1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du (156/165)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 106: Thưởng thức hạnh phúc của người khác, cũng là loại thể nghiệm tuyệt vời

      Hôm nay Thẩm Lạc Du thấy trong lòng rất rối. Đáy mắt mơ hồ có quầng thâm cho thấy cả đêm qua mất ngủ.

      Chủ nhật, trong cửa hàng người đến rồi đến lại , mà Thẩm Lạc Du lại hoàn toàn để ý đến.

      Đến khi hoàn tất công việc, Thi Tĩnh chậm rãi đến ngồi bên cạnh em ấy, đưa tay khua khua trước mặt, hoàn toàn nhận được đáp trả, lặng lẽ thở dài.

      "Lạc Du?!" Tiếng thứ nhất.

      "... ..."

      "Lạc Du?!" Tiếng thứ hai.

      Đối phương vẫn trầm mặc như trước.

      "Lạc Du?!" Tiếng thứ ba. Lúc này Thi Tĩnh đưa tay đẩy người Thẩm Lạc Du, cũng thành công kéo ấy ra khỏi dòng suy nghĩ.

      "Chị Tĩnh!" Thẩm Lạc Du chậm rãi , rất hiển nhiên là vẫn chưa hoàn hồn.

      Nhìn bộ dáng đơn tinh thần tốt của em ấy, Thi Tĩnh quan tâm hỏi, "Em làm sao vậy? Hôm nay thoạt nhìn chẳng có tinh thần!" đưa tay vuốt trán em ấy, sợ em ấy sinh bệnh.

      Bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán của , Thẩm Lạc Du lắc đầu, thu người lại ôm đầu gối, "Chị Tĩnh, hình như em làm sai gì đó!"

      "Hả?" Thi Tĩnh khó hiểu nhìn vào ánh mắt hoang mang của em ấy.

      "Đứa bé... phải là con của Vân Dật Bạch!" Khi những lời này Thẩm Lạc Du dám nhìn vào mắt Thi Tĩnh. né tránh, nhìn xuống mũi chân mình.

      "Ừm!" Lạc Du biết rồi!

      vẫn suy nghĩ, nên với em ấy như thế nào. cùng Vân Dật Bạch làm xét nghiệm ADN.

      "Em... trách ấy?" hồ nghi hỏi.

      Kỳ có hơi lo lắng, lo sau khi Lạc Du xác định đứa bé phải con của Vân Dật Bạch tự trách. Mà ngày đó khi thấy khí thế tìm đến cửa của Lăng Thiếu Dương, có thể em ấy biết người năm đó là Lăng Thiếu Dương rồi.

      Nhưng trước đó hai người mới chỉ gặp mặt, hoàn toàn biết gì về nhau, đây là chuyện gì vậy?

      "Trách ai?" Thẩm Lạc Du cười mang vài phần đau khổ, "Ai em cũng trách. Chỉ là..."

      "Chỉ là cái gì?"

      Thẩm Lạc Du ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Thi Tĩnh, biết nên ra sao, "Chị Tĩnh, giờ chứng minh giữa em và Vân Dật Bạch có chuyện gì, chị cũng cần phải lo lắng hay lo ngại gì! Chị có thể sống vui vẻ cùng ấy!"

      nghĩ đến em ấy những lời đó. Thi Tĩnh giật mình chợt cười khổ. Loại chuyện này, có thể quyết định sao?

      "Lạc Du, chúng ta đừng chuyện này nữa! Em cho chị biết..." Thi Tĩnh dừng chút, "Lạc Du, kỳ em cũng thích Vân Dật Bạch phải ?!"

      Nghe vậy, toàn thân Thẩm Lạc Du cứng đờ...

      "Nếu em thích Vân Dật Bạch làm sao có thể khẳng định đứa bé là của ấy chứ? Điều đó chứng tỏ trước đây em giữ lại đứa bé phần nguyên nhân cũng là vì ấy. Chị sai chứ?" Thi Tĩnh nghiêm túc đánh giá ánh mắt của Thẩm Lạc Du, muốn nhìn thấy điều gì đó từ ánh mắt em ấy.

      Thẩm Lạc Du càng ôm chặt đầu gối hơn.

      Động tác này cho Thi Tĩnh biết đáp án là gì.

      tiếp tục truy hỏi, ngồi trầm mặc giống hệt em ấy.

      Nhận ra Lạc Du thích Vân Dật Bạch kỳ cũng khó. Em ấy mở cửa hàng ở đây. cho đứa bé biết bố nó là ai. Tất cả mọi thứ, đều xoay xung quanh Vân Dật Bạch.

      Năm năm này, ràng buộc giữa em ấy và ta vẫn hề đứt. Lạc Du cho rằng em ấy chỉ muốn lặng lẽ quan sát ta. Kỳ , bất quá em ấy cũng chỉ muốn tìm kiếm khả năng, tia hy vọng.

      khinh thường Lạc Du, đối với tình phụ nữ đều có ao ước vượt lên tất cả, nếu em ấy cũng tiếc mang mình tội danh chưa kết hôn có con để sinh ra đứa bé.

      Ở phương diện này, kỳ rất khâm phục Lạc Du, nếu như là , cũng biết mình có dũng khí đối mặt với tất cả mọi việc như vậy .

      Tuy rằng biết rốt cuộc năm đó sai ở đâu, nhưng có thể khẳng định, chuyện Lạc Du thích Vân Dật Bạch là nhầm.

      "Chị Tĩnh..." Tiếng rầu rĩ của Lạc Du truyền đến.

      "Hả?" Giọng lâu mở miệng có hơi khàn.

      "Chị đừng lo lắng cho em. Em có thằng bé là đủ rồi!" Thẩm Lạc Du lập trường của mình, "Chị hãy cố gắng lên! Nếu người bên cạnh ấy là chị, em rất vui!"

      thực tế, khi thấy Thi Tĩnh ở cùng chỗ với , có lúc từng nghĩ rằng, chị ấy có biết có đứa con với Vân Dật Bạch hay , lúc này mới dám với chị ấy.

      Sau khi sống chung, Thi Tĩnh là người rất dễ thỏa mãn, ràng là người có bằng cấp, cũng tìm công việc, lại tự nguyện ở đây phụ giúp . Chỉ cần được ấm no là được rồi.

      Cái gì chị Tĩnh cũng cần, cũng cầu ở bản thân quá cao. Chị ấy thích cuộc sống của mình được bận rộn phong phú, nhưng trong đáy mắt, luôn có vẻ ưu thương nhàn nhạt.

      Lời của Lạc Du, khiến Thi Tĩnh cười khổ đứng lên.

      "Lạc Du, chị cùng ta, phải như em nghĩ đâu!"

      "Vậy là gì? phải chị và ấy sống cùng nhau sao?" khẽ nâng mắt nhìn lướt qua chiếc cổ tuyết trắng của chị ấy. làn da trắng dấu vết hồng nhạt. phải trẻ con. Sao có thể biết đó là gì chứ?

      Ánh mắt của Thẩm Lạc Du khiến Thi Tĩnh khỏi đưa tay sờ sờ lên cổ mình, nháy mắt khuôn mặt đỏ lên, ấp úng ra lời.

      "Chị Tĩnh, đừng lo lắng cho em, hai người ở cùng nhau, em cũng rất hạnh phúc!"

      "Vậy còn em?"

      "Em?" Thẩm Lạc Du tựa như cười, "Em, chỉ cần thấy hai người là được rồi!" hy vọng quá xa vời, có đứa bé, mọi suy nghĩ của đều đặt người thằng bé.

      Chăm chú nhìn vào đôi mắt đó, Thi Tĩnh khẽ cắn môi mím môi trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, "Kỳ , Lăng Thiếu Dương cũng là người đàn ông tốt! Nếu hai người..."

      " thể đâu!" Thẩm Lạc Du quả quyết , "Em và ấy thể đâu." Mặc kệ chuyện năm đó là như thế nào, thể đến với nhau!

      "Nhưng em nghĩ đến thằng bé sao?" Thi Tĩnh bình thản .

      Nghe nhắc đến con trai, Thẩm Lạc Du chợt đứng thẳng người, "Người đó có quan hệ gì với thằng bé?"

      Nhìn em ấy lâu, Thi Tĩnh bình tĩnh mở miệng, " phải em quên bản xét nghiệm ADN kia rồi chứ. Thằng bé là con của Lăng Thiếu Dương, điều này em thể phủ nhận!"

      Thẩm Lạc Du rất muốn phủ nhận, nhưng lại thể phủ nhận.

      "Lăng Thiếu Dương là loại người như thế nào? Tuy ta là giám đốc của Vân thị, nhưng, ta vẫn là nhị thiếu gia của nhà tài phiệt Lăng thị. Nếu ta có ý định tranh giành cái gì với em. Em cảm thấy em có cơ hội phản đối sao?" Cái khác Thi Tĩnh biết, nhưng dựa theo thủ đoạn của Vân Dật Bạch mà , tuy rằng thường ngày Lăng Thiếu Dương hay cợt nhả để ý cái gì, thế nhưng, đó cũng chỉ là vũ khí che dấu đằng sau nụ cười mà thôi.

      "Đó là con của em..." Thẩm Lạc Du kinh hô. chưa từng nghĩ đến ngày con của mình còn là của mình nữa.

      Thi Tĩnh hơi nhắm mắt lại, "Chị biết. Tất cả mọi người chúng ta đều biết, nhưng, ta có quyền!"

      "Vậy phải làm sao?"

      " chuyện cùng ta có được ?" cảm thấy, trong ánh mắt Lăng Thiếu Dương khi nhìn Lạc Du có tầng nóng bỏng cùng hân hoan.

      Lăng Thiếu Dương thích Lạc Du?! Nếu như vậy, vậy hai người sống cùng nhau... phải rất tốt sao?

      Nghe vậy, Thẩm Lạc Du trầm mặc. Rất lâu rất lâu sau, lâu đến mức Thi Tĩnh cho rằng Lạc Du mở miệng, mới nhàng gật đầu.

      Thi Tĩnh khẽ thở dài.

      cũng có suy nghĩ như Lạc Du. Có đôi khi chỉ cần nhìn người bên cạnh có được hạnh phúc, mặc dù chỉ là người thưởng thức cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

      Đêm đó, ngay khi Lăng Thiếu Dương chuẩn bị nghênh chiến, Thẩm Lạc Du lại ngoài ý muốn bình tĩnh hòa nhã chuyện cùng .

      Trở lại căn biệt thự Vân Dật Bạch mua cho , Thi Tĩnh nhất thời có cảm giác như được bao nuôi. Có tiền để cầm, có biệt thự để ở, phải là bao nuôi là gì? là người tình sao?

      , cũng thể tính là người tình. Người tình đằng sau còn có chữ tình.

      nhiều lắm cũng chỉ có thể được coi là bạn giường lúc nào gọi đến!

      Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Thi Tĩnh biết bao lâu rồi được cảm nhận những cảm giác như vậy. Cảm giác được người đứng chờ ngoài cửa.

      Đẩy cánh cửa lớn ra, Thi Tĩnh xoay người đóng cửa đồng thời mở miệng, "Bố. Con về..."

      Giây tiếp theo, bị hình ảnh trong nhà dọa sợ.

      Bên cạnh bố, mẹ Vân đoan trang tao nhã vuốt ve viên trân châu tay vịn, động tác thong thả, tao nhã giàu sang. Giống như. Bà mới là chủ nhân ở đây vậy.

      Lời đến miệng lại bị nuốt vào, Thi Tĩnh chậm rãi vào, mặc dù rời khỏi Vân gia, lại vẫn gặp mẹ Vân, vẫn khẩn trương lên lời.

      "Thi tiểu thư!" Mẹ Vân thản nhiên cong môi, "Ban ngày tiện cùng chuyện, bây giờ chúng ta có thể cùng chuyện được chứ?"

      Thi Tĩnh mở miệng, lại nhìn về phía bố, dưới con mắt lo lắng của bố, gật gật đầu. Đồng thời nhìn bố , "Bố, bố về phòng trước !"

      Thi Vĩnh Thành chậm rãi đứng dậy, "Con... có chuyện gì chứ?"

      " có gì đâu!" Thi Tĩnh cười cười, "Bố về phòng trước !"

      Bước được ba bước lại quay lại nhìn con và vị phu nhân cao quý đó, Thi Vĩnh Thành vẫn bước trở về phòng.

      Thi Tĩnh chậm rãi ngồi xuống trước mặt mẹ Vân cũng đợi bà mở lời trước.

      Ai ngờ, mẹ Vân lại trực tiếp mở miệng, mà nghiêm túc đánh giá xung quanh. Đáy mắt có vẻ lưu luyến hồi lâu. Lòng Thi Tĩnh tràn đầy hoang mang.

      Bác ấy từng đến đây?!

      Ngón tay được chăm sóc cẩn thận lướt qua từng chỗ ở đây, mẹ Vân lại ngồi xuống lần nữa, bà cười yếu ớt, "Tất cả mọi thứ ở đây vẫn như vậy!"

      Thi Tĩnh duy trì trầm mặc , thực tế, cũng biết nên gì cho phải.

      "Thi tiểu thư!" Mẹ Vân lạnh nhạt mở miệng. Khiến Thi Tĩnh hiểu, bây giờ, cuộc chuyện mới chính thức bắt đầu.

      Thi Tĩnh lập tức ngồi ngay ngắn lại.

      "Tôi đến đây, là muốn cho biết, chuyện tình giữa và Dật Bạch tôi đều biết!" Mẹ Vân thản nhiên , nhìn ra rốt cuộc là bà vui hay bực mình.

      Có hơi bực mình, dù sao bác ấy cũng thích mình!

      "Vốn dĩ tôi còn lo lắng, vì sao Dật Bạch lại chọn ở cùng với !" xong, bà ngừng lại, "Bây giờ, khi thấy nơi này, tôi nghĩ tôi biết được nguyên nhân!"

      Là gì? Thi Tĩnh hỏi ra miệng, chỉ lẳng lặng nhìn bà.

      "Chỉ sợ biết, nơi này là phần tài sản của Dật Thanh?!" Lời của mẹ Vân như đạo sấm sét đánh vào lòng Thi Tĩnh.

      "Của Dật Thanh?"

      "Đúng vậy! Nơi này là gia nghiệp của Dật Thanh, bất quá bởi vì nó... dù vậy vẫn là dưới danh nghĩa của Dật Thanh. Nay khi thấy sống ở đây, tôi có thể hiểu được vì sao Dật Bạch làm vậy. Vậy, tôi cũng khách khí. thẳng ra luôn!"

      Quả chút cũng hề khách khí, Thi Tĩnh thản nhiên mím môi.

      "Tôi muốn và Dật Bạch sinh cho tôi đứa bé giống hệt Dật Thanh!" Mẹ Vân bỗng nhiên mở miệng .

      Thi Tĩnh, nhất thời choáng váng!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 107: Bố cầu xin con, con hãy đến thương lượng với Vân Dật Bạch

      Câu cuối cùng của mẹ Vân vẫn luẩn quẩn bên tai mãi dứt. đêm ngủ, chỉ nghĩ xem rốt cuộc câu đó của mẹ Vân là có ý gì.

      Bà hết sức phản đối ở cùng chỗ với Vân Dật Bạch vậy mà giờ bỗng nhiên bà lại cầu sinh cho họ đứa con. Điều này... rốt cuộc là sao? hiểu, cũng thể hiểu được, rốt cuộc mục đích của mẹ Vân là gì.

      Trong bóng tối, Thi Tĩnh ngồi dựa vào bên giường hai tay ôm chặt lấy cánh tay lạnh lẽo đưa mắt nhìn mọi vật trong phòng qua bóng tối.

      Mắt thấy trời dần sáng lên, Thi Tĩnh xoay người từ giường đứng dậy, vừa ra khỏi phòng thấy bố ngồi hút thuốc ngoài phòng khách. nhíu mày tiến lên trước, "Bố, sao bố lại dậy sớm vậy?"

      Thi Vĩnh Thành vội quay đầu lại, ông ngờ lại trông thấy con , ông hoảng sợ vội dập tắt điếu thuốc lá, "Tĩnh nhi, sao con cũng... dậy sớm như vậy?"

      Cẩn thận đánh giá vẻ mặt bối rối của bố, Thi Tĩnh bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh ông, "Bố, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay ?"

      " có!" Thi Vĩnh Thành lập tức phủ nhận. Việc ông vội vàng phủ nhận như vậy khác gì chưa đánh khai.

      " xảy ra chuyện gì rồi?" Thi Tĩnh bình tĩnh , "Có chuyện gì?" nghĩ ra bây giờ còn có thể có chuyện gì nữa chứ? Nơi ở, tiền... trăm vạn kia e là cũng đủ để bố dùng rồi. Vậy còn vấn đề gì nữa chứ?

      Ngay lúc đấy Thi Vĩnh Thành tựa như đứa trẻ bình thường khi làm điều gì sai trái, đứng yên bứt rứt lên lời.

      Đôi mắt Thi Tĩnh thu lại thử mở miệng, "Bố, bố lại đị đánh bạc à?" Từng trải qua việc như vậy, thể phòng bị. Bởi vậy mà số tiền trăm vạn Vân Dật Bạch cho sớm cất kỹ càng, hề động đến. Số tiền bây giờ sử dụng cũng là do ba năm qua tích góp được.

      ", bố đánh bạc, hề!" Thi Vĩnh Thành vội vàng phủ nhận, ông tuyệt đối đánh bạc nữa.

      "Vậy rốt cuộc là chuyện gì mà cả đêm qua bố ngủ, mình ngồi đây lo lắng?" Thi Tĩnh hiểu được trong chuyện này nhất định có nguyên nhân.

      Nhìn vẻ mặt con , Thi Vĩnh Thành nhất thời có cảm giác nên lời, từ từ xoay người đưa lưng về phía con , giọng ông như truyền đến từ phương xa, "Bố dùng tiền của con đầu tư!"

      Đây là chuyện tốt mà! Vẻ mặt Thi Tĩnh đổi hỏi, "Sau đó sao?"

      "Sau đó người đó cầm khoản tiền đấy cho vay nặng lãi. Bố..." Thi Vĩnh Thành dám tiếp.

      "Bố thế nào?"Giọng của Thi Tĩnh lạnh .

      Trời ơi, ai có thể cho biết, vì sao có người ràng được sống bình thản lại chịu ngoan ngoãn nghe lời, lại cứ nhất định phải gây chuyện chứ?

      "Người đó cầm tiền rồi bỏ trốn, bây giờ bọn cho vay nặng lãi thu được tiền, đều đến tìm bố! Bố..."

      "Chờ lát!" Thi Tĩnh híp mắt khó hiểu mở miệng, "Người cầm tiền của bố cho vay nặng lãi có liên quan gì đến bố, nhiều lắm thu được tiền. Vì sao bọn họ lại đến tìm bố?"

      "Bởi vì... bởi vì..."

      "Bố?!"

      "Bởi vì bố đảm bảo, đảm bảo người đó nhất định có thể thu tiền về cho bọn chúng, cho nên... bây giờ bọn chúng đều đến tìm bố!" Ông cũng ngờ mọi việc lại biến thành như vậy, ràng là tiền của ông, vì sao ông lại có thể may mắn mà đưa cho kẻ xấu chứ?

      Vội đứng lên, Thi Tĩnh dám tin nhìn người bố trước mặt. Ông đưa lưng về phía là vì tự biết mình mắc sai lầm lớn, dám đối mặt với . Theo lời lo lắng bất an, có thể khẳng định bây giờ bố rất hối hận. thế giới này có bán thuốc hối hận sao?

      Hít sâu vào hơi, ổn định lại hô hấp của mình, Thi TĨnh nắm chặt bàn tay cố gắng kiềm chế để xúc động quá mà hét lên, bình tĩnh mở miệng, "Bố, cho con biết, còn có gì mà bố chưa hài lòng với cuộc sống tại. rốt cuộc bố còn muốn thế nào mới chịu bằng lòng với yên bình mãi mới có được này?!" Ngay khi câu cuối, rốt cuộc kiềm chế được mà giọng của Thi Tĩnh nâng cao mấy độ.

      hiểu, vì sao, chỉ muốn có ngày yên ổn, có thể nuôi sống bản thân, có thể gánh vác bất cứ cái gì của cuộc sống. Chỉ đơn giản như vậy thôi, vì sao bố lại chịu cho cơ hội như vậy chứ?

      Bố có biết hay , vì bố, con phải hy sinh những gì?

      Bố có biết hay , vì bố, con phải trả giá những gì?

      Bố biết, chỉ sợ bố còn thấy bây giờ chưa đủ bình yên, muốn tiêu tiền như nước giống người ta.

      Thế nhưng, có thể sao?

      Thi Vĩnh Thành hoàn toàn đoán được con tức giận, ông tình nguyện nghe con la hét, sau đó cố gắng, cũng muốn thấy con cố gắng áp chế lửa giận trong mình.

      Quay đầu vẻ khiếp sợ, Thi Vĩnh Thành run sợ mở miệng, "Hôm nay... là kỳ hạn cuối cùng!"

      miệng xuất nụ cười đau thương, toàn thân Thi Tĩnh vô lực nhìn bố. Lúc lâu sau mới nghe thấy mở miệng, "Bao nhiêu tiền?"

      "À... Tĩnh nhi, bố muốn ..."

      "Bao nhiêu tiền?" định động đến số tiền Vân Dật Bạch cho, nhưng bây giờ...

      "Tĩnh nhi, cho dù là bao nhiêu tiền, chúng ta cũng có đủ!" Thi Vĩnh Thành bỗng hô lớn thành tiếng.

      Hàng loạt điềm xấu nổi lên trong lòng, Thi Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu hoảng hốt nhìn bố, hỏi, "Là có ý gì?"

      "Bố đem khoản tiền đó của con cho... cậu ta!" Từ cuối cùng bị ông ngậm lại trong miệng ra.

      Giây tiếp theo Thi Tĩnh chợt chạy thẳng vào phòng, lật xem túi giấy da bên dưới giường sau đó xuất trước mặt bố, "Bố lấy trộm trăm vạn kia?"

      Thi Vĩnh Thành ngầm thừa nhận.

      "Bố?!" Thi Tĩnh rốt cuộc nhịn được nữa mà hô lớn, " Tại sao bố có thể dùng đến khoản tiền đó? Bố có biết khoản tiền đó là gì ? Bố có biết ?" Đáy lòng tràn đến cỗ chua xót, đôi mắt Thi Tĩnh trợn lên buồn bã nhìn bố.

      "Đấy phải tiền sao? Còn có thể là gì chứ?" Thi Vĩnh Thành nhịn được mà trả lời.

      "Cho dù đó có là do con dùng cơ thể để đổi lấy bố cũng muốn sao?"Rốt cuộc nhịn được, Thi Tĩnh hờ hững nhìn bố bình tĩnh .

      Toàn thân Thi Vĩnh Thành cứng đờ.

      "Tiền do con của bố lấy thân xác để đổi dùng sướng lắm sao? A! Có khi nào khi dùng hết rồi lại kêu con ra ngoài đổi lần nữa phải ? Phải ?" Bất ngờ ngồi xuống sofa, chua xót trong hốc mũi khiến hốc mắt nóng lên, nước mắt cứ vậy mà chảy xuống hai má.

      nhàng lau nước mắt, Thi Tĩnh cười yếu ớt, "Có phải như vậy bố mới có thể sống tốt làm gì nữa ? Chẳng lẽ cuộc sống bây giờ vẫn chưa đủ hay sao? Rốt cuộc bố còn điều gì chưa hài lòng, bố hãy cho con biết. Còn điều gì chưa hài lòng nữa? Bố ..."

      Bắt đầu từ khi nào, bố lại có thói quen như vậy. còn thói quen sống an nhàn như nước, muốn theo đuổi những thứ xa xỉ.

      Mạnh mẽ lau những giọt nước mắt khóe mắt, Thi Tĩnh nhìn vẻ mặt bất an của Thi Vĩnh Thành, lạnh lùng hỏi, "Sao lại trả lời con? Bố còn điều gì chưa hài lòng? Bố, từ bao giờ mà bố lại biến thành như vậy? Chúng ta chỉ là những người bình thường, vì sao bố lại thể giống như trước kia..."

      " thể. Vì sao bố phải giống như trước kia. Bố từng có tám trăm vạn, bố từng được hưởng cuộc sống xa hoa. Bây giờ bố sống trong biệt thự, nhưng lại có tiền. Bố muốn thay đổi cuộc sống này!" Đúng vậy. Vốn dĩ là còn lựa chọn nào khác. Nhưng bây giờ khác. Ông phát , chỉ cần có con , ông có tiền, nếu như vậy vì sao ông lợi dụng. Mạng sống của nó có thể cho ông nhiều tiền, phải sao?

      "Đây vốn phải cuộc sống của bố!" Thi Tĩnh dùng sức hét lớn, "Tất cả mọi thứ ở đây, đều phải của chúng ta! Căn biệt thự này là của người ta! Còn khoản tiền đó, cũng phải là của bố!" phải tiền của mình, làm sao có thể luôn bên cạnh mình chứ? Vì sao sống nửa cuộc đời rồi mà bố hiểu điều này chứ?

      Tám trăm vạn?!

      Bất chợt, như nhớ ra điều gì. Vội vàng hỏi lại, " phải là trăm vạn sao? Sao lại chỉ có tám trăm vạn?"

      "Sao con lại biết?" Thi Vĩnh Thành bật thốt.

      Thi Tĩnh vội hỏi, "Số tiền đấy đâu?" Bất an trong lòng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.

      "Đó là tiến của bố, chẳng liên quan gì đến con cả!" Thi Vĩnh Thành chút suy nghĩ. thể để con biết được ông làm gì.

      " ? Nếu như vậy, vậy bố tự mình giải quyết !" Thi Tĩnh cười lạnh. Nắm chặt túi quần áo tiến về phía cửa. Nơi này, khó có thể ở lại nữa.

      Tiền của bố? Ở đây làm gì có tiền nào của bố?

      Số tiến đó... đều là nhờ hợp đồng bán thân của cả!

      Mắt thấy con tức giận bỏ , Thi Vĩnh Thành nhanh chóng vòng qua sofa, ngăn trước mặt con , "Tĩnh nhi, bố van xin con, con hãy đến thương lượng với Vân Dật Bạch , chỉ cần con mở miệng, phải cậu ta giúp con hay sao?" Ông khẩn cầu.

      Ở đâu lại có thái độ cầu xin như vậy?!

      Thi Tĩnh buồn bã trong lòng, nhìn người đàn ông cho mình cuộc sống này. Bỗng nhiên lúc đó, lại thấy toàn thân buốt lạnh.

      Hờ hững đẩy bố ra, phải rời khỏi đây.

      "Tĩnh nhi, bố cầu xin con. Những người cho vay nặng lãi đó đều có bối cảnh, bố muốn chết đâu. Tĩnh nhi. Tĩnh nhi..." Tiếng gọi ầm ĩ của ông đều bị Thi Tĩnh bỏ lại sau lưng.

      muốn dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi cái nơi khiến người ta hít thở thông này.

      Vội chạy nhanh, cho đến khi mọi thứ phía sau đều biến mất lúc này Thi Tĩnh mới dừng bước chân, hít vào từng hơi từng hơi nhìn về phía mặt trời dần ló dạng. Nước mắt bên khóe mắt như vòi nước được mở van, ào ào tuôn rơi. Nước mắt kéo thành đường chảy xuống cổ .

      Cố gắng ngăn tiếng nức nở của chính mình, Thi Tĩnh ngẩn ngơ nhìn bầu trời u ám.

      Vì sao lại bắt phải đối mặt với tình huống như vậy? Người bố dễ dàng hài lòng đâu mất rồi? Sao ông lại có thể dễ dàng mở miệng khẩn cầu tìm Vân Dật Bạch mượn tiền chứ.

      Chẳng lẽ ông nghĩ đến sao? là con của ông, để con mình đến xin tiền người đàn ông hề quen biết là quan niệm ở đâu vậy? Ông vẫn là người bố luôn quan tâm thương sao?

      ai có thể trả lời vấn đề này cho . cũng chỉ có thể để mặc nước mắt mình tuôn rơi.

      "A..." Dưới khoảng trống bầu trời, Thi Tĩnh dùng hết sức mình hét lớn. Trong gian rộng lớn, chỉ có mình chìm trong tiếng hét khàn khàn. Nhưng ai có thể trả lời .

      Toàn thân vô lực ngồi bệt xuống đất, có bất kỳ ai ngoài đường, sạch vắng vẻ. ai biết ở đây, ai nhớ đến .

      Lần đầu tiên, Thi Tĩnh cảm nhận được tĩnh mịch lan tràn khắp cơ thể.

      Lần đầu tiên, Thi Tĩnh có suy nghĩ muốn chạy trốn.

      Trốn cầu của mẹ Vân.

      Trốn lời khẩn cầu của bố.

      Trốn trêu đùa của Vân Dật Bạch.

      Chạy khỏi đây bỏ lại tất cả tất cả...









    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 108: cầu phí đêm

      "Mẹ, con nghĩ con rất rồi!" Mới sáng sớm bị mẹ gọi về nhà, Vân Dật Bạch hiểu vì sao lại bị gọi về, đến giờ cũng vẫn chưa biết được mục đích là gì.

      Mẹ Vân dùng bữa sáng nhàng gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta từng . Nhưng hôm nay mẹ tìm con là có chuyện khác!"

      "Chuyện gì?" Vân Dật Bạch nhíu mày nhìn mẹ.

      Thành , càng ngày càng thể hiểu mẹ. Từ sau khi khôi phục trí nhớ, thoạt nhìn có vấn đề gì, nhưng lại cảm thấy, cảm thấy có chỗ thích hợp. Bởi vậy, mỗi lần đối mặt với mẹ Vân đều vô cùng cẩn thận.

      "Hôm qua mẹ đến chuyện với Thi Tĩnh, con cho ta biệt thự của Dật Thanh sao?" Trong giọng của mẹ Vân ngoài bình tĩnh còn có nhàng trách mắng cùng bực mình.

      "Mẹ, đây phải là mục đích hôm nay mẹ tìm con đấy chứ!" Mẹ tìm ấy? những gì? Vân Dật Bạch nghiêm túc suy nghĩ.

      Mẹ Vân cũng chỉ hờ hững tỏ bất mãn của mình, sau đó bắt đầu chuyện nghiêm chỉnh, "Mẹ đưa ra cầu với ta!" Bà đến đây, cố ý ngừng lại chút, quan sát nét mặt của con trai rồi mới tiếp, " cầu này có liên quan đến con, cho nên, mẹ nghĩ nên qua với con!"

      "Cái gì?" Vẻ mặt Vân Dật Bạch vẫn đổi nhìn mẹ, để lộ ra cảm xúc của bản thân. Tính cách của mẹ như thế nào cũng biết.

      Mẹ Vân mím môi, rồi mới chậm rãi mở miệng, "Mẹ muốn hai đứa sinh cho mẹ đứa trẻ giống như Dật Thanh!"

      Lời vừa ra, nhất thời khiến Vân Dật Bạch ngây ngẩn cả người.

      Hồi lâu sau mới tìm lại được giọng của mình, "Mẹ. Mẹ nhầm chứ?"

      Để cho và Thi Tĩnh sinh ra đứa trẻ giống Dật Thanh? Rốt cuộc mẹ nghĩ gì vậy? Cho dù sinh ra cũng là của chứ?

      "Mẹ nhầm, lời mẹ đều là , mẹ muốn đứa bé giống hệt Dật Thanh!" Trong đáy mắt mẹ Vân lên tia hy vọng cùng thích thú.

      Vân Dật Bạch híp mắt lại nhìn chằm chằm đánh giá vẻ mặt của mẹ, trong đáy mắt lên tia cảm xúc bất thường.

      nghĩ, tìm ra bất thường ở đó.

      "Mẹ?" cẩn thận đến bên cạnh mẹ.

      " đứa bé giống hệt Dật Thanh!" Mẹ Vân chậm rãi chớp mắt, ánh mắt si ngốc nhìn Vân Dật Bạch trước mặt, kìm lòng được mà giơ tay sờ sờ khuôn mặt , "Con biết ? Con rất giống Dật Thanh, rất giống. Cho nên con trai con giống Dật Thanh của mẹ!"

      Rốt cuộc cũng thấy được điên cuồng trong đáy mắt của mẹ, Vân Dật Bạch lặng lẽ thở dài, đưa tay nắm lấy cổ tay mẹ than, "Mẹ, Dật Thanh chết rồi!"

      Như chợt hoàn hồn, ánh mắt tỏa sáng của mẹ Vân chợt trở nên ảm đạm, lâu sau mới thầm , "Mẹ biết!"

      "Nếu biết mẹ đưa ra cầu như vậy. Mẹ, mẹ hãy quên , Dật Thanh chết rồi, chẳng lẽ mẹ muốn nó an lòng sao?" Lần đầu tiên, vì chuyện của Dật Thanh mà Vân Dật Bạch nổi giận với mẹ Vân.

      "Mẹ biết là nó chết, mẹ chỉ muốn có đứa bé giống nó như vậy cũng quá đáng sao? Con hãy để mẹ có nơi để ký thác được ?" Mẹ Vân chợt hét lớn, "Nếu con muốn sinh con cùng Thi Tĩnh, vậy con hãy lấy Dương Chi La ! Nếu vậy mẹ nhắc lại cầu này nữa!"

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch lặng lẽ thở dài, "Vốn dĩ, đây mới là mục đích của mẹ! Mẹ..." muốn trực tiếp cầu con, cho nên mới dùng đến cách đó, phải ?

      Mẹ Vân cũng phủ nhận, "Đúng! Nếu con thể cùng Thi Tĩnh sinh cho mẹ đứa bé, vậy con phải cưới Dương Chi La. Khi có người làm bạn, mẹ cầu gì ở con nữa!"

      "Vì sao nhất định phải là ấy?" Vân Dật Bạch tin mẹ giải thích, mẹ lựa chọn Thi Tĩnh, lên ý định của mẹ rất mạnh.

      Mẹ Vân cười ha ha. Vì sao nhất định phải là Thi Tĩnh ư? Bởi vì, ràng chỉ có bà hận Thi Tĩnh, cho dù bây giờ Dật Bạch có gần gũi với Thi Tĩnh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ vì trả thù ta.

      đến trả thù...

      Thi Tĩnh cướp đứa con trai của bà. Bà cũng muốn cướp con trai của Thi Tĩnh. Như vậy phải rất hợp tình hợp lý hay sao?

      "Mẹ muốn ta cũng phải nếm thử nỗi đau khi mất đứa con là như thế nào!" Mẹ Vân hung tợn . Khắp người thoáng vẻ lãnh khốc.

      Vân Dật Bạch kinh hãi, chưa từng nghĩ rằng ngày lại thấy được vẻ mặt như vậy của mẹ.

      Thấy con trai gì, mẹ Vân hỏi, "Con lựa chọn ai?!"

      "Con chọn!" Vân Dật Bạch lạnh lùng .

      Cho dù là sinh con cùng Thi Tĩnh, sau đó lại bị mẹ cướp ? Cùng với cưới Dương Chi La, hai cái này đều thích. Cho nên, chọn.

      "Phải lựa chọn ! Mẹ với Thi Tĩnh! ta cũng phản đối!" Mẹ Vân cười tà ác nhìn con trai, "Có phải con thích Chi La ?"

      Câu trả lời của Vân Dật Bạch chính là đứng thẳng dậy, về phía cửa lớn. Lạnh lùng để lại câu rồi rời , "Đối với chuyện này con có hứng."

      Ngay khi bước ra khỏi phòng khách, giọng của mẹ Vân truyền đến, "Dật Bạch. Nếu hôm nay con cho mẹ đáp án, mẹ cho người lan tin con và Dương Chi La kết hôn ra ngoài!"

      Hơi ngừng bước chân, Vân Dật Bạch xoay người nhìn thoáng qua mẹ. Rồi im lặng rời .

      Cái nhìn xa lạ đó, khiến có cảm giác như đó phải là mẹ . Rất lạnh, hơi thở tàn khốc tỏa ra từ mẹ. Mẹ làm vậy sao?

      Lời của mẹ ngừng quanh quẩn trong đầu , rời khỏi nhà Vân Dật Bạch lái xe chuyển hướng đến biệt thự Thi Tĩnh tạm ở.

      Mắt thấy nhà ngay trước mặt, lại bị đám người chặn lại cho vào. Mở cửa xuống xe, đợi đến khi thấy người bị đám đông vây quanh, khỏi có chút kinh ngạc.

      Sáng sớm có người thấy Thi Tĩnh ở giữa đường, cảnh bi thương. Người qua đường cũng nghĩ nhiều, chỉ cho là người gặp chuyện khó trong gia đình.

      Cứ qua qua lại lại, cho đến khi có người đến xem , ngất xỉu mặt đất.

      Giờ gặp phải chuyện như vậy, ai dám đến nâng dậy, sợ bị bám lấy. Tuy rằng bọn họ thiếu tiến, nhưng gặp chuyện như vậy vẫn muốn dính vào.

      Bởi vậy Vân Dật Bạch mới thấy được cảnh ai thèm quan tâm.

      "Tránh ra!" Vân Dật Bạch trầm giọng khẽ quát.

      Nháy mắt người vây xem liền tránh ra nhường đường, Vân Dật Bạch bước vào giữa đám người, thấy được Thi Tĩnh té xỉu mặt đất

      Nhịn xuống lời tức giận lên đến miệng, chậm rãi tiến lên khom người ôm lấy Thi Tĩnh ngất xỉu, nghĩ xem sau khi tỉnh lại, trừng phạt thế nào.

      Ôm người quay trở lại trong xe, quay đầu xe đến nơi khác.

      Trong lắc lư, Thi Tĩnh từ từ mở mắt bình tĩnh nhìn trần xe, trợn tròn mắt nhưng mở miệng chuyện.

      Vô ý liếc qua, Vân Dật Bạch thấy mở mắt, chuyển tay lái đỗ xe ở ven đường. Lấy ra hộp thuốc lá từ trong xe, Vân Dật Bạch cũng mở miệng, chờ Thi Tĩnh ngồi dậy.

      quá lôi thôi, nước mắt khô cùng cơ thể hơi lạnh của , lòng lại tính xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Từ từ ngồi thẳng người, Thi Tĩnh thản nhiên nhìn Vân Dật Bạch ngồi ở ghế lái, "Tôi muốn tiền!"

      Câu đầu tiên mà là vậy sao?! Vân Dật Bạch thấy lúc đó mình có hơi thất vọng. Rốt cuộc mong chờ gì chứ?

      "Bao nhiêu?!" Vân Dật Bạch hỏi.

      "Phí đêm, thấy bao nhiêu là được!" Lau lau giọt sương ẩm ướt dính tóc, Thi Tĩnh mỉm cười, nụ cười có vài phần thê lương.

      Im lặng cúi đầu ký tên, Vân Dật Bạch bỗng nhiên mở miệng, "Thế nào mà giờ mới nhớ đến đòi tiền?"

      "Cần dùng!" Thi Tĩnh tiện nhiều.

      Đưa chi phiếu cho . Thi Tĩnh cúi đầu nhìn, khóe miệng nhàng nâng, " có số sao?!"

      " tự điền !" Vân Dật Bạch hào phóng .

      là hào phóng, phải sao? Lần đầu tiên Thi Tĩnh cảm thấy mình lại có giá trị!

      "Tôi khách khí. Cám ơn , kim chủ!" Thi Tĩnh ngoài cười nhưng trong cười .

      Vân Dật Bạch đen mặt nhìn Thi Tĩnh tự giễu, chợt mở miệng, "Thi Tĩnh, mẹ tôi đến tìm ?!"

      Thi Tĩnh giật mình mặt đổi sắc gật đầu, "Ừ!"

      "Ngày mai tôi đưa kiểm tra toàn diện!" Vân Dật Bạch chợt mở miệng .

      Chợt ngẩng đầu lên, Thi Tĩnh trừng lớn mắt, "Cái gì?" Lời của phải như nghĩ chứ?!

      "Ngày mai kiểm tra toàn diện! Tôi muốn chắc rằng cơ thể có phù hợp để sinh con hay !" Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch bỗng thay đổi chủ ý. Nếu bắt phải cưới Dương Chi La, tình nguyện cùng Thi Tĩnh sinh con. Làm vậy có thể tự do, có gì mà được.

      sao?!

      Thi Tĩnh kinh ngạc thở gấp, "Tôi đồng ý!"

      "Tôi hỏi ý kiến . chỉ có thể nghe theo tôi!" Vân Dật Bạch lạnh giọng .

      "Vân Dật Bạch!" Thi Tĩnh hét lớn, "Tôi là tôi. Tôi là con người! Vì sao các người ai cũng đều coi tôi như người bình thường? Tôi là gì của các người chứ? Chỉ cái ngoắc tay là đến hay như người tình sao? , ngay cả người tình cũng phải, tôi... cũng chỉ được coi là kẻ ngủ cùng!"

      "Tôi có trả tiền cho . phải trong tay cầm phí đêm sao?" Vân Dật Bạch giễu cợt nhìn tấm chi phiếu trong tay . Lòng hoang mang, người khác trong lời của là ai?

      rất muốn cầm tấm chi phiếu đập vào mặt , nhưng biết là thể.

      đúng. bỏ cơ thể, bỏ tiền, chẳng có tư cách gì để cả. Muốn người phụ nữ, có người nào mà Vân Dật Bạch kiếm được? là cái gì chứ?

      "A..." nhàng bật cười, trong tiếng cười mang theo vài phần thê lương và bi thương. Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng càn rỡ, giống như chỉ có tiếng cười thoát ra từ khóe môi, ràng giống như đâm vào lòng rất khó chịu, mặt cũng thể cười nổi.

      Hốc mắt có gì đó nóng nóng? phải cười sao? Vì sao lại có nước mắt chảy xuống từ khóe mắt?

      Phản ứng khác thường của Thi Tĩnh khiến Vân Dật Bạch nheo mắt, " có ý gì vậy?" Trong giọng của có vài phần khó hiểu.

      Bộ dạng này của Thi Tĩnh khiến rất khó hiểu.

      "Ha ha..." Đúng là nên hy vọng xa vời, nên quá kỳ vọng.

      Trái tim, đau quá, đau quá!

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 109: Tôi giống kẻ ngốc lắm sao?

      Nụ cười mặt khiến thấy ngứa mắt!

      Bàn tay lớn che đôi mắt lại chạm phải mảnh ẩm ướt, đơ ra lúc nhưng vẫn thu lại. Gắt gao giữ khuôn mặt . Khuôn mặt nhắn nhất thời bị bàn tay to của che .

      Khóe miệng cong lên của Thi Tĩnh chậm rãi thu lại.

      Tiếng cười dần chuyển thành tiếng nức nở vô thanh vô tức. đôi bàn tay mềm mại bé chậm rãi đặt lên bàn tay to lớn của dùng sức kéo bàn tay đó áp lên khuôn mặt mình, cúi đầu nức nở.

      Sắc mặt đổi nhìn bộ dáng ôm tay mình lặng lẽ khóc.

      Đôi môi mỏng của Vân Dật Bạch gắt gao mím thành đường thẳng tắp. Để mặc ôm. Cho đến khi cơ thể mảnh mai của bắt đầu run run mới rút tay mình về, hừ lạnh tiếng. lần nữa khởi động xe.

      Đầu bị che kín bởi cái khăn mặt dày, lúc này Thi Tĩnh mới kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch. Buông lỏng caravat. Mặt chút thay đổi ngồi xuống đối diện nhìn Thi Tĩnh chậm rãi cầm khăn mặt, chút hơi ấm bao quanh . Cũng khiến cơ thể hơi run của bớt run, lúc này mới mở miệng chuyện.

      "Lần sau nếu muốn chết, xa chút." Mỗi lần đều để thấy được.

      Ấm áp nhất thời lại có thêm hơi lạnh, Thi Tĩnh lại lần nữa nắm chặt khăn mặt trong tay. Mở miệng trả lời, "Sau này, tôi cách xa chút!"

      Còn có sau này?! Vân Dật Bạch đen mặt.

      "Nếu để tôi nhặt được đường lần nữa, tôi trực tiếp làm thịt !"

      "Cần gì phải tốn công, bây giờ có thể ra tay mà!" Thi Tĩnh cong môi châm biếm. Trong đầu hung hăng mắng vì lời của .

      "Đừng có thách thức tôi, tôi định bóp chết trước khi lợi dụng xong đâu!" Vân Dật Bạch lạnh lùng phản bác, tiếp, " cho tôi biết, vì sao lại nằm ở đó?"

      " quan tâm sao?" Thi Tĩnh nở nụ cười châm chọc, " đừng hỏi đến vấn đề này làm gì."

      Lợi dụng . A. ta lợi dụng còn chưa đủ sao? Còn muốn lợi dụng thế nào mới gọi là đủ đây?

      Người bên cạnh , dường như ai cũng đều dốc hết sức mình mà khai thác cơ thể . Chờ khi mệt mỏi chịu nổi toàn thân vô lực mà phải cầu xin.

      " rất đúng!" Vân Dật Bạch nhàng gật đầu, "Tự mình bảo vệ khỏi cái lạnh, tôi đến công ty! Đừng có chạy lung tung!" như ra lệnh cho thú cưng của mình, căn bản cho cơ hội để phản bác.
      Thi Tĩnh cảm thấy phải sâu trong lòng mình có khuynh hướng thích bị ngược. vẫn hiểu vì sao mình lại nghe lời Vân Dật Bạch đến vậy, ràng đôi chân là của , chỉ cần mấy câu, lại có thể hạn chế mọi hành động của mình.

      Vì sao?

      Bởi vì có cái thể kiêng dè người này! Chỉ cần lòng muốn, cái gì cũng quan tâm mà từ bỏ tất cả.

      Lặng lẽ thở dài, Thi Tĩnh ngã xuống sofa phủ khăn mặt lên mặt.

      Nếu có thể, rất muốn quan tâm đến cái gì cả!

      Vân Dật Bạch cũng trực tiếp đến công ty. Dù sao cũng có Lăng Thiếu Dương ở đó, cũng lo công ty chạy mất. Lại lần nữa đến căn biệt thự mà Thi Tĩnh tạm ở.

      Nhìn thấy Vân Dật Bạch bỗng nhiên xuất , Thi Vĩnh Thành nghĩ con đến tìm cậu ta, lập tức hoan hoan hỉ hỉ mời vào nhà. Hoàn toàn để ý đến sắc mặt hơi lạnh của Vân Dật Bạch.

      "Tổng giám đốc Vân, bên này mời ngồi bên này!" Thi Vĩnh Thành nịnh nọt tiếp đón.

      cần mở miệng hỏi, Vân Dật Bạch nhìn khác biệt rất lớn khuôn mặt bố và con cũng cảm nhận được xảy ra chuyện gì.

      Mặt đổi sắc nhìn vẻ mặt a dua nịnh nọt, trong lòng Vân Dật Bạch cười lạnh, ngoài miệng lại , " ấy cho tôi biết!"

      Trong mắt sáng ngời, Thi Vĩnh Thành lập tức nở nụ cười. Ông biết là con mặc kệ ông. Theo bản năng xoa xoa lòng bàn tay, ông cười mỉa, "Ha ha, ? Tiểu Tĩnh lại làm phiền tổng giám đốc. biết xấu hổ!"

      Xấu hổ?!

      Vân Dật Bạch cong môi, ý cười tràn đến đáy mắt, "Nếu ông vậy, vậy quên !" hoàn toàn khách khí với ông ta.

      Hả?! Thi Vĩnh Thành lập tức há hốc mồm nhìn Vân Dật Bạch đứng dậy về phía cửa. nghĩ đến mình câu khách sáo lại bị tưởng là , lập tức vội vàng lên tiếng, "Tổng giám đốc Vân chờ chút!"

      Vân Dật Bạch cũng thuận theo mà dừng bước xoay người nhìn Thi Vĩnh Thành, trong lòng khỏi lạnh thêm vài phần. Chờ ông mở miệng.

      "Tổng giám đốc Vân, cái này... nếu tiểu Tĩnh , vậy cậu..." Ông đưa tay chờ lấy tiền.

      " ấy cũng quá ràng, ông hãy đem mọi chuyện lại lần nữa cho tôi. Tôi muốn nghe kể lại quá trình!" nhanh chậm, nhưng giọng lạnh nhạt lại khiến Thi Vĩnh Thành thể nghe lời.

      Ấp úng đem tình mọi chuyện lại lần. Sau khi xong cũng dám nhìn lại ánh mắt trầm của Vân Dật Bạch.

      Nghe xong, Vân Dật Bạch có xúc động, muốn biết rốt cuộc người đàn ông như vậy làm thế nào có thể sống được đến bây giờ. tin rằng, đối với gia đình Thi Tĩnh mà , trăm vạn khác gì chuyện lớn, có dùng cũng hết.

      Mà bây giờ...

      cũng hiểu , bọn họ mà khi khóc Thi Tĩnh nhắc đến là ai?

      tự nhận đối với chuyện của người ta là kẻ lãnh khốc vô tình. Nhưng ít nhất đối với người nhà, có thể bỏ ra nhẫn nại trước nay chưa từng có đối với người nhà. Bất quá, rất hiển nhiên Thi Vĩnh Thành lại như vậy...

      Vốn dĩ là ông ta bắt Thi Tĩnh đến đòi tiền mình! Mà ta lại mở miệng đòi phí đêm.

      Thu hồi tia sáng trong đôi mắt, Vân Dật Bạch nâng khóe miệng, chậm rãi , "Thi tiên sinh, ông thấy tôi giống kẻ ngốc lắm sao?"

      Giống. Nhưng ông dám ! Bởi lẽ... người thanh niên trước mặt, Thi Vĩnh Thành thừa nhận dám trực tiếp đối mặt với cậu ta.

      "Tôi giống kẻ ngốc để mặc người chém giết lắm sao? Ông cho rằng con ông đáng giá mà gặp tôi lặp lặp lại nhiều lần để đòi tiền sao? căn biệt thự và trăm vạn là cực hạn rồi. Ông nghĩ con ông làm từ vàng chắc? Đáng giá vậy sao?" châm chọc nhìn vẻ mặt khó coi của Thi Vĩnh Thành.

      hận nhất là loại người biết kiếm tiền. ràng chẳng làm cái gì cả, lại muốn có cuộc sống tốt đẹp. thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy?

      "Tổng giám đốc Vân, lời của cậu là có ý gì?"

      "Có ý gì ông hiểu sao?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn ông ta, "Ngôi nhà này là tôi cho. Tôi có thể cho, cũng có thể thu hồi. Nếu ông cho rằng tôi giống kẻ ngốc mà muốn phát tài, tôi nghĩ ông có cơ hội đâu."

      Lúc này Thi Vĩnh Thành mới hiểu được ý trong câu của . Cậu ta căn bản là phải đến đưa tiền. Mà là đến cảnh cáo ông!

      "Con tôi... bị cậu chà đạp, tôi tố cáo cậu!" Ông chỉ có thể lấy lý do này.

      "Tố cáo tôi? Tố cáo tôi cái gì? Cưỡng hiếp? phải tôi cho ông tiền sao? ngàn trăm vạn! Thi Vĩnh Thành, ông cảm thấy bây giờ dùng ngàn trăm vạn mua người phụ nữ, muốn mặt hàng thế nào mà chẳng có, con ông đáng giá như vậy sao?" ngàn trăm vạn, muốn người phụ nữ như thế nào mà chẳng có?

      Thi Vĩnh Thành nhất thời á khẩu trả lời được, "Cậu..."

      "Lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông, tôi cho ai cái gì, cũng có thể thu lại bất cứ khi nào. Đừng có mà thách thức tính khí của tôi!" Vân Dật Bạch lạnh lùng gầm ra tiếng. Nhìn thân mình Thi Vĩnh Thành run lên, đôi mắt híp lại giễu cợt, "Lời của tôi ông hiểu chứ?"

      "Hiểu, hiểu được?" Thi Vĩnh Thành run giọng trả lời.

      nhanh chậm đến trước mặt Thi Vĩnh Thành, Vân Dật Bạch nhả ra từng chữ, "Tôi có hàng vạn cách có thể khiến ông sống yên, đừng có thách thức tôi!"

      Thi Vĩnh Thành chỉ có thể run run gật gật đầu.

      "Tốt lắm!" Đạt được mục tiêu trong lòng, Vân Dật Bạch xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng rời của Vân Dật Bạch Thi Vĩnh Thành có chút cam lòng nắm chặt bàn tay, sau lúc ông chỉ có thể căm tức buông nắm tay ra. Bây giờ ông có cái gì cả, lấy gì để đấu với cậu ta?

      ...

      "Bố, con xem mắt! Người con muốn lấy là Vân Dật Bạch. phải ấy là vị hôn phu của con sao?" Dương Chi La nhìn bố mình trầm giọng . Xem mặt? cần để bị người ta xoi mói lựa chọn.

      Dương Vạn Lý, tổng giám đốc Phong Dương. Cũng chính là bố của Dương Chi La nghe được con vậy. Ông khỏi nhíu mày. Thấp giọng mở miệng, "Hồ đồ, con trở vể được mấy tháng bố đều cho con thời gian thuyết phục Dật Bạch, con làm được gì? Năm đó con tùy hứng bỏ , chỉ rời , mà còn tự ý kết hôn. Bây giờ trở về, con còn trông chờ ai còn lấy con?"

      Đối với đứa con , Dương Vạn Lý cũng đau đầu vạn phần. Nó rất thông minh, khiến cho người có con trai như ông cũng rất vui mừng. Thế nhưng, cũng bởi vì quá thông minh. Từ có chủ kiến. Lớn lên cùng thằng con trai nhà họ Vân, tính cách lại có phần giống với thằng bé.

      Vốn là ba năm trước mọi người đều coi trọng đôi này, khi tức giận nó lại tùy hứng bỏ . Ai cũng thể ngờ nó lại ra nước ngoài kết hôn. Trở về sau khi ly hôn, bây giờ còn muốn quay lại.

      Nếu Vân Dật Bạch chấp nhận, ông cũng có ý kiến gì, nhưng rất ràng, giờ nó trở thành người đàn ông chín chắn, phải người đàn ông ăn đồ thừa. Cố gắng mấy tháng cũng thế.

      " ấy nhất định lấy con!" Dương Chi La tự tin .

      Phong Linh lặng lẽ nghe hai người chuyện, lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ lên lầu. Đối với kẻ sống nhờ nhà người khác mà , có tư cách gì để xen vào chuyện này.

      Trước mặt người ngoài chị họ là người dịu dàng như nước, cùng nhau lớn lên từ làm sao Phong Linh lại hiểu? ra thấy Vân làm rất đúng. Thế nhưng... có dũng khí để ra.

      "Linh Linh, em muốn đâu?" Mắt sắc rời đến bóng lưng của Phong Linh, Dương Chi La gọi nhằm giữ bước chân của .

      Phong Linh quay đầu cười rạng rỡ, "Trở về phòng."

      "Chờ chị lát, chị có việc muốn hỏi em!" Hỏi số việc về Thi Tĩnh.

      Phong Linh nâng khóe miệng, gật gật đầu, "Nếu như vậy, em chờ chị họ ở trong phòng!"

      "Được!" Dương Chi La dịu dàng nở nụ cười. Khi quay đầu nhìn bố, nụ cười dịu dàng lại mang thêm vài phần kiên trì, "Bố, hãy cho con chút thời gian. Con tin rằng Vân Dật Bạch nhất định trở vể bên cạnh con!"

      "Sao con phải kiên trì đến vậy?" Dương Vạn Lý hoang mang nhìn con .

      Dương Chi La nở nụ cười kiên định, "Con chưa bao giờ đánh trận mà chưa nắm chắc! ấy nhất định là của con!"


    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 110: Kiểm tra toàn diện

      ta nghiêm túc.

      Vân Dật Bạch làm như nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, dẫn theo Thi Tĩnh với vẻ mặt đỏ bừng vào khoa phụ sản. Lúc này mới nhận ra nơi mình đến là đâu.

      Hôm qua ta nghiêm túc?!

      Sao có thể chứ?!

      Bước chân bị người kéo lại, Vân Dật Bạch quay lại nhìn Thi Tĩnh đỏ bừng mặt kéo góc áo mình chịu tiếp, hơi hơi nhíu mày, "Làm sao vậy?"

      Mặc kéo mình vào trong góc phòng, lúc này Vân Dật Bạch mới nghe được câu trả lời của , " nghiêm túc à?"

      "... Câu nào của tôi khiến nghĩ là tôi nghiêm túc?" Vân Dật Bạch hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn người phụ nữ tự cho mình là đúng.

      Nắm chặt tờ giấy trong tay, Thi Tĩnh bày tỏ suy nghĩ của mình, "Tôi đồng ý!" chưa từng đồng ý điều này, vì sao lại bị ta đưa đến đây?

      " vừa gì?" Vân Dật Bạch cố ý hỏi.

      Thi Tĩnh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của ra từng từ, "Tôi đồng ý! Tôi rồi, tôi đồng ý chuyện này!"

      "Tôi từng , có quyền từ chối!" Vân Dật Bạch . Nếu bắt phải cưới Dương Chi La, tình nguyện sinh con cùng !

      Sao người này lại có thể như vậy chứ?

      "Chẳng lẽ tôi cơ hội để từ chối sao? Tôi là gì của , dựa vào cái gì mà tự mình quyết định? Tôi làm! Tôi đồng ý chuyện này!" Dứt lời, xoay người rời .

      Cánh tay bị giữ chặt đụng phải lồng ngực cứng rắn. phẫn nộ ngẩng đầu chống lại đôi mắt đen sâu thẳm. Ra sức giãy dụa, "Buông tôi ra! Tôi phải cái máy để sinh con!"

      " còn muốn gì nữa?" Cánh tay cứng rắn gắt gao giữ hông người phía trước, ép phải ngẩng đầu nhìn mình. Vân Dật Bạch cúi đầu hỏi.

      Cơ thể giãy dụa bởi cánh tay mà ngưng lại, quá tức giận chỉ có thể hét lớn, "Cái gì tôi cũng cần!"

      "Nhân lúc bây giờ còn có thể đưa ra điều kiện, đừng có mà bỏ lỡ cơ hội này!" Vân Dật Bạch hảo tâm nhắc nhở .

      Lời này ra đúng lúc tức giận, rốt cuộc ta nghĩ là cái gì? Chỉ cần có điều kiện trao đổi sao?

      "Tôi cần!Các người từng nghĩ đến hay chưa? Sau khi sinh đứa bé ra làm gì? Đó cũng là sinh mạng. Sau này làm gì đây? Khi nó trưởng thành làm sao? Tôi sao? Sao các người nghĩ cho tôi, khi nhớ đến nó phải làm sao? Cái khác tôi có thể đồng ý với , cái này được. Vân Dật Bạch, tôi cầu xin được ? Tôi... làm được!"

      Bất cứ chuyện gì đều có thể làm, chỉ chuyện này ! Đấy là sinh mạng, nghĩ sau khi sinh nó ra Vân Dật Bạch để cho nuôi. Hơn nữa dựa vào lời của mẹ Vân, sinh ra đứa bé này chỉ là để thỏa mãn mong nhớ của bác ấy đối với Dật Thanh, căn bản có cơ hội để được nhìn nó. Quan trọng nhất là, bọn họ ép phải bán đứa con của mình!

      Bất luận là người phụ nữ nào cũng vẫn là người mẹ, khổng thể tha thứ cho việc này.

      Lời van xin của rơi vào tai Vân Dật Bạch, trầm mặc hồi lâu cho đến khi Vân Dật Bạch định . Chợt nghe tiếng y tá gọi tên Thi Tĩnh.

      Thi Tĩnh đứng im tại chỗ, ngay khi y tá định bỏ qua, Vân Dật Bạch liền nắm chặt cổ tay đẩy vào.

      Nhìn cánh cửa phòng khám đóng lại, quan tâm đến ánh mắt mọi người nhìn ra đây, Vân Dật Bạch trầm mặc nhìn cánh cửa.

      Lời của cứ quanh quẩn bên tai, Vân Dật Bạch thừa nhận trước đó cân nhắc kỹ càng. chỉ nghĩ chỉ cần phải lấy Dương Chi La. Nếu chỉ cần cùng Thi Tĩnh sinh đứa bé, vậy chuyện này có thể giải quyết.

      Thế nhưng, lại quên mất. Đứa trẻ cũng có sinh mạng. Khi đứa bé trưởng thành cần có người mẹ phải làm sao đây?

      và mẹ đều chưa từng nghĩ đến chút nào. Mẹ trả lại đứa bé cho Thi Tĩnh, thậm chí cũng thèm liếc nhìn cái. Mà cũng cưới Thi Tĩnh. Đứa bé này cũng giao cho .

      đúng. Bọn họ đều ích kỷ, ai chịu suy nghĩ đến vấn đề của .

      đến trước cửa sổ ở hành lang, đôi mắt Vân Dật Bạch sâu thẳm, trầm khiến người ta thể biết được nghĩ gì.

      Sau khi làm xong mọi cuộc kiểm tra, bác sĩ căn dặn ba ngày sau đến lấy kết quả. Lúc này Thi Tĩnh mới bước ra khỏi phòng khám.

      thấy Vân Dật Bạch đâu, Thi Tĩnh nghĩ rồi. Cũng thoải mái vui vẻ, xoay người định xuống dưới tầng.

      " đâu?"

      Giọng quỷ dị từ đằng sau lưng. Thi Tĩnh dừng bước xoay người nhìn Vân Dật Bạch biết xuất từ bao giờ, " là quỷ đấy à!"

      "Sao gọi tôi?" Vân Dật Bạch trừng mắt hỏi.

      Vẻ mặt của người này sao có thể khiến người ta tin được chứ?

      " thấy đâu cả!"

      "Bác sĩ bảo sao?" Vân Dật Bạch hỏi.

      "Sao tự mà hỏi?" Thi Tĩnh tức giận phản bác, "Tôi cũng đâu phải bác sĩ!" Bây giờ người mong thấy nhất chính là .

      Người phụ nữ này giống như ăn phải thuốc nổ vậy?

      Hiếm khi Vân Dật Bạch nổi giận, lạnh lùng vượt qua xuống tầng.

      Dừng lại trước cửa hàng hoa của Thẩm Lạc Du, hai người mỗi người hướng. Vân Dật Bạch đến công ty. Còn làm.

      Thẩm Lạc Du bận rộn trong cửa hàng nhìn thấy Vân Dật Bạch tự mình đưa đến đây mở tròn mắt nhìn. Cười tiến đến, "Chị Tĩnh sao chị nghỉ thêm vài ngày?" Trước đó Thi Tĩnh có gọi điện cơ thể mình được khỏe.

      " sao đâu!" Thi Tĩnh thêm gì. Sâu trong lòng, luôn có chút áy náy đối với Lạc Du.

      "Vậy à!" Thấy định thêm, Thẩm Lạc Du liền làm việc khác.

      Trong phòng, tiện tay cởi áo vứt lên sofa, cả người Vân Dật Bạch đều chìm trong sofa. Trong đầu quanh quẩn toàn những lời của Thi Tĩnh.

      "Này, làm ông chủ mà trốn việc cả nửa ngày, vừa vào đến công ty là quan tâm đến công việc à!" Vị tổng giám đốc tạm thời Lăng Thiếu Dương vừa vào để lấy tài liệu, lại nhìn thấy người rất nhàn hạ.

      Ngẩng đầu lên từ sofa, Vân Dật Bạch lặng lẽ thở dài. Lên tiếng, "Cậu và Thẩm tiểu thư đó thế nào rồi?"

      Nghe vậy, mặt mày Lăng Thiếu Dương cười sáng lạn, "Rất tốt!"

      Thẩm Lạc Du vẫn luôn né tránh rốt cuộc lại đồng ý chuyện cùng , tuy rằng tạm thời nhắc đến chuyện đứa bé, nhưng mấy ngày nay quan hệ giữa hai người hòa thuận hơn trước.

      Chậm rãi ngồi thẳng người, Vân Dật Bạch đưa tay chống cằm, "Cậu cảm thấy như vậy là được rồi sao?"

      "Cái gì?" Vẻ mặt hớn hở của Lăng Thiếu Dương bỗng ngẩn ra, "Có ý gì vậy?"

      Gác hai chân lên bàn trà, Vân Dật Bạch gối hai tay sau đầu, thản nhiên mở miệng, "Thẩm Lạc Du biết khuôn mặt ấy giống Nhược Nhi chứ? ấy biết Nhược Nhi là ai ? Sau khi ấy biết, cậu định làm gì?" nhìn bộ mặt vui vẻ của bạn thân nhịn được muốn dội cho cậu ta gáo nước lạnh.

      Nụ cười khuôn mặt Lăng Thiếu Dương nháy mắt trở nên cứng lại, đen mặt mở miệng, "Cái đó có liên quan gì đến Nhược Nhi?"

      "Cậu muốn phủ nhận việc cậu ở với ta là vì Nhược Nhi sao?" Vân Dật Bạch thể lo, đấy là chuyện sau này bọn họ phải đối mặt.

      Cơ thể Lăng Thiếu Dương chợt căng cứng, "Vì sao phải với ấy?"

      Vân Dật Bạch tiếp tục hỏi. Sâu trong đôi mắt đó như có điều gì muốn với bạn tốt.

      nghĩ phụ nữ rất đơn giản. có người phụ nữ nào sau khi biết trong lòng người đàn ông có người khác, còn tự nguyện đến.

      "Cậu có ý gì vậy?" Lăng Thiếu Dương khó hiểu, "Nhược Nhi mất. Còn nhắc đến ấy làm gì nữa?"

      Đứng thẳng người vươn lưng cái, Vân Dật Bạch mím môi, "Cậu cũng nhớ là Nhược Nhi chết. Vì sao lại tìm về người phụ nữ giống ấy chứ?"

      Lăng Thiếu Dương nhất thời biết gì. , thể chấp nhận này.

      Đưa tay vỗ vỗ lên bả vai người bạn thân, Vân Dật Bạch bình tĩnh mở miệng, "Phụ nữ, rắc rối!"

      Thẩm Lạc Du là rắc rối Thi Tĩnh cũng là kẻ rắc rối!

      Vốn dĩ bạn thân phải nhằm vào . Lăng Thiếu Dương khẽ thở dài, thử mở miệng, "Cậu đến Thi Tĩnh sao?"

      Vân Dật Bạch ngẩng đầu ngoài ý muốn liếc nhìn bạn thân cái.

      Lăng Thiếu Dương biết mình đoán đúng. cười cười, "Người phụ nữ trong lời cậu vừa , nhất định là người bên cạnh, ngoại trừ Thi Tĩnh, tạm thời chưa có người phụ nữ nào đủ để khiến cậu kích động muốn tâm với mình như vậy!"

      vậy sao? Vân Dật Bạch đặt tay lên trước ngực tự hỏi.

      Trầm ngâm trong chốc lát, vỗ tay lên vị trí bên cạnh, Lăng Thiếu Dương nghi hoặc ngồi xuống bên cạnh , "Sao vậy?"

      "Mẹ mình..." biết mình nên mở miệng như thế nào cho phải.

      "Mẹ cậu làm sao?" Lăng Thiếu Dương lo lắng.

      " sao! Mẹ mình đưa ra cho mình cầu!" Nhớ đến nội dung của cầu đó, Vân Dật Bạch nhịn được mà thấy đau đầu.

      Lăng Thiếu Dương xen vào, chờ câu trả lời.

      "Quên ."

      "Hả, sao cậu lại vậy chứ?" Lăng Thiếu Dương oa oa hét lớn, khiến người ta nổi lên tò mò, vậy mà lại .

      Sau lúc trầm mặc, Vân Dật Bạch lên tiếng, "Mẹ mình muốn mình và Thi Tĩnh cùng sinh đứa bé!"

      "Khụ khụ khụ..."

      nhịn được, Lăng Thiếu Dương ho tiếng, trừng lớn mắt nhìn bạn thân, "Cái gì?"

      "Mẹ mình muốn mình và Thi Tĩnh có đứa bé giống Dật Thanh!"

      Trầm mặc đến đáng sợ, Lăng Thiếu Dương lúc này mới líu lưỡi, "Giống Dật Thanh? Mẹ Vân, nghĩ gì vậy?" phải là khỏe lắm sao? Sao lại có thể nhớ đến chuyện của ba năm trước.

      "Mình cảm thấy, mẹ mình vẫn chưa thể thoát khỏi cái chết của Dật Thanh!"

      " thừa, nếu có thể quên ngay lập tức, vậy chắc bà là mẹ kế!" Lăng Thiếu Dương nhìn vẻ khinh thường.

      Bây giờ bắt đầu lo lắng có phải mình quyết định sai lầm khi tâm cùng cậu ta hay , "Mình với cậu chuyện đó, phải để cậu phán xét mẹ mình là mẹ ruột hay mẹ kế!"

      Lăng Thiếu Dương lập tức làm động tác kéo khóa trước miệng mình, tỏ vẻ mình ngoan ngoãn câm miệng.

      Trừng mắt liếc nhìn bạn thân cái, Vân Dật Bạch tiếp, "Mình đồng ý!"

      Lăng Thiếu Dương lập tức trừng lớn mắt. thể lên tiếng, chỉ có thể dùng vẻ mặt để tỏ kinh ngạc trong lòng.

      Vân Dật Bạch hơi gật đầu, "Mình đồng ý!"

      "Vì sao?" Rốt cuộc nhịn được, Lăng Thiếu Dương hỏi. Loại chuyện thế này sao cậu ta có thể tùy tiện đồng ý vậy.

      "Nếu đồng ý phải kết hôn với Dương Chi La! Theo cậu thấy, mình nên chọn ai?" Vân Dật Bạch vân đạm phong khinh hỏi lại.

      Lời vừa ra, Lăng Thiếu Dương nhất thời chút kiêng dè cười lên ha ha.

      Lời của vang lên trong trận cười lớn, "Bác quả xem cậu là danh môn rồi!"

      "Cười thích đến vậy sao?" Vân Dật Bạch tức giận .

      vất vả mới ngừng cười, Lăng Thiếu Dương gật gật đầu, suy nghĩ lúc rồi trầm giọng mở miệng, "Cái này đối với Thi Tĩnh công bằng!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :