1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hãy ở bên anh - Giảo Xuân Bính

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lệ ghen rồi. Thanks Nàng
      sarah9x thích bài này.

    2. sarah9x

      sarah9x Well-Known Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      336
      Chương 3: Hợp tác với Trung Phi.
      Edit: Sarah.

      Sau khi Lệ Khôn đưa Mạnh Trạch về nhà, lại lên đường về đội.

      Trăng bạc rất đẹp.

      sân huấn luyện, mình bám xà đơn.

      Lệ Khôn thở gấp, trong đầu yên lặng đếm, “… 299, 300.”

      Sau đó nhảy xuống, xoay cánh tay hoạt động gân cốt, vì nóng nên cởi áo ra, chỗ cơ bụng mồ hôi.

      Lệ.” bóng dáng từ ký túc xá chạy đến, Lâm Đức cao gầy, phơi nắng nên rất đen, khuôn mặt giống như khoai lang nửa sống nửa chín.

      , em còn tưởng rằng mình hoa mắt.” Lâm Đức đứng lại, cười ha ha, “Em vừa mới đứng gác xong. về nhà nghỉ ngơi ạ? A… đúng rồi, em vừa mới lấy hai cái bánh bao từ căng tin, ăn ạ?”

      Lệ Khôn đẩy cà men bằng sắt đến trước mặt ta, “ cần.” Sau đó vừa mặc quần áo vừa : “Ngày kia có cuộc họp, hai ngày nay đều ở trong đội, có số hạng mục công việc cần chú ý giảng cho các cậu lần.”

      Lâm Đức song song , nhét cái bánh bao vào miệng, mơ hồ: “, mới từ Afghanistan về, có nhiệm vụ bỏ , đừng quá mệt mỏi, nên chú ý đến thân thể.”

      Lệ Khôn vỗ đầu ta: “Vụn bánh bao phun lên mặt tôi rồi, tôi với cậu bao nhiêu lần rồi, lúc ăn được chuyện.”

      Lâm Đức nhất thời há to miệng, đem tất cả chỗ bánh bao còn lại ăn hết, sau đó hai chân để sát nhau, chào theo nghi thức quân đôi, “!”

      Nhưng tư thế duy trì được vài giây.

      Lâm Đức nín được, “phốc” tiếng, phun toàn bộ bánh mì ra ngoài.

      ta chau mày ủ rũ , “Báo… Báo cáo, bánh mì nhiều quá, nuốt trôi.”

      Lệ Khôn cười đạp ta cái, “Được rồi, ăn .”

      Bốn năm trước Lâm Đức được phân đến đội của , là đứa bé nông thôn thành chất phác, trong nhà đủ đồ ăn, cho nên cực kỳ gầy, bốn năm này, tay Lệ Khôn giống như cầm mảnh đất, bồi dưỡng những nhóm tiểu binh nhóc con này, bồi dưỡng chúng để có thể mình đảm nhận mọi chuyện.

      Lệ Khôn nhìn Lâm Đức, đứa bé gầy yếu năm đó, giờ đây dáng người cao lớn, đen thui rắn chắc.

      phân tâm, dẫm lên ánh trăng, bước nghiêm chỉnh.

      Đột nhiên Lệ Khôn hỏi câu ngờ tới: “Lúc cậu đến chỗ này là bao nhiêu tuổi?”

      Lâm Đức: “Mười tám tuổi ạ!”

      Lệ Khôn sửng sốt nửa giây, sau đó cúi đầu suy nghĩ, nhớ đến chuyện khác.

      Ai mười tám tuổi cũng đều có tuổi trẻ, cuộc sống tươi đẹp, ầm ĩ.

      Chỉ vì người đó, tất cả những nguyên lý nhiều hơn đều là nhờ phần khí chất của .

      Bộ dáng xinh đẹp, hành động cũng thực mạnh mẽ.

      Dám leo tường cao hai mét trộm ra ngoài.

      Dám chạy đến chỗ bộ đội, chỉ đích danh : “Em đến tìm !”

      Lệ Khôn hòa nhã: “ tới tìm tôi làm gì?”

      “Em muốn gặp mà!”

      “Đừng náo loạn nữa.”

      “Nếu em thực náo loạn, đến tìm .” Ánh mắt rất đẹp. “Em muốn hôn .”

      “…”

      “Ha ha ha em lừa đấy, em hôn , đợi em theo đuổi được , em hôn.”

      “…”

      nhiều như vậy rồi, nhớ tên em ?”

      Lúc ấy trái tim Lệ Khôn bị bịt kín, nào muốn dính vào chuyện tình cảm, chửi tiếng, “Đáng ghét.”

      “Tên em phải là đáng ghét, em tên là Nghênh Thần! Haizz, đừng mà, nhớ kỹ tên của em chưa? Nhớ kỹ chưa?”

      Con mẹ nó có thể nhớ kỹ sao.

      Đều khắc vào trong máu rồi.

      “Mười tám tuổi,” Lệ Khôn lấy lại tinh thần, cười nhạo ra tiếng, “Cố chấp.”

      Lâm Đức nghe thấy cho rằng mình được khen ngợi, cực kỳ vui vẻ: “, khen ngợi em à!”

      Lệ Khôn bước nhanh lên trước, lên tiếng.

      - - -

      Thấm Nam là vùng duyên hải Đại Tỉnh, mà tỉnh Hạnh Thành lại là bộ phận trung tâm chính trị văn hóa của Trung Đông, bao nhiêu năm qua, tổ chức vô số kể hội nghị quốc tế quan trọng, việc trọng đại khắp mọi nơi.

      Mà năm nay Trung Phi hợp tác với Phong Hội, công việc bảo vệ được thăng cấp, chi đội của Lệ Khôn là đặc công trung đội tinh , nên được phía trực tiếp hạ lệnh, phụ trách bảo vệ bên trong.

      “Tất cả phân tổ, trước hội nghị hai tiếng, tuần tra đề phòng, thấy nghi nhất định phải tra, khi tra nhất định phải nghiêm!”

      “Vâng!”

      “Đội 01.”

      “Có!”

      “Gia tăng tuần tra thanh bốn phía hội trường!”

      !”

      “Đội 02.”

      “Có!”

      “Kiểm tra hệ thống báo cháy, bảo đảm truyền thông tin dễ dàng, bảo đảm trang bị vũ trang hậu cần cung cấp.”

      !”

      Hai tiếng trước khi hội nghị khai mạc, Lệ Khôn bố trí cả đội, giao công việc cuối cùng.

      “Mọi người chú ý, người nào đặt đồ, người nào phụ trách!”

      Mười mấy người mặc quần áo tác chiến màu đen chỉnh tề, đầu đội mũ sắt đặc công cùng màu đứng nghiêm thẳng tắp, cùng kêu lên: “!”

      Vừa qua tám giờ.

      Tòa nhà Chính Dương cao chót vót, cờ các quốc gia tung bay trong gió, mặt trời mọc hướng đông, hào quang rực rỡ.

      Nghênh Thần từ trong xe ra, bị ánh sáng chiếu vào mà nheo mắt lại, 5 ngón tay che mắt, Đường Kỳ Sâm thấy thế thay đổi sắc mặt tiến về phía trước bước, đứng bên cạnh , yên lặng chặn ánh mặt trời.

      Hai người đứng song song, Nghênh Thần hỏi: “ khẩn trương à? Từ đổng giao nhiệm vụ nặng như vậy cho .”

      Đường Kỳ Sâm cười, “ sao. Chỉ là đêm qua xem tư liệu đến mười hai giờ.”

      Tiếng Nghênh Thần chao ôi, “Mới mười hai giờ sao? Tôi nghĩ xem suốt đêm chứ.”

      Đường Kỳ Sâm vui sướng : “Đợi tôi lúng túng, ở phía dưới nhớ nhắc tôi nhé.”

      “Tôi ngồi ở dưới rồi, thể nhắc được.” Nghênh Thần rất tin tưởng ta, “ lúng túng đâu.”

      Đường Kỳ Sâm nghe xong tâm tình vô cùng tốt.

      Hai người đều cùng nhậm chức ở tập đoàn Kim Thăng, được sắp xếp về làm ở công ty trong nước, có quyền lên tiếng giống như là tài nguyên khoáng sản. Vốn nên là chủ tịch đích thân tới, nhưng ông ta công tác ở nước ngoài, cho nên Đường Kỳ Sâm là người cấp cao thay mặt tham dự.

      Đám người tấp nập, đặc công tuần tra trận địa sẵn sàng đón quân địch.

      Nghênh Thần nhìn vòng : “Nhìn thấy bọn họ , ống tay áo đều có biểu tượng là huy chương quốc kỳ màu đỏ.”

      Đường Kỳ Sâm: “Khác nhau sao?”

      “Biểu tượng màu đen là đặc công cấp tỉnh, màu đỏ, a, đội đó, là quân cảnh tinh nhuệ.” Nghênh Thần : “Chính là bộ đội đặc công, nghe theo chỉ thị của quân đội, thường xuyên được phái nước ngoài để chấp hành nhiệm vụ.”

      Đường Kỳ Sâm nghe rất chăm chú, : “ thường hiểu những thứ này, hiểu rất .”

      Nghênh Thần cười cười, chuyện.

      Sắp tiến vào tòa Chính Dương. Nhân viên dần dần nhiều, bước chậm lại. Có ba cửa vào bên trong, tiến hành kiểm tra người vào.

      Trước nơi kiểm tra mét, loạt đặc công vác súng vai, đạn lên nòng, thế đứng thẳng tắp, nhìn chớp mắt.

      Nghênh Thần cố ý quan sát, bọn họ đều đeo biểu tượng, là màu đỏ.

      quét xung quanh lát, Nghênh Thần nhíu mày.

      Mắt người nào đó nhìn vào chăm chú, rất có cảm giác tồn tại.

      Giống như loại cảm giác bản năng, trái tim Nghênh Thần đập “Thình thịch” rớt nhịp. Trong lòng ngầm hít sâu, sau đó dũng khí nổi lên, nhìn qua phương hướng mà mình cảm nhận.

      Trong loạt đặc công tinh nhuệ, người đứng vị trí giữa, che dấu chút nào nhìn chằm chằm.

      Toàn thân Lệ Khôn là bộ quần áo tác chiến màu đen, cầm súng trong tay, ngoại trừ ánh mắt nghiêm khắc u tối ra có gì khác thường.

      “Nghênh Thần?” Đường Kỳ Sâm gọi .

      Nghênh Thần nhanh chóng trấn định thu liễm lại, quay đầu lại cười với ta, “ thôi.”

      Hôm nay mặc chiếc váy công sở màu trắng, chiếc giày cao gót làm cho đôi chân càng dài hơn, trang điểm khéo léo, khi cười giống như là đóa hoa nở. Mà Đường Kỳ Sâm cao 1m85, đứng bên cạnh Nghênh Thần hề kém cỏi chút nào, âu phục Tây khéo léo chỉnh tề, thoạt nhìn giống như là đôi.

      “Bên này.” Đường Kỳ Sâm dẫn Nghênh Thần xếp hàng bên phải.

      Vẻ mặt Lệ Khôn bình thản nghiêm túc, đột nhiên di chuyển, bước rất dài, ràng là đứng phía bên phải.

      Người kiểm tra nhanh chóng qua, đến gần Đường Kỳ Sâm.

      Lệ Khôn lại giống như cây cọc sắt, ngăn cản phía trước ta, đứng yên bất động.

      Nghênh Thần ngẩng đầu lên nhìn Lệ Khôn, ánh mắt người đàn ông này rất cứng rắn, nhìn chăm chú về phía trước, mặt đổi sắc diễn “Người này quen, việc liên quan đến mình”.

      Nhưng cầm súng tay, ràng là cầm rất chặt.

      Theo bản năng Nghênh Thần lui về sau bước, mà theo bản năng Đường Kỳ Sâm cũng ôm vai , nhàng nhắc nhở: “Cẩn thận bậc thang.”

      Hai người bọn họ cùng nhau khẽ - -

      “Két” tiếng giòn vang.

      Tuy , nhưng đủ để Nghênh Thần nghe thấy.

      thanh súng của Lệ Khôn lên đạn.

      - - -

      Tiến vào hội trường, còn chưa khai mạc, nhưng mọi người chuyện với nhau đều giảm lượng.

      Tìm vị trí ngồi xuống, Đường Kỳ Sâm nghĩ đến gì đó, hỏi Nghênh Thần: “Người vừa rồi.”

      “Hả?” Nghênh Thần nghiêng đầu, “Người nào?”

      “Đặc công ở cửa ấy, tôi nhìn thấy ta…” Đường Kỳ Sâm làm động tác bắn súng, sau đó hỏi: “Hai người quen nhau à?”

      Nghênh Thần đùa: “Quen mà, bạn trai cũ.”

      Dừng lại giây, giọng ra vẻ thần bí: “Tôi nợ ta rất nhiều tiền, nếu phải chấp hành nhiệm vụ, ta chắc chắn đuổi giết tôi. có để ý , súng của ta lên đạn rồi.”

      Giọng nửa nửa giả, Đường Kỳ Sâm tinh tế cảm nhận được người được lựa chọn.

      Nghênh Thần thoải mái quay đầu, mở ghi chép ra, chuẩn bị biên bản hội nghị.

      Mấy phút sau.

      “Nhưng mà tôi có thể cảm nhận được.” Ánh mắt Đường Kỳ Sâm có rời tư liệu trong tay, ta cúi đầu, tùy ý : “Động tác ta lên đạn, là nhằm vào tôi.”

      Nghênh Thần sửng sốt, nhìn chằm chằm màn hình computer, cả người rơi vào trong mơ hồ.

      Chín giờ, hội nghị khai mạc, tiến hành quy trình kỹ thuật tự động.

      Đường Kỳ Sâm đại biểu cho ba xí nghiệp lên đài phát biểu ngắn gọn. Bản thân ta là học sinh du học, tiếng rất lưu loát, vừa đứng đài, khí thế cả người như gió lên.

      ta phát biểu xong, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt.

      Lúc Đường Kỳ Sâm trở về vị trí cũ, Nghênh Thần lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với ta.

      Sau khi hội nghị kết thúc, Nghênh Thần đem tư liệu liên quan đưa cho Đường Kỳ Sâm, “Toàn bộ được đối chiếu, số liệu có vấn đề.”

      Đường Kỳ Sâm nhận bưu kiện, : “Buổi tối ăn cơm cùng nhau nhé?”

      được rồi, các chức vụ cao sắp xếp ăn cơm.”

      có việc gì, tôi xin nghỉ.”

      Nghênh Thần cất máy tính, cười : “Chuyện này nếu bị Từ đổng biết được, khấu trừ tiền thưởng của .”

      Đường Kỳ Sâm giúp tay, đưa bút máy cho , “Buổi tối muốn ăn gì?”

      Nghênh Thần: “Thực cần, buổi tối tôi muốn về nhà lát. Mấy ngày nay vẫn bận rộn chuyện họp, chưa tiến vào cửa nhà, hẹn lần sau vậy, tôi mời .”

      Đường Kỳ Sâm miễn cưỡng nữa, “Vậy được, lái xe chú ý an toàn.”

      kiện lần này nhiều người xe, Nghênh Thần đợi nửa tiếng mới được.

      Tòa nhà Chính Dương là khu vực trọng điểm chính trị, cứ 50 mét lại có đặc công cầm súng gác. Sau khi ra khỏi tuyến đường chính, cũng vẫn có thể thấy được cảnh sát võ trang trực.

      Đến cột đèn xanh đèn đỏ, dòng xe lại cũng quá đông.

      Công tác bảo vệ của Phong Hội rất chặt chẽ cẩn thận, phạm vi phóng xạ mở rộng, nơi này hướng ra ngã tư đường trung tâm thành phố, có đặc công gác kiểm tra.

      Xe tuy nhiều nhưng hiệu suất làm việc lại rất cao.

      đến vài phút, Nghênh Thần di chuyển lên phía trước, cúi đầu chỉnh radio, đột nhiên, thanh chói tai truyền đến.

      “Dựa vào cái gì mà bảo tôi mở rương kiểm tra hả? Nhiều xe qua như vậy mà các người kiểm tra, có ý gì đây!” người đàn ông trẻ tuổi chuyện đầy tức giận với chiến sĩ đứng thẳng.

      “Xin chào đồng chí, mời phối hợp để kiểm tra!” Lâm Đức cúi chào theo tiêu chuẩn quân đội.

      “Tôi muốn chuyện với cậu, mau gọi người lãnh đạo của cậu tới đây lí lẽ!” Người đàn ông đó kiêu ngạo ương ngạnh.

      “Xin chào đồng chí, cầu phối hợp!” Lâm Đức từ chối kiêu ngạo siểm nịnh.

      Xe Nghênh Thần ngay phía sau, BMW nhập khẩu, người đàn ông đó nhìn lớn tuổi, khí chất giàu sang viết ngay mặt, lại nhìn biển số xe, kẻ có tiền cũng thể có biển số này.

      Ghế trước xe BMW hẳn là bạn của người này, thái độ càng xấu hơn, chỉ vào mặt chiến sĩ mắng: “Mắt mày có phải bị mù rồi , biển số xe này mà mày còn biết à?”

      Lại kiêu ngạo, Lâm Đức vẫn đứng yên bất động như cũ, tinh thần chính nghĩa.

      Nghênh Thần rất hứng thú nhìn ta, tay phải cầm lấy bình nước mở ra.

      Đúng lúc này, phía sau xe có hai đặc công trang bị ra. ngụm nước Nghênh Thần cũng chưa kịp nuốt xuống, lúc này phun toàn bộ ra ngoài.

      Dẫn đầu đúng là Lệ Khôn vẻ mặt đen trầm.

      Kết thúc công việc ở bên kia hội trường, ra ngoài tuần tra, vừa vặn gặp phải chuyện phiền toái này.

      Lệ Khôn chắn trước Lâm Đức, cúi chào với chủ xe BMW, giọng lạnh lùng nghiêm túc: “Xin chào đồng chí, mời mở rương ra.”

      “Nghe hiểu tiếng người à, người thô lỗ còn chưa đủ, lại người nữa đến!” Người ngồi ghế trước đẩy cửa xe ra, muốn xuống xe gây phiền phức.

      Vừa mới thò đầu ra, đột nhiên tiếng còi xe điên cuồng vang lên, biến thành thanh chói tai, ngăn chặn xung đột tăng lên.

      Mọi người đều nhìn sang bên này.

      Nghênh Thần cực kỳ bình tĩnh, động tác ấn còi ngừng lại, thấy thời gian khác biệt lắm, mới thò đầu ra ngoài cửa sổ, cười nhàng với chủ xe BMW: “ đẹp trai, di chuyển xe hộ em với.”

      Lệ Khôn nghiêng đầu nhìn .

      Nghênh Thần tiếp tục cười hì hì: “Em vội xem mắt, nếu nhanh em đến muộn mất.”

      Bậc thang này đến rất đúng lúc, chủ xe BMW cũng là người thông minh, rốt cuộc cũng biết là mình đuối lý. Vì thế xuống xe, tình nguyện mở rương ra.

      Mâu thuẫn yên lặng hóa giải, xe BMW được qua.

      Khi đến lượt Nghênh Thần, theo thông lệ Lâm Đức kiểm tra xong, ta đột nhiên cúi đầu, cười với Nghênh Thần.

      Nghênh Thần vui vẻ, cảm thấy chiến sĩ này rất đáng , khuôn mặt đen hồng giống khoai lang.

      nâng mắt nhìn chăm chú Lệ Khôn đứng cách đó xa, làm bộ như việc này liên quan đến mình, sau đó nhíu mày.

      Nghênh Thần lấy điện thoại ra để bên tai, giọng lộ ra tiếng cười, cố ý lớn tiếng: “Được, tôi đến ngay, yên tâm , chuyện xem mắt làm sao tôi có thể đến muộn được.”

      Lệ Khôn làm nhiệm vụ trong trạng thái ổn định, quay lưng lại, để cho Nghênh Thần thấy vẻ mặt mình - -

      Kìm nén rất tốt.

      Xe màu trắng lướt qua, Lâm Đức: “Oa, ấy rất xinh đó.”

      Lệ Khôn hừ lạnh tiếng: “Bệnh thần kinh.”

      Lâm Đức hiểu ra sao nhìn bóng dáng , “Hả? Mắng em à?”

      Tiếp tục kiểm tra xe.

      Bởi vì chuyện vừa rồi, Lâm Đức có ấn tượng rất tốt với Nghênh Thần: “Làn da của ấy rất trắng, giống như là củ cải trắng ở quê em ấy, ấy ấy xem mắt, xem mắt là tìm đối tượng ạ?”

      Lâm Đức lải nhải hơn mười lần, Lệ Khôn cảm thấy phiền lòng, “Trong phiên trực được chuyện, lát nữa cậu làm 30 cái chống đẩy – hít đất!”

      Lâm Đức cảm thấy mờ mịt, nhịn được sờ đầu, “Chuyện này quy định khi nào vậy ạ, sao em biết.”

      Đột nhiên bộ đàm người truyền tin tức đến, thanh rất ràng - -

      “Chú ý, chú ý, tòa nhà Quảng Phương xảy ra chuyện bắt cóc, cầu các lực lượng cảnh sát nhanh chóng đến trường giúp đỡ! Người bị tình nghi là nhân viên hít thuốc phiện! Con tin là nữ, xe Audi màu trắng.”

      Toàn bộ im lặng, các chiến sĩ thi hành nhiệm vụ đều nhìn Lệ Khôn, đợi ra lệnh.

      Vẻ mặt Lệ Khôn tối tăm, theo bản năng nhìn phương hướng mà bộ đàm .

      Chuyện xảy ra cách nơi này quá 2km, là Tân Lạc Thành, khu có đông người dân.

      Lâm Đức trợn to mắt, Audi màu trắng? Nữ?

      , xem, phải là người vừa rồi…”

      ta còn chưa xong, chỉ thấy Lệ Khôn nhanh chóng đặt súng xuống , “Cất kỹ cái này cho tôi!”

      Lâm Đức còn chưa phản ứng kịp, bàn chân Lệ Khôn sinh ra gió, chạy như điên mất rồi.
      saoxoay, tnpvie211, Tôm Thỏ18 others thích bài này.

    3. Quỳnh Tiên

      Quỳnh Tiên Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      28
      truyện hay quá mợi! hóng nà <3
      sarah9x thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Lo cho người ta mà còn giả bộ, chậc chậc, đàn ông mà giận dỗi là vậy đó.
      sarah9x thích bài này.

    5. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 4: Lại đây.

      Edit: Sarah.

      Bên ngoài khu cao ốc Quảng Phương đám người xếp thành vòng tròn.

      trường cực kỳ hỗn loạn, chỉ có hai cảnh sát giao thông đứng sóng đôi với kẻ bắt cóc vì lúc ấy bọn họ thi hành nhiệm vụ đường này.

      Nhưng mệt nhọc lên ràng, cùng lúc đó quần chúng quá nhiều, thể khống chế được trật tự. Hơn nữa kẻ bắt cóc hung dữ, dao trong tay lóe ra tiasáng lạnh lẽo, đặt cổ con tin.

      “Lùi về sau! Lùi về sau!” cảnh sát giao thông kêu lên với đám nhân viên vây xem, cũng lấy ra bộ đàm thêm lần nữa: “Tình huống khẩn cấp, cầu trợ giúp!”

      cảnh sát giao thông khác: “Mau thả người ra! Buông ra!”

      Kẻ bắt cóc thèm nghe, cũng chửi ầm lên, theo thời gian, chiếc dao đó khẽ đung đưa.

      Quần chúng a lên tiếng sợ hãi.

      Lệ Khôn là người đầu tiên đến, nhanh chóng quan sát trường.

      Chiếc xe Audi màu trắng nằm ở ven đường, có dấu vết ma sát ràng mặt đường, chứng minh lúc ấy là xe bị ép dừng lại. Bên cạnh xe, có người mẹ trẻ ôm đứa bé run rẩy, vài người tốt qua an ủi hai người.

      “Đáng sợ quá! Gã điên kia biết chui ra từ chỗ nào, ôm lấy bạn chịu buông ra, bảo là muốn tiền. Mẹ đứa bé đưa tiền cho, khóc lóc cầu xin gã ta, gã ta chê ít, giống như là mắc bệnh thần kinh ấy!”

      Sau đó cảm xúc của kẻ bắt cóc kích động, kéo đứa bé chạy điên cuồng, vừa đúng lúc xe Nghênh Thần ở phía trước, đứa bé kia bịkéo rất chặt, Nghênh Thần hề nghĩ ngợi đẩy cửa xe ra, dùng cửa xe đụng vào kẻ bắt cóc, lực tay đối phương buông lỏng ra, Nghênh Thần đoạt lấy đứa bé từ trong tay gã.

      Đứa bé được cứu nhưng Nghênh Thần lại bị người đàn ông đó bắt được.

      Dao dài để cổ , bị kéo đến lầu trung tâm tòa cao ốc này.

      Cảnh sát giao thông tóm tắt lại tình hình: “Nhìn trạng thái giống như là người xài ma túy đá, nếu lên cơn nghiện quan tâm đến chuyện gì cả.”

      Lệ Khôn nhìn chằm chằm về phía trước, kẻ bắt cóc gào thét, người phụ nữ bị ta ghìm chặt sắc mặt tái nhợt, môi có chút màu sắc nào.

      Im lặng vài giây, chen lách vào đám người.

      “A, mình sao? Có cần đợi người đến giúp hay ?” Thấy động tác của , cảnh sát giao thông tốt bụng nhắc nhở.

      Lệ Khôn: “Các tiếp tục kêu gọi đầu hàng, phân tán lực chú ý.”

      Dứt lời, giọng với người bên cạnh nhắc nhở .

      “Tiếp viện sắp đến rồi.” Cảnh sát giao thông khuyên lần nữa.

      Ở nơi công cộng mà xảy ra chuyện, kiêng kị nhất là hành độngmột mình, nhỡ đâu đối phương có đồng bọn, nhỡ đâu đối phương sốt ruột, hậu quả khó mà lường trước được.

      Đương nhiên là Lệ Khôn biết rất .

      Ánh mắt vẫn dời nhìn kẻ bắt cóc, cố chấp, , còn có chút nhẫn.

      Im lặng qua, Lệ Khôn chỉ để lại câu, “ ấy bị thương.”

      Sau đó do dự, bước nhanh hòa vào trong đám người.

      người kẻ bắt cóc có hương vị rất kỳ lạ, làm cho Nghênh Thần thiếu chút nữa hít thở thông. Đầu rất đơ cứng hết cả rồi, có thể cảm nhận được lưỡi dao rất gần động mạch cổ của .

      “Lấy tiền đến đây! Lấy tiền đến đây!” Người đàn ông giống như bị bệnh thần kinh, thân thể lắc lư điên loạn, đồng thời con dao cũng quẹt qua cổ Nghênh Thần.

      “A!” Đám người kêu lên sợ hãi.

      Nghênh Thần cảm thấy cổ đau nhói, trầy đường, có máu chảy.

      cắn môi, chân như nhũn ra, lúc này mắtcô trợn tròn, đột nhiên sửng sốt.

      Đây là trung tâm mua sắm, đều là các cửa hàng mở tùy ý, từng cửa hàng dùng thủy tinh để ngăn cách. Đối diện Nghênh Thần là gương mặt trong đó.

      Ảnh ngược lớp kính cửa, nhìn thấy bóng dáng màu đen, nhanh như báo săn, từ từ tiếp sát từ phía sau.

      Lệ Khôn cũng phát ra nhìn , mắt hai người giao nhau mặt thủy tinh. Nửa giây, ánh mắt Lệ Khôn nheo lại. Như là hiểu ngầm tiếng động, Nghênh Thần nhàng gật gật đầu.

      cần tiền phải ?” Nghênh Thần mở miệng, phân tán lực chú ý của kẻ bắt cóc, ra vẻ thoải mái : “Tôi có rất nhiều tiền, buông tôi ra, tôi đưa cho .”

      Kẻ bắt cóc dừng lại, cúi đầu nhìn , há mồm thở dốc.

      Hình như là có hiệu nghiệm? Nghênh Thần tiếp tục: “Ở trong túi của tôi ấy, tin, mở nó ra, tôi…”

      “Im miệng! Im miệng!” Kẻ bắt cóc đột nhiên thét lớn lên, đúng lúc này, gã ta cũng nhìn thấy Lệ Khôn tiến dần lên phía trước từ trong tấm kính.

      “Các người gạt tôi! Gạt tôi!” Trong nháy mắttình huống khống chế được.

      “A!” Theo bản năng Nghênh Thần ngửa đầu ra sau, tránh thoát được con dao vung loạn xạ liên tiếp.

      Tênbắt cóc nắm đầuNghênh Thầnkéo mạnh về phía sau. Nước mắt Nghênh Thần chảy ra như gió bão, đau đớn kêu: “Ôi!”

      Lệ Khôn rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, mạnh mẽ bước nhanh lên phía trước.

      “Đừng đến đây! Tôi bảo đừng đến đây!” Tên bắt cóc đúng là điên rồi,gã bóp chặt lấy cổ Nghênh Thần, có chết cũng chịu buông tay.

      Nghênh Thần gần như trợn trắng mắt. Mặt Lệ Khôn trầm xuống, xông thẳng tới, tung người lên đá vào đầu gối kẻ bắt cóc.Kẻ bắt cócthảlỏng tay, Nghênh Thần ngã nhào xuống đất. Lệ Khôn nắm lấy vai kéo mạnh về phía sau đảm bảo rời xa khỏi khu vực nguy hiểm.

      Nhưng cũng chính là khe hở đó người nọ lại nhặt dao lên đâm mạnh về vaiphải củaLệ Khôn.

      Nghênh Thần kinh hoảng thét chói tai.

      Lệ Khôn tinh mắtcúi đầu né sang bên, bỏ lỡ cơ hội, dùng sức đẩy ra xa. Nghênh Thần bị đẩy ra xa ba bốn mét, lúc này Lệ Khôn mới quay đầu lao vào cuộc đọ sức.

      Tay đấu với dao nhọn, quần chúng kinh hô liên tục.

      Người đàn ông đó đãhoàn toàn nổi điên,Lệ Khôn chạy , cố ý dụ người đó ra xa.

      Đúng lúc này - -

      “Đội trưởng Lệ!”

      Là giọng Lâm Đức.

      Lê Khôn gào lên: “Sơ tán nhân viên!”

      Các chiến sĩ: “!”

      “Lâm Đức!”

      “Có!”

      “Đưa ấy cho tôi!”

      Nghênh Thần vẫn còn mơ hồ, Lâm Đức chạy đến nâng dậy, “Chị, để em cõng chị!”

      Nghênh Thần giống như mới tỉnh dậy từ trong mộng giơ tay lên đẩy Lâm Đức ra: “Tôi cần cậu cõng, cậu giúp ấy , ấy có mình ở bên trong! Cậu !”

      Chiếc mũ sắt của Lâm Đức bị gõ nghe côm cốp, ta dùngvẻ mặtvô tội nhìn : “Đừng… đừng kích động… Lệ…Đội trưởng Lệ phải ở đó sao.”

      “…” Nghênh Thần thở hổn hểnquay đầu lại nhìn.

      Lệ Khôn đứng ở cửa trung tâm thương mại, tay thoải mái bắt giữ tên bắt cóc, tay kia cầm dao, nhìn với vẻ mặt đầy lời muốn .

      Kẻ bắt cóc được chế ngự, áp giải đến xe cảnh sát.

      Lệ Khôn và Nghênh Thần bước ra ngoài, biết trong đám đông có ai vỗ tay đầu tiênvốn chỉ có người, sau đó hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên tạo thành thanh vang dội.

      Chuyện xảy ra quá mức bất ngờ nên Nghênh Thần hơingượng ngùng. nhìn Lệ Khôn chăm chú, người đàn ông này ngẩng đầu cách thoải mái, mặt đổi sắc, giống như thành thói quen rồi.

      “Chị, để em bôi thuốc cho chị nhé?” Lâm Đức đến gần , ân cầnmột cách lạ thường.

      cần, cảm ơn.” Nghênh Thần từ chối, đôi mắt chỉ lo nhìnLệ Khônchằm chằm. Nhìn tư thế của giống như là muốn rời , Nghênh Thần bước nhanh đến, “Đợi lát.”

      Lệ Khôn dừng lại.

      biết đeo kính lên từ lúc nào, chiếc kính màu đen che gần hết mặt cho nên thấy ánh mắt .

      Môi Nghênh Thần khẽ mím lại, muốn lại thôi.

      Thân thể Lệ Khôn khẽ di chuyển, cho rằng muốn rời , vì thế theo bản năng tay kéo lấy tay , vội vàng : “ đừng .”

      Lệ Khôn cứng ngắc lúc lâu.

      Đầu Nghênh Thần cũng nổ tung, nhanh chóng buông tay ra.

      Lệ Khôn nhìn vết thương cổ , khẽ nhíu mày, sau đó hất cầm với Lâm Đức đứng phía sau Nghênh Thần.

      Lâm Đức hiểu ý, nhiệt tình chạy đếnnói, “Chị, kỹ thuật bôi thuốc của em rất tốt, tuyệt đối đau đâu, chị đến đây, em bôi thử cho.”

      Nghênh Thần suy nghĩ lát, mắt khẽ liếc nhìn, “Được rồi!”

      Nhưng chưa đến 2 phút - -

      “A! Cậu chút có được ?”

      “A a a, đau quá, đau chết mất.”

      Lâm Đức bị dọa dừng lại, tay cầm bông băng, tay kia cầm thuốc giảm đau dạng xịt, run lẩy bẩy dám làm tiếp, “Em… em làm rất rồi.”

      Mắt Nghênh Thần đỏ ửngphối hợp với vết thương cổ cônhìn cực kì đáng thương.

      Lệ Khôn đứng cách đó xa lại giả vờ như hề nhìn thấy.

      “A! Cậu xemchỗ này của tôi có phải cũng bị trầyluôn rồi hay ? Có phải chảy quá nhiều máu hay ?”

      Vẻ mặt Lâm Đức lờ mờ, “…”

      ta còn chưa xongNghênh Thần nhanh chóng đưa tay lên véo cánh tay : “Xuỵt!”

      Lâm Đức chớp chớp mắt.

      Nghênh Thần cũng chớp chớp mắt.

      Nhận được ám hiệu ngầm cùng với hảo cảm trước đó của ta với chị trước mặt, vì thế cậu chàng chiến sĩ ngây thơ bị mua chuộc- -

      Lâm Đức gật đầu, giọng vừa to vừa : “ sai! Quánhiều, quá nhiều máu!”

      Lệ Khôn thầm mắng tiếng, rốt cuộc nhịn được nữa,sải đôi chân dài bước nhanh đến.

      “Đưa cho tôi.” Lệ Khôn vươn tay ra.

      “Vâng!” Lâm Đức nhanh chóng nộp bông băng và dược phẩm phun sương.

      Lệ Khôn nhận lấy, tâm trạng phức tạp nhìn đống đồ tay.

      Sau đó quay đầu lại với Nghênh Thần: “Lại đây.”

      Nghênh Thần mừng rỡ, dịu dàng ngồi xuống trước mặt , ngửa đầu giống như con mèo ngoan , hỏi: “Như thế này được chưa?”

      Lệ Khôn: “…”

      Nghênh Thần càng ngửa đầu cao hơn, ánh mắt tội nghiệp, “Hay là như thế này dễ bôi thuốc hơn?”

      Lệ Khôn liếc mắt cái là nhìn thấu tâm tư của , bình tĩnh nhìn .

      Nghênh Thần bị nhìn chằm chằm, liền tự giác biết điều hơn, nhanh chóng cúi đầu xuống, ngoan ngoãnđưa vết thương cổ ra.

      Khử trùng, xịt thuốc giảm đau, sau đó rắc bôi thuốc bột lên, Nghênh Thầnnhếch miệng, “Đau đau đau.”

      Lệ Khôn dừng tay lát, lại tiếp tục, ừm, khí lực lại mạnh hơn lúc trước.

      “Ui!” Nghênh Thần liếc nhìn về phía , đôi mắt đều đỏ.

      Lệ Khôn sửng sốt.

      Lông mi Nghênh Thần khẽ nhấp nháy, yếu ớt suýt xoa, “ có lừa mà, đau quá đau quá.”

      Giỏi , lọ thuốc cũng sắp bị Lệ Khôn bóp nát.

      Đôi mắt màu đen của tối lại, sau khi cảm xúc bình tĩnh, vẫn tình nguyện giảm lực đạo tay.

      Làn da của Nghênh Thần trắng mịn, bàn tay đặt lên đó giống như là bị điện giật.

      Hai người rất gần nhau, hơi thở gần như hòa quyện vào nhau, nóng bỏng. Máu của Nghênh Thần chạy tán loạn trong thân thể, nhất định phải tìm cái gì đó để .

      “Vừa rồi cảm ơn .” rất .

      “Ừm.” Mặt Lệ Khôn thay đổi.

      “Rất nguy hiểm, …”

      “Biết là được rồi.” Lệ Khôn ngắt lời ,lạnh lùng đứng dậy, nghĩ thầm,‘Em vẫn còn biết là nguy hiểm sao? Mẹ kiếp, biết nguy hiểm mà vẫn xông lên!’

      Nghênh Thần nhìn xoay người rời , bị giội gáo nước lạnh vào tim, vì thế cảm xúc cũng lạnh xuống.

      “Chị… chị!” Lâm Đức kích động dựa sát vào , “Bôi thuốc xong chị cứ yên tâm , để lại sẹo đâu.”

      Cơn tức của Nghênh Thần còn chưa tan, “ ta là đội trưởng của các cậu sao?”

      “Đúng vậy.”

      “Tôi cho cậu số điện thoại, người này là chủ nhiệm bệnh viện, rất nổi tiếng.”

      “Hả? Bệnh viện ạ? cần, cần, bác sĩ quân y của chúng em rất lợi hại. Bị thương do súng, dao thậm chí bệnh đậu mùa cũng trị sạch luôn.”Lâm Đức cảm thấy rất tự hào.

      phải là trị thương.” Nghênh Thần cao giọng về phía bóng lưng Lệ Khôn: “Đây là chuyện trị mặt đơ đó!”

      Cơn giận của giống như là tảng đá ném vào bông mềm.

      chút tiếng vang, người nọ thèm đáp trả lại .

      Nghênh Thần hít sâu hơi, trong lòng ấm ức biết dựa vào ai, vì thế quay đầu thèm nhìn .

      Vì phối hợp với vụ án, Nghênh Thần phải cùng để lấy lời khai.

      Lâm Đức theo , vui vẻ chuyện với , lúc da trắng giống như củ cải trắng ở quê bọn họ, lát lại rất là dũng cảm dám đánh nhau với kẻ bắt cóc.

      Nghênh Thần bị ta chọc cười, tâm tình tốt hơn chút, cố ý hỏi: “Đội trưởng của các cậu tên là gì?”

      “Lệ Khôn ạ!”

      “Nhìn lớn tuổi hơn cậu nhiều, con ta mấy tuổi rồi?”

      “Đội trưởng Lệ vẫn chưa kết hôn đâu ạ!” Lâm Đức lập tức khai tất tần tật về đội trưởng nhà mình, “ ấy cũng lớn lắm, 29 tuổi, da hơi đen nêntrông có vẻgià thôi, đành chịu thôi, ấy chạy lung tung khắp nơi thế giới, mà đều là những nơi khổ sở nhất nữa.”

      Nghênh Thần: “Vậy sao? Mấy năm nay các cậu qua những nơi nào?”

      Lâm Đức: “Ha, rấtlà nhiều nơi, Israel, Iraq, những nơi mà có tiếng súng, tiếng bom nổ chúng em đều qua, lần gần đây là Afghanistan!”

      Lâm Đức kể cách bình thản hề có chút oán trách, vẻ mặt thoải mái thậm chí trong giọng còn mang theo nét tự hào.

      “Máy bay chiến đấu bay lượn đầu - - ầm! Bỏ mìn xuống, ầm ầm! Sau đó trước mặt chúng em mà mấy cái lỗ to ơi là to, ha ha.”

      Nghênh Thần im lặng hai giây, dĩ nhiên là có thể tưởng tượng ra được tình cảnh lúc ấy.

      Lâm Đức: “Đúng rồi, chị, phải là chị muốn xem mắt sao? Còn ạ?”

      Nghênh Thần cười, “ nữa.”

      “Đương nhiên rồi, chị mà cần xem mắt sao? Chị còn xinh đẹp hơn cả củ cải trắng ở quê em nữa.” Lâm Đức sờ sờ đầu, cười hở cả hàm răng.

      Nghênh Thần trêu ghẹo: “Vậy còn cậu? Có bạn chưa?”

      Lâm Đức đỏ mặt, hai gò má ta phồng lênlắc đầu như chong chóng, “ có! Ngoại trừ lão Lý ra, còn lại đều có.”

      Nghênh Thần nhướng mày, “Đội trưởng của các cậu cũng có bạn sao?”

      Lâm Đức: “ có.”

      Nghênh Thần: “ thể nào, nhìn ta cao to, thân thủ cũng rất tốt, nên được rất nhiều thích mới đúng.”

      Lâm Đức: “Lời chị rất có lý, quả có nhiều người giới thiệu cho đội trưởng Lệ, nhưng đội trưởng Lệ có gọi điện, lạnh như băng, được được.”

      Câu đó làm cho tâm trạng của Nghênh Thần bay vút lên cao, khéo miệng giống như đóa hoa chúm chím chờ nở rộ.

      Lâm Đức là người thà chân chất, hai lần gặp mặt thế này đãlàm cho ta coi Nghênh Thần như chị . ta khôngcầnđánh khai, bán đứng đàn của mình cách nhanh chóng.

      “Chị, em cho chị biết bí mật.”

      Nghênh Thần nhíu mày, “Hả…?”

      “Chị lại gần đây.”

      Nghênh Thần đưa lỗ tai lại gần.

      “Em cho chị nghe, tuy đội trưởng Lệ mấy năm nay có bạn .” Lâm Đức thầm, mắt thìthỉnh thoảng liếc về hướngLệ Khôn,có tật giật mình sợ nghe thấy được.

      “Nhưng có lần, trong đội làm nhiệm vụ thuận lợi, đêm trước đó cấp mời cả đội ăn. Mọi người đều uống rượu, đội trưởng Lệ uống rất say.” Lâm Đức tiếp: “Emtham gia quân ngũ làm đàn em của ấy đãbốn năm, lần đầu tiên em nhìn thấy ấy uống rượu.”

      Mắt Nghênh Thần kích động chớp ngừng.

      “Buổi tối em cõng ấy về ký túc xá, nửa đêm, em nghe ấy mê, ngừng gọi cái tên, em nghe lắm, nhưng chắc chắn là tên con , hình như là bạn cũ.”

      Giọng Nghênh Thần run rẩy, “Bạn cũ sao, ấy cái gì?”

      “Giọng hung hăng lắm chị ơi, còn mang theo nước mắt nữa,mắng ấy… Lòng lang dạ sói.”

      Tim Nghênh Thần xiết chặt lại, nhất thời nhụt chí lên tiếng gì.

      “Haizz, chị, chị xem, đó làm gì đểđội trưởng Lệtức đến mức đó chứ?” Lâm Đức gãi gãi khuôn mặt khoai lang của mình, buồn bực hỏi.

      Nghênh Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày mình, lúc lâu sau, mới lúng búng câu:

      “Chắc là ngủ với ta xong bỏ chạy.”

      Mặt Lâm Đức đỏ ửng, “Chị, chị biết đùa ha ha ha.”

      Nghênh Thần trấn tĩnh lại, nhìn ta cong cong vành môi, thoáng buồn bã trong mắt nhanh chóng lan tràn.
      saoxoay, Vy RuRi, Hale20516 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :