1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hãn phi bổn vương giết chết ngươi - Mê Loạn Giang Sơn (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Thấy nàng càng đoán càng sai, còn che che đậyđậy ngân phiếu phòng bị nhìn , Hiên Viên VôThương trong tức giận mang theo chút cảm giác vô lực, cúi đầu nhìn nàng: "Tam nhi vừacùng trò chuyện vui vẻ với Tiểu Hầu gia của Mộc phủ a!"

      Tiểu Hầu gia Mộc phủ? Ai vậy? Mỗ nữ vẻ mặt ngu ngơ hiểu nhìn . . . . . .

      Nhéo mạnh cái ở ngang hông của nàng: "Còn giả bộ ngu! Xưng huynh gọi đệ, lại còn mời uống trà!" tới đây nghiến răngnghiến lợi.

      Sặc . . . . . . Sao nàng ngửi thấy mùi chua rấtnồng nặc thế nhỉ?

      Mỗ nữ yếu ớt giải thích: "Đó là vì ta lừa gạt tiền của , mời uống trà vậy ngày maicó thể đào tiếp cái hố tiền của rồi!"

      "Tam nhi thiếu tiền có thể tìm ThươngThương lấy!" xong liền lấy ngọc bài bênhông kéo xuống đưa cho nàng, "Cầm cái ngọcbài này, có thể lấy tiền tại các ngân hàng ở Trung nguyên mà bảng hiệu chỗ phía dướigóc phải có biểu tượng ngọn lửa. được để ý tới gã Mộc Thanh Y đó nữa!"

      Mỗ Vương gia sắp chết đuối trong vò dấm rồi!

      Mỗ nữ nuốt nước miếng, nhìn khối ngọc bàimàu tím kia, nhìn tính chất ngọc cực quý giá,trong suốt óng ánh, chạm vào cơ thể thấy trơnnhẵn, ở giữa còn trạm khắc hình ngọn lửa . . . . . . Tiếp theo. . . . . . Cặp mắt đẹp kia bắt đầubiến thành rất nhiều hình Kim Ngân nguyênbảo[1] phát ra ánh sáng lâp lánh như sao. . . . . .

      Ái dzà . . . . . . Muốn tặng đồ tốt như vậy chonàng ư? Mỗ nữ ra vẻ ngại ngùng: “Áí dzà, ngườita sao có thể nhận vật quý giá như thế được chứ?" nhưng ánh mắt lại dính chặt cái vật kia, luyến tiếc di dời . . . . . .

      "Tam nhi muốn?" mở miệng cườigian.

      "Còn vậy, người ta phải biếtxấu hổ mà nhận vật quý như thế, nhưng nếuThương Thương nhất định phải đưa, ngườita cũng phải là thể tiếp nhận!" xong liền từ từ đưa tay ra nhận, mặt còn thểhiện dáng vẻ rất đắn đo.

      "Nếu Tam nhi phải rất muốn thôi vậy!" Mỗ Vương gia vừa vừa làm bộ muốn lấy lại ngọc bài.

      "Ai muốn, chẳng qua là người ta ngượng ngùng thôi! Nếu Thương Thương cóthành ý như vậy, người ta đành miễn cưỡng nhận!" cực nhanh rồi dật lấy ngọc bài từ trong tay , ôm vào trong ngực của mình, sauđó thè lưỡi ra liếm liếm môi, khuôn mặt tươicười nhìn . . . . . . Động tác liền mạchlưu loát!

      Nhìn dáng vẻ tham tiền này của nàng, mơ hồ sau gáy Hiên Viên Vô Thương có giọt mồ hôihiện ra. Lại còn “miễn cưỡng”. . . . . . Phủ tướngquân rất nghèo sao?

      Chợt, nụ cười của mỗ nữ cứng lại: "ThươngThương, đừng với ta rằng ra có rất ít ngân hàng có biểu tượng ngọn lửa, hơn nữa bên trong cũng có tiền nhé?"

      Khuôn mặt Hiên Viên Vô Thương ngay tức khắctối đen. thân là người giàu nhất thiên hạ lại bị nàng khinh thường như vậy ư?

      "Bên trong có rất nhiều tiền, Tam nhi dùng mấy đời cũng hết!" rồi cắn cái ở môi của nàng, như là trừng phạt nhàng.

      "Nếu ta lấy ra xài hết tiền làm thế nào?" nữ liếc mắt nhìn , ánh mắt ám chỉ: bây giờngươi hối hận còn kịp!

      Nam tử tuyệt mỹ khẽ cười tiếng: "Tam nhi dùng hết rồi, Thương Thương lại kiếm."

      "Kiếm thêm bỏ vào ngân hàng cho ta lấy cóđược hay ?" Mỗ nữ vẻ mặt mong chờ nhìn .

      Vươn tay gãi gãi cái mũi của nàng: "Được!"

      Mấy người ở ngoài cửa muốn nghenữa! Đình Vân nhìn Liên Sương, Liên Sương lại nhìn Liên Hoa. . . . . .

      Nữ nhân tham tiền như vậy có cái gì tốt chứ! Hai người ở bên trong còn chàng chàng thiếpthiếp, khiến toàn thân bọn họ nổi lên đốngda gà. là hành hạ thần kinh của bọn họ!

      "Về sau cho Tam nhi để ý đến Mộc Thanh Y nữa!" Hiên Viên Vô Thương lặp lại cầu ban đầu của mình.

      Ai ngờ mỗ nữ lắc đầu nhanh: " được, được, ta còn muốn kiếm tiền! Mặc dùbây giờ ta là người có tiền, nhưng mà càng cónhiều tiền càng tốt, cho nên phải nắm bắt tốt mọi cơ hội, ngừng kiếm tiền bằng mọi cách!"

      "Là Thương Thương quan trọng hơn, hay là tiềnquan trọng hơn?" Hiên Viên Vô Thương rất cămtức, mở miệng .

      Mỗ nữ nhìn giống như nhìn kẻ ngu ngốc: "Đương nhiên là tiền quan trọng hơn! Có tiền để dùng phong độ * , nhưng ngươi bất lực vô dụng!"
      (*nguyên văn là “tiêu sái” nghĩa là phóngkhoáng, tự tại miêu tả về cử chỉ, phong độ)

      Mấy người ngoài cửa cùng nhau che kín lỗ tai. . . . . . Chúng ta muốn nghe, là nghekhông nổi nữa!

      Lời này khiến mặt của mỗ Vương gia tối sầm, đứng lên ôm nàng ném tới giường:"Thương Thương hôm nay cho Tam nhi biếtthật ra ta cũng có thể rất phong độ!"

      "Ôi ôi, phong độ phải là ý này..., ngươi hiểu sai rồi!" Mỗ nữ hối hận ngừng, sao lại biến thành tình cảnh như vậy chứ.

      "Bổn vương khẳng định hiểu lầm, Tam nhi cũng cần ngượng ngùng!" dùngmột kiểu giọng điệu giống như của nàng.

      Dứt lời bàn tay thon dài vươn ra, cởi bỏ thắt lưng của nàng . . . . . .

      "Này, nên vọng động! nên vọng động!" Mỗ nữ sợ đến hồn bay phách tán.

      Thế nhưng lại để ý, hung hăng hôn lên môi nàng, đầu lưỡi quấn chặt cùng múa với cái lưỡi của nàng, nụ hôn này mang theo cường thế bá đạo, thậm chí có chút mùi máu tươi . . . . . .

      Mãi cho đến lúc mỗ nữ lần nữa mềm nhũnvô lực ở trong ngực , hai người vẫn còn nhiệt tình ôm hôn . . . . . . Nàng vòng tay quanh cổ để chống trụ bản thân mình, váy áo mở tung tán loạn. . . . . .

      Nữ nhân nằm đó, tóc xanh mềm như tơ buôngxõa tản mác ở giường, khuôn mặt đỏ lêngiống như uống rượu Bồ Đào được ủ cất từ xa xưa, mang theo hấp dẫn trí mạng khiến người taphải trầm luân, đôi mắt đẹp mê mang vô định . . . . . .
      (rượu bồ đào: rượu nho, rượu vang)

      , vốn chỉ muốn dọa nàng chút,nhưng cũng bị mê lạc ở bên trong cái hôn đó, thể tự kềm chế . . . . . .

      Đôi môi hôn dọc theo cổ của nàng xuốngphía dưới, nhàng gặm cắn, lưu lại ấn ký thuộc về mình ở người nàng, đốt bùng lên ngọn lửa. . . . . .

      Chẳng biết lúc nào, quần áo hai người đều rơi rải rác đất. . . . . .

      Chợt, nữ tử kìm nén được, từ miệng phát ra tiếng than : "Thương Thương. . . . . ."lời vô ý thức làm cho nam tử tỉnh táo lại . . . . . .

      Nhìn nữ nhân phía dưới thân còn mảnhvải nào, Hiên Viên Vô Thương có chút tức giậnkéo chăn đắp lên người của nàng . . . . . . như vậy mà thiếu chút nữa kìm chếđược!

      Chiếc chăn lạnh khiến nữ nhân toàn thân nhưlửa nóng giật mình, thần trí cũng quay trở về,nhìn lại bản thân rồi ngó ngó , toàn bộ khuôn mặt nhắn bừng đỏ!

      Lắp bắp mở miệng: "Thương Thương. . . . . ."

      "Đừng gì!" giọng đè nén của nam tử tà mị lại vang lên.

      Cách lớp chăn mà gắt gao ôm nàng, mày kiếm vặn siết chặt, cho đến khi đè nén được ngọn lửa ở bụng dưới, ánh mắt khôi phục lại vẻtrong sáng thanh tỉnh, hơi áy náy nhìn nàng:"Tam nhi, xin lỗi, Thương Thương phải cố ý khinh bạc nàng!"

      Khi này, mặt của nàng càng đỏ hơn, đáy lòng cũng có chút tức giận. có tự chủ rồi, thiếu chút nữa vì nụ hôn mà đánh mất bảnthân!

      khí trở nên lúng túng đến quỷ dị, hai người đều lặng im chuyện . . . . . .

      Bên ngoài cửa, mấy người kia càng thêm căngthẳng muốn chết. Vương Gia và Tam vương phisẽ như vậy . . . chứ? Bọn họ rất muốn vọt vào ngăn cản nhưng có gan làm, sợ Vương gia bổ đôi bọn họ! Việc này như thế nào mới tốt đây!

      Khi sắc đỏ mặt hai người hoàn toàn biến mất, Hiên Viên Vô Thương đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo . . . . . . Mỗ nữ rất muốn xoay đầu qua nhìn lén, nhưng cục diện bây giờ làm cho nàng lúng túng quá mức, đành phải đè nén lòng hiếu kỳ nhìn đến. . . . . .

      Đợi mặc quần áo tử tế xong, ngồi trở lại bên giường, nhìn người giường đắp chăn, cổ và ngực vẫn còn vết hôn mình mới vừa lưu lại, cái miệng nhắn cũng hơi sưng đỏ, càng thêm áy náy. . . . . .

      Mỗ nữ đột nhiên có chút buồn bực mở miệng: "Thương Thương, tại sao ngươi nhịn được?"

      Nàng hỏi vấn đề này phải vì nghĩ đến những việc phát sinh sau đó, mà vì thực tò mò, mới vừa nãy mình chìm đắm mê man, mà lại là nam nhân bình thường, dựa vào cái gì có thể cứng rắn khắc chế được bản thân như vậy.

      bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, rất nghiêm túc : "Ta sợ sau khi tỉnh táo nàng hận ta!"Càng sợ tương lai, nếu ta thể sống cùng nàng đến trọn đời, nàng hối hận! Câu này, để lại trong lòng ra.

      "Thương Thương là nam nhân tốt!" Nghe xong lời của , nàng đánh giá câu.

      Sờ sờ cái mũi của nàng: “Tốt với Tam nhi thôi!"

      Dứt lời, đứng lên, quay đầu đưa lưng về phía nàng. . . . . . hồi lâu. . . . . .

      "Thương Thương, ngươi bị phạt đứng ở đâyhả?" Mỗ nữ rất buồn bực mở miệng.

      giọt mồ hôi chảy xuống . . . .”Là để Tamnhi mặc quần áo!" Sợ nàng xấu hổ cho nên hắnmới cố ý đứng ra chỗ khác. Bị phạt đứng? Vậymà nàng cũng nghĩ ra được!

      Chợt, từ sau lưng vang lên giọng lúng túngcủa người nọ: "Thương Thương, ra người takhông biết mặc quần áo!"

      Sặc. . . . . . Hiên Viên Vô Thương quay đầu lại im lặng nhìn nàng, sao ngay cả y phục cũngkhông biết mặc vậy! Chắc chắn lúc này thể gọi Tiểu Nguyệt tới để mặc cho nàng, nếu chuyện vừa rồi của bọn họ . . . . . .

      "Ta thử chút!" nàng , đôi mày thanh tú nhíu lại.

      lại quay đầu tiếp tục đưa lưng về phía nàng,từ phía sau truyền đến thanh mặc quần áosột sột soạt soạt. . . . . .

      nén nhang. . . . . .

      Hai nén nhang. . . . . .
      (ngày xưa đo thời gian bằng cách xem nhang cháy)
      . . . . . .

      sắp qua nửa canh giờ, nàng còn chưa mặc xong y phục ư?

      Chợt sau lưng thanh tức giận vang lên:"Phiền quá! Lão tử mặc được!" Tức chếtnàng thôi, mấy mảnh vải rách này, loay hoay cáitrước cái sau mất lúc lâu, chính là gây chuyện tốt, nàng dùng sức cả ngày vẫnkhông buộc được cái yếm ngực này!

      "Nếu , ta giúp nàng mặc nhé? Còn lề mề lèo nhèo như vậy, trời tối rồi.

      Thốt ra lời này xong, hai người đều rơi vào trạng thái im lặng đến mức quỷ dị . . . . . .

      Nam tử là vì lúng túng, nữ nhân là vì quá lúng túng!

      Yên lặng hồi lâu, Hiên Viên Vô Thươngxoay người tới, hết sức ngại ngùng nhìn tiểunữ nhân nằm vùi trong chăn. . . . . .

      Giúp nàng mặc vào từng lớp từng lớp y phục,mặt của hai người càng lúc càng hồng, đặc biệtlà thời điểm trùm yếm ngực lên cho nàng, mặt của hai người đỏ tới mức suýt phụt ra máu. .. . . .

      Sau khi mặc chỉnh tề, mặt hai người đỏ lừ, ôm nàng vào trong ngực của mình, cam đoan: "Về sau Thương Thương khắc chế!"

      "Ừm!" Nàng lắp bắp mở miệng, mặt đỏ rực rỡ giống như cái đèn lồng.

      "Thương Thương, mặt của ngươi vừa rồi là đỏ . . . . . ." Nàng muốn mấy câu để hóa giải bối rối của mình. Kết quả lại khiến nam tử càng thêm lúng túng. . . . . .

      Mỗ nữ tiếp tục khe khẽ lẩm bẩm câu: "Đếny phục cũng mặc cho người ta rồi còn thẹn thùng làm gì, cứ làm như phải do cởira vậy."

      giọt mồ hôi chảy xẹt sau gáy Hiên Viên VôThương, trong im lặng mang theo lúng túng nồng đậm xấu hổ . . . . . .
      Hình kim ngân nguyên bảo trong mắt Tiểu Tam
      [​IMG]

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60: Kẻ có tiền rón ra rón rén

      "Được rồi, còn sớm, cần phải trở về!" Vũ Văn Tiểu Tam rồi đứng lên, chợt quay đầu nhìn nhìn lại sấp ngân phiếu cùng cái ngọc bài kia, sau đó rất sợ Hiên Viên Vô Thương cướp với nàng, rất nhanh đem chúng nó nhặt lên, giấu vào ngực.

      Dung nhan tuyệt mỹ dở khóc dở cười, nha đầu kia, tham của cũng che giấu chút nào hết!

      Trải qua hôm nay, tâm tình của có chút trầm trọng, vốn chuẩn bị cùng Ngạo chuyện, muốn Ngạo hưu nàng, chính mình cưới nàng về, thế nhưng lại quên thân thể của mình!

      lại lần nữa do dự, nếu như liều lĩnh cùng nàng cùng chỗ, lại thể bên nàng đến già, có phải quá ích kỷ hay ?

      "Thương Thương, ngươi suy nghĩ gì?" Mỗ nữ thấy vẻ mặt trầm tư, khó hiểu mở miệng.

      dương môi cười, dung nhan tuyệt sắc làm cho người ta mê say, sau đó giọng mở miệng: " nghĩ gì cả, thôi."
      Nhìn thấy lúm đồng tiền tuyệt mỹ của , mỗ nữ mũi suýt nữa phun ra chất lỏng ấm ấm! (E hèm...)

      Nam nhân này, có việc gì lớn lên đẹp trai như vậy làm cái gì, nếu là mỗi ngày nhìn nàng cười, biết nàng có thể thiếu máu hay a!

      ...

      Khách sạn lầu hai, mắt Mộc Thanh Y thường thường quét về phía nhã gian kia...

      Thấy nhìn về hướng kia sững sờ, hoàng y nam tử bên cạnh thực nhịn được mở miệng: "Thanh Y, ngươi nhìn cái gì bên kia vậy?"

      Tâm trạng vô cùng khó hiểu, theo phương hướng nhìn là gian phòng bên kia của Hi vương gia, phải cũng muốn đoạn tụ ? Vậy mình mỗi ngày cùng cùng chỗ chẳng phải là rất nguy hiểm? Hoàng y nam tử nghĩ tới đây, lập tức đem băng ghế của mình xê dịch ra sau, tốt hơn là cách xa chút!

      Mộc Thanh Y vừa nghe , ngẩn ra, có chút khó hiểu, cũng biết hai mắt của mình vì sao phải nhịn được nhìn bên kia, nhìn nhìn lại động tác dịch chuyển băng ghế của bạn tốt, mặt tối sầm: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, ta đối với ngươi có hứng thú!"

      Hoàng y nam tử vừa nghe, lập tức đem băng ghế dịch chuyển trở về, cười hì hì mở miệng: " có hứng thú là được rồi, có hứng thú ta an tâm!"

      Chợt ... Cửa bên kia mở ra ...

      Ánh mắt của mọi người trong khách sạn điều xoay qua chỗ khác, bọn họ ở trong này đợi lâu như vậy, chính là muốn xác nhận chút là có phải giống như những gì bọn nghĩ hay , cửa kia vừa mở ra, chỉ thấy mặt tuyệt mỹ nam tử tràn đầy ý cười mị hoặc, tâm tình hình như rất tốt...

      Mà vị tiểu công tử thông minh lanh lợi, kể chuyện xưa của nhị vương gia cùng tam vương gia cho bọn nửa ngày, môi đỏ mọng sưng, cổ trơn bóng, còn có vết hôn hết sức ràng...

      hẹn mà cùng nuốt xuống ngụm nước bọt, sau đó bất động thanh sắc cùng nhau đem đầu quay lại, bọn họ cái gì cũng có thấy, tại trong lòng cũng có tưởng tượng ra bất cứ tình xấu xa gì, thực !

      Mộc Thanh Y nhìn màn này, lại hơi có chút thoải mái, nhéo nhéo mày, cũng biết chính mình thoải mái chỗ nào, quay đầu tiếp tục cùng các huynh đệ uống trà...

      Đám người Đình Vân biểu tình cùng tâm tình đều cực kỳ phức tạp, bọn họ thực rất muốn biết vừa rồi có phát sinh cái gì hay , thế nhưng lại rất sợ biết... Sợ là bọn khó có thể tiếp thu đáp án.

      Nhìn nhìn Tiểu Nguyệt bị Liên Sương xốc lên, mỗ nữ sắc mặt bất thiện mở miệng: "Ai đánh nàng bất tỉnh? muốn sống nữa ư!"

      "Chính nàng té xỉu !" Liên Sương ăn ngay .

      Thế là vẻ mặt cực độ lo lắng xuất mặt nàng, khóe mắt rưng rưng, có chút bi thương mở miệng: "Nàng hôn mê, làm sao bây giờ?

      Liên Hoa cho rằng nàng lo lắng an toàn của Tiểu Nguyệt, thế là mở miệng : " là đại gì, bao lâu nữa nàng tỉnh !"

      "Ta đương nhiên biết phải là đại gì, thế nhưng nàng nặng như vậy, ta làm sao khiêng nàng trở về a?" Mỗ nữ mặt như đưa đám, nàng sau này thực nên mang Tiểu Nguyệt theo, cư nhiên gây ra phiền phức lớn cho nàng như vậy!

      Liên Sương co quắp khóe miệng có chút biết gì, làm lo lắng nửa ngày chính là vì chuyện này sao!

      Đình Vân quay mặt , đành lòng nhìn biểu tình Liên Sương, thành thói quen, tư duy trong đầu tam vương phi này, căn bản là thể so sánh với người bình thường!

      Liên Sương rất là gì ấn huyệt nhân trung* Tiểu Nguyệt, mỗ thị nữ yếu ớt tỉnh lại...

      * Huyệt nhân trung:images

      Nhìn nhìn tiểu thư nhà bọn họ, lại nhìn tình hình bên này, chỗ trống trong đầu dần dần khôi phục ràng, sau đó vẻ mặt cầu xin nhìn Hiên Viên Vô Thương, ánh mắt : Vô Thương vương gia, ngươi tố giác chúng ta ?

      "Được rồi, thôi!" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn đức hạnh tốt kia của nàng, than trong lòng, có nha hoàn so với mình còn sợ chết hơn, tình rất đau xót a!

      "Thương Thương, người ta trước." Mỗ nữ lưu luyến nhìn , trong đầu chợt lên tình cảnh vừa rồi, khuôn mặt nhắn ửng hồng...

      Tuyệt mỹ dung nhan Hiên Viên Vô Thương cũng có xu thế đỏ dần, gật gật đầu, chợt , mắt quét đến vết hôn cổ nàng, ánh mắt căng thẳng: "Tam nhi, cổ của ngươi..." Nếu như trở lại bị người nhìn ra!

      " có việc gì có việc gì! bị muỗi cắn!" Mỗ nữ vẻ mặt thờ ơ.

      Sặc... Có muỗi lớn như vậy sao?

      Tiểu Nguyệt ở bên co quắp khóe miệng, đây là tình huống gì ? Nàng chỉ là té xỉu chút, như thế nào liền xảy ra chuyện người thường thể lý giải ?

      "Thương Thương tạm biệt, người ta nhớ ngươi !" Mỗ nữ giả vờ thâm tình nhìn , chớp mắt cực nhanh...

      Tiểu Nguyệt ở bên đổ mồ hôi, tiểu thư, biểu tình của ngươi có thể đừng quá giả tạo hay ?

      Sau đầu Hiên Viên Vô Thương chảy đầy mồ hôi ... Ho tiếng, gật gật đầu: "Thương Thương cũng nhớ Tam nhi !"

      Đám người Đình Vân có chút chịu nổi đỡ trán, tam vương phi biểu diễn giả tạo như thế, vương gia vậy mà còn phối hợp diễn, thực là... Quá đả kích bọn họ !

      ...

      Bọn thị vệ ở cửa mở con mắt nhắm con mắt nhìn hai bóng dáng hèn mọn tiến vào vương phủ, lúc này trời sắp tối...

      Vũ Văn Tiểu Tam cúi thấp thắt lưng, rón ra rón rén ở phía trước, Tiểu Nguyệt cũng bắt chước bộ dáng của nàng, rất là hèn mọn theo ở phía sau...

      Hai người dọc theo góc tường liên lục sờ soạng mà , Tiểu Nguyệt khó hiểu mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta tại sao phải cẩn thận như thế?" Lúc nãy ở đường về vương phủ nàng cũng nhìn chung quanh , bộ dáng như sợ bị người phát .

      Sắc mặt người phía trước cứng đờ, sờ sờ ngân phiếu cùng cái ngọc bài trong ngực, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn nàng: "Ngu ngốc! Chúng ta bây giờ là người có tiền, kẻ có tiền ngươi hiểu hay ? Khó tránh khỏi có rất nhiều người đỏ mắt, muốn mưu tài sát hại tính mệnh! Vì thế chúng ta cần cực kỳ cẩn thận!"

      giọt mồ hôi chảy xuống...

      "Tiểu thư, kẻ có tiền đều mỗi ngày lúc ra cửa, nhìn chung quanh, liền bước cũng rón ra rón rén sao?" Tiểu Nguyệt vẻ mặt dại ra nhìn bóng lưng của nàng, chẳng lẽ mỗi kẻ có tiền đều phải hèn mọn như vậy


      "Ha ha ... Cái này mà ngươi cũng biết ? Trải qua nghiên cứu của tiểu thư nhà các ngươi, kẻ có tiền lúc ra cửa, tuy rằng thoạt nhìn thái độ chút cũng để ý, thế nhưng thực tế bọn họ đều tai nghe tám hướng, mắt cũng vụng trộm quan sát, , bản tiểu thư là bởi vì lần đầu tiên có tiền, vì thế phòng bị được tự nhiên như vậy, về sau từ từ cải thiện tốt rồi!" Mỗ nữ xong, lại rón ra rón rén phía trước. . . . . .

      Tiểu Nguyệt sau đầu xuất giọt mồ hôi lạnh... Rất là biết gì rón ra rón rén theo sau nàng...

      Bây giờ nàng đột nhiên hoài niệm lúc các nàng có tiền, nếu như mỗi ngày như vậy... Tưởng tượng chút đầu liền đau!

      Chạy tới núi giả bên kia, rất nhanh lấy y phục rồi thay trong sơn động, sau đó khom người, lại lần nữa rón ra rón rén ra...

      Tiểu Nguyệt cảm giác đầu đều nhanh nổ! Cái dạng này thực rất hèn mọn a!

      chưa được mấy bước, nghe thấy bên kia núi giả, giọng nữ vang lên: "Trắc vương phi tỷ tỷ, ngươi nghĩ như thế nào?"

      Mỗ nữ mày nhăn lại, quay đầu hướng Tiểu Nguyệt "Xuỵt" tiếng, sau đó dọc theo khe nhìn sang, Nguyệt Vô Hạ đứng ở bụi hoa khác, hái đóa mẫu đơn, nhàng chơi đùa ... Mà Mục Điệp Y nịnh nọt đứng bên...

      Vũ Văn Tiểu Tam do dự chút, liền bắt đầu nghe trộm...

      "Điệp muội muội cái chủ ý này là vô cùng tốt , nhất định phải khiến con tiện nhân Vũ Văn Tiểu Tam kia trọn đời thể trở mình!" Thanh Nguyệt Vô Hạ thâm độc vang lên.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Gì? Còn muốn nàng trọn đời thể trởmình? Nàng muốn biết cái chủ ý tốt gì mà có thể phá hủy nàng! Lập tức lại có chút khôngbiết gì, hai người kia là khờ, có chủ ý gì sao vào phòng mình mưu đồ , tự dưng chạy đến núi giả bên này chuyện cho nàng nghe? Nàng đả bại các nàng nhiều lần, nếu như lần này lại tiếp tục làm cho nàngthấy ngượng ngùng!

      Tiểu Nguyệt mắt mang kinh khủng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, trắc vương phi muốn hại tiểu thư?

      Mục Điệp Y lấy ra bình : "Cái cực phẩmmị dược này là ca ca ta giúp ta tìm, cho dù là nữtử trinh tiết nữa, khi uống vào cũng biến thành dâm phụ, đến lúc đó tìm mấy namnhân tiến vào... Hừ hừ, đến lúc đó làm phiềntrắc phi tỷ tỷ đem vương gia dẫn tới!"

      "Vậy đêm mai hành động?" Nguyệt Vô Hạ mởmiệng hỏi.

      "Đêm mai? Quá tiện nghi cho ả! Sáng sớm ngàymai chúng ta liền động thủ! Sáng sớm chính làthời gian con người buồn ngủ nhất, dễ dàng đắcthủ, muội muội an trí trong vương phủ , hơn nữa muội muội tìm hiểu qua, vương gia ngày mai cần lâm triều, tối nay vương gia cũng tất nhiên ở chỗ tỷ tỷ nghỉ ngơi, tỷ tỷ chỉ cần sáng mai..." Thanh kéo dài....

      "Được!" Nguyệt Vô Hạ rất là hài lòng cười cười.

      Ái chà... ra là loại chủ ý này a! có sáng ý ! Vũ Văn Tiểu Tam muốn chạy ra chỉ giáo các nàng, hại người độ mạnh yếu khôngđủ như vậy, còn đặc biệt dùng để đối phó Vũ Văn Tiểu Tam nàng, xác xuất thành công quá thấp!

      Bởi vì nàng kiếp trước có người bạn, là họcgiả chuyên môn nghiên cứu mị dược dược vật kỹ thuật cao, vì thế cũng có chút liên quan, đốivới vài thứ kia nàng hiểu vô cùng, chỉ cầndựa vào các loại thành phần, là nàng có thểđoán được.

      Aiz... Hai người này, trời tối rồi, còn mò đếnnơi đây thần thần đạo đạo suy tính ràngkhông phải người có chỉ số thông minh cao đểlàm việc a!

      Là sáng sớm ngày mai? Đúng lúc chiều mainàng đáp ứng Mộc Thanh Y kể tiếp chuyện của hai vị vương gia cho bọn , ngay cả thời gian cũng chọn giúp nàng, thực là hai người tốt!Vũ Văn Tiểu Tam hài lòng gật gật đầu!

      Sau đó quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt, nổi giận bĩu môi, ý bảo, chúng ta thôi...

      Tiểu Nguyệt cũng rất là giận dữ, giọng : "Tiểu thư, chúng ta có nên ra, vạch trần cácnàng, sau đó ngài lại hung hăng trách phạt cácnàng!"

      "Hắc hắc... nên tức giận, nên tứcgiận, chúng ta bây giờ ra, chừng cácnàng lập tức chúng ta nghe sai rồi, thừa nhận, chúng ta vẫn là về trước , thu thập các nàng có rất nhiều biện pháp, chờ chúng ta trở về rồi hãy !" Vũ Văn Tiểu Tam thậtnhanh, lại rón ra rón rén sờ soạng ra.

      Tiểu Nguyệt vừa nghe cảm thấy có lý, theo nàng sờ soạng lát, lúc sắp đến tẩm cung, Vũ Văn Tiểu Tam tăng nhanh bước chân: "Mau! Mau!"

      Tiểu Nguyệt rất là khó hiểu mở miệng hỏi: "Tiểuthư, tại sao lại gấp trở lạinhư vậy !"

      Mỗ nữ mặt liền đen lại! Ngu xuẩn! Quay đầu: "Ngươi rốt cuộc muốn ta mấy lần? Chúng ta bây giờ là kẻ có tiền! Kẻ có tiền! Ngực của tiểu thư nhà các ngươi giấu nhiều tiền như vậy, mau trở về giấu kỹ, kêu ta làm sao yên tâm a!"

      Ách... Được rồi... Tiểu Nguyệt sau đầu rơi xuống giọt mồ hôi lạnh, rất nhanh theo nàng vào phòng...

      "Giấu ở nơi nào đây, rốt cuộc giấu ở nơi nàođược đây..." Mỗ nữ ở trong phòng nhìn xung quanh, chợt , ánh mắt dừng lại giường...

      Chạy tới, đem tiền đặt ở phía dưới chăn...

      Nghĩ nghĩ..." được! an toàn!" Sau đó lấy ra ...

      Lại nhìn nhìn tủ quần áo... Chạy tới, đem ngân phiếu giấu kỹ ở giữa mấy bộ y phục... Đóng cửatủ treo quần áo, hô hơi, biến sắc... Lại mở cửa ra: "Vẫn là ổn..." Sau đó lại lấy ngânphiếu ra, tiếp tục nhìn chung quanh...

      Tiểu Nguyệt sau đầu là loạt nồng đậm hắc tuyến, nhìn hành động của tiểu thư nhà nàng,tiểu thư, có cần khoa trương như vậy ?

      Nhìn nhìn bình hoa bên kia, hấp tấp chạy tới...

      Tiểu Nguyệt nhìn nàng vọt tới phía mình, lập tức né qua bên... Quay đầu lại thấy tiểu thưnhà bọn họ ôm cái bình hoa kia, nhìn trái nhìnphải... Sau đó đem hoa lấy ra, đem ngân phiếu cái lại cái xếp lại, bỏ vào, hài lòng cười: "Ha ha, bỏ vào như vậy, cho dù người khác muốn trộm, cũng trộm được!"

      Dứt lời lại đem hoa cắm trở về...

      Chợt , biến sắc..."Tiểu Nguyệt, hoa tươi này là mỗi ngày đều đổi sao?"

      "Dạ, đúng vậy tiểu thư."

      Sau đó lại nhìn thấy người nọ đem hoa tươi rút ra, cố sức đem ngân phiếu đổ ra..."Cái này thể được, nếu lúc bọn đổi hoa, lỡ nhưcành cây của hoa đem ngân phiếu của ta kẹp raluôn làm sao bây giờ? Vẫn là đổi nơi khác tốt hơn..."

      Tiểu Nguyệt đính đầu đầy hắc tuyến nhìn nàng...Tiểu thư, ngươi quả quyết a!

      Cuối cùng... Mỗ nữ lại chạy về giường, đem chăn mở ra, đem bảy vạn lượng ngân phiếu rabỏ vào sáu vạn lượng ngân phiếu, sau đó để lại vạn lượng để tiêu xài, lại nhìn Tiểu Nguyệt mở miệng: "Còn qua đây giúp!"

      "A!" Tiểu Nguyệt đáp tiếng, trán đầy hắctuyến, qua giúp nàng đem chăn vá lại.

      Xử lý tốt, Vũ Văn Tiểu Tam thở phào nhõm, chợt sắc mặt lại biến đổi...

      Tiểu Nguyệt mặt đầy kinh sợ nhìn nàng, tiểu thư lại cảm thấy ổn, còn muốn đổi vị trí ?

      "Tiểu Nguyệt, ngươi phải nhớ kỹ, sau này chăngiường này chính là sinh mạng chúng ta, ném gì cũng thể đem nó vứt , biết ?" Vũ Văn Tiểu Tam rất là nghiêm túc nhìn nàng.

      Tiểu Nguyệt rất nhanh gật đầu, tiểu thư, chỉ cần lão nhân gia ngài đổi chỗ giấu ngân phiếu, cái gì ta đều đáp ứng ngươi!

      Sau đó mỗ nữ lại nhéo nhéo mày..."Ngươi có phải vẫn là tốt , chăn lớn như vậy, đến lúc đó..."

      "Tiểu thư, rất tốt , rất tốt , có chỗ nào so với ở đây tốt hơn, ngài nghĩ , sau này mỗi ngày ngài ngủ đều đắp bạc a!"Tiểu Nguyệt lập tức khuyên giải an ủi, nàng chút cũng muốn cùng tiểu thư đem chănmở ra, lấy tiền ra, lại tìm nơi khác...

      "Thực ?" Mỗ nữ hoài nghi nhìn nàng.

      "Thực !" Tiểu Nguyệt rất nhanh gật đầu...

      Vũ Văn Tiểu Tam lại lần nữa nheo mày suy tư lát: "Được rồi, vậy để ở chỗ này !"

      Sau đó đem khối ngọc bội kia lấy ra, đeo trêncổ, chợt , sắc mặt lại biến đổi: "Tiểu Nguyệt,ngươi nếu sợi dây thừng này bị đứt làm sao bây giờ? Như vậy khối ngọc bài này liền mất a!"

      Tiểu Nguyệt co quắp khóe miệng..."Nếu , ngài đeo hai dây, đứt dây này còn dây kia a!"Nàng co rúm lại đề nghị.

      "Cái chủ ý này tệ, nhưng là nếu hai dây đều đứt sao?" Nheo mày suy nghĩ sâu xa, vỗđùi, "Có, ta đeo ba dây sao rồi!" http://***************.com/images/smilies/icon_sweat.gif http://***************.com/images/smilies/icon_sweat.gif

      Dứt lời, vui rạo rực tìm dây thừng, TiểuNguyệt đỉnh đầu đầy hắc tuyến nhìn nàng thích thú buộc dây thừng, gì vuốt trán... Nếu phải sợ tiểu thư nhà nàng lại qua lại, nàng muốn hỏi: Nếu như ba dâythừng đều đứt sao?

      ...

      Buổi tối này, Vũ Văn Tiểu Tam ngủ cực khôngan ổn, rất sợ có người trộm tiền của nàng...

      ...

      "Vương gia, vương phi hôm nay lại xuất phủ !"Ám Ảnh lau mồ hôi trán, bọn họ đúng làkhông phát vương phi xuất phủ như thế nào, nếu phải khi trở về vương phi rón rarón rén ở vương phủ, làm cho rằng có thích khách, qua xem, biết lão nhângia vương phi nàng chạy ra ngoài!

      " nơi nào?" Thanh băng lãnh vang lên.

      Ám Ảnh mồ hôi lạnh ràn rụa: "Vương gia, khôngbiết."

      " biết?" Bút trong tay Hiên Viên Ngạodừng lại, quay mặt sang nhìn .

      " biết vương phi lúc ra ra sao, thuộc hạ chỉ là lâu trước thấy vương phi trở về, mới biết được hôm nay nàng xuất phủ. Thuộc hạvô năng, thỉnh vương gia trách phạt!" Ám Ảnhnói, quỳ chân đất.

      Hiên Viên Ngạo nheo mày nghĩ nghĩ, phiền muộn phất tay cái: "Tùy nàng !" Tâm trạng lại bắt đầu suy nghĩ, nàng chẳng lẽ là gặp hoàng thúc ? Nghĩ vậy tốc độ hạ bút tự chủ nhanh hơn...

      Trong lòng phiền muộn càng thêm nồng đậm...

      Nhưng ... Mấy ngày nữa, thực hối hận khi hôm nay có theo dõi xem nàng rốt cuộc nơi nào !

      "Vương gia, đại Tư cầu kiến!" Hạ nhântới báo.

      "Mời!" trễ thế này, tới làm gì?

      Chỉ chốc lát sau, nam tử bạch y phiêu nhiênnhư tiên xuất ở thư phòng vương phủ,thanh ôn nhã vang lên: "Vương gia!"

      "Công Tôn đại nhân đến đây vì chuyện gì?"Hiên Viên Ngạo nheo mày nhìn , Công Tôn Trường Khanh này là nhi tử của Công Tôn Diệp,mấy tháng trước đột nhiên trở về, tiếp nhận thừakế đại Tư , nay còn nhìn ra rốt cuộc là bên nào .

      "Bệ hạ đem chuyện của Mông Mạn đế quốcgiao cho vương gia toàn quyền xử lý, vì thế hạ quan mới đến quấy rầy vương gia!" Bạch y namtử ôn nhuận như ngọc, khí chất tương tự Hiên Viên Mặc, bất đồng chính là giữa trán có cỗkhí phách, hơn nữa là chính khí.

      Mặt Hiên Viên Ngạo nhìn ra bất cứ biểu tình gì, lạnh giọng mở miệng: "Công Tôn đạinhân có gì chỉ bảo?"

      " dối gạt vương gia, hôm nay thừa tướng mời hạ quan cùng về phía ngài ấy, đều việcđại nghịch bất đạo, hạ quan vì để an toàn rờikhỏi phủ thừa tướng, lúc đó liền đáp ứng . Vềsau thừa tướng cho hạ quan rằng cùng với hoàng thất Mông Mạn đế quốc sớm có cấu kết, lần này tất nhiên có thể thành đại ! Thỉnhvương gia dè dặt cẩn thận, chớ trúng gian kếtiểu nhân!" Công Tôn Trường Khanh vẻ mặt chính khí.

      Hiên Viên Ngạo vừa nghe, khẽ cười tiếng,xem ra là người mình: " Lời đại nhân , bảnvương sớm tra được, chỉ là bản vương rất kỳquái, triều đình người người đều cho rằng bản vương cưới trắc vương phi, tất nhiên là cùngphe với thừa tướng, đại nhân vì cái gì đến bẩmbáo bản vương? Nếu bản vương cũng là bên thừa tướng, đại nhân sợ là thể sống mà rời khỏi đây, đại nhân bẩm báo với hoàng huynh phải an toàn hơn sao?"

      "Bởi vì vương gia phải ngu ngốc!" Công Tôn Trường Khanh khẽ cười mở miệng, "Bấtluận có phải vấn đề chính nghĩa hay . Mưu phản tất nhiên đều vì đạt được nhiều lợi ích hơn. Mà vương gia bây giờ là thân vương tôn quý nhất Hiên Viên đế quốc, nếu thừa tướng làm hoàng đế, vương gia nhiều nhất cũng chỉ là phò mã, đến lúc đó còn đối mặt với phỉ bángbách tính, vương gia hà tất lấy danh tiếng cùngđịa vị cao của mình vì mà bị phá hủy? Làthứ nhất!

      Thứ hai, hoàng thượng đem chuyện này giaocho vương gia, tất nhiên là thập phần tín nhiệmvương gia, hạ quan dù chạy cho hoàng thượng, hoàng thượng cũng chuyển đạt cho vương gia, kết quả cũng giống nhau .

      Cuối cùng, cũng là điểm trọng yếu nhất,Trường Khanh tin vương gia, có thể trở thànhmột đại chiến thần, tuyệt đối phải loại người bị mỹ sắc mê hoặc, bất trung bất nghĩa!"

      Phân tích ba nguyên nhân đường đường chính chính, cứ như tuyệt đối tin tưởng Hiên Viên Ngạo, kì thực cũng biến thành thuyết phục, hắnđến nơi này là bởi vì tin tưởng Hiên Viên Ngạo nên mới có trực tiếp tìm hoànghuynh, mà là thăm dò đồng thời đến đâythuyết phục.

      Đầu tiên là về chuyện từ Thân Vương biến thành phò mã, trong đó cho biết mưu phản có lợi với , ngược lại tựhạ thấp giá trị của mình, cũng cho biết, nếu làm ra chuyện đó gặp phải những dạng hậu quả gì, dân chúng chửi rủa, lại tới tín nhiệm của hoàng huynh đối với , rồi sau đó nhắc đến oai danh của Chiến thần. . . . . .

      Con mắt lạnh lùng của Hiên Viên Ngạo nhiễmthêm chút vui vẻ, xem ra Công Tôn TrườngKhanh này là người tài ba xuất chúng! Nếuhắn muốn mưu phản, nghe lời của ta,cũng chỉ cảm thấy rất có lý, mà nếu muốn mưu phản, chắc hẳn giờ phút này cũng tỉnh táo lại mà bỏ ý niệm làm phản.

      "Đối với bản vương mà , Thừa tướng mưuphản cũng phải là vì muốn làmHoàng đế, mà là muốn đẩy Bổn vương ngồi lên đế vị!" Hiên Viên Ngạo xong liền nhìn sắcmặt của .

      Rồi hai người đồng thời mở miệng: "Bổn vương / Vương gia phải là người ngu, ThừaTướng cũng phải là kẻ ngu!"

      Ngay sau đó cả hai đều ngẩn người, cùng nhìnvề phía đối phương, loại tình cảm hùngmến hùng được nhen nhóm . . . chuyện với người thông minh uổng phí!

      Thừa tướng cũng phải kẻ điên. Gióng trống khua chiêng mưu phản vì người khác ư? bây giờ là Thừa tướng dưới ngườitrên vạn người, đổi bất cứ ai làm Hoàng đế, địa vị của cũng cao hơn, cho nên nóihắn phải người ngu.

      Mà Hiên Viên Ngạo cũng phải là kẻ ngu,làm sao có thể tin tưởng ta (thừa tướng)?

      "Công Tôn đại nhân tới đây, có thể bị người phát ?" nụ cười hiếm hoi xuấthiện mặt Hiên Viên Ngạo.

      "Thời điểm hạ quan tới cực kỳ cẩn thận, phải hành động bị phát !" Công TônTrường Khanh rất tự tin , vừa bỏ chạy từ phủ Thừa Tướng tới đây, nếu bị người ta phát , chỉ có con đường chết, cũng đâu có ngu như vậy!

      Hiên Viên Ngạo gật đầu cái: "Như vậy đạinhân hãy nhớ lấy, hôm nay ngươi chưa từng tới Tam vương phủ, mà ngươi và Bản vương đềucùng dạng, đều là người của Thừa Tướng,biết ?" nụ cười gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng kia hám chứa ý nghĩa sâu xa . . . . . .

      Công Tôn Trường Khanh khẽ cười, gật đầu mộtcái: "Hạ quan hiểu! Như thế, trước hết hạ quanxin được cáo lui!"

      "Đại nhân xin mời!" giờ phút này Hiên Viên Ngạo còn chuẩn bị đưa ra cửa.

      Người như Công Tôn Trường Khanh, thôngminh, trung thành, chính khí, đáng giá để thâm giao!

      "Vương Gia cần tiễn nữa, hạ quan tựmình ra ngoài là được rồi !" chắp tay .

      "Cũng được, Bổn vương đưa đại nhân ra ngoài, xét ra mục tiêu quá lớn dễ dàng bị pháthiện." Hiên Viên Ngạo cũng kiên trì.

      Công Tôn Trường Khanh gật đầu cười khẽ, rồisau đó đạp bước ra ngoài. . . . . .

      . . . . . .

      "Ám ảnh, ngươi báo cho hoàng huynh và hoàng thúc biết chuyện tối nay!" lạnh lùng mở miệng, rồi quay trở lại chiếc bàn làm tiếp công việc lúc trước. Công Tôn Trường Khanh làngười của bọn , như vậy chuyện dễ xử lý hơn rất nhiều.

      "Dạ!" Ám ảnh lui ra, sau đó mấy cái bóng đen với tốc độ mắt thường thấy được vọt ra khỏi vương phủ. . . . . .

      . . . . . .

      Hôm sau. . . . . .

      Sáng sớm, Vũ Văn Tiểu Tam vội bò dậy, có người muốn hại nàng, tất nhiên nàng phải “tiênhạ thủ vi cường” rồi! Vũ Văn Tiểu Tam nàngđâu phải là loại người dễ bị coi khinh!

      ( 'Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương' là câu trong Binh pháp Tôn tử, có nghĩa là nếu có thể ra tay trước chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ gặp tai họa.)

      Tiểu Nguyệt giúp nàng mặc quần áo, thấy rất kỳ quái bèn : "Tiểu thư, sao hôm nay người dậy sớm như vậy?"

      "Hừ hừ, quên chuyện tối ngày hôm qua rồi hả? Họ buổi sáng hôm nay động thủ, cho nên chúng ta phải dậy sớm, mới có thể an tâm đối phó, có biết ?" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêngđầu liếc nàng cái.

      "Ừm!" Tiểu Nguyệt gật đầu nhanh. Đúng, tiểu thư nhất định phải hảo hảo dọn dẹp đám nữnhân xấu xa kia! là rất quá đáng, vậy mà dám tính kế với tiểu thư nhà bọn họ.

      "Tiểu Nguyệt, bây giờ ngươi tin rằng: cáithế giới này, có rất nhiều người xấu, chỉ cóchúng ta mới là người tốt chưa ? Ngươi xem , chỉ mới chạy ra khỏi vương phủ vui đùa chút, khi trở lại nghe thấy người khác đối phóvới chúng ta như vậy. Cũng may ông trời luôn đứng ở phía người thiện lương, nên mới chochúng ta vận khí tốt, nghe được điều đó!" Mỗ nữ phát biểu, còn chẳng biết xấu hổ tự xưng làngười thiện lương . . . . . .

      Tiểu Nguyệt rất nghiêm túc gật đầu cái:"Đúng! Đám người kia cũng là quá đáng,tiểu thư nhất định phải hảo hảo dạy dỗ họ!"Muốn tìm mấy nam nhân tới bại hoại danh tiếngcủa tiểu thư, là quá ác độc rồi! Nếu tiểu thư xảy ra chuyện như các nàng , vậy còn có đường sống sao?

      Rửa mặt xong, Tiểu Nguyệt mở miệng: "Tiểuthư, tiếp theo chúng ta làm thế nào đây?"

      "Nàng kia muốn cho ta uống mị dược, ngươi nóisẽ xuống tay ở chỗ nào ?" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng nhất định bồidưỡng nha đầu Tiểu Nguyệt này cho thông minh hơn, về sau có thể giúp nàng tránh được rấtnhiều phiền toái!

      "Trù phòng!" ánh mắt Tiểu Nguyệt sáng lên,nhìn nàng.
      (trù phòng = phòng bếp)

      "Ừm! Coi như là quá đần! thôi, chúngta ôm cây đợi thỏ!" . . . . . .

      Hai người sau khi ra, nhanh chóng chạy về trù phòng . . . . . . ở phía sau các nàng, Thanh Trúcđang nhíu nhíu lông mày. . . . . .

      Bây giờ còn sớm, trong trù phòng cũng khôngcó người, nhìn kiến trúc bên trong, vô cùng to lớn, cái bàn rất dài ở chính giữa, hai bên là đồ làm bếp và các loại vật phẩm. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam đảo mắt vòng, liền lôi kéo Tiểu Nguyệt trốn dưới gầm bàn . . . Cái bàn này dài khoảng tám mét, chiều rộng cũng phảinăm thước, chỉ cần họ lên tiếng, rấtkhó bị phát . . . . . .
      (5 thước = 5x 0,25m = 1,25m)

      Sau đó, Vũ Văn Tiểu Tam dựa người mặt đất chuẩn bị ngủ tiếp, với Tiểu Nguyệt:"Chờ lát nữa khi chuẩn bị đồ ăn sáng gọi ta."Ha ha ha . . .Cũng may là được làm tiểu thư, nếunhư làm nha hoàn, chính nàng phải ngồi canhcho người khác ngủ!

      "Tiểu thư, ngài ngủ ở chỗ này à?" khóe miệngTiểu Nguyệt giựt giựt.

      "È hèm, ta muốn bồi dưỡng tinh thần, buổi chiều còn phải Vân Trung Thành kiếm khoản lớn!" Mỗ nữ hưng phấn .

      Tiểu Nguyệt run lên, vẻ mặt như đưa đám mở miệng: "Tiểu thư, ngài còn muốn kể chuyệnvề Vương gia và Nhị vương gia ư?"

      "Nhất định phải rồi, chúng ta phải tích cực kiếm tiền, biết ? mấy câu mà cóthể kiếm số lớn như vậy, ta mới là kẻ ngu. Bản tiểu thư quyết định rồi, về sau mỗi ngày đều chạy tới đó kể chuyện, qua mộtkhoảng thời gian nữa ta nhất định phát tài!"Dĩ nhiên sau khi xong, mỗ nữ còn miêu tảmột chút về ảo tưởng tốt đẹp sau khi phát tài to của nàng . . . . . .

      "Mỗi ngày à?" Tiểu Nguyệt nuốt ngụm nước miếng, "Tiểu thư, mỗi ngày ngài đều phảiđi kể chuyện ư, lấy đâu ra nhiều ý tưởng như vậy a ! Hơn nữa, mỗi ngày ngài đều về Nhị vương gia và Vương gia nhà chúng ta nhaunhư thế nào, nhưng thể ở chung chỗ, sớm muộn những người nghe chán ghét đấy!"

      Nàng cố gắng để cho tiểu thư nhà bọn họbỏ cái ý niệm buồn cười này, mỗi ngày đềuphải , sớm muộn cũng bị Vương gia phát hiệnra rồi họ bị giết chết!

      Mỗ nữ vỗ bốp cái lên gáy của nàng:" ngươi đần ngươi đúng là đần! Chờ kể xong chuyện Hiên Viên Ngạo và Hiên Viên Diệuđoạn tụ chi , chúng ta kể sang “chuyệnxưa thể của Hoàng thượng và Thấtvương gia’, rồi sau đó sang chuyện xưa củacác vương gia khác, điều này phải thú vịrồi sao?"

      À? Tiểu Nguyệt hoảng sợ trợn to mắt . . . "Ngàicòn muốn về hoàng thượng?" Tiểu thưkhông phải muốn chết đấy chứ? về Vương gia, bị phát nhiều nhất cũng chỉ bị đánhđến “bán sống bán chết”, nhưng mà kể về hoàng thượng . . . Đoán chừng cả nhà phủ tướng quânvà tam vương phủ tịch thu tài sản, bị chém đầu ! Tiểu thư, lá gan của ngài cũng quá to rồiđấy ?!

      " về sao, vài lời cũng khôngthiếu lạng thịt, yên tâm, chúng ta bị người ta phát đâu!" Mỗ nữ tràn đầy tự tin.

      Tiểu Nguyệt gian nan nuốt xuống ngụm nước miếng, cảm giác thấy tiền đồ ảm đạmkhông có ánh sáng . . . Trong đầu của nàng đãhiện lên hình ảnh mình và tiểu thư cùng bị trói rồi bị chặt đầu ở giao lộ chỗ dân chúng họp chợ!

      (Giao lộ: ngã 3, ngã 4 đường...chỗ tiếp giáp giữa các con đường. Ngày xưa thường chém đầu tử tù ở các giao lộ chỗ họp chợ để mọi người tiệntới xem nhằm thị uy, đời Minh- Thanh tử tù caocấp chém ở Ngọ môn- cửa chính phía namcủa cung vua )

      Quay đầu qua, muốn khuyên giải mấy câuvới tiểu thư nhìn thấy nàng kia ngủ rồi . . .

      Vì vậy, đành xoay đầu lại mà xót xa than thở cho cuộc sống bi thảm của mình . . . Nàng phát ra từ khi nàng theo tiểu thư nhà bọn họ,cuộc sống hàng ngày trôi qua vô cùng kích thích, phong phú, nhưng cũng cực độ nguy hiểm! Cái mạng này luôn như chỉ mành treo chuông ! Ô ô ô . . .

      Mở to hai mắt chờ đợi rất lâu, rốt cuộc người của trù phònglục tục vào chuẩn bị đồ ăn sáng,lấy tay chọc chọc tiểu thư nhà bọn họ . . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam vốn lơ mơ ngủ, bị nàngđâm cái tự nhiên lập tức tỉnh táo, hai mắt khôi phục vẻ trong sáng, cùng nhau ở dưới gầm bàn nhìn đôi chân của mọi người trong trùphòng. . . . . .

      Người ta tới lui tới . . . Nàng thế mới biết ra hàng ngày ở vương phủ, ngay cả trùphòngcũng có nhiều người hầu hạ như vậy! Mộtlần nữa cảm thán, “xuyên qua” là việc dễ dàng để người nghèo trở thành kẻ giàu, là tốt!

      Đợi lúc, cho đến khi Vũ Văn Tiểu Tam bị hun khói tới mức chịu nổi, rốt cuộc nha hoàn tới trù phòng . . . . . .

      "Cố thúc, sớm như vậy vội vàng chuẩn bị ăn trưa rồi hả ?" Vũ Văn Tiểu Tam ở dưới mặt đấtliếc trộm lên , cũng chỉ có thể nhìn thấyquần áo nửa thân dưới của nha hoàn kia,xem ra là nha hoàn nhị đẳng của vương phủ.

      thanh của nam nhân trung niên mangtheo ý cười vang lên: "Đúng vậy, nha đầu ThuCúc, rất lâu gặp được ngươi rồi, hôm nay sao lại tới trù phòng vậy ?"

      "Còn phải do phu nhân đói bụng đợi nổi, khiến ta phải tới đây xem chút!"giọng làm ra vẻ bất đắc dĩ.

      "Việc này cũng hay lắm, trước tiên chúngta phải chuẩn bị đồ ăn cho Vương Gia, vươngphi và trắc vương phi, đồ ăn của các phu nhâncòn chưa chuẩn bị xong! Nếu ngươi hãy đợi chút ?" Nam tử được gọi là Cố thúc lại mở miệng.

      "Được rồi!" Thu Cúc kia thở dài cái rồi nóitiếp, "Ai là người làm ngọ thiện (bữa ăn trưa)cho vương phi vậy?"

      "Người mặc áo trắng bên kia, ngươi hỏi ngọthiện của vương phi làm cái gì?" giọng có chút khó hiểu của Cố thúc vang lên.

      " có gì, là phu nhân muốn biết đồ ăn của mình và vương phi có khác biệt hay khôngthôi ! Ngài cung biết đó, các nữ nhân đều cónhững ý nghĩ này mà !" Thu Cúc mở miệng cười.

      “Con ranh này, bậy như vậy ngươi lo lúc quay về bị phu nhân nhà các ngươi đánhhả!" thanh của người nữ tử trung niên vang lên, nhưng trong giọng che giấuđược vui vẻ.

      "Chỉ cần Cố thúc cùng Cam thẩm , ai biết chứ!" Thu Cúc cười hì hì.

      nhìn thấy cảnh tượng trước mặt . . . VũVăn Tiểu Tam lập tức mang theo Tiểu Nguyệt đidọc theo góc bàn tiến ra phía trước rồi nghiêngmắt đế nhìn . . . . . .

      Lần này rốt cuộc nhìn thấy ràng dung mạo của nàng ta, diện mạo thường thường,nhưngđúng là thị tỳ cận thân bên cạnh MụcĐiệp Y! Mục Điệp Y này ngu xuẩn, cứ thếđể cho thị tỳ cận thân nàng ra tay! Chuyện nàynếu như bị tra ra được, người chết nhất định là nàng! Mà Nguyệt Vô Hạ rất có thể sống chếtmặc bay, ôi chao . . . Quả nhiên có chênhlệch giữa những người thông minh!

      Chỉ thấy Thu Cúc này đứng ở bên cạnh cái hũ,tựa như lơ đãng đùa bỡn móng tay củamình. . . . . .

      Tiểu Nguyệt có chút nóng nảy . . . Lại thấy Vũ Văn Tiểu Tam quăng cho nàng ánh mắt ámchỉ bình tĩnh chớ nôn nóng . . . . . .

      hồi lâu . . . những người khác trong trùphòng đều quay mặt ra chỗ khác, Thu Cúc nắmchặt cơ hội, đổ nhanh túi bột thuốc vào trong cái hũ. . . . . .

      Tiểu Nguyệt muốn xông ra trườngtúm lấy cái túi, lại bị vương phi nhà nàng đè lại . . . . . . quay đầu lại nhìn nàng có vẻ khó hiểu. . . . . .

      Lại thấy Vũ Văn Tiểu Tam cho nàng ánhmắt ý bảo tin tưởng nàng, mỗ thị nữ kích độngngay sau đó bình tĩnh trở lại, nhất định là tiểuthư còn có chủ ý tốt hơn!

      Đương nhiên là nàng có chủ ý tốt hơn, có người trăm phương ngàn kế đối phó nàng như vậy, nếu như nàng trả lại nguyên vẹn, chẳng phảilà quá tiện lợi cho nàng ta à! Nàng, Vũ Văn TiểuTam từ trước đến giờ đều tính toán chi li, có thùoán phải báo! Nếu phá hỏng nàng ta ngay tại đây, cũng lãng phí công sức họ phải tới đâytừ sáng sớm rồi ngồi chờ lâu như vậy! Nếu Mục Điệp Y đó ưa thích nam nhân như vậy, hãy đưa cho nàng ta là tốt rồi!

      Sau khi Thu Cúc bỏ dược xong, thấy hơi hoảngsợ, vội vội vàng vàng giấu kỹ tờ giấy kia, rồi sauđó làm ra vẻ sốt ruột chờ nổi: "Cố thúc, còn bao lâu nữa vậy ?"

      "Còn phải lúc nữa, ngươi kịp đợi hãy về trước, xong rồi ta cho người thông báo với ngươi!" Cố thúc mở miệng.

      "Vậy làm phiền Cố thúc rồi, nếu ta trở về thưa chuyện, sợ rằng phu nhân tha cho ta!" Thu Cúc xong bèn cất bước rời .

      "Ừ. . . . . . Ngươi về . . . . . ."

      Đợi nàng xa, Cam thẩm lên tiếng: "Sao ta cứ cảm thấy nha đầu này hôm nay có chút cổquái?"

      "Có cái gì cổ quái chứ ? Chỉ là cái nha đầuthích đùa thôi! Ngươi còn làm cơm nhanh lên chút, đừng để cho các phu nhânsốt ruột chờ đợi nữa !" Xem ra Cố thúc mặc dù là người đại khái qua loa có nét thô lỗ, nhưngtâm tư rất tốt!

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Tiểu Nguyệt cái, hai người cùng nhau từ dưới đáy bàn chui ra. . . . . .

      [​IMG]
      Làm đám người bị dọa sợ, nam nhân thoạt nhìn bộ dạng cũng rất trung hậu thành nhìn bọn họ mở miệng: "Các ngươi là…?" Nhìn quần áo, hẳn là vị phu nhân.

      "Nhìn thấy vương phi còn hành lễ!" Tiểu Nguyệt lập tức mở miệng.

      Người trong phòng bếp lập tức quỳ xuống: "Báikiến vương phi, vương phi vạn phúc kim an!"

      "Ừ! Đứng lên ! Ai là quản phòng bếp này?"Nàng nhàng đảo qua, giận mà uy.

      Ai cũng biết vị tân vương phi này, ngay cả vương gia đều để vào mắt, vì thế mọi người đều run sợ, vâng vâng dạ dạ ...

      Nam tử vẻ mặt trung hậu mở miệng: "Vươngphi, là tiểu nhân! Tiểu nhân tên Cố Bình An, bọn họ còn gọi ta Cố thúc!"

      phụ nhân bên cạnh gật gật đầu: "Tiểunhân là Nhị quản phòng bếp, mọi người đềugọi là Cam thẩm!"

      "Ừ!" Vũ Văn Tiểu Tam gật gật đầu, hai ngườinày thoạt nhìn đều rất hiền hậu, nhân phẩm hẳnlà cũng tệ. ngờ Hiên Viên Ngạo còn rất tinh mắt, phòng bếp là nơi quan trọng nhất liên hệ đến an nguy của mọi người, nên cho người thành đến quản , thế nhưng quá thànhthật , lại khó tránh khỏi có sơ hở.

      "Vương phi, thứ cho tiểu nhân nhiều chuyện,ngài tại sao lại ở dưới đáy bàn?" Cố Bình An mở miệng hỏi.

      "Bản vương phi sáng sớm đói bụng, muốn tớiđây tìm xem có gì ăn hay , kết quả nhìn thấy phòng bếp có ai, liền cùng nha đầu cùng nhau ở dưới đáy bàn đợi hồi." Mỗ nữmột khi dối vĩnh viễn đều mặt đỏ khí suyễn.

      "A! Đồ ăn sáng của Vương phi xong rồi, ởbên kia!" Cố thúc lập tức mở miệng.

      Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt nhìn cái bình bị bỏthêm nguyên liệu kia cái, sau đó mở miệng: " vội, vừa rồi bản vương phi thấy có tới nha hoàn, là của Điệp phu nhân ?"

      Cố Bình An gật gật đầu: "Bẩm vương phi, là thiếp thân tỳ nữ Thu Cúc của Điệp phu nhân!"

      " Đồ ăn sáng Điệp phu nhân xong chưa?" giọng hỏi, tư thế đắn đo được thập phần thích hợp.

      "Rồi ạ! Ở bên kia!" rồi chỉ cái bình màu rám nắng.

      "Hôm nay đem đồ ăn sáng của bản vương phicùng Điệp phu nhân thay đổi , bản vương phimới vừa nghe nha đầu Thu Cúc kia Điệpmuội muội rất hiếu kỳ bản vương phi mỗi ngàyăn cái gì, hôm nay cho nàng nếm thử đồ ăn sángđương gia chủ mẫu ta đây, liền cần mỗingày nhung nhớ!" Nàng xong che môi cười khẽ.

      Mọi người vừa nghe, đều nghĩ "Vương phi thậtlương thiện", "Vương phi người tốt"...

      Tiểu Nguyệt lập tức tiến lên cầm lấy đồ ăn sángcủa Mục Điệp Y...

      "Được rồi, bản vương phi về trước , ngườingoài có hỏi, là đồ ăn sáng bản vương phi hôm nay là các ngươi đưa qua , nếu bản vương phi sáng sớm liền chạy tới chờ cơm, dù sao cũng có chút mất mặt! Bên Điệp muội muộicũng được bản vương phi cùng nàng thay đổi ngọ thiện, để các muội muội khác biết được, bản vương phi thiên vị!" Nàng nóixong cười híp mắt nhìn bọn họ.

      "Lão nô biết! Vương phi người tốt!"Cố thúc cảm thán mở miệng... Đây cũng đều làtiếng lòng những người khác ở phòng bếp!Vương phi thực là tâm địa lương thiện a!

      Sau đó, Vũ Văn Tiểu Tam mang theo Tiểu Nguyệt rời khỏi ...

      đường, Tiểu Nguyệt nhịn được mởmiệng hỏi: "Tiểu thư, người chuẩn bị đem cáikia đưa cho Điệp phu nhân ăn?" xong nuốt chút nước bọt...

      Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh tiếng: "Ta cũng phải là người lương thiện gì, nàng muốntìm đường chết, chúng ta thành toàn nàng,Tiểu Nguyệt ngươi phải nhớ kỹ, nhân từ với kẻđịch, chính là tàn nhẫn với bản thân mình!" Hơn nữa nàng chỉ thu thập Mục Điệp Y, Nguyệt Vô Hạ kia, lúc rảnh rỗi lại chậm rãi chơi đùa với nàng ta!

      "Dạ! Tiểu thư, ngươi vừa rồi ở phòng bếp diễn kịch đạt nha!" Tiểu Nguyệt gật gật đầu, lạibắt đầu biểu đạt sùng bái với nàng, bộ dáng vương phi uy nghiêm vừa rồi, quả thực cùng bộdáng tiểu thư hèn mọn ngày thường đúng là hai người hoàn toàn khác nhau!

      " Tiểu thư nhà các ngươi là vạn năng ! Nhân vậtgì cũng đều sắm vai được, hiểu chưa? Aiz... Hivọng Mục Điệp Y thu phần đại lễ này của ta, nên quá cảm động là được rồi!" Mỗ nữkiêu ngạo phen, lời thấm thía ngẩng đầulên trời.

      Tiểu Nguyệt co quắp khóe miệng, theo phíasau nàng, xem ra nàng nhiều a ...

      ...

      "Điệp phu nhân, đồ ăn sáng của ngài tới!" Hạ nhân tới báo.

      "Mang vào !" khuôn mặt ngang ngược kiêu ngạo che giấu được lo lắng.

      Đợi người phòng bếp tiến vào, nàng liền hámồm hỏi: " Đưa đồ ăn sáng qua bên Vương phi chưa?"

      Hạ nhân kia sửng sốt, nhìn nàng có chút mù mịt...

      Mục Điệp Y mới giật mình thấy mình hình như kích động quá độ , thế là che môi cười khẽ để giảm bớt xấu hổ, sau đó mở miệng: "Ta thấy đồăn sáng của ta đưa tới, mà vương phi tỷ tỷ dù sao cũng là chính thất, đừng chậm trễ mới đúng!"

      Hạ nhân cười cười, ngẫm lại vương phi vừaphân phó, liền mở miệng : " Đồ ăn sáng bên Vương phi vừa rồi cũng đưa qua, hôm nay vương phi thức dậy sớm như vậy, chắc hẳnvương phi bắt đầu dùng bữa !"

      "Ừ!" Mục Điệp Y lo lắng gật gật đầu, sau đó đểbọn họ ra.

      Đợi người phòng bếp xa, quay mặt sang hướng Thu Cúc : " cho những người đó,có thể hành động!" khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười thâm độc...

      "Dạ!" Thu Cúc lĩnh mệnh mà ...

      Nhìn bóng lưng Thu Cúc, nụ cười mặt càng thêm sáng rực, sau đó tâm tình rất tốt cúi đầu bắt đầu dùng đồ ăn sáng...

      Chương 61: chó cắn chó

      Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt thấy thỏa mãn cùng nhau ăn bữa sáng: "Tiểu Nguyệt, nếm thử cái này !"

      "Tạ ơn tiểu thư!" Tiểu Nguyệt ăn mà trong lòng thấp thỏm bất an, "Tiểu thư, ngài lo lắngsao?"

      "Lo lắng cái gì?" Người nào đó nhét thứcăn phồng mồm ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặcnhìn nàng, hình như cần phải lo lắng lúc này là Mục Điệp Y chứ nhỉ?

      "Điệp phu nhân tìm mấy nam nhân đến đây, nhỡ chúng ta đánh lại . . . . . ."

      đôi đũa gõ lên cái đầu heo của nàng:"Trước tiên chúng ta cứ đánh, đánh được gào to lên! phải mấy người Thanh Trúc đều ở trong phòng sát vách sao?"Bây giờ còn sớm, đoán chừng họ còn chưa dậythôi.

      “Ồ, cũng đúng!" Tiểu Nguyệt xoa xoa chỗ vừa bị gõ, cúi đầu tiếp tục ăn, càng ăn càng thấy lo lắng, nhưng, ai đó càng ăn càng kích động, ai chà, sao lại phấn khích thế này!

      Sau khi ăn no uống đủ, Vũ Văn Tiểu Tam chạyvào phòng, đóng cửa lại, cầm hai cây gậy gỗ lớn, quẳng cây cho Tiểu Nguyệt: "Để cho bọn họ được mở mang kiến thức, biết vì sao gọilà ‘hai phu* canh giữ cửa ngõ, vạn người khôngthể khai thông’!"
      (*phu trong từ phu phen = culi, cũng là dùng để chỉ người đàn ông)

      giọt mồ hôi lăn qua sau gáy Tiểu Nguyệt . . . Là: " người đủ giữ quan ải, vạn ngườikhông thể khai thông" chứ?

      Rồi sau đó, hai người, mỗi người đứng bên, chờ những kẻ phía trước tiến đến tự tìm tới cáichết . . . . . .

      Đợi mãi cho đến khi Vũ Văn Tiểu Tam sắp ngủgục, rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân sột sột soạt soạt, liền quay về phía Tiểu Nguyệt:"Xuỵt" tiếng. . . . . .

      Tiểu Nguyệt căng thẳng nắm cây gậy, mồ hôitrên tay chảy ra thành dòng, đôi mắt gắt gaonhìn chằm chằm vào cửa. . . . . .

      "Đây rồi, chỗ này chính là phòng của nữ nhân kia, chắc hẳn bây giờ ngấm mị dược, chờ các ngươi đấy, chỉ cần các ngươi làm tốt chuyện này, phu nhân tuyệt đối bạc đãi!"giọng của Thu Cúc ở ngoài cửa vang lên.

      Thanh cực kỳ nhưng tràn đầy hoài nghi của nam tử vang lên: "Người ở phòng sang trọng như vậy chỉ là nha hoàn hả?"Trong lòng càng nghĩ càng yên. Có loại nha hoàn nào mà vị "Phu nhân" trong truyềnthuyết kia thể tự mình dọn dẹp, còn phảitìm bọn họ động thủ, hơn nữa lại ở gian phòngsang trọng như vậy. Bọn họ muốn đụng phải người nên đụng đâu, mất mạng nhưchơi đấy!

      Thanh sốt ruột của Thu Cúc vang lên: "Nóirồi, đấy là nha hoàn của Vương phi nhà chúngta. Ngươi nghe qua về Vương phi nhà chúngta rồi chứ, đó là người đàn bà đanh đá nhất tạiđế quốc Hiên Viên này. Ngay cả chỗ nha hoàncủa nàng ở cũng tốt hơn so với của phu nhânnhà ta. Tiện tỳ này ỷ có vương phi làm chỗ dựa, nhiều lần để phu nhân nhà ta ở trong mắt, cho nên phu nhân mới lệnh ta tìm các ngươi giúp tay! vào mau , qua canh giờ nàythì thị vệ của vương phủ tới đó!"

      "Vậy cũng được, chúng ta xông vào! Nhưng mà . . . chuyện thù lao . . ." Nha hoàn này độtnhiên tìm tới, bọn họ còn chưa biết thân phận đâu.

      "Các ngươi xử lý việc này cho tốt, giờ tý đêm nay đứng chờ ở hậu viện của Vương phủ!" Nếu như các người còn có mệnh sống đến giờ tý đêm nay hãy tiếp nhé.
      (Giờ tý là từ 23h - 1h sáng)

      "Ừ! lời định!"

      " lời định, vậy ta về trước phụcmệnh!" Thu Cúc xong vội hốt hoảng rời .
      (phục mệnh: báo cáo sau khi chấp hành mệnh lệnh, đây cách của người xưa)

      Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìnnhau, đồng thời gật đầu cái. . . . . .

      Tiếp theo, cửa bị đẩy ra. . . . . .

      Mấy nam nhân tiến tới, thò đầu vào nhìn dáo dác. . . . . .

      "Bốp!" Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt ra tay cùng lúc, nện gậy đầu hai gã trongđó. . . . . . Hai gã kia nằm thẳng đơ, hôn mê bấttỉnh . . . . . .

      Hai tên khác còn chưa kịp quay đầu xem là ai ra tay, bị đập gậy lên đầu. . . sau đó hôn mê bất tỉnh. . . . . .

      "Hừ!" Vũ Văn Tiểu Tam ném cây gậy xuống,phủi phủi tay, còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại nào đó, hại nàng cẩn thận như vậy, ngờ lại là mấy “cọng rau” oặt ẹo thế này.

      "Tiểu thư!" đôi mắt Tiểu Nguyệt sáng bừng nhìn nàng.

      Thấy vậy, cả người nàng trở nên mất tự nhiên: "Thế nào?"

      "Chơi quá hay!" Mỗ thị nữ kích động, nước mắt ầng ậc dâng lên nơi khóe mắt.

      Mồ hôi lạnh chảy xuống. . . . . Đứa này não tàn a!

      "Đừng vui mừng quá sớm, chúng ta còn có nhiệm vụ đấy!" Mỗ nữ cười đến cực độ bỉ ổi.

      "À? Còn có nhiệm vụ gì?"

      . . . . . .

      Hiên Viên Ngạo vẻ mặt hồ nghi bị Nguyện Vô Hạ lôi lôi kéo kéo đến phòng của Vũ Văn Tiểu Tam . . . . .

      Dùng xong bữa sáng, Nguyệt Vô Hạ muốn theo nàng sang xem Vương phi tỷ tỷ. Vốn muốn để ý, dù sao gần đây việc quốc có nhiều âu lo. Nhưng, nhìn nàng nhõng nhẽoquấy rầy, tỏ vẻ đạt mục đích thề khôngbỏ qua, trong lòng cảm thấy khác thường, cho nên mới cùng tới . . . . . .

      Đến cửa điện của Vũ Văn Tiểu Tam, ngay cả thị tỳ canh cửa cũng có, muốn gõ cửa, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra giọng mang theo chút ý vị rên rỉ của nữ nhânkia: " thoải mái. . . . . . A. . . . . . Đúng rồi,chính là như vậy. . . Ừm. . . Tiếp tục , …ừ, xuống thấp chút. . . . . . Ừm. . . . . . Thoải mái a. . . . . ."

      Chợt, lại thấy vang lên tiếng hét có phầngay gắt: "A. . . . . . Đau, chút. . . . . ."

      Mặt mỗ Vương gia lập tức tối đen, trong cặp mắt lạnh lùng kia đều là hừng hực lửa giận! Tiệnnhân Vũ Văn Tiểu Tam này cắm sừng ư?

      Nghe thấy tiếng của Vũ Văn Tiểu Tam, khóemôi Nguyệt Vô Hạ nâng lên nụ cười đắc ý, nhìnsang sắc mặt của Hiên Viên Ngạo, con ngươi thuần khiết thoáng qua tia hưng phấn. . . . . .

      "Rầm!" tiếng, Hiên Viên Ngạo hung hăng cước đá văng cửa điện!

      "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi, kẻ tiện nhân này!Bổn vương. . . " Híc. . . tới đây mỗVương Gia im bặt.

      Nụ cười nơi khóe môi Nguyệt Vô Hạ cứng lại . ..

      Chỉ thấy ở chính giữa gian phòng, sập quý phi, Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng người, tựa vàophía , Tiểu Nguyệt bóp chân cho nàng, mỗ nữ híp mắt vẻ mặt rất hưởng thụ, ngón taychỉ dẫn : "Lên ", "Xuống dưới" . . . . . .

      Nghe thấy tiếng đẩy cửa cùng tiếng người mắngchửi, mỗ nữ giống như mê muội, quay đầu nhìn bọn họ cái, sau đó thở phì phò đứng lên,như hung thần ác sát vọt tới trước mặt , đôi tay chống nạnh, lên hình ảnh người đàn bà chanh chua đanh đá, hung tợn mở miệng: "Vương gia, vừa mới sáng tinh mơ, Lão NhânGia ngài nổi điên cái quái gì vậy! Bổn vương phi lại đắc tội ngươi hả? Ngươi biết là cửa điện của bổn vương phi rất quý sao? Đá hư phải bồi thường!"

      Hiên Viên Ngạo hơi lúng túng. . . . . . Là bản thân chủ động hiểu lầm trước. . . . . . Nhưng, ràng đây là vương phủ của , tại sao đá hư cửa còn phải bồi thường?

      Nguyệt Vô Hạ cũng dám tin mà nhìn màn này. Tại sao vậy ? Kế hoạch thay đổi ư ? Vì sao Mục Điệp Y thông báo với nàng ?

      "Khụ khụ. . . . . . Bổn vương. . . " Hiên Viên Ngạo ngừng nửa ngày cũng biết nên nóicái gì.

      Vũ Văn Tiểu Tam nhíu lông mày nhìn lúc, chợt làm ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo lại dùng loại ánh mắt chọn lựa đồ vật đểquan sát từ xuống dưới hồi lâu, khiếntoàn thân Hiên Viên Ngạo được tự nhiên.

      Sau đó, khuôn mặt nhắn, tinh xảo của người nào đó treo lên nụ cười trào phúng, khinh bỉ :"Có phải Vương gia nghe thấy thanh của bổnvương phi nên liên tưởng tới chuyện xấu xa bẩn thỉu gì rồi hả?"

      Tâm tư bị phơi bày, Hiên Viên Ngạo có phầnhơi tức giận, nữ nhân này đáng chết, sáng sớmđã kêu những tiếng mất hồn như thế, hiểulầm vậy là bất bình thường sao?

      Thấy đáp lời, mỗ nữ tiếp tục: "Bổnvương phi băng thanh ngọc khiết, là nữ nhân tốt, dám so với “đôi cánh tay ngọc ngàn người gối” của Vương Gia, cho nên kính xin Vương Gia cần luôn áp đặt tâm tư xấu xa của cá nhân mình lên thân người khác!"

      Dứt lời lại cố ý nho thầm: "Sáng sớm đãnổi điên, tinh trùng lên não à! Quỷ háo sắc!"

      Hiên Viên Ngạo vừa nghe xong, trước mặt bỗngtối sầm, suýt nữa giận đến ngất lịm. . . . . ."Đôicánh tay ngọc ngàn người gối"? Tại sao nghe nữnhân này xong đường đường là mộtThân Vương lại giống như kỹ nữ thế nhỉ ? Tâmtư cá nhân của xấu xa? Nếu nữ nhân nàykhông kêu lên như vậy sao hiểu sai chứ? Quỷ háo sắc? ư?!

      lúc này, nam tử áo đen vội vội vàng vàng vào, dung mạo tồi, cũng coi như là đẹp mắt: "Vương Gia!"

      "Chuyện gì?" giờ phút này Hiên Viên Ngạo vừa lúng túng vừa giận, Ám ảnh tới đây đúng lúc hóa giải tình huống này.

      Chỉ thấy Ám ảnh tiến tới bên lỗ tai mấycâu. . . . . .

      Khuôn mặt vốn lạnh lùng kiêu ngạo trong nháymắt liền xanh mét! để ý nữ nhân kia nữa,soải bước nhanh ra. . . . . .

      Nguyệt Vô Hạ cuống quít mở miệng: "Ngạo ca ca, chờ ta với . . ." Sau đó cũng xông ra ngoài, theo . . . . . .

      Tiểu Nguyệt quay sang nhìn tiểu thư nhà nàng,nàng có linh cảm, Vương gia ra ngoài cóthể liên quan tới mấy nam nhân kia: "Tiểu thư, vừa rồi người đem mấy nam nhân kia đâu?"

      Khi nãy, tiểu thư và nàng cùng nhau mang mấykẻ đó ra ngoài cửa, mỗi lần tiểu thư vác hai gã, hai lượt khiêng bọn họ chuyển ra ngoài,khiến cho nàng phải xoa xoa cái chân đau nhức. . . . . .)

      "Hừ, khiêng đến cửa của Mục Điệp Y, ném vàotrong cho nàng ta, chắc hẳn bây giờ nàng ta hưởng thụ !" mặt Vũ Văn Tiểu Tam xuất nụ cười hả hê đắc ý, Hiên Viên Ngạomới vừa vội vội vàng vàng ra ngoài, chắc hẳncũng là vì thế.

      Muốn hại nàng à? Sao nhìn xem mình cóbao nhiêu cân lượng!

      " thôi!" Vũ Văn Tiểu Tam rồi bước ra cửa.

      " làm gì ?" Sớm như vậy phải kể chuyệnà?

      "Có người dày công tính kế bày ra vở kịch, chúng ta xem chẳng phải là lãng phímột phen tâm ý của người ta hay sao?" lúm đồng tiền của mỗ nữ như hoa đào nở, chỉ là nụ cười chưa từng chạm tới đáy mắt. Dám chọcnàng, muốn tỉnh ngộ phải trả giá lớn!Cho tới tận bây giờ, nàng phải là Thánhmẫu cứu vớt nhân sinh, người cho ta gậy, tatrả ngươi gấp mười*, hơn nữa nàng cũng chỉ làhoàn trả nguyên vốn, còn chưa có đòi lợi tứcđâu!

      ( *nguyên văn là: ngươi kính ta thước, ta mời ngươi trượng. thước = 0,23m còn1 trượng = 10 thước = 2,3m)

      Dứt lời liền chạy về hướng gian phòng của Mục Điệp Y kia, Tiểu Nguyệt vội vội vàng vàng đitheo phía sau nàng . . . . . .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngay từ xa, chỉ thấy rất nhiều thị vệ bu đầy trước cửa phòng bên kia, cửa cũng mở toang ra.

      Đến nơi, mọi người cùng mở miệng : "Bái kiến vương phi!"

      "Ừ, đứng lên !" Nàng mở miệng, cười hì hì, biết việc nhưng vẫn hỏi, "Mới sáng sớm các ngươi đứng ở đây làm gì vậy?"

      Bọn thị vệ dám lên tiếng, chỉ chỉ vào trong phòng, mỗ nữ nhìn theo thấy Hiên Viên Ngạo cùng Nguyệt Vô Hạ quay lưng về phía nàng, liền bước nhanh vào. . . . . .

      Chỉ thấy nữ nhân cả người mảnh vải nằm ở giữa phòng, miệng kêu lên: "Người ta còn muốn, còn muốn nữa. . . . . ."

      Bên cạnh có bốn nam tử lõa thể co rúm lại quỳ xuống, khắp gian phòng đều là mùi ám muội, mặt nữ tử nhuốm chút sắc đỏ. . . . . .

      "Dội tỉnh nàng cho Bổn vương!" giọng lạnh lẽo đè nén tức giận.

      "Dạ!" người thị vệ tới, hắt chậu nước lên người nàng.

      Mục Điệp Y kia mê mê mang mang mở mắt ra, tròng mắt sau khi khôi phục lại trong sáng nhìn thấy Hiên Viên Ngạo xanh mặt, còn có ánh mắt phức tạp của Nguyệt Vô Hạ ở bên cạnh, lại ngó ngó thấy ánh mắt chứa ý cười của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .

      Có chút kinh ngạc, : "Vương Gia, vì sao ngài lại tới?"

      "Nếu bổn vương đến, ngươi còn muốn làm ra bao nhiêu chuyện tốt nữa?" thanh lạnh lùng làm cho người ta phát run.

      Lúc này Mục Điệp Y mới phát ra bản thân mình mảnh vải, lại nhìn tới mấy người nam tử bên cạnh, trước mặt bỗng tối sầm, suýt nữa ngất . . . . . .

      Nàng nhớ lại lúc ăn sáng, có cảm giác nóng quá, sau đó. . . . . . Sau đó . . . . . .

      Chuyện này . . . phải nên xảy ra ở người của Vũ Văn Tiểu Tam sao? Nàng hung hăng quay mặt sang, nhìn nụ cười trong mắt Vũ Văn Tiểu Tam: "Là ngươi! Là ngươi! Nhất định là ngươi đúng ?"

      Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt đần độn gãi gãi đầu: "Là ta cái gì?"

      "Chớ giả bộ! Nhất định là ngươi, Vũ Văn Tiểu Tam, ta liều mạng với ngươi!" Mục Điệp Y rồi đứng lên, giống như phát điên nhào tới phía Vũ Văn Tiểu Tam, trong đôi mắt nồng đậm hận ý, suýt nữa đốt cháy nàng . . . . . .

      Còn chưa đến gần Vũ Văn Tiểu Tam bị Hiên Viên Ngạo hung tợn tát cái, ngã lăn đất: "Tiện nhân! biết hối cải, còn muốn bất kính với vương phi!"

      Tuy là lửa giận ngút trời, nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút hoài nghi. Từ sáng sớm Nguyệt Vô Hạ kéo tới phòng của Vũ Văn Tiểu Tam, cảm thấy khác lạ, mà hôm nay biểu của nữ nhân Vũ Văn Tiểu Tam này quả cũng có chút kỳ quái!

      Song, trong tiềm thức lại cho là: Vũ Văn Tiểu Tam, nữ nhân đanh đá này tuy có hung hãn chút, nhưng tuyệt đối thể nào chủ động hại người, cho nên mới tát cái làm Mục Điệp Y ngã nhào. Mặc dù cũng hiểu tại sao mình lại tin tưởng Vũ Văn Tiểu Tam chủ động hại người.

      "Vương Gia, ngài nghe ta giải thích! phải như thế đâu!" Mục Điệp Y bò nhanh đến dưới chân Hiên Viên Ngạo, túm vạt áo của , gương mặt luôn mang theo chút ngang ngược kiêu ngạo giờ phút này đều là vẻ nhếch nhác hòa cùng với nước mắt, cũng dễ dàng nhận ra dấu tay hồng hồng.

      Hiên Viên Ngạo kéo trở lại vạt áo của mình: "Giải thích? Bổn vương cũng muốn biết ngươi giải thích như thế nào!" Dứt lời liền tới ghế chủ vị, ngồi xuống.

      Lạnh lùng nhìn bốn nam tử kia: "Bổn vương hỏi các ngươi, tại sao xuất ở chỗ này?"

      Đám nam tử này liếc nhìn nhau, dám trả lời . . . . . .

      "! Nếu có nửa câu dối trá, Bổn vương diệt cửu tộc lũ người các ngươi!" Hiên Viên Ngạo hung hăng đập tay lên bàn, khay trà bị đập nát bấy! Mục Điệp Y đối với cũng chỉ là công cụ để giải quyết chút nhu cầu, nhưng, tiện nhân này dám cắm sừng cho , đem tôn nghiêm của đặt ở đâu hả!

      Vũ Văn Tiểu Tam ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt, cũng tự mình tìm chỗ ngồi xuống.

      Mấy người kia vừa nhìn tới, sợ đến hồn bay phách tán, nhanh chóng thú nhận toàn bộ tội lỗi của bản thân: "Vương Gia, là nha đầu của vương phủ mướn chúng ta vào đây! là thị tỳ của vương phi để phu nhân nhà nàng ở trong mắt, muốn chúng ta dạy dỗ chút, nhưng, chẳng biết tại sao lúc chúng ta vào phòng bị đánh đến hôn mê, tỉnh dậy ở trong gian phòng này rồi, còn bị nữ nhân thân thể trần truồng này nhào tới, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ."

      "Nha hoàn kia là ai ?" thanh lạnh lẽo có chút tình cảm nào, khiến cho đôi chân những người này run run.

      "Vương Gia, chúng tiểu nhân biết!" Bọn họ run lẩy bẩy.

      Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, nhìn thấy Thu Cúc đứng ở mé cửa định chạy ra ngoài, gầm lên giận dữ: "Ngươi, tiện tỳ kia, rốt cuộc là như thế nào ? Sao lại có thể để phu nhân nhà các ngươi làm ra chuyện như vậy, còn quay lại đây cho bổn vương phi!"

      Hừ, nàng đặc biệt dậy từ sớm bỏ dược vào bên trong đồ ăn sáng, còn để nàng phải ngồi đợi chờ lâu như vậy, bây giờ muốn chạy ư, thiết nghĩ quá đơn giản rồi?

      Lần này tất cả mọi người quay đầu nhìn Thu Cúc, bốn nam tử kia lập tức mở miệng: "Chính là nàng!"

      Thu Cúc sợ hãi, chân mềm nhũn, cảm thấy hốt hoảng thôi, còn chưa đợi ai hỏi, lập tức quỳ xuống, mạch bò tới: "Vương Gia, Vương Gia tha mạng! Vương Gia tha mạng! Nô tỳ phụng lệnh của phu nhân mới mướn bọn họ vào đây, Vương Gia tha mạng a!"

      Nhìn Thu Cúc trực tiếp bán đứng nàng như vậy, Mục Điệp Y dữ tợn quay đầu lại: "Thu Cúc, uổng cho bản phu nhân đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại dám vu oan bản phu nhân!"

      Thu Cúc suy nghĩ nhanh trong đầu, nếu rằng nàng phối hợp cùng phu nhân muốn hại vương phi, chắc chắn nàng chỉ có con đường chết, vội điều chỉnh lại sắc mặt, vì sống còn của nàng, Điệp phu nhân, xin lỗi!

      Thu Cúc quay đầu nhìn Mục Điệp Y, mở miệng : "Phu nhân, chính ngài Vương Gia lâu tới chỗ này của ngài , . . . là mang người nhà của nô tỳ ra uy hiếp, ép nô tỳ mời nhiều người như vậy, giả vờ đồng ý muốn giáo huấn nha đầu của vương phi, kì thực đánh ngất xỉu rồi mang họ tới phòng của ngài, tại sao bây giờ có thể là nô tỳ vu oan cho người?"

      Mục Điệp Y vừa nghe xong suýt nữa ngất , vẻ mặt thể tin nổi quay sang nhìn nàng: "Cái đồ tiện tỳ này! Khi nào bản phu nhân như vậy. Vương Gia, người nên tin nàng, nhất định là Vũ Văn Tiểu Tam mua chuộc nàng, để nàng đến hại ta, Vương Gia . . . Người phải tin ta, Điệp nhi đối với ngài là tấm chân tình, Vương Gia !"

      Hiên Viên Ngạo mặt lạnh lời nào, cảm thấy chuyện này chỉ đơn giản như vậy, đặc biệt là khóe mắt dư quang nhìn thấy Nguyệt Vô Hạ ở bên cạnh sốt ruột vặn vặn cái khăn, càng cảm thấy có vấn đề!

      Vũ Văn Tiểu Tam nhếch miệng giễu cợt cười nhạt, nàng ngờ Thu Cúc như vậy, với cách này thể nghi ngờ là cấp cho Thu Cúc con đường sống, đồng thời đưa Mục Điệp Y vào đường cùng!

      "Điệp muội muội, dám làm dám nhận, vì sao luôn mồm tới bổn vương phi? Bổn vương phi biết lần trước đánh muội muội, muội muội cảm thấy khó yên lòng, cho nên dù chết cũng muốn kéo bổn vương phi làm đệm lưng, nhưng Điệp muội muội phải biết, đây tất cả đều là ngươi gieo gió gặt bão, được oán bất luận kẻ nào!"

      Nàng muốn cho nàng ta hiểu, ban đầu đánh ngươi là bởi vì ngươi muốn chèn ép ta, hôm nay dẫn tới ngươi có kết quả này cũng là do chính ngươi nổi lên ý nghĩ muốn hại người trước, chút nào liên quan đến Vũ Văn Tiểu Tam- nàng!

      Mục Điệp Y mềm nhũn mặt đất, lời Vũ Văn Tiểu Tam như mũi giáo tàn nhẫn đâm vào tim. Đúng là nàng tự tìm đến! Nhưng nàng cam tâm! cam chịu đâu! Vì sao nàng bị rơi vào kết quả này? Còn Nguyệt Vô Hạ, ràng Nguyệt Vô Hạ cũng tham dự trong đó nhưng lại gặp chuyện gì! tại thấy nàng gặp chuyện bất trắc cũng giúp câu.

      Ngẩng đầu lên : "Vương Gia, Điệp nhi có lời nào để , chỉ là tình cũng phải như tiện tỳ này , mà là . . ." dứt lời, quét ánh mắt độc về phía Nguyệt Vô Hạ.

      Nguyệt Vô Hạ trong lòng cả kinh, lập tức mở miệng: "Vương Gia, nếu chuyện vậy, ngài trực tiếp xử tử nàng là xong, còn có cái gì để mà !" có gì kín hơn so với miệng của người chết!

      "Nguyệt Vô Hạ, ngươi đừng nghĩ là có thể để cho mình ta chịu trách nhiệm, ràng ngươi cũng tham dự trong chuyện này, đêm qua. . . . . ." Mục Điệp Y thấy Nguyệt Vô Hạ mở miệng phải giúp mình cầu cạnh, mà là trực tiếp đẩy mình vào cái chết, lập tức vội ra.

      lúc này, Thanh Trúc vào, nhìn đám người quỳ mặt đất cái, rồi chạy đến cái gì đó bên tai của Hiên Viên Ngạo,. . . . . .

      Sau đó, cặp mắt lạnh lùng kia quét vòng qua những người ở dưới đất, lại nhìn sang Nguyệt Vô Hạ, tiếp theo, nhìn tới Vũ Văn Tiểu Tam, đem chuyện ngày hôm nay sâu chuỗi lại với nhau.

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy ánh mắt của , trực tiếp đáp trả bằng cái nhìn khiêu khích. Hiên Viên Ngạo phải kẻ ngu, tất nhiên có thể đoán ra chuyện ngày hôm nay xảy ra như thế nào, trong lòng chắc hẳn oán giận vì sao nàng trực tiếp vạch trần Mục Điệp Y, trừng trị nàng ta phen là được, cứ khăng khăng phải làm cho huyên náo như vậy! Tuy nhiên, nàng - Vũ Văn Tiểu Tam là người dễ chuyện thế sao?

      Việc như vậy rồi mà còn ra sức giải thích, muốn thuận đường kéo Nguyệt Vô Hạ xuống nước ư? Thở dài hơi, mắt lạnh nhắm chặt chợt mở ra, lạnh giọng mở miệng: " cần phải nữa, xử tử toàn bộ những người liên can, đánh nha đầu kia 100 đại bản rồi đuổi ra khỏi Vương phủ! Nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, các ngươi biết hậu quả!"

      "Dạ!" Mọi người đáp lời.

      Dứt lời, đứng lên, ra ngoài, để ý tới tiếng cầu xin tha thứ của Mục Điệp Y cùng bốn nam nhân kia nữa. . . . . .

      Lúc này, Thu Cúc quỳ dập đầu : "Tạ vương gia! Tạ vương gia!" Mặc dù sau 100 đại bản, chân của nàng hơn phân nửa bị phế, nhưng mà phải nàng còn sống đó sao? Miễn còn sống là tốt rồi!

      "Thu Cúc, kẻ tiện tỳ này! Ngươi. . . . . ." Mục Điệp Y còn muốn mắng nàng.

      Giờ phút này bọn thị vệ định kéo Thu Cúc chịu hình, Thu Cúc nhìn nàng, cười lạnh tiếng: "Phu nhân, người đừng nên mê muội nữa, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bất luận vì nguyên nhân gì, trinh tiết của ngài bị hủy thể nghi ngờ phải chết. Thu Cúc như vậy để cứu cái mạng của mình có gì đúng? Chẳng lẽ phu nhân chết nhất định phải lôi kéo người khác làm bạn cùng sao? Nếu phải ngài nổi lên ý nghĩ hại người, ta cũng bị liên lụy như thế này!"

      Dứt lời liền bị thị vệ kéo ra ngoài. . . . . .

      Mục Điệp Y vẫn còn quỳ, ngơ ngác, suy nghĩ về lời của nàng. . . . . .

      Nguyệt Vô Hạ lau lau mồ hôi trán, nhìn Mục Điệp Y mà hừ lạnh tiếng, bản thân mình làm xong chuyện còn muốn kéo nàng xuống nước, dễ dàng vậy sao?

      Sau đó chỉnh sửa lại vạt áo, ung dung khoan thai chuẩn bị cất bước ra, chợt, giọng mang theo ý cười củaVũ Văn Tiểu Tam truyền đến từ sau lưng: "Trắc phi muội muội, bổn vương phi khuyên ngươi câu: Về sau khi muốn hại người, nên núp ở phòng của mình mà tốt hơn, nên ở bên ngoài, tai vách mạch rừng đấy!"

      xong cười duyên tiếng, mang theo Tiểu Nguyệt chuẩn bị rời . . . . . .

      Nguyệt Vô Hạ thân thể cứng đờ, mạnh mẽ chống đỡ, mỉm cười mở miệng: "Vương phi tỷ tỷ gì vậy, muội muội sao lại muốn hại người chứ !"

      "Ha ha . . . muốn hại người là tốt nhất, ác giả ác báo, tỷ tỷ hy vọng tương lai muội muội cũng giống như Điệp muội muội hôm nay!" Sau khi xong đợi nàng đáp lời, liền mang theo Tiểu Nguyệt rời .

      Nguyệt Vô Hạ chết cứng ở cửa. . . . . .

      Mục Điệp Y nghĩ tới đây cũng hề trách Thu Cúc và Vũ Văn Tiểu Tam nữa, hét lên the thé: "Nguyệt Vô Hạ, ta dù thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi!" Nàng rơi vào kết cục này, quả như Vũ Văn Tiểu Tam , là nàng gieo gió gặt bão, nhưng còn Nguyệt Vô Hạ, ràng cũng tham dự trong đó, giúp nàng chuyện coi như xong, còn trực tiếp đẩy nàng đến chỗ chết, nàng cam tâm!

      Nguyệt Vô Hạ tiến lên phía trước, gương mặt thuần khiết tràn đầy ý vị khinh thường, hung hăng tát cái lên má của nàng: "Đồ vô dụng, còn sống cũng là vô dụng! Chết cũng bỏ qua cho ta... Hừ! Ta cũng muốn xem xem ngươi làm cách nào để buông tha ta!"

      Dứt lời liền phất tay áo rời , ở sau lưng nàng, Mục Điệp Y cao giọng chửi mắng. . . . . .

      . . . . . .

      "Tiểu Nguyệt, ngươi có cho rằng ta quá đáng ?" Vũ Văn Tiểu Tam ngừng bước, đột nhiên cảm thấy áy náy, lần này là năm cái mạng người đó, có lẽ nàng nên chọn lựa phương thức xử lý nhu hòa chút! Lòng thầm nghĩ, chỉ cần Tiểu Nguyệt cũng nàng quá mức, nàng lập tức quay lại cứu Mục Điệp Y ra khỏi đao!

      "Tiểu thư, ngài tuyệt quá đáng!" Tiểu Nguyệt bỗng nhiên rất kiên định.

      "Sặc. . . . . ."

      "Bởi vì nếu như chúng ta nghe lén được đoạn đối thoại kia, tại kẻ chết chính là người! Coi như Vương Gia biết là ngài bị hại, ngài cũng khó thoát khỏi cái chết, vì trinh tiết của nữ nhân là tuyệt đối thể hư hoại!" Tiểu Nguyệt ra lời chính nghĩa, Điệp phu nhân đó hoàn toàn giống như tiểu thư : gieo gió gặt bão mà!

      Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam mới ý thức rằng ở cổ đại, nếu như họ nghe thấy đoạn đối thoại kia, nàng cũng biết về mị dược, khi ấy người chết chính là nàng, hơn nữa ở cái nơi xã hội phong kiến vạn ác này, nếu có chết tuyệt đối là đến xương cũng còn!

      Nghĩ vậy, cảm giác áy náy trong lòng liền biến mất còn dấu vết, mang theo Tiểu Nguyệt trở về chuẩn bị thay quần áo rồi kể chuyện . . . . . .

      . . . . . .
      "Vương Gia, ngài biết chuyện hôm nay . . ." Thanh Trúc mở miệng, cảm thấy khó hiểu, vì sao Vương Gia hoàn toàn tin lời của Thu Cúc, xử tử những người này, chưa từng chỉ trích vương phi và trắc vương phi?

      Hình như hiểu điều băn khoăn của nàng, nam tử lạnh giọng : "Vẫn chưa thể động tới Nguyệt Vô Hạ." Đúng, bởi vì Nguyệt Vô Hạ là sợi dây ràng buộc để liên hiệp với Thừa Tướng kia, bây giờ vẫn chưa thể chạm vào, mà khi chân tướng việc hãm hại “đương gia chủ mẫu” bị bại lộ, Nguyệt Vô Hạ cũng chỉ có con đường chết, cho nên mới vạch trần lời dối của Thu Cúc.

      Mà nếu Mục Điệp Y và mấy nam nhân kia chết mặt mũi của biết đặt ở đâu? Về phần Thu Cúc lanh chanh đó, thể còn có chút đầu óc, coi như suy nghĩ giúp có được cách hợp lý, tránh lộ ra chân tướng tới mức Nguyệt Vô Hạ gánh nổi, hơn nữa nha đầu này cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, vì vậy tha cho nàng mạng!

      Thanh Trúc lúc này mới thích ứng được : "Thuộc hạ ngu độn!" Nàng biết rằng vẫn chưa thể động tới Nguyệt Vô Hạ.

      "Vương phi cũng quá phận rồi, phá hỏng chuyện này là xong, cần gì phải tạo ra cảnh náo loạn như vậy!" sáng sớm hôm nay, nàng nhìn thấy Vương phi và Tiểu Nguyệt thần thần bí bí tới phòng bếp, tiếp theo, thấy Thu Cúc tiến vào, vội hỏi nhà bếp mới biết đại khái.

      gương mặt lạnh lùng lên nụ cười hiếm hoi: "Nữ nhân kia làm như vậy, Bổn vương mới thấy kỳ quái! Hơn nữa, nàng “ứng đương tri đạo”*, nếu nàng bị trúng kế, Bổn vương nhất định giết nàng!"
      (*ứng đương tri đạo 应当知道, tức là hiểu và thuận theo tình thế tại mà đối phó hợp lý, tương tự như câu tùy cơ ứng biến)

      Nếu dám ở trong Vương phủ gây loạn như vậy, giết nàng, người trong tông tộc và mẫu hậu cũng bỏ qua cho nàng! Chẳng biết tại sao, giờ phút này, đáy lòng hẳn có chút vui mừng, may mắn là nữ nhân kia thông tuệ, may mắn là hôm nay người gặp chuyện bất trắc phải nàng . . . . . .

      Thanh Trúc nhìn ra tâm trạng Vương Gia nhà bọn họ dường như tệ, cảm thấy buồn bực, có phu nhân cho đeo đôi sừng lớn như vậy là đáng vui mừng thế ư?

      . . . . . .

      "Phu nhân, hôm nay Điệp phu nhân bị xử tử rồi !" Tiểu nha hoàn đứng ở bên cạnh bẩm báo.

      Hoa Mị Ảnh ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc . . . . . .

      Nha đầu kia ra chuyện mình chứng kiến, Hoa Mị Ảnh giương môi cười tiếng, trong đầu cũng hiểu được đại khái, Vương Gia quan tâm Nguyệt Vô Hạ như vậy, biết nàng xen vào rồi, còn giả vờ biết vẫn muốn giữ được nàng. . . . . .

      "Phu nhân, Điệp phu nhân đáng thương!" thanh cảm thán vang lên, nàng ở vương phủ lâu, Điệp phu nhân tuy có ngang ngược kiêu ngạo, nhưng họ đều nhìn ra nàng đối với Vương Gia là lòng, nàng tin Điệp phu nhân làm ra chuyện như vậy!

      Hoa Mị Ảnh hé lộ nụ cười trào phúng: "Từ khi kẻ ngu xuẩn kia theo hợp tác với Nguyệt Vô Hạ, ta tính đến nàng ngày như thế này!" Hợp tác? Cũng chỉ là tìm đến cửa tử mà thôi!

      . . . . . .

      Hôm nay Vũ Văn Tiểu Tam ra ngoài dán râu ria nữa, dáng vẻ giống như là ra phố chợ mua sọt rau vậy . . . . . .

      Ám ảnh nhìn thấy, nhớ lời Vương Gia " theo nàng", do dự chút, nhưng cũng phái người theo xem Vương phi làm việc gì . . . . . .

      Bước lên lầu hai của "Vân Trung Thành", có rất nhiều người chờ nàng. . . . . .

      "Tiểu huynh đệ, cuối cùng ngươi tới, khiến bọn chúng ta sốt ruột muốn chết!" nam tử hôm qua bỏ tiền mua được niềm vui mở miệng.

      Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu nhìn , vẻ mặt cảm động : "Khó được huynh đài nhớ thương tại hạ như vậy, tại hạ cũng hết sức tưởng nhớ các vị huynh đài!", hai từ “túi bạc” ở nửa vế sau của câu được thốt ra.
      (ý của Tam nhi là “tưởng nhớ túi bạc của các vị huynh đài” )

      MộcThanh Y đứng lên: "Tiểu huynh đệ, bên này . . . . . ."

      Vũ Văn Tiểu Tam vọt tới nhanh như bay, tỏ vẻ đáng thương mở miệng: "Tại hạ còn chưa ăn cơm !"

      "Chúng ta mời khách!"

      Vậy là, mỗ vương phi vô lương mang theo mỗ thị nữ lặng im, cùng nhau ăn bữa cơm trưa miễn phí.

      Sau khi ăn xong, mỗ nữ lại bắt đầu văng nước bọt tung tóe, huơ tay múa chân kể chuyện. . . . . .

      "Lại , ngày kia, Tam vương gia ôm trọn lấy thân thể của Nhị vương gia, hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn nhìn trời chiều, Tam vương gia hứng tình : ‘Diệu, vầng tà dương đẹp vô ngần, chỉ tiếc nó sắp lặn mất rồi ! Nếu như có thể, ta nghĩ muốn cả đời ngắm hoàng hôn cùng với ngươi!” Mỗ nữ xong cảm thán câu ”ôi, quá cảm động rồi !".

      Những người khác lau lau nước mắt khóe mi, gật đầu nhịp nhàng : " ngờ Nhị vương gia và Tam vương gia tình cảm sâu đậm như vậy!"

      "Nhị vương gia cũng xúc động, : ‘Ngạo, nếu có ngày Diệu chết, ta rất muốn chết ở trong vòm ngực của ngươi!’ Tam vương gia rất tức tối cắn môi Nhị vương gia cái, sau đó : ‘ ngu ngốc gì thế, nếu Diệu chết rồi, ta nguyện sống chết cùng nhau!’ " . . . . . .

      . . . . . .

      Tiểu Nguyệt nghe tiểu thư nhà bọn họ bậy mà mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu. Nếu như tiểu thư kể chỉ là chuyện của đôi tình nhân đơn thuần cũng có gì, mọi người chỉ biết cảm thấy rất xúc động!

      Nhưng nàng lại cố tình kể chuyện về hai người đàn ông, còn là hai nam nhân quyền cao chức trọng sống chết nhau . . . . . .

      Nếu vì sợ tiểu thư nhà nàng ăn gan hùm mật gấu, kể chuyện tình giữa Hoàng thượng và Thất vương gia, nàng theo ra ngoài chịu hành hạ dày vò như vậy!

      Người ở đây nồng nhiệt nghe, nhưng lại sợ nếu đến quá gần “", ai cũng biết "Vân Trung Thành" do Hi Vương Gia mở, ngộ nhỡ bị Hi Vương Gia biết, vậy bọn họ nhất định phải chết, cho nên đều duy trì khoảng cách nhất định mà nghe nàng thao thao bất tuyệt diễn giảng. . . . . .

      Chỉ có Mộc Thanh Y to gan, hề tỏ ra thận trọng vẫn cùng ngồi chung chỗ với nàng. . . . . .

      Mọi người càng nghe sóng lòng càng sôi sục, vừa là kích động, vừa là phỉ nhổ, còn có cả đồng tình . . . . . . Vì vậy mỗ nữ càng lá gan càng lớn, càng kể càng khoa trương. . . . . .

      . . . . . .

      Biết được động tĩnh của nàng ở Tam vương phủ, lông mày của Hiên Viên Vô Thương siết chặt. Xem ra Tam vương phủ rất an toàn, lần này vận khí của nàng tốt nên tránh thoát, vậy lần sau sao đây? Nghĩ tới đó liền quay đầu với Đình Vân: " cho mọi người biết đem hết toàn lực bảo vệ Tam vương phi, cho phép xảy ra chút gì ngoài ý muốn, nếu có nửa điểm bất trắc, hãy mang đầu trở về gặp Bổn vương!"

      "Dạ!" lúc này, Đình Vân cũng thoáng thay đổi phần cách nhìn về Vũ Văn Tiểu Tam, xem ra nàng phải là nữ nhân chỉ biết tham tài háo sắc, cũng có chút thủ đoạn mánh khoé sinh tồn.

      Nam tử tuyệt mỹ suy nghĩ lúc, đoán chừng hôm nay nàng lại muốn "Vân Trung Thành" vài chuyện kỳ quái, vì vậy đứng dậy: " thôi, chúng ta đến Vân Trung Thành!"

      Liên Hoa muốn lên tiếng trả lời, lại thấy có người hầu vào: "Vương gia, Nhị vương gia cầu kiến!"

      Mày kiếm nhíu khẽ, quay ngược trở lại, ngồi ghế: "Cho vào."

      "Vâng!" . . . . . .

      Hiên Viên Diệu bước vào cửa, đầu tiên là cung kính hành lễ: "Hoàng thúc!"

      Hiên Viên Vô Thương khẽ cười tiếng, tuy biết vẫn còn giả vờ hỏi: "Hôm nay Diệu lại có thời gian tới đây ư?"

      "Dĩ nhiên là đến thăm hoàng thúc!" cũng vội nôn nóng mục đích tới đây.

      "Ngồi ! Dâng trà! Nơi này của Hoàng thúc có thứ khác, nhưng lại có ít trà ngon, hôm nay Diệu tới đây, vừa đúng dịp phẩm trà !" Giọng rất chậm rãi còn là dịu dàng như vậy, làm cho người ta nghe mà đoán được tâm tình.

      (phẩm trà: thưởng thức và bình phẩm trà, giống như 1 buổi trà đạo)

      Tiếp đó, thị nữ bưng đến khay trà, cái khay để bình ngọc màu xanh, bình ngọc này bởi vì dùng chất liệu rất mỏng, cho nên thoạt nhìn cũng phải hoàn toàn là sắc màu xanh biếc, mà có phần hơi trong suốt, bên cạnh bình ngọc là mấy cái chén có tính chất tương tự. . . . . .

      "Trà này được đặt tên là ‘Vụ Lý Khán Hoa’, trà có gì mới mẻ, chủ yếu là trà này chỉ chứa đựng trong bình ngọc và chén ngọc được chế tạo từ ‘hàn băng Ngọc’, mới có thể thưởng thức ra mùi vị. Diệu có thể nhìn qua rồi nếm thử chút."
      (Vụ Lý Khán Hoa – ngắm hoa trong sương mù. hàn băng ngọc: loại đá ngọc tỏa ra khí rét lạnh)

      xong, thị nữ kia nhàng nâng bình ngọc tới, tư thái cực kỳ ưu nhã dâng trà cho , nước chảy róc rách vào trong chén, tạo cho người ta loại cảm giác ở trong sương mù dày đặc nhìn thấu bản chất mọi . . . . . .

      Cầm lên nhàng chạm khẽ, trong lòng suy nghĩ hoàng thúc lấy "Vụ Lý Khán Hoa" cho uống là có ý gì. . . . . .

      "Mùi vị như thế nào?" Nam tử tà mị khẽ cười.

      " tệ! Trà ngon, đúng là cực phẩm!” Suy nghĩ chút, vẫn có phần nhẫn nại được. . . . . .

      Còn đánh Mê Tung Quyền như vậy, sao ràng được!

      (Mê Tung Quyền - đường quyền biến ảo còn gọi là Yến Thanh Quyền, chi tiết có thể lên đại ca google để tìm hiểu. Ở đây ý dụ của Hiên Viên Diệu là: 2 người vờn nhau dền dứ như múa quyền dứt khoát.)

      " dối gạt hoàng thúc, lần này Diệu đến đây vì có chút nghi hoặc, hi vọng hoàng thúc có thể giải đáp cho ta!" Hiên Viên Diệu kìm nén nửa ngày, vẫn là nhịn được phải vào thẳng chủ đề.

      Lại nghe người nọ khẽ cười tiếng: "Diệu, ngươi quá nóng nảy rồi."

      có tính nhẫn nại như vậy, khó trách sai Đình Vân trong vòng ba ngày phong tỏa sản nghiệp của y, Đình Vân chỉ làm trong hai ngày xong!

      Hiên Viên Diệu cứng đờ, nhưng vẫn mở miệng: " biết hoàng thúc vì sao phải ép Diệu đến đường cùng?"

      "Lời ấy có ý gì?" Ép đến đường cùng ư? Đừng khoa trương như vậy chứ!

      "Hoàng thúc sai người phong tỏa sản nghiệp của Diệu, phải ép Diệu tới đường cùng sao? Chẳng lẽ hoàng thúc muốn nhìn thấy có người tới Nhị vương phủ đòi nợ, vứt bỏ thể diện hoàng gia?" Hiên Viên Diệu có phần hung hăng gây .

      Nam tử tuyệt mỹ nóng lạnh cầm chén trà trong tay đặt xuống, giọng : "Người nào dám tới vương phủ đòi nợ?"

      sai, coi như , Hiên Viên Diệu thiếu số khoản nợ, cũng thể có người to gan dám tới vương phủ của đòi nợ, đắc tội với Quận Vương nước.

      Nhưng, quả vẫn có người dám đến vương phủ của đòi nợ đấy, phía sau kẻ này ắt phải có người làm chỗ dựa lưng! Ngoại trừ vị hoàng thúc này của , đúng là nghĩ ra người nào có nhiều bản lĩnh khiến năm thương hội lớn cũng quấn lấy thả!

      "Hoàng thúc biết ư?" Giọng điệu ràng khác biệt.

      "Bổn vương làm sao biết được?" chỉ để cho người ta mơ mơ hồ hồ tiết lộ rằng từng có lời qua tiếng lại, xích mích với Nhị vương gia, về phần tạo thành hậu quả gì, hiển nhiên liên quan tới .

      Vừa nghe như vậy, Hiên Viên Diệu suýt nữa nổ tung! Nhưng vẫn tiếp tục kiên nhẫn mở miệng: "Nếu hoàng thúc biết, vậy cũng xin hoàng thúc công khai vì sao phải cho người phong tỏa sản nghiệp của Diệu được ? Nếu chất nhi có điểm nào phạm vào hoàng thúc, kính xin hoàng thúc đại nhân đại lượng cần so đo với chất nhi."

      Trong lòng tức giận muốn chết, nhưng mặt lại thể giả trang tạo dáng vẻ thành khẩn. là bởi hi vọng Hiên Viên Vô Thương có thể nhớ tới tình nghĩa chú cháu, trả lại cửa hàng cho mình. Hai là, trong lòng hiểu tình trạng của mình bây giờ cũng chưa phải thê thảm nhất, nếu hoàn toàn đắc tội với nam nhân được xưng là "Hoàng thúc" này, chỉ sợ kết quả càng bi thảm hơn mà thôi!

      "Tại sao Diệu có thể ác ý suy đoán hoàng thúc như vậy? Những chuyện kia được giao cho người hầu xử lý, bọn họ dĩ nhiên là tận lực giúp hoàng thúc thu tiền tài trong thiên hạ, sao có thể cố ý chống đối với ngươi? Ngươi nghĩ quá nhiều đấy!" Hiên Viên Vô Thương cười xinh đẹp, nếu có chút ít gian trá, sao có thể là người giầu nhất thiên hạ đây?

      Lời này cũng khiến Hiên Viên Diệu dễ ứng đối. Nếu hoàng thúc thừa nhận là cố tình ra tay, y có thể xin lỗi, sau đó cầu hoàng thúc trả lại cho , nhưng mà, tại hoàng thúc thừa nhận, hoàn toàn có lý do mở miệng!

      Trong lòng vô cùng tức giận, vô duyên vô cớ phong tỏa việc buôn bán của , làm hao phí ít ngân lượng, vậy mà chỉ là vì kiếm tiền. , Hiên Viên Diệu cũng phải người ngu!

      "Diệu hôm nay bần khốn chật vật, hoàng thúc là người giàu nhất thiên hạ, có thể vươn tay cứu giúp hay ?" thầm cắn răng, sản nghiệp trả lại, cũng còn nữa, ít nhất người này cũng nên giúp giải quyết vấn đề mấy kẻ đòi nợ chứ!

      " may, Diệu cũng biết rất có khả năng đế quốc Hiên Viên khai chiến với đế quốc Mông Mạn, ở bên kia việc buôn bán của hoàng thúc cũng có vài vấn đề xảy ra, nhu cầu cấp bách cho nên tiền bạc phải chu toàn, cũng có tiền dư." Hiên Viên Vô Thương trực tiếp chặn lời .

      Người giàu nhất thiên hạ có tiền? Đánh chết cũng tin!

      Cắn răng, định bụng chuẩn bị quay người bước , nhưng nghĩ tới sau khi trở về phải đối mặt với những kẻ đòi nợ đó, quả thực sắp phát điên rồi! Vương Gia nước lại nghèo túng đến mức này, chắc hẳn mấy ngày nữa trở thành đề tài đàm tiếu của cả kinh thành mất thôi !

      hề biết là do mỗ nữ nào đó ra sức diễn thuyết, và Hiên Viên Ngạo vốn trở thành câu chuyện cười chê lớn nhất khắp kinh thành!

      Cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, chợt đứng lên, quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Vô Thương: "Cầu xin hoàng thúc cho chất nhi con đường sống!"

      Hôm nay chịu cúi đầu, ngày mai lại có thể trở về làm Quận Vương vạn người kính ngưỡng, cuộc trao đổi này có lãi!

      Hiên Viên Vô Thương bình tĩnh nhìn hồi lâu, con ngươi tà mị thoáng qua chút thâm ý, cuối cùng thở hơi, dù sao cũng là chú cháu, mặc kệ thường ngày có qua lại hay , vẫn còn có mối liên hệ huyết thống.

      Vì vậy, cánh môi tựa hoa đào khẽ mở: "Diệu, vương phi của ngươi thiếu giáo dưỡng."

      Câu này ra đầy hàm ý, nếu Hiên Viên Diệu có thể hiểu ra, có thể tha cho y lần, nếu thể hiểu vậy nên trách !

      Lông mày của Hiên Viên Diệu nhíu nhíu, là nữ nhân Hoa Nhược Yên kia gây chuyện ư? " biết tiện nhân kia đắc tội với hoàng thúc như thế nào?"

      "Nàng cũng đắc tội với Bổn vương, là đắc tội với nữ nhân của Bổn vương." Đắc tội , có thể coi là hậu bối biết nặng , nhưng đắc tội với Tam nhi của , hừ. . . . . .

      Hiên Viên Diệu cau mày suy tư. Nữ nhân của hoàng thúc? phải là gần nữ sắc sao?

      "Tốt lắm, nếu có việc gì, ngươi về ." Nhìn sắc trời còn sớm, hôm nay sợ là gặp được nha đầu kia rồi, trong lòng có chút than thở. . . . . .

      Hiên Viên Diệu cắn răng, sau đó : "Hoàng thúc yên tâm, Diệu để ngài thất vọng !"

      "Mong là vậy !" dung nhan tuyệt mỹ lần nữa hé ra nụ cười tột cùng xinh đẹp diễm lệ.

      Hiên Viên Diệu xoay người sải bước rời . . . . . .

      Đột nhiên, nam tử mặc áo trắng kia ho mấy tiếng . . . vừa đúng lúc Đình Vân bưng thuốc tới: "Vương Gia, ngài nên uống thuốc !"

      "Ừ." nhàng tiếp nhận, uống hơi cạn sạch, ngón tay thon dài đưa tới, ưu nhã lau nước thuốc dính bên môi, rồi sau đó mở miệng, "Tam vương phi về sao?"

      " về rồi! Lại kiếm được rất nhiều bạc!" Đình Vân biết phải gì hơn, bọn họ có thực lực kinh tế hùng hậu, nhưng mà, cũng dễ dàng kiếm tiền được như Tam vương phi, mỗi ngày bịa bịa đặt đặt vài chuyện, hơi mở miệng là có thể lừa gạt được nhiều tiền như vậy!

      Tam vương gia đáng thương, vô cùng lo lắng Vương Gia của mình và Tam vương phi tiếp tục phát triển như vậy, nếu ngày cưới nàng về, chừng ngay lập tức có thể diễn thuyết "chuyện xưa của Hi Vương Gia và mỗ Vương Gia nào đấy"!

      Tuy nhiên, như qua, mặc dù thích nữ tử kinh khủng giống như Tam vương phi, nhưng thể thừa nhận, từ khi cái vị Tam vương phi này xuất , Vương Gia nhà bọn họ mới bắt đầu chăm uống thuốc, số lần ho ra máu cũng thường xuyên như trước kia, nếu nàng có thể khiến Vương Gia nhà bọn họ quý trọng thân thể của mình, bọn họ cũng phải hoàn toàn tiếp nhận nổi cái loại nữ chủ tử làm cho người ta còn lời nào để đó!

      "Ừ, chú ý bảo vệ an toàn của nàng!" giọng mở miệng.

      "Thuộc hạ hiểu!" Mặc dù cũng rất hiểu, rằng, cái thế giới này có người nào an toàn hơn so với Tam vương phi . . . . . .

      . . . . . .

      "Tiểu thư à, cứ tiếp tục như vậy đại loạn đấy!" tại, Nhị vương gia và Tam vương gia là đoạn tụ, loạn luân nhau làm dư luận xôn xao ầm ỹ rồi, sớm muộn có ngày truyền tới tai Vương Gia thôi!

      "Càng náo nhiệt càng tốt, cơ hội phát tài của bản tiểu thư lại tới rồi! lúc mọi người hết sức đồng tình với bọn họ, câu chuyện này được vô cùng ưa chuộng, có thể đem nó viết thành sách , hoặc vẽ thành bộ manga dài kỳ, có thể kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền, vậy là chúng ta phát tài rồi!" Mỗ nữ , cao hứng tới độ suýt nữa cơ thể bay bay lên . . . . . .

      “Viết thành sách” nàng hiểu, nhưng, "Manga" là cái gì vậy ?!

      Khóe miệng giật giật, bệnh điên của tiểu thư nhà bọn họ hết thuốc cứu rồi ! Tiểu Nguyệt đầu lấm tấm mồ hôi theo phía sau nàng. Sớm hay muộn có ngày, cái đầu của nàng và tiểu thư xuất bàn bán thịt . . . . . .

      Lại nghe nàng mở miệng: "He he . . . Yên tâm , có người biết là chúng ta làm đâu. Ai cũng biết cái người kể chuyện là Vũ Văn Lão Nhị, có ai nghĩ được là ta- Vũ Văn Tiểu Tam hả? Oa ha ha ha ha. . . . . ."

      Mặt của Tiểu Nguyệt như đưa tang . . . Đây mới là điểm khiến nàng buồn bực nhất ! Dường như cái tên “Vũ Văn Lão Nhị” làm cho người ta quá dễ dàng liên tưởng đến “Vũ Văn Tiểu Tam” đấy. Vương Gia nhà bọn họ phải người ngu, điều đơn giản như vậy sao có thể nghĩ ra được chứ?

      Tiểu thư lấy tên giả cũng biết né cho xa chút! Lão Nhị, Tiểu Tam . . . phiền muộn!

      Bình ngọc của Vô Thương
      images
      Chương 62: chúc hoàng thượng lấp lánh hữu thần (phần 1)

      "Vương Gia, xe ngựa chuẩn bị xong!" Ám Ảnh ở bên cạnh bẩm báo, đến thời điểm vào triều rồi.

      "Ừm!" Lạnh lùng đáp tiếng, nam tử lãnh ngạo nhảy ra khỏi vương phủ.

      Vừa đến cửa, nhìn thấy đống người vây quanh trước vương phủ của mình, từng người từng người nam tử ánh mắt quyến rũ hàm chứa tình xuân nhìn . . . Toát mồ hôi lạnh . . . Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

      " biết các vị tới vương phủ của Bổn vương vì chuyện gì?" Đối với dân chúng rất ôn hòa .

      nam tử dáng dấp thường thường, lắc lắc thân hình như rắn bò nước, căng thẳng bước tới, giọng õng ẹo: "Vương Gia, tại hạ ngưỡng mộ ngài lâu, người ta mặc dù tuấn dật như Nhị vương gia, nhưng công phu giường cũng kém , hơn nữa người ta đều có thể “phục vụ” Vương Gia hàng ngày. Vương Gia có thể coi người ta giống như là Nhị vương gia vậy! Vương Gia, người thu nhận ta chứ ?!"

      Vừa nghe xong, mặt mỗ Vương Gia tối sầm, suýt chút nữa phun ra toàn bộ đồ ăn buổi sáng!

      Mặt lạnh mở miệng: "Nhưng ngươi là nam nhân." Hơn nữa, việc này có quan hệ gì với Nhị Hoàng Huynh?

      "Vương Gia, dĩ nhiên người ta biết mình là nam nhân, người ta nhất định “hầu hạ” Vương Gia được sung sung sướng sướng !" vừa dứt lời, , "Aa~" tiếng thét chói tai vang lên, người nọ bị Hiên Viên Ngạo thẳng tay ném . . . . . .

      Mọi người hẹn mà cùng quay đầu nhìn điểm đen phía xa xa, đồng loạt nuốt xuống ngụm nước miếng, sau đó ngừng cố gắng kiên trì . . . . . .

      Tiếp theo, lại có gã nam nhân thoa son phấn khắp mặt về phía Hiên Viên Ngạo . . . . . .

      Mặt tối sầm, mỗ Vương Gia quay đầu chui lên xe ngựa nhanh, phu xe cũng rất kinh hoảng giục ngựa, chiếc xe ngựa hấp tấp xông về hoàng cung . . . Lưu lại đám nam tử đắm đuối đưa tình nhìn phía sau xe ngựa của . . . . . .

      "Ám Ảnh!" Bên trong xe ngựa, mỗ Vương Gia mở miệng.

      "Vương Gia!" Ám Ảnh quỳ chân đất, chờ phân phó, nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn từ kiện kinh khủng mới vừa nãy. Đám người kia bị sao thế? Điên rồi à?

      "Sáng nay có chuyện gì xảy ra?" Tuy thiếu vương công quý tộc của đế quốc Hiên Viên nuôi luyến đồng (gay), nhưng Hiên Viên Ngạo - cũng phải loại háo sắc này! Hơn nữa chưa bao giờ nghe thấy, có người sáng sớm đánh bạo chạy đến vương phủ tự tiến cử như thế!

      Híc . . . Ám Ảnh nuốt nước miếng, : "Thuộc hạ biết!" quả biết . . . Trong bụng suy nghĩ chẳng lẽ những người này trốn ra từ trại điên ?

      Hiên Viên Ngạo nhắm hai mắt suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng đoán ra việc này có quan hệ gì với Nhị Hoàng Huynh, sao nam nhân kia luôn miệng so sánh với Nhị Hoàng Huynh ?!

      Chợt, mặt tối sầm lại, cái người Hiên Viên Diệu đó phải muốn trả thù vì chuyện lần trước chứ ?

      Trong mắt đều là ý lạnh, hừ, nếu muốn sống nữa, cũng ngại giúp tay!

      Nhưng . . . . . .

      Khi xe ngựa của Tam vương gia tới cửa hoàng cung, mỗ Vương gia bước xuống xe, nhìn thấy vô số ánh mắt chờ đợi từ đám vương công đại thần . . . . . .

      Chuyện này . . . Mỗ Vương gia toát mồ hôi sau gáy . . . . . .

      Mọi người vừa nhìn thấy , các loại biểu cảm: "Đồng tình", "Khinh bỉ" , "Ái mộ"… cứ luân phiên xen kẽ trong ánh mắt, cực kỳ phức tạp!

      Tiếp theo, cả đám người bắt đầu hành lễ: "Vương gia!"

      "Ừm!" Gật đầu tỏ vẻ biết.

      Rồi sau đó, ít đại thần phóng nhanh về hướng hoàng cung, giống như là lũ lụt hay thú dữ vậy, số còn lại, nửa trong đó nhìn tràn đầy cảm thông, đồng thời lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, vài kẻ nhìn đắm đuối đưa tình . . . . . .

      Chuyện này . . . Nếu như bây giờ còn cảm thấy có vấn đề tên đần!

      " biết các vị đại nhân vì sao nhìn Bổn vương như vậy?" Lạnh lùng mở miệng.

      Chúng đại thần sững sờ, chưa phản ứng kịp, nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên Vương gia chủ động chuyện với bọn họ!

      Thái phó Bùi Mộc Thanh nhìn với ánh mắt phức tạp: "Cựu thần cũng coi là lão sư của Vương gia, thứ cho cựu thần thẳng, Tam vương gia làm việc cần phải chú ý thể diện hoàng gia, số việc riêng tư thầm kín cần phải quản giáo bọn hạ nhân im miệng, thể tuyên truyền khắp nơi. Cựu thần đến thế thôi, kính xin Vương gia tự trọng!"

      (Thái phó là thầy dạy của thái tử và các hoàng tử. Cựu thần là danh xưng của các vị quan già ra triều làm việc từ lúc tiên hoàng còn sống.)

      xong liền vung tay áo, bước vào cửa cung.

      Hiên Viên Ngạo cảm thấy trong đầu đầy u mê nghi hoặc, với bóng lưng của lão sư: "Tạ lão sư chỉ dạy, bổn vương tự chú ý !"

      Bùi Mộc Thanh là lão sư của và hoàng huynh, đồng thời cũng là đại nho* đương thời!

      (*Đại nho: Nho giáo (儒教), còn được gọi là Khổng giáo (孔教), là hệ thống đạo đức, triết lý và tôn giáo do Khổng Tử phát triển để xây dựng xã hội thịnh trị. Những người thực hành theo các tín điều của Nho giáo được gọi là các nhà Nho (nho gia) hay Nho sĩ hay nho sinh. Đại Nho là nhà Nho có danh tiếng lớn)

      Từ trước đến giờ lão sư luôn giữ đúng lễ nghĩa quân - thần, hôm nay lại lấy thân phận lão sư để giáo huấn , lúc này càng thêm buồn bực!

      Cá biệt có đại thần nịnh bợ chửi thề tiếng với cái lưng của Bùi Mộc Thanh, rồi sau đó a dua : "Cái lão già khọm Bùi Mộc Thanh đó sao có thể hiểu được: chân ái là điều vĩ đại nhất thế gian này. Vương Gia cần để ý tới , chúng hạ thần đều có thể cảm nhận được tâm tình của Vương Gia!"

      "Kính xin đại nhân thận ngôn, Bùi đại nhân là lão sư của Bổn vương. Lão sư giáo huấn học trò là việc phải làm!" Lạnh lùng , nhưng trong lòng lại ngập tràn khó hiểu, đều có thể cảm nhận được tâm tình của cái quái gì?

      Mỗ nịnh nọt đụng phải cây đinh mềm to , sờ sờ cái mũi, im re, nhưng trong mắt lên khinh bỉ, hừ, giả vờ nghiêm chỉnh làm cái gì, sao lúc ôm Nhị vương gia trước hoa dưới trăng, ngươi những lễ nghi luân thường này ?

      Vào lúc này, Công Tôn Trường Khanh mặc bộ bạch y xuất ở trong tầm mắt của mọi người, mọi người cùng chào hỏi: "Công Tôn đại nhân!"

      Nam tử kia dịu dàng, khẽ cười tiếng, đáp lễ: " là so với bổn quan, các vị đại nhân dậy sớm quá."

      "Đâu có! Đâu có! Chẳng qua chúng ta chỉ cảm thấy nhàn rỗi sinh ra hoảng sợ, ngủ cũng ngủ được, đâu thể so sánh được với người bận rộn như Công Tôn đại nhân chứ !" Trong giọng có tâng bốc, cũng có ghen tỵ, mặc kệ là ở bên Hoàng thượng, hay là đượcThừa tướng bên kia ưu ái, cái vị Công Tôn Trường Khanh này mọi việc đều thuận lợi, khiến bọn họ ước ao ghen tị mà!

      "Các vị đại nhân quá khiêm nhường, bất quá Trường Khanh chỉ là cây cỏ non yếu gần cận Hoàng thượng mà thôi ! Vương Gia, ngài cũng ở chỗ này ư ?" giờ phút này, ánh mắt của Công Tôn Trường Khanh nhìn Hiên Viên Ngạo cũng rất phức tạp. ít chuyện gió mưa đồn thổi vô căn cứ truyền ra bên ngoài, tại trong tất cả đám vương công quý tộc, ngoại trừ Tam vương phủ và Nhị vương phủ, những kẻ thượng lưu quý thích khác đều biết hết rồi.

      Mặc dù trong tiềm thức bản thân cho là nam tử có thể thích lẫn nhau, nếu thế cũng làm ra đến mức như vậy . . . , nhưng trong lòng vẫn còn có chút nghi ngờ.

      Nhìn thấy Công Tôn Trường Khanh, tâm tình Hiên Viên Ngạo ràng khá hơn hẳn: "Công Tôn đại nhân, nếu rỗi rãnh, hôm nay sau khi lâm triều, có thể cùng Bổn vương Lưu Kim điện của nhoàng thúc chăng ?"

      Hôm nay là ngày hoàng thúc tiến hành kết giao tài tử mỗi tháng lần, chỉ mời vương công quý tộc và tài tử, tài nữ nổi tiếng, dĩ nhiên, dĩ nhiên, đủ tư cách bước vào đó giá trị con người hề rẻ, chỉ là tấm thiệp mời thôi mà cần phải có mười vạn lượng bạc mới mua được!

      nay, và Công Tôn Trường Khanh ở trong mắt Thừa tướng đều là người phe mình, điều này cũng tạo cơ hội cho bọn cùng nhau mưu đồ đại !

      Híc . . . Tam vương gia hào phóng! Đây là trong những tiếng lòng của tất cả mọi người. Còn điều thứ hai là . . . dung mạo của Công Tôn đại nhân so với Nhị vương gia tuấn hơn nhiều, chẳng lẽ Tam vương gia di tình biệt luyến?

      (di tình biệt luyến: thay đổi, người khác)

      Công Tôn Trường Khanh hơi suy nghĩ chút rồi gật đầu, cũng nhận được thiệp mời của Hi Vương Gia. Ai cũng biết vị Hi Vương Gia này tính tình quái dị, mỗi tháng kết giao bạn hữu lần, phần lớn đều là bọn tự nguyện mua thiệp mời, sau đó học đòi văn vẻ với nhau, dù sao có thể tham dự hội thi thơ mỗi tháng lần là chuyện rất có thể diện.

      Tất nhiên, nếu phải là người có chút tài văn chương, dù nhiều ngân lượng hơn nữa cũng mua được thiệp mời.

      Nhưng có lúc Hi Vương Gia nhất thời cao hứng, phát thiệp mời rộng rãi, khiến những người cầm thiệp mời tự tới cửa, tự dâng lên ngân phiếu mười vạn lượng bạc, rồi mới cho vào cửa. Điều này bọn họ gọi là thủ đoạn cưỡng chế. Nếu người nhận được thiệp mời mà biến mất, mặc kệ có là trong nhà ngươi có chuyện xảy ra hay , ngay cả khi cha mẹ ngươi có chết vào đúng cái ngày đó, nếu , tương lai ngươi cứ ở trong nhà mà húp cháo loãng . . . . .

      Cho nên dù có bận rộn hơn nữa, cũng phải ! Hiên Viên Ngạo cũng chỉ là mời kết giao mà thôi, vì vậy cần nghĩ quá nhiều, liền đồng ý.

      Hít . . . Lần này các đại thần hô hấp càng thêm nặng nề . . . . . .

      Vậy là Công Tôn đại nhân đồng ý rồi ? Trời ạ! Công Tôn đại nhân mặc dù đứng hàng tam công (1), nhưng cũng chỉ là thần tử, Nhị vương gia tuy có thực quyền gì, dầu sao cũng là Quận Vương ! Chẳng lẽ ngay tức trình diễn cuộc tình tay ba của vương công quý tộc rồi sao?

      (1) tam công http://vi.wikipedia.org/wiki/Tam_công )

      Nhìn phản ứng của mọi người, Công Tôn Trường Khanh đột nhiên hối hận vô cùng, thế nào mà quên mất cái vụ việc kia?

      Hiên Viên Ngạo cũng thấy kỳ quái liền quay đầu nhìn bọn họ, hôm nay sao thế nhỉ, sao cảm thấy khí quái dị thế này?

      Mọi người thấy ánh mắt của đều hẹn mà cùng cúi đầu, trong miệng thưa thưa dạ dạ : "Vương Gia yên tâm, hạ quan hôm nay thấy bất cứ thứ gì, hạ quan cũng ra việc này với Nhị vương gia đâu!" xong đều nhanh chóng chạy như bay vào trong hoàng cung . . . . . .

      Nhìn bọn họ như chạy nạn, còn có những lời quái lạ khó hiểu kia, sau gáy Hiên Viên Ngạo đổ mồ hôi lạnh, việc này là sao ?

      Nhìn dáng vẻ mù tịt của , Công Tôn Trường Khanh suy nghĩ lúc, định chuẩn bị cho biết chuyện đồn đại ở kinh thành gần đây, nhưng vẫn thể mở miệng, dù sao cũng là chuyện nhà của người ta, cần thiết biến mình thành mụ đàn bà ba hoa, vì vậy chỉ gật đầu cái với , hai người cùng nhau bước vào hoàng cung. . . . . .

      Bước vào đại điện, chúng đại thần ở đây đều châu đầu ghé tai, vừa nhìn thấy hai người bọn họ vào, trong nháy mắt lặng im như tờ . . .

      Thừa tướng cũng nhìn đầy thâm ý . . .

      Sau gáy Hiên Viên Ngạo xuất giọt mồ hôi to đùng, hôm nay đám người kia làm sao thế nhỉ ?

      "Hoàng thượng giá lâm!" Tổng quản Thái giám hô to tiếng . . . .

      Mọi người cùng nhau quỳ xuống: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Yên lặng hồi lâu, cũng nghe được người vương tọa (ngai vua) đáp lời bọn . . . . . .

      Hiên Viên Ngạo ngẩng đầu lên, thấy hoàng huynh của mình nhìn với ánh mắt phức tạp. Chuyện này . . . rốt cuộc làm cái gì chứ ? Tại sao hôm nay ánh mắt của mọi người nhìn đều kỳ quái như thế?

      Chợt, Hiên Viên Mặc lúng túng ho khan cái, rồi sau đó mở miệng đầy mạnh mẽ khí phách: "Chúng khanh gia bình thân!"

      Trong đầu cũng cân nhắc có nên để Ngạo lưu lại chuyện lúc hay , suy nghĩ chút, loại chuyện như vậy nếu là giả tốt rồi, nếu là , vậy huynh đệ trong nhà chuyện với nhau cũng khó tránh khỏi lúng túng, mặc dù cảm thấy tính chân của chuyện này cao, nhưng vẫn phải đề phòng ngộ nhỡ phải, cho nên liền bỏ cái ý nghĩ này.

      "Tạ bệ hạ!" Các đại thần mở miệng, rồi sau đó cùng nhau đứng dậy.

      Hiên Viên Ngạo chịu đựng trải qua buổi sáng đầy thử thách với những ánh mắt quái dị. . . . . .

      Mà giờ phút này, đầu sỏ gây ra hết thảy những chuyện đó khò khò ngủ say. . . . . .

      Trong mộng bản thân hạnh phúc đếm tiền, rất nhiều tiền . . . Nước miếng rớt xuống . . . . . .

      Tiểu Nguyệt đứng ở bên cạnh nàng mà mồ hôi túa ra đầy đầu. Trước đó vài ngày mộng thấy trai đẹp, nằm mơ toàn là mỹ nam, mấy ngày nay bắt đầu mơ thấy tiền ! Tiểu thư nhà bọn họ tham tài háo sắc như thế này, bảo người là thị tỳ thân cận lại thêm vị trí nha hoàn hồi môn như nàng làm sao chịu nổi đây! Làm sao mà chịu nổi chứ!

      . . . . . .

      "Trắc vương phi, Thừa tướng gửi thư!" người hầu phủ Thừa tướng tiến đến.

      "Cầm tới đây!" Nguyệt Vô Hạ dáng vẻ kiêu ngạo hất hàm, chờ Thị Kỳ lấy thư đem tới.

      Mở ra xem . . . Sắc mặt đại biến! Gương mặt thuần khiết đen như đít nồi, tựa như phải liều mạng, giống như gặp ma quỷ vậy: " cho phụ thân biết, đây đều là bậy bạ! thể nào!" Rốt cuộc là ai tung ra lời đồn như thế chứ ?

      Người hầu kia gật đầu cái: "Dạ! Lão gia an tâm rồi !" xong vội lui ra ngoài.

      Thị Kỳ ở bên cạnh hỏi: "Tiểu thư, lão gia cái gì trong thư vậy?"

      Nguyệt Vô Hạ hung hăng ném lên bàn, bức thư mở toang ra . . . . . .

      "Hạ nhi, bên ngoài đồn đại Tam vương gia và Nhị vương gia là đoạn tụ chi , có chuyện này ? Phụ thân còn nghe ngươi bắt gặp, vì sao bẩm báo với phụ thân? Thư này xem xong phải thiêu hủy ngay, trực tiếp sai người hầu chuyển lời trở lại cũng sao. Phụ thân chấp bút!"

      Chuyện này . . . sau gáyThị Kỳ toát mồ hôi, Vương gia với Nhị vương gia, chuyện này có năng chứ ?

      Nguyệt Vô Hạ châm nến, đốt thư, từng chút từng chút bị đốt thành tro bụi, khuôn mặt thuần khiết như thiên sứ cũng đen lại giống như tro bụi kia, đáng sợ! Rốt cuộc là ai phá hư danh tiếng của Ngạo ca ca ? Còn nữa, nếu huyên náo khiến mọi người đều biết, vì sao Ngạo ca ca ngăn cản?

      "Thị Kỳ, Vương Gia đâu?" Quay đầu lại mở miệng.

      Thị Kỳ sửng sốt: "Tiểu thư, Vương Gia vào triều từ sáng sớm rồi ! Hôm nay là ngày hội yến kết bạn mỗi tháng lần của Hi Vương Gia, phải đến tối Vương Gia mới có thể trở về."

      "Ừm!" Gật đầu cái, thầm nghĩ có nên chờ sau khi Ngạo ca ca trở về hỏi qua chút hay ? Chuyện này tuyệt đối là giả, nhưng nguyên nhân nào khiến cho Ngạo ca ca ngăn cản? Chợt . . . Ánh mắt sáng lên, Ngạo ca ca thông minh như vậy, nhất định cómưu kế phía sau rồi ! Nhất định là muốn mượn việc này để đạt được mục đích ! Nghĩ vậy liền gật đầu cái, nàng nên lắm mồm tốt hơn, tránh chọc cho Ngạo ca ca vui.

      . . . . . .
      Hì Hì, phải vài chương nữa Ngạo mới biết được, vẫn còn lơ mơ lắm :))
      ------------

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 62 phần 2

      "Tiểu Nguyệt, làm thế nào đây ?" mới sáng sớm, mỗ nữ nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Nguyệt.

      Tiểu Nguyệt đổ mồ hôi sau gáy: "Cái gì mà làm thế nào ?"

      "Hôm nay, người ta biết phải cái gì nữa rồi, chuyện xưa cũng hết rồi, chẳng lẽ tiếp chuyện Hoàng thượng và Thất vương gia? Nhưng ngay cả người hầu, thái giám bên cạnh bọn họ là ai ta cũng biết, rất dễ bị vạch trần đó !" Mỗ nữ cực kỳ khổ não, đại nghiệp đào cái hố tiền này làm nàng băn khoăn quá !

      Tiểu Nguyệt vừa nghe xong, suýt nữa vui muốn khóc mà ôm lấy bắp đùi tiểu thư nhà bọn họ ! Chuyện xưa rốt cuộc cũng xong kha khá rồi, nàng vui mừng, cảm động quá!

      Kích động lau giọt nước mắt nơi khóe mi, mặt mang theo nụ cười hạnh phúc: "Tiểu thư, có cảm hứng đừng , dù sao chúng ta có rất nhiều tiền, hay là chúng ta cầm tiền chơi ?"

      A . . . chơi ? Đây là ý kiến hay!

      "Hay là hôm nay chúng ta thanh lâu ?" Mỗ nữ cười hì hì nhìn nàng, sớm muốn tới đó rồi.

      giọt mồ hôi lăn ra . . ." !" Nếu thanh lâu bị bắt, họ còn đường sống sao?

      "Vậy . . . sòng bạc?" Mỗ nữ khổ cực suy nghĩ nửa ngày, mở miệng lần nữa.

      Hai giọt mồ hôi lăn ra . . . " !" sòng bạc? Nơi đó tốt xấu long ngư hỗn tạp, họ thua tiền cũng đáng , nếu như bị giết chết, hoặc bị lừa bán làm thế nào?

      Mỗ nữ mặt tối sầm, vỗ bàn cái: "Hoặc là thanh lâu, hoặc là sòng bạc, tự ngươi chọn !" Rốt cuộc ai là tiểu thư hả! Chỗ này chỗ đó cũng , thế ra ngoài còn có ý nghĩa cái quái gì !

      Cảm thấy như đưa ma, Tiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt kiên định của nàng kia, sợ hãi mở miệng: "Tiểu thư, nếu , hay là chúng ta kể chuyện nhé ?" dù sao so với thanh lâu, sòng bạc vẫn còn tốt hơn!

      "Nhưng mà có chuyện để a!" Nàng cũng rất khổ não, phải biết rằng so với thanh lâu tốn tiền, nàng thích chạy thu tiền hơn !

      "Tiểu thư, nếu chúng ta nghĩ biện pháp lấy tấm thiệp mời hội thi thơ vui đùa chút ?" Tiểu Nguyệt đề nghị, mỗi tháng lần tài tử, tài nữ tham dự thịnh yến, tuy nàng cảm thấy bộ dáng này của tiểu thư nhà bọn họ cũng giống với người có tài hoa văn chương, nhưng, dù sao cũng tốt hơn so với thanh lâu !

      "Hội thi thơ?" ánh mắt mỗ nữ lóe sáng, "Có thể kiếm tiền ?"

      Híc . . . "Dĩ nhiên thể! Hơn nữa muốn có cái thiệp mời đó phải mất mười vạn lượng!" Tiểu Nguyệt co rúm lại, trả lời.

      Mỗ nữ mặt đen xì, điên cuồng hét vào mặt của Tiểu Nguyệt: "Vậy ta điên rồi? Ăn no có việc gì làm hả? Mang mười vạn lượng ngâm thơ? Ta muốn ngâm thơ, vậy thể ngâm ngay tại phòng của mình sao? Việc gì phải tiêu nhiều tiền như vậy ra ngoài ngâm thơ ?"

      Tiểu Nguyệt bị hét khiến đầu óc trở nên mụ mị, trước mắt đen kịt, đây là hội thi thơ mà sao từ miệng tiểu thư nhà các nàng liền đổi thành ra ngoài ngâm thơ cùng với ở nhà ngâm thơ có khác gì nhau ?

      Lau lau cái mặt bị tiểu thư phun đầy nước miếng . . . Mỗ thị nữ rúm ró mở miệng: "Tiểu thư, vậy, nhưng, mỗi tháng tài tử, tài nữ của đế quốc Hiên Viên đều đó !"

      "Cái gì ? Có soái ca ?" Mỗ nữ hai mắt sáng trưng nhìn nàng ngập tràn hi vọng, vì soái ca, tốn tiền tham gia cái hội thi thơ gì kia cũng rất đáng giá!

      Sặc . . . "Tiểu thư, Vương Gia cũng ." Tiểu Nguyệt phá vỡ ảo tưởng thực tế của nàng, Vương Gia nhìn thấy bộ dạng nữ giả nam trang của họ rồi, nếu bọn họ còn nhất định bị nhận ra, làm sao có thể đạt tới mục đích bỉ ổi là cua trai đẹp!

      "Ôi, ôi, có việc gì, ta có vũ khí bí mật!" xong, mỗ nữ đến bàn trang điểm lục lọi toàn bộ phen, hồi lâu, cầm tay hai vật thể màu đen là cái gì . . . Phát ra tiếng cười gian . . . . . .

      Khóe miệng của Tiểu Nguyệt giật giật . . . Lại là râu mép! Nửa sống nửa chết mở miệng: "Tiểu thư, đến Vương gia Vô Thương còn có thể nhìn ra người cải trang, Vương Gia cũng có thể nhìn ra đấy!"

      "Thôi , Thương Thương có thể nhìn ra vì Thương Thương thông minh, con heo Hiên Viên Ngạo kia kém thông minh làm sao có thể nhìn ra, đẳng cấp ngụy trang của ta cao như thế cơ mà !" Mỗ nữ rất tự tin dán râu ria lên mặt, nàng càng nghĩ càng thấy ra ngày đó khẳng định Hiên Viên Mặc cũng nhận ra nàng, nhất định là Thương Thương lung tung đây!

      Tiểu Nguyệt nhìn nàng mà đầu đầy mồ hôi lạnh . . . Tiểu thư, người coi thường trí thông minh của Vương Gia quá rồi!

      Suy nghĩ lúc, chính mình cũng vươn đầu tới: "Tiểu thư, người giúp ta dán cái ?" Dù sao so với dán cũng khó nhận ra hơn chút. . . . . .

      Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu nhìn nàng cái: "Rốt cuộc biết râu ria có chỗ hữu dụng?"

      "Ừ!" gật đầu nhanh, mặc dù xem chừng có ích lợi gì lắm, nhưng dù sao cũng hơn là dán đúng ?

      . . . . . .

      Lúc này, Hiên Viên Ngạo thấy mờ mịt, đầu đầy dấu hỏi chấm, đối mặt với thử thách của vô số ánh mắt quái dị, cùng với Công Tôn Trường Khanh chung đường tới Lưu Kim điện . . . . . .

      "Vương Gia, Công Tôn đại nhân, các người cũng tới?" Xem ra tin đồn sáng nay là , Tam vương gia lại quyến rũ Công Tôn đại nhân rồi, ôi . . . Nhị vương gia đáng thương!

      "Ừm!" Mấy người vừa hàn huyên đồng thời tới cửa, rồi cùng đưa ra thiệp mời và ngân phiếu.

      Hiên Viên Ngạo : "Công Tôn đại nhân, hãy để Bổn vương thay mặt bỏ ra ngân lượng !" dứt lời liền đưa ngân phiếu 20 vạn lượng cho Liên Hoa.

      Khi này, tất cả mọi người ở bên cạnh đều nhìn Hiên Viên Ngạo . . .

      Sặc . . . sau gáy mỗ Vương gia toát ra giọt mồ hôi lạnh . . . Đây là cái ánh mắt gì thế? Tỏ lòng thân cận với Công Tôn Trường Khanh cũng được sao?

      Công Tôn Trường Khanh mở miệng cười: "Vậy phải tạ ơn Vương Gia rồi !" Mặc dù muốn bị cuốn vào trong lời đồn nhảm, nhưng cũng phải loại người bị mắc kẹt bới lời đồn đại, tin đồn dù thế nào cũng chỉ là tin đồn, cần thiết vì chút chuyện ‘mạc tu hữu" (có lẽ có)* mà buông tha cơ hội kết giao tri kỷ.

      (*có lẽ có: thời Tống bên Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho tướng quân Nhạc Phi mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì , Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt có căn cứ)

      Lúc này, ánh mắt của mọi người càng thêm quỷ dị hơn, thỉnh thoảng lại quét tới quét lui bóng dáng hai người bọn . . . . . .

      Liên Hoa trải qua tình nên biết , tự nhiên biểu ra bất kỳ thần thái quái lạ nào cả, chỉ có ánh mắt hàm chứa cảm thông nhận lấy ngân lượng, rồi sau đó : "Tam vương gia, Công Tôn đại nhân, xin mời!"

      Hai người cùng nhau bước chân vào Lưu Kim điện dưới cái nhìn chăm chú của mọi người . . .

      Hiên Viên Vô Thương trông thấy Hiên Viên Ngạo, cười cười, đúng là rất lạ lùng, cười đến mức Hiên Viên Ngạo tê dại cả da đầu, cảm giác buồn bực trong lòng càng thêm mãnh liệt!

      Dùng mật truyền mệnh lệnh cho Ám ảnh thăm dò rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sau đó câu với Công Tôn Trường Khanh: "Xin lỗi tiếp được !" rồi chạy tới chỗ hoàng thúc bên kia . . . . . .

      giọng : "Hoàng thúc có biết xảy ra chuyện gì , vì sao hôm nay ai cũng nhìn Ngạo như vậy?" cả ngày hôm qua, vào triều, cứ ở vương phủ chưa từng ra ngoài, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến hôm nay vừa ra ngoài liền gặp nhiều ánh mắt kỳ quái như vậy!

      Nam tử tuyệt mỹ nghiêng tựa vào ghế dựa, cười như cười nhìn hồi lâu, mở miệng: "Xảy ra chút chuyện, nhưng hoàng thúc thể lắm mồm, Ngạo chỉ có thể tự mình tra xét!"

      Mày kiếm vặn chặt, đây là lần đầu tiên hoàng thúc biết cũng nguyện ý cho , chẳng lẽ mấy ngày nay xảy ra chuyện kinh khủng gì mà biết được ? Lại quay mặt sang nhìn về phía Hiên Viên Vô Thương, ghế dựa còn bóng dáng của . . . . . .

      Vốn mờ mịt nên trong lòng càng thêm buồn bực, phiền muộn nhìn phương hướng ám ảnh vừa rời , hi vọng sau khi trở về có thể cho mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì . . . . . .

      . . . . . .

      Mắt thấy ai nên đến đều đến đông đủ rồi, Liên Hoa bèn bàn giao công việc cho Tổng quản, rồi đến chỗ Hiên Viên Vô Thương phục mệnh.

      Bất thình lình, "Công tử" mặc trường bào trắng có bộ râu rất khôi hài, mang theo người hầu hèn mọn mặc trường bào xanh cũng có bộ râu khôi hài tương tự, cùng xuất tại đình nghỉ mát phía Lưu Kim điện . . . . . .

      Sao nàng cảm thấy cái chỗ này nhìn quen mắt như vậy nhỉ? "Tiểu Nguyệt, phải là chúng ta từng tới nơi này chứ ? Chỗ này nhìn quen quen!" Nữ nhân mù đường mờ mịt hỏi.

      Bởi cái ngày thứ ba về nhà lại mặt đó Tiểu Nguyệt theo, cho nên cũng biết nàng tới, vì vậy mở miệng : "Tiểu thư, sao chúng ta có thể tới đây chứ, trước khi xuất giá, ngài ra khỏi cổng chính cũng bước vào cổng sau, khi gả vào vương phủ số lần chúng ta ra ngoài cũng lác đa lác đác, cho nên điều này là thể nào!"

      Mỗ nữ hồ nghi theo nàng đình thủy tạ, dọc theo hành lang uốn lượn, từng bước từng bước tới . . . . . .

      Đến nơi, quả nhiên như dự liệu bị hai người áo đen canh cửa ngăn lại. . . . . .

      Tổng quản kia tới, sắc mặt khó coi, : "Hai vị là ai?"

      "Ta ?" Vũ Văn Tiểu Tam cầm cây quạt chỉ chỉ vào cái mũi của mình, sau đó ngước đầu, đắc ý : "Ta chính là kẻ nay người người ngợi ca là công tử đệ nhất thiên hạ* —— Vũ Văn Lão Nhị!"

      (*Công tử đệ nhất thiên hạ - công tử số 1 trong thiên hạ)

      Sặc . . . . . .

      đầu Tổng quản và hai người hắc y đều treo lên dấu chấm hỏi to oạch . . . . . . Công tử đệ nhất thiên hạ? Vũ Văn Lão Nhị? Sao bọn họ chưa từng nghe qua?

      Đứng ở sau lưng nàng, Tiểu Nguyệt mồ hôi và vạch đen ra lung tung ở đầu, Tiểu thư của ta ơi, khi nào người mới quên khoác lác như vậy? Khoác lác thôi , nhưng ngài đừng ra cái loại chuyện làm cho người ta vừa nghe cũng biết là hoang đường có nửa điểm chân có được ?

      "Thứ cho tiểu nhân kiến thức nông cạn, chưa từng nghe qua đại danh công tử, biết công tử có thiệp mời ?" Tổng quản trung quy trung củ mở miệng.

      "Ngay cả bản công tử mà cũng chưa nghe qua? Kiến thức của ngươi quả quá nông cạn đó!" Mỗ nữ nghênh ngang mở miệng, lại tiếp: "Thiệp mời hả? Vốn là có nhận được, bản công tử cầm ngân phiếu cùng thiệp mời đến đây dự hội, nhưng đường bị người ta đoạt mất, cho nên Bản công tử cũng chỉ có thể tay mà đến đây !"

      Nghe nửa đoạn trước của nàng, tất cả mọi người đều lấm tấm mồ hôi đầu, nghe nàng nửa đoạn sau, sau gáy Tiểu Nguyệt lại có thêm đàn quạ bay qua . . . . . .

      Thế nhưng vẻ mặt tổng quản vẫn trước sau như , cau mày : "Công tử có biết người nọ là ai , lại dám đoạt thiệp mời của công tử, là quá để Vương Gia của chúng ta ở trong mắt rồi !"

      Sặc . . .Là ai chứ? biết là ai bị cho là tên lường gạt rồi đuổi . “Là ai” mới được đây? Đúng rồi! phải Tiểu Nguyệt con heo Hiên Viên Ngạo kia cũng tới sao? Vì vậy . . . . . .

      "Còn phải là do Tam vương gia chính vứt thiệp mời rồi, sợ đến lúc đó mất mặt, đoạt mất thiệp mời của tại hạ tính, còn đoạt luôn ngân phiếu của tại hạ, đáng xấu hổ !" Rất xin lỗi Hiên Viên Ngạo, trừ ngươi ra ta biết còn có ai nữa mà! Ai bảo ngươi luôn đối nghịch cùng ta, vậy, chuyện xấu này cũng giao cho ngươi làm !

      Tiểu Nguyệt nghe xong suýt ngất, Vương Gia nhà bọn họ quá xui xẻo rồi! Vô duyên vô cớ cũng trúng thầu ?!

      Lông mày tổng quản nhíu cái, hình như suy nghĩ về mức độ tin cậy của những lời này. ra đáy lòng tin nửa, bởi vì vừa nãy quả là Tam vương gia bỏ ra 20 vạn lượng, trong đó mười vạn lượng là bỏ ra thay Công Tôn đại nhân, cho nên nay nghe nàng như thế, trong lòng cũng hoài nghi chút xíu có phải Tam vương gia này giành được bạc hay đây.

      Nhưng mà chưa từng nghe qua đại danh của cái vị gọi là "Công tử đệ nhất thiên hạ" này ! Nếu bỏ qua cho người nên vào, tất nhiên Vương Gia tha cho !

      Vì vậy mở miệng : "Công tử đợi chút, ta hỏi Vương gia nhà ta!"

      Híc . . . Xin chỉ thị phải bị vạch trần sao? " biết Vương Gia nhà ngươi là vị Vương Gia nào?" hỏi xem liệu có quen biết , chừng có thể lôi kéo làm thủ hạ, nếu nhận ra họ hàng có khi còn rộng lượng mời nàng vào miễn phí cũng nên.

      Lần này ánh mắt của quản gia kia nhìn nàng tràn đầy vẻ hoài nghi, ngay cả hội thi thơ là ai tổ chức cũng biết, làm sao có thể nhận được thiệp mời chứ ?

      Tiểu Nguyệt càng thêm đau đầu hết sức, sao nàng lại quên là tiểu thư mất trí nhớ chứ, làm sao có thể nhớ nổi hội thi thơ mỗi tháng lần là do Hi Vương gia tổ chức!

      Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi ràng của , Vũ Văn Tiểu Tam mới giật mình hiểu ra mình hỏi điều nên hỏi, lập tức : " dối gạt các hạ, tuy tại hạ nổi danh khắp thiên hạ, nhưng vẫn phiêu du giang hồ, cho nên đối với những chuyện này cũng biết , kính xin huynh đài chỉ bảo tỏ tường!"

      Chuyện này . . . trong lúc tổng quản do dự có thể tin lời này hay , nam tử phong thần tuấn lãng mặc áo ánh đen giậm chân bước đến, theo phía sau là đám người hầu . . . . . .
      Chương 62 phần cuối:

      Mấy người cùng hành lễ: "Hoàng thượng!"

      "Bình thân!" thanh dịu dàng lại mất khí phách vang lên, ngay sau đó nhìn thấy cái lưng của nam tử mặc áo trắng đối diện trước mặt mình, vì sao cảm thấy quen quen thế nhỉ?

      Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, thế nào mà lại gặp cái tên Hiên Viên Mặc này vậy, ngẫm lại lần trước mình cải trang mắng , hôm nay thân phận hoàng đế của lộ ra ở trước mặt mình, ô ô ô . . . Nàng bị chém đầu chứ?

      "Phía trước là người phương nào, xoay người lại đây!" giọng khí phách mạnh mẽ vang lên, làm cho người ta có loại cảm giác cách nào kháng cự nổi uy nghiêm.

      Mỗ nữ rúm ró xoay người, rất hèn mọn quỳ xuống, ôm bắp đùi của rú lên gào khóc om sòm: "Hoàng thượng, tiểu nhân có mắt như mù, có mắt tròng, lần trước tiểu nhân cố ý mắng người đâu! Người phải tin tiểu nhân! Từ trước đến giờ tiểu nhân đối với người luôn sùng bái cùng kính ngưỡng, ngay cả Hoàng Thiên Hậu Thổ đều có thể chứng giám, Hoàng thượng, ngài luôn luôn dân như con, người tạm tha lần cho tiểu nhân !"

      Híc híc . . . Tiểu Nguyệt nghe tiểu thư nhà mình tự kiểm điểm cùng sám hối mà lấm tấm mồ hôi đầu. Khí phách mắng chửi hoàng thượng lần trước biến đâu hết rồi? Tiểu thư nhà bọn họ càng ngày càng khiến nàng nổi mà!

      Hiên Viên Mặc nhìn người này khóc bù lu bù loa còn quên tâng bốc nịnh bợ mà khóe miệng co quắp. Sao nàng lại ăn mặc thành ra như vậy ra ngoái? Lại còn tới hội thi thơ cơ đấy !

      Tổng quản kia và hai người áo đen đầu cũng đầy mồ hôi trộm, nhìn cái người này mới còn ngửa đầu vẻ mặt kiêu ngạo, tự xưng công tử đệ nhất thiên hạ, đột nhiên trở nên hèn mọn như vậy, trước sau tương phản quá lớn, làm cho bọn họ khó xử !

      Người hầu sau lưng Hiên Viên Mặc khóe miệng co giật điên cuồng, bọn họ tuyệt đối chưa từng thấy ai biến đổi nhanh hơn người này . . . Làm cho người ta hình dung được là hạng người gì !

      "Tốt lắm, đứng lên , ngươi cũng trẫm dân như con, trẫm tự nhiên so đo với ngươi!" Cười khẽ, thực tế nếu biến thành là người khác mắng , sớm chết trăm ngàn lần rồi !

      Hức hức . . . Mỗ nữ vừa ra sức khóc lóc kể lể kia ngẩng đầu lên nhìn , hơi kinh ngạc, dễ chuyện thế này ư? Xem ra Hiên Viên Mặc là vị hoàng đế tốt ! Dáng dấp đẹp trai như vậy, còn là người lương thiện như thế, hiếm có, hiếm có! Nhìn biểu cảm ôn hòa của cũng có vẻ như là nhận ra mình, trong lòng càng thêm chắc chắn hôm đó Hiên Viên Vô Thương lừa gạt tin tưởng của nàng ! Nàng ngụy trang tốt như vậy, làm sao có thể bị người ta nhìn thấu !

      Ngẫm lại, mình mới vừa tránh được kiếp nạn bị chém đầu, Vũ Văn Tiểu Tam cười cười, nịnh bợ : "Tiểu nhân cảm tạ hoàng thượng đại nhân đại lượng! Chúc hoàng thượng càng lớn càng đẹp trai, phong thần tuấn lãng, tác phong nhanh nhẹn, hết sức đáng , vận may đứng đầu, tiền đồ như gấm, sớm sinh quý tử, giúp người hoạn nạn, cảnh xuân rực rỡ, phong cảnh đẹp tươi, trấn định tự nhiên, mặt mày hớn hở, lấp lánh hữu thần . . ." Mỗ nữ vui mừng, lấy ra tất cả lời ca ngợi có ở trong đầu lung tung lượt, mặc kệ là có thích hợp hay .

      Mọi người nghe nàng mà sau gáy như có đàn quạ bay ngang qua . . . Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ? liên tục mấy câu, dùng từ cũng thỏa đáng, còn đòi làm “công tử đệ nhất thiên hạ” ? Đùa gì thế ?!

      "Tốt lắm! Tốt lắm! Trẫm biết! Trước tiên, ngươi đứng lên !" Hiên Viên Mực mồ hôi túa ra đầy đầu, yên lặng mở miệng.

      Để nàng tiếp, biết bị "Chúc phúc" thành cái gì nữa?

      "Khì khì . . ." Mỗ nữ bỉ ổi cười tiếng, vội vàng bò dậy.

      Mọi người thấy dáng vẻ này của nàng, im lặng quay đầu . . . . . .

      "Ngươi cũng đến tham gia hội thi thơ hay sao?" Hơi kinh ngạc nhìn nàng, nhìn bộ dạng của nàng giống như biết ngâm thơ làm phú.

      "Hồi bẩm hoàng thượng, đúng vậy !" Nửa câu đầu "Hồi bẩm hoàng thượng" còn tỏ ra khiêm tốn, nửa câu sau "Đúng vậy" trực tiếp bộc lộ bản chất của nàng !

      Cũng may Hiên Viên Mặc sớm quen với đủ loại hành vi quái dị của nàng, tuy trông thấy mà thể mở miệng quở trách: "Nhận được thiệp mời rồi hả?"

      "Nhận được!" Mỗ nữ bắt đầu mạo hiểm phạm tội khi quân, khả năng bị chém đầu rất cao, Tiểu Nguyệt ở phía sau kéo kéo tay áo của nàng, nàng vội vàng giật trở lại tay áo của mình. có việc gì! Nếu nàng , cái người tổng quản đó nhất định rất khinh bỉ nàng, cứ dối vậy là có thể giữ được thể diện lớn lao của nàng rồi!

      Nếu Hiên Viên Mặc biết chân tướng muốn trị tội của nàng, lần nữa lại ôm bắp đùi của khóc lóc kể lể sau đó chúc phúc phen sao rồi!

      Mày kiếm vặn vẹo, hoàng thúc phát thiệp mời cho nàng? đáng nghi!

      "Thiệp mời đâu?" Nhìn nàng chằm chằm, uy áp của Đế Vương từ từ tản mát ra.

      Mỗ nữ gạt giọt nước mắt vô hình hề tồn tại, vẻ mặt buồn rầu mở miệng: "Hoàng thượng, ngươi phải làm chủ cho tại hạ, Tam vương gia vứt thiệp mời của mình, nhưng lại đoạt thiệp mời của tại hạ cho đủ số, còn đoạt mất ngân phiếu của tại hạ ! Hoàng thượng, ngài luôn luôn minh thần võ, tuyệt đối thiên vị cái thứ ác vương đó chứ?"

      Tiểu Nguyệt vẻ mặt chết lặng quay đầu . . . Nàng nghĩ ra tại sao Vương Gia xui xẻo như thế ! Lão nhân gia ông ta rốt cuộc là tạo nghiệt mấy đời, mới gặp phải vị vương phi lấy bại hoại danh tiếng phu quân làm thú vui như tiểu thư nhà mình vậy chứ!

      Hiên Viên Mặc vừa nghe xong, vô cùng im lặng . . . Ngạo và hoàng thúc quan hệ tốt như vậy, muốn tới tới đâu cần phải có thiệp mời, cần gì phải chém giết người khác? Lần này cũng được phát thiệp mời, cũng thuộc dạng mời mà tới đấy thôi.

      Còn nữa, dường như mười vạn lượng mặc dù phải là con số , nhưng mà đối với vương công quý tộc mà cũng cho là lớn. Ngạo là thân vương nước, vậy mà phải chém giết người khác ư?

      Nghĩ tới đây, vạch trần nàng, cũng hùa theo cái chủ ý cùi bắp "xử trí ác vương" kia, chỉ với viên Tổng quản: "Người này, trẫm mang vào !"

      Tổng quản nọ gật gật đầu . . . Ra hiệu cho hai người áo đen kia nhường qua bên. . . . . .

      Còn đợi Hiên Viên Mặc phân phó, người hầu sau lưng Hiên Viên Mặc ngay lập tức tiến lên đưa ra ngân phiếu 20 vạn lượng, thân là người hầu của hoàng đế, năng lực nhìn sắc mặt, về điểm này là phải có.

      Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, thể nào, cái loại Vương Gia gì có khả năng lớn như vậy, Hoàng đế vào cũng phải nộp tiền?

      Nếu có cơ hội nàng nhất định phải làm quen với vị Vương gia kia, hảo hảo nịnh bợ lấy lòng phen, về sau Hoàng đế thấy nàng cũng phải nhường ba phần lễ rồi, tên Hiên Viên Ngạo kia phải xách dép cho nàng, ha ha ha . . . . . .

      Mỗ nữ nghĩ lại nghĩ, cầm lòng đậu bất giác bật cười: "A ha ha ha . . . Hố hố … he he . . . Ah ha hi hi hi. . . . . ."

      Cười đến nỗi mọi người như lọt vào trong sương mù, tê dại cả da đầu . . . . . .

      Mồ hôi vã ra như tắm ở đầu, Hiên Viên Mặc quay mặt sang: "Ngươi ở đây cười cái gì vậy ?" Tiếng cười kia cũng quá dọa người !

      Sặc . . . Mỗ nữ cứng đờ, híc . . . Nghĩ đến cao hứng tự nhiên lại cười ra tiếng . . . "Hì hì, có gì, có gì, ta tùy tiện cười cười thôi !"

      Tùy tiện cười cười có cần cười như vậy ? Đây là tiếng lòng ai oán của tất cả mọi người. . . . . .

      Tiểu Nguyệt ôm cái trán đau nhức, có lẽ nàng nên mời đại phu khám cho tiểu thư nhà mình thôi ! Còn phát triển tiếp như vậy, tiểu thư nhà bọn họ rồi biến thành cái bộ dạng kinh khủng nào đây, chừng, người đường cũng có thể bị dọa sợ đến hồn bay phách tán ! Kỳ quái nhất chính là, nàng căn bản phát ra bất kỳ lý do nào có thể khiến tiểu thư bật cười như thế!

      Khóe miệng giật giật, Hiên Viên Mặc cúi đầu ở phía trước, trong đầu nghĩ gần đây có phải nàng bị cái gì kích thích hay , sao lại bất thường như vậy!

      Vũ Văn Tiểu Tam tự biết có hơi mất hình tượng, ngậm kín miệng, theo sau Hiên Viên Mặc, đè nén các loại tưởng tượng cùng kích động muốn cười trộm . . . . . .

      Bước vào cửa chính Lưu Kim điện, mọi người cũng quay đầu nhìn Quân Vương của bọn họ, nhưng ai tiến lên hành lễ, đây là quy định của hội thi thơ ! Sau khi bước vào Lưu Kim điện, mọi người phân chia thân phận, chỉ luận thi từ ca phú, luận bàn những cái khác.

      Nhưng mọi người vẫn có chút kính sợ cúi đầu trước hoàng đế bệ hạ. . . . . .

      Ngay sau đó rất kinh ngạc nhìn "Nam tử" bên cạnh . Nam tử này môi hồng răng trắng, lông mày lá liễu cong cong phía dưới là đôi mắt to ngập nước, chiếc mũi cao thẳng tắp thanh tú tinh xảo, da thịt có bất kỳ tỳ vết nào . . . Nếu phải có bộ râu cá trê với hai nét móc câu cứng ngắc cực kỳ khôi hài kia, bọn họ nhất định cho là nam sủng của hoàng thượng!

      Vũ Văn Tiểu Tam quan sát gian đại điện, càng xem càng cảm thấy quen mắt, dường như nàng từng đến đây rồi! Suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra, dứt khoát để ý nữa! Ngắm soái ca, cua mỹ nam mới là chính đạo! Lại , nếu nhớ ra đây là nơi trước kia Hiên Viên Vô Thương mang nàng tới, đánh chết nàng cũng dám có tâm tư xấu xa lượn lờ ở chỗ này ngắm soái ca, cua mỹ nam!

      Đảo qua vòng bên trong nhà, đại đa số đều là nam tử trẻ tuổi mang theo chút khí chất nho nhã . . .

      Trong đại điện đều là các bức tranh Sơn Thủy Mặc(*), bên trong gian phòng lại có mặt tường do trúc xanh ghép lại. Phía trước đó dọc theo bức tường còn có hành lang, ở ngoài lan can hành lang là mảnh hồ gợn sóng xanh biếc . . . . . .

      Xa xa ở giữa hồ, đóa đóa nụ sen chớm nở, ánh mặt trời chiếu xuống khúc xạ lấp lánh, giống như là cảnh tiên . . . . .

      Hiên Viên Ngạo mật đàm lúc với Công Tôn Trường Khanh, vừa ra liền nhìn thấy Hoàng huynh, muốn tiến lên chào hỏi, chợt con mắt lạnh lẽo bén nhọn lướt tới cái người nọ ở bên cạnh Hoàng huynh, mặt tối sầm lại! Tiện nhân này biến thành bộ dạng như vậy chạy đến đây làm gì? Còn nữa, sao nàng và hoàng huynh cùng ở chung chỗ?

      Nhìn ánh mắt kinh khủng của , Tiểu Nguyệt sợ run lên. Xong rồi, bị nhận ra rồi! Vội vàng cúi đầu, trong lòng cầu nguyện: Tiểu thư à, Lão Nhân Gia ngài cũng mau cúi thấp đầu , có lẽ Vương Gia cho rằng mình nhìn lầm thôi!

      Ai ngờ, cầu nguyện cả buổi, cũng chẳng có ai thèm nghe lời khấn cầu của nàng . . . . . .

      nữ nghênh ngang ngẩng đầu lên, rất tự tin nhìn thẳng . Ngay cả Hiên Viên Mặc cũng nhận ra mình, nàng tin con heo Hiên Viên Ngạo này có thể nhận ra ! Xí!

      Thấy nữ nhân này nhìn mình, những biết hối cải mà còn nhìn với vẻ cực kỳ khiêu khích, lửa giận trong lòng mỗ Vương Gia lại bắt đầu bốc lên đùng đùng! đối với nữ nhân này đủ dung túng rồi ! Nếu nàng còn biết tiến lùi, biết đúng mực, khiến mất thể diện ở trước mặt nhiều danh môn tài tử như vậy, nhất định phải cho nàng đẹp mặt!

      Mỗ nữ liếc mắt nhìn cái rồi thèm để ý nữa, đôi mắt đẹp bắt đầu sục sạo lùng tìm dấu vết soái ca mỹ nam ở trong đại điện. . . . . .

      Ánh mắt dừng lại người nam tử mặc áo trắng đứng cạnh bức tranh "Bôn đằng tung mã" ** ở phía trước mặt, cười bỉ ổi, sờ sờ lên cái cằm . . . Cực phẩm mỹ nam nha!

      Quay đầu nhìn lại, ở bàn án bên cạnh, nam tử thân quen cùng thoải mái tự tại đảo bút lướt nhanh, bên cạnh còn có nam tử khác, là người nàng gặp trong bữa tiệc cưới! Đúng là hai cực phẩm! Tiếp đó lại sờ sờ lên cằm, nụ cười bỉ ổi càng nhìn càng thêm ghê rợn!

      Ánh mắt của Hiên Viên Ngạo dõi theo con mắt nhìn tới nhìn lui của nàng, lại nhìn nhìn động tác có thâm ý khác thường của nàng, giận tới mức suýt nữa khạc ra ngụm máu tươi!

      Hiên Viên Mặc vuốt cánh mũi, trông thấy ánh mắt kỳ dị và động tác bỉ ổi của nàng mà dở khóc dở cười . . . . . .

      Mỗ nữ ngắm nghía dáng vẻ mạnh mẽ vung bút viết chữ như gió thổi ào ạt dữ dội, cánh mũi tuấn kia còn có chút mồ hôi thấm ra, tràn đầy vẻ đẹp dã tính mà! Quả nhiên nam nhân có dáng vẻ nghiêm túc là đẹp trai nhất!

      nhìn ngắm hăng say, lại cảm giác có đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng . . . . . .

      Hồ nghi quay đầu sang, thấy Hiên Viên Triệt mình lẻ loi ngồi băng ghế ở trong góc. Kìa, mắt to ngập nước làm bộ đáng thương nhìn nàng . . . Quá động lòng người rồi!

      Trong mắt mỗ nữ ngàn sao tỏa sáng, kìm nén được, chạy như điên về phía . . . Cũng để ý tới cặp mắt tà mị lầu hai. . . . . .

      -----Hết chương 62--------

      Chương 63

      Mỗ nữ nhìn thấy ánh mắt của Hiên Viên Triệt rất giống ánh mắt muốn giết người của Hiên Viên Ngạo, còn chưa mở miệng, Hiên Viên Triệt ngẩn đầu lên nhìn nàng, ánh mắt khiến người ta thương tâm. “Ca Ca, cùng chơi với Triệt nhi được ?”

      Trong ánh mắt tràn đầy mong đợi, Vũ Văn Tiểu Tam liền gật đầu: “Tốt! Tốt!” Hoàn toàn để ý Hiên Viên Triệt còn lớn hơn nàng rất nhiều…

      Tiểu Nguyệt đưa tay lên xoa xoa trán, trời ạ.Tiểu thư, lão nhân gia ngưởi phải khiêm tốn chút!

      Mắt thoáng động, nhìn thấy trang phục kỳ dị của hoàng tẩu, nhưng ngay sau đó lại nhàng mở miệng: “Triệt nhi nhìn thấy ca ca, cảm thấy rất thích!”

      Lời này vửa rơi xuống, Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa cảm động đến rơi lệ … lại có trai đẹp hướng nàng bày tỏ khiến nàng rất thích … uổng công nàng hắc hắc. . nhiều năm ngắm trai đẹp.
      “Ta nhìn thấy ngươi cũng rất thích! biết ngươi có ngại cùng ta thân mật?” Ánh mắt mỗ nữ thoáng chút lộ ra … Lang Tính!

      “Tốt! Tốt! ca ca nghĩ chúng ta thân mật như thế nào đây?” Tiểu mỹ nam nghiêng cái đầu khả ái nhìn nàng, Bản chất làm mẹ của Vũ Văn Tiểu Tam bộ phát đến đỉnh điểm thương .

      Còn chưa kịp trả lời Tiểu mỹ nam, thanh lạnh như băng vang lên: “Bổn Vương cảm thấy các ngươi đủ thân mật. ”

      Đưa lưng vể phía mặt mỗ nữ tối sầm, có phải hay bát tự của nàng và tương khắc! Nàng mặc nam trang ra ngoài ngắm trai đẹp cùng có quan hệ nha! Chuyện gì cũng muốn quản!Lại nhiều!

      “Vị huynh đài này, ta đây cùng vị công tử này chuyện, kính xin các hạ đừng xen vào!” Vũ Văn Tiểu Tam nhẫn nại quay đầu với

      Xen vào chuyện của người khác? Dầu gì danh nghĩa cũng là vị hôn phu của nàng! muốn phát tác, người mặc thanh y hướng ánh mắt quét qua bên này, vừa nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Nam có dán ria mép, lập tức tới chào hỏi:“Tiểu huynh đệ, là trùng hợp, ở nơi này có thể gặp ngươi!” Trong bụng khó hiểu tai sao lại dán ria mép?

      trong bảy tài tử ở kinh thành, mỗi tháng có hội thi thơ tới , ra cảm thấy kì quái tại sao tháng này nhận được thiệp mời nào, cũng may vào cũng ai ngăn trở.

      Nhìn thấy người, Vũ Văn Tiểu Tam tâm tình ràng khá hơn: “Huynh đài, ngươi cũng đến rồi!”

      “Ừm!"Người mặc thanh y tươi cười nhìn nàng chút, sau đó ôm quyền hướng Hiên Viên Ngạo hành lễ, “Tam vương gia!”

      “Mộc Tiểu hầu gia!” Hiên Viên Ngạo gật đầu cái, dù sao mỗi tháng cũng cùng tham gia hội thi thơ, quan hệ tốt nhưng tính là quá xấu.

      “Các ngươi biết nhau?” Mộc tiểu hầu gia kinh ngạc hỏi, sau đó vỗ trán. “Ta quên mất, các ngươi khẳng định là biết nhau, là tam vương … . ” Phi bà con xa biểu đệ …

      Nhưng, chưa kịp xong liền bị cắt đứng: “Huynh đài! chúng ta có duyên!” Đồng thới nháy mắt với

      Mộc tiểu hầu gia ngẩn ra, lúc này mới hiểu ý, vị vương phi này là bà con xa của biểu đệ. Mấy ngày trước cùng bọn họ chuyện tình tam vương gia cùng nhị vương gia, nếu như ra. . . Vì vậy ánh mắt áy náy nhìn nàng. . .

      Hiên Viên Ngạo vừa nghe, còn cho rằng Mộc tiểu hầu gia biết “” là “Tam vương phi” Vũ Văn Tiểu Tam, lúc này cảm thấy khuôn mặt nhịn được!

      Nhưng dù sao như vậy, động tĩnh quá lớn rất khó coi, mà Mộc tiểu hầu gia biết thân phận của nàng, nên có chừng mực, vì vậy hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam cái, ý bảo nàng có chừng mực, liền qua hướng Công Tôn Trường Khanh trò chuyện.

      Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy bóng lưng le lưỡi cái, suốt ngày xen vào chuyện người khác, bệnh thần kính!

      Mộc tiểu hầu gia cảm giác phía sau mình đỗ mồ hôi lạnh, nhìn thấy nàng lè lưỡi: “Tiểu huynh đệ hình như đệ rất ghét tam vương gia?”

      “Đó là đương nhiên!” qua suy nghĩ gì liền .

      Quay đầu nhìn thấy gương mặt khó hiểu của Mộc Tiểu hầu gia , sặc …

      “Tam vương gia cùng tiểu huynh đệ là bà con xa cũng là biểu tỷ phu, tiểu huynh đệ sao … . ”Mộc tiểu vương gia hỏi những nghi hoặc trong lòng.

      “Ai! Đừng nữa, cái gì mà biểu tỷ, mới vừa rồi còn tới đây hỏi ta kể chuyên ấy kiếm bao nhiêu bạc, muốn ta chia cho , ta thế nào ghét ?” mỗ nữ bắt đầu bịa chuyện.

      Tiểu Nguyệt nghe thấy vậy khóe miệng giựt giựt … .

      Mộc Tiểu hầu gia phảng phất có gì nghẹn ở cổ họng. nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, trong bụng suy nghĩ … Tam vương gia bỉ ổi như vậy? Cái gì mà cầu xin chia tiền? Dường như thân vương có người nào nghèo như vậy ?

      Phía sau bọn họ, khuôn mặt trẻ con nhíu mày thành chỗ, nén cười đến cực kỳ khổ sở… .

      Nhìn mặt có cảm xúc, Vũ Văn Tiểu Tam vỗ vỗ bờ vai của : “Ai… . Cho nên , ngươi thể nhìn vẻ bề ngoài, nước biển thể đo lường, đạo lý này ngươi từ từ hiểu!”

      Mộc tiểu hầu gia giựt giụt khóe miệng, lúng túng gật đầu cái …

      “Ca Ca để ý người ta!” Sau lưng vang lên thanh uất ức Hiên Viên Triệt .

      Mỗ nữ lập tức quay đầu, cả mắt toàn là kích động, chạy nhanh đến chỗ , sờ đầu cái : “Ngoan, ca ca làm sao để ý đến ngươi! Ca ca chỉ theo mấy câu!”

      Nàng dùng động tác này … khiến cho mọi người vừa xoay đầu kinh sợ, cái nam nhân râu ria kia làm gì? Điên rồi sao? Đây chính là thất vương gia! Thất vương gia là ai! Nhìn như vô hại, nhưng kì thực rất kinh khủng!

      Chỉ cần khó chịu, ai có thể nhìn ra tay thế nào, bởi vì tất cả đều diêm vương báo cáo rồi!

      Khóe miệng của Hiên Viên Triệt khẽ nhếch lên, cần gì phải sờ đầu khoa trương đến như vậy!

      Hiên Viên Ngạo sắc mặt đen thành khối!

      Tiểu Nguyệt tựa vào cửa, để khỏi hôn mê!

      cao, nam tử mặc áo trắng nhìn màn này, cười đến cực kỳ xinh đẹp, để cho người bên ít người bịt mũi, để khỏi phun máu mũi …

      “Ca ca ngươi chịu chuyện với ta!” Tiểu mỹ nam ngẩng đầu lên, uất ức nhìn nàng.

      Ặc… Khéo miệng nàng bất nhã rớt nước miệng… “lạch bạch” rơi xuống, cực kỳ chói tai… .

      Mộc Tiểu hầu gia im lặng nhìn hành động bọn họ. . . Dường như vị tiểu huynh đệ này xem vương gia là sủng vật phải? Tại sao lại quan hệ với Thất vương gia rồi! Ngửa đầu lên liếc nhìn, nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nam, sắc mặt khó coi, nhìn khuôn mặt đẹp mắt, hơn nữa rất đẹp mắt, vẻ đẹp khiến cho lòng người sinh ý…

      “Này, đây phải là Vũ Văn huynh sao?” Lúc này có người tới chào hỏi, người này là người mặc áo vàng cùng với Mộc tiểu hầu gia , “ ra người cũng tới nơi đây, ta còn nghe hôm nay hội thi thơ Vũ Văn huynh tới tham gia, vậy. . ”

      Vừa rồi vừa thấy Vũ Văn Tiểu Tam điên cuồng đối với nháy mắt, Mộc tiểu hầu gia kéo kéo tay áo , ánh mắt hướng Hiên Viên Ngạo bên kia, nhắc nhở nên ra …

      Nam nữ mặc áo vàng dừng lại, lập tức câm miệng, ánh mắt áy náy nhìn Vũ Văn Tiểu Tam , nếu để cho tam vương gia biết Vũ Văn lão nhị về chuyện của , phải là hạ Vũ Văn lão nhị sao?

      Ba người cùng nhau trao đổi ánh mắt ngầm hiểu …

      Hiên Viên Ngạo nhíu mày nhìn , cảm thấy có gì mờ ám, hơn nữa trực giác cho biết, chuyện hôm nay thể nào thoát được ánh mắt ,dường như có chút gì đó, nữ nhân này bên ngoài vương phủ rốt cuộc làm gì rồi? tại sao có nhiều người biết vậy?

      “Mọi người đến đông đủ?” Có thanh vang lên.

      Tất cả mọi người quay đầu, nhìn thấy nam nhân áo từ lầu xuống, mặc y phục trắng, gió thổi nhàng khẽ nâng tóc , làm cho người ta liên tưởng đến cảnh tiên giáng trần, dung nhan xinh đẹp khiến cho người ta mê mẫn, giống như sứ giả từ địa ngục đến câu hồn người … .

      Tóm lại cho cùng, là tiên? Hay là ? người nào nhìn thấu…
      Last edited by a moderator: 27/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :