1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du(43/165c+ 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5 : Hiệp ước bất bình đẳng
      Thi Tĩnh tay giữ tim, vừa buồn bực ho khan. Đôi mắt hoảng sợ nhìn Vân Dật Bạch. Màn vừa rồi dọa được .

      chưa từng gặp qua Vân Dật Bạch tức giận. nghĩ tới có thể làm người ta sợ hãi đến như vậy.

      Bên này, điều chỉnh tốt suy nghĩ của mình. Vân Dật Bạch xoay người đối diện với Thi Tĩnh ngồi sững đất .

      "Đứng lên!" lạnh nhạt .

      Thi Tĩnh run rẩy đứng lên, "Tôi. . . . . . Khụ, ba tôi. . . . . ." Lời còn chưa dứt, trang giấy ném vào mặt của . Theo quán tính rơi vào chân Thi Tĩnh.

      Khom người nghi ngờ nhặt lên, Thi Tĩnh hiểu nhìn Vân Dật Bạch.

      "Ký bản thỏa thuận này, ba có việc gì!" Lúc lời này, mặt mày cảm xúc, thậm chí có ngẩng đầu nhìn cái.

      "Đây là cái gì?"

      " phải là biết chữ sao?" thanh của u ám.

      Thi Tĩnh cúi đầu nhìn, mỗi chữ cái đập vào trong mắt của . Lòng của liền co lại. hồi lâu, hai tay run run nắm chặt bản thỏa thuận trong tay, " là kẻ điên!" .

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt dám tin của . Môi khẽ nhếch, vẽ ra chút cười lạnh, " sai!" phủ nhận.

      "Tại sao muốn tôi ký cái này?" Thi Tĩnh trợn to hai mắt vui .

      "Bởi vì ba ở trong tay tôi. ngày ký, tôi liền đưa cho ngươi quà tặng, hai ngày ký tôi liền hoàn trả 2 lần. Xem rốt cuộc bao nhiêu kiên trì bộ phân người ba cũng đủ rồi. Vân Dật Bạch trầm cười, trong ánh mắt cũng thanh tĩnh thôi.

      xong, bổ sung thêm câu: "Thành , tôi vô cùng mong đợi cự tuyệt tôi!"

      "Kẻ điên, điên rồi!" Thi Tĩnh nhịn được lắc đầu.

      "Tùy muốn nghĩ gì nghĩ. Có ký hay đều tùy . Là đứa con có hiếu. ký chứ? !" Làm thương nhân thành công. Vân Dật Bạch có thể ngồi ở vị trí này tổng giám đốc , đó là bởi vì biết , mỗi người đều có xương sườn mềm, nhược điểm. Chỉ cần có thể tìm được cái nhược điểm này, là có thể đạt được mục đích của mình.

      Thi Tĩnh buông thõng tay, chính là Thi Mạnh! Cha của .

      đây là uy hiếp. Thi Tĩnh cắn răng nhìn chằm chằm, "Tại sao là tôi?"

      "Em ấy !"

      "Cho nên?"

      " trốn tránh có trả lời em ấy. Vậy dùng nửa đời sau để trả nợ cho em ấy !" Vân Dật Bạch lạnh lùng . thèm để ý chút nào, ý tứ trong lời này của là khiến người con đánh mất tuổi thanh xuân.

      Thi Tĩnh toàn thân run lên, có chút kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch. Lần đầu tiên, cảm nhận được tình cảm mãnh liệt như vậy ở người .

      Người này, sợ rằng rất quý em trai của mìn ! Sau Dật Thanh khi rời , người khó quên nhất có thể cũng là ? !

      Ánh mắt của khiến Vân Dật Bạch có chút thoải mái. Cảm giác bị người khác nhìn thấu khiến cho lạnh mặt. vui nhìn lướt qua Thi Tĩnh. Vân Dật Bạch xoay người đưa lưng về phía .

      Thu hồi ánh mắt, ánh mắt của Thi Tĩnh rơi vào khế ước tay. chậm rãi nắm chặt bàn tay bé, "Tôi. . . . . ."

      "Ký liền ký, ký cút ngay!" Giọng Vân Dật Bạch truyền đến, "Lựa chọn cuối cùng do ."

      Nghe như thế, Thi Tĩnh nhịn được cười khổ tiếng. cho quyền lựa chọn sao? Ba là người thân duy nhất ở thế giới này của rồi, tại sao có thể vì mình mà khiến ba chịu khổ?

      lúc sau, giọng Thi Tĩnh truyền đến, "Tôi ký!"

      Đưa lưng về phía . Vân Dật bạch chậm rãi nâng lên khóe môi. Nụ cười tàn lãnh dưới đáy mắt!

      Cái muốn chính là kết quả này!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 006: Chỗ ở của


      tay cầm túi hành lý đơn giản . Thi Tĩnh bộ vào trong khu biệt thự sang trọng. Vân gia ở chỗ này bởi vì nơi này quản lý cẩn thận, xe taxi chỉ có thể đưa đến cửa. tự mình xách theo hành lý tới.


      Xem ra Vân Dật Bạch tựa như có lẽ với bảo vệ an ninh nên Thi Tĩnh cũng có nhiều cản trở, rất thuận lợi vào khu biệt thự giàu có.


      tay vừa nắm địa chỉ vừa xách theo hành lý Thi Tĩnh khó khăn . Ở phía sau của chiếc xe con theo sát ở sau lưng. cần quay đầu lại cũng biết người phía sau là ai.


      Vân Dật Bạch bảo tài xế giảm tốc độ xe lại theo sau lưng Thi Tĩnh. Nhìn từng bước bước tập tễnh. Nhưng có mở miệng.


      Rốt cuộc, Thi Tĩnh tức giận xoay người lại: "Vân Dật Bạch, BT à! Làm gì theo tôi?" Từ khi bắt đầu xuống xe taxi vào cửa, người này ràng là phải ra khỏi cửa, cũng phía sau quẹo cua theo . ta có bệnh à!


      Nghe được tức giận mắng, Vân Dật Bạch có tức giận, ngược lại nhướng nhướng mày, ý bảo tài xế dừng xe. mở cửa chậm rãi xuống xe.


      " mắng tôi!" Thân thể cao lớn nguy hiểm tiến tới gần . chậm rãi .


      "Tôi. . . . . ." Thi Tĩnh thấy ánh mắt lóe sáng của , tự chủ lui về phía sau bước.


      "Mới vừa rồi khí thế mắng tôi đâu rồi? tại tránh cái gì mà tránh?" Vân Dật Bạch lạnh lùng .


      "Tôi mới có tránh !" Thi Tĩnh quật cường .


      Vân Dật Bạch hừ hai tiếng, đôi tay ôm ngực liếc nhìn : "Làm sao vẫn còn ở nơi này?"


      "Tôi vừa tới!" ở nơi này ở nơi nào? Có bệnh!



      Nhìn ra vẻ bất mãn của . Vân Dật Bạch tay rút ra địa chỉ trong tay , tiện tay ném cái, tiếp tục mở miệng, " thôi!"


      " nơi nào?" Thi Tĩnh hiểu hỏi.

      "Mẹ tôi ở nơi này! Nơi này là chỗ tôi ở!" Đầu cũng quay lại .

      Nghe vậy, Thi Tĩnh giựt giựt khóe miệng. Địa chỉ trong tay là trước kia Dật Thanh cho. Vẫn chưa có tới. Sau đêm đó, cũng có hỏi thăm địa chỉ Vân gia. Vân Dật Bạch cũng cho biết. Cho nên mới có thể. . . . . .


      Nghĩ đến mình thiếu chút nữa phải gia đình , Thi Tĩnh nhịn được rùng mình cái. Đồng thời cũng nhàng thở hơi. Chỉ cần phải đơn độc đối mặt Vân Dật Bạch, trong lòng buông lỏng rất nhiều.


      " rất thoải mái?" Giọng Vân Dật Bạch ác ma truyền đến, "Thừa dịp tại hô hấp nhiều hớp khí mới mẻ!"


      "Tại sao?" Thi Tĩnh dùng đến não hỏi.


      Bước chân dừng lại, bên quay người lại, "Ba ngày sau đó tôi dọn !"


      "Á?" Thi Tĩnh há hốc mồm nhìn nụ cười mặt .


      biết là cố ý mà!


      Vân Dật Bạch xoay người lên xe, đồng thời tài xế mở chốt cửa xe đặt hành lý ở trong tay Thi Tĩnh sau bên trong. Mà Thi Tĩnh còn lại là hiểu nhìn Vân Dật Bạch lên xe . lên tiếng, cũng có dám lên.


      cau mày "Lên xe! Chẳng lẽ thích ở đây?"


      "Ồ!" xoay người ngồi ở bên cạnh tài xế . Cửa xe còn chưa đóng, liền nghe đến Vân Dật Bạch .


      "Ngồi chỗ nào?"


      Thi Tĩnh quay đầu lại, hiểu nhìn , "Vậy chúng ta nơi nào?"


      Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn . khí yên lặng bao trùm xe. Tài xế tự chủ lau phen mồ hôi. Nhìn Thi Tĩnh.



      Bất đắc dĩ, Thi Tĩnh thể làm gì khác hơn là xuống xe. Sau khi mở cửa xe ngồi xuống như vậy càng thêm đến gần Vân Dật Bạch, tự chủ đến gần cạnh cửa cố gắng rúc người mình vào.


      Châm chọc nhìn cái, Vân Dật Bạch ngược lại tiếp tục tìm phiền toái. Hai người khó giữ được bình tĩnh kéo dài nữa.
      Trong lúc lắc lư, ngày mệt mỏi cộng thêm mấy ngày nay cũng có nghỉ ngơi tốt Thi Tĩnh tựa vào cửa xe buồn ngủ. Đầu gõ thủy tinh cái.


      Vân Dật Bạch quay đầu liếc nhìn Thi Tĩnh chút, chỉ thấy bởi vì tư thế ngủ thoải mái, đầu từng phát từng phát gõ cửa thủy tinh. Có lúc bởi vì đụng đau còn hơi mím môi cau mày.


      Những động tác này ở trong mắt của khỏi làm giảm vẻ lạnh gương mặt . Thần thái cũng lạnh lùng giống trước như vậy.


      Bỗng chốc!


      Xe thắng gấp cái. Cơ thể Thi Tĩnh nghiêng trong nháy mắt theo quán tính nhảy lên trước.


      "Oh!" Đau kêu tiếng, Thi Tĩnh đột nhiên đụng phải cái ghế ngồi trước.


      Vân Dật Bạch bỗng chốc ngồi thẳng người, theo bản năng đưa tay chắn trước trán Thi Tĩnh. Thi Tĩnh cứ như vậy thẳng đụng phải.


      Khẽ cau mày, trước khi Thi Tĩnh hoàn hồn bỗng nhiên thu tay lại, tự chủ nắm chặt quả đấm. Vừa mới trong nháy mắt kia , cũng nhớ tới quá khứ.


      " xin lỗi, tổng giám đốc! Mới vừa rồi có con mèo." Tài xế vội vàng quay đầu lại .


      "Lái xe!" Vân Dật Bạch trầm , sửa sang lại chút y phục, chậm rãi nhắm mắt lại.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Lần đầu gặp gỡ Vân Mẫu


      Thi Tĩnh vuốt vuốt cái trán, khóe mắt tự chủ lén nhìn Vân Dật Bạch cái. Mới vừa rồi như vậy trong nháy mắt, cảm giác trán phải đụng chạm lấy ghế da . Cái loại cảm giác đó mềm mại như cảm giác chạm vào da . Trước mặt tài xế thể nào, như vậy chỉ có thể là Vân Dật Bạch bên cạnh.


      cũng ngờ. Với tính cách của Vân Dật Bạch, làm sao giúp cơ chứ? Này mới vừa rồi. . . . . .


      nhìn . Vân Dật Bạch biết rất ràng, nhưng lại hề cử động. Vừa mới cử động khiến hài lòng. Cho nên, tại mở mắt.


      Nhìn cái bộ dáng này của , Thi Tĩnh chỉ có thể đè xuống cái khác thường trong lòng. Trầm mặc .


      Xe vững vàng dừng lại, tài xế quay đầu lại liếc mắt Thi Tĩnh nhìn cúi đầu cùng với Vân Dật Bạch vẫn như cũ giả vờ ngủ say . Suy nghĩ chốc lát mới mở miệng, "Tổng giám đốc, đến!" xong xuống xe vòng qua đầu xe tới trước cửa xe Vân Dật Bạch .


      Gần như lập tức , Vân Dật Bạch mở mắt, ừ tiếng. Đứng dậy xuống xe.


      ra là là giả bộ a! Thi Tĩnh hơi nhíu mày, chính là như vậy thích thấy sao! đợi Vân Dật Bạch mở miệng, Thi Tĩnh xoay người mở cửa xuống xe.


      Hai chân chạm đất. Thi Tĩnh lúc này mới phát ra, bọn họ địa ở căn bản phải bất kỳ chung cư hay biệt thự nào mà là cảnh vật xung quanh khu nhà như viện điều dưỡng.

      "Đây là. . . . . ." Thi Tĩnh hồ nghi mở miệng.


      Vân Dật Bạch nhìn cái, cất bước vào. chút nghĩ ngợi Thi Tĩnh vội vàng đuổi theo.


      Nghe được tiếng bước chân sau lưng, Vân Dật Bạch lúc này mới lên tiếng " Trong thời gian 1 tháng, ở chỗ này!"



      Nghe vậy, Thi Tĩnh dừng bước lại, "Tại sao?"


      lạnh lùng nâng lên khóe môi, nụ cười đáy mắt, nhưng có giải thích. Xoay người vào phòng. đợi Thi Tĩnh mở miệng hỏi liền nghe đến bên trong truyền đến giọng nữ, "Dật Thanh, Dật Thanh!"



      Thi Tĩnh toàn thân run lên, theo bản năng bước nhanh đẩy cửa vào. Nín thở nhìn bên trong gian phòng cũng chỉ có người phụ nữ lớn tuổi và Vân Dật Bạch.


      Dật Thanh đâu? Ánh mắt của ở trong phòng tìm tòi vòng, có tìm được người chính mình muốn tìm, chợt đơn cúi đầu. ,


      Sắc mặt Thi Tĩnh bị Vân Dật Bạch nhìn thấy. tay đỡ người phụ nữ , ánh mắt híp lại, khóe miệng lạnh xuống, mím chặt môi mỏng "Tới đây!"


      Thi Tĩnh đột nhiên hoàn hồn, vội vàng tiến lên đưa tay đỡ người phụ nữ vừa nhìn Vân Dật Bạch rút khỏi thân thể. Người phụ nữ thấy thế vội vàng đưa tay lôi kéo y phục của Vân Dật Bạch , giọng yếu ớt lại bao hàm nhớ nhung lẩm bẩm "Dật Thanh!"


      Trong nháy mắt, Thi Tĩnh hiểu ra tiếng gọi vừa nãy. Nhìn theo động tác bác , Vân Dật bạch mặc dù mặt chút thay đổi, nhưng nếu nhìn kĩ lại phát Vân Dật Bạch và Vân Dật Thanh hai em có chỗ giống nhau khác thường. Nếu Dật Thanh dịu dàng hoạt bát dáng vẻ bất đồng Vân Dật Bạch lại lạnh lùng.


      Bởi vì lạnh lùng, vẻ mặt của cũng chẳng hề gì, xem ra rất nghiêm túc. Mà Dật Thanh. . . . . .


      Thấy nhìn mình mất hồn, Vân Dật Bạch hừ hai tiếng, "Nhìn cái gì? Đỡ mẹ tôi ngồi xuống!"


      Thi Tĩnh trở lại bình thường gật đầu cái, đỡ bác ngồi xuống. Nhưng là phụ nhân bác luôn nắm lấy y phục Vân Dật Bạch chịu buông tay. Trong miệng nỉ non tên Vân Dật Thanh.


      Nhìn thấy tình cảnh này, Thi Tĩnh khỏi hồng vành mắt. Đây tất cả, đều là bởi vì !


      "Mẹ, Dật Thanh chết! Chết! Mẹ rốt cuộc muốn lúc nào mới có thể thấy ràng?" tay bị mẹ giữ lại, Vân Dật Bạch bình tĩnh biết bao nhiêu lần.


      Bác cũng chính là Vân Mẫu ngẩn người, giây kế tiếp chợt gào khóc lên. Tiện tay nắm lấy bất kỳ vật gì bên cạnh ném Vân Dật Bạch.


      "Ngươi láo, ngươi láo! Dật Thanh, Dật Thanh ở nơi nào? Mẹ nhớ con, Dật Thanh. . . . . . Trở lại, trở lại với mẹ nha?" Thấy Vân Dật Bạch, Vân Mẫu tức giận chỉ vào , "Ngươi biến, ngươi cút. . . . . . Ngươi lừa ta, ngươi là tên lường gạt, ta muốn tin tưởng ngươi!" xong, bầ thuận tay nhặt lên đồ đầu giường ném tới.


      ly thủy tinh trong suốt ném thẳng vào hướng Vân Dật Bạch chạm mặt , cũng chưa từng né tránh nên bị nện vào. Lập tức, khóe mắt vết máu từ trán chảy xuống, giọt máu đỏ tươi lướt qua mí mắt . Lập tức, trong tầm mắt của xuất mảnh màu hồng.


      " sao chớ?" Thi Tĩnh vội vàng tiến lên, nhón chân lên đưa tay lau máu tươi trán . Ân cần hỏi han, "Tại sao tránh?"


      Vung tay ra, Vân Dật Bạch gì, chỉ là môi mím chặt nhìn mẹ.


      Vân Mẫu bắt đầu nhìn đến nét mặt , sợ lại dám cử động. Thậm chí có chút hoảng sợ nhìn Vân Dật Bạch.


      Tiện tay nâng ống tay áo lên lau máu mặt , lặng yên thở dài tiếng, bỗng nhiên xoay người rời phòng. Trong nháy mắt đó, Thi Tĩnh cảm nhận được bóng lưng tĩnh mịch của .


      Vân Dật Bạch so bất luận kẻ nào cũng biết đau lòng chứ? !

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 008: Ý định bay loạn

      Quay đầu nhìn Vân Mẫu co rúc mình chút. Thi Tĩnh tiến lên vài bước, dịu dàng đỡ người Vân Mẫu dậy , "Bác , bác sao chớ? Đến đây, ngồi ở chỗ này, cháu thu dọn chút!" Bố trí xong cho Vân Mẫu, Thi Tĩnh xoay người dọn dẹp mảnh vụn đất.


      Dọn dẹp vội vàng xong, lại múc tới chậu nước, cẩn thận vì Vân Mẫu xoa chút mặt, xoa tay, lúc này mới xoay người thu thập gian phòng có tý chút bừa bộn.


      Đợi đến lúc Vân Dật Bạch sau khi vào cửa lần nữa, Thi Tĩnh đem dọn trong phòng xong. sững sờ chỉ chốc lát, trở tay đóng lại cửa, "Tôi chuyện cùng người nơi này. Trong khoảng thời gian này ở nơi này chăm sóc mẹ tôi!" dùng giọng khẳng định.


      Thi Tĩnh gật đầu cái, "Tôi hiểu rồi." còn là phần hiệp ước ước định mà đây là thiếu Vân gia khoản nợ! Coi như Vân Dật Bạch có mở miệng, sao có thể làm như vậy . Quan trọng nhất là chỉ cần đối mặt Vân Dật Bạch, ở nơi nào Vân gia , đều là giống nhau thôi!


      Bắt đầu từ ngày đó, cuộc sống Thi Tĩnh là vây quanh Vân Mẫu. Nếu như có phát bệnh. Vân Mẫu liền giống như người bình thường, mặc dù an tĩnh hơn rất nhiều nhưng là đến nỗi làm bị thương người.


      Nếu như có lúc bà chợt nhớ tới Vân Dật Thanh. Căn bản thể khống chế bản thân chỉ có thể đem thuốc lần lượt tiêm vào trong cơ thể bà. Mỗi lần thấy thế, Thi Tĩnh cũng nhịn được rơi lệ.


      Nếu như phải là bởi vì , tại Dật Thanh còn sống tốt thế giới này, Vân Mẫu cũng bởi vì Dật Thanh mà xuất bệnh như vậy tình. Mỗi khi Vân Mẫu lúc tỉnh táo, lại có dũng khí thừa nhận, mình là ngọn nguồn những chuyện này.


      "Đau, đau đau, tôi muốn tiêm, tôi muốn uống thuốc, tôi muốn Dật Thanh, các ngườii đem Dật Thanh của tôi giấu ở nơi nào rồi hả ? Tại sao nhốt tôi ở chỗ này? Tôi muốn về nhà!" Bị tiêm thuốc an thần Vân Mẫu nhịn được khóc khẽ .

      Trong đầu của Thi Tĩnh như bị người ta hung hăng đánh. nghe được nữa bỗng chốc xoay người ra ngoài.

      . . . . . .


      "Tổng giám đốc, đây là dự án hợp tác cùng Hào Vĩ , ngài ký tên sau là có thể bắt đầu thi hành! Phần này là lịch hành trình hôm nay của ngài, còn có. . . . . ." Giọng thư ký nhanh chậm truyền vào trong tai Vân Dật Bạch mà đưa lưng về phía thư ký biết nghĩ cái gì.


      "Đủ rồi!" Vân Dật Bạch đưa tay ngăn cản thư ký tiếp, "Để xuống ! Hôm nay được cho người đến quấy rầy ta!" phân phó. Cuộc sống như thế, còn phải trong bao lâu?

      Thư ký nhìn chút, cuối cùng chỉ có thể cầm lịch làm việc xoay người rời . Đợi thời điểm tới cửa. . . . . .


      "Đợi chút. . . . . ." Vân Dật Bạch ngừng lại, "Hôm nay hành trình thay đổi, giúp !" xoay người cầm văn kiện lên thẩm duyệt .


      Thư ký lặng lẽ thở hơi. cần chuyện điện thoại tới khô cổ họng, bị người khác trách mắng. ta dĩ nhiên nhõm. Tâm tình rất tốt "Dạ, tổng giám đốc!" Tiếp đó rón rén đóng cửa phòng làm việc.


      Tiếng đóng cửa truyền đến, Vân Dật Bạch khỏi thả lỏng cơ thể, lặng yên thở dài tiếng. muốn thừa nhận, nhưng lại thể thừa nhận, mấy ngày qua tiến độ công việc của cơ hồ là 0 .


      Nút thắt trong lòng mẹ phải là hiểu, bà là bởi vì chịu nổi đả kích, hơn nữa kịp nhìn thấy Dật Thanh lần cuối, cho nên mới phải dùng cái phương thức này tới trừng phạt mình.

      Ánh mắt tự chủ rơi vào bức hình ttrên bàn. Trong tấm ảnh nụ cười Dật Thanh sảng lãng mang theo ấm áp, giống như có thể sưởi ấm toàn bộ thế giới.


      tự chủ đưa tay vuốt khuôn mặt nhắn cười hình, Vân Dật Bạch nhìn chớp mắt. Từ Dật Thanh đứa bé rất sáng sủa , bất kỳ chuyện gì vui , hình như cũng chưa bao giờ thay đổi. Cho dù là mình, đối mặt thời điểm cũng bị thái độ của lây.


      Ba năm! Dật Thanh rời , 3 năm. Ba năm qua, có ai quên cái kia nụ cười sảng lãng mang cho bọn họ ấm áp. Dật Thanh đối với người của Vân gia mà , chẳng khác gì là vệt ánh mặt trời, chiếu tim của mỗi người.

      Hôm nay, ấm áp có ở đây!


      Mẹ kể từ ngày mất Dật Thanh sau thần chí . Bà chỉ tỉnh táo ở trong thế giới Dật Thanh.


      Dật Thanh. . . . . .


      Trong lòng nỉ non tiếng, Vân Dật Bạch bỗng chốc nhớ tới khuôn mặt nhắn của Thi Tĩnh. khẽ nhíu mày. Mang là chuyện tuần lễ trước.


      Vốn cho là rất mau chịu nổi, nhưng là tin tức từ viện dưỡng lão bên kia truyền đến. ta chăm sóc mẹ cũng có bất kỳ câu oán hận.


      Lặng yên thở dài tiếng, Vân Dật Bạch nhìn thời gian, lãng phí thời gian đến gần nửa tiếng rồi. Có thể bắt đầu làm việc.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 009: Dám gác điện thoại


      biết trải qua bao lâu, đường dây điện thoại bàn vang lên. Giọng thư ký dịu dàng truyền đến, "Tổng giám đốc, có chút Thi tiểu thư tìm ngài?"


      Ngòi bút vàng ký tên dừng lại chút, Vân Dật Bạch trả lời.


      Là Thi Tĩnh? ! ta tìm mình làm cái gì? tuần lễ trôi qua, rốt cuộc lại ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi chăm sóc bệnh nhân sao? Vân Dật Bạch trong lòng thầm nghĩ. Bàn tay nắm ngòi bút vàng dần dần chặt.


      nghe được tổng giám đốc trả lời, thư ký hồ nghi hỏi tới "Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?"


      Đột nhiên hồi hồn, Vân Dật Bạch ấn lên điện thoại "Nhận!"


      "Dạ, tổng giám đốc!" Thư ký nhanh chóng hiểu.


      Điện thoại sau khi kết nối, Vân Dật Bạch có mở miệng chuyện tính toán. Cho đến khi trong điện thoại truyền đến thanh của thi tĩnh có chút khiếp đảm.


      "Là tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi muốn cho . . . . . . có thể hay tới chuyến?" có nghe được giọng Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh có chút khẩn trương.


      "Có chuyện gì ? Tôi rất bận, có thể trong điện thoại!" Vân Dật Bạch lạnh lùng mở miệng.


      "Chuyện Vân Mẫu, tôi muốn. . . . . ."


      "Mẹ tôi thế nào?" Vân Dật Bạch thả ra bút ngòi vàng trong tay , nhìn điện thoại bàn.


      Điện thoại đối phương Thi Tĩnh, hai tay nắm điện thoại, có chút khẩn trương. Nhưng là cũng biết, chuyện này ở trong điện thoại ra lời, chắc chắn đồng ý. Cho nên, Thi Tĩnh suy nghĩ chút, đột nhiên cúp điện thoại.


      Tiếp đố cầm điện thoại di động trầm mặc chốc lát, vẫn là đem điện thoại cho tắt máy.


      Bên này


      Vân Dật Bạch dám tin nhìn chằm chằm đèn điện thoại bàn sáng .


      kia cúp điện thoại của ? Khi còn chưa hết lời , ta cúp điện thoại? ! ta lại dám. . . . . .


      Bỗng chốc đứng lên, Vân Dật Bạch chút suy nghĩ để điện thoại trở về. Lấy được thanh cũng là lạnh lẽo máy vi tính cơ khí thanh.


      Tức giận vứt bỏ ống nghe tay, Vân Dật Bạch hung hăng nhìn chằm chằm điện thoại, hình như muốn đem nó nhìn thấu. giây kế tiếp, xoay người cầm quần áo lên hướng cửa tới. Nổi giận kéo ra cửa chính phòng làm việc , động tác Vân Dật Bạch dừng lại.


      Do dự chốc lát, Vân Dật Bạch xoay người chính mình trở lại vị trí, đem thân thể cao lớn quăng vào cái ghế to lớn bên trong.


      Mới vừa trong nháy mắt kia, trước nay lửa giận chưa từng có khống chế tâm trí của , tâm tình của thế mà lại bị Thi Tĩnh khống chế.


      Ngắm nhìn phong cảnh rơi ngoài cửa sổ , chưa từng có, từ xưa tới nay chưa từng có ai khơi lên lửa giận của mình dễ dàng như vậy , mất khống chế! Vân Dật Bạch lặng yên nghĩ tới.


      " ngờ cậu cũng có lúc ưu sầu như vậy à?" thanh hài hước truyền đến, Vân Dật Bạch cần nghĩ cũng biết người đến là ai.


      Có thể tiến vào phòng làm việc của cũng cần người thông báo ở bên trong Vân thị rất ít. Mà người đàn ông, chính là người trong đó!


      Người này phải là ai khác, chính là Tổng giám đốc Lăng Thiếu Dương của tập đoàn Vân thị! và Vân Dật Bạch là huynh đệ từ cùng nhau lớn lên, chỉ nhưng mà so Vân Dật Bạch may mắn điểm là, ở trong nhà Lăng Thiếu Dương , có ba huynh trưởng. Công ty nhà hoàn toàn cần tới quan tâm, cho nên Vân Dật Bạch rất khách khí đem vị huynh đệ này lôi kéo đến bên người.


      Nghe được giọng bạn tốt, Vân Dật Bạch quay đầu liếc nhìn "Xem ra tôi cấp công việc của cậu quá ít! Cậu còn lang thang vô ích."


      Lăng Thiếu Dương hoàn toàn đem mắt lạnh của để ở trong mắt, giơ giơ tài liệu trong tay lên "Tôi là tới vì công việc a! Chỉ là xem hình như cậu có phiền não. Tôi cũng ngại làm người trai tri kỷ. cho nghe, em có cái gì lo lắng?"


      Vòng qua bàn làm việc giơ mông ngồi xuống bàn, ánh mắt của Lăng Thiếu Dương tự chủ nhìn vào bức hình bàn làm việc . Thấy thế, ánh mắt hơi thu lại lại, ba năm, vẫn thay đổi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :