1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32: Tướng quân, ngươi nên làm Thừa tướng


      Lúc mỗ nữ hùng hổ đến trước cửa đại sảnh , nhìn cánh cửa đóng chặt , hít sâu vài cái. .


      Tên tiện nam này, đóng cửa mà vẫn còn làm lớn tiếng như vậy! Hại soái ca trong mộng của nàng có! Nàng hôm nay mắng trận, nàng là Vũ Văn Tiểu Tam!


      Mỗ nữ đến trước cửa, nhìn nhìn thị vệ hai bên , bọn thị vệ lập tức mở miệng: "Vương phi, chúng ta vào bẩm báo Vương gia!"


      " cần!" Mỗ nữ tiếng hét to, sau đó. . . . . . Cực kì hung hãn nhấc chân, dùng lực. . . . . . cước đá văng cánh cửa!


      Tiếng tiếng cười tràn đầy đại điện trong nháy mắt an tĩnh lại. . . . . .


      Hai nam nhân ngồi hai bên trái phải đồng loạt quay đầu nhìn cái chân vừa đạp cửa kia. . . . . .

      Nam tử ngồi chủ vị đen mặt nhìn cái chân đặt cửa kia. . . . . .


      Mỗ nữ nâng bàn chân vừa đạp cửa lên , mặt đầy lửa giận đánh giá tình hình trong đại điện . . . . . .


      Chợt . . . . . . Sắc mặt tức giận đến đỏ bừng cứng đờ, tiếp theo chuyển sang mầu hồng nhàn nhạt , ánh mắt tỏa ra đào tâm, nhìn hai người ngồi bên cạnh Hiên Viên Ngạo . . . . . .

      Bên trái là nam tử văn nhã tuấn tú , càng xem càng làm cho người ta đặc biệt thoải mái, phải gọi là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. . . . . .


      Bên phải là nam tử khí phách sắc bén , mặt còn có vết sẹo mờ càng tôn thêm cho gương mặt cương nghị kia có vị nam nhân . . . . . .


      Mẹ kiếp, nhìn ánh mắt kinh ngạc của hai người bọn họ , khuôn mặt nhắn của Vũ Văn Tiểu Tam khó có được đỏ lên, nhiễm lên chút ý tứ khó xử . . . . . .


      Mắc cỡ ngại ngùng vào, nhìn nhìn hai người bọn , muốn mở miệng, lại nghe Hiên Viên Ngạo tiếng gầm lên: "Vũ Văn Tiểu Tam, là ai cho ngươi vào?"


      Mỗ nữ hơi chặn tại ngực, rất muốn điên cuồng hét lên đối với con heo làm lớn tiếng ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng , nhưng là xét thấy soái ca ở trong này, nàng cố gắng nhịn xuống. . . . . .


      "Vương gia lúc này chiêu đãi khách nhân, làm nữ chủ nhân của vương phủ , người ta đương nhiên nên tham dự . " Vũ Văn Tiểu Tam xong thâm tình khẩn thiết dừng ở hai đại soái ca.


      Úy Trì Phong cùng Phùng Giang liếc nhau, vì sao bọn cảm thấy được ánh mắt của vị vương phi này nhìn bọn có chút. . . . . . Quái dị?


      Tuy là kinh ngạc, nhưng hai người vẫn lại cùng đứng dậy, đối Vũ Văn Tiểu Tam hành lễ: "Bái kiến vương phi!"


      "Ây da, cần khách khí, hành cái gì lễ , hành lễ có vẻ quen a!" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì xong, trong ánh mắt đều là lùm lùm mộng ảo . . . . . .


      Hai người nhìn nhìn bộ dáng thân thiện của nàng , liếc nhau, sau đầu mỗi người treo giọt mồ hôi lạnh, bọn cùng vương phi rất quen thuộc sao?


      Xem bộ dáng cao hứng phấn chấn của tiện nhân kia , lồng ngực mỗ Vương gia lại bắt đầu kịch liệt lên xuống, tiện nhân này ! Thấy nam nhân tuấn liền là đức hạnh này đây ! Nàng coi Hiên Viên Ngạo chết hay sao?


      "Được rồi , nơi này có chuyện của vương phi , vương phi về trước !" Hiên Viên Ngạo lạnh lùng hạ lệnh trục khách.


      Mẹ kiếp ! Đem lão nương đánh thức liền tính , rất dễ dàng nhìn thấy hai vị soái ca lại còn bắt ta trở về? Ngươi nghĩ rằng ta cũng ngốc giống ngươi à?


      Mỗ nữ ở trong lòng hung hăng đem Hiên Viên Ngạo mắng trận, rồi sau đó cười tít mắt mở miệng: "Vương gia, vương phủ phải lúc nào cũng có khách đến đây, bổn vương phi nếu là trở về, có vẻ hiểu cấp bậc lễ nghĩa a! Vương gia là đại nam nhân, tâm tư khó tránh khỏi có để ý như nữ nhân chúng ta , nô tì sợ người nhất thời chú ý , thất lễ với khách nhân, cho nên nô tì liền cả gan nghịch ý Vương gia , ở lại rồi !"


      xong, đợi Hiên Viên Ngạo đáp lời, liền đối với hai vị soái ca xấu hổ đứng ở đằng kia mở miệng: "Hai vị là?"


      Đôi mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo nhiễm lên hừng hực lửa giận, Phùng Giang và Úy Trì Phong là phụ tá đắc lực của , đồng thời cũng là huynh đệ xuất sinh nhập tử là huynh đệ tốt của , hôm nay dễ dàng cùng gặp bọn họ , mà tiện nhân này lại vào đây phá rối!

      Nếu là tay Hiên Viên Ngạo có chiếc dao phay, thể phi vào nữ nhân kia !


      Nam tử tuấn tú lịch mở miệng: " Bẩm vương phi, thuộc hạ Phùng Giang!"


      Phùng Giang —— là thủ hạ của Hiên Viên Ngạo đồng thời cũng là Đệ Nhất Đại Tướng, dũng mãnh vô cùng, cái gọi là đánh tất thắng, công nhất định khắc! Vốn có tên gọi là "Sát thần" !


      "Bẩm vương phi, thuộc hạ Úy Trì Phong!" Nam tử còn lại mở miệng.


      Úy Trì Phong ——thủ hạ thứ hai của Hiên Viên Ngạo , thế hệ"Sát Thần" , đánh đâu thắng đó; gì cản nổi!


      "Ừ, tên rất hay, tên rất hay!" Mỗ nữ cười hì hì gật đầu, rất nhanh suy tư làm như thế nào để ngáng chân con heo Hiên Viên Ngạo dám phá giấc ngủ của nàng , lại vẫn ảnh hưởng đến việc nàng theo đuổi soái ca, hừ. . . . . .


      Hai nam tử sau đầu mỗi người đều xẹt qua đường hắc tuyến. . . . . . Dưới tình huống bình thường phải là nên vài câu khách sáo giống như " ngưỡng mộ lâu " , hoặc là chút an ủi như là bọn theo bên người Vương gia rất vất vả ư ? Vậy "Tên rất hay" là ý tứ gì?


      Chợt mỗ nữ nào đó hai mắt sáng lên, rồi sau đó dừng lại ở gương mặt của Phùng Giang tinh tế đánh giá, lại vẫn lộ ra bộ dáng suy tư . . . . . .


      Thấy thế Phùng Giang có chút như lọt vào trong sương mù, da đầu run lên, nhưng lại tiện mở miệng hỏi. . . . . .


      Trái lại ở vị trí chủ tọa Hiên Viên Ngạo có chút thể nhịn được nữa mở miệng: "Vương phi tới cùng nhìn cái gì?"


      "Nếu là bổn vương phi đoán sai, Phùng Giang là tướng quân ?" Nàng có vẻ đăm chiêu mở miệng.


      Này. . . . . . Chẳng lẽ vị vương phi này ngay cả đều có nghe qua? Ra ngoài đánh trận vài năm , ở kinh thành mọi người đều quên rồi hả ?


      Tuy là có chút gì, nhưng vẫn cung kính mở miệng: "Bẩm vương phi, thuộc hạ là tướng quân dưới trướng Vương gia !"


      Mỗ nữ vây quanh chuyển đổi vài vòng, thỉnh thoảng thở dài, lại thỉnh thoảng nhíu mày, ra vẻ bộ dáng của cao nhân. Rồi sau đó mở miệng: "Kỳ đêm hôm qua bổn vương phi xem sao , liền tính tướng quân hôm nay đến!"


      Đêm qua xem sao? Nữ nhân này còn có bản lĩnh này nữa ? Hiên Viên Ngạo vẻ mặt hoài nghi xem nàng, chợt mặt tối sầm, nữ nhân này đêm qua phải làm cả đêm mộng tưởng hão huyền sao, xem sao cái gì?


      "Mong vương phi vui lòng chỉ giáo!" Phùng Giang bộ dáng cung kính , có thể làm vương phi của Vương gia , nhất định phải người bình thường.


      "Lấy tài của tướng quân , làm sao có thể ở vị trí này ? Số mệnh của tướng quân phải là như vậy, y bổn vương phi xem ra, tướng quân phải làm. . . . . . Làm Thừa tướng mới đúng!" Mỗ thần côn dương dương đắc ý xong, lại nhớ lại những lời mà chính mình vừa , đột nhiên có loại kích thích che miệng mình lại , khóe mắt có chút giật giật!


      Sặc. . . . . . Nàng vốn là muốn với tài năng như ngươi , phải làm đại soái, sau đó kích Phùng Giang phấn khởi phản kích, đem Hiên Viên Ngạo cước giẫm xuống, kết quả biết lại thành"Thừa tướng" . . . . . . Chết tiệt. . . . . .


      Quả nhiên, Úy Trì Phong vẻ mặt tin nhìn nàng, cảm thấy thầm nghĩ: tên Phùng Giang kia, mặc dù có thời điểm chuyện thích bắt chước danh nhân nhã sĩ , nhưng thực tế là chữ cũng biết , lại còn làm Thừa tướng?


      Hiên Viên Ngạo lại càng là vẻ mặt tin thêm chút khinh bỉ !


      Ai ngờ vậy mà Phùng Giang lại nhéo nhéo mi, suy tư , rồi sau đó nâng lên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc: "Tạ vương phi chỉ giáo! Thuộc hạ sinh ra ở danh môn thế gia, tổ tiên ra quá tám vị Tể tướng, nề hà về sau gia đạo sa sút, bị ép nhập ngũ, nhưng chưa bao giờ quên quá chí nguyện của tổ tiên , hôm nay chịu vương phi chỉ điểm, rộng mở tầm mắt ! Thuộc hạ quyết định trở về hăng hái khổ đọc, làm rạng danh Phùng gia ta!"


      Cái gì? Mỗ nữ dám tin trừng mắt to, nàng đối với vị soái ca này rất có hảo cảm , nàng đúng là vì muốn hại Hiên Viên Ngạo, mà phải vì hại a! Được rồi vị tướng quân làm Thừa tướng, vậy phải truyện cười sao? Này thể được!


      Hiên Viên Ngạo nghiến răng khanh khách , tiện nhân này, hại còn tính, còn muốn dẫn sai đường phụ tá đắc lực của !
      Chương 33: Vương phi, mấy ngày nữa ngươi dâng mẫu hậu bức tranh thêu .


      Edit: An Tu


      "Chuyện kia. . . . . . Phùng tướng quân, ý của vương phi là. . . . . ." Mỗ nữ muốn giải thích, hại người phải là sở thích của nàng, huống chi lại là soái ca!


      Nhưng người khác ngay cả cơ hội giải thích cũng cho: "Vương phi, băn khoăn của người thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cũng biết mình còn có rất nhiều chỗ tốt! Nhưng là mong vương phi yên tâm, thuộc hạ nhất định để cho người cùng Vương gia thất vọng !"


      xong, để ý khóe miệng mỗ nữ giật giật, quay đầu, quỳ gối xuống đất, hướng Hiên Viên Ngạo mở miệng: "Vương gia, mấy chục năm qua cảm ơn người, nếu có Vương gia liền có thuộc hạ hôm nay, nhưng, được vương phi thức tỉnh, mới khiến cho thuộc hạ nhớ tới ý nguyện từ thuộc hạ cầu được xuất ngũ, về nhà hăng hái khổ đọc, lại vẫn mong Vương gia thành toàn!"


      Úy Trì Phong giựt giựt khóe miệng, nhìn Phùng Giang kia, hôm nay có phải bị lừa đá vào não rồi hay ? Lời của Vương phi hề có căn cứ , nếu là cho nghe, đánh chết cũng tin!


      Mà Vũ Văn Tiểu Tam chuyện ma quỷ này, sở dĩ có thể thành công, bất quá là vì vừa lúc Phùng Giang từ có mộng làm Thừa tướng!


      Hiên Viên Ngạo hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam cái, rồi sau đó hướng Phùng Giang mở miệng: "Đừng nghe nữ nhân này bậy bạ, nàng đâu biết xem sao gì, đêm qua bổn vương cùng nàng ở chỗ, vẫn chưa thấy nàng xem số trời."


      Hiên Viên Ngạo vì khuyên Phùng Giang mà mọi lời dối đều đem ra, tối hôm qua chưa từng ở cùng nữ nhân kia? Nhưng là vì giữ phụ tá đắc lực của mình lại, Vương gia địa vị cao quý như , cũng thể vài câu dối!


      Nghe dối, Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy là kì tích, mà ở bên gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, bổn vương phi biết xem số tử vi, nàng muốn bởi vì câu sai của nàng, hủy soái ca a!


      Ai ngờ Phùng Giang kia nhưng là người ngay thẳng , đường ruột thông tới đáy, nhận thức chuẩn rồi có mấy con trâu đều kéo trở lại!


      Chỉ thấy kiên định mở miệng: "Vương gia, tâm ý thuộc hạ quyết, mong Vương gia thành toàn!"


      Hiên Viên Ngạo nhất thời cảm giác đau đầu vô cùng, oán hận trừng mắt cái, Úy Trì Phong cũng là nhíu mày, nhìn về phía Vũ Văn Tiểu Tam ánh mắt cũng cực kỳ có thiện ý.


      " Mong Vương gia thành toàn!" Giọng leng keng hữu lực lại vang lên.Hiên Viên Ngạo nhíu mày sau lúc lâu, tính tình Phùng Giang biết, người nầy cố chấp cực kỳ!


      Kìm nén hồi lâu, cuối cùng thể mở miệng: "Đứng lên , nếu là hối hận, tùy thời có thể trở về, bổn vương luôn mở rộng cửa cho ngươi!"


      "Tạ Vương gia!" Phùng Giang trong mắt có chút nước mắt, bọn những là quan hệ cấp với cấp dưới, mà còn là huynh đệ vào sinh ra tử, giờ, vì ý nguyện cá nhân to lớn rời bỏ chiến trường, rời bỏ Vương gia, rời bỏ dám huynh đệ vào sinh ra tử này, . . . . . . hề bỏ! Chỉ là. . . . . .


      Đứng lên, nắm chặt quả đấm, tuyệt đối hẳn để cho hy sinh hôm nay trôi theo nước, nhất định thành công!


      Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, hơi chút tự trách, là bởi vì câu sai của nàng, dẫn đến. . . . . .Nàng biết là, cũng là câu sai của nàng hôm nay , tạo nên thế hệ danh tương!


      Nhìn nhìn ánh mắt của Hiên Viên Ngạo hận thể ăn nàng, gian nan nuốt phen nước miếng, , cố bắt đầu, là con heo ầm ĩ này cho nàng ngủ, tại nàng thành công hại ít phụ tá đắc lực, đúng là hại soái ca, nàng là đành lòng a!


      "Vương phi còn có chuyện gì sao?" Hiên Viên Ngạo mặt trầm nhìn nàng, nếu phải nhìn mặt mũi Vũ Văn Cảnh Thiên nữ nhân này hôm nay tuyệt đối có khả năng còn sống ra đại điện này!


      Mỗ nữ xấu hổ ho khan tiếng, nhìn Phùng Giang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình biết suy nghĩ cái gì, Úy Trì Phong xem sắc mặt của nàng cũng là cực kỳ thiện ý, bộ dáng Hiên Viên Ngạo lại càng hận thể ăn nàng, này. . . . . . Có vẻ như ở lại đây cũng có giá trị rồi.


      " có gì , bổn vương phi bỗng nhiên nhớ tới trong phòng còn bức tranh thêu còn chưa xong, bổn vương phi về trước!" Tùy tiện tìm lý do, vội vàng xoay người, ý muốn , chưa được mấy bước liền nghe thấy thanh lạnh lẽo truyền đến. . .


      "Vương phi còn có thể thêu? Bổn vương trái lại biết! Mấy ngày nữa là đại thọ mẫu hậu, đến lúc đó xin mời vương phi thêu bộ Hải Đường mẫu hậu thích nhất đưa !" Nữ nhân này biết thêu? Đức hạnh này của nàng, đánh chết cũng tin!


      Quả nhiên, tấm lưng kia cứng đờ. . . . . .


      Vũ Văn Tiểu Tam cố gắng ở trong lòng báo cho chính mình, cần nổi giận, ngàn vạn lần cần nổi giận, người nầy ràng rất tức giận, chọc giận nàng có khả năng thể còn sống bước ra cánh cửa này! Nàng chỉ là chịu để tâm, cũng phải là người ngu muội!


      muốn mấy câu thoái thác việc này,lại nghe người nọ mở miệng: "Nếu vương phi có dị nghị, bổn vương coi ngươi như đáp ứng. Nay bổn vương thỉnh an mẫu hậu , vương phi vì mẫu hậu thêu bộ hoa hải đường, mấy ngày đêm cũng chưa ngủ ngon. Mẫu hậu thập phần đau lòng, để cho vương phi chú ý mình thân thể cùng hài nhi trong bụng ‘’. Bổn vương tin tưởng vương phi hẳn để cho mẫu hậu thất vọng ?"


      "Hài nhi" hai chữ cắn rất nặng, tràn ngập ý tứ uy hiếp.


      Quay đầu, nhìn chim gõ kiến kia đầy mặt sát khí . Trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam bùng lên từng đợt hỏa diễm , đặc biệt sao , cũng dám uy hiếp lão nương, ngươi thực đặc biệt sao, ngày trôi qua tốt quá!


      Nhưng là. . . . . . Con mắt xoay xoay, có vẻ như thái hậu nếu là biết nàng mang thai là giả, tuy là chết được, cũng tuyệt đối tốt!Cắn chặt răng, hung hăng trợn mắt nhìn , tiện nam! Ngươi ngày nào đó rơi vào trong tay lão nương !


      Nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Vương gia yên tâm, bổn vương phi tất nhiên hẳn để cho mẫu hậu thất vọng !"Vũ Văn Tiểu Tam đen mặt, từng bước bước ra , tưởng tượng thấy dưới chân mình là đầu của con heo Hiên Viên Ngạo kia ! Lại ra sức giẫm lên!
      Nhìn bóng lưng tức giận của tiện nhân kia , mỗ Vương gia trong lòng cảm thấy vui thích! Hừ, bổn vương nhìn ngươi quá vài ngày làm sao bây giờ!


      Mỗ nữ cực kì tức giận trở lại phòng, cước đá văng cửa, rồi sau đó tức giận ngồi xuống, mặt đen như đáy nồi!


      "Tiểu thư, người làm sao vậy?" Tiểu Nguyệt có chút kinh ngạc, tiểu thư nhà bọn họ đúng là chưa từng có nếm qua kìm nén a! Hôm nay biểu tình này là . . . . . .


      "Tiểu Nguyệt. . . . . ." Mỗ nữ vẻ mặt cầu xin ngẩng đầu. . . . . .Tiểu Nguyệt sau đầu xẹt qua đường hắc tuyến, nhìn biểu tình, Vũ Văn Tiểu Tam kia giống như cha mẹ chết có chút gì mở miệng: "Tiểu thư, làm sao vậy?"


      "Ngươi biết thêu sao?" Tràn ngập chờ mong xem xét nàng.


      Tiểu Nguyệt có chút xấu hổ: " chút."


      " chút là như thế nào ?" Có chút liền còn có hi vọng.


      " chút đại khái là có thể coi như có." Tiểu Nguyệt rất nhanh xong, rồi sau đó chờ tiểu thư nhà bọn họ gầm thét.


      Ai ngờ sau lúc lâu cũng có nghe đến gào thét, có chút kinh ngạc cúi đầu, thấy tiểu thư nhà nàng gục xuống bàn, vẻ mặt càng thêm đáng sợ. . . . . .


      "Tiểu thư, tới cùng phát sinh chuyện gì rồi hả ?"


      "Tên ngắn dương thọ, con chim gõ kiến Hiên Viên Ngạo kia , để cho bổn vương phi mấy ngày nữa dâng cho thái hậu bộ bức tranh thêu Hải Đường !" Mỗ nữ mệt mỏi mở miệng.


      Ngắn dương thọ chim gõ kiến? Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng. . . . . .


      Lại nghe câu phía sau của nàng , Tiểu Nguyệt vẻ mặt cho là đúng: " phải là bộ Hải Đường sao? Lấy kỹ thuật thêu của tiểu thư . . . . . Từ từ. . . . . ."
      Tiểu Nguyệt hoảng sợ trừng mắt to, nàng quên tiểu thư nhà bọn họ mất trí nhớ rồi hả ?


      "Tiểu thư, người còn nhớ như thế nào thêu sao?" Thăm dò mở miệng.


      Gầm lên giận dữ: "Nhớ lão nương phiền cái rắm a!"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34: Chúng ta tìm Thương Thương làm nơi nương tựa .


      Sau đầu Tiểu Nguyệt xuất giọt mồ hôi lạnh. . . . . ."Rắm" ? Tiểu thư gần đây càng ngày càng thô tục rồi !

      Hai người đều suy nghĩ. . . . . . lâu sau. . . . . .

      Chợt , người ở bên bàn, đột nhiên đứng lên, đập bàn cái, Hiên Viên Ngạo, muốn làm suy sụp lão nương! có cửa đâu!

      Trong đầu có kế sách ứng phó! Khóe môi gợi lên nụ cười hiểm, Tiểu Nguyệt thấy da đầu run lên, co rúm lại mở miệng: "Tiểu thư. . . . . ."

      "Bổn vương phi nghĩ đến biện pháp rồi !" Tràn đầy tự tin.

      Tiểu Nguyệt nhìn nhìn bộ dáng kia của nàng, cho rằng có ý kiến hay, vì thế hưng phấn mở miệng: "Biện pháp gì?" Nàng liền biết tiểu thư nhà bọn họ là vạn năng !

      "36 Kế, chạy là thượng sách! Thu thập quần áo, chúng ta nhanh !" Mỗ nữ xong rồi bắt đầu lục tung thu thập. . . . . .

      Này. . . . . .

      Tiểu Nguyệt gì tiến lên: "Tiểu thư, vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, người trốn . . . . . ."

      "Trốn thoát cũng cần phải trốn! Ngươi hoặc là bản tiểu thư thu thập rồi cùng chạy trốn, hoặc là liền người ở tại chỗ này, bổn vương phi trước !" Mỗ nữ thu thập cực nhanh, đem những bộ quần áo nàng thích , giầy, cùng loạt đồ vật quý trọng đóng gói. . . .

      "Tiểu thư, người muốn chạy trốn nơi nào?" Tiểu Nguyệt giật giật khóe miệng, nàng thoát được rồi chứ?

      "Ha ha, ta sớm nghĩ xong, chúng ta tìm Thương Thương nương tựa, Thương Thương nhất định có ý kiến hay !" Mỗ nữ xong lộ ra cái nụ cười ngọt ngào. . .

      "Người làm sao mà biết Hi Vương gia nhất định có ý kiến hay?" Tiểu Nguyệt nhìn bộ dáng ngọt ngào của nàng kia, có chút bất đắc dĩ mở miệng.

      "Bởi vì Thương Thương bộ dạng xinh xắn!" Mỗ nữ bên thu thập đồ đạc, bên phát biểu giải thích độc đáo của nàng.

      Sau đầu Tiểu Nguyệt treo cái dấu chấm hỏi: "Bộ dạng xinh xắn cùng có biện pháp có quan hệ sao?"

      "Ngươi đúng là heo! Bộ dạng xinh xắn lên là có gien tốt! Gien tốt thế phải đặc biệt thông minh! Bổn vương phi phát , Hiên Viên đế quốc này bộ dáng đẹp mắt nhất là Thương Thương , nếu cũng có cách nào, bổn vương phi chỉ có đường chết rồi !" Vũ Văn Tiểu Tam thở dài mở miệng.

      "Gien" là cái gì ? Tiểu Nguyệt tuy kinh ngạc, cũng có mở miệng lần hỏi nữa, Thương Vương gia quả là đệ nhất mỹ nam Hiên Viên đế quốc sai, đồng thời cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, chỉ là tiểu thư mấy ngày trước đây phải còn cũng cực kỳ thích hoàng thượng sao?

      "Tiểu thư, vì sao tìm hoàng thượng và thất vương gia?" Nàng sợ tiểu thư bọn họ thích Vô Thương Vương gia , vậy, tương lại của nàng và tiểu thư khá mờ mịt rồi!

      Mỗ nữ buông gì đó trong tay ra, tới, cái tát vỗ vào đầu nàng: " ngươi ngu dốt ngươi liền ngu dốt! Trong hoàng cung có thái hậu, bổn vương phi tiến cung tìm hoàng thượng nương tựa vậy phải muốn chết sao? tiểu gia hỏa Hiên Viên Triệt kia sợ Hiên Viên Ngạo muốn chết, sợ là cũng giữ được bổn vương phi, Thương Thương là hoàng thúc, khẳng định có thể chế trụ Hiên Viên Ngạo!"

      May mắn! May mắn! Chỉ là xuất phát từ suy tính, chẳng thế nàng đúng là lo lắng tiểu thư nhà bọn họ chạy đến Hi vương phủ là vì. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Khinh bạc vô Thương Vương gia. . . . . .

      "Lại vẫn thất thần làm gì, còn giúp đỡ cho bổn vương phi!" Đối với nha đầu ngốc ngơ ngác kia gào tiếng, là ngu dốt!

      Tiểu Nguyệt lập tức ngoan ngoãn tiến lên giúp đỡ, đem những gì đáng giá trong phòng gói . . . . . .

      Mỗ nữ nhìn mấy cái bình hoa, trong mắt lên do dự và bối rối , loại này có vẻ như rất tốt, cũng cực kỳ chiếm chỗ! Nhưng là. . . . . . Tuyệt đối rất đáng tiền bạc! Mang mang theo a. . . . . .

      Cắn răng cái, mang theo! Đáng giá gì đó nàng mang theo phải tiện nghi cho con heo Hiên Viên Ngạo kia rồi hả ?

      Đợi các nàng thu thập xong. . . . . .

      Tiểu Nguyệt giật giật khóe miệng nhìn đám bao bọc như tòa núi . . . .

      "Tiểu thư, có vẻ như chúng ta mang được!" Xoay người nhìn nhìn sắc mặt cũng bối rối như Vũ Văn Tiểu Tam.

      Tiến lên đếm, tổng cộng sáu cái bao bọc, vừa lúc!

      Nắm lên cái lớn nhất cột vào lưng, rồi sau đó mỗi bàn tay xách cái, tiếp theo tràn ngập ám chỉ xem xét Tiểu Nguyệt. . . . . .

      Tiểu Nguyệt nuốt nước miếng cái, tiến lên, cũng học cách của nàng đem bao quần áo buộc ở người, nhưng là cảm giác bước tiếp bước là gian nan tiếp nối. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam nhưng là bước như bay, ngẫm lại lưng nàng đều là tiền bạc ! Riêng điểm này liền đủ làm cho nàng cao hứng đến thần hồn điên đảo , đâu còn có thể cảm giác được nặng hay là nặng!

      Tiểu Nguyệt theo phía sau , gian nan bắt kịp bước chân của nàng , vẻ mặt bi sợ mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta phải là chạy trối chết a, căn bản chính là chuyển nhà!"

      tới cửa chuẩn bị mở cửa mỗ nữ thân thể cứng đờ, rồi sau đó đem bao quần áo sắp trợt xuống thân kéo lên, lần nữa buộc lại, tiếp theo ngửa mặt lên trời thở dài: " Ta đến đây nhàng, ta ra thoải mái, ta mang theo bao quần áo, để lại chút tài sản nào!"

      Tiểu Nguyệt nhìn bóng lưng nàng kia tình thơ ý hoạ , sau đầu xuất mảng lớn hắc tuyến. . . . . .

      Mỗ nữ buông bao quần áo trong tay ra , đem cửa phòng mở ra, rồi sau đó là vẻ mặt hạnh phúc đem bao quần áo xách lên , mặt đầy ý cười ra ngoài. . . . . .

      Tiểu Nguyệt vẻ mặt đau khổ theo phía sau nàng. . . . . .

      Vương phủ hậu viện, đoạn đường tối đên yên lặng , hai cái bóng màu đen, ở dưới ánh trăng phóng đến tường. . . . . .

      Kia hai cái bóng dáng cao độ tương đương, sau lưng đột ngột lồi ra khối, tay lại vẫn giống như mang theo vật thể giống như là tảng đá , chậm rãi hoạt động. . . . . . Rất xa nhìn lại, giống như hai cái gì đó sạch . . . . . .

      "Tiểu thư, chúng ta vẫn còn bao lâu nữa ?" Tiểu Nguyệt ở sau lưng nàng oán giận, bao quần áo này nàng nếu xách thêm hồi nữa , đoán chừng cánh tay dài quá gối!

      Phía trước kia bóng dáng bì ổi nhìn trái nhìn phải: "Suỵt. . . . . . Đừng ầm ĩ, phát ta quan sát sao?"

      Quan sát? Này đều quan sát hơn nửa canh giờ rồi ! Lại vẫn quan sát!

      Tiểu Nguyệt rốt cục thể nhịn được nữa mở miệng: "Tiểu thư, người tới cùng có biết từ nơi nào có thể ra ngoài hay ?"

      Phía trước bóng dáng kia cứng đờ, tiếp theo, ha ha ngây ngô cười ra tiếng: "Ha ha, Tiểu Nguyệt, kỳ tiểu thư nhà ngươi mù đường!"

      Tiểu Nguyệt tức giận đến suýt nữa phun búng máu tươi! Nếu phải là quan niệm hạn chế chủ tớ , nàng muốn đem vương phi nhà nàng hành hung trận! Mang theo nàng còn mang theo đồ nặng như vậy loanh quanh vô số vòng ở vương phủ , tại lại cho nàng câu kỳ nàng là mù đường!

      Cách đó xa, Ám Dạ và Ám Ảnh nội lực sâu đậm cũng nghe xong , hai người liếc nhau, đều thấy ở trong mắt của nhau là câu " gì" !

      Từ lúc vương phi mang theo nha hoàn đầy thương cảm kia , mang theo những bao quần áo này ra khỏi cửa, bọn vẫn theo, nhìn hai nàng lưng mang đồ nặng chạy quanh vương phủ vô số vòng, chính bọn họ là hai nam nhân võ nghệ cao cường , tưởng tượng phen, cũng mệt mỏi muốn chết!

      Lại cứ vương phi nhà bọn họ , khỏe như trâu như hổ , lại uy vũ sinh phong, biết nàng lấy khí lực và dẻo dai lớn như vậy ở đâu ra !

      hồi lâu, bọn còn tưởng rằng là có mục đích gì đặc biệt , hóa ra là biết đường!

      Quay đầu, nhìn biểu tình khủng bố của Tiểu Nguyệt , mỗ nữ cười khan tiếng: "Hô hô. . . . . . Nếu chúng ta liền từ nơi này leo lên thôi?"

      Tiểu Nguyệt quay đầu, nhìn nhìn tường vây kia vô cùng bóng loáng, cao hơn năm thước , khóe miệng giật giật. . . . . . Leo lên ? Lại vẫn mang theo nhiều đồ như vậy , tiểu thư, Lão Nhân Gia phải mớ ?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35: Oa, thế nào mà ngã đau ?


      "Cái kia, biện pháp khẳng định là có , để ta nghĩ lúc . . . . . ." Mỗ nữ nghiêng đầu lâm vào trầm tư . . . . . .


      Mang theo gói đồ, dọc theo tường vây rồi sau lúc lâu lại . . . . . .


      Chợt thấy bên kia có mấy tảng đá lớn, hai mắt sáng lên. . . . . ."Chúng ta đem cái kia chuyển qua đây, sau đó trèo lên rồi bay qua tường !" Vũ Văn Tiểu Tam vui rạo rực mở miệng.


      Tiểu Nguyệt nhận lệnh thở dài hơi, lại cùng tiểu thư nhà bọn họ bê mấy tảng đá. . . . . .


      Nhưng là các nàng lại bỏ qua vấn đề nghiêm túc . . . . . .


      lưng các nàng là hai gói đồ to vĩ đại , sau nhiều lần trải qua khổ cực mới leo lên được bờ tường nhưng. . . . . .vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam cầu xin nhìn nhìn bên ngoài tường, lên là lên đây rồi , nhưng làm thế nào để xuống a. . . . . .


      Tiểu Nguyệt nhìn ngoài tường vừa thấy, kia tường cao hơn năm thước , suýt nữa dọa nàng ngã xuống !


      Mỗ thị nữ hai mắt nén lệ chỉ tiểu thư nhà nàng xem , run run thân mình, đứt quãng mở miệng: "Tiểu. . . . . . Tiểu thư. . . . . . Ta. . . . . . Ta, chúng ta thế nào. . . . . . Thế nào . . . . . . xuống đây ?"


      "Ta cũng biết!" Vũ Văn Tiểu Tam cũng là bộ dạng cực kỳ bi thương , sao ông trời luôn cùng nàng đối nghịch!


      "Tiểu thư, nếu chúng ta trở về . . . . . ." Tiểu Nguyệt đều nhanh khóc ra rồi.


      Mỗ nữ hùng hổ: " cần dễ dàng buông tha !" vất vả ôm bao lớn bao như vậy chạy đến, lại quay trở về ? Đùa à !


      đôi mắt đẹp chung quanh bắn phá, hết nhìn bên trái, lại nhìn xem bên phải. . . . . . Tiểu Nguyệt ngồi ở tường phát run, nhắm mắt lại dám nhìn xuống bên ngoài tường . . . . .


      Ám Ảnh cùng Ám Dạ ở bên nuốt chút nước miếng, bọn họ bi sức khỏe dẻo dai của vương phi mà làm cho cảm động, đồng thời cũng đối cái kia kêu Tiểu Nguyệt hết sức đồng tình!


      Này từng ngọn cây cọng cỏ đều ở trong phạm vi khống chế của vương gia, hai người mang theo nhiều đồ lớn như vậy , ở vương phủ coi ai ra gì mù quáng lại , vương gia làm sao có thể biết?


      Tiễn bước Úy Trì tướng quân cùng Phùng Giang xong . . . . . tại thể gọi là Phùng tướng quân rồi. . . . . . Sau đó, vương gia liền lạnh mặt, làm cho bọn họ tiếp tục quan sát vương phi làm cái quỷ gì , rồi sau đó trở về phòng , làm cho bọn họ ở thời điểm quan trọng báo cho . Xem tình huống vương phi là muốn ra ngoài a, chính là tại giờ tý qua nàng còn làm cái gì? Còn mang nhiều đồ như vậy . . . . . .


      Hai người liếc nhau, muốn thông báo cho vương gia hay ?


      Vũ Văn Tiểu Tam dọc theo mặt tường xem qua , cách vị trí các nàng ngồi đại khái khoảng mười thước , qua nóc gian phòng ở , có gốc cây đại thụ, cành lá rậm rạp, thoạt nhìn hẳn là có thể từ đó trượt xuống. . . . . .


      "Tiểu Nguyệt, chúng ta bên kia!" Vũ Văn Tiểu Tam đối với nàng bĩu bĩu môi, bởi vì tay xách nhiều đồ lắm , chỉ có thể bĩu môi ý bảo.


      Tiểu Nguyệt hướng nàng ý bảo phương hướng vừa thấy, suýt nữa ngất . . . . . ."Tiểu thư, đó là tẩm cung của vương gia !"


      "Chúng ta chính là từ này qua chút!" Vũ Văn Tiểu Tam mất hứng xem nàng, tẩm cung của Hiên Viên Ngạo như thế nào, nóc nhà thể sao?


      Tiểu Nguyệt nhịn đau xúc động khóc : "Tiểu thư, vương gia võ công cao cường, ngài từ nơi này qua nhất định bị phát !"


      " chừng tại ngủ!" Mỗ nữ cho là đúng.


      Ám Ảnh cùng Ám Dạ liếc nhau, xem ra cần thông báo cho vương gia , có người từ nóc nhà của vương gia qua, vương gia làm sao có thể biết?


      Liền tính là ngủ cũng lập tức bị bừng tỉnh, đây là cảnh giác của người tập võ .


      "Chúng ta đây thế nào qua?" Cách căn phòng đó còn có mấy chục thước . . . . . .


      Vũ Văn Tiểu Tam gian nan đứng lên, hai tay xóc lên hai giỏ đồ rồi rang rộng tay ra , rồi sau đó ở tường giống như cầu thăng bằng. . . . . .


      Tiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm xem nàng, tiểu thư khi nào học được chiêu thức ấy. . . . . .


      Vũ Văn Tiểu Tam vài chục bước sau, quay đầu lại, đối với nàng mở miệng: "Cứ như vậy qua!"


      "Tiểu thư, ngài có thể qua, ta đây đâu?" Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống xem nàng.


      Sặc. . . . . . quên. . . . . .


      Mỗ nữ thở dài hơi, lại mang theo gói đồ quay về chỗ Tiểu Nguyệt : " thôi, xuống!"


      " xuống? Chúng ta chạy?" Tiểu Nguyệt kích động mở to mắt, đáy mắt còn lóe ra nước mắt hạnh phúc .


      " xuống đem tảng đá chuyển đến bên kia , chúng ta trực tiếp leo đến nóc nhà !" Vũ Văn Tiểu Tam chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn nàng cái, tiền đồ chỉ có vậy!


      "À !" Tiểu Nguyệt tiếng mang theo dày đặc giọng mũi, chỉ cần tưởng tượng chút. . . . . . Nàng vừa mới cùng tiểu thư khuân mấy tảng đá lớn cộng lại chừng mấy trăm cân kia chuyển qua, nàng nghĩ khóc. . . . . . Tiểu thư, ta là làm nha hoàn , phải làm cu li a!


      Hai người cùng nhau xuống , rồi sau đó chuyển tảng đá . . . . . .


      Ám Ảnh cùng Ám Dạ sau đầu đều là giọt mồ hôi lớn , vương phi nhà bọn họ , là. . . . . . Rất quyết đoán ! Nhìn giống như tiểu thư được dưỡng ở khuê phòng nhưng ràng chính là cu li bị sung quân biên cương !


      Hai người lại nhiều lần trải qua trăm ngàn khổ cực leo đến nóc nhà. . . . . .


      Vũ Văn Tiểu Tam mang theo gói đồ hạnh phúc về phía trước, Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống đuổi kịp. . . . . .


      Hiên Viên Ngạo trở về phòng , xử lý chút công vụ, liền bắt đầu tắm rửa, ngâm mình ở trong thùng gỗ nghĩ lại đủ loại chuyện xảy ra trong ngày , cảm thấy tang thương. Hôm nay ngay cả Phùng Giang cũng rồi, có chút cáu giận thở dài hơi, cảm giác bản thân phảng phất già mười mấy tuổi!


      Chợt , nghe được tiếng động nóc nhà , mày kiếm nhíu lại, lập tức tiếng bước chân càng lúc càng lớn, sau đầu cũng toát ra chút hắc tuyến, vốn tưởng rằng là thích khách, nhưng là tiếng bước chân kia . . . . . . Ra vẻ, nếu đến ám sát , lớn tiếng như vậy, hoàn toàn chính là hành vi muốn chết ! Nào có thích khách kém như vậy!


      muốn đứng dậy. . . . . .


      tới lui , sau lưng Tiểu Nguyệt là gói đồ trăm cân , chợt vừa trợt, rớt xuống. . . . . . Tiểu Nguyệt hoảng sợ trừng mắt to, miệng cũng hơi hơi mở ra. . . . . .


      Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu . . . . . . Ta ! Trong gói đồ đó đều là đồ trang sức a! Bất chấp mọi thứ , bay nhanh bổ nhào qua, tưởng lao trúng nó, cũng cẩn thận dẫm vào góc áo của bản thân. Vì vậy cả người và gói đồ cùng ngã xuống , kêu thảm tiếng: "A ~!" , tay trái trượt ra với gói đồ . . . . . .


      Hiên Viên Ngạo mới vừa đứng lên. . . . . .


      Chợt , tiếng nổ. . . . . . Nóc nhà bị thủng mảng lớn, vật thể rớt xuống chỗ , may sao đứng dậy nhảy ra khỏi thùng gỗ mới tránh thoát kiếp. . . . . . Kia thùng gỗ cũng bị dập nát!


      Còn chưa kịp phát tác, liền nghe thấy tiếng hét , là giọng của nữ nhân kia . . . . . Ngẩng đầu, lại có vật thể bay đến phương hướng đứng. . . . . . Lại khó khăn nhảy ra. . . . . .


      Thở phào hơi, có chút may mắn —— lại sau giây bị ngã xuống đất!


      Lần này đập vào dẫn đến khí huyết sôi trào, suýt nữa phun ra ngụm máu tươi !


      muốn phát tác, lại bị vật đập vào gáy của , ngửi thấy được chút mùi tầm thường , vì thế. . . . . . Đưa tay lên đầu mình vừa sờ, đều là xúc cảm ấm áp , đưa tay lại vừa thấy. . . . . . Quả nhiên là đầu rơi máu chảy!


      Nếu nàng là tới làm thích khách , vậy là thích khách lợi hại nhất , bị các loại cao thủ ám sát vô số lần, trừ bỏ lần trước bảo hộ Nguyệt Vô Hà ra , là cố ý bị thương ở ngoài, liền chảy qua giọt máu. Hôm nay lại đưa đến tay tiện nhân nay ! Còn bị đè ở đất thể động đậy!


      Chợt , lưng vang lên giọng kinh ngạc của mỗ nữ : " Oa, thế nào ma ngã đau ?"


      "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi cút đứng lên cho bổn vương !" tiếng hét to, chấn động toàn bộ vương phủ . . . . . .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: Vương gia, đừng tới đây!


      hét to tiếng , làm cho tất cả thị vệ của vương phủ đều tiến vào, bọn thị vệ bất chấp qui định, bay nhanh tới đá cửa, để tránh vương gia nhà bọn họ gặp phải thích khách. . . .


      Kết quả, sau khi cửa phòng bị đá văng , mọi người đồng loạt dừng tất cả động tác lại. . . . . .


      Mọi người biểu cảm đồng loạt cứng đờ. . . . . .


      Yên lặng. . . . . . Yên lặng đến ngay cả tiếng thở đều có thể nghe thấy. . . . . .


      Bọn họ thấy cái gì rồi hả ?


      Thấy đầy đồ trang sức mặt đất , cái thùng gỗ bị vỡ nát, cả căn phòng bên trong rối thành nùi. . . . . .


      Thấy nóc nhà có cái lỗ lớn, bên cạnh có cái lỗ thủng lớn hơn nữa, trông giống như cái hồ lô . . . . . .


      Nhưng là, này đó cũng phải trọng điểm, trọng điểm là. . . . . . Bọn họ thấy vương gia thân mảnh vải, bị vương phi đè ở đất!


      Này cảnh tượng kinh sợ làm cho bọn họ bỏ qua vương gia kia sau đầu máu tươi, cùng với việc sau lưng vương phi có gói đồ khổng lồ . . . . .


      Bọn thị vệ khóe miệng giật giật, vô cùng hối hận bản thân vì sao muốn hoàn thành trách nhiệm như vậy ! Thấy được màn này, vương gia khẳng định bỏ qua bọn họ ! Bọn họ tại vô cùng thống hận bản thân hai mắt sáng ngời, nếu bản thân là người mù nên tốt a!


      "Vương. . . . . . Vương gia. . . . . ." Ám Ảnh co rúm lại mở miệng, sớm biết rằng vương phi rơi xuống, nên bẩm báo , tại xong đời , vương gia muốn giết chết bọn họ !


      "Đều cấp bổn vương cút !" tiếng gầm lên, mỗ vương gia sắc mặt so với vật thể nào đó trong hầm cầu còn muốn khó coi hơn!


      Hiên Viên Ngạo đời này liền có mất mặt quá lớn như vậy !


      Mọi người vừa nghe, lập tức làm chim thú tán . . . . . . May mắn vương gia phạt bọn họ, may mắn. . . . . .


      Còn chưa có cao hứng xong, liền nghe thấy giọng lạnh lẽo từ sau người truyền đến: " Tất cả thị vệ xông tới toàn bộ xuống chịu bốn mươi trượng! Ám Ảnh và Ám Dạ lĩnh 100 tiên!"


      Mọi người bước chân chậm chút, hẹn mà đều là vẻ mặt cầu xin lĩnh phạt. . . . . .


      Lúc này mỗ nữ mới tiêu hóa . . . . . .


      Nuốt từng ngụm nước miếng , từ thân xuống dưới , rồi sau đó cởi xuống gói đồ sau lưng mình , ném qua bên, bay nhanh chạy đến chỗ cách Hiên Viên Ngạo xa nhất mà đứng. . . . . .


      Tiểu Nguyệt ở nóc nhà co rúm lại , rồi sau đó nhanh chóng cởi xuống đồ ở người , dọc theo tảng đá đạp xuống , bất chấp tiểu thư nhà nàng chết sống, giống như trận gió chạy về phòng tiểu thư . . . . . . Nếu để cho vương gia biết nàng là cùng tiểu thư tới, chỉ sợ nàng cũng muốn chịu hình!


      Tiểu thư có tướng quân làm chỗ dựa, mà nàng có! Tiểu thư nhà bọn họ lần trước cái gì nhỉ ? A, đúng rồi. . . . . . Nàng phong nhã hào hoa, thanh xuân phơi phới, nàng còn muốn chết!


      Hiên Viên Ngạo làm sao có thể biết nàng nóc nhà , chính là nay giận quá , lười bất kể nàng!


      Đứng lên, máu đỏ tươi dọc theo khuôn mặt tuấn dật trợt xuống, mắt sáng tràn đầy sát khí lạnh lẽo. . . . . .


      Mỗ nữ xem xét sắc mặt của , gian nan nuốt chút nước miếng, nội tâm cũng là vô cùng vui sướng , nha nha! Đập vào đầu con heo này ha ha ha. . . . . . Nhìn còn muốn nàng thêu! Ông trời đối nàng tốt, ngã xuống chết thôi , còn có thể ngã vào Đại Cừu Nhân hạng nhất , là sảng khoái!


      Mỗ nữ ở trong nội tâm cảm tạ ông trời, hoàn toàn quên vừa rồi là ai ở tường mắng ông trời luôn cùng nàng đối nghịch!


      "Vũ Văn Tiểu Tam!" Giọng nghiến răng nghiến lợi , Hiên Viên Ngạo từng bước qua . Từng giọt máu loãng đỏ tươi rơi đất, tạo thành từng đóa huyết hoa, thoạt nhìn trầm khủng bố cực kỳ.


      Sặc. . . . .Người nào đó vừa cao hứng phấn chấn bây giờ minh bạch tình trạng của bản thân tại cũng lạc quan lắm. . . . . .


      Mỗ nữ co rúm lại lui về phía sau: "Vương gia, cần xúc động, có chuyện gì chúng ta từ từ , ngài trước đem miệng vết thương băng bó chút , ừ, đúng vậy! Trước đem miệng vết thương băng bó chút. . . . . ."


      Chờ ngươi băng bó xong rồi, biết đâu lại quên chuyện này rồi ! Đúng vậy!


      Hiên Viên Ngạo cũng để ý tới nàng, từng bước tới gần, chuẩn bị bóp chết tiện nhân này!


      Nhìn cách bản thân càng ngày càng gần, Vũ Văn Tiểu Tam mới chú ý tới cái vấn đề nghiêm túc , sặc . . . . . Này nha ra vẻ có mặc quần áo a!


      Nhìn nhìn dáng người to lớn của , còn có mấy khối cơ ngực cùng cơ bụng kia , mỗ nữ nước miếng ở trong miệng điên cuồng nổi lên, nghĩ tới dáng người của lại tốt như vậy. Lập tức ánh mắt liếc xuống . . . . . .


      Đột nhiên tiếng hét to: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi nhìn nơi nào!"


      Kém chút nữa nhìn đến này nọ sạch , mỗ nữ nào đó ngẩng đầu, nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạo của , cùng biểu cảm khủng bố kia , nịnh nọt mở miệng: "Người ta có xem nơi nào, người ta có xem!" bộ dáng chỉ trời thề thốt


      Nội tâm lại bắt đầu tiến hành các loại tưởng tượng. . . . . .


      . . . . . . Sóng nước lăn tăn. . . . . .


      Hiên Viên Ngạo thân thể trần truồng, khuôn mặt lãnh ngạo bối rối , khom người, hai tay ôm "Nơi đó" , bộ dáng vừa xấu hổ vừa giận dữ , môi mỏng khêu gợi kia khẽ nhếch, kinh hoảng đối nàng kêu " cần lại đây !" , " cần lại đây !" , ha ha ha. . . . . . Mỗ nữ nhớ nhớ lại, hoàn toàn quên tình trạng mà bản thân gặp phải , còn vuốt cằm lên mặt nở nụ cười. . . . . .


      "Thu hồi tươi cười đáng khinh của ngươi !" Vừa nhìn thấy nụ cười này của nàng , chỉ biết nàng nghĩ chuyện gì tốt!


      Sóng nước tan biến. . . . . .


      Sặc. . . . . . Mỗ nữ trở về thực, xem bộ dáng khủng bố của , lại đối lập với tưởng tượng mà bản thân vừa nghĩ đến , tương phản vĩ đại a! Vĩnh viễn thể trông cậy vào người này có ngày như vậy , nhưng là Hiên Viên Triệt – tên tiểu gia hỏa kia rất có khả năng!


      Ra vẻ, dưới tình huống như vậy còn có tâm tình nơi nơi nghĩ lung tung , trừ bỏ nàng Vũ Văn Tiểu Tam, thế giới này tuyệt đối tìm thấy người thứ hai rồi !


      "Vương phi, ngươi có thể cho bổn vương hay , ngươi tại sao lại xuất tại nơi này?" Giọng trầm khủng bố vang lên.


      Vũ Văn Tiểu Tam co rúm lại chút, mở miệng bịa chuyện: "Bổn vương phi đương nhiên là vì nhớ vương gia !"


      Khóe mắt Hiên Viên Ngạo giật chút: "Nhớ bổn vương? Nhớ bổn vương mà lại mang nhiều đồ như vậy , còn từ nóc nhà rơi xuống ?"


      Này. . . . . ."Hắc hắc. . . . . . Vương gia, bởi vì người ta rất thích vài thứ kia , sợ lại xem vương gia, vương gia nếu đem người ta lưu lại , hôm nay người ta có thể thấy chúng nó rồi ! Nhưng mà lại sợ vương gia để cho bổn vương phi tiến vào, cho nên người ta đương nhiên chỉ có nóc nhà , vừa vặn phát vương gia tắm, cho nên người ta nghĩ nhìn trộm , nào biết liền rơi xuống , còn ngã vào vương gia, là thực xin lỗi, người ta rất đau lòng a!"


      Mỗ nữ xong, bộ dáng Tây Thi đau lòng. . . . . .


      "Muốn nhìn trộm bổn vương tắm rửa? Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi đến cùng có biết như thế nào là vô liêm sỉ hay ?" Tuy rằng biết nàng là dối, nhưng là những lời này là bảo khó có thể chấp nhận được!


      Mỗ nữ ở trong lòng gào thét chửi bới , Lão Đồ Cổ phong kiến ! xã hội cũ hại ngươi a!


      Rồi sau đó ra vẻ hoạt bát mở miệng: "Vương gia, nô tì sớm nô tì là tướng môn hổ nữ mà , phóng khoáng ít, cũng là đúng lúc !"


      Phóng khoáng ? Nếu cái này gọi là phóng khoáng , thề đời này tuyệt đối có gặp qua nữ nhân nào “ phóng khoáng” hơn so với nàng !


      Lười lại cùng nàng vô nghĩa, Hiên Viên Ngạo từng bước tới gần nàng, hôm nay giết chết nữ nhân này thể! Ngã vào thôi, còn làm mất hết thể diện!


      Xem càng chạy càng gần, mỗ nữ cảm thấy chuông báo động kêu mãnh liệt, hai mắt chuyển động. . . . . .


      Toàn bộ khuôn mặt nhắn đỏ lên, rồi sau đó ngượng ngùng che mặt, ngại ngùng : "Vương gia, ngài đừng tới đây, người ta vẫn là hoa cúc khuê nữ đâu!"


      Thốt ra lời này, Hiên Viên Ngạo chân trượt, suýt nữa té ngã!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37:

      Phủ tướng quân bị vương gia xem thường


      "Vũ Văn Tiểu Tam! Ngươi. . . . . ." Mỗ vương gia tức giận sôi lên.


      "Người ta làm sao ?" Vũ Văn Tiểu Tam tung đòn mê muội .


      Hiên Viên Ngạo hung hăng thở ra hơi, rồi sau đó mặt đầy sát khí tiến lên, hôm nay nhất định cho nữ nhân này chút giáo huấn!


      Mỗ nữ xem dáng người của , cách bản thân mình càng ngày càng gần, làm cho nàng đem tất cả tình quên tận lên chín từng mây!


      Quên mất Hiên Viên Ngạo là kẻ thù , quên mất là muốn giết nàng, trong đầu chỉ còn lại có "Soái ca" , "Mãnh nam" ra sức kêu gào. . . . . .


      Gian nan nuốt chút nước miếng, câu vô ý thức thốt ra: "Hiên Viên Ngạo, ngươi dám lại qua, lão nương liền phi lễ ngươi!"


      Những lời này thành công làm cho Hiên Viên Ngạo dừng chân lại, sắc mặt tối đen khẽ biến thành hơi có chút xanh trắng ! Nữ nhân này!


      Nhìn tiếp ánh mắt của nữ nhân kia người bắn phá, nước miếng ở bên trong miệng đào còn có khuynh hướng tràn ra , cặp mắt đẹp kia càng có xu thế nhìn xuống , nhất thời lạnh cả sống lưng , có cảm giác bản thân giống như thiếu nữ con nhà lành đối mặt sắc lang !


      tại suy xét cẩn thận , có lẽ trước phải mặc cái quần !


      Chợt , chỉ thấy nữ nhân kia chảy nước miếng vọt lại chỗ , sau đầu mỗ vương gia xuất đàn quạ đen , phản xạ có điều kiện trong nháy mắt xoay người, lập tức chạy về phòng ngủ, đóng cửa phòng . Đem nữ nhân khủng bố kia nhốt lại ngoài cửa. . . . . .


      Thế là chỉ còn lại Vũ Văn Tiểu Tam đứng nhìn phương hướng vừa chạy tức thay đổi tuyến đường, xông ra ngoài cửa . . . . . . Oh yeah ! Toàn thắng! Rốt cục chạy mất rồi !


      Mỗ vương gia trở lại phòng ngủ, nhớ tới hành vi ngây thơ của bản thân , sắc mặt xanh trắng chuyển sang xám ngoét. . . . . . là bị nữ nhân kia dọa mà ! Nhưng là phản ứng của , là. . . . . . Mất mặt! Lại nghe tiếng bước chân chạy hướng ngoài cửa , nhất thời mặt liền đen, gầm lên giận dữ: "Vũ Văn Tiểu Tam!"


      Chạy đến xa mỗ nữ nào đó nghe thấy tiếng gầm lên này , rất là bất nhã móc móc lỗ tai, lẩm bẩm: "Bổn vương phi gần đây ráy tai hơi nhiều, có nghe đến!"


      Vui sướng hài lòng trở về phòng, liền gặp được nha hoàn rất sợ chết bỏ rơi nàng !


      Tiểu Nguyệt xoa xoa ánh mắt, thể tin được tiểu thư nhà bọn họ cư nhiên còn sống trở về , cái mũi đau xót, đối với Vũ Văn Tiểu Tam chạy vội đến. . . . . .


      "Tiểu thư, người trở lại. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tiểu Nguyệt lo lắng gần chết!" Mỗ thị nữ trong lòng mồ hôi lạnh liên miên, tiểu thư đánh nàng ?


      Vũ Văn Tiểu Tam cái nghiêng người, làm cho Tiểu Nguyệt từ bên người nàng lao qua, rồi sau đó xoay người, bay lên cước, đá vào mông của nàng . . . . . . Tiểu Nguyệt bị cước ngã gục, oan ức quay đầu lại, xem tiểu thư nhà nàng . . . . . .

      Mỗ nữ cười lạnh tiếng: "Tiểu Nguyệt, ngươi thực nghĩa khí a! Thấy tiểu thư nhà ngươi gặp rủi ro, quay đầu bỏ chạy , là tỷ muội tốt của ta !"


      chũ "tốt " phảng phất là từ trong hàm răng nặn ra ! Tuy rằng là nàng cố ý đem nàng ta dạy dỗ thành nha hoàn phúc hắc , nhưng là phúc hắc của nàng ta dùng ở người Vũ Văn Tiểu Tam nàng, là khó chấp nhận!


      Tiểu Nguyệt lập tức từ mặt đất đứng lên, qua xoa bóp bả vai cho nàng, mặt nịnh nọt: " Chẳng phải là biết tiểu thư nhà chúng ta gì làm được sao , nhất định có thể dưới ma trảo của vương gia trốn về , Tiểu Nguyệt sợ cản trở lão nhân gia ngài thôi !"


      Lời này ra làm cho Vũ Văn Tiểu Tam sau đầu xuất chút mồ hôi , gần son đỏ gần mực đen sao? Tiểu Nguyệt nha đầu kia chuyện đều bắt đầu có tác phong của nàng rồi !


      "Tiểu thư, chúng ta còn chạy hay chạy?" Tiểu Nguyệt lập tức hỏi ra vấn đề mà nàng quan tâm nhất , gói đồ đều ở trong phòng với lại nóc nhà vương gia , tiểu thư hẳn là nghĩ chạy ?


      "Ngã vào Hiên Viên Ngạo, bản tiểu thư tại tâm tình sung sướng, chạy!" Ha ha ha ha. . . . . . Đây là báo ứng vì dám hại Vũ Văn Tiểu Tam nàng!


      "Tiểu thư, ngày mai là ngày thứ ba lại mặt , ngài vương gia nếu đồng ý cùng ngài về tướng quân phủ làm sao bây giờ?" Tiểu Nguyệt hỏi ra lo lắng của bản thân, vốn vương gia liền thiên vị trắc phi, hôm nay lại bị tiểu thư ngã vào , chỉ sợ ngày mai cùng Nguyệt Vô Hà cùng nhau lại mặt.


      " nguyện ý theo ta cùng nhau về phủ mới rộn lòng! Ta xem thấy liền chán ghét!" Mỗ nữ cho là đúng.


      "Nhưng là tiểu thư, ngài là chính thất, nếu vương gia chịu cùng ngài trở về, chỉ sợ sau này mọi người lại càng đem ngài để vào mắt!" Tiểu Nguyệt cho Vũ Văn Tiểu Tam tình trạng mà các nàng phải đối mặt.


      Vũ Văn Tiểu Tam mím mím môi, bộ dáng đau lòng như chết cha chết mẹ : "Vậy bản tiểu thư cũng chỉ có thể mang theo thôi !"


      Sau đầu Tiểu Nguyệt xẹt qua đám quạ đen , tiểu thư a, tại vấn đề phải là ngươi có nguyện ý mang theo hay , mà vấn đề là có nguyện ý cùng với người hay . . . . . .


      Nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, biết trong lòng nàng suy nghĩ, mỗ nữ cười rất đáng khinh : "Ngủ , sơn nhân tự có diệu kế!"(1)


      Dứt lời xoay người vào phòng ngủ, để lại Tiểu Nguyệt tại chỗ sững sờ, tươi cười đáng khinh kia . . . . . . Nàng cảm thấy tiểu thư giống như biến thành người khác !


      Hôm sau. . . . . .


      Sáng sớm, Tiểu Nguyệt liền điên cuồng gọi tiểu thư nhà nàng : "Tiểu thư, nhanh chút, nếu dậy kịp ~!"


      "Làm sao ! Làm sao ! Muốn chết!" Vũ Văn Tiểu Tam tình nguyện mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đáng đánh đòn của nha đầu chết tiệt kia , sáng sớm kêu la cái gì, ầm ĩ muốn chết!


      "Tiểu thư, hôm nay là ngày lại mặt, vương gia thông báo trắc vương phi chuẩn bị . muốn cùng trắc vương phi lại mặt, ngài nếu dậy đến kịp rồi !" Tiểu Nguyệt lập tức đem tin tức nàng tìm hiểu đến hơi xong.


      giường mỗ nữ nào đó cái giật mình, lý ngư đả đĩnh (2) ngồi dậy: "Nhanh chút giúp bản tiểu thư mặc quần áo! Chậm ta đánh ngươi!"


      Trời ạ, cổ đại quần áo chính là rất khó mặc, mấy chục khối vải rách, hay dùng mấy cái dây lưng cột lấy, may mắn có Tiểu Nguyệt, bằng trông cậy vào chính nàng mặc, vậy muốn tới ngày tháng năm nào!


      Tiểu Nguyệt giúp nàng mặc xong quần áo, rồi sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm, lúc hai người thở hổn hển xuất tại cửa, Hiên Viên Ngạo chính là đỡ Nguyệt Vô Hà chuẩn bị lên xe ngựa, đầu còn buộc lại cái băng vải, hẳn là chỗ mà đêm qua bị gói đồ trong tay nàng đập vào . . . . . .


      Hoàn hảo! Kém chút đến kịp rồi !


      "Vương gia!" Mỗ nữ thâm tình khẩn thiết kêu lên .


      Hiên Viên Ngạo đưa lưng về phía nàng cái giật mình, trong đầu lập tức xuất màn lúc nửa đêm hôm qua , xanh mặt chuyển qua xem tiện nhân kia : "Vương phi có việc?"


      "Vương gia, hôm nay là ngày lại mặt , ấn theo lễ mà , vương gia phải cùng bổn vương phi lại mặt mới đúng ! Trắc phi muội muội để cho chính nàng trở về !" Vũ Văn Tiểu Tam chân thành tiến lên, ánh mắt còn có thâm ý khác ở người bắn phá.


      Quét cái làm Hiên Viên Ngạo cả người được tự nhiên, lạnh lùng mở miệng: "Vương phi vẫn là tự mình trở về , bổn vương muốn cùng Hà nhi trở về!"


      Tiếp cận Nguyệt Vô Hà là vì thiết kế thừa tướng, hôm nay cũng có thể lấy lý do lễ chế để cự tuyệt , cùng Vũ Văn Tiểu Tam lại mặt. Nhưng là muốn cùng tiện nhân này lại mặt, còn bằng cho đao cho thoải mái !


      "Ồ !" Vũ Văn Tiểu Tam ra vẻ thất vọng quay đầu, "Tiểu Nguyệt, vương gia chịu, chúng ta cũng chỉ có thể tự mình trở về!"


      Tiểu Nguyệt đen mặt xem nàng, tiểu thư phải sơn nhân tự có diệu kế sao? Cứ như vậy dễ dàng buông tha rồi hả ? Hiên Viên Ngạo cũng bị hành động khác thường của tiện nhân này mà cảm thấy kinh ngạc. . . . . .


      Chợt , nghe nữ nhân kia lẩm bẩm: "Hừ, vương gia chịu cùng người ta lại mặt, đều do phụ thân! Nếu làm quan lớn chút tốt rồi, tại tốt lắm, hại người ta cùng phủ tướng quân đều bị vương gia xem thường, ngày thứ ba lại mặt cùng tiểu thiếp cũng chịu cùng với người ta!"


      Hiên Viên Ngạo nghe xong, mắt đẹp trợn to, hận thể lên bổ cho tiện nhân này phát , đây ràng là uy hiếp hơn nữa ràng là châm ngòi ly gián mà !


      Tiểu Nguyệt cũng rất là đồng tình nhìn Hiên Viên Ngạo liếc mắt cái. . . . . .


      (1) Sơn nhân tự có diệu kế, ý bảo đừng lo ta đây có diệu kế, câu này là của Khổng Minh Gia Cát Lượng (sơn nhân: người ở thâm sơn cùng cốc~ )

      (2) Lý ngư đả đĩnh ( 鲤鱼打挺 ) [ Theo baike ] : là chỉ loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể mặt đất .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :