1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52
      Từ xa, Giản Dao nhìn thấy xe của Phương Thanh và Kha Ái đều dừng bên ngoài căn phòng . Những cảnh sát khác vẫn chưa đuổi tới.

      Có thể thấy được Lạc Lang lái xe rất nhanh.

      cười với Lạc Lang: “Cám ơn, Lạc đại ca, dừng ở đây . nên tránh tốt hơn.”

      Lạc Lang “Được” nhưng di chuyển.

      Giản Dao rút súng ra, xuống xe, vội vã liều lĩnh, xem ra Phương Thanh và An Nham vào trong phòng, quyết định ở ngoài quan sát chút, nghĩ cách hỗ trợ.

      đặt chân nhàng lên bãi cỏ bên ngoài phòng.

      Cuối cùng Lạc Lang khởi động xe, ánh mắt vẫn luôn nhìn .

      Nhìn theo bóng dáng bé chính trực của .

      Khi Giản Dao còn chưa kịp có bất kì phản ứng gì, ngọn lửa khổng lồ trong nháy mắt phá tan cả căn phòng, giống như quái thú dữ tợn trong đêm đen đánh về phía .

      bị quật ngã, sau đó bị ném phăng ra ngoài. Lăn ba bốn mét, lục phủ ngũ tạng như bị người dùng búa đập vào. Đầu đập vào cỏ, trong lỗ tai toàn là tiếng ong ong, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

      Nhưng lập tức ngẩng đầu lên, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.

      nhìn thấy hai bóng người bị trận nổ đánh văng ra xa cỏ. Bóng dáng kia quen thuộc đến thế, cổ họng Giản Dao phát ra tiếng gọi khàn khàn, nhưng thể nghe thấy gì hết.

      Bọn họ nằm cỏ.

      Cả người bọn họ đầy máu, hai mắt nhằm nghiền, biết là sống hay chết.

      Giản Dao bật khóc, nhìn đồng bọn từng cùng kề vai nằm ở nơi đó, nỗi đau khôn cùng, giống như móng vuốt to lớn trong bóng đêm bắt lấy . ngã xuống, bò đến bên cạnh bọn họ, “Phương Thanh… An Nham…” khóc nức nở, nhưng bọn họ hề nhúc nhích, cũng nghe thấy gì hết.

      ôm lấy An Nham gần mình nhất, muốn kéo ra ngoài. người từ phía sau ôm chặt lấy , muốn kéo ra khỏi trường. Giản Dao hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng thân thiết của Lạc Lang, ta ngừng gì đó.

      Giản Dao đẩy ta ra, nhưng thể đẩy được. Sau đó tiếng của ta cuối cùng xuyên qua màng tai , truyền vào trong lỗ tai:

      “Giản Dao! thôi! Nơi này nguy hiểm lắm! Mau thôi! Đừng ở lại đây! theo ! !”

      Giản Dao lại khóc: “! Em phải cứu bọn họ, em thể để bọn họ ở lại nơi này! Lạc Lang, gọi điện thoại, mau gọi điện thoại tìm trợ giúp! Gọi cho Cận Ngôn, gọi cho Cận Ngôn !” Nước mắt của ngừng rơi xuống, nhưng vẻ mặt của Lạc Lang càng dứt khoát hơn so với , ôm lấy kéo ra bên ngoài.

      Nhưng mà có bóng người.

      bóng người xa lạ đứng ở trước mặt bọn họ.

      Ngọn lửa ở phía sau còn bùng cháy, bãi cỏ lộn xộn. Lạc Lang ôm lấy Giản Dao ngẩng đầu. Giản Dao cũng nhận ra người trước mắt mang mục đích tốt đến.

      mặc chiếc áo hoodie, đầu đội mũ lưỡi trai, cúi đầu. Trong bóng tối thấy mặt , vóc dáng rất cao, nhưng có thể nhìn thấy sợi tóc vàng lộ ra ngoài mũ.

      bật cười, : “Hi, Jenny! Cuối cùng nhìn thấy rồi.”

      Lạc Lang và Giản Dao cùng biến sắc.

      Đúng lúc này.

      Lạc Lang cảm thấy cơn đau nhức từ phía sau lưng, cơn ớn lạnh nháy mắt tập kích, nhưng còn kịp rồi, con dao đâm vào lưng ta. ta lảo đảo, cánh tay ôm Giản Dao thể buông ra. Giản Dao hoảng sợ quay đầu lại, nhưng người khác, đặt cánh tay lên cổ Lạc Lang, rút con dao nhiễm máu kia ra, để cổ Lạc Lang.

      Lại là chiếc hoodie màu đen, gương mặt núp trong bóng tối.

      Gân xanh trán Lạc Lag nổi lên, máu ở ngực phải ngừng chảy ra. ta liều mạng bắt lấy cánh tay người nọ muốn thoát ra, nhưng người nọ cao hơn ta, ra tay ác hơn, chút sứt mẻ kèm chặt ta, phát ra tiếng cười thấp chói tai.

      thân mình, hai phía đều có địch.

      Giản Dao xoay người nhắm ngay vào đầu người nọ, giọng lạnh lẽo nhưng run rẩy: “Thả ấy ra! Nếu tôi nổ súng!”

      Nhưng làm sao chế ngự được đối phương là hai cao thủ phạm tội. Đúng lúc này, người đầu tiên giống như con báo săn màu đen, nhào về phía . Giản Dao cắn răng cái, vội vàng xoay người, khẩu súng rơi xuống chân. Người nọ cười càng vui vẻ, bắt lấy tay Giản Dao, tàn nhẫn vặn ra sau.

      Giản Dao bị trật cổ tay, tiếng khẩu súng rơi đất. đau đớn kêu lên, nhưng hề dừng lại, tay và khủy tay kia đồng thời đánh tới ngực người nọ.

      Chiêu này là do Phương Thanh dạy .

      Người dạy nằm mặt đất.

      Thân thủ của người nọ dù tốt nhưng vẫn tránh kịp, trúng phải chưởng của . tức giận, giữ chặt Giản Dao, con dao đập mạnh vào gáy . Giản Dao kêu lên, sau đó rơi vào hôn mê.

      Người nọ xoa ngực, khẽ cười tiếng, sau đó ôm lấy Giản Dao, dùng tiếng cực nhanh với tên còn lại: “Giết chết bọn họ, đốt cháy hết , xử lý trường. Sau đó tới tìm tôi.”

      Tên còn lại cười đáp “OK”.

      Tên kia ôm lấy Giản Dao lên chiếc xe con màu đen đỗ trong cánh đồng, rời trong bóng đêm.

      Lạc Lang mở to mắt chứng kiến toàn bộ việc, nhìn bọn họ làm Giản Dao bị thương, nhìn bọn họ bắt cóc , nhìn rời .

      Trong bóng đêm ta cúi đầu, giọt nước mắt rơi xuống. Con dao để ở cổ dường như còn quan trọng nữa. ta vừa mờ mịt vừa bi thương. ta nhìn thấy của mình bị người ta làm tổn thương như vậy.

      Người đàn ông ở phía sau vẫn còn cười, khẽ : “Chậc… mày xem tao nên giết mày thế nào cho tốt đây? Bắt đầu xuống dao từ đâu đây?”

      “Xin …” Giọng của Lạc Lang khàn khàn, hoảng sợ mà bất lực, “Cầu xin thả tôi ra… Tôi gì ra ngoài hết, tôi có rất nhiều tiền, tôi đưa hết toàn bộ cho … chỉ cần thả tôi ra, tôi cho mọi thứ muốn…”

      Người nọ cười ha ha, bỏi vì nhát gan và cầu xin của ta mà cảm thấy thú vị.

      “Mày biết …” Người nọ thấp giọng bên tai Lạc Lang, “Tao thích nhất là nhìn thấy kẻ bất lực, nghe lời, chơi vui như mày.” đột nhiên buông Lạc Lang ra, đá vào lưng . Lạc Lang té ngã xuống đất.Người nọ lẩm bẩm: “Trước tiên tao giết chết hai người kia, sau đó chơi với mày.”Lạc Lang ngồi im mặt đất, ta biết , người nọ muốn nghĩ cách tra tấn ta đến chết.

      Đây chẳng phải là thú vui của những kẻ tâm thần biến thái sao?

      A… A…

      Ha ha ha ha ….

      Người nọ tới bên cạnh An Nham trước, bàn tay nhấc An Nham bị thương nặng giống như cầm tờ giấy, tay kia cầm dao găm, dường như lựa chọn xuống tay từ chỗ nào.

      Đúng lúc này.

      cơn gió mạnh đánh úp từ phía sau .

      giật mình, trở tay kịp. Lạc Lang đánh mạnh vào gáy , sức lớn, ra tay tàn nhẫn, khiến người nọ trong nháy mắt suýt mất ý thức.

      Người nọ ngã quỵ xuống mặt đất, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy Lạc Lang bước qua mặt cỏ, bước qua người mặt đất, bước qua ngọn lửa, vẻ mặt mờ ảo trong làn khói về phía .

      Thân thủ, biểu tình như vậy, luật sư hào hoa phong nhã sống an nhàn sung sướng làm sao có được?

      Người nọ giãy dụa muốn đứng lên, nhưng Lạc Lang sao có thể thả ra chứ? Giữ chặt lấy gáy , sau đó ấn xuống, đập mạnh mặt đất, “cộp, cộp, cộp…” Đánh đến mức người nọ đau đớn, đầu rơi máu chảy.

      Ít nhất phải đập hai mươi mấy cái, Lạc Lang mới thả tay ra. Đời này người nọ còn chưa từng gặp đối thủ mạnh như vậy, thoi thóp ghé vào mặt cỏ, mặt toàn là máu, từ từ nở nụ cười.

      “Dễ chịu quá…” Người nọ , “Rốt cuộc … là ai?”

      Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Lạc Lang, có chút biểu tình nào. ta bình tĩnh trở lại.

      “Kẻ chết chính là mày.” ta lãnh đạm .

      Vẻ mặt người mặt đất trở nên cứng đờ.

      Lạc Lang nhặt lấy con dao găm mặt đất, sau đó nhấc đầu lên, cắt dao ở động mạch cổ, xuống dao vừa nhanh vừa chuẩn.

      Cổ họng người nọ phát ra tiếng “Á …á…”, máu phun như suối. Lạc Lang lặng lẽ nhìn, tay giữ đầu , thả ra, để mặc cho máu phun đầy người .

      Máu chảy mấy phút, mắt thấy người nọ còn sống được. Lạc Lang lôi đứng lên, đến gần nhà gỗ cháy, ném vào trong lửa.

      Sau đó ta cúi đầu, liếc nhìn Phương Thanh và An Nham mặt đất. Xe cảnh sát gầm rú từ xa đến.

      ta nhanh chóng chạy lên xe mình, trong bóng đêm vô tận, trong ánh lửa chói mắt, khởi động xe, theo phương hướng người nọ lôi Giản Dao , dùng tốc độ lớn nhất, điên cuồng phóng .

      15 phút trước.

      Bạc Cận Ngôn dừng xe ở cổng khu công nghiệp hoạt hình.

      Trong máy theo dõi, xe của Phó Tử Ngộ chạy đến nơi này.

      Khu công nghiệp hoạt hình rất lớn, nhưng phải thể tìm ra. Có thể chọn lọc hình ảnh ở bất cứ camera theo dõi nào, dấu vết bánh xe mặt đất, còn có tránh nơi hẻo lánh có người…

      Bạc Cận Ngôn nhanh chóng tới phía ngoài căn nhà.

      Nhìn từ bề ngoài hình như là kho hàng. Tường ngoài màu xám đơn giản, trang trí gì, cũng có nhiều cửa sổ. Cửa kho hàng đóng lại, Bạc Cận Ngôn khẽ đẩy cửa, khóa.

      tiến vào ngay, mà lùi sang bên, gọi điện thoại về tổng bộ.

      “Điều cho tôi đội đến khu B của khu công nghiệp hoạt hình.”

      Đối phương nhanh chóng trả lời: “Xin lỗi giáo sư Bạc, mọi người trong đội đều đuổi theo Kha Thiển cả rồi. Những người khác trong đội làm nhiệm vụ. Tôi nhanh chóng điều người đến, nhưng phải mất ít nhất nửa tiếng.”

      Cúp máy, Bạc Cận Ngôn đứng ở cửa kho hàng lát.

      Thời gian Phó Tử Ngộ mất tích hơn hai tiếng, thêm phút chờ đợi là càng thêm nhiều nguy hiểm.

      Vì Tử Ngộ.

      Vì người bạn thân duy nhất trong cuộc đời .

      Bạc Cận Ngôn ngước mắt lên, nhìn bầu trời tối đen, có mấy ngôi sao mờ mờ, yên tĩnh dịu dàng chiếu xuống đỉnh đầu .

      rút súng ra, đẩy cửa, nghiêng người vào.

      Cửa phía sau từ từ đóng lại.

      Giản Dao, Bạc Cận Ngôn, Phương Thanh, An Nham, Phó Tử Ngộ…

      phải nhắc nhở các người rồi sao?

      Tuyệt đối thể đến khu công nghiệp hoạt hình.

      Đừng đến.

      Bởi vì chính nghĩa là yếu ớt như thế, chỉ vì nó mãi mãi lộ dưới ánh mặt trời.

      Còn tà ác chờ đợi núp trong bóng tối, trú trong tâm hồn đau khổ méo mỏ.

      Chỉ cần sơ suất nó mở ra miệng bồn máu to nuốt chửng lấy ngươi

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53

      Trong căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

      Có tiếng bước chân người xa.

      Phó Tử Ngộ chậm chạp nhích về phía trước, liều mạng với lấy tay .

      nằm im nhúc nhích.

      Nỗi đau đớn khôn cùng như thủy triều bao trùm lấy .

      sai rồi, bọn họ sai rồi. Nghĩ rằng có thể tương kế tựu kế, có thể cao chạy xa bay, mang lại bất cứ phiền toái nào cho người xung quanh.

      Nhưng lại đổi lấy, thi thể hai nơi, dương cách biệt.

      Cuối cùng chạm được vào tay , cầm chặt lấy.

      của , gì có thể chia lìa hai ta được nữa rồi.

      ngửa mặt lên, hơi thở gấp, nhắm hai mắt lại.

      Cận Ngôn, kẻ thù cũ tới rồi.

      Nhất định phải bảo trọng.

      Bạc Cận Ngôn vào kho hàng, trong tầm mắt kho hàng vô cùng trống trải.

      Có lẽ đây là kho hàng bỏ hoang, trần nhà trơ trọi, chỉ có mấy cái đèn chân , còn có rất nhiều linh kiện máy móc lớn, treo lơ lửng giữa trung. Nhìn từ xa giống như có rất nhiều người sắt khổng lồ vóc dáng mập mạp im lặng dò xét.

      Bạc Cận Ngôn nắm chặt súng, nằm sấp xuống đất, từ từ đến gần. Ngọn đèn từ các hướng chiếu đến, tạo thành màu trắng chói mắt. Áo khoác người được cởi cúc, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong. Đôi mắt trong veo lợi hại, híp mắt, biến sắc.

      chú ý tới tầng hai, là hành lang tròn. Có rất nhiều cột, có bóng người. Còn bên cạnh , mặt đất tầng , là dãy giá hàng cao thấp, nếu trong đó có thể giấu mình, thoắt thoắt .

      suy tính đến hàng lang, linh kiện treo lơ lửng giữa trung, góc độ và vị trí của cột trụ và giá hàng.

      ngẩng đầu, nhìn thấy sau hành lang tầng hai, có mấy căn phòng sáng đèn.

      nắm chặt khẩu súng.

      Người nọ nhấp ngụm rượu, cảm giác toàn thân đều nóng lên.

      bỏ chai Vodka xuống, si ngốc nở nụ cười.

      Bởi vì nghe thấy tiếng cửa kho hàng mở ra.

      A, con mồi… đến rồi.

      Trong lòng người nọ đếm ngược: 60, 59, 58, 57…

      Đủ thời gian cho Bạc Cận Ngôn bước vào trận đánh úp.

      Sau đó người nọ cầm súng lên, cầm lấy ống nhòm, xuyên qua khe hở cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy người mặc âu phục màu đen thoắt thoắt trong góc.

      hài lòng mỉm cười.

      Người nọ nhớ tới trước đó mình và nhóm đồng bọn đánh cuộc.

      “Tôi khiến cho cả người Sinom King toàn là lỗ thủng, bị thương mà chết, tha từ trong trận ra, rồi giao cho các người.”

      Nhóm đồng bọn điên cuồng cười.

      Simon King, đây là cách bọn họ gọi Bạc Cận Ngôn. Có lẽ đồ đệ của bọn họ bỏ mạng cũng gọi như vậy.

      Bởi vì Bạc Cận Ngôn bắt được hoa tươi ăn thịt người, ngay cả Tạ Hàm mà cũng bắt được, xử lý.

      Nhưng bọn họ sợ Bạc Cận Ngôn.

      Simon King có lợi hại thế nào cũng chỉ là giáo sư tâm lý học tội phạm mà thôi. Bọn họ băng qua trùng dương, bí mật đến.

      Bọn họ gây ra án mạng, để lại cho Bạc Cận Ngôn bất cứ thứ gì để dựa vào đó phân tích hành động.

      Bọn học trực tiếp tới giết Bạc Cận Ngôn.

      Bọn họ bắt được vợ và người bạn thân nhất của Bạc Cận Ngôn.

      Bọn họ phải tra tấn Bạc Cận Ngôn tới chết.

      Nghĩ đến đây, người nọ vô cùng hưng phấn. Tuy uống rượu, nhưng thân thủ của người nọ nhanh như điện xẹt, có thể so với bộ đội đặc chủng, chĩa súng, nằm mai phục, đột nhiên thay đổi, cơ thể linh hoạt ở tầng hai ngắm bắn, đứng sau cây cột, cúi đầu, thờ ơ, nhắm góc âu phục.

      Nên bắn phát súng đầu tiên ở chỗ nào tốt nhỉ?

      Bắn sau thắt lưng cũng được.

      A…

      “Đoàng…” Tiếng đạn xé gió xuyên qua âu phục, rơi xuống đất.Người nọ sững sờ.

      đúng.

      Phải ngược lại chứ, nhưng còn kịp.

      Khẩu súng lạnh như băng chĩa vào gáy .

      Người nọ cúi đầu mắng “Shit!”

      Bạc Cận Ngôn chỉ mặc áo sơ mi, đứng ở phía sau , khuôn mặt lạnh như băng.

      “Ném súng!” Bạc Cận Ngôn ra lệnh.

      Người nọ chớp mắt, ném súng, từ từ xoay người lại, như cười như hỏi: “Simon King, sao mày tìm được tao?”

      “Tính toán.”

      Người nọ sửng sốt: “Tính toán cái gì?”

      “Góc độ ngắm bắn tốt nhất.”

      “…Shit!”

      Mắng câu, đồng thời bàn tay người nọ chuyển động muốn đoạt lại súng.

      ai đoạt được súng giỏi bằng cao thủ bắn súng. Bởi vì bọn họ luôn có ý chí kiên định, thông thạo thủ đoạn xảo quyệt, hơn nữa sợ chết.

      Nhưng Bạc Cận Ngôn là ngoại lệ.

      phải cao thủ sử dụng súng, nhưng trong nháy mắt khi người nọ vừa mới khẽ nhúc nhích, lại giống như hiểu tất cả ý đồ của đối phương, “bằng” tiếng, nổ súng trước.

      Người nọ trợn tròn hai mắt, mắng ra câu “shit” thứ ba trong hôm nay. hoàn toàn nghĩ tới, con người trí thức, chỉ biết phân tích lý luận cũng có thể ra tay tàn nhẫn như thế.

      Người nọ vô cùng đau đớn. Bạc Cận Ngôn bắn trúng ngực phải của , làm hoàn toàn mất khả năng chống cự, đau nhưng vẫn muốn cười, cơ thể từ từ trượt về tay vịn phía sau.

      “Cạch” tiếng, chiếc còng tay khóa bàn tay vào tay vịn. Khi người nọ ngẩng đầu, nhìn thấy chính là khuôn mặt kinh thường cười lạnh của Bạc Cận Ngôn: “Tao bắn trúng phổi của mày, nếu mày được cứu nhanh còn có cơ hội sống. Tạm biệt.” xong Bạc Cận Ngôn đá bay súng bắn tỉa của , xoay người về phía cuối thang gác, bước vào lối rẽ, còn thấy bóng dáng đâu.

      Người nọ tựa vào tại chỗ, há miệng thở gấp.

      mặt dần dần còn nụ cười nữa.

      nghĩ có lẽ Simon King hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng.

      Thậm chí còn chưa hỏi , Phó Tử Ngộ ở đâu. Bởi vì chỉ cần hỏi bọn họ chiếm thế chủ động.

      Bạc Cận Ngôn giết , nhưng cũng để cho sống, mà để cho đứng ở ranh giới giữa sống và cái chết, treo ở nơi này.

      Thợ săn… vậy mà lại bị con mồi bắt giết đùa giỡn.

      Người nọ bỗng nhiên xuất suy nghĩ đáng sợ trong đầu.

      Có lẽ bọn họ nghĩ sai rồi.

      Có lẽ bọn họ giết được Simon King.

      Xuyên qua kho hàng, trước mặt là cánh cửa.

      Bạc Cận Ngôn cầm súng, khẽ đẩy cửa ra.

      biết con đường này chỉ sợ càng nguy hiểm cổ quái hơn.

      Nhưng mà quyết đấu với kẻ tà ác nhất, phải chính là khiêu vũ với dao sao?

      Trước mắt là căn phòng trống .

      có cửa ra vào, cũng có cửa sổ.

      Chỉ có cái quạt, tấm màn di động. Có người chiếu hình vào trước mặt .

      dãy chữ tiếng .

      Còn phía sau tấm màn là bức tường. tường có khóa mật mã xoay tròn, cần nhập mật mã chính xác mới có thể mở cửa vào,

      Mật mã chỉ có chữ số, cũng tức là từ 0 đến 9.

      Bạc Cận Ngôn đứng tại chỗ này giống như đứng trong mộng ảo, nhưng lúc này cảm thấy chân hơn bất cứ thời điểm nào.

      Bởi vì biết đối thủ là ai, muốn gì.

      Nhưng mà những kẻ muốn cướp lấy thứ gì từ trong tay chưa bao giờ thành công hết. Ví dụ như Tommy, vi dụ như Tạ Hàm.

      ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào tấm màn.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54

      “She is egg ( ấy là quả trứng)

      Fuck my egg (Làm tình với quả trứng của tôi)

      She is hero ( ấy là người hùng)

      Kill my hero (Giết người hùng của tôi)

      She like him ( ấy thích )

      Hing (Ai nhìn trộm)

      L (Khi ấy đưa tôi đến trường học)

      R (Tôi chế tạo đầu quái vật)

      Câu văn trôi chảy, thậm chí còn có lỗi ngôn ngữ, nhưng từ ngữ ràng.

      Bạc Cận Ngôn híp mắt im lặng nhìn.

      Đột nhiên, màn hình chợt lóe lên, tất cả chữ biến mất hoàn toàn.

      Sau đó lên số “10” rất to.

      “9”.

      Bắt đầu đếm ngược.

      Bạc Cận Ngôn biến sắc.

      Nhưng bài thơ kia hoàn toàn in vào đầu .

      C k my egg.

      My hero.

      …..

      E? G? 6? 2? 1? 14?……

      , nên là…

      H.

      I.

      …..

      Hing.

      ……

      S.

      “I” hing.

      ……

      mặt Bạc Cận Ngôn chợt lóe qua ánh sáng, trong đầu lên hai câu cuối cùng trong bài thơ.

      M, O, N.

      Là câu kia….

      “.”

      Lúc này màn hình vừa mới lên “5”

      Bạc Cận Ngôn bước nhanh về phía khóa mật mã, trong đầu nhanh chóng tính toán:

      “89199131514”

      Đúng là mật mã đơn giản nhất tên hoa tươi ăn thịt người từng dùng.

      Nhưng tại khóa mật mã chỉ có chữ số.

      Cộng toàn bộ vào bằng 87.

      Cùng trừ bằng 4, 1, 0, 8.

      Xuất nhiều nhất chính là 9.

      , phải bắt chước và lặp lại.

      Bọn họ đến đây mang ý khiêu khích, báo thù, còn phù phiếm hơn tên hoa tươi ăn thịt người.

      màn hình thoáng “3”.

      Bạc Cận Ngôn nhắm mắt chút, rồi mở ra.

      R.

      …..

      phải trình tự đánh số bảng chữ cái.

      Bọn họ có quy luật khác.

      R. R của trường học.

      Bom sắp phát nổ đếm ngược, R của hóa học.…..“112732127241614”

      Cộng vào bằng 341.

      Cộng đầu đuôi bằng 4.

      Đồng với “tử”.

      Bạc Cận Ngôn ấn số “4” vào khóa mật mã.

      Cho dù bình tĩnh như , nhưng sau lưng cũng rịn mồ hôi.

      Trong mấy giây sau khi nhập mật mã, xung quanh vô cùng yên tĩnh. màn hình cũng dừng lại ở hình ảnh con số “0”.

      Sau đó cánh cửa tường từ từ mở ra.

      Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông tóc đen da nâu tựa bên cửa sổ trong phòng, khuôn mặt kinh ngạc.

      Hai người cùng rút súng ra, nhưng Bạc Cận Ngôn sớm có phòng bị nên nhanh hơn gã. “Đoàng đoàng” hai bên đều nổ súng, Bạc Cận Ngôn bắn trúng bụng gã, còn gã bắn hụt vào vách tường bên trán Bạc Cận Ngôn.

      “Chậc…” Gã đau đớn, ngã xuống đất, Bạc Cận Ngôn lại rút súng bắn vào cổ tay gã, cuối cùng súng rời khỏi tay gã.

      Bạc Cận Ngôn bình tĩnh tới gần, đá súng của gã xa, sau đó nhắm nòng súng vào trán gã.

      “King.” Gã đàn ông da nâu trừng lớn mắt nhìn Bạc Cận Ngôn, dường như vô cùng tò mò, “Sao có thể làm được như thế? Trong thời gian ngắn như vậy phá được mật mã của tôi?”

      Bạc Cận Ngôn liếc gã, đáp hỏi lại: “Phía sau cánh cửa có gì?”

      Gã ngẩng đầu nhìn , trong mắt ra đau thương: “Đừng . Quay đầu lại , tôi đành lòng nhìn chết. hiểu chúng tôi, tựa như chính bản thân mình vậy. My God, là người đàn ông thông minh vĩ đại nhất tôi từng biết.”

      Bạc Cận Ngôn lại dí nòng súng về phía trước: “Phía sau cửa có gì?”

      “Phía sau cửa có người nhất.”

      Súng của Bạc Cận Ngôn bất động trong vài giây.

      Sau đó đột nhiên bỏ súng xuống, lấy dao đập vào gáy, gã rơi vào hôn mê.

      Bạc Cận Ngôn giắt súng ở bên hông, lại nhặt súng của gã lên. Trong khoảng thời gian ngắn, gã thể chạy trốn được. đứng dậy, tiếp tục về phía cánh cửa kia.

      Cửa khóa, cũng lắp bất cứ máy móc gì.

      lấy di động ra gọi cho Giản Dao.

      Sau đó nghe được tiếng chuông di động quen thuộc mơ hồ truyền đến từ bên trong cánh cửa.

      bỏ di động xuống, trong lòng nhanh chóng có cân nhắc. Mục tiêu của bọn họ là chứ phải người khác. Chờ chi viện đến kịp, hơn nữa có thể làm cho bọn họ nổi giận, hậu quả vô cùng khó lường.

      chậm rãi đẩy cửa ra.

      ràng có mùi gay mũi thoang thoảng truyền đến, Bạc Cận Ngôn lấy khẩu trang trong túi ra đeo vào.

      Nơi này rất tối, trống trơn, có chút ánh sáng nào. Bạc Cận Ngôn mở di động mới phát chỗ này giống hệt trận ngắm bắn đều có hai tầng, xung quanh tầng hai là hành lang, khu vực giữa sảnh trống .

      Nhưng mới được mấy bước, cảm thấy tròng mắt hơi đau, giống như có thứ gì đó rất chui vào trong mắt .

      Là chất khí.

      Chúng vô duyên vô cớ xuất ở trong này.

      Chúng nó xâm nhập vào mắt .

      Bạc Cận Ngôn nhắm hai mắt lại.

      Trong bóng tối chỉ dựa vào xúc giác, thính giác, cùng với phương hướng bố cục vừa vội vàng nhìn qua, tay vịn vào lan can, chậm rãi về phía trước.

      Lại được mấy bước, cảm thấy tới giữa hành lang. Sau đó ngón tay chạm vào di động, bấm lại số.

      Tiếng nhạc nhàng quen thuộc vang lên cách xa.

      Còn cũng cảm nhận được mùi ở nơi này càng nồng. cảm thấy hốc mắt đau đớn như bị lửa đốt. Qua lớp khẩu trang, cổ họng khô khốc.

      lên tiếng gọi: “Giản Dao? Giản Dao?”

      Phía trước cách đó xa, nơi đó chính là khu vực giữa sảnh, có tiếng động. “Cạch” tiếng, cũng có gió thổi qua.

      Bạc Cận Ngôn nhắm mắt, lại gọi: “Giản Dao.”

      “Cận Ngôn.”

      Lỗ tai Bạc Cận Ngôn khẽ rung lên.

      Sau đó chợt nghe thấy Giản Dao gọi lần thứ hai. Tiếng gọi kia vô cùng khẽ, vô cùng chậm. Là giọng điệu dịu dàng, bình tĩnh, hề run sợ.

      “Cận Ngôn, hãy nghe em .” , “ tại quay lại, ra ngoài. Chờ chi viện đến, rồi cứu em. tại em bị nguy hiểm gì hết, mắt em được che lại rồi. Đó là khí độc, làm tổn thương đến mắt . Lần này nghe em , ra ngoài. Chỉ cần bọn họ đạt được mục đích, giết em đâu. Đừng mở mắt, Cận Ngôn, lần này nghe em, quay lại, ra ngoài.”

      Bạc Cận Ngôn di chuyển.

      “Em đứng ở đó, đừng cử động.” .

      Trong lòng Giản Dao bỗng nhiên chùng xuống.

      bị trói giữa trung, qua lớp vải trắng che trước mắt, bỗng nhiên cảm nhận được chút ánh sáng mỏng manh. Sau đó là tiếng bước chân kiên định của , trực tiếp thẳng về phía .

      Có thứ gì đó ầm ầm nổ tung trong đầu Giản Dao. Nước mắt lập tức rơi xuống.

      mở mắt.

      mở mắt ra.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55

      thực tế, nếu Bạc Cận Ngôn tới trễ giây, người tên Giản Dao có lẽ còn tồn tại đời.

      Nhờ ánh đèn di động lờ mờ, vành mắt Bạc Cận Ngôn đau như bị phỏng, thậm chí còn có thể cảm nhận được tầng sương mù ràng dâng lên, bao trùm ánh mắt .

      Sau đó chạy tới trước cái cột kia, nhìn vợ mình bị treo lơ lửng bằng dây thừng, đầu dây xuyên qua cột.

      Dây thừng bị người dùng dao cắt hơn nửa, chỉ còn mấy đoạn dây , nghiêng ngả sắp rơi. Còn phía dưới Giản Dao là mặt đất cao ít nhất 15 mét. Nếu người rơi xuống, chỉ có thập tử nhất sinh.

      Tim Bạc Cận Ngôn giống như bị bàn tay hắc ám tàn nhẫn bắt lấy. bắt được dây thừng, dùng lực kéo xuống, buộc chặt nút vào cột.

      cũng thấy bộ dáng của Giản Dao lúc này. Quần áo tả tơi, cả người đầy máu và bụi bặm. Tấm vải dày che kín mắt , nước mắt rơi đầy mặt.

      “Cận Ngôn… Cận Ngôn…” nức nở khóc.

      Bạc Cận Ngôn còn thấy , nhưng giọng vẫn bình tĩnh như nước: “Đừng sợ, tại kéo em xuống…”

      còn chưa hết.

      Đột nhiên chỗ đứng sụp xuống. Trong nháy mắt hai người ngẩng đầu, cơ thể nhanh chóng rơi xuống.

      “Cận Ngôn!” Giản Dao hoảng hốt gọi.

      Đáp lại là tiếng nổ ầm ầm.

      Có thứ gì đó va chạm với mặt đất.

      Sau đó còn bất cứ tiếng động nào nữa.

      “Cận Ngôn… Cận Ngôn?” Giản Dao lơ lửng giữa trung, lại đột nhiên cảm thấy như ở nơi đồng mông quạnh. Nỗi sợ hãi giống như đêm tối đổ ụp xuống. Trước mắt tối sầm, rơi vào hôn mê.

      Trong kho hàng, trong mật thất hắc ám này, cuối cùng khôi phục lại yên tĩnh.

      lơ lửng giữa trung, ở dưới mặt đất.

      là con chim , tự do bay lượn đỉnh đầu .

      Còn là cây, rễ cây cắm sâu vào lòng đất tối tăm.

      Bạc Cận Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, cơn đau như dao nhọn sắc bén bổ vào đầu và cơ thể . cảm giác được máu ở gáy ngừng chảy ra. từ từ từng bước về phía trước, muốn khỏi nơi nồng nặc mùi máu tươi này. luôn thích máu của chính mình, nhưng dường như là vô ích. Bởi lẽ xung quanh toàn là máu, thể ra được.

      hoàn toàn còn nhìn thấy . Cách lớp máu chỉ có thể mơ hồ phân biệt được Giản Dao còn bị treo đỉnh đầu , còn bất cứ tiếng động nào. Theo bản năng vươn tay muốn với lên, nhưng phát mình nhấc nổi tay.

      Mùi máu nồng nặc vây kín, tập kích. Trong lúc hốt hoảng, dường như nghe thấy tiếng còi. Trong lúc hốt hoảng, nhìn thấy bóng người lao nhanh về phía Giản Dao. Trong lúc hốt hoảng, có người hô to: “Cảnh sát đây! Giơ tay lên!” “Giáo sư Bạc, giáo sư Bạc!”

      “Giản Dao… Tử Ngộ…” Bạc Cận Ngôn khẽ gọi hai cái tên này.

      Rồi sau đó rơi vào bóng tối đau khổ vô cùng vô tận.

      Là ngày 27 tháng 6 năm đó, tổ điều tra án nghiên cứu tâm lý tội phạm đặc biệt cục cảnh sát thành phố, bị đám côn đồ từ Mỹ đến tập kích. Bạc Cận Ngôn, Giản Dao, An Nham, Phương Thanh đều bị thương nghiêm trọng.

      Phần tử tội phạm kẻ bị thiêu chết, hai kẻ sau khi bị Bạc Cận Ngôn bắn trúng, bị cảnh sát bắt, đưa điều trị bỏ mạng.

      Gió thổi lay động tấm rèm, tiếng sột soạt vang lên.

      Trong hành lang, phòng bệnh yên lặng. Có cảnh sát đứng canh giữ ở cửa, mệt mỏi hút điếu thuốc.

      Lẵng hoa thăm hỏi từ cửa phòng bệnh kéo dài đến cuối hành lang.

      Tất cả đều là do người nhà nạn nhân được bọn họ cứu thoát đưa tới.

      Bỗng nhiên có gió thổi qua.

      Bên đầu kia hành lang vang lên tiếng bước chân. Động tĩnh hề , cũng có ngọn đèn lóe lên, dường như có ít người tới đây.

      Người cảnh sát thi hành nhiệm vụ sửng sốt ngẩng đầu.

      đằng trước, mặc áo khoác màu trắng, bên dưới là chiếc váy dài lễ phục, kéo lê mặt đất. Giày cao gót phát ra tiếng sàn nhà đá hoa. theo phía sau toàn là phóng viên, “Tách tách” ngừng chụp ảnh .

      Kim, xin hỏi tại sao lại tới bệnh viện? Là ai nhập viện vậy?”

      Kim Hiểu Triết, là người của nằm viện sao?”

      Kim Hiểu Triết hoàn toàn để ý, sắc mặt lanh như băng, tiếp tục .

      Người cảnh sát thấy bọn họ càng ngày càng tới gần, tức giận, quát: “Các người làm gì đấy! Chỗ này là nơi dành cho người bệnh, được phép tới gần!”

      Các phóng viên bị dọa dừng bước.

      Kim Hiểu Triết dừng lại, nhưng lùi về phía sau, từ từ lên, hất cằm, nhìn người cảnh sát trẻ tuổi: “Cậu là cấp dưới của ấy?”

      Người cảnh sát sửng sốt, Kim Hiểu Triết đẩy cửa, muốn vào.

      Người cảnh sát: “ thể vào!”

      Kim Hiểu Triết ngước mắt nhìn cậu ta.

      Người cảnh sát nhìn thấy nước trong mắt , trong nháy mắt cảm thấy hoảng hốt. Kim Hiểu Triết đẩy cửa vào, đóng cửa lại.

      Người cảnh sát ngơ ngác đứng ở cửa, phía sau là đám phóng viên sục sôi.

      Tiếng tranh cãi ầm ĩ, tiếng ồn ào, cuối cùng bị nhốt hết ngoài cửa.

      Kim Hiểu Triết cởi áo khoác, đến bên cạnh giường người nọ.

      Phương Thanh bị nổ nên diện mạo hoàn toàn thay đổi. đầu quấn đầy băng, nhìn ra được bộ dáng vốn tuấn lãng. Khuôn mặt tái nhợt như bộ xương khô ở trước mặt . Bên cạnh còn có dụng cụ chứng tỏ tim ta còn đập.

      Kim Hiểu Triết ngồi xuống, ghé vào đầu giường bật khóc.

      “Phương Thanh… Phương Thanh…”

      phải về sau mỗi ngày đều chờ em sao?

      tại muốn đâu?

      Lại muốn bỏ em sao?

      Giản Dao bị tiếng ầm ĩ ngoài cửa đánh thức.

      vừa tỉnh dậy, nhìn thấy bác sĩ ở bên cạnh, còn có cảnh sát. Bọn họ đều đứng.“ giáo Giản, tỉnh rồi? May quá, tôi thông báo cho toàn cục.” Người cảnh sát .

      Bác sĩ cũng dịu dàng : “Giản Dao, nhìn nơi này. Có nhìn ? bị thương nặng, nhưng nguy hiểm đến tính mạng. Yên tâm, tỉnh lại là tốt rồi.”

      Giản Dao im lặng.

      gì, cũng hỏi gì hết.

      Bác sĩ mang theo y tá im lặng, nhanh chóng làm ít kiểm tra cho . Giản Dao vẫn nhúc nhích, ánh mắt nhìn qua cửa, nhìn thấy hành lang, nhưng nhìn thấy được phòng bệnh bên cạnh.

      lát sau, mấy người cảnh sát vào. Tất cả đều dịu dàng an ủi: “ sao là tốt rồi.” “ giáo Giản, mấy tháng này đừng cử động, gãy mấy xương rồi, phải tĩnh dưỡng cho tốt.” “Đúng vậy, phải nghỉ ngơi.”

      Giản Dao nhìn bọn họ, khẽ : “Cám ơn.”

      Có cảnh sát trẻ tuổi, trong mắt có ánh nước, cắn răng nhìn nơi khác.

      Đúng vậy, ai mà bật khóc khi nhìn thấy bộ dáng của và giáo sư Bạc khi ở trong kho hàng lúc ấy.

      “Cận Ngôn… đâu?” Cuối cùng lên tiếng hỏi.

      Những người khác đều im lặng, cảnh sát già ngồi xuống bên cạnh giường, dịu dàng : “Giản Dao à, giáo sư Bạc có chút chuyện, nhưng nguy hiểm đến tính mạng. Yên tâm, được cấp cứu rồi.”

      Đến tận lúc này khi tỉnh lại, ba hồn sáu phách của Giản Dao mới hoàn toàn trở về.

      Khóe miệng khẽ cong lên, nhưng nụ cười này đầy bi thương.

      ấy… xảy ra chuyện gì?” Giọng của vô cùng bình tĩnh.

      Mọi người im lặng.

      Sau đó có người : “Giáo sư Bạc còn nhìn được nữa. Màng mắt bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng đó phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, mà bởi vì ngã từ chỗ cao xuống, máu bầm ở não đè lên thần kinh thị giác. Khả năng có thể chữa được là vô cùng thấp…”

      Giản Dao vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng bị mọi người vội vàng ngăn lại: “ tại thể cử động! Cử động là xương đâm vào nội tạng đấy! Đừng lo! Đừng lo! Bên chỗ giáo sư Bạc cũng có chúng tôi trông nom! ấy vẫn còn hôn mê, ấy tỉnh lại, chúng tôi thông báo cho .”

      Đúng là vẫn có cách nào. Giản Dao nằm xuống.

      Sau đó, tất cả mọi người đều rời , chỉ còn cảnh sát canh giữ bên ngoài, để cho tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Trời dần tối, ngoài cửa sổ yên bình như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Giản Dao im lặng nằm, sau đó ngước mắt nhìn sao ngoài cửa sổ.

      còn nhìn thấy ư?

      Trong đầu lên bộ dáng của Bạc Cận Ngôn. nhìn , bộ dáng cười yếu ớt. Khi điều tra án, bộ dáng chăm chú. Buổi tối khi đọc sách, ánh mắt như chứa đựng hàng ngàn ngôi sao.

      khoan dung, bình tĩnh nhìn mỗi kẻ hại người, mỗi nạn nhân.

      Từ nay về sau, đôi mắt có thể nhìn thấy tất cả tội ác thế gian, cuối cùng còn mở ra được nữa sao?

      Đôi mắt có khác gì là mạng sống của Bạc Cận Ngôn chứ?

      Người kiêu ngạo như , sau khi tỉnh lại, đối mặt như thế nào đây?

      Giản Dao nghiêng đầu, vùi mặt vào trong chăn, cho tiếng khóc của mình phát ra quá lớn. nhìn thấy hình ảnh kia, nhưng lại giống như tận mắt chứng kiến, chúng ngừng quanh quẩn trong đầu .

      Bạc Cận Ngôn im lặng khuỵu xuống.

      Cơ thể cao gầy của , áo sơ mi nhiễm đầy máu, tóc ngắn màu đen, nằm mặt đất, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

      Thời tiết rất tốt, đây là căn phòng bên bờ sông, biết ở chỗ cụ thể nào.

      Trời xanh, mây trắng trôi lững lờ. Cá nhả bong bóng mặt nước, sóng gợn lăn tăn. Dưới nước có tảng đá, trong suốt bất động.

      Phó Tử Ngộ nằm dài ghế, đeo kính râm, cười : “Cận Ngôn, lại có cá rồi.”

      Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn , lời nào.

      Phó Tử Ngộ tiếp: “Năm nay nên cử hành hôn lễ với Giản Dao . Tiếc là tớ thể tới rồi. Hôn lễ chuẩn bị tốt chút, lãng mạn chút, đừng quá bảo thủ.”

      Bạc Cận Ngôn nhìn , hỏi: “Tại sao cậu thể tới chứ?”

      Phó Tử Ngộ im lặng lát, đáp: “Bởi vì tớ phải đến nơi rất xa. Nơi đó có ký ức, có niềm vui, cũng có thất vọng và tội phạm. Cận Ngôn, sao đâu. Đời này tớ sống đủ rồi. Có người tuyệt vời nhất, kết giao với người bạn tốt nhất, đến nơi đẹp nhất, uống rượu ngon nhất. Tất cả đều rất tốt, tớ may mắn hơn nhiều so với cậu.”

      Bạc Cận Ngôn im lặng.

      Nước mắt từ từ trong hốc mắt chảy ra.

      Phó Tử Ngộ vẫn nhìn , cho nên Bạc Cận Ngôn thấy mặt của Phó Tử Ngộ. dường như rất vui sướng lại cũng rất bi thương. luôn nhìn về phương xa, nhìn về nơi Bạc Cận Ngôn vĩnh viễn đến được.

      “Cận Ngôn, đừng để trong lòng.” , “Tớ trách cậu. Là lỗi của tớ, tớ nên trước với cậu, tớ chỉ muốn… Vũ Mông ấy…”

      Bạc Cận Ngôn chợt cười, nhưng là nụ cười tự giễu: “, là tớ sơ suất. Nếu tớ quan tâm cậu thêm chút, nếu tớ xuất thêm tinh lực, điều tra Hàn Vũ Mông, cậu phải chết. Mọi người xảy ra chuyện. Là lỗi của tớ, tại tớ có cách nào bù đắp được.”

      Phó Tử Ngộ lắc đầu: “Đừng nghĩ như vậy, mạng của tớ là mạng, chẳng lẽ mạng của đám sinh viên phải là mạng sao? Trước đây cậu luôn là người hoàn thành trách nhiệm trong phạm vi của mình. Đừng để chuyện này lưu lại trong lòng cậu.”

      Nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn lời nào.

      “Tớ sắp phải rồi.” Phó Tử Ngộ chống tay vào ghế đứng lên, đập đập tay, giống như mọi ngày, “Sau này cậu tính làm thế nào? Mắt cậu còn nhìn thấy rồi, về sau, phải con đường thế nào đây?”

      Bạc Cận Ngôn im lặng rất lâu.

      Hóa ra hai mắt của còn nhìn thấy rồi sao?

      Ve khẽ kêu lên ở phía sau hai người, đây là giữa ngày hè nào đó trong ký ức sao?

      Bạc Cận Ngôn : “Tớ rời thời gian.”

      “Rời ? đâu?”

      “Mục tiêu của những kẻ đó là tớ, còn chưa bắt được thủ phạm tớ còn chưa báo thù được cho cậu.” Bạc Cận Ngôn đáp, “Hơn nữa tại tớ còn nhìn thấy. Ở lại bên cạnh Giản Dao chỉ tăng thêm nguy hiểm cho ấy thôi. Lúc này, tớ cũng thể bảo vệ được cho ấy.”

      Phó Tử Ngộ khẽ vỗ vai .

      Sau đó, bầu trời mờ dần, nước sông cũng nhạt dần.

      Tất cả đều mờ dần, kể cả Phó Tử Ngộ.

      Bạc Cận Ngôn từ từ mở mắt.

      Nhưng thế giới trở nên tối đen.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56

      Mắt Bạc Cận Ngôn che tấm vải trắng mỏng.

      Giản Dao ngồi bên cạnh , tay muốn chạm vào, nhưng vẫn buông ra.

      “Ăn chút cháo nhé?” khẽ hỏi.

      cần.” dịu dàng .

      Giản Dao gật đầu, mới nhớ ra nhìn thấy, khẽ giúp đỡ tựa vào giường bệnh.

      Trong đầu bỗng nhiên xuất ý nghĩ, nếu là như lúc thường ngày, đọc sách.

      Muốn em đọc sách cho nghe ? Những lời này tới bên miệng, lại thể ra lời.

      Vì thế hai người cứ im lặng ngồi như vậy. nhìn thấy đôi mắt của , biết nghĩ gì. ràng bàn tay chỉ cách nhau có mét thôi, lại giống như cách rất xa trong biển người.

      “Cận Ngôn…” hỏi, “ có muốn ra ngoài chút ?”

      Bạc Cận Ngôn nghiêng đầu.

      Ngoài cửa sổ phòng bệnh có tiếng người chuyện, còn có tiếng chim hót líu lo.

      cần.” dịu dàng .

      Trong lòng Giản Dao bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, muốn bị phát ra, vội vàng : “Em WC lát.”

      “Ừ.”

      Trong phòng yên tĩnh trở lại.

      Bạc Cận Ngôn hơi ngẩng mặt lên, cảm giác tối om kì diệu. Trái tim con người cũng vì thế trở nên bối rối thất thố, bởi vì bạn biết nhìn về phía nào, hướng nào, biết bước tiếp theo có rơi vào vực sâu vạn trượng hay .

      vô cùng im lặng, mình ngây người năm phút.

      Cuối cùng vẫn nhịn được, cầm lấy khăn trải giường bên cạnh, ném mạnh.

      khuôn mặt trắng trẻo, có vệt mồ hôi , còn cả tái mét lại.

      Khi Giản Dao bưng cốc trà tới cửa, nhìn thấy chính là hình ảnh này. lập tức bỏ ấm trà xuống, chạy đến bên cạnh , cầm chặt tay : “Cận Ngôn, sao… dần dần tốt lên.”

      Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn khẽ giãn ra, dường như chỉ có khi ở bên mới phát cáu. im lặng, quay mặt về phía cửa sổ.

      “Ừ.” Giọng rất khẽ.

      Giản Dao nắm tay , lời nào.

      biết phải đối mặt với hỗn loạn của ra sao.

      Bạc Cận Ngôn hỗn loạn, im lặng như thế.

      Sau đó cơm được mang đến, Giản Dao cẩn thận kiên nhẫn, đút từng thìa cho .

      Ăn xong, bởi vì tác dụng của thuốc, chìm vào giấc ngủ, Giản Dao cũng chui lên giường với . Trong lúc mơ màng, cảm thấy có người luôn khẽ vuốt ve mặt và tóc mình. Theo bản năng Giản Dao vùi sâu vào trong lòng , sau đó ôm chặt lấy .

      “Cận Ngôn…” giọng , “Sau này em làm đôi mắt của .”

      cần thêm nhiều lời. Cái gì mà ngừng thử các phương pháp y học mới, cái gì mà bác sĩ hi vọng xa vời nhưng thể từ bỏ.

      ngày, em coi như mình cũng mù ngày.

      mù đến già, em cùng chạm vành tóc mai.

      Dường như có giọt chất lỏng nóng bỏng rơi xuống mặt . Trong căn phòng mờ tối, Giản Dao ngẩng đầu, coi như hoàn toàn phát ra.

      “Tử Ngộ… tìm được chưa?” chậm rãi hỏi.

      Trong lòng Giản Dao đau đớn: “Tìm được rồi.”

      hỏi thêm gì nữa.

      “Giản Dao, muốn yên tĩnh mình thời gian.” .

      Giản Dao gì.

      Chiếc nhẫn tay lặng lẽ phát ra ánh sáng trong bóng tối.

      Tựa như trái tim mất .

      Bạc Cận Ngôn rời là vào buổi chiều mấy ngày sau đó.

      Khi Giản Dao trở về từ cục báo cáo công việc, nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng, chăn đệm được gấp gọn gàng.

      Giản Dao câu nào, sắc mặt tái nhợt. tìm khắp tất cả các phòng bệnh trong bệnh viện, cho đến khi xác định rời xa .

      Cùng rời với còn có An Nham vừa mới xuất viện. Hai người đàn ông này giống như hai giọt nước biến mất thế giới này muốn để cho ai biết.

      Cuối cùng, Giản Dao tìm được bức thư để dưới gối. ngồi ở trước cửa sổ, gió thổi tung tấm rèm, mặt trời ngả về tây, nhìn bức thư do chính tay Bạc Cận Ngôn viết.

      “Dao:

      muốn rời thời gian.

      từng vô cùng kiên định tin tưởng chính nghĩa. Cho đến tại, niềm tin ấy vẫn thay đổi.

      Nhưng có số việc, cần phải tự mình đối mặt; có số việc cần làm sáng tỏ; có số việc thể từ bỏ.

      tự chăm sóc bản thân, hi vọng em cũng vậy.

      trở lại bên cạnh em vào ngày nào đó trong tương lai, khi cho rằng mình chuẩn bị tốt.

      Xin lỗi.

      Cận Ngôn, tình của em.”

      Tuy chữ viết ngoáy, nhưng vẫn cứng cáp có lực như cũ. Có số chữ còn viết đè lên nhau.

      nhắm mắt lại viết bức thư này.

      Giản Dao nhìn lúc lâu, đặt tay lên ngực, cúi đầu rất lâu.

      Sân trường đại học tầm chạng vạng, ngọn đèn yếu ớt, vô cùng yên tĩnh.

      An Nham đứng dưới lầu ký túc xá sinh viên nữ, vô số người ghé mắt nhìn cậu. Vẻ mặt cậu hề dao động.

      xa lạ chạy xuống lầu, khi đến trước mặt cậu, còn cảm thấy hơi khó tin: “… chính là cảnh sát, An Nham?”

      An Nham gật đầu: “Tôi là An Nham.”

      “A” tiếng, : “ chờ chút nhé, chuyện giống như bọn tôi nghĩ rồi. Chờ chút.” xong hộc tốc chạy lên lầu.

      An Nham vẫn đứng sừng sững bất động như cây cột.Trong ký túc xá sinh viên nữ.

      Cố Bàng Bàng ngồi trước bàn, hơi ngây người. Mấy đứng phía sau đều khuyên nhủ : “Đừng mềm lòng, Bàng Bàng, ta cho cậu leo cây tháng, xứng đáng để cho ta chờ.” “Dám để cho hoa khôi của chúng ta leo cây.” Đúng thế.”

      Ai ngờ lúc này vốn được phái xuống uy hiếp, thở hổn hển chạy lên: “ đúng nha Bàng Bàng… ta bị thương, cánh tay còn quấn băng đấy. mặt cũng bị thương.”

      Tất cả mọi người đều sửng sốt, Cố Bàng Bàng đứng lên, gì, chạy thẳng xuống lầu.

      Để lại các ngơ ngác.

      “Sao lại thế này? phải chỉ là người theo dõi máy giám sát thôi sao? Sao có thể bị thương chứ.”

      “Còn tưởng chỉ có bộ mặt đẹp … Hóa ra cũng hề đơn giản như vậy.”

      Cố Bàng Bàng chạy xuống dưới lầu, từ xa nhìn thấy An Nham. sợ đến ngây người, mới tháng, An Nham trở nên gầy như vậy, cả người giống như trải qua kiếp nạn lớn.

      sao chứ? chạy đến trước mặt An Nham hỏi.

      An Nham nhìn , tim đập thình thịch, mới phát những ngày qua nhớ nhiều thế nào, nhưng ngượng ngùng lại ngày càng lan rộng.

      sao.” Cậu đỏ mặt.

      Cố Bàng Bàng cau mày, nhìn chằm chằm băng vải quấn cánh tay An Nham.

      “Xin lỗi.” An Nham , “Hôm đó chấp hành nhiệm vụ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thể tới.”

      sao sao!” Cố Bàng Bàng vội xua tay, “… người sao là tốt rồi.”

      “Ừ, sao.”

      Hai người im lặng lát, dường như đều hơi mất tự nhiên.

      Cố Bàng Bàng thử hỏi: “Là trong quá trình bắt người xấu bị thương sao?”

      An Nham ngẩn người, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc phức tạp trước nay chưa từng có.

      ở trước mặt, đứng dưới ngọn đèn trong bóng đêm yên tĩnh, cuộc sống bình an hạnh phúc. Phải thế nào với đây, làm thế nào để cho hiểu, trong lúc chạy đua với sinh tử, trong nháy mắt khi tiếng bom nổ, trong đầu bỗng nhiên lên suy nghĩ, xong rồi, ngày mai thể thực lời hứa với .

      Hóa ra đây là toàn bộ ý nghĩa của câu hùng khó qua ải mỹ nhân.

      An Nham khẽ cười, : “Đúng vậy.”

      Ánh mắt Cố Bàng Bàng dao động, cúi đầu: “Khi nào chúng ta ăn bù bữa cơm kia?”

      Trong lòng An Nham bỗng nhiên bi thương như nước sông bao trùm. xúc động hoàn toàn khống chế trái tim cậu. Cậu tiến lên mấy bước, dang cánh tay kéo thẳng lấy ôm vào trong lòng.

      Cả người Cố Bàng Bàng ngây dại.

      “Ồ…” lầu ký túc xá vang lên tiếng hô.

      … phải rời khỏi đây thời gian.” An Nham , “ phải bảo vệ người. Người đó đáng để tôn kính cả đời. Nếu thế gian này có thể dùng từ vĩ đại để hình dung, ấy chính là người đó. tại tình hình của ấy được tốt. phải bảo vệ, giúp đỡ ấy, giống như bảo vệ tín ngưỡng của bọn vậy.”

      Cơ thể Cố Bàng Bàng vẫn tê dại, nhưng nghe xong lời An Nham , hiểu sao hơi khó chịu: “Vậy… phải bao lâu?”

      “Có lẽ mấy tháng, cũng có thể hai năm.”

      “Lâu… như vậy sao?”

      An Nham từ từ buông ra: “Bàng Bàng, chờ trở lại.” xong, An Nham xoay người rời .

      Bàng Bàng đứng im tại chỗ, cứ nhìn lên xe như thế, rời khỏi sân trường, rời khỏi tầm mắt của .

      Đúng lúc này, xung quanh có rất nhiều người vang lên tiếng hô tán thưởng. Cố Bàng Bàng nghe tiếng ngẩng đầu, lại nhìn màn đêm có ánh sáng xanh hắt lên, đối diện sân trường là tòa nhà cao chọc trời khổng lồ, đồng thời bật rất nhiều đèn. Đèn được bật lên theo quy luật, bên cạnh có người lớn tiếng hét:

      “Wait goddess.

      A.Y.”

      “Chờ trở lại, nữ thần! A.Y. AY này đúng là đại hiệp tình thánh, cũng kiêu ngạo quá .”

      Đồng thời cảnh hoàng hôn khiến người khác say mê, cũng bao phủ tòa nhà cao tầng nào đó trong thành phố.

      Lạc Lang ngồi trước cửa sổ, chậm rãi hút thuốc. Trong phòng bật nhạc giao hưởng đinh tai nhức óc, là bản “The Manfred”.

      Rèm cửa khép chặt, chỉ lộ ra khe hở.

      chiếc kính viễn vọng được đặt ở khe hở.

      Lạc Lang hút hết điếu thuốc, đứng lên, cúi đầu nhìn vào kính viễn vọng.

      Vô cùng chuyên chú.

      Xuyên qua tầng lầu, xuyên qua màn đêm, xuyên qua biển người, kính viễn vọng chiếu chính xác vào khung cửa sổ kia.

      Trong cửa sổ tấm rèm khẽ lay động, chỉ bật ngọn đèn . Giản Dao mặc áo phông màu vàng ấm áp, ngồi trước cửa sổ, hơi cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn như ngọc. mình ngồi im lặng rất lâu.

      Ngôi nhà , hạnh phúc trong nhà, từ nay về sau chỉ có mình .

      Lạc Lang rời khỏi kính viễn vọng, ngồi xuống. Bắt đầu rầu rĩ hút thuốc, cho đến khi khói thuốc tràn ngập phòng, cho đến khi màn đêm giống như biển đen bao phủ khắp trái đất. Đèn cảm ứng tự động trong phòng dần sáng lên. Ở phía sau ta là bức tường, từ phòng ngủ xuyên qua hành lang, kéo dài đến phòng khách.

      tường tất cả đều là ảnh chụp. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn bước vào khu công nghiệp hoạt hình, Giản Dao đeo tạp dề nấu ăn trong nhà, Giản Dao đường làm…

      Ảnh chụp Giản Huyên ở trong thư viện trường đọc sách, bà Giản chợ mỉm cười cúi đầu mua đồ ăn.

      Con dao găm giết chết tên sát thủ kia vẫn còn đặt mặt bàn bên cạnh ta. Vết máu và vân tay được lau sạch .

      Lạc Lang cúi đầu, kẹp điếu thuốc, dụi lên trán.

      Nếu ly biệt khiến người ta càng bi thương, khi gặp lại càng khiến cho người ta sa vào lầm lạc.

      Điều tất cả chúng ta cần chính là tha thứ.

      chính nghĩa và tín ngưỡng hề thay đổi.

      trở về.

      Bạn cũng biết chính nghĩa giống như hòn đá lạnh trong đầm, ánh trăng dưới hồ nước sâu.

      Ánh sáng và bóng tối luôn cùng tồn tại.

      Cho dù có lúc vẩn đục, cho dù có lúc lật nhào.

      Nhưng cuối cùng biết bơi gặp phải đá, ánh trăng cũng tan tác.

      Nếu cuối cùng vẫn trở về

      Vậy xin từ nay về sau hãy nhắm hai mắt lại trong đêm tối.

      Bởi vì đến rồi, hãy nhắm mắt lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :