1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.1: phụ thân, mẫu thân là lưu manh!
      Editor: Hoàng Dung
      Bên trong phòng, giường, đôi nam nữ tựa sát vào nhau. vuốt vuốt mái tóc đen như mực của nam tử, thỉnh thoảng ngáp cái. . . . . .

      "Tam nhi, có mệt hay ?" Giọng vô cùng từ tính vang lên, nghe mị hoặc và cực kỳ cảm động.

      Vũ Văn Tiểu Tam ngửa mặt lên trời liếc mắt: "Chàng ?"

      Môi mỏng khiêu gợi nâng lên nụ cười nhạt, thanh dường như rất rối rắm vang lên: " ra người ta chuẩn bị hôm nay ăn Tam nhi , ai bảo Tam nhi thấy Mộ Vân Dật liền đem người ta để vào trong mắt rồi!"

      xong giống như uất ức mím mím môi.

      Vẻ mặt mỗ nữ ghét bỏ nhìn gương mặt tuyệt mỹ của chút: "Chàng thôi ! Ít vuốt mông ngựa !"

      Khuôn mặt giả bộ đáng trong nháy mắt cứng đờ, bên trong đôi mắt tà mị đào hoa thoáng qua tia dở khóc dở cười. Nha đầu này! vuốt mông ngựa?

      hề dây dưa vấn đề này với nữa, Vũ Văn Tiểu Tam ngáp cái, sau đó lại duỗi cái lưng nhức mỏi. Tiếp, liếc xéo cái, hỏi vấn đề vẫn muốn hỏi: "Thương Thương, hai năm qua là ai chăm sóc Thần nhi và Cuồng nhi?" Ngàn vạn đừng là Tiểu Nguyệt và Đình Vũ đó nha!

      Tiểu Nguyệt sao cả, nhưng Đình Vũ đó quá có vấn đề rồi!

      Mặc dù Vũ Văn Tiểu Tam nàng phải là nữ nhân ngốc nghếch suốt ngày chỉ biết ghen, nhưng Đình Vũ đó biết vì sao nàng luôn là cảm thấy nàng ta là mối uy hiếp!

      "Đều do người ta tự mình chăm sóc!" Khóe môi như hoa đào nâng lên nụ cười yếu ớt, "Tam nhi nàng xem!"

      xong, ngón tay thon dài chỉ đầu kia của gian phòng. . . . . .

      "Nhìn cái gì?" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn , rồi sau đó hoài nghi ngẩng đầu lên, dọc theo phương hướng tay của chỉ nhìn chút. Gian phòng này rất lớn, cửa chính ở chính giữa phòng, phía bên kia của căn phòng đặt chiếc giường.

      Bên giường để vài bộ quần áo của bọn và dụng cụ rửa mặt.

      "Kể từ khi Tam nhi bắt đầu ngủ mê man, người ta cũng chưa từng rời khỏi phòng này. Hai tên ranh con chết tiệt cũng ở trong phòng này!" xong cọ xát ở cổ nàng, bộ dáng tranh công tiếp tục mở miệng, "Người ta giúp Tam nhi làm những chuyện cần làm rồi! Tam nhi phải làm sao cảm tạ người ta đây?"

      Chuyện nàng cần làm? Chuyện gì? "Thương Thương, có phải chàng còn phải thay tả cho bọn chúng ?" Giọng có chút kì dị của mỗ nữ vang lên.

      Sắc mặt lập tức cứng đờ, ở đôi môi nàng cắn cái: "Ừm!" xong giống như tiểu cẩu cọ xát ở ngực nàng.

      Ối giời ôi, người này phải sach lắm sao? "Thương Thương, chàng có thể ném cho bọn Đình Vân chăm sóc!" Nàng còn nhớ lần trước ăn tôm, bộ dáng ghê tởm muốn ói, thế nhưng lại đổ phân cho đứa bé?

      Hơn nữa phải Thương Thương nhà bọn họ có đứa bé, liền phải ném càng xa càng tốt sao? Thế nào lại tự mình chăm sóc rồi.

      khẽ thở dài hơi, sờ sờ cái mũi của nàng: "Tam nhi ngốc! Nếu Tam nhi ngủ mê man, mỗi ngày ôm đứa bé, những việc vặt này giao cho người khác làm cũng được. Nhưng Tam nhi hôn mê, nếu như chăm sóc bọn chúng là người khác. . . . . ."


      tới chỗ này, nữa, bởi vì nàng rất thông minh, nhất định có thể suy nghĩ ra.

      Vũ Văn Tiểu Tam có chút sững sờ, ngay sau đó dọc theo suy tư của suy nghĩ, nếu như chăm sóc bọn là người khác. . . . . . Chắc hẳn sau thời gian dài, bọn đối với người nọ sinh ra cảm giác lệ thuộc. Người mẹ này như nàng biến thành có cũng được mà có cũng sao .

      Thấy nàng hình như suy nghĩ hiểu , lại tiếp tục mở miệng: "Bởi vì người ta biết Tam nhi ngày nào đó tỉnh. Khi đó, nếu bọn thân cận với Tam nhi, Tam nhi khẳng định rất khổ sở. Cho nên người ta liền tự mình chăm sóc bọn nó, mượn tay người khác."

      Đợi xong, Vũ Văn Tiểu Tam hít mũi cái, trong lòng cảm động hiểu, chuyện gì cũng giúp nàng suy nghĩ chu đáo. Quả , sau khi nàng tỉnh lại, sợ nhất chính là bọn có tình cảm đối với người mẫu thân này, thậm chí là có chút phòng bị. Nhưng những vấn đề này, đều nghĩ xong giúp nàng.

      Hướng bộ ngực cọ xát, cúi đầu mở miệng: "Thương Thương, chàng tốt!" Trong giọng mang theo giọng mũi nồng đậm.

      nhàng vuốt lưng của nàng: "Đối tốt với nương tử, là thiên kinh địa nghĩa!"

      Vươn tay, đấm mấy cái ở ngực : "Thương Thương, chàng có nghĩ tới hay ? Nếu ta vẫn tỉnh, chàng phải làm sao?"

      nghe vậy, ôm chặt hông của nàng: " cho bậy, Tam nhi nhất định tỉnh! Bởi vì Thương Thương tin tưởng, Tam nhi bỏ được người ta!"

      Vấn đề này sao có thể nghĩ qua, cơ hồ mỗi ngày đều nghĩ! Nghĩ tới nếu nàng vẫn luôn tỉnh, phải làm thế nào, là vẫn như vậy ở cùng với nàng, hay theo nàng tốt hơn? Nhưng lại sợ mình chết rồi, cũng tìm được nàng.

      Lè lưỡi, liếm xuống ngực của , hài lòng khi cảm thấy thân thể nam tử căng thẳng lên, rồi sau đó cười duyên mở miệng: "Là bỏ được!" xong lật người cái, đè ở dưới thân thể. . . . . .

      "Xem biểu chàng tốt như vậy, lão nương quyết định cho chàng phần thưởng, nhưng là lần này -- lão nương muốn ở phía !"

      "Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . . Tam nhi. . . . . ." thanh mất hồn của nam tử vang lên.

      Mỗ nữ cười dâm đảng: "Đừng lộn xộn, phải vậy. . . . . ." Giọng tràn đầy uy hiếp.

      "Nếu như thế nào?" Giọng tràn đầy mong đợi vang lên.

      "Nếu chàng tinh tẫn nhân vong!" . . . . . .

      . . . . . .

      Hai đứa bé phấn điêu ngọc mài, đầu đầy bụi đất cúi đầu, chậm rì rì trở lại. Bọn họ mới vừa bị phụ thân ném tới 500m, ra ngoài đê. Sau khi bò vào, chờ cả ngày cũng thấy bọn Đình Vân đón mình trở về, cuối cùng chỉ phải nhăn khuôn mặt nhắn tự mình trở về.

      "Ca ca, phụ thân là rất xấu, người ném chúng ta xa như vậy, nếu người ta té chết làm thế nào? Nhìn, cái mông của đệ cũng bị té đau!" Hiên Viên Sở Cuồng xong, còn đưa tay bé ra vuốt vuốt cái mông của mình.

      "Phụ thân biết dùng võ công của ta, có thể giữ được hai chúng ta xảy ra chuyện. Đồng thời người cũng biết, mặc dù xảy ra chuyện, nhưng vẫn rơi đau chút. Mục đích là cho chúng ta giáo huấn. Nếu cũng vừa lúc dùng ba phần công lực." Hiên Viên Lạc Thần hợp tình hợp lý phân tích, tuy biết phụ thân phải là muốn mạng của bọn , nhưng trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu. Tại sao phụ thân muốn ném bọn họ , bọn họ vừa có chiếm đoạt mẫu thân, chỉ là nhìn lén chút thôi mà.

      "Đệ thích phụ thân nữa!" Tiểu Sở Cuồng mím mím môi, chân mày nho nhíu lại chung chỗ, rồi sau đó vểnh miệng lên cao.


      Hiên Viên Lạc Thần nghe vậy, khuôn mặt nhắn như cánh hoa đào cũng ràng xuất vẻ vui: "Ta cũng vậy, thích phụ thân nữa!"

      "Nhưng mà ta lại thích mẫu thân!" Trong giọng thanh thúy mang theo chút bốc đồng vang lên. . . . . .

      "Nhưng mà ta lại thích mẫu thân!" Trong giọng thanh thúy mang theo chút từ tính vang lên. . . . . .

      Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau. Đúng, chỉ cần phụ thân khi dễ bọn họ, mẫu thân giúp tay, vẫn là mẫu thân tốt!

      "Ca ca, nếu chúng ta đổi lại phụ thân ?" Hiên Viên Sở Cuồng rất nghiêm túc mở miệng, phụ thân là rất quá đáng!

      Hiên Viên Lạc Thần nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ thoáng qua tia rối rắm, rất nghiêm túc suy nghĩ sâu xa, rồi sau đó mở miệng về phía đệ đệ: "Nhưng trước kia phụ thân đối với chúng ta vẫn rất tốt!"

      Đúng, phụ thân đối với bọn họ cơ hồ là xin gì được nấy!

      "Hơn nữa dung mạo phụ thân rất đẹp trai, chúng ta ra cũng có mặt mũi!" Cái này là Tiểu Nguyệt tỷ tỷ dạy. Lúc bọn họ hỏi phụ thân, mẫu thân là người như thế nào? Phụ thân chỉ cười mẫu thân là người rất thông minh, rất hiền lành, hơn nữa mẫu thân rất thích rất thích bọn họ.

      Sau bọn họ từ trong miệng Tiểu Nguyệt tỷ tỷ biết được, ra mẫu thân còn là người rất sĩ diện, rất ưa thích mỹ nam tử!

      "Cũng đúng!" Tiểu Sở Cuồng rất khổ não gãi đầu cái, rồi sau đó đột nhiên gào to : "Đúng rồi! phải còn có mấy ca ca dáng dấp rất đẹp trai sao? Mẫu thân nhất định cũng thích, hơn nữa chúng ta nhận bọn họ làm phụ thân, vậy cũng rất có mặt mũi!"

      Hiên Viên Lạc Thần sau khi nghe xong quay đầu nhìn chút, nhíu lông mày vô cùng rối rắm mở miệng: "Đệ là đến Mặc ca ca và Ngạo ca ca, còn có Triệt ca ca của chúng ta sao?"


      "Ừ, đúng!" Tiểu Sở Cuồng vui sướng hài lòng gật đầu, giống như thấy được ánh sáng tương lại sau khi đổi phụ thân. Chợt nhớ lại Mộ Vân Dật, ☺m vội vàng mở miệng bổ sung, "Còn có dáng dấp thúc thúc xem bệnh cho mẫu thân cũng rất đẹp trai! Nhưng mà vẫn là ba ca ca của chúng ta tốt hơn, cho nên vẫn là chọn mấy cái ca ca kia vẫn tốt hơn! Ca ca, ca cảm thấy đề nghị của đệ như thế nào?"

      "Ca nghe Mặc ca ca có rất nhiều phi tử rồi, đệ biết phi tử là có ý gì ? Chính là nương tử, như vậy, mẫu thân liền thua thiệt! Ngạo ca ca và Triệt ca ca ngược lại có thể suy tính chút!" Tiểu Lạc Thần sờ cằm, rất nghiêm túc mở miệng, giống như là phụ thân giúp nữ nhi tìm con rể, nơi nào giống con trai tìm tướng công cho mẫu thân.

      "Ừm! Còn nữa, còn nữa, mái tóc Ngạo ca ca màu trắng rất đẹp! Đệ rất thích! Lần trước lúc Ngạo ca ca dẫn ta chơi, rất nhiều nương đều cho Ngạo ca ca khăn tay, nhưng Ngạo ca ca muốn. Ca ca, ca Ngạo ca ca có phải thích nữ nhân ? Hơn nữa có nương tử, nếu Ngạo ca ca thích nữ nhân, vậy khẳng định muốn làm phụ thân của chúng ta đâu!" khuôn mặt nho là bốn chữ to -- ta rất rối rắm!

      "Chuyện này ca từng nghe lén bọn Liên Vụ qua, bọn họ Ngạo ca ca thích mẫu thân, cho nên thích nữ nhân khác!" Tiểu Lạc Thần bộ dáng bí .

      "Ai nha, vậy chọn Ngạo ca ca , chúng ta cùng với mẫu thân! Mặc dù dáng dấp Triệt ca ca cũng rất đẹp trai, nhưng dung mạo so với Cuồng nhi đáng hơn, đệ thích!" Hiên Viên Sở Cuồng mím mím môi, mỗi lần Triệt ca ca tới cũng dung mạo so với mình đẹp mắt hơn, cho nên thích Triệt ca ca!

      "Nhưng đệ phát dung mạo phụ thân so với bọn họ đều đẹp trai hơn sao?" Hiên Viên Lạc Thần nhìn giống như nhìn người ngu ngốc. Người này thực ngốc, dung mạo phụ thân so với Ngạo ca ca đẹp mắt hơn, phải còn có mặt mũi hơn sao?


      "Nhưng phụ thân ném chúng ta xa như vậy!" Bĩu môi phản bác.

      "Ừm, thấy trước kia phụ thân đối với chúng ta cũng tệ lắm, liền tha thứ người lần này ?" Tiểu Lạc Thần nghiêng đầu hỏi thăm ý kiến đệ đệ.

      "Vậy chúng ta quan sát thời gian, nếu phụ thân đối với chúng ta tốt, vậy chúng ta cũng cần người nữa!" Hừ, là rất quá đáng, cái mông của cho đến bây giờ vẫn còn đau dữ dội!

      "Được!"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.2: phụ thân, mẫu thân là lưu manh!
      Editor: Hoàng Dung


      Trở lại phòng, liền nhìn thấy áo đen đứng ở cửa phòng của phụ thân và mẫu thân.

      Hai đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau: "Đó phải là Đình Vũ sao?"

      "Ừ, Đình Vũ thích phụ thân!" khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần nâng lên tia trào phúng, chỉ bằng nàng cũng xứng thích phụ thân sao? Còn ở cửa nhìn lén, chán sống sao!

      "Nàng ta muốn giành phụ thân với mẫu thân, chúng ta đánh nàng!" Tiểu Sở Cuồng quơ múa quả đấm, muốn ra ngoài.

      Lại bị người kéo tay áo lại: "Trở lại! Để cho nàng ta nhìn, xem nàng ta có thể nhìn ra cái gì!" Phụ thân và mẫu thân ở bên trong thân thiết, chính là để cho nàng ta nhìn thấy, biết khó mà lui mới phải.

      "Nhưng ca ca, nếu nàng ta nhìn lén được thân thể của phụ thân làm thế nào?" Thân thể phụ thân và mẫu thân, những người khác đều thể nhìn!

      Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Lạc Thần bên cạnh liền thấy bóng dáng. . . . . .

      đứa trẻ dùng khinh công xuất trước mặt của Đình Vũ: "Đình Vũ, ngươi ở đây làm gì?"

      Đình Vũ nghe vậy, run lên, quay đầu nhìn thấy Hiên Viên Lạc Thần, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Thiếu chủ! Thuộc hạ chỉ là tới xem Vương Gia chút!" Hiên Viên Lạc Thần trừ là Thế tử, đồng thời cũng là Thiếu chủ của bọn . Mặc dù vẫn chỉ là đứa bé, nhưng thông minh giống người bình thường, cho nên nàng dám coi thường.

      "Phụ vương có gì cần ngươi xem hay sao? Mẫu phi tỉnh rồi, phụ vương tự có mẫu phi chăm sóc, ngươi vẫn là trở về thôi!" Trong giọng thanh thúy mang theo non nớt vang lên, lại có cỗ khí phách lộ ra ngoài, nhìn ra là đứa bé chút nào.

      Vũ Văn Tiểu Tam nghe giọng ở ngoài cửa, có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Vô Thương phía dưới chút. Giọng con trai của mình, nàng tự nhiên nghe được. Đình Vũ ở bên ngoài làm gì? Nếu Đình Vũ tới, người này tuyệt đối thể nào biết! Nhưng vẫn bình thường như có gì xảy ra, lôi kéo nàng mây mưa, khả nghi!

      Nhìn ánh mắt của nàng liền biết suy nghĩ trong lòng nàng, đợi nàng hỏi, liền giọng mở miệng: "Người ta biết nàng ta ở ngoài cửa, chỉ là nàng ta có ở ngoài cửa hay , đối với chúng ta cũng có ảnh hưởng. Hơn nữa nàng ta theo ta rất nhiều năm. . . . . ."

      Cho nên hi vọng sau khi Đình Vũ nghe được những thanh này tự giác buông tha, cũng tránh cho gây ra chuyện gì làm cho thể giết nàng ta.

      "Ồ!" Buồn buồn đáp tiếng liền chuyển động nữa, đem đầu đặt trước ngực của .

      Cửa lại truyền tới đối thoại giữa hai đứa con trai và Đình Vũ. . . . . .

      --"Dạ, Thiếu chủ! Nô tỳ rời ngay!" Giọng lạnh lùng của Đình Vũ vang lên.

      --"Ca ca, ca ở đây làm gì? Ah, tại sao lại là ngươi, dáng dấp khó coi chết được, làm gì mỗi ngày đều chạy tới đây làm gì! Nhìn ngươi làm ảnh hưởng tâm tình! Vẫn là bộ dáng mẫu thân xinh xắn! Aizz, về sau ngươi nên tùy tiện chạy tới, nhìn thấy ngươi, người ta cơm cũng muốn ăn!" Đây là giọng của Hiên Viên Sở Cuồng.

      Nghe như thế, Vũ Văn Tiểu Tam nhịn được giương môi cười tiếng, hổ là con trai của nàng!

      --"Dạ, tiểu công tử, sau này thuộc hạ tới nữa!" Giọng ràng đè nén tức giận.

      --"Nhớ lời của ngươi !" Trong giọng non nớt của Hiên Viên Lạc Thần mang theo chút rét lạnh.

      --"Thuộc hạ nhớ, thuộc hạ cáo lui!"

      Tiếp, chính là thanh trận bước chân rời . Đôi tay nắm chặt thành quyền, mặc dù bọn chúng cũng là con của vương gia, nhưng nhục nhã mình như vậy. . . . . . Nhất định là nữ nhân kia dạy! Hừ, người nàng cũng bỏ qua!

      Nhìn nàng xa, hai đứa trẻ cười khinh bỉ tiếng, dám giành phụ thân với mẫu thân, cũng thèm nhìn bọn có đồng ý hay ! Nữ nhân xấu xí!

      Tiểu Nguyệt từ xa nhìn thấy ba người Hiên Viên Lạc Thần, Hiên Viên Sở Cuồng và Đình Vũ, vội vàng chạy tới. Phải biết Đình Vũ này thường xuyên tự cho mình lấy thân phận là nữ chủ nhân, đối với nàng cũng gây khó khăn đủ đường. Nếu phải Liên Hoa giúp đỡ, nàng sợ rằng cũng bị tức khóc đến mấy lần rồi.

      Cho nên vừa nhìn thấy màn này, liền có chút lo lắng nữ nhân kia khi dễ tiểu thế tử và tiểu công tử, vội vàng hấp tấp chạy qua.

      "Tiểu thế tử, tiểu công tử, hai đứa sao chứ?" Tiểu Nguyệt chạy tới liền đem bọn họ nhìn lên nhìn xuống đánh giá lần, mặt đều kiềm nén được vẻ ân cần.

      "Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta có việc gì!" Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì mở miệng, Tiểu Nguyệt tỷ tỷ đối với bọn ta tốt!

      "Chỉ bằng nữ nhân kia, có thể làm gì chúng ta." Hiên Viên Lạc Thần khinh thường mở miệng. Luận võ công, mặc dù còn thiếu chút, nhưng phụ vương cho vệ. Hơn nữa chính tuyệt đối có thể đấu lại. Bàn về thân phận, nếu mở miệng trách cứ, nữ nhân kia đến tư cách phản bác cũng có!

      " có việc gì là tốt!" Tuy biết tiểu thế tử và tiểu công tử đơn giản, nhưng nàng vẫn sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhìn cửa phòng đóng chặt chút, trong lòng biết Vương Gia và tiểu thư ở bên trong chuyện tương tư, vì vậy liền mở miệng với hai đứa bé, "Tiểu thế tử, tiểu công tử, Tiểu Nguyệt mang hai người ăn cơm có được hay ?"

      " tại liền ăn cơm sao? Nhưng người ta vẫn chưa đói!" thanh Tiểu Sở Cuồng vang lên.

      "Vậy chúng ta chơi!" tại quả còn chưa tới giờ ăn cơm.

      "Được! Được!" Hiên Viên Sở Cuồng sôi nổi chạy theo. Hiên Viên Lạc Thần nhìn cửa phòng chút, lại nhìn bọn họ chút, liền cũng theo rời .

      Nhưng mà cũng phải là chơi, lấy sức lực mình , tại khẳng định đánh lại Đình Vũ, cho nên muốn lập tức chăm chỉ luyện công, bảo vệ mẫu thân!

      . . . . . .

      Thấy nàng buồn bực trong ngực của mình, lúc lâu cũng lời nào, có chút luống cuống: "Tam nhi, có phải nàng tức giận ? Nếu nàng thích, người ta lập tức để cho nàng ta !"

      "Thôi!" Giống như sao cả đáp tiếng, từ người xuống, rồi sau đó xoay người đưa lưng về phía ngủ. Nàng phủ nhận tâm tình nàng quả tốt, cho dù biết hai người bọn họ có cái gì, cho dù biết trong lòng Thương Thương chỉ có mình nàng, nhưng nàng vẫn thoải mái!

      Nhìn nàng đưa lưng về phía , biết nàng nhất định tức giận, lo lắng tiến tới, cánh tay dài đặt ở hông của nàng, tựa vào phía sau của nàng mở miệng: "Tam nhi, nàng ta chỉ là thủ hạ của người ta. Nếu Tam nhi thích, người ta liền để cho nàng ta rời . Sau này nàng ta bao giờ xuất trước mặt chúng ta nữa. Có được hay vậy, Tam nhi cũng đừng tức giận nữa!"


      xong làm nũng lắc lắc nàng.

      "Đuổi , người khác!" Giống như tiệc đầy tháng của đứa bé ngày đó, đám thiêu thân phải là nhằm về phía sao?

      "Vậy chúng ta thấy người liền giết người!" giọng chẳng hề để ý.

      Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, đưa lưng về phía liếc mắt, có lầm chứ? Thấy người giết người, thiên hạ này nữ nhân nghĩ về nhiều bao nhiêu? Giết được hết sao?

      Nhưng nghe xong lời này, tâm tình cũng khá hơn ít, buồn buồn mở miệng: "Thương Thương, người ta thích nàng ta!"

      "Ngày mai người ta để cho nàng ta !" chút do dự đáp lại câu như vậy. Tam nhi thích, cũng thích!

      "Nàng ta theo chàng nhiều năm, cũng cần đuổi nàng ta , để cho nàng ta sau này cách chúng ta xa chút là được." Nàng cũng muốn làm khó , dù sao Đình Vũ đó vẫn có làm chuyện gì. Cho nên để cho điều nàng ta đến chỗ khác , nhắm mắt làm ngơ.

      "Tốt! Nương tử cái gì chính là cái đó!" qua cọ xát ở cổ nàng.

      . . . . . .

      Đến hoàng hôn, hai đứa bé rốt cuộc nhịn được, chạy đến gõ cửa: "Phụ thân, mẫu thân, các người rời giường chưa? Chúng con muốn ăn cơm!"

      Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam ngủ rồi, mà Hiên Viên Vô Thương ôm hông của nàng, lẳng lặng nhìn nàng ngủ. Chợt nghe thanh thức thời của các con, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm. Hai tên ranh con chết tiệt kia, nếu đánh thức Tam nhi, làm bọn chúng đẹp mặt!


      Trong chốc lát, Vũ Văn Tiểu Tam liền bị thanh của bọn đánh thức, mơ hồ mở mắt ra, vẫn còn có chút buồn ngủ, nhìn dung nhan tuyệt sắc phóng đại của , trong đầu còn có chút phản ứng kịp thanh mới vừa rồi là từ nơi nào tới.

      Tiếp, giọng đồng thanh của các con lần nữa vang lên từ cửa: "Phụ thân, mẫu thân, rời giường ăn cơm! Chúng con đói bụng!"

      tiếng rống vô cùng từ tính giận dữ vang lên: "Đói bụng cút ăn cơm ngay! Lăn tăn cái gì!" Đánh thức Tam nhi, hai tên ranh con chết tiệt kia thiếu dạy dỗ! Còn bọn Đình Vân đều thành người chết sao? Cũng biết quản lý hai tên tiểu tử thúi này!

      đâu biết bọn Đình Vân muốn trông nom cũng dám trông nom! Lại hai chủ tử thích cầm thân phận áp chế bọn họ, hậu quả mỗi lần đắc tội bọn đều bị làm cho người ta đành lòng nhắc tới! Bị chỉnh sống bằng chết! Bọn họ tình nguyện bị Vương Gia đưa Hình đường đánh mấy trăm roi, cũng muốn bị tiểu thế tử và tiểu công tử chỉnh!

      Rống lần làm cho hai đứa bé ngoài cửa an tĩnh lại, quặm mặt lại liếc nhau cái, càng ngày càng cảm thấy phụ thân là rất quá đáng! Bọn họ phải thay đổi phụ thân rồi! Ném bọn họ coi như xong, bây giờ còn rống to về phía bọn họ! cần nữa! Hừ!

      Lập tức lại nghe thấy bên trong truyền đến thanh của mẫu thân: "Hiên Viên Vô Thương! Chàng chuyện với con trai như vậy sao? Có phải chàng muốn gặp ta và con ta ? muốn gặp cứ việc thẳng, mẹ con ba người chúng ta , ở nơi này làm chàng chướng mắt!"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.3: phụ thân, mẫu thân là lưu manh!
      Editor: Hoàng Dung


      Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy tức giận đứng dậy, cầm quần áo mặc lên người của mình. Cái người thối nát này! Nàng tân tân khổ khổ sanh hai đứa con trai, lại có thể bị người ta rống như vậy! Nàng quả dám tưởng tượng nàng ngủ mê man mấy năm này, các con trôi qua cuộc sống như thế nào!

      vội vàng hấp tấp đứng dậy lôi kéo nàng: "Tam nhi, Thương Thương thấy bọn đánh thức nàng mới rống bọn nó. Bọn cũng là con trai của Thương Thương, sao Thương Thương muốn gặp bọn được chứ!"

      Vội vàng mở miệng dụ dỗ nàng, nhưng mà trong nội tâm lại tức giận dứt! biết có đứa bé có chuyện tốt gì mà! Nếu tại cũng vì nhi tử mà cần ! chỉ là rống lên câu mà thôi, có thập ác bất xá sao?

      "?" Nghiêng đầu sang chỗ khác, rất là nguy hiểm nhìn , mặt viết chữ to --"Chàng dám gạt ta, chàng nhất định chết chắc!"

      "! !" Cho dù ai cũng nghĩ đến, Hiên Viên Vô Thương khát máu thiên hạ đều biết, mặt chân chó như vậy. Khắp khuôn mặt xinh đẹp là ý lấy lòng, giống như là tiểu cẩu sợ bị chủ nhân bỏ rơi.

      Nhìn bộ dáng chân chó của , cũng làm cho nàng trong ngọt ngào có chút đau lòng, sờ sờ mặt của : "Được rồi, tha thứ chàng lần này. Nếu có lần sau, chàng hiểu!"

      "Ừm! Người ta rất hiểu!" Gật đầu nhanh.

      . . . . . .

      Ở cửa hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau lần nữa, quả nhiên là mẫu thân đối với bọn họ tốt nhất!

      Hiên Viên Vô Thương hầu hạ nàng mặc tốt y phục, sau ðó nhanh chậm mặc y phục cho mình, ôm nàng, rồi sau ðó ði tới cửa đuổi hai tên ranh con kia.

      Hiên Viên Sở Cuồng và Hiên Viên Lạc Thần vừa tiến ðến, chuyện làm đầu tiên chính là chạy như bay về phía Vũ Vãn Tiểu Tam: "Mẫu thân! Phụ thân khi dễ chúng con!"

      xong liền nhào tới trong ngực Vũ Vãn Tiểu Tam, lưu lại Hiên Viên Vô Thương treo đầy vạch đen đầu đứng ở cửa. Sau ðó vẻ mặt biểu tình quay ðầu nhìn hai tên ranh con chết tiệt kia.

      Vũ Văn Tiểu Tam sờ sờ đầu của bọn , lại hung dữ nhìn Hiên Viên Vô Thương cái. Tiếp, mặt đầy từ ái mở miệng: "Phụ thân khi dễ các con thế nào? cho mẫu thân biết, mẫu thân giúp các con trừng trị !"

      Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt lưng tròng mở miệng: "Mẫu thân, người biết đâu, lúc nãy phụ thân ném con và ca ca xa là xa! Chúng con mực kêu cứu mạng, mẫu thân cũng có tới cứu chúng con! Hu hu. . . . . ."

      Vũ Văn Tiểu Tam quét Hiên Viên Vô Thương cái, mặt đầy uy hiếp: " sao?" Chính là lúc đứng dậy, sau đó mình nghe thanh bọn gọi cứu mạng là lúc chuyện xảy ra sao?

      Bất đắc dĩ lắc đầu cái, bộ mặt tuyệt mỹ xuất vẻ mặt cực kỳ đáng thương: "Tam nhi, là hai tên ranh con chết tiệt kia ở ngoài cửa nhìn lén!"

      "Cái gì?" giọng nữ bén nhọn vang lên, sau đó nhìn hai đứa bé ôm lấy mình chút, "Hai người các con nhìn lén?"

      Ách. . . . . ."Mẫu thân, chúng con phải cố ý nhìn lén đâu!" Hiên Viên Lạc Thần lập tức mở miệng, "Chúng con nhớ tới có đồ chưa lấy ra ngoài, cho nên liền chuẩn bị trở lại lấy, ngờ nhìn thấy. . . . . ."

      Mặt của Vũ Văn Tiểu Tam lập tức tối sầm, hung hăng liếc Hiên Viên Vô Thương cái, đứa bé bị dạy bậy! Đều do có chừng mực! Hiên Viên Vô Thương bất đắc dĩ sờ lỗ mũi cái, mặc kệ như thế nào đều là lỗi của ?

      Kéo bọn đến trước mặt của mình, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: "Về sau cho nhìn lén biết ? Vô lễ chớ , vô lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn. Nghe lời mới là nhi tử tốt của mẫu thân!"


      Hiên Viên Lạc Thần sững sờ, mẫu thân giống như sách! Quân tử vô lễ chớ , vô lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn. Nhưng còn mà, làm chuyện quân tử phải là quá sớm sao?

      Trong lòng mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng khuôn mặt vẫn rất khéo léo gật đầu cái.

      Hiên Viên Sở Cuồng rất là buồn bực nhìn bọn họ, mẫu thân cái gì? Tại sao nghe hiểu? Nhưng nhìn ca ca đều gật đầu rồi, cho nên cũng gật đầu theo cái.

      Tuy các con khéo léo đáp ứng, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam vẫn rất vui nhìn Hiên Viên Vô Thương chút, cắn răng mở miệng: "Đứa bé cũng dạy bậy! Về sau bao giờ cho phép làm chuyện như vậy nữa!"

      Cái gì? ! Sắc mặt Hiên Viên Vô Thương lập tức nhăn nhó!

      "Tiểu thư, Vương Gia, ăn cơm!" Tiểu Nguyệt hét lớn, bưng thức ăn vào.

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nàng chút, nhíu nhíu lông mày: "Tiểu Nguyệt, muội phải là nha hoàn rồi, là muội muội của ta. Về sau cần làm những chuyện này!" Thỉnh thoảng làm chút có thể là thích hoặc tiêu khiển, cả ngày lẫn đêm phục vụ bọn họ là vì cái gì?

      Tiểu Nguyệt vừa nghe, mở miệng cười: "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt muốn phục vụ người!" Nàng vẫn cho là có cơ hội hầu hạ tiểu thư nữa, nhưng bây giờ tiểu thư tỉnh, nàng đương nhiên là muốn nắm chặt cơ hội rồi.

      Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này là đần!

      "Tiểu thư, các người ăn cơm , Tiểu Nguyệt xuống trước!" Tiểu Nguyệt dọn thức ăn và bát đũa xong, liền chuẩn bị lui ra.

      Vũ Văn Tiểu Tam vốn chuẩn bị hỏi nàng ta chút chuyện giữa Đình Vân phát triển thế nào, nhưng nhìn sắc mặt Hiên Viên Vô Thương càng ngày càng đen, còn hai đứa bé đều là bộ dạng đói chịu được, chỉ đành phải thôi. Có cơ hội hỏi mình nàng , tại hỏi làm nàng ta xấu hổ, cũng chưa chắc hỏi được.

      Vì vậy liền gật đầu: "Ừm! xuống !"

      Tiểu Nguyệt sau khi nghe xong, liền bước ra khỏi phòng.

      nhà bốn người vây quanh cái bàn ngồi xuống, Hiên Viên Sở Cuồng liền cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm, đưa đũa qua liền bị Hiên Viên Lạc Thần nhéo lỗ tai cái: " đệ bao nhiêu lần rồi! Ăn cơm phải đợi phụ vương và mẫu thân ăn trước, có quy củ!"

      Hiên Viên Sở Cuồng quay đầu, rất tức giận nhìn cái, nhưng suy nghĩ chút ca ca quả sai, vì vậy liền nắm chiếc đũa, vẻ mặt cực kỳ rối rắm ngồi đó, nhìn Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam, hi vọng bọn họ nhanh chút bắt đầu ăn, mình mới có thể ăn theo.

      Vũ Văn Tiểu Tam cười cười, sờ sờ đầu của bọn : "Người nhà nhiều quy củ như vậy, muốn ăn liền ăn!" Tùy tính chút là tốt rồi.

      Quả nhiên vẫn là mẫu thân tốt! Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt lưng tròng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam cái, nhanh gắp miếng thịt, nhét vào trong miệng của mình, ăn mà vẻ mặt hạnh phúc.

      Nhìn bộ dáng đáng của , Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều tự giác lộ ra chút ý cười.

      Hiên Viên Lạc Thần cũng gắp miếng thịt, do dự chút, liền bỏ vào trong chén Vũ Văn Tiểu Tam, ngước đầu ngọt ngào mở miệng: "Mẫu thân ăn thịt!"

      Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, khuôn mặt vui vẻ mở miệng: "Ngoan!" Dứt lời gắp thịt lên, đưa đến trong miệng của mình, hẳn là cảm thấy cực kỳ mỹ vị. Nhi tử gắp món ăn chính là bất đồng! Sau khi ăn xong cũng gắp miếng thịt đút tới bên miệng của nó: "Thần nhi cũng ăn!"

      "Ừm!" Chu cái miệng liền ngậm thịt vào, quả nhiên vẫn là mẫu thân đút thịt ăn tương đối ngon!

      Hiên Viên Sở Cuồng ăn hạnh phúc, động tác chợt dừng lại, nổi giận nhìn ca ca mình cái, là quá hèn hạ rồi! Thế nhưng lấy lòng mẫu thân như vậy! biến sắc cắn răng, cũng gắp lên miếng thịt đưa cho Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẫu thân, Cuồng nhi đút cho người ăn!"

      "Được!" Vui vẻ hưởng thụ nhi tử phục vụ, hạnh phúc suýt nữa muốn rơi lệ .

      tới cổ đại, nàng vẫn luôn thiếu chỗ dựa. tại nàng có trượng phu, có con, tự nhiên cũng có chỗ dựa. Nhìn con trai bảo bối của mình chút, trong lòng cũng có chút nhớ cha mẹ rồi. Nàng có ở đó, bọn họ nhất định vô cùng khổ sở!

      Chợt, tiếng non nớt mang theo bất mãn vang lên: "Mẫu thân, tại sao Cuồng nhi cho người ăn thịt, người lại đút cho Cuồng nhi ăn?"

      Suy nghĩ bị cắt đứt, dở khóc dở cười nhìn nhi tử cái, cũng gắp lên miếng thịt đút qua.

      Hiên Viên Sở Cuồng hạnh phúc lần nữa, rồi sau đó khiêu khích nhìn Hiên Viên Lạc Thần chút.

      Tiểu Lạc thần chút khách khí liếc mắt, thầm ở trong lòng mắng, tên ngu ngốc này!

      Mẹ con ba người cứ như vậy đút cơm cho nhau, vui vẻ hòa thuận. Nhưng sắc mặt của người nào đó thúi kém hòn đá gần hầm cầu, hung hăng đâm món ăn, nặng nề ở trong miệng cắn, ánh mắt ai oán thỉnh thoảng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. tại chút địa vị cũng có!

      lúc buồn bực, mỗ nữ gắp thức ăn quay đầu: "A. . . . . . Thương Thương, dùng bữa!"

      Dung nhan tuyệt mỹ dừng lại, ngay sau đó lộ ra nụ cười hạnh phúc, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn vui sướng hài lòng nuốt món ăn đũa nàng vào, còn cắn chiếc đũa thả ra. Trong lòng Tam nhi vẫn có đấy!

      Vũ Văn Tiểu Tam giận trách nhìn cái: "Buông ra..., thần kinh!" Người này, nhìn bộ dáng vô hạn oán niệm, cũng biết lại rối rắm. Nàng tự nhiên đành lòng để cho nam nhân của nàng lâm vào rối rắm, cho nên liền gắp cho món ăn. Làm sao biết còn ngậm mãi thả!

      Cười khẽ tiếng, mở miệng, đáy lòng hạnh phúc ngây ngất, người nhà trải qua cuộc sống như thế, ra vô cùng tốt! Có lẽ bọn họ vẫn cư như vậy cũng tồi, nhưng đám người kia lại từng bước ép sát, để cho phải sống yên ổn. Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh.(1) như vậy cũng đừng trách nhổ cỏ tận gốc!

      . . . . . .
      Chú thích:
      (1) Bài thơ đầy đủ là:
      “Ly ly nguyên thượng thảo

      Nhất tuế nhất khô vinh

      Dã hỏa thiêu bất tận

      Xuân phong xuy hựu sinh“

      Dịch nghĩa:

      “Cỏ mọc um tùm cánh đồng

      Mỗi năm lần khô héo rồi tươi xanh

      Lửa đồng nội thiêu tàn lụi

      Gió xuân sang lại mọc xanh

      <Cổ Nguyên Thảo Tống Biệt – Bạch cư Dị>

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.4: phụ thân, mẫu thân là lưu manh!
      Editor: Hoàng Dung

      Cơm nước xong, Hiên Viên Sở Cuồng và Hiên Viên Lạc Thần cũng có chút mệt mỏi: "Mẫu thân, chúng con muốn ngủ rồi !"

      "Được! Mẫu thân giúp các con tắm có được ?" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì mở miệng.

      Hai đứa trẻ chưa từng suy nghĩ nhiều, liền ngọt ngào mở miệng: "Được!"

      Đúng lúc này, Liên Vụ chạy vào, muốn bẩm báo số chuyện. Vũ Văn Tiểu Tam nhịn được phất phất tay: " ra ngoài !" Các con cũng mệt, nên bị bọn họ làm mệt mỏi thêm.

      Nam tử tuyệt mỹ nhìn bộ dáng ghét bỏ của nàng, biến sắc cắn răng, mang theo Liên Vụ rời khỏi phòng.

      Đình Vân đưa nước tắm tới, Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng mở miệng: "Cởi quần áo, tới đây tắm!"

      Lời này vừa rơi xuống, nét mặt Hiên Viên Lạc Thần trong nháy mắt rối rắm!

      Hiên Viên Sở Cuồng ngược lại vui sướng hài lòng bắt đầu cởi quần áo, mở vạt áo ra, đồng thời bị ca ca mình lôi kéo tay áo.

      Có chút buồn bực quay đầu nhìn , ánh mắt tiếng động hỏi thăm, thế nào?

      Hiên Viên Lạc Thần nháy mắt với , tiểu Sở Cuồng lúc này hiểu ý! Vang lên đối thoại buổi trưa ngày hôm nay. . . . . .

      Nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ là nam nhân, sao có thể để mẫu thân tắm giúp! "Mẫu thân, người ra ngoài , tự chúng con tắm!"

      Vũ Văn Tiểu Tam buồn bực nhìn con lớn nhất cái, mới vừa rồi phải đồng ý để cho nàng tắm cho bọn sao? Làm sao lại đột nhiên muốn nàng ra ngoài? Hơn nữa nàng cảm giác hai đứa trẻ này giống như tiếng động trao đổi điều gì đó. Mới vừa rồi tiểu nhi tử muốn cởi quần áo còn bị con lớn nhất ngăn lại, thường như vậy tiết lộ ra tin tức, đó chính là chuyện này rất quỷ dị!

      "Các con tự tắm sao? Nếu tắm sạch làm thế nào? Vẫn là để mẹ giúp các con tắm !" xong có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn , chờ phản ứng của chúng.

      "Mẹ? Mẫu thân, mẹ là có ý gì?" Tiểu Sở Cuồng nắm đầu buồn bực mở miệng hỏi.

      "Mẹ chính là mẫu thân! Phụ thân cũng có thể gọi là cha! Tới, ngoan ngoãn tới đây cởi quần áo! tắm là được đâu!" Mỗ nữ hướng dẫn từng bước, ra nàng cảm thấy gọi mẹ so với gọi mẫu thân tốt hơn, cũng phải là vấn đề xưng hô, mà là hy vọng có thể nhờ vào đó nhắn nhủ chút liên hệ giữa nàng và đại.

      Mà các hành động nhăn nhó ngượng ngùng của hai đứa bé bị nàng hiểu thành lười phải tắm, cho nên muốn lừa gạt nàng ra ngoài, sau đó trực tiếp ngủ! Nàng để chuyện vệ sinh như thế xảy ra ở người con trai của nàng!

      ra là mẹ cũng là mẫu thân, hai đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau, vẫn cảm thấy thể để cho mẫu thân tắm cho bọn . Kiên định lắc đầu cái: "Mẹ, tự chúng con tắm!"

      Sắc mặt mỗ nữ liền tối sầm, đứa bé cứng đầu cứng cổ chính là chọc người ghét chỗ này sao! tay vồ tới chỗ Hiên Viên Sở Cuồng cách mình tương đối gần, thuần thục cởi quần áo cho nó, tiểu Sở Cuồng liều mạng giãy giụa: "Mẹ! Con . . . . . . cần mẹ tắm, tự con tắm! Hu hu. . . . . . Tự con tắm!"

      Nhưng Vũ Văn Tiểu Tam ngoảnh mặt làm ngơ, giống như có nghe được, tiếp tục cởi. Sức lực đứa bé có hạn, tự nhiên đấu lại Vũ Văn Tiểu Tam - người lớn này, bao lâu liền bị cởi chỉ còn lại quần áo trong.

      Hiên Viên Lạc Thần ở bên gian nan nuốt ngụm nước miếng, may là có võ công. Như thế lúc mẫu thân, , mẹ cũng tắm cho như vậy, dùng khinh công chạy trốn?

      Khi bộ y phục cuối cùng người tiểu Sở cuồng bị Vũ Văn Tiểu Tam cởi, khuôn mặt nho tràn đầy nước mắt: "Mẹ! Con có thể tự tắm! Tắm rất sạch ! ! Hu hu hu. . . . . . Mẹ, người để cho con tự mình tắm ! Hu hu hu. . . . . ."

      xong gắt gao nắm cái quần cuối cùng của mình, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, sống chết chịu buông tay.

      Đáy lòng Vũ Văn Tiểu Tam cũng xuất chút nghi ngờ, có lầm chứ? Chỉ tắm thôi, đến nỗi khóc thành ra như vậy chứ? Giống như là bị bao nhiêu khi dễ vậy! Suy nghĩ chút, kiếp trước dường như em họ của mình cũng vô cùng ghét tắm, mỗi lần mợ giúp nó tắm đều khóc đến cực kỳ đáng thương, xem chừng là cùng loại mặt hàng rồi!

      Vì vậy, để ý bộ dáng đứa trẻ khóc đến bi thương, duỗi tay ra, dùng sức xé ra, quần này liền thoát khỏi thân thể Hiên Viên Sở Cuồng.

      Hai con tay bé của Hiên Viên Sở Cuồng cuống quít che hạ thân, mặt treo đầy nước mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẹ! Cái người bại hoại này! Người khi dễ con! Con thích người nữa! Hu hu hu. . . . . ."


      "Ít nhảm! Tới đây tắm!" Vũ Văn Tiểu Tam có chút tức giận mở miệng, nàng vốn cũng phải là người có tính khí tốt. Tiểu tử thúi này tắm khóc đến ồn chết người coi như xong , còn lải nhải nhiều lời như thế, kiên nhẫn của nàng tiêu tan hầu như còn rồi!

      Vốn nghĩ tới mình hai năm có chăm sóc bọn tốt, phải có tính tình tốt bồi thường bọn phen, ngờ tên ranh con chết bầm này thức thời như thế! là làm cho nàng quá thất vọng!

      Hiên Viên Sở Cuồng đứng tại chỗ, che chim của mình, thút tha thút thít chút, vẫn bất động.

      "Con tới?" Vẻ mặt mỗ nữ hoàn toàn biểu lộ ra ngoài.

      Nhìn bộ dáng kia của nàng, ngay cả Hiên Viên Lạc Thần ở bên cũng nhịn được lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng, mẹ trở nên là khủng khiếp!

      " tới! tới! Con chính là tới!" Mỗ Cuồng che chim của mình, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn điên cuồng nhảy lên, còn nghiêng đầu qua " tới" , rất là căm tức tỏ thái độ của mình.

      Nhìn bộ dáng nhảy vô cùng khôi hài, biểu cảm Vũ Văn Tiểu Tam dở khóc dở cười, nàng rốt cuộc sinh cái kẻ dở hơi gì chứ!

      Hiên Viên Lạc Thần vẫn là bộ dáng đành lòng nhìn , mặt đầy bi thương quay đầu , đệ đệ sớm dại dột thể cứu, chỉ là bộ dáng nhảy hôm nay, còn ngu xuẩn hơn! Làm ca ca, cũng nên hiểu thói quen đệ đệ ngày đều phải làm vài hành động ngu xuẩn!

      "Ta lại hỏi lần, con rốt cuộc có qua !" ***, phản rồi! Cũng nhìn chút, ai mới là lãnh tụ trong nhà này! Cha mình cũng thu thập được, cũng tin thu thập được tiểu tử thúi cứng đầu cứng cổ này!

      Hiên Viên Sở Cuồng thở phì phò mở miệng: "Con lại lần nữa, con qua! Hừ!"

      Thái độ hợp tác ràng của nó thành công chọc giận Vũ Văn Tiểu Tam, mỗ nữ tướng ném khăn mặt vào trong thùng tắm cỡ , sải mấy bước vượt đến bên cạnh nó, để ý nó ra sức giãy giụa, ôm lên liền ném tới trong thùng tắm. . . . . .

      "Mẹ! Mẹ! Con tắm, mẹ. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Ca ca cứu mạng. . . . . ." Hiên Viên Sở Cuồng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dáng buồn bã đủ làm người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.

      Hiên Viên Lạc Thần đành lòng quay đầu đầu , dám nhìn đệ đệ nữa.

      Tay bé đập thùng tắm bình bịch, muốn phản kháng, nhưng hiệu quả rất rệt!

      Vào thời khắc này, Hiên Viên Vô Thương nhíu lông mày đẩy cửa vào, giọng vô cùng từ tính vang lên: "Chuyện gì?" Từ xa chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nhi tử, xảy ra chuyện gì?

      Vừa nhìn cảnh tượng bên trong nhà, dung nhan như cánh hoa đào chợt tối sầm. thế nào quên mất hai tên tiểu tử thúi này là nam hài, sao có thể để Tam nhi giúp bọn tắm! trận dấm chua nồng đậm quanh quẩn quanh thân .

      Vũ Văn Tiểu Tam nghe tiếng, tạm thời buông Hiên Viên Sở Cuồng ra, quay đầu bất đắc dĩ mở miệng với Hiên Viên Vô Thương: "Thương Thương, hai đứa bé này quá nghe lời! Lười tắm, cũng muốn tắm! Ta nhất định tắm cho bọn , còn khóc giống như cái gì á!"

      Cũng biết hai năm qua Thương Thương giáo dục bọn thế nào, tùy hứng thành ra như vậy! Lấy tính khí Thương Thương, nếu bọn tắm, chỉ sợ dừng lại đánh trận? Chẳng lẽ người làm mẫu thân như nàng nhìn tương đối dễ khi dễ? Cho nên hai tên tiểu tử thúi này để nàng ở trong mắt?

      Nhưng nàng lập tức liền biết nguyên nhân chân chính!

      Chỉ thấy Hiên Viên Sở Cuồng trong thùng tắm vừa nhìn thấy phụ thân, giống như là gặp được cứu tinh, kích động mở to mắt!

      Mà vừa đúng Vũ Văn Tiểu Tam lại buông ra, thân thể nho chạy từ trong bồn tắm ra nhanh, như làn khói vọt tới bên người Hiên Viên Vô Thương, ôm chân của liền bắt đầu gào khóc lớn: "Phụ thân, cứu mạng! Mẫu thân là lưu manh! Nàng là lưu manh! Nàng cởi y phục của Cuồng nhi, đến quần của Cuồng nhi cũng bỏ qua! Hu hu hu. . . . . . Mẫu thân là lưu manh!"

      Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, nét mặt trong nháy mắt cứng lại, khóe miệng giật giật, nàng là lưu manh? Nàng thề, nàng đời này cho tới bây giờ cũng chưa có im lặng qua như vậy! có lầm chứ? Tắm cho nhi tử, nàng thành lưu manh?

      Hiên Viên Vô Thương nghe vậy, cũng có chút dở khóc dở cười. Tên ranh con chết bầm này cả ngày lẫn đêm nghĩ cái gì vậy hả! Còn lưu manh nữa chứ!

      Nhưng

      bọn muốn Tam nhi giúp bọn nó tắm, điểm này ràng đối với mình có lợi! Nhưng biểu vui mừng, Tam nhi nhất định giận ! Vì vậy........


      Cố làm bất đắc dĩ ôm lấy con trai khóc đến rối tinh rối mù, thân mảnh vải, sờ đầu nó. Môi mỏng như hoa đào khẽ mở, mang theo chút phiền não lo lắng: "Được rồi! Được rồi! Đừng khóc! Về sau phụ thân tắm cho con."


      Vũ Văn Tiểu Tam giận ném khăn lông vào trong thùng tắm, nàng rốt cuộc hiểu tốt bụng bị chó cắn là ý gì! Nàng đấy là tạo nghiệt gì hả? Sinh ra tên con trai như vậy! Trừ hai chữ "Tức giận", nàng là biết lấy cái gì có thể hình dung tâm tình bi thương của nàng!


      Quay đầu nhìn chút con lớn nhất đứng yên lặng, có chút nổi cáu mở miệng: "Thần nhi, con cũng cảm thấy mẹ là lưu manh sao?"


      Nhìn bộ dáng kinh khủng của mẹ, ngó sang bộ dáng thê thảm của đệ đệ. Vì phòng ngừa mình dối, cũng bị mẹ tắm như vậy, chỉ đành phải cắn răng nhắm mắt mở miệng: "Mẹ, nam nữ thụ thụ bất thân, người cần giúp chúng con tắm đâu! Để phụ thân tắm là được!"


      Sau khi xong cúi đầu, dám nhìn nét mặt của mẫu thân mình, càng thêm cảm giác khí bên người mình đều muốn bốc hỏa rồi!


      Nhìn vẻ mặt kiên định của đứa con lớn cúi đầu, lại nhìn chút nước mắt chưa khô mặt của tiểu nhi tử, nàng ràng là tốt bụng giúp con tắm kia mà, làm sao lại thành ra như vậy rồi hả? Cắn môi dưới nhìn nam tử tuyệt mỹ này chút, chỉ thấy dung nhan như cánh hoa đào của đều là nụ cười cưng chìu, cặp mắt tà mị đào hoa nháy cái nhìn mình chằm chằm.....


      Sải mấy bước nhào về phía : "Thương Thương, bọn nó khi dễ ta! Hu hu hu...." Hừ, tên ranh con chết tiệt kia dám mắng lão nương là lưu manh! dọa các ngươi là thể!


      đám vạch đen từ sau ót nam tử chảy xuống, ra đây là nuôi đứa bé lớn cùng hai đứa bé ?


      tay ôm tiểu nhi tử, tay khác ôm nàng, giọng cực kỳ dịu dàng vang lên: "Tam nhi ngoan, đừng khóc, đứa bé hiểu chuyện, nghe lời!' ra trong lòng cũng biết nha đầu này lại giả khóc, nhưng thể phối hợp chút!


      Hiên Viên Sở Cuồng và Hiên Viên Lạc Thần thấy mẫu thân khóc đến đau lòng như vậy, trong lòng vô cùng tự trách, đều là bọn họ chọc tức mẫu thân!


      Hiên Viên Sở Cuồng, thân thể trần truồng tránh ra từ trong tay Hiên Viên Vô Thương, nắm vạt áo Vũ Văn Tiểu Tam. Hiên Viên Lạc Thần cũng chạy tới, giọng mềm mại đáng của hai đứa trẻ vang lên: "Mẹ, chúng con bao giờ chọc người tức giận nữa, mẫu thân đừng khóc có được hay ?"


      Lời này vừa rơi xuống, Vũ Văn Tiểu Tam khóc đến lớn tiếng hơn! Ở trong ngực Hiên Viên Vô Thương gào khan.


      Thấy mẫu thân khóc đến lớn tiếng hơn, bọn cũng càng sốt ruột, Hiên Viên Sở Cuồng vội vàng mở miệng: "Mẹ, Cuồng nhi để mẹ tắm cho Cuồng nhi, mẹ đừng khóc có được hay ! Hu hu hu....Mẹ...."


      "Thần nhi cũng ngoan ngoãn tắm." Hiên Viên Lạc Thần lập tức tỏ thái độ. phải là cho mẹ nhìn chút, tắm chút sao, có gì ghê gớm đâu!


      "Hừ! Các ngươi muốn ta tắm cho các ngươi, ta càng muốn tắm cho các ngươi!" Vũ Văn Tiểu Tam từ trong ngực Hiên Viên Vô Thương ra ngoài. mặt, giọt nước mắt cũng có, chỉ là chân chính gào khan lúc.


      Hai đứa trẻ ngẩn ngơ, có chút phản ứng kịp, cũng lâu lắm....


      Tiểu Sở Cuồng che chim của mình nhanh, thân thể nho nhảy dựng lên gào to: "Mẹ, người gian trá, người muốn nhìn trộm có đúng ? Hừ, con để ý tới mẹ nữa!" xong, quay đầu, bộ dáng nhị đại gia!


      Tiểu lạc thần cũng nhíu nhíu lông mày, mặt đầy khinh bỉ nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẹ, người quá bỉ ổi!"


      Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết: "Các ngươi....Khụ khụ, khụ khụ khụ......"


      "Tam nhi chậm chút!" Hiên Viên Vô Thương ngay lập tức tiến lên vuốt lưng cho nàng, đáy mắt tà mị đào hoa đều là dở khóc dở cười, hai đứa con trai này đôi dở hơi!


      "Ta....Ta làm sao lại sinh hai đứa con trai như vậy!" xong, cánh tay ngọc dài nhéo lỗ tai Hiên Viên Vô Thương, "Chàng giáo dục bọn trẻ thế nào, hả? Ta giao hai đứa con trai tốt cho chàng, giáo dục thành ra như vậy! Chàng đặc biệt dạy bọn chọc giận ta như thế nào đúng ?"


      "Nương tử bớt giận! Nương tử bớt giận!" cũng rất uất ức có được hay , hai đứa bé này ràng đều là di truyền đức hạnh tức chết người đền mạng của nàng thường ngày, làm thế nào thành vấn đề do giáo dục rồi hả?
      Last edited by a moderator: 16/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.1: Cha, có phải người rất sợ mẹ ?
      Editor: Hoàng Dung



      "Hôm nay chàng ràng với ta, chàng xong với ta đâu!" Mẫu Dạ Xoa nào đó ra đời.

      Hai đứa trẻ gian nan nuốt ngụm nước miếng, nhìn phụ thân mình bị khi dễ thành như vậy, khắc sâu nhận thức được, ở nhà ai mới là lão đại. Hiên Viên Sở Cuồng nhớ tới mình mới vừa rồi còn tìm phụ thân tố cáo, là quá ngây thơ! Phụ thân tự thân cũng khó bảo vệ, làm sao có thể giúp được !

      "Nương tử, chẳng lẽ nàng. . . . . ." Chẳng lẽ nàng cảm thấy hành vi bọn bây giờ rất giống nàng sao? Nhưng nghĩ đến tình hình sau khi mình những lời này ra có kết quả tử tế, cho nên tắc nghẹn, dám .

      "Chẳng lẽ cái gì?" Mỗ nữ tức giận gào thét bên tai của .

      "Chẳng lẽ nàng cảm thấy bọn như vậy, ra rất đáng sao!" Mỗ nam rất có cốt khí thay đổi lời , rồi sau đó ôm mèo xù lông vào lòng, vuốt ve lưng của nàng, vừa vuốt vừa tiếp tục mở miệng, "Mặc dù bọn chúng làm Tam nhi tức giận, nhưng bọn chúng còn , chờ thêm mấy năm nữa hiểu chuyện, cũng còn như vậy nữa!"

      Mỗ nữ vừa nghe, nhíu nhíu lông mày, cảm thấy phải có lý, rồi sau đó cắn răng mở miệng: "Hy vọng là như vậy!" xong lại hung thần ác sát nhìn hai đứa trẻ run lấy bẩy.

      Đáy lòng Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng vô cùng sợ hãi, hoàn toàn thể hiểu được mẫu thân dịu dàng, sao đột nhiên trở nên khủng bố như vậy! Đến phụ thân lợi hại như vậy cũng bị nhéo lỗ tai, vậy hai người bọn họ còn có đường sống sao?

      hẹn mà cùng nuốt nước miếng lần nữa, vẻ mặt Hiên Viên Sở Cuồng đau khổ, che chim của mình, sợ sệt nhìn phụ thân chút, tiếng động cầu cứu.

      Hiên Viên Vô Thương nhìn bộ dáng Hiên Viên Sở Cuồng lo lắng cầu viện, bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười. Tuy cũng thích Tam nhi giúp bọn tắm, nhưng có phải tên ranh con chết bầm này nghĩ quá nhiều rồi !

      "Cái đó, Tam nhi, nếu nàng ra ngoài trước, Thương Thương đến giúp bọn tắm?" Quay đầu, dường như sợ sệt nhìn nàng, chỉ là đáy mắt tà mị đào hoa đều che giấu ý cười.

      Vũ Văn Tiểu Tam nặng nề thở dài hơi, sờ sờ cái trán đau nhức, nhìn lại tiểu nhi tử nhìn mình như đề phòng lang sói, bất đắc dĩ mở miệng: "Được rồi! Vậy để chàng tắm cho bọn chúng , ta xem Tiểu Nguyệt bên kia chút."

      Thốt ra lời này xong, sắc mặt người nào đó lập tức thay đổi: "Tam nhi, nàng tới chỗ Tiểu Nguyệt làm gì?" Nha đầu Tiểu Nguyệt kia có cái gì quan trọng sao? Lại có thể có việc gì liền qua xem chút, có cái gì tốt mà xem!

      Nhìn bình dấm chua này chút, im lặng liếc mắt: "Ta tới chỗ Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ ở cửa chờ các ngươi tắm xong à?" Muốn nàng nhàm chán chết sao?

      Ặc, cũng đúng! "Vậy cũng tốt, nhưng nàng phải lập tức trở lại, chúng ta chút liền tắm xong!" Nhíu lông mày giao phó, giống như là sợ nàng trở lại.

      "Biết! Biết!" Phất phất tay ra ngoài. Lòng tràn đầy tức giận, ***! Hai tên tiểu tử thúi, đáng ghét! nên sinh bọn nó làm gì! Dám nàng là lưu manh? Khóe miệng giật giật, đầu đau dứt!

      "Phụ thân! Ách xì!" Hiên Viên Sở Cuồng kêu phụ thân mình, còn nhảy mũi cái, "Lạnh quá!" Thân thể trần truồng có chút run lẩy bẩy.

      "Con cũng biết lạnh sao?" Giọng tà mị mang theo ý cười, ném thân thể trần truồng của tiểu nhi tử vào trong thùng tắm, "Là ai dạy các con thể để mẫu thân cho các con tắm?"

      mặt Hiên Viên Sở Cuồng còn treo vệt nước mắt chưa khô, chỉ Hiên Viên Lạc Thần ở bên: "Là ca ca , ca ca nam nữ thụ thụ bất thân. Chúng con là nam nhân, cho nên thể cho mẫu thân nhìn!"

      "Con thấy ở trong sách!" Tiểu Lạc Thần sợ sệt nhìn Hiên Viên Vô Thương, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn mới vừa rồi mẫu thân giống như rất vui, phụ vương tức giận chứ?

      Vậy mà, Hiên Viên Vô Thương chỉ có tức giận, dung nhan tuyệt mỹ còn lộ ra nụ cười tán thưởng, nhìn con lớn nhất chút: "Thần nhi thông minh! Đúng, nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên sau này các con nhất định nhất định thể để cho mẫu thân giúp các con tắm, biết ?"

      "Ừm! Biết!" Hai bé củ cải rất đồng ý, đồng loạt gật đầu.

      "Phụ thân, mẫu thân phụ thân cũng có thể gọi thành cha, sau này chúng con liền kêu cha có được hay ?" Tiểu Sở Cuồng hít mũi cái, mở miệng hỏi thăm. Mắt to sưng đỏ giống như mắt thỏ, nhìn cực kỳ khôi hài.

      Hiên Viên Vô Thương hơi ngẩn ra, biết đây là xưng hô nơi nàng từng sống, mở miệng cười: "Được! Mẫu thân gọi là gì, gọi cái đó! Các con phải ngoan ngoan nghe lời mẫu thân, có biết hay ?"

      "Ừm! Trừ bỏ việc để mẹ tắm cho chúng con, chúng con nhất định thể đồng ý, những thứ khác vẫn là có thể!" Hiên Viên Lạc Thần mở miệng đáp lời.

      Mẹ? Chắc hẳn cũng là xưng hô của nàng ở thế giới kia ? Suy nghĩ hiểu cũng có hỏi nhiều nữa, chỉ là mở miệng cười: "Con trai ngoan!"

      Hai đứa bé biến sắc liếc mắt nhìn nhau, lại đáng lẽ bọn họ đều chuẩn bị cần phụ thân rồi, nhưng mới vừa rồi phụ thân cứu bọn họ, bọn họ cần phụ thân sao? Nhíu nhíu lông mày, nếu , xem biểu phụ thân cũng tệ lắm, bọn họ quan sát thêm thời gian nữa ?

      "Cha, có phải người rất sợ mẹ ?" Hiên Viên Sở Cuồng mở mắt to mở miệng hỏi.

      "Ách. . . . . ." Lần đầu tiên trong đời bị hỏi tắc nghẹn. Nhìn hai đứa con trai trợn to cặp mắt chờ đáp án của , sau ót mơ hồ có vạch đen xẹt qua, yên lặng hồi lâu, "Cha phải sợ mẹ, đó là mẹ!"

      Cho nên mẹ có thể nhéo lỗ tai cha? "Vậy cha, mẹ người sao?" Tiểu Sở Cuồng nghiêng đầu mở miệng hỏi thăm.

      dung nhan như cánh hoa đào nở rộ nụ cười diêm dúa lẳng lơ, tự tin và kiên định mở miệng: "!" Tình giữa bọn họ cần chần chờ mà có thể trả lời ngay.

      "Vậy có phải cha cũng có thể nhéo lỗ tai mẹ ?" Hiên Viên Sở Cuồng trợn to hai mắt, phân tích chuyện đương nhiên. Nghiêng đầu , mặt đầy tò mò.

      Sắc mặt lập tức cứng đờ, sau ót treo giọt mồ hôi lạnh, tưởng tượng bộ dáng mình nhéo lỗ tai Tam nhi, toàn thân run lên. Xem chừng hôm nay nhéo rồi, ngày mai nha đầu kia thu dọn quần áo ngay. Nhìn nét mặt "Nhất định là như vậy" của các con chút, rất là uất ức mở miệng: " thể!"

      "À?" Khuôn mặt hai đứa trẻ thất vọng, ngay sau đó miệng đồng thanh : "Cha, ra người chính là sợ mẹ, nhưng người dám thừa nhận có đúng hay ?"

      xong lỗ mũi phun tức, rất là khinh thường quay đầu , là làm cho nam nhân bọn chúng quá mất thể diện!

      "Khụ khụ. . . . . ." Lúng túng ho khan mấy tiếng, mặc dù trong ngày thường bị khi dễ, nhưng mà ở giường lại rất lợi hại đấy! Thế nhưng lời này thể với các con? Chỉ đành phải đảo mắt qua loa, "Các con còn , chờ các con trưởng thành biết!"

      Hiên Viên Lạc Thần nhíu chặt mày , suy tư lúc lâu, rốt cuộc thông suốt: "Đệ đệ, chúng ta là nam nhân, nên nhường nữ nhân, cho nên cha nhường mẹ thôi!"

      Bởi vì cũng là người tập võ, biết mẹ hề có nội lực. Nếu cha động thủ, mẹ chỉ có con đường chết, cho nên phải cha sợ mẹ .

      "Là thế sao?" Hiên Viên Sở Cuồng vừa hưởng thụ cha mình phục vụ tắm rửa, vừa quay đầu nhìn Hiên Viên Lạc Thần, mày nhíu chặt đến có thể kẹp chết con ruồi!

      "Ừm!" Tiểu Lạc thần gật đầu cái, rồi sau đó nhìn Hiên Viên Vô Thương, "Phụ thân, Thần nhi đúng ?"

      "Đúng!" như vậy còn có thể thế nào? sợ? Đây là lời , nhưng bất lợi cho hình tượng phụ thân cao lớn trong suy nghĩ của nhi tử! Chỉ có thể kiên trì mở miệng tán thành.

      "Vậy Cuồng nhi trưởng thành cưới nương tử đâu! Nếu lại phải nhường nàng ta, nam tử hán đại trượng phu, như vậy chỉ có thể mất thể diện giống cha!" Mặt Hiên Viên Sở Cuồng đầy khinh bỉ xong, để ý cảm thụ trong lòng của cha mình chút nào.

      Lời này vừa ra, Hiên Viên Vô Thương liền bắt đầu điên cuồng ho khan, mất thể diện như ? ! tại tốt rồi, lúc này chút hình tượng cũng có! Có chút thẹn quá thành giận mở miệng: "Câm miệng! Tắm!"

      Lời này vừa ra, Hiên Viên Sở Cuồng lập tức im lặng, chỉ là ánh mắt khinh thường kia còn thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn phụ thân của mình. Kích thích Hiên Viên Vô Thương suýt nữa phun ra ngụm máu tươi!

      Hai tên ranh con chết bầm này, công phu chọc giân người khác thua Tam nhi bao nhiêu! Qua vài ngày nữa nhất định phải đưa bọn nó trường tư thục, nhắm mắt làm ngơ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :