1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37
      Tất cả mọi người hoảng sợ, trong lòng chấn động là giả. ai nghĩ người tầm thường như Kha Thiển có thể làm được chuyện lớn như vậy? Nhưng nghĩ lại thực cũng chỉ có cậu ta mới làm được. Cậu ta rất thông minh, thành tích các môn chuyên ngành ở đại học rất tốt. Nhiều ngày trôi qua như vậy, cậu ta làm tổ ở trong phòng làm việc thời gian dài, biết nghiên cứu tư liệu gì. Cũng từng bắt xe buýt ra ngoài rất nhiều lần, biết đâu. Cũng chỉ có cậu ta mới viết và xem hiểu mail tiếng , biết “Thiên sứ đầu tư”, “Báo cáo đầu tư” gì gì đó. Con người động lòng mới là kì lạ. Việc này tất nhiên khiến cho người ta vui sướng, nhưng lại là do Kha Thiển luôn bị bọn họ sai bảo hoàn thành. Điều này khiến cho lòng người cũng hơi thoải mái. Song Kha Thiển hoàn toàn nhận ra. Thấy tất cả mọi người im lặng, câu ta lại bắt đầu cố gắng trình bày kế hoạch của mình, ý đồ thuyết phục mọi người: “… Có phần tiền này, ít nhất hai năm chúng ta phải lo lắng về kinh tế, cũng phải vội vàng tìm việc làm. Tớ có thể thành lập phòng làm việc trong thời gian ngắn, chúng ta tham gia các cuộc thi trong nước, thậm chí cũng có thể thi đấu ở nước ngoài. Chỉ cần có danh tiếng ngừng có các hợp đồng hợp tác. Chúng ta có thể mua trang phục và trang bị tốt, cũng có thể lập trang web và phòng làm việc weibo; Hiểu Phong, Lục Quý có thể làm ngôi sao cosplay do chúng ta tạo ra…”

      Cuối cùng cũng có người bật cười, bầu khí dường như cuối cùng được hâm nóng lên. Lúc này Tưởng Học Nhiễm hỏi câu: “Cho nên khoản tiền này mọi người đều có phần?” Kha Thiển hơi do dự chút, đáp: “Đúng vậy!”

      “Chúng tớ suy nghĩ.” Tưởng Học Nhiễm . “… Được.”

      Kha Thiển thuê căn phòng trong khu dân cư gần đó, tối hôm đó khi rời khỏi phòng làm việc, mọi người đều chung, còn Kha Thiển riêng. Lục Quý hơi do dự: “Mọi người cảm thấy thế nào? Tớ cảm thấy đề nghị của Kha Thiển rất hay. Chỉ là tìm việc làm, đến phòng làm việc, tớ sợ người nhà phản đối.”

      Dung Hiểu Phong : “Cũng cần phải làm việc, làm thêm cũng được mà, tận 200 vạn đấy. Có thể mua được rất nhiều quần áo tốt, cũng có thể thuê được phòng làm việc rất tốt. Có phải chúng ta cũng được chia chút tiền để tiêu ?” nàng như vậy, tất cả mọi người đều bật cười. Hứa Sênh : “Làm thêm, chia tiền, chỉ sợ Kha Thiển đồng ý đâu.”

      Tất cả mọi người đều sửng sốt. Văn Hiểu Hoa : “ Tưởng, .”

      “Đúng vậy, Học Nhiễm, cậu .” Tất cả mọi người nhìn Tưởng Học Nhiễm. Từ lúc nãy đến giờ Tưởng Học Nhiễm vẫn luôn im lặng. lúc này mới nở nụ cười : “Cậu ta hoang tưởng, các cậu cũng hoang tưởng theo à? 200 vạn là số tiền lớn, cậu ta có thể lừa người lấy được số tiền này, vận may cũng tệ. Có lẽ người nọ cũng chả hiểu gì về tình hình giới cosplay trong nước hoặc là kẻ có tiền tiêu chơi. Con của những nhà giàu phải cũng lập nhóm chơi sao? Mọi người cảm thấy chuyện này có thể kéo dài được bao lâu?” Tất cả mọi người im lặng. “ Tưởng, ý của là chuyện này được?” Lục Quý hỏi, “Vậy làm thế nào đây?” “Khi học đại học tôi tham gia nhóm, là vì sở thích, hai là có thể tăng thêm thực tiễn kinh nghiệm xã hội để tìm công việc tốt. Tôi chưa bao giờ nghĩ dựa vào cái này để kiếm sống. 200 vạn, chúng ta có 6 người, tiêu được trong bao lâu đây? tại năm tiền thuê nhà ở BJ tận mấy vạn, đừng đến mua trang bị, thành lập công ty và các thứ khác. Cậu ta nghe dễ dàng ghê, thực nghĩ rằng mọi chuyện có thể thuận buồm xuôi gió sao? Tham gia thi đấu lấy được tiền thưởng làm thế nào? có danh tiếng sao? Đến lúc đó nhà đầu tư rót tiền, chúng ta sống thế nào? Đến lúc đó chúng ta có kinh nghiệm công tác, tốn mất mấy năm thời gian, ai còn thuê chúng ta? tại chúng ta tốt nghiệp khóa này khó tìm việc rồi. Tôi nghe mấy người em làm bên nhân từng tối kỵ nhất là người tốt nghiệp mấy năm, có kinh nghiệm công tác còn khó tìm việc hơn người mới ra trường. Các cậu thực tính đánh cược tương lai của mình vào Kha Thiển này sao?” con đường tối tăm yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng. Sau đó Dung Hiểu Phong lên tiếng: “Nhưng tớ thích cosplay, đó có lẽ là cơ hội duy nhất thực ước mơ của chúng ta.”

      Môi Văn Hiểu Hoa cũng mấp máy. Tưởng Học Nhiễm tiếp: “Đừng tin những lời đó, nghĩ thử xem, có ai sinh ra mà muốn sống tạm bợ, xa quê . Người xa quê đều sống nghèo khổ chán nản. Ở lại, dung nhập xã hội, làm người đến nơi đến chốn, cuối cùng mới có thể lên địa vị cao. Hơn nữa, mọi người suy nghĩ quá tích cực rồi. Kha Thiển cha mẹ, mình ăn no đói bụng cũng sao, đương nhiên là nhõm rồi. Còn chúng ta sao? Chúng ta làm cái này còn phải được đồng ý của cha mẹ đấy.”Lời này đánh trúng uy hiếp của mọi người. đồng ý đâu. có cha mẹ nào chịu đồng ý cả. Đây là đáp án cần phải suy nghĩ. “Vậy chúng ta bỏ lại Kha Thiển, để cho cậu ta làm mình sao?” Lục Quý hỏi. Tưởng Học Nhiễm trả lời ngay, mà hơi đăm chiêu nhìn mọi người. “Phần tiền này dùng để chi cho phòng làm việc của chúng ta, những cố gắng từ trước đến nay của chúng ta, đúng ?” Cậu ta hỏi. “Ừ.” “Đừng vậy.”

      “Cậu ta cũng từng , món tiền này thuộc về mọi người?” Tưởng Học Nhiễm lại hỏi. “Đúng vậy.”

      “Ý của cậu là?” Mắt Hứa Sênh sáng rực lên. “Nếu là tiền của mọi người, số đông mọi người đồng ý dùng gây dựng nghiệp. Vậy nên chia ra.” Tưởng Học Nhiễm , “Cậu ta dùng để làm việc chia nhiều chút, 40 vạn. Còn lại tôi tính qua, mỗi người chúng ta 32 vạn. Mọi người cảm thấy thế nào?” Mọi người hai mặt nhìn nhau. Dù sao đối với những con người gia cảnh bình thường sắp tốt nghiệp đây là khoản tiền lớn, thậm chí biểu thị trong thời gian dài phải chịu áp lực về kinh tế. “Nếu cậu ta muốn đưa sao?” Dung Hiểu Phong hỏi, “Cậu ta luôn rất ích kỉ.”

      Tưởng Học Nhiễm : “Tiền là của mọi người, cậu ta có quyền gì chứ? Qua hai ngày nữa, gạt cậu ta sang bên, Lục Quý, cậu và tôi cùng thương lượng với cậu ta lấy tiền.”

      Mặt trời dần lên cao, hố cũng đào càng ngày càng sâu. Phương Thanh ngồi xổm bên hố, cau mày. sâu như vậy rồi, ngoài phát ra đồ linh tinh, còn đâu chả thấy gì hết. Văn Hiểu Hoa lắp bắp : “Hôm đó chúng tôi cũng chôn sâu như vậy… Cũng kiểm chứng, cậu ta còn sống, thực chết rồi.” Sắc mặt Hứa Sênh cũng trắng bệch, sau đó cắn môi, chạy đến bên hố cẩn thận xem, môi run bần bật. Bạc Cận Ngôn lại lộ ra nụ cười vô cùng lãnh đạm: “Oa, thú vị .” Giản Dao hỏi hai người bọn họ: “Hai người xác định đêm đó cậu ta thực chết?” “Chết rồi mà…” Văn Hiểu Hoa khóc , “Lúc chúng tôi đến nhà cậu ta, cậu ta nằm mặt đất, máu chảy lênh láng, ánh mắt mở to, sớm còn thở, cơ thể cũng rất lạnh…”

      Sắc mặt Hứa Sênh cũng giống như thấy quỷ, nàng nhìn Giản Dao: “Chúng tôi xác định cậu ta chết rồi. thành như vậy sao còn sống được.”

      Nếu bạn từng tận mắt chứng kiến thi thể biết lời khó mà diễn tả hết được. Người chết và người sống là hoàn toàn khác biệt. Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Người bạn chung nhóm ngày xưa bị bọn họ hợp lực giết chết, cùng với giấc mơ của bọn họ.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38

      Tất cả mọi người hoảng sợ, trong lòng chấn động là giả. ai nghĩ người tầm thường như Kha Thiển có thể làm được chuyện lớn như vậy? Nhưng nghĩ lại thực cũng chỉ có cậu ta mới làm được. Cậu ta rất thông minh, thành tích các môn chuyên ngành ở đại học rất tốt. Nhiều ngày trôi qua như vậy, cậu ta làm tổ ở trong phòng làm việc thời gian dài, biết nghiên cứu tư liệu gì. Cũng từng bắt xe buýt ra ngoài rất nhiều lần, biết đâu. Cũng chỉ có cậu ta mới viết và xem hiểu mail tiếng , biết “Thiên sứ đầu tư”, “Báo cáo đầu tư” gì gì đó. Con người động lòng mới là kì lạ. Việc này tất nhiên khiến cho người ta vui sướng, nhưng lại là do Kha Thiển luôn bị bọn họ sai bảo hoàn thành. Điều này khiến cho lòng người cũng hơi thoải mái. Song Kha Thiển hoàn toàn nhận ra. Thấy tất cả mọi người im lặng, câu ta lại bắt đầu cố gắng trình bày kế hoạch của mình, ý đồ thuyết phục mọi người: “… Có phần tiền này, ít nhất hai năm chúng ta phải lo lắng về kinh tế, cũng phải vội vàng tìm việc làm. Tớ có thể thành lập phòng làm việc trong thời gian ngắn, chúng ta tham gia các cuộc thi trong nước, thậm chí cũng có thể thi đấu ở nước ngoài. Chỉ cần có danh tiếng ngừng có các hợp đồng hợp tác. Chúng ta có thể mua trang phục và trang bị tốt, cũng có thể lập trang web và phòng làm việc weibo; Hiểu Phong, Lục Quý có thể làm ngôi sao cosplay do chúng ta tạo ra…”

      Cuối cùng cũng có người bật cười, bầu khí dường như cuối cùng được hâm nóng lên. Lúc này Tưởng Học Nhiễm hỏi câu: “Cho nên khoản tiền này mọi người đều có phần?” Kha Thiển hơi do dự chút, đáp: “Đúng vậy!”

      “Chúng tớ suy nghĩ.” Tưởng Học Nhiễm . “… Được.”

      Kha Thiển thuê căn phòng trong khu dân cư gần đó, tối hôm đó khi rời khỏi phòng làm việc, mọi người đều chung, còn Kha Thiển riêng. Lục Quý hơi do dự: “Mọi người cảm thấy thế nào? Tớ cảm thấy đề nghị của Kha Thiển rất hay. Chỉ là tìm việc làm, đến phòng làm việc, tớ sợ người nhà phản đối.”

      Dung Hiểu Phong : “Cũng cần phải làm việc, làm thêm cũng được mà, tận 200 vạn đấy. Có thể mua được rất nhiều quần áo tốt, cũng có thể thuê được phòng làm việc rất tốt. Có phải chúng ta cũng được chia chút tiền để tiêu ?” nàng như vậy, tất cả mọi người đều bật cười. Hứa Sênh : “Làm thêm, chia tiền, chỉ sợ Kha Thiển đồng ý đâu.”

      Tất cả mọi người đều sửng sốt. Văn Hiểu Hoa : “ Tưởng, .”

      “Đúng vậy, Học Nhiễm, cậu .” Tất cả mọi người nhìn Tưởng Học Nhiễm. Từ lúc nãy đến giờ Tưởng Học Nhiễm vẫn luôn im lặng. lúc này mới nở nụ cười : “Cậu ta hoang tưởng, các cậu cũng hoang tưởng theo à? 200 vạn là số tiền lớn, cậu ta có thể lừa người lấy được số tiền này, vận may cũng tệ. Có lẽ người nọ cũng chả hiểu gì về tình hình giới cosplay trong nước hoặc là kẻ có tiền tiêu chơi. Con của những nhà giàu phải cũng lập nhóm chơi sao? Mọi người cảm thấy chuyện này có thể kéo dài được bao lâu?” Tất cả mọi người im lặng. “ Tưởng, ý của là chuyện này được?” Lục Quý hỏi, “Vậy làm thế nào đây?” “Khi học đại học tôi tham gia nhóm, là vì sở thích, hai là có thể tăng thêm thực tiễn kinh nghiệm xã hội để tìm công việc tốt. Tôi chưa bao giờ nghĩ dựa vào cái này để kiếm sống. 200 vạn, chúng ta có 6 người, tiêu được trong bao lâu đây? tại năm tiền thuê nhà ở BJ tận mấy vạn, đừng đến mua trang bị, thành lập công ty và các thứ khác. Cậu ta nghe dễ dàng ghê, thực nghĩ rằng mọi chuyện có thể thuận buồm xuôi gió sao? Tham gia thi đấu lấy được tiền thưởng làm thế nào? có danh tiếng sao? Đến lúc đó nhà đầu tư rót tiền, chúng ta sống thế nào? Đến lúc đó chúng ta có kinh nghiệm công tác, tốn mất mấy năm thời gian, ai còn thuê chúng ta? tại chúng ta tốt nghiệp khóa này khó tìm việc rồi. Tôi nghe mấy người em làm bên nhân từng tối kỵ nhất là người tốt nghiệp mấy năm, có kinh nghiệm công tác còn khó tìm việc hơn người mới ra trường. Các cậu thực tính đánh cược tương lai của mình vào Kha Thiển này sao?” con đường tối tăm yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng. Sau đó Dung Hiểu Phong lên tiếng: “Nhưng tớ thích cosplay, đó có lẽ là cơ hội duy nhất thực ước mơ của chúng ta.”

      Môi Văn Hiểu Hoa cũng mấp máy. Tưởng Học Nhiễm tiếp: “Đừng tin những lời đó, nghĩ thử xem, có ai sinh ra mà muốn sống tạm bợ, xa quê . Người xa quê đều sống nghèo khổ chán nản. Ở lại, dung nhập xã hội, làm người đến nơi đến chốn, cuối cùng mới có thể lên địa vị cao. Hơn nữa, mọi người suy nghĩ quá tích cực rồi. Kha Thiển cha mẹ, mình ăn no đói bụng cũng sao, đương nhiên là nhõm rồi. Còn chúng ta sao? Chúng ta làm cái này còn phải được đồng ý của cha mẹ đấy.”Lời này đánh trúng uy hiếp của mọi người. đồng ý đâu. có cha mẹ nào chịu đồng ý cả. Đây là đáp án cần phải suy nghĩ. “Vậy chúng ta bỏ lại Kha Thiển, để cho cậu ta làm mình sao?” Lục Quý hỏi. Tưởng Học Nhiễm trả lời ngay, mà hơi đăm chiêu nhìn mọi người. “Phần tiền này dùng để chi cho phòng làm việc của chúng ta, những cố gắng từ trước đến nay của chúng ta, đúng ?” Cậu ta hỏi. “Ừ.” “Đừng vậy.”

      “Cậu ta cũng từng , món tiền này thuộc về mọi người?” Tưởng Học Nhiễm lại hỏi. “Đúng vậy.”

      “Ý của cậu là?” Mắt Hứa Sênh sáng rực lên. “Nếu là tiền của mọi người, số đông mọi người đồng ý dùng gây dựng nghiệp. Vậy nên chia ra.” Tưởng Học Nhiễm , “Cậu ta dùng để làm việc chia nhiều chút, 40 vạn. Còn lại tôi tính qua, mỗi người chúng ta 32 vạn. Mọi người cảm thấy thế nào?” Mọi người hai mặt nhìn nhau. Dù sao đối với những con người gia cảnh bình thường sắp tốt nghiệp đây là khoản tiền lớn, thậm chí biểu thị trong thời gian dài phải chịu áp lực về kinh tế. “Nếu cậu ta muốn đưa sao?” Dung Hiểu Phong hỏi, “Cậu ta luôn rất ích kỉ.”

      Tưởng Học Nhiễm : “Tiền là của mọi người, cậu ta có quyền gì chứ? Qua hai ngày nữa, gạt cậu ta sang bên, Lục Quý, cậu và tôi cùng thương lượng với cậu ta lấy tiền.”

      Mặt trời dần lên cao, hố cũng đào càng ngày càng sâu. Phương Thanh ngồi xổm bên hố, cau mày. sâu như vậy rồi, ngoài phát ra đồ linh tinh, còn đâu chả thấy gì hết. Văn Hiểu Hoa lắp bắp : “Hôm đó chúng tôi cũng chôn sâu như vậy… Cũng kiểm chứng, cậu ta còn sống, thực chết rồi.” Sắc mặt Hứa Sênh cũng trắng bệch, sau đó cắn môi, chạy đến bên hố cẩn thận xem, môi run bần bật. Bạc Cận Ngôn lại lộ ra nụ cười vô cùng lãnh đạm: “Oa, thú vị .” Giản Dao hỏi hai người bọn họ: “Hai người xác định đêm đó cậu ta thực chết?” “Chết rồi mà…” Văn Hiểu Hoa khóc , “Lúc chúng tôi đến nhà cậu ta, cậu ta nằm mặt đất, máu chảy lênh láng, ánh mắt mở to, sớm còn thở, cơ thể cũng rất lạnh…”

      Sắc mặt Hứa Sênh cũng giống như thấy quỷ, nàng nhìn Giản Dao: “Chúng tôi xác định cậu ta chết rồi. thành như vậy sao còn sống được.”

      Nếu bạn từng tận mắt chứng kiến thi thể biết lời khó mà diễn tả hết được. Người chết và người sống là hoàn toàn khác biệt. Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Người bạn chung nhóm ngày xưa bị bọn họ hợp lực giết chết, cùng với giấc mơ của bọn họ.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39

      Kết quả điều tra trường nhanh chóng có. Nhân viên công tác báo cáo: “Dựa vào phản ứng của luminol, trường còn sót lại lượng máu lớn. Qua kiểm tra đều thuộc về Kha Thiển. người chảy nhiều máu như vậy, theo lý thuyết thể còn sống.”

      Chạng vạng, thành viên tổ vụ án đặc biệt tập trung trong tiệm ăn dưới lầu cục cảnh sát, ăn tạm chút thức ăn nhanh. Lúc gọi món, Bạc Cận Ngôn gọi điện thoại cho Phó Tử Ngộ, muốn gọi cùng đến ăn cơm. Tiếng chuông vang lên mấy lần chuyển sang hộp thư thoại. Giọng Phó Tử Ngộ sang sảng vang lên trong điện thoại: “Hello, nếu nghe thấy hộp thư thoại tức là tôi ngủ, nghỉ phép…, tiện tiếp điện thoại của bạn. Xin gọi lại sau.”

      Bạc Cận Ngôn mỉm cười, bỏ di động xuống. Phương Thanh châm điếu thuốc, tựa vào cửa chậm rãi hút. Nhìn thấy An Nham cầm chai Coca, hỏi: “Hai người các cũng hút thuốc sao?” Bạc Cận Ngôn ngước mắt liếc ta, lười trả lời. An Nham cười : “Em thích mùi thuốc lá.”

      Phương Thanh cười, híp mắt nhìn về phía xa, tiếp tục phì phèo khói thuốc. Hút hết điếu thuốc, ta mới vào phòng. Giản Dao ngửi thấy mùi thuốc người Phương Thanh, nhưng cũng cảm thấy chán ghét. “ thấy thế nào?” Phương Thanh nhìn Bạc Cận Ngôn. “Đáp án ràng.” Bạc Cận Ngôn . Giản Dao vẫn rối rắm trong vụ án kì lạ này, nhíu mày. An Nham xen vào: “Em tin vào xác suất, Kha Thiển chắc là chết rồi.”

      Bạc Cận Ngôn nhìn Giản Dao, mỉm cười : “Bà Bạc, em có cách thức tư duy theo chiều hướng cẩn thận sắc bén, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm. Xin hãy nhớ kỹ nguyên tắc của cảnh sát hình : Khi tình huống càng phức tạp càng khác thường, kết quả chân tướng thường có xu hướng là càng đơn giản.”

      “Vâng.” Giản Dao gật đầu. Phương Thanh nở nụ cười: “Bình thường hai người đều trao đổi như vậy sao? Bầu khí tràn ngập học thuật thăm dò?” Giản Dao cười: “Đúng vậy.”

      Phương Thanh chỉ cười, lát sau, vỗ bả vai Bạc Cận Ngôn, thấp giọng : “ có thể lấy được bà xã bao dung như vậy, đúng là tam sinh hữu hạnh.” Bạc Cận Ngôn vốn thích người khác đụng vào mình, còn là đàn ông, nhưng cái đập vai tùy tiện, thoải mái tự nhiên của Phương Thanh khiến cảm thấy chán ghét. Tuy nhiên có thể nghe ra ý chế giễu trong lời của Phương Thanh, là quá học thuật quá nhàm chán sao? “A…” Bạc Cận Ngôn cúi đầu, bên tai Phương Thanh: “Lửa tình của tôi nóng bỏng tất nhiên để cho người ngoài bọn nhìn thấy.”

      Phương Thanh sặc nước. “Vì thế…” Giản Dao suy nghĩ lát, ngẩng đầu, “Cho dù thi thể biến mất, chết mà sống lại có lạ lùng thế nào, cho dù biểu ra quen thuộc với các thành viên trong nhóm thế nào, vụ án này chỉ có hai khả năng.”

      Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh từ từ uống trà nghe . An Nham cũng chăm chú nghe. “Thứ nhất.” Giản Dao , “ thực có thiên phú dị bẩm, khả năng rất thấp vẫn còn sống. núp mấy tháng, sau đó báo thù.”

      “Thứ hai.” Bạc Cận Ngôn , “Kha Thiển thực chết. Cho dù là Phương Thanh hay Cố Bàng Bàng kia đều chỉ nhìn thấy bóng dáng hoặc mặt bên giống cậu ta thôi, hơn nữa còn đội mũ… Do đó, người bạn thân có dáng vẻ và diện mạo tương tự cậu ta, vô cùng hiểu biết cậu ta, trộm thi thể của cậu ta, sau đó báo thù thay cậu ta.”“Tiếp theo phải làm thế nào?” An Nham hỏi. “Tất cả đều trở về điểm xuất phát.” Phương Thanh , “Chúng ta phải bắt đầu điều tra Kha Thiển kia lần nữa.”

      Lúc này trời vẫn còn chưa hoàn toàn tối, tấm rèm trong nhà Phó Tử Ngộ vẫn chưa được kéo lên. Chỉ có chiếc đèn ngủ ánh sáng dìu dịu đầu giường, chiếu sáng gương mặt hai bên. Lúc đầu, ngay cả ôm lấy nhau cũng thấp thỏm. Hai bên đứng lúc lâu, Phó Tử Ngộ mới vươn tay ra ôm lấy . Khe khẽ ôm, sau đó cánh tay dần ôm chặt. Động tác này khiến lòng Hàn Vũ Mông nhói đau. “Joe?” run giọng hỏi, như muốn xác định tồn tại của .

      “Vâng… Là em đây, Kris.”

      Im lặng lúc lâu, cúi đầu nhìn , chiếc mũi cao cao, dọc theo khuôn mặt , từ từ di chuyển xuống, tìm được môi . Hai người lại im lặng, che lấy môi , dùng sức hôn, khiến cho Hàn Vũ Mông trợn tròn mắt. nghĩ tới hôn mình mạnh mẽ điên cuồng như vậy, trong nháy mắt đầu trống rỗng. Tựa như trước mắt phải là Phó Tử Ngộ ba mươi tuổi, mà là thiếu niên năm đó vừa ngoài hai mươi, nhiệt tình làm càn. Song lo lắng trong mắt là điều chưa bao giờ thấy qua. dùng sức cắn môi , cắn cho đau đớn. tay đẩy ngã lên giường, đè nặng , nhưng chạm vào quần áo , chỉ đè bả vai , để cho thể nhúc nhích. cúi đầu xuống, Hàn Vũ Mông thấy ánh mắt . lát sau, bỗng nhiên nở nụ cười, khàn giọng hỏi: “Tại sao lại đột nhiên… trở lại? Tám năm rồi, Hàn Vũ Mông, tám năm rồi! Trong thế giới của , em mất tám năm rồi, tại sao lại đột nhiên trở về? Còn tới tìm nữa?” giọt nước mắt rơi mặt Hàn Vũ Mông. khóc. Trong phút chốc, mắt Hàn Vũ Mông cũng ngập nước. “Em…” nên lời. Lúc này chỉ muốn tông cửa xông ra, nhưng giống như mất tất cả sức lực, thể động đậy nổi. Mặt đầy nước mắt, chậm rãi : “Em và … gặp phải bão biển, cả hai đều chết, phiêu dạt tới Nam Mĩ.”

      Phó Tử Ngộ ngẩng đầu nhìn . “Em…” cảm thấy ra mỗi từ, cổ họng như khô cạn, “Bị ép làm rất nhiều chuyện muốn làm. Em trở về. Em nghĩ đời này gặp được nữa. Cho đến gần đây, mắc bệnh nặng, em trốn thoát. Chạy trốn từ Nam Mĩ về Trung Quốc.”

      giơ tay che mặt. Phó Tử Ngộ im lặng lát, hỏi: “Tại sao luôn trốn tránh ? tại lại đột nhiên tới tìm ?” Hàn Vũ Mông đáp: “Em… xác định được có nên xuất trước mặt hay ? Nhưng em vẫn muốn tìm đến .”

      Phó Tử Ngộ nhìn chăm chú lúc lâu, bỗng nhiên buông ra, đứng dậy ngồi bên cạnh giường, lặng im gì. Hàn Vũ Mông ngơ ngác nhìn bóng dáng , cảm thấy trong lòng vô cùng bi ai. Đó từng là vị thần, tín ngưỡng, tình trọn đời của . tại lại thể đến gần. còn có thể đến gần ? còn có thể may mắn nắm tay đến cuối đời ? bò qua, dùng bàn tay run rẩy, cố lấy tất cả dũng khí ôm lấy lưng . Đúng là lạ lùng, trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, tại nhìn thấy người lạ chết trước mặt cũng chớp mắt. Song khi trở lại bên cạnh lại giống như ngây thơ thấp thỏm hai mươi tuổi kia. vùi mặt vào lưng , rơi nước mắt, dùng giọng rất hỏi: “Kris… còn em ?” Phó Tử Ngộ im lặng lúc lâu, bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười: “Em còn hỏi em ư? Joe, nếu ngày nào đó, còn nhìn thấy sao bầu trời đó là ngày còn em.”

      Hàn Vũ Mông hơi sửng sốt, nước mắt trào ra. Sau khi xong, Phó Tử Ngộ xoay người lại, lại lần nữa ôm vào trong lòng, ai ngờ đột nhiên nhảy xuống giường, bước nhanh về phía cửa. Sắc mặt Phó Tử Ngộ lập tức biến đổi, đuổi theo giữ chặt tay : “Em đâu vậy?” “Em…” ngẩng đầu nhìn , yên lặng rơi nước mắt: “Em thể ở bên quá lâu, vẫn luôn đuổi theo em. Kris, đừng cho bất cứ ai chuyện em trở về, nhất là bạn thân Bạc Cận Ngôn của . Em cầu xin … Em muốn… có bất cứ tiếp xúc nào với cảnh sát. Chờ thời cơ thích hợp, em lại đến tìm .”

      Phó Tử Ngộ giữ cánh tay buông, ai ngờ xê dịch cổ tay cái, dễ dàng thoát ra, chưa đợi có phản ứng, xoay người ra ngoài. Phó Tử Ngộ đứng im tại chỗ. lát sau, khi đuổi theo trong hành lang sớm còn bóng người, dưới lầu dòng xe cộ đông đúc, làm sao còn thấy bóng dáng ? Phó Tử Ngộ trở lại phòng, nhìn nếp nhăn ga giường, gối còn có sợi tóc của , cảm thấy tất cả giống như giấc mơ. ra ngoài ban công, ngồi trong ghế mây, nhìn bầu trời đêm xa xôi, cầm di động, lướt đến số của Bạc Cận Ngôn, lại rề rà gọi. mình ngồi lâu, ngẩng đầu, lại thấy sao trời lấp lánh. Sau đó nở nụ cười, nụ cười độc lại dịu dàng. bỏ điện thoại xuống. quyết định tin tưởng, tiếp tục chờ đợi.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40

      Là ai trốn ở phía sau Kha Thiển? Là ai căm hận thành viên nhóm Nguyệt Ảnh lớn đến thế? Là ai có thể bày ra án mưu sát liên hoàn tinh vi bình tĩnh như thế, ép người còn sống sụp đổ tinh thần? Việc sát hại này của “” liệu có ngừng lại? Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa được cảnh sát bảo vệ. Còn tồn tại có liên quan đến “” lại có chút manh mối nào. “ có, Kha Thiển chưa từng nhắc tới người bạn nào với chúng tôi.” Văn Hiểu Hoa . “Nhưng… thời gian đó, cậu ta thường xuyên ra ngoài mình. Khi trở về dường như rất vui.” Hứa Sênh . “Các cậu hỏi cậu ta từng đâu, gặp ai sao?” Phương Thanh hỏi. Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa cúi đầu: “Chúng tôi có.”

      Chiếc Cherokee màu đen chạy đường cao tốc, mặt bên của Bạc Cận Ngôn vô cùng lạnh lùng: “Có hai khả năng. Người hoặc là người thân.”

      Giản Dao khẽ giật mình: “Người thân? Dựa theo tư liệu của Kha Thiển, mấy năm trước ông nội cậu ta cũng mất rồi, còn người thân nào khác.”

      Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Nhưng chúng ta thể loại bỏ bất cứ khả năng nào, cho nên vẫn nên đến quê cậu ta chuyến. Người kia hiểu nhóm Nguyệt Ảnh, hiểu từng thói quen của mỗi người bọn họ. Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa xác nhận, năm đó để tiện cho việc tập luyện, Kha Thiển từng đánh chìa khóa nhà Tưởng Học Nhiễm. cách khác, ngay cả chìa khóa này để ở đâu, Kha Thiển cũng cho “”. Bọn họ giấu diếm bất cứ điều gì, Kha Thiển vô cùng tin tưởng , hết tất cả. Bọn họ thân mật giống như vậy. Tính cách Kha Thiển nhạy cảm yếu đuối, giỏi giao tiếp. Người kia phải xuất trước khi Kha Thiển mất tích lâu, nếu nhóm họ có lý do gì phát ra. Thời gian ngắn như vậy, lại trở thành bạn chí cốt với người, khả năng với người thường còn vô cùng , huống chi Kha Thiển. Nhưng tình và tình thân có thể làm được.”

      Giản Dao gật đầu, suy nghĩ : “Hơn nữa với tính cách của Kha Thiển, tính ỷ lại với bạn bè vô cùng mạnh mẽ. Nếu có được người bạn thực tốt, là cậu ta cần thiết phải giấu diếm nhóm bạn; hai là tâm lý ỷ lại với nhóm bạn mạnh như vậy. thực tế việc gây dựng nghiệp, nhất thiết phải cần đến những người này, nhưng sau khi nhận được món tiền đầu tư, cậu ta vẫn để ý tới thái độ của bọn họ, vô cùng khát vọng tình bạn của bọn họ. Thậm chí bằng lòng dùng phần tiền này để đổi lấy coi trọng và tình bạn của bọn họ. Điều này chứng tỏ tình cảm “” dành cho Kha Thiển thể thay thế tình bạn.”

      Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Well done.”

      “Tình à…” Giản Dao thở dài, “Là tình sao?” Bạc Cận Ngôn đáp, chỉ : “Phần tiền từ thiên sứ đầu tư kia của Kha Thiển vô cùng đáng nghi. Ở trong nhà cậu ta, chúng ta tìm được tài liệu liên quan đến đầu tư, hơn nữa dựa theo cách của cậu ta, phần tiền này cậu ta có thể tùy ý khống chế. Thiên sứ đầu tư bình thường làm hành vi đầu tư như vậy. Chỉ là bọn Tưởng Học Nhiễm có kinh nghiệm xã hội, nên phát ra khác thường.”

      cách khác… Phần tiền kia thực ra có thể là do “” đưa cho Kha Thiển?” “Có thể.” Bạc Cận Ngôn đáp, “ bảo An Nham điều tra nguồn gốc của số tiền kia rồi. Đồng thời bảo Phương Thanh ở lại BJ điều tra những manh mối khác bên cạnh Kha Thiển.”

      “Mục đích lần này chúng ta đến quê Kha Thiển chính là để thăm dò xem có thể là do người thân cậu ta gây ra hay sao?” “ chỉ có thế.” Bạc Cận Ngôn , “Đây là vụ án thú vị. Nếu sâu vào tìm hiểu Kha Thiển, làm sao hiểu cậu ta, tiếp theo cảm nhận được hung thủ thực ?” Chậc chậc, lại tới nữa rồi. Giản Dao nở nụ cười: “Này tại sao luôn có hứng thú tăng cao với hung thủ như vậy? cảm thấy phiền chán, mệt mỏi sao?” “Làm chuyện mình thích sao mệt được chứ?” Bạc Cận Ngôn liếc , “Tất cả sở thích, sở ghét của nhiều năm như .”

      “À.” Giản Dao nhịn được bật cười. cũng cười, thấp giọng : “Đúng vậy, thể ngừng lưu lại dấu vết người em.”

      Giản Dao càng nhịn được cười. Đúng lúc này, di động của vang lên. Là Lạc Lang mấy hôm trước liên lạc được gọi tới. “Giản Dao, hôm nay tiện đường đến làm việc ở tòa án gần chỗ em, có thời gian cùng ăn bữa cơm ?” Giản Dao ngập ngừng. Lạc Lang nở nụ cười: “Gọi cả chồng em .”

      Giản Dao cười : “Lạc đại ca, xin lỗi, hôm nay bọn em ra ngoài điều tra án rồi, thể quay về. Để hôm khác bọn em trở về mời nhé.”

      Lạc Lang “Ừ” tiếng, : “Được, vậy cuối tuần nhé. Bên số tài liệu pháp luật có giá trị, lần sau đưa cho em.”

      Cúp máy, Giản Dao : “Lạc đại ca hẹn hai chúng ta cùng ăn cơm.”Bạc Cận Ngôn đáp: “ có hứng thú.”

      Giản Dao: “Lần sau cùng em nhé.”

      Bạc Cận Ngôn: “… Ừ.”

      Giản Dao nhìn vẻ mặt vẫn như thường tiếp tục lái xe, bỗng nhiên muốn đùa , hỏi: “Này, em kết bạn với người đàn ông khác, ghen sao?” Bạc Cận Ngôn cười nhạo: “Người đàn ông cảm thấy có nguy hiểm mới có thể ghen. Tiếc là thể trải nghiệm được cảm giác này.”

      “Chậc…”

      Lại lúc, đột nhiên hỏi: “ ta lớn hơn em bao nhiêu tuổi?” Giản Dao ngơ ngác mấy giây, mới hiểu ra Bạc Cận Ngôn ta” là chỉ Lạc Lang. “Bảy tám tuổi.” đáp. “Hóa ra là thế.”

      “Cái gì hóa ra là thế?” thản nhiên đáp: “Em gọi ta là Lạc đại ca.”

      “Vâng. Huân Nhiên cũng gọi như vậy.”

      lớn hơn em bốn tuổi.” Bạc Cận Ngôn tiếp. Giản Dao hơi sửng sốt. Haiz, đúng là. Nhưng bao giờ có cảm giác lớn tuổi hơn mình. Thấy lời nào, Bạc Cận Ngôn cau mày, : “Nhưng trước kia, em chưa từng gọi là đại ca.”

      Giản Dao: “…”

      Hóa ra để ý điều này. phải là trải nghiệm được cảm giác ghen tuông à… Thấy ánh mắt trong trẻo nhìn mình, Giản Dao bật cười. “ muốn em gọi là đại ca hả?” Lời vừa ra khỏi miệng, mặt hơi nóng lên. Bạc Cận Ngôn im lặng. Giản Dao gọi to: “Bạc đại ca.”

      khẽ cười. Giảm Dao lườm , lại gọi: “ Cận Ngôn.”

      Bạc Cận Ngôn khẽ “ừ” tiếng. Gió từ cửa sổ thổi vào, trong xe lại trở về yên lặng, nhưng lại có bầu khí dịu dàng chuyển động khiến người ta rung động. Giản Dao bỗng nhiên chú ý tuy ngoài mặt khá bình tĩnh, nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ. Cảm giác ấm áp thấm vào lòng . ngẩng đầu cùng nhìn về phía trước, gió thổi, cảnh sắc lặng lẽ xẹt qua. Cùng lúc đó Lạc Lang ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn cửa sổ văn phòng Giản Dao. Trong tay là tập tư liệu được sắp xếp chỉnh tề, phía còn có rất nhiều chú thích do ta tự viết. Làm sao tiện đường đến đây chứ? Thực ra gặp phải là ngẫu nhiên tụ họp với đồng hương, mà là ý nguyện nhiều năm của ta. Ngồi lát, ta lái xe rời . Chờ bình an trở về, gặp lại.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963


      Chương 41


      Quê Kha Thiển ở HB cách BJ xa, nhưng mấy năm nay các thành phố vừa và ngừng bị phá dỡ, xây dựng những tòa nhà và thành phố mới rập theo khuôn mẫu. Nhà cũ của Kha Thiển, kí túc xá của nhà máy sớm bị san phẳng, tiểu khu mới được mọc lên. Hàng xóm ngày xưa biết đâu. Giản Dao hỏi vòng gần tiểu khu, chỉ là hỏi qua loa, nhưng ai biết người nhà họ Kha, cũng tìm được tư liệu gì.

      Chỉ có hồ nước đối diện tiểu khu dập dềnh sóng nước.

      Có lẽ trong thời đại tốc độ kinh tế tăng trưởng ngừng này, điều duy nhất thay đổi, vẫn dừng lại là hồ nước ngọn núi.

      Bên cạnh cái hồ còn có vùng đầm lầy lớn, cỏ cây mọc um tùm, có lẽ được giữ gìn nguyên vẹn.

      Bọn họ tới địa chỉ thứ hai: Nhà ông nội Kha Thiển ở huyện. Dựa theo trong đăng kí ở đại học của Kha Thiển quan hệ gia đình chỉ có mình ông nội. Địa chỉ điền cũng là nhà ông nội.

      Lần này dễ dàng tìm được hơn. Là ngôi nhà cũ trong thành cổ. Ngói xanh tường đất, hai gian nhà tầng. Cửa được khóa bằng khóa đồng lớn.

      Giản Dao và Bạc Cận Ngôn gõ cửa lúc lâu, có bác ở nhà bên cạnh ra, : “Hai người tìm ai?”

      Giản Dao cười : “Bác à, chúng cháu là bạn của Kha Thiển ở BJ, tới nơi này du lịch, đúng lúc nhớ ra cậu ấy quê ở đây, nên muốn đến thăm.”

      Bạc Cận Ngôn hơi mỉm cười, liếc bà xã cảnh sát càng ngày càng láu cá.

      Bác thấy hai người bọn họ tuấn tú lịch , cũng nghi ngờ gì, : “À, hóa ra là bạn của Tiểu Kha. Gần đây thằng bé trở về.”

      “Bác ơi, ông nội Tiểu Kha mất lúc nào ạ?” Giản Dao hỏi.

      Bác thở dài : “Cũng phải bốn năm năm rồi, lúc Tiểu Kha vừa thi đỗ đại học.”

      Giản Dao và Bạc Cận Ngôn liếc nhau. Đả kích mạnh như vậy, chả trách Kha Thiển thể quấn quýt mãnh liệt với bạn đại học thế.

      “Cậu ấy còn người thân nào ạ?” Giản Dao hỏi.

      Bác suy nghĩ, lắc đầu: “ thấy có ai qua lại. Mười năm trước nhà bác chuyển đến đây, chỉ thấy mỗi hai ông cháu ở với nhau. Aiz, cũng phải lại Kha Thiển đúng là số khổ, nghe lúc mới năm sáu tuổi, cha mẹ tai nạn xe qua đời, cũng nhận được chút tiền bồi thường nào. Sau khi ông nội mất, chìa khóa nhà còn để chỗ bác đây, thằng bé học ở bên ngoài, nhờ bác thường xuyên qua đây quét dọn.”

      Đột nhiên Bạc Cận Ngôn hỏi: “Lần trước cậu ấy trở về là lúc nào?”

      Bác đáp: “ tháng trước, bác nhớ rất , mấy hôm đó là ngày nghỉ Tiết thanh minh.”

      Bạc Cận Ngôn và Giản Dao im lặng.

      tháng trước.

      Kha Thiển bị đám Tưởng Học Nhiễm “giết chết” là vào nửa năm trước.

      Sau đó “thi thể” bị chôn cất mất tích, sau đó tháng trước cậu ta quay về quê chuyến, sau đó liên tục ra tay giết người.

      “Bác xác định người trở về chính là cậu ta?” Bạc Cận Ngôn hỏi.

      Bác khó hiểu liếc : “Sao cậu lại hỏi thế chứ? Chẳng lẽ tôi nhìn lầm sao? Hôm đó thằng bé còn ăn cơm tối ở nhà tôi mà. Tôi nhìn thằng bé lớn lên từ …”

      Giản Dao cười xen vào: “Bác à, là như thế này, chúng cháu biết Kha Thiển ở đây được bác quan tâm rất nhiều, đây là hai trăm tệ, cũng là chút tâm ý của chúng cháu.”Bác thấy tiền đỏ mặt, hất tay cần. Giản Dao kiên trì đưa, bác từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn nhận lấy. Giản Dao nhân cơ hội hỏi: “Bác ơi, chúng cháu đến đây rồi, có thể vào nhà Kha Thiển nhìn ?”

      Nhà ông nội Kha Thiển chỉ có thể dùng bốn bức tường để hình dung cũng quá đáng. Trong nhà có hai căn phòng, ngoài giường, bàn, tủ, có gì khác, nhưng được giữ gìn sạch . Đồ đạc trong nhà đều là kiểu cũ, tường có treo ít bức tranh phong trúc hoa lá Trung Quốc, nhìn kĩ cũng giúp ngôi nhà khá hơn chút.

      cần phải , những thứ đó tất nhiên là bút tích của Kha Thiển.

      Có lẽ là cảm thấy nhà Kha Thiển cũng có gì đáng giá, sau khi đưa họ vào cửa, bác theo lúc rồi ra ngoài làm chuyện khác.

      Bạc Cận Ngôn và Giản Dao nhìn vòng, phát điều gì khác thường. Giản Dao : “Em hoang mang. Em nghĩ Kha Thiển chắc chắn chết rồi, trước đó Phương Thanh và Cố Bàng Bàng chỉ nhìn thấy người tương tự thôi. Nhưng tại, bác này xác nhận quả thực nhìn thấy Kha Thiển còn sống. Chẳng lẽ cậu ta thực chưa chết sao?”

      cần hoang mang.” Bạc Cận Ngôn , “ nghĩ chúng ta đến gần với đáp án rồi. Em phát trong nhà này thiếu thứ gì sao?”

      Giản Dao ngẩn ra.

      Bạc Cận Ngôn đeo găng tay, kéo ngăn tủ ra, sau đó đóng lại, : “Kha Thiển nhạy cảm lại cẩn thận như vậy, còn mất cha mẹ, vừa thi đỗ đại học lại mất ông nội… Cậu ta nhất định giữ gìn đồ đạc thuộc về họ cẩn thận. Song chúng ta lại phát được thứ gì ở phòng trọ cũng như ở đây.”

      “Là cái gì?” Giản Dao hỏi.

      “Album ảnh.”

      Giản Dao sửng sốt.

      Bạc Cận Ngôn mỉm cười : “Đó là thứ người nọ muốn mang theo người, hoặc là… muốn che giấu thứ gì đó. Đây là nguyên nhân đột nhiên trở về.”

      Giản Dao giật mình.

      Chẳng lẽ phải người , mà là… người thân.

      Tiểu học Hoa Sen là trong những ngôi trường tiểu học tốt nhất gần đó, khi Bạc Cận Ngôn và Giản Dao tới đó là buổi chiều.

      “Bác hàng xóm chuyển đến mười năm trước.” Bạc Cận Ngôn , “Khi đó Kha Thiển vừa lên cấp hai, đối với những chuyện trước khi lên cấp hai bác ta biết được. Xung quanh cũng chả có hàng xóm nào lâu năm. Từ thành tích của Kha Thiển rất tốt, tất nhiên là học trường tiểu học tốt nhất.”

      Bọn họ vào phòng giáo vụ, giơ thẻ cảnh sát. thầy giáo già tiếp đãi bọn họ: “Chờ chút để tôi lấy tư liệu học sinh năm đó.”

      Trong lúc chờ đợi, An Nham gọi điện thoại đến.

      điều tra ra rồi. Phần tiền Kha Thiển có được kia là từ tài khoản nước ngoài, ở Mỹ. Người gửi là K.A.”

      Lúc này, người thầy giáo cũng mang danh sách ra. Tuy nhiều năm trôi qua, nhưng Giản Dao nhìn lát, ngay lập tức tìm được cậu nhóc có khuôn mặt giống y Kha Thiển, vội chỉ cho Bạc Cận Ngôn: “ xem, đây là Kha Thiển.”

      Người thầy giáo ở bên cạnh đeo kính viễn thị, cười : “ nhận nhầm rồi, đây phải Kha Thiển, là Kha Ái. Kha Ái là chị , đứng hàng đầu. Kha Thiển là em trai, đứng ở hàng cuối. Bọn họ là sinh đôi, bộ dáng vô cùng giống nhau.”

      Bạc Cận Ngôn cầm ảnh chụp, im lặng nhìn chăm chú. Cuối cùng Giản Dao cũng tìm được Kha Thiển. Nhìn thấy tướng mạo khó mà phân biệt được của hai người, hiểu sao trong lòng cảm thấy chua xót. hỏi: “Vậy sau đó sao? Chị Kha Ái đâu ạ?”

      Người thầy giáo thở dài đáp: “Chị số tốt, bọn họ có người thân có con , lúc học lớp ba, nhận nuôi bé. Song có lẽ là sợ nuôi hai đứa bé phải chịu gánh nặng quá lớn, cũng sợ nuôi hai đứa bé thân được. Cho nên em trai ở lại với ông nội. Sau đó hình như mang Kha Ái Mỹ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :