1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2:
      Editor: Hoàng Dung

      Tiểu Sở Cuồng ra sức lắc đầu: " ăn! ăn! Cuồng nhi đói bụng, ca ca ăn !"

      Khuôn mặt nhắn của Hiên Viên Lạc Thần nhăn giống như cái bánh bao , bộ dáng cam lòng, quay đầu tiếp tục ăn. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn con lớn nhất chút, lại nhìn Hiên Viên Vô Thương mặt đen ở bên cạnh, ở trong lòng nâng trán thở dài, con hồ ly lớn phúc hắc tính, còn thêm tiểu hồ ly! Chẳng lẽ đời này nàng và Cuồng nhi cũng chỉ có thể chịu hai người kia lấn áp sao?

      Tiểu Lạc Thần ăn ăn, cái chén chầm chậm thấy đáy.

      Tiểu Sở Cuồng bộ dáng hâm mộ, vẻ mặt vừa khổ não vừa rối rắm ngồi ở đó, ăn ngon sao? Nhưng cũng rất muốn mẫu thân đút ăn cơm nha!

      "Mẫu thân, Cuồng nhi cũng muốn ăn!" Khắp khuôn mặt nho đều là rối rắm, ca ca khó ăn, nhưng muốn mẫu thân đút nó ăn cơm.

      "Đệ đệ, rất khó ăn!" Tiểu Lạc Thần quặm mặt lại nhìn , bộ dáng là suy nghĩ cho , "Nếu đệ ăn, có thể bị tiêu chảy!"

      Hiên Viên Vô Thương ngồi bên, cười như cười nhìn hai thằng nhóc này. Thần nhi hiểu chuyện hơn Cuồng nhi, cũng thông minh hơn Cuồng nhi nhiều lắm, loại tình trạng này vào hai năm nay có lúc cũng xảy ra.

      "Ca ca đối với Cuồng nhi tốt! Nhưng Cuồng nhi vẫn muốn ăn!" Dứt lời tràn ngập mong đợi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, mẫu thân giống dung mạo của bản thân, ca ca và mẫu thân tuyệt giống nhau, hắc hắc. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam được trong lòng là loại tâm tình nào. muốn tiểu nhi tử bị khi dễ, nhưng con lớn nhất cũng là con nàng! Thở dài hơi, gắp lên món ăn đút qua cho tiểu Sở Cuồng. . . . . .


      Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Lạc Thần khó coi. Xong rồi, đệ đệ ăn lần liền biết mình gạt !

      Hiên Viên Sở Cuồng ngậm món ăn trong cái miệng nhắn, đầu tiên là bộ dáng vô cùng rối rắm, nhưng sau khi nhai vài lần, trong nháy mắt đổi sắc mặt, quay đầu. Trong đôi mắt to kia đều là ánh sáng tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Hiên Viên Lạc Thần: "Ca ca, cái người bại hoại này! Ca lại có thể gạt ta!"

      xong, tay đánh quyền về phía Hiên Viên Lạc Thần. . . . . .

      Hiên Viên Lạc Thần tránh được, bị đánh quyền, rất vui đánh quyền trở vể!

      quyền này có chút nặng, Hiên Viên Sở Cuồng mắt đỏ lên, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, đá cước về phía Hiên Viên Lạc Thần.

      Vậy mà Hiên Viên Lạc Thần cũng phải là ăn chay rồi, lập tức đá cước trở về!

      "Hiên Viên Lạc Thần, ngươi phải là ca ca ta! Ta cần ngươi nữa!" Đáy mắt Tiểu Sở cuồng nén lệ, thở phì phò nhìn Hiên Viên Lạc Thần.

      " cần thôi! Ta mới cần người đệ đệ đần." Tiểu Lạc Thần chút khách khí trợn trắng mắt, bộ dáng chẳng hề để ý.

      "Ngươi mới đần!" xong đá cước, dùng hết sức đạp về phía Hiên Viên Lạc Thần.

      cước này, đạp đau Hiên Viên Lạc Thần, hặn hung hăng nâng chân lên đá lại. . . . . .

      Tiếp, hai thân thể nho đánh nhau ở chỗ. . . . . .

      bên ngây ngốc sững sờ lúc lâu, Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc phản ứng lại. Ngay lập tức tiến lên kéo bọn chúng ra, nhìn chút Hiên Viên Vô Thương ngồi ở ngoài kia, bộ dáng việc liên quan đến mình, lớn tiếng gầm lên: "Còn qua đây giúp tay!"

      Vừa nghe nàng hô, chỉ đành phải bất đắc dĩ tiến lên cùng nàng ngăn hai tên ranh con chết tiệt kia. Trẻ con đánh nhau rất bình thường, hơn nữa hai tên ranh con chết tiệt này mỗi lần đánh nhau xong, qua được bao lâu là có thể hòa hảo như lúc ban đầu, kéo hay khác nhau ở chỗ nào chứ!

      Nhưng nương tử lên tiếng dám nghe theo, chỉ đành phải kéo tiểu Lạc thần tương đối gần ra ngoài, mà tiểu Sở Cuồng liền rơi vào trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam.

      Hiên Viên Sở Cuồng nhào tới trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam gào khóc lớn: "Mẫu thân, ca ca khi dễ con, đánh con, hu hu hu. . . . . . Con muốn ca ca! cần ca ca, hu hu hu. . . . . ."

      "Là ngươi đánh ta trước đấy!" Tiểu Lạc Thần dù sao cũng là đứa bé, thấy Hiên Viên Sở Cuồng "Ác nhân cáo trạng trước" , tức giận mở miệng biện hộ cho mình.

      "Được rồi, được rồi, Cuồng nhi đừng khóc! Đừng khóc! Đánh đau ? Cho mẫu thân xem chút!" Nhìn khóc, để cho lòng của nàng đều đau theo.

      "Ðánh đau! Ca ca đánh chân và tay con đều đau!" khuôn mặt nhắn hồng hào của Hiên Viên Sở Cuồng đều là nước mắt đau lòng. Ánh mắt tràn đầy tố cáo nhìn Hiên Viên Lạc Thần chút, sau đó đem chỗ mình bị đánh đau cho mẫu thân nhìn.

      "Hu hu hu. . . . . . Mẫu thân, chỗ này của con đau, chỗ kia của con cũng đau nữa!"

      "Cuồng nhi ngoan, Cuồng nhi khóc, mẫu thân thổi cho Cuồng nhi. . . . . ." Nhìn nhi tử khóc đến thê thảm, khuôn mặt Vũ Vãn Tiểu Tam cũng tràn đầy đau lòng.

      Hiên Viên Lạc Thần gắt gao cắn môi dưới, nhìn mẫu thân hỏi han ân cần Hiên Viên Sở Cuồng, giống như mình khi dễ Hiên Viên Sở Cuồng, càng nhìn càng cảm thấy uất ức, cái mũi vừa kéo, miệng méo cái, nhào tới trong ngực Hiên Viên Vô Thương khóc lên: "Hu hu hu. . . . . . Phụ thân, mẫu thân chỉ thích đệ đệ, người thích con! Hu hu hu hu. . . . . . ràng là đệ đệ đánh con trước mà! Hu oa. . . . . . Con thích mẫu thân nữa. . . . . ."

      Hiên Viên Vô Thương bất đắc dĩ sờ sờ lưng nhi tử, ngoài đau lòng còn mang theo chút nhịn được. Đứa bé, quả rất ồn ào! "Thần nhi ngoan, phải mẫu thân thích con. . . . . ."

      Vũ Vãn Tiểu Tam vừa thấy tiểu Lạc thần vừa khóc, cũng có chút tự trách. Mình mới vừa thấy Cuồng nhi khóc, cũng chỉ trông nom Cuồng nhi, có chú ý tâm tình của .

      Hiên Viên Sở Cuồng nhìn ca ca mình khóc ðến ðau lòng, ngược lại ngừng khóc, nhíu lông mày nhìn . Rồi sau ðó, cái mũi kéo ra, hit nước mũi vào, nện những bước chân ngắn chạy ðến bên cạnh Hiên Viên Lạc Thần, kéo tay áo của : "Ca ca, ca ca ðừng khóc, Cuồng nhi bao giờ ðánh ca ca nữa . . . . ."

      chưa từng nhìn thấy Hiên Viên Lạc Thần khóc, cho nên lần ðầu tiên thấy ca ca của khóc như vậy, có chút phản ứng kịp, cũng có chút nóng lòng.

      Hiên Viên Lạc Thần thút tha thút thít uốn éo quay ðầu nhìn cái, khụt khịt cái mũi, rồi quay ðầu ở trong ngực Hiên Viên Vô Thương tiếp tục khóc. . . . . .

      "Ca ca, ca ca, ca đừng khóc! Ca khóc, Cuồng nhi lại muốn khóc. . . . . . Hu hu hu. . . . . ." Hiên Viên Sở Cuồng vừa vừa khóc.

      "Ðủ rồi!" Giọng có chút lạnh lùng của Hiên Viên Vô Thương vang lên.

      Hai đứa bé vừa nghe, trong nháy mắt yên tĩnh lại, cùng nhau thút tha thút thít, có chút sợ nhìn phụ thân.

      "Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc! Mặt mũi của bổn vương đều bị các ngươi làm mất hết rồi! Nếu lại khóc, ðừng các ngươi là con trai của Hiên Viên Vô Thương ta!" Ðây là lần đầu tiên Hiên Viên Vô Thương dùng giọng nghiêm túc chuyện với bọn chúng. Trong cặp mắt tà mị đào hoa kia giấu ánh sáng lạnh, trực tiếp dọa hai đứa bé sợ đến nỗi kêu cũng dám kêu.

      Muốn khóc lại dám khóc, nhìn . khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài vươn đầy nước mắt, thút thít cố đè nén kích thích khóc rống lên. Đỏ vành mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.

      Vũ Vãn Tiểu Tam hung hãng trợn mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương cái, khẽ vươn tay ôm hai đứa bé vào ngực mình, rống giận về phía Hiên Viên Vô Thương: "Nhìn xem con bị chàng hù dọa thành cái dạng gì rồi! Có người làm phụ thân như vậy sao?"

      Lời này vừa rơi xuống, hai đứa bé đều cảm thấy mẫu thân ấm áp, cùng nhau chui vào trong ngực Vũ Vãn Tiểu Tam, sau ðó lắc lắc ðầu , sợ sệt nhìn phụ thân. Hôm nay phụ thân là khủng khiếp!

      có chút thất bại nhìn nàng: "Tam nhi, thể nuông chiều con!" Con hư tại mẹ mà!

      "Bọn chúng còn như vậy, cho dù muốn giáo dục cũng nên chờ hai năm nữa chứ?" Nàng dĩ nhiên biết thể chiều con, nhưng bọn chúng mới hai tuổi thôi. Ở kiếp trước, nhà trẻ cũng phải bốn năm tuổi, đứa bé còn như vậy biết cái gì! cứ nghiêm nghị như vậy!

      có chút bất đắc dĩ vuốt trán. Tuy hai tên ranh con chết tiệt kia chỉ mới hai tuổi, nhưng so với trẻ con bảy tuổi nhà bình thường đều thông minh hơn. Nhưng Tam nhi lại coi bọn chúng như những đứa trẻ bình thường, làm biết nên cái gì cho phải.

      Nhìn sắc mặt nàng vẫn tốt, nhìn chằm chằm, bất ðắc dĩ mở miệng: "Được! Người ta nghe Tam nhi, giáo huấn bọn chúng là được!"

      Trong lòng lại nghĩ biện pháp ném hai thằng nhóc này tới trong trường tư thục học. Tam nhi vì che chở bọn chúng mà hung dữ với mình thôi , vậy mà hai tên ranh con chết tiệt kia còn bá chiếm ngực của Tam nhi. Nếu sau này, bọn chúng quấn Tam nhi cả ngày lẫn đêm, vậy làm thế nào đây?

      Hai đứa bé xoay quanh trong ngực của Vũ Vãn Tiểu Tam, nước mắt ròng ròng liếc nhau cái, vẫn là mẫu thân tốt nhất!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.1: mẫu thân cứu mạng, phụ thân giết người!
      Editor: Hoàng Dung



      "Được rồi! Được rồi! Đừng để ý đến , chúng ta ăn cơm!" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Vô Thương giống như kẻ thù cái, liền cười híp mắt cho hai đứa con trai ăn cơm.

      tại tốt rồi, bọn họ thành người nhà hòa thuận, mà Hiên Viên Vô Thương là người ngoài đoàn kết với gia đình! Sắc mặt người nào đó so với đáy nồi còn đen hơn!

      đút các con ăn, Liên Vụ đột nhiên tiến vào, thông báo liền trực tiếp chạy vào. Hơi có vẻ hốt hoảng mở miệng: "Vương gia, vương phi! xảy ra chuyện!"

      "Xảy ra chuyện gì? Vội vàng hấp tấp." Giọng nhàn nhạt vang lên, biểu chủ nhân thèm để ý chút nào. Cả nhà bọn họ đều ở chỗ này, đều có chuyện. Như vậy những chuyện khác, thể xưng là "Gặp chuyện may" .

      "Vương Gia, là hoàng thượng, hôm nay hoàng thượng phái người bao vây phủ nhiếp chính vương! vào tịch biên gia sản rồi! Nếu thuộc hạ đoán sai, bước kế tiếp bọn họ muốn , chính là nơi lần trước vương gia dẫn chúng ta cư!" Hai năm qua, Vương Gia vì để tránh cho có người quấy rầy, liền mang theo bọn họ đến vùng ngoài thành, chân chính trở thành cư. Cho nên hai năm qua vẫn có ai biết bọn họ ở nơi nào, ngày trôi qua vẫn thanh tịnh như vậy.

      "Dạ Tử Lân?" Có chút kinh ngạc, ngắn ngủi hai năm, ta lại có kiên quyết như vậy sao?

      Liên Vụ có chút im lặng nhìn chút, sau đó mở miệng : "Dạ Tử Kỳ!" Vương Gia hai năm có trông nom chuyện triều đình rồi, cho nên bây giờ ngay cả người nào làm hoàng đế cũng biết!

      "Chuyện gì xảy ra?" Chính là Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút kỳ quái. Nàng nhớ ràng Dạ Tử Kỳ là ca ca bị Thương Thương đày đến biên cương làm khổ sai. Sao lại biến thành Hoàng đế rồi? Vậy hoàng đế tiểu suất ca lần trước cuối cùng thế nào rồi?

      "Sau khi vương gia và vương phi dời đến đây, tất cả mọi người đều nghĩ hai người gặp bất trắc rồi, cho nên có nửa đám đại thần cũng bắt đầu toàn lực ủng hộ Đại Vương Tử. Những người khác thấy bọn ủng hộ Đại Vương Tử, Vương Gia cũng có xuất , cũng liền nước chảy bèo trôi theo." Liên Vụ đem rung chuyển triều chánh mấy năm nay giải thích đơn giản với .

      Hiên Viên Sở Cuồng thu lỗ tai của mình về, vẻ mặt hiểu, hoàn toàn biết những gì: "Mẫu thân, Liên Vụ cái gì á?" Lời này dĩ nhiên là tiểu Sở Cuồng hỏi. Mới vừa rồi phụ thân là quá dọa người rồi, vẫn nên hỏi mẫu thân thôi.

      Hỏi xong, Vũ Văn Tiểu Tam còn chưa kịp mở miệng, tiểu Lạc Thần liền nhíu lông mày, nhéo lỗ tai Hiên Viên Sở Cuồng cái: "Người lớn chuyện, đệ đừng chen miệng vào!" Tên ngu ngốc này, đần thôi , còn kịp chờ đợi mà biểu ra, làm người ca ca như cũng mất thể diện theo!

      Hiên Viên Sở Cuồng đoạt lỗ tai của mình lại, muốn cùng ca ca mình đánh trận. Nhưng suy nghĩ chút năng lực ẩu đả của mình, cuối cùng chỉ đành phải thôi. Nhưng nhịn như thế, đáy lòng lại khó chịu, vì vậy hung hăng liếc ca ca cái: "Ta thích ca ca nữa! Hừ!"

      "Ai muốn ngươi thích!" Thái độ hờ hững.

      "Hừ! Người đừng chuyện với ta nữa!" Tiểu Sở Cuồng khốc khốc quay đầu .

      Đôi mắt đào hoa nho của Tiểu Lạc Thần nhíu lại, vẻ mặt khinh thường: " !" xong xoay đầu đến nơi khác.

      Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam chết lặng nhìn hai tiểu bất điểm này. Tuổi nhiều lắm, nhưng tính khí trái lại rất lớn, đứa so đứa còn cá tính hơn!


      Sau đầu Liên Vụ cũng treo giọt mồ hôi lạnh, tiểu thế tử và tiểu công tử lớn như vậy nhưng chưa từng cãi nhau. Chuyện hôm nay. . . . . . Vương Gia cũng lên tiếng lúc rồi, biết lại nghĩ cái gì đây.

      lát sau, trong giọng lạnh nhạt mang theo chút đè nén vang lên: "Bọn vì cái gì mà phải giúp Đại Vương Tử?"

      Liên Vụ nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ. Trong lòng cũng kỳ quái Vương Gia có thể đoán được nguyên do ở trong đó. Bởi vì Đại Vương Tử và Nhị vương tử, người nào làm Hoàng đế đối với đám đại thần kia căn bản có gì khác nhau, bọn họ tội gì phải hao tâm đổi Hoàng đế!

      Ở trong lòng thở dài hơi, rồi sau đó cúi đầu, xong nhanh, dám nhìn vẻ mặt của : "Là trưởng công chúa. Những đại thần ủng hộ Đại Vương Tử, mật thám tra được trưởng công chúa từng bái phỏng qua những phủ đệ của đám đại thần kia, hơn nữa. . . . . . còn ngủ lại qua."

      Đôi mắt tà mị đào hoa khép chặt, gắt gao cắn răng, đè nén tức giận! Bàn tay khớp xương ràng nắm chặt thành quyền, mặt còn nổi gân xanh! Quả nhiên là như vậy! Dạ Tử Mị! Tiện nhân này!

      Vũ Văn Tiểu Tam nghe lòi như thế cũng có chút kinh ngạc. Dạ Tử Mị này khỏi
      cũng quá đê tiện . Thân là công chúa của nước, lại có thể làm chuyện như vậy! Nhìn bộ dáng đè nén của Hiên Viên Vô Thương chút, tràn đầy khinh thường, mở miệng: “Thương Thương, người như vậy đáng để chàng tức giận! Bà ta xứng!”

      Lúc này nàng muốn an ủi nữa, cũng muốn sau này bị bà ta ảnh hưởng nữa, bởi vì người đó quả đáng giá, cũng xứng để Thương Thương vì bà ta hao phí tinh thần!

      “Ta chỉ là vì phụ hoàng thấy đáng giá! Ông ta nữ nhân này, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy thương, chăm sóc bà ta thành sỉ nhục. Mà phụ hoàng còn tưởng bà ta là băng thanh ngọc khiết, nhưng chưa từng nghĩ bà ta vì ngôi vị hoàng đế của Dạ Tử Kỳ, chuyện gì cũng làm được! Bà ta còn làm ra vẻ gì chứ, có khác kỹ nữ ở chỗ nào đâu?” Hung hăng nện quyền lên giường.

      Làm Hiên Viên Sở Cuồng sợ hết hồn, vội vàng chui vào trong ngực mẫu thân.

      Vỗ vỗ lưng tiểu nhi tử, sau đó lời an ủi với người trong lòng: “Được rồi, Thương Thương. Đây là do chính bà ta lựa chọn, mỗi người đều có quyền lựa chọn sống như thế nào? Chuyện này bất luận là ai cũng cách nào tước đoạt quyền này của họ. Mặc dù bà ta là mẫu thân của chàng, chàng cũng thể can thiệp quyền lợi này của bà ta.”

      Trong lòng mỗi người nghĩ giống nhau, trong cuộc đời xưng là “Nhất” gì đó đều giống nhau, cũng đại biểu giá trị mà họ hướng đến cũng giống nhau. Vật cực kỳ trân quý trong lòng khác nhau, lựa chọn tự nhiên cũng giống nhau.

      Giống như Dạ Tử Mị, có lẽ rất nhiều việc làm của bà ta ở trong mắt nhiều người là bỉ ổi. Nhưng mà ở trong mắt của Dạ Tử Mị, bà ta cũng chỉ vì nhi tử, làm chút chuyện mà người đời tán thành thôi. Chưa chắc bà ta cam nguyện làm như vậy, nhưng mà ở trong cảm nhận của bà ta, Dạ Tử Kỳ thắng được tất cả. Đây là mẫu thân rất nhi tử, nhưng đồng thời cũng là nữ nhân bi ai.

      Nam tử tuyệt mỹ nghe vậy, quay đầu nhìn nàng chút. Ánh mắt có chút kinh ngạc, cũng có chút sững sờ. Tuy những lời này tuân theo đạo đức luân lý, nhưng mà cũng phải có đạo lý. Đây chính là tư tưởng ở thế giới trước kia Tam Nhi từng sống sao?

      Liên Vụ càng thêm kinh ngạc, cằm suýt nữa rơi xuống. nữ tử nghe được loại chuyện này, phải là nên có bộ dáng ghét bỏ sao? Vương phi nhà bọn họ còn ra lời kinh hãi thế tục như thế!

      Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng có cái gì đúng. Người khác làm cái gì, bọn họ quả có quyền can thiệp, trừ phi người nó chạm tới ranh giới cuối cùng là luật pháp.

      “Chuyện này Tam Nhi có ý kiến gì?” Môi mỏng như hoa đào nâng lên nụ cười yếu ớt, hề chú ý quá nhiều vấn đề này nữa, vật dứt khoát để Tam Nhi quyết định là được rồi.

      “Bọn họ tìm tới cửa, chúng ta tự nhiên thể bỏ qua cho bọn họ! Thương Thương, chàng phải biết, thế giới này có loại người, thuộc về loại muốn bị đánh, người khác chú ý họ, trong lòng họ liền thoải mái. Đối với loại người này, chúng ta phải vui vẻ thành toàn cho họ, bởi vì chúng ta là người thiện lương mà!” Bên môi Vũ Văn Tiểu Tam nâng lên nụ cười xấu bụng. Mang binh bao vây phủ Nhiếp chính vương, còn tịch biên gia sản, từng cái , lá gan ngược lại nuôi rất mập đấy!

      Liên Vụ nhìn bộ dáng Vương phi của mình, thân thể tự chủ run cái, mơ hồ vì những người kia mặc niệm, biết vương phi chuẩn bị làm thế nào giày vò bọn họ đây! Còn là người thiện lương nữa chứ..... phải cái gì cho phải đây!

      “Đúng! Chúng ta là người thiện lương!” Tiểu Sở Cuồng vừa nghe, liền nhảy lên. Đúng nha, bọn họ đều là người thiện lương, và mẫu thân cũng rất hiền lành!

      Hiên Viên Lạc Thần liếc cái: “Ngu ngốc!” là muốn điên rồi, sao lại có đệ đệ ngu xuẩn như vậy, quả chính là loại bi ai!

      “Ngươi cái gì?” Hiên Viên Sở Cuồng chống nạnh, khuôn mặt nhắn hồng hào ràng đều là tức giận, “Ngươi mới ngu ngốc!”

      “Ta ngươi là ngu ngốc!” Nhẫn tâm lặp lại câu kia, bộ dáng rất là xem thường.


      Bộ ngực của Tiểu Sở Cuồng kịch liệt phập phồng, muốn đánh lại đánh lại. Chợt, ánh mắt xoay đảo cái, nhào về phía Vũ Văn Tiểu Tam gào khóc: “Mẫu thân, hu hu.... Ca ca mắng con là ngu ngốc, huynh ấy khi dễ con! Huynh ấy lại khi dễ con! Mẫu thân..... hu hu...”

      Nhìn nhi tử biểu diễn chỉ có sấm mà có mưa, Vũ Văn Tiểu Tam xoa xoa mồ hôi toát ra trán. Tên tiểu tử này làm bộ làm tịch giống như đúc với đức hạnh của nàng năm đó! Được rồi, chỉ có năm đó, mấy năm này nàng cũng là cái đức hạnh này!

      ************************
      Last edited: 5/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.2: Mẫu thân cứu mạng, phụ thân giết người!
      Editor: Hoàng Dung


      "Phụ thân nam tử hán đại trượng phu, đổ máu đổ lệ. Ngươi cũng chỉ biết khóc." Vẻ mặt Hiên Viên Lạc Thần đầy khinh bỉ phát biểu.

      Người nào đó ra sức biểu diễn, rung động bả vai dừng lại, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm: "Ngươi mới chỉ biết khóc!"

      Vũ Vãn Tiểu Tam ngửa mặt lên trời trợn mắt. Lại , đứa bé của nữ chủ xuyên , phải là nên vô cùng thông minh, vô cùng ðáng , hơn nữa có tình huynh đệ tỷ muội vô cùng đoàn kết sao? Nhưng hai tên tiểu gia hỏa này, chưa tới hai canh giờ, sao ầm ĩ nhiều lần như vậy rồi hả?

      "Có dũng khí chúng ta ra ngoài đấu!" Tiểu Lạc thần hạ chiến thư, mặt khinh thường nhìn ta. Phải biết luyện võ công với bọn Đình Vân, phụ thân lúc ðánh bại bọn Ðình Vân, Liên Vụ, phụ thân tự mình dạy võ công. Nhưng tên Hiên Viên Sở Cuồng ngu ngốc này, cả ngày lẫn ðêm chỉ biết ăn uống chơi đùa cộng thêm ngủ, động tí còn gào khóc, làm sao có thể ðánh thắng ðược ! Lúc nãy ðánh nhau, mình có thắng nổi ta, cũng chỉ là bởi vì muốn lấy võ công của mình, để khi dễ tên ngu ngốc này thôi!

      "Đấu đấu! Ai sợ ai!" Tuy như vậy, nhưng trong lòng cũng rất nắm chắc. biết mình đánh lại Hiên Viên Lạc Thần, nhưng Hiên Viên Sở Cuồng cũng phải là người dũng cảm!

      lời vừa ra này, Hiên Viên Lạc Thần liền nhảy xuống giường. khuôn mặt nhắn như cánh hoa đào đều là vẻ khinh thường, chờ ta xuống.

      Hiên Viên Sở Cuồng bị vẻ mặt này của ta kích thích, cũng muốn nhảy xuống, nhưng nhảy đến giữa trung lại bị Vũ Văn Tiểu Tam ôm lấy: "Được rồi! Được rồi! Các con là huynh đệ ruột, nên tương thân tương ái, tại sao có thể đánh nhau chứ!"

      Hiên Viên Sở Cuồng nghe xong lời này, đáy lòng mừng rỡ như điên. Hắc hắc, biết mình đánh thắng ca ca, mẫu thân vừa đúng cho cái bậc thang, nếu vừa ra liền bị ca ca đánh! Nhưng trong miệng vẫn còn nhất quyết tha : "Người nào là huynh đệ ruột với , con mới có ca ca như vậy!" xong ngước đầu, bộ dáng cực kỳ cao ngạo.

      Vũ Văn Tiểu Tam bất đắc dĩ vuốt trán, quả nhiên nuôi đứa bé là chuyện vô cùng mệt mỏi!

      Đặc biệt còn là hai đứa bé, hơn nữa hai đứa bé này còn quá đoàn kết!

      "Thích đánh nhau như vậy, các ngươi có muốn cùng đánh với bổn vương chút hay ?" Trong giọng trầm thấp mang theo ý cười vang lên.

      Hai đứa bé đồng thời run lên, sợ sệt nhìn phụ thân. Phải biết phụ thân dùng giọng như vậy chuyện, bọn họ rất khó có kết quả tốt!

      "Phụ vương, đệ đệ mới vừa rồi là đùa gỡn với Thần nhi. Quan hệ huynh đệ chúng con tốt như vậy, làm sao đánh nhau ! Đệ đệ thấy đúng ?" Giọng thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên.

      Đánh với phụ vương? Đùa gì thế! cũng muốn bị phụ vương ném tới chân trời!

      Hiên Viên Sở Cuồng lập tức mở miệng phối hợp: "Đúng, đúng, ca ca và Cuồng nhi đều là đùa giỡn!"

      "A...? phải Cuồng nhi có ca ca như vậy sao?" Đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, cười như cười nhìn Hiên Viên Sở Cuồng núp trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam.

      Tiểu Sở Cuồng gian nan nuốt ngụm nước miếng, uốn éo trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam, vẻ mặt phụ thân là khủng khiếp! "Phụ vương, Cuồng nhi chỉ hù dọa ca ca, ca ca cũng có coi là , sao phụ vương lại tưởng ! Có phải ca ca?"

      Vốn tưởng rằng Hiên Viên Lạc Thần cũng rất phối hợp. Ai ngờ, khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài của tiểu Lạc Thần có vẻ như rất khổ não nhìn : "Đệ đệ, đệ đùa giỡn? Nhưng ta cho là !" Hắc hắc, chuyện này có quan hệ với , phụ vương muốn xử phạt cũng chỉ xử phạt mình Hiên Viên Sở Cuồng, ai bảo ta lung tung!


      Ách. . . . . . Vẻ mặt của Hiên Viên Sở Cuồng lập tức phẫn nộ, hung hăng liếc Hiên Viên Lạc Thần cái, lại có thể hại như vậy! chút cũng có, cái gì mà Đình Vân lúc trước. . . . . . Cái gì kia mà. A, đúng rồi, nghĩa khí huynh đệ!

      Nhìn nụ cười mặt Hiên Viên Vô Thương càng ngày càng xinh đẹp. Hiên Viên Sở Cuồng quyết định nhanh, lập tức gào khóc lên: "Hu hu hu. . . . . . Mẫu thân, Cuồng nhi có nghĩ như vậy, con chỉ là tùy tiện chút thôi, mẫu thân cứu mạng! Phụ thân giết người!"

      "Khụ khụ!" Vũ Văn Tiểu Tam thiếu chút nữa bị làm cho nghẹn chết, "Phụ thân giết người" ? có khoa trương như vậy chứ?

      Nhìn bộ dáng khóc đến đau lòng chút, mặc dù biết tên ranh con chết bầm này là gào khan, nhưng nàng vẫn rất phối hợp mở miệng với Hiên Viên Vô Thương: "Được rồi, được rồi, làm sao bọn chúng có thể đánh thắng chàng được! Đừng luôn khi dễ nhi tử mình như vậy chứ!"

      Hiên Viên Vô Thương hừ lạnh tiếng, nhìn hai đứa con trai ngồi yên tĩnh, quay đầu mở miệng về phía vẻ mặt biểu cảm của Liên Vụ: "Vậy Lân đâu?"

      Cho dù là đổi Hoàng đế, chắc con cháu hoàng gia bọn họ cũng dám giết. Ngoài sáng động thủ khẳng định là được, nhưng ngầm giết rất có khả năng. Cho nên sống chết của Lân, phải xem ta có bao nhiêu năng lực tự vệ.

      "Sau khi bị phế được phong làm vương gia, bị giam lỏng." đến Dạ Tử Lân, Liên Vụ vẫn mang theo chút tâm tán thưởng, có thể tiến có thể lui mới là kẻ làm chuyện lớn.

      " có hành động?" Nếu tay có chỗ dựa, cũng có hành động, sợ là sớm gặp bất trắc rồi, sao còn có thể sống lâu như vậy."Nhạc Thanh đâu?" Nhạc Thanh được Dạ Tử Lân phái tới tiếp binh quyền dưới tay Đình Vân.

      Đây chính là chỗ Liên Vụ cảm thán: " ra Nhạc Thanh là người của đại vương tử, vẫn luôn mai phục bên cạnh Tam vương tử. Cho nên tại binh quyền cũng rơi tay Dạ Tử Kỳ. Mà sau khi Dạ Tử Lân bị phế đế vị liền điên rồi, đây chính là nguyên nhân Dạ Tử Kỳ vẫn đụng đến ta."

      "Điên rồi?" Môi mỏng như hoa đào kéo , mang theo chút thâm ý. Dạ Tử Lân vốn cũng phải là người mưu cầu danh lợi quyền thế, làm sao có thể bởi vì chuyện này mà điên rồi?

      "Vương Gia cũng cảm thấy là giả sao?" Liên Vụ mở miệng cười. ra cũng cảm thấy là giả, mặc dù người kia giả bộ rất giống.

      Trong đầu Vũ Văn Tiểu Tam lập tức xuất những bộ phim cung đấu, mưu quyền lực ở đại. Thân thể nhịn được hơi run lên chút, ngờ có khủng bố như vậy, vì mạng sống lại muốn giả điên!

      Hiên Viên Sở Cuồng trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam, tự nhiên cảm thấy nàng khẽ run: "Mẫu thân, có phải người lạnh ?"

      "Ách. . . . . . Có chút!" Cũng thể cho nhi tử là nàng bị dọa đến run chứ? Rất mất thể diện! Vũ Văn Tiểu Tam nàng là người sĩ diện!

      "Mùa đông là lúc tụi con bị lạnh, phụ thân ôm con liền lạnh. Mẫu thân cũng để phụ thân ôm ?" Hiên Viên Sở Cuồng rất là nghiêm túc mở miệng.

      Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Vô Thương chuyện chính với Liên Vụ liền quay đầu, rất tán thưởng nhìn cái: "Cuồng nhi thông minh!"

      Ặc, Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy lúng túng, nhìn vẻ mặt được tự nhiên của Liên Vụ chút, ho khan hai tiếng: "Thương Thương, các người vẫn là nhanh xử lý hết công việc !" Liên Vụ ở chỗ này, mặc dù là đứa bé lời này, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lúng túng!

      "Đúng! Đúng! Phụ thân nhanh chuyện xong, sau đó ôm mẫu thân, nếu mẫu thân chết rét đấy!" Hiên Viên Sở Cuồng rất đau lòng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.

      Hiên Viên Lạc Thần trừng mắt, thằng ngu này! tại là mùa hè, mẫu thân làm sao lạnh, ôm nóng chết chứ? Cố tình phụ thân còn thông minh, phụ thân cũng bị trời nóng đến ngốc rồi!

      "Ừm! Cuồng nhi có đạo lý!" Hiên Viên Vô Thương cười đáp xong, tâm tình ngược lại khá hơn nhiều, nhìn Liên Vụ chút, "Lân phải là người coi trọng quyền thế, quả rất có khả năng nổi điên. Các ngươi bảo vệ tốt , được để cho người của Dạ Tử Kỳ nhổ cỏ tận gốc

      "Dạ! Nhưng Vương Gia, chuyện Dạ Tử Kỳ dẫn người dò xét vương phủ. . . . . ." Chuyện này cũng thể làm qua loa chứ? Điều này ràng đúng là hướng về vương gia mà tới!

      "Lý do của là gì?" dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy khinh thường, giống như hành động của Dạ Tử Kỳ chỉ như con khỉ xiếc bình thường đáng nhắc tới.

      " Vương Gia cầm giữ triều chánh, trong mắt có vua, cho nên. . . . . ." xong dám tiếp nữa, Vương Gia khi nào chịu loại bực tức này, gan Dạ Tử Kỳ lớn đến nỗi làm người ta chặc lưỡi!

      "Cho nên phải dò xét phủ nhiếp chính vương, thăm hỏi bổn vương?" Mục đích cũng chỉ là muốn biết là chết hay sống chứ gì? "Cầm giữ triều chánh, trong mắt có vua" , lời này ngược lại thẳng thắn.

      Liên Vụ gật đầu cái: "Dạ! Nhưng Vương Gia, thuộc hạ hiểu hành động lần này của Dạ Tử Kỳ. Nếu Vương Gia còn sống, sợ Vương Gia động thủ với sao?"

      "Binh quyền đều ở tay của , sợ cái gì?" bộ mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhàng trào phúng. Đám đại thần kia dù thế nào cũng vô dụng như vậy, bị nữ nhân ảnh hưởng mà nâng đỡ ta lên thượng vị, cho nên dù Dạ Tử Kỳ làm Hoàng đế, cũng là bị người quản chế. Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân. . . . . .

      " bao vây phủ nhiếp chính vương, tìm được phụ vương lại rừng Tử Trúc. Cho nên chắc chắn vì muốn giết chúng ta để chúng ta trở tay kịp. Hơn nữa còn suy đoán nếu phụ vương còn sống, liền khẳng định ở hai nơi này, nghĩ rằng người bên cạnh phụ vương nhiều lắm, lưới bắt hết chúng ta! Dù thủ hạ phụ vương muốn hành động, khi đó thành công giết chúng ta rồi! đám người có người lãnh đạo, đủ gây uy hiếp. Phụ vương, Thần nhi phân tích đúng ?" Hiên Viên Lạc Thần ra suy nghĩ của mình, khuôn mặt nho đều là nụ cười ngạo thị thiên hạ.

      Hiên Viên Vô Thương ngẩn ra, tuy biết đứa con trai này đặc biệt thông minh. Nhưng thông minh đến mức này cũng là ngoài sức tưởng tượng của . Những lời nó vừa mới , tuy là có theo quy luật khách quan, trật tự, nhưng cũng đúng ý.

      Vẻ mặt Liên Vụ sùng bái nhìn nó, ngờ tiểu thế tử chỉ có võ công sắp vượt qua bọn họ, đến mưu trí cũng ở bọn họ, vương gia có người nối nghiệp rồi!

      Vẻ mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng đầy khiếp sợ! phải chứ? Nàng sinh vị thần đồng? Nhìn lại Hiên Viên Sở Cuồng trong ngực, mong đợi nó cũng có biểu vượt qua người thường. Ai ngờ, tiểu Sở cuồng thấy Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nó, có chút buồn bực gãi đầu cái: "Mẫu thân, người nhìn Cuồng nhi như vậy làm cái gì? A, con biết rồi! Có phải mẫu thân đây là cảm thấy ca ca những lời kỳ quái ? Người ta câu cũng nghe hiểu!"

      Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, khóe miệng ức chế kéo ra, xem trọng nó rồi!

      Hiên Viên Lạc Thần trợn trắng mắt cái, tên ngu xuẩn! Sao có thể có đệ đệ đần như vậy!

      Hiên Viên Vô Thương trực tiếp coi như có tên ranh con vô dụng - Hiên Viên Sở Cuồng kia, tán thưởng nhìn Hiên Viên Lạc Thần cái: "Phân tích tệ. Nhưng Thần nhi vẫn bỏ sót thứ, đó chính là. . . . . . Dù ta chết rồi, cũng muốn tìm được hai người các con, nhổ cỏ tận gốc!"

      Hiên Viên Lạc Thần ngẩn ra, lông mày nhíu cái, suy nghĩ lát, rồi sau đó thông suốt: "Tạ ơn phụ vương dạy bảo!"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.1: Đệ đệ, khả năng đây chính là tinh đánh nhau trong truyền thuyết
      Editor: Hoàng Dung

      Vũ Văn Tiểu Tam trợn mắt nhìn bọn họ: "Người nhà khách khí như vậy làm cái gì!" Nhưng nàng đâu biết rằng, tại nàng sống quá tùy tính, ở nơi cổ đại này, tam cương ngủ thường giữa phụ tử rất ràng .

      như vậy, con cái nhìn thấy cha mẹ đều phải hành đại lễ chào hỏi, nhà bọn họ rất thoải mái rồi!

      "Đúng! Đúng! Mẫu thân đều đúng!" Tiểu Sở Cuồng ở bên gào to.

      Hiên Viên Lạc Thần cũng cười khẽ tiếng: "Mẫu thân đúng lắm." Bộ dáng vẫn quy củ, cùng với thân thể uốn éo của Hiên Viên Sở Cuồng hề có liên hệ gì với nhau.

      Vũ Văn Tiểu Tam ở than trong lòng, đây mới là bộ mặt thực của tên tiểu tử này? Nhưng nàng ngủ mấy năm nay, đều biết tính tình các con là gì, xem ra sau này phải tìm hiểu nhiều hơn mới được.

      Nhưng nàng thích Thần nhi hiểu chuyện như vậy, tuy bọn hiểu chuyện chút, làm cha mẹ nhõm chút. Nhưng nó mới như vậy, phải có tuổi thơ vui vẻ, thoải mái mới đúng.

      Hiên Viên Vô Thương nhìn Vũ Văn Tiểu Tam chút, liền biết suy nghĩ trong lòng nàng. Ở trong lòng thở hơi, nhi tử sớm hiểu chuyện như vậy, cũng có trách nhiệm. Hai năm qua, có chăm sóc tốt bọn chúng.

      "Vương Gia, vậy chuyện này ngài chuẩn bị xử trí như thế nào?" Biết nguyên nhân, nên hỏi cách đối phó rồi.


      "Tùy ta ! phủ nhiếp chính vương thôi, dò xét dò xét. Nhưng rừng trúc Tử Lâm, đừng để người vào." Nơi đó là nơi bọn họ cư, để lại rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp, sao có thể để cho người ta phá hư chứ!

      "Phụ vương, người quá nhân từ!" Giọng hơi bất mãn của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, khuôn mặt cực kỳ tương tự Hiên Viên Vô Thương, lộ ra nụ cười cực kỳ diêm dúa lẳng lơ, "Nếu là Thần nhi, nhất định phải để họ trả giá cao gấp trăm lần!"

      Có thù phải trả, đây là tính tình của Vũ Văn Tiểu Tam! Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, lúc này mở miệng: "Tốt! hổ là con trai của ta!" Hai tuổi chỉ thông minh, hơn nữa rất biết cách bày mưu tính kế. Đứa bé này, tương lai tuyệt phải vật trong ao!

      Nghĩ tới có chút lo lắng nhìn thoáng qua vẻ mặt mờ mịt của Hiên Viên Sở Cuồng trong ngực, loại cảm giác vô lực xông lên đầu. Tuy đứa bé hai tuổi nghe hiểu là rất bình thường, nhưng nó và Thần nhi là sinh đôi, là. . . . . . đều là trong bụng mẹ ra ngoài, sao khác biệt lại lớn như vậy!

      "Mẫu thân, con cũng là con của người!" Tiểu Sở Cuồng cười tít mắt nhìn nàng.

      Sờ sờ cái đầu của : "Ừm! Con cũng là nhi tử của ta!" Mặc dù thể thông minh, nhưng nó vẫn là con trai của nàng?

      Liên Vụ có chút khó xử nhìn vương gia và vương phi của mình chút, bây giờ rất ràng Vương Gia định đoạt rồi, nhưng vương phi và tiểu thế tử đồng ý, vậy nên xử lý như thế nào đây? "Vương Gia, chuyện này. . . . . ."

      Nam tử tuyệt mỹ nhìn con trai cười đến diêm dúa lẳng lơ, môi mỏng như hoa đào nâng lên nụ cười lúm đồng tiền: "Theo ý vương phi và tiểu thế tử mà làm! Thần nhi, con có ý kiến gì?"

      quyết định thôi, cũng phải bởi vì thiện lương, mà là chuyện này dính đến nữ nhân kia, muốn dính đến nữa. Còn có nguyên nhân, chính là muốn nhờ vào đó hoàn toàn thối lui khỏi quyền lực. Nhưng nhìn bộ dáng kia củaThần nhi, là có tính tung hoành thiên hạ, nhi tử có ý nguyện này, làm phụ thân tự nhiên nên giúp tay.


      "Vẫn nên để phụ vương xử lý ! Thần nhi vẫn là tiểu hài tử thôi, hiểu những thứ này." Thời điểm thích hợp lại bắt đầu giả ngu. trắng ra là muốn quản đến những chuyện mệt mỏi liên quan đến mình.

      Liên Vụ nhìn Hiên Viên Lạc Thần chút, trong bụng thầm than, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn tương lai tiểu thế tử nhất định trở thành nhân vật giống như vương gia, đem toàn bộ quyền thế ngập trời giữ trong tay. Nhưng nếu gặp chuyện phiền toái lại là bộ dáng liên quan đến mình, sợ rằng lại thích làm ngôi vị hoàng đế.

      Nhìn tên ranh con chết tiệt kia chút, Hiên Viên Vô Thương cũng giận, quay đầu mở miệng với Liên Vụ: " xuống , chuyện này Bổn vương tự có chừng mực, nếu có quyết định gì thông báo cho các ngươi. Còn nữa, để Đình Vân rừng Tử Trúc canh chừng, nếu Dạ Tử Kỳ phái ra quân đội, lấy uy danh của Dạ Mị chi hồn, vẫn có thể làm tam quân khiếp sợ."

      "Dạ! Thuộc hạ cáo lui!" Liên Vụ cung kính chắp tay, sau khi trả lời xong liền lui ra ngoài. Trong lòng bách vị tạp trần, hôm nay mở mang kiến thức, tiểu thế tử. . . . . . căn bản phải là người! Thông minh thái quá rồi! Nhưng thông minh này, rốt cuộc là tốt hay là tốt đây?

      "Thương Thương, chàng định làm sao bây giờ?" Cũng khi dễ đến tận nhà rồi, thu thập được rồi?

      "Trực tiếp diệt, như thế nào?" Mặc dù người dưới tay được vài chục vạn quân đội, nhưng giết mấy người cũng là dư dả.

      Vũ Văn Tiểu Tam cười tà tiếng: "NO! NO! Trực tiếp diệt? Lợi cho bọn họ quá rồi! Đối với người, trừng phạt lớn nhất chính dùng phương thức tàn nhẫn nhất cướp thứ quý trọng nhất của bọn họ. Bọn họ dám xúc phạm chúng ta, chúng ta cũng phải người lương thiện!"

      Tuy hiểu"NO! NO!" Là có ý gì, nhưng lời phía sau của nàng, vẫn nghe hiểu, có chút ngạc nhiên mở miệng: "Tam nhi muốn xử lý như thế nào?"

      "Vậy xem Thương Thương có bỏ được hay rồi!" Nàng biết là người coi trọng tình thân, mà hai người kia, là thân ca ca của , là mẹ ruột của , nàng vẫn biết xuống tay được ?

      "Có cái gì bỏ được!" sao cả mở miệng. Lần trước lúc quỳ dập đầu nữ nhân kia, cắt đứt quan hệ của bọn họ. nay nữ nhân kia vì ngôi vị hoàng đế của Dạ Tử Kỳ làm chuyện hạ tiện như thế, càng xứng đáng làm mẫu thân của . Về phần Dạ Tử Kỳ, ta chuẩn bị xuống tay, ta bất nhân, cũng thể trách Hiên Viên Vô Thương bất nghĩa.

      "Tốt! Vậy bước kế tiếp chúng ta phải làm, chính là trở về vương phủ!" Mỗ nữ cười như đoán được trước.

      "Trở về vương phủ?" nay Dạ Tử Kỳ dẫn người dò xét phủ nhiếp chính vương, trở về làm gì? Tuy là nghi ngờ, nhưng tin tưởng nàng làm như vậy, nhất định có lý do của nàng.

      Vì vậy liền gật đầu: "Được, trở về vương phủ! tại liền lên đường sao?"

      "Cái người đầu heo này! Còn tự xưng mình thông minh? tại liền lên đường, chàng sợ Dạ Tử Kỳ bắt được chàng sao? Chúng ta phải đợi khi oanh oanh liệt liệt quậy lớn việc này. Lúc mọi người đều biết phủ nhiếp chính vương bị tịch thu, nghênh ngang trở về, cho bọn kinh hỉ!"

      Chỉ có nghênh ngang trở về như vậy, cũng chính là bộ dáng ràng sợ hãi. Dạ Tử Kỳ thấy vậy, dù có trăm lá gan, cũng dám làm gì bọn họ.

      ngược lại đoán được ý tưởng của nàng, chỉ có chút hiểu tại sao muốn trở về phủ nhiếp chính vương, có chuyện gì trực tiếp làm được sao?

      Nhưng vào lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam hỏi vấn đề: "Thương Thương, chàng suy đoán Dạ Tử Kỳ có biết Dạ Tử Mị vì để cho leo lên ngôi vị hoàng đế mà làm mấy chuyện này ?"

      "Chắc biết." chút do dự mở miệng, Dạ Tử Kỳ là người tâm cao khí ngạo. Nếu biết, đánh chết ta cũng đồng ý Dạ Tử Mị làm chuyện như vậy, bởi vì dù ngồi lên vương vị cũng bị người khinh thường.

      Chợt, ánh mắt sáng lên, có chút sợ hãi nhìn nàng, nghĩ tới nha đầu này còn có ý này, trong ngày thường ngược lại xem nàng rồi.

      Hiên Viên Lạc Thần cũng nghe ra được đại khái, mở miệng cười: "Mẫu thân, người thông minh!"

      Vũ Văn Tiểu Tam cười tự hào tiếng: "Tất nhiên, nhìn chút mẫu thân con là ai!"

      Người nhà này cũng rất thông minh, duy chỉ có giọng rất hài hòa vang lên: "Phụ vương, rốt cuộc các người cái gì?" Trước kia có chuyện gì hiểu, hỏi phụ vương chút liền biết, hôm nay cũng phải giống như vậy chứ?

      Hiên Viên Vô Thương cười khẽ tiếng, sờ sờ đầu của : " phải chuyện lớn gì, Cuồng nhi nghĩ ra cũng cần nghĩ!" biết cũng tốt, tự do tự tại, buồn lo.

      Hiên Viên Sở Cuồng cười ngọt ngào gật đầu cái: "Được!"

      "Vương Gia, thần y đến rồi!" Liên Hoa vào bẩm báo, đồng thời có chút tự nhiên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam chút. Lúc ấy vương phi bọn họ là quá làm bộ rồi, vẫn nhớ, cho nên nhìn thấy vương phi, tâm tình cực kỳ phức tạp!


      "Mời vào!" Những năm gần đây Mộ Vân Dật đích xác giúp ít. Bất luận là độc của , độc của Tam nhi, còn có Tam nhi ngủ mê man hai năm qua, đều là thiếu ta ân tình, lại nên tốt cám ơn ta mới phải

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.2: Đệ đệ, khả năng đây chính là tinh đánh nhau trong truyền thuyết
      Editor: Hoàng Dung


      lâu lắm, người toàn thân áo trắng bồng bềnh vững vàng vào, lúc con ngươi lạnh nhạt quét qua Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh lại, đáy mắt thoáng qua chút kinh ngạc.

      "Thần y, mời ngồi! biết lần này đến vì chuyện gì?" Hiên Viên Vô Thương đứng dậy chào đón, phải biết người có thể làm cho đứng dậy chào đón nhiều lắm.

      "Hi Vương Gia cần phải khách khí! Tại hạ vốn là tới đưa thuốc, chỉ là nhìn khí sắc Hi vương phi, tựa hồ chuyến lần này của tại hạ là uổng công rồi!" xong, mặt lạnh nhạt dính vào chút ý cười. Bệnh nhân chế dược hai năm nay giờ tỉnh, tự nhiên có chút vui mừng, còn chưa tới huynh đệ tốt của mình còn mỗi ngày lo lắng ăn ngon ngủ yên, biết nàng có thể tỉnh lại hay ?

      "Ai da, tính thế nào thành công rồi, chính là trông thấy bằng hữu cũng là cực tốt!" Mỗ nữ thấy trai đẹp, lại khỏi tự chủ trở nên ngượng ngùng.

      Khóe miệng Mộ Vân Dật kéo ra chút, nữ nhân này làm sao lại còn đức hạnh này chứ?

      Mà sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương liền tối sầm, có thể so với đáy nồi!

      Tiểu Sở Cuồng còn sợ chết phát biểu câu: "Mẫu thân, người giống như rất ưa thích vị thúc thúc này!" Mộ Vân Dật có đến đây mấy lần, hơn nữa mỗi lần tới đều nán lại bao lâu liền . Bọn họ biết biết, chỉ là quen.

      "Ừm! Đúng! Cuồng nhi thông minh!" Trai đẹp nàng có thể thích sao? Aizz, chỉ là nhìn người này, nàng tự chủ được liên tưởng đến người nam tử áo trắng bồng bềnh như trích tiên-- Công Tôn Trường Khanh! lần hội thơ kia, biểu của Công Tôn Trường Khanh làm nàng khâm phục! Ặc, còn nữa, cũng biết bọn người Hiên Viên Ngạo tại thế nào, trôi qua có tốt hay ?

      Nghe nàng lời này, lại thấy bộ dáng nàng như vào cõi thần tiên, mỗ nam biến sắc cắn răng, nhìn Mộ Vân Dật chút, sắc mặt có chút khó coi. Mặc dù đúng là có rất nhiều chuyện làm phiền ta, nhưng nhìn đến đức hạnh kia của Vũ Văn Tiểu Tam, rất khó có thái độ tốt!

      Mộ Vân Dật nhìn sắc mặt khó coi của Hiên Viên Vô Thương, liền có thể đoán được suy nghĩ trong lòng , vậy mà bị ảnh hưởng chút nào, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, do dự chút liền ôm quyền mở miệng với Hiên Viên Vô Thương: "Hi Vương Gia, nếu vương phi tỉnh rồi, vậy ân tình tại hạ thiếu Hi vương gia cũng trả xong!"

      Đây cũng là nguyên nhân mặc kệ Hiên Viên Vô Thương xảy ra chuyện gì, đều luôn là nghe gọi đến.

      Năm đó lên núi học y, gia đạo sa sút, lại bị kẻ gian ám hại, nếu phải lúc ấy Hiên Viên Vô Thương ra tay cứu giúp, chỉ sợ học thành trở về, lúc trấn hưng lại gia tộc, người trong nhà cũng gặp bất trắc rồi. Đến đây, liền thiếu Hiên Viên Vô Thương ơn huệ lớn bằng trời.

      Vốn là chuẩn bị chữa khỏi độc của trả xong ân tình này, nhưng sau lại lần lượt xảy ra nhiều chuyện, liền giúp ta xử lý số vấn đề. Hôm nay Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh rồi, độc của Hi vương gia cũng chữa hết, phần nhân tình Mộ gia thiếu, tự nhiên cũng trả xong!

      Hiên Viên Vô Thương nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng kịp, mày kiếm nhíu chặt: "Chuyện năm đó chỉ là cái nhấc tay, lẽ ra là Bổn vương thiếu thần y nhân tình."

      "Hi Vương Gia đừng như vậy, năm đó nếu phải nhờ hi Vương Gia, cả nhà tại hạ chỉ sợ gặp bất trắc, Vân Dật mặc dù tùy tính, nhưng ân tình nên nhớ, ta vẫn nhớ! Tại hạ còn có chút việc gấp phải xử lý, cũng quấy rầy Vương Gia nữa. Hi Vương Gia, sau này còn gặp lại!" Vội vã xong, liền mở miệng cáo từ.

      Lời này của hôm nay nhắn nhủ hai ý. Thứ nhất, chuyện này Hiên Viên Vô Thương có thiếu nhân tình của nên cần khách khí với như thế. Thứ hai, ân tình Mộ gia thiếu Hiên Viên Vô Thương trả xong, như vậy nếu sau này có chuyện gì muốn xin vị thần y này giúp tay, giống như người bình thường, nhìn tâm tình hành .

      Hiên Viên Vô Thương cũng lơ đễnh, mở miệng cười: "Ý thần y, Bổn vương hiểu. Chỉ là thần y ngàn dặm xa xôi tới đây, vẫn ở lại ăn bữa cơm ?"

      Lời này rất được tâm ý Vũ Văn Tiểu Tam, nghe xong liền cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười. Hắc hắc, Hiên Viên Vô Thương, cũng có thời điểm chàng tính sai. Đúng, lưu đại suất ca Mộ Vân Dật lại cho bản nương thưởng thức, ha ha. . . . . .

      Nhưng, tiếng rất hài hòa phá vỡ nụ cười hạnh phúc mặt của nàng: "Mẫu thân, người cười dọa người! Có chuyện cười gì, mẫu thân cũng cho Cuồng nhi nha, Cuồng nhi cũng rất muốn nghe!"

      Lời này của Hiên Viên Sở Cuồng vừa rơi xuống, nụ cười cúi đầu trộm vui vẻ của mỗ nữ cứng đờ ở mặt, lập tức cảm giác được tầm mắt giết người càn quét qua người của mình. Nhìn tiểu nhi tử trong ngực chút, có loại kích động muốn ném nó . Đứa này, chẳng lẽ biết nàng cúi đầu cười trộm, còn phải đề phòng bị người thông minh bình thường phát việc khó khăn cỡ nào sao? Lại dám bán đứng nàng! là tức chết nàng rồi!

      Trong lòng Hiên Viên Vô Thương cũng mơ hồ có chút hối hận về việc lên tiếng mời cơm, biểu đạt cảm tạ có rất nhiều phương thức, nhất định phải lưu lại ăn cơm mà!

      Mộ Vân Dật cười khẽ tiếng, sảng lãng mở miệng: "Nếu trong ngày thường, lưu lại ăn bữa cơm cũng có gì, nhưng mà tại hạ còn có chút chuyện phải xử lý, cũng quấy rầy Vương Gia nữa!" xong liền ôm quyền rời .

      Hành động lần này rất hợp ý của Hiên Viên Vô Thương, cười nhìn chút, cũng giữ lại nữa: "Thần y, mời! Sau này gặp lại!"

      "Sau này còn gặp lại!" . . . . . .

      Đợi bóng dáng của Mộ Vân Dật xa, nét mặt Vũ Văn Tiểu Tam càng ngày càng sợ hãi. Xong đời, đều do tên ranh con chết tiệt - Hiên Viên Sở Cuồng kia, có việc gì nhảm nhiều như vậy làm cái gì, làm liên lụy tới người mẫu thân như nàng vô cùng có khả năng lập tức bị người nào đó oanh tạc.

      Hiên Viên Lạc Thần nhìn bộ dáng mẫu thân như làm sai việc, còn có nét mặt như cuồng phong kia của phụ thân, hơi suy nghĩ chút, liền hiểu ra khúc chiết trong đó, cho mẫu thân ánh mắt tự cầu nhiều phúc, liền mở miệng với Hiên Viên Sở Cuồng: "Cuồng nhi, chúng ta ra ngoài trước , mẫu thân và phụ thân có chuyện phải xử lý!"

      Vậy mà, Hiên Viên Sở Cuồng còn nhớ lúc nãy, ca ca mình rất nhân đạo với phụ thân tưởng lời đó là , làm hại mình suýt nữa bị phụ thân phạt, vì vậy thở phì phò nhìn cái: "Muốn ra ngoài mình ngươi ra ngoài, ta mới ra!"

      Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa cảm động khóc lóc nức nở, tên ranh con chết bầm này cũng phải là có nhân tính, còn biết vào thời điểm mấu chốt giúp mẫu thân nó phen! có phí công thương nó!

      Nhưng, tiếng cực kỳ nguy hiểm vang lên: "Cuồng nhi muốn ra? Nếu muốn ra ngoài, sau này cũng đừng bao giờ bước chân ra khỏi gian phòng này nữa được ?"

      Sau này bao giờ bước chân ra khỏi gian phòng này nữa, đó phải là muốn cả đời bị nhốt trong gian phòng này sao? Mặc dù còn chưa có suy nghĩ ra phụ thân tại sao phải bắt ra ngoài, nhưng ràng cái uy hiếp này đối với cực kỳ bất lợi!


      Tránh khỏi lồng ngực ấm áp của Vũ Văn Tiểu Tam, trượt như cá chạch đến đất, khuôn mặt nhắn mềm mại nhăn lại: "Cuồng nhi muốn nhà cầu rồi. Phụ vương, mẫu thân, con ra ngoài đây!" xong chạy nhanh như chớp ra ngoài, so với Hiên Viên Lạc Thần rút lui còn nhanh hơn. Đùa gì thế, mới nên vì giận dỗi với ca ca, bị phụ thân giam lại, có lợi chút nào!

      Hiên Viên Lạc Thần nhìn bọn họ chút, giọng thanh thúy vang lên: "Thần nhi cũng ra ngoài!" Dứt lời đợi bọn họ đáp lời liền chạy ra ngoài.

      Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam ai oán nhìn hai nhi tử có nghĩa khí kia, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn dầu gì nàng cũng là mẫu thân của bọn chúng mà, lại có thể để ý sống chết của nàng chút nào!

      Nhìn sắc mặt trầm của người nào đó, mỗ nữ gượng cười tiếng: "Hắc hắc, Thương Thương. A, đúng rồi, chàng ăn no chưa?" Lúc nãy cơm đều bị Thần nhi và Cuồng nhi ăn, vừa đúng nhờ vào đó để sang chuyện khác!

      " có ăn no!" xong thân thể khom xuống, dịch về phía nàng, "Tam nhi muốn cho người ta ăn no sao? Hử ~?" Chữ "Hử" cuối cùng làm cho người ta mơ tưởng viễn vong.

      "Thương Thương, hôm nay người ta mới vừa tỉnh lại, máu người đều tuần hoàn!" Nghe giọng điệu này của , cũng biết thằng nhãi này lại đánh tâm tư xấu xa.

      Nam tử tuyệt mỹ cười tà tứ tiếng: "Máu tuần hoàn cho nên phải vận động nhiều, vận động xong tuần hoàn liền!"

      Ách, vậy mà cũng có thể bịa đặt được!

      " ra ta thích nó tuần hoàn, quá tuần hoàn cũng tiện. Ta vẫn rất thích loại người liễu yếu đào tơ đung đưa trong gió hơn, có lẽ máu tuần hoàn thời gian, ta cũng có thể trở nên liễu yếu đu đưa theo gió!" Mỗ nữ bịa chuyện.

      " sao?" Giọng rất có uy hiếp.

      "Đúng!" Mỗ nữ điên cuồng gật đầu, "Này, chàng buông lão nương ra!"

      "Chàng là người có nhân tính! Lão nương mới vừa tỉnh lại thôi!" . . . . . .

      "Hiên Viên Vô Thương, chàng có phải người ! Chàng. . . . . . Ừ. . . . . . Ưmh, buông ra. . . . . ."

      "A. . . . . ."

      Từng tiếng chợt quát, bao phủ ở trong từng trận ưm. . . . . .

      Chỗ khe cửa, hai tiểu oa nhi trợn to cặp mắt, bộ dáng hưng phấn, nhìn tình thế phát triển bên trong. . . . . .

      "Ca ca, bọn họ làm gì?" Tiểu Sở Cuồng tò mò mở miệng hỏi thăm.

      "Đệ đệ, theo ta suy đoán, rất có khả năng đây chính là tinh đánh nhau trong truyền thuyết!" Nhìn giường hai người quấn lấy nhau, tiểu Lạc thần nhíu lông mày trả lời rất nghiêm túc.

      Tiểu Sở Cuồng gãi đầu cái, biết Tinh đánh nhau là có ý gì, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Ca ca, tại sao dáp dấp mẫu thân giống chúng ta? Mẫu thân có chỗ để tiểu giống chúng ta à!"

      "Bởi vì mẫu thân là nữ nhân, chúng ta là nam nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, biết ?" Tiểu Lạc Thần vừa nhìn chuyện biến thái phát triển bên trong nhà, vừa dạy đệ đệ. Trong cặp mắt tà mị đào hoa mất tinh khiết kia tràn đầy vẻ tò mò.

      Tiểu Sở Cuồng bỏ ngón tay vào trong miệng cắn, suy nghĩ lời ca ca , sau đó rất nghiêm túc gật đầu cái: "Biết! Nam nữ thụ thụ bất thân! Nhưng ca ca, phụ thân cũng là nam nhân, tại sao cùng mẫu thân hôn như vậy chứ?"

      "Cái tên đần độn này, bởi vì phụ thân và mẫu thân là phu thê!" Tiếng vừa dứt, nhìn thấy nam tử xích lõa về phía cửa.

      Hiên Viên Lạc Thần hoảng sợ trợn to mắt, muốn chạy nhưng chạy xa được mấy bước, liền bị cỗ lực cường đại hút trở về. . . . . .

      giây kế tiếp, hai người cùng rơi vào trong tay Hiên Viên Vô Thương, giơ cổ áo hai đứa con trai lên, nhẫn tâm ném ra ngoài. . . . . .

      Rồi sau đó cước đạp cửa chính đóng lại. . . . . .

      "A! Ca ca, cứu mạng. . . . . ." Giọng tiểu Sở Cuồng vang tận mây xanh.

      "Ta cũng tự thân khó bảo toàn!" Phụ vương ném sử dụng vài tầng nội lực, làm sao chống đỡ được!

      . . . . . .

      "Thương Thương, hình như là thanh của Cuồng nhi và Thần nhi!" Vũ Văn Tiểu Tam từ giường ngồi dậy, có chút hiểu mới vừa xuống giường là vì làm cái gì. Cho nên cũng còn nhìn thấy màn hai con trai bảo bối bị ném ra.

      Dáng người nam tử thon dài chút thịt dư, thân thể xích lõa tới phía nàng. Tuy người có bắp thịt, lại tràn đầy sức lực mạnh mẽ. tới bên giường, đặt lên thân thể : "Bọn chúng có việc gì, chúng ta làm tiếp chuyện của chúng ta!"

      Bọn chúng có chuyện gì sao? Vậy làm sao lại kêu cứu mạng? nghĩ nghiêm túc, lại bị động tác nam tử cắt đứt suy nghĩ. . . . . .

      "Ưmh. . . . . . Ừ, Thương Thương. . . . . . chút. . . . . ." thể thông cảm nàng là người mới khỏi bệnh sao?

      "Quá , Tam nhi nhớ giáo huấn!" . . . . . .

      "Ách. . . . . . A. . . . . . Ưmh. . . . . . Chàng cút ngay cho lão nương. . . . . . ! Cầm thú! Cút ngay. . . . . ."

      "Hiên Viên Vô Thương, cái người thối nát này! Buông ra, a. . . . . ."

      . . . . . .

      áo đen, mặt mang nụ cười nhạt, tới cửa phòng, muốn gõ cửa vào. Lại nghe thấy bên trong tiếng ưm cùng tiếng mắng chửi, gương mặt lạnh lùng trong nháy mắt trắng bệch!

      Nàng là mới vừa làm nhiệm vụ trở về, cũng biết Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh, cho nên nàng vốn chuẩn bị giống như hai năm qua, mang danh nghĩa thăm vương phi tới nhìn Vương Gia chút. Mặc dù sau khi xảy ra chuyện kia, Vương Gia bao giờ nguyện ý nhìn thấy nàng nữa, nhưng mỗi ngày nàng đều đến. Mặc dù thường bị Vương Gia chận ngoài cửa, nhưng cũng luôn có thứ để nhớ nhung.

      Nhưng mà hôm nay vừa đến cửa nghe thấy thanh như vậy! Là nữ nhân đó tỉnh sao? Nàng ta và Vương Gia làm chuyện như vậy sao? Gắt gao cắn môi dưới, cắn ra máu cũng hề hay biết. Đáy lòng đau đến như muốn hít thở thông! Tại sao, tại sao nàng Vương Gia như vậy, Vương Gia cũng làm như thấy, mà nữ nhân kia lại có thể dễ dàng lấy được tình của vương gia?

      Vương Gia là của nàng, chỉ có thể là của nàng! Đáy mắt thoáng qua ánh sáng độc. Vương phi tốt của ta, nếu ngươi nằm tốt, có lẽ ta còn có thể lưu ngươi mạng. Nhưng tại, ngươi lại cứ muốn tỉnh lại, vậy đừng trách ta. . . . . .

      . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :