1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15- phần cuối

      "Vương phi về chưa?" – thanh lạnh lẽo vang lên, giờ phút này khiến cho người khác cảm giác còn rét lạnh, mà là bi thương.

      Ám Ảnh do dự chút, khom lưng mở miệng: "Vẫn chưa về! Vương gia ngài dùng bữa trước , ngài cả ngày ăn rồi!"

      "Bổn vương đói !" - Nhìn binh thư tay, cũng ngẩng đầu lên.

      Ám Ảnh thở dài cái, quyển binh thư này, cả buổi chiều đều là trang này, chưa từng động tới. . . . . .

      Đoạn thời gian trước ràng là Vương gia gặp vương phi chỉ hận thể giết chết bộ dáng của nàng, thế nào mà thoáng cái lại hãm vào sâu như vậy!

      "Vương gia, ngài nên thay thuốc rồi !" - Thanh Trúc vào, với nam tử lãnh ngạo kia, nhìn bộ dáng kia của Vương gia, nàng hận được giết chết Vũ Văn Tiểu Tam! Đúng vậy, giết! Trong mắt hàn quang lóe lên, nữ nhân làm thương tổn Vương Gia vốn nên sống đời!

      "Ừ." Thả binh thư trong tay xuống, vẫn giống như tượng gỗ đứng lên, chờ Thanh Trúc thay thuốc cho .

      "Vương Gia, nha hoàn của vương phi cầu kiến!" –thị vệ canh cửa vào bẩm báo.

      Mày kiếm khẽ vặn, mơ hồ đoán biết có chuyện gì, vừa đúng lúc muốn dặn dò nàng ấy, vì vậy lên tiếng với thị vệ : "Để cho nàng vào !"

      . . . . . .

      "Vương Gia, tiểu thư nhà chúng ta, đúng, là vương phi, đêm qua đột nhiên mất tích, đến hôm nay tại vẫn chưa về! Vương Gia, vương phi có thể xảy ra chuyện gì hay , ngài phái người ra ngoài tìm nàng chút !"

      Tiểu Nguyệt vội vàng mở miệng, nàng ngày đêm trông thấy tiểu thư, đêm qua sau khi Vô Thương Vương Gia tiến vào chưa hề ra, sau đó trông thấy cả hai người, nhưng nàng cảm thấy tiểu thư hẳn phải là rời khỏi theo Vô Thương Vương Gia ở cùng chỗ, bởi vì trước kia Vô Thương Vương Gia tới đây, luôn lập tức .

      "Biết rồi, xuống , chuyện này nên nhắc tới cùng bất luận kẻ nào !" - thanh lạnh lẽo vang lên, giống như là lạnh nhạt, trong lòng cũng là đau đớn khó chịu.

      Nghe nàng ấy vừa xong, cả ngày mực ép buộc mình quên chuyện đó, lại bị ra, trong lòng lại bắt đầu mê mang. nên làm như thế nào? Bảo buông nàng ra, làm được! Ít nhất tại làm được!

      Nhưng chỉ giữ lại người của nàng ở bên mình có ích lợi gì?

      vì thế mà khó chịu, cũng phải là bởi vì thân thể nàng còn thanh khiết, chỉ là khó chịu vì người nữ nhân mình thích mây mưa cùng người khác, lần này, có thể quan tâm, có thể nhượng bộ, nhưng mà nhượng bộ của có lẽ cũng phải điều nàng muốn!

      "Vương Gia, vậy ngài. . . . . ." - Tiểu Nguyệt vội vàng mở miệng. Vương Gia còn chưa tỏ có phái người tìm vương phi hay .

      "Bổn vương bảo ngươi lui ra, vương phi tự trở về!" - thanh chứa tức giận.

      Thanh Trúc ở bên cạnh mở miệng: "Tiểu Nguyệt, vương phi mất tích đêm qua, ngươi có từng gặp qua người nào ?"

      Tiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, nhớ tới ngày hôm qua Hi Vương Gia đến, nhưng chuyện Hi Vương Gia nửa đêm mò tới gian phòng của tiểu thư tuyệt đối thể ra! Vì vậy lắc đầu cái: " có!"

      Thanh Trúc mặt lộ ra nụ cười nhạt: " có ư ?"

      " xuống !" - thanh lạnh lùng của Hiên Viên Ngạo vang lên lần nữa.

      Tiểu Nguyệt như nhặt được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài, nếu Thanh Trúc này hỏi tiếp nữa, có lẽ nàng cũng cẩn thận đem chuyện đêm qua khai sạch!

      Sau khi Tiểu Nguyệt thối lui khỏi cửa chính, thị vệ canh cửa ngay lập tức đóng chặt cửa. Hiên Viên Ngạo tung chưởng nhằm về phía Thanh Trúc ở bên cạnh, thân thể màu xanh giống như con diều đứt dây bay ra ngoài, đụng vào cây cột, hẳn là đụng gãy cây cột . . . . . .

      "Phụt. . . . . ." - ngụm máu tươi phun ra.

      Nam tử lạnh lùng kiêu ngạo nhìn nàng cái: "Tự cho là thông minh !"

      "Thuộc hạ biết sai! Tạ ơn vương gia giết!" – ôm lấy cái ngực trọng thương, quỳ xuống nhận sai.

      Vương phủ đương nhiên có tai mắt của Thái hậu, tại cửa chính của Vương Gia mở ra, chỉ cần Tiểu Nguyệt kia vừa rồi đêm qua có ai xuất tại phòng vương phi, vậy chuyện này lập tức liền truyền vào hoàng cung, thể nghi ngờ Vũ Văn Tiểu Tam phải chết!

      "Nếu chuyện hôm nay truyền vào hoàng cung, tất cả người chứng kiến chừa mống!" Lạnh lùng mở miệng nhắc nhở.

      "Dạ!" Thanh Trúc cùng Ám Ảnh cúi đầu trả lời.

      Mắt lạnh nhìn qua Thanh Trúc: "Ngươi tốt nhất nên nghĩ động thủ với nàng ấy, nếu ngươi gánh nổi trả giá đắt đâu!" – Lúc nàng mới vừa vào cửa, có thể cảm thấy người nàng chợt lóe lên sát cơ.

      "Nhưng Vương gia, thuộc hạ thay ngài thấy đáng!" - Nàng rốt cuộc nhịn được mà ra, Vũ Văn Tiểu Tam ràng là vương phi của vương gia, vì sao phải dây dưa với Hi Vương Gia? Ngay cả "Yên Vũ các" Vương Gia cũng đều cho Vũ Văn Tiểu Tam kia hết thảy, vì sao nàng ta còn phải phụ mảnh chân tình của Vương Gia như vậy?

      Con mắt lạnh híp lại, nhìn Thanh Trúc: "Bổn vương mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, nàng, là ai cũng thể động vào được, ngươi hiểu ý của bổn vương chứ?"

      Toàn thân nàng run lên, cúi đầu mở miệng: "Vương Gia, thuộc hạ hiểu!"

      " xuống !" - Cầm binh thư lên đọc tiếp.

      Thanh Trúc mở cửa, bước ra, rồi sau đó xoay người đóng cửa lại. Vương Gia, xin lỗi, ta thể đồng ý với người! Vũ Văn Tiểu Tam đó, Thanh Trúc nhất định phải diệt trừ nàng! Nhất định phải diệt trừ nàng vì vương gia!

      "Canh chừng Thanh Trúc, nếu nàng ta có hành động gì. . . . . ." -Cầm binh thư, mơ hồ có chút do dự.

      Ám Ảnh nhìn : "Vương Gia. . . . . ."

      "Giết tha!" Nhắm mắt lại có phần đành lòng, dù sao Thanh Trúc theo vài chục năm. Đồng dạng, cũng chính là bởi vì nàng ta theo vài chục năm, cho nên cũng có thể dễ dàng nhìn ra nàng ta cam lòng!

      "Ừm !" Ám Ảnh do dự lát, "Vương Gia, chuyện vương phi, ngài dự định làm sao bây giờ?"

      "Quân đội của đế quốc Mông Man gần đến rồi, quốc gia đại làm đầu, tư tình nhi nữ, trước tiền cần vội!" - Dứt lời mới chính thức ổn định tâm thần đọc binh thư.

      Thứ cho hèn nhát, giờ khắc này, trừ trốn tránh, biết nên làm sao làm sao đây! vẫn tin tưởng, ngày nào đó gặp người lòng , cho nên cõi lòng luôn tràn đầy mong đợi, nhưng thế nhưng lại quên. . . . . . Nếu người thương , vậy nên làm gì đây?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Gia Luật Trục Nguyên


      Edit: ngocthuybachdang


      "Vương gia, vương phi về, cùng Hi vương gia !" Hạ nhân báo lại, biểu cảm có chút quái dị, bởi vì vương phi là bị Hi vương gia ôm về , hơn nữa thoạt nhìn cực kỳ. . . . . . Thân mật!



      " Ừ, xuống !" Lạnh lùng lên tiếng, nghe ra cảm xúc.



      " Vâng !" . . . . . .



      "Ngạo!" Giọng của Hiên Viên Vô Thương từ ngoài cửa vang lên, bước vào trong điện, đối diện với Hiên Viên Ngạo , bốn mắt nhìn nhau.(ngocthuybachdang@


      Lạnh giọng mở miệng: "Hoàng thúc." Sắc mặt có chút cương cứng.



      Nhìn vẻ mặt của , mày kiếm của HiênViên Vô Thương khẽ nhíu lại , nhìn nhìn tiểu nữnhân trong lòng : "Tam nhi, nàng về trước, ta có lời muốn với Ngạo ."



      Vũ Văn Tiểu Tam có chút hiểu nhìn , làm sao vậy ? Muốn gì mà phải sau lưng nàng ?


      . . . . . .


      "Vương gia, thái hậu tuyên tam vương phi vào cung yết kiến!" Hạ nhân báo lại, lập tức có chút hơi sợ nhìn Hiên Viên Vô Thương cùng Vũ Văn Tiểu Tam, vì sao vương phi lại bị Hi vươnggia ôm?



      Hả ? Vũ Văn Tiểu Tam hoảng sợ trừng mắt to, là nàng làm chuyện tốt bị biếtđi?



      "Có là chuyện gì ?" Lạnh lùng mởmiệng hỏi.



      "Bẩm vương gia, người trong cung tới ." Hạ nhân kia có chút hiểu, lấy tính tình vương gia , phải làm là hỏinhiều như vậy a.



      Hiên Viên Vô Thương nhìn nhìn : "Sắcmặt như thế nào?"



      Hả ? Hạ nhân kia lại càng sửng sốt, Hi vương gia cho tới bây giờ chưa từng chuyện với bọn họ quá a, tiếp theo liền thấy người nọ màykiếm nhíu lại , nhanh chóng mở miệng: "Sắc mặt thoạt nhìn khác, chắc là có chuyệngì ."



      "Ừ , vậy Tam nhi thôi!" Ôn nhu nhìn nàng.



      "Ừ !" Gật gật đầu, từ thân nhảy xuống dưới, nhìn bước chân nàng còn có chútbất ổn, "Tam nhi, hay là cần nữa ."



      "Ta vẫn thôi, dù sao hai người giống nhưcó chuyện muốn !" Nàng quay đầu lại cười nhìn cái.



      "Đỡ vương phi." thanh lạnh như băng vang lên, rồi sau đó liền muốn lại nhìnnàng liếc mắt cái, chính cũng khôngrõ là nguyện ý xem, hay vẫn là khôngdám nhìn.



      Lập tức ra thị nữ đỡ nàng, Vũ Văn Tiểu Tam có chút buồn bực nhìn Hiên Viên Ngạo đột nhiên có hảo tâm này . Ở trong ánh mắt lo lắng của Hiên Viên Vô Thương bị thị nữkia đỡ ra ngoài. . . . . .


      . . . . . .


      "Ngạo, ngươi muốn đổi ý?" Đợi nàng xa, quay đầu nhìn nam tử lãnh ngạo kia , sắc mặt vui.



      Hiên Viên Ngạo ngẩng đầu nhìn nhìn , buông binh thư cầm trong tay ra : "Hoàngthúc, thực xin lỗi."



      Đáp ứng công bằng cạnh tranh, thua cũng chịu nhận , chỉ vì nghĩbuông nàng, cũng bỏ được nàng!



      Ánh mắt hoa đào híp lại, nhiễm lên chút lệ khí: "Ngươi cho là, ngươi buông tay, bổn vương liền có biện pháp?" Ngữ khíđã bắt đầu ác liệt .



      "Hoàng thúc, Ngạo biết người có biện pháp, chính là, nếu là ta viết hưu thư, cũngkhông đồng ý cùng cách, cho dù hoàng thúc làmnhư thế nào, hai ta chịu bêu danh, ta nghĩ đây phải là kết quả mà người muốn ."Hàn mâu chớp lên, nhìn tuyệt mỹ nam tử kia , làm như đắc ý, đáy mắt lại cất giấu chút áynáy.



      đạo chưởng phong sắc bén bắn về phíahắn , Ám Ảnh cùng Ám Dạ lập tức che ở trướcmặt Hiên Viên Ngạo , lại lập tức bị cỗ lực đạo cường đại đánh trúng văng lên , đụng vào tường. . . . . .



      "Phốc. . . . . ." Ba nam tử miệng cùng phun máu tươi, người đứng, hai người nằm.



      Dung nhan như cánh hoa đào cứng đờ, lạnhlùng nhìn Hiên Viên ngạo: "Vì sao né?"



      "Khụ khụ. . . . . ." Máu đỏ sẫm từ cằmcương nghị chảy xuống, đến vạt áo màu lam , "Hoàng thúc, đây là. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Đây là Ngạo nợ người , hơn nữa võ công của Ngạo là hoàng thúc dạy , có đánh cũng lại hoàng thúc , tránh, cũng vô dụng. . . . . ."



      "Ngươi còn biết võ công của ngươi là bổnvương giáo ?" Ánh mắt tà mị tràn đầy sát khí.



      Hai tay nắm chặt , hoàng thúc là thúc thúccủa , cũng là sư phụ của , nhưng là tại lại. . . . . ."Hoàng thúc, thực xin lỗi." Trừ bỏ xin lỗi, biết bản thân còn có thểnói cái gì.



      "Ngươi!" Nam tử tà mị giơ tay lên , chuẩn bịmột chưởng kết liễu .



      "Hi vương gia!" . . . . . .



      "Hi vương gia!" . . . . . .



      Ám Ảnh cùng Ám Dạ đồng thời kêu lên, nếumột chưởng của Hi vương gia kia đánh lên người vương gia trong tình hình trọng thương bây giờ , đủ để lấy mạng của !



      Hai mắt nhắm chặt, chờ chưởng của hoàng thúc đánh úp lại, đây là thiếu hoàng thúc , có lẽ chỉ có chết, mới trả lại chohoàng thúc , có lẽ. . . . . . Chỉ có chết , mới buông được nàng. . . . . .



      chưởng vung đến trước người của ,nhìn bộ dạng tránh của kia , chưởngphong vừa chuyển, hung hăng đánh đến tường, tường liền " oành" tiếng, biến thành phế tích, toàn bộ phòng ở cũng lay động vài cái!



      Chung quy là hạ thủ được. . . . . .



      Nhìn nhìn , trong mắt tràn đầy thất vọng:"Ngạo, tình nghĩa thúc cháu của ta và ngươi ,dừng lại ở đây! Còn có, bổn vương khôngđem nàng tặng cho ngươi, chúng ta dựa vào bản lĩnh riêng!"



      xong áo bào màu trắng vung lên , xoay người ra ngoài. . . . . .



      Để lại Hiên Viên Ngạo ngơ ngác đứng ở tại chỗ, trong đầu lướt qua từng cảnh tượng . . . . . .


      người thiếu niên mười tuổi tay cầm trường kiếm, đối với tiểu nam hài bảy tám tuổibên cạnh mở miệng: "Ngạo, phải kiểm soát độmạnh yếu , bước chân muốn ổn định!"



      " Vâng , hoàng thúc!" Giọng non nớtvang lên, gương mặt tiểu nam hài tràn đầy hơithở lạnh lùng .


      . . . . . .


      "Ngạo, ngươi là kiêu ngạo của hoàng thúc !"Khóe môi của nam tử tà mị treo lên nụ cười xinh đẹp đến cực điểm .



      Thiếu niên thân áo lam , xoa xoa mồ hôitrán, đem trường kiếm tay ném cho tôi tớbên cạnh , môi mỏng lãnh ngạo gợi lên ý cườisung sướng : "Tạ hoàng thúc nhiều năm dạy!"


      . . . . . .

      "Hoàng thúc, người luôn dạy Ngạo công phu sao?"



      "Chờ Ngạo học xong, cần nữa !"

      . . . . . .

      "Vậy hoàng thúc luôn luôn thương Ngạo nhi sao?"



      "Ừ!"


      . . . . . .


      "Ngạo, tình cảm thúc cháu của ta và ngươi ,dừng lại ở đây!"


      . . . . . .


      Thân mình chấn động , quỳ gối trước bàn . . . . . . Hoàng thúc, hoàng thúc. . . . . . Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .


      . . . . . .


      "Vương gia!" Ám Ảnh mặt mang lo lắng nhìn , Hi vương gia muốn cắt đứt quan hệ với vương gia , này. . . . . .



      " xuống , mời đại phu nhìn xem." Bọn họ bị thương .



      "Vậy vương gia ngài. . . . . . ?" chưởngcủa Hi vương gia kia nhưng là có chút lưu tình, vương gia vậy là bị nội thương.



      Lướt qua bọn họ: "Vô . Đem thư phòng tu sửa lại , phong tỏa vương phủ, chuyện nàykhông được truyền ra ngoài."



      "Vâng !" Ám Dạ cùng Ám Ảnh lĩnh mệnh lui xuống.


      . . . . . .


      "Vương gia!" Đình Vân nhìn người đầy mặtlệ khí từ trong tam vương phủ bước ra , có chútmờ mịt mở miệng gọi .



      "Gửi thư đến Dạ Mị đế quốc." Giọng tà mị vang lên, vạt áo màu trắng trong ánh hoàng hôn có chút hương vị nhuốm máu , giầy khôngnhiễm hạt bụi từng bước mang theo sát khínồng đậm , vài bước nhanh nhảy lên xe ngựa.



      "Vương gia, ngài nghĩ cẩn thận chưa ?"Cảm thấy có chút buồn bực, vương gia quyếtđịnh quản quốc của Dạ Mị đế quốc rồi mà ?



      "Ừ , nghĩ rồi ." Giọng nhàn nhạt từ trong xe ngựa truyền ra, lại ràng đè nén tức giận.



      Đình Vân nhảy lên xe ngựa, nắm lấy tóc giậtgiật , nhìn nhìn toa xe kia , ngẫm lại vương gia là cười vào, khi ra ngoài sắc mặt rất khó coi .Đình Vân đoán được đại khái: " Nhưng màvương gia, bây giờ ngài mà viết thư cho Dạ Mịđế quốc, vậy. . . . . . Hoàng thượng làm sao bâygiờ?"



      Sau lúc lâu, cũng thấy trong xe ngựa truyền ra động tĩnh gì.



      Mày kiếm nhíu lại , suy nghĩ chút, cóchút bất đắc dĩ mở miệng: " Từ từ ."



      Chuyện này, liên quan đến Mặc , nếu là bình thường, có thể xuất binh, cầu lấy nàng đến đổi, cho gánh lấy ác danh cướp thê tử của điệt nhi . Nhưng là nay binh lính của Mông Man đế quốc tới dướithành. Nếu vào thời điểm này cho thấy tháiđộ, làm cho Mặc lâm vào trong nước sôi lửabỏng.



      "Vâng , nhưng là vương gia, Đại Vương Tử cùng trưởng. . . . . . Trưởng công chúa tạicố ý cầm giữ triều chính, hơn nữa bắt đầuhành động , chúng ta là mặc kệ , hay vẫn là. . . . . . ?" Quyết định này là sớm hay muộn , vươnggia nếu cần Dạ Mị đế quốc thôi, nếu làcòn muốn dùng đến lực lượng của Dạ Mị đếquốc , tại có thể tiếp tục theo đuổi, bằng cục diện càng thểvãn hồi.



      "Cứ để bọn họ nháo , chỉ cần pháingười cho đám đại thần có tâm phản kia , làm cho bọn họ chuẩn bị đứng bên kia liền thôi." có binh quyền trong tay, bọn họ, lại như thế nào, cũng thể tạo lên sóng to, chọc giận, toàn bộ giết, người cũng lưu.



      tại nên suy nghĩ làm thế nào đểphòng ngừa có người đối nàng bất lợi, còn có,làm thế nào để Ngạo cam tâm tình nguyện buông tay! Nghĩ, cảm thấy có chút bất an,chợt , ánh mắt tà mị nhíu lại: "Đình Vân, đihoàng cung, nhanh chút!"



      "Vâng !" Mặc dù biết nguyên do, nhưng vẫn là nhanh chóng đem xe ngựa xoay đầu lại.



      . . . . . . Bước chân lảo đảo , vào hoàng cung, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của thái hậu , ngồi xổm người xuống: "Thần tức bái kiến mẫu hậu!"Cảm thấy muốn mắng to tên Hiên Viên VôThương đáng chết kia , làm gì mà muốn mạnh mẽ như vậy . Nếu là thái hậu nhìn ra nàng bình thường làm sao bây giờ.



      Phượng mâu híp lại, nhìn nhìn người quỳ mặt đất , đáy mắt xẹt qua chút sátkhí, chợt lóe rồi qua, rồi sau đó giống như có chút nghi hoặc mở miệng: " Tam nhi bước chân giống như có chút bất ổn !"



      " Là, là , là do. . . . . ." Gian nan nuốt chút nước miếng, giờ nàng nên như thế nào a, nếu nàng bị thương, ra vẻ người có vết thương, nếu là nàng biếtvì sao, tỉnh ngủ cứ như vậy , vậy tìm ngự y xemxem nàng làm lộ rồi.



      Thấy nàng chuyện, thái hậu khẽ cười tiếng: "Tốt lắm! Tốt lắm! Đứng lên ,ai gia biết, ngươi cũng cần ngượngngùng, chính là Ngạo nhi thương tổn còn chưa có tốt , ngươi lại có thai, vẫn là tiết chế chút mới là."



      "Tạ mẫu hậu quan tâm, thần tức chú ý ."Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng trả lời, nhưng có bởi vì lời của thái hậu mà yên tâm,mơ hồ cảm thấy việc này có đơn giản như vậy.



      "Tốt lắm, đứng lên !" Cầm trong tay chéntrà nhàng để qua bàn, giọng lớn hơn , làm cho Vũ Văn Tiểu Tam càng thêm bấtan.



      " biết mẫu hậu tìm thần tức có chuyệngì?" Gian nan hoạt động bước chân, từng bước tiêu sái đến phía trước thái hậu .



      "Ngồi , nhắc tới cũng có chuyện gì,chính là nghĩ ngươi đến bồi ai gia!" Phượng Hoa hợp thời lại bóp vai cho thái hậu .



      "Thần tức tạ ơn mẫu hậu lo lắng." Cảm thấyđã là có chút hoài nghi, nhớ nàng , cần buổi tốitới sao? Càng là cảm thấy có kỳ quái.



      "Tam nhi, ăn tối chưa?" Giọng thái hậuẩn vang lên.



      "Khởi bẩm mẫu hậu, thần tức ăn qua rồi."Đôi mi thanh tú nhíu lại, cung kính đáp lời.


      Thái hậu quay đầu nhìn nhìn Vũ Văn TiểuTam, cầm tay chuỗi Phật châu, nhẹnhàng xoay xoay: "Ăn có thoải mái?"



      "Thần tức ngu dốt, biết mẫu hậu ý gì?"Cảm thấy thái hậu khả năng biết cái gì, vẫn làgiả ngu cho thỏa đáng. Nếu là thái hậu hỏi ra đến, nàng chết sống thừa nhận, thừanhận chỉ có con đường chết mà thôi.



      "Ai gia chính là hỏi chút, có làm cho tôn nhi của ai gia đói bụng hay thôi." Lạnh lùng mở miệng, lại ràng thân thiện lắm , " Canh hạt sen nấm tuyết của ai gia cũng nên đưa tới thôi? Phượng Hoa ngươi nhìn xem, cũng lấy cho Tam nhi chén ."



      " Vâng , thái hậu!" Phượng Hoa vừa nghe, liền thản nhiên rời khỏi đại điện.



      Thái hậu nhắm mắt lại, tay kia nắm Phật châu , biết suy nghĩ cái gì, Vũ Văn TiểuTam nhìn bên mặt của nàng , cảm giác timđập nhanh lợi hại, thái hậu thoạt nhìn rất là thâm trầm, nếu nàng lầm, rất có khả năng là chuyện hôm nay , bị nàng phát rồi.



      Nếu là như vậy , vậy. . . . . . Bát canh hạt sen nấm tuyết kia , tuyệt đối được uống!



      bao lâu, Phượng Hoa liền bưng khaylên đây, bàn đặt hai cái bát ngọc khắc Kim Phượng giương cánh , hạt sen tản ra thơm ngát, Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy căng thẳng, mởmiệng : "Mẫu hậu, thần tức thích ănhạt sen."



      Kéo dài được lúc nào hay lúc đó ! Nàng thậtvất vả mới ăn Thương Thương, chút cũng muốn chịu chết!



      "Phải ?" Giọng có chút nguy hiểmvang lên, thái hậu quay đầu nhìn nhìn nàng, "Aigia khuyên ngươi vẫn là nên uống , nếu là nháo lên, rất khó coi."



      "Nếu là thần tức nhất định uống đâu?" mặt tin tưởng mười phần, cảm thấy lại sợphải chết. Mẹ nó , lão thái bà đáng chết này quả thực ác độc, giết liền giết a?



      "Vậy ai gia cũng chỉ phải bức ngươi, người tới. . . . . ."



      "Thái hậu, Hi vương gia cầu kiến!" Ngoài cửa tiểu thái giám tiến vào bẩm báo.



      " thấy!" Hung hăng mở miệng, đáy mắt đều là sát khí nồng đậm .



      Tiểu thái giám co rúm lại thân mình mở miệng : "Hi vương gia thái hậu nếu là khôngthấy , chuyện của bảy năm trước , ngày maithiên hạ đều biết!"



      Cả người thái hậu run lên, ngay cả hô hấpđều có chút thông thuận , nhìn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, trong mắt đều là ngoan lệ: "VậyTam nhi ở lại trong cung của ai gia đêm , có chuyện gì ngày mai lại !"



      "Thần tức tuân mệnh!" Dứt lời liền theo cung tỳ vào nội thất , người cũng ra thân mồ hôi lạnh, may mắn Thương Thương tới kịp khi, bằng nàng nhất địnhphải chết! Nhưng mà Thương Thương là làm saomà biết nàng có nguy hiểm đâu?



      "Truyền Hi vương gia tiến vào!" Thái hậuthân mình run run mở miệng, Phượng Hoa bấtđộng thanh sắc cầm tay nàng.



      Quay sang nhìn Phượng Hoa liếc mắt mộtcái, gật gật đầu. . . . . .



      Nam tử áo trắng bước vào tẩm điện, cặp mắt đào hoa tà mị vừa tiến đến liền bắn phá trong tẩm cung , có nhìn thấy người mà hắnmuốn gặp , ánh mắt căng thẳng, cắn răng đối vớithái hậu mở miệng: "Tam nhi đâu?"



      Thanh nhàn nhạt , nghe ra cảm xúc gì , lại làm cho người ta cảm giác được trong giọng điệu kia run run.



      Thái hậu nâng chung trà lên, mím môi cườikhẽ: "Hoàng đệ buồn cười , tìm Tam nhi làm sao lại tìm trong cung của ai gia ?"


      (ngocthuybachdang@DĐLQĐ)

      Lời vừa dứt , trước mặt nam tử áo trắng thân hình chợt lóe, kịp phản ứng chuyện gì xảy ra , lại cảm giác được yết hầu của nàng bị người bóp chặt : "Bổn vương hỏi lại ngươi lần, Tam nhi đâu?"(DĐLQĐ)



      Đôi mắt kia nhiễm đầy huyết sắc! Tay nắm thành quyền, nếu là Tam nhi có chuyện gì, nhất định làm cho người khắp thiên hạ đến chôn cùng nàng ! Người khắp thiên hạ , tự nhiên cũng bao gồm chính !



      "Hi vương gia, ngài làm gì vậy ?" Phượng Hoa hoảng sợ mở miệng, nhìn Hiên Viên Vô Thương bóp cổ thái hậu , chạy nhanh tiến lên lôi kéo cánh tay của .



      động cũng động, nhàng vung tay lên , nàng liền giống như lá rụng mùa thu , nhàng bay ra ngoài, hung hăng nện xuống đất. . (***************.com)




      "Bổn vương hỏi ngươi lần cuối cùng , Tam nhi đâu?" Tay bắt đầu xiết chặt, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy sát ý , hơi dùng lực bóp cổ làm thái hậu ngửa đầu , hoảng sợ cầm lấy tay , le đầu lưỡi, suýt nữa tắt thở!(***************.com)



      Đứt quãng mở miệng: "Ở . . . . . Ở nội điện!"



      tay ném nàng xuống đất, chén trà bàn cũng bị lực đạo thổi bay , rơi nát, thái hậu liền ngã lên mảnh vỡ của chén trà kia. . . . . .



      "Thái hậu!"



      vội vàng xông vào nội điện. . . . . .



      "Hi vương gia! Ngài thể vào !" . . . . . .



      "Hi vương gia!" . . . . . .



      cước đá văng cửa , liền thấy người mà tâm tâm niệm niệm , hoàn hảo tổn hao gì ngồi ở giường, quay đầu có chút kinh ngạc nhìn . . . . . .



      Toàn thân căng cứng như dây cung nháy mắt giãn ra, dung nhan tuyệt mỹ nở rộ cái lúm đồng tiền , vài bước nhanh xông lên trước, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, bản thân bị ôm vào trong lòng. . . . . .(***************.com)



      gắt gao ôm nàng, giống như muốn đem nàng nhập vào trong thân thể mình, thân mình có chút run run, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng: "Tam nhi, nàng có việc gì, tốt!" Kém chút, còn kém chút , mất nàng rồi !



      mặt nàng nở nụ cười kiều diễm như hoa , ôm lấy : " Ừ, ta sao!" Bàn tay trắng nõn nhè vỗ về lưng của , trấn an cảm xúc của .



      Sau lúc lâu, buông ra nàng, vuốt mặt nàng, cảm thụ được độ ấm mặt nàng , dung nhan như cánh hoa đào lộ ra nụ cười ngây ngốc : "Tam nhi có việc gì, Tam nhi của ta có việc gì!"(***************.com)



      Đầu ngón tay còn hơi có chút run rẩy , nàng bắt lấy tay , nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của : "Tốt lắm, Thương Thương, người ta có việc gì!" Vì sao người suýt nữa bị giết , dạo vòng qua Quỷ Môn quan là nàng mà bây giờ còn phải an ủi ? Đây là thói đời gì a!(***************.com)




      lôi kéo tay nàng, ra ngoài: "Tam nhi, chúng ta !" Giờ khắc này, cái gì cũng nghĩ quản, cái gì cũng muốn, thầm nghĩ mang theo nàng , được càng xa càng tốt, rời xa phân tranh, tới nơi chỉ có hai người bọn họ !



      " đâu?" Nàng ở phía sau vội vàng mở miệng, tư sấm cấm nội cung là tội chết , Thương Thương liền như vậy chạy vào, còn lôi kéo nàng ra ngoài, này. . . . . .



      " nơi nào cũng được !" Dù sao thể đứng ở nơi này, thái hậu tiện nữ nhân kia bỏ qua Tam nhi , nhưng là nàng cố tình lại là mẹ ruột của Mặc và Triệt . Nếu như bị bất đắc dĩ, nghĩ đối nàng hạ sát thủ.(***************.com)



      " được!" Nàng dừng lại , túm tay , " Nếu chúng ta cứ như vậy mà , huynh có nghĩ tới kế tiếp phát sinh chuyện gì hay ?"



      xoay người nhìn nàng: "Thương Thương cần! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, Thương Thương đều có thể đứng vững!" có gì so với mất nàng làm càng thể thừa nhận !(***************.com)



      "Nhưng là cha ta và ca ca của ta sao ?" Nàng là người xuyên mà đến , danh tiết ở trong mắt nàng đều là chó má, nếu là để ý, mới phải nàng Vũ Văn Tiểu Tam! Nhưng là nàng cũng tưởng bởi vì tình của nàng mà liên lụy những người chân chính nàng, quan tâm nàng !



      "Có ta ở đây, bọn họ có việc gì!" xong, có chút suy sụp buông tay nàng, có thể cam đoan bọn họ vô , nhưng cách nào lại cam đoan Vũ Văn Cảnh Thiên giữ lại vị trí Trấn Quốc tướng quân ở lại Hiên Viên đế quốc !



      "Thương Thương, cần như vậy!" Nàng chủ động nắm giữ lấy . . . . . .



      Nàng thích bộ dáng bày mưu nghĩ kế của , thích ngạo khí gì để ở trong mắt của : " Thương Thương mà ta nhận thức , cũng thế này!"



      ngẩng đầu, vuốt tóc
      16.2
      Của nàng: “ Ừ. Tam nhi yên tâm, có Thương Thương ở đây, Tam nhi xảy ra chuyện gì! Chờ chuyện của Mông Man đế quốc qua , Thương Thương xử lý tất cả mọi chuyện.”

      “Ừ! Người ta yên tâm, bởi vì người ta cho tới bây giờ cũng hoài nghi năng lực của Thương Thương!” Đúng vậy nàng tín nhiệm , ngay tại lúc sắp bị độc chết, nàng mặc dù sợ, nhưng trong thâm tâm có thanh cho nàng, nhất định tới cứu nàng! Nhất định !

      “Vậy Tam nhi nghỉ ngơi cố gắng ngủ giấc,” ôn nhu mở miệng, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

      “Ừ!” nàng cười gật gật đầu. “Vậy Thương Thương phải đem chuyện tối hôm nay xử lý cẩn thận, ngay cả giọt nước cũng rỉ ra nhé!” Nàng thể để tướng quân phủ gặp chuyện may, tuyệt đối thể!

      “Tam nhi yên tâm!” Nàng muốn thủ hộ, đề giúp nàng cẩn thận thủ hộ.

      Ôm lấy eo của , cọ xát trong ngực , giống như mèo con: “Vậy Thương Thương trở về ! Aizz… Đều có chút luyến tiếc rồi!”

      “Dẻo miệng!” nụ hôn trán của nàng, lành lạnh, lại bao hàm thâm tình.

      tự nhiên biết nàng câu kia, chẳng qua là muốn đề tiết tam tình, mặc dù biết nàng có phải luyến tiếc hay , nhưng là nghe xong lời này tâm tình cũng là vô cùng tốt!

      Nhìn nàng nhắm mắt lại nằm ở giường chuản bị ngủ, mới rời khỏi nội điện…

      Nghe bưới chân rời , mặt của nàng lộ ra mỉm cười ngọt ngào, có ở đây, tốt!.

      Rời khỏi nội điện từng bước thong thả đến chính sảnh, tất cả mọi người liền câm như hến, nhìn nụ cười tràn đầy sát ý mặt

      Thái hậu quay đầu, nhìn nhìn bọn họ: “Đều cút cho ai gia!”

      “Vâng!” bọ hạ nhân nối đuôi nhau mà ra.

      “Hoàng tẩu” Nhìn nhìn sắc mặt xanh mét của nữ nhân kia, mặt cười đến khoan khoái. “Vô Thương tin tưởng, bất luận là chuyện của bảy năm trước hay là năng lực tại của Vô Thương, hoàng tẩu nên cân nhắc. Nếu là nàng ở trong cung xảy ra chuyện gì, hoặc… chuyện này mang tới hậu quả gì làm cho thanh danh của nàng mất hết làm liên lụy tới những người liên quan…Tính khí bổn vương, hoàng tẩu biết đấy!”

      Thái hận nhìn khuôn mặt cười đến tà của , thân mình run lên, cả người đầy ngập lửa giận đúng là bị dọa trong nháy mắt biến mất thấy, lẳng lặng nhìn , sau lúc lâu… Khẽ cười tiếng: “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”

      Chính là , việc này hôm nay, nàng cũng quyết định làm cho bất luận kẻ nào biết. Nếu là việc này truyền ra , thể diện hoàng gia mất hết. Cho dù bản thân vừa rồi suýt nữa bị bóp chết, ngài cũng phái người báo hoàng đế!

      có xảy ra chuyện gì là tốt nhất, bổn vương chính là muốn hoàng tẩu biết, Tam nhi nếu là có cái gì hay xảy ra, bổn vương làm cho người khắp thiên hạ chôn cùng, tự nhiên, cũng thể buông tha hoàng tẩu, cùng với nhi tử mà ngài dung đến thủ đoạn, mưu đoạt ngôi vị hoàng đế! Tin tưởng hoàng tẩu biết bổn vương phải đùa”.

      Khuôn mặt như cánh hoa đào tràn đầy tươi cười xinh đẹp như hoa, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt giống như Mạn Châu Sa, rất đẹp, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ!

      Thái hậu bình tĩnh nhìn , cảm thấy có tâm tư khác: “Nếu là ai gia có thể làm Ngạo ngừng Tam Nhi, ngươi có nguyện rời Hiên Viên đế quốc, bao giờ đặt chân tới nữa ?” Nàng thể để bất luận kẻ nào uy hiếp ngôi vị hoàng đế của Mạc nhi!

      “Có gì thể?” đáp hỏi lại, năm đó, ngôi vị hoàng đế Hiên Viên đế quốc còn có muốn, thời, há lại để ý vị trí thân vương nho đó?

      Thái hậu mặt lộ ra nụ cười vô cùng thoải mái, đem chuyện mới vừa rồi bản thân suýt nữa bị bóp chết ném đến bên: “Được, chuyện này cứ giao cho ai gia!”

      “Bất luận hoàng tẩu có thành công hay , bổn vương cũng hi vọng Tam nhi bình an vô !” Tính khí Ngạo biết, rất quật cường! quyết định chuyện gì, sợ là khó có thể sửa đổi, nhưng người này là mẹ ruột của Ngạo, có lẽ nàng lấy chết uy hiếp hữu dụng.

      “Ai gia động nàng, hoàng đế cứ việc yên tâm!” có thể thông qua việc này để tiễn bước Vũ Văn Tiểu Tam, nàng cũng so đo việc họ có gian tình?

      Hiên Viên Vô Thương nghe xong, xoay người, giẫm chân tại chỗ bay

      . . . .


      "Vương gia, sau khi ngài rồi , tam vương gia liền vào hoàng cung, thái hậu bắt tam vương gia hưu tam vương phi, nhưng tam vương gia thếnào cũng chịu, giờ phút này chịu hình, xem ra sợ là chống đỡ được bao lâu nữa !" Đình Vân vội vàng đem tin tức mà thuộc hạ truyền đến cho Hiên Viên Vô Thương,lấy tình cảm của vương gia đối tam vương gia , tất nhiên tiến cung cứu tam vương gia.




      Ánh mắt đào hoa híp lại, xem ra là quáxem trọng Trưởng Tôn Minh Tranh rồi ! Hiên Viên Ngạo tính cách quật cường, cho dù là đánh chết sợ là khuất phụ. Nếu là nàng lấy cái chết để uy hiếp, lấy hiếu thuận của , chắc chắn liền ứng rồi !




      Nhìn vương gia ngồi bất động, Đình Vân có chút sốt ruột mở miệng: "Vương gia, ngài cứu tam vương gia sao?"




      Đôi mắt hẹp dài nhắm lại, trong đầu xẹt qua loạt hình ảnh , cuối cùng, mở mắt ra nhìnnhìn Đình Vân: " xuống !" và với HiênViên Ngạo còn tình cảm thúc cháu , chết hay sống, liên quan tới !




      "Vương gia, tuy rằng chuyện của tam vươngphi , tam vương gia làm xác thực có chút khôngđúng , nhưng là. . . . . ."




      " có nhưng là! ra ngoài!" Thanh âmrất có từ tính kia có chút tức giận.




      "Vâng !" Đình Vân ngoan ngoãn lui ra ngoài. . . . . .




      Đôi mắt mở ra , than tiếng , Mặc, Ngạo, Địch , Triệt, võ công của bốn người bọn họ đều là tay dạy , là trưởng bối của bọn họ , cũng là sư phụ của bọn họ , đồngthời cũng là bằng hữu.




      Ngạo bị đánh khiến cho mạng nguy kịch , động lòng là khả năng . Nhưnglà việc ngày hôm nay , Ngạo để ý tình cảm thúc cháu , để nghĩa thầy trò , khôngđể ý tình bằng hữu cố tình bội ước, làm cho hắnlàm sao có thể tha thứ ? Chẳng lẽ làm cho nữnhân của sống mãi trong danh phận cháu dâu hay sao ?




      Nghĩ lắc lắc đầu, trở về phòng bản thân. . . . . .


      . . . . . .


      "Hoàng thượng! Nô tì có chuyện quan trọng cầu kiến hoàng thượng, công công, ngài nhanhđi thông truyền !" Cung nữ trong cung thái hậuvội vàng với Tiểu Đức Tử .



      Tiểu Đức Tử nhìn nhìn nàng, là cung nữtrong cung thái hậu : " Có chuyện gì vậy ? Chẳng lẽ thân mình thái hậu khó chịu?"




      " phải ! phải ! Ngài nhanh đivào thông truyền, nếu là chậm thêm chút ,tam vương gia bị thái hậu đánh chết rồi !"Cung nữ gấp đến độ suýt nữa khóc ra.




      "Cái gì? Có chuyện này sao ?" Tiểu Đức Tử dám tin trừng mắt to.




      "Chuyện gì ồn ào ngoài cửa vậy ?" Giọng nóiuy nghiêm và tràn đầy khí phách của đế vươngvang lên.




      Tiểu Đức Tử chạy nhanh đẩy cửa ra, chạyvào , nhìn nhìn Hiên Viên Mặc còn vùi đầuphê duyệt tấu chương : "Hoàng thượng, là cung nữ trong cung thái hậu , ngài cứu tam vương gia, nếu là chậm thêm bước, tamvương gia chỉ sợ cũng bị thái hậu đánh cho mất mạng!"




      "Cái gì?" Hiên Viên Mặc đứng lên, bất chấp tấu chương kia , liền vội vàng chạy ra ngoài.

      . . . . . .

      bao lâu, bóng đen lẻn vào, đemtấu chương lấy . . . . . .

      . . . . . .


      Dùng khinh công bay nhanh tới, thấy Hiên Viên Ngạo là bị đánh cho máu me đầy người, chạy nhanh xông lên lôi kéo Trưởng Tôn MinhTranh: "Mẫu hậu! Ngài làm cái gì vậy!"



      "Hoàng thượng , ngươi tránh ra! Ai gia muốnđánh chết thằng con bất hiếu này !" Trưởng Tôn Minh Tranh bị tức đến thần chí rồi.




      "Mẫu hậu, tam hoàng đệ có sai, ngài muốn giáo huấn như vậy , nếu là đánh chết , chẳng phải ngài lại đau lòng sao !" Hiên Viên Mặc dùng tình để cảm động.




      "Ai gia hôm nay muốn đánh chết ! Đánh chết ai gia coi như có sinh quá nhi tử này!" Thái hậu xong giơ lên roi lại muốn đánh.




      Hiên Viên Mặc nhanh chóng bắt lấy tay nàng: "Mẫu hậu! Ngài cần xúc động,Ngạo làm cái gì, người chuyện để sửa lại là được!"




      " làm gì sai ? Ngươi hỏi , màhỏi ấy , ai ! Thế nhưng đem tôn nghiêm hoàng gia dẫm nát dưới lòng bàn chân, ai gia. . . . . ."




      Hiên Viên Mặc quay đầu, nhìn cung nữ ngoàicửa : " Đóng cửa , ra ngoài cho trẫm !"




      "Vâng !" Hai cái cung nữ khóa chặt cửa,chạy nhanh lui ra ngoài.


      . . . . . .


      "Ai gia cũng bị làm cho tức chết rồi! Ai lại cùng hoàng thúc của mình ước định tranh đoạt vương phi của bản thân , còn cùng nữ nhân kia lừa ai gia có thai! Lừa ai gia khổ a! tại nữ nhân kia , ai ! làm chuyệncẩu thả với Hiên Viên Vô Thương , ai gia bắthắn hưu nàng, còn chết sống hưu !"Trưởng Tôn Minh Tranh hung hăng chỉ vào Hiên Viên Ngạo.




      Hiên Viên Mặc vừa nghe, cảm giác trời đấtxoay chuyển , nàng cùng hoàng thúc. . . . . . Cùng hoàng thúc. . . . . .



      Đúng lúc này, thái hậu lại vung cây roi hướng tới Hiên Viên Ngạo , chưa từng nghĩ nhiều, liền che ở sau lưng . . . . . .



      "Hoàng huynh!" Hiên Viên Ngạo xoayngười, nhíu mày nhìn Hiên Viên Mặc , bịmẫu hậu đánh như vậy , kỳ thực cũng có mộtchút ý muốn chết, nhưng là hoàng huynh nhưvậy nhào tới, hoàng đế quốc gia nếu là bị đảthương , làm sao xử lý chính vụ?




      Long bào bị đánh cho vỡ ra, là da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, gật đầu cười đối Hiên Viên Ngạo cái , rồi sau đó mở miệng: "Hoàng huynh có việc gì!"




      Lại quay đầu nhìn Trưởng Tôn Minh Tranh: "Mẫu hậu, chuyện này, nhi thần cũng biết , người muốn đánh liền đánh nhi thần ! Ngạobản thân bị trọng thương, ngài nếu lại đánh tiếp, sợ là muốn tai nạn chết người rồi !"





      "Ngươi! Mặc nhi, hai đệ đệ của ngươi , đều là bị ngươi làm hư ! đứa so đứa vô pháp vô thiên! Ngươi bây giờ còn ở bảo vệ nghịch tử này ! Ngươi! Ngươi muốn chọc giận ai gia chết hay sao?" Trưởng Tôn Minh Tranh chỉvào Hiên Viên Mặc rống lên , cảm thấy đối hắnnói " cũng biết " nửa phần tin! Mặcnhi từ rất biết nghe lời , làm sao có thể giúp đỡ Ngạo nhi lừa nàng?





      " Được rồi, mẫu hậu, ngài đánh cũng đánh rồi , cũng nên tiêu khí thôi!" Hiên Viên Mặc nhanh chóng trấn an thái hậu.




      Đúng lúc này, Hiên Viên Ngạo té ngã về phía trước. . . . . .




      "Ngạo! Truyền ngự y, mau, truyền ngự y!"Hiên Viên Mặc nhìn ngoài cửa điên cuồng hét lên.




      "Ngạo nhi!" Thái hậu vừa thấy sợ tới mức hoang mang , roi tay cũng tuột xuống đất , đúng là hôn mê bất tỉnh!




      "Mẫu hậu!" . . . . . .

      . . . . . .


      "Hoàng thượng, chúng thần vô năng! Xin thứcho chúng thần bất lực!" Thái y đứng đầu Thái y viện quỳ gối trước mặt Hiên Viên Mặc.





      "Làm sao có thể bất lực? Ngạo từ trước đếnnay khỏe mạnh , mặc dù bị bỏng lại bị roi làm cho thương tổn nhưng cũng thể nguyhiểm đến tính mạng , các ngươi cho rằng trẫm làngốc tử hay sao?" Hiên Viên Mặc mặt ônnhuận như ngọc , lần đầu tiên tràn ngập tứcgiận.





      "Hoàng thượng, tam vương gia chỉ cóbỏng sau lưng , còn có nội thương, hơn nữa mấy roi kia , đừng là huyết nhục chi khu , liền tính là thần tiên cũng chịu nổi a!" Thái y đứng đầu bất đắc dĩ mở miệng, thái hậu thếnhưng nhẫn tâm rat tay đối vương gia nặng như vậy !



      Nội thương? Mày kiếm nhíu lên , nay lại bất chấp : " Chẳng nhẽ có biện phápnào?"



      "Thần y có lẽ có biện pháp!" Nếu là thần y Mộ Vân Dật cũng có cách nào, vậy tam vương gia liền chỉ có đường chết !



      "Trẫm tự mình mời thần y!" Toàn bộhoàng cung võ công cao nhất, khinh công tựnhiên cũng là nhanh nhất.



      Ngự y nhìn nhìn vết thương sau lưng , vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, ngài thương tổn. . . . . ."



      " có gì !" Cũng quay đầu lại nhảy ra hoàng cung.

      . . . . . .


      "Bệ hạ, Hiên Viên đế quốc tam vương gia bị thái hậu đánh trọng thương, giờ phút này đanghôn mê , hoàng đế tự mình xuất cung mờithần y rồi !" Hạ Khói quỳ gối trước mặt PhượngPhi Yên .



      Khóe môi hình thoi của nữ tử kia gợi lên mộtchút cười khẽ, Hiên Viên Ngạo bị đánh thành như vậy , nữ nhân kia còn có việc gì sao ?"



      "Cái gì. . . . . . bị làm sao , ngủ ởtẩm cung thái hậu !" Hạ Khói lau mồ hôi lạnh giữa trán , Hiên Viên đế quốc tam vương phi có phải có thần tiên hộ thể hay a, gặp tìnhhuống gì, đều có việc!




      "Cái gì?" Giọng đầy kinh ngạc củaPhượng Phi Yên vang lên, thái hậu Hiên Viên đếquốc đầu óc có phải có bệnh rồi hay ? Con dâu ngủ với người khác , còn để cho nàng ngủ thoải mái ở tẩm cung của mình còn mình thìđánh nhi tử nửa chết nửa sống! Tất cả mọi người ở nơi này đều có bệnh, chính là bệnh khôngnhẹ!




      "Bệ. . . . . . Bệ hạ, thần cũng rất là kinh ngạc." Hạ Khói nhìn bộ dạng kinh ngạc của bệ hạ , cũng cảm thấy biết gì!




      " biết, xuống !" Ngưng mi suy nghĩsâu xa, xem ra chuyện này, chỉ có thể tự bảnthân xuống tay rồi !

      . . . . . .

      Đêm nay, ngủ ngon nhất chính là Vũ VănTiểu Tam rồi !


      . . . . . .


      Mộ Vân Dật xoa xoa mồ hôi trán, từ trongphòng Hiên Viên Ngạo ra ngoài , dung nhanphong thần tuấn lãng đều là mỏi mệt. . . . . .




      "Ngạo như thế nào?" Hiên Viên Mặc ngaylập tức tiến lên hỏi.




      Mộ Vân Dật nhìn , dương môi cười: "Bệnh tình tạm thời ổn định , nếu là phátsốt, ngày mai tỉnh, tuy nhiên vết thương sau lưng hơi khó giải quyết, tại hạ là dùng Tuyết Liên chế thành cao bôi ở lưng, hơn nữa đây là. . . . . ."



      xong đem bình sứ trong tay mình đưacho , đây là thuốc trị bỏng mà mớinghiên cứu chế tạo ra : " đến hai tuần sẽkhỏi hẳn, chính là nội thương có chút nặng , còncần phải điều dưỡng!" Người ta vẫn vô tìnhnhất là đế vương gia, Ngạo lại có thể có ca ca tốt như Hiên Viên Mặc như vậy , làm cho tự đáy lòng cao hứng thay !



      Hiên Viên Mặc tiếp nhận lọ dược trong tayhắn : "Làm phiền thần y rồi !" tự nhiên cóthể nhìn ra đây là dược mà Mộ Vân Dật đặc biệt chế tạo ra vì Hiên Viên Ngạo .



      "Hoàng thượng, ghét bỏ cứ bảo ta Dậtđi, đại ca của Ngạo , liền cũng là đại ca của ta !" Ánh mắt đạm mạc nhiễm lên nhiều điểm ý cười.



      Hiên Viên Mặc gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai củahắn: "Huynh đệ!"




      "Huynh đệ!" Sang sảng cười, lập tức cầmtrong tay cái bình sứ khác ném cho , " Cái này đối với vết thương lưng ngươi có lợi!"




      "Cảm tạ." Ánh mắt ôn hòa tràn đầy ý cười ,Ngạo có thể có tri kỷ tốt như vậy , nàylàm đại ca , làm sao phải vì cao hứng.




      "Huynh đệ trong lúc đó tạ!" xong đợi Hiên Viên Mặc lại mở miệng,liền giẫm chận tại chỗ rời . . . . . .
      Last edited: 5/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      16.3
      Edit: ngocthuybachdang
      . . . . . .

      "Người tới, dọn dẹp chỗ này rồi mời ngự y tới đây ." xong nhìn nhìn mảnh hỗn độn trong điện , Phượng Hoa bị thương nặng, miệng phun máu tươi, nằm mặt đất.




      "Vâng !" cung nữ cung kính cúi đầu, cảm thấy run sợ mới vừa rồi bọn họ đều tận mắt thấy Hi vương gia bóp cổ thái hậu , còn ném thái hậu ngã xuống đất, còn có. . . . . . Giống như Hi vương gia và tam vương phi có quan hệ minh bạch nên thể cho ai biết !ngocthuybachdang@***************.com




      Ngự y băng bó cánh tay chảy máu của thái hậu , có chút kỳ quái mở miệng: "Thái hậu, ngài đây là?"




      " cần hỏi nhiều, băng bó xong cho ai gia rồi kiểm tra cho nàng !" xong chỉ Phượng Hoa nằm ở giường .ngocthuybachdang@***************.com



      "Vâng !" Băng bó xong, lại bắt mạch cho Phượng Hoa , nhíu mày mở miệng, "Bị thương rất nặng, thương tổn lục phủ ngũ tạng , cần phải tĩnh dưỡng dưới bốn tuần !"




      " Ừ , nên trị thế nào cứ trị !" Bình thản mở miệng , bộ dạng nhìn ra nửa điểm bị thương .




      "Cựu thần lĩnh chỉ!" Ngự y cung kính hành lễ, rồi lui ra kê phương thuốc, chuẩn bị sắc thuốc.ngocthuybachdang@***************.com



      "Đứng lại!" Thái hậu xong, cặp phượng mâu lướt qua ngự y cùng tất cả mọi người trong tẩm cung , "Chuyện này được lộ ra, nếu là ai gia nghe được cái gì , cẩn thận đầu của các ngươi!"



      " Vâng !" Mọi người đồng loạt quỳ xuống, thưa dạ mở miệng trả lời.

      . . . . . .


      "Thái hậu, chuyện này, liền như vậy buông tha tam vương phi?" Phượng Hoa nằm ở giường, nhíu mày mở miệng. Hôm nay là Thanh Loan nữ đế tự mình đến ám chỉ tin tức, thái hậu phái người kiểm chứng tam vương phi quả ở trong phủ, lập tức lại có mật thám tận mắt nhìn thấy Hi vương gia ôm tam vương phi vào tam vương phủ, cho nên mới triệu kiến tam vương phi tiến cung, muốn bí mật xử tử!





      Gương mặt bán lão lộ ra nụ cười có thâm ý khác , tiến lên nắm giữ tay nàng: "Nếu là có thể làm cho Hiên Viên Vô Thương rời , chút chuyện ấy tính làm gì, Phượng Hoa, ngươi cũng theo ai gia nhiều năm , việc này ai nặng ai , chẳng lẽ ngươi phân ? Tốt lắm, ngươi vẫn là an tâm dưỡng thương , việc này ai gia tự có chừng mực!"ngocthuybachdang@***************.com



      Ai nặng ai , nàng tự nhiên hiểu , nhưng là. . . . . ."Vậy , còn Thanh Loan nữ hoàng . . . . . . Nàng biết đến chuyện này, nếu là truyền ra ngoài tốt ? Nô tì chỉ sợ. . . . . ."




      "Hừ, vô phương, nàng tốt xấu là nữ hoàng của quốc gia , quyết lỗ mãng. Hơn nữa có bằng chứng, có cũng chẳng ai tin , người nào cũng biết Vũ Văn Tiểu Tam tiện nhân kia lúc trước phải Ngạo gả ! Đương nhiên, trọng yếu nhất là nàng biết chuyện này, lại chạy tới hướng ai gia thổi gió , chẳng qua là muốn mượn tay ai gia trừ bỏ Vũ Văn Tiểu Tam, đánh, vẫn là chủ ý của Hiên Viên Vô Thương , việc này nếu truyền ra ngoài, ai gia cũng tin người Phượng gia có thể nhận người hoàng phu sạch như vậy !" Thái hậu chậm rãi phân tích.




      Phượng Hoa vừa nghe, thâm thấy hữu lý, gật gật đầu: "Thái hậu thánh minh! Nô tì bội phục!"


      . . . . . .


      "Mẫu hậu!" Hiên Viên Ngạo như trận gió chạy vào, nhìn thái hậu, vội vàng mở miệng, "Nàng đâu?" Sau lúc lâu thấy nàng về vương phủ, càng nghĩ càng là cảm thấy thích hợp, cho nên liền vọt vào hoàng cung, cũng thông báo liền vọt tiến vào.ngocthuybachdang@***************.com




      Nhìn nhìn Phượng Hoa: "Ngươi nghỉ ngơi !" Rồi sau đó mang theo Hiên Viên Ngạo ra ngoài.





      Nhìn nhìn nhi tử gấp đến độ phải chết kia , thái hậu ở trong lòng lắc lắc đầu: "Ngạo nhi, ai gia tin con biết xảy ra chuyện gì!"




      Sắc mặt cứng đờ: "Mẫu hậu, nhi thần biết, nàng đâu?"




      "Bốp!" cái tát hung hăng đánh vào mặt của , thái hậu tức giận đến cả người phát run, "Biết còn hỏi? Xảy ra chuyện như vậy, ngươi còn nhớ thương tiện nhân kia ! Hiên Viên Ngạo! Con của ta, con vẫn là nam nhân sao? Con đây là. . . . . . Con đây là muốn ai gia tức chết phải ?"ngocthuybachdang@***************.com




      Nàng ôm ngực, tức giận đến sắp ngất. . . . . .




      chạy nhanh đỡ nàng, thanh lạnh như băng vang lên: "Mẫu hậu, việc này nhi thần giải thích sau , người trước cho ta biết nàng thế nào rồi !" Nếu là mẫu hậu biết chuyện này, nàng. . . . . . Chỉ sợ là lành ít dữ nhiều t!




      "Nàng có việc gì! Thân là con dâu hoàng gia , thế nhưng làm ra chuyện biết liêm sỉ như vậy , mẫu hậu muốn ngươi hưu nàng ?" Nàng tức giận trừng mắt hắn.ngocthuybachdang@***************.com



      Hiên Viên Ngạo sắc mặt lạnh lùng, buông ra nàng, lui lại mấy bước, quỳ xuống: "Mẫu hậu, thực xin lỗi, nhi thần làm được!" làm được! Làm được!




      "Hồ đồ! Hồ đồ! Ngạo nhi, ngươi đây là muốn chọc tức mẫu hậu phải , đại trượng phu phải lo lấy được vợ! Lấy thân phận của ngươi địa vị của ngươi , còn lo lấy được vương phi tốt ? Loại nữ nhân này , sao xứng làm dâu hoàng gia ta ?" Thái hậu nhìn nhi tử biết tốt xấu kia , tức giận đến sắc mặt đỏ bừng!




      "Mẫu hậu, nàng cùng hoàng thúc, chẳng qua là say rượu loạn tính !" mở miệng giải thích, đồng thời ở trong lòng như vậy thuyết phục bản thân.




      "Say rượu loạn tính ? Hay cho cái say rượu loạn tính ! Hiên Viên Ngạo, ngươi súc sinh này , ngươi đây là muốn chọc giận mẫu hậu chết mới cam tâm sao? Nàng là cho ngươi đội nón xanh, đạo lý này chẳng lẽ còn muốn mẫu hậu đến dạy ngươi sao?" Nhi tử tâm cao khí ngạo của nàng làm sao có thể trở nên uất ức như vậy !




      "Mẫu hậu, đây là nhi thần đáp ứng hoàng thúc cạnh tranh công bằng !" Lời này vừa rơi xuống, lại là cái tát đến mặt của !




      "Ngươi! là quá tốt ! Vương phi của mình thế mà đáp ứng cạnh tranh với người khác ! Khó trách gặp phải nhiều chuyện đau đầu như !"





      Thái hậu tức giận đứng lên, thong thả bước trước mặt , khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng. Nếu phải giận dữ, nàng làm sao có thể đánh con trai bảo bối của mình !ngocthuybachdang@***************.com




      Từ đến lớn, nàng cho tới bây giờ đều nỡ đánh , vậy mà hôm nay tát hai cái vào mặt , trong lòng nàng, làm sao mà đau đớn khó chịu đây ? Đánh vào người con nhưng đau ở tâm của nương a!




      "Mẫu hậu, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của nhi thần , mong người cần làm khó dễ nàng!" Quỳ mặt đất, cúi đầu mở miệng, biết, lúc này đây thực là chọc giận mẫu hậu nhưng là thể để cho

      Click để xem tiếp nếu thấy ảnh
      . . . . . .


      "Vương gia, sau khi ngài rồi , tam vương gia liền vào hoàng cung, thái hậu bắt tam vương gia hưu tam vương phi, nhưng tam vương gia thế nào cũng chịu, giờ phút này chịu hình, xem ra sợ là chống đỡ được bao lâu nữa !" Đình Vân vội vàng đem tin tức mà thuộc hạ truyền đến cho Hiên Viên Vô Thương, lấy tình cảm của vương gia đối tam vương gia , tất nhiên tiến cung cứu tam vương gia.




      Ánh mắt đào hoa híp lại, xem ra là quá xem trọng Trưởng Tôn Minh Tranh rồi ! Hiên Viên Ngạo tính cách quật cường, cho dù là đánh chết sợ là khuất phụ. Nếu là nàng lấy cái chết để uy hiếp, lấy hiếu thuận của , chắc chắn liền ứng rồi !




      Nhìn vương gia ngồi bất động, Đình Vân có chút sốt ruột mở miệng: "Vương gia, ngài cứu tam vương gia sao?"




      Đôi mắt hẹp dài nhắm lại, trong đầu xẹt qua loạt hình ảnh , cuối cùng, mở mắt ra nhìn nhìn Đình Vân: " xuống !" và với Hiên Viên Ngạo còn tình cảm thúc cháu , chết hay sống, liên quan tới !




      "Vương gia, tuy rằng chuyện của tam vương phi , tam vương gia làm xác thực có chút đúng , nhưng là. . . . . ."




      " có nhưng là! ra ngoài!" Thanh rất có từ tính kia có chút tức giận.




      "Vâng !" Đình Vân ngoan ngoãn lui ra ngoài. . . . . .




      Đôi mắt mở ra , than tiếng , Mặc, Ngạo, Địch , Triệt, võ công của bốn người bọn họ đều là tay dạy , là trưởng bối của bọn họ , cũng là sư phụ của bọn họ , đồng thời cũng là bằng hữu.




      Ngạo bị đánh khiến cho mạng nguy kịch , động lòng là khả năng . Nhưng là việc ngày hôm nay , Ngạo để ý tình cảm thúc cháu , để nghĩa thầy trò , để ý tình bằng hữu cố tình bội ước, làm cho làm sao có thể tha thứ ? Chẳng lẽ làm cho nữ nhân của sống mãi trong danh phận cháu dâu hay sao ?




      Nghĩ lắc lắc đầu, trở về phòng bản thân. . . . . .


      . . . . . .


      "Hoàng thượng! Nô tì có chuyện quan trọng cầu kiến hoàng thượng, công công, ngài nhanh thông truyền !" Cung nữ trong cung thái hậu vội vàng với Tiểu Đức Tử .



      Tiểu Đức Tử nhìn nhìn nàng, là cung nữ trong cung thái hậu : " Có chuyện gì vậy ? Chẳng lẽ thân mình thái hậu khó chịu?"




      " phải ! phải ! Ngài nhanh vào thông truyền, nếu là chậm thêm chút , tam vương gia bị thái hậu đánh chết rồi !" Cung nữ gấp đến độ suýt nữa khóc ra.




      "Cái gì? Có chuyện này sao ?" Tiểu Đức Tử dám tin trừng mắt to.




      "Chuyện gì ồn ào ngoài cửa vậy ?" Giọng uy nghiêm và tràn đầy khí phách của đế vương vang lên.




      Tiểu Đức Tử chạy nhanh đẩy cửa ra, chạy vào , nhìn nhìn Hiên Viên Mặc còn vùi đầu phê duyệt tấu chương : "Hoàng thượng, là cung nữ trong cung thái hậu , ngài cứu tam vương gia, nếu là chậm thêm bước, tam vương gia chỉ sợ cũng bị thái hậu đánh cho mất mạng!"




      "Cái gì?" Hiên Viên Mặc đứng lên, bất chấp tấu chương kia , liền vội vàng chạy ra ngoài.

      . . . . . .

      bao lâu, bóng đen lẻn vào, đem tấu chương lấy . . . . . .

      . . . . . .


      Dùng khinh công bay nhanh tới, thấy Hiên Viên Ngạo là bị đánh cho máu me đầy người , chạy nhanh xông lên lôi kéo Trưởng Tôn Minh Tranh: "Mẫu hậu! Ngài làm cái gì vậy!"



      "Hoàng thượng , ngươi tránh ra! Ai gia muốn đánh chết thằng con bất hiếu này !" Trưởng Tôn Minh Tranh bị tức đến thần chí rồi.




      "Mẫu hậu, tam hoàng đệ có sai, ngài muốn giáo huấn như vậy , nếu là đánh chết , chẳng phải ngài lại đau lòng sao !" Hiên Viên Mặc dùng tình để cảm động.




      "Ai gia hôm nay muốn đánh chết ! Đánh chết ai gia coi như có sinh quá nhi tử này !" Thái hậu xong giơ lên roi lại muốn đánh.




      Hiên Viên Mặc nhanh chóng bắt lấy tay nàng: "Mẫu hậu! Ngài cần xúc động, Ngạo làm cái gì, người chuyện để sửa lại là được!"




      " làm gì sai ? Ngươi hỏi , mà hỏi ấy , ai ! Thế nhưng đem tôn nghiêm hoàng gia dẫm nát dưới lòng bàn chân, ai gia. . . . . ."




      Hiên Viên Mặc quay đầu, nhìn cung nữ ngoài cửa : " Đóng cửa , ra ngoài cho trẫm !"




      "Vâng !" Hai cái cung nữ khóa chặt cửa, chạy nhanh lui ra ngoài.


      . . . . . .


      "Ai gia cũng bị làm cho tức chết rồi! Ai lại cùng hoàng thúc của mình ước định tranh đoạt vương phi của bản thân , còn cùng nữ nhân kia lừa ai gia có thai! Lừa ai gia khổ a! tại nữ nhân kia , ai ! làm chuyện cẩu thả với Hiên Viên Vô Thương , ai gia bắt hưu nàng, còn chết sống hưu !" Trưởng Tôn Minh Tranh hung hăng chỉ vào Hiên Viên Ngạo.




      Hiên Viên Mặc vừa nghe, cảm giác trời đất xoay chuyển , nàng cùng hoàng thúc. . . . . . Cùng hoàng thúc. . . . . .



      Đúng lúc này, thái hậu lại vung cây roi hướng tới Hiên Viên Ngạo , chưa từng nghĩ nhiều, liền che ở sau lưng . . . . . .



      "Hoàng huynh!" Hiên Viên Ngạo xoay người, nhíu mày nhìn Hiên Viên Mặc , bị mẫu hậu đánh như vậy , kỳ thực cũng có chút ý muốn chết, nhưng là hoàng huynh như vậy nhào tới, hoàng đế quốc gia nếu là bị đả thương , làm sao xử lý chính vụ?




      Long bào bị đánh cho vỡ ra, là da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, gật đầu cười đối Hiên Viên Ngạo cái , rồi sau đó mở miệng: "Hoàng huynh có việc gì!"




      Lại quay đầu nhìn Trưởng Tôn Minh Tranh: "Mẫu hậu, chuyện này, nhi thần cũng biết , người muốn đánh liền đánh nhi thần ! Ngạo bản thân bị trọng thương, ngài nếu lại đánh tiếp, sợ là muốn tai nạn chết người rồi !"





      "Ngươi! Mặc nhi, hai đệ đệ của ngươi , đều là bị ngươi làm hư ! đứa so đứa vô pháp vô thiên! Ngươi bây giờ còn ở bảo vệ nghịch tử này ! Ngươi! Ngươi muốn chọc giận ai gia chết hay sao?" Trưởng Tôn Minh Tranh chỉ vào Hiên Viên Mặc rống lên , cảm thấy đối " cũng biết " nửa phần tin! Mặc nhi từ rất biết nghe lời , làm sao có thể giúp đỡ Ngạo nhi lừa nàng?





      " Được rồi, mẫu hậu, ngài đánh cũng đánh rồi , cũng nên tiêu khí thôi!" Hiên Viên Mặc nhanh chóng trấn an thái hậu.




      Đúng lúc này, Hiên Viên Ngạo té ngã về phía trước. . . . . .




      "Ngạo! Truyền ngự y, mau, truyền ngự y!" Hiên Viên Mặc nhìn ngoài cửa điên cuồng hét lên.




      "Ngạo nhi!" Thái hậu vừa thấy sợ tới mức hoang mang , roi tay cũng tuột xuống đất , đúng là hôn mê bất tỉnh!




      "Mẫu hậu!" . . . . . .

      . . . . . .


      "Hoàng thượng, chúng thần vô năng! Xin thứ cho chúng thần bất lực!" Thái y đứng đầu Thái y viện quỳ gối trước mặt Hiên Viên Mặc.





      "Làm sao có thể bất lực? Ngạo từ trước đến nay khỏe mạnh , mặc dù bị bỏng lại bị roi làm cho thương tổn nhưng cũng thể nguy hiểm đến tính mạng , các ngươi cho rằng trẫm là ngốc tử hay sao?" Hiên Viên Mặc mặt ôn nhuận như ngọc , lần đầu tiên tràn ngập tức giận.





      "Hoàng thượng, tam vương gia chỉ có bỏng sau lưng , còn có nội thương, hơn nữa mấy roi kia , đừng là huyết nhục chi khu , liền tính là thần tiên cũng chịu nổi a!" Thái y đứng đầu bất đắc dĩ mở miệng, thái hậu thế nhưng nhẫn tâm rat tay đối vương gia nặng như vậy !



      Nội thương? Mày kiếm nhíu lên , nay lại bất chấp : " Chẳng nhẽ có biện pháp nào?"



      "Thần y có lẽ có biện pháp!" Nếu là thần y Mộ Vân Dật cũng có cách nào, vậy tam vương gia liền chỉ có đường chết !



      "Trẫm tự mình mời thần y!" Toàn bộ hoàng cung võ công cao nhất, khinh công tự nhiên cũng là nhanh nhất.



      Ngự y nhìn nhìn vết thương sau lưng , vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, ngài thương tổn. . . . . ."



      " có gì !" Cũng quay đầu lại nhảy ra hoàng cung.

      . . . . . .


      "Bệ hạ, Hiên Viên đế quốc tam vương gia bị thái hậu đánh trọng thương, giờ phút này hôn mê , hoàng đế tự mình xuất cung mời thần y rồi !" Hạ Khói quỳ gối trước mặt Phượng Phi Yên .



      Khóe môi hình thoi của nữ tử kia gợi lên chút cười khẽ, Hiên Viên Ngạo bị đánh thành như vậy , nữ nhân kia còn có việc gì sao ? "



      "Cái gì. . . . . . bị làm sao , ngủ ở tẩm cung thái hậu !" Hạ Khói lau mồ hôi lạnh giữa trán , Hiên Viên đế quốc tam vương phi có phải có thần tiên hộ thể hay a, gặp tình huống gì, đều có việc!




      "Cái gì?" Giọng đầy kinh ngạc của Phượng Phi Yên vang lên, thái hậu Hiên Viên đế quốc đầu óc có phải có bệnh rồi hay ? Con dâu ngủ với người khác , còn để cho nàng ngủ thoải mái ở tẩm cung của mình còn mình đánh nhi tử nửa chết nửa sống! Tất cả mọi người ở nơi này đều có bệnh, chính là bệnh !




      "Bệ. . . . . . Bệ hạ, thần cũng rất là kinh ngạc." Hạ Khói nhìn bộ dạng kinh ngạc của bệ hạ , cũng cảm thấy biết gì!




      " biết, xuống !" Ngưng mi suy nghĩ sâu xa, xem ra chuyện này, chỉ có thể tự bản thân xuống tay rồi !

      . . . . . .

      Đêm nay, ngủ ngon nhất chính là Vũ Văn Tiểu Tam rồi !


      . . . . . .


      Mộ Vân Dật xoa xoa mồ hôi trán, từ trong phòng Hiên Viên Ngạo ra ngoài , dung nhan phong thần tuấn lãng đều là mỏi mệt. . . . . .




      "Ngạo như thế nào?" Hiên Viên Mặc ngay lập tức tiến lên hỏi.




      Mộ Vân Dật nhìn , dương môi cười: "Bệnh tình tạm thời ổn định , nếu là phát sốt, ngày mai tỉnh, tuy nhiên vết thương sau lưng hơi khó giải quyết, tại hạ là dùng Tuyết Liên chế thành cao bôi ở lưng, hơn nữa đây là. . . . . ."



      xong đem bình sứ trong tay mình đưa cho , đây là thuốc trị bỏng mà mới nghiên cứu chế tạo ra : " đến hai tuần khỏi hẳn, chính là nội thương có chút nặng , còn cần phải điều dưỡng!" Người ta vẫn vô tình nhất là đế vương gia, Ngạo lại có thể có ca ca tốt như Hiên Viên Mặc như vậy , làm cho tự đáy lòng cao hứng thay !



      Hiên Viên Mặc tiếp nhận lọ dược trong tay : "Làm phiền thần y rồi !" tự nhiên có thể nhìn ra đây là dược mà Mộ Vân Dật đặc biệt chế tạo ra vì Hiên Viên Ngạo .



      "Hoàng thượng, ghét bỏ cứ bảo ta Dật , đại ca của Ngạo , liền cũng là đại ca của ta !" Ánh mắt đạm mạc nhiễm lên nhiều điểm ý cười.



      Hiên Viên Mặc gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của : "Huynh đệ!"




      "Huynh đệ!" Sang sảng cười, lập tức cầm trong tay cái bình sứ khác ném cho , " Cái này đối với vết thương lưng ngươi có lợi!"




      "Cảm tạ." Ánh mắt ôn hòa tràn đầy ý cười , Ngạo có thể có tri kỷ tốt như vậy , này làm đại ca , làm sao phải vì cao hứng.




      "Huynh đệ trong lúc đó tạ!" xong đợi Hiên Viên Mặc lại mở miệng, liền giẫm chận tại chỗ rời . . . . . .

      . . . . . .
      Box nhật kí [Tâm tình ] Khi con tim lên tiếng [Tâm gia đình] Nơi con tim tìm về

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit:ngocthuybachdang



      "Vương thượng, đây là thừa tướng Hiên Viên đế quốc truyền đến !" Người hầu cầm thư tín trong tay chuyển xong rồi ra ngoài.(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)



      Ánh mắt sắc bén như chim ưng quét đến thư tín kia , đưa tay cầm lấy rồi mở ra, là cái tấu chương. . . . . .



      Rồi sau đó gương mặt góc cạnh ràng lộ ra nụ cười tràn đầy khí phách sắc bén : "Ha ha ha. . . . . . Lão thất phu Nguyệt Dịch Thừa quả là có năng lực! Thứ này mà cũng trộm được !"





      " cho , trẫm biết!" Quay đầu mở miệng với hạ nhân kia, rồi sau đó mở bản đồ ra, tinh tế suy nghĩ nội dung tấu chương , thuận tiện đem tấu chương ném cho bọn họ truyền xem.(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)




      "Vương thượng, để phòng có trá!" người râu quai nón nhìn xong rồi mở miệng.



      nam tử tuấn tú nhìn tấu chương xong , lại nhìn nhìn bản đồ: "Vương thượng, thần cho rằng tấu chương này có thể tin!"




      Người râu quai nón kia rất là mất hứng mở miệng: "Hoàn Nhan Trác, vì sao ngươi luôn muốn đối nghịch với lão tử vậy ? Người Trung Nguyên gian trá cực kỳ, ai biết có phải bọn họ quân thần liên thủ lừa chúng ta hay ? Đến lúc đó nếu vương thượng trúng kế , ngươi phụ trách hả ?"




      "A Cổ Đạt Mộc, phải là Trác muốn đối nghịch với ngươi , ngươi xem tấu chương viết sơ đồ này , toàn bộ đều là lộ tuyến từ Cẩm Châu tới kinh thành cần phải qua , cho nên Trác mới suy đoán phải là giả!" người mãng phu , theo bên người vương , căn bản chính là dư thừa !




      " Giả cái nương ngươi á ! Ngươi này là vô nghĩa sao? Nếu cho ngươi phần tình báo, là lộ tuyến này nên , có người tin sao? Cho nên khẳng định là muốn chỉ mấy con đường phải qua ! Vương thượng, A Cổ Đạt Mộc cho rằng, đây nhất định là gian kế của bọn , chúng ta hẳn là chọn lựa đường để tránh mai phục !" A Cổ Đạt Mộc rất là tức giận mở miệng.




      "A Cổ Đạt Mộc, ngươi. . . . . ." Hoàn Nhan Trác cầm quạt lông chim chỉ vào , bị làm cho tức giận đến mức đầu váng mắt hoa, nghĩ muốn câu thô tục để phản bác lại nhưng mà bản thân tu dưỡng tốt, chính là mắng ra!




      "Thác Bạt Hạo, ngươi thấy thế nào?" Nam tử cao lớn kia nhìn nhìn người bên cạnh vẫn im lặng lời nào.(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)




      Thác Bạt Hạo nhíu mày , mở miệng: "Vương thượng, hạ thần cho rằng, có thể tin mà cũng có thể tin!" Nguyệt Dịch Thừa muốn làm hoàng đế Hiên Viên đế quốc , muốn bọn họ trợ giúp tay, cho nên truyền tin tức giả .




      Nhưng là hành quân đánh giặc phải trò đùa, chỉ cần có chút sai lầm, có ngàn vạn người chết , cho nên phải cẩn thận!




      A Cổ Đạt Mộc vừa nghe, lúc này tức giận đến mức dựng râu trừng mắt: "Vương thượng, ngài mỗi lần đều hỏi ! có cái gì tốt hỏi ? luôn có cũng được mà có cũng được , suốt ngày ra vẻ thâm trầm , nhìn , có thể tin , lại cũng thể tin, lại cũng chưa có tin hay là , ta Thác Bạt Hạo, ngươi biết cứ ngươi biết, lão tử cười ngươi! Ha ha ha. . . . . ."





      Ngoài miệng cười nhưng thực tế bật cười. . . . . .




      "Đủ!" Giọng tràn đầy khí phách lại mang theo cuồng ngạo vang lên, có chút vui nhìn A Cổ Đạt Mộc, người này, ra trận là thân lão luyện , chính là có đầu óc, trong quân doanh đắc tội với hầu hết tướng quân . Nếu phải ( vương thượng) tích tài, cố ý che chở , biết chết bao nhiêu lần!




      "Vâng , vương thượng!" mặt ràng vẫn còn bất mãn trừng mắt nhìn Thác Bạt Hạo , lỗ mũi hướng lên trời.




      "Vương thượng, ngài chuẩn bị làm sao bây giờ?" Hoàn Nhan Trác mở miệng hỏi.




      "Các khanh cho rằng đâu ?" Cặp mắt sắc bén như chim ưng lướt qua những tướng quân khác trong quân doanh, mọi người bắt đầu nghị luận .


      . . . . . .


      "Vương thượng, hạ thần cảm thấy lời của Hoàn Nhan tướng quân rất có đạo lý!" Nhất phái nhân mã đứng ra tỏ vẻ duy trì Hoàn Nhan Trác.(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)




      Bên kia, vài người do dự đứng ra: "Vương thượng, tuy là như thế, nhưng là người Trung Nguyên quả giả dối, ý nghĩ của A Cổ Đạt Mộc tướng quân cũng phải có đạo lý!" thích A Cổ Đạt Mộc là chuyện, nhưng là đưa ra ý kiến giống ý kiến của bọn họ , bọn họ vẫn là muốn đứng ra tỏ thái độ !





      "Vương thượng, chúng thần cho rằng vương thượng vẫn nên cân nhắc , chuẩn bị sẵn kế hoạch khác , đề phòng bị có trá !" Lại có người đứng ra lên tiếng.




      Nhưng là lập tức bị người bác bỏ: " Chuẩn bị kế hoạch khác vậy phong mật tín này chẳng phải là vô tác dụng ? Vẫn là hai bên đều phải chuẩn bị ?"




      " Được rồi " Nam tử phong thần tuấn lãng kia lộ ra nụ cười khí phách sắc bén , dung nhan như điêu khắc hiển chút thâm thúy, trong cắp mắt chim ưng tràn đầy dã tâm xưng bá thiên hạ , cả người phát ra cuồng ngạo , "Tức là biết là hay giả, trẫm tự mình xem được sao!"





      "Vương thượng cân nhắc!" Ý kiến này tất cả mọi người đều nhất trí, đồng loạt quỳ gối xuống .





      "Vương thượng, Hiên Viên đế quốc và Mông Man đế quốc cách nhau khá xa, vương thượng nếu là bị người Hiên Viên đế quốc phát , sợ là. . . . . . Còn mong vương thượng cân nhắc!" Hoàn Nhan Trác mở miệng.




      "Vương thượng, chừng bọn họ giăng bẫy để chờ ngài, ngài vẫn là đừng , tùy tiện phái vài người xem được sao!" Ấn tượng của A Cổ Đạt Mộc đối người Trung Nguyên là cực kỳ xấu, cảm thấy bọn họ luôn có mưu, nếu vương thượng , liền mắc bẫy của bọn họ rồi !




      Thác Bạt Hạo nhíu nhíu mày: "Vương thượng, hạ thần cũng cảm thấy ổn, đây cũng phải là kế sách tốt nhất !"(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)




      "Đủ rồi , trẫm tâm ý quyết! Các khanh cần khuyên nữa, ai muốn cùng trẫm ?" Gia Luật Trục Nguyên khi hạ quyết định , bất luận kẻ nào cũng có cách nào thay đổi!




      Bọn họ cũng đều biết tính nết vương thượng , lại khuyên, tranh nhau mở miệng: "Vương thượng, hạ thần nguyện ý theo ngài !"




      "Vương thượng, hạ thần cũng nguyện ý. . . . . ."




      "Vương thượng, hạ thần . . . . . ."




      Nhìn bọn cả đám đều nhiệt tâm muốn như vậy , mặt của lộ ra nụ cười đầy kiêu ngạo . Đây là thần dân Mông Man đế quốc của , vĩnh viễn đều là đoàn kết lòng, có người mơ ước vương vị của , cũng đều nguyện đem sinh mệnh bản thân giao thác cho !(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)




      "A Cổ Đạt Mộc, Thác Bạt Hạo theo trẫm , Hoàn Nhan Trác cùng Hách Liên Dũng thay trẫm xử lí quốc !" Giải quyết dứt khoát.




      "Vâng !" Thanh đồng loạt vang lên.




      "Vương thượng, ngài vẫn nên mang theo thêm vài người cùng ?" Hách Liên Dũng mở miệng đề nghị.




      " cần, mang nhiều người, mục tiêu quá lớn, các ngươi ở lại. . . . . ."

      . . . . . .


      "Ngạo nhi!" Thái hậu tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là tới phòng của Hiên Viên Ngạo .




      vào chỉ thấy Hiên Viên Mặc canh giữ ở bên giường, xem ra là cả đêm chợp mắt, nhìn thấy thái hậu, mặt mỏi mệt lộ ra chút cười nhạt: "Mẫu hậu, thương thế của Ngạo ổn định lại , ngài tỉnh liền chiếu cố chút , nhi thần đến giờ vào triều !"(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)




      "Ừ , Mặc nhi, vất vả con , giao cho hạ nhân chiếu cố là được mà !" Lời tuy như vậy, nhưng là giao cho hạ nhân nàng cũng yên tâm.




      "Nhi thần lo Ngạo buổi tối phát sốt, dù sao thương tổn có chút nặng !"





      Trưởng Tôn Minh Tranh nhìn nhìn Hiên Viên Mặc , trong lòng cũng có chút hối hận, " Vết thương lưng con thế nào?"(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)




      "Mẫu hậu cần lo lắng, nhi thần có việc gì!" mặt ra lúm đồng tiền làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân .





      "Ừ , vậy con !" Gật gật đầu, đối với mở miệng.





      " Vậy nhi thần trước , mẫu hậu, nếu Ngạo tỉnh ngài đừng lại đánh , bằng nhi thần thuận theo !" Giọng nửa đùa nửa của Hiên Viên Mặc vang lên, đồng thời cũng là vì muốn giảm bớt tâm tình của Trưởng Tôn Minh Tranh .





      Trưởng Tôn Minh Tranh có chút bất mãn nhìn : "Ai gia biết các con huynh đệ tình thâm, nhưng là có số việc, con làm huynh trưởng, vẫn là muốn quản! Luôn theo đuổi giống bộ dáng gì nữa! Còn có Triệt nhi tiểu tử kia , chờ trở về, cũng cần lại chọn lựa vương phi nữa , con tìm nương nhà nào đó trực tiếp tứ hôn cho là được , miễn cho luôn chạy loạn, có ổn định !"(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)





      "Nhi thần biết!" Bất đắc dĩ lắc đầu, nếu để cho Triệt biết mẫu hậu dặn dò thế này , chỉ sợ cả đời này đều trở lại!




      Thái hậu nhíu mày : "Con cần trả lời cho có lệ với ai gia!"




      "Nhi thần làm sao có thể trả lời có lệ với mẫu hậu đâu, nếu vào triều đến kịp , mẫu hậu, nhi thần trước !" xong liền vội vàng muốn chạy.




      Chưa kịp bước , phía sau liền truyền đến giọng của thái hậu : "Mặc nhi, tâm tư của con ai gia cũng biết, đến chuyện Vũ Văn Tiểu Tam có quan hệ bất chính với hoàng thúc của con , chính là chỉ cần nàng từng là vương phi của Tam Hoàng đệ con , vô luận về sau có xảy ra chuyện gì đều là chuyện thể cải biến , làm đế vương, là gương mẫu của vạn dân , nhất cử nhất động của con , thiên hạ thần dân đều nhìn . Ai gia hi vọng con làm cho ai gia thất vọng, làm cho phụ hoàng con thất vọng, lại càng muốn làm cho lê dân bá tánh thất vọng!"




      Bước chân dừng lại, trong mắt xẹt qua chút đau đớn, những đạo lý này làm sao biết? Cảm thấy giống như bị ngọn núi đè ép , làm cho khó chịu cực kỳ! Nhìn nhìn cảnh tượng trước mắt. . . . . .




      Mọi người chỉ biết làm hoàng đế, có cung điện nguy nga , ở giữa kim lan ngọc , cẩm tú phồn hoa! Chỉ biết làm đế vương, quyền thế ngập trời, vạn dân cúng bái! Nhưng là lại có ai biết chiếm được mấy thứ này, muốn trả giá thế nào , gánh vác trách nhiệm lớn bao nhiêu?




      Nếu có kiếp sau, tuyệt sinh ra ở hoàng gia, nếu có kiếp sau, thệ vì đế!(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)




      "Mẫu hậu, nhi thần biết đúng mực." câu lạnh nhạt ra, lại tràn đầy bi thương.




      Từng bước về phía Kim Loan điện , lại cảm thấy con đường này giống như xa vạn dặm , xa nhìn thấy tận cùng. . . . . .(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)


      . . . . . .


      Nhìn từng bước xa, Trưởng Tôn Minh Tranh thở dài hơi: "Mặc nhi, ai gia làm sao biết trong lòng ngươi khổ, chính là. . . . . . Ai. . . . . ."




      Nhìn nhìn lại nhi tử còn hôn mê giường tỉnh , hốc mắt phiếm hồng: "Ai gia có hai đứa con trai, đều đưa tại tay nàng! Ai gia đây là tạo nghiệt gì đây hả trời !"


      . . . . . .


      "Vương gia, tam vương gia có việc gì rồi." Đình Vân đem tin tức của hoàng cung bẩm báo cho .(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)




      Lạnh lùng quét mắt nhìn cái: "Đình Vân, ngươi dạo này hơi nhiều!"




      biết vương gia tại muốn nghe gì về tam vương gia nhưng là vẫn là muốn . tam vương phi toàn tâm toàn ý chỉ biết đến tiền kia có cái gì tốt ! Vương gia thế mà vì nàng mà trở mặt với tam vương gia !




      đến chữ "Tiền" , chợt trong đầu có cái gì lướt qua, nhanh đến mức bắt được, buồn bực nắm lấy đầu, đến cùng là chuyện gì đâu?




      "Tam vương phi có biết chuyện hôm qua hay ?" Mở miệng thăm dò hỏi.




      Đình Vân trợn trừng mắt, đêm qua động tĩnh lớn như vậy , mà tam vương phi ngủ như lợn chết , cái gì cũng nghe thấy! Đương nhiên, ý nghĩ này là thể ra . Nếu với vương gia tam vương phi ngủ giống lợn chết, có lẽ kết cục của giống như Liên Sương ! Rồi sau đó hai người cùng nằm ở giường dưỡng thương!




      "Tam vương phi đêm qua ngủ an ổn, lúc thuộc hạ trở về , nàng còn có tỉnh, cho nên cũng biết!" Chịu đựng xúc động muốn châm chọc vài câu , dùng hết khả năng ôn hòa đáp lời.(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)




      "Ừ , cùng bổn vương tiến cung thăm tam vương gia!" Giọng tà mị vang lên.



      Đình Vân giựt giựt khóe miệng, cái gì mà thăm tam vương gia, ngay cả tam vương gia sống hay chết cũng quan tâm, còn muốn thăm tam vương gia? Căn bản chính là vì gặp tam vương phi mà thôi ! Thôi, ngẫm lại vương gia nhà mình bị nàng cường bạo , bản thân cũng có tội thất trách , vì thế nhiều: " Vâng !"

      . . . . . .
      [Xuyên ] Hãn phi, bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn
      truyện được edit tại ***************.com

      Chương 2: Thương Thương cũng buông tay, chết cũng buông!

      Sáng sớm, Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh lại, ở giường duỗi thẳng thắt lưng, lập tức có người đến để hầu hạ.([email protected])

      Nhìn nhìn a hoàn kia có sắc mặt vui, trong lòng mỗ nữ cảm thấy khinh thường, tuy rằng nàng và Thương Thương như vậy, xem ra cổ nhân ở thời này quả có chút đúng, mà dường như chuyện này có vẻ liên quan đến cung nữ này ?

      "Thái hậu đâu rồi ?" - Còn kêu là mẫu hậu nữa, nàng cũng cảm thấy quá giả vờ giả vịt.

      Sắc mặt cung nữ ấy lạnh lùng, mở miệng : "Thái hậu trông nom tam vương gia, căn dặn nô tì rồi, nếu vương phi tỉnh lại tự quay về vương phủ !"

      "Trông nom tam vương gia ? Tam vương gia có chuyện gì sao ?" – Vết bỏng cũng có vẻ gần như sắp khỏi rồi mà!

      Sắc mặt cung nữ ấy càng thêm khó coi: "Tam vương phi, xin thứ cho lão nô lắm miệng, tam vương gia đối ngài là mảnh thực tình, vì sao ngài phải cùng Hi Vương Gia làm ra chuyện cẩu thả? Hôm qua tam vương gia bị Thái hậu đánh suýt nữa . . . Suýt nữa mất mạng, nếu phải thần y tới cứu, chỉ sợ giờ phút này . . . . . ."

      Bà cũng là tâm phúc của Thái hậu, đồng thời chính là người đêm qua thỉnh cầu Hiên Viên Mặc, tuy rằng bản thân chỉ là cung nữ nho , như vậy mặc dù có khả năng bị mất đầu, nhưng mà , bà đúng là nuốt trôi cục tức trong lòng !

      "Cái gì ?" - Thái hậu, cái lão bà kia đến ngay cả nhi tử của mình cũng đánh ? Bất chấp bà ấy "Chuyện cẩu thả" khiến nàng muốn đánh bà ta biết bao nhiêu, vẫn có chút nghi hoặc mà hỏi lại, "Có phải Thái hậu muốn giết ta được, cho nên lấy con trai của bà ấy để trút giận hay ?"

      Lời này suýt nữa khiến cung nữ đó tức giận đến phun ra ngụm máu tươi!

      "Tam vương phi, là Thái hậu bắt tam vương gia bỏ ngươi, nhưng tam vương gia lại chết cũng bỏ, chọc cho Thái hậu giận, nên mới bị phạt roi !" - Nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng, hận thể xé nát cái thứ tam vương phi này ! Tam vương gia chính là Long Phượng trong đám người, thâm tình như thế lại đổi được đối đãi như vậy, làm cho bà trông tam vương gia lớn lên từ khi còn mà đau lòng thôi!([email protected])

      "À, hiểu rồi !" – Chết cũng bỏ, vậy chứng tỏ là ngày hôm qua Thương Thương thành công, khó trách Thương Thương muốn chờ chuyện đế quốc Mông Man trôi qua rồi mới xử lý chuyện này, nhưng mà Hiên Viên Ngạo này cũng quá ngoan cố ? đầu đội chiếc nón xanh to như vậy mà cũng bỏ nàng, chẳng lẽ thù hận củahắn với nàng sâu như vậy sao ?

      "Tam vương phi, sao ngài thờ ơ như vậy?" - Cung nữ kia dám tin mà nhìn nàng, đời quả dường như có nữ tử ý chí sắt đá như thế này sao ?

      Vũ Văn Tiểu Tam liếc bà ta cái: "Ta làm sao có thể thờ ơ, ta là hận chết được !Thời điểm cưới ta, phải làm cho ta muốn sống được, muốn chết xong, tại bỏ ta, phải là vì muốn hung hăng hành hạ ta sao ? Haiz, bổn vương phi mệnh thế nào mà khổ như vậy a!"

      Cung nữ này hai mắt trợn ngược, bước chân lảo đảo vài cái, suýt nữa hôn mê ! Vì sao Tam vương phi này lại nghĩ mọi người tưởng như vậy hư ? Tra tấn nàng ? Đáng giá vì tra tấn nàng mà liên lụy đến tính mệnh của chính mình sao?

      Nghĩ vậy liền tăng nhanh động tác mặc quần áo cho nàng, sớm tiễn bước ôn thần này !([email protected])

      . . . . . .

      "Ôi chao ! Người đâu, người đâu, thỉnh ngự y, nhanh chút phái người thỉnh Hoàng đế, Ngạo nhi phát sốt rồi !" Thái hậu thấy sắc mặt ửng hồng, vừa sờ cái trán, đúng là nóng kinh người.

      "Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương. . . . . . Bổn vương chết cũng thả nàng , chết cũng buông. . . . . ."

      " buông, buông. . . . . ."

      . . . . . .

      Thái hậu thấy phát sốt mà mê sảng, gấp đến độ nước mắt đều rớt ra, đau lòng muốn chết, nắm tay : "Ngạo nhi, Ngạo nhi, đều là lỗi của mẫu hậu, mẫu hậu nên đánh con mà, Ngạo nhi. . . . . ."

      Nước mắt ấy lộp bộp lộp bộp rơi xuống, cung nữ bên cạnh ngay lập tức tiến lên: "Thái hậu nương nương, ngài phải chú ý thân mình mới được, bọn hạ nhân thỉnh ngự y, tam vương gia cát nhân thiên tướng, có việc gì !"

      . . . . . .

      Mộ Vân Dật nhíu mày, : "Tình huống nghiêm trọng, chỉ bị vết thương nghiêm trọng, mà còn có ý muốn chết !"

      "Cái gì ?" - Thái hậu nhất thời cảm thấy cơn choáng váng mắt hoa, Ngạo nhi của bà, vương gia dũng nhất của đế quốc Hiên Viên, làm sao có thể có ý tìm chết ? Chớ phải là do bà bức sao ?

      "Thôi, thôi, thôi ! Việc này ai gia quản, Ngạo nhi, chỉ cần con có thể hảo hảo tỉnh lại, ai gia bao giờ quản việc này nữa ! Tùy các người ! Minh Châu, , đem đốt chiếu thư của ai gia !"

      "Vâng !" Thái hậu viết chiếu thư như sau: "Khâm thiên giám đêm xem tinh tượng, rằng Tam vương gia và tam vương phi ngũ hành tương khắc, miễn cưỡng kết hợp sợ là có đại nạn. Đặc biệt tuyên bố hôn ước của hai người có hiệu quả, từ đây nam các hôn, nữ các gả, hai người còn liên quan !"

      thời tính mệnh nhi tử của bà lúc sớm chiều (nguy hiểm), quyền thế, tại bà cũng nhìn thấu rồi, là của ngươi là của ngươi, nếu phải, cũng chớ cưỡng cầu! Nếu ngôi vị hoàng đế của Mặc nhi bắt phải đổi bằng mệnh của Ngạo nhi, sao bà có thể nào nhẫn tâm đây ?

      Huống chi Hiên Viên vô Thương sớm biết, nhưng vẫn vạch trần ra, chỉ sợ cũng có nhiều hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế lắm, tại bà cũng chỉ có thể nghĩ vậy rồi !([email protected])

      Dung mạo trắng nõn của Hiên Viên Ngạo bởi vì sốt cao mà trở nên đỏ bừng, mày kiếm gắt gao nhíu vào với nhau, như là phải chịu thống khổ to lớn. . . . . .

      "Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . ."

      "Nàng chết tâm , bổn vương thả cho nàng . . . . . ."

      . . . . . .

      "Thái hậu, tam vương phi nay ở đâu ?" - Mộ Vân Dật nhíu mày mở miệng.

      Trưởng Tôn Minh Tranh nhìn nhìn , có phần hiểu, nhưng vẫn mở miệng đáp: "Ở ẩm cung của ai gia, thần y cần tìm nàng làm gì ?"

      Nhìn nhìn người giường, trầm giọng lên tiếng : "Có lẽ chỉ có tam vương phi đến đây, mới có cơ hội sống!"

      Trưởng Tôn Minh Tranh ngẩn ngơ, do dự lát, mặt lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, dường như trong nháy mắt đau thương già mười mấy tuổi, run giọng mở miệng: " thỉnh tam vương phi !" - Rồi sau đó đứng lên, bước chân thất tha thất thểu ra ngoài cửa. . . . . .

      Có lẽ bà già rồi, quản nổi chuyện tình nhi nữ rồi ! Thôi, thôi. thôi, bà già này trở về hậu cung bảo dưỡng tuổi thọ thôi: "Thần y, nhi tử của ai gia liền xin nhờ ngài rồi !"

      Mộ Vân Dật gật gật đầu: "Ngạo là huynh đệ tốt của Dật, nhất định đem hết khả năng có thể !"([email protected])

      . . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam đến cửa cung, muốn lên xe ngựa, chợt nhìn thấy gã thái giám trong cung vội vội vàng vàng chạy ra: "Tam vương phi, tam vương phi, đợi chút. . . . . ."

      Dừng bước, có chút kinh ngạc quay đầu lại : "Chuyện gì vậy?"

      "Tam vương phi. . . . . ." - Tiểu thái giám ấy mệt thở hổn hển đứng ở trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam, "Tam vương phi, tam vương gia sốt cao tỉnh, thần y sợ là chỉ có ngài mới có khả năng cứu được tam vương gia, cho nên Thái hậu phái nô tài đến triệu ngài qua!"

      chỉ là tên thái giám thô sử, cái chân chạy trong cung của Thái hậu, cho nên hề hay biết đối với chuyện tình phức tạp ở bên trong, cũng bởi nguyên nhân như thế, cho nên vẫn rất là cung kính đối với Vũ Văn Tiểu Tam.

      Chỉ có nàng mới có khả năng cứu được ? Nàng cũng biết y thuật cứu thế nào được ? Chợt, trợn to hai mắt, nét mặt hoảng sợ nhìn thái giám kia: "Bổn vương phi có thể hay ?"

      Chẳng lẽ là chém chết nàng để Hiên Viên Ngạo hả giận, bệnh của tốt hơn?

      "Hả ?" - Tiểu thái giám rất là khó hiểu nhìn nàng, tam vương gia trở thành bộ dáng đó rồi, sao mà tam vương phi giống như tuyệt đối quan tâm nha ? Còn ư ? - "Tam vương phi, đây là ý chỉ của thái hậu nương nương, là kháng chỉ đó !"

      Kháng chỉ tương đương với mất đầu ! Khóe miệng mỗ nữ giật giật, khuôn mặt giống như quả mướp đắng (nhăn nhó): "Được rồi, vậy vào thôi !"

      Co rúm cổ lại theo thái giám kia vào, đường chợt nghe tiểu thái giám ấy qua: "Tam vương phi, ngài nhanh lên chút ! Nhanh chút ! Tam vương gia bị thương nặng như thế, trong hôn mê còn luôn luôn kêu tên của ngài, ngài vẫn là mau chút ! Ai. . . . . ."

      Tiểu thái giám này chỉ hận thể trực tiếp kéo nàng chạy thôi ! Tốc độ này là quá chậm rồi !

      Điều này khiếnVũ Văn Tiểu Tam trong lòng càng hoài nghi. Cho ta xin chữ X ! Khẳng định là Hiên Viên Ngạo này giả bộ bất tỉnh, sau đó ở "Trong mộng" cố ý kêu quỷ, chính là muốn kích Thái hậu nhảy dựng lên chém nàng!([email protected])

      . . . . . .

      Bước vào tẩm điện, nhìn thấy nam tử kia nằm ở giường, toàn thân Vũ Văn Tiểu Tam đều choáng váng! Đây là cái tên Hiên Viên Ngạo lạnh băng băng đó sao ? Đây là cái đồ Hiên Viên ngạo hễ lên cơn tức giận là giơ chân nhấc tay muốn giết nàng sao?

      Cứ vậy mà nằm ở giường, đôi mắt lạnh lẽo nhắm chặt, dung nhan lạnh lùng kiêu ngạo đỏ như lửa, mồ hôi lạnh giọt giọt dọc theo giữa trán trượt xuống, thấm vào trong tóc dài đen như mực, xem ra phải là giả bộ bị bệnh a!

      Nhìn nhìn Mộ Vân Dật ở bên có thần sắc phức tạp, nhíu đôi mi thanh tú mở miệng: "Ta phải làm thế nào để cứu ? Ta đâu biết về y thuật!"

      "Ngạo có ý muốn chết, nhưng lại luôn kêu tên của ngươi, cho nên ta suy đoán chỉ có ngươi mới có thể cho ý chí muốn sống !" – giọng hờ hững vang lên, nhưng mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được vẻ sốt ruột của ! Ngạo là huynh đệ tốt của , mệnh sớm chiều, có thể nào vội đây !

      " phải là ngươi muốn cùng liên hợp mưu lại hại ta chứ ?" - Vũ Văn Tiểu Tam mặt phòng bị nhìn .

      Bước chân Mộ Vân Dật lung lay vài cái, vô cùng im lặng bước ra cửa: "Cứu hay cứu, tùy ngươi đấy !"

      Híc, nhìn nhìn bóng lưng của . phải là muốn giết nàng sao ? Quay đầu, đến bên giường của Hiên Viên Ngạo, thăm dò qua cái trán của . Nóng quá! muốn lùi về sau, cổ tay của nàng bị cái bàn tay to hữu lực bắt được: "Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương thả cho nàng . . . . . . buông! Chết cũng bỏ. . . . . ."

      Khóe miệng giật giật. Trời ơi, bệnh thành như vậy, còn nhớ trói buộc nãi nãi của ngươi sao, chẳng lẽ thù hận giữa hai bên sâu đến tình trạng này rồi hả ?

      "Cái kia, Hiên Viên Ngạo, chúng ta có chuyện gì từ từ , cần phải túm lấy ta như vậy !" xong định rút bàn tay của mình ra, lại bị cầm chặt, siết có chút bị đau.([email protected])

      "Vũ Văn Tiểu Tam, đừng nghĩ bỏ được bổn vương, cả đời này nàng cũng đừng nghĩ. . . . . ." - thanh mỏng manh lại kiên định vang lên.

      "Ta biết rồi, ta biết rồi ! Ngươi có thể trước buông tay ra được hay !" - Làm cái gì vậy, cánh tay cũng sắp bị túm đứt rồi!

      "Vũ Văn Tiểu Tam, cần phải rời khỏi bổn vương có được ? . . . . . . cần rời bỏ ta . . . . . ." - từ từ nhắm hai mắt mơ mơ màng màng xong, giọt lệ trong vắt theo khóe mắt chảy xuống.

      Ngơ ngác nhìn khóe mắt trượt xuống giọt nước mắt, đây . . . Đây là tình huống gì vậy ?

      Đây là con người thường bày mưu nghĩ kế, duy ngã độc tôn - Hiên Viên Ngạo sao? Giờ phút này, yếu ớt giống đứa trẻ, yếu ớt khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.

      "Hiên Viên Ngạo. . ." - giọng lên tiếng, lòng thầm cảm thấy có sóng gió nan nguy, có người có thể cho nàng biết rốt cuộc đây là tình huống gì được ?

      khép chặt hai tròng mắt, có nửa điểm dấu hiệu muốn thanh tỉnh, nhưng vẫn gắt gao túm tay nàng, thế nào cũng buông ra: "Vũ Văn Tiểu Tam. . . Kỳ thực. . . Kỳ thực bổn vương thích nàng. . . . . . Nàng nên cùng hoàng thúc có được . . . ."

      "Oành!" - tiếng vang như đạo Thiên Lôi, đánh trúng cái đầu của nàng. thích nàng ? Nàng cuống quít đứng lên, hung hăng muốn rút bàn tay của mình ra. sao có thể thích nàng? Bọn họ ràng là kẻ thù mà ! Nếu thích nàng, vậy. . . . . .

      Nàng càng cuồng, lại túm càng chặt, siết, như là chịu đựng nỗi đau đớn lớn: "Bổn vương buông tay . . . . . . Tuyệt đối buông tay!"

      "Hiên Viên Ngạo, ngươi nổi điên làm gì !" - Nàng có chút nổi giận, dùng sức hất ra. . . . . .

      "Phốc. . . . . ." - ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, nhuộm đỏ quần áo trong màu trắng. . . . . .

      "Này !" - Vũ Văn Tiểu Tam vừa thấy liền sốt ruộtnóng nảy, muốn ra ngoài gọi người, lại bị cầm lấy thể động đậy, “Đừng nên rời khỏi ta. . . . . . nên rời bỏ ta. . . . Cầu xin nàng, nên rời bỏ ta. . . . . ."

      Nhìn dáng vẻ của , nàng đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay! Nàng cảm thấycái người Hiên Viên Ngạo mỗi ngày muốn giết nàng kia, so với bộ dáng tại khả ái hơn nhiều ! Có lẽ trong lúc bất tri bất giác, nàng coi như bằng hữa của mình !

      Ngồi vào bên cạnh giường của , an ủi : "Được, bỏ !" – Điều đó là có khả năng!

      nghe xong lời này, tựa hồ an tâm hơn, mi mày giãn ra, môi mỏng lạnh như băngkhẽ cong lên nụ cười của trẻ con: "Hoàng thúc. . . Nàng là của ta, ai cũng đoạt được. . . . . ."([email protected])

      "Được! Được! Được rồi! Ai cũng đoạt được !" - Trước hết để an ủi tốt người này xong hãy sau.

      Cái này mới yên tâm, khóe môi cong lên nét cười, say say ngủ. . . . . .

      . . . . . .
      Box nhật kí [Tâm tình ] Khi con tim lên tiếng [Tâm gia đình] Nơi con tim tìm về

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17.2

      Nhìn thấy màn bên trong phòng kia, bóng dáng màu trắng ở cửa ngơ ngác đứng nhìn. Trong mắt đều dám tin, bi thương, đau đớn đến tận xương. . . . . .

      vừa nghe thấy cái gì? nghe Tam nhi . . . . . . rời khỏi Ngạo, rời . . . . . .

      Ai cũng đoạt được nàng. . . . . . Nàng là của Ngạo , ai cũng đoạt được?

      Thân thể hơi run rẩy, ràng là mùa hè, thế nhưng lại cảm nhận được lạnh lẽo đến tận xương tủy. Tâm như bị đào khối, làm đau đến thở nổi. . . . . .

      Nàng là của Ngạo , vậy sao? sao đây?

      ngụm máu tươi muốn phun ra lại bị đè nén xuống. . . . . .

      Nếu là nàng lựa chọn Ngạo, cũng làm cho nàng khó xử. giả vờ như biết gì, rất tiêu sái buông tay. Sau đó, mình liếm láp vết thương của mình, chỉ hy vọng nàng có thể hạnh phúc. . . . . .

      "Tam nhi. . . . . ." thanh nhàng, đến nỗi chính cũng nghe . Người ở bên mép giường bỗng cảm giác tim cứng lại, quay đầu nhìn mặt sắc tái nhợt của . . . . . .

      "Thương Thương, chàng đến rồi à? Tới cũng tiếng! Nhanh lên qua đây giúp ta tay, tên này nắm tay ta đau muốn chết!" Nàng hoàn toàn để ý chuyện mới vừa xảy ra.

      từng bước tới, bước chân có chút hư phù, nhìn cổ tay nàng bị nắm có chút ít máu ứ đọng. Đáy mắt thoáng qua sát ý, ngay sau đó thu lại, nhìn nàng chút: "Tam nhi, nàng lựa chọn xong rồi sao?"

      "Cái gì lựa chọn xong?" Kinh ngạc nhìn của , tại sao nàng cảm thấy hôm nay Thương Thương có gì đó đúng.
      vươn tay, vuốt vuốt tóc của nàng: "Tam nhi phải , rời Ngạo sao. . . . . ." Ánh mắt tà mị như hoa đào cố gắng nhắm lại, thể rơi lệ ở trước mặt nàng, thể!

      "Ai nha, cái người ngu xuẩn này, đương nhiên là an ủi thôi..., chàng xem, đều bệnh thành ra như vậy rồi, có chuyện gì chờ tỉnh lại cũng được mà!" Nàng nhìn ra được bi thương trong mắt , đồng thời cũng nhìn ra được cố kìm nén nỗi đau trong lòng, cho nên nàng cố ý dùng giọng điệu này tới hóa giải tâm tình của .

      Người đàn ông ngu ngốc, làm cho lòng nàng rất đau!

      Đôi mắt tà mị như hoa đào mở ra, dám tin nhìn nàng. Ngay sau đó, đôi mắt kia tràn đầy nồng đậm vui sướng, loại cảm giác vui sướng mất mà có được lại. . . . . .

      "Tam nhi. . . . . ."

      Liếc cái: "Có phải chàng luôn tin tưởng ta như vậy đúng ?" Giọng có chút oán giận!

      " xin lỗi, Thương Thương sai lầm rồi. . . . . ." Cúi đầu nhận lỗi.

      "Xét thấy thái độ nhận lỗi của chàng rất tốt nên lần này chàng cũng cần viết giấy kiểm điểm đâu!" Cười xong, trong lòng lại có chút nặng nề.

      Nhìn lại người nằm giường: "Thương Thương, ta thấy Hiên Viên Ngạo có chút đáng thương!" xong hốc mắt có chút ửng hồng.

      "Tam nhi mềm lòng sao?" Cố gắng biểu tự nhiên, nhưng cũng thể che hết nỗi sợ trong tim .

      Nàng ngơ ngác nhìn chút, sau đó : "Ta cũng biết đây là cảm giác gì, rất phức tạp!"

      Nhìn cổ tay trắng nõn của nàng bị Ngạo túm ở trong tay, dùng lực nhàng liền đem tay của nàng thoát ra. Ngồi ở bên giường, sau đó ôm lấy nàng ngồi ở trước người của mình. . . . . .

      "Thương Thương, chàng mới vừa dùng sức như vậy có thể thương tổn hay ?" Nàng có chút nóng nảy hỏi.

      Lại làm cho động tác của dừng lại, rồi sau đó ép buộc mình cố tỏ ra tự nhiên mở miệng: " biết. Tam nhi, nàng có bị cảm động , cần ta nữa sao?"

      xong để đầu đến cạnh cổ nàng, đè nén tâm tình, nàng bắt đầu để ý đến Ngạo rồi sao. . . . . .

      " ! Nhiều nhất chỉ coi như bằng hữu thôi...Mà chàng phải là hoàng thúc của sao? Thế nào lại quan tâm bệnh tình chút nào vậy!" Nàng có chút bất mãn quay đầu nhìn , người này phải có quan hệ vô cùng tốt với Hiên Viên Ngạo sao? Cháu bệnh gần chết, thế nhưng lôi kéo nàng quan tâm loại vấn đề này!

      Nghe nàng nửa đoạn trước, tâm tình của rất tốt. Nghe nàng tiếp nửa đoạn sau, nhíu lông mày mở miệng: "Giành Tam nhi với Thương Thương, người ta mới cần đứa cháu cứng đầu cứng cổ như vậy đâu!"

      ". . . . . ." Ngửa mặt lên trời trừng mắt, quay đầu nhìn chút, " ra , ta cảm thấy chúng ta có chút quá đáng, ràng ta là vương phi của , nhưng lại. . . . . với chàng."

      Mặc dù nàng quan tâm tới vấn đề danh tiết danh tiếng, nhưng mà ranh giới đức hạnh cuối cùng vẫn phải có.

      dung nhan tuyệt mỹ lộ ra nụ cười khẽ: "Tam nhi, là Ngạo tự mình đồng ý cạnh tranh công bằng với ta. Tại sao có thể trách chúng ta?" ra còn , lúc đầu là Ngạo đồng ý đem nàng tặng cho . Là cho Ngạo cơ hội cạnh tranh công bằng, cũng cuối cùng thắng, Ngạo lại đổi ý muốn buông tay!

      "Cạnh tranh công bằng?" Hai người này còn gạt nàng làm loại chuyện như vậy sao? Như vậy có thể giải thích được hành động của Hiên Viên Ngạo mấy ngày nay, khó trách tức giận như vậy cũng có làm gì nàng, khó trách để cho nàng ở căn phòng tốt như vậy, khó trách chuyện gì cũng tùy nàng, khó trách nhảy vào biển lửa cứu nàng. . . . . .

      "Từ khi nào?" Trầm giọng mở miệng, tâm tư nàng rất phức tạp.

      "Lúc thọ yến của Thái hậu." Nghĩ tới càng thêm hối hận. Nếu khi đó, mềm lòng mà quyết định cạnh tranh công bằng với Ngạo, có lẽ Ngạo cũng hãm sâu như vậy!

      Giờ khắc này, nàng được cảm giác trong lòng mình là cái gì. Nhìn người nằm giường là trượng phu danh nghĩa của nàng. Mà người ôm nàng, nàng phải là có . Đột nhiên có cảm giác mệt mỏi. . . . . .

      "Thương Thương, chúng ta phải làm sao?" Làm thế nào? Việc làm của Hiên Viên Ngạo, nàng cảm động tuyệt đối là giả. Nhưng nàng vì cảm động này mà buông tay Thương Thương, nàng cũng làm được!

      "Thương Thương buông tay, chết cũng buông tay!" ôm hông nàng, sức lực lớn làm nàng có chút làm đau. Ngạo thể có nàng, càng thể!

      "Thương Thương. . . . . ."

      . . . . . .

      Tựa vào trong ngực của , ngáp cái. . . . . .

      "Tam nhi, mệt mỏi nghỉ ngơi lát ." Dịu dàng mở miệng, cũng muốn làm cho nàng phiền lòng, cho nên những chuyện này cần nàng tới nghĩ. Chỉ cần lòng của nàng vẫn còn ở chỗ , vấn đề gì cũng để cho dốc hết sức giải quyết!

      Nàng ngẩng đầu lên nhìn chút, nhìn lại người vẫn nằm giường, cười cười, an tâm ngủ ở trong ngực . . . . . .

      Đợi nàng ngủ, nhàng cầm tay của nàng, lấy ra thuốc luôn mang theo bên người dịu dàng bôi lên cổ tay trắng nõn của nàng, sợ làm nàng tỉnh, cũng sợ làm nàng đau. . . . . .

      Đồng thời ánh mắt băng hàn thấu xương của hung hăng nhìn chằm chằm người vẫn còn hôn mê ở giường, dám làm tay Tam nhi thành như vậy, muốn chưởng đánh chết !

      lúc này, Hiên Viên Mặc vội vội vàng vàng vào, vừa nhìn cảnh tượng trong phòng, mày kiếm nhíu chặt: "Hoàng thúc!"

      Quay đầu, trong ánh mắt tà mị như hoa đào chứa ý cảnh cáo. Nếu đánh thức Tam nhi, quản khỉ gió có phải Hoàng đế hay , trực tiếp ném ra!

      Sờ lỗ mũi cái, hạ thấp lượng: "Ngạo sao chứ?"

      "Hơi thở ổn, hẳn là có việc gì!" giọng mở miệng đáp lời.

      Nhìn Hiên Viên Ngạo, rồi nhìn Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam, có chút do dự mở miệng: "Hoàng thúc, có phải các người. . . . . . có phải hay . . . . . ."

      "Đúng!" có bất kỳ do dự gật đầu, bọn họ nhau cần phải che giấu.

      Đôi mắt như ngọc đen thoáng qua chút chán nản: "Hoàng thúc, Mặc chúc phúc các ngươi, nhưng mà Mặc cũng hi vọng thúc đừng tổn thương Ngạo quá sâu."

      đau đớn lâu như vậy, cũng sợ đau lần nữa. Chỉ vì Ngạo là đệ đệ ruột của , thể bỏ mặc!

      "Đây cũng phải là việc ta có thể khống chế được!" Ngẩng đầu nhìn , dung nhan như cánh hoa đào đều là ý tứ nghiêm túc, phải qua loa mà là nghiêm túc, khống chế được.

      Hiên Viên Mặc ngẩn ra, thở dài cái, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Hoàng thúc dĩ nhiên là cách nào khống chế, là do nhất thời suy nghĩ thấu đáo.

      Nhìn trong ngực ngủ rất bình yên, khóe môi còn có nụ cười ngọt ngào. được cảm giác trong lòng mình là gì? Nhìn thấy nàng hạnh phúc, cũng là nhìn thấy người cho nàng hạnh phúc phải là mà bi thương.

      "Hoàng thúc, quân đội của Mông Man đế quốc tiến rất gần rồi, thái độ của thúc là gì?" Thái độ của hoàng thúc quyết định trận đánh này phải đánh thế nào!

      Khóe môi như cánh hoa đáo nâng lên nụ cười khẽ, ánh mắt tà mị như hoa đào híp lại, nhìn chút: "Mặc cảm thấy hoàng thúc khó xử ngươi sao?"

      ngẩn ra, ngay sau đó mặt như ngọc nở ra nụ cười ôn nhã: "Vậy Mặc phải cám ơn hoàng thúc rồi." Dạ Mị đế quốc nhúng tay vào, Hiên Viên đế quốc và Long Diệu đế quốc kết minh, tất thắng.

      "Nhị ca!" tiếng giọng khí phách từ ngoài cửa vang lên. . . . . .

      Ngay sau đó Long Ngạo Thiên cảm thấy trận chưởng phong bén nhọn đánh tới chỗ mình, khó khăn lắm mới tránh thoát được. gương mặt cương nghị đều là lửa giận, muốn mở miệng lần nữa, đạo chưởng phong lại đánh tới, lấy nội lực chống đỡ vừa kịp hóa giải!

      Mặt đầy tức giận bước vào, muốn nổi giận, nhìn thấy nhị ca vuốt lỗ mũi có chút đồng tình đứng ở bên nhìn . Nam tử nằm giường mang khuôn mặt mang lạnh lùng đau bệnh, mà bên giường là nam tử cực kỳ ôm cười đến xinh đẹp, nhìn . . . . . .

      Chỉ là nụ cười này lại làm cho cảm thấy chút nhiệt độ nào. Trong ánh mắt tà mị như hoa đào của người nọ là ánh lửa nhảy nhót, giọng mở miệng: "Đánh thức Tam nhi, Bổn vương muốn mạng của ngươi!"

      "Ngươi!" Long Ngạo Thiên cũng phải là dễ khi dễ, muốn phát tác liền bị Hiên Viên Mặc kéo lại, "Được rồi, được rồi, Ngạo Thiên đệ phải là đến thăm Ngạo sao?" Cố gắng sang chuyện khác.

      Trong bụng thầm than, hoàng thúc là cưng chiều nàng như mạng!

      Long Ngạo Thiên nhìn Hiên Viên Vô Thương cái, lại thấy mặt của đều là sát ý khát máu. Trong lòng ngược lại có chút ngạc nhiên trong ngực là ai!

      Hiên Viên đế quốc Hi Vương Gia —— Hiên Viên Vô Thương, đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử, phong thần tuấn lãng, kinh thái tuyệt diễm. bộ áo trắng như thiên nhân, chính là đệ nhất thiên hạ thủ phủ! Nhưng cũng gần nữ sắc, ngược lại tò mò như thế nào làm bảo hộ như vậy!

      Chỉ vì muốn đánh thức nàng, liền tiếc đối địch với thái tử nước khác!

      Nghĩ tới liền liếc qua người trong ngực của , kết quả. . . . . . Tay áo bào to lớn của người đó vung lên, cỗ sức lực cường đại đánh tới phía . nhảy vài bước tránh thoát, rồi sau đó nghe được câu suýt nữa làm cho hộc máu ——" cho nhìn lén Tam nhi của Bổn vương!"

      Long Ngạo Thiên nhìn lén? nhìn lén hả?

      Mặt. . . . . . vẻ mặt ngơ ngác nhìn Hiên Viên Vô Thương, trong lòng còn cảm thấy hứng thú đối với trong ngực ! Có người thương như vậy tự nhiên là rất tốt, nhưng mà thương cưng chiều đến mọi việc đều để ý như vậy, chỉ làm vì nữ nhân kia mà cảm thấy bi ai!

      Bởi vì nửa đời sau của nàng tuyệt đối thể có tự do! Bây giờ tưởng tượng sơ lược khái quát nửa đời sau đầy u ám, thê lương của Vũ Văn Tiểu Tam! Quay đầu nhìn Hiên Viên Mặc chút: "Nhị ca, thương thế của Ngạo sao rồi?"

      " còn gì đáng ngại!" Lộ ra nụ cười an tâm.

      Long Ngạo Thiên gật đầu cái: "Tức là có việc gì, vậy ta an tâm." Trong bụng lại có điểm im lặng, gần đây chuyện ở Hiên Viên đế quốc đúng là nhiều! Ngày hôm trước là Hiên Viên Ly bị bệnh, tại lại. . . . . . ở đây tới nửa tháng, thăm bệnh cũng phải ba lần rồi!

      "Hoàng thúc, hôm nay Phượng Phi Yên đưa quốc thư tới, muốn kết thân." cần , mọi người đều biết đối tượng Phượng Phi Yên cầu hôn là ai.

      Ánh mắt của Long Ngạo Thiên lập tức trở nên hả hê. phải rất để ý nữ nhân trong ngực kia sao, tại được nữ hoàng nước cầu hôn rồi, xem ngươi làm thế nào! Long Ngạo Thiên cũng là người thù rất dai đấy!

      Người ngồi ở mép giường chỉ là nhàng lau tay cho trong ngực, giống như có nghe được lời của .

      "Hoàng thúc?" Mặc dù biết đáp án, nhưng là vẫn nhịn được muốn nghe chút hoàng thúc thế nào. Dù sao kết thân thành, Phượng Phi Yên thẹn quá thành giận, chỉ sợ gia nhập Mông Man đế quốc phía bên kia để bức hôn rồi!

      Phượng Phi Yên nữ nhân kia, cũng nhìn ra, quả nhiên là điên cuồng, vì chuyện tình cảm cái gì cũng dám làm ra!

      "Nếu như cần viện binh, hãy với hoàng thúc" Tâm tư của Mặc, tự nhiên hiểu. Tứ Quốc chiến loạn, ai cũng chắc được cuối cùng nước nào là địch, nước nào là bạn. Nếu như đồng ý lời cầu hôn của Phượng Phi Yên, Thanh Loan đế quốc chính là bên phe của bọn họ, nếu đồng ý. . . . . . chỉ sợ cũng đứng phía đối phương rồi. cũng muốn cho Mặc thêm phiền toái, nhưng mà để cho cưới. . . . . . , là gả cho Phượng Phi Yên, là chuyện thể nào!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :