1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hãy ở bên anh - Giảo Xuân Bính

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Uề uề, kịch tính . Lại lọt hố rồi
      dieuanh7890sarah9x thích bài này.

    2. quynhquynh2453

      quynhquynh2453 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      lại truyện của mẹ Bính à hihi đặt gạch hóng (:) đọc chương đầu thấy hay rồi
      sarah9x thích bài này.

    3. sarah9x

      sarah9x Well-Known Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      336
      Chương 1.2:
      Edit: Sarah.

      Nhưng…

      “Tốc độ gió cấp sáu, vết rách ở giữa to hơn, chống đỡ được lâu đâu.”

      Giọng này trầm mà chậm, làm cho người ta có cảm giác thận trọng, vì gió to mà thổi tan bình tĩnh.

      Ngực Nghênh Thần đau nhói.

      Sau đó bóng dáng màu đen nhanh như báo săn. tay Lệ Khôn chống lan can, thoải mái nhảy lên mép sân thượng, giống như là đất bằng phẳng, nhanh đến, dừng lại ở đầu Từ Tây Bối.

      Theo góc độ này, Lệ Khôn và Nghênh Thần đối diện nhau, nhưng nhìn thẳng chút nào.

      Lệ Khôn kéo chặt dây an toàn người: “Chuẩn bị.”

      Hai nhân viên phòng cháy đứng ngay cạnh mép sân thượng : “ chuẩn bị!”

      Lệ Khôn nhìn Từ Tây Bối: “Tôi đếm ngược từ 3 đến 1, chạy theo hướng tôi vừa .”

      Giọng Từ Tây Bối run run, gật đầu: “Được.”

      Ba giây bắt đầu - - “Chạy!”

      “A a a!” Từ Tây Bối thét chói tai chạy như điên.

      Đồng thời Lệ Khôn nhanh chóng lên phía trước bổ sung vào vị trí đó, đứng ở chỗ mà Từ Tây Bối đứng.

      Tấm ván gỗ lắc lư kịch liệt, Nghênh Thần chịu được, “Bịch” tiếng quỳ gối xuống.

      hoảng sợ kêu lên tiếng, sau đó mới phát cổ họng vì căng thẳng mà thay đổi.

      “Đừng nhúc nhích!” Lệ Khôn lấy tốc độ nhanh nhất để điều chỉnh, mạnh mẽ khống chế được cân bằng.

      Nghênh Thần cắn môi, mở to mắt nhìn về phía .

      Lệ Khôn nhắc nhở theo bản năng: “Đừng nhìn xuống dưới!”

      Bên tai là tiếng gió gào thét, tấm gỗ dưới chân lung lay sắp rách, mà hai người đối diện đều nhìn nhau, giống như đem toàn bộ thế giới lọc ra hết.

      Lệ Khôn dẫn đầu thoát ra, nhanh chóng : “Nghe lời, lên trước bước, em lùi về sau bước, hiểu ?”

      Ý đồ của là cùng nhau di chuyển, cố gắng giữ cân bằng và thế chỗ Nghênh Thần, như thế, Nghênh Thần mới có thể lùi đến vị trí an toàn, sau đó chiến sĩ giúp trở lại mặt đất.

      Nghênh Thần buột miệng hỏi: “Vậy còn ?”

      Mặt Lệ Khôn thay đổi, “3.”

      “Em hỏi đấy trả lời !”

      “2.”

      “Lệ Khôn!”

      Cách xa nhau nhiều năm, rốt cuộc Nghênh Thần lại gọi tên .

      Gió càng lúc càng mạnh, chiếc áo quân phục màu đen càng bó chặt vào thân hình Lệ Khôn, đường cong bên ngoài ràng mà cường tráng.

      nhìn chằm chằm Nghênh Thần, rốt cuộc trong mắt cũng có chút cảm xúc.

      Sau khi giằng co ngắn ngủi, Lệ Khôn lạnh lùng mở miệng: “Có mắc chứng sợ độ cao ?”

      Nghênh Thần sửng sốt, sau đó lắc đầu.

      “Vậy ánh mắt nhìn ngay ngắn cho , đừng nhìn xuống!”

      Nghênh Thần bị lời hung ác của làm cho đau xót, “Vậy em nhìn chỗ nào?”

      Lệ Khôn im lặng nửa giây, ràng là nghiến răng - - “Nhìn .”

      Sau đó nâng cao giọng, “Chuẩn bị.”

      Nghênh Thần nuốt nước bọt, rất chăm chú nghe chỉ thị của .

      lùi bước, tiến lên bước, tấm ván gỗ lại lắc lư.

      “Cố gắng giữ như vậy, đừng cúi đầu.” Lệ Khôn đè ép hơi thở, kiềm chế.

      Rốt cuộc Nghênh Thần cũng đến gần bậc thang.

      Sau khi Lệ Khôn nhìn thấy khoảng cách của an toàn, dùng mắt ra hiệu với hai người phía sau, hai chiến sĩ nhân viên phòng cháy gầm lên tiếng, nhanh chóng nắm lấy bả vai Nghênh Thần kéo, Nghênh Thần lảo đảo ngã xuống đất.

      Mà Lệ Khôn vẫn đứng tấm ván gỗ cố gắng nín thở, nhanh chóng chạy đến sân thượng.

      Tấm ván gỗ dưới chân cũng đồng thời nứt ra.

      “Đội trưởng Lệ!” chiến sĩ vươn tay ra.

      Lê Khôn nắm lấy, sau đó mượn lực nhảy qua, lăn hai vòng mặt đất để giảm lực đạo.

      Tấm ván gỗ rơi xuống lầu, tiếng quần chúng kinh hô từ dưới lầu vang lên.

      Nghênh Thần tiến đến gần Lệ Khôn, nhìn từ đầu đến chân ba lần, chắc chắn người bình an mà còn chưa chịu dời mắt.

      Từ Tây Bối chạy đến khóc, ôm lấy Nghênh Thần: “Chúng ta an toàn rồi, tớ chết, chết.”

      Bên kia sắc mặt Lệ Khôn vẫn như cũ, giống như là vừa rồi xảy ra chuyện gì, vuốt vuốt quần áo, với chiến sĩ: “Các cậu về đơn vị.”

      Tinh thần Nghênh Thần ổn định, đẩy Từ Tây Bối ra, “Cậu trước .”

      - - -

      Dưới lầu.

      Tổ trưởng Nghiêm đứng sóng vai cùng Lệ Khôn, “Ai da, lần này may mà cậu đến đúng lúc.”

      Lệ Khôn: “ có việc gì, chúng tôi ở ngay gần đây, nhận được lệnh tiếp viện nên cần phải như vậy.”

      Đám người vây xem dần dần giải tán, Nghênh Thần đứng cách đó xa, ngón tay nắm chặt vào lòng bàn tay mình, hít sâu hơi qua.

      đứng trước mặt hai người, nghiêng đầu với lão Nghiêm rất chân thành: “Cảm ơn chú giải phóng quân cứu mạng cháu!”

      Lão Nghiêm vui vẻ, “ có chuyện gì, nhưng mà sau này nếu gặp phải tình huống nguy hiểm bị người ta truy đuổi, nhớ kĩ, phải báo cảnh sát đúng lúc.”

      Nghênh Thần dịu dàng trả lời vâng ạ sau đó lại chuyển đề tài, giọng mềm mại, “Chú giải phóng quân, ví tiền và điện thoại của cháu bị rơi xuống lúc ở sân thượng, chú có thể làm người tốt đến cùng được , để cháu xe bus về ạ?”

      “Chuyện này…” Lão Nghiêm khó xử nhìn chiếc xe cứu hỏa ở phía sau, “Bọn chú có giờ nghiêm, có khả năng giúp được cháu, a, đúng rồi!” Ông nhìn về phía Lệ Khôn, “Lệ đội, phải là cậu lái xe đến à, đưa người ta về nhà , tình hình vừa rồi cũng rất nguy hiểm, dọa người ta sợ rồi.”

      Sắc mặt Nghênh Thần tái nhợt vẫn còn chưa hồi máu, làm tăng thêm vài phần thương xót.

      Mà Lệ Khôn bị chỉ đích danh, nhìn về phía lão Nghiêm, vẻ mặt giống như là tôi làm gì mẹ ông à.

      Đây là nhiệm vụ được đề xuất, hợp lý trong phạm vi cầu, có quyền từ chối.

      Nghênh Thần tươi cười gian xảo vì thực được, khóe miệng khẽ nhếch giấu được.

      chỉ chiếc xe Jeep quân dụng màu đen, “Là chiếc này sao?”

      đợi trả lời, tự mình mở cửa xe, ngựa quen đường cũ ngồi ghế trước.

      Sắc mặt Lệ Khôn đen như than, sau khi lên xe, Nghênh Thần thắt dây an toàn với người bên cạnh: “Về nhà.”

      Mãi thấy động tĩnh, nghiêng đầu, “Sao thế? biết đường à?”

      Lệ Khôn mím môi, im lặng hai giây, bắt đầu xuất phát, đánh tay lái đến cuối, thanh lốp xe ma sát chói tai, thân xe “Kịch” tiếng chạy ra ngoài.

      Từ đường Dương Xuân đến phố chính, lại chạy qua Thạch Lâm Bi.

      Toàn bộ quãng đường hai người câu, nhưng Lệ Khôn quen đường về nhà thể quen hơn.

      Hạ cửa xe xuống, hương vị hỗn hợp của thành thị xông vào mũi Nghênh Thần.

      Hai người trái phải, khoảng cách song song quá nửa mét lại giống như người ngoài, ai cũng nhìn ai.

      Đường lui hẹp biến thành hai đường xe chạy, cách hai mét lại có cây Bạch Dương, ven đường cảnh sát võ trang canh gác đứng thẳng giống như vậy.

      Khi tiến vào cửa chính đại viện, tốc độ lái xe của Lệ Khôn chậm lại.

      Biển số xe của rất nổi, Mạnh Trạch liếc mắt là nhìn thấy.

      Mạnh Trạch ấn hai lần còi, ý bảo hạ cửa kính xe xuống, cúi đầu nhìn chăm chú, “A, Lệ, sao, phải là làm việc ở khu báo cáo à? Sao lại đến chỗ này vậy?”

      Lệ Khôn hạ cửa kính xe bên cạnh mình xuống, lộ ra đôi mắt và cái mũi.

      Mạnh Trạch ý thức được sắc mặt có gì đó thích hợp, nhớ đến chuyện, đến gần hỏi: “Đúng rồi, em nghe tiểu thần nhi từ Hàng Châu trở về mấy ngày rồi, chuyện này rốt cuộc có phải là ạ?”

      Lệ Khôn quay đầu, ánh mắt giống như lưỡi dao, vẻ mặt lại là tôi làm gì mẹ câu à.

      Mạnh Trạch sợ run cả người, còn chưa biết tình hình, bên cạnh Lệ Khôn đột nhiên có thêm cái đầu.

      Nghênh Thần nhàng huýt sáo cười, sau đó - -

      “Là đó.”

      Mạnh Trạch: “! !”

      Lệ Khôn: “…”
      Last edited: 11/10/17
      saoxoay, heoconchuayeu, thư hồ21 others thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      :yoyo45::yoyo45::yoyo19::yoyo19: có chương mới olaaa
      sarah9x thích bài này.

    5. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Haha thấy nam chính của chúng ta tương lai bị bắt nạt rồi.
      sarah9x thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :