1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du(43/165c+ 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 015: làm nhiều chuyện như vậy chính là vì muốn gặp tôi?



      Ngưng mắt nhìn bộ dáng ngây ngốc khẽ nhếch môi đỏ mọng , Vân Dật Bạch vào giờ khắc này muốn ôm bụng cười phá lên kích động. Chỉ là chợt nghĩ đến chuyện gây ra , lạnh mặt.


      " nên cúp điện thoại của . Ý như vầy phải ?" Thi Tĩnh nỉ non .


      " dám cúp điện thoại của tôi, chắc hẳn nghĩ tới hậu quả!" Vân Dật Bạch có điều ngụ ý.


      Thi Tĩnh cúi đầu nhìn mũi giày "Điều tôi muốn phải như vậy, cũng tới a!"


      Đột nhiên, ở giữa hai người trầm mặc lại.


      " làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì muốn gặp tôi?" Giọng Vân Dật Bạch xem ra là lạ.


      Chẳng biết tại sao, nghe Vân Dật Bạch Thi Tĩnh chợt đỏ mặt lên.


      "Tôi là có lời muốn với !"


      "Trong điện thoại có thể ." dứt khoát nhìn vào mắt của " muốn gì?"


      Đột nhiên ngẩng đầu đối diện với đôi mắt chuyên chú của , Thi Tĩnh có chốc mất hồn. Cho tới nay cũng biết Vân Dật Bạch là người đàn ông xuất sắc. gương mặt tính là tuyệt hảo nhưng tuyệt đối có thể hấp dẫn phụ nữ, cộng thêm của cải hùng hậu. Chỉ riêng thân phận tổng giám đốc của công ty Vân thị cũng đủ khiến phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên.


      Bị ánh mắt chuyên chú của người khác nhìn chằm chằm, Vân Dật Bạcg mặt lúng túng nặng nề ho tiếng "Nhìn đủ chưa?"


      Bỗng nhiên hoàn hồn, Thi Tĩnh né tránh ánh mắt của của , " xin lỗi, tôi muốn , có thể hay đem Vân mẹ về nhà? !"


      Có chút ngoài ý muốn nhìn , Vân Dật Bạch : " Tại sao?"


      Thi Tĩnh đơn cúi đầu "Vân mẹ cũng có vấn đề gì, thấy bộ dạng bác sĩ bắt bà uống thuốc chích, giống như coi bà là . . . . ."


      "Giống với bộ dạng đối đãi bệnh thần kinh ?" Vân Dật Bạch cười lạnh, " cảm thấy đây là trách nhiệm của ai?"


      Nghe lời này, toàn thân Thi Tĩnh run lên. quả trách cứ .

      "Tôi. . . . . ."


      "Nếu như muốn xin lỗi, vậy chớ ." lạnh lùng cắt đứt lời muốn ra. Thi tĩnh mím môi, lúc này biết gì rồi.


      Nhìn cái bộ dáng khổ sở lại chịu giải thích này, Vân Dật Bạch từ trong lòng dâng lên cỗ phiền muộn,"Tô hỏi , ai cho tự mình gặp Lăng Thiếu Dương?"


      "Lăng thiếu dương? phải bạn bè Dật Thanh sao? Tôi cho là. . . . . ."


      " cho rằng cho rằng, cái gì đều là ngươi cho rằng. Nếu như rời ,trong khoảng thời gian này mẹ tôi có chuyện gì làm sao? chưa từng quên tôi và ký hiệp ước chứ? ! Nửa đời sau thi tĩnh đều là của Vân gia đấy!" lạnh lùng xong " tốt nhất cùng những người đàn ông khác giữ khoảng cách! Nếu để cho tôi biết . . . . . . nên biết tôi làm gì?"


      . . . . . . là lãnh khốc, là tàn nhẫn!


      Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn bộ mặt tức giận của Vân Dật Bạch, trước đây lâu nàng chợt cảm thấy cái nhìn mới biến chuyển đối với , mình sai lầm rồi! Vân Dật Bạch là Vân Dật bạch, phải Dật Thanh, có nụ cười rộng rãi như Dật Thanh vậy.


      Buồn bã cười tiếng, cười mình có phần chút ngây thơ rồi. người đàn ông ba mươi tuổi làm sao có thể thay đổi liền thay đổi ngay!


      "Vân tiên sinh, yên tâm, tôi ký gì tôi biết , tôi cũng làm được! Tôi chỉ là muốn cho biết, mẹ của bây giờ ở nơi này rất khổ sở,bà ràng có thể trở về nhà dưỡng bệnh. Tại sao bị giam ở chỗ này? Tôi nghĩ điều tôi muốn chuyển đạt chuyện chuyển đạt, làm sao cũng tùy !" Vẻ mặt lạnh xuống, Thi Tĩnh lần đầu tiên ở trước mặt của Vân Dật Bạch chiến đấu, mặt lạnh lùng nhìn .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 016: Tôi thích đối với rất bối rối sao?

      Nếu như Vân Dật Bạch cảm thấy bất ngờ, đó là thể nào. Thi Tĩnh trước sau như ở trước mặt mình đều là dáng vẻ của kẻ yếu, có lẽ là bởi vì trong lòng mình có cảm giác áy náy, cho tới nay cũng cùng mình cãi cọ cái gì. Chợt ở giữa biến hóa để cho cảm giác nữ nhân trước mắt này có chút giống .


      Hai tay ôm ngực nhíu mày "Đây chính là thái độ của đối với tôi ?"


      "Tôi phải nhân viên của . Mặc dù giữa chúng ta có hiệp ước, nhưng mà tôi lại cảm thấy tôi có tuân theo hiệp nghị kia? Hay là , tôi ký phần hiệp nghị kia, ngay cả chút tâm tình của mình đều có thể có sao?" Thi Tĩnh ra lời nào cũng như châu ngọc.


      Rất tốt! Người phụ nữ này quả phải là yên lặng trước kia. Nhìn bộ dáng sắc bén lúc này, Vân Dật Bạch thế nhưng cảm thấy, bây giờ so trước kia thêm linh hoạt.


      "Tôi có bá đạo như vậy." dù bận vẫn ung dung .


      " sao?" Điểm này cần làm bất kỳ đánh giá nào. bá đạo sao? Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị bá đạo có thể giải quyết toàn bộ vấn đề khó khăn dưới công ty? bá đạo có thể trà trộn ở trong thương trường đến bây giờ? Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị bá đạo hay , hình như cần tới đánh giá.


      " ở đây hoài nghi tôi!" khẳng định.


      "Cái này cùng tôi có bất cứ quan hệ gì! Tôi chỉ bất quá cùng phần khế ước gò bó thôi! phải tôi!" cũng khẳng định . Trước mắt người đàn ông này, tuyệt đối thích .


      "Tôi có thích hay , đối với có quan trọng ?" Bây giờ Vân Dật bạch tựa hồ tán tỉnh bình thường vừa lòng.


      Khuôn mặt nhắn có tiền đồ đỏ lên, Thi Tĩnh ép buộc mình lạnh mặt "Đây cũng phải là lời của chúng ta bắt đầu!"

      "Điều muốn biểu đạt biểu đạt ràng, tôi nhớ co có bất kỳ điều gì muốn với tôi!" nhún nhún vai.


      sai! Thi Tĩnh thầm nghĩ.


      "Vậy tốt, chúng ta bắt đầu trở lại! Tôi thích , đối với rất bối rối sao?" hỏi tiếp. Chợt, rất muốn biết đáp án này.

      Oanh


      Thi Tĩnh có thể cảm giác máu toàn thân trong nháy mắt xông lên ót mà tạo ở mặt thành mảng đỏ rực. Sức nóng đốt bỏng gò má của .


      "Hả?" Thấy thế, Vân Dật Bạch khó nhịn được mỉm cười liếc nhìn , cổ họng khẽ nhúc nhích hàm chứa chữ mắt nhàng “hả” tiếng.


      Thi Tĩnh luống cuống đứng ở trước mặt của Vân Dật Bạch, khuôn mặt nhắn đỏ bừng giống như con tôm bị nướng đỏ. Trong lòng của tràn đầy lo lắng và bối rối.


      Vân Dật Bạch thế nào? phải hận , đối diện với có vẻ mặt như vậy? Tại sao ——


      "——" lo lắng khuấy bắt tay vào làm chỉ, trái tim lỡ mất nhịp.


      "Tôi thế nào? Tôi hỏi !" Nghiêng người liếc nhìn khuôn mặt nhắn để lộ màu hồng, Vân Dật Bạch hài hước mở miệng.


      biết dũng khí từ đâu tới, Thi Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu chống lại con mắt đen như mực của "Tại sao hỏi tới nguyên nhân của tôi, là muốn từ trong miệng của tôi nghe được, tôi thích sao?"


      Nghe vậy, Vân Dật Bạch liền giật mình hoàn toàn nghĩ tới hỏi ngược trở lại, trong lúc nhất thời chỉ có thể trước mắt nhìn qua khuôn mặt nhắn đỏ bừng, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người. Đồng thời cũng may mắn rồi.


      Đúng, tại sao muốn hỏi tới cái vấn đề này? thích hay . Hoặc là có thích hay . Đều ảnh hưởng hiệp ước trước hai người ký .


      Mới vừa trong nháy mắt, cứ như vậy thuận theo trong lòng mình suy nghĩ hỏi ra miệng. Ảo não nhìn khuôn mặt nhắn của Thi Tĩnh , đứng thẳng người. Xoay người đưa lưng về phía khôi phục vẻ lạnh lùng lúc mới gặp gỡ.


      "Điều tôi suy nghĩ!" Tiếp cất bước rời .


      "Đợi chút ——"


      Vân Dật Bạch dừng bước lại, chưa có trở mình!


      Thi Tĩnh khẩn trương nhìn bóng lưng của , đôi tay nắm chặt thành quyền, "Ba tôi ông ——" muốn biết ba có an toàn hay .


      "Yên tâm, lời củaVân Dật Bạch tôi , được là làm được!"


      Nghe vậy mặt Thi Tĩnh lộ vẻ vui mừng.


      Như vậy có thể yên tâm!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 017: Xuất viện về nhà


      Mặc kệ thái độ Vân Dật Bạch đối với Thi Tĩnh là như thế nào, cuối cùng còn quyết định đồng ý ý kiến thi tĩnh, đem mẹ đón về nhà.


      Trước đem mẹ đặt ở viện dưỡng lão thứ nhất là bởi vì lúc trước người bảo hộ nhìn bận với công việc để ý, ngược đãi qua mẹ của . Dĩ nhiên, cái này trông chừng kết quả cuối cùng dĩ nhiên là cũng thể từ chuyện có liên quan chữa bệnh và chăm sóc công việc.


      Thứ hai là, tin tưởng Thi Tĩnh đối với mẹ mình như vậy. Buông hợp đồng ra , chỉ riêng quan hệ và Dật Thanh , cũng đối với mẹ mình tốt. Giao cho Thi Tĩnh, có thể hoàn toàn yên tâm. Về phần nguyên nhân, muốn suy tư nhiều.


      Còn lại là, cũng có thời gian dư thừa mỗi lần gọi về viện dưỡng lão, ở bên cạnh, cũng có thể bất cứ lúc nào nghe ngóng.


      Suy nghĩ nửa tháng sau, liền đem mẹ đón trở về.

      Vân Gia


      Quản gia Hoàng bá nhận được tin tức sau trong lòng cũng rất kích động. Ba năm, sau khi thiếu gia Dật Thanh rời , thần trí phu nhân mơ hồ bị đưa vào viện dưỡng lão. Đại Thiếu Gia vốn ở đây, cả ngôi nhà rộng lớn, trong nháy mắt trống . Lưu ông lại cùng bà nấu cơm với tài xế và quét dọn, những người khác rời rồi.


      Ba năm qua, trong nhà này càng ngày càng vắng lạnh. Nơi này vốn là tràn đầy cười vui trong đại trạch, bởi vì thiếu gia Dật Thanh rời khỏi, hoàn toàn thay đổi.


      Hoàng bá ba năm chưa từng thấy qua Đại Thiếu Gia rồi !


      Hoàng bá nước mắt vui mừng nhìn xe dừng lại phía trước đại trạch. Vân Dật Bạch qua đầu xe mở cửa xe đỡ mẹ xuống xe. Hoàng bá lập tức tiến lên đỡ lâu gặp phu nhân. Giọng của ông có chút run rẩy "Phu nhân ——"


      Vân Mẫu thấy người quen rất vui vẻ, mặc dù rất lâu có gặp nửa đời lão Hoàng vì nhà bọn họ phục vụ, bà rất tự nhiên chào hỏi "Lão Hoàng, thấy ông rất vui vẻ!"


      "Phu nhân —— người sao?" Lão Hoàng kích động . Bây giờ bộ dáng bà thoạt nhìn cùng người bình thường có gì khác nhau.


      Vân Dật Bạch lạnh nhạt liếc mắt lão Hoàng, lên tiếng "Cầm hành lý!"


      Lão Hoàng lập tức kích động lau lau nước mắt giúp Thi Tĩnh mang hành lý.


      Hành lý ba năm cũng ít, Thi Tĩnh và lão Hoàng chạy hai lần lúc này mới cầm xong. Cất xong hành lý, Thi Tĩnh bây giờ mới có cơ hội quan sát cảnh vật nơi này.


      Ba năm chủ nhân chưa từng có về nhà phòng được bao bọc bằng mền, xem ra mới vừa cái đó lão bá quản gia đem người chăm sóc trong nhà tốt.


      vào phòng khách, bàn nho để hình hai em chụp chung, thoạt nhìn là hình khi còn bé.


      Là Vân Dật Bạch và Dật Thanh!


      cong môi cười tiếng, cầm hình lên cúi đầu nhìn, mặt hai bé trai gần như giống nhau như đúc, làm cho người ta phân biệt sở rốt cuộc là ai.


      "Đây là hình Đại Thiếu Gia và Nhị thiếu gia l thời điểm ên cấp 3. Nhị thiếu gia kiên trì muốn bày ra , cậu ấy như vậy mới có mùi nhà!" Bên tai chợt truyền đến giọn g lão Hoàng, Thi Tĩnh vội vàng đem hình buông xuống , khẩn trương nhìn lão nhân này.

      Lão Hoàng khẽ mỉm cười, bày lại hình "Thi tiểu thư, tôi là lão Hoàng, có thể gọi tôi là Hoàng bá. Đại Thiếu Gia phân phó xuống rồi, về sau chăm sóc phu nhân. Có chuyện gì có thể dặn lão Hoàng!"


      "Cám ơn Hoàng bá!" Thi Tĩnh khiêm tốn . Vân Dật Bạch phân phó c ái này xuống rồi hả ?

      "Vân Dật —— Ặc, Đại Thiếu Gia người đâu?" Để cho đối với Vân Dật Bạch gọi Đại Thiếu Gia, thấy vẫn kỳ cục!


      "Đại Thiếu Gia rời rồi." Lão Hoàng sớm quen thuộc. Cũng còn cảm thấy có vấn đề gì.


      Nhanh như vậy? ! Thi Tĩnh mồm có chút há hốc , căn bản có nhìn thấu xuống lầu. Càng làm cho cảm thấy ngoài ý là thấy , hôm nay thế nhưng gì? Này hoàn toàn giống như là phong cách Vân Dật Bạch a!


      Thi Tĩnh thầm thở hơi đồng thời câu Hoàng bá khiến cho lạnh sống lưng cả người.


      "Đại Thiếu Gia , buổi tối chuyển về ở!"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 018: bảo tôi?

      "Thi tiểu thư!"


      Tắm xong Thi Tĩnh ôm xấp quần áo hướng lên lầu vừa lúc lão Hoàng ôm ga giường ngăn lại. Lão Hoàng dừng bước lại tiến lên, khiêm tốn mở miệng


      "Hoàng bá, ông gọi cháu là Tiểu Tĩnh là được rồi. Chuyện gì ạ?"


      Khuôn mặt lão Hoàng đầy nếp nhăn lên vui vẻ cười nhợt nhạt. Vị Thi tiểu thư này luôn là khách khí như vậy, tới nơi này tuần lễ, luôn làm việc cẩn thận. Cũng nâng cao tư thái của mình.


      Trong đại trạch người làm nhiều lắm, Đại Thiếu Gia xem ra cũng muốn dự định tăng thêm người lại. Có đôi khi cần Thi Tĩnh giúp tay đều từ chối. Cho nên, mọi người vẫn còn vô cùng thích . đến chăm sóc lão phu nhân rất tốt. Coi như con ruột thịt cũng như thế chứ? !


      "Thi tiểu thư là muốn lên lầu?"


      Thi Tĩnh gật đầu cái, "Dạ! Đem những bộ quần áo này sửa sang chút. Hoàng bá có chuyện gì ?"



      Lão Hoàng nhìn ga giường trong tay chút, áy náy mở miệng, "Thi tiểu thư có ý tứ, Trần mụ bên kia cần tô phải giúp tay. Cái này —— có thể hay làm phiền đem đến phòng của Đại Thiếu Gia?" Ông đem ga giường trong tay đưa tới.


      "Hoàng bá, cháu ——"


      Nghe vậy, Thi Tĩnh có chút khó xử nhìn lão Hoàng. tới Vân gia tuần lễ, thời điểm nghe Hoàng bá Vân Dật Bạch chuyển về ở, đêm đó vội vã cuống cuồng chỉ sợ đụng phải Vân Dật Bạch.


      Mặc dù cũng biết tại sao mình sợ như vậy. may là, đêm đó hình như trở về rất khuya cũng gặp phải .


      May mắn hình như luôn theo . Mấy ngày kế tiếp, cũng tiếp tục nhìn thấy Vân Dật Bạch. Nghe công tác.


      Nếu như có ở đây, cầm vào hẳn có vấn đề chứ? ! Trong lòng Thi Tĩnh nghĩ.


      Chần chờ chút, vẫn gật đầu đồng ý, "Được. Hoàng bá giao cho cháu !"


      Lão Hoàng mỉm cười gật đầu "Làm phiền !"


      "Được!" Thi Tĩnh lên lầu.


      Đứng trước mặt phòng của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh cất bước tiến. ra khỏi nhà, tại vẫn chưa về chứ? Hít hơi sâu, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ra thò người vào.


      Vốn cho là phòng của phải chỉnh tề bộ dạng chưa có ai ở qua. Ai ngờ, trong phòng trước mắt hỗn loạn tưng bừng. Nhất là chiếc giường lớn kia, giống như là mấy người ở phía lăn lộn sau tạo thành bừa bãi.


      im lặng bước tới cuối giường, liếc nhìn giường đệm xốc xếch chịu nổi đôi mày thanh tú nhíu chặt. hồi lâu, lúc này mới động thủ xốc hết ga giường giường lên, buồn bực lên tiếng dỡ ga giường xuống.


      Thay xong ga giường Thi Tĩnh hề ở lại, ôm ga giường đổi lại xoay người phải , chạm mặt đối diện với Vân Dật Bạch biết khi nào dựa vào cửa phòng rửa tay.


      ở đây nhìn bao lâu? làm sao để bị chú ý tới đây? Thi Tĩnh ảo não nghĩ tới.


      Cũng may Vân Dật Bạch chỉ liếc cái liền xoay người vào phòng tắm.


      Thi Tĩnh thở hơi, cất bước hướng cửa tới. Thời điểm tay nắm lấy tay cầm cái cửa——


      "Tới đây!"


      Trong phòng tắm truyền đến giọng của Vân Dật bạch .


      Động tác Thi tĩnh dừng lại, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn.


      phải gọi chứ?


      tay kéo cửa phòng ra cước bước ra gian phòng trong nháy mắt, lại lần nữa nghe được giọng Vân Dật Bạch giọng cảnh cáo .


      "Có can đảm cứ !"


      Lần này cuối cùng Thi Tĩnh có thể xác định chuyện cùng mình. Giật giật môi đỏ mọng, hơi nhếch môi , hướng về phía cửa phòng tắm mở giọng hỏi thăm.


      " —— là gọi tôi?"


      ps: cầu xin bao nuôi, đợi thay tên, bố mẹ cần nhận lầm nữa (tác giả)

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 019: Tôi muốn chà lưng cho tôi!

      " —— là gọi tôi?"

      ◕‿◕

      Tiếng hơi rung, Thi Tĩnh liền nghe thấy giọng của Vân Dật Bạch ác ma truyền đến.



      " muốn cho tôi tự mình mời vào sao?"
      ๖ۣۜW ๖ۣۜV ๖ۣۜX ๖ۣۜY ๖ۣۜZ


      " tắm." Thi Tĩnh ra .



      Ai ngờ, Vân Dật Bạch như vậy, " phải nếu tắm lời , tại sao muốn tới giúp tay! Vào !" Hai chữ cuối cùng rất ràng là đè ép giọng .



      Thi Tĩnh nghe đến, cảm thấy!



      Phí thời gian đứng ở cửa hồi lâu lúc này mới mở cửa ra tốc độ bước chân vô cùng chậm rốt cuộc dời được đến cửa phòng tắm.

      có vào cửa, chỉ là đưa lưng về phía phòng tắm lầm bầm mở miệng, "Cần mình làm cái gì?"



      Đưa lưng về phía phòng tắm rộng mở cửa, có thể cảm giác từ trong phòng tắm truyền tới khí nóng ấm áp mờ mịt cả sau lưng .

      "Vào !"



      " tắm!" Thi Tĩnh cắn răng những lời này gằn từng chữ .



      Vân Dật Bạch bị khí nóng mờ mịt bốc khói trắng bao quanh, xuyên thấu qua sương trắng nhìn thấy đưa lưng về phía phòng tắm . chỉ tay chống cằm khẽ mở môi mỏng.



      " hình như —— rất thích phản bác tôi!"



      "Là cầu quá phận!" Thi Tĩnh căm giận mở miệng " rốt cuộc cần gì? thích cầm quần áo, cần tôi giúp sao?" xong, cất bước.



      giây kế tiếp Vân Dật Bạch tà ác nâng lên khóe môi, kéo ra nụ cười nhạt, "Tôi muốn ——"



      Thi Tĩnh đứng yên nín thở bất động. Khẩn trương biết làm sao .



      " Tôi muốn ——" thong thả ung dung lặp lại lần, thời điểm Thi Tĩnh sắp nhịn được, lúc này mới tà nịnh tiếp, " Tôi muốn chà lưng cho tô!"

      Giống như là trải qua cuộc gió lốc, sau khi Thi Tĩnh nghe lời của cả người hư mềm dựa vào bên khung cửa. Khẽ thở hổn hển.


      thể phủ nhận, nghe lời Vân Dật Bạch, lòng của bị co rút cái. Cả người gắng gượng giống là cây cọc gỗ, biết nên làm sao đây.

      Lúc ấy liền suy nghĩ, Vân Dật Bạch hận như vậy làm sao thế. có phải hay nghe lầm. Đợi đến thời điểm trong lòng mình nghĩ xác định, thở hơi đồng thời trong lòng thổi qua tia khác thường.

      "Vân Dật Bạch, ——" Thi Tĩnh tìm được từ muốn mắng .



      " muốn như thế nào?" run giọng thét chói tai.



      Sau khắc cổ tay của nóng lên, bàn tay ẩm ướt giữ lại cánh tay của đem lấy kéo vào phòng tắm.



      Phản ứng kịp nữa, cũng cảm giác sau lưng đụng vào gạch men sứ lạnh lẽo, "—— khụ khụ khụ ——"



      Vừa mới há mồm, từ trời giáng xuống đầy nước nóng đổ miệng , nước ấm ấm áp vừa phải cũng có nóng đến , chỉ là để cho ướt đẫm toàn thân.



      Áo cotton cùng với quần jean bó sát chặt người . Đem dáng người mỹ lệ của lộ hoàn toàn.



      "Vân Dật Bạch!" Thi Tĩnh gào lớn ra tiếng.

      "Ha ha!"

      "——"



      Trò đùa dai y hệt nụ cười cách xa vang lên, lau nước mặt Thi Tĩnh cất bước tiến lên, vừa muốn há mồm tức giận mắng lại bị trước mắt hình ảnh làm cho sợ hãi.



      Nước nóng cọ rửa trong phòng tắm, khí nóng chưng phát dâng lên sương trắng trong cơn mông lung, Vân Dật Bạch mảnh vải che thân ngồi ở trong bồn tắm, người trần trụi lấy tay chống cằm dù bận vẫn ung dung liếc nhìn. ngực tráng kiện bất mãn tất cả giọt nước lớn .



      Nước theo cười khẽ mà chuyển động chậm rãi qua lồng ngực có vào eo, có vào trong bồn tắm. Lưu lại đường làm cho người tưởng là sẹo.



      Vân Dật Bạch cũng khá hơn chút nào.



      Phát ánh mắt của , Vân Dật Bạch cảm giác toàn thân mình dấy lên cỗ xao động. Con mắt thâm thúy sắc chuyển sang ướt nửa người bị ướt của Thi Tĩnh .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :