1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.3: Đại thẩm Đình Vũ, người an tâm !
      Editor: Hoàng Dung


      "Tam nhi, thôi!" nam tử tuyệt mỹ toàn thân màu trắng, nhìn bên cạnh bàn. đến buổi tối, cũng là thời điểm bọn hành động.

      Vũ Văn Tiểu Tam xem xét : "Chàng xác định chàng cần thay quần áo?" Nào có nửa đêm làm tặc, còn mặc quần áo màu trắng, sợ người ta nhận ra hay sao?

      " cần!" bộ mặt tuyệt mỹ mang theo kiêu ngạo ràng. Hiên Viên Vô Thương muốn bị người phát , dù là ai cũng phát được!

      "Vậy có muốn ta. . . . . ." Đổi thành y phục dạ hành ?

      " cần!" giọng mở miệng ngắt lời nàng, dung nhan như cánh hoa đào treo nụ cười nhạt, vươn tay, " thôi."

      Vũ Văn Tiểu Tam cực kỳ yên lòng vươn móng vuốt của mình qua, mặt tràn đầy rối rắm theo phía sau . . . . . .

      Chợt, cánh tay dài của người nọ duỗi cái, dùng lực chút, tâm thình thịch giật mình, còn chưa phản ứng kịp, liền rơi vào trong ngực của , có chút sợ hãi ngẩng đầu lên, lại nghe phát ra trận tiếng cười vui thích, giống như hù được nàng làm rất vui vẻ! Ngước đầu hung hăng nhìn chằm chằm, tại sao nàng cảm thấy nam nhân đáng chết này giống như càng ngày càng hư?

      "Tam nhi, nhắm mắt lại." Truyền tới bên tai lời nỉ non của .

      Tại sao nghe như thế, có chút cái gì đó? Được rồi, là nàng đủ thuần khiết. . . . . .

      Sau khi nhắm mắt lại, cũng cảm thấy trong trận gió bén nhọn lộ ra nhu hòa, xuyên thấu sợi tóc. Bên tai nghe được đều là tiếng gió vù vù, thân người kia có mùi hương nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi, cũng cực kỳ thoải mái.

      Đỉnh đầu truyền đến giọng nam: "Tam nhi, đây là lần thứ mấy người ta mang theo nàng bay như vậy?"

      Éc. . . . . . Hình như là lần thứ ba, lần đầu tiên là ở hoàng cung, lúc đó nàng sống chết muốn cùng " chuyện chút". Lần thứ hai là lần say rượu kia, ngày đó mặc dù nàng uống say, nhưng chút ấn tượng vẫn phải có. Lần thứ ba chính là hôm nay rồi.

      "Là lần thứ ba." thấp mở miệng đáp lời, nhưng biết hỏi cái này là vì cái gì.

      "Hai lần trước, Tam nhi đều liều mạng giãy giụa, hôm nay phải nghe lời chút." Trong thanh dịu dàng mang theo ý cười.

      Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cứng đờ, nghĩ tới những chuyện mình làm năm đó, càng cảm giác mình ngây thơ! Nam nhân đáng chết này còn dám trắng trợn ra, hận hận mở miệng: "Đó là ta tuổi trẻ khinh cuồng, mới có thể mắc bẫy của chàng!" Nàng vẫn nhớ , người nào đó vì lưu nàng lại, dứt khoát nằm mặt đất giả chết.

      "Thương Thương chính là thích lúc Tam nhi ngây ngốc." Ngây ngốc rơi lệ, lo lắng gặp chuyện may, bộ dáng hoa lê đái vũ, để cho đến bây giờ, kí ức đó vẫn còn mới mẻ.

      "Chàng mới ngốc!" Mỗ nữ cắn răng nghiến lợi mở miệng, "Chỉ là cũng vì ta, nếu phải lão nương quá ngu ngốc, mới uống rượu quá nhiều rồi đè lên chàng!" Sau đó nhất định chỉ có thể theo con hồ ly phúc hắc này!

      Lại Thương Thương nhà bọn họ trước kia phải rất dịu dàng sao? Cưng chiều nàng phải có đạo lý sao? Nhưng là tại sao sau khi hai

      người bọn họ xảy chuyện kia, liền thay đổi, càng ngày càng phúc hắc, bộ mặt từng ngày bại lộ!

      Lời này vừa ra, lại làm hơi biến sắc mặt, nhìn tiểu nữ nhân trong ngực chút, có chút áy này mở miệng: “ Tam nhi, xin lỗi.” xong có chút suy sụp.

      ra là nàng còn hối hận, hối hận giao mình cho , hối hận lựa chọn cùng với , cho nên mới chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Có lẽ ngày đó nên lý trí chút, có lẽ tất cả cũng như thế này.

      Có lẽ, bây giờ nàng vẫn là vương phi của Ngạo……..

      Có lẽ, vẫn là người đơn…….

      Có lẽ,…….

      Mà vào lúc này nàng lại ôm chặt hông , tựa vào trong ngực , bóng dáng của hai người vẫn còn bay ở trung, tóc của nàng phất lên gương mặt tuyệt mỹ của , nhàng, ôn nhu chạm đến trái tim của ….

      Trong giọng ngang ngược kiêu ngạo mang theo bốc đồng vang lên: “ Chàng quả phải xin lỗi ta đấy, ngay cả loại chuyện đó cũng muốn lão nương chủ động!” Đừng xem nàng cả ngày lẫn đêm giống như vì chuyện kia rất tự hào, ra thực tế nàng vẫn còn vô cùng rối rắm. Phải biết tư tưởng của nàng mặc dù phong kiến, nhưng cũng có quá hào phóng! Chuyện uống rượu say rồi cường bại nam nhân, nàng nghĩ cũng nghĩ quả ngờ lại có thể làm!

      nghe vậy ngẩn ra, tuy biết nàng là cố ý ác cáo, nhưng quả hiểu hình như chính mình suy nghĩ nhiều. Vòng chặt eo của nàng, thân thể của hai người hề có khoảng cách ôm nhau, cười khẽ mở miệng: “ Ừ, người ta xin lỗi Tam nhi, về sau chuyện như vậy, để người ta chủ động!” xong trong cặp mắt tà mị đào hoa kia tràn đầy ý cười, trận cười sảng lãng nhịn được tràn ra từ trong miệng …..

      Mỗ nữ nghe xin lỗi với nàng là rất vui mừng, ai biết thế nhưng thình lình câu như vậy, hung hăng vặn ở ngang hông , cắn răng nghiến lợi mở miệng: “ Hiên Viên Vô Thương, cái người hư hỏng này!”

      “ Chỉ hư hỏng với mình Tam nhi!” Dĩ nhiên, hư hỏng này phải hư hỏng kia.

      Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, trước kia thích chỉ tốt với mình nàng mà, tại biến thành hư hỏng với mình nàng! Cái người hư hỏng này!

      Chợt, cúi đầu hôn môi tiểu nữ nhân trong ngực: “ Tam nhi, chuyện hôm nay, xin lỗi!”

      Lúc đó nghe Dạ Tử Mị ở trong phủ Nhạc Thanh Minh tức giận, liền đập bể cái bàn. Tuy lo lắng có điểm tâm ăn, nhưng những gì làm cũng quả quá đáng.

      “ Chàng cũng biết xin lỗi sao! Lão nương cũng phải là nơi để chàng trút giận! Chàng cao hứng muốn đạp cái bàn liền đập cái bàn, còn để người ta sống hay ?” Chuyện này trong lòng nàng cũng là cực kỳ khó chịu, chỉ là chưa mà thôi.

      Hướng cần cổ của nàng cọ xát, giọng cực kỳ đáng vang lên: “ Tam nhi, người ta biết sai rồi, nàng liền tha thứ cho người ta lần này ! Có được hay ?”

      xong trung ôm thân thể của nàng vặn vẹo uốn éo, uốn éo đén Vũ Văn Tiểu Tam suýt chút nữa bị sợ đến ba hồn ít bảy phách, bọn họ tại trung đó! Người này sợ chết cũng cần mang theo mình chứ?

      “ Được! Được! Được! Chàng đừng xoay nữa, nếu chàng uốn éo nữa Thần nhi với Cuồng nhi thành nhi rồi!” Mỗ nữ rất là kinh hãi mà ra lo lắng của mình.

      Lời vừa ra, sau ót Hiên Viên Vô Thương hoa hoa lệ lệ chảy xuống vạch đen, nhi? có khoa trương như vậy chứ? Võ công của có kém như vậy sao? “ Tam nhi, nàng quá khinh thường người ta!” Nếu nguyện ý, lúc bay người bình thường chính là bóng dáng đều nhìn tới. Làm sao có thể uốn éo mấy cái thân thể liền té xuống?

      Mỗ nữ nghe vậy, bên môi nâng lên nụ cười xấu xa, tay bé chơi xấu sờ vào bên trong áo của , hài lòng thấy nét mặt người nào đó trong nháy mắt cương cứng, chỗ bụng dưới có thứ gì đó chỉa vào mình. Hắc, hắc, xem thường chàng? Chàng phải là rất lợi hại sao? Loại kích thích này chịu được ?

      Cặp mắt tà mị đào hoa dính vào dục hỏa hừng hực, nhìn tiểu nữ nhân an phận trong ngực chút: “ Tam nhi, nếu nàng muốn, người ta liền ở trong phủ tướng quân này thỏa mãn nàng như thế nào?” Giọng rất có từ tính mang theo hơi thở tà tứ, giống như là con báo vận sức chờ phát động.

      Sắc mặt mỗ nữ lập tức cứng đờ, vội vàng thu hồi tay của mình lại, thế nào quên người này gần như phát rồ, lúc động dục chuyện gì cũng làm ra được, nàng chọc nổi đâu!

      Thấy nàng đàng hoàng xuống, hài lòng cười khẽ tiếng, ôm nàng tiếp tục bay, ra là nha đầu này cũng có lúc sợ!
      Last edited: 11/2/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.4: Đại thẩm Đình Vũ, người an tâm !
      Editor: Hoàng Dung

      Đến nóc nhà phủ tướng quân, mở miệng thấp phân phó: "Lát nhìn thấy cái gì cũng đừng phát ra thanh, tận lực ngừng thở!"

      "Ừm! Nhưng tiếng bước chân. . . . . ." Vấn đề ngừng thở ngược lại lớn, nàng cũng có chút công phu, nhưng nếu người ta có nội lực, phải vừa liền bị phát sao?

      Cười khẽ tiếng, ôm ngang nàng lên, lại ở nóc nhà, rơi xuống đất tiếng động.

      Đến nóc nhà chính, nghe bên trong nhà truyền đến trận tiếng gầm của nam tử, cùng tiếng thở gấp than của nữ nhân. . . . ..

      Mặc dù biết nữ nhân kia ở chỗ này, nhưng chân chính nghe được thanh như thế, đáy lòng vẫn mơ hồ có ngọn lửa nhấp nháy! Vốn chuẩn bị nhìn thẳng, tìm thứ bọn họ muốn tìm, lại nghe thấy bên trong truyền đến đối thoại. . . . . .

      "Tiểu lẳng lơ, ra ta nghĩ mãi , Hiên Viên Vô Thương mới là con của ngươi, làm sao ngươi luôn giúp đỡ Đại Vương Tử đây?"

      "Ta mới có con trai như vậy, ban đầu nếu phải bởi vì Hiên Viên Ngự Phong, ta cũng mất con trai của mình. . . . . ."

      "Ha ha. . . . . . Vậy theo ý ngươi , ngươi nên càng ghét Đại Vương Tử hơn mới đúng, dù sao cũng là phụ hoàng tự tay ném chết con của ngươi!"

      Dạ Tử Mị lại trầm mặc. . . . . . Nhưng người người bà ta bất mãn trầm mặc của bà ta, tăng nhanh động tác: "Bản tướng quân hỏi ngươi đó!"

      "Dáng dấp rất giống Hách nhi. . . . . ." Đường huynh đệ giống nhau chút cũng rất bình thường chứ?

      người nam tử trận run rẩy, rồi sau đó ngừng lại. . . . . .

      mặt đều là thở dài sau khi vận động, vén tóc đen của nữ nhân phía dưới người, bờ môi ở mặt của nàng lưu luyến quên về: "Hoá ra là như vậy, tiểu tinh, ngươi tại sao ngươi đều hơn bốn mươi rồi, gương mặt này vẫn giống như tiểu nương đây?"

      Trong lòng Dạ Tử Mị tràn đầy giễu cợt, gương mặt này nếu như vậy sao có thể lừa gạt được các ngươi giúp nhi tử của ta? Cánh tay ngọc đưa ra, vòng chắc cổ của : "Đó phải là vì để cho Tướng quân mến sao?"

      "Ha ha. . . . . . Ngươi có biết ta thích nhất ngươi cái gì ?" Hơi thở Nhạc Thanh Minh có vẻ thô cuồng mặt bà ta, lộ ra nụ cười khí phách.

      "Thích nhất ta cái gì?" Dạ Tử Mị cố làm ra vẻ tò mò mở miệng.

      Người nóc nhà cũng nghe nổi nữa, chuẩn bị trực tiếp hành động. Tiếp, lại nghe được thanh của Nhạc Thanh Minh. . . . . .

      "Thích nhất gương mặt này của ngươi, dáng dấp với đứa con trai kia của ngươi cơ hồ là giống nhau như đúc, ngươi biết ? Mỗi lần đè ép ngươi, bản tướng quân đều cho rằng mình đè ép , nhiếp chính vương phong hoa tuyệt đại của chúng ta, chậc chậc. . . . . . Nhưng đáng tiếc, ngươi có phong cách như như tiên kia, nếu bản tướng quân ngươi hơn đấy!" Nhạc Thanh Minh xong, đáy mắt xuất tia tình triều cuồng nhiệt. So với Hiên Viên Vô Thương lớn hơn hai tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương, liền hoàn toàn bị ta mê hoặc. Chỉ cần tưởng tượng chút nam tử kiêu căng, giống như đám mây kia bị đè ở phía dưới, cái loại cảm giác thỏa mãn đó cơ hồ có thể làm cho cũng nhàng như đám mây vậy!

      Nhưng Nhiếp Chính vương đó, cũng chỉ gặp qua mấy lần, hơn nữa còn là cúi đầu giống như con kiến hôi đứng trước mặt của ta! Nhìn lại chút nữ nhân dưới người có khuôn mặt giống ta. . . . . .

      Lần nữa vận động, động tác thấy nửa điểm dịu dàng, hung hăng tàn sát bừa bãi, biểu lộ dục vọng gầm thét trong cơ thể , đồng thời cũng xuyên thấu qua nữ nhân phía dưới nhìn về gương mặt khác. . . . . .

      Người nóc nhà nghe vậy, trong đôi mắt tà mị đào hoa dính vào chút sát cơ, tay ôm Vũ Văn Tiểu Tam cũng nắm chặt, ngược lại ngờ Nhạc Thanh Minh này có lá gan lớn như thế!

      Sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương đối khó coi, tại sao hai người này lên giường còn muốn kéo tới người Thương Thương nhà bọn họ chứ?

      Ngay sau đó thanh của Dạ Tử Mị lại truyền ra ngoài, trong vui thích mang theo đè nén: " ra là ngươi thích tên tiểu tạp chủng kia, ừ. . . . . . A. . . . . . Mấy ngày trước có người cho hoàng thượng vẫn còn sống, ngụ ở Tây Giao, ngươi có thể đến bắt , muốn chơi thế nào chơi thế đó!" Mục đích hôm nay bà tới đây, vốn chính là vì để cho Nhạc Thanh Minh bắt , ngờ cũng từ trong miệng Nhạc Thanh Minh nghe được lời này, đúng là đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu! Tên tiểu tạp chủng kia nên bị hung hăng tàn sát bừa bãi!

      Lời này làm cho nam tử người bà ngưng động tác: "Chuyện này là ?" Trong con ngươi như liệp báo kia tràn đầy cuồng nhiệt. ngờ nữ nhân này hận con trai của mình đến trình độ này?

      "Tự nhiên là !" bộ mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười cực kỳ xinh đẹp, nam tử kia là độc nhất vô nhị trong lòng .

      Ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng: "Tốt! Vậy chuyện biên thành tạm hoãn, ngày mai ta liền bắt !" Đối với Hiên Viên Vô Thương, được cảm giác trong lòng mình là cái gì, muốn đè ta phía dưới để tàn sát bừa bãi, cũng muốn nâng niu ta trong tay thương cưng chiều, loại cảm giác phức tạp này làm trong lòng hết sức đau khổ, nhưng mặc kệ là đối với ta như thế nào, cũng nên trước tiên bắt đến bên cạnh mình, phải sao?

      "Nhưng ngươi phải cẩn thận chút, võ công của ta rất lợi hại đấy!" Thiên hạ này cơ hồ có địch thủ! Nếu Kỳ nhi của bà cũng lợi hại như vậy, dù bà nằm mơ cũng cười tỉnh, nhưng Hiên Viên Vô Thương, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cố tình là con trai của Hiên Viên Ngự Phong!

      đến võ công của Hiên Viên Vô Thương, ngược lại có chút sợ. Võ công của người nam nhân kia bí hiểm, thanh nhuyễn kiếm cũng làm cho xuất thần nhập hóa, vẫn cầm chắc thắng nổi ta.

      "Tướng quân, ngươi cũng cần quá lo lắng, ta có nhược điểm! Tên tiểu tạp chủng kia, tâm mạch được đầy đủ, mỗi khi bệnh phát, chính là là lúc yếu ớt nhất, Tướng quân có thể vào lúc đó tập kích, tất nhiên có thể bắt được ta!" Dạ Tử Mị ngước đầu mở miệng.

      Nhạc Thanh Minh nghe vậy, cười phóng khoáng tiếng, cúi đầu mở miệng: "Để bản tướng quân thưởng ngươi tốt!"

      . . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam nghe được giận đến thân thể mơ hồ có chút run rẩy, nàng hôm nay là được mở mang kiến thức! Chính mình cũng làm mẹ người ta, tự nhiên có thể hiểu tâm tình người làm mẹ, nhưng Dạ Tử Mị này, bà ta vẫn là người sao? Bất luận như thế nào, đó cũng là ân oán đời trước, đối với nhi tử mình, bà ta lại có thể hạ ác tâm như vậy!

      Nhìn nam tử ôm mình vẫn nhúc nhích, ánh trăng trong sáng chiếu vào mặt của . Áo trắng tung bay, cùng sắc mặt trắng bệch giống hệt nhau. như vậy, rất đẹp, đẹp đến khiến người ta cảm thấy tan nát cõi lòng!

      "Thương Thương. . . . . ." Vẻ mặt nàng đầy đau lòng nhìn , đè thấp lượng mở miệng, sợ làm người trong nhà nghe được. Trước kia nghe nhắc tới, lại chưa từng đề cập tới chuyện như vậy. hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Nàng rốt cuộc hiểu thân khát máu là do nguyên nhân gì mà đến, cũng rốt cuộc hiểu trong lơ đãng lộ ra ánh mắt đơn là vì sao.

      Nghe giọng của nàng, môi mỏng như hoa đào khẽ nâng lên, trong mắt thấy được chút tâm tình chập chờn nào. Nữ nhân kia ác độc, sớm biết, chỉ là ngờ hôm nay bà ta lại lấy nhược điểm duy nhất của mình ra ngoài, để cho người ta bắt thôi.

      Nhìn vẻ mặt tiểu nữ nhân trong ngực đầy lo lắng và đau lòng, hạ thấp giọng, nhàng mở miệng: "Tam nhi, nàng có cảm thấy ta như vậy, xứng với nàng ?" ngay cả mẫu thân của mình cũng hận trừ khử được mình, làm sao có thể xứng với nàng đây?

      "Chàng đương nhiên xứng với ta, bởi vì ta xinh đẹp và thông tuệ, nơi nào giống như chàng - cái người ngu ngốc này, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết suy nghĩ lung tung!" giống như là những đám mây trời, cho dù là bị nắng chiều nơi chân trời dính vào huyết sắc, cũng vẫn dính hạt bụi, thanh nhã cao quý như vậy. Mà nàng, chẳng qua là kẻ tục nữ, mỗi ngày nghĩ chính là trai đẹp cùng tiền, làm sao có thể xứng với nàng?

      Cười khẽ tiếng, sờ sờ cái mũi của nàng: "Đúng, Thương Thương là ngu xuẩn, thông minh giống Tam nhi!" Nhìn si ngốc dung nhan nữ nhân có tình cảm chân thành, nàng vĩnh viễn đều biết nàng rất đẹp, liên quan dung mạo, liên quan tài hoa, có lẽ chỉ là người nàng mãi mãi có tâm tính hướng về ánh mặt trời, cứng rắn kéo từ trong bóng tôi ra ngoài. Có lẽ là bởi vì nàng trùng hợp bá đạo, cho biết mình có người quan tâm, có người thích. Có lẽ cái gì đều làm, chỉ vì nàng là nàng!

      Nàng là ánh trăng trong sáng nhất trong lòng , chỉ là nâng niu trong tay, càng thêm giấu ở trong lòng!

      Thấy nhìn nàng chân tình như vậy, mỗ nữ cảm thấy cả người được tự nhiên: "Thương Thương, chúng ta còn có chánh chưa làm!"

      "Ừm!" Rón rén đặt nàng ở nóc nhà, rồi sau đó mở mảnh ngói, quét vào bên trong nhà.

      Liền nhìn đến giường nhàng đung đưa, bình phong bên cạnh giường lớn treo vài món quần áo, nhưng ràng có Hổ Phù bọn họ muốn. Đôi mắt tà mị đào hoa càn quét chung quanh, cuối cùng rơi vào quần áo tán loạn bên giường, Hổ Phù ở chính giữa đống y phục đó.

      tại phải đợi , chính là Nhạc Thanh Minh và Dạ Tử Mị ngủ!

      Nhìn chút cái giường kia, trong cặp mắt tà mị đào hoa ràng thoáng qua sát ý, Vũ Văn Tiểu Tam kéo kéo tay áo của , lắc đầu cái. Tuy hai người kia nàng cũng muốn xông ra giết, nhưng là sau khi giết, tất kinh động người làm phủ tướng quân, đến lúc đó gian tình giữa Nhạc Thanh Minh và Dạ Tử Mị cả thiên hạ đều biết, mà Hiên Viên Vô Thương làm con trai của Dạ Tử Mị, tất nhiên bị người đời nhạo báng!

      Khẽ thở dài hơi, giấu sát ý trong mắt, chờ đợi thời cơ trộm hổ phù.

      Bên trong phủ qua lại người tuần tra, cũng chưa từng có người ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà.

      Ngồi xổm người xuống, che giấu ở mái hiên, khắp nơi yên tĩnh tiếng động, hai người cứ như vậy rúc vào với nhau, ngắm bầu trời sao. Hai dung nhan tuyết sắc xinh đẹp như tiên nhân, ở dưới ánh trăng có vẻ giống như ảo mộng. Bộ dáng này, nửa điểm cũng giống tới làm trộm, ngược lại giống như ngắm phong cảnh!

      Vốn cho là bọn họ cư rồi, có thể tránh xa những thứ thế tục phân tranh này, nhưng lại phát vẫn thể! Ôm chặt eo bên cạnh, có lẽ chỉ có thể trừ tất cả tai họa ngầm, bọn họ mới có thể vượt qua cuộc sống buồn lo chân chính.

      Cảm thấy động tác của , nàng quay đầu về phía giương môi cười tiếng, hướng trong ngực của chui vào. . . . . .

      Mà bên trong phòng kia có hai người chiến đấu hăng hái, hẳn là hề nhận thấy được có người nóc nhà.

      Chờ bên trong nhà dần dần an tĩnh lại, hai người nóc nhà hô hấp nhàng, để tránh bị Nhạc Thanh Minh nghe được.

      Đợi người trong nhà hô hấp đều rồi, Hiên Viên Vô Thương đứng lên, mở miếng ngói ra, vận chuyển cỗ nội lực tay, nhàng dùng lực, hút hổ phù từ từ. Khối binh phù hình dáng con hổ kia liền rơi vào trong tay, thu nó vào trong tay áo bào, ôm lấy Vũ Văn Tiểu Tam đạp gió mà . . . . . .

      "Thương Thương, ngờ chàng làm trộm cũng rất thành thạo đó!" Mỗ nữ trêu chọc.

      "Ừm!" Ngoài dự đoán, đáp lại tiếng, rồi sau đó cúi đầu lướt lên môi của nàng, "Trộm chỉ trộm vật, còn có thể trộm hương!"

      . . . . . .

      "Ca ca, sao cha và mẹ còn chưa trở lại?" Hiên Viên Sở Cuồng ngồi ở nóc nhà ngáp cái.

      Bên cạnh , Hiên Viên Lạc Thần cũng duỗi lưng cái: "Có lẽ bọn họ có chuyện gì trì hoãn thôi." Võ công phụ vương cao cường, chắc xảy ra chuyện gì .

      "Nếu chúng ta tìm bọn họ ?" Hiên Viên Sở Cuồng mở miệng đề nghị.

      Tiểu Lạc Thần trợn trắng mắt lên, chính mình tự tìm có lẽ còn có chút hữu dụng, nhưng Hiên Viên Sở Cuồng - tên ngu ngốc này tìm? Hay là thôi ! Chỉ có thể thêm phiền! "Vẫn là đừng , cha và mẹ chắc lập tức trở lại liền, cha bảo ngày mai trở về vương phủ rồi, hay chúng ta thu dọn đồ đạc ?"

      Trở lại vương phủ, biết là quang cảnh như thế nào, mặc dù lấy binh phù có thể mang lá bài chủ nắm giữ ở trong tay mình, nhưng dù sao binh quyền có ở đây, hơn nữa binh phù Ngự Lâm quân ở tay Dạ Tử Kỳ, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nếu dùng chính sách đẫm máu, tất nhiên dẫn đến thiên hạ rung chuyển. Mà tranh quyền, phụ vương dù sao cũng là người của gia tộc Hiên Viên, nếu là tranh, phần thắng cũng lớn! Nhưng bọn cũng thể ở lại chỗ này ngồi chờ chết.

      Nghĩ tới đó lông mày nho nhăn đến cùng chỗ, có chút lo lắng.

      "Ca ca, ngươi nghĩ cái gì?" phải thu dọn đồ đạc sao? Sao lại ngẩn người?

      " nghĩ cái gì!" Hướng về phía đệ đệ cười cười, "Ôm chặt ta."

      Hiên Viên Sở Cuồng lập tức ngoan ngoãn ôm ta lại, thân hình nhảy cái, hai thân thể nho liền bình yên rơi xuống đất, Hiên Viên Sở Cuồng sôi nổi chạy vào trong nhà: "Nhanh lên chút thu thập đồ, ngày mai trở về vương phủ chơi nữa!" ra còn biết vương phủ hình dạng thế nào đâu, luôn là nghe cha bọn họ nhắc tới, nhưng cũng chưa có qua, nên chơi rất vui ?

      Hiên Viên Lạc Thần nhìn bóng lưng vui sướng của , mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhạt, giống tiểu đại nhân lắc đầu cái, thở dài : "Vẫn là tiểu hài tử sống nhõm!" Cảm thán xong liền theo. . . . . .

      Chỗ tối Liên Vụ giựt giựt khóe miệng, tiểu thế tử, dường như ngươi cũng là đứa bé mà, hơn nữa cũng chỉ so tiểu công tử lớn hơn canh giờ thôi!
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11.1: Hợp tác, gả
      Editor: Hoàng Dung


      Ban đêm, Đình Vũ đến quán trọ. Ném bao đồ ở giường, giận dữ ngồi ở bên cạnh bàn.

      Chợt, cảm thấy sau lưng hơi ngứa chút, vươn tay gãi gãi, nhưng lại càng ngứa hơn, ngay sau đó cả người cũng bắt đầu ngứa. Đôi mày thanh tú nhướng lên, nhớ lại lúc ấy hai đứa bé kia có vẻ đúng, xem chừng chính là lúc đó dẫn đến chuyện bình thường này!

      Cảm giác toàn thân ngứa ngáy cũng trong nháy mắt dấy lên, hai cái tay ở người mình điên cuồng gãi. . . . . .

      Sau nửa canh giờ. là bị giày vò đến cặp mắt đỏ hồng, môi dưới cũng cắn ra máu tươi! Vốn tưởng rằng chỉ là bột thuốc bình thường, chỉ chốc lát nữa liền hết chuyện, thể nghĩ đến lại làm cho người ta khó chịu đến vậy! Cặp mắt đẹp kia, từ từ dính vào hận ý nồng đậm, làm cho lòng người phát rét!

      "Ha ha ha. . . . . ." trận tiếng cười làm cho người ta phân được nam nữ vang lên.

      Đình Vũ quay đầu nhanh, nhìn phương hướng người tới: "Người nào?"

      đạo bóng đen ở cửa sổ chợt lóe, người áo đen liền xuất ở trước mặt nàng: "Có phải bị giày vò vô cùng khó chịu hay ?"

      "Chuyện liên quan ngươi, ngươi là ai?" Đình Vũ lạnh lùng quát lớn.

      "Ta là ai cũng quan trọng, quan trọng là ngươi có muốn báo thù ?" Trong giọng phân biệt giới tính mang theo ý đầu độc.

      Đình Vũ vừa nhìn , trong đầu nhớ tới đúng là người áo đen ban đầu ép Vương Gia nhảy núi. Rút lợi kiếm ra, gió kiếm bén nhọn quét qua, hướng về phía người áo đen kia đánh tới trực diện. . . . . .

      Ngờ đâu lúc kiếm kia cách chóp mũi người áo đen còn có tấc, bị hai ngón tay kẹp mũi kiếm lại, làm nàng thể động đậy! "Ha ha ha. . . . . . Hiên Viên Vô Thương quả nhiên có thủ hạ tốt, thấy bổn tôn phải động thủ, quả nhiên là trung thành!"

      "Bổn tôn? Giang hồ có thập đại Tôn chủ, bản nương chỉ chưa thấy qua người! Vẫn là đừng giả bộ, hãy xưng tên ra!" Đình Vũ lạnh lùng quát lớn.

      "Đình Vũ nương, hình như ngươi làm ràng tình trạng. Bây giờ là kiếm của ngươi bị giữ ở tay của ta, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi trái lại trước chất vấn ta tới đây sao, nên ngươi là có dũng khí, hay là biết sống chết đây?" Trong giọng phân biệt được nam nữ mang theo đùa giỡn.

      Sắc mặt Đình Vũ lập tức cứng đờ, cũng phản ứng lại mình đánh lại đối phương, nhưng vệ của nàng đâu? Thế nào người cũng ra ngoài? Nhìn chung quanh lần, ngay cả hơi thở thuộc hạ cũng cảm thấy được! Đáy lòng mơ hồ có chút lo lắng.

      "Đừng nhìn, đám vô dụng kia, bổn tôn giúp ngươi trừ khử!" xong tay vừa động, kéo kiếm kia ra khỏi tay Đình Vũ, ném qua bên. Từng bước đến gần nàng. . . . . .

      mặt Đình Vũ xuất chút vẻ hốt hoảng, nhìn lên người áo đen trước mặt, giọng có chút sợ hãi vang lên: "Ngươi muốn làm gì?"

      Nhìn bộ dáng phòng bị kia của nàng, người áo đen kia ngược lại cười: "Muốn làm gì?" xong đôi tay ôm ngực, cười như cười nhìn nàng, "Khẳng định phải có hứng thú đối với ngươi! Lại Đình Vũ nương hợp khẩu vị của tại hạ, dù hợp khẩu vị, có chuyện đại tiện khống chế kia, tại hạ vẫn rất khó cảm thấy hứng thú với nương!"


      Lời này làm mặt của Đình Vũ nghẹn đến lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ bối rối! Hung hăng trừng mắt nhìn người kia: "Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

      muốn thế nào, chỉ là muốn hợp tác với Đình Vũ nương!” Giọng phân biệt nam nữ vang lên lần nữa, cặp mắt hàn kia quét qua mặt của đình Vũ.

      Đình Vũ nghe vậy, lúc này cười lạnh: “Ngươi chính là chết tâm ! Ta phản bội Vương Gia!” Đình Vũ nàng ghen ghét Vũ Văn Tiểu tam là chuyện, hận được nhanh chóng trừ ba mẹ con họ là chuyện, nhưng nàng tuyệt đối phản bội Vương Gia!

      Vương Gia chỉ đối với nàng có ơn tri ngộ, còn có thể ân cứu mạng, nếu có Vương Gia, sợ rằng nàng sớm đói chết ở đầu đường hoặc là trở thành đồ chơi rồi. Dù nàng là súc sinh, cũng phản bội Vươn Gia, huống chi nàng là người!

      “Đình Vũ nương quả nhiên có cốt khi! Nhưng mục đích của bổn tôn, chỉ là diệt trừ Vũ Văn Tiểu Tam mà thôi, chẳng lẽ ngươi cũng có hứng thú sao?” Nhàn nhạt nhìn nàng, cười như cười.

      Đình Vũ hoài nghi nhìn : “Lấy võ công của ngươi, diệt trừ Vũ Văn Tiểu Tam quả thực là dễ dàng, tại sao muốn tìm ta hợp tác? Hơn nữa nếu ta tự tay giết nữ nhân kia, bị Vương Gia phát , Vương Gia cũng bỏ qua cho ta!” Đình Vũ xong, đáy mắt từ từ lên ý cười.

      “Ha ha ha… Quả nhiên thông minh! hổ là thủ hạ đắc lực của Hiên Viên Vô Thương. Có thể! cần ngươi tự thân động thủ, chuyện động thủ giao cho bổn tôn làm, ngươi chỉ cần khiến Vũ Văn Tiểu Tam rời khỏi Hiên Viên Vô Thương là đủ rồi!” Lấy võ công của diệt trừ Vũ Văn Tiểu Tam đúng là dễ dàng, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam đó luôn ở cùng chỗ với Hiên Viên Vô Thương, muốn động thủ cũng tìm được cơ hội!

      “Ta có thể đồng ý hợp tác với ngươi diệt trừ Vũ Văn Tiểu Tam, nhưng ngươi phải lấy ra thành ý của ngươi để cho ta tin tưởng ngươi!” Đình Vũ dù sao cũng theo Hiên Viên Vô Thương nhiều năm, thể nào chút đầu óc cũng có, người nào đó tới liền tùy tiện đồng ý điều kiện của người ta, đừng chi đến việc người này hai năm trước suýt nữa hại chết chủ tử của mình.

      Người áo đen kia cười to mấy tiếng: “Đình Vũ, nếu phải ngươi là người của Hiên Viên Vô Thương, ta đúng là có chút thưởng thức ngươi. Thân phận bổn tôn thể , nhưng những thứ khác, ngươi có thể tùy tiện hỏi!”

      Đáy mắt Đình vũ nhàng xẹt qua tia trào phúng, thân phận đều , sao có thể là có thành ý? Nhưng chỉ cần mục đích đều là diệt trừ cái đinh trong mắt mình, là người phương nào quả có bao nhiêu quan hệ với bản thân! Chỉ cần biết lời của có thể tin hay là được?

      “Ta muốn biết, ngươi tại sao muốn giết Vương Gia?” Ban đầu ở Thanh Phong nhai, thề phải trừ khử Vương Gia.

      Trong con ngươi người áo đen kia xẹt qua tia hận ý nồng đậm, lạnh giọng mở miệng: “Thù!” chữ, liền biểu minh nguyên nhân.

      “Vậy bây giờ vì sao lại muốn giết Vương Gia, mà muốn giết Vũ Văn Tiểu Tam?” Giọng của Đình Vũ có chút giống người gây , nếu mục đích người này vẫn là Vương Gia, nàng biết ràng trở thành đồng lõa tổn thương Vương Gia!

      “Nguyên nhân có hai, thứ nhất, Hiên Viên Vô Thương phải dễ giết, bổn tôn tự biết phải là đối thủ của . Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, bởi vì bổn tôn thay đổi chủ ý. Vũ Văn Tiểu Tam vừa chết, tất phải sống bằng chết! Như vậy so với giết rồi thú vị hơn nhiều! Được rồi, nên bổn tôn đều xong rồi, hợp tác hay hợp tác, cho lời !” Hiển nhiên kiên nhẫn tiêu tan hầu như còn.

      Lúc Đình Vũ nghe được Vũ Văn Tiểu Tam chết rồi, Hiên Viên Vô Thương nhất định sống bằng chết, cặp mắt lạnh kia thoáng qua đạo ánh sáng oán độc. Rồi sau đó nhìn người áo đen kia chút, mang theo do dự nào mở miệng: “Được! Ta đồng ý!”

      “Ha ha ha… Đồng ý là tốt rồi, bước kế tiếp, bổn tôn cho ngươi tạo ra cơ hội động thủ, hi vọng ngươi đừng khiến bổn tôn thất vọng!” Người áo đen kia hài lòng mở miệng, chỉ là đáy mắt nhàng thoáng qua tia trào phúng, cho cùng vẫn là nữ nhân ngu xuẩn! Theo biểu của Hiên Viên Vô Thương từ trước đến giờ, Vũ Văn Tiểu Tam vừa chết, ta tất nhiên sống mình, cho nên mới chẳng thèm tốn công tốn sức giết Hiên Viên Vô Thương, trực tiếp diệt trừ Vũ Văn Tiểu Tam phải tốt hơn sao.

      Nhưng nữ nhân ngu xuẩn này còn có mộng đẹp làm vương phi của Hiên Viên Vô Thương, vừa đúng giúp chút!

      “Tạo cơ hội? Tạo như thế nào?” người Đình Vũ ngứa ngáy khó nhịn, nhưng vẫn cố nhịn hổi lâu. Mặt đầy tò mò nhìn người áo đen kia.

      nhàng cười tiếng, chậm rãi ra chủ ý của mình…
      Last edited by a moderator: 14/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11.2: Hợp tác, gả
      Editor: Hoàng Dung


      Thiên Sơn, nam tử toàn thân áo trắng tuấn dật quỳ gối xuống bên bờ đá, nhìn lão nhân toàn thân áo trắng bên vách đá kia: "Sư phụ, cho gọi đồ nhi trở lại vì chuyện gì?"

      Tóc mai và râu của lão nhân áo trắng đều là mảnh trắng như tuyết, hòa lẫn với tuyết thiên sơn, râu tóc màu trắng bồng bềnh, hơi có tư vị tiên phong đạo cốt.

      Đây cũng là lão nhân Thiên Sơn vang danh thiên hạ! Có thể biết được Quá Khứ Vị Lai, có thể Thông Thiên. thông thiên văn, dưới biết địa lý, có thể cứu lê dân, có thể trị bách bệnh. Nhưng tính tình quái dị, vô số người muốn bái ông ta làm thầy, tất cả đều công mà lui. Chỉ có mình Mộ Di Tuyết, được ông mến.

      Xoay người, nhìn nam tử quỳ gối xuống nền đất tuyết, phiêu dật như tiên, ràng quỳ gối trong đống tuyết, lại giống như chiếm giữ đất, trời đầy bông tuyết bay tán loạn, cũng thể dính người của chút nào.


      "Đứng lên ." Giọng lão giả vang lên, mang theo điểm phức tạp và trầm tư.

      Mộ Di Tuyết đứng lên, cặp mắt kia lạnh nhạt trong veo nhìn sư phụ, gương mặt tuấn dật cực kỳ xinh đẹp nhân thần cộng phẫn, tuy là sánh bằng Hiên Viên Vô Thương, nhưng đủ để giật nảy mình!

      "Đồ nhi, vi sư tính toán chút, thầy trò chúng ta cuộc đại kiếp!" Ông 180 tuổi, tu đạo nhiều năm, có thể biết được chuyện người đời thể biết, nhưng lại cách nào đắc đạo thành tiên. Tiên phải lục căn thanh tịnh, nhưng mà đối với tên đồ đệ này, ông lại có phần tình cảm.

      "Đại kiếp?" Giọng cực kỳ thánh khiết vang lên, gương mặt tuấn dật tràn đầy hiểu, "Đại kiếp như thế nào?"

      "Vi sư là Thiên kiếp, ngươi là tử kiếp!" mặt của lão nhân lần đầu tiên xuất vẻ mặt bất đắc dĩ, ông tính đến mình chỉ còn lại tuổi thọ năm. Nếu là trong vòng năm, thể đắc Đạo Thành tiên, cũng chỉ có thể rơi vào luân hồi, tu luyện thêm, cho nên là Thiên kiếp! Nhưng tên đồ nhi này, thế nhưng ông lại tính được quanh sao bản mệnh nó bị sát khí bao quanh, muốn che giấu hào quang của nó!

      "Sư phụ, đồ nhi tin tưởng ngài nhất định có thể vượt qua Thiên kiếp!" Về phần tử kiếp của mình, nếu có biện pháp, sư phụ tất nhiên dạy hóa giải.

      "Ừ, vi sư chuẩn bị bế quan tu luyện năm, nhìn xem có thể phá thiên kiếp hay ?" Cũng chính vì nguyên nhân này, mới để cho ông lo lắng cho tên đồ nhi này, cố tình khi ông gặp phải Thiên kiếp, đồ nhi lại nghênh đón tử kiếp, ông cũng biết Di Tuyết có thể tránh qua được hay . "Nhưng đồ nhi, tử kiếp của con, vi sư cũng giúp được con bao nhiêu!"

      gương mặt tuấn dật nở rộ ra nụ cười tinh khiết như tuyết liên: "Sư phụ yên tâm. Đồ nhi có việc gì." ra cũng coi được mình có tử kiếp, nhưng cũng tin tưởng Thiên Đạo luân hồi tự có quy luật, sống chết đều đủ gây sợ hãi.


      Thiên Sơn lão nhân nhìn chút, ban đầu nhận tên đồ nhi này là bởi vì có tuệ căn, nhưng để tại Thiên Sơn vài chục năm, cũng thể giúp trừ sạch Thất Tình Lục Dục. Bất đắc dĩ, liền thả xuống núi. Ngờ đâu lần xuống núi, liền dính vào sát nghiệt!

      "Đồ nhi, con nên đoạn tuyệt việc trong ngũ quốc ." Ngũ quốc Phân Cửu Tất Hợp, Hợp Cửu Tất Phân, cũng phải làm thuận theo số trời, nhưng người đồ nhi ngốc này của ông, lần xuống núi đến Thanh Loan quốc làm Tướng quân, thân nhiễm vô số sát nghiệt. Sau lại lâm trận phản bội, vô luận là tuồng nào, cũng cách đạo khá xa rồi! (đạo ở đây là chỉ con đường tu tiên của Mộ Di Tuyết)

      "Sư phụ, chí hướng đồ nhi ở chỗ này." Thành tiên, đối với người khác mà có lẽ là chuyện khó, nhưng mà đối với Mộ Di Tuyết , hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nếu có ý niệm này, năm năm trước liền thoát khỏi hồng trần rồi. đối với chuyện đắc đạo thành tiên hề có hứng thú. Vốn là người phàm tục, tội gì buộc mình lục căn thanh tịnh? Chỉ là tùy tính như vậy, lại phụ sư phụ câu chờ đợi.

      "Aizz. . . . . ." Vuốt râu bạc trắng dài, bất đắc dĩ lắc đầu, "Đồ nhi, vi sư có nhiệm vụ giao cho con!"

      "Sư phụ mời !" Giọng tinh khiết sạch như tiếng trời, giống như là đạo nhạc tiên vang lên.

      Khiến Thiên Sơn lão nhân lần nữa ở trong lòng lắc đầu cái, đáng tiếc! đáng tiếc! "Vi sư muốn con bảo vệ người dị thế đó!"

      "Người dị thế? Ngài chỉ người ba năm trước tới đây, hay người tới 1 tháng trước?" Ly giới và hoàn giới vốn tách ra hai giới, nhưng ngắn ngủn ba năm, thế nhưng xuất hai người dị thế, chuyện này trước kia chưa từng xảy ra.


      "Chính là người ba năm trước." Thiên Sơn lão nhân nghe hỏi, ngược lại vuốt vuốt râu nở nụ cười. tệ, còn biết 1 tháng trước lại tới dị người dị thế.

      gương mặt tuấn dật thoáng qua ánh sáng hiểu "Sư phụ, vì sao? Có chuyện gì sao?" Vì sao phải bảo vệ người dị thế đó?

      "Bảo vệ nàng, chính là bảo vệ ngươi! Vi sư tính qua, chỉ có nàng bình an trong vòng năm, tử kiếp của con mới có thể tránh thoát!" Trầm giọng mở miệng, nhìn tuyết bay đầy trời chút, tâm tư cũng phức tạp theo.

      Mộ Di Tuyết nghe vậy, hơi suy nghĩ chút, liền gật đầu: "Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!"

      "Còn nữa, nữ nhân kia chỉ có quan hệ đến tử kiếp của con, cũng quan hệ đến Thiên kiếp của vi sư, càng quan hệ đến thiên hạ chúng sanh, con nhất định phải bảo vệ tốt nàng. Lời vi sư , con nghe chưa vậy?" Lần này còn mang theo chút nghiêm nghị, bởi vì ông mới vừa nghe ra đồ nhi chút để ý!

      Tên đồ đệ này của ông, chính là để vấn đề sống chết ở trong lòng, chính mình cũng là do nhất thời có phản ứng kịp, mới trông cậy vào có thể vì cái mạng của bảo vệ cái người dị thế đó.

      Lần này khiến Mộ Di Tuyết có chút kinh ngạc : "Sư phụ, có nghiêm trọng như vậy ?"

      Thiên Sơn lão nhân thở dài hơi, xoay người nhìn Hư chút: "Ngươi có biết chỗ giao giới giữa ly giới và hoàn giới, ở trong các ngôi sao ban đêm, luôn có ba đường ánh sáng màu đỏ nhạt thoáng qua?"

      "Đồ nhi thấy qua." Giọng vẫn là gợn sóng như vậy, chỉ là mơ hồ tới chút hứng thú.


      "Ba đường này, chính là ba đường duyên phận, được phép đưa người ly giới đến hoàn giới, cũng có khả năng đưa người hoàn giới qua ly giới. Bây giờ có hai cái tuyến biến mất, cũng chính là có định số! Con có nhớ ba năm trước đây, người dị thế đó tới ly giới cái đường màu đỏ đó xảy ra dị tượng biến mất trong nháy mắt ?" Ba năm trước đây, thầy trò bọn họ cùng nhau ở chỗ này xem tinh tượng thấy qua dị cảnh kia.

      Mộ Di Tuyết hơi suy nghĩ chút liền nhớ: "Nhớ, đường màu đỏ kia dần dần biến mất, đứt !"

      " sai! Chính là đứt . Sợi dây đỏ kia, vốn là người phải dẫn dắt Hiên Viên Ngạo. Nhưng trong nháy mắt ngày xảy ra dị tượng kia, sao bổn mạng của Hiên Viên ngạo bài xích sợi tơ hồng kia, cuối cùng rơi vào trong tay Hiên Viên Vô Thương." đến chuyện này, trong lòng Thiên Sơn lão nhân vẫn còn có chút than thở . Nhân duyên ngàn dặm đường quanh co, đây là tình cảm ngăn cách thời gian, gian, lại bị Hiên Viên ngạo tự mình buông tha rồi! Có lẽ đây đều là định trước sâu xa rồi! Aizz. . . . . .

      Nhưng Mộ Di Tuyết nhướng lông mày lên: "Sư phụ, số trời định, thể nào bởi vì sức người mà thay đổi, sợi tơ hồng kia làm sao . . . . . ."

      " sai, chắc là bởi vì sức người mà thay đổi, nhưng con có biết kiếp trước Hiên Viên Vô Thương là ai ?" Quay đầu nhìn ái đồ của mình.

      "Sư phụ, đồ nhi vô năng." Người tu đạo biết số trời, tự nhiên cũng có thể nhìn thấu Quá Khứ Vị Lai của rất nhiều người, mà Hiên Viên Vô Thương, tới bây giờ cũng thể nhìn xuyên qua.

      " phải con vô năng, vi sư cũng là đêm qua mới xem thấu! Nguyên nhân Hiên Viên Vô Thương xuất tại ly giới cực kỳ phức tạp, vi sư vẫn thể cho con biết. Nhưng có thể tin chắc chính là, nếu người dị thế kia xảy ra chuyện gì, người nào có thể chấn áp được , đến lúc đó thiên hạ tất phải đại loạn!" Điều này cũng chính là nguyên nhân đường màu đỏ đó xuất dị tượng.


      "Sư phụ, đồ nhi hiểu." Giọng khôi phục lạnh nhạt thong dong.

      "Hiểu là tốt rồi. Con , vi sư sắp sửa bế quan tu luyện. Trong vòng năm, chuyện bảo vệ người dị thế đó liền giao cho con vậy!" Hướng về phía đồ đệ mở miệng, gương mặt đó có từ ái che giấu được.

      "Dạ! Đồ nhi cáo lui!" xong liền xoay người rời , áo trắng tóc đen, ở trong núi tuyết này có vẻ cực kỳ phiêu dật duy mỹ.

      Thiên Sơn lão nhân ở phía sau , vuốt vuốt râu của mình. Tuy kiếp trước của Hiên Viên Vô Thương phức tạp, nhưng nếu người dị thế đó vô , cũng bị tác động. tại, ông chỉ hy vọng Di Tuyết có thể bình an tránh khỏi tử kiếp lần này! Đồ nhi, vi sư có thể giúp con , sợ là chỉ có bấy nhiêu thôi!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11.3: Hợp tác, gả
      Editor: Hoàng Dung



      Mà nam tử mặc áo trắng kia, chậm rãi bước tuyết sơn, gương mặt tuấn dật có vẻ mặt nào.

      quan tâm tử kiếp của , sống chết của người trong thiên hạ cũng liên quan đến , chỉ là thiên kiếp của sư phụ lại có quan hệ chung chỗ, điểm này lại làm cho vô pháp thờ ơ, nên bảo vệ người dị thế đó sao?

      Nghĩ tới bước chân cũng có chút khốn đốn, vài bước, gương mặt như tuyết liên lộ ra nụ cười nhạt. Người bảo vệ, đúng là chưa thử qua. . . . . .

      . . . . . .

      "Cha, mẹ, chúng ta thôi!" Hiên Viên Sở Cuồng cõng gói đồ , đứng ở cửa phòng hét với Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương.

      người của Hiên Viên Lạc Thần cũng cõng cái bọc quần áo nho , đứng ở bên người đệ đệ, bất đắc dĩ ngáp cái. tại trời còn chưa sáng, nhưng Hiên Viên Sở Cuồng - tên ngu ngốc này muốn trở về vương phủ chơi quả thực là muốn điên rồi, mình ngủ được thôi, còn cần phải kéo theo cùng.


      Phải biết đêm qua tên ngu ngốc như heo này ngủ sớm, cõi lòng đầy lo lắng chờ sau khi phụ vương và mẫu thân trở về mới ngủ. Cho nên nay càng thêm khốn khổ muốn chết!

      Từ khi hai đứa bọn chúng đến cửa, Hiên Viên Vô Thương liền tỉnh. Biết hai tên ranh con chết tiệt kia tất nhiên an phận, cho nên dùng nội lực che kín lỗ tai Vũ Văn Tiểu Tam, ngăn cách thanh ở bên ngoài.

      Rồi sau đó rón rén đứng dậy, thân hình chợt lóe, liền mặc quần áo xong, mặt đen lại chạy đến cửa mở cửa ra, lúc này Hiên Viên Sở Cuồng mở to miệng chuẩn bị gọi lần thứ hai, chợt nhìn thấy cửa mở ra rồi, vội vàng ngậm miệng của mình lại, vặn vẹo uốn éo thân thể nho , nịnh nọt nhìn cha mình.

      Hiên Viên Lạc Thần nhìn bộ dáng chân chó kia, liếc mắt, rất là khinh bỉ quay đầu !

      Ngồi xổm người xuống, nhịn kích động muốn đánh trận, giọng mở miệng: "Mẫu thân còn ngủ, cho nên các con trước chờ lát có được hay ? về trước, thu thập xong đồ của các con , bây giờ trời còn chưa sáng!"

      Hiên Viên Sở Cuồng ngay lập tức giơ gói đồ của mình ra: "Cha, chúng con thu thập xong rồi..., người xem!"

      Nhìn tiểu nhi tử đáng ngốc nghếch này chút, người nào đó ở trong lòng bất đắc dĩ đỡ trán, có loại kích động muốn ném tiểu tử thúi này !

      "Thu thập xong chờ mẫu thân tỉnh ngủ được ?" Dằn lại tính tình để thương lượng, đè nén kích động ném .

      "Vậy khi nào mẫu thân mới tỉnh?" Giọng đáng vang lên.

      " tỉnh rồi!" Giọng mỗ nữ vang lên, mang theo nghiêm trọng rời giường. Đặc biệt sao? Giở trò quỷ gì, còn để cho người ta sống hay ? Sáng sớm ở tại cửa dây dưa!

      Thấy nàng vẫn bị đánh thức, sắc mặt của mỗ nam trở nên cực kỳ khó coi, hung hăng nhìn chằm chằm tiểu nhi tử hiểu đạo lý: "Đều tại ngươi - tiểu tử thúi này, đánh thức mẫu thân ngươi rồi kìa!"

      "Hiên Viên Vô Thương, là chàng đánh thức lão nương!" Hét to lên tiếng.

      Người nào đó cứng ngắc thân thể đứng ở sau cửa, sau ót mơ hồ có mồ hôi lạnh toát ra. . . . . .

      Hai đứa trẻ lay động bả vai, buồn cười lại dám cười cúi đầu. . . . . .

      "Được rồi được rồi, rời giường liền chuẩn bị lên đường , còn biết phủ Nhiếp Chính vương bị làm thành hình dáng gì rồi! Hơn nữa tính toán thời gian, Nhạc Thanh Minh đó cũng nên mang theo binh mã tới rồi!" Nhớ tới Nhạc Thanh Minh đó, Vũ Văn Tiểu Tam liền giận đến nhe răng trợn mắt! Tuy nàng cũng là hủ nữ hơn kém, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn thế nhưng khi đối tượng YY biến thành Thương Thương nhà bọn họ, nàng rất khó vui mừng!

      "Ừ, được. Đình Vân, thu thập xong chưa?" Hôm nay là Đình Vân phụ trách gác đêm.

      "Thu thập xong rồi!" Giọng lãnh khốc của Đình Vân truyền đến.

      "Ừ, hai tên ranh con chết tiệt các ngươi chờ ở cửa !" Quặm mặt lại mở miệng.

      Hiên Viên Lạc Thần khéo léo gật đầu cái, Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì gật đầu cái. Chờ cửa kia vừa đóng lại, hai đứa trẻ hẹn mà cùng trợn trắng cả mắt!

      . . . . . .


      Vừa ngồi lên, liền hướng về phía ngoài cửa mở miệng: "Tiểu Nguyệt đâu?"

      "Hồi bẩm vương phi, Tiểu Nguyệt ở trong xe ngựa phía sau!" Thân phận tại của Tiểu Nguyệt cũng phải là nha hoàn nho , mà là muội muội vương phi, coi như là tiểu thư vương phủ bọn họ. Dĩ nhiên là phải có xe ngựa ngồi .

      "Ừm!" Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu cái, hạ màn xe xuống, lại nhìn thấy sắc mặt của ba cha con trong xe đều đẹp mắt cho lắm.

      "Mẹ, quan hệ của người và Tiểu Nguyệt tỷ tỷ rất tốt sao?" Tiểu Sở Cuồng nghẹo đầu hỏi, trong giọng điệu kia đều là vị chua.

      Vũ Văn Tiểu Tam sờ sờ cái đầu của : "Đúng vậy, các con có thể gọi Tiểu Nguyệt là a di!"

      "Đình Vũ cũng cho chúng ta gọi nàng là a di, nhưng mà con và ca ca lại gọi nàng là đại thẩm, vậy chúng ta phải cũng phải gọi Tiểu Nguyệt là đại thẩm sao?" Hiên Viên Sở Cuồng rất nghiêm túc mở miệng hỏi thăm.

      Ặc, sau ót Vũ Văn Tiểu Tam xẹt qua vệt đen: " phải vậy, các con nên mặc kệ nàng ." Đại thẩm? đúng là thú vị!

      "Đệ đệ ngươi thực ngốc, chúng ta thích Đình Vũ mới gọi là đại thẩm! Tiểu Nguyệt tỷ tỷ tốt như vậy, sao chúng ta có thể gọi là đại thẩm!" Giọng thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên.

      Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa cảm động đến lệ rơi đầy mặt, ra là con trai của nàng vẫn có đứa bình thường!

      Hiên Viên Sở Cuồng cũng làm như gật cái: "Hoá ra là như vậy! Ca ca, ngươi chúng ta nên nên gọi là gì đây?"

      Vũ Văn Tiểu Tam cũng cười tít mắt nhìn Hiên Viên Lạc Thần, chờ đáp án của .


      "Gọi bác !"Môi mỏng như hoa đào của Hiên Viên Lạc Thần phun ra ba chữ như vậy.

      Khóe miệng giật giật, nhìn phía ngoài cửa sổ, nếu là Tiểu Nguyệt ở chỗ này, nổi giận đến hộc máu mới là lạ!

      Hiên Viên Vô Thương cũng cười khẽ thấp tiếng. . . . . .

      . . . . . .

      Khi Nhạc Thanh Minh mang theo binh mã bao vây tòa nhà bọn Hiên Viên Vô Thương ở hai năm, người ở bên trong hết sạch! Giận dữ nhìn tòa nhà này chút, giận đến suýt nữa dùng cây đuốc đốt nó !

      vất vả mới biết người nam nhân kia ở chỗ này, lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy! Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Gần đây việc phiền lòng là nhiều! Hôm nay sáng sớm dậy, Hổ Phù liền thấy, nữ nhân Dạ Tử Mị kia cũng mất. Cũng biết là có phải Dạ Tư Mị - con tiện nhân kia trộm Hổ Phù ? Mặc kệ có phải hay , Hổ Phù mất cũng là tội lớn, cả nhà đều bị giết, còn tịch thu tài sản kẻ phạm tội! Cho nên chỉ có thể dấu diếm, chuẩn bị lát nữa thợ rèn tạo cái giả, trước lừa gạt mấy ngày, tìm xem rồi tiếp.

      Nhưng nếu như là Dạ Tử Mị trộm, vậy Dạ Tử Kỳ đối với nổi lên lòng nghi kỵ! Nghĩ tới đây càng thêm cảm thấy trong lòng nóng nảy bất an!

      Phiền não mở miệng: " thôi!"

      Đúng lúc này, tên lính quèn cầm phong thơ chạy ra: "Tướng quân, thư này để bàn!"

      Tờ giấy kia tinh khiết hoàn mĩ, đúng là phong cách người nọ. Có chút khẽ run nhận lấy thư, đây là lần đầu tiên được người kia gửi thư, hơn nữa còn là đặc biệt viết thư cho , tự nhiên cực kỳ coi trọng.

      Bọn binh lính nhìn tướng quân nhà bọn họ giống như thấy được thư tình nương mình thích viết cho , vẻ mặt đầy hoài xuân, khóe miệng nhịn được kéo ra. Tướng quân uống lộn thuốc chứ?


      Mở giấy viết thư trắng nõn kia ra, phía có mấy chữ rồng bay phượng múa: Nhạc tướng quân, Bổn vương trở về phủ Nhiếp Chính vương. Nếu nhớ, tới vương phủ gặp Bổn vương thôi. Còn nữa, cho Dạ Tử Kỳ, để cho tốt nhất ngay lập tức đem phủ nhiếp chính vương trả trở lại như cũ, nếu . . . . . .

      Chỉ vài câu, lại làm cho mồ hôi lạnh người Nhạc Thanh Minh đều toát ra. Mười năm trước, phong thư tương tự xuất , ngay lúc đó là tay đại tướng quân Bạch Nghị, sau Bạch Nghị phủ Nhiếp Chính vương, rồi sau đó liền chưa hề ra. Mà Bạch phủ, đối mặt là cả nhà bị tiêu diệt!

      Xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, có lẽ là nghĩ nhiều. Thế nhưng vào lúc này, tại sao Hiên Viên Vô Thương muốn trở về phủ Nhiếp Chính vương? Chẳng lẽ biết tại có bao nhiêu người muốn tánh mạng của sao?

      Cái vấn đề này, chỉ có hai giải thích. Thứ nhất, tìm chết; thứ hai, chính là sợ hãi!

      Chuyện tìm chết ai làm? Hơn nữa Hiên Viên Vô Thương biết hôm nay đến, chẳng lẽ ngày hôm qua. . . . . . Vậy Hổ Phù có thể ở tay của hay ? Nghĩ tới càng thêm kinh hãi, toát mồ hôi lạnh cả người!

      Chợt lắc lắc đầu, , hẳn phải. Với tính tình Hiên Viên Vô Thương, nếu nghe được mấy lời đêm qua, chỉ sợ đầu sớm dọn nhà, sao có thể sống đến hôm nay?

      Nhìn mấy câu cuối cùng trong thư, vội vàng mở miệng: ", hoàng cung!"

      xong quay đầu, hướng về phía hoàng cung giục ngựa giơ roi, vội vã , muốn lập tức trở lại để Dạ Tử Kỳ chuẩn bị sẵn sàng, nếu nếu để quyền lực lần nữa rơi vào trong tay Hiên Viên Vô Thương. Dạ Tử Kỳ, còn có , cùng với tất cả đại thần ủng hộ Dạ Tử Kỳ, đều chỉ con đường chết! Lại tới điểm bọn ngủ với mẹ của tên ma quỷ kia, cái mạng của bọn cũng treo lơ lửng! Lúc ấy chỉ muốn mùi vị đệ nhất thiên hạ mỹ nhân, nghĩ tới cảm giác thành tựu đè ép mẫu thân Nhiếp Chính vương, lại quên mất nếu như Nhiếp Chính vương lần nữa cầm quyền, bọn họ có kết quả như thế nào!


      "Dạ!" Mọi người lập tức đuổi theo. . . . . .

      . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :