1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh Mặc - 82 chương + 5 phiên ngoại

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 71

      Nửa tháng sau, chuyến bay tới California, Bạc Cận Ngôn nhàn nhã ngồi tựa vào sofa ở khoang hạng nhất, nhìn Giản Dao ngồi bên cạnh trộn sa lát cá ngừ California và phết mứt hoa quả vào lát bánh mì cho . Phó Tử Ngộ chịu nổi, ôm trán, : “Cậu có tay hay sao?”

      Bạc Cận Ngôn liếc xéo bạn, tranh cãi mà tiếp tục thưởng thức nhất cử nhất động của Giản Dao.

      Giản Dao chỉ mỉm cười. Thái độ này của hẳn là ấu trĩ, mà là nhu cầu tự nhiên. Thỉnh thoảng, cũng thoả mãn . Chỉ cần chiều chút là có tác dụng khích lệ rất lớn, vậy sao làm? Hơn nữa, đây chẳng phải việc khó khăn gì, rất sẵn lòng khiến người vui vẻ.

      Người ngồi bên cạnh Phó Tử Ngộ là Doãn Tư Kỳ. Chứng kiến cảnh tượng này, chỉ cười cười, sau đó tiếp tục dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Nghĩ đến vị hôn phu biết sống chết thế nào, trong lòng hết sức trống trải.

      An Nham ngồi ở góc xa nhất. ta chẳng để ý đến mọi người, mở laptop chơi game để giết thời gian.

      Vụ án Tạ Hàm tiến triển thuận lợi, bởi vì ở bất cứ quốc gia hay khu vực nào, việc điều tra tầng lớp nhà giàu luôn gặp khó khăn và trở ngại. Chưa đến những vấn đề riêng tư như con riêng, tài sản phân tán, chỉ riêng số lượng người giàu che giấu tài sản cũng bao giờ thống kê hết.

      Sở dĩ Bạc Cận Ngôn và Giản Dao tới Mỹ là bởi vì họ nhận được thông tin từ giáo sư từng hướng dẫn Bạc Cận Ngôn. Vị giáo sư này cũng quan tâm đến vụ án Tạ Hàm. Ông đột nhiên nhớ ra, mấy năm trước từng có người gửi thư nặc danh cho ông, đưa ra số quan điểm sắc bén và cực đoan về tâm lý học tội phạm. Ông cho rằng giọng điệu và cách dùng từ ngữ trong bức thư rất phù hợp với chân dung của Tạ Hàm. Ông vẫn còn giữ những bức thư này, muốn Bạc Cận Ngôn về Mỹ trực tiếp thảo luận.

      Bởi vì có thể dính dáng đến giám định dấu vân tay và đối chiếu chân dung nên An Nham cũng cùng. ta giống Bạc Cận Ngôn, cũng là giảng viên thỉnh giảng, chuyên gia do Bộ Công an đặc biệt mời về, thuộc biên chế của ngành cảnh sát. Vì vậy, ta cũng xuất cảnh với tư cách học giả giao lưu như Bạc Cận Ngôn.

      Phó Tử Ngộ và Doãn Tư Kỳ về Mỹ đón Giáng sinh. Vệ sĩ riêng của Doãn Tư Kỳ phụ trách bảo vệ an toàn của mọi người.

      Bây giờ là đầu đông, sân trường đầy lá rụng, các toà nhà đứng trang nghiêm, như toả ra khí đìu hiu, lạnh lẽo.

      Giản Dao bên cạnh Bạc Cận Ngôn. Ngắm gương mặt nhìn nghiêng của , tâm trạng của cũng trở nên nhõm.

      Khi bạn người, bất cứ chuyện gì, bất cứ nơi nào liên quan đến đối phương, bạn đều cảm thấy có ý nghĩa, ngay cả những gương mặt cùng chủng tộc xa lạ ở xung quanh cũng trở nên thân thiết.

      “Em nhìn gì vậy?” Bắt gặp ánh mắt của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn hỏi , giọng vui vẻ.

      “Nơi này tồi.” Giản Dao đáp.

      sao?” Bạc Cận Ngôn . “Giảng đường quá xấu, người vừa đông vừa ồn ào. Điều duy nhất có thể chấp nhận là ngành tâm lý tội phạm ở đây đứng đầu cả nước Mỹ.”

      Giản Dao: “...”

      Phó Tử Ngộ sau ngược lại rất phấn chấn, nhiệt tình giới thiệu với và An Nham số cảnh quan nổi tiếng trong trường. Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và An Nham chỉ ở lại Mỹ hai ngày rồi quay về Hồng Kông tiếp tục phá án. Vì vậy, tối nay mọi người cùng nhau ăn cơm.

      sau bọn họ là năm vệ sĩ. Do cảnh sát Trung Quốc thể tuỳ tiện cử người ra nước ngoài bảo vệ bọn họ nên Bạc Cận Ngôn đề nghị Doãn Tư Kỳ điều vệ sĩ của . Cả đoàn người nhanh chóng đến toà văn phòng. Bạc Cận Ngôn dừng bước, quay đầu, hôn phớt lên má Giản Dao, sau đó với Phó Tử Ngộ: “Hãy bảo vệ ấy.”

      Phó Tử Ngộ nhún vai. “Cậu vào trong đó mấy phút?”

      Bạc Cận Ngôn điềm nhiên đáp: “Tôi hứa với ấy, trong thời gian phá án, tôi ở bên cạnh ấy 24/24.”

      Phó Tử Ngộ hỏi lại: “Cậu có thể những lời buồn nôn hơn ?”

      Giản Dao đỏ mặt, đẩy Bạc Cận Ngôn. “ mau !”

      Bạc Cận Ngôn nhìn , cười cười.

      Bởi vì đây là vấn đề nhạy cảm lại dính dáng đến hai nước Trung - Mỹ nên Giáo sư của học viện chỉ định gặp mình Bạc Cận Ngôn, để tránh xảy ra phiền phức. Khi Bạc Cận Ngôn biến mất ở cửa toà nhà văn phòng, ba người còn lại ngồi chiếc ghế dài chờ đợi. Mấy vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh thu hút chú ý của ít sinh viên.

      Mọi người trò chuyện lúc, chợt nhìn thấy chếc xe mui trần màu champagne và chiếc Hummer từ từ dưới bóng cây trong sân trường về phía bọn họ. Phó Tử Ngộ huýt tiếng sáo. Hai xe ô tô dừng lại ở bãi đỗ cách đó năm mươi mét, Doãn Tư Kỳ xuống xe trong vây quanh của mấy vệ sĩ. đến đón mọi người ăn tối. Thực tế, từ lúc Doãn Tư Kỳ sang Hồng Kông, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn cũng gặp nhiều. Giờ nhìn thấy vẻ tiều tuỵ của , Giản Dao bỗng cảm thấy xót xa.

      Doãn Tư Kỳ tiến lại gần, câu đầu tiên với Giản Dao là: “Có người muốn chuyện với .”

      Giản Dao hơi ngạc nhiên, Doãn Tư Kỳ mỉm cười, liếc qua hai người đàn ông. “Chúng ta sang bên kia chuyện.” ra hiệu cho Giản Dao cùng.

      Phó Tử Ngộ lên tiếng: “Này, em trai chị đặc biệt nhấn mạnh, được để ấy rời khỏi tầm mắt của tôi nửa bước. Chị định đưa ấy đâu vậy?”

      Doãn Tư Kỳ lườm . “Cậu có cùng ?”

      Phó Tử Ngộ đứng dậy, theo hai người phụ nữ.

      Giản Dao và Doãn Tư Kỳ quay về ô tô, Phó Tử Ngộ đứng ở bên ngoài ngó nghiêng. Doãn Tư Kỳ đưa máy di động cho Giản Dao. Điện thoại kết nối, Giản Dao giật mình khi biết người ở đầu máy bên kia là bố của Bạc Cận Ngôn.

      “Cháu chào bác!” lễ phép chào hỏi.

      Người đàn ông cất giọng lạnh nhạt: “Chào , nghe là trợ lý của Cận Ngôn?”

      “Vâng ạ!” Sau giây phút căng thẳng, Giản Dao lấy lại giọng bình tĩnh và nhã nhặn.

      “Thằng này chẳng bao giờ báo trước, nếu phải Tư Kỳ , tôi còn biết nó về nước. Tối nay, tất cả về nhà ăn cơm.”

      Giản Dao bất giác mỉm cười. “Vâng ạ! Cháu chuyển lời tới ấy.”

      Hai bố con quả là giống nhau.

      Trong lúc Giản Dao chuyện điện thoại, Doãn Tư Kỳ cầm túi xách, đẩy cửa xuống xe, tới chỗ toà kiến trúc màu trắng ở bên cạnh. Tầng của toà kiến trúc có nhà vệ sinh công cộng. Hai vệ sĩ theo . Phó Tử Ngộ dõi theo bóng lưng Doãn Tư Kỳ, cũng mấy bận tâm. Bạc Cận Ngôn giao nhiệm vụ bảo vệ bạn cho Phó Tử Ngộ, có sức lực lo cho người phụ nữ thứ hai. Hơn nữa, Doãn Tư Kỳ đâu cũng có vệ sĩ riêng, cần ai bận tâm.

      An Nham vẫn ngồi chiếc ghế dài, ta mở máy tính, xem xét số tài liệu.

      Bây giờ là buổi trưa, sân trường tràn ngập ánh nắng rực rỡ. Rất nhiều sinh viên qua lại, cảnh tượng yên tĩnh mà tràn đầy sức sống. Đây là lần đầu tiên Giản Dao chuyện điện thoại với bố của Bạc Cận Ngôn. cảm thấy hơi đột ngột nhưng cũng rất vui vẻ. Nghe ông hỏi thăm tình hình con trai bằng giọng lạnh nhạt, Giản Dao nhịn được cười. Thỉnh thoảng, nhướng mắt nhìn toà văn phòng cách đó xa, cửa kính lấp lánh dưới ánh mặt trời, cũng biết Bạc Cận Ngôn chuyện với Giáo sư đến đâu rồi.

      nhàn rỗi đứng bên ngoài xe ô tô, Phó Tử Ngộ đột nhiên phát điều gì đó bất thường ở toà nhà thấp cách chỗ mấy chục mét.

      “Trời ơi, có người bị thương!” người hét lớn tiếng, nhiều sinh viên chạy đến, Phó Tử Ngộ giật mình, dõi mắt về nơi đó, bắt gặp nằm ở cửa ra vào, bên cạnh có vết máu. Qua bộ quần áo của người đó, có thể nhận ra là Doãn Tư Kỳ.

      Phó Tử Ngộ kinh hãi, lập tức chạy đến. Hai vệ sĩ đứng bên cạnh xe ô tô cũng xông tới. “Chủ tịch!”

      An Nham ngồi cách đó xa, phát động tĩnh bất thường, lập tức đứng dậy, chạy về bên này, đồng thời rút máy di động gọi điện.

      Mới chạy vài bước, Phó Tử Ngộ chợt dừng lại. Vừa định quay về phía Giản Dao, đột nhiên nghe thấy hai tiếng “bụp bụp” rất . Ngực trái và bụng phải của đồng thời bị vật đâm mạnh vào.

      Đó là... đạn. Phó Tử Ngộ từ từ cúi đầu, máu đỏ thấm áo vest của .

      Giản Dao gọi điện thoại, chợt phát điều bất thường ở bên ngoài ô tô, bóng người ngừng di chuyển. ngẩng đầu, sững sờ khi bắt gặp cảnh tượng trước mắt. Mọi người chạy rầm rập, Phó Tử Ngộ ở vị trí gần xe ô tô nhất như hoá đá, sau đó từ từ ngã xuống đất.

      Giản Dao hốt hoảng, vừa định buông điện thoại, đẩy cửa xuống xe cánh cửa ở vị trí ghế lái đột nhiên mở ra, người đàn ông nhanh chóng ngồi vào bên trong.

      Tất cả xảy ra rất nhanh, trong vòng quá phút.

      Bạc Cận Ngôn đứng trong văn phòng Giáo sư, xem hết những bức thư đáng ngờ. Trực giác báo cho biết, đây chính là nét chữ của Tạ Hàm. Về việc lá thư có dấu vân tay hay , có thể lần ra đối tượng qua dấu bưu điện, lát nữa An Nham xác nhận. bỏ lá thư vào túi áo, chào tạm biệt Giáo sư, dặn ông chú ý an toàn. Khi đến cầu thang, nhịp tim Bạc Cận Ngôn bỗng dưng ổn định. Điều này khiến hơi bất ngờ, trực giác thôi thúc rảo bước nhanh ra ngoài.

      Vẫn còn chưa đến cửa, Bạc Cận Ngôn nghe thấy tiếng lao xao ở bên ngoài. Mặt biến sắc, chạy như bay ra khỏi toà nhà.

      Dưới ánh nắng chói chang, quảng trường trước khu giảng đường vô cùng hỗn loạn. Tại toà kiến trúc bên cạnh quảng trường tụ tập đông người. Doãn Tư Kỳ nằm nghiêng dưới đất, bụng cắm con dao. Có người : “Là tự tử... Tôi nhìn thấy ta tự đâm vào bụng mình.”

      Bên cạnh bãi đỗ xe cách đó xa, Phó Tử Ngộ nằm ngửa mặt mặt đất, người run rẩy, áo vest loang vết máu. An Nham ngồi xổm bên cạnh, ra sức đè lên vết thương của . ta ngẩng mặt nhìn Bạc Cận Ngôn, vẻ mặt lạnh lẽo.

      Sắc mặt Bạc Cận Ngôn trở nên băng giá trong giây lát. nhìn chỗ Doãn Tư Kỳ và Phó Tử Ngộ. Sau đó, quay người vòng, lại thêm vòng, tìm kiếm hình bóng Giản Dao. Lần đầu tiên trong đời, Bạc Cận Ngôn có cảm giác trái tim như ngừng đập. nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mình. Nỗi đau đớn khó diễn tả như sóng lớn dấy lên trong lòng, tốc độ còn nhanh hơn cả tư duy và ý thức của .

      Khi Giản Dao tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là cánh cửa kim loại. đỉnh đầu , đèn sáng trưng. ở trong phòng giam , nằm chiếc giường sắt duy nhất trong phòng, chân tay nặng như đeo cùm. Giản Dao hơi cử động, liền nghe thấy tiếng loạt xoạt, bốn sợi dây xích dài trói chân tay .

      Nỗi khiếp sợ nhấn chìm trong giây lát. Giản Dao cảm thấy mỗi tấc da cơ thể mình bắt đầu nhói đau. Đó là vì hoảng sợ, là vì nỗi đau đớn và tuyệt vọng mà có thể đoán được nó sắp xảy đến với mình. Lồng ngực như bị nhét tảng đá lớn, căng cứng, còn cảm giác. Hơi thở của cũng trở nên yếu ớt.

      Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Nhớ tới gương mặt tuấn tú và nụ cười nhàn nhạt của Bạc Cận Ngôn hồi trưa, có cảm giác như cách đời.

      Mẹ, Giản Huyên, Huân Nhiên.

      Và Cận Ngôn. Em... em có thể bao giờ gặp lại nữa.

      biết bao lâu sau, từ bóng tối vang lên tiếng bước chân nhàng và giọng đàn ông ngâm nga khe khẽ, mỗi lúc gần.

      ... đến rồi.

      Giản Dao hết nhắm mắt lại mở mắt, gương mặt tái nhợt. ngồi dậy, từ từ quay người về nơi phát tiếng động. Dưới ánh đèn sáng, từ bóng tối ra ngoài. mặc áo sơ mi và quần âu đơn giản, thân hình cao lớn, cân đối. Dưới mái tóc ngắn đen nhánh là gương mặt trắng trẻo, mịn màng, hề có dấu vết nguỵ trang. Đôi mắt đen hướng về phía , khoé mắt cong lên để lộ ý cười.

      Giản Dao giật mình. số hình ảnh vụt qua trong đầu , mơ hồ, hốt hoảng, lộn xộn... sau đó dừng lại. ra từng gặp . Bây giờ được nhìn thấy bộ mặt của . để sống sót.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 72

      “Thình thịch, thình thịch...” Theo tiếng động nặng nề, mấy ngọn đèn trong phòng đồng thời bật lên. Ánh sáng chói mắt ập đến khiến Giản Dao lập tức nhắm mắt.

      Tạ Hàm bật cười. Tiếng cười của vang vang và vui vẻ, giống cậu bé giở trò tai quái.

      lúc sau, Giản Dao mới từ từ mở mắt. Dưới luồng ánh sáng cực mạnh, gương mặt trắng ngần, sạch , đôi mắt đen vô cùng tĩnh lặng. Cho dù ở trong lồng giam, người vẫn toát ra vẻ thuần khiết đẹp đẽ và bình thản.

      Tạ Hàm thu lại ý cười. sải bước dài, đến chỗ lồng giam, nhìn bằng ánh mắt hưng phấn. “Đây đúng là thời khắc đáng xúc động... Jenny, tôi hy vọng được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào gương mặt biết bao.”

      Giản Dao vẫn lặng thinh, như nghe thấy lời của . đảo mắt vòng, quan sát tình hình xung quanh.

      Đây là nhà kho rất lớn, xung quanh xếp đầy container ngay hàng, thẳng lối, khoảng đất trống ở giữa rộng bằng sân bóng rổ, trần nhà lắp hàng đèn chiếu, khiến gian trống như sân khấu. Lồng sắt nhốt ở chính giữa sân khấu này.

      mặt đất trống cách mười mấy mét ở phía trước bày bộ sofa, tủ rượu, giá sách, ti vi và cái giường. Tất cả chỉ có hai màu đen và trắng. Đồ đạc đơn giản, bàn có ly rượu vang uống dở, áo vest vắt sofa. Đây ràng là nơi sinh sống, cũng là nơi giam giữ .

      Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có Tạ Hàm và Giản Dao yên lặng mặt đối mặt tại nơi ai biết đến. Cuối cùng, Giản Dao cũng thể né tránh ánh mắt của Tạ Hàm. Nhưng đôi mắt này giống bất cứ tên giết người hàng loạt nào mà từng gặp.

      Đôi mắt của Tôn Dũng, thủ phạm vụ “Cỗ máy giết người” trống rỗng và mang vẻ chế giễu, dù bị bắt nhưng hề tỏ ra căng thẳng và ăn năn. Ánh mắt của Chương Thành, hung thủ sát hại hai gia đình, tương đối cố chấp. Thậm chí, ngay cả ánh mắt của Tommy cũng thâm trầm và lạnh lẽo.. Từ trong cốt tủy của bọn họ tỏa ra ngông cuồng và tê liệt. Nhưng người đàn ông đứng trước mặt , có thể coi là tên giết người hàng loạt hung tàn nhất thế kỷ này, thầy hướng dẫn của tên ăn thịt người Hoa tươi, trông giống thanh niên điển trai, thanh tú. Đôi mắt đen nhánh và ôn hòa, tựa như dòng suối trong vắt.

      Vì vậy, lúc chạy đến trước mặt và Bạc Cận Ngôn, đóng vai xoàng xĩnh, đích thân khởi động trò chơi giữa bị bất cứ người nào phát giác.

      nhớ ra rồi à?” hỏi, giọng điệu hết sức nhã nhặn.

      Giản Dao nhìn chằm chằm vào mắt , trả lời.

      Đó là người “cảnh sát khu vực” phát ra hung thủ và là người đầu tiên chạy đến ngôi nhà đầy vết máu của Tôn Dũng. chạy đến trước mặt bọn họ báo cáo tình hình. Khi ngẩng đầu, dưới cái mũ cảnh sát rộng là gương mặt trẻ trung, trắng trẻo. Vẻ mặt của hết sức nghiêm túc.

      “Đúng như nhận định, chúng tôi tìm thấy “cỗ máy giết người” trong phòng ngủ.”

      Tạ Hàm đột nhiên lên tiếng, dùng giọng điệu đó, lặp lại câu của ngày hôm đó, giống như đuổi theo hồi ức của . Trong mắt thoáng ý cười, tiếp tục thốt ra lời:

      “Phó giáo sư Bạc, tôi phát thấy chữ viết bằng máu dưới gầm giường…”

      “Chúng tôi còn phải tiến hành kiểm tra toàn bộ ngôi nhà.”



      Sau đó sao? Sau đó còn xuất ? Giản Dao nhướng mắt, bắt gặp ý cười càng sâu hơn gương mặt Tạ Hàm.

      Còn nhiều. Ví dụ, người qua đường lướt qua và Bạc Cận Ngôn, người bảo vệ trong khu chung cư của bọn họ, nhân viên chuyển phát nhanh. Thậm chí, trong những hành động vây bắt quy mô lớn, đều dễ dàng hóa trang thành cảnh sát khu vực để tiếp cận bọn họ. luôn ở bên cạnh họ. Chỉ là biển người mênh mông, kể cả Bạc Cận Ngôn cũng khó phát ra .

      Nếu bây giờ có thể cho biết tướng mạo của tốt biết mấy! An Nhiên kiểm tra toàn bộ hệ thống camera giám sát ở Đại lục, Hồng Kông và nước Mỹ, thế nào cũng phát ra tung tích của . Dù thông thạo thuật hóa trang, cũng thể suốt ngày đeo mặt nạ ra đường. Đến lúc đó có thoát đằng trời.

      Nhưng bây giờ…

      “Ok, đói chưa?” Tạ Hàm lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Dao. “Để phụ nữ chuyện với cái bụng trống rỗng phải là thói quen tốt. Chúng ra vừa ăn vừa trò chuyện, được ?”

      Giản Dao vẫn lặng thinh.

      nhớ hơn chục ngày trước, Bạc Cận Ngôn hỏi Lý Huân Nhiên, tại sao Tạ Hàm giết . Lúc đó, Lý Huân Nhiên trả lời thế nào nhỉ?

      “Việc gì tôi cũng làm trái ý , cho tìm thấy chút vui vẻ từ con người tôi.”

      ăn cơm, chuyện, để mặc hành hạ, để mặc mắng chửi hay tươi cười, luôn coi tồn tại.”

      Lúc đó, Bạc Cận Ngôn nhận xét: “Cách làm của hơi ngu xuẩn nhưng cũng coi như có tác dụng.”

      Trầm mặc trong giây lát, Giản Dao ngẩng đầu nhìn Tạ Hàm. Cuối cùng, cũng có phản ứng đầu tiên: “Được, tôi đói rồi.”

      Tạ Hàm mỉm cười, đôi mắt ngày càng thâm trầm và vui vẻ. “Đúng là …” từ tốn lên tiếng. “… dũng cảm.”

      Đèn bật sáng trưng, bên cạnh còn có bộ loa phát dạ khúc dÂu Dương. Cả nhà kho có cửa sổ, nhìn thấy ánh sáng ở bên ngoài, cũng nghe thấy tiếng động khác. Đây là gian hoàn toàn khép kín, là thế giới bóng tối thuộc về .

      Giản Dao ngồi xuống sofa. Chân tay bị khóa xích sắt, cổ cũng bị buộc sợi dây xích dài, như xích con vật. Đầu kia của sợi dây được Tạ Hàm móc vào giá treo quần áo sau lưng . xắn tay áo sơ mi, bỏ đồ ăn từ cái tủ lên bàn.

      Rượu vang, nến, bít tết, sa lát, bánh ngọt phô mai… Tạ Hàm bày từng đĩa lên bàn, còn giúp Giản Dao trải khăn ăn, bày dao dĩa. Giản Dao ngồi bất động, im lặng quan sát bộ dạng thư thái của . cứ im lặng, ngoan ngoãn vâng lời, chọc giận , bộc lộ bất cứ cảm xúc nào. Bởi vì Bạc Cận Ngôn từng phân tích, cảm xúc của Tạ Hàm với đàn ông là chinh phục và cướp đoạt. Vì vậy, phản kháng quật cường của Lý Huân Nhiên tuy khiến bị ngược đãi tàn nhẫn hơn nhưng bởi vì chưa chinh phục được nên mới bảo toàn tính mạng. Phụ nữ khác, lặp lại cách làm của Lý Huân Nhiên chỉ e hậu quả trái ngược. Mặc dù tại Tạ Hàm trông rất ôn hòa và bình thản nhưng trong nội tâm giấu nỗi căm hận sâu sắc. hận phụ nữ nên bất cứ phản kháng nào cũng kích thích ham muốn giết chóc mãnh liệt trong . khi bị kích thích, thậm chí có lòng nhẫn nại thưởng thức quá trình hành hạ . đợi đến vòng đấu tiếp theo với Bạc Cận Ngôn mới dùng để tạo đòn đả kích nặng nề cho Bạc Cận Ngôn. Chỉ cần chọc giận , giết chết bất cứ lúc nào. Vì vậy phải nhẫn nhịn, bằng mọi giá.

      Tuy nhiên, Tạ Hàm càng nho nhã, lịch thiệp, Giản Dao càng cảm thấy điều chờ đợi hành hạ ngược đãi tàn khốc hơn các nạn nhân trước kia. Bởi vì là người phụ nữ của Bạc Cận Ngôn nên trong lòng , giống bữa ăn thịnh soạn, cần từ từ thưởng thức.

      Giản Dao chỉ còn cách chịu đựng, hơn nữa, nhiều khả năng phải chịu đựng rất lâu. nhất định phải bảo toàn mạng sống cho đến khi Bạc Cận Ngôn tìm ra mình. Dù bị hành hạ ra sao, cũng phải sống để quay về bên .

      Nếu chết, Bạc Cận Ngôn độc. Người như , nếu chỉ còn lại mình, làm thế nào để sống nốt quãng đời còn lại? quên . nhắc đến với bất cứ người nào, nhưng sống độc, ai có thể bước vào cuộc đời , cũng ai có thể ở bên trọn đời. Làm sao có thể để chuyện đó xảy ra? Người đàn ông nhất, người duy nhất của , sao có thể đánh mất đối phương?

      Khi ý nghĩ này vụt qua trong đầu, Giản Dao đột nhiên trở nên kiên định, sức mạnh vững chắc như dâng tràn, đẩy lùi nỗi tuyệt vọng và sợ hãi. lặng lẽ quan sát Tạ Hàm. chuẩn bị xong đồ ăn, ngồi xuống vị trí đối diện , thong thả cầm ly rượu vang. Giản Dao im lặng vài giây, sau đó giơ tay nâng ly rượu, nhàng cụng ly với , đưa lên miệng, nhấp ngụm. Qua ly thủy tinh, nhìn thần sắc mang hàm ý nào đó của Tạ Hàm ở phía đối diện.

      Bữa ăn này rất yên tĩnh và chậm rãi. Tạ Hàm nhiều lời, chỉ thỉnh thoảng giới thiệu với Giản Dao món ăn này, món ăn kia là do đầu bếp trưởng khách sạn nào đó làm. Còn Giản Dao chỉ gật đầu, trả lời ngắn gọn. bình tĩnh của Giản Dao khiến ánh mắt Tạ Hàm ngày càng thâm trầm. Có lúc, thậm chí buông dao dĩa, nhìn chằm chằm mấy phút mà lên tiếng. Bị chiếu tướng, sống lưng Giản Dao lạnh toát, nhưng cúi đầu, tiếp tục ăn, coi như tồn tại.

      Cuối cùng, bữa ăn cũng kết thúc. Tạ Hàm đứng dậy, vòng qua bàn ăn, đến trước mặt Giản Dao. Lòng bàn tay Giản Dao bắt đầu rịn mồ hôi. ngồi bất động.

      Tạ Hàm ngồi xổm xuống trước mặt Giản Dao. Ánh mắt sáng ngời của dừng lại mặt . Giản Dao thể né tránh, đành nhìn vào mắt . Ở cự ly gần, dung mạo của trông càng trắng trẻo, thanh tú dưới ánh đèn.

      Hai người trầm mặc nhìn nhau lúc lâu, nhịp tim của Giản Dao bắt đầu ổn định.

      Tạ Hàm đột nhiên nhếch miệng cười. giơ tay, mở ngăn kéo bàn, rút ra ống tiêm chứa đầy dung dịch. Sau đó, quay đầu nhìn . Giản Dao hóa đá, cầm tay . Ngón tay người đàn ông vô cùng lạnh giá. cúi đầu xem xét mạch máu cánh tay xanh xao của , sau đó chọc mũi kim, từ từ tiêm.

      “Chúng ta bắt đầu vui vẻ nhé!”

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 73

      Giản Dao nghĩ, biết bí mật của Tạ Hàm. Tại sao có thể dùng thuật tâm lý khống chế nhiều người như vậy? Thực tế, chỉ lợi dụng thuốc, khiến thần kinh của nạn nhân lơ mơ mà nảy sinh ảo giác, phản ứng chậm chạp.

      Lúc này, nằm chiếc giường lạnh lẽo trong lồng giam. Ngoài ngọn đèn chiếu sáng đầu , trong nhà kho tắt hết đèn. nằm ở đây, như nằm hòn đảo hoang người. Còn Tạ Hàm đứng ở nơi nào đó trong bóng tối, ngâm nga hát, tựa như kẻ thống trị thế giới.

      Tim Giản Dao đập rất nhanh, đầu cũng giật giật. cảm giác hết sức khó chịu. Sau đó, tầm nhìn của bắt đầu mơ hồ, bên tai vang lên tiếng kêu ù ù. muốn chống tay ngồi dậy, xuống giường nhưng bàn tay trượt . Xung quanh ngày càng mờ dần, trước mắt xuất rất nhiều ảo ảnh màu trắng. Ký ức và ý thức vốn rất ràng bống biến đâu mất, rốt cuộc ở đâu?

      “Jenny, Jenny!” Có người nào đó gọi khẽ tên . Giản Dao cố gắng ngẩng đầu, chỉ thấy bóng hình vụt qua. Là Tạ Hàm? Hay ai đấy nhỉ?

      Sau đó, hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man. Toàn thân rất khó chịu nhưng tầm nhìn và thính giác lại trở nên ràng. Giản Dao thở phào nhõm, phát mình đứng trong căn phòng quen thuộc có tủ bày kiểu cũ kĩ, ti vi màu hai mươi mấy inch, sofa nhung đỏ.

      Đây là… nhà ông bà nội . Chẳng phải họ bị sát hại cùng bố rồi hay sao?

      Đúng lúc này, Giản Dao nhìn thấy người đàn ông quay lưng về phía . ngồi ở sofa, cởi trần, lưng toàn là vết sẹo ngay hàng thẳng lối.

      “Cận Ngôn!” chạy tới ôm eo . “Sao lại ở đây?”

      Bạc Cận Ngôn từ từ ngã vào lòng . Mặt lạnh toát, hai mắt nhắm nghiền, còn hơi thở.

      tắt thở, Bạc Cận Ngôn lìa đời!

      Ý nghĩ này vụt qua trong đầu, viền mắt Giản Dao cay sè. nghe thấy tiếng thét đau khổ khản đặc của mình: “Cận Ngôn!”

      Giản Dao mở mắt. Trước mặt vẫn là ánh đèn sáng chói, tầm nhìn mơ hồ, bên tai vẫn là tiếng ù ù.

      , vừa rồi là ảo giác. Giản Dao tự nhủ, nhất định phải giữ chút ý thức cuối cùng. Nhưng cảm giác bi thương và tuyệt vọng in sâu trong đầu . nằm bất động, nước mắt chảy dài gò má.

      “Từ trước đến nay chưa bao giờ tiếp xúc với loại thuốc này phải kông? có phản ứng mãnh liệt nhanh như vậy, đúng là quá thuần khiết.” Giọng đàn ông đột nhiên vang lên bên tai .

      Giản Dao ngoảnh đầu, chỉ thấy khoảng tối om. vô thức gật đầu.

      Nhận được phản ứng của , đối phương hỏi bằng giọng hết sức ôn hòa: “Vậy có muốn tỉnh táo ?”

      Muốn… Giản Dao suýt nữa buột miệng ra từ này. cắn chặt môi, cho đến khi cảm giác đau nhói và vị tanh ngọt nhanh chóng lan trong khoang miệng. Ý thức của như chợt tỉnh táo trong giây lát, sau đó lại bị lớp sương mù dày đặc và nặng nề nhấn chìm.

      Người đàn ông khẽ cười tiếng. “Phun cả máu ra rồi kìa, đúng là đáng … Nhưng tôi biết, rất muốn.”

      Sau đó, Giản Dao nghe thấy tiếng động , có người mở cửa lồng giam.

      “Tôi thừa nhận lần trước tôi quá hưng phấn nên ra tay hơi nặng.” Giọng người đàn ông mang chút tiếc nuối. “Kết quả, sau khi dùng roi đánh, da đó nát bươm. Lần này tôi khống chế tốt. Cách lớp quần áo, cũng để lại sẹo.”

      Bệnh viện Johns Hopkins, bang Maryland. Phòng ICU[1].

      [1] ICU (Intensive Care Unit): phòng chăm sóc đặc biệt.

      Bạc Cận Ngôn đứng ngoài cửa phòng bệnh. Sau lưng là quan chức phía Trung Quốc mới từ trong nước qua, điều tra viên của FBI, người nhà của Phó Tử Ngộ, mẹ và bạn bè của Doãn Tư Kỳ…

      Bác sĩ điều trị chính cầm kết quả chẩn đoán ra ngoài. Mọi người đều vây quanh ông ta. Bạc Cận Ngôn đứng yên, ngoảnh mặt nhìn bác sĩ chằm chằm.

      “Viên đạn ở ngực trái Phó Tử Ngộ tiên sinh chỉ cách tim ba centimét. Chúng tôi gắp viên đạn thành công.” Bác sĩ . “Rất may bây giờ cậu ấy bị nguy hiểm đến tính mạng, khoảng hai mươi tư đến hai mươi tám tiếng sau tỉnh lại.”

      Mọi người thở phào nhõm. Bạc Cận Ngôn đưa mắt về phía giường bệnh sau bức tường kính. Phó Tử Ngộ dùng máy thở, nằm im giường.

      Bác sĩ tiếp: “ Doãn Tư Kỳ tuy bị dao đâm vào nội tạng nhưng nguy hiểm đến tính mạng. Sáng mai ấy tỉnh lại.”

      Mọi người đều lộ vẻ vui mừng, rối rít cảm ơn bác sĩ. An Nham đứng lẫn trong đám đông, thở phào nhõm. ta vô thức quay đầu về phía Bạc Cận Ngôn nhưng thấy đâu. Cánh cửa an toàn phía trước vang lên tiếng động, An Nham đảo mắt qua bên đó, bắt gặp hình bóng Bạc Cận Ngôn biến mất sau cánh cửa.

      Bạc Cận Ngôn mình lái xe về khách sạn. Bây giờ là đêm khuya. Đường phố đầu đông ngập tràn khí lạnh, rực rỡ ánh đèn, người và xe cộ lướt qua ngoài cửa ô tô.

      Gương mặt Bạc Cận Ngôn chút biểu cảm, đôi mắt mang dấu vết của đêm đen, nổi bật gương mặt trắng trẻo, tuấn tú.

      Cuối cùng cũng tới khách sạn. Bạc Cận Ngôn rút thẻ mở cửa phòng. Trong phòng tối om, chỉ có ánh đèn từ bên ngoài cửa sổ hắt vào. bật đèn tường, ném tấm thẻ lên giường. Đưa mắt lượt quanh phòng, đứng im.

      Hôm qua, và Giản Dao mới vào ở khách sạn này. Va li của vẫn đặt chiếc bàn cạnh giường, bên trong là những bộ quần áo hết sức quen thuộc với . nền nhà còn có hai đôi dép, to, . sofa vắt chiếc áo gió màu trắng đục của Giản Dao, như vẫn còn lưu lại hơi ấm của . Bạc Cận Ngôn đứng lúc. Sau đó, cởi áo khoác, tháo cà vạt ném xuống đất, chân trần vào nhà tắm.

      Có lúc, nước nóng cũng thể làm tăng độ ấm trong mạch máu con người. Bạc Cận Ngôn đứng bất động dưới vòi hoa sen hồi lâu. Cuối cùng, khóa vòi nước, ra ngoài.

      Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen và yên tĩnh. Cả thành phố dường như rơi vào giấc mộng huyền ảo. Bạc Cận Ngôn đứng lúc rồi quay người, đến bên giường rồi nằm xuống. Nhắm mắt nằm vài phút, lại mở mắt, ngoảnh đầu nhìn bên giường trống . Vài giây sau, xuống giường, mặc áo khoác, sang thư phòng ở bên cạnh.

      Căn phòng này được Giản Dao đặc biệt nhờ khách sạn sắp xếp. Ngoài bàn ghế còn có tấm bảng trắng, để có thể làm việc bất cứ lúc nào. Bây giờ, Bạc Cận Ngôn đứng trước tấm bảng. mở va li, lấy hết hồ sơ và ảnh ra ngoài. Chiếc bảng trắng nhanh chóng được dán đầy ảnh.

      Bạc Cận Ngôn tập trung quan sát, hình ảnh thảm khốc của các nạn nhân tự động lên trong đầu .

      bị trói bằng xích sắt như trói con vật. Tạ Hàm vung cây roi dài, đuổi theo trong căn phòng chật hẹp. chạy trốn với tâm trạng tuyệt vọng và hèn mọn… bị tiêm thuốc thần kinh, thể phân biệt được thực và ảo giác… Cảm giác duy nhất của là nỗi đau khổ khôn cùng… Vài ngày sau, Tạ Hàm thỏa mãn với việc đánh bằng roi. Làn da trắng trẻo, mịn màng của người phụ nữ là chiến lợi phẩm mà ưa thích. lột da , từng chút . Trong quá trình đó, vẫn chưa chết… Thậm chí, đây mới chỉ là bắt đầu. Bởi vì là người phụ nữ của , biểu trưng cho dục vọng và khao khát mãnh liệt nhất của , do đó hành hạ cách triệt để, cho đến khi còn sót mẩu da nào, cọng tóc, miếng thịt. khiến hoàn toàn mất .

      Bạc Cận Ngôn cúi đầu, giơ tay che mắt.

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 74

      Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có máu đỏ chảy dọc theo cánh tay xuống ngón tay, tong tỏng xuống mặt đất. Giản Dao áp mặt vào nền đất giá lạnh, toàn thân bất động. Lưng, phần eo, hai chân đau rát đến tột cùng. Mỗi tấc da người như thuộc về nữa… Tầm nhìn của Giản Dao vẫn mơ hồ. Ánh đèn, chiếc giường, lan can sắt dường như biến thành quái vật đáng sợ. Trong đầu xuất vô số tiếng , nhiều đến mức sắp nổ tung.

      “Đại trượng phu hành đầu đội trời chân đạp đất, lòng hổ thẹn.”

      “Em chỉ thấy chị đối xử với tên quái đó quá tốt. Đúng là quái cũng có mùa xuân.”

      “Giản Dao, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy quan tâm đến người con nào như em.”

      “Lẽ nào em muốn hôn tôi?”

      “Nếu em cứ năm phút hôn lần, có thể cùng em làm bất cứ việc vô vị nào.”

      “Bây giờ em có cảm giác chân thực chưa?”



      Giọt lệ từ khóe mắt trào ra, chảy xuống gương mặt giá lạnh, chảy qua đôi môi nứt nẻ của . Vị mặn chát đó như thể là mùi vị duy nhất cảm nhận được thế gian này.

      “Cộp… cộp… cộp…” Tiếng giày da nhàng vang lên nhưng cũng đủ khiến toàn thân Giản Dao run rẩy. lập tức co quắp người, giống con vật trốn ở góc tường.

      “Sao chạy nữa?” Giọng trầm bổng của Tạ Hàm vang lên sau lưng Giản Dao. “Chẳng thú vị chút nào, hai ngày trước còn chạy như con thỏ khiếp sợ cơ mà.”

      Giản Dao cúi đầu nhìn hai cánh tay mình, đó đầy vết thương, máu đỏ nhầy nhụa, còn vẻ trắng nõn, mịn màng như trước. Mặc dù rất đau nhưng vẫn nghiến răng, hai tay ôm đầu, chờ đợi trận đòn kế tiếp.

      Bắt gặp động tác chậm chạp và vô ích của , Tạ Hàm bật cười thành tiếng.

      “Vút, vút.” thanh sắc nhọn, xé gian truyền tới. Sau đó, cơn đau rát quen thuộc lại lần nữa rơi xuống lưng .

      Trước mắt Giản Dao tối sầm, gần như ngất lịm. Toàn thân chìm trong nỗi đau dời sông lấp bể, các cơ quan nội tạng như bị roi quất dịch chuyển khỏi vị trí. Nỗi đau đớn vô tận này bao giờ mới kết thúc? Làm thế nào mới có thể kết thúc?

      “Ok.” Tạ Hàm bế Giản Dao lên khỏi mặt đất, đặt xuống chiếc giường đầy vết máu. Động tác của hết sức dịu dàng.

      có muốn kết thúc tất cả những chuyện này ?” Tạ Hàm cất giọng nhàng, giống như có thể nhìn thấu nội tâm .

      Giản Dao nấc nghẹn, trả lời câu hỏi của . Tầm mắt của vẫn mơ hồ. lờ mờ nhìn thấy ngón tay mình túm chặt ga trải giường rồi buông lỏng, túm chặt rồi lại buông lỏng… Cứ như vậy, thần kinh của mới có thể tập trung chút. nhắc nhở bản thân, thể bị chi phối, thể từ bỏ sinh mệnh!

      “Viết !” Giọng của thanh duy nhất trong thế giới đau đớn này. Giọng đó đầy mê hoặc. “ có muốn kết thúc ? Chỉ cần viết ra. Nếu phải vì Bạc Cận Ngôn, vốn là phụ nữ bình thường, vui vẻ, có cuộc sống như bao người khác, đâu phải chịu nỗi đau như ngày hôm nay?”

      nỗi chua xót dấy lên trong lòng Giản Dao. Đúng vậy, nếu phải vì Bạc Cận Ngôn, cuộc đời khác. sống trong thế giới rực rỡ ánh mặt trời, chứ đâu phải ở trong bóng tối sâu thấy đáy như bây giờ!

      Nước mắt lại dâng tràn khóe mi. Lời của Tạ Hàm khiến trong lòng chỉ niệm thầm cái tên: Bạc Cận Ngôn, Bạc Cận Ngôn…

      “Lẽ nào muốn cho ta biết, tại rất đau đớn? sắp thể chịu đựng nổi, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.” Tạ Hàm quan sát gương mặt trắng bệch của Giản Dao, ý cười trong mắt càng sâu. “Hãy cho ta biết, rời xa ta. Chỉ cần cắt đứt quan hệ với ta, chẳng ai hành hạ , đúng ? Tình phải là tất cả của đời người. hãy từ bỏ , từ bỏ tất cả, cuộc đời trở nên tốt đẹp. Sáng sớm ngày mai, nằm giường bệnh của bệnh viện, mọi chuyện kết thúc. Chỉ cần viết bức thư cho ta.”

      Giản Dao ngu ngơ ngẩng đầu, lờ mờ nhìn gương mặt tươi cười của Tạ Hàm. Sau đó, cây bút bị nhét vào tay .

      “Viết !” hạ giọng dỗ dành. “ khi rời khỏi ra, tất cả kết thúc. còn đau khổ, cuộc đời mới. Tôi thả ngay lập tức.”

      Giản Dao ngơ ngẩn nhìn giấy bút trước mặt. Chỉ cần viết thư, rời khỏi Bạc Cận Ngôn, người đàn ông này tha cho ? Chỉ cần bức thư?

      Đầu bút kim loại chạm xuống mặt giấy, viết ra hai từ đau đớn nhất: “Cận Ngôn.”

      Bàn tay đầy vết máu, các khớp bị biến dạng nắm chặt cây bút, dừng tờ giấy. Giản Dao thầm rơi lệ.

      “Sao viết?” Giọng của Tạ Hàm vẫn dịu dàng nhưng toát ra vẻ lạnh lùng.

      Giản Dao thả lỏng ngón tay, cây bút lăn xuống giường, để lại chấm mực đen chiếc ga. cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay, trái tim đau nhói như thuộc về nữa.

      , thể viết thư! Dù đau đớn đến mấy, cũng thể viết!

      Tạ Hàm lừa . Chỉ cần hạ bút viết thư chia tay, giết ngay lập tức. Bởi vì đó phải là thư chia tay mà là di thư của , bức di thư phá hủy tình của và Bạc Cận Ngôn. Đó mới chính là thứ cần. biết điều gì mới là đòn đả kích nặng nề nhất đối với Bạc Cận Ngôn, chứ đơn giản chỉ là kết thúc mạng sống của .

      phải nhẫn nhịn bằng mọi giá. muốn sống để gặp lại .

      trầm mặc của Giản Dao, kháng cự yếu ớt nhưng cũng rất kiên định của người phụ nữ trước mặt khiến thần sắc Tạ Hàm dần trở nên u tối.

      Bàn tay lạnh giá lặng lẽ đặt lên cánh tay . Ngón tay dài của người đàn ông vuốt ve làn da, nơi vẫn chưa bị thương. “Là tôi làm chưa đủ…” hỏi . “… nên mới khiến cho rằng mình có thể nghe lời?”

      Giọng bình tĩnh và lạnh lùng của khiến tim Giản Dao như bị bóp nghẹt. tức giận. Cuối cùng, cũng tránh khỏi việc chọc giận .

      “Hừ…” Tạ Hàm cười khẽ tiếng. Tiếng cười đó khiến sởn gai ốc. Ngón tay vuốt ve da từ từ siết mạnh, mang lại cảm giác đau buốt.

      “Vậy chúng ta đổi cách khác.” . “Có lẽ lúc này gửi tặng Simon món quà cũng là ý kiến tồi.”

      Tay Tạ Hàm từ từ di chuyển người Giản Dao, từ cánh tay lên cổ, qua vai rồi dừng lại lưng . xé toạc áo Giản Dao, khí hơi lạnh càng khiến nỗi đau giấu ở nơi sâu dưới làn da thêm dữ dội.

      “Nơi này được giữ gìn rất tốt.” thở dài tiếng, “ vết thương, giống như tôi hứa với .”

      Toàn thân Giản Dao run rẩy theo di chuyển của đầu ngón tay . Nước mắt lại giàn giụa.

      Phó Tử Ngộ tỉnh lại từ cơn hôn mê là hai ngày sau. Thêm ngày nữa, mới miễn cưỡng lên tiếng chuyện được. vẫn nằm trong phòng bệnh nặng, bác sĩ quản lý nghiêm ngặt thời gian và người đến thăm. Sau khi gặp người nhà, y tá vào với : “An Nham muốn gặp .”

      “Được.” Phó Tử Ngộ cất giọng yếu ớt. Bởi vì biết chắc chắn ta có liên quan đến Bạc Cận Ngôn.

      Kể từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Bạc Cận Ngôn vẫn chưa xuất . ra cần bạn đến thăm, vì bây giờ việc cứu Giản Dao mới là quan trọng nhất. Nghĩ đến Giản Dao, lòng Phó Tử Ngộ lại nhói đau.

      biết An Nham tìm có việc gì?

      Đầu giờ chiều, ánh nắng như tấm màn mỏng phủ xuống giường bệnh trắng toát, mang lại cảm giác chân thực. Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Phó Tử Ngộ nhợt nhạt. cố gắng mỉm cười với An Nham đứng cạnh giường. Chỉ mấy ngày gặp, chàng thanh niên trẻ tuổi trông khá hốc hác, cằm lún phún râu, thần sắc u ám, nặng nề.

      “Phó giáo sư Bạc nhốt mình trong khách sạn ba ngày nay.” An Nham . “ ra ngoài, cũng nhận điện thoại của bất cứ ai. ai biết ấy làm gì.”

      Phó Tử Ngộ sững sờ, khoé miệng hơi cử động. Mấy câu đơn giản khiến phòng bệnh rơi vào trạng thái vô cùng yên tĩnh. An Nham nhiều lời, Phó Tử Ngộ cũng im lặng.

      lúc sau, Phó Tử Ngộ lên tiếng: “Có tin tức của Giản Dao chưa?”

      Ánh mắt của An Nham tối lại. “Chưa.”

      Tìm kiếm mất tích ở nước Mỹ rộng lớn đâu phải chuyện dễ dàng, hơn nữa, đối tượng còn là tên tội phạm có IQ cao, có kế hoạch tỉ mỉ, chu đáo.

      Thực ra, về việc Bạc Cận Ngôn đóng cửa ra ngoài, cảnh sát hai nước Trung - Mỹ đều có ý kiến. Bởi vì hoàn thành công việc phác hoạ chân dung tội phạm, bao gồm cả xác nhận thân phận, danh tính, ADN. Việc còn lại là lùng bắt, truy nã tội phạm do cảnh sát tiến hành.

      “Dù là thiên tài tâm lý tội phạm cũng thể cứu bạn của mình.” điều tra viên của FBI . “Tôi nghĩ Simon cần thời gian để chấp nhận tàn khốc này.”

      Tình hình bây giờ khiến tâm trạng của An Nham rất tệ. đến tìm Phó Tử Ngộ bởi vì có lẽ ta là người duy nhất có thể an ủi Bạc Cận Ngôn.

      “Cậu ấy... chấp nhận đâu.” Phó Tử Ngộ .

      An Nham ngây người, hiểu ý của Phó Tử Ngộ. Thần sắc Phó Tử Ngộ lộ vẻ đau xót. rất hiểu người bạn thân của mình. Bạc Cận Ngôn bao giờ chấp nhận chuyện mất Giản Dao. Cho dù vào thời khắc này, Giản Dao qua đời, Bạc Cận Ngôn cũng chấp nhận .

      tại, Bạc Cận Ngôn lại quay về thế giới của riêng mình. nghĩ gì? Nếu Giản Dao từ giã cõi đời, sau này ra sao?

      Phó Tử Ngộ trầm tư trong giây lát, : “Giúp tôi... gọi điện thoại... cho cậu ấy.”

      An Nham gật đầu, rút máy di động bấm số rồi để bên tai Phó Tử Ngộ.

      Điện thoại đổ mười hồi chuông, An Nham hơi chau mày, vẻ mặt Phó Tử Ngộ vẫn thay đổi. im lặng lắng nghe, mắt dõi về phía trước.

      Sau đó, tiếng động vang lên, đầu kia bắt máy.

      “Cận Ngôn?” Phó Tử Ngộ cất giọng khàn khàn.

      Đầu kia im lặng mấy giây rồi mới có tiếng trả lời: “Tử Ngộ.”

      An Nham đột nhiên chú ý, Phó Tử Ngộ ngẩn ra vài giây, mặt biến sắc. Sau đó, ngẩng đầu nhìn An Nham. “An Nham... cậu ra ngoài trước .”

      An Nham gật đầu, đặt máy di động vào tay Phó Tử Ngộ, quay người ra ngoài. Lúc chuẩn bị đóng cửa, An Nham bỗng sững sờ.

      Phó Tử Ngộ vẫn nằm thẳng giường bệnh, tay miễn cưỡng cầm điện thoại. gương mặt tuấn tú trắng bệch của xuất giọt lệ chảy dài.

      bác sĩ, đồng thời là người bạn thân duy nhất của Bạc Cận Ngôn, hôm bị trúng đạn ngã xuống đất, tính mạng bị đe doạ nhưng chỉ lầm bẩm: “Giản Dao... bảo vệ ấy...” mà rơi giọt nước mắt. Sau khi làm phẫu thuật, hôm nay người vô cùng đau đớn vì thuốc tê hết tác dụng, cũng rơi lệ. Vậy mà bây giờ, lại khóc khi nghe thấy tiếng của Bạc Cận Ngôn.

      An Nham lặng lẽ khép cửa, lặng lẽ đứng bên ngoài.

      tại, An Nham hiểu, mãi đến khi vụ án kết thúc, mới biết nguyên nhân khiến Phó Tử Ngộ rơi nước mắt vào thời khắc đó.

      Cùng lúc đó, tại căn phòng ở tầng cùng của khách sạn Marriott trong thành phố. Bạc Cận Ngôn thay bộ com lê màu đen, mình đứng trước bức tường kính. Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt , nắm chặt điện thoại, đôi mắt đen dõi nhìn thành phố ở dưới, gương mặt trắng trẻo tĩnh lặng và lạnh lùng.

      Khi Giản Dao tỉnh lại, phát mình nằm sấp cái giá sắt lạnh lẽo. người vẫn còn quần áo nhưng vùng lưng lộ ra ngoài, chân tay bị xích sắt khoá chặt, thể động đậy. Tình cảnh này khiến Giản Dao rùng mình. nhướng mắt quan sát, xung quanh có ánh sáng dìu dịu. bị đưa ra khỏi lồng sắt, nằm giá ở khoảng đất trống, giống con cá nằm thớt.

      Giản Dao cố gắng cắn môi dưới nứt nẻ, cảm giác nhói đau truyền tới. Đầu óc choáng váng, nhưng ý thức và tầm nhìn đều ràng. Tạ Hàm ngừng tiêm thuốc vào người . Bởi vì hứng thú của chuyển từ việc đánh bằng roi sang ... lột da?

      Viền mắt Giản Dao ươn ướt nhưng cố kìm nén, để mình phát ra tiếng sụt sùi. Ở đây, chỉ cần tiếng động khẽ cũng thoát khỏi đôi tai và đôi mắt của kẻ đó... Sau lưng vang lên tiếng động, có người từ sofa đứng dậy, hát ngâm nga và về phía .

      “Cuối cùng cũng tỉnh dậy.” Tạ Hàm đứng bên cạnh Giản Dao, tay cầm thứ gì đó, tiếng kim loại lanh canh. Dù nhìn thấy, Giản Dao cũng đoán ra đó là dụng cụ giải phẫu.

      Ngón tay lạnh giá lại lần di chuyển tấm lưng trần láng mịn của .

      “Tôi bắt đầu đây.” Tạ Hàm cúi đầu, khẽ vào tai Giản Dao. “Tuy nhiên, tôi còn chuẩn bị thêm ít gia vị cho . Như vậy... có lẽ cả và tôi thấy hưng phấn và sảng khoái hơn.”

      Hai tay Giản Dao bị trói vào hai thành giá sắt, nắm chặt thanh sắt, sống lưng lạnh buốt.

      ngờ “gia vị” mà Tạ Hàm nhắc tới là tin tức liên quan đến Bạc Cận Ngôn.

      cầm hai con dao sắc nhọn, thong thả tới trước mặt Giản Dao. biết ấn vào đâu, màn hình tinh thể lỏng treo trung đột nhiên bật sáng.

      màn hình phát tin tức thời , nữ phóng viên rất nhanh: “Tiểu thư Giản Dao, bạn của chuyên gia tâm lý tội phạm người Hoa nổi tiếng Bạc Cận Ngôn bị tên ăn thịt người Hoa tươi số 1 bắt cóc bốn ngày. Phía cảnh sát cho biết, bọn họ dốc toàn lực truy lùng dấu vết của Tạ Hàm. Chúng ta có thể thấy, là ngày thứ tư nhưng Phó giáo sư Bạc Cận Ngôn vẫn giam mình trong phòng khách sạn, từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài...”

      Tim Giản Dao nhói đau. màn hình vụt qua hình ảnh bên ngoài khách sạn mà và Bạc Cận Ngôn ở. Toà nhà toàn kính phản chiếu ánh hoàng hôn chói lọi, vô cùng tĩnh mịch. Giản Dao rơi nước mắt trong giây lát.

      Phản ứng của khiến Tạ Hàm rất hài lòng. mỉm cười, đến bên Giản Dao, ngẩng đầu cùng xem tin tức, đồng thời cất giọng tán thưởng: “Càng là thiên tài, càng là người đàn ông kiêu ngạo, khi gặp phải người ta thể chiến thắng, gặp phải trắc trở thể chịu đựng, ta ngã càng đau.” quay đầu nhìn Giản Dao. “ rất quan trọng với ta. Tôi nghĩ khi ta nhận được tấm da của , việc trở nên thú vị hơn. thử xem, liệu ta có càng tự trách mình và đau khổ, thể tha thứ cho bản thân?”

      Giản Dao cắn môi, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy. Đúng lúc này, Tạ Hàm đặt tay lên gáy , ấn người xuống. Bàn tay còn lại của cũng đáp xuống lưng , Giản Dao cảm thấy lưỡi dao sắc nhọn chạm vào lưng mình.

      Cận Ngôn... cứu em!

      Cận Ngôn... cứu em!

      “Tin tức nóng hổi.” Giọng phóng viên đột nhiên vang lên, cắt ngang tâm trạng hoảng sợ của Giản Dao, cũng khiến Tạ Hàm dừng động tác. Hai người ngẩng đầu, bắt gặp hình ảnh cảnh sát cầm súng chạy rầm rập màn hình.

      Tạ Hàm nheo mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình. Giọng gấp gáp của biên tập viên truyền tới: “Chúng tôi vừa nhận được tin, tên ăn thịt người Hoa tươi số 2 Tommy trốn thoát khỏi nhà tù Pelican Bay mười tám tiếng trước. tại, phía nhà tù và FBI từ chối phát biểu về việc này. Cảnh sát của bang và FBI cử lực lượng lớn truy tìm tung tích kẻ vượt ngục...”

      Hình ảnh quay về trường quay, sắc mặt biên tập viên hết sức nặng nề. “Được biết, Tommy dùng máu tươi viết chữ “trả thù” nền đất trong phòng giam của . định “trả thù” ai? Liệu có phải là Phó giáo sư Bạc Cận Ngôn, người vừa mất bạn ? tại, hai tên ăn thịt người Hoa tươi đều ở ngoài vòng pháp luật. Liệu chúng có bắt tay nhau lần nữa, gây ra vụ án mới...”

      Giản Dao đờ đẫn nhìn màn hình. Tạ Hàm ném con dao mổ xuống chiếc bàn bên cạnh.

      “Oh... Shit!” Nơi khoé miệng nụ cười khó hiểu. để ý đến Giản Dao, quay người, vào bóng tối.

      Giản Dao vẫn nằm sấp giá sắt, xung quanh lại trở lại vẻ yên tĩnh. vẫn rời mắt khỏi màn hình, trong lòng lại dấy lên tia hy vọng.

      phải ? nước cờ bất ngờ và nguy hiểm, lợi dụng Tommy làm mồi nhử để bắt Tạ Hàm? Hay là Tommy vượt ngục để trả thù, khiến bị “bao vây tứ phía”? càng khó có ngày gặp lại?

      Giản Dao ngẩng đầu xem mãi. Cho đến khi hết tin tức liên quan đến Bạc Cận Ngôn, mới cúi xuống, áp mặt vào giá sắt lạnh lẽo, từng giọt nước mắt lặng lẽ trào ra nơi khóe mi.

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 75

      “Hi, Jack. Tôi có món quà tặng .”

      Tạ Hàm ngồi ở sofa, xem tờ Thời báo kinh tế Washington mới đưa đến sáng nay. phát ra mẩu tin này ở mục quảng cáo. nở nụ cười hưng phấn, sau đó cầm tờ báo, đứng dậy, tới chỗ cầu thang xuống tầng hầm.

      Đây là ngôi biệt thự nằm ở thị trấn , tầng hầm từng là nhà kho trong thời nội chiến, nay trở thành “khu giải trí” nho của Tạ Hàm. rất nhàng từ bóng tối ra ngoài ánh sáng. Giản Dao vẫn nằm sấp bất động giá giải phẫu.

      “Haizz...” Tạ Hàm thở dài tiếng. ném tờ báo xuống chiếc sofa ở bên cạnh, tiến lại gần, tháo xích sắt chân tay Giản Dao, sau đó bế lên.

      Toàn thân Giản Dao co quắp, bởi vì vùng lưng lộ ra ngoài quá lâu, chân tay lạnh toát, mặt trắng bệch như tờ giấy. dám động đậy, để mặc muốn làm gì làm. Trong lòng sợ hãi đến cực điểm. Chỉ cần uy hiếp thêm chút nữa, có lẽ suy sụp.

      Tạ Hàm nhàng đặt Giản Dao xuống sofa rộng rãi. ngẫm nghĩ rồi cởi áo vest, khoác lên vai . Lúc này, mới ngồi xuống cạnh Giản Dao, ôm vai cách tự nhiên, sau đó cúi đầu hôn lên má .

      Cử chỉ của khiến Giản Dao khiếp sợ. Nhưng Tạ Hàm bận tâm, cầm tờ báo, lên tiếng: “Có tin tốt và tin xấu, muốn nghe tin nào trước?”

      Giản Dao cố gắng kiềm chế cơn run rẩy, cất giọng khản đặc: “Tin xấu.”

      Tạ Hàm mỉm cười, chìa tin tức ở phần quảng cáo đến trước mặt . “Đúng là Tommy của chúng ta trở về.”

      Giản Dao từ từ liếc qua tờ báo, lòng nặng trĩu. khi Tạ Hàm khẳng định, chắc chắn tin tức kiểu này là phương thức liên lạc bí mật giữa và Tommy mà ai hay biết.

      Cận Ngôn, có đúng là bị kẻ địch bủa vây tứ phía ? Tình hình tệ đến mức này ư?

      Tạ Hàm nhìn thấu tâm trạng của , nụ cười khoé miệng càng sâu. “Đừng buồn, tôi còn chưa tin vui.” ném tờ báo xuống bàn uống trà, tựa người vào ghế, bộ dạng vô cùng thoải mái. Giản Dao dám thở mạnh, cúi thấp đầu chờ lên tiếng.

      “Đối với , tin tức tốt là...” cất giọng lười nhác. “Có khả năng Simon là người thao túng tất cả những chuyện này.”

      Giản Dao giật mình, nghe tiếp: “Tommy chơi lại Simon. Có lẽ cậu ta tưởng rằng mình trốn thoát, nhưng thực tế, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Simon.”

      Giản Dao lặng lẽ cuộn chặt hai bàn tay đặt đầu gối, vẫn lên tiếng. Tạ Hàm cười cười, cầm tay , khiến rùng mình. ngắm bàn tay phụ nữ bé đầy vết máu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

      Thưởng thức lúc, mới lên tiếng: “Đừng căng thẳng, biết bước tiếp theo tôi làm gì ?”

      Giản Dao trầm mặc.

      Tạ Hàm khẽ cười tiếng. “Bất kể Tommy gửi tin tức gì cho tôi, bất kể cậu ta sống hay chết, tôi đều có phản ứng. Simon đáng thương của chúng ta bất chấp luật lệ, nước cờ nguy hiểm này nhưng nhận được bất cứ manh mối và cơ hội nào. thử đoán xem, ta ra sao?”

      Sau khi “chia sẻ” tin tức với Giản Dao, Tạ Hàm ngồi ở sofa xem ti vi lúc. Sau đó, lịch với : “Chúc ngủ ngon”, rồi đứng dậy, vào bóng tối.

      nơi rất xa vọng đến tiếng đóng cửa. Giản Dao vẫn ngồi bất động sofa, dưới ngọn đèn chiếu sáng. Xung quanh lại bao trùm vẻ yên lặng chết chóc.

      Xem ra hôm nay vui vẻ, thậm chí quên cả việc nhốt vào lồng giam. Nhưng cũng có khác gì đâu. Giản Dao rút mấy tờ giấy ướt bàn trà, tập tễnh đến chỗ bồn rửa tay, từ từ lau vết máu khô người. Cảm giác đau buốt lại lần nữa bị đánh thức nhưng hoàn toàn mất cảm giác, chỉ nhìn chằm chằm yếu ớt ở trong gương, chậm rãi lặp lại động tác lau chùi vết thương.

      và Tạ Hàm đều biết rốt cuộc Bạc Cận Ngôn định làm gì. Nhưng biết, nước cờ đầu tiên của đạt hiệu quả. Ít nhất cho tới thời điểm này, toàn bộ chú ý của Tạ Hàm bị Tommy thu hút. Đồng thời, đánh mất hứng thú với việc lột da và ngược đãi .

      Nhưng tâm tư của Tạ Hàm thuộc loại thâm sâu, khó dò. Tiếp theo Bạc Cận Ngôn làm gì? Tạ Hàm có thể đánh lạc chú ý của trong bao lâu?

      Tạ Hàm lên nhà. Việc đầu tiên làm là ngồi xuống trước máy vi tính, xem tin tức mới nhất về Tommy. Sau đó, tựa vào ghế, dõi mắt ngắm nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, có chút cụt hứng.

      Mục đích của là giành được Bạc Cận Ngôn. Đó là người đàn ông kiêu ngạo và xuất sắc như , là người duy nhất đời có thể kề vai sát cánh với . Sau vài lần đối đầu, ai cũng có lúc thắng lúc thua, càng chứng thực lựa chọn của là vô cùng chuẩn xác.

      Muốn giành được người đàn ông như vậy, việc đầu tiên cần làm là huỷ diệt ta, đánh cho ta rơi xuống đáy vực, đợi đến lúc ta yếu ớt nhất, tung đòn tóm gọn.

      tin chắc Bạc Cận Ngôn bị thuần phục. Bởi vì bản chất của hai người rất giống nhau, cùng dính dáng đến tội ác, linh hồn chịu khuất phục. hiểu Bạc Cận Ngôn còn hơn chính bản thân ta... Hừm, thiên thần và ác quỷ chỉ cách nhau đường thẳng. khi ác quỷ trong nội tâm Bạc Cận Ngôn bị đánh thức, ta mãi mãi thuộc về , mãi mãi rời xa .

      Về phần Giản Dao... phải câu, này làm đảo lộn kế hoạch của . vốn định lột da ta, gửi tặng Bạc Cận Ngôn. Đây đòn đả kích nặng nề đối với ta. Nhưng với , hành động này vẫn chưa đủ. bức thư tình cảm, đầy đau khổ và hối hận của thể sợ hãi của đối với tình mới là vũ khí trí mạng khiến Bạc Cận Ngôn rơi xuống địa ngục cách triệt để.

      Đáng tiếc, người phụ nữ này cứng rắn hơn tưởng tượng. gần tuần trôi qua, ràng ta cả ngày ngu ngơ, nước mắt ngừng rơi, vậy mà vẫn sống chết chịu hạ bút. sắp mất hết hứng thú hành hạ ta. Hơn nữa, có dự cảm, dù lột da ta, ta cũng viết. Về điểm này, ta giống người từng bị giam cầm là Bạc Cận Ngôn và Lý Huân Nhiên, cố chấp đến mức khiến bực mình, nhưng cũng làm hưng phấn và thích, thậm chí nỡ giết. Tuy nhiên... bây giờ lại có hứng thú mới.

      Tạ Hàm cúi đầu xem tờ báo, ánh mắt dừng lại ở hai chữ “món quà”. Món quà mà Tommy ám chỉ là gì? cần nghĩ cũng biết. Tommy ghen tỵ với Bạc Cận Ngôn, định giết Bạc Cận Ngôn làm món quà tặng Tạ Hàm.

      Người đàn ông này vô cùng sùng bái và quý thầy dẫn dắt tinh thần của mình. thể chấp nhận bị Bạc Cận Ngôn thay thế. Giết Bạc Cận Ngôn, vẫn là đồng bọn duy nhất của người thầy về mặt tinh thần này.

      Tạ Hàm bật cười thành tiếng. Tommy à, sao cậu có thể là đối thủ của Bạc Cận Ngôn? Cậu bị tôi đào thải, chỉ còn con đuờng chết!

      Tuy nhiên, màn kịch diễn đến đây, có thêm nhân vật mới, biết xảy ra điều gì bất ngờ? có thể tạm thời nghỉ ngơi, “toạ sơn quan hổ đấu”, xem bọn họ ra sức biểu diễn.

      Buổi sáng sớm hai ngày sau.

      Tạ Hàm ngồi trước bàn ăn, thưởng thức bữa sáng ngon lành. Bên tay vẫn là tờ Thời báo kinh tế Washington như thường lệ.

      Ăn xong, dùng giấy ăn lau miệng, uống hớp nước rồi mới cầm tờ báo, tìm đến mục quảng cáo. Quả nhiên, tin tức của Tommy lại xuất .

      “Bạn quý, tôi vẫn là người bạn duy nhất của .” Theo thời gian in ấn tờ báo, tin tức này được đăng tải ít nhất khoảng tám tiếng trước. Có nghĩa lúc bấy giờ, Tommy vẫn được tự do hoặc ít nhất là nghĩ vậy.

      Tạ Hàm mỉm cười, đặt tờ báo sang bên bàn. Ở đó xếp chồng báo của những ngày qua. Mỗi ngày đều có tin tức do Tommy gửi đến.

      Simon, Tommy, gián và ve sầu, nhận được hồi của tôi, có phải các người rất thất vọng?

      Tạ Hàm lại ngồi xuống sofa, bật ti vi, tìm xem chương trình thời .

      Cuộc gặp thượng đỉnh tám nước, tiến triển của cuộc bầu cử tổng thống, bão gió tiến vào bang Louisiana... Toàn là tin tức khô khốc, vô vị, Tạ Hàm bật camera giám sát. Ở dưới tầng hầm, Giản Dao cuộn người sofa, yên tĩnh như con mèo .

      Tạ Hàm bất giác nhếch miệng cười, rời mắt khỏi Giản Dao, cầm ly rượu vang, nhấp ngụm. chăm chú quan sát, giọng nghiêm túc của biên tập viên chương trình thời đột ngột cắt đứt tập trung của : “Bây giờ là tiến triển mới nhất của vụ án “Tên ăn thịt người Hoa tươi”...”

      Tạ Hàm đưa mắt về màn hình ti vi, chỉ thấy bên dưới xuất biểu ngữ màu đen và dòng chữ màu trắng hết sức nổi bật: “Tin tức nóng hổi: tên giết người Tommy bí mật gửi bưu kiện đến đài truyền hình.”

      Bưu kiện? Lại là trò gì đây?

      việc tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tạ Hàm. đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi. Sắc mặt biên tập viên rất nặng nề, dường như khác hẳn ngày thường. cất giọng ràng: “Bây giờ quý vị xem tin tức độc quyền của đài chúng tôi. Mười phút trước, chúng tôi nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh do Tommy gửi tới. Bưu kiện này được gửi từ thành phố Crescent, nơi có nhà tù Pelican Bay. Bên trong chỉ có cái USB. Tiếp theo, quý vị được xem đoạn video được lưu trong chiếc USB đó. Chúng tôi phải trước, đây là đoạn video thể tin nổi, là tin tức đáng sợ. Tôi nghĩ tin tức này gây chấn động toàn nước Mỹ, khiến FBI và cảnh sát Trung Quốc còn giữ được thể diện nữa.”

      Ngừng vài giây, biên tập viên tiếp tục lên tiếng: “Mọi người hãy cùng tôi đón xem. Đây là đoạn video ghi hình liên quan đến vụ án tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi hai năm trước. Nhân vật chính trong đoạn video là chuyên gia đặc biệt của Bộ Công an Trung Quốc, cựu cố vấn phân tích hành vi của FBI, Phó giáo sư danh dự của Đại học Maryland Bạc Cận Ngôn, tức Simon.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :