1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.3: Đại thẩm Đình Vũ, đệ đệ và ta dạy dỗ ngươi
      Editor: Hoàng Dung


      Hai đứa bé núp ở phía sau núi giả, chờ nghiệm thu thành quả!

      "Ca ca, ngươi tại dược phát huy hiệu quả chưa?" Hiên Viên Sở Cuồng trợn to mắt đen, đôi mắt như lưu ly tràn đầy kích động.

      Hiên Viên Lạc Thần nhìn ánh trăng bầu trời chút: " sai biệt lắm, hi vọng thuốc này hữu dụng!" Thuốc đó là do bọn họ trộm được từ chỗ thần y Mộ Vân Dật thúc thúc, thúc thúc đó giống như thích trẻ con, cũng ưa thích bọn họ. Bọn họ muốn cái thuốc kia, ta cũng cho, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể trộm.

      "Chắc chắn hữu dụng! Mộ Vân Dật thúc thúc là thần y mà....! Nghe thuốc đó vô sắc vô vị, ai cũng phân biệt ra vấn đề bên trong, chỉ cần ăn chút xíu, qua canh giờ rất đau bụng! Aizz, đúng rồi, ca ca, ngươi mới vừa động tay động chân xí trù(1) của nàng ta? Có thành công hay ?" Tiểu Sở Cuồng quay đầu hỏi ca ca của mình. Mới vừa rồi chạy lên giường của nữ nhân ghê tởm kia, chính là vì muốn tạo cơ hội cho ca ca động thủ.

      "Khẳng định đắc thủ, chút chuyện như vậy có thể làm khó ta sao!" Vẻ mặt Hiên Viên Lạc Thần khinh thường. phải là ở xí trù động chút tay chân sao? Hiên Viên Lạc Thần chút bản lãnh như vậy cũng có sao? Chuyện cười!

      "Ha ha ha. . . . . . Vậy tối hôm nay chơi rất vui!" khuôn mặt nhắn đáng của Hiên Viên Sở Cuồng là nụ cười hạnh phúc. Hắc hắc, dám đối nghịch với mẫu thân, cũng nhìn xem hai bọn có đồng ý hay !

      "Tiểu thế tử, tiểu công tử, các ngươi làm gì?" Liên Vụ tới sau núi giả, rất là kinh ngạc mà nhìn bọn chúng, bây giờ phải bọn chúng ngủ rồi sao? Làm sao chạy đến nơi này?

      "Chúng ta chơi trò chơi với đại thẩm Đình Vũ!" Hiên Viên Sở Cuồng quay đầu mở to đôi mắt to trong suốt, mở miệng.

      Sau ót Liên Vụ xẹt qua vệt đen, chơi trò chơi? Nếu trò chơi, tuyệt đối thế nào đáng để mong chờ! Còn nữa, Đình Vũ khi nào biến thành đại thẩm? Nàng còn già đến mức đó?

      "Chơi trò chơi gì á? Có thể cho ta biết ?" Liên Vụ có lòng thử dò xét, dù sao mình vẫn là coi Đình Vũ là muội muội. Thời khắc mấu chốt, có thể giúp đỡ tay.

      Hiên Viên Sở Cuồng chuẩn bị , liền bị Hiên Viên Lạc Thần chen lời: "Thế nào? Liên Vụ cũng muốn chơi?" Cười như cười nhìn , khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ tràn đầy nụ cười.


      Trong nháy mắt Liên Vụ cảm giác sau lưng mình suýt nữa bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nhanh lắc đầu: "Thuộc hạ muốn! Thiếu chủ và tiểu công tử vẫn là chơi cùng Đình Vũ , thuộc hạ còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, có thời gian chơi trò chơi!"

      Lời này vừa rơi xuống, tiếng "Ầm" vang lên truyền đến từ bên trong phòng Đình Vũ.

      Hai đứa trẻ vừa nghe thanh này, vui mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên, ha ha. . . . . . Xí trù bể, Đình Vũ lấy cái gì nhà cầu đây? Ha ha ha. . . . . .

      Tiếp theo đó là tràng tiếng gõ cửa vang lên: "Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"

      Liên Vụ có chút kinh ngạc nhìn bên trong nhà chút, dường như còn chưa thấy qua Đình Vũ sợ cái gì? Giờ lại hoang mang sợ hãi muốn ra ngoài, bên trong nhà có cái gì sao?

      Đình Vũ ở bên trong điên cuồng kéo cửa, tạm thời còn chưa có suy nghĩ ra vì sao đột nhiên mình muốn nhà cầu như vậy, hơn nữa xí trù tốt lại bể. tại trong đầu nàng chỉ có ý tưởng, chính là nàng muốn nhà cầu!
      Nhưng cửa kia bị ổ khóa huyền thiết ngàn năm khóa lại rồi, cửa sổ cũng khóa lại, nàng chỉ đành phải ở tại cửa ra vào hô to: "Thả ta ra ngoài, nhanh lên chút thả ta ra ngoài!"

      Lúc này thân hình hai người áo đen chợt lóe, rồi sau đó đứng ở cửa, mở miệng về phía bên trong nhà: " chủ, xảy ra chuyện gì?"

      Liên Hoa, Liên Vụ, Đình Vân, Đình Vũ là thủ lĩnh bọn , được thống nhất xưng là chủ.

      "Nhanh chút thả ta ra ngoài!" Giọng Đình Vũ từ trước đến giờ cao quý lãnh diễm, giờ phút này trở nên giống như bà điên, ở tại cửa lớn tiếng gào thét.

      Hai vệ nhìn ổ khóa thiên huyền ngàn năm ở cửa chút, là tiểu Thế tử đấy! Mấy cái dây xích tinh tế nơi cửa sổ kia là của tiểu công tử. Sau ót hẹn mà cùng xẹt qua giọt mồ hôi lạnh, đến lấy năng lực của bọn họ, mở được ổ khóa này. Lại là tiểu Thế tử và tiểu công tử khóa cửa, bọn họ cũng có can đảm đối nghịch với hai tiểu chủ tử!


      " chủ, đây là sợi dây xích thiên huyền ngàn năm, chúng ta mở được!" Toát mồ hôi lạnh mở miệng.

      Đình Vũ tức giận gào thét: "Cái người ngu xuẩn này, mở ra liền lập tức tìm tiểu thế tử và tiểu công tử lấy chìa khóa! Cái này còn phải để ta dạy các ngươi sao!" Mới vừa rồi, quan hệ nàng và tiểu thế tử, tiểu công tử cũng tệ rồi, chắc hẳn tiểu thế tử và tiểu công tử nhất định để nàng ra ngoài thôi!

      À? Hai vệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng nhớ tiểu thế tử và tiểu công tử dễ chuyện như vậy đâu!

      "Còn mau !" Lại là tiếng hét to truyền tới.

      vệ vội vàng mở miệng: "Dạ! Thuộc hạ ngay!"

      Đình Vũ lo lắng đứng ở trong phòng, đôi tay kia khoác lên cửa, kìm nén đến đầu đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng. Tại sao muốn cầu đến trình độ này chứ, hơn nữa dường như muốn kìm nén cũng kìm nén được!

      "Ha ha ha. . . . . ." Hiên Viên Sở Cuồng ôm bụng cười ha ha, là chơi quá vui, Đình Vũ đó khẳng định kìm nén đến chịu nổi!

      "Hư!" Hiên Viên Lạc Thần nhanh che cái miệng của , "Đệ đệ, nên cười lớn tiếng như vậy, nếu bọn họ nghe được liền biết chúng ta ở chỗ này, để cho bọn họ khắp nơi tìm chúng ta chút, đại thẩm Đình Vũ có thể nghẹn lâu lát!"

      Liên Vụ ở bên cạnh nghe được như rơi vào trong sương mù, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cái gì nghẹn lâu lát? Nhưng nhìn hai bọn , lại dám hỏi.

      Đình Vũ ở trong cảm giác mình rất nhanh muốn điên rồi! Gắt gao cắn môi dưới, kìm nén đến suýt nữa phật thăng thiên, hai phật ra đời! Lo lắng qua lại! Tiểu thế tử và tiểu công tử làm sao còn chưa tới!

      lát sau, vệ tìm Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng trở lại, đứng ở cửa, đỉnh đầu đầy mồ hôi lạnh: " chủ, tiểu thế tử và tiểu công tử đều ở trong phòng!"

      "Cái gì? có ở trong phòng?" giọng nữ bén nhọn vang lên, "Nhanh tìm! Nhanh tìm!"

      "Dạ! Dạ! . . . . . ." vệ ở cửa vâng vâng dạ dạ lui xuống.

      "Ha ha ha. . . . . ." Lần này chính là Hiên Viên Lạc Thần cũng nhịn được rồi, ha ha ha, chơi quá vui rồi!

      Liên Vụ càng cảm giác trượng nhị đích hòa thượng mạc bất trứ đầu não(2), gãi đầu cái: "Tiểu thế tử, tiểu công tử, các ngươi có biết Đình Vũ thế nào hay ?" Nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy nàng luống cuống như vậy, giống như bà điên gào to rống lớn, dù thể ra ngoài nhưng cũng cần kích động như thế chứ?
      "Hắc hắc!" Hai đứa trẻ nụ cười rực rỡ nhìn vẻ mặt tràn ngập nụ cười mong đợi, rồi sau đó cùng nhau mở miệng, "Chúng ta cho ngươi!"

      vệt đen xẹt qua, giật giật khóe miệng. thôi, tự hỏi! Nghênh ngang tiêu sái ra ngoài, trong lòng cũng có chút sợ, biết đánh bạo ra ngoài có thể cũng đắc tội tiểu công tử và tiểu thế tử ? Ặc, nếu ra tiểu thế tử và tiểu công tử trốn ở bên trong kia liền hết chuyện chứ gì? Đến cửa: "Đình Vũ, ngươi làm sao vậy?"

      Nghe giọng Liên Vụ, Đình Vũ giống như thấy được cứu tinh."Liên Vụ, nhanh cứu ta ra ngoài! Nhanh lên chút!"

      Ặc, "Đình Vũ, bên trong nhà có cái gì sao?" Cứu nàng ra ngoài?

      "Chuyện này. . . . . ." Đình Vũ cắn răng, cái vấn đề này nàng phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ cho bọn nam nhân này là nàng muốn cầu sao? Hơn nữa nàng mới vừa rồi còn làm bể xí trù trong phòng sao? Nghĩ tới đó, cảm giác mình nhất định thể ! Tránh cho việc trả lời được, hướng về phía ngoài cửa mở miệng: "Liên Vụ, ngươi cũng nên hỏi nhiều như vậy, nhanh lên chút nghĩ biện pháp cứu ta ra ngoài!"

      Lấy năng lực của nàng, vốn là có thể nghĩ biện pháp bay từ nóc nhà ra ngoài, nhưng nàng tại đau bụng muốn chết, hoàn toàn vận nổi nội lực, càng thể nào phá nhà ra! Chợt, linh cơ liền động: "Liên Vụ, nếu ngươi từ nóc nhà vào, cứu ta ra ngoài?"

      À? Liên Vụ có chút khó xử nhìn phòng chút, lại nhìn nơi tiểu thế tử và tiểu công tử núp. Cứu Đình Vũ, tất nhiên đắc tội với hai Tiểu Chủ Tử, cứu hình như có lỗi với tình huynh muội! Cái này, phải làm thế nào đây?

      Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng liếc mắt nhìn nhau. ổn! Bọn họ thế nào quên mất phá nóc nhà ra! Dù Liên Vụ dám cứu nàng, cái tên Đình Vân kia nhất định cứu, vậy phải kế hoạch bọn họ thất bại sao?

      Chú thích:
      (1) Xí trù: hắc hắc..cái này là dùng để tiểu tiện vào ban đêm ấy... (>.<)

      (2). “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
      Câu này xuất xứ từ truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
      Bởi vậy, mọi người đều ‘Sờ tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, thể hiểu việc.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8.4: Đại thẩm Đình Vũ, đệ đệ và ta dạy dỗ ngươi
      Editor: Hoàng Dung


      "Ca ca, làm sao bây giờ?" Hiên Viên Sở Cuồng cực kỳ lo lắng nhìn Hiên Viên Lạc Thần, ca ca so với thông minh hơn, nhất định có biện pháp.

      Mày kiếm Hiên Viên Lạc Thần hung hăng nhíu chung chỗ. Chợt, đôi mắt tà mị đào hoa sáng lên: "Có! Chúng ta ra ngoài!"

      "À? ra ngoài?" Còn chưa phản ứng kịp, liền nhìn thấy ca ca mình ra khỏi, vội vàng đuổi theo, cùng nhau đến cửa phòng.

      Liên Vụ nhìn thấy bọn ra rồi, thở phào nhõm, cuối cùng cần làm khó mình!

      "Đại thẩm Đình Vũ, ngươi là tìm chúng ta sao? Ngươi có chuyện gì hả?" Giọng thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên.

      "Tiểu thế tử, nhanh lên chút để thuộc hạ ra ngoài!" Nghe được thanh của Hiên Viên Lạc Thần, Đình Vũ vui mừng đến suýt nữa ngất lịm, tiểu thế tử rốt cuộc tới! Nàng được cứu rồi! Nàng tự nhiên biết tiểu thế tử và tiểu công tử khóa cửa, Liên Vụ dám cứu nàng, những người khác cũng càng dám. Nếu tiểu thế tử tới, nàng nhất định có thể bình yên vô .

      "Thả ngươi ra ngoài? Thả ngươi ra ngoài làm cái gì? phải chơi trò chơi, suốt đêm hôm nay ngươi đều thể ra sao? Ngươi muốn đổi ý?" Giọng rất vui của Hiên Viên Lạc Thần vang lên.

      Đình Vũ lo lắng mở miệng: "Tiểu thế tử, trò chơi đó hôm nào chúng ta chơi nữa, thuộc hạ nhất định chơi cùng ngài. Hay ngài thả thuộc hạ ra trước, thuộc hạ van xin ngài!"

      "Ca ca, dáng vẻ đại thẩm Đình Vũ hình như rất gấp gáp đó? Nàng ta làm sao á?" Mặc dù Hiên Viên Sở Cuồng vẫn quá ca ca muốn làm gì, nhưng sinh đôi thường ngầm hiểu ý nhau phải là chơi, dù hiểu cũng có thể phối hợp với ca ca.

      "Ai biết nàng ta bị gì, có lẽ là muốn đổi ý rồi ! Hừ!" Giọng vui của Hiên Viên Lạc Thần vang lên.

      Hiên Viên Sở Cuồng lớn tiếng gào to: "Cái gì? Muốn đổi ý! Nhưng nàng ăn cháo lá sen của ta nha! Bây giờ lại có thể muốn đổi ý! là quá đáng mà?"

      "Tiểu thế tử, tiểu công tử, thuộc hạ phải muốn đổi ý, trò chơi này chúng ta có thể sau này chơi nữa , các ngươi trước cứ thả thuộc hạ ra ngoài! Thuộc hạ là làm, sau này nhất định chơi cùng các ngươi!" Giọng của Đình Vũ mang theo tiếng khóc nức nở nghiêm trọng.

      Liên Vụ càng thêm cảm thấy trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não, đây là chuyện gì xảy ra!

      Tiểu Lạc Thần dường như do dự lát, rồi sau đó mở miệng: " được, ngươi cần phải cho chúng ta biết là vì cái gì mà ngươi nhất định phải ra ngoài, nếu ta đồng ý!"

      Lúc này tuy ở cửa chỉ có mấy người bọn , nhưng trong vương phủ ít vệ, ám vệ đều tò mò nhìn sang bên này, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới để cho chủ bọn thành như vậy.

      Đình Vũ cắn môi dưới do dự, cảm giác muốn nhà cầu trong lòng càng thêm khó nhịn, hình như giây kế tiếp phun tung tóe ra! Bất đắc dĩ cắn răng mở miệng: "Tiểu thế tử, thuộc hạ muốn nhà cầu!" thanh phát ra cực kỳ , võ công tiểu thế tử cao cường, nên nghe được chứ?

      "À? Ngươi cái gì?" Hiên Viên Lạc Thần cất cao điệu, dường như nghe thấy.

      "Thuộc hạ là, thuộc hạ muốn nhà cầu!" thanh đề cao chút.

      "Ca ca, đại thẩm Đình Vũ cái gì, tại sao ta nghe được!" Giọng thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.

      Hiên Viên Lạc Thần nhíu lông mày lắc đầu cái: "Ta cũng nghe thấy!"

      Đình Vũ cắn răng rống to tiếng: "Thuộc hạ muốn nhà cầu!" Chim khiếp sợ bay vô số, vệ cả Nam Uyển đều nghe được thanh này, rồi sau đó toàn bộ nén cười nhìn sang bên này, có lầm chứ? chủ muốn nhà cầu, kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì!

      "Ca ca, nàng gạt người, nếu nàng muốn nhà cầu, trực tiếp kéo xí trùở bên trong làđược, làm gì nhất định phải ra ngoài chứ, ta tin!" Chợt Hiên Viên Sở Cuồng lớn tiếng hô.

      "Ta cũng tin, nàng nhất định là muốn gạt chúng ta thả nàng ra! Như vậy trò chơi thể chơi tiếp!" Hiên Viên Lạc Thần rất là đồng ý mở miệng.

      Đình Vũ cảm giác mình rất nhanh muốn điên rồi: "Liên Vụ, ngươi giúp ta chút !" Tiểu thế tử và tiểu công tử tuổi quá , hiểu chuyện, nhưng tại sao Liên Vụ giúp nàng chuyện?

      Liên Vụ cũng rất buồn bực mở miệng: "Đúng vậy Đình Vũ, ngươi phải nhà cầu có thể ở bên trong phòng trực tiếp giải quyết, làm gì nhất định phải ra ngoài nhà cầu chứ?" cũng nghĩ thông cái vấn đề này, chẳng lẽ nàng giống như vương phi năm đó ở tam vương phủ, có người phóng hỏa, vừa đúng xí trù có cầm vào? Chỉ là Đình Vũ lớn tiếng gào thét nàng muốn nhà cầu như vậy, là -- rất khôi hài đấy!

      Trong nháy mắt Đình Vũ cảm giác mình đau cả đầu, Liên Vụ thằng ngu này! Chẳng lẽ muốn buộc mình ra lời mất thể diện hơn sao?

      "Ca ca, nàng nhất định là gạt chúng ta , chúng ta về trước !" Hiên Viên Sở Cuồng rất khinh thường mở miệng, chỉ là đáy mắt như lưu ly đều che giấu được ý cười, ha ha ha, là chơi quá vui rồi!

      "Ừm! Chúng ta vẫn là trở về !" Hiên Viên Lạc Thần rất hư hỏng tiếp.

      Tiếp, Đình Vũ mang theo nức nở nồng đậm mở miệng: "Tiểu thế tử, tiểu công tử, xí trù trong phòng thuộc hạ bị bể! Thuộc hạ nhịn nổi, các ngươi mở cửa nhanh chút !"

      "Cái gì?" Giọng Hiên Viên Lạc Thần mang theo chút nội lực gào to, "Đại thẩm Đình Vũ, ngươi đặt mông ngồi đến nỗi làm bể xí trù luôn sao? Có phải ngươi cần giảm cân rồi ?"

      "Ha ha ha. . . . . ." Liên Vụ rốt cuộc nhịn được cười lên ha hả, cười cười đột nhiên ý thức được bên trong đó là Đình Vũ, vội vàng im lặng, kìm nén đến đáy mắt đều là nước mắt. Tiểu thế tử là quá bình tĩnh rồi!

      Chúng vệ cũng cười đến nghẹn, run thân thể nhìn bên này, quá buồn cười rồi! Nếu phải là sợ chủ trách phạt bọn họ, bọn họ hận được cười ha ha phen mới được!

      Đình Vũ nghe xong sắc mặt kia lúc đỏ lúc trắng, biết cái gì cho phải.

      Hiên Viên Sở Cuồng cũng là mặt đầy ghét bỏ nhảy dựng lên gào to: "Ca ca, ta nhớ ràng xí trù đó bền chắc lắm! Đại thẩm Đình Vũ lại có thể ngồi bể nó, cái mông của nàng là quá lớn rồi!"

      Liên Vụ cắn răng, gắt gao cười đến nghẹn quay đầu . Ôi mẹ ơi, là quá buồn cười rồi! có thể tìm chỗ tốt để cười rồi quay lại ?

      "Đệ đệ, ngươi thực ngốc, cái này làm sao gọi là mông lớn chứ, là cái mông quá nặng á!" Hiên Viên Lạc Thần rất nghiêm túc quay đầu cải chính cho đệ đệ " sai rồi" .

      "Ách. . . . . ." Hiên Viên Sở Cuồng gãi gãi đầu mình, "Đúng, là cái mông quá nặng, Cuồng nhi sai rồi!"

      Chúng vệ nghe vậy, ở dưới hướng dẫn của Liên Vụ cùng nhau cắn môi dưới, xoay người lại, đưa lưng về phía phòng, từng trận run lên cười trộm. ( Liên Vụ này chắc thường xuyên nín cười kiểu này nên có kinh nghiệm ghê @-@)

      Đình Vũ cảm giác sợi dây thần kinh trong đầu mình sắp đứt rồi, hướng về phía ngoài cửa mở miệng: "Tiểu thế tử, người nhanh mở cửa ra , thuộc hạ nhịn nổi!" Cười cười , mình nhịn nổi rồi!

      "Nhưng chỉ là muốn nhà cầu thôi mà, làm sao nghiêm trọng như vậy chứ?" Hiên Viên Lạc Thần dường như rất khổ não nhìn phòng này, ngay sau đó như nhớ tới cái gì, "Đệ đệ, thuốc lần trước ngươi trộm được ở chỗ thần y có mang theo ?"

      Thuốc gì? Có phải thuốc trị đau bụng ? Mặt Đình Vũ đầy mong chờ nhìn cửa, gắt gao che bụng của mình.

      Lần này tiểu Sở Cuồng rốt cuộc hiểu ca ca muốn làm gì rồi, dường như rất kinh ngạc mở miệng: "Ai nha, thấy, chẳng lẽ là lúc ấy ta cẩn thận làm rơi vào trong chén cháo lá sen rồi hả? Lúc ta lao thẳng đến đó thuốc kia còn cầm ở tay. Ặc, xong rồi, ca ca, nhất định là ta cẩn thận làm rơi nó vào trong chén rồi!"

      "Là thuốc gì á?" Liên Vụ rất tò mò mở miệng hỏi thăm.

      "Ách, là thuốc sau khi ăn muốn cầu, so với bã đậu còn lợi hại hơn rất nhiều!" Hiên Viên Sở Cuồng rất nghiêm túc mở miệng giải thích.

      Lần này nghi ngờ của Đình Vũ có giải thích! Vốn Đình Vũ hoài nghi là hai đứa bé này cố ý trêu cợt mình, nhưng lập tức nghe được giọng của Hiên Viên Lạc Thần: "Ai nha, vậy xong đời rồi, chúng ta lập tức thả đại thẩm Đình Vũ ra, nếu nàng liền thảm!"

      "Ừm! Đúng! Ca ca, nhanh lấy chìa khóa ra!" Hiên Viên Sở Cuồng dường như rất gấp gào to về phía Hiên Viên Lạc Thần.

      Hiên Viên Lạc Thần lục lọi trong ngực mình rất lâu, tiếp mặt sững sờ nhớ lại, cuối cùng dậm chân cái: "Ai nha, tiêu rồi, cái chìa khóa, lúc Triệt ca ca tới, ta đặt nó vào trong túi Triệt ca ca mất rồi!"

      Đình Vũ nghe vậy thiếu chút nữa nổi điên! Trời mới biết nàng thậm chí cảm giác có cái gì đó muốn thoát khỏi thân thể của nàng, xuất trong quần lót rồi!

      "À? Vậy phải làm sao bây giờ? Ca ca, tại chỉ có biện pháp!" Vẻ mặt Tiểu Sở cuồng nghiêm túc mở miệng.

      Hiên Viên Lạc Thần thở dài hơi, hình như cũng nghĩ đến cái gì, vì vậy mở miệng về phía Đình Vũ trong phòng: "Đại thẩm Đình Vũ, có biện pháp, lần trước sau khi Cuồng nhi cẩn thận ăn nhầm thuốc này, giải quyết như vậy!"

      "À? Biện pháp gì?" Giọng lo lắng của Đình Vũ vang lên.

      Hiên Viên Sở Cuồng lớn tiếng mở miệng: "Đại thẩm Đình Vũ, ngươi phải nhớ kỹ nghe ta chỉ huy! Có bước đúng cũng được đâu đấy!"

      "Được! Tiểu công tử, người nhanh chút !" Nàng kìm nén đến sắp chịu được, có nhiều thần trí suy nghĩ việc này là có thích hợp hay ? Trong lòng chỉ có ý niệm, vội vàng muốn giải quyết chuyện cầu này cho xong!
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.5: Đại thẩm Đình Vũ, đệ đệ và ta dạy dỗ ngươi
      Editor: Hoàng Dung

      "Đại thẩm Đình Vũ, ngươi trước xoa bóp cái mông!" Lớn tiếng mở miệng về phía trong nhà.

      Đình Vũ nghe vậy, do dự chút, bên ngoài nhiều nam nhân như vậy, mình ở bên trong nhà xoa bóp cái mông, cái này được đâu? Nhưng lại suy nghĩ chút, mình xoa bóp cái mông, các nam nhân bên ngoài cũng biết, cho nên đỏ mặt vểnh cái mông lên.

      Trong lòng thôi miên, các nam nhân bên ngoài cũng biết mình bây giờ chổng mông lên, có chuyện gì, có chuyện gì. . . . . .

      Ai ngờ, giọng của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên: "Đại thẩm Đình Vũ, cái mông của ngươi vểnh lên chưa?"

      Lời này vừa ra, Đình Vũ suýt nữa ngất lịm, cắn răng mở miệng: "Vểnh lên rồi! Tiểu công tử. ngài nhanh chút , thuộc hạ nhịn nổi!"

      Chúng vệ phía ngoài suýt nữa nén cười được, chỉ cần tưởng tượng chủ cao quý lãnh diễm của bọn họ, ở bên trong có bộ dáng chổng mông lên, bọn họ liền muốn cười, ha ha ha. . . . . .

      "Ừ, sau khi xoa bóp cái mông, cắn răng, ở đan điền kìm nén hơi!" Lần này là giọng của Hiên Viên Lạc Thần.

      Đình Vũ nghe vậy, theo lời của , ở đan điền kìm hơi, cảm giác lại càng thêm khó chịu, rất rối rắm mở miệng: "Tiểu thế tử, thuộc hạ làm theo phân phó của ngài, nhưng tại sao càng khó chịu rồi!"

      "Ta biết là càng khó chịu! Bởi vì còn có bước quan trọng nhất ngươi chưa hoàn thành! Tất cả khí ở vùng đan điền, dùng sức ngay chỗ mông đít, mạnh mẽ dùng hết sức phóng ra là xong rồi!" Giọng Hiên Viên Lạc Thần có chút lo lắng vang lên, hình như rất là quan tâm Đình Vũ.

      Nhưng nhóm vệ ngoài cửa cũng mơ hồ nghe ra có cái gì đúng, chổng mông lên, còn kìm nén rồi ra sức ở chỗ cái mông, đó phải là. . . . . . Liên Vụ muốn nhắc nhở nàng, nhưng kịp. . . . . .

      Người trong nhà bị giọng thân thiết của Hiên Viên Lạc Thần cuốn hút, cũng vì bị dục vọng muốn giải thoát hành hạ, chưa từng suy nghĩ nhiều, liền làm theo. . . . . .

      "Bủm!" tiếng vang lên, tiếp theo đó là hồi mùi hôi thối truyền ra. . . . . .

      "Đình Vũ, ngươi. . . . . ." Lời của Liên Vụ bị dìm ngập rồi, vẻ mặt đành lòng quay đầu , lần này chơi lớn rồi! Mặt mũi của Đình Vũ hoàn toàn ném xong rồi!

      "Đại thẩm Đình Vũ, có phải ngươi cảm giác thoải mái hơn rồi ?" Giọng của Hiên Viên Sở Cuồng giống như tranh công vang lên, "Đại thẩm Đình Vũ, ngươi cần rất cảm tạ chúng ta đâu! Đây đều là chuyện chúng ta nên làm!"

      Nhóm vệ nén cười đến mức sắp chết rồi, ha ha ha. . . . . . ràng, hôm nay chủ thờ ơ cao quý của bọn họ đại tiện khống chế rồi! Quá buồn cười rồi! Còn có tiểu công tử mới vừa gì hả? -- đây là chuyện bọn phải làm! Ha ha ha. . . . . .

      Đình Vũ thành công đem phân tràn ra đầy quần của mình, mặt chết lặng nhìn cánh cửa kia. Chợt có loại kích động muốn khóc, nhưng lại đặc biệt muốn cười. . . . . . thành công thải phân ra. Đúng là như Hiên Viên Sở Cuồng , cảm giác thoải mái hơn, nhưng thanh danh của nàng, hình tượng của nàng từ hôm nay cũng hoàn toàn bị phá hủy! Còn có bộ dáng này của mình bây giờ, sợ là tắm mấy trăm lần cũng tắm sạch !

      "Tiểu thế tử, tiểu công tử, các ngươi là cố ý có đúng hay ?" Giọng ràng mang theo hận ý vang lên.

      "Cái gì cố ý! Đại thẩm Đình Vũ, ta và đệ đệ ở đây dạy ngươi cách thải ra, phải thải ra thoải mái hơn sao? Ai nha, bỏ đệ đệ, chúng ta quên mất vấn đề rất nghiêm túc!" Sau khi Hiên Viên Lạc Thần trả lời xong vấn đề của Đình Vũ, có vẻ như cực kỳ lo lắng mở miệng.

      "Hả? Vấn đề gì?" Hiên Viên Sở Cuồng, bộ dáng rất là kinh ngạc nhìn ca ca của mình.

      "Lần trước lúc ngươi giải quyết vấn đề như vậy là có xí trù! Nhưng phải xí trù của đại thẩm Đình Vũ bị nàng ngồi bể rồi sao?" Hiên Viên Lạc Thần dường như vừa mới phản ứng kịp.

      Hiên Viên Sở Cuồng cũng dậm chân: "Ai nha, là, vậy phải đại thẩm Đình Vũ ỉa trong quần rồi sao?"

      "Có lẽ vậy!" Hiên Viên Lạc Thần vuốt ve cái trán, bộ dáng đành lòng nhắc tới, "Cái đó, đệ đệ, chúng ta vẫn là nhanh chút , tại tâm tình đại thẩm Đình Vũ khẳng định tốt!"

      " đâu..., lúc nãy đại thẩm Đình Vũ giường nàng rất dơ, nàng vốn chú trọng vấn đề vệ sinh cá nhân, phải là ỉa trong quần thôi ư, có gì ghê gớm đâu, ca ca người nghĩ quá nhiều rồi!" Giọng thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng lần nữa đâm trúng huyệt cười của mọi người.

      Ai nha, ra là giường của chủ rất dơ, bọn họ còn biết đó! Thân thể Liên Vụ run rẩy, cười đến nghẹn, ra theo nghĩa khí huynh muội, muốn cười, nhưng là rất khôi hài đó!

      Nghe lời của Hiên Viên Sở Cuồng, nếu phải xét thấy quan niệm chủ tớ, Đình Vũ muốn tức miệng mắng to! Nếu bây giờ nàng còn hiểu là bọn chúng cố ý, những năm này nàng sống uổng phí rồi!

      "Tiểu thế tử, tiểu công tử, đại ân hôm nay của các người, thuộc hạ nhất định suốt đời quên!" Giọng lạnh lùng vang lên, nghe ra tâm tình người chuyện.

      Liên Vụ nghe vậy, lông mày tuấn tú nhíu lại. Đình Vũ lời như thế, là quá biết chừng mực rồi! Chẳng lẽ nàng vứt quan niệm chủ tớ ra ngoài chín tầng mây rồi sao?

      "Suốt đời quên là tốt rồi! Bản Thế tử còn sợ ngươi quên đấy. Nhớ, có vài thứ phải ngươi có thể nghĩ đến. Đưa tay quá dài, bản Thế tử ngại giúp ngươi chặt cái tay kia!" Trong giọng non nớt của Hiên Viên Lạc Thần tràn đầy khí phách quần lâm thiên hạ, nghe thế nào đều thể liên hệ với đứa bé hai tuổi.

      Ngay cả Liên Vụ ở bên cũng nhịn được sinh ra tâm tư sùng bái, đáy lòng Đình Vũ cũng mơ hồ lan tràn lạnh lẽo, bụng dưới lại dâng lên cỗ cảm giác muốn thải ra, trong nháy mắt sắc mặt lại vặn vẹo . . . . . .

      "Cuồng nhi, chúng ta ! Ai cũng được thả nàng ra. Nếu phụ vương hỏi, nàng lời bất kính với tiểu thế tử, các ngươi nghe chưa?" Giọng mang theo uy nghiêm vang lên.

      "Thuộc hạ nghe !" Mọi người cùng nhau ôm quyền mở miệng, trong lòng tràn đầy khiếp sợ! Tiểu thế tử làm sao có khí thế như vậy? ràng mới hai tuổi! Đình Vũ nghe vậy, ở trong phòng càng thêm rối rắm đến quên cả cảm giác muốn thải ra ngoài, ngơ ngác nghe thanh truyền ra ở ngoài cửa. Lần đầu tiên, nàng do dự, nàng đấu thắng nữ nhân tên Vũ Văn Tiểu Tam đó sao?

      Dựa vào tiểu thế tử, nàng chưa chắc chống đỡ được!

      Nghe được đáp án hài lòng, Hiên Viên Lạc Thần lạnh giọng mở miệng: "Đại thẩm Đình Vũ, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ hôm nay. Về sau làm chuyện gì đều phải đắn đo cho đúng chừng mực!" xong liền di chuyển thân thể nho , cất bước rời .

      Liên Vụ sững sờ tại chỗ nhìn bóng lưng Hiên Viên Lạc Thần. Tiểu thế tử như vậy, giống như là phiên bản thu của Vương Gia, mặc kệ là khí thế quần lâm thiên hạ hay khí phách trong giọng điệu kia, thậm chí ngay cả lệ khí khát máu đều giống nhau như đúc! Nhưng, có nhìn lầm sao? Tiểu thế tử mới hai tuổi thôi!

      Hiên Viên Sở Cuồng lập tức sôi nổi đuổi theo: "Ca ca, ngươi lúc nãy rất có khí thế, Cuồng nhi làm sao lại có khí thế như ca ca!"

      Hắc hắc. . . . . . Nhưng chuyện đại thẩm Đình Vũ vẫn chưa xong đâu. Ngày mai kinh hỉ, bọn họ ở cửa sổ đâm mấy cái lỗ kia cũng phải là để , làm sao có thể sợ Đình Vũ ngộp chết chứ? Tuyệt đối là có mục đích khác! Hì hì. . . . . .

      Hiên Viên Lạc Thần quay đầu nhìn đệ đệ chút, như tiểu đại nhân mở miệng: "Đệ đệ cần có khí thế, bởi vì ca ca bảo vệ đệ đệ , ai cũng thể khi dễ đệ đệ của ta!"

      "Ca ca tốt!" Hiên Viên Sở Cuồng cọ lên người ca ca của mình, liếm môi cười đến vô cùng vui vẻ.

      "Bởi vì chúng ta là huynh đệ ruột!"

      Từ xa xa truyền tới đối thoại của bọn họ, mặt Liên Vụ tự chủ lộ ra chút ý cười. Quan hệ tiểu thế tử và tiểu công tử tốt như vậy, cũng vui mừng cho bọn họ! Nhưng. . . . . . Lại truyền tới giọng của Hiên Viên Sở Cuồng. . . . . .

      "Đúng rồi, ca ca, ta thấy hộp bánh quế hoa hôm qua ta đặt ở đầu giường, ca có nhìn thấy ?" Hiên Viên Sở Cuồng rất là buồn bực mở miệng.

      Ặc, trong nháy mắt nét mặt của Hiên Viên Lạc Thần cương cứng, gãi đầu cái: "Hôm qua sau khi ta luyện công trở về rất đói, cho nên liền ăn!"

      "Cái gì?" Hiên Viên Sở Cuồng trợn tròn mắt nhìn , "Ngươi ăn bánh quế hoa của ta? Hiên Viên Lạc Thần, ngươi phải là ca ca ta! Ta cần ngươi!"

      " cần thôi!" Giọng chẳng hề để ý vang lên. . . . . .

      Sau ót Liên Vụ xẹt qua đám vạch đen, tự đáy lòng vui mừng vì tình cảm của tiểu thế tử và tiểu công tử, chỉ là vui mừng quá sớm! Hai người bọn họ vẫn là như vậy -- động chút là gây gổ!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.1: Trúng độc
      Editor: Hoàng Dung



      Hôm sau, sáng sớm Hiên Viên Vô Thương liền ra ngoài tự mình nấu canh, lưu lại Vũ Văn Tiểu Tam mình ở giường ngủ.

      Giọng thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên bên tai nàng: "Mẫu thân, nhanh rời giường, mẫu thân!"

      Vũ Văn Tiểu Tam phiền não phất phất tay, chuyển thân ngủ tiếp.

      "Ca ca, mẫu thân dậy, làm thế nào đây?" Nghẹo đầu hỏi bé trai lãnh khốc kia, nếu rời giường thể thưởng thức bộ dạng của đại thẩm Đình Vũ!

      Mày của Hiên Viên Lạc Thần cau lại, trầm giọng mở miệng: " được, phải đánh thức mẫu thân dậy, để mẫu thân vui vẻ chút!"

      Hiên Viên Sở Cuồng nhìn mặt của Vũ Văn Tiểu Tam chút, do dự hồi lâu, cái chân đạp lên. . . . . .

      Lấy loan đao bên hông ra, trầm mở miệng uy hiếp: "Mẫu thân, nhanh dậy !"

      cước này, dĩ nhiên thành công đạp Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh, mê mang mở mắt ra, nhìn thấy đao trong tay Hiên Viên Sở Cuồng, bị dọa đến cơn buồn ngủ tỉnh táo hơn phân nửa!

      Bên tai vẫn còn giọng của con trai: "Mẫu thân, người có dậy hay ? Người dậy ta liền giết người, người có muốn chết hay ?"

      Sau ót Hiên Viên Lạc Thần treo vệt đen. Cái tên ngu như heo này, uy hiếp mẫu thân như vậy, sợ phụ thân nổi đóa sao! Quả nhiên. . . . . .

      Chỉ thấy vẻ mặt mỗ nữ đưa đám, nhìn hồi lâu, chợt hét to lên tiếng: "Hiên Viên Vô Thương, con của chàng tạo phản!"

      đạo bạch quang chợt lóe, nam tử tuyệt mỹ liền xuất ở trong phòng. Nhìn đao tay đứa bé chút, mặt tối sầm, vươn tay ném , vật thể phá cửa sổ bay ra. . . . . .

      Mỗ nữ nhìn điểm đen phía xa, lo lắng hỏi: "Thương Thương, nếu là ngã chết làm thế nào?"

      "Ngã chết chúng ta sinh đứa khác!" Giọng chẳng hề để ý của mỗ nam vang lên, bộ mặt tuyệt mỹ đều là nụ cười chút để ý, giống như có quan hệ gì.

      Mỗ nữ biến sắc, nhặt gối đầu lên đập đầu của : "Chàng cho rằng ta là gà đẻ trứng hả! Ta sinh đứa bé dễ dàng sao!"

      Sắc mặt của Hiên Viên Lạc Thần cũng biến thành tương đối khó coi, ra bọn họ ở trong lòng phụ vương chút địa vị cũng có, ngã chết trực tiếp sinh đứa khác là được? Lạnh lùng quét mắt giường hồi lâu, hôm nay Hiên Viên Vô Thương rốt cuộc thể nghiệm trọn vẹn vì sao lại trước có lang sau có hổ, phía trước là nương tử đánh, sau lưng là nhi tử nhìn chằm chằm.

      ra vừa rồi có nắm giữ tốt sức lực, quăng chết tên ranh con chết bầm kia đâu!

      "Tam nhi, đừng nóng giận, người ta biết sai rồi!" Trong giọng vô cùng từ tính tràn đầy ý lấy lòng.

      "Hừ!" Hừ lạnh tiếng, ném gối đầu qua bên. Chợt nghĩ tới chuyện, "Điều Đình Vũ chưa?" Tối hôm qua tiện nhân đó còn khiêu chiến nàng kia mà, đuổi ảnh hưởng tâm tình của nàng.

      Lời này vừa ra, nét mặt Hiên Viên Vô Thương có chút tế nhị. Đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, nhìn trước mặt chút, lần nữa nhìn nhi tử sau lưng, ho tiếng: "Nàng tự hỏi Thần nhi !"

      Chuyện đêm qua, dĩ nhiên là gạt được tai mắt của , chỉ là tình này đúng là làm khó mà ra. bên là nhi tử, bên là thuộc hạ đắc lực, giúp bên nào cũng tốt, dứt khoát làm như thấy! Để tùy bọn họ nháo.

      "Hỏi Thần nhi?" Vũ Văn Tiểu Tam hoài nghi nhìn Hiên Viên Lạc Thần.

      khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần lộ ra nụ cười quái dị: "Mẹ, Thần nhi và đệ đệ chỉ giúp người dạy dỗ tiện tỳ biết sống chết mà thôi!"

      Tiện tỳ biết sống chết? Vũ Văn Tiểu Tam gian nan nuốt ngụm nước miếng, dường như nhi tử nhà bọn họ so với nàng còn khí phách hơn!

      Lời này làm Hiên Viên Vô Thương có chút khó hiểu: "Đình Vũ làm cái gì sao?" Chẳng lẽ là bất kính với Tam nhi? Nghĩ tới sắc mặt cũng trở nên khó coi.

      " có làm cái gì!" Vũ Văn Tiểu Tam còn chưa kịp mở miệng, Hiên Viên Lạc Thần liền trả lời. Khuôn mặt nho nhìn thẳng cha mình, thấy chút hèn nhát nào, "Phụ vương, tiện tỳ nho thôi, dạy dạy rồi, phụ vương để ý chứ?"

      Mãnh liệt mà mạc danh kỳ diệu mở miệng, Hiên Viên Lạc Thần muốn dạy dỗ người cần có lý do!

      Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa đối với nhi tử của mình sinh ra lòng sùng bái, nàng cảm thấy dù là hai chữ khí phách cũng đủ lấy để hình dung tính cách này của nhi tử! Đây là trong ngang ngược kiêu ngạo mang theo khí thế khó giấu

      Nam tử tuyệt mỹ cười khẽ tiếng: "Phụ vương dĩ nhiên để ý, nhưng Thần nhi nên nắm chắc chừng mực. Có vài người có thể dạy dỗ, mà có vài người trước khi dạy dỗ, Thần nhi phải xem xem tay mình có hoàn toàn chế trụ được hay ? Nếu như tạm thời có, nhẫn phát mà đợi thời cơ là tốt nhất, vẫn có thể xem là quyết định tốt." Đáy mắt đều là ánh sáng cưng chìu, đầu tiên là bày tỏ ngại, sau đó dạy nhi tử tương lai nên xử như thế nào.

      Mặc dù Đình Vũ là thủ hạ của , nhưng mà ở trong cảm nhận của , vợ con quan trọng hơn gấp trăm lần.

      "Hài nhi cảm tạ phụ vương dạy bảo!" Mỗi lần phụ vương chuyện, đều mang cho rất nhiều lợi ích, cho nên mặc dù phụ vương rất sợ mẫu thân, thoạt nhìn vô cùng mất mặt, nhưng trong lòng của vẫn là cực kỳ sùng bái phụ vương .

      "Ừm!" Gật đầu cười, liền mở miệng với giường, "Tam nhi dậy , món ăn cũng sắp chín rồi!"

      " dậy!" Ngáp cái, chuẩn bị lật người ngủ.

      Khuôn mặt phong hoa tuyệt đại xuất bên cạnh đầu của nàng, ở bên tai của nàng nhàng thổi hơi: "Tam nhi, dậy . Nếu để đồ ăn nguội rồi ăn ngon!"

      " dậy!" Nàng còn chưa ngủ đủ đâu?

      Chợt, trong giọng tà tứ mang theo cảnh cáo vang lên: "Nếu dậy, người ta liền làm nàng ngay tại chỗ, để Thần nhi ở bên nhìn!"

      Lời này vừa ra, mỗ nữ như con cá chép ngồi dậy, nhìn mặt con hồ ly phúc hắc nào đó ràng đều là nụ cười, lặng lẽ cắn răng, mặt đầy cam lòng cầm quần áo mặc lên người mình. Tối ngày hôm qua nàng cùng học mặc quần áo làm sao, tuy mặc vào được chỉnh tề, nhưng tóm lại là biết mặc!

      "Tam nhi, người ta giúp nàng mặc tốt sao?" Người khác hoàn toàn bận tâm con trai của mình vẫn còn ở phía sau nhìn, cười hì hì tiếp cận, mở miệng đề nghị.

      " cần!" Vũ Văn Tiểu Tam quặm mặt lại nhìn cái, cái tên già đều này, nhiều tuổi như vậy rồi mà có chừng mực, chút để ý đến cảm thụ của nhi tử chút nào.

      Mím mím môi, có chút uất ức nhìn nàng, trong lòng cũng muốn tìm lý do ném con lớn nhất ra, nhưng vào lúc này, nghe thấy được mùi khét: "Chết! Món ăn cháy, Tam nhi tự mặc , người ta phòng bếp!" xong nắm lại cái mũi của nàng, như trận gió bay . . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bóng lưng của , giương môi cười tiếng. Người này, món ăn cháy cũng quên bóp mũi nàng cái!

      Nhìn mặt mẫu thân vẫn là nụ cười ngọt ngào, giọng thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên: "Mẫu thân, có phải người rất phụ thân ?"

      Ặc, người nào đó mặt già đỏ lên, biết làm sao trả lời vấn đề nhi tử: "Đứa bé như con, biết cái gì mà với !" Tên ranh con chết bầm này có phải nghĩ quá nhiều rồi ! Đây là vấn đề tiểu hài tử hai tuổi nên quan tâm sao?

      "Phụ thân mẫu thân cũng rất người!" Hiên Viên Lạc Thần chắc chắn mở miệng, đối với lời của Vũ Văn Tiểu Tam ngoảnh mặt làm ngơ.

      Lão già chết bầm này! Cũng sợ dạy hư bọn ! Dường như người nào đó cũng ba mươi tuổi rồi? Lại có thể với các con lời như thế, là. . . . . . ! Mỗ nữ hung hăng cắn răng: "Ta cái quỷ!"

      Nhìn bộ dáng mẫu thân ràng là ăn ở hai lòng, ngẫm lại sức lực phụ vương mới vừa ném, lấy tốc độ như rùa của Hiên Viên Sở Cuồng - tên ngu ngốc đó, phải ba nén nhang mới có thể trở về, liền quyết định đợi : "Mẫu thân, người nhanh rửa mặt , Thần nhi dẫn người xem trò hay!"

      "Trò gì?" Vũ Văn Tiểu Tam phản xạ có điều kiện hỏi lại.

      " nữ nhân rất ghê tởm!" Đêm qua liền muốn ói rồi, hôm nay càng buồn nôn hơn? Hi vọng lổ bọn họ lưu lại ở cửa sổ để cho bọn họ thất vọng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.2: Trúng độc
      Editor: Hoàng Dung



      Vũ Văn Tiểu Tam cũng phải là ngu xuẩn, suy nghĩ chút mới vừa lúc nãy Thương Thương đến Đình Vũ, linh cơ chợt động: "Có phải các con chỉnh Đình Vũ ?"

      "Mẫu thân, làm sao người biết?" Lần này ngược lại Hiên Viên Lạc Thần có chút kinh ngạc rồi.

      "Hắc hắc, bởi vì mẫu thân con thông minh!" xong đơn giản quấn tóc cái, rồi sau đó ở bên kia rửa mặt.

      Sau ót Hiên Viên Lạc Thần xẹt qua vệt đen, quay đầu nhìn ngoài cửa, bởi vì mẫu thân thông minh? Nếu thông minh cũng nên bỏ qua cho nữ nhân kia lâu như vậy! Nếu là Hiên Viên Lạc Thần , tuyệt đối giữ nguy hiểm ở bên người!

      "Mẫu thân, tại sao giết nàng?" thanh thanh thúy vang lên, mang theo chút lạnh lùng lạnh lẽo. tin tưởng, chỉ cần mẫu thân mở miệng, phụ vương giết nữ nhân kia. Giữ lại, cuối cùng là mối họa!

      Lời này khiến động tác cầm cành liễu đánh răng của mỗ nữ dừng lại, nhíu lông mày nhìn nhi tử chút, tuổi nhưng có lệ khí khắp người: "Giết người phải là chuyện gì tốt!"

      "Mẫu thân, người giống người thiện lương." khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ tràn đầy chắc chắn. đợi nàng đáp lời, liền tiếp tục mở miệng, "Mẫu thân, có chút nguy hiểm, bóp chết trong trứng nước tốt hơn. Nếu mẫu thân xuống tay được, liền do Thần nhi làm!"

      nhìn ra được mẫu thân rất phụ vương, phụ vương cũng rất mẫu thân. Cho nên thể để cho bất luận kẻ nào phá hư hạnh phúc cả nhà bốn người bọn họ! Mẫu thân hạ được quyết tâm, liền do . Nếu trông cậy vào Hiên Viên Sở Cuồng - tên ngu ngốc cái gì cũng hiểu kia, sợ là mẫu thân bị người ám hại chết cũng biết.

      Lời này vừa ra, Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại cười, rửa mặt xong, tới bên người Hiên Viên Lạc Thần, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt nho của . Đứa con trai này thông minh giống người bình thường! dung nhan tuyệt sắc của mỗ nữ lộ ra nụ cười vô cùng tự tin: "Thần nhi sai, có chút uy hiếp nên bóp chết trong trứng nước, nhưng Đình Vũ đó, mẫu thân cho tới bây giờ cũng chưa từng coi nàng là mối uy hiếp!"

      Bởi vì nàng tin tưởng Thương Thương, tin tưởng nam nhân của mình, càng tin tưởng tình của bọn họ, bất luận thế nào đều phải là người khác có thể chen vào. Nếu thành uy hiếp, đó chỉ có thể Hiên Viên Vô Thương, người này đáng giá nàng lưu lại!

      khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần xuất vẻ suy nghĩ sâu xa, vẫn còn có chút ủng hộ cách của mẫu thân, : "Mẫu thân, mọi việc luôn có chẳng may, người sợ. . . . . ." sợ phụ vương . . . . . .

      "Sợ!" Đây là lời , làm sao có thể sợ, "Nhưng là, thiên hạ này người ngưỡng mộ phụ vương của con rất nhiều, nếu giết hết từng người, sợ là nữ nhân trong thiên hạ này đều chết hết rồi? Còn nữa, mẫu thân cũng phải là người tự tin mù quáng. Con phải biết, nếu phụ vương của con muốn làm ra chuyện gì có lỗi với ta, mẫu thân mang theo các con cao bay xa chạy. Nam nhân như vậy, cũng đáng được mẫu thân . Người nào muốn tặng cho người đó! Đây là kiêu ngạo của nữ nhân, cũng là tôn nghiêm mà mẫu thân phải bảo vệ!"

      tiêu sái, nàng cũng tin tưởng nếu ngày như vậy, nàng cũng cực kỳ tiêu sái. Nhưng tặng cho người khác, trong lòng đều có chút khó chịu lợi hại.

      Hiên Viên Lạc Thần nhíu lông mày nhìn nàng, bộ dáng cái hiểu cái , cuối cùng giống như là nghĩ thấu cái gì, gật đầu cái. Đúng, mẫu thân có đạo lý. Nếu phụ vương có cái tâm tư kia, bọn họ thế nào cũng khó lòng phòng bị.

      "Mẫu thân, nếu phụ vương dám làm việc có lỗi với người, Thần nhi cũng cần ! theo mẫu thân luôn!" Tiểu Lạc Thần kiên định mở miệng.

      Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy cười tiếng, tuy nàng cảm thấy Thương Thương làm chuyện gì có lỗi với chính mình, nhưng cũng lo lắng có ngày ấy, các con cũng nguyện ý cùng nàng. Nhìn tình huống này, chắc có vấn đề này ! Sờ sờ đầu của : "Con trai ngoan!"

      Tiếng này vừa dứt, cửa liền truyền đến thanh cực kỳ bất đắc dĩ: "Tam nhi, các ngươi làm cho người ta biết phải cái gì đây!" Trong bất đắc dĩ mang theo oán trách! Nhìn đáng tin như vậy sao? Khiến nương tử và nhi tử cùng nhau suy nghĩ đến chuyện bỏ rồi! Kiêu ngạo của nữ nhân? Còn muốn tặng cho người khác? làm cái gì chứ?

      "Hắc hắc, Thương Thương. . . . . ." Mỗ nữ tự biết đuối lý, mang khuôn mặt tươi cười quay đầu. Choáng, sao lại vừa đúng lúc để nghe thấy chứ!

      Hiên Viên Lạc Thần ràng cũng chột dạ, cặp mắt đào hoa nho kia nghiêng mắt nhìn, dám nhìn cha mình. Nhìn tình huống này là phụ thân đứng ở cửa rất lâu, lại có thể chút cũng có cảm giác được, xem ra võ công của kém phụ thân quá xa!

      Chỉ thấy tay áo bào màu trắng của người nào đó khẽ vung lên, lộ ra chút cánh tay bạch ngọc, ngón tay thon dài trắng nõn mang chén canh, nhàng di động bước chân, đặt canh lên bàn. Người này, dù là tư thế bưng canh, cũng tao nhã duy mỹ đến nên lời. Sau khi để xong, quay đầu, dung nhan như cánh hoa đào đều là vẻ mặt cười như cười, nhìn nữ nhân mình và con trai bảo bối của mình.

      hồi lâu, sau khi thấy người hai người kia đều mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh. Môi mỏng như hoa đào khẽ mở, trong giọng bất đắc dĩ mang theo chút kiên định vang lên: "Tam nhi, thế gian có Thiên Kiều Bá Mị, duy nàng là ta mãi mãi chung tình. Khát nước ba ngày, ta đây cả đời, chỉ lấy mình nàng! Cho nên nàng cũng đừng hoài nghi người ta!"

      Cặp mắt tà mị đào hoa kia tràn ngập thâm tình, nháy cái nhìn nữ tử áo đỏ đó. Vì nàng, cái gì cũng có thể làm. Tựa như rửa tay nấu canh này, đây là chuyện cả đời chút suy nghĩ tới, nhưng vì nàng, cũng nguyện ý làm. Tình cảm như vậy, dù là chính cũng có chút cảm thấy thể tưởng tượng nổi. làm sao còn có tâm tư nghĩ đến người khác?

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng tràn ngập thâm tình, cũng khắc sâu biết được những lời mình mới với nhi tử, là rất quá đáng, gãi đầu cái: "Cái này, cái đó, ta biết rồi!"

      xong cúi đầu nhanh, giống như đứa bé làm sai việc.

      "Hiểu sai là tốt rồi, chuẩn bị ăn cơm!" Trong giọng vô cùng từ tính hàm nụ cười. Sau khi xong lại dường như có chút hao tổn tinh thần lắc đầu, cất bước vững vàng ra ngoài. . . . . .

      "Thương Thương, ngươi làm cái gì?" phải là tức giận chứ? Mỗ nữ có chút lo lắng nhìn bóng lưng của .

      Đưa lưng về phía nàng cười khẽ tiếng, nha đầu này, tiêu sái như thế, nhưng vẫn là quan tâm ? Quay đầu lại cười nhìn nàng, ở dưới ánh mắt lo lắng của nàng phun ra ba chữ: " bưng thức ăn! Ha ha. . . . . ."

      Sau khi xong cười sải bước rời .

      Nghe tiếng cười sảng lảng của , nàng khắc sâu ý thức được mình bị chơi xỏ, tên này làm bộ đau lòng! Hung hăng nghiến răng, coi buổi tối lão nương thu thập chàng thế nào!

      ót Hiên Viên Lạc Thần cũng là đám vạch đen, có phải cha có chút phúc hắc hay ? Lại mới vừa cho rằng phụ thân tức giận, đáy lòng chột dạ!

      Nhìn chút món ăn thơm ngào ngạt bàn, nuốt ngụm nước miếng, ngờ phụ vương làm thức ăn thơm như vậy! Vốn cho là khẳng định thức ăn ngon! Nhìn chút Vũ Văn Tiểu Tam, vốn là chuẩn bị trước mang mẫu thân xem đại thẩm Đình Vũ chút, nhưng là -- hay là trước ăn cơm rồi ?

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Lạc Thần chút, ở trong lòng hơi thở dài hơi, nhi tử thông minh thông minh, nhưng ngoài thông minh, còn có chút cực đoan. Lắc đầu cái, chỉ là như vậy cũng có gì tốt, tiểu tử Cuồng nhi kia lại mạc danh kỳ diệu, vừa đúng bổ sung cho Thần nhi.

      Đúng lúc này, thân thể nho xuất ở cửa, khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài tràn đầy vẻ vui, nhíu chặt như cái bánh bao trắng nõn nà, xoa cái mông bước vào , thút tha thút thít cái mũi muốn khóc chút, nhưng nhìn bộ dáng Vũ Văn Tiểu Tam, hình như thế nào vui mừng, vì vậy cứng rắn đình chỉ rồi.

      "Hiên Viên Sở Cuồng, nghe con phải giết chết ta?" Giọng mỗ nữ rất có uy hiếp vang lên.

      Tiểu Sở Cuồng run lên, duỗi cái cổ nuốt ngụm nước miếng, nịnh hót mở miệng: "Mẹ, có, Cuồng nhi mới vừa rồi là đùa giỡn với mẫu thân á..., mẫu thân người xem, Cuồng nhi vứt cây đao rồi!" xong nhìn bên hông của mình.

      Nhưng ra lúc cha mới vừa ném ra, biết rơi ở chỗ nào đường rồi.

      "?" Giọng rất có uy hiếp vang lên. Tên ranh con chết bầm kia, ngươi cũng quá coi thường lão nương của ngươi ? thế giới này, người có thể giết lão nương còn chưa ra đời đâu!

      ", , . . . . . . mà!" xong bổ nhào về phía trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam, "Hu oa, mẫu thân, Cuồng nhi biết sai rồi, người liền tha thứ cho con ! Cha ném người ta ra, cái mông cũng ngã đau rồi, hu hu hu. . . . . ."

      Nhìn khóc đến thê thảm, khóe mắt Vũ Văn Tiểu Tam kéo ra. Tên ranh con chết bầm này học được cả mười phần mười chiêu đó của nàng! Nhìn đám nước mắt nước mũi, mặc dù biết là giả, nhưng nàng hạ được quyết tâm đánh ! Dùng sức vuốt vuốt đầu của : "Được rồi, đừng giả bộ! Tiểu tử thúi, nếu có lần sau nữa ta lột da của con!"

      Lột da? Trái tim của Hiên Viên Sở Cuồng nhảy thình thịch cái, nâng lên khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt. Vẻ mặt thành , nước mắt lưng tròng mở miệng: "Mẫu thân, người lột da ca ca , da Cuồng nhi ăn ngon đâu!"

      Lời này vừa ra, Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa ngã quỵ! Sắc mặt của Hiên Viên Lạc Thần cũng cực kỳ khó nhìn, đôi mắt tà mị đào hoa nhíu lại, hướng về phía Vũ Văn Tiểu Tam tức giận mở miệng: "Mẫu thân, da đệ đệ rất thơm, người lột da nó ! Vừa thơm lại vừa giòn!"

      "Hiên Viên Lạc Thần, ngươi cái gì?" Khuôn mặt nhắn của Hiên Viên Sở Cuồng hung dữ nhìn ca ca của mình, đôi mắt trợn to.

      "Ta là khích lệ ngươi đó, đệ đệ!" đứa trẻ chẳng biết xấu hổ lừa gạt tiểu đệ của mình.

      Đầu Hiên Viên Sở Cuồng hơi hạ xuống, gãi gãi đầu của mình: " ra là ca ca là khích lệ ta à! Đợi chút, đúng. . . . . . Hiên Viên Lạc Thần, cái tên lường gạt này!"

      xong vọt về phía Hiên Viên Lạc Thần, hai tiểu oa nhi đánh nhau lần nữa. .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :