1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Vũ Văn Tiểu Tam mang theo Tiểu Nguyệt cùng trở về Phượng Tường cung, vừa hay chạm mặt gặp lại Long Tử Nghiên, ít nụ cười sáng lạn mặt mỗ nữ lập tức cứng lại, tuy Thương Thương đồng ý với nàng hề để ý tới nữ nhân này nữa, thậm chí còn nghe lời nàng đuổi Long Tử Nghiên ra, nhưng nhìn thấy nha đầu ày, lòng nàng vẫn tràn đầy khó chịu, giống như là chính thê thấy tiểu tam thoải mái được !

      Long Tử Nghiên thấy Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại rất là vui mừng, cười hì hì chào hỏi: "Tam vương phi !"

      "Long Diệu công chúa!" - Lễ độ và xa cách.

      "Tam vương phi cần lạnh nhạt như vậy đâu, gọi ta Tử Nghiên là được !" - Long Tử Nghiên mở miệng cười, ngược lại hiền hòa được ngay.

      Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, nể tình chút nào mở miệng: "Ta với người rất thân quen sao ?"

      Híc. . . . . . khuôn mặt tươi cười của Long Tử Nghiên cứng lại, có chút hiểu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Nàng lúc nào đắc tội với nàng ấy sao?

      Tiểu Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, tiểu thư nhà bọn họ rất ít khi chuyện mà đối chọi gay gắt như vậy với người khác a, ngoại trừ đối xử với Vương Gia, suy nghĩ chút tiểu thư cũng có thái độ này với Phượng Phi Yên, chẳng lẽ. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng vẻ mặt khó xử của Long Tử Nghiên, trong bụng cũng hiểu mình là có chút kích động quá độ, vì vậy che miệng cười khẽ: "Bổn vương phi có ý là vừa thấy Long diệu công chúa liền bội cảm thân cận, luôn là cảm thấy nhiều năm trước từng gặp qua ! Lo lắng từng gặp qua công chúa hay , trước kia quen biết, mà bây giờ quên mất, cho nên mới phải hỏi cái câu vừa rồi !"

      Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, lần nữa phải giơ ngón tay cái lên vì bản lãnh dóc của tiểu thư nhà mình.

      Nhưng Long Tử Nghiên kia ngược lại rất tin, cho là Vũ Văn Tiểu Tam muốn lời khách sáo, vì vậy che miệng cười khẽ: "Bổn cung cũng cảm thấy hết sức có duyên với Tam vương phi, giống như là nhiều năm trước gặp qua !"

      "Hữu duyên ? Loại nghiệt duyên này có cũng được !" - Lạnh lùng mở miệng, mang theo chút ý vị giễu cợt.

      Long Tử Nghiên nụ cười mặt lại cứng đờ, mở miệng : " biết tam vương phi cớ gì ra lời ấy ?"

      Vũ Văn Tiểu Tam lại nhắc nhở hồi lâu trong lòng mình nên kích động quá độ, muốn sau này hảo hảo cùng chuyện với người, lại tiếp tục treo mặt nụ cười hòa thiện: "Công chúa mới vừa rồi phải duyên phận này giống như là nhiều năm trước gặp qua sao ? Ý của bổn vương phi là, chúng ta vốn chính là nhiều năm trước từng thấy, “giống như” có cái gì tốt ! Hai chữ ‘giống như’ xem ra có vẻ lạnh nhạt rồi !"

      Tiểu Nguyệt nuốt hớp nước miếng, im lặng và sùng bái đọng trong mắt nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình. . . . . .

      Long Tử Nghiên vừa nghe cũng rất là vui mừng, tiến lên xúc động nắm tay Vũ Văn Tiểu Tam: "Người ta thường : ngàn vàng dễ có, tri kỷ khó tìm. Tử Nghiên là chỉ hận sớm gặp được tam vương phi !"

      "Ta ước gì cả đời cũng thấy được ngươi !" - ngữ điệu chế nhạo của mỗ nữ lại phát ra ngoài, mấy câu mới vừa kia đúng là nàng khắc chế được bản thân mới rói, nhưng những lời này chính là nàng cố ý ra.

      Vì vậy nụ cười mặt Long Tử Nghiên lại cứng lại: "Tam vương phi đây là ý gì ? Chẳng lẽ có thành kiến đối với Tử Nghiên?"

      Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa che miệng cười khẽ: "Công chúa gì vậy, có thể cùng công chúa kết giao là phúc khí của bổn vương phi, có câu thoại hay: gọi thường gặp nhau bằng tưởng nhớ tới diện mạo, bổn vương phi hi vọng quan hệ giữa mình và công chúa có thể gò bò vượt ra khỏi quan hệ bằng hữu bình thường, cho dù cách xa nhau nghìn vạn dặm, vẫn có thể nhớ thương lẫn nhau !"

      Lời này hẳn là suýt nữa khiến trong mắt Long Tử Nghiên xuất lệ quang cảm động: "Tam vương phi hẳn là xem Tử Nghiên làm bằng hữu, về sau nếu có gì cần Tử Nghiên giúp tay, cứ trực tiếp với Tử Nghiên, Tử Nghiên nhất định đem hết toàn lực vì tam vương phi mà trừ ưu giải nan!"

      "Thậ là cái gì cũng nguyện ý sao ?" - Vũ Văn Tiểu Tam đôi mắt hàm chứa mong đợi nhìn nàng.

      Long Tử Nghiên thoáng chốci sững sờ, rồi sau đó gật đầu cái: "Chỉ cần Tử Nghiên làm được, tuyệt đối từ chối !"

      "Vậy hãy nhanh chạy trở về Long Diệu quốc của ngươi, cần lại ra trước mặt của Hiên Viên Vô Thương nữa !" - giọng vô cùng tàn nhẫn.

      Tiểu Nguyệt cũng có chút hiểu nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình, tội gì khó nghe như vậy , nếu là đánh nhau hoặc là nháo lên, rất khó coi ....!

      Long Tử Nghiên còn chưa kịp mở miệng, thị tỳ cận thân sau lưng nàng liền tức giận lên tiếng: "Tam vương phi, công chúa nhà chúng ta nể ngươi là vương phi của Tam vương gia đế quốc Hiên Viên, mới cho ngươi mấy phần mặt mũi. Ngươi đừng có được thể mà lên mặt ! Công chúa nhà chúng ta theo đuổi Vô Thương Vương Gia là tự do của nàng, có liên quan gì tới ngươi ?"

      Tiểu Nguyệt lập tức mở miệng phản phúng: "Chuyện cười, chủ tử chuyện, khi nào đến phiên ngươi chen miệng ! Ngươi phải hiểu nơi này là Hiên Viên đế quốc, vương phi chúng ta muốn cái gì cái đó, nếu thỏa mãn, có thể tìm Vương Gia của chúng ta lý luận !" - Nàng cũng tin có ai đó dám tìm Huyết Chiến thần Hiên Viên Ngạo lý luận ! Bất luận là người nào để ý tới, Tiểu Nguyệt nàng cũng nhìn tiểu thư nhà bọn họ bị người ta mắng!

      Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe Tiểu Nguyệt , khóe mắt dư quang rất là tán thưởng nhìn nàng cái, xem ra có phí công thương cái nha đầu này !

      Rồi sau đó nhìn Long Tử Nghiên, bộ dáng suy nghĩ sâu xa nhớ lại lời mình mới vừa , rồi sau đó rất là ảo não dậm chân: "Ai dà, nhìn ta đây lỡ mồm, hẳn là đem lời hữu ích thành ác ý ! Ý của bổn vương phi là Thanh Loan nữ hoàng Phượng Phi Yên đó hung hăng nhìn chằm chằm vào Hi Vương Gia thả, nay còn ở Phượng Tường cung mơ hồ bày tỏ với ta muốn gây bất lợi với công chúa, cho nên bổn vương phi như vậy là hy vọng công chúa có thể sớm ngày trở về nước, nên để tới Hi Vương Gia nữa, để miễn bị kẻ gian làm hại ! Nhưng mà biết thế nào lại thành ra như vậy, ta đây lỡ mồm! Công chúa, ngươi nhất định ngại đúng ?"

      Long Tử Nghiên vừa nghe lời của nàng, đáy mắt thoáng qua đạo tinh hoa, gương mặt xinh đẹp mang tàn nhẫn nét mặt, xúc động cầm Vũ Văn Tiểu Tam tay: "Tam vương phi đây cũng là quan tâm ta bị hại, bản công chúa cảm tạ ngươi còn đến kịp, sao lại trách ngươi chứ ! Chỉ là ngươi nên lo lắng, Phượng Phi Yên nàng là Thanh Loan nữ hoàng, Long Tử Nghiên ta dầu gì cũng là trưởng công chúa của Long Diệu quốc, muốn động đến ta cũng phải hỏi hoàng huynh ta có đồng ý hay ! Tam vương phi yên tâm, Tử Nghiên nhất định chịu thiệt!"

      Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, Long Tử Nghiên này có phải quá ngu rồi hay hả ? bị mắng thành ra như vậy rồi, vẫn cảm động nắm tiểu thư nhà mình tay như thế được sao ? Để cho người được lời nào chính là cư nhiên bị khích bác thành công !

      chuyện trở về, Long Tử Nghiên dù thế nào cũng nghĩ ra Vũ Văn Tiểu Tam là tình địch chân chính của nàng a. nàng nghĩ tam vương phi nên vợ nên chồng, làm sao có thể cùng với nàng theo đuổi Hiên Viên Vô Thương, có xung đột quá đây ? Hơn nữa nàng cũng chưa từng có đắc tội Vũ Văn Tiểu Tam, nàng ấy cũng có lý do gì nhằm vào nàng mới đúng.

      Long Tử Nghiên xong, chỉ thấy Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thị tỳ cận thân của mình, trong bụng cũng hiểu nô tài kia cũng quả quá đáng, vì vậy mắt chứa áy náy mở miệng với Vũ Văn Tiểu Tam: "Người hầu hiểu chuyện, tam vương phi tỷ tỷ cũng cần so đo cùng những kẻ nô tài như này, muội muội thay nàng chịu tội !"

      Lần này cũng bắt đầu xưng tỷ gọi muội rồi ! Tiểu Nguyệt đầu mồ hôi như mưa, bộ đành lòng nhìn quay đầu . . . . . .

      "Theo lý thuyết muội muội nếu thay mặt tiện tỳ này xin lỗi, tỷ tỷ cũng nên dây dưa thả. Nhưng mà nếu phải dạy dỗ chút, vậy bọn người hầu sợ rằng vĩnh viễn biết được quy củ là như thế nào, biết như thế nào là đúng mực ! Muội muội tâm địa thiện lương, đau lòng người hầu, đành lòng trách móc nặng nề. Tỷ tỷ lại kiềm chế được nghĩ vì muội muội quản giáo tốt bọn họ, nếu , nếu lần sau muội muội đối mặt là Thanh Loan nữ hoàng, nàng ta tất phải có thể lấy lý do tiện tỳ bất kính, liên lụy đến muội muội, thậm chí còn lien quan đến vấn đề hai nước ! Vậy muội muội và Hi Vương Gia sợ là càng có duyên !" - Vũ Văn Tiểu Tam tỏ vẻ ta là vì muốn tốt cho ngươi.

      Long Tử Nghiên vừa nghe, hẳn là sâu sắc cảm giác để ý tới, nghĩ tới do tự chủ gật đầu cái !

      Thị tỳ kia vừa nhìn, lúc này luống cuống, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Công chúa ! Tam vương phi ! Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cũng dám lắm mồm nữa ! Nô tỳ biết sai rồi !" - Thị tỳ xong, hai cái tay vẫn còn ở mặt mình làm nhiều việc cùng lúc.

      lâu sau, mặt kia liền bị chính nàng làm cho đỏ bừng, Vũ Văn Tiểu Tam nâng khóe môi lên cười lạnh, dám mắng nàng được thể mà lên mặt, cũng nhìn chút mình cũng chỉ là cây tỏi ! Muốn tìm chết cũng cần gấp gáp như vậy, ta còn chưa xử lý xong chủ tử nhà ngươi !

      "Tử Nghiên muội muội, tỷ tỷ kể từ sau khi mang thai, tâm tình luôn là phiền não giải thích được, luôn giống như trúng tà . . . . . ." - Vũ Văn Tiểu Tam bắt đầu bậy ngập trời.

      Tiểu Nguyệt vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, nàng còn nhớ thời điểm lần trước tiểu thư mang thai phiền não, đánh trắc vương phi cùng hai ma ma vương phủ, đánh cho kêu thảm đạm ! tại đột nhiên lại cái này. . . . . .

      "Lúc phiền não liền đặc biệt khống chế được mình, đặc biệt chờ đợi có người có thể ở bên cạnh ta để ta đánh !" - tới chỗ này, tiếng "Bốp" vang lên, Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng tát cái lên mặt Long Tử Nghiên!

      Long Tử Nghiên còn chưa có phản ứng kịp, “bốp” cái tát vỗ đến má phải của nàng, tiếp đó Vũ Văn Tiểu Tam dùng tay trái của mình hung hăng bắt được tay phải của mình, mặt khổ sở mở miệng: "Muội muội mau ! Tỷ tỷ khống chế nổi ! mau !"

      qua này tay phải hình như lại muốn tránh thoát khỏi khống chế của tay trái, mà nàng cắn chặt hàm răng, hung hăng dùng tay trái lôi tay phải của mình, mặt cực kỳ thống khổ bộ dáng: "Muội muội mau! Mau!"

      Long Tử Nghiên nhìn chút bộ dáng nàng như trúng tà trong lúc này, hẳn là quên mất chuyện mình mới vừa bị đánh, sợ hãu xem xét bộ dạng kinh khủng của Vũ Văn Tiểu Tam, mở miệng : "Đa tạ tỷ tỷ cố nén khổ sở giữ mình cũng chịu đánh Tử Nghiên nữa, phần ân tình này của tỷ tỷ với muội muội, muội muội cả đời bao giờ quên!"

      Long Tử Nghiên mặt cảm động xong, sau đó mang theo nô bộc và tỳ nữ của mình nhanh chạy trốn. . . . . .

      Tiểu Nguyệt ót treo giọt lớn mồ hôi, nhìn bóng lưng đám người Long Tử Nghiên chạy trối chết, sùng bái nhìn tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, ngươi rất lợi hại !" - Đánh công chúa nước, chuyện gì cũng , còn để cho người khác có dáng vẻ cảm ân đái đức, nhớ kỹ ân tình!

      "Hừ !" - Vũ Văn Tiểu Tam thấy các nàng chạy xa, bộ dáng khổ sở biến mất thấy gì nữa, vỗ tay cái, mới vừa sức lực của nàng khống chế được cực tốt, đánh cho đau rát, mặt cũng có dấu vết, như vậy là có thể tránh khỏi bị Long Ngạo Thiên mở miệng hỏi, sau đó thay muội muội ra mặt.

      Mà thủ đoạn mình đánh người, cùng bộ dáng Long Tử Nghiên ràng cảm động cực kỳ, nghĩ đến nàng cũng chủ động đâu.

      Giành Thương Thương, cũng hỏi Vũ Văn Tiểu Tam nàng có đồng ý hay ! Hoàn toàn chính là muốn ăn đòn!

      "Nhưng tiểu thư, như thế ngươi có quá độc ác chút ?" – Xuất phát từ cảm thông, Tiểu Nguyệt hỏi câu như vậy, bởi vì cái công chúa đó là dại dột làm cho người ta đành lòng tổn thương nàng.

      ra Tiểu Nguyệt hoàn toàn quên mất ngày trước nàng cũng ngu xuẩn như vậy, chỉ là từ từ bị dạy dỗ thông minh hơn, ít nhất có thể nhìn ra ý đồ của Vũ Văn Tiểu Tam rồi, giống như thời điểm quay ngược về trước, nửa ngày vẫn hiểu ràng, thiếu chút nữa đem Vũ Văn Tiểu Tam kéo chết rồi.

      "Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình! Giành đàn ông với ta, nàng cũng xứng sao ?" - Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ? Stop!

      Nhưng nàng cũng biết, đối thủ chân chính cũng phải Long Tử Nghiên, mà là Phượng Phi Yên, sau lưng của nàng ta có quốc gia ! Nàng dạy dỗ Long Tử Nghiên, chỉ là bởi vì chuyện lần trước làm nàng khó chịu !

      Khốn kiếp ! Phiền toái ! Đều do Hiên Viên Vô Thương nam nhân đáng chết kia, có việc gì hình dáng sao đẹp trai làm cái gì, đưa tới nhiều lạn đào hoa như vậy, cũng biết đám nữ nhân này cả ngày theo phía sau liệu có thể động lòng hay !

      Nếu là chọc giận nàng liền. . . . . . Ánh mắt sáng lên, người ngờ tới cái chiêu này đâu ! Ha ha. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Suy nghĩ chút là tốt rồi, nàng cũng có gan làm !

      Tiểu Nguyệt thấy tiểu thư nhà mình vẻ mặt phẫn hận, đột nhiên lại tự cúi đầu nở nụ cười bỉ ổi, giựt giựt khóe miệng, mỗi lần luôn là bình thường được bao lâu liền thay đổi thành loại đức hạnh này! là. . . . . . Im lặng!
      Long Tử Nghiên thấy Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại rất là vui mừng, cười hì hì chào hỏi: "Tam vương phi !" "Long Diệu công chúa!" - Lễ độ và xa cách. "Tam vương phi cần lạnh nhạt như vậy đâu, gọi ta Tử Nghiên là được !" - Long Tử Nghiên mở miệng cười, ngược lại hiền hòa được ngay. Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, nể tình chút nào mở miệng: "Ta với người rất thân quen sao ?" Híc. . . . . . khuôn mặt tươi cười của Long Tử Nghiên cứng lại, có chút hiểu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Nàng lúc nào đắc tội với nàng ấy sao? Tiểu Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, tiểu thư nhà bọn họ rất ít khi chuyện mà đối chọi gay gắt như vậy với người khác a, ngoại trừ đối xử với Vương Gia, suy nghĩ chút tiểu thư cũng có thái độ này với Phượng Phi Yên, chẳng lẽ. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng vẻ mặt khó xử của Long Tử Nghiên, trong bụng cũng hiểu mình là có chút kích động quá độ, vì vậy che miệng cười khẽ: "Bổn vương phi có ý là vừa thấy Long diệu công chúa liền bội cảm thân cận, luôn là cảm thấy nhiều năm trước từng gặp qua ! Lo lắng từng gặp qua công chúa hay , trước kia quen biết, mà bây giờ quên mất, cho nên mới phải hỏi cái câu vừa rồi !" Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, lần nữa phải giơ ngón tay cái lên vì bản lãnh dóc của tiểu thư nhà mình. Nhưng Long Tử Nghiên kia ngược lại rất tin, cho là Vũ Văn Tiểu Tam muốn lời khách sáo, vì vậy che miệng cười khẽ: "Bổn cung cũng cảm thấy hết sức có duyên với Tam vương phi, giống như là nhiều năm trước gặp qua !" "Hữu duyên ? Loại nghiệt duyên này có cũng được !" - Lạnh lùng mở miệng, mang theo chút ý vị giễu cợt. Long Tử Nghiên nụ cười mặt lại cứng đờ, mở miệng : " biết tam vương phi cớ gì ra lời ấy ?" Vũ Văn Tiểu Tam lại nhắc nhở hồi lâu trong lòng mình nên kích động quá độ, muốn sau này hảo hảo cùng chuyện với người, lại tiếp tục treo mặt nụ cười hòa thiện: "Công chúa mới vừa rồi phải duyên phận này giống như là nhiều năm trước gặp qua sao ? Ý của bổn vương phi là, chúng ta vốn chính là nhiều năm trước từng thấy, “giống như” có cái gì tốt ! Hai chữ ‘giống như’ xem ra có vẻ lạnh nhạt rồi !" Tiểu Nguyệt nuốt hớp nước miếng, im lặng và sùng bái đọng trong mắt nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình. . . . . . Long Tử Nghiên vừa nghe cũng rất là vui mừng, tiến lên xúc động nắm tay Vũ Văn Tiểu Tam: "Người ta thường : ngàn vàng dễ có, tri kỷ khó tìm. Tử Nghiên là chỉ hận sớm gặp được tam vương phi !" "Ta ước gì cả đời cũng thấy được ngươi !" - ngữ điệu chế nhạo của mỗ nữ lại phát ra ngoài, mấy câu mới vừa kia đúng là nàng khắc chế được bản thân mới rói, nhưng những lời này chính là nàng cố ý ra. Vì vậy nụ cười mặt Long Tử Nghiên lại cứng lại: "Tam vương phi đây là ý gì ? Chẳng lẽ có thành kiến đối với Tử Nghiên?" Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa che miệng cười khẽ: "Công chúa gì vậy, có thể cùng công chúa kết giao là phúc khí của bổn vương phi, có câu thoại hay: gọi thường gặp nhau bằng tưởng nhớ tới diện mạo, bổn vương phi hi vọng quan hệ giữa mình và công chúa có thể gò bò vượt ra khỏi quan hệ bằng hữu bình thường, cho dù cách xa nhau nghìn vạn dặm, vẫn có thể nhớ thương lẫn nhau !" Lời này hẳn là suýt nữa khiến trong mắt Long Tử Nghiên xuất lệ quang cảm động: "Tam vương phi hẳn là xem Tử Nghiên làm bằng hữu, về sau nếu có gì cần Tử Nghiên giúp tay, cứ trực tiếp với Tử Nghiên, Tử Nghiên nhất định đem hết toàn lực vì tam vương phi mà trừ ưu giải nan!" "Thậ là cái gì cũng nguyện ý sao ?" - Vũ Văn Tiểu Tam đôi mắt hàm chứa mong đợi nhìn nàng. Long Tử Nghiên thoáng chốci sững sờ, rồi sau đó gật đầu cái: "Chỉ cần Tử Nghiên làm được, tuyệt đối từ chối !" "Vậy hãy nhanh chạy trở về Long Diệu quốc của ngươi, cần lại ra trước mặt của Hiên Viên Vô Thương nữa !" - giọng vô cùng tàn nhẫn. Tiểu Nguyệt cũng có chút hiểu nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình, tội gì khó nghe như vậy , nếu là đánh nhau hoặc là nháo lên, rất khó coi ....! Long Tử Nghiên còn chưa kịp mở miệng, thị tỳ cận thân sau lưng nàng liền tức giận lên tiếng: "Tam vương phi, công chúa nhà chúng ta nể ngươi là vương phi của Tam vương gia đế quốc Hiên Viên, mới cho ngươi mấy phần mặt mũi. Ngươi đừng có được thể mà lên mặt ! Công chúa nhà chúng ta theo đuổi Vô Thương Vương Gia là tự do của nàng, có liên quan gì tới ngươi ?" Tiểu Nguyệt lập tức mở miệng phản phúng: "Chuyện cười, chủ tử chuyện, khi nào đến phiên ngươi chen miệng ! Ngươi phải hiểu nơi này là Hiên Viên đế quốc, vương phi chúng ta muốn cái gì cái đó, nếu thỏa mãn, có thể tìm Vương Gia của chúng ta lý luận !" - Nàng cũng tin có ai đó dám tìm Huyết Chiến thần Hiên Viên Ngạo lý luận ! Bất luận là người nào để ý tới, Tiểu Nguyệt nàng cũng nhìn tiểu thư nhà bọn họ bị người ta mắng! Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe Tiểu Nguyệt , khóe mắt dư quang rất là tán thưởng nhìn nàng cái, xem ra có phí công thương cái nha đầu này ! Rồi sau đó nhìn Long Tử Nghiên, bộ dáng suy nghĩ sâu xa nhớ lại lời mình mới vừa , rồi sau đó rất là ảo não dậm chân: "Ai dà, nhìn ta đây lỡ mồm, hẳn là đem lời hữu ích thành ác ý ! Ý của bổn vương phi là Thanh Loan nữ hoàng Phượng Phi Yên đó hung hăng nhìn chằm chằm vào Hi Vương Gia thả, nay còn ở Phượng Tường cung mơ hồ bày tỏ với ta muốn gây bất lợi với công chúa, cho nên bổn vương phi như vậy là hy vọng công chúa có thể sớm ngày trở về nước, nên để tới Hi Vương Gia nữa, để miễn bị kẻ gian làm hại ! Nhưng mà biết thế nào lại thành ra như vậy, ta đây lỡ mồm! Công chúa, ngươi nhất định ngại đúng ?" Long Tử Nghiên vừa nghe lời của nàng, đáy mắt thoáng qua đạo tinh hoa, gương mặt xinh đẹp mang tàn nhẫn nét mặt, xúc động cầm Vũ Văn Tiểu Tam tay: "Tam vương phi đây cũng là quan tâm ta bị hại, bản công chúa cảm tạ ngươi còn đến kịp, sao lại trách ngươi chứ ! Chỉ là ngươi nên lo lắng, Phượng Phi Yên nàng là Thanh Loan nữ hoàng, Long Tử Nghiên ta dầu gì cũng là trưởng công chúa của Long Diệu quốc, muốn động đến ta cũng phải hỏi hoàng huynh ta có đồng ý hay ! Tam vương phi yên tâm, Tử Nghiên nhất định chịu thiệt!" Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, Long Tử Nghiên này có phải quá ngu rồi hay hả ? bị mắng thành ra như vậy rồi, vẫn cảm động nắm tiểu thư nhà mình tay như thế được sao ? Để cho người được lời nào chính là cư nhiên bị khích bác thành công ! chuyện trở về, Long Tử Nghiên dù thế nào cũng nghĩ ra Vũ Văn Tiểu Tam là tình địch chân chính của nàng a. nàng nghĩ tam vương phi nên vợ nên chồng, làm sao có thể cùng với nàng theo đuổi Hiên Viên Vô Thương, có xung đột quá đây ? Hơn nữa nàng cũng chưa từng có đắc tội Vũ Văn Tiểu Tam, nàng ấy cũng có lý do gì nhằm vào nàng mới đúng. Long Tử Nghiên xong, chỉ thấy Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thị tỳ cận thân của mình, trong bụng cũng hiểu nô tài kia cũng quả quá đáng, vì vậy mắt chứa áy náy mở miệng với Vũ Văn Tiểu Tam: "Người hầu hiểu chuyện, tam vương phi tỷ tỷ cũng cần so đo cùng những kẻ nô tài như này, muội muội thay nàng chịu tội !" Lần này cũng bắt đầu xưng tỷ gọi muội rồi ! Tiểu Nguyệt đầu mồ hôi như mưa, bộ đành lòng nhìn quay đầu . . . . . . "Theo lý thuyết muội muội nếu thay mặt tiện tỳ này xin lỗi, tỷ tỷ cũng nên dây dưa thả. Nhưng mà nếu phải dạy dỗ chút, vậy bọn người hầu sợ rằng vĩnh viễn biết được quy củ là như thế nào, biết như thế nào là đúng mực ! Muội muội tâm địa thiện lương, đau lòng người hầu, đành lòng trách móc nặng nề. Tỷ tỷ lại kiềm chế được nghĩ vì muội muội quản giáo tốt bọn họ, nếu , nếu lần sau muội muội đối mặt là Thanh Loan nữ hoàng, nàng ta tất phải có thể lấy lý do tiện tỳ bất kính, liên lụy đến muội muội, thậm chí còn lien quan đến vấn đề hai nước ! Vậy muội muội và Hi Vương Gia sợ là càng có duyên !" - Vũ Văn Tiểu Tam tỏ vẻ ta là vì muốn tốt cho ngươi. Long Tử Nghiên vừa nghe, hẳn là sâu sắc cảm giác để ý tới, nghĩ tới do tự chủ gật đầu cái ! Thị tỳ kia vừa nhìn, lúc này luống cuống, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Công chúa ! Tam vương phi ! Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cũng dám lắm mồm nữa ! Nô tỳ biết sai rồi !" - Thị tỳ xong, hai cái tay vẫn còn ở mặt mình làm nhiều việc cùng lúc. lâu sau, mặt kia liền bị chính nàng làm cho đỏ bừng, Vũ Văn Tiểu Tam nâng khóe môi lên cười lạnh, dám mắng nàng được thể mà lên mặt, cũng nhìn chút mình cũng chỉ là cây tỏi ! Muốn tìm chết cũng cần gấp gáp như vậy, ta còn chưa xử lý xong chủ tử nhà ngươi ! "Tử Nghiên muội muội, tỷ tỷ kể từ sau khi mang thai, tâm tình luôn là phiền não giải thích được, luôn giống như trúng tà . . . . . ." - Vũ Văn Tiểu Tam bắt đầu bậy ngập trời. Tiểu Nguyệt vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, nàng còn nhớ thời điểm lần trước tiểu thư mang thai phiền não, đánh trắc vương phi cùng hai ma ma vương phủ, đánh cho kêu thảm đạm ! tại đột nhiên lại cái này. . . . . . "Lúc phiền não liền đặc biệt khống chế được mình, đặc biệt chờ đợi có người có thể ở bên cạnh ta để ta đánh !" - tới chỗ này, tiếng "Bốp" vang lên, Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng tát cái lên mặt Long Tử Nghiên! Long Tử Nghiên còn chưa có phản ứng kịp, “bốp” cái tát vỗ đến má phải của nàng, tiếp đó Vũ Văn Tiểu Tam dùng tay trái của mình hung hăng bắt được tay phải của mình, mặt khổ sở mở miệng: "Muội muội mau ! Tỷ tỷ khống chế nổi ! mau !" qua này tay phải hình như lại muốn tránh thoát khỏi khống chế của tay trái, mà nàng cắn chặt hàm răng, hung hăng dùng tay trái lôi tay phải của mình, mặt cực kỳ thống khổ bộ dáng: "Muội muội mau! Mau!" Long Tử Nghiên nhìn chút bộ dáng nàng như trúng tà trong lúc này, hẳn là quên mất chuyện mình mới vừa bị đánh, sợ hãu xem xét bộ dạng kinh khủng của Vũ Văn Tiểu Tam, mở miệng : "Đa tạ tỷ tỷ cố nén khổ sở giữ mình cũng chịu đánh Tử Nghiên nữa, phần ân tình này của tỷ tỷ với muội muội, muội muội cả đời bao giờ quên!" Long Tử Nghiên mặt cảm động xong, sau đó mang theo nô bộc và tỳ nữ của mình nhanh chạy trốn. . . . . .
      Xem thêm: viewtopic.php?f=142&t=307313&start=515
      Mẹ ơi, bà công chúa này đúng là cực phẩm trong cực phẩm r....đúng là ngu hết chỗ ...cũng may nhà bà k cần phải tranh sủng...nếu k chắc bả chết đầu tiên quá.

      nén nhang. . . . . .

      Sau hai nén hương. . . . . .

      Họ chạy tới cầu trong Ngự Hoa Viên, chừng năm mươi thước khắp nơi đều có thể nhìn thấy ánh mắt kỳ dị và tìm tòi nghiên cứu hai chủ tớ bọn họ của những người chung quanh!

      "Tiểu thư, người còn phải cười bao lâu nữa vậy ?" – Mỗ thị nữ thể nhịn được nữa.

      Mặc dù nàng biết tiểu thư nhà nàng thường đột phát tính điên như vậy, nhưng dù là vừa vừa cười cũng tốt mà, tại sao phải mấy bước lại ngừng chút, cười trận, sau đó vài bước rồi lại ngừng chút, tiếp tục cười lên trận.

      Vì vậy, mới dẫn tới nhiều người dừng chân ngóng chờ như vậy, bởi vì thân phận của Vũ Văn Tiểu Tam cao quý, những người đó cũng chỉ dám ở xa ngó chút, nghị luận, dám quan sát ở khoảng cách gần, cho nên liền đến cách chủ tớ các nàng 50 thước, khắp nơi có thể thấy được ánh mắt tràn đầy mới lạ cùng tìm tòi nghiên cứu !

      Cười thôi , còn là cái loại cười cực kỳ bỉ ổi, giống như là tiếng cười của kẻ cường đạo chiếm đoạt nàng dâu , làm da gà người ta dựng đứng!

      Híc. . . . . . Nghe tiếng của Tiểu Nguyệt, Vũ Văn Tiểu Tam cười cười xấu hổ, nhìn lại chút bốn phía những ánh mắt của mọi người giống như lơ đãng, trong lòng cũng có chút xấu hổ, mới vừa rồi đúng là cười đến quá vui mừng!

      Quay đầu, muốn cái gì đó với Tiểu Nguyệt, liền nghe thấy giọng từng tiếng vang vang mang theo chút chua ngoa truyền đến: "Cách từ xa xa, nhìn thấy có người ngu ngốc cười khúc khích, ta tưởng là ai ra là tam vương phi !"

      Lời này truyền tới, mặt của Vũ Văn Tiểu Tam nháy cái liền đen, quay đầu vừa nhìn, là nữ nhân xa lạ mặc bộ áo gấm, trân châu phỉ thúy ngọc bích tô điểm tóc, bộ váy dài màu trắng giống như có ngàn lớp, tầng tầng bao bọc lấy tư thái ôn như xinh đẹp của nữ nhân ở giữa.

      Mặt trái xoan tinh xảo xinh xắn, khóe mắt kia hơi cong lên, có chút tư vị hồ ly tinh, sống mũi cao thẳng tựa hồ thân phận của chủ nhân cao quý, khóe môi kia khẽ nâng lên, hẳn là hơi chế giếu.

      Đồng thời trong lúc Vũ văn Tiểu Tam quan sát nàng, nàng cũng quan sát Vũ Văn Tiểu Tam, trong tròng mắt kia đều là ghen ghét hề che giấu !

      Híc. . . . . . Nàng đắc tội với nàng ta sao ? Cái ánh mắt ghen ghét đó là chuyện gì xảy ra vậy ? Ngàn vạn đừng là vì Hiên Viên Ngạo, nếu như là vì con heo kia, nàng nguyện ý lập tức chuyển hạ thấp địa vị xuống !

      " biết các hạ là ai ?" - Tìm hiểu trước ràng thân phận rồi hãy .

      Nữ nhân mặc áo gấm còn chưa mở lời, thị tỳ sau lưng nàng liền mở miệng: "Đây là Thục phi nương nương được hoàng thượng sủng ái nhất!"

      A, là phi tử của Hiên Viên Mặc, vấn đề là phi tử của Hiên Viên Mặc làm gì lại gây với nàng, nàng cũng quyến rũ Hiên Viên Mặc cơ mà ! Được rồi, nàng từng muốn quyến rũ, nhưng chẳng phải là biến nó thành hành động sao?

      Thục phi bước từng bước ngắn quy luật, tới trước mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, nhìn tư thế đứng khiếm nhã của nàng, ý vị giễu cợt ở khóe miệng càng thêm ràng: "Tam vương phi là chính phi của Thân Vương cơ đấy, xưa nay hình như chịu để ý tới hình tượng của mình, bước có nửa điểm dáng vẻ của khuê tú đại gia mà dám vọng tưởng leo lên cành cây cao, hừ, khó trách có thể làm ra chuyện tình chăng biết liêm sỉ như thế !"

      Lời này khiến đầu óc Vũ Văn Tiểu Tam thấy mơ hồ, trèo lên cành cây cao ? Làm ra chuyện tình chẳng biết liêm sỉ như thế ? Nàng làm cái gì chứ ? (đây gọi là “việc tốt” quá nhiều nhớ )

      Mặc dù hiểu ràng vì sao Thục phi đến gây , nhưng mà đối với những kẻ muốn bị ăn đòn tìm kiếm gây , từ trước đến giờ nàng rất là vui vẻ tác thành cho đám bọn chúng: "Thân là Thục phi của hoàng thượng, thấy chính phi của Thân Vương, chê cười ác ý công kích, các hạ cũng rất có giáo dục sao ? Sợ là ngay cả từ giáo dục có ý nghĩa gì cũng biết ?"

      Theo thứ tự sắp xếp thân phận của triều đại này, địa vị của nàng và Thục phi này là ngang hàng ! Hoàng hậu là tối cao, tiếp theo đó là quý, thục, hiền, đức bốn phi tử, phi vị đều là chính nhất phẩm.

      Mà chính phi Thân Vương, đồng dạng là chính nhất phẩm mệnh phụ, cho nên về địa vị Vũ Văn Tiểu Tam cũng thua nàng ta, về mặt khí thế tất nhiên cũng có thể yếu.

      "Ngược lại nhanh mồm nhanh miệng ! Tuy nhiên, Bổn cung cho ngươi biết, hậu cung này có hoàng hậu, chính nhất phẩm phi tử chỉ có người là Bổn cung, hậu cung này là thiên hạ của Bổn cung, tất cả mọi chuyện đều là do Bổn cung định đoạt. Tam vương phi nên nhận thân phận của mình, nếu đến lúc đó chết thế nào cũng biết !" - Thục phi xong dán sát vào Vũ Văn Tiểu Tam, gần hình như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

      Nhìn chăm chú Thục phi ăn no căng bụng rửng mỡ có chuyện làm, chạy tới tuyên bố với nàng về quyền sở hữu của mình ở hậu viện hoàng cung.

      Nhìn gương mặt nàng dí sát ở khoảng cách quá gần, Vũ Văn Tiểu Tam gảy gảy móng tay dài của mình, cười : " ra hoàng cung này là Thục phi định đoạt, bổn vương phi còn tưởng rằng là Thái hậu định đoạt ! Tiểu Nguyệt, như thế này chúng ta hỏi mẫu hậu chút, trong cung này lúc nào Thục phi thay mẫu hậu cầm quyền!"

      Lời vừa ra, sắc mặt Thục phi đại biến, nàng nhất thời thể bắt bẻ, lại bị Vũ Văn Tiểu Tam kia thừa cơ dùi cho mũi ! Dựa vào tàn nhẫn của Thái hậu, sợ rằng lời này truyền tới tai Thái hậu, nàng tuyệt đối có kết quả tốt đẹp, cặp mắt đẹp kia chợt nhìn thấy bóng dáng của màu đen và màu vàng sáng ở phía sau lưng Vũ Văn Tiểu Tam, lúc này lộ ra nụ cười quỷ dị, tóm lấy tay Vũ Văn Tiểu Tam, xoay tròn cái dựa vào lan can cầu. . . . . .

      Tiếp theo, cao giọng thét chói tai: "Tam vương phi, ngươi làm cái gì vậy ! nên như vậy, Bổn cung biết bơi lội a. . . . . . Tam vương phi. . . . . ."

      Giờ phút này, Hiên Viên Mặc cùng Long Ngạo Thiên đem đám người Hiên Viên Ngạo ra ngoài hoàng cung, rồi sau đó đồng thời trở về, nhất thời hứng trí, liền đổi đường , ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy màn này. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam thấy nàng ta tay tóm lấy tay của mình cũng cảm giác có cái gì ổn, tiếp đó lại xoay tròn, rồi xuất tình trạng này, ngay lập tức hiểu ra cái đồ khốn này muốn hãm hại nàng mà!

      Hừ, muốn tính toán nàng à ? Khóe môi mỗ nữ chợt hé ra, mặt tinh xảo nhắn lộ ra nụ cười cực kỳ tà ác. . . . . .
      Chương 8: Thương Thương, kinh nguyệt của chàng cũng đến rồi hả ? 【Tiểu Tam thổ lộ

      Vũ Văn Tiểu Tam cười đến nỗi Thục phi có chút rợn cả tóc gáy, cũng hơi sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, cảm thấy cỗ trọng lực đánh tới, giọng trong trẻo của mỗ nữ cũng vang lên ở bên tai của nàng: "Hãm hại ta hả ? Thế tiễn đưa ngươi tìm cái chết !"

      Tiếng của nàng vừa dứt, thân thể Thục phi liền bị ném ra ngoài lên đường vòng cung, rơi xuống dưới cầu…..

      "Ùm !" tiếng vang lớn, mọi người cũng có chút kinh ngạc nhìn bên này, rất ràng, Thục phi là bị Vũ Văn Tiểu Tam đẩy xuống, . . . . . . chuẩn xác là bị ném xuống đấy!

      Vì vậy, mọi người nhìn thấy mỗ nữ tử mắc áo gấm ở trong nước kêu cứu, đôi tay kia khua lung tung: "Cứu mạng ! Cứu mạng ! Bổn cung biết bơi, cứu mạng. . . . . ."

      Hiên Viên Mặc cùng Long Ngạo Thiên tới, có chút hiểu lại xen lẫn nghi ngờ nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, nhưng quên sai người đem Thục phi cứu lên .

      Vũ Văn Tiểu Tam đôi tay ôm ngực, mắt lạnh nhìn bọn họ, từng người từng người hầu nhảy xuống nước, nôn nóng muốn lập công trước mặt ở Hoàng đế, lâu sau, Thục phi liền được nhóm người cứu.

      Mà nàng ta sau khi được vớt lên lại "Ngất xỉu".

      Ngất xỉu ? Mỗ nữ cười lạnh nhìn nàng ta, nàng cũng bỏ qua hình ảnh Thục phi mới vừa được vớt lên lông mi có chút rung rung !

      Lúc này thị tỳ cận thân của Thục phi khóc lớn lên: "Nương nương, nương nương, ngài sao chứ?" - xong mặt sợ hãi lay thân thể Thục phi cái, mà Thục phi nằm dưới đất nhúc nhích.

      Hiên Viên Mặc nhíu nhíu mày, từ hô hấp, tự nhiên có thể nghe được Thục phi phải chân thực hôn mê, vì vậy giọng mở miệng, giọng mơ hồ có chút kiên nhẫn: "Được rồi, đứng lên ."

      Mà Thục phi, lông mi run rẩy, vẫn nhắm mắt lại, đánh bạo nằm mặt đất bất động, nàng đánh cuộc, đánh cuộc hoàng thượng xác định được là nàng giả bộ bất tỉnh.

      Thấy nàng vẫn bất động, Hiên Viên Mặc nhíu nhíu lông mày, vẻ ôn nhuận như ngọc mặt bay lên thành cỗ tức giận!

      Thị tỳ cận thân Thục phi khóc chỉ vào Vũ Văn Tiểu Tam: "Hoàng thượng, nương nương mang theo nô tỳ tới hoa viên dạo chơi, tam vương phi vô duyên vô cớ làm khó dễ với nương nương, còn đẩy nương nương vào trong hồ, hoàng thượng, ngài phải thay nương nương làm chủ a!"

      Tất cả mọi người nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, tuy Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên cũng biết Thục phi là giả bộ bất tỉnh, nhưng đúng là bọn họ tận mắt nhìn thấy nàng đẩy Thục phi vào trong hồ, chuyện này vẫn phải có lời giải thích .

      Tiểu Nguyệt cũng tiện mở miệng giải thích vì tiểu thư nhà nàng, bởi vì chuyện bắt đầu là Thục phi dắt tiểu thư nhà mình, nhưng là cuối cùng rơi trong hồ, đúng là tiểu thư ném, hơn nữa tất cả mọi người nhìn thấy, đây là thế nào cũng từ chối hết đấy!

      Vũ Văn Tiểu Tam khẽ cười tiếng: "Hoàng thượng, vừa rồi bổn vương phi gặp Thục phi, cảm thấy vô cùng thân thiết, trời mùa hè nóng bức chói chang, bổn vương phi lo lắng nàng chịu nổi cái nóng này, liền đẩy nàng vào trong hồ mát lạnh, làm tiêu tan cái nóng, để tránh bị cảm nắng ! Ai có thể nghĩ nàng biết bơi, mới có thể gây ra thảm kịch như thế ! Đổi lại Bổn vương phi tốt bụng làm thành chuyện xấu !"

      Nàng xong lời này, ngay cả Thục phi nằm dưới đất khóe miệng cũng kéo ra, đẩy người khác xuống nước, còn có thể giải thích như vậy sao ? Sau gáy những người khác đều có giọt mồ hôi to tướng. . . . . .

      Mỗ nữ lại nhìn qua Thục phi bất động, tiếp: "Bổn vương phi từng nghe qua loại phương pháp xử lí cứu người chết chìm ngất xỉu, sợ rằng thái y phải chốc lát mới có thể chạy tới, Thục phi kéo dài bất tỉnh, nếu bổn vương phi thử chút biện pháp của mình, có lẽ hữu dụng?"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Vũ Văn Tiểu Tam xong rồi nhìn sang Hiên Viên Mặc. Hiên Viên Mặc nhíu lông mày, trong lòng biết nàng lại muốn tác quái, nhưng vẫn là quỷ thần xui khiến gật đầu cái.

      Thân thể Thục phi thể hìm chế mà run rẩy. Xem chừng Vũ Văn Tiểu Tam có thể làm ra chuyện xấu, nhưng mà ở trong lòng suy tính phen, cắn răng, vẫn nằm bất động, mưu hại Thục phi tội danh này coi như Vũ Văn Tiểu Tam nàng dù là Nhất Phẩm mệnh phụ cũng tuyệt đối gánh chịu nổi trách nhiệm, cho nên nhất định là thể, nếu nàng rơi xuống nước, nhưng nửa điểm cũng có chuyện gì, việc này nhất định trở thành chuyện lớn hóa , che giấu cho qua !

      Long Ngạo Thiên mày kiếm khẽ vặn. Tuy cũng biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn nhìn người đất giả bộ bất tỉnh, xem chừng Thục phi này phải là đồ tốt, lại nhìn chút Vũ Văn Tiểu Tam này cười đến tà ác, chợt có chút ngạc nhiên về phương pháp đánh thức người !

      Chỉ thấy mỗ nữ treo lên nụ cười như ác ma, ngồi xổm người xuống, vươn tay, mò về mặt của nàng, tất cả mọi người cho là nàng là muốn sờ vào người của Thục phi, cho nên cũng mở miệng.

      Ngay sau đó, "Bốp!" tiếng vang lớn truyền đến, mặt Thục phi xuất dấu đỏ, tiếp theo, Vũ Văn Tiểu Tam trước mắt mọi người chưa kịp phản ứng, ở mặt Thục phi lặp lại nhiều lần động tác, sau vài phiên đánh, gương mặt Thục phi xuất mảng lớn máu ứ đọng!

      Thục phi gắt gao cắn răng, vẫn bất động, chờ ngự y tới đây, ngự y kia là người của nàng, đến lúc đó chỉ cần đem thương thế của nàng nặng chút, Vũ Văn Tiểu Tam này tuyệt đối khó thoát khỏi bị trách phạt !

      "Tam vương phi ! Người làm gì đấy !" - thị tỳ cận thân của Thục phi phát rống giận.

      " nhìn thấy ta cứu chủ của ngươi sao? Đồ vô dụng, thấy chủ của ngươi té xỉu cũng nghĩ biện pháp cứu, chỉ biết ở đó hô to gọi ! Bổn vương phi giúp ngươi đánh thức nàng, cảm kích thôi, còn dám lên tiếng bất kính bản vương phi, Tiểu Nguyệt, vả miệng !" - Vũ Văn Tiểu Tam cũng quay đầu lại mở miệng.

      Mọi người thấy hoàng đế bệ hạ cũng lời phản đối, mà Vũ Văn Tiểu Tam làm tam vương phi, tuyệt đối có quyền dạy dỗ tiểu nha đầu, duy nhất có thể giúp thị tỳ này chuyện là Thục phi cũng nằm mặt đất, vì vậy bọn thị vệ tiến lên, đè lấy thị tỳ này, Tiểu Nguyệt do dự chút, nhớ tới bộ dáng thị tỳ kia ương ngạnh đối với tiểu thư nhà mình, trong lòng ngọn lửa vô danh cháy lên, hung hăng đưa bàn tay hướng về phía mặt của nàng tát qua!

      Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên co quắp khóe miệng, nhìn người của hai bên. . . . . .

      Vừa là Vũ Văn Tiểu Tam tát Thục phi, bên kia là Tiểu Nguyệt tát thị tỳ cận thân của Thục phi, chuyện này. . . . . . tuyệt đối là áp đảo mà!

      lúc mọi người cũng lo lắng Thục phi có thể bị quất chết hay , ngự y rốt cuộc cũng lật đật chạy tới, Vũ Văn Tiểu Tam đánh đủ rồi, vỗ tay cái đứng sang bên. Hừ, muốn hại nàng, phải trả giá lớn mới giác ngộ!

      Ngự y hành lễ với Hiên Viên Mặc, rồi sau đó tiến lên thăm dò mạch của Thục phi, tiếp đó nhíu lông mày mở miệng : "Hoàng thượng, Thục phi bị chìm, nước sặc vào phế phủ, e rằng có lo lắng tính mạng."

      Thốt ra lời này xong, chỉ thấy Hiên Viên Mặc gương mặt ôn nhuận như ngọc dính vào chút màu tối nhìn , trong con ngươi như bảo thạch là hàm tức giận, ngự y toàn thân run lên, trong lòng là mơ hồ có mồ hôi lạnh toát ra, dù sao những lời này là phạm tội khi quân !

      "Ôi, Thục phi nương nương còn thở ! Nhất định là do tam vương phi đánh ! Hoàng thượng, ngài nhất định phải vi nương nương làm chủ a !" - thị tỳ trong cung Thục phi cao giọng thét lên mở miệng, rồi sau đó khóc đến vốc nước mũi đống nước mắt quỳ gối bên cạnh Thục phi.

      Chỉ vì nàng mới vừa nhận được tay nương nương ra dấu hiệu cho mình, đây chính là nương nương muốn giả bộ chết rồi, chờ tam vương phi bị trừng phạt xong, lúc sau ngự y cải tử hồi sinh.

      Hiên Viên Mặc vừa nghe, trong mắt tức giận càng lúc càng thịnh, đám người kia coi Hiên Viên Mặc là người ngu hay sao?

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy tức giận trong mắt của , trong lòng biết Hiên Viên Mặc có thể làm Hoàng đế tuyệt đối phải là kẻ ngu, mới vừa rồi Thục phi sơ hở nàng đều nhìn ra, Hiên Viên Mặc tuyệt đối có lý nào nhìn thấy! Tuy giúp tay tốt, nhưng nàng cũng có đường giải quyết, vì vậy quăng cho ánh mắt cứ bình tĩnh chớ nóng.

      Hiên Viên Mặc vừa nhìn ánh mắt này, trong lòng biết nàng có biện pháp, liền thu lại tức giận trong mắt, nhàn nhạt quét qua bọn họ.

      "Thục phi còn thở ? thể nào ? Ngự y, ngươi xem chút ?" - Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt dám tin mở miệng.

      Nàng tất nhiên biết ngự y này và Thục phi là cùng bọn, nếu mới vừa cũng là e rằng nguy hiểm đến tính mạng!

      Còn ngự y kia nhìn mặt sắc Hiên Viên Mặc khôi phục vẻ lạnh nhạt, tức giận trong con ngươi cũng mất , trong bụng suy đoán chẳng lẽ là mình vừa rồi nghĩ lầm sao ? Hoàng thượng cũng nhìn ra đầu mối ?

      Vì vậy lại tiến lên trước làm như có giữ bắt mạch cho Thục phi, dựa theo kế hoạch có chút bối rối mở miệng: "Hoàng thượng, Thục phi quả còn hơi thở !"

      Mà Thục phi ngừng thở, giận nổi, ra sức giả chết, chờ Hiên Viên Mặc xử trí Vũ Văn Tiểu Tam.

      Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên cùng nhau nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, như vậy cục diện bế tắc, bọn họ cũng muốn biết nàng làm thế nào mới có thể hóa giải.

      Tiểu Nguyệt cũng mơ hồ có chút sợ, tiểu thư đem Thục phi đánh chết chứ ? Thục phi là phi tử chính nhất phẩm, tiểu thư nếu đánh chết nàng, tuyệt đối tránh được bị trách phạt, có lẽ bị đưa vào Tông Nhân phủ!

      " chết rồi ư ?" – giọng điệu có chút kinh ngạc của mỗ nữ vang lên, "Ai chà, vậy bản vương phi bị đưa vào Tông Nhân phủ điều tra chứ? Ai, thôi, điều tra điều tra, ai bảo bổn vương phi hại mất cái mạng !"

      Nghe Vũ Văn Tiểu Tam tự lo phát biểu, mọi người có chút kinh ngạc nhìn nàng, Hiên Viên Mặc nhéo nhéo lông mày, nghĩ tới có nên giúp nàng lên tiếng hay .

      Kết quả. . . . . .

      Mỗ nữ mở miệng lần nữa: "Nếu bổn vương phi trợ giúp Thục phi sớm tới miền cực lạc, chuyện tốt cũng muốn làm cho tới cùng ! Giúp Thục phi xử lý xong, bổn vương phi đến Tông Nhân phủ, hoàng thượng, ngài nghĩ sao?"

      Híc. . . . . . Nàng muốn làm cái gì ? Hiên Viên Mặc tuy là ý nghĩa, nhưng vẫn là gật đầu cái.

      "Bổn vương phi đọc sách thấy qua đoạn văn, là người chết, nên trực tiếp bỏ vào trong quan tài vùi sâu vào dưới đất, như vậy linh hồn người chết chỉ có thể tiến và địa ngục chịu tội. Ngược lại có loại phương thức để cho hỏa táng, đốt thi thể, sau khi chết là có thể thăng thiên, đến ngồi canh Phật tổ thành tiên, bổn vương phi cố ý giúp Thục phi tu thành chánh quả, biết ý của hoàng thượng như thế nào?" - Mỗ nữ xong cười hết sức gian trá.

      Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên hẹn mà cùng giựt giựt khóe miệng. Hỏa thiêu ? Thục phi vẫn còn là người sống sờ sờ ra, cần ác như vậy chứ?

      Thân thể Thục phi càng thêm nhàng run rẩy, mơ hồ có chút sợ.

      Ngự y và mấy thị tỳ ánh mắt chứa đầy lo lắng, hoàng thượng đồng ý chứ, Thục phi nương nương này. . . . . .

      Hiên Viên Mặc ho tiếng, rồi sau đó cố nén cười mở miệng: "Tam vương phi tốt bụng như vậy, trẫm sao có thể nào phản đối được, tin rằng Thục phi trời có linh thiêng cũng có trách móc nặng nề vì tam vương phi vô ý hại nàng!"

      Chuyện này. . . . . . khuôn mặt Thục phi kia lọ vẻ sợ hãi, vậy phải làm sao bây giờ ....!
      Chương 8.2

      "Hoàng thượng cũng ủng hộ bổn vương phi an tâm rồi ! Tiểu Nguyệt, châm lửa !" - Vũ Văn Tiểu Tam cười phân phó.

      Tiểu Nguyệt hoảng sợ nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Tiểu thư gây ra chuyện mất mạng người phải ra tòa rồi, hu hu hu. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ, còn giúp Thục phi tu thành chánh quả, có cái gì tốt mà trợ giúp chứ, nếu phải Thục phi muốn hãm hại tiểu thư nhà mình, làm sao xảy ra chuyện như vậy ! Nên để cho nàng ta đọa vào mười tám tầng Địa Ngục mới đúng!

      "Tiểu thư. . . . . ." - Tiểu Nguyệt ai oán nhìn nàng, đáy mắt mơ hồ ngấn lệ lóe lên.

      Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng trợn mắt: Tiểu Nguyệt cái đồ ngu này, luôn đần như vậy ! nhịn được mở miệng: "Sai người châm lửa !"

      "Dạ !" Tiểu Nguyệt đánh nức nở mở miệng, chuẩn bị lấy lửa.

      Lần này Thục phi rốt cuộc luống cuống, ngờ Vũ Văn Tiểu Tam làm ! Nàng muốn bị chết cháy chút nào đâu !

      Lúc này lông mi run rẩy, rồi sau đó từ từ mở mắt, mặt mê mang mở miệng: "Ta đây là thế nào?" Dứt lời cũng cảm thấy mình chuyện này cơ thịt mặt khẽ nhúc nhích khiến cái mặt của nàng kéo tới đau rát.

      Sặc. . . . . . Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, Thục phi kia mới vừa rồi phải chết rồi sao ? Tại sao sống lại ? Tiểu thư đốt nàng ta, nàng ta lập tức liền sống, chẳng lẽ mới vừa rồi là giả bộ?

      Vũ Văn Tiểu Tam cười nhạt trong lòng, nhưng mặt vẫn gào to: "Ôi chao ôi, Thục phi, ngươi tỉnh, bổn vương phi còn tưởng rằng hại chết ngươi, thiếu chút nữa phải ra tòa ! Nhưng mà ngự y này, mới vừa phải ngươi Thục phi chết rồi sao hả ? Tại sao lại sống ? Nếu là nàng tỉnh muộn bước, bổn vương phi hỏa thiêu nàng, hậu quả kia là thiết tưởng chịu nổi!"

      Ngự y mồ hôi lạnh ròng ròng, Thục phi là phi tử của hoàng thượng, mặc dù được hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng mà nhiều năm qua hoàng thượng đều đem chuyện hậu cung giao cho nàng xử lý, cho nên tính toán địa vị của nàng trong lòng hoàng thượng luôn khác biệt, mà tam vương phi cũng chỉ là vương phi của Tam vương gia, hơn nữa còn nghe được Tam vương gia chào đón, suy nghĩ chút nếu hãm hại cũng có gì, thế nào mà hoàng thượng hôm nay nhìn như gì, nhưng mà đối với ý tưởng của tam vương phi cũng là dung túng.

      Ngay lúc này cảm thấy được chính xác mình rốt cuộc có đứng sai bên hay , nhưng đứng rồi, nay cũng có biện pháp khác ! Vì vậy đành phải mở miệng : "Chuyện này. . . . . . Có lẽ là mới vừa rồi khí nghẹn ở ngực, nên cựu thần mới có thể chẩn đoán sai, cựu thần y thuật tinh, xin hoàng thượng trách phạt!"

      Hiên Viên Mặc lành lạnh nhìn , cũng mở miệng.

      Đột nhiên Thục phi chợt đứng lên, gào to: "Ai, ôi, mặt của Bổn cung sao vậy ? Sao đau thế này ?" - Nhìn thấy thị tỳ cận thân của mình bị đè xuống đất, ánh mắt chứa mong đợi nhìn nàng cầu cứu, trong mắt đẹp thoáng qua ràng kiên nhẫn, tiếp đó nhìn nàng ấy nữa, nháy mắt với những thị tỳ khác trong cung của mình. . . . . .

      thị tỳ tiến lên phía trước : "Nương nương, là trong lúc ngài hôn mê tam vương phi đánh!"

      "Hoàng thượng, tam vương phi đẩy nô tì nước vào thôi tính, còn đánh mặt của nô tì thành ra như vậy, nô tì sao còn ra ngoài gặp người khác được a! Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!" - Thục phi nũng nịu mở miệng.

      Vũ Văn Tiểu Tam muốn mở miệng, thanh ôn nhã của Hiên Viên Mặc liền vang lên: "Tức là thể gặp người, cũng cần phải gặp, lãnh cung ở ít ngày ! Lâm thái y thừa nhận y thuật của mình tinh, trẫm phê chuẩn ngươi cáo lão về quê !"

      Ngự y ngơ ngác quỳ gối tại chỗ, lâu sau liền bị Ngự Lâm quân dẫn ra.

      "Hoàng thượng, đến tột cùng là nô tì phạm vào gì lỗi mà ngài muốn đem nô tì biếm lãnh cung?" Thục phi dám tin trợn to mắt, nhìn Đế Vương vô tình kia, chẳng lẽ tuyệt niệm phần nào tình vợ chồng trong sáu năm của bọn họ sao?

      "Thục phi phạm vào gì lỗi, tự mình biết sao? Hay là Thục phi cảm giác mình tiến vào lãnh cung đủ, muốn mang theo nhà Lại Bộ Thượng Thư cùng nhau chịu phạt ?" – Giọng đầy khí phách bén nhọn vang lên, lông mi dính vào chút nghiêm khắc.

      Chuyện này. . . . . . Thục phi mềm nhũn tê liệt ngã mặt đất, ý của biết mình khi quân rồi, là mình chịu phạt, hay là cả nhà tịch bị thu tài sản giết kẻ phạm tội, nàng tự nhiên hiểu được phải lựa chọn như thế nào. Chỉ là trong đôi mắt còn mơ hồ có chút cam ! Hẳn có chút chịu mở miệng: "Hoàng thượng, người thích nàng vì cái gì ? Rốt cuộc nô tì có chỗ nào bằng nàng, nhiều năm như vậy, tấm chân tình của nô tì đối với ngài cũng chưa từng làm ngài cảm động chút nào, ngược lại, nàng còn là hoàng đệ muội của ngài a, hoàng thượng ! Ngài và nàng. . . . . ."

      "Thục phi điên rồi ! Biếm lãnh cung !" trong con mắt dịu dàng của Hiên Viên Mặc đều là tàn khốc, nữ nhân này lại dám ở ngay trước nhiều người như vậy ra loại lời này, nếu phải niệm tình ở nhiều năm như vậy, tất phải chém nàng !

      "Ha ha ha ha. . . . . . Hoàng thượng, ta điên rồi, ta là điên rồi, vậy ngài vẫn chưa điên khùng sao? Biết rất ràng là thể nào, mà còn truy đuổi ! Buông bổn cung ra. . . . . ." – Nữ nhân kia cười đến điên cuồng xoay người gầm lên về phái mấy người hầu xông lên tóm nàng.

      "Mang xuống !" Giọng ràng kiên nhẫn nổi.

      Thục phi hẳn là càng điên cuồng: "Ha ha ha. . . . . . Hiên Viên Mặc, ta nguyền rủa ngươi ! Nguyền rủa ngươi cả đời cũng đến được với người trong lòng, ta nguyền rủa ngươi. . . . . ." - Cao giọng thét lên bị thị vệ kéo . . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy ngỡ ngàng nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng, trong đầu vang vọng mấy câu của nàng ta. Nếu nàng hiểu sai, ý của Thục phi đó là Hiên Viên Mặc thích nàng đúng ? Khóe miệng giật giật, cái tên này hôm nay với nàng là thích nàng, Thục phi kia mắt nhìn bị làm sao vậy ! Khó trách có việc gì chạy đến tìm phiền phức với nàng, đầu óc có bệnh!

      Thấy Vũ Văn Tiểu Tam có vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, Hiên Viên Mặc thấy bận tâm nghĩ nàng nghe hiểu được mấy câu kia của Thục phi, muốn mở miệng che giấu, lại thấy mỗ nữ quay đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn : "Hoàng thượng ! mắt nhìn của ngài sao thế, loại ngu xuẩn này cũng có thể để cho nàng làm Thục phi ? Ngài nếu thích ta, lại còn đem ta gả cho Hiên Viên Ngạo sao? Thần kinh ! Hoàng thượng vẫn nên nâng cao hơn chút sở thích của mình, dù thích cũng phải là thích nữ nhân thông minh cơ trí, cao quý trang nhã, mực thước, dịu dàng thành thục như bổn vương phi a ! ngờ lại có thể coi trọng nàng ta, còn cho nàng ta làm chính nhất phẩm phi vị, là. . . . . .Ôi ! Ta cũng khóng nổi người !"

      Mỗ nữ thốt ra lời này xong, tất cả mọi người dều có bộ dáng bị đả kích mà nhìn nàng, lại . . . . . . Dù là chê bai Thục phi, công kích mắt nhìn của hoàng thượng, cũng cần mặt dày khoe khoang như vậy chứ? Thông minh cơ trí, cao quý trang nhã, mực thước, dịu dàng, thành thục ? Bọn họ nghe lầm chứ?

      Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, tỏ vẻ "Ta quen biết nàng", ánh mắt càn quét bắn ra chung quanh, nỗ lực phủi sạch quan hệ giữa nàng và Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .

      Hiên Viên Mặc phản ứng kịp, nặng nề ho khan mấy tiếng, là im lặng tới cực điểm. . . . . .

      Long Ngạo Thiên mồ hôi rơi như mưa, khóe mắt thể ức chế mà xệ xuống, lại , lớn như vậy, chưa từng thấy qua nữ nhân da mặt dày như thế, là số xưa nay rồi !

      Nhìn bọn họ có bộ dáng bị sét đánh, mỗ nữ cười hì hì mở miệng: "Ai, ôi, ngàn vạn lần được vì vậy mà sinh ra ái mộ chân tình với người ta, mặc dù người ta ưu tú, chỉ cần là người bình thường nhịn được mà động lòng, nhưng là quá nhiều người thích, người ta cũng phải chịu áp lực rất lớn nha !"

      xong, nàng còn có chút xấu hổ phất phất tay xin lỗi, vung vẩy khiến mọi người mơ hồ cảm giác có chút muốn ngất xỉu. . . . . .

      Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên càng thêm dám tin nhìn nàng, ưu tú đến mức người bình thường cũng nhịn được mà động lòng sao ? cần khoa trương như vậy chứ ?!

      Thấy hai đại trai đẹp cũng ngơ ngác nhìn nàng, lần này mỗ nữ càng biết xấu hổ, dậm chân cái, quay đầu, nhìn lên bầu trời: "Haizzz. . . . . . Các ngươi thế giới này, tại sao có thể có người nào ưu tú giống như ta chứ ? có thể là: ‘tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả, niệm thiên địa chi du du, độc ngã ngạo lập thiên hạ’!" *

      *(tức là: trước thấy người xưa, sau thấy người tới, ngẫm trời đất bao la, riêng ta đứng ngạo nghễ trong thiên hạ. Thực ra 3 câu đầu là Tiểu Tam lấy nguyên văn trong bài thơ Đăng U Châu đài ca (bài ca lên đài U Châu) của Trần Tử Ngang - nhà thơ đời Đường của Trung quốc. Câu cuối trong nguyên gốc là: Độc sảng nhiên nhi thế hạ - Riêng mình lệ đau thương. Tiểu Tam lại cải biến thành ý khác hẳn )

      "Khụ khụ. . . . . . Cái đó, nhị ca à, ta còn có số việc, ta trước !" - Long Ngạo Thiên đầu đầy mồ hôi lạnh, im lặng xong cũng muốn rời khỏi.

      Phía sau đầu Hiên Viên Mặc toát ra giọt mồ hôi to mọng, nhìn thoáng qua cái người vẫn ngửa mặt lên trời khoe khoang kia, : "Ngạo Thiên ! Chúng ta phải còn có chuyện chưa thương thảo hết sao ?" - xong còn nháy mắt với .

      Long Ngạo Thiên lúc này hiểu ý: "Ừm ! Đúng, ta thiếu chút nữa quên rồi ! Nhị ca, vậy chúng ta nhanh !"

      "Ừm !" Hiên Viên Mặc gật đầu, rồi sau đó hướng về phía Vũ Văn Tiểu Tam , "Trẫm cùng Long Diệu thái tử còn có chút quốc phải xử lý, đệ muội hãy tự mình dạo trong hoàng cung !"

      xong mang theo Long Ngạo Thiên cùng chạy trốn nhanh. . . . . .

      Sau khi hai người kia chạy xa, Vũ Văn Tiểu Tam liền dẫn Tiểu Nguyệt hồi cung, nét mặt mỗ thị nữ chết lặng: "Tiểu thư, ngươi lần sau có thể khiêm tốn chút được , cần phải khoe khoang như vậy ! Ngài thấy hoàng thượng và Long Diệu thái tử im lặng đến cỡ nào sao?"

      Mỗ nữ nhéo lông mày, quay đầu lại : "Cái gì ? Ngươi thấy thế hay sao ? Bọn họ im lặng như vậy đó là bởi vì biết lấy lời lẽ gì để khen ngợi ta, vậy mà bị ngươi suy diễn thành cái gì rồi? Thực là ngốc !"

      Sau gáy Tiểu Nguyệt chảy xẹt xuống dòng mồ hôi. . . . . . Hoàng thượng và Long Diệu thái tử là có ý này sao ? Tại sao nàng cảm thấy ! - "Tiểu thư, ngươi xác định bọn họ có ý này hả ? Nếu như bọn họ là có ý này, tại sao muốn chạy nhanh như vậy ?" – phải tiểu thư nhà bọn họ quá tự tin chứ ?

      "Ta xác định ! Nhất định ! Cùng với khẳng định !" - Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt kiên định, ngay sau đó quay đầu, dùng ánh mắt như thể nhìn đứa ngu ngốc để nhìn Tiểu Nguyệt, "Đó là bọn họ sợ chờ lâu lát ở trước mặt ta thể tự kềm chế mà ta. Tình ấy như nước lũ tràn lan xảy ra là thể ngăn cản, vậy mà bọn họ lại có thể hiểu bản tiểu thư cao thể chạm, lo lắng bị cự tuyệt, cuối cùng đau lòng tan vỡ trái tim mà chết, cho nên mới phải chạy trối chết !"

      Phía sau đầu Tiểu Nguyệt xuất mảng lớn mồ hôi, là như vầy phải ? Tiểu thư ơi có phải người suy nghĩ nhiều quá hay ?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      "Nương nương, Thục phi bị biếm vào lãnh cung rồi !" – nữ tử mặc đồ cung nội chuyện với người có dáng vẻ lạnh lẽo.

      Trong mắt nàng kia lóe lên tia tối đen, rồi sau đó khẽ than: "Ngay cả Thục phi hầu hạ hoàng thượng sáu năm cũng đấu lại sao ?"

      "Nương nương, ngài dự định làm sao bây giờ ?"- Cung nữ mở miệng hỏi.

      Ánh mắt lành lạnh xẹt qua luồng ánh sáng tàn nhẫn: "Hừ, Bổn cung tuyệt đối để cho nàng còn sống mà tranh đoạt cưng chiềucùng Bổn cung! Thục phi vô dụng, vậy để Bổn cung tự mình ra tay !"

      Mượn tay Thục phi cũng chỉ là bởi vì Thục phicó địa vị tối cao ở trong cung, cùng ở đẳng cấp với thân phận của Vũ Văn Tiểu Tam, liênquan đến mưu hại, hoàng thượng tuyệt đối cũng thể thiên vị, ai có thể ngờ Thục phi từng quát mắng mọi người ở hậu cung trong sáunăm,vậy mà vừa ra tay, liền thua thất bại thảmhại!

      Hoàng thượng chỉ có thể nàng ! Chỉ có thểlà mình nàng! Nàng có thể dễ dàng tha thứ bên cạnh hoàng thượng có rất nhiều nữ nhân, cũng có thể tiếp nhận hoàng thượng đối xử với nàng giống như đối xử với các nàng khác, nhưng nàng thể tiếp nhận nổi việc hoàng thượngyêu người khác ! - cái chữ này quá nặng, khi người, cả đời này khó có thể những người khác, cho nên nàng nhất định thể để cho chuyện như vậy xảy ra, nhất định thể!

      . . . . . .

      "Vương Gia, ngài tỉnh rồi hả ?" Liên Sương nhìn sắc trời, tối rồi, tất cả mọi người đangngủ, Vương Gia mới rời giường.

      "Ừm !" - Hiên Viên Vô Thương nhàng lên tiếng, ngủ cả ngày, cũng có chút mệt mỏi, "Trong cung xảy ra chuyện gì ?"

      Liên Sương giựt giựt khóe miệng, Vương Gia nhà bọn họ đâu phải muốn biết trong cung xảyra chuyện gì, thực ra là muốn biết tam vương phi có xảy ra chuyện gì hay ? Bất quá mà , nếu như có tam vương phi ở hoàng cung, trong cung tuyệt đối xảy ra cái chuyện gì bất ổn cả !

      "Tam vương phi hôm nay đấu khẩu với PhượngPhi Yên, còn đánh Long Diệu công chúa !" -Liên Sương mồ hôi đầy đầu mở miệng, tam vương phi này quả có khuynh hướng bạo lực, phải đánh người này chính làđánh kẻ kia !

      "Quá trình." nhàng mở miệng hỏi thăm.

      Liên Sương liền đem chuyện xảy ra đều mạch.

      Nghe Liên Sương thuật lại cuộc đối thoại giữaVũ Văn Tiểu Tam cùng Phượng Phi Yên, ràng tâm tình của mỗ vương gia cực tốt. . . . . .

      đến kiện đánh Long Tử Nghiên, khi đến đoạn tam vương phi câu "Giành đàn ông với ta, nàng cũng xứng sao ?", Vương Gia nhà bọn họ cười còn rực rỡ hơn cả hoa ! giọt mồ hôi lạnh xuất sau gáy mỗ ám vệ,Vương Gia nhà bọn họ có thể hơi chú ý chút duy trì hình tượng của mình hay ? Mặc dù cười như vậy cũng rất đẹp, nhưng mà rất giống tư xuân (nổi lòng dâm) ....!

      Liên Sương kể xong chuyện này, còn thêmchuyện Thục phi. . . . . .

      Chuyện Thục phi ngược lại thực quỷ dị, dù thế nào tam vương phi cũng có chỗ nàodây dưa đến hoàng thượng ! biết vìsao Thục phi chạy đến giở trò quỷ nữa!

      Mặt Hiên Viên Vô Thương cũng là màu tối sầm, chuyện này có chút quỷ dị.

      Liên Sương hồi báo xong, đột nhiên nhớ đếnngày hôm nay trong lúc ăn món ăn do VươngGia làm, Thất vương gia căn dặn đừng nhắc đến việc kia, vì vậy gãi đầu cái, có chútbuồn bực : "Vương Gia, còn có chuyện rất kỳ quái!"

      "." - thanh rất có sức hút vang lên, nghe ra chút nào tâm tình.

      "Hôm nay, Hoàng thượng ở trong hoàng cungcũng học nấu ăn, hơn nữa cũng làm giống mónăn mà ngài học nấu, nhưng biết vì sao Thất vương gia hôm nay còn cố ý dặn thuộc hạkhông cần đem việc này cho ngài !" - xong càng thêm có vẻ của hòa thượngngốc, xoa xoa cái đầu thấy tóc.

      Đôi mắt tà mị đào hoa híp cái, lát sau mở miệng hỏi: "Hoàng thượng làm xong món ăn sau đó có triệu kiến Tam nhi hay ?"

      "Ặc, có !" - Liên Sương có phần hiểu vì sao lại hỏi như thế.

      dung nhan tựa như cánh hoa đào của tuyệt mỹ nam tử xuất nụ cười với lúm đồng tiền y hệt túc, Mặc như vậy là. . . . . .

      Chợt, nụ cười mặt cứng đờ, lông mày vặn chặt, cặp mắt tà mị đào hoakia thoáng qua mộttia suy nghĩ sâu xa, ngay sau đó môi mỏng nânglên nụ cười giễu: "Phía sau Thục phi còn có người khác, thăm dò !"

      Cái gì ? Liên Sương có chút khó hiểu nhìn , sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, lập tức phản ứng thời: "Dạ!"

      Vương Gia nhất định là Thục phi tìm tam vương phi gây phiền phức, sau lưng Thục phi còn có người khác sao ? Nhưng Vương Gia nhất định là sai!

      "Còn nữa, bẩm báo Thái hậu, Thất vương gia gần đây có ý muốn thành gia thất, xin Thái hậu khẩn trương tiến bước !" - Lần này nụ cườivô cùng tà tứ.

      "Vương Gia, ngài hay là đùa vậy ?" – Sao tự nhiên nhắc đến Thất vương gia rồi, hơnnữa Thất vương gia lại ở nơi này, Vương Gia đùa kiểu này làm cái gì ?

      nhàng quét vòng nhìn : "Nhìn bổn vương giống như là đùa sao ?"

      Híc. . . . . . Liên Sương toàn thân run lên: "Dạ !" - Ở trong lòng hối hận vô hạn: tại sao mình phảinhiều lời làm gì, nếu hỏi khiến VươngGia nổi giận, chỉ sợ cũng bị liên quan, tại chỉ có thể vì Thất vương gia mặc niệm màthôi, nhưng biết tại saođột nhiên Vương Gia muốn đến chuyện tình của Thất vương gia.

      Ngay sau đó, Liên Sương lại đến tích mỗnữ tự biên tự diễn, làm cho Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên bị sợ đến nỗi chạy trối chết, ràng thấy khóe môi của nam tử tuyệt mỹ tựa đóa đào kéo ra, làm cho sau gáy của đổ ra giọt mồ hôi lạnh to tướng !

      Khó trách Đình Vân chết sống muốn đibảo vệ an toàn cho tam vương phi đó, Liên Hoacũng có dáng vẻ dù có xa bao nhiêu cũng muốntrốn xa hơn nữa, do đó chi khổ cho cái người là này mới vừa từ Dạ Mị đế quốc trở lại lâu, tình trạng gì cũng biết, liền ngâyngây ngô ngô nhận nhiệm vụ.

      tại tốt rồi, tam vương phi đó cả ngày lẫnđêm khắp nơi điên khùng, đáng thương cho theo cả ngày chịu đựng dục vọng muốn ngã quỵ, nôn mửa các loại , còn phải đem chuyện rất tốt do nàng làm, phân lớnnhỏ bẩm báo lại cho Vương Gia ! Cứ mộtchữ, khóe miệng của liền nhịn được muốn co quắp xệ xuống, ngày nào đó bởi vì khóe miệng co giật quá độ mà chết mất thôi !

      "Cắt đầu lưỡi của Long Tử Nghiên và thị tỳ thâncận của Thục phi !" - giọng mở miệng, cười đến câu hồn đoạt phách.

      Khóe mắt Liên Sương co giật: "Vương Gia ! Tam vương phi dạy dỗ qua các nàng !" – Chỉlà lời qua tiếng lại với tam vương phi mấy câu thôi, Vương Gia liền muốn cắt đứt đầu lưỡi của người ta sao? Hơn nữa phải hai người kiacũng bị ăn ít bạt tai rồi sao?

      dung nhan y hệt cánh hoa đào lại nở rộ nụ cười quyến rũ mê hoặc, giọt lệ nốt ruồinơi khóe mắt càng thêm kiều diễm ướt át, đáymắt chợt lóe lên ánh sáng khát máu: "Bổnvương biết, nhưng mà Tam nhi quá nhân từ !"

      Khóe miệng lại nhàng rung động mấy cái,mặc dù Vương Gia từ trước đến giờ khát máu,nhưng rất ít vì chút chuyện mồm mép như vậy mà làm ra chuyện tàn nhẫn, khôngkìm nén được mà mở miệng: "Vương Gia, trướckia ngài như vậy. Lần trước công tửnhà Binh Bộ Thượng Thư ngài đẹp được giống như nữ nhân, ngài cũng chỉ làm cho hắnnằm giường nửa năm. Lần này lại muốn làm cho người ta cả đời thể chuyện, như vậy có quá độc ác chút hay ?"

      "Bàn luận về Bổn vương, Bổn vương tâm tìnhtốt, tùy tùy tiện tiện dạy dỗ chút, nhưng mà nếu Tam nhi, hừ. . . . . ." - Hừ lạnh tiếng, lời còn chưa dứt, mà ý tứ muốn biểu đạt cũng hết sức ràng.

      Liên Sương bi ai sợ hãi nhìn lên nóc nhà, Vương Gia nhà bọn họ trúng độc a! Suy nghĩ kỹ ra, vừa rồi trước khi đến nghe được lời của Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt, tính mởmiệng thử dò xét: "Trước khi thuộc hạ trở về, tam vương phi với thị tỳ thân cận Tiểu Nguyệt của mình rằng nàng đau bụng. . . . . ."

      Quả nhiên, lời còn chưa dứt, trận gió thổi qua, người trước mặt biến mất thấy,truyền tới từ phía xa xa là đạo thanhquỷ mị: "Lần sau nếu kéo dài hồi lâu mới chịunói, Bổn vương phê chuẩn cho ngươi gặp mànói chuyện với cha mẹ của mình!"

      Giựt giựt khóe miệng, gặp trò chuyện cùngcha mẹ ư. Cha mẹ chết rất nhiều năm rồi, phải là muộn hồi có , dầugì cũng theo Vương Gia nhiều năm như vậy, thế nhưng vì chút chuyện như vậy liền muốn giết , tam vương phi đó rốtcuộc có gì đáng chú ý chứ ! Hơn nữa, vừa rồihắn còn cho Vương Gia biết, tam vương phi đau bụng chỉ là bởi vì. . . . . .

      . . . . . .

      Chương 8.4

      "Tiểu thư nhịn chút ổn thôi, nếu nô tỳ lấy bát canh gừng cho ngài nhé ?" - Tiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt khổ sở của nàng, cũng thấy đau lòng vô cùng.

      Vũ Văn Tiểu Tam tuy đau đến chết sống lại, nhưng cũng có quên mất năng lực tự suy diễn căn bản. lấy bát canh gừng ? Nếu truyền tới chỗ Thái hậu, dù là nhìn ra manh mối gì, cũng phải tìm ngự y xem mạch cho nàng, đến lúc đó nhất định lòi đuôi !

      "Bưng cái sợi lông ý ! Có phải ngươi muốn Thái hậu chém chết tiểu thư nhà ngươi ngươi mới cao hứng hả ?"

      Híc. . . . . . khóe miệng Tiểu Nguyệt giật giật.Tiểu thư, ta là vì muốn người mạnh khỏe mà! Người ta cũng chỉ gấp gáp suy nghĩ nhiềunên vậy thôi, nào có muốn Thái hậu chém chếtLão Nhân Gia đâu mà vậy ?

      "Vậy ngài uống ngụm nước nóng làm ấm thânthể nhé ?" Nàng mở miệng đề nghị.

      Mỗ nữ ôm bụng, khóe mắt treo giọt nướcmắt, làm bộ đáng thương nhìn nàng: "Ta sợ nóng!"

      giọt mồ hôi lạnh chảy xẹt qua sau đầu:"Vậy làm sao bây giờ ?"

      " biết !" - Mỗ nữ lấy cái chăn bọc người,vẻ mặt ưu tư, còn vươn tay xoa xoa nước mắt đau thương chảy ra ngoài khóe mắt.

      lúc này, bóng trắng chợt lóe ra, kìa, tuyệt mỹ nam tử xuất tại tẩm cung của nàng, còn kịp vài lời vội vội vàngvàng chạy đến bên cạnh nàng, hốt hoảng mở miệng: "Tam nhi, nàng làm sao vậy ?"

      Tiểu Nguyệt nhìn chòng chọc Hiên Viên Vô Thương, muốn kêu lên, chợt nhớ tới kêulên hình như thích hợp lắm, vì vậy vộivàng che miệng mình lại ! Vô Thương VươngGia hơn nửa đêm chạy đến tẩm cung tiểu thư làm cái gì ? Nếu để người trong cung hoặc là người làm trong điện Thái hậu nhìn thấy, vậythì. . . . . .

      Tiểu Nguyệt nghĩ tới đó nhanh đóng cửa sổ kỹ. . . . . .

      "Người ta muốn chết !" - Mỗ nữ ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn .

      Đấy, dáng vẻ đáy mắt rưng rưng chọc cho lòng đau xót, quay đầu mở miệng với TiểuNguyệt: "Tại sao mời ngự y ?"

      Mời ngự y ? Chỉ cần ngự y chẩn mạch, chuyệntiểu thư có mang thai nhất định bại lộ, hơn nữa, loại chuyện như vậy có cái gì hay mà mời ngự y chứ? Nhìn nhìn bộ dáng của Hi Vương Gia, Tiểu Nguyệt sợ sệt rụt cái đầu lại, hẳn là bị dọa sợ đến độ dám trả lời.

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chăm chú cả người Hiên Viên Vô Thương tức giận tản ra vẻ lạnh lẽo,vươn cái tay từ trong chăn ra, kéo kéo tay áo của : "Thương Thương. . . . . ."

      Quay mặt sang nhìn về phía nàng, vẻ mặt đầy dịu dàng: "Thế nào ? Có phải là thoải mái hay ? Thương Thương lập tức mời ngự. . . . . ."

      "Nếu mời ngự y, Thái hậu cũng biết người tathật phải mang thai !" - Vũ Văn TiểuTam nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng nhìn , bộ dáng kia đáng thương lại uất ức.

      "Biết biết ! Có Thương Thương ở đây, aicũng đừng mơ tưởng động đến chút xíu nàocủa Tam nhi !" - Biết là tốt nhất, có thể lậtngửa ván bài lấy nàng về nhà, nàng chămsóc được cho bản thân mình, vậy để cho tới chăm sóc!

      "Cái này, ra cần mời ngự y !" - ánh mắt mỗ nữ có chút tự nhiên.

      Tiểu Nguyệt nhìn hai người bọn họ, thức thời lui ra ngoài, mặc dù thân là thị tỳ thân cận của tiểuthư, nên để tam vương phi tiểu thư cùngVô Thương Vương Gia cùng ở chung mộtphòng, nhưng lại suy nghĩ tới lạnh lẽo oaiphong áp bức cùng vẻ khát máu người HiVương Gia, nếu nàng dám lắm mồm hoặc là nhiều chuyện, chỉ sợ ngay cả vì sao mình chết cũng biết!

      nhíu nhíu lông mày, ngồi vào bên giườngnàng, dịu dàng mở miệng: "Tam nhi ngoan, tin tưởng Thương Thương, người ta có thể bảo vệnàng, chúng ta mời ngự y có được hay ?" - Nha đầu này bướng bỉnh cực kì, nếu thuyết phục, sợ rằng chết cũng chịu đểcho ngự y chẩn đoán bệnh.

      " được !" – Vừa xong, bụng dưới lại nổi cơn co rút đau đớn, gương mặt Vũ Văn Tiểu Tam cực lực nhăn nhó.

      Vẻ mặt xoắn vặn vào nhau hẳn là khiến lòng củaHiên Viên Vô Thương cũng như xoắn vào đau xót, tay ôm ngang nàng, rồi sau đó đứnglên: " được, nhất định phải để ngự y xem !"

      Tuyệt đối thể để cho nàng dở tính trẻ conra !

      " cần! Cái đó, Thương Thương, rathì, ra , ra người ta chỉ là. . . . . ."Nàng mà mặt có chút ửng đỏ.

      ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn gươngmặt đo đỏ của trong ngực: "Chỉ là cái gì?"

      "Chỉ là. . . . . ." Lần này càng dễ ra.

      Thấy nàng lúc lấu lời nào, nhéo nhéo lông mày, cất bước chuẩn bị tìmngự y, nàng cắn răng, nhanh mở miệng:"Chỉ là kinh nguyệt của người ta đến rồi!" - xong, ở trong lòng ra sức an ủi bản thân mình,nàng là người đại, kinh nguyệt có gì ngượng ngùng, nhưng mà khuôn mặt nhắn vẫn cứ đỏ rừng rưc.

      Hiên Viên Vô Thương vừa nghe thấy, kìa, dungnhan y hệt cánh hoa đào thế nhưng cũng dính vào chút sắc màu lúng túng, ôm nàng ngồi vào giường, có chút biết làm sao: "Vậyphải như thế nào Tam nhi mới đau nữa ?"

      Loại chuyện kinh nguyệt này cũng ngầm trộm nghe đến chút, nghe là các nữanhâni mỗi tháng đều có.

      " biết !" - xong, trong bụng tức giậnkhông dứt, của nợ, thể chất kiếp trước cũng bịđau bụng kinh, sau khi xuyên vẫn lại làđau bụng kinh! là phiền chết nàng thôi!

      Trong bụng hồi phiền não, bụng dưới tựnhiên lại quất cái, vì vậy khuôn mặt nhỏnhắn lại mạnh mẽ nhăn nhúm vào. . . . . .

      "Có phải Tam nhi rất đau ?" - nhéolông mày, mở miệng, dung nhan y hệt cánh hoa đào nửa điểm thần thái tà mị cùng quyến rũ mị thường ngày, chỉ còn lạitràn đầy nóng nảy và luống cuống.

      Cắn răng mở miệng: " nhảm, nếu ngươi thử đau chút mà xem !"

      Mỗ nữ xong, nhìn vẻ mặt đau lòngcủa mà cảm thấy buồn bực: "Thương Thương, sao chàng cũng có dáng vẻ giống như rất khổ sở vậy? Chẳng lẽ kinh nguyệt của chàng cũng tới rồihả ?"

      . . . . . . Sau gáy xuất hàng mồ hôi. . . . . . kinh nguyệt của cũng tới rồi á ? đây là đau lòng có được hay ! Hơn nữa, là nam nhân, sao có thể có kinh nguyệt được!

      "Mỗi lần có đều bị đau sao?" - thèm để ý lời của nàng, đau lòng mở miệng, hai cánh tay vòng quanh nàng chặt.

      "Ừm!" nước mắt được hàm chứa nơi khóe mắtcủa mỗ nữ suýt nữa bay ra, nhìn đến dung nhan tuyệt sắc, tuy là đau bụng, nhưng trong lòng củanàng cũng rất ấm áp, bởi vì tại thời điểm nàng khó chịu, thời điểm bất lực, luôn hầu ở bên cạnh nàng!

      Dung nhan của tuyệt mỹ nam tử so với nữ nhân còn đẹp đẻ gấp ba lần, gắt gao nhăn lại thành dúm, cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Cáikinh nguyệt đáng chết này, Tam nhi, chúng ta cần nó có được hay ?" (bó tay vớiông này luôn !!)

      Mỗ nữ im lặng, khóe miệng giật giật, đến quêncả đau. cần nó sao ? Cái này nghĩ khôngcần lập tức có hay sao chứ ? Nghĩtới nàng lại nghĩ chọc : "Nếu có kinh nguyệt, thể sinh em bé rồi !" - Cổ nhân coi trọng nhất chuyện nối dõi tông đườngmà.

      ngờ lại chẳng có chút do dự mởmiệng: " có đứa bé là tốt nhất, vậy Tam nhi chỉ có thể có mình Thương Thương!" - Tuy nghĩ muốn nàng có đứabé của , nhưng nếu như phải trả giá cao làmỗi tháng nàng đều chịu tra tấn như vậy, hắntình nguyện cần !

      Nàng muốn gì đó, đột nhiên bụng dướilại quất cái, đau đến nỗi nước mắt suýt nữa bay ra, trong khoảnh khắc, nàng có loại cảm giác đau đến kích động khóc nức nở, làđau chết nàng !

      "Tam nhi, mau cho Thương Thương , làm thế nào mới có thể ném nó được hả ?" - thấy nàng đau thành ra như vậy, cũng gấp muốn chết.

      "Cái người đần độn này! Ném như thế nào được chứ, cái này căn bản là ném hết!" - Nàng dở khóc dở cười nhìn , ngờ người này lợi hại như thế, vậy mà loại chuyện kinh nguyệt như vậy cũng ràng lắm, còn làm sao đểném chứ ? !

      "Tam nhi mới vừa rồi phải cần đứa bé có thể vứt bỏ đấy thôi ?" - cóchút khó hiểu nhìn nàng.

      Khóe mắt xệ xuống: "Lừa chàng thôi!"

      Gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ nam tử xoẹt cáiliền đen: "Vậy làm sao bây giờ ?" - Quỷ nha đầu này ngang nhiên lừa !

      ". . . . . . biết. . . . . . Hừ, ôi, hừ ô ô.. . . . ." - lần này nàng muốn khóc rồi, chỉ là đến nỗi biết xấu hổ rơi lệ, ôm bụngrên rỉ.

      Thấy nàng vẫn ôm bụng, vươn tay thử dò xét, định bụng đem nội lực truyền đến bụng của nàng, kỳ lạ, sắc mặt nàng dần dần dịuxuống, mỗ nữ có chút kinh ngạc mở miệng:" thấy đau nữa, ôi chao ôi!"

      Hiên Viên Vô Thương vừa nghe xong, bộmặt tuyệt mỹ thế nhưng lộ ra có nụ cườingây ngốc, mừng rỡ mở miệng: " ra có tácdụng như vậy a! Tam nhi đau là tốt rồi!"

      dòng nước ấm tự bụng truyền đến, từ từ quấn lấy toàn thân, những còn đau, mà cảm giác toàn thân có chút thoải mái. . .. . .

      Nàng kinh ngạc nhìn tay của đặt ở bụngmình : "Thương Thương, tay của chàng thậtthần kỳ a! Tự nhiên vừa để xuống liền hết đau,có phải chàng có Siêu Năng Lực hay !"

      Khóe miệng giật giật: "Là nội lực!" - Thần kỳ ? Siêu Năng Lực ?

      Sặc. . . . . . Mỗ nữ cười cười xấu hổ, là nội lực, nàng còn tưởng rằng tay của có chức năng đặc biệt !

      Mỗ nữ hạnh phúc vùi ở trong ngực , cảm thụtừ dưới bụng nội lực liên tục ngừng chảyvào trong cơ thể, dần dần cơn buồn ngủ kéotới,ngủ thiếp ở trong ngực .

      dung nhan tuyệt sắc lộ ra nụ cười xán lạn với cái má lúm đồng tiền, nếu thể tạo ra cho nàng cảm giác an toàn, làm sao nàngsẽ yên tâm ngủ như vậy được ? Nghĩ tới đó, cáitay ôm nàng lại nắm chặt. . . . . .

      "Thương Thương. . . . . ." - Trong ngực truyền đến thanh của nàng.

      "Hả ?" - giọng mở miệng, lúc lâucũng truyền đến thanh của nàng, cúi đầu, lại nhìn thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, hô hấp đều đều, ra là nằm mơ mê sảng.

      giọt chất lỏng trong suốt từ khóe miệng của nàng chảy xuống. . . . . ." là đẹp trai!"

      thấy buồn cười, nha đầu này, nằm mơ cũng muốn thấy có đẹp trai hay ! Dịu dàngvươn tay giúp nàng lau giọt chất lỏng kia, nàng lại dụi dụi vào trong ngực , tìm kiếm tưthế ngủ cho thoải mái, vùi ở ngực của thỏa mãn ngủ, khóe môi còn có nụ cười hạnh phúc. . . . . .

      cúi đầu, xoay người rồi gài lại mấy sợi tócxõa ra cho nàng, tay kéo góc chăn qua đắp lên chân của nàng, để nàng tiếp tục tựa trong ngực của mình. . . . . .

      "Thương Thương. . . . . ." - tiếng mê sảng lại vang lên.

      cúi đầu, đem lỗ tai để gần bờ môi nàng,muốn nghe nàng còn muốn điều gì, trong bụng cũng có chút thấp thỏm, nhớ lầntrước, nàng nằm mộng là người đàn ông thể dựa vào!

      Tâm tư vô cùng rối bời, mấy chữ như ruồi muỗi bay vào lỗ tai của . . . . . .

      Cặp mắt tà mị đào hoa dám tin trợn to lên, rồi sau đó phiếm lên nồng đậm vui sướng, dung nhan y hệt cánh hoa đào lộ ra nụ cườihạnh phúc, còn là cười xinh đẹp bình thường như cũ nữa, mà là cái loại cười khúc khích rất trong trẻo, rất thuần khiết, tựa như cậu bé lần đấu tiên biết . . . . . .

      nghe thấy nàng . . . . . . . . . . . .

      phải " chút xíu" , phải "Giốngnhư" , mà là. . . . . . ba chữ"Ta chàng" rất đơn giản tinh khiết . . . . . .

      Nàng nàng ! Cho dù chỉ là mê,thế nhưng lại cảm nhận được tế bào toànthân cũng vì vậy sinh động hẳn lên, cái loại cảm giác hạnh phúc lâng lâng, thành thậtđó thậm chí làm cho có chút chịu nổi. . . . . . Đó chính là ma lực của ái tình sao ?

      Ôm chặt chặt nàng, hình như muốn nàngghim vào trong cơ thể . Tam nhi, cám ơn nàng, cám ơn nàng . . . . . .

      đắm chìm trong hạnh phúc cùng trong vuisướng, có chú ý tới trong ngực , kia kìa, đôi môi cũng nhàng nâng lên độ cong cực kỳ , rồi sau đó nhanh để xuống.

      Thương Thương, ta chàng!

      Nếu ngượng ngùng mà ra, vậy làm bộ nóimê làm tốt rồi! Nghĩ tới đây, nàng mới sựthiu thiu ngủ. . . . . .

      . . . . . .

      Cảm giác giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, cho tớihôm nay nàng vậy mà còn ngủ nướngnữa, trời vừa sáng liền tỉnh, vừa mở ra mắt, rơi vào trong ánh mắt có thần thái đào hoamang theo vui vẻ. . . . . .

      Những sợi dây thần kinh nhất thời đứt phịch, rồi sau đó trí nhớ quay trở về ngày hôm qua, nhớtới chuyện mình giả bộ ngủ thổ lộ, sắc mặt có điểm đỏ lên. . . . . .

      Mà gương mặt đỏ hồng của nàng rơi vào trong mắt Hiên Viên Vô Thương lại chỉ nghĩ rằng nàng lúng túng là vì chuyện kinh nguyệt đêm qua,cho nên cũng suy nghĩ nhiều, chỉ dịu dàng mở miệng: "Tam nhi còn đau bụng ?"

      Híc, lần này vẻ mặt mỗ nữ càng thêm lúng túng,lắc đầu cái: " đau nữa!"

      nhàng cười tiếng giống như trămhoa đua nở, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn cái ngườiđẹp trai tới cực điểm mà bắt đầu lộ ra vẻ háo sắc, ngay sau đó nhận ra vẻ hài hước trongmắt , hơi hơi ngượng ngùng thu hồi lại ánh mắt. Được rồi, nàng thừa nhận, nàng quả thậtkhông có sức miễn dịch trước trai đẹp, chỉ cầnnhìn trai đẹp, nàng lập tức nhịn được muốn nhìn, nhưng nhìn nàng hài hước nhưvậy, nàng dù da mặt của nàng có dầy nữa cũngchịu nổi đâu !

      Nhìn sắc trời chút, rồi sau đó từ trong ngựccủa nhoài ra ngoài: "Thương Thương, chàng nên , nếu chờ Thái hậu vào. . . . . ."

      "Ừm !" - gật đầu cái, sợThái hậu, cũng quả muón ngả bài, tuy nhiênnếu như ngả bài với hình thức như thế này,người trong thiên hạ chắc chắn cho là bọn họ. . .. . . quan tâm tới danh tiếng, nhưng thể để cho nàng bị người ta thóa mạ. dùng phương thức danh chánh ngôn thuận đểcho nàng lưu lại ở bên cạnh mình, cho dù là khiến ngạo bỏ nàng, tái giá, cũng tuyệt đối tốt hơn so với chuyện để người trong thiên hạ nghĩrằng nàng bất trinh !

      Đứng lên, toàn thân cũng hơi hơi tê tê, vì để chonàng ngủ được thoải mái, suốt đêm dù muốn động cũng dám nhúc nhích.

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn sắc mặt của có hơi khẽ cứng ngắc, tuy chỉ có trong nháy mắt, cũng bị nàng bắt được, trong lòng tự nhiên cũng hiểuđêm qua mình ngủ thư thái như vậy, tương ứng,khẳng định là rất khó chịu, suốt đêm khôngnhúc nhích, loại cảm giác đó dĩ nhiên là khó chịu rồi, thầm thấy cảm động, mặt lại biểu ra.

      "Tam nhi, người ta về trước đây !" - dịudàng mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy cưngchiều.

      "Ừm !" - Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu cái, rồisau đó nhìn xoay người, thân áo trắngnhư tuyết, ngồi cả đêm nổi lên nếp nhăn,dường như dòng suy nghĩ phức tạp của nàng đềutrở nên bình thản. . . . . .

      phủ nhận xuất của Phượng Phi Yên và Long Tử Nghiên tạo thành kích thíchcực lớn với nàng, mới làm cho nàng nhanh chóng nhận tình cảm của mình, nhưng đồngthời, cũng là bởi vì hai nữ nhân kia xuất ,khiến cho nàng rất tự tin, cực độ khôngtự tin!

      So với Long Tử Nghiên nàng có lẽ hơn hẳn, chỉlà Phượng Phi Yên, người ta là nữ hoàng nước, nàng lấy cái gì so sánh cùng người ta!

      "Thương Thương. . . . . ." – rốt cuộc nàng kìm nén được mà mở miệng gọi .

      Cái người nào đó tới cửa sổ, bước chânvội ngừng lại, có phần kinh ngạc quay đầu lại,nhìn nàng. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam do dự chút, những khôngmở miệng, cười cười: " có việc gì!"

      khẽ vặn đôi long mày kiếm, do dự mộtchút, rồi sau đó mở miệng: "Tam nhi, cần trốn tránh con tim của mình !" - đồng ý cho nàng thời gian để nhận , thế nhưng lạikhông nghĩ tới sau khi nàng nhận , còn muốntrốn tránh, như vậy chỉ làm bọn họ càng càng lệch, vấn đề phải đối mặt càng ngày càng nhiều!

      câu , đánh trúng hồng tâm, nàng kinhngạc nhìn dung nhan tuyệt sắc của , giọng mở miệng, nhưng có chút ý vị tự giễu:"Thương Thương ! Phượng Phi Yên là nữ hoàngmột nước, bất luận về điểm nào, ta đều có tự tin có thể vượt qua nàng, ta lấy cái gì so được với nàng ?"

      Luận tài trí, dung mạo hai người có thể phân cao thấp, nhưng bàn về quyền thế, địa vị, tâm trí, tàn nhẫn, nàng tự biết phải đốithủ của Phượng Phi Yên, nàng lấy cái gì để có thể so với nàng ta ?

      "Dựa vào tấm lòng của ta!" - trầm giọng mở miệng, thanh êm dịu nhưng cũng kiênđịnh - "Tam nhi ! Thương Thương muốn nàng biết rằng, ta nàng, liên quan đến dung mạo, liên quan đến tài trí, liênquan tới địa vị, liên quan tới quyền thế,chỉ là bởi vì nàng chính là nàng ! Có lẽ như lờinàng , nàng kia có nhiều thứ hơn nàng, nhưng mà nàng lại có được trái tim của Thương Thương! Trái tim của Thương Thương rất , chỉ có thể chứa được mình Tam nhi, cũng còn chỗ cho người dư thừa !"

      Nàng ngơ ngác nhìn , ngay sau đó, khóe môinâng lên nụ cười sáng lạn: "Thương Thương ! Ta tin tưởng chàng !"

      câu "Ta tin tưởng chàng !" cũng quyết định của nàng!

      Trong cặp mắt đào hoa tà mị của tuyệt mỹ nam tử xẹt qua nét cười, môi mỏng tựa hoa đào cũng bất giác nâng lên, dịu dàng : "VậyTam nhi gả cho ta được chứ ?"

      Mỗ nữ biến sắc, lúc này mở miệng: "Khôngđược !"

      Đùa gì thế. . . . . . Nhiều trai đẹp cần nàng thưởng thức như vậy, nếu kịp chờ đợi gả mình rồi, cái đồ nam nhân keo kiệt này nhấtđịnh can thiệp vào chuyện của nàng!

      Nụ cười nơi khóe môi nam tử cứng đờ, trêndung nhan như cánh hoa đào dính vào chút phiền não, hung hăng trợn mắt nhìn nàng mộthồi lâu, rồi sau đó môi mỏng khêu gợi cong lên ý cười đầy khát máu : " Nếu Tam nhi thấy tựdo còn chưa có đủ, Thương Thương có thể đợi, nhưng mà Tam nhi cũng phải giữ đúng mực, nếukhông, chừng người ta sơ ý chút, tay run cái, liền giết mấy mỹ nam tử đó cho hả giận !"

      Lời này như mây bay gió thổi, lại làm cho thân thể Vũ Văn Tiểu Tam thể kiềmchế mà run rẩy . . . . . Nịnh hót cười cười: "Ha ha. . . . . . phải như chàng nghĩ đâu, ta tuyệt đối có ý nghĩ về phương diện kia,hoàn toàn có!"

      Nàng mà trong bụng cũng lấm tấm mồ hôi. . . . . .

      Nhìn dáng điệu siểm nịnh của nàng, tới bên cạnh nàng, thở dài cái, rồi sau đó vươntay vuốt vuốt đầu của nàng: "Chờ Thương Thương xử lý xong các nàng, quay lại cầuhôn Tam nhi !"

      Nụ cười nịnh hót môi nàng bất giác cứng đờ. luôn có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng, biết nàng vẫn yên lòng trướcvận đào hoa nở rộ của .

      Nàng ngẩng đầu lên, gật đầu cái: "Tốt ! Nhưng mà, người ta muốn cùng Thương Thươngxử lý xong các nàng !" - Lần này, nàng muốncùng tiến cùng lùi với .

      "Thương Thương xử lý tốt!" - chỉ muốn nhìn nàng vui vẻ sống, muốn để cho nàng dính vào bất kỳ chuyện phiền lòng nào hết.

      Vũ Văn Tiểu Tam biết suy nghĩ trong lòng , cũng chọc phá, chỉ giọng mở miệng:"Tình là chuyện của hai người !" Đúng, làchuyện của hai người, cho nên muốn cóchuyện áp lực gì cũng để cho mình hắngánh vác, người gánh lâu cũng mệtmỏi.

      "Thương Thương mệt mỏi !" - nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, lần nữa dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ ý của nàng, "ThươngThương chỉ muốn nhìn Tam nhi vui vẻ ! VớiThương Thương mà , nụ cười của Tam nhi chính là trời cao ban cho ân sủng ! Chỉ cần Tam nhi có thể vui vẻ cười, Thương Thương cảm thấy mệt mỏi, vĩnh viễn !"

      Lời thổ lộ này muốn thâm tình bao nhiêu có bấy nhiêu thâm tình, khiến gương mặt nhắng nhưng dày sánh ngang tường thành của Vũ Văn Tiểu Tam khẽ ửng hồng, có chútngượng ngùng, càng nhiều hơn là nồng đậm cảmđộng: "Thương Thương. . . . . ."

      Sờ sờ cái mũi của nàng, giọng : "ThươngThương xuất cung rồi, nếu Tam nhi ngủ ngon nằm thêm chút !"

      "Ừm! Thương Thương trở về cũng nghỉ lúcđi !" – sặc. . . . . . Nàng xong khuôn mặt nhỏnhắn đỏ bừng lên, ánh mắt mất tự nhiên đảo qua đảo lại, vì sao mấy lời nàng vừa cùng hắncảm thấy có chút tương tự đối thoại giữa nhữngkẻ tình lữ?

      thực tế, vẫn luôn là quan tâm nàng, nàng bị động tiếp nhận, mà hôm nay nàng cũngchủ động quan tâm tới , tự nhiên có thể cảm thụ được biến hóa rất này, khẽ cười gậtđầu cái: "vậy người ta về ngủ giấc ! Tam nhi cũng nên luyến lưu người ta nhé !"

      " mau ! mau ! Có quỷ mới luyến lưu chàng !" - Vũ Văn Tiểu Tam xong tung chăn lên trùm kín bản thân ở bên trong, che giấu vẻ được tự nhiên của mình.

      khẽ cười tiếng, xoay người nhảy rangoài cửa sổ, rồi sau đó mấy phi thân rời . . . . . .

      . . . . . .

      Chương 8 phần cuối

      Đợi xa, Vũ Văn Tiểu Tam bỏ chăn xuống, duỗi dài cái lưng mỏi nhừ, lớn tiếng gọi: "TiểuNguyệt !"

      Tiếng vừa dứt, thị nữ hai mắt như gấumèo xuất tại trước mặt nàng, rất là nóng nảy mở miệng: "Tiểu thư ! Người và Vô ThươngVương Gia xảy ra chuyện gì chứ ?"

      Thốt ra lời này, các cơ thịt mặt mỗ nữ hơi co rút mấy cái, ra nàng nghĩ phát sinh chuyện, vì sao lại xảy ra đây ?Được rồi, kinh nguyệt của nàng tới, nên xảy ra cái gì hết! Vì vậy trong lòng bội phần thấy thoải mái, cốc bốp cái lên đầu củaTiểuNguyệt: "Cái người đầu heo này cả ngày lẫnđêm nghĩ cái thứ gì vậy ? Có muốn ta bảo ĐìnhVân đến tìm ngươi xem có xảy ra cái chuyện gì hay ?"

      Mỗ thị nữ nghe nàng như thế, để ý tớiđầu óc của mình bị đánh đến đau muốn chết,nhảy mấy bước về phía hậu diện, lớn tiếng gàoto: "Tiểu thư, ngươi chém gió tám đạo cái gì a!Cái gì mà cùng Đình Vân xảy ra a! Em và hề có chút xíu quan hệ ! đúng, là nửa điểm quan hệ cũng có, mặc dù em thỉnh thoảng thích nhìn lén , nhưngmà. . . . . . phải, ý của em là thỉnh thoảngkhông cẩn thận nhìn sang , nhưng tuyệt đối đều là trùng hợp, hoàn toàn là ngoài ý muốn, tuyệt đối có nửa điểm ý nghĩ thích hoặc là ái mộ ! Em cũng chưa từng có ảo tưởng qua, phải. . . . . . Là có suy nghĩ nhiều qua cái gì!"

      Trong lúc chuyện, khuôn mặt nhắn đáng hẳn là đỏ hơn cả đít khỉ! Ánh mắt kia cũng đảo qua đảo lại, bộ dáng đúng là có tật giật mình.

      "Tiểu Nguyệt à, tiểu thư nhà ngươi chưa cái gì hết, tự ngươi nhận tội, chậc chậc, ra là ngươi thường trộm nhìn , còn ảo tưởng qua cái gì nha. . . . . ." - Vũ Văn Tiểu Tam chép chépmiệng, trêu ghẹo nha đầu thuần tình kia.

      "Tiểu thư !" vực của Tiểu Nguyệt tăng cao, "Nô tỳ nô tỳ phải như thế ! Có phải người nghe nhầm hay ?" – Nàng tỏ vẻ tuyệt đối có như vậy, cơ mà đáy lòng chột dạ đến cỡ nào cũng chỉ có chính nàng biết,tiểu thư sao lại thông minh như vậy a, có thểđoán được mấy ngày nay nàng suy nghĩ cáigì ! Quá kỳ quái rồi !

      Mỗ nữ nhìn bộ dạng giấu đầu hở đuôi của nàngkia, trừng mắt: "Được thôi ! Được thôi ! Khôngnói về ngươi nữa, tới đây mặc quần áo cho tiểuthư của nhà ngươi !" - Lại cái gã Đình Vân đó dường như còn thiếu tiền nàng chưa có trả, còn cả tiền lãi nữa, đến ngày hôm nay nên phải trả nàng mười vạn hai rồi, vậy là cái tên khốn đó chuẩn bị quỵt nợ rồi, chuẩn bịcòn cao lợi vay?

      ra thực là: gần đây Đình Vân giúp Vương Gia xử lý chuyện ở đế quốc Dạ Mị, nên quên mất chuyện nào đó, hậu quả của việc này là, mấy tháng sau, cách nào trả nổi khoản tiền bồi thường kếch xù này, vì vậy. . . . . .

      "Ồ !" - Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn tiến lên hầu hạnàng, buồn bực trong lòng cũng vơi . Tiểu thư làm sao thấy được nàng thường nhìn lén Đình Vân nhỉ, dường như thời điểm nàngnhìn lén, tiểu thư đều có ở đó, là kỳ quái ! Nàng hoàn toàn biết ra chính nàng mới vừa rồi bất tri bất giác đánh khai đấy chứ!

      "Ai, ôi, đúng rồi, ta mới vừa nghe ThươngThương Đình Vân coi trọng vị nương nào đó, mấy ngày nữa phải lập gia đình rồi !" - Mỗ nữ vẻ mặt biến sắc mởmiệng, kể ra , thời điểm nhàm chán trêu chọc Tiểu Nguyệt chuyện vui đùa rấtkhá !

      "Cái gì ?" thanh của Tiểu Nguyệt trong nháy mắt tăng lên, "Tiểu thư, chuyện này là hay giả ?"

      Mỗ nữ cười hiểm tiếng ở trong lòng, rồisau đó rất là vô lương mở miệng: "Tất nhiên làthật á..., ta còn có thể gạt ngươi sao?"

      Vì vậy khuôn mặt nhắn của mỗ thị nữ trongnháy mắt sụp đổ, cúi gằm đầu, vào phòng mặc quần áo cho nàng, dáng vẻ thực uất ức bi thống . . . . .

      "Nghe là coi trọng người tên là. . . . . ." - tới chỗ này lại cố ý dừng, quả nhiên nhìn thấy lỗ tai của nha đầu Tiểu Nguyệt kia lặng lẽ vểnh lên, vì vậy người có tư tưởng xấu nào đó lại nữa.

      Tiểu Nguyệt chờ cả ngày, cũng thấy nàngmở miệng tiếp, có chút nóng nảy mà : "Tiểuthư, ngươi mau a, rốt cuộc thích người nào ?"

      " phải là ngươi thích sao ? Trông nom nhiều như vậy làm cái gì ?" - Vũ VănTiểu Tam quay đầu, mặt hồ nghi nhìn nàng.

      Ặc, Tiểu Nguyệt gãi đầu cái, học theo cái đức hạnh lừa bịp thường ngày của tiểu thư nhà mình, mở miệng: "Em hỏi cái này chỉ bởi vì cũng gặp vài lần, ở trong lòng coi là bằng hữu, nghe có người thương, lại muốnthành thân, tự nhiên thấy nên quan tâm thôi!"

      Mỗ thị nữ dối mà mặt đỏ hơi thởkhông gấp, ánh mắt còn mơ hồ có chút tự mãn,ha ha, phải là nàng theo tiểu thư nênthông minh hơn ?

      Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng nhìnnàng, tại sao nàng cảm thấy câu trả lời của Tiểu Nguyệt rất có phong phạm ngày thường của nàng nhỉ ?

      "A, hóa ra là như vậy! Nếu là như vậy coi như xong, chẳng thích nữa !" - Vũ Văn Tiểu Tam ngáp cái, bộ dáng uể oải.

      Vẻ hả hê trong mắt mỗ thị nữ mặt chớp cáiliền biến mất, quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, có chút bi ai sợ hãi mở miệng: "Tiểu thư, ngườimau cho em biết !"

      "Ha ha ha. . . . . . Được! cho ngươi biết, hắnthượng chính là cái nương tên gọi Tiểu Nguyệt !" - Mỗ nữ đơn giản là ăn no cóviệc gì làm nên lấy nàng ra tiêu khiển.

      Mỗ nha hoàn ngây ngốc, gãi gãi đầu của mình, rất là khổ não mở miệng: "Tiểu Nguyệt ? Cái tênnày quen tai, tiểu thư, chúng ta có quen biếtkhông?"

      Vũ Văn Tiểu Tam khóe miệng giật giật, khôngphải chứ, hôm nay sao nha đầu này ngu thế ? Ngẩng đầu lên rất là im lặng mở miệng: "tên của ngươi gọi là gì ?"

      "Nô tỳ dĩ nhiên được gọi là Tiểu Nguyệt, híc, đợi chút, Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt. . . . . ." – Mỗ thị nữ xoay đầu qua hằm hằm nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, "Tiểu thư, người trêu cợt em!"

      "Ha ha ha ha. . . . . . Ai kêu ngươi đần !" - Đây chính là chỗ tốt khi làm tiểu thư, trêu cợt nàng,nha đầu này có muốn đánh nàng cũng chỉ có thểnín nhịn thôi!

      Tiểu Nguyệt tức giận nhìn nàng chằm chằm, bộdáng kia hiển nhiên giống con con ếch!

      "Tốt lắm! Tốt lắm! Tối hôm nay phải trở vềvương phủ rồi, chúng ta mau mau rửa mặt xong rồi ra ngắm trai đẹp chút, trở về vương phủ xác định là còn cơ hội nữa!" - Mỗ nữnói xong liền chép chép miệng rất chi tiếc nuối.Trở về vương phủ cũng chỉ có thể đối mặt với con heo Hiên Viên Ngạo thôi!

      Sau gáy Tiểu Nguyệt xẹt qua giọt mồ hôi, rất im lặng nhìn nàng: "Tiểu thư, phải làngười và Vô Thương Vương Gia phát triển tốt vô cùng sao ? Còn nhìn trai đẹp làm gì?"

      Mặc dù nàng biết giữa tiểu thư và VôThương Vương Gia cụ thể xảy ra những chuyện gì, nhưng mà nhìn đầu mối này, cũng tuyệt đối là phương diện kia hoàn toàn phát triển,hơn nữa còn là càng ngày càng tốt..., làm sao còn muốn gặp trai đẹp nhỉ?

      "Ta ngươi chính là Ếch Ngồi Đáy Giếng!Làm người cũng thể chỉ treo cổ ở trênmột cây đại thụ được! Nếu như phải là ta thấy dáng vẻ Thương Thương có gì chê trách, thậm chí ngay cả những trai đẹp khácngoài cũng đáng liếc mắt nhìn nhiều hơn cái, nếu có ngày Thương Thươngđột nhiên di tình biệt luyến, ta tìm ai khóc đây ? Hơn nữa, ta chỉ là nhìn chút, thuần khiết làthưởng thức, có nửa điểm ý tứ khác hoặc ý niệm tốt, ngươi nên suy nghĩnhiều quá !" - Vũ Văn Tiểu Tam tỏ vẻ "Ta rấtthuần khiết" mà nhìn nàng.

      Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, tràn đầy hoàinghi chọc Vũ Văn Tiểu Tam: " có nửađiểm ý tứ khác hoặc ý niệm tốt ?" Nàng mà tin theo mới là chuyện lạ đấy !

      Vũ Văn Tiểu Tam bị nàng hỏi như vậy, tronglòng cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn hung hăngchống nạnh mở miệng: " có !"

      Tiểu Nguyệt bĩu môi dưới, thêm nữa,thành thành im lặng, giúp nàng thayđổi trang phục, để cho tiểu thư nhà bọn họ có thể ở ngày cuối cùng trước khi rời khỏi hoàng cung này, xung quanh xem chút trai đẹp. . . . . .

      Chương 9: Gà tây đổi làm Ninja rùa rồi hả ?

      Tây Uyển (khu vườn phía tây) của Hoàng cung, quần thể cung điện nguy nga đứng sừng sững ở đó.

      bờ tường đem phân tách những khối kiếntrúc kia, ở giữa bức tường, cái cửa tròn cao gần hai thước được trổ mở ra, con đườngnhỏ thanh vắng đẹp xinh nối thẳng vào bên trong vườn. . . . . .

      ở chỗ cái cửa tròn của khu vườn, thân thể củamỗ nữ tử áo đỏ co rúm lại, dính sát tường,đưa đầu dò nhìn vào bên trong, cặp mắt gian tà liếc trộm ở bên trong, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng tiếng cười"He he" đầy bỉ ổi. . . . . .

      thị nữ đứng ở sau lưng nàng, đầu đầymồ hôi nhìn tiểu thư của mình sắp biến thànhcon thằn lằn!

      Sáng sớm ngày hôm nay hỏi thăm được Long Diệu thái tử ở nơi này, tiểu thư liền mang theo nàng chạy tới, rồi sau đó dán dính tường ởcửa vườn, giữ vững cái tư thế này cho tới tận trưa! Ngó dáo dác ngắm ở bên trong, còn thỉnhthoảng cười mấy tiếng khúc khích. . . . . .

      Lại , phải là muốn nhìn Long diệu thái tử ư, tại sao còn điên khùng ở cửa vườn như vậy ? Đây vẫn chỉ là cửa vườn uyển mà, cứnhìn như thế này, rồi cười, người ta cũng đến cửa đại điện rồi, nàng còn ở đây chuẩn bị làm cái gì thế ?

      "Tiểu thư, chúng ta còn phải nhìn như vậy baolâu nữa?" - thực tế, từ cái chỗ cửa vườnnày nhòm vào còn phải cách đoạn 200m mới đến được cung điện Long diệu thái tử ở, tiểu thư muốn ở cách xa như vậy mà bày ra bộ dáng này sao?

      "He he. . . . . . Quan sát lát , ra quá sớm nhỡ bị phát hay, chúng ta trước phải quan sát kỹ càng ! khôngchừng nếu ngoài ý muốn vào, còn có thể thấy phong cảnh khác!" - Vũ Văn Tiểu Tam cũng quay đầu lại, cực độ bỉ ổi phát biểu.

      ra ngoài quá sớm tốt ? Tiểu thư nhàbọn họ dán lên tường tại cửa vườn hơn hai canh giờ rồi có được hay đây ? Còn phảimuộn hơn nữa mới ra được à? Mới vừa rồinàng còn cái gì nhỉ ? Còn phải. . . . . ."Tiểuthư, người muốn thấy phong cảnh kiểu khác là sao ?" – Mỗ thị nữ đầu đầy mồ hôi, im lặng mở miệng.

      "Tỷ như. . . . . . Hô hô he he. . . . . ." - tiếng cười bỉ ổi truyền đến, "Mỹ nam mặc đồ tắm, hoặc làtrai đẹp mặc đồ chim cò hoa lá, khà khà. . . . . ."

      vốc mồ hôi xuất sau ót của Tiểu Nguyệt, trai đẹp mặc đồ chim cò hoa lá cái đồ gì nàng lắm, nhưng mỹ nam mặc đồ tắm nàng hiểu ! Giựt giựt khóe miệng, imlặng mở miệng: "Tiểu thư, dường như bìnhthường thời gian tắm rửa là buổi tối mà, bâygiờ là giữa trưa, làm sao Long Diệu thái tử tắmrửa được?"

      Sặc. . . . . . Mỗ nữ ở phía trước cười gianxảo như kẻ trộm, sức tưởng tượng bay cao nụ cười chợt cứng đờ, trầm quay đầu lại,nhìn tròng trọc Tiểu Nguyệt ngu ngốc kia: "Tạisao ngươi sớm chút cho ta biết hả ? Hại ta ở chỗ này để tìm thời cơ tốt nhất lâunhư vậy!"

      Nàng làm sao biết tiểu thư suy nghĩ cái gì. sớm chút sao? Nàng thế nào chứ ?

      "Trước đó người người nhìncái gì mà!" - Nàng cũng rất oan uổng có được hay ? Lúc này là chính giữa trưa, trời vàohè nóng bức lại phải cùng với tiểu thư nhà bọn họ ở chỗ này điên khùng, nàng dễ dàng lắm sao?

      Nhưng lúc bấy giờ, đám thị vệ tuần tra ngang qua, lại dùng ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và kỳ dị xem xét ‘con thằn lằn màu đỏ’ tường kia, sau đó lộ ra bộ dáng rất muốn cười. . . . . . Làm hại kẻ làm nha hoàn như nàng cũng mất thể diện tột cùng!

      Mỗ nữ quặm mặt lại trợn mắt nhìn nàng hồilâu, là buồn bực ! Sớm biết thế, buổi tốinàng mới tới nhìn, nhưng mà buổi tối hôm nay phải trở về rồi ! Rống! Tối ngày hôm qua saonàng nghĩ tới nhìn lén phen đây ?

      Tiểu Nguyệt có chút sợ sệt nhìn bộ dáng kinh khủng của nàng. Tiểu thư giết nàngchứ, nàng biết tiểu thư có ý đồ gì mà!

      Ngay sau đó, Tiểu Nguyệt thấy yên tâm, bởi vì nàng nhìn thấy tiểu thư nhà bọn họ hung hăng thở ra hơi, tiếp đó đôi môi lại nâng lên mộtnụ cười. . . . . . Làm cho người ta thể hìnhdung nổi, sau đó lại quay đầu tiếp tục dán ở trêntường, liếc trộm bên trong: "Hô hô. . . . . . Mặcdù thấy được bức tranh xinh đẹp, nhưng nhìn được trai đẹp cũng là tốt, chúng ta vẫn lànên thăm thăm dò dò trước!"

      "Tiểu thư, trai đẹp ở bên trong, người ở cửa vườn cái gì cũng nhìn thấy, làm thế nào mà thăm dò nổi ?" - Tiểu Nguyệt cái tránxuất nhấp nhô mồ hôi hột. Nhìn trai đẹp ? Long Diệu thái tử người ta ở trong điện, cáchnơi này rất xa, cho dù muốn thăm dò cũng nênđến cửa điện mà thăm dò chứ?

      "Ngươi biết cái gì, đây là ta xem trước chút bên ngoài cung có gió thổi cỏ lay gì (độngtĩnh ) hay !" - thanh đáng đánh đòn của Vũ Văn Tiểu Tam truyền đến.

      Lúc này, lại đội tuần tra thị vệ qua, cùngnhau lắc lắc đầu nhìn kẻ dán dính tườngnay biến thành hình "Giấy dán tường", thân thể còn muốn co rúm lại thành khối hướngvào bên trong liếc trộm người ta. . . . . .

      Hai mươi mấy thị vệ cùng duy trì trạng thái giống nhau —— xoay đầu về phía bên trái,bước chân tiếp tục về phía trước, tay trái lấy tư thế giống nhau cầm cây kích dài, rồi sau đó hẹn mà cùng đưa tay phải ra gãi đầu cái, đầu chỉa lên dấu chấm hỏi mà tiến vềphía trước. . . . . .

      Đồng thời trong lòng buồn bực dứt, tamvương phi này rốt cuộc làm gì thế ? Tư thếkì quái của nàng giữ vững cho tới trưa rồi, sáng sớm bọn họ nhìn thấy nàng dính vào nơiđó, đổi hai toán lính rồi, vẫn còn ở nơi đó, tưthế vẫn nhúc nhích, là quá kỳ quái rồi !

      Tiểu Nguyệt nhìn thị vệ tuần tra này có nhất trí trong hành động và phản ứng, lại lần nữaim lặng, giựt giựt khóe miệng, thể diện của nàngđều vứt sạch rồi ! Xem chút có gì gió thổicỏ lay hay ? Cũng nhìn cả buổi sáng rồi, còn chưa xem xong sao ?

      suy nghĩ, từ xa xa nhìn thấy Hiên Viên Ly mang theo cả đám nô bộc và tỳ nữ tiến về phía này, Tiểu Nguyệt giống như chộp được câycỏ cứu mạng, mắt chứa đựng mong đợi nhìn Hiên Viên Ly. Cửu công chúa và tiểu thư có quan hệ tệ, hơn nữa thân phận cao quý, chừng có thể ngăn được hành vi điênrồ của tiểu thư!

      Mà Hiên Viên ly vốn chuẩn bị tới cung Tháihậu tìm Vũ Văn Tiểu Tam. dọc đường nhìnthấy bóng lưng nhìn cực kỳ quen mắt, rất là bỉ ổi treo tường, giựt giựt khóe miệng, tấm lưng kia sao có điểm giống Tam Hoàng tẩu nhỉ ?

      Ngay sau đó nhìn thấy Tiểu Nguyệt ở bên ngườinàng kia có vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía nàng,ặc, nha đầu này hình như là thị tỳ thân cận củaTam Hoàng tẩu!

      Vì vậy công chúa nào đó lên trước, cóđể ý tới dáng vẻ nước mắt lưng tròng của TiểuNguyệt, trực tiếp nhìn hoàng tẩu liếc trộmbên trong Tây Uyển, có chút buồn bực, bên trong có cái gì vậy ? Do đó cũng dùng tư thế đồng dạng đem đầu ngó vào trong. . . . . .

      Mồ hôi lại rơi ra sau gáy Tiểu Nguyệt, vuốt vecái trán, trời ạ, mới vừa rồi chỉ có con thằnlằn bám lên, tại là hai con rồi !

      Hiên Viên Ly nhìn hồi lâu, bên trong TâyUyển, hai bên đều có dãy cung điện, dọctheo con đường này kéo dài đến khoảng cuối mà mắt thường thể nào nhìn thấy. . . . . .

      Mà tòa thứ nhất của hai hàng cung điện đều lànhững tòa sang trọng nhất đấy! Nơi này là chỗhoàng huynh dùng để tiếp đãi khách quý là nam giới, chỗ tiếp đãi khách quý là nữ giới ở Nam Uyển.

      Nếu như nàng lầm, nơi này Ngạo Thiênca ca ở mình, mà Ngạo Thiên ca ca mỗi lầntới đều ở tòa dầu tiên bên trái, cách cửa uyểnchừng hai trăm thước.

      Công chúa nào đó càng xem càng buồn bực, bên trong viện, cung điện có gì thay đổi, nàykiến trúc khắc hoa văn trang trí cũng cógì khác lạ, từng mảng từng mảng lớn hoa hoa cỏcỏ cũng cùng dạng chỉnh tề giống như cáccung điện khác, thỉnh thoảng có gió thổi qua, phất động mấy cây cỏ . . . . . .

      ra nơi này có cái gì khác biệt sao ? Tại sao Tam Hoàng tẩu muốn bày ra cái tư thế này ở chỗ này. . . . . . Nhòm trộm sao?

      đội tuần tra thị vệ lại lần nữa qua nơi này, nghi ngờ trong mắt càng sâu, mới vừa rồi chỉ có mình tam vương phi ở nơi này, tại Cửu công chúa cũng bày ra tư thế giống hệt dính vào nơi đó, bọn thị vệ lần nữa hẹnmà cùng gãi đầu cái, chợt điện quang chớplóe, lòng của mọi người thông suốt sáng tỏ, ha ha. . . . . . Cái tư thế này nhất định là tư thế mới nhất mà các mệnh phụ, quý nữ lưu hành,cho nên tam vương phi và Cửu công chúa luyện tập!

      Đúng, nhất định là như vậy!

      Bọn thị vệ ở trong lòng ngừng tự khâm phục thông minh của bản thân, ai ai cũng treo mặt nụ cười dương dương hả hê sáng chói qua. . . . . .

      Tiểu Nguyệt đầu vã mồ hôi nhìn bóng lưng bọnhọ, rất tự nhiên đem bọn thị vệ mới vừa cười, hiểu thành cười nhạo tiểu thư nhà mình và Cửu công chúa!

      Hiên Viên Ly kìm nén tính khí lại nhìn hồi lâu, rốt cuộc nhịn được nữa, buồn bựcmở miệng: "Tam Hoàng tẩu, ngươi xem cái gì thế ?"

      "Xuỵt !" Mỗ nữ vẻ thần bí quay đầu thở dài tiếng, rồi sau đó nghiêm túc mở miệng, "Khôngcần lớn tiếng như vậy, nếu Long Ngạo Thiên nghe được!"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9 phần 2

      "Híc, tại sao thể để cho Ngạo Thiên ca ca nghe được ?" - Công chúa nào đó có vẻ mặt lý giải được vì sao.

      "Đần thế! Nghe được là biết chúng ta trộm nhìn rồi !" - Vũ Văn Tiểu Tam chỉ tiếc rèn sắt thành thép quay đầu lại quan sát nàng.

      Híc, các nàng trộm nhìn Ngạo Thiên ca ca sao ? Hình như là trộm nhìn cung điện và hoa hoa cỏ cỏ ở Tây Uyển chứ ? Nào có thấy bóng dáng Ngạo Thiên ca ca đâu ?

      "Tam Hoàng tẩu, Ngạo Thiên ca ca ở nơi nào, sao ta thấy ?" - xong cặp mắt đơn thuần quét vòng vào bên trong uyển, đôi mày thanh tú hơi nhíu, quả nhìn thấy bóng dáng của Ngạo Thiên ca ca mà!

      Vũ Văn Tiểu Tam quặm mặt lại,có vẻ như nhìn thấy kẻ ngu ngốc: "Ngu thế ! đương nhiên là ở trong điện !"

      Sau gáy Hiên Viên Ly xuất dấu chấm hỏi khổng lồ, mặt. . . . . . Nét mặt trống rỗng quay đầu lại nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, buồn bực mở miệng: " trong điện người ở nơi này nhìn cái gì vậy ?"

      "Ta đương nhiên trước tiên là xem có gió thổi cỏ lay hay rồi ! Được rồi, được rồi, nên ầm ĩ nữa, ta còn phải tiếp tục quan sát !" – Vẻ mặt mỗ nữ còn kiên nhẫn nữa, phất phất tay.

      Tiểu Nguyệt rất thông cảm nhìn bóng lưng Hiên Viên Ly. . . . . .

      Lời của Vũ Văn Tiểu Tam vừa thốt ra, sau gáy Hiên Viên Ly liền xuất giọt mồ hôi khổng lồ, lý trí rút lại cái đầu của mình, rời khỏi cái vách tườngkia , đứng ngay ngắn, sau đó im lặng nhìn bóng dáng khôi hài của Vũ Văn Tiểu Tam, khóe miệng co quắp, mở miệng đề nghị: "Tam Hoàng tẩu, người ở nơi này thấy được Ngạo Thiên ca ca đâu, nếu chúng ta vào xem chút nhé ?"

      Lời này vừa rơi ra, ở phía trước, bóng dáng co rúm của người nào đó quay đầu lại, khuôn mặt nhắn đỏ ửng giống như quả hồng, nhăn nhó nhìn nàng: "Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . Vậy biết. . . . . ."

      Híc, Hiên Viên Ly nhìn nàng đỏ mặt, sau gáy lại lần nữa toát ra giọt mồ hôi lạnh, có chút im lặng cũng có chút tò mò mở miệng: "Vậy ‘ biết’ cái gì chứ ?"

      khôngmạo phạm giai nhân chưa hả ?" - Mỗ nữ xong càng biết xấu hổ.

      ‘Ùng ‘ùng’ tiếng vang lớn. . . . . .

      Hiên Viên Ly thể tưởng tượng nổi há to mồm, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam kia có bộ dáng nhăn nhó. Mạo phạm giai nhân ? Nàng nghe lầm chứ hả ?

      Vũ Văn Tiểu Tam thấy nàng lời nào, mím mím môi, xoay đầu tiếp tục dán lên tường liếc trộm, vẫn còn rất là khinh bỉ mở miệng: "Ngươi cũng cảm thấy mạo phạm giai nhân chứ gì ? Đưa cho ta cái kiến nghị cũng biết đường suy nghĩ chu toàn ! Nếu ta hỏi gì hết, ngây ngốc chạy vào đó, sợ rằng giai nhân lập tức bị ta hù chạy mất !"

      Ặc, bước chân của Hiên Viên Ly chao đảo lung lay mấy cái, tại sao nàng cảm thấy Tam Hoàng tẩu tiếp tục đứng tại đây duy trì bộ dáng khôi hài này, mới có thể khiến Ngạo Thiên ca ca bị dọa chạy mất ?

      "Cái đó, Tam Hoàng tẩu, nhưng người mực ở chỗ này cũng nhìn thấy mà!" - Nàng ra .

      Ách, mỗ nữ xoay đầu qua, nhéo lông mày suy tư, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt rối rắm: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

      "Hay là chúng ta vào ?" - Mở miệng lần nữa đề nghị, ra , nàng và Tam Hoàng tẩu quan hệ rất tốt, nàng cũng đành lòng để Tam Hoàng tẩu ở chỗ này ngây ngốc dán lên tường làm việc vô ích.

      Híc. . . . . . Mỗ nữ do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng, gật đầu cái: "Được rồi, chúng ta vào xem chút!"

      Mỗ nữ theo sau lưng Hiên Viên Ly, lấy tốc độ nhanh như rùa về phía trước, vài bước lại bộ dạng nhăn nhó khó chịu, khóe mắt dư quang của Hiên Viên Ly nhìn bộ dáng quỷ dị của người ở phía sau mình, ba đường vạch đen xuất tại trán ( ||| ), Tam Hoàng tẩu phải gặp Ngạo Thiên ca ca rất nhiều lần sao, vậy sao hôm nay. . . . . . Cái phản ứng này làm cho nàng cảm thấy như thể lần đầu tiên gặp gỡ vậy!

      Nghĩ tới mà nhịn được mở miệng hỏi thăm: "Tam Hoàng tẩu, người phải là gặp Ngạo Thiên ca ca rất nhiều lần rồi sao ? Làm gì mà cứ như thế. . . . . . Ngượng ngùng vậy ?" – Đáng lẽ cần xấu hổ mới đúng chứ?

      "Ôi dào ôi, trước là vô tình gặp được, bây giờ là đặc biệt gặp gỡ, dĩ nhiên là giống nhau á!" - Mỗ nữ nhăn nhó mở miệng.

      Khóe miệng Hiên Viên Ly giật giật, lý trí lựa chọn im lặng!

      Tiểu Nguyệt cũng có vẻ mặt chết lặng theo sau lưng Vũ Văn Tiểu Tam. Nàng biết nên như thế nào để hình dung tâm tình lúc này. Nếu như bị Vương Gia biết, biết họ có phải lo lắng về tính mạng hay ! Mà Cái chữ "Vương Gia" này, chỉ có bao gồm Vương Gia nhà mình, còn bao gồm. . . . . . Hi Vương Gia!

      Đến cửa cung điện của Long Ngạo Thiên, bước vào. . . . . . giọng ngọt ngào Hiên Viên Ly vang lên: "Ngạo Thiên ca ca, người ở đâu rồi?"

      lâu sau, nam tử thân mặc bộ trang phục màu vàng sáng xuất tại trước mặt của Hiên Viên Ly, khóe môi cương nghị cong lên nụ cười sảng lảng: "Tiểu Ly có chuyện gì sao ?"

      Trong lòng cũng có phần hơi kinh ngạc, tiểu nương này chưa từng tới tìm mà!

      "Ặc, Ngạo Thiên ca ca, phải người ta tìm ngài, là Tam Hoàng tẩu tìm ngài ! Ah, hoàng tẩu người ở đâu rồi ?" - Hiên Viên Ly quay đầu, có chút buồn bực. . . . . .

      Ngay sau đó, gương mặt đen sầm xuất ở phía sau của nàng! Chỉ thấy ở cửa đại điện, cái đầu len lén ló ra, nửa gương mặt đo đỏ xuất ở trước mặt bọn họ, rồi sau đó nhanh rụt lại! lát sau, gương mặt đo đỏ lại len lén thò ra ngoài dò xét, tiếp tục lại lần nữa rụt lại nhanh, sau đó lại ló ra . . . . . . cứ thế lặp lặp lại!

      Hoàng tẩu là. . . . . . Ngượng ngùng!

      Tiểu Nguyệt chết lặng đứng ở cửa điện, nhìn hành động của tiểu thư nhà mình này so với kẻ điên còn thần kinh hơn. Đây rốt cuộc là giở trò quỷ gì thế, phải gặp Long Diệu thái tử rất nhiều lần rồi sao ? Tại sao còn muốn bày ra hình dáng này! Ai tới cho nàng biết vô tình gặp được cùng đặc biệt gặp gỡ có gì giống nhau chứ ?

      Khóe môi cương nghị của Long Ngạo Thiên cũng khó nhìn thấy mà khẽ xệ ra, lên tiếng với cái người ngó dáo dác ngoài cửa: "Tam vương phi có chuyện gì hãy vào !" - Đây là giở trò quỷ gì chứ ? Có thể cần phải làm chút chuyện kinh khủng để hù dọa được ?

      Sặc, Vũ Văn Tiểu Tam nghe xong lời này, thong thả ung dung vào, khuôn mặt nhắn đo đỏ, cúi đầu, đôi bàn tay trắng muốt nõn nường túm góc vạt áo của mình, rồi sau đó len lén ngẩng đầu lên liếc cái. . . . . . ai ui, rất đẹp trai nha ! Liếc mắt nhìn rồi lại cúi đầu nhanh. . . . . .

      Mọi người thấy dáng vẻ của nàng, cũng mơ hồ cảm thấy im lặng. Long Ngạo Thiên còn có thêm chút tê dại da đầu: " biết tam vương phi tìm Bổn cung có chuyện gì?"

      "Ai ui. . . . . ." Mỗ nữ ngượng ngùng phất phất tay, rồi sau đó xấu hổ mở miệng, " ra cũng có chuyện gì đâu, người ta chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . ." - Nhớ ngươi thôi, ba chữ cuối cùng này dám ra ! Dĩ nhiên, cũng là sợ mạo phạm giai nhân.

      "Chỉ là cái gì ?" - Sau ót toát ra vô số mồ hôi, khóe môi cương nghị mơ hồ có chút co rút.

      Hiên Viên Ly và Tiểu Nguyệt cùng nhau run lên, cả người nổi da gà, nuốt khan ngụm nước miếng, vẻ mặt là thái độ thể tin được nhìn nàng.

      " ra cũng có chuyện gì đâu, chính là muốn hỏi thái tử điện hạ có thời gian rỗi hay !" - Nếu , chúng ta làm buổi hẹn như thế nào ? Sâu trong ánh mắt mỗ nữ phát ra vẻ mong đợi.

      "Bổn cung hôm nay có việc gì, tam vương phi có chuyện cần giúp tay chăng ?" - Long Ngạo Thiên nhíu nhíu lông mày, hơi kinh ngạc nhìn nàng. Có chuyện gì cần thái tử của nước khác đến giúp đỡ sao ?

      Tiểu Nguyệt mồ hôi lạnh đầm đìa quay đầu , nhìn ra ngoài điện, tiểu thư muốn cái gì, cái thế giới này tuyệt đối có người nào so với nàng hiểu ràng hơn! Mỗi lần như thế này nàng liền vô cùng phẫn hận thông tuệ của mình!

      "Ai ui, ra người ta cũng có chuyện gì quan trọng cả!" - Mỗ nữ xong lại ngượng ngùng dậm chân.

      cái giậm chân này của nàng thành công khiến mọi người như bị sét đánh mà nhìn nàng, đây là làm cái gì vậy ? thể dễ dàng ra sao?

      Nét mặt Long Ngạo Thiên cứng đờ. Tại sao cảm thấy nàng có ý về phương diện kia ? Là tự mình đa tình sao ?

      "Ha ha. . . . . ." - Hiên Viên Ly tức thời cười gượng mấy tiếng, quan sát Long Ngạo Thiên, "Ngạo Thiên ca ca, người ta nhớ tới ở trong cung còn có chút việc chưa xử lý xong, ta trước nhé!"

      xong cũng đợi Long Ngạo Thiên mở miệng, liền giống như trận gió vụt rồi. . . . . . xin lỗi Ngạo Thiên ca ca, nếu như mà ta biết hoàng tẩu chạy vào biến thành dáng vẻ quỷ dị dường này. . . . . . Ta thề, ta tuyệt đối mang nàng tới đây hành hạ ngươi!

      thực tế nàng biết Tam Hoàng tẩu có ý tứ đối với Ngạo Thiên ca ca, híc, hình như Tam Hoàng tẩu đối với tất cả mỹ nam tử đều có ý tứ, nàng vốn cho là Tam Hoàng tẩu tới đây trực tiếp thổ lộ như lần trước, nàng suy nghĩ vừa đúng lần này hoàng huynh bận nhiều công việc có ở đây, có lẽ thành công rồi, cho nên mới phải khích lệ nàng ấy vào, sớm biết nàng tiến vào lại làm ra trò quỷ này, đánh chết nàng, nàng cũng lắm mồm!

      Hi vọng Ngạo Thiên ca ca đừng vì thế mà hận chết nàng, nàng có cố ý!

      Đợi Hiên Viên Ly biến mất trong tầm mắt mọi người, cũng chỉ lưu lại Long Ngạo Thiên và Vũ Văn Tiểu Tam đợi ở trong điện, Tiểu Nguyệt đứng ở cửa, ra nàng cũng rất muốn chạy biến theo Cửu công chúa a!

      "Vậy tam vương phi vào ngồi chơi chút !" - Long Ngạo Thiên rất có phong độ thân sĩ (ga – lăng, lịch thiệp) mở miệng.

      Vì vậy mỗ nữ cười hì hì nhìn chút, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, mở miệng: "Được !" chữ "Được" chạy dài, ‘Du Dương’ khiến thân thể Long Ngạo Thiên tự chủ run rẩy.

      Tìm chỗ để ngồi xuống, Long Ngạo Thiên ngồi ở đối diện với nàng, tiếp theo nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng như lửa của mỗ nữ nhìn , chuyện này. . . . . .

      Lại , dáng dấp Long Ngạo Thiên rất đẹp trai a, hơn nữa rất có chủ nghĩa Đại Nam Tử. Híc, đợi chút, theo nguyên tắc mà , người có chủ nghĩa Đại Nam Tử thích đáng . . . . . . Như vậy. . . . . .

      Vì vậy, vẻ mặt ngượng ngùng của mỗ nữ biến mất thấy gì nữa, lập tức biến thành bộ dáng thanh thuần động lòng người, cặp mắt to kia chớp chớp nháy nháy nhìn Long Ngạo Thiên, thanh trong veo vang lên: "Ngạo Thiên ca ca!"

      Khóe mắt Long Ngạo Thiên giật giật mấy cái rất khẽ thể nhận ra, có phần thích ứng kịp nàng đột nhiên biến chuyển như vậy, nhưng vẫn là sảng lãng mở miệng: "Có chuyện gì sao ?"

      Mỗ nữ ghẹo đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn , rồi sau đó ngọt ngào mở miệng: "Dáng dấp ngươi rất đẹp trai nha !"

      Híc. . . . . . Long Ngạo Thiên có chút xấu hổ ho khan mấy tiếng, giọng mở miệng: "Tam vương phi quá khen!"

      Trong bụng càng đoán ra tâm tư của nàng. Đường đường là chính phi của Thân Vương lại chuyện kỳ dị với như vậy, chẳng lẽ là tới thăm dò cái gì sao ? Ngay sau đó lắc đầu cái, cùng với Vũ Văn Hạo là huynh đệ kết nghĩa, lần này chuyện của Mông Man đế quốc cũng minh xác bày tỏ đứng về phía đế quốc Hiên Viên, theo đạo lý mà có gì cần phải thăm dò ?

      Híc. . . . . . Tại sao nàng đáng đến như thế rồi còn bày tỏ thích nàng ? Chẳng lẽ thích đáng ? Vì vậy. . . . . ."Ngạo Thiên ca ca, ngươi có thích đáng ?"

      Long Ngạo Thiên sững sờ, hiểu vì cớ gì nàng ra lời ấy, nhưng vẫn gật đầu cái, ra loại hình gì đó đều ghét, tương ứng, cũng đặc biệt thích loại nào cả, cho nên hỏi như vậy, tức là ghét, liền gật đầu cái.

      "Chẳng lẽ Ngạo Thiên ca ca có cảm thấy người ta đáng sao ?" - Mỗ nữ chớp mắt to, cái miệng nhắn khẽ cong lên, vẹo đầu nhìn .

      Sau gáy Long Ngạo Thiên xuất giọt mồ hôi khổng lồ, nhìn nàng hồi lâu, hẳn là biết lấy lời gì để ứng đối, bộ dáng nàng bây giờ. . . . . ."Đáng " hơi có chút quỷ dị ! "Khụ khụ. . . . . . Tam vương phi đáng !"

      Vì vậy, ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam thả ra tia nhìn của chó sói: "Vậy ngươi có vì người ta đáng , mà thích người ta cách sâu đậm, thậm chí khát vọng muốn lấy thân báo đáp hay ?"

      Tiểu Nguyệt mồ hôi túa ra đầy đầu quay mặt . so với hành động việc làm của tiểu thư nhà các nàng bây giờ, còn bằng tiếp tục làm con thằn lằn dán lên tường tại cửa uyển thôi ! Ở nơi đo dù mất thể diện thế nào vẫn là ở đế quốc Hiên Viên, tại. . . . . . Mất thể diện vứt sang tới đế quốc Long Diệu rồi !

      Long Ngạo Thiên ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, hi vọng ở trong ánh mắt của nàng tìm ra ý vị đùa giỡn, nhưng mà trong tròng mắt kia của nàng trừ cố gắng miễn cưỡng giả vờ đáng , cũng chỉ còn lại có ánh sáng xanh lục sâu thẳm, tự chủ nuốt ngụm nước miếng, ở trong lòng kêu rên ngừng, đây là cái nữ nhân gì vậy?

      Thấy hồi lâu lời nào, nàng bập bập miệng, mở miệng lần nữa: "Ngạo Thiên ca ca, có hay hả ~?"

      Nửa câu đầu giọng điệu chứa đựng thanh khả ái thanh thuần, nửa câu sau còn lại là thanh làm cho người ta rợn cả tóc gáy, da đầu tê dại . . . .

      "Tạm thời có." - .

      Vì vậy khuôn mặt đáng tươi cười của mỗ nữ lập tức biến mất thấy gì nữa, sắc mặt cũng trầm xuống, hung hăng nhìn chằm chằm Long Ngạo Thiên, trợn trừng đến độ cảm thấy thấp thỏm khó an. Sau đó dôi mắt đẹp của nàng xoay a xoay, nụ cười sáng rỡ long lanh nở rộ ở gương mặt tinh xảo. . . . . .

      "Ha ha, ta biết , ra Ngạo Thiên ca ca là ngượng ngùng !" - Nàng phất phất tay, bộ dáng "Ta biết rồi" cúi đầu, khóe mắt dư quang vẫn còn ở liếc trộm .

      Nét mặt mỗ thái tử cứng đờ, mặt vẻ phức tạp nhìn Tiểu Nguyệt, ánh mắt viết: ngươi có thể nghĩ biện pháp dẫn nàng hay ? là Bổn cung cảm thấy chịu nổi!

      Tiểu Nguyệt mím mím môi. nếu nàng có thể mang tiểu thư nhà bọn họ , nàng sớm hành động, còn chờ Long Diệu thái tử mang loại ánh mắt này nhìn nàng sao ? Nàng muốn tiểu thư nhà nàng cứ như vậy mang theo nàng chung quanh duy trì chuyện mất mặt đâu nha!
      Chương 9.4

      "Khụ khụ, tam vương phi ăn trưa hay chưa ?" - cố gắng di dời cái đề tài làm cho người ta lúng túng này.

      Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng cười: "Chưa, người ta đặc biệt tới chỗ Ngạo Thiên ca ca ăn chực đấy!"

      "Vậy đành để tam vương phi phải chịu uất ức dùng bữa cùng bản cung rồi !" - câu khách sáo.

      Mỗ nữ cố làm ra thanh khả ái: "Ái chà, có việc gì, có việc gì, ra cũng phải là ất uất ức đâu!"

      phải rất uất ức, đó chính là vẫn có chút uất ức sao ? đặc biệt chạy tới ăn chực, mời ‘cùng nhau ăn’, nàng còn có chút uất ức. . . . . . Long Ngạo Thiên cảm giác tốt đẹp mà mình tu dưỡng đều bị nàng mài cho biến mất hầu như còn rồi !

      đầu đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt chết lặng lên tiếng sai bảo người hầu: "Truyền lệnh!"

      "Dạ !" - Người hầu đáp tiếng, liền ngoan ngoãn lui ra.

      Toàn bộ ánh mắt của Vũ Văn Tiểu Tam đều là ánh sáng màu lục sâu thẳm nhìn đến bên mặt nghiêng của , thấy sau khi sai bảo xong quay đầu lại, lập tức che giấu thần thái háo sắc ở dưới đáy mắt của mình, lại lần nữa chớp nháy liếc con mắt, dùng ánh sáng cực kỳ ngây thơ nhìn .

      chuyển đổi của ánh mắt chỉ trong tích tắc kia tất nhiên cũng rơi vào tầm nhìn của Long Ngạo Thiên, sau gáy mơ hồ chảy xuongs dòng mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ lần sau gặp lại Hiên Viên Ly, có nên đánh kia trận cho hả giận hay , làm cho chọc phải phiền phức lớn như vậy ! Thiệt thòi cho còn xem nàng là em thân thiết !

      "Ngạo Thiên ca ca, ngươi có cầu như thế nào đối với thê tử tương lai của ngươi ?" – Kìa, thanh cố làm ra vẻ khả ái vang lên lần nữa.

      Long Ngạo Thiên thở dài cái ở trong lòng, nhẫn nhịn chịu đựng cái loại xúc động muốn xoa xoa trán, có chút bất đắc dĩ mở miệng: " cầu cụ thể gì, tùy duyên thôi !"

      "Ngạo Thiên ca ca, ngươi cảm thấy chúng ta rất có duyên sao ?" - tiếng của vừa dứt, khuôn mặt nhắn của nàng liền dí sát tới trước mặt của .

      Tiểu Nguyệt vuốt ve cái trán, có loại kích động muốn quay đầu trốn chạy!

      Long Ngạo Thiên mặt chút thay đổi mở miệng: “Tàm tạm !” - biết nên lộ ra nét mặt gì rồi, trong bụng cũng vô cùng lo lắng nàng có thể lại hỏi ra cái vấn đề làm cho người ta khó trả lời đây.

      Vũ Văn Tiểu Tam khẽ vặn đôi mày thanh tú, ràng đối với câu trả lời của rất hài lòng: "Vậy phải như thế nào Ngạo Thiên ca ca mới có thể cảm thấy rất có duyên, hết sức có duyên, vô cùng có duyên đây?"

      Cái vấn đề này bảo nên trả lời thế nào nhỉ ?

      Nhưng vào lúc này, người hầu bưng đồ ăn trưa xuất , tức thời hóa giải lúng túng của : "Thái tử, tam vương phi, đồ ăn trưa đến!"

      "Ừm!" mặt mỗ thái tử có bất kỳ biểu cảm nào, đáy lòng lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, "Tam vương phi, xin mời!"

      Thấy đồ ăn tới, Vũ Văn Tiểu Tam cũng rối rắm cái vấn đề này nữa, dù sao bụng nàng vừa đúng lúc thấy đói, sải mấy bước về phía cái bàn, chợt, bước chân khẽ dừng lại, rồi sau đó nhún nhảy chạy về phía bàn kia, gắng sức kiến tạo ra khí chất "Đáng ".

      Long Ngạo Thiên day day thái dương, im lặng theo nàng ngồi xuống, cầm lên chiếc đũa, liền chuẩn bị bắt đầu dùng bữa, chợt trong đầu thoáng qua cảnh tượng hôm đó ăn cơm chung cùng Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Vô Thương, khóe môi co giật, xem ra phải chú ý chút nên gắp đến thức ăn nàng thích, nếu biết có cái hậu quả gì khiến cho người ta muốn thừa nhận nữa!

      Chỉ là mỗ nữ đem tinh lực chủ yếu đều bỏ vào việc làm bộ đáng , cũng chú ý quá nhiều tới vấn đề món ăn, cho nên bữa cơm này ăn xong cũng được tính là hòa thuận.

      Long Ngạo Thiên ăn biết ngon, cảm giác nhạt như nước ốc. Ngươi có thể tưởng tượng ngồi trước mặt của ngươi là người ăn như hổ đói ăn, đột nhiên sau đó ngẩng đầu lên hướng về phía ngươi ngượng ngùng cười tiếng, rồi sau đó cúi đầu thong thả ung dung ăn mấy giây, lại bắt đầu nhét món ăn vào miệng như gió cuốn mây tụ, thỉnh thoảng còn dùng thần thái "Đáng " ngó ngó ngươi, trong ánh mắt hoàn toàn trộn lẫn hình ảnh món rau chân vịt mùa thu ?

      . . . . . .

      Sau khi ăn xong, mỗ nữ trong lòng có kế sách làm cho Long Ngạo Thiên cảm thấy bọn họ vô cùng hữu duyên, vì vậy hướng về phía Long Ngạo Thiên ngọt ngào mở miệng: "Ngạo Thiên ca ca, ăn xong rồi, người ta phải về trước đây !"

      Long Ngạo Thiên vừa nghe nàng lời này như nhặt được lệnh đại xá, gật đầu rất nhanh. . . . . .

      Tiểu Nguyệt cũng thấy thể tưởng tượng nổi canh chừng bóng lưng của nàng. phải chứ, tiểu thư bỏ qua sao ? tốt quá. . . . . . Mỗ thị nữ suýt nữa kích động khóc lóc nức nở, nàng rốt cuộc cần lung tung theo tiểu thư mất mặt xấu hổ nữa !

      "Tiểu Nguyệt, chúng ta thôi!" - thanh "Đáng " lần nữa vang lên.

      Mỗ nữ dẫn đầu đạp bước ra ngoài, Tiểu Nguyệt lập tức theo phía sau nàng, mặt đều là nụ cười vui sướng. tốt quá, tiểu thư rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi, Long Diệu thái tử người ta ràng có suy nghĩ gì với tiểu thư nha, nên tự giác buông tha mới đúng!

      Bước ra tẩm cung của Long Ngạo Thiên bao lâu, mỗ nữ lớn tiếng mở miệng đề nghị: "Tiểu Nguyệt, chúng ta vào bên trong Tây Uyển xem qua cấu trúc có được hay ?"

      Tiểu Nguyệt gãi đầu cái, bên trong Tây Uyển có cái gì hay mà nhìn chứ ? Những cung điện kia đều trống , chỉ có mấy người hầu canh giữ. Nhưng chỉ cần tiểu thư nhà bọn họ đừng có vài lời kỳ quái và làm chút biểu quái dị với Long Diệu thái tử, nàng cũng có ý kiến gì hết! Vì vậy nhanh gật đầu cái. . . . . .

      Rồi sau đó, mỗ nữ mang theo thị tỳ thân cận của mình, dọc theo trung gian cái kia , vào bên trong Tây Uyển, đại khái được 50 bước, hơi thở dài cái: "Tiểu Nguyệt ! Chúng ta trở về thôi, đầu kia có gì đẹp mắt hết !"

      Thấy biểu của nàng như vậy, Tiểu Nguyệt càng thêm có chút vò đầu bứt tai, hiểu, tại sao nàng cảm thấy biểu hôm nay của tiểu thư, vô cùng. . . . . . Quái dị! Giống như có mưu gì núp ở phía sau vậy. Suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra, chỉ đành phải đáp tiếng "Dạ”, sau đó ngoan ngoãn quay đầu theo nàng.

      ngang qua cửa đại điện của Long Ngạo Thiên, mỗ nữ quay đầu nhìn vào trong đại điện của Long Ngạo Thiên, cao giọng mở miệng: "Ngạo Thiên ca ca, chúng ta có duyên!"

      Sặc. . . . . . khóe miệng của mỗ thái tử cứng đờ, cười lớn tiếng, gật đầu cái !

      Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn trời, vài bước, quay đầu lại, tỏ vẻ bộ dạng vô tình gặp được rồi có duyên, nên chơi như vậy chứ ? Nhưng nàng vẫn chưa hiểu rốt cuộc vì sao tiểu thư nhà bọn họ có phản ứng quái dị này. . . . . .

      Khi hai người bước ra khỏi Tây Uyển, Vũ Văn Tiểu Tam nhíu mi: "Tiểu Nguyệt, nếu chúng ta lại tiến vào Tây Uyển xem chút ?"

      "A?" - Tiểu Nguyệt ngơ ngác há to mồm, họ phải vừa mới ra ư, tại sao lại muốn vào? Còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm, Vũ Văn Tiểu Tam cũng lại bước chân vào Tây Uyển, Tiểu Nguyệt đuổi theo sát nút. . . . . .

      Dọc theo đường thẳng, lần nữa ngang qua cửa điện của Long Ngạo Thiên, mỗ nữ cười hì hì quay đầu: "Ngạo Thiên ca ca, chúng ta có duyên!"

      Sau gáy Long Ngạo Thiên toát ra lấm tấm mò hôi, lại lần nữa lúng túng cười tiếng, cứng ngắc gật đầu cái.

      Mỗ nữ chào hỏi xong tiếp tục vào bên trong, hai mươi mấy bước, quay đầu lại: "Tiểu Nguyệt, chúng ta vẫn là ra ngoài , bên trong có người nào, rất hoang vu đấy!"

      "Ồ!" - Tiểu Nguyệt buồn bực mở miệng, đến cùng là tiểu thư nhà bọn họ làm cái quỷ gì thế ? Mặc dù nàng tự nhận là mình gần đây thông minh hơn ít, nhưng nhìn nhìn tiểu thư lúc này làm cho người ta đoán ra mục đích, nàng gãi gãi đầu của mình. . . . . . Có lẽ nàng còn chưa đủ thông minh!

      ra cửa, dĩ nhiên là lại qua cửa tẩm cung của Long Ngạo Thiên, vì vậy mỗ nữ tiếp tục treo lên nụ cười xán lạn má lúm đồng tiền nghiêng đầu sang chỗ khác, cười hì hì mở miệng: "Ngạo Thiên ca ca, lại gặp ngươi rồi, chúng ta rất có duyên nha!"

      Lần thứ hai, sau gáy Long Ngạo Thiên toát ra mồ hôi như tắm, giật giật khóe môi cứng đờ, có loại cảm giác muốn điên cuồng hơn !

      Tiếp đó, liền thấy mỗ nữ mang theo thị tỳ thân cận của nàng rời khỏi Tây Uyển, thở phào nhõm. . . . . .

      Người hầu tới thu dọn cái bàn mà bọn họ mới vừa ăn xong, thon dài bản lĩnh đứng lên, chuẩn bị trở về trong điện thư phòng, nhưng vào lúc này, cửa đạo ngọt ngào giọng nữ vang lên: "Ai chà! Quá thần kỳ! Lại gặp được ngươi! Ngạo Thiên ca ca, chúng ta là rất rất có duyên mà!"

      đầu mỗ thái tử đầy mồ hôi lạnh ngẩng đầu lên, nhìn cái người lần nữa mang theo thị tỳ " ngang qua" trước đám người bọn họ, nỗ lực muốn nặn ra khuôn mặt tươi cười đáp lại, kết quả là nữ nhân kia đợi phản ứng lại thẳng tới.

      Nhức đầu day day huyệt thái dương, trong bụng cảm thấy bất đắc dĩ tới cực điểm! Còn chưa cảm thụ xong nội tâm có phần khổ sở của bản thân, lại nghe thấy thanh mỗ nữ truyền đến: "Ai ui, Ngạo Thiên ca ca, lại gặp lại ngươi rồi, ngươi hai ta sao mà có duyên như vậy chứ ?"

      Khóe môi cương nghị kéo ra, có loại kích động tức giận muốn mắng to. Quả đầu óc của nữ nhân này có bệnh rồi! Nhưng bởi vì mình được tu dưỡng tính khí tốt đẹp, hơn nữa xét thấy là đại ca tiểu muội, vẫn cứng rắn nhẫn nhịn được!

      lâu lắm, lại gặp được nữ nhân kia lần nữa mang theo tỳ nữ trở lại. . . . . .

      Lần này học thông minh hơn, đợi nàng mở miệng, nhanh chóng chui vào thư phòng tựa như chạy nạn, đem lời mỗ nữ muốn ngăn cách ở bên ngoài thư phòng. . . . . .

      Mỗ nữ nhìn đại điện kia trống vắng, rất là tiếc nuối thở dài cái: "Ai, gặp được rồi! Tiểu Nguyệt, chúng ta thôi !"

      Tiểu Nguyệt ngửa mặt lên nhìn trời, nàng biết đại khái tiểu thư muốn làm gì rồi. Tiểu thư nhà các nàng có ý niệm gì khác trong đầu, chỉ nghĩ đến qua lại hành hạ Long Diệu thái tử, đạt tới mục đích làm cho lòng người sinh chán ghét mệt mỏi ! Long diệu thái tử nghĩ như thế nào nàng biết, nhưng nếu như nàng là Long diệu thái tử, cảm giác bây giờ của nàng đối với tiểu thư chính là chán ghét cùng im lặng!

      Ra khỏi Tây Uyển, Vũ Văn Tiểu Tam vội vội vàng vàng túm lấy thị vệ tuần tra: " tìm cái thang cho bổn vương phi !"

      Thị vệ kia sửng sốt chút, ngay sau đó gật đầu "Dạ!" tiếng.
      Tiếp đó, Vũ Văn Tiểu Tam nôn nóng chờ đợi. . . . . . Tiểu Nguyệt rốt cuộc nhịn được hỏi ra khốn hoặc trong lòng mình: "Tiểu thư ! Người cần cái thang làm gì ? Còn nữa, lúc nãy người cứ tới lui ở chỗ đó làm gì ?"

      Vũ Văn Tiểu Tam chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn nàng cái: "Ai! Ngươi. . . . . . Thôi, ta lười với ngươi ! Ngu xuẩn như vậy, cho đáng đời, cả đời cua được trai đẹp!"

      Tiểu Nguyệt khó có thể ức chế giật giật khóe miệng, nhìn lên trời cao ở góc bốn mươi lăm độ. Phu nhân ơi, rốt cuộc tiểu thư bị sao thê ? Có phải trúng tà hay vậy?

      lúc này, thị vệ đưa cái thang đến rồi, mỗ nữ mang theo bọn xách cái thangvòng sang bên phía nam Tây Uyển, sau đó nhấc làn váy, bò lên nóc nhà.

      Thị vệ có chút lo lắng mở miệng: "Tam vương phi, ngài lên làm gì ? Có chuyện gì cứ sai bảo chúng tiểu nhân làm là được, cần ngài phải tự mình lên đâu !"

      Tiểu Nguyệt cũng rất lo lắng nhìn nàng. . . . . .

      Nếu mà té xuống, bọn họ nhất định phải chịu phạt!

      “Ái chà, có số việc ta phải tự làm ! cần lo lắng, cần lo lắng !" - Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu về phía bọn họ, xong liền tiếp tục bò lên .

      Bò lên nóc nhà của cung điện Long Ngạo Thiên kia, ở trong ánh mắt lo lắng của Tiểu Nguyệt và bọn thị vệ, gian nan di chuyển bước chân, tới phía bên phải nóc nhà của cung điện, ngồi xổm người xuống, vạch mảnh ngói ra. . . . . .

      Long Ngạo Thiên ở thư phòng nhìn tin tức từ đế quốc Long Diệu truyền đến, chợt cảm thấy nóc nhà có người, tiếp đó tiếng bước chân kia dẫm lên đỉnh đầu của , chẳng lẽ là thích khách? Nhíu lông mày ngẩng đầu lên, liền đối mặt với đôi mắt to sáng rỡ, còn chưa kịp phản ứng, câu quen tai vang lên: "Ngạo Thiên ca ca, lại gặp lại ngươi rồi, chúng ta là rất có duyên !"

      Dường như nàng gióng trống khua chiêng bò đến nóc nhà của người khác thế này, gặp được mới nên cảm thấy kỳ quái chứ ? Còn có duyên ! Long Ngạo Thiên thở dài cái, mơ hồ có thể hiểu trong đầu óc được cấu tạo kỳ quái của nữ nhân này suy nghĩ ý đồ gì. Cảm thấy cực độ hối hận đối với hai chữ "Tùy duyên"của mình ra lúc ấy!

      Nhìn lên nàng, cười cười: "Ừm! Là rất có duyên, sao tam vương phi lại chạy đến nóc nhà của Bổn cung rồi hả ?" - cũng muốn biết nàng giải thích thế nào về cái vấn đề này.

      "Ai. . . . . . thường có câu : đứng cao nhìn thấy xa, người ta muốn nhìn đến phong cảnh ở xa hơn, cho nên mới leo lên, chẳng biết tại sao tới nơi này thấy mấy miếng ngói này đặc biệt thoải mái, cho nên liền muốn cầm chúng nó ném , ai ngờ nhấc cái, nhìn thấy Ngạo Thiên ca ca ! Ngươi xem tại sao chúng ta có thể có duyên đến loại trình độ này thế nhỉ ?" - mỗ nữ hướng vẻ mặt ngây thơ về phía bậy bạ.

      Long Ngạo Thiên ngước đầu nhìn nàng hồi lâu. Sao lại quên được cái miệng của vị tam vương phi này vô cùng lợi hại. Nếu có chuyện gì nàng thông, đó mới là kỳ quái ! Nghĩ tới đây, lúc này lựa chọn dây dưa cùng nàng nữa, mở miệng : "Vậy tam vương phi tiếp tục ở nóc nhà ngắm phong cảnh , Bổn cung có chút mệt mỏi, ngủ trưa !"

      Phòng ngủ ở bên kia là sườn dốc, con người tuyệt đối đứng vững ở bên kia, cũng tin nàng còn có thể giày vò ! Nghĩ tới đó nhanh bước ra khỏi thư phòng, đạp nhanh về phía phòng ngủ. . . . . .

      Mỗ nữ đứng ở nóc nhà nhìn sang nóc phòng ngủ của ở bên kia, có chút giận dữ cắn răng, ngay sau đó, hai mắt tỏa sáng. . . . . .

      Sau khi Long Ngạo Thiên trở lại phòng ngủ, đặt mông ngồi ở ghế đẩu, cảm thấy có loại cảm giác như vừa chạy nạn trở về, thở phào nhõm dài. Tam vương phi này bị sao thế nhỉ, phải tình cảm của nàng cùng Tam vương gia tốt vô cùng sao ?

      Mặc dù biết cái ngày nàng lấy chân đạp Nguyệt Vô Hạ, có phải đơn thuần bởi vì ghen tuông hay , nhưng ngày đó lúc Hiên Viên Ngạo về, nàng nhìn bóng lưng của hồi lâu, cũng nhìn thấy được, vì sao Hiên Viên Ngạo mà còn phải hành hạ như vậy chứ ?

      Nghĩ tới lại càng thêm cảm thấy may mắn mình cưới phi tử, cũng khôn dính líu đến nữ nhân, nếu chẳng may gặp hay cưới dạng nữ nhân kỳ quái như Vũ Văn Tiểu Tam, chẳng biết còn sống nổi hay nữa !

      Nhìn tới nóc nhà, có dấu hiệu ai đó lại dẫm lên, càng có cảm giác mình chạy về phòng ngủ là quyết định sáng suốt, rốt cuộc thoát khỏi nàng! Hẳn là thở phào nhõm lộ ra cười khẽ, thu hồi ánh mắt nhìn về phía nóc nhà, biến thành trạng thái bắn phá càn quét. . . . . . Tiếp theo, khóe môi định thoáng cười kia chợt cứng đờ. . . . . .

      Ở chỗ thân cây đại thụ ngoài cửa sổ kia, cái thang đạt lệch qua bên, nữ nhân nào đó trèoo ngược ở phía , cười hì hì hướng về phía ngoắc: "Ngạo Thiên ca ca
      ! Chúng ta là rất có duyên, bổn vương phi nghĩ lên cây vui đùa chút cũng có thể vừa hay nhìn thấy ngươi !"

      "Ha ha. . . . . . Là rất hữu duyên, Tam vương phi tiếp tục ở cây mà chơi , Bổn cung nghỉ ngơi !" – Mỗ thái tử xong, tiến lên,"cạch" tiếng, cửa sổ đóng lại, hung hăng nhốt người nào đó khiến cho nổi ở ngoài cửa sổ, đồng thời ở trong lòng thề, về sau nếu có chuyện gì, bao giờ tới Hiên Viên đế quốc nữa ! Loại nữ nhân kinh khủng này gặp lần là đủ rồi! Cả đời này bao giờ nghĩ muốn gặp lại lần thứ hai !

      Long Ngạo Thiên nghĩ tới đó ánh mắt cực kỳ cảm kích khi nhìn về phía phiến cửa sổ khép chặt kia, may là có cánh cửa sổ để ngăn cách nàng ở ngoài tầm mắt của ! Đứng lên, duỗi lưng cái, hẳn có chút mỏi mệt, sải mấy bước đến trước giường, suy nghĩ tới nữ nhân kinh khủng ở bên ngoài kia, ngay cả y phục cũng dám cởi, trực tiếp ngã lên giường, giữ nguyên áo nằm xuống. . . . . .

      Chờ cho cơn buồn ngủ đánh tới, vào thời khắc này, rành rọt từng tiếng giọng nữ từ ngoài cửa sổ vang lên: "Ở đúng thời gian gặp phải đúng người, là loại duyên phận hạnh ngộ dù có muốn cũng thể cầu nổi! Phật : tất cả các pháp hữu vi, đều là nhân duyên hòa hợp, tùy nhân mà sinh ra, duyên tận lại trở về , mọi đều nằm ngoài quy luật như vậy !" ( lược giảng bài kệ trong Kinh kim cang bát nhã ba la mật đa hay còn gọi là Kinh Kim cương)

      Người nằm giường giật giật khóe miệng, có chút phiền muộn trở mình cái. . . . . .

      Tiếp theo, giọng nữ trong trẻo lần nữa truyền vào: "Còn có người , trong nghìn vạn người gặp được người cần gặp là ngươi, trong ngàn vạn năm, giữa khoảng thời gian gian mênh mông vô tận bến bờ, sớm bước, cũng chậm bước, vừa kịp gặp gỡ, cũng có những lời nào khác để có thể ra được, chỉ nhàng hỏi câu: ‘oh, ngươi cũng ở nơi đây sao *?’ Việc này phải là loại duyên phận hay sao ?" ( *trích Đoản văn “” của nữ văn sĩ Trương Ái Linh )

      Khóe mắt cũng co giật rồi, lại lần nữa phiền muộn xoay người. . . . . .

      "A. . . . . . Gặp được ngươi là duyên phận của ta, lặng ngắm ngươi là khúc hát của ta ca, người ơi, người hỡi. . . . . . Tựa như hoa tuyết đỉnh núi ~" mỗ nữ đứng bên ngoài cửa sổ thâm tình biểu diễn. (ca khúc Gặp được là duyên phận của em)

      Tiểu Nguyệt cùng bọn thị vệ dưới tàng cây nghe ca khúc đạt đến loại cảnh giới vựt qua cả khó nghe, còn ghê tởm lên tới cực điểm, hẹn mà cùng giựt giựt khóe miệng. . . . . .

      Ở thời điểm Long Ngạo Thiên suýt nữa bùng nổ, rốt cuộc bên ngoài truyền tới giọng nữ xa lạ: "Tam vương phi, ngài làm gì vậy ?"

      Hát đến độ vui mừng, mỗ nữ cúi đầu nhìn xuống, thấy cung nữ trong cung Thái hậu, mím mím môi: " làm gì hết, chỉ là ca hát thôi ! Có chuyện gì sao?"

      "A, là Thái hậu lệnh cho chúng nô tỳ ra ngoài tìm ngài, Tam vương gia tới đón ngài về !" - Thị nữ kia cung kính đáp lời.

      "À? Sớm như vậy tới đón ta rồi ư ?" - giọng nữ the thé vang lên. Giở trò quỷ gì thế, phải Hiên Viên Ngạo cũng nên căm ghét đối phương gống như nàng sao, thậm chí ước gì cả đời cũng nhìn thấy nhau nữa sao ? Lúc này mới vừa ăn cơm trưa xong bao lâu tới đón nàng rồi ? phải nàng nghe lầm chứ ?

      "Đúng vậy !" - Thị nữ kia phá vỡ phỏng đoán của Vũ Văn Tiểu Tam, trong bụng cũng có chút hơi kinh ngạc. Theo lý thuyết, Tam vương gia kịp chờ đợi tới đón nàng, phải tam vương phi nên vui mừng sao ? Phản ứng kỳ quái này là chuyện gì xảy ra vậy ?

      "Ồ ! Biết rồi !" - Mỗ nữ mím mím môi, bất đắc dĩ từ cây xuống, còn lưu luyến nhìn lại cung điện Long Ngạo Thiên. . . . . .

      Chỉ cần nàng cố gắng sáng tạo duyên phận hơn nữa, chừng là có thể đạt tới tiêu chuẩn kén vợ kén chồng"Tùy duyên" của Long Ngạo Thiên, Hiên Viên Ngạo đúng là đáng chết tới phá hư chuyện tốt của nàng, là tức chết nàng ! Nghĩ tới tức giận đằng đằng cắn răng, mang theo Tiểu Nguyệt cùng thị tỳ trong cung Thái hậu nặng nề đapk bước hướng về phía Phượng Tường cung!

      Nghe tiếng bước chân của họ rời , Long Ngạo Thiên dường như thở phào, trong lòng nhõm ít, còn cảm giác muốn ngủ, lại cứ bị quấy rối đến nỗi còn nửa điểm buồn ngủ nữa, phiền muộn vuốt vuốt ấn đường, đứng dậy tới thư phòng tiếp tục xử lý chính vụ. Hôm nay đúng là xui xẻo!

      . . . . . .
      @bé tiểu xữ; 2 ngày pót 1 lần bạn nhe ! Vì mình bận quá

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9 phần cuối

      Vào Phượng Tường cung, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy Hiên Viên Ngạo, mím mím môi, rất kiên nhẫn quay đầu , ngọt ngào hướng về phía Thái hậu mở miệng: "Mẫu hậu !"

      Hiên Viên Ngạo vừa nhìn ánh mắt này của nàng, trong lòng lại mơ hồ có tia lửa nhảy lên, tiện nhân này, cứ như vậy muốn gặp sao ? Ngay sau đó trong đầu lại vang lên lời của Thẩm Lãng Phàm, hít sâu mấy hơi, thể nổi giận, thể mắng người, chấp nhặt với nàng!

      Thái hậu thấy Vũ Văn Tiểu Tam, tâm tình ngược lại tệ: "Cái nha đầu này, chạy ngao du khắp hoàng cung cũng kiếm người tiếng cho ai gia, làm hại mẫu hậu cho người tìm khắp trong cung!"

      "Híc !" Mỗ nữ lè lưỡi cái, bộ dáng rất dí dỏm, "Người ta biết sai rồi! dám có lần sau nữa đâu !"

      Nhìn bộ dáng tinh quái này của nàng, Thái hậu cũng trách móc nặng nề nàng nữa, mở miệng cười : "Con xem, mẫu hậu để con ở nơi này ba ngày, ba ngày này vẫn chưa hết, Ngạo nhi kịp chờ đợi tới đón con, các con là như đôi chim yến mới cưới, ai gia nên đem hai người tách ra! Tam nhi cũng nên vì thế oán hận mẫu hậu đó!"

      Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười: "Có thể ở cùng với mẫu hậu là phúc khí của thần tức, thần tức làm sao có thể vì vậy mà oán hận mẫu hậu !" - Những lời này ngược lại là lời , nếu phải là ở cùng với Thái hậu, tại sao nàng có thể thành công thoát khỏi con heo Hiên Viên Ngạo kia chừng mấy ngày? Ngẫm nghĩ khi mình trở về tam vương phủ, lại phải chịu đựng hãm hại của , tâm tình của nàng liền vô cùng phiền muộn!

      Thái hậu vừa nghe lời nàycủa nàng, cũng rất mừng rỡ, vỗ vỗ tay của nàng: "Tam nhi, người con dâu này, ai gia tâm thích, Ngạo nhi cũng tới rồi, ai gia cũng tiện giữ con nữa, có rãnh rỗi trở lại hoàng cung thăm ai gia nhé!"

      "Mẫu hậu, thần tức bỏ được ngài!" - Cũng bỏ được hoàng cung, hơn nữa là bỏ được Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên! Được rồi, ra chủ yếu nhất chính là muốn trở về đối mặt Hiên Viên Ngạo, mỗi ngày gọi "Tiện nhân" này, "Tiện nhân" kia, là ảnh hưởng tốt đến tâm tình của nàng!

      " bỏ được vậy về sau cứ có cơ hội vào cung thăm ai gia, Tam nhi vẫn nên theo Ngạo nhi trở về thôi, nếu , chừng Ngạo nhi lại muốn ganh tức với ai gia!" - Thái hậu khẽ cười mở miệng, còn có chút hài hước nhìn đứa con thứ hai của mình, Ngạo nhi là nhi tử của bà, tâm tư của dĩ nhiên là bà nhìn ra được.

      Ngoại trừ tâm tư của Ngạo nhi, bà còn có thể nhìn ra tâm tư Mặc nhi! Nha đầu Vũ Văn Tiểu Tam này thể ở lại trong cung nữa rồi, nếu cứ tiếp diễn, sợ là Mặc nhi. . . . . .

      Nghĩ tới đó, Thái hậu cũng có chút phiền muộn, nếu phải Vũ Văn Tiểu Tam mang thai cốt nhục của Ngạo nhi, nữ nhân dễ dàng ảnh hưởng tới quan hệ huynh đệ của bọn họ, ảnh hưởng tới vững chắc của giang sơn như vậy, bà tuyệt đối giữ lại đời!

      Bà thích người con dâu này là chuyện, nhưng bà càng coi trọng con trai của mình, con dâu, dù thích hơn nữa, cũng là con của người khác!

      Hiên Viên Ngạo nghe Thái hậu ra như vậy, trong lòng biết mẫu hậu nhìn thấu tâm tư của mình, cũng hơi có chút ngượng ngùng, dung nhan máu lạnh khẽ xuất sắc đỏ, ánh mắt cũng cực kỳ được tự nhiên.

      Nhìn có bộ dáng kia, Vũ Văn Tiểu Tam trợn mắt nhìn trời, cái tên dở hơi này cũng quá biết giả bộ ? đáng khinh!

      Vì vậy. . . . . . Đại cục định, mặc dù Vũ Văn Tiểu Tam có cam lòng đến đâu, vẫn phải theo chân Hiên Viên Ngạo cùng nhau trở về tam vương phủ. . . . . .

      Hai người ra khỏi Phượng Tường cung, Vũ Văn Tiểu Tam rất bất nhã uốn éo người, rồi sau đó nhịn được hướng về phía Hiên Viên Ngạo mở miệng: "Sao Vương Gia lại nghĩ muốn đến đón bổn vương phi trở về hả ?" - ra nàng muốn hỏi chính là: ngươi cho dù muốn đón, cũng nên đợi đến buổi tối hãy tới chứ?

      Chờ cả ngày cũng thấy đáp lời, mỗ nữ nhíu lông mày quay đầu nhìn , lại thấy có chút ấp úng, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ người này muốn cầu cạnh nàng ? muốn mở miệng, liền nghe thấy thanh có chút tự nhiên của truyền đến: "Bổn vương nhớ nàng !"

      Tốc độ thanh cực nhanh, sau khi xong, gương mặt lãnh ngạo dều là ý vị được tự nhiên, những lời này thực là lời lòng của , ngay sau đó trong đầu lại vang lên câu của Thẩm Lãng Phàm: "Nữ nhân đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt", thầm suy nghĩ, những lời này cũng có thể coi là lời ngon tiếng ngọt nhỉ ?

      Lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam đứng hình rồi, ngay cả Tiểu Nguyệt cũng là thể tưởng tượng nổi mà há to mồm. Đây là tình huống gì vậy ? Vương Gia nhớ tiểu thư, là nàng nghe lầm, hay là Vương Gia điên rồi ?

      Vũ Văn Tiểu Tam trực tiếp mở miệng: "Hiên Viên Ngạo, ngươi phát sốt đấy chứ?"

      Lời vừa ra, trong nháy mắt sắc mặt mỗ Vương Gia trở nên khó coi, quay đầu có chút nổi cáu nhìn nàng. gắng sức phen thổ lộ thâm tình, làm sao lại thành phát sốt cơ chứ ? muốn nàng mấy câu, trong đầu lại vang lên câu của Thẩm Lãng Phàm: "Nữ nhân là loại động vật cực kỳ hẹp hòi, họ thù rất dai, hơn nữa thích người khác lời khó nghe. . . . . ."

      Vì vậy, cứng rắn ngăn lại lời bản thân mới vừa muốn , quay đầu nhìn nàng, làm hết sức để cho thanh mình êm ái chút, rồi sau đó mở miệng: "Cám ơn vương phi quan tâm, Bổn vương phát sốt!"

      Lần này ánh mắt mỗ nữ nhìn về phía càng quỷ dị hơn. Hiên Viên Ngạo này hôm nay bình thường nha, theo nguyên tắc mà , phải nên hướng về phía nàng rống to phen, thậm chí càng kích động đến bóp cổ nàng sao ? Chẳng lẽ. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chút, rồi sau đó xoay đầu qua, lát sau lại lần nữa nhìn chút, chờ cả ngày cũng thấy gầm lên với nàng, là gặp quỷ ! Nhịn hồi lâu, rốt cuộc nhịn được, ra khốn hoặc trong lòng: "Vương Gia, hôm nay sau khi ra cửa ngài có gặp phải chuyện gì kỳ quái hay ?"

      Chuyện kỳ quái ? Mặc dù Hiên Viên Ngạo biết vì sao nàng hỏi như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc suy tư, cuối cùng giọng mở miệng: "Loại chuyện kỳ quái nào chứ ?"

      "Tỷ như. . . . . . Thời điểm ngài bước ra khỏi gian phòng của mình, cửa phòng ngủ có đồng thời đóng lại hay ?" - Vũ Văn Tiểu Tam xoay đầu qua, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn .

      Hiên Viên Ngạo dừng bước, càng hiểu ràng, bời vì thường ngày khi bước ra phòng ngủ, người hầu giúp đóng kỹ cửa lại, bởi vì phòng ngủ của , ngoại trừ ra, bất luận kẻ nào cũng thể vào, nàng đột nhiên hỏi điều này làm cái gì ? Tuy là nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu cái: "Có."

      "Ta lại hôm nay sao lại bình thường như vậy, quả nhiên là đầu bị cửa kẹp rồi !" - Mỗ nữ lầm bầm lầu bầu mở miệng.

      Hiên Viên Ngạo vừa nghe xong, mặt kia nhất thời tối đen ! ra là nàng hỏi câu này là có ý đó ! cơn lửa giận phóng lên cao, mỗ Vương Gia hận được quay đầu làm thịt nàng, nhưng trong đầu lại vang lên lời của Thẩm Lãng Phàm. . . . . .

      Cắn răng, dằn nén tính tình dịu lại mở miệng: "Ý của bổn vương là, mỗi ngày sau khi Bổn vương ra cửa, bọn hạ nhân đều đóng kỹ cửa phòng ngủ cho Bổn vương, giống như ý nghĩ của vương phi!"

      Híc. . . . . . lần nữa Vũ Văn Tiểu Tam lại kinh ngạc nhìn , phải chứ, phát ra nàng hiểu sai, hơn nữa còn nghe được nàng gì vậy, vẫn còn có thể dằn nén giải thích, rống giận lên với nàng, cái tên này hôm nay tốt đến mức bình thường nha!

      Nghĩ tới có chút buồn bực mở miệng: "Vương Gia, gần đây có phải ngài bị cái gì kích thích hay ?"

      Sắc mặt đen sì: " có!" – Cái đồ nữ nhân biết phân biệt này, trăm điều dễ dàng tha thứ, nàng lại cứ bới móc nhiều lần, chẳng lẽ kỳ vọng mắng nàng mấy câu nàng mới cam tâm sao ?

      " Gần đây Vương phủ bị trộm hả ?" Trộm mất thứ châu báu mà thích nhất sao ?

      " có !" - Trầm giọng mở miệng. Nữ nhân này quả hay là khiêu chiến với cực hạn của !

      "Công Tôn đại nhân di tình biệt luyến rồi hả ?" - Người nào đó cả gan tiếp tục hỏi han, mặc dù nàng chưa xác định Hiên Viên Ngạo và Công Tôn Trường Khanh có phải léng phéng hay , nhưng lấy cá tính của tên này, mặc kệ có phải là có léng phéng hay , cũng lập tức gào to, nếu chính là bóp cổ của nàng, cũng thiếu được cái câu "Tiện nhân" kia!

      Nhưng. . . . . .

      Chỉ thấy mỗ Vương Gia hít thở sâu mấy hơi thở, nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng, ở trong lòng lặp lặp lại, cảnh báo bản thân được tính toán chi li với nữ nhân này, nếu càng thể nào đấu thắng được hoàng thúc rồi !

      Rồi sau đó, cố gắng để cho thanh của mình nghe ôn hòa hơn: "Giữa Bổn vương và Công Tôn đại nhân có quan hệ gì hết, khi ở khách sạn vương phi những thứ đó, đều là giả phải , Bổn vương hi vọng vương phi về sau nên lời như vậy nữa, Bổn vương là nam nhân bình thường, Công Tôn đại nhân cũng vô tội!"

      Tiểu Nguyệt theo sau lưng của bọn họ, dám tin trợn to cặp mắt, lúc nào tính khí của Vương Gia trở nên tốt như vậy hả ? Tiểu thư như vậy mà cũng nổi giận ? là quá kỳ quái rồi !

      Vũ Văn Tiểu Tam càng thấy kỳ quái, là gặp quỷ, cái tên khốn này làm gà tây đổi làm Ninja rùa rồi hả ? đúng là khiến nàng trăm điều quen nổi !

      . . . . . .

      "Nương nương, hôm nay tam vương phi vẫn luôn ở vùng phụ cận với tẩm cung của Long Diệu thái tử, sau đó bị Tam vương gia đón trở về, hơn nữa, chúng ta cũng cảm thấy ở bên cạnh nàng có cao thủ lợi hại hơn chúng ta bảo vệ, cho nên. . . . . ." - người áo đen đứng bẩm báo ở bên cạnh nữ nhân lạnh lùng.

      Trong mắt nữ nhân đều là vẻ phiền não. Mệnh của Vũ Văn Tiểu Tam kia lớn! Để cho nàng rời khỏi hoàng cung mới xuống tay mà khó vậy sao ! Nghĩ tới đầy mặt tức giận nhìn người áo đen kia: "Đồ vô dụng ! Ca ca để cho ngươi tới đây giúp ta,vậy mà ngươi chỉ có chút bản lãnh đó thôi hả? Để cho nàng chạy mất, sau này làm thế nào xuống tay được?"

      Người áo đen kia trầm giọng mở miệng: "Nương nương ! Long Diệu thái tử phải là nhân vật dễ đối phó, thuộc hạ dám tùy tiện ra tay!"

      " dám tùy tiện ra tay, mà ngươi dám cãi lệnh của Bổn cung? Bổn cung cho ngươi biết, nếu giết được nàng, Bổn cung để cho ca ca chặt ngươi làm trăm mảnh!" - thanh tàn nhẫn vang lên.

      Nam tử áo đen kia toàn thân run lên, trong mắt lóe lên đủ loại tâm tình rất phức tạp, mấy cao thủ thần bí bảo vệ bên cạnh tam vương phi, cũng chỉ tới chuyện tam vương phi trở về tam vương phủ, vương phủ của Chiến thần tuyệt đối phải là chỗ dễ dang tiến vào như thế, bọn họ phải làm sao để giết nàng đây ?

      Nhưng nhớ tới tác phong của Cung chủ xưa nay, sợ là nghe lời của tiểu thư, chặt làm trăm mảnh!

      Sau khi do dự hồi lâu, mở miệng : "Nương nương yên tâm, thuộc hạ nhất định giúp ngươi diệt trừ tam vương phi đó!"

      "Chỉ sợ ngươi có cơ hội này !" - giọng quỷ mị vang lên, ngay sau đó cỗ áp lực cường đại đánh tới.

      Nàng kia nhất thời cảm thấy tim bị ngừng trệ, thở được, hung hăng túm lấy áo ngực của mình, hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn bốn phía: "Người nào hả ? lăn ra đây cho bản cung!"

      Mà nam tử áo đen kia cũng là toàn thân run lên, thậm chí cảm giác khí huyết có phần cuồn cuộn, hoảng sợ trợn to mắt, thanh này, võ công này, trong thiên hạ, chỉ có người, đó chính là. . . . . .

      " ra, đáng tiếc ngươi có cơ hội nhìn thấy !" - Tiếng vừa dứt, nàng kia tựa như cây cung đứt"Phựt", trợn to mắt té xuống, cho đến chết, nàng cũng biết là đắc tội với ai, càng biết là ai giết nàng. . . . . .

      nam tử áo trắng, với đôi giày dính hạt bụi bước vào trong điện, nhìn qua nữ nhân dù chết vẫn nhắm mắt, môi mỏng tựa hoa đào nâng lên nụ cười trào, nàng có cơ hội nhìn thấy, nàng chỉ là nhìn thấy được nữa!

      "Hi Vương Gia, vì sao ngài. . . . . . Vì sao phải. . . . . ." - Bước chân của người áo đen kia vững nữa, ánh mắt mang theo hoảng sợ nhìn nam tử mặc áo trắng ở trước mặt , ràng ra tay, nhưng mà nội lực tản mát ra đó cũng ép ngũ tạng của bị tổn hại!

      Nam tử mặc áo trắng vào , cánh môi đào mỏng nâng lên nụ cười như thể Satan: "Nữ nhân của bổn vương, ai cũng được động vào, có trách trách các ngươi đánh chú ý lên người nên đánh!"

      Tiếng vừa ngừng, luồng khí thế kia càng mạnh mẽ hơn. Người áo đen kia trong lòng biết chỉ lát nữa thôi kinh mạch đứt đoạn, chết, vội vàng mở miệng: "Hi Vương Gia, giết chết nàng rồi, người sợ Cung Thị huyết (khát máu) . . . . . ." – xong, nhìn xem nữ nhân nằm đất, nàng là thân muội muội duy nhất của Cung chủ, như vậy, mục đích dĩ nhiên là để ra điều kiện nhằm giữ lại chính mạng sống của mình!

      "Ngươi căn bản còn có tư cách điều kiện với bổn vương!" – Giọng đầy hấp dẫn vang lên, trong giọng lại vẫn hàm chút nụ cười, chỉ là ai cũng nghe ra trong tiếng cười có ý lạnh.

      Tiếng vừa dứt, người áo đen kia phun ra ngụm máu đâò, té xuống. . . . . .

      Trước khi chết, nhìn thấy trong ánh trăng mờ có ám ảnh quỳ gối bên chân của người mặc áo trắng: "Vương Gia, cung Thị huyết dưới có 739 người, toàn bộ bị đánh chết, thuộc hạ may mắn làm nhục mệnh lệnh!"

      Bọn họ quả nhiên là người nên dây vào ! Đây là ý niệm cuối cùng trước khi chết người của người áo đen. . . . . .

      "Làm tệ !" giọng mở miệng tán thưởng, rồi sau đó xoay người rời , vừa đúng lúc Mặc tìm có chuyện, cho nên mới có tâm tư rãnh rỗi tới đây tự mình giải quyết hai người bọn họ, mưu rat ay với Tam nhi, chỉ bằng cung Thị huyết nho sao ? Chuyện cười!

      Liên Sương vội vàng đứng lên, đuổi theo Vương Gia nhà mình, còn chưa được hai bước, liền nghe thấy thanh hấp dẫn cả người nọ ở phía trước: "Liên Sương ! Quả nhiên ngươi rất đáng khen!"

      Híc . . . . . Bước chân dừng lại, mím mím môi, được rồi, đúng là vừa nghe thấy Vương Gia tán thưởng liền kích động, có chú ý đến vấn đề tiếp sau, khốc khốc mở miệng: "Chặt thi thể của hai người này, ném vào trong rừng rậm cho sói ăn!"

      "Dạ!" Liền có bốn người áo đen lập tức xuất thi hành mệnh lệnh của .

      Liên Sương phân phó xong liền hấp ta hấp tấp đuổi theo Hiên Viên Vô Thương, mặt nịnh hót nhìn nửa gương mặt nghiêng Vương Gia nhà mình, lâu sau, thanh tà mị vang lên: "Còn nhanh lên !"

      nụ cười xán lạn nở rộ ở mặt Liên Sương, chọc tức Vương Gia là tốt rồi, dọa chết thôi!

      . . . . . .

      "Hoàng thượng, thời điểm chúng thần tìm đến được Vân phi bị giết!" - ám vệ quỳ chân đất, còn cho hoàng thượng biết bọn họ tìm được thi thể ở rừng núi, hơn nữa lúc tìm được, thể được xưng là"Thi thể" nữa.

      gương mặt ôn nhuận như ngọc của nam tử lộ ra nét suy nghĩ sâu xa, Thục phi thêu dệt chuyện, dĩ nhiên có thể đoán ra được có vấn đề, cho nên liền phái người thăm dò, thể nghĩ đến có người còn nhanh hơn bước ?

      "Có biết là ai làm hay ?" - thanh ôn nhã vang lên, nghe ra chút nhiệt độ nào.

      "Nhìn thủ pháp, giống như là tác phong của Hi Vương Gia! Hơn nữa. . . . . ." - tới chỗ này, có chút do dự.

      " !" - Nhàn nhạt mở miệng.

      "Hơn nữa thuộc hạ tra ra được Vân phi có huynh trưởng đồng bào (cùng mẹ) thất lạc nhiều năm, là Cung chủ cung Thị huyết (khát máu), nhưng mà, hôm nay Cung Thị huyết bị người ta dọn dẹp, ai sống!" – ra tất cả tin tức mà thăm dò được.

      " xuống , trẫm biết!"

      "Dạ!" . . . . . .

      Làm ra chuyện để lại hậu hoạn như thế này, còn vô cùng tàn nhẫn, thiên hạ này trừ hoàng thúc, có người thứ hai có khả năng! Hoàng thúc cũng hãm sâu vào này. . . . . .

      . . . . . .

      Chương 10: Như thế này khỏi cũng quá coi trọng ! (phần 1)

      Sáng sớm hôm sau, tại Tây Uyển hoàng cung.

      chiếc giường lớn. . . . . . Long Ngạo Thiên mở mắt ra, cặp mắt sáng kia tràn đầy vẻ khổ sở!

      Bởi vì đêm qua, cả buổi tối đều nằm mơ, mộng thấy cái gì nhớ , thế nhưng lại nhớ câu lặp lặp lại vang vọng trong mộng của ——"Ngạo Thiên ca ca, chúng ta có duyên !"

      Đây là cái hữu duyên……. chết tiệt !

      . . . . . .

      Hôm nay, Vũ Văn Tiểu Tam cũng thấy kỳ quái tới cực điểm, uổng cho nàng thông minh tuyệt đỉnh, tại hoàn toàn đoán ra cái tên khốn Hiên Viên Ngạo này hai ngày nay bị sao rồi !

      Ngày hôm qua, tại hoàng cung quái dị như thế, nhiều lời kỳ quái như vậy coi như xong, vừa chạy trở về vương phủ, còn dịu dàng bình thường, hơn nữa mặc kệ nàng gì, cũng tức giận !

      đúng, phải là tức giận, mà là nổi giận với nàng. Ngày hôm qua nàng ràng thấy được gân xanh trán và tay , nhưng mà. . . . . . Cho nên dù nghĩ đến tới bây giờ cũng hiểu nổi, tại sao cái tên này chịu đựng gây bất lợi đối với nàng!

      là kỳ quái, càng nghĩ càng thấy quỷ dị!

      Chẳng lẽ tên khốn này muốn tính toán nàng ? Ặc, tính toán nàng cái gì chứ ? Nghẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, dường như mình cũng có gì đáng giá cho tính toán ! là gặp quỷ ! Thôi, nghĩ nữa!

      "Tiểu Nguyệt, chuẩn bị xong chưa ?" - Quay đầu với nha đầu hay cằn nhằn kia.

      Mỗ thị nữ có vẻ mặt đưa đám, sửa sang xong y phục người, ưu tư, mở miệng: "Tiểu thư, ngài muốn kể chuyện xưa sao ?" - Có thể đừng muốn hay a! Chuyện xưa của Vương Gia và Công Tôn đại nhân cũng tới đó rồi, còn có cái gì cần mở rộng hơn hay sao?

      "Này nhé, lần trước còn chưa kể xong !" - thực tế, lần trước nàng kể xong rồi, nhưng mà bởi vì Hiên Viên Ngạo cái đó dư thừa đó xuất , làm cho nàng lấy được tiền, cho nên quyết định tới làm ra phiên bản mới cho !

      Tiểu Nguyệt vẻ mặt đưa đám, theo phía sau nàng, khi hai người dáng vẻ bỉ ổi lẻn vào phía sau phòng bếp. . . . . . Phát chỗ cái sọt thức ăn trước kia họ dùng để núp ra ngoài có bóng dáng màu đen đứng thẳng ở đó, người kia sắc mặt khốc khốc, nhìn rất quen mắt, chính là vị ám ảnh từng xuất mấy lần ở trước mặt nàng, ặc. . . . . .

      Giựt giựt khóe miệng, hung hăng trợn mắt nhìn ám ảnh cái: "Tiểu Nguyệt, chúng ta !" - Nhìn tình huống này phương thức nấp mọi khi của nàng bị bại lộ rồi!

      "Tiểu thư, chúng ta ra nữa hả ?" – Mỗ thị nữ vui mừng bừng bừng, tốt quá!

      Vũ Văn Tiểu Tam đáp lời. ra nữa, làm sao có thể chứ ! Trực tiép tới cửa đại môn, thể chuồn êm ra ngoài, vậy nàng quang minh chính đại ra ngoài!

      tới cửa, tiếp tục bị chặn lại: "Vương phi ! Vương Gia phân phó ngài thể ra ngoài !"

      "Tại sao ?" – Mỗ nữ làm bộ đáng thương nhìn thị vệ kia, nỗ lực tranh thủ đồng tình.

      Mỗ thị vệ khóe miệng giật giật, còn hỏi tại sao, chẳng lẽ vương phi biết sao ? Nếu phải là nàng chạy kể chuyện xưa về Vương Gia, Vương Gia làm sao lại thông báo bọn họ rằng: chỉ cần vương phi mặc nam trang, được cho nàng ra ngoài ! Lần trước Vương Gia kiện bỏ vợ huyên náo lớn như vậy, dĩ nhiên bọn họ đều chứng kiến!

      "Cái đó, vương phi, đây là mệnh lệnh của Vương gia, tiểu nhân cũng biết !" – Mỗ thị vệ giả bộ ngu.

      Vũ Văn Tiểu Tam mím miệng, nước mắt lưng tròng nhìn , thấy thị vệ kia đáy lòng tê dại, vương phi à, ngườinhìn ta như thế nào cũng vô dngj thôi, ta muốn thả người ra ngoài, người lại làm cái chuyện kinh khủng gì đó, Vương Gia muốn chém chết ta tha!

      "Cái đó, các ngươi len lén để cho ta ra ngoài có được hay ? Chỉ cần các ngươi , ta , Vương Gia chắc biết, như thế nào hả ?" - Mỗ nữ đôi mắt hàm chứa mong đợi đề nghị.

      Như thế nào ? Đoán chừng Vương Gia lột da bọn ! - "Vương phi, tiểu nhân thể để cho ngài ra ngoài, nếu để cho Vương Gia biết, mạng của tiểu nhân khó bảo toàn !"

      Thị vệ kia xong, nháy nháy mắt với những thị vệ khác, ý bảo tìm Vương Gia tới đây, nếu lát nữa, có thể bọn họ thất ngăn được nữa, bởi vì ánh mắt của vương phi là quá làm người khác phải đồng tình!

      Tiểu Nguyệt kéo kéo vạt áo Vũ Văn Tiểu Tam: "Tiểu thư ! chúng ta trở về thôi, ngươi thêm gì nữa cũng có tác dụng !" - Thị vệ của vương phủ lôn chung thành đối với Vương Gia, tuyệt đối phải là điều mà tiểu thư ở chỗ này giả bộ chút đáng thương là có thể giải quyết! Hơn nữa nàng cũng tâm hi vọng tiểu thư trở về, đừng có muốn ra ngoài làm chút chuyện kỳ quái nữa !

      Mỗ nữ phiền muộn đứng đó, do dự rốt cuộc phải làm thế nào, lúc này, bóng dáng của Hiên Viên Ngạo xuất ở trong tầm mắt nàng, con ngươi xoay tròn vòng vòng, mặt dịu dàng mở miệng: "Vương Gia, bổn vương phi hôm nay muốn ra ngoài !"

      "Vương phi ra ngoài muốn làm cái gì ?" - Hiên Viên Ngạo nhìn nàng là thân nam trang, xem chừng phải tìm hoàng thúc chính là suy nghĩ chuyện xưa của , cho nên tuyệt đối thể để cho nàng ra ngoài !

      "Ừm. . . . . . ở Trung Vân Thành, người ta có nhiều bằng hữu, ta cùng bọn cực kỳ lâu chưa gặp nhau, muốn tới đó trao đổi với bọn họ chút !" - Mỗ nữ thè lưỡi liếm, mở miệng cười.

      Khóe miệng mỗ Vương gia rụt rụt, nhìn cái nữ nhân trợn tròn mắt mò kia, "Trao đổi chút" sao ? Sợ là lại muốn tuyên truyền chút về ? - "Có lẽ bọn họ cũng muốn trao đổi với vương phi !"

      "Vương Gia cũng phải là bọn họ, làm sao biết bọn họ muốn trao đổi cùng ta ?" - Vũ Văn Tiểu Tam mất hứng nhìn .

      Nhìn vẻ mặt mất hứng của nàng, trong đầu mỗ Vương Gia vang lên lời của Thẩm Lãng Phàm —"Tuyệt đối thể chọc nữ nhân tức giận, đó là hành động tìm chết !"

      Vì vậy. . . . . ."Ha ha, Bổn vương chỉ đùa chút thôi, bọn họ làm sao lại muốn trao đổi cùng vương phi chứ !" - khóe môi Hiên Viên Ngạo cố gắng kéo ra chút ý cười lạnh cứng, ngăn chận lửa giận dưới đáy lòng.

      Tiểu Nguyệt vuốt vuốt cái trán, đứng đó mà tràn ngập lo lắng. Vương Gia là quá bình thường, cũng biết là có phải chuẩn bị chờ tiểu thư làm xong chuyện đáng chết, sau đó trực tiếp bổ nàng !

      Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe những lời này, vẻ mặt ràng dịu xuống: “Đúng là như vậy, Vương Gia cũng nên bảo bọn họ ngăn bổn vương phi ? Bổn vương phi mình sống ở vương phủ cũng có người tán gẫu, Vương Gia từ bi để bổn vương phi ra ngoài kết bạn !"

      Nghe nàng vẫn còn ở đó chẳng biết xấu hổ mà "Kết bạn", Hiên Viên Ngạo lặng lẽ cắn răng, chịu đựng cơn kích động giận dữ, miễn cường cười : "Nếu vương phi thấy nhàm chán, Bổn vương có thể giết thời gian cùng nàng, cần gì nhất định phải ra ngoài chứ!"

      Gì ? theo ? Vũ Văn Tiểu Tam mang ánh mắt nhìn quái vật để nhìn , nhìn lên nhìn xuống đánh giá, cũng là đầu tóc đen như mực phiêu dật, dùng mão ngọc buộc lên, bộ áo lam lộ ra dáng vẻ thon dài cao lớn, dung nhan như cắt gọt có bất kỳ tỳ vết nào, khóe môi lạnh lẽo thẳng băng, khắc họa ra khí chất lãnh ngạo. . . .

      Nhìn chút, cũng cảm thấy cái tên này có gì thay đổi, nhưng mà hai ngày nay bị sao thế nhỉ? Vũ Văn Tiểu Tam nhíu lông mày suy tư, ngay sau đó mở miệng thử dò xét: "Vương Gia, có phải ngươi có ý đồ gì đúng ?"

      Ý đồ ? Sắc mặt Hiên Viên Ngạo lập tức cứng đờ. Ý đồ, cũng có chút, cùng với hoàng thúc tranh giành nàng coi là cái gì ? Nghĩ tới đó sắc mặt có chút ửng hồng. . . . . .

      Nhìn mặt của xuất sắc màu bình thường, Vũ Văn Tiểu Tam càng thêm kiên định chú ý trong suy nghĩ, cái tên khốn này tuyệt đối có ý đồ ! - "Vương Gia, ngươi , có chuyện gì trực tiếp ra, chỉ cần bổn vương phi giúp được, tuyệt từ chối !"

      Có lẽ có thể thông qua cái này hóa giải được mâu thuẫn giữa hai bọn họ, rồi sau đó nàng mà có thể có cuộc sống tự tại, chừng cuối cùng còn cân nhắc nể tìnhgiữa hai người, quyết định thả nàng được tự do !

      Lần này Hiên Viên Ngạo đúng là có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ muốn dựa vào đó thổ lộ sao ? Nhìn nàng hồi lâu, vẫn là có ý tốt, vì vậy lạnh giọng mở miệng: " có ý đồ gì, cũng có gì cần vương phi giúp tay !"

      Liếc cái: " cần giúp tay đột nhiên khác thường như vậy làm cái gì ! Bệnh thần kinh !"

      Lời này vừa rơi xuống, gân xanh trán mỗ Vương Gia nổi lên thình thịch, cắn răng hung hăng nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu, cứng rắn ngăn chặn câu rống giận suýt nữa bật thốt lên, là nam nhân ! thể tính toán chi li với nàng !

      "Ha ha. . . . . . Vương phi cảm thấy đề nghị của Bổn vương vừa rồi như thế nào ?" - Đè nén xuống tức giận đầy ắp trong lòng, mạnh mẽ bày ra khuôn mặt tươi cười mở miệng, đồng thời ở trong lòng suy nghĩ, nghe lời Thẩm Lãng Phàm nhịn nhiều như vậy, nếu cuối cùng vẫn thành công, thể làm thịt Thẩm Lãng Phàm !

      "Đề nghị nào ? Đùa gì thế ? Để cho ngươi ở cùng với ta..ta cũng chưa ghét bỏ mệnh mình quá dài !" - Nàng nhẫn tâm mở miệng chèn ép, sau đó tinh mắt nhìn đến gân xanh tay nhảy nhảy lên, vì phòng ngừa cái tên khốn này sử dụng bạo lực với mình, mỗ nữ lập tức mở miệng bổ sung, "Vương Gia à ! Ý của Bổn vương phi là, Vương Gia lo lắng quốc , ngày kiếm tỷ bạc, làm sao có thể có thời gian bồi bổn vương phi, Vương Gia ngàn vạn lần được hiểu lầm ý tứ của bổn vương phi !"

      thanh vừa rơi xuống, sắc mặt của Hiên Viên Ngạo hơi dịu lại chút, mặc dù biết nữ nhân này vừa láo, nhưng tóm lại cũng làm cho mất thể diện: "Bổn vương có thời gian bồi vương phi, quốc có nhiều thời gian xử lý!"

      "Nhưng hôm nay bổn vương phi muốn ra ngoài !" - Vũ Văn Tiểu Tam nhíu lông mày, rất phiền não nhìn . Cái tên điên này rốt cuộc muốn như thế nào mới để cho nàng ra ngoài hả, phải muốn ép nàng điên rồi mới thấy thoải mái chứ ?

      Thấy nàng lại lộ vẻ mặt phiền não, Hiên Viên Ngạo cắn răng, lần nữa ép buộc mình dịu dàng mở miệng: "Vậy bản vương theo vương phi ra ngoài như thế nào hả ?" - lui từng bước, nếu nữ nhân này vẫn biết điều, vậy cũng đừng nghĩ ra ngoài nữa !

      Muốn ra ngoài chơi cũng có thể, nhưng muốn ra ngoài phá hư thanh danh của , hoặc là hẹn hò với hoàng thúc thể nào!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :