1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du(43/165c+ 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 030: Đại thiếu gia đối với Thi tiểu thư là tốt nhỉ!

      Có lẽ Vân Dật Bạch phí công rồi, chú Hoàng dẫn theo quen biết xuất
      , rằng trong thời gian nằm viện Tiểu Cạn ở lại chăm sóc Thi Tĩnh.

      Mười ngày sau Thi Tĩnh xuất viện, trong khoảng thời gian này Vân Dật Bạch cũng
      xuất thêm lần nào nữa. Vào lúc này Thi Tĩnh mới biết Tiểu Cạn là chú Hoàng
      tìm tới để chăm sóc . Tiểu Cạn là thực tập sinh, rất siêng năng học tập, lúc nào
      lên lớp tới nhà họ Vân giúp tay.

      Ngày Thi Tĩnh xuất viện, đến đón có Tiểu Cạn và tài xế. Vân Dật Bạch vẫn
      xuất . Chẳng biết tại sao trong đầu Thi Tĩnh chợt thoáng qua chút mất mát.

      Trở lại nhà họ Vân, ngoài ý muốn khi Thi Tĩnh nhận ra đón chỉ mỗi chú Hoàng
      mà còn có mẹ Vân cùng rất xinh đẹp. đó vẫn đứng bên cạnh cẩn thận
      che ô cho mẹ Vân. Thấy Thi Tĩnh, mẹ Vân áy náy mở miệng: , “ Tĩnh, xin lỗi, đều
      là bác làm cho cháu bị thương!” mẹ Vân nhớ lại lúc mình ngã xuống.

      Thi Tĩnh vội vàng lắc đầu, “ mẹ Vân, sao, bác cố ý mà!”

      Hai mắt của mẹ Vân sáng rực, tiến lên, giọng đầy khẩn trương, “Vậy cháu nhất định
      phải giải thích cùng Dật Bạch nha, phải là bác cố ý mà!”
      “Hả?” Thi Tĩnh có chút hiểu nhìn Vân mẹ, rồi chuyển sang nhìn chú Hoàng.

      Cho tới lúc về phòng, lúc này Tiểu Cạn mới khẽ , “Nghe ông Hoàng , lúc Thi nằm
      viện, Đại thiếu gia rất nóng giận!” xong le lưỡi cái, “May mà khi đó em
      có ở đây! Nghe rất là khủng bố!”

      Vân Dật Bạch bởi vì mà tức giận? Điều này sao có thể? Thi Tĩnh khàn giọng lắc đầu.
      Vậy mà câu tiếp theo của Tiểu Cạn làm cho càng ngạc nhiên.

      “Đại thiếu gia đối với Tĩnh tốt!”

      Thi Tĩnh cảm thấy buồn cười, “Tiểu Cạn, sau này chúng ta là chị em tốt của nhau nhé!
      Còn nữa, em mới đến, ở đây có nhiều chuyện mà em hiểu đâu!” Vân Dật Bạch
      đối xử tốt với ? Làm sao có thể? tại người hận nhất chính là , nhất định
      Tiểu Cạn hiểu lầm rồi!

      “ Chị xem, Đại thiếu gia thấy chị bị thương, còn đặc biệt tìm người về chăm sóc lão
      phu nhân! Như vậy phải là muốn cho chị chỉ nghỉ ngơi thôi sao?” Ở trong lòng
      tiểu nha đầu thản nhiên nhận định như vậy. Đại thiếu gia khẳng định là rất đau lòng
      cho chị.

      “Có lẽ, Đại thiếu gia chỉ đơn giản là muốn có thêm người chăm sóc cho mẹ Vân!” Thi Tĩnh
      lắc đầu, cự tuyệt ý tứ trong lời của Tiểu Cạn.

      Tiểu Cạn nghiêng đầu nhìn Thi Tĩnh, hồi lâu mới lên tiếng : “Chị, chị tại sao nhất định
      phải phủ nhận điều này?”

      “Chị có………….”

      “Em hiểu! Tại sao chị vẫn muốn thừa nhận là Đại thiếu gia đối với chị
      rất tốt vậy?” Theo ý Tiểu Cạn chính xác là như vậy.

      Thi Tĩnh bật cười lắc đầu, “ Tiểu Cạn, thể nào đối tốt với chị cả!” Điểm này
      cần phải hoài nghi.

      “Nhưng là, thực tế, Đại thiếu gia phải đối với chị rất tốt sao! Chị xem chị bị
      thương, thiếu gia để em tới chăm sóc chị. Chị có cách nào chăm sóc lão phu nhân,
      thiếu gia lại tìm người tới làm thay công việc của chị, để cho chị chuyên tâm dưỡng
      thương. Như vậy tốt sao?” Tiểu Cạn đơn thuần nên nghĩ mãi hiểu, tại sao
      chị nhất định phải phủ nhận điều này.

      Lời của Tiểu Cạn khiến cho Thi Tĩnh rơi vào trầm mặc.

      Đúng là nếu dựa vào góc độ của Tiểu Cạn để xem xét việc, Vân Dật Bạch quả rất
      tốt. Nhưng, chỉ có trong lòng ràng, tại sao lại làm như vậy? kí hiệp ước
      cả đời với . Chỉ cần chết, nhất định phải chăm sóc tốt cho mẹ Vân. Ba
      tháng này, làm thế là vì bảo đảm tiếp tục chịu đựng hành hạ của trong
      những ngày tháng tiếp theo.

      sai, chính là như vậy! Nhất định chính là như vậy! Thi Tĩnh biết đây là
      tự thuyết phục chính bản thân mình hay là người khác nữa!

      Vân Dật Bạch người này quả dễ dàng làm cho người khác tin tưởng, đúng là giả
      nhân giả nghĩa!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 031: Ở đây nhìn lén? phải vì muốn tìm đến sao?

      Thi Tĩnh phải là người tham công tiếc việc nhưng cũng có thói quen hưởng
      thụ. Tay bị thương nên thể làm những công việc nặng nhưng vẫn có thể
      làm những việc khác!

      Thi Tĩnh kiên trì muốn ra vườn hoa phơi nắng cùng mẹ Vân. Bệnh tình của mẹ Vân lúc tốt
      lúc xấu, lúc tỉnh táo cùng chuyện trời đất, bàn luận viển vông. Còn lúc phát
      bệnh giống như là đứa trẻ càn quấy, để cho bất kỳ ai tới gần, trừ
      người.

      “Thi Tĩnh, cánh tay của cháu sao chứ?” Mẹ Vân dịu dàng hỏi thăm , như
      người mẹ hiền. Điều này làm cho người thiếu thốn tình thương của mẹ từ bé
      như cảm thấy nghẹn ngào.

      nhàng lắc đầu cái, ôn hòa , “ Cảm ơn mẹ Vân quan tâm, cháu
      có việc gì!” chỉ là muốn cùng mẹ Vân chuyện mà thôi. Đối với việc ngày
      ngày trông chừng mẹ Vân thế này, đối với là quá dễ dàng!

      Mẹ Vân cái hiểu cái gật đầu cái, cũng có tiếp tục tra hỏi, chỉ là lầm bầm
      lầu bầu , “ sao, để Bác bảo Dật Thanh xem bệnh cho cháu. Chắc cháu chưa
      gặp qua Dật Thanh đâu nhỉ? Dật Thanh là con út của bác, bây giờ là bác sỹ tại viện Y
      học rồi đấy!”

      Mẹ Vân kể lại những chuyện nghịch ngợm từ bé đến lớn của Dật Thanh. Lúc này, Thi
      Tĩnh mới hiểu hết được những tình cảm trong câu kia. Từ sâu trong đáy lòng, ấn
      tượng của mẹ Vân phải là những biểu xuất sắc mà là những chuyện xấu của
      Dật Thanh. người mẹ vĩ đại!

      Thi Tĩnh phát , phàm là điều gì muốn điều đó biến mất chút tung tích.
      Nửa đêm trời bắt đầu mưa, Thi Tĩnh chợt nhớ tới chiếc chăn của mẹ Vân còn phơi ngoài
      sân, mở cửa ra ngoài.

      Trong nháy mắt cửa mở ra, liền bị hấp dẫn bởi đôi nam nữ phía ngoài.

      Đối diện cửa phòng của là cầu thang uốn quanh, khúc cuối cầu thang là đôi nam
      nữ dây dưa với nhau.

      Vân Dật Bạch chắc mới từ bên ngoài trở về, tay là chiếc cặp tài liệu, bên cạnh là
      xinh đẹp.

      dùng sức ôm chặt cánh tay Vân Dật Bạch, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng quyễn rũ
      lên, áp sát mặt . Thế mà có cự tuyệt, vươn tay kéo lại gần, nụ hôn
      theo đó cũng rơi vào môi . Bởi vì Vân Dật Bạch đưa lưng về phía , nên Thi
      Tĩnh thấy được vẻ mặt của .

      Trông chừng đến khi hôn đủ rồi, mới khẽ đẩy ra. Sau đó nghiêng người ghé
      vào lỗ tai cái gì đó, rồi thẳng.

      Vân Dật Bạch quay người lại liền thấy Thi Tĩnh đứng trước cửa phòng. Bước chân
      khẽ ngừng lại, rồi tiếp tục chầm chậm tới.

      Thi Tĩnh mím môi, muốn đưa tay phải chốt cửa nhưng lại bị Vân Dật Bạch bước bước
      dài chặn cánh cửa lại.

      “Nhìn lén?” cười như cười liếc nhìn .

      có!”

      sao?” Dễ dàng nhận thấy tin điều này.

      tay chặn cánh cửa lại, tay khống chế Thi Tĩnh giữa cánh cửa và .

      Vân Dật Bạch áp sát người khiến cho Thi Tĩnh lỡ mất nhịp tim, run rẩy hỏi: “Vân
      Dật Bạch, rốt cuộc muốn làm gì?”

      “ Ở đây nhìn lén? phải vì muốn tôi tìm đến sao?” Giọng trầm thấp trong đêm
      tối của tràn đầy hấp dẫn.

      phải! Tôi chỉ vô ý nhìn thấy thôi mà!” Thi Tĩnh run rẩy phủ nhận.

      phải vô ý? Vậy là cố ý đúng ?” Vân Dật Bạch cố ý xuyên tạc lời của .
      Tay đặt cánh cửa chợt nắm lấy cằm của , khiến cho phải ngẩng đầu nhìn .
      Ngón tay lướt qua cánh môi đỏ mọng của , tự chủ nhớ lại nụ hôn ngọt ngào
      ngày ấy. Khẽ nghiêng người, áp sát Thi Tĩnh, ánh mắt nóng rực nhìn vào môi ,
      gian tà nhếch môi : “ cần phiền toái như vậy! Chỉ cần muốn, tôi thỏa
      mãn !”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 032: hận tôi như vậy sao giết tôi ?

      Dứt lời, đôi môi lạnh lẽo của Vân Dật Bạch hung hăng gặm cắn cánh môi cuả Thi Tĩnh,
      giống như là muốn xóa cảm giác trước đó.

      Thi Tĩnh cảm nhận được trừng phạt trong nụ hôn của .

      “Đau…………….” nhịn đau được kêu thành tiếng.

      Giọng mềm nhũn của Thi Tĩnh đánh thức Vân Dật Bạch, dịu dàng mấy phần
      nhưng có rời khỏi môi . Đầu lưỡi của lần mò trong miệng , trằn trọc dây
      dưa, nụ hôn này giống như muốn đem linh hồn rút ra. Thi Tĩnh cảm thấy đầu lưỡi của
      mình tê dại hết rồi mà vẫn chịu buông môi ra.
      nhịn được cái hôn tà ác của , hai chân của mềm nhũn suýt nữa co quắp
      mặt đất. Cũng may có kịp thời vòng tay đỡ lên, ổn định thân thể.

      Bỗng nhiên Vân Dật Bạch buông môi ra, nhìn chăm chú cánh môi sưng đỏ của
      . Bàn tay của Vân Dật Bạch lặng lẽ nắm lấy tay , hai mắt chớp nhìn nhau.

      Vào khoảnh khắc này, Thi Tĩnh cảm giác mình bị hút sâu vào đôi mắt màu mực của Vân
      Dật Bạch. Nhận thấy cố tình ma sát thân thể của mình, thân thể kịch liệt run rẩy.

      “ Ha ha” Phản ứng của làm Vân Dật Bạch vui vẻ. Cúi đầu nhìn Thi Tĩnh bị ngăn
      giữa cánh cửa, khuôn mặt đỏ ửng của giống như mê hoặc .

      Trong phút chốc tiếng cười của khiến Thi Tĩnh hoàn hồn, phát tay mình
      vòng quanh hông của Vân Dật Bạch, khiếp sợ mắt trừng lớn, hai tay vội đẩy ra.
      hoảng sợ : “ thể làm thế!”

      thể?” Vân Dật Bạch nhắc lại lời , : “ ra lệnh cho tôi?” Giọng
      trầm tĩnh của vang lên.

      Tất nhiên Thi Tĩnh nghe ra được hàm ý uy hiếp bên trong, bên người còn cảm nhận được
      hơi thở của , cắn môi : “ Tôi cầu xin , cầu xin đừng tiếp tục nữa!”

      “Cầu xin tôi?”

      Nhiệt tình của Vân Dật Bạch bị câu của Thi Tĩnh làm nguội lạnh, “ cho tôi biết
      tại sao mình lại làm thế?”

      thể. thể như vậy!” Thi Tĩnh ngừng lắc đầu, “ thể,
      thể!”

      Vẻ mặt của khiến lông mày Vân Dật Bạch nhăn lại, nắm lấy cánh tay bị thương
      của , gầm , “ Thi Tĩnh, ngẩng đầu nhìn tôi!”

      luống cuống chống lại ánh mắt của . Vân Dật Bạch từ trong mắt nhận thấy
      được hoảng loạn, sợ hãi, cùng với uất ức. Ánh mắt như thế làm cho càng
      thêm tức giận.

      tay siết chặt bả vai của Thi Tĩnh, giống như là muốn bóp nát xương cốt của ,
      trầm mở miệng , “ có quyền cự tuyệt sao?”

      …………………..tôi muốn!” Thi Tĩnh dùng sức lắc đầu, “ Tại sao lại đối với
      tôi như thế? Chẳng lẽ nghĩ tới Dật Thanh sao?”

      “ Thi Tĩnh!” Vân Dật Bạch thô bạo hô lên tiếng, “ Ở trong nhà này, người
      tư cách nhắc tới Dật Thanh nhất chính là !”

      Thi Tĩnh nhất thời tức cười.

      Đúng vậy, làm thế nào lại quên mất, ở trước mặt , người có tư cách nhắc
      tới Dật Thanh chính là chứ!

      Bất chợt, Thi Tĩnh si mê mà cười lớn, cầm lòng được nước mắt tràn ra, ánh mắt đờ
      đẫn nhìn lồng ngực Vân Dật Bạch.

      Tiếng cười quái dị của Thi Tĩnh làm cho Vân Dật Bạch lui ra phía sau bước, rời
      trước người .

      Thi Tĩnh trượt xuống cánh cửa, ngồi mặt đất, cười ngừng nghỉ. biết
      cười bao lâu, đến khi Vân Dật Bạch sắp rời , tỉnh táo khác thường : “ hận tôi
      như vậy sao giết tôi ? Yên tâm, tôi kiện !”

      Bỗng nhiên xoay người, Vân Dật Bạch như hóa thân thành ác ma, giọng lạnh lẽo
      vang lên: “ Giết ? Tôi sợ làm bẩn tay tôi!”

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 032: hận tôi như vậy sao giết tôi ?

      Dứt lời, đôi môi lạnh lẽo của Vân Dật Bạch hung hăng gặm cắn cánh môi cuả Thi Tĩnh,
      giống như là muốn xóa cảm giác trước đó.

      Thi Tĩnh cảm nhận được trừng phạt trong nụ hôn của .

      “Đau…………….” nhịn đau được kêu thành tiếng.

      Giọng mềm nhũn của Thi Tĩnh đánh thức Vân Dật Bạch, dịu dàng mấy phần
      nhưng có rời khỏi môi . Đầu lưỡi của lần mò trong miệng , trằn trọc dây
      dưa, nụ hôn này giống như muốn đem linh hồn rút ra. Thi Tĩnh cảm thấy đầu lưỡi của
      mình tê dại hết rồi mà vẫn chịu buông môi ra.
      nhịn được cái hôn tà ác của , hai chân của mềm nhũn suýt nữa co quắp
      mặt đất. Cũng may có kịp thời vòng tay đỡ lên, ổn định thân thể.

      Bỗng nhiên Vân Dật Bạch buông môi ra, nhìn chăm chú cánh môi sưng đỏ của
      . Bàn tay của Vân Dật Bạch lặng lẽ nắm lấy tay , hai mắt chớp nhìn nhau.

      Vào khoảnh khắc này, Thi Tĩnh cảm giác mình bị hút sâu vào đôi mắt màu mực của Vân
      Dật Bạch. Nhận thấy cố tình ma sát thân thể của mình, thân thể kịch liệt run rẩy.

      “ Ha ha” Phản ứng của làm Vân Dật Bạch vui vẻ. Cúi đầu nhìn Thi Tĩnh bị ngăn
      giữa cánh cửa, khuôn mặt đỏ ửng của giống như mê hoặc .

      Trong phút chốc tiếng cười của khiến Thi Tĩnh hoàn hồn, phát tay mình
      vòng quanh hông của Vân Dật Bạch, khiếp sợ mắt trừng lớn, hai tay vội đẩy ra.
      hoảng sợ : “ thể làm thế!”

      thể?” Vân Dật Bạch nhắc lại lời , : “ ra lệnh cho tôi?” Giọng
      trầm tĩnh của vang lên.

      Tất nhiên Thi Tĩnh nghe ra được hàm ý uy hiếp bên trong, bên người còn cảm nhận được
      hơi thở của , cắn môi : “ Tôi cầu xin , cầu xin đừng tiếp tục nữa!”

      “Cầu xin tôi?”

      Nhiệt tình của Vân Dật Bạch bị câu của Thi Tĩnh làm nguội lạnh, “ cho tôi biết
      tại sao mình lại làm thế?”

      thể. thể như vậy!” Thi Tĩnh ngừng lắc đầu, “ thể,
      thể!”

      Vẻ mặt của khiến lông mày Vân Dật Bạch nhăn lại, nắm lấy cánh tay bị thương
      của , gầm , “ Thi Tĩnh, ngẩng đầu nhìn tôi!”

      luống cuống chống lại ánh mắt của . Vân Dật Bạch từ trong mắt nhận thấy
      được hoảng loạn, sợ hãi, cùng với uất ức. Ánh mắt như thế làm cho càng
      thêm tức giận.

      tay siết chặt bả vai của Thi Tĩnh, giống như là muốn bóp nát xương cốt của ,
      trầm mở miệng , “ có quyền cự tuyệt sao?”

      …………………..tôi muốn!” Thi Tĩnh dùng sức lắc đầu, “ Tại sao lại đối với
      tôi như thế? Chẳng lẽ nghĩ tới Dật Thanh sao?”

      “ Thi Tĩnh!” Vân Dật Bạch thô bạo hô lên tiếng, “ Ở trong nhà này, người
      tư cách nhắc tới Dật Thanh nhất chính là !”

      Thi Tĩnh nhất thời tức cười.

      Đúng vậy, làm thế nào lại quên mất, ở trước mặt , người có tư cách nhắc
      tới Dật Thanh chính là chứ!

      Bất chợt, Thi Tĩnh si mê mà cười lớn, cầm lòng được nước mắt tràn ra, ánh mắt đờ
      đẫn nhìn lồng ngực Vân Dật Bạch.

      Tiếng cười quái dị của Thi Tĩnh làm cho Vân Dật Bạch lui ra phía sau bước, rời
      trước người .

      Thi Tĩnh trượt xuống cánh cửa, ngồi mặt đất, cười ngừng nghỉ. biết
      cười bao lâu, đến khi Vân Dật Bạch sắp rời , tỉnh táo khác thường : “ hận tôi
      như vậy sao giết tôi ? Yên tâm, tôi kiện !”

      Bỗng nhiên xoay người, Vân Dật Bạch như hóa thân thành ác ma, giọng lạnh lẽo
      vang lên: “ Giết ? Tôi sợ làm bẩn tay tôi!”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 033: là ai? Dám xen vào chuyện của tôi!

      Sau đêm hôm đó, cũng gặp lại Vân Dật Bạch lần nữa. Thi Tĩnh giờ mới biết Vân
      Dật Bạch rất bận, thời gian ở nhà của cũng rất ít. Cho nên cần phải hồi
      hộp chờ bỗng nhiên xuất .

      Thời gian này cũng phát việc kỳ quái. mới tới để chăm sóc mẹ Vân
      tự xem mình là chủ nhân, trong nhà làm việc gì, mỗi ngày vênh váo sai khiến
      người làm. May mắn cho Vân Dật Bạch là còn có tận tâm chăm sóc cho mẹ Vân.

      Nhưng đợi mãi thấy Vân Dật Bạch có biểu gì, cũng quan tâm
      chuyện này nữa.

      “ Chú Hoàng”

      Tranh thủ lúc mẹ Vân ngủ trưa, Thi Tĩnh vào trong vườn tìm chú Hoàng.

      “Có chuyện gì sao,Thi Tĩnh?” Chú Hoàng vừa cầm bình nước tưới cây trong vườn vừa
      quay đầu lại nhìn hỏi.

      “Cháu muốn kể với chú nghe số chuyện!”

      Để bình tưới nước xuống, chú Hoàng lại gần, : “ Cháu !”

      “Chú Hoàng, mới tới chăm sóc mẹ Vân tên là gì?” Thi Tĩnh có chút áy náy,đến giờ
      còn biết tên tuổi đó nữa.

      “ Quên với cháu chuyện này. ấy là Lam Đình, con của Tổng giám đốc
      Lam thị. Nghe ấy tới đây là để học tập cách chăm sóc người bệnh. biết vì
      sao Lam biết Đại thiếu gia cần tìm người chăm sóc mẹ Vân nên nhờ Tổng giám
      đốc Lam với Đại thiếu gia cho ấy tới đây . Cháu cần phải để ý chuyện này
      đâu!” Chú Hoàng thân tình . Bọn họ cũng dễ nhận thấy mục đích Lam Đình tới đây
      phải để chăm sóc mẹ Vân.

      ra là thế!” Thi Tĩnh khẽ gật đầu, giờ hiểu tình huống ngày hôm đó.

      Lam gây khó dễ cho cháu sao?” Chú Hoàng lo lắng hỏi.

      có, có! Cháu sao hết!” Thi Tĩnh ngượng ngùng cười tiếng.
      tại, cảm thấy mình hơi xen vào chuyện của người khác rồi.

      Lam dù cái gì cháu cũng cần để ý. Chờ Đại thiếu gia trở lại chú với
      cậu ấy.” Chú Hoàng an ủi.

      “ Cháu có việc gì!” Dù sao Lam Đình cũng thích chuyện với .
      đến cũng buồn cười, và Lam Đình lâu như vậy cũng chưa với nhau câu nào.

      “ Vậy tốt, vậy tốt!”

      Lời của chú Hoàng chưa dứt nghe thấy tiếng la mắng từ trong nhà vọng ra. Chú
      Hoàng và Thi Tĩnh nhìn nhau cái, sau đó cùng vào trong nhà.

      có mắt sao? thấy tôi xuống lầu sao? Nếu để những mảnh vụn này đâm
      trúng tôi, bồi thường nổi sao?” Mới vừa vào cửa, liền nghe được tiếng chửi bới của
      Lam Đình. Ở cửa cầu thang, Tiểu Cạn cúi đầu nghe Lam Đình mắng.

      Chú Hoàng bước nhanh về phía trước, “ Lam, chuyện này là như thế nào?”

      Thấy chú Hoàng, Lam Đình càng thêm tức giận, ngón tay chỉ vào chú Hoàng, “ Đây là ông
      sắp xếp? Miếng thủy tinh phải nhanh chóng dọn dẹp, chẳng lẽ chờ người khác bị
      thương, mới chịu dọn dẹp sao?”

      “Tôi là muốn dọn, lấy dụng cụ thu dọn ………….” Tiểu Cạn muốn giải
      thích lại bị Lam Đình mắng nặng hơn, “ câm miệng, nơi này đến phần
      !”

      ……………………” Tiểu Cạn uất ức chu miệng lên, cặp mắt đỏ bừng rưng rưng nhìn chú
      Hoàng cùng Thi Tĩnh.

      Vốn đây cũng phải là chuyện gì lớn, Thi Tĩnh êm ái mở miệng, “ Lam, cũng
      có bị thương, vậy chuyện này coi như xong. Tiểu Cạn mau thu dọn mảnh vỡ !”

      Thi Tĩnh vừa mở miệng, chú Hoàng liền bảo Tiểu Cạn mau làm việc, Tiểu Cạn gật đầu.

      màn này lại bị Lam Đình thấy được, mắt đẹp nhíu chặt chuyển sang nhìn Thi Tĩnh.
      Lam Đình cao ngạo hất cằm lên tới trước mặt .

      là ai ? Dám xen vào chuyện của tôi!”

      Dứt lời đợi Thi Tĩnh hoàn hồn, bàn tay đánh vào mặt Thi Tĩnh.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Chuyện trong phòng tôi quan tâm làm gì?

      cái bạt tai thình lình giáng xuống khiến gian nhất thời tĩnh lặng.

      ai nghĩ Lam Đình lại làm như vậy. ta ra tay quá nhanh, căn bản mọi người đều kịp phản ứng.

      Cho tới khi tiếng bạt tai vang lên, mọi người mới biết ra tay.

      Thi Tĩnh bị đánh bên mặt, khóe môi nhếch lên tia máu, vị máu tanh cùng vài sợi tóc vương bên miệng . Gương mặt lên vết hằn đỏ, nhanh chóng sưng lên.

      Người hoàn hồn đầu tiên là Tiểu Cạn, tiến bước lên chắn trước mặt Thi Tĩnh hướng về phía Lam Đình mắng, “Cái này, sao có thể ra tay như vậy?”

      Lam Đình khinh miệt liếc mắt nhìn Tiểu Cạn, đẩy ra rồi tiến tới gần Thi Tĩnh , “Đừng cho là tôi biết là loại người gì. muốn trèo lên giường của Vân Dật Bạch, còn phải xem ấy có vui hay !”

      Lời này vừa ra, bác Hoàng và Tiểu Cạn nhất thời thở dốc vì kinh ngạc chuyển con mắt nhìn Thi Tĩnh.

      Mặt Thi Tĩnh lúc trắng lúc xanh lóe tia giận, “Lam tiểu thư , xin hãy chịu trách nhiệm vì lời của mình!”

      “Chịu trách nhiệm? đáng để cho tôi chịu trách nhiệm ư?” Lam Đình cười nhạo tiếng, to giọng thu hút chú ý của nhiều người. “ và Vân Dật Bạch làm gì trong phòng còn cần tôi ra hay sao?” Lam Đình gây .

      Đối với Vân Dật Bạch, cảm thấy áy náy nên tranh chấp với . Mà Thi Tĩnh nhận thấy phải người có thể để mặc người khác chém giết.

      Đưa tay lau vệt máu ở khóe miệng, giận tái mặt, “Tôi còn biết trong phòng tôi xảy ra việc gì. Lam tiểu thư còn hiểu căn phòng này hơn cả chủ nhân của nó là tôi đây sao?” Xin hỏi Lam tiểu thư, chuyện trong phòng tôi quan tâm làm gì?”

      “Thi Tĩnh, như vậy thừa nhận rồi phải ?” Lam Đình chất vấn.

      Thi Tĩnh nở nụ cười nhạt, “Lam tiểu thư, có tư cách gì mà hỏi tôi như vậy?” chê cười.

      “Tôi là vợ chưa cưới của Vân Dật Bạch!” Lam Đình ngẩng cao đầu lên khiêu khích .

      sao!” Thi Tĩnh nhành ra hai chữ, “Vậy chờ trở thành vợ của Vân Dật Bạch rồi hãy hỏi tôi!”

      Là vợ chưa cưới sao? Đúng là lý do thích đáng.

      Lam Đình ngờ lại hề sợ hãi ta, sẵng giọng : “ sợ tôi khiến Vân Dật Bạch bỏ sao?”

      Nghe vậy, Thi Tĩnh ngửa đầu cười, “Ha, có ? Vậy tôi phải cảm ơn rồi.” cầu còn được. Chỉ là nghĩ Vân Dật Bạch đồng ý.

      sợ?”

      “Tôi rất muốn rời khỏi đây, Lam tiểu thư, mời nhanh chút giúp tôi tay!” Thi Tĩnh hướng về phía cười mong đợi.

      Lam Đình hơi khó hiểu. để ý Vân Dật Bạch trong bữa tiệc, biết vẫn chưa có vợ, nhờ bố ra mặt giúp, biết Vân Dật Bạch là người thông minh nhất định cự tuyệt . thừa dịp theo đuổi Vân Dật Bạch. Mà cũng tỏ ra chán ghét . Nhưng đêm đó, thấy Vân Dật Bạch cùng Thi Tĩnh hôn nhau trước cửa phòng.

      Việc này với những gì biết giống nhau. Nhìn thái độ của Vân Dật Bạch đối với Thi Tĩnh, vẫn cho rằng thích ấy. Điều này khiến cảm thấy bất an.
      Lam Đình vốn cho rằng Thi Tĩnh là người phụ nữ yếu đuối. Theo quan sát của , trong nhà này Thi Tĩnh rất ít khi lên tiếng, trước mặt Vân Dật Bạch càng phản đối điều gì. sớm cho rằng Thi Tĩnh là vô hại.

      Vậy mà, tại như thế. có thể nhận ra lời Thi Tĩnh .

      cho rằng tôi dám làm gì sao?” Lam Đình chợt bình tĩnh lại.

      “Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Thi Tĩnh ngừng lại. cho rằng Lam Đình dễ dàng bỏ qua cho ! Nhưng lời cần nhất định phải .

      “Lam tiểu thư, mọi người ở đây cũng chỉ vì cuộc sống của mình mà bán sức lao động, nhưng họ bán nhân cách. Bọn họ nhất định phải khúm núm với chờ rủ lòng thương. Nhất là, còn chưa phải chủ nhân của nơi này, có quyền chỉ trích tất cả mọi người ở đây! Nhiều nhất, chỉ là vị khách mà thôi!”

      Dứt lời, bác Hoàng và Tiểu Cạn hơi bất ngờ nhìn Thi Tĩnh. Họ ở với Thi Tĩnh thời gian nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Thi Tĩnh ra mặt như vậy.

      rất hay!”

      Bỗng ở cửa truyền tới tràng vỗ tay cùng với giọng trầm khẽ cười.
      Chương 035: luôn phòng bị những thứ người ta đối tốt với sao?

      rất hay!”

      Bỗng ở cửa truyền tới tràng vỗ tay cùng với giọng trầm thấp khẽ cười.

      Lúc này, Thi Tĩnh quay đầu lại mới thấy có người chậm rãi bước vào từ cửa, người đó trước kia từng gặp lần,. Lăng Thiếu Dương, bạn của Dật Thanh.

      Tất nhiên Lam Đình cũng nhận ra Lăng Thiếu Dương, ta chỉ là giám đốc công ty Vân Dật Bạch mà còn là bạn tốt của Vân Dật Bạch. muốn ở cùng chỗ với Vân Dật Bạch nếu như được đồng ý của người này, phần thắng của giảm bớt nhiều. Vì vậy, vui nhìn người vừa tới, cũng chỉ có thể nhịn.

      “Lại gặp mặt, Thi tiểu thư!” Lăng Thiếu Dương khẽ gật đầu chào hỏi với Thi Tĩnh.

      “Xin chào, Lăng tiên sinh!” Thi Tĩnh khẽ gật đầu, nhiều.

      Lúc này Lăng Thiếu Dương mới quay đầu chuyện cùng Lam Đình, “Lam tiểu thư, mọi thứ ở chỗ này có ổn ?”

      Sắc mặt Lam Đình vô cùng tốt, Lăng Thiếu Dương vừa đến, người đầu tiên hỏi tới cũng phải là , ngược lại lại chuyện với Thi Tĩnh trước. Điều này làm cho người từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo như rất vui vẻ.

      “Lăng Thiếu Dương, tới đây làm cái gì?” khách khí hỏi.

      "Tổng giám đốc nhờ kẻ hèn mọn này tới nhà có chút việc, xem mẹ cậu ta có chịu uất ức gì . Lam tiểu thư, có ý kiến gì sao?” Lăng Thiếu Dương tỏ ra khiêm nhường .
      Lam Đình luôn tự cho rằng mình tài trí hơn người, xem ai cũng như giẻ rách. Người phụ nữ như vậy có vẻ bên ngoài tốt khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

      ta vừa khen vừa chê trước sau bất nhất khiến sắc mặt Lam Đình trở nên xanh lét, cả giận : “ có ý gì?”

      Lăng Thiếu Dương bàng quang nhún nhún vai, : “Ý của tôi là, đứng dưới mái hiên nhà người ta biết khiêm tốn là tốt, phô trương quá mức chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi!”

      “Lăng Thiếu Dương, tôi sao?”

      “Xin đem chữ cuối cùng kia xóa , đúng là tôi !”

      “Tôi là vợ chưa cưới của Vân Dật Bạch!” Lam Đình cảm thấy lấy thân phận này ra có thể khiến cho thỏa hiệp.

      Ai ngờ, Lăng Thiếu Dương chẳng hề để ý nhún vai: “Đợi đến khi cậu ta chịu thừa nhận. hãy lại !” Dứt lời để ý tới Lam Đình nữa, chuyển sang Thi Tĩnh. “Thi tiểu thư, tôi có lời muốn với !”

      Nhìn hai người họ rời , bọn người bác Hoàng, Tiểu Cạn lặng lẽ lui xuống.

      Lam Đình nắm chặt hai quả đấm, mặt tràn đầy phẫn hận nhìn bóng lưng Thi Tĩnh và Lăng Thiếu Dương biến mất.

      Chờ xem!

      Đây là lần đầu tiên Thi Tĩnh vào thư phòng của Vân Dật Bạch. Thư phòng với tạo cho người ta cảm giác khác biệt lắm. Có loại áp lực đè ép lên. Hai mặt vách tường toàn bộ đều là giá sách, phía sắp xếp đầy sách nước ngoài. Thậm chí số chữ viết còn khiến Thi Tĩnh vừa nhìn liền choáng váng đầu óc.

      theo Lăng Thiếu Dương vào thư phòng, Thi Tĩnh đứng lại trước cửa ra vào có ý định chuyện với người này lâu.

      phòng bị của khiến cho Lăng Thiếu Dương cảm thấy muốn đùa giỡn: “ sợ cái gì?”

      Thi Tĩnh .

      “Tôi làm tổn thương !” phải thừa nhận thái độ của mình lúc mới gặp gỡ muốn hù dọa .

      Thi Tĩnh mím môi, “Lăng tiên sinh có chuyện gì?”

      “Mẹ Vân có khỏe ?”

      có thể tự xác nhận.”

      “A, đều phòng bị những thứ người khác đối tốt với mình như vậy sao?” Lăng Thiếu Dương cảm thấy thú vị.

      Thi Tĩnh nhịn được cười lạnh, “Những người đối tốt với tôi, sau cùng đều là người gây tổn thương lớn nhất cho tôi. , tôi có thể tin tưởng nữa sao?” phải người duy nhất? Vân Dật Bạch cũng thế. dễ nghe là giúp , thực tế sao? ngây thơ cho rằng, có người vô duyên vô cớ giúp mình.

      thể gậy tre đánh chết thuyền người!” Lăng Thiếu Dương cãi lại.
      Thi Tĩnh trầm mặt , “Rốt cuộc có chuyện gì?”

      Nghe vậy, Lăng Thiếu Dương chuyển mắt cái, khom người rút ra phần tài liệu trong ngăn kéo giao cho , “Đây là thứ Dật Bạch cần, cậu ta muốn đưa qua!”

      “Tôi?” Thi Tĩnh trỏ tay chỉ mình. Giọng mang vẻ hoài nghi.

      sai” Lăng Thiếu Dương nghêm nghị gật đầu “Bây giờ cậu ta ở phi trường, kế tiếp còn phải bay tới chỗ khác, tài xế đưa , nên chậm trễ!” xong đợi Thi Tĩnh phản ứng liền đẩy về hướng cửa.

      Lòng Thi Tĩnh tràn đầy hoài nghi như cũ, Làm sao Vân Dật Bạch có thể bảo đưa đồ?
      Chương 36: Chịu sắp đặt của Lăng Thiếu Dương.

      Bên trong phi trường, Vân Dật Bạch biết đây là lần thứ mấy nâng cổ tay lên xem thời gian.

      Cái tên Lăng Thiếu Dương này, nhờ cậu ta đưa tài liệu cho mà lại lề mà lề mề chưa tới vậy.

      Kéo cặp tài liệu từ trong phòng chờ VIP của phi trường ra, Vân Dật Bạch dừng ngay tại chỗ.

      phải khách hàng có vé VIP được vào, cho dù Thi Tĩnh có giải thích như thế nào nữa, người ta cũng để ý tới . Chỉ giữ ở ngoài cửa. Đúng lúc đó, Vân Dật Bạch ra trông thấy.

      Thi Tĩnh cầm trong tay mã số máy bay mà Lăng Thiếu Dương đưa cho . Vất vả lắm mới tìm được, lại thấy Vân Dật Bạch.

      “Tôi chỉ muốn đưa đồ thôi mà, cần cho tôi vào đâu, có thể chuyển lời giúp tôi được chứ?” Thi Tĩnh biết câu này lần thứ mấy nữa.

      “Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi thể cho vào được!”

      “Tôi vào, giúp tôi gọi Vân Dật Bạch là được!”

      “Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi thể làm phiền khách hàng nghỉ ngơi được!”

      “Tôi…” Thi Tĩnh còn muốn thêm, phải đưa vật rất quan trọng, đúng lúc này thấy Vân Dật Bạch đứng ở trước mặt. xả giận mắng, “Rốt cuộc cũng nhìn thấy !” Trong giọng có vài phần kích động.

      Vân Dật Bạch nhướng mày, cười nhạt , “Lần đầu tiên trông thấy, muốn đến để gặp mặt tôi à.”

      Nhất thời Thi Tĩnh biết sao, trầm lặng hồi mới đưa tập tài liệu trong tay cho , “Đồ của này!”

      Vân Dật Bạch đưa tay nhận lấy, liếc mắt nhìn, lông mày nhăn lại, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Thi Tĩnh, “Lăng Thiếu Dương để đem tới?”

      “Phải!”

      Cất tài liệu vào trong cặp, vẻ mặt Vân Dật Bạch kì dị nhìn cái… Chợt mở miệng hỏi, “Thi Tĩnh, ra chuyên nghiệp vậy…”

      hiểu sao lại vậy, Thi Tĩnh vẫn cho biết "Máy tính"

      10 phút sau khi ngồi bên Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh lúc này mới hoàn hồn. Cơ thể cứng lại nhìn Vân Dật Bạch ngồi bên cạnh, "Tại sao lại dẫn tôi đến đây"

      Kể từ lúc cầm tài liệu lên máy bay Vân Dật Bạch tiếng nào, “Lăng Thiếu Dương cho biết, vốn cậu ta phải theo tôi ra nước ngoài sao?”

      Thi Tĩnh nhất thời tức cười.

      ta !

      đúng, có phải ý muốn , tại phải theo Vân Dật Bạch công tác?!

      Thi Tĩnh kinh ngạc mở to hai mắt, nhất thời luống cuống, “ , tôi muốn xuống!” xong liền đứng dậy.

      Giây tiếp theo, liền bị kéo xuống, bịch tiếng lại ngồi trở lại. dùng sức bỏ tay Vân Dật Bạch ra, “ đừng kéo tôi. Tôi muốn xuống.” muốn phải ra nước ngoài mình với .

      “Máy bay cất cánh rồi, làm loạn cái gì chứ.” Cánh tay dùng sức ôm chặt , giữ trong ngực. Vân Dật Bạch gầm ra tiếng.

      “Hả?Tôi muốn ra nước ngoài với .” Thi Tĩnh sợ hãi kêu lên. Lập tức thu hút chú ý của mọi người máy bay.

      Vân Dật Bạch tối mặt, “ câm miệng cho tôi!” thấy nhân viên phục vụ ân cần tới.

      Ánh mắt nữ tiếp viên hàng ân cần nhìn Thi Tĩnh bị giữ chặt trong ngực người khác, “Vị tiểu thư này, có việc gì ?”

      Thi Tĩnh vội vàng đưa mắt nhìn Vân Dật Bạch, rồi nhìn lại nữ tiếp viên hàng , “ có việc gì đâu!”

      cần giúp gì chứ?” Nữ tiếp viên hàng dịu dàng hỏi.

      cần, cần!” Thi Tĩnh vội vàng qua. Hông của sắp bị thít chặt rồi!

      “Được, chúc đường vui vẻ!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :