1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hãy chờ em đánh răng xong nhé - Hồng Cửu (68 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 27


      Khi Hứa Đồng quay lại trường học, ràng cảm giác được thái độ của Bàng Mông đối với mình lãnh đạm.

      Mẹ đột nhiên sinh bệnh hôn mê, bị đưa vào bệnh viện, cực nhọc vài đêm chăm sóc, mẹ mới tỉnh lại. Xuất viện về nhà ngày đầu tiên, nghĩ đến mọi việc xong, bệnh viện chuẩn đoán lại, bọn họ , mẹ bị nham chứng giai đoạn cuối, thời gian còn nhiều lắm.

      trong lòng lo sợ, cũng dám khóc trước mặt mẹ. Đường Tráng đem vào ngõ , mới dám vụng trộm khóc lớn hồi. Khóc xong, buộc chính mình phải làm như có việc gì, đem mẹ trở lại bệnh viện.

      Từ đó về sau, có lẽ mẹ bao giờ có thể xuất viện.

      Ngồi trước bàn, yên lòng, thương tâm nghĩ.

      Tuy rằng Bàng Mông tâm tình tốt, nhưng vì chuyện của mẹ, cũng còn thời gian chuyện với .

      chỉ muốn giữ lại mẹ , mặc kệ dù phải trả giá cái gì nữa.

      trầm mặc, bởi vì thương tâm. Bàng Mông lại nghĩ chột dạ, biết như thế nào giải thích.

      Chờ lâu, thấy mở miệng, cuối cùng thể kiên nhẫn.

      lạnh lùng hỏi : “Em cùng Đường Tráng, rốt cuộc quan hệ là gì?”

      Nghe xong vấn đề của , vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn ánh mắt , trong phút chốc lên bao nhiêu thứ.

      Khiếp sợ, thương tâm, thất vọng.

      A, có gì để thất vọng? Nên thất vọng phải là sao? dù sao cũng chính mắt nhìn thấy cùng Đường Tráng ôm nhau khóc.

      Cuối cùng, thu hồi tất cả những cảm xúc trong mắt, bình tĩnh hỏi: “Ai lại cùng gì sao? Là Chương Thực Đồng ? tin ta, hay tin em?”

      khỏi mệt mỏi đứng lên, “Em cần xả giận lên người em em, chúng phải vấn đề này. Em em, ấy là người đơn thuần, quan hệ trong nhà, cứ việc phức tạp nhưng dù sao cũng chỉ là bi kịch tình cảm của thế hệ, là vấn đề tình cảm của ba mẹ em, vì cái gì như vậy bài xích ấy, thể khoan dung với ấy sao? Hay chẳng lẽ bởi vì ấy biết cái gì?”

      làm trở nên phẫn nộ.

      Rốt cuộc đối với gia đình , đối với việc của , đối với em đơn thuần của , hiểu được bao nhiêu? Liền như vậy nghiễm nhiên chỉ trích ! chẳng qua là nghe Chương Thực Đồng bên, tại sao đến hỏi chút, xem tình ở mặt khác đến tột cùng có phải hay như vậy?

      Đối mặt với chất vấn của , cái gì cũng chưa . sợ chỉ cần mở miệng, nhịn được ra hai chữ chia tay. sợ hai chữ này ra về sau, chính mình hối hận.

      Tan học về, tìm Chương Thực Đồng.

      nhất định phải cho ta biết, quá đủ rồi, cần tiếp tục, những người trước kia, cần, nhưng Bàng Mông giống. Nếu ta còn tiếp tục mấy chuyện này, nhất định bỏ qua cho ta.

      Bởi vì đến đe dọa, gằn giọng : “ nghe tôi có tên trai côn đồ ? Nếu còn dám hươu vượn, tôi tha cho , tôi cũng bỏ qua cho . Nhớ quản đầu lưỡi cho tốt, đừng để người khác phải cắt đứt!”

      màn này, ngờ bị Bàng Mông xem hết.

      trước kia suy nghĩ kín đáo, hành động cẩn thận, nhất định phạm sai lầm như vậy. Gần đây mẹ sinh bệnh, sớm tâm ý hoảng loạn, làm sao có tâm tư để ý cẩn thận những việc này.

      Vì thế, cưỡng bức dọa nạt chính em nhu nhược của mình, Bàng Mông đều tận mắt nhìn thấy.

      tiến lại, đem Chương Thực Đồng trong tay gỡ ra, trừng mắt nhìn , vẻ mặt tức giận cùng khiếp sợ: “ thể tưởng tượng em làm những chuyện như vậy! Như thế này cùng loại du côn hư hỏng có gì khác nhau!”

      Chương Thực Đồng đứng ở đó, sợ hãi khóc, ra bộ rất đáng thương. Vừa nghẹn ngào vừa : “Hứa Đồng, chị là chị của em, chị người ta rất thương em , chị vì cái gì đối với em như vậy? Em làm sai cái gì?”

      Đáy lòng Hứa Đồng bốc lên luồng tức giận. thể lí giải được tiểu thư họ Chương vì cái gì luôn cho chính mình là viên thủy tinh thuần khiết vô tội.

      nghe thấy thủy tinh nương vừa khóc vừa kể lể: “Chị nêu thích tên trai kia, nên đến trêu trọc Bàng Mông, ấy thương tâm!”

      thể nhịn được ta cố tình bừa, giơ tay đánh ta bạt tai.

      Bình thường cũng vì thế mà mất bình tĩnh. Nhưng gần đây, mọi việc nhiều phiền muộn, mệt mỏi, cũng muốn tiếp tục nhẫn nại.

      Bàng Mông lại ngăn cản , đem Chương Thực Đồng kéo đến bên người, quan tâm hỏi: “ thế nào, có việc gì? Thực xin lỗi!”. Quay đầu nhìn , thực phẫn nộ, “Hứa Đồng! sao có thể đánh người? ấy là em !”

      Em tốt của , mượn cơ hội này, tiến vào trong lòng thiếu niên kia, khóc tất đau khổ, rất thương tâm.

      Nhìn màn trước mắt, chỉ cảm thấy hoang đường. ràng trong lòng đau đớn, nhưng lại tự nhiên nở nụ cười

      nghe thấy mình với : Bàng Mông, chúng ta chia tay .

      ●︶3︶●

      trở lại sơ trung học, rất nhanh chuyển đến trường Đường Tráng.

      Làm như vậy, phải muốn cùng ai phân cao thấp, chỉ là vì tiện chăm sóc mẹ.

      Nơi đó cách bệnh viện rất gần.

      Bàng Mông lại nghĩ như vậy. mặt thương tâm vì Hứa Đồng lời chia tay, mặt vì là lập tức làm cảm thấy tức giận.

      nảy sinh ý tưởng độc ác, được rồi, vậy chia tay , quên lẫn nhau !

      Em của vẫn ở bên cạnh . vốn hay để ý đến người khác, nhưng đó là em của , cùng huyết thống, có lẽ ai cả đường , dung túng ta ở bên cạnh, cũng xua đuổi.

      Dần dần, nghe được mọi người đồn, thay đổi bạn , từ chị Hứa Đồng thành em Chương Thực Đồng.

      cũng cố tình sửa làm gì, bởi cảm thấy, Chương Thực Đồng nhất định biết, người thích là chị , còn chỉ là em của ấy mà thôi.

      Chia tay lâu, nhưng càng ngày càng nhớ hoạt bát kia, khi cười rộ lên dị thường xinh đẹp.

      Cuối cùng có ngày, nhịn được, đến trường kia tìm . nghĩ với rằng, bắt đầu lại từ đầu.

      Nhưng ở đó nhìn thấy cái gì? bỏ cả tự tôn, lần nữa muốn cùng bắt đầu lại, thế nhưng nhìn đến, từng nhàng trong sáng, thế nhưng cùng tên lưu manh Đường Tráng kia, hai người sóng vai ngồi bên cửa sổ, bên cười vui vẻ, bên nhả khói thuốc.

      Chỉ khoảng thời gian ngắn như vậy, sa đọa thành bộ dạng này, vô cùng đau đớn, đối với cực kì thất vọng.

      nhịn được phẫn nộ ra tiếng: “Hứa Đồng, còn hay nhớ chính mình là con ? Con phải hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, phải chú ý giữ mình, có biết hay ?”

      ghé vào cửa sổ, quay đầu nhìn , nhưng giải thích, thậm chí khiêu khích mỉm cười, chậm rãi phun ngụm khói.

      Giờ khắc đó, dường như nghe được thanh chính cõi lòng mình tan vỡ.

      ●︶3︶●

      Trở lại trường học, bắt đầu nản lòng. Chương Thực Đồng lại đến tìm , với ta: “Tôi và chị hoàn toàn chia tay, về sau cũng đừng tới tìm tôi.”

      Chương Thực Đồng lập tức chảy nước mắt, cầu xin : “Chị của em biết quý trọng , để cho em cùng , được !”

      Trong lòng khỏi ngạc nhiên. ta cư nhiên thích !

      ta biết thích chị . tưởng, ta làm sao ngốc như vậy. Tim chết, xứng đáng để người tốt hơn quý trọng.

      Vì thế : “ quên tôi , về sau, tìm được người tốt hơn tôi!”

      ta khóc rời .

      Ngày hôm sau, truyền đến tin ta tự sát.

      trong lòng khỏi kinh hãi! ta vì tự sát!

      Nếu chị của , , cần ấy vì tự sát, chỉ cần ấy mềm mại nhân nhượng chút, đừng quật cường ương ngạnh như thế, tốt biết bao.

      Mẹ ta đến trường học tìm , khóc lóc khẩn cầu đáp lại con mình.

      mất Vu tỷ tỷ, cảm động để muội muội trả giá (2), tuy rằng biết như vậy ổn, vẫn gật đầu đáp ứng.

      Về sau, bên cạnh , ngày đêm cận kề .

      cũng thích . thích, là chị ta!

      ●︶3︶●

      Ngày đó rời xong, từ sau Bàng Mông còn tìm đến.

      , muốn giải thích cho nghe, hút thuốc phải vì muốn học thói xấu, chính là cảm thấy mẹ sinh bệnh, gây cho quá nhiều áp lực, phải tìm được thứ phát tiết, nếu điên mất.

      Nhưng nghĩ tới thà giúp Chương Thực Đồng cũng chịu giúp , thà rằng tin tưởng người kia, cũng chịu tin mình, liền thể mở miệng.

      có chút hối hận, kì , rất nhớ . ràng thích , hi vọng gặp , vậy mà khi nhìn thấy lại áp chế được chính mình muốn nổi giận. biết chính mình làm sao nữa.

      Cho mãi đến ngày, mẹ cho , như vậy bởi sâu sắc nên thể tha thứ.

      Mẹ càng ngày càng suy yếu, tất cả các phương pháp trị liệu đều trải qua nhưng bệnh tình vẫn như cũ chuyển biến tốt.

      Rốt cuộc, buổi sáng đẹp trời, mẹ gọi tiếng cuối cùng, Lắc Lắc.

      ●︶3︶●

      Mẹ rời ngày đó, giống như thế giới khác. Bên tai vẫn vang ngừng tiếng ong ong, tim đập lộn xộn lại bối rối, trong đầu vẫn là hình ảnh mẹ cười với . Có đôi khi, người kia lại biến thành Bàng Mông.

      khóc. Nghẹn nghẹn, rất khó chịu, nhưng khóc nổi, giống như tất cả cảm xúc đều tắc nghẽn, tìm được đường ra.

      Về sau, cảm nhận thấy chưa bao giờ như vậy bàng hoàng bất lực. giống như bị lạc đường, mất phương hướng, trong lòng khủng hoảng, liều mạng kêu tên người, nghĩ rằng người đó có thể mang mình rời , nhưng cố tình đáp lại.

      Giống như giấc mộng dài, lúc tỉnh lại, nghe được mình kêu tên Bàng Mông.

      Nguyên lai ở thời khắc bất lực nhất, hi vọng có ở cạnh.

      ●︶3︶●

      Bỏ lại cả sân vòng hoa phúng viếng, lặng lẽ sơ trung. muốn tìm được Bàng Mông, muốn với , mẹ qua đời, đau khổ quá. Nghĩ cho , ở bên, rất nhớ , nghĩ xin , cùng nhau bắt đầu lần nữa, bởi vì luyến tiếc.

      bằng này tuổi, chưa từng nghĩ tới đối với người nào đó bỏ qua tự tôn. Bắt chịu thua, bằng lấy của tính mạng.

      vẫn tưởng tượng được, chính mình cũng có thời khắc yếu đuối như thế, cũng có thời khắc vì người gạt tự tôn, muốn cầu trở về bên mình, giúp mình vượt qua khó khăn, giúp mình lần nữa tỉnh lại.

      Ngày đó đến vườn trường, các học sinh nhìn vô cùng khác lạ.

      Trong những ánh mắt này, như giấu bí mật gì đó, có thể làm kinh hồn táng đảm, khẩn trương cùng bất an.

      Khi tìm được Bàng Mông, cuối cùng phát được bí mật trong những ánh mắt ấy là gì.

      ra, ra, cùng với em thủy tinh kia của cùng chỗ!

      ●︶3︶●

      Lần này, quay đầu tránh , đến trước mặt hai người, nhàng hỏi : “Các người cùng chỗ?”

      Nghĩ đến phủ nhận, lại do dự xong, nhìn gật đầu : “Đúng vậy!”

      sợ phủ nhận, làm cho kia lại muốn nghĩ tự sát.

      Nhưng hai chữ này, lại làm cho khác nếm được cái gì gọi là tuyệt vọng.

      này cười rộ lên, tươi cười mang chút bất lực, lại xinh đẹp như vậy, “ ta phải là tự sát? Vì thế các người cùng chỗ?”

      Cái chiêu diễn này, cuối cùng ta muốn chơi bao nhiêu lần mới đủ?

      lại nhíu mày, trách cứ : “Hứa Đồng! làm cho người ta thất vọng! Mong tôn trọng tình cảm cùng sinh mệnh người khác chút!”

      Em thủy tinh kia của thừa cơ tiến vào trong lòng . Mà , như sợ ta bị làm thương, cẩn thận ôm lấy.

      Nhìn trước mắt hai người, lòng đau đến mức tê dại.

      gật gật đầu, vừa cười, lại nhìn , nhàng : “ biết ? Thế giới này có loại vết thương, vết thương sâu đến vô cùng, về sau, còn lại hề là đau, mà là chết lặng. Miệng vết thương này vĩnh viễn bao giờ liền lại, đau xót này làm cho người ta thể quay đầu. tại, muốn làm cho tôi cảm nhận được vết thương như thế. Tôi nghĩ chúng ta từ nay về sau, hẳn chính là hai người xa lạ .”

      cười, cười đến ai oán, khuôn mặt có loại xinh đẹp kinh tâm động phách. với , “Bàng Mông, tạm biệt, hi vọng về sau, chúng ta có thể bao giờ gặp mặt”

      ●︶3︶●

      “Bàng Mông, tạm biệt, hi vọng về sau, chúng ta có thể bao giờ gặp mặt”

      thể tưởng tượng được, đây là lời cuối cùng với .

      Rất lâu về sau, khi còn thương tâm, lưu học ở nước ngoài, đến lúc này, mới biết được, Hứa Đồng tìm ngày đó, là ngày mẹ qua đời.

      cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ rồi, nhất định rất đau khổ.

      kiêu ngạo như vậy, có ngày, lại cúi đầu tìm , lại đối với : Đúng vậy, tôi cùng em chỗ!

      : Hứa Đồng, thực làm tôi thất vọng!

      : Mong tôn trọng tình cảm và sinh mệnh người khác!

      châm chọc, bảo tôn trọng cảm tình và sinh mệnh người khác, chính lại ngần ngại dẫm lên tình cảm cùng sinh mệnh của .

      Sau này nhớ tới đó, như muốn đau triệt tâm can.

      nhớ vẫn cười với , cười như vậy đẹp, dường như chỉ cần động vào biến mất, : “ biết ? Thế giới này có loại vết thương, vết thương sâu đến vô cùng, về sau, còn lại hề là đau, mà là chết lặng. Miệng vết thương này vĩnh viễn bao giờ liền lại, đau xót này làm cho người ta thể quay đầu. tại, muốn làm cho tôi cảm nhận được vết thương như thế. Tôi nghĩ chúng ta từ nay về sau, hẳn chính là hai người xa lạ .”

      : “Bàng Mông, tạm biệt, hi vọng về sau, chúng ta có thể bao giờ gặp mặt”

      làm bị thương, cho cơ hội giải thích, nghe lí do thương tâm, câu nhận định bắt nạt em – a! đơn thuần kia, ra ta thích , chẳng qua là vì chị ta thích . Chị ta cần , ta lập tức cũng cần.

      ngốc, đem bùn trở thành thủy tinh, lại đem thủy tinh lầm tưởng thành bùn.

      Cho dù, trước khi cùng Đường Tráng chỗ thế nào? phải cảm giác được, sau thích là chính mình sao? Khó có được người mình, làm sao so đo nhiều như vậy?

      Nhưng muốn gì đều muộn.

      chung quy làm bị thương đến sâu vô cùng, cả đời này, có lẽ rốt cục cũng được tha thứ.

      Biết thể cùng , đành phải bức chính mình quên .

      Từ khi bắt đầu du học, thẳng đến lúc có thể quên được , tự hạn chế chính mình được uống rượu, được gần phụ nữ. Uống rượu, lại càng thêm nhớ . Quen bạn , chỉ sợ mỗi người đều là hình bóng của . Như vậy xuống, vĩnh viễn thể giải thoát.

      Mỗi khi đêm khuya trong mơ, từ từ tỉnh lại, trong lòng đều ra cái tên. dám đem nó gọi ra. Chỉ sợ hai chữ vừa ra khỏi miệng, làm cho lòng trở nên đau nhức.

      Cho đến hôm nay, còn vọng tưởng. Chỉ mong người kêu Đường Tráng kia, có thể quý trọng , có thể cho hạnh phúc.

      --------------------------

      (1) Vách núi ở bờ biển, phía bên trong thường sáng màu, phía tiếp giáp mặt biển thường bị đen, ý nguy hiểm, sợ hãi

      (2) điển tích, dạng như Thúy Vân thế chân Thúy Kiều a~
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 28 : Gặp Nạn




      Vì cái gì ở những lúc cần nhất, luôn được từ chút quan tâm cổ vũ.

      ----------------------------

      Hứa Đồng ghi nhớ điện thoại của Bàng Mông, tùy tay đem danh thiếp đưa cho Dương Dương, bộ dáng hờ hững, giống như hoàn toàn thấy được Bàng Mông ánh mắt bi thương.

      trước cùng Dương Dương mang Đường Tráng đến bệnh viện. Tuy rằng gân cốt thương tổn, nhưng người lại bị thương khắp nơi.

      Băng bó xong, nhìn Đường Tráng khác gì xác ướp, Hứa Đồng khỏi nhíu mày : “ thể về nhà, chú Đường thấy bộ dáng này, nóng ruột mà chết”

      Đường Tráng gật đầu, “ quán mạt chược, em với ba, có người đến chơi buổi tối, về”

      Hứa Đồng cũng nghĩ trước mắt như vậy.

      cùng Dương Dương đưa Đường Tráng lại bên đường bắt xe về Lão Nhai. đường Dương Dương mực yên lặng rơi lệ.

      Đường Tráng vẻ mặt lơ đễnh, “Khóc, khóc, khóc, có cái gì mà khóc, tôi trước kia đánh nhau, bị thương so với tại còn nhiều hơn. Đây, trước ngực này ba đao, cũng phải biết, bị thương thế này tính cái gì, được khóc”

      càng , Dương Dương khóc càng to, nghẹn ngào, “ thấy được tôi thương ! Tôi liền khóc, được !”

      Đường Tráng bị khóc tâm phiền ý loạn, da đầu run lên, ngừng kêu lên: “Được, được, được, như thế nào lại được, nhất định , khóc , khóc thoải mái , khóc chết tôi thôi!”

      Dương Dương bị chọc tức, phình quai hàm nhìn.

      Dừng xe, Hứa Đồng trả tiền, đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, nhìn bên ngoài lập tức giật mình.

      đánh gãy hai người còn hung hăng ở ghế sau đấu võ mồm, “Đừng loạn nữa! Mau xuống xe!”

      Hai người theo tiếng nghe ra phần xơ xác tiêu điều, khỏi song song thu miệng. Khi đẩy cửa xuống xe, bọn họ mới sợ hãi ngẩn người.

      Quán mạt chược giống như bị bão đảo qua, đống hỗn độn, rách nạt chịu nổi.

      Tiểu Ngũ cùng Nhị Hoa ngồi xổm ở cửa, thấy có người trở về ngẩng đầu. mặt hai đứa che kín vết thương xanh bầm.

      Hứa Đồng nhìn cảnh trước mắt, căng thẳng, quay đầu nhìn về hướng Đường Tráng, giận đến đỏ mắt, bộ muốn liều mạng.

      Nhị Hoa chạy lại, nước mắt lưng tròng : “Tráng ca, như thế nào so với em còn thảm hơn! Đồng tỷ, vừa rồi có người lại đây, bọn họ phá hết, cái gì cũng liền động thủ, vừa đánh vừa phá. Rất đáng giận! Em cùng Tiểu Ngũ đều chuẩn bị, trở tay kịp, bị bọn họ đánh thành như vậy! Nhưng người khác đều ở bên trong thu dọn, em cũng Tiểu Ngũ đợi mọi người. Bọn người kia : Có thể nhanh như vậy đem người từ cục cảnh sát lấy ra, các người có bản lãnh, cho là ta làm gì được các ngươi phải ? Đừng nghĩ dễ dàng như thế! có khả năng! Nếu muốn sống yên ổn, bảo Dương Dương đêm nay đến Huyễn , giám đốc chúng ta chờ ta, nếu ta đến, cũng đừng trách chúng ta khách khí! Hôm nay là quán mạt chược, ngày mai là cách vách, tiếp theo là cửa hàng Ngũ Kim, ngày kia thiêu phòng ở, dù sao nhàm chán, chúng ta liền thay giám đốc sửa chữa lại các người!”

      Nhị Hoa xong những lời này, Đường Tráng giận thể át, xoay người liền hướng ra phía ngoài, giống như muốn tìm Nghiêm Xương Thạch liều mạng.

      Dương Dương vội vàng giữ chặt , bên khóc bên cầu: “Đường Tráng, trở về! vừa bị thương, chẳng lẽ còn muốn chịu chết sao!”

      Đường Tráng dùng sức thoát tay , “ buông ra cho tôi! Mẹ nó, tôi bảo buông ra có nghe thấy hay ?”

      Dương Dương vừa khóc vừa lắc đầu.

      Hứa Đồng lớn tiếng quát: “Đường Tráng, kêu to với ai! bị thương phải vì ấy mà chịu sao? Còn như vậy mắng người ta, có bệnh !”

      Đường Tráng dừng lại, vẻ mặt uể oải lời nào. Dương Dương đứng bên người, khóc thút tha thút thít.

      Hứa Đồng nhìn trước mắt cục diện rối rắm, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

      Lão Nghiêm kia nhất định từ bỏ ý đồ, mà chính mình thân thế quyền thế, căn bản thể cùng lão chống lại, ngày mai ngày kia, hiểu làm sao chịu đựng.

      Thở dài, khuyên Đường Tráng, “ tại bị thương, cái gì cũng đừng nghĩ, vào nhà nghỉ ngơi, để cho bọn Nhị Hoa Tiểu Ngũ thu dọn. Dương Dương, ngươi đừng để ý ấy lúc này hươu vượn. Tính khí ấy ngươi phải biết, ngươi trước cứ chịu đựng, đợi ta trị thương xong chúng ta tính sổ!”

      Dương Dương gật đầu đáp lại, Đường Tráng nuốt được uất khí, vẫn giữ vẻ mặt thô bạo, cái gì cũng chịu từ bỏ.

      Hứa Đồng lo lắng xúc động liều mạng, khỏi nhàng : “ bình tĩnh chút, báo thù phải sớm chiều, lão Nghiêm như vậy, sớm muộn cũng có người sửa trị. Trước như vậy nóng vội cứu Dương Dương, tại lại muốn liều mạng, định để Dương Dương thủ tiết sao? Được được, đừng buồn bực, ăn chút cơm, nghỉ ngơi cho tốt, tức giận qua rồi từ từ suy nghĩ!”

      Đường Tráng quay đầu nhìn Dương Dương khóc thũng mắt, mạnh miệng: “Ai tôi là vì ta? Tôi xem họ Nghiêm kia vừa mắt, nghĩ muốn đánh lão, ta có cái gì quan hệ.”

      Hứa Đồng biết như vậy để Dương Dương khỏi áy náy, nhưng miệng lưỡi ngu ngốc, đem lời hay làm biến dạng.

      Dương Dương nghe xong, giàn dụa nước mắt, ô ô nức nở quay đầu bỏ chạy.

      Hứa Đồng quay sang trách cứ Đường Tráng: “ nha, cái nên ! Cái lời gì hay qua miệng đều thành bậy!”

      Đường Tráng nhìn Dương Dương chạy vẻ mặt ngượng ngùng, ràng lo lắng, lại cố tình mạnh miệng: “ sai sao? chính là nghĩ như vậy!”

      Hứa Đồng tiếp, cùng Nhị Hoa đưa vào nghỉ ngơi, tự mình thu xếp cơm chiều.

      Bống nhớ tới hướng Dương Dương vừa chạy , ngược so với đường về nhà .

      Trong phút chốc, Hứa Đồng cảm thấy trong đầu “phanh” tiếng, ý niệm đáng sợ trong đầu dần hình thành.

      Ý nghĩ này rất có khả năng thành . Hứa Đồng khỏi có chút hết hồn.

      Dương Dương cùng Đường Tráng hai người phân phân hợp hợp lâu như vậy, ai hiểu biết Đường Tráng hơn Dương Dương. Ngay cả đều có thể nghe ra ý tứ Đường Tráng, Dương Dương như thế nào lại nhận ra?

      Nếu Đường Tráng có thể vì Dương Dương mà suy nghĩ, kia Dương Dương sao lại thể?

      Cho nên, Hứa Đồng thầm kinh hãi đoán rằng, Dương Dương, ấy phải là tới Huyễn ?

      ●︶3︶●

      Càng nghĩ càng khẩn trương bất an, Hứa Đồng cuối cùng nghĩ cũng kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vội vàng vàng bắt xe thẳng đến Huyễn .

      đường gặp vài cái đèn đỏ, lúc chờ đợi Hứa Đồng trở nên vô cùng lo lắng.

      Nếu bởi vì chính mình sơ sẩy, vì chờ đợi đèn đỏ, làm cho Dương Dương bị họ Nghiêm kia động vào, sợ cả đời đều hối hận.

      Tới nơi, Hứa Đồng trả tiền xe, đến thời gian lấy tiền thừa cũng có, tốc tốc đẩy cửa xuống xe.

      Vào Huyễn , kéo qua người quen, Hứa Đồng vừa thở vừa hỏi: “Nghiêm Xương Thạch đêm nay có đến ?”

      Đối phương ngạc nhiên gật đầu, nhìn gỏi: “Dao Dao, sao lại trở lại?”

      Hứa Đồng rảnh buôn chuyện, chỉ hỏi: “ ở phòng nào?”

      Đối phương mặt càng thêm kì quái, trả lời : “Hôm nay làm sao vậy, liên tục có hai tìm giám đốc Nghiêm! Dao Dao, cũng phải ở đây làm, còn như vậy muốn kiếm chác, làm cho các chị em lấy gì sống a!”

      Nghe được đối phương “Liên tục hai ”, Hứa Đồng lại lo lắng thôi, để ý đối phương vô nghĩa, chút phẫn bách, trừng mắt vẻ mặt hung hãn hỏi: “Tôi hỏi Nghiêm Xương Thạch ở phòng nào?”

      ●︶3︶●

      Lúc Hứa Đồng phá cửa vào, nhìn thấy Nghiêm Xương Thạch vẻ mặt sắc tướng nắm cả người Dương Dương. Dương Dương ngồi bên cạnh lão, cả người cứng ngắc, giãy dụa. Nghiêm Xương Thạch tay khác, cầm theo bình rượu.

      Nghe được cửa phòng bị phá, bọn họ nhất tề ngẩng đầu nhìn lại.

      Dương Dương thấy người đến, khỏi kêu lên, “Hứa Đồng!”. Trong thanh vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, nhìn thấy có người tới làm giảm rất nhiều sợ hãi, lại nghĩ tới cảnh ngộ trước mắt, lòng chợt võng xuống “Sao ngươi lại tới đây!”

      Hứa Đồng thầm hít sâu, làm cho mình tỉnh táo lại. nhìn Dương Dương, ý bảo an tâm, quay đầu nhìn hướng Nghiêm Xương Thạch, mang theo vẻ mặt mỉm cười cùng lão chào hỏi: “giám đốc Nghiêm, lâu nghe thấy đại danh!” vào, đến bên cạnh kéo ra Dương Dương, làm cho Dương Dương đứng ở phía sau mình, kiêu ngạo, siểm nịnh : “ ngại giám đốc Nghiêm, Dương Dương là chị dâu tôi, là người có chồng, làm cho ấy tiếp ngài chỉ sợ tốt lắm, hạ thấp danh dự của ngài!”

      Nghiêm Xương Thạch từ xuống dưới đánh giá Hứa Đồng, hơn nửa ngày sau ha tiếng, mê đắm : “Nếu ta tiện, kia, bằng tới tiếp ta được ?”

      ●︶3︶●

      Hứa Đồng áp chế lửa giận trong người, tươi cười đáp lại: “Nếu giám đốc Nghiêm nâng đỡ như vậy, tôi liền lưu lại tiếp gdv uống vài chén! Chính là chị dâu tôi thể uống rượu, bằng để chị ấy trước!” Có thể chạy trước người phải chạy, còn lại mình có cơ hành động cũng dễ dàng hơn.

      Nghiêm Xương Thạch nhìn Hứa Đồng đối với mình cười tươi như hoa, khỏi nheo lại hai mắt.

      Hứa Đồng nhất thời buồn nôn.

      Cùng động tác nheo mắt, người kia làm, coi bình thường, nhưng đổi thành họ Nghiêm này làm, chỉ cảm thấy ghê tởm.

      Nghiêm Xương Thạch từ sô pha đứng lên, đến bên người Hứa Đồng, kéo lại gần, hít sâu, ngửi hương vị người , đối với lắc bên tay bình rượu, mê đắm cười : “Tốt lắm! Hương vị này ta thích!”

      Dương Dương thấy lão lộ vẻ hám sắc, khỏi bối rối, về phía trước : “giám đốc Nghiêm, ông phải muốn tôi cùng ông sao? Ông để cho ấy , tôi ở lại!”

      Hứa Đồng lời nào, chỉ dùng lực đem Dương Dương kéo lại phía sau.

      Nghiêm Xương Thạch lại tiến đến trước mặt Hứa Đồng, đưa tay nắm lấy cằm , chậc chậc : “ thể tưởng tượng được, hai người còn nghĩa cử tình thâm! Cú ý tứ, ta thích!”

      Hứa Đồng cau mày, nén ý tưởng tránh lão. Bên tai nghe được lão với mình: “Các đều muốn làm thay cho người kia? Như thế nào? Là tranh nhau ở lại tiếp ta, hay vẫn là ta làm nhị vị cảm thấy đây là loại dày vồ, vì thế định quên mình vì nghĩa”

      Nhìn lão vẻ mặt ngoan cười, Hứa Đồng cảm thấy sau lưng rét run. vội vàng cười : “giám đốc Nghiêm sao lại thế, chị dâu tôi biết uống rượu, ở lại cũng làm mất hứng, bằng để chị ấy về nhà nấu cơm cho tôi!”

      Nghiêm Xương Thạch lui từng bước, “Được, muốn chô ta , cũng được” Lão lấy rượu bàn, lại mâng tay cầm lọ khác, đem hai lọ rượu giơ lên, nhìn Hứa Đồng : “Đừng ta ép buộc, hai người các , ai đem bình rượu này uống hết, còn có thể ra đến cửa, ta để người đó , nhưng nếu được, phải ở lại theo ta tiếp rượu!”

      Hứa Đồng khỏi thầm kinh hãi. Rượu này trước khi ở Huyễn gặp qua. Bản thân cũng là rượu cực mạnh, về sau làm cho khách càng uống càng kích thích, ở bên trong lại pha thêm loại thuốc gì đó. Người làm ăn bình thường đến nơi này, chẳng qua là tiêu khiển chút, cũng dùng loại rượu này. Chỉ có loại như Nghiêm Xương Thạch vừa khoác áo giám đốc vừa khoác áo lưu manh mới có thể gọi nó.

      Hứa Đồng chắp tay về đắng sau, lặng lẽ ấn bàn phím điện thoại trong túi quần. Trong di động của chỉ có năm số điện thoại: Đường Hưng Bang, Đường Tráng, Dương Dương, Bàng Mông cùng Cố Thần. Ấn tới danh bạ, trong đâu nghĩ tới trình tự chữ cái, bấm người thứ hai, ấn gọi.

      Điện thoại qua, lập tức cắt. Cứ như thế lập lại.

      Vốn nghĩ đến sau khi Bàng Mông nhìn thấy nháy máy, lập tức gọi lại, kết quá đợi lâu, di động vẫn có động tĩnh.

      khỏi thấy đáy lòng lạnh ngắt

      Vì cái gì ở những lúc cần nhất, luôn được từ chút quan tâm cổ vũ.

      Gặp Nghiêm Xương Thạch thấy tư thế đứng mà hoài nghi, vội vàng buông tay, dường như có việc gì, mỉm cười : “Rượu này thực đắt tiền, chị dâu tôi lại biết thưởng thức, để chị ấy uống cùng là làm hỏng rượu ngon, bằng để cho ấy , hai bình này tôi đều uống, nếu hai bình về sau tôi ngã, giám đốc Nghiêm để tôi , nếu tôi thể , liền ở lại bồi ngài cả đêm cuồng hoan, ngài cảm thấy chủ ý của tôi được ?”

      Dương Dương bên kéo cánh tay gọi: “Hứa Đồng, ngươi điên rồi!”

      Nghiêm Xương Thạch vẻ mặt hứng trí bừng bừng, “Tốt! Có dũng khí khiêu chiến hai bình! Nếu như vậy, ta làm sao có thể phản đối!” Lão quay đầu nhìn Dương Dương mê đắm , “Dương Dương tiểu thư, như vậy hôm nay cứ về trước, ta cùng em ở ra ngoài cửa, nửa khắc dám chậm trễ. lúc tới cửa, Dương Dương dãy dụa , Hứa Đồng gấp gạp, nhìn : “Ngươi choáng váng sao! Chạy được người phải chạy! Ngươi rồi ta có thể tùy cơ ứng biến! Chẳng lẽ ngươi thấy so với ta ngươi thông mình hơn sao? mau, tìm Bàng Mông, gọi ta nghĩ biện pháp, mau!”

      Dương Dương rốt cuộc bị thuyết phục, rưng rưng nhìn , khẽ cắn môi, đẩy cửa chạy ra!

      Cửa phòng nhất thời chưa kịp đóng. Hứa Đồng đứng ở cửa, nhìn Dương Dương chạy, thản nhiên cười. Trong phòng mặc dù ngọn đèn mờ nhạt, lại làm mặt trong suốt như ngọc. khuôn mặt lên tia đơn ảm đạm, giống như biết thoát được, vô lực xoay chuyển càn khôn, vì thế đành phải nhận lấy tất cả.

      Lòng dậy lên tia chua sót

      Cửa phòng kia vẫn như cũ khép chưa kín. theo khe hở hướng phía ngoài nhìn, ánh mắt trống rỗng, tại giay, mi tâm bỗng dưng buộc chặt.

      nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, ở trước cửa bước qua

      ●︶3︶●

      Người đó cũng có thể nhìn thấy , hơn nữa dám xác định, chỉ nhìn thấy , mà ngay cả tình cảnh bây giờ, cũng nhất định xem ràng.

      Nhưng cũng động thanh sắc, giống như đợi mở miệng cầu xin .

      Ánh mắt đảo qua người , trong khuỷu tay ôm xinh đẹp động lòng người. kia cao gầy tuổi tác thoạt nhìn cùng xấp xỉ, mặt dịu dàng ngoan ngoãn, cùng cũng có vài phần tương tự.

      thể tưởng tượng được thực kiên trì bền bỉ

      Giờ phút này giai nhân ở bên, cho dù mở miệng cầu xin , chắc gì giúp đỡ.

      lúc sau, dắt xinh đẹp kia thong thả qua. Cửa phòng chậm rãi đóng lại.

      gian kia bị tiếng phanh cửa ngăn ra.Hứa Đồng hạ mắt, mỉm cười, đàm đạm mê mẩn

      mặt cười mặt thầm cân nhắc, rốt cuộc, còn gì chưa thử qua.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 29 : Thương Tiếc


      Dường như người sau đại nạn chết, tình cảm trở nên rất yếu ớt.

      ----------------------------------------------------------

      Khi Hứa Đồng quay người, nhìn đến Nghiêm Xương Thạch khai nắp rượu, mặt mang theo ý cười hết lời đáng khinh. Thấy xoay người, liền xua tay : “Xin mời, Hứa tiểu thư!”

      Hứa Đồng bước từng bước đến bàn trà, lặng lẽ thở sâu, nghĩ bị họ Nghiêm chê cười, mặt dấu diếm ý sợ hái, nhấc bình rượu, giương cổ, rầm rầm, mạch đem rượu uống đến đáy.

      Buông chiếc bình rỗng, chỉ nghe Nghiêm Xương Thạch : “Hứa tiểu thư, rất hào sảng! Tiếp tục tiếp tục!”

      thầm sợ hãi.

      Nhìn chằm chằm bàn bình rượu thứ hai, trong đầu Hứa Đồng vựng vựng.

      Chỉ sợ uống xong bình này, cơ hội có thể thẳng ra cửa rất , nhưng nếu uống, họ Nghiêm kia cũng nhất định tha cho mình. Bằng lão giờ phút này vẻ mặt háo sắc, nhất định khó thoát khỏi bị đặt ở dưới thân chà đạp.

      Nên làm gì bây giờ? tuy rằng xem việc trinh tiết quan trọng hơn sống chết. Nhưng nếu bị loại đàn ông đê tiện đáng khinh này lợi dụng, chỉ cần nghĩ đến, cũng nhịn được muốn phun.

      Trong nháy mắt, suy nghĩ trăm phương ngàn kế. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt Nghiêm Xương Thạch, đối diện , phát ra sáng xanh mượt.

      Ánh sáng kia làm buồn nôn, khẽ cắn môi, trong lòng quyết định.

      ●︶3︶●

      Hứa Đồng đưa tay chắp phía sau, cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Xương Thạch : “Này quả là rượu ngon, bị tôi hai ba ngụm uống bình, có điểm “ngưu ăn mẫu đơn giậm chân giận dữ”(1), rượu ngon phải chậm rãi thưởng thức mới phải!” Vừa , vừa đưa tay vào túi quần, lặng lẽ bấm vài cái. Bằng cảm giác, tìm được số thứ nhất trong danh bạ, dùng sức bấm gọi.

      Nghiêm Xương Thạch chút để ý cười: “Đừng lo! Nếu Hứa tiểu thư thích uống, cứ việc uống thỏa thích, muốn uống, ta cầu còn được!” Quay đầu phân phó thủ hạ, “Ra bên ngoài mang thêm hai bình đến, hôm nay cho Hứa tiểu thư uống đủ thôi!”

      Hứa Đồng ở bên : “giám đốc Nghiêm, cần vội vã lấy, ngài quên sao? Uống xong bình thứ hai, tôi phải về nhà!”

      Nghiêm Xương Thạch làm bộ bừng tỉnh nhớ ra, “Đúng đúng, nghĩ lại, hình như có như vậy. Nhưng ta còn nhớ đến, nếu được, liền ở lại theo ta uống rượu!”

      Hứa Đồng muốn xem nhiều họ Nghiêm, thu hồi tầm mắt, thản nhiên đáp: “Đương nhiên!”

      chưa từng cảm thấy người nào khi háo sắc lên, lại có thể so với người trước mặt này làm người khác buồn nôn như vậy.

      cúi đầu cầm bình rượu thứ hai, nhắm mắt lại, thở sâu, quyết đoán ngẩng đầu, tưng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

      Khi bình rượu thấy đáy, ngụm cuối cùng ngạnh trong cổ Hứa Đồng, làm thế nào đều nuốt xuống.

      lẳng lặng ngậm hàm trong chốc nát, tâm càng vững, quyết đem tất cả nuốt vào bụng

      ngụm rượu này giống như chất dẫn, nếu bị nhổ ra, tất cả rượu vừa uống cũng bị cho ra hết. Cho nên mặc kệ như thế nào, mặc kệ nước mắt giàn dụa, cũng kiên trì mang khẩu rượu nuốt vào trong.

      Buông bình rượu, lời nào. sở chỉ cần mở miệng, thể nào ngắn cản được dịch rượu theo nhau tuôn ra ngoài. Xoay người hướng cửa, đem chút tỉnh táo còn sót lại, dùng ý chí mệnh lệnh chính mình nhấc chân.

      Nhưng chỉ được hai bước, thấy điên đảo, chân như nhũn ra, có lực chống đỡ chính mình, ngã xuống đất.

      Cúi đầu thở hổn hện, cật lực làm cho mình giữ lại chút lý trí. giãy dụa suy yếu đứng lên, để ý chân tay đều còn chút sức lực.

      Đúng chật vật, cả thân thể bị người khác đột nhiên dùng sức nhấc lên.

      ●︶3︶●

      Nghiêm Xương Thạch đem Hứa Đồng nửa kéo nửa ôm lên sô pha. Thủ hạ của lão lập tức rời , Hứa Đồng kinh hồn táng đảm.

      “Kỳ ”, chờ lão động thủ, liền vội vàng mở miệng, “Chắc giám đốc Nghiêm biết, tôi trước từng làm ở Huyễn , sau gặp được Cố Thần, bao trọn tôi. Toàn bộ mọi người ở Huyễn đều biết, tôi là người của Cố Thần.”

      Nghiêm Xương Thạch kì quái cười phá lên, “Đem Cố Thần ra đây, cảm thấy, ta sợ sao?”

      Hứa Đồng cố định lại thần trí, miễn cưỡng mỉm cười : “Đâu có, giám đốc Nghiêm bản lĩnh như thế nào sợ ai! Chính là cho dù sợ, vì chuyện đàn bà mà thôi, hai người lại gặp cái gì đó thoải mái, như vậy đáng, ngài xem đúng ?”

      Nghe xong Hứa Đồng , Nghiêm Xương Thạch cười ha ha, coi như nghe được chuyện gì thú vị lắm, “ đúng! Chuyện phụ nữ mà thôi, mọi người đáng vì cái này tìm phiền toái. Tuy nhiên ...” Lão dừng chút, hiểm cười, híp mắt : “Ta cho , trước kia có phải là người của Cố Thần hay ta biết, ta chỉ biết ta ở đây mấy ngày, đàn bà bên người Cố Thần cũng phải là !” Lão cười đến vẻ mặt gian nịnh, đời này chỉ sợ còn người nào so với lão giống lưu manh, “Theo ta thấy, Hứa tiểu thư, Cố Thần có niềm vui mới, , bị hạ đường rồi!”

      Hứa Đồng sợ sệt, đầu óc choáng váng, nhưng vấn cố tìm tia lý trí nghĩ ra mình lộ sơ hở chỗ nào.

      Đúng rồi, nếu Cố Thần còn quyến luyến , đêm nay cần gì phải mình đến tìm lão họ Nghiêm này? Chỉ cần kính nhờ Cố Thần lại đến cùng lão can thiệp là tốt rồi.

      Bên tai nghe được tiếng Nghiêm Xương Thạch tiếp tục : “Cố Thần vốn xưa nay có tiếng hiểu người, dám chơi, chơi cũng hào phóng. , như thế nào vì chuyện cỏn con này đến cùng ta gây ? Cho nên” Lão đến đây, tay dè dặt giữ lấy hai má Hứa Đồng, chậm rãi vuốt ve da thịt , động tác bao hàm vô số sắc dục, “ cái gì cũng đừng nghĩ, chuyên tâm theo giúp ta !”

      Hứa Đồng nhắm mắt lại, quay đầu né tránh tay lão. Tuyệt vọng liên tiếp dâng lên, trong lòng tấc biến lạnh.

      Khó trách vừa rồi qua, nhìn vẻ mặt đạm mạc, ra có người mới.

      Xem ra, hi vọng sai lầm rồi.

      Việc đến nước này, phải do chưa từ bỏ ý định.

      cần ảo tưởng nhiều, tựa vào sườn, đem tay lặng lẽ tìm được trong túi quần, dùng sức tắt điện thoại.

      Trong lòng khỏi cười khổ.

      Cõ lẽ bên kia sớm cúp máy, lần này, chính là làm điều thừa.

      ●︶3︶●

      Hứa Đồng cảm thấy thân thể cực nóng, ngực như bị thiêu, cổ họng ngứa ngáy, muốn cúi đầu rên rỉ chút, nhưng cồn tác dụng làm hai chân còn sức nâng lên, giờ phút này lại giống như chịu khống chế của , vô luận thế nào đều muốn áp lại chặt chẽ, ra sức cọ xát.

      Cảm giác kì quái làm Hứa Đồng kinh hãi. Trong nháy mắt lên hình ảnh. Lúc xoay người vừa rồi, bình rượu bị Nghiêm Xương Thạch khai nắp. Cẩn thận hồi tưởng, mạt cười khi đó mặt họ Nghiêm, dường như phi thường gian xảo tà nịnh, giống như đặt cạm bẫy đợi người khác vào.

      Thân thể ngày càng háo.

      Cưỡng chế cảm giác muốn rên rỉ, Hứa Đồng trong lòng nghĩ, lão cầm thú này, nhất định nhân lúc đó hạ xuân dược trong rượu.

      hơi xốc lên mí mắt, nhìn thấy Nghiêm Xương Thạch nới lỏng cà vạt, tay cầm nút thắt dùng sức kéo qua lại, cổ họng phối hợp khẽ diêu, vẻ mặt đáng khinh đến cực điểm, lưu manh sắc dục trào ra ngoài như hận thể lập tức nuốt luôn .

      Hứa Đồng đau lòng nghĩ, cuối cũng tránh được.

      khép lại ánh mắt, bất đắc dĩ chuẩn bị thừa nhận.

      cảm giác được ngón tay Nghiêm Xương Thạch cổ mình trượt xuống. Lão vừa sờ vừa kêu: “Trẻ tuổi tốt , xem làn da này, quả thực là mịn như nước!”

      Lão xong cúi người áp xuống.

      cảm thấy ngực dậy lên rầu rĩ.

      Giờ phút này, vô cùng nhớ mẹ.

      ●︶3︶●

      Nghiêm Xương Thạch vừa vươn tay cởi cúc áo , cửa phòng lập tức bị người đẩy ra.

      Lão khỏi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên, nhận người tới, mi tâm nhíu lại, ngồi thẳng dậy, ngoài cười nhưng trong cười mở miệng: “Ngọn gió nào đem ngài tới đây, Cố tổng!”

      Hứa Đồng nghe tiếng trả lời mở mắt quay đầu nhìn.

      Người từ ngoài cửa vào, là Cố Thần.

      ●︶3︶●

      Cố Thần đẩy cửa bước vào, đến trước sô pha, đưa tay nâng Hứa Đồng dậy, cúi người ngồi giữa Nghiêm Xương Thạch và , lại giang tay đưa đến bên sườn, làm cho ỷ trước ngực.

      Sau đó quay đầu với Nghiêm Xương Thạch từ từ cười, lanh lảnh : “Làm cho giám đốc Nghiêm chê cười! Nha đầu này trước kia làm trong này, bị tôi nhìn trúng, liền theo tôi, kỳ toàn bộ Huyễn đều biết ấy là người của tôi. Nha đầu này mấy ngày nay cùng tôi giận dỗi, chịu gặp, gọi điện cũng chịu tiếp, tôi đành mình tìm vui. nghĩ biết như thế nào đem ấy gọi tới, phục vụ lại cho tôi biết ấy ở trong phòng giám đốc Nghiêm, mới đầu tôi còn tin, lại tiện qua phòng ngài, nên tôi nghĩ thuận tiện xem qua cũng phiền toái, giám đốc Nghiêm lại là người hào phóng sảng khoái, làm việc rộng rãi câu nệ tiểu tiết, nhất định trách tôi đường đột! Vì thế tôi liền mở cửa, nghĩ trùng hợp, nha đầu này ở trong!” đến đây, quay đầu nhìn Hứa Đồng trong lòng, giống như sủng nịnh vô hạn, điểm điểm mũi : “ là bướng bỉnh, làm sao lại chạy đến quấy rối giám đốc Nghiêm?”

      Hứa Đồng ràng nghe trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng giờ phút này, tựa vào bên người , nhìn ánh mắt , nghe giọng , lại thầm muốn khóc.

      Dường như người sau đại nạn chết, tình cảm trở nên rất yếu ớt.

      thở dài, thuận thế càng tiến vào lòng , đem mặt chôn ở trước ngực , muốn nhìn đến Nghiêm Xương Thạch.

      Chỉ cảm thấy giờ phút này, trong lòng vô cùng kiên định.

      Cố Thần lại nhìn Nghiêm Xương Thạch, mỉm cười : “ biết ấy có hay làm giám đốc Nghiêm phiền toái? Nếu có, tôi thay ấy tiếng xin lỗi!”

      Nghiêm Xương Thạch nhìn Cố Thần, nheo mắt lại tựa tiếu phi tiếu : “Cố tổng, mà thôi, ngại thẳng với , tôi đối với này thực cảm thấy hứng thú”

      Hứa Đồng biết nghe thấy những lời của Nghiêm Xương Thạch này xong, có hay co rúm lại chút. chỉ cảm thấy cánh tay Cố Thần như an ủi bình thường, dùng lực thu chặt lại.

      nghe được : “giám đốc Nghiêm sai, mà thôi, có chuyện gì to tát? nên ảnh hưởng đến hòa khí. Lại tiếp, sớm muốn gặp gỡ giám đốc Nghiêm, đáng tiếc vẫn có cơ hội, hôm này là “vô tâm cắm liễu liễu thành rừng”(1)! Đêm nay chúng ta khó có cơ hội ngồi cùng nhau, bằng bỏ qua chuyện phụ nữ, chuyện làm ăn. Nếu chúng ta có thể hợp tác thành công, lợi nhuận đạt được so sánh với chuyện phụ nữ này có vẻ thực tế hơn!”

      Cố Thần làm Nghiêm Xương Thạch nổi lên hứng thú, lão cao giọng hỏi: “ biết Cố tổng có dự án làm ăn gì với ta?”

      Cố Thần ha ha cười, “Đợt vừa rồi phải có dự án kiến thiết quảng trường Cẩm Tú thành quảng trường lớn nhất toàn quốc? Đáng tiếc công trình chỉ làm đến nửa, bởi vì thiếu nguyên vật liệu mà dừng. Nguyên lai công ti phụ trách hạng mục này gặp khó khăn về vấn đề tài chính, đành đem công trình này gác lại. Vì thế đợt vừa rồi quyết định thu hồi lại hạng mục này lần nữa tìm công ty mới. Tôi nghĩ, dù sao cũng có việc gì, liền đem hạng mục này tiếp nhận. Nghe giám đốc Nghiêm số lượng thép còn chưa bán ra ngoài, nếu chúng ta ngại hợp tác, tôi có thể mua lại của ngài, đem công trình quảng trường Cẩm Tú gấp rút hoàn thành, ngài xem thế nào?"

      Cố Thần nhìn được Nghiêm Xương Thạch đối với đề nghị của mình bắt đầu lung lay, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng(3) : “Kỳ sớm có ý định muốn hợp tác cùng giám đốc Nghiêm, chính là gần đây công việc nhiều, chưa kịp gặp gỡ ngài, khó có duyên được như hôm nay, gặp lại bằng xảo ngộ(4), tôi thấy chúng ta bằng thừa dịp đem chuyện này quyết định !” xong dừng lại, ý hỏi Nghiêm Xương Thạch vừa lòng hay .

      Nghiêm Xương Thạch khỏi mặt mày hớn hở, “Cố tổng lần này vì Hứa tiểu thư chịu thiệt! Người em phóng thoáng, làm cho tôi kiếm nhiều như vậy, chính mình lại phải làm ăn lỗ vốn đâu!”

      Cố Thần cười, “giám đốc Nghiêm đừng khách khí! Trước lạ sau quen, đầu tiên tôi chịu thiệt chút, lần sau giám đốc Nghiêm phải để cho tôi kiếm trở lại hay sao!”

      Nghiêm Xương Thạch cười nhìn về phía Cố Thần, bên sờ cằm, bên có chút đăm chiêu, “Vẫn người đứng đầu Cố thị, tinh , làm ăn cũng chịu lỗ vốn, xem ra lần này nhờ Hứa tiểu thư mà ta được tận mắt chứng kiến rồi!”

      Cố Thần thần sắc đổi, ha ha cười : “Đâu có đâu có! Đồn đại sai lệch, tôi xem ra ít nhiều cũng chịu thiệt, nhất là đối với phụ nữ!” xong lời cuối cùng, cúi đầu nhìn Hứa Đồng trong lòng, lắc lắc bả vai làm ngẩng đầu nhìn mình, cười hỏi : “Em có phải hay , Dao Dao?”

      ●︶3︶●

      Vất vả hồi, Cố Thần cuối cùng cũng giải quyết xong Nghiêm Xương Thạch.

      Đưa Hứa Đồng ra khỏi phòng, nhìn mặt hồng dị thường, khỏi tối sầm lại, cúi đầu hỏi : “ thoải mái sao?”

      Hứa Đồng giương mắt nhìn , tầm mắt còn tiêu cự, ánh mắt mảnh mê ly, lung tung đáp: “Nóng quá! Mệt quá! Khó chịu!” Thân thể mềm ra giống như có xương cốt, cả người như tan ra trong lòng .

      nhíu mày, lập tức biết được bị Nghiêm Xương Thạch hạ thuốc, lập tức ôm lấy rời khỏi Huyễn .

      ●︶3︶●
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 30


      Khi Hứa Đồng thoáng khôi phục được chút thần trí, thấy mình nằm trong xe Cố Thần. Xe dường như chạy. Cả người khô nóng, nhịn được thào rên rỉ.

      “Cố Thần! Cố Thần!” giọng vội vàng kêu, “Điện thoại! Gọi điện thoại, cho Dương Dương, tôi sao!”

      Cố Thần nghe được, quay đầu nhìn . ở đằng sau, giờ phút này còn tìm ra kiêu ngạo ngày trước, ánh mắt giảo hoạt cũng bị mùi rượu bao phủ thấy tung tích, những quật cường cố chấp dường như cũng còn, toàn thân chỉ còn bộ dạng chật vật. Nhưng bộ dáng chật vật này cũng làm người khác thấy thực chịu nổi, ngược lại có chút câu lòng người.

      dừng xe lại. Lấy di động người , tìm được dãy số của Dương Dương, nhắn tin báo bình an.

      Nghĩ đến đối phương gọi điện trả lời, muốn giải thích nhiều, Cố Thần gửi xong tin nhắn liền tắt máy.

      khởi động xe.

      Hứa Đồng nằm ở phía sau xe cúi đầu kêu: “ cần đưa tôi về nhà ... cần ... đừng làm cho mọi người lo lắng ... loạn .... trong nhà loạn lên, mang tôi đến, mang tôi đến ... Chóng mặt quá, khát, tôi muốn uống nước, tôi muốn ngủ!” đến phía sau, nghiễm nhiên từ dặn dò biến thành vô ý hờn dỗi.

      Nghe lộn xộn rên rỉ, trong lòng Cố Thần khỏi mềm nhũn, hai tay đảo vô lăng, đem xe quay đầu hướng khác chạy.

      ●︶3︶●

      Cố Thần đem Hứa Đồng đến khách sạn gần đó. Thuê phòng, để ý những người khác thầm đánh giá, ôm lấy Hứa Đồng bước nhanh vào thang máy.

      Hứa Đồng ỷ trong lòng Cố Thần, hơi hơi ngước mắt ngẩng đầu nhìn , đột nhiên cười, nhàng hỏi: “ có hay cảm thấy tôi quyến rũ ?”

      Cố Thần cúi đầu nhìn , bất tri bất giác nheo lại hai mắt, cũng cười, đáp: “Bộ dáng tại, thân mùi rượu, chật vật giống con ma men, như thế nào quyến rũ được tôi?”

      Hứa Đồng cười khanh khách, nhắm mắt, lại ỷ vào lòng .

      Vào phòng, Hứa Đồng : “Để tôi xuống dưới, tôi muốn nôn!”

      Cố Thần đem ôm vào phòng tắm, Hứa Đồng xua tay phất , “ ra ngoài! ra ngoài!” muốn làm cho người khác nhìn thấy mình bộ dáng nôn mửa chật vật.

      Cố Thần ra đến cửa, nhìn thấy Hứa Đồng đem vòi nước mở, vặn đến cỡ lớn nhất, dòng nước ào ào kêu lên.

      Đóng cửa lại, trong tiếng nước, nghe ra được thanh nôn ọe.

      Trong lòng khỏi hơi động. Đây là kiêu ngạo nhất mà từng gặp. Đến nôn mửa cũng muốn bị người khác nghe thấy.

      ngồi ghế sô pha, lẳng lặng chờ. lúc lâu, vẫn thấy ra.

      Lại chờ, bắt đầu có chút lo lắng

      Rốt cục đến ngoài phòng tắm, gõ cửa, hỏi: “Hứa Đồng, xong chưa?”

      chỉ nghe thấy ào ào tiếng nước chảy, nghe thấy trả lời. biết có phải là cảm giác, thấy thanh nước chảy so với vừa rồi lớn hơn rất nhiều.

      Lại hỏi lần thứ hai, vẫn như cũ có tiếng trả lời

      Mi tâm nhíu lại, tự mở cửa vào

      Tình cảnh bên trong đập vào mắt , hình ảnh đó làm giật mình.

      Cả người Hứa Đồng nghiêng nghiêng trong bồn tắm, nhắm mắt lại, cắn chặt ngón tay mình, toàn thân lạnh run.

      Vòi hoa sen đỉnh đầu bị mở mức lớn nhất, để dòng nước phun người. Bồn tắm lớn chứa đầy nước, bao phủ cả người , ngừng chảy ra ngoài.

      Cố Thần quay đầu nhìn gương, mặt hề có chút hơi nước.

      Mi tâm nhíu càng chặt, bước nhanh đến trước bồn tắm, đưa tay vào kiểm tra, nước bên trong quả nhiên lạnh băng.

      Lại nhìn Hứa Đồng, đáy mắt tự chủ được dâng lên tầng thương tiếc.

      này thà mình yên lặng tự hành hạ chính mình, cũng chịu yếu đuối khóc lóc xin người khác giúp đỡ.

      đưa tay đem từ trong bồn tắm ôm lên. Da thịt dưới tay bị nước thấm lạnh lẽo. chậm rãi nâng mi, mở ra đôi mắt đầy sương mù, cố gắng nhìn mặt “Nóng quá ... lại lạnh nữa ...”

      Thanh nhu nhược, giống như làm nũng, giống như tủi thân, thầm tiếng, làm cho tim người khác nhuyễn theo.

      Nhìn hai má vựng hồng, mắt mờ ảo mê li, môi đỏ mọng hơi hé, yết hầu khỏi bắt đầu cao thấp, giống như đè nén xúc động.

      bỗng nhiên giang hai cáng tay ôm lấy cổ , tựa đầu ỷ vai, miệng cách rất gần tai . lại kiều thào tiếng: “Cố Thần, nóng quá! Khó chịu quá!” Ngữ khí yếu ớt, như khóc than, như mơ hồ, giống con thú bị nhốt tìm được đường chạy trốn, khiến người khác khỏi thương tâm.

      Yết hầu lại mạnh mẽ dao động, cánh tay đột nhiên ôm chặt , tay đem tiến sát vào ngực.

      cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng dồn dập thở.

      chỉ kịp ưm chút, lưỡi tiến quân thần tốc. linh động thăm dò dẫn dụ cuồng loạn truy đuổi.

      đưa bàn tay giữ gáy, đem đầu vững vàng trụ lại, cho né tránh, dùng sức duyện hôn, cảm giác gắn bó nên lời, làm khắc cơ hồ quên hết mọi thứ, đầu óc cùng thân thể chỉ còn đọng lại cảm xúc say mê.

      Cuồng hôn trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn . nhìn , đáy mắt phủ dày hơi nước, ẩm ướt mê muội. Chiếc miệng đỏ sẫm vội vàng thở, bộ ngực chút lại chút cao thấp phập phồng. Quần áo mỏng manh người bị nước làm trong suốt, đường cong mê người trong mắt .

      hô hấp như bị kìm hãm, yết hầu lại ra sức quay cuồng. tay đưa ôm vào vào ngực, sải bước ra phòng tắm.

      Đến trước giường, cúi đầu nhìn , giống như mê hoặc nhàng hỏi: “Muốn tự mình ngủ, hay muốn tôi cùng em?” Thanh trầm ấm khàn khàn, trong đó nhẫn vô số tình dục.

      nhắm mắt lại lời nào, chỉ dùng tay quấn chặt cổ , khoảnh khắc buông , dùng sức kéo, mang theo cùng nhau ngã xuống giường lớn mềm mại.

      ---------------------------------------

      (1) Ý đồ quý mà biết thưởng thức, như Bát giới ăn nhân sâm

      (2) Có lòng trồng hoa hoa nở, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng: Ý là mất sức mà vẫn được việc

      (3) Có đà tiện thể tiến tới

      (4) Tới sớm bằng tới xảo: Ý ngẫu nhiên gặp nhau còn có ý nghĩa hơn là cố ý gặp lại.

      Hãy chờ em đánh răng xong nhé!
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 31 : Phó Tổng Về Nước


      “Hứa Đồng, đến tột cùng muốn cái gì?”

      Về nhà, Hứa Đồng ngã quỵ ở giường, đem đầu chôn trong gối, vẫn nhúc nhích, chính tưởng có thể như vậy nặng nề ngủ , cái gì cũng muốn nghĩ.

      Nhưng mà như mong muốn.

      ràng thân thể mệt mỏi đến cực hạn, trong đầu lại cố tình hưng phấn, giống như Mĩ Hầu Vương đại náo thiên cung.

      Tuy rằng mắt gắt gao khép kín, lại luôn lên cảnh tượng thể gạt . Hình ảnh cái hợp với cái làm thể ngủ yên.

      Trong hình ảnh đó, cùng Cố Thần triền miên dây dưa. Cái cảm giác hoan du như lọt vào sương mù này, đến giờ vẫn giống như cũ ràng, nó xoay vòng trong đầu , vòng lại vòng, lượn lờ lâu chịu tán .

      Hứa Đồng khỏi có chút ảo não. Đột nhiên bên tai như vang lên tiếng người kia cùng thanh kiều diễm gọi “Dao Dao!”. dùng hai tay hết sức bịt lỗ tai, nhưng thanh đó vẫn chịu biến mất.

      thất bại buông hai tay.

      Mở to mắt, đối với chính mình nhàng hỏi câu: “Hứa Đồng, đến tột cùng muốn cái gì?”

      Đồng thời, ở nơi khác, cũng có người hỏi câu hỏi ấy.

      Cố Thần đến công ty sớm, mặt bình tĩnh vào văn phòng, toàn bộ buổi sáng đều ngồi ở ghế, mặt hướng ngoài cửa sổ, mi tâm nhíu lại, nhìn phía xa xa, câu.

      Trợ lí gõ cửa tiến vào thông báo lịch họp, thấy bộ mặt lạnh lùng, ám khí vờn quanh thân như chờ lập tức phát động, thức thời lui ra bên ngoài.

      Trong gian yên tĩnh, tiếng “cộp cộp” bỗng nhiên vang lên. Thư kí ở bên ngoài đẩy cửa.

      Cố Thần thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ.

      Nâng tay day day mi tâm, giống như mệt mỏi vô hạn. thào thở dài, đáy lòng nhàng thốt ra nghi hoặc.

      “Hứa Đồng, đến tột cùng muốn cái gì?”

      ●︶3︶●

      Vật vã nằm buổi sáng, đến giữa trưa, Hứa Đồng cắn răng rời giường xem Đường Tráng.

      Lúc tới nơi, Đường Tráng vừa ăn xong cơm trưa nằm ở phòng ngủ.

      Dương Dương xin nghỉ làm, ở lại quán mạt chược. Nhìn thấy Hứa Đồng, vội vàng chạy lại hấp tấp : “Ngươi sao vẫn tắt máy! Còn hại ta chạy về nhà chuyến!”

      Hứa Đồng có chút nghi hoặc, “Ngươi về nhà tìm ta? Lúc nào?”

      Dương Dương noi: “Sáng nay, từ ngoài cửa sổ nhìn thấy ngươi ngủ, nên đánh thức ngươi” Bỗng nhiên vẻ mặt hề hề, kéo lấy tay hứa đồng, Dương Dương tà tà ánh mắt hỏi: “Ngày hôm qua, lúc sau rốt cuộc như thế nào thoát được?”

      Hứa Đồng nhìn người kia vô tâm vì vết thương lành sẹo mà quên đau, khỏi thất bại thở dài, “ thế nào, ta uống rượu, sau đó ngã, sau đó rời , sau đó muốn bị chú Đường nhìn thấy bộ dạng say khướt, sau đó ra ven đường tìm cái khách sạn thuê phòng ngủ cả đêm, sau đó lạ giường ngủ được, sau đó buổi sáng về nhà ngủ như ngươi thấy. Cứ như vậy”

      Dương Dương bỏ tay ra, dùng sức liếc xéo cái, “Tưởng ta là đứa trẻ lên ba sao? Đừng cho là ta biết là tối hôm qua ngươi cùng ai!”

      tình Hứa Đồng muốn : , ngươi phải là đứa trẻ ba tuổi! Chỉ số thông minh của ngươi chỉ bằng đứa trẻ trong bụng mẹ!

      Nhu nhu thái dương, bất thanh sắc bất động chuyển hướng câu chuyện, hỏi lại Dương Dương: “Ngày hôm qua sau khi rời Huyễn ngươi làm gì?”

      Dương Dương nhìn Hứa Đồng xem thường: “Đừng nữa, ngày hôm qua, sau khi rời khỏi Huyễn , ta theo lời ngươi gọi điện thoại tìm Bàng Mông, như thế nào cũng là tắt máy! Ta liền bắt xe tìm theo địa chỉ ghi danh thiếp, kết quả có người cho ta biết đó là nơi làm việc, còn về phần nhà riêng của nhân viên, người đó cũng biết! Ta lúc ấy liền trợn tròn mắt, cũng biết lúc nào Bàng Mông mới bắt máy, liền nhắn tin cho ta, ngươi gặp nạn. Kết quả vừa nhắn tin xong nhận được tin nhắn của ngươi, có việc gì. Ta lo lắng nhanh chóng điện lại, kết quả ngươi quá thần tốc, cũng tắt luôn điện thoại!! Nghĩ tới nghĩ lui, ta lại bắt xe trờ về Huyễn , kết quả mấy người ở đó ngươi cùng Cố Thần! Ta nghe thấy ngươi cùng Cố Thần , vì thế an tâm! Lại nhắn tin trở lại cho Bàng Mông ngươi có việc gì, sau về nhà ngủ”

      Hứa Đồng nhìn Dương Dương chọn mi hỏi: “Vì cái gì ta bị Cố Thần đưa , ngươi lập tức an tâm? chẳng phải đàn ông sao? Hơn nữa ngươi dám chắc háo sắc?”

      Dương Dương trừng lớn mắt: “Ây, ngươi lầm ! Cố Thần bộ dạng siêu đẹp trai a! Tuy bên người phấn hồng ít, nhưng tốt xấu người ta hoa tâm hoa thân, tính nết cần kiểm điểm a! Nếu ngươi được để mắt, đó là thiên phúc của ngươi a! Ngẫm lại xem, bao nhiêu muốn cầu đến còn chưa có diễm phúc đâu!”

      Giờ phút này Hứa Đồng chỉ cảm thấy bên tai ù ù, mắt hoa đầu váng.

      Dương Dương hai tay ôm trước ngực, nhìn gian trá cười: “Đồng Đồng, thực , ngày hôm qua, ngươi mình thuê phòng ở khách sạn sao?”

      Hứa Đồng giật mình, lúc lâu sau trả lời. Dương Dương chờ kiên nhẫn đẩy cái. hoàn hồn, quay đầu nhìn Dương Dương đàm đạm : “Dương Dương, giúp ta ngẫm lại, ngày hôm qua ta nhắn tin xong cho ngươi, di động để chỗ nào? Từ sáng đến giờ ta thấy nó!”

      Dương Dương khỏi giơ chân, “Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai! bội phục ngươi”

      Hứa Đồng lấy cớ tìm di động vẻ mặt mờ mịt ra khỏi quán mạt chược.

      về xong, mờ mịt tìm cũng thấy.

      Kỳ , muốn đánh lạc hướng Dương Dương là chuyện phi thường dễ dàng. Mà chuyện chân chính dễ dàng là, thực nghĩ ra di động rốt cuộc quên ở đâu.

      đến buồng điện thoại công cộng ven đường, gọi đến số mình, giọng nữ máy móc thong dong cho Hứa Đồng tắt máy.

      Hứa Đồng vì thế nghĩ, xem ra tám phần là đánh mất.

      Đánh mất rồi cũng tốt, đổ được ít phiền toái. Nếu , biết sau khi khởi động lại máy, rốt cuộc có hay nên đối với người kia cảm ơn chút.

      Nhớ tới người đó, Hứa Đồng khỏi thở dài.

      Trước giờ vẫn luôn tự chủ, nhưng trải qua tối hôm qua, hoàn chỉnh đêm lưu luyến triền miên cùng nhau, trong lòng nhất thời có tia hỗn loạn.

      Cho tới bây giờ, người giống như còn lưu lại hương vị của , thản nhiên, bình thường, giống như là tiêu tán hầu như còn, nhưng lúc lơ đãng lại phát , kì nó vẫn ở đó.

      ●︶3︶●

      Vài ngày sau, vết thương của Đường Tráng đỡ dần, tháo băng, bắt đầu về nhà ở.

      Nghiêm Xương Thạch bởi vô duyên vô cớ ở đó cùng Cố Thần có được mối làm ăn, từ đó về sau cũng đến Lão Nhai làm càn.

      Cuối cùng mọi chuyện lại bình thường trở lại.

      Hôm nay thời tiết tốt, buổi chiều có việc gì, Hứa Đồng nghĩ nghĩ, quyết định ra ngoài mua chiếc di động mới.

      ra cửa, vừa nhấc đầu khỏi lắp bắp kinh hãi

      Ở ven đường, dựng chiếc limousine cực kì chói mắt . Lái xe đứng ở bên cạnh, giống như chờ người nào.

      Nhìn thấy Hứa Đồng xuất , ông ta vội vàng mỉm cười tiến đến chào hỏi: “Xin chào Hứa tiểu thư!”

      Hứa Đồng nhìn ông ta vài lần xong nhận ra đây chính là vị đại thúc lái xe của Cố Thần hôm ấy đưa về.

      “Chào chú!” chần chờ hồi, “Chú đây ... là đợi cháu sao? Chú tìm cháu ... có chuyện gì sao?”

      Vị đại thúc hòa ái mỉm cười, “Hứa tiểu thư, cứ gọi tôi là chú Hoàng! Là thế này, thiếu gia tôi mang đến cho vài thứ!” mặt lấy từ trong xe ra vài cái hòm túi giấy linh tinh, giao cho Hứa Đồng.

      Hứa Đồng nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

      Chú Hoàng mỉm cười đáp: “Cái này tôi cũng ! Đúng rồi, Hứa tiểu thư, còn có cái này trả lại cho xong đưa tay vào túi áo, lấy ra cho chiếc di động.

      “Đây là điện thoại của , thiếu gia để quên ở chỗ cậu ây!”

      Hứa Đồng đưa tay nhận lấy, vừa ấn khởi động máy vừa : “ ra là ở chỗ , còn tưởng bị mất, định mua bộ mới đâu!”

      Dứt lời, di động vừa báo nhạc khởi động, liền biến thành thanh đinh vang.

      Thấy dãy số hiển thị, Hứa Đồng khỏi xuy cười. “Nhân tinh!” có thể đem thời gian tính vừa lúc.

      Hứa Đồng ấn tiếp nhận, tận lực đem thanh ngữ điệu của mình chỉnh lại bình thường, đối với người kia hỏi: “ biết Cố thiếu có chỉ thị gì?”

      ●︶3︶●

      Nghe câu hỏi của Hứa Đồng, Cố Thần khỏi sửng sốt.

      Câu đầu tiên , chính là hỏi có chỉ thị gì?

      “Dao Dao! Câu đầu tiên , chẳng lẽ ... “ nhu nhu kéo dài, “ phải là nên cám ơn tôi trước sao?” Trong thanh như mang theo ý cười vô hạn, nghe ra vô cùng đa tình, “Tôi chỉ giúp em giữ di động, đêm hôm đó còn phấn đấu quên mình làm thuốc giải cho em!”

      Hứa Đồng đoán rằng giờ phút này mắt mình nhất định hồng thấu.

      Chật vật xoay người, né tránh tầm mắt của chú Hoàng, thanh thanh cổ giọng, tự mình kiệt lực trấn định, đối với Cố Thần hỏi: “ làm cho chú Hoàng đưa cho tôi cái gì?”

      Cố Thần cười : “Là quần áo cùng giầy. Em thử chút, thích hợp đưa chú Hoàng đổi. Chuẩn bị tốt xong, chú Hoàng lái xe đưa em ” Thanh ái muội khàn khàn, mềm mại ôn nhu, tuy rằng cách hai đầu điện thoại nhưng nghe giống như chỉ gần sát bên cạnh tai nỉ non: “Dao Dao, tôi ở chỗ này đợi em!”

      Hứa Đồng trong lòng khỏi hơi hơi nhảy dựng. Hít hơi sâu hỏi : “Muốn làm cái gì?”

      cũng trả lời thẳng, chỉ thầm : “Chờ em đến đây biết!”

      Thanh mềm mại, ngữ điệu uyển chuyển.

      Bỗng nhiên mí mắt cũng nhảy dựng theo. Hứa Đồng lại thở sâu, trầm giọng hỏi: “Có thể hay ?”

      Đối phương im lặng, sau nhàng hỏi: “Dao Dao, khi em tìm tôi, tôi có hay từ chối em?”

      Hứa Đồng đành phải thở dài, “Được rồi”, vô luận thế nào, cũng coi như cứu , “Để tôi cùng chú Hoàng qua đó!”

      Cố Thần ở bên kia cười khẽ, “Trang điểm xinh đẹp chút!”

      Mí mắt Hứa Đồng khỏi lại nhảy dựng.

      Cố Thần hôm nay, dường như làm có chút biết phản ứng như thế nào.

      Nhưng lại như có việc vui vẻ, trong lòng hiểu nhảy nhót hưng phấn.

      hẹn , bảo trang điểm đẹp chút, cố ý vì chuẩn bị quần áo, giầy, cho ở nơi đó chờ .

      Hứa Đồng đem các thứ trở lại phòng.

      Ôm các thứ trong lòng, khỏi tò mò nghĩ: rốt cuộc, muốn cùng làm cái gì?

      Bởi vì biết, tim cũng nhảy nhót đập mạnh hơn bình thường.

      Mở gói cùng hộp, lặng thinh nhìn váy áo bên trong, mặt Hứa Đồng bỗng dưng tươi cười sáng lạn.

      Chỉ liếc mắt cái thôi, thấy thích.

      Đem nó cẩn thận trong hộp lấy ra, cảm giác đầu ngón tay xoa xoa lớp vải nhẵn mịn đẹp cơ hồ làm người ta say mê

      khỏi tán thưởng tự đáy lòng, “Sườn xám này, đẹp mắt!”
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :