1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47

      Lại tới nhà cũ của nhà họ Kha.

      Nhìn hồ nước tối om, Giản Dao hỏi: “Tại sao lại tới đây?”

      Bạc Cận Ngôn đáp: “Chiều cao của cả Kha Ái và Kha Thiển đều là 1m75, giải quyết thi thể cũng thuận lợi, nhưng Kha Ái có hai chiếc xe ở trong nước, dễ dàng cho việc vận chuyển. Kha Thiển sớm quyết định cuối tuần sau xuất ngoại, tất nhiên xử lý thi thể. Tình cảm của cậu ta dành cho chị vô cùng sâu đậm, nhất định tùy tiện vứt bỏ, nhưng thể an táng công khai. Thiêu chỉ sợ càng luyến tiếc. Kha Thiển là người quý dung mạo như thế, cậu ta thiêu chị thành tro được sao? Cậu ta chịu nổi quá trình đó.

      Vậy giấu ở đâu đây? Nhìn tổng quát cuộc đời cậu ta và ký ức chung với chị , chỉ còn mỗi cái hồ này chưa bao giờ thay đổi.

      Còn kỉ niệm nào tốt hơn bằng cách để cho Kha Ái chìm trong hồ, vĩnh viễn nhìn thấy nhà bọn họ đây?”

      Giản Dao nghe thấy trong lòng ớn lạnh. quay đầu nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, trong bóng đêm, mặt bên của lạnh lùng nghiêm nghị, cặp mắt tĩnh mịch như hồ nước trước mặt.

      hiểu cậu ta như vậy sao?” Giản Dao nhịn được , “Quả thực giống như… chính là cậu ta vậy.”

      Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “ coi đây là lời khen. Em , muốn phác họa tâm lý tội phạm, phải đến gần tội phạm và tội phạm cũng phải đến gần .”

      Trong lòng Giản Dao hơi chấn động.

      Ngẩng đầu nhìn, cảnh sát địa phương bắt đầu hỗ trợ vớt rồi. Cũng may hồ quá lớn, chỉ hơn nghìn mét vuông, mất cả đêm có lẽ tìm ra. Nếu Kha Ái ở trong hồ nửa năm, có lẽ cũng hóa thành bộ xương trắng rồi.

      Cách bình minh còn khoảng thời gian rất dài. Hai người đứng bên hồ lát, Giản Dao ngáp cái. Tay Bạc Cận Ngôn chạm vào vai , khẽ xoa cổ : “ ngủ lát.”

      “Còn ?” hỏi.

      ở lại đây nhìn.”

      “Vâng, vậy em ngủ lát đến lượt nhé.”

      Giản Dao lên xe, nằm ở ghế sau, đắp áo khoác của . Bạc Cận Ngôn ở cửa xe nhìn bộ dáng cuộn tròn, nở nụ cười.

      Giản Dao giọng : “ cười gì thế?”

      có gì.” đáp.

      Giản Dao nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Bạc Cận Ngôn tựa vào cửa xe, lặng lẽ nhìn phương xa.

      Mặt trời dần nhô lên ở phía chân trời.

      Giản Dao mở mắt ra, phát vẫn còn đứng ở bên ngoài. vội ngồi dậy, mở cửa xe: “Sao gọi em thay cho ?”

      Trong đôi mắt lên ý cười: “Chỉ buổi tối thôi mà, người đàn ông có trách nhiệm đánh thức người phụ nữ của mình ngủ say.”

      Giản Dao: “…”

      Chậc, luôn thích thể “con người kiên cường”, tật xấu này mấy năm nay chả chịu thay đổi.

      khẽ thầm: “Tỏ ra hùng gì chứ, hai ngày nay chưa chợp mắt chút nào rồi. Có là thần cũng chịu được.”

      Mặc dù hốc mắt hơi đỏ, quầng thâm cũng xuất , nhưng vẫn ra vẻ thần thanh mắt sáng, đáp: “Hôm nay chắc chắn phá được án, vè nhà ngủ giấc ngon.” Dừng chút : “Chúng ta cùng ngủ.”

      Giản Dao nhịn được cười.

      cảnh sát chạy nhanh tới: “Giáo sư Bạc, Giản, vớt xong cả hồ rồi, nhưng phát được gì hết.”

      Giản Dao sửng sốt.

      Bạc Cận Ngôn mím môi im lặng, tiến lên mấy bước, đến bên cạnh mặt nước, trầm tư.

      Phương Thanh ngồi xổm xuống đất, biết ngủ gật từ lúc nào. Cho đến khi đầu đột nhiên nghiêng , đụng vào chiếc bàn ở sau lưng, mới giật mình tỉnh giấc.

      Ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa sổ trời sáng rồi, mấy nhân viên giám định cũng dọn dẹp đồ đạc, chứng tỏ công việc của bọn họ sắp hoàn thành.

      Phương Thanh đứng lên. cảnh sát bên cạnh cười hỏi: “Tổ trưởng Phương, các lục tung cả đêm rồi, có tìm được đồ gì ?”

      Tuy suy nghĩ của Phương Thanh còn chưa tỉnh táo, vẫn sâu xa đáp: “Thiên cơ thể tiết lộ.”

      “Chậc.”

      Mắt thấy sắp thu đội, Phương Thanh cảm thấy giống như ở trong mớ bòng bong, giống như sắp bắt được manh mối, nhưng vẫn còn thiếu chút nữa. ta châm điếu thuốc, theo mọi người ra ngoài.

      Sinh viên đại học Thanh Đô rất chăm chỉ, mới sớm như vậy có người tiến vào tòa nhà thí nghiệm. Phương Thanh lướt qua sinh viên, sau khi được mấy bước, dừng lại, quay đầu gọi: “Này, bạn học!”

      Sinh viên kia nghi hoặc xoay người lại: “Có chuyện gì vậy?”

      Phương Thanh nhìn túi to màu đen trong tay cậu ta, chỉ tay: “Đó là gì thế?”

      “Phế phẩm thí nghiệm.”

      “Mang đâu vậy?”

      “Tầng tòa nhà thí nghiệm có khu vực đổ rác mà.”

      Phương Thanh ngẩn người.

      Trong phòng thí nghiệm của Kha Thiển cũng có thùng rác, tất cả rác bị nhân viên giám định mang rồi, cho nên nghĩ tới còn có cái này. ta lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại cho Chu Mạt Mạt.

      “Bạn học Chu, muốn xác nhận với chuyện. Buổi thí nghiệm chiều hôm qua của các có rác ?”

      Chu Mạt Mạt đáp: “Kha Thiển ném rồi.”

      “Lúc nào?”

      “Hơn 4 giờ, gần 5 giờ.”

      Trong lòng Phương Thanh vui vẻ, giỏi lắm, thời gian vừa khớp. ta với cảnh sát khác: “Các cậu về trước .” xong thẳng về phía tầng .

      Rất nhanh tìm được khu vực đổ rác cậu sinh viên kia , là căn phòng trong góc, Phương Thanh đứng ở cửa, nhìn thấy trong phòng chất đống túi đen, phải cao bằng nửa người. ta thở dài, đeo găng tay khẩu trang, vùi đầu làm việc.

      Cùng lúc đó, An Nham và Cố Bàng Bàng cũng đến nhà kho của nhóm cosplay.

      Trước mắt là trang phục hoa lệ, còn có bội kiếm, búa, cờ chiến… rất nhiều đạo cụ. An Nham bắt đầu tìm kiếm từng bộ quần áo , Cố Bàng Bàng im lặng theo phía sau cậu. lát sau, cậu bỗng nhiên phát , nhiều bộ quần áo phụ nữ khá hở hang.

      Tuy là hóa thân thành nhân vật hoạt hình, những cũng nên kín đáo hơn chứ. Những trang phục này phô bày đường cong của phụ nữ, đột nhiên khiến cậu cảm thấy phỏng tay.

      “Bình thường em đều mặc những thứ này à?” An Nham đột nhiên hỏi.

      “Hiếm lắm.” Cố Bàng Bàng đáp, “Em hay mặc đồ cổ trang hơn.”

      “À.” An Nham hai bước, chợt mỉm cười.

      Cố Bàng Bàng sát theo sau cậu, người đàn ông mới hơn hai mươi tuổi, vừa cao vừa gầy, khuôn mặt trắng nõn, áo sơ mi phẳng phiu, y như nam chính bước ra từ tiểu thuyết. Lần trước nghe cảnh sát kia , là người chuyên giám sát máy theo dõi. Tuy công việc hơi đơn giản, có thể tính là thông minh, nhưng chứng tỏ chăm chỉ.

      suy nghĩ linh tinh, đầu đột nhiên đụng vào lưng An Nham, mặt nhất thời nóng lên. An Nham cũng quay đầu lại, nhìn , gì.

      Hóa ra là cậu đột nhiên dừng bước, chỉ vào loạt đồ vật tựa vào tường phía trước hỏi: “Đó là gì thế?”

      “À.” Cố Bàng Bàng đáp, “Đó là người gỗ.”

      An Nham im lặng lúc, đến trước người gỗ. Tổng cộng có bốn người gỗ, kích thước giống y người , đều là nữ. Nhìn từ xa giống như thấy bốn đại mỹ nhân thướt tha đứng ở đó, nhưng lại phải. Mái tóc đen chắc chắn là tóc , đen bóng mềm mại. Làn da thậm chí còn trắng hơn so với người , tỏa sáng dưới ngọn đèn. Đôi mắt kia im lặng nhìn bạn, như thế giây tiếp theo sống lại, khiến người ta sởn gai ốc.

      An Nham xem hết đám người gỗ, Cố Bàng Bàng nhìn vẻ mặt cậu nghiêm túc, cũng lên tiếng. Tới trước mặt người gỗ cuối cùng, An Nham đứng lại. Người gỗ này dường như khác hoàn toàn với ba người trước đó. Các khớp xương phân bố dày đặc, chiếc gáy, bả vai, khuỷu tay, cổ tay, các đốt ngón tay, đầu gối, mắt cá chân… đều có khe hở rất , nhưng thể thoát khỏi mắt An Nham,

      “Đây là gì thế?” An Nham hỏi.

      “À.” Cố Bàng Bàng đáp, “Đây là điều khiến người gỗ.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48

      Từ sáng sớm đến trưa, lục tung trong kho rác, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, nhưng tâm trạng của Phương Thanh chả thoải mái chút nào. Mùi rác rưởi, mùi chất lỏng hóa học kì quái, hun đến mức khiến ta choáng váng đầu óc. Hơn nữa còn phải vô cùng cẩn thận, để cho chất độc hóa học dính vào.

      Xe thu rác rời từ lúc sáng sớm cũng bị Phương Thanh chặn lại. ta nghĩ thầm may mà lão tử phản ứng nhanh, nếu chẳng may “đồ vật” kia bị xe rác chở mất, tìm đến đời tám hoánh cũng thấy, nhưng mắt ta sắp mù rồi.

      lục tung nửa kho rác, ta cắn răng tập trung tìm kiếm nửa phòng sau.

      Lại mở cái túi to màu đen, cẩn thận lôi thứ bên trong ra ngoài. Cái chai, cái nhíp, giấy quỳ… cái đồng hồ cát, hai cái, ba cái…

      ta chợt ngẩn ra, máu nóng từ trong ngực vọt lên đầu, động tác vội vàng nhanh hơn.

      Đồng hồ cát, cái đồng hồ cát trong phòng thí nghiệm kia của Kha Thiển… còn cả cái giá lộn xộn, ràng là có thứ đồ gì đó thường xuyên dịch chuyển, dùng cách của Bạc Cận Ngôn, Kha Thiển bắt chước tất cả mọi thứ của Kha Ái, là người sạch khuôn phép, đề đồ đạc lộn xộn như vậy. Vừa rồi sao ta nghĩ tới chứ? Còn có chất dính, vị trí toàn ở những khoảng trống giá… có thứ gì đó vốn được đặt ở đó, sau bị mang ?

      Đồng hồ cát.

      Rất nhiều đồng hồ cát.

      Tới thời gian nhất định, áp lực phần dưới của đồng hồ cát tăng cực đại, dùng để kiểm soát thứ gì chăng?

      ta chui đầu vào đống rác tiếp tục tìm kiếm.

      Sợi dây, là sợi dây. Vô số sợi dây màu trắng rất bền và mảnh, ta lôi hết ra ngoài, cuối cùng, lấy được ra thứ gì đó hình dạng kì quái.

      Làm bằng sắt, hình dạng hơi giống cái nỏ, nhưng lại phải nỏ. Bởi vì vừa rồi ta rút ra được vô số dây , đều được chia ra hai phía. Nó phân ra rất nhiều nhánh, Phương Thanh kéo đầu dây bên này, đầu dây bên kia cử động, còn rất mạnh mẽ nữa.

      Phương Thanh cẩn thận quan sát thứ đồ này trong chốc lát, đặt nó bên cạnh, tiếp tục tìm trong túi.

      Sau đó chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo.

      ta hoảng hốt, sau đó thứ gì đó lăn lông lốc ra, xé toang cái túi to, từ từ lấy đồ vật khổng lồ ra.

      người giả.

      Kích cỡ giống như người bình thường.

      Tóc đen xõa ngang vai, uốn xoăn, làn da trắng. Mặc quần áo giống y của “Kha Ái” ngày hôm nay, áo phông trắng, quần jean ngắn. Cái trán, khuỷu tay, đầu gối, mắt cá chân… đều có cái lỗ rất , có liên quan đến cái máy sắt kia.

      Phương Thanh lục tiếp, lúc này xuất bộ quần áo đàn ông. Phương Thanh nhớ lời khai của nạn nhân Hứa Sênh ngày hôm nay, vừa nhìn biết giống hoàn toàn. cần phải nhất định là bộ đồ hôm nay Kha Thiển mặc mưu sát Hứa Sênh. Thay đồ xong chưa kịp ném nên để lại nơi này. Chắc chắn có thể kiểm tra được dấu vân tay và ADN của Hứa Sênh quần áo.

      Phương Thanh để hết đồ xuống mặt đất, cả người thả lỏng, cười ha ha.

      Ông cụ chờ gom rác ở cửa vẻ mặt kì lạ nhìn ta, còn nghĩ thầm cậu cảnh sát này điên rồi.

      Phương Thanh cười xong, lúc này mới cảm thấy cả người mệt mỏi, mấy đêm ta chưa chợp mắt rồi? sao, hôm nay bắt xong người, ta đánh giấc ba ngày ba đêm.

      ta vươn vai đứng lên, đúng lúc này, di động vang lên, là An Nham gọi tới.

      “A lô, An Nham.”

      “Phương Thanh!”

      Hai người gần như đồng thời mở miệng: “Tôi điều tra ra rồi.” “Tôi biết thủ thuật che mắt là gì rồi.”

      Hai người đều ngẩn ra, sau đó đồng thanh : “Điều khiển người gỗ.”

      Phương Thanh nở nụ cười: “Tiểu tử, cậu khá lắm! Lập tức quay về cục, gọi điện thoại cho bọn Cận Ngôn!”

      “OK!”

      Cúp điện thoại, An Nham tay ôm người gỗ, nhìn Cố Bàng Bàng: “ phải lập tức quay về cục.”

      Cố Bàng Bàng: “À, vâng. cần để ý đến em đâu, em ngồi xe buýt về được rồi.”

      An Nham: “Xin lỗi em… Cám ơn.”

      Cố Bàng Bàng chỉ mỉm cười.

      Sau đó hai người xoay người ra ngoài, được mấy bước, An Nham đột nhiên quay đầu lại: “Cảnh sát bọn chỉ nhờ em giúp đỡ mà còn cầm người gỗ của em . Qua mấy ngày nữa, mời em ăn cơm nhé?”

      Tim Cố Bàng Bàng đập nhanh đến mức giọng cũng biến đổi: “Vâng.”Hai người ra ngoài cửa được mấy bước, Cố Bàng Bàng đột nhiên lên tiếng: “Thế thứ mấy ạ? Thứ ba, thứ tư em đều phải học.”An Nham quay đầu lại nhìn , đột nhiên mỉm cười. Nụ cười xán lạn ôn hòa, lộ ra hàm răng trắng tinh. Khuôn mặt trắng trẻo cũng hơi đỏ ửng.

      “Hôm nay phá xong án, công việc của có lẽ phải mất hai ba ngày nữa mới kết thúc. Tối thứ sáu nhé?”

      “Vâng.” Mặt Cố Bàng Bàng cũng đỏ lên.

      “Sáu giờ tối đỗ xe ở cổng trường đón em.”

      “Vâng.”

      Ánh mặt trời chói chang, Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn bình tĩnh: “, tiếp tục tìm . Thế giới rộng lớn, nơi an nghỉ Kha Thiển có thể làm cho Kha Ái chỉ có ở nơi này. Nếu tìm thấy trong hồ, vậy mở rộng phạm vi tìm kiếm.” Ánh mắt phóng xa hơn, đó là bãi cỏ bên hồ, còn có con đê và gò núi thấp: “Cẩn thận tìm hết nơi này.”

      .”

      Nhóm cảnh sát tiếp tục bận rộn với công việc tìm kiếm, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng gia nhập vào đội. Mặt trời dần ngả về phía Tây, cả người Giản Dao đổ đầy mồ hôi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, thấy mặt Bạc Cận Ngôn cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị, hề nản lòng, ánh mắt lãnh đạm kiên định, cẩn thận tìm kiếm khắp mọi ngõ ngách.

      Đó là tình của , vào bất cứ lúc nào, chỉ cần có ở bên, tâm hồn khó mà dao động.

      Giản Dao cầm lấy chai nước, đưa cho : “Uống chút nước .”

      Bạc Cận Ngôn nhận lấy, mở chai nước uống mấy hớp, tay sờ đầu : “Cám ơn em.”

      Giản Dao mỉm cười.

      Đúng lúc này, di động trong túi áo ngực vang lên, liếc mắt cái bắt máy: “A lô?”

      Sau đó liếc Giản Dao, đột nhiên xoay người sang bên.

      Giản Dao ngạc nhiên nhìn , người này lại chơi trò gì thế.

      Bạc Cận Ngôn xa mấy bước, mới mở miệng: “ tại tôi có nhà.”

      Là điện thoại của bên chuyển phát nhanh: “Ngài Bạc, đây là kiện hàng quốc tế, được gửi bảo đảm, giá trị lớn, xin ngài tự mình kí nhận.”

      “Được, vậy để ở dưới lầu cục cảnh sát, tôi qua lấy.”

      Cúp máy, lát sau, hai người mới mặt đối mặt.

      Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn dửng dưng: “Em nhìn gì thế, mau làm việc .”

      Giản Dao: “Chậc…”

      Đúng lúc này, nhóm nhân viên tìm kiếm bên bờ đê ồn ào, có người hô to: “Có phát !”

      Bạc Cận Ngôn và Giản Dao nhanh chóng chạy qua.

      Đó là hầm trú , được xây dựng dưới đê nhiều năm, bởi vì cỏ dại mọc um tùm che khuất cửa hầm, cho nên trước đó phát ra.

      Giản Dao đứng ở cửa hầm, nhìn xung quanh phát hầm trú này được ngăn cách bởi hồ nước đúng là hướng về phía nhà cũ của nhà họ Kha.

      Bật đèn pin, mọi người từ từ vào trong. Trong hầm cũng sâu, khoảng hơn mười bước tới phía cuối.

      Đó là vách tường đá lởm chởm, u ám.

      người im lặng tựa vào đó, cử động.

      Hoặc chính xác là thi thể bắt đầu thối rữa.

      Thi thể mặc bộ quần áo màu trắng, chân đôi giày thêu. áo là vết máu khô biến thành màu đen. Mặt và tay chỉ còn là xương khô, trong hầm sáng tối đan xen, lặng lẽ nhìn mọi người.

      Chỉ cần là người biết chút về pháp y, liếc nhìn kết cấu khung xương, biết ngay đây là thi thể phụ nữ.

      Chính là bộ dáng Kha Ái bị giết hại thay cho Kha Thiển ngày hôm đó.

      Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đứng trước thi thể, tất cả đều im lặng. Mọi người đều bị chấn động bởi hình ảnh này.

      Cuối cùng tìm được ấy rồi, thi thể gắn bó với hai số mệnh.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49

      Chạng vạng, Phương Thanh đường lái xe về cục cảnh sát, lái xe nhanh như chớp. 24 tiếng trôi qua, biết Kha Thiển được thả ra chưa, nhưng sao sau khi mọi người tập hợp lập tức thực kế hoạch bắt giữ.

      Vừa rẽ vào khúc quanh, tiếng di động dồn dập vang lên.

      Phương Thanh kiên nhẫn, cầm di động lên liếc qua, ai mà có mắt thế này, lúc quan trọng thế này gọi đến quấy rầy?

      Oh shit.

      Là điện thoại của bà nhà Phương Thanh.

      Sốt ruột, nghiêm túc, Phương Thanh phanh xe lại, dừng xe ở ven đường. Khi cầm lấy điện thoại, khóe miệng cứ thế nhếch lên, giọng cũng trở nên dịu dàng: “A lô, Kim Hiểu Triết?”

      Kim Hiểu Triết ở đầu dây bên kia, giọng bình tĩnh: “Phương Thanh.”

      Cả hai đều im lặng lát.

      “Có việc?” ta ra vẻ bình tĩnh hỏi.

      “Tờ giấy lần trước để lại cho em” hỏi, “Là sao?”

      Phương Thanh nhịn cười, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh chiều tà trải dài, người đường vội vàng.

      đấy.” ta dịu dàng .

      Trong đầu lại lên ngày hôm đó, hành động của mình, vội vã để lại hoa cho , lấy giấy bút trong ngực ra, cầm bút lên lại biết viết gì.

      Cuối cùng, dù sao cùng đường đường là người đàn ông, đứng trong góc sau lưng đám người hâm mộ, cắn bút lúc lâu, mới viết được hai dòng:

      đến Bắc Kinh rồi.

      Trước kia em chờ quá nhiều, sau này mỗi ngày chờ em.

      “Em” , “Mấy ngày nay quay phim đều ở khách sạn Hilton, cách cục cảnh sát của các xa. Ở đến tối mai .”

      ta lập tức : “Hôm nay đến được, hôm nay phải bắt người, ngày mai, sáng mai, nhất định đến. Chúng ta chuyện, ngồi xuống từ từ chuyện, có được , Hiểu Triết?”

      Bên kia im lặng mấy giây.

      lát sau, Hiểu Triết khẽ đáp: “Được, em chờ đến.”

      Đại minh tinh nổi tiếng cả nước, bướng bỉnh lạnh lùng, Hiểu Triết của ta chờ ta đến.

      Cúp máy, trong đầu Phương Thanh đột nhiên trống rỗng, ngẩng đầu nhìn dòng xe cộ tấp nập bên cạnh, lấy tay che miệng, nở nụ cười.

      Trong khoảnh khắc ấy ta xúc động muốn khóc.

      ta biết mình sắp đạt được thứ gì. thế gian này nhất định gặp lại, cho dù chia lìa chắc chắn cũng gặp lại.

      ta bắt trộm cũng nửa đời người, coi như tích được ít công đức, ông trời cũng đành lòng bạc đãi ta, có đúng ?

      Tâm trạng kích động thoải mái, cả người ta giống như được nạp năng lượng, lái xe quay về cục, chạy băng băng lên lầu.

      tiếng trước Kha Thiển được thả ra rồi, nhưng đường chúng tôi bị mất dấu.” An Nham trình bày, “Cục phái người đến đại học Thanh Đô, nhưng tìm được cậu ta, xe của cậu ta cũng thấy đâu, chạy mất rồi. Chúng tôi truy bắt toàn thành phố.”

      “Được!” Phương Thanh đáp, “Cận Ngôn và Giản Dao đâu?”

      “Bọn họ cũng sắp về rồi.”

      Phương Thanh tràn đầy ý chí chiến đấu: “Tôi tin tiểu tử này có thể chạy lên trời.” xong vỗ bả vai An Nham, “Bắt được người, tối nay tôi mời mọi người uống rượu.”

      biết sao An Nham cũng hưng phấn hơn bình thường, ra sức gật đầu: “Được, cảm tạ Lão Phương.”

      Cherokee màu đen đường chạy về cục cảnh sát, tin tức Kha Thiển chạy trốn cũng đến tai Bạc Cận Ngôn.

      Bạc Cận Ngôn hề lo lắng chút nào, có tiểu vương tử theo dõi ở đây mà. Kẻ giết người hoa tươi còn bị An Nham tìm được, chỉ là tên tội phạm mới có chỉ số thông minh cao mà thôi, cũng cần phải vội vàng.

      thậm chí vừa lái xe, vừa hát, còn hỏi Giản Dao: “Tối nay ăn gì? Ăn cá nhé?”

      Giản Dao : “Còn chưa bắt được người mà, sao ăn chắc thế rồi?”“Đương nhiên.” Bạc Cận Ngôn đáp, “Chứng cứ vô cùng chính xác, bắt người phải là chuyện cần quan tâm. Có Phương Thanh và An Nham, còn sợ bắt được sao?”Giản Dao suy nghĩ đúng thế , vì thế cân nhắc : “Vậy ăn cá , món dưa chua nấu cá của nhà hàng lần trước khá được, mấy món ăn khác cũng được lắm.”

      “Ừ.”

      Khi gần đến cửa cục cảnh sát, ánh mắt Bạc Cận Ngôn khẽ lướt qua của hàng chuyển phát nhanh, nhớ tới cuộc gọi kia, ngừng xe : “ lấy đồ chuyển phát nhanh.”

      “Vâng.” Giản Dao nhìn bóng dáng vội vã của , lại nghĩ món đồ chuyển phát nhanh gì mà khiến cho giao sư Bạc của chúng ta phải ngồi yên thế này? Nhất định phải xem mới được.

      Sau khi Bạc Cận Ngôn trở lại xe, để cái hộp vào ghế ngồi phía sau.

      Giản Dao hỏi: “Cái gì thế?”

      Bạc Cận Ngôn đáp bâng quơ: “Chút đồ mua mạng.”

      “À.”

      Nhanh chóng tới dưới lầu cục cảnh sát, di động của Bạc Cận Ngôn vang lên “ting” tiếng, là tin nhắn, do Phó Tử Ngộ gửi tới:

      Cận Ngôn, 8 giờ tối nay đến nhà tớ chuyến.

      Bạc Cận Ngôn ngẩn người.

      Phó Tử Ngộ này bình thường tính cách biến thái, nhưng có số chuyện chịu thông suốt. Ví dụ như chuyện của Hàn Vũ Mông, ngoài Bạc Cận Ngôn, nhắc đến với bất cứ ai, ngay cả Giản Dao cũng chịu . Giản Dao biết đến tồn tại của Hàn Vũ Mông là do nghe Bạc Cận Ngôn .

      Bạc Cận Ngôn với Giản Dao: “Chờ chút.” Đẩy cửa xuống xe, gọi điện thoại cho Phó Tử Ngộ.

      “Tít… tít… tít…” Vang lên rất nhiều tiếng, nhưng có người bắt máy.

      lại gọi đến nhà Phó Tử Ngộ cũng có người nghe, gọi đến văn phòng cũng thế.

      Giản Dao ngồi trong xe, chìa tay ra ghế sau, cầm lấy hộp chuyển phát nhanh, thấy là từ nước ngoài gửi tới, lấy con dao , nhanh chóng mở ra.

      Đồ chuyển phát nhanh trước đó gửi đến nhà, Bạc Cận Ngôn đều để tháo ra, dù sao món đồ này cũng ném cho thôi.

      Mở hộp ra, lại nhìn thấy tầng tầng đóng gói, mở hết ra cuối cùng chỉ còn lại hai cái hộp nhung tinh xảo.

      Giản Dao ngẩn người.

      Bạc Cận Ngôn trở lại xe, nhìn thấy bà xã ngẩn người nhìn hai chiếc nhẫn.

      Bạc Cận Ngôn: “…”

      Giản Dao: “Đây là?”

      Bạc Cận Ngôn thản nhiên : “Tốt quá, còn niềm vui bất ngờ rồi.”

      Giản Dao cười khúc khích, cầm lấy hai cái hộp, cẩn thận tỉ mỉ: “Khi cầu hôn phải tặng nhẫn rồi sao, mua nữa làm gì?”

      “Đó là nhẫn đính hôn.” Bạc Cận Ngôn đáp, “ nghĩ nhẫn kết hôn, cần phải là đôi. Hơn nữa nếu đeo cả đời, nên có ý nghĩa thay đổi nhân sinh.”

      Giản Dao nghe vậy trong lòng ấm áp.

      Cho nên cần phải đoán nữa sao? Người này ngay cả nhẫn kết hôn chuẩn bị xong rồi, cần phải nữa, chuyện che dấu lần trước tất nhiên là hôn lễ thuộc về bọn họ.

      Cả đời này chỉ có lần.

      Nhưng Giản Dao vẫn giả vờ bất ngờ, làm như có việc gì cầm lấy nhẫn. cái trong đó, mặt nạm con chim , giương cánh bay, vô cùng tinh xảo, trông rất sống động. người con chim còn khảm kim cương, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

      Chiếc nhẫn kia là hình dáng nhánh cây quấn quýt, vô cùng tinh xảo, tỏa ánh sáng êm dịu.

      Giản Dao suy nghĩ, cầm lấy chiếc nhẫn hình nhánh cây, : “Em đoán cái này nhất định là của em chăng?”

      phải ý nghĩa thay đổi nhân sinh sao?

      là chim giương cánh bay cao, bay bầu trời vô biên vô hạn; còn là cây, là ràng buộc của , là nơi mang lại bình yên cho . nghĩ là ý tứ như vậy chăng?

      Bạc Cận Ngôn cười gì.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50

      Ai ngờ khi Giản Dao cầm nhẫn lên nhìn kĩ mới phát phải. Bởi vì chiếc nhẫn hình chim ràng hơi , là thuộc về .

      Lúc này Bạc Cận Ngôn mới cầm lấy nhẫn, đeo cho , : “Friedrich Nietzsche từng , con người giống như cây, càng hướng lên vị trí cao đón ánh nắng, thân lại càng bám sâu vào nền đất tối tăm. Giản Dao, là rễ cây; còn em chính là con chim tự do, thuần khiết bay lượn phía cơ thể . Chúng ta cùng hướng về ánh mặt trời, truy tìm chân tướng, nương tựa vào nhau cả đời.”

      Giản Dao nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, im lặng trong chốc lát, vươn tay, ôm lấy . Bạc Cận Ngôn cũng cúi đầu, hôn lên má , sau đó cầm tay đeo nhẫn cho mình.

      “Tử Ngộ bảo qua, có lẽ là có việc. Em theo bọn Phương Thanh bắt Kha Thiển nhé, tối nay chúng ta gặp lại.”

      “Vâng.”

      Bạc Cận Ngôn nhanh chóng lái xe rời , Giản Dao xoay người lên lầu, bị người gọi lại: “Giản Dao.”

      quay đầu lại, thấy Lạc Lang nhiều ngày gặp.

      vô cùng kinh ngạc: “Lạc đại ca, sao lại tới đây? Có việc gì sao?”

      Lạc Lang đứng dưới hành lang, áo phông sáng màu, quần dài màu đen, gọn gàng mạnh mẽ. ta mỉm cười : “ tiện đường qua nơi này, tính mang tài liệu lần trước đưa cho em. nghĩ tới gặp được em.”

      Giản Dao cười nhận lấy: “Cám ơn , còn phiền chuyến, ngại quá. Nhưng hôm nay em và Cận Ngôn thể mời ăn cơm rồi, em phải lập tức ra ngoài làm nhiệm vụ.”

      Lạc Lang cười gật đầu: “ hiểu, mau . Đúng rồi, là bắt người sao?”

      Giản Dao: “Sao biết?”

      “Mười phút trước nhìn thấy Phương Thanh và An Nham lái xe rời , dẫn theo đội, còn mang còng tay súng lục.”

      Giản Dao gật đầu, đúng là như vậy. Song có phiền toái rồi, mọi người rời , phải nhanh chóng liên lạc với bọn họ, sau đó tìm xe .

      Lạc Lang như thể hiểu được suy nghĩ trong lòng , : “ có lái xe tới, dù sao buổi tối cũng có việc gì, để đưa em . Em tìm xe phải lại tốn thêm thời gian sức lực sao? cần mất công thế.”

      Giản Dao vội vàng từ chối: “Như vậy sao được chứ? Cảnh sát phá án, thể tùy tiện bắt cùng tham gia được.”

      Lạc Lang lại nhìn , kéo lấy tay , ngừng giải thích: “Cảnh sát Giản Dao, em Giản, yên tâm, cam đoan đưa em đến nơi rồi , tuyệt đối can thiệp vào công việc của các em. Công – kiểm – pháp vốn là nhà, phải lúc nào cũng giúp cảnh sát bắt tội phạm đâu. Em cũng đừng khách sáo với . rất quen thuộc với cục trưởng, đội trưởng trong cục em đấy.”

      Giản Dao bị ta kéo đến bên cạnh xe, theo bản năng rút tay từ trong lòng bàn tay ta ra. Lại từ chối nữa đúng là làm kiêu, đành thoải mái lời cám ơn, lên xe ta.

      Lạc Lang lái xe rất nhanh, hoàn toàn khác biệt với bề ngoài chững chạc nho nhã của ta. Giản Dao ngồi bên ghế cạnh tài xế, gọi điện thoại cho An Nham, hóa ra Kha Thiển trốn đến căn phòng cậu ta từng thuê gần khu công nghiệp hoạt hình. Phương Thanh và An Nham mang người đến đó đột kích.

      Cúp máy, Giản Dao địa điểm cho Lạc Lang. Lạc Lang “ừ”, xe chạy nhanh hơn, còn rất ổn định. Giản Dao phải nắm lấy tay vịn xe, : “Lạc đại ca, nhìn ra lái xe ngông cuồng như thế.”

      Lạc Lang bị trêu nở nụ cười, : “Đồng chí Giản Dao, chỉ muốn sớm đưa em đến tụ họp với đồng đội thôi, nghĩ có lẽ chúng ta đuổi kịp bọn họ.”

      Giản Dao lời cám ơn.

      Sắc trời dần mờ tối, đèn đường sáng lên, chiếu vào trong xe, bên trong yên tĩnh. Giản Dao nhìn ngoài cửa sổ, tâm trạng tĩnh mịch, muốn gì.

      Tâm trạng của Lạc Lang hề bình tĩnh chút nào. ta chăm chú lái xe, nhưng vẫn nhịn được phân tâm chú ý tới ở bên cạnh. ta nghĩ bộ dáng của so với trước đây thực rất khác biệt, khóc lóc, yếu ớt chút nào. đường truy bắt tội phạm, vẻ mặt vô cùng ung dung, thẳng tiến lùi bước.

      Lạc Lang bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn trong lòng.

      trưởng thành tốt như vậy, có lý tưởng, cuộc sống của chính mình, rất ưu tú, thậm chí có bạn đồng hành tương đối vĩ đại.

      Còn ta ở trong thành thị phồn hoa này, nhìn ngợp trong vàng son, thăng quan tiến chức thuận lợi, nhưng thực ra độc, hai bàn tay trắng.

      Xe dừng đèn đỏ ở giao lộ.

      Lạc Lang quay đầu nhìn .

      thể tự kìm nén, im lặng nhìn .

      Giản Dao vốn nhìn ngoài cửa sổ, nhận thấy ánh mắt của ta, nghi hoặc hỏi: “Lạc đại ca, nhìn em làm gì thế? Có chuyện gì sao?”Lạc Lang quay đầu , mỉm cười, chuyện.Giản Dao cũng im lặng nhìn về phía trước.

      Nhưng im lặng chỉ là bề ngoài, còn nhạy bén cất sâu vào trong đáy mắt.

      Vừa rồi tại sao lại nhìn thấy trong mắt Lạc Lang có đau thương kín đáo chợt lóe qua?

      Chẳng lẽ chỉ là đồng hương?

      Trước kia từng gặp ta rồi sao?

      Tại sao người đàn ông này lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cơ chứ?

      Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều có thể trông thấy bóng dáng khu công nghiệp hoạt hình ở phía trước. Cách nhà của Kha Thiển còn xa nữa.

      Phó Tử Ngộ ở trong cao ốc, Bạc Cận Ngôn có chìa khóa.

      Bấm chuông cửa, có ai ra mở. Bạc Cận Ngôn lấy chìa khóa ra mở cửa, trời tối, bên trong u ám.

      Bạc Cận Ngôn bật đèn, cả căn phòng sáng trưng, nhưng thấy có bóng dáng ai.

      từ từ vào trong.

      Phòng khách thoạt nhìn có gì khác thường, tất cả mọi thứ đều ở đúng vị trí vốn có. mặt đất cũng rất sạch , bàn còn để chiếc cốc uống nước của Phó Tử Ngộ.

      Đối diện để chiếc cốc thủy tinh trống .

      Chiếc bàn có dấu vết từng dịch chuyển.

      Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn bình tĩnh như nước, cao giọng gọi: “Tử Ngộ? Tử Ngộ?” Vẫn có ai trả lời.

      Bước chân như gió, về phía phòng ngủ.

      Tấm rèm trong phòng ngủ được kéo xuống, có chút khe hở. Chăn gấp, để lộn xộn giường. Bạc Cận Ngôn nhìn mấy lần, lấy găng tay ra đeo vào, cầm sợi tóc thuộc về phụ nữ ở gối.

      lặng lẽ nhìn mấy lần, thả lại chỗ cũ. vòng quanh giường, từ từ đến trước cửa sổ, chợt sững người.

      Máu, mặt đất có máu.

      đột nhiên ngồi xổm xuống, mi tâm nhíu chặt. Đó là vết máu dài, lượng máu cũng quá nhiều, có vết đè, như là có người bị lôi kéo mặt đất. đưa tay chạm vào vết máu, vẫn còn chưa hoàn toàn khô.

      đứng lên, đến bên cửa sổ, tay vừa muốn kéo rèm ra đột nhiên dừng lại.

      Sau đó từ từ thả tay xuống.

      xoay người ra cửa, đồng thời bấm điện thoại về cục: “Điều tra cho tôi chiếc xe, biển số xe là…” Ạnh báo biển số xe của Phó Tử Ngộ, vừa rồi khi lên, thấy xe ở bãi đỗ.

      “Chiếc xe này vừa rời khỏi Thịnh Đình Gia Viên chưa đến nửa tiếng. Lập tức truy lùng giúp tôi nó đâu!”

      Chờ Bạc Cận Ngôn xuống lầu, khi ngồi xe, đồng nghiệp hồi lại: “Giáo sư Bạc, tìm được chiếc xe kia rồi!”

      “Ở đâu?”

      “Vừa đến đường cao tốc Kinh Tây.”

      Giao lộ đường cao tốc Kinh Tây.

      Ánh mắt Bạc Cận Ngôn tối sầm lại, nhìn theo chỉ dẫn.

      Khu công nghiệp hoạt hình cũng ở hướng đó.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51
      Sắc trời tối như cái giếng sâu thấy đáy, ngọn đèn bên đường chỉ như ngọn lửa trong giếng, tỏa ra ánh sáng le lói ảm đạm.

      Phương Thanh lái xe, An Nham ngồi ghế bên cạnh tài xế, bọn họ chạy ở đằng trước, bên chi viện tỏa ra các hướng khác đuổi theo.

      Từ xa nhìn thấy gian phòng lẻ loi trơ trọi của Kha Thiển. Phía sau là đồng ruộng mênh mông, cùng hướng với khu công nghiệp hoạt hình cách xa đó, tựa như lữ khách du lịch, đứng ở nơi đó canh gác.

      Xe của Kha Ái cũng dừng ở cửa căn phòng .

      Cậu ta còn chỗ nào để .

      Phương Thanh tắt máy, xuống xe, thấp giọng với An Nham: “ phải tín hiệu điện thoại của cậu ta chứng tỏ ở nơi này sao? Gọi điện thoại xem cậu ta có bắt máy .”

      An Nham gật đầu, bấm số gọi. Có lẽ vang lên khoảng 5, 6 tiếng chuông có người bắt máy.

      Tiếng thở gấp, nghẹn ngào. Áp lực lại mơ hồ, cậu ta gì.

      Phương Thanh giật lấy điện thoại, : “Kha Thiển, tôi là cảnh sát Phương. tại tôi ở bên ngoài phòng cậu, xuất , theo chúng tôi về, ngủ giấc rồi khai báo. Mọi chuyện xong rồi, được ? Chúng tôi ở bên ngoài chờ cậu.”

      Có lẽ là vì giọng ta quá dịu dàng, Kha Thiển ở đầu kia lập tức bật khóc: “Cảnh sát Phương… Cảnh sát Phương, tôi muốn chết, tôi chỉ muốn thay thế Kha Ái sống thôi…”

      Phương Thanh và An Nham đều im lặng.

      “Chị cậu…” Phương Thanh chậm rãi lên tiếng, “ ấy tốt bụng, lý trí, thông minh, từ có trách nhiệm, có nghĩa khí. Cho nên khi cậu gây dựng nghiệp gặp khó khăn, ấy lấy ra tất cả tiền tiết kiệm và học bổng đưa cho cậu, có đúng ? tại đổi lại cậu hãy dũng cảm chút, trở thành người đàn ông mà ấy khen ngợi, có trách nhiệm, có được ? Thù của ấy được báo rồi, ấy ở trời có linh thiêng cũng tiếc nuối.”

      An Nham nghe thấy giật mình, yên lặng giơ ngón tay cái với Phương Thanh.

      Kha Thiển ở bên đầu kia nghẹn ngào lúc lâu, : “Tháng 11 năm ngoái Kha Ái tới tìm tôi. Khi đó tôi vui đến mức như mọc cánh bay lên trung. Tôi đúng là khờ, có Kha Ái là đủ rồi. Tại sao còn phải chịu đựng những kẻ ích kỉ dơ bẩn kia chứ? Tôi sớm nên nhìn ra điều này…”

      Phương Thanh nghĩ tới cậu ta lại hồi tưởng vào lúc này, có lẽ là gần như sụp đổ rồi. Vì thế ta ra hiệu bằng ánh mắt cho An Nham, hai người trái phải, rút súng ra, từ từ tới gần phòng ,

      “Chị ấy học tập bận rộn, tôi lại cả ngày có việc gì, nhưng mỗi ngày tôi đều đến đại học Thanh Đô, chờ chị ấy tan học. Cho dù phải chờ bao lâu trong lòng tôi cũng vô cùng vui vẻ. Tôi sợ tồn tại của mình làm cho chị ấy bị những bạn học khác xem thường, cho nên để cho chị ấy nhắc tới tôi với người khác…” Kha Thiển khóc nức nở .

      Phương Thanh thấp giọng an ủi: “Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. ấy để ý đến chuyện này.” Hai người tới bãi cỏ ngoài cửa phòng.

      “Ha ha ha…” Kha Thiển thê lương run rẩy cười, “Đúng vậy, con người có lẽ phải trải qua lần thay da đổi thịt, mới có thể hiểu được đạo lý này. Tối đó chị ấy đến thăm tôi. Chúng tôi chơi vui vẻ… có lẽ Kha Ái muốn cổ vũ cho nghiệp của tôi, nên mới thay quần áo, hóa trang, biến thành tôi.”

      Cậu ta khóc lớn lên.

      Phương Thanh khẽ hỏi: “Sau đó sao?”

      Trong tích tắc khi lần thứ hai Kha Thiển lên tiếng, Phương Thanh khẽ đẩy cửa phòng, cửa khóa.

      “Tôi… chỉ mua chai nước cho chị ấy, đến cửa hàng bán đồ gần nhất, cũng phải mất nửa tiếng. Lúc trở về, nhìn thấy những người đó… Xe của bọn họ đều đỗ ở chỗ này.” Giọng của Kha Thiển bắt đầu trở nên nhanh, năng hơi lộn xộn. “Tôi rất căng thẳng, biết bọn họ đến làm gì, đứng ngoài cửa sổ, nhìn vào trong… Ai ngờ nhìn thấy Kha Ái chết rồi. Bọn họ giết chết chị ấy. Cả người đầy máu!”

      Tiếng gào của Kha Thiển chỉ truyền đến trong di động mà còn truyền cả từ trong phòng. Phương Thanh dừng bước, trao đổi ánh mắt với An Nham, ý bảo cậu đẩy cửa vào, đột kích nhanh như tia chớp để chế ngự Kha Thiển.

      An Nham khẽ gật đầu.

      Di động trong tay Phương Thanh từ từ hạ xuống, còn lời hỗn loạn của Kha Thiển ngừng truyền đến:

      “Tôi nhìn bọn họ khiêng Kha Ái vào rừng, nhìn thấy bọn họ thương lượng chia số tiền kia như thế nào, nhìn thấy bọn họ chôn chị ấy, nhìn thấy bọn họ rửa sạch tất cả máu như thể chưa xảy ra chuyện gì, sao bọn họ có thể ghê tởm như vậy? Sao có thể!”

      Cho nên tôi đóng vai Kha Ái, đóng vai thành hai người chúng tôi. Đột nhiên tôi còn luống cuống, còn hoảng sợ nữa. Tôi nghĩ Kha Ái ở trời có linh thiêng, linh hồn chị ấy nhập vào tôi rồi.

      Tôi nhanh chóng quen thuộc với mọi loại thuốc trong phòng thí nghiệm của chị ấy, khi nhìn thấy tôi biết mình có thể dùng nó để giết người.Tưởng Học Nhiễm, đáng chết! Kẻ khốn nạn nhất là ! luôn xem thường tôi, chủ ý chôn chị tôi cũng là do đưa ra. Cho nên tôi dùng quần áo ghét nhất, là quần áo của tôi, hóa trang cho , để cho chết như vậy!”

      “Chỉ là tôi nghĩ tới, các người tìm được tôi nhanh như vậy, tìm được Kha Ái. A… giống như các người tra ra được, tôi lập mưu, hóa trang thành Kha Thiển giết Hứa Sênh. Thực ra có giết bọn họ hay cũng chả sao, nhưng dù sao tôi có chứng cứ vắng mặt hợp lí…

      Tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi. Đây là tất cả tội tôi phạm phải, tôi cầu xin tha thứ… cầu xìn…” Cậu ta vừa khóc vừa , “Cầu xin tha thứ… cứu tôi, cứu tôi với…”

      Giọng bi thương sợ sệt như vậy khiến Phương Thanh nao nao.

      cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, nhưng nhất thời nghĩ ra được.

      Nhưng còn chưa kịp do dự cửa bị đẩy ra.

      Trong phòng yên tĩnh, bật đèn, chỉ có chút ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào.

      Tất cả vẫn duy trì dáng vẻ bọn họ đến điều tra lần trước, gian ngoài có ai.

      Hai người rón rén vào trong.

      Ngay khi bước qua cửa vào buồng trong, trong nháy mắt Phương Thanh đột nhiên giật mình.

      biết bất thường ở chỗ nào rồi.

      Kha Thiển vừa được phóng thích ra khỏi cục chưa lâu, là do chứng cứ đủ, sau khi giam 24 giờ được thả ra, sao cậu ta biết được cảnh sát điều tra ra được manh mối, tìm được Kha Ái nhanh như vậy?

      Cảm giác rét lạnh tiến vào trong lòng, Phương Thanh ngẩng đầu, trước mắt là hình ảnh mà ta và An Nham chưa bao giờ dám tưởng tượng.

      Hình ảnh cực kì quỷ dị, đầy máu tanh.

      Kha Thiển bị đóng đinh bức tường ngay trước mắt bọn họ.

      Đúng vậy là đóng đinh. Buồng trong bật ngọn đèn u ám, để ngay đầu giường, cho nên Phương Thanh và An Nham có thể nhìn thấy ràng bộ dạng của Kha Thiển.

      Đinh sắt màu bạc, rất dài, ước chừng phải có khoảng hơn 20 cái, từ bờ vai, cánh tay, lòng bàn tay, đùi, mắt cá chân… Đinh đóng vào vách tường ở phía sau. Máu chảy theo đinh xuống đất. Lúc này Kha Thiển mặc bồ đồ màu trắng cậu ta thích nhất, giữa mi tâm có nốt ruồi đỏ, tựa như con dơi màu đỏ trong bóng đêm, dị đáng sợ.

      Trong tay phải cậu ta còn cầm di động kết nối. cần phải cũng biết là có người nhét vào.

      Phương Thanh và An Nham ngẩn người, nhất thời quên cả di chuyển.

      Kha Thiển ngẩng đầu nhìn bọn họ cũng giật mình. Kỳ quái nhất là sắc mặt cậu ta thoạt nhìn cũng quá thống khổ, đôi mắt khẽ híp vào, nhưng tinh thần vô cùng hoảng hốt. Vì thế Phương Thanh lập tức nhận ra cậu ta bị bỏ thuốc.

      xảy ra chuyện gì? Kha Thiển!” Phương Thanh vội vàng hỏi, đồng thời cảnh giác giơ súng về bốn phía, nhưng trong phòng có bóng người, bên ngoài phòng tối đen, làm sao thấy được ai.

      giọt nước mắt chảy xuống mặt Kha Thiển, như thể cậu ta dùng hết chút tàn hơi cuối cùng, hét lên: “ cảnh sát, ra ngoài, mau ra… Chạy !”

      Phương Thanh và An Nham cùng sững người.

      Thời gian giống như ngừng lại.

      Khuôn mặt bi thương mà hoảng sợ của Kha Thiển ở ngay trước mắt, cùng với tiếng hét hoảng hốt, Phương Thanh dường như nghe thấy trong phòng có tiếng “tích, tích…” đếm giờ.

      An Nham còn chưa hiểu ra chuyện gì, Phương Thanh dùng hết sức lực, nhanh như điện xẹt, kéo lấy An Nham, lao từ cửa sổ gần nhất ra ngoài.

      Trời long đất lở, tiếng nổ bùng phát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :