1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du(43/165c+ 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 010: ta phải người phụ nữ của tôi



      Nhìn lướt qua động tác của bạn tốt . Vân Dật Bạch hơi mím môi, "Bây giờ là giờ làm việc!"


      "Mười mấy hai mươi phút ảnh hưởng gì cả! Cậu ở đây buồn cái gì?" Lăng Thiếu Dương hứng thú hỏi.


      Thành , cần thiết gì cho bạn tốt. Nhưng tại cũng xác thực cần người tâm . Quay đầu liếc nhìn bạn tốt, Vân Dật Bạch mở miệng, "Buổi tối uống chén?"


      "Tốt!" Lăng Thiếu Dương đứng lên, nụ cười dỡ xuống, hai người bắt đầu đầu nhập công việc.


      Xúc động cúp điện thoại của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh suốt cả ngày đều ở đây nín thở chờ. Chỉ sợ Vân Dật Bạch đột nhiên xuất ra. Cho nên, căng thẳng suốt cả ngày. gặp Vân Dật Bạch, điều này làm cho thở hơi. thể làm gì khác hơn là toàn tâm chăm sóc Vân Mẫu.

      Có nên tới hay chứ? ! Thi Tĩnh đơn nghĩ tới.


      Đêm hoa mới lên, xa hoa truỵ lạc dưới đèn neon, bên trong quầy rượu các loại nam nữ theo nhạc chập chờn bản lĩnh.


      Buông lỏng cà vạt chút cổ. Vân Dật Bạch tay cầm ly rượu. chút để ý lướt qua nam nữ trong sàn nhảy .


      "Tôi cậu tới cùng tôi uống rượu, cậu lại chịu mở miệng chuyện? Cậu có biết ở bên cạnh cậu có bao nhiêu nữ nhân lắc lư ? Nhưng bộ dạng cậu như đống phân làm cho các nàng dám tiến lên!" Lăng Thiếu Dương hào khí ngửa đầu uống vào ly rượu, mở miệng chuyện.


      Vân Dật Bạch khẽ nhướng mày, "Đây phải là cho cậu cơ hội sao? Nhân cơ hội an ủi những người đó. Để cho cậu hôm nay mang !" nhấp miếng ly rượu, lạnh nhạt .


      "Cái người này rất có thú vị. , cậu rốt cuộc là lạ ở chỗ nào? Là công việc sao? đúng, cái người này luôn luôn đem áp lực công việc làm động lực. Có áp lực thời điểm, cậu rất vui vẻ! Rốt cuộc chuyện gì?" Lăng Thiếu Dương thấy thế khỏi có chút lo lắng.


      phải công vậy cũng chỉ có thể là chuyện riêng rồi ! Mấy năm qua này đối với chuyện riêng bạn tốt mà , vậy cũng chỉ có Vân Mẫu rồi. Nhưng có chuyện cũng ở chỗ này uống rượu, như vậy nam nhân phiền não chỉ có rồi !


      Chẳng lẽ là bởi vì. . . . . . Đàn bà? !


      Nghĩ tới đây, Lăng Thiếu Dương mắt trước sáng lên, nụ cười hài hước trong nháy mắt lan vào trong mắt của , "Hắc hắc, hắc hắc. . . . . ."


      Vân Dật Bạch có chút kỳ quái nhìn bạn tốt nụ cười, thoải mái giật giật thân thể, "Làm gì? Tôi phải phụ nữ của cậu!"


      "Ai nha, đừng hẹp hòi như vậy chứ! cho mình biết, là ai, là ai ?" Lăng Thiếu Dương chợt ôm Vân Dật Bạch cười nhàng .


      "Nụ cười mặt cậu làm cho người khác cảm thấy buồn nôn!" Vân Dật Bạch run run người,lùi ra bước, "Làm gì cười như vậy?"


      "Thành , cậu là bởi vì phụ nữ mà phiền não chứ gì ? !" Lăng Thiếu Dương mặt đoán nụ cười tiến lên trước, tặc hề hề cười cười.


      Nghe lời bạn tốt, Vân Dật Bạch có chút ngoài ý muốn nhìn cái. Trong đầu cảm giác bị người khác thẳng ra , loại trải nghiệm quá vui vẻ.


      Xoay mặt để ý ánh mắt hài hước tới bạn tốt, Vân Dật Bạch cúi đầu uống rượu .


      Động tác này trực tiếp cho Lăng Thiếu Dương, đoán lầm! Cái nhận thức này khiến Lăng Thiếu Dương nhịn được kích động chút. thể trách cứ cậu ta, mặc dù bạn tốt là chủ tịch tập đoàn được người người ca ngợi. Nhưng mà đối với với nữ nhân, cậu ta luôn là có cố chấp.


      Mỗi người đàn ông bình thường, đều có rung động. Vân Dật Bạch cũng ngoài ý muốn. Chỉ là, muốn những nữ nhân kia, cho tới bây giờ cũng có xuất qua lần thứ hai. Có lúc cho là, nam nhân như vậy rốt cuộc có hay cùng nữ nhân xảy ra qua quan hệ. Nhưng là lại giống như là bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng.


      "Là ai ? Là ai ? cho tôi biết a, cho tôi biết nhanh lên là ai ? Người phụ nữ như thế nào nào có thể may mắn để cho cậu coi trọng?" Lăng Thiếu Dương có chút hưng phấn.


      Nghe vậy, động tác uống rượu Vân Dật Bạch dừng chút. Trong đầu lập tức thoáng khuôn mặt nhắn của Thi Tĩnh . Sau khắc tiếng động lắc đầu cái, muốn thừa nhận là vì mà ảnh hưởng tâm tình của mình.


      "Làm gì lời nào? muốn cho tôi biết? Tôi từng gặp sao?" Lăng Thiếu Dương hứng thú .


      " ta phải người phụ nữ của tôi!" Vân Dật Bạch mặt lạnh.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 011: Dật Thanh chết


      " là phụ nữ? phải của cậu? Chẳng lẽ cậu lại coi trọng người phụ nữ của người khác. Trong tâm cam lòng quyết định hạ độc thủ, tận dụng mọi thứ, sau đó chết cũng muốn đem người đội lên bên cạnh, như vậy cậu liền cùng ấy ở cùng nhau rồi !" Lăng Thiếu Dương khỏi có chút bội phục ý nghĩ mình, câu chuyện tình .


      Vân Dật Bạch tức giận nhìn bạn tốt "Cậu có thể đổi nghề viết tiểu thuyết rồi đó!"


      "Ai nha, ai cho tôi biết ! Rốt cuộc là người phụ nữ nào có thể để cho tổng giám đốc Vân thị buồn nghiêm mặt như vậy. Tôi nhịn được nghĩ muốn gặp mặt rồi !" Lăng Thiếu Dương hứng thú ngẩng cao .


      Thấy Thi Tĩnh? ! Vân Dật Bạch ở trong lòng suy nghĩ lúc sau đứng lên "Cậu có cơ hội!" Xoay người hướng cửa tới.


      Lăng Thiếu Dương nghe được lời như vậy. quên tính tiền đuổi theo, oa oa kêu to "Cậu đây là ý tứ gì? Cái gì gọi là tôi có cơ hội?" phải cũng là người đàn ông tốt sao?


      Ra khỏi quầy rượu mặc vào áo khoác giắt cánh tay. Vân Dật Bạch ngón tay cầm cái chìa khóa vòng chậm rãi hướng xe mình tới. Lăng Thiếu Dương tiến lên vài bước ôm bả vai bạn tốt " cho tôi biết! Rốt cuộc là ai?"


      Quay đầu liếc nhìn Lăng Thiếu Dương cái. Vân Dật Bạch chậm rãi nhếch môi, khạc ra năm chữ " Người Dật Thanh!"


      giây kế tiếp, câu của Vân Dật Bạch làm Lăng Thiếu Dương giật mình.


      "Cậu là, kia năm đó Dật Thanh thích, hôm nay trở lại?" theo Vân Dật Bạch trở lại chỗ của , Lăng Thiếu Dương sờ lên cằm hỏi.


      Vân Dật Bạch khẽ gật đầu.


      "Cái này cùng cậu có quan hệ gì?" Lăng Thiếu Dương hiểu hỏi. Dật Thanh chết, kia cũng có thể có quan hệ gì cùng Vân gia. Mặc dù cũng biết ràng cách nhìn Vân gia đối với kia. Nhưng tin tưởng bạn tốt phải là cái loại người tìm người khác gây phiền toái.


      "Dật Thanh để cho tôi chăm sóc ấy!" Lông mày Vân Dật Bạch hơi thu lại lại.


      "Thế nào là chăm sóc? Cho ta tiền, cho ta điều kiện cuộc sống tốt nhất?" Lăng Thiếu Dương nhướng mày, " ta đưa ra điều kiện gì với cậu sao?" Lúc lời này, giọng điệu của lạnh lẽo, điệu cũng tăng vài lần.


      Người phụ nữ Dật Thanh coi trọng lại là người có lòng tham như vậy sao?


      Phát giọng của bạn tốt trở nên lạnh, Vân Dật Bạch biết là bạn tốt hiểu lầm. biết vì sao sao cũng có mở miệng giải thích thỏa thuận giữa Thi Tĩnh và mình. Chỉ là trầm mặc nhìn bộ dáng bạn tốt giận dữ .


      "Làm sao cậu lời nào?" Lăng Thiếu Dương tức giận mở miệng "Cái loại phụ nữ kia cậu muốn giúp đỡ? Dật Thanh năm đó là mắt bị mù sao?"


      "Lăng Thiếu Dương, cho phép cậu nào Dật Thanh như vậy!" Vân Dật Bạch lạnh mặt . Bất luận kẻ nào cũng thể em trai như vậy .


      Lăng Thiếu Dương hơi mím môi áy náy nhìn bạn tốt, "Xin lỗi. Nhưng mà tôi vẫn phải , nếu như này người phụ nữ tới cầu cậu cái gì, cho ta chứ?"


      "Tôi còn suy nghĩ!" Vân Dật Bạch lạnh nhạt . tờ khế ước Thi Tĩnh và mình công khai viết. Nửa đời của ta chỉ có thể trung thành với Vân gia. cách khác, thay em trai Vân Dật Thanh, mua quyền sở hữu người người phụ nữ này cả đời.


      " thể cho! Mặc kệ ta muốn cái gì cũng thể cho!" Lăng Thiếu Dương lỗ mãng , "Cậu ngu à!" tại, đối với . Thi Tĩnh chính là người phụ nữ hám lợi.

      "Thiếu Dương, nơi này có rất nhiều chuyện. . . . . ."


      "Tôi biết cậu đồng ý thay Dật Thanh chăm sóc này, nhưng đây là động đáy a. Lúc nào có thể lấp xong? Cậu thể bởi vì ta là người mà Dật Thanh , cứ như vậy phóng túng ta! Dật Thanh chết!" Lăng Thiếu Dương tức giận .


      "Tôi biết !" biết Dật Thanh chết.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 012: Bạn Dật Thanh

      "Cậu biết cái gì? , tìm ta đến, tôi cho ta. Chỉ cần ta đồng ý điều kiện của tôi, ký hợp đồng sau hai người còn có quan hệ!" Lăng Thiếu Dương giận dữ .


      Bên tai tràn đầy thanh tức giận bất bình của bạn tốt, trong lòng Vân Dật Bạch hiểu ràng, cuộc đối thoại giữa hai người có chút hiểu lầm thế nhưng lại muốn mở miệng giải thích.


      Đừng hỏi tại sao. cũng chỉ là muốn làm cho Thi Tĩnh cùng bạn tốt có bất kỳ quan hệ nào! Làm như vậy, là vì Dật Thanh. Vân Dật Bạch nghĩ như thế.


      "Dật Bạch, cậu rốt cuộc suy nghĩ gì, lời của mình cậu nghe thấy sao?" Lăng Thiếu Dương nhìn vẻ mặt sao cả của Vân Dật Bạch khỏi đề cao giọng.


      "Chuyện này có quan hệ gì với cậu ! Mình biết nên làm như thế nào!" Vân Dật Bạch .


      "Này, chúng ta là em a! Tại sao mình có thể nhẫn tâm thấy cậu bị lừa?"


      " ra là mình trong lòng cậu vô dụng như vậy sao? Bị người người phụ nữ lừa gạt?" Vân Dật Bạch lườm cái.


      "Mình là quan tâm cậu!" Lăng Thiếu Dương oa oa kêu to, "Mình ôm phụ nữ, cùng cậu tâm . Làm sao cậu có thể mình như vậy?" vẻ mặt như bị thương.


      Vân Dật Bạch tới phòng tắm, thanh xuyên thấu qua khe cửa truyền đến, "Cậu bây giờ có thể trở về ôm phụ nữ rồi!"


      Nghe vậy, Lăng Thiếu Dương há hốc mồm. Cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài. Thái độ bạn tốt như vậy, ràng chính là muốn cho tham dự.


      Chỉ là. . . . . .


      Chính bản thân có thể thăm dò a! Đối với Lăng thiếu . Như nụ hôn thôi!


      được làm được, lập tức hành động!


      Sau khi quyết định, Lăng Thiếu Dương lập tức xoay người rời !


      Thi Tĩnh cho là nếu theo tính tình của Vân Dật Bạch. khi bị người khác cúp điện thoại, lập tức chạy tới viện dưỡng lão tức giận chất vấn. Như vậy có cơ hội với bệnh tình Vân Mẫu. Nhưng kết quả là đợi cả ngày, Vân Dật Bạch căn bản cũng có xuất .


      Ngơ ngác nhìn điện thoại di động, suy nghĩ có nên hay lại lần nữa làm lại hành động theo ngày hôm qua.


      "Thi tiểu thư, có người tìm!" Y tá viện dưỡng lão ghé đầu vào cửa, cười khanh khách , "Là người rất tuấn tú !" Viện dưỡng lão này thiết bị an toàn rất tốt, phải là người thân, là căn bản thể nào vào cửa thăm bệnh nhân . Đây cũng là nguyên nhân Vân Dật Bạch yên tâm đem mẹ ở lại chỗ này .


      Nếu là Vân Dật Bạch người nơi này cũng biết biết . Xem thái độ của y tá, người tới nhất định là người lạ. Người lạ tìm ? có người nào biết mình ở nơi này.


      Nhờ y tá hỗ trợ trông nom vân mẹ, Thi Tĩnh mang theo vẻ mặt hồ nghi ra viện dưỡng lão. Ở cửa viện dưỡng lão thấy người đàn ông đeo kính đen hai tay ôm ngực chờ cái gì.


      Quan sát bốn phía cái cũng có người nào khác. Đó chính là ta? ! Thi Tĩnh hồ nghi tiến lên.


      "Xin chào, xin hỏi là tìm tôi sao?"


      Ngay từ lúc thấy xuất tại cửa. Người đó liền đứng thẳng người, cúi đầu nhìn vẻ mặt trắng trong thuần khiết của Thi Tĩnh " là Thi Tĩnh? !"


      "Là tôi! xin lỗi, tôi nhận ra , xin hỏi tìm tôi có chuyện gì ?"


      Người đàn ông bỏ cặp kính mát ra. Sau cặp kính râm lộ ra gương mặt khôi ngô, Lăng thiếu Dương có chút ngoài ý muốn nhìn dáng vẻ trang điểm của Thi Tĩnh. Trong tưởng tượng của đối với Thi Tĩnh, người con này phải là người trang điểm đầy mặt quyến rũ mê người chứ !


      Thế nào bây giờ lại là . . . . . . Người đẹp thanh tú?

      nhờ bạn bè điều tra nơi Thi Tĩnh ở nhưng nghĩ đến ở viện dưỡng lão chỗ Vân Mẫu . Nhưng mà bởi vì ấn tượng lúc trước, cho rằng đây là nữ nhân có thủ đoạn vô cùng cao. Cũng có hoài nghi.


      Bây giờ lúc thấy được, nhịn được bắt đầu thầm, có lầm sao?


      "Thi Tĩnh, chúng ta có thể tìm chỗ chuyện chút ?" Lăng Thiếu Dương chợt giữa thay đổi ý định trước của mình là lên cầu. Đối diện với nét mặt nghi hoặc của Thi Tĩnh, chợt nhếch môi cười, đưa tay đưa danh thiếp của mình, "Xin lỗi, quên tự giới thiệu mình! Tôi là Lăng Thiếu Dương, bạn của Vân Dật Bạch và Vân Dật Thanh!"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 013: Ai cho cậu tìm ta?


      "Dật Thanh . . . . . . Bạn bè ?" Cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị. Chức danh để cho nàng treo lòng của thoáng hơi. Ít nhất người này phải người xấu.



      "Đúng, bây giờ có rảnh ?" Lăng Thiếu Dương nhíu mày hỏi.


      " xin lỗi, tôi rảnh!" Thi Tĩnh lắc đầu, mặc dù rất vui vẻ có thể tìm được bạn Dật Thanh, nhưng cũng có quên bây giờ chăm sóc bà Vân. Căn bản có thời gian làm chuyện của mình.


      " ở đây chăm sóc mẹ Dật Thanh ?" Lăng Thiếu Dương khẽ nhướng mày.


      " sai, cho nên tôi có thời gian cùng ra ngoài! Lăng tiên sinh, tôi thể ra quá lâu!" Thi Tĩnh khẽ gật đầu "Rất hân hạnh được biết . Hẹn gặp lại!" Dứt lời cũng quay đầu lại xoay người vào trong viện dưỡng lão.
      Nhìn chằm chằm bóng lưng Thi Tĩnh rời , Lăng Thiếu Dương càng ngày càng cảm giác cái nhìn trước của mình sai. người cong như vậy thấy thế nào cũng phải là người hám lợi ? Hơn nữa, Dật Thanh là người hoạt bát sáng sủa, nhưng cũng người đàn ông hồ đồ. thể nào ngay cả phụ nữ cũng thấy .


      Rốt cuộc là sai lầm chỗ nào? cư xử nhiệt tình lần, làm sao lại như vậy?


      Lăng Thiếu Dương mang theo nghi vấn lại lần nữa tìm đến phòng làm việc của Vân Dật Bạch. Bên trong phòng làm việc Vân Dật Bạch đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày "Làm cái gì?"


      "Hôm nay mình gặp kia!" Lăng Thiếu Dương thẳng.


      Nghe vậy, Vân Dật Bạch bỗng chốc đứng lên " Lăng Thiếu Dương!" cảnh cáo . muốn giải thích nhiều như vậy chính là vì muốn làm cho bạn tốt tham dự chuyện này. ngờ thế nhưng bí mật tra xét.


      Lăng Thiếu Dương giơ hai tay lên, "Hảo hảo hảo, mình biết cậu , mình nên tìm ta. Nhưng mình cũng là quan tâm a! Cậu thể đối với mình như vậy!" nhịn được nhíu mày nỉ non.


      "Ai cho cậu tự tiện tìm ta?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nhướng mày .


      "Mình là quan tâm cậu a, cho nên mình mới tìm người tra chút. Chỉ là làm sao cậu chưa báo cáo cho mình biết ấy là người con như vậy?" Lăng Thiếu Dương tức giận xong, "Mình thiếu chút nữa mắng ấy!"


      Nghe , Vân Dật Bạch xem thường mắt chợt lóe sáng, hừ lạnh tiếng "Chỉ gặp mặt lần, cậu biết ta là hạng người gì?"


      phát bạn tốt kỳ lạ, Lăng Thiếu Dương sờ lên cằm "Mình đây gì cũng sai a! kia vừa nhìn phải là điên khùng, là cậu gạt mình!"


      "Mình quá ta!" Vân Dật Bạch để cây bút trong tay xuống, "Thấy, cậu có thể rời chứ? !" vẫn có muốn cùng bạn tốt tiếp tục chuyện tính toán trời đất.


      "Mình có câu hỏi, tại sao ấy phải ở cùng bác trong viện dưỡng lão?" Lăng Thiếu Dương hồ nghi mở miện, "Này phải là cậu ra tay chứ?"


      "Mắc mớ gì tới cậu?" Vân Dật Bạch tức giận , "Cậu là cảnh sát à!"


      "Cái gì cảnh sát?"


      "Quản rộng!"


      Ngẩn người, Lăng Thiếu Dương mới phát bạn tốt nhạo báng , lên tiếng giác buồn cười mà "Cậu chừng nào có cảm giác hài hước như vậy rồi hả ?"


      Vân Dật Bạch giương môi kéo ra nhất mạt vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười "Cám ơn khen!"


      "Mình có đùa giỡn với cậu. Giữa cậu và Thi Tĩnh có cái thỏa thuận gì? !" Lăng Thiếu Dương nhạy cảm .


      "Mặc kệ có cái gì? Mình chỉ có thể khẳng định là cậu và ngựa đực có quan hệ!" Vân Dật Bạch thẳng "Mình mời cậu tới là vìcông việc."


      "Tổng giám đốc, tôi bảo đảm tôi làm trễ nãi tiến độ công việc. Nhưng cậu có thể hay cho mình biết, tại sao thời điểm trở thành ngựa đực rồi hả ?" Điểm này cần có lời giải thích.


      Vân Dật Bạch chỉ là quét bạn tốt cái, thong thả ung dung xong, "Mỗi đêm người phụ nữ khác nhau giống ngựa đực là cái gì?"


      Lăng thiếu dương nghe rất tổn thương, mặt bi thương , "Cậu thể bởi vì cậu có phụ nữ ôm mà mình như vậy?”


      "Ân Hừ!"


      "Cậu đừng cho là nét mặt cậu như này mình liền có biện pháp ?" Lăng thiếu dương bĩu môi,"Mình hiểu cậu ghen tỵ với mình!"


      "Mình cùng động vật tranh chấp cái vấn đề này!" Cuối cùng chuyển chủ đề bạn tốt chỗ khác rồi, Vân Dật Bạch thong thả ung dung qua.


      "Cậu là đối với mình kỳ thị!" Lăng Thiếu Dương phẫn nộ .


      "Tùy cậu ! Cậu thích phòng làm việc của mình, mình liền đem nó tặng cho cậu. Ngoài ra, những tài liệu này bàn đồng thời làm phiền cậu!" Vân Dật Bạch đột nhiên đứng dậy cầm lên áo khoác hướng cửa tới.


      Lăng Thiếu Dương lập tức biến sắc mặt "Cậu có ý tứ gì?"

      "Tôi có việc phải xử lý. Tổng giám đốc làm phiền !" Lộ ra nụ cười Vân Dật Bạch biến mất ở phía sau cửa.


      "Này, cậu thể đối với mình như vậy a! Mình. . . . . ." Trơ mắt nhìn bạn tốt rời , Lăng thiếu dương nhịn được nỉ non ra tiếng, "Tại sao bị thương luôn là tôi à!" Tốt bụng quan tâm nhưng bây giờ phải ra sức lao động.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: cần chịu đựng nhưng cũng cần kích động!


      Thi Tĩnh bưng thức trong tay ăn thận trọng nhìn Vân Mẫu, có chút lo lắng mở miệng, "Bác , tại sao bác có thể ăn cơm?" Lúc này nhức đầu làm thế nào để Vân Mẫu ăn cơm.


      "Tôi muốn ăn, nơi này nhàm chán!" Vân Mẫu có phát bệnh liền giống như người bà bình thường, dịu dàng và điềm đạm, nhiều.


      "Ăn xong chúng ta có thể ra cửa chút!" Thi Tĩnh dịu dàng qua.


      "Thi tiểu thư, tôi muốn ăn thức ăn làm trong nhà, có thể hay . . . . . ."


      "Dĩ nhiên có thể! Nhưng mà bây giờ bác ăn xong trước, buổi chiều ta . . . . .." Lời Thi Tĩnh chưa xong liền nghe giọng trầm truyền đến.


      "Thi Tĩnh!" Giọng Vân Dật Bạch giận dữ xuất phía sau của .


      Nghe thanh, cổ tay Thi Tĩnh run lên, còn kịp nữa mở miệng, liền nhìn thấy Vân Dật Bạch mặt đen thui đẩy cửa phòng ra vào.


      Trong nháy mắt đó, đầu óc Thi Tĩnh nhanh chóng chuyển động. Nghĩ tới mấy ngày nay có làm chuyện chọc tới Vân Dật Bạch . Sau khi xác định có, lúc này thở mới hơi.


      "Nghĩ ?" Vân Dật Bạch nhìn chằm chằm Thi Tĩnh.


      Theo bản năng gật đầu cái, động tác đến nửa, Thi Tĩnh bỗng chốc quay đầu trợn mắt nhìn Vân Dật Bạch, ". . . . . ." Muốn làm gì?


      Vân Dật Bạch trầm nhìn , nhìn lại vẻ mặt hồ nghi mẹ của hai người, giật giật môi "Mẹ!" ,


      "Dật Bạch, con thể dễ chuyện hơn sao? Thi tiểu thư đối với mẹ rất tốt!"


      "Con biết ! Mẹ dùng cơm trước, con có việc với ấy!" Khẽ gật đầu, Vân Dật Bạch xoay người lôi kéo Thi Tĩnh mặt bối rối tới cửa.


      "Hả? tìm tôi làm cái gì? Tôi. . . . . . Bác . . . . . ." Thi Tĩnh cố gắng quay đầu lại hi vọng Vân Mẫu ra tay giúp đỡ nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ bị người kéo ra ngoài.


      Nhìn con lớn mang thi tiểu thư ra cửa, Vân Mẫu khẽ mỉm cười. Nhìn thức ăn bàn, chân mày lần nữa nhíu lại.


      muốn ăn thức ăn nơi này!

      Thi Tĩnh bị người kéo ra cửa chứng kiến Vân Dật Bạch nghiêm mặt tới xanh đen, theo bản năng mở miệng, "Có người qua các khống chế tức giận như thế nào, biết người nọ thế nào ?"


      Vân Dật Bạch đôi tay ôm ngực khẽ nhướng mày, chờ đáp án của .


      Thi Tĩnh tự động trả lời "Người kia cần nhẫn, nhưng cũng cần kích động!"


      Môi Vân Dật Bạch khẽ nhếch , lạnh lạnh mở miệng, "Ngươi yên tâm, ta nhẫn cũng kích động!" Chuyện bây giờ muốn chuyện tuyệt đối phải là chuyện thích.


      Thi Tĩnh nghe vậy nuốt nước miếng, " giết người diệt khẩu chứ? !"


      "Cám ơn nhắc nhở tôi, đợi tôi hết lời tôi muốn . Có lẽ y theo ý của là làm!"


      Theo bản năng sờ sờ cổ, Thi Tĩnh hơi mím môi "Tôi cái gì cũng làm." Suy nghĩ nát óc cũng nhớ ra được mình gần đây có chuyện gì. . . . . .


      Bỗng chốc, co mở to hai mắt, có chút chột dạ nhìn vẻ mặt Vân Dật Bạch đầy vạch đen , phải là vì kiện kia chứ? Người đàn ông này vẫn thù rất dai.


      "Nghĩ tới?" Nhìn nét mặt Vân Dật bạch cũng biết nghĩ tới.


      Thi Tĩnh mím môi, " đấng mày râu, tại sao có thể như vậy tính toán chi li, chút người làm chuyện lớn cái gì cần có khí thế cũng có!"


      " cũng phải là người làm chuyện lớn. Làm sao biết người làm chuyện lớn cái gì cần có khí thế?" Vân Dật Bạch tấn công lại.


      "Tôi. . . . . . Tôi đoán đó a. Người làm chuyện lớn khẳng định cùng người bình thường giống nhau. Tuyệt đối tính toán chi li!"


      Vân Dật Bạch cười lạnh tiếng, "Hôm nay tôi liền để cho ngươi xem chút, người làm chuyện lớn cũng tính toán chi li đấy!"


      "Hả?"


      Bây giờ xong đời!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :