1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãy là đóa mây bên anh – Lưu Ly Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5: Gặp lại đặc sắc

      Bên này, Dương Tĩnh Lan gấp gáp đuổi kịp Cung Cảnh Hàn, đồng thời cất giọng nũng nịu : " thể đợi bạn chung sao, có việc gấp đến mức quên cả em à ?"

      Bình thường Cung Cảnh Hàn chẳng bao giờ quan tâm đến những lời vô nghĩa của Dương Tĩnh Lan, chẳng hiểu tại sao hôm nay lại muốn giải thích ràng. Dường như có thứ gì đó thôi thúc phải làm như vậy. Suy nghĩ này vừa lóe lên, chưa kịp đợi tìm hiểu lí do thân thể quay lại đối mặt với Dương Tĩnh Lan, trong giọng mang vài phần uy hiếp.

      "Từ khi nào tôi và thân thiết như vậy? Tôi ghét nhất loại người tự ý cho mình là đúng. Đừng nghĩ tôi gì là lấn tới, chẳng là gì với tôi. chưa?"

      Trong khi , Cung Cảnh Hàn vô ý lộ ra khí thế chấn nhiếp đối phương ép tới Dương Tĩnh Lan khiến ta khỏi lùi về sau hai bước.

      Dương Tĩnh Lan giật mình, Cung Cảnh Hàn chưa bao giờ tỏ thái độ lạnh lùng như vậy với . Đôi mắt kia dù vẫn mị hoặc như hồ nhưng chẳng có xíu cảm tình nào mà chỉ có băng hàn lạnh lẽo, hệt như đáy hồ u tĩnh lặng đến đáng sợ khiến cho người đối diện áp lực nặng nề, tưởng như bị nguyên dãy núi đè lên.

      Dương Tĩnh Lan chợt nhớ lại, Cung Cảnh Hàn chỉ là con hồ ly xinh đẹp mà còn có móng vuốt sắc nhọn. Đừng nhìn vẻ ngoài hiền lành vô hại của mà xem thường, nếu chạm vào điểm mấu chốt của nó, hãy chuẩn bị tinh thần nhận thảm họa. Nghĩ tới đây, trán ta vô thức toát ra mồ hôi lạnh, xem ra phải cẩn thận hơn mới được.

      Cũng vì Dương Tĩnh Lan cúi mặt nên được chứng kiến quá trình va chạm đặc sắc, đến khi ta ngẩng đầu lên lại vừa lúc nhìn thấy kết quả. Chỉ tíêc, đối với 'kết quả' này là vừa sững sờ vừa tức giận.

      Dương Tĩnh Lan trợn mắt nhìn nam nữ trước mặt thực hành vi 'mờ ám', đôi môi đỏ mọng mấp máy muốn gì đó nhưng chẳng thể thốt nên lời nào, từ ngữ cứ như bị nghẹn lại nơi cổ họng. cứ trơ mắt mà nhìn người trong lòng 'ôm ấp' khác. Biểu tình so với việc gặp quỷ khác nhau là mấy.

      Cũng khó trách biểu của Dương Tĩnh Lan dọa người như vậy. Ai ở thành phố K mà chẳng biết lịch sử phong lưu của Cung Tổng giám đốc tập đoàn N.W. như vậy thực tế có hơi oan uổng cho , chẳng qua là có bề ngoài tuấn mỹ hơn 'bình thường', tài năng hơn 'bình thường' thôi mà. Nhưng mà cái 'bình thường' của chẳng mấy ai có thể theo kịp.

      Khụ... lạc đề rồi!

      Nhắc lại, cái danh phong lưu ấy Cung Cảnh Hàn thoát khỏi liên quan. thuộc tuýt người mặn nhạt, gặp người có trưng ra bộ mặt băng hàn mà đôi lúc mỉm cười. hồ ly mị hoặc nhất thiên hạ , dù chỉ là cử chỉ vô tình nhưng có thể khiến bạn trầm mê. Bởi vậy hằng ngày đều có rất nhiều muốn tiếp cận . Nhưng, mọi người đều biết điều rằng Cung Cảnh Hàn chưa từng chạm qua nào, thậm chí đến gần trong vòng 2 bước cũng chưa từng nghe .

      Vậy, tình huống gì diễn ra đây? Cung Cảnh Hàn chỉ ôm, mà còn...

      Có ai đến giải thích cho hiểu chuyện gì diễn ra đây ? Cung Cảnh Hàn bị đánh tráo chứ?

      Đừng khán giả như Dương Tĩnh Lan khó hiểu, ngay cả nhân vật trong cuộc cũng 'đơ' ra.

      Trở lại 30s trước...

      Vân Nhàn vừa bước xuống cầu thang dẫn đến tầng ngầm đậu xe vừa lúc nghe 'đôi trai ' nào đó chuyện. Dựa vào nội dung có lẽ thuộc dạng "nữ truy nam" trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà Thủy Thiên Phong vẫn thường đọc rồi. Vân Nhàn chợt cảm khái, con đường đến hạnh phúc của nữ chủ xem ra còn xa lắm a!

      Vân Nhàn cũng phải là dạng người lo chuyện bao đồng, hơi để ý đến chuyện này là vì giọng nam kia tuy tràn ngập lạnh lùng nhưng đối với lại rất êm tai, khiến có cảm giác thân cận. Có thể chính Vân Nhàn lúc này cũng phát có điểm chung, bởi chính đôi khi cũng dùng giọng điệu như thế chuyện với kẻ mà thích.

      Khẽ lắc đầu, Vân Nhàn quan đến nữa, dù sao cũng đâu có liên quan gì đến nha! còn phải nhanh chóng gặp người nọ rồi còn trở về bồi chuyện cha nữa.

      Vân Nhàn có thói quen, khi qua khúc rẽ, có xu hướng chệch ra phía ngoài.

      Cung Cảnh Hàn có quy tắc, bao giờ vào đường hẹp.

      Vì thế, hai nam nữ có thói quen và quy tắc đều rất ăn ý tránh xa bức tường chắn tầm nhìn tạo thành từ cầu thang nối xuống tầng ngầm. Cho nên, chuyện gì nên đến đến a~

      --- ------ ------ ---------

      Vân Nhàn nhìn chớp mắt vào khuôn mặt tuấn tú của ai đó áp sát mặt mình, cả thân thể bất động như búp bê hết pin, có cảm giác bản thân vừa bị lôi điện bổ trúng, vừa tê vừa giật, còn đầu óc trống rỗng. Có lẽ quên mất tình trạng của mình bây giờ như thế nào: hai bàn tay chạm vào vòm ngực rắn chắc dưới lớp áo vest, vòng eo mảnh khảnh duyên dáng được đôi tay ai đó ôm chặt; khoảng cách giữa hai thân thể cơ hồ bằng , gần sát đến mức tai Vân Nhàn có thể nghe nhịp tim đập nhanh của đối phương. Đứng từ xa nhìn cứ như dựa hẳn vào người kia và ... (trẻ em chớ xem)

      Vân Nhàn có thể kinh ngạc hay sao khi mà đập vào mắt là gương mặt quên thuộc đến thể quen thuộc hơn? Ngay cả khi nằm mơ cũng có thể phác họa ra từng nét giống y như đúc. đùa, bảy năm đối diện với chỉ mà là hai khuôn mặt giống hệt nhau, nếu còn quên nên khám sức khỏe lại xem trí nhớ có vấn đề gì về trí nhớ hay là vừa! Điểm quan trọng ở đây chính là tại sao người này lại có diện mạo y như hai đứa con của như vậy? là ai? Đại não của Vân Nhàn cấp tốc suy đoán. Chắc thời này có chuyện uống nhầm thuốc rồi lớn lên chỉ trong 10 phút đâu nhỉ? Thế còn thần kỳ hơn Doraemon nữa... Lẽ nào? đáp án đột ngột ra làm Vân Nhàn giật mình, cặp mắt vốn mông lung khôi phục thần sắc, giây tiếp theo lại ngơ ra...

      Bàn về mức độ kinh ngạc người đàn ông duy nhất tại đây cũng kém hơn hai kia là bao. Ngay khi cuộc chạm trán diễn ra, đầu tiên nhận thấy có vật gì đó khá cứng đâm vào ngực mình, kèm theo mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu; sau đó cà-vạt của bị kéo về phía trước khiến suýt theo đà té ngã. Để giữ thăng bằng, Cung Cảnh Hàn chỉ có thể vươn tay kéo luôn vật thể nào đó về phía mình. Kết quả thế nào lại thành hai người 'ôm ôm ấp ấp' nhau, hơn nữa còn là môi chạm môi, có điều bờ môi khá là ê ẩm vì va chạm mạnh!

      Cung Cảnh Hàn nhất thời lý giải nổi hành vi của mình. Từ lúc người kia lần đầu đụng phải nhận ra đó là nữ. Nhưng mà, vì sao biết như vậy vẫn đưa tay ra giữ cho ấy khỏi ngã? Thường ngày, bao giờ cách phụ nữ quá gần, đừng chi việc chạm tay chạm chân. Có lẽ bắt đầu từ khi ngửi được mùi hương vừa xa lạ vừa quen quen kia lý trí theo kịp hành động rồi.

      Cảm giác mềm mại theo bàn tay truyền đến, kí ức xa xăm bắt đầu tràn về. Cung Cảnh Hàn chợt nhận ra này rất quen. Khi ôm rất thoải mái, hề khiến khó chịu chút nào. Nhất là đôi mắt đen như bảo thạch kia nhìn rất đáng , giống y con mèo tinh nghịch hiếu kỳ, trong đó có cảm xúc vui sướng hay hạnh phúc mà ngập tràn kinh nghi. Sao gặp mà cứ như gặp phải quái vật vậy? Với vẻ bề ngoài của mình, Cung Cảnh Hàn khá là tự tin, dù chưa đến độ gặp người người thích nhưng chí ít phải có đầy thiện cảm chứ? Lần đầu tiên bắt gặp có người nhìn với ánh mắt 'độc đáo' như thế!

      Có lẽ cả hai người đều mải mê theo đuổi suy nghĩ riêng của mình nên vô tình quên mất tình huống của bản thân lúc này. Người đầu tiên phản ứng lại chính là vị khán giả duy nhất tại trường–Dương Tĩnh Lan!

      10 giây... 20 giây... phút trôi qua, cuối cùng Dương Tĩnh Lan phản ứng lại. Cái gì dịu dàng như nước, uyển chuyển như mây đều chơi cả ! Đối với chuyện bạn trai ngay trước mặt mình ôm ấp khác chỉ có Thánh Mẫu mới nhịn nổi. Mà Dương tiểu thư chắc chắn phải là mẫu nhân vật có chỉ số thiện như thế!

      Có câu 'Giận quá mất khôn', nhiều lúc bạn rất có thể bị tức giận che mờ lý trí mà làm ra những hành động khiến bạn sau này phải hối hận mãi. Cho nên mới 'Vọng động là ma quỷ', trong bất kì trường hợp nào đều phải bình tĩnh, đó là chìa khóa cho bạn thành công.

      Ví dụ như Dương Tĩnh Lan tại thể nghi ngờ là trường hợp điển hình. Cũng chỉ vì câu kịp suy nghĩ mà tương lai hết sức u ám.

      " Đồ phụ nữ lẳng lơ, mau buông Cảnh Hàn ra! Hồ ly tinh chỉ biết dùng thân thể quyến rũ đàn ông!" Dương Tĩnh Lan chỉ ngón tay về phía Vân Nhàn với khí thế hùng hồn, ánh mắt tóe lửa, ai biết cứ tưởng ta 'bắt gian' .

      Nhưng, cái khí thế hào hùng kia rất nhanh bị dập tắt khi mà Dương Tĩnh Lan đón nhận hai luồng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, lạnh đến mức có ảo giác bị chôn trong hầm băng ngàn năm, toàn thân mạch máu như bị đông cứng, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại. Tuy nhiên, hết thảy mọi cảm giác đáng sợ đó ngay sau đấy đều biến mất dấu vết, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng cảm nhận như đối mặt với tử thần ngay bên cạnh, tùy thời đều có thể cướp sinh mạng của mình, Dương Tĩnh Lan dám chắc trải qua.

      nhiều nhưng thực tế mất nhiều thời gian. Trước sau chỉ vài giây mà khí thế 'lẫm lẫm liệt liệt' của Dương Tĩnh Lan sụt giảm nghiêm trọng, bây giờ chẳng khác gì người ngoài cuộc, có tư cách gì để bình phẩm 'đôi tình nhân' trước mắt.

      Dương Tĩnh Lan tự nghĩ, bỗng cảm thấy nghẹn khuất, tại sao Cung Cảnh Hàn lại 'tặng' cho ánh nhìn như muốn giết người vậy? làm gì sai? cỗ cam lòng trỗi dậy, Dương Tĩnh Lan hung hăng :" , bỏ bàn tay dơ bẩn khỏi người bạn trai tôi mau!"

      đợi Dương Tĩnh Lan hết câu, Vân Nhàn mạnh mẽ rời khỏi cái ôm của người đàn ông mê người nào đó. Trong mắt Dương tiểu thư, hành động đó của Vân Nhàn được biến tấu thành 'nghe lời', tạm khiến hỏa khí ta giảm xuống——Xem như biết điều! Loại người như mi xách giày cho ta còn chưa xứng, còn muốn đèo bồng Cảnh Hàn! Hết muốn sống yên ổn à?

      Còn thực ngược lại 180°. Vân Nhàn nhanh chân lùi lại phía sau 5 bước hệt như tránh bị lây nhiễm dịch bệnh, trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hàn với tư thái đề phòng 'biến thái'.

      Cung Cảnh Hàn hơi mím môi, có chút buồn cười chống lại ánh mắt của con mèo xù lông. chỉ vô thức siết chặt vòng tay chút nên hai cơ thể tiếp xúc sát nhau hơn thôi sao? Có cần phải khẩn trương như thế ? cũng chưa làm gì a!

      Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo Cung Cảnh Hàn rung . vì sao đột nhiên lại vô cùng thích cuộc gọi này, bất kể là ai, trong lòng cho kẻ đó dấu × đỏ chói, dám khiến đại gia phiền lòng, nhất định phải gánh chịu hậu quả .

      'Người nào đó' bỗng nhiên cảm thấy sau gáy lạnh toát, trực giác cho biết sắp gặp xui xẻo rồi.

      Vừa lúc ánh mắt Cung Cảnh Hàn rời khỏi mèo Dương Tĩnh Lan cũng vừa bước tới thế chỗ Vân Nhàn. hổ danh là con cháu quý tộc, khôi phục lý trí rất nhanh! Dương Tĩnh Lan biết ta vừa phạm sai lầm, trước mặt Cung Cảnh Hàn phải bày ra thái độ đúng mực nhất có thể. tại dại dột nếu làm ầm ĩ chuyện này, làm vậy: thứ nhất, cho đối phương thấy mình giống như loại phụ nữ đanh đá, chua ngoa->mất hình tượng; thứ hai, khiến đối phương chú ý đến người thứ ba nhiều hơn->tình huống xấu xảy ra. Dương Tĩnh Lan tuyệt đối muốn 2 khả năng xảy ra, tất nhiên phải chọn cách giải quyết khác.

      Trước khi xoay người đối mặt với Cung Cảnh Hàn, Dương Tĩnh Lan quên trừng Vân Nhàn cái, ý là——Còn chưa cút mau? Tránh xa chúng ta ra, đừng thấy sang bắt quàng làm họ, có cửa đâu!

      Vân Nhàn đương nhiên nhìn ra cảnh cáo của xinh đẹp kiêu kì đứng chắn ngang mình, cũng lờ mờ đoán ra quan hệ của 2 người kia. Nhưng dù vậy, ánh mắt Vân Nhàn dành cho ta vẫn lạnh lùng, dám xúc phạm cho dù là ai dù sớm hay muộn cũng phải trả giá.

      Vân Nhàn quay người đến mục tiêu của khi xuống đây. Đừng cho rằng e ngại Dương Tĩnh Lan, chẳng qua lúc này có nhiều thời gian. phải hoàn thành mục đích bây giờ vì có 3 ông cháu còn đợi . Thêm nữa, muốn tránh khỏi người đàn ông kia, phải do sợ hãi mà là do cần chút thời gian điều chỉnh tâm lý! Chẳng những bắt gặp phiên bản lớn của con trai mà còn ôm hôn, bị sock ngất may rồi.

      Khi Cung Cảnh Hàn ngẩng đầu lên bóng dáng của 'mèo ' biến mất. Trong lòng dâng tràn tiếc nuối và hụt hẫng, như đứa bé thấy món đồ chơi ưa thích ngay trước mắt mình nhưng thể cầm tay được. Lần thứ hai trong ngày lý trí kịp chỉ huy hành động, Cung Cảnh Hàn lướt qua Dương Tĩnh Lan cố gắng thu hút chú ý của để tìm kiếm 'mèo '. Tuy nhiên, nhìn nhìn lại thân hình xinh xắn kia thấy nữa. Lúc này buồn bực, trong lòng tặng thêm cho chủ nhân cuộc gọi vừa rồi dấu × đỏ tươi lớn nữa.

      Ai đó lần thứ hai rùng mình, sao bất an vậy a! có nên đâu đó lánh nạn trước hay ? Mặc dù chưa biết gặp phải chuyện gì nhưng linh cảm mãnh liệt thế này... thà lần làm tiểu nhân vẫn hơn mất mạng!

      Thế là người nào đấy vì lo cho sinh mạng của bản thân nên cuốn gói hành trang chuẩn bị 'tránh bão'!

      Dương Tĩnh Lan thấy phản ứng của Cung Cảnh Hàn, mày khỏi nhíu lại, cỗ nguy hiểm từ đâu lặng lẽ bay đến ——Dù thế nào cũng được để vuột mất Cung Cảnh Hàn, bất kỳ mọi nguy cơ nào đều phải loại bỏ.

      Mầm móng thù địch được gieo trồng trong nội tâm Dương Tĩnh Lan như thế! trắng ra, ta Cung Cảnh Hàn quá mức làm mờ cả mắt. Nếu như ta động sát tâm với Vân Nhàn, có lẽ cuộc đời còn có thể làm lại. Nhưng mà, đời này có 'nếu như khi đó....' Mỗi lời , mỗi hành động đều phải nghĩ đến kết quả của nó.

      Dương Tĩnh Lan cắn cắn môi, hệt như chịu ủy khuất, yếu ớt : "Cảnh Hàn, đến giờ họp mặt rồi, chúng ta thôi!"

      Nhìn khắp lượt tầng ngầm, xác định thấy 'mèo ' , Cung Cảnh Hàn mang vẻ mặt trầm lên tầng ba nhà hàng. vừa nhớ ra, mùi hương người đó tương tự như mùi vị của 7 năm trước. Liệu 2 người có phải là ? Hoặc ít nhất, 'mèo ' có thể quen biết năm đó 'cướp' tấm thân xử nam của .

      Dương Tĩnh Lan thấy sắc mặt Cung Cảnh Hàn cực kỳ kém, chẳng dám nhiều, tránh bị 'giận cá chém thớt' , chỉ im lặng theo sau .

      *********

      Vừa rồi người gọi điện thoại cho Vân Nhàn chính là Thủy Thiên Phong. Nội dung cuộc chuyện rất ngắn, Thủy Thiên Phong gửi cho món đồ nào đó, ấy tại chưa thể trở về thành phố K nên nhờ Vân Nhàn lấy giúp. Thủy Thiên Phong nhớ chính xác địa chỉ nhà mới của Vân Nhàn Vân nhưng chắc chắn đến nhà hàng Lạc Ly, vì thế người giao hàng tự nhiên đến đây tìm đương nhận đồ. Cho nên, phía sau mới phát sinh nhiều chuyện như thế!

      lâu sau đó, Thủy Thiên Phong vì bị Vân Nhàn phàn nàn vì đem đến phiền phức cho mà nam chính vô cùng vinh hạnh 'được' bậc thầy biện luận chú ý, khiến cho con đường ôm vợ về nhà của ai đó càng thêm gian nan.

      Đây là sau, bây giờ trở lại chuyện tại.

      Người chuyển hàng là chàng khá trẻ tuổi, Vân Nhàn lặng lẽ quan sát ta. phát ánh mắt chàng này nhìn có gì đó khác thường nhưng tuyệt đối phải là loại có ý đồ bất minh. Giống như là có tò mò, hiếu kỳ, thậm chí là tôn trọng. Vân Nhàn cho rằng cái tôn trọng đó bởi vì là khách hàng. hơi hạ mi mắt, chỉ cần gây tổn thương đến người thân của đều quan tâm.

      Vân Nhàn đưa tay lấy đồ, gương mặt thanh tú có biểu gì. Ngay lúc định quay đầu bất chợt nhìn thấy hình xăm cổ tay ta, có lẽ bởi vì cử động mà lộ ra. Đó là hình xăm thái cực đồ, hai đầu là lưỡi kiếm có sợi xích quấn quanh, đối với người bình thường mà , đây có lẽ chỉ là hình xăm tương đối lạ mắt, nhưng với Vân Nhàn lại khác.

      Ánh mắt Vân Nhàn ngưng tụ, nhìn chăm chú chàng giao hàng, tiếng động chất vấn.

      Người bị Vân Nhàn 'trìu mến' nhìn lại chợt rùng mình, từ thái độ này cho biết nhận ra điều gì rồi, mà ta cũng định giấu. Hơi hơi cúi đầu, giọng so với lúc đầu có thêm tôn kính: "Chào ngài, C."

      Thần thái của Vân Nhàn vẫn lạnh lùng như trước, đạm mạc hỏi: " là NHÂN VIÊN thuộc thành phố K?" đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'nhân viên'.

      "Đúng vậy." ta vừa vừa lấy trong túi áo ra danh thiếp. "Tôi là Đoàn Minh Bảo, đây là số điện thoại của tôi. Nếu C. có cần gì hãy gọi cho tôi."

      Vân Nhàn nhìn ra chân thành trong mắt Đoàn Minh Bảo phải là giả, bèn gật đầu với ta coi như chào hỏi. nhận tấm danh thiếp rồi nhanh chóng để nó vào túi xách chứa món đồ Thủy Thiên Phong nhờ chuyển đến, nhàn nhạt : "Tôi biết, cảm ơn!"

      Đoàn Minh Bảo nhìn hành động hơi bất lịch nhận danh thiếp của Vân Nhàn cũng phàn nàn gì. Mọi người đều biết C. có chứng sạch , đồng ý cầm nó là nể mặt lắm rồi, thầm nghĩ–– C. cũng có kiêu ngạo như tưởng tượng. cười cười, chào tạm biệt: "Vậy tôi xin phép trước, chào C."

      Vân Nhàn vẫn là lười như cũ, chỉ gật . Đợi Đoàn Minh Bảo rồi, mới quay trở lại, có lẽ ba ông cháu kia chờ cũng sốt ruột rồi.
      Chris thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6: Tâm tư

      Bên này, ông & cháu ngoại mới ra lò vừa ăn vừa trò chuyện sôi nổi. Bầu khí giữa ba người có vẻ rất hòa hợp, chí ít, từ ngoài nhìn vào là vậy.

      Thần Thần cứ như tham gia đại hội thi kể chuyện, vô cùng nghiêm túc với Vân Trường những việc mà bé biết trong suốt thời gian sống tại Canada, từ sống với ai, làm gì, như thế nào ngụm hết khiến ông có ảo giác cùng bé điều tra tội phạm nào đó hơn là tâm cùng nhau.

      Thiên Thiên nhìn thấy biểu tình rối rắm mặt Vân Trường chỉ biết vỗ trán. Đứa em này của bé cái gì cũng được, chỉ là hầu như mọi lúc khuôn mặt cũng chỉ có biểu cảm– dùng từ trong tiểu thuyết ngôn tình của dì Phong chính là tiêu biểu của mặt than, hoa mỹ hơn gọi là 'mặt lạnh soái ca'. Thiên Thiên đối với vấn đề này rất có hứng thú nghiên cứu, tại sao đứa bé siêu cấp đáng biểu cảm phong phú như bé lại có cậu em song sinh mặt than? Là do trời sinh như thế hay do di truyền? Nếu là do huyết thống Thần Thần thừa hưởng gen của ai? Cha hay mẹ,...v.v. Vì thế, Thiên Thiên từ khi suy nghĩ vấn đề này càng đối với người cha chưa biết mặt kia tỏ ra nồng đậm "hứng thú nghiên cứu."

      Khụ, lạc đề rồi.

      Thiên Thiên ngồi bên cạnh chăm chú quan sát biểu tình của Vân Trường nên khi bắt gặp ông tỏ ra bất đắc dĩ rất kịp thời xen vào hòa loãng bầu khí nghiêm nghị mà Thần Thần vô ý tạo ra. Bé chủ yếu kể về Vân Nhàn, đến thói quen hay công việc của ở nơi đất khách quê người. Vào lúc này, Vân Trường càng có vẻ tập trung lắng nghe hơn. Từ việc này, Thiên Thiên cũng nhìn ra ông ngoại hết sức chú ý đến Vân Nhàn nên có lúc nũng nịu cầu ông kể ít chuyện của trước khi sang nước ngoài. Và tất nhiên, Vân Trường rất vui vẻ đáp ứng.

      Vân Trường tuy say sưa nghe Thiên Thiên tường thuật cũng quên quan sát hai đứa cháu đột ngột 'mọc lên'. Thiên Thiên vui vẻ hoạt bát hiếu động, còn Thần Thần lại trầm tĩnh điềm đạm. Theo lẽ thường, đa số mọi người đặt tầm mắt lên Thiên Thiên nhiều hơn, nhưng, với Vân Trường quan tâm của ông lại nghiêng về phía Thần Thần. Có lẽ bởi tính cách của bé khá giống Vân Nhàn .

      Vân Trường để ý thấy thỉnh thoảng Thần Thần hướng mắt ra phía cửa ra vào rồi lại nhìn đồng hồ màu bạc đeo tay phải của bé. Trong lòng khẽ động, chợt như vô tình : "Nhàn Nhàn vẫn chưa quay lại nhỉ?"

      Cùng lúc, hai hàng lông mày nhắn của Thần Thần chau lại, thanh non nớt chứa lo lắng: "Mẹ rời hơn 15 phút."

      Thiên Thiên cũng thu hồi vẻ mặt cười cợt, tỏ vẻ trầm ngâm: "Có lẽ mẹ còn bận gì đó. Có thể là chuyện với dì Phong."

      Đáy mắt Vân Trường xẹt qua tia hài lòng dễ phát . Giờ phút này ông mới coi như tiếp nhận hai đứa cháu mới toanh này. Đừng nhìn nãy giờ ông cười với bọn trẻ mà lầm, thực ra trong lòng mỗi người vẫn tồn tại vách ngăn mỏng manh. Cũng thể trách Vân Trường là người lạnh lùng, đây là phản ứng hết sức thông thường mà thôi. Tình cảm cần thời gian để bồi dưỡng, giả sử Vân Trường nghĩ thương các bé nhiều như thế nào nữa cũng chẳng thể trong hồi thân thiết như ông cháu sống chung từ . Hơn nữa, trong thâm tâm ông Vân Nhàn mới là đối tượng được ông trọng điểm quan tâm, vì tương lai của , ông chẳng ngại làm người xấu, dù hai đứa cháu này vừa nhìn khiến người ưa thích như thế nào nữa.

      Hai cậu nhóc đương nhiên biết tính toán trong lòng ông ngoại, nếu chuyện này thực xảy ra chắc chắn nổ tung cả thành phố K.

      Thần Thần hơi buông lỏng, gật đầu: "Có thể lắm!"

      "Dì Phong mà các cháu có phải tên là Thủy Thiên Phong ?" Vân Trường tò mò.

      Thiên Thiên hớn hở đáp: "Vâng ạ! Dì Phong là bạn thân nhất của mẹ, hai người tình cảm như chị em..bla...bla..." Kèm theo là chuỗi hết lời khen ngợi Thủy Thiên Phong y như là bé sợ ông ngoại để ý đến vị trưởng bối này của bé vậy.

      Vân Trường bất đắc dĩ phải hùa theo bé, trong nội tâm thầm nghĩ ––Thực ra mình cũng biết địa vị của bé này trong lòng con a! Chỉ sợ là chỉ thấp hơn mình bậc mà thôi.

      Trong lúc Vân Trường còn xoay sở để cắt ngang màn giới thiệu của Thiên Thiên cửa phòng bật mở. Khi nhìn thấy bóng dáng Vân Nhàn, ông bỗng có xúc động như gặp phải cứu tinh. Ông vội hô: "Nhàn Nhàn, con về rồi à?"

      Hai cậu nhóc gặp mẹ cũng vui vẻ gọi: "Mẹ!"

      Đối lập với mừng rỡ của bên này, Vân Nhàn chỉ cười nhạt đáp lại, sau đó lại chìm vào im lặng.

      Vân Trường còn muốn gì đó với , nhưng liếc thấy nét mặt lạnh lẽo của cũng bất giác đem chữ tới miệng nuốt trở lại.

      Vân Nhàn mang vẻ mặt u bước trở lại phòng ăn. Tựa như cảm thấy được áp suất của phòng đột ngột giảm mạnh, ba ông cháu đều tự giác ai hỏi tại sao lâu như vậy. Cả ba liếc nhìn nhau và trao đổi bằng ánh mắt.

      Vân Trường: Theo kinh nghiệm từ bà ngoại các cháu và mười mấy năm sống chung với mẹ hai đứa ông dám cá 200% mẹ các cháu trải qua bão cấp 13 và bị ảnh hưởng bởi cơn bão. Đề nghị tàu thuyền nên lánh bão!

      Thần Thần: Nhiệt độ ngày càng có chiều hướng xuống nhanh chóng và có khả năng giảm đến mức. Đề nghị biện pháp tăng nhiệt.

      Thiên Thiên: Chúng ta đáng thương, vừa tránh bão vừa tránh tuyết, lại có phương tiện chuyên dụng... Phía trước ảm đạm!

      Ông cháu nhìn nhau, lén thở dài trong lòng. Vân Nhàn cứ tiếp tục như thế chắc chắn phải có thứ gì đó làm thế thân cho trút giận, nếu hậu quả khi núi lửa phun trào tuỵệt đối khủng khiếp, ba người muốn làm nạn nhân đầu tiên đâu a. Dung nham qua ngay cả tro tàn cũng có.

      Cũng trong lúc vô tình, ăn ý giữa ba ông cháu vô tình tăng tiến thêm bước mới.

      Cùng với tình hình căng thẳng bên này, tại căn phòng kế bên cũng tồn tại áp suất thấp.

      Chuyện gì xảy ra? Cùng lùi thời gian về vài phút trước nào...

      ***

      Vân Nhàn sau khi nhận đồ Thủy Thiên Phong gửi đến nhanh chóng quay lại phòng ăn, là, nỡ để cha và hai con đợi quá lâu; hai là, cũng có chút lo lắng về ba người. Tính cách của Vân Trường như thế nào, người làm con như sao còn ? biết, mặt ngoài cha làm ra vẻ hòa thuận với các bé có hơn nửa là để khiến vui vẻ; muốn ông hoàn toàn đón nhận hai bé còn có dễ như vậy. Bởi vì bản tính của là được di truyền từ Vân Trường nên từ suy nghĩ của bản thân ít nhiều hiểu được cái nhìn của cha. Cho nên mượn chuyện Thủy Thiên Phong nhờ, muốn tránh mặt chút để lại khí riêng cho ba người đó, hy vọng là đặt cược đúng.

      Nghĩ vậy, đại não của Vân Nhàn tự chủ lựa chọn con đường nhanh nhất để quay về, khi qua tầng hầm, màn 'hương diễm' mới xảy ra lâu như cuộn phim lên ràng trong trí nhớ .

      Gương mặt trắng nõn thoáng ửng hồng, nụ hôn đầu của cứ vô duyên vô cớ bị cướp nha. Phi, cái này cũng tính là nụ hôn đầu nữa, là lần thứ hai , từ bảy năm trước xảy ra vụ việc kia. Kí ức vừa quay lại ngày đó, nét mặt Vân Nhàn nhịn được u ám hẳn . Vì vừa nghĩ đến chuyện cực kỳ đáng sợ, người đàn ông năm đó, cũng chính là cha ruột của hai bảo bảo rất có thể là gã đàn ông vừa rồi, chí ít khả năng này có đến 90%. Hỏi Vân Nhàn tại sao dám chắc như vậy ư? Chỉ cần so sánh ngoại hình giữa cả ba cũng đủ khiến mọi người suy nghĩ rồi.

      Vân Nhàn chưa bao giờ có ý nghĩ "mẫu bằng tử quý", dựa vào con trai để tiến vào thế gia danh môn. Đầu tiên phải loại người đó, thứ hai cũng chẳng cần thiết phải làm vậy. Năm đó bị người hãm hại, dù thần trí mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn nhớ người nằm dưới đôi mắt rất sáng, đôi mắt chứa vô vàn tình cảm phức tạp, có tức giận, tiếc nuối, bất đắc dĩ, thỉnh thoảng lại mờ mịt dịu dàng, còn có chấp nhất. Chính là do ánh mắt ấy nên Vân Nhàn mới thống hận ta, xét cho cùng, ta có lẽ cũng là 'nạn nhân' giống . Vì thế sau khi tỉnh dậy liền lặng lẽ bỏ , từ lúc đó coi như chưa từng gặp người này. Chẳng ngờ ông trời lại mang đến cho hai bảo bảo đáng , lại thể ngờ được hôm nay gặp lại ta. Lẽ nào trời xanh trêu chọc sao?

      Mải mê suy nghĩ, Vân Nhàn biết rằng phía trước có tầm mắt dõi theo , trong ánh mắt mang theo tia sáng chiếm hữu mãnh liệt. Đến khi sắp va vào người kia đột nhiên cơ thể cứng lại, cấp tốc dừng bước cách người nọ đúng bước chân, dừng lại ở đó, Vân Nhàn nhanh chóng lùi lại phía sau thêm ba bước chân nữa mói ngưng lại.

      loạt động tác của Vân Nhàn hoàn toàn là dựa vào bản năng. Những năm ở Canada, có theo học khóa võ học và đạt được thành tựu , ít nhất trong tình huống bình thường có khả năng tự vệ. Nhanh chóng ngẩng đầu, Vân Nhàn híp mắt đánh giá người xuất cản đường : người đàn ông trẻ tuổi, cao khoảng 170cm, tóc húi cua, mắt hoa đào, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười khinh khỉnh, hai tay thoải mái đút túi quần; từ quần áo thời thượng có thể đoán gia cảnh người này khá giả trở lên. Khiến Vân Nhàn cau mày là cách ta nhìn y như nhìn món đồ mà sở hữu.

      Cung Sở Nguyên có lẽ cũng ngờ Vân Nhàn phản ứng mạnh mẽ như vậy, đợi đến lúc phục hồi tinh thần cách khá xa. Thấy tỏ vẻ cảnh giác càng khiến muốn đem làm thành vật sở hữu của mình. Nụ cười rộng hơn, Cung Sở Nguyên bắt đầu nghiệp "tán ": "Hey, người đẹp!"

      Vân Nhàn im lặng gì, chỉ lạnh lùng nhìn .

      "Oh người đẹp thực lạnh lùng a~ bất quá, bổn thiếu gia thích!" Vừa vừa vô thức liếm môi, hệt như dã thú chuẩn bị săn mồi.

      Vân Nhàn trông thấy, ghê tởm cách nào ngăn cản trào lên, lành lùng càng lúc càng đậm.

      Cung Sở Nguyên để ý phản ứng của Vân Nhàn, có chăng điều này càng khiến hưng phấn hơn mà thôi. "Người đẹp mình sao? Nơi này là của , em muốn đến chỗ nào tiếng để đưa em !"

      Vân Nhàn lạnh lẽo phun ra hai chữ: " cần!"

      Cung Sở Nguyên lắc lắc ngón tay, tỏ vẻ đồng ý: "Rất nhanh, em thấy cùng là quyết định sáng suốt nhất." Vừa vừa đến gần Vân Nhàn.

      Vân Nhàn liếc thấy hành động của Cung Sở Nguyên nhưng hề lùi bước bởi chỉ có chán ghét chứ lo sợ. có lòng tin hạ gục được ta. Cái khiến thể chịu nổi chính là ánh mắt càn rỡ của , là loại khiến ghét nhất.

      Ngay lúc Cung Sở Nguyên chuẩn bị đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Vân Nhàn bỗng có giọng trầm thấp vang lên: "Chú Nguyên, tôi hy vọng chú phân biệt giữa công và tư."

      câu thành công khiến Cung Sở Nguyên thu hồi sắc tâm, mất hứng quay đầu tặng cho người mới thanh niên chững chạc đeo kính–cái nhìn bất mãn.

      Cung Viễn Hạo chẳng quan tâm Cung Sở Nguyên mất hứng hay , nhàn nhạt : "Ông nội thích người đến trễ!"

      Cung Sở Nguyên giọng câu thô tục, sau mới quay sang Vân Nhàn, cười ngả ngớn: "Người đẹp, hẹn gặp lại." Trước khi còn tặng nụ hôn gió nóng bỏng.

      Vân Nhàn chả thèm quan tâm đến loại người này, coi như vừa gặp bệnh nhân tâm thần , cần phải chấp với người bệnh làm gì. Đợi bóng dáng hai người kia khuất, mới bình ổn tâm tình tiếp tục cất bước.

      Vân Nhàn thể ngờ, trong tương lai lâu, gặp lại hai người này với nhiều nhiều phiền phức kèm theo.
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Ngoại truyện: Vân Nhàn

      Vân Nhàn lên bảy, lần đầu tiên biết cảm giác có mẹ kế là như thế nào.

      còn nhớ ngày đó, cha mặc lễ phục đẹp đẽ dắt tay người phụ nữ cười rạng rỡ vào nhà mình, nghe mọi người bảo đó là vợ mới của cha. Vân Nhàn nghiêng đầu , thân thể trẻ con dựa cánh cửa phòng ở tầng ba bóng người so với đại sảnh náo nhiệt phía dưới có vẻ đặc biệt đối lập, giống như bị lập khỏi gian kia, chẳng ai quan tâm đến bé như có tồn tại hay . Đôi mắt vốn linh động trông thấy cảnh tượng tầng dưới dần dần trở nên lạnh nhạt, lần đầu tiên sau khi mẹ mất có cảm giác trống trải như vậy, bàn tay trắng nõn tự chủ siết chắc vạt áo tự lúc nào. hề muốn có mẹ kế chút nào, đáng tiếc, dường như người nào hỏi ý kiến của cả.

      Năm Vân Nhàn tám tuổi, trong nhà xuất thêm thành viên mới - em Vân Tuyền. Cũng vào lúc đó, mới vỡ lẽ ra việc, ra bà nội cũng có mặt hòa ái với con cháu, chẳng qua được bà ban tặng thái độ đó mà thôi. lặng lẽ quay về phòng của mình, cố nén nước mắt tự ý chảy ra. Bây giờ hiểu, bà nội chưa bao giờ xem đứa cháu là tồn tại.

      Năm kế tiếp, tính tình Vân Nhàn lạnh nhạt hơn, lại có thêm em trai. đứng cầu thang nhìn cảnh tượng gia đình ấm áp ở phòng khách mà trái tim lạnh giá: bà nội hai tay ôm cháu trai, vẻ mặt vui mừng lộ - nét mặt bà chưa bao giờ biểu với , Vân Tuyền mới tuổi biết tranh thủ tình cảm, bàn tay mũm mỉm nắm chặt lấy áo bà, y y nha nha gì đó; mẹ kế ngồi kế bên dịu dàng trông con; cha ngồi đối diện đọc báo, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn những người kia, hiển nhiên là hình mẫu của chủ nhà nghiêm túc. Vân Nhàn chợt cảm thấy, giống như người thừa trong gia đình này. Vốn dĩ, còn định khoe với ba thành tích học tập của mình, thấy khung cảnh này, bao nhiêu hy vọng cùng mong đợi chợt biến mất còn tâm hơi. Liếc mắt lần cuối, quả quyết quay người trở về phòng. Cũng từ đó, học được cách giấu cảm xúc, thuận tiện phong bế luôn nội tâm của mình.

      Mười tuổi, rốt cuộc được trải nghiệm "nhà có mẹ kế"là như thế nào. Lâm Nhược Như dám trực tiếp ra tay với , chỉ ngấm ngầm gây bất lợi cho : ở nhà ra sức khiến xấu mặt trước bà nội và cha, trường chèn ép làm cho có lấy người bạn. Có thể , cuộc sống của Vân Nhàn giống như cỗ máy có sức sống, độc trải qua, bà thương, cha bận rộn chẳng có thời gian chăm sóc, mẹ kế khắp nơi gây khó dễ. Nếu có trái tim cứng rắn e là sớm bị ép điên ngây ngây dại dại, lúc đó sợ rằng hoàn toàn là con rối gỗ mặc người bày bố.

      Sinh tại hào môn trưởng thành sớm. Câu này quả nhiên sai.

      Những năm tiếp theo, Vân Nhàn biết giao phong với Lâm Nhược Như bao nhiêu lần, chưa kể còn có "em quý" Vân Tuyền ở bên châm ngòi thổi gió, thái độ An Tố Tố đối với ngày càng ác liệt hơn, giống như là thứ gì đó làm bẩn mắt bà. Vân Nhàn từ đau lòng đến dửng dưng, cuối cùng là chết lặng. biết, nếu như có cha kiệt lực đứng sau lưng e rằng sớm phải rời khỏi cái nhà này. (Đây cũng là lý do tại sao lại kính trọng Vân Trường đến vậy.)

      buổi tối năm Vân Nhàn tròn mười lăm tuổi. giờ ở phòng bếp, tay cầm cốc nước gừng, sắc mặt tái nhợt. Vừa lúc muốn về phòng dì Cẩm bước tới, tay cầm hộp gì đó.

      Thấy Vân Nhàn, dì Cẩm hơi bất ngờ, lại thấy sắc mặt trắng bệch của vội vàng tới, giọng khiển trách: " hai, bị bệnh sao còn xuống đây? Cần gì cứ gọi tiếng là được." xong còn đưa tay sờ trán xem có sốt hay .

      Vân Nhàn nở nụ cười yếu ớt, nội tâm có chút ấm áp. Dì Cẩm là vợ quản gia nhà họ Vân, cũng là trong số rất ít người làm lòng để ý đến . Mấy năm nay Lâm Nhược Như lần lượt thay đổi người làm, duy chỉ có vợ chồng quản gia Vân Hưng là dám đụng vào, chưa đến năng lực hai người ra sao, chỉ bằng năm đó Vân Hưng cứu Vân Trường mạng cũng đủ để An Tố Tố đối xử vô cùng tốt với họ. Cũng nhờ hai người mà mười năm qua Vân Nhàn sống tương đối dễ chịu. là người hiểu đạo lý 'tích thủy chi ân' nên luôn luôn xem họ như trưởng bối mà đối đãi.

      Nghe ra dì Cẩm lo lắng cho mình, Vân Nhàn giọng đáp: "Con sao."

      "Gì mà sao, còn sốt đấy. Mau về phòng nằm nghỉ, đợi dì nấu cháo xong đem lên cho ."

      Vân Nhàn biết dì Cẩm quyết định rất khó thay đổi bèn từ chối nữa, chuyển đề tài: "Họ đều ra ngoài rồi?"

      Dì Cẩm đương nhiên biết ai bèn đáp: "Bà chủ đưa ba mẹ con mợ hai dự tiệc. Còn cậu chủ công tác chưa về. Đúng rồi." Vừa vừa chỉ hộp bánh bàn "Đây là bánh kem cậu chủ dặn đặt làm cho hai, vốn định đích thân lấy nhưng ngờ công tác kéo dài thời hạn."

      Hôm nay chính là sinh nhật , có lẽ người nhớ ngày này có thể đếm đầu ngón tay. Vân Nhàn chợt cảm thấy ấm áp, may mắn cha vẫn rất thương . định cầm lên bị dì Cẩm ngăn cản: " bị bệnh thể ăn được, để dì đem bảo quản. "

      Vân Nhàn bất đắc dĩ phải đồng ý. Nghĩ nghĩ, ngồi xuống nhìn dì Cẩm bận rộn.

      " hai, về phòng nghĩ ngơi ." Dì Cẩm khuyên nhủ.

      Vân Nhàn lắc đầu: "Cả ngày nằm trong phòng cũng chán rồi, con ở đây học dì Cẩm nấu ăn."

      Dì Cẩm phì cười: "Ôi chao, hai quá lời rồi. Trù nghệ của mợ chủ tốt như vậy sao có thể kém được." Càng càng thấy gương mặt Vân Nhàn trầm xuống liền ngưng lại.

      Vợ chồng Vân Hưng rất quý mến Diệp Ngọc Ly nên chỉ chấp nhận là chủ mẫu, còn như Lâm Nhược Như chỉ gọi là mợ hai mà thôi.

      Vân Nhàn thu hồi cảm xúc, uyển chuyển dời đề tài: "Dạo này con thấy Tùng?"

      Vân Tùng là con dì Cẩm, vừa nhắc đến con trai, nét mặt dì tươi hẳn ra: "Nhờ phúc của cậu chủ nó được vào học ở học viện Thiên Tinh rồi,cuối tháng mới về."

      "Học viện Thiên Tinh?" Vân Nhàn nghiền ngẫm cái tên này, đột nhiên nghĩ có lẽ đến lúc nên rời khỏi nơi này. Chẳng phải e sợ Lâm Nhược Như,năm đó còn còn sợ bây giờ có lý gì phải sợ, chỉ là muốn lãng phí tất cả thời gian của mình với bà ta, điều này đáng.

      Thế là, giữa mùa thu năm ấy tại cổng học viện Thiên Tinh có thiếu nữ đứng đó, thân hình nhắn dường như bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào, quanh thân tràn ngập khí tràng lạnh lẽo khiến ai dám đến gần.

      Có lẽ, nơi đây là chỗ tốt cho kẻ độc như chăng?

      Chắc là vậy ...
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      p6
      sau ngoại truyên
      Chris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :