Chương 2: Tướng quân mang theo gia quyến gây gổ cùng Thừa tướng
Long Tử Nghiên hung hăng trợn mắt nhìn Phượng Phi Yên cái, đều do nàng ta! Nếu phải nàng ta ép buộc Vương gia phải để cho nàng ta vào ở, làm sao tạo thành cục diện lúng túng thế này!
Thấy ánh mắt của nàng ấy, Phượng Phi Yên có phần khinh thường quay đầu , tiểu nha đầu hiểu chuyện mà thôi, tội gì so đo với nàng ấy, bởi vì nàng mơ hồ có thể cảm thấy kẻ địch chân chính của nàng phải nàng ấy, mà là cái vị Tam vương phi đó! Đây là nhạy cảm của chính khách, cũng là trực giác của nữ nhân.
Vì vậy. . . . . .
Long Tử Nghiên và Phượng Phi Yên thành công tiến vào Hi vương phủ, chỉ là bản thân Hi Vương gia lại đến ở tạm tại Thất vương phủ, hai đại mỹ nữ kia cùng nhau kinh ngạc, sau này lại truyền ra đại câu chuyện cười cho thế hệ sau về vương tôn quý tộc đoạn tụ nhau!
Thái hậu bảoVũ Văn Tiểu Tam ở mấy ngày trong hoàng cung với bà, vậy là mỗ nữ cùng với Long Ngạo Thiên - thái tử của Long Diệu ở lại hoàng cung.
Hiên Viên Ngạo mang theo Nguyệt Vô Hạ cùng rời , Vũ Văn Tiểu Tam đột nhiên nhớ lại chuyện trước khi vào cung, đồ khốn đó đẩy nàng, nhìn ngó ở phía sau mình có ai, mọi người đều ở phía trước mặt, vì vậy. . . . . . Bay lên đạp cước về phía cặp mông hoàn mỹ của Nguyệt Vô Hạ. . . . . .
Vừa đúng lúc Long Ngạo Thiên quay đầu lại, đem cảnh này thu vào đáy mắt. . . . . .
Rồi sau đó ôm chân của mình hét lên thiết thảm: "A! là đau!" . . . . . .
Nguyệt Vô Hạ rất tự nhiên té sấp mặt, gương mặt trắng noãn còn bị kéo lê chút vết thương, đồng thời kêu lên thảm thiết: "A. . . . . . Mặt của ta, mặt của ta!" - tay lau mặt của mình, tay thế nhưng lây dính chút máu tươi. . . . . .
Hiên Viên Ngạo thấy Nguyệt Vô Hạ chợt bị lực bên ngoài đạp bắn , vốn có thể vươn tay kéo nàng lại, nhưng chẳng biết tại sao lại làm, có lẽ trong tiềm thức biết là chuyện tốt do nữ nhân kia làm ra rồi!
Mấy tiếng hét thảm thiết này ngay tức khắc khiến người phía trước đồng loạt quay đầu lại, Hiên Viên Vô Thương rời quá xa, cũng biết chuyện gì xảy ra, cái nhảy nhàng nhanh chạy tới, cái gì cũng để ý chỉ muốn đỡ nàng, nhìn nàng ôm chân của mình,vẻ mặt khổ sở, vội vàng mở miệng: "Tam nhi sao vậy?"
Ái chà, tên khốn này vẫn còn rất quan tâm nàng nha, Vũ Văn Tiểu Tam thấy thoả mãn mà gật gật đầu, song nhớ tới bộ dạng và Long Tử Nghiên chuyện, sắc mặt kia nháy cái liền đen rồi !
"Thỉnh hoàng thúc tự trọng, bổn vương phi có việc gì !" - Mỗ nữ làm ra vẻ trinh tiết liệt nữ, cách xa tay của .
Tự trọng ? Cặp mắt tà mị đào hoa dính vào chút ý vị bi thương, nhưng vẫn khó kìm nén hốt hoảng mà mở miệng: "Ngoan, nàng trước cho ta biết nàng rốt cuộc bị làm sao, chuyện này đợi Thương Thương giải thích cho nàng !" - Nha đầu này, bị thương mà còn quật cường như thế! làm vừa vừa hận!
Mỗ nữ quay đầu, ngửa mặt ở góc 30 độ nhìn lên bầu trời, lỗ mũi phun tức: " sao cả !" - Nàng vốn là sao cả!
Lúc này, ánh mắt mọi người đều hàm thâm ý, chẳng lẽ Hi vương gia và Tam vương phi. . . . . .
tình tràn ngập trong đôi mắt xếch của Phượng Phi Yên điểm thêm chút hàn mang, trong tay áo bào rộng thùng thình, ngón tay cái đẩy mạnh ngón trỏ, bàn tay ngọc nhàng chuyển động. . . . . .
lúc này, ngữ điệu dịu dàng mang theo chút kiên định ở bên tai nàng vang lên: "Thanh Loan đế tốt nhất nên đánh chủ ý lên nàng ấy, bởi vì có trẫm ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng động chút nào tới nàng!"
Phượng Phi Yên sững sờ, quay đầu nhìn vào Hiên Viên Mặc, khóe môi hình tim nâng lên nụ cười ý vị: "Xem ra nha đầu kia có sức quyến rũ rất lớn. Chỉ là Hiên Viên hoàng à, đáng giá ?"
bất đắc dĩ của đế vương, chỉ có người thân ngồi ở Đế Vương vị mới hiểu nổi, nàng tự nhiên biết Hiên Viên Mặc cả đời này thể lấy được vị Tam vương phi đó, cho nên mới hỏi như vậy.
"Nàng là hoàng đệ muội (em dâu) của trẫm, cũng là con dân của trẫm, bảo vệ nàng là trách nhiệm của trẫm !" - thanh khí phách mang theo chân đáng tin, nhưng là đáy mắt bi thương sợ hãi tiết lộ tâm tình của .
Phượng Phi Yên nhìn cái, khẽ cười tiếng, cũng bóc trần, xoay người rời trước. . . . . .
Nàng giống tiểu nha đầu Long Tử Nghiên hiểu chuyện, vẫn còn ngơ ngác đứng ở chỗ đó nhìn chuyện tình của hai người kia phát triển. Nhìn, có tác dụng gì ? đến cuối cùng kẻ cười mới là kẻ thắng ! Giống như nàng năm đó đạp lên xương cốt của thân tỷ muội (chị em ruột) lên vương vị, có ai nghĩ tới, Tam Hoàng nữ, cái người mềm yếu nhất, có khả năng nhất, thậm chí có thể mặc cho người ức hiếp, cuối cùng trở thành Nữ Đế của Thanh Loan?
Mà Hiên Viên Mặc là ngơ ngác đứng ở tại chỗ, suy nghĩ lời của nàng. . . . . . Đáng giá sao? , từ trước cho tới bây giờ có cái gì gọi là đáng giá hay . . . . . .
Nguyệt Dịch Thừa lập tức chạy tới đỡ Nguyệt Vô Hạ đứng dậy, đầu tiên quan sát cũng là mặt của nàng, nếu là mặt bị đả thương, sau này sao còn có thể giữ được lòng của Hiên Viên Ngạo nữa?
nhà Vũ Văn Cảnh Thiên cũng tới vây quanh Vũ Văn Tiểu Tam đến gió thổi lọt, "Tam nhi, thế nào rồi ?"
"Tam nhi, có sao ?" . . . . . .
"Tam nhi, có thương tổn chỗ nào , cho đại ca xem chút!" . . . . . .
Hiên Viên Vô Thương đứng ở bên, tại nha đầu này tức giận với , hỏi nàng càng , vậy hãy để cho Vũ Văn Cảnh Thiên bọn họ hỏi thăm !
Nhìn những thân nhân dáng vẻ ân cần, Vũ Văn Tiểu Tam đáy mắt dâng lên giọt lệ cảm động, rồi sau đó hướng về phía bọn họ cau cau mày, biểu cảm cách tinh quái. . . . . .
Mấy người ngẩn ngơ, chợt hiểu ý, Vũ Văn Hạo vỗ đầu nàng cái, giọng mở miệng: "Cái nha đầu quỷ này!"
Vũ Văn Cảnh Thiên cũng có chút bất đắc dĩ khi nhìn nàng. . . . . .
Vũ Văn Triệt cúi đầu cười khẽ, đáy mắt lướt qua nét giảo hoạt. . . . . .
Ngay sau đó thanh Nguyệt Vô Hạ mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến: "Ngạo ca ca, vương phi tỷ tỷ đá thiếp, chàng phải vì thiếp làm chủ nha!"
"Cái gì ? ràng là muội muội thấy tỷ tỷ ở chỗ này nhấc chân, cố ý dùng cái mông đụng ta! Thế nào mà đổ trách nhiệm lên đầu ta, chân của ta bây giờ còn đau đến muốn chết đây !" – Dáng vẻ Vũ Văn Tiểu Tam đầy lửa giận.
Chuyện này. . . . . . Mặc dù mọi người cũng cảm thấy chuyện cầm cái mông đụng vào cái chân có chút bịp bợm, nhưng Tam vương phi là Kỳ Nữ, sao có thể đạp Trắc vương phi chứ ? Hơn nữa lúc ấy ở cửa hoàng cung, cũng có ít người bọn họ nhìn thấy Nguyệt Vô Hạ đẩy Vũ Văn Tiểu Tam xuống xe, cho nên đều đưa ánh mắt hoài nghi, phỉ nhổ đặt ở người Nguyệt Vô Hạ. . . . . .
Long Ngạo Thiên nhìn thấy toàn bộ quá trình kiện, với hiểu biết về bản lãnh bậy và giả vờ giả vịt của nữ nhân này, trong lòng có chút chế giễu. Vốn tưởng rằng Tam vương phi này có chút khác biệt, ngờ cũng là hạng nữ nhân tranh thủ tình cảm đoạt tình mà thôi!
Nguyệt Vô Hạ nén lệ trong đáy mắt nhìn Hiên Viên Ngạo, hi vọng câu công đạo, nhưng Hiên Viên Ngạo cũng có vẻ ràng tin nàng. . . . . .
ra Hiên Viên Ngạo biết là chuyện gì xảy ra, nhưng mà chính là đơn nhất tương trợ cho nữ nhân kia, do đó cố ý làm ra bộ dáng này.
"Ngạo ca ca, chàng cũng tin tưởng Hạ nhi ư?" - Nàng cảm thấy dám tin nhìn .
Hiên Viên Ngạo quay đầu, nhìn nàng, trong bụng lại mơ hồ nhịn được, tuy chuyện này do Vũ Văn Tiểu Tam làm, thế nhưng Nguyệt Vô Hạ là cái loại mặt hàng gì, có ai hiểu ràng hơn so với , cần gì phải giả bộ dáng vẻ này!
"Ta muốn sống nữa! Ta muốn sống nữa!" - Nguyệt Vô Hạ lại như kẻ điên náo loạn lên phen.
Hiên Viên Ngạo lông mày như kiếm nhíu nhíu, bộ mặt vui, nữ nhân này lại ở trước mặt nhiều người như vậy làm loạn với , biết sống chết!
Vũ Văn Tiểu Tam lúc này mở miệng: "Muội muội muốn sống nữa còn nhiều như vậy làm cái gì ? Kia kìa, hồ có nắp đậy đâu, muội muội tùy ý nhảy là được, có cần tỷ tỷ tiễn ngươi thêm đoạn đường hay ?"
Nàng lời vừa ra này, Nguyệt Vô Hạ lúc này im bặt, kêu la cũng lộn xộn.
Mọi người ai nấy đều co quắp khóe miệng mà nhìn Tam vương phi. hồ có nắp che? Khụ khụ. . . . . . chơi chèn ép người như vậy chứ?
Hiên Viên Vô Thương cũng cảm thấy dở khóc dở cười, phía sau đầu Hiên Viên Ngạo mơ hồ có mấy giọt mồ hôi lạnh toát ra. . . . . .
Long Ngạo Thiên suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình! Đây là cái loại nữ nhân gì chứ ? Có kiểu như thế sao? ở tại Long Diệu nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua!
Bọn người Vũ Văn Cảnh Thiên ở tại phía sau của nàng cố nén cười, Vũ Văn Hạo còn len lén giơ ngón tay cái lên với nàng. tệ, hổ là người xuất thân từ nhà Vũ Văn của , mặc dù tính tình trở nên có chút kỳ quái, thậm chí so với trước kia là trời vực, nhưng tóm lại vẫn là cốt nhục nhà bọn đúng chưa?
"Tam vương phi thế nào vậy? Thân là đương gia chủ mẫu, khuyên giải đạo lý thôi, còn thêm dầu vào lửa!" Nguyệt Dịch Thừa quay đầu lên tiếng với Vũ Văn Tiểu Tam, tuy muốn đắc tội Vũ Văn Cảnh Thiên, nhưng nữ nhi của trước mặt nhiều người như vậy bị ức hiếp, nếu mấy câu, cái mặt mo của về sau biết đặt ở đâu chứ ?
Vũ Văn Cảnh Thiên lúc này cũng xù lông, lạnh giọng mở miệng: "Nữ nhi của bản tướng quân còn chưa tới phiên Thừa tướng giáo huấn, Thừa tướng nên quản tốt nữ nhi của chính ngươi ! Nhiều người đều ở đây như thế này, vậy mà khóc to náo lớn, mất hình tượng tiểu thư khuê tú, là làm cho người khác cười đến rụng răng!"
Ái chà chà, phụ thân còn có bản lãnh mắng chửi người như thế ư ? Sắc bén vô cùng nhé! Vũ Văn Tiểu Tam vừa sùng bái lại xen lẫn cảm động nhìn .
Sắc mặt Nguyệt Dịch Thừa lập tức cứng đờ, lại đánh trả: "Ta lại đường đường vương phi vì sao làm được việc lớn như thế, ra là do Vũ Văn tướng quân quản đấy ! Quả nhiên có cha nào có con đấy!" - Dù sao vạch mặt rồi, cần thiết chịu đựng nữa!
Vũ Văn Cảnh Thiên còn chưa kịp mở miệng, thanh bá khí của Vũ Văn Hạo vang lên: "Được kêu là ‘hổ phụ vô khuyển nữ” (cha hổ sinh chó con), nào đâu có giống tiểu thư của Thừa tướng gia, gặp chuyện cũng chỉ biết khóc, Thừa Tướng đại nhân mới vừa phải có cha nào con đấy sao ? Chắc hẳn là thừa kế y bát* của Thừa Tướng đại nhân!"
(*y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau)
"Ta với ngươi phụ thân chuyện, ngươi là tiểu tử có mấy chỏm tóc mà chen miệng hả? Chẳng lẽ phụ thân ngươi dạy ngươi phải tôn trọng trưởng bối sao?" - Nguyệt Dịch Thừa giận đến mặt đỏ bừng, chỉ trách hai nhi tử của mình đều hăng hái phấn đấu, có tư cách tham gia bữa tiệc này, nếu sao chỉ có thân mình ở nơi này đối đầu với đại gia đình nhà người ta!
Là người hiếm khi mở miệng, Vũ Văn Hạo nhàng hững hờ lên tiếng: "Phụ thân dạy chúng ta chỉ tôn trọng người đáng giá tôn trọng !" - Trước sau như , ngắn gọn ràng , nhưng cũng biểu đạt nét ý tứ của . . . . . .
Lời trực tiếp khiến gương mặt già nua của Nguyệt Dịch Thừa giận đến đỏ tưng bừng. . . . . .
Vũ Văn Cảnh Thiên rất tán thưởng nhìn ngắm hai nhi tử của mình, tệ, tệ, năm đó thân mẫu của bọn gây gổ cũng chưa từng chịu thua, hôm nay phu nhân có ở đây, cả nhà bọn họ người cùng nhau gây gổ, hiển nhiên thể để phu nhân mất thể diện!
"Ngươi là thế nào đây? , .@# . . . . ." Nguyệt Dịch Thừa điên cuồng hét lên.
Vũ Văn Cảnh Thiên: "Nhi tử của lão tử thế nào mắc mớ gì tới ngươi, nhà ngươi ở tại thảo nguyên à? Trông nom rộng như vậy #$. . . . ."
Vũ Văn Hạo: "Tiểu gia thế nào tới phiên ngươi lắm mồm, Thừa Tướng còn là @¥. . . . . ."
Vũ Văn triệt: "Đối với hạng người như nào, như thế !" . . . . . .
. . . . . .
Vì vậy chúng đại thần đầu đầy mồ hôi, nhìn người hai bên giằng co nhau. . . . . .
bên là Thừa Tướng cái tay đỡ nữ nhi của mình, cái tay khác hung hăng chỉ vào đại gia đình nhà Vũ Văn, mặt đỏ bừng bừng, tức giận gào thét. . . . . .
bên là Vũ Văn tướng quân ngăn nữ nhi ở phía đằng sau, rồi sau đó bản thân cùng hai nhi tử đứng thành hàng, cùng nhau chỉ vào Thừa Tướng mắng to. . . . . .
Người hai phe nhân mã cách nhau chưa tới hai thước, giữa trung của đoạn khoảng cách kia đều là nước miếng của các nam nhân. . . . . .
Mọi người hẹn mà cùng giựt giựt khóe miệng, đây cũng quá là. . . . . . Làm cho người ta thể hình dung nổi ? Mọi người cùng nhau len lén liếc cái về phía sắc mặt của hoàng đế bệ hạ và Long Diệu thái tử. . . . . .
Long Ngạo Thiên đứng ngẩn người, dám tin mở to mắt, mình hôm nay đến đế quốc Hiên Viên uổng công, là. . . . . . Thêm được kiến thức! Hai nhất phẩm đại quan ngay trước mặt văn võ cả triều và Hoàng đế, hơn nữa còn có thái tử, công chúa ngoại quốc mang theo gia quyến gây gổ trong hoàng cung ? Đây là. . . . . . cực kỳ hoang đường ! Sợ rằng Đại lục này cho tới bây giờ cũng chưa từng có chuyện như vậy xảy ra!
Nhìn đại ca kết nghĩa Vũ Văn Hạo của mình cùng với phụ thân đại nhân, và thân đệ đệ của y cùng nhau khoa tay múa chân mắng chửi người, biết nên hình dung như thế nào về nội tâm phức tạp của chính mình lúc này . . . . .
Hiên Viên Mặc cũng trợn to mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn Vũ Văn Hạo khoa tay múa chân, nước bọt văng khắp nơi, đây là vị đại ca kết bái với sao?
Vũ Văn Tiểu Tam ở phía sau đám người sôi nổi giống như “khỉ”, phất cờ hò reo cổ vũ cho bọn : "Cố gắng lên! Cố gắng lên! Phụ thân uy vũ nhất! Wow wow. . . . . . Đại ca tuyệt nhất! Wowo. . . . . . Nhị ca lợi hại nhất! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Đánh ngã Thừa Tướng chủ nghĩa, sáng lập xã hội hài hòa, wowo. . . . . ."
Chương 2 (p.cuối)
Vũ Văn Tiểu Tam lưu luyến nhìn bóng lưng Mộ Vân Dật, haizz, tệ, tệ, Hiên Viên Ngạo còn chưa rời , mặt đen lại lườm nàng cái, với Thái hậu: "Mẫu hậu, vương phi phải ở chỗ này vài ngày sao?"
Thái hậu nhìn chút, cười : "Con còn sợ ai gia giành vương phi của con hay sao! Ở ba ngày rồi trả lại cho con!"
Vượt quá dự liệu của mỗ nữ, Hiên Viên Ngạo nghe Thái hậu trêu chọc như vậy, lại lập tức phản bác, hình như còn có vẻ tiếc nuối, tròng mắt ước chừng chuyển dời. . . . . .
phải chứ ? Cái tên khốn này nỡ xa nàng ư ? Bởi vì có nàng quấy rối vài ngày,nên cảm thấy bội phần nhàm chán à?
Nhìn ánh mắt kỳ dị kia của nàng, Hiên Viên Ngạo cảm thấy vừa nổi đóa cũng vừa có chút lúng túng, vì vậy với Thái hậu: "Bây giờ nhi thần về trước, qua ba ngày lại đến nhận nàng về!"
"Ha ha ha. . . . . . Qua ba ngày lại đến đón về, hẳn là ngày cũng thêm được cho ai gia a!" - Thái hậu cười hì hì xong, quay đầu lại, sắc mặt vui nhìn về Nguyệt Vô Hạ, rồi sau đó lôi kéo tay Vũ Văn Tiểu Tam, : "Ai gia , những thứ tinh bất chính này sao có thể hơn được vợ cả chính thất, nha đầu tốt như Tam nhi, Ngạo nhi làm sao thích cơ chứ !"
Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, nàng là cần con heo kia thích đâu!
ngờ Hiên Viên Ngạo thế nhưng lại câu: "Được rồi, mẫu hậu cần giễu cợt nhi thần đâu, nhi thần xin về trước!"
Rồi sau đó quay đầu bước nhanh rời , lại có vẻ chạy trối chết. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam bày ra vẻ mặt thể tin được nhìn bóng lưng của . Cái tên này rốt cuộc làm sao thế nào ? Ngàn vạn lần được là đột nhiên thích nàng, đánh chết nàng cũng tin đâu!
Nhưng rơi vào trong mắt Thái hậu lại là. . . . . . :"Xem ra ai gia quá ích kỷ! Ngạo nhi bỏ được Tam nhi ở lại chỗ này, Tam nhi cũng bỏ được Ngạo nhi, xa rồi còn nhìn bóng lưng của nó, ôii. . . . . . Cái bộ xương già này của ai gia bây giờ có người nào chào đón rồi!"
Nàng bỏ được Hiên Viên Ngạo ? Nàng hận được làm “tráng sĩ trở lại” mới phải ! Còn cái gì bỏ được! Trêu đùa linh tinh gì thế!
Tuy là trong lòng thầm châm chọc, nhưng vẫn quay đầu cười hì hì : "Sao có thể như vậy được, mẫu hậu là nữ nhân xinh đẹp, cao quý nhất thế gian, thần tức có thể hầu ở bên cạnh người, là vinh hạnh của thần tức, làm sao lại có thể muốn gặp Lão Nhân Gia người chứ !"
Nghìn hay vạn biết vuốt đuôi thấu! Trước cứ nịnh nọt lấy lòng rồi sau!
Thái hậu vỗ vỗ tay của nàng: "Con nha, nha đầu miệng ngọt này! Hoàng đế, Long Diệu thái tử, huynh đệ các con nhiều năm gặp, vẫy cứ vui vẻ họp gặp , ai gia và nha đầu Tam nhi này về trước!"
“Vâng !" - Hiên Viên Mặc gật đầu, nhìn đến nhà Vũ Văn Cảnh Thiên chuẩn bị ra, bèn lên tiếng: "Đại ca, đợi nào...!"
Vũ Văn Hạo cà lơ phất phơ quay đầu lại, nhìn . . . . . .
"Họp gặp !" – nụ cười ôn nhuận như ngọc nâng lên.
"Được !" . . . . . .
Rồi sau đó Vũ Văn Tiểu Tam theo Thái hậu rời , ngoái đầu nhìn Hiên Viên Mặc, Long Ngạo Thiên, Vũ Văn Hạo cùng nhau rời khỏi. . . . . . u hu u hu. . . . . . Nàng cũng rất muốn theo chân bạn bè họp gặp !
Đều là hài tử nhà Vũ Văn, tại sao đại ca được như vậy, có thể cùng mỹ nam tử tụ tập, còn nàng xui xẻo như vậy, chỉ có thể cùng lão thái bà tụ họp với nhau! buồn bực!
. . . . . .
"Hoàng thúc. . . . . ." - Hiên Viên Triệt vang lên thanh ỏn ẻn mềm mại.
Nam tử tuyệt mỹ nghiêng con mắt liếc cái: "Triệt gần đây rất rỗi rãnh hả ? Có muốn hoàng thúc tiến cử ngươi . . . . . ."
" đâu ! đâu! Người ta có chút nào rỗi rãnh đâu! Người ta rất bận rộn nha !" -Cuống quít tỏ ra điểm yếu kém, vẫn muốn đắc tội hoàng thúc hơn, cũng muốn bị hoàng thúc tiến cử đến biên quan phòng thủ, cũng muốn bị tiến cử kết thân với đế quốc Dạ Mị.
"Vậy ít giả trang đáng cho ta !" – Ngữ điệu ràng tỏ ra vui.
"Nhưng, hoàng thúc, ra Triệt cũng thích hoàng tẩu, thúc có thể đồng ý cạnh tranh công bằng cùng Tam Hoàng Huynh, tại sao thể cũng để Triệt cạnh tranh công bằng? Hừm, công bằng ! Hoàng thúc thương người ta nha!" – gương mặt non tơ treo chút ý vị uất ức.
Khóe môi nam tử tuyệt mỹ nâng lên nét ý cười : "Triệt, nghe lén phải thói quen tốt !"
Gương mặt búng ra sữa cứng đờ, rồi sau đó cười ha hả: "Hoàng thúc cũng phải biết người ta trộm nghe, khi đó bắt bẻ người ta, tại cũng nên so đo với người ta chứ!" –Khi nghe lén cũng biết nhất định bị hoàng thúc phát , hơn nữa Tam hoàng huynh cũng phát ra, chỉ là đều lôi ra.
"Triệt, Tam Hoàng Huynh và hoàng thúc của ngươi đều giống nhau, là tâm thích nha đầu kia, cho nên mới có cơ hội cạnh tranh công bằng cùng ta, mà ngươi như vậy!" - giọng mở miệng, giọng lại có ý trách cứ.
Hiên Viên Triệt cười cười, vẫn là tinh thần bất khuất mở miệng: "Người ta cũng lòng thích mà !"
"Là tâm sao ?" - Tuyệt mỹ nam tử quay mặt sang, nhìn chằm chằm vào , cặp mắt tà mị đào hoa hàm chứa chút tức giận.
Hiên Viên Triệt biết mình thành công chọc giận hoàng thúc, le lưỡi cái: "Được rồi, chẳng qua là người ta chỉ cảm thấy chơi vui !"
Hiên Viên Vô Thương hừ lạnh tiếng: "Cho nên về sau ngươi cách Tam nhi xa chút cho ta !"
"Người ta chỉ là mấy câu với hoàng tẩu cũng thể sao ?" - Hiên Viên Triệt mím mím môi, có cần phải hẹp hòi như vậy , hơn nữa, tại nàng còn chưa thuộc về hoàng thúc ?
" mấy câu có thể, nếu lại quyến rũ nàng, cẩn thận bộ da của ngươi !" - Nhìn như giỡn, nhưng Hiên Viên Triệt tự chủ được mà run rẩy, mặc kệ hoàng thúc có phải cười giỡn hay , đều có dũng khí để lấy thân thử nghiệm.
"Hoàng thúc, người rất ưa thích hoàng tẩu sao ?" - ghẹo đầu hỏi, quả hoàng tẩu rất đặc biệt, hoàng thúc thích ? Hay cũng giống , chẳng qua cảm thấy chơi vui đây ?
" phải thích, là !" – Khóe môi y hệt hoa đào nâng lên nét cười mỹ miều, trong con mắt tà mị đào hoa là nhu tình giấu kín.
Nhìn dáng vẻ hoàng thúc cười đến hạnh phúc, khóe miệng giựt giựt, Tam Hoàng tẩu háo sắc lại có tính cách dở hơi. . . . . . Nếu là Tam Hoàng Huynh, có thể lý giải là vì lâu ngày sinh tình, nhưng với hoàng thúc, đúng sao có thể hiểu được!
"Hoàng thúc, người thích hoàng tẩu vì cái gì ?" – Với bộ dạng kia của hoàng tẩu, hoàng thúc sợ tương lai bị đội nón xanh ư ?
Chân của nam tử dừng lại, ngay sau đó, dung nhan tuyệt mỹ nở rộ nụ cười làm thiên địa thất sắc, môi mỏng y hệt hoa đào khẽ mở: "Tình, biết vì đâu tới, khi tới sâu !"
Dứt lời dậm chân bước , áo trắng phát theo gió mà bay bay, ở nơi này trong bóng đêm tạo thành phong cảnh duy mỹ. . . . . .
Lưu lại, Hiên Viên triệt ngơ ngác đứng tại chỗ với câu trả lời của . . . . . .
"Hoàng thúc, chờ người ta chút. . . . . ."
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam rất rối rắm ở tại Phượng Tường cung, nàng rất muốn, rất rất muốn ra ngoài nhìn trai đẹp a! Hu hu hu. . . . . .
Quan sát Thái hậu, con ngươi đảo lòng vòng, muốn bình an trôi qua ở hoàng cung, nhất định phải nịnh bợ Thái hậu, vì vậy: "Mẫu hậu, thần tức kể cho người chuyện xưa nhé?"
"Hả ? Tam nhi còn có thể kể chuyện xưa sao ? Vậy mẫu hậu nên rửa tai lắng nghe rồi !" - Thái hậu tỏ ra rất hứng thú.
"Ngày trước, có đứa trẻ, lên núi hái thuốc, trong lúc vô tình cứu con bạch xà. . . . . ." Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ bay lên ra đời. . . . . .
mất nhiều giờ, cuối cùng kể đến tháp Lôi Phong sụp đổ, nước Tây Hồ cạn, Bạch Tố Trinh ra khỏi tháp, cùng Hứa Tiên hạnh phúc sống chung với nhau. Thái hậu xoa xoa nước mắt nơi khóe mi: " quá cảm động ! Ai gia nghe chuyện xưa nhiều năm như vậy, cũng chưa có chuyện xưa hay hơn so với củaTam nhi, Tam nhi còn có chuyện xưa khác ?" - Ánh mắt kia đều tràn đầy mong đợi.
"Chuyện xưa có, nhưng ngày hôm nay muộn rồi, ngày mai tiếp vậy ?" - Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, mấy giờ rồi, có muốn ngủ hay hả ?
"Tam nhi ngày hôm nay hãy ngủ cùng ai gia , kể chuyện xưa thỏa thuê cho ai gia!" - Đây chính là lòng thích nàng dâu này rồi.
Phượng Hoa vừa nghe, hé miệng mà cười cười, ở bên cạnh mở miệng: " ra , ngoại trừ tiên hoàng, Thái hậu còn chưa từng ngủ cùng người khác đâu, Tam vương phi có phúc lớn!"
Mỗ nữ khóe miệng giật giật, nàng bị lừa thành cái xác sống sau tiên hoàng rồi hả ? Nhưng, vẻ mặt vẫn là tươi cười mở miệng: "Vậy thần tức tạ ơn mẫu hậu rất ưu ái! Chỉ là, thị tỳ cận thân Tiểu Nguyệt của thần tức vẫn còn ở Tam vương phủ, có nàng phục vụ thần tức quen, mẫu hậu có thể hay . . . . . ."
Nàng yên lòng để mình Tiểu Nguyệt ở tam vương phủ, hơn nữa từ ngày mai trở nàng phải chơi đùa lật cả hậu cung lên rồi, chuyện vui chơi tốt thế này, sao ta có thể mang theo chị em tốt ! Vũ Văn Tiểu Tam nàng rất có nghĩa khí đấy nhá!
"Phượng Hoa, truyền ý chỉ của ai gia, ngày mai đem nha đầu kia vào cung !" - Thái hậu rất dứt khoát, rồi sau đó với Vũ Văn Tiểu Tam, " thôi, Tam nhi, chúng ta đến tẩm cung tiếp chuyện xưa. . . . . ."
. . . . . .
"Ngạo ca ca, hôm nay đúng là Vương phi tỷ tỷ đạp Hạ nhi đấy !" - Nguyệt Vô Hạ đáy mắt nén lệ nước, bụng uất ức nhìn người bên cạnh mình.
Nam tử lạnh lùng kiêu ngạo rất kiên nhẫn nhìn nàng cái: "Hạ nhi mình ngồi xe ngựa trở về , Bản vương ra ngoài giải sầu!"
Dứt lời nhảy xuống xe ngựa, bộ trở về vương phủ, Long Ngạo Thiên cũng ở hoàng cung, tự nhiên cảm thấy trăm điều yên lòng, lo lắng nữ nhân kia lại nhào qua, hơn nữa tại quan hệ giữa và nàng căng thẳng huyên náo như vậy, làm thế nào mới có thể đấu thắng hoàng thúc đây ?
Nguyệt Vô Hạ cái hạng nữ nhân làm bộ làm tịch, còn mong mỏi làm trái lương tâm an ủi nàng ta, quậy đến nỗi phiền não cực kỳ, chỉ đành phải xuống xe mình về!
Nguyệt Vô Hạ tức giận, mặt mũi vặn vẹo, hung hăng siết tay áo của mình, vốn nàng còn nhẫn tâm trộm binh phù của Ngạo ca ca, nhưng tại. . . . . . Nàng cho phép ngoài nàng ra trong trái tim của Ngạo ca ca có bất cứ người nào khác, nàng muốn Ngạo ca ca chỉ thuộc về mình nàng ! Bằng bất cứ giá nào!
Hiên Viên Ngạo càng chạy càng cảm thấy phiền muộn, thực muốn hiểu, cái đồ nữ nhân chết tiệt kia nhiều lần chọc giận , lại có thể nhìn trúng nàng. quái quỷ ! Hay là ở chung cùng nàng quá lâu, thần kinh bình thường rồi chăng ?
Thần kinh bình thường. . . . . . Ngẫm nghĩ nhớ lại bộ dạng điên khùng của nữ nhân kia ở trong hội thơ, nhịn được khẽ cười tiếng. . . . . .
Cười xong sững sờ, cảm thấy tự giễu, xem ra trúng độc, có chút sâu!
lúc này, đạo thanh tràn đầy nhiệt tình vang lên: "Ngạo, biết rồi à?"
Mặt mũi lãnh ngạo liền cứng đờ, quay đầu nhìn gã bạn xấu: "Ngứa da hả?"
" có ! có !" - Phong Cuồng Tiêu cười nịnh nọt, người này tay cầm trọng binh, Liệt Diễm Các của tuy là tổ chức số giang hồ, nhưng mà ở trước mặt thiên quân vạn mã cũng chỉ có con đường chết, cũng muốn bị người này mang binh vây quét.
Mộ Vân Dật nhàn nhạt quét mắt nhìn cái, môi mỏng khêu gợi khẽ mở: "Ta vừa mới nhìn thấy Công Tôn Trường Khanh về phía bên kia !" - Lời ngầm bảo: ngươi có thể đuổi theo tìm !
Mặt tối sầm: "Hai người các ngươi đặc biệt tới trêu đùa ta sao?"
"Ha ha ha. . . . . ." - Phong Cuồng Tiêu cười vui vẻ, mấy ngày trước đây nghe cái kẻ đầu sỏ đắc tội tạo ra lời đồn đại bị Ngạo bắt , bọn họ liền đoán được chuyện này là giả rồi, nhưng có cơ hội trêu đùa , hai người bọn họ chắc chắn bỏ qua!
"Được, được rồi, cười ngươi nữa, lại , người mà ngươi bắt sau khi trở về thế nào ?" chết cũng là tàn phế ? Bọn họ còn chưa biết cái chuyện tốt này là do Vũ Văn Tiểu Tam làm.
Tóm lại sau đó thế nào ? Khóe môi lãnh ngạo méo xệch, nhớ lại sau khi tóm nàng trở về xảy ra kiện hưu thê cùng với kiện ăn thịt, mặt kia xoẹt cái liền đen xì, lạnh giọng mở miệng: "Giết chết !" - Nếu để cho bọn họ biết chuyện này là do ai làm, còn có chuyện xảy ra sau đó, chắc hẳn lại muốn cười nhạo hồi lâu!
Nhìn dáng vẻ có phần mất tự nhiên, hai người kia liếc mắt nhìn nhau, khẽ cười tiếng, cũng thẳng: "Kể ra chúng ta cũng lâu họp gặp rồi, bằng tối nay chúng ta họp gặp ?"
"Tốt !" Sang sảng cười tiếng, ba nam tử cùng đến Vân Trung Thành.
. . . . . .
Chương 3: Vốn là quan hệ tới bổn vương
Tiểu Nguyệt trong lòng tràn đầy kích động yên , theo nữ quan trong cung bước vào hoàng cung. Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng tiến hoàng cung a! Tiểu thư đối nàng tốt, liền ở hoàng cung chơi đùa đều nhớ mang theo nàng!
Mỗ thị nữ cười hạnh phúc, chợt , vẻ mặt tươi cười cứng đờ, tiểu thư phải lại ở hoàng cung làm chuyện gì muốn chết ? Có phải hay liên lụy nàng ?
Vũ Văn Tiểu Tam sáng sớm liền mang theo hai mắt như gấu mèo đứng lên tiếp tục kể cho thái hậu nghe chuyện 《 Hồng Lâu Mộng 》. Hôm qua là ngủ, kỳ thực hai người nằm ở giường căn bản là ngủ, bị thái hậu lôi kéo kể hết chuyện《 Thất Tiên Nữ 》 lại đến 《 Tây Du kí 》, lại tiếp tục《 nữ phò mã 》 rồi đến 《 Hồng Lâu Mộng 》. . . . . .
là mệt chết nàng rồi ! Sớm biết rằng lấy lòng thái hậu muốn trả giá lớn như vậy, nàng nổi lên chủ ý thối tha kể chuyện xưa làm gì !
Đúng lúc này, Phượng Hoa vào : "Thái hậu, nha hoàn của vương phi mang đến rồi !"
Nghe đến này , tâm tình Vũ Văn Tiểu Tam mới ràng tốt hơn ít: "Tiểu Nguyệt mang đến rồi hả ?"
"Nhìn ngươi gấp gáp kìa , mau truyền nha đầu kia tiến vào!" Thái hậu cười mở miệng, tại nàng là tâm thích nha đầu kia, Ngạo nhi có thể lấy được nàng là phúc phận tu mấy đời đều tu đến ! Nếu Triệt nhi và Mặc nhi cũng đều có thể tìm được người làm cho nàng thích như vậy , vậy tốt quá!
Vũ Văn Tiểu Tam hắc hắc ngây ngô cười tiếng, đáy lòng lại tính toán, Tiểu Nguyệt hiểu quy củ hoàng cung , khó tránh khỏi đắc tội mấy vị nương nương , cho nên nàng đợi . . . . . .
suy nghĩ Tiểu Nguyệt tiến nhập đại điện, đầu tiên là nhìn ngó tiểu thư nhà mình, sau đó có chút sợ hãi quỳ xuống: "Nô tì bái kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
xong giọng điệu cùng thân mình đều có chút run run, nàng nhưng là nhớ được tiểu thư nhà mình năm lần bảy lượt hi vọng thái hậu chết, cũng biết tiểu thư có đem loại ý tưởng này cho thái hậu hay , nàng chút cũng muốn bị tiểu thư liên lụy mà chết.
"Ha ha. . . . . . Xem nha đầu kia , ai gia lại ăn người! Đến đến đến, ngẩng đầu để ai gia nhìn cái." Ngữ khí rất là hòa ái, vậy đây gọi là ai cả đường .
Tiểu Nguyệt co rúm lại ngẩng đầu, thấy thái hậu phải là lão thái bà như nàng tưởng tượng , mà là mỹ phụ trung niên cực đẹp , ngơ ngác nhìn nàng, lẩm bẩm: " nghĩ tới thái hậu còn trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy."
Lời này tự nhiên liền rơi vào trong tai thái hậu , sắc mặt là vui sướng khó nén : "Nha đầu kia nhưng là giống Tam nhi , ngọt!"
Ặc. . . . . . Thấy lời của bản thân bị thái hậu nghe thấy được, Tiểu Nguyệt hơi có chút ngượng ngùng, Vũ Văn Tiểu Tam nhưng là tán thưởng nhìn nàng cái, Tiểu Nguyệt nha đầu kia chính là ngây thơ , nhưng mà lần này xem như người ngốc có phúc của người ngốc !
Quay đầu đối với thái hậu mở miệng: "Mẫu hậu, này thuyết minh ngài là trẻ tuổi xinh đẹp! Tam nhi nhưng là chưa bao giờ dối !"
"Được rồi ! Được rồi ! Mẫu hậu lại ngươi!" Thái hậu giọng điệu có chút bất đắc dĩ, lại tràn đầy vui sướng cùng đau sủng.
"Nhưng mà lại, Tiểu Nguyệt nha đầu kia chính là ngốc chút, theo thần tức cũng biết có đắc tội người nào ở trong cung hay ." xong mày nhướn lên , "Nếu là đắc tội các phi tử của hoàng huynh , chỉ sợ ta cũng giữ được nàng, ai, là lỗi của Tam nhi , có suy nghĩ chu đáo, nên kêu nàng tiến cung a."
Nàng thốt ra lời này, thái hậu tự nhiên biết là có ý tứ gì, nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, dù sao nàng cũng thích hết sức, vì thế mở miệng : "Tam nhi chỉ để ý yên tâm chính là ở trong hoàng cung này có ai gia làm chỗ dựa cho các ngươi , ai dám làm khó dễ chủ tớ các ngươi , cho nàng đến nơi này lĩnh phạt!"
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, mặt mang ơn mở miệng: "Vậy thần tức liền tạ ơn mẫu hậu !"
"Tạ thái hậu!" Tiểu Nguyệt xong cảm kích nhìn chút tiểu thư nhà mình, tiểu thư đây là giúp nàng tìm đường lui, vào thời điểm mấu chốt bảo trụ mạng , nàng làm sao có thể cảm giác.
"Tốt lắm tốt lắm, đứng lên ! Hãy hầu hạ vương phi nhà ngươi cho tốt, chiếu cố tôn nhi của ai gia tốt , ai gia tất nhiên là bạc đãi ngươi! Tam nhi, tiếp xem, sau này Lâm Đại Ngọc như thế nào?" Thái hậu đối với Tiểu Nguyệt xong lại bắt đầu nhớ thương chuyện xưa của nàng.
Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, đứng lên thối lui đến bên, tôn nhi của thái hậu ? Xem ra tiểu thư tiền cảnh kham ưu!
" Lâm Đại Ngọc vừa nghe đến tin tức này, liền rất thương tâm, trở lại trong phòng mình, đem thơ. . . . . ." Mỗ nữ kể đến đoạn Đại Ngọc chôn hoa kia, Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần tiên sinh quả nhiên là kinh điển, tối kinh điển chính là viết dài, có thể cho nàng nhiều lời lát!
3.1
lúc lâu sau….
"Thái hậu, cửu công chúa cầu kiến!" Hạ nhân báo lại.
Vũ Văn Tiểu Tam hai mắt sáng lên, hẳn là tìm đến nàng chơi ? nàng kể chuyện xưa , kể tiếp xuống nàng muốn điên rồi, cổ họng đều sắp hỏng rồi !
Thái hậu trong lòng biết lôi kéo nàng lâu như vậy, nàng cũng có chút kiên nhẫn , nhưng cảm thấy cũng giận, người trẻ tuổi luôn có chút kiên nhẫn lại có chút mạnh mẽ , lúc này mở miệng: "Truyền nàng tiến vào, chắc là đến tìm Tam nhi , khiến cho nàng bồi Tam nhi ở hoàng cung dạo. Hoàng đế cũng mau hạ triều , tốt xấu đến hoàng cung lần , cũng nên để Mặc nhi chiêu đãi ngươi tốt!"
Ây dà, Vậy phải là có thể cùng soái ca ở cùng nhau rồi hả ? Này được à! Mỗ nữ ở trong lòng mừng rỡ muốn bay lên!
"Mẫu hậu! Hoàng tẩu! Ly nhi đến xem các ngươi!" tiếng trong trẻo mà mất thanh ngọt ngào truyền đến.
Thái hậu cười quay đầu, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Ly nhi nha đầu kia có chút giống Vương Hi Phượng mà Tam nhi , chưa thấy người, nhưng trước nghe thấy tiếng rồi !"
Khi chuyện Hiên Viên Ly tiến vào: "Mẫu hậu cái gì đâu? Cái gì Vương Hi Phượng?"
"Còn phải ngươi hoàng tẩu kể chuyện xưa cho mẫu hậu ! Nghe được mẫu hậu tâm đều nát, ngươi nha đầu kia là tới tìm hoàng tẩu của ngươi ?" Trong lời khó nhìn ra thái hậu đối Hiên Viên Ly cũng rất là thích.
Hiên Viên Ly liếc mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, mở miệng : "Mẫu hậu, người ta là tới xem người !"
"Thôi , lúc Tam Hoàng tẩu ngươi ở nơi này , thế nào thấy ngươi tới xem mẫu hậu!" Thái hậu cười trách cứ.
"Nào có! Người ta thường xuyên tới!" Hiên Viên Ly mắt hạnh trừng trừng, bộ dáng có chút phục .
Thái hậu bưng miệng cười: "Tốt lắm! Tốt lắm! Các ngươi ra ngoài chơi , nếu cứ ở tại Phượng Tường cung, Tam Hoàng tẩu ngươi cũng buồn , ngươi đưa nàng dạo, chờ hoàng huynh ngươi hạ triều, ai gia phân phó tìm trò tiêu khiển cho các ngươi!"
"Hì hì. . . . . . Tạ mẫu hậu!" Hiên Viên Ly xong liền kéo Vũ Văn Tiểu Tam ra ngoài.
Vũ Văn Tiểu Tam lập tức mở miệng: "Vậy thần tức trước hết ra ngoài!" Nửa điểm mất cấp bậc lễ nghĩa.
Thái hậu vừa lòng gật đầu, nhìn Hiên Viên Ly: " thôi, thôi! Xem xem hoàng tẩu ngươi , biết cấp bậc lễ nghĩa, ngươi cũng nên học hỏi , cái đại nương , đều nhanh đến tuổi lấy chồng , vẫn là lanh chanh láu táu như vậy!"
"Biết ! Biết ! Chúng ta ra ngoài trước !" Giọng của Hiên Viên Ly từ rất xa truyền đến.
Hai người xa sau, Phượng Hoa nhìn nhìn thái hậu: "Thái hậu giống như thích tam vương phi?"
"Ừ! Nha đầu kia là ai gia tâm thích!" Thái hậu cười gật gật đầu, trong giọng là khó nén thích.
"Vậy còn cửu công chúa. . . . . . ?"
"Năm đó là ai gia thực xin lỗi mẹ con các nàng , mẫu thân nàng vì ai gia làm nhiều như vậy. . . . . ." Thái hậu xong có chút cảm thán.
Phượng Hoa đáy mắt cũng nhiễm lên chút nước mắt : "Phượng Tuyết Nhược là biết thái hậu còn nhớ nàng, cũng cảm động !"
"Nhớ kỹ có ích lợi gì? Đến cùng là ai gia vô năng, năm đó có nghĩ cách bảo trụ nàng. . . . . ."
. . . . . .
"Hoàng tẩu, ngươi cùng mẫu hậu chuyện xưa gì vậy ?" Giọng Hiên Viên Ly líu ríu vang lên.
Vũ Văn Tiểu Tam ngáp cái: "Chính là ít chuyện của tài tử giai nhân thôi! Có rảnh cho ngươi nghe !" Mỗ nữ dụi dụi mắt, là mệt a!
"Ừm !" Hiên Viên Ly tinh thần nhưng là vô cùng tốt, "Vậy hoàng tẩu cũng được quên!"
Đúng lúc này, nữ tử áo trắng mang theo đám hầu tì hướng bên này tới, Hiên Viên ly mặt lộ ra thần sắc khinh thường .
Nhìn nhìn biểu cảm của nàng , Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng: " Sao vậy?"
"À ! Thấy ? Chính là cái kia Nguyệt phi, mỗi ngày đúng canh giờ này đều trang điểm xinh đẹp xuất tại nơi này, bởi vì hoàng huynh mỗi ngày sau khi hạ triều quay về Ngự Thư Phòng đều qua nơi đây."
Hiên Viên Ly trong giọng ràng trào phúng cực kỳ , Nguyệt phi trừ bỏ có khuôn mặt, gần như chỗ nào đúng, tự đại ương ngạnh, tính khí cũng là thối cực kỳ, hoàng huynh mỗi lần qua cũng chỉ là gật đầu cho có lệ , từng nhiều, hiểu nữ nhân này lấy kiên trì ở đâu ra , còn ngày ngày đến.
"Cái gì? Hoàng huynh ngươi qua nơi này?" Mỗ nữ trừng mắt to, bộ dáng mặt chờ mong .
Ặc. . . . . . Hiên Viên Ly ngẩn ngơ, hoàng huynh qua nơi này Tam Hoàng tẩu chờ mong làm như vậy làm cái gì? Nhưng vẫn là gật gật đầu. . . . . .
Tiểu Nguyệt ở sau lưng nàng vuốt ve cái trán, tiểu thư. . . . . . Lại tới nữa!
"Ai nha, vậy . . . . . Chúng ta đây làm sao bây giờ ? Muốn ở trong này hát vang khúc hay ? Ặc. . . . . . Hay vẫn là múa? Hay là ngâm bài thơ?" Mỗ nữ bộ dáng nôn nóng khó xử .
Ca? Hiên Viên Ly run rẩy khóe miệng, nhắc nhở: "Tam Hoàng tẩu, qua đây là Đại Hoàng Huynh , phải là Tam Hoàng huynh!"
"Ai nha, ta biết, ngươi cũng phải biết Tam Hoàng huynh ngươi làm đoạn tụ, hoàng tẩu kỳ thực chính là vương phi dang nghĩa của , cho nên muốn đường vòng lối tắt biết ?" Vũ Văn Tiểu Tam kiếm cớ cho bản thân cũng quên xấu Hiên Viên Ngạo.
Hiên Viên Ly nghe xong, sửng sốt, sau lúc lâu, cuối cùng cắn chặt răng: "Tam Hoàng tẩu, ta duy trì ngươi!" xong còn vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Tiểu Tam , bộ dáng đồng tình.
Tiểu Nguyệt cũng là bộ dáng đồng tình đứng ở phía sau hai người, nhưng mà nàng đồng tình đích thị là vương gia nhà bọn họ . . . . . .
"Ta chỉ biết, tiểu Ly đối ta là tốt nhất!" Vũ Văn Tiểu Tam cảm động , cầm lấy tay nàng.
Hiên Viên Ly cũng động tình nắm tay nàng: "Hoàng tẩu người tốt như vậy, người ta đối ngươi tốt là đương nhiên !"
3.2 . . . . . .
Rất xa, Nguyệt phi tới, quần áo trắng, mặt đều là thần sắc kiêu hoành , rất có phong thái của Mục Điệp Y , khác nhau chính là đáy mắt thỉnh thoảng có tinh quang lướt qua, là người có chút tâm kế !
Nàng mặt trào phúng nhìn chút Vũ Văn Tiểu Tam, giọng điệu cũng rất chua ngoa: "Ai ôi, đây phải thiên hạ đệ nhất Kỳ Nữ Tử tam vương phi của chúng ta hay sao? Sao lại rảnh rỗi chạy đến nơi này ? Ở đây cũng có rượu cho ngươi khiêu vũ!" Trong giọng là tràn đầy ghen tị.
Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng trợn trừng mắt, , nàng còn chưa có cùng nàng tranh Hiên Viên Mặc đâu, chuyện liền mang thương cặp gậy , này nha phải là đầu óc có bệnh hay sao?
Hiên Viên Ly mắt hạnh trừng trừng, tiến lên mở miệng: "Mong Nguyệt phi chú ý thân phận chính ngươi ! Tam Hoàng tẩu nhưng là chính thê của Tam Hoàng huynh , ở trong chúng mệnh phụ địa vị thua kém hoàng hậu, phải là mọi người tùy tiện có thể châm chọc khiêu khích !"
Nguyệt phi đầy mặt khinh thường nhìn nàng cái: "Cửu công chúa nhưng là biết thân phận, chẳng qua là cái công chúa do mỹ nhân sinh ra , có tư cách cùng bản cung luận thân phận địa vị ! Vậy lại tiếp bản cung coi như là hoàng tẩu của ngươi, công chúa đối bản cung như vậy chuyện, chẳng lẽ thất lễ sao?"
Nàng vốn là quen nhìn Hiên Viên Ly, cả ngày ở hoàng cung vui tươi thoải mái hết sức, cũng chống đối nàng ít lần, thiên hoàng thượng sủng Hiên Viên Ly sủng phải chết, làm cho nàng có tức giận nhưng cũng tốt phát tác!
"Ngươi!" Hiên Viên Ly hung hăng chỉ vào nàng, hốc mắt lại ngấn lệ lóe ra, còn kèm theo chút tự ti , hồi chính là bởi vì mẫu phi thân phận đê hèn, nàng mới bị ít mắt lạnh và xa lánh, nếu phải Đại Hoàng Huynh, Tam Hoàng huynh cùng thất hoàng huynh quan tâm, chỉ sợ nàng sớm chết tại nơi hậu cung nhân tình lạnh bạc rồi.
Hôm nay Nguyệt phi đem than phận mẫu phi của nàng lấy ra , nàng tự nhiên là tức giận phải chết!
Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh tiếng, đem Hiên Viên Ly kéo đến phía sau mình, trào phúng mở miệng: "Tổng so với Khổng Tước ngày ngày tới đây xòe đuôi, tưởng dẫn tới chủ nhân rủ lòng thương xót, lại ngày ngày thất vọng còn tốt hơn !"
Dứt lời quay đầu nhìn Hiên Viên Ly: "Ly nhi, ngươi có biết khổng tước xòe đuôi là ý gì ?"
Hiên Viên Ly lắc lắc đầu, có chút hiểu, từ này nhưng là rất mới, chưa từng có nghe qua!
"Lão Khổng tước xòe đuôi —— tự mình đa tình!" Mỗ nữ xong còn che miệng cười khẽ đứng lên, đáy mắt nhẫn lửa giận, nàng Vũ Văn Tiểu Tam thể dễ dàng tha thứ chính là có người tỷ muội của nàng !
Ngẫu nhiên nàng, tâm tình tốt có lẽ nàng liền nhịn, tỷ muội của nàng , vậy phải có giác ngộ nhận hoàn lại gấp trăm lần , huống chi Hiên Viên Ly là giúp nàng xuất đầu mới bị chèn ép, nàng càng là bụng làm dạ chịu!
Nguyệt phi khuôn mặt lúc này tức thành màu đỏ, ngón tay ngọc thon thon vươn ra chỉ vào Vũ Văn Tiểu Tam: "Ngươi! . . . . . ."
chữ "Ngươi" xuất ra sau, nhưng lại biết cái gì, bản thân hành vi như vậy bị người trắng ra , thực tại cũng phải chuyện quang vinh gì , nàng tự nhiên cũng cảm thấy mặt có chút qua được! Hơn nữa Vũ Văn Tiểu Tam lời rất khó nghe, phi thường đả kích lòng tự trọng cùng lòng hư vinh của nàng!
Hiên Viên Ly có chút cảm động nhìn Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt cái, vừa mới Nguyệt phi hoàng tẩu, hoàng tẩu đều chính là trợn trừng mắt, tức lắm , sau này Nguyệt phi bản thân, cơn tức của hoàng tẩu lại lập tức lên đến tận trời thay nàng xuất đầu, chuyện cũng rất là khó nghe, chút nào sợ đắc tội với người, cảm thấy đối Vũ Văn Tiểu Tam thân cận lại nhiều phần.
"Chẳng lẽ phụ thân đại nhân của Nguyệt phi có dạy quá Nguyệt phi cần dùng ngón tay chỉ vào người khác sao? Hơn nữa bổn vương phi nhưng là thân vương chánh phi, Nguyệt phi bất quá là nhất phẩm phi vị, như vậy có tôn ti, khó trách hậu vị nhiều năm như vậy cũng có thay đổi , Nguyệt phi như thế trăm phương ngàn kế, cũng chỉ là cái nho nhất phẩm phi!" Hừ, đâm vào chỗ đau của tiểu Ly , cũng hỏi nàng Vũ Văn Tiểu Tam có đáp ứng hay , ai có chỗ đau? Ngươi đâm nàng, bản tiểu thư liền đâm ngươi!
Quả nhiên, Nguyệt phi vừa nghe lời này, tức giận đến mặt đều tái rồi! Chợt khóe mắt quét đến hai bóng dáng màu vàng sáng , quần áo con rồng giương nanh múa vuốt, con rồng nằm , người trước là Hiên Viên Mặc, người sau tự nhiên là Long Ngạo Thiên, phía sau bọn họ cũng hạ nhân theo.
Bất chấp Vũ Văn Tiểu Tam, lập tức đem khúc hôm qua nàng mới làm lấy ra, hát lên: " mưa bụi mịt mờ, sương khói biết bao giờ tan, ánh trăng phiêu du giang hồ , người vẫn còn đây…
Thanh nhưng là dịu dàng êm tai, làn điệu cũng sai. . . . . .
Hiên Viên Ly lúc này trừng mắt! Liền gặp qua nữ nhân vô sỉ như vậy !
"Tiểu Ly, hết giận sao?" Vũ Văn Tiểu Tam quay sang nhìn nhìn Hiên Viên Ly.
Hiên Viên Ly mím mím môi, giọng mở miệng: "Vốn là tiêu sai biệt lắm , nhưng là xem nàng như vậy quyến rũ hoàng huynh, vẫn là khó chịu! Nếu hoàng huynh bị tiếng ca của nàng mê hoặc, sủng hạnh nàng, vậy là rất tiện nghi nàng rồi !"
"Này đơn giản!" Vũ Văn Tiểu Tam cười khẽ đáp lời, rồi sau đó đứng ở bên cạnh Nguyệt phi , dường như có việc gì mở miệng hát: " Mộng theo gió vạn dặm, tìm chàng khắp hồng trần, gương mặt chàng đẹp tựa cánh hoa đào mãi quên, lại năm xuân xanh hóa thu tàn, oán trách, như kẻ si tình ngậm cười cùng ánh trăng…(1)
Hát đến đây, hai người là tới, nghỉ chân nghe hai nữ tử biểu diễn. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam mắt lé thoáng nhìn, vừa lòng nhìn đến Nguyệt phi sắc mặt cứng đờ, rồi sau đó tiếp tục mở miệng: " vốn là đau khổ, mắt chàng đẹp tựa ánh sao, quay đầu nhìn lại chỉ thấy mưa giăng mịt mờ, thiên nhai hoang tàn nhìn ánh sáng dần trôi , thể hỏi đến khi nào chàng trở lại….(2)
Làn điệu so Nguyệt phi mới mẻ độc đáo hơn nhiều ! Hoàn toàn vượt trội hơn hẳn! Hơn nữa giọng Vũ Văn Tiểu Tam vốn cũng êm tai, so với nguyên bản hát phải hiệu quả hơn rất nhiều , Nguyệt phi bắt đầu chống đỡ nối, cái trán có mồ hôi toát ra, thanh cũng càng ngày càng . . . . . .
Đúng lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam hát đến đoạn cao trào, đầu hơi hơi giơ lên, cặp mắt đẹp tình, nhìn trời xanh phía xa , giọng nữ trong trẻo vang lên: " Ước mong tình duyên phụ lòng tương tư, chờ đợi phồn hoa đong đầy ngày tháng, chỉ nguyện cùng chàng đời quên, hối tiếc nụ cười chất chứa cõi lòng…(3)
Đến đây Nguyệt phi thất bại nên đành im lặng, nàng cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám phi tần , tự nhiên biết khúc ca của bản thân kém nàng vài phần đẳng cấp, đầy mặt cam lòng quay đầu nhìn lại, đáy mắt hừng hực ghen ghét sắp đem Vũ Văn Tiểu Tam lăng trì. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam chút nào chịu ảnh hưởng, tiếp tục hát : " Mộng theo gió vạn dặm tìm Nàng khắp hồng trần, gương mặt Nàng đẹp tựa cánh đào mãi quên, lại năm xuân xanh hóa thu tàn, oán trách , như kẻ si tình ngậm cười cùng ánh trăng. vốn là đau khổ , mắt Nàng đẹp tựa ánh sao. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy mưa giăng mịt mù, thiên Nhai hoang tàn nhìn ánh sáng dần trôi . thể hỏi , Đến khi nào Nàng trở lại ?Ước mong tình duyên phụ lòng tương tư.Chờ đợi phồn hoa đong đầy ngày tháng, chỉ nguyện cùng chàng đời quên . hối tiếc, nụ cười chất chứa nỗi lòng .
Hiên Viên Ly nghe xong như say như mộng , tràn ngập sùng bái nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
Tiểu Nguyệt còn lại là có chút kinh ngạc, tiểu thư nhà bọn họ trước đó vài ngày biểu , bộ dáng hoàn toàn tài tình giống thế này a! Nhưng mà bài hát này rất dễ nghe !
Xa xa hai nam nhân cũng là vẻ mặt thưởng thức cùng tán thưởng, trong đó cũng xen lẫn chút chân tình biết tên . . . . . .
Mà Vũ Văn Tiểu Tam hát đoạn cuối cùng kia : " vốn là đau khổ , mắt Nàng đẹp tựa ánh sao. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy mưa giăng mịt mù, thiên Nhai hoang tàn nhìn ánh sáng dần trôi . thể hỏi , Đến khi nào Nàng trở lại ?Ước mong tình duyên phụ lòng tương tư.Chờ đợi phồn hoa đong đầy ngày tháng, chỉ nguyện cùng chàng đời quên . hối tiếc, nụ cười chất chứa nỗi lòng ..Làm cho bọn họ cản khái..
Hát xong quay đầu lại , đầy mặt trào phúng nhìn Nguyệt phi, muốn đối nghịch với ta , hừ! Ta cho ngươi nếm thất bại muốn hát để quyến rũ mọi người!
Hiên Viên Ly vui sướng hài lòng vỗ tay: "Tam Hoàng tẩu, ngươi hát rất hay a! Còn có câu từ viết cũng dễ nghe !"
Đúng lúc này mấy tiếng "Bốp!" , "Bốp!" , "Bốp" vang lên, Hiên Viên Mặc cùng Long Ngạo Thiên lững thững tới. . . . . .
"Đệ muội hát quả là tuyệt nhất thế gian !" Hiên Viên Mặc ôn nhuận như ngọc trong tiếng cười tràn đầy khí phách , đáy mắt đều là tán thưởng, chính là phía sau tán thưởng còn nấp chút chân tình muốn người biết .
Vũ Văn Tiểu Tam cười cười, nhìn Nguyệt phi liếc mắt cái: "Còn phải tình cờ gặp Nguyệt phi , vừa vặn gần đây có làm khúc , để hoàng huynh chê cười!"
Nguyệt phi cứng ngắc cười cười, mở miệng : "Bản cung đúng là so ra kém hoàng đệ muội !"
Hiên Viên Măc có chút kiên nhẫn nhìn nàng cái, thanh lại vẫn là ôn nhu như vậy : "Nguyệt phi về sau nếu là có việc gì , liền ở lại trong cung của bản thân , tuy là đầu hạ, cũng là có chút nóng, vẫn là để ý đừng bị cảm nắng."
cần đoán chỉ biết lại là Nguyệt phi gây , dĩ vãng ở trong cung tìm các phi tử khác gây chuyện, từ trước đến nay là mở con mắt, nhắm con mắt, chính là hôm nay dám tìm Vũ Văn Tiểu Tam phiền toái, có lẽ là đối nàng rất dung túng rồi !
Nguyệt phi sắc mặt cứng đờ, bệ hạ ý tứ này chính là muốn gặp nàng , gật gật đầu, ôn nhu mở miệng: " Vâng !"
Kia đôi mắt tình gắt gao quấn quít lấy Hiên Viên Mặc, hi vọng có thể lại nhìn nàng liếc mắt cái, nhưng là nam tử phong thần tuấn lãng kia , trong mắt đúng là có nửa điểm bóng dáng của nàng , im lặng cắn cắn môi dưới, đều do Vũ Văn Tiểu Tam!
(1) (2) : Trích lời bài hát Tương tư dẫn do Đổng Trinh trình bày, là bài hát trong phim Vệ Tử Phu
Last edited by a moderator: 27/4/15