1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn tướng lầu bốn - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9

      Viên Diệp cùng Tỉnh Vu Hiểu kết hôn vô cùng náo nhiệt, ăn đến buổi chiều mới tan, bất quá quán lại thẳng đến 10 giờ đêm mới chấm dứt, mọi người đều rất cao hứng.

      Lâm Tuyết Nhan có tiếp tục tham gia hoạt động của quán, vì quá trưa, sau khi tiệc chính kết thúc nàng chủ động chăm sóc lũ , chỉ còn lại có Vệ Ốc Khốc ở lại.

      như lạc loài, nhưng lạc loài cũng phải thảm nhất, mà là bọn họ tra xét mới thảm

      , Tiểu Khiết có phải hay là con của ngươi ?”

      ” Ngươi vì sao vứt bỏ Tuyết Nhan, nàng có điểm nào xứng với ngươi?”

      ” Tùy tiện vứt bỏ 1 nữ nhân là 1 nam nhân thối.”

      ” Tùy tiện vứt bỏ 1 nữ nhân có mang là 1 nam nhân càng khốn nạn.”

      ” Đúng vậy, nhanh chút trả lời vấn đề. Nếu ngươi có lý do đủ hợp lý, chúng ta tha cho ngươi, mau ……”

      ” Nếu , ta dạy dỗ .”

      Khuê đại ca ở lầu 5, nhấp 1 ngụm trà, thong thả .

      Vệ Ốc Khốc nhìn về phía Viên Diệp, hy vọng là bạn tốt của ít nhất có nhảy ra giúp chút.

      ” Này…… Về chuyện này”

      Thu được ánh mắt cầu cứu của bạn tốt, Viên Diệp định mở miệng, nhưng vừa mới mở lời bị lão bà tranh .

      tốt nhất cái gì cũng đừng nha, nếu mũi tên khả năng chỉ hướng đó.

      ” Tỉnh Vu Hiểu kéo ống tay , hảo tâm nhắc nhở .

      ” Đúng vậy, chúng ta đều còn chưa có tìm ngươi tính sổ!”

      ” Oan uổng. Về chuyện này ta là cái gì cũng biết, trước kia cũng chưa từng nghe đề vượt qua.

      ” Viên Diệp giơ cao hai tay lên đầu hàng chứng minh mình đúng.

      ” Đúng ? Ốc Khốc ?”

      đúng là cái gì cũng biết.”

      Vệ Ốc Khốc gật đầu .

      ” Cảm ơn người em.”

      Viên Diệp lập tức gật đầu nhìn cảm kích.

      ” Cho nên ngươi giúp bằng hữu chứng minh vô can, vậy còn ngươi, ngươi giải thích sao ?”

      Lời lạnh như băng trào phúng , bởi vì 2 vợ chồng Khuê Thú Chi vẫn coi Tuyết Nhan là muội muội, cho nên lão bà của đối với nam nhân vứt bỏ Tuyết Nhan, nàng tuyệt đối thể tha.

      ” Ta có lời nào để .”

      trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên thong thả mở miệng.

      ” Cái gì?”

      Mọi người đồng thời hét lớn.

      ” Ta lời nào để .”

      còn lần.

      ” Làm sao có thể lời nào để , ít nhất ngươi có thể cho chúng ta biết Tiểu Khiết có phải hay là con của ngươi chứ !”

      ” Ngay cả ta cũng đâu biết, nàng thực như nào, như nào lại có Tiểu Khiết, Tuyết Nhan cũng đâu xác nhân mà ta biết được.”

      ” Cái gì gọi là hẳn là, chẳng lẽ ý ngươi là khi ngươi vứt bỏ Tiểu Tuyết ngay cả nàng mang thai ngươi cũng biết ?”

      ” Ta đâu biết nàng mang thai, nếu biết……”

      Nếu biết còn có thể đem nàng sao? Vệ Ốc Khốc dưới đáy lòng hỏi chính mình đáp án

      Đúng vậy, vẫn là đem nàng , bởi vì có 1 việc thể tránh.Pháp luật bắt nữ nhân mang thai bị tử hình

      ” Nếu biết ngươi như thế nào?”

      Vu Hàn nhịn được truy vấn.

      ” Nàng vẫn là thể ở lại nơi đó.”

      ” Cái gì kêu nàng vẫn là thể ở lại nơi đó? Chẳng lẽ ngươi trong nhà ngoài Tiểu Tuyết còn có nữ nhân khác ?”

      Vu Hàn lấn át .

      ” Ta vẫn cảm thấy ngươi rất quen mặt, tên giống như cũng từng nghe qua, có thể cho ta hỏi chút, ngươi làm nghề gì ? “

      Khuê Thú Chi vẻ mặt có chút đăm chiêu hỏi.

      ” Ốc Khốc là cảnh sát.”

      Viên Hoa thay trả lời.

      ” Quả nhiên.”

      Khuê Thú Chi đột nhiên thở dài hơi.

      ” Quả nhiên cái gì ?”

      thình lình ra câu, làm cho mọi người hẹn mà cùng đem mắt chuyển hướng .

      ” Là 1 đặc vụ chuyên nghiệp, “ hãn tướng” ?”

      Khuê Thú Chi để ý vẻ mặt mọi người khó hiểu, nhìn Vệ Ốc Khốc nhíu mi .

      Vệ Ốc Khốc hơi sửng sốt, nghĩ tới chính mình lại nghe thấy này từ này

      ” hãn tướng dũng mãnh ?”

      Mọi người mặt nghi hoặc, khó hiểu nhìn qua lại 2 người bọn họ .

      ” Tên này hẳn là chỉ có nhân tài mới biết, ngươi là người nào?”

      híp lại hai mắt, hoài nghi lại lợi hại vô cùng, ánh mắt nghênh thị nhìn . Khuê Thú Chi nhìn trong chốc lát, sau đó bưng lên mặt chén rượu hướng kính.

      dám chỉ là 1 nhân vật vô danh tiểu tốt.”

      ” Satan ?!”

      Vệ Ốc Khốc nháy mắt khiếp sợ trợn tròn hai mắt.

      ra ngươi biết.”

      Khuê Thú Chi nhíu mi khinh, khóe miệng khẽ nhếch .

      kiện cơ hồ chấn động toàn giới, nếu ta biết căn bản là tư cách làm gã cảnh sát.”

      Vệ Ốc Khốc nhìn chuyển mắt nhìn .

      ” Nhưng ta vẫn tưởng ra, lúc trước ngươi vì sao lại biết ta?”

      ” Bởi vì ta có chú ý tới ngươi, ngươi cũng phải là hư danh, hơn nữa trọng yếu nhất là ngươi sợ chết.”

      Khuê Thú Chi nhìn

      ” Hai người các ngươi rốt cuộc cái gì, các ngươi lúc trước cũng có biết nhau sao?”

      Rốt cục có người chịu được nhảy ra hỏi.

      ” Cũng chỉ có 1 lần “hợp tác” với nhau, tính là có quen biết.” Khuê Thú Chi mỉm cười trả lời.

      Đúng vậy, lúc trước tổ chức sát thủ tan rã cũng là chỉ dựa vào lời , mà là kết quả của có người để lộ. Có bên ngoài đàn áp, chắc chính là tên hãn tướng sợ chết này. Dù sao ta có danh tính, chưa thấy qua mặt, nhưng chuyện mà trước nay chưa từng có là thoát án, gan quả là rất lớn.Cũng hẳn vừa !

      Xem ra Tiểu Tuyết kiên trì chịu lộ ra ai giúp nàng chỉ là ” Bạn bè”, tám chín phần chính là người này.

      Cảnh sát giúp phạm nhân đào tẩu ?

      Thực !

      ” Ha ha……”

      nhịn được nở nụ cười.

      ” Thú Chi, cười cái gì?”

      Lão công đột nhiên nổi điên, lão bà đành phải phụ trách chiếu cố. Vu Hàn nhíu mày hỏi.

      ” Buông tha người này , ta nghĩ lúc trước vứt bỏ Tiểu Tuyết hẳn là là có lí do. Ta đúng ?”

      nhìn thẳng Vệ Ốc Khốc.

      ” Vứt bỏ chính là vứt bỏ, cái gì lí do bất đắc dĩ ? Nếu thực trong lời kia là đúng, vậy đem lý do ra cho chúng ta nghe!”

      Vu Hàn căm giận bất bình , ở đây tất cả nữ nhân nhất trí gật đầu.

      ” Đúng vậy.”

      ” Tốt lắm, thời gian còn sớm, 1 đêm xuân đáng giá ngàn vàng, Các ngươi về sau còn cơ hội để biết mà, mặc kệ như thế nào cũng nên thay chú rể suy nghĩ chút, thả họ về nhà ?”

      Khuê Thú Chi lại lần nữa mở miệng.

      ” Bây giờ mấy giờ ?”

      Có người hỏi.

      ” 12 giờ đêm.”

      ” Trời ạ, thời gian như thế qua nhanh như vậy. xin lỗi, Vu Hiểu, & Viên Diệp, thiếu chút nữa chậm trễ đêm tân hôn của hai người “

      ” Cho nên chúc mừng ?”

      ” Chúc mừng cho bọn họ, bất quá Vệ tiên sinh, chúng ta còn muốn với ngươi tán gẫu tiếp, ngày mai buổi chiều cùng nhau uống trà ?”

      Vu Hàn ngoài cười nhưng nhìn chằm

      Viên Diệp nhất thời nhìn bạn tốt cánh mắt đồng tình, họ đều là những người phụ nữ lợi hại, từng “hi sinh”… Huynh đệ, bảo trọng !!!!!!!

      ” Tốt lắm, tan cuộc, ta nâng ly lần cuối chúc mừng hôn lễ của Vu Hiểu và Viên Diệp nào .”

      ” Trăm năm hạnh phúc!”

      ” Cụng ly.”

      ” Cụng ly!”

      Tuyết Nhan về phòng, đám bạn bè mang lũ , rốt cục cũng có thời gian tắm, chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Trời ạ, hôm nay là mệt chết người!

      Xác định con trong phòng ngủ, nó náo cả ngày hôm nay cũng mệt rồi. Lâm Tuyết Nhan đột nhiên quyết định tắm cái thả lỏng chút, dù sao ngày mai là Chủ nhật, ngủ muộn chút cũng sao .

      Nàng tắm, thư thái bước vào bồn, tràn ngập mùi hương thơm từ bồn tằm. Trời ạ, thoải mái nha. Nàng nhắm mắt lại hít sâu, thả lỏng chính mình hưởng thụ giống như ở thiên đường.

      Leng keng! Leng keng

      Thình lình tiếng chuông cửa thanh làm cho cả người thả lỏng của nàng trong nháy mắt toàn thân đánh thức.

      Leng keng! Leng keng

      Trời ạ, trễ thế này còn ai tới đây ấn chuông cửa? Nàng vội vàng theo bồn tắm ra, mặc lên cái áo choàng, nhanh chóng ra cửa. Nàng sợ tiếng chuông cửa đánh thức ocn ngủ say .

      Nhà trọ 8 tầng trị an cực tốt ( má ơi tốt, thành phần gì cũng có, ác ma có, thien thàn có, ồn ào có, ai dmas vào đây, có mà tìm đường về với tổ tiên ), hơn nữa những người ở đây trở thành bạn bè, ngĩ nhiều ra cửa !

      ” Hả”

      Nàng nhìn người đứng ngoài định ồn ào đánh thức con ta nhìn thấy lại im bặt….Da thịt hồng vì ngâm nước giờ tái nhợt.

      ” Em trước khi mở cửa cũng hỏi xem đối phương là ai sao?”

      Vệ Ốc Khốc có chút tức giận trầm giọng , nhìn phản ứng của nàng, 1 bước vào.

      ” Em vừa mới ở tắm rửa?”

      quay đầu bên nhìn bài trí trong phòng bài trí, bên hỏi.Tắm rửa hai chữ làm cho Lâm Tuyết Nhan ý thức được chính mình toàn thân chỉ mặc có áo choàng mỏng, theo bản năng đưa 2 tay che ngực, nhìn .

      có việc sao?”

      ” Tiểu Khiết đâu? ngủ sao ?”

      nghĩ tới lại đột nhiên nhắc tới nữ nhi, Lâm Tuyết Nhan cả người cứng đờ nhìn .

      có thể nhìn con bé 1 chút được ?”

      bỗng nhiên nhìn về phía nàng hỏi.

      Vẻ mặt của thành khẩn làm cho người ta thể cự tuyệt, trước khi ý thức đước, nàng vô thức gật đầu.

      Bên trong phòng có 1 ngọn đèn , tới nhàng.Phòng này bố trí rất ấm áp,thoải mái, đầu giường đầy những con búp bê lớn . tiến sau vào giường, tim đập thình thịch, máu tự chủ dồn mau. Đó là 1 tiểu nhi tóc đen dài, mặt như thiên sứ, nhìn rất giống mẹ, rất xinh, hốc mắt tự chủ đỏ lên. Là con của …con của

      ” Con bé đáng .” .

      ” Ân.”

      Lâm Tuyết Nhan đáp tiếng, tay lau nước mắt

      ” Lúc ấy cũng biết em mang thai.”

      trầm mặc trong chốc lát, cho nàng.

      ” Em chính mình cũng biết.”

      Nàng .

      ” Vậy em là khi nào phát ?”

      chuyển mắt nhìn con giường ngủ say, lại lần nữa mở miệng hỏi .

      ” Khoảng hơn 3 tháng.”

      Nàng trả lời.

      ” Cám ơn em sinh hạ con bé.”

      ” Nó bảo bối của em, bởi vì có nó, ta em mới có thể hảo sống sót.”

      đột nhiên quay mặt lại nhìn nàng, vẻ mặt hồ nghi!

      ” Cho dù có nó em cũng hảo hảo sống sót, em đáp ứng , phải sao?”

      nhìn nước mắt của nàng, ngăn được .

      Thanh hơi to, như này đánh thức Tiểu Khiết mất, con bé giật mình, xoay người

      ” Chúng ta ra bên ngoài được ?”

      Nàng nhìn nữ nhi liếc mắt cái, giọng .

      Vệ Ốc Khốc đột nhiên hít sâu hơi, sau đó mới gật gật đầu, cùng nàng đến phòng khách.

      có uống gì ?”

      Nàng hỏi.

      khẽ căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc .

      ” Em từng có ý niệm chết trong đầu sao ?”

      trầm giọng hỏi, thanh cố gắng khắc chế. Hai họ im lặng nhìn sâu mắt đối phương

      có.”

      Nàng do dự chút, khẽ .

      ” Gạt người.”

      , tiến từn bước về phía nàng.

      Lâm Tuyết Nhan rũ mắt xuống.

      ” Em cũng có lừa , em xác thực chưa từng có ý muốn chết chính là……”

      Nàng muốn lại thôi.

      ” Chỉ là cái gì ?”

      Nàng khẽ thở dài hơi, bất đắc dĩ thành trả lời

      ” Chính là cũng hẵn có ý muốn sống trong đầu thôi.”

      ” Em cái gì?!”

      kích động nắm chặt cánh tay của nàng, làm cho nàng phải nhếch lên đối mặt với .

      ” Khi đó em chỉ có người, có người thân, cũng có bằng hữu; có người quan tâm. Em cũng biết chính mình tồn tại đến tột cùng là vì cái gì.”

      Nàng chua sót .

      ” Cho nên ? Em rốt cuộc làm cái gì ?”

      giọng tức giận hỏi.

      ” Em cái gì cũng có làm.”

      Nàng nhìn liếc mắt cái, thu thập khởi mặt chua sót, dường như có việc gì .

      ” Cái gì gọi là gì cũng có làm ?”

      ” Chính là lưu lạc khắp nơi, tiêu diêu tự tại mà sống thôi!”

      Nàng tránh, bâng quơ trả lời.

      có chút tức giận, căng thẳng trừng mắt, tin lời nàng

      ” Em như thế nào phát chính mình mang thai?”

      trầm tư hỏi, quyết định muốn dùng phương pháp tra án tìm đáp án.

      lão thầy thuốc .”

      Nàng liếc mắt nhìn cái, khó hiểu vì sao đột nhiên thay đổi đề tài

      ” Em như thế nào lại gặp cái lão thầy thuốc ?”

      Lâm Tuyết Nhan sửng sốt chút, rốt cục biết cũng phải ở thay đổi đề tài, mà đổi phương thức mà thôi, nàng như thế nào quên cảnh sát xuất sắc chứ ?

      ” Tiểu Tuyết?”

      Nhìn vẻ mặt trầm mặc , làm cho đành mở miệng gọi.

      lần đầu gọi em như vậy.”

      Nàng cảm thấy có điểm mới lạ.

      ” Tiểu Khiết tên này nếu thành tên con chúng ta, tự nhiên thể tiếp tục gọi em là Tiểu Khiết. Nếu nơi này mọi người gọi em là Tiểu Tuyết, cũng gọi như vậy .”

      đơn giản giải thích .

      ” Đừng lảng tránh vấn đề, vì sao em gặp lão thầy thuốc đó ? “

      kiên định hỏi.

      ” Em quên.”

      Nàng quyết định giả bộ quên.

      tin, những chuyện em mới có thể quên, nhưng là tuyệt tin em quên lúc trước vì sao phát mình mang thai.”

      ôn hòa .

      ” Đừng gạt .”

      rốt cuộc muốn biết cái gì?”

      Nàng nhìn , bất đắc dĩ hỏi.

      muốn biết em có giữ lời hứa sống tốt ? “

      biểu tình trở nên có mờ ám.

      ” Em tại phải sống rất tốt sao? là gì phải truy hỏi như vậy, dù sao nso cũng là quá khứ rồi !”

      Nàng nhìn trong chốc lát thở dài .

      ” Cho nên”

      nhàng mở miệng , hai tròng mắt nhìn rất nguy hiểm.

      ” Em căn bản là đem lời hứa đáp ứng là quan trọng phải ?”

      Lâm Tuyết Nhan hơi hơi cứng đờ, mắt rũ xuống. Nàng tự biết mình đuối lý, lời nào để . 4 bề lâm vào im ắng

      Nàng bất an nhìn sàn nhà , cố gắng muốn phá tan vẻ trầm tĩnh, lại đột nhiên nghe thấy mở miệng

      ” Hôn .”

      Nàng khiếp sợ tròn hai mắt, biết làm sao, ngẩng đầu lên mặt tràn ngập vẻ khó tin.

      vừa mới sao ? Chắc mình nghe nhầm chứ

      ” Nếu em hôn , liền tha thứ cho em.”

      Lâm Tuyết Nhan thấy trống rỗng, phải nàng nghe nhầm, đúng là thế.

      Trời ạ, cùng nàng chơi ?

      Khi ánh mắt 2 người giao nhau, nàng cơ hồ thở nổi. muốn hôn ( =:)

      Muốn nàng hôn !

      Tim đập loạn cả lên, máu theo đó đẩy nhanh, khiến 2 má nàng đỏ. 4 năm qua , nhưng nàng vẫn nhớ ánh mắt này của , nhớ khi bọn họ ở cùng nhau, họ chuyện bằng ánh mắt, cùng trải qua triền miên, hoan ái, những giây phút đó …Nam nhân làm chủ trái tim, con người nàng, nàng thể quên .

      ” Hôn .”

      lại lần, thanh khàn khàn như là thầm.

      Trái tim hoảng loạn, nàng thể ngăn cản con tim thương, nhưng rung động mà nhất thời lãng quên….

      Nàng tự chủ được khẽ liếm đôi môi, cảm giác thấy đưa cánh tay ra lệnh, hô hấp trong nháy mắt càng thêm trầm trọng. Nàng rốt cục thể ngăn cản chính mình chậm rãi kiễng mũi chân đưa đôi môi lên mặt .

      Khi môi nàng mới chạm vào môi , ôm chặt nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, đầu lưỡi linh hoạt tham lam muốn xâm chiếm, trước đây chưa từng mãnh liệt với nàng như vậy ! (tiểu biệt thắng tân hôn, cứ cho là vậy , nhắm mắt cho qua …)

      Trời ạ, loại cảm xúc này. Là muốn nàng, và nàng cũng vậy. thể ngăn , cũng ngăn được con tim của mình, như củi khô gặp gió đông bén, dục vọng nhanh chóng thiêu đốt bọn họ, dùng cách nhanh nhất để thỏa mãn.

      Hai người bọn họ cùng nhau ngã xuống ghế sô pha, đem nàng đặt ở dưới thân, dùng trí nhớ nhớ những điểm mẫn cảm cơ thể nàng, nhiệt tình thăm dò…

      Nàng khó chịu ở dưới vặn vẹo, phát ra tiếng rên rỉ, tay đưa ra sau lưng vuốt ve, thúc giục tiến vào. hề nhẫn nại, kiềm chế nhẫn nại, mặt hôn nàng, mặt vội vàng mãnh liệt vọt vào trong cơ thể nàng sâu kết hợp. Khi tiến tới cao trào, nhịn được run lên, mà lần thứ 2 cũng rất nhanh đến

      Khi bọn họ mệt mỏi, nàng còn sức lực thiếp gần sáng, nhưng lại bị tiếp tục yên phận đánh thức, lại muốn nàng 1 lần nữa

      Những nhiệt tình khi chia ly củ 2 người họ lúc đó cộng dồn, tăng lên, làm cho nó muốn bùng nổ mãnh liệt thể nhất thời thỏa mãn.

      Buổi tối đầu tiên sau vài năm gặp lại, họ lại bên nhau!

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Còn chương nữa thôi! Haiiz!!!!!!!!!!!!

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10

      Mãi cho đến khi mặt trời lên cao Lâm Tuyết Nhan ngủ mới dậy.

      Tỉnh rồi nhưng vẫn rất mơ màng, 1 cảm giác lâng lâng khó tả, người mềm nhũn như làm gì rất nặng nề . Định thần nằm giường, những gì xảy xa trong buổi tối hôm qua như thước phim quay chậm lại.Lúc đó nàng mới hảng hốt nhảy dựng lên (giờ mới nhảy hả, muộn rồi, tráng sĩ ra ko trở về rồi chị ơi)

      ”Em sao vậy, xảy ra chuyện gì ?”

      Phía sau nàng 1 giọng khàn khàn vang lên như vẫn ngái ngủ, và tích tắc này nàng đông cứng. cánh tay đưa ra, mơn man sống lưng nàng, và ôm nàng vào lòng

      ” Em cần lo lắng cho Tiểu Khiết, vừa mới qua xem con bé, nó vẫn còn ngủ say.”

      bên nỉ non với nàng, 1 tay ôm nàng, để nàng gối đầu lên cánh tay của . Lâm Tuyết Nhan thấy mình nghẹn thở

      ” Làm sao vậy em ?”

      phát hình như nàng được tự nhiên, vẫn ôm nàng nhưng nơi lỏng cánh tay.

      ” Em nhớ ra rồi.”

      Nàng định .

      ” Tối hôm qua chúng ta đều thiếu ngủ, ngủ thêm chút.”

      vô tình nhắc nhở làm cho nàng đột nhiên kinh hoàng. Trời ạ, tối qua nàng rốt cuộc làm cái quái gì vậy, mơ mơ hồ hồ dễ dàng đem chính mình cho , trời ạ tại làm thế nào bây giờ ? Bọn họ lại còn chưa sử dụng biện pháp tránh thai nữa. phải chứ, chuyện bọn họ tối qua, đừng lại có thêm 1 đứa con.Như này ….SÁng qua còn nghe Vu Hàn chế nhạo Vu Hiểu, giờ nghĩ tới mình cũng phạm tội o.0

      Làm sao bây giờ ? Nếu nàng lại mang thai nên làm gì? Bắt chịu trách sao ? Nàng muốn chịu trách nhiệm sao? Nàng nhắm mắt lại tưởng tượng. Lúc đó chưa kết hôn, như vậy chịu trách nhiệm chứ ? Như vấn dề làm việc và sống tay NewYork, mà nơi đó alf nơi nàng vĩnh viễn thể trở lại, 2 người bọn họ có khả năng ở cùng 1 chỗ

      ” Em băn khoăn chuyện gì?”

      mặt nàng thay đổi thất thường làm cho Vệ Ốc Khốc nhịn được mở miệng hỏi.

      Lâm Tuyết Nhan mở to mắt nhìn , tâm trí rối bời. Nàng biết với mình phiền não cái gì sao ? . Hơn nữa phải tỉ lệ trúng số cao thế chứ, thôi nên băn khoăn nữa.

      có gì.”

      Nàng , sau đó muốn thử đứng dậy, khả lại ra tay nhanh giữ lấy nàng, cho dậy.

      ” Em muốn dậy.”

      Nàng cầu .



      ôn nhu lại kiên định nhìn nàng

      ” Em trước hết hãy cho biết vừa nãy suy nghĩ cái gì ?”

      Nàng biết nếu mình , tuyệt đối cho mình ra khỏi phòng, cho nên do dự 1 lúc, khẽ thở 1 hơi

      ” Chuyện tối hôm qua thể tái diễn.”

      ” Vì sao?”

      lười biếng mở miệng. Hơn nữ để chứng mình việc dó, ngay lập tức tay bao vậy lấy ngực nàng, vuốt ve, mơn trớn.

      Nàng cả người cứng đờ, bối rối nắm chặt tay .

      ” Đừng như vậy.”

      Nàng bình tĩnh cầu, nhưng tim nàng nhanh chóng đập nhanh hơn, trí nhớ tối qua tái , thân thể run lên.

      ” Như thế nào? Như vậy sao?”

      hôn lấy cổ nàng, ôm chặt.

      ” Ốc Khốc……”

      thích em gọi tên như vậy, tiếng rên rỉ đáng của em khi ở dưới thân

      thào , đôi môi dọc theo cổ nàng đường xuống trước ngực, vừa hôn, vừa cắn.

      Nàng hô hấp dồn dập, mạch đập nhanh hơn, đầu lâm vào trống rỗng.

      Nếu như còn lí trí như lời của nàng, phải đẩy ra, cự tuyệt mới đúng, nhưng than thể phản bội nàng, lại kéo gần hơn vào mình, nàng ảo nảo muốn bóp chết mình quá

      làm cho em thất vọng.”

      hôn môi nàng

      ” Nhưng là chuyện này muốn nó vẫn diễn ra , còn tính làm cho nó phát sinh cả đời.”

      Cả đời?

      là có ý tứ gì? Ánh mắt nhìn nghi hoặc, che dấu hy vọng.

      ……”

      Nàng định lời này là có ý gì, nhưng lại thôi. Sợ biết đáp án làm nàng đau lòng, nên để tránh bị đau tốt nhất là nên biết.

      là sao ?”

      hỏi

      ” Đừng lấp lửng như vậy ?”

      Nàng trầm mặc .

      ” Ngày mai phải trở về Newyork.”

      mở miệng tuyên bố

      Đầu nàng tán loạn, vừa mới trở về, ngài mai…mai …Cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục thảm hại, vậy đến đây là đùa giỡn với mình hả ?

      Nếu đúng như vậy thành công.

      ” Vậy à ? Em chúc thuận buồm xuôi gió.”

      Nàng bình tĩnh , xuống giường, lại bị đột nhiên kéo trở lại gắt gao đặt nàng ở dưới thân.

      ” Em nghĩ rằng trở về sao?’’

      ” Chuyện của liên quan đến em .”

      ” Sao lại !”

      tức giận nhìn nàng gầm . Biểu tình này của nàng làm cho nhớ tới năm đó, khi quyết định cũng Tô San quay lại, nàng nghĩ về bỏ nàng được sao ?

      ” Em chẳng lẽ còn nhìn ra cảm giác của sao?”

      Nàng căn bản là biết muốn nàng có cảm giác gì, cho nên chỉ có thể im lặng cho qua

      em, từ trước kia cho tới bây giờ vẫn thay đổi. Chẳng lẽ em cảm nhận được hay sao?”

      Lâm Tuyết Nhan khiếp sợ nhìn , thể tin mình nghe được gì . nàng, trước kia cho tới bây giờ vẫn thế. Là mơ sao ?

      về Newyork là muốn về từ chức. Em thể trở về cùng , vì vậy đến với em ! ” ( ta thivhs câu này, ta edi mà ta cũng thấy ý nó như thế nên cho vào cho tình cảm = ~ :)

      Nàng có mơ, nước mắt từng giọt khẽ rơi, nhàng giúp nàng lau nó mặt

      ” Tiểu Khiết em có đồng ý lấy ?”

      nghiêm túc nhìn nàng ôn nhu hỏi.

      Nước mắt từ vành mắt rơi xuống cạnh mũi mấy móc trả lời

      ” Tiểu Khiết là con , chỉ sợ thể gả cho .” ( nản bà này, vẫn còn nghĩ thế đc)

      chút ý cười bị xua tan, đáy mắt nghiêm túc, hôn lấy chóp mũi, mi mặt nàng ngăn giọt nước mặt rơi.

      ” Thực xin lỗi, vẫn chưa quen. Em có đồng ý cho 1 cơ hội làm vợ nha Tiểu Tuyết ? ” hôn lấy môi nàng cầu hôn ( ơ, vậy còn nhẫn… Ốc : ra kia. …. L : Còn hoa nữa… Ốc : muốn ta giải mi vào đồn cảnh sát … chạy mất dép, nguy hiểm quá )

      ” Em đồng ý.”

      Kẽ , và gật đầu, nàng mỉm cười .

      Vệ Ốc Khốc tim rất kích động đập mãnh liệt trong lồng ngực , biết là nàng thương , biết nàng đồng ý lời cầu hôn của , nhưng rất phấn khởi, cực kì cao hứng, kết quả là nàng đồng ý nhưng vãn rất kích động.

      em.”

      ” Em cũng .”

      Taynàng vòng vào sau cổ , ôm lấy hôn, dục vọng trầm lắng lại lên cao.

      Đột nhiên cửa phòng có tiếng đập cửa, làm cho 2 kẻ giường đồng thời cứng đờ. ( 2 ông bà này như kiểu ngoại tình bị tóm hay sao mà phải sợ…)

      xin lỗi, quấy rầy 2 ngươi, nhưng Tiểu Khiết muốn tìm mẹ.”

      Vu Hàn ở ngoài cửa .

      ” Đáng chết!”

      Vệ Ốc Khốc cam lòng nằm giường, thấp giọng nguyền rủa.

      Nàng mỉm cười hôn môi , sau đó xuống giường mặc quần áo. Sau đó cũng theo nàng mặc quần áo, như mặc xong, nàng lại biết làm thế nào đối diên với mọi người. ( có gan ăn phải có gan chịu chứ)

      Nghe là giọng Vu Hàn thông báo, nhưng nàng biết hình như cả dám bằng hữu tề tụ đông đủ chỉ chờ nàng xuất . ( đại hội võ lầm lần thứ N bất đầu, xin lời minh chủ có lời …ấy em nhầm…cả nhà tiếp tục )

      Các nàng ấy trêu mình cho coi !!!!!!!!!

      thể trốn tránh cả đời, chấp nhận chịu đòn mà ra thôi ! Àiiiiiiiii

      Lâm Tuyết Nhan lo lắng dư thừa, bởi vì bọn họ sau khi ra khỏi phòng, mọi người nhằm vào Vệ Ốc Khốc, thảo phạt , căn bản là có dư thời gian giễu cợt nàng, chế nhạo nàng. Nhìn trận tuyến chỉ có thê ôm nữ nhìn đứng sang 1 bên.

      đối phó sao đây ? Dù da mặt mình có dày mấy cũng chịu nổi họ, liệu chịu được ? Chỉ thấy gió chiều nào che chiều nấy, muốn kéo nàng ngồi cạnh

      ” Ta Vệ tiên sinh, ngươi tại làm cái gì vậy ?”

      Vu Hàn khoanh trước ngực, lạnh lùng hỏi.

      ” Ta muốn cho lão bà tôi ngồi .”

      Vệ Ốc Khốc dõng dạc trả lời.

      ” Lão bà ngươi ? Xin hỏi ai là lão bà của ngươi?”

      mỉm cười, tay chỉ hướng Lâm Tuyết Nhan.

      Nàng cúi đầu, là cố ý…. là đáng giận!

      ” Tiểu Tuyết.”

      Vu Hàn gọi nàng.

      ” A?”

      Nàng làm bộ buộc tóc cho con , dám ngẩng đầu trả lời.

      ” Em từng kết hôn?”

      có.”

      Nàng thấp đầu trả lời.

      ” Vệ tiên sinh, nghe thấy ? Người ta có. Nếu chưa kết hôn, ngươi dựa vào cái gì người ta là ngươi lão bà của ngươi ? Ngươi phải có chứng vọng tưởng chứ ?”

      Vu Hàn vừa lòng, đối mắt châm chọc khiêu khích.

      tại có, có nghĩa là tương lai có.”

      .

      ” Tương lai ? tưởng ?!”

      Vu Hàn hừ tiếng.

      nhanh thôi sau khi ta từ New yorktrở về, chúng ta kết hôn.”

      Vệ Ốc Khốc bộ dáng định thần, kiên định trong giọng , tràn ngập quyết tâm.

      ” Xem ra ngươi phải có chứng vọng tưởng mà thôi, căn bản chính là si vọng tưởng !”

      Vu Hàn lại lần nữa trào phúng.

      ” Tiểu Tuyết đồng ý lời cầu hôn của ta.”

      thình lình công bố.

      Lâm Tuyết Nhan đột nhiên nhắm lại hai mắt, ở trong lòng rên rỉ.

      ” Tiểu Tuyết!”

      Vu Hàn khó có thể tin, trợn hai mắt, ngược lại hướng nàng hỏi:

      ” Em đáp ứng ?”

      ” Em……”

      Nàng cúi đầu quanh co dám trả lời.

      ” Ông trời.”

      Vu Hàn sợ hãi kêu than, lập tức hung tợn quay đầu hướng Vệ Ốc Khốc trừng mắt.

      ” Ngươi dùng phương thức gì bức bách nàng?”

      nhíu mi, bộ dáng thoạt nhìn rất ngạo mạn tự phụ.

      ” Tình .” ( ha ha)

      ” Cái gì?”

      Nàng ngẩn ngơ.

      ” Ngươi phải hỏi ta dùng phương thức gì bức bách nàng sao? Đáp án của là ta ta đối với nàng 1 tấm chân tình.”

      Phòng khách đột nhiên lâm vào trầm tĩnh, ngơ ngác nhìn Lâm Tuyết Nhan mỉm cười, đáy mắt tràn ngập “tình chân thành”.

      ” Làm ơn , ta dựng hết cả da gà lên rồi..”

      Vu Hàn khoa trương run lên, lớn tiếng .Phòng khách khẽ khẽ tiếng cười

      ” Ngươi về Newyork là có chuyện gì xảy ra?”

      Khuê Thú Chi đột nhiên mở miệng.

      ” Nơi đó có số việc ta phải tự mình trở về xử lý.”

      Vệ Ốc Khốc quay đầu nhìn thẳng .

      phải lấy cố đó chứ ? “

      Vu Hàn ngắt lời .

      ” Ta có thể biết là chuyện gì ?”

      Khuê Thú Chi hỏi .

      ” Ta phải trở về từ chức.”

      ” Ốc Khốc.”

      Vẫn trầm mặc Lâm Tuyết Nhan đột nhiên mở miệng

      ” Về chuyện này, chúng ta bàn lại được ?”

      nghĩ tới nàng như vậy, Vệ Ốc Khốc sợ run lên.

      ” Em muốn chuyện gì ?”

      khó hiểu hỏi.

      ” Em hy vọng vì em từ bỏ việc của mình.”

      Nàng vẻ mặt thành nhìn . Nàng biế rất nghề nghiệp của mình, nhớ ngày đó cùng Tô San chia ay là do quá chuyên tâm vào công việc, nàng chỉ cần thương mình là đủ lắm rồi, muốn cắt đứt giấc mộng của .

      nhìn sâu, trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát hỏi:

      ” Vì sao ? Chẳng lẽ em lấy sao ?”

      Lâm Tuyết Nhan lập tức lắc đầu.

      ” Như vậy vì sao em lại cho từ chức, ởNew Yorknhư vậy sao 2 ta có thể ở cùng nhau ? “

      ” Em cân nhắc 1 chút.”

      ” Em vậy có ý gì?”

      ” Ốc Khốc, em biết rất thích nghề nghiệp của mình cho nên nếu vì em mà bỏ lỡ nó em rất buồn. Em luôn ở nơi này đợi ! ( ôi cảm động quá >>).” Lời nàng thực, nàng quyết như vậy.

      Vệ Ốc Khốc rất xúc động, chỉ muốn đem người đó ôm vào trong lòng mình. mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, mặc kệ ai nhìn bọn họ đứng dậy giơ tay ôm cả nàng và con vào lòng.

      ” Với có ai có thể quan trọng hơn em và con, bất cứ điều gì cũng thể ngăn cản gia đình của chúng ta, muốn đem lại hạnh phúc cho em và con. rất em !”

      chân thành với nàng .

      ” Nhưng ….”

      quyết định thay đổi. muốn sống cùng em và con.”

      ” Ốc Khốc”

      ” Ngại quá, cho ta 1 câu được ?”

      Khuê Thú Chi đột nhiên mở miệng

      ” Vậy sau này khi thôi việc làm gì ? Có hứng thú hợp tác làm ăn với ta ? “

      Vệ ốc chậm rãi buông Tuyết Nhan ra , cảm giác hứng thú quay đầu nhìn về phía ta.

      ” Hợp tác ?”

      ” Đợi chút, Ốc Khốc còn chưa có quyết định từ chức, Khuê đại ca.”

      Lâm Tuyết Nhan việc ngừng kêu lên, nhưng có ai để ý tới nàng.

      ” Ngươi chỉ cần là người hợp tác, nhưng công việc đó là gì ? “

      Vệ Ốc Khốc hỏi .

      ” Thứ nhất phạm pháp, thứ 2 làm việc đàng hoàng, có thể coi là vì dân phục vụ ! Thứ 3 là rất tự do. Lương lại cao. “

      Khuê Thú Chi lộ ra vẻ mỉm cười, biết nhất định có hứng thú.

      ” Cho nên ta nên tiếp nhận ý tốt của ngươi ?”

      Vệ Ốc Khốc tựa cười mỉm .

      Khuê Thú Chi khóe miệng khẽ nhếch, gật gật đầu.

      ” Đó là đương nhiên. Vấn đề quan trọng vẫn là ngươi muốn làm hay ? “

      ” Được cho ta 1 chỗ !.”

      Vệ Ốc Khốc hào sảng .

      ” Chờ chút, Ốc Khốc…”

      Lâm Tuyết Nhan hắng giọng, vẫn muốn ý của mình, nhưng lại bị Vu Hàn túm lấy tay áo giật giật.

      ” Em được ngăn cản Tiểu Tuyết.”

      Vu Hàn

      ” Hơn nữa như vậy với em cũng rất tốt sao ? Mọi người húng ta vẫn có thể tiếp tục ở tại nơi đây, Tiểu Khiết cũng có thể tiếp tục vui chơi với bọn .”

      Nàng lộ ra 1 chú hứng thú, pha trò

      ” Em chẳng lẽ muốn nhìn 2 đứa này thành 1 đôi thanh mai trúc mã hay sao. Co nên ta thể chia tách tụi nó được, rất tốt phải em ?” ( Vu Hàn dùng chính sách dụ dỗ, mua chuộc để có được con dâu )

      ” Em cùng Tiểu Khiết vẫn ở nơi này, nhưng là ấy”

      ” Nếu em, thể tách ra được, em hiểu chứ .”

      Khúc Thiến mở miệng , bởi vì nàng cùng Tiêu Tư chính là tốt nhất ví dụ. ( ha há)

      ” Nhưng ….”

      ” Tốt lắm, nhưng nhị gì nữa.”

      Vu Hàn ngắt lời nàng

      ” Đây là quyết định của , cũng phảo em lấy dao kề vào cổ ép , là tự nguyện, sau này có hối hận cùng thể trách em !”

      “Camtâm tình nguyện?”

      Lâm Tuyết Nhan quay đầu nhìn , chỉ thấy nhìn nàng với đôi mắt rất thâm tình, quyến luyến, ôn nhu, lo lắng.

      lòng cam tam tình nguyện mà !”

      ôn nhu hứa hẹn.

      vậy ?”

      Nàng do dự, vẫn là cảm thấy có chút khó tin. Bởi vì kia Tô San, kết quả vì công việc mà chia tay nhau, nay ta vì nàng mà bỏ, nàng thấy bất an quá .

      Hình như hiểu được tâm tư lo lắng của nàng, :

      ” Em biết ? Năm đó khi mang em , cùng Tô San hợp lại, nhưng đến tháng bọn chia tay nhau. Em có biết nguyên nhân vì sao ?”

      ” Lại là vì công tác của sao?”

      Nàng phán đoán .

      nhìn nàng lắc đầu.

      phải.”

      ” Vậy là gì……”

      ấu ấy thể chịu nỏi, vì trái tim chăn bản người !”

      Nàng bỗng nhiên trầm mặc nhìn xuống, biết nên cái gì. Trái tim ở đó ở đâu ? là công việc chăng ? hay là ….

      ” Là em mang nó .”

      Lời làm trái tim nàng tỏa nắng, vẻ mặt nghiêm túc của lại được câu chân thành như vậy, cảm giác lo lắng tân biến mà lại tuôn ra những giọt lệ, giọt lệ vui sướng của 1 kẻ . Sao nàng lại nghĩ vẫn còn nhung nhớ Tô San, nàng là người nhất, là người tận đáy lòng .

      ” Tiểu Khiết.”

      Nàng bỗng nhiên cúi đầu, nhìn đôi mắt to tròn xinh đẹp của con , như ngoan nghe lời mẹ.

      ” Con đây là ba ba của Tiểu Kiết nha.”

      Nàng cho con.

      Tiểu Khiết vị thúc thúc mỉm cười trước mắt, mặt rất hy vọng rạng sáng như ánh mặt trời.

      ” Kêu ba ba con .”

      ” Ba ba.”

      Giọng non nớt, trong sáng của con trẻ, làm ấm lòng, con gọi tiếng ba ba, Vệ Ốc Khốc cảm động hốc mắt đỏ. Đây là con !

      ” Có thể cho ba ba ôm chút được ?”

      vươn hai tay, giọng có chút khàn khàn.

      Tiểu Khiết vẻ mặt chờ mong quay đầu nhìn về phía mẹ, mẹ nhìn con, gật đầu. bé lập tức vươn hai tay, hi vọng 2 tay bé bỏng của nó có thể ôm ba ba của nó thân hướng nàng vẫn chờ mong, hy vọng cũng có thể đủ có được ba ba.

      Vệ Ốc Khốc kích động đem con ôm vào lòng.

      ” Ba ba, sao bây giờ ba ba mới đến tìm con, con chờ ba ba lâu, rất lâu,rất buồn nha….”

      Tiểu Khiết rất lưu loát, làm cho cả nhóm người tròn xoe mắt. thể tin được con bé lại 1 lời hết sức già dặn.

      là dọa chết người.


      ♥~~~♥ Toàn Văn Hoàn ♥~~~♥
      [​IMG]


    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :