1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41.2: Dù chết cũng chia lìa! ( đặc sắc vs hoàn mỹ )
      Editor: Hoàng Dung



      "Bệ hạ, bệ hạ. . . . . ." Tiểu thái giám đường hấp tấp chạy đến cửa Kim Loan điện.

      "Người ồn ào bên ngoài là ai?" thanh của Dạ Tử Lân truyền ra ngoài.

      Tổng quản thái giám mở miệng: "Nô tài ra xem chút."

      Triều sớm vẫn tiếp tục. . . . . .

      Đến cửa: "Vội vàng hấp tấp như vậy, còn ra thể thống gì! Nơi này chính là Kim Loan điện, phải chợ bán thức ăn! Nếu chọc giận bệ hạ, mười cái đầu của ngươi cũng đủ chém đâu."

      "Công công, nô tài biết sai, chỉ là nhiếp chính vương điện hạ vào cung, có chuyện gấp muốn gặp bệ hạ, cho nên ra lệnh cho nô tài tìm đến!" Tiểu thái giám này run rẩy thân thể mở miệng, còn bộ dạng nhiếp chính vương điện hạ rất khủng bố!

      Lông mày tổng quản thái giám nhíu lại cái: "Nhiếp chính vương tìm bệ hạ, thể đợi bệ hạ hạ triều sao? Vì sao nhất định phải là bây giờ? Ngươi trở về với nhiếp chính vương, bệ hạ hạ triều qua!"


      Hiên Viên Vô Thương là quá để hoàng đế Dạ Mị đế quốc vào trong mắt rồi, tính khí bệ hạ tốt, luôn so đo, nhưng cứ thế mãi, vung tay là tới, hất tay là , vậy bệ hạ quên ai mới là hoàng đế chân chính của Dạ Mị đế quốc! Cho nên hôm nay, thay bệ hạ ra lời này.

      "Nhưng công công, chuyện này. . . . . ." Tiểu thái giám do dự nhìn , nếu trực tiếp trở về như vậy với nhiếp chính vương, còn biết có hậu quả gì đây, ít nhất là chịu trách nhiệm nổi đâu.

      "Này cái gì mà này, lời của ta, ngươi cũng nghe sao?" Trong giọng lanh lảnh mang theo chút chua ngoa vang lên, tổng quản thái giám là trông coi tất cả thái giám cung nữ trong cung, tự nhiên có thực lực uy hiếp đám thái giám.

      "Dạ! Nô tài đáp lời ngay!" Lòng tiểu thái giám tràn đầy lo lắng lui xuống, trong lòng cũng vô cùng uất ức. Nếu nhiếp chính vương điện hạ nổi giận, tuyệt đối là người vô tội bị tai họa đầu tiên.

      Tổng quản thái giám nhìn bóng lưng của , râu trắng che khóe môi kéo lên, rồi sau đó vung vẩy phất trần trong tay, bước vào đại điện.

      Giờ phút này, mọi người thảo luận nạn châu chấu, thấy vào cũng có chú ý quá nhiều.

      Đến bên cạnh Dạ Tử Lân, ghé vào lỗ tai : " có chuyện gì, cũng chỉ là tiểu thái giám ở tại cửa ra vào bị chút kinh sợ, mới lựa lời mà kêu bệ hạ, nô tài để người trừng phạt rồi!"

      Nếu Hiên Viên Vô Thương tới, sợ rằng bệ hạ bỏ lại công việc triều chính chạy đến ngay! nơi nào biết, tại tự cho việc làm này là đúng, vì thể diện của Dạ Tử Lân, đến cuối cùng suýt nữa làm hại Dạ Tử Lân mất mạng!

      Dạ Tử Lân gật đầu cái, cũng quan tâm nữa. . . . . .

      . . . . . .

      "Nhiếp chính vương điện hạ!" Tiểu thái giám quỳ gối bên chân của Hiên Viên Vô Thương, xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, "Nhiếp chính vương điện hạ, bệ hạ sau khi hạ triều tới."


      Cái ly trong tay "Choang!" tiếng, nện vào bàn. Toàn thân tiểu thái giám run lên, giống như lá mùa thu rụng bay theo gió, quỳ lệch trái lệch phải, dám ngẩng đầu nhìn .

      "Đây là do chính bản thân hoàng thượng sai ngươi như vậy với bổn vương sao?" Thanh tà mị vang lên, bao hàm sát ý.

      Tiểu thái giám do dự chút, biết đáp lời như thế nào.

      "Vương gia hỏi ngươi đó!" Liên Vụ ở bên nhịn được mở miệng, tiểu công tử thấy, bọn họ cũng gấp đến độ muốn chết rồi, tiểu thái giám đáng chết này vẫn còn ở đây lãng phí thời gian của vương gia!

      Tiểu thái giám này sợ đến dập đầu nhanh "Vương gia, tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân biết sai! phải hoàng thượng tự mình sai tiểu nhân truyền lời, mà là tổng quản thái giám công công sai tiểu nhân truyền lời!"

      Tổng quản thái giám, phải là người hôm qua Đình Vân thấy lén lút xuất trước phong Cuồng nhi sao? là người bên cạnh của Dạ Tử Lân, chẳng lẽ chuyện này có liên quan với Dạ Tử Lân sao?

      " xuống !" Nhắm mắt lại suy nghĩ, cũng thèm nhìn .

      Tiểu thái giám có chút lờ mờ phát giác ra, nhiếp chính vương lại có thể tức giận, cũng xử trí ? Nghĩ tới lắc lắc đầu, là đầu óc có bệnh, xử trí tốt sao? Chẳng lẽ muốn bị xử trí trong lòng mới sảng khoái sao? Nhìn nam tử tà mị suy tư chút, mở miệng nhanh: "Nô tài lui xuống trước!"

      Dứt lời liền giống như trận gió chạy ra ngoài.

      "Vương gia, chúng ta tìm hoàng thượng sao?" Liên vụ nhíu mày mở miệng, lòng tràn đầy vui. Nếu phải lần trước hoàng thượng Hiên Viên đế quốc cầu viện binh, cũng biết chết bao nhiêu lần rồi. tại làm hoàng đế, lại để vương gia ở trong mắt, chẳng lẽ biết quân quyền của Dạ Mị đế quốc đều ở tay người nào sao?

      Đúng rồi, chẳng lẽ là bởi vì quân quyền?

      " !" Thở dài hơi, "Mặc kệ là ai bắt Cuồng nhi, chắc hẳn cũng là vì uy hiếp bổn vương, cho nên cần lo lắng đến tính mạng của Cuồng nhi."

      Nhưng lại lo lắng có người động thủ với Cuồng nhi, hoặc là hạ độc, chỉ cần nhớ tới những thứ này, tim của giống như ở trong chảo dầu, cực kỳ khó chịu!

      "Ngài cảm thấy có phải hoàng thượng làm ?" Nếu hoàng thượng vì quân quyền, bắt tiểu công tử uy hiếp vương gia, đó cũng phải là chuyện thể.

      "Bổn vương cũng biết." Hành động của tên thái giám kia xác thực quỷ dị, nhưng lại cảm thấy Dạ Tử Lân có ngu xuẩn như vậy. Dù là vì quân quyền, cũng cần nóng vội như vậy, quyền chỉ huy quân đội tuyệt đối vẫn còn ở tay Đình Vân, Đình Vân tồn tại trong lòng quân đội Dạ Mị đế quốc như vị thần, quân uy tuyệt thể bị người thay thế trong sớm chiều.

      Trong quân đội binh tướng hòa hợp, nếu có chiến tranh, chắc chắn thất bại!

      Gia Luật Trục Nguyên bên kia nhìn như bình tĩnh, kì thực sóng lớn gợn sóng. Nếu có cơ hội, tuyệt đối lập tức xuất kích! Cho nên tại Dạ Tử Lân trở mặt với , thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ!

      Lúc ở nơi này phiền muộn, ở cửa cung vang lên thanh của bọn hạ nhân: "Tứ công chúa, Ngũ công chúa, các người thể vào! thể vào!"

      "Tránh ra!" tiếng này giống với Dạ Tử Y ngang ngược kiêu ngạo ngày đó, mà là trong ương ngạnh mang theo chút khí thế lạnh lẽo và thể bỏ qua.

      "Công chúa, bây giờ hoàng thượng điện Kim Loan lâm triều, ngài thể vào! Hay là ngài chờ hoàng thượng trở lại rồi vào!" Tiểu thái giám làm nhiệm vụ giữ cửa, muốn cố gắng ngăn các nàng lại.

      "Bản công chúa phải tìm hoàng huynh, nếu như ngươi muốn chết, liền lập tức tránh ra cho bản công chúa, nếu bổn cung diệt cửu tộc của ngươi!" Những lời này, giọng vô cùng nặng nề, bất luận kẻ nào vừa nghe, cũng biết nàng phải đùa.

      "Tứ công chúa, nhiếp chính vương điện hạ ở bên trong, ngài vẫn là trở về ! Nếu đắc tội với nhiếp chính vương điện hạ, sợ rằng hoàng thượng cũng cứu nổi người!" Tiểu thái giám giọng mở miệng.


      thanh tuy là cực , nhưng vẫn để hai người trong điện nghe được.

      Hiên Viên Vô Thương vốn là phiền muộn dứt, tại lại nghe thấy bên ngoài ồn ào, khắp người đều là sát khí, ngừng tỏa ra ngoài.

      "Chuyện cười! Hoàng huynh mới là hoàng thượng Dạ Mị đế quốc, cũng chỉ là nhiếp chính vương nho , hoàng huynh làm sao thể giữ nổi mạng của bản công chúa? tiểu thái giám nho như ngươi, lại dám xằng bậy, cũng sợ hoàng huynh cắt đầu lưỡi của ngươi! Tránh ra cho bổn cung! nên ép bản công chúa động thủ!" Dạ Tử Mộng hung hăng nhìn chằm chằm thái giám kia, ẩu tả.

      Tiểu thái giám này hận được che miệng của tiểu tổ tông này lại, lời như vậy có thể sao? Hơn nữa còn tiếng như vậy, quan trọng nhất là nhiếp chính vương điện hạ ở trong điện! Nếu nhiếp chính vương tức giận, hậu quả khó mà lường được!

      "Công chúa, ngài vẫn là trở về , công. . . . . ." Tiếp theo đó là "Ba!" tiếng truyền đến. . . . . .

      "Càn rỡ! Ngươi lại dám ngăn cản bản công chúa lần nữa, ngươi coi bản cung ra gì sao?" xong, tiếp tục lời vô nghĩa với tiểu thái giám đó nữa, trực tiếp cước đá văng , dẫn muội muội nghênh ngang bước vào Cần Chính Điện.

      "Hiên Viên Vô Thương!" Hét to lên tiếng truyền đến.

      Sau khi vào cửa, lòng tràn đầy lửa giận chuẩn bị phát tiệt về phía Hiên Viên Vô Thương, cũng trong nháy mắt nhìn thấy liền mất hồn. . . . . .

      nam tử toàn thân bạch y ngồi ở ghế, tư thái thể đến có bao nhiêu ưu nhã, cũng mang theo cỗ quý khí bẩm sinh.

      Khớp xương ngòn tay nắm ly trà dần lộ , đầu cũng ngước nhìn lên phía trước, chịu chút ảnh hưởng nào từ các nàng. Sau khi nàng kêu tiếng giận dữ kia, người nọ động cũng động, giống như phải gọi , hoặc là , phản ứng lại các nàng cũng khinh thường.

      Thanh nhã như U Lan trong cốc, dáng người như cây trúc thẳng tắp kiêu ngạo, con diện mạo này làm người ta nhịn được mà ái mộ thôi!

      Nhìn lại bên mặt, làn da tuyệt mỹ hé mở, màu sắc như cánh hoa đào, mang theo chút ánh sáng xinh đẹp. . . . . .

      Người như vậy, là tiên, lại càng giống ! Khó trách năm đó ngũ hoàng muội chỉ gặp lần, liền nhớ thương đến nay! Thậm chí biết có chính thất và đứa bé, vẫn nỡ buông tha.

      Lòng tràn đầy lửa giận, trong nháy mắt nhìn thấy lại biến mất hầu như còn. Mặt Dạ Tử Y bị đánh sưng giống như đầu heo, ngẩn người nhìn về phía Hiên Viên Vô Thương.

      Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh và nàng là cùng mẹ, Tứ hoàng tỷ chỉ do tài tử sinh ra. Mặc dù phải là từ trong bụng mẹ ra ngoài, nhưng quan hệ thân thiết, cho nên thấy nàng bị đánh, vừa đúng lúc lại nghe Hiên Viên Vô Thương vào hoàng cung, nàng ấy liền dẫn mình tới đây đòi công đạo!

      ra nàng đâu cần công đạo, chỉ là muốn mượn cơ hội sang đây nhìn biểu huynh cái.

      "Biểu huynh!" thanh của Dạ Tử Mộng lập tức ôn hòa xuống, mắt hạnh ngậm xuân, nhìn nam tử tuyệt mỹ này, thấy chút ngạo mạn lúc nãy.

      Dạ Tử Y quay đầu nhìn Tứ hoàng tỷ cái, thấy vẻ mặt say mê của nàng ta, liền biết động lòng với biểu huynh rồi, trong lòng có chút hối hận tới đây cùng nàng ta. tình kêu tiếng, người nọ lại giống như nghe thấy, ngồi nhúc nhích.

      Liên Vụ có chút lo lắng nhìn vương gia của mình. Bây giờ vương gia ràng đè nén sát khí, chỉ hy vọng hai người công chúa này thức thời chút, lập tức ra ngoài, nếu rất có khả năng máu tươi tại chỗ!

      Dạ Tử Mộng thấy vẫn lời nào, sải mấy bước đến trước mặt của : "Biểu huynh, dù hoàng muội có làm chuyện khác người hay lời gì nên , nhưng dầu gì cũng là công chúa của nước, sao biểu huynh lại có thể để hoàng huynh đánh nàng ấy thành bộ dáng này chứ?"

      Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, mang theo chút tia sáng lạnh lùng khát máu quét nàng ta vòng.

      Toàn thân Dạ Tử Mộng run lên, tự chủ được lui về phía sau hai bước, nhưng vẫn nhắm mắt tiếp tục mở miệng: "Nếu hôm nay biểu huynh cho Mộng nhi cái công đạo, Mộng nhi thể thuận theo!"

      Dạ Tử Y oán hận nhìn Dạ Tử Mộng, ràng là mình bị đánh thành bộ dáng này, hoàng tỷ làm sao làm giống như là nàng ta bị rất nhiều khi dễ vậy? Mà hiên tại mặt mình thành như vậy, chuyện cũng được, tại đứng ở trước mặt của biểu huynh sợ rằng chỉ làm biểu huynh ghê tởm thôi!

      Nghĩ tới liền oán hận nhìn chằm chằm hoàng tỷ mình, là giúp nàng đòi công đạo, ra là cũng vì muốn giành biểu huynh với nàng.

      Vốn tưởng rằng nàng làm nũng như thế, Hiên Viên Vô Thương thế nào cũng trả lời nàng câu, ai ngờ người nọ vẫn lời, giống như có nghe thấy lời của nàng vậy.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41.3: Dù chết cũng chia lìa! ( đặc sắc vs hoàn mỹ )
      Editor: Hoàng Dung


      Dạ Tử Y tới bên cạnh Dạ Tử Mộng, đẩy nàng ta sang bên, nước mắt lưng tròng nhìn Hiên Viên Vô Thương, hi vọng khuôn mặt thê thảm của mình có thể chiếm được chút đồng tình của biểu huynh.

      Dạ Tử Mộng bị đẩy ra, tức giận dứt: "Hoàng muội, mặt của muội thành như vậy rồi, muội trước tiên nên hồi cung của mình , coi chừng hù dọa đến biểu huynh!"

      Lời này vừa rơi xuống, Dạ Tử Y quay đầu dám tin nhìn nàng ta, đây vẫn là hoàng tỷ luôn quan tâm nàng sao? Làm sao ra lời như thế với nàng?

      Đáng tiếc mặt của mình bị thương, chuyện cũng được, chỉ có thể oán hận nhìn nàng ta.

      "Hoàng muội, muội nhìn hoàng tỷ như vậy làm cái gì? Muội vẫn nên nhanh chóng hồi cung . Mặt muội nên ra gió, cũng nên gặp người, vẫn nên nghỉ ngơi tốt thời gian ." Dạ Tử Mộng quay đầu nhìn khuôn mặt cực kỳ ghê tởm của nàng ta, rất khách khí mở miệng.

      Vốn nàng cũng khinh thường làm bạn với Dạ Tử Y ngu ngốc này, nhưng mà hoàng huynh của Dạ Tử Y là hoàng đế, vì để sống được trong hoàng cung này, để cho mình và mẫu phi có được cuộc sống tốt cho nên nàng mới dùng mọi cách lấy lòng nàng ta. Nhưng tại. . . . . .

      Nếu mình có thể gả cho nam tử như vậy, liền có thể thoát khỏi hoàng cung, rốt cuộc cần phụ thuộc, nhìn sắc mặt người khác, cho nên nàng mới dám nể mặt ra lời này với Dạ Tử Y.

      Liên Vụ nhìn sát khí người vương gia của mình càng ngày càng nặng, lại nhìn sang hai người biết sống chết này, vì bọn họ mà toát mồ hôi lạnh, đồng thời cũng vì tiểu công tử nhà mình mà lo lắng!

      Nhớ tới chuyện tiểu công tử, chính cũng hận được ném hai nữ nhân này ra, đừng chi là tâm tình vương gia bây giờ.

      "Hai vị công chúa, vương gia tìm hoàng thượng có chuyện, các ngươi hay là ra ngoài trước !" Liên Vụ rốt cuộc thể nhịn được nữa hạ lệnh đuổi khách, vương gia khinh thường với các nàng, vậy do thôi.

      Dạ Tử Mộng quay đầu, lông mày nhướng lên, cắn răng mở miệng: "Càn rỡ! Ngươi chẳng qua chỉ là thị vệ nho , biểu huynh cũng mở miệng, ngươi chen miệng làm gì? Bản công chúa là người mà ngươi kêu tới, đuổi sao? Bản công chúa khuyên ngươi vẫn nên nhận thân phận của mình !"

      Liên Vụ nhìn nữ nhân biết chết sống này chút, nếu phải vương gia ở đây, muốn đánh nàng ta chưởng rồi!

      Dạ Tử Y nhìn Dạ Tử Mộng, đáy mắt thoáng qua tia sáng hả hê. Thủ hạ của biểu huynh chính là tứ đại ám vệ, người nào là nhân vật đơn giản, hơn nữa bọn họ đều rất được biểu huynh trọng dụng, Dạ Tử Mộng Đắc tội bọn họ, thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ!

      Nhưng vào lúc này, thanh ràng đè nén tức giận vang lên: "Cút ra ngoài!"

      Hai người vừa nghe, ngẩn ra. . . . . .

      Trong nháy mắt, sắc mặt Dạ Tử Mộng tràn đầy tự mãn, nhìn Liên Vụ: "Nghe ? Biểu huynh ngươi cút ra ngoài đó!"

      Liên Vụ ngửa mặt lên trời liếc mắt, đứng tại chỗ nhúc nhích.


      "Bổn vương lặp lại lần nữa, cút ra ngoài!" Trong cặp mắt tà mị đào hoa nồng đậm ánh sáng lạnh, nhìn lên hai nữ nhân biết sống chết đứng trước mặt này.

      Dạ Tử Mộng sững sờ ngắn ngủi chút, có chút dám tin nhìn : "Biểu huynh, huynh chúng ta cút ra ngoài sao?"

      "Ngươi nghĩ sao?" trả lời mà hỏi lại, dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy vẻ kiên nhẫn.

      Liên Vụ nhìn vẻ mặt kiên nhẫn của vương gia nhà mình, cũng có thể lý giải ra là vì sao? Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Nếu bình thường, vương gia càng tức giận càng cười xinh đẹp, nhưng hôm nay tiểu công tử mất tích, vương gia cũng có tâm tình để cười.

      "Biểu huynh, chúng ta là biểu muội của huynh mà!" Chẳng lẽ chỉ vì người thị vệ kia mấy câu, nên nàng cút ra ngoài sao?

      "Liên Vụ!" Nhàn nhạt mở miệng, rồi sau đó nhắm mắt lại hề để ý tới họ nữa.

      "Cẩu nô tài này! Buông bản công chúa ra, biểu huynh. . . . . ." Dạ Tử Mộng bị bắt ra ngoài nên cao giọng thét lên

      Dạ Tử Y muốn gọi cũng gọi được, chỉ đành phải "Ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Bị Liên Vụ cùng nhau kéo ra ngoài. Đến cửa, giơ tay ném , hai công chúa cứ như vậy bị ném ra ngoài!

      Rơi chổng vó, che lại cái mông của mình, hung hăng nhìn chằm chằm Liên Vụ. Đợi các nàng làm chủ vương phủ, người thứ nhất phải diệt trừ chính là cẩu nô tài kia! Lại dám ném hai kim chi ngọc diệp như các nàng ra ngoài!

      Nhìn bọn cung nữ, thái giám mình mang tới, bộ dáng muốn cười mà dám cười, càng thêm tức giận đến suýt cắn nát răng ngà!

      "Biểu huynh!" Dạ Tử Mộng ở cửa, quát to vào bên trong, hi vọng giây kế tiếp có thể nhìn thấy biểu huynh trừng phạt thủ hạ biết phân biệt đó. Nhưng chờ lúc lâu, cửa kia vẫn đóng chặt, chút động tĩnh cũng có!

      Giận dậm chân, Dạ Tử Y cười lạnh tiếng, mang theo nô bộc và tỳ nữ của mình hồi cung. Hừ, biểu huynh nhìn Dạ Tử Y nàng vừa mắt, càng thể nào coi trọng Dạ Tử Mộng - tiện tỳ đó! Cũng chỉ là nữ nhi do tài tử sanh, làm sao có thể so sánh với nàng! Mẫu phi nàng là dòng chính nữ của Mộc Vương Phủ, thái hậu tôn quý nhất Dạ Mị đế quốc, nàng ta làm sao có thể so sánh!

      Dạ Tử Mộng trộm gà được còn mất nắm gạo, nhìn bóng lưng Dạ Tử Y, trong lòng biết mình đắc tội nàng ta, lần nữa lấy lòng chắc chắn có tác dụng gì rồi, giận dữ cắn môi dưới.

      Đứng tại chỗ vò khăn, biết làm thế nào cho phải. Chợt ánh mắt sáng lên, nhìn về phương hướng Trường Sinh Điện chút, trưởng công chúa là mẫu thân của biểu huynh, nếu có thể làm cho trưởng công chúa thích. . . . . .

      Nhưng trưởng công chúa ủng hộ lập đại hoàng huynh làm vua, nếu mình lại tùy tiện qua đó lấy lòng, chắc chắn đắc tội nhị hoàng huynh!

      Cắn răng, có chút chần chừ! lâu lắm, ánh mắt liền trở nên kiên định, liều mạng thôi!

      Nghĩ xong, mang theo nô bộc và tỳ nữ hấp tấp về hướng Trường Sinh Điện. . . . . .

      . . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam ngủ, chợt nghe thanh trẻ con khóc vang dội, đột nhiên thức tỉnh! Giật mình ngồi bật dậy ở giường, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, nhìn xung quanh chút, lau mồ hôi trán, ra là mộng!

      "Thương Thương!" Có chút kỳ quái, mỗi lần khi nàng tỉnh dậy, đều có thể nhìn thấy khuôn mặt kia xinh đẹp kia, sao hôm nay lại thấy , chạy nơi nào rồi?

      lâu lắm, Tiểu Nguyệt vững vàng vào: "Tiểu thư, vương gia mang theo tiểu công tử ra cửa, ngài có chuyện gì ?"

      Tiểu Nguyệt cố gắng để cho sắc mặt mình có vẻ tự nhiên chút, vương gia chuyện này tạm thời thể để cho tiểu thư biết, nàng cũng cảm thấy tiểu thư biết cũng có tác dụng gì, chỉ có thể lo lắng thêm thôi, cho nên cũng .

      Vũ Văn Tiểu Tam nhíu nhíu lông mày, tình huống giật mình này có chút quen thuộc. Lần trước lúc đánh giặc, cũng tỉnh lại nhưng nhìn thấy Thương Thương, Hiên Viên Ngạo trở về Hiên Viên đế quốc rồi.


      Nghĩ tới lắc lắc đầu, là thần kinh mà, có việc gì nghĩ đến chuyện kia làm gì?

      Xốc chăn đứng dậy, nhìn Tiểu Nguyệt chút: "Có lúc nào trở lại ?"

      " có! Nhưng chắc lâu sau trở lại , tiểu thư ngài cần lo lắng, vương gia lớn như vậy rồi, còn có thể lạc hay sao?" Tiểu Nguyệt cố gắng để cho giọng của mình nhõm chút.

      Vũ Văn Tiểu Tam lại nghe ra có chút mùi vị bình thường, hoài nghi nhìn nàng cái: "Tiểu Nguyệt, vương gia rốt cuộc làm gì?" Còn có thể lạc hay sao? Chẳng lẽ Thương Thương trèo tường ?

      "Ặc, là lão phu nhân muốn gặp tiểu công tử, vương gia liền mang tiểu công tử vào cung rồi!" Tiểu Nguyệt bịa chuyện, nàng biết mẫu thân vương gia cũng chính là trưởng công chúa Dạ Mị đế quốc - Dạ Tử Mị. Bây giờ vẫn còn sống, bị giam lỏng trong hoàng cung, nhưng cũng biết tình trạng cụ thể giữa Hiên Viên Vô Thương và Dạ Tử Mị, cho nên mới bịa cái lí do như vậy.

      Vũ Văn Tiểu Tam nhíu nhíu mày, lão nữ nhân Dạ Tử Mị đó muốn gặp con trai của mình làm cái gì? Nữ nhân kia hại Thương Thương nhà bọn họ thành như vậy, rất khó để cho nàng tin tưởng Dạ Tử Mị nổi lên lòng thương với nội tôn chưa từng gặp mặt, nhưng suy nghĩ chút Thương Thương phải biết chừng mực mới đúng, cho nên chỉ gật đầu cái, thêm gì nữa.

      "Thần nhi đâu?" Tuy tính con lớn nhất quá giống mình, nhưng cũng là con trai của mình đúng ?

      "Tiểu thế tử bú sữa bà vú, người muốn Tiểu Nguyệt ôm tiểu thế tử qua đây sao?" Trong lòng Tiểu Nguyệt mơ hồ có chút lo lắng, hôm nay cả ngày tiểu thế tử đều khóc lóc sở mướt, phải biết từ lúc ra đời lâu tới nay, lúc sinh ra khóc nhưng giống như hôm nay, khóc đến thê thảm như thế.

      Nàng nghe sinh đôi liền tâm, cho nên càng lo lắng tiểu công tử có thể xảy ra chuyện gì !


      Đều do Đình Vân và Liên Hoa - hai tên vô dụng này, cũng tự trách chính mình, có lẽ ngày hôm qua mình cự tuyệt Liên Hoa, xảy ra chuyện này!

      . . . . . .

      Sau khi Dạ Tử Lân hạ triều, liền trở về Ngự Thư Phòng. Thấy thái giám làm nhiệm vụ canh cửa, nhìn thấy mình giống như nhìn thấy cứu tinh, trong lòng hơi kinh ngạc.

      Sãi mấy bước tới, tiểu thái giám này mở miệng: "Bệ hạ, người trở lại rồi, nhiếp chính vương điện hạ đợi ngài rất lâu!"

      "Hả? Biểu huynh tới?" Tâm tình Dạ Tử Lân ràng là cực tốt, biểu huynh tới cũng phái người lên triều thông báo , chắc hẳn cũng có chuyện gì quan trọng, vì vậy cười bước vào đại điện.

      Nhưng chưa từng nghĩ sau khi vào, nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương nhíu lông mày nhìn , như xem xét lại cái gì đó.

      Trong lòng cả kinh, có chút buồn bực mở miệng: "Biểu huynh, mặt trẫm có gì sao?"

      "Đóng cửa lại!" Nhàn nhạt mở miệng, giọng tối tăm.

      Dạ Tử Lân nghe vậy, liền nhìn tổng quản thái giám chút, phất phất tay.

      Tổng quản thái giám vừa nhìn bàn tay ra hiệu của , ngay lập tức tiến lên đóng cửa lại. Những cung nhân khác trong điện cũng tự giác lui ra ngoài, chỉ lát sau, gian phòng này chỉ còn lại bốn người Hiên Viên Vô Thương, Dạ Tử Lân, Liên Vụ và tổng quản thái giám.

      "Lân, có điều kiện gì ngươi cứ ." Đôi mắt tà mị như hoa đào nháy cái, nhìn chằm chằm mặt của Dạ Tử Lân, buông tha bất kỳ biểu nào mặt của .

      Dạ Tử Lân sững sờ ngắn ngủi chút, có chút cho nên: "Biểu huynh, đây là ý gì?"

      "Cuồng nhi thấy, nếu như là ngươi làm, có điều kiện gì thẳng là được." cũng tin tưởng là ta làm, nhưng nếu như phải là ta, biết tới đây, làm sao lề mề lâu như vậy mới tới chứ? Giải thích duy nhất là có chỗ để dựa vào.

      "Cái gì? thấy Cuồng nhi?" Dạ Tử Lân rất kinh ngạc mở miệng, nét mặt kia chút cũng giống giả bộ.

      Lời này của Hiên Viên Vô Thương vừa rơi xuống, liền cảm thấy hồi uy áp cường đại đánh tới, khí quanh thân cũng giống như đọng lại. Võ công của ở Dạ Mị có rất ít địch thủ, lại suýt nữa chịu nổi mà phun ra ngụm máu tươi!

      Liên Vụ cũng cắn răng, đè nén máu sôi trào trong cơ thể, võ công của vương gia hình như lại tiến bộ. . . . . .

      Tổng quản thái giám trực tiếp phun ra ngụm máu tươi, xụi lơ mặt đất. . . . . .

      cái tay hung hăng siết chặt cổ của Dạ Tử Lân: "Bổn vương cho ngươi biết! Giang sơn và quyền thế đối với bổn vương mà đều là cái gì, đem Cuồng nhi giao ra đây, quân quyền có thể cho ngươi! Con dấu của nhiếp chính vương cũng có thể trả lại ngươi! Nể tình biểu huynh đệ, bổn vương có thể tha ngươi mạng! Nếu , liền lấy Dạ Mị đế quốc chôn cùng ngươi !"

      Cho tới bây giờ, muốn cầm quyền lợi buông tay, chỉ là tìm thời cơ tốt nhất, hoàn toàn thối lui khỏi cuộc chiến hoàng quyền. Trong lòng của , Tam nhi và hai đứa bé là tất cả của , nhưng tại sao muốn bảo vệ chốn thiên đường duy nhất của , lại vẫn có người tới phá hư chứ!

      cũng từng để cho Dạ Tử Lân phái người tiến quân vào, hiệp trợ Đình Vân, mục đích khác chính là vì muốn giúp Dạ Tử Lân lung lạc lòng quân. Nhưng bây giờ, ta thể chờ đợi sao?

      Dạ Tử Lân bị bóp đến hít thở thông, sắc mặt đỏ bừng, nhìn sắc mặt tuyệt mỹ của Hiên Viên Vô Thương nhưng giờ lại trầm, cố gắng mở miệng: "Biểu huynh, phải là ta! Nếu là ta, bây giờ ra mục đích. . . . . . là được, cần gì phải kéo dài, gây thêm nhiều phiền toái cho mình?"

      Lời này vừa ra, đôi mắt tà mị như hoa đào của Hiên Viên Vô Thương híp lại, giống như là suy nghĩ độ tin cậy trong lời . sai, nếu Cuồng nhi ở tay , mà muốn quân quyền trong tay mình, như vậy trực tiếp mở miệng là được, cần thiết kéo dài chờ mình cứu Cuồng nhi ra!

      Thu tay lại, nét tàn nhẫn khuôn mặt vẫn thu lại, lạnh lùng nhìn : "Như vậy, ngươi lấy gan từ đâu để bổn vương ở chỗ này ngồi chờ ngươi?"

      Lời cực kỳ khó nghe, làm tổn hại nghiêm trọng đến tôn nghiêm hoàng đế, nhưng Dạ Tử Lân biết là bởi vì thấy nhi tử, lo lắng rất nhiều nên cố kị mặt mũi của mình mà ra lời này, cho nên tuy là nghẹn đến sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng chân chính để câu này vào trong lòng.

      "Trẫm cũng biết biểu huynh đến!" Những lời này giả, biết.

      Đôi mắt tà mị như hoa đào quét vòng người ói máu tươi nằm dưới đất, môi mỏng như hoa đào khẽ mở, trong giọng mang theo hơi lạnh thấu xương: "Là ngươi để tiểu thái giám này truyền lời, hoàng thượng muốn bổn vương chờ hạ triều phải ?"

      Tổng quản thái giám cố gắng chống thân thể quỳ xuống: "Nhiếp chính vương điện hạ, tiếu nhân biết sai! Chuyện này là do nô tài tự mình chủ trương làm, liên quan đến hoàng thượng!"

      Dạ Tử Lân cau mày nhìn , Tổng quản thái giám này tự phụ vì đổi qua đời hoàng đế nhưng vẫn bị thay đổi. Tuy trong ngày thường, hành động có chút thất nghi, nhưng rốt cuộc vẫn làm chuyện gì quá đáng, cho nên luôn mắt nhắm mắt mở, ai có thể nghĩ lại có lá gan lớn như vậy!

      "Giả truyền thánh chỉ phải bị tội gì?" Lạnh lùng nhìn mấy người run rẩy này.

      Giả truyền thánh chỉ, đó là tội lớn phải tru di diệt tộc! Tuy thái giám này có con cháu, nhưng thân quyến lại nhiều. Nghe xong lời này, càng thêm toát mồ hôi lạnh, cắn răng, ánh lạnh chợt lóe. . . . . .

      cây đao liền đâm về phía Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

      Tay áo bào màu trắng vung lên, chưởng phong bén nhọn nâng thân thể thái giám lên, hung hăng nện vào cây cột, phun ra ngụm máu tươi, rồi sau đó té xuống đất hít vào hơi. . . . . .

      Liên Vụ qua nhìn chút, vươn tay tìm tòi, chút hơi thở cũng có! Đầu mối duy nhất tại cũng đứt!

      "Vương gia, làm thế nào?" Liên Vụ nhìn Hiên Viên Vô Thương chút, hỏi ý của .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41.4: : Dù chết cũng chia lìa! ( đặc sắc vs hoàn mỹ )
      Editor: Hoàng Dung


      Sau khi Dạ Tử Lân nhíu nhíu lông mày, rất nghiêm túc mở miệng: "Biểu huynh, chuyện này trẫm biết! Tuy trẫm là hoàng đế nước, thân phận và quyền lực trong tay biểu huynh đúng là loại uy hiếp đối với trẫm, nhưng trẫm cũng phải là người lòng lang dạ sói. Ban đầu đại hoàng huynh đuổi giết trẫm, nếu phải biểu huynh hết sức cứu giúp, sợ rằng trẫm ðã bị độc chết. Biểu huynh cứu trẫm, lại đẩy trẫm lên vương vị, tuy quân quyền ở tay biểu huynh, nhưng bất luận quyết định gì của trẫm, biểu huynh cũng chưa từng can thiệp, cho nên trẫm càng có lý do gì để lấy oán trả ơn, bắt điệt tử!"

      Tuy mình mới vừa thiếu chút nữa mất mạng, nhưng vẫn có trật tự, rất thẳng thắn ra suy nghĩ trong nội tâm của mình. Mặc dù Dạ Tử Lân phải là người tốt gì, nhưng cũng phải cầm thú. Làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!

      Ðặc biệt là có lòng tin, nếu tìm biểu huynh mở miệng muốn quân quyền, biểu huynh chắc chắn do dự chút, liền cho quân quyền, bởi vì từ lâu trước kia biểu huynh quyền lực chính là phiền toái, nắm quyền lực trong tay, cũng chỉ vì tự vệ.

      Nam tử tuyệt mỹ nhìn chằm chằm ánh mắt của Dạ Tử Lân, lại thấy bên trong tràn đầy chân thành, có chút áy náy mở miệng: "Là Bổn vương hiểu lầm ngươi!"

      xong thở dài hơi, có chút chán nản ngồi ở ghế.

      phải Dạ Tử Lân, mà tìm cả hoàng thành vẫn tìm được người. Hơn nữa nếu bọn Ðình Vân có đầu mối, tại cũng nên tới đây bẩm báo rồi, nhưng bây giờ người tới bẩm báo cũng có.

      Tuy thái giám này là đầu mối duy nhất của chuyện này, nhưng nếu có bản lãnh, tại tuyệt đối tội gì lấy mạng tới ám sát .

      Từng khả nãng dần bị phủ định, vậy Cuồng nhi rốt cuộc ở nơi nào?

      Tay nắm chặt thành quyền nổi khớp xương, tay nổi gân xanh. Cuồng nhi, là phụ thân bảo vệ tốt cho con!

      "Biểu huynh, ðến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?" Dạ Tử Lân nhíu lông mày mở miệng hỏi thãm.

      Liên Vụ thấy tình huống này, cũng biết phải Dạ Tử Lân ra tay, vì vậy chuyện xảy ra lại với lần.

      "Ở Dạ Mị đế quốc, người có khả năng làm như vậy nhiều lắm! Mà người có lý do làm như vậy. . . . . ." Dạ Tử Lân nheíu lông mày suy tư, mặc dù đại hoàng huynh được biểu huynh thả ra, nhưng bị giam lỏng ở trong vương phủ, phe cánh của cũng bị biểu huynh cắt giảm còn gì, cho nên chắc phải ta làm.

      Nhưng những người khác, hình như cũng có động cơ để làm.

      . . . . . .

      Hoàng cung. Trường Sinh Điện.

      "Ngươi ?" giọng làm người ta phân biệt được nam nữ vang lên.

      Dạ Tử Mị nhìn người áo đen đưa lưng về phía nàng, nhanh gật đầu: "Là ! Hiên Viên Vô Thương trúng độc, là ‘ Tử Dạ ’, nếu ngươi muốn đối phó , có thể xuống tay từ chỗ này!"

      Đây cũng là tin tức tốt, võ công của Hiên Viên Vô Thương trong thiên hạ cơ hồ có địch thủ, nếu dùng sức mạnh, đúng là có bao nhiêu phần thắng, nhưng biết tin tức này, thể nghi ngờ là làm ít công to! Nhưng là. . . . . .

      "Trưởng công chúa làm tại hạ mở mang kiến thức! Ngay cả con trai của mình cũng có thể chút do dự bán đứng, khiến tại hạ có chút dám tin!"

      "Con trai của mình? Bổn cung có con trai như vậy, xứng!" Hiên Viên Vô Thương xứng, nghiệt chủng! làm sao xứng làm con trai của bà!

      Người áo đen kia nghe vậy, quay đầu, nhìn bộ dáng kích động của bà ta chút, đáy mắt biến sắc xẹt qua tia chán ghét, rồi sau đó hạ thấp giọng mở miệng lần nữa: "Đa tạ trưởng công chúa cho tại hạ nhược điểm của Hiên Viên Vô Thương, tại hạ cũng nhất định tuân thủ ước hẹn, sau khi diệt trừ ta, toàn lực giúp đại vương tử của quý quốc ngồi lên ngôi vị hoàng đế!"

      "Vậy đợi tin tức tốt từ ngài rồi!" gương mặt xinh đẹp của Dạ Tử Mị tràn đầy mong đợi và kích động, bất luận là giết chết Hiên Viên Vô Thương - tên nghiệt chủng kia, để cho Kỳ nhi ngồi lên vương vị là mơ ước trọn đời của bà, sao bà có thể kích động đây!

      hồi lâu sau. . . . . .

      Dạ Tử Mị nhìn đứa trẻ trong tay người áo đen kia, nhịn được mở miệng : "Có thể đem đứa bé kia cho bổn cung xem chút ?"

      Người áo đen che mặt kia cười lạnh tiếng: "Thế nào? Trưởng công chúa đau lòng cháu mình sao?"

      "Nực cười! Bổn cung làm sao đau lòng nó, chỉ là muốn xem chút đứa bé của tên nghiệt chủng - Hiên Viên Vô Thương, trông như thế nào thôi!" Nếu lớn lên rất giống bà, thậm chí khóe mắt cũng có nốt ruồi giọt lệ, chừng bà nhịn được mà bóp chết nó!

      Người áo đen kia chút do dự ném đứa bé về phía bà ta, có nửa điểm thương tiếc. Dạ Tử Mị khó khăn lắm mới tiếp được, nhíu lông mày nhìn cái: "Nếu ném chết đứa bé này lấy cái gì uy hiếp Hiên Viên Vô Thương?"

      " phải còn chưa có ngã chết sao?" thanh chẳng hề để ý vang lên.

      Dạ Tử Mị nhất thời nổi đóa!

      Nhìn đứa trẻ trong ngực chút, dáng dấp lại có thể giống bản thân chút nào, khóe mắt cũng có nốt ruồi giọt lệ chướng mắt kia, chắc là diện mạo từ mẫu nhiều hơn chút.

      Tiểu Sở cuồng nhìn lên mỹ nhân trước mặt, lại giống bộ dáng háo sắc trước kia, mà là bộ dáng chán ghét nhìn bà ta, khắp khuôn mặt đáng đầy vẻ khinh thường, giống như nhìn vật bẩn gì đó!

      Dạ Tử Mị ngẩn ra, đứa này ngược lại thông minh giống như phụ thân nó! Năm đó sau khi sinh hạ Hiên Viên Vô Thương, lúc đầy tháng, bà liền trở về Dạ Mị đế quốc, khi đó Hiên Viên Vô Thương cũng thông minh như vậy, giống như là hiểu chuyện, luôn cười khanh khách về phía bà.

      Thế nhưng vẻ mặt đứa bé này lại ghét bỏ nhìn bà. . . . . .

      Suy nghĩ tự chủ được bay xa, nhớ lại năm đó, vẫn nhịn được hồng vành mắt, được trong lòng là cảm thụ gì, là oán, là hận, hay thuần túy chỉ là hoài niệm. . . . . .
      "Thế nào? Trưởng công chúa nổi lên lòng thương sao?" Người áo đen kia thấy hốc mắt bà ửng đỏ, lên tiếng giễu cợt, trong giọng đều là ý khinh thường.

      "Làm sao có thể!" Dạ Tử Mị thu lại suy nghĩ, hốc mắt ửng đỏ trong nháy mắt khôi phục bình thường, nhìn ánh mắt tốt của đứa bé trong ngực, càng cảm thấy cả người được tự nhiên, ném đứa bé cho , "Cho ngươi! Nhìn liền ghét!"

      Cùng là ném, nhưng cú ném này có đem sống chết của Hiên Viên Sở Cuồng để ở trong lòng.

      Người áo đen kia cũng nhanh chóng chợt lóe, ôm được tiểu Sở cuồng, ánh mắt lãnh nhìn Dạ Tử Mị chút, ném đứa bé trực tiếp cho bà, là nắm giữ tốt sức lực, biết bà ta tiếp được nổi. Thế nhưng nữ nhân cũng trực tiếp vứt cho , hoàn toàn chú ý sống còn của đứa bé này, làm có chút hoài nghi, đời có tổ mẫu độc ác như vậy sao? là mở mang kiến thức mà!

      "Ngươi vẫn nên cẩn thận chút, nếu phá hư kế hoạch của bổn tôn, dù mười người như ngươi, hoặc là mười Dạ Tử Kỳ cũng đền nổi đâu!" Tràn đầy uy hiếp nhìn bà ta chút, rồi sau đó ôm Hiên Viên Sở Cuồng nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu xẹt qua từng cảnh tượng, suy nghĩ cũng bay đến rất xa. . . . . .

      Dạ Tử Mị nghe xong lời của , toàn thân run lên, tuy bất mãn lời của , nhưng lại có chút sợ hơi thở lãnh người , dám mở miệng phản bác. . . . . .

      Nhìn bộ dạng đó của , chợt cũng có chút tò mò: "Các hạ có thể cho Bổn cung, mục đích của ngươi là gì ?"

      cam kết sau khi diệt trừ Hiên Viên Vô Thương, giúp Kỳ nhi của bà lấy được ngôi vị hoàng đế Dạ Mị đế quốc. cách khác mục đích của phải là vì quyền thế, vậy là vì cái gì? Có thù riêng gì với Hiên Viên Vô Thương?

      "Bổn tôn muốn, chỉ là mạng của Hiên Viên Vô Thương! Muốn nhà của sống bằng chết!" Trong cặp mắt lãnh kia tràn đầy lạnh lẽo và thù hận đến xương tủy.

      xong sức lực bàn tay cũng nặng chút, trực tiếp khiến thân thể nho tiểu Sở cuồng xuất vết bầm tím!

      Nhưng kỳ lạ chính là luôn luôn thích khóc như Hiên Viên Sở Cuồng, bị bấm thành ra như vậy, lại chỉ hung hăng trừng mắt nhìn , có nửa điểm dấu hiệu muốn khóc!

      Lại khiến người áo đen kia có chút hứng thú, nhìn đứa bé trong ngực chút, bàn tay đưa về phía nó, coi như lấy cặp mắt như trân châu của đứa trẻ này xuống, cũng quá đáng chứ? Ngày đó phải Hiên Viên Vô Thương cũng đau ngứa , nếu người vương phi kia của thích, có thể lấy xuống con ngươi của Thiên Mộ Tuyết cho nàng chơi đùa sao?

      Ai ngờ bàn tay đưa đến nửa, tiểu Sở cuồng chợt cười khúc khích về phía , cặp mắt như lưu ly nhát cái nhìn , khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài cực kỳ đáng .

      Làm cho ngẩn ra, thậm chí có chút xuống tay được! Trong lòng có chút do dự, thậm chí cảm thấy có chút ít đau khổ, rốt cuộc xuống hay xuống tay đây?

      Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên trận náo động, phá tan phiền muộn của người áo đen kia, có chút cảm giác thở phào nhõm. Thôi, đứa bé là vô tội!

      Nhìn Dạ Tử Mị chút: "Chuyện này tự có bổn tôn xử lý, ngươi coi như có chuyện này, làm tốt chức công chúa của ngươi !"

      tới nơi này, cũng chỉ vì tránh lùng bắt khắp thành, hơn nửa ngày, chắc hẳn rất nhiều nơi, người của Hiên Viên Vô Thương cũng tìm, nơi tìm dĩ nhiên chính là nơi an toàn.

      Hơn nữa, Hiên Viên Vô Thương phải ngu ngốc, tính toán thời gian, cũng nên theo kế hoạch của từng bước đến đây rồi!

      Dạ Tử Mị gật đầu cái, người áo đen kia liền biến mất quỷ mị ở trong Trường Sinh Điện.

      "Người ồn ào ở bên ngoài là người phương nào?" Dạ Tử Mị chỉnh sửa chút suy và trạng thái, liền ung dung rộng lượng ngồi ghế, mở miệng hỏi thăm.

      "Trưởng công chúa, là Tứ Công Chúa cầu kiến! Nô tỳ trưởng công chúa hôm nay ai cũng gặp, nhưng Tứ Công Chúa nhất định muốn gặp đến trưởng công chúa, cho nên liền. . . . . ." Cung nữ này đứng trước mặt của bà bẩm báo
      Mặc dù trưởng công chúa bị giam cầm, hơn nữa hình như được Nhiếp Chính vương Điện hạ chào đón, nhưng dù sao cũng là mẫu thân của Nhiếp Chính vương, cũng ai biết thái độ ôn hòa này Nhiếp Chính vương là gì, cho nên bọn họ cũng dám tùy tiện đắc tội Dạ Tử Mị, tất cả đều là coi bà như chủ tử mà hầu hạ.

      "Hả?" Dạ Tử Mộng tìm bà có chuyện gì? phải vẫn đối với bà - nữ nhân hầu hai phu, còn bỏ rơi phu quân, nhi tử trở về nước rất khinh thường sao? Hôm nay ngược lại tới cửa tới bái phỏng? "Để cho nàng ta vào !"

      "Dạ!" Cung nữ này đáp tiếng, liền ra ngoài truyền lời.

      lâu lắm, Dạ Tử Mộng liền xuất ở trong phòng, nhìn Dạ Tử Mị chút, rất đoan trang hành lễ cái: "Mộng nhi bái kiến !"

      Dạ Tử Mị hừ lạnh tiếng: "Tứ Công Chúa đứng lên , nữ nhân 'tàn hoa bại liễu', 'thủy tính dương hoa' giống như bổn cung vậy, chịu nổi đại lễ như thế của công chúa đâu!"

      Sắc mặt Dạ Tử Mộng lập tức cứng đờ, "Tàn Hoa Bại Liễu" , "Thủy tính dương hoa" , đúng là lời năm đó nàng chê cười Dạ Tử Mị, ngờ cách nhiều năm, bà ta vẫn nhớ!

      Cười lớn tiếng: "Những lời đó đều là do Mộng nhi năm đó trẻ tuổi, hiểu chuyện nhảm, đại nhân đại lượng, cũng đừng nên so đo với Mộng nhi làm gì!"

      Dạ Tử Mị liếc mắt nhìn cặp mắt tràn ngập tính toán của nàng ta, hẳn là cùng đức hạnh với phụ hoàng của nàng, vương huynh của mình! Năm đó nếu phải bà nhìn thấu tâm tư Vương huynh, đem Hác nhi và Dạ Tử Kỳ chân chính tráo đổi, chắc hẳn nhi tử của bà và tướng quân chết! Cho nên nhìn Dạ Tử Mộng, bà hề có chút thiện cảm!

      Bà nhìn Dạ Tử Mộng dường như cung kính này, trong lòng trừ chút trào phúng và vui sướng khi người gặp họa còn gì khác. ra tò mò vương huynh tốt của bà ở trong địa phủ, lúc biết năm đó vì an bình quốc gia, ném chết nhi tử của mình là vẻ mặt gì! Mà lúc biết rằng người mình bồi dưỡng để kế thừa hoàng vị là nhi tử của người khác, có vẻ mặt gì.

      "Được rồi, Tứ Công Chúa kim chi ngọc diệp, vẫn nhanh chút đứng lên , có chuyện gì mà tìm đến Bổn cung, thẳng là được, cần làm gì làm bộ làm tịch!" Nâng chung trà lên chạm khẽ, nửa điểm mặt mũi cũng lưu lại cho nàng ta.

      Chú thích:
      (1) Thủy tính dương hoa: tính tình lẳng lơ

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41.5: Dù chết cũng chia lìa! ( đặc sắc vs hoàn mỹ )
      Editor: Hoàng Dung


      Sắc mặt Dạ Tử Mộng lập tức cứng đờ, trong lòng giận dữ dứt, biến sắc cắn răng, cười lớn mở miệng: " đừng như vậy, Mộng nhi tới đây, thể là thăm sao?"

      xong đứng lên, vẻ mặt kính cẩn đứng trước mặt Dạ Tử Mị. Hừ, nữ nhân thủy tính dương hoa thôi, nếu phải vì gả cho biểu huynh, Dạ Tử Mộng nàng mới ở chỗ này chịu những uất ức này đâu! Đợi nàng thành công nhập phủ Nhiếp Chính vương, Dạ Tử Mị như thế nào, còn phải phải xem sắc mặt của nàng mà làm việc sao!

      "Thăm Bổn cung? Được rồi, coi như ngươi tới thăm Bổn cung !" Dạ Tử Mị cười như cười nhìn nàng ta, mặc dù biết mục đích nàng ta tới đây là gì, nhưng đáy mắt nàng ta đầy vẻ khinh thường đối với mình, vẫn có thể thấy ràng!

      Nghe bà ta câu như thế, sắc mặt Dạ Tử Mộng hơi hòa hoãn ít: " Mộng nhi nhiều năm như vậy, cũng lần đến thăm , Mộng nhi là bất hiếu, cũng đừng nên oán trách Mộng nhi"

      Dạ Tử Mị sau khi nghe xong, cười giả dối tiếng: "Bổn cung làm sao oán trách công chúa, hôm nay Bổn cung sa sút đến vậy, hiếm khi được công chúa còn hăng hái đến thăm Bổn cung, Bổn cung cảm kích còn kịp, sao có thể oán trách đây!"

      " trách là tốt rồi! Trường Sinh Điện này cũng vắng vẻ, biết biểu huynh có từng tới thăm ?" Chưa mấy câu liền nhịn được tiết lộ mục đích của mình ra ngoài.

      Sắc mặt Dạ Tử Mị lạnh lẽo, bà dĩ nhiên biết biểu huynh Dạ Tử Mộng là ai, là người mà bà nguyện ý tới nhất! Nhìn vẻ mặt hàm xuân của nàng ta, cũng biết gương mặt đó của Hiên Viên Vô Thương lại rước lấy phiền phức rồi.

      gương mặt xinh đẹp xuất vẻ vui sướng khi người gặp họa, thành : "Biểu huynh của ngươi ngày kiếm bạc tỷ, làm gì có thời gian đến thăm ta."

      Lời này vừa rơi xuống, chỉ thấy đôi mày thanh tú của Dạ Tử Mộng nhướng lên, gương mặt ương ngạnh xuất chút kiên nhẫn, ra biểu huynh chưa từng tới nơi này, vậy mình chạy tới nơi này làm cái gì? Lấy lòng bà bà ai thích? Đây phải là lãng phí thời gian sao?

      Dạ Tử Mộng có chút kiên nhẫn mở miệng: "Nếu như vậy , Mộng nhi nên về trước rồi, chú ý thân thể!" xong xoay người chuẩn bị rời .

      Ai ngờ từ sau lưng truyền đến giọng của Dạ Tử Mị: "Mặc dù Thương Nhi có nhi tử, nhưng lại chưa lập chính phi, ngươi biết nguyên nhân ?"

      Lời này khiến bước chân Dạ Tử Mộng dừng lại. Đúng vậy, biểu huynh phải vẫn luôn có lập gia đình sao? Cái "Vương phi" đó cũng chỉ là gọi như vậy thôi, bọn họ cũng có chân chính bái thiên địa!

      " biết nguyên nhân?" Dạ Tử Mộng lập tức quay đầu, bô dáng vui vẻ mà có lời nào có thể diễn tả được.

      Dạ Tử Mị nhìn Dạ Tử Mộng mắc câu, đáy lòng cười lạnh tiếng: "Con trai của bổn cung, sao Bổn cung biết! Chỉ cần Bổn cung ngày đồng ý, Thương Nhi cũng cưới bất kỳ nào làm phi!"

      như vậy, này vẫn có giá trị lợi dụng sao? mặt Dạ Tử Mộng lập tức chất đầy nụ cười: " , nước phù sa chảy ruộng người ngoài, biểu huynh kinh thái tuyệt diễm, ta lại là cháu của , bằng. . . . . ."

      che giấu mục đích của mình chút nào, bởi vì nàng nhìn ra, Dạ Tử Mị cũng thích nàng, cho nên bằng trực tiếp , có cầu, điều kiện gì cứ thẳng, có lẽ đạt được hiệu quả bất ngờ.

      "Muốn làm con dâu bổn cung? Có thể! Nhưng ngươi phải giao mạng cho Bổn cung, bất luận Bổn cung bắt ngươi làm chuyện gì, ngươi đều thể cự tuyệt!" Dạ Tử Mị cười đến xinh đẹp, tuy dung nhan hơi già nhưng vẫn câu hồn đoạt phách như vậy.

      Khiến Dạ Tử Mộng nhịn được thầm than trong lòng, khó trách biểu huynh có thể tuấn như vậy, này của nàng quả nhiên là tuyệt sắc thế gian ít có! Nghe điều kiện của bà ta, Dạ Tử Mộng hơi suy nghĩ chút liền đồng ý, chỉ cần có thể gả cho biểu huynh, nàng tiếc bất cứ giá nào, mà lão nữ nhân trước mặt này, lợi dụng xong cước đạp cũng sao! Muốn cả đời Dạ Tử Mộng nàng đều nghe bà ta, nằm mơ sao!

      "Nếu có thể gả cho biểu huynh, chính là bà bà của Mộng nhi, Mộng nhi tự nhiên nghe lời !"

      Hai nữ nhân nhìn nhau cười tiếng, hiệp nghị tiếng động đạt thành.

      Dạ Tử Mộng lạnh lùng mà cười cười, nhìn con cờ mình lợi dụng. Nhưng cuộc giao dịch này, biết là ai bị ai lợi dụng. . . . . .

      . . . . . .

      "Vương gia, có phải là. . . . . ." Mặc dù trưởng công chúa tại có năng lực động đến tiểu công tử, nhưng hình như có "Thâm thù đại hận" với vương gia, hận được để vương gia tìm chết, cũng chỉ có mình trưởng công chúa!

      " Trường Sinh Điện!" Mặc dù cảm thấy nữ nhân kia còn bản lãnh lớn như vậy, nhưng chỉ cần còn có chút đầu mối và khả năng, đều bỏ qua!

      "Biểu huynh, trẫm cùng với huynh!" Dạ Tử Lân lập tức đuổi theo bước chân hai người bọn họ, chuyện năm đó của , vẫn biết chút, đáng tiếc biểu huynh khác của mình cứ như vậy bị phụ hoàng ném chết.

      oán hận cũng phải là thể lý giải, nhưng nghĩ ra chính là bất luận như thế nào, biểu huynh đều là con trai ruột của bà, vì sao luôn muốn gặp huynh ấy! Ngược lại giống như rất ưa thích đại hoàng huynh, ban đầu cũng là liều mạng muốn lập đại hoàng huynh làm vua kia mà. Nếu phải nhìn mặt mũi của biểu huynh, sau khi lên ngôi tất nhiên bỏ qua cho bà ta!

      nam tử toàn thân áo trắng, mặt đầy sát khí hành lang hoàng cung, khí lạnh tỏa ra người cực kỳ nồng đậm, khiến cung nhân giữ cửa đứng xa xa nhìn, cả người cũng nhịn được mà phát run, co rúm thân thể lại, cúi đầu hành lễ, rồi sau đó đứng ở bên, dù ngẩng đầu nhìn chút cũng dám!

      Đến cửa Trường Sinh Điện, bọn cung nữ, thái giám ở cửa quỳ xuống hành lễ: "Tụi nô tỳ bái kiến Nhiếp Chính vương Điện hạ!"

      Những cung nữ kia trong ngày thường nhìn thấy vị Nhiếp Chính vương phong hoa tuyệt đại này, luôn nhịn được mặt hồng tim đập phen. Hôm nay nhìn khắp người đều là sát khí, bị dọa đến thân thể cũng vững vàng, run như lá thu rụng bay theo gió.

      Nhìn lại chút hoàng đế theo sau lưng Hiên Viên Vô Thương, cũng cao giọng hành lễ: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!"

      Dạ Tử Lân khoát tay áo, liền nhìn các nàng nữa.

      Trong điện Dạ Tử Mị nghe vậy, hướng về phía Dạ Tử Mộng tự hào cười tiếng: "Như thế nào? có lừa ngươi chứ? Thương Nhi mặc dù thường đến thăm , nhưng trong tim của vẫn có người mẫu thân này! phải tại liền đến rồi sao!"

      Mặc dù bà đoán được Hiên Viên Vô Thương vì sao mà đến, nhưng lấy ra lừa Dạ Tử Mộng ngu ngốc này, cũng được mà!

      Dạ Tử Mộng vừa nghe, vẻ mặt đầy vui mừng, ngờ lâu lắm liền lại có thể nhìn thấy biểu huynh rồi! Nàng tới nơi này quả nhiên sai!

      "Được rồi, ngươi trước trở về !" Nếu Hiên Viên Vô Thương vào, lời dối vừa rồi của mình phải bị vạch trần sao?

      Dạ Tử Mộng cứng đờ, có chút dám tin nhìn bà ta: " , biểu huynh tới, Mộng nhi vì sao phải trở về?"

      " ngươi đần ngươi chính là đần! Bộ dáng ngươi cứ nhào vào như vậy, nam nhân có thể thích ngươi mới lạ! Có lúc chính là cần vờ tha để bắt !" Dạ Tử Mị dường như nhiệt tâm hướng dẫn.

      Lúc này ba người Hiên Viên Vô Thương vững vàng vào, Dạ Tử Mộng hơi suy nghĩ chút, gật đầu cái, tràn đầy quyến luyến nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Hiên Viên Vô Thương, rồi sau đó hướng về phía Dạ Tử Lân mở miệng: "Hoàng huynh! ! Biểu huynh! Mộng nhi về trước!"

      lời này xong, có ai trả lời nàng, tuy là cảm thấy mặt mũi có chút nhịn được, nhưng nàng vẫn cười lớn tiếng, tự bào chữa : "Mọi người có chuyện gấp, Mộng nhi quấy rầy nữa!"

      xong cũng vững vàng ra ngoài.

      Dạ Tử Mị để ý tới, là bởi vì có chuyện quan trọng hơn. Hiên Viên Vô Thương để ý tới, là cảm thấy cần thiết, mà Dạ Tử Lân vốn cực kỳ thích nàng. Nữ nhân này tâm cơ thâm trầm, lường gạt Y nhi - nha đầu ngốc đó, sau đó ở hoàng cung làm mưa làm gió. Y nhi đần, cũng đần!

      Cung nhân nhìn cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.

      Dạ Tử Mị cười lạnh tiếng: "Con trai ngoan của ta, tới nơi này của mẫu thân làm gì?"

      "Câm mồm! Bổn vương với ngươi có quan hệ!" Lớn tiếng mở miệng, tràn đầy lệ khí, đối mặt nữ nhân này, vẫn khó có thể che giấu cảm xúc của mình.

      "Tốt! có quan hệ, biết Nhiếp Chính vương Điện hạ đại giá quang lâm, biết có chuyện gì?" Dạ Tử Mị cũng giận, gương mặt đó đều là nụ cười chẳng hề để ý, Hiên Viên Vô Thương, ngươi ngoài mặt biến sắc, ra trong lòng sợ muốn chết rồi đúng ?

      "Bổn vương vì chuyện gì, chẳng lẽ ngươi biết?" Lạnh lùng nhìn bà ta, trực giác cho biết, chuyện này nhất định thoát được quan hệ với nữ nhân này. Bởi vì bỏ lỡ ánh mắt đầu tiên khi nữ nhân này nhìn thấy , đáy mắt xuất vẻ hả hê.

      "Nhiếp Chính vương mang trong lòng thiên hạ, nghĩ chuyện tự nhiên cũng so với chúng ta - những tục nhân này nhiều hơn chút. Bổn cung làm sao có thể biết tâm tư của Nhiếp Chính vương Điện hạ!" Dạ Tử Mị biến sắc đánh Mê Tung Quyền.

      thực tế bà cũng thể biểu lộ cái gì, bởi vì người thần bí kia cảnh cáo bà, phải coi chuyện này như tồn tại. Nếu , làm hư kế hoạch, đối với người nào cũng có chỗ tốt!

      Hiên Viên Vô Thương nhìn bà vẫn còn chút để ý lời hay đều được, cắn răng mở miệng, trong giọng tràn đầy kiên nhẫn: "Dạ Tử Mị, ngươi tốt nhất nên ép Bổn vương động thủ!"

      "Lời này ngược lại kỳ lạ, sao thành bổn cung ép buộc ngươi rồi hả? Nhiếp Chính vương Điện hạ của chúng ta cao quý và thể xâm phạm, Bổn cung há có thể bức bách! Nếu truyền ra ngoài, thực để cho người cười đến rụng răng! Nhiếp Chính vương Điện hạ muốn động thủ liền động thủ , cần gì tìm những lý do này. Bổn cung an vị ở chỗ này, mặc cho Nhiếp Chính vương đánh chửi! Thuận tiện để khắp thiên hạ đều biết, Nhiếp Chính vương cao quý của bọn họ đối đãi với mẫu thân như thế nào!" Trong đôi mắt tà mị đào hoa của Dạ Tử Mị tràn đầy khinh thường, mặt giễu cợt xong, liền quay đầu chỗ khác, giống như nhìn cũng cảm thấy dơ bẩn mắt của mình.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41.6: Dù chết cũng chia lìa! ( đặc sắc vs hoàn mỹ )
      Editor: Hoàng Dung


      Dạ Tử Lân nhíu nhíu lông mày tuấn: ", bất luận như thế nào, Sở Cuồng cũng là Tôn nhi của người. Nếu người biết cái gì, liền cho biểu huynh !"

      . . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam ôm Hiên Viên Lạc Thần khóc rống ngừng, cảm giác lo lắng trong lòng càng ràng! Giống như có thứ gì phải trôi qua sinh mệnh của mình, loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Nhìn Tiểu Nguyệt chút: "Tiểu Nguyệt, ngươi ôm Thần nhi, ta ra ngoài lát!"

      "Tiểu thư, phải muốn hoàng cung chứ?" Nếu như tiểu thư muốn hoàng cung, nàng nhất định phải ngăn lại.

      Vũ Văn Tiểu Tam dừng chút, vẻ mặt hoảng hốt ngắn ngủi trong chốc lát. Đúng vậy, nàng nên hoàng cung, nhưng biết vì sao trong lòng nàng lại truyền ra phương hướng khác. . . . . .

      " phải!" xong cũng đợi Tiểu Nguyệt mở miệng hỏi lần nữa, liền chạy nhanh ra khỏi phòng. Mấy đạo bóng đen chợt lóe, mười ám vệ đuổi theo bảo vệ.

      Tiểu Nguyệt lo lắng đuổi theo, nhìn cửa chút. Hình như phương hướng tiểu thư chạy phải hoàng cung, lúc này mới hơi yên tâm. Đình Vân và Liên Hoa tìm tiểu công tử rồi, cũng thể tự mình bảo vệ tiểu thư!

      Tiểu Nguyệt phiền muộn dậm chân, biết nên làm thế nào cho phải!

      Mà ngay lúc sau khi Vũ Văn Tiểu Tam ra cửa, tiểu Lạc thần khóc càng lớn tiếng hơn. . . . . .

      Tiểu Nguyệt vội vàng dụ dỗ nó: "Tiểu thế tử ngoan! khóc! khóc!"

      . . . . . .

      "Tôn nhi? Bổn cung phúc bạc, có Tôn nhi! Nếu phải người phụ thân tốt kia của ngươi ném chết con ta, chắc hẳn tại cũng nên có Tôn nhi rồi!" Dạ Tử Mị lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Tử Lân.
      Lời này làm Dạ Tử Lân có chút áy náy cúi đầu: " , chuyện năm đó đừng nhắc lại nữa, phụ hoàng băng hà rồi. Người chết, dù lỗi lớn hơn nữa cũng vùi vào hoàng thổ rồi, vẫn nên nghĩ thông suốt !"

      "Dạ Tử Mị, ngươi tốt nhất lập tức Cuồng nhi ở đâu cho Bổn vương!" Hiên Viên Vô Thương lười phải nghe bọn nhảm nữa, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước kia được xưng là mẫu thân, trong lòng tràn đầy thất vọng. Bất luận như thế nào, chuyện năm đó đều phải là có thể quyết định, dù bà ta oán hận thế nào cũng nên oán hận đến đầu chứ! Nhưng cố tình nữ nhân này oán hận cũng sao, ngay cả người bên cạnh cũng bỏ qua cho.

      "Cuồng nhi gì?" Dạ Tử Mị ngước đầu nhìn , giả bộ ngu.

      "Ngươi!" Thân hình lóe lên, tay hung hăng bóp cổ bà ta. Lần này, ràng động sát cơ, sức lực cực lớn "Bổn vương hỏi ngươi lần nữa, Cuồng nhi ở đâu!"

      Liên Vụ ngay lập tức tiến lên kéo Vương Gia nhà mình ra. Bất luận như thế nào, giết mẹ là tội lớn, cũng thể để Vương Gia gánh được! Cho dù muốn giết, cũng thể do Vương Gia tự thân động thủ!

      "Vương Gia, ngài trước yên tĩnh chút, có lẽ trưởng công chúa biết!"

      Nghe Liên Vụ , Hiên Viên Vô Thương ngược lại tỉnh táo lại, cười lạnh buông tay.

      Dạ Tử Mị thở ra hơi che cổ của mình, liều mạng hít thở khí trong sạch. . . . . .

      Lần trước cũng từng bóp cổ bà, nhưng bà biết lúc bóp còn có tia lý trí. Nhưng hôm nay, là muốn mạng của bà! Xem ra quan hệ mẹ con bọn họ còn là ! bao giờ bởi vì thân phận của bà mà xuống tay lưu tình nữa!

      "Bổn vương ngược lại quên, miệng của trưởng công chúa luôn là cứng như vậy. Bổn vương càng bóp, sợ rằng trưởng công chúa càng . Nhưng là. . . . . . Nghe cữu cữu năm đó ném chết huynh trưởng của bổn vương, làm phiền trưởng công chúa cho Bổn vương biết, là có chuyện này hay ?" Môi mỏng như hoa đào nâng lên nụ cười tàn nhẫn khát máu.

      Nếu bà ta , liền vạch trần thân phận của Dạ Tử Kỳ, tráo đổi huyết thống hoàng thất, thiết kế mưu hại hoàng tự. Bất luận là công bố tin gì ra, Dạ Tử Kỳ và Dạ Tử Mị đều chỉ có con đường chết! Từ trước tới giờ, đều phải là người thiện lương gì, nếu như nữ nhân này nhất định phải ép buộc , cũng khách khí với bà ta nữa!
      Dạ Tử Mị nghe xong lời này, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, gắt gao cắn chặt hàm răng, nhìn Hiên Viên Vô Thương. . . . . . nay Dạ Tử Lân cũng ở đây, nếu chuyện này ra ngoài, vậy Kỳ nhi. . . . . .

      "Trưởng công chúa suy nghĩ kỹ chưa? ?" Nhìn sắc mặt bà ta, biết chuyện này tuyệt đối thoát được quan hệ với bà ta!

      Đúng lúc này, phi tiêu bắn vào. . . . . .

      Tay áo bào màu trắng vung lên, phi tiêu liền rơi vào bàn tay trắng nõn, lực hút cường đại hướng về phía phi tiêu ném tới để tìm kiếm. . . . . .

      lâu lắm, người áo đen liền bị hút vào, hung hăng nện mặt đất. . . . . .

      Vẻ mặt người áo đen kia đầy hoảng sợ nhìn , mình chạy trốn tới vài trăm mét ở ngoài, thế nhưng cũng bị hút vào. Hiên Viên Vô Thương, võ công sâu lường được!

      Hàm răng khẽ cắn, cỗ máu đen từ trong miệng phun ra, hít vào hơi. . . . . .

      Nếu bị bắt, chỉ có thể cắn nát túi chứa chất độc trong miệng để tự vận, tránh rơi vào trong tay kẻ địch. . . . . .

      Lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể đất, lấy tờ giấy phi tiêu cầm xuống. . . . . .

      Chỉ có vẻn vẹn vài câu: Nhiếp Chính vương Điện hạ, muốn cứu Hiên Viên Sở Cuồng, trước giờ thân, tới dốc núi Phong Nhai phía tây hoàng cung, bổn tọa ở chỗ này đợi tin tốt từ ngài!

      Ánh mắt tính nhẩm, giờ Mùi qua, thời gian cách giờ Thân còn bao nhiêu, triệu tập nhân mã còn kịp rồi! Đến thời gian của bọn họ cũng tính được vô cùng chính xác, xem ra phải là nhân vật dễ ứng phó!

      "Liên Vụ, bắn đạn tín hiệu! mình bổn vương dốc núi Thanh Phong trước, ngươi triệu tập nhân mã!" xong lạnh lùng quét Dạ Tử Mị cái, rồi giống như trận gió bay . . . . . .

      Liên Vụ đem đạn tín hiệu bắn lên trung, do dự chút, cũng theo. . . . . .

      Bọn họ nhận được đạn tín hiệu, biết và Vương Gia ở nơi nào, cho nên cần thiết chờ mọi người tập trung lại chỗ, còn bằng sớm theo sau bảo vệ Vương Gia!

      . . . . . .

      Dốc núi Thanh Phong, nam tử áo trắng tuyệt mỹ đứng ở vách đá, gió nâng lên tóc dài đen như mực, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời chói chang càng lộ vẻ kiều diễm. . . . . .

      Môi mỏng như cánh hoa đào mím chặt, đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, vạt áo như tuyết bị gió nâng lên. . . . . .

      Liên Vụ nắm chặt kiếm trong tay, đứng ở bên cạnh .

      lâu lắm, đám người áo đen bao vây bọn họ lại.

      Mí mắt Hiên Viên Vô Thương cũng chưa từng hạ xuống, giống như để bọn họ vào trong mắt chút nào. . . . . .

      đạo thanh làm cho người ta phân được là nam hay nữ vang lên: "Nhiếp Chính vương Điện hạ quả nhiên là người phụ thân tốt! Biết phải chết, nhưng cũng vì nhi tử đem mạng của mình tới, làm tại hạ rất cảm động!"

      "Hãy bớt sàm ngôn , Cuồng nhi

      đâu?” Trong đôi mắt tà mị đào hoa tràn đầy khí phách ngạo thị thiên hạ, hình như căn bản để người này vào trong mắt.

      “Nhiếp Chính vương Điện hạ hiếu kỳ, ta là ai sao?” Giọng có chút đùa giỡn vang lên.

      Hiên Viên Vô Thương nhìn chút, trong mắt người áo đen kia tràn đầy lãnh. Bộ dáng này, lại có năng lực này… Trong đầu loại bỏ bóng dáng Dạ Tử Kỳ, Phượng Phi Loan, Mộ Di Tuyết và mấy người tông tộc của Dạ Mị đế quốc, lập tức phủ định từng người, đều phải!

      “Nếu các hạ cố ý để Bổn vương biết ngươi là ai, cũng dùng thuật biến đổi giọng để chuyện với Bổn vương! ra điều kiện của ngươi, nếu Bổn vương làm được, liền đáp ứng ngươi!” Lạnh lùng quét mắt, hiển nhiên đối với việc là ai có bao nhiêu hứng thú.

      Người áo đen kia ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng: “Ha ha ha… Nhiếp chính vương Điện hạ quả thông minh, làm được liền đáp ứng, nếu ta muốn mạng của ngươi sao?”

      thể nào!” Ba chữ, xuất ngôn ràng, hề do dự.

      Làm thân thể người áo đen kia chấn động, hơi sững sờ chút, ngay sau đó giễu cợt mở miệng: “Tại hạ còn tưởng rằng Nhiếp chính vương Điện hạ quan tâm con trai của mình đến cỡ nào, ngờ vẫn nguyện vì nhi tử của mình mà mất tính mạng!”

      “Sợ là Bổn vương tự vận ở đây, các hạ càng thả Cuồng nhi ?” Nhìn trong mắt ràng là hận ý, Hiên Viên Vô Thương đúng là gặp chuyện may. Người chết ở trong tay Hiên Viên Vô Thương nhiều vô số, cho nên kẻ thù của cũng ở khắp thiên hạ, xảy ra chuyện như vậy cũng có gì kỳ quái.

      Lời này vừa ra, tròng mắt người áo đen kia hơi híp, vui vẻ cười lớn: “Tốt! Nhiếp chính vương quả đại tài, nhưng vất vả mới bắt được Quý công tử tới, cũng thể chút tác dụng cũng có chứ? Nếu Nhiếp chính vương tự phế võ công, chắc chắn phải chết. chết, người này cũng bỏ qua cho Cuồng nhi.

      Người áo đen kia ngẩng ra, cảm giác mình có điểm ngu xuẩn! Hừ lạnh tiếng: “Xem ra Nhiếp chính vương đúng là hề lo lắng đến an nguy của quý công tử!”

      Lời này vừa rơi xuống, liền có người áo đen ôm Hiên Viên Sở Cuồng ra ngoài, giao nó vào trong tay người thủ lĩnh áo đen kia.

      Vậy mà, mọi người chỉ thấy bạch quang lóe lên, đứa trẻ đả đến trong tay Hiên Viên Vô Thương…

      Người thủ lĩnh áo đen kia nhìn lồng ngực trống , tràn đầy khiếp sợ. Tuy tính đến, nhưng ngờ tốc độ lại nhanh như thế! Võ công của Hiên Viên Vô Thương cao đến loại cảnh giới nào! Sợ rằng nếu phải vì phải cứu Hiên Viên Sở Cuồng ra ngoài, dù ta muốn giết mình, cũng chỉ là ý niệm!

      Nam tử tuyệt mỹ nhìn tiểu oa nhi trong ngực chút, thở phào nhõm. Hiên Viên Sở Cuồng nhìn thấy phụ thân, cười khanh khách lên, đưa tay bé sờ lên mặt Hiên Viên Vô Thương…

      Nhìn con trai bảo bối, từ đáy lòng dâng lên tình cảm nồng đậm…

      Chợt, biến sắc, khí huyết trong cơ thể tuôn trào, đôi mắt tà mị đào hoa dính vào chút huyết sắc, cắn răng ngẩng đầu nhìn người áo đen kia.

      “Ha ha ha ha… Nhiếp chính vương có phải phát ‘Tử Dạ’ trong cơ thể mình phát tác ? Quên cho Nhiếp chính vương, vách đá dựng đứng của dốc núi Thanh Phong này, mọc đầy loại hoa gọi là ‘Ma Liên Tử Dạ’. ra hoa này cũng có gì đặc biệt, nếu người bình thường ngửi thấy cũng có chuyện gì, nhưng nếu vừa đúng trúng loại độc gọi là ‘Tử Dạ’, độc tính bị dẫn phát ra! Nhiếp chính vương Điện hạ, tư vị của ‘Tử Dạ’ như thế nào?” Trong mắt người nọ, tràn đầy nụ cười điên cuồng.

      Đây chính là nguyên nhân nhảm nhiều như vậy với Hiên Viên Vô Thương. tự biết, luận võ công mình phải là đối thủ của Hiên Viên Vô Thương. cũng biết chỉ cần Hiên Viên Sở Cuồng vừa lộ mặt, lập tức bị đoạt . Tất cả chuyện này cũng chỉ vì trì hoãn thời gian, khiến ‘Ma Liên Tử Dạ’ dụ độc trong cơ thể tái phát!

      Liên Vụ ngay lập tức lấy ra thuốc giải thần y cho, đưa cho : “Vương gia!”

      “Ha ha ha… có ích lợi gì đâu! Khắp nơi núi này đều là hoa dẫn độc kia, dù ăn cũng thể thoát được!” Người áo đen kia rất tốt bụng nhắc nhở. Muốn xem bộ dáng nhếch nhác của Hiên Viên Vô Thương.

      Môi mỏng như cánh hoa đào mím chặt, đè nén độc tính trong người, hướng về phía Liên Vụ mở miệng: “Mang Cuồng nhi ! Đừng để ý đến Bổn vương!”
      Last edited: 29/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :