1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hãy chờ em đánh răng xong nhé - Hồng Cửu (68 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 17 : Kết Kế


      “Tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt, tôi đối với những người lừa gạt tôi luôn luôn tàn nhẫn”

      --------------------------

      Cố Thần thản nhiên hỏi: “Tôi muốn hỏi vấn đề, ảnh kia, xem qua sao?”

      ●︶︶●

      Ngữ khí mặc dù đạm, trong mắt lại phát ra tầng sắc lạnh. Tên kia vừa bị hỏi, trong chút bất tri bất giác : “ có!” thực ra rất muốn xem, nhưng lại sợ bên trong có gì phải nên xem.

      xong ý thức được trả lời như vậy tựa hồ ăn khớp, vì thế vội vàng : “Tôi , tôi chỉ cầu tài, cầu trạch mà thôi, phải là hạng háo sắc lưu manh!”

      Cố Thần nghe được bắt đầu mỉm cười, ngữ khí vẫn như cũ thản nhiên, lại hỏi : “ muốn trăm vạn, cùng với tôi hủy hợp đồng kia, viết giấy cam đoan phải ?”

      Người kia gật đầu: “Đúng!”

      “Được!” Cố Thần nhìn , “Đều theo ý

      Hứa Đồng khẽ động, đáy mắt lưu quang đảo qua.

      tình phát triển trôi chảy như thế. Cố Thần lại thực hợp tác, dễ dàng đáp ứng tất cả các điều kiện, nửa phần phân vân đều có.

      Hứa Đồng hạ mi mắt, để người khác nhìn thấy thần sắc

      Cố Thần lấy điện thoại ra.

      gọi cuộc, “Thư kí Trịnh, mang chi phiếu 100 vạn, tìm hợp đồng giải tỏa Lão Nhai, đưa đến quảng trường Cẩm Tú, mau chóng, tôi muốn chậm trễ ảnh hưởng đến hội nghị thường kì” Trong thanh tìm được chút hoảng hốt, giống như cùng với vị thư kí kia, hai người vừa đàm luận chỉ là chuyện thời tiết hôm nay vậy.

      cắt đứt điện thoại, nhìn Hứa Đồng, mỉm cười, “Đừng lo lắng, thư kí của đến rất nhanh”

      Hứa Đồng trong mắt bắt đầu có chút bồn chồn. Người đàn ông này, đạo hạnh tột cùng là thâm tới bao nhiêu? mặt rất bình tĩnh, làm nhìn được giờ phút này đến tột cùng trong lòng nghĩ gì, là tín hay là nghi?

      Người đàn ông kia vẫn như cũ giữ chặt Chương Thực Đồng. ta bị đè nén đến mức nước mắt nước mũi chảy tèm lem.

      Cố Thần cười cái hỏi: “ vẫn giữ ta, là muốn để ta chuyện?”

      Người đàn ông kia lại lưu loát gật đầu cái, đáp: “Đúng! Loại phụ nữ chết tiệt này rất ồn ào, chuyện lại khó nghe, tôi vừa nghe là muốn nổi khùng!”

      Hứa Đồng thiếu chút nữa bật cười. Tiểu Ngũ quả thực thông minh, mệt ra được lí do đường hoàng như thế!

      ●︶︶●

      Rất nhanh thư kí của Cố Thần lái xe tới. Giao xong này nọ, Cố Thần bảo ta trước. Trước mặt bốn người, đem hợp đồng giải tỏa Lão Nhai xé bỏ, lại đem chi phiếu 100 vạn cho Tiểu Ngũ.

      Tiểu Ngũ nhắc nhở : “Còn kèm giấy cam đoan!”

      Cố Thần hơi nhếch mày nhìn , “Được, thực muốn, tôi viết bản!” đột nhiên hỏi Tiểu Ngũ: “Ảnh tổng cộng có mấy bộ?”

      Tiểu Ngũ dạo mắt, đáp: “Tôi chỉ rửa ra hai bộ, bộ gửi cho , bộ cho vị hôn thê của . Nếu vị hôn thê của lén rửa thêm, như vậy chỉ có hai bộ đó mà thôi. Cố tiên sinh, yên tâm, dù cho lúc này tôi làm là hành vi vơ vét tài sản, nhưng tôi cũng có nguyên tắc riêng, chỉ cần đáp ứng điều kiện của tôi, tôi cam đoan ảnh này lọt ra bên ngoài.”

      Cố Thần giống như có việc gì gật đầu cái, “ cần khẩn trương, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi!”

      tìm giấy bút, cúi đầu viết nhanh. Hứa Đồng ở bên cạnh thấy , cuối cùng kí tên, khóe miệng đột nhiên nhếch lên. Nụ cười kia phải là bị uy hiếp mà bất đắc dĩ cười khổ, nụ cười đó dường như vài phần phóng đãng kìm chế được, lại như là nghiền ngẫm có vài phần hứng trí.

      Viết xong giấy cam đoan, thu lại bút, ngẩng đầu nhìn Hứa Đồng nhàng : “Tin tưởng , làm như vậy phải vì sợ , cũng sợ chính mình là nhân vật chính. hôm nay đáp ứng tất cả cầu của người này, Dao Dao” bỗng dưng dùng thanh cực kêu , nghe như thâm tình bình thường, “Vô chân tướng tột cùng đến thế nào, em rốt cuộc là phụ nữ, ảnh này lộ ra bên ngoài, nửa đời sau của em bị phá hủy” nhìn mặt , mặt mỉm cười, tới cuối cùng thậm chí còn hạ ánh mắt, nụ cười kia trong phút chốc, là phong tình lỗi lạc, mị hoặc vô hạn

      Nhưng lại chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt. dường như vẫn có ý khác.

      đem giấy cam đoan giao cho Tiểu Ngũ.

      Xử lí mọi việc xong, hướng xe. Mở cửa xe, trước khi bước lên, quay đầu nhìn Chương Thực Đồng, lại nhìn Hứa Đồng cùng Tiểu Ngũ, mỉm cười : “Chuyện này thoạt nhìn rất thú vị, nhưng tôi có cuộc họp, nên hôm nay cứ như vậy , khi nào có thời gian, tôi nhất định tra ra chân tướng”

      lên xe. Ở trong xe thể thao xa hoa, bỗng nhiên quay đầu, đưa tầm mắt hướng Chương Thực Đồng, ta muốn thoát khỏi người đàn ông kia, bổ nhào vào người . Người đàn ông kia lại chịu buông tay, như muốn cùng với ta tính toán tiếp.

      Cố Thần đối với bộ dạng của Chương Thực Đồng chỉ thản nhiên cười, ôn nhu : “ nghe cho , tôi có mấy câu muốn cho . Thứ nhất, phải biết rằng, tôi ghét nhất bên cạnh có người lấy danh Cố phu nhân tự cho mình là, càng ghét người đó can thiệp đến cuộc sống riêng. Tôi đáp ứng ba , là có thể suy nghĩ cùng đính hôn, phải nhất định, điểm này nên ràng. Thứ hai, hôm nay bộ dáng liều mạng thô lỗ, những lời thô tục này chỉ những người phụ nữ chanh chua mới có thể ra, thực làm người khác chán ghét. Tôi đối với bắt đầu sinh ra nghi ngờ, tiểu thư khuê các làm sao lại có bộ dáng như thế. Thứ ba, tôi lần nữa xem xét lại quan hệ của tôi với . Nếu về sau tôi tìm , chứng tỏ quan hệ của chúng ta còn tiếp diễn, nếu như vậy, cần có ý đồ ngu xuẩn để vãn hồi, cũng tận lực cần có việc gì xuất trước mặt tôi. Điều đó chỉ làm tôi đối với càng thêm phiền chán”

      rất chậm rãi nhã nhặn, nhưng nội dung nghe ra lại rất tàn khốc. Chương Thực Đồng dường như nhất chết giãy dụa la lên: “ ... Cố Thần tin tưởng em! Khụ khụ! em là bị con tiện nhân này vu oan! Khụ khụ! biết con tiện nhân này là ai, ta kì la ...” đợi ta xong, Tiểu Ngũ dùng sức che miệng ta lại quát: “ cái gì oan! Oan cái đầu ! Mẹ nó, tôi còn chưa tính sổ với đâu, lại bị phiền phức muốn chết!”

      Cố Thần lúc này cái chớp mắt liền thay đổi quay đầu. cài dây an toàn, xe thể thao lập tức bắt đầu khởi động

      Trước khi nhấn ga, bỗng nhiên quay đâu nhìn về phía Hứa Đồng, trong mắt như chiết ra tia sáng chói mắt. nhìn cười rộ lên, vành môi cong thành hình cung, khóe miệng nhếch lên nghiền ngẫm.

      “Tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt, tôi đối với những người lừa gạt tôi luôn luôn tàn nhẫn” nhìn nhu tình chân thành , “Dao Dao, đừng cho tôi phát , em lừa gạt tôi!”

      “Em gạt tôi”, ba chữ giống như ở trong khí lượn lờ, xe cũng bắt đầu chuyển bánh.

      Hứa Đồng đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe màu bạc chút, cũng cao cao nhếch khóe miệng trầm cười rộ lên: “Như thế nào có khả năng! Sơ hở nhiều vậy, lại ngốc!”

      ●︶︶●

      Cố Thần cũng rằng sợ ảnh này lộ ra bên ngoài. Hứa Đồng tin tưởng , cũng nghĩ đổi ý. xé bỏ hợp đồng, kí giấy cam đoan, thanh toán chi phiếu, tất cả cầu đều làm, trước khi lại từ Chương Thực Đồng lấy ảnh kia. Nhìn ra được thực thèm quan tâm.

      Tiểu Ngũ lúc này đem Chương Thực Đồng buông ra. ta bên kịch liệt ho khan, bên trừng mắt nhìn Chương Thực Đồng, ánh mắt gần như điên cuồng.

      Hứa Đồng lành lạnh mở miệng: “Nhìn cái gì vậy? Vẫn chưa chơi đủ sao?” Vừa hỏi, vừa cười hiểm.

      Chương Thực Đồng chỉ vào Hứa Đồng, khàn giọng chửi bậy: “Hứa Đồng, tôi tha cho ! Tôi muốn chết có chỗ chôn! là đồ tiện ...” Chữ nhân còn chưa ra khỏi miệng, Hứa Đồng hướng lại giơ tay lên.

      Chương Thực Đồng trong lòng giận dữ, nhưng sợ Hứa Đồng đánh, đem lời nuốt vào. ta nhìn Hứa Đồng, lại nhìn xem Tiểu Ngũ, khóc rống lên, kêu: “Được! Được! Các người giỏi! Hợp lại hãm hại bắt nạt tôi! Các người chờ đấy mà coi! Tôi cho các người báo ứng!”

      Hứa Đồng sửa đúng ta: “Chương Thực Đồng, não tàn sao? Cái gì bảo chúng tôi hợp lại hãm hại ? Hai chúng tôi vốn là , đúng! Còn bắt nạt ? có lỗi, tôi khi nào bắt nạt ? ở nhà lớn, xe thể thao, mặc hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị tại nhà hàng xa xỉ, tôi chỉ là người mồ côi họ hàng thân thích, đem hai chúng tôi hợp lại với nhau, người sáng suốt thấy ai bắt nạt ai a?” Giờ phút này kiềm chế được bộ dáng vừa cùng với Cố Thần tỏ ra đuối vô tội, quả thể tiếp tục. Tiểu Ngũ ở bên nhìn gương mặt đại biến, cả kinh cười toe.

      Chương Thực Đồng vừa khóc vừa chạy lên xe. Xe khợi động, lại dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên hạ cửa kính xa, trong tay giữ lại bộ ảnh kia, vẻ mặt ngoan đối với Hứa Đồng : “ sợ tôi mang nó phát tán lên mạng !”

    2. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 18 : Tố Kế


      này được co lại. Bấm vào thanh này để xem với kích cỡ đầy đủ. Ảnh gốc có kích thước 737x463.

      Khi còn trẻ, đoạn khắc cốt ghi tâm kia, thể tưởng tượng được nhiều năm về sau lại có cơ hội đem vết thương trả lại.

      --------------------------------

      Hứa Đồng cười ha hả ngừng, “Chương Thực Đồng, đúng là tàn não! muốn phát tán a, tôi van cầu nhất định phải làm, làm được chính là có năng lực!” thu lại nụ cười, lau khóe mắt chỗ cười ra lệ, lạnh lùng nhìn phía Chương Thực Đồng, “Tuy nhiên, đừng tôi có tình chị em mà nhắc nhở , trước khi phát nhớ tìm cái cao thủ đem mặt vị hôn phu của che tốt chút, hay cách khác, chỉ sợ là Cố thiếu nhà bỏ qua cho !”

      Chương Thực Đồng bị đè nén thôi, suy sụp đem cánh tay thu hồi. ta biết, bằng cá tính của Cố Thần, cho dù là dùng cao thủ sửa rồi phát tán mạng, chắc chắn cũng bỏ qua.

      Cũng vì tự tin có người dám làm, nên khi rời mới có thể như vậy bình tĩnh, cũng để ý còn ảnh nào lưu lạc bên ngoài.

      ta nhìn Hứa Đồng, nghiến răng nghiên lợi : “Hứa Đồng, cứ kiêu ngạo , nghĩ cách hãm hại tôi? Phi! thực là ngu xuẩn, tôi chỉ cần vạch trần thân phận của , tất cả những mưu quỷ kế hại tôi liền lập tực bị lộ, tôi xem đến lúc đó còn lấy gì gạt người, lấy cái gì bắt nạt tôi!!!” ta vẫn như cũ cố chấp, cảm thấy chính mình là người yếu đuối, nhiều năm qua vẫn bị Hứa Đồng bắt nạt.

      Hứa Đồng lanh lảnh cười cười : “Tốt! Có bản lĩnh cứ a! Bất quá vừa nãy, mời nghĩ lại cho, vị hôn phu của qua với : nghĩ gặp , cũng đừng xuát ở trước mặt , Chương tiểu thư, , dũng cảm tìm ! Để tôi nhìn xem như thế nào diễn hoàn vai!” xong kéo Tiểu Ngũ quay người lập tức , khinh thường thèm dừng lại nửa khắc, khí phách kiêu ngạo đến cực điểm.

      Từ lúc nhìn thấy Hứa Đồng biến đổi sắc mặt đến khi rời quảng trường Cẩm Tú, Tiểu Ngũ miệng vẫn há hốc chưa trở về vị trí cũ. Cậu ta nhìn Hứa Đồng vẻ mặt giật mình cùng sùng bái: “Chị Đồng! Em cuối cùng cũng biết, ra còn có loại đùa này! Rất kích thích!” Cậu ta khó nén hưng phấn mà hỏi : “Chi phiếu này làm sao bây giờ? thể tưởng tượng được, Cố Thần dễ lừa như vậy, xem ra cái gọi là khôn khéo bất quá chỉ là hư danh mà thôi.”

      Hứa Đồng nhìn cái, bĩu môi : “Cậu thực nghĩ tin tưởng chúng ta?”

      “Nhưng nếu tin, vậy vì sao lại đáp ứng cầu của chúng ta?” Tiểu Ngũ khó hiểu hỏi.

      Hứa Đồng hừ tiếng, thản nhiên cười: “ nghĩ gì làm sao mà dễ đoán như vậy, ai biết được. Chi phiếu cùng giấy cam đoan đưa cho tôi, trăm vạn kia tôi tạm thời thay Cố đại thiếu gia làm việc thiện.”

      Tiểu Ngũ đem tất cả giao cho Hứa Đồng, nhìn than thở : “Là biết hay là muốn a? là, chị cùng Cố Thần, tôi thấy hai người chính là hồ li gặp hồ li, xem cuối cùng ai có thể áp đảo ai! A! Tôi là phàm nhân, mấy người là ở thế giới hồ, thích hợp với tôi a, tôi muốn trở lại bên Tráng ca an phận làm tiểu đệ tri kỉ!Hừ!” Cậu ta làm bộ cam lòng, lại rốt cuộc hỏi ra đến tận cùng, cuối cùng đành mang theo bụng đầy cảm khái rời

      ●︶︶●

      Nghĩ lại, tựa hồ từ lúc bắt đầu, Cố Thần hiểu tất cả. trước khi cười, giống như là muốn cho , hiểu tất cả tình, làm như vậy chẳng qua là phối hợp cùng mà thôi.

      Trước khi , với , đừng cho phát lừa .

      nghĩ, như thế nào có khả năng? Sơ hở nhiều như vậy.

      đến cái khác, chỉ cần kêu Chương Thực Đồng đến hỏi, biết – Hứa Đồng rốt cục là ai, tất cả dối lập tức thể che dấu.

      Nếu muốn gặp Chương Thực Đồng, chỉ cần phái người đến hỏi Hồ tiểu thư, theo Hồ tiểu thư tìm đến của hàng Hưng Bang Ngũ Kim, cũng có thể biết được là ai.

      Còn có Tiểu Ngũ lại , cậu ta xem qua nội dung mấy bức ảnh. Làm người chủ mưu chụp trộm, như thế nào lại có khả năng xem qua? như vậy, tính tình cậu ta quân tử cùng với hành vi chụp ảnh trộm đáng khinh có điểm mâu thuẫn

      Đối với những sơ hở đó, có gì ngoài chuyện của Tiểu Ngũ, những việc khác phải là đến khi kết thúc mới bị phát . Ở lúc đặt kế hoạch, Hứa Đồng kì sớm nghĩ qua chúng.

      ●︶︶●

      sở dĩ có thể đem kế hoạch diễn hoàn hảo từ đầu đến cuối mà bị Cố Thần vạch trần, đều phải do vận khí tốt, mà là bởi đối với tính cách của Cố Thần rất hiểu biết.

      biên soạn kịch bản, tình tiết ràng, ý nghĩ lưu loát , cùng Tiểu Ngũ kẻ xướng người họa diễn, mặc dù có chứa nhiều sơ hở, nhưng nhìn qua vẫn thực rất bình thường. nhìn qua, mặc dù là nghi ngờ, nhưng vẫn giả coi là hợp tình hợp lí, diễn viên cùng nhân vật trở nên mê hoặc khó lường, việc này dường như khơi mào hứng thú của .

      càng hoài nghi, lại càng thêm hứng trí, lại càng thêm thanh sắc bất động thỏa mãn tất cả cầu của – làm Chương Thực Đồng kinh ngạc khổ sở, hủy hợp đồng giải tỏa Lão Nhai, viết giấy cam đoan, trả 100 vạn tiền mặt, tất cả đều đáp ứng.

      Sở dĩ làm thế, chỉ vì lúc này biểu khẳng khái hào phóng, tiêu sái lạnh nhạt, để đợi sau này điều tra tất cả, xác thực minh chứng được là lừa , đến lúc đó, có thể đoàng hoàng có lí do, rất công bằng đòi lại gấp bội.

      Vì biết tính tình của , vì thế tương kế tựu kế, định ra như vậy toàn bộ kế hoạch, tuy có sơ hở, nhưng vẫn tin tưởng vững chắc nhất định có thể hoàn thành.

      Về phần về sau Cố Thần như thế nào thanh toán món nợ này, ai để ý. thân mình, chỉ có cái mạng này, có gì để sợ ? muốn tính sổ liền tính, cùng đấu trận, có lẽ ngược lại cảm thấy thú vị.

      ●︶︶●

      Hồi tưởng lại những điều Cố Thần với Chương Thực Đồng, Hứa Đồng trong lòng sung sướng thôi.

      Năm đó màn Chương Thực Đồng cùng Bàng Mông ôm nhau, sau này nhớ lại, chỉ sợ là do người nào đó tỉ mỉ bố trí. Nhớ khi nhìn thấy bạn trai của mình với em cùng cha khác mẹ ôm nhau, lòng cỡ nào đau đớn.

      Từ đó về sau tuy rằng buông tay tự tại, lại cũng chịu dễ dàng tin vào cảm tình của đàn ông.

      Khi còn trẻ, đoạn khắc cốt ghi tâm kia, thể tưởng tượng được nhiều năm về sau lại có cơ hội đem vết thương trả lại, làm người nào đó trơ mắt nhìn người đàn ông của mình cùng với người phụ nữ khác, trong lòng ràng ghen ghét, lại thể trút giận, những thế còn bị người mình hạ nhục.

      Hứa Đồng tà ác nghĩ đến, để mấy tấm ảnh kia làm bạn với Chương Thực Đồng cả đời cũng tốt lắm, mỗi khi ta xem đến nó, nhất định trong lòng đau như có dao cứa.

      ta càng khổ sở, Hứa Đồng lại càng cảm thấy đấy là điều mà ta phải trả giá, quá phận, rất đáng giá.

      ●︶︶●

      Ngày hôm sau, Hứa Đồng liền thay đổi số điện thoại.

      biết Cố Thần, nếu muốn tìm , chỉ bằng đổi số điện thoại hề có ý nghĩa gì, trừ khi cũng đem khuôn mặt mình đổi may ra.

      chính là muốn tạo cho mình loại tư thái.

      Cố Thần khi tìm đến , làm cho biết, tất cả đều như nghĩ, chính là màn kịch mà thôi. Này si mê, này nồng đậm chẳng qua là diễn trò. mưu chấm dứt, mục đích đạt được, trở về nguyên vị trí cũ, sống cuộc sống cũ, đem buông ra, lưu luyến, vướng bận.

      Nhưng làm vậy xong, cảm thấy đáy lòng có chút mê võng.

      biết tư thái kiên quyết như thế, nhìn theo góc độ khác, có phải hay giống như, , kì phải là buông, mà là gạ ai đó để ý tới.

      ●︶︶●

      Hứa Đồng dặn Tiểu Ngũ, nếu Đường Tráng hỏi mang cậu ta theo làm việc gì, chỉ cần hươu vượn phen cho có lệ, cần . Tiểu Ngũ cũng sợ xong lại gặp nhiều phiền toái, vì thế hai người đem Đường Tráng hù phen, căn bản cũng nghi ngờ gì lắm.

      Hôm nay, ban ngày Hứa Đồng có việc gì làm, liền sang bên Đường Tráng giết thời gian. Đường Tráng thấy đến, câu nhờ trông coi cửa hàng, nháy mắt thấy tăm hơi đâu. Hứa Đồng đoán nhất định lại mang theo Tiểu Ngũ mát xa.

      Qua lại vài trò, Hứa Đồng cuối cùng bắt đầu chơi chạt chược. Chính là đại sát tứ phương, nhàng vui vẻ, gã tiểu đệ từ ngoài cửa chạy vào, vẻ mặt hưng phấn, vọt tới bên người Hứa Đồng lớn tiếng : “Đồng tỷ, Đồng tỷ, bên ngoài có dễ nhìn, chiếc xe thể thao đặc biệt đẹp, đặc biệt đặc biệt đẹp a!”

      Hứa Đồng bị lặp lặp lại miêu tả, nôn nao chút. xem cũng thèm liếc mắt cái, bên sờ bài đánh, bên chút để ý : “Nhị Hoa, từ từ chuyện, lớn cũng chỉ là người đàn ông đẹp trai, khi nào ngay cả chuyện cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp?”

      Nhị Hoa giống như quen bị nhục nhã, căn bản lơ đễnh, hãy còn hưng phấn nhìn những người khác miêu tả: “Oa! lái xe của xe thể thao kia nhìn phải đẹp bình thường đâu! Oa! Đẹp mắt chết!”

      Hứa Đồng nhịn được cước đá : “Nhị Hoa, ngươi ngốc a! Lái chính xe của mình gọi là lái xe, gọi là chủ xe a!” xong lại trở lại bắt bài, chộp về trong tay cũng nhìn, chỉ dùng ngón cái sờ sờ chút, liền “ba” tiếng, đem bài đánh lên mặt bàn, “Nhà cái bộ ám giang minh giang các, trả tiền trả tiền!” tiếng đắc ý cười, bên lớn tiếng , hai tay đem trước mặt, mười ngón vội vàng câu hồi, hoa tay múa chân, “Động tác nhanh lên!”

      Nhị Hoa ở bên bỗng nhiên lặng lẽ đá chút. Hứa Đồng chỉ lo lấy tiền, tẩy bài, thèm để ý, nâng đầu cũng nâng mi hung tợn với Nhị Hoa : “Đứa này, ngươi học ai! Dám cả gan như vậy! Ngay cả đá ta cước đều dám sao?”

      Nhị Hoa lúng ta lúng túng giật cánh tay , bị kiên nhẫn gạt sang bên. “Cút ! Tiểu tử này như vậy làm phiền người khác! chỗ khác! Ngươi có việc gì làm sao?” vừa tay đưa vào trong túi lấy ra thỏi son môi, đem nó cực kiên nhẫn hướng Nhị Hoa , “, lấy cái này đem ra ngoài chơi, cho ngươi mang cái xe thể thao siêu đẹp kia vẽ trời xanh mây trắng nắng vàng, mèo , cá to cái gì đó, đừng ở chỗ này quấy rối, ngoan!”

      Nhị Hoa cầm xong son môi vẫn chịu rời , vẫn như cũ đứng bên cạnh Hứa Đồng, giọng kêu: “Đồng tỷ, Đồng tỷ~~~~ Chị ngẩng đầu mau! Ngẩng đầu mau!”

      Hứa Đồng bị làm cho tức giận, lười biếng ngẩng đầu nhìn , cắn răng hung hăng : “Ngươi muốn ta xem cái gì! Có nhất định ta phải xem ? Ân?”

      Nhị Hoa bị hung hãn nhìn đến, khỏi co rúm lại, nho : “, phải bảo chị nhìn em! Đồng tỷ, chị ... hướng cửa ... nhìn nơi đó ...”

      Hứa Đồng theo hướng ngón tay chỉ, dài cổ, tầm mắt vọng qua.

      thân ảnh cao to nơi đó, như đứng rất lâu.

      ●︶︶●

      Người đó người mặc bộ tây trang, cắt may vừa vặn hoàn mỹ, cùng dáng người đạo mạo phụ trợ vô cùng nhuần nhuyễn

      dương dương tự đắc đứng đó, đuôi lông mày hơi nhếch, hai mắt híp lại, hai vành môi bàng bạc hơi kiều, hai tay tà tà trong túi quần.

      gương mặt tuấn mỹ bày ra nụ cười thản nhiên, nhìn qua ôn hòa, kì là hỉ giận khó lường.

      Trong đáy mắt dường như có nguồn sáng, rạng rỡ mà nguy hiểm mang theo hứng trí dạt dào nhìn .

      Thấy rốt cục phát ra xuất của mình, nhàng khai bước, định thần nhàn nhã thong thả tới.

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 19 : Chiến Bài


      Dịu dàng cũng giống như lớp son môi, đối với phụ nữ mà , chẳng qua chỉ là lớp trang điểm, chỗ cần có thể tùy ý để bên, chỗ cần có thể tùy ý lấy thoa lên mặt

      -------------------------------

      Hứa Đồng nhìn đến Cố Thần, tâm có chút co lại, nhưng chỉ trong nháy mắt liền trở nên trầm tĩnh.

      Cái gì nên đến sớm muộn cũng đến.

      Cố Thần đến trước bàn mạt chược, dừng lại, đối với mấy người đối diện Hứa Đồng đáp đạo ánh mắt, mấy người nọ lập tức thức thời đứng lên, nhường chỗ Cố Thần ngồi xuống.

      Hứa Đồng mới đầu trong lòng còn có chút bồn chồn, gặp Cố Thần thủy chung mang khuôn mặt mỉm cười, mặt cũng có vẻ lo lắng hoang mang – tuy biết giờ phút này bình thản chính là biểu giả dối, cảm xúc chân thực cùng ý đồ vẫn chưa biểu lộ - nhưng vẫn lén lút trấn định tâm thần.

      Có cái gì, cùng lắm gặp chiêu nào đỡ chiêu ấy!

      Ngồi ở ghế, Cố Thần chậm rãi quay đầu, tầm mắt chuyển 180 độ, chính thức nhìn về phía đối diện Hứa Đồng, gật gật đầu : “ ra là thế, khó trách màn cờ bạc trong tay, còn tưởng là làm việc cực nhọc.” Dừng lại, cười cười, thêm, “Nguyên tưởng rằng phúc tinh chuyển thế, chơi bài vận thắng, nghĩ tới kì thực là phẫn trư ăn lão hổ(1)”

      vừa vừa híp mắt cười, ý cười dần dần qua , chuyển mắt nhìn , ánh mắt thâm thúy, mi tâm u ám, chịu tiết lộ nửa phần chân tình. Thanh sâu kín vang lên: “Cao thủ quản lí ở bàn mạt chược, cùng người thường chơi bài, lại như thế nào có khả năng thất bại đâu, em phải ? Dao Dao!”

      Hai chữ “Dao Dao” ở trong miệng trôi ra, làm cho người ta nghe tới như có vài phần lượn lờ, hương vị triền miên .

      ●︶︶●

      Hứa Đồng hạ ánh mắt, đối Cố Thần mỉm cười, “Đâu có đâu có, làm cho Cố thiếu chê cười rồi! Cố thiếu, lâu thấy, nếu đến đây, bằng cùng nhau chơi ván !” bên cười bên .

      Cố Thần vuốt cằm nghiền ngẫm, “ có ý này!”

      Hứa Đồng đem dãy bài trước mặt đẩy ngã, đem chúng lần nữa chia lại.

      Lúc này nghe được Cố Thần hỏi: “Khó có cơ hội cùng cao thủ so chiêu, bằng liền đánh ám bài(2) . Tiết kiệm chút thời gian, ván định thắng thua, đánh cuộc gì tùy người thắng quyết định”

      Hứa Đồng cười tủm tỉm gật đầu cái, sảng khoái đáp: “Được, là khách, tự nhiên đều nghe lời !” Quay đầu phân phó Nhị Hoa, “ tìm đầu gỗ, Quan ca gọi tới, bồi Cố thiếu soát ám bài.” Quay lại quên giải thích với Cố Thần: “Quan ca cùng đầu gỗ là cao thủ ám bài của quán mạt chược chúng tôi. Nếu là bồi Cố thiếu soát bài, đương nhiên là phải tìm cao thủ mới đúng!”

      Chơi nhiều năm như vậy, mạt trượt vốn sớm giống như thân nhân của , tự tin, vô luận chơi như thế nào, chính mình nhất định thắng được Cố Thần.

      Cố Thần giống như thoải mái cười rộ lên, “Thực vinh hạnh được đặc thù đãi ngộ!”. hơi hướng về phía trước, hai tay giao nhau đặt bàn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Đồng, môi tuy rằng vẫn như cũ cong cong, tươi cười cũng có thâm ý khác, “Nơi này quả là địa phương tốt, náo nhiệt, tới nơi này thả lỏng, mọi người giống như thay đổi thành người khác, em phải , Dao Dao?”

      ●︶︶●

      Hứa Đồng cười đáp: “Cố thiếu chê cười, nếu thích, cứ việc thường xuyên đến, tùy thời hoan nghênh, nhất định đem ngài thành thượng đế để chiêu đãi!”

      Lão quan đầu gỗ muốn vào chỗ, Hứa Đồng quay đầu đối với Nhị Hoa bên chờ xem náo nhiệt : “Đừng đứng ngốc ở đây, pha ấm trà để Cố thiếu nhuận giọng!” Hai gò má cười, ánh mắt lại sắc bén, giống như trách cứ người nhà có nhãn lực.

      Nhị Hoa vẫn như cũ kinh ngạc lăng lăng đứng bất động. Hứa Đồng rốt cuộc nhịn được, bất thanh bất động hướng cước đá qua.

      Nhị Hoa vẻ mặt tội nghiệp mân mê miệng, vô tội hoàn toàn biết mình vì sao bị đá, Hứa Đồng vô nại thở dài hơi, ức chế, quay lại đem tầm mắt trở xuống Cố Thần. còn chưa kịp mở miệng, bỗng dưng phát chọn mi chăm chú nhìn mình, vẻ mặt chuyên chú.

      Hứa Đồng lập tức nhìn tươi cười sáng lạn: “Đứa này phản ứng hơi chậm, có điểm độn, ngẫu nhiên đá nhất định làm cho nhanh nhanh tiến bộ!” Vừa vừa nháy mắt, lão quan bên cạnh lập tức hiểu ý, cũng nhấc chân đá chút, phụ họa : “Cũng phải, tiểu tử này chính là thiếu bị đá! Ta ngươi như thế nào còn đứng đây thất thần, nghe Đồng tỷ bảo ngươi pha trà! mau!”

      Nhị Hoa ôm bụng đầy đau khổ tội nghiệp xoay người pha trà.

      Cố Thần ha ha cười hai tiếng, “Tôi tại ngày càng hiểu được, phụ nữ ở trong nước, mới nhìn khi các dịu dàng, ở chung lại phát ra mỗi người đều có biến thân. Hoặc là chuyện có chừng mực, hoặc là ngôn hành thô bỉ, chịu nổi, hoặc là ...” dừng lại, đem tầm mắt gắt gao khóa trụ Hứa Đồng, sau mới tiếp tục , “Ép người khác tuân lệnh làm người khác nhìn có chút trố mắt!” thanh ngữ điệu mềm , khẩu khí lại tràn ngập trêu tức cùng đùa cợt.

      Hứa Đồng cười cái : “Cố thiếu cảm thấy có chút bị lừa gạt sao?” học chọn chọn mi, trong phút chốc mặt làm biểu tình giống trẻ cười khẽ đáng , “Nếu Cố thiếu nghĩ như thế này, đối với phụ nữ bây giờ cùng ngày xưa, dịu dàng là bất đồng. Đối với phụ nữ ngày xưa, dịu dàng là bản tính. Đối với phụ nữ giờ, dịu dàng cũng giống như lớp son môi, đối với phụ nữ mà , chẳng qua chỉ là lớp trang điểm, chỗ cần có thể tùy ý để bên, chỗ cần có thể tùy ý lấy thoa lên mặt, đem mình giả dạng càng thêm mê người. Thích trưng diện là thiên tính của phụ nữ, nghĩ cách để khiến mình trở nên đẹp hơn, tôi nghĩ đây là có tội. Nếu suy nghĩ như vậy, biết Cố thiếu còn có hay cảm giác bị lừa gạt?”

      Cố Thần động mi, đáy mắt giống như lên tia huỳnh quang, ánh sáng phát ra chói mắt, “Có thể đem đen cãi thành trắng, có thể đem loại dối trá mượn cớ che đậy thành điều hiển nhiên, Dao Dao, thể tưởng tượng được em như thế có tài hùng biện!” Mi mắt thoáng hạ, che ánh mắt sắc bén, thản nhiên : “Nếu tất cả phụ nữ đều biến thành như em , chỉ sợ tất cả đàn ông thà xuất gia cũng nguyện cưới người vợ trong ngoài đồng nhất!”

      Hứa Đồng cười lên vẻ mặt hồn nhiên vô hại, trong miệng chút nào có ý phản đối, “Nhưng là Cố thiếu, thấy người có nhiều bộ mặt rất thú vị sao? Tôi lại cảm thấy thích những chỉ có khuôn mặc đơn độc phô ra – cùng với người này gặp cũng thế, lại cùng với người khác liền cũng giống như vậy!” thanh thanh , biểu tình đùa bỡn. nhìn ngày xưa cùng bây giờ giống nhau, đủ loại bộ dáng, chỉ cảm thấy giờ phút này cũng là nhưng lại như mới gặp, xa lạ.

      Miệng bất tri bất giác nhếch lên, bên trong phát ra tia hứng thú.

      Trước bàn bài bốn người bắt đầu đánh, đều thủ pháp thành thục, tay nâng vài quân, trong khoảnh khắc chỉnh tề lập lũy, quá trình quá ngắn, ngón tay linh hoạt, trông hết sức đẹp mắt.

      Cố Thần cười tủm tỉm hòi: “Nơi này đánh ám bài quy định thế nào? Có gì cần chú ý?”

      Hứa Đồng đáp: “ có gì đặc biệt, cũng như những nơi khác. Ám là toàn ám, bắt xong đến đánh, thẳng đến kêu hồ, mỗi người bốc cây, ai cũng được nhấc lên xem. Tráo bài dựa vào sờ, được xem, chỉ được tự mình nhớ, đánh cái gì phải kêu tên, đặt ở trước mặt, tiện sau tra ra có người nhớ nhầm hay . Kêu hồ sau đưa bài kiểm tra, trước khi kiểm tra đem bài đọc lại, khi kiểm tra nếu nhớ chuẩn theo đó phán định, nếu có người nhớ nhầm bài, có thể trả tiền để đổi lại. hồ nhớ nhầm bài trả thêm lần nữa, sai cây lần, sai hai cây hai lần, theo thứ tự tính thêm. Còn có, Lão Nhai cùng các nơi khác chơi có điểm bất đồng, là có thể tiệt hồ”

      Cố Thần gật gật đầu, còn : “Tôi có thói quen đánh ám bài cùng với nhiều người, bằng kêu những người kia ra ngoài.” Khẩu khí thoải mái tùy ý, cầu lại bá đạo.

      Bình thường, nếu đổi lại là các khách thường cầu, sớm có người đạp bàn đạp ghế hướng lại. Hôm nay lại người tiến đến. Thứ nhất phàm là Hứa Đồng đối ai như vậy khách khách khí khí, tươi cười đón chào, người đó nhất định nên động vào. Thứ hai, vị khách hôm nay có vẻ giống người thường, tuy rằng đối với mọi người ôn hòa tươi cười, trong đó lại giống như lộ ra khối hờ hững uy nghiêm, dù vậy vẫn làm cho người ta dám dễ dàng bác lại cầu của . Hứa Đồng mơ hồ nghe được bên cạnh có người thầm : “Đặt ở cổ đại, sợ cũng gọi là cốt khí Đế Vương !”

      Hứa Đồng nghe có chút buồn cười. trừng mắt nhìn, gật gật đầu : “Được, đều theo Cố thiếu!” Quay đầu lại nhìn Nhị Hoa phân phó, “Ngươi Thanh Tràng, cáo lỗi với bọn họ hôm nay thể đến, với bọn họ ngày mai đến chơi, đến lúc đó chúng ta hoàn toàn miễn phí để bọn họ chơi đủ thôi!”. xong, quên trịnh trọng bổ sung mọt câu, “Nhị Hoa, nhớ lấy, chính mình ! cần sai người khác , chính mình lại chạy về, biết !”

      Nhị Hoa nhìn qua có bao nhiêu tủi thân, muốn lưu lại xem cuộc chiến liền bị Hứa Đồng cước đá .

      Vất vả phân phó Nhị Hoa xong, quay đầu lại, Hứa Đồng ràng nhìn đên, đuôi lông mày Cố Thần cao cao nhếch lên.

      nhìn ngang ngược, thực tình muốn hỏi câu: Làm sao phải ngạc nhiên như vậy nhìn người khác? Là chưa thấy qua mĩ nữ, hay vẫn là chưa thấy qua mĩ nữ hung hãn?

      ----------------------------------------

      (1) Ý cao thủ thực

      (2) cách đánh mạt chược, ra quân ngửa bài, buộc người chơi phải nhớ được đôi phương ra những cây gì ăn những cây gì. Giống như đánh cờ vây 1 màu a~~
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 20 : Che Lấp


      Ngài đừng hiểu nhầm, kỳ vận mệnh của tôi ngay cả giống con chó kia cũng được như vậy đâu!

      -------------------------------------

      Ám bài dễ đánh, chỉ cần kĩ năng, còn phải có trí nhớ hơn người.

      Khi đánh ám bài, bình thường mặt bàn luôn yên tĩnh tiếng động, mỗi người chỉ lo liều mạng nhớ bài, căn bản cần phân tâm chuyện. Cho dù như vậy, cao thủ bình thường vẫn tránh được đôi khi nhớ nhầm hai quân.

      Hôm này cùng phân cao thấp bốn người, đều là cao thủ bài kĩ siêu quần. Bốn người này, lão quan cùng đầu gỗ nhất nhất trầm mặc, toàn tâm toàn ý nhớ bài, tính bài. Cố Thần cùng Hứa Đồng, hai người chưa từng im lặng, bọn họ hồi hỏi đáp, ý cười dạt dào, hứng trí nồng đậm, như trò chuyện với nhau bình thường. Mà khi chuyện, hai người ai cũng có chậm trễ tốc độ trảo bài.

      ●︶︶●

      Cố Thần ra bài: “Tam điều” cũng nhìn về hướng Hứa Đồng, giống như hề để ý hỏi: “Dao Dao, em có hay gạt tôi?”

      Hứa Đồng kêu tiếng: “Bính!”, vươn cánh tay, đến quân bài trước mặt vừa kiểm qua. Ngón tay hơn kiều, ngón giữa rất nhanh động, xác định đúng là cây muốn đánh, chụp mặt bàn, chính mình đưa ra khỏi khu lũy bài, giương giọng kêu lên: “Bạch đản!” Sau đó nhìn về phía Cố Thần lấy hỏi đáp lại: “Tôi có, chịu tin?”

      Lão quan trảo bài, Cố Thần lại chặn đứng , hô tiếng: “Ta giang!”. Kiểm bài trước mặt Hứa Đồng, hồi mã, cười : “Tôi hỏi em mấy vấn đề, nếu em có thể trả lời được, tôi tin!”. Dừng lại xong, hỏi vấn đề thứ nhất: “Đêm đó, em với tôi, mẹ em thể chữa khỏi, qua đời, đây phải là gạt tôi?”

      Đầu gỗ biết hai người cái gì, nghe cho nên nghĩ bị bọn họ nhiễu loạn suy nghĩ, lập tức định thần, tự trảo bài, nhớ bài, tìm cây đánh ra.

      Đến phiên Hứa Đồng. bên tay ngừng sờ bài, bên thong dong mỉm cười, giống như mang theo vài phần trêu tức : “Tôi đoán, Cố thiếu biết đáp án vấn đề này, còn hướng tôi hỏi, có thể thấy được Cố thiếu chân chính là người khiêm tốn. Tôi cảm thấy vấn đề này, tôi cũng lừa , mẹ tôi xác thực là bởi vì qua khỏi bệnh mà mất, chẳng qua là phải gần đây, mà khi khi tôi học trung học. Tôi ngày đó cùng , mẹ tôi qua được, rồi, bà bỏ lại mình tôi. Đối với cũng chưa từng là thời điểm nào – là tại, hay là trước kia, cho nên, đây phải là tôi lừa !” mạch cười tủm tỉm, thanh thanh thúy, biểu tình xinh đẹp, ngữ điệu thản nhiên. Giống như chuyện rất bình thường, nhưng tinh tế ngẫm ra phát giác, nơi sâu nhất trong mắt bao hàm rất nhiều tưởng niệm đơn.

      Cố Thần nhìn , ánh mắt sâu kín mông lung, hỉ giận lên dáng vẻ. Sau lúc lâu, cười cái, nhưng như thèm so đo, quyết định chấp nhận đáp án của . Tay động tác vẫn ngừng, trong miệng vấn đề vẫn tiếp tục: “Em Dao Dao là nhũ danh, Hứa Đồng là tên . Em thực có nhũ danh Dao Dao này sao?”

      Hứa Đồng cân não, chiếu cố cả cục diện ván bài cùng vẫn đề này.

      “Ở Lão Nhai mọi người đều biết, khi còn sống mẹ tôi gọi tôi là Lắc Lắc. Bất quá vương tự phải chữ Dao, nhưng cũng là lay động. như vậy chắc tin, khi tôi khóc, chỉ cần có người ôm lấy ngừng đưa đưa, tôi nín. Mẹ tôi vì thế lấy Lắc Lắc tên này làm nhũ danh.” nhớ tới khi mẹ kêu Lắc Lắc, vẻ mặt là thương sủng nịnh, đáy lòng bất giác ấm lên, mặt cũng tỏa ra tươi cuời ngọt lịm. Bất giác lại nhớ tới mẹ sớm còn, từ sau còn nhìn thấy bà hòa ái mỉm cười, khỏi thấy bi thương, mi tâm trong khoảnh khắc căng thẳng, tươi cười mặc dù còn nhưng trở nên miễng cưỡng, vẻ mặt cũng lộ vẻ tự nhiên vui.

      Cố Thần nheo nheo, thu hồi ánh mắt.

      này quỷ kế đa đoan, giảo hoạt giống chỉ mới hai mười tuổi, nếu nhìn tiếp, chỉ sợ chính mình lại bị mê hoặc.

      thanh sắc bất động, hỏi vấn đề kể tiếp: “Em em là con !”

      Hứa Đồng nhìn được cười: “Cáp! Cố thiếu, vấn đề này xem ra tôi cần trả lời. Tôi tin tại biết tôi cùng Chương Thực Đồng là quan hệ gì. Nếu biết đến, như vậy nên đồng ý với điều tôi , tôi là con , thiên chân vạn xác!”

      “Đối với em, nghe Chương lão gia Chương Khang Năm cũng phải để ý” ung dung .

      Hứa Đồng ra bài hơi dùng lực, “Ba!” tiếng thúy vang. Đối với Chương Khang Năm trong lòng giờ đây là nồng đậm khinh thường.

      Đầu gỗ cả kinh co rúm lại, có chút khiêu chiến kêu: “Ta, ta, ta quyết định bính! Đồng ... Đồng tỷ, bài ... đưa cho ta ... được ...”

      Hứa Đồng đem bài nhặt lên đưa cho .

      cười lạnh : “A! Có người nguyên bản nuôi con chó , có ngày lại đánh bay con chó này ! Vài năm về sau, động kinh, tưởng muốn tìm con chó kia, Cố thiếu, cảm thấy chuyện này đáng cười sao? Con chó kia nhiều năm qua vẫn lưu lạc tự sinh tự diệt, lúc bị bệnh, đói bụng, lạnh, khổ sở, sắp chết, người đó ở đâu? Nó tốt hay xấu đều là sinh linh, người đó lại tưởng muốn thế nào liền làm thế đó, chẳng lẽ nghĩ đến cảm thụ của con chó đó sao? Còn làm như mình là thần thánh, quả thực buồn cười!” thấy nhíu mi, khỏi cười nhạo tiếng, lạnh lùng , “Cố thiếu cảm thấy tôi nên lãng phí bản thân mình, đem chính mình so sánh thành con chó phải ? A! Ngài đừng hiểu nhầm, kỳ vận mệnh của tôi ngay cả giống con chó kia cũng được như vậy đâu! Nó ít nhất có thể im lặng lưu lạc, tôi lúc nào cũng bị Chương Thực Đồng vớ vẩn quấy rầy!”

      hàm chứa châm chọc, thanh lộ ra hận ý cùng lạnh lùng.

      Hai hàng lông mi Cố Thần cùng lúc càng chặt, pha chút giận dữ. Chưa từng có phụ nữ nào dám trước mặt như vậy, cảm thấy thực quen.

      Theo biểu tình của , Hứa Đồng nhìn ra được nghĩ gì, khinh xuy tiếng, từ bài mình rút ra cây, cánh tay vươn dài đánh xuống trước bài Cố Thần, đối với cười : “ ngại, tôi chuyện thể làm Cố thiếu cao hứng, quân này tôi biết, Cố thiếu, ngài luôn chờ Bính lâu, tôi cũng giữ nó, hiếu kính cho ngài, coi như là bồi tội !” đưa cánh tay chân thành thu hồi, tươi cười bỗng trở nên càng sáng lạn, nháy mắt nhìn : “Kia đưa ra, là Cửu Đồng!” Vẻ mặt chắc chắn đến cực điểm, tin tưởng bài này chờ Bính lâu.

      Cố Thần quả nhiên thu bài, cũng nháy mắt cười với : “Đến mà nhận cũng là phi lễ, em hào phóng như vậy, tôi cũng nên đáp lễ mới phải!” Cùng lúc đem bài của mình hé ra chà xát, đưa đến trước mặt Hứa Đồng, nhàng cười : “tôi cũng đoán em chờ nó lâu, tại em có thể có Nhất Giang!”

      Hứa Đồng kiểm tra bài xong, cao cao đuôi lông mày. Vẻ mặt nhìn qua cùng có vài phần tương tự. chọn mi nhìn cười cười : “Vậy đa tạ!”

      Bên ngoài tươi cười cũng là che dấu trong lòng khỏi kinh ngạc – cần Nhất Giang, đưa chút cũng sai!”

      ở chỗ Đường Tráng chơi mạt chược lâu, luyện qua rất nhiều, tính bài nhớ bài đương nhiên phải chơi, thể tưởng tượng đến thương nhân bận rộn như Cố Thần, bài nghệ cùng với cũng hề thua kém, làm người khác giật mình.

      Đến phiên lão quan ra bài, : “Phát tài!”

      Hứa Đồng thanh thanh kêu lên: “Hồ!”

      Ánh mắt hướng Cố Thần, trong đó có vài phần đắc ý.

      Cố Thần nhìn mỉm cười, chậm rãi, nhàng, chữ chữ : “Theo quy củ của Lão Nhai, tôi tiệt của em hồ!”

      ●︶︶●

      Hứa Đồng nghe tiếng khỏi ngẩn ra. thể tưởng tượng được tại chính nhà mình, bởi chính quy củ của mình lại bại ở tay người ngoài.

      Cố Thần đem bài xốc lên, Hứa Đồng cẩn thận xem lại, cuối cùng thể thừa nhận, từ đầu đến cuối, chưa hề sai.

      cho dù hề cam lòng, giờ phút này cũng thể cúi đầu nhận thua.

      Cố Thần cười : “Tôi còn vấn đề chưa hỏi xong”. quay đầu nhìn lão quan đầu gỗ, khách khí hỏi: “Hai vị có thể tiện tránh chút sao?”

      Hai người nhìn về phía Hứa Đồng, Hứa Đồng đối bọn họ gật đầu: “ ra ngoài , Cố thiếu ăn thịt được ta!” ánh mắt nhìn lại Cố Thần, nháy mắt linh động, lại giống như khiêu khích nhìn hỏi: “Đúng , Cố thiếu?”

      Cố Thần chọn mi cười, cũng lên tiếng. Miệng khẽ nhếch làm Hứa Đồng cảm thấy quen thuộc – giống như lần đầu tiên nhìn thấy , đầy đùa cợt mỉa mai. Giống như cười biết chính mình thua, ngoan ngoãn cúi đầu là tốt rồi, biết dễ dàng bỏ qua, cần gì phải phí hoài tâm cơ trước mặt để khoe khoang phong độ.

      Lão quan cùng đầu gỗ đứng dậy rời .

      Hứa Đồng hào phóng khoát tay: “Mời Cố thiếu tiếp tục!”

      Cố Thần thản nhiên mở miệng: “Em em là sinh viên!”

      Hứa Đồng thong dong mỉm cười đáp lại: “Quả đúng vậy, bởi vì chuyện cá nhân nên lễ phát bằng tốt nghiệp ngày đó tôi vắng mặt. Ngày hôm qua mới đến trường lấy giấy tốt nghiệp. Vì thế, từ ngày hôm qua trở về trước, tôi hẳn chỉ tính là sinh viên đại học. Cho nên, Cố thiếu, vấn đề này tôi thực lừa !”

      Cố Thần bị xạo, “Xuy!” cười cái ra, gật gật đầu : “Được rồi! Em sai, có trật tự, này cũng coi như là em có gạt tôi, tốt lắm. Như vậy, vấn đề kế tiếp”. tươi cười mặt đột nhiên tắt, thần sắc trong khoảnh khắc túc ngưng, quanh người như có luồng khí vô hình, theo mở miệng, áp đảo lại, khiến ngực Hứa Đồng thấy khó chịu, hô hấp giống như muốn ngưng lại.

      trầm giọng hỏi; “Chụp ảnh kia, chủ ý là ai?”
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 21 : Trừng Phạt


      Từ nơi nào té ngã, từ nơi đó bò lên, phải sao?

      -----------------------------------------

      Hứa Đồng sắc mặt đổi, trấn định đáp: “Là tôi!”

      Ngón tay Cố Thần khẽ gõ mặt bàn, tiết tấu phát ra ngày càng nhanh, như lập tức bắt đến bím tóc(1) của đối thủ, vì thế tự chủ được, dậy lên hưng phấn.

      “Trước kia em , là Chương Thực Đồng”. tiếp tục hỏi.

      Hứa Đồng ha ha cười, “Được rồi, vấn đề này, là tôi dối – Chương Thực Đồng là em tôi, ảnh kia mặc kệ là tôi chụp hay ta chụp kì giống nhau. A! Nếu con người có thể trở về làm phôi thai, tôi thà chính mình sinh ra ở đời, cũng muốn có em hay ho như vậy! Vấn đề này tôi nhận tôi thua, là tôi lừa !”

      Cố Thần lại mỉm cười. Chính là mặt tuy có ý cười, ánh mắt lại lạnh băng băng.

      “Vì cái gì làm như vậy?” Thanh mặc dù ổn trọng, quanh thân lại tản mát ra tia giận dữ. “Muốn trừng phạt ai đó, hẳn là còn rất nhiều cách, vì cái gì muốn lựa chọn cực đoan như vậy?”

      chọn dùng phương thức cực đoan như vậy tra tấn khác, kết quả đến tột cùng là ai chịu tổn thương nhiều hơn? Làm như vậy? Đáng giá sao?

      Mà bất tri bất giác, cuốn vào trong đó là người đàn ông hoàn toàn hay biết, dễ dàng tha thứ cho lừa , lợi dụng sao?

      Cố Thần ở trong lòng trả lời chính mình: , tha thứ!

      Ở trong thế giới của , là cao cao tại thượng, với , bị phụ nữ lừa gạt là chuyện tuyệt đối thể tha thứ. có gan lừa , cũng phải có gan gánh vác hậu quả.

      Hứa Đồng hạ mắt, bộ thản nhiên, sao cả hồi đáp: “Lúc đó nghĩ nhiều như vậy, chính là cảm thấy mình ăn ảnh, vì thế chọn cách này”

      Cố Thần gật đầu cái, đứng lên, xoay người, lấy điện thoại cầm tay mở ra. nghe được hỏi: “ đến rồi sao? ... Ân ... Tốt lắm ... cho bọn họ bắt đầu chuẩn bị, tôi qua ngay!”

      cúp điện, lại quay về, đến bên cạnh Hứa Đồng, từ cao nhìn xuống nhàng hỏi: “Có phải hay cá cược chịu thua?”

      Hứa Đồng ngẩng đầu liếc cái, cảm thấy tư thế như vậy đối với mình bất lợi, làm suy yếu của khí thế, vì vậy đem ánh mắt nhanh chóng thu hồi, gật đầu cái : “Đây là tự nhiên, chỉ cần Cố thiếu cầu quá đáng!”

      “Được!”, , “Tôi muốn em theo tôi chuyến!”

      Hứa Đồng khỏi nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi : “ nơi nào? Làm cái gì?”

      Cố Thần cười đáp: “ liền biết!”. Tươi cười giống như tràn ngập nguy hiểm.

      Hứa Đồng chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên có tầng khí lạnh.

      nhìn lắc đầu: “ , tôi theo !”

      Cố Thần xuy tiếng:”Dao Dao, chẳng lẽ em cảm thấy, em còn có thể cùng với tôi cò kè mặc cả sao?”

      Hứa Đồng cũng cùng nhàng cười ra: “Cố thiếu, hay cho là, có thể lấy gì ở nơi này áp chế tôi?” viết giấy cam đoan giải tỏa Lão Nhai, nghĩ ra trừ lần đó chính mình còn cái gì bị quản chế.

      Cố Thần tay đặt ghế tựa dưới lưng Hứa Đồng, tay đặt bàn, cúi xuống, hai gò má cùng cách nhau rất gần, mắt nhìn thẳng, chóp mũi cơ hồ có thể chạm nhau.

      hô hấp thoảng qua mặt , chăm chú nhìn, gắt gao khống chế, gằn từng chữ: “Dao Dao, tôi chỉ cam đoan giải tỏa Lão Nhai, đối với em cũng chưa từng qua, tôi giúp đỡ công ty khác lần nữa khởi động lại hạng mục này!”

      Hứa Đồng trong lòng chấn động.

      Nhớ lại lúc ấy khi viết giấy cam đoan, khóe miệng trào lên nụ cười quỷ dị, nguyên lai, là đây!

      ●︶︶●

      Hứa Đồng theo Cố Thần ra khỏi quán mạt chược, trước khi lên xe, trấn định đối với mọi người : “Ta cùng Cố thiếu ra ngoài uống hai chén, các ngươi trông cửa hàng, có việc gấp trực tiếp tìm trai ta”

      Mọi người thấy thong dong mỉm cười, liền nghi ngờ gì, tùy ý để Cố Thần đem rời Lão Nhai.

      ●︶︶●

      Cố Thần đường chạy đến khách sạn ven biển. Dừng xe, ý bảo Hứa Đồng xuống xe. Hứa Đồng cười cái, tháo dây an toàn, xuống xe xong cũng biết Cố Thần muốn đưa nơi nào, cũng chờ , cũng hỏi , xoay người về phía trước đến.

      Cố Thần đem xe giao cho phục vụ khách sạn, hai ba bước đuổi kịp Hứa Đồng.

      đến trước thang máy, cùng cách nhau bước, đứng ở phía sau . Lúc chờ đợi, khẽ cười hỏi: “Chắc chắn như vậy sao?” lên tiếng trả lời, quay đầu nhìn , mặt có chút lành lạnh, nhìn kĩ lan theo khóe miệng cười kia là tia mỉa mai châm chọc.

      Hứa Đồng cùng cười, “Tất nhiên! Bằng làm sao lại mang tôi đến khách sạn này? từ nơi nào té ngã, từ nơi đó bò lên, phải sao? Chính là biết Cố thiếu ở trong phòng chuẩn bị khổ hình như thế nào đợi tôi!”

      Quay đầu lại, khẽ cắn môi. biết muốn dẫn , chính là phòng kia, nơi cùng mây mưa. ở nơi nào lừa , làm đại nam nhân cũng thể để tôn nghiêm bị hao tổn. Vì thế cũng muốn ở nơi đó cho ít giáo huấn, lấy phương thức này làm nhục để thu hồi tôn nghiêm.

      Cố Thần ha ha cười, tiếng cười thản nhiên dễ nghe, giống như trong lòng vô cùng thoải mái, thích ý, giống như là tri trong lòng bình thường.

      Nhưng dù vô luận tiếng cười của có bao nhiêu vô tư, nụ cười ngoài mặt kia cũng phải chân thành, cũng thư sướng. đứng ở phía trước , cho nên cũng nhìn đến, mặc dù cười, nhưng khóe miệng vẫn đậm tia trào phúng, đáy mắt tầng băng lạnh, linh hồn cũng cảm thấy trống rỗng lạnh lùng.

      bên cười bên : “Dao Dao a Dao Dao, lúc trước tôi còn thực tin tưởng, nghĩ đến em ngây thơ ngốc nghếch, nào biết em lại như vậy can đảm?” hơi vươn người ra phía trước, đem thân thể sát vào sau tai , giống như hôn, giống như liếm , đối với ái muội : “Thông minh lại đa đoan giảo hoạt!”. Nhiệt khí theo miệng bắt đầu thở ra, hướng đến tai , cảm thấy sau gáy chợt nóng lên, tự chủ được rụt cổ.

      đứng thẳng lại, cùng vào, vẫn tươi cười, trong mắt có tầng sóng ngầm, khi mở miệng thanh bắt đầu có chút lành lạnh: “Dao Dao, trước kia em lừa tôi, em , tôi có hay nên phạt em?”

      Hứa Đồng quay đầu nhìn . Mí mắt chút để ý nâng lên, đối với mỉm cười, cực nhanh thoáng nhìn, lại nhanh chóng cúi xuống, hạ hai mi, để lộ ra mình trong lòng lo lắng.

      kịp trả lời, bên tai nghe được “Đông” tiếng, thang máy đến lầu .

      Hứa Đồng trước bước vào, Cố Thần theo sau rảo bước tiến lên, đứng bên cạnh . Thang máy đóng lại bắt đầu lên. Hứa Đồng đột nhiên nhàng mở miệng, đối với vấn đề Cố Thần vừa đề cập lấy hỏi mà đáp: “Nếu tôi nên, có phạt hay ?”

      Cố Thần thản nhiên : “Tôi tôn trọng ý kiến của em!”

      Hứa Đồng đối với kết quả này có chút ngoài ý muốn, lại hỏi: “Vậy nếu tôi phạt? có hay phạt?”

      Thang máy dừng lại, cửa lại “đông” tiết mở ra. Lần này là Cố Thần bước trước.

      ra ngoài, sau lưng lưu lại câu nhàng đến làm cho người ta nổi hồi lạnh.

      “Dao Dao, em chỉ có cơ hội lựa chọn!”

      Hứa Đồng theo sau , nhún nhún vai bàng quan cười.

      A! Buồn cười! giống như là cho cơ hội, chính là biết nắm lấy.

      Nếu trước hỏi bằng câu kia, tin trả lời: “Tôi tôn trọng ý kiến của em!”. Đến lúc đó, nhất định sửa miệng : “Làm sai phải gánh lấy hậu quả. bị giáo huấn, nhớ lâu!”

      biết, từ lúc cuộc điện thoại ở quán mạt chược kia bắt đầu, trong lòng cũng có quyết định. Giờ phút này, bất luận nên hay nên, kết quả cũng có gì thay đổi.

      như vậy hỏi , chẳng qua là thử chơi đùa với . Trước hết làm cho cảm giác được còn có tia hi vọng, đến khi bám lấy, lại tàn nhẫn cho biết tất cả chỉ là ảo tưởng, sớm thể tránh, có đường để trốn, vô luận thế nào đều vì từng lừa mà phải trả giá.

      Hứa Đồng đem tất cả ý tưởng từ từ ra.

      Đứng ở trước của phòng, cười hỏi Cố Thần: “Tôi có đúng ?”

      Cố Thần quay đầu nhìn .

      Hai mắt như thăm thẳm sâu đáy, mặc dù lạnh lùng, lại hàm chứa lực hấp dẫn vô hạn. Làm đối phương nhìn, tự giác tiến vào đó, tự chủ được đình trệ trong đó, mông muội tiến sâu vào bên trong.

      nghe được nhàng : “Phụ nữ lên ngốc chút, như vậy mới dễ dàng có được hạnh phúc!”

      Nghe xong, khỏi ngửa đầu cười to.

      “Ngốc chút càng hạnh phúc? Ha ha! Như thế nào có khả năng! Nếu người phụ nữ, chồng ta có người khác bên ngoài, nhưng ta ngốc nghếch biết, vì thế cái này gọi là hạnh phúc? Cáp! Chẳng lẽ chính là chỉ cần chính ta phát , như vậy, thấy chồng mình coi mình là trung tâm? Cái này gọi là hạnh phúc? , , , như thế này gọi là hạnh phúc, cái này gọi là ngu xuẩn, là lừa mình dối người!”

      Cửa phòng vẫn chưa khóa, để lại tia khép hờ. đưa tay đặt lên cửa, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt dần dần trở nên mê li, thào hỏi: “ đoán tôi có dám vào hay ?” Hỏi xong chút, cười rộ lên, mặt đột nhiên phát ra ánh sáng mê người, làm trong phút chốc có hương vị ngọt ngào như thiên sứ.

      nheo nheo hai mắt. Cẩn thận nhìn lại, lại phát hai con ngươi như co rút, giống như bị ánh sáng mạnh chiếu vào, chịu nổi.

      hai tay đưa về phía trước đẩy, cửa phòng mở ra.

      hướng phía bên trong nhìn vào. Thấy tình hình, khỏi ha ha cười lên tiếng.

      Trong phòng tổng cộng có 6 người đàn ông, trừ người ăn mặc chỉnh tề, năm người còn lại đều khoác chiếc áo choàng tắm. Vạt áo trễ trễ ở bên hông, để lộ ra phần thân thể. Người đàn ông mặc chỉnh tề duy nhất, vai mang chiếc máy quay, ngoài ra còn chiếc khác đặt giá ba chân, cũng mở sẵn.

      Ống kính hai chiếc máy quay cùng hướng tới giữa phòng, nơi đặt chiếc giường trắng rất lớn.

      Hứa Đồng bước vào trong phòng. mỗi bước chân đều trấn định trầm ổn, thấy nửa phần khiếp đảm kích động.

      tới giữa phòng, dừng lại. Quay đầu nhìn Cố Thần đứng ở cửa, lại tươi cười, bộ dáng nên lời xinh đẹp, ngọt ngào. mở miệng, thanh ôn nhu, đối với nhàng : “Cố thiếu là muốn bọn họ cùng tôi chụp ảnh?”

      -----------------------

      (1)Trong trò chơi đuổi bắt, người chạy bím tóc thường ở lại sau cùng, người đuổi nếu bắt được coi như thắng.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :