1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hãy chờ em đánh răng xong nhé - Hồng Cửu (68 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 37 : Tính Sao?


      “Bằng , tìm cơ hội mua liều thuốc chuột đầu độc chết ? Cùng lắm bào ngồi tù, mỗi ngày đều bị quản chế cũng đáng!”

      --------------------------

      Hứa Đồng từng đợt từng đợt thở dồn dập, thỉnh thoảng trong lúc thở dốc hỗn loạn từng trận ho khan kịch liệt.

      Rốt cuộc hô hấp cũng dần dần bình phục.

      Ý thực mình được cứu, chậm rãi mở mắt ra.

      Vừa rồi

      xuống nước kịp mang theo mũ bơi, lúc này tóc từng lọn từng lọn dính ở mặt.

      Tầm mắt xuyên qua từng khe hở, chợt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

      giật mình sững sờ.

      ra người cứu – Vị hôn phu em tốt của .

      Tại sao là ? Mà phải là người khác.

      Nhiều người như vậy, lại là lặn xuống nước cứu .

      Nhưng, như thế nào lại là ?

      Ngay cả Dương Dương cũng chú ý lặn xuống nước, lại đúng lúc có thể ở dưới này cứu . Chẳng lẽ ngay từ đầu, lúc nhảy vào trong nước, hoặc thậm chí là trước đó, cũng chú ý đến , có khả năng này sao?

      Vì cái gì, lại chú ý đến đâu ....

      Hứa Đồng kinh ngạc nhìn người trước mắt.

      ●︶3︶●

      Cố Thần biết là lần thứ mấy đem ánh mắt “trong lúc vô tình” quét về phía bờ bên kia. Khi nhìn đến người kia, vốn định đem tầm mắt xẹt qua mau mau rời , lại đột nhiên thấy được cảnh tượng ngạc nhiên. nhìn thấy thẳng tắp nhảy vào trong nước, động tác tinh tế lại nhàng, giống như mỹ nhân ngư tú lệ vậy.

      Người đàn ông đứng bên cạnh hồ nhún vai tựa hồ vui nhưng cũng chỉ có thể phẫn nộ xoay người rời .

      Cố Thần nhìn mặt nước, thản nhiên nhếch môi.

      Trong chốc lát, chần chờ rồi rốt cục lại nhìn về phía kia, tại sao còn trở lên.

      Tính thời gian, khỏi thấy có chút kì lạ.

      đủ lâu, huống hồ lại là phụ nữ.

      Trong lòng bỗng cảm thấy bất an, làm cho người ta phút chốc trở nên mạnh mẽ.

      lẳng lặng nhìn chăm chú. Thời gian lại qua phút đồng hồ, mặt nước kia vẫn im lặng như cũ vẫn có ai ngoi lên.

      Cuối cùng thể ngồi yên. từ ghế nằm rốt cuộc đứng lên.

      ●︶3︶●

      Chương Thực Đồng bên dường như sắp ngủ, nhìn thấy Cố Thần đứng lên, khỏi mở hai mắt tha thiết hỏi: “Xuống nước sao? Muốn em cùng hay ?”

      Mặt nước kia vẫn như cũ lặng lẽ.

      Cố Thần bước nhanh về phía trước, cũng quay đầu lại đáp: “ cần, tôi mình được rồi, em ngủ !”

      ngữ khí hòa hoãn, bình tĩnh như tia dao động phập phồng, lại làm cho người khác cảm giác được phần lãnh đạm xa cách.

      Chương Thực Đồng khỏi suy sụp hạ mắt, bị người khác lạnh nhạt đành cắn môi dùng sức đánh vào ghế nằm bên dưới, vụng trộm trút giận.

      Cố Thần xong chữ cuối cùng, giống như mũi tên lao vào trong nước, thẳng tắp lặn xuống đáy hồ.

      ●︶3︶●

      Cố Thần tay ôm Hứa Đồng, đem giữ chặt trước ngực mình, tay khác đem từng lọn tóc vén về đằng sau.

      có chút khó thở, động tác rất nhanh.

      Khuôn mặt tái nhợt liền lộ ra.

      Ngón tay xẹt qua mặt , đầu ngón tay dường như có chút lưu luyến, chăm chú nhìn thấp giọng hỏi: “Em thế nào?”

      Thanh nặng nề, có chút khàn khàn, hơi hơi dồn dập, như là tràn ngập quan tâm.

      Quan tâm....................

      Bỗng dưng nhíu lại hai hàng lông mày, tiếng than trong cổ họng ra.

      Đùi vẫn bị rút gân, từ lúc biết được cứu sống về sau, đau đớn so với trước càng thêm kịch liệt.

      Nhìn rên rỉ, mi tâm Cố Thần chặt lại. hề hỏi , cánh tay đem ôm chặt, dưới chân dùng sức mang theo bơi vào.

      Bơi đến bên cạnh hồ, đem ngồi lên bờ, rồi nhanh nhẹn nhảy lên theo.

      Hứa Đồng mím môi, hai tay nắm chặt lấy đùi, chán lấm tấm biết được là nước hay là mồ hôi.

      Cố Thần hạ mắt chăm chú nhìn . Mi tâm khỏi càng thêm căng thẳng.

      Góc độ này của đứng nhìn , vừa tầm có thể nhìn thấy khe ngực như như . cảm thấy, bộ bikini người lúc này, là hở hang đến mức thể hở hang hơn.

      Xem mặt nhẫn đau, trong lòng hơi co lại. muốn ngồi xổm xuống xem, bỗng nhiên nhìn thấy trong mặt hồ, có người người quấn phao bơi, cánh tay cật lực đẩy nước ra sức bơi đến bên này. Chờ ta bơi tới gần, Cố Thần chăm chú nhìn, cảm thấy này thập phần quen mắt. gắng lục lọi trong óc, rất nhanh trong ấn tượng tìm ra khuôn mặt này. đó chính là nhân viên ở sân gôn vẫn đến.

      Theo sắc mặt ta lo lắng thôi, có thể phán đoán ra, hai người này giao tình cũng phải ngày ngày hai.

      Đem tầm mắt di chuyển về người Hứa Đồng, đáy mắt khỏi nặng nề tối sầm lại.

      từng mang đến sân gôn kia nhưng phát cùng nhân viên ở đó kì thực sớm quen biết.

      này, biết có phải hay thành tinh? Giảo hoạt của ta cứ thế có thể dùng được ở mọi nơi.

      Bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng quát to vội vàng, “Hứa Đồng, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi như vậy? Ngươi sặc nước?? thể nào! Trời ạ! Ngươi phải là quên cách bơi lội?! Mới cách bao lâu a!”

      ●︶3︶●

      Hứa Đồng thấp giọng đe câu: “Im lặng!” mặt xong mặt đem ánh mắt bay nhanh đến bên cạnh, ám chỉ Dương Dương bên cạnh còn có người khác.

      Dương Dương thuận theo mắt ngẩng đầu nhìn, biểu tình lập tức trở nên sợ sệt, “Cố ... Tiên sinh, trùng hợp, ngài ở đây a!” Động tác lập tức trở nên nhanh nhẹn, cởi nhanh phao bơi, “ phải là quấy rầy Cố tiên sinh , xin lỗi! Đúng rồi, cảm ơn ngài!” Vừa bên xoay người nâng Hứa Đồng dậy, muốn đưa rời . Vội vàng làm cho dưới chân bị trượt, làm cho hai người đồng loạt ngã quỵ.

      Trong thời khắc chỉ mành treo chuông đó, Cố Thần cực nhanh vươn cánh tay, giữ chặt cánh tay Hứa Đồng, làm đứng vững lại. Đáng thương Dương Dương có người nâng, đà trượt thể dừng lại, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mạnh ngồi bịch xuống mặt đất. Lúc rơi xuống, hai tay quơ quơ, vừa lúc chộp vào chân Hứa Đồng bị rút gân. Hứa Đồng bị nắm nhịn được, rốt cuộc “A!” lên tiếng.

      Dương Dương nhất thời buông tay.

      Giây tiếp theo, Hứa Đồng chỉ cảm thấy trời đất đảo điên.

      Sau khi định thần lại mới nhận ra, nguyên lai chính mình bị Cố Thần ôm vào trong ngực.

      khỏi lại trở nên sợ sệt.

      ●︶3︶●

      Cố Thần xác định được chính mình vừa rồi đầu óc có bình thường hay .

      Nghe được kêu lên, chút suy nghĩ, liền vươn tay ra. Chờ khi hoàn hồn mới phát , ngờ chính mình lại ôm vào ngực.

      Biết nhìn mình, mặc kệ giờ phút này ngay cả bản thân đều giải thích cảm giác thương hương tiếc ngọc này từ đâu mà đến, vì để tránh thoát ánh mắt , nhìn Dương Dương chật vật đứng lên hỏi: “Phòng thay quần áo số mấy?”

      Dương Dương đợi đầu óc lĩnh ngộ vấn đề, miệng theo bản năng ngơ ngác đáp lại: “Hai!”

      Dương Dương vừa dứt lời, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng cái.

      Cố Thần bắt đầu bước , ôm Hứa Đồng lướt qua, thắng tắp hướng phía phòng thay quần áo.

      ●︶3︶●

      Hứa Đồng nhàng nhíu mày, hỏi ra đáy lòng nghi hoặc: “Cứu tôi để làm chi?”

      Kỳ chân chính muốn hỏi là : “Làm sao biết tôi ở dưới nước, hơn nữa biết tình trạng tôi lúc đó.”

      Cố Thần thản nhiên, “Tôi nghĩ đến, nên là câu cám ơn!”

      Hứa Đồng hạ ánh mắt, sâu kín thở dài: “Như vậy là tôi lại thiếu lần? Nếu vậy, về sau muốn tôi giúp thắng về cái gì?”, dừng lại chút, ngẩng lên nhìn , mỉm cười chút, thanh chậm rãi mềm mại với : “Cố thiếu, tôi thà rằng ngay từ đầu cũng bị cứu!”

      Ngực Cố Thần khẽ nhói.

      câu cuối cùng, tim cũng bất giác lạc nhịp.

      ●︶3︶●

      đến cửa phòng thay đồ nữ số hai, buông xuống, quay lại dặn dò Dương Dương theo sát sau: “Đưa ấy vào”. Quay đầu lại nhìn Hứa Đồng liếc mắt cái, khỏi nhíu lại hàng lông mày, thần sắc như có điều muốn lại thôi.

      Hứa Đồng đợi chút, thấy lên tiếng, hỏi: “Cố thiếu có cái gì muốn phân phó sao?”

      Bỗng nhiên ha ha cười, nhàng , “Khó có được thời điểm Cố thiếu cũng thể mở miệng, việc lần này cần tôi làm, lại là chuyện kinh thế hãi tục gì sao?”

      Mi tâm Cố Thần nhăn lại càng nhanh.

      Lúc này, chỉ cảm thấy trước mắt này biết phân biệt. ràng cứu , chẳng những tiếng cám ơn, ngược lại còn những câu hàm chứa đùa cợt chế nhạo.

      Đáy lòng khỏi bốc lên tia mỏng manh tức giận, giống như bị điều gì nên làm cho uất ức.

      Dương Dương cảm giác được khí kì lạ, vội vàng đối với Cố Thần nhanh chóng bỏ lại hai chữ “Cảm ơn!”, mặt đưa tay giúp Hứa Đồng, mặt quay lại hướng Cố Thần ở phía sau , “Cố thiếu, quấy rầy ngài, vị hôn thế của ngài đứng chờ ngài lâu!”

      Nghe được Dương Dương , thân thể Hứa Đồng hơi hơi cương.

      Nếu trước đây gặp được cảnh tượng thế này, vô luận như thế nào cũng muốn cười tươi như hoa với Cố Thần cho họ Chương kia xem. Nhưng tại, giật mình thấy tất cả giống như thay đổi, tranh đấu dây dưa đối với , bỗng nhiên trở nên chán nản còn thú vị, chúng chỉ làm cảm thấy nhàm chán đáng ghét, rốt cuộc kích thích nổi nhiệt huyết, ý chí chiến đấu của .

      thèm nhìn Chương Thực Đồng lấy chút, Hứa Đồng đối với Dương Dương nhàng : “Chúng ta vào thôi!” Thanh bình thản mà làm Dương Dương cảm thấy giật mình.

      Nghiêng ngả về phía trước hai bước, trước khi đẩy ra phòng thay quần áo, Hứa Đồng quay đầu lại, nhìn về phía Cố Thần hỏi: “Lúc này đây, có tính hay tôi thiếu của ?”

      Cố Thần định bước liền dừng lại, chắm chú nhìn , “Nếu tôi ‘tính’ sao?”

      Hứa Đồng mỉm cười, “Tôi lập tức nhảy vào trong nước, cho dù chết chìm, mặc dù ai kéo tôi, tôi cũng lên!”

      Cố Thần hừ tiếng cười , “Em như vậy, có tính biết phân biệt?”

      Hứa Đồng cũng chăm chú nhìn “Nếu tôi cũng ‘tính’ sao?”

      Cố Thần xoay người, trước khi bỏ lại câu.

      “Nhớ kỹ, Dao Dao, trong tay em có gì cả, cho nên em có tư cách cùng tôi ‘tính’ hay ‘ tính’. Đến tột cùng ‘tính’ hay là ‘ tính’ đều do tôi quyết định!”

      xong bước , lướt qua Chương Thực Đồng cũng thèm liếc mắt nhìn cái, trực tiếp nhảy vào trong nước.

      Hứa Đồng cười với Dương Dương cái, hỏi: “Bằng , tìm cơ hội mua liều thuốc chuột đầu độc chết ? Cùng lắm bào ngồi tù, mỗi ngày đều bị quản chế cũng đáng!”

      Dương Dương thét chói tai: “ được!”

      Hứa Đồng nhíu mi: “Người bênh ?”

      Dương Dương giúp đỡ bước vào, “Phi! Ta thế nào có thể bênh ! Bây giờ nghe thuốc chuột chẳng khác gì bánh quy đường, chút dược tính đều có, căn bản ăn cũng chết người. Ý của ta là, nếu ra tay, nhất định phải chuẩn xác và độc ác! Ta đề nghị dùng hạc đỉnh hồng!”

      Dưới chân Hứa Đồng lao đảo cái, chỉ cảm thấy chân khác cũng bắt đầu run rầy.

      Hai người vừa vừa tiến vào phòng quần áo, từ đầu đến đuôi ai cũng đem ánh mắt bố thí người Chương Thực Đồng.

      Bởi vậy nhìn thấy, họ Chương đứng ở phía sau hai người, ánh mắt nhìn Hứa Đồng, đến tột cùng hàm chứa bao nhiêu ghen ghét cùng cam lòng.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 38 : Thấy


      Từ đến lớn, tự bảo vệ được mình, nhưng những mũi nhọn đó cũng biến thành kẻ độc.

      ----------------------

      Trải qua suốt buổi phỏng vấn, Hứa Đồng cảm thấy mệt đến mất nước. Như vậy mới biết, để tiến vào giới tài chính có biết bao nhiêu khó khắn

      Từ công ty ra, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn. Nhìn phía đồi diện vừa lúc có quán cà phê, mặc kệ địa điểm sầm uất bao nhiêu, giá cả đắt đỏ bao nhiêu, Hứa Đồng thẳng tắp bước qua.

      Lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi chút

      Hôm đo bị rút gân quả nghiêm trọng, cuối cùng thể đến bệnh viện. Bác sĩ với , bệnh này hoàn toàn là do bị cảm lạnh, dặn dò uống nhiều sữa và chú ý để bị cảm lạnh.

      đời này, có người thân. Trừ bỏ sức khỏe, còn cái gì đâu? quyết định nghe theo lời dặn của bác sĩ, tự chăm sóc tốt thân thể mình.

      Tay cấm chiếc cốc ấm áp, Hứa Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nơi này là trung tâm thành phố, nhà lầu cao vút san sát nối tiếp nhau, sầm uất nhọn nhịp. Hứa Đồng nhìn vào phía trong tòa nhà rộng lớn, môi mấp máy, nhàng đọc ra vài chữ to trước cửa.

      Đọc xong khỏi ngẩn người ra

      Kia ràng là tập đoàn kinh doanh lớn nhất A thị - cũng là tập đoàn của người kia – Tập đoàn Cố thị.

      Thu hồi ánh mắt, nhìn cốc sữa nóng màu trắng ngà, Hứa Đồng chu môi thổi thổi

      Trong lòng có chút cảm thán.

      Đa phần mọi người đều vì cuộc sống phải bôn ba, rất ít người tốt số như Cố Thần, sinh ra đắc mệnh, cần mất gì cũng có thể du học nước ngoài, về nước xong lập tức tiếp nhận tập đoàn của gia tộc, hưởng vinh hoa phú quý, cả đời cũng biết cái gì là khổ cực đau thương

      Cũng vì hoàn cảnh ưu việt như vậy, mới nuôi thành bộ kiêu ngạo tật xấu đầy mình.

      Vừa nghĩ Hứa Đồng khỏi cười rộ lên.

      Kỳ chính tính tình sắc sao, cũng chính là từ hoàn cảnh mà tạo lên.

      Gia đình tan vỡ, bởi vì sợ hãi bị khinh thường, bị làm tổn thương nên trước hết đem chính mình vũ trang, người luôn chĩa ra những mũi nhọn, làm những kẻ muốn bắt nạt mình phải lùi bước.

      Từ đến lớn, tự bảo vệ được mình, nhưng những mũi nhọn đó cũng biến thành kẻ độc.

      Chưa từng có người nào dám trêu chọc làm thoải mái. Cẩn thận ngẫm lại, hình như có rất nhiều năm có người nào dám cùng đối chọi gay gắt.

      Lâu như vậy, Cố Thần là đối thủ duy nhất của .

      Vậy cho nên đối với mới có cảm giác kì lạ nhớ mãi quên?

      Nghĩ đến đây, Hứa Đồng hoàn toàn cười ra ngoài. Những thứ ràng tích tụ trong ngực nháy mắt biến mất, tâm tình trở nên thoải mái.

      thầm nghĩ, loại cảm giác này nhất định phải tình nam nữ, chẳng qua là loại tương tác giữa đối thủ cùng đối thủ mà thôi.

      ●︶3︶●

      Gần đến thời gian nghỉ trưa, lúc này trong quán cà phê vẫn còn vắng vẻ.

      Chuông gió ngoài cửa lại đột nhiên kêu vang lên.

      Hứa Đồng bất giác ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy gương mặt kia, hận thể tự bịt lại hai mắt.

      Người vào cửa chính là Chương Thực Đồng.

      Chương nữ dường như biết ở bên trong, sau khi tiến vào thẳng tắp đến đồi diện .

      Hứa Đồng nhíu mày, trong lòng phát ra tia phiền toái.

      Chỉ muốn lẳng lặng ngồi chút mà thôi, nghĩ tới việc đơn giản như vậy, thế nhưng lại biến thành hi vọng xa vời.

      Chương nữ vừa xuất , có nghĩ là sắp tới nhất định có chiến tranh.

      Quả nhiên, ta tự động kéo ghế ngồi xuống, lập tức mở miệng: “Hứa Đồng, tôi hôm nay tới tìm , cũng muốn cùng tranh cãi, chính là muốn tử tế chuyện, hi vọng có thể khống chế cảm xúc, cố gắng giữ tâm bình khí hòa cho tôi hết lời, được ?”

      Thái độ ta rất chân thành, làm Hứa Đồng muốn bật cười.

      như vậy, mỗi lần có việc gì cũng tìm đến cửa gây là ai, là tôi?”

      Chương Thực Đồng dáng vẻ đau đầu sợ hãi, liên tục lấy tay làm động tác ngăn cản, “Được, được! Dừng lại Hứa Đồng, xin dừng lại! Tôi rồi, tôi hôn nay đến phải tìm để cãi nhau, chỉ muốn chúng ta có thể bình tĩnh chuyện, được rồi, được rồi, trước kia coi như là tôi sai, tôi gây , được ?”

      ta ra vẻ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục làm Hứa Đồng buồn cười, “Chương Thực Đồng, , tồn tại thế giới này quả là kì tích! Tôi quả thực hoài nghi mẹ trước đây có phải là người ở hỏa tinh hay , hai người các tự duy quỷ dị, có thể đem tai họa đổ lên người khác xong lại có thể làm như chính mình là người bị hại, lợi hại! Bội phục! Đúng rồi, móng vuốt kia của , đừng ở trước mặt tôi lúc lúc làm đầu tôi choáng váng, trở nên khó tính, tôi chỉ sợ nhịn được trừng trị !”

      Khi những lời này, ngữ khí rất bình tĩnh, thanh mềm mại như thường mà Chương Thực Đồng nghe xong, lại giống như có khí ngạnh ở yết hầu, nghẹn đến mặt hồng tai đỏ, Muốn trở mặt đáp trả, nghĩ lại những lời ban đâu, liền cố gắng thở sâu, đem ức khí ở ngực đè xuống.

      ta nhìn Hứa Đồng, mặt bắt đầu xuất đau thương, “Hứa Đồng, coi như là tôi xin , cần dây dưa với Cố Thần, được ? Trước kia cho dù hai người phát sinh quan hệ, nhưng chính là gặp dịp chơi mà thôi, cũng thể nghĩ ngợi xa xôi. Huống hồ tại ấy cùng tôi đính hôn! Tuy rằng chuyện trước kia là có lỗi với tôi, nhưng tôi quyết định so đo, dù sao so với phía trước sau này mới là quan trọng hơn phải sao? Vì vậy, xin , đừng tiếp tục với ấy, được ? Chúng tôi lâu sau kết hôn, cùng cần luẩn quẩn trong lòng, đem thời gian sức lực lãng phí ở ấy, hai người thực có khả năng, cũng thể cướp được ấy từ tay tôi! nhất định có cơ hội, tôi cùng Cố Thần môn đăng hộ đối. Cho nên, tôi xin , buông tay , đừng quấn lấy ấy, có thể chứ?”

      ta phen kể lể lóc, Hứa Đồng thiếu chút nữa lại muốn nhổ ra.

      nhìn Chương Thực Đồng, nghiêm túc hỏi: “ biết là não mình tàn sao?”

      Chương Thực Đồng tay đỡ trán ra vẻ đau đầu, tay khác lại xua tới xua lui, “Dừng! Dừng lại! chúng ta cần cãi nhau, bình tình chuyện, phải sao?”

      Hứa Đồng cười lạnh tiếng, “Tôi , lại giơ móng vuốt ra tôi trừng trị ! Xem lại trong phim truyền hình xem, ai là kẻ xấu, chuyện coi ai ra gì, giương nanh múa vuốt, cảm thấy chính mình hơn người lắm phải ?”

      Chương Thực Đồng bị lạnh lùng làm kinh sợ, lập tức lại xua tay ý muốn dừng lại, trừng lớn ánh mắt nhìn chằm chằm.

      Hứa Đồng hướng ánh mắt như nhìn về phía sau ta, bỗng nhiên lại cười rộ lên, tươi cười sảng khoái đến mức quỷ dị, “Vậy, muốn tôi làm thế nào?”

      Chương Thực Đồng hướng về phía trước, tha thiết nhìn Hứa Đồng, “Muốn cam đoan, gặp lại Cố Thần.”

      Hứa Đồng mỉm cười, hạ mí mắt, nhìn chén sữa trong tay, bỗng nhiên chuyển đề tài hỏi: “Chương Thực Đồng, tại sao lại biết tôi ở đây?” Ngữ khí bình thản có chút ý tứ.

      Chương Thực Đồng lên tiếng đáp lại.

      Hứa Đồng lại cười cái, “ cho tôi biết, tôi đáp ứng cầu của , thế nào?”

      Chương Thực Đồng có chút do dự, cuối cùng cưỡng lại được, trả lời: “Phó tổng giám đốc công ty mà phỏng vấn kia, cũng chính là con trai tổng giám đốc, Tiết Kính Phong, ta ... Thực ra rất thích tôi, lên núi đao hạ nồi chảo cái gì cũng làm cho tôi. ta vẫn biết tôi ... quan tâm đến , trong lúc vô tình từ phòng nhân biết được gửi hồ sơ tuyển dụng, liền gọi điện, để lại cách liên lạc với phòng quản lí nhân cho tôi. Tôi vừa gọi điện hỏi, họ phỏng vấn xong, đến quán cà phê đối diện”

      Hứa Đồng vốn định đem sữa còn lại uống nốt, nghe đến Chương Thực Đồng ai ai đó thích ta cùng với ta vẫn “quan tâm” chính mình, tốt cuộc thể chống cự, đem sữa phun ra hết.

      thể bội phục khí chất của ta, phải là tự kỉ đến cực điểm.

      Con trai của tập đoàn Tiết thị Tiết Kính Phong, cũng giống như Cố Thần, là lãng khách tiện tâm nổi danh A thị. Nếu hai người này có gì đó giống nhau đó là Cố Thần tốt xấu còn giữ mình trong sạch chút, mà Tiết Kính Phong so sánh với Cố Thần, quả thực rất tùy tiện.

      trong thành phố A này, phàm là các thiên kim diện mạo đến nỗi, có mấy người bị theo đuổi? Nếu thích, chỉ sợ chỉ là chung chung mà thôi, quyết thể đến mức vượt lửa qua sông được. Chương nữ có thể ra bộ như vậy, chừng ở sau lưng cũng phải phí rất nhiều tâm cơ.

      Lại còn có thể ra miệng, ta luôn luôn “quan tâm” , buồn cười.

      ta đích thực vẫn chú ý đến , nhưng phải quan tâm, mà là hận thể làm cho mỗi ngày đều trở thành người bất hạnh nhất thế giới.

      ●︶3︶●

      Chương Thực Đồng nhìn Hứa Đồng, vội vàng : “Chính vừa rồi , tôi cho biết, đáp ứng cầu của tôi! thể giữ lời!”

      Ánh mắt Hứa Đồng lưu chuyển, giống như lơ đãng mở miệng: “Được! muốn tôi đáp ứng chuyện này thành vấn đề. Nhưng nếu là vị hôn phu của chủ động đến trước mặt tôi, đến lúc đó cũng thể trách tôi được!”

      Chương Thực Đồng lập tức : “ ! ấy lòng với , chỉ cần đừng dụ dỗ ấy, ấy nhất định sớm quên !”

      Hứa Đồng giọng, mở miệng hỏi: “Tôi nhớ , năm đó phải thích Bàng Mông? ta hình như là học đệ của vị hôn phu . trước theo cậu em, sau lại quăng câu em chạy tới theo đuổi ông , xem làm như vậy có tính là ...?”

      Chương Thực Đồng mặt khẩn trương, “ đừng lung tung! Tôi có! Tôi cho đến nay chỉ xem Bàng Mông là trai! Cố Thần chắc chắn biết, tôi chỉ mình ấy!”

      Cánh tay Hứa Đồng chịu được nổi da gà, “Ân, ra là trai.” Thanh kéo dài làm cho người ta nghĩ xa.

      Chương Thực Đồng kiệt lực biện bạch: “Hứa Đồng, ra Bàng Mông thích ! tin tôi! Tôi chỉ xem ta là trai. Đúng rồi, phải ta mới về nước sao? bằng quay về với ta, năm đó phải rất thích ta sao? Nếu hai người có thể bắt đầu lại, nhất định hạnh phúc! Xin , bỏ qua cho Cố Thần , về sau cần gặp lại ấy, được ?”

      Hứa Đồng thoáng nhìn về phía sau ta, quỷ quyệt cười, nhàng hỏi: “ xem, coi ta là trai, vậy năm đó như thế nào lại vì ta tự sát? Tôi còn chưa bao giờ nghe qua có em trai tự sát, trừ khi là em trai!”

      Chương Thực Đồng vội vàng giải thích, giống như có từ nào diễn giải ý, “ có! Đó là hiểu lần, sư, ! Tôi tự sát vì ta, phải tin tôi!”

      Hứa Đồng lập tức bắt lấy lỗ hổng, hỏi: “Vậy, là dọa ta?”

      Chương Thực Đồng kịp nghe cẩn thận vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng!”

      Hứa Đồng lại nhàng, “ cho đúng là, năm đó tự sát, là giả. Chẳng qua chỉ để tách hai chúng tôi ra, đúng ? Chương Thực Đồng, , tôi đáp ứng cầu của !”

      Chương Thực Đồng nhíu mày phân vân chút, cuối cùng gật đầu thừa nhận, “Đúng!”

      Dù sao nơi này chỉ có hai người, Cố Thần cũng có mặt, gật đầu thừa nhận chút có làm sao.

      Hứa Đồng ha ha cười, tiếng cười giọn tan, đột nhiên giơ ngón tay chỉ về phía sau Chương Thực Đồng, cười tủm tỉm nhìn ta : “Chương Thực Đồng, vì hôn phu của kìa! ta đứng ở phía sau lâu!” Lại ngẩng đầu, tươi cười ngọt lim, “Cố thiếu!”, nhàng gọi, “Như thế nào ngồi? Đứng lâu như vậy, mệt sao?”
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 39 : Ngừng




      “Vậy, bằng, tôi bỏ ta?”

      ----------------------------

      Chương Thực Đồng giật mình quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Cố Thần đứng sau mình. ta lập tức sắc mặt đại biến. Muốn giải thích, nhìn Cố Thần lại cảm giác lên lời. Tất cả đều là chính mình chủ động xác nhận, ai bức, tỏng lúc nhất thời thể nghĩ được làm thế nào có thể phủ định lại những gì chính mình vừa . Những lời đó chỉ sở sớm lọt vào tai Cố Thần thiếu từ

      Môi mấp máy nửa ngày, chữ lại cũng thể ra. ta đành hổn hển quay mặt lại, trợn mắt hướng Hứa Đồng, “ ti bỉ! bẫy tôi, cố ý hãm hại tôi! Tôi khờ, hại hại tôi lần hai lần, đối với còn có tình chân thành, tin tưởng còn có phần lương thiện. Tôi như vậy muốn cùng thành chuyện với nhau, ngờ lại đào hố chờ tôi nhảy vào, Hứa Đồng, rốt cuộc rắp tâm làm gì?”

      Hứa Đồng chớp mi, cảm thấy mí mắt mình chịu khống chế co rúm lại. bị Chương nữ hiên ngang lẫm liệt phen kích thích đến dở khóc dở cười.

      “Chương địa tiểu thư, rất ngốc rất lương thiện, cũng khó trách người khác độc ác đối với . thực buồn cười. Còn là rơi vào bẫy, những việc này làm, chính vừa mới thừa nhận, như vậy là thiên chân vạn xác, việc như thế, sao có thể gọi là cạm bẫy? ràng nó là . Tiếp theo, tôi dùng chút thiện lương cuối cùng để cho , , có thể ra “ chuyện tử tế, thành thành khẩn khẩn, thành với nhau”, ba cái này, thực làm tôi ngoài ý muốn, ngu xuẩn!”

      Chương Thực Đồng khuôn mặt tức giận, cả người run run, hung tợn nhìn thẳng Hứa Đồng, đe dọa, “Tôi cho , Hứa Đồng, lần này chọc giận tôi, tôi bỏ qua cho ! Tôi nhật định để yên! Tôi cho trả giá!”

      Hứa Đồng nhăn lại mi tâm, biểu tình chịu nổi, bên đưa tay day day lỗ tai, bên nhìn Cố Thần hỏi: “Cố thiếu, tại là thời gian nghỉ trưa, người tới đây càng lúc càng nhiều, các người đều là những người có có mặt mũi, vị hôn thê của ngài hô to gọi như vậy, có vẻ hơi mất thể diện ?” Quay đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Chương Thực Đồng chút quan tâm, “ , da mặt dày, nếu tôi là , lúc này tối nhất định sớm chủ động rời . Đến lúc để cho người khác phải lên tiếng đuổi, mất mặt!”.

      Chương Thực Đồng tức giận chịu được, đứng dậy tùy tay cầm lấy chiếc cốc trước mặt, trong cốc còn hơn nửa nước đá.

      làm bộ hắt về phía Hứa Đồng, Hứa Đồng mở trừng hai mắt nhìn ta, lớn tiếng : “ dám!”

      Chương Thực Đồng bị làm cho sợ, cả người run lên, động tác chậm lại. khắc phân vân, lại cắn răng quyết định tiếp tục. Hôm nay vô luận thế nào cũng muốn để yên cho loại phụ nữ đáng giận kia.

      Hít sâu vào, cố ta lần nữa giơ cánh tay lên.

      Nhưng cánh tay vừa đưa lên chútm bị lực rất lớn bắt lại, mặc kệ giãy dụa thế nào đều thể nhúc nhích.

      Chương Thực Đồng giật mình, quay đầu về nhìn Cố Thần giữ chặt cổ tay mình, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hỏi: “Cố Thần? ... giúp đỡ ta? Em mới là vị hôn thê của !” Thanh dường như đầy tủi thân uất ức, hàm chứa tia thể tin.

      Người ngừng vào quán cà phê. Mấy người này, người nào phải là thành phần tri thức của các công ty lớn? Chưa nghĩ tới tại nơi tĩnh tại tao nhã này, lại có màn tranh giành tình nhân diễn ra? Huống hồ nam nhân vật chính kia lại nhân vật hô vong hoán vũ giới tài chính, tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.

      Mỗi người đều mang ánh mắt tò mò kích thích, vụng trộm đoán xem ở góc bên kia rốt cuộc tình như thế nào.

      Cố Thần mặt lên tia kiên nhẫn, hơi nhăn nhăn mi, đem chén nước tay Chương Thực Đồng để lại bàn. Động tác nhàng, tư thái thong dong, nhếch đuối lông mày chới Chương Thực Đồng, “Còn cảm thấy chưa đủ dọa người sao?”. Thanh nhàng như cùng tình nhân ở bờ cát vàng bãi biển, nhưng câu đơn giản, từng chữ ra xong lại làm cho người ta có cảm giác rét mà run.

      Chương Thực Đồng giật mình.

      Có thể có chuyện gì bi ai hơn thế này? bị chính vị hôn phu của mình ghét bỏ, hơn nữa là trước mặt người phụ nữ mà căm ghét nhất.

      về trước.” Cố Thần mặt ngắn gọn chỉ thị, mặt kéo ghế ngồi bên cạnh Hứa Đồng.

      Chương Thực Đồng kinh ngạc, “Vì cái gì muốn em trước? Còn ? cùng em sao? ở lại cùng ta sao? Cố Thần, em mới là ...”

      ta còn chưa xong, Hứa Đồng nhìn được cười lạnh tiếng, “Tỉnh lại tiểu thư, cần lặp lại như thế. Tất cả những người ở đây biết, mới là vị hôn thê của Cố tiên sinh, tất yếu phải lặp lặp lại như vậy tuyên cáo với mọi người, vừa đính hôn xong chẳng nhẽ sợ bị hạ đường sao?” Thán tiếng, Hứa Đồng buống chén tỏng tay, muốn dây dưa, khom người đứng lên, lui ghế về đằng sao, định rời khỏi quán cà phê.

      ở lại” Cố Thần đột nhiên lên tiếng ngăn, “Ngồi xuống”. ngữ khí thản nhiên, nội dung cũng là loại mệnh lệnh. quay đầu lại với Chương Thực Đồng, “ trước”

      Hứa Đồng khỏi nhăn lại hai hàng lông mày, vẻ mặt tức giận, “Cố thiếu, tôi phải là có quan hệ gì với ngài? Ngài quyết định vị hôn thê của ngài hay ở cũng được. Nhưng ngài có tư cách gì mà cho tôi ?”

      Cố Thần nhếch miệng, cười khẽ nhắc nhở : “Dao Dao, đừng quên vài ngày trước tôi vừa mới cứu , phải nợ tôi sao?”

      Hứa Đồng nheo mắt, chậm rãi ngồi trở lại, khách khí với : “Được rồi, nếu Cố thiếu như vậy, tôi ở lại, coi như là báo đáp ân cứu mạng của ngài !”

      Cố Thần nhìn phía Chương Thực Đồng, thản nhiên hỏi: “Còn ?”

      Chương Thực Đồng mím môi, cố nén trụ làm nước mắt trào ra, sau khi đứng lên đập mạnh hai tay xuống bàn, rướn người về phía trước, trừng mắt nhìn Hứa Đồng nghiến răng : “Hứa Đồng, nhớ kĩ cho tôi, tôi bỏ qua cho !”

      Hứa Đồng cũng thèm nhìn ta liếc mắt cái, chỉ đối với Cố Thần nhún nhún vai ai muội cười, “Chậc chậc, xem xem, vợ tốt của Cố thiếu! Tính tình nóng nảy thế này, tương lai ngài cũng mệt đây!”

      Cố Thần hạ giọng, nặng nề với Chương Thực Đồng: “ về trước. Đừng làm cho tôi đến lần thứ ba!”

      Chương Thực Đồng cam lòng, lại sợ làm Cố Thần tức giận, phân vân chút, cuối cùng hung hăng giậm chân xoay người chạy ra ngoài.

      Hứa Đồng nhìn bóng dnags ta cười giỡn, “Có vị hôn thê như vậy, cuộc sống của Cố thiếu đúng là có thêm rất nhiều thú vị a!”

      ●︶3︶●

      Cố Thần thanh sắc bất động, “Nếu tôi , tôi cũng để ý vị hôn thê của tôi trước sau có nhân cách, biết có thể hay cảm thấy vọng?” dừng chúy, đột nhiên mỉm cười, “Dao Dao, như biết, ta suy nghĩ đơn giản, gia thế hùng hậu, tôi ta dám nghĩ hai, tôi tức giận ta dám mình vui vẻ, phụ nữ dễ dàng khống chế như vậy nếu cười, chẳng lẽ tôi muốn lấy dạng quỷ kế đa đoan về nhà, làm ta mỗi ngày lấy việc tính kế với tôi làm vui sao, ân?”

      gióng hỏi, bộ dáng bâng quơ, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, mặt Hứa Đồng biểu tình thế nào cũng buông tha.

      “Dao Dao, em cảm thấy, tôi nên vì ta biểu vừa rồi cảm thấy ảo não sao? A!Em như thế nào biết tôi tán thành? Vợ tôi càng làm, tôi ở bên ngoài ăn chơi chẳng phải càng hay sao? Dao Dao, em hiểu biết tâm lý đàn ông!”

      Hứa Đồng ngọt ngào cười với , “Tôi chỉ cảm thấy, phải tôi hiểu tâm lý đàn ông, mà là có người hiểu cái gì gọi là chân tình. Chương Thực Đồng thực được tốt lắm, nhưng ta đối với có phần chân tình, so sánh với những gì ...” Hứa Đồng dừng lại, thu hồi ý cười mặt, liếc mắt qua Cố Thần cái, đạm đạm : “ ta có như thế nào giả dối, nhưng cũng bằng !”

      xong lời này, bình tĩnh nhìn Cố Thần, tầm mắt chút cũng lệch khỏi quỹ đạo, cho dù ràng nhìn đáy mắt ngưng tụ tia tức giận, cũng chút khiếp đảm sợ hãi.

      thích nghe phái ? Nhưng có cách nào? Thế giới này có rất nhiều thứ cũng nguyện ý nhận, nhưng người khác lại cứ giáng đầu . thích? thích cũng phải chịu!”. Hứa Đồng lại mỉm cười, trong tươi cười có tia chua sót, “Từ đến lớn, ràng ta cái gì đều có, ràng tôi cái gì đều , nhưng mỗi lần đều là ta chạy tới với tôi: cái này nên là của tôi, mau trả lại cho tôi” vớ vẩn, nhưng là ta cố tình suy diễn trở nên to tát! Còn tôi, luôn luôn ác độc, ta? Luôn luôn nhu nhược, như vậy từ trước đến giờ, luôn là tôi bắt nạt ta!”

      hiểu vì sao, Cố Thần vốn trong lòng cơn tức giận, nhưng nghe xong những lời này cảu Hứa Đồng, lửa giận kia lại lặng yên tiếng động lắng xuống dưới.

      Nhíu lại mi tâm, khỏi có chút hoài nghi, chính mình có phải hay bất tri bất giác lại nghe đối phương cố tình kẻ khổ.

      Lúc này lại nghe được Hứa Đồng đối với chính mình nhàng mà : “ biết Cố Thần giữ tôi ở lại, rốt cuộc là có gì giao phó?”

      Cố Thần tối sầm lại, liếc mắt nhìn cái, thản nhiên cảnh cáo: “Hứa Đồng, đừng quá đánh giá chính mình quá cao, có người có thể làm càn ở trước mặt tôi!”

      Hứa Đồng khỏi cười nhạo, “Cố đại thiếu gia, lại tiếp, ngài cũng đừng tra tấn chính mình, như ngài , ngài chú ý đến tôi như vậy, có phải là hơi nhiều a? phải là, ngài tôi?” dương đuổi lông mày, ngữ điệu ngả ngớn, thái thái phóng đáng thể kiềm chế.

      Cố Thần đột nhiên mỉm cười, khi mở miệng hoàn toàn thấy tức giận, thanh nhàng mà rối tinh rối mù, “Dao Dao, vốn tôi muốn cùng em kết thúc. Bất qua tại, tôi lại thay đổi chủ ý, em làm cho tôi nóng ruột nóng gan như vậy, tôi thậy tiếc nếu cùng em cắt đứt liên quan!”

      Hứa Đồng cảm thấy ngực mình có gì đó chặn lại, có chút bồn chồn rầu rĩ.

      Bên cạnh có vài người đến, đều là giày da tây trang, những người khác đều đứng ở bên ngoài, chỉ có trợ lí của Cố Thần lên phía trước, nơm nớp lo sợ giọng nhắc nhở , “Cố tổng, cái kia ... đến giờ, nếu ngài muốn uống cà phê chúng ta mang theo, ngài có thể uống ở đường... Chỉ sợ chậm trễ chúng ta cùng đối tác kí kết hợp đồng!”

      Cố Thần thản nhiên trả lời: “ biết, lên xe trước chờ tôi!”

      ●︶3︶●

      Trợ lí kia lăng lẽ quay đâu cùng những người khác rời .

      Giám đốc của vừa mới vô cùng tức giân cùng kia chuyện lại bị chen vào.

      May mắn tức giận bị ta thu lại, cũng có thể ra ngoài làm ở trước mặt mọi người khó xử.

      Nháy mắt, trong lòng nên ý niệm muốn từ chức. Nếu cứ cùng vị cấp gần đây hay vô duyên vô cớ tức giận này thời gian nữa, thực sợ chính mình bởi vì quá mức lo sợ đến nỗi già nhanh mất.

      ●︶3︶●

      Cố Thần giương mắt quét qua Hứa Đồng, “Dao Dao, nhớ kĩ lời tôi , chúng ta, còn chưa chấm dứt!”

      Hứa Đồng nhìn cười lạnh, “Cố thiếu, ngài phải muốn tôi làm tình nhân của chồng Chương Thực Đồng?” Ngài cảm thấy, vì chính vị hôn thê đầu óc kia của ngài, tôi làm những chuyện như vậy sao?”

      Cố Thần cũng cười, cười đến quỷ dị ngoan tuyệt, “Vậy, bằng, tôi bỏ ta?”
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 40 : Từ Cũ




      Về sau hồi tưởng lại Cố Thần câu kia, “Vậy, bằng, tôi bỏ ta?”, Hứa Đồng chỉ cảm thấy chỉ là châm chọc mình mà thôi.

      Bỏ Chương Thực Đồng sao? Vị trí Cố phu nhân thực ra là cần người có gia thế hiển hách để đặt vào, rốt cuộc thỏa hiệp chẳng qua là muốn thuyết phục để làm tình nhân của .

      Nghĩ đến hai chữ “tình nhân”, Hứa Đồng khỏi cười nhạo.

      Đến tột cùng là quái dị, hay bởi vì chịu hạ mình nên càng muốn chinh phục?

      Muốn trở thành đồ chơi của người khác, dù có chết cũng có khả năng.

      ●︶3︶●

      Buổi tối, Đường Hưng Bang cho Hứa Đồng chuyện.

      “Trước nghe tin tháng sau cử hành lễ kỉ niệm thành lập trường đúng ? Nhưng nghe ông Kiều có người tài trợ cho trường học cũ xây dựng lại thư viện và sân vận động, lễ khởi công vào cuối tuần, vì thế cũng quyết định tổ chức lễ thành lập trường sớm hơn dự kiến. Buối chiều, ông Kiều gọi điện đến cửa hàng , nhờ chú chuyển lời cho cháu, bảo ngày kỉ niệm thành lập trường lần này cháu qua đó, ông ấy muốn với cháu số chuyện”

      Hứa Đồng vui vẻ nhận lời.

      Về sau, khỏi có chút ngạc nhiên. Lễ kỉ niệm thành lập trường là kiện rất lớn, vậy mà bởi vì người nào đó mà đột nhiên đổi ngày. Thế mới biết người đời có câu cực kì chính xác: Có tiền có thể sai ma khiến quỷ.

      ●︶3︶●

      Cuối tuần, Hứa Đồng thức dậy rất sớm.

      Mái tóc dài cột đuôi ngựa, mặc áo sơ mi quần bò giản dị, Hứa Đồng vui vẻ ra ngoài.

      Trường mời về rất nhiều học sinh cũ, bởi vì cũng sắp xếp riêng từng khóa tốt nghiệp, cái chính là rất đông người qua lại, vì vậy cần trang điểm gì đó cầu kì. Cũng muốn nhân dịp này thu hút ánh mắt người khác, đến trường chẳng qua là vì ông Kiều muốn gặp mà thôi.

      Nhưng vừa bước vào vườn trường, lại gặp phải ánh mắt của Bàng Mông.

      Nhìn thấy , Hứa Đồng có chút giật mình, nghĩ lại, cũng là quen biết, liền dừng lại: “Chào, cũng đến sao?"

      Bàng Mông bước nhanh đến vội vàng đáp lại: “Ừ, thầy giáo bên ban tuyên truyền nhờ qua đây hỗ trợ viết bút lông.” hơi dừng lại, thực ra muốn giữ hình ảnh bình tĩnh, thành thục nhưng cuối cùng lại kiềm chế được niềm vui trào lên. nhìn Hứa Đồng nhàng: “ nghĩ gặp em ở đây!”

      Hứa Đồng bước về phía trước, “Ha ha, đúng vậy, tới tham gia lễ kỉ niệm này phải người có thành tích cũng là người có quyền có thế, giống tôi chỉ học được nửa học kì liền bỏ chạy giờ xuất ở đây, là ngoài ý muốn, chẳng qua là thầy giáo của mẹ tôi nhắn tới gặp.” Thực ra chỉ đơn giản muốn lí do cho , nhưng nghe ra lại giống như phủ nhận quá khứ cùng ở nơi này.

      Bàng Mông cũng bước , hai mắt sáng lên, trong giọng chứa tia cầu xin: “còn sớm, bằng qua xem viết chữ ?”

      Hứa Đồng giương mắt nhìn , bỗng nhiên bị những tia chờ mong trong mắt làm cho kinh sợ.

      Bước ở chốn cũ, bên cạnh là người cũ, khuôn mặt quen thuộc, xa xôi nhớ lại, tất cả trong khoảnh khắc ra, làm cho người ta sinh ra ảo giác – giống như hai người chưa bao giờ rời , cứ như vậy dừng lại, mặc cho thời gian bên người vội vàng đến rồi vội vàng trôi qua, lạnh lùng mang theo tất cả những gì tốt đẹp nhất.

      Những kỉ niệm đó, là tuổi trẻ của hai người, đẹp như vậy, lại mang theo đau xót. Mỗi khi nhớ lại khỏi khiến người ta thở dài, khóe mắt cay cay, trong lòng cũng chua xót.

      Hơi trầm ngâm, dường như có chút thấy Bàng Mông đáng thương, Hứa Đồng gật đầu, “Đúng là còn sớm, có việc để giết thời gian, cũng tốt!”

      ●︶3︶●

      Bàng Mông cởi áo khoác, vắt lên lưng ghế dựa, người chỉ mặc sơ mi màu trắng. đem cúc áo hai tay cởi ra, xắn lên, chuẩn bị cầm bút.

      Hứa Đồng hơi ngạc nhiên. lại như vậy đem hai tay áo sơ mi phẳng phiu vén lên như nhưng bông súp lơ , tầng tầng lớp lớp những vết nhăn. Cũng biết thế nào, cổ tay áo kia vẫn bướng bỉnh, cố tình muốn cùng đối nghịch, càng vén lên cao, càng ngừng tuột xuống, nhất định chịu yên phận.

      Hứa Đồng thấy được, nhàng tiến đến vươn tay giúp: “Để em!”

      Hai, ba động tác liền dễ dàng đem cổ tay áo vấn cao.

      Lúc ngẩng đầu nhìn thấy Bàng Mông khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ.

      Hứa Đồng khẽ thở dài.

      như cũ vẫn hi vọng, hề biết rằng có những thứ qua rồi thể trở lại được.

      như cũ vẫn cố chấp, vẫn kiên trì, vẫn nghĩ đến tương lai, kết quả chỉ làm thất vọng chính bản thân mình.

      Làm thế nào để cho biết, hai người thể quay về được?

      ●︶3︶●

      Bàng Mông cầm bút lông viết vài nét, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ấm áp nhìn Hứa Đồng, thanh hơi nặng, có chút khàn khàn, như thể dấu được trong lòng vội vàng khẩn trương, “Để dạy em viết chữ to!”

      Từng từ, từng từ ra, dường như đều run rẩy.

      Người cũ, việc cũ, cảnh cũ, giống như nhiều năm trước, làm cho Hứa Đồng thấy thời gian như quay ngược trở về.

      Thoáng chút hoảng hốt, lập tức trấn định.

      Lặng lẽ suy nghĩ, lặng lẽ quyết định.

      Có thể mượn lúc này cho hiểu được, hai người, còn cách nào trở lại như trước.

      “Được!” nhàng đáp.

      Bàng Mông biết rằng có phải chính mình ảo giác hay , lại cảm thấy như trong lời đáp của Hứa Đồng có tia vui vẻ, thanh đó như quá khứ dội về, mang theo vết dấu năm tháng.

      Đơn giản từ làm cho đáy mắt Bàng Mông thoáng ướt át.

      cẩn thận giữ chặt tay Hứa Đồng, nhàng như cầm trong tay bảo vật vô giá, nhàng kéo đến lồng trong ngực mình.

      Cầm bàn tay bé của , trong phút chốc da thịt chạm nhau, trong mắt như có giọt lệ muốn trào mi.

      chưa bao giờ dám hi vọng xa vời, việc trước mắt, nghĩ từ nay về sau chỉ có thể nhớ lại trong mơ, ngờ nhân sinh còn có đến lần thứ hai.

      Ngoan ngoãn đứng trước ngực , để cầm tay, kéo cây bút, phải là hồi hộp lo sợ mà là thoải mái nhàng, hai cánh tay đưa, chạy mặt giấy, lưu lại hai chữ.

      “Tiểu Đồng”

      Khi thu bút, tiếng tim đập dường như nhanh hơn rất nhiều.

      Năm tháng nhàng qua, lau những dấu vết cũ, lại cố chấp đem nó khắc trong lòng, ôm lấy người trước ngực, chỉ hi vọng có cơ hội quay trở lại như trước, đem mối chân tình kia bù đắp lại những thương đau, cùng về phía trước.

      nhắm mắt lại, môi hơi run dán bên tai , giống như hôn, thầm gọi: “Tiểu Đồng!”

      hơi run lên, nhưng run rẩy đó chẳng qua là bị người xa lạ tiếp cận mà thôi, hoàn toàn phải tâm hồn rung động.

      Rất nhanh trầm tĩnh lại.

      buông tay, khẽ nắm vai , nhàng xoay lại trước mặt mình.

      im lặng mặc , cũng hề cự tuyệt.

      đưa tay, cẩn thận nâng cằm , nhìn sâu.

      giống như mê muội, đăm đăm nhìn, rồi cúi đầu, nhàng đặt lên đôi môi mềm mại kia.

      Thử chuyển động môi, nhưng cũng né tránh.

      Trong lòng khỏi mừng rỡ, can đảm tiến sâu hơn.

      Như thế này, về sau chẳng sợ làm lập tức chết cũng vui vẻ chịu đựng, hề oán thán.

      Cũng dám hi vọng xa vời, trong cuộc đời thời khắc nào say lòng người đến thế.

      ●︶3︶●

      Khi Bàng Mông hôn, Hứa Đồng cũng hề né tránh.

      Mặc bừa bãi hôn.

      Vốn muốn cự tuyệt, để thừa dịp này cho hiểu được, chuyện hai người qua, dù có thân mật như trước năm tháng khắc trong nhau những khoảng cách xa xôi, cho dù thế nào cũng thể xóa bỏ.

      Vì vậy để mặc , phán ứng, chờ cho hiểu rằng chỉ mình độc diễn. Nhưng lúc ánh mắt khẽ chuyển động, lại nhìn đến hình ảnh quen thuộc ở bên từ từ tiến tới.

      Trong lòng như có tiếng nổ lớn, biết đến tột cùng là kinh ngạc hay tức giận, suy nghĩ bị gián đoạn, môi ngờ vô ý thức nhàng mở ra.

      giao động lưỡi, lập tức do dự tiến vào trong.

      Dường như có chút hỗn độn, trong đầu trống rỗng, toàn thân như bị đóng băng.

      Càng cố gắng suy nghĩ lại càng loạn.

      Vì thế đơn giản là nhắm mắt lại.

      Tùy nó đến thế nào đến, muốn suy nghĩ, chỉ mong có thể lo cho mình, lấy bất biến ứng vạn biến.

      ●︶3︶●

      Bởi vì vị tân tổng giám đốc tập đoàn Cố thị - Cố Thần – đồng ý bỏ vốn xây dựng thư viện và sân vận động cho trường học cũ, hiệu trưởng đối với vị kim chủ này nhiệt tình đến mức hận thể đem chính mình đốt cháy thành hỏa diệm sơn.

      Ông ta hào hứng đưa Cố Thần dạo các nơi, cẩn thận giới thiệu từng chỗ. Khóe miệng thản nhiên mỉm cười, lẳng lặng nghe. Tư thái tĩnh tại, tao nhã như để ý đến việc gì xung quanh, hiệu trưởng nếu như đoán mình nhìn lầm, biểu tình đó của lúc này trở nên có chút bình thường, cũng có thể là ... dữ dằn.

      Ông nhìn xem người trước mắt, vốn thâm trầm lặng lẽ, trong giây ngắn ngủi, đáy mắt lên tia sắc lạnh.

      phản ứng thú vị!

      Mà phản ứng thú vị đó, chẳng lẽ là bởi ngay gần đó có hai người trẻ tuổi kia hôn môi sao?
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 41 : Đối Chọi


      khí kì lạ pha lẫn xấu hổ, hiệu trưởng nhịn được ho hai tiếng, Bàng Mông mới ý thức được bên cạnh có người, vội vàng buông Hứa Đồng, để ra chút khoảng cách, trong lòng ngừng cảm thán.

      Từ trước tới giờ, luôn là người lạnh lùng biết kìm chế, đừng là chỉ câu tình cảm, đến ánh mắt thân thiện với người khác cũng từng có. Nhưng mà giờ, khi gặp được Hứa Đồng, lí trí dường như bốc hơi, lại ở nơi công cộng làm chuyện như vậy.

      Quay đầu, nhìn thấy Cố Thần khóe miệng hơi cười, khóe mắt nheo nheo nhìn bên này, bộ dáng đó hiểu vì sao làm người ta có cảm giác kì lạ.

      Hiệu trưởng đứng cạnh , sắc mặt tốt, cố gắng cười gượng.

      biết làm cách nào chào hỏi, lại nghe Cố Thần mở miệng phá tan bầu khí.

      nhìn hiệu trưởng cười tủm tỉm: “ là trùng hợp, ở đây lại gặp được người quen. Hiệu trưởng, còn lúc nữa mới đến lễ khởi công, vậy bằng ngài về văn phòng nghỉ ngơi trước, để chúng tôi tán gẫu vài câu, sau cùng ngài cắt băng khánh thành, có được ?”

      Hiệu trưởng lập tức đáp ứng cầu, xoay người rời , đem gian trả lại cho ba người trử tuổi, mặc cho bọn họ “Tán gẫu vài câu”

      Cố Thần nhìn Bàng Mông, hơi cười, “ lâu thấy, học đệ!” Ngữ khí bỗng trở nên thân mật, trêu ghẹo Bàng Mông, “Còn tưởng rằng băng nghìn năm, biết tới thất tình lục dục, lại cũng có hồng trần phàm tâm. Chính là ...”. kéo dài giọng, ánh mắt cố tình đảo qua Hứa Đồng, nheo lại, giống như cười khẽ: “Muốn tìm ý chung nhân, vẫn nên tìm người thành có vẻ tốt hơn, tìm người giảo hoạt đa đoan, chỉ sợ kiểm soát được, nếu như trước đây có cùng với những người khác, khi lấy về, lại có thể cùng với những người trước “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” bất an!”

      Sắc mặt Bàng Mông trắng bệch, đáy lòng có cảm giác lạnh lẽo.

      đơn giản chỉ vì người ám chỉ là Hứa Đồng. Đau là ở chỗ, cảm thấy Cố Thần muốn ám chỉ với chính mình rằng, cùng với người trong lòng , quan hệ phải là ít.

      lặng lẽ nhìn Hứa Đồng.

      vốn bình tĩnh, giờ phút này mặt nổi lên tức giận, cố gắng áp xuống lấy giọng nhàng cười nhạo: “Cố thiếu quả sai! Nhưng mà tôi thấy, người làm vợ tốt chỉ có đủ nghi thất nghi gia, ngoài đó, còn phải tự biết quý trọng sinh mạng của mình, phải cứ động cái nghĩ vì người khác tự tử, nhưng mỗi lần như vậy lại vẫn có cơ hội sống sót. Đem người như vậy lấy về, chỉ làm cho cả nhà vẻ vang mà còn có thể làm cho người làm chồng mở mặt a!”

      Cố Thần ha ha cười, “Có lý! Quý trọng sinh mạng là điều trọng yếu!”

      vừa , trong đầu lại lên cảnh vừa rồi cùng Bàng Mông hôn môi.

      đến đây, muốn dừng lại, nhưng lại nhìn thấy hai cánh môi kia vừa bị người khác hôn qua, trong lòng trào lên cơn tức giận, muốn bỏ qua như vậy, tiếp tục : “Dao Dao, để tôi cho em việc: em em đúng là rất phù hợp với điều kiện đó, có thể cùng với Cố gia sống chết, cho nên tôi mới cùng ta đính hôn!”

      Hứa Đồng cười duyên trào phúng đáp trả : “Cố thiếu có tình! Ngài biết nghĩa cử cao đẹp này của ngài, nhận lấy em tốt của tôi, biết cứu vớt được bao nhiêu đàn ông chịu được kích thích của hành vi tự sát đâu!”

      Cố Thần đem ánh mắt dừng lại mặt Hứa Đồng, lông mày đột nhiên nhíu lại, nhưng tươi cười mặt lại càng đượm, “Dao Dao, chúng ta cũng có duyên, thường hẹn mà gặp!”. thong thả tiến đến gần Hứa Đồng cùng Bàng Mông, nhìn chậm rãi giống như dặn dò: “Dao Dao, vị học đệ này đối với người khác phái có kinh nghiệm, giống như tôi, vì vậy cần làm cậu ta đau lòng!”

      lại tiến thêm hai bước, khoảng cách càng gần, hơi cúi đầu, cười đến vui vẻ, dùng thanh chỉ có hai người mới có thể nghe , thầm, “ ngoan, lần nữa để cho gặp được cùng người khác như vậy, tôi mất hứng cũng có người gặp rắc rối đâu!”

      thể tức giận cùng uy hiếp, mặt ý cười đậm đà, nhưng vào mắt Hứa Đồng, lại có tia sắc lạnh cảnh cáo.

      Hứa Đồng lập tức nhận ra, phải là nhất thời mới vậy. Cảnh cáo uy hiếp này ra, rất .

      buồn cười, chính có vị hôn thê, dựa vào cái gì cầu người khác vì thủ thân như ngọc?

      Vốn định mở miệng phản bác lại, quay đầu nhìn về phía Bàng Mông.

      Vỗ bả vai Bàng Mông, ân cần chu đáo giống như học trưởng, lại như cũng để ý quan hệ của với Hứa Đồng, thân thiết : “Học đệ, phải để tâm chút! Dao Dao cũng phải ngây thơ, mà giảo hoạt đến làm cho người khác phải đau đầu, quả thực là tiểu hồ ly, làm người ta vừa lại vừa hận!”

      giống như tự nhiên ra, nhưng lại vô hình thể quan hệ thực ra phải là bình thường.

      Bàng Mông nhìn Cố Thần, chậm rãi nhăn lại mi tâm, dường như có dao ở bên trong, nhẫn đau đớn, “Học trưởng, mặc kệ trước đây thế nào, sau này, chỉ mong có cơ hội để tôi có thể thương ấy!”

      , ánh mắt từ người Cố Thần chuyển về phía Hứa Đồng. Hứa Đồng hơi giật mình, hình như nháy mắt có cảm động, nhưng trong tức khắc lại phục tư thái bình tĩnh lạnh lùng.

      Mà Cố Thần, tươi cười bỗng dưng cứng lại. Tuy rằng rất nhanh làm cho mình trở về bộ dáng giễu cợt thong dong, nhưng trong tươi cười lúc này, cũng phát ra tức giận cùng lạnh lùng.

      “Học đệ”, lại tủm tỉm tha thiết dặn dò, “Tin tưởng , Dao Dao thích hợp với cậu, cậu tốt nhất nên tìm người ngoan ngoãn nghe lời mới đúng!”

      Bàng Mông vẫn kiên định, “Tôi chỉ ấy!”

      Nghe vậy, hai tròng mắt Cố Thần tối lại.

      Miệng tuy rằng vẫn uốn thành đường vòng cung, nhưng cho dù ai nhìn thấy bây giờ đều ràng, mỉm cười mặt lúc này còn tự nhiên như trước.

      “Cứ nghe !”, vỗ vai Bàng Mông, lại nhàng vuốt lại cravat áo, giọng: “Tôi giúp cậu giới thiệu thích hợp!”

      cho Bàng Mông có cơ hội tiếp, Cố Thần lướt qua người , về phòng hiệu trưởng.

      Trước khi rời quên liếc qua Hứa Đồng, ta thản nhiên cười nhạo, đuôi lông mày khẽ giương tràn ngập giễu cợt.

      Bộ dáng coi ai ra gì này làm cho người khác phát điên. Nếu phải có chuyện quan trọng, muốn tiến lên bắt ta vất cái biểu tình đó xuống, làm người khác tức giận.

      ●︶3︶●

      Đến phòng hiệu trưởng, trong lòng Cố Thần nhịn được vẫn nghĩ đến cảnh vừa rồi Hứa Đồng cùng Bàng Mông hôn nhau. Trong lòng vẫn khỏi tức giận.

      thể tưởng tượng được, lại nhiều lần như vậy nhìn lầm, cứ tưởng là dịu dàng đáng , lại ngờ kì là tâm cơ tính toán. Mới cùng nhau phen dây dưa, bị phát lại chạy tới cùng Bàng Mông tro tàn lại cháy.

      Ngẫm lại thấy buốn cười, cùng Bàng Mông ở nước ngoài, là hai người tuyệt đối phong độ, lại hoàn toàn lạnh lùng, có thể thể bị người khác tiếp cận chân tình, nay lại bị giảo hoạt kia đùa giỡn. là đáng buồn.

      từ trước đến nay, làm việc quyết đoán, xuống tay lưu tình. Nay có phải hay quá mức nhân từ? Luôn nghĩ dạy dỗ ta, lại luôn ở thời điểm cuối cùng vì bộ dáng đáng thương kia tác động mà lung lay, vì thế liền dừng lại, làm chính mình thất bại, để ta đùa bỡn.

      Có phải hay rốt cuộc phải xuống tay?

      Cố Thần lấy di động ra, lúc này tức giận đến mức nghiên răng nghiến lợi.

      Lúc bắt đầu gọi, trong lòng vẫn oán hận suy nghĩ, nhất định phải dạy dỗ lần, để biết, đối với phải là giống những người khác.

      Điện thoại rất nhanh có người nhấc máy. Từ microphone truyền đến giọng nhàng, “Cố tổng, ngài có chỉ thị gì sao? Nghi thức đặt móng sắp bắt đầu, ngài nên mau chóng đến phòng hiệu trưởng.”

      Cố Thần day day mi tâm, thản nhiên : “Đợt tới tôi phải công tác làm cho Chương gia đổi lịch, tổ chức tiệc sinh nhật vào hai ngày tới, gọi điện thoại tới đó, cho họ, hai ngày sau, tôi đến dự tiệc!”

      Trợ lí kia nhanh chóng đáp ứng.

      Trong nháy mắt, lúc cúp máy, chính lại bắt đầu hối hận, quyết định vừa rồi đưa ra có chút vội vã.

      Như vậy, chẳng lẽ là cùng ai đó so đo sao? Vì người nào đó cùng người khác hôn môi, liền quyết định tham dự tiệc sinh nhật của vị hôn thê này sao? là người luôn biết tự kìm chế, nhưng gặp phải người mà ghét nhất kia, biết vì sao lại trở thành như vậy.

      Khẽ than , chính mình cũng cảm thấy buồn cười. Bắt đầu từ bao giờ, lại trở nên ngây thơ như vậy. lại dùng tay day day mi tâm, cho chính mình: Chẳng qua là muốn chinh phục thôi, từ giờ về sau dù thế nào cũng nhất quyết thể so đo.

      ●︶3︶●

      Ánh mắt Bàng Mông nhanh chóng hướng mặt Hứa Đồng.

      Từ lúc hai người thân mật, lặng lẽ nhìn biểu tình của .

      Khi buông ra, hi vọng có thể nhìn thấy thẹn thùng hai má ửng đỏ. Nhưng mà có, trừ bình tĩnh lạnh nhạt, mặt cái gì cũng xuất . Chỉ là im lặng, sắc mặt hề thay đổi.

      Sau đó cùng Cố Thần chuyện, lại bắt đầu biến chuyển.

      Có lẽ ngay chính cũng phát , lúc cùng Cố Thần đối chọi gay gắt, mặt biểu tình thể kiềm chế được, nhưng cảm xúc này, lại sáng lạn đầy sức sống.

      Trong lòng dậy lên tia chua xót.

      cùng Cố Thần đều là những người trầm tĩnh lạnh lùng, ở trước mặt người khác, dễ dàng gì bộc lộ cảm xúc . Nhưng hôm nay, cả hai người giỏi khống chế chính mình này lại cùng đối chọi gay gắt, nhất định chịu lùi bước. Tuy rằng trong lúc đó bọn họ đều duy trì vẻ mặt tươi cười thoải mái, nhưng trừ bọn họ ra, những người bên ngoài đều có thể thấy ràng, trong lúc đó, hai người sớm đánh mất bình tĩnh.

      Bàng Mông trong lòng đau đớn.

      Như vậy nghĩa là sao?
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :