1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19:

      Tạ Mẫn có thể tìm thấy đống xương trắng trong đất này, là ngẫu nhiên, cũng là may mắn.

      chạy trong núi suốt hai ngày. Nếu phải dựa vào tính cách nhanh nhạy và nghị lực cứng cỏi, bà kiên trì được lâu như vậy, sớm bị cảnh sát bắt rồi. Bà cũng biết mạng lưới cảnh sát càng thu càng chặt, nếu như trước đó, tìm được Đồng Sinh, nhưng cảnh sát có chứng cứ khép tội Diêu Viễn Qua e rằng sau này cũng có cơ hội.

      Bà liều mạng cũng phải tìm được con !

      Chạng vạng ngày hôm nay, bà bất tri bất giác đến vùng phụ cận của núi Tam Thanh Sơn (1). Có cái gì đó trong chỗ tăm tối dẫn dắt bà, có lẽ là trùng hợp, bà biết. Nhưng khi bà nhìn thấy 3 chữ Tam Thanh Quan lớn, trong lúc bất chợt như được phật pháp giác ngộ trí tuệ. Sau đó leo lên phía sau núi giống như điên, liên tục tìm, tìm liên tục.

      Sau đó, bà nhìn thấy sườn núi, có mảnh thổ nhưỡng lá rụng lác đác.

      Mấy năm nay, vì tìm kiếm Đồng Sinh, cái gì bà cũng đều nếm thử. Cũng xem rất nhiều phim tài liệu hình . Rất nhiều người khi ném thi thể ra đồng hoang, đào lớp thổ nhưỡng chôn phía . Như vậy, khiến chung quanh mảnh đất này càng màu mỡ hơn so với nơi khác, cũng càng chỉnh tề hơn, có dấu vết bị người khác vùi lấp.

      Bà quỳ xuống mặt đất, dùng ngón tay liền sẹo thành vết chai, nhàng chạm vào lớp thổ nhưỡng ấy.

      Tiếp đó, bắt đầu đào, dùng nhánh cây to bên cạnh, dùng hai tay.

      Cho đến khi xương trắng lộ ra.



      Tạ Mẫn cúi đầu, muốn thoát khỏi nhưng sức lực của bà lại bằng người đàn ông cường tráng lòng dạ ác độc như Diêu Viễn Qua. Ông ta cột bà vào cây, cười gằn tiếng lại đâm dao vào bụng bà.

      phát ra tiếng kêu thống khổ, run rẩy, bắt lấy tay ông ta, hỏi: “Ai…Là Đồng Sinh? Là con tôi?”

      Diêu Viễn Qua sửng sốt chút, nhưng ông ta lộ ra nụ cười khiến Tạ Mẫn run sợ.

      “Ai biết được? Nhiều người đàn bà như vậy…”

      “A……’

      Tạ Mẫn gào lên tiếng, thanh ấy giống tiếng người, giống như tiếng dã thú khiến Diêu Viễn Qua cả kinh. Ông ta lạnh lùng nhìn bà, vừa định cho bà vui vẻ cái, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân đỉnh sườn núi cách đó xa. Diêu Viễn Qua hơi suy nghĩ, rồi bịt miệng Tạ Mẫn, thấp giọng :

      “Im miệng, chờ chút xử lý bà.” Sau đó lại dùng chân nhanh chóng đùa lá và đất bùn sang bên, sau đó đẩy cái hầm bên cạnh, nhưng mấy cái vẫn có tác dụng, ông lập tức kéo Tạ Mẫn vào trong sơn động nham thạch cạnh đó.


      Giản Dao và hai người cảnh sát kiếm dọc theo sườn núi. Nhận được điện thoại của Tạ Mẫn, nhân viên kỹ thuật lập tức xác định được vị trí của bà. Nhưng vì điện thoại di động của bà chuyện được bao lâu tắt máy, cho nên có biện pháp xác định vị trí chính xác. nay cảnh sát tổ bảy, tám kiếm dọc theo sườn núi. Mà Bạc Cận Ngôn với Phương Thanh ở nhà họ Diêu, nhận được liên lạc cũng chạy đến.

      Ban đầu, ba người bọn họ qua sườn núi này. Chung quanh yên tĩnh, có gì khác thường. Nhưng Giản Dao hai bước lại dừng lại.

      Xung quanh phía dưới cây xanh, nhìn tình hình mặt đất. Nhưng khi ngẩng đầu lên, lại thấy đối diện Tam Hành Quan, với sườn núi này, cái đường thẳng, đặc biệt hướng dưới sườn núi, cực kỳ trống trải. Giản Dao chút nghi ngờ, nếu như con người đứng ở phía dưới có thể nhìn thấy chủ điện của Tam Hành Quan cách ràng.

      Giản Dao bỗng nhiên ngẩn ra. hồi trực giác nảy lên trong đầu.

      Đây là mặt… mặt sườn núi hướng về phía thần linh.

      xuống xem chút.” với hai người cảnh sát.

      Ba người tuột xuống dọc theo sườn núi. Mới vừa mấy bước, đều ngây ngẩn cả người.

      mặt đất, ràng có dấu tích bị người ta đào bới. Hai người cảnh sát liếc nhìn nhau, lập tức cầm súng đến gần, xuyên thấu qua cành cây và bùn đất, mơ hồ nhìn thấy xương trắng, Giản Dao theo sát phía sau, trong lòng chấn động.

      Đúng lúc này, sức lực mạnh mẽ đánh về phía sau lưng , lưng Giản Dao mát lạnh, kịp xoay người, bị người ta chế trụ cái cổ chặt, thanh dao nhuốm máu đặt cổ .

      “Mẹ kiếp….Mẹ kiếp…” Diêu Viễn Qua cúi đầu hít thở, hơi thở phả mặt . Hai người cảnh sát xoay người lại, thấy thế liền kinh hãi, giận dữ hét: “Thả ấy ra! Diêu Viễn Qua, ông bị bao vây, ông thoát được đâu.”

      Giản Dao đứng vẫn nhúc nhích, cúi đầu, nhìn thấy hai chân Diêu Viễn Qua di chuyển tại chỗ hai cái. ràng nội tâm ông ta cũng rất hốt hoảng, nhưng cánh tay ông ta lại rất mạnh mẽ, Giản Dao suýt thở nổi, cũng dám lộn xộn, bởi vì ngọn dao ông ta cầm đặt cổ , nếu sơ suất tí có thể toi mạng.

      “Để cho ta !” Diêu Viễn Qua hét: “Nếu tôi giết ta, dù sao cũng thiếu người.”

      Hai người cảnh sát chỉ cầm súng nhắm ngay ông ta, vẫn nhúc nhích. người cảnh sát nhanh chóng chạy bộ đàm, nhanh chóng đưa tin.

      Khóe mắt Giản Dao thoáng nhìn qua, trong sơn động phía sau hình như còn có người nằm. nhúc nhích, dường như tắt thở. từ từ thở ra hơi, chậm rãi :

      “Diêu Viễn Qua, ông hãy nghe tôi , cho dù bây giờ ông có bắt giữ tôi, có thể chạy trốn thời gian ngắn, ông cũng trốn thoát được. Sau này, mỗi con đường ông muốn trốn chạy đều bị chặn hết, những người ông có thể liên lạc đều bị chúng tôi nghe trộm. Ông từng có cuộc sống giàu có, sau này chỉ có thể trốn chui trốn nhũi, thể liên lạc với người nhà, sống cuộc sống nghèo khó khiến người ta khinh bỉ. Bọn họ đánh ông, chỉnh ông, giống như ông từng làm với bọn họ. Kết cục của ông đương nhiên rơi vào đường cùng. Thả tôi, đến đồn cảnh sát thành khai báo, như vậy, những người phụ nữ của ông, con trai độc nhất của ông, mới có thể có cuộc sống tốt hơn chút, ông có hiểu ý tôi ?”

      Diêu Viễn Qua hét lên: “ câm miệng! Tôi quan tâm bọn họ làm gì, tôi còn quan tâm bọn họ làm cái gì?”

      “Sao có thể mặc kệ?” Giản Dao giọng : “Đó là gia đình duy nhất của ông đó. nghiệp ông vất vả kinh doanh, sau này chắc chắn bị đóng cửa, chẳng lẽ ông quan tâm, chăm sóc, cứ gánh lưng tội danh đào phạm, cuối cùng, tất cả mọi người đều đứt hết sao?”

      Diêu Viễn Qua chỉ thở hổn hển, lời nào.

      Đúng lúc này, xa xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân. Diêu Viễn Qua cả kinh, càng thêm siết chặt thanh dao vào cổ Giản Dao, Giản Dao cảm thấy cổ đau nhói. biết mình thể chờ đợi thêm nữa. vừa mới lợi dụng khoảng thời gian chuyện vô ích để quan sát địa hình chung quanh. Bên cạnh là nham thạch cứng rắn, dưới chân hai người là bùn đất lỏng, bên cạnh có chỗ ao động, nếu như né đến đó, có lẽ có thể tránh được viên đạn của cảnh sát và lưỡi dao của Diêu Viễn Qua.

      Ước chừng gặp qua nhiều sóng gió, Giản Dao hoảng sợ chút nào, ngược lại tập trung toàn bộ chú ý, giữ sức chờ đợi.


      Nhóm cảnh sát báo cáo tình hình phía trước. Bạc Cận Ngôn bước nhanh sườn núi, xa xa nhìn thấy Diêu Viễn Qua bắt giữ người đứng ở trước cửa động, trong lòng Bạc Cận Ngôn trầm xuống, khóe miệng cong lên – Chưa từng thấy kẻ tình nghi nào ngu xuẩn khiến người ta chán ghét như vậy! Ông ta tưởng rằng loại 18 tuyến sát thủ như ông ta có thể uy hiếp Bạc phu nhân sao? Vậy sao heo mẹ còn chưa leo lên cây?

      Gần, càng gần. Ánh mắt Bạc Cận Ngôn và Giản Dao giao nhau trung. Ánh mắt trầm tĩnh, kiên định, hình như sau khi đến, lại thêm lo lắng. Bạc Cận Ngôn thấy vẫn hoàn hảo tổn thương gì, trái tim cũng rớt xuống. Hơn nữa thấy trong hiểm cảnh vẫn mất vẻ thông minh, dũng cảm, tình cảm thương, dịu dàng trong lòng càng sâu sắc thêm. Mà đôi mắt , cũng lạnh lùng gì sánh được.

      Sau đó, Bạc Cận Ngôn cách bọn họ mười thước dừng lại, đứng vững, chuyện cũng nhúc nhích.

      Giản Dao liếc mắt nhìn bên phải, nhàng gật đầu với .

      nháy mắt với , sau đó bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ tức giận: “Diêu Viễn Qua! Thả vợ tôi ra! Ông còn muốn để bao nhiêu người vô tội bị thương nữa!”

      ngờ câu này lại khiến Diêu Viễn Qua hưng phấn, ông ta nhận ra Bạc Cận Ngôn, chỉ cười lạnh : “Vợ của mày? Haha, vợ cảnh sát, haha…”

      có ai biết, Bạc Cận Ngôn làm gì. Tại sao lại kích thích Diêu Viễn Qua. Cảnh sát bên cạnh chỉ im thin thít, dùng súng nhắm vào Diêu Viễn Qua. Giản Dao chỉ nhìn Bạc Cận Ngôn, hai ngón tay nhàng vân vê.

      Phương Thanh đứng ở phía sau Bạc Cận Ngôn, dùng thanh chỉ hai người mới nghe thấy : “Tôi cứu ấy.” Bạc Cận Ngôn dường như nghe thấy.

      Phương Thanh xoay người , Bạc Cận Ngôn tiến lên từng bước, tiếp tục mắng: “Ông, tên cầm thú này! Cầm thú! Tự mình nuôi nhốt nhiều phụ nữ như vậy, còn muốn giết hại những trẻ tuổi vô tội! Ông có còn là người nữa hay ?”

      lại tiến lên bước, cách bọn họ gần hơn. Nhưng vẫn giữ vững góc độ, để người sau lưng thuận tiện bắn ông ta.

      Diêu Viễn Qua cười lạnh, mặt của Bạc Cận Ngôn bởi vì kích động mà lúc đỏ lúc trắng, lớn tiếng : “Vợ ông còn muốn nhận tội thay ông! Bà ta tất cả mọi người đều do bà ta giết! Ông có phải đàn ông hay ? Để người phụ nữ gánh tội thay! Nếu như ông còn có lương tâm, mau thả vợ tôi ra, trở về nhận tất cả tội lỗi !”

      Sắc mặt Diêu Viễn Qua khẽ thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn người Bạc Cận Ngôn

      Đúng lúc này.

      Giản Dao nắm lấy các ngón tay bàn tay ông ta, lắc cái vặn qua hướng bên cạnh. Diêu Viễn Qua bị đau, dao găm rơi xuống, Giản Dao nhân cơ hội, tránh sang bên, thoát khỏi khống chế của ông ta.

      “Ba—“ Thanh phá của viên đạn, trong nháy mắt từ đằng xa đến gần. Giản Dao chỉ cảm thấy lỗ tai vù vù, ngẩng đầu lên lại thấy Diêu Viễn Qua lộ ra thần sắc thể tin được, cúi đầu xuống lại nhìn thấy ngực có rất nhiều máu tuôn ra.

      Nhưng tất cả chỉ xảy ra cực nhanh trong khoảng thời gian.

      cây dao đâm vào ngực trái của ông ta, nhắm ngay tim, đồng thời còn lòi ra. Ông ta thở hổn hển, cả người đầm đìa máu tươi, Tạ Mẫn biết từ đâu lao đến.

      “Tôi…” Diêu Viễn Qua chỉ kịp thốt lên chữ ngồi ngã xuống đất. Ngã xuống đất cùng lúc còn có Tạ Mẫn thoi thóp.

      Giản Dao vì quán tính mà ngã mặt đất, được người ôm lấy từ mặt đất. ngã vào vòng ôm gầy gò quen thuộc, trong lòng hoàn toàn buông lỏng, đưa tay ôm lấy eo . Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn , cặp mắt ấy phát sáng giống như sao. lập tức hiểu được, mặc dù vẫn bình tĩnh tự nhiên ‘diễn xuất cao cấp’ nhưng cũng rất lo lắng. Vừa định vài lời an ủi cúi đầu, hôn lên trán cái hôn sâu.

      Tim của còn đập rất nhanh, giọng : “Ngài Bạc, em sao.”

      “Dĩ nhiên.” thấp giọng : “Có ở đây.”

      Phương Thanh vứt súng ngắm, từ sườn núi chạy xuống. Người cộng đứng sau lưng , đột nhiên mở miệng: “ nổ súng chưa bao giờ lỡ tay. Vết thương này cũng khiến ông ta đau đớn mười mấy tiếng đồng hồ rồi mới chết.”

      Phương Thanh cười lạnh : “ bậy gì thế, lúc đầu tôi định bắn vào cổ tay ông ta, sẩy tay bắn trật thôi.”

      Bạc Cận Ngôn ôm chặt Giản Dao lúc, hai người cùng nhau cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Diêu Viễn Qua nằm mặt đất tắt thở, mà Tạ Mẫn vẫn nằm thở phì phò mặt đất. Nhóm cảnh sát từ từ cầm súng tới gần bà.

      “Con ơi…” Chẳng ai ngờ tới, bà đột nhiên lại kêu khóc lên, lại giống như con cá cứng ngắc, từ dưới mặt đất bật dậy, đột ngột đụng vào vách đá bên cạnh, trong nháy mắt máu chảy như suối, ngã xuống mặt đất lần nữa.

      Bạc Cận Ngôn buông Giản Dao ra, bước nhanh tiến lên, đỡ bà ấy từ mặt đất dậy: “Tạ Mẫn! Tạ Mẫn!”

      Tạ Mẫn hơi mở mắt ra nhìn , duy chỉ có nhìn , cười: “Tôi… ngày…Cũng chịu nổi nữa.”

      Nhóm cảnh sát bên cạnh đều lên tiếng, Bạc Cận Ngôn nhìn bà chằm chằm, : “Đúng vậy, tôi biết.”

      Giản Dao đột nhiên cảm thấy khổ sở vì câu của : Tôi biết.

      Tạ Mẫn dùng tay nhuộm đầy máu tươi, cầu xin Bạc Cận Ngôn : “Xin cậu…Bạc Cận Ngôn…Cậu cậu khiến nỗi oan được giải…Tìm ra hài cốt con tôi…Chôn chung chỗ với tôi.”

      “Được.” Bạc Cận Ngôn : “Bà Tạ Mẫn, tôi hứa với bà.”

      lát sau, Bạc Cận Ngôn đứng lên. Nhóm cảnh sát bắt đầu bao vây, kiểm tra Tạ Mẫn còn mạch đập hơi thở. Phương Thanh đứng sau lưng bọn họ, cũng di chuyển.

      Bạc Cận Ngôn xoay người, ôm vai Giản Dao, hai người nắm tay ra khỏi vòng vây. Ngẩng đầu chỉ nhìn thấy trời tối. Có vì sao, sáng lên ở chân trời, ánh sáng dịu dàng mà trang nghiêm, dường như ngắm nhìn mặt đất, ngắm nhìn cả cuộc sống vắng lặng.
      ThiênMinh, Thanh HằngAbby thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20:

      Edit: Julia

      Trong bóng tối, có người cười, nhàng, chói tai, tức giận, ngạo mạn.

      Giản Dao nhíu chặt chân mày, tay cũng nắm chặt drap giường.

      đến gần, càng gần. giống như vuốt ve vật cưng, nhàng vuốt ve mái tóc dài của . Sau đó lẩm nhẩm thân mật như tình nhân: “Làn da đẹp như vậy, yên tâm, mặc dù tôi dùng roi, nhưng nhất định tổn thương đến làn da phía sau lưng em. đẹp!”



      Giản Dao chợt mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trần nhà vô vị trong phòng khách. ra là trời sáng, khắp người đều là mồ hôi.

      ngồi ở giường lúc, mới đứng dậy rửa mặt. Khi cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn mới phát Bạc Cận Ngôn có ở trong phòng.

      lại chạy mình khắp nơi rồi.

      gọi điện thoại: “Alo, ở đâu?”

      ở chỗ Phương Thanh.” Giọng của Bạc Cận Ngôn ôn hòa, thản nhiên: “Còn vài chuyện phải tiếp tục. Em ngủ có ngon ?”

      Giản Dao: “Ngon vô cùng.”

      “Đến đây , bọn họ mua bữa sáng hết sức phong phú, thậm chí còn đặc biệt mua cho phần bánh đính con tôm nữa. Có lẽ xuất phát từ lòng kính trọng và biết ơn đấy. Thế nhưng, điều đó cần thiết.”

      Giản Dao nhịn được cười: “Vậy ăn phần bánh tôm rồi sao?”

      Bạc Cận Ngôn: “…Ăn rồi.”

      Giản Dao khẽ mỉm cười, nhưng chân mày vẫn còn nặng nề, bất giác im lặng hồi. Bạc Cận Ngôn lại nhạy bén phát khác thường của , giọng cũng thay đổi, hết sức ôn nhu, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

      Giản Dao : “Cận Ngôn, em muốn hai đứa mình ở cạnh nhau lát.”

      yên lặng chút đáp: “ về bên cạnh em ngay.’

      “Ừ.”

      Ánh mặt trời ấm áp, đường cái sạch lại im lặng, có người nào. Giản Dao đứng ở dưới tàng cây lát, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn ra từ đồn cảnh sát đối diện. Ngày hôm nay, hiếm khi mặc áo T-shirt màu xanh đậm, quần dài màu đen, tóc đen, da trắng càng lộ ra, tuấn tú bắt mắt. Dĩ nhiên đây là kết quả ‘cải tạo sau kết hôn’ của Giản Dao, đối với người đàn ông chỉ biết mặc âu phục này.
      tới trước mặt , cầm tay : “Để đoán xem, lại nằm mơ?”

      “Ừ.” Giản Dao thỉnh thoảng cũng cần che giấu yếu đuối trước mặt .

      ôm lấy vai , ôm rất chặt, hai người tới bên bờ sông.

      ra, Giản Dao ít khi nằm mơ thấy ‘Hoa tươi ăn thịt người’ mơ thấy khoảng thời gian bị nhốt. Mà người đàn ông ác ma đó bây giờ cũng biến thành đống xương trắng. Bạc Cận Ngôn cũng khen , so với số người Bạc phu nhân điều chỉnh tốt vô cùng. Chỉ là, ngày hôm qua khi nhìn thấy biến thái và điên cuồng trong mắt Diêu Viễn Qua khác mấy so với Hoa tươi ăn thịt người và những sát thủ khác. còn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

      E rằng có vài vết thương đối với cảnh sát mà , suốt đời cũng phai mờ.

      Hai người im lặng dọc theo bờ sông lát, rồi tìm quán gia đình ăn điểm tâm. Trong dạ dày nóng, người hình như cũng nóng, Bạc Cận Ngôn cũng có an ủi và khuyên bảo bằng những lời dư thừa. Là nhà tâm lý học, biết tại vợ mình nên làm bạn với yên lặng, với những u ám bắt đầu gợn sóng trong lòng, dùng tính cách kiên nghị của ấy khiến nó biến mất.

      Quả nhiên, lát sau, người phụ nữ bên cạnh bất giác thả lỏng chân mày, dường như lại khôi phục lại sức sức trong sáng hằng ngày. thậm chí còn uống bát canh nóng, mặt bị uống đến hai má hồng hồng.

      bận bịu gì ở đồn cảnh sát vậy?” Giản Dao hỏi.

      “Có vài tình huống mới.” Đôi mắt Bạc Cận Ngôn chìm trong chỗ sáng: “Minh Nguyệt bị điên rồi.”

      Giản Dao ngẩn ra.

      “Lúc đầu phỏng vấn chị ta chị ta gì, lát sau bỗng nhiên nở nụ cười, bắt đầu năng lộn xộn. Hỏi chị ta cái gì cũng biết. tìm bác sĩ đến rồi nhưng tình hình cũng khả quan.”

      Trong lòng Giản Dao có cảm giác nên lời, chỉ biết thổn thức.

      “Mặt khác…” Bạc Cận Ngôn : “Thi hài Đồng Sinh vẫn chưa tìm được, máu trong nhà tù ấy, bởi vì thời gian quá dài, hơn nữa còn được dọn dẹp nhiều lần, tình hình hỗn hợp cũng khá nghiêm trọng, cho nên phá hủy tình trạng giám định, cho nên cũng lấy được ADN thuộc về ấy. Cũng tìm được hình ảnh theo dõi Minh Lan dụ dỗ các ấy. Vì thế lý thuyết mà , Đồng Sinh có thể bị bọn họ bắt hay , trước mắt vẫn chưa thể kết luận.”

      “Thế nhưng…Nhất định là bọn họ.” Giản Dao .

      Sắc mặt của Bạc Cận Ngôn khó coi: “Triệu Hà chết, Minh Lan tự sát. Người duy nhất giờ biết việc Minh Nguyệt cũng điên rồi. Mặc dù theo chứng cứ người nhà họ Diêu là tình nghi lớn nhất, nhưng có căn cứ chính xác, quyết định, có cách nào kết án. Từ lý thuyết mà có hai người có thể: là Đồng Sinh, xinh đẹp nhất trong mấy , ta đối với Diêu Viễn Qua mà , có lẽ có ý nghĩa khác. Hài cốt ấy được giấu ở chỗ khác. Hai là người dụ dỗ bắt cốc Đồng Sinh còn có người khác.”

      Giản Dao cắn môi, lời nào. Trong đầu bỗng nhiên lên cảnh tượng Tạ Mẫn trước khi chết. Tuy rằng Tạ Mẫn cũng là hung thủ giết người, nhưng cũng là người mẹ đáng thương hơn đáng hận. Vì thế, di nguyện trước khi chết của Tạ Mẫn, có thể thực được sao? Trừ phi, Minh Nguyệt có thể khôi phục lại như bình thường, nếu vụ án của Đồng Sinh trở thành vụ án mãi mãi được giải?

      Lúc này Bạc Cận Ngôn lại : “ nhất định tìm được Đồng Sinh.”

      Giọng điệu rất lại kiên định là vì lời hứa với tội phạm trước khi chết. Trong lòng Giản Dao chấn động.

      Dĩ nhiên, sau thời gian tương đối ngắn, dưới kiên trì của Bạc Cận Ngôn, cảnh sát rốt cuộc cũng tìm nơi bí mật hơn ở núi, tìm được hài cốt của Đồng Sinh, cũng kết thúc vụ án và hợp táng với Tạ Mẫn, chuyện này bàn sau.

      Lúc này, hai người đều im lặng hồi, Giản Dao : “Em vẫn còn nghi vấn: “Mặc dù Tạ Mẫn chịu áp lực tinh thần trong thời gian dài, nhưng Phó Vĩ rốt cuộc làm cái gì kích thích đến bà ấy, khiến bà ấy động thủ giết Phó Vĩ, dù sao ngoại trừ háo sắc, Phó Vĩ thoạt nhìn liên quan đến toàn bộ việc.”

      Bạc Cận Ngôn cười nhạt.

      “E là, đời này chưa từng có chuyện có chút liên quan nào, lừa gạt được tâm lý tội phạm của .” : “Còn nhớ, lần đó đột nhập vào nhà họ Diêu cho mình em nghe những ám chỉ đó ?”

      Giản Dao suy nghĩ chút. Nghĩ tới.

      Ngày đó hai người bọn họ và Phương Thanh giả bộ ‘xông’ vào nhà họ Diêu, kết quả gặp con chó hung dữ cũng lần đầu tiên gặp Triệu Hà và Đồng Mẫn.

      Giản Dao suy nghĩ, rồi sắc mặt hơi nóng lên, gật đầu : “Đúng vậy, từng : xem em như phần thân thể của mình, vì thế có vài suy nghĩ xác định, cũng chỉ với mình em.”

      dùng đôi mắt dịu dàng nhìn , Bạc Cận Ngôn cũng nhìn sâu vào đôi đồng tử của , nháy mắt cảm thấy có chút vui vẻ. Ừ, nghĩ, lại cảm thấy cơn sóng mênh mông trong lòng cuộn trào nữa rồi. Nhưng mặt vẫn nhàn nhạt nở nụ cười :

      rất vui, em nhớ kỹ còn trình bày nó cách ràng nhất. Nhưng lúc điều tra vụ án chúng ta vẫn nên chuyên tâm chút.”

      Giản Dao: “… rốt cuộc có hay ?”

      Bạc Cận Ngôn lúc này mới mím môi, trong mắt lên màu sắc lành lạnh.

      : Ở trong hồ sơ điều tra ghi chép, có vài chi tiết , dùng cách bí nào đó liên hệ với nhau, thời gian tử vong và chân tướng bị che giấu lộ ra nụ cười giễu cợt với .”
      ThiênMinh, Thanh HằngAbby thích bài này.

    3. ThiênMinh

      ThiênMinh New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      13
      Bộ này là phần 2 của Hãy nhắm mắt khi a đến hả ad :ex10::ex10::ex10::ex10::ex10::ex10::ex10:
      huongntd thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21
      Edit: Julia

      “Đội trưởng Phương, có tình hình mới.” điều tra viên chạy đến trước mặt Phương Thanh.

      Phương Thanh sứt đầu mẻ trán vì chuyện Minh Nguyệt điên rồi, cũng vì từ trong nhà tù nhà họ Diêu thu được rất nhiều bằng chứng, nên ta bận rộn đến người ngã ngựa đổ.

      !”

      “Trước đây có ai nhắc đến, Phó Vĩ từng có người bạn mạng. Sau đó ấy bỗng nhiên mất liên lạc với ta. Bởi vì Phó Vĩ tìm thấy đó QQ, muốn tìm ra còn cần ít thời gian. Sau này khi điều tra vụ án, chúng tôi cũng chú ý đến chuyện này.”

      Phương Thanh ngước mắt nhìn cậu ta.

      “Hôm nay cảnh sát Bắc Kinh gửi đến tin tức, điều tra ra bạn mạng của ta là ai.”



      “Là Đồng Sinh.” Bạc Cận Ngôn .

      Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cùng nhau ngồi ở đê bên bờ sông, trong lòng lại như sóng ở sông, nhàng cuồn cuộn.

      “Sao lại biết?”

      Bạc Cận Ngôn nhìn về phía xa xa, đáp: “Trong lời khai bạn thời đại học của Phó Vĩ có nhắc tới, thời học đại học ta từng quen người bạn mạng, sau đó mất liên lạc. Khi tất cả cảnh sát xem tư liệu, bên cạnh Phó Vĩ có điểm nào bất thường, ngoại trừ điểm này.”

      sao?”

      “Trong lời khai của nhân viên tiếp tân ở khách sạn nhà họ Diêu có đề cập, Phó Vĩ từng đến bắt chuyện với ấy, đồng thời để lại số QQ. Mà lúc đó lại có phục vụ và bác quét rác ở bên cạnh nghe được. Hai ngày trước, tìm nhân viên khách sạn để điều tra, người phụ trách quét dọn hôm đó là Đồng Mẫn.”

      Trong lòng Giản Dao kích động từng hồi, vì cuối cùng cũng biết được chân tướng việc, nhưng biết nên cảm thấy nhõm hay bi thương.

      Vì thế, Đồng Mẫn nằm vùng ở nhà họ Diêu để ngầm điều tra, trong lúc vô tình nghe được số QQ của Phó Vĩ. Vì thế, ngay trong đêm đó, bà ấy chờ Phó Vĩ dưới trời mưa lớn. Bà ấy mặc bộ đồ đồng phục khách sạn nhà họ Diêu, nên khi ấy Phó Vĩ nhận ra bà, cảm thấy kinh ngạc, rồi dừng lại bên đường. Bởi vì ta mới từ trong quán bar ra, có uống rượu, hay dùng tay chống lên tường, nên để lại dấu vân tay.

      Tối hôm đó, Đồng Mẫn có chất vấn Phó Vĩ chuyện của Đồng Sinh hay , ai biết được. Nhưng kết quả cuối cùng, bà ấy tự tay giết chết người đàn ông từng đùa bỡn con mình.

      Mà rốt cuộc sao Đồng Mẫn lại tìm được nhà họ Diêu, và mấy năm nay, rốt cuộc bà ấy điều tra được bao nhiêu, vì sao bây giờ mới ra tay, ai biết được.



      “Chúng ta chèo thuyền .” Giản Dao đứng lên .

      Bạc Cận Ngôn nhìn theo ánh mắt , ánh mặt trời lững lờ mặt sông, có mấy chiếc thuyền độc mộc rỗi rảnh dùng đến tản ra giờ mới xuất . vốn muốn hoạt động như vậy rất nhàm chán, có chút ý nghĩa nào. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu mà bình tĩnh của , nhớ lại câu trầm thấp của khi nãy trong điện thoại: “Em muốn hai đứa mình ở cạnh nhau lát.” ngậm miệng, từ trong túi móc tiền ra.

      Thời tiết ở Thành cổ ấm lạnh vừa phải, nên khi thuyền đến giữa sông, có gió thổi qua. Người chèo thuyền đứng ở đầu thuyền, nhàng khua mái chèo. Hai người ngồi ở đối diện nhau trong khoang thuyền, Giản Dao nhìn hình dáng của Bạc Cận Ngôn, đặt tay bên cửa sổ, cặp mắt ấy nhìn nước sông màu xanh biếc, biết là nhàm chán hay chăm chú.

      Bọn họ ở lại Thành cổ đủ lâu rồi, vụ án cũng gần kết thúc. Ngày mai bọn họ nên trở về Bắc Kinh rồi.

      Giống như, những năm gần đây, mỗi vụ án bọn họ qua, dù có nhiều máu, có nhiều chấn động hơn nữa, nhưng bọn họ luôn tiến về phía trước, vì cái gì mà dừng lại.

      Mà vụ án ở Thành cổ này tựa như chiếc thuyền rời khỏi bờ, cách bọn họ càng ngày càng xa.

      “Này.” Giản Dao : “ còn nhớ, chuyện quan trọng nào khác từng xảy ra ở thuyền giống như vậy ?”

      Bạc Cận Ngôn suy nghĩ lát.

      Giản Dao mỉm cười.

      Ai ngờ sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Khi còn là sinh viên đại học Maryland, theo ngồi thuyền FBI đuổi bắt tên sát thủ liên hoàn. Cuối cùng, lại chỉ tìm được chiếc thuyền bị chìm, sát thủ và người bị hại bị bắt giữ cuối cùng gặp phải tai nạn biển, thi thể vẫn tìm được. Đây cũng là vụ án duy nhất trong tay chưa được phá từ trước đến nay.”

      Giản Dao: “…”

      ràng điều đến phải là vụ án, vì sao trong hoàn cảnh trời trong nắng ấm, dịu dàng yên tĩnh như thế này lại suy nghĩ đến vụ án chứ?

      Ai ngờ còn : “Người bị hại ấy là tình cảm chân thành duy nhất của Phó Tử Ngộ trong kiếp này, cũng từng là vị hôn thê của cậu ấy, Hàn Vũ Mông.”

      Giản Dao ngây ngẩn cả người, lại bắt đầu về vụ án nữa rồi.

      Vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, Giản Dao nhàng nắm tay , hai người im ắng đưa mắt nhìn nhau hồi, nhìn người chèo thuyền ở mũi thuyền, sau đó nhấc rèm xuống, ôm ngồi lên đùi mình rồi cúi đầu hôn xuống môi . Hai người đều hôn nhau, khắng khít, cả hai đều nhắm mắt lại.

      Sau khi ở giữa sông hôn trận xong, Bạc Cận Ngôn bỗng dừng động tác lại, có phần chán nản : “Ồ, em đến chuyện đó…”

      Giản Dao kéo cổ áo qua, động viên mà hôn cái, ý bảo chính cũng thèm để ý.

      Đúng vậy, em đến chính là nụ hôn đầu tiên của chúng ta.



      Hai năm trước, len lén thích nhưng lại muốn nghĩ đến chuyện đó. Chờ đến khi chán nản muốn từ bỏ lại theo đuổi cách cuồng nhiệt. Theo cách kể của Phó Tử Ngộ khi đó đầu Bạc Cận Ngôn tựa hồ bị đập thủng lỗ, hơn nữa còn đập ra loại hormone quý giá.

      Nụ hôn đầu tiên chính là ở du thuyền ở Bắc Kinh. Giản Dao đến nay vẫn còn nhớ, đêm đó, nét mặt đắc ý giống như đứa con nít được ăn kẹo, hỏi: Chẳng lẽ em thích hôn em sao?

      Sau đó hôn cả đêm cho đến khi đôi môi hai đứa đều sưng đỏ.

      Tim của rất lớn, tim của ở ngay trước mắt nhưng cũng như ở chân trời.

      Trong lòng chứa nhiều vụ án, chứa nhiều người bị hại. sao, vẫn ở trong góc yên tĩnh cùng , là được rồi.

      ...

      Cùng lúc đó, bạn tốt của bọn họ, Phó Tử Ngộ ngồi mình ở trong nhà ở Bắc Kinh ngắm mặt trời mọc, nhìn ánh mặt trời lấp lánh.

      “Ách xì” Là ai nhớ đến ta hay có người mắng ?

      Bên cạnh chỉ có Bạc Cận Ngôn mới ngây thơ như vậy. 80% chắc chắn là mách lẻo với Giản Dao mấy hôm trước bị cười nhạo là Bạc 3 tuổi.

      cười chế giễu tiếng, chợt cảm thấy có chút đơn. Hình như hơn năm rồi có bạn . Lúc còn trẻ có thể quen chơi chút nhưng bây giờ sắp 30 rồi, nhưng dần dần còn lòng vui đùa với trò chơi của nhân gian nữa rồi.

      Có nhiều áng mây ở bầu trời, cũng có nhiều ánh sáng ở dưới mặt đất.

      Là ai, nhìn chứ?

      Vũ Mông, của tôi.

      Trong biển, em có lạnh ?

      Tôi lại nhớ đến em rồi.

      ---

      Sau khi Bạc Cận Ngôn và Giản Dao rời khỏi Thành cổ, vụ án nhà họ Diêu cũng kết thúc, Thành cổ dường như cũng khôi phục lại yên tĩnh.

      Trong đồn cảnh sát cũng khôi phục lại khí nhàn hạ, thong thả. Lão đại đội cảnh sát lại rỗi rảnh.Nhiều lắm bắt những tên trộm vặt, giải quyết mấy vụ vặt vãnh. Trời cao, ngày dài, lại nhàn hạ được khoảng thời gian.

      Trưa hôm nay, Phương Thanh vẫn ngồi ở trong phòng làm việc như cũ, đeo tai nghe để xem phim truyền hình cut tập nữ nhân vật chính. Bên cạnh còn có người cười nhạo: “Đội trưởng Phương, cũng cuồng ngôi sao sao?. Chậc chậc, Kim Hiểu Triết này là xinh đẹp, có khí chất.”

      Phương Thanh cũng giải thích với bọn họ. Ai biết bọn họ muốn hiểu sao hiểu.

      Xem trọn buổi trưa, lại thấy tâm tình vừa kích động, vừa mê mang trước sau như . Thừa dịp còn mấy phút nữa tới giờ làm, chạy lên sân thượng hút điếu thuốc.

      “Đội trưởng Phương, có người đưa văn kiện đến cho .” cảnh sát chạy tới.

      Phương Thanh nhả khói, mở túi văn kiện ra, rút ra xem xong. lát sau lại tỉ mỉ cất văn kiện vào trong túi, ngẩng đầu nhìn mây và ánh sáng phía xa xa.

      Lẳng lặng ngây người lát, lấy điện thoại gọi cho đó.

      “Alo.”

      “Có chuyện gì?” Thanh của ta nóng lạnh, biết là hoan nghênh hay là chán ghét.

      “Em xem…Nếu như đến Bắc Kinh làm việc sao?” Phương Thanh hỏi.

      Kim Hiểu Triết im lặng hồi mới : “ nghĩ kĩ?”

      Phương Thanh cầm văn kiện phê chuẩn chuyển đổi công tác trong tay, tính lưu manh lại nảy lên, chậm rãi : “ có, vẫn suy nghĩ.’

      Hai người im lặng lúc, chuyện. Bên kia của có tiếng nhạc và tiếng người, có lẽ là tham gia hoạt động gì đấy.

      “Em có người bạn mở công ty, tìm quản lý bảo an. Ít ngày trước nhờ em tìm người, nếu như đồng ý có thể thử xem. Nhưng bảo đảm phương diện phỏng vấn, bao ăn bao ở, tiền lương khoảng 1 vạn.” Kim Hiểu Triết nhàn nhạt .

      Phương Thanh ngẩn ra, đột nhiên nở nụ cười đáp: “Đừng hòng, lão tử làm quản lý bảo an.”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Phiên Ngoại Tạ Mẫn – Bạch Lộc Trường Minh (Phần 1)

      Còn nhớ khi đó con bé mới 3 tuổi, cái đầu nho , cánh tay mập mạp, ánh mắt đen láy. Ai từng gặp cũng khen con bé xinh đẹp.

      nhóc xinh đẹp này lớn lên nhất định là mỹ nhân.”

      Khi đó, tôi luôn vui sướng, kiêu ngạo. Đông Sinh kế thừa ưu điểm của tôi và chồng, trong mắt tôi, từ con bé là đứa vô cùng xinh đẹp.

      Hơn nữa khi còn , con bé còn thông minh như vậy.

      Lúc nào cũng phải mẹ ôm, dính lấy tôi chịu buông tay. Điều này khiến cho cha con bé ghen ít, nhưng có cách nào chứ, con bé là linh hồn, là miếng thịt trong tim tôi.

      Tôi dạy Toán ở trường học trong trấn . Cha con bé là công nhân bình thường. Thu nhập của chúng tôi cao, nhưng luôn vui vẻ. Mùa hè, cha con bé mang nó đến khe suối bơi lội. Mùa đông, cả nhà chúng tôi vây quanh lò sưởi, tôi kể chuyện cho con bé nghe.

      Chúng tôi vô cùng vui vẻ. Mỗi giây mỗi phút đều giống như được ông trời ban ơn. Bởi vì xuất của bảo bối Đông Sinh, làm cho cuộc sống bình thường của chúng tôi trở nên đặc biệt.

      Sau đó con bé dần trường thành, vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng bắt đầu hơi nổi loạn, có những tâm muốn chia sẻ với mẹ.

      xinh đẹp luôn gặp phải chuyện phiền phức. Khi học cấp hai, số lượng nam sinh theo con bé về nhà khá nhiều, tôi còn nhìn thấy con bé nhịn tiền ăn sáng mua son môi tô, tôi luôn rất tức giận. Khi đó cha con bé luôn khuyên tôi: “Bỏ … Bỏ , con trưởng thành là như vậy đấy, bà thể quản nó quá nhiều.” Tôi đồng ý, tôi ngừng dạy bảo con bé được qua lại với nam sinh. Tôi vứt son môi giá rẻ con bé mua .

      Khi đó, con bé cũng hơi cái giận, khóc rồi đóng sầm cửa phòng lại, mấy ngày giận dỗi chuyện với tôi.

      Lúc ấy tôi để tâm. Cha mẹ nghiêm khắc dạy bảo sau này mang lại lợi ích cho con bé.

      Nhưng khoảng cách giữa tôi và Đông Sinh cũng bắt đầu từ đó.

      Cấp ba con bé bắt đầu trở nên im lặng. Mặc dù tôi phát thư nam sinh viết cho con bé trong cặp sách, nhưng trước khi tôi tra hỏi, con bé thản nhiên mở miệng: “Mẹ, mẹ cần phải để ý bọn họ, chỉ là đám nam sinh ngây thơ muốn chết.” Tôi nhất thời biết gì cho phải.

      Lúc ấy tôi cảm thấy con bé nhất định là có bạn trai, sớm, nhưng chưa từng thấy nam sinh kia, cũng bắt được chứng cứ. Ở nhà con bé quá nhiều, khi ăn cơm đeo tai nghe nhạc hoặc ôn bài. Giống như con bé có thế giới của riêng mình, tôi và cha nó thể vào được.

      Tôi hơi khổ sở, nhưng dù sao vẫn tốt. Suy cho cùng bản tính của con bé lương thiện lạc quan, tại hơi nổi loạn, nhưng trưởng thành tốt thôi.

      Thành tích của Đông Sinh cũng bình thường, thi vào đại học khá tốt, đỗ đại học chính quy. Vì thế, tôi và cha con bé vô cùng vui vẻ. Đông Sinh cũng rất vui vẻ, : “Cha, mẹ, chờ sau khi con kiếm được nhiều tiền cho cha mẹ sống những ngày tốt.” Cha con bé vội : “Ừ, ừ!” Tôi lại cười : “Mẹ cần con kiếm được nhiều tiền, con có cuộc sống khỏe mạnh, bình an, phong phú là tốt rồi.” “Chậc…” Đông Sinh bĩu môi, dường như cảm thấy phiền phức vì tôi giáo điều, nhưng con bé vẫn rất vui vẻ, ngày đó ăn cơm xong ngừng lôi kéo chúng tôi trò chuyện. Giống như trở lại lúc , cả nhà thân mật khắng khít.

      Đông Sinh của tôi cuối cùng trưởng thành rồi.

      Sau khi lên đại học, Đông Sinh giống như chim được thả tự do, hiếm khi về nhà, nhưng thường xuyên gọi điện thoại. Tôi biết với ngoại hình xinh đẹp, sáng sủa của con bé, nhất định như cá gặp nước ở đại học, rất nhiều người thích, rất nhiều người theo đuổi. Tôi cũng từng dặn dò con bé trong điện thoại: “ tại con trưởng thành rồi, nếu muốn đương quan trọng nhất là nhân phẩm, phải đối xử tốt với con, điều kiện gia đình có trở ngại, diện mạo cần phải quan tâm….” Khi đó con bé luôn ngắt lời tôi: “Mẹ… Tự con có chừng mực.” Vẫn chịu với tôi.

      Biến cố đột nhiên ập đến.

      Trong lần gặp tai nạn sản xuất cha Đông Sinh qua đời, cuối cùng ông ấy còn quay về được nữa. Nguyên nhân xảy ra tai nạn là do công nhân thao tác sai, nhưng nhà người công nhân đó cũng nghèo khổ. Cho nên, cuối cùng chúng tôi chỉ lấy chút tiền bồi thường còm cõi.

      Đông Sinh chạy suốt đêm trở về, ôm thi thể cha khóc, tôi cũng khóc, nhưng khóc xong rồi, tôi còn phải rửa thức ăn, nấu cơm, bởi vì tôi thể để cho con mình bị đói. Lúc ấy, Đông Sinh nhìn bộ dáng khóc đến chết sống lại của tôi, sau đó ôm lấy tôi : “Mẹ, mẹ đừng đau lòng. Mẹ, con nhất định chăm sóc mẹ. Mẹ, cha trời nhìn chúng ta đấy.”

      Trong đêm Đông Sinh trở nên hiểu chuyện.

      Ngày nghỉ con bé luôn trở về nhà, nấu cơm, mua đồ ăn, quét dọn nhà cửa với tôi. Dường như gọi điện thoại mỗi ngày. Tôi cũng dần biết, ngoài thời gian học con bé còn làm thuê. Bắt đầu từ học kì hai, con bé còn xin tiền học và sinh hoạt trong nhà nữa. Nỗi đau mất chồng của tôi dần lắng xuống, nhưng con bé vẫn luôn lo lắng, tôi khuyên con bé: “Đông Sinh, cần phải làm thuê, trong nhà còn có chút tiền. Con ráng giao lưu với bạn học, sau này mới có ích cho công việc của con.”

      Con bé cũng để ý, : “Con biết mình làm gì. Bọn họ đều có cha mẹ giúp đỡ sắp xếp công việc, con giống bọn họ, con phải tự mình cố gắng.”

      Nghe như vậy, tôi im lặng, cảm thấy khổ sở lại bất lực.

      Là người làm cha mẹ như chúng tôi có bản lĩnh. Đứa con tốt như vậy, lại thể mang đến cuộc sống và tương lai tốt đẹp cho con bé.

      thời gian, tôi xin đơn vị nghỉ hè, đến chỗ Đông Sinh thăm con bé. Con bé rất vui vẻ, hơn nữa còn nghĩ cách thuê được phòng của bạn học. Thời gian đó, hai mẹ con tôi vô cùng vui vẻ. Ban ngày con bé học, còn phải làm thuê, đêm khuya mới trở về. Tôi cũng nhìn thấy thành phố lớn này có cuộc sống tốt đẹp và phồn vinh.

      Khi đó con bé : “Mẹ, chờ con tốt nghiệp, thuê căn phòng như thế này, hai mẹ con mình ở cùng nhau nhé.”

      Tôi cười được.

      lần, tôi lau nhà, ngẩng đầu lên, nhìn thấy con bé ở trong phòng đeo tai nghe, cười rất vui vẻ với máy tính. Đó là nụ cười khó có thể miêu tả được, lòng tôi chấn động. Chờ khi con bé chú ý, tôi lén đứng ở sau lưng nhìn.

      Tôi thấy số QQ, avatar là người đàn ông. Khung trò chuyện của hai người rất dài. Còn dòng chữ mới nhất người kia gửi đến là:

      Cơ thể của em đẹp. chịu trách nhiệm với em.

      Tôi biết miêu tả cảm giác của mình như thế nào. Ngày đó làm chuyện gì trong lòng cũng đều hoảng hốt. Tới buổi tối, nhìn thấy Đông Sinh yên ổn nằm giường, tôi đẩy cửa ra, đứng ở ban công, nhìn sao trời, mới bình thường trở lại.

      Con trưởng thành rồi, nó có cuộc sống của riêng mình. Cha nó rất đúng, cần can thiệp vào.

      Trong lòng con bé luôn khát vọng tình , khát vọng có người để dựa vào. Mà người con bé muốn dựa vào phải là tôi.

      Nhưng đúng là tôi vẫn nhịn được bóng gió cho con bé phải có tâm lý đề phòng đàn ông, phải bảo vệ mình. Đông Sinh ấp úng, nhiều lời với tôi. Tôi đành phải từ bỏ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :