1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13.4: Hãm hại ngươi cần có đạo lý!
      Editor: Hoàng Dung.


      "Ha ha ha. . . . . . Thương Thương, chàng mới vừa giả bộ giống!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười tán thưởng. Hừ, nghĩ muốn động đến con ta, hãm hại ngươi cần đạo lý! Đây vẫn chỉ là bước đầu tiên, kịch hay còn ở phía sau. . . . . .

      Nam tử tuyệt mỹ kia sờ sờ đầu của nàng, cười khẽ mở miệng: "Tam nhi hài lòng là tốt rồi!"

      Hai đứa bé vui sướng hài lòng chạy tới: "Cha, mẹ, các người mới vừa diễn giống như vậy! Bước đầu tiên thành công, kế tiếp chờ ngày mai!"

      "Hai người tiểu quỷ các con cũng rất thông minh!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười tán thưởng. nghĩ tới hai đứa con trai có thể nghĩ tới chiêu độc như vậy!

      "Được rồi, được rồi, trở về ngủ thôi!" Hiên Viên Lạc Thần như tiểu đại nhân níu lấy cổ áo của đệ đệ, vẫn là cần quấy rầy cha và mẹ.

      Hiên Viên Sở Cuồng lập tức vui sướng hài lòng đuổi theo. . . . . .

      Chuyện tối nay Dạ Tử Mộng dấu riêng Xuân Cung Đồ bị phơi đầy, như vậy sau này nếu nàng làm ra chuyện gì hoang đường hơn, có chuyện tối nay, mọi người cũng chỉ cảm thấy thuận lý thành chương.


      Mà vì cái gì muốn đánh nàng 20 đại bản, đánh là cho nàng giáo huấn, mà chỉ đánh 20 đại bản là vì bảo đảm ngày mai nàng vẫn có thể chống đở thân thể phối hợp với mưu kế của bọn họ. Nếu đánh nhiều hơn, nằm ở giường dậy nổi, chuyện liền dễ làm rồi!

      "Tam nhi, người ta phối hợp với nàng như vậy, phải nàng nên thưởng người ta tốt sao!" Mỗ nam níu lấy ống tay áo của nàng, làm bộ đáng thương mở miệng. Lại mới vừa rồi nhìn cái có thâm ý khác với Dạ Tử Mộng, làm suýt nữa nôn ra! Cho nên ngày hôm nay hy sinh rất lớn!

      "Được!" Mỗ nữ tay kéo đến trước mặt mình, "Chụt!" tiếng in ở mặt của .

      dung nhan như cánh hoa đào lên chút đỏ ửng, đôi mắt tà mị đào hoa có chút né tránh, tương đối xấu hổ, bởi vì khắp nơi đều có rất nhiều ám vệ nhìn đấy. Vẻ mặt hồng hồng nhìn vô cùng đáng , thấy vậy Vũ Văn Tiểu Tam như mở cờ trong bụng, lại bóp mấy cái mặt của .

      Chợt, mỗ nam ôm nàng lên: "Tam nhi, chút phần thưởng như vậy còn chưa đủ! Lúc ấy buổi tối Tam nhi muốn đền bù cho người ta mà!"

      "Được!" Vũ Văn Tiểu Tam ôm cổ của , cười đến cảnh xuân rực rỡ.

      Ách. . . . . . Lần đầu tiên thấy nàng phối hợp như vậy, ngược lại có chút phản ứng kịp.

      "Chúng ta phải sinh nữ nhi đó!" Mỗ nữ cười nhắc nhở, rồi sau đó khuôn mặt nhắn tuyệt sắc xuất nụ cười cực kỳ xấu xa bỉ ổi.

      "Được!" Tuy như vậy, nhưng nhất định để cho nữ nhi đó ra đời! Hai tên ranh con chết bầm kia đủ chọc người ghét rồi, còn thêm nữ nhi, phải phiền chết sao! Nhưng mà nếu nha đầu này nguyện ý vì thế mà phối hợp với , lừa gạt chút cũng sao!

      . . . . . .

      Vẻ mặt đám vệ đưa đám, mở miệng về phía Liên Vụ: " chủ, ngươi cho chúng ta mang bản 'Thanh Tâm kinh' trở về ?"

      "Lúc ấy phải là muốn sao?" Liên Vụ hài hước nhìn .

      " chủ, chúng ta sai lầm rồi!" Chúng vệ đồng loạt cúi đầu nhận lỗi. Chỉ cần có thể để cho bọn họ cần luôn chịu hành hạ như vậy, nhận lỗi tính là gì!

      . . . . . .

      Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương trở về phòng, Tiểu Nguyệt bưng miệng cười, liền chuẩn bị trở về gian phòng của mình.

      Quay đầu liền nhìn thấy Đình Vân, thời gian qua hai năm, khuôn mặt lãnh khốc của Đình Vân cũng có biến hoá lớn, chỉ là hơi thành thục hơn chút mà thôi.

      Gật đầu cười, chuẩn bị qua từ bên cạnh , lại nghe mở miệng: "Tiểu Nguyệt!"

      Bước chân dừng lại, tâm tư có chút phức tạp.

      "Chúng ta chuyện chút." Giọng Đình Vân cũng là có chút tối tăm.

      "Chúng ta có gì để !" xong liền cất bước chuẩn bị rời .

      "Tiểu Nguyệt!" Đình Vân xoay người, mắt mang kiên định nhìn bóng lưng của nàng. Hai năm, nhìn nàng lột xác, chậm rãi từ tiểu nương ngây thơ hoạt bát trở nên kín kẽ, thông minh. Nữ nhân càng thành thục càng có thêm sức quyến rũ. Nhưng với , bất luận là nàng của hai năm trước, hay là nàng của hai năm sau, ở trong lòng , địa vị của nàng đều có bất kỳ biến hóa nào.

      " chuyện gì? ngươi thích ta sao? Ừ, ta hiểu ." Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn , đáy mắt có chút chút ánh sáng lóe lên. Ánh trăng trong sáng chiếu vào mặt của nàng, cũng chiếu vào đáy mắt, chỉ là ánh sáng bắn ra lại làm mắt người nào đó đau đớn, tâm cũng rất đau?

      Sau khi nghe xong, lại phản bác được. nên cái gì? ra có lời nào muốn với nàng, hoặc là gọi nàng lại, cũng có nghĩ kỹ nên cái gì. chỉ đơn thuần muốn nghe nàng mà thôi.

      "Tiểu Nguyệt, ta. . . . . ."

      "Đình Vân, ra mấy ngày nay ta nghĩ thông suốt, ta thích ngươi. Ngươi nghe , là thích. Chuyện lúc trước, coi như là tuổi trẻ khinh cuồng , ta nguyện ý làm bằng hữu với ngươi, nếu như ngươi cũng nguyện ý!" Mở miệng cười, nước mắt nơi đáy mắt biến mất thấy.

      Nàng muốn làm theo biện pháp của tiểu thư, bởi vì ngày đó sau khi nghe được tiểu thư chuyện với tiểu thế tử và tiểu công tử, nàng cảm thấy tiểu thư rất đúng. Kiêu ngạo của nữ nhân còn quan trọng hơn tình . Năm đó tiểu thư dạy nàng rất nhiều thứ, nhưng lại bỏ qua vấn đề, chính là tình huống các nàng giống nhau. Năm đó Vương Gia là thích tiểu thư, nhưng Đình Vân thích mình.

      Nàng , nàng thích ? thích! Đây là điều vẫn muốn, nhưng lúc nghe được câu này, chỉ có trời mới biết, ngực đau thế nào. Dưới ánh trăng, mặt lãnh khốc lộ ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: "Được, chúng ta là bằng hữu. Chúc nàng và Liên Hoa hạnh phúc."

      xong, đáy mắt cũng có cái gì đó lóe lên. Nhưng đứng ngược sáng, cho nên Tiểu Nguyệt thể nhìn thấy.

      còn nhớ , đêm hôm đó, vương phi với nàng Liên Hoa so với mình thích hợp với nàng hơn. Khi đó, nàng cũng đồng ý.

      Chúc nàng và Liên Hoa hạnh phúc? Nàng ngẩn ra, đáy lòng có chút khổ sở, ngay sau đó gật đầu cái: "Ừ, cám ơn, hạnh phúc thôi!"


      xong hề để ý đến nữa, xoay người rời .

      , lại thể biết lòng của nàng đau bao nhiêu, nàng có thể tiếp nhận thương nàng, nhưng lại thể tiếp nhận luôn muốn giao nàng cho người khác. Ngay cả cơ hội yên lặng ngắm nhìn , cũng cho nàng sao? Dọc theo hành lang, lâu lâu. . . . . .

      Nước mắt mặt tùy ý lan tràn, nàng cũng biết nàng tới nơi nào.

      Chợt ngẩng đầu lên, nhìn chút vầng trăng sáng trung kia, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn quỳ gối xuống, chắp tay trước ngực. Nguyệt thần nương nương, nếu như người thấy được, xin hãy chỉ dạy cho con, con nên làm như thế nào, làm như thế nào đây . . . . .

      . . . . . .

      Phía sau của nàng, bóng dáng hắc y nhân lẳng lặng đứng thẳng. mặt lạnh nhạt tràn đày vẻ đau lòng. . . . . .

      Có lẽ, từ lúc vừa mới bắt đầu, nên nhúng tay vào giữa bọn họ. Có phải hai năm trước, mình chưa từng xuất , chuyện như vậy rồi ? Là ích kỷ của mình hại nàng, cũng hại huynh đệ tốt của mình! Thay vì ba người cùng chịu hết hành hạ, bằng để cho tất cả đau khổ khó khăn mình tới gánh chịu!

      Xoay người, về phía phòng của Đình Vân, hi vọng quyết định thối lui bây giờ của vẫn còn kịp. . . . . .

      . . . . . .

      "Hoàng thượng, mặc thêm áo !" Lật phi đem áo choàng thêu hình rồng, choàng lên vai người đứng bên cửa sổ.

      khuôn mặt trơn bóng như ngọc lộ ra nụ cười nhạt, quay đầu nhìn nàng chút, gật đầu cái. Quay đầu lại, lần nữa nhìn trời xa. Tầng tầng đám mây, che khuất ánh trăng. Ánh sao trong bầu trời đêm đông, hợp thành nhớ nhung như sông Trường Hà. . . . .
      Last edited by a moderator: 27/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13.5: Hãm hại ngươi cần có đạo lý!
      Editor: Hoàng Dung.


      Nàng tỉnh chưa? Hai năm qua, giây phút nào nghĩ tới nàng, vì nàng đau lòng, cũng là vì hoàng thúc đau lòng. Với , nàng có thể hạnh phúc, còn cầu gì khác.

      Nhưng tại sao, tại sao muốn nhìn nàng hạnh phúc cũng khó khăn như vậy?

      "Hoàng huynh!" Giọng Hiên Viên Triệt vang lên từ ngoài cửa, trong ngọt ngào mềm mại mang theo vui vẻ.

      Lúc này Lật phi khom người lui ra. . . . . .

      tới cửa, chạm mặt với Hiên Viên Triệt. Hiên Viên Triệt nhìn mặt nàng, trong nháy mắt có chút hoảng hốt! Giống như người kia! "Lật phi, đợi ...!"

      "Thất vương gia, chuyện gì?" Lật phi khom người, có chút kinh ngạc nhìn . Nàng và Thất vương gia có giao tình gì!

      Hiên Viên Triệt ôm quyền mở miệng: "Lật phi, Bổn vương muốn hỏi thăm người chút, trong nhà người còn có tỷ muội nào ?"

      "Tỷ muội?" Lật phi hơi sững sờ chút, mở miệng cười, "Thất vương gia, bổn cung quả người muội muội, được đặt tên là Vệ Ương Ngữ, biết vì sao vương gia lại hỏi chuyện này?"

      Lật phi là nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư Vệ Thanh Phong. Vệ Thanh Phong là người si tình, cả đời chỉ có vị phu nhân, nhưng mà phu nhân ở lần sinh thứ tư vì khó sanh mà chết, chỉ để lại hai nữ nhi và đứa con trai. Vệ Bích Ảnh chính là nữ nhi của Vệ gia. Mười tám tuổi liền vào cung, được phong làm Lật phi. Mà Vệ Ương Ngữ là tam nữ nhi, bởi vì nhất, lại khéo léo hiểu chuyện, cho nên ở trong nhà rất được Vệ Thanh Phong sủng ái.


      " biết lệnh muội có ở trong nhà hay ?" Chẳng lẽ là nữ nhân chết tiệt kia?

      Lật phi cười cười, liền mở miệng: "Thất vương gia đùa, xá muội tuy là biết chút công phu, nhưng từ thích yên tĩnh, thường tùy ý lại, ở trong nhà còn có thể nơi nào?"

      Từ thích yên tĩnh? Xem ra hẳn phải là nàng! Có chút thất vọng mở miệng: "Quấy rầy, là bổn vương đường đột, Lật phi mời!"

      "Thất vương gia mời!" Lật phi xong liền dẫn cả đám hạ nhân rời .

      Hiên Viên Triệt cũng bước vào trong điện, còn chưa kịp mở miệng, nghe thấy giọng dịu dàng truyền đến: "Triệt, chịu trở lại rồi sao?"

      "Hắc hắc. . . . . ." Nịnh hót cười cười, rồi sau đó cười hì hì mở miệng, "Hoàng huynh, lần này Triệt trở lại là có tin tức tốt muốn cho huynh đấy!"

      "Tin tức tốt gì, có phải ngươi quyết định lấy vợ ? tốt quá, hoàng huynh lập tức vì ngươi tứ hôn, sau đó tin tốt này cho mẫu hậu!" Hiên Viên Mặc cười trêu ghẹo.

      "Hoàng huynh!" Hiên Viên Triệt bĩu môi, bất mãn dậm chân, "Nếu huynh còn như vậy, người ta liền trở lại nữa!"

      "Được! Được! trêu đệ nữa, bao lớn rồi, còn nhõng nhẻo như vậy. chút coi, là chuyện gì?" Ngón tay như bạch ngọc đưa ra, nhấc chén ngọc lên, trong nháy mắt mang theo hương trà nồng đậm nhàng tỏa ra bốn phía.

      "Hoàng huynh, là hoàng thẩm, hoàng thẩm tỉnh! Người ta mới vừa đến chỗ của Tam hoàng huynh tiếng, liền lập tức tới đây thông báo cho huynh!" mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, chỉ là con ngươi như lưu ly hàm chứa chút thâm ý.


      Lời này vừa ra, chén ngọc người nào đó giơ lên chợt dừng lại, lơ lửng giữa trung, con ngươi như mặc ngọc nhìn chằm chằm : "Đệ sao?" Nàng tỉnh rồi? Nàng rốt cuộc tỉnh rồi?

      "Người ta còn có thể gạt huynh sao, là tin tức tốt đúng ? Hoàng huynh cũng cần lo lắng cho hoàng thúc nữa!" Mở miệng cười tranh công, làm sao nhìn ra hoàng huynh cũng thích hoàng thẩm, chỉ là hoàng huynh là Hoàng đế, có số việc chỉ có thể giấu ở trong lòng, thể .

      cần lo lắng cho hoàng thúc rồi sao? Những lời này truyền tới trong tai của , sau khi hơi sững sờ lúc, liền gật đầu: "Ừ, đúng, cần lo lắng cho hoàng thúc nữa rồi. Ngạo biết ?" Cúi đầu, có chút yên lòng rồi.

      "Hoàng huynh, huynh mới chừng ấy tuổi, làm sao lại mắc phải chứng mất trí nhớ rồi. Người ta vừa mới tới chỗ Tam Hoàng Huynh tiếng rồi mà! Chỉ là trước khi người ta , Mộ Vân Dật rồi." Giọng hơi bất mãn của Hiên Viên Triệt vang lên.

      Nghe vậy, sững sờ lúc, cười khẽ gật đầu tiếng: "Dạ, hoàng huynh quên mất."

      "Dừng lại! gì đó! Đúng rồi, hoàng thúc giống như gặp phải phiền toái, bọn người Dạ Tử Kỳ muốn hoàng thúc động thủ, chúng ta có nên giúp tay ?" Tự rót cho mình ly trà, uống vào ngụm. hồi lâu, cũng có chút khát.

      Hiên Viên Mặc nghe vậy, do dự chút, rồi sau đó lắc đầu: " cần, hoàng thúc có năng lực ứng phó." Thiên hạ này, nếu có chuyện hoàng thúc thể ứng phó được, nhúng tay cũng càng vô dụng!

      "Ha ha, giống như Tam hoàng huynh vậy! Ta cũng ám chỉ có cần giúp hoàng thúc tay hay , chỉ là hoàng thúc cũng ám chỉ cự tuyệt. Nhưng đám người kia động thủ với Sở Cuồng, lại còn hạ độc! Đúng là có cái có thể nhịn, có cái thể nhịn!" Hiên Viên Triệt xong, ly ngọc trong tay bị bóp vỡ.

      Tiểu Sở cuồng là đường đệ của , là người nối nghiệp hài lòng nhất! Độc vương đời kế tiếp vẫn chờ nó đến làm, bọn đáng chết này lại dám dùng độc đối phó đệ tử đắc ý của ! Khụ khụ. . . . . . Tuy tên tiểu tử kia vẫn tình nguyện thừa nhận!

      "Cái gì? Vậy Sở Cuồng có chuyện gì ?" Hiên Viên Mặc nghe vậy đứng lên, có chút lo lắng mở miệng.

      " có! Có ta ở đây có thể có chuyện gì, chút độc thôi. Đúng rồi, hoàng huynh, lần này ta trở lại, thứ nhất là vì mang tin tức tốt này về, thứ hai là vì nhờ huynh giúp tìm người!" Hiên Viên Triệt nước mắt lưng tròng nhìn , "Hoàng huynh, cự tuyệt cầu của ta chứ?"

      "Tìm người có thể, nhưng trước hết đệ phải với hoàng huynh chút, chuẩn bị lúc nào lập gia đình đây. Mẫu hậu bên kia, hoàng huynh chống đỡ nổi rồi!" Con ngươi như mặc ngọc mang theo ý cười, lần nữa đâm trúng tử huyệt của .

      khuôn mặt đáng như thiên sứ tràn đầy rối rắm, suy nghĩ chút nữ nhân chết tiệt kia, rồi sau đó cắn răng mở miệng: "Được! Chỉ cần hoàng huynh có thể tìm được nàng, Triệt liền cưới!"

      Lời này ngược lại làm Hiên Viên Mặc có chút run sợ, nhìn vẻ mặt giận dữ của ta chút, nhịn được cười khẽ tiếng: "Triệt, hồng loan tinh chiếu đến rồi hả?"

      " phải!" Giọng đáng vang lên, vô cùng kiên quyết. Chỉ là khuôn mặt tinh xảo như trẻ con xuất màu đỏ khả nghi.

      "Được, Triệt phải phải." Nhìn bộ dáng lo lắng này của ta, cũng thẳng. Ba huynh đệ bọn , cuối cùng cũng có người tìm được hạnh phúc.

      Hiên Viên Triệt được tự nhiên nhìn , vẻ mặt nhăn nhó hồi lâu, chợt trầm tĩnh xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Hoàng huynh, huynh cũng nên vì mình mà suy nghĩ chút ." Lần đầu tiên Hiên Viên Triệt nghiêm túc chuyện với Hiên Viên Mặc như vậy.


      Suy nghĩ chút? Có chút kinh ngạc nhìn ánh mắt của Hiên Viên Triệt, sao đột nhiên lại cái này?

      "Hoàng huynh, huynh độc sủng Lật phi hai năm cũng sinh con, mẫu hậu biết nguyên nhân, huynh cho rằng Triệt biết sao?" Đáy mắt như lưu ly lóe lên ánh sáng mờ mịt thấu hiểu.

      Người đời đều Tam Hoàng Huynh đáng thương, vì đêm bạc đầu, cũng đổi được trái tim giai nhân. Nhưng thực tế, đáng thương nhất lại là đại hoàng huynh. Bởi vì ít nhất, Tam Hoàng Huynh có thể thoải mái mà , nhưng đại hoàng huynh chỉ thể cùng chỗ với người mình , cũng thể ra ngoài!

      Hiên Viên Mặc cười khổ tiếng, thấp mở miệng: "Triệt, đệ nên hiểu cho hoàng huynh ."

      "Ta hiểu, nhưng hoàng huynh, huynh được quên, huynh là Hoàng đế. Ngôi vị hoàng đế thể có người thừa kế!" cũng nhẫn tâm ép hoàng huynh, nhưng là Thân vương của Hiên Viên đế quốc, có trách nhiệm nhắc nhở hoàng huynh của !

      Con ngươi như mặc ngọc khép chặt, lông mi dài nhàng vỗ, cực lực nhẫn tâm tình. . . . . .

      Hiên Viên Triệt nhìn bộ dáng kia của ta, thở dài hơi, đặt bàn tay ở vai của ta: "Thôi, hoàng huynh, huynh cũng cần quá làm khó mình. Tam Hoàng Huynh cưới, còn có Triệt. Triệt cưới, còn có con trai của tứ hoàng huynh, giang sơn Hiên Viên gia của chúng ta giao cho người khác ngồi."

      Tay Hiên Viên Mặc vỗ lên tay của , giọng ôn nhã vang lên: "Triệt, cám ơn đệ hiểu cho ta!"

      . . . . .
      Last edited by a moderator: 27/3/15
      susu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13.6: Hãm hại ngươi cần có đạo lý!
      Editor: Hoàng Dung.



      "Vương gia, tin tức tốt!" Ám ảnh cười quỳ gối trước mặt của Hiên Viên Ngạo. tin tưởng vương gia nghe được tin tức này nhất định rất vui mừng!

      Thả binh thư trong tay ra, lạnh lùng mở miệng: "Tin tức tốt gì?" Có thể để cho ám ảnh lộ ra vẻ mặt vui mừng như thế, nhất định là tin tức rất tốt.

      "Là Phùng tướng quân! Phùng tướng quân trở lại, Phùng tướng quân chỉ trở lại, hơn nữa lần ân khoa này, Phùng tướng quân đỗ trạng nguyên rồi!" Ám ảnh đến tin tức vô cùng tốt này, trong giọng điệu kia đều là kích động khó nén.

      Phải biết mấy năm qua, vương gia vẫn thấy mình có lỗi với Phùng tướng quân. đại danh tướng tốt, cứ như vậy lý do giải ngũ, ngờ Phùng tướng quân lại thi đậu Trạng Nguyên rồi! chừng còn có thể lên làm Thừa Tướng như tâm nguyện!

      "Cái gì? Chuyện này là ?" Mặt lạnh dính vào ý cười, tâm tình nhịn được vui sướng đứng bật dậy. Tốt! ngờ Phùng Giang có bản lãnh này! Nữ nhân kia có nhìn lầm người!

      Ám ảnh mở miệng cười: "Dĩ nhiên là ! Thuộc hạ còn có thể lừa ngài hay sao?" Hai năm qua vương gia vẫn luôn quan tâm chính vụ trong triều, luôn chạy qua lại giữa vương phủ và quân doanh. Cho nên đối với chuyện triều cũng quá chú ý!

      "Vậy ? Bây giờ ở nơi nào?" sắp ba năm nhìn thấy ta rồi, là nhớ nhung!

      "Ở trong phủ của ngài ấy, vừa mới sai người mang bái thiếp tới đây!" xong đưa bái thiếp trong tay cho Hiên Viên Ngạo.

      Mở bái thiếp ra, mấy chữ rồng bay phượng múa xuất ở phía , phải biết trước kia Phùng Giang đến chữ cũng biết! Ngắn ngủn ba năm, thậm chí có thành tựu như vậy, tự nhiên làm cho vui vẻ thay huynh đệ của mình.


      "Vương gia, thuộc hạ mong vương gia quên, người theo vương gia chinh chiến sa trường nhiều năm. Nhưng ba năm trước đây lại bởi vì bản thân, bỏ vương gia mà ! Ba năm qua, thuộc hạ vẫn luôn tự trách. Hôm nay, thuộc hạ rốt cuộc đỗ trạng nguyên, lúc này mới có mặt mũi trở về gặp vương gia và các huynh đệ! Ngày mai thuộc hạ tới vương phủ thăm vương gia, biết vương gia có thuận tiện ?"

      "Cho người trả lời, bản vương cho người chuẩn bị giường chiếu để nán lại! Còn nữa, ngày mai mời Mộ công tử, Phong công tử, Trầm Công Tử, Úy Trì Tướng quân cùng nhau gặp nhau!" Cười phân phó với ám ảnh.

      "Dạ!" Ám ảnh lập tức lui ra ngoài.

      Sau khi ám ảnh lui ra ngoài, Hiên Viên Ngạo lần nữa vui vẻ ra mặt nhìn bái thiếp trong tay chút, trong đầu lại chợt nhớ tới màn ba năm trước đây, và bọn Phùng Giang nâng cốc cười, nàng cước đá tung cửa. . . . . .

      Thả bái thiếp trong tay ra, ra cửa, bước chân tự chủ về hướng đông. . . . . .

      Đến trước cửa gian phòng kia đứng lại, rồi sau đó nhàng đẩy cửa ra, giống như là sợ kinh động đến người trong nhà. Mặc dù biết, bên trong nhà có người. . . . . .

      Nhấc chân chậm rãi bước tới bên cạnh bàn, đốt đèn bàn lên. Ánh nến mơ hồ nhảy lên, để cho nhớ lại ngày đó nàng ở hoàng cung khẽ múa điệu múa khuynh thành. Nàng ở trong điện nhảy lên, xoay tròn, sau lại rơi vào trong ngực của . Môi lạnh lẽo tự chủ nâng lên chút ý cười, si ngốc nhìn cánh tay của mình chút, hình như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của nàng. . . . . .

      Bọn hạ nhân nhìn vương gia nhà mình lại vào đó, tuy là đau lòng nhưng dám vào an ủi . Bởi vì vương gia phân phó, gian phòng này, ai cũng thể đến gần.

      Sau khi lấy lại tinh thần, nhìn bên trong nhà chút. Mọi thứ bày biện ở nơi này, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn tất cả đều thay đổi. Đây là nơi nàng ở lúc mới bước vào vương phủ, hoàn toàn nhớ , bộ dáng điêu ngoa của nàng khi tranh gian phòng này với Nguyệt Vô Hạ. Sau này, gian phòng này lại bị trận lửa thiêu đốt.

      Nàng , rồi. . . . . . để cho người ta xây lại gian phòng này, nhưng bên trong lại tìm được bóng dáng của nàng rồi. Nàng . . . . . . để lại cho , chỉ có phong thư và lòng đầy tương tư. . . . . . Có phải. . . . . . bởi vì cây đuốc nên đốt sạch duyên phận của bọn họ rồi ?

      Bước từng bước, từ từ đến bên cửa sổ, nhìn này ánh trăng sáng. . . . . .

      Hoa chi tử(1) ngoài cửa sổ, vẫn giống như ba năm trước, giấu hương thơm. Rút cây sáo bằng ngọc bên hông ra, đặt bên môi, nhàng thổi lên. . . . . .

      Tiếng tiêu du dương, nhàng bay về phía phương trời xa. . . . . . Hoa chi tử cây, từng chiếc lá nhàng rơi xuống đất. . . . . .

      . . . . . .


      Ám ảnh truyền lời trở về, cười vui vẻ vào vương phủ, nhưng đồng thời cũng nghe được tiếng tiêu du dương như khóc như oán này. . . . . . Nụ cười mặt cứng đờ, cười khổ lắc lắc đầu, khúc nhạc tương tư. . . . . . Khúc nhạc tương tư, vương phi, người rồi, lưu lại vương gia chỉ còn thể xác lạnh lẽo! Vương phi, sao người lại độc ác như thế!

      Thanh Trúc ở chỗ tối, biến sắc cắn răng, thân hình chợt lóe liền biến mất. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam, người hành hạ vương gia ba năm! Thanh Trúc ta chắc chắn bỏ qua cho ngươi, !

      "Thanh Trúc, ngươi muốn đâu?" Sau khi mấy dặm đường, liền bị Ám Dạ chặn lại.

      " cần ngươi quan tâm!" Hung hăng nhìn chằm chằm.


      Ám Dạ thở dài hơi: "Thanh Trúc, trở về thôi. Vương gia phân phó, nếu ngươi. . . . . . liền giết chết ngươi. Chuyện hôm nay, ta xem như thấy, trở về thôi."

      Trong mắt Thanh Trúc lóe lên ánh sáng dám tin, vương gia bảo vệ nữ nhân kia đến vậy sao! Hung hăng cắn răng, trở về vương phủ. Vũ Văn Tiểu Tam, ta bỏ qua cho ngươi đâu! !

      . . . . . .

      Sáng sớm, Dạ Tử Mộng còn nằm lỳ ở giường ngủ, bởi vì ngày hôm qua mông bị đánh vẫn còn đau, cho nên thể nằm ngửa ngủ, chỉ có thể nằm sấp ngủ.

      Có người gõ cửa: "Mộng công chúa, Thiên tiểu thư, các ngươi nhanh lên chút! Nên quét dọn phòng rồi! Đây là phân phó của vương phi, nhiệm vụ quét dọn của hai người vẫn chưa xong đâu!"

      Hai người mơ hồ mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ chút. Trời còn chưa sáng , trước kia họ ở trong cung hoặc là trong phủ, lúc này tỉnh dậy, để bọn nha đầu rửa mặt chải đầu thay y phục. Nhưng hôm qua làm việc là quá mệt mỏi, hơn nữa buổi tối còn xảy ra chuyện náo loạn kia, làm cho các nàng mệt mỏi chịu nổi, cho nên cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy.

      Hạ nhân này vừa gọi, chính là muốn họ quét dọn phòng! Trong lòng của hai người sinh ra chút tức giận! Thiên Mộ Tuyết cắn răng mở miệng: " tại còn sớm như vậy, quét dọn cái gì?"

      "Thiên tiểu thư, hạ nhân vương phủ chúng ta đều tỉnh dậy, các ngươi cũng nên dậy rồi. Nếu vương phi biết trách phạt các ngươi, đừng trách tiểu nhân có nhắc nhở các ngươi!" Giọng ràng tràn đầy đắc ý truyền đến.

      Bọn hạ nhân đều tỉnh dậy, vì vậy họ nên dậy sao? Các nàng là tới phục vụ vương gia , cũng phải là hạ nhân vương phủ! Chỉ là lời này chỉ có thể giấu ở trong lòng, thể ra được, nếu tạo cơ hội cho nữ nhân kia gây khó khăn cho mình!

      "Biết!" Thiên Mộ Tuyết cam nguyện đứng dậy, trước kia là nha hoàn giúp mình ăn mặc, cho nên để cho chính nàng tự chải tóc, vẫn sao làm được. Nhanh chóng mặc quần áo xong, liền phân cao thấp với mái tóc đen.

      Dạ Tử Mộng mở miệng về phía ngoài cửa: "Bản công chúa trong người có thương tích , nên. . . . . ."

      "Vương phi rồi, Mộng công chúa trong người có thương tích , cho nên cần quét dọn Tây Uyển, quét dọn cửa đại môn là được!" Hạ nhân này rất biết nghe lời, ở cửa ra vào tiếp.

      Dạ Tử Mộng hung hăng cắn cắn môi dưới: "Vương gia thế nào?" Đêm qua biểu huynh giúp mình, hôm nay chắc cũng giúp mình chứ?

      "Mộng công chúa, chuyện của vương phủ chúng ta, từ trước đến giờ đều là vương phi định đoạt, vương gia quản! Các ngươi còn có thời gian hai nén hương, nếu ra làm việc, lấy gia quy ra xử phạt!" Hạ nhân này xong, liền rời khỏi cửa phòng.

      Dạ Tử Mộng cắn răng bò dậy, cái mông đau đến nỗi nàng ta phải nhe răng trợn mắt! Tiện nhân, ngày nào đó ngươi rơi vào trong tay Dạ Tử Mộng này. Đợi đến ngày đó, ta nhất định làm ngươi muốn sống được, muốn chết xong!

      Sau khi bò dậy, tập tễnh bước chân vuốt tóc mình, động tác ngược lại so với Thiên Mộ Tuyết thành thạo hơn rất nhiều. Trước khi đeo bám Dạ Tử Y, nàng vẫn là công chúa được sủng ái, rất nhiều chuyện đều phải tự mình xử lý, cho nên chải tóc đối với nàng mà phải là chuyện gì lớn.

      Sau khi chải tóc xong liền lảo đảo ra cửa, cầm tay cây chổi dùng để quét dọn ngày hôm qua. Thiên Mộ Tuyết nhìn nàng ta xong, thời gian cũng sắp đến rồi, nhưng tóc của mình vẫn xử lý được, hết cách nên chỉ đành phải vội vàng cuống quýt tùy tiện buộc lại, rồi cầm cây chổi chạy theo ra ngoài, thẳng đến Tây Uyển.

      Dạ Tử Mộng cầm cây chổi đến cửa đại môn, nhìn dân chúng qua lại, vội vàng hạ thấp đầu xuống, sợ bị người khác nhận ra mình! Phải biết mặc dù nàng hi vọng người khác biết tiện nhân đó ác độc, ghen tị, khi dễ họ đến cỡ nào, nhưng cũng đại biểu nàng nguyện ý vì thế mà vứt bỏ thể diện của mình!

      Đường đường công chúa của nước, ở tại cửa ra vào quét sân, như vậy còn giống cái gì! Dạ Tử Mộng nàng ném nổi mặt mũi của mình!

      Gian nan di chuyển bước chân, quét , chợt trước cửa có mấy tên ăn xin chạy đến, kỳ quái chính là thị vệ trước cửa vương phủ cũng cản, để đám ăn xin kia chạy tới phía nàng. Mấy tên ăn xin quỳ trước mặt nàng: " nương, làm ơn làm phước, chúng ta mấy ngày có cái gì ăn rồi! Xin ngài thương xót!"

      Vẻ mặt Dạ tử Mộng đầy ghét bỏ nhìn bọn , còn lùi về sau mấy bước. Nhìn bọn họ bẩn thỉu thế này, nàng suýt nữa nôn ra! "Nhanh cút ! Nơi này phải là nơi để các ngươi giương oai!" xong quát lớn về phía thị vệ ở cửa: "Các ngươi mù sao? nhìn thấy mấy tên ăn xin chết tiệt này sao, còn mau đuổi bọn , vương gia thích sạch đấy!"

      Đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .

      (1) Hình ảnh hoa chi tử
      Last edited by a moderator: 27/3/15
      susu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14.1: Tự gây nghiệt, thể sống!
      Editor: Hoàng Dung.


      "Đều dung mạo muội muội chỉ như tiên trời, hơn nữa tâm địa còn thiện lương, đêm qua vương gia cũng với bản vương phi như vậy. Sao hôm nay thấy tên ăn xin này, muội muội đến chút lòng thương hại cũng có vậy hả?"

      Cái gì? Biểu huynh tâm địa nàng thiện lương, dung mạo như tiên trời? Dạ Tử Mộng nghe lời này, quả nhiên là mừng rỡ có chút như tiên rồi! Cười nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Tỷ tỷ gì vậy, mới vừa rồi muội muội chỉ là đùa với bọn họ chút thôi!"

      Nơi này dân chúng thường xuyên qua lại cũng đều ngừng lại, nhìn chuyện lạ ở cửa. Đó phải là công chúa sao? Làm sao lại biến thành phụ nhân quét sân rồi? Tối hôm qua nghe Y công chúa hại tiểu thế tử, bị Mộng công chúa đại nghĩa diệt thân rồi. Trong lòng mọi người đều ôm nghi ngờ chuyện này, hôm nay nhìn thấy Mộng công chúa ở tại cửa ra vào quét sân càng thêm nghi ngờ.

      lâu lắm, Hiên Viên Vô Thương như tiên xuất ở cửa vương phủ, nhìn mấy tên ăn xin chút, mở miệng về phía Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, nàng đám ăn mày ở cửa này, nên xử lý như thế nào?"

      "Dĩ nhiên là cho chút ngân lượng, đuổi bọn họ thôi!" Vũ Văn Tiểu Tam bộ dáng đương nhiên.

      Hiên Viên Vô Thương nhíu nhíu mày, hình như hài lòng lắm.

      Dạ Tử Mộng lập tức mở miệng: "Biểu huynh, Mộng nhi cảm thấy đám ăn mày có nhà để về, vốn đáng thương, dù sao vương phủ chúng ta lớn như vậy, chứa chấp bọn họ cũng sao!"


      Lời này vừa rơi xuống, mặt Vũ Văn Tiểu Tam lộ nụ cười quỷ dị, rồi sau đó ngay lập tức che giấu nụ cười đó , miễn cho bị nàng ta nhìn thấy.

      Ngay sau đó Hiên Viên Vô Thương hình như cũng có chút ủng hộ nhìn Dạ Tử Mộng. Mày kiếm nhíu chặt, hồi lâu mới mở miệng: "Liền theo lời Mộng công chúa mà làm."

      Tâm Dạ Tử Mộng có chút thấp thỏm, hình như biểu huynh quá tán thành quan điểm của mình, sao còn phải theo lời của mình để làm?

      Mơ hồ có chút dự cảm xấu, giống như bên trong có bàn tay khổng lồ duỗi đến chỗ mình, hơn nữa còn là mưu ngập trời!

      Lời này vừa ra, dân chúng đều tán dương: "Mộng công chúa là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!"

      "Đúng vậy, đúng vậy! Dạ Mị đế quốc ta có công chúa như vậy, quả là may mắn của Dạ Mị ta!" Lại có người cảm thán.

      Lúc này Dạ Tử Mộng giả bộ bộ dáng lưu luyến, cầm cây chổi quét dọn. Quả nhiên, lâu lắm có người lên nghi ngờ: "Nhưng đường đường là công chúa của nước, còn là bệ hạ tự mình tứ hôn, làm sao thành phụ nhân quét sân đây?"

      "Đúng vậy, chẳng lẽ là vương phi ghen tỵ?" Lần này tình cảm quần chúng cũng trở nên xúc động.

      Vương phi là công chúa nước khác, khi dễ công chúa của nước họ, tính là chuyện gì! Chẳng lẽ cho là dân chúng Dạ Mị đế quốc bọn họ đều chết hết rồi sao? Tuy là có chút sợ Nhiếp Chính vương nổi giận, nhưng loại sợ hãi này rất nhanh bị tình nước nhiệt tình chôn xuống.

      Có vài người bắt đầu chút lời khó nghe rồi.


      Mà sát khí trong mắt Hiên Viên Vô Thương cũng càng ngày càng đậm. Nếu phải nha đầu này có hậu chiêu, tất nhiên giết sạch những người ở cửa này!

      Mỗi câu Dạ Tử Mộng nghe được, từ từ truyền vào trong tai, cúi đầu ôn thuần quét sân, chỉ là khóe miệng tự chủ lộ ra nụ cười hả hê. Vũ Văn Tiểu Tam cùng ta đấu, ngươi còn kém xa lắm!

      Đúng lúc này, Tiểu Nguyệt đứng ra ngoài: "Các vị phụ lão hương thân, phải là vương phi nhà chúng ta đố kỵ, mà là đêm qua tiểu thế tử và tiểu công tử vô ý ở giường Mộng công chúa. Vậy mà đó cất giấu, cất giấu. . . . . . thứ chịu nổi. Vương phi thiện tâm, đành lòng đánh đuổi nàng ta ra ngoài, liền phạt nàng ta tới quét sân!"

      "Hả? Cái gì?" Lời này vừa , dân chúng liền nổ oanh. Vật chịu nổi, chỉ cần vừa nghĩ cũng biết phải là thứ tốt gì, ngờ nhìn bộ dáng Mộng công chúa giống như rất cao thượng, thế nhưng cất giấu tâm tư xấu xa như vậy!

      Vì vậy, mọi người lại rối rít khen ngợi, vương phi là thiện tâm, bọn họ mới vừa rồi còn xằng bậy, ồn ào cảm thấy nhục nhã cho công chúa nước mình, điều này là quá hoang đường rồi! Chuyện bỉ ổi như thế! Phi!

      Dạ Tử Mộng giận đến suýt nữa ngất lịm, hôm qua lúc nàng vừa tới vương phủ liền bị bắt quét sân, tại sao nguyên nhân lại thành do mình giấu vật kia? nay ngược lại tốt lắm, trộm gà được còn mất nắm gạo! Vốn là muốn khiến dân chúng ra mặt cho mình, ngược lại tát nước dơ lên cả người mình, tiện nghi cho tiện nhân đó! Muốn vì mình giải thích, nhưng cũng biết nếu giải thích, mọi người cũng tin hai đứa bé hai tuổi hại mình, chỉ đành phải im hơi lặng tiếng!

      Vũ Văn Tiểu Tam cười hả hê, liền xoay người rời . Hiên Viên Vô Thương nhìn Dạ Tử Mộng có thâm ý khác lần nữa, theo bước chân của Vũ Văn Tiểu Tam.


      Cái nhìn này làm Dạ Tử Mộng xuân tâm nhộn nhạo, tựa như nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ biểu huynh rong ruổi thân mình!

      Tiểu Nguyệt nhìn mặt ửng hồng của nàng ta, ràng là bộ dáng lâm vào tưởng tượng, tự lẩm bẩm: "Mùa xuân, quả nhiên là thời điểm tốt để động dục!"

      Lời này vừa ra, dân chúng nghĩ tới chuyện Dạ Tử Mộng cất giấu thứ chịu nổi kia, nhìn lại chút vẻ mặt ửng hồng của nàng ta khỏi cười vang! ngờ Tứ Công Chúa lại là nữ nhân dâm đãng! Ngoài mặt luôn giả bộ cao quý thanh lịch như vậy, ha ha ha. . . . . .

      Dạ Tử Mộng vừa nghe trận cười này, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi, gầm lên với Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, ngươi chẳng qua là nha hoàn nho , lại dám làm nhục bản công chúa như thế, ngươi phải bị tội gì?"

      Tiểu Nguyệt có chút giải thích được, nhìn nàng ta: "Công chúa điện hạ, ta nhục nhã ngươi khi nào hả? Ta chỉ là cảm thán câu, lại là ai, công chúa lại tự nhận, nào có quan hệ gì với ta?" Mấy năm nay nàng theo tiểu thư cũng phải giả đâu!

      Lời này vừa ra, dân chúng lại cười ầm lên trận nữa! Dạ Tử Mộng đây là biểu điển hình trong lòng có quỷ sao!

      "Ngươi! Càn rỡ!" Nàng giáo huấn được tiện nhân đó, chẳng lẽ còn giáo huấn được tiện tỳ này hay sao? xong giơ tay lên muốn đánh về phía mặt của Tiểu Nguyệt.

      Giữa đường lại bị cánh tay mạnh mẽ giữ lại, quay đầu nhìn lại, chính là Liên Vụ theo biểu huynh vào hoàng cung ngày trước, rồi sau đó ném mình và Dạ tử Y ra ngoài! Nụ cười lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm: "Buông ra, ngươi muốn bất kính với bổn công chúa sao?"

      "Công chúa điện hạ, có lẽ ngươi biết, Tiểu Nguyệt nương là muội muội của vương phi chúng ta, là quận chúa của phủ nhiếp chính vương. Thân phận công chúa cao quý, nhưng mà Quận chúa của phủ nhiếp chính vương ta cũng phải là mặc cho người khi dễ . Còn nữa, công chúa điện hạ gả cho nhiếp chính vương, chính là thị thiếp nho , thể đánh đồng với thân phận quận chúa của chúng ta, kính xin công chúa nhận thân phận của mình!" xong liền hất tay Dạ Tử Mộng ra.

      Nha đầu này là người trong lòng của hai huynh đệ , nếu ở chỗ này nhìn nàng bị đánh, sợ rằng buổi tối hai người kia thể lột da của ! Về phần thân phận Quận chúa, trước đó vài ngày có chuyện xảy ra nên còn chưa cho vương phi biết, chỉ là đòi công đạo cho bọn họ phen. vương phi coi nha đầu này như tỷ muội ruột, cho nên bọn họ thể để cho người ta khi dễ, nếu vương gia cũng bị liên lụy!

      Dạ Tử Mộng cười lạnh tiếng: "Hừ, bản công chúa đánh nàng được, vậy ngươi cũng chỉ là tên thị vệ nho , còn thể đánh ngươi sao?" xong muốn tát cái lên mặt Liên Vụ.

      "Công chúa có thể đánh, nhưng vương gia từng , ngoại trừ vương phi, bất luận kẻ nào đánh bọn thuộc hạ, bọn thuộc hạ có thể chém trước tấu sau!" xong lạnh lùng nhìn nàng ta, hình như còn mong đợi cái tát của nàng ta!

      Tay Dạ Tử Mộng muốn đánh lên mặt của , cuối cùng cũng thể thành rụt trở về. Hừ lạnh tiếng, cầm cây chổi tiếp tục quét sân!

      Dân chúng khỏi lại cười to, đây là điển hình bắt nạt kẻ yếu mà! Đồng thời đáy lòng cũng mơ hồ có chút xấu hổ, tại sao công chúa Dạ Mị đế quốc bọn họ lại có đức hạnh như vậy! là làm nhục quốc thể, làm nhục quốc thể!

      Liên Vụ nhìn thủ hạ của mình giả dạng thành ăn xin, đám bộ dáng tả tơi, mơ hồ có chút buồn cười. Nhưng vẫn đình chỉ nụ cười mở miệng: "Mang mấy tên ăn xin này ở cạnh phòng Mộng công chúa , cũng tránh cho việc vương gia sủng hạnh nàng, nàng cũng chỉ có thể nhìn lén Xuân Cung Đồ!"
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14.2: Tự gây nghiệt, thể sống!
      Editor: Hoàng Dung.



      Lời này vừa ra, lần này dân chúng cười cũng cười nổi, đồng loạt chửi thề tiếng về phía Dạ Tử Mộng: "Phi! Tiện nhân, khó trách vương gia nhìn trúng!" Nữ nhân hạ tiện như vậy, chính bọn họ cũng cần, càng đừng đến nhiếp chính vương phong hoa tuyệt đại của bọn họ!

      Dạ Tử Mộng giận đến đỏ bừng cả mặt, ngón tay ngọc thon dài hung hăng chỉ vào đám dân chúng kia: "Ta muốn để cho hoàng huynh ta giết chết hết các ngươi! Giết hết các ngươi!" Thời gian nàng ở trong hoàng cung, dù phòng bị Dạ Tử Y khi dễ cũng chưa từng chịu qua vũ nhục bực này, tất nhiên nhịn được mà nổi điên lên!

      Dân chúng vừa nghe, lập tức an tĩnh. là... dù tốt đến thế nào, nàng ta cũng là công chúa, phải người mà dân chúng bọn họ có thể mắng! Mà trong đám người, biết là ai câu: "Nữ nhân như vậy, xứng đáng bị rau quả ném chết! Chẳng lẽ hoàng thượng còn có thể vì nàng mà giết chết hết dân chúng trong kinh thành sao? Dạ Mị đế quốc chúng ta có công chúa như vậy!"

      "Đúng! Dạ Mị đế quốc chúng ta có công chúa biết liêm sỉ như vậy!" Trong đám người biết là người nào trả lời câu.

      Lập tức tinh thần quần chúng bị kích động, dưới ánh mắt hoảng sợ của Dạ Tử Mộng, vội vàng về nhà cầm rau quả và hột gà thúi ném lên người nàng ta! Dân chúng giận đến sắc mặt đỏ bừng, rối rít quên mất bọn họ ném rau quả và trứng thối lên cửa phủ nhiếp chính vương! Kỳ lạ chính là cũng có ai trong phủ Nhiếp Chính vương ngăn cản bọn họ, sau khi mọi người ném xong, trở về đều bị dọa đến mồ hôi lạnh giọt, buổi tối ngủ ngon, vô cùng may mắn cộng thêm kinh ngạc mình ném đồ lên cửa phủ nhiếp chính vương, lại có thể có chuyện gì!

      Dạ Tử Mộng hoang mang lo sợ muốn chạy vào trong vương phủ, nhưng chưa chạy được mấy bước liền bị thị vệ của vương phủ ngăn lại: "Mộng công chúa, vương phi phân phó, ngài quét cửa sạch thể rời khỏi nơi này!"

      Quét cửa sạch ? Sợ là nàng vừa ra, lập tức lại bị đám dân đen kia ném đồ dơ bẩn liền ấy chứ? Hung hăng cắn răng, mặc cho rau quả và hột gà thúi ném lên người của mình, hung hăng đè nén nước mắt nơi đáy mắt, tiện nhân đó nhất định là cố ý! Cố ý để nàng quét cửa chính vương phủ, sau đó chuyện đó ra, chính vì để cho nàng chịu hết lăng nhục! Dạ Tử Mộng ta khóc, tuyệt đối khóc! Bởi vì ngày nào đó, ta đem những thứ này trả lại gấp mười gấp trăm lần lên người của ngươi!


      Nhưng nàng ta lại biết, đời này nàng ta bao giờ có cơ hội đó nữa, bàn tay đại biểu cho tử vong chậm rãi đưa về phía nàng ta. . . . . .

      Mà trong đám dân chúng kia, hai người dẫn đầu kích động ném trứng gà về phía Dạ Tử mộng, để lại dấu vết thối lui ra khỏi đội ngũ, nhanh chóng vào cửa sau vương phủ. Chiêu này của vương phi là quá độc ác!

      . . . . . .

      "Mẫu thân, nếu chúng ta cũng hại luôn Thiên Mộ Tuyết ?" khuôn mặt nho của Hiên Viên Sở Cuồng đều là vẻ kích động.

      Khoé miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, tại hãm hại người khác chuyện rất quang vinh rồi sao? Nàng có thể cẩn thận dạy hư hai đứa bé rồi ? Hiên Viên Vô Thương cũng cười như cười đứng ở bên, ánh mắt nhìn tiểu Sở cuồng đều là tán thưởng, nhanh chóng đuổi những nữ nhân kia ra ngoài , nhìn cũng chướng mắt!

      "Mẫu thân, chúng ta có thể như vậy, như vậy. . . . . . Sau đó cho Thiên Mộ Tuyết cơ hội, nếu nàng ta như vậy, chúng ta liền thả nàng, để cho nàng còn sống về nhà, nhưng nếu nàng ta như vậy. . . . . . chúng ta liền. . . . . ." Hiên Viên Lạc Thần nhìn Vũ Văn Tiểu Tam có chút do dự, liền chủ ý của mình ra.

      Chủ ý này, cũng phải là hại Thiên Mộ Tuyết, mà là thử dò xét nàng ta. Nếu nàng ta có lòng hại người liền thả nàng ta mạng. Nếu là có, cũng chỉ có thể để cho nàng ta tìm chết thôi!


      Vũ Văn Tiểu Tam sờ lên cằm suy tư chút, biện pháp này có thể dùng! ngờ hai đứa con trai của nàng lại lợi hại như vậy, theo mức độ nào đó vượt qua nàng rồi! "Được rồi, vậy trước đó các con trốn cho kĩ!"

      "Dạ!" Hai đứa bé cùng nhau gật đầu cái, Hiên Viên Vô Thương cũng ngoan ngoãn gật đầu cái.

      . . . . . .

      "Thiên tiểu thư, vương phi mời ngài dạo hồ Bích Ngọc, có chuyện muốn ." người làm vội vàng chạy về phía Tây Uyển nhắn nhủ ý của Vũ Văn Tiểu Tam.

      Thiên Mộ Tuyết do dự chút, liền để cây chổi xuống, theo người làm cùng hồ Bích Ngọc.

      Dọc đường cảnh tượng náo nhiệt, cảnh sắc tuyệt đẹp, ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu lên mặt của nàng, tâm tình cảm thấy tốt hơn nhiều. Chẳng lẽ là người vương phi kia chuẩn bị bỏ qua cho nàng rồi sao?

      Xa xa, nhìn thấy bên hồ, nữ nhân thân y phục màu đỏ đón gió mà đứng, gió nâng lên vạt áo màu đỏ như lửa kia, cao quý tươi đẹp nên lời. Nhìn lại mình, quần áo lam lũ, tóc còn buộc tuỳ ý, xốc xếch chịu nổi, tức giận trong lòng cứ như vậy khỏi dâng lên.

      Chân thành tiêu sái đến bên cạnh Vũ Văn Tiểu Tam, khom lưng hành lễ: "Tiện thiếp bái kiến vương phi tỷ tỷ!"

      "Đứng lên !" Phất phất tay, cũng chưa từng quay đầu lại nhìn nàng ta.

      Rồi sau đó, cánh tay ngọc dài chỉ hoa sen trong hồ: "Muội muội, ngươi hoa sen này có đẹp hay ?"

      Thiên Mộ Tuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn hoa sen, mở miệng cười: "Đẹp!" Đồng thời cũng nhìn thấy bóng mình trong nước, khuôn mặt như hoa sen, thế nhưng lúc này lại dơ dấy bẩn thỉu, hề có chút xinh đẹp đáng .


      "Tỷ tỷ nhìn ra được, muội muội giống như hoa sen này, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, hoa sen trong trắng kiên cường mà xinh đẹp động lòng người." Vũ Văn Tiểu Tam cố nén cảm giác buồn nôn, ra những từ ca ngợi trong lòng mình.

      Thiên Mộ Tuyết vừa nghe, lúc này mở miệng cười: "Vương phi tỷ tỷ tài tình! Chỉ sợ tỷ tỷ khen trật rồi, muội muội liễu yếu đào tơ như thế, làm sao có thể được như tỷ tỷ khen!" Trong lòng lại có chút hiểu, nữ nhân này rốt cuộc muốn gì với mình?

      Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu cười dịu dàng với nàng ta tiếng: "Muội muội, tỷ tỷ cũng sai. Mấy ngày nay, tỷ tỷ cũng nghĩ tới, dù gì vương gia cũng là Nhiếp Chính vương nước, bên cạnh có thiếp thị hầu hạ, ra cũng khó tránh khỏi bị người ta chê cười. Mộng muội muội sợ là được rồi, dù vương gia , đáy mắt tỷ tỷ cũng chấp nhận được hạt cát, bên người vương gia tuyệt đối thể có loại người bỉ ổi như thế. Cho nên tỷ tỷ muốn cho muội muội và tỷ tỷ cùng nhau hầu hạ vương gia, biết muội muội nghĩ như thế nào?"

      Thiên Mộ Tuyết vừa nghe, đúng là hung hăng bị nàng cảm động phen: "Tỷ tỷ, chuyện này là ?"

      "Dĩ nhiên là ! Nhìn muội muội chút, mấy ngày nay ngược lại chịu khổ, gầy ít, là tỷ tỷ phải!" Vũ Văn Tiểu Tam giống như đau lòng sờ sờ mặt của nàng ta.

      Thiên Mộ Tuyết nghe xong lời này, đáy lòng uất ức cứ như vậy thể ngăn cản mà bùng lên. Nước mắt như hạt châu lả tả rơi xuống. ra tuy nàng ái mộ vương gia, cũng hận muốn nữ nhân trước mặt này chết . Nhưng nàng cũng biết, có Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng, dù nữ nhân trước mặt này chết rồi, mình cũng thành người đứng đầu trong lòng vương gia. Cũng phải là chưa từng nghĩ qua việc diệt trừ hai đứa bé, nhưng nhìn kết cục của Dạ Tử Y hôm qua, nàng làm sao còn dám có nửa phần ý tưởng như vậy chứ!


      Lại thấy nữ nhân này lợi hại như thế, hôm qua ba người các nàng vừa vào cửa, chết, bị thương, chỉ có mình nàng là bình yên vô , sao mình có thể đấu thắng nàng ta đây? Cho nên hôm nay vừa nghe Vũ Văn Tiểu Tam như thế, giống như thấy tỷ muội ruột thịt, nắm tay Vũ Văn Tiểu Tam khóc lóc kể lể: "Đại ân của tỷ tỷ, trong lòng muội muội tự nhiên muốn báo đáp lại, xin tỷ tỷ nhận lạy của muội muội!"

      xong liền quỳ xuống. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam vội vàng đỡ nàng ta dậy, trong lòng vẫn còn cảm thán, chẳng lẽ Thiên Mộ Tuyết này vẫn còn có thể cứu chữa được sao? Aizz. . . . . . Hi vọng nàng ta có thể vượt qua được cửa khảo nghiệm cuối cùng! "Muội muội mau đứng dậy, đây phải là làm tỷ tỷ ngại chết sao? Sau này hai tỷ muội chúng ta phải hầu hạ vương gia tốt mới phải, được cho những con thiêu thân bên ngoài lợi dụng thời cơ!"

      Thiên Mộ Tuyết nhanh gật đầu cái: "Ừm! Ừm!" Nước mắt như hạt châu kia vẫn nhịn được mà rơi xuống.

      "Được rồi, được rồi, đừng khóc. Nếu còn khóc, đợi lát nữa vương gia tới lại tỷ tỷ khi dễ muội muội, nhanh lau nước mắt , tỷ muội ta chút lời riêng tư !" Mỗ nữ đạo lý ràng.

      Vương gia sắp tới đây? Trong lòng Thiên Mộ Tuyết ngẩn ra, nếu như lát nữa vương gia tới, vậy có phải mình có thể nghĩ biện pháp đảo ngược nữ nhân này ? Vừa lúc bây giờ ở bờ hồ!

      Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam cười tự nhiên bên cạnh mình, cười cười giống như tỷ muội ruột, trong lòng Thiên Mộ Tuyết ngược lại có chút do dự. Trong lòng do dự hồi lâu, rốt cuộc quyết định được chủ ý, tỷ muội ruột như thế nào? Ở Thiên phủ, tỷ muội ruột phải cũng hãm hại lẫn nhau sao, huống chi nữ nhân trước mặt này cũng phải tỷ muội ruột của mình, mà là người giành phu quân với mình!
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :