1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du(43/165c+ 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 020: là ở quyến rũ tôi sao ?

      Trong đám sương mù, áo Thi Tĩnh bị hơi nóng và nước thấm ướt dính chặt thân thể
      mềm mại lồi hấp dẫn của . Áo sơ mi rất mỏng bị nước thấm ướt dính chặt người của , làn da trắng hiếm khi thấy dưới quần áo bị ẩm ướt có vẻ hơi phấn hồng, tóc đen ngang vai dính vào khuôn mặt hồng của , mượt mà nhô ra cùng với loại này áo nửa ướt phong tình khiến cổ họng Vân Dật Bạch khẽ nhúc nhích, con mắt tĩnh mịch sâu hơn.



      Hoàn toàn biết ảnh hưởng của mình lúc này đối với Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh vuốt nước mặt chợt xoay người đưa lưng về phía " —— có mặc quần áo !"



      Nuốt xuống , Vân Dật Bạch nghe được giọng tối tăm khàn khàn của mình trong phòng tắm vang lên " mặc đồ tắm?".



      ràng là do khi ướt át trong phòng tắm, Thi Tĩnh lại cảm giác cánh môi mình khô nứt tìm được thanh của mình. Cắn chặt cánh môi thủy chung mở
      miệng được.



      thanh có người từ trong nước đứng dậy nhất thời làm cho toàn thân căng thẳng lên, lý trí cho biết tại nên lập tức rời khỏi nơi này. Nhưng hai chân lại giống như là cắm rễ ở sàn, thể nào di chuyển.



      Cho đến khi sau lưng ướt đụng phải mảnh ấm áp, Thi Tĩnh giống như con bươm bướm bị kinh sợ , tìm được hơi sức toàn thân, huyết sắc từ mặt biến mất, khuôn mặt nhắn tái nhợt dính vào hoảng sợ trong nháy mắt giằng co.



      "Buông tôi ra —— Vân Dật Bạch, buông tôi ra ——".


      Vân Dật Bạch vốn chỉ ném cho cái khăn lông khô. Phát giãy giụa theo bản năng nắm chặt trước người người.


      Trước kia bị áo nàng nửa ướt vung lên xao động cùng nóng ran cũng bởi vì hai người đến gần mà lên thăng mấy phần.


      Rên lên tiếng, hấp dẫn giọng giọng bao hàm nồng nặc tình dục để cho nàng thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.


      Đôi tay giống như cảm nhận được vòng eo ẩm ướt của , phía sau lưng của kề sát trước ngực của , hô hấp nóng nặng nề thổi vào gáy ướt đẫm của .



      "Thi Tĩnh ——"



      nặng nề hô hấp gọi tên của , giống như là loại ma chú để cho nín thở bất động.



      " là ở quyến rũ tôi sao?" Vân Dật Bạch cắn vành tai của dịu dàng nguy hiểm .



      phải!


      Thi Tĩnh ở trong lòng gào lớn , cãi lại . Tuy nhiên nó phát ra được thanh nào.


      Đem người trong ngực mà xoay người đẩy hướng mặt tường, Vân Dật Bạch chân dài bước qua, cong chân tới nàng hai. Chân. . , cơ hồ trong nháy mắt, hạ thân hai người bí mật kề sát vào nhau.



      Hạ thân ti sợi Vân Dật Bạch tiến quân thần tốc dán nàng nửa ướt áo.



      Thi Tĩnh có thể ràng cảm thấy thứ dán chặt ở eo phình lên nóng rực. mặt vốn tái nhợt lại nhuộm theo chút đỏ tươi, " —— tôi. . . ——"



      "Hả? !" Làm như có nghe được lời của ..., Vân Dật Bạch khom người cúi đầu nghiêng tai đến gần môi của .



      Thi Tĩnh cảm giác buồng tim của mình cơ hồ muốn nhảy tới ngực, chỉ cần mở miệng là có thể nhảy ra . Gương mặt đỏ bừng nhịp tim rối loạn cho phép dám mở mồm. Chỉ có thể bất lực nhìn Vân Dật Bạch.



      muốn làm cái gì? đối với có bất kỳ hứng thú. Tại sao ghét . Tại sao còn phải làm những thứ này đối với ? Đây là mới thủ đoạn trả thù sao? Cảm thấy để cho tự mình rửa tội còn chưa đủ sao. đối với ——

      Bỗng chốc.



      trợn to hai mắt biết từ nơi nào tới hơi sức dùng sức đẩy Vân Dật Bạch ra, kêu to, "Vân Dật Bạch, rốt cuộc muốn làm gì?"



      "Làm cái gì?" Vân Dật Bạch híp lại con ngươi. Đôi mắt tà ma nhìn từ xuống dưới toàn thân nửa ướt của , đùa cợt nâng lên khóe môi.



      "Bộ dạng như vậy xuất trước mặt của tôi, cho là, tôi muốn làm cái gì?" châm chọc cười .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 021: Thi Tĩnh, dám đánh tôi?



      "Bộ dạng như vậy xuất trước mặt của tôi, cho là, tôi muốn làm cái gì?". châm chọc cười .



      Lời này khiến sắc mặt Thi Tĩnh lúc xanh lúc hồng liên tục, đôi môi đỏ mọng run rẩy đón nhận ánh mắt đùa cợt của .



      Chóp mũi chua xót và nơi cổ họng nghẹn ngào làm cho hốc mắt từ từ nóng lên, hiểu tại sao bây giờ lại biết thẹn đứng ở trước mặt chịu vũ nhục của .



      Giống như là trong đêm tìm được sức lực của bản thân, dùng hết sức lực của toàn thân hướng mặt của thét lên ——



      Ba.



      tiếng tiếng bạt tai ở giữa hai người vang lên.



      Gương mặt đầy nước của Vân Dật Bạch bị đánh lệch sang bên. Hai má đâm nhói khiến vẻ mặt u ám của nổi lên . trầm nhìn chằm chằm Thi Tĩnh, "Thi Tĩnh, dám đánh tôi? !"



      Nắm lấy cái cằm thanh tú của , lạnh lùng trầm đáy mắt thoáng lên tia độc ác, " lại dám ——"



      Lòng bàn tay đau nhói so với chiếc cằm đau đớn kém hơn, khuôn mặt Thi Tĩnh nhắn nhíu chặt lại khuôn mặt vẫn quật cường như cũ, " phải lỗi của tôi! Nếu như phải là nhất định phải —— muốn ——"



      "Muốn thế nào?" Vân Dật Bạch nguy hiểm tiến tới gần gương mặt của , gương mặt tuấn tú tuấn ở cự ly cách chóp mũi cm ngừng lại, trong lời hô hấp thổi tới mặt của . Giễu cợt nâng lên khóe môi, hai ngón tay nắm lấy cằm của khiến cho ngẩng đầu đối diện với hai mắt của mình.



      "Như vầy phải ?" Dứt lời, môi lạnh lẽo cùng lúc hạ xuống, chặt đặt lên môi đỏ mọng kinh ngạc của .



      Cái này pha bất kỳ chuyện mong muốn gì Thi Tĩnh bị hôn lửa giận đốt đỏ mặt, hơn đỏ rực rồi ! Hồi lâu, lúc này mới nhớ tới kháng cự.



      " ——" ,vừa mới há mồm, bá đạo đầu lưỡi tiến quân thần tốc.



      Dính vào đôi môi mềm mại của lúc sau Vân Dật Bạch liền hối hận. Dưới đôi môi mềm mại cùng với hương vị ngọt ngào để cho đầu lưỡi bá đạo miêu tả hình dáng môi của , mỗi cái răng, giống như là thưởng thức loại đồ ăn tốt .



      cũng cần cố gắng nhiều, nhưng mà hôn dịu dàng càng giống như là có thứ gì trêu chọc ở tim của chút, để cho có cảm giác ngứa chút, lại thể bắt! Cảm giác trống trải. Để cho có cảm giác muốn bắt được nhưng làm gì được.



      Đầu lưỡi của giống như là ở dụ dỗ . Thi Tĩnh bị đầu độc, đầu lưỡi nho theo đầu lưỡi chậm rãi vào trong miệng của , do đầu lưỡi của mang theo nàng ở trong môi hấp thụ lấy trong miệng mùi vị,



      Giống như là đạt được mục đích, khóe miệng Vân Dật Bạch nở ra chút ý cười, tay leo lên phía sau lưng của nàng cách thấm ướt y phục chậm rãi vuốt ve phía sau lưng của nàng. Tiếp chậm rãi lên cao tới cổ của nàng hạng, thoáng dùng sức, cả người liền nhào vào trong ngực của . Ngón cái êm ái vuốt ve bên động mạch cổ , an ủi nhịp tim hoảng loạn của .




      Ngón tay thô ráp đụng làn da mịn màng của , khiến cho toàn thân Thi Tĩnh run lên, nhịn được run run người. Ngón tay thô ráp chậm rãi ở bụng của vẽ lên vòng tròn. Cơ thể Thi Tĩnh giống như là lá rụng càng thêm run rẩy ! ưm tiếng, cánh môi mở ra khẽ rên bị Vân Dật Bạch chặn lại ngậm vào trong miệng.



      Kháng nghị từ chối mấy cái, thân thể yếu ở phía dưới êm ái nhàng lay động.



      Giống như là trò đùa dai bình thường nở nụ cười tà mị, hai tay nắm lấy tay giơ qua đỉnh đầu của , tiếp theo đón ánh mắt của chậm rãi cúi đầu. Hơi thở ấm áp thổi lướt qua cổ của . giây kế tiếp cảm thấy có đầu lưỡi nhẵn mịn liếm cổ . Khẽ run lên, hô hấp của dồn dập.



      Tiếp, cảm thấy Vân Dật Bạch há mồm cắn xương quai xanh ,mút sâu, hơi đau nhói kèm theo thanh làm người ta đỏ mặt.



      Bàn tay trấn an ở bụng của nàng sờ sờ. Thi Tĩnh mở đôi mắt trong suốt mắt chớp mắt nhìn Vân Dật Bạch.



      Sau khắc mở to mắt , ánh mắt nhìn qua gương mặt tuấn tú. Dùng sức đẩy Vân Dật Bạch ra bước nhanh chạy ra khỏi phòng tắm.



      Bịch tiếng cửa phòng bị dùng sức đá mạnh, mặt Vân Dật Bạch đầy dục vọng lướt qua ảo não.



      Đáng chết, thế nhưng cảm thấy nàng rất ngọt ngào!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 022: Mất dây chuyền.
      đường chạy mạch điên cuồng trở lại phòng của mình, Thi Tĩnh vui mừng vì ở Vân gia cũng chẳng có bao nhiêu người, cũng phải chạm mặt bất cứ người nào. Dùng sức đóng sầm cửa phòng lại khóa trái chính mình ở bên trong phòng, cố gắng che miệng thở hổn hển.


      chưa từng nghĩ tới và Vân Dật Bạch lại làm ra chuyện như vậy?


      trai Dật Thanh đó, tại sao có thể làm như vậy đối với mình chứ?


      Đầu ngón tay lơ đãng đụng chạm đến cổ, dưới tay có bất kì cảm giác của vật nào khiến hai mắt trợn to cuống quít cúi đầu nhìn.


      thấy ——


      Dây chuyền Dật Thanh đưa cho thấy ——


      Đó là quà sinh nhật duy nhất Dật Thanh đưa cho . Bị vứt bỏ ——


      Hôm nay phải chịu khuất nhục cùng với mất đồ của Dật Thanh tặng, tất cả uất ức giống như là trong nháy mắt nổ tung.


      Nước mắt lặng lẽ lướt qua gương mặt, từ từ trượt xuống sàn nhà ôm cánh tay khóc khẽ .


      Vân Dật Bạch chỉ vỏn vẹn quấn khăn tắm chậm rãi bước ra phòng tắm, chợt, lòng bàn chân đau nhói khiến cho cau mày, lui về phía sau bước nhấc chân lên, nhìn thấy có gì đó lẳng lặng nằm ở sàn nhà.


      Khom người nhặt lên, giắt đầu ngón tay quen thuộc vật treo lủng lẳng làm cho chân mày nhíu chặt.


      Đây là —— quà sinh nhật của Dật Thanh trước khi chết đưa cho Thi Tĩnh.


      từng thấy qua hai lần, vẫn luôn được Thi Tĩnh cất giữ rất tốt, chắc là do mới vừa rồi hai người lôi kéo nên bị rơi? !


      Đem dây chuyền chậm rãi thu vào bàn tay, treo lủng lẳng bén nhọn đâm vào trong thịt, mặt tuấn của lóe nụ cười thần bí khó lường.


      Đêm trăng mới lên, Thi Tĩnh chăm sóc Vân mẹ ngủ xong, trốn ở trong vườn hoa bên ngoài đại trạch tìm kiếm. Hôm nay tới nơi này lấy y phục, có phải hay là rơi ở chỗ này rồi?


      Khắp nơi đều tìm được dây chuyền Dật Thanh đưa . Thi Tĩnh mặt mảnh hoảng hốt, theo bản năng vuốt cổ rốt cuộc cũng thấy cảm giác quen thuộc.


      "Người nào ở đó?"


      Chợt thanh truyền ra khiến cảm xúc thương cảm của Thi Tĩnh trong nháy mắt thành lạnh, quay đầu lại nhìn.


      Trước cửa đại trạch khuất bóng thân thể cao to đứng ở giữa cửa chớp mắt nhìn .


      biết tại lên tiếng, làm như thấy?


      Dĩ nhiên .Môi Vân Dật Bạch khẽ nhếch lên nhìn Thi Tĩnh cố gắng vùi ở trong bụi hoa, lạnh nhạt , "Lão Hoàng, báo cảnh sát!"


      "Đừng đừng đừng!" Thi Tĩnh vội vàng đứng thẳng người, khiếp sợ đứng tại chỗ, "Là tôi á!"


      Ánh đèn trong vườn hoa chợt sáng choang, ánh mắt Vân Dật Bạch lạnh lẽo nhìn trong màn đêm những bông hoa vây quanh Thi Tĩnh, " ở đây làm cái gì?"


      "Tìm đồ!" Thi Tĩnh hơi mím môi.


      "Tìm đồ gì mà cần qua nửa đêm ra ngoài tìm?" Vân Dật Bạch biết nhưng còn hỏi.


      " là cảnh sát sao?" Thi Tĩnh nỉ non ra tiếng.


      "Hả?"


      "Làm gì quản rộng như vậy?" Thi Tĩnh sẵng giọng.


      Vân Dật Bạch mặt trầm xuống, "Thi Tĩnh, ở đây chuyện với người nào?" trước kia thế nào cũng phát phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng như thế này.


      Mất đồ nên tâm trạng Thi Tĩnh rất phiền não, giọng điệu cũng tốt, chút suy nghĩ , "Vân Dật Bạch, uống lộn thuốc? Có cần đem ném vào trong vườn trẻ lần nữa để học chữ ?"


      Trải qua hôm nay, càng ghét Vân Dật Bạch hơn.


      Ghét dáng vẻ vênh váo tự đắc. Ghét dáng vẻ kiêu ngạo của . Ghét coi người khác ra gì.


      "Cám ơn tốt bụng nhắc nhở. Thi Tĩnh, bây giờ nên chăm sóc mẹ của tôi!"


      "Vân mẹ buồn ngủ, nên tôi tìm kiếm đồ của tôi!" Thi Tĩnh hơi mím môi, từ sau khi xuất cũng dám đối diện với ánh mắt của .


      Đúng, dám. sợ nhìn đến ánh mắt của , nghĩ tới hơi thở của người dẫn tới xao động.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 023: Bác Vân phát bệnh


      "Đồ của ?" Vân Dật Bạch giễu cợt nâng lên khóe môi, "Nơi này, có thứ thuộc về sao?" thong thả ung dung châm chọc.


      Thi Tĩnh nắm chặt quả đấm cố gắng khống chế cơn giận của mình sẵng giọng : " Có phải hay bây giờ chỗ tôi đứng là nhà các người , chém hai chân của tôi?"


      "Nếu như có thể mà , tôi rất muốn!" Vân Dật Bạch Phệ Huyết mà cười cười.


      Đúng vậy a, còn cần sức lao động miễn phí của để giúp chăm sóc mẹ . Thi Tĩnh cắn răng cúi đầu nhìn mũi giày mình ."Vậy là để cho thất vọng! có cơ hội này!"


      " đúng là hiểu tôi!" Vân Dật Bạch cười nhạt.


      Hừ tiếng, Thi Tĩnh cúi đầu vỗ vỗ bụi đất đầu gối, cúi đầu , muốn buổi tối trước khi ngủ tâm tình tốt, để tránh ảnh hưởng tới giấc ngủ.


      Chậm rãi lướt qua bên người vào trong nhà, biết có phải hay cố ý, Thi Tĩnh hoàn toàn chú ý Vân Dật Bạch vẫn còn đứng ở trong sân , bộp tiếng tắt đèn lớn.


      Trong nháy mắt toàn thân rơi vào bóng tối Vân Dật Bạch giật mình, chợt quay đầu liếc thấy Thi Tĩnh gấp gáp vội chạy trốn, hồi lâu, khóe môi khẽ giơ lên.


      Giống như là ý thức được mình làm cái gì. Khóe miệng giơ lên chợt hạ xuống, mặt trầm từ trong bóng tối ra.


      Bác sĩ từng , mỗi khi gặp phải thời điểm thời tiết thay đổi, tỷ số phát bệnh của người bệnh cao tới mười lần.


      Cứ tưởng rằng trở lại chỗ ở quen thuộc, bệnh tình Vân Mẫu khá hơn chút. Ai ngờ, thời tiết bỗng nổi gió, Vân Mẫu liền phát bệnh.


      "Dật Thanh, Dật Thanh của tôi, Dật Thanh tại sao trở về nhà nhìn mẹ ? Con phải là muốn mẹ tức giận? Lão Hoàng, ông cho Dật Thanh, để cho nó về có được hay ?" Lúc này Vân Mẫu tay ôm hình Dật Thanh, tay kia ôm lão Hoàng ngừng hỏi, cầu khẩn.


      "Phu nhân ——" Ánh mắt Lão Hoàng cầu cứu nhìn về phía Thi Tĩnh.


      Ông cho là phu nhân sao, thế nào bây giờ lại ——


      Thi Tĩnh vội vàng tiến lên đỡ Vân Mẫu, "Bác Vân, bác trước buông lão Hoàng ra !"


      ", tôi muốn."


      "Bác Vân, bác buông ra lão Hoàng, lão Hoàng giúp bác tìm người! Giúp bác tìm Dật Thanh!". Thi Tĩnh vỗ về.


      "Tìm Dật Thanh?" Vân Mẫu như đứa bé tìm kiếm khẳng định.


      Thi Tĩnh rưng rưng gật đầu, "Dạ, tìm Dật Thanh!"


      "Được, vậy tìm Dật Thanh." Vân Mẫu lập tức buông lão Hoàng ra, "Lão Hoàng, tìm Dật Thanh, tôi ở nơi này chờ!" xong, bà ngồi ở bậc thang ôm hình si ngốc nhìn cửa chính.


      Lần ngồi xuống này, chính là nửa ngày.


      Đắp cái chăn dầy lên người của Vân Mẫu, Thi Tĩnh vòng qua trước mặt Vân Mẫu ngồi xổm xuống, giọng , "Bác Vân, chúng ta trở về nhà trong chờ ? !"


      "Đừng!" Vân Mẫu đẩy Thi Tĩnh ra chắn ở trước mặt bà, "Chớ cản trở tôi...Tôi phải thấy Dật Thanh trở lại!"


      có phòng bị bị như vậy đẩy cái, Thi Tĩnh hoàn toàn có phòng bị từ bậc thang té xuống. Bốn bậc thang cao, Vân Mẫu ngồi ở phía tầng cao nhất, vì phòng thân, cánh tay Thi Tĩnh cố gắng giữ khoảng cách giữa bậc thang và sàn nhà.
      Rắc rắc tiếng.


      Thi Tĩnh sắc mặt trắng nhợt, vội vàng ổn định thân thể.


      Thấy Thi Tĩnh ngã nhào, Vân Mẫu giống như là đứa bé làm việc gì khiếp sợ đứng lên, "Thi tiểu thư, xin lỗi!"


      Đem cánh tay đau tê dại dấu ở phía sau, Thi Tĩnh mặt trắng bệch lắc đầu cái, " sao!"


      "Các người làm gì thế?"


      Nhận được điện thoại của lão Hoàng, Vân Dật Bạch vừa vào cửa thấy chính là hình ảnh này, dừng hẳn xe chậm rãi tới cửa chính.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 024: Tự mình bảo vệ Vân Mẫu


      "Dật Thanh ——"



      Nghe được thanh Vân Mẫu ngẩng đầu lên thấy hình ảnh Vân Dật Bạch vào cửa. Trong trí nhớ hình ảnh cùng lúc này có chút mơ hồ.



      Trong mơ hồ, bà giống như thấy được mỗi khi Chủ nhật về nhà cũng từ cửa đại môn bắt đầu gọi người, cho đến khi Dật Thanh xuất . Trí nhớ cùng biểu hỗn loạn.



      Sợ giấc mộng bị nát vụn, Vân Mẫu quên mất chỗ mình đứng lúc này là bậc thang, nhấc chân ra ngoài.



      Động tác này của mẹ Vân khiến gương mặt sợ hãi tái nhợt của Thi Tĩnh thoáng chốc trắng bệch, nhấc chân định dìu bà, cũng trễ. Chỉ có thể mặc cho Vân Mẫu ngã xuống ở người của , mà mới vừa cánh tay bị đau, thể tránh khỏi lần nữa đụng vào bậc thang. Trước mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất .



      "Mẹ ——"



      Vân Dật Bạch thấy thế bước nhanh về phía trước, chỉ tới kịp tới đỡ mẹ dậy.



      "Mẹ, mẹ có sao chứ? !". Đôi mắt nhìn mẹ từ xuống dưới. Xác định mẹ mình yên vô lúc này mới chuyển sang Thi Tĩnh vẫn còn ở đất.



      "Tôi sao!" đợi Vân Dật Bạch mở miệng hỏi thăm, Thi Tĩnh tự động trả lời, lại ngồi dưới đất bất động.



      Đỡ mẹ xoay người vào nhà, Vân Dật Bạch quay đầu lại liếc mắt nhìn, Thi Tĩnh cố gắng muốn đứng lên.



      Tay bị thương chống mặt đất cật lực đứng lên, giây kế tiếp thân thể lại nhũn xuống. Khuôn mặt nhắn có chút huyết sắc nào nhìn mắt cá chân bắt đầu đau, nước mắt đều muốn chảy ra.



      Cật lực đứng dậy, chân nhảy hướng cửa sau .



      muốn bộ dạng chật vật như vậy của mình lúc này bị người khác phát , nhất là Vân Dật Bạch!



      Tìm Hoàng bá mượn thuốc đỏ, lúc này mới bôi chút xíu lên chân và cánh tay lên lầu. May mắn đoạn đường này cũng có gặp phải người nào. vất vả trở về phòng, mệt đầu đầy mồ hôi.



      Tay đau, chân đau! Tất cả đau đớn tựa hồ trong khoảnh khắc gói gọn trong toàn thân của . Nghiêng người ngã ở bên giường, nước mắt chảy xuống hốc mắt. Trong đầu mảnh trống , cũng hiểu tại sao mình khóc? Bởi vì đau ? Có lẽ thôi.



      Đôi mắt đẫm lệ nhìn về bốn phía xa lạ, phải ngừng tự với mình, chỉ là làm trả lại người tới chỗ này. Nhưng là, mỗi khi thấy bộ dáng nhớ con kia của bác Vân, lòng của , giống như là bị đao khoét máu thịt đau đớn.



      Là lỗi của , nếu như phải là bởi vì , Dật Thanh cũng chết! Người khởi xướng đều là !



      Đau đớn gói trong toàn thân của , thuốc đỏ từ trong tay tróc ra. Trong nháy mắt, hi vọng những thứ đau đớn này có thể mang những thứ áp lực vô lực thừa nhận.



      Ý thức dần dần bắt đầu mơ hồ, cứ như vậy ngã xuống bờ giường.



      Lại lần nữa đóng vai em trai Dật Thanh trấn an mẹ, Vân Dật Bạch buồn bực ở ngực tức giận tìm nơi phát tiết.



      tìm được Thi Tĩnh, nổi giận nhìn trước ý đồ muốn tránh xa sóng gió của lão Hoàng, "Đứng lại. Thi Tĩnh đâu?"



      Lão Hoàng chạy trốn thành công chỉ lên lầu , "Thi tiểu thư ở lầu, ấy ——". còn chưa dứt lời, Vân Dật Bạch cất bước lên lầu.



      Lão Hoàng khỏi có chút lo lắng, Thi tiểu thư giống như bị thương, Đại Thiếu Gia như bây giờ lên ——



      Lão Hoàng lo lắng quyết định lên lầu xem chút, có chuyện gì, ông giúp tay.



      Vân Dật Bạch thừa nhận, chính là trong lòng có giận dữ muốn tìm Thi Tĩnh giải tỏa . Lăng Thiếu Dương hiểu tình ngọn nguồn trước sau, luôn đây đối với Thi Tĩnh công bằng.



      luôn là cười nhạt coi thường. Công bằng? Cái gì công bằng?



      hận, nếu như phải là bởi vì ấy, bây giờ cũng phải người chia ra diễn hai vai tới trấn an tinh thần thất thường của mẹ mình. Người em trai dịu dàng cũng bị mất mạng.



      Đây tất cả đều là lỗi của !



      cước đá văng cửa phòng tạm thời của Thi Tĩnh, lửa giận đến miệng còn kịp nữa phát tiết, bị tình cảnh trong nhà ngăn miệng lại!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :