1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.3: Trúng độc
      Editor: Hoàng Dung


      "Ai biểu ngươi chọc tức ta trước!" Hiên Viên Lạc Thần vừa đánh vừa mở miệng.

      thanh phẫn hận của Tiểu Sở cuồng phẫn hận vang lên: "Ta chính là ngươi đó, đúng là ngươi như thế nào! Ngươi phải là ca ca ta, ta chán ghét ngươi!"

      "Ngươi cho rằng ta rất ưa thích ngươi sao! Đần muốn chết, ra ta cũng ngại mất mặt!" Vẻ mặt Tiểu Lạc Thần càng thêm ghét bỏ và khinh thường, lời tổn thương nghiêm trọng tự ái của đứa bé.

      "Hu hu hu. . . . . . Ca ca xấu, ta cần ngươi nữa, hu hu hu. . . . . ." Tiểu Sở Cuồng vừa đánh vừa khóc.

      Hiên Viên Lạc Thần thấy đệ đệ khóc rồi, chấp nhận thở dài hơi. Đứng bất động, để đệ đệ hung hăng đánh mấy cái, aizz. . . . . . Phụ vương ca ca phải nhường đệ đệ, cái đồ vô dụng này thích khóc như vậy, nhường chút còn có thể làm thế nào!

      Ai ngờ Hiên Viên Sở Cuồng đánh đến nghiện, vừa đánh vừa khóc, chơi chán. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam vuốt vuốt cái trán đầy vạch đen, nhìn hai tên ranh con chết bầm kia! Có lầm hay ! Vì sao con của nữ chính trong tiểu thuyết xuyên qua đều thông minh, đáng , tới nhà bọn họ lại thành như vậy? Chẳng lẽ nàng phải nữ chính?

      . . . . . .

      Bên trong phòng bếp, nam tử tuyệt mỹ bưng chén lên, muốn ra ngoài, lại chạm mặt gặp Tiểu Nguyệt.

      Tiểu Nguyệt nhìn thấy , đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó khom lưng hành lễ: "Vương Gia!"

      "Ừ." Nhàn nhạt đáp tiếng, liền bưng chén ra ngoài.

      Nhưng chưa được mấy bước, sau lưng lại truyền tới giọng của Tiểu Nguyệt: "Vương Gia, đợi nào...!"

      Mày kiếm nhíu chặt, quay đầu nhìn nàng: "Có chuyện gì sao?" Nha đầu này từ trước đến giờ đều nhát gan, nhìn thấy luôn là muốn thoát được nhanh, giống như sợ giết nàng, hôm nay làm sao dám gọi lại?

      Tiểu Nguyệt nhìn dung nhan như cánh hoa đào của chút, cắn cắn môi dưới, do dự rốt cuộc có nên hay .

      "Có chuyện gì sao?" Lần nữa dằn lại tính tình mở miệng hỏi, do do dự dự, nếu phải thấy nàng là nha đầu của Tam nhi, thế nào cũng vứt nàng ra ngoài!

      Tiểu Nguyệt giống như bất cứ giá nào cũng phải dứt khoát, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của : "Vương Gia, bất luận trước kia xảy ra chuện gì, nô tỳ chỉ hy vọng ngài về sau đối xử tử tế với tiểu thư. Tiểu thư ngài, nô tỳ hi vọng ngài nên thương tổn người!"

      Tuy Hiên Viên Vô Thương có chút phản ứng kịp đoạn thoại này của nàng, nhưng vẫn mở miệng đáp: "Ngươi yên tâm, Tam nhi so với tánh mạng của bổn vương còn trân quý hơn, dù Bổn vương phụ người trong thiên hạ, cũng tổn thương nàng!"

      Đáy mắt Tiểu Nguyệt lướt qua tia trào phúng nhàng, chỉ là được che giấu cực tốt: "Xin Vương Gia nhớ lời của mình, tiểu thư nhà chúng ta mặc dù có bản lãnh lật tay làm mây úp tay làm mưa như Vương Gia, nhưng lại có rất nhiều người lòng đợi tiểu thư nhà chúng ta. Vương Gia quý trọng, tự nhiên có người quý trọng. Nô tỳ đến thế thôi, xin Vương Gia tự mình suy tính thị phi nặng ! Vương Gia mời!"

      Tiểu Nguyệt xong cũng đợi Hiên Viên Vô Thương lên tiếng, liền bước vào phòng bếp. Dù là đánh bạo lời như vậy, Vương Gia muốn giết nàng, nàng cũng nhận! Mới vừa rồi, nàng ngang qua phòng tiểu thư, trong lúc vô tình nghe được đối thoại của tiểu thư và tiểu thế tử, rồi sau đó lại nhìn thấy Vương Gia, suy nghĩ chút liền rời . Chuyện hôm đó, nàng thấy rất ràng!

      Luôn nghĩ tới tiểu thư là lòng Vương Gia, mà trong lòng Vương Gia hình như cũng chỉ có mình tiểu thư, thậm chí hôm đó còn nhảy xuống vực với tiểu thư. Cho nên chuyện này thể ra được, nếu đến lúc đó tất cả mọi người chỉ có thể đau lòng khổ sở. Nghĩ tới trong lòng thầm than, Tam vương gia vì tiểu thư mà bạc đầu, có lẽ tiểu thư lúc ấy lựa chọn Tam vương gia, cũng có chuyện hôm nay!

      Nam tử tuyệt mỹ có chút sững sờ đứng ở cửa, hiểu được ý tứ của Tiểu Nguyệt, mới vừa rồi cũng thấy chút trào phúng nơi đáy mắt nàng ta. Tỉ mỉ suy tư lời của nàng...., trong đầu đột nhiên thoáng chuyện hôm đó phát bệnh, cười khẽ tiếng, lắc đầu cái, liền bưng món ăn rời . Nha đầu này đối với Tam nhi ngược lại chân thành, dù chết cũng sợ mà với lời như thế, cũng khó trách Tam nhi luôn che chở nàng ta.

      ..............

      Bước vào cửa, nhìn thấy bóng dáng vật lộn, hơn nữa vẫn là tiểu nhi tử đánh con lớn nhất. Mặt tối sầm, trầm giọng quát lên: "Hiên Viên Sở Cuồng, mới vừa ném ngươi đủ xa phải ?"

      Tiếng rống này làm động tác của Hiên Viên Sở Cuồng lập tức dừng lại, quay đầu sợ sệt nhìn Hiên Viên Vô Thương chút, như làn khói vọt đến bên người Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẹ, cứu mạng!"

      Cứu mạng? Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt, khóe môi kéo kéo, tên ranh con chết tiệt kia còn cần người cứu sao?

      Hiên Viên Vô Thương mặt lạnh nhìn tiểu tam nhi tử, rồi sau đó nặng nề đặt món ăn lên bàn, thanh tương đối lớn!

      thanh này, khiến hai đứa trẻ đều hẹn mà cùng run cái!

      Dịu dàng mở miệng: "Đánh nhau chơi rất vui sao?" thanh nhàng, giống như sợi lông vũ.

      " chơi vui!" Đồng loạt lắc đầu, trong đôi mắt đều là ánh sáng sợ hãi. Bình thường phụ vương chuyện như vậy, cũng có chuyện gì tốt.

      " chơi vui đánh cái gì chứ?" dung nhan như cánh hoa đào nở rộ nụ cười như cây túc, khiến lo lắng trong lòng hai đứa trẻ càng sâu.

      Hiên Viên Sở Cuồng co rúm lại chút: "Phụ thân, Cuồng nhi biết sai rồi!"

      "Phụ vương, Thần nhi cũng biết sai rồi!" Hiên Viên Lạc Thần lập tức tiếp.

      Nhìn bộ dạng hai đứa bé chút, Vũ Văn Tiểu Tam muốn mở miệng, Hiên Viên Vô Thương tiếp: "Biết sai rồi đứng ở bên cho ta, điểm tâm hôm nay các ngươi cần ăn!"

      À? Hai đứa trẻ vẻ mặt đau khổ cùng nhau đứng ở bên cạnh, mặt rối rắm nhón chăn, rướn cổ lên, nhìn thức ăn bàn làm cho người ta giật dây ba thước, tại sao những thức ăn hôm nay thoạt nhìn ăn ngon như vậy chứ?

      "Tam nhi, chúng ta ăn cơm." với Vũ Văn Tiểu Tam, thanh dịu dàng hơn rất nhiều.

      Mỗ nữ nhìn hai đứa con trai ở bên nghển cổ dài trông mong, ở trong lòng cười trộm tiếng, rất vô lương tâm ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Đánh nhau phải là chuyện gì tốt, Thương Thương giáo huấn như vậy cũng tốt!

      "Ai nha, Thương Thương, tài nấu nướng của chàng vẫn tốt như vậy! là thơm!" Mỗ mẹ vô lương thành tâm kích thích thần kinh các con.

      Nam tử tuyệt mỹ cười khẽ tiếng: "Tam nhi thích là tốt rồi!"

      Hai đứa trẻ phẫn hận cắn răng, quá ghê tởm!

      Hiên Viên Lạc Thần đem ánh mắt trách cứ đặt người đệ đệ, ánh mắt viết: đều tại ngươi, hôm nay phụ vương tự mình xuống bếp! Phải biết bọn họ lớn như vậy cũng chưa ăn được mấy lần, thức ăn so với những người khác nấu ngon hơn nhiều. vất vả hôm nay phụ vương mới xuống bếp, nhưng...

      Hiên Viên Sở Cuồng bĩu môi, rất mất hứng nhìn lại ca ca của : ai biểu ngươi da của ta vừa thơm lại vừa giòn làm chi! Hừ!

      Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau.....

      "Tiếp tục trừng, trừng xong đến cơm tối cũng cần ăn!" thanh nhàn nhạt vang lên.

      Trong nháy mắt, sắc mặt hai đứa trẻ trở nên vô cùng đau khổ, Hiên Viên Lạc Thần linh cơ vừa động, chợt vô cùng thâm tình nhìn đệ đệ, ánh mắt kia đều hàm tình nghĩa, trực tiếp làm cho cả người Hiên Viên Sở Cuồng đều nổi cả da gà.

      Rồi sau đó, bờ môi như hoa đào khẽ mở: "Đệ đệ, bụng của ngươi nhất định rất đói đúng ? Ca ca còn có hộp bánh quế hoa, lát chia cho ngươi ăn!"

      "Được! Được! Ca ca, ngươi đối với ta tốt! Ta cũng cất giấu hộp bánh đậu xanh, lát cũng cho ngươi ăn!" Hiên Viên Sở Cuồng lập tức cười hì hì đáp lời.

      "Phốc --" Vũ Văn Tiểu Tam phun miếng cơm ra ngoài. Nếu nàng có lầm, cái hộp bánh quế hoa của Thần nhi tồn tại! Tiểu tử này hết sức phúc hắc, chắc là vì diễn huynh đệ tình thâm cho bọn họ coi, Thương Thương để cho bọn chúng ăn cơm! Nhưng ngờ Cuồng nhi - cái đồ đần này lại mình lấy ra bánh đậu xanh!

      Qủa nhiên, sắc mặt của Hiên Viên Lạc Thần lập tức khó coi, hung hăng trợn mắt nhìn đệ đệ cái, ánh mắt viết: ngươi lại còn ở sau lưng ta cất giấu bánh đậu xanh sao!

      Tiểu Sở Cuồng giờ mới phản ứng kịp ca ca của mình muốn làm gì, cũng hiểu mình mới vừa rồi ngu. Chu mỏ cái, tiếp tục mở miệng: "Ca ca, cái người này sao nhìn Cuồng nhi chằm chằm làm gì?"

      "Cuồng nhi, tới dùng cơm." Giọng vô cùng từ tính của Hiên Viên Vô Thương vang lên.

      đứa trẻ ở trong lòng làm tư thế chiến thắng, tới ngồi bên cạnh cha, còn quên cười híp mắt nhìn Hiên Viên Lạc Thần cái. Hắc hắc, cuối cùng có lần thắng ca ca rồi!
      Last edited by a moderator: 6/2/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9.4: Trúng độc
      Editor: Hoàng Dung


      Hiên Viên Lạc Thần giận đến suýt nữa cắn nát răng ngà, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, nghĩ xong đối sách, muốn gì, tiếng ngọt ngào mềm mại vang lên từ ngoài cửa: "Hoàng thúc, tiểu đường đệ, đường huynh tới thăm các người đây!"

      Vũ Văn Tiểu Tam để đũa xuống, đáy mắt đều là ánh sáng vui mừng, tiểu Triệt Triệt đến rồi! muốn đứng dậy, lại bị ánh mắt lãnh tập trung vào, ngoan ngoãn thả cái mông của mình lại ghế, ánh mắt tha thiết lại nhìn về phía ngoài cửa.

      Hiên Viên Triệt thân áo trắng xuất tại cửa, nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam trong nháy mắt sững sờ lúc, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng: "Hoàng thẩm, người tỉnh?"

      "Ừm! Tiểu Triệt Triệt, có phải ngươi vô cùng nhớ nhung hoàng thẩm ?" Mỗ nữ mặt đầy kích động nhìn khuôn mặt dễ thương như đứa trẻ của .

      À? khuôn mặt đáng còn hơn thiên sứ thoáng qua tia rối rắm, sợ sệt nhìn khuôn mặt hoàng thúc mình cười đến xinh đẹp, nhắm mắt mở miệng: "Ừ."

      "Vậy, Tiểu Triệt Triệt, ngươi chưa lấy vợ à?" Lúc hỏi những lời này, cảm giác vô cùng quen thuộc, dường như ba năm trước đây nàng cũng hỏi.

      Ai ngờ lời này vừa ra, sắc mặt Hiên Viên Triệt ràng trở nên khó coi. khuôn mặt búp bê còn lên chút thần sắc cáu giận, cắn răng mở miệng: " có!" Nữ nhân chết tiệt kia, nếu như bị bắt được. . . . . . Hừ!

      Nhìn vẻ mặt đúng, Vũ Văn Tiểu Tam liền đoán được gặp được chân mệnh thiên nữ trong đời rồi, cũng biết Hiên Viên Ngạo có gặp được chưa? Đáy lòng có chút than thở.

      Nhưng vẻ mặt than thở này của nàng, rơi vào trong mắt của người khác lại thành vô cùng bỏ được Hiên Viên Triệt, biến sắc cắn răng, Hừ!

      "Bộ dáng đường huynh khó coi, nương nhà nào thích! Cho nên lấy được nương tử!" Giọng đầy oán người của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.

      Hiên Viên Triệt nghe vậy, đem khuôn mặt đáng như trẻ con của đến trước mặt của Hiên Viên Sở Cuồng: " sao? Dáng dấp ta khó coi, lấy được nương tử, dáng dấp tiểu đường đệ càng khó coi hơn, chẳng phải là càng lấy được nương tử rồi sao?"

      " bậy! Dung mạo của ta đẹp hơn ngươi!" Hiên Viên Sở Cuồng giận đến suýt nữa nhấc bàn, đập đũa lên bàn cái, điên cuồng hét lên với vẻ mặt vừa mới thông suốt của Hiên Viên Triệt.

      Trong nháy mắt gương mặt búp bê cương cứng, vươn tay lau nước miếng Hiên Viên Sở Cuồng vừa phun ra mặt mình, trong lòng vô cùng hối hận so đo với đứa bé!

      Vũ Văn Tiểu Tam muốn cười lại dám cười nhìn hai người bọn họ. Nếu nàng có lầm, con trai bảo bối của mình ràng chính là ghen tỵ khuôn mặt đáng của Tiểu Triệt Triệt.

      Giọng Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt vang lên: "Triệt, ngươi qua tới đây có chuyện gì sao?"

      "Cũng có chuyện gì á..., lúc người ta qua nơi này, nhìn thấy phủ Nhiếp Chính vương bị tịch thu rồi, có chút bận tâm an toàn của hoàng thúc, cho nên tới đây nhìn chút." Giọng mềm mại ngọt ngào vang lên.

      Hiên Viên Vô Thương cười như cười nhìn cái: " sao? phải có chuyện gì muốn tìm hoàng thúc giúp tay sao?"

      Ặc, khuôn mặt đáng như trẻ con cứng đờ, nịnh hót mà cười cười mở miệng: "Hắc hắc, đúng, hoàng thúc, người ta chỉ là muốn nhờ thúc giúp tìm người."

      "Tự mình biết tìm?" Hình như hề bị ảnh hưởng giọng điệu nịnh hót của , tự lo gắp thức ăn.

      "Hoàng thúc ~!" Giọng giống như làm nũng vang lên i i i.

      Làm cho xương của Vũ Văn Tiểu Tam cũng trở nên mềm nhũn rồi, vội vàng mở miệng giúp tay: "Thương Thương, phải là tìm người thôi sao? Chàng giúp Tiểu Triệt Triệt chút !"

      Lời này vừa rơi xuống, dung nhan như cánh hoa đào của người nào đó lộ ra nụ cười cực kỳ diêm dúa lẳng lơ: "Triệt, lời hoàng thẩm , ngươi nghe sao?"

      Hiên Viên Triệt cả người run lên, khuôn mặt đáng như trẻ con cười ha ha, mặt bi thương sợ hãi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Làm cái gì a, tại sao hoàng thẩm muốn hại như vậy!

      "Nghe, hoàng thúc, ngươi giúp người ta chút !" Nghe cũng làm bộ như nghe, tìm ra nữ nhân chết tiệt kia, cảm giác ngủ được! Đời này Hiên Viên Triệt cũng chưa có ném mặt mũi lớn như vậy!

      tìm hơn tháng, cũng tìm được. Hoàng thúc giao thiệp trải rộng thiên hạ, nếu hoàng thúc ra tay, nhất định có thể giúp tìm được!

      "Cha, tìm dùm đường huynh, ta. . . . . ." Quơ múa tay bé, vui vẻ.

      Lại bị Hiên Viên Triệt bắt được bàn tay, khuôn mặt đáng như trẻ con tràn đầy nghiêm túc: "Cuồng nhi, ngươi gần đây có ăn thứ gì kỳ quái ?"

      "Thứ kỳ quái?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc mở miệng, "Cuồng nhi làm sao?"

      Hiên Viên Sở Cuồng cũng bị bộ dáng nghiêm túc của hù sợ, ngơ ngác dám lời nào.

      "Có cái gì đúng?" Hiên Viên Vô Thương từ bên mở miệng, mày kiếm khẽ nhướng lên.

      Hiên Viên Triệt kéo tay bé của Hiên Viên Sở Cuồng đến trước mặt Hiên Viên Vô Thương, cổ tay có đường hắc tuyến , nếu nhìn kỹ chúý tới.

      Sắc mặt tuyệt mỹ trong nháy mắt căng thẳng, bắt tay nó lại nhìn kỹ: "Tối ngày hôm qua lúc giúp nó tắm vẫn có, vạch đen này có vấn đề gì?"

      "Hoàng thúc, nếu Triệt nhìn lầm, đây là Thiên Tơ dẫn độc. Độc này lúc đầu cái gì cũng nhìn ra, chỉ là ở cổ tay xuất đường hắc tuyến . Nhưng sau tháng, dù thuốc và kim châm cũng thể cứu chữa!" Là ai hạ độc tay Cuồng nhi như vậy? Hơn nữa theo cách của hoàng thúc, chuyện xảy ra vào đêm qua.

      Người động thủ biết hoàng thúc có giao tình với thần y. Nếu trực tiếp động thủ, dù là Hạc Đỉnh Hồng, vẫn có thể kéo dài tánh mạng, thần y có thể tới cứu. Cho nên liền dùng loại độc đó, mà Thiên Tơ dẫn từng bước chảy vào trong cơ thể, ngũ tạng thối rữa, đến lúc đó dù là Thần Tiên cũng cứu được! xong, ngón tay ở người Hiên Viên Sở Cuồng điểm mấy cái, che lại mạch.

      Rồi sau đó móc từ ngực ra viên thuốc màu trắng bỏ vào trong miệng Hiên Viên Sở Cuồng. Ngón tay trắng noãn ở ngực nhàng điểm mấy cái. Sắc mặt tiểu Sở Cuồng biến đổi cực kỳ vặn vẹo, muốn khóc, chỉ nghe thấy giọng của Hiên Viên Lạc Thần vang lên: "Đệ đệ, nam tử hán đại trượng phu, thể khóc!"

      Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt lưng tròng nhìn ca ca mình cái, cắn răng, gắt gao nhịn kích động khóc rống thất thanh, cắn răng để Hiên Viên Triệt giúp bức độc.

      khuôn mặt tinh xảo như trẻ con của Hiên Viên Triệt lộ ra nụ cười tán thưởng, nhìn Hiên Viên Lạc Thần chút. Nếu khóc lên, rất bất lợi cho việc bức độc. Võ công của Hiên Viên Lạc Thần cũng coi như nửa cao thủ, dĩ nhiên là biết những thứ này.

      Vận đủ nội lực, đem thuốc tan ra. Hiên Viên Vô Thương cũng vận đủ nội lực, đặt tay đến sau lưng Hiên Viên Sở Cuồng giúp tay dẫn đường. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam mặt đầy lo lắng ngồi ở bên. Chuyện gì xảy ra, tốt tại sao lại trúng độc đây?

      Hiên Viên Lạc Thần tới bên người Vũ Văn Tiểu Tam, lôi kéo tay áo của nàng: "Mẫu thân, cần lo lắng, đệ đệ có việc gì."

      "Ừm!" Nhìn nhi tử hiểu chuyện, bắt lấy tay bé của , vẻ mặt lo lắng nhìn ba người kia.

      lâu lắm, "Phốc --" tiếng, miệng Hiên Viên Sở Cuồng phun ra ngụm máu đen, độc bị bức ra! Hiên Viên Vô Thương và Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn nhau, cùng thu tay lại. Nhìn lại, vạch đen cổ tay Hiên Viên Sở Cuồng biến mất thấy.

      Hiên Viên Vô Thương tay ôm lấy nhi tử vào trong ngực: "Cuồng nhi, có còn thoải mái ?"

      Tiểu Sở Cuồng nhìn người mới vừa còn phạt ăn cơm, nhưng bây giờ mặt đầy lo lắng, cười ngọt ngào: " sao, chỉ là lúc nãy đau lắm!"

      Vuốt vuốt cái đầu của : " sao là tốt rồi."

      Vũ Văn Tiểu Tam quăng chiếc đũa lên bàn: "Lập tức tra! Ai dám động đến con ta, ta muốn tánh mạng của !" dung nhan tuyệt sắc tràn đầy lệ khí, có phải nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam nàng gần đây có nổi đóa ! Lại dám hạ độc nhi tử nàng! Đặc biệt sao~ sống đủ rồi sao!
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.5: Trúng độc
      Editor: Hoàng Dung



      Hiên Viên Sở Cuồng mới vừa ép độc, còn có chút suy yếu, nghiêng qua ngủ mê mang trong ngực Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

      "Tam nhi đừng vội." Dứt lời mở miệng về phía Hiên Viên Lạc Thần ở bên: "Thần nhi tới đây!"

      Tiểu Lạc Thần tự nhiên cũng biết phụ vương gọi qua làm cái gì, tự giác lấy bàn tay mình ra ngoài, mặt đều có biểu tình gì. Hiên Viên Triệt cũng bắt mạch cổ tay , rồi sau đó mở miệng cười: "Thần nhi có việc gì."

      Thần nhi có việc gì, Cuồng nhi lại có chuyện, chắc là do Cuồng nhi ăn đồ gì nên ăn.

      "Thần nhi, ngày hôm qua Cuồng nhi có thể ăn cái gì?" Tối ngày hôm qua lúc tắm rửa có vấn đề, nếu xảy ra chuyện, tuyệt đối là sau khi bọn họ trở về ăn cái gì.

      Ăn cái gì? "Con nhớ tối hôm qua sau khi ngủ, có nghe thanh ăn gì đó. Cuồng nhi là do con chuột ăn vụng, cho nên con hỏi." xong sắc mặt cũng có chút khó coi, ra là tối ngày hôm qua tên kia len lén ăn cái gì đó, mình lại có thể bị lừa! Con chuột sao?

      Mấy người nghe vậy cũng có chút dở khóc dở cười, cái tiểu tử thúi này! Nhưng cũng biết bây giờ phải là lúc nên rối rắm cái vấn đề này.

      Ôm Hiên Viên Sở Cuồng đứng dậy: " Tây Uyển xem chút!" Có vấn đề gì hay , dĩ nhiên là qua nhìn chút mới biết được.

      Vũ Văn Tiểu Tam, Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Lạc Thần lập tức đuổi theo, sắc mặt mấy người cũng tương đối khó coi!

      Đến Tây Uyển, nhìn cái giường kia chút, ở bên giường tìm kiếm, thấy, chỉ ở dưới gối đầu băng lam sắc thấy được ít vụn bánh. Hiên Viên Triệt lấy tay dính lấy chúng, đặt ở dưới mũi ngửi lát, rồi sau đó quay đầu mở miệng: "Vụn bánh này có thiên tơ dẫn độc!"

      Mấy người vừa nhìn, vụn bánh là màu xanh lá cây, nhớ tới Hiên Viên Sở Cuồng lúc nãy còn có hộp bánh đậu xanh chưa ăn xong. Biến sắc, bắt đầu ở giường lục lọi.

      Hiên Viên Lạc Thần gãi đầu cái, bò đến giường, nhấc chăn lên, mở cái ám cách dưới giường ra. Đây là cùng đệ đệ ước định, người ám cách, ở bên trong chính là những thứ mình thích, ai cũng cho nhìn lén của đối phương. Ám cách của đệ đệ ở chỗ này giường.

      ra vẫn luôn tò mò đệ đệ cất giấu cái gì, hôm nay cuối cùng tìm được cơ hội! Vừa mở ra, chỉ thấy trong hốc tối này đầy kim quang lấp lánh, đều là vàng bạc châu báu, ở chính giữa là hộp bánh đậu xanh!

      Mở hộp chứa bánh đậu xanh ra, bên trong ít vài khối. Xem ra là ta ăn.

      "Hộp bánh đậu xanh này có vấn đề sao?" Đưa hộp bánh đậu xanh cho Hiên Viên Triệt. thanh nhàn nhạt, chỉ là bên trong đều cất giấu được ý lạnh. Dám động đến con trai của Hiên Viên Vô Thương , người đó phải chuẩn bị sống bằng chết!

      Hiên Viên Triệt nhìn chút, gật đầu cái: "Ừ, đúng vậy." Giọng ngọt ngào mềm mại, giờ phút này cũng hàm hơi thở tối tăm.

      "Đình Vân!" Lạnh lùng mở miệng, chỉ chốc lát sau, Đình Vân liền xuất ở trong phòng, quỳ chân đất: "Vương Gia!" Đêm qua ra ngoài thi hành nhiệm vụ, cũng ở trong phủ.

      " thăm dò là ai phụ trách ăn uống của tiểu thế tử và tiểu công tử, người đều bỏ qua, tìm mang đến gặp Bổn vương!" Lạnh lùng mở miệng phân phó.

      Trong lòng cũng cảm thấy may mắn, hôm nay nếu phải Triệt tới, còn biết xảy ra chuyện gì!

      "Dạ!" Tuy đêm qua có ở trong phủ, nhưng chuyện này cũng có trách nhiệm của , nếu vệ trông chừng tiểu thế tử và tiểu công tử trông chừng tốt, cũng xảy ra chuyện như vậy.

      Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cực kỳ khó coi, trong đầu lóe lên đầu tiên chính là bóng dáng Đình Vũ. Nhưng Đình Vũ có lá gan lớn như vậy, hơn nữa dù nàng ta muốn động thủ, cũng phải động thủ với mình, làm sao động thủ với hai đứa bé trước! Nếu như phải là Đình Vũ, mà người bên trong hoàng cung lại biết bọn họ ở chỗ này, vậy là ai?

      Cùng Hiên Viên Vô Thương liếc mắt nhìn nhau, hoặc là bên trong hoàng cung có người biết bọn họ ở chỗ này, hoặc là người thủ lĩnh áo đen trước kia!

      Vốn chuẩn bị thanh nhàn mấy ngày, xem ra là thanh nhàn được rồi!

      Mấy người cùng nhau dời bước trở lại nhà chính, có tâm trạng ăn cơm, mặt lạnh chờ Đình Vân trở lại. Khắp khuôn mặt nho của Hiên Viên Lạc Thần đều là lệ khí, đấm tay nho chặt chẽ nắm ở cùng nhau.

      Đợi lúc lâu, Đình Vân vẻ mặt suy sụp tiến vào, ném thi thể người làm vào: "Vương Gia, chờ lúc thuộc hạ tra được, chỉ còn lại thi thể!" Sắc mặt người làm này trắng bệch, sau lưng cắm môt cây chủy thủ, hiển nhiên vừa mới chết lâu.

      "Tìm được hung thủ ?" Nhìn bộ dáng, phải là chết lâu.

      " có! Thuộc hạ hỏi rồi, có người ngoài vào, mà người này chết ở trong phòng của mình. Trong vòng hai canh giờ, cũng có bất luận kẻ nào rời khỏi phủ." xong lông mày tuấn tú nhíu lại nơi. Nếu phân tích như vậy, vậy cũng chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, võ công hung thủ giết người làm này cực kỳ cao siêu, khinh công thậm chí cao đến phân cao thấp với thất vương gia, cho nên có người phát . khả năng khác, là người kia còn núp trong tòa trạch viện này!

      Mặc kệ là loại nào, cũng bất lực của bọn ! Quỳ chân đất: "Thuộc hạ vô năng, xin vương gia trách phạt."

      Hiên Viên Vô Thương nhíu lông mày suy tư, có thể tránh thoát tất cả vệ rời , thiên hạ này có thể làm việc này có mấy người! Hơn nữa đêm qua Liên Hoa và Liên Vụ đều ở đây, chút dấu vết cũng còn, như vậy khinh công người này ít nhất cũng đạt tới tài nghệ như Triệt. Trong đầu loại bỏ từng người, duy chỉ có lưu lại chính là người áo đen muốn giết bọn họ ở vách núi!

      Nhưng cũng loại bỏ hung thủ kia còn ở bên trong trạch viện! "Đứng lên , thăm dò, tất cả mọi người trong tòa nhà đều phải điều tra ràng!" Nếu là người áo đen kia, còn phải chờ ta xuất kích lần nữa. Nếu người bên trong phủ, liền nhất định phải bắt được, tuyệt đối thể lưu lại tai họa ngầm trong phủ!

      "Dạ!" Đình Vân xong cũng chuẩn bị rời .

      "Đứng lại!" thanh này là của Vũ Văn Tiểu Tam, "Chủ yếu xem chút trong mấy canh giờ này, có bao nhiêu người từng xuất ở vùng phụ cận trạch viện. Còn nữa, điều tra chút người nhà của có còn ở đây ?"

      Mọi người hơi suy nghĩ chút liền hiểu ý. Thủ hạ Hiên Viên Vô Thương chính là người trung thành và tận tâm, nếu sinh lòng phản bội, có thể là người nhà bị uy hiếp, có thể xem có phải người nhà bị người bắt rồi ? Hoặc là bị người uy hiếp!

      "Dạ!" Đình Vân ôm quyền mở miệng, thầm than trong lòng, vương phi quả nhiên thông minh! Bọn họ trước kia coi thường vương phi rồi!

      "Còn có." Giọng thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, "Lúc tra người bên trong phủ, phải chú ý thuật dịch dung!" Nếu là dịch dung, mà Đình Vân cũng biết bắt tay vào làm từ chỗ nào, tất nhiên cái gì cũng tra được!

      Hiên Viên Triệt ngược lại cười khẽ tiếng, móc từ trong ngực ra bọc bột thuốc ném cho Đình Vân: "Đây là mấy ngày trước người ta trong lúc rãnh rỗi nghiên cứu chế ra, là dùng để đặc biệt đối phó người dịch dung! Nếu có người dịch dung, vẩy bột thuốc này lên mặt, khuôn mặt tất nhiên thối rữa!" Đây là nhất thời vui vẻ làm ra thuốc để chơi, ai ngờ hôm nay chó ngáp phải ruồi có chỗ để dùng.

      "Tạ Thất Vương Gia!" Đình Vân tiếp thuốc kia liền lui ra ngoài. Nhìn phản ứng bây giờ của Vương Gia, vương phi, tiểu thế tử, ngẫm lại biểu xưa nay của tiểu công tử, rốt cuộc có chút hiểu tại sao mọi người đều có việc gì, chỉ có tiểu công tử mình trúng độc! Người đần này!

      Đợi Đình Vân ra ngoài, Hiên Viên Vô Thương cười nhìn Hiên Viên Triệt chút: "Triệt, lại hoàng thúc coi như là thiếu ngươi cái nhân tình rồi, giúp ngươi tìm người cũng được rồi!"

      "Ừm! Ừm!" Khuôn mặt đáng như trẻ con gật đầu nhanh, tuy còn chưa đến nỗi hoàng thúc thiếu nhân tình của , nhưng nhờ vào đó tìm ra nữ nhân đáng chết kia cũng chưa hẳn là thể!

      " chút coi, muốn hoàng thúc giúp ngươi tìm ai?" Cười như cười nhìn ta, nếu có đoán sai, tiểu tử này động tâm rồi!

      Trong nháy mắt khuôn mặt đáng như trẻ con tràn đầy tức giận: " nữ nhân kỳ quái! Rất kỳ quái!" Chợt giống như là nhớ ra cái gì đó, hoài nghi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam chút: "Kỳ quái giống như hoàng thẩm! đúng, là so với hoàng thẩm còn kỳ quái hơn!"

      Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam liền tối sầm, nàng rất kỳ quái sao?

      "Cụ thể chút!" ràng cảm thấy tức giận người mỗ nữ, Hiên Viên Vô Thương tức thời mở miệng hỏi thăm tiếp.

      Giọng ngọt ngào mềm mại của Hiên Viên triệt vang lên, còn mang theo chút cắn răng nghiến lợi: "Dung mạo nữ nhân kia rất đẹp, phân cao thấp với hoàng thẩm. Còn thích tự xưng ‘ lão nương ’, nàng cực kỳ thích mỹ nam tử, có chút võ công mèo ba chân. tháng trước, xuất qua ở Tuyên Thành của Hiên Viên đế quốc! Bất quá khi đó nàng là sơn tặc, sau Triệt tìm tới sơn trại thấy nữ nhân kia!"

      là dáng dấp phân cao thấp với Vũ Văn Tiểu Tam, nhìn như vô dụng, nhưng ra là tin tức rất hữu dụng, bởi vì Đại lục giờ, nữ nhân có dáng dấp phân cao thấp với Vũ Văn Tiểu Tam có mấy người.

      "Triệt, hoàng thúc có chút ngạc nhiên." Hiên Viên Vô Thương nhìn bộ dáng giận dữ của ta, "Nữ nhân kia đắc tội gì với ngươi? Ngươi giống như là người hẹp hòi như vậy."

      Đắc tội gì với ? Nghĩ tới suýt nữa cắn nát răng ngà còn cảm thấy có chút khó mở miệng! "Hoàng thúc, ngươi giúp Triệt tìm là được! Triệt trở về chờ tin tức tốt của người!" xong giống như chạy trối chết rút lui ra ngoài. . . . . .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.1: Đại thẩm Đình Vũ, người an tâm !
      Editor: Hoàng Dung


      Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Hiên Viên Triệt, mặt Hiên Viên Vô Thương lộ ra nụ cười có thâm ý khác. Sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương đối khó coi! Nàng kỳ quái sao? À? Tại sao nàng cảm thấy thế?

      "Liên Hoa!" Nhàn nhạt mở miệng về phía ngoài cửa.

      Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của Liên Hoa liền xuất ở bên trong phòng: " tìm người! Phải tra rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới để cho Thất vương gia biến thành như vậy!"

      "Dạ!" Liên Hoa đáp tiếng liền lui ra ngoài.

      Vũ Văn Tiểu Tam có chút buồn bực mở miệng: "Thương Thương, chàng tra ràng như vậy làm cái gì?" tại chuyện quan trọng phải là tra ra hung thủ hại Cuồng nhi sao?

      "Tiểu tử kia, bộ dáng giận dữ, tuyệt đối phải là chuyện . Người ta là báo thù cho Tam nhi." nữ nhân của kỳ quái, dù là cháu ruột cũng thể nuông chiều. Mặc dù quả rất kì quái .

      "Hắc hắc. . . . . . Đến lúc đó tuyên truyền tốt cho Tiểu Triệt Triệt phen?" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì mở miệng. Nhìn bộ dáng kia của Tiểu Triệt Triệt, tuyệt đối là chuyện vô cùng mất mặt, bọn họ để cho thiên hạ đều biết chuyện kia! Ha ha ha. . . . . .

      "Đúng. Còn nữa, chúng ta nên trở về phủ Nhiếp Chính vương rồi, thu thập chút, ngày mai ." tại thế cục thay đổi, quá khứ là bọn ở trong tối, địch ở ngoài sáng. Mà bây giờ là địch ở trong tối, ta ngoài sáng rồi! Tiếp tục sống ở chỗ này, mới là gây bất lợi cho bọn họ.

      "Ừm!" Sờ sờ khuôn mặt nhắn của Hiên Viên Sở Cuồng, trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam bách vị tạp trần. Sau khi tới cổ đại, từ trước đến giờ nàng đều là người phạm ta...ta phạm người, hoàn toàn có biện pháp lý giải vì cái gì luôn có nhiều người theo chân bỏ qua cho bọn họ như vậy. Hơn nữa, dù có thù hận gì, nhắm về phía người lớn được sao? Tại sao muốn nhắm về phía con trai của nàng. Dù có nhiều đúng hơn nữa, đứa bé cũng là vô tội.

      "Thương Thương. . . . . ." Ngẩng đầu lên nhìn chút.

      Lại thấy cũng nhìn mình: "Tam nhi, ta hiểu ý của nàng." thể mềm lòng nữa. nhiều lần nhượng bộ, đổi lấy là từng bước bị ép sát. Nếu đối phó cũng được, tuy nhiên lại đối phó với Cuồng nhi! Hai năm trước suýt nữa mất đứa con trai này, hai năm sau lại suýt nữa mắc bẫy.

      "Hiên Viên Lạc Thần!" Trầm giọng mở miệng.

      "Phụ vương, nhi thần ở đây!" Trong giọng non nớt của Hiên Viên Lạc Thần mang theo cỗ khí thế khó nén.

      "Phụ vương muốn ngươi bảo vệ đệ đệ ngươi, ngươi có thể làm được ?" Đôi mắt tà mị đào hoa đặt khuôn mặt nhắn giống mình y như đúc. Những lời này, phải để cho nó bảo vệ Cuồng nhi ngày hay hai ngày, lại càng chỉ là chỉ ở nơi đầu sóng ngọn gió này, mà là bảo vệ đệ đệ nó cả đời.

      Hiên Viên Lạc Thần lớn tiếng mở miệng: "Khởi bẩm phụ vương, nhi thần làm được!" Khắp khuôn mặt nho đều là kiên nghị.

      Vũ Văn Tiểu Tam có chút đồng ý nhìn Hiên Viên Vô Thương, nhi tử như thế, sao có thể cho nó áp lực lớn như vậy!

      Lại thấy Hiên Viên Vô Thương cho nàng ánh mắt trấn an. ngày nào đó và Tam nhi muốn rời khỏi hai đứa bé này. Thần nhi cũng phải là vật trong ao, tất nhiên có thể ở đại lục này nhấc lên hồi gió tanh mưa máu. Như vậy tương ứng, tiểu nhi tử luôn thể ở cao, liền nguy hiểm. Tựa như hôm nay, nếu Thần nhi cực kỳ coi trọng vấn đề an toàn của đệ đệ, tuyệt đối để cho đệ đệ mình thành công ăn bánh kia ở sau lưng mình! Hộp bánh đậu xanh này được đưa tới cách kỳ hoặc, Thần nhi và Cuồng nhi cả ngày như hình với bóng, bánh đậu xanh này làm sao có thể thông qua Thần nhi mà đến được tay Cuồng nhi?

      Mà sau khi Hiên Viên Lạc Thần suy tư lúc, cũng hiểu là do mình khinh thường, mới để cho đệ đệ ăn vật như vậy, cho nên phụ vương mới có thể lời như vậy với . khuôn mặt nhắn cũng xuất chút vẻ mặt áy náy, là ca ca, nhưng có bảo vệ tốt đệ đệ. Mặc dù Hiên Viên Sở Cuồng ngu ngốc, nhưng vẫn là đệ đệ của !

      Hiên Viên Vô Thương sờ sờ đầu của : "Thần nhi cần tự trách, chuyện này nên tự trách chính là phụ vương mới đúng." xong thở dài hơi, trong cặp mắt tà mị đào hoa tràn đầy trầm thống.

      Mặc dù biết chuyện là ai làm, nhưng lại mơ hồ cảm thấy thoát được quan hệ với hoàng cung bên kia. Nếu lúc đó cứng rắn chút, diệt trừ sạch bọn họ, cũng có chuyện hôm nay. Nhưng cũng chính vì nhiều lần mềm lòng, dẫn đến tại bọn họ nguy cơ tứ phía, thậm chí là bước tiếp bước là tiếp nối gian nan!

      Dù lại để cho tự tay chấm dứt nữ nhân kia lần nữa, xuống tay được sao? Mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt tà mị đào hoa hơi nhắm lại, lông mi dài khẽ run.

      Tay Vũ Văn Tiểu Tam đặt lên tay của , tiếng động an ủi. Nàng biết tâm tình của hăn. Như thế nào nữa, Dạ Tử Mị cũng là mẫu thân của , để Thương Thương giết mẫu thân , đây thể nghi ngờ là chuyện tàn nhẫn nhất thế gian, chỉ sợ sau khi làm, cả đời cũng tha thứ cho mình.

      cầm ngược lại tay của nàng, sức lực lớn đến nỗi làm nàng mơ hồ có chút làm đau. Giọng mang theo chút trầm thấp và giọng vang lên: "Tam nhi, tại sao, tại sao. . . . . ."

      Tại sao? Tại sao nhất định phải buộc như vậy!

      thối lui ra khỏi triều chánh, quan tâm việc của Dạ gia. Dù binh quyền rơi vào trong tay của bọn nọ, cũng có động thủ lấy về. Việc duy nhất làm, chính là nghĩ biện pháp bảo vệ Dạ Tử Kỳ mạng.

      Hôm qua với Tam nhi muốn trở về phủ Nhiếp Chính vương, nhưng cũng vẫn kéo dài động thủ, bởi vì trong lòng còn có phần may mắn ở đây. Nhưng thối lui đến bước này, những người đó lại muốn đem nhổ cỏ tận gốc! Đây chính là mẫu thân của , đây chính là huynh trưởng của sao!

      "Thương Thương. . . . . ." Đứng dậy, hoàn toàn ôm lấy , "Chàng còn có chúng ta."

      "Đúng, phụ thân, người còn có chúng ta!" Giọng thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần cũng tức thời vang lên. đối với bà nội chưa từng gặp đó tràn đầy ác cảm, hoặc có thể là hận ý! Chuyện của bà nội với phụ vương, biết cũng nhiều, nhưng cũng mơ hồ biết chút, là phụ vương quá nhân từ!

      Hiên Viên Vô Thương nghe vậy, yên lặng hồi lâu, chợt cặp mắt tà mị đào hoa mở ra, bên trong hề do dự, trong mắt phượng mênh mông mang theo lệ khí nồng đậm, còn có khí phách thiên hạ! ràng, có quyết tâm. Đúng, bên cạnh bây giờ còn có Tam nhi và hai đứa bé, nếu còn để mặc cho những người đó nữa, hai bàn tay trắng rồi!

      "Ừ." chữ nhàn nhạt, giấu tâm tình cách nào thành lời. Nhìn vợ con, trong mắt đều là cảm động.

      "Thương Thương, vậy ngày mai chúng ta sao?" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng hỏi thăm.

      "Ừ, ngày mai , nhưng mà buổi tối hôm nay còn việc muốn làm! Liên Vụ!" Hướng về phía ngoài cửa giọng hô.

      "Vương Gia!" Quỳ chân đất.

      "Binh phù Nhạc Thanh Minh để ở đâu?"

      "Binh phù của Nhạc Thanh Minh từ trước đến giờ đều luôn mang theo bên người !" Võ công của Nhạc Thanh Minh cũng là thượng thừa, cho nên nếu mang theo binh phù bên người, liền khó có thể rơi vào trong tay những người khác.

      "Thương Thương, chàng muốn. . . . . . ?" trộm Hổ Phù?

      " phải trộm, là giành!" Hiên Viên Vô Thương làm việc, sao có thể là trộm.

      Lời này vừa ra, Liên Vụ lại do dự, nếu tối nay vương gia đoạt. Vậy, vậy. . . . . .

      Thấy sắc mặt khác thường, lạnh giọng mở miệng hỏi thăm: "Có chuyện gì?"

      "Vương Gia, hay là ngài đoạt , hôm nay trưởng công chúa phủ tướng quân! Hơn nữa thuộc hạ nhận được tình báo chuẩn xác, ngày mai Nhạc Thanh Minh lên đường biên quan, cho nên muốn đoạt Hổ Phù, chỉ có thể là hôm nay." Tin tức của trưởng công chúa, vừa lấy được lâu. Theo lệ thường, trưởng công chúa nhất định ngủ lại . Nếu Vương Gia cứ đến đoạt trắng trợn như vậy, ai cũng biết mẫu thân vương gia là Dạ Tử Mị, cũng là thời điểm vỡ lở ra rồi, chỉ làm mặt mũi vương gia mất hết! Hơn nữa thời gian có thể động thủ chỉ có hôm nay, nếu vương gia muốn , phải tận mắt thấy việc làm của nữ nhân kia sao?

      "Rầm!" Hung hăng nện đấm lên bàn, bàn kia ứng tiếng mà vỡ ra, bát đũa bể nát dưới đất. dung nhan như cánh hoa đào giờ phút này lộ ra nụ cười hết sức xinh đẹp, làm người sợ hãi!

      "Thương Thương!" Sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam có chút khó coi. Bọn đều ở đây, cũng sợ dọa sợ bọn nó sao! Hơn nữa bọn họ cơm cũng có ăn! Cũng quyết định trừ Dạ Tử Mị và Dạ Tử Kỳ, tại sao còn phải bị cử chỉ của bà ta làm động tới tâm tư?

      "Ta sao." mặt mang theo chút áy náy, hơi thở dài hơi, "Tối nay Bổn vương tự mình đoạt Hổ Phù." Đổi bất luận kẻ nào, đều có nguy hiểm bị phát , đến lúc đó kinh động người phủ tướng quân, những người khác vừa tìm tra, những việc làm của dâm phụ kia cũng lưu danh hậu thế!

      "Nếu chỉ có thể động thủ hôm nay, ta và chàng cùng !" Vũ Văn Tiểu Tam có chút yên lòng mở miệng, mình , nếu nhìn thấy cảnh tượng gì đó, chừng liền trực tiếp giết người. Giết người cũng phải chuyện gì lớn, nhưng nếu kinh động người phủ tướng quân, đối với an toàn của rất bất lợi.

      "Được!" Biết nàng lo lắng, cũng có năng lực bảo vệ nàng, cho nên có do dự liền trực tiếp đồng ý rồi.

      Đúng lúc này, Hiên Viên Sở Cuồng yếu ớt tỉnh lại, nhìn Hiên Viên Vô Thương ôm mình chút, còn có chút mơ hồ. . . . . .

      "Cuồng nhi, có thoải mái hay ?" Thấy tỉnh, ba người cùng nhau mở miệng hỏi thăm.

      Liên Vụ cũng rất lo lắng nhìn Hiên Viên Sở Cuồng, tiểu công tử mặc dù nghịch ngợm gây , nhưng có tư tưởng xấu, hơn nữa còn là Tiểu Chủ Tử của bọn , tự nhiên cũng lo lắng an nguy của người.

      " có." Cười ngọt ngào, " thoải mái."

      "Đệ đệ, về sau cho ăn đồ lung tung, có biết hay ?" Hiên Viên Lạc Thần giống như tiểu đại nhân dạy dỗ.

      Tiểu Sở Cuồng lập tức quặm mặt đáp trả: "Ta mới có ăn đồ lung tung, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ăn đồ lung tung?"

      "Tối ngày hôm qua phải có con chuột ăn cái gì sao?" Hiên Viên Lạc Thần mặt khinh bỉ nhìn .

      Ặc, sắc mặt tiểu Sở Cuồng lập tức cứng đờ, chẳng lẽ bánh đậu xanh của bị phát rồi? "Đúng, đó là con chuột ăn, chuyện đó liên quan gì tới ta?" xác định có phải bánh đậu xanh bị phát rồi hay , cho nên vẫn là trước giả bộ ngu rồi .

      "Còn dính dáng tới con sao!" Vũ Văn Tiểu Tam đánh cái lên đầu của , "Con , con khi nào biến thành con chuột rồi hả?"

      Ặc, khuôn mặt nhắn nhất thời nhăn nhó, bị phát rồi sao?

      "Ha ha ha ha. . . . . ." Nhìn bộ dáng đáng kia, người ở chỗ này cũng nhịn được cười lên ha hả.

      "Đệ đệ, những thứ đó thể tùy tiện ăn, ngươi trúng độc chính là do bên trong bánh đậu xanh. Đúng rồi, hộp bánh đậu xanh này ngươi tìm ra lúc nào? Tại sao ta có nhìn thấy?" Đây mới là điểm Hiên Viên Lạc Thần kỳ quái, có lý do gì đệ đệ có đồ ăn đệ đệ mà biết!

      "Cái gì? Độc là ở bên trong bánh?" Kinh ngạc mở to mắt, "Chính là ngày hôm qua trước khi chúng ta tìm đại thẩm Đình Vũ chơi trò chơi, ta bỏ sót cây ống khóa, liền quay đầu trở về lấy, khi đó người làm đưa tới."

      "Cho nên ngươi mình giấu nó sao?" khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần, nụ cười có thâm ý khác.

      Ách, bộ dạng ca ca là khủng khiếp! Mỗ hài tử co rúm lại chút, vùi ở trong ngực Hiên Viên Vô Thương, dám trả lời.

      "Đệ đệ, ngươi biết điều này cái gì ? nên ăn mình, có cái gì tốt, nên phân cho ca ca ăn mới đúng. Ngươi xem ngươi lần đầu tiên ăn mình, trúng độc rồi có đúng hay ? Cho nên về sau ngàn vạn lần thể ăn mình!" Hiên Viên Lạc Thần bộ dáng tình ý sâu xa dạy bảo ta.

      Hiên Viên Sở Cuồng nghe vậy, rất đồng ý gật đầu cái: "Ta biết rồi, có đồ gì tốt, ta nhất định phân cho ca ca ăn, đến lúc đó trúng độc cũng có ca ca trúng cùng!"

      Lúc nửa đoạn trước, nét mặt Hiên Viên Lạc Thần tương đối vui vẻ, nhưng xong câu cuối cùng, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ lập tức tối sầm, thở phì phò quay đầu nhìn ta.

      Chọc cho đám người Hiên Viên Vô Thương cười ha ha. . . . . .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.2: Đại thẩm Đình Vũ, người an tâm !
      Editor: Hoàng Dung



      "Vương Gia, còn có chuyện!" Lúc Liên Vụ , vẻ mặt hơi do dự. Đình Vũ vẫn còn bị giam ở trong phòng, có phải nên thả nàng ra rồi ?

      Hiên Viên Vô Thương nhìn vẻ mặt khổ sở này của , biết muốn chuyện gì! Nhìn hai con trai bảo bối của mình chút, hỏi ý kiến của bọn chúng.

      Hiên Viên Sở Cuồng như làn khói nhảy từ người Hiên Viên Vô Thương xuống, vừa lôi kéo Vũ Văn Tiểu Tam vừa chạy ra ngoài: "Mẫu thân, chúng con dẫn người nhìn đại thẩm Đình Vũ, ha ha ha. . . . . ."

      Hiên Viên Lạc Thần cũng lập tức đuổi theo, còn quên quay đầu lại mở miệng về phía Hiên Viên Vô Thương: "Phụ vương, cho theo!"

      Lưu lại Hiên Viên Vô Thương mình dở khóc dở cười ngồi tại chỗ, mẹ con ba người chạy về phía phòng Đình Vũ. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam trong buồn bực còn giấu chút mong đợi, nàng ngược lại muốn biết hai đứa con trai chỉnh người có đúng tiêu chuẩn của nàng hay !

      Ai ngờ còn chưa tới cửa phòng của Đình Vũ, ngửi được mùi hôi thối. Ặc, quay đầu hỏi hai đứa con trai: "Các con ném đại tiện vào trong phòng nàng ta hả?"

      Sau khi hỏi lời này làm sắc mặt hai đứa bé nhăn nhó, suýt nữa nôn ra! Ném đại tiện vào phòng Đình Vũ? Nhìn bọn có ghê tởm như vậy sao? Mặt đen lại nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, cuối cùng là Hiên Viên Sở Cuồng mở miệng: "Mẫu thân, là đại thẩm thẩm Đình Vũ tự mình phóng đấy!"


      À? Vũ Văn Tiểu Tam dám tin trợn to mắt, thể nào?

      Hiên Viên Lạc Thần nện từng bước chân , chạy tới mở cửa ra. . . . . .

      hồi mùi hôi thối xông vào mũi, ngay sau đó, nữ nhân chỉ mặc quần áo trong màu trắng xuất ở giữ phòng, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt đều là hận ý nồng đậm. Bên trong nhà đầy đất đều là đại tiện, còn có cái quần đầy đại tiện ném ở đất. So với hầm cầu còn muốn ghê tởm hơn gấp trăm lần!


      Sau khi dạ dày Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng lộn mấy vòng, nhìn vẻ mặt tự mãn của hai đứa con mình chút, chờ đợi mình khích lệ.

      Sau ót mơ hồ có vạch đen toát ra, đây phải là quá đáng chút xíu đâu?

      Hiên Viên Lạc Thần mở miệng: "Đại thẩm Đình Vũ, bản Thế tử tới thả ngươi ra ngoài!"

      "Tạ tiểu thế tử!" Từng câu từng chữ đều là nặn từ trong kẽ răng ra. Nếu có thể, nàng hận được phanh thây nó, để hả mối hận trong lòng mình!

      "Ai nha, ca ca, ngươi xem, bên trong phòng đại thẩm Đình Vũ nhiều giòi! Ta nàng cứ vệ sinh như vậy, ngày nào đó xảy ra chuyện thôi. Ngươi xem, ngươi xem!" xong mặt đầy ghét bỏ chỉ vào ít vật thể nhúc nhích trong đống phân. Ha ha, đây chính là nguyên nhân hôm qua bọn họ làm rách mấy lỗ cửa sổ, nhất định có thể đưa tới rất nhiều con ruồi! Ha ha ha. . . . . .

      Làm cho Vũ Văn Tiểu Tam cũng suýt nữa ói ra! là ác tâm, nàng thể ở trong phòng này giây phút nào nữa!

      "Vẫn là phân phó người đến xử lí sạch . Đại thẩm Đình Vũ, ngươi nên chuyển . Ngươi xem ngươi chút , biến phòng mình thành bẩn thế này, cả tòa nhà cũng bị ngươi hun thúi! may là mới vừa rồi có gọi phụ vương tới đây, nếu phụ vương nhất định ói ra!" Hiên Viên Lạc Thần nhíu mày mở miệng. Ai cũng biết phụ vương sạch , nhìn thấy cái này, ói ra mới lạ!

      "Cho nên đại thẩm Đình Vũ muốn cảm tạ người ta cho phụ vương theo sao!" Hiên Viên Sở Cuồng nghẹo đầu , bộ dáng tranh công.

      Lời vừa ra, Đình Vũ ngoài suýt nữa tức điên, vẫn có chút cảm kích bọn họ, nếu để cho Vương Gia nhìn thấy bộ dáng mình như thế này, sợ rằng đời này cũng muốn nhìn thấy mình nữa!

      Vũ Văn Tiểu Tam có chút suy nghĩ sâu xa nhìn nét mặt Đình Vũ. Bất luận là người nào, bị chỉnh thành như vậy, dù chỉ còn hơi thở, cũng bò dậy muốn giết người, nhưng nàng ta còn có thể ra "Tạ tiểu thế tử". Thậm chí là nhìn bọn họ ở chỗ này náo loạn nửa ngày, cũng lời. Đình Vũ này, ở phương diện nhẫn nhịn, đúng là so với Phượng Phi Yên kém bao nhiêu!

      "Người tới, giúp Đình Vũ dọn dẹp phòng sạch , thuận tiện thu thập chút đồ, để cho nàng mang , Vương Gia thích sạch , người như vậy nếu ở bên cạnh Vương Gia, còn làm vương gia ghê tởm chết sao." Vũ Văn Tiểu Tam đến đây, cặp mắt đẹp kia sợ hãi chút nào nhìn vào tròng mắt độc của Đình Vũ.

      Đối với tiện nữ nhân cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới phá hư gia đình của người ta, cần khách khí! Nàng đúng là có chút , nữ nhân này tại sao còn có thể dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, là Vũ Văn Tiểu Tam nàng nhớ thương trượng phu của Đình Vũ nàng ta sao, hay là do nàng dễ khi dễ? cái thế giới này nữ nhân biết xấu hổ đáng sợ, đáng sợ là cái loại biết xấu hổ, lại còn biết nữ nhân biết xấu hổ đó chính là bản thân mình!

      Chỉ chốc lát sau, có người làm vào quét dọn phòng, nhìn đại tiện khắp phòng và bộ dáng nhếch nhác của Đình Vũ, đều là muốn cười lại dám cười, cúi đầu xử lý những thứ ghê tởm kia. Cũng dám nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Đình Vũ.

      "Quét sạch rồi, đưa thùng nước, tắm rửa sạch rồi rời . Nếu người khác còn tưởng rằng người từ trong ngôi nhà này của chúng ta ra, đều là người dọn phân đấy!" Lúc Vũ Văn Tiểu Tam lời này, mắt cũng nhìn chằm chằm mặt của Đình Vũ, buông tha nét mặt nào của nàng ta. Mục đích của nàng là tàn phá ý chí của nàng ta! Để cho nàng ta tự giác cút ! Lại , đấu đấu thắng Vũ Văn Tiểu Tam nàng, mà hai đứa con trai của nàng cũng phải là ngồi !

      "Dạ!" Người làm đáp lời, chỉ là trong thanh kia đều che giấu được nụ cười, chủ là người dọn phân, ha ha!

      Chuyện tình đêm qua bọn họ cũng đều biết chút, là tiếu công tử cho chủ ăn nhầm, mà lúc Chủ cầu, đặt mông ngồi bể xí trù! Cho nên cũng chỉ có thể phóng bậy ở bên trong phòng, hơn nữa còn khống chế nổi! Ha ha. . . . . . Ngày hôm qua còn mơ hồ nghe được, chủ vệ sinh kia mà, quả nhiên là rất vệ sinh! Nếu làm sao dẫn tới giòi bọ đây? Phải biết dù là bên trong có phân, cũng nhanh như vậy liền sinh ra loại vật này!

      Bọn họ nơi nào biết, là Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng cố ý ở cửa sổ lưu lại mấy cái lỗ, mới dẫn đến ruồi bay vào.

      Vũ Văn Tiểu Tam càng xem càng ghê tởm, hướng về phía nhi tử mở miệng: "Chúng ta trước thôi."

      "Được!" Hiên Viên Lạc Thần quét mặt Đình Vũ. khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười lạnh, rồi sau đó theo Vũ Văn Tiểu Tam rời .

      Hiên Viên Sở Cuồng cũng sôi nổi đuổi theo: "Mẹ, đại thẩm Đình Vũ này là ác tâm! Cuồng nhi đến cơm cũng muốn ăn!"

      "Ặc, ra ta cũng vậy, thế nào muốn ăn cơm!" Dạ dày Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút lăn lộn.

      Trải qua hôm nay, danh tiếng Đình Vũ bị quét sạch rồi? biết tại sao hai tên ranh con chết bầm này có thể nghĩ tới nước cờ cay độc này!

      . . . . . .

      "Đình Vũ, Vương Gia cho ngươi Hiên Viên đế quốc đợi, ngươi lập tức lên đường !" Liên Vụ cúi đầu mở miệng, dám nhìn ánh mắt của nàng. Chuyện này chính mình cũng có trách nhiệm, nếu phải là mình đêm qua nhát gan sợ đắc tội hai tiểu ác ma, dám giúp nàng, cũng biến thành như vậy, nghĩ tới càng thêm tự trách.

      Nhưng Đình Vũ chỉ là nhàn nhạt đáp tiếng: "Ừ." xong đeo túi hành lý, cũng thèm nhìn mà rời khỏi.

      Lần này làm Liên Vụ có chút ngây ngẩn, cứ như vậy khóc làm khó rời khỏi? Mặc dù lấy cá tính Đình Vũ, cũng khóc rống, nhưng bình tĩnh như vậy, làm cho lòng tràn đầy lo lắng. Nhìn bóng lưng Đình Vũ, nàng làm chuyện gì quá khích ?

      . . . . . .

      Đình Vũ tới cửa, chạm mặt với Hiên Viên Lạc Thần, Hiên Viên Sở Cuồng. Cắn răng, muốn từ bên cạnh của bọn qua, lại nghe thấy thanh của Hiên Viên Lạc Thần truyền đến: "Thế nào, thấy bản Thế tử đều cần hành lễ sao?"

      Bước chân dừng lại, gân xanh trán nhảy liên tục, cắn răng quay đầu lại quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến tiểu thế tử, tiểu công tử!"

      xong cũng đứng dậy chuẩn bị . . . . . .

      "Đứng lại!" thanh Hiên Viên Lạc Thần lại lập tức vang lên.

      "Tiểu thế tử còn có chuyện gì?" Ép buộc vẻ mặt của mình bình thường chút, mở miệng về phía Hiên Viên Lạc Thần hỏi thăm.

      "Bản Thế tử bảo ngươi đứng dậy sao?" khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ treo nụ cười làm Đình Vũ cực kỳ chướng mắt, dù là Vương Gia cũng chưa từng khiến nàng khó chịu như vậy!

      Nhưng chủ tử chính là chủ tử, nàng có thể nhận thức Vũ Văn Tiểu Tam, nhưng lại thể nhận thức Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng!

      Quay đầu lại lần nữa quỳ xuống mở miệng: "Thuộc hạ biết sai, xin tiểu thế tử trách phạt!"

      "Đứng lên , đại thẩm Đình Vũ, lên đường bình an! Ta cùng đệ đệ nhớ nhung ngươi!" Hiên Viên Lạc Thần cười đến rực rỡ.

      Hiên Viên Sở Cuồng cũng cười hì hì mở miệng: "Đúng, đúng, đại thẩm Đình Vũ, ngươi an tâm !"

      An tâm ? Nàng lại phải chết! biến sắc cắn răng, đứng lên: "Tạ thế tử lo lắng, thuộc hạ cáo lui!" xong sải bước rời .

      Nhìn bóng lưng nàng xa, tiểu Lạc thần cười hì hì mở miệng: "Đệ đệ, ngươi có vẩy phấn đến người của nàng ?"

      "Ha ha. . . . . . Vẩy vẩy, đó là bột phấn ngứa vô địch ta mới nghiên cứu. Tối hôm nay nhất định ngủ được vô cùng tốt! Ha ha ha. . . . . ." Nếu bọn họ mới vừa ngăn cản Đình Vũ làm gì? Chính là muốn để Hiên Viên Lạc Thần ngăn cản nàng, sau đó Hiên Viên Sở Cuồng len lén xuống tay.

      Tuy Hiên Viên Sở Cuồng rất thích Hiên Viên Triệt, nhưng Hiên Viên Triệt ra lại vô cùng thích tiểu Sở Cuồng, bởi vì Hiên Viên Sở Cuồng có thiên phú chế độc, cho nên Hiên Viên Triệt luôn tìm cách dạy tiểu Sở Cuồng. Mà tuy Hiên Viên Sở Cuồng cam lòng, nhưng mưa dầm thấm đất cũng học được chút. Cái phấn ngứa vô địch đó là thành phẩm đầu tiên nghiên cứu được. Tối ngày hôm qua hoàn thành, vô sắc vô vị, đặc điểm lớn nhất là nếu có thuốc giải! Qua sau ba canh giờ phát tác ra, ba ngày ba đêm cả người ngứa đến tê tâm liệt phế, sống bằng chết!

      Hiên Viên Lạc Thần cười hì hì lớn tiếng la lên về phía bóng lưng Đình Vũ: "Đại thẩm Đình Vũ, chúng ta cực kỳ vô cùng nhớ nhung ngươi! Ngươi yên tâm thôi!"

      "Ca ca, ngươi sai lầm rồi, là an tâm !" . . . . . .

      Bước chân Đình Vũ dừng lại, thân thể cứng đờ, Hiên Viên Lạc Thần lại thân thiện bình thường, chẳng lẽ là có vấn đề? Nghĩ tới trong lòng mơ hồ sinh ra chút dự cảm tốt, nhưng nhìn nhìn mình, cũng có gì đúng, nghĩ ra, nhưng vẫn cất bước rời . . . . . .

      "Hừ, dám dùng ánh mắt ấy nhìn chúng ta và mẫu thân, chắc là dạy dỗ quá rồi, phấn ngứa này, nàng hẳn thích đấy!" Đôi tay Hiên Viên Lạc Thần ôm ngực, lạnh lùng mở miệng.

      khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài của Hiên Viên Sở Cuồng cũng lộ ra nụ cười khinh thường: "Hừ, đối nghịch với mẫu thân, chỉ có con đường chết! Ca ca, tại sao ngươi để cho ta trực tiếp ném phấn độc để độc chết nàng ta?" xong móc ra bình sứ . Hắc hắc, đây là thuận tay trộm được ở chỗ Triệt ca ca.

      "Giữ lại nàng còn hữu dụng." Mặc dù thủ hạ của phụ vương thiếu người, nhưng Đình Vũ này cũng là nhân tài hiếm có, nếu thành chút cũng được! Nếu từ đây về sau còn muốn tìm chết, mẫu thân như thế nào, dù là Hiên Viên Lạc Thần cũng làm nàng ta sống bằng chết!

      "Ồ!" Hiên Viên Sở Cuồng gật đầu cái, mặc dù biết giữ lại còn có công dụng gì, nhưng ca ca hữu dụng, hữu dụng ?

      . . . . . .
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :