Chương 12.4: Muội muội muốn ở phòng chứa củi? Vậy ở chuồng ngựa
Editor: Hoàng Dung
Đến cửa thư phòng, cửa phòng khép chặt. nam tử tuyệt sắc mặc áo trắng cắn răng ngồi ở bên trong nhà, ngồi như vậy lâu! Lâu như vậy mà nàng còn chưa tới! Chẳng lẽ biết mình tức giận sao? Nghĩ tới hung hăng cắn cắn môi dưới, nha đầu này có phải thích , còn muốn cho ba nữ nhân kia vào vương phủ nữa!
Nhưng cũng giống thích ! nam nhân gần ba mươi tuổi, ở trong phòng tiến hành các loại suy nghĩ lung tung trong lòng. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam gõ cửa: "Thương Thương, mở cửa ra!"
" mở!" Giọng hờn dỗi vang lên.
Trán Vũ Văn Tiểu Tam xẹt qua vệt đen, phải chứ? Vì vậy, mỗ nữ liền lấy bài con thỏ ngoan ngoãn nổi tiếng nhất ở kiếp trước ra hát, chỉ là sửa lại lời: "Tiểu Thương Thương ngoan ngoãn, mở cửa , nhanh lên chút mở ra, ta muốn vào!"
Bài ca này hát ở cửa thư phòng, thân hình ám vệ thân chung quanh suýt nữa thổ huyết ba lít máu!
Còn sau ót người trong nhà cũng là hàng vạch đen chỉnh tề. . . . . . Cắn răng mở miệng: "Chính là ra!"
Đám ám vệ hẹn mà cùng lau mồ hôi trán, vương gia và vương phi có cần ngây thơ như vậy !
Vì vậy, kiên nhẫn của mỗ nữ tiêu tan hầu như còn. Nhắc chân, cước đạp mở cửa. . . . . ."Rầm!"
Sau đó nhìn thấy nam nhân buồn bực cắn môi dưới, lộ ra nụ cười bỉ ổi, quay đầu đóng cửa lại. Ám vệ ngoài cửa hẹn mà cùng nuốt ngụm nước miếng, có loại ảo giác vương gia của bọn họ sắp dữ nhiều lành ít!
"Thương Thương bảo bối. . . . . ." Giọng buồn nôn của mỗ nữ vang lên.
Dung nhan như cánh hoa đào của mỗ nam đen kém cạnh đáy nồi, quay đầu để ý tới nàng!
Vũ Văn Tiểu Tam sải mấy bước nhảy tới, đứng trước mặt của : "Thương Thương dấu. . . . . ."
Xoay người lại, vẫn thèm để ý. Trong lòng tràn ngập tức giận, tại sao muốn để mấy nữ nhân kia vào? Chẳng lẽ nàng biết muốn duy nhất mình nàng thôi sao? Bất luận là thể xác hay tinh thần cũng như danh phận, cũng chỉ là duy nhất! tại ngay trước mặt nhiều dân chúng tiếp nhận thánh chỉ của Dạ Tử Kỳ, là. . . . . . tức chết !
Mỗ nữ thấy lại xoay người lại, biến sắc cắn răng, lần nữa chuyển tới trước mặt của : "Thương Thương thân ái. . . . . ."
Lời này vừa rơi xuống, cánh tay người nào đó dài duỗi cái, liền kéo nàng vào trong ngực. nụ hôn giống như mưa to gió lớn đánh tới, ở môi của nàng nặng nề gặm cắn, biểu đạt hoàn toàn lòng chủ nhân tràn đầy vui!
Mỗ nữ lúc vừa mới bắt đầu là sợ hãi, càng về sau lại phản kháng, rồi đến cuối cùng đáp lại. . . . . .
hồi lâu, nụ hôn triền miên mới kết thúc. Mỗ nữ vùi ở trong ngực của , có chút thở ra hơi mở miệng: "Thương Thương, chàng giở trò quỷ gì á?"
" phải nàng ‘ Thương Thương thân ái ’ sao?" Trong giọng lười biếng mang theo từ tính, tạo thành loại đầu độc khó tả. (Thân ái mà Thương Thương này là hôn đó m.n)
Vũ Văn Tiểu Tam cong cong môi, cũng tin tên này biết đó chỉ là xưng hô thôi! "Còn tức giận ?"
"Tức giận!" Giọng cực kỳ bất mãn vang lên, "Tại sao Tam nhi muốn để mấy nữ nhân đó vào? Có phải nàng người ta đúng ?"
Vũ Văn Tiểu Tam chui ra khỏi ngực của , bĩu môi mở miệng: "Làm sao có thể, phải họ muốn vào sao, người ta cho họ bài học cả đời khó quên! Ta muốn để người trong cả thiên hạ biết, nam nhân của Vũ Văn Tiểu Tam ta, bất luận kẻ nào cũng thể mơ tưởng!" Bá đạo mở miệng công khai tuyên bố chủ quyền!
"?" Nhìn như hoài nghi, ra mặt dính vào chút ý cười.
"! Thương Thương là của ta, là của mình ta!" Vòng chắc hông của , hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn đồng ý mở miệng. Bọn họ ở chung chỗ giống như lâu rồi, nhưng cũng giống như giờ mới bắt đầu ở chung chỗ. Có thể thời thời khắc khắc duy trì tình ngọt ngào, là chuyện rất hạnh phúc.
ôm nàng chặc: "Ừ, Thương Thương là của mình Tam nhi!"
Nàng chợt ngồi dậy, gặm cắn về phía môi của , vừa hôn vừa cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Nghe đây, môi của chàng, người của chàng, lòng của chàng đều là của mình ta, bất luận kẻ nào cũng thể đụng vào!"
mặt của lộ ra nụ cười xấu xa, cầm lấy tay nàng, đặt lên nơi nào đó người mình, hài lòng nhìn sắc mặt nàng cứng đờ, rồi sau đó ở bên tai của nàng hết sức quyến rũ mở miệng: "Nơi này cũng là của Tam nhi đấy!" Sau khi xong đứng lên, đặt nàng lên bàn. . . . . .
"Mẹ kiếp! Hiên Viên Vô Thương, nơi này là thư phòng đó!" Giọng sợ hãi của mỗ nữ vang lên.
"Là nơi nào cũng quan hệ. . . . . ." Giọng chẳng hề để ý của mỗ nam vang lên.
. . . . . .
Ám vệ ngoài cửa nghe hai câu cuối của hai người này, hẹn mà cùng lau mồ hôi trán. Vương gia, vương phi, các ngươi có thể suy tính chút tâm tình của chúng ta hay ! Tất cả chúng ta đều là nam nhân bình thường! Vì cái gì luôn hề có điềm báo trước làm chuyện như vậy chứ, hơn nữa còn lớn tiếng như vậy để cho chúng ta đều nghe được!
" chủ, ngài phái thuộc hạ bảo vệ tiểu công tử , thuộc hạ là chịu nổi nữa!" ám vệ ở bên tai Liên Vụ giọng mở miệng,
thanh thấp chỉ có hai người bọn họ nghe thấy. Nếu như bị Vương Gia nghe, biết gặp phải hậu quả gì đâu!
Khóe miệng Liên Vụ giật giật, lại cận thân bảo vệ Vương Gia là chuyện mà mỗi ám vệ muốn làm nhất, mà cận thân bảo vệ tiểu công tử nghịch ngợm gây đó là chuyện tất cả ám vệ muốn làm nhất! Nhưng mấy ngày nay nghe thuộc hạ cầu như thế là lần thứ bảy rồi đó!
“ ra chủ tử ta cũng chịu nổi! Mấy ngày trước, lúc ta làm nhiệm vụ thuận tiện mua mấy quyển ‘ Thanh Tâm kinh ’, chúng ta cùng đọc liền hết chuyện thôi!” Liên Vụ lau mồ hôi trán cái, mở miệng qua.
Người áo đen kia giựt giựt khóe miệng: “ chủ, hay là thôi !” cũng muốn sau khi đọc Thanh Tâm kinh, nếu thanh tâm quả dục quá độ, dẫn đến…… vậy còn là nam nhân sao?
……
Nam tử tuyệt mỹ nhìn chút nữ tử dưới thân, mặt mày ửng hồng, thỏa mãn ở môi của nàng mổ mổ, mở miệng cười: “Tam nhi, nếu mỗi lần nàng đều ngoan ngoãn nghe lời, cho người ta ăn no, nàng muốn thế nào người ta đều quản nàng!” Những nữ nhân kia, nàng muốn cho vào liền cho vào, coi các nàng như người tồn tại là được, vương phủ cũng thiếu cơm cho ba người kia!
“?” Biểu tình ai oán của mỗ nữ lập tức trở nên cảnh xuân rực rỡ.
“Ừ, !” Bờ môi ở bên cổ nàng lưu luyến.
“Hắc hắc……” Mỗ nữ cười hiểm tiếng, “Vậy ngày mai ta tiểu quan quán xem chút!”
“Cái gì?” Giọng mỗ nam trong nháy mắt tăng lên, hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân phía dưới.
Vũ Văn Tiểu Tam gian nan nuốt ngụm nước miếng, thưa dạ mở miệng: “ phải chàng ta muốn thế nào, chàng đều mặc kệ ta sao?”
Mặt đen lại nhìn nàng hồi lâu, cũng thấy nàng có dấu hiệu ăn năn, cười tà tứ tiếng: “Ừ, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng cho người ta ăn no! Chỉ là Tam nhi, sợ rằng đời này nàng đều thể cho người ta ăn no!”
“Này! Buông ra, chàng còn để cho người ta sống ! Chàng phải là người!” Giọng giận dữ của mỗ nữ vang lên, vì mình mới vừa lựa lời mà vô cùng hối hận.
“Tam nhi người ta là cái gì, người ta chính là cái đó……”
……
“Vương Gia, Vương Phi, đến giờ ăn tối rồi!” Quản gia ở tại cửa làm tròn trách nhiệm mở miệng. Tuy biết có số việc là thể cắt đứt, nhưng tiểu thế tử và tiểu công tử đều đói rồi, Vương Gia và Vương Phi có thể quan tâm chút cảm giác của bọn trẻ !
“Biết, lập tức tới ngay!” Vũ Văn Tiểu Tam như nhặt được đại xá, lập tức mở miệng.
Nam tử tuyệt mỹ giận dữ nhìn tiểu nữ nhân phía dưới, đáy mắt ràng còn tình triều chưa biến mất……
“Hắc hắc, Thương Thương, người ta đói bụng!” Làm bộ đáng thương nhìn .
Nam tử tuyệt mỹ mặt đầy cam lòng đứng dậy, mặt đều là vẻ uất ức dục vọng chưa thỏa mãn, quệt mồm mặc quần áo, nhìn vô cùng dễ thương!
Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc thắng được ván, tâm tình cực tốt mặc y phục. Hắc hắc, gọi ăn cơm đúng lúc, nếu sớm chút càng tốt hơn, ha ha ha……
Mỗ nam mặc quần áo tử tế, nhìn vẻ mặt hả hê của tiểu nữ nhân, cười tà mở miệng: “Tam nhi, nên vui mừng quá sớm, buổi tối đền bù lại cho người ta!”
Ách…… Người nào đó cười đến vui vẻ chợt dừng lại, “Cái đó, buổi tối ta ngủ cùng Thần nhi!”
“Nhưng Thần nhi muốn ngủ cùng Tam nhi!” Vừa giúp nàng mặc quần áo, vừa mở miệng.
“Làm sao chàng biết?” chưa hỏi, sao có thể biết trước chứ?
Cười tà tứ tiếng: “Bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân!” Lại hai tên ranh con chết tiệt kia cả ngày lẫn đêm đều nhớ tới lời này, dù bọn đột nhiên nhớ , cũng nhắc nhở bọn chúng.
“Thương Thương, chúng ta lại sinh nữ nhi có được hay ?” Hắc hắc, sinh nữ nhi gì nam nữ thụ thụ bất thân rồi!
tự nhiên biết nàng đánh tâm tư gì, nhưng ràng đối với mình có lợi phải sao? Sau này mình cẩn thận đề phòng chút là được, vì vậy gật đầu mở miệng: “Được!”
Mặc quần áo tử tế, trong thư phòng cũng có lược, sửa lại chút liền bước ra khỏi thư phòng.
Câu đầu tiên khi Vũ Văn Tiểu Tam ra cửa thư phòng chính là: “Vương Gia và bổn vương phi muốn ăn cơm, để hai thị thiếp tới đây hầu hạ !”
“Tam nhi!” Có chút bất mãn kéo kéo tay của nàng, ăn cơm gọi hai nữ nhân kia làm cái gì? phải ảnh hưởng tâm tình ăn cơm sao?
Nhìn trấn an cái: “Thương Thương, chàng chờ xem !” mặt lộ ra nụ cười có ý tốt, làm người ta sởn gai ốc.
Tiến vào phòng, nhà bốn người phân chỗ mà ngồi.
……
Last edited by a moderator: 19/3/15