1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ha mi

      Ha mi Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      82
      truyện này hay nhưng mà chưa hoàn hả ta? hình như ngưng làm luôn rùi hả ad?:yoyo68::yoyo68:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31.1: Ta trở về!
      Editor: Hoàng Dung




      khuôn mặt lãnh ngạo của nam tử mang theo nụ cười hạnh phúc, cầm hồng trù¬(1) cứng nhắc xoay người. Vũ Văn Tiểu Tam tự chủ nắm chặt đoản kiếm cầm trong tay, xoay người theo , cùng nhau khom lưng, cúi đầu về phía ngoài cửa. . . . . .

      "Nhị Bái Cao Đường!" tiếng hô to vang lên lần nữa, tiếng cười đùa và chúc mừng của các tân khách vẫn vang lên bên tai dứt.

      Chỉ có ánh mắt của đám người Mộ Vân Dật, Phong Cuồng Tiêu trở nên phức tạp. Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt cũng cúi đầu biết nghĩ cái gì. Mà Hiên Viên Mặc, mặt càng thêm tràn đầy tự giễu.

      Hai người xoay người đối mặt với Hiên Viên Mặc, ở trong hôn lễ này, Hiên Viên Mặc vừa làm huynh trưởng và hoàng đế nên ngồi ở vị trí đầu, thay thế thái hậu.

      Vũ Văn Tiểu Tam cắn răng chặt, nước mắt mặt uốn lượn chảy xuống, lần nữa cúi đầu theo Hiên Viên Ngạo. . . . . .

      "Phu Thê giao bái!" Giọng người chủ hôn vang lên lần nữa, bên trong đều là vui vẻ nồng đậm, hôn lễ này cũng sắp kết thúc.

      Môi mỏng lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo thoáng ánh lên tia cười yếu ớt, quay đầu nhìn nàng. . . . . .

      Chưa có trở về! Vẫn chưa trở về! Lòng của nàng từ từ lạnh xuống. . . . . .

      Quay đầu, đối mặt với Hiên Viên Ngạo. Hiên Viên Ngạo cúi đầu, Vũ Văn Tiểu Tam nhúc nhích. . . . . .

      Ở trong lòng thầm đếm: ba!

      Hai!

      Ngay khi mọi người trong buổi lễ có chút hiểu, thậm chí bắt đầu châu đầu ghé tai. Đây là cái tình huống gì? Vì sao tân nương lại bất động?

      Trong nội tâm Hiên Viên Ngạo trở nên hồi hộp, quả đấm nắm chặt, phải là nàng muốn đổi ý đấy chứ?

      Người chủ hôn nhìn cảnh tượng lúng túng này, mở miệng lần nữa nhắc nhở: "Phu thê giao bái!"

      !

      Cười khổ tiếng, muốn đâm nhanh đoản kiếm xuống cơ thể mình. Đúng lúc này, ở cửa vương phủ vang lên giọng suy yếu lại mang theo kiên định: "Ta trở về!"

      Nghe giọng quen thuộc, nàng nhanh chóng tháo xuống khăn dâu đầu. Mà khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, ngơ ngác nhìn nam tử ở cửa. . . . . .

      Quần áo lam lũ, vết máu loang lổ, mặt như bạch ngọc đều là vết bẩn và vài vết máu, nhìn ra chút phong thái của mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ. . . . . .

      từ từ ngồi thẳng lên, vứt bỏ thanh nhuyễn kiếm cầm trong tay để chống đỡ thân thể. cánh môi như hoa đào kéo ra nụ cười khẽ, giang hai cánh tay, đáy mắt hàm chứa thâm tình, nhìn nữ nhân mà mình thích: "Ta trở về!"

      Nụ cười như hoa, nở rộ khuôn mặt đẫm lệ. . . . . . Nàng buông hồng trù trong tay, chạy như bay về phía , đoản kiếm trong ống tay áo nhuộm máu tươi tay nàng, chảy xuống mặt đất. . . . . .

      Nàng ôm chặt, để nước mắt mặt tùy ý lan tràn, nghẹn ngào mở miệng: "Chàng trở về!"

      ôm lại nàng chặt, bàn tay đều là vết bẩn lại nhàng vuốt tóc của nàng: "Ta trở về!"

      Đôi mắt tà mị như hoa đào chăm chú nhìn đoản kiếm nhuốm máu ở đất, đáy mắt xẹt qua tia đau đớn kịch liệt. Nếu tới trễ chút, chỉ trễ chút nữa. . . . . . vĩnh viễn mất nàng!

      vương phi mặc quần áo cẩm tú hoa lệ và tên nam tử ăn xin độc nhất vô nhị, cứ như vậy ở chung chỗ mà ôm nhau chặt. . . . . .

      ——"Chàng trở về!"

      ——"Ta trở về!"

      có đột ngột, nếu có chỉ là thâm tình nồng đậm. . . . . .

      có hoa tươi, lại giống như có hoa tươi đầy trời hơn hẳn. . . . . .

      Mặc dù mọi người biết là chuyện gì xảy ra, thậm chí cũng nhận ra người mặc quần áo rách rưới đó là ai. Nhưng nhìn màn này, đáy mắt đều tự giác dính vào chút lệ quang. . . . . .

      Hiên Viên Ngạo ngây người đứng ở giữa đại đường, nhìn đoạn kiếm đất, khóe môi kéo ra nụ cười khổ. . . . . .

      Dù nàng chết, cũng nguyện gả cho !

      Nắm đầu hồng trù trong tay, đầu hồng trù khác bị gió nâng lên, rơi vào trong chậu than ở cửa, cháy từng chút thành tro tàn, làm tim của như bị lăng trì từng chút . . . . . .

      "Phốc. . . . . ." ngụm máu tươi dính vào Hồng Y. . . . . .

      "Ngạo!" . . . . . .

      "Hoàng huynh!" . . . . . .

      "Hoàng huynh!" . . . . . .

      . . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở bên cạnh, nhìn nam tử nằm ở giường. gương mặt tuyệt mỹ kia có ba vết thương, giờ phút này đôi mắt tà mị như hoa đào nhắm chặt. . . . . .

      Bàn tay trắng nõn tự chủ xoa vết thương mặt : "Thương Thương, khờ!"

      Nghĩ tới, nước mắt ở khóe mắt lại tự chủ mà rơi xuống, nàng vội vàng lau sạch .

      Đúng lúc này, Liên Hoa đẩy cửa vào, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở mép giường, cười : "Vương phi cần lo lắng, lát nữa vương gia tỉnh!"

      Ngày đó, bọn họ muốn vào tìm vương gia, nhưng ngờ vương gia đoán được bọn họ tuân theo mệnh lệnh, cho nên bày ra trận pháp ở lối vào khu rừng. Bọn họ bị vây mấy ngày, gấp đến độ bể đầu sứt trán, nhưng nghĩ tới lại nhìn thấy vương gia ra!

      Sau khi ra, chưa kịp nghỉ ngơi, cũng kịp gì với bọn họ, liền lật người nhảy lên lưng ngựa, đường bay nhanh mà về!

      Toàn bộ sáu ngày dọc đường đều ngủ đêm nào, ăn uống lên đường, chết vài con ngựa, rốt cuộc chạy về. . . . . .

      Thậm chí hoàn toàn cũng để ý tới hình tượng của mình, cứ bẩn thỉu như vậy chạy trở lại, nhưng Vương Gia nhà bọn họ thích sạch nghiêm trọng đó!

      Ngạo Vương Gia hộc máu té xỉu, sau khi vương gia nhà bọn họ thương thế ổn định, liền giao máu xà vương cho thất vương gia, để thất vương gia phối ra thuốc giải, cuối cùng chống đỡ nổi mà hôn mê bất tỉnh. . . . . .

      "Ừ, ta biết rồi!" Vũ Văn Tiểu Tam cũng cười ngọt ngào, ngự y Thương Thương chỉ là sức cùng lực kiệt, lại tổn thương tới gân cốt, cho nên mới chống đỡ nổi mà té xỉu, tu dưỡng thời gian là tốt thôi.

      Nhưng vào lúc này, lông mi người giường run rẩy, cặp mắt như hoa đào từ từ mở ra, mang theo chút hơi thở mông lung, thoạt nhìn vô cùng dễ thương!

      Vũ Văn Tiểu Tam giống như đùa dai, đem đầu mình tiến tới, le lưỡi cái. . . . . .

      Ai ngờ lại bị tay hung hăng ấn đầu xuống, nụ hôn mang theo mùi máu tươi đánh tới. . . . . .

      Liên Hoa ngẩn ngơ, vội vàng để đồ tay xuống, lui ra ngoài. phải chứ, vừa tỉnh lại hành hạ bọn người hầu bọn họ như vậy rồi!

      Vừa hôn xong, nàng liền ngồi dậy, sờ sờ mặt của , mắt đẹp dính vào chút lệ quang: "Ta cho là chàng trở lại, vậy ta cũng chỉ có thể mang theo bảo bảo địa phủ tìm chàng rồi!"

      bắt lấy bàn tay đặt ở mặt mình, cắn răng mở miệng, giọng vô cùng kiên nghị: "Ta nhất định trở lại!"

      "Ừm! Hoan nghênh trở lại!" Giương môi cười khẽ.

      . . . . . .

      "Tiểu Nguyệt nương!" Đình Vân đỏ mặt, ấp úng đứng ở trước mặt của Tiểu Nguyệt.

      Tiểu Nguyệt nhìn tên này chút, rất khách khí liếc mắt: "Có chuyện gì sao?" Mặt mũi đỏ giống như mông khỉ rồi, đây là muốn làm gì?

      "Cái đó, ta...ta….ta gần đây. . . . . . phải, ta. . . . . ." Hai bàn tay của Đình Vân ở phía sau, cầm cành hoa. Cái này là Trầm trang chủ dạy , n nương nào cũng thích cái này. Nhưng nhìn nàng lại ngượng ngùng thổ lộ, vừa đến thời khắc mấu chốt, đầu lưỡi liền thắt lại!

      "Ngươi gần đây thế nào vậy hả? lẽ bị cà lăm rồi sao?" Tiểu Nguyệt càng ngày càng có phong phạm của Vũ Văn Tiểu Tam rồi.

      Sau ót Đình Vân xuất vệt đen, tại sao cảm thấy Tiểu Nguyệt giống như
      [​IMG]

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31.2: Ta trở về!
      Editor: Hoàng Dung



      "Ta tìm tiểu thư nhà chúng ta!" là tức chết nàng, Tiểu Nguyệt nàng rất kém cõi sao? Đình Vân đáng chết này, thích nàng coi như xong , thích người khác còn tìm nàng khoe khoang!

      Ặc, tìm vương phi làm cái gì? Còn mang theo bọc quần áo, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Tiểu Nguyệt, vương gia cũng ở đây, ngươi sợ sao?"

      Mỗ thị nữ ở trước mặt nổi giận đùng đùng, bỗng bước chân hơi ngừng lại chút, do dự hồi lâu, rồi sau đó kiên định tiếp tục về phía trước: "Sợ cũng phải ! tại tâm tình bọn họ rất tốt, có lẽ phạt ta!"

      xong đợi Đình Vân đáp lời, sắp nhanh chóng vọt vào phòng Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

      . . . . . .

      "Thương Thương, có đói bụng ?" Nhìn chút thức ăn bàn Liên Hoa vừa mới đưa tới.

      "Đói!" Trong mắt tràn đầy lệ quang trong suốt nhìn nàng "Nhưng người của người ta bị thương, nhấc lên nổi."

      Nàng tự mình giúp bôi thuốc, làm sao biết vết thương của chằng chịt? Cười khẽ tiếng, xới cơm tốt rồi mang tới, đỡ dậy dựa vào người mình. Trong lòng thầm than, thoạt nhìn thân hình tên này thon dài, chút thịt dư, lại có thể nặng như vậy!

      "A, há mồm ăn cơm. . . . . ." Giống như dỗ đứa bé.

      Hiên Viên Vô Thương vui vẻ há miệng, đem từng muỗng cơm nàng đút nuốt xuống, tay sờ sờ bụng của nàng: "Tam nhi, nàng đứa bé lớn như vậy, sao cái bụng này có thể chứa nổi đây? Hơn nữa đứa bé đều dài, tại sao bụng của nàng lại tròn tròn như vậy?"

      Trước kia cũng nhìn thấy qua ít phụ nữ có thai, nhưng có hứng thú muốn biết những vấn đề này. Bây giờ là đứa bé của sắp sinh ra đời, cho nên trong lòng tò mò bị vấn đề này hấp dẫn.

      "Ặc, cái vấn đề này có chút phức tạp. . . . . ." Lại nàng rất dốt về môn sinh học, hơn nữa nàng đối với môn này chữ cũng biết, làm sao nàng biết mang thai như thế nào? Còn tại sao lại tròn? Rồi về cuống rốn nàng lại càng thêm hoàn toàn hiểu.

      "Tam nhi cũng biết?" nghẹo đầu, mặt đầy hiểu nhìn nàng.

      Mỗ nữ lập tức liền giống như mèo xù lông lên: "Ai ? Ta cho chàng biết, Vũ Văn Tiểu Tam ta có cái gì là biết, có gì làm được! Vấn đề đơn giản như vậy, ta làm sao có thể biết chứ! Bởi vì trước khi đứa bé ra đời, nó còn là cái trứng, trứng đều là hình tròn? Cho nên bụng của ta nhìn tròn thôi!"

      Bộ dáng Vũ Văn Tiểu Tam rất nghiêm chỉnh, ra suy đoán của mình. ra trong lòng có chút lấm tấm mồ hôi, luôn cảm giác mình có điểm quái dị.

      Sau ót Hiên Viên Vô Thương cũng xuất vệt đen, ót có thêm cái dấu chấm hỏi to đùng: "Tam nhi, vậy sau khi nàng sinh ra, là đứa bé hay vẫn là trứng?"

      Lần này sắc mặt mỗ nữ lập tức trở nên khó coi: "Chàng hươu vượn cái gì đó, nhất định là đứa bé chứ. Ta cũng phải là gà mẹ, sao lại sinh ra trứng!"

      Vừa lại quên đút cơm cho ăn, lúc nhớ ra, nàng liền động nhưng lại làm hít vào hơi lãnh khí: "A. . . . . ."

      "Ách, Thương Thương, làm sao á? Có phải đụng phải vết thương rồi ?" Lần này nàng liền nóng nảy, vội vàng mở miệng hỏi thăm, cũng dám cử động nữa.

      Cặp mắt tà mị như hoa đào kia hàm chứa lệ quang trong suốt, nhìn nàng: "Ừm! Đụng tới vết thương rồi!"

      "Cái đó, ta động rồi, nhịn chút, qua lúc đau nữa!" Tại sao nàng cảm thấy những lời này quen tai thế này? Giống như người nào đó từng qua ở bên tai của nàng.

      Khóe miệng của thể nhận ra co quắp mấy cái, lần nữa làm bộ đáng thương mở miệng: "Người ta đói!"

      "Ách, đói bụng ăn cơm!" Dứt lời liền thành đút cơm cho .

      Mỗ nam nhân nhíu chặt mày kiếm, bộ dáng đau đớn khó nhịn, đáy mắt lại xẹt qua chút giảo hoạt.

      Đúng lúc này, bóng dáng xông vào rất đúng lúc: "Tiểu thư!"

      Nam tử tuyệt mỹ biến sắc, rất mất hứng nhìn nàng. Tiểu Nguyệt nhận được ánh mắt sắc bén, gian nan nuốt ngụm nước miếng, lòng bàn chân có chút lạnh cả người, nhưng vẫn đánh bạo nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.

      "Thế nào?" Dường như nha đầu này lâu chưa xuất ở trước mặt nàng rồi, được rồi nàng thừa nhận là bởi vì gần đây nàng có chút bỏ rơi nàng ấy.

      "Tiểu thư, người giúp Tiểu Nguyệt thay đổi cách ăn mặc có được hay ?" xong lấy bộ y phục ‘sương mù lượn lờ’ trong bọc quần áo ra, tràn ngập mong đợi nhìn nàng. Đồng thời hàm răng run lập cập, cảm thụ khí lạnh người Hi vương gia tỏa ra.

      "Thay đổi cách ăn mặc? Hôm nay ngươi muốn hẹn hò sao?" Vũ Văn Tiểu Tam rất hiểu nhìn nàng, có lầm chứ, nàng cũng nhớ Tiểu Nguyệt thích làm đẹp!

      Khuôn mặt nhắn của Tiểu Nguyệt lúc đen lúc đỏ, dậm chân : "Tiểu thư!"

      Ách. . . . . ."Ngươi làm sao vậy? Chuột rút sao?" Vũ Văn Tiểu Tam rất tâm trêu cợt nàng, nhưng nghĩ tới sắc mặt nam tử trong ngực mình càng ngày càng đen.

      Chuột rút? Bộ dáng Tiểu Nguyệt nửa sống nửa chết nhìn nàng, có cần tranh giành với nàng như vậy hay ? Dù gì nàng cũng rất trung thành với tiểu thư!

      "Tiểu thư, người hãy giúp Tiểu Nguyệt thay đổi cách ăn mặc chút , chỉ lần này thôi!" Nàng cần phải hòa ván với tên Đình Vân đó, tức chết nàng rồi!

      "Được! Được! Được! Chờ ta cho Thương Thương ăn no !" xong cầm muỗng cơm nhanh chóng nhét vào trong miệng của Hiên Viên Vô Thương, chưa ăn xong muỗng, miệng bị nhét tiếp muỗng thứ hai rồi!

      Bộ dáng Tiểu Nguyệt ngây ngốc nhìn Hi vương gia đáng thương, có lầm chứ? Có cách cho ăn cơm như vậy sao?

      Sắc mặt của mỗ nam trầm đáng sợ, lúc miệng chứa đầy cơm, nàng lại đặt thêm muỗng cơm bên miệng của , rốt cuộc mồm miệng mà bộc phát: "Tam nhi, miệng của ta đầy cơm rồi!"

      Ách. . . . . ."Cái đó, cái đó, nhất thời để ý, hắc hắc. . . . . ." ra nàng cảm thấy hôm nay lá gan của Tiểu Nguyệt lớn như vậy, còn loại cầu này, tuyệt đối là có đại , ít nhất đối với Tiểu Nguyệt mà đây là chuyện lớn, cho nên người bằng hữu như nàng tự nhiên nên tích cực chút, gấp gáp chút, nên tốc độ mới hơi nhanh như vậy!

      Hơn nữa nàng có dự cảm, xảy ra chuyện chơi rất vui!

      Mặt Hiên Viên Vô Thương đen lại, sau khi thong thả ung dung nuốt thức ăn trong miệng mình xuống, Vũ Văn Tiểu Tam tiếp tục đút cơm đến bên miệng của , thế nhưng lại tức giận quay mặt sang chỗ khác, ăn! Hừ, tức giận!

      Kết quả. . . . . ."Ai nha, chàng ăn no rồi sao? Vậy chúng ta trước đây!" xong vội vàng để chén xuống, kéo Tiểu Nguyệt chạy ra ngoài.

      Lưu lại Hiên Viên Vô Thương mình nằm ở giường, dám tin trợn to mắt, ăn no sao? Trời đánh mới ăn no!

      Đây là lần đầu tiên nha đầu này đối xử với như vậy! Hung hăng cắn răng, đều do Tiểu Nguyệt đó, thể giữ lại! muốn lập tức gả nàng ta , phải gả càng xa càng tốt, nghĩ tới liền bắt đầu ở trong lòng xem xét thí sinh!

      . . . . . .

      "Tiểu thư, người Tiểu Nguyệt mặc bộ y phục này có đẹp ?" Tiểu Nguyệt cầm "Sương mù lượn lờ", rất mong đợi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.

      "Khó coi!" Mỗ nữ rất là nể mặt đả kích.

      Ách. . . . . ."Tiểu thư!" Đành nức nở mở miệng, tiểu thư cũng quá nể mặt nàng ?

      Vũ Văn Tiểu Tam để ý tới nàng, tới tủ trước mặt rồi mở ra, bên trong tủ là đống y phục càng thêm đắt tiền và tinh mỹ: "Tiểu Nguyệt nhà chúng ta mặc cái này nhìn mới đẹp!"

      Thời gian trước khi đánh giặc, Thương Thương nên gả Tiểu Nguyệt , nàng cũng suy nghĩ đến chuyện này rồi. Tuổi Tiểu Nguyệt cũng còn , nàng cũng thể ích kỷ giữ lại nàng ấy cả đời, cho nên mấy ngày nay phân phó hạ nhân làm cho Tiểu Nguyệt mấy bộ y phục. Về bộ y phục "Sương mù lượn lờ" đó là thấy nàng ta thích nên mới mua, mua chưa chắc là phải mặc đúng ?

      "Tiểu thư?" Tiểu Nguyệt dám tin nhìn tủ đầy quần áo này, y phục quý giá như vậy là cho nàng mặc hay sao? Nghĩ tới đó vẻ mặt đầy cảm động nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, đáy mắt thậm chí sắp chảy ra nước mắt.

      "Ừ....Ai da, ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Ta...ta...ta cho ngươi biết, tiểu thư nhà ngươi thích nữ nhân, ngươi có nhìn ta như vậy ta cũng chấp nhận đâu!" Bộ dạng nàng ấy nước mắng lưng tròng, làm cả người Vũ Văn Tiểu Tam nổi hết da gà cất cao bài quốc ca!

      Sau ót Tiểu Nguyệt xẹt qua vệt đen, im lặng nhìn tiểu thư nhà mình, người có phải suy nghĩ quá nhiều rồi !


      "Tiểu Nguyệt, chút coi, có người chưa? Nếu như có, ta nhanh chóng tổ chức hôn ! Chờ thương thế Thương Thương tốt lên, đoán chừng khi đó người ta cũng sắp sinh bảo bảo rồi, sau khi sinh bảo bảo xong, hôn của tiểu thư cùng làm với hôn ngươi, như thế nào?" Vũ Văn Tiểu Tam suy nghĩ xong, có trật tự phân tích cho Tiểu Nguyệt nghe, sau đó cười híp mắt nhìn nàng ta.

      Trận kiếp nạn này qua, chờ đợi bọn họ chính là cuộc sống hạnh phúc, đúng ? Chỉ là tại sao vẫn có chút lo lắng chứ . . . . .

      "Tiểu thư, nô tỳ là hạ nhân, tại sao có thể cùng làm hôn với người được!" Bộ dáng Tiểu Nguyệt thụ sủng nhược kinh.

      "Ta chưa bao giờ xem ngươi là hạ nhân, khụ khụ, mặc dù có vài lúc cũng lấy thân phận ra để áp chế ngươi. Như vậy , hôm nay chúng ta kết bái, về sau ngươi chính là tiểu thư của Hi vương phủ, như thế nào?" Cái chủ ý này tệ, tốt nhất để Thương Thương nhận Tiểu Nguyệt làm nghĩa muội, có thân phận của quận chúa việc tìm được phu quân tốt còn là việc gì khó nữa rồi.

      Tiểu Nguyệt cảm động biết gì cho phải, nhưng vẫn còn rất hiểu biết, nên nghiêm túc mở miệng: "Tiểu thư, chuyện này vạn lần được! Tiểu Nguyệt cũng chỉ là hạ nhân, có thể nào kết bái với tiểu thư, người đừng hại chết nô tỳ!"

      "Nếu ngươi có nhiều ý kiến với lời của ta như vậy, ta cũng cần ngươi nữa! Được rồi, cứ quyết định như vậy , về sau ngươi là muội muội của ta, coi trọng mỹ nam nhà ai cứ với tỷ tỷ ta tiếng, bảo đảm bắt về cho muội!" Vũ Văn Tiểu Tam khí thế giống như thu hoạch lớn mà đứng lên. Ha ha, kiếp trước có hai tỷ tỷ ở phía đè ép nàng, đời này lại có hai ca ca đè ép, rốt cuộc cũng để cho nàng được làm tỷ tỷ lần rồi!

      "Tiểu thư. . . . . ."

      "Được rồi, đừng nhảm nữa. Nếu chê, sau này cứ trực tiếp gọi ta là tỷ tỷ , đúng, sao cảm giác giống như Nguyệt Vô Hạ gọi ta vậy, thôi kêu ta Tam tỷ tốt hơn!" Nàng xong liền kéo Tiểu Nguyệt qua, ăn mặc cho nàng ta tốt.

      Nguyệt Vô Hạ, lại là có chút hoài niệm nàng ta rồi. Ban đầu đánh nàng ta thảm như vậy, suy nghĩ lại cũng chơi rất vui, hài tử tốt như vậy lại tự vận! Ai. . . . . . Lúc phát chuyện thừa tướng mưu phản, nàng tự nhiên cũng có thể đoán được nguyên nhân lúc đó Hiên Viên Ngạo cưới Nguyệt Vô Hạ, nữ nhân kia cũng đáng thương!


      Đáy mắt Tiểu Nguyệt chứa đựng nước mắt, để cho tiểu thư giúp nàng trang điểm. Cảm giác hạnh phúc trong lòng từ từ dâng lên, nàng có thể gặp được tiểu thư, rất may mắn!

      Trước kia tiểu thư mang theo nàng khắp nơi, nàng còn cảm thán bản thân là làm việc ác bao nhiêu đời mới gặp được tiểu thư như vậy, bây giờ cảm thấy ý tưởng của mình lúc đó là quá đáng chết rồi!

      "Tiểu Nguyệt, muội với tỷ tỷ , có phải muội thích Đình Vân hũ nút rồi ?" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì mở miệng dò hỏi.

      Mặt Tiểu Nguyệt liền biến sắc, cắn răng mở miệng: "Tiểu thư, người đừng đoán bậy, ta làm sao có thể thích !" Tên Đình Vân chết tiệt kia, hừ!

      "Ách, vậy muội thích Liên Hoa sao?" Gần đây thấy bọn họ rất thân thiết với nhau, lại tại sản nghiệp dưới tay Thương Thương đều do Liên Hoa giúp đỡ xử lý, Liên Hoa ở thương giới cũng là nhân vật khó lường, cũng tạm xứng với Tiểu Nguyệt!

      "Ai nha, tiểu thư, người muốn đoán bậy đến bao giờ, ta với Liên Hoa chỉ là bằng hữu thôi!" Nhưng dường như ngoại trừ bằng hữu còn có chút chút gì đó.

      "Hắc hắc, ra ta nhìn ra, muội thích Đình Vân, nhưng mà cũng phải là có hảo cảm với Liên Hoa, có đúng hay ?" Tính chất nha đầu này so với nàng còn ác liệt hơn, đúng là hoa tâm mà!

      "Tiểu thư, làm sao người biết?" Mỗ thị nữ mới thăng cấp thành tiểu thư, nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt hiểu nhìn nàng, hỏi xong lập tức che miệng mình lại. Hu hu, lỡ miệng rồi!

      "Hắc hắc, bởi vì ta là tỷ tỷ thông minh của muội!" Mỗ nữ xong đá leo nheo với nàng "Ta cho muội biết, ra ta vẫn cảm thấy Liên Hoa so với Đình Vân tốt hơn, nhất định càng thêm thích hợp với muội!"

      Hừ, tên Đình Vân chết tiệt kia, thiếu tiền của nàng trả, làm sao nàng có thể gả Tiểu Nguyệt cho !

      "Tiểu thư, ngươi cảm thấy như vậy sao?" Nàng nên nghe lời tiểu thư , nhưng biết vì sao nhớ tới Đình Vân vẫn cảm thấy có chút đè nén.

      "Ừ! , nếu muội cũng cảm thấy tệ, liền xác định cuộc hôn này , đến lúc đó chúng ta cùng nhau thành thân!" Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng , hoàn toàn để ý đến sống chết của Đình Vân.

      "Nhưng Liên Hoa chỉ xem Tiểu Nguyệt là bằng hữu thôi!" Sao xác định hôn được?

      "Yên tâm! Yên tâm! Chuyện này cứ để ta xử lý!" Tâm tư của Liên Hoa đối với Tiểu Nguyệt nhà bọn họ, là lòng dạ của Tư Mã Chiêu, đến người ngoài đường cũng biết rồi, trừ Tiểu Nguyệt ngu ngốc này, còn có ai nhìn ra chứ?

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31.3: Ta trở về!
      Editor: Hoàng Dung



      "Cái gì? Vương Gia, ngài muốn gả Tiểu Nguyệt cho Tam vương tử?" Đình Vân dám tin trợn to mắt, có lầm chứ? Tại sao muốn gả người cho tên Tam vương tử đáng ghét đó!

      ra quan hệ của và Tam vương tử vô cùng tốt! Nhưng tại đối với tên đó có nổi chút hảo cảm nào rồi!

      "Ừm!" Hiên Viên Vô Thương gật đầu cái, đại vương tử của Dạ Mị đế quốc bị đưa đến biên cương làm khổ sai, Nhị vương tử chết bất đắc kỳ tử, qua thời gian nữa, có thể nâng đỡ tam vương tử lên vương vị.

      Mà Tam vương tử Dạ Tử Lân, thành tựu về văn hoá giáo dục hay võ công cũng là nhân tài, gả Tiểu Nguyệt cho làm hoàng hậu, chắc hẳn Tam nhi cũng có ý kiến gì.

      "Vương Gia, thuộc hạ cảm thấy ổn!" Đình Vân lúc này mở miệng, đùa gì thế, gả Tiểu Nguyệt cho Tam vương tử, cả đời độc thân sao? !

      " ổn chỗ nào?" Mày kiếm nhíu chặt, có chút hiểu nhìn , đây là nơi nào ổn? Đình Vân rất ít khi phản đối ý kiến của !


      "Có chỗ thỏa đáng!" Hôm nay mỗ thị vệ cũng là ăn gan hùm mật gấu, cả gan chống đối vương gia của mình.

      Đúng lúc này, Liên Hoa vừa tới cửa đưa đồ cho bọn họ, nghe được tám chín phần của cuộc đối thoại, vững vàng vào, nhìn Vương Gia của mình : "Vương gia, thuộc hạ cũng cảm thấy chuyện này vô cùng ổn!"

      ổn như vậy sao? Hiên Viên Vô Thương hoài nghi nhìn hai người bọn họ chút: "Các ngươi cho bổn vương nghe coi, rốt cuộc là chỗ nào ổn?"

      "Vương gia, Tam vương tử là người mà ngài chuẩn bị nâng lên vương vị, Tiểu Nguyệt là nha hoàn của vương phi, là người đơn thuần, làm sao có thể ứng phó long tranh hổ đấu trong hậu cung? Nếu có gì bắt trắc, vương phi tuyệt đối tha thứ cho ngài đâu!" Liên Hoa ở bên phân tích hợp tình hợp lý.

      Hiên Viên Vô Thương nhíu lông mày suy tư, ngược lại có chút tán thành lời của . Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Nhưng cũng lâu lắm liền thông suốt, lấy kính trọng của Dạ Tử Lân đối với , chắc chắn chịu nghe theo ý của : "Bổn vương có thể để cho chỉ cưới mình Tiểu Nguyệt, như vậy chẳng phải còn vấn đề gì rồi sao?"

      Cái gì? Liên Hoa ở trong lòng cắn răng, suy nghĩ nên thêm cái gì để vương gia bỏ ý niệm đó.

      Đình Vân do dự chút, cũng lên tiếng: "Vương Gia, thuộc hạ cảm thấy nha hoàn nên xứng với thị vệ, đó mới là tuyệt phối. Tại sao có thể xứng với hoàng tử hoặc hoàng thượng chứ? Như vậy rất xứng đôi!" chính là thị vệ, nên phối cho !

      "Nếu phối với thị vệ? phải vương phi rút da bổn vương sao!" Điểm giác ngộ này vẫn phải có!

      "Nên phối với ám vệ ?" Đình Vân tiếp tục mở miệng, ra đồng thời cũng là ám vệ mà!

      "Đúng, thuộc hạ cũng cho là như thế!" Liên Hoa lập tức lên chen câu.

      Lần này Hiên Viên Vô Thương đại khái hiểu ý của hai người bọn họ rồi, cười như cười nhìn bọn họ chút, ngờ nha hoàn của Tam nhi lại có thể làm làm cho hai thủ hạ mà hài lòng nhất cùng thích nàng ta. Bất quá, trong đôi mắt tà mị như hoa đào của mỗ vượng gia lên tia sáng muốn đùa giỡn, chợt lóe rồi biến mất, để cho hai người kia nhìn thấy.

      "Ý của các ngươi, Bổn vương hiểu!" Nhàn nhạt câu như thế, sau đó chính là bộ dáng có chủ ý!


      Hiểu? Ánh mắt của hai người sáng lên, giữa hai người bọn họ, Vương Gia chuẩn bị phân phối Tiểu Nguyệt cho ai đâu?

      "Vương Gia, kể từ hôm nay, thuộc hạ nguyện ý mỗi ngày tốn hai canh giờ, đến trong quân doanh vì Vương gia thao luyện binh mã!" Đình Vân lập tức biểu trung thành.

      "Vương gia, từ giờ trở , thuộc hạ nguyện ý mỗi ngày ngủ ít hai canh giờ, giúp vương gia xử lý buôn bán ở của hàng!" Liên Hoa cũng cam chịu yếu thế.

      "Ừm! Lòng trung thành của các ngươi, bổn vương hiểu. Nếu như vậy, liền gả Tiểu Nguyệt cho Liên Vụ !" Giọng nhàng truyền đến.

      Hai người vừa nghe, suýt nữa phun ra ngụm máu tươi! dám tin ngẩng đầu nhìn , tại sao bọn họ biểu trung thành, kết quả Tiểu Nguyệt lại gả cho Liên Vụ chứ?

      "Vương gia!"

      "Vương gia!"

      Hai người đồng thời mở miệng: "Liên Vụ thích hợp với Tiểu Nguyệt!" Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ăn ý như vậy!

      "Có thích hợp hay cũng còn biện pháp nào khác, các ngươi phải đều muốn cưới Tiểu Nguyệt sao? Bổn vương cũng chỉ có thể uất ức Liên Vụ thôi, hi vọng Liên Vụ nên trách Bổn vương!" Gần đây tâm tình mỗ vương gia vô lương rất tốt, vì vậy có nhã hứng trêu cợt thuộc hạ.

      Ai ngờ vừa đúng lúc Liên Vụ đến tìm Liên Hoa, ở cửa ra vào nghe được lời này, suýt nữa té nhào! phải vương gia trêu cợt chứ? Bây giờ còn chưa có ý định lấy vợ đâu! Huống chi, nếu cưới Tiểu Nguyệt đó, sợ rằng mình bị bằng hữu xa lánh mất!

      Lảo đảo nghiêng ngã vào "bùm" tiếng quỳ gối trước mặt của Hiên Viên Vô Thương: "Vương gia, thuộc hạ tuyệt đối muốn cưới vợ, ngài đừng giỡn nữa! Thuộc hạ nguyện ý mỗi ngày tốn thêm hai canh giờ, thúc giục đám người kia thăm dò tin tức, cho nên ngài hãy bỏ qua thuộc hạ !"


      ràng cảm thấy ánh mắt của Liên Hoa và Đình Vân nhìn lúc này, cực kỳ có thiện ý! Giống như là nhìn cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt vậy!

      Thấy đạt được mục đích, mỗ vương gia cười khẽ tiếng: "Vậy sau này liền khổ cực các ngươi rồi! Hôn của Liên Vụ và Tiểu Nguyệt hủy bỏ, về phần Đình Vân và Liên Hoa, các ngươi nếu lòng thích, lấy lòng vương phi !"

      Đều là thủ hạ của mình, tự nhiên chỉ cho bọn họ con đường sáng! lát sau, sắc mặt lập tức cứng đờ: "Lấy lòng vương phi có thể, nhưng đừng tự mình ra mặt lấy lòng!" thích nàng tiếp xúc với bất kỳ giống đực nào!

      Ba người mừng rỡ như điên: "Thuộc hạ hiểu! Tạ vương gia!" Ngay sau đó, bọn họ cũng chậm phản ứng kịp, hình như vương gia biết người chân chính thích Tiểu Nguyệt chính là bọn , nhưng lại kéo Liên Vụ vào. . . . . . Còn muốn biểu trung thành. . . . . .

      Cho nên kết luận là. . . . . . bọn họ bị vương gia tính toán! Vẻ mặt ba người bi thương, che lại trái tim bị thương, lui từ phòng Hiên Viên Vô Thương ra ngoài, đôi mắt tà mị của mỗ vương gia dính vào chút ý cười. . . . . .

      . . . . . .

      "Tốt lắm! Đại công cáo thành!" Ăn mặc tốt cho Tiểu Nguyệt, đứng ở trước kính vừa nhìn, quả nhiên người đẹp vì lụa. Tiểu Nguyệt nhà bọn họ mặc y phục này vào, lại được nàng trang điểm tỉ mỉ, bây giờ nhìn lại, chính là đại mỹ nữ mà!

      Tiểu Nguyệt cũng dám tin nhìn mình trong gương, quay đầu mặt tỏa ra ánh sao: "Tiểu thư, người lợi hại!"

      "Đương nhiên! Tiểu thư nhà muội thông minh, thiện lương, đáng , cơ trí, gần như gì là làm được! Chút chuyện này tự nhiên gây khó dễ được, muội có thể sùng bái ta, nhưng muội ngàn vạn lần được quá sùng bái ta, phải biết da mặt người ta rất mỏng, nếu muội quá sùng bái ta, ta rất ngại đó! Còn nữa, ta cho muội biết, ưu điểm của tiểu thư nhà muội, đó là dùng mấy ngày mấy đêm cũng xong, ưu điểm của ta là gì? Hãy để cho ta giải thích tỉ mỉ với muội, đầu tiên, con người của ta. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam làm mặt dày tự biên tự diễn, thao thao bất tuyệt, có khuynh hướng tràn lan ngừng.


      Bộ dáng Tiểu Nguyệt như bị sét đánh nhìn nàng chút, rồi sau đó lắc lắc cổ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lệ rơi đầy mặt! Đừng chỉnh nàng như vậy chứ? . . . . . . tiểu thư nhà bọn họ....lại tới rồi!

      Cố gắng chống đỡ khuôn mặt tươi cười, nghe tiểu thư nhà nàng giải thích ưu điểm của nàng ấy. Mỗ nữ hơn canh giờ, nước bọt ở chỗ này văng khắp nơi, huơ tay múa chân!

      "Tiểu thư, người khát sao? Tiểu Nguyệt rót cho người chén nước nha?" Hi vọng có thể nhờ vào đó cắt đứt buổi diễn thuyết của tiểu thư

      Vũ Văn Tiểu Tam chép chép miệng, là có chút khát nước: "Được rồi, có chút khát!"

      Tiểu Nguyệt vui sướng hài lòng rót nước, sau đó bưng đến bên môi của nàng: "Tiểu thư, uống !"

      Nhận lấy ly nước, uống vào ngụm. . . . . .

      Tiểu Nguyệt thở phào nhõm, cuối cùng cũng xong chuyện! Nhận lấy cái ly trong tay của tiểu thư, cầm chỗ khác, mặt biểu lộ nụ cười như hồ ly gian trá. Hắc hắc, nàng quả nhiên theo tiểu thư nên giờ thông minh hơn rồi!

      Nhưng giây kế tiếp, nụ cười của nàng liền cứng đờ ở mặt. . . . . .

      "Đúng rồi, chúng ta mới vừa đến chỗ nào? A, nhớ ra rồi, đúng, con người của ta có rất nhiều ưu điểm lường trước được, nhưng vì ta vô cùng khiêm tốn! Ta đến cùng có bao nhiêu khiêm tốn. . . . . ."

      đám vạch đen xẹt qua. . . . . .

      . . . . . .

      "Vương gia, Thất vương gia tới chơi!" Quản gia báo lại.

      "Mời vào!" Chắc làm xong thuốc giải ?

      lâu lắm, nam tử mặc áo trắng liền xuất ở trong phòng Hiên Viên Vô Thương, giọng ngọt ngào vang lên: "Hoàng thúc, cái này là thuốc giải, người ta điều chế tốt lắm, thúc cho hoàng thẩm ăn vào là được rồi!" xong đưa bình sứ trong tay cho .


      Nhưng lúc nhìn khuôn mặt của hoàng thúc, cặp mắt như lưu ly kia khẽ lóe lên. . . . . .

      Đưa ngón tay thon dài ra, nhận lấy thuốc: "Cảm tạ! Triệt, Ngạo như thế nào rồi?"

      "Hôm đó sau khi thương thế ổn định, lại động đến vết thương bả vai, làm bệnh cũ tái phát, cộng thêm bị nhiễm thương hàn, tại bệnh rất nặng, nhưng vẫn mực gọi tên của hoàng thẩm, hoàng huynh chiêu cáo thiên hạ thỉnh thần y nhanh chóng trở lại." Cái "Bệnh cũ" đó dĩ nhiên chính là vết phỏng và roi thương mấy tháng trước.

      Mộ Vân Dật tìm dược liệu để phối ra giải dược 'Tử dạ' , ngày hôm trước hoàng huynh phái người Tuyết Sơn tìm, chắc khoảng vài ngày nữa có tin tức.

      Nhớ tới chuyện này, tâm tình của cũng trầm xuống.

      "Chuyện này, là hoàng thúc có lỗi với !" Nếu phải trở lại muộn hai tháng rưỡi, sao có thể vừa đúng lúc phá hôn lễ của .

      " có gì, chuyện này đều là hoàng huynh tự nguyện, nhưng. . . . . ." Nhưng tại hoàng huynh quả có chút thảm.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, thảo luận vấn đề nặng nề này nữa.

      "Tìm được Địch chưa?" Hiên Viên Địch, Tứ vương gia của Hiên Viên đế quốc, ngược lại là người bọn họ tra được có mưu, Địch cũng là tay dạy, tất nhiên đành lòng để xảy ra chuyện gì.

      "Tìm được." đến chuyện này, tâm tình của càng thêm xuống thấp, "Lúc chúng ta tìm được Tứ hoàng huynh, uống thuốc độc tự vận!"

      Tứ hoàng huynh từ đến lớn cùng chơi chung với huynh đệ bọn họ, cũng là tướng quân thống lĩnh phòng tuyến bên phía nam của Hiên Viên đế quốc. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tuy là có chút nghiêm trọng, nhưng vẫn đến nỗi tự vận! Lại bàn đến chuyện bọn họ đồng ý với hoàng thúc lưu lại mạng, vì giao tình hơn hai mươi năm của bọn họ. . . . . .


      Có chuyện gì mà huynh đệ bọn họ thể từ từ giải quyết, mà phải ồn ào đến bước này!

      Đôi mắt tà mị như hoa đào thoáng qua tia trầm thống, thở dài cái: " đại hoàng huynh của cháu đối xử tử tế người nhà của ."

      "Vương phi của Tứ hoàng huynh cũng tự vận." xong tâm tình càng thêm đè nén, "Chỉ là tiểu thế tử vẫn còn, hoàng huynh để tiểu thế tử thừa kế vương vị của Tứ hoàng huynh, cũng giao nó cho Lâm hoàng thúc nuôi dưỡng."

      Hiên Viên Lâm, dưới gối con, cũng là an bài tốt!

      "Hoàng thúc, còn chuyện gì, Triệt về trước!" khuôn mặt tinh xảo như trẻ con là vẻ chán nản.

      "Ừ." Nhíu lông mày, tâm tình của cũng tốt.

      . . . . . .

      Nằm ở giường hồi lâu, cũng thấy nha đầu kia trở lại, thay đổi cách ăn mặc cho Tiểu Nguyệt có cần lâu như vậy ? "Người đâu!"

      "Vương Gia!" lâu lắm, người thị vệ vào, khom người chờ phân phó.

      " xem chút vương phi làm gì!" Trong lòng càng cảm thấy Tiểu Nguyệt đó đáng chết! Thay đổi trang phục thôi mà, có cần chiếm cứ Tam nhi của lâu như vậy !

      lâu lắm, sau khi người đó trở về, đầu đầy mồ hôi lạnh: "Cái đó, vương gia, vương phi chuyện với Tiểu Nguyệt nương!"

      " gì?" Cần lâu như vậy sao?

      "Vương phi với Tiểu Nguyệt nương ưu. . . . . . ưu điểm của người!" Người này xong, đầu đầy vạch đen.

      Khóe miệng giật giật, nằm ở giường giả bộ suy yếu chờ Tam nhi trở lại an ủi nữa, lật người cái liền ngồi dậy, chuẩn bị tự mình tóm nàng trở lại!

      Cầm quần áo mặc xong, sau khi mang thêm đôi giày trắng, vài bước, lơ đãng nghiêng người, thấy khuôn mặt gương, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch. . . . . .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32.1: bạt tai + sức hấp dẫn
      Editor: Hoàng Dung



      Bước chân lung lay hai cái, chỉ thấy trong gương, dung nhan tuyệt mỹ nhiều thêm ba vết thương, vết thương sâu đậm, lấy kinh nghiệm nhiều năm của mình thấy tỷ lệ để trở lại hoàn hảo chút tổn hại là cực kỳ bé!

      Quả đấm tự chủ nắm lại chỗ, Tam nhi thích mỹ nam tử như vậy, mà mặt của biến thành như vậy! Môi mỏng như hoa đào mím chặt, nhìn mình trong gương, mấy vết thương có vẻ cực kỳ đáng sợ, nên làm cái gì đây. . . . . .

      . . . . . .

      Tiểu Nguyệt nhìn bầu trời bên ngoài chút, dường như sắp hoàng hôn rồi, nàng còn muốn đến chỗ Đình Vân để tìm lại mặt mũi đấy, tiểu thư còn phải tự ca ngợi mình tới khi nào đây?

      "Tiểu thư. . . . . ." Đánh bạo cắt đứt nàng.

      "Ừ, sao? Có phải nghe ta lâu như vậy, nên càng thêm sùng bái ta đúng ?" Mặt mỗ nữ tràn đầy ánh sao sáng, cười híp mắt nhìn Tiểu Nguyệt.

      Ách. . . . . . vệt đen xẹt qua. . . . . .

      "Nô tỳ muốn , trời cũng sắp tối rồi, Vô Thương vương gia có thể chờ rất sốt ruột rồi?" Sau ót Tiểu Nguyệt chảy xuống giọt mồ hôi lạnh lớn, tìm lý do nghe tương đối hợp lý. Lại , nàng lôi kéo tiểu thư cũng lâu rồi, Vô Thương vương gia bên kia phải chuẩn bị xong đao làm thịt nàng rồi chứ?

      "Ách, ra là vậy, vậy ta trước!" Vũ Văn Tiểu Tam giống như bừng tỉnh hiểu ra, gãi gãi đầu óc của mình, vững vàng ra ngoài.

      mặt mỗ thị nữ xuất nụ cười chiến thắng, sau đó soi gương xoay vòng, học tiểu thư nhà mình duyên dáng sang trọng vài bước, cũng ra dáng chút. Trong lòng kích động dứt, ra Tiểu Nguyệt ta còn có tài nghệ như vậy!

      Xem này, bước ưu nhã hơn cả mèo! Mỗ thị nữ bước ra phía sau cửa, trong lòng rất đắc chí, vì vậy có chú ý tới sau khi nàng bước ra cửa, phía nam của phòng lộ ra cái đầu lấm la lấm lét, mặt mang theo nụ cười gian trá. . . . . .


      Hắc hắc hắc. . . . . . Nàng cũng biết Tiểu Nguyệt có chuyện muốn để cho nàng tham dự, cho nên nàng càng muốn theo xem chút, xem nàng ta muốn giở trò quỷ gì!

      Đình hoa sen, Đình Vân giằng co với Liên Hoa.

      Đình Vân lãnh khốc mở miệng: "Liên Hoa, ngươi có phải là huynh đệ hay ?"

      Giọng lạnh nhạt vang lên: "Ngươi đúng đúng, ngươi phải phải."

      "Ngươi! Coi như ngươi cũng thích nàng, cũng cần lúc nào cũng tới phá hư ta chứ?" Đình Vân cắn răng nhìn chằm chằm.

      Liên Hoa nhìn khinh thường cái: "Ta phá hư ngươi...Vậy nếu ngươi thành công, ta phải làm thế nào?"

      Ách. . . . . . phản bác được!

      Chợt, trợn to cặp mắt, chăm chú nhìn phía sau Liên Hoa, cười tự nhiên đó...đó...đó. . . . . . đó phải là Tiểu Nguyệt sao? Sao lại đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy?

      Liên Hoa thấy bộ dáng si ngốc, nên rất hoài nghi quay đầu lại. . . . . . Sau đó, đình hoa sen xuất hai tên ngốc!

      "Liên Hoa!" Tiểu Nguyệt cười hì hì chào hỏi, chợt nhớ tới trước kia ở tam vương phủ, trong lúc rãnh rỗi trong cuộc sống, tiểu thư nhà mình dạy nàng rất nhiều cách cua mỹ nam, lúc này liền thu lại mặt cười, thẹn thùng e lệ nhìn hai người bọn họ.

      Tiểu thư , cua mỹ nam thể quá chủ động, vừa mới bắt đầu phải hàm súc! Hi vương gia chính vì chỗ này mới bị tiểu thư cua được, mặc dù mục đích hôm nay của nàng phải là cua mỹ nam, nhưng nếu để bọn họ mê mẩn xoay quanh mình cũng được đúng ?

      Cố làm ra bộ dáng thẹn thùng, để cho sau ót hai người bọn họ dần xuất đám vạch đen lớn, đây là tình huống gì? Tiểu Nguyệt làm sao á?


      Phía sau núi giả, có nữ nhân với vẻ mặt đầy kích động, tay bé nắm chặt thành quyền, đáy mắt hàm chứa hưng phấn nhìn qua bên đó, nhìn bộ dáng Tiểu Nguyệt thẹn thùng e lệ! Ai da, uổng công nàng dạy dỗ Tiểu Nguyệt nhiều lần! Thấy , thấy , tại cua mỹ nam cũng rất có phong phạm của nàng rồi!

      "Cái đó. . . . . . Liên Hoa, ngươi người ta hôm nay có đẹp ?" Mỗ thị nữ cố làm vẻ thẹn thùng mở miệng, kì thực đáy lòng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tại sao nàng càng dùng phương pháp của tiểu thư, càng cảm thấy phương pháp này cùi bắp nhỉ?

      Thân thể Liên Hoa thể nhận ra mà run rẩy cái, giọng run run mở miệng: "Đẹp!" Quả là rất đẹp, nhưng Tiểu Nguyệt nàng có thể bình thường chút được ?

      Đình Vân càng xem lại càng thấy nàng giống như tam vương phi năm đó, cũng chính là vương phi bây giờ! Sau ót tự chủ xuất giọt mồ hôi lạnh, trong lòng suy nghĩ, thích Tiểu Nguyệt rốt cuộc có đúng hay ? Thế nào cảm giác Tiểu Nguyệt tại cũng kinh khủng giống như vương phi?

      Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa ở phía sau núi giả vui mừng đến vỗ tay khen hay! Tiểu Nguyệt đứa này thông minh, đem tuyệt chiêu cua mỹ nam của nàng học cả mười phần mười, nhất định đạt được thành công!

      Phía sau của nàng, Liên Vụ cũng tới đứng nhìn lén. . . . . . Đỉnh đầu mỗ Vụ đầy vạch đen, nhìn bộ dáng vương phi nhà mình rất cao hứng và đắc ý. Tại sao cảm thấy Tiểu Nguyệt nếu còn tiếp tục như vậy nữa, hù dọa Liên Hoa và Đình Vân bỏ chạy?

      "Ai da, nên trực tiếp khích lệ người ta như vậy!" Mỗ thị nữ học tiểu thư nhà mình dậm chân, rồi sau đó khuôn mặt nhắn thanh tú đỏ ửng mở miệng "Như vậy người ta xấu hổ đấy!"

      xong mình cũng hung hăng ghê tởm phen, da gà cũng nghe theo sai bảo mà nổi hết cả lên. Lại , nàng bắt chước tiểu thư như vậy, có đúng ta? Còn nữa, tại sao trước kia lúc tiểu thư như vậy, dáng vẻ cũng có nửa điểm mất tự nhiên nào? tại nàng cảm thấy vô cùng lạnh rồi!

      Vũ Văn Tiểu Tam ở chỗ xa vui mừng suýt nữa bay lên! Ha ha ha. . . . . . Đến từ ngữ "Ai da" kinh điển như vậy cũng học được, nếu vẫn thành công được rồi!


      Đình Vân như bị sét đánh! Tiểu Nguyệt đây phải chính là phiên bản của tam vương phi sao! , là phiên bản tam vương phi của Tiểu Nguyệt! Mặt. . . . . . biết là dùng vẻ mặt gì để nhìn nàng. . . . . .

      Vẻ mặt lạnh nhạt của Liên Hoa rốt cuộc bị nứt rồi, càng thêm trở nên chết lặng!

      Liên Vụ lau mồ hôi trán, hôm nay nha đầu Tiểu Nguyệt này rốt cuộc bị sao vậy? Trước kia phải vô cùng tốt sao? Sao lại giống như nổi điên vậy?

      "Khụ khụ. . . . . . Tiểu Nguyệt nương, ngươi có chuyện gì phải ?" Đình Vân điều chỉnh tâm tình chút, mở miệng hỏi thăm. Làm ơn, nên làm ta sợ như vậy, ta chịu được hù dọa!

      "A ha ha ha. . . . . . Cũng có chuyện gì đâu, phải người ta nghe ngươi thích nương sao? Lúc nào giới thiệu cho ta biết đây?" Mỗ thị nữ càng giả bộ càng giống mình, lúc "A ha ha ha", cả người nổi da gà cũng suýt nữa rơi xuống!

      Lần này Đình Vân liền lấy lại tinh thần từ trong im lặng rồi, trong nháy mắt khuôn mặt nhắn bạo hồng: "Cái này, cái đó, ta. . . . . ." Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt biết mình thích nàng?

      "Ai da, có cái gì ngượng ngùng chứ, mọi người đều là bằng hữu mà!" Lần nữa"Ai da", trong lòng Tiểu Nguyệt bắt đầu đánh trống.

      Vũ Văn Tiểu Tam cao hứng hận được xông ra cổ vũ cho Tiểu Nguyệt! tệ tệ, có làm cho nàng mất thể diện, chính là như vậy, "Ai da" như vậy, sao cua được mỹ nam chứ!

      Nhưng ba người khác, ràng có lạc quan như Vũ Văn Tiểu Tam vậy. . . . . .

      Khóe miệng Đình Vân co giật trong chốc lát, im lặng mở miệng: " có! Ta có người !" Nhìn bộ dáng kia của nàng, dù là có cũng trở thành có! dọa người!

      "Cái đó, Tiểu Nguyệt, ta còn có chút việc, trước!" Sau khi Liên Hoa xong liền vội vã muốn chạy, tin tưởng Tiểu Nguyệt như vậy chỉ là tạm thời, ngày mai khôi phục bình thường, cho nên quyết định ngày mai trở lại tìm nàng.


      Đình Vân vừa nghe lời của Liên Hoa, lập tức mở miệng: " ra ta cũng có ít chuyện, trước!"

      xong hai người cùng nhau rời khỏi, lưu lại Tiểu Nguyệt bộ dáng hiểu nhìn bóng lưng bọn họ, sao giống như chạy trối chết á? Nàng đây là thành công hay là thất bại hả?

      "Ha ha ha ha. . . . . ." Hai người kia vừa , Vũ Văn Tiểu Tam liền cười lớn vững vàng ra ngoài "Tiểu Nguyệt, tệ! Muội được lắm đấy!"

      Liên Vụ len lén đứng ở sau lưng nàng lập tức giấu kỹ, chuẩn bị nghe chút hai người này muốn gì. . . . . .

      "Ách. . . . . . Tiểu thư! Người...người, làm sao người ở chỗ này?" Trong nháy mắt sắc mặt mỗ thị nữ đỏ bừng, xong rồi, bị tiểu thư nhìn thấy, tiểu thư giễu cợt nàng chứ?

      "Ai da, ta nhìn cái liền biết muội có ít chuyện muốn làm nhưng tiện cho ta biết, nên liền len lén theo tới thôi. Mới vừa rồi muội biểu tệ, rất tốt! Bọn họ lập tức giống như Thương Thương ta như vậy, ngươi sâu đậm!" Vũ Văn Tiểu Tam phát biểu giải thích độc đáo của mình.

      Ánh mắt của Liên Vụ tự chủ ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời, mắt trợn trắng. Liên Hoa và Đình Vân thưởng thức nữ nhân kỳ lạ như vậy sao? Đánh chết cũng tin!

      Ách. . . . . . Tiểu Nguyệt buồn bực gãi đầu cái, sao? Tại sao nàng cảm thấy chuyện giống như càng tồi tệ rồi đó? "Tiểu thư, nhưng bọn mới vừa chạy trối chết á!"

      Vũ Văn Tiểu Tam gõ cái lên đầu heo của nàng: "Đần, điều này cũng biết sao? Đó là bọn họ xấu hổ! Xấu hổ! Xấu hổ muội có hiểu hay ? Muội thấy Đình Vân vừa nghe muội ‘ Ai da ’, ngay cả mình có người cũng thừa nhận sao? ràng là di tình biệt luyến muội, tiểu thư cho muội biết, ‘ Ai da ’ là hai chữ rất sâu sắc, cái thế giới này người nam nhân nào có thể thoát khỏi sức quyến rũ của hai chữ ‘ ai da ’ đâu! Cho nên về sau muội nhất định phải càng vận dụng thêm!"

      Ặc, ra là bọn họ là ngượng ngùng! Trong nháy mắt Tiểu Nguyệt liền thông suốt, cười hì hì gật đầu cái: "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt biết! Ngài thông minh! Ta về sau nhất định nhiều 'ai da' chút!"

      Nhìn chủ tử hãm hại và nha đầu ngu xuẩn, Liên Vụ biết nên hình dung tâm tình bây giờ của mình như thế nào?


      "Ha ha ha. . . . . . hỗ là người do tay Vũ Văn Tiểu Tam ta dạy dỗ, chính là nên như vậy! Dĩ nhiên, cũng thể vẫn hàm súc như vậy, lúc cần thiết muội cũng có thể trực tiếp nhào qua! Tới cái ôm ấm áp, hoặc cường hôn gì đó! Phải biết Thương Thương chính là bị ta cường hôn trở về! Ha ha. . . . . ." người nào đó tự nhận là kinh nghiệm tình cảm vô cùng phong phú, lừa gạt đứa bé đơn thuần lầm đường lỡ bước!

      "À? Ôm? Cường hôn?" Trong nháy mắt khuôn mặt Tiểu Nguyệt bé mắc cỡ bạo hồng, phải đâu, chuyện như vậy, nàng là nương sao có thể làm như vậy?

      Vũ Văn Tiểu Tam vỗ vỗ bả vai của nàng: "Đúng! Ngươi nhất định phải lấy dũng khí, ra cả đời này tiếc nối lớn nhất của tiểu thư là cưới ba bốn phu quân, cái nguyện vọng to lớn này, ta liền giao cho muội hoàn thành rồi! Nhưng muội là muội muội của Vũ Văn Tiểu Tam, nhất định thể để cho ta thất vọng được!"

      Lần này dáng vẻ thẹn thùng của Tiểu Nguyệt biến mất trong nháy mắt, giựt giựt khóe miệng, đùa gì thế, ba bốn phu quân? Nơi này cũng phải là Thanh Loan quốc, phải tiểu thư điên rồi chứ?

      Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam xong, liền xoay người chuẩn bị : "Ta cần phải trở về, nếu Thương Thương tức giận! Tiểu Nguyệt muội phải cố gắng lên!"

      Liên Vụ xoa xoa mồ hôi trán, khó trách Tiểu Nguyệt lại đột nhiên trở nên kỳ quái như thế, khụ khụ. . . . . . vẫn nên rút lui trước !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :