1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5:

      Edit Julia

      Tâm lý tội phạm trò vui này, mỗi khi cảnh sát còn học ở trường cảnh sát, hoặc ít hoặc nhiều đều chọn qua môn học này. thực tế, trong phá án, đôi khi dùng đến, đoán tâm lý tội phạm, hành vi, là thủ đoạn trợ giúp cho suy luận

      Nhưng chuyên gia về mặt trò vui này, Phương Thanh chưa từng thấy.

      Lại nghe chút vậy. Phương Thanh và mấy người cảnh sát liếc nhìn nhau, hai bên trao đổi ánh mắt, Bạc Cận Ngôn với bộ dạng bình tĩnh, tiếp tục ngồi uống trà. Hình như cảnh tượng như mấy người cảnh sát bọn họ, từng gặp rất nhiều.

      Gió nửa đêm yên tĩnh, trong thời gian chờ đợi, mọi thứ đều lộ ra hết sức im ắng. Phương Thanh chú ý, Giản Dao ngồi xuống bên cạnh Bạc Cận Ngôn, mở máy vi tính ra. Bạc Cận Ngôn hơi cúi đầu, với cái gì đó. Giản Dao gật đầu, dáng vẻ chăm chú lại lạnh nhạt, giống hệt Bạc Cận Ngôn. Dáng điệu hai người họ khi ở chung với nhau, khiến trong đầu Phương Thanh đột nhiên nghĩ đến từ: Tài tử giai nhân.

      ra từ khi nào, Phương Thanh cũng từng chờ đợi tình như vậy, có người phụ nữ dịu dàng động lòng người làm bạn với mình.

      Thế nhưng, sau đấy lại thích người phụ nữ giống như con ưng.

      Phương Thanh tự giễu cười cười.

      Lúc này, Bạc Cận Ngôn lên tiếng : “Người đó là người địa phương, có thể từng có khoảng thời gian sống ở nơi này. Hơn nữa lại gây án mình, khoảng hai mươi tuổi. Người đó là người nạn nhân Phó Vĩ quen biết, có lẽ ít nhất từng tiếp xúc ở thành cổ. Đêm xảy ra vụ án, người đó mặc chiếc áo khoác dày, sau đó lại vứt .

      Người đó có hiểu biết về phản trinh sát, đồng thời cũng nắm số kỹ năng thực dụng của phản trinh sát, tựa hồ rất quen thuộc với cách cảnh sát phá án. Có thể người đó từng quen biết cảnh sát trong vụ án khác. Ví dụ như người tình nghi, người có liên quan, từng tiếp nhận điều tra của cảnh sát. Người đó cư ngụ trong phạm vi mấy con phố gần chỗ gây án, hơn nữa còn trong tình trạng sống mình. Người đó có công việc, hoặc là làm những công việc thấp.

      Người đó làm việc rất gan dạ, cẩn thận, kế hoạch chu đáo, chặt chẽ, nhưng lại áp lực về mặt tinh thần, có dấu hiệu tinh thần phân liệt, nhưng tự động kiềm chế cách nghiêm ngặt khi làm việc trong cuộc sống, muốn để người khác biết. Trong hoàn cảnh nhất định, có kiện nào đó, hơn nữa là chuyện tạo ra ảnh hưởng lớn với cuộc đời của người đó, gây nên áp lực cho người đó trong thời gian dài.

      Khi Phó Vĩ đến Thành cổ từng tiếp xúc với người đó – chính là trong những người mà các người từng điều tra, quan trọng là người đáp ứng điều kiện tìm kiếm kể , chỉ cần kiểm tra nhân chứng, bằng chứng, chứng minh bọn họ có mặt ở tại chỗ. Rất nhanh các có thu hoạch.”

      ___
      Nhóm cảnh sát đều im lặng, Phương Thanh cũng trầm tư.

      Trong suy luận của Bạc Cận Ngôn cũng có vài điểm tương đồng với phán đoán của . Nhưng càng nhiều hơn chính là, trực giác của cảnh sát trước, cũng chắc chắc như ta vậy.

      Mà Bạc Cận Ngôn dừng chút, dường như thái độ cũng vì nhóm cảnh sát im lặng mà có bất kì biến hóa nào, kiêu ngạo, siểm nịnh, bắt đầu giải thích:

      “Khi vụ án xảy ra, đêm khuya, mưa lớn. Phó Vĩ về đêm, chúng ta đều biết, trường vụ án có bất kì chỗ núp nào. Cho nên hung thủ đứng ở đó chờ . chiếc áo khoác dày, mới đủ giấu con dao dài khoảng 20 đến 30cm

      Bên ngoài cách chỗ Phó Vĩ bị giết khoảng 4m, để lại nửa dấu vân tay. Chỉ tay ràng đều dùng sức, đồng thời xung quanh hề có vết máu. Cho nên đây là dấu vết ta để lại khi còn sống. Ngày đó ta từng ghé qua quán bar, từng uống rượu. Mưa lớn như vậy, vì sao ở trong mưa cách khoảng cách, ta đột nhiên dừng lại, còn dùng tay chống ở tường? Bởi vì nhìn thấy người quen, có lẽ ít nhất là người từng gặp ở thành cổ.

      phải người xa lạ. Nếu như bạn nhìn thấy người xa lạ ở trong mưa, cho dù cảm thấy kỳ quái, cũng chỉ có thể qua loa thôi, thể dừng lại vì ta.

      Cổ tay Phó Vĩ có dấu vết vật lộn, tay của hung thủ, da mặt phải lộ ra bên ngoài, mới có thể bị Phó Vĩ cào trầy.

      Hung thủ hết sức quen thuộc với camera theo dõi phân bố ở mấy con phố, hướng đường , chốt mở cửa hàng, và trường học bỏ hoang. Điều này chứng minh người đó sống ở vùng bản địa được khoảng thời gian. có đồng lõa, bởi vì nếu như có hai người, với người tỉ mỉ cẩn thận gan dạ giống như hung thủ, hoàn toàn có thể phương pháp gây án hoàn mỹ hơn, cần phải chạy vào trong trường tiểu học để thay quần áo dính máu, đồng thời dẫn đến để lại vết tích.

      Người đó rất độc ác đối với thi thể, gần như kiềm chế được, đâm xuống hơn bốn mươi nhát, nhát nào cũng đâm đến tận xương, đồng thời phải xuất phát từ che giấu thân phận và mục đích mấu chốt đặc thù với thi thể.

      Nguội lạnh mà tức giận, kiềm chế mà điên cuồng, biểu mâu thuẫn như vậy, chắc chắn xuất phát từ áp lực kiềm nén sau thời gian dài, và tinh thần hết sức vặn vẹo. Cuộc sống của người đó được như ý. Người đó thô lỗ như vậy, giết người theo kiểu đơn giản, là xuất phát từ bản năng. Người như vậy ở trong cuộc sống làm những việc đòi hỏi trí lực và năng lực phức tạp. Với tình trạng tinh thần của người đó cũng làm được.

      Sau khi người đó thay đổi quần áo ở trường tiểu học vội vàng rời khỏi. có dừng lại, bởi vì với tính thận trọng của người đó, nếu như dừng lại nhất định phát vết máu và rửa sạch . Thế nhưng tôi vừa mới để người của các kiểm tra và đối chiếu Trong 1 tiếng sau khi tra xét vụ án, đường vẫn xuất kẻ tình nghi đến từ hướng trường tiểu học, đeo balo, tóc ướt, ngoại hình tầm trung, vội vàng rời . Cho nên người đó có thể cư ngụ trong phạm vi mấy con phố này. Bây giờ các có thể đặt câu hỏi.”

      người cảnh sát : “Giáo sư Bạc, tôi nghĩ miêu tả người này có phần mâu thuẫn. Kế hoạch của người đó chu đáo chặt chẽ, là cao thủ phạm án, như là người có học thức nhưng cũng rất thô lỗ, lại còn làm những công việc loại thấp…”

      Bạc Cận Ngôn cười tiếng: “Đúng vậy, mâu thuẫn, có cách nào điều hòa mâu thuẫn, phải là nguồn gốc phạm tội sao?”

      Những lời này khiến cho nhóm cảnh sát im lặng. người cảnh sát khác hỏi: “Vì sao lại xác định khi đó người đó mặc áo khoác dày, nếu như muốn giấu dao, người đó có thể đeo túi lưng, hơn nữa phải vừa lúc có thể đựng y phục để thay đổi sao?”

      “Đặt ở trong túi? Sau đó chờ mục tiêu qua, rồi mở khóa kéo lấy dao ra đâm người sao? Đồng thời còn phải mạo hiểm để dây đeo ba lô trở thành công cụ để người bị hại phản kích lại nguy hiểm? , hung thủ chúng ta nào có ngu ngốc như vậy?”

      Lời này khiến người cảnh sát kia đỏ mặt, hai mắt Bạc Cận Ngôn tỏa sáng, Giản Dao ở bên cạnh ho tiếng, ánh sáng trong mắt mới dừng lại, yên lặng chút mới với người cảnh sát kia: “Tôi , phải cười nhạo .”

      “Người cảnh sát: “…”

      Giản Dao: “….”

      “Giáo sư Bạc, cho rằng hung thủ là đàn ông hay là phụ nữ?” Phương Thanh đột nhiên hỏi.

      Mọi người vô cùng kinh ngạc, ngay cả Giản Dao cũng ngẩng đầu lên. Phụ nữ sao? chưa hề nghĩ đến khả năng này.

      Bạc Cận Ngôn lại nhìn Phương Thanh chằm chằm, lộ ra mỉm cười: “Oh, hỏi đúng vấn đề, người đó là ‘đàn ông’ hay ‘phụ nữ’ ? Vụ án trước mắt có để lộ ra bất kì khuynh hướng giới tính nào. Vì thế tôi nghĩ rằng người đó có thể là người đàn ông có dáng người trung bình, hoặc là người phụ nữ có đầy đủ sức lực.”

      ___

      Sau khi cuộc họp kết thúc, Bạc Cận Ngôn liền đưa Giản Dao . Để lại Phương Thanh và mấy người em ở trong phòng họp suy ngẫm.

      “Sếp.” Có người hỏi: “Chúng ta phải dựa vào bức họa giáo sư này vẽ để tìm nghi phạm sao?”

      Phương Thanh hít hơi thuốc lá : “Đường lên núi, chưa bao giờ ngại nhiều. Cấp lệnh cho chúng ta phá án trong vòng tuần, hãy mua đem hung khí, kết quả giám định dấu vết ở trường đưa cho tôi. Sau đó tìm tung tích của hung khí, được phép lơi lỏng theo dõi máy quay. Lại dựa theo giáo sư Bạc , điều tra lại tất cả những người đối tượng tiếp xúc qua lần nữa.”

      “Sếp, chúng ta từ trước đến nay, hoàn toàn dựa vào tâm lý tội phạm để phá án, ngộ nhỡ…Theo như lời ta , lỡ tìm được nghi phạm làm sao bây giờ?”

      Phương Thanh nở nụ cười rồi : “Vậy coi như ta thả cái rắm về phía chúng ta.”
      ___

      Bạc Cận Ngôn và Giản Dao trở về khách sạn nhà họ Diêu. Bọn họ ở gian phòng lầu hai, vừa vào phòng, Giản Dao bị Bạc Cận Ngôn ôm lấy.

      “Đừng lộn xộn.” Giản Dao chống cự: “Tay còn chưa rửa, vừa mới đến trường đấy.”

      Bạc Cận Ngôn lại buông tay, thấp giọng ở bên tai : “Suỵt… giọng chút, đừng để hung thủ nghe được.”

      Giản Dao sửng sốt.

      “Phó Vĩ ở khách sạn Diêu gia, hành tung của bị hung thủ nắm ràng. Cho nên, chừng hung thủ cũng ở trong khách sạn này.”

      Giản Dao đột nhiên cảm thấy hắc tuyến: “Vậy sớm, còn về ở với em?”

      Bạc Cận Ngôn buông ra, đến bên giường, lười biếng nằm xuống: “Lẽ nào còn phải tránh né người tình nghi sao?”

      Giản Dao: “…”

      phải cái logic này a!

      Được rồi, cũng bình tĩnh. phải ở cùng chỗ với kẻ tình nghi vụ án mưu sát sao?. tới, khẽ đá chân của : “Này, rửa tay, đổi giày thay quần áo rồi lại nằm xuống.”

      Bạc Cận Ngôn nghe lời đứng lên, tới tủ quần áo, treo âu phục lên xong, lại khom lưng thay dép lê, cuối cùng tới bên cạnh cái bồn rửa mặt và rửa tay.

      Giống như ở nhà vậy.

      Trời cũng sắp sáng rồi, kéo rèm cửa, khóa chặt cửa, chỉ chừa lại ngọn đèn nhu hòa phong cảnh cổ ở bên giường, gian hai bên vừa an toàn vừa thân mật. Đêm nay, Bạc Cận Ngôn càng nhiệt tình hơn so với thường ngày, tiến vào sâu, sau đó hai tay để ở trước lồng ngực , vô lực dựa vào là lúc cúi đầu, hôn từng cái lên má và thân thể của . Thực ra đến bây giờ Giản Dao vẫn chưa với Bạc Cận Ngôn, cử động như vậy, dù sao vẫn khiến rất cảm động. Bởi vì cảm giác được chân thành, quý trọng của , che giấu chút nào.

      Nếu như người đàn ông hôn môi bạn cách chân thành, chứng tỏ ta thương bạn rất sâu sắc

      Sau khi xong việc, Bạc Cận Ngôn lại theo thông lệ, hỏi cảm nhận của người trong cuộc: “Thỏa mãn ? Có hơn hẳn lần trước ?”

      Giản Dao nhìn trong ánh sáng mê mang, cặp mắt ấy giống như ngôi sao dịu dàng: “Cận Ngôn, em nghĩ đây là thời điểm đàn ông nhất.”

      Bạc Cận Ngôn suy tư chút, rồi nở nụ cười sáng sủa: “Em khen hay là mắng ?”

      Giản Dao sửng sốt chút cũng phản ứng kịp. Ý định ban đầu của là muốn khen ngợi có được ? Người này tăng trưởng EQ a!

      Hai người miệt mài lại ngủ đến buổi chiều, chuyện vụ án cần quan tâm đến, có tiến triển có hồi thôi. Đến lúc chạng vạng, hai người dạo ở thành cổ chút, ăn mấy món ngon đặc sắc ở địa phương, sau đó trở về khách sạn.

      Khi đèn rực rỡ mới lên, hai người đứng ở trong hành lang lầu hai, lẳng lặng nhìn ra xa. Ở đây có thể nhìn thấy xa xa là tường cổ thành, cũng có thể nhìn thấy đèn đuốc bên bờ sông, phong cảnh hết sức yên tĩnh, ấm áp. Đây cũng chính là điều Giản Dao chờ mong ở chuyến này – nếu như xảy ra chuyện giết người tàn nhẫn đó càng hoàn mỹ hơn.

      “Bên kia hình như chính là viện của ông chủ khách sạn.” Giản Dao chỉ ngón tay về hướng ngoài đại viện. ra, hai cái viện tương thông với nhau, cái hơn, giống như lục thụ thành ấm (1) tứ hợp viện nho , nhà hai tầng, có khoảng hơn mười gian phòng sáng đèn. Nghe mọi người đều ở đây, ông chủ, bà chủ, dì , bà con….” Giản Dao cảm thán thở dài: “Ở trong nhà cũ như thế này cũng tốt vô cùng, Người nhà có xa nhau, mỗi viện độc lập, ngói xám, tường trắng, cây xanh, yên tĩnh…Nhịp điệu từ từ, có lẽ là năm tháng tĩnh hảo.”

      Bạc Cận Ngôn nhìn : “Chỉ cần em thích căn nhà như vậy, sau này chúng ta…” Chợt dừng lại, Giản Dao cũng khẽ run lên.

      Bởi vì trong sân đối diện, gian phòng vốn sáng đèn, tựa như giao hẹn sẵn, đột nhiên dập tắt toàn bộ. Xung quanh, trong nháy mắt vắng vẻ, đen kịt. Chỉ có bóng cây đơn trong sân, vẫn còn nhàng lay động dưới ánh trăng.

      Bạc Cận Ngôn nhíu mày cái.

      Giản Dao hỏi: “Làm sao vậy?”

      : “ có gì.”
      ThiênMinh, Thanh HằngAbby thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6:

      Edit: Julia

      Phương Thanh rất rầu rĩ.

      Vụ án có thể thu được tiến triển, nhưng cũng có thể xem như có.

      Mặc dù hung thủ rất cẩn thận, nhưng nhân viên giám định lấy được dấu vân tay mơ hồ có lẫn trong với máu, mà máu thuộc về người bị hại Phó Vĩ. Còn dấu vân tay này, đủ để buộc tội hung thủ.

      Nhưng bọn họ tìm được hung thủ.

      So sánh với dấu vân tay trong kho cảnh sát cũng tìm được. Suy cho cùng, ở nước chúng ta, tỷ lệ dấu vân tay được cất giữ trong kho vẫn còn có hạn.

      Mà động cơ phạm tội của hung thủ, liên quan gì đến Phó Vĩ, tại vẫn tìm được chút manh mối.

      thực ra, trước đó Phương Thanh còn có loại trực giác, vụ án này trở thành huyền án (1) Có dấu vân tay như thế nào, bên trong tài liệu công an còn có nhiều vụ án có cả dấu vân tay và DNA mà vẫn chưa giải quyết được.

      (1) là những vụ án chưa được giải quyết.

      Nhưng mà có phác thảo của Bạc Cận Ngôn, tình hình lại giống như vậy. Phương Thanh quyết định chữa ngựa chết thành ngựa xong, cứ thử lần xem sao!

      Căn cứ theo thống kê, sau khi Phương Thanh đến Thành cổ tiếp xúc với 128 người. Trong đó có khoảng hơn phân nửa số người chứng minh đêm đó mình vắng mặt. Lại dựa theo những điều kiện khác viết trong sườn bài, ràng loại bỏ nửa số người phù hợp, chỉ còn lại khoảng 30 người. Bao gồm: Ông chủ và người làm thuê trong quán ăn, vài vị khách trong quán bar, tài xế taxi, nhân viên phục vụ trong khách sạn, và mấy vị khách khác…

      Phương Thanh để cho cấp dưới gọi những người này đến đồn cảnh sát hỏi cung lần nữa, vì tránh rút dây động rừng, , chỉ tìm cơ hội lấy dấu vân tay, sau đó so với từng cái .

      Từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn tiến hành được hai phần ba, mà dấu nào phù hợp.

      Ban đêm, Phương Thanh dẫn theo nhóm cảnh sát để mở cuộc họp, mọi người đều thở ra khói, ràng đều mệt mỏi, viền mắt đỏ bừng nhưng đều phấn khích lạ thường.

      “Tiến hành so sánh dấu vân tay như thế nào rồi?” Phương Thanh hỏi.

      điều tra viên lắc đầu: “Cũng sắp xong hết rồi, nhưng có cái nào phù hợp.”

      “Bên phía Bạc Cận Ngôn có động tĩnh gì ?” Phương Thanh lại hỏi.

      Mọi người đều im lặng, vị điều tra viên đáp: “Giản Dao có gọi điện đến, muốn mượn tài liệu về ông chủ khách sạn họ Diêu.”

      Phương Thanh: “Khách sạn Diêu gia?”

      Điều tra viên gật đầu: “Ngoại trừ ông chủ Diêu Viễn Qua, trong nhà đều là phụ nữ. Vợ ông ta, em vợ, em họ còn có hai nữ quản đốc nhà hàng.”

      Phương Thanh nghe vậy rơi vào trầm tư.

      vị cảnh sát lớn tuổi bên cạnh phì cười tiếng: “Trước kia tôi từng quản lý vụ kia có liên quan đến nhà họ Diêu cũng nghe ít tin đồn…”

      Mấy người cảnh sát lộ ra nụ cười khinh bỉ và hẹp hòi, cũng nghe qua những tin đồn đó.

      Phương Thanh ngẩng đầu lên: “Khách sạn mà nạn nhân Phó Vĩ ở, trước mắt, những người ta từng tiếp xúc, chúng ta chỉ thống kê bao gồm nhân viên tiếp tân, người phục vụ, những người khách gian phòng xung quanh, …Người nhà họ Diêu có khi nào từng tiếp xúc với ta ?’

      Vấn đề này, có nhân viên điều tra nào trả lời được.

      Phương Thanh còn : “Phó Vĩ người này, vừa nhìn trông rất bình thường. Nhưng tất cả mọi người bên cạnh đều phản ánh cùng vấn đề, chính là rất háo sắc, phía sau nhà họ Diêu đều là phụ nữ, lại thông với vườn hoa trong khách sạn. Nếu như Phó Vĩ từng theo bọn họ, có lẽ cũng từng tiếp xúc với bọn họ, chuyện này có thể liên quan đến cái chết của ta ?”

      Hơn nữa, Phương Thanh còn muốn , cửa sau của trường tiểu học ra cách xa khách sạn nhà họ Diêu.

      Điều tra vụ án, có phương hướng mới, nhưng tất cả chỉ là suy đoán. Phương Thanh tự hỏi hồi, mới quyết định tìm Bạc Cận Ngôn chuyến.

      Bạc Cận Ngôn lúc này nhận cuộc điện thoại.

      Là cấp dưới của , nhân viên làm việc trong phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm. An Nham gọi đến. An Nham cũng giống như Bạc Cận Ngôn, cũng là tên thiếu thưởng thức về nhân tình thế thái, còn là IT trạch nam. Lúc này An Nham nhàn nhạt hỏi trong điện thoại: “Sếp, khi nào về?”

      Bạc Cận Ngôn cũng lạnh nhạt giống như vậy, đáp: “Mấy ngày nữa.”

      An Nham: “Sơn Tây vừa mới đồng thời xảy ra vụ án giết người cướp bóc liên hoàn, tội phạm để lại bất cứ manh mối có giá trị nào, còn đẹp trai ngời ngời hơn mấy chục tên cảnh sát, tổ chúng ta có nhận hay ?”

      Bạc Cận Ngôn : “Ừ.”

      Hai người im lặng bên kia lại có người chuyện, là bạn tốt Phó Tử Ngộ của Bạc Cận Ngôn. ta là bác sĩ nổi tiếng tỉ mỉ. Gần đây, Giản Dao lừa đến làm pháp y trong tổ của Bạc Cận Ngôn. Chỉ nghe Phó Tử Ngộ cười vang : “An Nham, cậu thức thời, hiểu tình hình. Cậu ta đuổi theo Giản Dao như điên. giờ cậu ta dám trở về, sợ Giản Dao bỏ cậu ta sao?”

      An Nham: “Phốc…”

      Bạc Cận Ngôn trực tiếp cúp điện thoại.

      Giản Dao xem tài liệu ở trước bàn, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt , ôn nhu hỏi: “Sao vậy?”

      Bạc Cận Ngôn vô cùng bình tĩnh lắc đầu: “Hai tên đàn ông độc thân nhàm chán ấu trĩ đó mà.”

      Giản Dao cười đến ánh mắt cong cong.

      Bô bưng ly trà xanh đến cho , làm bạn bên cạnh , cùng xem tư liệu của mấy chục hộ gia đình trong phạm vi mười mét. Lúc này Ánh chiều tà lững lờ trải xuống soi khoảng sân đó

      Diêu Viễn Qua, tài liệu từng xem qua ở đồn cảnh sát, bao gồm những ghi chép đêm đó Phương Thanh chuyện với , hề rườm rà nữa.

      Bà xã Diêu Viễn Qua gọi là Minh Lan, 45 tuổi cũng là người vợ kết tóc của ông. Nhìn từ trong tấm hình, là phu nhân đẹp theo kiểu lạnh lùng, đoan trang. Minh Lan vốn là con nhà giàu có ở trong vùng, nhưng gia cảnh vẫn kém hơn Diêu Viễn Qua chút. Sau khi gả cho ông, làm việc ở bên ngoài, nay thay Diêu Viễn Qua quản lý quán rượu bên hồ. Hai người có con cái.

      Minh Nguyệt, em Minh Lan, năm nay 29 tuổi cũng ở nhà họ Diêu. Sau khi tốt nghiệp trung học làm thuê ở công xưởng nhà họ Diêu, gần đây có việc làm. Xem ra Diêu Viễn Qua nuôi em vợ này. Minh Nguyệt có kết hôn, nhưng lại có đứa con trai, năm nay 5 tuổi. biết cha đứa bé là ai, từ trong hình nhìn thấy, tướng mạo của Minh Nguyệt lớn lên bằng chị mình, nhưng dáng dấp thà, hiền lành, cũng xem như trắng trẻo.

      Trương Cúc Phương là em họ của Diêu Viễn Qua, rất gầy, lớn lên cũng xinh đẹp, da trắng mắt hẹp dài, 30 tuổi, chưa lập gia đình. Từng là diễn viên đoàn kịch , am hiểu hát kinh kịch. nay ở nhà họ Diêu, có người thay họ quản lý sổ sách nhà xưởng, hơn phân nửa thời gian rảnh rỗi đều ở nhà.

      Triệu Hà, Trần Mai đều là tay Diêu Viễn Qua đề bạt giữ chức quản đốc trong nhà hàng, chức vụ cao. Triệu Hà ngày thường có khuôn mặt êm dịu năm nay 35 tuổi. Trần Mai gầy teo, 32 tuổi, lớn lên cũng đẹp đẽ. Trình độ học vấn của hai người cao, đều xuất thân từ nông thôn. Có người hai người chưa từng thành gia lập thất , bởi vì đại viện nhà họ Diêu cách nhà hàng tương đối gần, nên bọn họ cũng ở đó.

      Còn dư lại, chính là năm người giúp việc trong sân. Đều là bác bốn năm mươi tuổi, có khi cũng đến trong khách sạn ở phía trước, giúp đỡ quét dọn vệ sinh.



      Tiếng bước chân truyền đến, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều ngẩng đầu lên, sắc mặt Phương Thanh thâm trầm, dọc theo hành lang đến.

      “Giáo sư Bạc, có thể chuyện đôi câu ?”

      Ba người vừa vào nhà, Phương Thanh thẳng vào vấn đề: “Dựa theo hình dung mà , chúng tôi điều tra gần trăm người, nhưng có dấu vân tay trùng khớp.”

      Bạc Cận Ngôn : “Vậy chứng tỏ, phạm vi các người điều tra vẫn chưa đầy đủ.”

      Phương Thanh liếc mắt nhìn tư liệu bàn: “ hoài nghi người nhà họ Diêu có liên quan đến vụ án này?”

      Bạc Cận Ngôn chỉ đáp: “Bọn họ cũng chỉ ở trong phạm vi điều tra thôi.”
      ThiênMinh, Thanh HằngAbby thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7:

      Edit: Julia

      Hai người cũng im lặng hồi, Giản Dao bưng tách trà tới. Phương Thanh cảm ơn, từ từ uống hớp rồi : “Giáo sư Bạc, thứ cho tôi thẳng, từ khi phác thảo ra bức chân dung tâm lý tội phạm, trong lòng tôi và các em vẫn luôn bất ổn. Chúng tôi phá án, từ trước đến nay đều tìm hiểu nguồn gốc, từng bước, gỡ ra mối quan hệ giữa tình nghi và người bị hại cách ràng. Động cơ của , quá trình gây án, tình cảm và logic của …Hung khí dấu vết, thủ đoạn, thiếu thứ cũng được. Quá trình có thể rất vất vả, rất mệt mỏi, nhưng trong lòng cảnh sát chúng tôi có lòng kiên định

      Thế nhưng, vụ án này, tôi thừa nhận nó rất khó. Cấp lại cho thời gian rất ngắn, Chúng tôi tìm ra chút liên hệ giữa hung thủ với người bị hại, tìm ra động cơ phạm tội logic. Trinh sát chúng tôi rơi vào tình huống khó khăn. Bức phác thảo cho chúng tôi, chúng tôi hiểu, mỗi điều của nó đều hợp logic, khiến người ta cho dù có bị đẩy vào mây mù cũng có cảm giác nhìn thấy mặt trời.

      Nhưng hình dung như thế thoát khỏi quá trình, thoát khỏi chứng minh thực tế. Chúng tôi từng học qua tâm lý tội phạm ở trường cảnh sát. Tôi biết có lẽ từ hành vi của tội phạm, trực tiếp đưa ra kết luận. Suy cho cùng, đó chỉ là loại suy đoán. Mà bây giờ, nếu như tôi báo cáo những điều này với cấp . Ngộ nhỡ….Tôi là ngộ nhỡ, dựa theo phác thảo của nhưng lại tìm được nghi phạm sao?

      Giản Dao nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn. Mà im lặng trong giây lát, nhưng chỉ mỉm cười.

      phải là người đầu tiên nghi ngờ tâm lý tội phạm của tôi.” : “Hàn Trầm thành phố Giang, thần thám trong lĩnh vực điều tra theo cách truyền thống, chắc cũng có nghe , ta cũng từng thành kiến và nghi vấn tương tự --- nhân tiện chen thêm câu. ta tìm vợ mình, tìm suốt năm năm. Mà năm đó, tôi tìm Giản Dao về chỉ mất tháng. Trở lại chuyện chính, tôi hiểu nghi vấn của , mặc dù hiểu bản chất tâm lý tội phạm là ở đâu.”

      Phương Thanh cũng tức giận, cười cười tiếp tục nghe. Giản Dao lại nhìn Bạc Cận Ngôn bằng ánh mắt tán dương. Dù sao, tại đối mặt với nghi vấn, cũng cười lạnh, châm chọc, mà còn có thể cười chút, có vẻ thành thục hơn rất nhiều?

      Khụ khụ… Hình như có phần thiên vị .

      “Tâm lý tội phạm và điều tra hình truyền thống, chưa bao giờ đối lập quan hệ, cũng phân chia cao thấp. Chỉ có điều, trong mắt các người, chứng cứ là bằng chứng thực tế, mà trong mắt của tôi, căn cứ chính xác là hành vi. Đồng thời, trong cái sườn tôi viết, tôi chưa từng bỏ qua những bằng chứng vật, cùng với logic phạm tội?”

      Bạc Cận Ngôn nhấp ngụm trà, nhàn nhạt : “Dưới tình hình chung, điều tra hình triều thống cũng được. Nhưng có vài vụ án, qua năm này tháng nọ, chúng ta có dấu vết, mối liên hệ giữa người bị hại và hung thủ, bị người hoặc nhân tố hoặc trong thời điểm ngoài ý muốn bị chặn đứt. Có những vụ án giết người liên hoàn có năng lực, có tổ chức, cũng có những đặc điểm tương tự. Lẽ nào đầu mối bị chặt đứt để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?

      Khi điều tra hình truyền thống bất lực, tâm lý tội phạm phải đứng ra thôi.”

      Trong lòng Giản Dao chấn động mà Phương Thanh im lặng.

      “Quả tôi có nhiều kết luận là suy đoán dựa tâm lý học. Tôi tạm thời gạt bỏ nguyên nhân và quá trình khiến vụ án mất phương hướng, lợi dụng phân tích hành vi, trực tiếp xác định phạm vi nghi phạm. Các người thân ở trong đó, tôi chỉ đứng quan sát ở đằng xa. Chỉ cần có suy đoán, vấn đề có độ chuẩn xác. Vì thế thứ chúng tôi gánh vác, mạo hiểm hơn so với các người. Trong và ngoài nước, phải chưa từng xuất , bởi vì khung sườn tâm lý tội phạm sai lầm dẫn đến bắt được tội phạm. Nhưng, vì có mạo hiểm mà dám gánh vác trách nhiệm sao? Vứt bỏ khả năng phá án cuối cùng sao?

      , học giả tâm lý tội phạm buông tha, cho dù chỉ có phần vạn cơ hội chúng tôi cũng cố đạt được, khiến cho người chết vô tội được nhắm mắt.”

      Giản Dao và Phương Thanh đều im lặng , Bạc Cận Ngôn vừa cười, vừa : “Huống chi, từ khi tôi vào nghề đến nay – Giản Dao, sai. Lần thứ hai tôi tuyển An Nham, dùng từ ‘mới vào nghề’ – tôi cũng chưa từng có sai lầm.”

      (Ý Bạc giáo sư là lần đầu tuyển trợ lý là Giản Dao cũng sai, lần thứ hai tuyển An Nham cũng sai)


      Phương Thanh hỏi: “Kế tiếp hai người có dự định gì ?”

      Bạc Cận Ngôn liếc mắt nhìn sân nhà phía xa xa, bằng giọng ý vị thâm trường: “Chúng tôi định đến nhà họ Diêu xem chút, nhưng bằng con đường chính thức.”

      Giản Dao trợn mắt: “ định tự tiện xông vào nhà riêng của dân à?”

      Phương Thanh lại cười : “Các người là khách du lịch,

      Giản Dao liếc nhìn Bạc Cận Ngôn. Đây là Phương Thanh nha, bộ dạng cảnh sát lưu manh giống hệt Hàn Trầm. Bạc Cận Ngôn đơn thuần thẳng thắn nhà , học được khi nào? Trong miệng nhìn hơn bọn họ, thành cả ngày ở chung với nhóm cảnh sát cũng bị hư rồi sao?

      Phương Thanh : “Tôi gặp Diêu Viễn Qua, cũng vặn hỏi ít nhân viên trong khách sạn, tôi tiện. Nhưng, tôi quan sát giúp các người.”

      “Vậy lên đường thôi.” Bạc Cận Ngôn đứng lên, nắm tay Giản Dao: “Em , dẫn em xem cảnh sắc trong nhà của kẻ tình nghi.”

      Giản Dao bình tĩnh đặt tay trong lòng bàn tay .

      Phương Thanh nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, cảm thấy buồn nôn muốn chết nhưng khỏi có chút ước ao

      Bạc Cận Ngôn với Giản Dao ở phía trước, Phương Thanh xa xa theo ở phía sau.

      Giản Dao thấp giọng : “Em vẫn hiểu. Bởi vì nhà họ Diêu cũng nằm trong phạm vi, muốn đến nhà người ta xem chút? Nhưng lại đến những nhà khác.”

      Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười: “Em quả nhiên là người hiểu nhất. thực tế..” liếc mắt nhìn Phương Thanh ở phía sau lưng, hạ giọng, xít lại gần bên tai : “Còn có vài phát , hôm qua chưa ở đồn cảnh sát.”

      Giản Dao khó hiểu: “Vì sao ?”

      Bạc Cận Ngôn : “Bởi vì chỉ là vài cảm giác thôi. Phương Thanh bọn họ có chú ý, trong ghi chép điều tra của , còn có vài lưu ý rất , Dựa vào phương thức bí nào đó, phát ra mối liên hệ. Đó cũng chính là thứ mà cảnh sát muốn tìm kiếm.. gần như cảm thấy, thời gian tử vong và chân tướng bị che giấu, mỉm cười giễu cợt với .”

      Ví dụ nghệ thuật như vậy, Giản Dao hiểu: “Ồ...”

      Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cái : “ bao giờ cho người khác biết những ý nghĩ xác định trong đầu mình, ngoại trừ em. Bởi vì xem em như bộ phận thân thể .”

      Giản Dao nở nụ cười: “Được.”

      Bên ngoài sân nhà họ Diêu là bức tường thấp , còn có hoa viên và hàng rào. Bởi vì cây cổ thụ ngoài sân treo tấm biển: Sân nhà riêng tư, người có phận , miễn vào. Bên cạnh có con đường thông với khách sạn. Vì thế, những người khách thông thường đến chỗ này.

      Ba người tránh khỏi chú ý của nhân viên phục vụ, rất nhanh đến bên ngoài sân. Vốn muốn trèo qua tường để vào trong, nhưng lại có con chó mực lớn nằm ở đó, nhìn chằm chằm.

      ngờ, lúc này Phương Thanh lại nảy ra chủ ý, chỉ thấy ta ra dấu với hai người Bạc Cận Ngôn, sau đó tự mình tới gần con chó, cũng biết ta dụ dỗ bằng cách nào, mà con chó dữ yên tĩnh lại, bất động nằm úp sấp bên cạnh ta.

      Bạc Cận Ngôn rất kinh ngạc, Giản Dao cũng thấy kì diệu, Phương Thanh cười tiếng : “Chó nghiệp vụ hung dữ nhất trong đội cảnh sát đều do tôi huấn luyện.”

      Mãi đến lúc xoay người, bò vào trong vườn hoa nhà họ Diêu, Bạc Cận Ngôn vẫn giọng khen ngợi: “Phương Thanh này, tài hoa.”

      Giản Dao cảm thấy buồn cười, người ta sắc bén, cứng cỏi, quản lý cả đội điều tra, từng dùng chiêu quăng ngã nằm mặt đất, thấy khen người ta. Người ta trêu chọc chó, lại khiến nhìn chớp mắt, khen ngợi ngớt.

      Đúng lúc này, hành lang phía trước có người tới. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn nhìn thấy mặt của người đó, đều ngẩn ra.
      ThiênMinh, Thanh HằngAbby thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8:

      Edit: Julia

      người giúp việc, khoảng bốn năm mươi tuổi, vóc người trung bình, cao cao gầy gầy. Mặc quần áo mộc mạc, cầm cây chổi trong tay qua, cũng chú ý tới Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ở phía sau cửa bán nguyệt.

      Bọn họ chú ý tới bà, vì khuôn mặt trắng noãn có vết thương mới.

      Người điều tra vụ án, tư duy lúc nào cũng cẩn thận, nhạy bén. Cổ tay của Phó Vĩ có vết bầm, có vết tích tranh chấp. Tuy rằng trường thể kiểm tra ra có vết máu và DNA của hung thủ, nhưng rất có khả năng để lại vết thương ở nơi nào đó người hung thủ.

      Người giúp việc đó trông có vẻ rất chất phác, quét lá rụng ở trong sân hồi, rồi quét dọn hành lang bên ngoài phòng. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao tạm thời đứng nhìn từ xa xa.

      Đúng lúc này, cánh cửa phòng đẩy ra, người phụ nữ cao gầy, xinh đẹp, nhưng có khuôn mặt chua ngoa ra. Mặc người chiếc áo tơ lụa, và quần ống rộng, dáng vẻ rất thướt tha. Giản Dao nhận ra chính là Trương Cúc Phương, em họ ở nhà họ Diêu, từng là diễn viên trong đoàn kịch .

      “Quét cái đầu bà đó!” Trương Cúc Phương đưa tay đâm vào cái ót của người giúp việc: “Lão nương ngủ, bà già đê tiện làm cái gì leng keng, thùng thùng! Bà cố tình để cho tôi ngủ phải !”

      Người giúp việc cúi thấp đầu.

      Trương Cúc Phương vẫn còn chưa hết giận, cầm đồ hốt rác đánh lên mặt người giúp việc.

      Giản Dao hơi trợn to hai mắt. ra vết thương mặt là bị như vậy. Nhưng Trương Cúc Phương cũng hơi quá đáng . Nhưng tại, ràng bọn họ thể thân, chỉ có thể tiếp tục lẳng lặng nhìn. Trương Cúc Phương mắng hồi vào đóng cửa lại. Xa xa nhìn lướt qua, các thiết bị trong phòng chị ta được lắp đặt hết sức tinh xảo, thời thượng, giường lớn sơn màu gỗ, chỗ rẽ sô pha, mắc áo làm theo kiểu Âu Châu có treo vài bộ quần áo đàn ông, ở cửa còn để mấy đôi dép lê bằng da.

      Lúc này, có người hầu băng qua vào trong sân, cầm trong tay rất nhiều rau. Là người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, liếc mắt nhìn người giúp việc bị đánh ban nãy, hai người cũng chuyện, dường như đây là chuyện thường ngày. Mặc dù tướng mạo và tuổi tác hai người giống nhau, nhưng đều giống nhau ở cảm giác trầm lắng, hiền lành.

      “Két” tiếng. Cửa sổ phòng bên cạnh Trương Cúc Phương mở ra, người phụ nữ thanh tú có khuôn mặt hơi gầy thò đầu ra, chính là Trần Mai, quản đốc ở nhà hàng – Trần Mai. Bà giống như mắng người, hoặc tự lẩm bẩm: “Ba ngày, hai bên lại nghe có tiếng mắng chửi, xong chưa vậy? Có bản lĩnh làm chút chuyện cho cái nhà này . dùng được, vớ vẩn đừng nên ồn ào! Bảo bưng cơm đến cho tôi, tại sao còn chưa tới? chị, chị có nghe thấy ? Sao người khác sai chị được, tôi sai chị được?”

      Người giúp việc ban nãy bị Trương Cúc Phương đánh, đáp khẽ: “Được.”

      Sau đó quay đầu chạy về phía phòng bếp ở ngoài nhà. Ngươc lại, Trương Cúc Phương dường như dám đối chọi với Trần Mai, chỉ nghe tiếng vang ‘loảng xoảng’ lớn, vật gì đó trong phòng chị ta bị ném xuống đất.

      Bạc Cận Ngôn nhíu mày cái, giọng : “Ngu xuẩn, kiêu ngạo, dơ bẩn.”

      Giản Dao lên tiếng, ngước mắt nhìn. Trời tối mênh mênh mông mông, cây liễu im ắng rũ xuống. Trong sân cổ xưa này, dường như bốc lên mùi cũ kỹ, mục nát nào đó. So với bên ngoài, giống như hai thế giới.

      Chỉ có điều, vẫn có người sống cuộc sống như vậy, phải sao?

      Bên trong sân yên tĩnh trở lại, trời cũng tối. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao im lặng qua. Nhà lớn đầu tiên, nghe chính là phòng ngủ của Diêu phu nhân danh chính ngôn thuận. Lúc này đèn tắt tối thui, công việc chủ yếu của Minh Lan là quản lý quán bar, lúc này chắc là có ở nhà. Nhìn xuyên qua cửa sổ, tất cả đồ dùng bên trong đều làm bằng gỗ lim kiểu xưa, thảm trải sàn, bên trong nhà lớn dường như còn hai gian phòng, là buồng trong thoải mái rộng rãi, mặt sau có cái sân rộng, hai gian phòng dường như dùng để chứa đồ.

      Những phòng khác, chính là phòng của Minh Nguyệt và Triệu Hà, ngọn đèn gian phòng sơ sài trong góc sáng trưng, bày mấy chiếc giường cao thấp, có lẽ là phòng của người hầu.

      Bạc Cận Ngôn dẫn Giản Dao di chuyển vào trong. Sớm muộn gì cũng bị người khác bắt gặp. Nhưng dường như sân này có khí hết sức trầm lắng, bọn họ dừng gần mười phút nhưng cũng ai phát .

      Cho đến khi bọn họ tới hồ cá ở sân sau, nhìn thấy có người giúp việc, người đó đứng ở phía sau cây, người khác là người phụ nữ có dáng người đầy đặn đứng ở bên cạnh bà. Chính là đốc công khác làm việc trong nhà hàng – Triệu Hà.

      Gương mặt của Triệu Hà thoạt nhìn hiền lành hơn Trần Mai nhiều, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “ ta lại đánh chị? Hay Trần Mai? Hay Phu nhân?”

      Người giúp việc cúi đầu : “Tứ phu nhân, tôi sao.”

      Triệu Hà thở dài, : “Nếu như thực chịu nổi nữa, .”

      Người giúp việc im lặng.

      Triệu Hà còn : “Buổi tối làm xong việc đến phòng tôi, chỗ tôi còn ít thuốc trị thương.’

      Người giúp việc im lặng hồi : “Vậy sao được…Ngộ nhỡ ông chủ nhìn thấy…”

      Triệu Hà : “Đêm nay ông chủ đến phòng tôi, yên tâm, ông ấy đánh chị.”

      Người giúp việc cúi đầu, ra bằng con đường khác. Triệu Hà vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, chị ta lui về phía sau bước, vừa cảnh giác vừa kinh ngạc hỏi: “Các người là ai?”

      Bạc Cận Ngôn cười cái: “Chúng tôi ở tòa nhà phía trước.” Giản Dao vội vàng : “ ngại quá, chúng tôi lạc đường, chị cũng là khách trong khách sạn sao?”

      Sắc mặt Triệu Hà hơi trì hoãn, chỉ chỉ con đường phía trước : “Các người nhầm, ở đây phải là khách sạn, là nhà riêng của chúng tôi. nhanh , cửa có chó, khi ra nên cẩn thận chút.”

      Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều cảm ơn. Triệu Hà vẫn chưa yên tâm, dứt khoát tự mình đưa bọn họ đến cổng, quả nhiên nhìn thấy con chó mực lớn bộ dạng như muốn sủa, nhưng bị Triệu Hà trấn an, chị ta mỉm cười, nhìn bọn họ rời .

      Khi đó, Phương Thanh đứng ở lầu hai khách sạn, trong phòng Giản Dao và Bạc Cận Ngôn, dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm. viên điều tra chạy đến bên cạnh hỏi: “Sếp, để bọn họ tự mình hành động, chúng ta cần trợ giúp sao?”

      Phương Thanh đáp: “ có gì, mấy người đàn bà, chẳng lẽ bọn họ giải quyết được sao? Nhìn xem, về rồi đấy.”

      Viên điều tra lại : “Trước đó, những đối tượng mà giáo sư Bạc chỉ định đều kiểm qua dấu vân tay hết rồi, làm xong hết rồi.”

      Phương Thanh quay đầu nhìn ta.

      có cái nào phù hợp.”
      ___

      Trời tối hẳn, Phương Thanh dẫn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ăn lẩu ở quán ven đường.

      Rót đầy ly bia, Phương Thanh liếc nhìn Bạc Cận Ngôn: “Uống chút?” Bạc Cận Ngôn mất tự nhiên lắc đầu: “Tôi chỉ uống rượu đỏ thôi.”

      Phương Thanh lại cười, trong tiệm có tấm bảng rượu đỏ. Kết quả Bạc Cận Ngôn : “Tôi quyết định uống nước.”

      Phương Thanh: “….”

      Giản Dao cười cầm cái ly lên: “Đội trưởng Phương, tôi uống với .”

      Phương Thanh kinh ngạc nhíu mày, khóe miệng Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười kiêu ngạo nhàn nhạt.

      Rượu qua ba tuần, nồi lẩu nóng hầm hập, mọi người dường như có hào hứng.

      Phương Thanh : “Nghe mấy năm trước, Diêu Viễn Qua có để ý sinh viên đại học, còn tổ chức tiệc rượu trong gia tộc. Nhưng cuối cùng bé kia cũng chạy mất!”

      Ánh mắt Bạc Cận Ngôn lạnh lẽo: “Vì sao những người phụ nữ đó lại cam chịu trong gia đình quái dị, có tôn nghiêm như thế?”

      Phương Thanh cười lạnh nhưng lên tiếng. Giản Dao biết Bạc Cận Ngôn ở nước ngoài, có số chuyện có cách nào hiểu được. ra, trước đây xem tư liệu, người đàn ông có tiền, có địa vị, nuôi rất nhiều phụ nữ ở trong nhà. ngờ lại có .

      Giản Dao : “Những người khác cũng chính là tình nhân, tiểu tam, lộ diện. Vợ lớn cũng nhịn được. ‘Cái nhà’ bọn họ cũng giống như tấm màn sau cùng bị kéo sạch, công khai chung sống hòa bình. Có lẽ bởi vì ham muốn, Diêu Viễn Qua, người đàn ông có tiền, có quyền, có địa vị, có thể mang đến cho bọn họ những thứ mà người đàn ông bình thường có phấn đấu cả đời cũng được. Chọn lọc hai bên, bọn họ lấy thứ bọn họ muốn, Chỉ là, cuộc sống như thế…”

      Phương Thanh : “Những người dân thường như chúng ta, để ý, cũng hiểu được.”

      Bạc Cận Ngôn bưng ly nước nhựa, nhưng lại kiêu ngạo giống như nhấp rượu đỏ, khẽ hớp miếng, sau đó ngón tay gõ lên bàn cái, : “Diêu Viễn Qua là người tự cao, kiêu ngạo, là người đàn ông cực giàu, muốn khống chế và muốn chiếm làm của riêng. Mạnh mẽ, khôn khéo, quyết đoán. Ông ta xem phụ nữ như vật sở hữu của mình, khống chế bọn họ rất nghiêm ngặt nhưng cũng rất thành công.”

      “Biến thái!” Phương Thanh mắng: “Trước đây, phải chúng tôi chưa từng nghe tin đồn. Nhưng Diêu Viễn Qua chỉ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với người vợ lớn, những người phụ nữ khác đều tự nguyện, cho nên cảnh sát muốn giúp bọn họ cũng được.”

      Bạc Cận Ngôn như có điều suy nghĩ: “Những người phụ nữ đó thích thú, sống bình yên, an ổn với nhau sao?”

      Trả lời là Giản Dao. lắc đầu : “, đâu. thế giới này có người phụ nữ nào đồng ý chia sẻ người đàn ông với người khác. Bọn họ thoạt nhìn sống yên ổn, có chuyện gì, nhưng trong lòng thế nào cũng có oán hận, đè nén, đau khổ.”

      Bạc Cận Ngôn gật đầu với , ánh mắt lộ ra ý cười vô cùng nhạt

      Giản Dao chợt khẽ run, nhìn về phía Phương Thanh, ta cũng có vẻ mặt suy nghĩ.

      Đúng vậy, đau đớn, áp lực, oán hận, tình và ham muốn bất thường. Hơn nữa từ năm nay qua tháng khác, có cách nào trốn chạy. Ngày hôm nay, bọn họ thấy Trương Cúc Phương, Triệu Hà, Trần Mai còn như vậy. Vẫn chưa nhìn thấy hai chị em Minh Lan theo Diêu Viễn Qua thời gian dài.

      Trong đầu Giản Dao chợt lên những suy luận trong phác thảo của Bạc Cận Ngôn:

      Là người trong vùng, rất quen thuộc với cảnh vật xung quanh.

      Có thể từng tiếp xúc với Phó Vĩ.

      Trong nhà họ Diêu có máy theo dõi, vụ án xảy ra đêm đó, muốn che mắt người khác để ra vào phải là việc khó. Ước chừng bọn họ rất khó có bằng chứng mình trường.

      Tinh thần bị kiềm nén đến cực độ, có dấu hiệu tinh thần phân liệt, nhưng làm việc trong cuộc sống, muốn để người khác biết. Chắc chắn có chuyện nào đó tạo thành ảnh hưởng to lớn với cuộc đời người đó, gây ra áp lực trong thời gian dài.

      Có thể là phụ nữ, chỉ cần có đủ sức lực
      có cách nào tham gia vào công việc có trình độ cao. Trong năm người vợ của Diêu Viễn Qua, người rảnh rỗi ở nhà, người nhiều lắm quản lý sổ sách, hai người làm đốc công trong nhà hàng, trình độ cao. Cho dù là vợ cả Minh Lan, là bà chủ quán bar, nhưng thay chồng của mình làm, lại có đống đàn em làm việc, việc chân chính bà ta có thể làm, được bao nhiêu?

      Nhìn như vậy, bọn họ đều rất phù hợp với sườn bài phác họa. Hơn nữa so với những người điều tra trước đó, càng phù hợp hơn. Hung thủ giết chết Phó Vĩ có thể núp ở trong đấy? ta và Phó Vĩ, rốt cuộc giấu giếm gút mắt gì muốn cho người khác biết?

      Nhưng, phụ nữ nhà họ Diêu với hung án, dường như cách nhau muôn núi nghìn sông?

      Phương Thanh : “Bây giờ có bất kì chứng cớ nào, mời bọn họ đến quá tùy tiện. Tôi nghĩ biện pháp lấy dấu vân tay của bọn họ, để so sánh trước.”
      ThiênMinhAbby thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9:

      Edit: Julia

      Minh Lan lái chiếc audi của mình đậu ở gara phía sau nhà. Bà xốc túi, ngẩng đầu lên, chỉ thấy phòng Trương Cúc Phương vẫn còn sáng đèn, mơ hồ còn nghe tiếng cười .

      Minh Lan giẫm lên giày cao gót, duyên dáng qua, đến phòng mình. Trong nhà rất yên tĩnh, những năm qua, mỗi ngày đều giống như . Phòng bên cạnh là của em Minh Nguyệt, loáng thoáng truyền đến thanh dạy con trai học bài. Triệu Hà có lẽ ngủ rồi, nhưng ngại quyền uy (1) của chồng bà, nên dám tắt đèn, trong phòng yên tĩnh.

      (1) Người có quyền cao nhất.

      Duy chỉ có trong phòng Trần Mai vẫn có tiếng nhạc truyền đến. Đó cũng là người an phận. Nhưng Minh Lan hối hận khi để cho chồng bà cưới người đó về, Nếu , làm gì có người đối chọi với Trương Cúc Phương.

      Minh Lan uống nước xong, người hầu chị Đồng bưng cơm đồ ăn nóng hổi lên. ra về tuổi tác, chị Đồng cũng lớn hơn Minh Lan mấy tuổi. Nhưng lại chăm sóc kém hơn nhiều.

      Minh Lan ăn cơm ở dưới đèn. Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bóng dáng lưng khom của chị Đồng, chán ghét : “Cút xuống , hôm nay lại chọc bà ba tức giận sao? Mỗi người đều khiến tôi bớt lo.”

      xong đưa tay véo chị Đồng cái, véo rất mạnh, chị Đồng rên rỉ tiếng, Minh Lan lại duỗi tay sờ mặt bà: “Trông mặt cũng già, xem như là chị làm lâu rồi nhỉ. phải tham số lương chỗ chúng tôi đó chứ? 1 tháng mấy ngàn, chị ko có học vấn cũng lớn tuổi rồi, đâu có thể kiếm được đây?”

      Người hầu cúi đầu, lui ra bên ngoài: “Phu nhân, tôi trước.”

      Minh Lan cười tiếng, cũng để ý tới bà.

      Đêm nay, là dài.

      Minh Lan nằm ở giường, nghe nhạc thịnh hành đương thời, sau đó ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nơi đó là mặt cỏ vắng vẻ, phòng độc lập. vầng trăng treo ở trời, bốn phía hết sức tịch mịch.

      Minh Lan đột nhiên cảm thấy lòng buồn bực. Đó gần như là loại áp lực lại kích thích cảm giác. Bà đột nhiên cảm thấy muốn khóc, lại cảm thấy trong đầu hỗn loạn. Năm nay bà 45 tuổi, mất kinh mới hai năm, nghĩ đến đây, bà lại phiền não. lát sau, bà bỗng nhiên giận cá chém thớt lên người Trương Cúc Phương.

      Vì vậy, nhanh chậm ra khỏi phòng, tới trước phòng Trương Cúc Phương, cách cánh cửa có thể nghe thấy tiếng cười của ta với Diêu Viễn Qua.
      Minh Lan gõ cửa, khóe miệng mang theo ý cười: “Viễn Qua, quán bar có số việc, muốn với .”

      Diêu Viễn Qua được, nghe động tĩnh liền ngồi dậy. lát sau, mở cửa ra, Trương Cúc Phương dám công khai làm trái ý bà. Chỉ cười nhạt nhìn bà. Minh Lan làm như thấy, theo Diêu Viễn Qua về phòng của mình.

      Đêm nay, Diêu Viễn Qua ngủ ở phòng của Trần Mai. Mặc dù gần năm mươi tuổi, nhưng thân thể ông cường tráng, được bảo dưỡng thích hợp, chỉ cần hứng thú đến, ở giường cũng có thể trị chết những người phụ nữ này. Chờ phòng Trần Mai tắt đèn, theo quy định mà Diêu Viễn Qua đặt ra, mấy phòng khác mới cùng nhau tắt đèn. Diêu Viễn Qua nghĩ vậy rất tốt, mới có kiểu dáng của gia đình lớn.

      Những buổi tối như thế này, ước chừng có thể ngủ ngon nhất chính là nhị phu nhân Minh Nguyệt nằm giường có cái khung to, giọng, dịu dàng kể chuyện cổ tích cho con trai.

      Năm ấy ta 20 tuổi gả cho Diêu Viễn Qua, vẫn còn độ tuổi ngây thơ, tính cách lại đơn thuần. Khi tình hình trong nhà tốt, nhà máy lúc nào cũng thua lỗ. ta đến nhà máy của rể làm việc, thường xuyên qua lại, gặp rất nhiều lần. Tim ta đập thình thịch trước vị rể thành thục, chững chạc.

      Nhưng mới đầu hề nảy sinh bất cứ ý niệm an phận nào. Về sau, chị ta với , cha mẹ cũng thở dài với ta: “Gia sản bây giờ của Viễn Qua, dù sao cũng có ai hơn được nó, chị con sinh con được, bằng cấp con cao, tướng mạo lại bằng chị con, biết sau này có thể gả cho người có thể dựa dẫm hay , chi bằng…”

      Chị cũng ở bàn rượu, nở nụ cười : “Em ngốc, sao chị có thể tức giận chứ?”

      Sau đó có lần, ta nhìn thấy cánh tay chị vết thương bị đánh đến đỏ tím, cũng dám hỏi nhiều.

      ta dường như sống rất tốt, cần phải ra ngoài làm việc, Viễn Qua cho tiền rất nhiều, nhà máy cũng được ông tiếp quản, cứu sống. Kế tiếp, tất cả mọi thứ trong nhà, phải vì con trai ta sao?

      Chỉ là, nghĩ tới, sau đó lại có rất nhiều người tới, phải chỉ có người.
      Tiền Diêu Viễn Qua kiếm càng ngày càng nhiều. Ở trong nhà ngày càng uy nghiêm. Lúc đầu chỉ nghe mỗi ngày đều ở chỗ Trương Cúc Phương, nhưng sau đó dứt khoát để chị ta dời vào trong nhà.

      Ngày đó, Minh Nguyệt khóc trận. Nhưng có thể làm thế nào, người đàn ông này là tất cả trong cái nhà này, ta dám cũng thể cãi lại.
      Tiếp đó, lại là Triệu Hà và Trần Mai, hai người phụ nữ xuất thân nông thôn, làm thuê cho ông ta.

      ra, nếu như suy nghĩ lại, những người phụ nữ như các , có gì khác biệt. Từng hai bàn tay trắng, mà ông cho bọn bà tất cả những gì mong muốn: Tiền, an ổn, gia đình, người chồng có thể dựa vào. Mà cầu duy nhất ông đối với bọn chỉ là chia sẻ mà thôi.

      Sau đó, Diêu Viễn Qua cũng cưới người khác.

      Dù có chơi đùa như thế nào cũng giữ lâu bên người. Chắc có lẽ già rồi.
      Minh Nguyệt mặc dù mới 30 mấy tuổi, nhưng ta tranh cũng muốn quan tâm đến cái gì cả, ta chỉ mong con trai lớn lên khỏe mạnh, mà chuyện giữa ông với các bà ấy, cũng muốn để ý nữa.

      Chẳng qua là khi ta ngẩng đầu nhìn bầu trời ở trong sân. U ám giống như cái miệng giếng, có đôi khi ta khóc thành tiếng trong đêm khuya, ta rôt cuộc cũng biết mình chạy thoát. Trong góc phòng hẻo lánh giữa cái hình thái xã hội phồn hoa như nhà họ Diêu, giăng ra cái lưới màu đen, mà bà chỉ là trong những con mồi trong lưới mà thôi

      ….
      Sáng ngày mới hôm sau, cảnh sát đến gõ cửa. người giúp việc ra mở cửa, cảnh sát mặc thường phục dẫn theo mấy nhân viên y tế mặc áo trắng, cười rất hòa nhã: “Xin chào, chúng tôi ở phân cục Thành cổ. Có liên quan đến vụ án giết người xảy ra mấy hôm trước, cần các người phối hợp điều tra.”

      Sau đó Trần Mai nhàng đánh thức Diêu Viễn Qua: “Ông xã, cảnh sát tới.”
      Diêu Viễn Qua nằm ở bên trong cái giường lớn, mở mắt ra : “Tới làm gì?”
      là có liên quan đến vị khách bị chết mấy ngày trước.”

      Diêu Viễn Qua im lặng hồi, ngồi dậy: “ là chuyện gì sao?”

      Trần Mai gật đầu, lộ ra nét mặt kì quái: “ người chết ấy, có thể bị mắc bệnh truyền nhiễm, nên cần người trong khách sạn đều kiểm tra chút, để giải trừ độc.”

      “Bọn họ muốn vào trong nhà sao?”

      Trần Mai cười, lắc đầu: “, người chúng ta đến phòng khách là được rồi.”

      “Được.” Diêu Viễn Qua gật đầu: “Em ứng phó trước, bảo bọn họ cứ làm theo lời dặn của cảnh sát. Lát nữa tới.”

      Phương pháp điều tra công khai tuân thủ quy tắc như thế, khắp Thành cổ chỉ có mình lưu manh Phương Thanh mới có thể làm được. Điền vào đơn, kiểm tra nhiệt độ, nghe tim phổi, phun sương mù trừ độc cho hai tay. Bao gồm Diêu Viễn Qua cũng rất phối hợp, cảnh sát làm nhiệm vụ hết sức than thiết, nhiệt tình, Diêu Viễn Qua đối xử với mọi người từ trước đến nay luôn nho nhã, ôn hòa, mọi người cười, cầm tay, cũng để lại dấu vân tay.

      Mà năm người giúp việc trong nhà, có ba người mua thức ăn, để tránh lộ vẻ vội vã, nên hẹn chờ bọn họ trở lại, quay lại ‘khử độc’

      Phương Thanh sai người, nắm chắc thời gian đối chiếu dấu vân tay, đồng thời thúc giục những cảnh sát phụ trách tìm hung khí, dấu chân, và bên phía Phó Vĩ, tiếp tục sâu vào điều tra.



      Bạc Cẩn Ngôn và Giản Dao có nhiệm vụ trợ giúp nhau phá án. Ngược lại lúc nhàn rỗi, Giản Dao thuận miệng hỏi : “Có nắm chắc ?” Hỏi xong, liền lập tức đổi ý.

      Quả nhiên, Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Bà xã, vấn đề này rất khó trả lời, dù sao cũng ‘cảm giác nắm chắc’ là loại cảm giác như thế nào?”

      Giản Dao: “…Xem như em có hỏi.”

      Buổi chiều thời tiết rất tốt, Bạc Cẩn Ngôn còn dẫn ra ngoài dạo chơi vòng. Trời cao, mây mênh mông, Thàn cổ lâu đời. Hai người dọc theo tường thành, nửa vòng lớn. Khi cả người toàn mồ hôi ghé vào quán tường thành để ăn thức ăn ngon miệng.

      Sau đó bên hồ, tìm bãi cỏ lau lay động, thuê cần câu câu cá. Bạc Cận Ngôn chỉ ngồi dưới bóng cây đọc sách, bộ dạng giống người trí thức phong độ. Giản Dao nhìn mặt nước chằm chằm, vừa thấy dây câu hơi nhúc nhích, tay vội vã kéo lên. Chỉ thấy con cá nổi lên khỏi mặt nước, đưa tay muốn bắt lấy, Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh vỗ tay khen ngợi: “Giản Dao của , rất giỏi.”

      Giản Dao trừng mắt nhìn : “Đừng có đứng xem, mau nắm lấy con cá.”

      Bạc Cẩn Ngôn đưa tay muốn bắt lấy, nhưng đây phải việc thần thám am hiểu. Con cá rất trơn, cứ vùng vẫy tại chỗ, Giản Dao cũng vội vã bỏ cần câu xuống, nhào tới giúp tay. Bên bờ ruộng vốn chật hẹp, Giản Dao nhất thời đứng vững, suýt nữa rơi xuống nước, Bạc Cận Ngôn nhanh tay lẹ mắt, ôm cổ , còn ôm lấy con cá.

      Giản Dao thở phào nhõm. lại buông tay, mà chỉ ‘ồ’ tiếng, dưới ánh mặt trời chiều, tựa đầu lên vai .

      “Làm sao vậy?” Giản Dao dịu dàng hỏi.

      “Giản Dao, lúc này, cảm thấy rất hạnh phúc.” thấp giọng khẽ .

      Lòng Giản Dao run lên, giọng đáp: “Em cũng vậy.”

      “Có đôi khi nghĩ thời gian trôi quá nhanh, nhưng cũng có lúc lại thấy trôi quá chậm.” : “Có nhiều khi hiểu, tình cảm con người, nông sâu, lên xuống, đây là quy luật rất tự nhiên, ở chung với Phó Tử Ngộ lâu cảm thấy rất phiền. Nhưng vì cái gì, hai năm qua, mỗi khoảnh khắc ở chung với em, đều khiến cảm thấy cảm xúc trong lòng mình dâng trào?”

      Giản Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú của dưới ánh mặt trời, đáp: “Bởi vì…”

      Thần thám biết, nhưng vẫn hiểu bí của tình .
      vứt con cá xuống đất bùn, ngẩng đầu hôn lên môi .

      Bởi vì, là Bạc Cận Ngôn độc nhất vô nhị đời này. Chỉ có , cả đời giống như đứa bé, thôi.

      Em rất may mắn, là tình của .

      Hai người trở lại khách sạn là buổi tối. Có ít phòng tắt đèn, người phục vụ ở đại sảnh mệt nhòi, làm ổ ở góc để bấm điện thoại di động.

      Vừa vào sân trong, Giản Dao nhận được điện thoại của Phương Thanh. Giọng của ta có bất kỳ cảm xúc nào: “ có kết quả so sánh dấu vân tay rồi.”
      ThiênMinh, Thanh HằngAbby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :