1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du(43/165c+ 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 037: Sống chung mái nhà.

      “Vì sao tôi phải ở cùng phòng với ? nghèo như vậy sao?”

      Sau khi tới khách sạn lâu, lúc này thần kinh căng thẳng của Thi Tĩnh mới
      thả lỏng xuống. Nhưng khi thấy phải ở cùng phòng với Vân Dật Bạch,
      ngước mắt nhìn.

      Vân Dật Bạch miễn cưỡng nhìn , mở miệng lạnh nhạt có biết giờ là
      lúc nào ? cảm thấy thoải mái khi ở đây à?” Vốn có ý
      định làm vậy. Ai biết lại vào đúng mùa du lịch, khách sạn ổn định,
      vừa tới nơi, chỉ còn lại phòng tổng thống. Hai người ở quá xa xỉ
      rồi.

      Quan sát cách bài trí xa hoa bốn phía, Thi Tĩnh lo lắng mở miệng “ đêm
      bao nhiêu tiền?”

      Vân Dật Bạch nhếch môi khẽ từng số. Trong nháy mắt khuôn mặt Thi Tĩnh
      trắng bệch ra. Đối với đó là con số trời.

      tại, an tâm mà ở đây chứ?”

      an tâm, khá là an tâm. Nếu như người này động kinh đầu óc nóng
      lên câu nào bỏ lại ở đây, có bán mình cũng đủ tiền trả
      cho đêm nay.

      Nhìn nét mặt , Vân Dật Bạch nhếch môi thích thú “ tại, còn ý
      kiến gì chứ?!”

      có, có! Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!” Thi
      Tĩnh suy nghĩ bật thốt lên.

      “Thi Tĩnh!” Vân Dật Bạch chợt gọi tên .

      “Hả?” phải là ta hối hận rồi chứ?

      “Xem ra, rất vui khi ở cùng với tôi!” khẽ nhướng mi, ý cười nhanh
      chóng tràn đầy lông mày. Cả vẻ mặt có cảm giác thư giãn chưa từng có.

      Thi Tĩnh đỏ mặt hờn dỗi liếc , “Tôi có!” mềm mại trong
      giọng mang thêm mấy phần làm nũng.

      “Nét mặt như vậy!” Vân Dật Bạch nhếch môi cười.

      Đưa tay che hai gò má, Thi Tĩnh tức giận dậm chân, bỗng xoay người chạy
      vào nhà tắm. Đồng thời cũng mang theo chút an lòng hiếm có được.

      Như vừa nhớ ra điều gì, vẻ ôn hòa mặt Vân Dật Bạch trong nháy mắt lạnh
      , hờ hững xoay người nhìn cảnh đêm bên ngoài. đứng yên nhìn gương mặt
      phản chiếu mặt kính trong suốt của mình. Trong kính, gương mặt
      nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đây phải là vẻ mặt cần có khi đối
      mặt với Thi Tĩnh.

      Vô ý thức đấm lên mặt kính sau đó chậm rãi nắm chặt bàn tay. Xoay người lần
      nữa là bộ mặt nghiêm nghị.

      Cho đến khi Thi Tĩnh ra từ phòng tắm, Vân Dật Bạch còn ở đây!

      là kỳ lạ!” khẽ . Người này lúc lạnh lúc nóng.

      Cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình, biết bộ dạng tại của
      theo ta tới đây có thể làm được gì?

      lắc đầu, quyết định quan tâm tới vấn đề này nữa, tự tìm cho
      mình phòng để nghỉ ngơi.

      Vân Dật Bạch trở về thấy Thi Tĩnh, cuối cùng thấy ngủ. Đứng
      lẳng lặng trước cửa ra vào. Ánh mắt thâm sâu khẽ nhắm lại. Cuối cùng
      gì khép cửa phòng lại.

      Trở lại phòng khách mở máy tính tìm Lăng Thiếu Dương ở công ty. Con ngươi
      dần dần đen lại.

      Lăng Thiếu Dương lên mạng. Mặt Vân Dật Bạch trầm nhìn chằm chằm
      vào hình người bạn tốt.

      Tiếng xin lỗi của Lăng Thiếu Dương từ máy tính truyền tới “Lão đại, tớ sai
      rồi!”

      Hừ lạnh tiếng, Vân Dật Bạch quát mắng “Xem khi nào trở về tôi trừng trị
      cậu như thế nào!”

      “Hắc hắc, lão đại, đừng như vậy! Cùng lắm cậu đưa ta theo nữa!
      Nhưng phải cậu lại đưa ta theo sao?”

      Lời này khiến mặt Vân Dật Bạch càng đen hơn.

      biết lúc đó vì cái gì mà mình lại mang theo Thi Tĩnh lên máy bay!

      “Lăng Thiếu Dương, tôi cảnh cáo cậu, chuyện này cậu đừng có tham gia!”
      làm sao biết được bạn mình nghĩ gì.

      “Được, được, được, tớ biết rồi, lần sau làm vậy nữa!”
      Chương 038: được bồi thường lao động.

      Thi Tĩnh biết Vân Dật Bạch rốt cuộc có bao nhiêu công việc. Nhưng từ sáng đến giờ, thấy ngừng chuyện điện thoại, có thể hiểu được cuộc sống thường ngày của người đàn ông này diễn ra với tiết tấu nhanh

      Vừa biết được lịch trình buổi chiều của , muốn ra ngoài. Nhanh tay giữ lấy áo , Thi Tĩnh thở hổn hển nhìn .

      "Thế nào?" Vân Dật Bạch quay đầu lại. tại, muốn xuống chi nhánh công ty để xem xét tình hình, nếu bữa trưa nhất định về kịp bữa tối.

      "12 giờ là thời gian ăn trưa, bên kia tạm thời có chuyện nên hủybỏ! cần phải nữa!" Thi Tĩnh thở hổn hển lưu loát toàn bộ việc.

      "Tôi biết rồi. Chuyến chiều nay là để xử lý nốt việc. Đợi khi về tôi xem!" cũng bị thương mà để lười biếng.

      Thi Tĩnh nghe vậy trợn to hai mắt, " tàn nhẫn!"

      "Hả?"

      " ngược đãi người bệnh!" giơ cánh tay bị thương lên trước mặt , "Tôi là người bệnh, ngược đãi tôi như vậy sao??!"

      Lạnh nhạt nhìn cánh tay cuốn băng trắng, Vân Dật Bạch đen mặt "Tay kia dùng được sao? Tôi đưa tới đây để chơi!" Mặc dù chẳng giúp được gì.
      "Là tự đưa tôi tới!" Thi Tĩnh hờn dỗi , "Tôi còn được bồi thường lao động!"

      " được bồi thường sao?" nhìn thoáng qua căn phòng tổng thống

      Thi Tĩnh im lặng, được rồi, cũng phải có.

      "Vậy cũng phải xem tôi có làm được chứ! tay làm sao được!"

      "Thế nên tôi mới cho theo để quan sát." Loại công việc này 10 phút là đủ rồi.

      “Tôi... ...”

      “Buông tay.”

      được, tôi xem hết rồi, muốn làm gì hỏi tôi là được!” Tay trái viết kiểu gì chứ? làm. trình bày rất tốt.

      Nhìn kĩ lát, Vân Dật Bạch mím môi, "Vậy cùng tôi!"

      Tổng giám đốc đích thân xuống khiến nhân viên ở chi nhánh công ty lo lắng. Mà Vân Dật Bạch tới, khí trở nên căng thẳng, thậm chí có chút hà khắc

      "Phó tổng Lưu, nghe công ty Cao Điều muốn mời ông qua hợp tác. Ông có gì hài lòng với mức lương của công ty ?" Vân Dật Bạch nhìn phó tổng trước mặt. Liếc nhìn đơn từ chức bàn.

      Phó tổng cười khan "Tổng giám đốc, cậu cũng biết, nhà tôi còn nhiều người phải nuôi, mà tôi cũng muốn phát triển tốt hơn. Cậu có thể... "

      Vân Dật Bạch gõ hai ngón tay lên mặt bàn, khẽ gật đầu, "Đây là điều tất nhiên, tôi để nhân viên của mình chết đói!"

      "Vậy cậu xem, đơn từ chức này... "

      “Phó tổng Lưu, ông làm ở đây bao lâu rồi?”

      "Được 10 năm!"

      " vậy, ông cũng được coi là trong những người chứng kiến trưởng thành của công ty."

      "Cái này, tôi dám nhận!"

      “Phó tổng Lưu cũng biết, bình thường những người cấp cao trong công ty cũng được tiếp xúc với tài liệu cơ mật, hợp đồng lao động của ông cũng chưa đến hạn, nếu bây giờ , vì đảm bảo lợi ích của công ty, tôi nghĩ tôi dùng pháp luật vì lợi ích công ty.” Vân Dật Bạch lạnh nhạt . Trong mắt hằn tia máu khiến người nghe rét mà run.

      Phó tổng Lưu nhất thời im lặng "Tổng giám đốc... tôi giữ bí mật. Tôi... "

      "Ông tôi phải tin sao?" Vân Dật Bạch lạnh nhìn. " tại, tôi cho ông hai lựa chọn, là ở lại làm tốt công việc của ông. Hai là rời khỏi đây, nhưng tôi đảm bảo ông tìm được công việc nào tốt hơn!"

      ta uy hiếp. Ngay cả Thi Tĩnh cũng nghe ra.

      lâu sau, phó tổng Lưu mới trầm giọng , "Tổng giám đốc, tôi muốn rút lại đơn từ chức này, cảm ơn tổng giám đốc khen ngợi!"

      “Phó tổng Lưu, quá khiêm tốn.” Khóe miệng Vân Dật Bạch khẽ giật.

      Lúc tiễn phó tổng Lưu, Thi Tĩnh quay đầu lại nhìn Vân Dật Bạch, lạnh lùng , “Đê tiện!”
      Chương 039: Thủ đoạn cứng rắn

      "Hèn hạ!"

      Đổi lấy hai từ lạnh lùng của Thi Tĩnh là ánh mắt lạnh của Vân Dật Bạch. khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười lạnh, "Hèn hạ? có biết ông ta rời khiến công ty phải chịu bao nhiêu tổn thất hay ?"

      "Liệu có tổn thất gì, ông ấy chỉ muốn có lương cao hơn thôi, cấp được tại sao cho ông ấy ?" Thi Tĩnh hiểu vì cái gì. Làm ăn phải do hai bên lựa chọn sao? Sao lại bức ép người ta?

      "Ông ta làm việc cho công ty, ông ta biết quá nhiều cơ mật phát triển của công ty. Nếu như cơ mật bị tiết lộ. Ai có thể bồi thường được tổn thất này cho tôi?" Vân Dật Bạch trầm mặt giải thích, "Ông ta muốn , có thể. Trực tiếp về hưu. Muốn tới chỗ khác ăn. thể nào!"

      Ngược lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Trầm ngâm chốc lát, lúc này mới ngại ngùng, nhàng mở miệng, "Ông ấy cũng chưa chắc! Ngộ nhỡ, thực ông ấy tiết lộ ..."

      " thương trường, có ngộ nhỡ." Vân Dật Bạch lạnh giọng khẽ quát. Ngộ nhỡ như vậy phải công ty nào cũng gánh nổi.

      "Này ... vậy cũng cần uy hiếp người ta!" Thi Tĩnh vẫn thấy có chút quá đáng.

      Vân Dật Bạch nhìn khuôn mặt ngây thơ của , trong lòng cười lạnh tiếng. Mặt đổi sắc , " vai tôi gánh vác mạng sống của hơn nghìn người, thể vì cái có thể, mà làm cuộc đánh đổi này!"

      biết sai. Nhưng mà, làm vậy với người năm mươi tuổi, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

      "Thu hồi đồng tình của lại. So với ông ta còn tốt hơn nhiều." giống người luôn ngược đãi nhân viên của mình như vậy sao?

      Thi Tĩnh hơi mím môi, điều này cũng đúng! Bây giờ, ai cũng đều mạnh hơn ! có lập trường gì cả. Chỉ đành ngoan ngoãn ngồi bên nhìn Vân Dật Bạch xử lý công việc.

      Cùng lúc đó thời gian buổi sáng cũng như vậy trôi qua.

      Bữa trưa bị hủy bỏ, hai người tự lo liệu việc ăn uống. Vân Dật Bạch nhìn tài liệu, hoàn toàn chìm đắm trong công việc, căn bản quên mất qua buổi trưa. Đồng hồ chỉ dúng giờ. Rốt cuộc nhịn được nữa, liền ra đứng trước mặt .

      Ngày thường đều đối xử với mình như vậy sao?

      Ánh sáng trước mặt tối lại, lúc này Vân Dật Bạch mới ngẩng đầu, "Thế nào?"

      Thi Tĩnh đưa tay chọc chọc cánh tay Vân Dật Bạch, đợi sờ đủ rồi mới cười như cười mở miệng, "Sờ thích lắm sao?"

      "Ai thích sờ vào !" Thi Tĩnh giận dữ mắng.

      Vân Dật Bạch cười tiếng, liếc mắt nhìn , mang theo mấy phần đùa giỡn, chứng cứ mồn trước mắt còn muốn phủ nhận?

      Gương mặt đỏ bừng lên, Thi Tĩnh cắn răng mở miệng, "Tôi xác định xem rốt cuộc làm bằng gì?"

      "Vậy xác định sao?"

      "Xác định. là tảng đá sao? đói bụng à?"

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch mới liếc nhìn thời gian. ra hơn giờ. sớm quen với cách sống như vậy.

      Chuyển con mắt sang Thi Tĩnh, "Đói bụng?"

      "Ừm!" Thi Tĩnh nặng nề gật đầu.

      "Vậy ăn ! Trở lại nhớ mang cho tôi hộp cơm!" Dứt lời lại cúi xuống xem văn kiện.

      lúc sau, lại ngẩng đầu nhìn Thi Tĩnh vẫn chưa rời , hỏi, "Thế nào?"

      Thi Tĩnh lúng túng nhìn chằm chằm Vân Dật Bạch, muốn nhưng cuối cùng chỉ cười, "Cái đó ..."

      "Hả?"

      bàn tay trắng nộn xòe ra trước mặt , Thi Tĩnh cười lấy lòng nhìn , "Tôi có tiền!"

      Đùa à, bị kéo mạnh lên máy bay sao có thể mang theo tiền?!

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch nhất thời đen mặt. Lấy ví tiền ra đưa cho . Lúc này Thi Tĩnh mới xoay người rời . ăn ...
      Chương 40: đừng có chọc tức tôi!

      nơi xa lạ Thi Tĩnh dám xa. Khi biết có thể mua đồ ăn dưới căn tin, từ chối giúp đỡ của nhân viên trong công ty. Bất ngờ là Vân Dật Bạch lại đưa ví tiền của cho . Bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

      Bên trong ví da có xấp tiền dày, chỉ là, cái khiến người ta để ý đến là tấm hình bên trong.

      Đó là tấm hình được đặt rất ngay ngắn. Trong ảnh, cười tươi trông đẹp, khéo dựa vào ngực người đàn ông, người đàn ông nhìn về phía máy ảnh, ánh mắt chăm chú nhìn bên cạnh.

      Có người từng , muốn biết tình cảm của người đàn ông, hãy nhìn vào ánh mắt của ta.

      Lúc này, Thi Tĩnh có thể khẳng định, người đàn ông này rất bên cạnh. Mà ta, lại chính là Vân Dật Bạch!

      trong ảnh cũng phải là Lam Đình. ấy là ai?

      Đặt tấm ảnh về chỗ cũ, Thi Tĩnh đem đồ ăn về, quyết định quên hết mọi chuyện vừa thấy.

      Đặt đồ ăn còn nóng trước mặt. Sau đó đưa trả ví tiền.

      tay Vân Dật Bạch nhận lấy kiểm tra theo thói quen, mở ví ra, theo phản xạ ngẩng đầu liếc nhìn Thi Tĩnh ăn. Sắc mặt đổi cất ví tiền , gì.

      Đến lúc ăn sắp xong.

      " động vào đồ trong ví của tôi?" Bỗng chốc Vân Dật Bạch mở miệng hỏi.

      Tay cầm đũa cứng lại, chiếc đũa rơi từ tay xuống đất.

      cần phải , hành động của cho Vân Dật Bạch câu trả lời.

      Gương mặt tuấn phút chốc trở nên trầm, nhiệt độ trong phòng như giảm xuống theo.

      Thi Tĩnh căng thẳng run giọng , "Tôi... cố ý!" phải cố ý. Chỉ là tấm ảnh thôi, sao lại tức giận như vậy?

      Ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc vào , Vân Dật Bạch nghiến răng nghiến lợi , "Thi Tĩnh, đừng có chọc tức tôi!"

      "Tôi... cố ý!"

      " ai dạy được tự ý động vào đồ của người khác à?" ta lạnh nhạt . Giọng lạnh lùng cảm xúc.

      Thi Tĩnh cũng nổi giận, chỉ là tấm ảnh thôi, sao lại có phản ứng như vậy? Nhất định là kia từ bỏ nên mới như vậy.

      "Vân Dật Bạch, tôi vô tình nhìn thấy vật bên trong, tôi xin lỗi, nhưng phải tôi cố ý! Chẳng lẽ ngay cả nghe người khác xin lỗi cũng được sao?"

      "Đây là thái độ xin lỗi của sao?"

      "Vậy bảo tôi phải làm sao?" kiêu căng nhếch cằm lên!

      " tại là làm sai hay là tôi?" Vân Dật Bạch nghiêm nghị .

      Hít hơi sâu, Thi Tĩnh yên lặng nhìn , "Vô ý nhìn thấy vật bên trong là lỗi của tôi, nhưng tôi xin lỗi rồi!"

      " giết người xong rồi xin lỗi là phải ngồi tù à?"

      "Đây là hai chuyện khác nhau!" Giết người có thể so với cái này sao?

      "Vậy thấy như vậy người khác nhất định phải nghe sao?" Vân Dật Bạch cười lạnh thành tiếng.

      muốn tiếp tục tranh cãi với , Thi Tĩnh mặt lạnh hỏi, "Vậy muốn thế nào?" Nhìn tấm ảnh mà tội cũng nặng như giết người sao?

      Ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn quật cường trước mặt, Vân Dật Bạch chỉ có thể cắn răng nhìn. nghĩ như thế nào? nghĩ rất nhiều, hiểu được sao?

      Nếu như phải thấy còn hữu dụng, nhất định buông tha cho !

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 041: Mong muốn ngang ngược của Lam Đình

      Trận sóng gió nho này kéo dài đến khi hai người kết thúc công việc vẫn phá vỡ được tình trạng mặt lạnh nhìn nhau.

      Chỉ là chuyện Vân Dật Bạch công tác mình cùng Thi Tĩnh truyền khắp nhà họ Vân. nhiều người lắm, đại đa số còn sống chung vui vẻ cùng Thi Tĩnh, khi về cũng có người thân, cũng nhìn Thi Tĩnh bằng con mắt khác trong chuyện này.

      Nhưng Lam Đình như vậy, nghe thấy tin tức đó, sớm đem đồ đạc trong phòng đập nát.

      Vợ tổng giám đốc Lam thị nhìn thấy tâm can bảo bối của mình chịu uất ức lớn như vậy, đau lòng hỏi thăm, "Bảo bối, sao vậy? Hôm nay làm sao?"

      "Mẹ, con mặc kệ, con nhất định phải lấy được Vân Dật Bạch!"

      "Bảo bối, tại sao? Đàn ông tốt hơn ta rất nhiều, vì sao cứ nhất định phải lấy ta?" Điều này khiến mẹ Lam rất khó hiểu. Vân Dật Bạch đích thực là người đàn ông xuất sắc, nhưng theo bà, đàn ông như vậy dễ để nắm giữ.

      Vân Dật Bạch có bất kỳ ai nâng đỡ mà có thể lên được vị trí đó. Điều này cho thấy ta phải người dễ dàng thỏa hiệp. Người như vậy muốn tìm ra nhược điểm cũng rất khó.

      "Chính là con thích ta!" Lam Đình vui . "Chỉ có ta đón ý hùa theo con ... con chính là muốn ta!" Phụ nữ cũng có lúc giống như đàn ông, có được chính là tốt nhất.

      "Bảo bối, lần này cha con ra mặt để con tới chăm sóc mẹ nó, con chịu khổ cực sao?" Bà đau lòng nhìn đứa con . hiểu sao muốn làm hỏng việc này.

      "Mẹ. Con mặc kệ, mẹ bảo cha chuyện với Vân Dật Bạch, con muốn làm vợ chưa cưới của ta!" Lam Đình nũng nịu kéo cánh tay mẹ khẩn cầu. Chỉ cần trở thành người của mình, còn sợ là của nữa sao?

      Nghe vậy, mẹ Lam có chút khó xử, "Bảo bối, chuyện công tác của cha con mẹ còn được tham gia! Việc này ..."

      "Mẹ. phải mẹ bảo bối nhất sao? Mẹ. Mẹ giúp con chút! Vân thị cũng là công ty xuất sắc. Chỉ cần xong chuyện này. Cha cũng có thể ngẩng cao đầu. để cho kẻ khác giẫm lên đầu mẹ!"

      Phía sau người đàn ông xuất sắc có ít người phụ nữ. Cha cũng vậy. Trừ mẹ ra, bên ngoài ông còn có người tình, hơn nữa rất dễ nhận ra ông thích người tình còn hơn cả con cái. Tại sao? Cùng là con , tại sao lại chiếm được quan tâm của cha?

      Mẹ Lam rũ mắt xuống, trấn an , "Bảo bối, ông ta có lúc cũng là thân bất do kỷ!"

      "Con tuyệt đối cho phép đàn ông của con có bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài!" Lam Đình giận nuốt trôi , nắm chặt quả đấm chăm chăm nhìn phía trước.

      Mẹ Lam bị nét mặt của con dọa sợ, "Bảo bối, thể! Mẹ thay con chuyện cùng cha. Những lời này con thể trước mặt cha con."

      "Tại sao thể? Phụ nữ nên vì đàn ông mà nhẫn nhịn trong lòng sao?" Lam Đình hiểu hỏi.

      "Bảo bối, đích thực là cha con cần chúng ta. Nhưng ông ta cũng buông tha cho Lam thị. nhiều năm như vậy, Lam thị sớm còn là cái ban đầu của nhà chúng ta rồi!" Mẹ Lam sớm hiểu được điều này.

      Sông có khúc người có lúc. Năm đó, bà lợi dụng thân phận lấy được người đàn ông này. Mà bây giờ người đàn ông này đầy đủ lông cánh, bà sớm thể khống chế được rồi.

      "Mẹ. Dù sao nữa con mặc kệ, con tuyệt đối cho phép Vân Dật Bạch có người khác bên cạnh!"

      Thi Tĩnh, Thi Tĩnh! Ngược lại tôi muốn xem, sử dụng thủ đoạn gì giữ Vân Dật Bạch bên mình đấy!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Chỉ là quên bỏ thôi!

      Lăng Thiếu Dương than ngắn thở dài gật gù hả hê đẩy cửa phòng làm việc của Vân Dật Bạch ra.

      cũng chẳng có việc quan trọng gì để tới tìm cậu ta, chẳng qua bị mọi người hỏi han nhiều, cũng muốn mạo hiểm tới xem, nếu , bị mọi người làm phiền đến chết mất.

      Vừa đặt lên bàn làm việc của Vân Dật Bạch. Nhận lấy ánh mắt lạnh của cậu ta.

      Di chuyển chỗ ngồi cách ngượng ngùng, Lăng Thiếu Dương cười lấy lòng, "Tổng giám đốc đại nhân, gần đây tâm trạng của cậu tốt à?"

      Lông mày nhếch lên cách lười biếng, quét mắt nhìn cậu ta cái, Vân Dật Bạch thả chiếc bút ngòi vàng trong tay xuống, trầm giọng , "Xem ra tâm trạng cậu lại rất tốt?"

      Lăng Thiếu Dương gượng cười tiếng, "Đâu có đâu có! Tâm trạng của tổng giám đốc tốt, cấp dưới như tớ đâu dám có tâm trạng tốt! Làm cấp dưới khó. Lúc nào cũng phải nhìn tâm trạng của cấp ."

      "Rốt cuộc cậu muốn cái gì?" nghĩ cậu ta lại có lòng tốt tới đây hỏi thăm .

      "Tâm tình của cậu tốt?" Lăng Thiếu Dương trực tiếp hỏi.

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch trầm hẳn. Biểu của như vậy sao?

      Tâm trạng tốt dựa ghé cách lười biếng Vân Dật Bạch lấy bao thuốc lá đốt điếu. Lửa đỏ lóe lên, khẽ thở ra vòng khói, khói trắng thành vòng tròn nhàng trôi trong trung rồi tan biến.

      Thở dài tiếng, lúc này mới lên tiếng, "Rốt cuộc chịu nổi nữa rồi à?"

      Lăng Thiếu Dương nghe thấy, môi khẽ nhếch lên, " ra cậu cũng biết à? Trời ơi, cậu có biết điện thoại của mình sắp bị làm ồn rồi . Mỗi ngày, đều có người đến tìm mình xin nghỉ! Nên mình mới cố tình đến đây để hỏi xem, tâm tình của cậu có tốt !"


      "Chút áp lực này cũng chịu được à? vô dụng!" Vân Dật Bạch cười lạnh.

      Tâm tình Lăng Thiếu Dương cũng dễ chịu nên nhiều lời, ngược lại quan tâm hỏi, "Cậu làm sao vậy? Đừng bản thân cậu để ý thấy, gần đây tính khí của cậu khiến cho mọi người chịu được!"

      Bình tĩnh ngước nhìn người bạn tốt, Vân Dật Bạch mím môi . có chút kiềm chế được, mà nguyên nhân lại là do Thi Tĩnh.

      "Thế nào? Cậu được à?" Lăng Thiếu Dương càng cảm thấy có điều đúng. loại bỏ trong đầu mọi nguyên nhân.

      "Là do Thi Tĩnh?!"

      Khói thuốc bên môi khẽ dừng lại, Vân Dật Bạch vội phủ nhận, " phải!"

      "Vậy là đúng rồi!" Lăng Thiếu Dương .

      "Mình phải!" Giọng điệu Vân Dật Bạch tốt.

      Lăng Thiếu Dương chỉ nhún nhún vai .

      "Cậu câm miệng lại!" Dụi tắt tàn thuốc, Vân Dật Bạch tức giận gầm .

      cảm thấy nụ cười của người bạn này chói mắt. Nhất là cậu ta lại biết bộ dạng này. Càng làm người ta thấy chướng mắt.

      Lăng Thiếu Dương cười càng vui hơn, " ấy làm gì?"

      " ấy ... mình phải là ấy!" được nửa Vân Dật Bạch liền đổi lời .

      Lăng Thiếu Dương cố kiềm chế cười, "Dật Bạch. Với cậu ấy có ảnh hưởng ghê gớm !"

      " phải!" Vân Dật Bạch buồn bực mở miệng, " ấy nhìn thấy ảnh của mình và Nhược Du rồi!"

      Bỗng nhiên nghe thấy cái tên lâu được nhắc tới khiến Lăng Thiếu Dương trầm mặc lại, hồi lâu mới mở miệng , "Cậu vẫn còn giữ à?"

      Vuốt vuốt cây bút cầm tay, khóe miệng Vân Dật Bạch nở nụ cười khổ, "Chỉ là mình quên bỏ nó !"

      Là như vậy phải ? Lăng Thiếu Dương nhìn bạn tốt nhịn được lắc đầu cười tiếng. Nếu quên giận khi bị phát . Cậu ta là với mình hay là cho cậu ta biết đây?

      "Dật Bạch, mọi chuyện đều qua rồi!" Cuối cùng cũng chỉ có thể vậy!

      "Mình biết!" Vân Dật Bạch cười mỉa.




      Chương 43: Thoáng nhìn kinh sợ


      Trời xanh mây trắng.

      Thương thế tốt lên Thi Tĩnh có việc gì làm, liền dọn dẹp đồ đạc trong phòng đem ra ngoài phơi nắng. Gần đây mẹ Vân an tĩnh lạ thường. Cũng tái phát bệnh, cả ngày ở trong phòng Dật Thanh biết làm gì. Cũng cho người khác đến gần.

      Kéo toàn bộ drap giường ra ngoài Thi Tĩnh ngồi trước sân nghĩ tới tất cả những việc xảy ra gần đây.

      “Thi Tĩnh?!”

      Bỗng chốc, từ đằng xa bên ngoài hàng rào truyền tới tiếng kêu sợ hãi kéo Thi Tĩnh trở lại từ trong suy nghĩ. Nhìn về hướng phát ra thanh, trong nháy mắt liền mở to mắt.

      “Phong Linh?” kinh ngạc nhìn người ngoài hàng rào.

      Mái tóc màu nâu lượn sóng tới ngang lưng, mắt to lóe sáng, vẻ mặt rạng rỡ, toàn thân là bộ đồ thịnh hành nhất nay làm tôn lên dáng vẻ của ấy. Mà lúc này, ấy lại dựa cửa sắt có khắc hoa nhìn cười lớn.

      Bước nhanh tới phía trước, Thi Tĩnh bất ngờ khi nhìn thấy bạn. Sau khi mở cổng ra hai người cùng chỉ vào nhau đồng thanh .

      “Sao bạn lại ở đây?!” Hai người cùng hỏi.

      Sau đó chỉ tay về phía mình lần nữa đồng thanh trả lời, “Mình ở nơi này!”

      Khẽ giật mình, Phong Linh cùng Thi Tĩnh liếc nhìn nhau chút hình tượng cười lên ha hả. Dùng sức ôm lẫn nhau, vỗ mạnh vào lưng đối phương hồi lâu mới buông ra.

      Phong Linh là bạn học cấp hai cùng Thi Tĩnh. Khi đó, Thi Tĩnh biết gia đình Phong Linh rất giàu có, sau khi biết được còn cảm thấy kỳ lạ, sau mới biết, là vì trai Phong Linh cho phép tỏ ra kiêu căng nên cố ý đưa vào học trường trung học cấp hai bình thường. Sau khi tốt nghiệp thỉnh thoảng hai người có liên hệ, sau khi Dật Thanh chết, rời khỏi nơi này, liên lạc mấy năm qua cũng dần dần ít .

      Lâu rồi mới gặp khiến hai trẻ náo nhiệt hồi. Phong Linh nhìn qua căn nhà lớn, con mắt sắc lóe lên, khẽ với Thi Tĩnh, “Bạn ở nơi này?” nhớ điều kiện gia đình Thi Tĩnh rất bình thường, làm sao có thể …

      “Ừm! Mình làm thêm ở nơi này!” Thi Tĩnh rũ mắt giải thích.

      “Ồ! Vậy sao. Vân là người rất tốt, về sau mình có thể tới tìm bạn chơi!” Phong Linh cười hì hì qua.

      Vân?

      “Bạn biết Vân Dật Bạch?” Thi Tĩnh hồ nghi hỏi.

      Nghe Thi Tĩnh gọi phải Vân hay Đại thiếu gia kỳ lạ nhìn , lúc này mới gật đầu, “Đúng vậy. Vân và mình lớn lên cùng nhau. Nhà mình cũng ở gần đây, xa!”

      “Vậy à!” Thi Tĩnh ngượng ngùng .

      Trong nhà, bác Hoàng nghe được thanh ra, thấy Phong Linh ông cười , “Phong tiểu thư, lâu rồi gặp !”

      “Bác Hoàng, đúng là lâu!” Phong Linh cười mỉa, “ Vân có ở đây sao? Lát nữa con tới thăm bác chút!”

      “Đại thiếu gia có ở đây, chỉ là bà chủ trở về!”

      “Ai? Bác tốt hơn chưa?” Phong Linh kỳ lạ hỏi qua. Nếu là như vậy, này …

      Bác Hoàng lắc đầu, “ có. Bà chủ bây giờ ở …”

      “Trời ạ!” Thi Tĩnh bên cạnh bỗng nhiên khàn giọng vì kinh ngạc nhìn nóc nhà.

      Hai người chuyện cũng quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của rồi cùng kêu lên, ông Hoàng đứng yên tại chỗ, “Bà chủ…”

      Tầng chót của biệt thự cao ba tầng, là lầu gác nho . Mà mẹ Vân lúc này đứng bên cửa sổ đưa tay hướng ra bên ngoài, cả người cơ hồ chỉ còn nửa gác xép.

      suy nghĩ nhiều, Thi Tinh liền hướng cầu thang chạy tới, thở gấp cầu nguyện, tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì, nhất định nên gặp chuyện xấu.

      biết té ngã bao nhiêu lần, lại bò dậy, vất vả bước tới gác xép, vội vàng bắt lấy thân thể mẹ Vân sắp rơi xuống.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :