1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42

      “Kha Ái, tên tiếng Rita, 24 tuổi, sinh viên khoa hóa đại học Chicago Mỹ. Tháng 12 năm ngoái về nước làm sinh viên trao đổi. Dự tính cuối tháng 6 năm nay quay về Mỹ, cũng chính là tuần sau.” An Nham đưa tư liệu cho mọi người.

      Phương Thanh cầm tư liệu: “Khoa hóa? Ha ha…”

      kiểm tra, tài khoản ở nước Mỹ kia cũng thuộc về ta.” An Nham .

      “Giáo viên đánh giá…” Bạc Cận Ngôn chậm rãi đọc, “Tư duy nhanh nhẹn, suy nghĩ tinh tế. Có khả năng thực và lập kế hoạch vô cùng mạnh mẽ, cũng rất can đảm, được giáo viên và bạn bè mến… Xem ra ta có đầy đủ kiến thức và năng lực.”

      Giản Dao nhìn tư liệu : “Tuy là sinh đôi khác trứng, nhưng từ tướng mạo của hai chị em vô cùng giống nhau, sau khi trưởng thành ảnh chụp cũng giống nhau đến tám, chín phần. Nếu quen biết, nhìn từ bên ngoài quả thực phân biệt được.”

      Phương Thanh : “Cận Ngôn, thời gian ta về nước cũng trùng khớp với thời gian dự đoán “nhân vật thần bí” kia xuất . Tiền cũng là ở chỗ ta. ta biết tất cả các mối quan hệ của Kha Thiển và các thành viên trong nhóm. Có động cơ, có thời gian, co năng lực, có con đường lấy được thuốc độc, còn có cả nhân chứng. ta là hung thủ, còn nghi ngờ gì nữa.”

      Bạc Cận Ngôn lạnh mặt: “An Nham, cậu điều tra nguồn tin. Phương Thanh, Giản Dao, chúng ta đến thăm chị tình cảm sâu nặng.”

      Đại học Thanh Đô đứng tốp đầu trong nước, đặc biệt ngành khoa học kỹ thuật vang danh từ bắc tới nam. Xe vào từ cửa nam, đường đều là cây cối xanh um tươi tốt, và kiến trúc phong cách cổ xưa. Luôn có sinh viên đạp xe qua, còn có ít người ngồi cỏ im lặng đọc sách.

      Trong khí yên tĩnh cổ xưa như vậy, Bạc Cận Ngôn dừng xe ở cửa học viện hóa học. báo trước cho lãnh đạo, lần làm việc này cần thầm. Ba người vào trong hành lang rất dài, tới cửa căn phòng thí nghiệm.

      Ánh chiều tà chạng vạng chiếu vào cửa sổ, bên trong truyền ra tiếng chuyện và tiếng cười.

      Mấy sinh viên mặc áo blouse trắng nghịch dụng cụ.

      Phương Thanh dẫn đầu vào: “Xin hỏi, ai là Kha Ái?”

      Các sinh viên ngừng cười, đều ngẩng đầu nhìn. cao tóc dài : “Là tôi.”

      Trong khoảnh khắc thấy khuôn mặt , Giản Dao hơi hoảng hốt. Khuôn mặt kia vô cùng giống Kha Thiển, nhưng lại là hai người khác nhau. Lông mày lá liễu, mũi cao, miệng , tóc dài uốn xoăn qua vai, lông mi thưa hơn Kha Thiển chút, màu môi cũng nhạt hơn, trang điểm nhạt. Song khác biệt hoàn toàn với Kha Thiển là khí chất và ánh mắt. Ánh mắt của ta rất bình tĩnh, nhìn thẳng mọi người, kiêu ngạo tự ti. Cả người tản ra lạnh lẽo.

      “Mọi người có chuyện gì?” Kha Ái hỏi.

      Mấy sinh viên bên cạnh cảnh giác, nghi ngờ nhìn bọn họ.

      Phương Thanh lấy thẻ cảnh sát ra: “Chúng tôi là đội cảnh sát hình thành phố, có vụ án, cần quay về cục hỗ trợ điều tra.”

      Các sinh viên ngơ ngác nhìn, Kha Ái ngẩn ra.

      Sắc mặt của ta bỗng nhiên trở nên hơi khó coi: “Có phải… Kha Thiển xảy ra chuyện gì ?”

      Phản ứng này ngoài dự đoán của Bạc Cận Ngôn và mọi người.

      “Quay về cục rồi sau.” Bạc Cận Ngôn .

      “Vâng.” Kha Ái nhanh chóng cởi áo blouse trắng, tháo găng tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Có sinh viên bên cạnh bắt lấy tay ta hỏi: “Rita, có chuyện gì chứ? Có muốn bọn tớ cùng ?”

      “Đúng vậy! mình cậu sao được?”

      Đám người Bạc Cận Ngôn im lặng đứng bên cạnh chờ.

      Kha Ái lắc đầu, nở nụ cười : “Mọi người tiếp tục làm thí nghiệm , sáng mai còn phải nộp cho giáo sư đấy. Tớ sao… là chuyện gia đình thôi.”

      Kha Ái ở trong ký túc xá cho du học sinh, mà thuê căn phòng ở bên ngoài. ta được đám Phương Thanh mang về cục, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đến nhà ta xem xét.

      Đây là căn phòng tinh tế ấm áp, màu trắng thuần khiết sạch . giá đầy sách, ngoài sách hóa học chuyên ngành, còn có số sách du lịch, cùng với số tác phẩm và tập thơ nổi tiếng thế giới. Bạc Cận Ngôn cầm quyển.

      Lật chút, là “The painted veil” của Maugham. Bên trong có rất nhiều chú thích, chữ viết khác hoàn toàn với Kha Thiển, đẹp đẽ mạnh mẽ hơn. lật đến tờ cuối cùng, Kha Ái viết đoạn: Giá trị của đời người tính bằng độ dài, cũng tính bằng của cải, địa vị, nhan sắc… trong sạch và mãnh liệt của linh hồn mới là tất cả cội nguồn của niềm vui. Làm con người biết , có thể , bác ái. Mong sinh mệnh của tôi mỗi giây mỗi phút đều sống có ý nghĩa.” Trang sách hơi vàng, thoạt nhìn phải mấy năm rồi.

      Bạc Cận Ngôn lặng lẽ chăm chú nhìn trong chốc lát, đặt sách về chỗ cũ.

      Giản Dao tới: “Chỗ này có mấy bức thư.”

      bức là do cha mẹ gửi tới, có lẽ là nửa năm trước.

      “Rita, nghe con tìm được em trai rồi. Mẹ và cha đều cảm thấy vui mừng thay con. Mời thằng bé đến Mỹ chơi , hoặc con ở trong nước thêm thời gian cũng sao. Tuy chúng ta rất nhớ con.

      Hai con chó lạc con nuôi gần đây có lẽ là vì quá nhớ con, nên chẳng chịu ăn gì. Mẹ tìm bác sĩ thú y, nghĩ cách mãi chúng mới chịu ăn. Con đừng lo lắng.

      Cám ơn món quà con gửi cho chúng ta. Rời khỏi Trung Quốc nhiều năm như vậy, nghĩ tới còn được ăn đồ ăn vặt của BJ. Cha con còn uống hết mấy chai rượu đấy.

      Còn nữa bạn trai Jason của con rất nhớ con. Nghe cả ngày cậu ta ở trong nhà đánh đàn hát tình ca, ha ha. Cậu ta là thằng bé vừa si tình lại dũng cảm. Khi nhận đưa quà con gửi, thằng bé vui vẻ ôm lấy chúng ta. Nghe thằng bé sắp trở thành luật sư rồi, chúng ta vui thay cho các con.

      Chăm sóc bản thân, học tập cho tốt, chúng ta chờ con trở về.”

      bức thư khác là do Jason kia gửi tới.

      “Rita thân , rất nhớ em.

      Nhớ nụ cười xinh đẹp của em, nhớ lời dịu dàng của em. Em giống như ánh mặt trời và cơn mưa mang lại mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống của . có em bên cạnh, mọi thứ ở Mỹ đều trở nên tẻ nhạt vô vị.

      muốn cho em biết rằng sắp trở thành luật sư rồi. nghĩ em nhất định vui cho . Nhờ cổ vũ và có em ở bên cạnh, mới có thể thực giấc mơ của mình.

      cũng cảm thấy kiêu ngạo vì em. Trung Quốc xinh đẹp, tốt bụng, thông minh, đáng của .

      Chờ em trở về.

      Tình của em, Jason.”

      “Xem ra nhân duyên của Kha Ái rất tốt.” Giản Dao .

      “Đúng vậy.” Bạc Cận Ngôn đáp, “ vô cùng được thích.”

      “Ngọn đèn rực sáng chiếu xuống đỉnh đầu, ánh mắt cũng càng trở nên nghiêm trọng. Song vẫn bình tĩnh giống như bình tĩnh ấy đến từ thái độ và tính cách, trong lòng gấp gáp, cũng chỉ ngẩng đầu, nhìn cửa, hi vọng sớm biết được tin tức của em trai.”

      Đám Bạc Cận Ngôn đứng ở phòng bên cạnh, xuyên qua tấm kính chăm chú nhìn .

      “Phương Thanh, chúng ta trò chuyện với ta thôi.” Bạc Cận Ngôn .

      “Được.”

      Cửa mở ra, Kha Ái ngẩng đầu, nhìn hai người đàn ông vào. người tướng mạo thanh tú, vóc dáng cao lớn, nhưng vẻ mặt lạnh lùng. Người kia làn da hơi đen, khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn lãng, nở nụ cười.

      Theo bản năng Kha Ái đứng lên.

      Phương Thanh vẫn mỉm cười: “Ngồi .” Đưa chén trà nóng tới trước mặt .

      Kha Ái nhận bằng hai tay, thấp giọng : “Cám ơn.”

      Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn liếc nhau, Phương Thanh mỉm cười lên tiếng: “Kha Ái, hôm nay chúng tôi mang về đây là muốn nhờ giúp đỡ điều tra vụ án có liên quan đến em trai …”

      Kha Ái ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “ cảnh sát, em trai tôi… rốt cuộc thế nào?”

      Phương Thanh: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

      Ngón tay Kha Ái cầm chặt chén trà: “Bởi vì… hơn tháng nó liên lạc với tôi rồi.”

      Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn im lặng.

      “Hơn tháng?” Bạc Cận Ngôn hỏi: “Vậy hơn tháng trước, lần cuối hai người liên lạc là khi nào?”

      Kha Ái hơi do dự, lại ngẩng đầu nhìn bọn họ, sau lúc lâu, dường như hạ quyết tâm, lấy di động từ trong túi ra.

      Đó là tin nhắn gửi từ dãy số xa lạ:

      “Ái, quên em , quên đời còn có người như em . Quay về Mỹ, sống cho tốt, mang theo tất cả tình và ước mơ của em. Em phải làm chuyện nên làm, em muốn cho tất cả những kẻ độc ác đời này phải trả giá đắt. Em bao giờ trở về nữa, nhưng trong lòng vĩnh viễn ở bên cạnh chị. Đừng nhớ nhung, đừng liên lạc, đừng báo cảnh sát, cũng đừng quay lại nữa. Em đồng ý với chị, em tiếp tục sống ở nơi chị biết. Dũng cảm, cố gắng giống chị – Thiển.”

      Phương Thanh lập tức đưa di động cho nhân viên ngoài cửa, mang điều tra.

      Kha Ái ngước mắt nhìn bọn họ. Trong phút chốc, Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh đều hơi thất thần.

      Có lẽ ai bị ánh mắt thẳng thắn, sạch , buồn thương nhìn chăm chú như vậy đều có cảm giác như thế.

      “Kha Thiển nó… rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” ngập ngừng hỏi.

      “Ngày 10 tháng 2 năm nay, cậu ta và bạn bè trong nhóm bởi vì việc phân chia số tiền 200 vạn mà xuất tranh cãi.” Phương Thanh đáp, “Cậu ta bị dao đâm, chảy quá nhiều máu, bị bọn họ mang chôn. Pháp y khẳng định tỷ lệ cậu ta còn sống vô cùng thấp, nhưng tại chúng tôi tìm được thi thể ở chỗ chôn.”

      ta chậm rãi ràng.

      Kha Ái từ từ mở to hai mắt, trong mắt tất cả là mờ mịt, kinh ngạc và đau đớn.

      thể nào…” lấy tay che mặt, nước mắt rơi xuống, “Mấy tháng trước tôi vẫn còn nhận được tin nhắn của nó mà, chắc chắn nó chưa chết, thể nào.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43

      “Chị thấy thế nào?” An Nham hỏi.

      Giản Dao nhìn chằm chằm Kha Ái qua kính, đáp: “ , nhìn ta quả thực đúng là biết chuyện gì. Nếu tất cả phản ứng này đều là diễn kịch, vậy ta thực quá lợi hại.”

      “Sau khi về nước, bắt đầu liên lạc với Kha Thiển từ khi nào?” Phương Thanh hỏi.

      Ánh mắt Kha Ái đờ đẫn trong chốc lát, nhớ lại chút, đáp: “Sau khi về nước, có lẽ là tháng, sắp xếp mọi chuyện xong. Tôi về quê, tìm được nhà ông nội. Thằng bé ở quê, thông qua hàng xóm, tôi tìm được cách liên hệ với nó. Biết nó cũng ở BJ tôi vô cùng vui.”

      Phương Thanh: “Lúc đó, cậu ta phản ứng thế nào?”

      Khóe miệng Kha Ái lộ ra nụ cười ảm đạm: “Nó vui lắm, hai chúng tôi đều vô cùng vui. Cho dù cần nhiều, cả hai chúng tôi đều hiểu.”

      “Tại sao hai người lại giấu diếm chuyện qua lại với người bên cạnh?” Bạc Cận Ngôn hỏi.

      “Thực ra tôi để ý, nhưng Kha Thiển muốn ra.” Kha Ái đáp, “Nó ai có thể hiểu được cảm giác khi hai đứa trẻ tách ra từ rồi gặp lại đâu. Nó bên cạnh nó có ai hiểu, tôi tôn trọng cảm nhận của nó, cũng chỉ muốn dùng hết sức giúp đỡ nó.”

      Phương Thanh: “Tại sao lại cho Kha Thiển số tiền kia? Số tiền đó cũng hề .”

      “Kinh tế gia đình cha mẹ nuôi của tôi tương đối khá giả. Bọn họ cũng đồng ý cho Kha Thiển số tiền này.” Kha Ái đáp, “Tôi muốn… giúp đỡ nó thực ước mơ, chỉ là hoàn toàn nghĩ tới…”

      “Buổi tối ngày 17 từ 12 giờ đến 2 giờ, ngày 20 từ 1 giờ đến 3 giờ, ở đâu, làm gì?”

      Kha Ái ngẩng đầu: “Muộn thế à… chắc chắn tôi ngủ rồi. Các hỏi chuyện này để làm gì?”

      Bạc Cận Ngôn thản nhiên đáp: “Tối ngày 17 hai kẻ đồng lõa giết hại Kha Thiển bị dùng thuốc độc sát hại. Tối ngày 20 kẻ chủ mưu khác bị giết ở nhà. Nếu chúng tôi ngăn cản, hung thủ tiếp tục giết người.”

      Kha Ái giật mình.

      thay đổi vẻ mặt ta vô cùng ràng.

      Ban đầu là khiếp sợ, sau đó là nghi ngờ, suy tư, giật mình, cười khổ, thê lương.

      “Là nó sao?” ta kinh ngạc , “Cho nên nó mới làm chuyện nên làm, làm cho kẻ độc ác phải trả giá tất cả… ở nơi tôi nhìn thấy…” ta lại dùng hai tay che mặt, nước mắt ngừng chảy xuống.

      Nước mắt đau thương, áp lực. Cho dù chỉ cần liếc qua cái bạn cũng có thể cảm nhận được.

      Bạc Cận Ngôn lấy khăn giấy ra đưa cho ta.

      “Đừng khóc, chúng tôi cũng rất đau lòng, tiếc nuối cho chuyện cậu ta gặp phải.”

      Kha Ái ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn : “Cám ơn .”

      Phương Thanh tiếp: “Trong nhà Kha Thiển vẫn còn lượng máu lớn. Pháp y suy đoán cậu ta có khả năng còn sống, nhưng chúng tôi có hai nhân chứng nhìn thấy người có tướng mạo rất giống Kha Thiển, xuất trường phạm tội giết người trong nhóm. Cho nên hôm nay chúng tôi mới mời đến cục.”

      Kha Ái giật mình, hiểu ra: “Do đó… các nghi ngờ tôi? thể nào, sao có thể là tôi chứ? Tuy tôi từng nghe Kha Thiển nhắc đến bọn họ, nhưng bộ dạng bọn họ thế nào tôi còn chẳng biết… Là Kha Thiển, nó có chết, có.”

      Những từ cuối cùng biết là vui hay buồn.

      Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn trao đổi ánh mắt, Bạc Cận Ngôn : “Được rồi, chị Kha Thiển, hôm nay đến đây thôi. Nhưng tôi cần nhắc nhở chú ý chút, tại Kha Thiển chỉ có thể coi như là mất tích, cho nên chúng tôi thực thể loại bỏ cậu ta là kẻ tình nghi, nhưng đồng thời chúng tôi cũng thể loại trừ được. Cho nên tôi nghĩ theo kế hoạch tuần sau thể quay về Mỹ rồi, phải ở lại trong nước tiếp nhận điều tra, cho đến khi có manh mối.”

      Kha Ái im lặng lát, đáp: “Vâng, tôi hiểu.”

      Thành viên tổ vụ án đặc biệt lại tập trung trong phòng họp.

      Phương Thanh dẩu miệng : “Cẩn thận .”

      Cái này tất nhiên là Kha Ái.

      Bạc Cận Ngôn cười : “Dựa vào tình hình trước mắt, mỗi manh mối đều hướng về phía ta.”

      Tất cả mọi người im lặng.

      Đây là chuyện ràng.

      “Nhưng mà…” Bạc Cận Ngôn lại , “Theo góc độ phân tích hành vi, Kha Ái phải là hung thủ.”

      An Nham và Phương Thanh đều sững sờ, Giản Dao hơi đăm chiêu nhìn . Bạc Cận Ngôn : “Hung thủ biết chuyện đêm đó Tưởng Học Nhiễm và đồng bọn giết người, sau đó lập kế hoạch kĩ càng, tính toán nửa năm sau, tiến hành trả thù. Thủ đoạn tàn nhẫn liều lĩnh.

      Tuy từ khi còn bé Kha Ái gặp phải chuyện gia đình đau khổ và phải tách ra, nhưng trưởng thành trong gia đình có cha mẹ nuôi đầy đủ. Tính cách hoàn hảo, lạc quan, tự tin, lương thiện. Quan hệ bạn bè vô cùng rộng mở. Hơn nữa có tương lai rất rộng mở: công việc, gia đình, tình .

      Vụ án mưu sát này thể nhân cách hoàn toàn khác với Kha Ái. Tuyệt vọng, độc ác, oán hận, được ăn cả ngã về . chỉ là trả thù kẻ giết người, còn là trả thù nhân sinh. Nếu Kha Ái chứng kiến tất cả, dựa vào đặc điểm tính cách và nền giáo dục được tiếp nhận, hoàn toàn có thể báo cảnh sát, có chứng cớ nguyên vẹn bắt nhóm hung thủ quy án. ta tuyệt đối thiếu kiến thức chung này. Chỉ có kẻ tính cách ngược lại mới dùng cách thức giết người trả thù để hủy hoại tiền đồ và nhân sinh của mình.

      Cho nên kẻ giết người phải là Kha Ái. Cho dù tại tôi chưa có chứng cứ trực tiếp, nhưng dựa vào phân tích hành vi chứng tỏ điều này.”

      Giản Dao gật đầu, đây chính là chỗ vẫn cảm thấy kì lạ sau khi gặp Kha Ái. Giết người phải là chuyện dễ dàng. Nếu lúc ấy kích động giết người làm gì, nhưng nhẫn nại nửa năm sau điên cuồng giết người, chỉ có kẻ tính cách cực đoan, rơi vào tuyệt vọng mới có thể làm được, song ở các phương diện này Kha Ái đều thể đặc điểm tính cách lý trí, bình thản. ta hoàn toàn cần phải lựa chọn giết người giải quyết vấn đề này.

      Phương Thanh lại nhíu mày: “Nhưng tại Kha Ái là kẻ tình nghi duy nhất. Cận Ngôn, tôi đồng ý với giá trị phân tích hành vi của , nhưng khi chứng minh thực tế phân tích hành vi của xảy ra xung đột logic… Xin lỗi, tôi tin tưởng chứng minh thực tế, tin tưởng hai mắt mình nhìn thấy là chuyện . chừng ta chỉ ngụy trang như vậy thôi, muốn khiến chúng ta nghĩ rằng Kha Thiển còn chưa chết, hung thủ là cậu ta.”

      Bạc Cận Ngôn lại : “Biểu trong phòng thẩm vấn hôm nay của ta có thể ngụy trang, nhưng dựa vào các mối quan hệ, cuộc sống, bạn bè, người nhà thể. Kha Ái phù hợp tất cả hành vi phân tích của tôi.”

      Phương Thanh trừng lớn mắt: “Nhưng trong hồ sơ pháp y lấy ra được chính là ADN của Kha Thiển. Bào thai song sinh khác trứng ADN cũng khác nhau. Hơn nữa pháp y phán đoán người chảy nhiều máu như vậy, thể còn sống được.”

      Bạc Cận Ngôn : “Vết máu ở trường sớm bị người cọ rửa, lọt vào nhiều thứ làm biến đổi, pháp y kết luận là dựa vào phỏng đoán lượng máu. Về phần có thể lấy ra được ít ADN thuộc về Kha Thiển, cùng với vết máu có giá trị, sao nghĩ đến có người cố ý để lại?”

      Phương Thanh hơi sửng sốt, tính cách bướng bỉnh nổi lên, cười lạnh : “ cũng chỉ là loại khả năng. Nếu hung thủ phải là Kha Ái? Vậy xem là ai,”

      Bạc Cận Ngôn cũng cười, bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, đáp hỏi lại: “ xác định hai mắt mình nhìn thấy là chân thực?”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44

      Chu Mạt Mạt là sinh viên khoa hóa đại học Thanh Đô. Qua giữa trưa, mạo hiểm mặt trời nóng rực vào phòng thí nghiệm.

      Chu Mạt Mạt rất bất ngờ: “Kha Ái? Cậu đến rồi à. Tớ nghĩ cậu…”

      Kha Ái vẫn là bộ dáng im lặng ôn hòa như cũ, nhưng cẩn thận quan sát phát mắt hơi sưng đỏ.

      “Tớ sao.” Giọng Kha Ái trầm thấp dịu dàng: “Chỉ là cảnh sát… còn chưa tìm được em trai tớ.”

      Trong lòng Chu Mạt Mạt rầu rĩ. Hôm trước Kha Ái đột nhiên bị cảnh sát mang , cũng hù dọa mọi người. Tuy kinh ngạc, nghi hoặc, nhưng cẩn thận suy nghĩ, tất cả mọi người đều tin như Kha Ái làm chuyện gì trái pháp luật. Tuy mấy tháng trước, tinh thần Kha Ái dường như hơi sa sút, có thời gian cùng tham gia hoạt động với mọi người, nhưng sau đó dần trở về bình thường. Hôm qua từ cục cảnh sát trở về Kha Ái cho mọi người biết bởi vì em trai bị mưu sát, nên mới bị cảnh sát tra hỏi. Mọi người vô cùng đồng cảm với Kha Ái.

      “Cậu ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày .” Chu Mạt Mạt thân thiết , “ mình tớ làm thí nghiệm là được rồi.”

      Kha Ái lắc đầu: “Như vậy sao được chứ? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tớ thể đùn đẩy hết chuyện của mình lên các cậu. Chúng ta bắt đầu .”

      Chu Mạt Mạt gật đầu. Tuy tính cách Kha Ái dịu dàng hào phóng, nhưng luôn là rất có chủ kiến. Đây là nguyên nhân cả nam lẫn nữ đều thích Kha Ái.

      “Tớ vào bên trong quan sát máy móc, cậu phụ trách bên ngoài nhé?” Kha Ái .

      Chu Mạt Mạt: “Ừ, được.”

      “Mạt Mạt.” Kha Ái ngập ngừng, “Tớ chỉ muốn yên tĩnh làm việc mình, bị phân tâm. Nếu tớ… luôn nghĩ đến chuyện của em trai. làm thí nghiệm cậu cũng đừng vào nhé.”

      Chu Mạt Mạt vội đồng ý.

      Kha Ái dịu dàng cười : “Cám ơn.” Xoay người vào phòng trong, đóng cửa lại. Chu Mạt Mạt lấy ít ống nghiệm từ trong ngăn tủ ra, quay đầu lại, chỉ thấy tấm rèm trong phòng “xoạt xoạt” kéo xuống.

      Chu Mạt Mạt quá để ý.

      Đó là thí nghiệm quá phức tạp, nhưng cũng đơn giản. Thí nghiệm chia làm hai phần: ở bên ngoài phân chia các thành phần hóa học, thao tác máy móc. Còn Kha Ái ở bên trong tập trung quan sát, ghi chép số liệu thay đổi máy tính của thí nghiệm, cũng hoàn thành báo cáo thí nghiệm. Cả quá trình cần đến 4, 5 tiếng đồng hồ.

      Tuy công việc chủ yếu ở phía Chu Mạt Mạt, Kha Ái nhàn hơn chút, nhưng nghĩ đến Kha Ái gặp biến cố lớn như vậy, hôn nay thực hành thí nghiệm cần tập trung cao độ, cẩn thận, cũng thích hợp với Kha Ái. Vì vậy Chu Mạt Mạt vùi đầu vào bắt tay làm việc.

      Phòng trong.

      Kha Ái kéo rèm xuống, người thất thần lúc. ta ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ. Thời tiết rất tốt, mây trắng trời xanh. Sân trường đầy cây xanh, có người dạo, có người yên tĩnh ngồi. Cuộc sống của bọn họ yên ả tốt đẹp như thế.

      Chỉ là có ai biết có hài cốt của người chôn sâu trong lòng đất, thấy được ánh mặt trời.

      Con người vô cùng tốt đẹp ấy.

      Chính là bởi vì gặp phải đám người tầm thường tham lam, độc ác, người nọ chịu khuất phục bị sát hại.

      Bởi vì ta mà chết.

      Kha Ái đứng yên trong chốc lát, khóe miệng bỗng nhếch lên nụ cười mỉa mai.

      Chuyện qua lâu như vậy, nửa năm rồi. Lòng ta bình tĩnh rồi sao?

      Hay là… vĩnh viễn có ngày yên lòng?

      ta giơ tay lên, từ từ cởi cúc áo. Sau đó cầm lấy áo blouse trắng bên cạnh dùng trong phòng thí nghiệm.

      Kha Ái, dũng cảm chút, đừng quay đầu.

      về phía cuộc sống tốt đẹp .

      Khoảng hai ba giờ chiều, Hứa Sênh vẫn ở trong phòng ngủ, ra ngoài, cũng có việc gì làm.

      Mọi người trong phòng cũng ra ngoài phỏng vấn, tìm việc rồi.

      ta vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. ta cảm thấy mình giống như con rắn sắp ngủ đông, toàn thân xấu xí, nhúc nhích.

      Ánh mặt trời rất nóng, ta đứng bên cửa sổ, còn có thể nhìn thấy chiếc xe con đứng dưới lầu. Đó là hai cảnh sát bảo vệ ta 24/24 giờ.

      Nghe cảnh sát cũng bố trí y như vậy ở dưới lầu tên Kha Ái kia.

      Cảnh sát đó là chị sinh đôi của Kha Thiển, tại là kẻ tình nghi cuối cùng của bọn họ.

      Hứa Sênh khẽ cắn môi dưới.

      Chỉ là ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó đúng, giống như tảng đá lớn tối tăm đè nặng trong lòng ta.

      Có lẽ là đêm đó nhìn thấy ảnh chụp Tưởng Học Nhiễm bị giết chết, khiến cho ta quá sốc chăng. Khuôn mặt hóa trang, tóc dài, quần áo, đều là những thứ Kha Thiển thích nhất, chỉ có cậu ta mới cố chấp với tất cả.

      Lúc ấy Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa thực nghĩ đến Kha Thiển chết sống lại.

      Cho dù tại hai chữ “Kha Thiển” giống như bóng ma luẩn quẩn trong lòng ta.

      Tinh thần hoảng hốt, sống qua ngày đoạn tháng có lẽ chính là trạng thái tại của Hứa Sênh.

      Sau đó, ta kéo rèm xuống, bật tất cả đèn, chui vào trong chăn, mơ màng ngủ.

      “Cạch…” tiếng vang , cửa bị đẩy ra.

      Sau đó là tiếng bước chân rất khẽ.

      Hứa Sênh mơ hồ nghe thấy, sau đó đột nhiên có phản ứng, bừng tỉnh.

      Đèn biết bị tắt từ khi nào, trong phòng u ám, người đứng bên giường.

      Hứa Sênh nhìn thấy khuôn mặt cậu ta, cả người bị dọa choáng váng. Cậu ta đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông trắng và quần đùi đơn giản, lộ ra xương quai xanh và cẳng chân gầy gò. ràng chính là cậu ta mà! Ánh mắt trong suốt mà tăm tối, mồ hôi đọng ở cánh mũi, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

      “A…” Hứa Sênh khàn giọng, nhưng vừa mới há mồm bị cậu ta che mất. Cậu ta đeo găng tay, bao da đặt miệng, Hứa Sênh chỉ có thể “hu hu…” khóc, nhưng ta cũng phải là nhu nhược nhát gan, liều mạng giãy dụa, hai tay chạm vào ngực cậu ta.

      Bộ ngực bằng phẳng rắn chắc.

      Nhưng dù sao cũng địch lại được.

      Kha Thiển tát cái, Hứa Sênh bị đánh choáng váng đầu óc. Kha Thiền cầm vật trang trí bên cạnh, đập mạnh lên gáy Hứa Sênh.

      Hứa Sênh hôn mê.

      Kha Thiển ngừng dịch chuyển lúc, bỏ tay ra, đứng im.

      Giống như suy nghĩ, lại giống như thưởng thức.

      Đúng lúc này, ngoài hành lang bỗng nhiên mơ hồ truyền đến tiếng người: “Cậu mang về cho Hứa Sênh thứ gì vậy?” ”

      “Sủi cảo đó, phải cậu ấy rất thích ăn thứ này sao?”

      Kha Thiển biến sắc, lại nhìn Hứa Sênh giường, xoay người bước nhanh ra ngoài cửa. Mở cửa ra, còn đứng ở xa, dường như cũng để ý tới bên này. Kha Thiển khom lưng, xuống theo cầu thang khác.

      Chu Mạt Mạt hoàn thành phần thí nghiệm đầu tiên, nghỉ ngơi chút, ngẩng đầu nhìn thấy tấm rèm trong phòng biết được kéo lên từ lúc nào, nhưng chỉ kéo có nửa, tầng vải trắng vẫn che khuất. Song ta vẫn có thể nhìn Kha Ái quay lưng về phía mình, đứng ở đó, động đậy.

      suy nghĩ sao? Chu Mạt Mạt nghĩ thầm.

      biết qua bao lâu, ta đến ngăn tủ, lấy dụng cụ khác, ánh mắt thoáng lướt qua bóng dáng Kha Ái, hơi giật mình, dường như xoay người làm cái gì đó.

      Mặt trời ngả về tây.

      Khi Phương Thanh chạy tới kí túc xá của Hứa Sênh, nhìn thấy tình hình hỗn loạn trước mắt, chấn động.

      Quần áo người Hứa Sênh lộn xộn, khóe miệng có vết máu, sau đầu sưng lên, cổ tay, cổ đều có vết tím bầm. ta vẫn che miệng, lùi vào góc giường khóc. Cho dù cảnh sát khuyên thế nào cũng chịu rời khỏi giường

      Phương Thanh nhìn tình hình hỗn loạn, gọi cảnh sát trực sang bên, khẽ quát: “Sao lại thế này? Người xông vào mà phát !”

      Cảnh sát trẻ tuổi vừa hổ thẹn vừa oan ức: “Tổ trưởng Phương! Chúng tôi thực phát Kha Ái tiến vào! Chúng tôi luôn nhìn chằm chằm mà.”

      Phương Thanh suy nghĩ lát, lại gọi điện thoại cho bên theo dõi Kha Ái: “A lô? Tình hình bên các cậu thế nào?”

      Người cảnh sát đáp: “12 giờ 10 phút trưa Kha Ái tiến vào tòa nhà thí nghiệm, đến bây giờ còn chưa xuống. Hơn nữa chúng tôi nhìn qua ống nhòm vẫn thấy ta luôn ở trong phòng thí nghiệm kia.”

      Phương Thanh: “Mả cha nó, bên này Hứa Sênh suýt chút nữa bị giết rồi. Lập tức lên lầu tìm ta.”

      Nhóm cảnh sát cũng hoảng sợ, vội : “.” Mở cửa xe ra, xông lên lầu.

      Bên này, Phương Thanh cúp máy, nhìn tình hình rối loạn trong phòng, ra lệnh: “Mọi người ra ngoài hết .”

      Những người khác ra hết, chỉ còn mình Hứa Sênh ngồi khóc rống giường. Phương Thanh ngồi xuống mép giường, thấp giọng : “Đừng khóc. Chúng tôi nhất định bắt được hung thủ. Xin lỗi, là đồng nghiệp tôi sơ suất, bọn họ thấy Kha Ái vào.”

      Hứa Sênh ngẩng đầu, sắc mặt khó coi giống như quỷ.

      phải Kha Ái…” Hứa Sênh run rẩy .

      Phương Thanh ngẩn ra: “Vậy là ai?”

      “… Là Kha Thiển.” Giọng của Hứa Sênh giống như bị người xé rách, “Cậu ta chết… Cậu ta thực chết!”

      Phương Thanh im lặng lát, đáp: “Người mà hai nhân chứng nhìn thấy lần trước có thể chính là Kha Ái đóng giả Kha Thiển.”

      !” Hứa Sênh hét to, “ phải phụ nữ! phải Kha Ái! phải! Tôi chạm vào người cậu ta, là đàn ông! Hoàn toàn phải là phụ nữ! Hơn nữa ánh mắt của cậu ta… bộ dáng của cậu ta… chính là Kha Thiển, thể là người khác được.”

      Phương Thanh sửng sốt.

      Nhóm cảnh sát xông lên lầu, đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, dọa Chu Mạt Mạt hết hồn.

      “Kha Ái đâu?” cảnh sát phẫn nộ quát.

      Chu Mạt Mạt chỉ vào phòng trong: “Ở… ở bên trong.”

      Nhóm cảnh sát bước nhanh vào, đẩy cửa ra.

      Tất cả đều sửng sốt.

      Tấm rèm được người kéo hết lên, trong nháy mắt cả phòng trong sáng hẳn lên. Màn hình máy tính dao động, số dụng cụ thí nghiệm bàn. Kha Ái đứng trước cửa sổ, xoay người lại, tóc dài hơi rối, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Mũi ta lấm tấm mồ hôi, từ từ đeo găng tay thí nghiệm vào, hỏi: “ cảnh sát, có chuyện gì ?”

      Xe dừng ở khu phục vụ đường cao tốc.

      Giản Dao xuống xe mua nước, Bạc Cận Ngôn ở trong xe chờ, ngón tay gõ lên vô lăng lát, xuống xe lấy di động ra.

      Lúc này nhanh chóng có người bắt máy.

      “A lô.” Bạc Cận Ngôn hỏi, “Hai ngày nay thế nào?”

      Phó Tử Ngộ đáp: “Rất tốt.”

      Bạc Cận Ngôn im lặng chút, : “Hình như cậu… có tâm .”

      Phó Tử Ngộ lại bật cười: “Cận Ngôn của tớ ơi, từ khi nào cậu trở nên nhạy cảm thế vậy? Nghĩ quá nhiều rồi, tớ vừa mới tỉnh ngủ, muốn chuyện.”

      “Hóa ra là thế.” Dường như Bạc Cận Ngôn mỗi ngày rời giường đều như vậy, nên hiểu điều này.

      Hai người im lặng trong lát, Bạc Cận Ngôn : “Xin lỗi, mấy ngày nay bận vụ án, có thời gian và nhân lực truy tìm tung tích của Hàn Vũ Mông. Hôm nay có thể phá án rồi, cậu đợi tớ chút.”

      “Chậc…” Phó Tử Ngộ vẫn là giọng điệu ngái ngủ, “Khẩu khí vẫn lớn thế à, tớ nghe An Nham là vụ án rất khó, lâm vào ngõ cụt, tớ đây cũng lo lắng thay cho cậu.”

      Bạc Cận Ngôn mỉm cười.

      cần lo lắng cho tớ đâu.” Phó Tử Ngộ ôn hòa , “Thực ra… tớ suy nghĩ thông suốt chuyện của Vũ Mông rồi. Giống như cậu nếu ấy tớ nhất định tới tìm tớ. Cho dù gặp phải khó khăn hiểm trở thế nào, cũng nhất định đến, có đúng ? Nếu đến vậy tớ im lặng chờ đợi là được rồi. Cuộc sống của tớ mấy năm nay cũng chả có gì tốt cả. Tớ nghĩ quá nhiều nghi vấn và biểu giả dối cũng phải là vấn đề. Cuối cùng tình mới là vấn đề.”

      Bạc Cận Ngôn hoảng hốt.

      Sau đó thay đổi đề tài.

      “Nhẫn kết hôn của tớ và Giản Dao làm xong chưa?”

      Phó Tử Ngộ thấp giọng cười: “Xong rồi, cậu chủ. Dựa theo thiết kế của cậu, gửi tới Thụy Sĩ, có lẽ hai ngày nữa cậu nhận được thôi.”

      Bạc Cận Ngôn rất hài lòng: “Cám ơn.”

      “Có gì đâu, cậu chủ, đây là việc tôi phải làm.”

      Cúp máy, khóe môi Bạc Cận Ngôn vẫn còn ý cười, ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Dao quay lại.

      “Cười gì thế?” Giản Dao hỏi.

      có gì.” Bạc Cận Ngôn mở cửa xe cho , suy nghĩ, lại kéo bàn tay của , đưa lên môi, khẽ hôn mu bàn tay.

      Giản Dao bật cười: “ làm gì thế?”

      đáp, ngón cái khẽ sờ ngón áp út của chút. Giản Dao bị sờ ngứa, nghĩ thầm: học được phương thức biểu đạt tình ở đâu thế này?

      Hai người lái xe , Giản Dao hỏi: “Mục đích chuyến này của chúng ta là gì?”

      Bạc Cận Ngôn khẽ cười, đáp: “Tìm chứng cứ quyết định để định tội Kha Thiển.”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45

      Giản Dao im lặng chút, : “Suy đoán thế này luôn khiến em cảm thấy dám tưởng tượng nổi, Kha Thiển chết, người chết là Kha Ái. Sau đó cậu ta…” thêm gì nữa, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.

      Bạc Cận Ngôn vừa lái xe, vừa đáp: “ vô cùng ràng. Nguyên nhân chính là vì tồn tại quá nhiều mâu thuẫn logic, người càng khớp với logic trong đầu càng dễ dàng thấy chân tướng. Còn Phương Thanh ràng vẫn còn hơi kém chút.”

      Giản Dao buồn cười: “ cũng đừng châm biếm ấy. Hôm qua sao lại cãi nhau với ấy thế?”

      “Nhưng em ngược logic rồi.” Bạc Cận Ngôn đáp, “Là ta cãi nhau với , chứ phải cãi nhau với ta. Người thông minh tai thính mắt sáng, tự chứng minh được . Người ngốc mới cần phải cãi cọ, bởi vì logic sai lầm mới cần thuyết phục người khác.”

      Giản Dao: “…” Dứt khoát im lặng luôn.

      “Đầu tiên, vào buổi tối kia, trong cặp sinh đôi có người chết.” Bạc Cận Ngôn , “Nhưng chúng ta bị lời khai của đám Hứa Sênh dẫn đến nhầm lẫn, người chết mặc quần áo, hóa trang, tướng mạo của cặp sinh đôi chả có mấy khác biệt nên càng khó nhìn ra, bọn họ cho rằng chắc chắn là Kha Thiển, vì thế chúng ta cũng nghĩ là như vậy. Nhưng em còn nhớ , lúc đó trong lời khai của Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa cũng nhắc tới tối đó bọn Tưởng Học Nhiễm “Kha Thiển” đột nhiên trở mặt chịu chia tiền, còn bảo bọn họ cút , báo cảnh sát, tính cách phản ứng như vậy giống Kha Thiển thường ngày bảo sao nghe vậy, mà giống Kha Ái bình tĩnh lý trí hơn. Nhìn thấy bạn bè của em trai ích kỉ lạnh lùng như vậy, ấy cũng khó mà giận. Kết quả điều tra của pháp y là chứng cứ xác thực, những lời “tỷ lệ còn sống rất thấp”, cùng với “trong cặp sinh đôi, nhất định có người chết”. Chỉ là còn chưa thể kết luận mặt pháp luật thôi.

      Tiếp theo, trong vụ án giết người liên hoàn, hung thủ biểu ra việc quen thuộc với phòng làm việc, các thành viên, toàn bộ mọi chuyện. Cho dù Kha Thiển có thể từng trao đổi với Kha Ái về tình hình phòng làm việc, nhưng quen thuộc đến trình độ này vẫn hơi gượng ép. Cho nên lúc ấy trong lòng có nghi ngờ, nhưng em biết đấy ra chuyện chưa xác định.”

      Giản Dao nhếch miệng.

      “Thứ ba, hôm qua rồi, biểu của Kha Ái khi đối mặt với chúng ta có thể ngụy trang, nhưng các mối quan hệ, nhân sinh của ấy thể. Mọi thứ của Kha Ái phù hợp với tính cách đặc trưng của hung thủ.

      Ngược lại Kha Thiển rất phù hợp. Tuy cậu ta mang lại cho mọi người hình tượng yếu ớt, nhưng đừng quên, cậu ta cũng là sinh viên đại học có năng lực, vô cùng thông minh. Vụ án này cậu ta hoàn toàn có thể làm được. Hơn nữa chỉ có cậu ta mới phù hợp với tính cách đặc trưng được ăn cả ngã về , tuyệt vọng, cố chấp. Cậu ta có tình cảm sâu nặng muốn xa rời chị , lại là cosplayer xuất sắc thường xuyên hóa trang thành nhân vật nữ, phải giả vờ đóng vai chị chết, thay thế cuộc sống của chị , là hoàn toàn có thể làm được.”

      “Sau đó…” Giản Dao tiếp lời, “Khi cần giết người, Kha Thiển cởi bỏ lớp ngụy trang, khôi phục thân phận đàn ông, cho nên lúc Phương Thanh, Cố Bàng Bàng nhìn thấy cậu ta lúc ấy, trực giác đầu tiên đều mách bảo là đàn ông. Như vậy khi chúng ta tìm được “Kha Ái”, bởi vì tìm được thi thể “Kha Thiển” thể loại bỏ việc cậu ta là kẻ tình nghi, cho nên cậu ta đổ hết tất cả lên “Kha Thiển”. Còn mình trở thành “Kha Ái”, thoát hết mọi trừng phạt pháp luật.”

      Bạc Cận Ngôn gật đầu.

      “Nhưng những thứ này đều là phỏng đoán của , có chứng cứ.” Giản Dao tiếp, “ sớm có phỏng đoán như vậy, tại sao chúng ta tìm cớ, trực tiếp kiểm tra cơ thể Kha Thiển, vạch trần thân phận của cậu ta?”

      “Sau đó sao?” Bạc Cận Ngôn hỏi lại, “Em , thi thể Kha Ái vẫn còn chưa tìm được, cho dù tại chúng ta vạch trần thân phận đàn ông của Kha Thiển, cậu ta vẫn có thể đổ tất cả lên người Kha Ái mất tích. Dù sao ai có thể chứng minh hung thủ chắc chắn là đàn ông. Sinh đôi luôn là trong những loại vụ án khiến người ta hưng phấn.”

      Giản Dao cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, mới hoàn toàn tiêu hóa được hết lời . Cho nên cho dù tại người còn sống là Kha Ái hay là Kha Thiển, chỉ cần tìm được thi thể của người cả hai đều là kẻ tình nghi, thể định tội.

      “Vậy tại làm thế nào đây?” Giản Dao hỏi.

      Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, phía trước chính là quê của Kha Thiển và Kha Ái bọn họ từng đến.

      “Chúng ta tìm Kha Ái bị Kha Thiển giấu .”

      Phương Thanh lạnh mặt vào trong cục.

      số việc lúc đầu còn khó hiểu, cẩn thận suy nghĩ sáng tỏ.

      Nhất là đúng như Bạc Cận Ngôn . Phương Thanh nhớ tới tối hôm qua cố gắng chứng tỏ bản thân với Bạc Cận Ngôn, giống như kẻ siêu ngốc. Lúc ấy Bạc Cận Ngôn chấm dứt tranh luận như thế nào nhỉ? ta thản nhiên cười, nhìn Phương Thanh giống kẻ làm việc có đầu óc, : “ người khác.”

      Lúc ấy Phương Thanh còn hiểu ý của những lời này. ta còn xem Bạc Cận Ngôn như kẻ não tàn chứ? Lúc này chính mình lại trở thành kẻ đó, so với kẻ não tàn còn ngốc hơn, phải siêu ngốc là gì?

      Mặc dù tức giận, nhưng khi đến cửa phòng thẩm vấn mặt nghiêm túc hẳn, hỏi người cảnh sát ở ngoài cửa: “Người đâu?”

      ở bên trong, cũng mang về được lúc lâu rồi. Bạn học của ta cũng mang đến đây.”

      Phương Thanh im lặng gật đầu, thấp giọng : “ gọi đồng nghiệp nữ đến đây.”

      Năm phút sau.Phương Thanh mang nữ cảnh sát vào phòng thẩm vấn. “Kha Ái” ngẩng đầu, hơi giật mình, vẫn là bộ dáng bình tĩnh thanh tú kia.

      Phương Thanh cười : “Kha Ái, chiều hôm nay lại xảy ra vụ án tấn công bất ngờ. Cần phối hợp kiểm tra chút. Tôi gọi vị đồng chí nữ này đến rồi.”

      Kha Ái bất động: “Cảnh sát Phương, cả chiều nay tôi đều làm thí nghiệm, bạn học Chu Mạt Mạt của tôi có thể làm chứng. Tôi muốn tiếp nhận kiểm tra.”

      Phương Thanh lại cười nhạt: “Đừng thế, Kha Ái, tôi mặc kệ có cái gì chứng minh, tại trong những người tình nghi, tôi bảo đồng chí nữ kiểm tra cơ thể chút, xem có dấu thương tích hay gì đó , đây là hợp quy định. Tôi tránh trước nhé?”

      Nữ cảnh sát tiến lên mấy bước: “Kha Ái, mời phối hợp.”

      Kha Ái nhìn nữ cảnh sát, liếc Phương Thanh, từ từ nở nụ cười: “ cần.”

      Phương Thanh và nữ cảnh sát đều ngẩn ra.

      Mỗi câu trước đó còn là giọng dịu dàng giống phụ nữ. tại bỗng nhiên thô dày hơn rất nhiều, ràng là tiếng đàn ông.

      Nụ cười của cậu ta lãnh đạm, : “Tôi là Kha Thiển.”

      Cả đội cảnh sát biết được tin tức này đều bùng nổ.

      Vẫn nghĩ đến nạn nhân tử vong, ai ngờ lại phân thân được, dùng thân phận của chị để sống, dùng thân phận của mình để giết người. Mưu toan báo thù đồng thời chạy trốn khỏi trừng phạt của pháp luật.

      Nhưng sau khi bị cảnh sát nhìn chân tướng, cậu ta lại thản nhiên thừa nhận nhanh như vậy.

      “Kha Thiển này đơn giản.” Phương Thanh với An Nham, “Sau khi bị đả kích mạnh mẽ trở nên độc ác. Con người này vốn thông minh, tính toán chuẩn bị rất tốt.”

      An Nham lại câu sâu sắc: “ tại cậu ta sống cho hai người, cho nên cũng có được bình tĩnh và mạnh mẽ của Kha Ái.”

      Phương Thanh liếc cậu ta: “Ồ, ở lâu với hai vị kia, cậu cũng biết phân tích tâm lý tội phạm à?”

      An Nham thản nhiên cười: “Đương nhiên.”

      lát sau tiếp: “ biết Bạc Cận Ngôn làm tổn thương tôi như thế nào đâu. Có thời gian, ấy gọi tôi là “Tiểu vương tử giám sát”. Chẳng lẽ tôi chỉ biết điều tra giám sát thôi sao? Tôi là hacker giỏi nhất Trung Quốc, giỏi tâm lý tội phạm cũng thể bậy.”

      Phương Thanh cười ha ha.

      Cười xong hỏi: “Bên bọn họ thế nào?”

      An Nham đáp: “ đến quê của Kha Ái và Kha Thiển.”

      Phương Thanh gật đầu: “Chúng ta thẩm vấn, tranh thủ đột phá.”

      An Nham “ừ” tiếng, tiếp: “ Phương, đừng phân cao thấp với Bạc Cận Ngôn.” Phương Thanh định mình chẳng thèm phân cao thấp với ai, lại nghe An Nham : “ tranh được với ấy đâu.”

      Phương Thanh nhíu mày, lại nghe An Nham thản nhiên : “Người lớn khi nào lại bốc đồng như trẻ chứ?”

      “Phụt…”

      “Ha ha.”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46

      Khi bọn họ trở lại bên trong phòng thẩm vấn, người ngồi đối diện còn là Kha Ái mà là Kha Thiển.

      Cậu ta tẩy trang, cũng thay đổi quần áo đàn ông, còn mái tóc vẫn dài, buộc ở sau lưng. Ai nhìn thấy dáng người gầy gò, khuôn mặt càng có góc cạnh hơn so với Kha Ái, cũng thể nghi ngờ cậu ta là đàn ông hàng giá .

      “Tóc là thế nào?” Phương Thanh nhìn cậu ta hỏi.

      Cậu ta bình tĩnh đáp: “Nối tóc.”

      Cho nên mỗi khi giết người đều phải đội mũ lưỡi trai che giấu.

      Hai bên im lặng lát, Phương Thanh thở dài : “Kha Thiển, sao cậu lại trở thành bộ dáng ngày hôm nay?”

      Lời này ám chỉ, nhưng Kha Thiển hề mắc mưu, ánh mắt hoảng hốt trong chốc lát, ngay cả An Nham cũng nhận ra thù hận chợt lóe qua.

      Nhưng cậu ta lại nhõm trả lời: “Chị tôi… mất tích, tôi muốn tiếp tục sống thay chị ấy. Tôi biết như vậy là đúng, nhưng đây là… nguyện vọng của tôi, có lẽ cũng là của chị ấy.”

      Phương Thanh nhìn chằm chằm cậu ta: “Cậu thừa nhận giết ba người Lục Quý, Dung Hiểu Phong, Tưởng Học Nhiễm, cũng như có ý đồ giết Hứa Sênh thành? Ba vụ án đều có nhân chứng nhìn thấy cậu. Cậu còn dối?”

      Mặt Kha Thiển hơi đỏ lên, lại đáp: “Tôi dối. Việc này… phải do tôi làm.” Dừng chút, chậm rãi , “Có lẽ là do Kha Ái làm. Chị ấy làm vì tôi.”

      Phương Thanh cười lạnh : “Nhưng chiều hôm nay Hứa Sênh nhìn thấy ràng là cậu, là đàn ông. bé còn chạm vào cơ thể cậu, chẳng lẽ cậu nhớ sao?”

      Kha Thiển mím môi, bật cười, đáp: “ ta nhớ lầm rồi. thể nào, chiều nay tôi ở trong phòng làm thí nghiệm, bạn học của tôi có thể làm chứng. cảnh sát, dựa vào nhân chứng tỉnh táo hay nhân chứng hoảng loạn đáng tin cậy hơn đây? Tôi có tội, tôi giết người. Từ đầu đến giờ… tôi làm gì sai hết.”

      Phương Thanh và An Nham cùng ngẩn ra.

      Lần đầu tiên Chu Mạt Mạt đến cục cảnh sát, vô cùng căng thẳng. đổi chén trà hết tay này sang tay kia, nuốt nước miếng, nhìn cảnh sát có bộ dáng tuấn tú đến.

      “Chú cảnh sát…” nhút nhát hỏi, “Tại sao lại mang tôi và Kha Ái tới đây?”

      Phương Thanh nở nụ cười, ngồi xuống: “Tôi già thế sao? Năm nay tôi mới 30 tuổi. Bạn học, đừng căng thẳng, có vụ án vô cùng quan trọng cần cung cấp manh mối.”

      Chu Mạt Mạt nghiêm túc gật đầu.

      Phương Thanh: “Chiều hôm nay, Kha Ái làm thí nghiệm cùng với ?”

      “Đúng vậy.”

      “Luôn làm cùng nhau?”

      “Đúng vậy.”

      Phương Thanh hơi cau mày, bút trong tay gõ lên quyển sổ. Chu Mạt Mạt nhìn thấy bộ dáng của ta, lên tiếng: “Nhưng mà…”

      “Chuyện gì?”

      “Tôi làm ở bên ngoài, ấy ở bên trong.” Chu Mạt Mạt bổ sung.

      Ánh mắt Phương Thanh sáng ngời, cũng biết đám người kia theo dõi thế nào mà dám khẳng định Kha Ái luôn ở trong phòng. ta vội hỏi: “ sao? Phòng đó có cửa ra ngoài ? Nhưng chú ý tới?”

      “Trong phòng cũng có cửa, nhưng mà…” Chu Mạt Mạt lắc đầu, “Cậu ấy chưa từng ra ngoài, tôi vẫn luôn nhìn thấy cậu ấy ở bên trong.”

      Phương Thanh hỏi lại: “Nhìn thấy ràng?”

      “Đúng vậy.” Chu Mạt Mạt đáp, “Cậu ấy vẫn luôn đứng làm thí nghiệm.”

      Phương Thanh chưa từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp, “Từ 2 giờ đến 4 giờ, ta hoàn toàn ra ngoài sao? Có thể lúc ấy làm thí nghiệm để ý chăng?”

      Ai ngờ Chu Mạt Mạt càng chắc chắn: “ đâu. Trong thời gian đó có mấy lần tôi xem đồng hồ, ghi chép số liệu, chia ra 2 giờ 40, 3 giờ 30 và 4 giờ 20, nhìn thấy cậu ấy luôn ở trong phòng. Tuy chúng tôi chuyện, nhưng con người to đùng như thế, sao tôi nhìn nhầm được?”

      Lúc này là đêm khuya, Kha Thiển bị giam ở cục cảnh sát, có chứng cứ, chỉ có thể tạm giam cậu ta 24 giờ. Phương Thanh lôi kéo An Nham, đến phòng thí nghiệm trong truyền thuyết kia.

      Nhân viên trường còn làm việc, dải cảnh giới được kéo xung quanh. Hai người dạo vòng trong phòng thí nghiệm, đúng như lời Chu Mạt Mạt , chia ra hai gian trong ngoài, có cánh cửa thông nhau, hơn nữa phòng trong cũng có cửa phụ, có thể thẳng xuống lầu ra ngoài.

      Phương Thanh quan sát kĩ căn phòng trong Kha Thiển ở.

      Diện tích khoảng chừng 30 mét vuông, rất rộng. Phía bên phải là bàn thí nghiệm, bên trái là loạt ngăn tủ và giá đồ kê sát vào tường. giá đầy chai lọ, Phương Thanh chú ý tới mấy chai lọ này hơi lộn xộn, có cảm giác kì lạ nên lời, có nơi rất trống, có nơi mấy chai lọ tụ tập chỗ, nhưng nhìn ra nguyên nhân.

      “Có phát ?” Phương Thanh hỏi nhân viên giảm định.

      Nhân viên giám định đáp: “Chúng tôi phát ít chất dính còn sót lại, nhưng thành phần cụ thể còn phải tiến hành thêm bước kiểm nghiệm mới biết được.”

      “Hả?” Trong lòng Phương Thanh chấn động, “Ở vị trí nào?”

      “Tương đối nhiều, có 31 chỗ. Nhưng lượng rất , xung quanh cũng có dấu vết lau qua. Nếu chúng tôi đến quả thực là phát ra được.”

      “Đánh dấu .”

      Nhân viên giám định bắt đầu bận bù đầu quanh giá, Phương Thanh ở bên cạnh nhìn chằm chằm. An Nham tới, hỏi: “ làm gì thế?”Phương Thanh: “ biết.”An Nham: “…”

      Vẻ mặt Phương Thanh lại nặng nề : “Sherlock Homes từng , loại trừ tất cả đáp án có khả năng, còn lại cho dù thể tưởng tượng nổi, chính là chân tướng của vụ án. Đêm đó, Kha Thiển thay thế Kha Ái chết, chỉ còn lại mình Kha Thiển. Chiều hôm nay, mình cậu ta thể nào xuất được ở hai nơi cùng lúc. Tất nhiên là sử dụng thủ thuật gì đó để che mắt, lừa gạt Chu Mạt Mạt. tại chúng ta tìm ra thủ thuật đó.”

      An Nham: “Thủ thuật gì cơ?”

      Phương Thanh: “ biết. Nhưng tôi nghĩ người vô cùng thông minh như Kha Thiển, thay thế chị đến đại học Thanh Đô, để lộ ra bất cứ dấu vết nào. Nếu đổi lại là tôi, thí nghiệm hóa học, phương trình, nhìn thấy đau đầu. Cho nên cậu ta dùng mánh khóe gì thực khó mà được, nhưng tội phạm luôn áp dụng thủ đoạn mình quen thuộc. Ví dụ như cậu ta lợi dụng phòng thí nghiệm của chị tìm kiếm thuốc độc. Nhiều năm cậu ta làm coser, chừng có rất nhiều trang thiết bị, thủ thuật che mắt, có liên quan khi bọn họ biểu diễn.”

      Sau khi Phương Thanh xong, tiếp tục nhìn chằm chằm lên giá, muốn phát thêm nhiều manh mối hơn. An Nham im lặng đứng bên cạnh ta lát, : “Thăm dò trường phải là chuyên ngành của tôi. Nếu tôi tìm người chuyên nghiệp bên giới coser hỏi chút?”

      Phương Thanh cũng quá để ý, gật đầu : “Được.”

      lát sau, chờ ta quay đầu lại, phát thằng nhóc An Nham này sớm thấy bóng dáng đâu.

      Nhân viên giám định nhanh chóng đánh dấu ràng vị trí thành phần chất dính. Tuy là chất dính, nhưng cũng có thể là do thí nghiệm trước kia cần đến nên lưu lại, lúc này Phương Thanh nhìn cả giá đồ, khẽ “chậc” tiếng.

      Rốt cuộc thằng nhóc Kha Thiển này… chơi trò gì?”

      Người chuyên nghiệp nhất còn có thể là ai chứ?

      Năm đó Kha Thiển là á quân cuộc thi, là quán quân.

      An Nham lái xe tới dưới lầu ký túc xá nữ đại học Dân Sinh.

      Lấy di động ra, gọi cho Cố Bàng Bàng, tắt máy, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ mới phát lúc này là ba giờ rạng sáng.

      Vốn là đến nhờ người hỗ trợ, nửa đêm đánh thức quản lý kí túc xá và bạn học Cố Bàng Bàng ổn chút nào. Dù sao Phương Thanh cũng thúc đẩy đầu bên kia, An Nham suy nghĩ chút, quyết định đợi đến bình minh.

      Cậu tựa vào trong xe ngủ gật.

      biết thời gian trôi qua bao lâu.

      Cửa kính xe cũng đóng hết hoàn toàn, hơi thở mát lạnh khẽ tiến vào, phất qua mặt An Nham, hơi ngưa ngứa.

      Trong mơ hồ có người khẽ gõ cửa kính xe: “Cốc cốc… cốc cốc…”

      An Nham mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt mộc xinh đẹp của Cố Bàng Bàng. xoay người đứng ở ngoài xe, vai vắt khăn mặt, áo ngắn tay quần đùi giày thể thao, hiển nhiên là chạy thể dục buổi sáng.

      An Nham lập tức ngồi dậy, mở cửa xe xuống. Mặt Cố Bàng Bàng hơi đỏ, cúi đầu nhìn chân mình : “ cảnh sát đến tìm em sao?”

      An Nham hiểu ràng mình cho danh thiếp, nhưng tại sao vẫn gọi mình là cảnh sát, nhưng lọt vào trong tai cũng tệ lắm. Cậu “ừ” tiếng, cánh tay chống lên cửa xe, nhìn hỏi: “ muốn hỏi em chút, trong biểu diễn có dùng mưu kế, thủ thuật che mắt gì ?”

      Bàng Bàng: “…” Vẻ mặt ngơ ngác.

      An Nham nhìn bộ dáng của , bỗng nhiên muốn cười, sau đó nở nụ cười.

      Cố Bàng Bàng: “Này, cười gì thế?”

      An Nham nhếch miệng: “À… cười.”

      Giống như có cách nào miêu tả cho thứ mình muốn tìm như thế nào. Thực ra tại ngay cả cậu cũng biết, nhưng với logic của thiên tài khoa học tự nhiên bẩm sinh ràng mà mạnh mẽ, cậu suy nghĩ, thay đổi cách : “Nhóm của em có phải là có thực lực tốt nhất trong nước ?”

      Cố Bàng Bàng nhìn An Nham, đáp ràng: “Đúng.”

      An Nham phát dường như mình càng thích hơn.

      Hỏi tiếp: “Trang thiết bị của các em có phải hơn rất nhiều so với nhóm Kha Thiển? Bọn họ có thứ gì, các em nhất định đều có?”

      “Em nghĩ vậy.”

      “Có thể mang xem ?”

      “Bây giờ sao?”

      “Đúng vậy.” An Nham , “Thời gian vô cùng cấp bách.”

      Cố Bàng Bàng lập tức đáp: “Được, vậy chờ lát, em lên lầu thay quần áo, nhờ bạn học xin nghỉ giúp em, 5 phút thôi.”

      An Nham: “Cám ơn…” quay đầu, “bịch bịch bịch” chạy xa.

      Ánh mặt trời lộ ra chút sau tầng mây, ánh vàng chiếu lên người An Nham. Cậu nhìn ở phía xa, cơ thể hoạt bát thú vị như vậy, da thịt lộ ra bên ngoài trắng như tuyết. Hơn nữa đôi chân dài tràn ngập sức sống thanh xuân.

      An Nham đút hai tay vào túi, yên lặng nhìn lát, ngửa đầu thở dài.

      Đây là tâm trạng gì thế?

      Tự nhiên rất muốn được đạp cho cái?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :