1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du(43/165c+ 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 025: Cả người bị thương bệnh viện.

      Lửa giận chẳng những bị ngăn ở trong miệng, hơn nữa còn thêm vào cây đuốc.



      Vân Dật Bạch đẩy cửa phòng ra thấy phải là cái tưởng tượng Thi Tĩnh ngồi ở giường nghỉ ngơi trong bình yên. Mà là Thi Tĩnh vùi đầu ngã ở bờ giường. Càng làm cho chân mày nhíu chặt chính là phơi bày bên ngoài cánh tay cùng mắt cá chân.



      cánh tay bị xước máu đầy cả cánh tay , những giọt máu kết vảy đọng ở cánh tay chịu rời . Mà mắt cá chân lộ ra cũng sưng lên, tất cả sưng hồng lên, giống như là huyết dịch của cả người toàn bộ tụ tập tại mắt cá chân, dáng vẻ đỏ bừng mới nhìn giống như mạch máu bị vỡ tung.



      Mà sắc mặt tái nhợt có chút huyết sắc nào, trắng bệch giống như tờ giấy mỏng. Yếu ớt đến nỗi muốn chạm cái, bể tan tành .



      Trong lúc nhất thời, Vân Dật Bạch sững sờ tại chỗ .



      Lão Hoàng theo lên thấy Đại Thiếu Gia đứng ở cửa bất động tại chỗ mới tiến lên trước vừa nhìn, vừa nhìn nhìn nổi rồi, ông cả kinh thất sắc tiến lên, "Thi tiểu thư!"



      tiếng gào thét này của lão Hoàng khiến Vân Dật Bạch hoàn hồn, sải bước nhìn lão Hoàng đem Thi Tĩnh dời đến giường. Sắc mặt trầm lãnh nịnh tới trước nhìn Thi Tĩnh mất máu, "Đây là chuyện gì xảy ra?" 20' trước vẫn rất tốt, nháy mắt cái, ta liền bị thương thành như vậy. Đây phải là cơ hội để ta cười nhạo mình sao?



      "Thi tiểu thư mới vừa rồi hỏi tôi mượn thuốc đỏ, tôi cho là ấy chỉ là sứtđầu, ngờ nghiêm trọng như thế!" Lão Hoàng vội vàng giải thích.



      Vân Dật Bạch nhìn thuốc đỏ đất, lông mày nhíu chặt nhưng có mở ra, ngược lại nhíu chặt hơn. Vết thương chân có thể tưởng tượng là thời điểm đỡ mẹ nên bị thương, còn cánh tay? Máu kết vảy còn có rửa , chứng minh là vừa mới bị thương. Chẳng lẽ thời điểm té lầu?



      Người phụ nữ này là phiền toái!



      kịp ngẫm nghĩ nguyên do trong này nữa, liền bị lão Hoàng cắt đứt suy nghĩ.



      "Đại Thiếu Gia, cánh tay Thi tiểu thư giống như gãy xương!" Lão Hoàng nhàng chạm vào cánh tay Thi Tĩnh .



      Mỗi lần chạm thử, chân mày liền nhíu cái, trong chốc lát này, đầu Thi Tĩnh đầy mồ hôi rịn. Thân thể cũng cầm được run rẩy.



      Nhìn thấy vậy, Vân Dật Bạch trong lòng biết phải bệnh viện. Sải bước khom người ôm lấy Thi Tĩnh. Sức nặng cánh tay khiến cho theo bản năng cứng lông mày, vừa quay đầu vừa phân phó lão Hoàng, "Bảo tài xế chuẩn bị xe, bệnh viện!"



      "Vâng vâng vâng!" Lão Hoàng vội vàng gọi điện xuống.



      Lúc Vân Dật Bạch ra cửa vừa lúc tài xế ngừng xe xong, hai má phình lên thoạt nhìn như mới vừa dùng cơm. Vội vàng sờ sờ khóe miệng, mở cửa xe mời người lên xe.



      Bên trong xe, Vân Dật Bạch từ đầu đến cuối có buông Thi Tĩnh ra ôm cánh tay, trừ ở trong phòng tắm ra, chưa từng nghiêm túc dò xét cẩn thận qua Thi Tĩnh . Trước kia theo Dật Thanh xuất , cũng chỉ là nhìn lướt qua em trai thích, vậy mà hôm nay, mỗi lần thấy nhớ tới em trai, nên căn bản chú ý đến .



      Đôi lông mi cong khuôn mặt nhắn tái nhợt bởi vì đau mà vặn ở chung chỗ, có uổng phí khuôn mặt nhắn bởi vì có huyết sắc càng lộ vẻ tái nhợt. Liền đứng khuôn mặt hơn tuổi lộ ra mấy phần hồn nhiên. đẹp, nhiều người phụ nữ còn đẹp hơn có rất nhiều, tuyệt đối phải là người xuất chúng nhất . Nhưng là cả người tản ra hơi thở làm cho người ta nhịn được đến gần. Ngay cả người Dật Thanh ấm áp như mặt trời cũng đến gần.


      Thân thể đau đớn làm cho nhịn được ngừng run rẩy, xe lắc lư điên bắt tay làm đau vết thương chân, cơ thể của bắt đầu nóng lên mê sảng. Lo lắng ở trong ngực lẩm bẩm .



      kiềm hãm được khom người buộc chặt cánh tay để cho thân thể giữ vững bất động để tránh lắc lư, cũng là bởi vì động tác này, có thể ràng cảm nhận được run rẩy, nghe được mê sảng.



      "Dật Thanh, xin lỗi ——"

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 026: Hình chung




      "Xương cánh tay gãy, mắt cá chân sai chỗ! Gảy xương tới phát sốt. Tôi Vân đại ca, rốt cuộc đối với con người ta làm cái gì? Cả người bị thương?"



      Bác sĩ mặc áo khoác trắng cổ đeo ống nghe đứng thẳng người đồng thời chuyển hướng con mắt hiểu về bên bạn tốt. Trong mắt lộ ra đồng ý.



      Làm bác sĩ, thích thấy nhất là có người bị thương, hơn nữa còn là người đáng xinh đẹp.



      " biết!" Vân Dật Bạch thở dài trả lời."Có vấn đề gì hay ?"



      "Xương cánh tay gãy cần 3 tháng mới có thể hồi phục. Mắt cá chân trật khớp mười ngày ! Gần đây vị tiểu thư này có lẽ cần làm chuyện khác, hảo hảo nghỉ ngơi chút !" Bác sĩ Lộ Địch Nhiên căn cứ vào tình trạng thân thể Thi Tĩnh chi tiết.



      "Ở bệnh viện?" Vân Dật Bạch có thể vì vậy mà nhíu mày.



      đánh?". Nhưng Lộ Địch Nhiên trả lời vấn đề của ngược lại hỏi tới cùng.



      Vân Dật Bạch lập tức xanh đen cả mặt, "Tôi đánh phụ nữ!". có chút ngoài ý muốn Lộ Địch Nhiên lại biết.



      Lộ Địch Nhiên này là bạn tốt thời đại học của Dật Thanh, bởi vì là em trai, Dật Thanh có thể cần lo lắng chuyện gia nghiệp, cho nên và mẹ cũng cho bản thân Dật Thanh quyết định việc học của , cuối cùng Dật Thanh quyết định học y. Cùng Lộ Địch Nhiên quen biết, cũng bởi như thế.



      Dật Thanh sau khi rời , tình trạng mẹ tốt, Lộ Địch Nhiên thường xuyên đến khám cho mẹ rồi dần dần gần gũi.



      " cũng phải!". Lộ Địch Nhiên vuốt vuốt mái tóc, "Vị tiểu thư này đây là do ngã thương, cánh tay là hai lần bị thương. Có thể ấy có chú ý. Cho nên vẫn là phải nghỉ ngơi nhiều thêm!"



      "Ừm! Biết!" . Vân Dật Bạch khẽ gật đầu.



      xong chính rồi, Lộ Địch Nhiên cười hắc hắc ngừng. Tiếp cận bên người Vân Dật Bạch.



      kêu thảm cái, Vân Dật Bạch mím môi , "Làm cái gì?" ta cười khiến đều nổi da gà.



      "Vân đại ca ——"



      tự chủ run run người nổi da gà, Vân Dật Bạch tay đánh ra, "Đừng cười như vậy đối với tôi. Rốt cuộc muốn cái gì?"



      "Vân đại ca, tiểu thư này là bạn sao?"



      " phải!"



      " phải a!". mặt Lộ Địch Nhiên lên thất vọng, " phải sao? Về sau cũng còn cơ hội?"



      Đôi tay Vân Dật Bạch ôm ngực nghiêm nghị liếc nhìn , "Cậu rốt cuộc muốn gì?"



      "Tôi thấy hình Vân đại ca cùng ấy nhé! Hai người cùng nhau chụp . phải là bạn bè trai ?". Lộ Địch Nhiên chợt mở miệng .



      "Cái gì?". Lông mày Vân Dật Bạch hơi thu lại, trong đầu nhanh chóng tìm trí nhớ. im lặng lắc đầu, "Tôi có cùng ta cùng nhau chụp hình qua!" khẳng định.



      "Tôi có thấy. Vân đại ca cần thừa nhận!". Lộ Địch Nhiên cho là Vân Dật Bạch chẳng qua là Lộ Địch Nhiên. "Dật Thanh qua —— Ặc, Vân đại ca, xin lỗi!" Lời của vì chợt thấy mặt Vân Dật Bạch trầm mà ngừng lại.



      Dật Thanh cái tên này, trở thành điều cấm kỵ của Vân Dật Bạch .



      " sao!". Vân Dật bạch lắc đầu cái.



      Ba năm này, tên tuổi Dật Thanh đích xác là thể ở trước mặt nhắc tới. Chỉ là tình huống như thế, sau khi Thi Tĩnh xuất đánh vỡ. tại nhắc tới Dật Thanh, hơn nữa là có cảm giác áy náy bảo vệ tốt đối với em trai .



      Có lẽ là bởi vì tìm được điểm phát tiết, khi từ lúc người khác tối kỵ nghe được, mới phát , trong tưởng tượng có để ý như vậy.


      "Này, Vân đại ca, tôi an bài phòng bệnh. Đợi có y tá tới đón người!" còn là tranh thủ rút lui !



      "Ừm!". Ánh mắt của Vân Dật Bạch thủy chung nhìn về Thi Tĩnh giường bệnh mê sảng như cũ.



      hồi lâu, con ngươi ưng chuẩn nguy hiểm híp lại.



      dễ dàng như vậy!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 027: Đáng chết, để tôi làm cho phải câm miệng!
      Cảm giác duy nhất của vào lúc này, đó chính là đau.
      Con mắt từ từ mở ra, trước mặt màu trắng toát, nhìn thấy được hình ảnh. Trong cơn mông lung, cảm nhận có người bước ra từ trong làn sương mờ ảo, đợi nhìn thấy hình dáng người tới, liền kinh ngạc thốt nên lời.
      Vẫn bóng dáng ngày cũ, Dật Thanh tuấn và dịu dàng như ba năm trước. Nhìn bước đến bên cạnh mình, giống như là nhìn thấy ánh Mặt Trời. Làm cho người ta nhịn được liền buông những lo lắng trong lòng xuống, bên hưởng thụ cảm giác ấm áp.
      “Dật Thanh? Là sao? Dật Thanh?” Trước mắt vẫn là người đó, mừng rỡ hô. Đôi tay run rẩy muốn tới chạm vào khuôn mặt quen thuộc kia.
      giây tiếp theo, sắc trời biến đổi, sương trắng mông lung liền biến thành cuồng phong, khuôn mặt nhu hòa được thay thế bằng gương mặt tàn khốc. Thi Tĩnh bước lên chợt sững sờ tại chỗ, ngắm nhìn khuôn mặt biến hóa của Dật Thanh.
      “ Dật Thanh……………..…………….” kinh ngạc nhìn gương mặt chảy máu của Dật Thanh.
      Hô hấp nhất thời bị nghẹt, cổ của Thi Tĩnh bị Dật Thanh kéo lên, dùng sức bóp cổ họng của . Máu trong miệng Dật Thanh ngừng ứa ra,, “Là , chính hại chết tôi! Trả mạng lại cho tôi, dùng mạng của đổi lại mạng của tôi!”
      “ Khụ khụ khụ……….. xin lỗi, Dật Thanh! xin lỗi, lòng xin lỗi!” Con ngươi khẽ khép lại, nước mắt trào ra. Thi Tĩnh giãy dụa nữa, mặc cho Dật Thanh bóp cổ , nếu như Dật Thanh muốn lấy mạng của , cho được như ý. khuôn mặt nhắn của Thi Tĩnh đầy nước mắt.
      “ Nghĩ xong? Xác định cần mở mắt sao?”
      giọng lạnh lẽo kéo từ trong bóng tối ra ngoài, lần nữa mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt bởi vì tức giận mà nổi đầy gân xanh của Vân Dật Bạch.
      Hít sâu hơi, muốn lùi ra xa, điều đó làm cho vết thương tay và chân xé rách đau đớn.
      “Đau………………”
      Vân Dật Bạch lạnh lùng nhếch môi, nhìn giễu cợt, “Sợ cái gì? Tôi cũng có ăn thịt !”
      Chắc là nhưng làm thương tích đầy người. Ở trong lòng Thi Tĩnh khẽ trả lời.
      “ Tại sao lại ở đây?” Thi Tĩnh hỏi.
      lẽ muốn tôi nhặt xác ?” Vân Dật Bạch cười lạnh, “ Nếu muốn chết hãy chết xa chút, cần làm dơ bẩn nhà của tôi!”
      Lời của làm Thi Tĩnh nhớ lại mọi chuyện. muốn bôi thuốc nhưng vì đau đớn mà ngủ mê man. Vậy, mới vừa rồi là mơ sao.
      Khóe miệng Thi Tĩnh nâng lên, tự cười nhạo điên khùng của mình. Làm sao có thể, làm sao Dật Thanh lại xuất trước mặt đây?
      Nước mắt làm cho nhìn được vẻ mặt của Vân Dật Bạch, nhưng lại có thể tưởng tượng được cơn giận của . Từ lần gặp mặt đầu tiên thích rồi. biết là mình làm sai điều gì, nhưng chưa bao giờ liếc mắt nhìn cái. hận hại chết Dật Thanh. tại người hy vọng mau chết cũng chỉ có .
      Bị tiếng cười của làm cho được tự nhiên, Vân Dật Bạch bỗng nhiên đưa tay cản tiếng cười từ trong miệng , cho nó tràn ra, thế nhưng tiếng cười vẫn có thể thông qua khe hở của tay mà thoát ra ngoài.
      “ Đáng chết, để tôi làm cho phải câm miệng!” Bàn tay che miệng Thi Tĩnh hướng xuống cổ , bóp chặt bàn tay , thành công cắt đứt tiếng cười.
      Hô hấp bị chặn, Thi Tĩnh yếu ớt mở hai mắt ra, nhàng nhếch môi ra nụ cười tái nhợt.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 028: Xem như bị chó cắn miếng thôi! Chẳng lẽ muốn cắn lại?

      Thi Tĩnh giãy dụa nữa, gương mặt khẽ mỉm cười khiến Vân Dật Bạch tỉnh táo lại.
      Khóe miệng lên nụ cười gian trá, bàn tay của chuyển xuống, nắm lấy cằm ,
      thân thể Vân Dật Bạch hơi nghiêng xuống.

      Nâng cằm Thi Tĩnh lên, Vân Dật Bạch lạnh nhạt , “ nghĩ rằng làm như vậy có thể
      chết được sao? Thi Tĩnh, hay lắm!” Dứt lời, giống như là trừng phạt Thi Tĩnh, hung hăng cắn cánh môi còn chút máu nào của .

      Hô hấp bị ngăn cản, Thi Tĩnh dùng sức giãy dụa. Môi Vân Dật Bạch đè chặt lên môi
      Thi Tĩnh, trợn to hai mắt nhìn gương mặt áp sát của Vân Dật Bạch.
      Môi lưỡi giao nhau, đây là chuyện mà Thi Tĩnh muốn. Trong phòng tắm, màn
      kiều diễm ập đến, trong khoảnh khắc đó gương mặt nhợt nhạt của trong khoảnh
      khắc chợt ửng hồng, quyến rũ mê người. Tay bị thương nên có cách nào đẩy
      ra, tại chỉ có thể để mặc cho chém giết.

      Đợi an tĩnh trở lại, Vân Dật Bạch lùi người lại phía sau, mặt chút gợn sóng.
      Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của , nhếch môi, “ giãy giụa?” Mắt Vân Dật Bạch
      dán chặt vào đôi môi vì bị gặm cắn mà sưng đỏ lên của Thi Tĩnh, con ngươi tĩnh mịch
      chợt lóe lên tia sáng kì dị.

      Bộ dáng nay của có thể giãy dụa? Thi Tĩnh nuốt hận, nhìn thẳng vào mặt Vân Dật
      Bạch, : “ Xem như bị chó cắn miếng thôi. Chẳng lẽ muốn cắn lại sao?”

      mắng là chó!

      Mặt Vân Dật Bạch đen lại, nghiến răng nghiến lợi “ Thi Tĩnh, mắng tôi!”

      mắng sao? Vân Dật Bạch, tự nhận mình là chó?” Thi Tĩnh trả lời lại
      cách đầy mỉa mai.

      “Thi Tĩnh, gan lớn!” Vân Dật Bạch gầm .

      Nếu phải nhìn thấy bộ dáng có sức sống của tại, nhất định
      “tận tình” dạy dỗ .

      “ Lá gan của tôi rất .” Thi Tĩnh khẽ liếm cánh môi khô nứt. Lúc lời này
      dám nhìn thẳng vào mắt của .

      “ Tôi lại thấy gan lớn lắm!” Vân Dật Bạch cười lạnh tiếng, “ Tay sao lại thế
      này?”

      có việc gì!” Thi Tĩnh tức giận . nhìn lên cánh tay bó bột của bản thân
      thầm nghĩ cho biết cánh tay này bị gãy hai lần.

      Nhìn ra muốn , Vân Dật Bạch hừ lạnh, “ tốt nhất là cho ràng, bây
      giờ là người của nhà họ Vân, sống chết của là do tôi quyết định!”

      Trong lòng Thi Tĩnh nhất thời khổ sở, khẽ gật đầu, “ Tôi hiểu !” Sao có thể quên
      chứ! Vân Dật Bạch là loại ác ma chuyên dùng lời cay độc để uy hiếp .
      được cho phép của tôi, được để bản thân xảy ra chuyện gì!” Vân
      Dật Bạch thầm .

      yên tâm, tôi còn luyến tiếc cái mạng này lắm!”

      “Tốt nhất là như vậy!” Dứt lời, Vân Dật Bạch xoay người rời .
      Chỉ lát sau, Louie mặc áo blue trắng, cổ treo ống nghe bệnh lảo đảo vào, nụ
      cười mặt rất khó làm cho người ta tin tưởng bác sĩ. Vậy mà ngờ
      lại được các bạn hết sức mến.

      “Hai!” Sau khi Louie vào liền cùng Thi Tĩnh chào hỏi.

      “ Chào !” Thi Tĩnh kinh ngạc mở miệng, là bác sĩ sao?

      “ Tôi là bác sĩ điều trị của , Louei. Chắc nghe Dật Bạch nhắc qua rồi chứ? Tôi
      là bạn thời đại học của Dật Thanh.” Louei tự giới thiệu mình.

      Bạn thời đại học của Dật Thanh?

      Thi Tĩnh lắc lắc đầu, chưa nghe Dật Thanh qua người này. Vân Dật Bạch cũng
      đề cập đến.

      có sao? sao, bây giờ biết là được!” Louei cười , “ Cánh tay của bị
      gãy xương, nghỉ ngơi chừng mười ngày nửa tháng là ổn. Trong khoảng thời gian này,
      được vận động quá sức!” đọc bệnh án của . tiếp, “ Đúng rồi, Dật
      Bạch cho người đến chăm sóc , ba ngày sau nếu có điều gì bất thường
      được xuất viện”.

      “Cảm ơn !” Thi Tĩnh lẩm bẩm .

      Vân Dật Bạch tìm người chăm sóc ? Chuyện này có khả năng sao?

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 029: muốn tôi hầu hạ ?

      Dĩ nhiên thể nào! Vân Dật Bạch xác thực là có tìm người tới chăm sóc .
      Đó là bởi vì ………………..

      Chính đến!

      Khi Thi Tĩnh nhìn thấy Vân Dật Bạch ôm đống tài liệu cùng máy vi tính tiến vào,
      trợn tròn mắt.

      chút suy nghĩ bật thốt lên: “ đến đây làm cái gì?”

      “Phòng này là tôi bỏ tiền ra, tôi thể tới đây sao?” Giọng điệu này là có ý gì đây?
      Giống như muốn nhìn mặt vậy. Tốt lắm, muốn nhìn bộ mặt vui
      của , chỉ như thế mới có thể vui vẻ.

      Dĩ nhiên là phải, chẳng lẽ đến thăm sao? Thi Tĩnh nhìn Vân Dật Bạch đầy
      ngụ ý.

      “Có ý gì chứ?” Vân Dật Bạch thích, rất thích ánh mắt này.

      tới chăm sóc tôi?”

      Thi Tĩnh ngờ Vân Dật Bạch lại đích thân tới đây, vốn cho rằng để
      ai tới chăm sóc mình hoặc nhiều nhất cũng chỉ cử người tới đây. Nhưng bây giờ Vân
      Dật Bạch lại tới và hình như cũng có ý định rời .

      tự tưởng tượng đấy à?” Vân Dật Bạch cười lạnh. cũng chỉ là muốn đến
      xem tình hình thế nào mà thôi.

      “Tôi cũng nghĩ thế, mà có lòng tốt thế sao?” Thi Tĩnh thản nhiên cười cười.

      “Tôi đối với ai cũng có thể tốt bụng nhưng đối với ………… cần!” Tốt bụng?
      Muốn mở lòng tốt? Nằm mơ !

      Thi Tĩnh muốn cùng Vân Dật Bạch chuyện. Nhưng rất nhanh lại nghĩ đến
      vấn đề.

      “Tôi muốn nhà vệ sinh làm thế nào?”

      Mở tài liệu cùng máy tính ra, Vân Dật Bạch ngẩng đầu lên mà tiếp tục : “ Lúc tôi
      có ở đây làm thế nào giờ làm thế ấy.”

      “Lúc ấy y tá thấy tôi có ai chăm sóc nên giúp đỡ, bây giờ có tới đây họ
      giúp tôi rồi!” Thi Tĩnh giọng .

      Ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, Vân Dật Bạch có chút ngoài ý muốn nhướng mày, “
      muốn tôi phục vụ ?”

      “Tôi dám đâu!” Thi Tĩnh .

      “Vậy ý như thế nào?”

      mình tôi ở đây vô cùng tốt!” Ngược lại khi đến tôi cảm thấy rất bất tiện.

      Vân Dật Bạch tất nhiên nghe ra ý đuổi khách của . Ý là muốn rời , trốn
      sao?

      “Tôi có ý định phục vụ !” Vân Dật Bạch tiếp tục : “Có gì cần hãy gọi y tá!”
      tuyệt đối cho có cơ hội trốn chạy.

      “Có ở đây, y tá giúp tôi sao?” Trong lúc vô tình, giọng của lại mang theo
      chút nũng nịu.

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch đưa đôi mắt kỳ quái nhìn . ngờ lại trả lời.

      Cái nhìn của Vân Dật Bạch làm cho gương mặt Thi Tĩnh đỏ ửng.

      Trong lúc nhất thời, hai người ai mở miệng chuyện, thỉnh thoảng trong phòng
      bệnh vắng lặng lại vang lên tiếng lật giấy cùng với tiếng gõ bàn phím.

      Thi Tĩnh thiếp trong tình thế như vậy, ngay cả y tá vào nhổ kim chuyền nước biển
      lúc nào cũng biết.

      Nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của Thi Tĩnh, lúc này Vân Dật Bạch mới buông tài liệu
      trong tay và máy tính xuống. Di chuyển đôi mắt sang giường bệnh của Thi Tĩnh, con
      ngươi tĩnh mịch làm cho người ta nhìn ra được bất kỳ tâm tình gì. Hồi lâu, Vân Dật
      Bạch đứng dậy, chậm rãi tới bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc ở phía xa.

      Trong lúc này, y tá vào kiểm tra phòng, công nhân làm vệ sinh quét dọn cũng
      khiến Thi Tĩnh tỉnh lại. Mà Vân Dật Bạch cũng nhìn đến đống tài liệu chất đống
      bàn.

      Việc này hoàn toàn trái ngược với tác phong trước sau như của Vân Dật Bạch,
      cố tình nghĩ Thi Tĩnh đủ ảnh hưởng tới tâm tình của . Mà Vân Dật Bạch ghét
      nhất là việc bị người khác khống chế.

      Bỗng chốc, Vân Dật Bạch xoay người thu hồi tất cả tài liệu bàn, thừa dịp Thi Tĩnh
      chưa tỉnh lặng yên rời tiếng động gì.

      Chờ đến lúc Thi tĩnh tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi mình .

      Vân Dật Bạch, cuối cùng điên ở đâu vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :