự nhiên: “Buổi tối cậu ăn gì?”

      Bạc Cận Ngôn mặc áo khoác : “Tên tội phạm bị trúng đạn cấp cứu ở bệnh viện. Tôi phải qua bên đó ngay.”

      Phó Tử Ngộ thu dọn dụng cụ y tế, nghe câu này, hơi ngẩn người. giây phân tâm của lọt qua mắt Bạc Cận Ngôn. Nhưng Bạc Cận Ngôn chỉ bình tĩnh nhìn rồi ra ngoài.

      Buổi tối, ăn cơm cùng bạn , Phó Tử Ngộ tập trung tinh thần. Bạn hỏi: “ sao thế? Có phải áp lực công việc quá lớn?”

      Phó Tử Ngộ cười cười. “ có gì, tự dưng nhớ đến chuyện trước kia. Xin lỗi, hôm nay tâm trạng của tốt. Lát nữa, ăn cơm xong, đưa em về.”

      Bắt gặp gương mặt tươi cười của , người bạn muốn điều gì đó nhưng cuối cùng lại trầm mặc. Có người từng với , trong lòng Phó Tử Ngộ có khoảng trống. Nếu để ý kĩ, nghe thấy tiếng vang vọng trống rỗng ở trong đó. Có lẽ chiều như vật báu đời nhưng mãi mãi thể bước vào trái tim .

      ***

      Bạc Cận Ngôn xảy ra chuyện vào ngày thứ Sáu trời nắng đẹp.

      Ngày hôm đó, mọi việc diễn ra bình thường. Phó Tử Ngộ làm, tan sở như thường lệ. vẫn gọi món ăn Nhật Bản của quán quen cho Bạc Cận Ngôn, trong đầu lại lần nữa cảm thán mình giống ô sin trông trẻ. Lúc trợ lý của Bạc Cận Ngôn gọi điện, cảm giác duy nhất của Phó Tử Ngộ là toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cảm giác lạnh buốt đó như thủy triều lặng lẽ bò lên sống lưng của . Phó Tử Ngộ cầm điện thoại, đứng ngoài hành lang vắng lặng, nghe giọng sốt ruột và đau khổ của người trợ lý: “Simon mất tích rồi.” ngước nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, nhất thời biết mình ở chốn nào. Cảm giác này rất quen thuộc, tinh thần suy sụp, khắc cốt ghi tâm, giống như xảy ra từ nhiều năm trước nhưng cũng giống như mới ngày hôm qua.

      Lúc đó cũng như bây giờ. Vào ngày yên bình, vui vẻ, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại thông báo Hàn Vũ Mông mất tích. Người con tưởng mãi mãi ở bên cạnh , nhưng chỉ ba ngày sau cuộc điện thoại đó, vĩnh viễn mất .

      Mấy ngày đầu sau khi bị bắt cóc, Hàn Vũ Mông , người đàn ông luôn đeo mặt nạ thằng hề đó là ai. chỉ thấy khiếp sợ, co rúm trong lồng sắt, hy vọng lưỡi búa bổ xuống người mình như năm người phụ nữ cùng bị bắt khác.

      Nạn nhân đầu tiên mà tên giết người đeo mặt nạ hạ sát là thiếu nữ mười lăm tuổi. Cảnh tượng máu chảy lênh láng, xương bị băm nát diễn ra ngay trước mặt các . Tên giết người dường như mệt mỏi và mông lung, đứng giữa đống máu thịt bầy nhầy, trầm mặc hồi lâu. Còn bọn họ dám thở mạnh, càng dám bật khóc thành tiếng.

      Hai ngày sau, lại giết hai người. Bốn còn lại bị giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, trở thành những bông hoa úa tàn. Hàn Vũ Mông hết sức dè dặt, để tên tội phạm chú ý đến mình. cố gắng nghĩ tới vấn đề, nếu nạn nhân tiếp theo là mình phải làm thế nào?

      Ngày cuối cùng, mọi chuyện dường như có điềm báo trước. Hôm đó, tên giết người tỏ ra nóng nảy. liên tục theo dõi tin tức truyền hình. Tin tức khiến các bị bắt cóc hết sức phấn chấn. Nghe dưới trợ giúp của thiên tài về tâm lý tội phạm trẻ tuổi, FBI công bố chân dung của hung thủ, đồng thời triển khai kế hoạch truy lùng với quy mô lớn. Hàn Vũ Mông có dự cảm, hôm nay cảnh sát tìm đến nơi này. Tuy nhiên, bóng tối trước lúc bình minh luôn tăm tối nhất. Tầm chạng vạng, tên giết người đột nhiên trở nên bình tĩnh cách lạ thường. đến chỗ chiếc lồng sắt nhốt các bẩn thỉu cách thảm hại, tuyên bố kết cục của bọn họ.

      “Tôi lái tàu ra biển.” Tên tội phạm . “Tôi được tự do, chết dưới làn đạn đáng ghét của cảnh sát. Về phần các … tôi cho các lựa chọn.”

      Bốn hồi hộp lắng nghe. Tuy nhiên, điều kiện đưa ra vô cùng tàn khốc: “Tôi thả ba , chỉ đưa người lên tàu. Người này cùng tôi chết ở ngoài biển. Nhưng nếu có ai tự nguyện cùng tôi, tôi giết cả bốn người.”

      Trong cuộc đời mười chín năm ngắn ngủi của Hàn Vũ Mông, chưa bao giờ cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng như vậy. Những khác đều trầm mặc, trong mắt bọn họ chỉ có nỗi hoảng sợ và trốn tránh. Im lặng lúc, Hàn Vũ Mông ngẩng đầu nhìn tên tội phạm, : “Tôi cùng .”

      Ánh mắt của ba còn lại như trút được gánh nặng và lộ vẻ áy náy. Tên tội phạm cười, hỏi Hàn Vũ Mông: “Tại sao?”

      Tại sao ư?

      Bởi vì… bởi vì bạn trai , người nhất là bác sĩ. có thể dốc hết sức lực để cứu tính mạng của người khác. Do đó, cũng làm như . Bởi như linh hồn của mình.

      Tên giết người đeo mặt nạ đưa Hàn Vũ Mông ra khỏi chiếc lồng sắt, nhốt vào trong căn phòng kín ở bên cạnh. Nơi đó có chiếc máy điện thoại. Đôi mắt đằng sau tấm mặt nạ của sáng rực. vui vẻ thưởng thức nỗi đau của .

      có thể gọi điện thoại.” . “Tôi rất công bằng. có thể gọi điện cho người đàn ông nhất. Sau khi chúng ta ra biển, tôi chuyển đoạn ghi cuộc gọi này cho ta.”

      Sinh ly tử biệt luôn khiến con người đau đớn và tuyệt vọng, vậy đối với Hàn Vũ Mông, cuộc điện thoại cuối cùng này coi như ban ơn. run rẩy cầm ống nghe, gương mặt giàn giụa nước mắt.

      Vụ án “Kẻ giết người đeo mặt nạ” xảy ra ở bang Maryland năm 2007. Sau khi xem tài liệu có liên quan của cảnh sát, thiên tài tâm lý tội phạm còn chưa được biết đến Bạc Cận Ngôn gửi phong thư phác họa chân dung tên tội phạm tường tận cho FBI. Nhờ tài liệu này, bốn ngày sau, FBI phá án thành công. Lúc đến ngôi nhà giam giữ nạn nhân ở bên bờ biển, bọn họ cứu thoát ba nạn nhân còn sống sót, tìm ra xương cốt ba nạn nhân khác. Nạn nhân còn lại là Hàn Vũ Mông và tên tội phạm mất tích. Đội tuần tra bờ biển tìm kiếm trong phạm vi hàng trăm cây số. Dựa theo tình hình thời tiết và xác tàu tìm kiếm được, cuối cùng phía cảnh sát kết luận, bọn họ gặp phải bão biển, tàu bị chìm, người chết mất xác.”

      Khi tiến hành điều tra thân phận hung thủ, cuối cùng FBI cũng làm , tại sao lại bắt cóc những này

      Ba năm trước, vợ chưa cưới của bị tên côn đồ tấn công và bị thương nặng. Xuất phát từ hành vi phòng vệ chính đáng, nổ súng bắn tên côn đồ. Sau đó, cả tên côn đồ và vợ chưa cưới của đều được đưa tới bệnh viện cấp cứu. Nhưng sau đêm, tên tội phạm được cứu sống, còn người vợ chưa cưới của tắt thở.

      Ba nạn nhân nữ mà giết chêt đều là người nhà của mấy bác sĩ phụ trách ca mổ năm đó. Bốn còn lại tuy liên quan đến nhưng cũng là con hoặc vợ bác sĩ, còn Hàn Vũ Mông là bạn của Phó Tử Ngộ, bác sĩ trẻ tài giỏi của bệnh viện, ngôi sao mới của ngành y trong tương lai.

      Sứ mệnh của bác sĩ là cứu sống và chăm sóc người bị thương. Nhưng tại sao bọn họ lại cứu đồ cặn bã bẩn thỉu đó? Tên giết người đeo mặt nạ hiểu nổi. cho phép điều đó xảy ra. khi bọn họ quyết định cứu kẻ xấu xa, quan niệm mọi người đều bình đẳng trước sinh mạng, vậy cướp đoạt mạng sống của người bọn họ thương nhất. Như vậy, bọn họ mới biết, tội ác đáng sợ đến mức nào.

      Nửa năm sau, Bạc Cận Ngôn mới được cứu thoát. ở bệnh viện cấp cứu bốn ngày bốn đêm, Phó Tử Ngộ cũng ở bên cạnh suốt bốn ngày bốn đêm.

      Vào buổi tối ngày thứ ba, Phó Tử Ngộ rời khỏi bệnh viện, lái xe tới ngôi mộ của Hàn Vũ Mông. đứng trước bia mộ rất lâu, cuối cùng chỉ câu: “Joe, nếu em có linh thiêng, xin hãy phù hộ để Simon sống sót.”

      Lúc quay về bệnh viện, trời tờ mờ sáng. Sương mù dày đặc khiến tòa nhà màu trắng của bệnh viện thấp thoáng như trong mộng ảo. Ca phẫu thuật của Bạc Cận Ngôn kết thúc. nằm giường bệnh, chút sinh khí, tựa hồ rời khỏi cõi đời. Phó Tử Ngộ đứng bên cạnh giường bệnh lúc, tháo sợi dây chuyền khỏi cổ, mở bàn tay nắm chặt của Bạc Cận Ngôn, đặt sợi dây chuyền vào đó.

      Bạc Cận Ngôn tỉnh lại vào buổi tối ngày hôm đó. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Doãn Tư Kỳ ngồi úp mặt bên cạnh giường, bố ngồi ở sofa phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Cuối cùng là Phó Tử Ngộ, ngủ mà đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía giường bệnh. ngước nhìn ánh trăng bên ngoài, bộ dạng thất thần.

      “…” Bạc Cận Ngôn cất tiếng rất khẽ nhưng cũng đủ để ba người đồng thời ngẩng đầu, quay về phía .

      Bạc Cận Ngôn muốn mỉm cười với bọn họ nhưng khóe miệng thể động đậy. Doãn Tư Kỳ lập tức nắm tay , khóc nức nở. Bố nhanh tới, mắt ông ngấn lệ, ông nhanh chóng bấm chuông ở đầu giường.

      Cảm thấy tay phải nắm thứ gì đó, Bạc Cận Ngôn mở ra xem. Là sợi dây chuyền rất quen thuộc. biết trong mặt dây chuyền hình trái tim chứa thứ gì, là tấm ảnh chụp đôi nam nữ ôm nhau, từng xuất trong kho dữ liệu nạn nhân của .

      Lúc này, Phó Tử Ngộ đến bên Bạc Cận Ngôn. Hai người nhìn nhau, ai lên tiếng. Viền mắt Phó Tử Ngộ ươn ướt, quỳ chân xuống cạnh giường, nắm tay Bạc Cận Ngôn, để sợi dây chuyền nằm trong lòng bàn tay hai người.

      ***

      Tử Ngộ!

      Hãy hứa với em, nhất định sống vui vẻ như trước kia. Cuộc đời dài hay ngắn phải là thước đo đánh giá con người có hạnh phúc hay . Chúng ta thể sống bên nhau đến đầu bạc răng long nhưng có nghĩa là tình của chúng ta vĩnh hằng. là người chính trực, lương thiện, cuộc đời còn dài. có thể cứu giúp rất nhiều người. Tử Ngộ, chúc hạnh phúc.

      Tôi từng người con hoàn hảo như thiên thần. Em mang tất cả mộng ước của tôi về tình , khơi gợi tất cả nhiệt tình trong tôi. Mất em, cuộc đời tôi bao giờ viên mãn, nhưng tôi sao có thể trông mong ông trời ban cho tôi người phụ nữ thứ hai như vậy? Tôi sống hạnh phúc trong quãng đời còn lại như em hy vọng, giúp đỡ nhiều người như em mong muốn. Đây chính là báo đáp tốt nhất đối với tình em dành cho tôi.

      HẾT

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :