1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58: Ngoại Truyện Kha Thiển - Sao Mộc Lan

      Tôi có ấn tượng sâu sắc với chiếc váy đỏ của Kha Ái, đẹp như tấm lưới.

      Khi đó tôi theo phía sau chị ấy, lớn tiếng gọi: “Ái Ái, Ái Ái!” Chị ấy dừng bước, cười nhìn tôi: “Em trai, theo phía sau chị nhé!”

      Tôi ra sức gật đầu: “Vâng.”

      Chúng tôi cùng lên núi bắt côn trùng, cùng trồng cây trước cửa nhà ông nội, cùng cắp sách đến trường. Bộ dáng của hai chúng tôi rất giống nhau, thỉnh thoảng tôi đóng giả thành chị tráo đổi ngày, chị cũng thế. Nhưng ông nội chỉ cần liếc mắt cái là phân biệt được, những người khác để ý nhận sai.

      Kha Ái là thần tượng của tôi. Chị ấy luôn hào phóng, lạc quan, rất nhiều. Chị ấy là lớp trưởng, là ủy viên học tập. Tất cả bạn học và thầy đều thích chị ấy.

      Còn tôi giống như cái đuôi, cái bóng theo phía sau chị ấy. Chỉ cần ở cạnh chị ấy là tốt rồi.

      giáo : “Kha Thiển giống như bé , Kha Ái mới giống bé trai chịu trách nhiệm cuộc sống của hai chị em, từ vất vả rồi.” Tôi cảm thấy rất kiêu ngạo, tôi có chị như vậy, ai bảo các người có chứ?

      Khi đó, còn chưa nghe thấy câu gọi là “ tôi ở thế giới khác.”

      Sau đó, lúc xem manga nhìn thấy. Tất cả mọi người đều hết sức chăm chú, còn tôi xem nước mắt cũng tuôn rơi.

      Có lẽ là khi đó tôi tràn ngập tình đối với những thứ huyền huyễn, xinh đẹp, ấm áp ấy.

      Bởi vì tôi là diễn viên tuyệt thế, là vua trong thế giới đó.

      Tôi cũng đánh mất phần nữ tính, mất chị Kha Ái.

      Ngày đó người thân giàu có đến chọn người là khi học lớp năm. Lúc ấy tôi vẫn chưa biết, ý nghĩa của việc bọn họ đến. Tôi thấy bọn họ vây quanh chị chuyện, hỏi chị ấy có phải đội trưởng đội thiếu niên, có phải là người đứng nhất. Chị ấy sợ hãi gật đầu. Bọn họ bảo chị ấy biểu diễn tiết mục, chị ấy nhảy điệu Tân Cương, bọn họ vui vẻ ra mặt.

      Khi đó ông nội già rồi, híp mắt, ngồi ở bên cạnh hút thuốc, : “Mỗi đứa trẻ đều có số mệnh riêng của mình. Chỉ cần bọn chúng sống tốt là được rồi.” xong còn liếc mắt sâu xa. Lúc ấy tôi hiểu ánh mắt của ông, nhưng lại ghi tạc hình ảnh này trong lòng rất nhiều năm.

      Sau đó bọn họ lại muốn chuyện với tôi. Tôi cảnh giác nhìn bọn họ, tránh ở phía sau chị . Khi tay bọn họ chạm vào góc áo tôi, tôi hét chói tai, chạy vào phòng, đóng cửa lại.

      Sau đó tôi biết bọn họ còn thương lượng gì đó.

      Mấy buổi tối, tôi thấy chị mình lén lau nước mắt. Tôi hỏi: “Chị ơi, chị khóc gì thế. Có phải bọn họ bắt nạt chị ?” Bởi vì mấy hôm nay bọn họ mang chị ra ngoài chơi, nhưng mang theo tôi.

      …” Chị ấy nức nở, “Bọn họ đối xử với chị tốt lắm, mua cho chị rất nhiều thứ, cũng mua rất nhiều thuốc bổ cho ông nội. Mấy thứ kia đắt lắm.”

      “Em thèm.” Tôi thầm.

      Chị tiếp: “Kha Thiển, nếu có ngày chị rời , mình em phải học tập tốt, chăm sóc ông nội, có biết ?”

      Tôi ôm cánh tay chị ấy, : “Em muốn tách khỏi chị đâu.”

      Ngày chị ấy rời , tôi hề biết. Chờ tôi mua gạo và dầu với ông nội trở về, đồ đạc trong nhà của chị ấy còn. Chị để lại cho tôi bức thư:

      “Kha Thiển:

      Chị biết lựa chọn này có đúng hay , nhưng trước khi mất mẹ với chị nhất định phải chăm sóc tốt hai chúng ta. Chú và dì có rất nhiều tiền, có con. Bọn họ muốn có đứa con.

      Ông nội còn nhiều tiền tiết kiệm, tiền cha mẹ để lại cũng còn nhiều. Bọn họ ông nội thể nuôi nổi cả hai chúng ta. Chị là chị giúp đỡ gia đình.

      Nếu bọn họ chịu mang em Mỹ, chị càng vui hơn, nhưng tại có cách nào, bọn họ chỉ muốn mang mỗi chị.

      Cha từng câu gọi là “Kiếm báu từ mài giũa mà ra”. Tương lai chúng ta phải thi đại học tốt, kiếm được nhiều tiền, mới có thể khiến cho chúng ta và ông nội có cuộc sống hạnh phúc. Nước Mĩ có rất nhiều tiền.

      Chị đây, đừng nhớ chị. Chị nhất định trở về, chị thề bằng sinh mệnh của mình.

      Kha Ái.”

      Đó là lần xa cách đầu tiên trong đời của tôi với Kha Ái. Lần đó, tôi rất tức giận, ăn cơm, cũng để ý đến ai, mấy ngày liên tiếp khiến ông nội tức giận đánh mắng: “Kha Ái có thể được Mĩ là do tu được ba kiếp. Nếu dựa vào ông lão như ta, nuôi hai đứa sao có tiền đồ gì!”

      Tôi mặc kệ ông nội tiếp tục bật khóc.

      Nhưng tôi có thể tức giận được bao lâu chứ.

      Tôi lại bắt đầu hi vọng mỗi ngày, hi vọng chị ấy gọi điện thoại, hi vọng chị ấy viết thư.

      Nhưng hề có.

      Chủ nhiệm lớp thấy tôi mỗi ngày chạy đến hộp thư ở trường, an ủi tôi: “Con à, chị con Mĩ rồi, sang đó quen, còn như vậy làm sao có thể tìm được nơi gửi thư, gọi điện cho con. Đừng chạy nữa.”

      “Vâng.”

      Nhưng khi đó tôi nào biết được lần tách ra này là đến tận mười năm.

      Năm ấy thi xong đại học, ông nội qua đời. Tôi đeo ba lô đơn giản, đến thành phố Bắc Kinh rộng lớn. Mọi chuyện giống như những gì tôi tưởng tượng, khi tôi ngẩng đầu cười nhìn đám bạn trong phòng ngủ, bọn họ nhìn quần áo và ba lô đơn giản người tôi, đều chỉ cười, nóng, lạnh.

      Biết , lúc ấy tôi có cảm giác mình như con sâu róm, cẩn thận bò dưới ánh mặt trời, nhưng người khác lại chán ghét né tránh. Vì thế tôi lại lập tức lùi về bóng râm dưới lá cây kia.

      Bốn năm đại học, chưa từng tiếp xúc thân mật với bốn người cùng phòng ngủ. Cuối cùng tôi cảm thấy mình hợp với bọn họ, phải người chung đường. Thỉnh thoảng bọn họ uống bia, ăn đồ nướng, xem bóng đá, cũng chưa bao giờ mời tôi. Tôi ở trong phòng ngủ đọc sách, hoặc thử bộ đồ hóa trang, trang phục nữ mới.

      Bọn họ thích tôi, tôi cũng thế.

      Nhưng tôi thực chán ghét cảm giác bị lập, tuy vẫn là bị lập. Mỗi buổi sáng tôi lấy nước ấm cho bốn người cùng phòng, mỗi ngày đều là tôi quét dọn phòng ngủ. Bọn họ trốn học điểm danh hộ, muốn mượn sách, kì thi chép bài của tôi, tôi đều cố gắng làm theo lời bọn họ. Tôi nghĩ như vậy có thể sống tốt ở phòng ngủ chút, ít nhất cũng bị coi thường.

      Thành lập nhóm Nguyệt Ảnh là lần cơ duyên. Là bạn học Tưởng Học Nhiễm chạy tới với tôi: “Kha Thiển, tôi xem cậu biểu diễn rất nhiều lần. Cậu là người tốt nhất tôi từng thấy. Chúng tôi muốn thành lập nhóm, mời cậu cùng làm người sáng lập, có hứng thú tham gia ?”

      Lúc ấy tôi dám tin.

      Được người tôn trọng và đề nghị như vậy.

      “À, được chứ.” Tôi , “Tôi bằng lòng tham gia.”

      “Vậy…” Tưởng Học Nhiễm hỏi, “Cậu có ý tưởng và cầu nào ?”Tôi lập tức đáp: “Tôi cầu gì hết.”

      Lúc ấy tôi dường như nhìn thấy có ánh sáng chợt lóe qua trong mắt Tưởng Học Nhiễm, nhưng tôi khi đó làm sao nhìn thấu được lòng người.

      Nhóm hoàn toàn mới, tất cả mọi người đều có chung đam mê. Tôi còn là người sáng lập. Đối với tôi mà quả thực là mở ra cánh cửa mới trước mắt tôi. Tôi dốc hết toàn bộ tinh lực vào nhóm Nguyệt Ảnh. Chúng tôi thuê căn phòng rẻ nhất, 24 giờ tôi đều ở trong đó, tìm cách trang trí tốt. Mỗi bức tường đều là do tự tay tôi dán giấy lên. tuần tôi ăn cơm, chỉ ăn mỳ ăn liền, mua vật trang trí tiểu hòa thượng tôi nhất lại luyến tiếc nhất đặt trong phòng làm việc…

      Tôi cho là cuối cùng mình có được tất cả, song hề nghĩ rằng, bọn họ cũng khác gì những người khác.

      Bọn họ cũng lười nhác, ham món lợi , vì chút tiền thưởng mà tranh giành. Bọn họ dựa vào tôi mới đạt được thứ hạng, nhưng dường như lại sẵn lòng thừa nhận điểm này.

      Tôi vẫn cố gắng như trước, cố gắng chuẩn bị trang phục biểu diễn cho mỗi người, cố gắng tiết kiệm tiền mua đạo cụ mới, cố gắng quét dọn mỗi góc trong phòng làm việc. Thậm chí bọn họ còn sai tôi mua điểm tâm, chạy việc… tôi đều hết.

      Tôi chỉ là muốn cố gắng duy trì nhóm này, cần giải tán.

      Nhưng có ích lợi gì chứ?

      Dần dần, bọn họ càng ngày càng còn hòa nhã với tôi.

      Sau đó tôi cũng hiểu ra, vấn đề phải nằm ở bọn họ mà là ở tôi.

      Tất cả mọi người đều như vậy nhất định là tôi có vấn đề rồi. Đúng như Văn Hiểu Hoa , tôi thực tế, trốn tránh trách nhiệm, quá khúm núm, có cá tính, đúng hay sao?

      phải, A Thiển, phải vấn đề nằm ở em. Cho dù mọi người xung quanh đều làm như vậy, đó cũng là lỗi của bọn họ.”

      Chị ấy với tôi như vậy, giọng dịu dàng lại kiên nhẫn: “Có ước mơ, nghiêm túc, cố gắng, đối xử tử tế với mọi người có gì sai chứ? Là bọn họ biết quý trọng người tốt đẹp như em.”

      Tôi ngẩng đầu nhìn chị ấy, suýt chút nữa rơi nước mắt.

      Ngầy đầu gặp lại hai chúng tôi vẫn y như vậy.

      Kha Ái xinh đẹp, vĩ đại như thế, áy náy dịu dàng nhìn tôi. Chị ấy ở ngay trước mắt tôi.

      Chị ấy khờ, ngừng xin lỗi. Sao tôi có thể trách chị ấy chứ? Ở trong lòng tôi, chị ấy và tôi chính là người.

      Ba tháng kia là khoảng thời gian tôi sống vui vẻ nhất. Kha Ái rất tốt bụng lại thông minh. Chị ấy lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm, trong đó phần lớn là tiền cha mẹ nuôi cho để ủng hộ tôi xây dựng công ty hoạt hình.

      Tôi chỉ muốn ở bên chị ấy, nhìn chằm chằm chị ấy, xem mỗi cử động của chị ấy, xem chị ấy chuyện như thế nào. Chị ấy thực rất hoàn mỹ. Thậm chí buổi tối khi trở về ngôi nhà gỗ có mình, tôi kìm lòng được bắt chước chị ấy. Thỉnh thoảng tôi giống như trước đây, quấn lấy chị ấy đòi đổi quần áo, trao đổi thân phận, thậm chị còn học thay chị ấy. Tôi đeo chiếc khăn lụa, che hơn nửa mặt, bắt chước cách chuyện của chị ấy. Bạn học của chị ấy chưa từng nhận ra.

      Thỉnh thoảng khi chị ấy đến ngôi nhà gỗ của tôi, tôi cũng thay quần áo, hóa trang cho chị ấy. Chị ấy còn đẹp hơn so với tôi.

      Tôi sợ mọi người nghĩ nhiều, phần tiền này là của chị tôi. Tôi là có nhà đầu tư nhìn trúng nhóm tôi, nhìn trúng tương lai của chúng tôi. Tôi nghĩ như vậy nhất định có thể làm cho mọi người thêm tin tưởng. Đêm đó hình như bọn họ cũng bị dao động với lời của tôi.

      Tôi nghĩ tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.

      Tôi nghĩ cuối cùng có thể sống vì lý tưởng.

      Đêm đó tôi đứng ngoài cửa sổ ngừng khóc. Tôi nhìn Kha Ái nhúc nhích nằm mặt đất, nhìn thấy bọn họ đút chị ấy vào trong túi. Tôi cảm thấy hai mắt mình còn nhìn sao bầu trời, cũng thấy đất dưới chân. Sao cuộc sống lại như vậy, sao con người lại trở nên hoàn toàn thay đổi như vậy?

      Kha Ái, Kha Ái, tốt đẹp trong sáng như vậy.

      Sao chị ấy lại đánh mất sinh mạng trong buổi đêm im lặng bình thường thế này?

      Tôi cảm giác như mình nằm mơ.

      Nhưng tôi là kẻ nhát gan như thế đấy. Tôi che miệng, cho mình phát ra tiếng, đứng ngoài nhìn vào trong phòng, nhìn thấy bọn họ khiêng thi thể Kha Ái rời . Bởi vì tôi biết nếu mình xuất lúc này, chờ đợi tôi cũng là cái chết.

      Hóa ra chết là chuyện dễ dàng như vậy. Ngay ở bên cạnh, ngay trong xấu xí nhất của con người.

      Tôi cọ rửa lại sàn nhà gỗ lần nữa, lại dùng cách học mạng, cọ rửa bằng máu heo, sốt cà chua, vân vân cho đến khi còn máu của Kha Ái nữa. Tôi lại cắt ngón tay, lưu lại máu của mình ở rất nhiều nơi.

      Sau đó tôi ngồi trước gương, đưa tóc cho thợ làm tóc.

      Thợ làm tóc giật mình: “Làm gì thế?”

      Tôi đáp: “Nối tóc.”

      Sắc mặt thợ làm tóc hơi khó coi, nhưng sau khi tôi đưa tiền, im lặng, tỉ mỉ nối từng sợi .

      Tôi nhìn người trong gương, tóc dài đen như trong kí ức.

      Tôi dùng bút kẻ lông mày và phấn vẽ lại hình dạng lông mày của chị ấy.

      Tôi lấy son ra tô lên môi.

      Tôi ngẩng đầu, khẽ cười với thợ làm tóc.

      Thợ làm tóc ngây người.

      Tôi xách túi, khoác thêm áo, ra ngoài trong cơn mưa phùn.

      Tôi buộc khăn lụa, che cổ và nửa khuôn mặt.

      Tiếng giày cao gót lanh lảnh, nước mưa như tụ thành dòng suối bên chân tôi, nhin tôi bóng dáng thướt tha, nhìn tôi hồng nhan bạc phận, nhìn tôi hếch môi, nhìn tôi…

      Cuối cùng phải luồn cúi nữa, giấc mơ này sớm tan biến khỏi thế giới.

      Tôi ngẩng đầu, nhìn mưa ngừng rơi, cuối cùng bầu trời trong xanh trở lại.

      Tôi hạnh phúc nở nụ cười.

      Kha Thiển, chị là Kha Ái. Chị trở về rồi đây

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      • Chương 59: Ngoại Truyện: Phó Tử Ngộ Hàn Vũ Mông – Ngày (Phần )
      Thực ra từ ngày em rời , tôi chết rồi.

      Chỉ còn lại thể xác, bình tĩnh hòa nhã, yên lặng sống qua ngày.

      Nghĩ đến bản thân vẫn còn đặc biệt nên mới sống tiếp.

      —— Phó Tử Ngộ

      Từ lúc còn rất tôi có giấc mơ.

      Mơ được ở bên , cho đến đầu bạc, cũng chia lìa.

      —— Hàn Vũ Mông

      Mưa ngoài cửa sổ tí tách rơi, biêt khi nào mới có thể ngừng. Hơi nước mịt mù, bao trùm khắp nơi. Thành phố này như là cõi mộng.

      Tay Phó Tử Ngộ bỗng nhiên hơi lạnh run, cúi đầu, nhìn nằm trong lòng. ngủ rất say, hai tay nắm chặt trong lòng , giống như dùng hết tất cả sức lực đời này.

      Phó Tử Ngộ nhìn , mỉm cười, cẩn thận nằm xuống, quấy rầy đến .

      Trời vừa mới sáng, mọi vật còn chưa thức giấc.

      lát sau, đem hai phần ăn sáng đẹp đẽ từ phòng bếp ra. Mấy năm nay phải chăm sóc Bạc Cận Ngôn, người hai tay từng dính nước như , cũng rèn luyện được tay nghề bếp núc.

      Hàn Vũ Mông tỉnh lại, ngồi bên giường chải đầu. Dây áo ngủ rơi xuống vai, mái tóc đen dài vẫn còn hơi lộn xộn. Trong nháy mắt Phó Tử Ngộ như trở về năm đó, của yếu đuối đắc ý, ngồi áo sơ mi của , chải đầu.

      Tự làm khó mình. Hóa ra lúc này trong lòng như mưa trút xuống, gọi là tự làm khó mình.

      qua, ôm lấy từ đằng sau. Hàn Vũ Mông nhúc nhích, chỉ khẽ nắm cánh tay . đột nhiên khí huyết dâng lên, đẩy ngã xuống giường, điên cuồng hôn. Hàn Vũ Mông thấy sắc trời ngoài cửa sổ, nhưng nhìn thấu màu trong mắt . Ánh mắt luôn trong suốt như nước sông, nhưng lúc này trong đó lại như cất giấu cả thế giới.

      Từ khi trở về từ thế giới kia, luôn nhìn , bao dung , nghe lời , làm cho sợ hãi.

      Cọ sát lúc, hai người mới ăn sáng. : “Ngon quá.” Phó Tử Ngộ mỉm cười: “ ? cũng rất nhớ năm ấy vừa lên đại học, em nướng pizza hải sản cho , chúc mừng vào đại học.” Hàn Vũ Mông nhìn , nước mắt cũng sắp rơi xuống. luôn cười dịu dàng bình tĩnh như thế, giống như hoàn toàn biết bất cứ khủng hoảng nào.

      Ăn sáng xong, trời mới sáng hẳn. Phó Tử Ngộ đề nghị ra ngoài dạo. Đây cũng là lần dạo duy nhất sau khi hai người gặp lại. Lúc đầu Hàn Vũ Mông hơi do dự, nhưng nhìn ánh mắt mong muốn của , từ chối được. Tay Phó Tử Ngộ như vô tình lướt qua lỗ tai , chạm vào làn da mềm mại sau tai. Nơi đó quả thực có máy nghe lén mini. Cơ thể Hàn Vũ Mông khẽ run lên, chỉ quay đầu , sau đó giữ vai .

      vào ngày hè, lá sen bên hồ trong tiểu khu xanh biếc như gợn sóng ánh vào trong mắt bọn họ. dạo bên hồ lát cảm thấy hơi nóng. Trời cũng sáng, người bán hàng rong xuất . mua kem cho ăn. Hàn Vũ Mông cầm que kem, : “ lâu em ăn kem vị trà xanh rồi.” Phó Tử Ngộ hỏi: “ sao? Vậy ở đó em ăn vị gì?” đáp: “Vị quế, rượu cocktail, mấy vị đó khá thịnh hành ở Nam Mỹ.” Phó Tử Ngộ đáp: “À.”

      Chờ ăn kem xong, Phó Tử Ngộ đứng lên : “Chúng ta xem phim nhé.”

      Hàn Vũ Mông hơi sợ sệt. Phó Tử Ngộ lại mỉm cười : “ sao, người trong rạp chiếu phim rất nhiều, cho nên có chuyện xấu gì xảy ra đâu.”

      đau đớn truyền vào tim Hàn Vũ Mông. từng với mình bị tên sát thủ liên hoàn giữ bên cạnh mấy năm nay, cũng làm ít chuyện xấu, cho nên phải né tránh cảnh sát, cho nên mới chậm chạp dám gặp lại , cho nên thể để cho Bạc Cận Ngôn biết. nghe xong cũng gì, sau đó cho bất cứ ai tồn tại của , cho dù là bạn thân nhất của , Bạc Cận Ngôn. tại những lời này rốt cuộc là để an ủi sợ bị bại lộ thân phận hay là phát ra chuyện gì đây?

      Nhưng đúng, rạp chiếu phim nhiều người như vậy, bọn họ thể chạy khỏi tầm mắt của đám sát thủ. Cho dù bởi vậy khiến đám sát thủ tức giận, cũng thể giết bọn họ trước mắt công chúng.

      Vì thế hai người bọn họ xem phim.

      Xem bộ phim tình cảm chiếu gần đây.

      Hình ảnh lúc đầu rất đẹp, vô cùng trong sáng đậm chất thơ. Chỉ là khi màn ảnh xuất hình ảnh giết người tàn nhẫn, Hàn Vũ Mông cụp mắt xuống, muốn xem, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng. Vẫn là chán ghét chống lại tội phạm, nhưng cũng dũng cảm đấu tranh. Lúc này, trong ánh sáng lờ mờ trong rạp chiếu phim, Phó Tử Ngộ nghiêng người nhìn rất lâu.

      Sau đó, nữ diễn viên màn hình ôm nam diễn viên, đau khổ rơi nước mắt. hóa ra bọn họ thể ở bên nhau. hóa ra trời cao như vậy. Hóa ra rốt cuộc cũng thể ở bên . Nam diễn viên lạnh lùng nghiêm nghị chỉ ôm lấy , trong mắt giống như chịu đựng bi thương nửa đời.

      Hàn Vũ Mông lấy tay che mặt, im lặng khóc. Trong mắt Phó Tử Ngộ dường như cũng thoáng có ánh nước. Khi hết phim, giọng của hơi khàn, dịu dàng : “Joe, em xem, hai người kia có giống chúng ta ?” Hàn Vũ Mông nghẹn ngào, theo bản năng chống cự: “, giống!” nắm tay , : “Đúng thế, chúng ta giống.”

      Ăn com ngay ở trung tâm thương mại. Phó Tử Ngộ theo thói quen vào nhà hàng hải sản, đến khi ngồi xuống mới có phản ứng: “Xin lỗi, quên mất em thích ăn cá.” Hàn Vũ Mông vốn thích ăn cá, đường ngồi thuyền đến Nam Mĩ, mỗi ngày đều ngửi mùi cá khiến người ta buồn nôn, nhưng vẫn mỉm cười : “ sao, em ăn được.”

      Đồ ăn mang lên, nhưng ai động đũa. Phó Tử Ngộ gắp con cá vào trong bát mình, sau đó lấy đũa lọc xương ra, gắp thịt cho , : “Hai ta chia nhau, em ăn hết, ăn nốt, giống như trước đây vậy.”

      Hàn Vũ Mông đáp: “Vâng.” Lúc này trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng bình tĩnh, lại tham lam muốn nắm bắt khoảng thời gian yên bình này. nhìn , mỉm cười.

      Phó Tử Ngộ lại ngây người, : “Đây là nụ cười lần đầu tiên trong mấy ngày qua của em, đẹp lắm.”

      Hàn Vũ Mông giật mình, lại nghe thấy khẽ : “Giống y như trong trí nhớ của .”

      Bữa cơm này ăn hơi chậm, ăn xong là buổi chiều. Hai người nên đâu đây? dạo trong trung tâm mua sắm này vậy. Từ trước đến nay Phó Tử Ngộ luôn để ý đến cách ăn mặc, dù sao cũng phải nâng cao thưởng thức cho hai đại trạch nam Bạc Cận Ngôn và An Nham. Lúc này nhìn quần áo mùa thu muôn màu muôn vẻ, : “ chọn mấy bộ với nhé, cũng chọn cho em mấy bộ, phải mặc theo mùa chứ.”

      Hàn Vũ Mông : “ cần.” lại cố ý nắm tay , mỉm cười : “Trước kia phải em rất thích tặng cà vạt, áo sơ mi, thắt lưng cho hay sao? Còn tiết kiệm tiền tiêu vặt mua đấy. Em cũng rất thích tặng váy. Hôm nay chúng ta phải mua cho mới được.” Hàn Vũ Mông bị kéo , bước chân vô cùng nhàng. lát sau nhịn được bật cười.

      buổi chiều trôi qua vô cùng nhanh. Hai người đều cầm cốc kem lớn trong tay, giống y như đôi nam nữ trẻ tuổi đương. Vào cửa hàng quần áo nữ, cầm nước cho , giúp chọn đồ, ánh mắt của luôn rất tốt, đứng phía sau , chân mày khóe mắt đều nhiễm ánh sáng nhạt. Sau đó ra, nhân viên bán hàng ngừng khen ngợi, ánh mắt sâu như biển lại dịu dàng như ngọc, dường như nhớ đến ngượng ngùng, vô tư trong sáng ấy. Sau đó bọn họ bàn bạc, cuối cùng chọn được mấy món, thanh toán, lại sang cửa hàng khác.

      dạo trong cửa hàng quần áo nam đơn giản hơn nhiều, bởi vì ánh mắt chọn đồ của rất chuẩn, chỉ chọn hai bộ, mỗi lần mặc ra nhìn đều rất đẹp. cũng chọn cho , biết số đo và dáng người , màu sắc phù hợp với . Đồ do chọn cần thử mà trực tiếp mua luôn.

      “Này.” cười hỏi, “Thu nhập của bác sĩ trong nước cao như vậy sao?”

      cười đáp: “Có, tại là bác sĩ nổi tiếng, hơn nữa còn là đối tác với công ty nhà chúng ta.”

      Nhưng có lần, khi Phó Tử Ngộ vào phòng thử đồ, Hàn Vũ Mông chờ ở bên ngoài. lát sau, khi ngẩng đầu, thay đồ xong. đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt hơi xa lạ.

      Mái tóc ngắn ngủn, trước kia luôn thích để tóc bồng bềnh. mặc âu phục màu tối, áo sơ mi sáng màu, lông mày cong lên, trong dịu dàng lộ ra vẻ tuấn lãng. Tay trắng nõn mà thon dài, đó là đôi tay điển hình của bác sĩ ngoại khoa. sớm còn là chàng trai nhiệt tình hai mươi tuổi năm đó, ba mươi rồi, là người đàn ông lúc nào cũng trầm ổn.

      Hàn Vũ Mông nhìn , cứ ngây người nhìn bóng dáng như vậy. suy nghĩ đột nhiên xuất trong đầu , bộ dáng ba mươi tuổi của giống y như trong tưởng tượng của .

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :